1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng Sinh Vợ Thương Nhân - Hoa Lệ Bôn Chạy (32) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Edit: Mup Mup

      Beta: Kim Kim

      Nguồn: phongtuyetlau.wordpress.com

      Chu Vũ Hàm có sẵn ý định nên làm sẵn mâm cơm. Vương thị đường về cảm thấy rất vui, bà nhìn sơ lượt càng thư sướng hơn khi thấy Chu Vũ Hàm chuẩn bị xong cơm tối. Vương thị cùng Chu Đại Phúc thưởng thức món rau xanh xào hạt dẻ đều cảm thấy mùi vị rất tuyệt. Chu Vũ Hàm xem thấy phản ứng của bọn họ, cảm thấy có thể cùng bọn họ chuyện mua bán.

      Vì thế Chu Vũ Hàm :

      “Cha, mẹ các người biết đây là cái gì ?”

      Chu Đại Phúc cùng Vương thị nghi hoặc nhìn Chu Vũ Hàm, Chu Vũ Hàm giải thích :

      “Kỳ thực chính là thứ trái cây ai biết núi. Chính là cha giúp con khiêng nó về nhà.”

      Vương thị cùng Chu Đại Phúc hiểu được ý của con ,. Vì thế Vương thị vui vẻ :

      “Ngày mai chúng ta lên núi để kiếm thêm hạt dẻ về nhà .”

      Chu Vũ Hàm như được tiếp thêm sức lực :

      “Cha, mẹ, chúng ta đem cái này bán ! , đây là vụ mua bán cần vốn. Bán kiếm chút tiền, nhà chúng ta có thể nuôi thêm gà vịt trang trải trong nhà. Các ngươi xem Tiểu Hải cũng sắp phải học . Trong nhà chúng ta lại có tiền, nếu làm như vậy Tiểu Hải có thể học được rồi.”

      Chu Vũ Hàm biết ở thời xưa con là quan trọng nhất, đem Tiểu Hải ra cũng có thể xem như thành công nửa.

      Tiểu Hải nghe xong liền dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cha mẹ : “Cha, mẹ con cũng muốn học, mọi người ai cũng được học, con luôn ước mong được đến trường.”

      Chu Đại Phúc cùng Vương thị nghe Tiểu Hải như vậy trong lòng cũng áy náy, trong nhà cũng chỉ có bốn mẫu điền( đất trồng ), mỗi lần giao nạp thuế xong cũng chỉ đủ trang trải trong nhà thôi , gà vịt nuôi trong nhà thiếu dưỡng chất ốm nhom, người cũng đủ ăn, làm sao có tiền nuôi đám gà nhà, bán kiếm chút tiền! Có đôi khi cũng ra ngoài làm việc, nhân tình lui tới, năm cũng chỉ có thể để dành mấy trăm tiền. Làm sao có tiền cho Tiểu Hải đến trường a.

      Chu Vũ Hàm thấy cha mẹ xấu hổ ra mặt liền :

      “Cha, thôi chúng ta bán hạt dẻ dù sao đây cũng là chuyện làm ăn cần vốn, ra ngoài bán hàng cũng có gì mệt, nếu bán hết nhà mình củng có thể ăn.

      Chu Đại Phúc cùng Vương thị vừa nghe cũng thấy có lý a, cùng lắm nhà mình ăn thôi.Sau khi lên núi tìm kiếm được vài ngày. Lúc trở về lưng Chu Đại Phúc cùng Tiểu Hải là hai bao tải to toàn là hạt dẻ, Vương thị cùng Chu Vũ Hàm đem hạt dẻ ra phơi, đợi đến ngày thứ tư khi bề vỏ ngoài của hạt dẻ chuyển sang màu sậm hơn Vương thị cùng Chu Vũ Hàm đem tách vỏ để chuẩn bị đem ra chợ bán.

      Sáng hôm sau, Chu Vũ Hàm cẩn thận lựa riêng số hạt dẻ thành hai phần, khi làm xong mọi việc Chu Vũ Hàm và Chu Đại Phúc cùng ra chợ bán hạt dẻ. Vương thị lo lắng biết có bán hết được 20 cân (1 cân Trung Quốc (市斤, jin) = 10 lượng = 500 g) hạt dẻ đó, ngay từ đầu Chu Đại Phúc cùng Vương thị đều đồng ý chuyện bán hàng này nhưng vì Chu Vũ Hàm cầu xin như vậy nên họ mới miễn cưỡng đồng ý .Tiểu Hải cứ mong chờ vì Chu Vũ Hàm hứa là nếu bán được nhiều ngân lượng mua kẹo hồ lô cho Tiểu Hải. Chu Đại Phúc cùng Chu Vũ Hàm mới thấm thoát mà canh giờ (2 tiếng) trôi qua, Chu Vũ Hàm bắt đầu cảm thấy mệt, từ trước đến giờ có nàng có đường xa như vậy đâu mà còn phải đường trong núi gập ghềnh, khó hơn đường cái gấp nhiều lần. Thấy vậy Chu Đại Phúc : ” con cần chung , nhưng con nhất định phải đòi theo, lúc bắt đầu còn tính là gần nhưng bây giờ có khi phải đến ba bốn canh giờ mới đến chợ.

      Cuối cùng hai người cũng đến bãi quán(chợ), còn chưa tới bãi quán nghe được rất nhiều thanh náo nhiệt, Chu Vũ Hàm cũng nghĩ khi nào đến chợ nghe được nhiều thanh nhưng ngờ chợ xưa còn náo nhiệt hơn chợ bây giờ, đủ thứ thanh hỗn tạp, nào là bán trái cây, bán gà vịt, bán đồ ăn. Cái gì đều có bán hết a. Tất cả chỗ tốt đều bị chiếm hết Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc dành dọn qua góc xó ít ai để y, bên cạnh có vị đại bá( người đàn ông lớn tuổi) thấy vậy liền hỏi: “ các ngươi là lần đầu tiên đến bãi quán?”

      Chu Đại Phúc đáp: “ Đúng vậy, trong nhà có chút đồ bán kiếm ít tiền lời.”

      Người nọ vừa nghe liền : “Nhìn sơ thấy hết, đến trễ như vậy làm sao có vị trí tốt được. Hôm nay con ta có chút sốt nên đến trễ chút thôi cũng còn vị trí nào tốt cả. Chỉ có thể ngồi ở đây.”

      Đại bá kia cũng ngừng chuyện và chỉ cho họ chút kỹ xảo buôn bán giống như khi người mua trả giá lúc bán phải bán cao chút, mặt hàng nào nhiều người mua nâng giá lên vì có cao họ cũng trả giá. Trong lúc đó, ba người thấy người phụ nữ giá quá cao, mọi người quay lại gian hàng đó nữa vì thà. Bà ấy bán được, vì chuyện này còn lan truyền cho hàng xóm láng giềng biết nữa….

      Chu Vũ Hàm nhất thời nghe được nhiều kinh nghiệm, vô thức gật gật đầu, hồi tưởng lại trước kia chỉ biết thị trường của việc mua bán sỉ, ràng là ông chủ lời rất nhiều tiền vậy mà vẫn đưa ra cái mặt rất buồn, mà người mua cũng biết chắc là ông ấy lời được rất nhiều tiền nhưng thấy cái mặt biểu cảm của ông chủ như vậy vẫn là cảm thấy được nhiều lợi hơn. Song phương hai bên đều hài lòng a.

      Chương 6
      Edit: Kim Kim

      Chu Vũ Hàm cùng cha nàng ngồi ở chỗ kia đến nửa ngày, người xem ít , nhưng chung quy vẫn có người mua, đừng đại gia lại càng chưa thấy qua, Chu Vũ Hàm cảm thấy như vậy được, nhất định phải kêu gọi chú ý của người mua.

      Vì thế học người đại thét to: “ qua, lại, cần để lỡ mất. Nhìn xem chút, nhìn cái a! Hạt dẻ tươi mới a, nấu với cái gì cũng ăn rất ngon a. Đại gia mau tới mua a.” Có người nghe thấy như vậy thanh cũng cảm thấy rất kỳ quái, đều lại nhìn cái xem là cái gì. Có người tò mò hỏi: “Tiểu nương tử a, đây là cái gì a? Sao chưa thấy qua a, mua về làm như thế nào a?”

      Chu Vũ Hàm vừa thấy có sinh ý (vụ làm ăn) ngay lập tức giải thích : “Đây là hạt dẻ, ăn tốt lắm, người cầm về nấu cùng chút thịt, già trẻ đều ăn được a! Đây chính là vị thuốc bổ thận, giúp kéo dài tuổi thọ. Ngàn vạn đừng lỡ mất, chúng ta bán cũng cao.”

      Người kia vừa nghe liền mua đến mười cân.

      “Bao nhiêu tiền cân a?” Rất nhiều người tò mò hỏi

      nhiều 30 văn cân, mua nhiều còn giảm . Mua 30 cân giảm ngay 10 văn tiền, có lời . Chỉ có lần này mới giảm giá đặc biệt như vậy, về sau có đãi ngộ như vậy nữa”.

      Mọi người nghe nàng như vậy mỗi người đều phải mua 30 cân.

      Chu Vũ Hàm lập tức gọi cha: “Cha, mau đưa hàng a. Ta lấy tiền “

      Chu Đại Phúc vừa nghe lập tức phục hồi tinh thần : “ Đây, đây”. Thời điểm vừa rồi ông nghe Chu Vũ Hàm thét to còn ngượng ngùng, sau này vừa nghe 30 văn, cân, lại sợ hãi có người mua, sau đó nghe thấy Chu Vũ Hàm mua 30 cân giảm 10 văn, tâm lại hạ xuống , tâm cứ như vậy hồi lên hồi xuống. Ông biết đâu rằng đây là phương pháp buôn bán thường xuyên gặp ở đại.

      Qua hồi liền bán xong, Chu Vũ Hàm chỉ hận mang nhiều chút, Chu Đại Phúc cũng ngồi ở chỗ kia đếm tiền lời, cư nhiên bán được 450 văn. Ở nhà ông tính là 15 văn cân còn nghĩ có người mua, kết quả bán tốt như vậy. Sớm biết mang nhiều chút, còn sợ bán được sao, ngẫm lại cảm thấy có chút đáng tiếc.

      Ông làm cả ngày công mới được mười mấy văn a! Ngẫm lại ngày mai mang nhiều chút, sớm chút.

      Còn lại nửa ngày Chu Vũ Hàm mua hai cây kẹo hồ lô mang về nhà cho Tiểu Hải, còn muốn mua thêm ít đồ vật này nọ, cha nàng cái gì cũng cần mua, trong nhà có chỗ mua về cất ở đâu. Chu Vũ Hàm suy nghĩ đúng vậy, nhà mình phòng ở rất cũ , trận cuồng phong thổi tới phỏng chừng còn gì.

      Lại ở nhà, sang sớm bà mối Lí tới rồi, là nhà trai muốn thành thân sớm chút, liền định ngày vào tháng ba, tính lưu tiểu nương tử ở nhà mình qua năm mới, bây giờ gả quá gấp gáp, sợ nhà đồng ý, hai tháng sau trời lại trở lạnh, cho nên liền định vào tháng 3 năm sau, lúc đó thời tiết cũng ấm lại. Qua vài ngày chọn ngày lành đem sính lễ sang a.

      Vương thị liên tục gật đầu, tuy rằng luyến tiếc nữ nhi nhưng mà lỡ gả ra liền là sầu chết người. Cao hứng hồi lại bắt đầu lo lắng Chu Đại Phúc cùng Chu Vũ Hàm bán biết có được , nếu có thể bán thuận lợi cũng tốt cho Tiểu Hàm mua thêm nhiều đồ cưới. Bằng ở nhà chồng ngẩng đầu lên được.

      Đợi nửa ngày, Tiểu Hải tinh mắt phát bọn họ trở lại, lập tức xông lên đến hỏi: “Cha bán thế nào a, có người mua hay a! Bán bao nhiêu tiền a?” Vương thị thấy Chu Vũ Hàm cầm tay kẹo hồ lô chỉ biết bán có tiền nhưng mà biết bán bao nhiêu, cho nên sốt ruột nghe ngóng.

      bên Tiểu Hải thấy tỷ cầm tay kẹo hồ lô ánh mắt đều sáng lên , hỏi: “Tỷ, đây là mua cho đệ ăn sao, lần trước tỷ phu Thiết Trụ đến mang theo xâu cho , cho đệ ăn ngụm. Đệ muốn lấy cho bọn họ nhìn xem.” xong cầm xâu lập tức chạy. Phỏng chừng là hướng mọi người khoe khoang , kỳ thực kẹo hồ lô lúc này tuyệt rất hiếm, chủ yếu bởi vì đường rất quý . Bỏ tiền mua cho đứa ăn rất ít, nhất là hộ nông dân nghèo khó.

      Chu Vũ Hàm ở bên nhìn mẹ nàng như vậy, đỡ người : “Mẹ, người về nhà liền hỏi a, tốt xấu cho con cùng cha uống miếng nước sau đó lại hỏi a. Người cứ yên tâm ! Bán tốt lắm! Đừng lo lắng. Về nhà cho người.” Vào trong nhà vừa nghỉ ngơi lát Vương thị lại khẩn cấp hỏi thăm, Chu Đại Phúc lập tức đem tiền đưa cho bà tránh bà lải nhải ngừng.

      Vương thị cầm lấy tiền cảm thấy này sức nặng cũng a. Tức thời liền cười tủm tỉm, càng cười càng thấy mắt a. ngày liền kiếm nhiều tiền như vậy nếu mỗi ngày đều như vậy bao nhiêu tiền a, Vương thị nhất thời tâm hồn như uống mật vậy. Vương thị nghĩ hôm nay song hỷ lâm môn liền : ” Cha bọn , tôi ra đầu thôn mua ít thịt về làm chúc mừng. Hôn Tiểu Hàm định rồi … Qua vài ngày mang theo Tiểu Hàm cùng Tiểu Hải về nhà mẹ đẻ tôi chuyến, đem tin tức này với mẹ tôi tránh bà nhớ thương.” Vương thị đem lời Lí bà mối thuật lại lần. Chu Đại Phúc cũng cảm thấy vui vẻ, mua cho ông nhiều thịt chút, chính mình sang nhà đường thúc (chú họ) mời sang ăn cơm chúc mừng.

      Chương 7

      Nguồn:http://phongtuyetlau.wordpress.com/2013 ... -chuong-7/

      Edit: Kim Kim

      đến thân thích nhà Chu Đại Phúc là ít đến đáng thương, ba đời nhà họ chỉ có Chu Đại Phúc và đường thúc của ông là cùng nhà, gia gia (Kim: từ này nghĩa là ông nội, sau này Kim thay thế hẳn các đại từ thành thuần Việt cho mọi người dễ hiểu) Chu Đại Phúc cùng ông nội của chú họ ông là hem ruột, ông nội của ông (Chu Đại Phúc) cũng chỉ sinh cha ông và bác ông, nhưng bác ông buôn, vài chục năm nay (Kim: covert để vài thập niên nghe lâu quá xá ^^) chưa từng về. Mà nhà mẹ đẻ Vương thị thân thích rất nhiều, đừng bảy đại bát dì cả (Kim: hình như ý ở đây là chỉ chỉ chị em họ), em ruột là 5 người, Vương thị xếp thứ 4, con 2 chị và 1 trai, dưới còn 1 em trai, nhưng vì ở khá xa nên các ngày lễ ngày tết mới có khả năng về nhà mẹ đẻ.

      Vương thị đường mua thịt suy nghĩ: khi về nhà mẹ đẻ mang chút gì trở về, trước kia trở về đều luyến tiếc mua cái gì tốt cho mẹ già, chứ cần nhắc đến chị em, cũng thể cứ như vậy mãi a. Lần này có chút tiền, tốt xấu gì cũng phải mua cho cha mẹ chút gì. đến quầy thịt thấy thịt nạc 18 văn cân, thịt mỡ 13 văn, luyến tiếc mua thịt nạc, mua mỡ mất mặt, liền mua nửa nạc nửa mỡ (ba rọi) , 15 văn tiền. Vương thị mua 3 cân, đêm nay làm chút, mang về nhà mẹ đẻ ít.

      đường trở về thông báo tiếng cho chú họ, liền vội vã về nhà nấu cơm . Đợi đến chạng vạng chú họ cùng Chu Đại Phúc chuyện hồi liền ăn cơm . Ở bàn Chu Đại Phúc cùng chú họ chuyện từ thời ông nội tới thời Tiểu Hải, từ ở núi tới trong vườn trời tối đen. Thời điểm bên ngoài, con chú họ là Chu Đại Mộc sang rước cha mình cũng chưa hết chuyện, nghe Chu Đại Phúc phải tam nương nhà bọn họ đòi về nhà mẹ đẻ chừng cả buổi tối cũng chưa xong nên hẹn Chu Đại Phúc ngày mai sang nhà ông ta tiếp tục tán gẫu.

      Chờ tiễn chú họ ra về, đem cái bàn dọn dẹp chút gần đến giờ Tuất, chính là 8 giờ tối thời đại, Chu Vũ Hàm ngừng hỏi Vương thị về canh giờ mới đối ứng được thời gian đại. Vương thị ngồi xuống : “Cha bọn , hôm nay tôi mua nhiều thêm chút thịt, mai mang về nhà mẹ đẻ. Ngày mai ông còn sang nhà chú họ ăn cơm, vậy ngày buổi sáng mai cùng Tiểu Hàm bán hết Hạt Dẻ, giữa trưa về liền sang, giữa trưa ngày mốt tôi trở về”.

      Chu Đại Phúc : “ cần gấp làm gì, ở chơi 2 ngày cũng quan trọng, Tiểu Hàm muốn xuất giá , cũng có thời gian sang chơi như vậy nữa. Buổi sang ngày mai bà sang Trương gia nhà cách vách mua 50 cái trứng gà cho mẹ bà , khi chúng ta vừa thành thân bao lâu cha mẹ cái gì cũng có, bà cũng được vinh quang gì, nhiều thế này năm toàn dựa vào bà chăm sóc con cái, bà cũng vất vả nhiều rồi. Chờ bà trở về mua vài con gà con, vịt nuôi trong nhà, tăng thêm thu nhập”.

      Chu Đại Phúc phen, Vương thị hốc mắt đỏ lên : “ có việc gì này nọ làm chi a! Mẹ tôi cũng thấy nhà ông ít người nên mới gả tôi cho ông, tuy rằng vất vả nhưng có khổ tâm gì, tôi trước đem Hạt Dẻ làm a, buổi sang ngày mai sớm về sớm.”

      Tiểu Hải ngủ, Chu Vũ Hàm ở phòng bếp rửa chén thấy Vương thị vào hỏi: ” Mẹ, con rửa được rồi, người ngủ .”

      Vương thị vuốt tóc Chu Vũ Hàm : “ có việc gì, mẹ đem hạt dẻ buổi tối chuẩn bị cho tốt để cha con với con sớm chút, trở về chúng ta nhà bà ngoại con. Tiểu Hàm trưởng thành, cũng biết chuyện . Chừng nửa năm nữa con cũng lập gia đình, mẹ tại còn có điểm luyến tiếc.”

      Chu Vũ Hàm cười : “Luyến tiếc, con đây gả.”

      Vương thị bị nàng những lời này dở khóc dở cười: “Đừng bừa, con mau ngủ ngày mai sang phải dậy sớm.”

      Chu Vũ Hàm : “Mẹ, con giúp người làm.” xong liền chuẩn bị nhóm lửa.

      Vương thị nửa ngày Chu Vũ Hàm cũng ngủ, hai người bên làm hạt dẻ bên tán gẫu, thời gian trôi qua rất nhanh. Chu Vũ Hàm cũng biết ràng rất nhiều chuyện, tỷ như vị hôn phu nàng bao lớn, trong nhà còn có người nào, cậu dì trong nhà đều có người nào, thích cái gì. Bất tri bất giác cũng làm xong 50 cân hạt dẻ. Làm xong Vương thị lập tức kêu nàng ngủ. Chu Vũ Hàm cũng khiêm nhượng, nàng quá mệt , sáng sớm ngày mai còn muốn làm bữa ăn ngon cho Vương thị.

      Sáng sớm hôm sau Chu Đại Phúc cùng Chu Vũ Hàm còn buồn ngủ xuất phát, đến nơi cũng có nhiều người như vậy. Kiếm được vị trí tốt bèn ngồi xuống chờ đợi, được lúc đường càng lúc càng náo nhiệt, Chu Vũ hàm phát khắp nơi gào thét to mua bao nhiêu, bán bao nhiêu so với nàng ngày hôm qua còn vang dội hơn. Chu Vũ Hàm suy nghĩ đúng là cái hay truyền mau a.

      Cũng có vài người lác đác lại mua nhưng có tốt như ngày hôm qua, Chu Đại Phúc có chút gấp gáp : “Tiểu Hàm, chúng ta giảm giá bán , bằng đến giữa trưa bán hết a”.

      Chu Vũ Hàm an ủi : “ Cha, đừng nóng vội nếu chúng ta giảm giá những người vừa mua khi nãy mất hứng ngay. Đợi thêm nửa giờ nữa, nếu hết con có biện pháp, chúng ta bán cho tửu lâu (quán ăn)”.

      Quả nhiên nửa canh giờ sau bán có bao nhiêu, Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc đành dọn gánh sang quán tửu lâu. Tiểu nhị thấy khách liền hỏi: “ Khách quan ăn cái gì? Mì hay bánh bao?”

      Chu Vũ Hàm nhìn xung quanh phen, người ngồi trong quán đa số là người bình dân, phải là người có nhiều tiền, lầ người có tiền vào, lầu hai là dành cho người có chút tiền, vậy ngời nhiều tiền có thể là ở lầu ba. An bài như vậy cũng hợp lý, người tiền ngồi cùng ngời nhiều tiền có chút xẩu hổ tự ti, kẻ có tiền cảm thấy muốn ngồi chung với kẻ ít tiền. Cho nên tách ra như vậy an toàn cũng thoải mái.

      Chu Vũ Hàm cảm thấy người mở quán này có nhiều suy nghĩ mới về buôn bán, như vậy cọc sinh ý này có khả năng thành công khá lớn.
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Kim Kim

      Chương 8

      đến quầy có người đàn ông trung niên ngồi gảy bàn tính, nàng hỏi: “Xin hỏi ngài là lão bản (chủ tiệm) quán tửu lâu này sao?”

      Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, mở nụ cười chyên nghiệp : “Đúng là tiểu nhân, xin hỏi có chuyện gì sao?” mặt tươi cười nhưng trong lòng xem thường, Chu Vũ Hàm cảm thấy như vậy giả dối, có lẽ người ở đây biết, nhưng ở đại nàng gặp qua loại người như vậy rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ thân thiết nhưng thực cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm. phủ nhận người như vậy rất biết làm ăn buôn bán.

      Bên này nam nhân trung niên cũng quan sát nàng từ xuống dưới, nữ nhân này cũng tính là đặc biệt xinh đẹp nhưng có đôi mắt trong suốt, từ ánh mắt nàng cảm thấy có thể nhìn thấu hết thảy những điều dối trá, làm cho tươi cười của bỗng chốc có chút cứng ngắc. Nhìn người trung niên cùng, có lẽ là cha nàng, chưa từng tới qua nơi như vậy có chút được tự nhiên.

      Chu Vũ Hàm cũng cùng vô nghĩa: “ Tôi muốn cùng ông bàn bạc chuyện làm ăn, biết ông có thể làm chủ hay ? Nếu tìm chỗ khác chuyện.”

      Người đàn ông trung niên giật mình nhìn nàng, nghĩ đến có nữ nhân trực tiếp như vậy, tức thời cũng vô nghĩa: “ Tiểu nhân họ Triệu, phải lão bản nơi này, nhưng mà có số việc cũng có thể tự mình làm chủ, mời lên lầu 3. Các vị cứ để gánh hành lí ở đây, xin hỏi vị nương xưng hô thế nào?”

      Chu Vũ Hàm bảo cha nàng đem gánh hang để xuống, lén lút : “Cha, có việc gì. Người yên tâm . có người trộm đâu, chúng ta lên . Chúng ta mắc nợ ông ta, cần phải sợ hãi. lát nữa con giúp cha và mẹ mỗi ngày đều có cơm ăn.”

      Chu Đại Phúc biết nữ nhi cho vui vẻ , nghe xong trong lòng sảng khoái, tinh thần bỗng chốc tăng cao.

      đến trong phòng Chu Vũ Hàm : “Cha ta gánh hàng vừa mới bỏ xuống chính là sinh ý tôi muốn bàn với ông.” xong nàng lấy ra ít hạt dẻ khi nãy thuận tiện mang theo, tiếp “Chính là cái này, tôi có thể giao cho quán ông cách làm món ăn, nhưng các ông phải mua hạt dẻ của nhà chúng tôi, ông cảm thấy thế nào?”

      Triệu chưởng quầy cầm hạt dẻ nhìn thoáng qua : “Có thể, trước vào phòng bếp làm cho tôi nếm thử, nếu tôi cảm thấy ăn ngon có thể mua hạt dẻ nhà , hơn nữa chỉ mua mình nhà mà thôi, giá cả đợi chút nữa thương lượng, được ?”

      Chu Vũ Hàm nghĩ tới Triệu chưởng quầy này quả nhiên là người buôn bán, căn bản đây là cái gì trừ bỏ cùng nàng mua còn có thể mua của ai, như vậy làm cho nàng thiếu chút nhân tình để lát thương lượng giá cả.

      lát sau, hai người đến phòng bếp, Chu Vũ Hàm sau khi chuẩn bị tốt, bảo đầu bếp ở bên cạnh nhìn xem tốt rồi. Gà hạt dẻ làm rất đơn giản, chỉ cần ăn qua là có thể chính mình làm, chỉ cần đem gà bỏ hết máu dư bất quá gà cổ đại rất tự nhiên, tẩy sạch là được rồi (Kim: ý chị là gà công nghiệp hợp vệ sinh á), tự như gà nướng bình thường chẳng qua là phía cho thêm ít hạt dẻ nấu thêm chút là xong. Chờ nấu xong hết rồi, Chu Vũ Hàm mời ông ta ăn thử.

      Triệu chưởng quầy ăn viên hạt dẻ cảm thấy hương vị mềm, rất thơm. Nếu mua về bán chắc chắn có lợi nhuận, hơn nữa có thể phối hợp thêm các thứ khác nữa, nhưng đương nhiên ông ta thể mở miệng trước được.

      Chu Vũ Hàm xem biểu cảm mặt ông ta cảm thấy thành công nửa, nhìn ông ta lâu mở miệng, biết rằng ông ta muốn bắt quyền chủ động. Mà Chu Vũ Hàm có thời gian tiêu hao cùng ông ta, bây giờ là hơn 9 giờ rồi. Mẹ nàng còn ở nhà chờ mọi người về nhà bà ngoại.

      “Triệu chưởng quầy, cảm thấy thế nào? Nếu cảm thấy được liền chuyện giá cả, nếu thành công chúng ta tìm nhà khác .”

      sai, chúng ta có thể mua, sau này các ngươi là nguồn cung cấp, các ngươi mỗi ngày đưa tới là đến nơi. Giá mua là 10 văn tiền ! Là đồ ăn tiền gấp hai lần.”

      Chu Vũ Hàm lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta: “Triệu chưởng quầy nếu như có thành ý cần làm buôn bán , ở chợ còn mua 30 văn 1 cân, ngươi thế nào cũng phải 25 văn 1 cân . Đừng làm khó người khác như vậy

      Hai người giằng co lâu cuối cùng quyết định bên đều thối lui bước 18 văn cùng thịt heo giá giống nhau, Chu Vũ Hàm suy nghĩ ở đại hạt dẻ quý có thể sánh bằng thịt heo a. Chu Vũ Hàm cũng cho ông ta chỗ tốt là về sau chỉ bán cho nhà ông. Nghe được Triệu chưởng quầy trong lòng suy nghĩ là thức thời a! Chu Vũ Hàm đem 30 cân thừa lại cho Triệu chưởng quầy lấy tiền liền bước .

      Trước khi Triệu chưởng quầy đối Chu Vũ Hàm : “Về sau nhà ngươi có trứng gà, hay món ăn thôn quê cái gì có thể trực tiếp đưa lại, cần chạy bán, đương nhiên cùng bên ngoài giá giống nhau.”

      Chu Vũ Hàm cũng hồi đáp: “Đa tạ Triệu chưởng quầy hỗ trợ, qua vài ngày ta ở cùng ông làm sinh ý tiếp thế nào.”

      Triệu chưởng quầy liên tục gật đầu đáp ứng. Chu Đại Phúc choáng váng hồ đồ ra ngoài cửa tửu lâu, gió thổi qua đem chút thanh tỉnh . Cầm trong tay 600 văn tiền kích động.

      Chu Vũ Hàm vốn nghĩ kỳ kèo thêm mấy chục văn tiền nữa, tính 600 văn a. Nhưng thấy cha nàng tâm trạng mơ màng lại cảm thấy tốt lắm. Quay sang cha nàng : “Cha, chúng ta mua chút gì cho mẹ mang về nhà bà ngoại ! Cho mẹ thêm chút mặt mũi.”

      Chu Đại Phúc cũng cảm thấy là bọn họ thành thân hơn 20 năm , Vương thị cơ bản luyến tiếc bỏ phân tiền càng mua được cái gì cho nhà mẹ đẻ bà, liền đối Chu Vũ Hàm : “Chúng ta mua ít quần áo cho mẹ con mang về . Cũng mua cho con ít, con thành hôn cũng phải dùng”.

      Chu Vũ Hàm lại : “Cha, người mua cho người nữa, nam nhân ra ngoài quần áo sơ sài sao được! Tiểu Hải cũng cho học đường đọc sách cũng phải mua quần áo mới. Về sau mỗi ngày đều có tiền thêm”. xong lôi kéo Chu Đại Phúc vào bố trang (cửa hàng quần áo).

      Rất quý đương nhiên mua nổi , chỉ có thể mua phổ thông, mua 6 bộ quần áo gần 400 văn, tiền bỗng chốc bay . Cổ đại tiền cũng xài mau a. (Kim: ta cũng kiệt quệ a, ôi tiền ơi T_T, Tiếu :Muội cũng cháy túi huhu )

      Về nhà Vương thị chuẩn bị tốt , chỉ chờ Chu Vũ Hàm trở về. Chu Vũ Hàm bảo cha nàng đem quần áo lấy ra cho mẹ nàng xem. Vương thị thấy kia quần áo khóe miệng ngừng cao lên , còn là trách cứ Chu Vũ Hàm cùng Chu Đại Phúc loạn tiêu tiền, biết tiết kiệm…

      Chu Vũ Hàm vào thay quần áo, Chu Đại Phúc liền cùng Vương thị tình ở tửu lâu cùng mỗi ngày đưa hàng hóa, Vương thị nghe xong trong lòng kiêu ngạo hổ là nữ nhi của bà, lại lo lắng nhà có người bà lại đến nhà mẹ đẻ, thời điểm bình thường vào trấn làm sao ?

      Chu Đại Phúc : “Đừng lo lắng, tôi cảm thấy rất đơn giản, tôi vào thành rồi quay lại nhanh thôi. Tôi gửi thư cho nhà bà, mau thôi”.

      Chờ Chu Vũ Hàm thu thập xong Vương thị còn băn khoăn, Chu Vũ Hàm lôi kéo Vương thị bước “Mẹ, thôi, còn kịp rồi.” Vương thị thấy thế vội vội vàng vàng cầm này nọ lôi kéo Tiểu Hải . Trước khi còn dặn dò Chu Đại Phúc đừng quên khi đưa hàng hóa phải chú ý chỗ nào. Đều nghe thấy còn tiếp tục .

      Tiểu Hải : “Mẹ, cha nghe thấy . Chúng ta chạy nhanh .”

      Vương thị lúc này mới dừng lại, ở đường đem Chu Vũ Hàm khen ngợi chút, miệng Chu Vũ Hàm đều có điểm ngượng ngùng, Vương thị mới dừng lại đến. Ba người đứng ở cái thôn khác chờ ngưu xe (xe do trâu bò kéo ấy), người 2 văn tiền, Tiểu Hải chỉ cần 1 văn là được rồi. Lung lay nửa ngày, đến chạng vạng mới đến nhà bà ngoại ở Vương gia thôn. Thôn này đại đa số đều mang họ Vương, cho nên kêu Vương gia thôn.

      ——— —————— —————— —————— —————— ————–
      Ngoài truyện:

      Lời tác giả: Chương sau nam nhân vật chính xuất


      Chương 9.1
      Edit: Mup Mup
      Beta: Kim KIm


      Vương thị từ xa nhìn thấy Lý thị (bà ngoại) liền chạy nhanh đến giống như đứa trẻ, Chu Vũ Hàm thầm nghĩ dù cha mẹ có lớn tuổi thế nào trong lòng họ con cái vẫn luôn là những đứa trẻ a. Chu Vũ Hàm nhìn thấy bà ngoại đem lại cho nàng cảm giác là bà sạch , bà ngoại là lão niên gia (người già) khôn khéo. Chu Vũ Hàm cùng Tiểu Hải ngoan ngoãn đến lễ phép chào bà ngoại Lí thị.

      Vương thị cùng Lí thị vừa bước đến cửa thấy các bé lao đến đứa kêu bác đứa kêu nải nải (bà bà). Chu Vũ Hàm kinh ngạc trợn to mắt trong lòng nghĩ sao mà nhiều người đến vậy , đường đến đây Chu Vũ Hàm có nghe Vương thị qua nhà của Cậu Cả có hai người con trai là Vương Nham và Vương Mộc (Chu Vũ Hàm nghe hai cái tên này cùng lúc có chút suy nghĩ, hai tên này dưới đồng ), hai cháu là Vương Tuyết cùng Vương Lan. Cậu Vương Hiền có con là Vương Băng đính hôn sang năm xuất giá, hai con trai cậu Vương Lâm năm nay được mười hai tuổi, Vương Cường bằng tuổi Tiểu Hải. Chu Vũ hàm nghe xong những lời giới thiệu của Vương thị vẫn cảm thấy trong nhà đơn giản chút vẫn tốt hơn, nhiều người như vậy đến đây chỉ ứng phó mà còn phải đề phòng nhiều người a.

      Vương thị ngồi gần Lí Thị để trò chuyện, Tiểu Hải sớm chạy ra ngoài vui đùa cùng những đứa trẻ khác,Chu Vũ Hàm chỉ có thể ngồi tám chuyện cùng các nữ nhân khác trong nhà, cư nhiên còn ngửi được mùi thơm dễ chịu, chẳng lẽ nàng có tiềm chất bát quái (nhiều chuyện) sao?

      Ngồi chuyện được lúc Vương lão đầu dẫn bọn Tiểu Hải trở lại Vương thị nhìn thấy rất cao hứng.

      Nhóm nữ vào bếp phụ việc, Mợ danh xưng là Lê Hoa (tên Chu Thị Khuê) nhìn thấy miếng thịt liền lên tiếng hỏi là ai mua, ánh mắt đảo qua đảo lại, vừa thấy Chu Vũ Hàm biết đây phải là người dễ bị bắt nạt. Vừa mới nghe lời của bà ngoại Mợ rất đanh đá, đôi lúc lại với bà ngoại rằng muốn ở riêng vì nhân khẩu nhà Cậu Cả quá đông, ở đây nhà bọn họ bị thiệt thòi, bình thường khi chợ cũng thường tham những món lợi cho mình. Chu Vũ Hàm còn nghe mẹ nàng ông ngoại từng học qua thi thư ở học đường, tính ra cũng là người có văn nhân (người có học), nhìn ông đặt tên cho mấy đứa trẻ biết, ông cũng là người có kỹ năng làm ruộng. Cả nhà cũng có chút gia sản , nhà rộng mái ngói, còn hơn mười mẫu ruộng, nê ít người cũng dòm ngó. Nhưng nhà đông quá nếu chia đều hết cũng có bao nhiêu vì vậy Mợ mới muốn ra ở riêng a.

      Chu Vũ Hàm cảm thấy người này cùng Lê Hoa này hai chữ thiệt tình xứng. Chỉ có Mợ Cả là Trương Thị Khuê thường gọi là Quế Phương là người thành chịu khó.

      Vương thị là chính mình từ trong nhà mang đến đây, sau đó liền quay tiếp tục trò chuyện cùng đại tẩu, lúc này Mợ Lê Hoa, mới phát mình sai, liền cười hai tiếng ngượng ngùng, trong lòng lại nghĩ ai biết Tam nghèo nhất cư nhiên sao hôm nay lại có thứ tốt như vậy.

      bàn cơm Vương thị hôn Chu Vũ Hàm định rồi , sang năm sau là thành thân. Cả nhà đều chúc mừng Vương thị cùng Chu Vũ Hàm, chỉ bà ngoại là coi như có cọc tâm , bữa ăn tương đối náo nhiệt, trừ bỏ Mợ luôn ngừng ăn thịt, theo Chu Vũ Hàm đánh giá mọi người chỉ ăn nửa.

      Cơm nước xong Vương thị cùng Chu Vũ Hàm còn có bà ngoại ngủ chung giường, Tiểu Hải cùng các huynh đệ khác chạy ra ngoài chơi. Bà ngoại trò chuyện truyền dạy cho Chu Vũ Hàm số bí quyết của gia đình, Chu Vũ Hàm có vẻ cảm thán , cổ nhân có nhìn nhận mọi vật sâu lắng a!Muốn cái gì cũng phải nhu mỳ chút đừng cứng rắn quá, cho người ta nhìn thấy mình đối với cái nhà này làm quá nhiều, mọi người luôn biết cảm kích mình… Khó trách Mợ Cả và Mợ bị giam trong tay bà. Bà ngoại còn quan trọng nhất điểm nữa là phải giữ được tiền trong tay mình, như vậy nam nhân bao giờ dám ra ngoài gây sóng gió. Chu Vũ Hàm lằng nghe lâu thể cảm thán, làm dâu người dễ làm dâu của cổ nhân lại càng khó khăn a.
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2

      Edit: Mup Mup

      Beta: Kim Kim

      Sr người đọc vì hôm nay post truyện muộn

      **********

      Đêm nay thể ngủ sớm được ngoài Chu Vũ Hàm còn có người ở thôn Ngô Đồng, Tưởng Văn. Nhị thẩm chàng vừa lại, nhà đồng ý sang năm thành thân, trong khoảng thời gian này chọn ngày lành để ước định, chàng mấy ngày nay mau mua sính lễ.

      Tưởng Văn vốn định thành thân sớm như vậy, chàng định xuống thị trấn thuê tiệm làm kế sinh nhai, cũng thuận tiện chăm sóc em trai. Đến lúc đó để dành lại tiền cưới vợ, nhưng Nhị Thẩm khuyên nhủ làm chàng suy nghĩ.

      “Đại Lang, ta biết con muốn lấy tiền để thuê tiệm nhưng chẳng lẽ con thể làm vui lòng cha mẹ con chút sao? Trong nhà có người tri kỷ cùng con qua ngày, có chuyện gì ai tâm . Hơn nữa còn có em trai con, vài năm nữa nó cũng đến tuổi thành thân rồi, cũng phải có người xem mặt cho nó, xưa nay nam chủ ngoại ,nữ chủ nội, lệ từ xưa ông bà để lại thể tùy tiện được”.

      Tưởng Văn cũng biết Nhị thẩm thường xuyên giúp đõ, nhưng chẳng lẽ lại biết xấu hổ làm phiềm Nhị thẩm hoài. Ngày ngày Nhị thẩm phải rất mệt mỏi còn phải may vá, nấu cơm . Ngẫm nghĩ lại thấy làm thân nữ nhi thệt là cực khổ quá, nếu là lo liệu tất cả sợ được. Vì thế Tưởng Văn muốn nhờ Nhị thẩm kiếm gia đình nào thích hợp, tốt nhất nên lớn tuổi chút biết lo lắng trong nhà.

      Tưởng Văn cùng Nhị thẩm tìm bà mai Lí, để tính chuyện cầu hôn.

      ******

      Sáng sớm hôm sau mắt Chu Vũ Hàm còn chút dấu vết thâm quầng , cùng biểu muội vừa thêu hoa vừa trò chuyện, Chu Vũ Hàm thầm khen biểu muội còn ngây thơ, đôi má hồng hồng rất đáng .Buổi sáng cứ thế trôi qua, có hai thiếu nữ ngồi mơ mộng về về tương lại tốt đẹp, mai sau khi thành thân rồi chắc còn có cơ hội ngồi trò chuyện lâu như vậy nữa. Cho dù Chu Vũ Hàm là người đại nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng kết hôn. Cho nên cũng có chút thích thú ảo tưởng.

      Ăn xong cơm trưa Vương thị liền vội vã về , Lí thị cũng cũng giữ lại, Lí thị biết nữ nhân dù đến đâu cũng yên tâm chuyện trong nhà.

      Vừa về đến nhà, Vương thị bước vào cửa luôn miệng hỏi Chu Đại Phúc mấy ngày nay trong nhà như thế nào, trong nhà có chuyện gì tốt , mấy hôm nay buôn bán thế nào, có kiếm được tiền . Chu Đại Phúc ra sau nhà cầm bao tiền đưa cho Vương thị. Vương thị lập tức im lặng thêm gì nữa ,nhanh tay đếm tiền. Vương thị cầm tiền trong tay : “Nếu ngày nào chúng ta cũng kiếm được nhiều tiền như thế, bao lâu chúng ta có thể đổi qua nhà ngói, qua vài ngày nữa ta đem đổi tiền đồng thành bạc, như vậy yên tâm hơn.”

      Chu Đại Phúc hút thuốc : “bây giờ có nhiều ngân lượng như vậy trong nhà cũng còn mấy trăm cân, mỗi ngày đều giao hạt dẻ đến Triệu trưởng quầy, qua thời gian nữa thứ này cũng còn nữa, cũng nên kiếm thêm gì khác làm kiếm tiền, ngày mai ta sang cách thôn vài dặm nữa xem có hạt dẻ .”

      “Chúng ta làm gì đây a?”

      ” Triệu chưởng quầy , nhà chúng ta đồ ăn a, thuốc a cái gì cũng có thể đem bán cho , dựa theo giá thị trường lấy hết. Trong nhà chúng ta còn khoảng sân sau sửa rộng chút trồng thêm rau. Sắp đến Tiểu Hàm xuất giá khi nhà trai đến chúng ta cũng mất mặt.”

      Vương thị vừa nghe cảm thấy có lý, cảm thấy cả người nhõm hơn, Chu Vũ Hàm nghe xong cũng cảm động. Nàng biết ở thời cổ đại, nhà trịnh trọng hơn cũng có điều kiện chuyện phân lượng cao thấp.

      Vì thế cứ được vài ngày Vương thị cùng Chu Vũ Hàm ngừng chế biến hạt dẻ, xác hạt dẻ dùng đề nhóm lửa, bó lại như vậy có thể giảm được nhiều thời nhóm lửa bếp, Chu Đại Phúc sau khi bán hàng xong trở về liền đốn củi , Tiểu Hải chơi ở lại trong nhà phụ giúp.

      Chung quanh hàng xóm thấy bên cửa sổ của Chu gia có rất nhiều khói bay lên còn tưởng có chuyện lành. Vương thị khoe với hàng xóm là làm cái này , cái nọ, lâu sau cả thôn Thạch Kiều xuất hiên tin đồn nhà của Chu Đại Phúc phát tài rồi. Còn có rất nhiều người đứng ngoài cửa xem như thế nào. Khắp nơi đều đến chuyện này, cũng may dạo này Vương thị có chuyện gì để ra ngoài nếu biết cò bao nhiêu chuyện thỉ phị xảy ra nữa.Ngay từ đầu Vương thị dám sợ bị đoạt sinh kế, mãi đến sau này nghe Triệu trưởng quầy mua lại của nhà của họ, Vương thị mới yên tâm. Chu Vũ Hàm vẫn nghĩ nếu làm nổi nhờ người khác làm cân được bao nhiêu trả tiền cho người ta.

      Nhưng Vương thị kiên quyết đồng ý, cân mấy văn tiền , mấy trăm cân hơn trăm văn rồi. Nếu người ta bỏ được nhiều như vậy tiền đâu mà trả a. Chu Vũ Hàm muốn ngửa đầu lên trời thở dài , mỗi ngày đều phải để phòng những nhóm thương nhân trổi dậy, cuộc sống êm đềm đúng là chỉ được vài này.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 10.1

      Edit: Bấn Loạn

      Beta: Kim Kim

      Đợi đến khi nhà mình làm hạt dẻ xong, Chu Đại Phúc muốn xung quanh thôn nhìn xem mua ít trở về. Chu Vũ Hàm cũng tán thành, qua đoạn thời gian hạt dẻ liền có, tại mua nhiều chút cũng tốt. Vốn Vương Thị mấy thứ này vốn là vật vô chủ, cần mua nhà mình hái là được. Nhưng là Chu Đại Phúc được, nhà mình kiếm được tiền cho hàng xóm chung quanh cũng ngượng ngùng, tại người ta hái, chúng ta thu mua coi như là cấp các hương thân chút bồi thường. Vương Thị xem chồng như trời nên nghe như vậy cũngkhông cái gì nữa. Chu Vũ Hàm nghĩ tới cha nàng cư nhiên muốn độc chiếm, nông dân vẫn là tương đối thuần lương a.

      Qua hai ngày bà mối Lí cười tủm tỉm tới với Vương thị: “Muội muội a, chúc mừng a! Ngày mai sang hạ định*, muội ở nhà chuẩn bị trước .” Vương thị liên tục gật đầu.

      *có lẽ là sang định ngày, tháng thành thân.

      Hai người lại trò chuyện hồi, bà mối Lí trong nhà có việc rồi . Vương thị mang cái gối đầu hoa cúc do Chu Vũ Hàm làm tặng cho bà mối Lí rồi đưa tiễn đến tận cửa, sau đó quay đầu lại : “Tiểu Hàm, ngày mai đem nhà cửa quét dọn sạch , hàng ngày mai giao nhiều them chút, với Triệu chưởng quầy ngày mốt thể giao hàng được.” Vương thị cả ngày làm việc đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

      Cả buổi tối Chu Vũ Hàm nằm ở giường tưởng tượng đến ngày sau nàng đính hôn , liền ở trong lòng có chút nhảy nhót cùng kích động, càng lúc càng yên. Bởi vì nàng biết nam nhân này, nàng biết đẹp hay xấu, quang trọng nhất là biết có phải nam nhân đáng giá để nàng giao phó cả đời. Nhưng nàng cũng dám cùng cha mẹ , sợ bọn họ lo lắng cho mình. Nàng cũng dám cùng vận mệnh đối kháng, chỉ có thể mong chờ nam nhân kia là người tốt. Tâm tình lúc nay phức tạp, làm Chu Vũ Hàm chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

      Cách vách Vương Thị ở cùng Chu Đại Phúc chuyện “Cha nó, tôi cảm thấy Tiểu Hàm tâm vui vẻ a! Nó có phải hay nguyện ý?.”

      “Đừng nghĩ nhiều như vậy, nữ gả cho người khăng khăng mực qua ngày* , đến cũng lạ ngờ ta lại cứu người tú tài** kia a.”

      *ý chỉ nữ nhân gả cho người chồng rồi yên lặng sống qua ngày

      ** cái tú tài mà cái chị trước khi trọng sinh mê tới mức tự tử ấy.

      “Đúng vậy, tú tài kia quả là tuấn tú lịch . Tiểu Hàm khi đó mới 12 tuổi đúng là có ý. Vừa thấy liền… Cũng là ta lúc đó mang thai để ý ai.” Vương Thị có chút cảm khái

      “Đúng vậy, tôi là nam nhân nên cũng chú ý đến. Tiểu Hàm còn nhờ người ta đặt cái tên. Ta lúc đó nghĩ tú tài đặt tên khẳng định so với mấy người nông dân chúng ta dễ nghe hơn. Cũng liền kêu đặt lại. Tên của tiểu Hải đều là nghĩ ra!”

      Hai người liên miên lải nhải lâu mới ngủ.

      Ngày thứ hai Chu Đại Phúc sáng sớm đưa hàng hóa trở về liền giúp đỡ quét dọn. ngày này liền bình yên như trước. Buổi tối Vương thị đem vải mua khoảng thời gian trước làm quần áo mới phát cho Tiểu Hải, giúp ngày mai mặc, Tiểu Hải được quần áo mới, ôm vào trong ngực luyến tiếc buông. còn chưa có được mặc quần áo mới lần nào đâu, mỗi lần đều là mặc quần áo cũ sửa lại. Vương thị thấy vậy lại là phen tự trách.

      “Cha nó này, ngày mai chờ việc của Tiểu Hàm hết bận , chúng ta đem Tiểu Hải đưa đọc sách ! ở nhà còn có chút tiền, cũng trông cậy vào làm tú tài, chỉ là đừng có mắt mà như mù a!” Chờ Vương Thị xong Chu Đại Phúc gật gật đầu được.

      Ngày thứ hai, giờ Tỵ bên ngoài pháo liền vang lên, chung quanh các hương thân đều nghe , lại chúc mừng Vương Thị. Chu Vũ Hàm có phúc khí. Các hương thân đều được Chu Gia ưu đãi, đương nhiên ngoài miệng cần cho tiền cũng vẫn khen Chu Vũ Hàm hiền lành xinh đẹp, có phúc khí a! Chính là hi vọng Chu Đại Phúc về sau có ưu đãi đừng quên bọn họ.

      Vương Thị có thế này mới thấy kinh ngạc nếu lúc đó cha bọn cho phần lợi lộc kia, hôm nay bọn họ phải là muốn châm chọc Tiểu Hàm sao! Nàng thế nào có thể quên mấy nàng dâu này giỏi nhất là truyền tin đồn, phải cũng làm cho nó thành . Nếu truyền đến nhà trai rồi bị từ hôn, vậy đừng nghĩ đến tái giá vào gia đình tốt. Vương Thị ngẫm lại liền bị dọa đến thân mồ hôi lạnh. Về sau có chỗ tốt gì cũng được quên đem cho mấy nàng dâu này mới được.

      Đem sính lễ để ở sân cho mọi người nhìn xem là loại tục lệ ở nông thôn, các hương thân muốn so xem các gia đình ai gả nữ nhi được nhiều sính lễ hơn. Nhà trai đưa tới sính lễ so với địa chủ quan lại là gì, nhưng là so với nông dân vẫn là rất nhiều . Các hương thân càng kích động , bắt đầu bàn đến Tưởng gia, ngươi câu, ta câu

      “U, nhiều thế này chắc hơn tám lượng bạc (Kim: đọc mấy truyện khác thấy sính lễ từ tăm đến vạn lượng mà ở đây chỉ có 8 lượng ^^!) ! Tưởng gia đại lang thực hào phóng!”

      “Này có cái gì phải luyến tiếc , Chu gia năm nay cũng buôn bán lời ít, phỏng chừng của hồi môn cũng thiếu.”

      “Ta nghe nhà mẹ đẻ bên kia người ta Tưởng gia tiểu tử là hiếu tử, thời điểm phụ thân còn sống trong nhà cũng là có chút gia sản , sau này sinh bệnh cấp tính mà chết, mẫu thân chịu nổi đả kích cũng bị bệnh, Tưởng đại lang bán hết gia sản còn làm công kiếm tiền đưa mẹ xem bệnh, cũng trị hết. Đại phu nàng là chính mình muốn sống, người cũng vì vậy mà hết bệnh.”

      “Còn nghe cứ nghĩ nàng (mẹ nam 9) đợi Tưởng đại lang thủ hoàn ba năm hiếu, thay cưới vợ . Nhưng là nhà ngại nhà bọn họ có tiền , nghĩ biện pháp muốn từ hôn. Mẹ nghe vậy tức khí mà chết .”

      liền chịu tang ba năm, sau này nghe người ta là người nào đó thưởng thức, có chút hàng hóa hiếm lạ liền theo người khác làm thương nhân, kiếm được ít tiền, xem ra là .”

      Chu Vũ Hàm ở trong phòng từ cửa sổ nghe thấy mọi người như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy đau long thay , nàng cảm thấy có thể cảm nhận được thời gian khó khăn của . Nàng cũng liền an tâm nửa, người nếu hiếu thuận như vậy, liền tuyệt đối người xấu.

      ngày này qua , Vương Thị miệng cười đến cứng nhắc, biết bao nhiêu.

      Ngày thành thân cũng định tốt lắm là mùng tám tháng ba sang năm, tại là tháng chín nông lịch* , cũng chính là còn có nửa năm. Vương Thị sợ Chu Vũ Hàm về sau thiếu nhiều thứ , ngày mai đường mua về nhiều thứ liền trực tiếp bắt nàng ngồi ngốc ở nhà làm giá y.

      *nông lịch tức là lịch đó ^^

      chương 10.2

      Edit: Bấn Loạn
      Beta: Kim Kim

      Hôn kỳ của Chu Vũ Hàm cuối cùng cũng định ra rồi, Vương Thị chuyến ra chợ, giúp nàng mua chất liệu tốt về làm giá y, cũng mua cho Tiểu Hải chút vải còn có ít văn phòng tứ bảo, bởi vì cả nhà quyết định cho nó theo con đường đọc sách. Thời điểm Tiểu Hải biết tin tức này làm sao vui vẻ được.

      Nhưng là Chu Vũ Hàm lại trịnh trọng với nó: “Chu Du Hải, tuy rằng cha mẹ cần cầu đệ trúng tú tài chỉ cần biết chữ là đươc, nhưng mà đệ phải biết rằng đệ học bằng tiền mà cha mẹ gian khổ kiếm được, chính bọn họ luyến tiếc xài, lại toàn tâm toàn ý thay đệ suy nghĩ, đệ phải quý trọng biết ! Còn phải nhớ kỹ học là học tận lực.” Kỳ thực Chu Vũ Hàm những lời này, chính là nghĩ tiêu tiền cho đệ ấy học, phải cấp thêm chút áp lực thể để đệ ấy cảm thấy tiền kiếm được dễ dàng.

      Tiểu Hải cảm thấy tỷ tỷ đúng, cha mẹ đều luyến tiếc mặc quần áo mới, nhưng là thấy chính mình đến trường mẹ lại vì mình làm hai kiện quần áo, còn giúp mình mua giấy cùng bút. Vì thế đối chính bản thân mình nhất định phải trúng tú tài. Đợi đến nhiều năm về sau là cử nhân, Chu Vũ Hải ngẫm lại thành công được khỏi nhờ những lời này của tỷ tỷ.

      Mùa thu qua , dần dần đến mùa đông. Hạt dẻ Chu gia tất cả đều bán xong rồi, sản lượng ở cổ đại cũng cao lắm, toàn bộ vùng cũng được hơn hai ngàn cân, nghe rất nhiều nhưng sau khi bỏ xác chỉ còn hơn ngàn cân, nhưng cũng kiếm được khá nhiều.

      Chu Vũ Hàm ở nhà cũng nguyện ý ra ngoài, rất lạnh, phòng ở thô sơ rất nhiều khe hở, tuy rằng mua chăn bông mới nhưng vẫn rất lạnh a. Mỗi khi tình huống như vậy Chu Vũ Hàm đều hoài niệm máy điều hòa a.

      Vương Thị thấy nữ nhi lạnh như thế, liền cùng Chu Đại Phúc thương lượng tu sửa phòng ở: “Cha nó a! Nếu chúng ta trước năm đem phòng sửa lại trước được rồi. Mấy phòng ở này đều rất nhiều năm, rất nhiều chỗ đều hở, bây giờ còn chưa tới thời điểm lạnh nhất, mà Tiểu Hàm lạnh thành như vậy . Này nếu ở thời điểm lạnh nhất còn muốn đông lạnh đến sinh bệnh a! Sang năm khi thành hôn ngàn vạn lần đừng sinh bệnh gì, kia là điềm xấu a.”

      Chu Đại Phúc ở lo lắng, nông dân cả đời coi trọng nhất phải là ngoài ruộng đất còn có phòng ở sao? Liền hỏi: “Nhà chúng ta còn bao nhiêu bạc a?.”

      Vương Thị nghĩ nghĩ: “Trước khi bán hạt dẻ ta có tiết kiệm, mấy năm nay tất cả cũng chỉ có 20 lượng 62 đồng.” (Kim: tha lỗi số tiền là ta chém ^^!)

      Chu Đại Phúc im lặng chút : “Ta suy nghĩ chút: trét lại các chỗ hở khoảng mười hai lượng là đủ rồi, nếu sửa thành nhà ngói phỏng chừng ba mươi hai lượng. Ta cố gắng kiếm thêm tiền, tổng số tiền trong nhà cũng chênh lệch lắm, nếu chỉ trét lại sau này đến Tiểu Hải thành thân cũng rất cũ . Nếu sửa thành nhà ngói, Tiểu Hải về sau thành thân cũng vẫn cần phải sửa lại.”

      “Nhưng là Tiểu Hàm muốn thành hôn, chúng ta còn muốn thay con nó đặt mua đồ cưới. Ông nghĩ xem hơn phân nửa là tiền hạt dẻ mà con nó kiếm được , Tiểu Hải còn muốn theo con đường đọc sách, cái gì cũng đều phải tiêu tiền.”

      Chu Vũ Hàm đến tìm cha nàng hỏi chút về chuyện buổi sáng ngày mai đưa hàng hóa có thể hay ghé tiệm mua chút chỉ tuyến màu đỏ lại nghe thấy bọn họ thương lượng việc sửa chữa phòng ở, nên dừng lại nghe chút.

      Đúng vậy, hạt dẻ bán xong rồi, tại chính là theo các hương thân nơi này tự cung tự cấp, trứng gà cách vài ngày lại đưa chuyến kiếm thêm ít tiền trợ cấp trong nhà. Nhưng mà muốn sửa phòng ở này nọ tiền vẫn còn thiếu nhiều lắm. Quả nhiên mặc kệ là bây giờ hay là tương lai phòng ở đều là gánh nặng cho người bình thường a. Muốn hay cũng phải suy nghĩ biện pháp!

      Chu Vũ Hàm nghe thấy bên trong có thanh suy nghĩ hồi vẫn là vào : “Cha, ngày mai con và cha cùng . Con ngày đó phát còn có vài thứ đồ này nọ có thể cùng Triệu chưởng quầy làm buôn bán a, đồ cưới của con cùng tiền học phí Tiểu Hải hai người cũng đừng quan tâm , hai ngày tới cha tìm người . Trước năm mới chúng ta tranh thủ sửa lại mấy căn phòng tốt.” Vương Thị nghe thấy Chu Vũ Hàm xong vừa định cái gì đó, Tiểu Hải vọt vào đến kêu lên: “Cha, nhà chúng ta muốn sửa phòng sao. tốt quá!”

      Chu Vũ Hàm cũng ở bên cạnh sửa lại phòng ở, có bao nhiêu tốt, cỡ nào đẹp. Hai người còn về sau có phòng mới muốn mua thêm số thứ.

      Chu Đại Phúc cùng Vương Thị thấy hai hài tử cao hứng như vậy, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ. Ông đem lời Chu Vũ Hàm để ở trong lòng, nghĩ nếu được, năm sau còn có hai tháng làm công kiếm tiền, đem tiền công của mấy người sửa nhà để sang năm sau chậm rãi trả, như vậy cũng có thể tiết kiệm giúp con đặt mua đồ cưới.

      Vương Thị là muốn về nhà mẹ đẻ hỏi nương mượn đồ, dù ở chung cũng phải cùng nhau thương lượng . Mấy ngày nay liền về nhà mẹ đẻ chuyến hỏi trước mượn ít đồ của mẹ bà, sang năm dùng tiết kiệm chắc hẳn là còn, lại Tiểu Hàm nàng có biện pháp, trước cứ tạm thời quan sát, bà đối nữ nhi là có tin tưởng .

      Hai người nghĩ xong biện pháp đều cảm thấy có thể làm liền kêu hai hài tử tắm rửa còn ngủ.
      thuyt, Alirensanone2112 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 11

      Edit : Y Hạ

      Ngày thứ hai, mặt trời còn chưa mọc, Chu Vũ Hàm bị kêu dậy. Chu Vũ Hàm tình nguyện rời khỏi ổ chăn ấm áp trong tình trạng vẫn còn buồn ngủ. Vương thị cười : “Lúc này còn là nương trong nhà có thể lười biếng. Sau này làm vợ người ta mà còn lười đươc, kẻo bị người mắng.”

      Chu Vũ Hàm quyệt miệng : “ biết nương, này là vì trời rất lạnh nha! Chờ khi ta thành thân sang xuân, liền vùi ổ chăn nữa.” tại Chu Vũ Hàm thấy dù sao cũng phải lập gia đình, vậy cũng xong. Vương thị cười mắng: “ biết e lệ mà. Dậy mau rửa mặt rồi ăn điểm tâm. Cha ngươi ở trong sân dọn dẹp này nọ, chờ đến lúc xong việc thể nào cũng bị giáo huấn mấy câu cho xem.” Chu Vũ Hàm nhanh chóng đứng lên. Lão cha nàng lúc giáo huấn người rất hung dữ a.

      Chu Vũ Hàm ra thấy hàng xóm mang trứng gà đến, cải trắng chờ được trả tiền. chuyến nhà nàng có thể kiếm được khoảng hai mươi lăm văn. Chu Vũ Hàm cảm thấy làm có lời liện bị Chu Đại Phúc giáo huấn mấy câu nàng hiểu hai mươi lăm văn cũng để vào mắt. Ở trong lòng Chu Đại Phúc cách hai ngày chuyến chỉ có nửa ngày có thể so với trước ra ngoài ngày làm việc nặng nhọc. rất thoải mái. phải có người học theo bọn họ đem đồ ra tửu lâu bán, nhưng bọn họ chỉ mang đến có mấy cân, còn do Triệu chưởng quầy hỗ trợ nên cũng được thêm tiền.

      Đợi thu thập xong, Chu Đại Phúc mang theo Chu Vũ Hàm lên đường. Ngay từ đầu, Chu Vũ Hàm còn thấy lạnh nhưng được đoạn liền đổ thân đầy mồ hôi. Chu Vũ Hàm cảm thấy mỗi ngày đều chạy bộ rất tốt, khí tươi mới nhưng bị người khác là đồ điên. Hay là thôi , nàng cũng muốn học mấy tiền nhân xuyên làm số phát minh kinh thiên động địa gì. chừng còn bị cho là ngoại tộc mà xử lý. Nàng tại còn phải lo cho chuyện ấm no hằng ngày, tự bảo vệ mình khỏi cần phải nghĩ tới, vẫn là thành chút.

      Nàng đưa khăn lau mồ hôi cho Chu Đại Phúc nhưng Chu Đại Phúc lại : “Cha tùy tiện lau là được rồi, nào có thói quen nhã nhặn này. Chờ cha nhanh vào, lát nữa còn dẫn con mua chỉ thêu a!” Chu Vũ Hàm nghe xong cũng gì liền thu hồi khăn tay, rồi theo vào.

      Chờ khi nhìn thấy Triệu chưởng quầy Chu Đại Phúc lập tức cung kính kêu tiếng Triệu chưởng quầy. Triệu chưởng quầy lập tức : “Chu đại ca đừng kêu như vậy. Ta với ngươi bao nhiêu lần bảo ta tiếng Triệu lão đệ là được. Chu tiểu nương tử cũng tới rồi a.”

      “Như vậy sao được! Ta nào có thể thiếp vàng lên mặt mình, cả nhà ta ít nhiều cũng nhờ Triệu chưởng quầy chiếu cố mà!” Chu Đại Phúc cái gì cũng chịu nhận. Chu Đại Phúc chào qua xong rồi liền mang gánh hàng đến mặt sau của phòng bếp cách quen thuộc, tìm đầu bếp cân hàng hóa.

      Triệu chưởng quầy cũng tranh cãi với , bằng thân phận của quả xứng để kêu chính mình Triệu lão đệ. cảm thấy nam nhân này cũng là người thành , giống nam nhâm tham lam luôn có lại muốn tiến thước để kéo lấy giao tình. Triệu chưởng quầy thích loại người thành như vậy cho nên mới nguyện ý thu mua đồ đạc đưa tới để kiếm thêm chút tiền. Cũng có người đỏ mắt chuyện Chu Đại phúc liền mang này nọ tới nhưng mà biết được liền kêu tiểu nhị đuổi .

      Chu Vũ Hàm đến trước mặt Triệu chưởng quầy: “Triệu chưởng quầy ta lại muốn cùng người buôn bán, người thấy như thế nào?”

      “Tất nhiên hoan nghênh, biết lần này là cái gì?”

      “Là vài món đồ ăn mới, ta làm trước món cho ngài nếm thử.” xong Triệu chưởng quầy mang theo nàng đến phòng bếp. Chu Vũ Hàm xem thử đồ ăn trong phòng bếp, thấy có gà liền nghĩ muốn làm món gà rang đậu phộng. (Y Hạ: mình chém tên món vì tra mãi ra món gì, trong cv là *cung bạo kê đinh*)

      Đem thịt gà cắt thành từng khối, đặt trong cái tô có chứa nước tương, muối và ít rượu, bỏ ít bột vào trộn đều. Đậu phộng rang lên cùng 1 ít tiêu xay. Sau đó bỏ gà vào nồi xào qua cùng gừng, hành, tỏi cho đến khi ra nước, cuối cùng bỏ ra dĩa cùng đậu phộng rang là thành.

      Triệu chưởng quầy thành với Chu Vũ Hàm: “Ngươi sợ chúng ta xem xong, học được rồi cho ngươi tiền sao?”

      “Triệu chưởng quầy, ta làm ở trước mặt ngài là cũng nghĩ ra kết quả như vậy rồi . Ngài học được món nhưng lại học được món thứ hai, món thứ ba… hay nhiều món nữa.”

      “Tốt lắm, tiểu nương ngươi cảm thấy món này bao nhiêu tiền có thể bán cho ta?”

      Chu Vũ Hàm suy xét chút: “Triệu chưởng quầy người sang tiếng lóng, món ăn sang mỗi món lượng bạc, món chính năm lượng bạc món, thế nào? Ngoài ra còn có các món ăn nguội linh tinh, ngài có muốn hay ?” nếu muốn nhiều hơn cũng thể thực ngay đươc, dù sao cũng chính là món ăn.

      Triệu chưởng quầy cúi đầu suy tư chút: “Có thể, vẫn là quy củ cũ, ngươi thể bán cho tửu lâu khác. Lần này chúng ta ký khế ước.”

      Chu Vũ Hàm suy xét chút. Nàng biết rất nhiều món ăn, món có thể làm ra vài loại hương vị khác nhau.Như vậy tính ra cũng phiền toái, tại nếu nàng bán cũng chỉ là món ăn bày biện ở đường, bằng kêu Triệu chưởng quầy trực tiếp hỗ trợ.

      “Triệu chưởng quầy ta còn có ý tưởng khác, ta có thể giúp ngài. Ta biết rất nhiều món từ bữa chính đến bữa sang. Ngài có thể hay giúp ta cái cửa hàng, cần thiết lớn quá. Ta biết cửa hàng phải dưới hai trăm, nhưng là ta sắp thành thân. Ngài cũng thấy cha mẹ ta đều là người thành , chỉ biết mấy cái để nuôi sống qua ngày. Ta về sau mà giúp họ để người khác biết ra vào.

      Triệu chưởng quầy nghe xong, minh bạch ý tứ của nàng. Nàng thừa dịp trước khi thành thân thay nhà mẹ đẻ để dành của cải, bằng về sau giúp đỡ nhà mẹ để, phu gia hội mất hứng, vả lại giúp nhà mẹ đẻ phát đạt rồi, ở nhà chồng nàng cũng có thể ngẩng đầu lên chuyện. Chính mình giúp nàng mua nhưng nếu người có chút bản lĩnh nghe qua biết nàng lấy lợi nhuận đổi cửa hàng, muốn động phải có khả năng, tiểu nương này cũng có chút bản .

      Nếu Chu Vũ Hàm biết đươc ý của Triệu chưởng quầy hô to oan uổng, ngươi xem ta cũng quá thông minh. Nàng chỉ sợ mua cửa hàng bị người ta lừa. Triệu chưởng quầy trong chuyên kinh thương cũng có chút nhận mạch (quen biết). Mấu chốt nhất là việc nàng còn chưa có lo lắng đến việc ở nhà chồng ngẩng đầu, chuyện. Chính là muốn đến lúc đó bị đàm tiếu nhưng có nhiều lợi ích hơn nàng cũng ngại nhiều a.

      “Kia như vậy , ta trước chi mấy lượng bạc cho ngươi. Chuyện cửa hàng ta hỏi trước chút, ngươi xem thế nào. Nếu được hai ba ngày nữa cha ngươi mang đồ đến ta kêu mang thư tín đến cho ngươi, thế nào?”

      Chu Vũ Hàm gật đầu rồi gọi Chu Đại Phúc, hai người ra khỏi tửu lâu. Mua xong chỉ thêu, lại mua cho Tiểu Hải hai phần giấy để luyện chữ. Triệu chưởng quầy đưa cho năm lượng bạc, bây giờ còn thừa nhiều hơn bốn lượng bạc chút. Nàng lấy tiền đưa Chu Đại Phúc, Chu Đại Phúc lại : “Đây là chính ngươi kiếm được, giữ lại mà mua đồ cưới, cũng đừng đưa cho nương ngươi.”

      “Cha, có việc gì. Ta nào biết phải mua cái gì, để cho nương mua .” Chu Đại Phúc nghĩ cũng đúng nàng cũng đâu biết phải mua cái gì a, liền nhận, nghĩ là trở về phải với nương của nàng tiền này thể động.

      Hai người ngang qua hàng thịt, Chu Vũ Hàm kêu Chu Đại Phúc mua chút thịt về nhưng Chu Đại Phúc lại hơi luyến tiếc. Nhưng thấy Vũ Hàm nhìn hàng thịt rời mắt, lại nghĩ nàng cũng ngốc ở nhà được bao lâu nữa, Tiểu Hải mấy ngày nay cũng độc sách rất trễ, liền cắn răng mua cân thịt làm nhiều hơn mấy món.

      Kỳ Chu Vũ Hàm cũng thích ăn thịt heo, nhưng là ở đây được thời gian nhưng chưa được ăn qua mấy lần thịt. tại thấy thịt heo béo liền chảy nước miếng. Chu Vũ Hàm đưa thừa tiền cho lão bản nhiều hơn mấy văn, nàng liền hỏi lão bản có thể hay cho nàng ít xương có thịt. Lão bản lập tức cầm mấy khối xương cho nàng, đường Chu Đại Phúc cũng nàng lãng phí tiền. Chu Vũ Hàm cũng giải thích, đợi hầm canh xương thể nàng lãng phí.

      Chờ về đến nhà, sớm qua giờ cơm, Chu Vũ Hàm đói đến nỗi bụng dính lấy lưng. Chu Đại Phúc đưa thịt cho Vương thị để bà nhanh làm cơm canh. Vương thị lập tức đem ôm để cho bọn họ nhanh có cơm ăn. Lúc ăn còn hỏi Chu Vũ Hàm có đàm phán được hay , nàng gật đầu liền hỏi bao nhiêu tiền. Chu Đại Phúc lấy tiền đưa cho bà ở bên đếm đừng phiền họ ăn cơm. Chu Vũ Hàm thấy bọn họ như vậy trong lòng mắt trợn trắng. Chỉ cần Chu Đại Phúc ở bên ngoài trở về Vương thị hỏi như vậy, sau đó đều là Chu Đại Phúc lấy tiền đưa cho bà để bà im miệng hỏi nữa. Chu Vũ Hàm còn tưởng nương của nàng liền học theo bà ngoại giữ vững chính sách nắm quyền trong nhà buông tay.

      Vương thị càng đếm càng vui vẻ, có bốn lượng a. Vương thị cũng còn lo chuyện tiền nong, phòng ở cũng có thể sửa lại, đồ cưới sang năm cũng có thể đặt mua. Vương thị cần về nhà mẹ đẻ để mượn tiền, bằng nhị tẩu mà biết liền khiến gia đình bất an. Nguyên lai vì mấy năm trước bởi vì Tiểu Hai sinh bệnh hỏi mượn nương mấy trăm văn tiền, vừa đúng lúc bị nhị tẩu thấy được, ở nhà náo lớn trận, cái gì nữ sinh ngoại tộc còn đến vòi tiền da mặt dày. Lý thị lấy tiền trong nhà nuôi dưỡng nữ nhi, liền kém chút đem Lý thị bệnh chập. Vương thị gì cũng còn muốn mượn tiền kia, sau lại hỏi đường thúc mượn tiền.

      Đợi đến lúc ăn cơm xong, Vương thi liền quyết định gọi người ta đến xem để sửa chữa, Chu Đại Phúc ra ngoài xem ngày nào hoàng đạo để động thổ, sau lại đến nhà đường thúc tiếng để Tiểu Hải cùng Tiểu Hàm ở tạm nhà đường thúc. Về phần cùng Vương thị dọn đến ở tạm phòng bếp.

      Lúc chạng vạng, Tiểu Hải trở về, Chu Đại Phúc lại với cả nhà: “Ta gọi thôn trưởng xem qua hai mươi tám tháng mười là ngày lành, chính là ba ngày sau tiến hành động thổ. Ta qua với đường thúc, Tiểu Hàm ở với Tiểu Đào, Tiểu Hải ở cùng Trụ Tử. Ngày mai ta xem người nào ở nhà. Hai ngày nay hai đứa các ngươi giúp đem đồ đạc chuyển ra bên ngoài, ta xem gỗ tốt hay xấu, ba ngày sau chúng ta động thổ khởi công.” Chu Đại Phúc hoàn công ngày thứ hai cả nhà xuất động, đến các hộ chào hỏi thỉnh người đến hỗ trợ, ở quê phen phụ nhân đến hỗ trợ cũng tính là thợ khéo, chính là lần này ngươi giúp ta nấu cơm, lần sau nhà người mời khách cần làm gì, ta lại hỗ trợ cho nhà ngươi. Chính là trao đổi sức lao động.
      thuytAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :