1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 921: Hỏi Thăm

      Edit: Hàn Tuyết

      Beta: Tiểu Tuyền

      “Đúng vậy!” Trương thị cười hỏi: “Khi nào Lục gia trở về?”

      “Sáng hôm nay phái người đưa tin là ngày kia mới có thể trở về.” Trầm tam phu nhân đến ngày Trùng Dương trong nhà mời khách, mời Trương thị và Liên Mạn Nhi đến nhà.

      Trương thị và Liên Mạn Nhi đương nhiên gật đầu đồng ý. Liên Mạn Nhi tự tay dâng lên bái thiếp mời Trầm tam phu nhân và hai tỷ muội Trầm Nghị, Trầm Thi đến nhà nàng uống rượu xem hí khúc (hát tuồng). Trầm tam phu nhân biết nhiều chữ nên hỏi Liên Mạn Nhi thời gian rồi cười đồng ý.

      “Ta còn chưa chúc mừng Liên phu nhân song hỷ lâm môn, có hai nhi tử tiền đồ rộng mở ai sánh bằng.” Trầm tam phu nhân vừa cười vừa với Trương thị.

      “Muốn phúc khí… ta sao sánh được với Tam phu nhân.” Trương thị vừa cười vừa khiêm tốn .

      những nhi tử giỏi giang, khuê nữ xinh đẹp như thiên tiên nhân gian khó thấy. chỉ ta mà mọi người ở phủ thành người nào nhắc tới các phu nhân cũng hâm mộ mong được giống như phu nhân.” Trầm tam phu nhân vừa chuyện vừa mỉm cười nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Tam phu nhân người đừng quá khen con bé như vậy. Đứa này tính cách chỉ tàm tạm, chu đáo hiểu chuyện và biết thương người. Con bé tay thô chân to… so với những tiểu thư khuê tú ở phủ thành còn kém xa lắm! Huống chi hai khuê nữ của tam phu nhân còn ưu tú hơn con bé biết bao nhiêu lần, ta ở nhà thường bảo con bé nên thân cận với hai vị tiểu thư để học hỏi nhiều hơn ít.” Trương thị vội cười .

      Trương thị xã giao khá hơn, làm cho cuộc chuyện vô cùng tự nhiên lưu loát, mặt khác tính tình Trương Thị phúc hậu, rất hiếm người thích bà. Huống chi Trầm tam phu nhân cũng có hai nữ nhi dáng vẻ trắng trẻo mi thanh mục tú, hơn nữa chuyện cực kì lễ phép. Mặt khác, dù sao cũng đều là nữ nhi nên hành động lời rất dịu dàng, Trương thị cảm thấy giống nữ hài tử nông thôn chua ngoa, hiếm thấy. Trương thị lòng thích hai nương này.

      “Lời này nên để ta chứ.” Trầm tam phu nhân : “Ta thường hai đứa chúng nó nên theo Mạn Nhi học ít.”

      xong Trầm tam phu nhân liền bảo người chuyển hai chậu hoa Ngọc Thạch tinh xảo đẹp mắt đến trước mặt Liên Mạn Nhi.

      “Gần đây nhà mẹ đẻ đưa tới cho ta, nương thấy sao?” Trầm tam phu nhân cười hỏi Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi nhìn kỹ lại, ra là hai bồn hoa lan ngọc thạch cây lá xanh biếc nụ hoa trắng nõn, nếu nhìn kỹ còn tưởng là hoa Lan , Liên Mạn Nhi liên tục khen đẹp.

      nương thích là được.” Trầm tam phu nhân cười . “Hai bồn này là chuẩn bị cho nương.”

      Liên Mạn Nhi nghe Trầm tam phu nhân đây là gia đình mẹ bà đưa tới, đương nhiên dám nhận, vội vàng từ chối.

      “. . . . . . Tổng cộng được sáu bồn, ta thấy đồ tinh xảo như vậy chúng ta bày có chút lãng phí. Trước ta đưa cho đại nha đầu hai bồn rồi, hai tỷ muội cũng mỗi người bồn, còn hai bồn này là cố ý để lại cho nương.” Trầm tam phu nhân lại : “Đây phải ý của riêng ta mà cũng là ý của hai đứa chúng nó, bọn họ đồ tốt như vậy cho nương cho ai. nương đừng từ chối nữa, phải thứ gì quý trọng hiếm có, chỉ để trang trí mà thôi. Chúng ta vào đông, trong ngoài phòng đều ít màu sắc tươi sáng, có thể bày cái này.”

      Trầm Nghị và Trầm Thi cũng vội vàng cười như thế nào cũng muốn Liên Mạn Nhi nhận lấy.

      “. . . . . . Nếu như nhận chính là xem chúng ta như bằng hữu.” Trầm Nghị và Trầm Thi cùng .

      Họ như vậy Liên Mạn Nhi tiện từ chối nữa đành tạ ơn rồi nhận lấy. Hai bồn hoa lan Ngọc Thạch là tặng lễ hợp tiêu chuẩn bên ngoài do Trầm tam phu nhân và Trầm Nghị, Trầm Thi biến đổi thành tặng cho Liên Mạn Nhi. Phần giao hảo này Liên Mạn Nhi cũng hiểu được. Rất giống cách nàng đối xử với Liên Chi Nhi hay Liên Diệp Nhi và Ngô Gia Ngọc.

      Liên Mạn Nhi sai người theo hầu cẩn thận nhận lấy hoa lan Ngọc Thạch, mặt trong lòng suy nghĩ trong nhà có vật gì, qua ít ngày cũng đưa cho Trầm Nghị và Trầm Thi hai món tốt, mọi người càng thêm hòa khí.

      “Mọi người định ở trong thành bao lâu, dự lễ mừng năm mới ở đây luôn sao?” Trầm tam phu nhân và Trầm Nghị, Trầm Thi cùng hỏi Liên Mạn Nhi.

      “Lần này định ở nhiều thêm mấy ngày.” Liên Mạn Nhi liền : “Thứ nhất là chuyện ca ca con, thứ hai là hơn nửa năm chưa tới phủ thành, rất nhớ mọi người nên muốn cùng nhau tụ họp. Chuyện lễ mừng năm mới tạm thời còn chưa xác định, đến lúc đó rồi mới tính.”

      Bởi vì Liên Thủ Tín quyến luyến cố hương và cả cổng chào ngự tứ tại Tam Thập Lí Doanh Tử, vì vậy dự định mừng năm mới ở Tam Thập Lí Doanh Tử. Dĩ nhiên Liên Thủ Tín cũng ràng và Trương thị thể rời bỏ cố hương, cũng ép buộc Ngũ Lang và tiểu Thất. Liên Thủ Tín biết, hoài bão của Ngũ Lang và tiểu Thất rất lớn, tuyệt đối bị trói buộc ở Tam Thập Lí Doanh Tử, thậm chí còn vượt ra khỏi phủ Liêu Đông. Liên Thủ Tín chỉ cần sau này nơi nào đều nhớ về cội nguồn là được.

      ra loại chuyện này cần Liên Thủ Tín dặn dò. Ở niên đại này, mọi người đều vô cùng coi trọng tổ tiên.

      “Chắc là trở về nhà cũ mừng năm mới, sau tết Nguyên Tiêu mới trở lại phủ thành.” Liên Mạn Nhi lại .

      Nhà cũ trong lời Liên Mạn Nhi phải nhà cũ Chu thị ở kia mà là tòa nhà của các nàng ở Tam Thập Lí Doanh Tử, cái kia mới là nhà cũ của nàng. Bây giờ các nàng đều với người ngoài như vậy. Tòa nhà Chu thị ở kia chỉ xuất trong các cuộc lén chuyện trong nhà, dù vậy cũng hề dùng danh xưng nhà cũ.

      Sau này nhà tổ của các nàng chính là tòa trạch viện bên dưới cổng chào ngự tứ, nơi đó cũng truyền lại cho con cháu sau này. Tòa nhà trong thôn Liên lão gia tử đặt mua là thế hệ con cháu của Liên Kế Tổ ở đó.

      “Vừa khéo Lục gia phái người đến báo tin cho chúng ta có thể ở nhà nhiều hơn mấy ngày.” Trầm tam phu nhân liền nhưng ngay sau đó lại hỏi Trương thị: “Ta nghe dường như phu nhân Bố Chính Sứ ty Đỗ đại nhân muốn làm mai cho Ngũ Gia phải ?”

      “Chuyện này. . . . . . Chúng ta còn chưa gặp Đỗ phu nhân, chỉ là bọn họ thuận miệng cười câu vậy thôi.” Trương thị cẩn thận : “Ta định sớm làm mai cho Ngũ Lang, chỉ là Lỗ tiên sinh lên tiếng bảo để nó đỗ Cử nhân xong mới tính chuyện này vì sợ làm nó phân tâm.”

      nay được sao?” Trầm tam phu nhân liền .

      “Cũng phải” Trương thị lại gật đầu: “Ta là lòng tranh thủ thời gian tìm mối hôn , nó là con trai trưởng sau này chuyện lớn toàn gia đều là nó và vợ nó quản. Ta thầm nghĩ muốn tìm người tuổi tương đương, nếu tuổi quá dù cha mẹ người ta cam lòng, ta cũng nỡ.”

      Đỗ gia từng ám chỉ qua muốn gả cháu ngoại cho Ngũ Lang. Chuyện khác chưa chẳng qua bé kia mới mười bốn tuổi, nhà Liên Mạn Nhi nghe xong nhưng vẫn chưa đồng ý. Nguyên nhân như lời Trương thị, con trai lớn cưới vợ vào cửa vai phải gánh nhiều chuyện vì vậy cần hơi lớn tuổi hơn chút, nếu cùng tuổi với Ngũ lang là tốt nhất, nếu lớn hơn hai tuổi cũng có thể.

      Trầm tam phu nhân nghe xong cũng gật đầu.

      Phong tục Phủ Liêu Đông thích cưới đại tức phụ, dân gian có câu tục ngữ: “nữ đại tam bảo kim chuyên (ý nữ lớn tuổi hơn càng biết cách thương, chăm sóc chồng tham khảohttp://zhidao.baidu.com/question/35271993.html).

      nương hơi lớn tuổi thân thể càng khỏe mạnh có thể sớm hơn trong việc sinh con dưỡng cái, còn có thể lo liệu việc nhà tốt hơn, mà cũng biết chắc phương pháp thương trượng phu, suy nghĩ vô cùng thực tế, bình thường con người sinh hoạt bất kể là người ta nhà giàu hay nhà nghèo rất nhiều nhà cũng đều suy nghĩ như vậy.

      Huống chi, Liên gia lần này cưới vợ cho con trai trưởng những khai chi tán diệp mà còn trọng trách xử lý chuyện nhà nên càng quan trọng.

      Chuyện như vậy Liên Mạn Nhi tham dự tiện, nhìn Trầm Nghị và Trầm Thi cũng có chút xấu hổ nên đứng dậy lôi kéo Liên Mạn Nhi muốn đến chuyện ở phòng của các nàng. Liên Mạn Nhi cười đứng dậy cùng Trầm Nghị và Trầm Thi cáo từ ra ngoài, trước khi còn len lén đưa cho Trương thị cái ánh mắt.

      “… người mà ta quen biết ở bên trong Phủ thành cũng nhiều, ta cũng biết nhà ai có khuê nữ tốt, Tam phu nhân nếu biết nhà ai có khuê nữ tốt nhất định phải cho ta biết…” Trương thị hiểu ý, liền với Trầm Tam phu nhân.

      Ngay từ lúc ở nhà, Liên Mạn Nhi thương lượng với Trương thị muốn tìm người vợ hợp ý cho Ngũ Lang phải vận dụng hết các mối quan hệ. Trầm tam phu nhân ở phủ thành nhiều năm như vậy đương nhiên là lựa chọn rất tốt.

      Lưu lại Trương thị và Trầm tam phu nhân tiếp tục chuyện của Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi theo Trầm Nghị và Trầm Thi ra ngoài, ba nương ngại trong nhà bị kìm nén nên thương lượng trong vườn giải sầu chút, vừa ba nương vừa chuyện ngừng. Liên Mạn Nhi cũng có nhiệm vụ trong người, nàng muốn từ Trầm Nghị và Trầm Thi hiểu hơn các tiểu thư khuê tú phủ thành.

      Đợi đến lúc cơm tối, trong đầu Trương thị và Liên Mạn Nhi đều có tờ danh sách khuê tú phủ thành. Người nhà lại ăn cơm tối ở Trầm phủ xong mới cáo từ về nhà.

      Người Liên gia rồi, Trầm tam phu nhân lôi kéo Trầm Nghị và Trầm Thi ngồi trong nhà chuyện có tiếng bước chân vang lên, Trầm Tam từ bên ngoài vào.

      Trầm Nghị và Trầm Thi hai người đều đứng dậy hành lễ chào phụ thân. Trầm Tam gật gật đầu cũng ngồi xuống đối diện giường gạch Trầm tam phu nhân. Trầm tam phu nhân thấy sắc mặt Trầm Tam ửng đỏ, lộ vẻ uống chút ít rượu liền hướng hai khuê nữ khoát tay áo, Trầm Nghị và Trầm Thi hành lễ liền mang theo nha đầu của riêng mình lui ra ngoài.

      Trầm tam phu nhân cho người mang canh giải rượu cho Trầm Tam.

      “Nàng có tặng hai bồn Hoa kia ?” Trầm Tam uống nhiều lắm rồi hỏi Trầm tam phu nhân.

      “Tặng rồi.” Trầm tam phu nhân liền : “Nàng từ chối nhận, ta phải ra là ý của hai khuê nữ nàng mới nhận.”

      “Đây là nàng biết đến lễ nghĩa, trong mắt tham.” Trầm Tam liền .

      “Hai năm qua ta cũng thấy mưu kế tinh tế của nàng, bộ dáng cùng tính tình quả hiếm thấy, cũng đoán được người như nàng thích cái gì.” Trầm tam phu nhân liền .

      “Tất cả cũng tùy vào duyên số.” Trầm Tam liền .

      “. . . . . . Cũng là vận may tốt.” Trầm tam phu nhân liền : “ giờ dù căn cơ đơn giản chút ít nhưng sau này nhất định khó lường.”

      đến căn cơ, đâu phải ai sinh ra có chứ?” Trầm Tam liền : “Thuỷ tổ hoàng đế trước vẫn ở núi làm thợ săn, lúc bắt đầu khởi nghiệp Lão tổ tông nhà chúng ta cũng chỉ khiêng cái cuốc.”

      Trầm tam phu nhân nghe nhịn được hé miệng cười.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 922: Trở Về


      Mọi người đều biết hai vợ chồng Trầm Tam gia và Trầm tam phu nhân rất hòa thuận. Trong phòng nha đầu bà tử sớm lui ra ngoài, hai vợ chồng chuyện cũng cần kiêng kỵ.

      “. . . . . .Hôm nay, Liên phu nhân với thiếp muốn làm mối cho Ngũ Lang nhà nàng.” Trầm tam phu nhân nhìn Trầm Tam gia, thấy nghe say mê liền thấp giọng : “. . . . . . tuổi thích hợp lại có tướng mạo, làm việc đối đãi mọi người cũng tốt, đỗ Cử nhân, có ân sư như vậy sau này tiền đồ rộng mở. Cha mẹ chồng hiền hoà cũng phải là người cay nghiệt, huynh đệ tỷ muội hòa thuận, hiếm có mối hôn tốt như vậy, thiếp nghe điều kiện của cũng động tâm, tuổi Nghị Nhi nhà chúng ta đến lúc đề cập chuyện hôn nhân, còn Thi Nhi có thể chờ thêm hai năm.”

      Nghe lời của Trầm Tam phu nhân là nhìn trúng Ngũ Lang, muốn làm mối khuê nữ Trầm Nghị của mình cho Ngũ Lang. Trầm Tam nghiêng người dựa vào gối, lúc này ngồi thẳng lưng nhìn thẳng Trầm Tam phu nhân.

      “Làm sao? chút. . . . . .” Trầm Tam phu nhân lại hỏi.

      “Chuyện này đừng quyết định, tính tình lão Lục ta biết , chuyện kia như ván đóng thuyền rồi.” Trầm Tam khoát tay, nghiêm mặt .

      “Thiếp cũng biết giờ gì cũng vô ích .” Trầm tam phu nhân nhàng thở dài: “Còn hỏi thiếp có nương nào tốt chút.”

      “Nếu nhờ vả nàng phải quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.” Trầm Tam liền .

      “Chuyện này đương nhiên.” Trầm tam phu nhân gật đầu .

      Đồng thời, trong ngõ Tùng Thụ.

      Người nhà Liên Mạn Nhi về đến nhà, thay đổi lại xiêm y xong lại đến ngồi chuyện trong phòng Trương thị. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh Trương thị, trong tay cầm tách lớn trà long nhãn táo cẩu kỷ tử, nhìn lướt qua bốn phía. mặt mọi người ai cũng có nét vui mừng, xem ra lần này Trầm phủ bái phỏng Trầm Tam, Trầm Cửu và Trầm Tam phu nhân, đúng như mong muốn cho nên vui vẻ.

      “. . . . . . Nghe đệ và Tiểu Cửu đến trường cưỡi ngựa?” Liên Mạn Nhi hỏi tiểu Thất.

      “Vâng.” Tiểu Thất cười với Liên Mạn Nhi và Trương thị, Sở tiên sinh kiểm tra công khóa của như thế nào, còn tặng hai bộ sách mới, rồi mới chơi với Trầm Khiêm.

      “Đệ với Tiểu Cửu ca là nhà chúng ta mở tiệc rượu, mời huynh ấy đến, lần trước tới Tây Uyển cũng có thời gian xem kỹ.” Tiểu Thất cười : “Tiểu Cửu ca còn với đệ, thời gian ở phủ thành hay là cùng đọc sách với huynh ấy, Sở tiên sinh cũng muốn giảng mấy chương sách cho đệ.”

      “Được.” Liên Mạn Nhi liền .

      Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ Lang cũng gật đầu đồng ý, như vậy lúc về tiểu Thất làm trễ công khóa.

      Hơn nữa tiểu Thất và Trầm Khiêm ở chung tình cảm càng ngày càng tốt, hai người bọn họ cùng nhau đọc sách đốc thúc lẫn nhau, mặt khác có Sở tiên sinh ở đó tiểu Thất tự giác hơn, Trầm Khiêm lại giống loại quần là áo lụa nên sợ bọn họ chơi đùa gây chuyện.

      “Có khi nào bắt đầu ? Cho người chuẩn bị xe mỗi ngày đưa đệ qua đó, còn cần chuẩn bị những thứ gì hay dẫn ai theo hầu tự mình suy nghĩ rồi báo lại.”

      “Vâng.” Tiểu Thất gật đầu.

      “. . . . . . Đưa bái thiếp xong còn ở trước mặt mời, Trầm Tam gia nhất định đồng ý , mặt khác còn có. . . . . .” Liên Thủ Tín lần này mời Trầm Tam gia mặt khác còn mời ba người con cháu của Trầm gia ở phủ thành tới dự tiệc.

      Mọi người chuyện an bài bữa tiệc… Trương thị liền nhịn được cười cười.

      “Ngày hôm nay ta với Trầm Tam phu nhân, Trầm tam phu nhân đồng ý giúp đỡ, còn với ta vài khuê nữ có số tuổi cũng tương đương.” Trương thị với Liên Thủ Tín.

      Tiểu Thất và Liên Mạn Nhi cũng biết Trương thị việc gì, vì vậy ngồi im nghe, sợ bỏ sót cái gì, Ngũ Lang có chút mất tự nhiên nhưng cũng ngồi nhúc nhích.

      “. . . . . . Có người chúng ta mời đến có người , Trầm Tam phu nhân ngày đó nhà bọn họ mở tiệc rượu những người đó tất nhiên đến, các nương cũng đến, lúc đó ta chú ý kỹ hơn.” Trương thị xong cười nhìn sang Ngũ Lang: “Mạn Nhi cũng nghe được ít thông tin từ các nương Trầm gia.”

      “Dạ.” Liên Mạn Nhi vừa đáp vừa nhìn về phía Ngũ lang làm mặt quỷ.

      “Ngũ Lang tại con cho mẹ biết, con vừa ý người như thế nào, đến lúc đó mẹ và muội muội con để ý.” Trương thị với Ngũ Lang.

      “Mẹ. . . . . .” mặc dù Ngũ Lang từng trải nhưng vẫn chỉ là thiếu niên, hơn nữa da mặt đặc biệt mỏng trong chuyện này, tuy ở dưới ánh đèn vẫn nhìn ra mặt bị đỏ.”Mẹ, mẹ và cha làm chủ là được.”

      “Cái gì tùy ý? Đây là cưới vợ cho con, cũng phải hợp ý con mới được.” Trương thị liền .

      Mặt Ngũ Lang càng đỏ hơn.

      “Mẹ” Liên Mạn Nhi lại cười: “Bây giờ Người hỏi đại ca, ca ấy xấu hổ sao dám , chờ chúng ta rồi hãy hỏi tiếp a.”

      xong Liên Mạn Nhi còn cố ý cười, Tiểu Thất cũng vừa cười vừa liếc Ngũ Lang ở bên vui vẻ.

      Ngũ Lang càng ngượng ngùng.

      “Hai người các con nghịch ngợm càn rỡ, đây là chuyện đại , đừng đùa ca con! Được rồi, cũng còn chuyện gì, hai đứa nên ngủ ngủ, nên đọc sách đọc sách, còn. . . . . . Ngũ Lang trước đừng .” Trương thị vội vàng .

      Trương thị như vậy Liên Mạn Nhi và tiểu Thất càng tỏ ra vui vẻ nhưng cười hồi đều đứng lên cáo từ rời , ra khỏi cửa phòng Liên Mạn Nhi định về phòng mình nhưng lại bị tiểu Thất giữ lại.

      Tiểu Thất liền hướng Liên Mạn Nhi nháy mắt muốn Liên Mạn Nhi ở lại cùng nghe lén với , đây là chuyện tỷ đệ thường làm nhưng lần này Liên Mạn Nhi còn chần chờ chút.

      “Tỷ, chúng ta nghe chút ca muốn cưới chị dâu có dáng vẻ như thế nào nha.” Tiểu Thất giọng với Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi liền cười, tỷ đệ liền lặng lẽ tiếng động đến cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe trong phòng chuyện, nghe Trương thị hỏi Ngũ Lang nhưng nghe được Ngũ Lang cái gì, tỷ đệ liếc nhau cái lại bận rộn áp tai sát vào cửa.

      Bỗng nghe két tiếng cửa đột nhiên mở ra, Trương thị nhô đầu ra bất đắc dĩ nhìn Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.

      Liên Mạn Nhi và tiểu Thất cũng biết lần này nghe lén được, tỷ đệ liền trao đổi ánh mắt lập tức cười chạy . Trương thị đứng ở cửa chỉ có thể cười lắc đầu than thở, còn dặn dò bọn họ chạy chậm đừng để bị ngã.

      Nghe lén thành công Liên Mạn Nhi có chút tiếc nuối nhưng cũng để trong lòng, vốn hành động này chỉ là đùa giỡn, vả lại vì huynh muội bọn họ thân cận nên trong lòng Ngũ Lang suy nghĩ như thế nào nàng tất nhiên biết.

      Ngày thứ hai, gia đình Liên Mạn Nhi làm tiệc rượu mời khách bày ở bên trong Tây Uyển, nam khách ở đông sương phòng, nữ khách ở tây sương, tất cả đều tụ họp ở phòng khách gần hồ sen. Ngày hôm nay, người đến là khách, uống rượu nghe hí khúc vui mừng náo nhiệt cần phải .

      Liên Mạn Nhi chuyện với các nương và nhóm con dâu có quản nương tử tìm nàng có chuyện, chút nhàn rỗi cũng có. Suốt ngày náo nhiệt, đến đầu buổi chiều tân khách mới ra về. Đầu tiên Liên Mạn Nhi để cho Trương thị trở về nghỉ ngơi, nàng cho nha đầu bà tử thu dọn nhà cửa, an bài thỏa đáng mọi chuyện mới trở lại trong viện.

      Lúc này là giờ thân, Liên Mạn Nhi về phòng thay đổi quần áo mặc ở nhà Trương thị phái đại nha đầu Đa Phúc tới gọi nàng.

      “Phu nhân đến xem nương nghỉ ngơi chưa, nếu chưa nghỉ ngơi mời qua trò chuyện”. Đa Phúc với Liên Mạn Nhi.

      “Ta tới.” Liên Mạn Nhi liền .

      Ở trong phòng Trương thị, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất đều ở đây, thấy Liên Mạn Nhi tiến vào tiểu Thất đứng dậy chờ Liên Mạn Nhi ngồi ở bên cạnh Trương thị mới ngồi xuống.

      Mọi người chút việc nhà, năm nay có thêm số gia đình tặng lễ nên quà cáp trong nhà càng thêm dầy. Sang thu, ngày càng lúc càng ngắn, quay quay lại trời bên ngoài tối, lúc này là lúc hoàng hôn.

      Bỗng nhiên, Cát Tường vào có quản bẩm báo là Trầm Lục về.

      “Hả, phải ngày mai mới về tới sao?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc .

      Trầm Lục phái người báo tin cho Trầm Tam là ngày mai giờ Tỵ có thể đến phủ thành, đương nhiên là sai. Nhưng hôm nay đến trước đêm, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng đột xuất.

      Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, đương nhiên Ngũ Lang cũng nghĩ thế, hai huynh muội trao đổi ánh mắt, bất giác đều có chút khẩn trương.

      “. . . . . . là phủ bên kia phái người đến, ở đằng trước. Lục gia vào thành nên mời đại gia qua chuyện.” Cát Tường liền .

      “Chuyện này. . . . . . Vậy mau .” Liên Mạn Nhi liền .

      “Đúng, có lẽ Lục gia có chuyện gấp.” Liên Thủ Tín và Trương thị cũng vội .

      Ngũ lang vội vàng đứng dậy cùng Liên Thủ Tín phía trước viện, hiếm khi thấy Liên Thủ Tín trở về mình.

      “Ngũ Lang đổi xiêm y đến Trầm phủ rồi.” Liên Thủ Tín với Trương thị, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất.

      “. . . . . . cũng có chuyện gì gấp gáp, mấy ngày qua khí trời tốt, Lục gia cao hứng, muốn nhanh về nhà đoàn tụ nên nghỉ chân, vì vậy mà về sớm hơn dự định.” Liên Thủ Tín ngồi xuống .

      có chuyện gì gấp gáp là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi nghe Liên Thủ Tín như vậy liền yên lòng. “Có lẽ muốn về nhà trước ngày Trùng Dương.”

      “Có lẽ vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu .

      Mọi người ngồi chuyện như cũ. lúc sau gã sai vặt của Ngũ Lang trở lại Trầm Lục giữ Ngũ Lang ở lại phủ ăn cơm. Người nhà càng yên tâm liền phân phó phòng bếp dọn cơm ăn, ở tại phòng Trương thị chờ Ngũ Lang trở lại.

      Giờ Dậu Ngũ Lang mới từ Trầm phủ trở về.

      “. . . . . . Lục gia tốt chứ?” Liên Thủ Tín hỏi.

      “Con nhìn rất tốt.” Ngũ Lang cười đáp: “ liên tục mấy ngày đường, được tin tốt nên tinh thần cũng tốt.”

      Nghe Trầm Lục rất tốt mọi người cũng cao hứng.

      “Vừa trở về bảo ca qua, còn có người nào nữa ? Gọi gấp như vậy có phải có việc hay ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 923: Trùng Dương

      Edit: Hàn Tuyết

      Beta: Tiểu Tuyền

      “Cũng có chuyện gì gấp gáp, chỉ giữ ta lại ăn cơm chuyện nhà thôi.” Ngũ Lang liền : “Ngoài ta ra chỉ có mấy huynh đệ Trầm gia.”

      Liên Mạn Nhi nghe Ngũ Lang càng thêm yên tâm.

      có việc gì là tốt rồi.” Liên Thủ Tín và Trương thị .

      Ngũ Lang cho người mang mấy cái hộp vào.

      “Lục gia mang trở lại vài thứ nên tặng phần cho chúng ta.” Ngũ Lang liền .

      “Lục gia quá khách khí.” Liên Thủ Tín liền . Bọn họ tặng lễ ngày Trùng Dương cho Trầm gia, đây hẳn là Trầm Lục tặng thêm.

      Liên Mạn Nhi cho người mở hộp ra, mọi người nhìn qua quà của Trầm Lục thấy ngoài đặc sản biên thành còn có mấy tấm da sóc và chồn trắng thượng đẳng.

      “. . . . . . Đúng lúc chúng ta muốn mua thêm quần áo mùa đông. . . . . .” Liên Mạn Nhi nhìn mấy tấm da cười với Trương thị.

      “. . . . . . Chúng ta sợ là có mua cũng được thứ tốt như thế này.” Trương thị cầm tấm da ở gần người sờ sờ : “Tấm da chất lượng tốt thế này thị trường tìm được.”

      “Đúng rồi. Những tấm da này là Lục gia mang người tự mình săn, sau đó để cho thợ thuộc da tốt nhất chế ra, là cố ý cảm ơn mẹ và Mạn Nhi làm cho quần áo mùa đông.” Ngũ Lang cười .

      “Sao có thể nhận lời cảm ơn của Lục gia được?” Trương thị liền : “Lục gia là người chu đáo, người bình thường so được.”

      Liên Thủ Tín ở bên cũng gật đầu phụ họa, cùng Trương thị khen ngợi Trầm Lục ngừng. Hai vợ chồng cảm kích Trầm Lục, hơn nữa càng xem Trầm Lục như Tiên Phật để đối đãi.

      Liên Mạn Nhi ngồi ở đó nhịn được khóe miệng mỉm cười. Người qua lại với Trầm Lục cũng có chuyện tự mình làm, có thiếp thân tùy tùng và quản tài giỏi lo liệu hết, nhất định làm đến giọt nước lọt. Ngũ lang vừa mới bọn họ được phần, mặt khác cũng tặng người khác.

      Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy cảm thấy có chút tổn thương tâm ý của Trầm Lục. Vừa trở lại phủ thành đặc biệt gọi Ngũ Lang qua, cũng có việc gì phân phó mà chỉ chút việc nhà rồi tặng phần lễ này, nhớ lại trước đây Trầm Lục phái người tặng đồ tới Tam Thập Lý Doanh Tử, mặc dù mỗi lần phái người qua, luôn luôn có nguyên nhân để khi đến gia đình các nàng cũng là nhân tiện. Nhưng mỗi lần đều nghĩ tới các nàng, phần tâm ý này quả khó có được, nhất là con người bận rộn như Trầm Lục.

      Trầm Lục đối với gia đình mình tốt phải .

      cám ơn muội và mẹ sợ rằng còn có phần của ca, tốt khi ban thưởng mình ca, nên lấy lý do này. Cám ơn muội và mẹ cũng giống như tán thưởng ca vậy.” Liên Mạn Nhi liền .

      “… Đồ này có thu hay . . . . . .” Trương thị thương lượng với Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi và Trương thị bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, đồ ăn đưa đến phòng bếp, về phần mấy tấm da kia, Liên Mạn Nhi thu hai tấm còn lại liền theo tính toán của Trương Thị làm tất cả thành áo quần cho mọi người.

      “. . . . . . Cái này tặng cho tỷ con, lần trước tỷ với con muốn mua tấm nhưng có tấm nào thích hợp để mua.” Liên Mạn Nhi liền .

      “Tốt, tốt.” Trương thị đương nhiên thuận theo.

      biết Lục gia ở lại phủ thành bao lâu và lúc nào rãnh rỗi, chúng ta cũng nên sắp xếp mời Lục gia tới đây chút.” Đồ đạc dọn dẹp xong đột nhiên Liên Mạn Nhi nhớ tới chuyện, lại hỏi Ngũ Lang.

      “Đúng, đây là đại , ta nên sớm hỏi trước. Lục gia nhiều chuyện bận rộn, biết lúc nào trở về biên thành hay lại kinh thành.” Liên Thủ Tín vội vàng .

      “Con làm sao mà quên.” Ngũ Lang liền : “Con có với Lục gia, Lục gia đến nhưng tại chưa có thời gian, chờ hai ngày nữa xem tình huống con thời gian với Lục gia.”

      “Vậy phải chuẩn bị chu đáo.” Liên Thủ Tín vui vẻ .

      hồi thấy canh giờ còn sớm nên mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

      Hai ngày sau Liên Mạn Nhi và Trương thị dự tiệc, trong bữa tiệc cũng đặc biệt chú ý đến ít khuê tú tuổi tương đương với Ngũ Lang. Ở Phủ thành tựa hồ đều biết Ngũ Lang muốn tìm hôn , nên nhà ai có nương bằng tuổi thấy Liên Mạn Nhi và Trương thị đều đặc biệt chú ý.

      Trương thị mặc dù vội vã muốn tìm vợ cho Ngũ Lang nhưng ngày đó chuyện cùng ngũ lang xong hiểu việc trọng đại thể nóng vội, tránh cho sau này hối hận.

      Đến ngày thứ ba, ngày Trùng Dương, hôm nay Trầm gia tổ chức tiệc rượu mời bằng hữu cùng quan lại ở phủ thành, nhà Liên Mạn Nhi cũng được mời. Vào buổi sáng, Liên Mạn Nhi thức dậy sớm, bữa tiệc như vậy thể ăn mặc như ở nhà nhưng Mạn Nhi lại thích mặc trang phục phiền phức.

      “Hôm nay nương muốn chải đầu kiểu gì?” Như Ý vừa chải đầu vừa hỏi Liên Mạn Nhi, ăn mặc trang điểm hôm nay của Liên Mạn Nhi là Như Ý hầu hạ, Như Ý khéo tay lại biết nhiều kiểu chải đầu.

      “Hôm nay búi tóc bách hợp .” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút liền .

      “Cái này vừa giản dị lại xinh đẹp.” Như ý liền .

      Trong thời gian ngắn búi xong tóc, Như Ý hỏi Liên Mạn Nhi có vừa ý hay .

      “Tóc nương vừa đen lại mượt, so với người khác đều dày hơn, dù chải kiểu gì cũng đẹp hơn, lại phải dùng tóc giả để búi tóc.” Như Ý vừa nhìn gương cười .

      “Ngươi sáng ngủ dậy miệng có lau mật sao?” Liên Mạn Nhi cười .

      “Nô tỳ đều là lời , tin người hỏi Cát Tường tỷ tỷ xem.” Như Ý cười .

      “Những lời khác của Như Ý nô tỳ dám bênh vực cho nàng, vừa rồi những lời này đều chính xác chỉ người trong nhà chúng ta như vậy, ở bên ngoài những nương nhìn thấy cũng tiếc khen nương câu.” Cát Tường từ trong tủ treo quần áo chọn xiêm y mang ra bên ngoài, nghe thấy Như Ý như vậy cũng tới cười .

      “Ngươi khá rảnh rỗi nha!” Liên Mạn Nhi cười mắng câu, thích thú hướng về phía trước gương, nhìn thấy Như Ý hôm nay búi tóc chải đầu đặc biệt tốt, hai bên tai vẫn có tóc rũ xuống càng lộ ra khí chất linh động, xinh đẹp vô cùng.

      Chải đầu tóc xong Như Ý lại đem hộp đồ trang sức đeo tay mở ra hỏi Liên Mạn Nhi, hôm nay mang trang sức đeo tay nào. Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút, chỉ chọn lấy vòng tay vàng ròng khắc hoa lá, mặt khác chọn cây trâm vàng ròng gắn ngọc trai, lỗ tai đeo hoa tai vàng ròng đính ngọc thành bộ đầy đủ.

      Ba trang sức đeo tay là Ngũ Lang mang về từ kinh thành cho Liên Mạn Nhi, mỗi vật đều có hạt châu lớn óng ánh tinh khiết tia tỳ vết. Về phần hình thức đồ trang sức đeo tay là trong cung chế tạo giá trị rẻ. Liên Mạn Nhi cũng rất thích nên thường xuyên mang ra ngoài.

      chỉ nô tỳ , đại gia nhà chúng ta ánh mắt tốt, chỉ mang về cho nương cái này còn mang cho phu nhân cùng Đại phu nhân những thứ kia đều rất xinh đẹp.” Cát Tường và Như ý đều ở bên cạnh .

      “Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cũng cười, ca ca nhà mình sau này nhất định trượng phu chu đáo. Cũng biết nương nào may mắn có thể làm vợ Ngũ Lang.

      đầu như vậy là được rồi, mặt Liên Mạn Nhi tô lớp son phấn mỏng sau đó Cát Tường lấy bộ váy áo màu vàng nhạt, đôi giầy màu vỏ quýt và cái quần xanh nhạt đính hoa. Cát Tường và Như Ý hầu hạ Liên Mạn Nhi xong, Liên Mạn Nhi liền chọn cái vòng cổ vàng ròng có chuỗi ngọc thương hạng, hai vòng đeo tay Bạch Ngọc lại chọn lấy miếng bội Bạch Ngọc Lan Hoa đeo ở đai lưng.

      Cát Tường cũng giúp Liên Mạn Nhi chọn lấy áo khoác ngoài màu vỏ quýt.

      Liên Mạn Nhi ăn mặc ổn thỏa mới đến phòng Trương thị, Trương thị và Liên Thủ Tín cũng đều mặc trang phục có phẩm cấp, sau đó Ngũ Lang cùng tiểu Thất mặc trang phục đẹp tới.

      Người nhà mặc vào so với cuộc sống hằng ngày khác biệt, nhìn lẫn nhau đều rất hài lòng. Nhất là Trương thị thấy ba hài tử có tướng mạo bất phàm xinh đẹp lại càng mừng rỡ, mặt đều có nụ cười. Người nhà ngồi xuống, bọn nha đầu mang điểm tâm lên, ai nấy tùy ý ăn chút lại ra cửa lên xe tới Trầm gia.

      Đến cửa lớn Trầm phủ thấy ngoài cửa có rất nhiều xe ngựa, người ngựa rối rít, mặc dù náo nhiệt nhưng huyên náo vì đều có quản Trầm phủ mang người dẫn dắt vào trong nhà. Bữa tiệc Trầm phủ hôm nay bày ở hậu hoa viên bởi vì nơi đó hoa cúc và Phù Dung nở, vừa nghe hí khúc uống rượu còn có thể ngắm hoa bên ngoài.

      Liên Mạn Nhi và Trương thị trước được mời đến phòng khách do Trầm tam phu nhân tiếp đãi chuyện lúc mới đến hoa viên. Nữ khách thiết đãi ở bên trong vườn hoa Phong Hiên, có núi giả, nước trong, hai bên đều có mảng hoa lớn. Ngồi ở bên trong Phong Hiên vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, cảnh sắc mọi nơi đều có thể thấy được.

      Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi vào chỗ đều khen cảnh sắc đẹp.

      “. . . . . . trong vườn Quốc Công Gia cảnh sắc đẹp, nghe ban đầu là mời thế ngoại cao nhân thiết kế cho, gia đình chúng ta mặc dù cũng có vườn nhưng thể nào so với nơi này, chỉ có hai nơi có thể nhìn, vườn nhà Liên phu nhân nghe cũng tệ.” phu nhân mặc bộ gấm màu xanh biếc cười .

      Liên Mạn Nhi vội vàng nhìn sang nhận ra được đây là phu nhân Thông phán Tần đại nhân lần trước trong nhà mời khách cũng tới nhưng đường có việc nên rời trước.

      “Tần phu nhân quá khen” Liên Mạn Nhi cười : “Cái vườn bé kia của chúng ta, đừng vườn quốc công Gia, ngay cả vườn nhà phu nhân cũng tinh sảo hơn vườn chúng ta. Có điều đa tạ Tần phu nhân để ý, lúc ra cửa mẹ ta còn lần trước mời các vị thái thái, phu nhân tới xem hí khúc lại tàn quá sớm. Hai ngày nữa, còn muốn mời Tần phu nhân và các vị thái thái phu nhân rảnh rỗi tới nhà chúng ta dạo chút.”

      Trương thị chuyện với Trầm tam phu nhân nghe vậy cũng xoay đầu lại cười

      Tần phu nhân cười gật đầu, nhất định đến quấy rầy. Liên Mạn Nhi mỉm cười, ánh mắt liền rơi vào người nương mặc bộ quần áo màu hồng cánh sen ngồi bên cạnh Tần phu nhân.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 924: Trùng Dương (2)


      Tần Thông Phán năm nay vừa nhậm chức tại Phủ Liêu Đông nên mang theo đám gia quyến gồm có phu nhân cùng hai nhi tử và nữ nhi. Hôm nay Trầm phủ mời khách, Tần Thông Phán và phu nhân đều được mời, Tần phu nhân còn dẫn theo đại nữ nhi Tần Nhược Quyên dự tiệc.

      Liên Mạn Nhi gặp mặt Tần phu nhân và Tần Nhược Quyên lần tại yến tiệc của Liên gia. Tần gia mới đến, trước kia hai nhà cũng hề lui tới. Bởi lần Ngũ Lang thi đậu cử nhân và Tiểu Thất đỗ tú tài, Tần Thông Phán gửi thiệp và quà lễ chúc mừng đến nhà ở ngõ Tùng Thụ nên nhà Liên Mạn Nhi mới biết Tần Thông Phán là bạn học cũ của Lỗ tiên sinh, vì vậy mới hồi thiệp và quà lễ trở lại.

      Nếu là bạn cũ của Lỗ tiên sinh, cả nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên thể thờ ơ. Huống chi nếu bàn về chức quan Thông Phán quan lục phẩm có cấp bậc cao hơn Liên Thủ Tín, mà còn là triều đình ủy nhiệm nắm giữ thực quyền thực chức. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng tự mình tới cửa thăm Tần Thông Phán và tặng lễ ngày Trùng Dương, cũng tiện thể mời cả nhà Tần Thông Phán tới ngõ Tùng Thụ dự tiệc.

      Người hai nhà cứ như vậy mà quen biết, nhưng ngày đó đường Tần phu nhân tới dự tiệc xảy ra chuyện phải rời trước, vì vậy chưa được thân thiết trò chuyện kỹ càng với Trương thị và Liên Mạn Nhi.

      Bất kể như thế nào, dù nể mặt mũi Lỗ tiên sinh nhưng nhà Tần Thông phán nhất định là muốn kết giao. Vì vậy hôm nay nghe Tần phu nhân như vậy, Liên Mạn Nhi muốn nhân cơ hội này mời Tần phu nhân đến làm khách nhà nàng.

      Tần phu nhân xong, Liên Mạn Nhi quay sang cười với Tần Nhược Quyên. Tần Nhược Quyên mỉm cười rồi mở miệng chuyện với Liên Mạn Nhi trước, hai nương thấp giọng chuyện với nhau.

      Gia đình Tần Thông phán vừa mới tới nhưng tình huống ở Tần gia Liên Mạn Nhi biết từ Trầm Nghị và Trầm Thi, Tần Nhược Quyên là trưởng nữ của Tần Thông Phán, năm nay mười bảy tuổi nhưng vẫn chưa đính hôn.

      Đối với hôn của Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi hề quan tâm ít hơn Trương thị. Vì vậy lúc đầu nghe chuyện này từ Trầm nghị và Trầm Thi, Liên Mạn Nhi để tâm chuyện này. Trước chuyện khác, chỉ nhìn tuổi tác, gia thế, còn có thân phận trưởng nữ này rất thích hợp với Ngũ Lang. Liên Mạn Nhi thầm xem Tần Nhược Quyên là đối tượng được đề cử cần phải xem xét thêm.

      Liên Mạn Nhi vừa chuyện vừa đánh giá Tần Nhược Quyên. Tướng mạo Tần Nhược Quyên mặt như trăng rằm, mắt hạnh mày ngài, da trắng nõn đủ tiêu chuẩn mỹ nhân ở niên đại này, chẳng qua nhìn qua má có ít tàn nhang. nương trẻ tuổi có vài điểm tàn nhang cũng tổn hại cho mỹ mạo của nàng, ngược lại làm cho nàng trẻ tuổi dễ thương thêm mấy phần.

      Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên chuyện cũng là dùng tiếng phổ thông, Giọng của Tần Nhược Quyên rất êm tai dịu dàng. Nguyên quán Tần gia là phủ Hà Gian nhưng giọng Tần Nhược Quyên nghe ra thổ phủ Hà Gian.

      “Nghe Nhược Quyên tỷ tỷ chuyện là giọng kinh thành, biết ở kinh thành mấy năm?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Tần Nhược Quyên.

      “. . . . . . Khi còn bé ở qua ba năm.” Tần Nhược Quyên liền . Khi nàng còn , Tần Thông phán làm Quan ở kinh thành mấy năm, về sau lại bị đầy ra bên ngoài, vì vậy Tần Nhược Quyên giọng kinh thành.

      Quan lại ở phủ thành bình thường khi chuyện đều dùng tiếng phổ thông, thỉnh thoảng mới dùng giọng phủ Liêu Đông. Nghe khẩu người ta cũng là môn học. Cẩn thận nghe các vị thái thái, phu nhân, các nương chuyện trong bữa tiệc này, Liên Mạn Nhi có thể nghe được người nào là người phủ Liêu Đông, người nào là người bên ngoài tới. Dĩ nhiên cũng có số nhân sĩ bên ngoài tới lâu nên theo thời gian chuyện cũng dùng giọng phủ Liêu Đông.

      “Đúng rồi! Nhược Quyên tỷ tỷ khẳng định nhiều nơi, làm cho ta hâm mộ.” Liên Mạn Nhi liền : “Lúc nào mời tỷ tỷ đến nhà ta chút, cho ta mở mang tầm nhìn.”

      Tần Nhược Quyên khiêm nhường mấy câu sau đó đồng ý đến nhà Liên Mạn Nhi, cũng mời Liên Mạn Nhi lúc rãnh rỗi đến nhà nàng chơi, Liên Mạn Nhi đương nhiên nhận lời.

      “Nghe Nhược Quyên tỷ tỷ chuyện nhất định là đọc rất nhiều sách ?” Hai người càng càng hợp ý, Liên Mạn Nhi lại hỏi.

      Tần Nhược Quyên gật đầu.

      “Gia tộc chúng ta nam tử đọc sách đương nhiên là quan trọng hơn, nương cũng có cầu đọc sách.” Tần Nhược Quyên cho Liên Mạn Nhi nghe, lúc bé theo Tần phu nhân đọc sách viết chữ, về sau lại theo nữ học trong tộc.

      Liên Mạn Nhi đồng thời hỏi lại phát Tần Nhược Quyên đọc sách vô cùng tốt.

      “Mạn Nhi muội muội cũng đọc?” Tần Nhược Quyên hỏi Liên Mạn Nhi.

      dám so sánh với tỷ tỷ.” Liên Mạn Nhi cười : “Ca ca và đệ đệ của ta theo Lỗ tiên sinh đọc sách, ta học nhờ cũng tùy tiện đọc quá mấy quyển sách. . . . . . . Sau này còn muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.”

      dám dám, Lỗ tiên sinh danh tiếng mọi nơi, Mạn Nhi muội muội có thể được Lỗ tiên sinh dạy đương nhiên là tầm thường.” Tần Nhược Quyên liền cho Liên Mạn Nhi biết: “. . . . . . Phụ thân ta và Lỗ tiên sinh là Tiến sĩ cùng khoa, người sùng bái nhất là Lỗ tiên sinh.”

      Hai người trong lúc chuyện Trầm Tam phu nhân phân phó người mang bàn tiệc lên, phía ngoài sân khấu nhóm đào hát cũng hoá trang lên sân khấu. Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên thích thú cười.

      Bữa tiệc kết thúc là có người dâng trái cây và trà lên, mọi người ngồi như cũ xem hí khúc. Cũng có người cùng nhau ra ngoài đến bên cạnh vườn hoa thưởng hoa. Liên Mạn Nhi cũng tiếng với Trương thị, cùng Tần Nhược Quyên, Trầm Nghị, Trầm Thi mấy người cũng từ bên trong ra ngoài, chậm rãi tới vườn hoa để ngắm cúc.

      Đều là nương trẻ tuổi, xem hoa cũng nguyện ý ngồi trong phòng bởi vì có chủ nhà là Trầm Nghị và Trầm Thi nên trong hoa viên chậm rãi du ngoạn.

      Đột nhiên đến phía trước cánh cửa Nguyệt Lượng liền nghe thấy bên kia cửa có tiếng bước chân truyền đến càng lúc càng gần, pha trộn với giọng nam nhân.

      Liên Mạn Nhi ở giữa mấy người cũng dừng chân lại, đôi mắt cực kỳ nhanh hướng bên kia cửa nhìn sang. Nghe tiếng có đến mấy người, họ đương nhiên còn chưa đến trước cửa, chẳng qua là có tiếng làm cho tim Liên Mạn Nhi đập nhanh nửa nhịp.

      Mấy người ở bên trong ràng có Trầm Lục, mặt khác cũng có Ngũ Lang.

      Nghĩ đến chắc bữa tiệc bên kia cũng tàn rồi, Trầm Lục mang người rời tiệc tới vườn dạo.

      Liên Mạn Nhi nghe thấy người ta chuyện liền đứng lại, mấy nương khác cũng thế, tất cả mọi người nhìn về phía Trầm Nghị cùng Trầm Thi. Trầm Nghị và Trầm Thi cũng vội vàng nhìn xem có chỗ nào có thể tạm thời tránh , vừa khéo phụ cận cũng có chỗ để tránh. Trầm Nghị và Trầm Thi trao đổi ánh mắt muốn phái nha đầu qua thấy từ trong cửa có hai tiểu nha đầu bước nhanh ra.

      “. . . . . . Quả nhiên là Cửu tiểu thư và Thập tiểu thư.” hai tiểu nha đầu vừa vừa vội vàng tới đây hành lễ vói Trầm Nghị, Trầm Thi và đám người Liên Mạn Nhi: “. . . . . . Lục gia mang theo mấy vị khách nhân muốn từ nơi này qua bên kia xem, xin các nương chờ chút.”

      Tiểu nha đầu xong lại hành lễ bước nhanh lui xuống. Lúc này nghe thấy cửa bên tiếng bước chân và tiếng chuyện cũng ngừng lại. lúc sau mấy nha đầu bà tử chạy nhanh tới lấy hai tấm bình phong chắn trước mặt mấy người Liên Mạn Nhi.

      Liền có tiểu nha đầu qua bẩm báo, sau đó liền nghe được Trầm Lục tốt tiếng, rồi tiếng bước chân vang lên, đám người Trầm Lục từ ngoài cửa qua tấm bình phong.

      Tính cả Trầm Nghị và Trầm Thi ở bên trong, mấy nương Liên Mạn Nhi cũng đứng ở sau tấm bình phong, Trầm Nghị và Trầm Thi cách bình phong hướng Trầm Lục thăm hỏi, ở bên làm phúc lễ. Mấy người Liên Mạn Nhi tất cả cũng hướng bình phong bên kia vén áo thi lễ.

      “Miễn lễ.” Trầm Lục dừng bước chân, giọng trong trẻo lạnh lùng ở bên bình phong khác lên tiếng, ngay sau đó liền hướng nơi xa ra.

      Tuy là như thế Liên Mạn Nhi cũng nín thở, ánh mắt đều nhìn về bên khác dám nhìn bình phong. Bên kia Trầm Lục mang theo mấy người có lẽ cũng biết bên này có nữ quyến nên tất cả đều mở miệng.

      Đột nhiên nghe tiếng động tiếp theo bình phong đổ nhào xuống đất, Liên Mạn Nhi biết xảy ra chuyện gì cũng bị kéo theo, cảm thấy thắt lưng bị đụng phải cái lảo đảo liền hướng bình phong ngã qua.

      Mặc dù biết ràng chuyện gì xảy ra nhưng Liên Mạn Nhi có thể hiểu. Sợ là nàng ngã vào bình phong rồi, hơn nữa đám người Trầm Lục còn chưa xa nghe thấy tiếng động, phản ứng đầu tiên là quay đầu đến xem. . . . . . . Như vậy, nàng bêu xấu trước đám người Trầm Lục.

      Trong lòng hiểu chuyện này, Liên Mạn Nhi vội vàng hết sức dừng chân lại, thân thể phản ứng tự nhiên, tay cũng hướng hai bên quơ nắm, trong lúc bối rối tay trái tựa hồ bắt được thứ gì nhưng lại bị hất ra, tay phải bị cái tay khác nắm chặt lấy.

      Mượn cái lực tay này ỷ vào thân thể linh hoạt Liên Mạn Nhi rốt cục mang theo người khác lảo đảo hai bước rốt cuộc cũng đứng vững.

      Lúc này Liên Mạn Nhi có ngoảnh lại nhìn bình phong bị nghiêng xem đám người Trầm Lục mà là nhìn về phía bên trái. Mấy nương mặt mày đều thất sắc hướng nàng vươn tay ra. Liên Mạn Nhi nhìn về phía bên phải người bắt được tay nàng giúp nàng chính là Tần Nhược Quyên.

      “Đa tạ Nhược Quyên tỷ tỷ, ” Liên Mạn Nhi hoảng sợ nhưng vẫn cười cười hai tay lôi kéo Tần Nhược Quyên: “Mới vừa rồi muội liền nghe thấy tiếng phịch, làm muội giật cả mình, biết là xảy ra chuyện gì, cũng biết là vị muội muội nào bị hù, đụng phải ta thiếu chút nữa liên lụy tỷ tỷ.”

      “Muội muội gì vậy.” Tần Nhược Quyên cũng cười : “Mới vừa rồi chúng ta lôi kéo tay cùng nhau đứng, ta cũng nghe thấy được bên kia tiếng phịch biết là tại sao?”

      Hai người như vậy nhìn sang hướng bình phong bên kia, chỉ thấy bình phong ngã mặt đất, cách đó xa Trầm Lục mang theo năm người quay đầu nhìn sang đây.

      Ánh mắt Liên Mạn Nhi bất chợt dừng ở người Trầm Lục rồi lập tức dời chỗ khác, cũng nhanh chóng nhìn qua nét mặt mấy người họ, lập tức trong lòng bình tĩnh.

      Ngũ Lang, tiểu Thất, Trầm Khiêm, còn có Sở tiên sinh cùng Trương Thiên Hộ.

      Cũng là người mình quen biết, tuy là như thế Liên Mạn Nhi vẫn cùng Tần Nhược Quyên lui về sau hai bước khẽ cúi đầu. Mấy nương khác tất cả đều chuyển động theo, khóe mắt Liên Mạn Nhi nhìn thấy bóng dáng thanh tú đứng phía trước mọi người.
      KisaragiYue thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 925: Số Đào Hoa

      Edit: Hàn Tuyết

      Beta: Tiểu Tuyền


      Bình phong đổ nên có gì ngăn cản, mấy nương đứng gần ngay phía trước mấy người Trầm Lục lúc này theo bản năng lui về sau, cúi thấp đầu xuống để tránh, có người vội vã tới dựng bình phong lên.

      Nhìn thoáng qua mấy nương phía trước đều lùi về sau, nếu như chú ý có người do chậm chút nên đứng tách riêng mình. Nhưng Liên Mạn Nhi vừa bị kinh hãi nên để ý khắp nơi, vì thế biết nương kia là cố ý .

      Nàng chỉ lui lại mà còn tiến bước lên phía trước.

      Liên Mạn Nhi khỏi trong lòng vừa động, khẽ nâng mặt lên nhìn sang nương kia.

      Mọi người đều nhìn thấy đương nhiên biết, nương kia chính là thứ nữ của nhà Tiền đại nhân – quan An Phủ Sử Tư Đồng Tri của phủ Liêu Đông, tên là Tiền Ngọc Thiền năm nay mười sáu tuổi.

      Tiền Ngọc Thiền là nương xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, mắt to, môi xinh xắn, vóc dáng cao gầy đầy đặn.

      Mấy nương đều cúi thấp đầu, hoặc ít nhiều đều có chút kinh hoảng riêng Tiền Ngọc Thiền lại có ý muốn né tránh, thanh tú động lòng người đứng ở đó, hai tay nâng lên Lan Hoa Chỉ, phía trước nắm cái khăn Hương La, đôi mắt long lanh như làn thu thủy nhìn phía đối diện.

      Hôm nay đến đây dự tiệc, thái thái, phu nhân và các nương đều trang điểm tỉ mỉ. Tiền Ngọc Thiền vốn là nhân vật xuất chúng, lại có cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp, vẽ lông mày cong cong, tô đôi môi hồng nhuận, giơ tay nhấc chân, ánh mắt có nhu tình đều tế nhị như các nương khác, nhưng lại quyến rũ động lòng người.

      Tiền Ngọc Thiền thể nghi ngờ là nương rất hấp dẫn người khác. Đối với nam nhân mà , nàng có ánh mắt long lanh lại thêm đôi môi đỏ hồng, có lẽ nữ giới chào đón, nhưng lại thích thú đối với ít nam nhân.

      tại, Tiền Ngọc Thiền bày ra dáng vẻ quyến rũ.

      Nhìn Tiền Ngọc Thiền trong lòng Liên Mạn Nhi cũng hiểu, nhìn nhanh sang phía đối diện, lại biết mục tiêu của Tiền tiểu thư là ai, lúc bình phong đổ là trùng hợp hay có người làm? Nếu như có người làm, là do Tiền Ngọc Thiền làm sao? Như vậy mới vừa rồi có người đụng phải mình là ai? Là cố ý hay vì cái gì?

      xảy ra chuyện gì?” Liên Mạn Nhi trong lúc suy tư, nghe thấy Trầm Lục ở đối diện mở miệng , “ xem Liên nương có bị thương ?”

      xem Tôn thái y ở đâu.” Trầm Lục lại phân phó gã sai vặt bên cạnh.

      Nghe thấy Trầm Lục nhắc tới mình, Liên Mạn Nhi theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Trầm Lục cũng nhìn về phía mình, ánh mắt đặc biệt chú tâm, có mừng rỡ, thêm vào đó là ân cần.

      Mặc dù thường xuyên qua lại nhưng bắt đầu từ đầu năm Liên Mạn Nhi và Trầm Lục hầu như gặp mặt. Hôm nay ở trước mặt, Liên Mạn Nhi nhịn được nhìn Trầm Lục nhiều hơn.

      Trầm Lục hôm nay mặc vô cùng đơn giản, trường sam có hoa văn màu xanh ngọc, đai lưng màu vàng, bên cạnh mang mấy người cũng vô cùng xuất chúng, hoặc nho nhã, hoặc tuấn tú, hoặc khí bừng bừng. . . . . . , song Trầm Lục đứng tỏa sáng ở đó, mặc dù nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.

      Liên Mạn Nhi thu hồi ánh mắt, thấy mấy nương bên cạnh đều len lén nhìn phía đối diện, ánh mắt Tiền Ngọc Thiền dừng ở chỗ. Ánh mắt Tiền Ngọc Thiền giờ phút này có chút ít lửa nóng, theo ánh mắt nhìn qua. . . . . .

      Tiền Ngọc Thiền đương nhiên là nhìn Trầm Lục.

      Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng, điều này cũng có gì kỳ lạ.

      Lúc này Trầm Lục phái tiểu nha đầu tới, hành lễ xong liền hỏi Liên Mạn Nhi có bị thương tổn chỗ nào , cũng lập tức mời thái y trong phủ đến nhìn xem.

      Mấy nương đều chuyển ánh mắt đến người Liên Mạn Nhi, mặt Tiền Ngọc Thiền khẽ vặn vẹo nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Cũng có thương tổn gì,chỉ là hoảng sợ chút có gì đáng ngại.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười , nàng cũng chỉ lảo đảo ngã cần thái y làm gì.

      “Ai u. . . . . .” Liên Mạn Nhi vừa dứt lời, nghe Tiền Ngọc Thiền nũng nịu rên rỉ tiếng còn nhíu mày , “Chân của ta, chân của ta bị nện đau quá!”

      Tiểu nha đầu của Tiền Ngọc Thiền và nương có thương lượng tốt với Tiền Ngọc Thiền nên tiến lên, rối rít đỡ Tiền Ngọc Thiền.

      Tiền Ngọc thiền bị vịn, lập tức ra dáng vẻ yếu đuối, ánh mắt lại liếc về phía Trầm Lục nhìn như chịu khuất.

      có chuyện gì là tốt rồi.” Trầm Lục đối với kiều của Tiền Ngọc Thiền làm như mắt điếc tai ngơ, xoay người : “Thi Nhi, Nghị Nhi chiếu cố khách tốt.”

      xong Trầm Lục lại dẫn đầu cất bước, mang theo mấy người Ngũ Lang rời .

      Gương mặt Tiền Ngọc Thiền lập tức đỏ ửng, cam lòng mà nhìn bóng lưng Trầm Lục, đến khi cái gì cũng nhìn thấy mới chịu thu hồi ánh mắt.

      Trầm Thi và Trầm Nghị lúc này mới phản ứng, cho người mở bình phong lại tiến lên nhìn Tiền Ngọc Thiền, bị mấy người vây quanh hỏi han đột nhiên rơi lệ.

      “Đau thế sao, phải làm sao bây giờ?” nương .

      “. . . . . . Đến trong phòng ta nghỉ lát, gọi lang trung bắt mạch, viết cái đơn thuốc.” Trầm Nghị vừa giữ cánh tay Tiền Ngọc Thiền lại .

      có chuyện gì, lát là tốt thôi.” Tiền Ngọc Thiền dùng khăn lau nước mắt : “Huống chi nương chúng ta dòng dõi quyền quý, làm sao cho lang trung, thái y là nam nhân nhìn thân thể chứ?”

      Vừa Tiền Ngọc Thiền khẽ nhướng mày nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi mặt có gì, làm như nghe hiểu châm chọc của Tiền Ngọc Thiền, trong lòng thầm lắc đầu. Việc gì kia chứ, lời , ánh mắt của Tiền Ngọc Thiền ràng là nhằm vào mình là quá ràng, vì Trầm Lục mới vừa rồi đối với mình ân cần còn Tiền Ngọc Thiền là để ý tới sao?

      Này đúng là tai bay vạ gió. Hôm nay ra cửa có nhìn hoàng lịch, gặp gỡ phải người đào hoa, mà đầu sỏ gây nên đương nhiên là Trầm Lục.

      Trầm Lục hôm nay nên mặc áo choàng đào hoa, mang đai lưng hoa đào mới đúng. Liên Mạn Nhi nghĩ tới đây, ở trong đầu miêu tả bộ dáng Trầm Lục thân đều là hoa đào nhịn được bật cười.

      Liên Mạn Nhi nhịn cười nhìn thoáng qua bên kia bình phong, trong bụng suy nghĩ có nên vạch mặt Tiền Ngọc Thiền .

      nương đương nhiên tuân theo lễ nghi, nhưng có bị bệnh cũng phải chữa trị mới được.” Trầm Nghị nghiêm khắc , “Vậy còn ra gì, từ cổ chí kim cũng có đạo lý này, Tiền nương có lẽ đau quá mới hồ đồ mới như vậy.”

      “Tiền tỷ tỷ yên tâm, cần lang trung cũng được, trong phủ có đại nương chuyên trị liệu bị thương rất tốt, mời nàng tới xem cho Tiền tỷ tỷ chút trị được.” Trầm Thi liền .

      Trầm Nghị và Trầm Thi nhất định phải mời người đến xem vết thương, Tiền Ngọc Thiền liền thay đổi sắc mặt.

      _________________

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :