1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Cảm ơn nàng nhiều nhé @B.Cat . Cũng chúc nàng năm mới an khang - thịnh vượng, vạn như ý, và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nhé. Mong nàng mãi luôn ủng hộ truyện nhé. Love you!!!!!!
      B.CatHằng Lê thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Chúc mừng năm mới
      Nguyên Hy thích bài này.

    3. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 21: Giao huấn (2)

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca (Ngọc Nhi)

      Đỗ Hân trợn trắng mắt: “Đứng đắn chút cho chị, cái chính là em đừng nên tiếp xúc gì với bọn họ. Con người Triệu đạo diễn cũng tồi, có vấn đề gì em có thể trực tiếp tới hỏi ấy, chị và ấy cũng coi như là có quen biết.”

      “Con biết rồi mẹ.”

      “Em quen gọi như vậy rồi đúng .”

      Lâm Tưởng nhịn được khẽ cười ra tiếng, Nhạc Tiểu Kỳ ở bên cạnh sớm che miệng cười đến mức dừng lại được.

      Cái làm cho Lâm Tưởng ngờ đến chính là lúc vào cảnh diễn lại có thể được sắp xếp diễn cùng với Lý Hân Ý. là số trời an bài, chẳng qua cảnh diễn này của hai người cũng phải là cảnh mấu chốt quan trọng, chẳng lẽ là đạo diễn cố ý sắp xếp như vậy? Vì cái gì chứ? Muốn xem hai diễn viên mới tốt nhất so tài kỹ năng diễn xuất sao?

      Hiển nhiên Lý Hân Ý cũng rất bực bội, khởi đầu tốt coi như là thành công nửa, nhưng bây vừa diễn cảnh đầu gặp phải Lâm Tưởng, quả thực là xui xẻo mà. Lâm Tưởng chính là khắc tinh của !

      Hai người vào chỗ, Lý Hân Ý liền đưa lưng về phía máy quay hung hăng trừng cái. Lâm Tưởng căn bản muốn diễn cảnh này cùng với ta tốt, tại liền cảm thấy vui. Người trẻ tuổi thể kiêu ngạo như vậy được, cần phải được giao huấn.

      Lâm Tưởng muốn giáo huấn Lý Hân Ý bằng cách để cho ta mở rộng kiến thức về kỹ thuật diễn xuất. Bởi vì tỏa ra khí thế áp bức người, vậy nên căn bản Lý Hân Ý liên tiếp diễn được. phải là quên lời thoại cũng là quên làm động tác. Dù sao tất cả các lỗi đều là của Lý Hân Ý, gần như là hoàn thành xuất sắc cảnh quay.

      Vừa mới vào quay mà bị đạo diễn liên tục cho NG [1], chuyện này đối với người mới vào nghề mà chính là phát kích mạng. Lý Hân Ý lo lắng đễn mức phát khóc. ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, ràng Lâm Tưởng diễn xuất rất tốt, nhưng đến lượt ta lại liên tục xảy ra vấn đề là sao?

      [1] NG: Là ký tự viết tắt của chữ No Good, ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng cầu của đạo diễn. (Editor: Mình nghĩ chắc hẳn là ai là biết từ này đúng ? Nhưng mình vẫn chú thích vì có thể có người biết sao, đúng .)

      ra Triệu Tầm rất nhanh nhìn ra được vấn đề, để cho tất cả mọi người nghỉ ngơi năm phút, ta tiến tới chuyện với Lâm Tưởng, “Lâm Tưởng, khi em diễn xuất nên kiềm chế khả năng của mình lại chút. Kỹ thuật diễn xuất của Lý Hân Ý khá kém so với em, có khả năng có thể tiếp nhận được kỹ thuật diễn của em. Nếu vẫn cứ tiếp tục diễn như vậy chỉ có người diễn tốt được, em đến tập diễn với ấy .”

      Lâm Tưởng rất bình tĩnh : “Em hiểu rồi, Triệu đạo diễn.”

      Lý Hân Ý ở sát vách nghe được thiếu chút nữa kiềm chế được mà nổi giận. Hóa ra là vì thể tiếp nhận được kỹ thuật diễn của Lâm Tưởng, chuyện này ràng là kỹ năng diễn xuất của so với Lâm Tưởng là kém hơn rất nhiều sao?

      ra Lâm Tưởng cũng cảm thấy mình cũng trêu người hơi quá rồi, làm chậm tiến độ quay phim là có đạo đức. còn muốn nhanh chóng trở về đoàn tụ cùng với Cố Thành.

      Lúc này Lâm Tưởng cũng đưa lưng về phía máy quay nhìn Lý Hân Ý : “Thế nào rồi? Muốn dựa hơi tôi sao? Bây giờ vẫn còn cơ hội đấy.”

      Lý Hân Ý cả giận : “ bị bệnh tâm thần à!”

      Lâm Tưởng nhướng mày, “ có nghĩ là Tôn Trí luôn luôn chung thủy với ?”

      Vừa nghe thất Lâm Tưởng nhắc đến Tôn Trí, Lý Hân Ý chút nữa là nhảy dựng lên. Quan hệ của với Tôn Trí tuyệt đối bí mật, rốt cuộc là làm sao mà Lâm Tưởng biết được chứ?!

      cần ta mở miệng ra hỏi, ở đầu bên kia đạo diễn hô bắt đầu.

      Lần này Lâm Tưởng còn cố ý làm khó nữa, mà hướng dẫn Lý Hân Ý cùng nhau diễn xuất.

      Sau chuyện này, trong thâm tâm Lý Hân Ý chịu chấn động vô cùng lớn. ràng đều là người được đề cử trong giải “Diễn viên mới”, nhưng nhìn thấy rất ràng kỹ thuật diễn xuất của hai người rất chênh lệch, xác phải cùng đẳng cấp.

      Chờ đến lúc Lý Hân Ý hồi phục lại tinh thần muốn tìm Lâm Tưởng cho ràng chuyện của Tôn Trí, lại nhìn thấy trốn ở góc nghe điện thoại.

      Lâm Tưởng nhận được điện thoại, tất nhiên là của Cố Thành gọi tới. Hai đúng là ý hợp tâm đầu, vừa mới chỉ xa nhau buổi sáng mà cảm thấy thời gian dài như giây bằng năm vậy, nhớ nhau đến mức chịu được.

      Bởi vì mong nhớ mà thanh khí chuyện của Lâm Tưởng trở nên mền mại hơn, mang theo chút giận dỗi mà : “Thành”

      Tay Cố Thành run lên thiếu chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất. Thanh giận dỗi kia trực tiếp làm cho chỗ nào đó của trở nên căng cứng, ở chỗ đũng quần mơ hồ xuất túp lều nho , thầm nghĩ tình này của câu dẫn đến chết bỏ qua đúng ?

      Giọng bất đắc dĩ mà mềm xuống, hỏi : “Thế nào? Đóng phim có quen ?”

      Lâm Tưởng thở dài: “Em muốn đóng phim nữa, em muốn trở về để nuôi được ?”

      Nghe như vậy, Cố Thành lại trở nên căng thẳng, vội vàng : “Làm sao vậy? Bị bắt nạt sao? Ở trong đoàn làm phim có người đối xử với em tốt sao?”

      Được người thương quan thâm như thế, trong lòng Lâm Tưởng cảm thấy ấm áp, cười : “Đều phải, em chỉ là nhớ thôi, đừng có muốn nuôi em chứ?”

      Cố Thành cười cười, “Nuôi, đương nhiên là nuôi em. Dù cho có phải tán gia bại sản cũng muốn nuôi em. Nhưng mà em vẫn nên đóng phim, đó là việc em thích. Em cứ làm , ngày nào đó em thực cảm thấy mệt mỏi, muốn đóng phim nữa nuôi em, được ?”

      Hốc mắt Lâm Tưởng lập tức đỏ lên, muốn mở miệng mà lại biết nên cái gì. Suy nghĩ lúc lâu mới : “Cố Thành, em !”

      Cố Thành ôn nhu đáp lại: “ cũng em, bảo bối!”

      “Vậy hôm nay sau khi tan làm có thể tới đây hay ?” Lâm Tưởng làm nũng.

      “Bây giờ đến đó luôn được ?” .

      được, chị Đỗ mắng em, vẫn là nên chờ đến khi làm việc xong rồi hãy đến đây.”

      Cố Thành khẽ cười: “Được, chờ .”

      Lâm Tưởng vừa mới kết thúc cuộc gọi bị Lý Hân Ý kến đến bên hỏi chuyện. Nhạc Tiểu Kỳ cho rằng ta nhẫn nhịn được mà muốn tìm Lâm Tưởng đánh nhau, liền vội vàng tiến lên đứng giữa hai người, giả ngu hỏi: “Chị Hân Ý, chị muốn cùng chị của em chuyện gì?”

      Lý Hân Ý liếc mắt nhìn cái, duỗi tay muốn kéo . Tuy nhiên Nhạc Tiểu Kỳ có cái đầu , nhưng cân nặng của ấy , cho nên Lý Hân Ý thể nào kéo được, chỉ có thể giương mắt nhìn.

      Lâm Tưởng cất điện thoại di động , ho tiếng nhìn các : “Hành động nhưng vẫn có thể có người chú ý đến.”

      Nhạc Tiểu Kỳ bĩu môi, ánh mắt đáng thương nhìn Lý Hân Ý, “Chị Hân Ý, chị đừng hung hăng như vậy, em sợ, em sợ khóc!”

      Lý Hân Ý ngây ngốc, hiểu được có phải Nhạc Tiểu Kỳ là uy hiếp .

      Lâm Tưởng thể nhìn thêm được nữa, kéo Nhạc Tiểu Kỳ chắc trước mặt mình ra, nhìn : “Chị vài câu với Lý Hân Ý, em sang bên cạnh chờ chút.”

      Nhạc Tiểu Kỳ trăm triệu lần cũng nghĩ rằng người bị đuổi lại là , cảm giác dường như bị toàn thế giới vút bỏ vậy, bĩu môi, tủi thân : “Chẳng phải hai người có quan hệ gì sao?”

      Lâm Tưởng lắc đầu, “ mua đồ ăn vặt , chị mời em, ngoan.”

      Đồ ăn vặt cũng cứu vớt được lo lắng trong , Nhạc Tiểu Kỳ quyết định chỉ đứng cách các mười bước, ngộ nhỡ hai người có đánh nhau còn có thể chạy tới trước tiên.

      Lâm Tưởng tìm ghế dựa ngồi xuống, chỉ vào vị trí bên cạnh ý cũng muốn Lý Hân Ý ngồi xuống, biết ta muốn chuyện gì nhưng vẫn cố hỏi: “Sao vậy, tìm tôi có việc gì?”

      Lý Hân Ý tình nguyện mà ngồi xuống theo, hạ giọng : “Sao lại biết Tôn Trí?”

      Lâm Tưởng cười nhìn ta, “ sợ tôi biết sao?”

      “Tôi chỉ muốn biết, làm sao có thể biết được chuyện này?”

    4. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 22: Giáo huấn (3)

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca (Ngọc Nhi)

      Hai người chính là trêu đùa nhau.

      Lâm Tưởng lấp lửng: “Tôi gặp ta ở Cẩm Tú Viên.”

      Lý Hân Ý hoài nghi liếc nhìn cái, : “Chính ấy vậy sao?”

      cảm thấy có khả năng đó sao?” Lâm Tưởng nhìn ta.

      Trong nháy mắt Lý Hân Ý liền trở nên ủ rũ, cúi đầu nhìn sàn nhà biết là suy nghĩ điều gì, so với bộ dáng hung hăng vênh váo lúc trước quả thực như là hai người khác nhau vậy.

      Lâm Tưởng rất xúc động: Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, cảm xúc rất dễ dàng để lộ ra ngoài, loại người ghét ràng này thích hợp ở trong giới showbiz hỗn tạp.

      nhớ ở đời trước lúc Lý Hân Ý chia tay Tôn Trí, sau đó ở Weibo liền xuất bức thư nặc danh, mọi người liền lạnh lùng quay lưng lại với ta, sau này gần như cũng nghe thêm tin tức gì về ta nữa.

      Nghĩ đến đây, liền vỗ vai Lý Hân Ý, : “Có muốn ôm đùi [1] tôi ? Tôi có cách để khiến cho Tôn Trí coi trọng .”

      [1] Ôm đùi: Thuật ngữ trong giới giải trí, chỉ những người mới vào nghề muốn được nổi tiếng có thể dựa vào người có tiến trong giới để phát triểu nghiệp.

      sao?” Lý Hân Ý nửa tin nửa ngờ, mơ hồ đoán được chỗ dựa của Lâm Tưởng có lai lịch .

      Lâm Tưởng cố tỏ ra là bảo đảm, chỉ : “Có muốn ?”

      Lý Hân Ý cắn răng gật đầu, làm ra bộ dáng quyết tâm, “Tôi muốn.”

      Lâm Tưởng chớp chớp mắt, thầm nghĩ nương này đúng là biết co biết duỗi [2], vì thế cười : “Ngoan, trước tiên gọi tiếng ‘chị’ nghe xem.”

      [2] Biết biết duỗi: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.

      Đôi mắt Lý Hân Ý trừng lớn, lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi mà : “Tôi….. Chúng ta ai lớn hơn?”

      Lâm Tưởng giải thích với ta, chỉ : “ muốn ôm đùi tôi phải gọi tôi là chị.”

      Lý Hân Ý chỉ có thể đồng ý: “Chị….”

      Có thể dễ dàng đem người cứ nhìn thấy mình là xù lông nhím trở thành bé ngoan, Lâm Tưởng cảm thấy rất hài lòng.

      Nếu hứa hẹn là để cho người ta dựa vào khẳng định phải cho người ta chút ngon ngọt mới được. Vì thế nhìn Lý Hân Ý : “Buối tối ăn bữa cơm cùng nhau, đến lúc đó gọi cả Tôn Trí tới nữa, tôi giới thiệu bạn trai tôi cho hai người biết.”

      Lý Hân Ý nghe như vậy nhanh chóng hiểu là Lâm Tưởng giúp , vội vàng gật đầu, “Tôi liền gọi điện thoại cho ấy.” Định rút điện thoại ra, mới chợt nhớ ra gì đó quay đầu ra sau hỏi : “Bạn trai của tên là gì?”

      Lâm Tưởng nghiêng đầu, lơ đãng : “ ấy tên là Cố Thành.”

      Lý Hân Ý hoảng sợ, suýt chút nữa là trượt tay làm rơi điện thoại rút ra. Nhưng tiếp tục rút điện thoại ra nữa mà há to miệng, nhìn Lâm Tưởng hồi lâu mới hỏi: “Có phải là tôi nghe thấy là Cố Thành đúng ?”

      Lâm Tưởng buồn cười gật đầu, “Chính là Cố Thành, sao vậy, chỗ dựa của tôi có đủ vững chắc ?”

      Lý Hân Ý nuốt nước miếng, lúc này mới hiểu ra rằng thái độ lúc trước của mình đối với Lâm Tưởng chính là tìm đường chết! Nếu tính cách của Lâm Tưởng tốt, chả phải là có thể chỉ trong giây nghiền mình thành tro bụi rồi sao!

      Từ từ, chuyện này có phải là lừa đảo vậy? Có phải là Lâm Tưởng bày mưu để hãm hại hay ? Dù sao lúc trước mình cũng xấu Weibo.

      Có thể là trong nội tâm của Lý Hân Ý bây giờ rất phân vân.

      làm vẻ mặt đề phòng : “ Cố Thành là bạn trai của , vậy chứng cứ đâu?”

      Lâm Tưởng thở dài tiếng , : “ tin thôi.” xong làm bộ chuẩn bị muốn đứng dậy.

      Lý Hân Ý vội vàng giữ lại, hỏi: “Buổi tối mấy giờ?”

      Lâm Tưởng : “7 giờ , hẳn là lúc đó công việc của chúng ta kết thúc rồi.”

      Hai người vừa hẹn giờ xong, Nhạc Tiểu Kỳ liền khẩn trương tới, “Chị Lâm Tưởng, hai người chuyện xong chưa? Phó đạo diễn đến cảnh diễn của chị rồi.”

      “Chị biết rồi.” Lâm Tưởng lên tiếng, đứng lên chỉnh sửa lại phục trang, bước nhanh vào phim trường.

      Cảnh tiếp theo của Lâm Tưởng là diễn chung với nam chính, kỹ thuật diễn xuất của Trịnh Đông cũng tệ lắm, tứng đoạt được giải Ảnh Đế, khi đứng trước mặt người khác vẫn luôn tỏ ra phong thái của Ảnh Đế.

      Kỹ thuật diễn tự nhiên của Lâm Tưởng so với Trịnh Đông hề kém, đứng trước máy quay, khí thế của hai người có thể là ngang nhau. Nhưng dù sao Trịnh Đông cũng là nhân vật chính, vì vậy mấy quay chủ yếu là quay về phía .

      Nhưng bởi vì biểu của Lâm Tưởng quá xuất sắc, vì vậy đạo diễn cũng rất tâm lý mà cho được lên hình nhiền hơn. Cảnh quay của hai người thuận lợi quay xong, gần như là có NG.

      Giữa trưa ăn cơm hộp ở phim trường, phần thịt phần rau xanh và cơm trắng còn cộng thêm cái đùi gà lớn. Lâm Tưởng trước khi ăn còn cầm điện thoại lên chụp gửi hình cho Cố Thành xem, “Đùi gà lớn.” .

      Cố Thành rất nhanh trả lời lại: “Sao ra ngoài ăn cơm, mấy món này nhìn thấy là muốn ăn.”

      Lâm Tưởng trả lời: “Em cũng phải là người yếu ớt như vậy, em có thể ăn được.”

      Ở đầu bên kia Cố Thành cảm thấy đau lòng, trực tiếp gọi điện thoại tới, : “Đừng ăn cái này, kêu Nhạc Tiểu Kỳ ra ngoài mua cái khác cho em ăn.”

      Lâm Tưởng cầm điện thoại cười, “ cần phiền toái như vậy, buổi tối dẫn em ăn đồ ngon là được.” Sau đó liền chuyển sang chuyện khác, “Đúng rồi, em mới kết giao với người bạn, là diễn viên ở chung trong đoàn làm phim.”

      Thấy sang chuyện khác, Cố Thành cũng còn cách nào khác, nhìn thấy sờ được, muốn quản cũng quản thể quản, chỉ có thể nghe theo : “Nhanh như vậy mà kết giao được bạn bè rồi sao?”

      Lâm Tưởng ngẩng đầu nhìn Lý Hân Ý ở cách đó xa cầm cơm hộp chọn đồ ăn. Lý Hân Ý nhìn thấy ánh mắt của liền quay đầu sang chỗ khác, sau đó lại giống như nhớ tới với chuyện ta còn muốn ôm đùi Lâm Tưởng, vì thế lại quay đầu trở lại, tùy ý để cho nhìn.

      Lâm Tưởng bị hành động của ta chọc cười, chuyển lực chú ý sang chuyện điện thoại với Cố Thành: “ đừng có coi thường em.”

      Cố Thành cười cười: “Em chính là bà chủ, nào dám coi thường em.”

      Hai người lại chuyện phiếm với nhau lúc, Lâm Tưởng nghe thấy Cố Thành còn chưa ăn cơm liền thúc giục ăn. nhớ ở đời trước Cố Thành bị bệnh dạ dày rất nghiêm trọng. Đời này phải giám sát tốt mới được.

      Hai người hẹn thời gian buổi chiều gặp nhau xong mới tắt điện thoại ăn cơm.

      Vừa rồi Lâm Tưởng chính là lừa Cố Thành, thể ăn được những món này. Thịt quá ngấy, rau quá nhừ. Trong khoảng thời gian này được Cố Thành nuôi dưỡng rất tốt, thức ăn như vậy thực là có chút khó nuốt.

      Lâm Tưởng gắp đùi gà với thịt cho Nhạc Tiểu Kỳ, còn mình cầm đũa ăn ít cơm. May mắn là buổi chiều chỉ có cảnh quay, cần dùng đến quá nhiều sức lực.

      Bởi vì buổi chiều có hẹn với bọn Lý Hân Ý, vậy nên Lâm Tưởng muốn gọi thêm cả Trần Trừng cùng Lý Thiệu. Dù sao cũng có cách nào để có được thế giới của hai người, bằng kêu thêm hai người cùng nhau tham gia góp vui.

      Trần Trừng vẫn ở Thành phố A quay phim, tất nhiên là có thể gọi tới. Chẳng qua Lý Thiệu cũng giống Cố Thành, đều ở Thành phố S. Nhưng đối tượng ăn cơm chung là Cố Thành, như vậy bọn họ đều vui lòng tới đây.

    5. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 23: Cảm nhận (1)

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

      Ngay sau khi tan làm Cố Thành liền từ thành phố S chạy tới chỗ bạn , vốn tưởng rằng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, ngờ rằng lại biến thành bữa liên hoan có nhiều người như vậy, làm cho có chút dở khóc dở cười.

      Nhưng bữa liên hoan này là do người phụ nữ của đề xuất nên tất nhiên là dám có ý kiến gì, chỉ có thể vừa thở dài vừa tươi cười xã giao. Tính toán ở trong lòng lát nữa về khách sạn đòi lại chút phúc lợi từ mới được.

      ra trong lúc ăn cơm cũng cần Cố Thành phải chuyện nhiều. Lý Thiệu cùng Tôn Trí hai người bọn họ đủ mở sân khấu lớn, Trần Trừng và Lý Hân Ý cũng rất vui vẻ, mấy người trẻ tuổi cứ như vậy tụ tập thành nhóm, khiến cho Lâm Tưởng và Cố Thành giống như hai người khách mời vậy.

      Hai người ngồi cạnh nhau, hai bàn tay đan chặt vào nhau dưới khăn trải bàn. Sau ngày gặp, trong lòng bọn họ đều cảm thấy vô cùng muốn chạm vào đối phương.

      Lâm Tưởng vừa nghe bọn họ chuyện phiếm vừa sờ mó bàn tay to của Cố Thành. Lúc chơi đùa ngón tay , lúc lại so sánh to giữa tay mình và tay , cuối cùng là viết vài chữ vào trong lòng bạn tay .

      Lúc đầu Cố Thành cũng để ý chỉ cảm thấy bàn tay nhắn của ở vạch vạch mấy đường trong lòng bàn tay mình cảm thấy rất ngứa, cúi đầu rồi nhìn lên, mới hiểu ra được ý ở trong đó.

      Lâm Tưởng viết từng nét: “Có phải rất nhàm chán đúng ?”

      Cố Thành cười lắc đầu.

      Lâm Tưởng lại viết: “Em cũng biết là bọn họ chuyện gì nữa, ồn ào muốn chết.”

      Lần này Cố Thành viết vào trong lòng bàn tay : “Chúng ta trước.”

      Ánh mắt Lâm Tưởng sáng lên, viết: “Có thể ?”

      Cố Thành khẽ nhếch khóe miệng, ngón tay nhàng viết vào lòng bàn : “Có thể chứ, muốn em, muốn hôn em.”

      Lâm Tưởng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn tình hình tại, thấy hai đôi kia bắt đầu đấu rượu, lúc này mới viết vào trong tay , “Hôn .”

      Cố Thành nắm tay thành quyền, bất chấp còn có người khác ở đây mà ôm lấy bả vai cúi xuống hôn lên môi .

      Ngay lập tức cả phòng liền ồn ào.

      Lâm Tưởng ngờ Cố Thành cứ như vậy thèm quan tâm đến người khác mà hôn , trong phòng bao này còn có những người khác nữa, cảm thấy vô cùng xấu hổ. May mắn là Cố thành cũng chỉ lướt qua rồi rất nhanh liền buông ra. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của , nhịn được lại hôn lên mặt mấy cái, muốn dừng mà thể dừng được.

      Mặt khác bốn người kia uống nhiều mà ngừng hi hi ha ha ồn ào, hét lên tiếng.

      Trần Trừng cũng hét lên liền quay đầu bổ nhào vào người Lý Thiệu, ôm hô: “Lý Thiệu, chúng ta cũng mau ngược cẩu!” xong liền hôn tới tấp lên môi . Ngày thường bị Lâm Tưởng ngược quá nhiều nên lúc uống say liền muốn ngược lại , có thể thấy được nỗi oán hận trong sâu nặng đến thế nào.

      Mặt Lâm Tưởng đầy hắc tuyến nhìn bọn họ, hai người họ khoa trương mà ôm hôn nhau, hình ảnh này làm cho người khác nỡ nhìn thẳng.

      Tôn Trí ở bên cạnh nhìn cũng nóng lòng muốn thử, quay đầu lại tìm Lý Hân Ý. Lý Hân Ý vẫn chưa uống đến mức hồ đồ, che miệng lại : “Em cảnh cáo , đừng có làm xằng bậy!”

      Lâm Tưởng đỡ trán, mắt thấy tình huống ngày càng trở nên quỷ dị, thể gọi phục vụ tới, nhanh chóng thanh toán rồi chạy khỏi đây, bằng chút nữa lại xảy ra chuyện.

      Cố Thành có dẫn theo tài xế cho nên Lâm Tưởng kêu tài xế xe bảo mẫu đưa bốn người kia về khách sạn, còn mình theo Cố Thành lên xe.

      Vừa lên xe liền bị Cố Thành kéo vào trong lòng ngực, dựa đầu vào vai , hôn lên cổ rồi giọng : “ uống say rồi nhất định làm loạn.”

      Lâm Tưởng:……

      Uống say xong còn báo trước là làm loạn sao? Xem ra là say rượu là giả, còn muốn làm loạn !!!

      Vì thế nhịn được mà vạch trần : “ uống rất ít, hai người Lý Thiệu và Tôn Trí mới chỉ mời tổng cộng hai ly rượu, sau đó hề uống nữa.”

      Cố Thành cười nhạt, dùng giọng khàn khàn gợi cảm thầm bên tai hỏi: “Vậy em có cho là làm loạn ?”

      Hô hấp của Lâm Tưởng liền rối loạn, lỗ tai bị liếm đến mức ẩm ướt, giống như là có luồng điện chạy trong người vậy.

      vẫn ra vẻ bình tĩnh : “ cho.”

      Cố Thành cười : “Bây giờ chúng ta xe, thể trách em được!”

      Quả nhiên là diễn!

      Có phải là nên phối hợp mà câu hay : , em sợ!

      Xe chạy thẳng đường hướng về phía phim trường. Đoàn làm phim có sắp xếp cho bọn họ phòng ở tại khách sạn gần phim trường. Nhưng mà chưa tới nơi nửa đường lại quẹo vào khu nhà ở.

      Lâm Tưởng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bên ngoài tối đen như mực nhìn thấy gì hết, chỉ biết đây là khu nhà ở vô cùng xa hoa.

      Quay đầu lại nhìn Cố Thành, “Đây là đâu vậy?”

      Cố Thành thu hồi sắc mặt muốn trêu đùa lại, đứng đắn : “ căn nhà ở đây, rất gần với phim trường, hôm nay kêu người đến quét dọn sạch , cũng mời đầu bếp nữ tới, em đóng phim mấy ngày liền hãy tới đây ở . Nếu đến bữa mà thể trở về ăn gọi cho nữ đầu bếp mang cơm qua phim trường. Chúng ta thể ăn cơm hộp được!”

      Vòng vo lúc lâu vẫn là đau lòng vì phải ăn cơm hộp.

      Lâm Tưởng ôm cổ , đem mặt mình tới gần mặt , cọ cọ, : “ cứ làm vậy chiều hư em mất.”

      Cố Thành rất vui vẻ với động tác thân mật này của , híp mắt, nửa nửa giả : “Chính là muốn chiều hư em mà, như vậy em chỉ có thể ở lại mãi bên , muốn rời cũng được.”

      Tất cả những gì tốt nhất thế giới này đều muốn đưa tới trước mặt em để trong mắt em chỉ có mới là người có thể chiều hư em như vậy được, là người luôn ôn nhu chịu đựng tất cả mọi chuyện của em, dù cho đó là chuyện trái lại luân thường đạo lý. Đây là kế hoạch lớn nhất cả đời của .

      Lâm Tưởng nghe xong cảm xúc trở nên vô cùng bình tĩnh, trầm mặc hồi, hôn lên khóe miệng , dịu dàng : “Dù cho chiều em em cũng rời xa , bởi vì em !”

      Lâm Tưởng được ôm xuống xe, Cố Thành có chút kích động, đặt xuống sô pha liền bắt đầu ngừng xoa nắn thân thể .

      Lâm Tưởng còn chưa kịp thăm quan ngôi nhà, mà quần áo người bị lột sạch .

      Hai người lăn lộn hồi, đều có chút động tình, Lâm Tưởng bị liếm đến mức cả người ẩm ướt, thở gấp : “Bao cao su đâu?”

      Cố Thành biết ý của đồng ý để cho vào, rất vui mừng, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị lấy, chợt đứng hình, nhớ ra đây phải là nhà ở thành phố S!

      Nữ đầu bếp giúp bọn họ mua đồ ăn hẳn là giúp bọn họ mua cả cái kia đâu cho nên ở đây có bao cao su!!

      “Để mua.” rối rắm .

      Lâm Tưởng quay đầu vùi vào gối sô pha, thầm nghĩ chờ mua về mất hứng rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :