1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Vợ Thương Nhân - Hoa Lệ Bôn Chạy (32) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17: Nhận con nuôi


      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta: Dứa Dứa

      Sáng sớm ngày mười lăm tháng giêng Chu Vũ Hàm gọi tiểu Hải dán cáo thị ở cửa hôm nay là ngày mười lăm nên buổi trưa bán xong tiếp tục mở cửa bán hàng nữa. Toàn bộ súp, ai mua ba được tặng , bán xong liền ngừng lại, xin mọi người nắm thời gian khi mua hàng.

      Đừng đến sau khi dán cáo thị ra ngoài rất nhiều người chưa tới giờ cơm trưa tới mua hết rồi, còn những người mua được Chu Vũ Hàm đành tiếng xin lỗi bảo bọn họ ngày mai lại đến.

      Lúc chuẩn bị đóng cửa, bất ngờ có tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi lao tới quỳ gối trước mặt bọn họ : “Đại tỷ, thẩm thẩm van cầu các người cho cháu chén súp thừa . Mẹ cháu chịu được nữa rồi, cháu muốn cho người ăn món ngon rồi , nếu bắt cháu làm gì cũng được , cháu van cầu các người !” xong lại dập mạnh đầu xuống đất, cái trán chảy máu .

      Vương thị đành lòng bèn nâng đứa trẻ dậy, Chu Vũ Hàm nhìn nó ràng là mùa đông lại mặc bộ quần áo có nhiều miếng vá, giầy rách hết, tay đều bị nứt nẻ. Chu Vũ Hàm nhìn thấy thiếu chút nữa khóc lên.

      Lúc này có nhiều người chung quanh đứng nghị luận ầm ĩ, có hai người biết hoàn cảnh của nó, với Chu Vũ Hàm: “Tiểu nương tử, cho nó thức ăn ! Nhìn đáng thương! có nhà để ở, nó với mẹ nó liền trú ngụ trong cái miếu đổ nát kia. Chúng ta cũng đành lòng nhìn, cho mẹ con nó chút gì ăn . Haizz…!”

      “Vài ngày trước nhìn thấy đứa trẻ này cõng mẹ nó cầu đại phu khám bệnh cho, đại phu chuẩn đoán qua nổi mười ngày, bảo nó chuẩn bị sớm chút!”

      Vương thị nghe xong lập tức vào chuẩn bị súp cho nó, bảo nó mang về cho mẹ nó ăn. Chu Vũ Hàm bảo Vương thị cho nó thêm năm mươi văn tiền và cái áo bông lớn của Chu Đại Phúc, với nó: “Mặc quần áo lên , chúng ta cũng bán súp để nuôi sống bản thân, cũng có nhiều tiền, có mấy văn đệ cầm lấy lo liệu cho mẹ đệ.”

      “Cảm ơn đại tỷ và đại nương, cháu giúp mẹ lo liệu hết mọi việc rồi trở lại làm trâu làm ngựa báo đáp các người.” xong dập đầu ba cái, quay đầu lại chạy ra khỏi cửa hàng.
      Mọi người xung quanh đều nhà họ có lòng thương người, có thiện báo.

      đường trở về, Chu Vũ Hàm cứ suy nghĩ về tình cảnh đáng thương của đứa bé, Tiểu Hải trước kia tuy rằng được ăn ngon nhưng may ra vẫn nhét đầy được cái dạ dầy. Mặc dù Tiểu Hải có phần trưởng thành sớm nhưng vẫn có chút tính tình trẻ con, mà đứa bé kia bây giờ mới có mười mấy tuổi gánh vác mọi việc, nếu như ở đại nàng cũng gánh vác nổi trách nhiệm này.

      Tiểu Hải trầm mặc, nó cảm thấy nó so với vị ca ca kia hạnh phúc hơn rất nhiều, nó có cha mẹ, có tỷ tỷ, bây giờ còn được đọc sách. đường ba người đều lời nào, về đến nhà, Chu Đại Phúc thấy tâm tình bọn họ tốt còn nghĩ rằng buôn bán suôn sẻ .Vương thị kể câu chuyện đứa bé kia cho ông nghe, chu Đại Phúc nếu ngày mai nó có quay lại bảo nó ở lại đây luôn. Ở nhà của chúng ta, chúng ta còn có thể cho nó ăn cơm no, ra bến tàu làm việc, biết đứa bé bị chèn ép thành bộ dáng gì nữa. Chu Vũ Hàm suy nghĩ cũng thấy đúng, dù sao trong tiệm cần người, nếu đứa bé đến liền nó ở lại cửa hàng.

      Hôm nay là ngày mười lăm, trong thôn rất náo nhiệt. Bữa tối là nguyên tiêu, còn chưa ăn cơm xong, có người ở bên ngoài gọi Tiểu Hải ra ngoài chơi đèn, Tiểu Hải buông bát trong tay xuống, nhờ Chu Đại Phúc buộc lại cái đèn con thỏ giúp nó, xong rồi liền chạy ra ngoài chơi, người nhà vui vẻ ăn tết nguyên tiêu. Lúc này trong thành rất náo nhiệt, mọi người đường giải câu đố đèn lồng, còn thả đèn sông, các chàng trai có thể nhìn thấy người trong lòng của mình. Mà ở nông thôn đâu có chỗ nào náo nhiệt như vậy, tiểu hài tử ra ngoài chơi, người lớn đều ở nhà làm việc.

      Chu Vũ Hàm và cha mẹ thảo luận xem đứa bé kia thế nào rồi ? Cùng thời điểm đấy trong ngôi miếu đổ nát ở ngoài thị trấn, tiểu hài tử ôm thi thể của mẹ mình khóc nghẹn ngào đau đớn, nó oán hận ông trời sao lại đối xử bất công với mẹ con nó như vậy. Mẹ con nó chưa làm điều gì sai trái, mà ông trời chưa từng đối xử tốt với mẹ con nó. Mẹ bảo nó cần oán hận, thế nhưng bảo nó làm sao hận đây. Nó thề ngày nào đó đoạt hết tất cả những thứ thuộc về lão ta, nó muốn hỏi người nam nhân kia tại sao ra lời từ biệt, lại để nữ nhân kia châm chọc và tra tấn mẹ nó. ngày nào đó nó trở về, khiến cho bọn họ tan cửa nát nhà.

      Sáng sớm hôm sau Chu Vũ Hàm và Vương thị chuẩn bị khai trương cửa tiệm, Tiểu Hải hỏi Chu Vũ Hàm có thể đến học đường ở trong thành , Vương phu tử năm trước có nên tìm thư viện tốt trong nội thành cho , thư viện Lam Thiên Thư là tốt nhất, phu tử có viết phong thư đề cử cho nó. Chu Vũ Hàm và Chu Đại Phúc thương lượng nên đưa Tiểu Hải vào trong thành, hai ngày nay hỏi thăm thư viện Lam Thiên Thư có thu người hay . Vậy hai ngày nữa đợi Chu Đại Phúc vào thành cùng hỏi thăm xem sao.

      Ba người vừa đến trước cửa nhìn thấy bóng dáng ngồi xổm ở cửa , Chu Vũ Hàm và Vương thị vội vàng đem nó vào bên trong, nấu cho nó bình nước ấm để uống cho ấm dạ dày.

      Vương thị hỏi nó như thế nào rồi, nó câu là mẹ nó ra . Hi vọng bọn họ có thể thu nhận nó, cho nó làm cái gì cũng được. Chu Vũ Hàm hỏi nó tên gì, trong nhà còn có người nào , nó chỉ nó gọi là Lâm Nhị, cha mẹ mất, có bất kì người thân nào.

      ra Chu Vũ Hàm có chút tin, có điều nàng cảm thấy mỗi người đều có nỗi khổ riêng muốn nhắc tới cho người khác biết, cho nên cũng hỏi nữa. Cho nó mấy văn tiền bảo nó đến phòng tắm phía sau tắm rửa cho sạch , sợ nó đồng ý liền vói nó ở đây tiếp đãi khách hàng phải gọn gàng, sạch .

      Tiểu nhị đưa mấy món đồ tới, Chu Vũ Hàm và Vương thị bắt đầu làm việc .

      lâu sau Lâm nhị trở lại, mặt tẩy rửa sạch lộ ra bộ dáng khôi ngô tuấn tú, Chu Vũ Hàm cảm thấy nó phải là người đơn giản, nghĩ đến nhà mình lưu nó lại có phải là quyết định sai lầm và có thể mang tới phiền toái gì ?

      Có Lâm Nhị ở đây, Chu Vũ Hàm và Vương nhị thoải mái hơn rất nhiều, chuyện gì nó cũng đều tranh làm. Có lần nàng nhìn thấy nó vụng trộm xem sách của Tiểu Hải. Tiểu Hải là hài tử rất chăm chỉ mặc dù là lễ mừng năm mới vẫn đến nhà chính luyện tập hai giờ viết chữ mỗi ngày, còn làm bài văn. Học xong mới có thể ngủ, thế nhưng nó (Lâm Nhị) chờ ban đêm khi Tiểu Hải học xong, vụng trộm ngồi xổm bên ánh lửa xem sách.

      Nàng cảm thấy thể để nó ở cửa hàng mãi được, nếu để nó và Tiểu Hải thư viện đọc sách, ngày mai thư viện hỏi thử xem.

      Đến buổi sáng, nàng bảo Chu Đại Phúc ở lại đây về nhà nữa. Hai người mang Tiểu Hải và Lâm Nhị đến thư viện Lam Thiên Thư. Phu tử trong thư viện thấy thư đề cử của Vương phu tử liền kiểm tra bọn nó phen, choTiểu Hải vào lớp sơ cấp vừa bắt đầu vào học đường bao lâu, thông thường là những hài tử bảy tám tuổi. Tiểu Hải là hài tử lớn tuổi nhất,chỉ có điều có thân hình nên cũng dễ nhận ra.

      Ở lớp sơ cấp nhất định phải ở lại trong thư viện cho phu tử quản giáo, chờ lên lớp trung cấp và thượng cấp cần ở lại nữa. Bởi vì hài tử tuổi cần phải dạy dỗ thường xuyên, hài tử lớn tuổi cần. Cũng vì có những hài tử ở lớp trung cấp và thượng cấp thành thân rồi, cũng thể cho những học trò đấy về nhà được.

      tháng nộp ba lượng bạc, bao gồm tiền sách vở và ăn ở. Chu Vũ Hàm nghĩ thầm may mà tiền nộp tháng cũng nhiều lắm, bằng nộp phí lần cũng nổi ! Nàng lập tức đưa ngay ba lượng.

      Nàng lại hỏi phu tử có thể nhận thêm Lâm Nhị hay , đường tới đây Chu Vũ Hàm với Chu Đại Phúc về việc muốn đưa nó đến thư viện, ngoài ý muốn là Chu Đại Phúc cũng đồng ý giúp đỡ! Lâm Nhị lắp bắp mình biết chữ, Chu Vũ Hàm lại biết bí mật trong lòng nó, muốn bức nó , nhưng nếu nó có thù hận muốn báo thù nó phải có năng lực lớn mạnh, tiền này coi như tỷ cho đệ mượn, về sau trả lại gấp đôi là được rồi. Lâm Nhị suy nghĩ chút cũng đúng nếu muốn báo thù phải có thực lực, vốn muốn buôn bán, nhưng mà Chu Vũ Hàm trúng lòng của nó, đọc sách càng có cơ hội lớn hơn.

      Lâm Nhị đồng ý cách làm của nàng rồi để cho phu tử kiểm tra phen, khen ngợi học vấn có chút tiến bộ. Chữ viết có khí phách, cứng cỏi chỉ sợ có người luyện cả đời cũng ra, cẩn thận gọt giũa chắc chắn thành người tài. Liền đưa nó vào lớp trung cấp, học nửa năm nữa, cũng có thể tham gia thi hương rồi. Học phí nộp hai mươi hai lượng bạc. Nộp học phí xong các khoản tiền lời trong mấy tháng nay cũng hết sạch, lúc trở về đoán chừng Vương thị cằn nhằn hồi đấy.

      Về đến nhà quả nhiên nghe Vương thị lảm nhảm hồi, nghe được phải trả cho Lâm Nhị hai mươi hai lượng bạc, thiếu chút nữa Vương thị nhảy dựng lên. Bất quá giao tiền xong biết phải làm sao bây giờ ! Lâm Nhị đột nhiên quỳ xuống trước mặt Chu Đại Phúc và Vương thị, thề sau này coi bọn họ như cha mẹ ruột mà phụng dưỡng, nếu mình uổng công làm người. Vương thị nghe xong hai mắt đẫm lệ rưng rưng kêu hai tiếng hài tử ngoan, Chu Đại Phúc có vẻ bình bĩnh hơn, chỉ gật đầu.

      Buổi tối Tiêu chưởng quỹ đến quán còn dẫn theo người tới, với Chu Vũ Hàm đây là đại phu, hiểu được dược thiện ( các vị thuốc ), ông chỉ cho mọi người biết cách làm dược thiện như thế nào. Ngày mai bọn họ có thể mời đại phu mua nguyên liệu cùng bọn họ, sau đó giao cho bọn họ. Chu Vũ Hàm ngớt lời cám ơn, lại cùng đại phu : “Đại phu, trước tiên chúng ta đến vấn đề tiền lương , chúng tôi chia cho ngài phần lợi nhuận trong phần bán súp dược liệu, ngài cảm thấy thế nào!”

      “Tiểu nương tử, tuy ta cho rằng mỗi người đều tiền tài, bất quá món lời của các ngươi ta cũng để ở trong lòng. Ta chỉ là đáp ứng vị bằng hữu cầu đến giúp đỡ các ngươi, đem hiểu biết của ta dạy cho mọi người là được rồi.” Đại phu với Chu Vũ Hàm.

      Chu Vũ Hàm cảm thấy tâm tư của mình bị ông nhìn thấu, có chút ngượng ngùng. Nàng trực tiếp lời cảm ơn với đại phu, lại nhắn đại phu lời cảm tạ của mình đến vị bằng hữu kia của đại phu. Rồi lại lời cảm ơn với Triệu chưởng quỹ.

      ra ngay hôm sau khi Chu Vũ Hàm tìm Triệu chưởng quỹ, ông đến truyền tin cho Tam thiếu gia, nhà Chu Vũ Hàm mở tiệm bán món canh súp, còn muốn bán dược thiện, muốn tìm người hiểu dược thiện chỉ giáo cho bọn họ. Thư gửi vài ngày có tin tức, mấy hôm sau Tam thiếu gia hồi hai ngày trước lão gia có giao cho công việc quan trọng nên chậm trễ, ngài tìm được đại phu hiểu được dược thiện, đường tới đây.

      Đoán chừng ngày mai tới, lại để cho ông chờ. Kết quả là buổi trưa đại phu tìm tới, Triệu chưởng quầy liền dẫn tới đây. sáng mai bọn họ đến khách điếm Diệp Lai gặp mặt, vì đại phu trọ ở đó. Bàn giao nhắn nhủ hết thảy, trước khi ông năm nay Chu Đại Phúc mở cửa hàng cũng bận rộn nên cần đưa thức ăn rồi. Chu Đại Phúc liên tục cảm ơn với Triệu chưởng quầy .

      Buổi tuối Chu Đại Phúc với Chu Vũ Hàm chúng ta có thể sống tốt như vậy phải đa tạ Triệu chưởng quỹ nhiều . Nếu có Triệu chưởng quỹ giúp đỡ sợ là Tiểu Hải cũng được đọc sách, lại càng có thêm người con nuôi. Chu Vũ Hàm thầm nghĩ phải cảm tạ Triệu chưởng quỹ mà phải cảm tạ con của người, là thông minh của nàng giúp nhà chúng ta làm giàu đấy.
      thuytAliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18 : Nấu súp bổ dưỡng

      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta: Dứa Dứa

      Sáng hôm sau Chu Vũ Hàm nấu bữa sáng phong phú để chúc mừng hai đứa bắt đầu khai giảng. Lâm Nhị vẫn câu cảm ơn như cũ, Chu Vũ Hàm để cho nó đọc sách nhưng chỉ cần có thời gian rảnh nó cướp công việc trong tay nàng. Cơm nước xong xuôi, Lâm Nhị tay dắt Tiểu Hải tay cầm túi sách liền xuất phát đến học đường, Chu Vũ Hàm nghĩ hôm nay lại bắt đầu khởi đầu mới.


      Sau khi ăn bữa sáng xong , Chu Vũ Hàm thương lượng với Chu Đại Phúc có thể mướn thêm người làm , nếu bận bịu làm kịp. Chu Đại Phúc cũng được, nhưng lúc này khó tìm được người đáng tin cậy. Chu Vũ Hàm cho người viết thông báo cần người dán ở tường, nàng đến khách điếm Duyệt Lai tìm đại phu xem tài liệu.


      Đợi đến nơi kêu tiểu nhị gọi giúp tiếng, đại phu ra cũng chuyện chỉ bảo Chu Vũ Hàm theo mình. Chỉ khi đến tiệm thuốc đại phu mới bắt đầu : “Ngươi đối với dược thiện cũng biết nhiều, dược thiện bao gồm rất nhiều chủng loại, đâu chỉ là nấu mỗi súp. Đây là trong những phương pháp làm. Thực liệu thuốc Đông y* cũng giống như thuốc đông y, tất cả chúng đều giống nhau về tính chất. Trong dược thiện trị liệu, chỉ chú ý tới tính chất nguyên liệu của nó mà cũng phải thực kết hợp nó, như vậy mới phát huy hết hiệu quả trị liệu.


      ( * )Thực liệu, còn gọi là thực trị (dietetic therapy), là phương pháp dựa vào lý luận của y học cổ truyền để tiến hành lựa chọn các thực phẩm phù hợp (đơn thuần hoặc phối hợp với các vị thuốc) rồi gia công chế biến thành các đồ ăn thức uống nhằm mục đích phòng chống bệnh tật, bảo vệ và nâng cao sức khoẻ cho con người. Như vậy, theo quan điểm của y học cổ truyền, lương thực và thực phẩm chỉ có tác dụng chủ yếu là nuôi dưỡng cơ thể mà còn có công dụng chữa bệnh.


      Chu Vũ Hàm nghe đại phu những lời này…nàng chỉ biết sững sờ nhìn ông, nàng muốn ông ấy chỉ bảo mấy cách làm thôi, đâu nghĩ cần biết nhiều như vậy.


      “Như vầy có thể căn cứ vào tính hợp lý của dược thiện để lựa chọn, mới có thể bổ dưỡng thân thể tốt, chống bệnh tật. loại tính ôn (ấm) sử dụng trong thuốc đông y như gừng, hành tây, táo đỏ, hạnh nhân (quả óc chó), thịt dê, các loại hồi hương..., có thể giảm nhiệt bên trong, có tác dụng bổ dương, có thể dùng để điều trị chứng phong hàn, trợ ; thanh nhiệt . Tính hàn (lạnh) dùng trong thực liệu thuốc đông y như đậu xanh, ngó sen, dưa hấu, lê, mã thầy, rau sam, cây hoa cúc … , có tác dụng thanh nhiệt giáng hỏa (tả hỏa), lương huyết có tác dụng giải độc, có thể dùng để trị nóng sốt, bổ dương .Còn có thực liệu thuốc đông y, tương đối ôn hòa, được gọi là tính bình (bình thường). Dùng các loại thịt làm ví dụ như thịt dê, thịt chó tính ôn, thịt thỏ tính lương (mát), thịt ngựa tính hàn, thịt heo, thịt bò, thịt lừa tính bình.


      Tiếp theo về ngũ vị , thực liệu thuốc đông y có vị chua (Toan) như ô mai, quả lựu, thu liễm, cố chát. Vị đắng (Khổ) của thuốc đông y có thể thanh nhiệt trừ thấp, hạ sốt , giải độc, như mướp đắng thanh nhiệt giải độc, hạnh nhân giúp điều hòa huyết áp. Vị ngọt (Cam) trong thuốc đông y có thể bổ dưỡng, điều hòa, giảm đau nhức mỏi như táo tàu, mật ong, đường mạch dùng tốt cho lá lách và dạ dày, dưỡng gan bổ phổi. Vị cay (Tân) của thuốc đông y tác dụng hành khí , hóa thấp, kiện tỳ, kháng khuẩn và kích thích tiêu hóa như gừng, hành tây, vỏ quất , sa nhân. Vị mặn (Hàm) của thuốc đông y có thể nhuận tràng, làm mềm, chữa táo bón như các loại rong biển. Thực liệu thuốc đông y có vị nhạt có thể thuận lợi tiểu tiện như phục linh, cây bo bo. Ứng dụng của dược thiện cũng có quan hệ mật thiết với ngũ vị và ngũ tạng (tâm, can, tì, phế, thận) của thực liệu thuốc đông y. Bình thường đến, ‘tân (vị cay) nhập phế (phổi), cam (vị ngọt) nhập tì (lá lách), khổ (vị đắng) nhập tâm (tim) , toan (vị chua) nhập can (gan) , hàm (vị mặn) nhập thận (quả thận)’.” Đại phu thấy Chu Vũ Hàm biết gì về dược liệu nên nêu ra số ví dụ cho nàng nghe.


      Chu Vũ Hàm lúc này mới hiểu được, dược thiện thể phối loạn, nếu người thể hàn ăn phải cái gì tính hàn họa vô đơn chí rồi ! Nếu đại phu chỉ bảo mấy thứ này cho nàng, mà xảy ra chuyện gì biết làm sao đây? Chu Vũ Hàm có chút lo lắng.


      nương cần lo lắng quá, bây giờ cần nắm bắt tốt mấy cái này là được rồi. Còn có các mùa khác nhau, cứ căn cứ vào các mùa để phối hợp, bốn mùa đều có bổ ích tương trợ khác nhau, mùa xuân thích hợp tẩm bổ nhiều, trước mùa hạ thích hợp thanh bổ (đồ ăn đơn giản), suốt mùa hạ kéo dài phù hợp đạm bổ (đồ ăn thanh đạm), mùa thu thích hợp bình bổ (đồ ăn tươi mát), mùa đông thích hợp nhiệt bổ (đồ ăn ấm,nóng).” Đại phu bên cầm dược, bên chỉ dạy cho Chu Vũ Hàm.


      Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy mình học hỏi được ít kiến thứ. Thầy thuốc đông y ở đại có nhiều người, thầy thuốc xem bệnh nổi tiếng càng quý hiếm hơn, giống như là treo đầu dê bán thịt chó*** đúng hơn, đơn thuốc đưa cho bệnh nhân đều tải từ mạng xuống. Cho nên sau này thuốc tây trở thành lựa chọn hàng đầu của mỗi người.


      ( *** )dùng để chỉ gian lận của những kẻ bán hàng lừa gạt người mua.


      cần ăn dược thiện hàng ngày, chủ yếu là phải kiên trì bền bỉ. Còn nữa, nương phải chú ý các dược liệu tương khắc nhau. Ta cảm thấy có nhiều thiên phú làm món súp bổ dưỡng.”


      Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thán đến lúc đó cũng muốn xảy ra điều gì sai lầm dẫn đến kiện cáo, vậy mất nhiều hơn được. Nàng hỏi đại phu có thể chỉ bảo nàng làm vài món súp bổ dưỡng ?


      Nhưng đại phu chỉ cười cười, với nàng hiểu được đặc tính các loại dược liệu, sau đó phối hợp với nhau là có thể phát huy công hiệu, như bệnh gì thể ăn cái gì, mấy ngày tiếp theo cũng đều như vậy.


      Chu Vũ Hàm gần như phát điên, năm đó thi tiếng nên tinh thần bị áp lực, lúc ngủ đều mang ra niệm hai câu. Nàng đành mang phương pháp này ra học, nghĩ tới vẫn có hiệu quả, ví dụ như bệnh về gan kị vị cay, bệnh phổi kị vị đắng, bệnh tim và bệnh thận kị mặn, tỳ (lá lách) và bệnh đau bao tử kị chua ngọt. Đối với người bị chó cắn có thể chất suy yếu thích hợp tẩm bổ nhiều; người có thể chất khỏe mạnh nên dùng nhiều thức ăn nóng; người bị thiên dương hư (chứng sợ lạnh ưa ấm. Mệt mỏi vô lực chân tay mát lạnh, tiểu tiện nhiều, trong dài, sắc màu trắng bệch, lưỡi nhạt, thân mập) thích hợp thức ăn ấm nóng, kiêng ăn thực phẩm lạnh; người bệnh thiên hư (triệu chứng nóng sốt liên tục mà là sốt từng cơn) thích hợp thức ăn bổ dưỡng, kiêng thức ăn cay nóng, kiêng dùng thực phẩm lạnh; người có tì khí suy yếu, rối loạn tiêu hóa kiêng thức ăn dầu mỡ.


      Hai ngày nay trong tiệm cũng thuê thêm người làm, là nam tử mười bốn mười lăm tuổi phụ trách ở phía ngoài, trước kia có làm qua tiểu nhị ở tiểu lâu, người có chút khờ khạo, biết chuyện nên bị ông chủ đuổi . Chu Vũ Hàm bảo cha nàng hỏi thăm hàng xóm chút xem vi phạm vào chuyện gì mà bị ông chủ đuổi, Chu Đại Phúc nghe ngóng trở về giống hệt như nam nhân kia.


      gọi là Trương Lỗi, lúc trước chắc là bị sinh non đoán chừng ở trong bụng mẹ ngột ngạt quá lâu, nên người có chút linh hoạt. Cha chỉ ở mình nuôi khôn lớn,tình huống trong nhà cũng tốt. Chu Vũ Hàm ngẫm lại rồi quyết định thuê , nàng chỉ cần chăm chỉ chịu khó, tháng trả 600 văn. ra Chu Vũ Hàm cũng hỏi qua tiểu nhị ở chỗ Triệu chưởng quầy rồi mới đưa ra giá tiền này.


      Qua mười ngày nữa , đại phu ông ấy phải rồi phất tay áo ra ngay, ông ấy chỉ lưu lại đơn thuốc cho nàng, ví dụ như bên trong ghi nữ nhân có thể ăn canh ô gà đen, có thể bỏ vào ít nhân sâm, hoàng kỳ ,sơn dược và hạt bo bo năm lạng, đương quy & hạt sen hai lạng, đảng sâm và táo đỏ ba lạng, cẩu kỷ lạng.


      Còn có hoàng tinh (củ cây cơm nếp) nướng chân giò heo cho thêm đảng sâm, đại táo. Cái này đối với bệnh tỳ khí suy yếu, người suy dinh dưỡng, phổi hư ho khan, bệnh sau khi yếu ăn trở nên khỏe mạnh hơn.


      Cân nhắc đến vấn đề chi phí, giá cả món súp này cũng phải tăng lên gấp đôi, buổi tối trở về để cho Lâm Nhị viết cáo thị dán ở ngoài cửa, chuẩn bị ngày mai khai trương, hi vọng mọi người đến mua nhiều hơn. Chu Vũ Hàm bắt đầu tưởng tượng ra viễn cảnh khai trương của ngày mai.


      Ngày hôm sau Chu Vũ Hàm đến tiệm thuốc lấy nguyên liệu dược thiện , nhưng dám mua nhiều, chủ yếu là đủ tiền vốn. mua nổi, chỉ đủ mua lần , chỉ còn cách ngày mai kiếm được tiền rồi đến mua sau. là thời gian này sử dụng ít tiền rồi.


      Sáng sớm ngày thứ ba cũng có ít người thích món ăn mà đến, lần đầu tiên Chu Vũ Hàm chỉ làm bốn loại súp, đa số người đều có thể ăn được, nàng có ít lo lắng nên viết trước quầy là người bệnh nên ăn cái gì. Ngày đầu tiên tiêu thụ nhiều lắm, mọi người vẫn lựa chọn món súp, dù sao giá tiền mấy món súp bổ dưỡng kia cũng rẻ, có người còn lo lắng biết có thể ăn được hay . Nhưng canh ô gà đen có ít người mua, đại đa phần đều mang về nhà cho nương tử ăn.


      Mấy ngày tiếp theo có thể nắm lượng bán ra rồi , ngày bán trừ tiền vốn đại khái có thể kiếm được sáu bảy trăm văn. Mỗi ngày Chu Vũ Hàm cơ bản cần làm công việc gì. Buổi tối Lâm Nhị trở về giúp nàng nấu súp, ban ngày trong tiệm có Vương thị và Chu Đại Phúc hoặc là Trương Lỗi lấy tiền cùng làm chân chạy bàn. Bây giờ nàng nên toàn tâm toàn ý vào thêu giá y, phải chỉ còn có hơn tháng nữa là kết hôn sao.


      Lúc Tưởng Văn bán đồ, nghe người khác trong nội thành có nhà mở quán súp, nghĩ mua về nhà bồi dưỡng cho em trai uống, gần đây đệ ấy cũng mệt mỏi rồi. Hỏi thăm người ta tìm được quán ăn này, mới vừa bước vào cửa nghe thấy Vương thị gọi : "Đại Lang! Sao con lại tới đây? "


      "A, bá mẫu! Con nghe người ta gần đây có quán bán món súp rất bổ dưỡng, con đến xem rồi thuận tiện mua ít mang về. Tại sao bá mẫu lại ở chỗ này vậy ?" Tưởng Văn có chút cẩn trọng hỏi Vương thị.


      "Quán này là nhà ta mở ra, là chủ ý của Tiểu Hàm. Để ta gọi người đóng gói ít cho con mang về!” Vương thị nghe thấy cửa hàng của nhà mình nổi tiếng như vậy nên trong lòng rất vui vẻ. xong cũng chờ Tưởng Văn thêm cái gì, bảo Trương Lỗi vào phòng bếp cầm cái hộp đựng thức ăn ra bỏ súp vào. Tưởng Văn có chút ngượng ngùng muốn từ chối, nhưng mà Vương thị căn bản để cho có cơ hội chuyện, còn bảo mỗi ngày đều tới đây.


      Tưởng Văn mơ mơ màng màng ra cửa như thế nào cũng biết. cảm thấy mình xứng với nàng, nhà nàng có cửa hàng rồi, mà chính bản thân mình vẫn còn gánh đòn gánh chạy khắp nơi bán hàng. Mỗi ngày vất vả mới kiếm được tiền, còn phải tiết kiệm rất nhiều năm nữa mới mua được cái cửa hàng, nhưng đến bây giờ tay cũng có bao nhiêu tiền. Về đến nhà cơm cũng ăn cứ nằm giường suy nghĩ như vậy.


      Buổi tối Chu Vũ Hàm nghe Vương thị Tưởng Văn tới quán, lúc đầu nàng mừng thầm tưởng rằng đến xem nàng đấy, sau đó nghe Vương thị biết quán đấy của nhà mình. Nàng đoán rằng có thể làm tổn thương lòng tự ái của rồi, Chu Vũ Hàm nghĩ về sau khi thành thân, hai người lại cố gắng kiếm thêm nhiều tiền chút! Vương thị nếu biết suy nghĩ của nàng, nhất định nàng : Con còn chưa có gả đâu, biết thay người ta suy nghĩ rồi đấy.

      Trong khoảng thời gian này Chu Đại Phúc ít đến trong quán hơn, bởi vì qua thời gian ngắn nữa mùa xuân tới bắt đầu gieo trồng. Trong nhà ai cũng bề bộn nhiều việc nên người vào trong thành cũng ít , người trong thôn loáng thoáng cảm thấy được trong nhà Chu Đại Phúc phát đạt lên, mở cửa hàng ở trong thành rồi.


      Trương bà tử được xưng là bà tám, luôn huyên thuyên với người khác là trong nhà Chu Đại Phúc buôn bán lời rất nhiều tiền, trong thành cũng mua căn phòng lớn, ba miệng ăn trong nhà đều hưởng phúc, lại để cho mình ông ở nhà làm ruộng, bà ấy còn chạy tới hỏi Chu Đại Phúc làm buôn bán ngày kiếm được bao nhiêu tiền, làm sinh ý gì, kiếm được tiền cũng đừng quên hương thân (người cùng quê) !


      Tuy những người khác cũng có loại suy nghĩ này nhưng giống như Trương bà tử mặt dày có ý tứ này hỏi thẳng ra, mỗi khi Trương bà tử chuyện cùng đám người trong thôn lớn tiếng hỏi Chu Đại Phúc, làm ông xấu hổ đều ra lời.


      Đôi khi Chu Đại Phúc có kể lại cho Vương thị nghe, Vương thị thiếu chút nữa vọt tới nhà Trương bà tử lý luận trận với bà ta, chỉ có điều Chu Vũ Hàm cảm thấy cần thiết phải làm như vậy, bảo bà cần để ý tới bọn họ là được. ra Chu Vũ Hàm vẫn thích qua lại với người khác, nàng cảm thấy vẫn giống như kiếp trước ở mình tại chung cư, thích giao tiếp với hàng xóm, chỉ cần lúc gặp nhau gật đầu chào hỏi là được, nhất thiết nhà mình làm chuyện gì đều để mọi người biết, nếu có hàng xóm như thím Trương, tính tình thím ấy thẳng thắn hiền lành, cái gì cũng cần đề phòng, cũng cần lo lắng thím ấy ra ngoài lung tung.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19 : Bị bệnh


      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta: Dứa Dứa

      Mùa đông dần trôi qua nhường chỗ cho mùa xuân đến. Vào mùa xuân vạn vật đều được sống lại, thời tiết vẫn hơi lạnh nhưng khắp nơi đều tràn đầy sức sống, Chu Vũ Hàm và Vương thị nhàn nhã thong dong đường. Chu Vũ Hàm đến đây hơn nửa năm, chưa từng tồn tại áp lực hay tâm lý nặng nề nào.

      Nàng cảm thấy như bây giờ rất tốt rồi, bởi vì trong nhà cần vì tiền mà lo lắng phát sầu, Tiểu Hải cũng được học, Lâm Nhị cũng trở thành người thân của nàng. Thực ra Lâm Nhị là người trong nóng ngoài lạnh, chỉ cần thân thiết quen thuộc với nó, có chuyện gì nó cũng suy nghĩ vì người ta trước. Còn điều nữa là chung thân đại của nàng cũng giải quyết, nhưng nàng nghĩ sau này có thể ở cùng nhà với cha mẹ tốt hơn, chẳng qua cái ý nghĩ này là được thực tế cho lắm.

      Hôm nay Vương thị và nàng mua đồ cưới, trước kia có xem tivi thấy nữ nhân xuất giá đội mũ phượng đeo khăn quàng, nàng cảm thấy rất hâm mộ! Cái gì mà còn có mười hòm trang sức đỏ nhưng phải gia đình nông dân như bọn họ có thể chuẩn bị được, mà bây giờ nàng cũng chẳng có khả năng để đeo trang sức, nhưng tốt xấu gì cũng phải mặc giá y đỏ khi xuất giá.

      Nàng cũng rất tò mò ở cổ đại chuẩn bị đồ cưới như thế nào, Vương thị dẫn nàng vào cửa hàng, hẳn là cửa hàng chuyên bán đồ cưới dành cho nam và nữ, có vẻ tương đối đầy đủ, đương nhiên chi phí cũng đắt hơn chút. Vương thị muốn mua bộ chăn đệm, giường sập*, chậu rửa mặt, thùng con cháu**, bàn trang điểm và miếng vải màu trắng lót lạc hồng, Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy mặt đỏ rần.

      ( * ) là đồ dùng sử dụng hàng ngày trong gia đình ở xã hội ngày xưa, hình dạng của nó tinh tế hơn ghế dài.
      [​IMG]

      ( ** ) là thùng vệ sinh bằng gỗ cổ điển. Đây là tập tục trong hồi môn của nhà đưa đến nhà trai, nó thể chúc mừng cho đôi vợ chồng tương lai, nhiều hạnh phúc và sống lâu, có con cháu đầy đàn.
      [​IMG]

      Chủ cửa hàng hỏi Vương thị muốn mua đồ gì cao cấp , trưng bày ở đây đều là hàng mẫu, nếu bà muốn mua đặt hàng tháng sau có. Các vật liệu gỗ cao cấp được khắc hoa văn tinh sảo nên nhìn phức tạp hơn. Vương thị suy nghĩ rồi đặt mua sản phẩm gỗ cao cấp giá mười lượng bạc. Cho dù chỉ mua được cái Vương thị cũng rất cao hứng rồi vì ở nông thôn đều dùng vật liệu gỗ bình thường sau đó tùy tiện gọi thợ mộc đến làm, chủ yếu là đẹp mắt và đầy đủ bằng trong thành.

      Vương thị nghĩ bây giờ có tiền cũng thể bạc đãi nữ nhi (con ). Lúc này Chu Vũ Hàm mới biết tại sao cần phải đính ước từ sớm rồi, vốn dĩ là sợ kịp chuẩn bị đồ ! Cũng do người cổ đại cổ hủ, có đồ đạc gì mà tháng chuẩn bị kịp chứ.

      Mua đồ xong Chu Vũ Hàm muốn dạo quanh đường và ăn mấy món ngon, nàng còn chưa có nếm thử đồ ăn vặt ở cổ đại đâu! Trước đây là do có tiền còn về sau có thời gian, khó có khi tranh thủ được lúc rảnh rỗi như bây giờ tất nhiên nàng muốn thoải mái ăn thử lần!

      đường Chu Vũ Hàm ăn xâu mứt quả, ăn thử cả đậu hũ thối, còn mua ít bánh ngọt mang về cho Tiểu Hải và Lâm Nhị. Lại ăn thêm tô mì hoành thánh lớn nữa. Chu Vũ Hàm cảm thấy những đồ ăn này ăn ngon hơn so với đại, lại còn đảm bảo an toàn hơn. Cuối cùng vẫn là Vương thị kéo nàng về nhà, nhưng mà đoạn đường này Vương thị cũng có ngăn cản nàng, Vương thị nghĩ đến con ở nhà cũng được bao lâu nữa, thôi cứ để nàng túy ý vậy.

      may rằng ngày hôm sau Chu Vũ Hàm phát sốt, sáng sớm Vương thị đến đổi cho Chu Đại Phúc mà thấy Chu Vũ Hàm liền hỏi Chu Đại Phúc. Chu Đại Phúc nghĩ rằng hai ngày nay Chu Vũ Hàm mệt mỏi nên ngủ nướng thêm lúc cũng có gọi nàng dậy. Vương thị cũng nghĩ đến hai hôm nay nàng quá vất vả, nên để cho nàng nghỉ ngơi nhiều chút .

      Nhưng bà lại nghĩ trước hết nên ăn chút thức ăn rồi ngủ tiếp, vào nhìn thấy cả người Chu Vũ Hàm nằm ở giường, mặt đỏ lên bất tỉnh nhân , bờ môi nóng đến bong da ra rồi. Vương thị thấy ổn rồi tranh thủ thời gian để cho Chu Đại Phúc mời đại phu đến, còn bà ngồi ở bên cạnh Chu Vũ Hàm lấy khăn ướt chấm lên môi của nàng, bên lại sốt ruột đại phu làm sao còn chưa tới.

      Đại phu đến bắt mạch mấy tháng nay người bệnh cố gắng quá sức, nên mới dễ sinh bệnh như thế may mà thân thể có tổn hại gì. Trong khoảng thời gian này cứ thư giãn thả lỏng tâm trạng, lại để cho nàng nằm giường nghỉ ngơi thời gian ngắn, tĩnh dưỡng tốt được rồi.

      Vương thị nghe xong hồi tự trách, lần trước Chu Vũ Hàm nghĩ luẩn quẩn trong lòng làm sao lại để ý mời đại phu đến khám cho nàng! Sau đó lại vội vội mở cửa hàng cũng được rảnh rỗi, thân thể sao có thể tốt được đây! Chu Đại Phúc đứng bên cạnh nghe xong cũng tự trách mình đúng, nếu con sinh bệnh như thế này. Ông lại ở bên khuyên nhủ an ủi Vương thị.

      Lâm Nhị dẫn theo Tiểu Hải vui vẻ trở về thấy khí trong nhà đúng, vừa hỏi mới biết được Chu Vũ Hàm sinh bệnh, đến bây giờ còn chưa có hạ sốt. ra trong lòng Lâm Nhị rất cảm kích Chu Vũ Hàm, nếu như có Chu Vũ Hàm quan tâm chia sẻ đối xử tốt với nó, bị cừu hận che mắt rồi. Chu Vũ Hàm với nó hãy sống vì chính mình, đừng để cho hận thù chi phối đến suy nghĩ của mình. Bằng bản thân nó sống rất mệt, nếu nó bị thương làm tổn thương những người thương nó, hãy ngẫm lại vì làm điều đó ra đáng.

      Buổi tối ai cũng chịu rời khỏi phòng ngủ của Chu Vũ Hàm, đều ngồi ở bên trông nàng. Nhiệt độ làm như thế nào cũng có giảm xuống. Vương thị khóc làm cho Chu Đại Phúc bối rối, ông chỉ có thể quát Vương thị để cho bà ngừng khóc. Lúc trời gần sáng cuối cùng nhiệt độ cũng giảm, tất cả mọi người thở phào hơi. Vương thị để cho Chu Đại Phúc nấu thuốc, đặt ở bên cạnh giường chờ nàng tỉnh dậy cho nàng uống.

      Mà cả người Chu Vũ Hàm thay đổi nhiệt độ đột ngột lúc lạnh lúc nóng, lại nghe thấy rất nhiều người chuyện ồn ào càng cảm thấy bực bội. Cố gắng mở to mắt, thế nhưng dùng sức đến mấy vẫn mở ra được. Cứ như vậy nàng có cảm giác cả người bồng bềnh đung đưa như có như . lâu sau lại truyền đến tiếng thở dài , hồi lại biến mất . Bỗng nhiên Chu Vũ Hàm chợt mở mắt ra, trông thấy vành mắt Vương thị hồng hồng ngồi ở bên cạnh, Tiểu Hải và Lâm Nhị lo lắng nhìn nàng, Chu Đại Phúc râu ria lôi thôi nắm chặt tay thành nắm đấm đứng ở bên, Chu Vũ Hàm nhìn thấy Chu Đại Phúc như vậy nhịn được cười.

      Vương thị thấy Chu Vũ Hàm tỉnh lại còn nở nụ cười, vừa sờ trán nàng quả nhiên thấy nóng nữa, trong lòng muốn cám tạ bồ tát. Trong bụng bà lại có chút tức giận, tất cả mọi người lo lắng lâu rồi mà nàng còn cười được, nhưng nhìn lấy mặt nàng vừa gầy vừa tái nhợt, miệng muốn mắng nàng rồi lại nỡ. Chỉ giọng hỏi: “Tiểu Hàm con có đói bụng , mẹ làm cho con chút gì ăn nhé ! Ăn no rồi uống thuốc mới hết bệnh được. Nếu có chỗ nào thoải mái, cứ cho cha mẹ biết được dối gạt biết ?"

      Chu Vũ Hàm nghe được những lời này lại nhịn được khóc lên, nghĩ đến trước kia cho dù bệnh có nghiêm trọng như thế nào cũng chỉ có thể mình nàng đến bệnh viện, cũng muốn cho bạn bè thêm phiền toái.

      Vương thị thấy Chu Vũ Hàm khóc cho rằng nàng lại khó chịu ở đâu liền bảo Chu Đại Phúc mời đại phu tới. Chu Vũ Hàm nghe xong lập tức : "Cha mẹ, con sao, con chỉ sợ hãi chút thôi. Mọi người biết , lúc con sinh bệnh muốn mở mắt ra nhìn mọi người , nhưng mà làm như thế nào cũng mở ra được. Con cho rằng còn gặp lại được mọi người rồi." xong lại bật cười, Vương thị là nàng đói bụng.

      Vương thị nghe thấy nàng đói bụng đoán chừng là có việc gì rồi, liền vui vẻ : " có việc gì là tốt rồi, ta nấu cháo cho con, con ăn nhiều chút. Con hôn mê hai ngày rồi, dọa cha con lo lắng kìa, lần sau được như vậy nữa nghe ."

      Tiểu Hải ở bên cạnh trông thấy chu Vũ Hàm có việc gì rồi đùa với Chu Vũ Hàm vừa khóc vừa cười giống như con mèo mít ướt.

      Đợi đến lúc Vương thị đem cháo tới, Chu Vũ Hàm thoáng cái ăn hết hai chén. Vương thị thể ăn nữa, ăn nhiều dạ dày thoải mái, còn chờ nàng khỏe hơn làm thêm cho nàng mấy món ăn ngon, muốn ăn cái gì nấu món đó! Trước hết bây giờ nên nhịn chút. Chu Vũ Hàm ngẫm lại thấy cũng đúng nên đồng ý làm theo.

      Sau khi ăn xong Chu Đại Phúc bưng thuốc tới, lông mày Chu Vũ Vàm nhăn lại vừa nhìn là biết uống thuốc rất đắng, hỏi ý tứ Vương thị xem uống có được ? Nàng dỗ dành Vương thị cả buổi ý tứ của bà vẫn là thể, Chu Vũ Hàm chỉ có thể bịt lỗ mũi nuốt thuốc xuống, uống xong tranh thủ uống chén nước cho đỡ đắng.

      Nghĩ đến sau này thể sinh bệnh nữa, nếu cứ uống thuốc đắng như vậy nàng chịu được. Chu Vũ Hàm nghĩ kiếp trước cũng là thế này, sinh bệnh thôi, nếu phát bệnh rất nghiêm trọng, nghĩ tới xuyên qua cũng giống tình trạng như thế.

      Nằm giường vài ngày thân thể nàng cũng khỏe hẳn rồi, trong lúc đó Tưởng Văn cũng đưa quà tới hỏi thăm sức khỏe nàng.

      Thế mà những ngày này Chu Vũ Hàm mực suy nghĩ giống như có ai đó thở dài, nàng vẫn cảm thấy đó là Chu Vũ Hàm , vì sao nàng ta xuất ra đây chứ. Suy nghĩ lâu cũng có đầu mối đành buông tha nghĩ nữa, đến khi trong quán ăn cũng bề bộn rồi, nàng sớm ném nó ra sau đầu.

      Từ lúc khỏi bệnh Vương thị Chu vũ Hàm gầy , mỗi ngày đều làm món ăn ngon cho Chu Vũ Hàm bồi bổ, còn cho nàng làm việc. Mới đầu Chu Vũ Hàm rất vui vẻ, nhưng mỗi ngày đều như vậy nàng chịu nổi, phải đưa cho Lâm Nhị ăn cho Chu Đại Phúc ăn. nhà ba người mỗi ngày đều trôi qua đặc biệt vui vẻ, bởi vì Tiểu Hải mấy ngày mới có thể về nhà lần.

      Còn tháng nữa, Chu gia và Tưởng gia đều bề bộn nhiều việc, Tưởng nhị thẩm bận tối tăm mặt mũi, cùng với con dâu của mình cũng thể rảnh rỗi. Cái này cũng có biện pháp ai bảo trong nhà lão đại nữ nhân nào! Hai nam nhân đâu biết kết hôn cần chuẩn bị những thứ gì.

      Nghĩ đến về sau nhà có nữ nhân trong lòng bà cũng nhõm, ngẫm lại Đại Lang cũng dễ dàng, gia cảnh nhà bà cũng tốt hơn nhà lão Đại là mấy. Trong nhà hài tử lại nhiều, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể lấp đầy bụng thôi.

      Trước kia nhà lão Đại thường xuyên giúp đỡ cho nhà bà, về sau vợ chồng lão Đại còn. Nhà huynh ấy để lại hai đứa , ra nhà mình cố gắng lắm cũng chỉ có thể trông nom cho hai đứa ăn no thôi. Thế nhưng mà với Đại Lang như thế nào nó cũng đồng ý, nó đáp ứng cha mẹ nó chiếu cố tốt cho đệ đệ. Về sau Đại Lang vì để cho Nhị lang đọc sách, càng là chịu nhiều đau khổ hơn, tại tổ chức hôn cũng đều là nó bỏ bạc ra. May mà bây giờ bọn đều lớn rồi, thời gian về sau ngày càng tốt hơn.

      Kỳ Tưởng Văn cũng là bất đắc dĩ, cũng hiểu được ý tứ nên phiền toái Nhị thẩm mãi được. Nhưng mà cũng có biện pháp nào khác cũng thể để cho người hiểu biết gì như chuẩn bị.

      tháng này, mỗi ngày Chu Vũ Hàm đều ở trong nhà làm quần áo, muốn khâu choTưởng Đại Lang mấy bộ quần áo ngoài và quần áo lót bên trong, còn muốn thay chú em (*em trai của chồng) làm áo ngoài và đôi giày. Vương thị nhà bọn họ có nữ nhân, nếu có thời gian làm trước mấy bộ cho huynh đệ bọn họ bằng về sau kết hôn cũng phải làm.

      Ngay từ đầu Chu Vũ Hàm cũng biết may quần áo , nàng vụng trộm xem khi Vương thị làm mấy bộ cho Chu Đại Phúc, lúc này mới học làm theo. Chu Vũ Hàm kiêu ngạo nghĩ bản thân nàng thông minh tài trí học lần liền biết. Vương thị cảm thấy nữ nhi thành thân đương nhiên cả nhà đều phải mặc quần áo mới, cho nên mấy ngày nay ở cùng trong nhà với Chu Vũ Hàm làm quần áo, tranh thủ khoảng thời gian này làm xong mấy bộ cho mọi người, như vậy Chu Vũ Hàm muốn trộm lười chút cũng được.

      Trong khoảng thời gian này Chu Đại Phúc cũng vào trong thành nữa, mỗi ngày đều ở nhà vội vàng trồng trọt. Trong lòng Chu Đại Phúc nghĩ việc nào quan trọng hơn việc trồng lúa, Chu Vũ Hàm bảo ông cho người khác thuê ruộng để họ trồng. Nhưng ông nhất quyết chịu, ông cảm thấy nếu vạn nhất cửa hàng buôn bán nữa, cả nhà cũng bị đói chết ! Chu Vũ Hàm muốn đổ mồ hôi luôn, sao ông cứ nghĩ đến mấy điều may này chứ.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 20 : Thành Thân

      Edit: Hoàng Nghiêm
      Beta: Dứa Dứa


      Thời gian cứ nhanh chóng trôi qua, đến mùng sáu tháng ba rồi. Những ngày này Chu Vũ Hàm càng thêm khẩn trương, dù sao vẫn là lần đầu tiên kết hôn. Mọi việc trong quán tạm thời giao cho Trương Lỗi, bây giờ gia đình Chu Vũ Hàm rất tín nhiệm . Hai ngày nay Vương thị giúp nàng sửa sang lại đồ cưới cho tốt, Chu Vũ Hàm thấy mấy đồ vật ở cổ đại rất tinh xảo, làm cái giường cũng rất rắn chắc.

      Vương thị mấy việc cần chú ý khi kết hôn, dù sao nhà bọn họ cũng có cha mẹ chồng ở bên cạnh chỉ bảo, bà chỉ có thể dạy dỗ trước ít. Vương thị nghĩ có cha mẹ chồng cũng có chỗ tốt, cần học lễ giáo hai năm. Khuê nữ nhà mình chưa thấu hiểu hết đời, gả phải làm chủ đương gia, nếu xảy ra chuyện gì cũng hay, phải sống hòa thuận với nhà Nhị thẩm, bảo nàng nên thường xuyên giúp đỡ nhà thẩm ấy.

      Vương thị hồi lo lắng cái này hồi lại lo lắng cái kia, cảm thấy mọi việc vẫn chưa chu toàn, chỉ sợ nữ nhi nhà mình chịu thiệt. Chu Vũ Hàm nghe Vương thị ngừng là sau khi kết hôn phải hầu hạ chu đáo trượng phu, còn phải chiếu cố kỹ lưỡng chú em chồng, phải hiếu thuận với nhà Nhị thẩm, còn hai đứa còn ít tuổi nữa phải tranh thủ thời gian sinh con trai! Vốn dĩ Chu Vũ Hàm còn có chút khẩn trương nghe Vương thị như vậy nhất thời nhịn cười được, ngược lại làm cho nàng thoải mái hơn rất nhiều.

      Tiểu Hải và Lâm Nhị cũng xin nghỉ mấy ngày ở nhà với nàng, đặc biệt là Tiểu Hải mấy ngày nay đều dính lấy Chu Vũ Hàm, sợ sau này thấy nàng nữa. Nó còn với Chu Đại Phúc là có thể để cho nàng lập gia đình được , nó chăm sóc Chu Vũ Hàm cả đời. Vương thị còn gọi Tiểu Hải ra ngoài giáo huấn trận, lúc vào nhà Tiểu Hải những lời này nữa, về sau cố gắng chăm chỉ đọc sách làm chỗ dựa cho tỷ tỷ. Chu Vũ Hàm cười tỷ tỷ chờ đệ làm chỗ dựa thay tỷ tỷ.

      Lâm Nhị bên cạnh cũng thầm thề nếu như nhà bọn họ dám đối xử tốt với đại tỷ, bỏ qua bọn người Tưởng Văn.

      ngày trước khi thành thân, buổi tối Vương thị ngủ cùng với Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm nằm ở giường ôm Vương thị chuyện: "Mẹ, về sau mọi người đừng nên vất vả quá, người phải thường xuyên tẩm bổ cho cha, đừng quá tiết kiệm."

      "Ta biết rồi, con cũng đừng lo lắng chuyện nhà mình nữa, con sống tốt mẹ mới yên tâm được. Mẹ còn nhớ lúc con còn , nháy mắt con lập gia đình rồi, mẹ cũng nỡ. Về sau con cũng thể tùy hứng nữa, phải biết suy nghĩ mọi việc, đặc biệt là sau khi lập gia đình. Con biết chưa?" Vương thị nghe thấy Chu Vũ Hàm xong, giọng bà có chút nghẹn ngào.

      "Con biết mà, mẹ đừng lo lắng cho con, con chăm sóc tốt cho bản thân mình. Hơn nữa con cũng thường xuyên trở về thăm cha mẹ, còn có Tiểu Hải và Lâm Nhị nữa. Cha mẹ cũng phải thường xuyên đến thăm con đấy."

      Chu Vũ Hàm xong vùi đầu trong lòng Vương thị khóc lên. Vương thị thấy Chu Vũ Hàm như vậy cũng nhịn được rơi lệ, hai người cùng nhau khóc. Chu Đại Phúc đứng ở ngoài cửa cũng muốn khóc, ông nuôi khuê nữ mười chín năm từ ngày mai trở thành con nhà người ta rồi, nhưng nghĩ đến hai thôn cũng cách gần nhau, vẫn là có thể qua lại thăm nữ nhi. Lại nghĩ đến hai người nên khóc mãi, liền ở bên ngoài ho khan, nhắc nhở các nàng.

      Quả nhiên sau khi Vương thị nghe thấy Chu Vũ Hàm nên khóc nữa nếu ngày mai nhìn rất khó coi. Cũng nhớ tới chính , Vương thị từ trong ngực móc ra mấy thỏi bạc cho Chu Vũ Hàm : "Tiểu Hàm, ta và cha con cũng có bản lãnh gì. Cái này là cha con đưa cho con để phòng thân!"

      "Cha mẹ chuẩn bị ít đồ cưới cho con rồi, nếu đưa bạc cho con nữa trong nhà còn tiền để chi tiêu! Bọn Tiểu Hải còn phải học, người để dành cho bọn nó ." Chu Vũ Hàm nhìn thấy lại càng hoảng sợ đoán chừng có đến hai mươi lượng đấy.

      Vương thị : "Trong nhà có cửa hàng mỗi ngày đều kiếm được tiền, ta và cha con cũng có dùng đến tiền nhiều. Đến khi bọn Tiểu Hải lớn lên cũng nhiều năm! Về sau cứ từ từ tiết kiệm là được." Hai người giằng co lúc cuối cùng vẫn là Chu Vũ Hàm thỏa hiệp! Về sau khi Tiểu Hải thành thân nàng phụ giúp thêm.

      Hai người lại hàn huyên hồi, Vương thị mới kề sát vào tai Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm nghe xong lỗ tai lập tức đỏ lên, bỗng chốc ho khan. Vương thị xong cũng bảo Chu vũ Hàm tranh thủ thời gian ngủ sớm, sáng sớm ngày mai dậy rồi, nếu ngủ ngày mai thức dậy nổi đâu.

      Chu Vũ Hàm nằm ở giường nghĩ đến lời của Vương thị cảm thấy sóng gió trong lòng cuồn cuộn nổi lên! cái gì mà ngày mai tướng công của con bảo con như thế nào, con cứ phối hợp cho tốt. Ở đại Chu Vũ Hàm tự nhận mình phải là thục nữ ngây thơ, từng xem qua hai bộ phim Nhất Lưỡng (phim AV- TQ), bây giờ mẹ nàng như vậy phải là dạy hư học sinh sao. Chu Vũ Hàm bị bà chỉ dạy như thế vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Hậu quả là buổi tối nằm mộng cũng thấy toàn cảnh xuân sắc! Trong lòng Chu Vũ Hàm mặc niệm A Di Đà Phật, bình tĩnh, phải bình tĩnh.

      Lại Tưởng gia bên kia, Tưởng Nhị thúc được Tưởng Nhị thẩm phái tới chuyện nam nữ, Tưởng Nhị thúc vốn là người chất phác hàm hậu cũng thể nào biết xấu hổ mà ràng, chỉ có thể kéo Tưởng Văn qua bên lặng lẽ . Tưởng Văn tự nhận mình cũng phải tiểu tử ngây thơ, nhưng bị Nhị thúc trực tiếp ra như vậy, vẫn cảm thấy rất xấu hổ. Tưởng Văn nghe xong trả lời câu cháu biết, lập tức trở về phòng. Tưởng Nhị thúc thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành lập tức về nhà báo cáo kết quả công tác cho nương tử, Tưởng Nhị thẩm nghe xong lời Nhị thúc cũng đỏ mặt, Tưởng Nhị thúc thấy biểu của nương tử nhà mình kỳ lạ nha bao nhiêu năm đỏ mặt rồi, dưới ánh đèn nhìn thấy cũng có chút tư sắc! Tối nay nhất định có rất nhiều người cách nào ngủ ngon đấy!

      Mồng tám tháng ba, trời còn chưa sáng Chu Vũ Hàm bị gọi dậy rồi, sáng sớm hỉ bà tới giúp Chu Vũ Hàm trang điểm. Kỳ là trang điểm nhưng thực ra chỉ là đem tóc quấn lên, sau đó thoa mặt trắng bạch, bôi môi đỏ au lên. Chu Vũ Hàm vừa nhìn thấy lại càng hoảng sợ, đây là phiên bản Sadako* cổ đại à! Khuôn mặt cũng quá trắng , nhưng nàng lại thể phản kháng, bởi vì tất cả phản kháng đều bị trấn áp vô tình.

      ( * ) : Sasaki Sadako (佐々木 禎子 Sasaki Sadako, tên tiếng trung là Tá Tá Mộc Trinh Tử) (7 tháng 1 năm 1943 - 25 tháng 10 năm 1955) là hibakusha (nạn nhân của Vụ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki). bé phát bệnh ung thư bạch cầu năm lên 10 tuổi và qua đời chỉ 2 năm sau đó. Tuy nhiên câu chuyện về niềm tin cuộc sống và kiên cường chống đỡ bệnh tật của trở thành biểu tượng của tinh thần chống chiến tranh và vũ khí hạt nhân ở Nhật Bản và thế giới, câu chuyện đó được ghi lại qua tác phẩm Sadako và nghìn con hạc giấy (Sadako and the Thousand Paper Cranes) của nhà văn Eleanor Coerr.

      Đợi đến lúc tất cả đều chuẩn bị xong, tân lang cũng tới đón dâu. Vương thị đem bát nước chè trứng gà cho Chu Vũ Hàm ăn, cái này biểu thị ai lập gia đình về sau phải là người trong gia đình nữa, Chu Vũ Hàm sau khi biết ý tứ của nó cũng nguyện ý ăn mà còn khóc nữa. Vương thị thấy vậy cũng luyến tiếc nữ nhi nhưng vẫn khuyên bảo lúc Chu Vũ Hàm mới chịu cắn miếng. Sau đó Lâm Nhị cõng Chu Vũ Hàm ra ngoài, đưa lên kiệu hoa. Vương thị cũng nhịn được nữa liền khóc lên.

      Chu Vũ Hàm ngồi kiệu nghĩ thầm kiệu hoa này ra là mấy phiến cửa phủ vải đỏ lên, nhìn đẹp như TV. Nhưng Chu Vũ Hàm lại biết tất cả mọi người ở nông thôn đều dùng xe trâu đón dâu, nhà ai cam lòng bỏ tiền thuê cỗ kiệu. Rất nhiều năm sau Chu Vũ Hàm mới biết tập tục này còn cảm động đến rối tinh rối mù.

      Đến Tưởng gia, có ít hàng xóm vây xem xung quanh. Trong sân rất nhộn nhịp, có người A của hồi môn của tân nương cũng ít! Còn có người B Tưởng Đại Lang tặng sính lễ kia cũng có phí công! Gia cảnh nhà cũng rất tươm tất.

      Ngay lúc mọi người bàn tán nghị luận xôn xao, Chu Vũ Hàm trông thấy đôi tay nam nhân vươn vào kiệu. Chu Vũ Hàm nhàng đặt tay mình lên bàn tay rộng lớn kia, tuy động tác rất nhanh nhưng nàng cảm thấy đem cuộc đời mình giao vào chủ nhân có đôi bàn tay này. Tuy nhiên đôi tay này có rất nhiều vết chai sạn, nhưng lại ấm áp và kiên định.

      Tưởng Văn cầm lấy tay của Chu Vũ Hàm dắt nàng bước qua chậu than vào trong phòng, lúc này có người hô nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đợi đến lúc bái xong hết liền hô đưa vào động phòng.

      Vào tân phòng có đống người cũng theo xem náo nhiệt, ồn ào muốn Tưởng Đại Lang mở khăn tân nương ra..., nhìn tân nương tử có xinh đẹp hay . Tưởng Văn cũng từ chối liền mở khăn Chu Vũ Hàm ra, Chu Vũ Hàm bất ngờ thấy ánh sáng nhưng vẫn chưa kịp thích ứng, lát sau mới nhìn đám người đứng trước mặt có cả nam, nữ và tiểu hài tử. Mọi người thấy mặt tân nương tử rất đoan chính, đều khen Tưởng Đại Lang có phúc khí, cưới được nương tử xinh đẹp.

      Mọi người xem náo nhiệt xong mang Tưởng Văn ra ngoài uống rượu, uống say về, hôm nay Tưởng Văn có tâm tình rất tốt cũng từ chối. Lập tức mang theo mọi người ra ngoài ăn cơm, trước khi còn vụng trộm lấy cái bánh ngọt đưa cho Chu Vũ Hàm ăn. Chu Vũ Hàm đợi đến lúc trong phòng có người liền ăn hết bánh ngọt, nàng là quá đói rồi, cái này phải trò đùa đâu, thời gian dài như vậy còn đói bụng chết sao.

      Chu Vũ Hàm nhìn gian phòng này phải mới xây, nhưng rất sạch . Thấy trong chậu có nước liền rửa sạch hết phấn mặt, rửa xong Chu Vũ Hàm ngồi ở giường nghe thanh bên ngoài náo nhiệt mà bất tri bất giác ngủ quên mất. Đợi đến khi mở mắt ra đột nhiên trông thấy khuôn mặt phóng to trước mắt làm nàng hoảng sợ.

      Tưởng Đại Lang ở bên ngoài uống rượu với mọi người nhưng ai cũng giữ đúng mực để cho uống quá nhiều. Chờ uống say khướt mới buông tha cho trở về phòng. Nhị thẩm còn đừng ra nữa, những việc ngoài này cứ giao cho bà giải quyết. Tưởng Văn trở lại tân phòng nhìn thấy nương tử của nằm ngủ ở giường, Tưởng Văn nở nụ cười nghĩ thầm lúc thành thân mà nương tử ngủ mất rồi, là làm cho dở khóc dở cười!

      Nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng Tưởng Văn cảm giác mình say , tay tự giác dè dặt đưa tới vuốt mặt của nàng cẩn thận, cảm thấy làn da dưới tay trơn mịn. Bỗng nhiên trông thấy Chu Vũ Hàm mở mắt ra, cảm thấy đôi mắt kia rất đẹp, sớm muốn hôn lên đôi mắt thích này, hôm nay rốt cục có thể mãn nguyện rồi.

      Chu Vũ Hàm cảm thấy nụ hôn của rất ôn nhu, trong phòng bỗng nhiên có loại khí mập mờ bao phủ. Chu vũ Hàm tự giác nhắm mắt lại, Tưởng Văn giống như bị mê hoặc hôn lên môi nàng, Chu Vũ Hàm vẫn có chút thẹn thùng. Nàng ngửi thấy mùi rượu người Tưởng Văn bỗng nhiên thanh tỉnh, đẩy ra kêu tranh thủ tắm rửa. Tưởng Văn nghĩ bản thân có phải quá nóng nảy hay , vẫn nên tranh thủ thời gian tắm rửa thôi.

      Chờ ra ngoài Chu Vũ Hàm cảm thấy xấu hổ kinh người, bây giờ ngủ như thế nào đây! Nàng hít sâu hơi, trong nội tâm nghĩ chị đây cũng phải chưa xem qua mấy loại phim cấp ba. Còn mắc cỡ thẹn thùng gì nữa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt liền cố gắng bình ổn nội tâm lại.

      Đợi đến lúc Tưởng Văn tắm rửa xong cả người thanh tỉnh rất nhiều, nghĩ đến thành thân là phải uống rượu giao bôi. cầm hai ly rượu đưa cho Chu Vũ Hàm ly, Chu Vũ Hàm thầm nghĩ có phải người cổ đại uống rượu giao bôi để tăng thêm lòng can đảm hay ?

      Uống rượu xong Tưởng Văn với Chu Vũ Hàm: "Nương tử, sắc trời còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi !" xong cũng đợi Chu Vũ Hàm trả lời, ôm nàng lên giường, đem màn buông xuống. đêm này xuân sắc khôn cùng, ánh trăng trời cũng xấu hổ trốn .
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Làm quen

      Edit : Hàn Mặc
      Beta: Dứa Dứa


      Hôm sau Chu Vũ Hàm theo thói quen thức dậy sớm, còn mơ màng cho rằng mình vẫn còn ở nhà, sau lại cảm thấy cả người đau nhức mới nghĩ ra bản thân xuất giá, trở thành vợ người ta. Nghiêng mặt sang nhìn người nam nhân nằm bên cạnh, lông mày của gọn gàng giống như được tỉa qua, rất đồng nhất. Lông mi rất dài, sống mũi thẳng, môi tương đối dày. Chu Vũ Hàm cảm thấy như vậy rất có sức hấp dẫn mặc dù có hơi đen. ra suy nghĩ chút cũng biết mỗi ngày chạy tới chạy lui làm sao có thể đen chứ!

      Nhìn lát chợt thấy Tưởng Văn mở mắt ra, Chu Vũ Hàm có chút lúng túng lùi vào bên trong khoảng, miệng còn thúc giục:

      "Tướng công, còn sớm nữa tranh thủ thời gian rời giường ! Thiếp còn phải dậy làm bữa sáng."

      Tưởng Văn thấy nương tử mình như vậy lại cảm thấy rất thú vị muốn trêu chọc chút, lập tức ôm nàng vào trong ngực giả bộ muốn hôn, Chu Vũ Hàm ngay tức khắc che miệng được, cứ nằm ỳ giường bị Tiểu Võ chê cười. Tưởng Văn nhìn chút, quả còn sớm, cũng trêu nương tử mình nữa liền để cho nàng rời giường.

      Chu Vũ Hàm ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương đồng tự búi tóc lên, tóc mái chải xéo sang bên, đây là kiểu tóc của phụ nhân có chồng, ở nhà Vương thị từng dạy nàng nhưng bà cũng chỉ biết chải mấy kiểu đơn giản.

      Đến khi nàng thu thập xong liền xuống phòng bếp làm bữa sáng. Tưởng Võ ngồi ở trong sân đọc sách. Chu Vũ Hàm nghĩ mọi người ai cũng khen nó học tốt, nhưng lại biết rằng nó ở sau lưng phải nỗ lực chăm chỉ rất nhiều. Nàng dọn thức ăn lên bàn xong ra gọi hai huynh đệ vào ăn cơm, bàn ăn Tưởng Võ khen tẩu tử (chị dâu) làm bữa sáng ăn rất ngon, sau này cần ăn cơm đại ca nấu nữa. Bữa cơm đầu tiên ở nhà họ Tưởng của Chu Vũ Hàm kết thúc trong vui vẻ, cơm nước xong sau đó Tưởng Võ phải đến học đường, mà Tưởng Văn cũng muốn ra ngoài buôn bán, chung quy cũng là miệng ăn núi lở thôi! Chu Vũ Hàm chỉ có thể ở nhà làm bà chủ gia đình.

      Nàng quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài lần, lại mang quần áo bẩn của hai huynh đệ giặt sạch, lúc giặt thấy ít chỗ bị sờn rách, chờ quần áo khô đem chỗ bị hỏng vá lại. Quần áo của Tưởng Văn ở chỗ bả vai bị mài mòn rất nhiều còn Tưởng Võ lại bị mòn ở chỗ ống tay áo.

      Đến lúc làm xong việc đến giờ cơm trưa, nghĩ cơm nước xong phải đến nhà Nhị thúc, mẹ nàng sau này có chuyện gì biết nhất định phải thỉnh giáo Nhị thẩm, bây giờ phải giữ quan hệ tốt.

      Chuẩn bị vài thứ mang đến nhà Nhị thúc đưa cho bọn trẻ nhà thúc ấy, Chu Vũ Hàm nghe Vương thị nhà Nhị thúc có nhiều trẻ con, có hai người con trai, hai người con . Con trai lớn Tưởng Vũ thành thân sinh được con cũng hai tuổi, con thứ hai Tưởng Phong vẫn chưa thành thân, còn hai út còn tương đối tuổi.

      tới cửa nhà Nhị thúc gọi tiếng, chỉ thấy thiếu phụ ra, thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ so với nàng, đoán chừng là con dâu lớn nhà Nhị thúc, bởi vì con trai thứ còn chưa cưới!

      “ Đại tẩu, sao tẩu lại tới đây? Mau vào .”

      Nàng dâu của Tưởng Vũ nhanh chóng đưa Chu Vũ Hàm vào nhà rồi gọi Nhị thẩm. Nhị thẩm dẫn theo tôn nữ (cháu ) ra, với bé :

      "Nữu Nữu mau gọi Đại bá mẫu nào!"

      Nữu Nữu ngượng ngùng gọi tiếng Đại bá mẫu, Chu Vũ Hàm vừa cười vừa lấy ra khóa bình an cho bé, Nhị thẩm vừa nhìn thấy ước chừng phải đến ba trăm văn liền lập tức :

      "Nương tử Đại lang à, cái này thể được, nó cũng ít tiền đâu! Chúng ta cũng thể nhận."

      " có chuyện gì đâu, cho tiểu hài tử đeo, đáng giá bao nhiêu tiền. Thẩm đừng khách khí." Chu Vũ Hàm xong liền đem khóa bình an đeo vào cổ của bé .

      Lúc này hai người con Tưởng Hạnh, Tưởng Mật nhà Nhị thẩm cùng ra, hai người cũng gọi tiếng đại tẩu.

      Chu Vũ Hàm tặng mỗi người bông hoa cài đầu. Hai nữ hài tử cao hứng lập tức vào trong phòng đeo lên nhìn xem có đẹp hay , Chu Vũ Hàm có thể lý giải được tâm lý tiểu nương mới mười mười hai tuổi đều là thích chưng diện.

      Nhị thẩm nghĩ ngày thường trong nhà cũng có tiền mua cho các con, nếu mắng mấy đứa có lễ phép rồi, hơn nữa Chu Vũ Hàm cũng phải người ngoài. Sau Chu Vũ Hàm đưa cho Nhị thẩm ít vải vóc, cũng đưa cái gì cho Nhị thúc, Tưởng Tam Lang và Tưởng Tứ Lang. Ở nơi này thể tặng đồ lung tung cho nam nhân, bị người ngoài chỉ trích.

      Chu Vũ Hàm cùng Nhị thẩm và con dâu trưởng tên Vương Nam ngồi ở chỗ kia trò chuyện chút việc nhà, Nhị thẩm cho nàng biết Tưởng Văn và Tưởng Võ thích ăn món ăn gì, hai người có thói quen nào. Mà Vương Nam cho nàng những nơi nào cần phải chú ý nhiều, Chu Vũ Hàm cảm thấy Vương Nam là người cũng tệ lắm.

      lát sau Chu Vũ Hàm hỏi xin ít hạt giống, lúc sáng nàng dọn dẹp thấy vườn rau phía sau hậu viện để trống thời gian rồi, nghĩ muốn trồng ít rau để ăn. Lại mẹ nàng có cho mấy con gà con, định đem thả ở chỗ đất trống phía .

      Nhị thẩm nghe vậy Đại Lang bọn họ lâu lắm rồi trồng rau vì trong nhà có người trông nom. tại có nàng cũng có thể làm mấy món ăn, chờ buổi tối bà nhổ ít mầm non đưa qua cho nàng.

      Mấy người chuyện phiếm lúc , Chu Vũ Hàm thấy sắc trời muộn, phải về nhà nấu cơm liền cáo từ ra về. Nhị thẩm thấy cũng còn sớm giữ người ở lại nữa, nhà mình cũng nên làm đồ ăn, bằng mấy nam nhân ra ruộng trở về lại kịp ăn cơm.

      Về nhà Chu Vũ Hàm đem mấy món còn dư lại của ngày hôm qua nấu thành món thập cẩm, lại thấy cơm còn có mấy miếng cháy, như vậy ăn cùng tạo ra hương vị đặc biệt.

      Tưởng Võ vừa trở về đến gần phòng bếp liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nghĩ lại chính mình lâu rồi chưa ăn món gì ngon. Tuy rằng so đo phải ăn ngon mới tốt nhưng nghĩ đến ăn ngon ai mà cao hứng chứ.

      Chu Vũ Hàm thấy Tưởng Võ trở lại, nhờ đệ ấy mang đồ ăn để lên bàn còn nàng ở lại nấu thêm canh nữa là xong rồi. Tối hôm nay có món thập cẩm cùng ít rau xanh và canh trứng. Hai người đợi lúc Tưởng Văn trở lại, Tưởng Văn nghĩ hôm nay cần vội vã trở về nấu cơm có thể kiếm thêm ít tiền, liền trì hoãn chút. Chu Vũ Hàm ăn ít còn lại hai người đem miếng cơm cháy cùng món thập cẩm ăn hết toàn bộ, ăn xong hai huynh đệ ở trong lòng than tiếng quá sung sướng.

      Buổi tối Chu Vũ Hàm ngồi ở giường đem quần áo ban ngày phơi khô may lại chút, toàn bộ quần áo của Tưởng Văn bỏ thêm mấy tầng lót dày ở bên trong vai, như vậy bả vai đau nữa, còn khâu cho miếng ở giữa giúp giảm bớt áp lực. Ngày hôm qua nàng đụng đến hai bả vai đều thấy có tầng vết chai rất dày, phỏng chừng chính là lý do này mới sờn nhiều như vậy. Còn Tưởng Võ tay áo bên ngoài của nó khâu nhiều thêm đường chỉ.

      Đợi đến lúc Tưởng Văn vào phòng đem quần áo làm xong nhờ đưa cho Tưởng Võ, Tưởng Văn ghen hỏi:

      “Sao lại có của ta? Nương tử, nàng bất công!”

      Chu Vũ Hàm cười lòng dạ hẹp hòi, lại lấy ra bộ sửa xong đưa cho .

      Tưởng Văn chậm rãi vuốt quần áo nghĩ đến bao nhiêu năm nay có người nào giúp may bộ quần áo, hình như là sau khi nương mất. Sờ xong Tưởng Văn liền đem bộ quần áo bỏ vào phía dưới đáy hòm, đến tận nhiều năm về sau vẫn còn giữ được như cũ.

      Chu Vũ Hàm với Tưởng Văn chuyện hôm nay nhà Nhị thúc, thời gian rảnh có việc gì chơi cũng tốt. Chu Vũ Hàm còn muốn đem mảnh vường sau hậu viện trồng ít rau ăn, nuôi ít gà. Tưởng Văn mấy ngày nữa có thời gian sửa chuồng gà.

      lúc sau Tưởng Văn lấy từ trong ngăn tủ bên cạnh ra hai mươi lượng bạc đưa cho nàng giữ, Chu Vũ Hàm nghĩ tới tin tưởng nàng như vậy, cư nhiên đem toàn bộ gia sản giao toàn bộ cho nàng. Hai người lại hồi về những dự định trước mắt, Tưởng Văn nàng đừng khâu quần áo nữa, vẫn còn nhiều quần áo để mặc, hơn nữa khâu trời quá tối tốt đối với đôi mắt, ngày mai lại làm. Chu Vũ Hàm đơn giản tin lời của , kết quả bị ép buộc đến nửa đêm.

      Sáng sớm hôm sau nàng lại giống như hôm trước, thức dậy thấy cả người đau đớn, mà người nằm bên cạnh dậy từ lâu. Sau khi trang điểm xong nàng liền đến hậu viện thấy xới đất, được khoảnh lớn. tranh thủ thời gian dừng lại nghỉ ngơi lúc, Tưởng Văn có việc gì, hai ngày nay cố thêm chút là có thể trồng rau. xong tiếp tục làm đến khi Chu Vũ Hàm gọi về ăn điểm tâm mới dừng lại.

      Ngày hôm qua là Chu Vũ Hàm tự mình giặt quần áo ở nhà, sau này Tưởng Văn với nàng chỗ hai bên bờ sông giặt đồ dễ dàng hơn. Nàng nghĩ bây giờ thời tiết nắng ráo liền đem chăn của Tưởng Võ ra phơi, cũng thuận tiện mang vỏ chăn giặt sạch. Ở nhà cũng giặt sạch được, như vậy liền đến bờ sông giặt . Chu Vũ Hàm đến nơi thấy lúc này ít người, mọi người vừa nhìn thấy nàng đều rất nhiệt tình. Trong đó có người gần Chu Vũ Hàm :

      “Nàng dâu nhà Tưởng Văn à, đến nơi này giặt cùng .”

      “Cám ơn đại tỷ”. xong cũng cầm chậu tới.

      “Nhà ta là Lí gia sát vách nhà muội, muội cứ gọi ta tiếng Hoa Lan tỷ là được, người kia là nàng dâu lớn nhà Trương gia ở đầu thôn, nàng ấy là Đào Tử tỷ, còn kia là nàng dâu nhà lão nhị gọi Khiếu Tĩnh tỷ...’’

      Vị đại tỷ này hảo tâm giới thiệu mọi người cho Chu Vũ Hàm biết, nàng cũng kiểu cách, theo thứ tự chào tiếng, xem người nào tuổi gọi muội muội, lớn tuổi giống nhau đều kêu tỷ tỷ.

      Mọi người cùng nhau chuyện hồi đều rất thích nàng dâu mới này, vui vẻ khiến người khác thích, đặc biệt lúc cười làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Đợi đến lúc giặt xong đồ, Chu Vũ Hàm và Hoa Lan tỷ trở về cùng nhau, đường Hoa Lan tỷ để cho nàng về nhà phơi quần áo trước, nếu muốn thêu thùa may vá phải đến đầu thôn, mọi người đều ở nơi đó vừa làm vừa chuyện phiếm.

      Chu Vũ Hàm gật đầu đồng ý về nhà đem vỏ chăn ra phơi, lại cầm đôi giày đến đầu thôn. ít nàng dâu ở nơi đó biết nàng lại giúp đỡ giới thiệu với mọi người chút, Chu Vũ Hàm coi như là dung nhập với những phụ nhân ở thôn này. Chẳng qua thời tiết này hơi lạnh, tại tuy lạnh lắm nhưng có đôi khi gió thổi lên vẫn thấy lành lạnh.

      Chẳng qua mọi người tám chuyện, dần dần cũng còn thấy lạnh nữa. Chu Vũ Hàm nghe các nàng ấy nào là nhà ai có mẹ chồng cùng con dâu lại ầm ĩ lên, thiếu chút nữa là đánh nhau, còn nàng dâu nhà nào lâu cũng thấy có thai uống thuốc gì đó lập tức có, cái này đúng là có ít người đến hỏi thăm đấy!

      Chu Vũ Hàm nghe xong cảm thấy rất thú vị, bỗng nhiên biết ai đem bát quái chuyển tới người nàng, có người hỏi:

      “Ta nghe người trong thôn năm nay nhà muội làm ăn buôn bán kiếm được rất nhiều tiền phải ?”

      Chu Vũ Hàm nghe xong chỉ cười cười cũng trả lời, những người khác nghe xong cũng lập tức hỏi theo phát tài như thế nào, kiếm được nhiều hay ít. Nàng chỉ câu là ở trong thành làm việc kiếm sống, cũng được bao nhiêu tiền. ràng mọi người đối với câu trả lời của nàng cũng vừa lòng nhưng qua lúc lại chuyển sang đề tài khác, Chu Vũ Hàm thở dài nhõm hơi. Tiếp theo cũng yên tâm khâu đế giày, nàng thấy đế giày của Tưởng Văn đặc biệt nhanh mòn liền nghĩ khâu cho cái đế kép dày, cũng thoải mái hơn.

      Đến giờ cơm ai cũng nhao nhao về nhà, Chu Vũ Hàm làm hết việc buổi chiều quyết định lần sau yên tâm ở nhà đến đây nữa, bởi vì nàng cũng muốn dẫn lửa thiêu thân!
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :