1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trốn phi: Gia, mau kí lên hưu thư! - Lạc Thanh (177/261c +2NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 96: Giải dược vô dụng, ngươi cầu xin .



      “Cút!” Vũ Văn Triệt giống như dã thú nổi điên, mất lý trí. Vương huynh mà vẫn luôn kính trọng sao có thể làm ra loại chuyện giết hại vương phi của mình chứ!


      Vũ Văn Tư Dạ thấy đột nhiên chỉ thẳng vào mình, lại thấy băng vải buộc ở móng trước con Hắc Phong, trong lòng đoán được chút ít. Lập tức quát mắng: “Thái tử điện hạ, đệ thất lễ rồi đó!”


      “So ra còn thua kém thủ đoạn hiểm của vương huynh rồi!” Vũ Văn Triệt nắm chặt dây cương, chủy thủ trong tay áo chưa từng thu hồi.


      “Ai, xem, Thái tử điện hạ kia có phải thích Sơ , vương phi nhà người ta hôn mê bất tỉnh, liên quan gì tới chứ! Làm ầm ĩ cứ như người trúng độc là thê tử của vậy!” Có bát cháo lót bụng, khí lực của Lỗ Dao cũng khôi phục, nàng vì tình trạng của Tiêu Sơ mà than trời trách đất. Nếu trúng độc, vậy dốc toàn lực tìm giải dược, ngươi muốn ta biến, ta ngươi hiểm có ích gì!


      Cẩm Thái sợ tới mức vội vã che miệng nàng lại, giải thích: “Lỗ sư phụ, lời này thể lung tung được! Thái tử điện hạ tốt với tiểu thư là vì tiểu thư từng cứu điện hạ mạng…” Nàng xong liền cúi đầu: “Mặc dù giờ tiểu thư và vương gia hòa ly, nhưng như vậy cũng làm hỏng thanh danh của tiểu thư. Sau này Lỗ sư phụ vạn lần đừng vậy nữa!”


      “À à…” Hóa ra là như vậy, cứu tiểu tử này mạng, xem ra tiểu tử này là người có ơn tất báo. Lỗ Dao lấy tay quạt quạt khuôn mặt, chỉ cảm thấy mặt nóng nóng, nhưng tâm tư của nàng lại đặt hai người giằng co bên ngoài, lẩm bẩm : “Vì sao thái tử này lại vương gia hiểm chứ?”


      Cẩm Thái lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng biết. Đây là chuyện trong vương tộc, nha hoàn như nàng cũng dám hỏi quá nhiều.


      “Bổn vương khuyên thái tử vẫn nên hồi cung sớm, tránh cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương lo lắng.” Vũ Văn Tư Dạ muốn tranh chấp với , cầu trở về.


      “Sao bản cung lại cảm thấy người nên lại là vương huynh mới đúng!” Tình cảm phức tạp luân chuyển trong đôi mắt Vũ Văn Triệt, lúc này Vũ Văn Tư Dạ phản bác lại lời của , chính là ngầm thừa nhận!


      “Trời ơi, các người đừng cãi nhau nữa, ai cũng đều vô dụng hết! Sơ biết các người đều ở đây chắc cũng rất vui vẻ, ta thu dọn giường đệm cho các người, nếu đêm nay vương gia cứ ngủ gian ngoài trong phòng Sơ ? Thái tử điện hạ cảm phiền ngài ngủ ở cách vách?” Lỗ Dao xuất hòa giải, ngay cả vị trí ngủ cũng an bày xong. Hai gò má nàng nóng đỏ lên, có cần phải nóng như vậy hả! Cái thời tiết quỷ quái gì thế này!


      Trong viện yên tĩnh, ai để ý đến nàng.


      “Vương huynh, huynh vẫn nên hơn.” lâu sau, Vũ Văn Triệt thản nhiên , giọng xa cách lại mang theo khẩn cần: “Còn xin vương huynh có thể để giải dược lại.”


      “Giải dược?” Lỗ Dao nghi ngờ hỏi, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rực, tiến lên nắm cổ áo Vũ Văn Tư Dạ, nhưng lạnh lẽo tỏa ra người lại khiến nàng dám đến gần. Đứng cách gần người, hất đầu lớn tiếng chất vấn: “Ngài có giải dược, vì sao cho Sơ dùng!”


      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, tại sao nữ tử nàng quen biết đều to gan như vậy. nữ tử bình dân biết từ đâu tới lại có dũng khí đến chất vấn vương tộc cao quý như .


      “Nàng uống giải dược, nhưng vô dụng.” chỉ là vô dụng, còn hoài nghi mấy viên thuốc sai người đặt trong cơm của nàng lại làm độc trong người nàng phát tác. Lúc trước nàng trúng độc chết, bây giờ vì thuốc giải mà phát độc cũng phải có khả năng.


      “Độc huynh giết nàng hữu dụng! Giải dược sao lại vô dụng!” Vũ Văn Triệt lạnh nhạt , khuôn mặt dịu dàng bây giờ lạnh băng.


      “Ngài!” Lỗ Dao kinh ngạc.


      “Vương gia…” Cẩm Thái thể tin được.


      Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ giấu trong bóng râm, thấy biểu cảm của . ngoảnh mặt nhìn căn phòng, chậm rãi xoay đầu lại, chậm rãi : “Đúng, bổn vương muốn giết nàng.”


      Ánh trăng trong vắt làm nguội lạnh lòng người. Ba người trong viện im lặng nhường ra lối , trước mắt Vũ Văn Tư Dạ vô cùng trống rỗng, nối thẳng ra cổng trạch viện. cười khổ, lắc đầu thản nhiên : “Lỗ nương, hai gò má đỏ bừng, mau ăn viên thuốc này .”


      ném cho Lỗ Dao, Lỗ Dao sửng sốt, vô thức hỏi: “Đây là thuốc gì?”


      “Giải nhiệt.”


      Trong bóng đêm lờ mờ, khuôn mặt Lỗ Dao càng đỏ bừng, tựa như trứng tôm đun sôi. Nàng liên tưởng tình hình cơ thể mình với hai chữ Vũ Văn Tư Dạ vừa với nhau, bỗng nhiên chửi ầm lên: “Ta sao ngươi lại tốt bụng như vậy! Hóa ra là hạ dược trong cháo. Ngươi lại đến hại Sơ đúng ! Đê tiện bì ổi! May mà nãi nãi lấy thân thử độc, thấy trong cháo này khác thường. Nếu , Tiêu Sơ bây giờ cho dù chết ngay cũng lập tức tơi tả!” Nàng xoay người về phía phòng hô to: “Sơ , xem mắt chó mù của tìm chồng kìa, nãi nãi vừa cứu mạng có biết .”


      Cẩm Thái đứng bên cạnh kéo nàng cũng kéo kịp, cuống quít muốn bụm miệng nàng lại: “Lỗ sư phụ, nô tỳ xin , đừng nữa!”


      Nếu Vương gia tức giận…


      “Cháo là do Thẩm trắc phi làm.” Bằng biết bệnh trạng của nàng nhanh vậy, bên trong chỉ là thêm chút đồ đại bổ. Lúc bưng tới khi cấp bách, nửa đường mới nghĩ ra, nếu Tiêu Sơ uống giống nàng ta, lúc cầm lại chén, toàn bộ đều rót vào miệng, mặt đỏ thân nóng mới là bình thường.


      “Vương huynh, cho dù là cầu xin huynh, huynh …Bây giờ ta muốn thấy huynh, Sơ càng muốn…” Nửa câu sau, cơ hồ là nghẹn ngào thốt ra. Nếu thể cứu nàng, cố gắng để nàng hài lòng hơn chút, nàng muốn thấy ai, để bọn họ thấy…


      Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Triệt cúi đầu, lúc lâu sau, chậm rãi : “Được, ta .”


      Nếu nàng muốn…


      Sau khi Vũ Văn Tư Dạ rời , trong viện trở nên yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ. Theo bước chân nặng nề của Vũ Văn Tư Dạ khỏi, ai lời nào.


      “Lỗ nương, bản cung muốn cầu xin việc.” Ngay lúc Lỗ Dao cảm thấy bầu khí trở nên đè nén đáng sợ, Vũ Văn Triệt đột nhiên ngẩng đầu .


      “Cầu xin ta? Chuyện gì?” Nàng bĩu môi, thái tử điện hạ này động tí lại cầu xin người khác, điểm này tốt.


      “Bản cung hôm nay tìm Lâm Nguyên Kỳ, đồng ý cứu người. Bản cung muốn chuyến, nếu là lời của có kết quả khác.” Lỗ Dao cho cảm giác giống hệt Tiêu Sơ vậy, nàng ta to gan, sợ cường quyền, lời đều xuất phát tận đáy lòng. Nếu như nàng cầu xin Lâm Nguyên Kỳ, có lẽ còn chút hy vọng.


      “Ta?” Lỗ Dao chỉ vào chính mình, “Ngài muốn ta chạy đến phủ thừa tướng cầu xin đại phu đến cứu ấy? Ngài là thái tử, thiên sứ áo trắng còn nghe lời ngài, làm sao nghe lời ta đây!”


      khác chứ, có lẽ Lâm Nguyên Kỳ có cái nhìn khác đối với …” Mặc dù hiểu ý của nàng, nhưng rất chắc chắn, nếu lúc trước Lâm Nguyên Kỳ chủ động để Tiêu Sơ lựa chọn, tất nhiên có suy nghĩ cứu nàng. Nếu để Lỗ Dao , Tiêu Sơ nhất định được cứu!



      song ngư thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 97: lưu người sống, tiểu nhân vô sỉ.



      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cẩm Thái bị tiếng đập cửa bên ngoài làm tỉnh giấc. Liếc nhìn Tiêu Sơ trong phòng mới mở cửa.


      “Lâm…Lâm đại phu?” Nàng kinh hãi hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng vào viện la lớn: “Thái tử điện hạ! Lâm đại phu đến!”


      Nàng mừng rỡ như điên, Lâm Nguyên Kỳ đồng ý đến đây, rằng đồng ý cứu tiểu thư!


      Vũ Văn Triệt tối qua hồi cung liền ngủ gian ngoài trong phòng Tiêu Sơ . Lúc này cũng vội vàng chạy tới, cả quần áo cũng chưa kịp mặc.


      “Lui ra , ta muốn tắm rửa!” Giọng quen thuộc vang lên ngoài viện, Cẩm Thái chỉ thấy Lâm đại phu bịt tai tránh qua bên, còn hơn bị sét đánh, ngay sau đó người toàn thân bẩn thỉu đầy tro bụi về phía mình.


      “Lỗ sư phụ!” Nàng kinh hô, tối qua Lỗ sư phụ mình mời Lâm đại phu. ngờ mời được Lâm đại phu đến.


      Lỗ Dao gạt người trước mắt qua bên, thẳng vào phòng, cả tiếng : “Ta muốn tắm rửa! được ai cản ta!”


      Cẩm Thái muốn đuổi theo, lại nghe thấy giọng điệu ngạo nghễ vang lên: “Tiêu Sơ ở đâu? Ta đồng ý chỉ dùng nửa canh giờ loại trừ độc trong cơ thể nương ấy, qua giờ tại hạ rời , xin nương mau dẫn đường.”


      Cẩm Thái vừa nghe được vội vàng cung kính đưa vào: “Mời Lâm đại phu, tiểu thư ở trong phòng.”


      Vũ Văn Triệt ngơ ngác nhìn cứu tinh của Tiêu Sơ xuất trong viện, biết nghĩ gì, sau khi thấy Cẩm Thái dẫn Lâm Nguyên Kỳ vào nhà mới thay quần áo vào.


      giường, Tiêu Sơ nằm yên lặng, nụ cười còn lưu lại môi, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi xanh tím khiến người ta kinh hãi.


      “Đại phu, xin ngài mau cứu tiểu thư.” Thấy khuôn mặt gầy hóp chút máu của Tiêu Sơ , Cẩm Thái bật khóc.


      Lâm Nguyên Kỳ gật đầu, lên tiếng, ngón trỏ dài mảnh tìm kiếm mạch đập như có như của Tiêu Sơ .


      Trong Bình Uyên vương phủ, Thẩm Nhược Vân từ lúc Vũ Văn Tư Dạ rời cũng chưa từng chợp mắt. Mặc dù nàng tin, nhưng thị vệ theo cho nàng biết, Vương gia đến trạch viện, thái tử điện hạ cũng ở đó.


      Nàng cố gắng đè nén suy nghĩ xuống tận đáy lòng, đôi tay trong tay áo siết chặt đến rướm máu.


      “Nương nương, bữa sáng của người đây ạ!” Nha hoàn bê lên bữa sáng do phòng bếp làm, trong phủ dần dần có người đồn đại, vương gia và vương phi hòa ly, cũng biết là hay giả. Nhưng mọi người bất tri bất giác đều sửa lại các xưng hô, tự động lược bỏ hai từ trắc phi phía trước.


      “Vương gia còn chưa về sao?” Thẩm Nhược Vân hờ hững dùng bữa, khuôn mặt lúc trước đều vui vẻ giờ đây nghiêm lại, nhìn hướng cổng chính, lạnh lùng hỏi.


      “Vẫn chưa.” Nha hoàn dám nhiều lời, thành đáp.


      Thẩm Nhược Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn nha hoàn, nàng biết nha hoàn này, là nha hoàn thường ngày đưa cơm cho Tiêu Sơ . Hơn nữa, nàng còn nhờ nàng ta làm việc. Bây giờ, tâm tư của vương gia nàng cũng đoán ra, trước hết nàng phải tự bảo vệ bản thân mình.


      “Chuyện lần trước ta dặn ngươi làm, ngươi có với Vương gia hay ?” Nàng hờ hững hỏi, trong đôi mắt hàm chứa ý cười khó nắm bắt.


      “Nương nương đến việc lần trước để nô tỳ đổi thuốc trong cơm của Tiêu nương sao? Nương nương người dặn dò, nô tỳ dám cho người khác, chỉ có Xuân Hồng thân thiết với nô tỳ biết thôi.” Nha hoàn dè dặt đáp, trắc phi nương nương là thuốc bổ, vì sao để người khác biết, nàng hiểu.


      “Vậy sao, Xuân Hồng cũng biết.” Thẩm Nhược Vân đột nhiên cười, thản nhiên : “Được rồi, ngươi lui xuống .”


      Nha hoàn sợ hãi lui ra, khép cửa phòng.


      Trong phòng lớn chỉ còn lại Thẩm Nhược Vân, nàng ngẩng đầu nhìn nơi nào đó xà nhà, khẽ : “Ngươi biết chưa? người sống cũng được giữ lại.”


      xà nhà rơi xuống ít bụi bặm, lúc ngẩng đầu lên lại chẳng có gì. Giống như bụi ban bãy rơi xuống chỉ là ảo giác mà thôi.





      Lâm Nguyên Kỳ lúc nhìn thấy Tiêu Sơ cảm giác có điều đúng, bây giờ ngón tay mượt mà chạm vào mạch đập mỏng manh của nàng. đột nhiên nhíu mày, ngón áp út bất giác giật cái.


      Mạch tượng của nàng rất bất thường! Hoàn toàn đúng!


      “Thái tử điện hạ, phiền ngài chuyển lời đến Lỗ nương, tại hạ nợ ấy lời hứa, độc trong cơ thể Tiêu tiểu thư tại hạ vô phương cứu chữa, xin mời cao minh khác.”


      chỉ ngồi thò tay xem mạch đập chút đứng dậy vô phương cứu chữa, vốn còn có chút kính trọng , Vũ Văn Triệt xông lên nắm cổ áo : “ phải ngươi độc của nàng khắp thiên hạ chỉ có ngươi mới giải được sao? Bây giờ còn được, ngươi là đại phu, phải gạt người sao?”


      “Lâm mỗ trước nay chỉ mình có thể cứu người, chưa từng mình là đại phu. Xin thái tử điện hạ tự trọng!” thản nhiên gạt tay Vũ Văn Triệt ra, phất xiêm y.


      “Tại sao lại như vậy… ràng là Lâm đại phu người chính miệng có thể cứu tiểu thư, sao lại cứu được…” Cẩm Thái ngồi sững đất, đưa tay nắm vạt áo của , ngửa đầu cầu xin: “Lâm đại phu, nô tỳ van xin người, xin người cứu tiểu thư!”


      Mặc dù Lâm Nguyên Kỳ từng chỉ có mới có thể giải được độc của Tiêu Sơ , nhưng nay còn nắm chắc: “Độc trong cơ thể ấy chỉ có loại, người bình thường nếu có loại độc trong cơ thể cũng sớm còn sống nữa. Nhưng lúc ta trông thấy ấy ở phủ thừa tướng, độc trong cơ thể ấy bị thứ gì đó áp chế, mặc dù chậm rãi ngấm vào cơ thể cũng bình thường rồi. Bây giờ, có thể trong cơ thể ấy có nhiều loại kỳ độc, mà độc gì ta cũng biết.”


      vừa lắc đầu vừa đánh giá Tiêu Sơ , chắc là có người hạ độc này trong thời gian dài mới đẩy ta đến tình trạng tại. Nhưng dòng chính nữ của phủ thừa tướng, vương phi của vương phủ, có người lòng dạ độc ác muốn hại ta đến vậy sao?



      “Các người muốn cứu ấy, được, các người cứu, bản cung cứu. ấy cứu bổn cung mạng, nếu cả chút ân tình đó bản cung cũng báo đáp được làm sao trở thành minh quân của nước! Tiêu Sơ , bản cung đáp ứng , nếu chét, bản cung chết theo , vạn lần phải nhớ kỹ, bản cung lấy danh nghĩa thái tử đáp ứng !” Vũ Văn Triệt cúi xuống, nhàng vuốt lại tóc nàng, khẽ. Ngũ quan lại khôi phục vẻ nhu hòa.


      “Lâm sạch ! Ngươi đáp ứng bản nương cứu người rồi! Nếu ngươi dám cứu Tiêu Sơ , bản nương giống như hôm qua, sau này mỗi ngày đều ném bùn nhão vào phòng ngươi!” Lỗ Dao xông tới, nhìn Tiêu Sơ nằm giường, vành mắt đỏ lên, lại cam lòng yếu thế gào lên. Nàng phải vì nàng ấy tranh thủ cơ hội có thể sống sót.


      “Hừ, tiểu nhân vô sỉ!” Dược Đồng của Lâm Nguyên Kỳ tự mình lĩnh hội được nỗi thống khổ khi bị ném bùn nhão, nếu Lỗ Dao đều làm vậy mỗi ngày, bọn cũng thiết sống nữa!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 98: Tội gì phải cứu nàng, còn lựa chọn

      Ngoại ô kinh thành, sương mù che phủ lưng chừng núi, Trưởng Tôn Tông Lam quỳ trước căn nhà tranh bên sườn núi ngày đêm vẫn chưa đứng dậy. Khuôn mặt mị thường ngày còn, nhắm mắt yên tĩnh, vạt áo đỏ rộng lớn trải lên nền đá, như đoán sen khổng lồ.

      Lúc Vũ Văn Tư Dạ trèo lên giữa sườn núi thấy cảnh tượng này.

      Sương mù dày đặc, lẳng lặng quỳ gối cách đó xa, gì cũng làm gì, giống như đó là lời giải thích duy nhất cho mục đích của . V

      ạt áo Vũ Văn Tư Dạ nhuộm sương sớm, cẩm bào màu tím nhạt càng đậm màu, giống như được nhuộm vào đó. chậm rãi bước đến, sau khi buông vạt áo trước, hai chân hạ xuống, đầu gối nặng nề chạm đấm. nhìn căn nhà phía trước, : “Vũ Văn Tư Dạ xin Trưởng Tôn tiểu thư xuống núi.”

      Đôi mắt Trưởng Tôn Tông Lam khẽ run lên, vậy mà Vũ Văn Tư Dạ cũng tìm được chỗ này.

      Trong nhà hề có bất kì động tĩnh gì, khiến người ta hoài nghi bên trong có người hay .

      Sương sớm dày đặc, hai nam tử đỏ tím phong độ xuất trần. Vạt áo dính đầy bùn đất, sống lưng thẳng đứng quỳ gối trước căn nhà tranh.

      Người nhất định cho rằng mình bị ảo giác, là tiên nhân hạ phàm, hóa thành thể xác ở nhân gian.

      “Vì sao lại tới đây?” Trưởng Tôn Tông Lam môi mỏng khẽ mở, cụp mắt hỏi.

      “Là ta hại nàng, ta tới ai tới?” cũng cụp mắt đáp lại.

      “Nàng tỉnh dậy cũng tha thứ cho ngươi.”

      “Ta cần nàng tha thứ.”

      “Vậy ngươi tội gì phải cứu nàng?” Giọng của Trưởng Tôn Tông Lam mang theo đau xót, người như Vũ Văn Tư Dạ, chưa bao giờ nhìn thấu.

      Mắt Vũ Văn Tư Dạ khẽ mở to, con ngươi trong khoảnh khắc sáng rọi rực rỡ, khẽ: “Ta cứu ai cứu?”

      lẳng lặng cụp mắt, nhìn gốc cây yếu ớt dưới đầu gối, Tiêu Sơ , ta cứu nàng, cũng có người đến cứu nàng, nhưng như vậy sau khi tỉnh lại, sao nang có thể nhớ ta?

      Trưởng Tôn Tông Lam nhìn sâu, thể nào hình dung ra tâm tình phức tạp trong lòng: “Tư Dạ, ngươi chưa từng vì bất kì ai mà suy xét.”

      Vũ Văn Tư Dạ cười khẽ: “Ừ!”

      Hai người gì nữa, mặt trời đằng đông dần hé mở, sương mù tiêu tán. Hai người quỳ cho đến khi đá lát trước mặt đều nóng lên, trong phòng mới vang lên giọng du dương: “Sáng sớm ầm ĩ trước cửa, hai đại nam nhân quỳ gối thầm trước cửa nhà nữ tử cũng biết xấu hổ.”

      Cánh cửa mở ra, xinh xắn ra, nàng vừa ngáp dài vừa kéo kéo xiêm y có hơi quá khổ của mình. hồi lâu cũng chưa chỉnh được cái vạt áo.

      Thoạt nhìn bé tầm mười tuổi, ánh mắt còn lộ ra vẻ thanh thuần của đứa trẻ. Nàng nhìn hai nam nhân quỳ gối trước cửa nhà mình, liếc nhìn ánh thái dương, lời khiến người ta kinh ngạc: “Trưởng Tôn Tông Lam, mười năm trước ta giúp ngươi cứu người, bây giờ chỉ còn thiếu bảy ngày ngươi mới tính quỳ cho đủ, rốt cuộc là ngươi có thành ý hay hả?”

      Trưởng Tôn Tông Lam gì, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó, cả mí mắt cũng nâng lên.

      lại ngáp cái mới dời tầm mắt sang người Vũ Văn Tư Dạ quỳ bên cạnh, cười : “ phải người của nhà Trưởng Tôn lại có thể tìm được ta, xem ra ngươi cũng đơn giản, Tông Lam, phải ngươi cho biết đó chứ!”

      “Tông Lam dám.” Trưởng Tôn Tông Lam ngày thường cười đùa lúc này lại vô cùng nặng nề, trả lời ngắn gọn.

      “Ta nghĩ ngươi cũng dám!” Bé lè lưỡi, mang theo vài phần hồn nhiên của đứa trẻ.

      “Đại tiểu thư, Vũ Văn Tư Dạ xin xuống núi cứu người.” Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu nhìn tiểu nương, đại tiểu thư mang lại vô số vinh dự cho nhà Trưởng Tôn, thực ra là đứa bé lớn!

      “Ngươi muốn cứu người đó, có người cứu rồi, ngươi còn tới tìm ta làm gì?” Bé khinh thường, như chê cười uổng công vô ích.

      Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, ta , chẳng lẽ là Lâm Nguyên Kỳ, nhưng lời , sao có thể thay đổi chủ ý cứu Tiêu Sơ ?

      “Chỉ có điều, ngươi cũng coi như thông minh, biết Lâm lão già có bản lĩnh cứu sống tiểu nha đầu đó. Còn biết tới tìm ta, giống những người đó, tôn lão già đó thành vị thần, ta nhổ vào!” Nàng lên tiếng phỉ nhổ, rất ưa hành vi của Lâm Nguyên Kỳ.

      Luận về tuổi tác, nàng còn lớn hơn Lâm Nguyên Kỳ đến mấy tuổi, lại là đồng môn. Nhưng dung mạo của nàng thay đổi, lại quen nhìn ra vẻ thanh cao, thế nên nàng vẫn gọi là lão già.

      “Xin đại tiểu thư nể mặt.” Vũ Văn Tư Dạ đầu gối khẽ run, ép ngọn cỏ non mềm giữa hai đầu gối.

      xong dường như hề nghe thấy lời của , tự nhiên đóng cửa lại, giọng giòn tan: “Tông Lam, ngươi quỳ đủ thời gian về , còn vị bên cạnh, ngươi muốn quỳ bao lâu quỳ…hì hì.”

      Trưởng Tôn Tông Lam sững sờ, nhìn Vũ Văn Tư Dạ.

      Lưng thẳng tắp, mỉm cười : “Đa tạ đại tiểu thư.”



      Lâm Nguyên Kỳ chưa bao giờ cảm thấy bản thân khẩn trương như vậy. chữa bệnh cho vô số người, hoàng tộc giàu sang, tôi tớ nông phu, miễn là chịu cứu, chưa từng có người cứu được. Mà cứu người cũng đều tùy vào tâm tình của bản thân. Có số người đến đây, ngàn vàng cũng khó mua được phương thuốc, nhưng có số người, cứu còn cần bạc.

      Danh hiệu “Thánh thủ thần y” nổi tiếng khắp ngũ đại quốc là người đời dành cho . chỉ vì là đồng môn với Trưởng Tôn Đại tiểu thư trong truyền thuyết, mà còn vì mặc dù cao ngạo, nhưng tính cách còn tốt hơn vị Trưởng Tôn đại tiểu thư kia biết bao nhiêu lần. Cho nên, dù có vài thói quen kì lạ cũng ai oán nửa câu.

      giờ đây, ngồi trước giường của Tiêu Sơ , ngân châm trong tay run nhè , du ngoạn ngũ đại quốc cứu vô số người, nhưng trước nữ tử bệnh nặng này lại cảm thấy bất ổn.

      “Sư phụ, nếu để con làm vậy.” Dược Đồng từ theo , chưa bao giờ thấy như vậy. Mắt thấy châm thứ nhất vừa đâm xuống, sắc mặt lại càng tái xanh, nhịn được lên tiếng.

      cách ghim bình thường đơn giản như vậy mà sư phụ lại tay run ngừng.

      , để ta.” Khuôn mặt lạnh lùng nhìn nữ tử nằm giường. Nếu ông trời quyết định để cứu nàng, như vậy cho dù là nghịch thiên cải mệnh, thiên kiếp giáng xuống, cũng còn lựa chọn nào khác.

      “Sư phụ, chỉ mong đồ nhi quyết định đúng.” Tay trái khẽ nắm cổ tay phải, dùng tư thế thỏa đáng chậm rãi cắm vào thân thể Tiêu Sơ . Ngân châm cắm vào, trong nháy mắt màu đen lan khắp cây ngân châm, giống như cành lá có sinh mệnh, quấn chặt lấy ngân châm.
      song ngư thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 99: Xuống núi cứu người, lại uống máu người

      là ngày thứ ba, Vũ Văn Tư Dạ ăn uống cúi đầu quỳ gối trước căn nhà tranh. Khí trời hôm nay u ám, chưa tới giữa trưa có mưa.

      “Ta ngươi đó, là còn cố chấp hơn cả Tông Lam, lúc trước nó tìm ta cứu người, quỳ đến hai ngày chạy vào nhà đập này đập nọ bắt người . Ngươi lại nhẫn nhịn được như vậy, sợ người ngươi muốn cứu chết rồi sao?” Trưởng Tôn đại tiểu thư biết làm gì, giọng kiều giòn giã từ bên này truyền tới bên kia.

      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười, cũng lên tiếng, nước mưa trượt xuống gò má như được điêu khắc của .

      “Ài…Ngươi muốn ta cứu người sao?” Cửa nhà xí mở ra, khuôn mặt ngây thơ mang theo chán ghét nhô ra, nàng ghéc nhất trời mưa, làm nhà tranh của nàng chỗ nào cũng bị dột, đồ đạc đều bị ướt. So với giết người còn phiền phức hơn.

      Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, cười : “Đại tiểu thư có ý cứu người, Tư Dạ đợi thêm lát có tính là gì.” nhàng, nếu là người bình thường quỳ ba ngày như vậy, hai chân tàn phế mới là lạ.

      Đại tiểu thư bất đắc dĩ nhìn bầu trời u ám, : “Được, ta với ngươi xuống núi cứu người.”

      Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, muốn đứng lên đại tiểu thư thêm: “Quy tắc của ta, ngươi hẳn là biết .”

      Vũ Văn Tư Dạ ngẩng đầu, vẻ độc mặt tiểu nương này khắc sâu hơn bất kỳ ai, cơ hồ là khát máu hưng phấn.

      nhấc gối đứng dậy, thân mình kiềm chế được run lên, hai chân cứng ngắc chết lặng, suýt nữa đứng nổi, “Biết.”

      “Vậy tốt, vào .” Hàng mi cong của bé cười vui vẻ, nghiêng người cho vào.

      “Ta còn nguyện vọng, lúc đại tiểu thư cứu người đó, hãy xóa phần ký ức của nàng có được ?” Toàn thân ướt đẫm, xoải bước đến trước cửa, ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, dừng bước .

      “Ngươi đúng là được tấc lại muốn tiến thước.” Nàng lườm , ngăn được ham muốn tận đáy lòng, tay kéo thân hình cao lớn của Vũ Văn Tư Dạ vào trong, : “Chỉ cần ngươi ngoan chút, ta đáp ứng ngươi!”

      Nửa khắc đồng hồ qua , mưa tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng. Cánh cửa nhà tranh lại mở ra, bé mười tuổi xuất , vẻ mặt vui sướng, sắc mặt hồng hào, đôi môi mềm mại.

      Vũ Văn Tư Dạ theo sau nàng, khác hẳn đại tiểu thư, cả người giống như bị cầm tù trong ngục tối, khuôn mặt tái nhợt có vết xanh tím, điểm duy nhất thay đổi chính là giọng điệu mềm mại: “Đại tiểu thư, xin xuống núi cứu người.”

      “Ta biết rồi.” Trưởng Tôn đại tiểu thư cảm thấy mỹ mãn duỗi lưng mệt mỏi. Nàng rất muốn nhìn xem nữ nhân có thể khiến cho Tông Lam và Bình Uyên vương cùng cầu xin cho nàng ta rốt cuộc trông thế nào.



      Trong nhà riêng lại có thêm vài a hoàn, do Trưởng Tôn Tông Lam mang tới giúp đỡ. Trong viện nhiều người, đương nhiên cần người hầu hạ.

      Lúc này, Cẩm Thái vừa bê đồ ăn lên bàn liền nghe thấy Lỗ Dao “bốp” tiếng vỗ đôi đũa xuống bàn, ba nam nhân trước mặt làm như thấy, yên lặng ăn cơm.

      “Ta các người đó, cứ trưng cái bộ dạng đưa đám đó làm gì!” Nàng chỉ chỉ lạnh lùng : “Huynh! Các huynh, cười !”

      Vũ Văn Triệt thèm nhìn nàng, im lặng ăn cơm. Trưởng Tôn Tông Lam tình hình đại khái cho biết, mặc dù bằng lòng, nhưng tại cũng còn cách nào khác. Chỉ hy vọng lần này Trưởng Tôn đại tiểu thư xuất quỷ nhập thần có thể khiến Sơ tỉnh lại.

      Trưởng Tôn Tông Lam nghe nàng quát đến chói tai, cũng chỉ mỉm cười, nhưng bản thân lại cảm thấy được nụ cười ấy vô cùng chua xót. Vũ Văn Tư Dạ, so với càng có tư cách cứu Tiêu Sơ hơn. Mặc dù mục đích của là gì, nếu có thể làm nàng tỉnh lại tốt rồi. chỉ lo, người như ta làm nàng tỉnh lại sao? Đặc biệt là từ khi nàng hiến kế ở trong cung…

      Lâm Nguyên Kỳ hơi ngẩng đầu, nhìn nữ tử chống nạnh trước mặt, duỗi cánh tay chỉ vào mình, xem thường cúi đầu lạnh nhạt : “Mãng phụ!”

      “Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn công tử…Vương gia đến.” Nha hoàn bên ngoài thông báo.

      Mấy người bàn đều sửng sốt, được cứu rồi!

      “Mùi trong này khó ngửi, cứ như là mùi người chết. Lâm lão đầu, ngươi ra đây cho ta, để ta nhìn bộ dạng tên lang băm suy sụp tinh thần như thế nào! Ha ha ha!” Giọng giòn giã như trẻ em vang lên trong sân.

      Ngoại trừ Lâm Nguyên Kỳ và Trưởng Tôn Tông Lam, mấy người khác đều kinh ngạc, phải Vũ Văn Tư Dạ mời Trưởng Tôn đại tiểu thư sao, cứ có cảm giác là đứa chưa tới tuổi cập kê là thế nào?

      “Oa, các người ăn cơm sao? Thảo nào lại khó ngửi như vậy, nhanh lên chút, ai sắp chết, đưa ta nhìn xem. Ngươi? Ngươi? Ngươi?” Nàng chỉ cả ba người, vừa vừa lắc đầu, “hương vị của các ngươi còn khó ngửi hơn cả người chết, hệt như nam nhân này, tươi mới gì cả!” Nàng chắp tay sau lưng chỉ vào Vũ Văn Tư Dạ, cười hì hì.

      Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ ngẩn ra, nhìn Vũ Văn Tư Dạ mặt còn chút máu, trong lòng kinh hãi.

      Lâm Nguyên Kỳ ném ra thứ ánh sáng trắng trong tay áo: “Trưởng Tôn Nghiên, nghiệt nhà ngươi lại uống máu người!”

      Trưởng Tôn Nghiên vừa né tránh binh khí trong tay áo vừa nhảy nhót cười ha hả : “ uống máu người sao giữ được tuổi thanh xuân, chẳng lẽ muốn ta già giống ngươi sao? Ha ha ha!”

      Khi ánh sáng trắng trở về trong tay áo của Lâm Nguyên Kỳ, Vũ Văn Tư Dạ nắm chặt lưỡi đao hai lưỡi màu bạc, máu tươi chảy ra. trở tay ném cho Lâm Nguyên Kỳ.

      “Đại tiểu thư, cứu người quan trọng.”

      “Chậc chậc…” là lãng phí, dứt lời nàng ta đột nhiên nhào qua, nắm bàn tay Vũ Văn Tư Dạ hút mạnh.

      nghiệt!” Lâm Nguyên Kỳ lướt vào, nhanh tay bắt lấy cổ áo nàng, tách hai người ra. Vũ Văn Tư Dạ vung tay, Trưởng Tôn Nghiên bị Lâm Nguyên Kỳ chộp vào tay, quỷ dị cười mãi ngừng. Máu tươi tràn ra bên môi khuôn mặt ngây thơ là đáng sợ.

      cúi đầu nhìn, lòng bàn tay xuất dấu răng sâu hoắm, cũng biết nàng làm thế nào để cắm hàm răng sắc bém đó vào tay .

      Lỗ Dao sớm bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi. Mấy nha hoàn trong sân cũng dám, chỉ sợ vừa di chuyển kỳ dị kia chạy về phía mình.

      “Đại tiểu thư, mời.” Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên xé góc áo quấn lại vết thương trong lòng bàn tay, giống như quen với bộ dạng này của nàng. Hơn nữa nhìn lại thân , vài chỗ cẩm bào đều bị xé nát, chắc hẳn cũng sử dụng giống như bây giờ.

      Nghe , Lâm Nguyên Kỳ chỉ có thể buông nàng ra, hề buông lỏng phòng bị đối với nàng.

      Trưởng Tôn Nghiên mỉm cười hai bước về phòng Tiêu Sơ , bỗng nhiên quay đầu, máu bên môi giọt lên mu bàn tay, nàng cười với Vũ Văn Tư Dạ: “Hương vị của nàng ta ngon như vậy, chẳng lẽ ngươi sợ ta ăn nàng ta?”
      betrang thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 100: Mất trí nhớ? Ngài thích ta?



      “Nghe Trưởng Tôn đại tiểu thư mặc dù tính cách cổ quái, nhưng lại là người là làm. Bổn vương tin đại tiểu thư cứu người.” Vũ Văn Tư Dạ theo nàng, lòng hiểu Trưởng Tôn đại tiểu thư hại Tiêu Sơ , những lời này cũng chỉ để trấn an mấy người bên ngoài.


      “Hì hì.” Trưởng Tôn Nghiên toét miệng cười, sau khi vào phòng trở tay đóng cửa lại, “Bản tiểu thư chữa bệnh, ai được vào!”


      Chờ đợi luôn khiến con người ta sốt ruột. Lúc thái dương sắp chạm mặt đất, mấy người đợi bên ngoài đợi được nữa, Lỗ Dao là người đầu tiên nhảy dựng lên: “Ta vào xem thử, ngộ nhỡ nghiệt này…Trưởng Tôn đại tiểu thư ăn mất Tiêu Sơ biết phải làm sao!”


      Nàng thoáng nhìn biểu cảm của Trưởng Tôn Tông Lam, thấy khẽ nhíu mày, vội sửa lại cách gọi.


      “Bản cung cũng xem.” Dù sao Vũ Văn Triệt vẫn còn trẻ, sốt ruột chịu được cũng đứng lên.


      Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Bọn họ cũng muốn vào trong xem thế nào, nhất là Trưởng Tôn Tông Lam, lúc trước Trưởng Tôn Nghiên chữa trị cho người khác cũng chưa từng có thái độ đó, xảy ra chuyện gì chứ?


      Vũ Văn Tư Dạ nhìn bầu trời, đến thời gian giao hẹn của và Trưởng Tôn Nghiên trước khi xuống núi, vội vàng vượt qua hai người chạy vào phòng.


      “Ngài!” Bị Vũ Văn Tư Dạ vượt lên trước, Lỗ Dao nổi đóa, vội vàng theo sau vào trong.


      “Tiêu Sơ !” Mấy người chen chúc ở cửa phòng, nhìn tình huống trong phòng há mốc mồm, đây có hơi quá…


      Trong phòng, nắng chiều soi ánh vàng rực rỡ vào phòng, Tiêu Sơ ngồi ngơ ngác giường nhìn đám mây bốc cháy bên ngoài song cửa sổ. Bị tiếng động ngoài cửa quấy nhiễu, nàng quay người lại, gò má dưới ánh hoàng hôn làm tản ra khí chất tao nhã đẹp mắt. Trong đôi mắt sương mù mờ mịt, chớp vài cái, khôi phục sinh khí trước kia.


      “Các người là ai? Sao ta lại ở đây?” Đôi mắt long lanh đầy nghi hoặc nhìn đám người bên ngoài, nghiêng đầu hỏi.


      “Sơ ! phải mất trí nhớ rồi đó chứ?” thấy nhiều trong phim truyền hình nên Lỗ Dao là người đầu tiên phản ứng kịp, “Ta là Lỗ Dao, Lỗ Dao giúp làm guồng quay tơ đây!”


      Tiêu Sơ cau mày nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.


      “Vũ Văn Triệt, thái tử điện hạ!” Nàng đẩy thái tử điện hạ Tiêu Sơ từng cứu lên trước mặt nàng.


      Tiêu Sơ lại nghiêm túc nhìn nhìn lát, sau đó cũng lắc đầu.


      Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ cũng bị đối xử như vậy, nàng cứ lần lượt lắc đầu. Nhìn qua rồi lại ôm đầu khổ sở nhớ lại, nhưng cũng nhớ nổi điều gì.


      Cuối cùng đến Vũ Văn Tư Dạ, Lỗ Dao còn chưa kịp tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn đạt, ngũ quan cứng rắn của trở nên mềm mại, khẽ : “Bổn vương là phu quân của nàng.”


      Tròng mắt Tiêu Sơ co rút, bất giác nắm chặt tay, nàng cau mày nhìn Vũ Văn Tư Dạ, gì, cũng lắc đầu.


      “Nàng hề mất trí nhớ.” nhàn nhạt nhìn nàng, khẽ. Tiêu Sơ chỉ quên vài thứ muốn quên mà thôi, chưa đến mức độ mất trí nhớ.


      xong xoay người rời . Tiêu Sơ nhìn theo bóng lưng , cảm thấy đáy lòng sinh ra thứ cảm giác thể ức chế được. Người nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh dậy là tiểu nương khóe môi đầy máu tươi, mặt bé còn nhợt nhạt hơn cả mình. Sau khi nhếch miệng cười với nàng tiểu nương liền rời , rằng: “Mạng của dù sao cũng phải ta cứu, cần cảm ơn. Muốn cảm ơn cảm ơn tên trượng phu sợ chết của ấy.”


      Nàng ngơ ngác ngồi giường cả buổi cũng nhớ được trượng phu sợ chết rốt cuộc là ai. Lúc vừa xuyên qua, sau đó tạo ra máy dệt Jenny trong cung, nàng cảm thấy có phần trống rỗng, như là khoảng kí ức biến mất, biết ai từng ở đây và có quan hệ gì với nàng.


      Nàng nắm tay Lỗ Dao, hỏi: “Lỗ Dao, là phu quân của ta là ai?”


      “Tiêu Sơ , bị hủy hoại đến bộ dạng này, làm hại …” Bị thương nặng như vậy mà còn biết là ai, buồn cười !


      Nửa câu sau còn chưa ra miệng, nàng bị ba nam nhân ném thẳng ra phía sau. Trưởng Tôn Tông Lam nhàng ngồi xuống, vẻ mặt nhìn nàng có chút lo lắng, khẽ an ủi nàng: “Người đó là bằng hữu của ta, người liên quan, lời nàng cần để ý.”


      Mặc dù nàng hôn mê lâu như vậy, nhưng có nghĩa là ngủ đến u mê, vuốt ve tay của Trưởng Tôn Tông Lam, đôi mi thanh tú nhíu lại, cười quát mắng: “Trưởng Tôn nghiệt, ngài lại muốn ăn đậu hũ của bản nương? có cửa đâu!”


      Lỗ Dao thấy nàng sao, vui mừng đẩy mấy người phía trước ra, vọt tới trước mặt nàng, ôm chặt vào lòng, vui vẻ : “Tiêu Sơ , ta biết chết mà!”


      Mấy người trước mặt dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vui mừng nên lời. Bọn họ chưa bao giờ giỏi thể cảm xúc của bản thân.


      “Lỗ Dao, người đó là ai?” Tiêu Sơ hàm chứa ý cười, khẽ hỏi bên tai nàng, nàng giống giả vờ, lại càng phải như cố ý quên mất Vũ Văn Tư Dạ.


      Lỗ Dao ôm nàng bỗng sửng sốt, hai cánh tay siết chặt, dùng giọng dịu dàng trả lời: “ nhận ra thôi.”





      Nàng bệnh nặng mới khỏi, Lâm Nguyên Kỳ đặc biệt tới bắt mạch cho nàng, hỏi nàng còn nhớ Trưởng Tôn Nghiên giải độc thế nào . Nàng chỉ cười, rằng mình quên rồi, lúc tỉnh lại chỉ thấy tiểu nương nháy mắt thấy tăm hơi.


      Lâm Nguyên Kỳ cũng hỏi nhiều, mỗi ngày đều đến bắt mạch cho nàng, xem xét tình trạng hồi phục của cơ thể.


      “Sơ , ta có đem vài món điểm tâm, nàng nếm thử .” Vũ Văn Tư Dạ từ ngoài cửa vào, trong tay cầm hộp đựng thức ăn. khẽ cười gật đầu với Lâm Nguyên Kỳ, người đó lạnh lùng nhìn rồi xoay người rời .


      “Sao ngài lại tới nữa?” Trong triều có chuyện gì làm à?” Tiêu Sơ ngồi ghế nghỉ ngơi trong viện, thấy đẩy cửa vào liền lên tiếng trêu ghẹo.


      Mặc dù Vương gia nhìn qua rất lạnh nhạt, nhưng đối xử với nàng rất tốt. Mỗi ngày đều mang theo vài món ăn ngon cho nàng, hoặc là kể vài câu chuyện, chọc nàng vui vẻ. Nhưng có điều nàng hiểu được, mỗi lần Vũ Văn Tư Dạ tới gần, những người khác đều vô tung vô ảnh biến mất. Ngay cả nha hoàn Cẩm Thái bên người nàng cũng tìm cớ tránh .


      “Hạ triều rồi, ta tới thăm nàng có khá hơn , hôm nay cảm thấy thế nào?” đặt hộp thức ăn bàn, đưa tay muốn kéo nàng tới. Nàng cười, đến bên này bàn.


      “Hôm nay đưa gì tới vậy?” Nàng cười mở hộp thức ăn, nghiền ngẫm hương vị bay ra từ bên trong.


      “Điểm tâm đầu bếp trong cung mới làm --- tú ngoại tuệ trung” mở hộp thức ăn cho nàng, dịu dàng .


      miếng bánh ngọt khéo léo được lấy ra, nàng bụm miệng cười hì hì, tiếng cười như chuông bạc tràn ngập cả khu vườn: “Ngốc, cái này gọi là bánh ngọt! Tú ngoại tuệ trung là tên hoàng hậu nương nương ban cho nó…Hoàng hậu nương nương…Ta dâng cho hoàng hậu lễ vật như vậy, tại sao ta lại tiến cung, còn gặp được hoàng hậu…” Nàng nhìn bánh ngọt xinh xắn, thào tự hỏi.


      “Vì tới xuân chập tiết nên nàng tiến cung, món này là do đích thân hoàng hậu ban tên, ý nghĩa người làm bánh là người xinh đẹp thông minh, cũng là để khen ngợi nàng.” kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.


      Tiêu Sơ nhăn mày: “Sao ngài biết?”


      “Lúc đó ta cũng ở đó, hoàng hậu nương nương với hoàng thượng rằng nàng là nữ tài tử, văn võ bá quan đều biết cả. Mau ăn .” cẩn thận lấy bánh từ trong hộp ra, dùng dao bạc cắt thành miếng vừa miệng.


      “Cảm ơn.” Tiêu Sơ cuộn tay áo lên cầm miếng bỏ vào miệng. Bản lĩnh của ngự trù trong cung đúng là khác biệt: “Ngon !”


      “Ngon cũng được ăn nhiều.” cố ý nghiêm mặt, hù dọa nàng: “Ăn nhiều coi chừng béo lên đấy.”


      “Ta sợ.” Nàng nhướng mày, cúi đầu lại có vẻ e thẹn của tiểu nữ nhi: “Ta nhớ trước kia ta rất người, nhưng bây giờ có thế nào cũng thể nhớ được dáng vẻ của nữa, là đáng tiếc.” Mặc dù là người của thân thể này mê luyến, nhưng lòng hiếu kỳ lại tác quái, nàng vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai lại làm thân thể này sâu đậm đến vậy. Bây giờ thể nhớ nổi rồi.


      Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu trầm mặc.


      “Thôi quên , đến chuyện trước kia nữa. Đúng rồi, ta nghe Cẩm Thái , ngài rất lợi lại, lợi hại thế nào vậy?” Tiêu Sơ chống cằm hỏi .


      cúi đầu cười ôn hòa, lúc nhìn nàng vô cùng ấm áp: “Nàng thích ta?”


      “Làm gì có!” Tiêu Sơ chưa từng thấy người tự luyến như vậy, vốn liếng của nàng đều khai báo hết rồi. Vừa hỏi hai câu liền tự mình đa tình!


      Mặt được tự nhiên bốc cháy, được, Tiêu Sơ , mày như vậy là có tiền đồ! Chỉ là nam nhân bộ dạng hơi xinh xắn đùa giỡn với mày, mày còn tưởng là sao?


      cười cười, cũng gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.


      Tiêu Sơ bị nhìn đến chột dạ, nghĩ nghĩ liền sang chuyện khác: “Ta nghe lúc ngài còn trẻ chinh chiến qua rất nhiều nơi, này, có nơi nào đặc biệt ? Giới thiệu cho ta , đợi khi nào khỏe lại ta ra ngoài chơi!”


      “Nàng?” hơi nhíu mày, “Nàng là nữ nhi, nên chạy ra ngoài hơn.”


      Nàng cười hì hì, : “Ngài chờ lát.”


      Vũ Văn Tư Dạ biết trong hồ lô của nàng bán cái gì, nhìn nàng chạy về phòng, đóng cửa phòng, đóng cửa sổ, trong phòng truyền đến tiếng lục lọi.


      “Này! Tiểu tặc to gan, nạp mạng !” bóng áo xanh lao ra, nhìn Vũ Văn Tư Dạ cố nín cười, nàng mặc nam trang, khuôn mặt trang điểm vẫn chưa tan mất, môi hồng răng trắng, ra vẻ phong tình khác biệt.


      lấn tới sát người nàng, giọng cười : “Phụ mẫu đại nhân, tiểu tặc xin thỉnh tội!”
      duyenktn1song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :