1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Vợ Thương Nhân - Hoa Lệ Bôn Chạy (32) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 12.

      Edit : Kim Kim

      Ngày thứ hai, thời điểm Chu Đại Phúc tìm sư phụ Ngô trong thôn, ở vùng quê này rất có tiếng tăm, có đến chỉ huy xây nền nhà, bố cục phòng ở quả sai. Lại cùng người xung quanh thảo luận tốt về thời gian khởi công cách chính xác, tiếp theo lại lên núi nhìn xem có loại gỗ nào thích hợp hay . Cây cổ thụ được phân làm hai loại, loại chuyên dùng để xây dựng nhà ở, phòng ốc, đều là loại cây trồng mười mấy năm, mỗi lần chặt cây đều phải trồng bổ xung lại. Đây là từ thế hệ trước truyền xuống cho thế hệ sau, lưu lại cho hậu thế. Nếu mỗi người đều chặt phá lung tung về sau bọn con cháu dùng cái gì xài. Nếu ngươi là đại gia bỏ ra mấy văn tiền là được, thân cây có thể làm rất nhiều thứ này kia. loại chỉ có thợ mộc mới có thể mua được vật liệu này , là loại gỗ được chặt cách nhau đoạn thời gian, được dùng để tu sửa từ đường, hoặc miếu thổ địa v..v.. (Kim: là cái đoạn này nó rối lắm, ta edit mà cũng hoa cả mắt, chém cũng nhiều >.< )

      Ngay từ đầu Chu Vũ Hàm nghe xong còn kinh ngạc, cổ nhân cũng biết bảo vệ môi trường a, nàng còn tưởng rằng có thể tùy tiện sử dụng đâu. Bọn họ chỉ có ý tưởng đơn thuần duy nhất là lưu lại cho hậu thế, về phần tu sửa từ đường linh tinh, phải là đại gia bỏ tiền ra.

      Thời điểm ngày thứ ba Chu Đại Phúc còn muốn chuyến đến Hối Tương Lâu cùng Triệu chưởng quầy tiếng rằng đoạn thời gian này thể đến đưa đồ ăn được, Chu Vũ Hàm bĩu môi muốn Triệu chưởng quầy căn bản cần chút đồ ăn này của người, ngẫm lại vẫn là nên vừa vặn nhìn xem Triệu chưởng quầy bên kia có mang tin tức đến hay !

      đến Triệu Chưởng quầy bên này từ sau khi Chu Vũ Hàm rồi liền suy xét xem bút sinh ý này có lời , thân thể hai lão nhân gia trong nhà ngày càng kém, tình kéo hài hai ba năm rồi. Tam gia chờ hai năm nay, lâu như vậy cũng nên để Đại gia biết vẫn còn vị gia. Nếu lần này có thể làm đến vài chục món ăn cũng có thể nổi danh phen, mặc dù Tam gia bảo chờ thời gian nhưng chút đồ ăn này có thể khiến họ kiếm thêm. suy nghĩ tiểu nương tử này làm sao có thể làm ra nhiều đồ ăn như vậy, xem ra phải kiếm người dò xét nhà bọn họ. Nghĩ đến chuyện này lập tức cho người mang phong thư đưa cho Tam gia, báo cáo chuyện này.

      Đợi đến khi Chu Đại Phúc đến, thời điểm tính tiền bèn : “Chu đại ca nhà huynh xây phòng, thời gian này huynh cũng đừng đến, chờ phòng ốc xây xong hãy trở lại.”

      Chu Đại Phúc cảm kích : “Triệu chưởng quầy ta vốn cũng muốn đến chuyện này, nghĩ đến ngài trước. rất xin lỗi, chờ làm xong chuyện lập tức mang hàng hóa đến.”

      Triệu chưởng quầy cười cười : “ có gì, huynh cũng đừng nóng nảy. Phiền toái huynh mang giúp đệ phong thư này cho tiểu nương tử nhà huynh, với nàng rằng đệ đồng ý đề nghị của nàng. Phiền toái nàng đến đây chuyến.”

      Cả buổi sáng Chu Vũ Hàm đứng ngồi yên, chỉ sợ Triệu chưởng quầy có tin tức. Đến thời điểm giữa trưa thấy Chu Đại Phúc trở lại lập tức chạy đến hỏi: “Cha, cái kia…Triệu chưởng quầy có người mang cái gì về cho con hay vậy?”

      Chu Đại Phúc uống ngụm nước : “ Có nha, đồng ý đề nghị của con, bảo con chuyến.”

      Vương thị theo vào phòng tò mò hỏi: “ Tiểu Hàm đồng ý chuyện gì vậy? Sao nghe con qua!”

      Chu Vũ Hàm nhìn thấy cha mẹ nàng tò mò bật cười meo meo : “ Chờ ngày mai con trở về, với mọi người. Bảo đảm mọi người rất vui mừng.”

      Chu Đại Phúc vừa nghe Chu Vũ Hàm bảo ngày mai còn muốn , liền nữ hài tử an toàn muốn cùng nàng chung. Vốn chuẩn bị ngày mai chuyển nhà, xem ra tối hôm nay ngủ ít chút, làm nhiều thêm chút. Chu Vũ Hàm ở bên nghe Chu Đại Phúc , liền ôm ông liền cha tốt. Chu Đại Phúc đứng yên c1 chút cứng ngắc, con trai và con cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng ông gần gũi như vậy đâu. Vương thị ở bên nhìn thẳng vào Chu Đại Phúc Ngượng ngùng, giúp ông giải vậy, đến giờ cơm trưa, kêu Chu Vũ Hàm giúp nàng bưng thức ăn. Chu Đại Phúc thấy Chu Vũ Hàm ra ngoài nghĩ rằng cái cảm giác có người dựa dẫm thế này tật rất tốt.

      Buổi chiều Vương Thị cùng Chu Đại Phúc ở bên cạnh nhà kho dọn dẹp đem đồ đặt vào ngăn tủ bên dưới cái bàn. Đêm nay khá buồn ngủ nên tính ngày mai mới chuyển cái giường ra ngoài. Đợi đến khi mọi thứ lộn xộn tạm ổn ba người đều mệt đứng nổi nữa, giờ phút này Chu Vũ Hàm rất hâm mộ Tiểu Hải. Bởi vì hai ngày này Tiểu Hải ngủ nhờ tại nhà đường thúc của Chu Đại Phúc, cùng Trụ Tử chơi đùa đặc biệt vui vẻ.

      Trước khi khởi công ngày Chu Đại Phúc cùng Chu Vũ Hàm sáng sớm liền chuẩn bị vào trong thành, Chu Vũ Hàm mặc dù đến đây cũng lâu rồi nhưng bây giờ mới biết thị trấn này gọi là huyện Thông Hải, bởi vì nơi này có con sông lớn là nhánh của sông Đông Hải, sông Đông Hải có thể hướng sang nước ngoài, cho nên gọi là huyện Thông Hải. Từ nơi này đến tỉnh thành chỉ ngày đường hành trình liền đến cho nên kinh tế phát triển. Chu Vũ Hàm đến nơi này có tiếp xúc qua người nào, tin tức này là do lúc Vương Thị cùng Chu Đại Phúc tán gẫu nghe được, có nhiều điều do Tiểu Hải nghe thầy giáo xong trở về cho nàng. Cho nên những điều nàng biết đến rất hạn chế. Ngay từ đầu nhìn thấy thôn cũ nên cho rằng nơi này là địa phương nghèo hẻo lánh, sau này mới phát thôn này coi như cũng tốt, có ăn có ở so với nhiều chỗ có ăn, áo rách quần manh [1] tốt hơn nhiều. chẳng qua nông dân vĩnh viễn đều là vất vả cả đời, cho nên biết phát triển.

      [1] Áo rách quần manh = quần áo tả tơi, chắp vá.

      Đến Hối Tương Lâu, Triệu chưởng quầy đứng sẵn chờ bọ họ, thấy Chu Vũ Hàm đến lập tức ra đón tiếp: “ Tiểu nương tử đến rồi, chúng ta vào trong ghế lô chuyện .”

      Chu Vũ Hàm còn sợ bọn họ mời ở lại dùng cơm, thời gian còn kịp. Suy nghĩ muốn Chu Đại Phúc trở về nhà trước, đừng ở đây trì hoãn thời gian. Chu Đại Phúc đồng ý, buổi chiều quay trở lại. Triệu chưởng quầy nghe bọn họ như vậy bèn giờ Dậu đưa nàng trở về, bảo ông cần lo lắng, Chu Đại Phúc lúc này mới vội vàng trở về, công việc trong nhà quả khá nhiều, mình Vương thị sợ là giải quyết nổi.

      Chu Vũ Hàm đến phòng ghế lô, Triệu chưởng quầy cầm ra tờ giấy đưa cho Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm nhìn ra đây là khế ước phòng ở, đây là chứng từ bất động sản cổ đại, tâm trạng ương đối kích động.

      Triệu chưởng quầy với nàng: “ Chu tiểu nương tử, cửa hàng này cách đây con phố, tuy đặc biệt tốt, nhưng vẫn là tệ, chung quanh có ít dân cư, bây giờ vẫn còn người buôn bán, trước năm chuyển .”

      Chu Vũ Hàm vừa nghe xung quanh có người ở vừa lòng, có cửa hàng đường nàng dám nghĩ. Liền hỏi Triệu chưởng quầy đại khái phòng có bao nhiêu lớn, Triệu chưởng quầy tính là rất lớn, nhưng cũng , phía sau có viện , còn có mấy gian phòng cho người ở. Chờ lúc trở về mang nàng xem.

      Chu Vũ Hàm tức thời cũng cùng Triệu chưởng quầy lời vô nghĩa, liền đến phòng bếp, hỏi có thể kiếm người nào đem toàn bộ nhớ kỹ, mỗi ngày làm vài lần, nếu hương vị giống có thể nhờ Chu Đại Phúc mang thư cho nàng. Triệu chưởng quầy nghe xong cảm thấy có thể làm được, cũng sợ nàng gạt người, với lại người ghi nhớ là . Mấy thứ này làm sao có thể để người khác nghi nhớ đâu!

      Chu Vũ Hàm đầu tiên là nhớ tên đồ ăn, thứ hai nhớ nguyên vật liệu , cuối cùng nhớ các bước. Triệu chưởng quầy vừa nghe vừa ghi nhớ cách ràng.

      Chu Đại Phúc về nhà nhìn thấy vợ mình cùng mẹ vợ, còn có chị vợ chuyện, bước lên hỏi: “Nương, dại tỷ mọi người đến lúc nào vậy. nhà có chút bừa bãi, chờ phòng ở làm xong hai người đến ở cùng Huệ nhi (khuê danh của Vương thị) vài ngày.”

      Lí thị vươi cười hớn hở : “Ngươi có phần hiếu tâm này nương rất vui. Ta củng đại tỷ ngươi chính là đến để hỗ trợ” Vương gia đại tỷ gả đến thôn Hạ Hà cánh gần đây, liên tục sinh ba con trai, ở nhà chồng chuyện cũng có lực. Nghe tiểu muội nhà mẹ đẻ xây phòng liền cùng Lí thị đến xem có cái gì giúp được.

      Vừa rồi Lí thị hỏi hai đứa đâu, Vương thị với bà đứa trường học đọc sách, đứa lên trấn có việc, cụ thể chuyện gì , chị lớn họ Vương vốn định nhà em có tiền cho mượn ít, tại xem ra nhà em trôi qua cũng tệ, vừa cho đứa học vừa xây lại phòng ở. Như vậy nàng cũng yên tâm, nàng là chị lớn phải giúp cha mẹ trông nôm em trai, em , giúp tụi nó sống tốt, nếu trong nhà em trai, em có chút khó khăn, cả nhà cùng giúp đỡ. Bây giờ Chị lớn họ Vương thay em cao hứng. Mấy người còn ngồi chuyện phiếm với nhau, Vương thị bảo phải về, làm phiền hai vợ chồng bọn nữa. Trước khi mẹ Vương thị còn muốn lấy bạc đem ra, Chu Đại Phúc cùng Vương thị lien tục cần, bạc trong nhà đủ, lúc này mẹ Vương thị cùng chị lớn họ Vương mới mang bạc rời .

      về bên này, Chu Vũ Hàm dạy tửu lâu ít đồ ăn như “Cá luộc nước lèo, bắp cải xào, đầu cá chưng ớt các thứ linh tinh”. Triệu chưởng quầy viết chút mỏi tay, vừa viết vừa , tên nên sửa lại chút nghe hay hơn. Nhìn sắc trời còn sớm, Triệu chưởng quầy tạm thời như vậy là được rồi. Qua đoạn thời gian bận rộn này lại viết tiếp. Chu Vũ Hàm nghĩ lại cũng thấy buổi cũng thể nào xong hết. Lai Triệu chưởng quầy gọi đầu bếp đến làm thử, thử xem có làm ra . Lúc đầu bếp làm Chu Vũ Hàm ở bên cạnh nhắc nhở them vài thứ.

      Chu Vũ Hàm xem bọn họ làm vài món, Triệu chưởng quầy kêu tiểu nhị đến, gọi xe ngựa bọn họ thường ngồi mang theo Chu Vũ Hàm cửa hàng nhìn chút, xem xong đưa nàng về nhà. Chu Vũ Hàm nghe thấy có chút giật mình, thấy chủ cửa hàng nhìn nàng, cũng biết xấu hổ cẩn thận nhìn thử chút, nhìn chung thấy bố cục sai. Tức thời rất vừa long trở về.

      Thời điểm đến nhà liền thấy Vương thị đứng trước cửa chờ nàng, Vương thị thấy nàng trở về liền thở dài nhõm hơi. Dù có triệu chưởng quầy đảm bảo bà vẫn lo lắng, thấy nàng có việc gì trở về liền an tâm

      Trời vào đêm Chu Đại Phúc mang theo Chu Vũ Hàm đến nhà đường thúc (chú họ), bảo Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Đào ở cùng nhau đoạn thời gian. Tiểu Đào cũng cao hứng, hiếm khi có đại nương cùng nàng ngủ chung. Chu Vũ Hàm vừa thấy Tiểu Đào là đứa bé hoạt bát sang sủa liền an tâm, nàng muốn gặp gỡ người khó chơi gây cho cha nàng thêm phiền toái.

      Buổi tối ngủ Tiểu Đào ngừng hỏi Chu Vũ Hàm ngày mai mặc quần áo nào đẹp mắt, làm tóc thế nào xinh đẹp. Nàng(TĐ) khó có bạn cùng góp ý kiến đương nhiên muốn hỏi nhiều chút. Chu Vũ Hàm bị nàng hỏi đến á khẩu, ngừng tốt, thẳng đến khi hai người lên giường ngủ. Ai biết buổi tối vừa mới ngủ Tiểu Đào như con bạch tuộc bò đến. Chu Vũ Hàm chỉ có thể than trời trách đất thôi!
      thuytAliren thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Từ bây giờ truyện này được hợp tác edit chung với nhà Havucu.blogspot.com.

      Chương 13 : Xây nhà mới

      Edit : Dứa Dứa
      Beta : Thiên Hạ

      Buổi sáng ngày hai mươi tám tháng mười, cả nhà Chu Đại Phúc động thổ (đào móng) lần đầu tiên, khí thế ngất trời, cùng nhau cố gắng.


      Vào ban ngày , Chu Vũ Hàm giúp đỡ Vương thị làm chút chuyện, sau đó còn phải may giá y cho mình, hơn nữa còn phải ứng phó với vấn đề của Tiểu Đào đưa ra. Nhưng Chu Vũ Hàm vẫn rất thích Tiểu Đào , có đôi khi giúp nàng ấy trang điểm hay làm kiểu tóc đẹp mắt. Chu Vũ Hàm cảm thấy Tiểu Đào là người vui vẻ, về sau có nam nhân nào cưới nàng ấy phỏng chừng trong nhà có tiếng cười thoải mái ngừng.


      Chu Vũ Hàm cũng quen biết ít hàng xóm, ví dụ như thím Trương nương Đản Đản là nữ nhân làm việc rất lanh lẹ nhanh nhẹn. Nương Tiểu Đào là phụ nhân hay ngại ngùng. biết làm sao có thể sinh ra Tiểu Đào như thế, nữ nhân ở cổ đại chưa kết hôn cũng thể tùy tiện chạy đến nhà khác chuyện phiếm, nếu bị người khác nhàn thoại (linh tinh) , hơn nữa Chu Vũ Hàm cũng thích ra khỏi nhà, cho tới hôm nay cũng chỉ quen biết có mấy người thôi.


      Trải qua hơn tháng, nhà Chu Vũ Hàm đẩy nhanh tốc độ xây phòng ở, ngày mùng mười tháng mười hai kết thúc toàn bộ. Vốn có thể xây xong sớm chút để ở, nhưng Chu Vũ Hàm mãnh liệt cầu dựng thêm cái phòng tắm, toilet bên cạnh cũng làm thành loại ngồi. Tuy nàng ở nhà dùng lâu nữa, nhưng tốt xấu gì cũng coi như được hưởng thụ. Cái loại toilet trước kia rất bất tiện. Ngược lại Chu Đại Phúc và Vương thị nhíu mày, đắn đo suy nghĩ mãi mới chấp nhận được nhà vệ sinh kiểu này.


      Chu Vũ Hàm đưa tiền tiêu cho bọn họ mua đồ cưới, lại cho bọn họ biết nàng chuyện với Triệu chưởng quầy về sinh ý ở cửa hàng để bọn họ khỏi lo lắng. Vương thị nghĩ cũng được, Triệu chưởng quầy cũng tìm bà mấy lần, chờ xây xong phòng ở lại đến hỏi bà. Còn phải mua nhiều thứ, tiền này tất nhiên phải nhận.


      Trong quá trình xây nhà, Chu Vũ Hàm thấy rất nhiều kiến thức về tập tục nông thôn trước kia chưa thấy qua. Tỷ như lễ Thượng lương ( lợp nóc nhà ), Chu Vũ Hàm nghĩ tới trước khi Thượng lương còn có quá trình rất phức tạp.


      Trước khi Thượng lương, sư phụ xướng(*) khúc ca, vừa xướng vừa dùng bầu rượu để uống rượu, từ đầu cột đến cuối cột. Sau đó chủ nhân phát "hồng bao" cho công nhân. Tiếp theo, các sư phụ chào hỏi qua nhau, liền kêu " Đại cát đại lợi !" . Dùng dây thừng kéo cây trụ nóc lên, đầu phía đông cao hơn phía tây chậm rãi lên, phía đông là nơi Thanh Long tọa, phía tây là nơi Bạch Hổ toạ, Bạch Hổ phải thấp hơn Thanh Long. Sau khi làm lễ còn có chút điểm tâm, mà dân quê nơi nào mua được nhiều như vậy, cơ bản chỉ cho tiểu hài tử ăn. Ánh mắt Chu Vũ Hàm đều nhìn thấy, xây nóc nhà ở đô thị đại đâu có nơi nào còn tập tục gì rườm rà.


      Hơn tháng trước, Triệu chưởng quầy đến tìm nàng hai lần, đều là Chu mã phu tới đón. Ngay từ đầu Vương thị và Chu Đại Phúc còn lo lắng, sau này cùng Chu mã phu ăn bữa cơm, Chu Đại Phúc cũng cảm thấy người tốt, Chu Vũ Hàm ở bên nhìn thấy rất ngạc nhiên.


      Đợi đến khi xây xong phòng ở , hai người Chu Đại Phúc và Vương thị gầy vòng lớn, nhất là Chu Đại Phúc. Bất quá hai người rất có tinh thần. Tiểu Hải thế mà lại béo ra. Chu Vũ Hàm có lương tâm, Tiểu Hải thấy buồn bực, mỗi ngày nó đều đọc sách vì sao vẫn béo.


      Vào ban đêm, Chu Đại Phúc cho Tiểu Hải cùng Chu Vũ Hàm chuyển về nhà mới, Chu Vũ Hàm ước gì chạy nhanh về nhà nhưng bị Tiểu Đào phen nước mũi nước mắt luyến tiếc nàng , mấy ngày nay Tiểu Hải cùng Trụ Tử cũng có tình cảm rất tốt, cũng luyến tiếc tách ra. Vẫn là Vương thị cách nhà nhau gần thường đến chơi là được. Trở về nhìn trong nhà thấy gia cụ thiếu đến đáng thương, Chu Đại Phúc mấy thứ này chậm rãi bổ sung sau.


      Ngày hôm sau còn phải thỉnh thân bằng cố hữu cùng hàng xóm đến ăn cơm, cho nên Vương thị đến dặn người giết heo để lại hai mươi cân thịt heo bảo mang đến nhà.


      Chu Đại Phúc bảo người mang tin tức đến báo cho nhà nhạc phụ và hai người tỷ tỷ cùng tỷ phu của Vương thị. Lại nhờ lão sư củaTiểu Hải- Vương phu tử làm tiên sinh ghi sổ sách để về sau nhà ai có việc gì trả lễ cho thích hợp. Vương phu tử này khảo rất nhiều lần mới thi được tú tài, về sau khảo nhiều năm nữa cũng thi được cử nhân, trong nhà cung cấp tiền nổi nên ông đành phải dạy học. Ông ấy cũng cảm thấy chính mình thi được, hai năm trước cũng nghỉ ngơi thi cử nhân nữa liền an tâm ở nhà dạy học. Dùng bút mực kiếm sống.


      Vương thị quyết định tiệc rượu lần này để cho Chu Vũ Hàm toàn quyền làm chủ, nếu về sau đến nhà chồng có bà bà dạy dỗ, đến lúc đó có vấn đề gì biết xử lý làm sao. Vương thị với nàng muốn cho mọi người ăn cảm thấy vừa lòng nhưng lại thể tốn kém nhiều , bằng tiêu phí rất nhiều . Chu Vũ Hàm rối rắm, đồ ngon mà giá thấp , có chút khó khăn a !


      Ăn cơm lúc trời chạng vạng tối, khi ngủ Chu Vũ Hàm vẫn luôn suy nghĩ, đại khái có sáu bàn. Cậu, bà ngoại còn có nhà dì ngồi hai bàn, bên nhà cha nàng có nhiều thân thích bàn là được rồi, trọng yếu nhất là nhà vị hôn phu của nàng cũng tới, còn lại chính là hàng xóm. Suy nghĩ miên man cư nhiên lại ngủ mất. Sáng sớm hôm sau, Chu Vũ Hàm dậy sớm, chuẩn bị xong đồ ăn , mùa đông có đồ ăn gì ngon, bằng ăn lẩu, vừa tiết kiệm lại lợi ích.


      Cùng thương lượng Vương thị chút, thời này có lẩu nhưng cái tên kêu là nồi đun nước. Vương thị thấy ý tưởng rất hay, trời cũng lạnh, mùa đông lại có đồ ăn gì, nồi đun nước là cái lựa chọn tương đối tốt, xem ra nữ nhi cũng có khiếu làm đương gia rồi.


      Lại lôi kéo Vương thị đến nơi giết heo, hỏi có để lại xương , có thể đưa cho nhà nàng mang về . Người giết heo cũng làm buôn bán, Vương thị mua nhiều thịt như vậy đương nhiên miễn phí tiền xương, vừa nghe Chu Vũ Hàm lập tức làm ngay, gọi tiểu tử nhà mình đưa xương đến cho nàng. Vương thị còn hỏi chút xem nhà ai có dê muốn bán, Vương thị có chút luyến tiếc, con dê đại khái hơn bốn trăm văn, thịt dê có rất ít người thích ăn, mọi người đều cảm thấy có vị tanh nồng. Chu Vũ Hàm làm công tác tư tưởng nửa ngày mới thuyết phục được bà.


      Chu Vũ Hàm về nhà đem xương rửa sạch để chút gừng hành tỏi vào cho ngấm gia vị trước rồi mới bắt đầu hầm nước lèo, sau đó chuẩn bị ít cải xanh, khoai tây, củ cải cùng thịt heo, thịt dê, đáng tiếc là có thịt bò. Qua lúc có mấy phụ nhân đến hỗ trợ, Chu Vũ Hàm nhờ các thẩm thẩm này giúp nàng can mì sợi, làm đủ sáu bàn ăn, Chu Vũ Hàm vừa mới nghĩ đến món chính của buổi tối liền ăn mỳ sợi.


      Chờ Vương thị đem dê mua về, còn nhắc lẩm bẩm với Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm trực tiếp sai cha nàng giết. Sau đó lại nhờ mấy vị bá nương xẻ thịt đem thịt dê xái thành phiến mỏng.


      Lúc giữa trưa, nhà mẹ đẻ Vương thị và cố hữu thân thích đến, nhà Đại gia tử là đến muộn nhất. Cơm trưa chưa kịp làm xong, để nhà Đại gia tử ăn trước ít điểm tâm lại bắt đầu vô bếp nấu ngay. Đến buổi tối mọi người đều đến đông đủ, ngày ngừng can mì sợi, cắt thịt mỏng. Buổi tối lúc ăn cơm Chu Vũ Hàm lại ở trong bếp làm nồi lớn cảm tạ mọi người, mấy nữ nhân gia lúc ăn cơm đều ăn vội, các nàng bên ngoài ăn xong mà bên trong còn ăn.


      Bên ngoài truyền đến thanh cười đùa cùng ồn ào, còn có tiếng la của tiểu hài tử. Nhiều người ăn xong còn ca tụng Vương thị nấu canh rất có hương vị, chung mọi người đều thích.


      Chu Vũ Hàm bỗng nhiên nghĩ đến biết (chỉ vị hôn phu) ăn cảm thấy hương vị ra sao, bây giờ nghĩ đến tự nhiên đỏ mặt chút. Chờ Chu Đại Phúc tiễn hết khách nhân ra về, Chu Vũ Hàm mệt thở nổi .


      Buổi tối cả nhà ngủ ở trong nhà mới, nam nhân vừa uống rượu vừa chuyện mà có người trực tiếp gục xuống bàn ngủ gáy khò khè. Tiểu hài tử và Tiểu Hải ở cùng nhau ngủ sớm , nữ nhân ngủ cùng nhau để trò chuyện.


      "Tiểu muội, nhà ngươi bây giờ tốt rồi. Có tiền cũng đừng quên nhị tỷ nha." Nhị tỷ Vương thị Vương Quyên chua xót .


      "Đúng vậy ! Tiểu cũng nhớ giúp ca ca ngươi " Lê Hoa Tỷ bắt đầu lên tiếng. Vừa xong Vương Quyên liền trừng mắt liếc nàng ta cái, ý tứ là ngươi quản cái khỉ gì.


      "Ta và cha đứa , hai người vất vả hai mươi năm, mới dựng lên cái nhà ngói. Các ngươi như vậy, các ngươi đến cùng có tâm tư gì? Có phải muốn xem chúng ta ở nhà tranh mãi mới vui vẻ." Vương thị vừa nghe lời của hai người này liền bốc hỏa.


      "Được rồi, được rồi. Người nhà đừng nên làm hỏng hòa khí, Tam muội vất vả mấy năm nay phải ngóng trông ngày hôm nay sao? Chúng ta làm tỷ muội cũng nên vui vẻ cho muội ấy ?" Đại tẩu Vương thị lời ba phải.


      "Đều câm miệng hết cho ta, nhà các ngươi ai phải ở nhà ngói, Tuệ Tuệ vất vả nhiều năm, hưởng chút phúc các ngươi nhìn thèm mắt. Có cái gì bất mãn theo ta ." Đại tỷ hổ là đại tỷ, xong mọi người đều câm miệng.


      "Được rồi, người nhà dù sao cũng là người nhà, xong cũng đừng để ở trong lòng. Đại tỷ con rất đúng, các ngươi so với Tuệ Tuệ đều nhiều tuổi hơn, nhưng Tuệ Tuệ thoạt nhìn biết suy nghĩ hơn so với các ngươi , ta nhìn thấy mà đau lòng. Các ngươi làm tỷ muội nhìn thấy sao? Ai ! Nếu láo noạn đừng trách ta trở mặt."


      Chu Vũ Hàm quay đầu nhìn Vương thị, bà khóc ngã vào người Lí thị, nhìn lại nương mình ràng mới hơn ba mươi tuổi nhưng hai bên tóc mai có chút bạc, tay tất cả đều là vết chai.


      Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Vương thị, Lí thị cùng Đại tỷ đỏ hốc mắt.


      Nhị tỷ Vương thị thấy loại tình huống này cũng có chút khó chịu, nàng thấy thời điểm muội muội vất vả cũng rất đau lòng, thường xuyên mua này nọ cho nàng. Bây giờ thấy nàng ấy có tiền liền chua xót. Thực ra chính nàng cũng tưởng được, nếu Chu Vũ Hàm biết bà ta có ý nghĩ này trong lòng khẳng định hô to biến thái, muốn kêu lang trung đến xem.


      Về sau cả nhà đều có ý định chuyện nữa, vả lại rất mệt liền ngủ.


      Chu Vũ Hàm biết người kia về nhà nằm ở giường cười tủm tỉm. nghĩ nàng nấu ăn có hương vị rất ngon, nghe thấy có người khen nàng cũng có chút vinh dự, cảm thấy về sau chắc có lộc ăn rồi.


      Tuy chưa nhìn thấy nàng nhưng nghe được giọng của nàng trong trẻo, thanh thúy rất dễ nghe. cũng muốn cưới về người hay thẹn thùng thích chuyện, nếu cả hai người đều lời nào cũng chẳng có ý vị gì hết.


      Bây giờ ngẫm lại cưới vợ có lẽ là quyết định đúng đắn, nhị thẩm với nhặt được bảo bối, là tiểu nương xinh đẹp, bảo yên tâm . muốn chạy vào nhìn nàng ấy nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. hi vọng nhanh đến ngày thành thân , trong lòng thề luôn bảo hộ nàng, để cho nàng sống những ngày bình yên, hạnh phúc.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14 : Mừng năm mới

      Edit: Dứa Dứa
      Beta: Thiên Hạ


      Khoảng thời gian gần đây, Chu Vũ Hàm hay ngốc lăng im lặng ở nhà may giá y cho mình, dù sao cũng còn nhiều thời gian, nếu may gấp chắc kịp rồi. Bọn Tiểu Hải đến học đường mấy ngày nữa cũng được nghỉ phép, bây giờ đệ ấy và trường học chờ mong nhanh đến lễ mừng năm mới.


      Chu Đại Phúc từ lúc làm xong phòng ở, về sau luyến tiếc bỏ tiền kêu thợ mộc làm ngăn tủ quần áo, ông lấy thêm ít tiền mua ít vật liệu gỗ mang về nhà làm mấy gia cụ giản lược thô sơ. Nhưng mà, băng ghế và ít gương hòm thường dùng trong nhà phải giao cho thợ mộc làm, chính mình làm rắn chắc bằng họ. Nếu mình làm tốt rồi cần thợ mộc làm gì?


      Vương thị càng cần phải , bề bộn rất nhiều việc, nấu cơm giặt quần áo, còn cùng đại thẩm hàng xóm bát quái tin tức trong thôn, nhà ai có đứa thế nào đều biết . Chu Vũ Hàm thấy bây giờ tốc độ truyền tin bát quái chậm hơn so với đại đâu.


      Cứ như vậy bình đạm qua ngày, có hương vị tết truyền đến. Bởi vì hai mươi ba tháng chạp là gần hết năm cũ. Ngay từ đầu, Chu Vũ Hàm còn biết năm cũ là phải làm gì, nghe Vương thị cùng Tiểu Hải hồi liền minh bạch, năm cũ này là bắt đầu hoạt động ở tết lịch có hai chuyện chủ yếu: tảo năm* và cúng ông táo.

      (*): tảo mộ


      Chu Vũ Hàm biết tết ông táo** là cái gì, sau này nhìn mới biết được chính là cúng bái vị thần Táo Quân trong phòng bếp kia. Truyền thuyết là Ngọc Hoàng Đại Đế phong “Cửu thiên Đông trù Tư mệnh Táo vương phủ quân”, phụ trách quản lý nhà bếp của các gia đình. Mấy ngày hôm trước, Vương thị còn muốn làm "Cúng ông táo đường", chính là đường hồ, sau đó Chu Đại Phúc cùng Tiểu Hải bái lạy Táo Quân để cầu phúc, dùng đường ngăn chặn miệng Táo Quân chút, để ông tốt với Ngọc Hoàng Đại Đế. Tế xong táo đường rồi phân phát cho bọn ăn. Đương nhiên, chỉ có thể là nam tử mới được cúng ông táo, nữ nhân thể làm, Chu Vũ Hàm nghe tập tục này có vẻ nghiêm trọng, về sau đỡ nàng càng đỡ phiền phức chút.

      (**) hay còn gọi tết Táo quân.


      Đến ngày thứ hai, cả nhà cổ động viên muốn tổng vệ sinh. Thực ra phòng ở mới có bẩn nhiều, nhưng Vương thị đây là quy củ cần phải làm, muốn đem năm xúi quẩy cùng cùng vận xui đuổi để nghênh đón năm mới đến.


      Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, phải làm bánh bao thịt, thịt heo xào rau cải xanh, phải đem đồ ăn cùng thịt heo nấu cho tốt. Mệt đến nỗi hai cái cánh tay Chu Vũ Hàm đều mỏi. Phải giúp Vương thị hấp bánh bao, nhà bọn họ ít người cho nên cùng Trương gia cách vách làm chung để hấp với nhau. Trước kia đều là Trương gia hấp bánh, nhưng năm nay Chu gia tu bổ phòng ở mở rộng rồi, liền quyết định làm trong nhà của Chu gia.


      Sáng sớm Vương thị gọi Chu Vũ Hàm dậy, là để nàng trông lửa. Chu Vũ Hàm nghĩ lửa này còn muốn trông như thế nào? Sau này mới biết được, lửa thể quá lớn cũng thể quá , nếu bánh bao hấp ra rất cứng thể ăn. bên trông lửa nhàm chán, Chu Vũ Hàm sưởi tay ấm áp liền lấy hầu bao ra thêu.


      Thím Trương cũng chính là nương Đản Đản vừa tiến vào liền trêu ghẹo : "Ui, nương cháu chưa gả vội thêu đồ cưới rồi, cháu muốn gả sớm như vậy hả?"


      Chu Vũ Hàm bị thím ấy vậy thấy ngượng ngùng, muốn đứng lên ra ngoài cũng ngại. Vừa vặn Trương gia nãi nãi vào : "Ngươi cho là ai cũng mạnh mẽ giống ngươi, biết e lệ?"


      cái này, thím Trương lại thấy xấu hổ, người ở trong phòng đều nở nụ cười. Vương thị còn đến thời gian trước đây thím Trương sinh đại nữ nhi mập mạp thế nào. Vừa đến cái này, thím Trương lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, khoe bộ dáng đứa đáng . Hai nàng dâu ở bên cạnh cũng giúp. Thím Trương gả đến Trương gia sinh ba nam hài nữ nhi, đều thành thân, Đản Đản là nhất. Người nhà tính tình đều hùng hùng hổ hổ, thím Trương thích nhất là loại người ruột cong cong vẹo vẹo, chuyện mệt chết, cho nên tìm nàng dâu đều là người thành nhanh nhẹn.


      Trò chuyện hồi, chín bánh bao hấp mẻ đầu , Đản Đản cùng Tiểu Hải khẩn cấp cầm lấy ăn, ăn đến cái thứ ba bụng liền no căng, hai người lại bắt đầu náo gói bánh bao, Vương thị cho mỗi người cục bột chơi đùa.


      Hai nhà có sáu nữ nhân đồng lòng hợp lực nặn bánh bao rất nhanh đều hấp xong, trời bắt đầu tối dần. Hai người Chu Đại Phúc cùng Trương đại thúc trở lại cầm xấp câu đối, sáng sớm hai người phải đến nhà Vương phu tử giúp đỡ Vương phu tử làm việc, bởi vì Vương phu tử lớn tuổi, có con ở bên cạnh. Người trong thôn cách vài ngày đều đến giúp đỡ Vương phu tử chẻ củi, nấu nước, dọn nhà,…. Hôm nay hai người giúp đỡ làm xong việc, Vương phu tử viết câu đối cho bọn ông cầm về.


      Về nhà, Chu Đại Phúc liền sang năm để Tiểu Hải viết câu đối. Đản Đản cũng đòi năm nay phải đọc sách, Trương đại thúc vừa nghe con cảm thấy rất có tiền đồ, hai đứa con trai khác cũng được đọc sách, đứa này là nhất, lập tức đồng ý. Vài năm sau, Trương đại thúc cảm thấy quyết định của ông năm đó vô cùng chính xác.


      Về phần cơm chiều đương nhiên vẫn ăn bánh bao, Chu Đại Phúc ăn vẫn thấy ngon. Tiểu Hải ăn suốt ngày, còn hứng thú ăn bánh bao nữa, ăn cái liền có khẩu vị. Chu Vũ Hàm cũng cảm thấy khẩu vị dậy nổi, dù cho ăn cái gì mà ăn nhiều cũng đều chán như vậy .


      Chờ buổi sáng ngày hôm sau liền bắt đầu dán câu đối, ngay từ đầu Chu Vũ Hàm còn biết dán trái phải thế nào, nhìn cha dán rất nhanh nhẹn liền hỏi ông, ông ngày hôm qua Vương phu tử cách dán cho ông biết lần. Chu Vũ Hàm cười ngất, tốt xấu gì chị đây cũng là sinh viên chưa tốt nghiệp làm sao liên câu đối*** thế nào cũng phân biệt được. Nhìn nửa ngày, Vương thị nàng đừng thêm phiền nữa liền túm nàng rồi.

      (***) liên câu đối : liên là cặp câu; đối là sóng đôi / đối nhau. Đối liên là cặp câu sóng đôi / đối nhau


      Ngày hai mươi tám, Vương thị nấu nước nóng để toàn gia tắm rửa chuẩn bị nghênh đón tết trừ tịch, Chu Đại Phúc đem râu cạo sạch . Suốt đêm Vương thị đem quần áo giặt sạch, nếu giặt hết phải kéo dài tới sang năm, nhà nông dân làm sao có nhiều quần áo để đổi như vậy.


      Đến ngày ba mươi, sáng sớm Vương thị bắt đầu vội vàng nấu cơm, cũng giết con gà, Chu Đại Phúc giúp đỡ nhóm lửa, hồi cho lửa lớn hồi muốn lủa , hai người phối hợp thiên y vô phùng (vô cùng ăn ý).


      Tiểu Hải đứng ở bên cạnh, đồ ăn gì chín đều đưa cho nó nếm thử, Chu Vũ Hàm vào thấy có ít đồ ăn, thịt gà kho tàu, bánh trôi thịt, còn có cá, có thịt heo, lần trước còn thừa lại chút thịt dê. Lúc Vương thị mua thịt còn lấy thêm ít xương to, mang về nhà hầm canh, buổi tối chuẩn bị ăn lẩu. Đây là muốn đem đồ ăn năm ăn luôn lần sao? Rau dưa cũng có mấy, tất cả đều là thịt.


      Nhân gia mừng năm mới đều có chút thịt cá, để đứa ăn no. Huống chi năm nay Chu gia buôn bán cũng lời ít tiền. Đương nhiên muốn bồi bổ cho tốt. Chu Vũ Hàm đến trước viện thấy các nhà khác cũng náo nhiệt. Có tiểu hài tử cầm thức ăn ở trước mặt đồng bọn khoe khoang vòng lại đặt trở về bỏ vào miệng ăn.


      Tiếng cười của mọi người tựa hồ như nghênh đón năm mới đến. Chu Vũ Hàm nhớ tới đời trước lễ mừng năm mới luôn lạnh tanh, ăn cơm chiều xong sớm rồi đến nhà thúc thúc, nhìn nhà ba người bọn họ, Chu Vũ Hàm cảm thấy chính mình dư thừa. Ngay từ đầu còn có thể trốn ở trong chăn tủi thân khóc, sau này cơm nước xong liền lập tức trở về. Đến nơi đây, nàng lâu nghĩ tới đời trước, bỗng nhiên có chút cảm khái.


      Đến buổi tối, cả nhà ngồi ở trước cái bàn, nghe Chu Đại Phúc lên tiếng tổng kết, Chu Vũ Hàm lý giải ý ông chính là ngừng cố gắng, sang năm lại cố gắng kiếm tiền. Lời mang tính lãnh đạo cỡ nào a. xong rồi ăn cơm, Vương thị sớm thể ăn, bởi vì cá này đại biểu 'Giàu có' cùng 'Hàng năm sung túc', tượng trưng cho tài phú cùng may mắn năm sau .


      Cả nhà cơm nước xong, khâu đoạn kế tiếp chính là thời điểm Tiểu Hải chờ mong nhất, phát tiền mừng tuổi. Lúc trước Vương thị và Chu Đại Phúc mỗi người cho văn tiền liền đuổi rồi, năm nay kiếm thêm được chút tiền nên mỗi người cho mười văn, làm Tiểu Hải vui vẻ nửa ngày. Phát tiền mừng tuổi xong toàn gia phải đón giao thừa, phải chờ tới hôm sau mới mở cửa tiếp đón thần tài vào nhà. Tiểu Hải thức nổi sớm ghé vào đùi Vương thị ngủ, Chu Vũ Hàm cũng ngủ gà ngủ gật, muốn mở mắt ra mà được, nhưng nàng còn là tiểu hài tử nữa nên thể trực tiếp nằm xuống ngủ, chỉ có thể ngồi ngáp.


      Tưởng Văn lôi kéo đệ đệ ngồi đối diện giường : "Tiểu Võ ! Năm mới sang năm có người ở cùng chúng ta. Còn có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng ta ăn." xong chính mình nhịn được cũng nở nụ cười.


      "Phải làm đồ ăn ngon hơn huynh nhé , nhiều người mừng năm mới cũng náo nhiệt hơn. Qua hai năm chừng lại càng náo nhiệt." Tưởng nhị lang xem đại ca trương ra bản mặt tươi cười, trong lòng cũng thấy vui vẻ. Trọng yếu nhất là về sau còn người làm đồ ăn khó ăn đến tàn phá nữa.


      "Cũng đúng, qua vài năm nữa để chị dâu đệ tìm cho đệ nàng dâu, chúng ta càng náo nhiệt hơn." Tưởng đại lang cố ý trêu ghẹo .


      như vậy làm Nhị lang càng ngượng ngùng, và huynh trưởng đều là người thích chuyện. Hôm nay nhiều lời trêu ghẹo như vậy thấy dễ dàng rồi.


      Nhà chỉ có hai người, mừng năm mới hàng năm đều là Tưởng đại lang nấu cơm sau đó có nhị thẩm lại giúp đỡ làm vài việc, mỗi lần làm nhiều đồ ăn lắm, nếu hai người ăn hết cũng lãng phí. tại nghĩ đến về sau có người nấu cơm, cả người Tưởng đại lang bỗng nhiên lên tinh thần ít.


      Chu Vũ Hàm ở nhà bỗng nhiên đánh hắt xì cái, Vương thị tưởng rằng nàng sắp bị đông lạnh, giờ tý vừa qua Chu Đại Phúc liền đốt pháo, Vương thị lập tức kêu nàng ngủ. Chu Vũ Hàm cũng gắng được, liền ngủ ngay. Nếu trước kia thức đến hai ba giờ sáng cũng có vấn đề gì, nhưng tại ngủ sớm sáng cũng dậy rất sớm.


      Nhà ai mà có nương, nàng dâu ngủ đến mặt trời phơi mông cũng bị nước miếng của người dân dìm chết đuối. Mấy tháng ở đây có thói quen thức đêm, nếu thức đêm, hậu quả ngày hôm sau chính là dậy nổi.


      Vương thị kêu nàng lâu mới tỉnh dậy, còn Tiểu Hải lập tức dẫn theo tiểu hài tử tiến vào nhà mà thấy nương chưa rời giường rất dọa người. Tiểu Hải cùng bạn bè ra ngoài chúc tết từng nhà. là chúc tết kỳ thực chính là muốn ăn ở mỗi nhà thôi. Điều này Chu Vũ Hàm nghiêm trọng khinh bỉ.


      Chờ nàng thu thập xong, Tiểu Hải mang theo bọn Trụ Tử, Đản Đản đến nhà mình, mấy bé củ cải**** cùng gọi thím, đại thúc chúc mừng năm mới tốt lành. Vương thị lập tức lấy ra ít đồ ăn phân phát cho bọn . Lấy xong đồ ăn ,bang bé củ cải tiếng cám ơn rồi đến nhà khác.


      Chờ buổi tối Tiểu Hải về nhà, Chu Vũ Hàm vừa thấy đệ ấy thu hoạch được nhiều thành quả còn muốn nhảy dựng lên, thực ít nha. Còn có mấy đồng tiền nữa. Tiểu Hải thấy tỷ tỷ nhìn ăn còn tưởng rằng Chu Vũ Hàm cũng muốn ăn, hào phóng đưa cho nàng mấy cái. Chu Vũ Hàm nhất thời quẫn bách.

      (****) bé củ cải : chỉ những em bé còn
      thuytAliren thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Mời các bạn theo dõi các chương mới nhất tại havucu.blogspot.com & phongtuyetlau.wordpress.com

      Chương 15: Mở cửa hàng

      Edit: Dứa Dứa
      Beta: Thiên Hạ

      Mùng hai phải về nhà mẹ đẻ, sáng sớm Chu Đại Phúc cùng với Vương thị chuẩn bị đồ để mang , xóc nảy nửa ngày đến Vương gia thôn vừa vặn giờ ăn cơm trưa. Lí thị đứng ở cửa chờ như cũ. Thấy Vương thị đến lập tức dẫn bọn họ vào trong nhà, cả nhà chờ cơm bọn họ. Chu Vũ Hàm vào liền thấy mọi người ngồi đông đủ ở đó.

      Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy hai người dượng, đều là người thành và nhân hậu, chẳng qua dì Cả xem ra có chút linh hoạt, dì Hai là người rất thành . ánh mắt nhìn qua dì Hai lập tức ngồi im, khó trách dì Hai được lòng mọi người như vậy. ra làm chủ quán. Cũng có thể thấy được, đến bà ngoại cũng thiên vị người thành , bằng các nữ nhi gả đều chọn người thà rồi.

      Mấy con trai nhà dì Cả cưới vợ, có hai tôn tử. Hôm nay nàng dâu và tôn tử cùng đến, hai tiểu gia hỏa tinh linh cổ quái vừa nhìn thấy có người đến lập tức đứng lên chúc tết, Vương thị cười tủm tỉm lấy ra mấy đồng tiền cho bọn . Nhà dì Hai cũng có hai cháu , con thành thân, có nàng dâu mang thai nên ở nhà có tới. Nữ nhi so với Chu Vũ Hàm có chút hơn, vừa thấy chính là tiểu nữ ngoan ngoãn.

      Cơm nước xong hai mợ thu dọn bàn ăn, hôm nay mợ cái gì, nhưng mặt viết ta rất khó chịu. Nhưng cả nhà đều mặc kệ mợ ấy.

      Tiểu Lan lôi kéo Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Điệp, nữ nhi của dì Hai vào phòng. Tiểu Lan và Chu Vũ Hàm đều đính hôn, hai người tâm về đồ cưới rồi làm thế nào để dưỡng nhan. Chu Vũ Hàm xem Tiểu Điệp ở bên cạnh có chút được tự nhiên liền chủ động hỏi nàng bình thường ở nhà làm gì? Nàng đều thành đáp lại, hơn nữa còn hỏi lại chút các nàng thích làm gì? Ba người tán gẫu rất vui vẻ, Chu Vũ Hàm cảm thấy mợ cực phẩm lại có thể như dì Hai, sinh ra hai đứa đặc biệt nhu thuận.

      Đợi đến lúc chạng vạng, tất cả đều cáo từ ra về, Lí thị biết nhà nàng ngày mai còn muốn ra ngoài chúc tết mọi người nên có giữ bọn họ lại. Xóc nảy nửa ngày mới trở về nhà, Chu Vũ Hàm lạnh đến run cả người, môi đều tím tái. Vương thị lập tức đốt kháng nóng lên, để nàng ngồi vào trong, thế này mới có thể tốt hơn chút.

      Mấy ngày tiếp theo, bọn họ cũng ra ngoài, chủ yếu là thân thích của Chu Đại Phúc rất ít, chỉ có nhà đường thúc tết bái vào cuối năm rồi. Còn có Tưởng đại lang cũng tới chào hỏi lúc trong năm, thực ra còn chưa có thành thân có thể đến hoặc đến, nếu đến thể nhân gia coi trọng nương đó. Vương thị cao hứng ,miệng cười thể khép được, thẳng Tưởng đại lang hiếu thuận. nữ nhi về sau có phúc phần, vừa thấy liền biết là người nhân hậu.

      Thực ra Chu Vũ Hàm cũng rất vui vẻ, cảm thấy như vậy là người thương và tôn trọng thê tử. Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Vũ Hàm cảm thấy yên tâm, tuy rằng bộ dạng tuấn tú lắm, nhưng lại rất có sức quyến rũ, phải tiểu bạch kiểm. Nữ nhân cổ đại tương đối thiên vị tiểu bạch kiểm có ngoại hình thư sinh, nhưng Chu Vũ Hàm nghĩ như vậy, nàng cảm thấy nam nhân như vậy có khí khái của nam tử.

      ngày này Chu Vũ Hàm có điểm vui vui, chính là trượng phu tương lai, là nam nhân về sau cùng nàng chung hoạn nạn, tia tình nguyện trong lòng cũng tan thành mây khói, nàng bắt đầu chân chính chờ mong tới hôn lễ.

      Tưởng đại lang nhìn thấy nàng cũng rất vui vẻ, nương nhắn nhưng khéo léo, cười rộ lên thấy hai má lúm đồng tiền , ánh mắt đen láy hấp dẫn người khác. bỗng dưng tưởng tượng đến thân ái lên trong ánh mắt nàng. bỗng nhiên bị ý nghĩ này dọa sợ, nhưng lại cảm thấy đây là đương nhiên. Thời điểm về nhà còn có chút vui sướng. Buổi tối ngủ nằm mơ , mơ thấy ánh mắt nương tử cười tủm tỉm nhìn , ngày hôm sau lúc thức dậy sờ vào quần lập tức đỏ mặt, chạy nhanh đứng lên thay quần áo. May mà có ai biết. Lại chờ mong thành thân sớm, khi đó có thể danh chính ngôn thuận thân mật với nàng.

      Qua vài ngày, Chu Vũ Hàm đề xuất muốn đem cửa hàng trong thành trang hoàng chút, lại mua mấy cái bàn mới. Nhưng Vương thị và Chu Đại Phúc chỉ nghĩ trong nhà cũng có hai ba cái bàn, nếu trong khoảng thời gian này mua thêm đồ mới mà kiếm lại tiền mua được đồ cưới.

      Hai người bán thử trước vài ngày nhìn xem có kiếm được tiền rồi mới trang hoàng. Chu Vũ Hàm cố gắng thuyết phục bọn họ, cần phải làm hai cái kệ giống dạng cái bàn dài, lại bảo Tiểu Hải viết lên mấy khúc gỗ mộc từ đến hai mươi chữ số, lại bảo thợ mộc khắc lên.

      Ngày thứ hai, đường mua ít thịt với rau dưa cùng chút đậu phộng, tỏi hành linh tinh. Vũ Hàm và Vương thị ở nhà rửa bát đĩa, dùng rổ đem phơi nắng hong khô. Ngày thứ ba, sáng sớm Chu Đại Phúc dẫn theo Chu Vũ Hàm chợ, Chu Vũ Hàm mua ít xương, chân giò heo. Cùng Chu Đại Phúc đem vào bên trong chuẩn bị, Chu Vũ Hàm bắt đầu hầm canh. Buổi tối Chu Đại Phúc trở về đem đồ ăn giao cho Vương thị cất toàn bộ, ngày mai bắt đầu bán. Chu Vũ Hàm tìm người đánh xe chính là sư phụ Khai, nhờ ông đưa Chu Đại Phúc về nhà trước, rồi đến đón nàng về sau.

      Chờ đến buổi tối mọi người đều đến, Chu Vũ Hàm cho bọn họ nếm thử chút để đánh giá xem hương vị thế nào, ngày mai cứ làm theo như vậy tốt rồi.

      Buổi sáng, Chu Đại Phúc đốt lửa bếp lò, ông làm từ đêm qua đến giờ xương sống đều mệt mỏi.

      Đợi đến giữa trưa người khách cũng có, Vương thị có chút sốt ruột. Chu Vũ Hàm vội nghĩ tới chiêu bài còn chưa có chuẩn bị. Chạy nhanh mua ít giấy nhờ Tiểu Hải viết lên, lại nhờ Chu thị thoa chút hồ dán ở bên ngoài bắt đầu thét to: "Mọi người qua lại nên bỏ lỡ, bổn điếm mới khai trương có mua hàng có tặng kèm. Mua ba xâu thith tặng thêm xâu đây."

      Lập tức có người chạy tới hỏi cái này là cái gì, bán thế nào ? Chu Vũ Hàm lại kêu: "Đồ ăn mặn văn xâu; thức ăn chay văn hai xâu, bốn văn mười xâu. Mua càng nhiều càng tiện nghi". Có phải cảm thấy đoạn thoại này rất quen thuộc ? Kỳ thực Chu Vũ Hàm chỉ biết kêu mỗi lời thoại này.

      Quả nhiên có ít người vào quán, Chu Vũ Hàm vào, hỏi mọi người lấy món gì, rồi Vương thị tính tiền. Dựa theo từng người mà bỏ vào gia vị họ thích. Ép buộc nửa ngày cũng bán xong, còn có ít người chưa kịp đến ăn, Chu Vũ Hàm bọn họ ngày mai quay lại, vẫn vào giờ này. Có người ăn xong rồi cảm thấy canh súp này hương vị rất đặc biệt liền hỏi có bán để mang về nhà , Chu Vũ Hàm bán. Nhưng lại có bát, bọn họ mỗi người thêm ba văn tiền, chợ bát cũng bán ba văn cái. Ngày mai cầm bát đến rồi lấy tiền lại, còn nhờ Tiểu Hải ở từng cái bát viết kí hiệu nhà họ Chu, để tránh xuất nhầm lẫn.

      Bán xong, Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc mua đồ ăn, Vương thị ở nhà rửa chén. đường mua cải trắng, rau xanh, khoai tây, nấm đông , còn có đậu phụ, sáng sớm ngày mai chỉ cần chuẩn bị là được. Lại mang theo xương lợn trở về hầm canh. buổi chiều, cả nhà lại bắt đầu vội vàng xoay quanh.

      Đến buổi tối Vương thị đem tiền ra tính, vừa thấy ngày có hơn bốn trăm văn, Chu Vũ Hàm đưa tiền nhờ bà mua đồ ăn, chỉ mất có nửa. Chu Đại Phúc cùng Vương thị cảm thấy như vậy cũng tốt, cần cực nhọc vất vả, có thể kiếm nhiều tiền như vậy quá tốt. Chu Vũ Hàm cũng cùng bọn họ tranh luận, con người dễ dàng thấy đủ mới sống vui vẻ được.
      thuytAliren thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16 : Bán Súp


      Edit: Dứa Dứa
      Beta: Thiên Hạ

      Bởi vì ngày hôm qua bận quá, Chu Vũ Hàm ngủ rất say giống như lúc đầu mới tới khi ngủ còn lạ lẫm chưa quen. Lúc thức dậy tinh thần vô cùng phấn chấn, bề bộn chuẩn bị hồi liền trông thấy ít khách nhân vào quán. Chu Vũ Hàm tưởng rằng sáng nay có người đến ăn bún thập cẩm cay? Vậy mà khách nhân vừa vào quán gọi bát súp để uống, còn có người mang theo bánh bao ăn chung với súp. Chu Vũ Hàm đổ mồ hôi thôi ah! Chẳng lẽ mình khai thác ra con đường phát tài khác sao? Vấn đề này cần đáng giá suy xét.

      Trong đó, có nguyên nhân là người ta nghĩ nhà mình mà mua thịt về nấu canh quá đắt, bây giờ văn tiền lại có thể uống chén, cả nhà chỉ tiêu mấy văn tiền là được, còn tiết kiệm được tiền củi lửa. Chính là do Chu Vũ Hàm hầm súp uống rất ngon, cơ bản là phải để lửa hầm ngày, canh xương chỉ cần để lửa lớn uống ngon, nhà ai có việc gì mới hầm lâu như vậy. Nàng còn dựa vào phương pháp giống ở đại khi hầm bỏ vào ít sơn trà, táo đỏ các loại bên trong, tuy rằng cần nhiều lắm nhưng hương vị vẫn ngon.

      Lúc này Chu Vũ Hàm lại có ý tưởng, chuẩn bị buổi tối cùng thương lượng với Chu Đại Phúc. Lúc Vương thị đến với Chu Vũ Hàm thể tiếp tục bán súp nữa bằng đến giữa trưa và buổi tối đủ bán.

      Chu Vũ Hàm lại nghĩ thể đem khách hàng đuổi , với cha tranh thủ thời gian lên quán thịt mua nhiều mang về, tốt nhất mua thêm hai cục xương, lại mua cái nồi lớn trở về chuyên dùng nấu súp. Bây giờ còn là sáng sớm, nếu hầm đến buổi tối là vừa vặn bán. đến lát, Chu Đại Phúc đầu đầy mồ hôi trở lại, Chu Vũ Hàm đau lòng cha, ông sao thuê người mang về nhà cho mình, ra Chu Vũ Hàm cũng biết ông nỡ bỏ số tiền này.

      Lần này lại đến Chu Vũ Hàm luống cuống tay chân, mới phát còn nhiều củi để nhóm lửa. Chu Đại Phúc hỏi có cần về nhà lấy thêm , Chu Vũ Hàm nghĩ qua lại như vậy rất mất thời gian, nếu mua than vậy. Chu Vũ Hàm lại sợ Chu Đại Phúc nỡ bỏ tiền, liền giải thích nếu quay trở về lại trì hoãn thời gian, chúng ta làm như vậy có thể bán được bao nhiêu bát? Chu Đại Phúc ngẫm lại cũng đúng rồi chạy nhanh mua than.

      Giữa trưa, người đến ăn bún thập cẩm cay nhiều, nhưng người đến mua súp cũng ít. Đến tối, người đến ăn súp cũng giảm bớt, cũng có người trả hai văn tiền mua đồ ăn. Cũng có người mang bát của mình đến mua mang về nhà uống. Thịt xiên rất ít người mua, Chu Vũ Hàm nghĩ thầm may mắn trời vẫn lạnh bằng thịt hư mất rất lãng phí. Buổi tối đến lúc tính tiền, Vương thị đem tiền đổ ra đếm còn bị giật mình, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn trăm văn đấy. Vương thị khó có khi được hào phóng cho Tiểu Hải mấy văn mua đồ này nọ.

      Lúc tối nàng liền thương lượng với Chu Đại Phúc và Vương thị : "Cha mẹ, nếu thích cần bán bún thập cẩm cay nữa, chỉ cần bán súp cũng kiếm được tiền, cũng phiền hà gì."

      "Cha nó à, cũng đúng đấy. Tôi đứng lâu ở quán cũng lo lắng việc trong nhà. Nếu tôi nhờ tẩu tử nhà Trương gia giúp cho gà ăn mãi cũng được. Sắp đến đầu xuân rồi, tôi còn nhờ nương tôi ấp cho mấy con gà con, còn nuôi mấy con lợn. Làm sao có thời gian mỗi ngày đều ở đây?" ra chủ yếu ở đây có người cùng bà tán gẫu bát quái, nên có chút nhàm chán.

      "Cũng sắp lập xuân rồi, thời gian nữa phải gieo hạt, sau này càng nhiều việc, trong nhà bận rộn thể phân thân." Ở trong suy nghĩ của Chu Đại Phúc làm ruộng mới là quan trọng nhất.

      "Nếu chúng ta mướn người . Chúng ta có thể bán các loại canh khác rồi hỏi Triệu chưởng quầy có biết dược thiện đại phu ? Giới thiệu cho chúng ta người. Chúng ta còn có thể bán thêm dược thiện, cho ông ấy phần lợi nhuận. Con nán lại ở trong thành trước, cha mẹ có việc cứ trở về nhà ." Tạm thời, Chu Vũ Hàm cũng thể nghĩ được phương pháp nào hay hơn.

      "Tiểu Hàm, cha nó à, nếu chúng ta đừng làm buôn bán nữa, chúng ta cho thuê ! năm còn có mấy chục lượng bạc đấy. Làm buôn bán còn an toàn đâu." Vương thị cảm thấy người trong nhà có khả năng làm ăn buôn bán.

      Chu Vũ Hàm nghe Vương thị xong cũng buồn bực. Nhìn về phía cha, bề ngoài giống như ông cũng có suy nghĩ này. Cái này thể được, về sau còn nhiều chỗ phải tiêu tiền đây này. Có chút tiền ấy mỗi năm đủ thế nào được. Vừa vặn thấy Tiểu Hải ngồi ở bên ngoài luyện chữ, chớp mắt có đối sách.

      "Cha, nương, hai người phải thay Tiểu Hải ngẫm lại . Chúng ta cho thuê rồi, Tiểu Hải còn có mấy năm nữa chừng có thể thi đậu tú tài thậm chí làm cử nhân, đến lúc đó cần chuẩn bị rất nhiều tiền. Cho dù về sau thi đậu, đệ ấy cũng thể ở trong thôn mãi. Chúng ta lấy tiền ở đâu ra mua tiểu viện trong thành cho Tiểu Hải? Chẳng lẽ, cha mẹ muốn Tiểu Hải cưới nàng dâu ở nông thôn. Con phải nàng dâu ở nông thôn tốt, nhưng Tiểu Hải về sau là người đọc sách, nếu cãi nhau làm sao địch nổi người ta. Mà nếu cưới nàng dâu ở trong thành đủ tiền lấy vợ. Có phải ạ? Bây giờ chúng ta chỉ có bán súp có thể kiếm được hơn hai trăm văn tiền tính ra nếu bán được mười ngày là hai lượng bạc. Về sau có nhiều món hơn, càng kiếm được nhiều tiền!" Chu Vũ Hàm xem vẻ mặt hai người có chút chuyển biến, càng thêm gắng sức, kết quả đến miệng lưỡi khô khan. Trong tâm suy nghĩ vì sao mỗi lần thuyết phục cha mẹ đều phải dùng đến Tiểu Hải làm lá chắn mới được, trong lòng có điểm ghen tị.

      Vương thị và Chu Đại Phúc nghe xong cũng cảm thấy Chu Vũ Hàm như vậy là có đạo lý.

      "Nếu , buổi tối tôi làm việc rồi ngủ lại nơi này, sau đó buổi sáng về nhà, còn buổi sáng mẹ con đến quán rồi buổi chiều lại trở về. Như thế hai bên đều chậm trễ công việc." Chu Đại Phúc càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tốt. Vương thị nghe xong cũng cảm thấy tệ, nhưng mà Chu Vũ Hàm cảm thấy lại nhiều như vậy mệt mỏi nhưng hình như lại có biện pháp nào khác. Trong khoảng thời gian này mình đều ở nơi này, chờ mình lập gia đình xong nhìn xem còn tiền mua con trâu ?

      "Cha, con có cách, con hỗ trợ ở chỗ này trước, nương về nhà trước . Buổi tối hàng ngày cha đều đến giúp con, chờ thêm hai tháng nữa nhà chúng ta mua con trâu . Có thể dùng làm ruộng, cũng có thể làm xe trâu còn có thể chở theo bó củi từ nhà đến!" Chu Vũ Hàm ra ý tưởng này Chu Đại Phúc cảm thấy rất hay, thực ra ông cũng muốn mua trâu nhưng mua con bê mất năm lượng, nếu mua trâu trưởng thành là mười lăm lượng.

      "Nhưng mà giá y của con làm sao bây giờ? Còn chưa có thêu xong đâu!" Vương thị có chút lo lắng về việc xuất giá của nàng, còn lập gia đình nữa, nếu giá y còn chưa may xong bị người ta ra phải mất mặt ư?

      Chu Vũ Hàm bảo bà ngày mai đưa qua cho mình, buổi tối làm tăng thêm chút thời gian, dù sao cũng nhanh chóng xong thôi. Người nhà cứ quyết định như vậy. Sáng sớm hôm sau Chu Đại Phúc dẫn theo Chu Vũ Hàm đến tửu lâu tìm Triệu chưởng quầy giúp đỡ. Triệu chưởng quầy nghe xong cảm thấy biện pháp này rất hay, dù lợi nhuận kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng kiếm được món tiền . Vì vậy giúp đỡ bọn họ lưu ý chút, Chu Vũ Hàm còn tìm người thành đáng tin cậy là tốt nhất.

      gặp Triệu chưởng quầy kia xong, Chu Vũ Hàm liền chuẩn bị mua nguyên liệu nấu món súp, nàng nghĩ muốn bán những thứ này phải dựa vào lợi ích, thực tế và tiện nghi. Bây giờ trời còn lạnh có thể nấu canh bổ dưỡng ví dụ như canh gà, canh bách hợp hạt sen rất thích hợp cho nữ nhân uống, phụ nữ ở cữ cũng có thể uống canh giò heo hầm đậu phộng. Chờ mua xong toàn bộ đồ ăn tiêu hết tiền lời của hai ngày trước, còn thừa lại năm trăm văn, thực ra Chu Vũ Hàm dám mua nhiều, quý ở chỗ hiếm có, còn mua ít gia vị. Ngoài ra còn mua thêm mấy cái nồi để nấu súp.

      Về nhà vẫn thấy Vương thị bán được ít bún thập cẩm cay so với tình tình hai ngày trước bán cũng chênh lệch nhiều, lập tức đứng ở trong hành lang ra: "Các vị, ngày mai chúng tôi bắt đầu bán các loại súp khác, nam nữ già trẻ đều có, còn thích hợp cho phụ nữ ở cữ uống! Đương nhiên giá tiền cũng có cao có thấp, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn. Ngày mai ai mua nhiều hơn ba văn tặng chén súp văn. Hi vọng ngày mai mọi người đến ủng hộ."

      Lập tức có người : "Chỉ cần tiểu nương tử hầm canh ngon như thế này, vừa lợi ích vừa thực tế mỗi ngày chúng tôi đều đến ủng hộ quán ăn."

      "Đúng vậy! Nương tử nhà ta cũng thích uống. Nếu có canh ngon ta cũng đến mua."

      Nghe thấy mọi người phản ứng nhiệt liệt như vậy, Chu Vũ Hàm cảm thấy thành công nửa.

      "Hi vọng mọi người dẫn theo em bằng hữu nhà mình đến chiếu cố nhiều hơn. Vậy…, mời mọi người tiếp tục ăn cơm ." Chu Vũ Hàm xong câu cuối cùng liền ra đằng sau. Buổi chiều, Chu Vũ Hàm bắt đầu hầm canh, còn phải trông lửa, thể cho lửa quá cũng thể cho lửa quá lớn, vẫn là dùng ga tốt hơn. Muốn lớn vặn lớn, muốn vặn .

      Buổi chiều Vương thị về nhà trước, ngày mai chính là mười lăm tháng giêng, là cũng thể luôn phiền hà người ta nhiều được! Vả lại các việc trong nhà cũng loạn thất bát tao (lộn xộn , bừa bãi , lung tung) nên thể trở về nhà.

      Chu Đại Phúc cũng được, ngày mai ông xem xét lại để buổi tối có thể về nhà đổi lại cho Vương thị hay ? Chu Vũ Hàm muốn để cho bà ngồi xe ngựa về, nhưng bà chịu, là trời lạnh bộ chút để rèn luyện thân thể cũng tốt, lại cái gì quan trọng bớt được tiền cứ bớt .

      Sáng sớm hôm sau, Chu Vũ Hàm bắt đầu mang súp ra làm mẫu. Ở phía trước viết giá canh gà với canh hầm xương là văn bát, canh bách hợp hạt sen cùng canh vịt nấu măng là hai văn, canh giò heo đậu phộng với canh bồ câu là ba văn. Đương nhiên muốn ăn thêm thịt lại thêm tiền phần canh, vậy mà người đến ăn cũng ít. Bởi vì để ở bên ngoài cũng có chỗ giữ ấm, chỉ có thể ai muốn ăn nàng gọi Chu Đại Phúc bưng ra, tương đối phiền toái. Tối hôm nay thử nghiên cứu xem có thể mang vài cái bếp lò ra bên ngoài ?

      Buổi sáng cũng đông khách mấy, Chu Vũ Hàm dứt khoát để Tiểu Hải thu tiền, qua năm nay nó cũng chín tuổi rồi, cũng nên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Còn bản thân nàng mua mấy cái bếp lò với ít than đá. Để buổi chiều hâm nóng canh.

      Đến giữa trưa dần có nhiều khách hơn, buổi tối người đến cũng ít, nhưng mà buổi tối có nhiều người mua canh mang về, nên số lượng có vẻ đủ. Xế chiều nếu thiếu mua thêm chút nguyên liệu, dù sao khoản tiền thịt này cũng coi như là lợi nhuận vậy! Buổi tối tính tiền vừa thấy liền phát hoảng, trừ tiền mua nguyên liệu còn lời năm trăm văn tiền. Chu Đại Phúc cũng bị dọa, ông vốn chuẩn bị về nhà, nhưng trời lại u, nếu về nhà để Vương thị đến an toàn, đến lại lo lắng cho hai đứa con. kêu người nhắn giùm cho Vương thị, sáng sớm ngày mai để bà tới quán rồi đổi lại cho ông.

      Buổi sáng vừa mở cửa lúc thấy Vương thị vào, vừa nhìn thấy bọn họ hỏi buôn bán lời bao nhiêu, Chu Vũ Hàm biết nương nàng nhìn thấy bọn họ hỏi câu gì đầu tiên? Chu Đại Phúc cũng rất phối hợp trả lời. Vương thị nhìn Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm lập tức lấy tiền ra đưa cho Vương thị. Vương thị đứng ở chỗ kia bắt đầu tính toán. Chu Vũ Hàm có loại cảm giác muốn khóc! Còn chưa có cầm nóng tiền, cứ như vậy còn.

      Chu Đại Phúc về nhà sau đó mỗi ngày đều gánh theo hai bó củi tới đây, ông cảm thấy dùng tiền mua củi có lời, nên mỗi ngày ông đều mang ở nhà tới. Chu Vũ Hàm như thế nào ông cũng nghe, đành mặc kệ ông thôi. Sinh ý bán canh vẫn tệ, nhưng mấy hôm nay Triệu chưởng quầy cũng đưa tin tức gì đến, ngày mai chính là Tết nguyên tiêu, Chu Vũ Hàm nghĩ ngày mai nghỉ buổi chiều trở về nhà ăn tết, Tiểu Hải cũng phải đến học đường rồi.

      Lời editor : trong chương này có chỗ để súp cũng có chỗ để canh, 2 từ này có cùng nghĩa, mình chỉ thay đổi cho nó phù hợp văn phong chút thôi.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :