1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 926: Trộm Gà Được Còn Mất Nắm Gạo


      Hai tỷ muội Trầm Nghị và Trầm Thi hào phóng , sắc mặt Tiền Ngọc thiền thay đổi mấy lần, chủ ý của hai tỷ muội quyết định phải cho người nhìn chỗ nàng bị đả thương, cái trán Tiền Ngọc Thiền xuất tầng mồ hôi mỏng.

      Khí trời hôm nay là cuối thu mát mẻ, dù di chuyển nhiều cũng ra mồ hôi .

      “. . . . . . Cũng phải cái gì lớn, lát nữa là tốt thôi.” Tiền Ngọc Thiền nghẹn họng, lúc sau mới mở miệng nên vì chuyện này mà phiền toái Trầm Nghị và Trầm Thi.”Chúng ta nhanh quay trở về chỗ ngồi .”

      “Cũng thể để cho Tiền nương mang theo tổn thương trở về, Nương chúng ta biết nhất định trách chúng ta. . . . . . . Cũng phải là cách Trầm gia đãi khách.” Trầm Nghị liền , “Huống chi Tiền nương đau như vậy, giống như là có chuyện gì, chữa trị nhanh bị ảnh hưởng dẫn đến sai lầm rồi.”

      Trầm Thi cũng gật đầu.

      Bên cạnh có mấy nương khuyên Tiền Ngọc Thiền theo Trầm Nghị và Trầm Thi kiểm tra kỹ, có người khuyên Trầm nghị và Trầm Thi, nếu Tiền Ngọc Thiền tự mình cũng như vậy dĩ nhiên là có chuyện gì cần gì phải phí nhiều công sức .

      “Theo ta thấy Tiền nương kiểm tra chút tốt hơn.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút lại , “Thứ nhất là vì mình ngươi, thứ hai cũng đừng phụ lòng quan tâm của chủ nhà.”

      Tiền Ngọc Thiền nghe thấy Liên Mạn Nhi cũng như vậy, sắc mặt lại càng thâm khó nhìn, ánh mắt lộ ra hiểm ác nhìn Liên Mạn Nhi.

      Nhìn thấy tình cảnh này Liên Mạn Nhi vốn muốn nhịn xuống, đem chuyện kia bóc trần, thấy được Tiền Ngọc Thiền như thế, nàng cũng biết rằng lúc này nàng có nhẫn nhịn Tiền Ngọc Thiền cũng lĩnh tình. thấy nàng lời nào, còn tưởng rằng nàng ngu xuẩn dễ bắt nạt.

      Tiền Ngọc Thiền muốn cho người nhìn vết thương, vừa rồi nàng làm giống như , Trầm nghị và Trầm Thi gọi người mang tới cỗ kiệu, cho người mang Tiền Ngọc Thiền muốn ngồi vào cỗ kiệu.

      “. . . . . . Tỷ muội chúng ta theo Tiền nương kiểm tra vết thương lưu lại hai nha đầu, các tỷ muội hoặc là tiếp tục dạo ở trong vườn, hoặc là trở về xem hí khúc, để cho các nàng dẫn đường, nha đầu bà tử trong vườn cũng có thể sai sử. Chúng ta rất nhanh trở lại.” Trầm Nghị và Trầm Thi trước khi , còn cùng mấy người Liên Mạn Nhi tạ lỗi.

      Mọi người đương nhiên đều sao .

      Nhìn Tiền Ngọc Thiền bị cỗ kiệu nâng lên , mấy tiểu nha đầu cũng bận rộn đở dậy bình phong , Liên Mạn Nhi nhìn sang Cát Tường, ánh mắt sai sử.

      nương, nô tỳ ngu xuẩn có chuyện .” Cát Tường hiểu ý, liền ra, “Mới vừa rồi Tiền nương phải là cùng các nương đứng chung chỗ sao? ràng đứng ở đầu kia bình phong, như thế nào có thể nện vào chân Tiền nương?”

      Mọi người tại đây nghe thấy lời Cát Tường.

      Bên trong kiệu bóng lưng của Tiền Ngọc Thiền thoáng cái càng thêm cứng ngắc lại, chẳng qua là nhìn thấy mặt của nàng, biết sắc mặt của nàng lúc này như thế nào? Liên Mạn Nhi đoán bây giờ sắc mặt Tiền Ngọc Thiền nhìn được quá tốt. Về phần mấy nương khác có người cúi đầu cười trộm, có người làm bộ nghe thấy, cũng có người mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

      Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy sắc mặt Trầm nghị và Trầm Thi, hai tỷ muội cái gì, chẳng qua là dặn dò bà tử khiêng kiệu chậm chút, đừng xóc nảy khiến Tiền nương ngã.

      Nhìn Trầm nghị và Trầm Thi dẫn Tiền Ngọc thiền xa, Liên Mạn Nhi thương lượng với mấy nương, hướng nơi xa hơn, theo đường vừa rồi trở lại chỗ ngồi.

      Đám người Trầm tam phu nhân xem hí khúc nhìn thấy các nàng trở lại, nhưng thấy Trầm nghị và Trầm Thi cũng hỏi tới. Nghĩ đến chuyện tình vừa rồi chắc có người bẩm báo với nàng.

      Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên ngồi vào bàn ở bên trong, hai người cũng chuyện vừa rồi ở trước mặt mẫu thân. Trương thị và Tần phu nhân thấy hai nàng thân mật, cũng rất hài lòng.

      Lại qua thời gian hai tuần trà liền nhìn thấy tiểu nha đầu vội vã tới, ở bên tai Tiền phu nhân biết cái gì, bà liền thay đổi sắc mặt, ngay sau đó đứng dậy đến phía trước Trầm Tam phu nhân hai câu, Trầm tam phu nhân cũng đứng lên, hai người nhún nhường lúc, Trầm tam phu nhân như cũ ngồi xuống phái quản nương tử và thiếp thân Đại nha đầu bên cạnh với Tiền phu nhân.

      Trương thị xem kịch nhìn đến xuất thần cũng cảm thấy tia khác thường, quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi thăm Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi đoán hẳn là việc của Tiền Ngọc Thiền, chẳng qua là lúc này thể lắc đầu trấn an Trương thị.

      Bất kể như thế nào, các nàng chỉ để tâm xem hí khúc là được.

      Bên cạnh Tần phu nhân và Tần Nhược Quyên cũng trao đổi cái ánh mắt, trở về rồi hãy .

      Tiền phu nhân lâu, Trầm nghị và Trầm Thi trở lại, hai tỷ muội tới hành lễ với Trầm Tam phu nhân, sau đến ngồi bên người Liên Mạn Nhi .

      “Tiền nương. . . . . . có việc gì sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. Tiền Ngọc Thiền căn bản thể nào bị nện đến chân, mọi người biết nhưng ai cũng ra .

      có gì đại .” Trầm Nghị cho Liên Mạn Nhi, “. . . . . . Vốn là đoạn đường này đều tốt rồi, đến trong viện của ta và Thi nhi, nàng ở dưới bậc thang xuống cỗ kiệu, để cho người khác cõng, cũng cho chúng ta đỡ người, chỉ làm cho nha đầu của nàng vịn, . . . . . . cái đá vào bậc thang đá xanh. . . . . .”

      Liên Mạn Nhi nghe, mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

      “Là bàn chân, có phải lại bị thương hay . . . . . .”

      ” Như vậy đúng lúc nàng bị đập cái bàn chân kia.” Trầm Nghị liền , “Cái này đá ra , lúc ấy nàng nước mắt lã chã, còn mắng tiểu nha đầu vịn tốt nàng. . . . . . . Mời người đến nhìn ngón chân lớn cũng bị rách rồi, chảy khá nhiều máu.”

      “Đây cũng phải là bị thương càng nặng thêm sao?” Liên Mạn Nhi liền .

      “Ta cũng vậy như vậy, mời lang trung nhìn lại chỉ đá đả thương, để cho nhìn lại, có bị nện bị thương nặng nhưng cũng nhìn ra.” Trầm Nghị đến đây bất đắc dĩ thở dài.

      “Nàng cái này đả thương, cũng xem được hí khúc, lúc này, mới đưa tin cho Tiền phu nhân, hai mẹ con về nhà trước.” Cuối cùng Trầm Nghị lại .

      về Tiền nương cũng quá cẩn thận.” Liên Mạn Nhi liền , “Ta và nàng quen thuộc, cũng biết nàng trước giờ hay như vậy hay . . . . . . ?”

      “Cũng phải vậy, ta biết nàng mấy năm, nhưng lại còn quá thân cận, trước kia nhìn xa xa còn tốt, ai biết hai năm qua nàng thế nhưng thận trọng bằng trước kia. . . . . .!” Trầm Nghị liền .

      “Vậy đáng tiếc.” Liên Mạn Nhi liền .

      “. . . . . . Ta còn phải bồi tội cho Mạn Nhi muội muội, mới vừa rồi chiếu cố tốt, để cho nương bị sợ hãi.” Trầm Nghị vừa cười vừa với Liên Mạn Nhi .

      “Đừng như vậy, đâu có chuyện gì. Ngược lại hôm nay hai người làm chủ nhân hết sức quan tâm .” Liên Mạn Nhi vội vàng cười .

      sân khấu kịch hát mấy màn, bọn nha đầu vào thu lại trà quả bàn, lần nữa lại mang lên thức ăn. Liên Mạn Nhi và Trương thị ăn chút liền đặt chiếc đũa xuống. Lúc này lần lượt có người đứng dậy cáo từ. Liên Mạn Nhi và Trương thị cũng đứng dậy cáo từ Trầm tam phu nhân.

      Trầm Tam phu nhân mang theo Trầm nghị và Trầm Thi đưa tiễn hai mẹ con, khách khí vì trong phòng còn có những khách nhân khác chờ, liền phái mấy quản nương tử và nha đầu đưa các nàng mẹ con hai ra ngoài.

      Mới vừa tới cửa Đại nha đầu mang theo hai tiểu nha đầu chạy tới, hành lễ với Liên Mạn Nhi và Trương thị.

      “. . . . . . Lục gia vừa rồi ở trong vườn để cho nương bị sợ hãi, những đồ này biểu thị thành ý nhận lỗi với nương.” Vừa chuyện vừa trình lên hai hộp quà.

      “Đó chỉ là chuyện , đâu dùng đến cái này, tâm ý ta lĩnh Lễ miễn .” Liên Mạn Nhi liền . Đại nha đầu này Liên Mạn Nhi nhìn có chút quen mặt, nhớ được là người hầu hạ bên người Trầm Lục.

      “Để cho nương bị ủy khuất, nơi nào coi như là chuyện . Lục gia phải cho nương nhận lấy, cũng là tâm ý của Lục gia, nếu nương thu Lục gia yên tâm mà nô tỳ trở về sợ cũng bị quở trách, làm việc bất lợi.” Đại nha đầu cuối cùng , lại mỉm cười nhìn Liên Mạn Nhi.

      Nha đầu này là người đắc dụng ở bên cạnh Trầm Lục, nàng như vậy Liên Mạn Nhi cũng được cái gì nữa rồi, chỉ đành cười để cho Như ý nhận lấy hai hộp, mặt lại để cho Cát Tường cho Đại nha đầu hà bao, hai tiểu nha đầu cũng cho bao tiền thưởng.

      Ba nha đầu tạ ơn đều lui xuống, lúc này Liên Mạn Nhi và Trương thị từ trong vườn ra ngoài.

      Mẹ con hai người ra ngoài, phái người báo tin cho Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, cả nhà lần nữa tụ họp ở cửa Trầm phủ, liền hướng về ngõ Tùng Thụ.

      Về đến trong nhà, về phòng của mình rửa mặt, đổi xiêm y trong nhà xong liền đến trong phòng Trương thị ngồi.

      “Mạn Nhi / tỷ, sao chớ?” Ngũ Lang và tiểu Thất trước hết hỏi.

      “Mạn Nhi mau ngồi xuống, có chuyện gì cho mẹ và cha con biết .” Bởi vì mới vừa rồi nha đầu của Trầm Lục tặng đồ là cho Liên Mạn Nhi an ủi, Trương thị lấy làm kinh hãi, dọc theo con đường hỏi Liên Mạn Nhi, nhưng cái gì cũng , lúc này đương nhiên liền hỏi tới .

      “Con sao, mọi người nhìn con đâu có chỗ nào xảy ra việc gì .” Liên Mạn Nhi trước tiên để người nhà an tâm, sau đó mới ngồi ở bên cạnh Trương thị.

      “Rốt cuộc là chuyện gì?” Liên Thủ Tín cũng hỏi.

      “Chính là bộ dáng mà mọi người nhìn thấy.” Liên Mạn Nhi đối với Ngũ Lang và tiểu Thất gật đầu, tiếp theo mới sơ lược chuyện xảy ra ở trong hoa viên.

      “Mạn Nhi có người đụng muội, thấy là người nào ?” Ngũ Lang cau mày hỏi.

      ” Có khoảng hai ba người.” Liên Mạn Nhi lắc đầu , “Là muội có phòng bị.”

      ” Sao có thể trách con có phòng bị, mẹ cứ cho các nàng đều là người tốt kia, nhất là người có thể diện.” Trương thị đau lòng , “Cũng là nương gia đình gia giáo, mọi người trang phục bóng loáng xinh đẹp, chuyện gì cũng rất tốt, ai có thể nghĩ tới các nàng lại có ý xấu, phải đều có tri thức hiểu lễ nghĩa đó sao? So sánh với nương nông thôn chúng ta được nhiều tôn trọng. Trước mặt là người sau lưng là quỷ, còn bằng người ta ở nông thôn. Chúng ta gia đình nông dân trong lòng giấu chuyện xấu, có chuyện gì cũng thương lượng trực tiếp , giống như này ngay mặt là người sau lưng làm chuyện xấu , ta đây nhìn chướng mắt.”

      Trương thị rất kích động, mặt lo lắng sợ cho Liên Mạn Nhi, mặt khác nàng đời này ghét nhất đúng là trước mặt là người, sau lưng là quỷ, người làm việc hiểm.

      Dĩ nhiên, Trương thị ý người nông dân gì cũng trực tiếp, còn người ở đây trước mặt tỏ ra thương sau lưng dùng ám chiêu, hiển nhiên quá mức võ đoán cùng phiến diện vì xã hội này luôn có người tốt kẻ xấu. Tình người ở chỗ nào cũng có bất đồng bởi vì nhân tố hoàn cảnh, biểu bên ngoài khác biệt mà thôi.

      “Là những ai?” Ngũ Lang tỉnh táo, tiếp tục hỏi Liên Mạn Nhi.

      “Là Tiền Ngọc Thiền, Vương Ngọc Thiến con của quan bố chính kinh lịch họ Vương, Bành Đông Thanh con của quan bố chính đô Bành gia, là ba người đứng gần muội nhất, sau khi muội nhìn qua các nàng đều có gì đó thích hợp.” Liên Mạn Nhi vừa hồi tưởng vừa .

      “Mấy nhà này và nhà chúng ta cũng có lui tới nhưng cũng thân cận.” Ngũ Lang trầm ngâm .

      “Đúng. Muội và các nàng cũng chỉ kết giao thông thường, hình như các nàng lại có quan hệ đặc biệt tốt.” Liên Mạn Nhi liền , “Sau đó muội mới nhớ chúng ta từ chỗ ngồi ra ngoài, cũng có gọi bọn nàng, mà các nàng tự mình theo.”

      “Mạn Nhi, ý của muội là các nàng tính toán trước?” Ngũ Lang lập tức hỏi, Liên Mạn Nhi có thể cảm giác được khẩn trương của Ngũ Lang, phải do sợ hãi thế lực mấy nhà mà mấy người đó dự định muốn thương tổn nàng, cũng là lo lắng an nguy của nàng

      “Là định mưu hại ta, hay là muốn. . . . . . thu hút chú ý của Lục gia?” Liên Mạn Nhi thầm.

      Liên Thủ Tín lại ho hai tiếng.

      “Ca lúc ấy ở ngoài cũng có phát sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.

      “Làm sao có phát , chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể biết được.” Ngũ Lang liền : “Ngươi biết lúc chúng ta rời , Trương Thiên Hộ còn hỏi thăm Sở tiên sinh nàng là ai, làm sao trong đôi mắt đều toả ra ý quyến rũ. Còn coi như gặp nhiều loại người nhưng Tiền nương này dọa .”

      Liên Thủ Tín lại ho khan hai tiếng, tiểu Thất nhìn trái nhìn phải cái hiểu cái .

      “Trương Thiên Hộ. . . . . . Là người thú vị.” Liên Mạn Nhi nghe xong nhịn được cười , “ những lời này, Lục gia nghe thấy được , có gì hay ?”

      “Lục gia dĩ nhiên nghe thấy được, với Trương Thiên Hộ, tìm bà mai đem Tiền Ngọc Thiền gả cho Trương Thiên Hộ.” Ngũ Lang liền , “Trương Thiên Hộ sợ hãi cầu xin Lục gia nhanh bỏ ý niệm này .”

      “Trương Thiên hộ phải là thành thân sao?” Liên Thủ Tín liền .

      “Đúng vậy. Lục gia cũng biết còn tặng Lễ.” Ngũ Lang liền .

      Đây là Trầm Lục có ý muốn Tiền Ngọc Thiền làm thiếp của Trương Thiên Hộ.”Trương Thiên Hộ là tâm phúc của Lục gia. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười , hai người phối hợp đúng là ăn ý.

      “Đúng rồi Mạn Nhi, trước khi con trở về Trầm Tam phu nhân với ta về Tiền Ngọc Thiền.” Trương thị liền : “Trầm Tam phu nhân cho mẹ biết ngày sinh tháng đẻ của Tiền Ngọc Thiền, đều là giả dối.”

      “Sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày, hiển nhiên chuyện này làm cho nàng vô cùng giật mình.

      _________________

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 927: Sửa Trị

      Edit: Hàn Tuyết

      Beta: Tiểu Tuyền


      “Làm sao lại là giả?” Nghe ngày sinh tháng đẻ của Tiền Ngọc Thiền đều là giả, Liên Mạn Nhi khỏi giật mình. Niên đại này, mọi người rất coi trọng ngày sinh tháng đẻ vì nó ảnh hưởng đến mệnh số của mỗi người, ai lại tùy tiện thay đổi cái này.

      “Trầm Tam phu nhân với ta, Tiền Ngọc Thiền phải mười sáu tuổi, mà là mười tám tuổi, cũng thay đổi thời gian sinh ra.” Trương thị tiếp.

      “Nàng đổi làm gì? Sao Trầm Tam phu nhân biết được?” Liên Mạn Nhi vội vàng hỏi.

      “Mẹ cũng tiếp nhận được nên lại hỏi Trầm Tam phu nhân. Trầm Tam phu nhân do nàng nghi ngờ, có vài lần Tiền phu nhân chuyện với Trầm Tam phu nhân tuổi nào hợp với tuổi nào. Sau đó Tiền Ngọc Thiền thay đổi tuổi để hợp với tuổi của Lục gia, hai người này đặc biệt tương hợp, nếu kết nhân duyên nhất định vợ chồng hòa hợp.”

      “Tiền phu nhân còn tìm thầy tướng xem Bát tự* cho Tiền Ngọc Thiền, còn cho Trầm Tam phu nhân lời phán mệnh Tiền Ngọc Thiền đặc biệt hợp với bát tự của nam mệnh, có ít nam nhân có mệnh như vậy. Trầm Tam phu nhân cười với ta bên ngoài truyền bá bát tự của Lục gia.” Trương thị lại .

      * Bát tự:giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi. Là cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”.

      “Hả?” Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày.

      “Bát tự của Lục gia sao có thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài cho người ta biết?” Ngũ Lang liền .

      “Đúng vậy đó, Lục gia là người thế nào chứ? Bát tự là thứ quan trọng, chúng ta chẳng phải người đặc biệt gì nên ko thể tùy tiện ra được.” Trương thị gật đầu đồng ý.

      Niên đại này rất là mê tín, tin tưởng lời bói toán có thể hại người. cần tiếp xúc hay nhìn tướng mạo mà chỉ xem bát tự, cũng vì vậy rất ít người đem ngày sinh tháng đẻ tùy tiện tiết lộ ra ngoài. Trầm Lục thân phận tôn quý cỡ nào nên đương nhiên càng thêm cơ mật.

      “Trầm Tam phu nhân bát tự kia cũng phải bát tự của Lục gia. Lục gia cố ý để cho người ta tiết lộ ra ngoài.” đến đây, Trương thị biết tại sao có chút buồn cười.

      “Mẹ. Mẹ cười cái gì?” Tiểu Thất ở bên cạnh khó hiểu hỏi.

      “Ta cười. . . . . . con cũng hiểu được, tranh thủ đọc sách .” Trương thị đuổi tiểu Thất.

      Tiểu Thất đương nhiên chịu , chỉ đứng lên mắt to quay tròn ngó xung quanh, rồi chạy ra phía sau Liên Thủ Tín ngồi, thấy tiểu Thất như vậy, Trương thị cũng còn đuổi nữa.

      “Ta cũng suy đoán được ý của Trầm Tam rồi.” Trương thị cười cười, “Các con biết vì sao Lục gia muốn truyền bát tự giả ra ngoài ?”

      “Lục gia địa vị này, nhất định là đề phòng có người xấu hại .” Liên Thủ Tín liền .

      “Nhất định có cân nhắc.” Trương thị gật đầu. “Còn theo suy nghĩ của ta, Ai u, Lục gia luận thân phận, gia thế, lại là người tài giỏi, ít người hỏi thăm bát tự của , phải vì hại , cũng là tìm mối hôn nhân cho khuê nữ của mình.”

      Trương thị xong cười thoáng qua bởi vì nhớ tới lúc ấy Trầm Tam phu nhân rất thú vị.

      Tất cả mọi người cũng nhịn cười được, Liên Mạn Nhi nhớ lại ban đầu ở trấn Thanh Dương, Trầm Cửu như thế nào để lộ việc Trầm Lục là đối tượng các nương thầm thương trộm nhớ. Vậy Trầm Lục muốn bị người khác làm phiền, mới để cho người truyền bá bát tự giả ra ngoài. Này coi như là xinh đẹp bị trêu chọc.

      “Phì. . . . . .” Nghĩ như vậy Liên Mạn Nhi lại càng buồn cười.

      “Trầm Tam phu nhân sao biết chuyện này?” Ngũ Lang lại hỏi Trương thị.

      “Tiền gia phải là người phủ Liêu Đông, mới tới được mấy năm. Ở chỗ cũ, tuổi và bát tự của Tiền Ngọc Thiền thay đổi, chuyển đến đây mới đổi. Bát tự đổi là đổi được sao, lúc đầu vẫn có người biết các nàng mà.” Trương thị liền .

      Trương thị như vậy Liên Mạn Nhi có thể phỏng đoán rằng mục đích của Tiền gia quá mức ràng, người Trầm gia làm sao bỏ qua, nếu Trầm gia muốn có thể dễ dàng tra hết cội nguồn của Tiền gia, chứ đừng là tuổi và bát tự của Tiền Ngọc Thiền.

      “Hôm nay, Tam phu nhân với mẹ chuyện này. . . . . .” Liên Mạn Nhi suy tư .

      “Cũng phải.” Trương thị liền , “Ngày đó ta hỏi thăm nàng chuyện khuê tú ở quanh phủ thành, cũng đề cập tới Tiền Ngọc Thiền. Ban đầu, ta còn nhìn nàng tuổi hay tất cả cũng tương đối tốt. Khi đó Trầm Tam phu nhân có quan hệ rộng nên biết cái gì đều với ta. Ở bên ngoài, ta cũng nghe thấy lời đồn nào.”

      cách khác, Trầm gia điều tra xong chuyện này nhưng ra bên ngoài. Lúc này, Trầm Tam phu nhân đột nhiên chuyện này cho Trương thị, đương nhiên là có lý do.

      Mà nguyên nhân chính là chuyện xảy ra hôm nay ở hoa viên Trầm phủ. Trầm Tam phu nhân nghĩ tới chuyện sau này, mới quyết định vạch trần chuyện này ra ngoài.

      Tiền Ngọc Thiền trộm gà được còn mất nắm gạo, cuối cùng còn làm mình bị thương để vượt qua kiểm tra. Chẳng qua tất cả mọi người biết , sợ rằng Tiền Ngọc Thiền bởi vì … chuyện này bị thiệt thòi lớn hơn. Liên Mạn Nhi nghĩ.

      Nghe xong lời của Trương thị, Liên Mạn Nhi nhớ lại tình hình ở hoa viên, người trung thực như Liên Thủ Tín cũng suy nghĩ như vậy.

      “Nhân phẩm nương Tiền gia quá kém, thể nhìn mặt mà được.” Liên Thủ Tín cau mày , “Lục gia dễ dàng gặp được nên nàng đẩy ngã bình phong , mà còn đụng Mạn Nhi của chúng ta làm gì?”

      Hôm nay, người nhà nhận định kẻ đụng Liên Mạn Nhi, phải là Tiền Ngọc Thiền cũng là hai nương bạn tốt của Tiền Ngọc Thiền, là ba người hợp mưu làm như vậy.

      “Bình phong đứng ở đó ai động, nó sao có thể đổ? Đụng con hẳn là muốn đem con làm người chịu tội thay.” Liên Mạn Nhi suy tư , “Còn là muốn để con bêu xấu. . . . . . Lục gia đối với nhà chúng ta đặc biệt tốt, có người thoải mái trong lòng.”

      Cả nhà nghe vậy đều gật đầu, cảm thấy Liên Mạn Nhi phân tích vô cùng đúng.

      “Tỷ, các nàng khi dễ tỷ, chờ đệ báo thù cho tỷ.” Tiểu Thất từ phía sau Liên Thủ Tín đến ngồi cạnh Liên Mạn Nhi .

      “Chuyện này thể để như vậy, nếu sau này biết các nàng còn dùng chiêu trò gì?” Ngũ Lang nghiêm túc cũng rất tức giận, hơn nữa trong lòng nghĩ biện pháp đối phó.

      Liên Thủ Tín và Trương thị cũng thử biện pháp của mình.

      “Chuyện này con đoán chừng, cần chúng ta làm cái gì.” Liên Mạn Nhi liền , “Tiền Ngọc Thiền nghĩ tính toán con, nhưng ngàn vạn nên động thủ ở Trầm gia.”

      “Nàng động thủ ở Trầm gia, hại được con nhưng sợ là đắc tội với Trầm gia.” Liên Mạn Nhi lại tiếp.

      Nếu Trầm Tam phu nhân sao lại vạch trần Tiền Ngọc Thiền từ đầu đến cuối với Trương thị.

      “Nàng thủ đoạn đùa bỡn ở Trầm gia, chính là để Trầm gia vào trong mắt. Trầm gia là nhà ai, mà nàng có thể làm càn như vậy? ! Lúc ấy hai người Trầm Nghị và Trầm Thi ở chung chỗ với chúng con, nàng làm trận ầm ĩ, mặc dù con may mắn có bị thương, Trầm Nghị và Trầm Thi vẫn thầm oán hận rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa giải thích cho đám người Trương thị.

      Tiền Ngọc Thiền tại lúc Trầm gia mở tiệc chiêu đãi, mà ở trong vườn, có hai vị tiểu thư Trầm gia cùng, lại hãm hại khách nhân do Trầm gia mời tới, còn ở trước mặt Trầm Lục làm cử chỉ như vậy. Trầm Nghị và Trầm Thi thoát khỏi liên quan, tối thiểu chỉ là chu toàn chiêu đãi khách nhân.

      Trầm Lục trước khi , bảo Trầm Nghị và Trầm Thi chiếu cố khách nhân. Làm sao biết Trầm Nghị và Trầm Thi nghe được trách cứ các nàng chứ? Nghe tới lời Trầm Nghị với nàng, biết rằng Trầm Nghị rất căm tức chuyện này, lo lắng bị đám người Trầm Tam phu nhân, Trầm Lục trách cứ.

      Trầm Lục sau khi , Trầm Nghị và Trầm Thi quả tuân lệnh của , cẩn thận chiếu cố Tiền Ngọc Thiền, tuy biết tình huống Tiền Ngọc Thiền là giả bị thương, còn gióng trống khua chiêng muốn xem chỗ bị đả thương của Tiền Ngọc Thiền, hai tỷ muội Trầm Nghị ra những câu khó nghe. Tiền Ngọc Thiền bề ngoài được mọi người quan tâm, nhưng cảm nhận lúc đó chỉ sợ là giống như đứng đống lửa ngồi đống than.

      Cuối cùng Tiền Ngọc Thiền phải tự dùng chiêu hại mình, mà kết quả cùng lắm chỉ là bịt tay trộm chuông, mất mặt mà còn chịu ủy khuất.

      Trầm Tam phu nhân làm quản gia, sao lại có uy nghiêm và thủ đoạn? Mà Trầm Nghị và Trầm Thi là nữ nhi của Trầm Tam phu nhân mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên cũng thể bỏ qua, nếu quả tùy ý để Tiền Ngọc Thiền làm càn, các nàng sau này còn dùng người thế nào. Ngay cả Trầm gia cũng bị xem .

      Trầm Tam phu nhân với Trương thị, còn có Trầm Nghị sau lại với nàng biểu Tiền Ngọc Thiền và Tiền gia tương lai mờ mịt. Tiền Ngọc Thiền hoàn toàn đắc tội Trầm gia.

      “Đúng là ý này.” Liên Thủ Tín và Trương thị nghe lời của Liên Mạn Nhi cũng gật đầu .

      “Có điều chuyện này cũng cho chúng ta cảnh tỉnh.” Liên Mạn Nhi lại , “Sau này chúng ta ở bên ngoài cần phải suy nghĩ kĩ càng, chú ý nhiều chút.”

      “Đúng.” Liên Thủ Tín và Trương thị gật đầu, “Chúng ta đều là người thành thực, trước kia gặp phải người như vậy, sau này nên cẩn thận chút.”

      Ngũ Lang và tiểu Thất cũng gật đầu.

      Nếu chỉ có người tầm thường mới bị đố kị. Chuyện thế này bây giờ coi như là bình thường, bọn họ phải sớm thích ứng. Mà Liên Mạn Nhi tin tưởng, bằng thông minh của Ngũ Lang và tiểu Thất, khi biết được điểm này thích ứng rất nhanh, cũng cần nàng quan tâm.

      “Mạn Nhi, Lục gia đưa lễ an ủi, con có xem chưa?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi.

      “Xem rồi.” Liên Mạn Nhi đáp , “Là hai cuộn vân cẩm và hộp Hương.”

      “Hôm nay chúng ta ngồi chuyện ở thư phòng, nghe Sở tiên sinh trong kinh thành đưa tới ít đồ, vừa tới đến hai ngày, trân quý nhất có gấm vân cẩm, còn có Long Tiên Hương. Cái hương trong thư phòng kia là loại Hương tầm thường.” Tiểu Thất liền .

      Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua lễ của Trầm Lục, quá lưu ý nên gì.

      “Đúng rồi, hôm nay may mà có nương Tần gia giữ con lại.” Liên Mạn Nhi lại .

      nương này mẹ nhìn thấy tệ, rất ổn định, ta mau xem thời gian mời mấy mẹ con các nàng tới nhà chúng ta ăn bữa cơm .” Trương thị lập tức .

      Người nhà thương lượng muốn mời khách, Liên Mạn Nhi còn nhớ Ngũ Lang muốn ra ngoài thành dạo.

      _________________

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 928: Tình Cờ Gặp Gỡ



      “Ca, huynh bận rộn quá nên quên sao? Hai ngày nữa trời lạnh xuống, lá cây bị rụng có gì để ngắm nữa.” Liên Mạn Nhi với Ngũ Lang.

      Đến lễ Trùng Dương khắp nơi đều có tập tục leo núi, cái tập tục này có đạo lý của nó, vì là mùa Trùng Dương đúng vào lúc cảnh mùa thu đẹp nhất. Cái lễ này thích hợp cho việc dạo trong núi và leo núi ngắm cảnh.

      “Sao có thể quên kia chứ?” Ngũ Lang cười : “Ta vẫn muốn , hai ngày nữa ta .”

      .” Liên Mạn Nhi cao hứng gật đầu. Cả nhà đều bàn rồi đến lúc đó cùng chơi hết ngày.

      Ngay sau đó lại bận rộn vài ngày, cả nhà Liên Mạn Nhi rốt cục dứt ra được. Hôm nay chạng vạng tối Ngũ Lang từ bên ngoài trở về cho Liên Mạn Nhi ngày mai có việc gì, vừa vặn cả nhà có thể xuất hành lên núi Cửu Vân ngắm lá phong. Liên Mạn Nhi đương nhiên cao hứng, mặt cũng suy nghĩ mang theo những thứ gì vì núi Cửu Vân có chút xa, nếu như dự tính hết ngày nhất định phải mang theo ít đồ để nấu cơm dã ngoại ở đó, cái này muốn dùng đồ vật liền có hơn.

      vất vả cả nhà mới được chơi, cho tiểu Thất cùng nha.” Liên Mạn Nhi lại bỗng dưng nghĩ đến: “Tiểu Thất, tỷ nhớ ngày mai đệ còn có khoá học, nếu đệ tranh thủ thời gian đến xin phép Sở tiên sinh?”

      “Tỷ, hôm nay đệ xin phép trước.” Tiểu Thất vui tươi hớn hở cho Liên Mạn Nhi: “Mới vừa rồi khi ca đón đệ về cũng xin phép Sở tiên sinh luôn rồi.”

      “À.” Liên Mạn Nhi cười, Ngũ Lang luôn làm việc tỉ mỉ chu đáo nàng hẳn nên nghĩ đến.

      “Vậy là có lợi cho đệ!” Liên Mạn Nhi , sau đó lấy tay chọc chọc mặt tiểu Thất.

      Hai năm qua Tiểu Thất cũng trưởng thành, nên Liên Mạn Nhi rất ít làm động tác như thế với , nhưng hai tỷ đệ gần gũi từ , có lúc Liên Mạn Nhi cao hứng nhịn được vẫn hay trêu chọc khuôn mặt tròn mập búng ra sữa của tiểu Thất.

      Tiểu Thất xoa chỗ bị Liên Mạn Nhi chọc, cười hì hì dính lấy Liên Mạn Nhi để cầu những thứ muốn mang .

      Liên Thủ Tín và Trương thị đối với chuyện chơi thế nào cũng được, nhưng nhìn thấy ba hài tử cao hứng, hai vợ chồng đương nhiên vui vẻ.

      đêm có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau cả nhà dậy sớm, dẫn mọi người xuất phát hướng ngoài thành.

      khí cuối thu trời trong xanh. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đều cỡi ngựa. Liên Mạn Nhi và Trương thị ngồi chung chiếc xe ngựa, theo sau còn có hai chiếc xe ngựa, bên trong là Đa Phúc, Cát Tường, Như Ý mấy nha đầu thiếp thân hầu hạ. Ở chiếc xe khác mang theo các đồ vật dùng để nấu ăn. Đại nha đầu Đa Thọ hầu hạ Trương Thị cùng, lưu nàng và hai tiểu nha đầu ở lại trông coi nhà cửa.

      Trước sau xe ngựa có đám quản sai vặt, Liên Mạn Nhi cũng cho dắt Đại Hắc Mã theo, chuẩn bị lát nữa ra khỏi thành đến con đường bằng phẳng ít người Liên Mạn Nhi muốn xuống xe cưỡi ngựa cho thỏa thích.

      Núi Cửu Vân phải qua cửa thành phía Tây. Đến cửa thành bởi vì dẫn chấp nên quan Thủ thành gặng hỏi, để các nàng ra khỏi thành.

      Bên ngoài cửa thành phía Tây, đường người và xe ngựa lại ít. Trời đẹp là dịp mọi người ra khỏi thành du ngoạn, cửa thành phía Tây mặc dù khá xa núi Cửu Vân nhưng ở giữa có hai tòa miếu cũ và núi sông có thể dạo chơi. Ở đường khoảng hơn mười dặm, người và xe ngựa mới dần dần thưa thớt. Đoàn xe của Liên Mạn Nhi ra khỏi đường lớn quẹo vào đường đất nông thôn bên phải.

      Tuy đường đất ở nông thôn rộng bằng quan đạo, nhưng mặt đường được tu sửa hết sức gọn gàng, kỹ càng. Hai hàng cây bạch dương cao lớn ở hai bên, Liên Mạn Nhi thấy đường ít người nên ra ngoài cỡi ngựa, lại bị Ngũ Lang ngăn cản.

      “Mạn Nhi đường này chật hẹp, muội vẫn nên ngồi xe tránh bị va chạm. Đợi lát nữa đến chỗ rộng rãi muội hãy xuống xe.” Ngũ Lang với Liên Mạn Nhi.

      Ngũ Lang như vậy Liên Mạn Nhi đành phải trở lại trong xe ngồi.

      “Ca cứng nhắc giống ông già.” Liên Mạn Nhi giọng oán trách với Trương thị.

      “Ca con là người thận trọng, đều suy nghĩ cho con” Trương thị cười .

      Liên Mạn Nhi hừ tiếng, tiếp tục tỏ vẻ bất mãn. Thực ra trong lòng nàng lại có cái gì mất hứng. Trương thị sai, Ngũ Lang làm việc đặc biệt thỏa đáng, ở nhà là con trai trưởng, phẩm chất như vậy rất tốt. Dường như mỗi gia đình những người làm ca ca, tỷ tỷ, nhất là con trai trưởng, trưởng nữ đều có phẩm chất này.

      Xe ngựa tiếp tục về phía trước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thấp thoáng ít thôn trang, hình dáng núi Cửu Vân ở trong tầm mắt của mọi người càng ngày càng ràng. Có câu vọng sơn bào tử mã, từ khi nhìn thấy núi Cửu Vân đến chân núi là đoạn đường ngắn.

      Núi Cửu Vân phải là ngọn núi độc lập, mà vài ngọn núi bên cạnh tạo thành dãy. Hôm nay Ngũ Lang tính mang mọi người cùng nhau dạo chơi, mà núi Cửu Vân là ngọn núi chính, chỉ có ngọn núi chính trong dãy núi mới có nhiều cây phong nhất, phong cảnh đẹp nhất, cũng thích hợp du ngoạn nhất.

      tới gần chân núi, nhìn thấy lối vào rừng tầng tầng lớp lớp cảnh đẹp ở bên trong, Liên Mạn Nhi lại muốn từ xe bước xuống. Nàng với Trương thị, vừa vén rèm xe lên nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần.

      Liên Mạn Nhi trong lòng tò mò, nghe tiếng vó ngựa ít nhất cũng có mấy chục con ngựa, hơn nữa tới rất nhanh. Đây là nhà nào tới vùng phụ cận săn thú? Lễ Trọng Dương chỉ để ngắm cảnh thu đẹp, mà cũng là thời tiết tốt để săn thú. Hôm nay Ngũ Lang và tiểu Thất cũng mang theo cung tên, nếu vận khí tốt cũng có thể bắt mấy con thú về nhà.

      đến bản lãnh cỡi ngựa bắn cung, Ngũ Lang và tiểu Thất mới học được hai năm. Dường như con trai đều có bản năng thích mấy thứ này và cũng có thiên phú trời cho. Sư phụ cỡi ngựa bắn cung của hai huynh đệ do Trầm gia mời dạy là Vũ Sư. Vũ Sư Trầm gia đều là Trầm Lục tuyển chọn trong quân ngũ ra. Nếu danh sư xuất cao đồ, Ngũ Lang và tiểu Thất hôm nay học được kỹ thuật vô cùng tốt.

      Sở dĩ tất cả mọi người muốn tới núi Cửu Vân, phần lớn nguyên nhân là do Ngũ Lang và tiểu Thất muốn thử xem tài nghệ của mình.

      “Là người nhà ai thế?” Liên Mạn Nhi hỏi. Ở phủ thành và lân cận phủ thành nhà ai có nhiều ngựa tốt như vậy?

      Lúc này tiếng vó ngựa đến phụ cận. Đoàn xe của Liên Mạn Nhi cũng ngừng lại, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất cỡi ngựa đến phía sau đoàn xe, mặt hướng về phía người tới.

      “Là Trầm gia, người của Lục gia.” Cát Tường, Như Ý chờ mấy nha đầu từ xe ngựa xuống, đến phía trước Liên Mạn Nhi hầu hạ.

      “Ồ? Bọn họ. . . . . .” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, muốn đem câu hỏi nuốt trở lại. Trầm gia hôm nay cũng có người tới núi Cửu Vân, làm sao Ngũ Lang nhắc tới? Ngày hôm qua, Ngũ Lang còn qua Trầm phủ xin nghỉ với Sở tiên sinh. Người Trầm Lục đến hay là Trầm Lục chính mình tới?

      “Mau mời phu nhân và nương xuống xe.” Liên Mạn Nhi nghi ngờ trong lòng nghe thấy giọng Liên Thủ Tín : “Lục gia tới, đều tới bái kiến Lục gia.”

      Trầm Lục quả nhiên tới.

      Liên Mạn Nhi và Trương thị vội vàng từ trong xe xuống, hai mẹ con sửa sang lại quần áo, chỉ thấy Trầm Lục ở cạnh Liên Thủ Tín, Ngũ Lang mọi người xuống ngựa tới.

      “Thỉnh an Lục gia, Lục gia vạn phúc.” Liên Mạn Nhi và Trương thị bận rộn quỳ gối vén áo thi lễ với Trầm Lục.

      “Phu nhân xin đứng lên, đây là bên ngoài, nghi thức xã giao đều miễn .” Trầm Lục giơ tay lên, cực kỳ hữu lễ khẽ chắp tay với Trương thị.

      Lúc này Liên Mạn Nhi mới giúp Trương thị đứng dậy, mặt nhìn thoáng qua Trầm Lục.

      Hôm nay Trầm Lục mặc hết sức đơn giản, tóc thắt kim quan, thân vân cẩm tiến tụ áo mãng bào màu bạc, phía ngoài khoác nhuyễn giáp màu trắng, dưới chân là giầy chiến. Hai thiếp thân sai vặt theo sát phía sau Trầm Lục, người đeo cái cung bạc, người đeo túi da hươu đựng mũi tên.

      đúng là tới đây săn thú.

      Lúc này từ phía sau Trầm Lục ra thiếu niên mặc gấm tiến tụ màu xanh nhạt, bên cạnh cười híp mắt theo là tiểu Thất, ra Trầm Khiêm cũng tới. Liên Mạn Nhi và Trương thị bận rộn muốn hành lễ, Trầm Khiêm sớm khoát tay miễn, cũng hướng hai người chắp tay. Trương thị và Liên Mạn Nhi vội hoàn lễ.

      “Ta ở bên ngoài toàn bộ nghi thức xã giao đều miễn.” Trầm Lục lại câu.

      Mọi người đều đứng hề hành lễ nữa, mặt mọi người mang theo ý cười, nghe xem Trầm Lục muốn gì.

      “Lần đầu tiên các ngươi săn thú đừng có chạy loạn, hãy theo chỉ dẫn của Chu sư phó.” Trầm Lục đầu tiên là chỉ vào đại hán ăn mặc gọn gàng, với Ngũ Lang và tiểu Thất.

      Ngũ lang và tiểu Thất hướng đại hán kia chắp tay thi lễ, Liên Mạn Nhi biết đại hán kia chính là người dạy Ngũ Lang và tiểu Thất cỡi ngựa bắn cung Chu Vũ sư.

      “Đệ cũng cần chạy loạn, theo Chu sư phó và Triệu sư phó trông nom tiểu Thất.” Trầm Lục với Trầm Khiêm.

      Trầm Khiêm học cỡi ngựa bắn cung sớm hơn Ngũ Lang và tiểu Thất, trước kia hay săn với Trầm Lục nên cũng tạm coi như là tay “Lão luyện”. Dù sao tuổi còn cho nên Trầm Lục muốn chiếu cố tiểu Thất, nhưng thực tế là để cho Vũ sư phó chiếu khán .

      “Lục ca, đệ biết rồi.” Trầm Khiêm đáp ứng .

      Trầm Lục lúc này mới lại đem ánh mắt chuyển tới người Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Mạn Nhi.

      “Lục gia, ngài cứ việc mang theo bọn họ , cần để ý chúng ta.” Liên Thủ Tín vội vàng theo cười : “Chúng ta săn thú, chỉ đến ngắm cảnh thôi.”

      “Đúng vậy a.” Trương thị cũng cười phụ họa .

      “Ở phía ngoài này cũng có cảnh gì đẹp cả” thần sắc Trầm Lục thay đổi xoay chuyển ánh mắt rơi xuống người Liên Mạn Nhi, chăm chú suy nghĩ rồi mới đưa ánh mắt dời chỗ khác “Cảnh đẹp còn phải vào bên trong, mọi người lần đầu tiên tới biết đường . Nơi này ta quen thuộc hơn, mọi người theo ta đừng tiến vào bên trong là được.”

      Trầm Lục như vậy, Liên Thủ Tín và Trương thị, Liên Mạn Nhi cũng thể từ chối được, chỉ có thể vừa cảm ơn vừa đồng ý.

      Bên này chuyện, nghe được tiếng giẫm đạp, Đại Hắc Mã của Liên Mạn Nhi xuyên qua đám người, lưu loát tới. Đại Hắc Mã tới đây chạy tới chỗ người khác mà chạy thẳng tới Trầm Lục, chân gõ nhè , phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu cọ vào cánh tay của Trầm Lục.

      Đại Hắc Mã vốn là thần tuấn, ở Liên gia được tỉ mỉ chiếu cố, càng thêm bóng loáng trơn mượt.

      Trầm Lục tay ấn lên đỉnh đầu Đại Hắc Mã, mặt lộ ra nụ cười.


      _________________

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 929: Rừng Phong

      Edit: Hàn Tuyết

      Beta: Tiểu Tuyền


      Đại Hắc Mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, thanh càng phát ra càng thích ý, cái đuôi to phía sau mông như cây chổi vung vẫy, biểu đạt tâm tình vui sướng khi gặp được chủ nhân cũ.

      Hiển nhiên, Đại Hắc Mã từng rất thân mật với Trầm Lục và rất được sủng ái. Nó vẫn còn nhớ và quyến luyến chủ cũ.

      Ngựa là như thế, lúc này nhìn mặt Trầm Lục ra nụ cười hiếm thấy, tay vuốt ve Đại Hắc Mã cũng tương đối nhu hòa. Hiển nhiên, vị chủ cũ này vẫn còn tưởng niệm về Đại Hắc Mã, hơn nữa Đại Hắc Mã có chút hưởng thụ với động tác thân mật này.

      Lúc này mọi nơi yên tĩnh, tất cả mọi người phát ra bất kỳ tiếng động nào trong đó có cả Trầm Lục, chỉ có tiếng gió nhè thổi qua ngọn cây, tiếng róc rách của khe suối chảy qua bãi cỏ, còn có mấy chục con tuấn mã phát ra tiếng gõ móng liên tục xuống đất rất . Ngựa chiến đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, chúng khát vọng ở núi rừng, tha hồ truy đuổi con mồi, nhưng chủ nhân hạ lệnh, chúng chỉ có thể áp chế loại khát vọng này

      Toàn bộ đều ra vẻ hài hòa mà tốt đẹp.

      Cả nhà tới núi Cửu Vân ngắm lá phong, ở chỗ này gặp được Trầm Lục. . . . . . Đây cũng là chuyện tốt, Liên Mạn Nhi mỉm cười nghĩ.

      Lúc này, Trầm Lục vừa vỗ đầu Đại Hắc Mã vừa nghiêng đầu nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Ngựa này nuôi tệ” Trầm Lục đầu tiên biểu tư cách của chủ nhân cũ, tại rất hài lòng với tình trạng của Đại Hắc Mã. “Hôm nay mang nó ra ngoài, có ý định muốn cỡi sao? Nghe tiểu Thất kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng tệ.”

      Yên ngựa to đen, dây cương màu sắc tươi sáng nét được làm từ da hươu đỏ tươi thượng hạng và gấm hoa tròn màu đỏ bạc, vừa nhìn cũng biết là chuẩn bị cho con cỡi.

      Nghe Trầm Lục như vậy, Liên Mạn Nhi khó tránh khỏi đỏ mặt. Bởi vì người trong nhà sợ nàng cỡi ngựa bị thương, nên hôm nay dù kỹ thuật cỡi ngựa của nàng tốt rồi nhưng nàng vẫn tệ hơn cả tiểu Thất. Nhất định tiểu Thất ở trước mặt Trầm Lục khoe khoang về nàng.

      “Lục gia quá khen, chỉ tạm được thôi.” Liên Mạn Nhi liền .

      “Ở bên trong đường xá rộng rãi quá khó , ngựa này cũng nhận thức được đường có thể chạy thoải mái.” Trầm Lục xong vỗ cái lên mình ngựa.

      Đại Hắc Mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, đá lẹp xẹp xuống đất xoay người bỏ lại Trầm Lục đến bên cạnh Liên Mạn Nhi. Đối với tân chủ nhân Đại Hắc Mã cũng quen thuộc và thích. Vì để học cỡi ngựa giỏi Liên Mạn Nhi thường xuyên cho Đại Hắc Mã ăn cỏ khô thượng đẳng để bồi dưỡng tình cảm, nàng chịu dụng tâm mà Đại Hắc Mã có nhân tính đương nhiên kết quả tệ.

      “Vậy tốt quá.” Liên Mạn Nhi bên cạnh Đại Hắc Mã vuốt ve gáy nó, tay cầm dây cương dắt ngựa cười . xong theo bản năng nhìn về phía Liên Thủ Tín và Trương thị. Nàng lo lắng Liên Thủ Tín và Trương thị ngăn trở nàng cỡi ngựa vào trong núi, bây giờ Trầm Lục thế dĩ nhiên còn ý ngăn cản nữa.

      Có người dắt ngựa của Trầm Lục tới. Trầm Lục phi thân lên ngựa sau đó vung tay, phía sau đám tùy tùng cùng nhau đáp tiếng rồi lên ngựa. Ngũ Lang, tiểu Thất và Trầm Khiêm ở trong đội ngũ, bên cạnh là hai vị Vũ Sư Chu, Triệu còn có mấy gã sai vặt có kỹ thuật cỡi ngựa nổi trội nhất ở Liên gia.

      “Cha, Mẹ. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười nhìn Liên Thủ Tín Và Trương thị.

      Liên Thủ Tín và Trương thị cũng biết Liên Mạn Nhi muốn cỡi ngựa, lúc này chỉ có thể đồng ý vì hôm nay lại càng thể phản đối. Hai người đều gật đầu.

      “Cái kia. . . . . . Mạn Nhi, cưỡi lúc thôi, lát nữa đám người Lục gia muốn lên đỉnh núi ca và đệ đệ của con cũng theo, đến lúc đó ba người chúng ta dạo ở vùng phụ cận là được.” Liên Thủ Tín với Liên Mạn Nhi.

      “Con là nương đừng tạo thêm phiền toái cho đám người Lục gia.” Trương thị giọng dặn dò Liên Mạn Nhi.

      “Vâng, con biết rồi.” Liên Mạn Nhi đáp ứng tiếng sau đó lên ngựa.

      Lên ngựa Liên Mạn Nhi mới nhìn phía sau đoàn ngựa, tùy tùng của Trầm Lục dắt theo khá nhiều chó săn. Trầm Lục về phía trước chút tiếng chó sủa lập tức vang dội. Đám tùy tùng dắt chó săn vào rừng trước để tìm kiếm con mồi.

      Các nam nhân lúc này tràn đầy nhiệt huyết, Liên Mạn Nhi nhìn cảnh này cũng bị kích động.

      Lúc này Trầm Lục cho ngựa đến bên cạnh Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi muốn né tránh nhưng biết Trầm Lục vung roi ngựa như thế nào mà Đại Hắc Mã quay lại, đạp lẹp xẹp theo bên cạnh con ngựa Trắng của Trầm Lục.

      “Đồ phản bội” trong nội tâm Liên Mạn Nhi thầm , cũng đành phải thuận theo Đại Hắc Mã.

      Mấy người Ngũ lang, tiểu Thất, Trầm Khiêm cầm dây cương đuổi theo cực kỳ nhanh. Liên Thủ Tín cũng lên ngựa, Trương thị và đám nha đầu ngồi xe như cũ, theo sau đoàn kỵ mã vào rừng.

      Trầm Lục là tới săn thú nhưng khi vào rừng lại chịu , mà buông lỏng dây cương để cho ngựa từ từ.

      “Trước đây núi Cửu Vân có cây.” Trầm Lục chỉ tay vào rừng phong phía trước chậm rãi : “Những cây phong này đều do tổ tiên trồng.”

      Kiến giải này cũng là lần đầu Liên Mạn Nhi nghe thấy.

      như vậy, núi Cửu Vân hẳn là tài sản của nhà Lục gia rồi?” Liên Mạn Nhi vừa hỏi vừa suy nghĩ trong lòng, trách được cảnh sắc đẹp thế nhưng thấy người nào tới du ngoạn. Mặc dù nơi này có khoảng cách khá xa phủ thành nhưng với những người có ngựa có xe khoảng cách này cũng là gì.

      Dĩ nhiên lúc này nàng còn biết, núi Cửu Vân tuy là tài sản riêng của Trầm gia, nhưng bình thường có nghiêm cấm người đến, chẳng qua hôm nay Trầm Lục săn mới cấm người tới du ngoạn.

      “Cũng phải thế.” Trầm Lục liền : “Chung quanh đây có vài ngọn núi bị trông coi nghiêm ngặt chút ít. Xa hơn chút cũng có người dân của thôn núi gần đó lên núi đốn củi, săn thú.”

      Liên Mạn Nhi gật đầu, cách khác núi Cửu Vân là tài sản riêng của Trầm gia, vài ngọn núi gần đây cũng là bãi săn của Trầm gia, nghiêm cấm người ngoài đến đây.

      Trầm Lục chuyện đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, cũng ngăn cản đầu ngựa của Liên Mạn Nhi. Mọi người theo phía sau cần ra lệnh cũng lập tức dừng ngựa lại.

      “Nhìn bên trong . . . . . .” Trầm Lục dùng roi ngựa chỉ về phía trước giọng .

      Liên Mạn Nhi nhìn theo hướng Trầm Lục chỉ vào giữa rừng phong, nơi dày đặc lá phong, ngay phía trước bên phải có mũi tên bay tới hướng có vật gì đó di chuyển trong rừng phong. Nhìn kỹ lại, Liên Mạn Nhi nhìn thấy sừng hươu, tiếp theo nhìn thấy thân hình của con hươu sao, nhảy lên sâu vào trong rừng phong “Là hươu sao!” Liên Mạn Nhi giọng , sợ lớn chút làm tiểu gia hỏa kia chạy mất.

      Mấy người Ngũ Lang, tiểu Thất và Trầm Khiêm cũng nhìn thấy hươu sao lập tức ánh mắt sáng lên

      thôi, xem hôm nay ai là người đầu tiên săn được con hươu này.” Trầm Lục trầm giọng .

      Đám tùy tùng chờ chính là những lời này của Trầm Lục, lập tức phân tán ra bốn phía bao vây chỗ đó.

      “Mạn Nhi, muội đừng vào trong đó.” Ngũ Lang tiến lên với Liên Mạn Nhi. sợ Liên Mạn Nhi cũng cho ngựa đuổi theo bắt hươu sao, hướng bên phải chỗ sâu tới, có đường.” Ở đây chờ, lát cha mẹ cũng tới đây.”

      Liên Thủ Tín cỡi ngựa trước xe ngựa nên vô cùng chậm, bởi vì ở chỗ này có dốc thoải ngăn cản nên nhìn thấy đám người Liên Thủ Tín tới. Có điều đoán chừng bọn họ cách xa phía sau.

      “Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu đáp ứng.

      Lúc này Ngũ Lang mới cỡi ngựa đuổi theo mọi người phía trước, tiểu Thất thúc giục Trầm Khiêm ba người rất nhanh gia nhập đội ngũ săn hươu sao phía trước.

      Trầm Lục khoan thai ngồi ở ngựa, vẫn nhúc nhích. Hai gã sai vặt theo cũng thấy đâu.

      “Lục gia, ngài sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Lục.

      vội.” Trầm Lục liền , mặt khác cho ngựa tiếp tục xuôi theo phía trước vào trong rừng.

      Đại Hắc Mã cũng cần người thúc giục chạy, theo ngựa Trầm Lục. Liên Mạn Nhi nhìn tình hình của Đại Hắc Mã và con ngựa trắng của Trầm Lục, hai con ngựa rất hợp ý nhau.

      Cảnh sắc trong rừng lúc này, khí mát mẻ còn mang theo chút ẩm ướt, xen lẫn mùi bùn đất nhàn nhạt ở bên trong còn có nhiều hoa cỏ nửa xanh nửa vàng, mùi thơm ngát của lá cây và hoa dại. Ánh mặt trời chiếu xuống xuyên qua lá cây khi dày khi thưa, tỏa sáng chiếu lên thân người và ngựa, đó là quang cảnh làm say đắm người du ngoạn.

      Tiếng ngựa hí, chó cắn và người dường như dần dần xa để lại yên lặng. Trong rừng tiếng chim hót và tiếng vó ngựa giẫm đạp lá cây càng tạo thêm yên tĩnh.

      Trầm Lục và Liên Mạn Nhi đều chuyện, hai con ngựa ngang nhau, hai người, hai ngựa dường như hưởng thụ những giây phút đặc biệt yên tĩnh này. lúc đường rừng đột nhiên phân nhánh, Trầm Lục liền dừng ngựa lại.

      “Lục gia phải lạc đường chứ?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.

      Trầm Lục lập tức trả lời mà quay đầu ánh mắt chuyên chú nhìn Liên Mạn Nhi. Nội tâm Liên Mạn Nhi cả kinh, bởi vì quá mức buông lỏng mà nàng đùa với Trầm Lục, những lời vừa rồi dường như giọng vô cùng thân thiết.

      Cánh rừng càng thêm yên tĩnh.

      Trong rừng tháng chín cảm thấy mát mẻ rồi, Trầm Lục nhìn chăm chú mang theo hơi nóng mùa hè. Bị Trầm Lục nhìn với cảm xúc mơ hồ hoặc là ánh mắt mang cảm xúc quá mức tươi sáng nét làm cho Liên Mạn Nhi lúng túng. Mắt dời cũng được, nhìn lại cũng xong, mặt khỏi nổi lên hai rặng mây đỏ.

      Mắt Trầm Lục khẽ híp lại, khóe miệng nhếch lên tạo độ cong cũng càng thêm ràng. Ánh mặt trời giờ phút này xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt Trầm Lục.

      Ấm áp, chói mắt, hai bên má ửng hồng của Liên Mạn Nhi dần dần nhuộm dần đến khóe mắt.

      “Ta dẫn nàng xem thứ tốt.” Trầm Lục vừa nhàng vừa vươn tay ra trước mặt Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi do dự chút, đưa mắt nhìn sang Trầm Lục. Ánh mắt hai người nhìn nhau lúc lâu đều lên lời.

      “Được!” Liên Mạn Nhi nhàng nhưng lại vươn tay.

      Trầm Lục cười khẽ tiếng vươn tay dắt dây cương Đại Hắc Mã. Liên Mạn Nhi cũng cầm dây cương ngựa, hai người tay chạm vào tay nhau.

      Tay Trầm Lục khẽ chuyển động dường như muốn nắm tay Liên Mạn Nhi.

      Tay Liên Mạn Nhi thu về cực nhanh, tay Trầm Lục liền nắm khoảng .

      “Là cái gì tốt? Muốn dụ dỗ ta. Ta nhìn tốt là phải phạt đó.” Liên Mạn Nhi cũng khẽ cười .

      _________________

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 930: Vô Danh Cốc


      “Được.” Trong cặp mắt Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi tràn ngập các loại màu sắc ánh sáng. lát cũng hơi mỉm cười .

      “Lục gia là nam tử hán đại trượng phu lời ra tứ mã nan truy (bốn ngựa kéo đổ).” Liên Mạn Nhi lập tức .

      Nhìn thấy mặt Liên Mạn Nhi mỉm cười với đôi mắt sáng long lanh, bộ dạng đắc ý cười, khiến Trầm Lục nén được buồn cười. từ thân phải gánh mọi việc, tính tình phải kiên nghị hơn so với người khác. Hay bởi vì gặp may mắn, đồng thời dưỡng thành tính độc lập trong người. có thói quen ra lệnh, mọi người đều nghe theo. Chỉ có người thuận theo , có chuyện thuận theo người khác.

      Nhưng khi đối mặt với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục nguyện ý buông tư thái nuông chiều cho nàng đắc ý chút.

      “Ai nha” Trầm Lục liền cố ý cau mày : “Còn chưa muốn phạt cái gì, ta lại đồng ý rồi? Đây chẳng phải là chịu thiệt thòi sao?”

      Liên Mạn Nhi biết Trầm Lục cố ý dụ dỗ nàng vui vẻ, liền nhịn được cười.

      “Ngài đồng ý, tại muốn đổi ý muộn.” Liên Mạn Nhi vội vàng : “Là cái gì đẹp mắt mau dẫn ta nhìn.”

      thể trong lòng Liên Mạn Nhi đúng là hiếu kỳ. Ánh mắt Trầm Lục cực cao, biết cho là đồ tốt mang đến kinh ngạc như thế nào.

      “Tốt.” Trầm Lục cười trả lời, vừa lôi kéo dây cương Đại Hắc Mã vừa thúc giục ngựa của mình rẽ sang bên trái.

      Rất nhanh hai người đến dốc thoải của sườn núi nhô ra.

      “Mạn Nhi, nàng nhìn xem!” Trầm Lục giơ tay chỉ xuống bên của sườn núi.

      “oa !”ánh mắt Liên Mạn Nhi lập tức mở to, bị cảnh sắc trước mắt xuất làm cho kinh ngạc đến ngây người, trong miệng cũng nhịn được phát ra tiếng khen ngợi.

      Dốc thoải xuống bốn bề đều nhuộm sương, cái hồ nước xanh được vây quanh bởi những đóa hoa rực rỡ núi. Vừa như là khối mỹ ngọc tỳ vết. Lại giống như khối ngọc đẹp khảm nạm những tán hoa rực rỡ bên .

      “Nơi này lại có cái hồ như vậy?” hồi lâu Liên Mạn Nhi mới kịp phản ứng.

      “Như thế nào, đẹp ?” vừa rồi nhìn thấy Liên Mạn Nhi thất thần, biết là bị mĩ cảnh đột nhiên xuất trước mắt trấn trụ. Trầm Lục có chút đắc ý .

      Liên Mạn Nhi nhớ lại đánh cuộc mới vừa rồi, chỉ cười chịu gì.

      Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi như vậy, cũng tiếp tục hỏi nữa. Chẳng qua chỉ bảo Liên Mạn Nhi và cùng nhau xuống đáy cốc đến bên hồ nhìn cái.

      “Chỉ đứng ở nhìn nàng còn tin, chúng ta xuống đến đáy cốc cho nàng nhìn gần để biết ta dụ dỗ nàng.” Trầm Lục liền .

      Nơi xinh đẹp thế này Liên Mạn Nhi dĩ nhiên muốn rời , như vậy liền gật đầu.

      Trầm Lục thúc giục con ngựa trắng ngang với Liên Mạn Nhi. Hai con ngựa dường như quen thuộc đường , men theo sườn dốc nhanh xuống đến sơn cốc. Gần tới bên hồ có bờ cát trắng rộng rãi. Dọc theo hai bên bờ rất nhiều chỗ mọc lên nhiều cây cối cao lớn và cỏ dại. Chỗ nước cạn là những mảng lớn bụi cỏ lau.

      Hai người dừng ngựa ở bên bờ. Liên Mạn Nhi nhìn mặt nước hồi lâu nhưng lên tiếng, hẳn là có ô nhiễm do có ít người tới trong sơn cốc này nên hồ nước đặc biệt trong suốt. Trong hồ nước có cây khô ngã đổ, hơn nữa là màu đỏ của lá rụng. Phản chiếu trời xanh mây trắng.

      Đứng ở bên hồ hồi gió thu thổi hơi lạnh, nhìn cảnh núi rừng sông nước trước mắt khỏi làm lòng người vui vẻ thoải mái, quên những chuyện buồn phiền qua.

      “Tiên cảnh nhân gian. . . . . .” Chẳng nơi đâu được bằng nơi này, Liên Mạn Nhi tự nhủ.

      Vừa lúc đó con ngựa trắng của Trầm Lục chà chà vó trước vang dội phát ra tiếng phì phì trong mũi. Ngay sau đó nghe được tiếng cạp cạp, Liên Mạn Nhi nhìn sang nơi phát ra thanh, chỉ thấy cách đó xa bụi cỏ lau bắt đầu động đậy, đám vịt hoang, chim rừng rối rít bay lên, hướng giữa hồ mà trốn.

      ra có đám vật sống ở nơi cảnh vật yên tĩnh như vậy Liên Mạn Nhi nhịn được lại nở nụ cười.

      “Như thế nào?” Trầm Lục giống Liên Mạn Nhi say mê cảnh vật ở hồ này, ánh mắt của dường như rời khỏi người Liên Mạn Nhi.

      “Ừ. . . . . .” Liên Mạn Nhi cố ý trầm ngâm chút, trong lòng nàng rất muốn Trầm Lục thua phải nhận phạt, nhưng đặt mình trong tình cảnh này như vậy, lời dối đúng là cách nào ra khỏi miệng: “Miễn cưỡng coi như là vượt qua kiểm tra.”

      “Tiểu nha đầu dẫm lên đầu của ta.” Trầm Lục thấy Liên Mạn Nhi mạnh miệng ăn quịt, liền nheo ánh mắt dường như muốn lấy lại uy phong, đáng tiếc ánh mắt nụ cười đều bán đứng .

      Liên Mạn Nhi dĩ nhiên sợ Trầm Lục, quay đầu liền chạy dọc theo bên hồ. Trầm Lục lập tức phóng ngựa đuổi kịp Liên Mạn Nhi, về sau hai người song song như cũ.

      Hai người đều thả dây cương, ngựa được thả tự do. Chỗ sơn cốc này cũng phải quá lớn, lúc lâu Liên Mạn Nhi hiểu được hình thù của nó. ra hồ nước này là khe núi xung quanh chảy xuống hội tụ mà thành. Ở vài chỗ vách núi còn có thể nhìn thấy mấy thác nước rải rác lớn đều, càng làm rạng rỡ sơn cốc này.

      “Lục gia rất thích chỗ này sao.” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm lục.

      “Ừ.” Trầm Lục gật đầu: “Mỗi lần trở lại chỉ cần có thể rút ra thời gian, ta cũng muốn tới nơi này xem chút. tại nàng thấy nơi này rất đẹp, nhưng chờ mùa đông đến lại là cảnh tượng khác.”

      Liên Mạn Nhi gật đầu mặc dù nàng vẫn có thể tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng cảnh sắc ở hồ này, mỗi mùa đều có mĩ cảnh riêng của mình.

      “Lục gia, sơn cốc này, hồ này, gọi tên là gì?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Trầm lục.

      “. . . . . . Còn có tên.” Trầm Lục vừa vừa đưa mắt nhìn Liên Mạn Nhi: “Mạn Nhi, nàng nhìn sơn cốc và hồ này, nên gọi tên gì tốt?”

      “Lục gia cố ý trêu ghẹo ta sao?” Liên Mạn Nhi liền , nàng tin nơi này có tên. Mặc dù thực có, Trầm Lục thích nơi này sao có thể lâu như vậy cũng có tên gọi.

      “Ta lúc nào lừa gạt nàng?” Trầm Lục lại : “ có, là chưa có.”

      “ồ.” Liên Mạn Nhi nghe thấy Trầm Lục hề giống cười giỡn, liền ồ tiếng sau đó nữa.

      “Ta chưa từng dẫn theo người trong nhà đến nơi này.” Trầm Lục đột nhiên : “Mạn Nhi, nàng là người đầu tiên. Ta để tên của nơi này lại cho nàng đặt.”

      Những lời của Trầm Lục thâm ý sâu sắc, Liên Mạn Nhi nhất thời cũng khẽ ngơ ngẩn.

      “Nàng thích tên gì? Sau này nơi này đặt như thế.” Trầm Lục lại .

      “Cái chỗ này là nhân gian tiên cảnh cũng quá đáng.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút liền . “Nếu là chưa có tên vậy cũng cần suy nghĩ tên như thế nào. Vô Danh, cũng có chỗ tốt của Vô Danh.”

      Giống như bất kể là hoa hồng có đổi tên là gì, cũng mất mùi thơm của nó. Dù tên có duyên dáng so với tạo hóa thần kỳ đều lộ ra vẻ tạo hình. Núi non sông nước tươi đẹp chính là như thế.

      “Được. Vậy gọi Vô Danh.” Trầm Lục liền .

      Thấy Trầm Lục như vậy Liên Mạn Nhi cũng cười cười hề phản bác nữa.

      tới chỗ đất bằng phẳng trống trải Liên Mạn Nhi nhìn có chút sạch vừa lúc có thể tới mép nước liền xuống ngựa. Trầm Lục trước nàng bước, lập tức vỗ con ngựa trắng cái để cho con ngựa trắng tự mình ăn cỏ. Mặt khác tới trước Liên Mạn Nhi đưa tay đỡ xuống ngựa.

      Thân thể Liên Mạn Nhi ở cái tuổi này coi như hơi cao so với những khác. Nhưng bàn đạp vẫn hơi cao, nơi này lại có ghế xuống ngựa. Dù sao ở đây có người nào Liên Mạn Nhi muốn dứt khoát nhảy xuống. Trầm Lục đến bên cạnh đứng dáng bắn cung, vỗ vỗ chỗ cong của bắp đùi ra hiệu cho Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi do dự chút, hé miệng cười cười liền nhàng bước xuống, Trầm Lục vừa đưa tay đỡ Liên Mạn Nhi vừa thẳng thân lên, Liên Mạn Nhi thân thể nhàng vững vàng đứng ở mặt đất.

      Đại Hắc Mã cũng cần người xua đuổi liền lẹp xẹp lẹp xẹp tìm con ngựa trắng.

      Hai người đều tới mép nước, Trầm Lục mới vừa rồi vịn Liên Mạn Nhi vừa giữ tay nàng, sau đó vẫn có buông lỏng ra. Hai người tới mép nước Liên Mạn Nhi ngồi xổm xuống, lấy tay nghịch nước, liền thừa cơ bỏ tay Trầm Lục ra.

      Trầm Lục nhìn sâu Liên Mạn Nhi cái cũng có miễn cưỡng.

      Hồ nước của Vô Danh cốc trong suốt, ở chỗ nước cạn có thể nhìn thấy ít cá tôm . Những vật này bị động tác của Liên Mạn Nhi kinh sợ, hồi nhìn thấy có gì nguy hiểm, liền tốp ba tốp năm từ từ tụ tập lại.

      “Nước lạnh, đừng ham chơi bị lạnh.” Trầm Lục liền .

      Quả hồ nước này nước thấp hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Liên Mạn Nhi đồng ý đứng lên, Trầm Lục dùng áo choàng quét dọn tảng đá lớn bên cạnh, cũng từ dưới yên ngựa lấy thảm trải lên liền mời Liên Mạn Nhi ngồi xuống.

      Liên Mạn Nhi ngồi xuống ở tảng đá lớn, sau đó Trầm Lục cũng tới ngồi cạnh nàng. Hai người lại hồi lâu cũng chuyện, dường như đều chìm đắm trong cảnh non sông nước biếc.

      “. . . . . . biên quan năm nay thái bình hơn so với năm trước, lần này có thể ở nhà nhiều hơn mấy ngày.” Trầm Lục mở miệng trước.

      “Vậy tốt quá. phải còn muốn vào kinh sao?” Liên Mạn Nhi liền .

      “Sớm nhất cũng là chuyện của tháng mười . Muốn báo cáo công tác với Thánh thượng cũng tiện thể nhìn xem Hoàng hậu nương nương.” Trầm Lục liền .

      “Chuyện đó là đương nhiên.” Liên Mạn Nhi liền gật đầu .

      Hai người vừa chuyện biết Trầm Lục lúc nào lại vươn tay ra cầm tay Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi hơi giãy giụa chút nhưng Trầm Lục lại chịu buông tay. Liên Mạn Nhi cũng đành theo ý , tay Trầm Lục rất kiên định, hơi ấm từ tay truyền đến tay Liên Mạn Nhi, ấm vào tận tim.

      Cứ như vậy, ở dưới ánh mặt trời ấm áp rực rỡ của mùa thu hài hòa dựa vào lẫn nhau, mặc dù câu nào nhưng đều hiểu tâm ý đối phương. Cứ như vậy, từ thiếu niên cho đến tuổi già. Kiếp trước cũng tốt kiếp này cũng tốt, trước sau vẫn là cuộc sống đơn giản nhất mà Liên Mạn Nhi muốn, cũng là mong muốn sâu sắc nhất.

      Nghĩ như vậy Liên Mạn Nhi khỏi nhìn về phía Trầm Lục, lúc này Trầm Lục cũng nhìn nàng. Ánh mắt hai người gặp nhau, tay Trầm Lục nắm càng chặc hơn.

      Kích cổ kỳ thang.

      Dũng dược dụng binh.

      Thổ quốc thành tào

      Ngã độc nam hành.

      Tòng tôn tử trọng

      Bình trần dữ tống.

      Bất ngã dĩ quy

      Ưu tâm hữu xung.

      Viên cư viên xử?

      Viên tang kỳ mã?

      Vu dĩ cầu chi?

      Vu lâm chi hạ.

      Tử sinh khế khoát.

      Dữ tử thành thuyết.

      Chấp tử chi thủ

      Dữ tử giai lão.

      Vu ta khoát hề

      Bất ngã hoạt hề.

      Vu ta tuân hề

      Bất ngã tín hề.

      (*) Gồm 5 bài Kích Cổ trong Kinh Thi

      Kích cổ 1

      Kích cổ kỳ thang,

      Dũng dược dụng binh.

      Thổ quốc thành Tào,

      Ngã độc nam hành.

      Dịch nghĩa

      Đánh trống nghe thùng thùng,

      Phấn khởi đứng lên mà cầm binh khí.

      Kẻ đào đắp ở nước Vệ, người xây thành ở ấp Tào.

      Riêng mình ta đánh ở phương nam.

      Dịch Thơ

      Tiếng trống đánh thùng thùng vang dậy.

      Đứng lên binh khí hãy cầm mau,

      Đắp thành xây cất ấp Tào,

      Riêng ta chinh chiến vào miền Nam.

      Kích cổ 2 Tùng Tôn Tử Trọng.

      Bình Trần dữ Tống.

      Bất ngã dĩ quy

      Ưu tâm hữu sung.

      Dịch nghĩa theo quân sư Tôn Tử Trọng để đánh giặc,

      Kết hoà với nước Trần, nước Tống.

      chẳng cùng ta mà trở về (đều chết trận).

      (Nghĩ đến việc tử thương) Lòng rười rượi có điều buồn rầu.

      Dịch Thơ

      Theo Tử Trọng đại binh hùng dũng,

      hợp cùng Trần Tống giao hoà.

      Trở về e chẳng cùng ta,

      Đau sầu rười rượi xót xa nỗi lòng.

      Kích cổ 3 Viên cư viên xử,

      Viên táng kỳ mã.

      Vu dĩ cầu chi,

      Vu lâm chi hạ.

      Dịch nghĩa Dừng lại nơi đó, ở lại nơi đó,

      Chết mất ngựa ở nơi đó.

      Để tìm kiếm nó,

      tìm ở trong rừng.

      Dịch Thơ

      Tại nơi ấy mà dừng ở lại.

      Chiến mã cùng nơi ấy mà mất .

      Kiếm tìm mà đến mấy khi,

      Ở trong rừng núi tìm được ngay.

      Kích cổ 4 Tử sinh khiết thoát,

      Dữ tử thành thuyết.

      Chấp tử chi thủ,

      Dữ tử giai lão.

      Dịch nghĩa Chết sống hay xa cách,

      cùng nàng thành lời thề ước.

      Ta nắm tay nàng,

      (Hẹn ước) sống chung với nhau đến tuổi già.

      Dịch Thơ

      Lúc tử sinh hay khi cách biệt,

      Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

      Cầm tay nàng hẹn mấy lời:

      “Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.

      Kích cổ 5 Hu ta khoát hề!

      Bất ngã hoạt hề!

      Hu ta tuân hề!

      Bất ngã thân hề!

      Dịch nghĩa Than ôi lời hẹn ước xưa trong lúc xa cách!

      nay ta lại được sống sót (ta đành phụ bỏ nàng).

      Than ôi, lời hẹn ước đáng tin kia,

      Ta chẳng thể thi hành được nữa!

      Dịch Thơ

      Ôi lời hẹn trước khi xa cách,

      Đành phụ nàng ta thác từ đây!

      Đáng tin lời hẹn bấy nay,

      thi hành được mảy may với nàng.

      Nguồn từ thivien.net. Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát

      Trầm Lục nhìn hồ nước chậm rãi đọc lên bài thơ. Giọng Trầm Lục rất êm tai, nhất là ở nơi non sông tươi đẹp này, Liên Mạn Nhi nghe khỏi có chút ngây dại.

      “Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (mặc kệ tử sinh, cùng nhau thề hẹn, nắm chặt tay nhau, bên nhau suốt kiếp)” Cuối cùng Trầm Lục vừa lặp lại vừa nhìn Liên Mạn Nhi sâu.

      Nếu là dùng hành động để ám chỉ nhưng bây giờ chuyển sang ngôn từ rồi. Hành động lần này của Trầm Lục ngoài dự liệu của Liên Mạn Nhi, làm cho nàng kịp ứng phó nhưng suy nghĩ lại, như vậy mới là Trầm Lục.

      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :