1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Vợ Thương Nhân - Hoa Lệ Bôn Chạy (32) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 22: Lại mặt

      Edit : Dứa Dứa

      buổi chiều Chu Vũ Hàm khâu xong đế giày, trong đầu suy nghĩ, đúng là có nhiều thời gian rảnh hoàn thành nhanh hơn. Để cho đôi mắt nghỉ ngơi lúc rồi nàng đun nước chuẩn bị tắm rửa, nếu nhiệt độ buổi tối bắt đầu lạnh .

      Chu Vũ Hàm cũng hiểu vì sao nhiều nữ nhân muốn trở thành đương gia chủ mẫu (bà chủ gia đình), quá buồn tẻ. Mỗi ngày làm ba bữa cơm sau đó tám chuyện, làm quần áo. Mấy năm thay đổi, có internet càng có tiểu thuyết nên càng nhàm chán. Chẳng trách nữ nhân cổ đại bát quái nhiều như vậy, sao giỏi chuyện ngồi lê đôi mách được chứ?

      Tắm rửa xong, buồn bã ỉu xìu làm xong bữa cơm tối, hai huynh đệ trước sau trở về. Chu Vũ Hàm ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng. Tưởng Văn và Tưởng Võ vài câu với nhau rồi ai trở về phòng người nấy.

      Vào trong phòng nhìn thấy Chu Vũ Hàm ngồi ở giường gấp quần áo, Tưởng Văn lên phía trước hỏi:

      “Tiểu Hàm, nàng sao vậy? Ta thấy tinh thần của nàng tốt lắm. Có phải thoải mải ở đâu ?’’

      phải, thiếp có chuyện gì. Thiếp đun ít nước nóng ở trong nồi, chàng tắm rửa !’’

      Chu Vũ Hàm muốn để cho phải lo nghĩ nhiều nên chuyển đề tài. Tưởng Văn nghe xong cũng cố hỏi nữa, nghĩ chờ lúc ngủ lại hỏi vậy.
      lát sau, Chu Vũ Hàm giặt xong đồ thấy Tưởng Văn mang cái bọc trở vào liền đến gần hỏi:

      “Đại lang, chàng cầm cái gì thế?”

      Tưởng Văn đưa cái bọc cho nàng ý bảo nàng mở ra, Chu Vũ Hàm nhìn thoáng qua rồi mở bọc ra, vừa nhìn thấy là mấy khối vải vóc để người lớn tuổi mặc và cái nghiên mực, còn có ít bánh ngọt, chung mấy thứ này cũng rẻ.

      “Đại lang, chàng mua những… thứ này làm gì vậy?”. ra Chu Vũ Hàm cũng đoán được là cho nhà mẹ nàng.

      “Nàng, nha đầu này! Ngày mai nàng phải về lại mặt, cũng thể về tay .” Tưởng Văn thấy nét mặt nàng ngây ngốc liền nhịn được buồn cười. Lúc này Chu Vũ Hàm mới đột nhiên nghĩ tới ở cổ đại ngày thứ ba sau khi thành thân phải về nhà mẹ đẻ lại mặt, sao nàng lại có thể quên chứ.

      Nghĩ đến có thể trở về nhà, tâm tình Chu Vũ Hàm buồn bực cũng bị quét sạch, lập tức hôn Tưởng Văn cái, liền bắt đầu suy nghĩ muốn thu thập chút đồ mang về. Trong lòng nghĩ là người chu đáo! Mà Tưởng Văn cũng rất cao hứng, ra nương tử về nhà mẹ đẻ, trượng phu phải chu đáo chuẩn bị đồ đạc là điều đương nhiên. Đổi lại nương tử vừa hôn mình cùng tâm tình vui vẻ vẫn là rất có lời đấy.

      Đêm tối nằm giường Tưởng Văn liền hỏi Chu Vũ Hàm lúc xế chiều vì sao vui, lúc mới bắt đầu Chu Vũ Hàm còn chịu , cảm thấy mình rất khác người. Nhưng khi thấy Tường Văn nhìn nàng lo lắng cũng muốn giấu diếm .

      Tưởng Văn nghe nàng xong cảm thấy nương tử nhà mình rất thú vị, điều mà lưu truyền từ mấy nghìn năm tới nay nàng lại có thể cho rằng buồn chán. Thế nhưng chỉ nghĩ trước đây mỗi ngày Chu Vũ Hàm đều ở quán trong thành buôn bán đoán chừng là cảm thấy ở nhà nhàm chán. Trùng hợp là hai ngày nữa rảnh rỗi dẫn theo nàng dạo, thực ra là xung quanh thôn chút, hay theo bán chút đồ vặt, chờ nàng thấy mệt mỏi cảm thấy ở nhà thoải mái hơn.

      Chu Vũ Hàm vừa nghe thực lên tinh thần liền hỏi bình thường bán thế nào, Tưởng Văn thông thường trong thôn ba ngày lần, thời gian khác qua những nhà có tiền, ở cổng sau có ít nha hoàn và gã sai vặt mua đồ, còn có những nhà bình thường ở trấn cũng mua.

      Chu Vũ Hàm còn muốn hỏi thêm, nhưng Tưởng Văn nhìn sắc trời còn sớm nên bảo nàng ngủ, ngày mai dậy sớm còn phải về nhà mẹ đẻ nữa. Chu Vũ Hàm chỉ có thể bĩu môi chuẩn bị ngủ, tự động ôm Tưởng Văn ngủ thiếp , Tưởng Văn vừa vỗ vỗ vừa ôm nàng, hai người dựa sát vào nhau ngủ đến lúc trời sáng.

      Theo thường lệ thức dậy Tưởng Văn rời giường đầu tiên, lúc Tưởng Võ học bài ở trong sân Tưởng Văn ra ngoài vườn xới đất. Chu Vũ Hàm trở mình suy nghĩ hồi, ngày mai có thể đến nhà Nhị thẩm hỏi xin ít hạt giống về gieo trước.

      Cơm nước xong xuôi, hai người thu thập xong đồ đạc rồi chuẩn bị lên đường, trước khi Chu Vũ Hàm chuẩn bị cơm trưa để trong hộp đựng cơm cho Tưởng Võ mang ăn.

      Sáng sớm hôm nay Chu Vũ Hàm tùy tiện hỏi chút mới biết, lúc ban đầu chỉ có hai huynh đệ Tưởng Võ thường đóng tiền ăn ở trong trường học, tháng cũng phải mất dưới trăm văn, mà đồ ăn cũng ngon. Bởi vậy nàng tính buổi tối mỗi ngày để thức ăn vào hộp đựng thức ăn , muốn ăn đặt ở bếp lò hâm nóng lúc là ăn được, có rất nhiều nhà đều làm như vậy.

      Chờ Tưởng Võ ra cửa, Tưởng Văn và Chu Vũ Hàm cũng lên đường về nhà. Hai thôn cách nhau xa, hơn nửa canh giờ tới nơi. Vừa vào trong thôn liền có ít người chào hỏi, Tưởng Văn cũng theo nương tử mình gọi thím và đại bá tuyệt đối khách sáo tý nào. Người chung quanh nhìn thấy đều cảm thán Vương thị chọn được con rể tốt cho nữ nhi nhà mình.

      lâu sau đến nhà nàng, thấy Vương thị đứng chờ ở cửa. Chờ Chu Vũ Hàm vừa tới cửa Vương thị liền sớm đứng chờ ở đây, còn vừa vặn khi nương Tiểu Đào qua bảo hai ngươi sắp tới, nên ra cửa chờ. Thời điểm vừa chuyện vừa dùng ánh mắt giống như ra - đa lướt nhanh lượt qua nữ nhi, thấy sắc mặt nàng tệ, bà cũng nhiệt tình với Tưởng Văn hơn.

      Chu Vũ Hàm thấy cha mình Chu Đại Phúc ở nhà liền hỏi ông đâu, Vương thị ông mua thức ăn tiện thể đến cửa hàng nhìn lát rồi trở lại ngay.

      Chu Vũ Hàm vừa vào cửa Lâm Nhị và Tiểu Hải chạy tới gọi tiếng tỷ tỷ và tỷ phu, sau đó Tiểu Hải liền nôi kéo tỷ tỷ nó lặng lẽ chuyện, còn lại Lâm Nhị ở bên kia chuyện phiếm với Tưởng Văn.

      “Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ, tỷ có nhớ đệ ?” Tiều Hải nghiêm túc .

      Chu Vũ Hàm bị bộ dáng nghiêm túc của đệ đệ lúc này làm cho nở nụ cười, :

      “Yên tâm , tỷ sống ở đó rất vui vẻ. Nếu như lần sau đệ có nhớ tỷ đến nhà tỷ chơi mấy ngày nhé.”

      Mà Lâm Nhị bên này lại giống Tiểu Hải trực tiếp hỏi lỗ mãng như vậy, nó thông qua cuộc chuyện với Tưởng Văn mà đánh giá nhân phẩm của người này như thế nào. chuyện với nhau mấy câu liền hiểu được đây là nam nhân có trách nhiệm, rất nhanh bắt đầu trò chuyện với tỷ phu về những chuyện khác.

      Tưởng Văn cũng từng đọc ít sách, tuy còn nhớ nhiều lắm nhưng cũng có thể hiểu biết hai câu, còn tới đệ đệ của mình, Lâm Nhị vừa nghe đệ đệ của tỷ phu gọi là Tưởng Võ đồng thời cũng học ở Lam Thiên Thư Viện, nó cũng lập tức đến trong lớp học của bọn họ cũng có người gọi là Tưởng Võ, đoán chừng là đệ đệ .

      Điều này ngay cả Chu Vũ Hàm cũng kinh ngạc, ba người lại có thể học cùng thư viện, mà còn ngờ Tưởng Võ học chung lớp với Lâm Nhị, tự nhiên thấy buồn bực tại sao mình nghĩ tới chứ. Thành tích của Tưởng Võ rất tốt đương nhiên vào Lam Thiên Thư Viện, nhưng mà nghĩ đến mình cũng có hỏi đến cảm thấy bản thân nàng có phải phù hợp làm chị dâu.

      Mấy người cảm thấy thú vị liền đem chuyện trường học ra , lát sau Chu Đại Phúc trở về. Tưởng Văn lập tức cung kính gọi hai tiếng nhạc phụ, Chu Vũ Hàm còn chạy tới hỏi lung tung này kia, mặc dù Chu Đại Phúc cảm thấy hơi nhiều chút, thế nhưng ông vẫn rất hưởng thụ được nữ nhi quan tâm, liền nhẫn nại giải đáp các vấn đề của nữ nhi.

      Vương thị vào bếp để Chu Vũ Hàm giúp bà nấu cơm, nhưng bà chịu để nữ nhi bắt tay vào làm! ra chính bà muốn hỏi nữ nhi mấy vấn đề nên viện cớ thế thôi, hỏi nàng hai ngày này có thích ứng được ? Có chuyện gì xảy ra ?

      Chu Vũ Hàm vừa mới vào bếp bị Vương thị kéo qua bên hỏi:

      “Tiểu Hàm, gia ( con rể ) có đối xử tốt với con ? Con cũng đừng gạt nương!”

      Vũ Hàm rất cảm động khi thấy Vương thị vẫn còn lo lắng quan tâm đến nàng:

      “Nương, người yên tâm , con với người mà!’’

      Nàng kể chuyện Tưởng Văn đưa bạc cho nàng, còn chính chuẩn bị lễ lại mặt cũng ra, Vương thị nghe xong quả thực cao hứng vô cùng, vừa dặn dặn lại nữ nhi đừng vì vậy mà kiêu căng quá nếu hoàn toàn ngược lại, còn phải chăm sóc tốt chú em chồng, nếu về sau hai vợ chồng có phát đạt cũng phải giúp đỡ chút. Chu Vũ Hàm đối với những lời cằn nhằn liên miên của Vương thị đều nghiêm túc lắng nghe, dù sao đây cũng là tiêu chuẩn của người cổ đại.

      Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Chu Vũ Hàm và Vương thị ở trong phòng chuyện, Chu Đại Phúc dẫn theo Tường Văn và hai đứa con trai ra ngoài ruộng nhìn chút.

      Trong phòng, Chu Vũ Hàm thấy Vương thị có điểm mất hứng liền hỏi bà làm sao vậy, bà :

      “Còn phải nhà nhị cữu (cậu hai) con lại ầm ĩ sao, nàng dâu của nhị biểu ca con mang thai, nàng ta mất hứng lại náo muốn ra ở riêng. Ngày con thành thân, nhà nhị cữu thiếu chút nữa làm bẽ mặt bà ngoại con. Nhị cữu nương (mợ hai) còn muốn cho tiểu biểu đệ con vào làm tiểu nhị trong quán nhà chúng ta,cũng may bà ngoại con đồng ý.”

      Nghe đến đây Chu Vũ Hàm hiểu, nhà đại cữu (cậu cả) lại thêm miệng ăn, nhị cữu nương (mợ hai) lo lắng lúc chia gia sản bị ít . Hơn nữa, nhị cữu nương còn dự tính để tiểu biểu đệ đến quán nhà nàng nương nàng dám sai bảo gì, giống như tặng tiền cho bà ta. Nàng thấy nhị cữu nương này có rất nhiều tâm tư khác, nhưng phương pháp hơi vụng về chút.

      Vương thị còn nhắc tới Hồi Hương Lâu, có người ăn thức ăn của tiểu lâu đó khi về nhà bao lâu chết, hình như món ăn có vấn đề, lúc đó gia đình đấy bỏ qua, bắt họ đền mạng, sinh ý (việc làm ăn) hai hôm nay cũng tốt lắm, bà còn , Triệu chưởng quầy làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ! Nhất định có người thấy ông ấy làm ăn có sinh ý tốt nên cố ý hãm hại.

      Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy chuyện này có đơn giản, người hãm hại sao phải làm đến tận cùng như vậy, lại có người sinh hận thù lớn đối với Hồi Hương Lâu như thế?

      Lại đến mấy ngày nay Triệu chưởng quầy cũng tốt lắm, có điều ông viết thư cho Tam thiếu gia xin chỉ thị nên giải quyết như thế nào? Theo suy đoán của ông việc này chắc liên quan đến Đại thiếu gia bởi Nhị thiếu gia tuy rằng muốn tranh giành gia sản nhưng luôn nhát gan dám làm việc gì táo bạo, trắng trợn và kiêng nể gì như thế này.

      Ở Trương phủ, mấy ngày nay hạ nhân nghị luận ầm ĩ, trong khoảng thời gian này lão gia càng suy yếu, biết ông đem vị trí đương gia giao cho vị thiếu gia nào, có người nghĩ là Đại thiếu gia bởi ngài ấy là con trưởng của phu nhân hơn nữa lại rất có thủ đoạn.

      Có người cho rằng là Nhị thiếu gia vì ngài ấy làm việc cẩn thận, quen biết tương đối rộng rãi và quan trọng hơn, mẹ đẻ của Nhị thiếu gia là di nương rất được lão gia cưng chiều. Tất cả mọi người lại nhắc tới Tam thiếu gia bởi ai cũng cảm thấy ngài ấy cơ bản có hy vọng gì, bình thường hay ru rú trong nhà, người khác rất ít thấy ra ngoài.

      Đương gia có quyền quản lý kinh tế trong phủ, được làm đương gia cũng có thể được phân ít gia sản nhưng nhiều lắm, song với những hạ nhân mà ăn mặc cả đời phải lo. Có người mong muốn được đương gia mới khen ngợi, đương nhiên cũng có người chưa quyết định nghiêng về bên nào. chung, toàn bộ Trương phủ bị bao bọc trong bầu khí khẩn trương.

      Tại căn phòng xa xôi trong viện, Trương Tam thiếu gia ngồi ghế xem thư của Triệu chưởng quầy, sau khi xem xong đứng dậy tới trước cửa sổ, suy tính bước tiếp theo nên làm thế nào. ' ngủ đông' nhiều năm như vậy là vì báo thù, đối với gia sản tuyệt đối quan tâm, thà rằng phá hủy toàn bộ Trương phủ cũng để cho đại ca và phu nhân đoạt được. muốn xem vị nhị ca kia có đúng là chịu thua kém hay ? Nếu như cuối cùng vẫn bị hai người kia bắt được, thực bước tiếp theo của kế hoạch.

      Nghĩ đến thư của Triệu chưởng quầy, biết ở trong phòng bếp có kẻ tay trong phối hợp với lão đại nội ứng ngoại hợp để vu oan, nếu như vậy đừng trách vô tình, ngay lập tức liền viết phong thư gửi lại cho Triệu chưởng quầy, nghĩ đến trong tay ít hàng hóa chuyển từ nước ngoài về, muốn tìm người ngoài giải quyết, để cho ông ấy tìm người thích hợp. Sau khi gửi thư , nghĩ cũng nên xuất ở trước mặt lão gia tử rồi, nhiều năm như vậy cũng nên nhắc nhở ông ấy còn đứa con nữa.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 23: Thú bông

      Edit : Dứa Dứa

      Lúc trời gần tối Chu Vũ Hàm mới lưu luyến rời từ biệt Chu Đại Phúc và Vương thị theo Tưởng Văn về nhà. Về tới nhà Chu Vũ Hàm vội vàng nấu cơm, hai người người nhóm lửa người xào rau, khi hai ánh mắt đụng vào đối phương nhìn nhau cười. Lần đầu tiên Tưởng Văn cảm thấy nấu cơm cũng là loại chuyện vui vẻ.

      Buổi tối nằm ở giường Chu Vũ Hàm bảo ngày mai bán hàng cùng Tưởng Văn rồi trở về sớm chút tiện thể đường đến gặp Triệu chưởng quầy. Tưởng Văn cũng rất hiếu kỳ đối với vị Triệu chưởng quầy này, bởi vì Chu Đại Phúc cũng cho biết nhà bọn họ còn phải cảm tạ Triệu chưởng quầy giúp đỡ rất nhiều.

      Chu Vũ Hàm kể cho nghe những chuyện xảy ra trong nhà nàng nửa năm gần đây, kể cả việc buôn bán đồ ăn. Chu Vũ Hàm muốn cho biết bởi vì phần là dù sao Tưởng Văn quanh năm suốt tháng cũng đều bán hàng ở bên ngoài nên đơn thuần giống như Vương thị và Chu Đại Phúc, chỉ cần bịa lý do đơn giản là xong. Còn có nguyên nhân nữa là nàng tin tưởng Tưởng Văn là người đáng tin cậy để tín nhiệm, nếu nàng ràng mọi chuyện như vậy.

      Tưởng Văn suy nghĩ cũng thể làm người vong ân phụ nghĩa, tuy rằng chỉ trao đổi qua tiền bạc. Nhưng dù sao cũng là người có ơn tri ngộ, chắc hẳn là nên gặp ông ấy.

      Ngày hôm sau Chu Vũ Hàm và Tưởng Văn cùng ra ngoài, Tưởng Văn quyết định hôm nay bán ở nông thôn nữa. Tốt nhất là đến trong thành bán hàng ở cửa sau các phủ và người dân xung quanh. Bán hết hàng nhanh chút để gặp vị Triệu chưởng quầy kia, cũng muốn gặp người này, có rất ít người có thể lấy cửa hàng ra đổi toa thuốc, dù sao giá của cửa hàng cũng rẻ.

      Mới tới chỗ người dân phụ cận gần phủ thành, ít người ra mua hàng. Còn có rất nhiều người cười : "A! Tưởng bán hàng rong. Hôm nay dẫn cả tiểu nương tử ra ngoài sao?"

      " nghĩ tới mới có mấy ngày thấy Tưởng bán hàng rong thành thân rồi, ta còn nghĩ muốn giúp ngươi làm mai đấy!"

      Tưởng Văn nghe thấy chỉ cười cười rồi hỏi mọi người muốn mua cái gì. Chu Vũ Hàm chờ những người đó mua hàng xong, sau đó nàng xốc hai cái đòn gánh lên nhìn, phát ít người đều là mua sợi tơ và ít vải dệt vụn tốt, mà mấy dụng cụ như dao chén bát ít người mua hơn. Tưởng Văn thấy nàng tò mò xem mấy loại hàng hóa này nên giải thích: "Bởi vì so với những nơi khác bán cùng giá tiền sợi tơ của ta to hơn. Vả lại, những người trong cửa hàng cũng bán vải dệt vụn như vậy, chỉ có ta mới bán thứ này. Ta mấy năm nay kiếm tiền đều dựa vào nó cả đấy." Chu Vũ Hàm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu .

      Bỗng nhiên Chu Vũ Hàm giống như nghĩ tới cái gì lại hỏi: "Vậy làm sao chàng lại có mấy thứ này?"

      "À, do năm đó ta cúng tế mẹ ta thấy người đói sắp chết, ta liền lấy tế phẩm (đồ cúng) cúng mẹ ta xong đưa cho ăn rồi cứu mạng. Sau này mở cửa hàng buôn vải càng lúc càng lớn rồi đem tất cả số vải lẻ vụn bán giá thấp cho ta, còn ít sợi tơ bán cho ta cũng đều lấy giá rẻ hết."

      Lúc này Chu Vũ Hàm mới nghĩ đến thời điểm có người qua là gặp chuyện gì may mắn mới làm ăn phất lên được như bây giờ, ra là như vậy. Kỳ thực Chu Vũ Hàm cảm thấy người kia cũng là người tốt, ta (người Tưởng Văn cứu) cũng trực tiếp báo đáp vật chất gì. Chính là dùng năng lực của bản thân để giúp đỡ lại Tưởng Văn, vừa làm Tưởng Văn xấu hổ lại vừa giúp đỡ Tưởng Văn có công ăn việc làm.

      lát nữa Chu Vũ Hàm nàng đói bụng, Tưởng Văn dẫn nàng ăn bát sủi cảo. Ngày thường lúc đói chỉ cần hai cái bánh bao là xong, đồ ăn đắt tiền như này chính bản thân nỡ bỏ tiền ra mua.

      Cơm nước xong, sau đó hai người đến cửa sau hậu viện của các nhà quan lại trong thành cũng có ít nha hoàn và gã sai vặt đến mua hàng, còn có số người chủ động đến chào hỏi hiển nhiên là hầu như mọi người đều quen biết . Có điều, đại đa số người đều mua ít đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi mới lạ. Mấy thứ đồ chơi mới lạ này đều là thu mua từ các thôn xóm mang đến.

      Lúc này Chu Vũ Hàm lại nghĩ tới mấy phương pháp kiếm tiền hiệu quả ở các tác phẩm kinh điển có nữ chủ xuyên , ví dụ như làm con rối, túi sách, các loại hộp bút linh tinh, quả thực kiếm được món lời kếch sù a. lúc tưởng tượng đến cảnh đấy Chu Vũ Hàm nhịn được cười ra tiếng, Tưởng Văn thấy nàng cười ngây ngô cũng nhịn được nở nụ cười theo, bấy giờ Chu Vũ Hàm mới phát bản thân nàng luống cuống, lập tức giả bộ tức giận trừng mắt liếc cái.

      Thấy thời gian cũng còn sớm nữa Chu Vũ Hàm nghĩ gặp Triệu chưởng quầy, Tưởng Văn cũng gì liền theo nàng. Đến cửa tiệm thấy quả nhiên vô cùng vắng vẻ, tiểu nhị ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật, thấy có người đến lập tức đứng lên nhưng vừa thấy là Chu Vũ Hàm trực tiếp chào câu rồi lập tức vào bên trong gọi Triệu chưởng quầy. Triệu chưởng quầy nghe thấy tiểu nhị Chu Vũ Hàm đến, cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ có rất nhiều người đều tránh kịp làm sao nàng ấy lại đến đây?

      Chu Vũ Hàm vào chào hỏi cùng với Triệu chưởng quầy sau đó lại giới thiệu Tưởng Văn, Triệu chưởng quầy đánh giá hồi rồi với Chu Vũ Hàm: " tinh mắt!"

      Chu Vũ Hàm ngượng ngùng mỉm cười, lập tức hỏi: "Triệu chưởng quầy, tôi nghe mẹ tôi tửu lâu nhà các ông bị người khác hãm hại. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

      "Làm sao biết là do người ta hãm hại, ngộ nhỡ như thế sao?" Triệu chưởng quầy nghe thấy lời của Chu Vũ Hàm, trong lòng ông vẫn rất cao hứng.

      "Ngài tiếc bỏ ra cả cửa hàng để đổi lấy thực đơn của tôi, làm sao có thể bởi vì chút chú ý làm hại chết người rồi sau đó hủy cả tửu lâu này được!" Chu Vũ Hàm cảm thấy Triệu chưởng quầy nhất định rất quan tâm cửa hàng này.

      Chu Vũ Hàm nghĩ đến dù sao đằng sau Triệu chưởng quầy cũng còn có người chống lưng cho ông, cần lo lắng những việc này.

      Bên này Triệu chưởng quầy vừa nhìn Tưởng Văn vừa nghĩ tới thư của Tam thiếu gia gửi đến cho ông, có lẽ người này có thể giúp đỡ tiêu thụ số hàng hóa kia. Thời điểm trước kia Triệu chưởng quầy điều tra qua Chu Vũ Hàm có đề cập đến là người bán hàng rong cứu lão bản (ông chủ) của hãng buôn vải Lý Ký, có thể lấy hãng buôn vải Lý Ký ra che lấp chuyện này hẳn là có thể yên tâm hơn nhiều.

      Liền gọi Tưởng Văn vào bên cạnh chuyện này, bảo trước cần vội vã trả lời cứ về nhà suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời sau. Lúc về thấy trời còn chưa tối, Chu Vũ Hàm lại đến quán nhà nàng xem thử, vào trong quán liền thấy Trương Lỗi bận trước bận sau, nhìn thấy Chu Vũ Hàm còn hướng về phía nàng cười cười. Trong tay cũng nhàn rỗi, để cho Chu Vũ Hàm bọn họ ngồi xuống, múc hai bát canh cho bọn họ rồi lại trở về tiếp khách.

      tại trong cửa hàng chỉ có mỗi mình Trương Lỗi, mỗi ngày Chu Đại Phúc đến lần vào buổi chiều, Chu Vũ Hàm nghĩ gọi thợ mộc đến đóng cái hộp lớn phía để cái lỗ to bỏ tiền vào rồi dán giấy niêm phong giống như ống heo tiết kiệm ở đại đặt cố định ở trước quầy, lúc mọi người múc súp trực tiếp bỏ tiền đồng vào, bình thường cũng dễ dàng để lấy tiền ra được. Đương nhiên cũng phải phòng ngừa có người lấy trộm, nên chỉ để lại mấy đồng tiền ở bên trong ngăn tủ khi cần thiết. Buổi chiều Lâm Nhị học xong đến quán, buổi tối ở lại hỗ trợ hầm canh.

      Lúc Chu Vũ Hàm còn đóng gói phần mang về nhà, cũng đợi Lâm Nhị học về. Nếu Lâm Nhị trở về Tưởng Võ cũng về tới nhà, tranh thủ thời gian về nhà nấu cơm quan trọng hơn. đường về nhà Chu Vũ Hàm mua miếng thịt muốn bồi bổ cho Tưởng Võ, mỗi ngày tích cực đọc sách như vậy mà ăn uống đầy đủ chịu đựng nổi. Tưởng Văn thấy Chu Vũ Hàm quan tâm đệ đệ như thế trong lòng rất cảm kích.

      Về tới nhà thấy Nhị thẩm mang rất nhiều hạt giống đến trước cửa nhà Tưởng Văn, vừa thấy Chu Vũ Hàm cùng Tưởng Văn liền ngay lập tức: "Hai đứa cùng ra ngoài à, ta còn tưởng rằng có nàng dâu đại lang ở nhà đấy! Vừa lúc ta cầm ít hạt giống đưa cho cháu dâu, nhân tiện trời chưa tối mà gieo xuống đất . Nếu chúng chẳng dễ nảy mầm đâu."

      Chu Vũ Hàm nhận lấy hạt giống rồi lời cảm tạ với Nhị thẩm, lại mời bà vào trong nhà ngồi chơi. Nhị thẩm trong nhà còn bề bộn rất nhiều việc khi nào rảnh rỗi sang chơi sau, vừa xong bước .

      Lúc Tưởng Võ về nhà, cơm còn chưa nấu xong, Chu Vũ Hàm bảo nó đợi lát nữa. Khi nấu đồ ăn xong, nàng kêu Tưởng Võ lấy cặp lồng cơm ra, bỏ rất nhiều thịt vào bên trong hộp cơm. Tưởng Võ thấy thế : "Đại tẩu, đồ ăn đủ rồi đừng bỏ nữa, nều đồ ăn còn thừa đệ mang cũng được mà, với lại nhiều đồ ăn đệ ăn cũng hết."

      "Hôm nào biết mới để cho đệ ăn đồ thừa còn lại, bây giờ biết rồi thể làm như vậy được. Ăn hết cũng sao, đệ có thể gọi Lâm Nhị đến ăn chung, hai đệ dù sao cũng học cùng lớp."

      Tưởng Võ còn muốn thêm điều gì liền bị Tưởng Văn ngăn lại, là đệ ăn cứ ăn cũng cần phải băn khoăn. Cơm nước xong Tưởng Võ theo lẽ thường trở về phòng luyện viết chữ đọc sách, Tưởng Văn xuống nhà kho. cũng cần phải sắp xếp chuẩn bị hàng hóa để ngày mai bán.

      Tưởng Võ trở lại trong phòng ngồi suy nghĩ, vừa rồi tẩu tử đối xử với nó tốt như vậy, nghĩ đến bản thân nó mỗi ngày chẳng cần làm cái gì mà đại ca đại tẩu bận bịu suốt ngày, trong lòng cũng rất áy náy, cảm thấy bản thân nó trừ bỏ đọc sách giỏi chẳng có gì báo đáp được hai người cả, chỉ biết phải càng chịu khó đọc sách.

      Ngày hôm nay Chu Vũ Hàm cực kỳ mệt mỏi vừa ngồi giường ngủ quên mất, cũng chưa kịp rửa mặt. Tưởng Văn vừa vào liền thấy cảnh tượng như vậy, phỏng chừng hôm nay Chu Vũ Hàm mệt nhọc quá rồi, đường ngày lại phải vội trở về nấu cơm. Tưởng Văn cởi giày của nàng ra, múc chậu nước ấm bỏ chân nàng vào bên trong giúp nàng xoa bóp lòng bàn chân.

      Tưởng Văn nghĩ đến bản thân lần đầu tiên ra ngoài cũng mệt mỏi vì thế mà ngày hôm sau cũng dậy nổi, phỏng chừng ngày mai Chu Vũ Hàm cũng chịu nổi. Cứ ép buộc như vậy mà Chu Vũ Hàm cũng thấy tỉnh lại.

      Thẳng đến buổi sáng hôm sau khi có ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Chu Vũ Hàm mới mở mắt ra sau đó chỉ cảm thấy hai cái đùi đặc biệt nhức mỏi, cảm giác đứng lên cũng đứng được. Nàng nghĩ về sau bao giờ nhiều đoạn đường dài như vậy nữa, là quá mệt nhọc. Hơn nữa cảm giác cả người khó chịu, vì ngày hôm qua tắm rửa ngủ.

      Cố gắng chống người đứng lên ra bên ngoài thấy thời gian cũng đến giờ Tỵ (hơn chín giờ) , bàn còn đậy ít điểm tâm. Vừa thấy biết là Tưởng Văn làm, Chu Vũ Hàm ăn mấy miếng rồi nấu nước tắm rửa là chịu nổi nữa. Chỗ tắm rửa còn có thể tạm được nhưng chỗ vệ sinh Chu Vũ Hàm cảm thấy đáng sợ, chỉ có cái hố lớn bên đặt hai phiến đá to, chắc phải Tưởng Văn sửa lại nhà vệ sinh.

      Giữa trưa Chu Vũ Hàm cũng thấy đói nên chỉ ăn qua loa chút, tự dưng nhớ tới chủ ý ngày hôm qua vội vàng đem vải dệt ra tìm để chọn lấy ít vải vóc màu sắc sặc sỡ. Chuẩn bị đồ để làm, màu phấn hồng có thể làm Hello Kitty, còn màu xám làm gấu bông Teddy, lại tìm ít quần áo cũ cắt nát ra để nhét vào bên trong thú bông.

      Lấy hình mẫu Tưởng Văn để làm đôi mắt cái mũi linh tinh, qua buổi trưa nàng khâu xong hai cái, vừa mới chuẩn bị lấy vải cũ nhét vào thấy Tưởng Võ trở về, Chu Vũ Hàm lúc này mới giật mình nhớ ra còn chưa nấu cơm tối. Nàng luống cuống tay chân vội vàng chuẩn bị đồ ăn, lúc Tưởng Văn về tới nhà Chu Vũ Hàm gấp gáp chuẩn bị nấu xong, bấy giờ Chu Vũ Hàm mới dám thở dài nhõm hơi.

      Vội vội vàng vàng nấu xong đồ ăn, Chu Vũ Hàm cố gắng làm nốt hai cái làm dở lúc nãy, chờ Tưởng Văn vừa vào cửa lập tức đưa cho xem giống như hiến vật quý. Tưởng Văn cầm lấy xem cũng cảm thấy thú vị, liền hỏi nàng hôm nay vội vội vàng vàng như vậy có phải là vì làm cái này ?

      Chu Vũ Hàm gật đầu rồi hỏi ngày mai có thể mang cái này bán hay , lại ngượng ngùng có thể lấy tiền bán cái này xây lại nhà vệ sinh, nhà vệ sinh cũ làm nàng sợ hãi.

      Tưởng Văn liền nhớ tới nhà vệ sinh ở bên nhà cha vợ được xây rất kiên cố, Chu Vũ Hàm thấy như vậy lại tưởng rằng mất hứng nên nàng giải thích là vì vệ sinh sợ ngã xuống dưới chứ có ý tứ gì khác. Tưởng Văn vừa nghe là biết nàng hiểu lầm rồi, bảo ngày mai nhanh thủ thời gian tìm người về sửa, còn dặn dò nàng về sau cần phải câu lệ với như thế, hai người là vợ chồng muốn .

      Chu Vũ Hàm nghe xong thiếu chút nữa là rơi nước mắt, trước kia sống với chú thím phải thường xuyên chú ý tâm tình của họ có tốt hay , dám tùy tiện cầu đòi hỏi điều gì vì sợ bị chú thím ghét bỏ, nàng muốn bị đưa đến nhi viện cho nên mỗi lần đều rất cẩn thận.

      Chu Vũ Hàm lại với nếu ngày mai có thể bán được thú bông này mua thêm ít vải màu sắc sặc sỡ về nhà, để nàng lại làm cái khác. Miệng nàng lại lẩm bẩm nên làm thêm con gì nữa đây? Tưởng Văn nghĩ ra cách tốt nhất để cho nàng im lặng, đó là….Ban đêm im ắng chỉ nghe thấy thanh lắc lư của chiếc giường. đêm triền miên, nóng bỏng!
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      [​IMG]



      [​IMG]



      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]



      [​IMG]



      [​IMG]



      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25 : Báo thù
      Edit: Hàn Mặc
      Beta : Dứa Dứa

      Tưởng Văn thấy vợ mình kiếm được nhiều tiền như vậy cũng có chút ngại ngùng, lại cảm thấy làm sao có thể kiếm ít tiền hơn so với nữ nhân chứ. Đột nhiên nghĩ đến việc Triệu chưởng quầy với , cảm thấy có thể làm được. Rất nhiều năm về sau Chu Vũ Hàm biết chuyện này nghĩ nếu như lúc đấy nảy sinh oán niệm hậu quả rất nghiêm trọng.

      Đến cửa hàng của Triệu chưởng quầy, việc buôn bán khôi phục như bình thường. Triệu chưởng quầy giải quyết việc xảy ra rất đơn giản: Chứng cứ là do nhà khác đưa ra, mà Đại thiếu gia có hợp tác với nhà kia, về phần phòng bếp ngoại trừ mấy người trung thành còn những người khác thay hết chừa ai, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối buông tha kẻ nào.

      Lúc này Tưởng Văn với Triệu chưởng quầy về chuyện lần trước, bày tỏ ý muốn làm chung, Triệu chưởng quầy nghe xong cười ta biết ngươi đồng ý, sau đó ông vừa dẫn Tưởng Văn lên lầu vừa hỏi:

      "Ngươi dự định bán thế nào, có ý tưởng gì hay ?"

      "Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, có điều ta nghĩ lên tỉnh thành hỏi thăm tình hình chút. Dù sao trấn Thông Hải quá , người mua cũng nhiều.'' Tưởng Văn ra suy nghĩ của mình, hơn nữa cơ hội phát triển ở tỉnh thành khá lớn.

      "Vậy hai ngày sau ngươi hãy ." Triệu chưởng quầy suy nghĩ chút thấy cũng đúng, ở chỗ này cơ hội phát triển quá . tỉnh thành người đứng phía sau bị hoài nghi, hơn nữa với tính cách đa nghi của Đại phu nhân và Đại thiếu gia cũng nghi ngờ là hàng hóa của Tam thiếu gia.

      Tiễn Tưởng Văn ra về xong, Triệu chưởng quầy lập tức viết phong thư, đề xuất của ông ra. Ông cảm thán, nếu như mẹ ông phải là nhũ mẫu của Huệ Phu nhân ông cũng chọn Tam thiếu gia, dù sao Huệ Phu nhân cũng được sủng ái và có thủ đoạn như Đại phu nhân nên mới chết sớm, huống chi nhìn qua Tam thiếu gia có vẻ nhát gan nhu nhược. Nhưng nếu Tam thiếu gia như vậy giả bộ làm sao Đại phu nhân có thể giữ cậu ấy lại chứ!

      Nhớ lại lần đầu tiên ông nhìn thấy Tam thiếu gia lúc đó vẫn còn là đứa trẻ đơn thuần, lần sau gặp lại cũng là lúc mẹ ông dặn mang cơm cho cậu ấy. Cứ như vậy quen thuộc. ràng hai người kém nhau rất nhiều tuổi, thế nhưng Tam thiếu gia so với ông còn cảm thấy già dặn hơn. Ông nhìn Tam thiếu gia dần dần trưởng thành, làm việc vô cùng quyết đoán, thậm chí là liều mạng. Ông hỏi cậu ấy thù hận nhiều như thế nào lại có thể khiến cậu ấy muốn sống như vậy, thế nhưng mỗi lần cậu ấy đều cười đáp, có đôi khi ông nghĩ có đáng giá đánh đổi mạng sống như thế , cậu ấy luôn là đáng giá.

      đường về nhà Tưởng Văn nghĩ chưa thương lượng với Tiểu Hàm, liệu nàng ấy có tức giận ?

      Chờ về đến nhà trông thấy Lý đại tẩu và Chu Vũ Hàm còn mải mê thêu thùa, nhìn nàng mệt mỏi cảm thấy chua xót. Trong lòng nghĩ cách kiếm tiền càng kiên định hơn, trước đây cũng muốn cho nàng cuộc sống tốt đẹp nhưng bây giờ đều phải dựa vào nàng kiếm tiền.

      Huống chi ba, bốn năm nữa là đệ đệ phải thi rồi còn thành thân nữa, chừng còn có thể thêm đứa trẻ, chỉ dựa vào mỗi ngày làm sao đảm bảo kiếm đủ tiền để sống, muốn con cũng sống khổ sở như . Lần này chính là cơ hội kiếm tiền, kiếm được tiền có thể mua cửa hàng. Hơn nữa cũng nguy hiểm gì, nghĩ thông suốt cũng thấy rầu rĩ nữa.

      "Sao hôm nay chàng về sớm thế?'' Chu Vũ Hàm mới vừa ngẩng đầu lên hoạt động cổ chút nhìn thấy trượng phu đứng ở cửa.

      " có chuyện gì nên trở lại sớm. Nàng cũng cần cố gắng quá, làm lúc nữa rồi nghỉ ngơi .''

      '' sao đâu, thiếp trò chuyện với Lan Hoa tỷ nên thời gian trôi qua cũng rất nhanh.''

      ''Lý đại tẩu, cám ơn tẩu sang đây giúp đỡ vợ đệ!'' Tưởng Văn cám ơn Lý đại tẩu.

      ''Là tỷ cần phải cám ơn hai người ấy, nếu nhờ hai người làm sao tỷ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ. Chỉ dựa vào Lý đại ca đệ nhà tỷ đời này cũng kiếm đủ tiền. Hôm nay tỷ về trước nhé.'' xong cũng chuẩn bị .

      Ngày hôm nay Chu Vũ Hàm cảm thấy Tưởng Văn rất kỳ quái, giúp nàng rửa rau lại nhóm lửa. Có chút bợ đỡ săn sóc - cảm giác đúng lắm. Hơn nữa cơm nước xong còn thần thần bí bí đến phòng của Tưởng Võ.

      "Tiểu Võ, có thể huynh phải ra ngoài thời gian, cụ thể bao lâu cũng chưa xác định được, nhưng mà huynh cố gắng về sớm. Đệ ở nhà phải tự chăm sóc bản thân và tẩu tử đệ, biết chưa?''

      ''Huynh, huynh ra ngoài làm gì vậy? Bây giờ phải rất tốt sao?"Tưởng Võ nghĩ cuộc sống bây giờ tốt hơn nhiều rồi, với lại qua mấy năm nữa bản thân cũng có thể kiếm được tiền lo cho gia đình.

      ----havucu.blogspot.com----

      ''Đệ còn phải thi, thi đậu rồi dù đảm nhiệm hay đảm nhiệm chức vụ cũng cần có tiền để chạy chọt, đút lót nữa. thi được huynh cũng muốn đệ phải làm công việc nặng nhọc để kiếm sống, hơn nữa đệ cũng làm được việc nặng. Huống hồ đệ còn phải lấy vợ nữa, muốn thành thân ít nhất cũng phải tìm người môn đăng hộ đối chứ.'' Tưởng Văn có chút đành lòng .

      ''Huynh, đệ xin lỗi, mỗi lần đều là đệ liên lụy đến huynh.'' Tưởng Võ tuy rằng trưởng thành sớm nhưng bây giờ mới mười ba tuổi, vừa như vậy muốn khóc.

      '' có, huynh đáp ứng cha mẹ phải chăm sóc tốt cho đệ, hơn nữa huynh cũng muốn cho tẩu của đệ trôi qua những ngày tháng tốt đẹp. Sau này để cho cháu đệ có tiền đồ tốt hơn.'' Tưởng Văn vừa nghĩ đến cuộc sống sau này.

      ''Đệ biết rồi, đệ học giỏi, cũng chiếu cố tốt cho tẩu tử.'' Tưởng Võ biết tại cũng thể thay đổi được gì.

      ''Huynh còn chưa ngay bây giờ đâu, còn hai ngày nữa, hai ngày này đệ học về nấu nước, chẻ củi thử làm việc nặng hai ngày. Những việc này cũng có biện pháp khác, tẩu tử đệ làm được, chỉ có thể dựa vào đệ.'' Tưởng Văn xong rồi rời .

      Về đến phòng Chu Vũ Hàm nhìn : ''Chàng có phải lừa gạt thiếp chuyện gì ? Bên ngoài có người khác đúng ?'' Chu Vũ Hàm nghĩ đến rất nhiều trượng phu ở thời đại này phạm sai lầm làm ra chuyện gì đó rất áy náy với vợ nên muốn xin lỗi vợ rồi nghĩ biện pháp bồi thường.

      ''Nha đầu ngốc, suy nghĩ bậy bạ gì thế! Ta làm chuyện gì có lỗi với nàng.'' Tưởng Văn nghe nương tử mình như vậy có chút dở khóc dở cười.

      ''Vậy rốt cuộc chàng làm sao?'' Chu Vũ Hàm hơi tò mò.

      ''Tiểu Hàm, ta chuẩn bị lên tỉnh thành thời gian, nàng ở nhà phải chăm sóc bản thân tốt.''

      ''Cái gì? Chàng muốn lên tỉnh thành sao bàn bạc trước với thiếp chứ?'' Chu Vũ Hàm kích động .

      ''Đừng kích động, ta bán số hàng hóa, thời gian trở lại thôi.''

      Chu Vũ Hàm nghe xong biết thay đổi được quyết tâm của , lập tức nghĩ muốn giúp thu thập mấy bộ quần áo. Tưởng Văn vội hai ngày sau mới , Chu Vũ Hàm lúc này mới dừng lại.

      Buổi tối hôm đó hai người đều thể ngủ được, thế nhưng ai cũng chuyện. Thực ra Tưởng Văn cũng thấy mờ mịt, từng rời khỏi trấn Thông Hải, nhưng chưa từng buôn bán làm ăn lớn như vậy, biết tỉnh thành như thế nào, chung hết thảy mọi thứ đều là mờ ảo.

      Hai ngày này hai vợ chồng quả thực là nồng tình mật ý. Bấy giờ Vương thị đưa cho ba mươi con gà con, đây là gà Vương thị mang từ bên bà ngoại nàng về, nhưng Vương thị lại có thời gian nuôi nhiều nên bà chỉ để lại mấy con còn lại bao nhiêu đưa hết cho Chu Vũ Hàm, Tưởng Văn lại ôm con chó rất khả ái từ thôn khác về.

      ---havucu.blogspot.com---

      Mà hai ngày nay Tưởng Võ mệt đến nỗi đứng thẳng lưng được, cho tới bây giờ nó chưa từng làm qua việc nặng bỗng chốc phải đốn củi nấu nước làm sao kham nổi. Chu Vũ Hàm thấy cũng đành lòng, nhưng Tưởng Văn cũng mềm lòng, có điều Tưởng Võ cũng rất cứng cỏi, cái gì cũng .

      Hơn nữa hai hôm nay Tưởng Văn cho Chu Đại Phúc biết, mỗi ngày nhờ ông đưa Chu Vũ Hàm chuyến bán hàng cho cửa hàng kia, hết với ông chủ ở đấy rồi.

      tại mỗi con thú bông bán được trăm văn, giá bị giảm rất nhanh, song Chu Vũ Hàm cũng buôn bán lời ba chục lượng, thêm Lan Hoa tỷ cũng buôn bán lời chừng mười lượng, làm cho Lan Hoa tỷ cám ơn rất nhiều. Nhưng Chu Vũ Hàm vẫn quyết định để cho mấy nữ nhân trong thôn làm cùng, cung cấp vải vóc và ít vải vụn bỏ vào trong, mỗi con giá mười văn. Về phần mấy kiểu mới chờ mấy hôm nữa tung ra thị trường.

      Hai ngày trôi qua rất nhanh, Tưởng Văn sắp xếp tất cả đồ đạc xong lại mang theo hai mươi lượng bạc Chu Vũ Hàm đưa cho để lên đường, từ đầu đến cuối cũng cho Chu Vũ Hàm biết vụ này có liên quan đến Triệu chưởng quầy.

      Đến cửa thành Tương Lâu, Triệu chưởng quầy cũng đợi ở đấy. Hai người cũng thêm cái gì lập tức lên đường. Lần này Triệu chưởng quầy cũng dự định cùng, bởi vì Tam thiếu gia truyền đến tin tức hai ngày nay lão gia xảy chuyện, ông phải về xem đó là tình huống gì còn kịp ứng phó.

      đường xe chạy tới lúc xế chiều đến tỉnh thành, Tưởng Văn nhìn ngoài cửa sổ nghĩ ở đây thực là sầm uất hơn trấn Thông Hải, lại nghĩ đến lúc nào mới có khả năng sống ổn định ở nơi này? Triệu chưởng quầy sợ bị người khác phát nên để Tưởng Văn đến trọ tại khách điếm, Tam thiếu gia sớm dặn người đặt gian phòng cho , người của ông vài vòng xung quanh xác định có ai theo dõi mới yên tâm trở về.

      Mấy ngày nay Đại thiếu gia Trương gia mỗi ngày cầu y bốc thuốc, có tiếng hiếu thảo chăm sóc phụ thân cả thành đều biết, ai cũng người con có hiếu. Mấy ngày nay trong phủ yên tĩnh, tất cả mọi người đều Đại thiếu gia vì chuyện lão gia nên tâm tình tốt. Tam thiếu gia ở trong viện của mình, tâm tình của như thế nào cũng chỉ có mình mới biết. Nghĩ đến ngày đó xuất trong phòng của lão gia tử khiến ông ta càng hoảng sợ thêm, bọn họ cho là mình biết chuyện gì nên mới kích thích lão gia tử chết sớm.

      Mẹ của Tam thiếu gia Trương Duy Đình là Huệ Phu nhân có cha là tú tài, hơn nữa bà lại là con rượu, từ rất được sủng ái. Hơn nữa đọc đủ thứ thi thư lại có ngoại hình xinh đẹp, người đến cửa cầu thân ít. Trong nhà cũng là ngàn chọn vạn tuyển mới định ra được người, cũng là tú tài gia cảnh giàu có, sau khi định thân lâu bà ra ngoài mua đồ lúc này bị Trương gia Đại thiếu gia Trương Văn Huy nhìn thấy, liền thể quên.

      Nhưng mà Trương Văn Huy đón dâu, cho dù chưa có đón dâu cũng có khả năng để cưới con nhà người ta. Vì vậy liền bắt đầu tính toán mua chuộc quan phủ bắt cha bà, vu oan cho ca ca bà, còn làm bộ người tốt xuất giúp đỡ bà. Có điều Huệ Phu nhân cũng bị lão ta đả động, bà cũng phải là loại thiếu nữ ngu ngốc, bà tin việc này với người đàn ông trước mắt có quan hệ.

      Ai biết Trương Văn Huy trước khi bỏ còn bỏ lại câu, nếu như theo ý lão ta vị hôn phu của bà cũng có kết cục tốt đẹp, quả nhiên vài ngày sau trong nhà vị hôn phu cũng xảy ra chuyện, trong lúc cùng đường Huệ Phu nhân đành gật đầu đồng ý.

      Thế nhưng Huệ Phu nhân phải là người bị khổ còn muốn giấu giếm người khác, bà trực tiếp tình hình thực tế cho vị hôn phu của bà, khuyên nỗ lực sống sót tranh thủ học thành tài để đỗ đạt rồi thay bà báo thù. Sau đó quay đầu bước vào Trương phủ, thời gian đầu Huệ Phu nhân rất được cưng chiều, thâm chí có lần còn vượt qua Đại phu nhân, song lúc mang thai liền bị lạnh nhạt.

      Mặc dù Huệ phu nhân là người có tâm kế nhưng muốn dùng người nam nhân mình , sau lại có Trương Duy Đình bà thầm nghĩ cùng con sống vui vẻ là được, nhưng bà lại đánh giá thấp lòng ghen tỵ của nữ nhân. Kết quả bà bị vu oan thông dâm với nam nhân bên ngoài phủ nên bị Đại phu nhân bắt uống thuốc độc mà chết, mà lúc đó Trương Duy Đình trốn ở góc phòng tận mắt nhìn Đại phu nhân rót độc dược vào miệng mẹ .

      ---havucu.blogspot.com---

      Trương Duy Đình biết người phụ thân kia cũng biết mẹ là bị oan uổng, nhưng khi đó ông ta trong lúc đoạt quyền cần nhà mẹ đẻ của nữ nhân này giúp đỡ, nghĩ hi sinh nữ nhân cũng là gì.

      Trương Duy Đình muốn cho nữ nhân kia biết gia sản của Trương gia phải dễ cầm, về phần Như phu nhân có trợ giúp Đại phu nhân hay trong lòng bà ta là nhất, chỉ là nhìn mặt mũi của Nhị ca tính toán với bà ta. Nếu như bà ta biết tốt xấu chớ trách tính lượt cả nợ mới lần nợ cũ.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]


      [​IMG]
      thuytAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :