1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 43: Bảo bối

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng khẽ cười, " khẩn trương cái gì chứ? Em cảm thấy tính cách của dì khá tốt." Đối với tại mẹ Cố như vậy cũng xem như là hiền từ rồi, tự nhiên quý trọng chuyển biến này, hòa hợp ở chung với đối phương.

      Xe chạy thẳng tới trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố, xung quanh đèn điện sáng trưng, người đông như nước chảy, làm cho chỗ này giống như tòa thành.

      Lâm Tưởng nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ xe, cau mày : "Em ngờ ở đây lại nhiều người như vậy."

      Cố Thành duỗi tay nâng cằm lên, hỏi: "Sợ bị người ta nhận ra sao?"

      "Em chỉ là người mới chưa nổi tiếng sao có thể dễ dàng bị nhận ra như vậy chứ?"

      "Vậy vì sao lại muốn xuống dạo?" Cố Thành buông tha tiếp tục truy hỏi.

      "Em cảm thấy cần thiết phải mua đồ xa xỉ như vậy, tại em cũng dùng tới." Lâm Tưởng giải thích.

      Cố Thành lắc đầu tỏ vẻ đồng ý, : "Thân là người phụ nữ của Cố Thành phải học cách tiêu tiền, bằng tiền kiếm ra được cũng có cảm giác thành tựu."

      Lâm Tưởng trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ loại lý do này mà cũng có thể ra được, " biết tiêu tiền cũng sai mà?"

      Cố Thành vỗ vỗ tay : "Bây giờ dẫn em luyện tập chút, về sau biết thôi."

      Tiêu tiền là bản năng của phụ nữ, sao cần phải học cơ chứ? Lâm Tưởng cảm thấy thực quá khoa trương rồi.

      Thành phố S là đô thị phát triển cấp 1, khu trung tâm thương mại của thành phố có đầy đủ hết tất cả các nhãn hiệu thời trang quốc tế. Cố Thành nắm tay Lâm Tưởng thẳng tới chỗ các cửa hàng nổi tiếng, điểm đến đầu tiên tất nhiên chính là cửa hàng túi xách.

      Chờ Lâm Tưởng dạo xong vòng, Cố Thành liền hỏi thích kiểu dáng nào. Đời trước Lâm Tưởng cũng thiếu tiền vì vậy đối với nhãn hiệu này cũng xem như là hiểu trong lòng bàn tay, chỉ cần tùy tiện chọn mẫu cũng mất cả khoản tiền lớn rồi.

      Cố Thành ngồi ở khu dành cho khách quý nhìn chớp mắt quay qua nhân viên bán hàng ở bên cạnh : "Mấy kiểu dáng này mỗi loại lấy cái."

      Nhân viên bán hàng trừng lờn hai mắt nhưng cũng rất nhanh tỉnh táo lại, vội vàng xoay người lấy hàng, thầm nghĩ đây hẳn là vớt được con cá lớn rồi.

      Lâm Tưởng cũng sửng sốt, cái này có phải quá hoang phí rồi . Vừa rồi tùy tiện chỉ ba bốn mẫu, mỗi kiểu dáng nhìn qua cũng thấy công phu, ít nhất cũng phải mấy trăm vạn.

      Tốt rồi, quả này thực phá sản rồi.

      Kết quả chỉ dừng lại ở cửa hàng túi xách hàng hiệu, mà dạo vòng, đồng hồ hàng hiệu, trang sức hàng hiệu, quần áo hàng hiệu.....

      Lâm Tưởng cảm thấy bản thân mình sắp quen với hai chữ 'hàng hiệu' này rồi. Nhìn Cố Thành cứ mua bạt mạng như vậy, ở trong mắt tất cả các loại hàng hiệu đều giống như cải trắng vậy!

      Khi Cố Thành chuẩn bị nắm tay vào cửa hàng giầy, Lâm Tưởng muốn, cũng màng hình tượng của chính mình, ngồi xổm xuống bên cạnh muốn tiếp, "Em mệt."

      Cố Thành nhìn bộ dáng xấu xí của cảm thấy rất vui vẻ, cũng ngồi xổm xuống theo , : "Mới dạo được có lúc thôi mà, phụ nữ các em phải mỗi khi dạo mua sắm là có thể cả ngày được hay sao?"

      Lâm Tưởng nhìn chớp chớp mắt, mềm mại mà : "Em giống những người phụ nữ bình thường khác!"

      Cố Thành:......

      Trường hợp này mà còn có thể làm nũng với được hay sao? quá phạm quy mà! Nếu như ở ngay chỗ này dục vọng của nổi lên ai phụ trách đây?

      Quay đầu lại nhìn cửa hàng ở ngay trước mặt, thấp giọng : "Chúng ta nốt cửa hàng này rồi về nhà."

      Lâm Tưởng nhấp miệng lắc đầu, "Em đau chân, xem, gót chân bị ma sát đến mức ửng đỏ rồi." xong cởi giầy cho xem, sau gót chân đúng là có chút đỏ, cũng phải quá mức nghiêm trọng.

      Nhưng mà trong mắt Cố Thành đây phải là vấn đề , đây lập tức trở thành vấn đề lớn, đau lòng duỗi tay xoa xoa giúp , : "Sao em sớm chứ?"

      Nhìn thấy bộ dáng đau lòng lại áy náy của , Lâm Tưởng cũng có chút đành lòng, an ủi : " ra cũng quá đau, nghỉ ngơi chút là được."

      Cố Thành nhướng mày, : "Chúng ta về nhà thôi, trong nhà có thuốc mỡ."

      Lâm Tưởng cầu còn được, vội vàng đứng lên kéo , " thôi."

      Kết quả Cố Thành chỉ đứng tại chỗ nhìn , cũng nhúc nhích. Lâm Tưởng khó hiểu hỏi : "Làm sao vậy?"

      Cố Thành khom lưng xuống trước mặt , " cõng em ."

      Lâm Tưởng vội vàng tránh ra, nhìn bốn phía, tuy rằng khu cửa hàng xa xỉ này cũng có nhiều người, nhưng vẫn có người dạo xung quanh, bị người ta nhìn thấy cũng cảm thấy rất xấu hổ, vì thế kiên quyết cự tuyệt : " cần, em có thể tự được."

      Kết quả Cố Thành chút dao động, "Có hai lựa chọn, là để cõng em , hai là em chọn cái số ."

      Lâm Tưởng còn gì để với nữa, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng mà bò lên lưng . Tới khi vào thang máy trúng hợp gặp cùng với bà mẹ trẻ. Bé thoạt nhìn khoảng ba bốn tuổi, ăn mặc giống như búp bê Barbie vậy, nắm tay mẹ bên cạnh, đôi mắt đen láy chứa đầy tò mò, nhìn chằm chằm Lâm Tưởng.

      ngửa mặt lên cất giọng non nớt với mẹ bé: "Mẹ, dì này ngoan."

      Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của hai người phụ nữ đồng thời đầy quẫn bách, người cõng là Cố Thành vẫn bình tĩnh trước sau như . Đột nhiên thấy cúi đầu hỏi bé : "Vì sao lại ngoan?"

      nghe xong càng tỏ ra hiểu, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Vì sao chú phải cõng dì chứ?"

      Cố Thành nhướng mày, "Bởi vì dì là bảo bối của chú, cho nên chú phải cõng dì!"

      phục, bĩu môi : "Cháu cũng là bảo bối của mẹ!"

      Người mẹ trẻ vội bế bé lên, liên tục cúi đầu xin lỗi Cố Thành: " xin lỗi, đứa bé còn chưa hiểu chuyện."

      Cố Thành lắc đầu tỏ vẻ sao.

      Thang máy rất nhanh xuống tới bãi đỗ xe, Lâm Tưởng tựa vào vai , đem cả khuôn mặt vùi vào hõm cổ, rầu rĩ : "Vì mà mất hết mặt mũi rồi!"

      Cố Thành cười , bước kiên định hướng tới xe, : " sai, em chính là bảo bối của ."
      Last edited: 10/2/22

    2. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 44: Diễn xuất (1)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Thời tiết vào cuối thu, điều hòa trong văn phòng cũng được điều chỉnh lên nhiệt độ ấm hơn [1], Lâm Tưởng lười nhác gác chân ngồi ở sô pha, ôm ly trà hoa mới pha, vừa làm ấm tay vừa làm ấm dạ dày, bên cạnh chất chồng kịch bản, phim điện ảnh có, phim truyền hình cũng có, tùy tiện rút ra quyển lật xem.

      [1] Trung Quốc khi bước mùa thu thời tiết bắt đầu lạnh, nhiệt độ trung bình khoảng 16ºC.

      Đỗ Hân nhận được thông báo bộ "Ảnh tử vũ" lùi lịch quay lại, cho nên Lâm Tưởng trong ba tháng tới khá rảnh rỗi. Đại diện Đỗ sốt ruột đến mức phát hỏa, lập tức đưa cho chồng kịch bản cao như núi.

      "Thực em cảm thấy bộ cung đấu kia có kịch bản khá hay." Lâm Tưởng đem mấy quyển kịch bản cẩu huyết ném ra chỗ khá, quay đầu lại nhìn Đỗ Hân nằm sô pha .

      Đỗ Hân bận rội cả buổi sáng mới có thể mang đến cho Lâm Tưởng được chồng kịch bản, sau đó liền quang minh chính đại mà nằm lăn ra sô pha lười biếng. Nghe thấy lời Lâm Tưởng , mắt cũng thèm mở ra, cười nhạo đáp lại: "Em vẫn chưa hết hy vọng với vai nhân vật phản diện đó sao?"

      "Muốn làm diễn viên thực thụ đều phải diễn qua mọi vai diễn mọi nhân vật, nên đóng khung mình với hình ảnh nhất định." Lâm Tưởng dùng lời lẽ chính đáng mà khuyên bảo .

      Từ lúc bắt đầu Đỗ Hân liền cho rằng chỉ là giỡn mà thôi. giờ xem ra Lâm Tưởng thực có ý muốn nhận vai diễn kia, khỏi ngồi bật dậy, : "Em thực muốn diễn vai này sao?"

      Lâm Tưởng ném hết đống kịch bản cao như núi kia , : "Em chẳng thích kịch bản nào trong đống này cả, chị giúp em nhận vai diễn trong bộ phim truyền hình kia ."

      "Cố tổng đồng ý cho em diễn vai nhân vật phản diện sao?" Đỗ Hân hỏi .

      Lâm Tưởng nhướng mày, đặt ly trà lên bàn, cầm lấy điện thoại gửi cho Cố Thành tin nhắn, "Em chuẩn bị đóng vai phản diện."

      Cố Thành họp ở lầu nhưng cũng chỉ mất mấy giây trả lời lại tin nhắn của Lâm Tưởng, câu trả lời vô cùng khí phách: "Diễn."

      Lâm Tưởng đắc ý mà quơ quơ điện thoại trước mặt Đỗ Hân, "Cố tổng diễn."

      Đỗ Hân:......

      Mỗi ngày đều phải đứng ở giữa để cho ông chủ và bạn của ta hành hạ cho đến chết.

      người là ông chủ, người chuẩn bị là phu nhân của ông chủ, còn có thể làm thế nào bây giờ, cảm thấy thực rất tuyệt vọng!

      Đỗ Hân xoa xoa huyệt thái dương, : "Nhân vật này hình như chọn được người rồi, chị chỉ có thể đáp ứng với em hỏi thăm chút thôi."

      Lâm Tưởng tự tin tràn đầy, "Chị chỉ cần giúp em có cơ hội được tham gia thử vai là được rồi."

      Đỗ Hân ngồi hồi mới đứng dậy ra ngoài làm việc. Lâm Tưởng theo tới văn phòng làm việc lấy quyển kịch bản của bộ phim cung đấu rồi nhảy tung tăng. Trước kia cảm thấy loại đề tài như này rất thú vị, đáng tiếc đều là phim truyền, phim điện ảnh về đề tài này rất ít. Đời trước chỉ đóng khung mình ở trong vòng tròn, chỉ nhận đóng phim điện ảnh. ra chỉ cần có kịch bản tốt cho dù là chiếu ở màn hình lớn hay màn hình đều giống như nhau cả thôi.

      Sai Nhạc Tiểu Kỳ sang siêu thị bên cạnh mua túi đồ ăn vặt, chuẩn bị vừa ăn vặt vừa đọc kịch bản. Nhạc Tiểu Kỳ lại lấy việc công làm việc tư mua thêm mấy bịch khoai tây chiên đắt tiền rồi ôm ra ngoài chia sẻ với các đồng nghiệp khác.

      Lâm Tưởng lấy gói bánh quy, vừa ăn vừa xem, xem đến nhập tâm thình lình bị ôm lấy, cũng thèm ngẩng đầu lên, bình tĩnh mà : "Nhanh như vậy mà Cố tổng họp xong rồi sao?"

      Cố Thành dựa sát vào ngồi xuống, vòng tay ôm lấy hôn hôn, "Họp xong rồi, có phải em mặc ít áo quá rồi đúng ? Tay rất lạnh."

      "Thể chất của em là vậy, trời lạnh tay cũng lạnh, thành thói quen rồi."

      Xem bộ dáng thèm để ý đến của , Cố Thành cau mày : "Hôm nào dẫn em khám xem có cách nào điều trị được ."

      Lâm Tưởng ngẩng mặt lên nhìn liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của bỗng nhiên cảm thấy thực đáng , khỏi cười : "Đều nghe theo ."

      Lúc này Cố Thành mới có cảm giác thoải mái mà kéo ôm vào lòng, nhìn thấy quyển kịch bản trong tay , hỏi: " xem kịch bản bộ phim nào vậy?"

      " bộ phim truyền hình, thể loại cung đấu."

      "Phim truyền hình sao?" Cố Thành nhíu mày, với giọng mấy vui vẻ: "Đóng phim truyền hình quá mệt mỏi, thời gian quay cũng dài."

      Lâm Tưởng di chuyển tròng mắt, : "Muốn nhàng mệt chỉ có thể ở nhà để nuôi thôi."

      Cố Thành nghiêm túc gật đầu, "Ý kiến này tồi."

      Lâm Tưởng bị trêu đến mức bật cười ra tiếng, "Nếu để chị Đỗ nghe được những lời này, khẳng định chị ấy khóc mất."

      " ra cũng qua với ấy, năm chỉ cần sắp xếp cho em đóng hai bộ phim là được rồi." Cố Thành .

      "Rồi chị Đỗ thế nào?" Lâm Tưởng rất tò mò.

      " ấy có tiền sao cũng được."

      Lâm Tưởng vui vẻ hồi mới : "Đúng là phong cách của chị ấy."

      " ra kịch bản này tồi." giơ quyển kịch bản trong tay lên, : "Cốt truyện cổ trang khá hay, xây dựng hình ảnh nhân vật cũng rất tốt, vai phụ cũng thực xuất sắc."

      "Nội dùng là gì?"

      "Là về cung đấu, hoàng đế cùng đám nữ nhân. Nữ chính từ cung nữ trở thành phi tử của hoàng đế, tính cách tương đối hoạt bát. Trời xui đất khiến thế nào lại lọt vào mắt xanh của hoàng đế. Là nữ nhân được hoàng đế thích luôn dễ bị người người ghen ghét. Nàng ta liền cùng những phi tử khác đấu đá, cuối cùng ngồi lên được ngôi vị hoàng hậu. Sau khi hoàng đế chết, còn phụ tá con trai trở thành minh quân."

      "Lợi hại như vậy sao? về triều đại nào vậy?"

      "Triều Thanh[2], nhưng mà các nhân vật hình như là hư cấu." Lâm Tưởng lật mở kịch bản .

      [2] Triều Thanh (1636 – 1912): Là triều đại phong kiến cuối cùng của Trung Quốc.

      "Vậy em diễn vai nào? Nữ chính sao?"

      Lâm Tưởng cười : "Nữ chính chọn được người rồi, là diễn viên có thực lực, em muốn diễn vai trong số các phi tử, tâm tư hiểm thủ đoạn ác độc, là vai phản diện."

      Cố Thành nhướng mày, ánh mắt nhìn từ xuống dưới, hỏi: "Em có thể đóng được vai đó sao?"

      Trong nháy mắt vẻ mặt của Lâm Tưởng liền thay đổi, đứng lên cong lưng nhìn , trong ánh mắt dần dần có tàn nhẫn, vươn ngón tay ra nâng cầm lên, hung tợn : "Ai ta làm được? Kéo xuống, dụng hình!"

      Cố Thành:......

      Người phụ nữ có ánh mắt tàn độc như rắn này là người phụ nữ mềm mại đáng mọi ngày của sao? phải là người khác đóng giả bạn đấy chứ?

      Trong lòng Cố Thành vẫn còn sợ hãi mà từ từ nhích lại gần, liếc mắt nhìn thấy bên cạnh có túi quả mơ, thuận tay lấy hai miếng bỏ vào miệng, muốn áp xuống kinh sợ, lập tức bị vị chua xông tới kịp phòng bị liền cảm thấy như rớt mất nửa cái mạng. duỗi tay ra, ôm lấy cổ Lâm Tưởng hôn mạnh lên môi.

      Lâm Tưởng: "!!!!"

      Cố Thành mang theo vị chua ở đầu lưỡi chu du vòng làm lưu lại vị trong miệng mới cảm thấy mỹ mãn mà rời .

      Lâm Tưởng nhíu mày lại vì vị chua, "Sao lại chua như vậy chứ!"

      Cố Thành nuốt miếng mơ chua xuống, cười : "Cái này phải là đồ ăn vặt của em sao? Còn hỏi ."

      Lâm Tưởng vội vàng cầm lấy ly trà hoa bàn lên uống mấy ngụm, lại đưa ly trà qua cho Cố Thành, cũng muốn uống để hết vị chua, mới : "Cái này là Nhạc Tiểu Kỳ mang tới sao? Mua cái loại chua như vậy!"

      Ồn ào lúc, hai người lại ngồi trở lại ghế sô pha, Lâm Tưởng hỏi : "Cảm thấy thế nào, em diễn như vậy có thể diễn được nhân vật phản diện ?"

      Cố Thành gật đầu : "Có thể, vẻ mặt vừa rồi của em làm cho cảm thấy rất sợ."
      Last edited: 10/2/22
      thienbinh2388, Nguyên NguyễnTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 45: Diễn xuất (2)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      Lâm Tưởng nổi lên ý muốn trêu đùa , nheo mắt lại, ho tiếng cười : "Đây mới chính là bộ mặt của em, có sợ ?"

      Cố Thành bị chọc nở nụ cười, "Vừa sợ lại vừa ."

      Đỗ Hân có năng lực tồi, hơn nữa công ty cũng quyết định đầu tư vào bộ phim truyền hình này, cuối cùng cũng có thể dành được cơ hội để Lâm Tưởng thử vai.

      Địa điểm quay phim lần này là ở Điện ảnh thành [giống như Hoành Điếm vậy] lớn nhất cả nước, từ thành phố S qua đó cũng phải ngồi máy bay mất hai tiếng. Bởi vì trước đó đoàn làm phim cũng sắp xếp ổn thỏa, nên lần này nếu Lâm Tưởng thử vai được thông qua liền trực tiếp gia nhập đoàn làm phim.

      Đỗ Hân sắp xếp xong tất cả, đưa Lâm Tưởng thử vai, Nhạc Tiểu Kỳ ở lại thành phố S chờ thông báo. Nếu Lâm Tưởng gia nhập đoàn làm phim ấy sắp xếp hành lí cho Lâm Tưởng rồi bay qua đó sau với các .

      Cố Thành nghe Đỗ Hân xong những sắp xếp của mình liền thắc mắc: "Sắp xếp rất hợp lý, nhưng tôi đâu?"

      Lâm Tưởng an ủi: " phụ trách ở lại đây ngoan ngoãn chờ em trở về."

      Lần này cũng phải mất đến ba bốn tháng, Cố Thành tự cảm thấy bản thân mình thể chờ lâu được như vậy, xem ra mấy tháng tới chỉ có thể bay bay lại giữa hai thành phố mà thôi.

      Trước khi xuất phát tới thành phố kia quay phim, Lâm Tưởng tranh thủ mình tới Cố gia. Lần này tới mang theo rất nhiều quà mẹ Cố thích, lại còn ở lại trò chuyện với bà cả ngày. Cuồi cùng khi chuẩn bị rời , mẹ Cố còn lôi kéo tay lưu luyến mãi rời.

      Biết rằng Tần Mân dọn ra khỏi Cố gia nên Lâm Tưởng cũng rất an tâm. Đời này còn Tần Mân ở giữa gây khó dễ nữa hẳn là có thể cùng với mẹ Cố chung sống tốt.

      Bay qua mấy tỉnh thành để tới được Điện ảnh thành mà đoàn làm phim làm việc. Vừa xuống máy bay Lâm Tưởng bị thời tiết nơi đây làm cho lạnh đến mức run bần bật, may mắn là trước khi ra khỏi cửa Cố Thành xem qua thời tiết ở đây, cho nên quần áo mặc người cũng đủ để tránh rét.

      Đỗ Hân vỗ vai : "Lạnh quá , trước tiên chúng ta tới khách sạn nghỉ đêm , ngày mai tới phim trường."

      Lâm Tưởng bị lạnh đến biết nên gì nữa, gật gật đầu, theo sau Đỗ Hân cùng rời khỏi sân bay, xe xuyên qua màn đêm tới khách sạn.

      Lên ô tô tới khách sạn, sau khi mở máy sưởi, lúc này Lâm Tưởng mới có cảm giác sống lại, nhìn Đỗ Hân : "Ngồi chuyến bay, liền trực tiếp từ cuối thu bay tới trời đông giá rét."

      "Có lạnh như vậy ? Nhiệt độ bây giờ là 8, 9 độ, mùa đông ở đây nhiệt độ đều dưới 0 độ."

      "Em tương đối sợ lạnh." Lâm Tưởng .

      Vẻ mặt Đỗ Hân lo lắng mà nhìn , "Em thực muốn ở đây ba tháng sao, đến lúc đó thời tiết chính thức bước vào mùa đông giá rét, em có chịu được ?"

      " thành vấn đề." Tuy rằng sợ lạnh nhưng sợ đến mức diễn được. Nhưng mà đời trước, sau khi nhận giải 'Ảnh hậu' năm chỉ nhận đóng bộ phim, cho nên cơ hội để chịu khổ cũng ít rất nhiều.

      Phòng khách sạn Đỗ Hân đặt chính là phòng cao cấp, phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, còn có phòng khách và phòng tắm, diện tích . Lâm Tưởng vào phòng liền ngạc nhiên mà quay sang nhìn Đỗ Hân, cảm giác cái này giống với phong cách hàng ngày của Đỗ Hân.

      "Chị Đỗ, lần này ra tay là hào phóng nha."

      Đỗ Hân nhìn lại với ánh mắt xem thường, đem đồ của mình tới phòng ngủ phụ, : "Thôi , chị sao có thể đặt loại phòng như thế này chứ, là Cố tổng nhà em dặn dò mấy trăm lần là nhất định phải để em ở nơi thoải mái nhất, được ngủ ngon nhất, cho nên chị mới cắn răng đặt loại phòng đắt nhất. ấy còn tất cả mọi chi phí ấy lo hết."

      Được người ta lúc nào cũng chăm sóc thương khiến cho nụ cười của Lâm Tưởng cũng ấm áp thêm vài phần. Cầm theo vali hành lý của mình vào phòng ngủ chính, muốn gọi điện thoại về nhà cho Cố tổng.

      Phòng ngủ chính có cái ban công lớn, được ngăn cách bằng cửa kính, có thể thấy được những ngọn đèn đường ở bên ngoài. Đời này đây là lần đầu tiên tới thành phố này, đời trước thường xuyên tới, nhưng mỗi lần đều là trực tiếp tới phim trường, ở đó đóng phim vài tháng rồi lại vội vàng rời , có rất ít cơ hội để được thưởng thức cảnh đêm.

      Có lẽ là xa nhà cộng với việc có Cố Thành ở bên cạnh, nên Lâm Tưởng thấy cảm đêm ở thành phố này tuy rằng lộng lẫy nhưng lại làm có cảm giác vô cùng quạnh quẽ.

      Vừa định gọi cho Cố Thành chuông của điện thoại ở trong tay vang lên, Lâm Tưởng cầm lên nhìn cái, đúng là Cố Thành gọi tới.

      "Bảo bối, tới rồi sao?" Giọng của Cố Thành trầm thấp, ngữ điệu nhàng, vừa nghe thấy là có thể khiến cảm thấy rất thoải mái.

      "Vừa mới đến khách sạn." cầm điện thoại, tưởng tượng ra biểu cảm của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Có khả năng cười, nhưng ánh mắt khẳng định là tràn đầy ôn nhu sủng nịch.

      "Ở đó có phải rất lạnh đúng , nếu quần áo mang theo đủ với , để Đỗ Hân dẫn em mua thêm, còn phải chuẩn bị cả găng tay [bao tay], tay của em rất lạnh." Cố Thành tinh tế mà dặn dò , bá đạo tổng tài trong nháy mắt biến thành người mẹ già rồi.

      "Biết rồi, cũng phải chú ý nghỉ ngơi, có em ở bên cạnh nhưng vẫn phải làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật, thể lúc nào cũng tăng ca được."

      Cố Thành khẽ cười, : "Yên tâm, học được cách lười biếng là như thế nào rồi."

      Lâm Tưởng mỉm cười, nữa, chỉ an tĩnh mà nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia, Cố Thành thở dài tiếng, thâm tình mà : " rất nhớ em!"

      Tuy rằng chỉ vừa mới xa nhau nhưng cảm giác nhớ nhung lan tràn đến mỗi dây thần kinh trong cơ thể, nhớ hình dáng của , nhớ giọng của , nhớ cái ôm ấp áp của , từ khi rời chỉ lúc Lâm Tưởng có cảm giác này.

      "Em cũng nhớ !"

      muốn ngay lập tức bay về.

      "Đột nhiên phát , người rất mâu thuẫn, vừa muốn giúp em duy trì nghiệp, vừa muốn đem em cột lại bên cạnh bao giờ lìa xa, bây giờ nên làm gì đây?"

      Lâm Tưởng : "Mỗi năm em dùng nửa năm để đóng phim, có nửa năm còn lại dùng để ở bên cạnh được ?"

      Cố Thành ghét bỏ : "Chỉ có nửa năm, quá ít."

      "Hay là em giải nghệ, về nhà toàn tâm toàn ý làm bà Cố, thấy sao?"

      Cố Thành suy nghĩ, cảm thấy đề nghị này cũng là tốt, lại : " như vậy, có khả năng Đỗ Hân đuổi theo giết mất."

      Nhắc tới cái người đại diện hung dữ này, hai người hẹn mà cùng cười ra tiếng, trong nháy mất nỗi nhớ nhung cũng bị tiếng cười xua tan vài phần.

      ********

      Ngày hôm sau, Lâm Tưởng bị tiếng gõ cửa của Đỗ Hân gọi tỉnh, phát thấy mình vẫn cầm điện thoại di động cả đêm mà ngủ liền ngồi dậy nghiêng đầu suy nghĩ, tối hôm qua Cố Thành gọi điện thoại tới, sau đó cảm thấy lạnh liền cởi giầy lên giường, nằm ở trong chăn tiếp tục chuyện với , cuối cùng lại ngủ quên lúc nào hay.

      Cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là hết sạch pin.

      Xoay người xuống giường ra mở cửa cho Đỗ Hân, sau đó tìm đồ sạc điện thoại trong túi, "Chị Đỗ, có phải đến lúc ra ngoài rồi ? Em tắm rửa cái ."

      Đỗ Hân thấy vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ của , : " vội, chúng ta hẹn với đạo diễn Lý lúc 11 giờ, còn ba tiếng nữa mới tới giờ hẹn, em cứ từ từ chuẩn bị, lát nữa chúng ta xuống lầu ăn sáng trước ."

      Lâm Tưởng lấy quần áo vào phòng tắm, Đỗ Hân ở ngoài vừa chờ vừa sắp xếp lại hành lí giúp . có dự cảm, hôm nay casting hẳn là có thể được thông qua. Cũng biết là vì cái gì, đối với kỹ thuật diễn xuất của Lâm Tưởng luôn có cảm giác rất tự tin. tin tưởng rằng Lâm Tưởng nhất định có thể làm được.

      Lâm Tưởng rửa mặt chải đầu xong ra, quả nhiên nét mặt lại tỏa sáng như thiếu nữ, người mặc quần jean với cái áo lông cao cổ, đầu lại búi búi tóc đáng , quanh người tràn đầy tươi trẻ thanh xuân, khiến cho Đỗ Hân có chút ghen tỵ, nếu chính mình có thể trẻ lại được mười tuổi tốt biết mấy.

      người xinh đẹp như vậy, khó trách sao Cố Thành lại nguyện ý thương bao bọc trong lòng bàn tay.

      Ra đến cửa, Đỗ Hân săn sóc mà khoác lên người cái áo khoác, "Nhiệt độ bên ngoài lại hạ xuống rồi."

      Lâm Tưởng nhìn cười : "Cảm ơn chị Đỗ."

      Hai người cùng xuống lầu ăn bữa sáng, Đỗ Hân vừa vừa tự hỏi, chính mình vì cái gì mà lại cam tâm tình nguyện chấp nhận dẫn dắt Lâm Tưởng chứ? ràng luôn nghe lời, lại còn liên kết với Cố Thành cùng nhau bắt nạt , vì cái gì mà chính mình còn có chút oán trách hay hối hận nào cả vậy? Cái này câu hỏi thể giải, nếu muốn gượng ép để tìm ra được lời giải chỉ có thể là bởi vì Lâm Tưởng có thứ ma lực nào đó muốn người ta biết, và thứ ma lực này hấp dẫn được .
      Last edited: 10/2/22
      thuytnước mắt của quỷ thích bài này.

    4. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 46: Diễn xuất (3)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      P/s: Vì chương này có cảnh diễn trong phim cổ trang cho nên khi đến những cảnh diễn này mình để là "nàng" nhé.

      Hai người đúng giờ tới Điện ảnh thành, khi tìm được đoàn làm phim 'Nhạn tri hoa'[1] đoàn bắt đầu quay, có rất nhiều diễn viên đứng vào chỗ, bởi vì lúc trước Đỗ Hân có đánh tiếng trước cho nên nữ diễn viên từng được chọn để đảm nhận vai phản diện này vẫn chưa vào đoàn, phỏng chừng ta ở nhà nguyền rủa Lâm Tưởng casting được qua.

      [1] Nhạn tri hoa: nhạn là chim nhạn, tri là biết, hiểu biết.

      Nhưng thực giới giải trí chính là như vậy. có hậu thuẫn nhưng có thực lực, thỉnh thoảng có thể được người ta chọn đóng vài vai phụ còn thiếu. Còn nếu như vừa có hậu thuẫn vừa có kỹ năng diễn xuất làm diễn viên làm sao được.

      Đời này tuy rằng Lâm Tưởng vẫn chưa thực nổi tiếng, nhưng có Cố Thành là lá bùa hộ mệnh, ở trong giời giải trí cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, có thể còn nhiều rắc rối như đời trước nữa.

      Đạo diễn Lý Tú là nữ đạo diễn có kinh nghiệm phong phú, am hiểu thể loại phim truyền hình cổ trang này, có rất nhiều nhà chế tác nổi tiếng từng làm việc với ấy. Phim cổ trang của quay rất đẹp, như thơ như họa, rất được những bạn trẻ đại thích.

      Lần này Lý Tú quay bộ phim truyền hình cung đấu lớn như vậy, còn chưa bắt đầu quay mà bên ngoài có người nhón chân mong chờ.

      Bởi vì chưa bắt đầu quay mà nổi tiếng như vậy, các vai diễn trong phim cũng vô cùng được các diễn viên chú ý tới, cho nên công ty phải đầu tư ít Đỗ Hân mới có thể tranh thủ được cho cơ hội được casting. cách khác, nếu đạo diễn hài lòng Lâm Tưởng cũng có cách nào để gia nhập vào đoàn làm phim.

      Đời trước Lâm Tưởng làm diễn viên mười năm, nhưng đều là tiếp xúc với các đạo diễn trong giới điện ảnh, các đạo diễn ở phía phim truyền hình lại rất ít tiếp xúc, vì vậy cho dù có là đạo diễn nổi tiếng cũng mấy quen thuộc.

      Bởi vì Đỗ Hân với rằng Lý Tú khi tức giận cũng rất dọa người, cho nên vẫn luôn nghĩ Lý Tú là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, dáng người gầy lại khôn khéo nghiêm khắc. Nhưng khi nhìn thấy người liền cảm thấy rất bất ngờ. Lý Tú đúng là hơn bốn mươi tuổi, nhưng chút gì giống với người gầy ốm cả, nhìn qua còn thấy vô cùng khỏe khoắn, cao khoảng 1m75, bả vai tương đối rộng, nhìn từ sau lưng liền thấy giống như nữ hán tử[2], khi cười rộ lên còn mang theo chút hiền từ, nhìn hoài cũng thấy được nửa điểm hung dữ ở ấy.

      [2] Nữ hán tử: Là từ để chỉ người con cứng rắn, đôi khi cánh mày râu nhìn vào cũng phải nể sợ nhưng khi về nhà lại biến thành dịu dàng, người mẹ đảm .

      Đỗ Hân dẫn theo Lâm Tưởng tới chào hỏi ấy, Lý Tú híp mắt đánh giá Lâm Tưởng, cười hắc hắc hai tiếng : "Đỗ Hân, đứa này nhìn ngoan ngoãn, thực có thể diễn được vai Tiêu phi sao?"

      Tiêu phi chính là tên của vai phản diện kia.

      Đỗ Hân cười : "Có thể diễn được hay , chị để con bé thử diễn qua xem xem."

      Vẻ mặt Lý Tú tràn đầy hoài nghi, nhưng vẫn : "Được rồi, vậy thử xem, đúng lúc có diễn viên ở đây phối hợp diễn với bé, để các ấy diễn thử chút."

      Vì vậy Lâm Tưởng liền bị đẩy trang điểm, mấy chuyên viên trang điểm và người phụ trách phục trang bắt đầu vây quanh , nhìn bọn họ thuần thục mà mặc lên phục trang cùng đeo trang sức lên cho , Lâm Tưởng yên lặng suy đoán, hẳn là tạo hình vai ác này sớm có, cũng biết là có thích hợp với hay nữa.

      Trang điểm thay đồ cũng mất gần hai tiếng, chỉ làm tóc cũng mất lúc lâu, thành quả sau khi làm xong cũng tệ cho lắm.

      Ngũ quan Lâm Tưởng tương đối tinh xảo, chuyên viên trang điểm cũng chỉ cần trang điểm , làm cho càng thêm thanh nhã thoát tục.

      Trợ lý của chuyên viên trang điểm ở bên cạnh giọng thầm: "Xinh đẹp như vậy, là muốn diễn vai phản diện sao?"

      Chuyên viên trang điểm cười : "Người ta cái gì mà mỹ nhân như họa chứ? Chính là đây."

      Chờ đến khi tất cả đều chuẩn bị xong, Lâm Tưởng đứng lên xoay vòng tại chỗ để cho người phụ trách phục trang nhìn xem còn cần chỉnh sửa thêm chỗ nào hay . Người phụ trách phục trang cẩn thận kiểm tra lượt, vỗ tay : "Hoàn mỹ!"

      Bởi vì phim truyền hình này lấy bối cảnh ở thời nhà Thanh, cho nên những nữ nhân đều phải giầy đế hoa bồn [3], Lâm Tưởng sau khi vào vừa mới chỉ hai bước lung lay, dần dần thích ứng hồi mới có thể lại cách tự nhiên được, nhưng khi đến phim trường, vẫn phải cầm tay trợ lý của chuyên viên trang điểm.

      [3]Giầy hoa bồn: là giầy dành cho nữ giới thuộc tần lớp thương lưu cao sang thời nhà Thanh.

      Đỗ Hân vẫn luôn ngồi chờ trong lều, nhìn thấy đám người từ xa tới còn tưởng rằng diễn viên tập diễn, vì thế híp mắt đánh giá, thầm nghĩ diễn viên này là xinh đẹp, còn rất có khí chất, đường thực có khí chất của nương nương trong hậu cung. Kết quả khi nhìn kỹ lại khỏi trợn mất há mồm, đấy chính là Lâm Tưởng nhà mà!

      Đạo diễn Lý Tú vốn chỉ đạo diễn xuất cho mấy diễn viên, quay đầu lại liền nhìn thấy hình dáng Lâm Tưởng ra khỏi nheo mắt lại, ngừng mọi chuyện làm lại, tới gần đánh giá Lâm Tưởng.

      Nhìn lúc lâu, Lâm Tưởng với chuyên viên trang điểm bên cạnh: "Có phải trang điểm hơi đậm rồi hay ?"

      Chuyên viên trang điểm cười : "Tôi tận lực làm phai nhạt bớt rồi đó, còn là đậm sao, sau khi chiếu lên ảnh hưởng đến hiệu quả."

      Lúc này Lý Tú mới : "Thực rất xinh đẹp."

      Sau đó phó đạo diễn tới gọi mấy người tới phối hợp diễn với Lâm Tưởng, "Em xem kịch bản chưa? Thuộc thoại rồi chứ?"

      Lâm Tưởng trả lời: "Em nhớ kỹ lời thoại rồi."

      Lý Tú gật gật đầu, lấy quyển kịch bản ra lật lật, chỉ vào cảnh trong đó : "Diễn thử cảnh này ."

      Lâm Tưởng xem qua kịch bản liền gật đầu, đây là cảnh diễn cảm xúc bùng nổ, nhưng bùng nổ này lại được lộ ra ngoài, thực cảnh khó. Đây chính là cảnh tạo nên bước ngoặt, từ lúc này Tiêu phi bắt đầu trở nên tàn nhẫn độc ác.

      Lâm Tưởng cảm thấy các nữ nhân trong hậu cung, mặc kệ là thiện lương hay ác độc đều là người đáng thương, các nàng cực khổ cả đời chỉ mong có thể được sủng ái, nhưng dù sao nữ nhân có nhiều, còn hoàng đế lại chỉ có mà thôi.

      Hầu hết các nữ nhân này nhất định phải dành cả cuộc đời độc ở trong những bức tường son của cung cấm, cũng có số bộ phận bởi vì dùng những mưu quỷ kế mà bị ban chết.

      Lâm Tưởng muốn đóng vai Tiêu phi chính là bởi vì nhân vật này cũng là nữ nhân bị ban chết, là người đáng thương.

      Khi Lâm Tưởng diễn cần mất quá nhiều thời gian để lấy cảm xúc, có thể nhập vai cách nhanh chóng, giống như chỉ cần ấn cái là có thể mở ra được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm được.

      Lý Tú với các chút, mặc cho Lâm Tưởng có thể tự do phát huy, muốn nhìn xem Lâm Tưởng hiểu nhân vật này đến mức nào.

      Trong nháy mắt đạo diễn kêu bắt đầu, trong mắt Lâm Tưởng liền bắt đầu tràn đầy hơi nước, đầu tiên là nàng khiếp sợ với quyết định của hoàng đế, lúc sau chính là chịu đối mặt với thực tàn nhẫn, thào ra lời thoại, nước mắt như trân châu rời xuống, khi người ngoài nhìn thấy tình cảnh lúc này của nàng liền cảm thấy được cường điệu trong tính cách nhân vật. Rốt cuộc nàng sụp đổ, gì chỉ khóc lớn, cả người bị cảm xúc tuyệt vọng bao phủ.

      Cuối cùng hai mắt nàng vô hồn ngồi bệt xuống dưới đất.

      Khi tất cả mọi người đều cho rằng diễn xong nhìn thấy ánh mắt dần dần lấy lại thần thái. Nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng chậm rãi khích lệ chính mình, kiên định đứng lên, giây sau môi nàng nở nụ cười nhạt, nhu nhược đáng thương lúc trước được thay thế bởi vẻ mặt tàn nhẫn, ngoan độc......

      Bình thường khi quay phim, phải sau thời gian nghiên cứu nhân vật diễn viên mới có khả năng diễn được cảnh bùng nổ cảm xúc như vậy. Nhưng Lâm Tưởng lại đem toàn bộ cảm xúc ra diễn trong thời gian thử vai ngắn ngủi này, phô bày ra rất ràng sáng tỏ, làm cho người khác dễ dàng lý giải được.

      "Tốt!" Lý Tú là người cá tính, xem đến đây, là người đầu tiên đứng lên trầm trồ khen ngợi.

      Bên cạnh cũng biết ai là người bắt đầu nhưng cũng dần dần xuất những tiếng vỗ tay.

      "Lâm Tưởng, Tiêu phi là của em, ngày mai vào đoàn, được chứ?" Lý Tú tới vỗ vai , cười hỏi .

      "Đạo diễn Lý, em lúc nào cũng sẵn sàng để vào đoàn."

      "Được được được." Lý Tú sang sảng mà cười to, : "Buối tối tới khách sạn ở gần phim trường, chị mời các em ăn bữa cơm."

      Lúc này Đỗ Hân mới tiến tới, : "Đạo diễn Lý khách sáo quá rồi, phải để bọn em mời chị mới đúng."

      Hai bên lời qua tiếng lại khách sáo hồi Đỗ Hân mới dẫn Lâm Tưởng rời khỏi đoàn làm phim, tìm chỗ ăn cơm trưa. Lúc này là hai giờ chiều rồi cho nên Lâm Tưởng cảm thấy vô cùng đói.
      Last edited: 10/2/22
      thuytnước mắt của quỷ thích bài này.

    5. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      619
      Chương 47: Kinh hỉ* (1)

      Editor và Beta: Nguyên Hy

      *Kinh hỉ: ngạc nhiên mừng rỡ.

      Lâm Tưởng chính thức gia nhập đoàn làm phim 'Nhạn tri hoa', vì vậy Đỗ Hân liền gọi điện thoại thông báo cho Nhạc Tiểu Kỳ giúp Lâm Tưởng sửa soạn hành lý.

      Đêm đó Nhạc Tiểu Kỳ liền mang theo hai cái vali lớn, đáp chuyến bay tới chỗ các .

      Ở Điện ảnh thành có mấy các khách sạn lớn, đoàn làm phim 'Nhạn tri hoa' có nguồn đầu tư lớn cho nên bao trọn ba tầng của khách sạn 5 sao. Sau khi Lâm Tưởng gia nhập cũng được cấp cho phòng đơn, tuy rằng hướng phòng có ánh nắng mặt trời chiếu tới cho nên tương đối lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, vì vậy cũng cảm thấy lạnh.

      Cố Thành ở xa ngàn dặm sau khi biết được điều kiện nơi ở liền sai sử Đỗ Hân giúp thuê phòng khách sạn cao cấp hơn. Người phụ nữ của sao có thể tùy tiện ở chỗ như vậy được. Nhưng kết quả lại bị Đỗ Hân cự tuyệt, cảm thấy điều kiện ở chỗ này cũng tồi, ít nhất còn có thể được ở mình phòng, cần phải ở chung với người khác. Đoàn làm phim "Nhạn tri hoa" là đoàn lớn, khó có thể giữ được bí mật gì đó mà muốn ai biết. Lâm Tưởng là người mới và cũng chỉ vừa mới gia nhập vào đoàn làm phim mà có được đặc cách như vậy, chắc chắn khiến cho người khác ghen tỵ, ảnh hưởng tốt tới .

      Nghe giải thích xong Cố Thành vẫn phục cho lắm. cảm thấy vì sao lại phải để ý tới người khác nghĩ gì mà làm cho Lâm Tưởng phải chịu thiệt thòi vậy chứ, điều đó đáng.

      May mắn là Lâm Tưởng hiểu được khổ tâm của Đỗ Hân, Đỗ Hân cần phải để ý tới Cố Thành, để tự mình khuyên giải .

      Ở bên ngoài Cố Thành bày ra khuôn mặt lạnh lùng, duy chỉ có lúc ở bên cạnh Lâm Tưởng mới có cách nào để tiếp tục lạnh lùng nữa. Chỉ cần nghe thấy giọng nũng nịu của chút, gọi tiếng 'Thành ca', liền có thể vì mà có thể hái sao lấy trăng trời xuống cho được.

      Lần này cũng phải ngoại lệ, Lâm Tưởng gọi điện thoại là nũng, Cố Thành liền còn tuyến phòng ngự nào hết.

      Ngày đầu tiên Lâm Tưởng gia nhập vào đoàn làm phim liền có cảnh quay chung với nữ chính.

      Người đóng vai nữ chính là minh tinh hạng nhất Giả Vân Vân. Giả Vân Vân là diễn viên nổi tiếng ở mảng phim truyền hình, tuy rằng có quá nhiều tác phẩm nhưng mỗi lần tham gia bộ phim nào đó, nhất định bộ phim đấy trở nên nổi tiếng. Dần dần, cái tên Giả Vân Vân này liền trở thành cái tên đảm bảo rating cho phim truyền hình.

      Lâm Tưởng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Giả Vân Vân rất tốt, khí thế mạnh mẽ, để ấy đảm nhận nhân vật nữ chính vô cùng thích hợp.

      Tuy rằng ấy so với Lâm Tưởng lớn tuổi hơn, nhưng vẻ bề ngoài tồi, lại cộng thêm cả kỹ năng diễn xuất đóng vai tiểu nương mười bảy mười tám tuổi cũng hề có chút áp lực nào.

      Hôm nay Giả Vân Vân mới tới đoàn làm phim cho nên cũng mới biết được là có người mới vừa gia nhập. Trong nháy mắt liền tới phòng trang điểm nhìn Lâm Tưởng, ấy rất ngạc nhiên nhướng mày, "Ai da, được diễn cùng với ngoan hiền như này, chị cảm thấy mình mới giống vai phản diện hơn."

      Mọi người đều bị ấy chọc cho cười, chỉ có Lâm Tưởng lễ phép tới chào hỏi ấy, sau đó : "Thế nên em cần phải để chị Vân dậy bảo thêm nhiều rồi."

      Giả Vân Vân nhấp miệng cười, ngồi vào trước gương để chuyên viên trang điểm cho ấy, ngoài miệng : "Đạo diễn Lý đúng là có hỏa nhãn kim tinh[1], có thể để cho chị ấy coi trọng, khẳng định là em cũng có chút bản lĩnh đấy. Nghe hôm qua lúc em diễn thử đều làm cho mọi người kinh ngạc, đáng tiếc là chị lại có mặt."

      [1] Hỏa nhãn kim tinh: đôi mắt có thể phân biệt được giả, thiện ác, là trong 72 phép thần thông của Tôn Ngộ .

      Lâm Tưởng : "Hôm nay em bị bêu xấu ở trước mặt chị Vân thôi."

      Đời trước, tuy Lâm Tưởng và Giả Vân Vân đều là minh tinh hạng nhất, nhưng bởi vì hai người làm ở hai mảng khác nhau, rất ít dịp gặp mặt, chỉ có thể xem như là xã giao. Lúc này vừa mới tiếp xúc liền phát đối phương là người rất hiền hòa.

      Lúc sau khi hai người vào cảnh quay, người tới ta , hẹn mà cùng nhập vai vô cùng tốt.

      Quay xong cảnh đó, Giả Vân Vân vui vẻ mà lôi kéo thảo luận lại cảnh vừa quay. Lâm Tưởng cũng khiêm tốn, nghiêm túc mà cùng ấy diễn tập, luận về kinh nghiệm diễm xuất cũng thua kém gì Giả Vân Vân.

      "Động tác mà em thêm vào vô cùng đúng chỗ, biết còn tưởng là trước đó từng luyện tập qua trước." Giả Vân Vân bắt chước động tác vừa rồi Lâm Tưởng làm lúc quay, cười .

      "Cái kia cũng chỉ là ngoài ý muốn, có thể là em làm theo quán tính thôi, may mà đạo diễn bắt quay lại."

      Sau hồi thảo luận, Lâm Tưởng ngờ Giả Vân Vân lại là diễn viên nghề như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, xem như hai người có bước tiến tới kết giao trở thành bạn bè.

      Tuy rằng Lâm Tưởng có cố ý nịnh bợ Giả Vân Vân, nhưng có thêm người bạn tốt hơn là có thêm kẻ thù.

      Giả Vân Vân tới đoàn làm phim được bao lâu, bệnh đau vai gáy[2] của ấy lại tái phát, phải uống thuốc, sau đó còn phải để bác sĩ mát xa, nhưng có hiệu quả mấy. Đời trước Lâm Tưởng cũng từng mắc phải căn bệnh này. Lúc ấy Cố Thành mới thầy tới dạy võ phòng thân cho , thuận tiện người này cũng dạy cho cách thư giãn cổ vai, còn dùng thủ pháp đặc biệt mát xa cho . Lâm Tưởng liền tỉ mỉ học theo.

      [2]Bệnh đau vai gáy: đây là bệnh lên quan đến chứng rối loạn cơ – xương, mọi người có thể google để tìm hiểu thêm nếu muốn nhé.

      Nhìn thấy Giả Vân Vân khó chịu đứng ngồi yên Lâm Tưởng có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị vậy, bởi vì đời trước cũng từng bị khó chịu như vậy.

      Sau ngày quay chụp, khi trở lại khách sạn, Lâm Tưởng liền lấy lọ tinh dầu thơm qua phòng bên cạnh tìm Giả Vân Vân. Người mở cửa có chính là Hoắc Vũ người đại diện của Giả Vân Vân. Nhìn thấy Lâm Tưởng đứng ở trước cửa, Hoắc Vũ có chút ngạc nhiên, "Lâm Tưởng, có việc gì sao?"

      "Vâng, em muốn tìm chị Vân chuyện."

      "Bác sĩ giúp ấy mát xa." Hoắc Vũ như vậy xong và cũng có ý định để cho vào.

      Lâm Tưởng nhạy bén nhận thấy được đối phương có phòng bị, mí mắt híp lại, định chào tiếng rồi về phòng. Tuy rằng có ý muốn giúp đỡ, nhưng người ta lại cần, vậy nên trờ về thôi.

      định lên tiếng chào nghe thấy giọng của Giả Vân Vân từ bên trong truyền ra, "Ai vậy?"

      Hoắc Vũ quay vào trả lời: "Là Lâm Tưởng."

      Giả Vân Vân : "Vào , hai người định cứ đứng ở trước cửa chuyện như vậy sao?"

      Nếu Giả Vân Vân lên tiếng Hoắc Vũ cũng dám ngăn cản nữa, nghiêng người để Lâm Tưởng vào.

      Trong phòng, Giả Vân Vân mặc áo choàng tắm, nằm bò giường, nữ bác sĩ cúi người mát xa cho ấy, mỗi cái ấn đều dùng sức, Giả Vân Vân nhịn được hừ hừ, biểu tình vừa thống khổ vừa hưởng thụ.

      Thấy Lâm Tưởng vào, Giả Vân Vân híp mắt, chỉ về phía sô pha, "Tiểu Tưởng, ngồi , chờ chị mát xa xong tới chơi với em."

      Lâm Tưởng cười cười, "Em tới là có chuyện muốn ."

      Giả Vân Vân ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Lâm Tưởng đến bên cạnh ấy, cúi đầu vào tai Giả Vân Vân mấy câu, sau đó liền đứng thẳng người dậy, mỉm cười nhìn ấy.

      " sao?" Mắt Giả Vân Vân sáng ngời, muốn ngẩng đầu nhìn , nhưng động tác quá mạnh khiến cho cả người ấy đau nhức, lập tức khuôn mặt của ấy nhăn nhó lại.

      Tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng Giả Vân Vân vẫn để nữ bác sĩ rời , chờ đến khi trong phóng chỉ còn lại ấy, Lâm Tưởng và còn cả Hoắc Vũ nữa, ấy mới : "Em làm được chứ?"

      Lâm Tưởng cầm lấy lọ tinh dầu đến bên cạnh ấy, bình tĩnh mà : "Được hay chị cứ để em thử rồi biết thôi."

      Hoắc Vũ ở bên cạnh : "Vẫn là nên làm hơn, đừng khiến cho bệnh trở nên trầm trọng thêm."

      Lâm Tưởng nâng mí mắt lên liếc nhìn ta cái, lại quay đầu nhìn Giả Vân Vân, : "Chị Vân, ý của chị sao?"

      "Đến đây , bác sĩ mát xa nhiều như vậy cũng có hiệu quả gì cả, nếu như vẫn tiếp tục để như vậy, đến lúc thể chịu nổi nữa phải xin nghỉ rời khỏi đoàn, làm chậm trễ tiến độ." Giả Vân Vân .

      Loại tinh thần chuyên nghiệp này thực khiến Lâm Tưởng bội phục, gì nữa, đem áo tắm của ấy kéo xuống chút, để lộ ra nửa phần lưng, đổ ít tinh dầu ra long bàn tay xoa cho nóng lên, sau đó cúi người đem hai bàn tay đặt lên phần lưng, rồi làm theo trí nhớ tìm mấy huyệt vị, rồi hơi dùng sức ấn xuống.

      Sau khi làm mấy động tác, Giả Vân Vân chỉ cảm thấy phần cổ càng thêm đau nhức, ấy ai da mấy tiếng rồi hỏi Lâm Tưởng: "Sao càng ngày lại càng đau như vậy?"

      Lâm Tưởng ra sức lấy lực, chuyên tâm mát xa giúp ấy, cái trán dần dần cũng xuất tầng mồ hôi mỏng, nghe được câu hỏi của Giả Vân Vân, liền : "Đây là chuyện bình thường thôi, chờ đến lúc em làm xong rồi, cơn đau nhức đỡ hơn chút."

      Giả Vân Vân lên tiếng nữa, lúc trước nữ bác sĩ chủ yếu là mát xa phần cổ cho , nhưng Lâm Tưởng lại tìm huyệt vị để ấn, động tác so với nữ bác sĩ còn mạnh hơn, khả năng hữu dụng.

      Nửa tiếng sau Lâm Tưởng kết thúc mát xa, đem Giả Vân Vân nâng dậy, để ấy hoạt động xương cổ, Giả Vân Vân làm theo động tác hướng dẫn, bất ngờ phát xương cổ thực nhàng hơn rất nhiều.

      Giả Vân Vân liền kinh ngạc mà kêu lên: "Oa, cảm thấy đau nữa! Còn cảm thấy nhức mỏi!"

      Lâm Tưởng cười khẽ, "Bây giờ cũng chỉ là giảm đau chút thôi, chờ hai ngày nữa dần trở nên tốt hơn. Em dạy lại chị mấy động tác thư giãn, mỗi ngày kiên trì làm, hỗ trợ rất nhiều đối với việc trị liệu xương cổ. Nhưng mà sau khi rời đoàn làm phim chị vẫn nên tới bệnh viện khám chút. Kiểm tra xem nguyên nhân vì sao lại bị như vậy."

      Giả Vân Vân chút nào che dấu thích đối với Lâm Tưởng, khen : "Lâm Tưởng, em tuyệt vời, chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt, mà còn biết chữa bệnh nữa!"
      Last edited: 11/2/22

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :