1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 48: Kinh hỉ (2)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      " có gì, chỉ là thuận tiện em từng học qua chút, cảm thấy rất vui vì có thể giúp được chị."

      "Em chính là đại ân nhân của chị đấy!"

      Lâm Tưởng muốn tiếp tục khách sáo ở lại nữa, liền : " có hiệu quả như vậy đêm mai em lại qua giúp chị mát xa, liên tục làm trong vòng tuần hẳn là còn đau nữa."

      Giả Vân Vân ngồi dậy, vẻ mặt cảm động : " làm phiền em rồi."

      Lâm Tưởng xua xua tay, "Vậy chị nghỉ ngơi sớm chút, em quay về phòng đây."

      Giả Vân Vân vội vàng xuống giường, dép lê tiễn ra tận cửa, ngừng lặp lặp lại hai chữ cảm ơn.

      Tiễn Lâm Tưởng về phòng mình xong, Giả Vân Vân mới đóng cửa lại về phòng, nhìn thấy Hoắc Vũ ngồi sô pha chơi di động, vui liếc mắt nhìn ta cái, : "Vừa nãy có thái độ gì vậy? Đối với Lâm Tưởng dương quái khí[1]!"

      [1] dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời , thái độ chân thành, khiến người ta đoán ra.

      Người đại diện lúc trước của Giả Vân Vân xin nghỉ về nhà sinh con, vì vậy công ty mới phái Hoắc Vũ tới cho , người trẻ tuổi có kinh nghiệm gì, nghe người họ hàng thân thích với vị giám đốc nào đó, việc làm, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, chút gì khiến người khác có thể tin cậy được.

      Giả Vân Vân suy nghĩ lần tới trở về phải tới công ty chuyện lần mới được.

      Hoắc Vũ thấy Giả Vân Vân chất vấn mình liền đem ánh mắt rời khỏi di động, : "Chỉ là nhân vật bé mà thôi, còn sợ chọc đến ta hay sao?"

      Giả Vân Vân cười lạnh, : "Nếu như muốn làm người đại diện nên học tập nhiều thêm chút. Khoảng thời gian trước mạng luôn có tin tức về Lâm Tưởng, chẳng lẽ chưa từng thấy qua sao? Tuy rằng tôi sợ chọc phải ấy, nhưng cũng muốn đắc tội với ấy, vui vẻ mà kết giao với ấy. Nếu như thể giúp được gì tôi hy vọng cũng đừng có kéo chân tôi xuống bùn chung."

      Hoắc Vũ đứng lên, trừng mắt : " có ý gì!?"

      "Tôi có ý gì cứ từ từ mà suy nghĩ, tôi muốn nghỉ ngơi, trở về ." Cổ Giả Vân Vân vẫn còn khó chịu, vậy mà còn muốn dạy bảo người ta, là khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần mệt mỏi mà, tới giường nằm bò ra bất động.

      Mấy ngày sau, mỗi khi Lâm Tưởng quay phim xong trở về đều tới phòng Giả Vân Vân giúp ấy mát xa. Mát xa cộng với làm mất động tác thả lỏng, bệnh đau vai gáy của Giả Vân Vân dần dần trở nên tốt hơn. Quan hệ giữa ấy và Lâm Tưởng cũng càng ngày càng thân mật hơn.

      ********

      Chớp mắt tháng qua, thời tiết cũng càng trở nên rét hơn, tuy rằng trang phục quay phim là đồ mùa đông, nhưng vì để tạo hiệu ứng đẹp mắt nên cũng mặc quá dày, trước khi diễn viên mặc vào trang phục diễn mặc thêm hai lớp giữ nhiệt, còn cẩn thận dán thêm mấy miếng dán giữ nhiệt. Mặc dù mặc như vậy rồi nhưng mỗi khi cởi áo khoác dày ra để quay vẫn cảm thấy lạnh run người.

      Sau khi tới thành phố này quay phim, Lâm Tưởng cùng Cố Thành vẫn luôn gặp mặt, lâu lâu cảm thấy nhớ nhung chỉ có thể gọi video call để nhìn mặt nhau an ủi cho bớt nhớ.

      Công việc cuối năm ập tới, ở bên kia Cố Thành cũng vô cùng bận rộn, Lâm Tưởng căn bản cũng dám tùy tiện mà cầu Cố Thành tới thăm ban. Chỉ có thể mỗi khi gọi video call mới tham lam mà nhìn lâu thêm chút, cách cái màn hình, cả hai người đều phát đối phương gầy rất nhiều.

      " phải ăn cơm đúng giờ, đừng ngày nào cũng tăng ca, buổi tối đừng thức quá khuya." Lâm Tưởng nằm trong ổ chăn, ôm cứng nhắc bản thân gọi video call cho Cố Thành. Bên kia ánh đèn chỗ Cố Thành có chút tối tăm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bộ dáng của , "Râu cũng mọc dài ra kìa, mấy ngày cạo rồi? đẹp trai chút nào!"

      Cố Thành đưa tay lên sờ cằm mình, cười : " nhớ là có người nào đó từng thừa dịp lúc ngủ mà sờ trộm râu của mà, tại lại còn tỏ ra ghét bỏ nó sao?"

      Lâm Tưởng trở mình nằm úp xuống giường, hai chân chui ra khỏi ổ chăn, lắc qua lắc lại giữa trung, giả ngu : "Là ai vậy? Là ai mà dám thừa dịp lúc em có ở đó lại dám tới sờ trộm vậy?!"

      Cố Thành nhìn , " có ai cả, chính là em đó!"

      Lâm Tưởng nghiêm túc suy nghĩ lúc, hào phóng gật đầu : "Hình như đúng là em ."

      Cố Thành bị trêu đến mức bật cười, "Bảo bối đáng , tới đây hôn cái."

      "Hôn ở chỗ nào chứ, ràng là hôn lên màn hình mà." Lâm Tưởng vỗ vỗ màn hình, vẻ mặt tỏ ghét bỏ.

      Cố Thành nghe hiểu nên : "Vậy mời em tới sát màn hình chút."

      Lâm Tưởng cúi đầu làm bộ hôn hôn, chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu, rồi lại cách xa ra, nghịch nghịch mái tóc dài của mình : "Chỉ hôn chút như vậy đủ chưa?"

      " ngại việc em ở chỗ khác, cảm thấy rất kích thích." Cố Thành ngay lập tức hiểu , hai người tách ra lâu, bị nhung nhớ tra tấn, số lần thông qua video call để giải quyết nhu cầu cá nhân cho nhau cũng rất thường xuyên, chuyện này Lâm Tưởng vẫn luôn rất phối hợp, mỗi lần đều quyến rũ Cố Thành đến cả người bùng cháy, hận thể trực tiếp chui qua bên kia màn hình.

      Lúc này chỉ vì câu của Lâm Tưởng mà khiến Cố Thành cảm thấy bốc hỏa, kết quả người vừa đốt lửa ở bên kia lại còn giả ngu, "Kích thích cái gì? hiểu cái gì nữa!"

      Cố Thành lau mặt, nhìn : "Em chờ chút, vào toilet." xong cũng chờ Lâm Tưởng đáp lại trực tiếp đứng dậy ra khỏi màn hình.

      Lâm Tưởng im lặng hồi, trong lòng tự mình kiểm điểm, có phải đùa hơi quá đáng rồi ? Chẳng lẽ giận rồi? Hẳn là thể nào, đời này Cố Thành chưa từng tức giận với , suy nghĩ như vậy cho nên cảm thấy mình thực có chút quá đáng. Cố Thành đối với tốt như vậy, mà lại có chút có phép tắc.

      Kiểm điểm xong, Lâm Tưởng bò ra khỏi chăn, ngồi dậy bắt đầu cởi quần áo, thầm nghĩ đợi lát nữa Cố Thành trở lại trước màn hình là có thể nhìn thấy bộ dáng lõa thể của , cho dù có tức giận đến đâu cũng trong nháy mắt còn nữa.

      Tuy trong phòng có mở máy sưởi nhưng làn da vừa mới tiếp xúc với khí vẫn là nhịn được mà nổi đầy da gà. Đợi mãi vẫn thấy người quay lại, Lâm Tưởng thể kéo chăn đắp lên , trong lòng suy đoán rốt cuộc làm gì vậy? Chẳng lẽ là đại tiện sao? Hay là tắm? Hay là thực giận rồi? Nhưng nếu như vậy hẳn là trực tiếp tắt video call mới đúng chứ.

      Lâm Tưởng suy nghĩ lúc lâu cũng đoán ra được nguyên nhân là gì, cuối cùng nhịn được cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện cho Cố Thành. Kết quả điện thoại còn chưa bật lên khóa cửa 'tạch' tiếng bị mở ra.

      Lâm Tưởng hoảng sợ vội vàng đem chính mình bọc kín lại, quay đầu lại nhìn về phía cửa. Phòng này ngoài ra chỉ có Nhạc Tiểu Kỳ mới có chìa khóa, lúc này có thể tự mở cửa vào khẳng định chỉ có thể là Nhạc Tiểu Kỳ, nhưng mà trễ như này rồi ấy còn tới làm gì chứ?

      "Tiểu Kỳ?" gọi tiếng, bởi vì giường đối diện với bức tường, vừa vặn che khuất tầm mắt, làm sao có thể nhìn thấy được ai vừa vào, chỉ nghe được tiếng bước chân có người vào, rồi lại nghe tiếng cửa phòng bị khóa trái.

      khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, Lâm Tưởng cũng vào tư thế phòng bị.

      Thẳng đến khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn chậm rãi tới gần , phòng bị trong lòng mới buông lỏng xuống, ngay sau đó lại căm giận mà : " làm em sợ muốn chết!"

      Người tiếng nào vào chính là người vừa mới chuyện với qua video call – Cố Thành.

      Cái này thức kinh hỉ to lớn mà, làm cho Lâm Tưởng trong lúc nhất thời cũng biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ngây ngốc mà bị ôm cả chăn cả người vào trong lòng ngực.

      "Bảo bối, nhớ em muốn chết!" Cố Thành đem đầu vùi vào hõm vai , mặc sức mà hít ngửi mùi thơm cơ thể , giống như là lấy lại khí sinh tồn quan trọng vậy.

      Lâm Tưởng sửng sốt lúc lâu mới cất tiếng hỏi : " tới đây lúc nào vậy?"

      "Đến khách sạn khoảng mười mấy phút trước khi gọi video call cho em. bảo Nhạc Tiểu Kỳ đặt trước cho phòng." Cố Thành giải thích, "Có phải rất kinh hỉ có đúng ?"

      " ra Nhạc Tiểu Kỳ biết rằng tới, vậy mà con bé cũng cho em." Lâm Tưởng có chút vui mà .

      Cố Thành ôm lắc qua lắc lại, : " cho em biết còn kinh hỉ nữa."

      thức rất là "KINH" hỉ!

      "Vừa nãy gọi Tiểu Kỳ mà thấy ai trả lời dọa cho em sợ gần chết." Lâm Tưởng .

      Cố Thành cười cọ cọ vào vai , đột nhiên phát lõa thể ở dưới chăn! duỗi tay xốc chăn lên nhìn chút. Sau khi thấy cảnh xuân trong chăn nhịn được nhướng mày, cười : "Bảo bối, em định đợi đến khi xuất tiếp đón bằng màn hương diễm như vậy sao?"

      Lâm Tưởng xoay thân mình quấn chặt chăn lại, : "Em cũng biết trước mà."

      Cố Thành vô cùng thông minh, lập tức phản ứng lại ngay: "Đây là em chuẩn bị muốn cùng 'vận động' sao?"

      Lâm Tưởng rất là kiêu ngạo mà "Hừ" tiếng, đem máy tính tắt nguồn rồi ném sang bên, sau đó đem đầu chui vào trong chăn.

      Cố Thành cười khẽ, nhàng ở bên tai : "Nếu tới rồi chúng ta sợ gãi đúng chỗ ngứa nữa rồi. Bảo bối, muốn em."

      Lâm Tưởng:......
      Last edited: 11/2/22

    2. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 49: Sáng sớm

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng nghe Cố Thành lộ liễu thẳng như vậy làm cho đỏ bừng cả mặt, cúi đầu chui sâu vào ổ chăn, nhưng chăn bông mền mại căn bản thể che đậy được. Chỉ cần Cố Thành lấy tay lật lên cái Lâm Tưởng liền biến thành quả trứng gà bị lột hết vỏ, trắng nõn bóng loáng mà xuất trước mắt Cố Thành, thoạt nhìn giống như món ăn ngon miệng.

      Ánh mắt nóng bỏng của Cố Thành nhìn đến mức u mê, yết hầu ở cổ di chuyển lên xuống, dùng sức kéo ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên vành tai ngọc ngà của .

      Làn da bị mất bảo vệ của chăn bông liền tiếp xúc trực tiếp với khí. Lâm Tưởng nhịn được run lên cái, nhưng giây tiếp theo bị cơ thể ấm áp của Cố Thành bao bọc lấy. Nhìn cách ăn mặc của cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ phía trong tỏa ra.

      Lâm Tưởng có chút thẹn quá hóa giận, ngay sau đó liền vén vạt áo của lên cho hai bàn tay lạnh lẽo vào, dính sát lên bụng , giương mắt lên hỏi : "Cảm thấy thế nào?"

      cố ý xuyên tạc ý của , trêu chọc : "Muốn chủ động sao? Có phải em cũng rất muốn có phải ?"

      Làn da ấm áp gặp phải bàn tay lạnh lẽo của trong nháy mắt nổi đầy da gà, nhưng Cố Thành cũng cự tuyệt, hào phóng mà tiếp tục ủ ấm tay , bàn tay khách khí mà để lên ngực .....

      Sắc mặt Lâm Tưởng ửng đỏ nhưng cũng từ chối, vô cùng mong nhớ, thực ra cơ thể cũng có khát vọng muốn đến an ủi.

      Đây là buổi tối Lâm Tưởng cảm thấy ấm áp nhất trong vòng tháng nay, Cố Thành chỉ làm ấm tay của , mà mang luồng nhiệt tới làm ấm cả người .

      ********

      Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tưởng bị tiếng điện thoại di động làm cho tỉnh giấc, là Nhạc Tiểu Kỳ gọi tới hối thúc rời giường, hôm nay Lâm Tưởng có khá nhiều cảnh quay nên sáng sớm phải trang điểm.

      Lâm Tưởng để điện thoại lên tai, Nhạc Tiểu Kỳ ở đầu dây bên kia ríu rít chuyện. Mí mắt vẫn còn chưa nâng lên được, thay đổi tư thế thoải mái hơn, theo thói quen định gối đầu lên cánh tay Cố Thành, đôi chân càng khách khí mà nhét vào giữa hai chân , da thịt hai người tiếp xúc, thoải mái thân mật.

      Cố Thành đối với động tác của cũng tập mãi thành quen, tuy rằng cũng chỉnh lại tư thế kẹp lấy chân nhưng lại có chút ý muốn tỉnh dậy, nhìn dáng vẻ hẳn là tối hôm qua thực là mệt muốn chết.

      Lâm Tưởng tiến lại gần nhìn mặt , phát râu của mọc ra khá dài, cái mũi vẫn thẳng tắp như cũ, nhưng quầng thâm mắt có chút trầm trọng.

      Bắt đầu bước vào giai đoạn cuối năm nên hẳn là công việc của vô cùng bận rộn, kết quả còn chạy tới đây thăm ban, khẳng định mấy ngày trước tăng ca rất nhiều đẩy nhanh tốc độ công việc, căn bản có rất ít thời gian để nghỉ ngơi.

      Ngày hôm qua phải bay quãng đường dài để tới đây cũng để thân thể nghỉ ngơi chút liền ôm lăn lộn đến nửa đêm, cho nên buổi sáng hôm nay cũng bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.

      Lâm Tưởng ngơ ngác nhìn Cố Thành ngủ say, Nhạc Tiểu Kỳ ở đầu dây bên kia lúc lâu, nửa câu cũng lọt được vào tai .

      "Chị?" Nhạc Tiểu Kỳ nghi hoặc mà gọi tiếng.

      "Hả? Em cái gì?" Lâm Tưởng kéo về được chút tỉnh táo mới phát là bản thân mình khi đối diện với chồng nhà mình trở nên si mê như vậy, có chút ngượng ngùng mà xoay người đưa lưng về phía Cố Thành.

      Nhạc Tiểu Kỳ:......

      "Phó đạo diễn thông báo, buổi sáng có cảnh quay của chị nên bảo chị tới sớm chút để hóa trang." Nhạc Tiểu Kỳ thở dài cái rồi thông báo.

      nàng có chút dự cảm tốt, Cố tổng tới, khẳng định là tinh thần của Lâm Tưởng có chút tập trung!

      "Ừ...." Lâm Tưởng nhàng lên tiếng.

      "....." Nhạc Tiểu Kỳ biết rốt cuộc là có nghe hay nên chỉ có thể ngây ngốc mà ôm điện thoại chờ đợi.

      Lâm Tưởng vừa mới xoay người rời khỏi vòng tay của , Cố Thành cảm nhận được hơi ấm trong lòng mất khỏi cau mày mở hé mắt, nhìn người phụ nữ của mình quay lưng lại với mình liền có chút khó chịu, vươn cánh tay ôm lấy eo kéo sát lại tiếp tục ôm vào trong lồng ngực.

      Người vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng vật ở dưới thân thức tỉnh cao ngạo mà chọc vào mông .

      Lâm Tưởng quay đầu lại liếc nhìn cái rồi lại với Nhạc Tiểu Kỳ trong điện thoại: "Chị lập tức xuống đây..... Đừng....." Lời còn chưa xong bị Cố Thành hôn.

      Nhạc Tiểu Kỳ nghe khúc sau cái gì cho nên liền để điện thoại vào sát bên tai, kết quả hình như nghe được thanh kỳ quái gì đó, sau đó điện thoại liền bị ngắt máy.

      Ngay lập tức Nhạc Tiểu Kỳ có vạn ý nghĩ đen tối chạy ra như điên trong đầu, còn mà, vì cái gì mà mới sáng sớm cho nghe cái loại thanh tà ác này chứ, thực là muốn lỗ tai mình điếc cho rồi!!!

      Chị Lâm Tưởng phải là muốn nghỉ việc đó chứ!?

      Cuối cùng Lâm Tưởng vẫn đúng giờ xuống lầu, Cố Thành chỉ ôm hôn lúc lâu cũng làm gì quá mức. Sau khi nghe được lời hứa hẹn đầy hấp dẫn của cũng để thức dậy xuống lầu, còn lại tiếp tục ngủ nướng.

      đường cùng Nhạc Tiểu Kỳ tới phim trường, Lâm Tưởng đe dọa nàng. "Lần sau còn dám lừa gạt chị chị trừ tiền lương của em!"

      Tuy rằng tiền lương của Nhạc Tiểu Kỳ là do công ty phát nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Hôm qua lúc Cố tổng gọi điện thoại cho em, em cũng bị làm cho hoảng sợ."

      Lâm Tưởng quét mắt liếc nhìn nàng cái, gì nữa.

      Nhạc Tiểu Kỳ lại che miệng cười trộm, "Chị, hôm nay nhìn nét mặt của chị rất tốt."

      "Nhóc con còn dám trêu chọc chị nữa ha? từng trải qua chuyện đương chưa hả?" Lâm Tưởng duỗi tay nắm lấy đuôi tóc của nàng hỏi.

      "Đau đau đau đau.... Chị, buông tóc em ra !" Nhạc Tiểu Kỳ vội vàng xin tha.

      Tới phòng hóa trang liền thấy Giả Vân Vân trang điểm, nhìn qua gương thấy vào, cười hỏi : "Em ăn sáng chưa? Chị mua rất nhiều đồ ăn, lát nữa ăn cùng nhau ."

      Lâm Tưởng ngồi xuống bên cạnh , lắc đầu : "Cảm ơn chị, em vừa ăn rồi."

      chuyên viên trang điểm khác vội vàng tới trang điểm làm tóc cho . Sau khi làm xong liền tới phim trường nghe đạo diễn chỉ đạo diễn xuất, luyện tập di chuyển..... ngày bận rộn tại phim trường chính thức bắt đầu.

      Bởi vì trong lòng nhớ thương Cố Thành cho nên hôm nay Lâm Tưởng có chút mất tập trung, vừa mới bắt đầu quay hơn tiếng mà bị đạo diễn hô vài lần NG. Giả Vân Vân phối hợp diễn với cũng phát có chút kỳ lạ, thừa dịp nghỉ ngơi giữa giờ kéo qua góc, "Em làm sao thế? Hồn vía để lên mấy hết rồi."

      Lâm Tưởng lắc đầu, " có việc gì đâu ạ, có thể là do tối qua em ngủ được ngon thôi."

      Giả Vân Vân diễn cùng hơn tháng qua ít nhiều cũng hiểu , Lâm Tưởng luôn luôn công tư phân minh, rất ít khi để chuyện sinh hoạt nhặt này làm ảnh hưởng đến công việc, mỗi lần quay phim đều vô cùng nghiêm túc, chuyện liên tiếp mất tập trung giống như hôm nay thực là lần đầu tiên nhìn thấy.

      "Có phải thân thể cảm thấy thoải mái ở đâu đó đúng ? Nếu thấy thoải mái cũng đừng có chống đỡ nữa, để bác sĩ khám qua cho em."

      "Cảm ơn chị Vân, em có việc gì hết." Cố Thành tới thăm ban, cảm thấy chỗ nào cũng tốt, nhưng vẫn tiếp tục lắc đầu phủ nhận.

      Thấy dáng vẻ này của , Giả Vân Vân cũng lôi kéo hỏi thêm nữa, chỉ có thể dăn dò : "Lát nữa nếu như cảm thấy thực thoải mái phải ra đấy."

      Lâm Tưởng gật đầu đáp ứng, quay đầu lại kêu Nhạc Tiểu Kỳ mua cho ly cà phê đen, chờ đến khi uống cà phê vào bụng rồi lúc này tinh thần của mới tỉnh táo lại chút.

      Bởi vì 2 máy quay xảy ra vấn đề cho nên thợ quay phim phải chỉnh sửa, vì vậy thời gian nghỉ ngơi lần này tương đối dài.

      "Em nghe gì chưa? Hôm nay nhân vật lớn gia nhập vào đoàn làm phim đấy." Giả Vân Vân cầm nắm hạt dưa đưa cho Lâm Tưởng ít, rồi ngồi xuống bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.
      Last edited: 11/2/22
      Nguyên Nguyễn, Tôm Thỏnhoxbina thích bài này.

    3. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 50: Chân tướng (1)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng dựa lưng vào ghế, nắm lấy chỗ hạt dưa mà Giả Vân Vân đưa cho nhưng ăn, chỉ mở miệng hỏi: "Nhân vật lớn nào vậy ạ?"

      "Lưu Bảo Chấn lão gia tử[1], thầy ấy đảm nhận vai hoàng đế." Giả Vân Vân vừa cắt hạt dưa vừa chuyện, nhìn dáng vẻ có thể biết ấy là người thành thạo trong việc cắn hạt dưa.

      [1]Lão gia tử: dùng để gọi những người đàn ông lớn tuổi mà mình tôn trọng, ngưỡng mộ.

      Trong giới giải trí Lưu Bảo Chấn là nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng, tham gia vào vô số những bộ phim điện ảnh và truyền hình. Đời trước lúc Lâm Tưởng trở nên nổi tiếng Lưu lão gia tử còn đóng phim nữa rồi, ngờ đời này lại có thể được hợp tác với nhân vật như vậy.

      "Có thể được hợp tác đóng chung với lão gia tử vinh hạnh lớn mà." Lâm Tưởng .

      Giả Vân Vân cũng có chung quan điểm : "Lão gia tử là người có sức ảnh hưởng lớn ở trong giới giải trí, nếu có thể được thầy ấy chỉ bảo nhanh chóng được nổi tiếng thôi."

      Lâm Tưởng kỳ quái mà liếc nhìn cái, : "Chị Vân, chị cũng là người nổi tiếng rồi mà."

      Giả Vân Vân liên tục ăn mấy hạt dưa rồi mới : "Em bị ngốc à, chị là em đó, đến lúc đó em tìm cơ hội xuất trước mặt lão gia tử nhiều chút, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho thầy ấy."

      Hoá ra là muốn chỉ điểm cho sao, Lâm Tưởng cười : "Chị Vân có lòng quan tâm rồi, nhưng mà hậu bối nhoi như em nếu muốn tiến tới mấy câu để tạo ấn tượng, chỉ sợ rằng bị người khác có quy củ."

      Giả Vân Vân trợn mắt, "Sợ cái gì chứ, đến lúc đó chị dẫn em ." xong nhìn xuống nắm hạt dưa Lâm Tưởng vẫn cầm trong tay, : "Em ăn sao?"

      Lâm Tưởng khó xử : "Em quen bóc cái này."

      "Vậy lúc trước em làm thế nào để ăn được?" ngờ lại có người biết cắn hạt dưa, vẻ mặt Giả Vân Vân đầy nghi hoặc hỏi: "Lúc trước làm cách nào để em có thể ăn được vậy?"

      Lâm Tưởng ngay sau đó nhớ lại lần ăn hạt dưa trước đây, lúc ấy là do Cố Thành bóc từng hạt cho ăn, vì thế thành : "Là người khác bóc cho em ăn."

      "....." Cắn hạt dưa mà còn muốn người khác bóc cho sao? là.... chuyện đáng kinh ngạc mà! Giả Vân Vân cười : "Người này hẳn là vô cùng thương em nha, như vậy mới có kiên nhẫn ngồi giúp em bóc vỏ hạt dưa chứ."

      Lâm Tưởng cười ngượng, tiếp nữa.

      Tới lúc gần trưa, Lưa Bảo Chấn lão gia tử mặc trăng phục diễn được đám người vây quanh vào phim trường, đạo diễn cùng các diễn viên khác đều tiến tới cùng nhau chào hỏi thầy ấy, tất cả đều trưng ra vẻ mặt tôn kính đối với lão tiền bối.

      Lâm Tưởng vốn chỉ đứng ở trong đám người, cũng tính toán là gây ấn tượng gì ở trước mặt lão gia tử, nhưng Giả Vân Vân quá nhiệt tình, ỷ vào chính mình là nhân vật nữ chính mà lôi kéo Lâm Tưởng tới đằng trước.

      "Thầy Lưu[2], em là Giả Vân Vân, thầy còn nhớ em ?"

      [2] Ở giới giải trí Trung Quốc, những người làm trong giới (nghệ sĩ, đạo diễn, nhân viên hậu đài, v…v…) đều gọi tiền bối hay người mình tôn trọng quý tiếng thầy. Ví dụ như MC Hà Cảnh, rất nhiều người gọi vị MC nổi tiếng này là “thầy Hà”.

      Lưu Bảo Chấn cười cười chỉ vào ấy : "Nha đầu này, sinh nhật lần trước của ta, em còn ôm chai rượu quý của ta chịu buông tay, làm sao mà ta lại có thể nhớ được chứ!"

      Giả Vân Vân cũng cười hắc hắc hai tiếng rồi đẩy Lâm Tưởng tiến lên, hướng lão gia tử : "Thầy, em giới thiệu người bạn tốt của em với người, Lâm Tưởng."

      Lão gia tử nheo đôi mắt lại đánh giá Lâm Tưởng hồi, gật gật đầu cười : "Lâm Tưởng, ta nhớ rồi, là người đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Hoa."

      Lâm Tưởng cùng Giả Vân Vân đều có chút giật mình, ngờ tới lão sư lại có trí nhớ tốt như vậy, liếc nhìn mặt cái thôi cũng có thể nhận ra là người đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc.

      đợi Lâm Tưởng mở miệng chuyện, lão gia tử vui vẻ hớn hở mà : "Có cái gì mà phải giật mình, ta chính là trưởng ban giám khảo của lễ trao giải đó mà."

      ra lão gia tử chính là trưởng ban giám khảo của lễ trao giải đó, như vậy hẳn là thầy ấy cũng biết ràng mọi chuyện xảy ra đằng sau những giải thưởng đó!

      Lâm Tưởng đối với chuyện đời này có thể đoạt được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc của Kim Hoa vẫn luôn có chút nghi vấn. Đời trước giải thưởng này thuộc về Lý Hân Ý, hơn nữa là bởi vì đối phương còn có hậu thuẫn, xã giao quan hệ với người trong nội bộ. Đời này Lý Hân Ý vẫn có quan hệ đương với Thài tử gia của công ty giải trí, nhưng vì sao lại quan hệ xã giao?

      Lâm Tưởng có hoài nghi là do Cố Thành giúp đỡ , nhưng sau đó lại ngẫm lại, giải thưởng Kim Hoa từ lúc bắt đầu đăng ký đề cử cho đến khi bắt đầu tung ra danh sách được đề cử, rồi đến lúc bình chọn, thời gian tương đối lâu, nhưng khi đó Cố Thành vẫn còn chưa có xác định hợp tác với cha Lâm Kiến Quân. Cố Thành cũng chưa có quen biết , cho nên có khả năng là giúp dành được giải thưởng này.

      Sau đó cho rằng nguyên nhân là do trọng sinh nên nảy sinh hiệu ứng bươm bướm. Nhưng trọng sinh vào ngay trước ngày diễn ra lễ trao giải, khi đó có kết quả các giải thưởng rồi, hẳn là phải vì trọng sinh mà bị làm cho ảnh hưởng mới đúng.

      Rất nhiều chuyện cẩn thận suy xét, đều thực có chút đáng ngờ.

      Lần này có thể gặp được trưởng ban giám khảo của giải thưởng là Lưu Bảo Chấn có phải có thể biết được số chuyện từ thầy ấy đúng ?

      Lâm Tưởng suy nghĩ chút nên tìm thời gian thích hợp để hỏi chuyện mới được.

      Thời gian nghỉ ăn cơm trưa chỉ có tiếng nên Lâm Tưởng kịp chạy về khách sạn, vì vậy chỉ có thể trở về xe bảo mẫu của mình nghỉ ngơi. Lúc ấy sau khi xác nhận gia nhập đoàn làm phim, Cố Thành bảo tài xế lặn lội đường xa đem xe tới đây, cũng may là có xe này nên khi đoàn làm phim có đẩy nhanh tiến độ quay thể quay về khách sạn được cũng có thể ở trong xe nghỉ ngơi chút.

      Hôm nay cũng ngoại lệ, khi Nhạc Tiểu Kỳ lấy cơm hộp, Lâm Tưởng định về xe trước để gọi điện thoại cho Cố Thành, cũng biết ngủ suốt cả buổi sáng có thề giúp cho lấy lại được tinh thần hay chưa nữa.

      Kết quả vừa mới mở cửa xe liền nhìn thấy Cố Thành vắt chéo chân ngồi trong xe ôm laptop làm việc khiến đứng hình.

      Hẳn là chăm sóc lại cho bản thân mình chút, râu cũng còn, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, tinh thần thoạt nhìn rất thoải mái. Khí chất trang nhã kèm cùng với dáng người hoàn hảo của thực nhìn trông như chàng trai trẻ mới chỉ hơn hai mươi tuổi.

      Lâm Tưởng vừa kinh ngạc vừa vui vẻ mà lên xe, hỏi: " đến đây từ bao giờ vậy? Sao nghỉ ngơi thêm nhiều chút?"

      Cố Thành đem laptop đặt qua bên, vươn tay ý bảo ngồi lên đùi . Lâm Tưởng đối với động tác này còn xa lạ nữa, cũng rất tự nhiên mà đến ngồi lên, vô cùng tự nhiên mà cúi đầu hôn lên môi cái.

      cái hôn xong, Cố Thành : " có em ở bên cạnh ngủ yên."

      Giọng bình tĩnh nhưng có thể nghe ra được có chút tủi thân.

      Sớm hình thành thói quen ôm nhau ngủ, vì vậy sau khi đối phương mất hơi ấm cũng còn khiến giấc ngủ cũng được thoải mái. Lâm Tưởng lúc vừa mới qua đây được tuần cũng vẫn luôn ngủ ngon được, nhưng mà sau đó vì cường độ đóng phim quá lớn, mỗi ngày đều mệt đến muốn chết sống lại, vừa trở về khách sạn muốn ngã xuống giường ngủ.

      "Buổi chiều trở về ngủ thêm lúc."

      " cần, buổi chiều xem em quay phim." Cố Thành .

      Lâm Tưởng chớp chớp mắt, khẽ cười : "Đoàn làm phim chắc là có ai biết mặt đâu nhỉ?"

      Cố Thành lắc đầu, "Trong giới giải trí cũng thân với ai, những người biết mặt cũng đều là do được những đối tác làm ăn giới thiệu cho."

      Lâm Tưởng cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nếu phải Đỗ Hân dặn dò riêng thực cũng ngần ngại gì mà công khai mối quan hệ với Cố Thành.

      Cố Thành chỉ vào hộp cơm của khách sạn ở bên cạnh, : " bảo nhà hàng của khách sạn chuẩn bị mấy món em thích ăn."

      Cái hộp trong suốt, truy rằng được đậy nắp kỹ càng nhưng vẫn có thể ngửi được chút mùi đồ ăn, xuyên qua lớp nhựa có thể nhìn thấy những món ăn được bày trí rất ngon mắt.

      Lâm Tưởng dựa vào ngực , tâm tình tốt mà nhìn sườn mặt của , có bạn trai ở bên cạnh chính là chuyện tốt như vậy đấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều được chăm sóc cách chu đáo!

      Nhạc Tiểu Kỳ cầm theo cơm hộp hự hự chạy tới phát cửa xe mở ra, liền gõ lên cửa sổ xe, "Chú Lý, mở cửa."

      Tài xế lắc đầu, mở cửa sổ xe giọng : "Cháu tới phía trước ngồi , Cố tổng ở phía sau."

      Nhạc Tiểu Kỳ nhìn cơm hộp ở trong tay, "Vậy đưa cơm hộp cho chị ấy ạ."

      " cần, chú thấy Cố tổng có mang theo đồ ăn tới." Tài xế giải thích.

      Nhạc Tiểu Kỳ ngồi vào vị trí ghế phó lái rồi quay đầu lại nhìn vách ngăn đằng sau, trong lòng suy nghĩ lung tung rối loạn: Cơm hộp của đoàn làm phim khó ăn như vậy, Cố tổng cũng nỡ mang thêm cho bọn họ phần, hôm qua còn thông đồng với Cố tổng bày mưu tính kế nữa chứ!

      nàng nhìn chú Lý : "Nếu vậy chúng ta chia chỗ cơm hộp này ra , mỗi người có thể được thêm phần đùi gà!"
      Last edited: 11/2/22
      Nguyên NguyễnTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 51: Chân tướng (2)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      giờ sau, Lâm Tưởng vẫn mang theo búi tóc tạo hình xuống xe, ngoại trừ môi còn chút sưng đỏ còn những chỗ khác nhìn qua cũng thấy có thay đổi gì. vừa mới xuống xe, Cố Thành cũng thoải mái mà theo xuống.

      Trước tiên Lâm Tưởng thay đổi phục trang quay phim, Cố Thành dạo xung quanh chút.

      Nhạc Tiểu Kỳ ăn cả hai hộp cơm nên có chút quá no, theo bên cạnh Lâm Tưởng vừa xoa bụng vừa hỏi : "Chị Lâm, nếu như Cố tổng bị chụp được phải làm sao bây giờ? Ở xung quanh đây thường xuyên có paparazzi đó."

      Vẻ mặt Lâm Tưởng bình tĩnh mà : " sao đâu, cứ để thuận theo tự nhiên ."

      Cố Thành là người đàn ông tốt như vậy, tất nhiên phải đối xử tốt với ấy rồi, thể che che dấu dấu được. hi vọng chờ đến khi mình nổi tiếng đứng đỉnh cao của nghiệp mọi người đều biết đến tồn tại của .

      Buổi chiều Lâm Tưởng có nhiều cảnh quay lắm, cơ bản đều là phối hợp diễn với Giả Vân Vân. Trong phim Giả Vân Vân dẫn dắt rất tốt, bên ngoài lại càng chỉ bảo nhiều hơn. Bản thân ấy muốn chạy tới chỗ Lưu lão gia tử chuyện thôi , thế nào lại phải lôi kéo cả Lâm Tưởng cùng, mà còn làm như thực chỉ dẫn cho Lâm Tưởng: "Ở trong cái vòng giải trí hỗn loạn này, da mặt phải dày chút, ai cũng phải tranh thủ làm quen tạo mối quan hệ, tất cả đều dựa vào da mặt dày để làm việc. Em đừng nhìn thấy nổi tiếng của chị ở tại, trước đây chị cũng là từng phải trải qua thời kỳ thấp hèn đó."

      "Nhưng chúng ta cứ qua như vậy có phải quấy rầy tới lão gia tử , như vậy thực tốt lắm đâu." Lâm Tưởng khó xử.

      Giả Vân Vân giơ cuốn kịch bản trong tay lên, "Chúng ta tới hỏi số vấn đề về diễn xuất, thầy ấy tức giận đâu."

      Kỳ Lâm Tưởng muốn , lúc trước Cố Thành muốn dạo xung quanh phim trường chút, cũng biết đến chỗ nào rồi, rất muốn gọi điện thoại hỏi chút.

      Bên kia Lưu lão gia tử vừa mới chuyện xong với vài người định về phòng nghỉ thấy Giả Vân Vân tới, nhìn bọn cười ha hả tiến lại, "Thầy, em tới quấy rầy người."

      Lão gia tử trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, : "Biết là tới làm phiền ta mà vẫn còn tới."

      Vẻ mặt Giả Vân Vân tràn đầy thương tâm khổ sở, : “Haizz, ngờ lại được hoan nghênh như vậy, em đây miễn làm cho người ghét bỏ!" xong làm bộ muốn kéo Lâm Tưởng .

      "Quay về đây, tiểu nha đầu." Lão gia tử chỉ vào bên trong phòng nghỉ, " pha cho ta ấm trà, ta biết em có kỹ thuật pha trà rất tốt."

      Tức khắc Giả Vân Vân mặt mày hớn hở, : "Vậy thầy phải đồng ý chỉ dẫn kỹ năng diễn xuất cho bọn em em mới pha trà cho người."

      Lão gia tử chắp hai tay để sau lưng, liếc mắt nhìn các , cười : "Ta thấy cả hai đều có kỹ năng diễn xuất tồi, còn cần ta chỉ dạy cái gì nữa chứ?"

      Giả Vân Vân : "Học thêm cũng thừa mà."

      Lão gia tử gì nữa dẫn hai người các vào phòng nghỉ. Phòng nghỉ lớn lắm, vật dụng được bố trí cũng tương đối đơn giản, bộ sô pha, bàn làm việc, còn có cái giường đơn nhìn qua thực khá thoải mái, có các vật dụng trang trí dư thừa nào khác, lại rất thoải mái, là chuẩn bị riêng cho lão gia tử.

      bàn trà trước bộ sô pha bày bộ trà cụ, là loại thủ công mĩ nghệ vô cùng tinh xảo, nghe là do chính lão gia tử tự mình mang đến. Ông ấy đến tuổi này rồi, cũng có sở thích gì khác, chỉ thích uống trà, nên đâu cũng phải mang theo bộ trà cụ bảo bối này.

      Giả Vân Vân thực là tinh thông trà đạo, nghe gia đình ấy kinh doanh các loại trà, cho nên ấy cũng tương đối hiểu biết về trà.

      tới để xin chỉ dậy về kỹ thuật diễn xuất thực chỉ là cái cớ, sau khi ba người ngồi xuống, Giả Vân Vân liền cùng lão gia tử chuyện về trà đạo, tuy rằng Lâm Tưởng cũng hiểu về trà nhưng lại muốn xen mồm vào, chỉ chuyên tâm nghe hai người chuyện, cũng biết thêm được ít kiến thức.

      Sau khi uống xong tuần trà, Giả Vân Vân giống như lơ đãng mà với lão gia tử: "Lâm Tưởng là chị em tốt của em, thầy phải chỉ bảo thêm cho em ấy nha."

      Lưu Bảo Chấn nhìn thấy Lâm Tưởng trước sau vẫn im lặng, liền nhìn Giả Vân Vân : "Tiểu nương màng thế như thế này, trong giới giải trí thực là hiếm thấy."

      Giả Vân Vân trưng ra vẻ mặt bất lực : "Chính là vậy, em cảm thấy da mặt của em ấy quá mỏng, loại tính cách này rất khó để tồn tại được ở trong giới giải trí hỗn loạn, là sầu chết người mà."

      Thấy bộ dáng khoa trương của ấy, Lâm Tưởng nhịn lại để mình phụt cười ra, "Chị Vân, chị khoa trương quá rồi đấy."

      Vẻ mặt lão gia tử rất điềm nhiên mà : "Sao em biết là em ấy tồn tại được, vừa rồi có người tới nhờ ta chiếu cố thêm cho em ấy rồi."

      Ông ấy vừa xong, Lâm Tưởng cùng Giả Vân Vân đều giật mình. Vừa rồi Giả Vân Vân vẫn luôn lảm nhảm đột nhiên liền câm miệng, tò mò mà nhìn sang Lâm Tưởng.

      Lâm Tưởng lại hiểu ra sao, " biết người thầy tới là ai vậy ạ?"

      Ông ấy ha hả cười : "Vừa rồi ta đụng phải Cố Thành, nên cũng đứng lại chuyện với cậu ấy lúc. Cậu ấy là tới thăm em."

      Lâm Tưởng sửng sốt, cũng bấp chấp là Giả Vân Vân cũng có mặt ở đây, vội vàng hỏi: "Thầy biết Cố Thành ạ?"

      Lão gia tử thấy bất ngờ, "Sao thế, cậu ấy chuyện này với em sao?"

      Lâm Tưởng lắc đầu, " biết làm cách nào mà thầy lại quen biết được với Cố Thành vậy ạ?"

      Ông ấy thấy phản ứng của , liền biết rằng thực biết chuyện này, nên mập mờ với : "Chỉ có thể thế này với em, ta cùng với cậu ấy quen biết từ lúc trước khi lễ trao giải Kim Hoa diễn ra."

      Tuy rằng lão gia tử chỉ câu này thôi nhưng Lâm Tưởng cũng hiểu được mọi chuyện rồi.

      Bọn họ quen biết nhau trước khi lễ trao giải Kim Hoa diễn ra!

      Dù mang theo rất nhiều suy nghĩ nghi hoặc nhưng trong nháy mắt hai người đánh vỡ mọi rào cản, sau đó nhanh chóng lại lần nữa chính thức ở bên nhau.

      Lâm Tưởng có loại cảm giác mơ hồ ràng.

      Thực là Cố Thành sao? Là do ở đằng sau động tay động chân cho nên đời này giải thưởng 'Diễn viên mới xuất sắc' của Kim Hoa mới thuộc về .

      Có phải biết trước chuyện này rồi hay , như vậy mới có thể tìm hiểu làm quen với trưởng ban giám khảo Lưu Bảo Chấn chứ. Lúc ấy Cố Thành vẫn chưa quen biết , trừ phi.... Chính là cũng trọng sinh giống như !

      Trong chớp nhoáng ký ức ở đời trước chợt lóe lên trong đầu , thanh kinh thiên động địa của vụ va chạm xe, Cố Thành cố gắng quên bản thân mình để lao về phía , còn có ánh mắt thâm trầm cuối cùng mà trao cho khiến khó có thể quên được.

      Ngay lúc đó Cố Thành chính là chết trước mặt .

      Sau khi chết rồi trời xui đất khiến thế nào mà lại trọng sinh, vậy vì cái gì mà Cố Thành thể trọng sinh chứ?

      Đúng rồi đúng rồi, khẳng định là cũng trọng sinh, như vậy có thể giải thích ràng được cho rất nhiều chuyện. Vì sao lại đồng ý với chuyện liên hôn với Lâm Kiến Quân, vì sao lại muốn mở công ty giải trí, rồi vì cái gì mà lại tìm Đỗ Hân để hợp tác, vì cái gì lại hai muốn duy trì nghiệp diễn xuất, vì cái gì mà lại dọn ra ngoài ở, và cuối cùng là vì sao lại thích Tần Mân như vậy....

      Tất cả đều là vì mang theo ký ức từ đời trước trọng sinh trở về!

      vô cùng hiểu tính cách cũng như sở thích của , cho nên mà làm lại mọi thứ giống như ở đời trước, thậm chí còn tốt hơn so với đời trước!

      Nhưng mà vì sao đột nhiên phải đối xử tốt hơn với như vậy chứ? Là muốn bồi thường cho sao? Nhưng ở đời trước cũng đâu có để phải bị thua thiệt cái gì.

      Chẳng lẽ đời trước Cố Thành thực thích sao?!

      Giả Vân Vân ở bên cạnh thấy vẻ mặt của dần dần dại ra khỏi lo lắng mà đẩy đẩy , "Lâm Tưởng? Làm sao vậy?"

      Lâm Tưởng xoay người lại, thở sâu, lắc đầu : " có gì ạ."

      Giả Vân Vân thuận miệng hỏi: "Cố Thành là ai vậy ạ?"

      Lão gia tử bưng chén trà lên uống ngụm, cười như cười mà nhìn Lâm Tưởng.

      Lâm Tưởng nghe được câu hỏi của ấy cũng do dự nhiều mà trả lời: "Là bạn trai của em."

      Giả Vân Vân suýt chút nữa là làm đổ ấm trà, "Bạn trai!!! Sao chị chưa bao giờ thấy em nhắc tới vậy?"

      Trong lòng Lâm Tưởng có chút khẩn trương, căn bản là còn tâm tình để giải thích cho ấy nữa, đứng lên : "Chị Vân, phiền chị xin phép đạo diễn cho em nghỉ buổi, em có chút việc phải giải quyết."

      "Hả? Chuyện gì vậy?" Giả Vân Vân mơ mơ hồ hồ hỏi lại.

      Nhưng Lâm Tưởng lại còn tâm trí đâu để mà chú ý tới ấy, sau khi chào hỏi lão gia tử xong liền xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
      Last edited: 11/2/22

    5. Trang Trang810

      Trang Trang810 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      19
      Nguyên Hy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :