1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Vợ Thương Nhân - Hoa Lệ Bôn Chạy (32) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Lo lắng


      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta=Dứa Dứa


      Ở bên này, Tưởng Văn cũng ra ngoài xem xét tình hình mấy hôm nay nhưng tượng bất thường nào xảy ra, vậy mà đến bây giờ cũng chưa thấy có ai đến lấy tiền. tính ra, lần bán hàng này có thể kiếm được năm trăm năm mươi lượng, sau đó trả lại cho người kia trăm lượng.

      Tưởng Văn vừa nghĩ đến liền kích động, vốn dĩ cho là rất khó khăn nhưng nghĩ tới kiếm được nhiều tiền nhanh như vậy, khi về nhà có thể mua cửa hàng làm ăn buôn bán, sau này người nhà có thể bình an mà sinh sống.

      Mấy hôm Chu Vũ Hàm ở nhà trôi qua rất bình thản, nhưng đối với Tưởng Võ tương đối vất vả, mỗi ngày phải nấu nước, chẻ củi.

      Hàng ngày Hoa Lan tỷ đều đến nhà Chu Vũ Hàm làm thú bông, bây giờ trông Hoa Lan tỷ rất tinh thần. Tỷ ấy cố gắng làm thêm mấy ngày có thể xây nhà, chừng mấy bữa nữa còn có thể mua thêm hai mẫu đất, lại có thể dành tiền cho em trai cưới vợ. Nghĩ đến đây cả người đều tràn đầy sức lực hăng hái.

      ---havucu.blogspot.com---

      Dạo này, trong lòng Bà Lý thấy thoải mái, con dâu nhà họ Tưởng kia để cho vợ lão Đại nhà bà thiêu thùa may vá, chắc là cũng kiếm được kha khá tiền đấy! Còn để cho mấy con dâu nhà khác làm nữa, nhưng lại tìm vợ lão Nhị nhà bà làm chung.

      Việc này khiến cho lão Nhị và vợ lão Nhị ngày nào cũng nhắc nhở vào tai bà ấy, còn bà hỏi vợ lão Đại nó chẳng gì, chỉ biết nhăn mặt vào nhà. Nghĩ thế, bà liền dứt khoát đến Tưởng gia cho con dâu nhà đó biết Hoa Lan kia phải là người may vá giỏi, vợ lão nhị - Thúy Hoa giỏi hơn nhiều!

      Chu Vũ Hàm ở nhà nghe thấy có người gõ cửa, nghĩ trong đầu dạo gần đây vì tránh hiềm nghi nên nàng ra khỏi nhà bao giờ, người nào đến tìm chứ! Vừa nhìn qua khe cửa ra là mẹ chồng của Hoa Lan tỷ, lập tức mở cửa : "Thím Lý, sao thím lại tới đây? Thím tìm Hoa Lan tỷ à, để cháu gọi tỷ ấy giúp thím."

      " cần, thím là tới tìm cháu. Mấy cái thứ kia đừng để cho Hoa Lan làm nữa, hãy cho Thúy Hoa nhà ta làm tốt hơn đấy! Tay nghề của nó rất khéo, tính cách cũng rất nhẫn nại. Những con dâu nhà khác mà so hoa tay với nó còn bằng đâu." Hoa Lan tỷ thấy Chu Vũ Hàm mở cửa mà nãy giờ còn chưa vào, vừa bước ra cửa liền nghe thấy lời này của mẹ chồng nhà mình, hơn nữa vừa nhìn thấy mình còn khiêu khích liếc cái.

      ---havucu.blogspot.com---

      "Khỏi cần đổi, cháu thay đổi Hoa Lan tỷ với ai đâu, về phần các vị tỷ muội trong thôn, cháu thấy tay nghề của mấy người đấy rất tốt." Nàng còn chưa thấy qua mẹ chồng nào cực phẩm như vậy đấy! Hoa Lan tỷ đứng đằng sau, sau khi nghe thấy những lời Vũ Hàm vui vẻ.

      "Sao ngươi biết phân biệt tốt xấu thế, lời ta nãy giờ đều là đấy! Nữ nhân này là điềm xấu, nó phải là người tốt." Bà Lưu vừa thấy Chu Vũ Hàm cự tuyệt thay đổi người liền bắt đầu sốt ruột. (Bà Lưu tức CVH nên thay cách xưng hô khác)

      "Cháu để cho Thúy Hoa tỷ làm, nhưng nhất định thím phải bảo đảm tỷ ấy làm tốt đấy. Còn có giá tiền mười lăm văn con." Chu Vũ Hàm cũng muốn Hoa Lan tỷ bị mẹ chồng gây khó dễ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Bây giờ, giá thú bông giảm xuống bảy mươi văn con, xem ra phải làm thêm đợt hàng mới rồi, nhưng Tưởng Văn có ở nhà hơi phiền toái chút.

      Bà Lưu vừa nghe thấy hai đứa con dâu nhà mình đều có thể làm cảm thấy Chu Vũ Hàm rất thức thời, liền hài lòng quay người về. Hoa Lan tỷ Chu Vũ Hàm cần bận tâm đến mặt mũi của tỷ ấy, Chu Vũ mỉm cười bảo tỷ ấy nên để trong lòng. Chu Vũ hàm nhớ tới lúc đầu vừa tới làm dâu ở đây Hoa Lan tỷ chiếu cố nàng rất nhiều, bây giờ làm như vậy cũng là điều nàng nên làm thôi.

      Có điều, nàng cũng rất bội phục Hoa Lan tỷ. Tưởng Văn mới có mấy ngày mà nàng cảm nhận sâu sắc rằng người đàn ông trong gia đình có tầm quan trọng cỡ nào.

      "Cha bọn , tôi vừa nghe người ta mấy hôm nay con rể ra ngoài. Ông có biết vậy?" Thời điểm Vương thị vào trong thành gặp phải người trong thôn kia nên hai người chuyện phiếm mấy câu, thấy người ta nhắc đến chuyện này.

      "Chắc là nó công chuyện mấy hôm thôi! Mấy ngày nữa trở về, Tiểu Hàm cũng với chúng ta, chẳng phải việc quan trọng gì đâu. Bà cũng đừng lo lắng làm chi!" Chu Đại Phúc nghe xong cũng sửng sốt chút, trong lòng cũng thấy hơi lo lắng nhưng ngoài miệng vẫn an ủi Vương thị.

      "Nhưng tôi lo lắng nó giống như con rể Lý gia kia! kiếm tiền, ai mà biết mười mấy năm cũng chưa thấy trở về." Vương thị xong, hai người liền trầm mặc.

      Lại qua hồi, Vương thị yên tâm nên muốn qua xem tình hình thế nào, vạn nhất nhỡ xảy ra cái gì sao, bà phải ngay. Chu Đại Phúc cũng yên tâm nên gật đầu đồng ý, cũng dặn dò bà ở đây đến buổi chiều hãy . Công việc trong nhà cũng cần bận tâm gì nhiều, thời điểm này đúng lúc lập Đông nên cửa hàng buôn bán tốt hơn, với lại, còn có Lâm Nhị trông coi cửa hàng nên cũng đỡ lo lắng.

      ---havucu.blogspot.com---

      Buổi tối lúc nấu cơm, Vương thị đến Tưởng gia, tất cả mọi người ở đây đều nhiệt tình chào hỏi bà. Vương thị nghĩ đến con nhà bà biết làm mấy cái đồ chơi con nít này cũng giúp được cho rất nhiều người kiếm thêm khoản thu nhập, sau này cũng sợ bị người ta khi dễ. thể , Vương thị có suy nghĩ rất chính xác.

      Vừa tới cửa nhìn thấy Tưởng Võ nấu nước, lúc này mới hài lòng : "Ôi chao! Tưởng Võ đấy à!

      Tưởng Võ quay đầu nhìn thấy Vương thị đứng ở cửa, nó vừa nhìn liền nhớ ra đây là mẫu thân của chị dâu, vội vàng chào tiếng ‘bá mẫu’.Vương thị nghe xong liên tục : " là đứa trẻ ngoan, khoảng thời gian này vất vả cho cháu rồi! Lại để cho người chuyên đọc sách làm những việc nặng nhọc này."

      " sao đâu ạ, trai cháu thời gian này phải biết giúp đỡ việc nhà cho chị dâu, được để chị dâu làm việc mệt nhọc quá." Tưởng Võ nghe Vương thị ngượng ngùng gãi gãi đầu. Bản thân nó chỉ biết nấu nước là việc nặng nhất rồi, còn được rất nhiều người khen, cảm giác này cũng tệ. Tự dưng nó nhớ đến mỗi ngày chị dâu nấu cơm cho nó mang đến học đường, thấy ánh mắt ghen tị của Lâm Nhị nó càng vui vẻ.

      ---havucu.blogspot.com---

      Vương thị nghe xong càng hài lòng, xem ra Tưởng Nhị này cũng là đứa trẻ ngoan, hai đứa trẻ Tưởng gia đều tốt! Bà thường xuyên nghe thấy con trai thành tích học tập của Tưởng Nhị này cũng là số số hai trong thư viện, nếu sau này ra làm quan còn có thể giúp đỡ cho gia đình của trai.

      Chu Vũ Hàm ở trong bếp hình như nghe thấy giọng của mẹ nàng, vừa ra nhìn quả đúng là mẹ, còn đứng chuyện phiếm với Tưởng Võ.

      "Mẹ, sao mẹ lại tới đây! Con còn định đến thăm cha mẹ đây này!"

      "Sức khỏe của mẹ vẫn tốt, tự mẹ tới đây thăm con cũng được mà. Tối nay mẹ ngủ ở đây với con! " xong, bà cũng vào phòng bếp nấu cơm. Chu Vũ Hàm tựa hồ lại nhớ tới ngày hôm trước khi thành thân. Cũng giống như bây giờ, hai mẹ con người nấu cơm người nhóm lửa, hàn huyên chuyện phiếm với nhau. Cảm thấy những hoài niệm trước kia là đáng giá.

      Buổi tối nằm ở giường Vương thị nhàng hỏi: "Tiểu Hàm, con cho mẹ biết. Chồng con đâu, con biết ?"

      "Con biết chứ, huynh ấy lên tỉnh thành. thấy huynh ấy mấy ngày về, nhưng mà chắc chắn trở về sớm." Chu Vũ Hàm vừa vừa thấy lo lắng.

      "Con đấy! Cứ thế mà tin tưởng nó à! Lỡ như, nó về sao?" Vương thị có chút biết làm sao với đứa con này.

      " đâu, mẹ thử nghĩ xem, hai em sống nương tựa lẫn nhau, mà em trai huynh ấy còn ở đây! Sao huynh ấy về được chứ! Lại vạn nhất huynh ấy mà trở về còn có Tưởng Võ, Tiểu Hải và Lâm Nhị chăm sóc con! Con chẳng thấy lo lắng chút nào." xong, nàng liền cười lên, cảm thấy những người này mặc dù cùng chung dòng máu nhưng vẫn thấy bọn họ thân thiết như ruột thịt.

      Sau đó, hai mẹ con chuyện học hành của Tiểu Hải ở thư viện, Vương thị vừa đến con trai mặt cũng tràn đầy tự hào. Tiểu Hải và Lâm Nhị cầm bảng chữ mẫu về cho bà nhìn, vừa học thuộc lòng và đọc cho bà nghe. Còn hay kể mấy chuyện thú vị ở học đường nữa, mỗi lần kể Vương thị nghe rất là vui vẻ.

      ---havucu.blogspot.com---

      Chu Vũ Hàm nghe thế cũng rất cao hứng, nàng nhớ lại thời điểm trước khi nàng thành thân có với Tiểu Hải. Nàng : "Tiểu Hải, tỷ ở nhà, đệ phải chiếu cố cha mẹ tốt, bọn họ khổ cực như vậy cũng là vì lo cho đệ. Hơn nữa, đệ phải thay tỷ chăm sóc cho cha mẹ, biết chưa?" Tiểu Hải rất hiểu chuyện gật đầu. Chu Vũ Hàm nghĩ tới lúc đó nó ghi nhớ câu nàng ở trong lòng.

      Bỗng nhiên nhớ tới Lâm Nhị, nàng cũng thường xuyên nghe Tưởng Võ kể lại, toàn bộ người trong thư viện đều biết chữ viết của Lâm Nhị. Rất được phu tử (thầy giáo) tán thưởng, phu tử đều sau này làm nên đại . Bây giờ trong thư viện, rất nhiều người có bản chữ đẹp của nó, nghĩ tới về sau nếu nó công thành danh toại bảng chữ đó rất có giá trị.

      ra nàng đối với Lâm Nhị cảm thấy rất mâu thuẫn, mặt coi nó như người trong nhà, mặt khác nàng lại cảm thấy nó giống như quả bom hẹn giờ, biết nổ lúc nào. Lâm Nhị cũng với nàng, đợi đến khi nó mọc đầy đủ lông cánh, nó rời thời gian ngắn, có lẽ báo thù, hoặc có lẽ bổ sung thêm kiến thức để quên cừu hận trước kia.

      Nhưng ngày nào đó trở lại, nơi này cho nó hiểu được ấm áp của gia đình là như thế nào. Nó cũng từng , nếu như phải nhà bọn họ cho nó biết đến ấm áp của người thân, có lẽ nó thèm để ý đến tính mạng mà báo thù.

      Bởi vì nó cảm thấy cái thế giới này trừ mẹ nó ra còn ai quan tâm đến nó. Nhưng đến nơi này, bất kể là người đường hay Chu gia cũng làm cho nó cảm thấy sinh mệnh của mình rất quý giá.

      Đôi khi con người hy vọng điều rất nhoi, người khác chia sẻ cho nó chút xíu ấm áp, nhưng đủ để nó cảm thấy cái thế giới này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp chờ nó. Vương thị thấy Chu Vũ Hàm ngủ thiếp , thay nàng dém lại chăn rồi bà cũng nhắm mắt ngủ.

      Chu Vũ Hàm biết lúc này Lâm Nhị cũng ngủ được, hôm nay phu tử tìm nó chuyện, cần quá nôn nóng, thư pháp là phải dựa vào kiên nhẫn của bản thân để rèn luyện. Nếu như, trong khoảng thời gian ngắn mà quá nôn nóng cầu toàn thư pháp lộ ra kiểu chữ viết rất thô, nó nhất định được gấp gáp, cần có kiến thức cơ bản tốt mới đạt được kết quả như mong muốn.

      Nhưng nó làm gì có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, nó muốn lên kinh thành chứng minh cho người nhà kia biết rằng mặc dù nó được học sớm, cũng tuyệt đối phải là phế vật.

      ---havucu.blogspot.com---

      Nó muốn cho bọn họ hối hận khi nhìn thấy nó có công danh trong người. Nhưng bây giờ nó biết dùng thành công của bản thân công kích bọn họ, chứ phải dùng mạng sống của bản thân để đánh đổi như trước kia, như vậy đáng giá chút nào.

      Cuối cùng, có ngày nó trở lại kinh thành, nó dùng chính tên của nó. Cho nên, bây giờ nó chỉ có thể thành công được phép thất bại, nó tự với bản thân phải bình tĩnh.

      ra , có đôi khi càng muốn càng thể chiếm được, được mất chỉ còn là ý niệm. Khi con người ở trạng thái bình tĩnh và tự tin, khoảng cách thành công càng rút ngắn lại. Dĩ nhiên, nếu muốn thành công, bản thân mình phải tự cố gắng rất nhiều.

      Sáng sớm hôm sau, giống như đồng hồ sinh học, đến đúng giờ đó Vũ Hàm tỉnh dậy, Vương thị thấy nàng dậy sớm như vậy rất đau lòng, bảo nàng ngủ thêm chút nữa để bà làm điểm tâm cho. Chu Vũ Hàm ngủ giấc say, kể từ khi thành thân đến bây giờ chưa có bữa nào được ngủ thoải mái như hôm nay.

      lâu sau Vương thị phải về, trong nhà có ai nên bà yên lòng, khi nào Tưởng Văn trở về cả hai người cùng về nhà mẹ đẻ chuyến. Vương thị còn chưa ra tới cửa nhìn thấy Chu Đại Phúc vội vã chạy tới, với Vương thị là mẹ bà bị trúng gió, bảo bà nhanh về nhà xem sao.
      thuytAliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28 : Phân nhà


      Edit : Hàn Mặc
      Beta : Dứa Dứa

      Vương thị vừa nghe xong cả người hoảng hốt hỏi lại:

      ''Làm sao có thể bị trúng gió chứ? Sức khỏe của mẹ mặc dù phải rất tốt nhưng cũng mấy khi mắc bệnh bao giờ? Sao tự nhiên lại bị trúng gió?''

      ''Hình như là trong lúc cãi nhau bị em dâu bà chọc tức.'' Chu Đại Phúc cũng chắc chắn .

      '' Cái gì? Tôi biết ngay là thể bớt lo mà. Lần này, tôi phải bắt tiểu đệ bỏ nàng ta, suốt ngày khiến cho trong nhà gà bay chó sủa.'' Vương thị căm hận mắng.

      Chu Vũ Hàm thấy Vương thị nóng giận như vậy, vội vã sang chuyện khác:

      ''Bây giờ, mẹ đừng tức giận quá! Đầu tiên là cần phải qua đó xem tình hình của bà ngoại như thế nào rồi hãy tiếp.''

      ---havucu.blogspot.com---

      Chu Đại Phúc đứng bên cạnh gật đầu. Ba người cũng nghĩ đến tiết kiệm tiền, trực tiếp thuê chiếc xe bò ở ngay trong thôn của Chu Vũ Hàm, nhờ phu xe chở . Thực ra, xe ngựa nhanh hơn nhưng giá con ngựa ít nhất cũng năm sáu mươi lượng, nên người dân mua bò nhiều hơn.

      Đến tầm giữa trưa đến Vương gia thôn, vừa tới Vương gia Vương thị chạy ngay vào trong nhà, vừa lúc nhìn thấy Đại tẩu liền hỏi:

      ''Đại tẩu, nương thế nào rồi? Ta nghe nương bị té xỉu, cho ta biết bà bị bệnh có nặng lắm ?''

      "Lần này có vẻ nghiêm trọng. Lời của Lê Hoa có chút quá phận, nên nương bị chọc tức.'' Đại tẩu Vương thị úp úp mở mở .

      "Đại phu tới chưa? Có tình hình như thế nào ?" Vương thị hỏi liên tiếp khiến Vương đại tẩu trả lời kịp.

      "Đại phu đến xem rồi, bà bị trúng gió. bị liệt nhưng cũng thể làm việc nặng được nữa. Lúc chuyện cũng phát , cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng tốt. Đại ca và Nhị ca muội đưa đại phu về, thuận tiện bốc thuốc luôn rồi.'' Vương đại tẩu xúc động , thầm nghĩ còn bằng ít chuyện xấu nhà lão nhị thôi, nhà bọn họ tạm thời có chuyện gì.

      "Nữ nhân kia chạy đâu rồi? Gây ra chuyện chỉ biết trốn, người đâu?" Vương thị thấy Đại tẩu mình như vậy, cứ nghĩ đến Lê Hoa tức đến sốc hông.

      "Lê Hoa ở bên trong chăm sóc nương, muội ấy cũng biết sai rồi, cũng đừng làm khó muội ấy nữa. " Vương đại tẩu còn chưa hết câu, Vương thị vọt vào buồng trong. Chu Vũ Hàm thấy nương nóng ruột như vậy; chỉ có thể đứng lại hỏi thăm Đại cữu (mợ cả) mấy câu, còn Chu Đại Phúc tìm nhạc phụ đại nhân trò chuyện.

      Lý thị nhìn thấy con tới, trong lòng rất cao hứng. Mặc dù, bà cụ lưu loát cho lắm nhưng so với việc nằm liệt giường tốt hơn nhiều. Nhưng nhìn qua Lý thị trông già hơn rất nhiều, nên trong lòng Vương thị vẫn thấy chua xót, nhưng bà cũng để Lý thị nhìn ra, bà ngồi xuống tâm cùng Lý thị .

      Vương thị ra: "Nương, người ở nhà cũng có việc gì, bằng theo con về nhà con chơi mấy hôm ! Đại phúc hàng ngày phải vào trong thành, Tiểu Hải cũng ở nhà. Có người ở đấy chuyện, con cũng bị buồn chán, nương thấy có được ?'' Vương thị xong còn quên lườm nguýt kẻ đầu sỏ gây chuyện ở bên cạnh.

      Lý thị suy nghĩ chút, bây giờ ở nhà cũng phiền muộn, liền gật đầu đồng ý rồi thêm:

      ---havucu.blogspot.com---

      ''Trước ở đây ăn cơm ăn , đói bụng lâu như thế rồi. Hoa Tử còn mang thai đấy! Cũng đừng đứng trong này nữa, nhiều người chen lấn trong phòng như vậy làm gì, tất cả giải tán ! Bảo lão đầu tử gọi Đại Nha và Nhị Nha tới, ta theo ý nguyện của mấy đứa, phân chia nhà ra ở riêng. Ta còn muốn sống thọ thêm mấy năm nữa, đừng khiến cho bà già như ta bị tức mà chết sớm.'' Lý thị vừa nghĩ thông suốt hết lời, xong còn thở phì phò.

      Mọi người trong phòng đều dám gì liền ra ngoài, ngay cả mấy đứa bé đều biết khí trong nhà bình thường, dám làm càn, ngoan ngoãn theo ra, chỉ còn mình Vương thị ở lại trong phòng với Lý thị.

      Buổi chiều, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ. Vương lão đầu cảm thán mấy chục năm nay trong nhà chưa từng náo nhiệt như bây giờ, lần này còn tề tụ đông đủ, lần sau biết mình chết hay là còn sống, tất cả mọi người nghe xong cảm thấy rất áy náy. Lý thị kéo tay áo của ông cụ, ý tứ bảo đừng xúc động, mau việc chính.

      ''Ta và mẹ các người cũng lớn tuổi, vốn nghĩ chờ khi chúng ta qua đời mới cho các ngươi ra ở riêng, nhưng hai người già chúng ta cũng muốn bị tức để chết sớm. Ta gọi ba đứa em và em rể các ngươi đến đây làm chứng, tránh cho các ngươi sau này chúng ta phân chia công bằng.'' Vương lão đầu xong những lời này, thể thừa nhận bản thân mình già rồi.

      ''Cha, chúng con chưa muốn ở riêng, Lê Hoa ầm ĩ cãi nhau với hai người, con bỏ nàng ta. Lần này, phải cho nàng ta bài học, ngày mai con đến nhà nhạc phụ, kêu người nhà đưa nàng ta về nhà cảnh tỉnh mấy hôm.'' Tiểu cữu cữu (cậu hai) Vương Hiền vừa vừa bắt lấy tay vợ mình. Thời đại này nếu người vợ bị đưa về nhà mẹ đẻ biểu thị cho việc con nhà đấy được giáo dục tốt, phải đem về nhà để giáo dục lại, đây là việc rất mất mặt.

      ---havucu.blogspot.com---

      ''Cha mẹ, con bao giờ dám như vậy nữa. Ngàn vạn lần đừng cho cha con đưa con về nhà, con ngẩng đầu lên được, van cầu cha mẹ tha thứ cho con ! Con dám nữa!'' Chu thị hoàn toàn suy sụp, buổi sáng vừa dứt lời thấy mẹ chồng ngã xuống, khiến cho mợ ta rất lo lắng.

      Sau đó, mọi người nhìn thấy mợ ta cũng cho sắc mặt tốt, ngay cả chồng và con trai cũng để ý đến mình. Bây giờ, bỗng nhiên bị chồng như thế, mợ ta lập tức lo sợ khóc lóc như mưa.

      ''Được rồi, bọn ta còn chưa chết đâu! Câm hết miệng cho ta, ta ở riêng phân ra ở riêng, bà vào trong nhà lấy bạc ra.'' Vương lão đầu thấy con dâu khóc thấy phiền phức liền tỏ thái độ ràng.

      Chờ Vương thị đem bạc ra có tổng cộng ba mươi lượng, Vương lão đầu trong nhà có mười bảy mẫu đất. Ruộng tốt tám mẫu, ruộng nông có sáu mẫu, còn lại ba mẫu đều là ruộng cạn. Có tất cả mười gian phòng ở, phòng bếp và bốn gian nhà kho. Còn có thêm mấy dụng cụ làm ruộng, toàn bộ gia sản chỉ có như thế.

      “ Hai người già chúng ta để lại hai mẫu ruộng tốt và mẫu ruộng cạn, những thứ khác huynh đệ các ngươi chia đôi. Chúng ta ở cùng nhà lão đại, chờ sau này chúng ta chết đất này để lại cho nhà . Còn phòng ở, nhà các ngươi bốn phòng, nhà Đại ca ngươi năm phòng, ta và lão bà ở gian là được rồi.

      Còn dư lại nhà kho, mỗi nhà nửa, phòng bếp tùy hai nhà các ngươi chia làm sao chia. Những thứ dụng cụ khác mỗi nhà cái, gà vịt để cho nhà Đại ca ngươi con trống con mái, còn dư lại bao nhiêu để hết cho nhà lão nhị! Nhà lão nhị thấy sao, nếu đồng ý ta cũng cần các ngươi chăm sóc trước lúc lâm chung đâu, coi như chúng ta có quan hệ gì. Nhà đại ca ngươi cũng dễ dàng gì, khi còn cũng chiếu cố ngươi ít.''

      Vương lão đầu ra hơi đem vật dụng trong nhà phân chia hết, cầm bạc trong tay suy nghĩ hồi rồi tiếp:

      ---havucu.blogspot.com---

      ''Về phần chỗ bạc này, hơn phân nửa đều là mấy người nhà lão Đại kiếm được, nhà lão Nhị chỉ có mình lão Nhị kiếm tiền. Lão Đại và lão Nhị mỗi người mười hai lượng, còn dư lại để ta và lão bà giữ, dù sao nương các ngươi cũng phải uống thuốc. Được rồi, đều chia xong hết, có muốn thêm cái gì hay , hom nay nếu sau đó cũng được nhiều lời.''

      ''Còn gì nữa! Mấy năm nay, Đại ca và Đại tẩu chiếu cố chúng ta còn ít sao? Nhị tử khi còn bé cha mẹ đều bận việc, là đại ca đệ chăm sóc cho đệ, bây giờ chia cho Đại ca nhiều hơn phần cũng là đương nhiên thôi!'' Vương Đại tỷ chờ Vương lão đầu phân chia xong lập tức lên tiếng, con có tư cách được phân chia tài sản, chỉ có thể làm chứng,…vân…vân.

      ''Nhưng mà sau này, Nhị Tử nên quản vợ đệ cho tốt , nếu nàng ta còn dám linh tinh bỏ nàng ta ngay tức khắc! Mỗi ngày chỉ biết ghen ăn tức ở với nhà Đại ca, chỉ sợ bị chia hết phần tài sản. Nếu phải nhà Đại ca nhiều người, chỉ dựa vào sức lao động mình đệ nhà đệ làm ruộng nổi , chỉ muốn chiếm nghi của người khác là giỏi.'' Vương Nhị tỷ thấy Đại tỷ cũng chêm vào mấy câu.

      Những người khác cũng gật đầu biểu đạt có ý kiến gì cả. Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Chu thị. Chu thị bị nhiều người nhìn như vậy cho dù có ý kiến cũng khống dám ra. Mợ ta sợ bị bỏ nên lập tức có ý kiến gì khác, phân chia như vậy là bằng lòng rồi.

      Chuyện ở riêng đến đây là kết thúc. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm trong bụng, nếu so sánh nhà Đại cữu (cậu cả) được phân chia nhiều hơn nhà Nhị cữu (cậu hai) nhưng trong nhà Đại cữu có nhiều người hơn, sau này áp lực cũng ! Có điều, về sau Đại cữu mẫu (mợ cả) cũng bị Tiểu cữu mẫu (mợ hai) chèn ép nữa, nhưng biết Tiểu cữu mẫu có thể yên lặng được mấy ngày, chừng, mấy hôm nữa cảm thấy phân chia công bằng lại làm ầm ĩ cả nhà lên.

      lát sau, Vương lão đầu bảo mấy con tự ai về nhà lấy, còn Lý thị đến nhà Vương thị chơi vài ngày để giải sầu chút. Chờ nhà cửa phân chia xong hết, rồi hãy trở về, bằng lúc phân chia nhà cửa rất bừa bộn, lại khiến cho bà cụ mệt mỏi thêm. Chu Vũ Hàm và mấy người tuổi đều dám phát biểu ý kiến gì, thực ra là có gì để . Chia nhà đâu đến lượt bọn họ lên tiếng chứ!

      Dọc theo đường , vừa cười vừa đến nhà Đại cữu. Vương thị với con hay là tối nay ở lại đây về nữa. Chu Vũ Hàm giờ mới nhớ tới lúc nàng ra ngoài cho ai biết, Lan Hoa tỷ và Tưởng Võ thấy nàng ở nhà lo lắng, nghĩ như vậy nàng liền với Vương thị hôm nay ở lại được, đành để hôm khác, tối hôm nay nàng phải trở về. Chu Đại Phúc yên lòng để Chu Vũ Hàm về nhà mình nên đưa con đến đầu thôn Ngô Đồng mới quay lại.

      ---havucu.blogspot.com---

      Dọc theo đường gặp ít người trong thôn, Chu Vũ Hàm đều dừng lại hàn huyên mấy câu, mất ít thời gian, chờ đến khi về tới nhà thấy có người ở trong bếp nấu cơm, nàng nhìn kỹ lại, hóa ra là Lan Hoa tỷ đứng trong bếp xào rau, Tưởng Võ ngồi xổm dưới đất nhóm lửa.

      Hai người thấy Chu Vũ Hàm trở về đều thở phào nhõm, Lan Hoa tỷ :

      ''Tiểu Hàm! Nếu muội còn chưa về, Tiểu Võ đòi ra ngoài tìm muội đấy. Muội ra ngoài mà với ai câu nào, nếu phải có người trong thôn nhìn thấy cha muội đến, tỷ còn tưởng muội xảy ra chuyện gì cơ?''

      ''Hoa Lan tỷ, muội xin lỗi! Bà ngoại muội bị bệnh, muội sốt ruột quá nên quên chưa kịp với ai. Giờ còn phiền tỷ giúp muội nấu cơm nữa, tỷ mau về nhà , chắc Lý đại ca cũng chờ tỷ ở nhà đấy!'' Chu Vũ Hàm cười .

      '' sao đâu, mẹ chồng tỷ nghe tỷ sang nấu cơm giúp muội liền giục tỷ sang ngay đấy. Tỷ đợi muội về, còn món nữa thôi, nhìn muội cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút .'' Tưởng Võ nghe Hoa Lan tỷ như vậy cũng gật đầu đồng ý.

      ''Muội sao. Muội và mẹ muội đến thăm bà thôi, cũng phải việc nặng nhọc gì. Bây giờ sao rồi, nhưng mà Tiểu Võ nhà chúng ta cũng biết đau lòng cho tẩu rồi đấy!''

      ''May mà có chuyện gì! " Hoa Lan tỷ thấy Chu Vũ Hàm có tâm tư đùa với Tưởng Võ, chắc hẳn phải việc gì hệ trọng, nhưng vẫn nên quan tâm hỏi thăm mấy câu.

      Đợi làm xong cơm tối, Chu Vũ Hàm nhanh chóng bảo Hoa Lan tỷ về nhà, nàng cũng muốn Hoa Lan tỷ bị Bà Lý mắng nhiếc đâu.

      Buổi tối ở Vương gia, Vương Hiền ngồi đối diện với Chu thị :

      ''Chu Lê Hoa, tôi cho biết, từ nay về sau tốt nhất đừng gây thêm lỗi lầm lần nào nữa, nếu , đừng trách tôi khách khí.''

      "Bây giờ sao rồi còn gì! Tôi cũng phải cố ý, cũng có lần sau nữa đâu.''

      giờ, Chu Lê Hoa hết dáng vẻ sợ hãi lo lắng lúc trước, khôi phục lại tình tính như xưa. Mấu chốt là ra ở riêng, mặc dù có chút công bằng nhưng so với ở chung nhà tốt hơn. Có điều, mợ ta cũng dám phân chia đồng đều, nếu bị đuổi về nhà mẹ đẻ thời gian mất mặt vô cùng.

      Chu Vũ Hàm cũng nghĩ tới mợ ta khôi phục lại bản tính cũ, nhưng nghĩ đến lại nhanh như thế, sức lực khôi phục rất mạnh.
      thuytAliren thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 29: Trở về

      Edit : Hàn Mặc
      Beta : Dứa Dứa

      Bên này Tưởng Văn ở trong thành ngây người mấy ngày vẫn có người nào đến lấy tiền, dám tự tiện rời mình. Ngay cả cửa phòng cũng dám bước ra, ngộ nhỡ đánh mất bạc dù bán để bồi thường cũng đủ. Tưởng Văn sốt ruột đến mức miệng mọc mấy cái mụn nước, ăn cơm cũng vào.

      Cuối cùng, đến khi cảm thấy chờ nổi nữa có người đến, lần này vẫn là vị quản gia trước kia nhưng bên cạnh lại có thêm người trẻ tuổi. Người này có chòm râu ngắn, cả người tao nhã, lịch nhưng có đôi mắt rất lợi hại. Tưởng Văn nghĩ người này chính là chủ nhân của số bạc mình giữ, thế nhưng biết xưng hô như thế nào, chỉ có thể lúng túng đứng im.

      Người thanh niên chính là Trương Duy Đình, ban đầu định tới nhưng vì muốn hỏi số việc ngày đó ở phủ Tri phủ đại nhân như thế nào nên mới đến. Vốn dĩ có thể đến sớm hơn mấy ngày, nhưng Trương Duy Đình muốn thử lòng Tưởng Văn, xem người này đối mặt với mấy nghìn lượng bạc có nổi lên lòng tham hay .

      Nếu như vậy sau này cũng cần dùng nữa, thậm chí để bảo vệ bí mật liền ‘giải quyết’ đường, dù sao thời điểm này cũng phải là lúc để phơi bày mọi chuyện ra ngoài. Đợi đến mấy ngày thấy lão Triệu nhìn người rất chuẩn liền tùy ý quan sát thêm, có vẻ là người thành còn có đôi chút thông minh, sau đó cũng gì, tự mình tìm chỗ ngồi xuống.

      ---havucu.blogspot.com---

      Tưởng Văn thấy ngồi xuống liền nghĩ đến số bạc khiến mình lo lắng mấy hôm nay, lập tức lấy ra, đồng thời :

      ''Vị tiên sinh này, lần này tổng cộng bán được năm ngàn năm trăm lượng, ngài có thể kiểm tra lại.''

      Trương quản gia lấy ra xem, so với dự định ban đầu chênh lệch nhiều lắm, sau đó, lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra đưa cho Tưởng Văn. Tưởng Văn cầm lấy bốn trăm năm mươi lượng còn lại đưa cho Trương quản gia trăm lượng, nhìn ông có vẻ nghi hoặc ngượng ngùng giải thích:

      ''Tôi tính rồi, năm ngàn năm trăm lượng tôi lời được năm trăm năm mươi lượng, trước đây tôi mượn của ngài trăm lượng, trừ tôi còn bốn trăm năm mươi lượng.'' xong còn nhìn thoáng qua Trương quản gia để xác nhận, nhưng Trương quản gia cái gì chỉ đứng cười cười.

      Trương Duy Đình cũng cười, đúng là tên ngốc tử. Người khác cho tiền, còn muốn nhận, ra Trương Duy Đình lớn hơn Tưởng Văn mấy tuổi, vì có chòm râu mặt lại cười nên thoạt nhìn tuổi tác có vẻ khá lớn, lúc này cười lên nhìn cả người sinh động hơn rất nhiều, cũng tạo áp lực quá lớn cho người khác.

      ''Ngươi cứ cầm hết , ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi trả lời xong, số tiền này thuộc về ngươi! Ta họ Trương, ngươi cứ gọi ta là Trương chưởng quỹ!" Giọng của Trương Duy Đình có chút trầm thấp, từ tính.

      ''Trương chưởng quỹ, ngài có vấn đề gì cứ hỏi ! Nếu tôi biết, tôi nhất định cho ngài, bạc này tôi cầm như vậy là nhiều rồi!'' nữa Tưởng Văn cũng chịu cầm thêm số bạc kia.

      Trương Duy Đình cũng miễn cưỡng , chỉ bảo kể lại mọi chuyện ở phủ Tri phủ đại nhân, tuyệt đối được bỏ sót chi tiết nào. Đến khi Trương Duy Đình nghe Tưởng Văn xong bỗng chốc lâm vào trầm tư, cảm thấy rất kỳ quái. Từ hai năm trước đây, lúc bắt đầu lập nghiệp mấy dễ dàng, nhưng dường như có ai đó giúp đả thông các mối quan hệ, ngay từ đầu cho rằng mình đưa lễ có hiệu quả, sau ngẫm lại những người đó đều phải là loại người dễ thỏa mãn như vậy.

      ---havucu.blogspot.com---

      điều tra rất lâu nhưng vẫn tra ra được, nhưng cũng vướng mắc gì nhiều, nếu là người có tâm giúp sớm muộn cũng gặp lại. Bây giờ nghe Tưởng Văn như vậy có thể xác định người này là tri phủ tiền nhiệm Viên Thủy Thanh, tuy rằng biết vì sao Viên Thủy Thanh luôn giúp đỡ . Có điều, có thể khẳng định người này có cừu oán với Trương gia, bởi vì chỉ cần mỗi lần đoạt mối làm ăn của Trương gia, có người hỗ trợ.

      Trong phòng cũng yên tĩnh theo trầm tư của Trương Duy Đình. Trương quản gia và Tưởng Văn cũng dám lên tiếng làm phiền . lâu sau, phục hồi lại tinh thần liền cáo từ ra về. Trước khi , Trương quản gia còn riêng cho Tưởng Văn biết, cửa hàng nào ở chỗ này có thể mua được đồ đặc sản bán đúng giá, còn cho biết ngày kia Triệu chưởng quầy tới đón cùng quay về huyện Thông Hải.

      Sáng hôm sau, Tưởng Văn dạo vòng, tới đây nhiều ngày như vậy nhưng chưa từng yên tâm dạo phố chợ lần nào. Thực ra Tưởng Văn vẫn luôn sợ hãi vì trong người mình có nhiều tiền, lỡ như bị cướp thảm, nhưng lại biết tiền có thể gửi trong ngân hàng tư nhân, lúc cần có thể lấy ra.

      nghĩ từ Tưởng Võ chưa được dùng qua văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) nào tốt nên nghĩ mua cho nó bộ, nhưng cuối cùng loại tốt mua nổi chỉ có thể lấy loại trung đẳng, bất quá so với đồ Tưởng Võ dùng bây giờ khá hơn nhiều. Lại mua cho Chu Vũ Hàm cây trâm cài, bởi vì vàng rất đắt, hơn nữa thợ chế tác làm cũng rất đẹp mắt, cái cũng tốn hơn năm mươi lượng.

      Mà mùa hè cũng sắp tới nên Tưởng Văn tới bố trang mua ít vải vóc, cũng quên mua đồ cho mấy người nhà mẹ đẻ của Chu Vũ Hàm. dạo từ sáng đến tối cũng mua ít thứ, nhớ trước khi phải mua mấy cái bánh ngọt mang về để ăn đường. tại mua hơi sớm, biết lúc nào trả phòng, tốt nhất là lúc gần mới mua ngon hơn.

      Tưởng Văn hết ngày mới trở về khách điếm, thu dọn mấy thứ đồ đạc mới mua được, chủ yếu là vải vóc nhiều, những thứ khác cũng có bao nhiêu. Thu thập xong rồi ngủ, cứ nghĩ đến ngày hôm sau được trở về nhà trong lòng có phần kích động, làm sao cũng ngủ nổi. Đến lúc tiểu nhị lên gõ cửa, có người tìm mới tỉnh lại.

      ---havucu.blogspot.com---

      Tưởng Văn mang theo bọc quần áo vội vã chạy xuống, thấy phu xe chờ ở cửa khách điếm liền vội vàng lên xe, nhìn thấy Triệu chưởng quầy ngồi ở bên trong xe liền :

      ''Xin lỗi Triệu chưởng quầy, tôi dậy trễ nên đến muộn, khiến ngài phải chờ tôi, ngại quá!''

      Triệu chưởng quầy cười phất phất tay liền hỏi:

      ''Đồ đạc mang đủ chưa? Có quên gì ? Cậu còn muốn mua thứ gì nữa ?''

      ''Ngày hôm qua, tôi thu thập xong đồ đạc nhưng muốn mua thêm mấy chiếc bánh ngọt mang về. Phiền toái Triệu chưởng quầy đưa tôi chuyến vậy!''

      Mua xong bánh ngọt liền lên đường, trong lòng Triệu chưởng quầy rất phức tạp. Lão gia chết làm ông vui mừng thay cho Tam thiếu gia, tuy rằng nhân phẩm của lão gia tốt thế nhưng trong việc buôn bán lại là người nhanh nhạy, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy mà tam thiếu gia thể đánh sụp Trương gia.

      tại lão gia chết, Đại thiếu gia tuy rằng thủ đoạn độc ác nhưng lại là người cực kỳ tự phụ (kiêu căng), so với lão gia dễ đối phó hơn nhiều. Trong lòng có chút buồn bực vì hai năm qua ông thể trở về nhà, Tam thiếu gia bách túc chi trùng tử nhi bất cương*. Trương gia dù sao cũng là vọng tộc, phá hủy nó phải là chuyện sớm chiều.

      ( * ) Rết trăm chân, chết vẫn đứng vững - dùng để hình dung người hoặc thế lực to lớn tuy thất bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.

      Tuy rằng ông cũng luyến tiếc bỏ được Hồi Hương Lâu tay mình gây dựng nhưng khi nhìn các con ông lại nỡ, đặc biệt là đứa con trai năm nay mới sáu tuổi rất ít gặp ông nên đối với ông vẫn chưa quen thuộc. Nghĩ đến con trai liền nhớ đến vợ ông hay than thở khi nào Tam thiếu gia mới thành thân, Đại Phu nhân giả mù mưa sa (giả bộ) thay Tam thiếu gia tìm người mai mối nhưng mấy nhà kia vừa nghe đến Trương gia Tam thiếu gia đều muốn gả con đến đó.

      ---havucu.blogspot.com---

      Về sau, Tam thiếu gia chưa muốn thành thân, Đại phu nhân tức coi như có chuyện này. Cứ như vậy vẫn kéo dài đến bây giờ, người bằng tuổi Tam thiếu gia đều có con mấy tuổi rồi. Tưởng Văn dọc theo đường thấy tâm tình Triệu chưởng quầy tốt lắm cũng nhiều, bản thân đắm chìm trong niềm vui sướng được về nhà.

      Lần này vội vàng giống như lần trước, buổi trưa còn dừng lại ăn bữa cơm, đến trời tối mới chạy tới huyện Thông Hải, sau khi đến nơi Triệu chưởng quầy bảo phu xe đưa Tưởng Văn về nhà.

      Chu Vũ Hàm ngồi ở giường vá quần áo nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, lúc đầu còn cho là mình nghe nhầm, nghe lại đúng là có người gõ cửa. Nhưng ai lại đến vào buổi tối thế này! Chẳng lẽ là Hoa Lan tỷ, ra ngoài cũng thấy Tưởng Võ đến gần cửa.

      Hai người cùng nhau hỏi là ai ngoài cửa, Tưởng Võ vừa nghe thấy tiếng trai mình ngay lập tức mở cửa, thiếu chút nữa khóc lên. Từ đến lớn, nó còn chưa rời khỏi đại ca quá mười ngày, mà Chu Vũ Hàm rơi nước mắt ngay, gặp mấy ngày mà có cảm giác lâu rồi, tại nàng rốt cuộc hiểu ‘ ngày gặp như cách ba thu’.

      Tưởng Văn vốn định cho bọn họ bất ngờ, nhưng mà bầu khí lúc này cũng phù hợp lắm, chỉ có thể đơn điệu cười hai tiếng. Chu Vũ Hàm bị tiếng cười này của chọc cho buồn cười, có điều nhớ đến nàng khóc liền chịu đựng, kết quả cả người nàng kìm nén đến nghẹn đỏ.

      Chu Vũ Hàm chợt nhớ tới tướng công mình còn ở ngoài cửa, vội vàng để vào nhà rồi đóng cửa chính lại. Tự mình chạy vào phòng bếp nhìn xem còn món gì ăn , nhìn qua chỉ còn lại ít cơm nguội. Bởi vì Chu Vũ Hàm thích để đồ ăn qua đêm, nên mỗi lần chỉ nấu vừa đủ ăn.

      Bây giờ, nàng làm cơm chiên trứng, Tưởng Văn sớm đói bụng, hai ba miếng ăn hết cơm, còn cơm này ăn rất ngon. Chu Vũ Hàm hỏi vẫn chưa ăn món này bao giờ sao? Tưởng Văn lắc đầu, Chu Vũ Hàm suy nghĩ chút cũng thấy đúng, ở nơi này có ai dám bỏ nhiều dầu ra như vậy để chiên cơm đâu! Nhưng nàng cũng suy nghĩ nhiều, chăm sóc Tưởng Văn xong cứ như vậy hai người liền ngủ.

      Sáng hôm sau khi cơm nước xong xuôi, Tưởng Văn đem những thứ mua được ở trong thành lấy ra. Chu Vũ Hàm vừa hỏi thấy mua đồ hết tám mươi lượng, lập tức hít ngụm khí lạnh, lo lắng hỏi:

      ''Chàng lấy ở đâu nhiều tiền như vậy? Nghìn vạn lần đừng làm chuyện gì phạm pháp đấy!''

      ''Bình tĩnh , ta có làm chuyện phạm pháp, đây là do Triệu chưởng quầy giới thiệu việc làm giúp ta''. Lại đem chuyện ở tỉnh thành lần cho Chu Vũ Hàm nghe, nhưng cũng cho nàng biết là, ngay từ đầu chính cũng biết chuyện gì.

      ''Chàng cũng là, kiếm được tiền cũng thể phung phí như vậy! Nhà của chúng ta đâu thiếu mấy thứ này chứ.'' Nghe Tưởng Văn xong, Chu Vũ Hàm nhõm hơn nhiều, tuy rằng ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng nàng lại nghĩ cây trâm cài tóc kia rất đẹp, từ lúc xuyên qua đến giờ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vàng đấy. Mà Tưởng Văn còn nghĩ thay mình mua đồ đạc cho nhà mẹ đẻ, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Nghĩ đến ngày mai thư viện được nghỉ mọi người đều ở nhà, liền với Tưởng Văn rằng Chu Đại Phúc và Vương thị rất lo lắng, ngày mai nên về nhà mẹ đẻ chuyến.

      ---havucu.blogspot.com---

      Thu thập đồ đạc xong, Tưởng Văn đóng cửa lại, lấy ra ba tấm ngân phiếu và ít bạc vụn đưa cho Chu Vũ Hàm. Chu Vũ Hàm đếm có chừng ba trăm sau mươi lượng, ngay lập tức hỏi Tưởng Văn có ý tưởng gì , Tưởng Văn muốn mua cửa hàng để buôn bán , còn bạc dư đoán chừng chỉ đủ để nhập hàng.

      Chu Vũ Hàm nghe xong ý tưởng của thấy có thể thực được, nàng xuyên qua đến thời đại này, ở đây có kỳ thị gì đối với thương nhân, tuy rằng vẫn còn là trọng nông chèn ép thương buôn, nhưng đề cập tới là dòng họ thương nhân thể tham gia khoa cử.

      Chẳng qua, muốn buôn bán cái gì cũng phải suy nghĩ lại cẩn thận, cứ theo ý Tưởng Văn , mua cửa hàng trước, lúc xế chiếu phải vào trong thành tìm người môi giới bọn họ để ý xem có cửa hàng nào thích hợp .

      lúc sau có người gõ cửa, Tưởng Văn vừa nhìn thấy Lý đại tẩu, liền :

      ''Lý đại tẩu, cám ơn tẩu mấy ngày nay đều qua chơi với vợ đệ!''

      ''A! Đại lang về rồi à! Vợ chồng đệ cứ chuyện trước , tỷ về trước.''

      “Hoa Lan tỷ, chờ chút! Tỷ cầm mấy cái bánh về cho Tuấn Tử nhà tỷ ăn !'' Chu Vũ Hàm lấy ít đồ đưa cho Hoa Lan tỷ mang về. Hoa Lan tỷ từ chối nửa ngày mới cảm ơn rồi mang về nhà.


      Hết chương 29.
      Alirenthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: Mua cửa hàng

      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta: Dứa Dứa


      Cả ngày hôm nay, hai vợ chồng suy tính xem lúc mở cửa hàng nên bán đồ gì, nhưng thảo luận cả buổi mà cũng chưa nghĩ ra bán cái gì mới hữu dụng. Sau cùng vẫn là Chu Vũ Hàm còn chưa mua cửa hàng, nên lúc này mới thôi suy nghĩ nữa.

      Lại nhờ người nhắn tin cho Vương thị bảo ngày mai trở về. Buổi trưa cơm nước xong xuôi, liền qua nhà Tưởng Nhị thúc, chuẩn bị đồ Tưởng Văn mua tỉnh thành đem đến tặng. Kết quả, Tưởng Nhị thẩm ở nhà mà ruộng, chỉ có Tưởng Hạnh và Tưởng Mật trông Nữu Nữu ở nhà. Chu Vũ Hàm vừa nhìn biết đấy là quần áo cũ của mình đưa cho mấy muội ấy.

      Chu Vũ Hàm lấy thanh đường phèn đưa cho bọn , lại bảo bọn nhận lấy đồ mà hai người mới tới đưa. Còn kêu Tưởng Mật về nhà cùng nàng lấy thêm mấy con thú bông mới đến cho đứa chơi, Nữu Nữu nghe thấy, ngọt ngào cám ơn Đại bá mẫu.

      Tưởng Hạnh tương đối hiểu chuyện : "Đại tẩu, những đồ này tẩu làm để bán lấy tiền, bọn muội sao có thể nhận được." Tưởng Mật đứng bên cạnh sau khi nghe cũng gì.

      “Con biết rồi, mẹ con lúc nào cũng cho con đụng vào. làm bẩn thể đổi lấy tiền”. Nữu Nữu ở bên, ngây thơ .

      Chu Vũ Hàm cũng để cho nhà Nhị thẩm làm thú bông, nhưng nghe thấy bọn như vậy, cũng thấy cuộc sống hàng ngày trôi qua cũng rất khó khăn, cầm tay kéo Tưởng Mật về nhà nàng, đưa ba con thú bông cho bọn mang về chơi.

      ---havucu.blogspot.com---

      Lúc trời gần tối, Nhị thẩm còn mang đĩa thức ăn qua cho Chu Vũ Hàm : "Cháu thiệt là, mấy thứ đồ chơi này có thể bán kiếm tiền đấy, sao lại đưa cho mấy đứa nghịch vậy."

      "Đứa cầm chơi thôi mà, cũng đáng gì, với lại, cháu cũng rất thích mấy muội ấy." Chu Vũ Hàm nhìn vẻ mặt trách cứ của Nhị thẩm cũng chỉ có thể như vậy.

      "Đại lang trở về là tốt rồi, về sau, đừng để cho nó xa nữa. Nhỡ xảy ra chuyện gì cũng hay! Hai đứa còn mua vải vóc cho nhà thẩm, đúng là quá phung phí!" Nhị thẩm ngại ngùng .

      " sao đâu ạ, thẩm đối xử tốt với hai huynh đệ họ như vậy, cái này hiếu kính thẩm là điều dĩ nhiên." Chu Vũ Hàm cũng rất quý vị trưởng bối Nhị thẩm này. Nhị thẩm chuyện hồi rồi về nhà.

      Buổi tối Chu Vũ Hàm cầm văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) mà Tưởng Văn mua đưa qua cho Tưởng Võ. Tưởng Võ vừa nhìn liền vui mừng, vuốt mấy thứ này cũng rất trơn mịn. Mà xem nửa ngày cũng nỡ dùng, nên chuẩn bị cầm cất , nhưng Chu Vũ Hàm lại đồ này mua để dùng sao lại cất . Dùng hết lần sau lại mua nữa! Tưởng Võ thử nghĩ cũng đúng, lập tức lấy ra dùng.

      Chu Vũ Hàm trở lại phòng, nên giữ Tưởng Võ khư khư ở nhà suốt ngày, như thế tốt, để cho nó cùng ra ngoài, mở mang kiến thức. Tưởng Văn lúc đầu đồng ý, cảm thấy thích hợp cho lắm, nhưng Chu Vũ Hàm sử dụng mỹ nhân kế nên Tưởng Văn đành gật đầu đồng ý.

      Sáng sớm hôm sau, Chu Vũ Hàm phấn khởi rời giường. Tưởng Võ cũng rất hưng phấn, nó lớn bằng này tuổi rồi mà ít khi ra ngoài. Nhà Nhị thúc cách gần đó tính, kể từ khi mẹ nó ngã bệnh, nên ít lui tới nhà bà ngoại, vì vậy, đối với chuyến lần này cảm thấy rất vui vẻ .

      Hôm nay khí trời rất tốt, lạnh lắm, trận gió thổi qua hơi man mát, đường như có cảm giác du xuân. Chu Vũ Hàm bên cạnh, nhìn Tưởng Văn cầm đồ đạc bỗng nhiên nghĩ tới bài hát:

      mặc áo đỏ thẫm, đầu đội vòng hoa.

      mặt đánh phấn và bôi son,

      Tay trái cầm con gà, tay phải cầm con vịt.

      Cõng sau lưng em bé mũm mĩm.’ ( biết bài hát gì luôn)

      Vừa nghĩ đến bài hát đó, nhịn được phì cười, nhưng bây giờ em bé lại biến thành Tưởng Võ, thế phải gọi là ‘em lớn’ chứ! Cứ vừa cười vừa hát, Tưởng Văn nghe thấy trêu chọc hỏi nàng, khi nào sinh cho em bé mũm mĩm, Chu Vũ Hàm bị hỏi vậy ngượng đến đỏ cả mặt. Tưởng Võ phía sau nhìn hai người ân ái như vậy, trong lòng cũng vui mừng thay cho đại ca, nó nghĩ tới sau này mình cũng nhất định phải cưới thê tử hiền lành như đại tẩu.

      Dọc theo đường , gặp ít người, phần lớn đều là người Tưởng Văn quen biết, mỗi khi nhìn thấy đều rất thân thiết chào hỏi nhau. Còn có người hỏi Tưởng Văn, trong khoảng thời gian này sao thấy tới bán hàng, Tưởng Văn cũng giải thích thời gian này bận rộn ít chuyện nhà, ngày mai bán tiếp.

      ---havucu.blogspot.com---

      Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng, tới Chu gia là giờ ăn cơm trưa, Vương thị vừa nhìn thấy con rể trở về nên yên lòng ít. Chu Vũ Hàm lấy đồ Tưởng Văn mua đưa cho Vương thị, Vương thị nhìn hồi lại : "Các con vừa thành thân, sau này còn có chỗ dùng bạc nhiều! Sao mua đồ cho chúng ta làm gì? biết tiết kiệm gì cả."

      "Mẹ à! Người chửi oan uổng con rồi, đây là đồ huynh ấy mang từ tỉnh thành về mà."

      "Đứa này có tâm, lần sau tới đừng mua thêm cái gì nữa. Mua mấy món điểm tâm đắt tiền này còn bằng mua mấy lạng thịt!" Vương thị nhìn con rể càng xem càng hài lòng. Vương thị lại dẫn bọn họ vào nhà chính thăm bà ngoại Lý thị, tinh thần Lý thị tốt hơn. Mặc dù, đứng linh hoạt, nhưng chuyện ràng hơn trước kia. Dù sao, ở trong nhà con cũng thấy trong lòng thoải mái hơn, với lại, mỗi ngày con rể đều mang súp bổ về cho bà uống.

      Lý thị nhìn thấy Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn tới cũng rất cao hứng, hai người phụng bồi bà cụ chuyện lúc, liền ra ngoài. Tiểu Hải và Lâm Nhị cũng ở nhà, Tưởng Võ bị Tiểu Hải kéo vào trong phòng, bây giờ Tiểu Hải cũng rất chăm chỉ học bài, vừa thấy Tưởng Võ tới đúng dịp để hỏi bài. Tưởng Võ học trong thư viện rất giỏi, mỗi lần đều được hạng A, Tiểu Hải rất khâm phục đối với Lâm Nhị ca đấy.

      Lúc nấu cơm, Vương thị với Chu Vũ Hàm tại buôn bán được tốt như mùa đông. Chu Vũ Hàm nghĩ khí trời ngày càng nóng, thời tiết nóng nực này dĩ nhiên có rất ít người đến mua hàng, Vương thị để về nhà, nàng thử nghĩ xem có thể thay đổi món ăn khác .

      Lúc xế chiều, Vương thị cho Chu Vũ Hàm biết, Đại cữu muốn đón bà ngoại về nhà, còn bây giờ nhà phân ra ở riêng, nhưng lần này vẫn thu lúa mạch cùng nhau. Nhị cữu ở nhà nên mợ Lê Hoa càng tác oai tác quái. Vương thị sợ Lý thị lớn tuổi như vậy, lúc trở về ngộ nhỡ lại bị người đàn bà kia chọc tức phải làm sao, nhưng bà cụ lại thể ở nhà con quá lâu, nếu Đại cữu và Nhị cữu bị chê cười. Khó trách Vương thị có chút vui, Chu Vũ Hàm chỉ có thể ngồi chuyện giúp bà giải khuây.

      Tưởng Văn kể chuyện tỉnh thành cho Chu Đại Phúc và ba đứa nghe, trừ Lâm Nhị những người khác đều rất phối hợp, bày ra vẻ mặt rất khoa trương. Vương thị cũng chạy tới nghe, Chu Đại Phúc và Vương thị sống nửa đời người nhưng cũng chưa qua huyện Thông Hải bao giờ, nên ngồi nghe rất hăng say.


      Tiểu Hải và Tưởng Võ còn tuổi, nên rất tò mò với cuộc sống ở bên ngoài. Tưởng Văn thấy mọi người vui vẻ như thế, còn chờ sau này có tiền dẫn mọi người lên tỉnh thành chơi chuyến, Vương thị nghe con rể vậy cảm thấy rất vui.


      Ngày hôm nay cứ trôi qua cách thư thái như thế, lúc ra về cha mẹ còn luyến tiếc Tưởng Văn, Tiểu Hải và Lâm Nhị luyến tiếc Tưởng Võ, lại có ai quan tâm đến nàng, điều này khiến cho Chu Vũ Hàm cảm thấy rất buồn bực, giống như nàng phải là con đẻ của cha mẹ nữa.

      Cứ thế cuộc sống lại tiếp diễn, mỗi ngày khi mặt trời mọc làm đến khi mặt trời lặn nghỉ ngơi. Cũng may nhà Tưởng Văn phải làm ruộng, ruộng nhà đều đưa cho Nhị thúc cày cấy, trồng trọt, hàng năm chỉ lấy ít lương thực về ăn. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm may mà phải làm ruộng, nếu phải nhổ cỏ, gieo hạt, rồi thu hoạch lúa, lại mệt chịu nổi.

      ---havucu.blogspot.com---

      Qua hai ngày nữa, người môi giới tới là có hai người muốn bán cửa hàng, cửa hàng có vị trí rất tốt nhưng giá cả hơi đắt, còn cửa hàng vị trí đẹp lắm nhưng giá cả phải chăng, bọn họ đến xem thử. Chu Vũ Hàm ngẫm nghĩ rồi bảo sáng mai qua sớm xem cửa hàng. Buổi tối, lúc Tưởng Văn trở về, Chu Vũ Hàm chuyện này cho nghe, sáng hôm sau cơm nước xong xuôi, hai người đến xem cửa hàng.

      Quả , cửa hàng đầu tiên có vị trí rất tốt, người qua lại đông đúc, tấp nập. Sân phía sau rộng bằng nhà chính của Chu Vũ Hàm, hơn nữa, cửa hậu viện sau nhà nằm ngay mặt đường. Quả thực, vị trí của cửa hàng rất tốt, nhưng giá tiền hơi cao. Chủ cửa hàng muốn đến ở với con trai tỉnh thành nên muốn bán cửa hàng này , ra giá ba trăm lượng bạc, bao gồm cả đồ dùng trong viện cũng để lại cho bọn họ. Chu Vũ Hàm thương lượng hồi lâu, chủ cửa hàng chỉ đồng ý bớt năm mươi lượng, nếu muốn mua thôi, cửa hàng này có rất nhiều người muốn mua đấy.

      Đến xem cửa hàng khác, đường phố hơi , với lại, cuộc sống dân cư nơi này rất loạn, mà giá bán chỉ có trăm lượng. Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn thương lượng với nhau, nếu như tiếc rẻ mua cửa hàng này, chỉ sợ làm ăn được suôn sẻ cho mấy, bằng, cắn răng bỏ thêm ít tiền mua cái cửa hàng đầu tiên kia, làm ăn buôn bán cũng tốt hơn.

      Lại chạy đến cửa hàng đầu tiên kia, thương lượng lần cuối với chủ cửa hàng, giá vẫn giữ nguyên, nhưng ông ấy đồng ý đưa thêm số gia cụ trong nhà nữa. Chu Vũ Hàm bất đắc dĩ đồng ý, trước khi thanh toán, chỉ đặt cọc trước mười lượng bạc, bảo người môi giới ngày mai lại tới chuyến nữa.

      Những thủ tục này, chỉ cần người mua ưng ý, những chuyện khác đều do người môi giới lo liệu hết. Ví dụ như đến quan phủ sang tên quán, nếu sau này cửa hàng gặp phải vấn đề gì, những người môi giới này cũng có chút quan hệ với quan phủ, mà cửa hàng giống như Chu Vũ Hàm mua phải đưa thêm năm lượng bạc. Phần lớn người làm ăn đều tự ý biếu tặng, dù sao, đến quan phủ cũng phải hiếu kính chút bạc cho họ, sau này xảy ra chuyện gì còn có chỗ mà nhờ vả. Chu Vũ Hàm nghĩ người cổ đại cũng rất biết cách kiếm tiền, toàn bộ phải dựa vào hoàn cảnh để kiếm sống!

      Ngày hôm sau, giao nốt số bạc còn lại, và viết khế ước, hai ngày kế tiếp, Tưởng Văn lấy xong khế ước mua bán nhà. Hai người ở trong nhà thương lượng, cửa hàng nên bán đồ gì, Chu Vũ Hàm nghĩ trước tiên cứ bán mấy con thú bông, còn có thể bán thêm mấy món đồ chơi mới lạ khác. Còn bán sách vở học vỡ lòng cho bọn , bút giấy, chung quy, chính là bán đồ cho trẻ em. Tưởng Văn suy nghĩ lúc cảm thấy bán mấy đồ này cũng được, hơn nữa, số bạc còn lại cũng còn nhiều, bán những thứ này chỉ cần bỏ ít tiền vốn thôi.

      ---havucu.blogspot.com---

      Chu Vũ hàm nghĩ đến việc gánh hàng bán rong của Tưởng Văn có thể giao lại cho con trai út nhà Nhị thúc - Tưởng Phong, nàng nghe Tưởng Văn lúc trước muốn cho Tưởng Vũ theo để học hỏi nhưng Tưởng Vũ quá thà, người mua hàng muốn ép giá, cũng gì. Tưởng Phong là người linh hoạt, có thể làm buôn bán. Buổi tối, Tưởng Văn qua nhà Nhị thúc, đến trời tối khuya uống say khướt mới được Tưởng Phong đưa về nhà.

      Mấy ngày tiếp theo, Tưởng Văn dẫn theo Tưởng Phong đến mấy cửa hàng thường xuyên lấy hàng trước kia, giới thiệu làm quen với ông chủ nhập hàng. Tưởng Phong còn nhanh nhẹn hơn Đại ca nhà , nhìn thấy người mua hàng liền rao bán liên tục, có đôi khi còn thường xuyên giúp đỡ người ta.

      Tỷ như nhà ai mua đồ, mà nhà đó có trẻ con lấy cho bọn mấy cục đường. đến mấy ngày, mọi người ở các thôn khác đều quen biết , làm ăn còn tốt hơn khi Tưởng Văn bán hàng! Vì vậy, Nhị thẩm mời nhà Tưởng Văn qua ăn cơm để cảm ơn bọn họ thường xuyên chiếu cố nhà thẩm ấy.

      Mấy bữa nay, phải tìm người sửa sang lại cửa hàng, hai vợ chồng quyết định bán đồ dành cho trẻ , cho nên sắp xếp, trang trí cửa hàng trông có khung cảnh tươi vui chút. Chu Vũ Hàm đem ý nghĩ trang trí cửa hàng của nàng cho Tưởng Văn biết. Tưởng Văn nghe thấy ý kiến này rất hay, sau này làm ăn buôn bán chắc chắn tốt hơn.

      Để cho Chu Vũ Hàm toàn quyền phụ trách việc trang trí cửa hàng, cả đêm này Chu Vũ Hàm ngồi vẽ ra mấy kiểu dáng mới cho đồ chơi, tranh thủ lúc khai trương tung hàng ra. Nhưng cũng dám để cho người khác làm mấy thứ này, chỉ có thể bảo Hoa Lan tỷ và cả nhà Nhị thẩm tới hỗ trợ, Chu Vũ Hàm cũng nhờ Vương thị tới giúp đỡ.

      Hết chương 30.

      Chương 31: Khai trương cửa hàng

      Edit : Hoàng Nghiêm
      Beta : Dứa Dứa

      sáng tạo của Chu Vũ Hàm là vẽ các nhân vật hoạt hình lên tường, sinh động như cửa hàng đồ chơi trong câu chuyện cổ tích.

      Nàng nghĩ bán đồ giống như ở siêu thị, dán giá tiền lên sản phẩm, như vậy khách hàng có thể tự mua đồ, kiếp trước Chu Vũ Hàm phiền chán nhất là có người khác tới chào hàng, nên để khách hàng tự mua đồ, tâm lý có vẻ tương đối thoải mái hơn. Sau đó dán tất cả giá tiền bên ngoài hàng hóa, đại khái cần phải trả giá, nếu vừa ý mang đến tính tiền ở quầy thu ngân, nếu tính kỹ ra, còn tiết kiệm được nhân lực.

      Đầu tiên, Chu Vũ Hàm để cho các thợ mộc làm ít đồ chơi thông thường, còn để cho nhóm phụ nhân giúp đỡ làm quần áo, mũ, tất và bông hoa cài tóc cho mấy bé , tóm lại, chỉ cần là đồ của tiểu hài tử căn bản đều có. Nàng còn tuyên bố rằng, có thể cần làm nhiều nhưng nhất định phải tinh xảo, đặc biệt là đường may nhất định phải bền chắc.

      Trong cửa hàng còn phân chia khu vực dành cho bé trai và bé , chung, Chu Vũ Hàm trang trí cửa hàng giống như trang trí ở thời đại, nhưng nếu so sánh hàng hóa ở đại hàng hóa ở đại tinh xảo hơn.

      Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn chuẩn bị dọn đến ở phố, Tưởng Võ dĩ nhiên phải theo, mấy thứ thêu thùa ở nông thôn liền giao cho Hoa Lan tỷ giám sát, đôi khi còn bảo Lý đại ca giúp đỡ đưa hàng. Hoa Lan tỷ tất nhiên đồng ý, Chu Vũ Hàm phải là nghĩ tới để cho Nhị thẩm giám sát, nhưng Nhị thẩm có khí phách lớn như Hoa Lan tỷ.

      ---havucu.blogspot.com---

      tháng này, do sửa sang, bày biện cửa hàng nên Chu Vũ Hàm cũng có thời gian rảnh rỗi, mỗi ngày, nhờ Tiểu Hải, Lâm Nhị và Tưởng Võ giúp đỡ viết truyền đơn (tờ rơi), truyền đơn ghi căn cứ vào điểm tích lũy mua hàng có thể đổi lấy quà.

      Ví dụ như phí mua hàng năm lượng bạc được tặng phần quà tinh xảo, phí mua hàng mười hai lượng bạc được cộng bốn điểm vào thẻ hội viên, có thể giảm giá 10% tất cả các mặt hàng, mua hàng có thể tích lũy cộng điểm, đồng thời, nếu hôm đó là ngày sinh nhật của khách hàng còn được tặng thêm phần quà. Đây là loạt ưu đãi trong đợt khai trương cửa hàng mới.

      Đợi đến khi cửa hàng sửa sang xong xuôi, Chu Vũ Hàm cảm thấy tương đối mỹ mãn. Những hình trang trí tường đều nhờ Lâm Nhị vẽ lên, đây cũng là tác phẩm để đời của mọi người. Thời điểm mới bắt đầu, Lâm Nhị còn hơi lo sợ, sợ vẽ hỏng các bức tranh tường. Nhưng được Chu Vũ Hàm khích lệ, nó luyện vẽ giấy rất nhiều lần mới dám vẽ lên tường.

      Chu Vũ Hàm cho nó biết, việc vẽ các nhân vật hoạt hình lên tường giống với những bức tranh thường ngày hay vẽ, nhưng may mắn ở chỗ các họa tiết cũng quá phức tạp, luyện nhiều lần quen tay, nóc tường cũng bỏ sót. Cho đến khi toàn bộ các bức tranh được vẽ hoàn chỉnh, mọi người sợ hãi thán phục, quá đẹp. So sánh với hình vẽ giấy còn phong cách hơn. Chỉ sợ ngay cả Chu Vũ Hàm cũng biết, bức tường sau này có giá trị ngàn vàng, mà Lâm Nhị đến mấy năm nữa có tiếng tăm lừng lẫy.

      Chu Vũ Hàm xem xét các giá để hàng, lại bảo sư phó quét sơn lên kệ. Lấy hàng bỏ vào kệ, ở phía kệ ghi phân biệt đồ của bé trai hay bé , lại dùng vải bông màu trắng lót bên dưới nên trông rất sạch .

      Mấy ngày qua, Hoa Lan tỷ luôn đưa hàng tới, hàng hóa được bày đầy kệ, nhưng xem ra vẫn đủ. Nhờ Hoa Lan tỷ chọn mấy người làm thêm các loại hoa cài tóc và gấu bông . Hoa Lan tỷ suy nghĩ lát, dứt khoát chỉ cho phép làm hàng trong nhà Tưởng Văn, được mang về nhà.

      Các nàng là những phụ nhân nông thôn cũng biết vẽ, còn rằng, nếu có ai để lộ ra bí mật sau này tìm người đó làm hàng nữa. Chu Vũ Hàm suy nghĩ lát, chỉ có thể làm như vậy, nàng cũng trông cậy vào việc có thể giữ bí mật lâu được, chỉ hy vọng trong mấy ngày khai trương sắp tới, có người bắt chước nhanh như thế .

      ---havucu.blogspot.com---

      Sau khi trang trí cửa hàng xong, Tưởng Văn chọn ngày hoàng đạo là ngày mùng năm tháng năm để khai trương, tiền lần trước Tưởng Văn tỉnh thành kiếm được, sửa sang cửa hàng tốn hết hơn hai mươi hai lượng bạc, đặt mua hàng hóa còn có tiền công khoảng chừng hai mươi lượng nữa. Còn tặng lễ quà cáp, ở phố muốn mở cửa hàng mà bị người khác quấy rối, trước tiên phải đưa phần hậu lễ, Chu Vũ Hàm đến tìm Triệu chưởng quầy giúp đỡ. Cho nên tiền thừa cũng dư lại bao nhiêu.

      Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn còn có Vương thị đều mặc quần áo giống nhau, thoạt nhìn rất chỉnh tề. Chu Vũ Hàm ngồi ở quầy thu ngân tính tiền, khi còn nàng từng học qua bàn tính ở cổ đại. Hôm nay Tưởng Võ xin nghỉ ngày, Chu Vũ Hàm bảo nó ngồi bên cạnh ghi chép danh sách hội viên và sổ thu chi.

      Cửa hàng của Chu Vũ Hàm ít phụ nhân và trẻ vây quanh, chờ Tưởng Văn vừa khai trương liền vào xem chút, mỗi người vào cửa hàng, Tưởng Văn phát cái giỏ để bỏ thứ mình chọn vào trong giỏ. Rất nhiều người chưa từng thấy việc mua đồ mới lạ như vậy, cũng cần hỏi chủ quán giá tiền, trực tiếp coi giá tiền yết hàng hóa.

      Ai thích gì lấy, có nhiều đứa bé cũng cảm thấy rất ly kỳ, nhà nào có tiền nếu con mình nhìn trúng thứ gì trực tiếp bỏ vào giỏ. Có nhà kinh tế dư giả mấy phải giằng co hồi lâu mới mua. Tất cả người trong cửa hàng chen chúc có chỗ đứng, phía ngoài còn có người muốn vào, Tưởng Văn chỉ có thể mọi người đợi thêm chút nữa, để duy trì trật tự.

      ---havucu.blogspot.com---

      Chu Vũ Hàm ngồi ở quầy thu ngân gẩy bàn tính ngừng, Tưởng Võ bên cạnh cũng cố gắng ghi chép nhanh. Có người mua lượng bạc, Chu Vũ Hàm liền đưa cho họ phiếu đổi quà, đến chỗ cửa Tưởng Văn đứng để đổi quà, quà tặng tinh xảo chính là sáng kiến của Chu Vũ Hàm, tặng chiếc tạp dề hoặc là chiếc khăn đội đầu hay số quà tặng thực dụng khác.

      Có người nhìn thấy quà tặng rất đẹp mắt, đến cửa hàng cố gắng mua đủ lượng bạc. Buồn cười nhất chính là, có người phân ra thanh toán mấy lần, mỗi lần cũng đều mua vừa lượng. Vương thị ngừng giảng giải cho các phu nhân biết phương pháp sử dụng các loại đồ vật, chạy tới chạy lui đến nỗi cánh tay nâng lên nổi, buổi trưa chỉ có thể bảo Trương Lỗi tới thay phiên lát, để bà nghỉ ngơi, bà chỉ phụ trách giảng giải.

      Cổ tay của Chu Vũ Hàm và Tưởng Võ cũng rất mỏi, Tưởng Văn đỡ hơn chút, thời tiết ở ngoài trời cũng xấu lắm. duy trì trật tự bên trong cửa hàng, giúp người mua hàng bỏ đồ vào giỏ.

      Đến xế chiều ít người mua, mua sắm rầm rộ cũng giảm bớt, mấy người lúc này mới lấy lại được hơi. Chu Vũ Hàm tính toán sổ sách thấy đồ của trẻ con bán cũng được nhiều lắm, dù sao cửa hàng mới mở nên nhiều người chê đắt, chờ hạ giá rồi mua sau. Hoa cài tóc của bé bán được nhiều hơn, bởi vì hoa cài bình thường bán ba văn cái, hoa cài đẹp bán năm văn tiền cái.

      Hoa cài tóc phải được làm từ vải lụa như thời bây giờ. Thời này, băng đôn rút chưa xuất nên Chu Vũ Hàm thay bằng dây rút để thay thế làm hoa cài. Khi Vương thị giới thiệu sản phẩm có , loại hoa cài tóc này rất phù hợp với kiểu buộc tóc xinh xắn hai bên cho các bé , còn bé trai đơn giản hơn, dùng dây cột gọn tóc đằng sau là được.

      Còn có loại hàng hóa bán được nhiều hơn là món đồ chơi của các tiểu nương, đều bán tám văn tiền món. Những loại đồ chơi này mặc dù chi phí vật liệu gỗ cao nhưng làm ra rất phiền toái, đặc biệt là cái thìa , chén , ghế ,..v..v. Có rất nhiều thợ mộc nguyện ý làm đồ chơi này, Chu Vũ Hàm trả tiền tính theo sản phẩm làm ra, mỗi cái năm văn tiền mới có người chịu làm.

      ---havucu.blogspot.com---

      Chu Vũ Hàm còn phát ra loại hàng hóa bán được nhiều nhất chính là cặp sách, lần này Chu Vũ Hàm suy nghĩ ra rất nhiều loại văn phòng phẩm. Như hộp bút, cặp sách, bút chì, hộp đựng thức ăn, đều dành cho trẻ em mang học. Hôm nay nàng còn chuẩn bị riêng cho Tiểu Hải bộ đầy đủ, để cho nó mang đến lớp quảng cáo, hi vọng có người mua.

      Cặp sách là tám mươi văn cái, hộp bút là hai mươi văn cái, bút chì là mười lăm văn cái, căn bản những gia đình bậc trung đều có thể mua được. Về phần quần áo có rất ít người mua, chắc nhiều người cảm thấy mua thành phẩm ở trong cửa hàng còn bằng tự mình mua vải về may!

      Đến chạng vạng tối cũng thấy có người đến mua hàng, Tưởng Võ sớm mệt mỏi nên ngủ trước. Tưởng Văn đem sổ sách hôm nay ra tính toán lần cuối, tổng cộng buôn bán lời năm mươi lăm lượng, thẻ hội viên chỉ đưa hết năm cái, còn lại cơ bản đều mua hai lượng thôi.

      Thời điểm Tưởng Văn xem xét sổ sách Chu Vũ Hàm cũng đứng ở bên cạnh, hoa cài tóc lời được năm lượng bạc. Trong đoạn thời gian chuẩn bị, Chu Vũ Hàm vẫn rất tin tưởng, đồ vật này kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Nhìn thấy đáng giá tiền, nhưng ra chi phí rất thấp mà lợi luận kiếm được cũng khá, người mua hàng càng nhiều tất nhiên càng kiếm được nhiều tiền hơn, lời ít mà bán được nhiều mới gọi là thượng sách!

      Chu Vũ Hàm nhìn hồi liền ngủ quên luôn, Tưởng Văn bế nàng lên giường. nhìn nàng ngẩn người, mọi việc trong cửa hàng này đều do nàng xử lý, mọi người gặp chuyện gì khó khăn cũng đều hỏi nàng.

      Việc này đối với Tưởng Văn mà , ra hơi bị tổn thương lòng tự tôn của nam nhân, từ Tưởng Văn biết là trụ cột trong nhà, sau khi cha mẹ mất, mọi áp lực cuộc sống đều dồn lưng . Nhưng Chu Vũ Hàm chưa bao giờ thực dựa dẫm vào , mặc dù tỉnh thành kiếm được khoản tiền, nhưng cũng là do nàng quen biết với Triệu chưởng quầy trước .

      Tưởng Văn phải cố gắng đè nén buồn bực trong lòng xuống, vừa cố gắng an ủi bản thân: cưới được người vợ như vậy là do tổ tiên nhà tu luyện phúc khí tám trăm năm trước đây. Nhưng tình khi phát sinh như cái gai nảy mầm càng lúc càng lớn. Chờ ngươi phát ra nó mọc lớn lên mà muốn rút cái gai đó ra rất đau.

      ---havucu.blogspot.com---

      lâu sau này, Chu Vũ Hàm tự hỏi chính mình, tại sao quan sát cẩn thận hơn, trực tiếp bóp chết cái gai mới nảy mầm kia. Nhưng lúc này Chu Vũ Hàm quá mệt mỏi nghĩ được gì nên ngủ thiếp .

      Qua hai ngày tiếp theo, việc buôn bán tốt như lúc đầu nữa, xung quanh ít thương gia bắt chước làm theo, nhưng buôn bán thuận lợi bằng cửa hàng của Tưởng Văn. Chủ yếu là bên trong cửa hàng đó có bức tường mới lạ kia của Chu Vũ Hàm, trẻ con rất thích bức tường đó, hi vọng có thể tới cửa hàng của nàng để học vẽ những nhân vật hoạt hình này! Có rất nhiều người đến mời Lâm Nhị vẽ bức tranh giống hệt như thế, nhưng Lâm Nhị hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt dứt khoát.

      Hôm nay, Hoa Lan tỷ truyền tin tới đây, tỷ ấy muốn xây nhà. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm, làm sao lại muốn xây nhà đột ngột như thế! Lúc trước tỷ ấy chờ mấy năm nữa mà! Muốn để dành ít tiền cho em trai của tỷ ấy cưới vợ trước rồi mới xây nhà sau.

      Chu Vũ Hàm chờ Hoa Lan tỷ tới hỏi phen mới biết được là tỷ ấy và mẹ chồng gây xích mích. Em trai của Hoa Lan tỷ bởi vì mấy hôm trước cẩn thận ngã bị thương ở chân, mà ở trong nhà có ai chăm sóc . Hoa Lan tỷ ngày ngày đến nấu cơm cho , nhưng rất bất tiện vì có nhiều thời gian. Sau đó, Lý đại ca đưa về nhà mình ở mấy ngày, chờ vết thương khỏi rồi về nhà sau.

      Hoa Lan tỷ thử nghĩ, nếu đón em trai về đây, mặc dù bà Lý thích nhưng cũng dám gì ở trước mặt tẩu ấy. Đón về được mấy ngày, Hoa Lan tỷ hàng ngày nấu đồ ăn bồi bổ cho em trai, còn đưa đồ ăn ngon cho ông Lý và bà Lý. Hoa Lan tỷ và Lý đại ca cũng dám ăn, dĩ nhiên là chẳng thèm quan tâm đến vợ chồng Lý Nhị ca rồi.

      Vợ Lý Nhị ca - Thúy Hoa cảm thấy như thế, nàng ta nghĩ tất cả mọi người đều được ăn thức ăn ngon mà vợ chồng họ được ăn, trong lòng rất mất hứng. Hàng ngày bày sắc mặt thối cho Hoa Lan tỷ nhìn, còn ở trước mặt bà Lý xấu tẩu ấy: Đoán chừng, đại tẩu muốn đưa tất cả gia sản cho em trai. Bây giờ em trai tẩu ấy đón về nhà mình, chắc sau này ở nhà chúng ta luôn. Sau này muốn cưới vợ vẫn ở nhà chúng ta mãi sao?

      Bà Lý nghe nàng ta như thế, trong lòng nghĩ thầm cũng đúng, tiểu tử này bây giờ còn chưa cưới vợ, đoán rằng sau này muốn ở nhà mình luôn. Sau khi nghĩ xong, bà Lý bắt đầu châm chọc em trai Hoa Lan tỷ - Xuân Tử, dĩ nhiên mỗi lần đều là Hoa Lan tỷ ở nhà.

      ---havucu.blogspot.com---

      ngày Hoa Lan tỷ ra ngoài, vì cầm nhầm đồ nên quay trở về lấy, vừa đúng lúc nghe thấy bà Lý đứng ở trong nhà mắng nhiếc, trong miệng chửi cái gì mà mày là sao chổi khắc chết cha mẹ, còn mang tai họa tới cho nhà chúng tao, còn gì mà đừng nghĩ rằng chị mày là người có tiền!

      Hoa Lan tỷ nghe thấy đôi môi phát run, tẩu ấy vẫn nghĩ mấy hôm đầu còn rất tốt. Vì sao mấy hôm nay em trai đều đòi muốn về nhà, Hoa Lan tỷ cưỡng chế mãi, mới đồng ý ở thêm hai ngày nữa, bây giờ mới biết được ra là do mẹ chồng tẩu ấy hàng ngày chửi bới ở trước mặt .

      "Mẹ cái gì? Lặp lại lần nữa." Hoa Lan tỷ nghe nổi nữa, ở sau lưng lớn tiếng la to lên.

      "A! Ngươi làm cái gì vậy? Dọa ta sợ hết hồn." Bà Lý mắng hăng say, bỗng nhiên bị tiếng quát sau lưng dọa đến bà ta.

      "Con làm gì á? Con nên hỏi mẹ làm gì mới đúng! Mẹ lặp lại những lời vừa lần nữa." Giọng của Hoa Lan tỷ lạnh như băng, có chút nhiệt độ nào.


      Hết chương 31.
      thuyt thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Hồi ức

      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta: Dứa Dứa

      " cái gì? Ta đúng sao? Ai bảo ngươi đưa đệ đệ ngươi tới đây! là xui xẻo." Bà Lý vốn cũng có chút sợ nhưng vừa nghĩ tới mình ràng là mẹ chồng nó tại sao phải sợ nó chứ!

      Hoa Lan tỷ gì cứ thẳng về phía bà Lý, bà Lý sợ hãi lập tức kêu vợ lão nhị ra ngoài. Thúy Hoa vốn núp bên cửa sổ nghe lén mẹ chồng nhà mình ra sức mắng tiểu tử kia, ai biết đại tẩu đột nhiên trở về, còn làm rùm beng mọi chuyện, Bây giờ, mẹ chồng gọi mình ra, ra cũng được.

      Thúy Hoa vội vàng chạy đến giúp bà Lý lấy thêm can đảm, bà Lý nhìn thấy có người đến, cũng tăng thêm dũng khí. Lập tức chạy đến cửa chính khóc ròng : " “Mệnh ta khổ! Làm sao lại có đứa con dâu như vậy chứ, ngày ngày chỉ nghĩ tới lấy tiền ở nhà chồng mang về cho thằng em trai tàn phế của nó! Mọi người tới phán xét, phân xử hộ !" Vừa vừa lấy tay đập xuống đất, Thúy Hoa đứng bên cạnh cũng giả vờ an ủi. xong, còn nhìn thoáng qua Hoa Lan tỷ, nếu như tỷ ấy mở miệng mắng bà ta, bà ta càng khóc thương tâm, nhưng Hoa Lan tỷ câu nào, khiến cho miệng của bà ta liền ngậm lại.

      "Thế ở riêng , con cần mẹ cho bất kỳ đồ dùng gì. Mắc công mẹ cảm thấy con lấy hết tiền nhà này, về phần con mẹ, nếu như nguyện ý cùng con cùng . Nếu như muốn, vậy coi như hết." Hoa Lan tỷ nhàn nhạt xong, quay đầu trở về nhà.

      "Tỷ, tỷ đừng khóc. Cũng do đệ tốt, hay tỷ đưa đệ về nhà !" Xuân Tử đứng trước cửa căn phòng , nhìn thấy tỷ từ bên ngoài vào, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, từ trở thành gánh nặng của tỷ tỷ.

      ---havucu.blogspot.com---

      " có gì, sau này đệ hãy theo tỷ, chúng ta cùng nhau sống nương tựa vào nhau." xong cũng đỡ Xuân Tử trở về phòng.

      Người chung quanh xem náo nhiệt mới nhìn được phần mở đầu kết thúc, nghĩ tới bà Lý này chỉ vô tâm lo nghĩ trước sau, ngày ngày chỉ lo kiếm chuyện. còn náo nhiệt, mọi người liền tan cuộc.

      Ban đêm, lúc ông Lý, Lý đại ca và Lý Nhị ca làm công trở về nhà, làm ruộng đủ sống nên họ ra ngoài làm chút đồ gia dụng để kiếm thêm tiền. Bọn họ mới vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn nhưng trong nhà lại im ắng, ông Lý vừa vào cửa liền hỏi làm sao có ai?

      "Ông về rồi, vợ lão đại muốn ở riêng, còn núp ở trong phòng, cơm tối cũng chịu làm." Bà Lý vừa nhìn Lão đầu tử trở về lập tức tố cáo, bên kia Thúy Hoa cũng thêm dầu thêm muối hồi.

      Ông Lý nhíu mày : "Nó làm cơm, hai người các ngươi là người chết sao? Đứng ở trong này làm gì? Còn nấu cơm" lại quay đầu lão Đại: " về hỏi vợ ngươi xem xảy ra chuyện gì? Tại sao đòi ở riêng!" xong, ông cũng ngồi xuống.

      Lý đại ca trở về phòng, nhìn thấy Hoa Lan tỷ nấu canh xương và thịt kho tàu. Liền hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"

      " có gì, ta cảm thấy cần phải ở riêng, trước tiên ăn mừng chút. Huynh ăn ở đây hay đến chỗ mẹ huynh ăn."

      "Nàng muốn ra ở riêng! Ta nghĩ nàng chỉ vậy thôi, bây giờ như vầy phải rất tốt sao? Tại sao phải ở riêng?" Lúc này, lý đại ca rất nóng nảy. Còn quay đầu nhìn về phía Xuân Tử, Xuân Tử cũng lắc đầu tỏ vẻ mình khuyên được tỷ ấy. Lý Tuấn ngồi bên cạnh cũng dám gì, vẫn ngồi nghịch ngợm như trước.

      "Huynh cần nhìn Xuân Tử, ta thay đổi quyết định, còn huynh sao?" Lý đại ca bị tỷ ấy nhìn đến luống cuống, biết phải làm sao.

      Bà Lý và Thúy Hoa nấu cơm xong, thấy vợ lão Đại mang đồ ăn tới. Ngửi mùi thơm nức mũi mà nhìn lại thức ăn trước mặt Thúy Hoa ăn vào, bao lâu Lý đại ca cũng tới đây, hơn nữa còn là tay mà tới.

      "Mẹ, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt. . . . . ." Tiểu tôn tử của Lý gia, con trai của Thúy Hoa - Lý Tân rầm rì hô, hôm nay nó ngửi thấy mùi thịt mà, sao bây giờ lại ăn toàn rau thế này.

      "Cái kia…! Tâm tình của Hoa Lan tốt. Chúng ta ăn cơm trước !" Lý đại ca xong có chút ngượng ngùng, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

      "Đại ca, nhà huynh làm nhiều thức ăn ngon như vậy, sao còn tới đây ăn cơm rau của chúng ta!" Thúy Hoa khó chịu , còn phải dụ dỗ tiểu tổ tông Lý Tân này, chẳng qua là, Lý Tân rất nể tình mẹ nó.

      ---havucu.blogspot.com---

      "Câm miệng! Lão Đại gọi vợ của ngươi tới đây, ta muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì?" xong, để cho mọi người ăn cơm, Lý Tân vừa nhìn thấy ông nội mình nổi giận, nghĩ tới nó chạy đến phòng Đại bá mẫu được ăn thịt, liền nhảy xuống bàn.

      Lý Tân chạy tới, đứng ở cửa gọi tiếng Đại bá mẫu, Hoa Lan cũng cái gì liền cho nó vào phòng, còn xới cho chén cơm. Lý Tân nhìn thấy họ Lý Tuấn cũng khi dễ nó, còn để cho nó gắp thịt, cậu của họ là người rất tốt, giống cậu nhà nó, vừa nhìn thấy nó đến, giấu hết đồ ăn ngon .

      Tất cả đều cơm nước xong xuôi, ông Lý ngồi ở đó hỏi: " Xảy ra chuyện gì? Đàng hoàng cho ta biết, được thêm dấm dặm muối, vợ lão Đại trước ."

      "Cha, người cũng biết mặc dù con hay chua ngoa nhưng cũng phải là người biết đạo lý." Ông Lý bình thường quản mấy chuyện nhặt này, nhưng vợ lão Đại là người có nguyên tắc, ông cũng biết đức hạnh của lão bà nhà mình, mặc dù lắm mồm nhưng phải người xấu, chỉ do vợ lão Nhị quá yên phận. Nghĩ xong, liền nhìn vợ lão Nhị, Thúy Hoa thấy ánh mắt ba chồng nhìn qua lập tức giải thích: "Chuyện này liên quan đến con, là nương đứng ở cửa mắng đệ đệ của đại tẩu, bị đại tẩu nghe thấy được, sau đó đại tẩu đòi ở riêng, mà con cũng gì."

      "Ta đâu có mắng , chỉ tùy tiện hai câu mà thôi, cũng cái gì to tát." Bà Lý ngượng ngùng .

      "Đúng vậy! Hoa Lan, nàng đừng để bụng! Nương cũng phải là cố ý, nàng đừng tức giận nữa." Lý đại ca muốn khuyên giải tất cả mọi người.

      "Tại sao mỗi lần ta đều phải nhịn? Ta nợ nhà huynh à? Ta gả tới đây, nhà huynh cũng cho ta đồng tiền sính lễ. Mười năm nay, mỗi ngày ta đều nấu cơm giặt giũ cho cả nhà huynh. Nhà huynh coi ta thành cái gì? Cho rằng ta dễ bị bắt nạt à! Trước kia, ta cũng rồi, bất luận kẻ nào cũng thể mắng đệ đệ ta, huống chi, các người là người thân của ta. Còn ngươi nữa Vương Thúy Hoa, đừng tưởng rằng mỗi ngày ngươi khích bác ly gián ta với mẹ chồng, mà ta biết, tóm lại sau này ta nhịn ngươi nữa. Chuyện ở riêng này cần thương lượng." Hoa Lan tỷ mắt đỏ bừng, xong từng câu từng chữ.

      Lý đại ca nghe tỷ ấy xong liền cúi đầu, thời điểm thành thân cũng có gì cả. Hơn nữa, mỗi lần có chuyện gì đều bảo nàng nhịn chút, bản thân có bản lãnh kiếm ra tiền mua cho nàng món đồ nào. Vương Thúy Hoa bị bộ dáng của tỷ ấy dọa sợ, trong miệng muốn gì cũng thể mở miệng được.

      Ông Lý nhìn điệu bộ này của tỷ ấy là biết thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể muốn ở riêng ra ở riêng! xong, cả người liền có tinh thần.

      "Cứ để cho hai đứa nó chuyển ra ngoài ở , vừa nãy nó còn lấy trong nhà bất kỳ đồ vật nào." Bà Lý tàn bạo ra những lời này, liền vịn ông Lý vào buồng.

      Cho nên Hoa Lan tỷ tìm đến Chu Vũ Hàm, bảo nàng hỏi Tưởng Văn có thể cho tỷ ấy để nhờ bao quần áo ở phòng bếp nhà nàng ? Chu Vũ Hàm hỏi bọn họ ở đâu. Hoa Lan tỷ , để cho Tiểu Tuấn ở cùng cậu nó, hai người bọn họ trước hết dựng lều ở tạm, chờ phòng ốc xây xong rồi vào ở sau.

      "Hoa Lan tỷ, nhà tỷ có đủ bạc xây nhà ! Nếu , muội cho tỷ mượn trước ít!" Chu Vũ Hàm suy nghĩ lát, đoán chừng Hoa Lan tỷ cũng đồng ý ở lại nhà nàng, còn bằng cho tỷ ấy mượn ít bạc.

      "Đủ rồi, tỷ tính toán hết rồi. Tỷ cũng để dành được hai mươi lượng, chúng ta xây phòng ở trước. Sau đó, lại cùng Lý đại ca muội khai mở đất hoang, ba năm trước phải là miễn thu thuế sao? Về phần đệ đệ của tỷ, sau này kiếm được tiền, tỷ để cho nó cưới vợ, mấy ngày này làm phiền muội rồi." Vẻ mặt Hoa Lan tỷ cao hứng .

      ---havucu.blogspot.com---

      Chu Vũ Hàm tính toán chút, mẫu đất hoang cũng bốn lượng bạc, bọn họ khai phá ba mẫu đất xây dựng phòng ở cũng đỡ tốn kém. Dù sao, trong khoảng thời gian làm thú bông, bao lâu nữa kiếm đủ tiền cho em trai tỷ ấy cưới vợ, ở nông thôn hòm sính lễ năm lượng bạc là đủ rồi.

      Qua thời gian, cửa hàng của Tưởng Văn làm ăn ổn định, ngày có thể kiếm lời được hai lượng bạc, tháng kiếm được ba mươi lượng, đây là trừ giá vốn ban đầu. Nhưng mấy ngày qua, nàng cảm thấy Tưởng Văn là lạ, làm chuyện gì cũng rất cố gắng. Tưởng Võ và Lâm Nhị năm nay muốn tham gia thi huyện, nếu như thi đậu trở thành tú tài, cho nên bây giờ so với trước kia càng học chăm chỉ hơn.

      Gần đây, trong lòng Tưởng Văn có chút buồn bực, tại việc buôn bán trong cửa hàng chỉ cần mình Chu Vũ Hàm là đủ rồi, chắc nên kiếm việc khác để làm. Nhưng biết làm nghề gì, càng nghĩ lại càng chứng minh ngu ngốc. nghĩ lên tỉnh thành xem có cơ hội phát triển . Hoặc là, tìm Trương chưởng quầy hỏi han tình hình chút, có thể biển, có thể buôn bán hàng hải ngoại.

      Nhưng nếu tỉnh thành, trong nhà phải làm sao? Việc cực nhọc thể để Tưởng Võ làm mãi, năm nay nó còn phải tham gia thi huyện, hơn nữa, sao có thể để Chu Vũ Hàm ở nhà mình? Tất cả những điều này đều là vấn đề khó giải quyết.

      Ở tỉnh thành, ra Trương Duy Đình cũng suy nghĩ vấn đề này, bây giờ người tin cậy có thể dùng nhiều lắm, chỉ có Triệu chưởng quầy cùng Trương quản gia. Hai người này căn bản có thời gian giúp xử lý mọi chuyện, những người khác tin tưởng được, đặc biệt là những người làm ở Trương gia lúc trước.

      Cho nên, nghĩ tới Tưởng Văn, cảm thấy người này có thể bồi dưỡng, theo như Trương chưởng quầy về nương tử của , cũng phải là người đơn giản. Có người vợ đương gia như vậy giúp , càng có cơ hội phát triển lớn hơn nữa.( ở đây chỉ Tưởng Văn)

      cũng nghĩ đến nếu như Uyển Thu còn sống, cũng người vợ hiền của , nhưng nàng còn. Cũng ai biết đến nữ nhân tên Uyển Thu này, đó là rất nhiều năm trước đây, đến huyện Thông Hải làm ăn, bởi vì sức khỏe của cha Uyển Thu rất yếu mà kinh tế trong nhà cũng dư dả gì, cho nên hai mẹ con nàng bày quầy bán ở chợ, làm ăn cũng tệ lắm.

      ---havucu.blogspot.com---

      Ngày đó ăn cơm xong mà lại quên mang tiền, nhưng Uyển Thu lại cười sao hết, lần sau mang tới trả là được. Suốt mấy ngày liền, đều tới quán của nàng. Triệu chưởng quầy cho rằng ra ngoài tìm mặt tiền cửa hàng, nên cũng để ý việc này, dần dần hai người nảy sinh tình cảm.

      Những điều tốt đẹp bao giờ tồn tại mãi mãi, bởi vì do phút bất cẩn của nên hại chết Uyển Thu, thống hận bản thân tại sao lại được người ta cứu sống, nhưng Uyển Thu vĩnh viễn cũng tỉnh lại.

      Trở lại Trương gia, sau đó, mọi người lại bắt đầu đồn Tam thiếu gia ngã bệnh. để Triệu chưởng quầy ở lại nơi đó kinh doanh tửu lâu, bởi vì tên tửu lâu kia chính là tên của Uyển Thu. nhiều năm như vậy, vẫn có dũng khí đặt chân lên huyện thành, có lẽ, chờ buông bỏ hết tất cả thù hận, đến nơi đó sống nốt quãng đời còn lại.

      thầm nghĩ, rất lâu rồi còn nhớ đến Uyển Thu, biết nàng có trách . Bất tri bất giác Trương Duy Đình đứng ở cửa sổ lâu, chờ tỉnh táo lại phát mặt ướt mảng, lấy khăn mặt lau khô nước mắt, liền vội vàng viết thư cho Triệu chưởng quầy, bảo ông dò la tình hình chút.


      Hết chương 32.
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :