1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Trọng sinh chi hoan sủng - Tuyết Mặc

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Oh quá hay! Cố tiếp tục phát huy nhé!
      Nguyên Hy thích bài này.

    2. Mầu Văn Ủn

      Mầu Văn Ủn New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      Chờ chap mới!!!!
      Nguyên Hy thích bài này.

    3. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 28: Đột phá (2)

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

      Ngồi bên tay phải của Cố Thành là Vu Quang, bên trái vẫn chưa có ai ngồi, nhất thời ai dám ngồi cạnh , tất cả đều cho rằng có người tới đó ngồi.

      Liễu Phỉ lại cảm thấy đây chính là cơ hội của mình, vì thề thừ dịp tất cả mọi người đều vào chỗ ngồi, ta mới ưu nhã tới.

      Khi đến cạnh ngọt ngào : “Cố tổng, để ý khi tôi ngồi ở đây chứ?”

      Cố Thành vừa ngồi chuyện phiếm với Vu Quang vừa chơi điện thoại, cũng biết gửi tin nhắn cho ai, ánh mắt vui.

      Liễu Phỉ vừa lên tiếng mọi người đều nhìn qua chỗ bọn họ.

      Vu Quang cũng có thể xem như là có quen biết với Liễu Phỉ, tuy bình thường ta là người cao ngạo, nhưng vẫn có mắt nhìn, Nhưng mà biểu của ta hôm nay sao lại như vậy chứ, là khiến người khác biết nên gì nữa, người ta ràng có hứng thú với , mà vẫn hướng ánh mắt trông mong về phía người ta!!! Chỉ có điều với điều kiện của Cố Thành, chính xác là người giàu có để mọi đều phải tranh dành đến kẻ sống người chết.

      Cố Thành đối với những hành động của Liễu Phỉ ở bên cạnh sớm cảm thấy chán ghét, nhưng tác phong lịch hàng ngày của lại cho phép gây khó dễ cho người phụ nữ. Mà khi người phụ nữ đó vượt quá giới hạn làm cho tức giận, vẫn có thể tiếp tục duy trì phong độ thường ngày.

      Đặc biệt là khi thấy Lâm Tưởng trả lời lại tin nhắn! Ai có mắt tới chọc , đó chính là người để trút giận.

      Liễu Phỉ vừa hỏi xong cũng lập tức ngồi xuống, chỉ dựa vào thành ghế nở nụ cười tươi tắn. Tuy ta ba mươi tuổi, nhưng bởi vì được chăn sóc tốt, nên thoạt nhìn cũng giống như người mới hai mươi mấy tuổi, nhưng so với người trẻ tuổi lại có chút cử chỉ lẳng lơ quyến rũ. Cho nên người ngoài nhìn thấy ta cảm thấy rất có sức hấp dẫn.

      Nhưng mà sứ hấp dẫn của ta hôm nay đâm phải tảng băng nghìn năm.

      Cố Thành tay quay điện thoại, nghiêng mặt nhìn ta, cau mày : “Nếu tôi để ý sao?”

      Liễu Phỉ sửng sốt chút, ta nghĩ là Cố Thành lại có thể thẳng thắn như vậy, tự nhiên nóng lạnh lúc rồi lại ra câu là người ta xấu hổ như vậy. Thực khiến cho ta cười cũng nổi nữa, chỉ có thể nhếch khóe miệng nở nụ cười gượng gạo, : “Ha ha, Cố tổng là hài hước, có mỹ nhân ngồi bên cạnh bồi rượu phải rất tốt sao?”

      Cố Thành nhanh nhẹn quét mắt nhìn ta cái, lạnh nhạt mà : “Làn da mịn màng, ngực cũng to, thích hợp để ngồi ở vị trí này.”

      Khi lời này lượng to, người xung quanh mải chuyện cãi cọ ồn ào cho nên có ai để ý tới. Nhưng Liễu Phỉ và Vu Quang ở bên cạnh tất nhiên là nghe thấy ràng, biểu cảm khuôn mặt hai người đồng thời trở nên vô cùng đặc sắc.

      Liễu Phỉ nghe xong trong nháy mắt khuôn mặt liền trở nên đỏ, từ khi bước chân vào nghề diễn viên liền gặp may mắn, ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy. Người đàn ông này lại có thể làm cho còn chút mặt mũi nào, có thể ra lời làm cho người ta khó xử như vậy.

      …..” rất muốn hung hăng mắng hai câu, nhưng lý trí lại cho ta biết là ta thể đắc tội với con người này được.

      Vu Quang vốn uống trà, nghe xong Cố Thành thiếu chút nữa phun trà ra khỏi miệng, vì thế vội vàng nuốt xuống, kết quả vì quá nhanh mà bị sặc, lập tức ho sặc sụa đến trời đến tối tăm, mạng già thiếu chút nữa ra mất nốt nửa.

      Vu Quang chỉ còn nửa cái mạng, vừa khó khăn ho khan vừa giải vậy cho Liễu Phỉ, : “Liễu Phỉ, ở bên cạnh Trịnh Đông vẫn còn giữ chỗ cho kìa, mau tới đó ngồi .”

      Liễu Phỉ nghẹn họng lúc lâu cảm thấy vô cùng khó chịu, nghe được lời giải vây của Vu Quang cũng thêm gì nữa, hừ tiếng rồi quay người khỏi.

      Vu Quang vất vả mới có thể lấy lại hơi thở bình thường, cười nhìn Cố Thành : “Cố tổng, lời này của cậu là làm cho người ta bị tổn thương mà!”

      Vẻ mặt Cố tổng vẫn bình tĩnh, hề hối cải mà : “Tôi chỉ là ăn ngay thôi.”

      Vu Quang thở dài, được rồi, đẹp trai có tiền có quyền.

      Lâm Tưởng cùng Lý Hân Ý ngồi cùng nhau, hai người dựa đầu gần nhau , Lý Hân Ý ở bên tai : “Liễu Phỉ ngồi cùng bàn với Cố tổng, chị có chút lo lắng nào sao?”

      Lâm Tưởng uống ngụm trà xanh, nhấp miệng cười khẽ, ánh mắt bình tĩnh làm cho người ta thể đoán được là nghĩ cái gì. Điện thoại trong tay bỗng lóe sáng, thông báo là có WeChat. cầm lên click mở, bấm vào giao diện của WeChat màn hình, khung chat lên tin nhắn Cố Thành gửi tới.

      “Ngẫm lại, thực xin lỗi, tối nay phải ăn cơm cùng với tất cảm mọi người.”

      “Bảo bối, chúng ta ngồi cùng bàn .”

      “Tình , giữ chỗ cho em.”

      “Sao em trả lời tin nhắn của ?”

      “Em giận sao? Tức giận cũng đừng quan tâm đến như vậy. Bảo bối, quan tâm đến .”

      “Bảo bối, trở về quỳ ván giặt đồ, quỳ bàn phím, quỳ cái gì cũng được, nhưng em để ý đến chút .”

      Tin nhắn cuối cùng vừa gửi tới: “Bảo bối, nếu em vẫn để ý đến qua đó tìm em.”

      Khi Lâm Tưởng đọc tin nhắn, Lý Hân Ý vươn cổ ngó qua nhìn lén. Nhìn lén xong còn bình luận câu: “Ư, từng thấy qua người phải quỳ ván giặt đồ, nhưng chưa từng thấy ai lại chủ động muốn quỳ ván giặt đồ như vậy, Cố tổng là có khí phách nha.”

      Lâm Tưởng giơ tay đẩy đầu ra, nhét điện thoại di động vào túi quần, cầm ly rượu vang đỏ trước mặt lên nhìn Lý Hân Ý : “ thôi, chúng ta qua đó kính rượu, vòng mời tất cả mọi người.”

      Lý Hân Ý vội vàng cầm ly rượu theo , biểu cảm có chút hưng phấn, cảm thấy hẳn là sắp có trò hay để xem rồi.

      Lâm Tưởng cùng Lý Hân Ý cầm ly rượu qua bàn bên cạnh, bên đây vô cùng náo nhiệt. Lâm Tưởng liếc mắt cái liền nhìn thấy Cố Thành ngồi bên trong, chuyện cùng Vu Quang, nhìn thấy vào tầm mắt liền lập tức sáng lên, nhìn chớp mắt.

      Mấy ngày nay làm việc cùng nhau tất cả mọi người đều quen biết nhau, lúc này thấy hai trẻ tuổi vào lập tức ồn ào muốn mời rượu các .

      Lâm Tưởng chỉ cười cười, cũng để ý tới, lôi Lý Hân Ý tới thẳng chỗ Vu Quang và Triệu đạo diễn ngồi, : “Vu tổng, Cố tổng, Triệu đạo diễn, kính các ly.”

      Vu Quang cười ha ha : “Tiểu Lâm nha, chỉ với ly rượu mà muốn kính cả ba người chúng tôi sao, có phải là quá qua loa rồi .”

      Triệu Tầm ở bên cạnh thêm vào, “Đúng vậy, ít nhất cũng phải uống ba ly.”

      Mọi người nghe xong đều vui vẻ hớn hở mà cười, chờ đợi Lâm Tưởng uống liền ba ly rượu.

      Lâm Tưởng nhìn thoáng qua Cố Thành, đối phương cũng nhìn thẳng , tiếng nào.

      “Được, ba ly ba ly.” sảng khoái mà đáp ứng, cầm lấy ly rượu chuẩn bị uống.

      Lúc này Cố Thành đứng lên nhanh chóng cầm lấy ly rượu của , nhìn những người khác : “Tôi là ông chủ của ấy, ba ly này tôi uống thay ấy.” xong cũng đợi người khác mở miệng, mặt đổi sắc mà uống liền ba ly.

      Vu Quang sửng sốt chút, ngay sau đó cười : “Được được được, Cố chủ tịch khí phách.”

      Tuy đại đa số những người ngồi ở đây là giữ Cố Thành và Lâm Tưởng có quan hệ gì, nhưng nghe Vu Quang thế cũng theo, trong lúc nhất thời trong phòng bao lại trở lại khí náo nhiệt lúc nãy. Mà Liễu Phỉ ngồi ở bên yên tĩnh ăn cơm lại lạnh lùng nhìn hai người bọn họ.

      Lâm Tưởng kính rượu xong liền muốn rời , ngờ góc áo lại bị Cố Thành thầm kéo lại.

      Lâm Tưởng:……..

      Cố Thành : “Ở đây có cá sốt rất ngon, ngồi đây ăn .”

      Lý Hân Ý đứng bên cạnh bọn họ, nhìn thấy hành động mờ ám của bọn họ nhịn được che miệng cười trộm.

      Lâm Tưởng trộm cầm tay chút, ý bảo buông ra, quay đầu lại nhìn Vu Quang, : “Vu tổng, tôi còn có chút việc nên phải trước, chúc các ăn ngon miệng.”

      Vu Quang vui tươi hớn hở mà : “Nếu như vậy trước , để Cố tổng đưa .”

      Lâm Tưởng cũng cự tuyệt, nhìn Cố Thành liếc mắt cái, quay đầu ra ngoài. Lý Hân Ý thấy Lâm Tưởng muốn bỏ , cũng mặt dày quay qua với Vu Quang: “Vu tổng, ở đây còn trống hai chỗ, tôi có thể ngồi ở đây, chúng ta uống với nhau vài ly được ?”

      Hai người bên này vừa ra khỏi phòng bao, Cố Thành duỗi tay dắt Lâm Tưởng . Lâm Tưởng cũng rút ra, tùy ý để nắm tay bước xuống thẳng bãi đỗ xe.

      Mới vừa vào bãi đỗ xe, Cố Thành bỗng nhiên khom lưng cái, dễ dàng ôm ngang Lâm Tưởng lên. Lâm Tưởng bất ngờ bị bế lên khiếp sợ, kinh hô tiếng ôm lấy cổ .

      “Mau để em xuống.” hạ giọng .

      Cố Thành bỏ xuống mà còn gắt gao ôm về phía trước, hỏi : “Sao lúc này em trả lời tin nhắn của hả?”

      Lâm Tưởng chớp chớp mắt, : “Tin nhắn gì, em thấy.”

      Cố Thành:………

      Suy nghĩ muốn chơi xấu .

      “Chính làm tin nhắn em.” .

      em ở chỗ nào chứ?” Lâm Tưởng phản bác.

      Cố Thành nhướng mày, “Còn là em thấy.”

      Lâm Tưởng chu miệng, ràng là bắt bẻ lời của mà! Vì thế : “Em chính là cố ý trả lời lại.”

      Cố Thành dừng lại nhìn , “Vì sao trả lời? Tức giận sao?”

      Lâm Tưởng nhìn thấy xe bảo mẫu của mình liền bảo về phía trước, “Ngồi xe bảo mẫu về , vừa nãy có uống rượu.”

      Cố Thành tất nhiên là có ý kiến, ôm thẳng tới chỗ xe bảo mẫu.

      xe Nhạc Tiểu Kỳ và tài xế ăn cơm hộp, nhìn thấy Cố Thành ôm Lâm Tưởng lên xe, khiếp sợ, vội vàng hỏi bọn họ: “Làm sao vậy? Chị Lâm Tưởng làm sao vậy? Uống say sao?”

      Lâm Tưởng xua xua tay bảo co sao, lại nhìn tài xế : “Về nhà.”

      Nhạc Tiểu Kỳ thấy làm sao hết cũng nhàng thở phào, lanh lẹ xuống xe lên ngồi ở ghế phụ lái, nhường lại gian đằng sau cho bọn họ.”

      Cho dù là lên xe, nhưng Cố Thành vẫn ôm như cũ, để ngồi đùi .

      còn muốn ôm em tới khi nào?” Lâm Tưởng hỏi .

      Cố Thành suy nghĩ, : “Chuẩn bị ôm em mãi mãi.”

      Lâm Tưởng:…….

      Những lời âu yếm của Cố Thành làm khó mà có thể chống đỡ được.

      “Em còn chưa vì cái gì mà em cố tình trở lời lại tin nhắn của ?” Cố Thành vừa ý vẫn tiếp tục truy vấn. vừa rồi chính xác là bị lạnh nhạt của làm cho hoảng sợ, trong nháy mắt giống như trở lại đời trước, mặc kệ đều lạnh nhạt mà đối trả.

      Lâm Tưởng dứt khoát đem toàn bộ trọng lượng cơ thể mình dựa vào người , nghe trong người liền cảm thấy thoải mái, có chút mỹ mãn.

      “Em ghen đó, cho nên để ý đến .” .

      Cố Thành sửng sốt chút, “Ghen với Liễu Phỉ sao?”

      Lâm Tưởng lắc đầu, : “Ghen tị với tất cả những người ở xung quanh chuyện với .”

      Cố Thành càng trở nên mông lung, có điều thể lý giải được,

      Lâm Tưởng tiếp tục : “Em là người phụ nữ của , nhưng lại thể ở bên cạnh chuyện với , nên em cảm thấy vui.”

      Trong lòng Cố Thành chấn động, người phụ nữ của sao lại có thể ghen mà cũng đáng như vậy chứ.

      nhịn được cười , “Hóa ra em chính là hũ dấm to.”

      Lâm Tưởng cũng cười theo, làm bộ uy hiếp : “Cho nên phải cẩn thận, nếu ngày nào đó bị hũ dấm này ăn thịt.”

      Cố Thành cúi đầu hôn sâu lên môi , môi lưỡi hai người dây dưa, tức khác thể tách rời.

      Đến khi kết thúc nụ hôn, hô hấp của hai người có chút dồn dập, Cố Thành giọng bên tai : “Trước khi bị chết đuối trong hũ dấm của em, có thể để dùng bao cao su mà làm việc với em được ?”

      Lâm Tưởng cười mắng câu, “Đồ lưu manh.”

      Bởi vì nâng vách ngăn lên, cho nên hành động của hai người có chỗ cố kỵ cả.

      Cố Thành cười liếm rồi hôn lên cổ , bàn tay to khách khí mà chui vào dưới váy, nhàng vuốt ve nơi mẫn cảm của .

      Lâm Tưởng ôm cổ giọng : “Về nhà rồi làm.”

      Cố Thành khàn giọng trở lời: “ biết rồi.”

      Ngoài miệng biết, nhưng hành động của tay vẫn dừng lại, làm cho Lâm Tưởng phải thở gấp liên tục.

      Xe chở hai người về đến biệt thự liền rời khỏi, Cố Thành vẫn ôm Lâm Tưởng buông tay. Lâm Tưởng được ôm rất thoải mái, trong miệng còn quên trêu chọn chút, “Xem ra hai chân của em có thể về hưu được rồi.”

      Cố Thành cũng tán đồng mà : “Được, về sau em sống ở người .”

      Cố Thành có chút gấp gắp chờ nổi, hôm nay mang theo hai hộp bao cao su, đêm nay và cả ngày mai, ít nhất là phải sử dụng hết nửa mới được.

      Lâm Tưởng nhướng mày hỏi: “Hôm nay mang bao cao su rồi sao?”



      Lâm Tưởng nhíu mày, hỏi: “ phải là đẻ xe chứ, vừa rồi là xe của em về đó.”

    4. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 29: Ngày nghỉ

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca (Ngọc Nhi)

      Cố Thành nhướng mày, “Trong ví tiền của cũng có mấy cái.”

      Lâm Tưởng:…….

      Cố tổng, mang theo đống bao cao su mời khách ăn cơm, làm như vậy có được ? Ngộ nhỡ đến lúc lấy tiền ra trả mà nó bị rơi ra phải giải thích như thế nào đây!

      Nhưng mà thấy có lòng chuẩn bị bao cao su như vậy, Lâm Tưởng cũng muốn làm khó nữa.

      Ôm cổ , liếm liếm những cọc râu mới nhú lên của , hỏi: “Sao chúng ta tắm trước?”

      Cố Thành kiên quyết cự tuyệt : “, làm xong rồi tắm.” thực thể chờ được đến lúc tắm rửa xong nữa.

      Hai người gào thét ầm ĩ vào phòng, Lâm Tưởng mời với nằm xuống giường bị nhào tới cởi áo. Lâm Tưởng vừa phối hợp với vừa cười : “Bộ dáng này của là muốn dọa người mà.”

      Cố Thành cởi bỏ áo ngực rồi ngậm lấy nhũ hoa xinh đẹp của , mơ hồ : “ đói đến mức phát điên rồi.”

      Lâm Tưởng nhịn được cười tiếng, thích nhìn thấy bộ dáng người đàn ông này động tình vì , giống như ở trong mắt , chính là cả thế giới.

      Khi vật cương cứng thô to kia thoát khỏi tầng tầng lớp vải vướng víu mà hung hăng thẳng vào trong , Lâm Tưởng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có chút buồn cười mà nghĩ: lại có thể bị người đàn ông này lấy mất lần đầu tiên của đời con cả hai lần.

      Lâm Tưởng bị lăn qua lộn lại, đầu óc trở nên choáng váng mơ hồ, chỉ cảm thấy ở đằng sau mình như gắn cái động cơ liên tục hoạt động nghỉ chút nào, đến hừ cũng lười hừ.

      “Thành ca ~ ca, chúng ta nghỉ ngơi được , em còn chút sức lực nào nữa.” Lâm Tưởng đáng thương làm nũng.

      Cố Thành hôn lên môi , cười : “Thể lức quá kém, sau này phải dẫn em tập luyện chút.”

      Lâm Tưởng cảnh giác hỏi: “Tập luyện cái gì chứ?”

      Cố Thành cúi đầu cười: “Các loại….., bao gồm cả như thế này nữa.”

      Lâm Tưởng còn sức lực để chống đỡ được nữa, đôi tay buông lỏng, cả người nằm bò ra giường.

      Đem mặt vùi vào chăn gối, : “ được, em rất buồn ngủ, em muốn ngủ!”

      Cố Thành ngẩng đầu nhìn đồng hồ để tủ đầu giường, : “Mới có 10 giờ.”

      10 giờ tối đối với những người trẻ tuổi kỳ vẫn còn rất sớm, nhưng vẫn đề là bữa tối bọn họ còn chưa ăn trở về, cách khác là bọn họ lăn lộn giường từ lúc 7 giờ đến bây giờ. Tuy rằng trong khoảng thời gian đó có dừng lại để nghỉ ngơi nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ là vì để chờ hồi phục sức lực trở lại mà thôi!

      …… chơi em ba giờ liền rồi…… Có thể buông tha cho em được ?” Lâm Tưởng mệt mỏi đứt quãng.

      Cố Thành cúi đầu cười vài tiếng, : “Được, làm xong lần này buông tha cho em.” xong lại đè ra giường.

      Lâm Tưởng bị làm cho đến mức xương cốt như muốn vỡ vụn, thầm nghĩ: Qủa nhiên thể để người đàn ông phải kiềm chế quá lâu, bằng đến khi được xả làm ngươi đến chết.

      Đến khi Cố Thành mỹ mãn nằm xuống ôm lấy cũng là nửa đêm. Lâm Tưởng nhìn đống khăn trải giường bị lộn xộn thành đống, rồi nhìn đống bao cao su bị ném đầy đất, vô lực mà thở dài : “Em còn chút sức lực nào nữa. mau dọn dẹp nhà chút, nếu ngày mai dì giúp việc tới làm bị hù chết mất.”

      “Dì ấy lớn tuổi rồi nên cũng hiểu biết nhiều hơn, bị dọa sợ đâu.”

      “Nhưng em muốn để phòng bẩn như vậy đến ngày mai!”

      Cố Thành sang sảng mà cười to mấy tiếng, : “Được được được, dọn, lập tức dọn dẹp.”

      xong nhanh chóng xoay người xuống giường, tùy ý mặc vào cái quần dài, quấn chăn ôm Lâm Tưởng để năm lên sô pha, rồi vào phòng để đồ ôm chăn ga mới ra ngoài, nhanh chóng thay khăn trải giường mới.

      Lâm Tưởng nghiêng đầu dựa vào sô pha, cười : “ tốt.”

      Cố Thành nhếch khóe miệng, vừa trải chăn mới ra vừa : “Vậy em mau cưới về nhà .”

      “Chờ em tích góp đủ sính lễ tới hỏi cưới.”

      Cố Thành bắt đầu khom lưng nhặt bao cao su bị ném đầy mặt đất, “ cần sinh lễ, còn có thể cho của hồi môn.”

      Lâm Tưởng ha ha cười, “Nghe là chân thành.”

      Ngoài miệng như vậy nhưng Lâm Tưởng cũng chuẩn bị ở trong khoảng thời gian ngắn mà phải kết hôn. Hôn nhân nguội lạnh ở đời trước để lại trong quá nhiều ký ức tốt, trở thành tâm bệnh của . giờ cùng Cố Thành có thể ngọt ngào như vậy quả thực đều do ông trời nhìn thấu, vẫn muốn tiếp tục chìm trong tình ngọt ngào như vậy, về phần có số chuyện vẫn chưa muốn phải đối mặt quá sớm.

      Cứ để cho được hưởng chút thời gian của tuổi trẻ, trước mắt chỉ muốn được là người con chìm đắm trong tình mà thôi.

      Sau khi Cố Thành thu dọn xong sạch nhà cửa, liền qua chen vào ngồi cùng cái ghế sô pha. Độ rộng của sô pha đủ lớn căn bản hai người bọn họ thể ngồi vừa, cho nên Cố Thành hơi đè lên người .

      Lâm Tưởng cảm nhận được trọng lực mà đè lên, vươn ngón tay chọc chọc vào cơ bắp rắn chắn của cười : “Đây chính là gánh nặng ngọt ngào a~.”

      Cố Thành đè lên nửa người nữa , cúi đầu hôn lên gương mặt , : “ phải là gánh nặng ngọt ngào mà là nơi mang tới ngọt ngào.”

      Lúc tình ý nồng đậm, đột nhiên bụng Lâm Tưởng phát ra tiếng gây mất hứng, “Ục….”

      Cố Thành:……

      Lâm Tưởng phụt cười, : “Xem ra cơ thể này chỉ có ngọt ngào thôi là được.”

      Cố Thành búng tay cái, “ chỉ có ngọt ngào, mà còn có cả bánh mì nữa.” xong đứng dậy, bế lên theo kiểu công chúa, “, chúng ta xuống tầng tìm đồ ăn.”

      “Hôm nay nhất định phải mang em mọi nơi sao?” Lâm Tưởng nằm trong lòng hỏi.

      cảm thấy như vậy rất tốt, đây mới chính là gánh nặng ngọt ngào.”

      “Vậy có thể làm ơn hãy mặc quần áo vào cho gánh nặng của .” tại ngoài tấm chăn khoác ở bên ngoài ra bên trong chính là trần trụi.

      Cố Thành lắc đầu, : “ cảm thấy như vậy rất tốt. vừa có được lộc ăn đến mức thoải mãn, còn có thể được no mắt.”

      Lâm Tưởng hít hơi nở nụ cười, “Có thể được để mắt tới là vinh hạnh của em. Có phải cũng muốn em bỏ luôn tấm chăn này hay , sau đó cứ thế trần trụi ngồi ăn với ?”

      Cố Thành tưởng tượng ra hình ảnh bỏ tấm chăn rồi cứ trần trụi như vậy mà ngồi ăn cơm, thực cảm thấy trong xoang mũi có chút ngứa ngáy, nếu còn tiếp tục chắc chắn máu mũi chảy ra mất, “Nếu làm như vậy nhất định chúng ta có thời gian để ăn cơm.”

      Phòng bếp ở tầng được bài trí cách thời thượng, Cố Thành để Lâm Tưởng ngồi xuống trước bàn ăn, còn mình qua tủ lạnh tìm đồ ăn.

      Mở cửa tủ lạnh thấy rau quả thịt các loại, còn cả đồ sống đồ chín đều được dì giúp việc chuẩn bị đầy đủ, cần gì cũng có. Hơn hết là tất cả đều được phân loại ràng.

      Cố Thành đảo mắt cái, khỏi khen ngợi câu: “Dì giúp việc hẳn là chuyên gia mà, lần sau có chuyển chỗ khác nhất định phải mời dì ý tới.”

      Lâm Tưởng chống mặt, : “Dì ấy là người ở đây, chừng người ta cũng muốn rời khỏi đây.”

      Cố Thành nhún vai, : “ Nhiều chuyện, chưa thử sao có thể biết được chứ?” Sau đó lấy ra từ tủ lạnh bát lớn, bên còn được bọc lớp màng bọc thực phẩm, mở ra ngửi ngửi, : “Là canh thịt bò, hẳn là buổi chiều mới làm, vẫn còn mới, làm mì thịt bò cho em, rất nhanh thôi.”

      “Ừ, em thích.” Lâm Tưởng cười ôn nhu, trong mắt tràn ngật ngọt ngào.

      Cố Thành lấy canh, bóc mì gói, rồi rửa ít rau xanh, vừa bật bếp đun nước vừa vớt mấy miếng thịt bò được thái miếng từ bát canh ra.

      Đây là lần đầu tiên Lâm Tưởng nhìn thấy bộ dáng nấu ăn của , đời trước dường như chưa bao giờ nhìn thấy vào bếp. Có khi buổi tối về nhà cũng ngồi ở dưới nhà lúc, sau đó bê bữa khuya lên tầng, nếu như thấy vẫn thức chia cho nửa. vẫn luôn nghĩ là do giúp việc làm cho . tại xem ra rất có khả năng là tự làm.

      Lâm Tưởng cứ ngồi đối diện lẳng lặng nhìn như vậy, các thao tác của cũng phải quá thành thạo, nhưng lại rất tự nhiên lưu loát.

      Dáng người cao gầy cùng với chân tay thon dài, vốn nên làm người mẫu, rất thích hợp để đứng trước máy quay. Dù cho có khom lưng thái rau cũng đẹp, lấy muỗng múc canh cũng đẹp, tất cả các thao tác làm giống như nước chảy mấy trôi vô cùng ưu nhã, làm cho thể nào rời mặt được.

      Quan trọng hơn làm cơ thể cởi trần của sau lớp tập dề, chỉ cần thân thể di chuyển chút là có thể nhìn thấy bả vai rắn chắc phần lưng cơ bắp cũng với vòng eo thon chắc. Cái quần mặc tới phần hông làm lộ ra đường cong sau eo gợi cảm.

      Lâm Tưởng nuốt nước miếng, phát có lúc đàn ông cũng có thể quyến rũ đến như vậy!

      Cố Thành đưa lưng về phía bận rộn lại, đột nhiên cười : “Em nhìn trộm sao!”

      Lâm Tưởng hoảng sợ, thầm nghĩ làm sao có thể biết được chứ? Ngoài miệng phản bác lại: “Em có.”

      Cố Thành vẫn quay đầu lại, chắc chắc mà : “Em có, em dùng ánh mắt tà mị nhìn , thiếu chút nữa là chảy nước miếng rồi.”

      Như vậy là mất mặt mà, có cái gì cũng nhận. “Tuyệt đối có.”

      Lúc này Cố Thành mới xoay người, điều khiển máy hút mùi, : “Dì ấy lau mặt của máy hút mùi sáng bóng, có thể dùng để soi gương cũng được a~.”

      Lâm Tưởng nhìn theo tay , quả nhiên mặt ngoài kim loại được lau sạch đến mức chói mắt, lúc này đó phản chiếu lại vẻ mặt kinh ngạc của .

      Lâm Tưởng lập tức dùng tay che mặt lại.

      Cố Thảnh vui vẻ cười ra tiếng, hôn lên mu bàn tay cái, : “ ngại để cho em nhìn, nếu em muốn, còn có thể cởi luôn cả quần ra nữa.”

      Cảm thấy xấu hổ tới mức còn gì để , Lâm Tưởng tiếp tục giấu vẻ mặt đau khổ sau lòng bàn tay, “ cần cởi!”

      Cố Thành vừa trêu vừa nấu mì, rất nhanh hai bát mì thịt bò thơm ngào ngạt được mang để lên bàn. Sợi mì mềm kết hợp với thịt bò cùng với mấy cọng rau xanh, chỉ cần liếc mắt cái làm cho người ta muốn ăn ngay lập tức. Lâm Tưởng vươn tay từ trong chăn ra cầm lấy cái thìa nếm chút nước. Nước canh có hương vị tươi ngon của thịt bò, ngon tới mức thiếu chút nữa là làm bật khóc.

      Cố Thành vốn là ngồi xuống đối diện , nhưng cảm thấy khoảng cách giữ hai người quá xa, vì thế bưng bát ngồi xuống cái ghế bên cạnh , cười ấm áp hỏi : “Phía dưới của ăn có ngon ?”

      Lâm Tưởng bắt đầu cầm đũa vớt mấy sợi mì, chút do dự : “Ngon!”

      Cố Thành phụt tiếng, ngay sau đó liền kiềm chế cảm xúc nén cười đến mức mặt đỏ bừng, “Vậy em ăn nhiều chút.”

      Lâm Tưởng phát biểu của có chút kỳ lạ, khỏi nghĩ lại hành động lúc trước của , : “Vừa rồi hỏi em cái gì?”

      Cố Thành ho tiếng, thu hồi vẻ mặt trêu đùa, nghiêm trang mà : “ hỏi em là mì ăn có ngon ?”

      Vừa rồi ràng hỏi là: Phía dưới của ăn có ngon ?!!!!

      “Đố lưu manh!” Lâm Tưởng nghĩ lại mới , căm giận phun ra ba chữ, lại tiếp tục ăn mì. thực rất đói bụng, ăn cơm chiều còn bị bắt vận động 3 tiếng liên tục, dù cho cơ thể có làm bằng sắt cũng thể chịu nổi.

      Thấy thực rất đói Cố Thành cũng trêu nữa. Sau khi gắp sang cho thêm mấy miếng thịt bò, cũng cúi đầu xuống ăn. ra mới là người phải tiêu hao nhiều sức lực nhất khi làm chuyện kia.

      Sau khi ăn hết bát mì thịt bò, lúc này Lâm Tưởng mới có cảm giác được sống lại, rồi còn lấy tay xoa xoa cái eo sau lớp chăn lại lại trong phòng khách.

      Cố Thành dọn dẹp qua loa cái bàn rồi cũng tới gần .

      Lâm Tưởng nhìn thấy cơ thể để trần của , : “Cố tổng, có thể mặc áo vào có được ?”

      Cố Thành nhướng mày, “ tưởng là em rất thích nhìn.”

      Lâm Tưởng:…….

      Có phải là cùng với Cố Thành giả mạo chuyện đương đúng ? Cố Chủ tịch khí phách thanh cao ai bì nổi chạy đâu mất rồi? Ở trước mặt ràng là tên lưu manh mà!

      Lâm Tưởng muốn để ý đến nữa, xoay người chuẩn bị lên tầng bị gọi lại: “ đâu vậy?”

      Lâm Tưởng ôm chăn : “ tắm cái rồi sau đó ngủ.”

      Cố Thành đuổi theo, “ cùng .”

      kiên quyết từ chối: “, em muốn tắm mình!”

      Cố Thành lại bế lên, “ đảm bảo là an phận làm gì hết.”

      Lâm Tưởng hoài nghi nhìn , cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

      Nhưng chứng minh, chỉ cần đúng thời điểm đảm bảo bọn đàn ông đều giống như cầm thú vậy!

      Đây là bài học kinh nghiệm mà Lâm Tưởng rút ra được sau khi bị đè lên bồn rửa mặt lăn lộn lúc lâu.

      Đối với việc sau khi kết hôn Cố Thành chỉ có thể được lăn lộn vận động giường bốn lần tháng mà , tình hình tại chính là giống như người nông dân được mùa mà vui vẻ ca hát vậy!



      Tuy rằng Lâm Tưởng oán giận chơi trò lưu manh, ghét hành động thô bạo, nhưng chỉ cần muốn đều ỡm ờ đồng ý. Sau đó cũng thực phối hợp, rất nhanh chóng cũng chìm đắm vào trong đó, lại càng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, bảo cái gì liền cái đó, kêu cái gì liền kêu cái đó.

    5. Nguyên Hy

      Nguyên Hy Well-Known Member

      Bài viết:
      73
      Được thích:
      619
      Chương 30: Nổi giận

      Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca (Ngọc Nhi)

      Editor: Chương này có chút thay đổi ở tên nhân vật phụ (VD: Trịnh Đông => Quách Đông), mình cũng biết vì sao nhưng cả ở bản raw, và convert đều vậy nên mình cũng chỉ edit theo thôi ạ.

      Cố Thành cảm thấy Lâm Tưởng như vậy thực làm cho muốn thương đến tận xương tủy.

      Vì thế hai người ở bên nhau cả ngày đầu tiên được nghỉ, cứ ngâm nước nóng như vậy, đâu cả, chỉ muốn ở trong phòng cùng nhau, thậm chí còn cho dì giúp việc vào, trực tiếp trải qua ngày nghỉ của .

      Lâm Tưởng thực cảm thấy cơ thể như muốn rời ra thành từng mảnh. Cả ngày, bất kể là vào lúc nào ở đâu cũng có thể động dục, sau đó liền ôm lấy mà phát tiết. Hầu như là cả ngày Lâm Tưởng mặc quần áo, chỉ có thể đáng thương mà quấn lớp chăn lên người.

      Cuộc sống này thực biết xấu hổ!

      Ngày thứ ba Cố Thành rời khỏi thành phố A với tinh thần vô cùng thoải mái. Lâm Tưởng xin nghỉ thêm nửa ngày để ở nhà ngủ bù, thực là bị ép khô rồi.

      ********

      Khi trở lại đoàn làm phim cũng may mắn trời đổ cơn mưa to, đúng lúc đoàn làm phim có thể quay cảnh diễn dưới mưa. Cảnh này cũng có Lý Hân Ý diễn cho nên ta đến từ sáng sớm và ngồi chờ ở bên.

      Lâm Tưởng qua nhìn ngó lập tức bị Lý Hân Ý tóm được xem xét từ đầu tới chân. Xem xong lại giọng : “Nhìn thoáng qua ràng giống như là chị phóng túng quá độ rồi phải!”

      Lâm Tưởng còn gì để , đúng là sáng nay khi muốn đứng dậy phải bò từ từ bám vào mọi thứ mới có thể đứng thẳng lên, chỉ có thân thể bị ép khô, mà hồn vía cũng bị hút sạch.

      Nhưng chuyện xấu hổ đó sao có thể ra được cơ chứ, vì thế liền nó tránh sang chuyện khác: “Thời tiết hôm nay hơi lạnh, tranh thủ quay lần là qua, dầm mưa lâu quá rất dễ sinh bệnh.”

      Lý Hân Ý bĩu môi, “Còn phải xem hai vị đại thần tôn quý kia có thể quay lần là được hay nữa, nếu em cũng chỉ có thể làm theo tiếp tục dầm mưa mà thôi.”

      “Trợ lý của em đâu? Kêu ấy chuẩn bị canh gừng cho em.” Lâm Tưởng đề nghị.

      Lý Hân Ý thở dài: “Hôm nay ấy xin nghỉ ngày.”

      Lâm Tưởng : “Vậy bảo Tiểu Kỳ .” xong liền dặn dò Nhạc Tiểu Kỳ ở bên cạnh.

      Nhạc Tiểu Kỳ thực thể nghi ngờ quan hệ thân mật giữa hai người, nhưng Lâm Tưởng dặn dò làm việc vẫn rất để tâm tới, rất nhanh chạy về khách sạn chuẩn bị canh gừng.

      Cảnh đầu tiên là Lý Hân Ý làm nền cho nam nữ vai chính, bọn họ cùng đường gặp mưa. Sau đó trước khi kết thúc Lý Hân Ý còn phải mình đứng dưới mưa thêm lần nữa, chẳng khác nào là bị dầm mưa hai lần liền.

      Khi Lý Hân Ý quay xong lần thứ nhất, Lâm Tưởng thấy toàn thân ấy bị ướt đẫm, mà hai người diễn chung là Quách Đông và Liễu Phỉ cũng nhanh chóng trở về thay quần áo.

      “Đợt lát nữa chị lấy quần áo sạch giúp em, diễn xong liền có thể tìm phòng nào đó thay đồ ngay.”

      Lý Hân Ý vừa run rẩy vừa với : “Cảm ơn chị, em có thuê phòng nghỉ để thay đồ rồi.”

      Lâm Tưởng tỏ ra là biết túi xách của ở đâu, lại thuận tay giúp choàng cái khăn to lên.

      Đến khi Lý Hân Ý quay cảnh tiếp theo Lâm Tưởng liền chạy đến phòng nghỉ giúp ấy lấy túi xách. Có thể là có chút vội vàng, nên khi vào phòng nghỉ cũng để ý bên trong có người hay mà cứ như vậy thẳng vào phòng thay đồ. Đẩy cửa thấy mở ra được, lại vặn vặn khóa cửa, cuối cùng cũng mở ra.

      Nhưng người bên trong lại làm cho giật mình, đây chẳng phải là hai diễn viên vừa diễn xong trở về thay quần áo – Quách Đông và Liễn Phỉ sao.

      Lúc này hai người bọn họ ôm nhau…….

      Trong phòng thay đồ quần áo của hai người xộc xệch, quấn lấy nhau hôn hít đến quên cả trời đất.

      Lúc Lâm Tưởng đẩy cửa vào, cả ba người đồng thời bị đứng hình.

      Lâm Tưởng nhíu mày, theo bản năng mà câu “Xin lỗi”, nhanh chóng đóng lại cửa, đến lúc rời khỏi phòng nghỉ tinh thần mới tỉnh táo trở lại. Lúc này sao phòng nghỉ có thể có ai được chứ, hẳn là bị đuổi , vừa vào cũng để ý tới, bây giờ xảy ra loại chuyện này thực là quá xấu hổ mà.

      Nhưng vì để tránh phải tiếp tục xấu hổ, vẫn nên rời khỏi đó trước, còn quần áo của Lý Hân Ý để lát nữa chính ấy quay về thay vậy. Đến lúc đó hẳn là phòng thay đồ an toàn.

      Lâm Tưởng vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy người đại diện của Liễu Phỉ vội vàng chạy tới. Khi đến gần nhìn thấy Lâm Tưởng cũng sửng sốt chút, sắc mặt vốn tốt lắm trong nháy mắt càng trở nên phức tạp hơn, nhưng vẫn mất lịch mà mở lời chào hỏi Lâm Tưởng. Sau đó liền vội vàng lướt qua .

      Lâm Tưởng tới gần cửa vài bước, liền nghe thấy bên trong truyền giọng tức giận của người đại diện kia. Nhưng mà cũng có sở thích nghe lén chuyện của người khác, cho nên nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi đó.

      Vừa trở lại phim trường, cũng đúng lúc cảnh quay của Lý Hân Ý quay xong, cả người đều ướt đẫm quấn cái khăn to quanh người nhìn tới, “Quần áo đâu? Em lạnh chết mất.”

      Lâm Tưởng do dự chút, : “Đợi lát nữa em tự quay về thay , tại ở đó ầm ĩ.”

      Lý Hân Ý hiểu gì, nhịn được run lên, “Nhưng em lạnh lắm, thay quần áo bị cảm mất.”

      Vừa đúng lúc Nhạc Tiểu Kỳ cầm bình giữ nhiệt chạy tới, “Chị, có canh gừng rồi đây.”

      Lâm Tưởng liền nhìn Lý Hân Ý : “Em uống canh gừng trước rồi quay về thay quần áo.”

      Lý Hân Ý cảm thấy kỳ lạ mà liếc nhìn cái, nhận lấy bình giữ nhiệt, “Chị, có phải chị gặp chuyện gì đúng ? Sắc mặt được tốt cho lắm.”

      Nhạc Tiểu Kỳ ở bên cạnh lập tức giật mình, lôi kéo Lâm Tưởng nhìn từ đầu đến chân, “Sắc mặt tốt sao? Là có chỗ nào thoải mái sao?”

      Lâm Tưởng hàm hồ trả lời: “ sao cả, đừng có đoán mò.”

      “Chị Lâm Tưởng, thân thể chị cảm thấy thoải mái nhất định phải , lúc chị vừa đến phim trường em cảm thấy tinh thần của chị tốt.” Nhạc Tiểu Kỳ yên tâm mà dặn dò.

      Lý Hân Ý nghe xong lập tức bị sặc ngụm canh vừa uống, thầm nghĩ quả nhiên vẫn còn là đứa trẻ ngây thơ, bộ dáng phóng túng quá độ ràng như vậy mà lại nhìn ra, nhưng mà cũng muốn nhắc nhở, miễn làm cho ô nhiễn nụ hoa thuần khiết như vậy.

      Trong lòng Lâm Tưởng có chuyện căn bản có tâm tư để cũng các chuyện phiến. Chờ đến khi Lý Hân Ý uống xong canh gừng liền thúc giục chạy nhanh về thay quần áo.

      Buổi chiều Lâm Tưởng chỉ có cảnh quay, cũng tương đối muộn, Nhạc Tiểu Kỳ khuyên trở về khách sạn nghỉ ngơi chút, nhưng lười phải qua lại nên vẫn ngồi ngây ngốc ở chỗ xem mọi người quay phim.

      Lâm Tưởng rất nhanh phát ra là trong cảnh quay kế tiếp, thái độ của Liễu Phỉ và Quách Đông ràng là tốt. Khi hai người bước vào phân cảnh đều diễn có chút cảm xúc nào, giống như là mộng du vậy, càng quay càng liên tiếp NG, đến mức dù cho Triệu Tầm là người có tính tình rất tốt cũng phải nổi giận, thậm chí còn đuổi bọn họ ra ngoài diễn nữa, rồi kêu người khác tới quay trước.

      Nhất định là vì chuyện lúc nãy làm ảnh hưởng rất lớn tới cảm xúc của bọn họ, việc vụng trộm đương bị phát hẳn được xem như là chuyện vô cùng nghiêm trọng rồi. Lâm Tưởng suy đoán, chắc chắc bọn họ rất nhanh có hành động, hơn nữa nhất định là nhắm vào .

      Nếu như ở đời trước mà gặp chuyện như thế này, khẳng định là vô cùng lo lắng khẩn trương, rất sợ đối phương làm khó mình để trả thù. Bởi vì lúc ấy là trước khi gặp được Đỗ Hân, vẫn luôn phải tự mình chiến đấu, mỗi bước đều vô cùng khó khăn và phải cẩn thận.

      Nhưng mọi việc bây giờ thay đổi rất lớn, phía sau chỉ có Đỗ Hân là người đại diện siêu cao thủ có rất nhiều thủ đoạn, mà quan trọng nhất chính là có được Cố Thành – chỗ dựa, hẫu thuẫn vững chắc. Cho dù cần làm cái gì cả mà chỉ cần lẳng lặng đứng phía sau , cảm thấy vô cùng tự tin, cả người trần đầy năng lượng.

      Chẳng lẽ đây chính là “Năng lượng của tình ” trong truyền thuyết sao?

      Lâm Tưởng bị ý nghĩ của chính mình là cho bất ngờ liền vội vàng uốn hai hớp trà hoa để áp xuống kinh ngạc, rồi lục lọi lấy di động ra.

      Chiều nay Cố Thành lên đường công tác, nghe đến bốn năm ngày mới trở về, việc này đối với người chìm đắm trong tình cuồng nhiệt mà chính là chuyện vô cùng đau khổ, điểm này có thể nhìn được qua tin nhắc mà Cố tổng vừa gửi tới.

      cảm thấy cần phải bồi dưỡng thêm mấy trợ lý.”

      Đây là tin nhắn gửi tới trước lúc xuất phát, lúc ấy Lâm Tưởng đọc mà mãi hiểu, liền nhắc lại cho : “Làm sao vậy? công tác có vấn đề gì xảy ra sao?” Trong trí nhớ của sau này tập đoàn Cố gia mỗi bước đều vô cùng phát triển, chưa từng nghe qua là gặp khủng hoảng.

      “Về sau những chuyện công tác như này sai người khác .” .

      “Vậy làm cái gì?” Lâm Tưởng vẫn chưa tìm ra được manh mối nào.

      phụ trách ôm em ngủ nhiều thêm chút.”

      Lâm Tưởng:……..

      Ngay sau đó nhắn lại cho : “Đây là muốn ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi. Tòng thử quân vương bất tảo triều.’[1] có đúng ?”

      [1] Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị. Tác phẩm nổi tiếng này viết về mối tình của vua Đường Huyền Tông và Dương Quý phi.

      Editor: Ở đây ý là: chị Lâm Tưởng Cố Thành ca ca muốn được ở bên cạnh chị nhiều hơn nên đẩy hết mọi việc cho cấp dưới làm.

      Cố Thành nhanh chóng gửi lại bốn chữ: “Hoàng Hậu thành minh.”

      Lâm Tưởng chỉ lại đơn giản mà ràng: “Hôn quân!”

      Lúc sau hẳn là lên máy bay rồi nên vẫn thấy gửi tin nhắn lại, nhưng Lâm Tưởng vẫn nhịn được mà thỉnh thoảng lấy động ra nhìn lúc.

      Đời trước Cố Thành chỉ để lại cho ấn tượng lạnh lùng như băng. Nhưng Cố Thành ở tại lại vô cùng ấm áp, chỉ cần tùy tiện câu thôi cũng có thể dễ dàng làm cho xao xuyến.

      “Chị Lâm Tưởng, tại chị có rảnh ?” chạy đến trước mặt , giọng .

      Lâm Tưởng cất di động ngẩng đầu nhìn , phát ra là này có điểm gì đó rất quen hình như là trợ lý của Liễu Phỉ.

      Trong lòng đại khái là đoán được nguyên nhâu vì sao trợ lý này lại tới tìm rồi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi câu: “Có việc gì vậy?”

      trợ lý thoạt nhìn thấy là người có lá gan , nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Lâm Tưởng khỏi lùi lại mấy bước, nhưng vẫn phải cắn răng mà : “Chị Lâm Tưởng, chị Phỉ muốn mới chị ra ngoài lúc, chị ấy có chuyện muốn với chị.”

      Nhạc Tiểu Kỳ vẫn luôn căng lỗ tai lên nghe lén, nghe đến đây liền nhịn được mà xen mồm vào : “Chị Liễu Phỉ có chuyện gì quan trọng vậy? Còn muốn ra ngoài mới có thể được.”

      trợ lý bé vội vàng cúi đầu, dám hé răng lời.

      Lâm Tưởng nhìn quanh bốn phía, người tới người lui xác thực là phải chỗ để chuyện, vì thế đứng lên : “Chị Liễu Phỉ ở đâu?”

      bé trợ lý vội vàng : “Em dẫn chị .”

      Nhạc Tiểu Kỳ cầm lấy ba lô nhắm mắt theo, “Em cũng .”

      Lâm Tưởng liếc nhìn cái, cũng gì, đồng ý để cho theo, thầm nghĩ nếu lát nữa mà có xảy ra vấn đề gì có nhiều người cũng giải quyết dễ hơn.

      bé trợ lý dẫn bọn họ rời khỏi phim trường, qua mấy con phố, vào quán cà phê , “Chị Lâm Tưởng, chị Phỉ chờ chị ở bên trong.”

      Lâm Tưởng gật đầu, rồi chỉ vào cái bàn tròn ngay lối vào với Nhạc Tiểu Kỳ: “Em ở đây đợi chị, muốn ăn uống gì cứ gọi, chị mời em.”

      Nhạc Tiểu Kỳ nhìn xung quanh chút, quán cà phê này lớn, bây giờ là ban ngày nhưng vẫn tương đối u ám, cũng chí có mấy cái đèn treo trần nhà chiếu sáng. Nhưng mà từ ngoài nhìn vào vẫn có thể nhìn thấy nơi Liễu Phỉ ngồi.

      Nếu có thể nhìn được mọi việc diễn ra bên trong, Nhạc Tiểu Kỳ cũng quá khẩn trương, nhưng vẫn câu: “Có việc gì gọi em.”

      Lâm Tưởng gật đầu, xoay người vào trong.

      Liễu Phỉ ngồi đối diện với cửa cho nên Lâm Tưởng vừa bước vào liền có thể nhìn thấy ta nhìn Lâm Tưởng đến gần. thong dong ngồi vào chỗ đối diện ta.

      Phục vụ tới hỏi Lâm Tưởng muốn uống gì, Lâm Tưởng nhìn lúc cuối cùng liền gọi ly cà phê.

      Chờ phục vụ khỏi, Liễu Phỉ liền hạ giọng với : “Hẳn là biết tôi tìm là vì chuyện gì rồi phải .”

      Lâm Tưởng giương mắt nhìn ta, bình tĩnh mà : “Là vì chuyện ở trong phòng nghỉ.”

      Nghe vậy, Liễn Phỉ liền nheo mắt lại, thanh lạnh lùng xuyên qua từng kẽ rằng mà : “Việc này tôi hy vọng có thể thông minh chút, lúc nào nên nhìn phải giờ vờ như mình bị mù, lúc nào nên phải giả vờ là mình bị câm, tốt nhất là đừng để cho tôi nghe được chuyện gì tốt bị truyền ra ngoài.”

      Lâm Tưởng cầm lấy quyển menu bàn, tùy tiện lật qua lật lại, chút sợ hãi nào mà : “Tôi mù cũng câm, vì cái mà chị muốn tôi phải giả vờ? Nếu có bất cứ chuyện gì bị truyền ra ngoài, cũng nhất định phải là tôi .”

      Liễu Phỉ nghiến răng nghiến lợi mà : “ là người nhìn thấy mọi chuyện, nếu phải là do truyền ra ngoài còn có thể là ai được nữa?”

      Lâm Tưởng nhướng mày, : “ phải là thể có gió thổi qua được khe tường, huống hồ chỗ đó là nơi công cộng, có thể chắc chắn là còn người khác nhìn thấy.”

      “Bớt nhảm , tôi muốn nghe được lời đảm bảo từ , cam đoan là nhất định bậy.”

      Lúc này phục vụ bưng cà phê tới, hai người tạm thời dừng chút, chờ phục vụ rời khỏi, Lâm Tưởng mới bình tĩnh mà : “Tôi đáp ứng chuyện này ra ngoài, nhưng tôi làm bất cứ đảm bảo gì cả.”

      Lời vừa hiển nhiên là làm cho Liễu Phỉ vừa lòng, chỉ thấy ta từng bước éo sát, “ cam đoan chính là chột dạ, chuẩn bị dùng chuyện này để uy hiếp chúng tôi đúng ? Tôi khuyên nên sớm dập tắt cái hy vọng đó , chỉ cần dàm làm xằng bậy, tôi bảo đảm lập tức biến mất khỏi giới giải trí, đối phó với loại người tiểu nhân như còn đơn giản hơn là dẫm chết con kiến.”

      Lâm Tưởng nhìn bộ dáng trừng mắt lời hung ác của ta cảm thấy vô cùng bỡ ngỡ, khỏi cười lạnh mà : “Chị Liễu Phỉ, có phải chị nhầm có đúng , tại là chuyện phiền toái của chị nằm trong tay tôi, chứ phải chuyện phiền toái của tôi nằm trong tay chị, hy vọng chị có thể khách khí với tôi chút. Tôi cảm thấy bây giờ chị ăn lịch với tôi so với việc những lời hung ác uy hiếp tôi càng có hiệu quả hơn đấy, bởi vì từ trước tới nay tôi là người ăn mềm ăn cứng.”

      “Về chuyện chị khiến tôi lập tức biến mất khỏi giới giải trí, thực có chút khó khăn đấy, dù sao chỗ dựa của tôi rất vững chắc, muốn uy hiếp tôi sao, vẫn là nên nghĩ cách khác .”

      Lâm Tưởng xong thong thả ung dung mà bưng cà phê lên uống ngụm, ngay sau đó nhíu nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên là vẫn tương đối thích uống trà hoa hơn.

      Sau khi Liễu Phỉ nghe xong lời liền trợn mắt há hốc mồm, lúc lâu vẫn biết là mình nên cái gì, ta trăm triệu lần vẫn ngờ rằng người mới vào nghề lại có thể kiêu ngạo như vậy, còn hoàn toàn để uy hiếp của vào mắt.

      Cảm thấy là có chỗ dựa vững chắc sao?

      Lâm Tưởng đem ly cà phê mới uống được ngụm đẩy ra, nhìn Liễu Phỉ : “Việc này tôi khẳng định chủ động ra, nhưng ngộ nhỡ chọc giận khiến tôi vui vậy rất khó . Cho nên lấy lòng tôi , còn muốn uy hiếp tôi… Chị Liễu Phỉ, chị cần phải suy xét ràng.”

      xong lời này, từ từ lấy ví tiền trong túi xách rút ra 200 tệ [2] để bàn, “Chị Liễu Phỉ, tôi mời chị cà phê, hy vọng chị uống xong trở nên vui vẻ.”

      [2] Tệ: đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, 1 tệ = ~3,5 nghìn VNĐ



      Liễu Phỉ:……..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :