1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 911: Xà Đại Tiên

      Edit: Giang

      Beta: Tiểu Tuyền

      Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ lên tiếng, Trương thị và Triệu thị nhìn thoáng qua lẫn nhau, từ trong mắt đối phương đạt được nhất trí, nhưng vì ngại có nam nhân ở đây nên tất cả cũng gì.

      Về phần chỗ Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang, Liên Diệp Nhi, bọn họ sớm nhận thức.

      Suy nghĩ của Chu thị, ra rất đơn giản, rất dễ đoán. Sở dĩ bà luôn mang lời tâm tư lang sói, lòng dạ ác độc, đánh mất lương tâm, bất hiếu tới mắng con trai con dâu nhất là hai người Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, nguyên nhân rất ràng, những người này ra cùng lời bà mắng vừa vặn ngược lại, hơn nữa còn mang phẩm đức tâm địa thiện lương, hiếu thuận vô cùng coi trọng.

      Mà càng ngày Chu thị càng ít mang những lời này mắng hai người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, cũng do sáng suốt phát , người ta căn bản là cần cái này.

      chỉ có nguyên nhân này, Liên Mạn Nhi nghĩ tại trong nội tâm Chu thị hiểu rất bản thân. Chính bà là người lòng dạ sắt đá, cho nên bà biết người lòng dạ sắt đá khó đối phó rất nhiều. Bà sợ con trai con dâu cũng có lòng dạ sắt đá như bà, cho nên mới lúc nào cũng châm biếm.

      “. . . . . . Từ lúc bọn họ Thái Thương, có Tú Nhi ở bên người, lão thái thái sai sử người khác cũng thuận tay, nên vẫn luôn cho gọi Nha Nhi. Lão gia tử mất, cuộc sống nhà lão Nhị khốn khổ, Nha Nhi lại theo lão thái thái. Mọi người cũng thấy hai năm này, lão thái thái đối với Nha Nhi cũng tệ. Nha Nhi đối với bà cũng dốc lòng đền ơn. Chuyện hôm nay, ta vẫn còn bối rối, bất kể thế nào, lão thái thái đều có quyền để Nha Nhi ở lại.” Trương thị liên miên ,vừa vừa than thở.”Bất kể thế nào, theo lão thái thái so với theo vợ chồng lão Nhị tốt hơn.”

      Thái độ Chu thị đối với Liên Nha Nhi, làm Liên Mạn Nhi cúi đầu lúc. Chu thị đối với Liên Nha Nhi tốt, Liên Mạn Nhi cảm giác thấy có chỗ nào đúng. Nhưng nếu muốn Chu thị đối với Liên Nha Nhi tốt, tựa hồ cũng có chút đúng.

      “Mẹ bà đối với Nha Nhi tốt, con mốn hỏi mẹ chút. Mẹ có bằng lòng đối xử với con và chị như bà đối xử với Nha Nhi ?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

      Trương thị đầu tiên là buồn bực Liên Mạn Nhi làm sao đột nhiên lại hỏi như thế, chờ ngẫm nghĩ lại, cũng có chút hiểu .

      “. . . . . . Lão thái thái. . . . . . Chính là người như vậy. Nếu mẹ đối với con và chị con, cho ăn cho uống khẳng định giống nhau, còn muốn tốt hơn. Mẹ có đồ gì, đều là của các con? Mẹ khẳng định cất riêng. Bà và Nha Nhi, dù sao còn kém tầng quan hệ. Có điều. . . . . . Khẳng định bà thể làm giống ta, tuyệt đối giống.”

      Trương thị giỏi năng , ở rất nhiều chuyện bà có tầm mắt như Liên Mạn Nhi , cho nên dù nghĩ nghĩ lại bà cũng chỉ có thể ra bà đối xử với con của mình khẳng định giống nhau Chu thị đối xử với Liên Nha Nhi, những thứ khác, đều ra. Trương thị chỉ có thể đem cảm giác mơ hồ có chút ít khác thường trong chuyện này đều quy kết vì Chu thị có cá tính khác hẳn thường nhân.

      “Mạn Nhi, vậy ý của con là lão thái thái đối với Nha Nhi tốt?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi trầm tư, hỏi ngược lại.

      Liên Mạn Nhi thấy Trương thị hỏi nàng, lại suy nghĩ hồi. Quyết định vẫn nên quá mức toạc ra tốt hơn. Ở niên đại anỳ, rất nhiều người nông dân nuôi nữ nhi rất cẩu thả, cho ăn cho uống, đói bụng chết lạnh coi như là kết thúc trách nhiệm.

      “Mẹ chăm chúng con cái gì làm cái gì cũng là vì muốn chúng con tốt. Nhưng bà nuôi Liên Nha Nhi, chỉ vì chính bà thôi.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi chỉ câu như vậy.

      “Vậy cũng phải.” Trương thị, Triệu thị, Liên Diệp Nhi đều gật đầu.

      Chu thị đem Liên Nha Nhi nuôi ở bên người. Là bởi vì thích đứa cháu này sao? Là bởi vì nhìn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị có lương tâm, nên thương tiếc cháu sao? Hiển nhiên là phải vậy.

      tại trong nhà cũ, bên cạnh Chu thị chỉ thiếu cháu có thể tùy ý sai sử, lại đối với bà hết lòng trung thành. Tưởng thị quá mức thông minh, có chủ kiến của mình. Mà Tưởng thị cũng cho phép Đại Nữu Nữu hoàn toàn bị Chu thị khống chế. Dưới tình huống này, người vừa nghe lời lại thông minh, mười mấy tuổi như Liên Nha Nhi chính là lựa chọn tốt nhất. Chu thị muốn bồi dưỡng Liên Nha Nhi thành Liên Tú Nhi. Nhưng dù sao cũng phải là con ruột, hơn nữa tính cách Liên Nha Nhi và Liên Tú Nhi cũng giống nhau, cho nên Chu thị có chút xa cách Liên Nha Nhi.

      Nhưng trong tim, Chu thị đối với Liên Nha Nhi phải hoàn toàn vừa ý.

      Cái phía sau này, chỉ có tỉ mỉ mới có thể nhìn ra được. Liên Thủ Nghĩa có nhìn ra điểm này hay Liên Mạn Nhi biết, nhưng khẳng định Liên Thủ Nghĩa nhìn thấu Chu thị rất cần Liên Nha Nhi, thể rời bỏ Liên Nha Nhi.

      có Liên Nha Nhi, Chu thị tựa như thiếu chân cánh tay.

      Nhưng Liên Thủ Nghĩa muốn dẫn Liên Nha Nhi , Chu thị lại có ngăn trở.

      ” Cha Nha Nhi chính vì nhìn ra, nên mới muốn dẫn Nha Nhi . Sau đó con lại nhìn ra ánh mắt của bá ấy có chút đúng, sợ là nhìn thấy Nha Nhi lớn rồi, nuôi ở bên người cũng phí gì, rất nhanh còn có thể đổi lại sính lễ đáng kể.” Liên Mạn Nhi giọng với Trương thị, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi.

      Mấy người họ đều gật đầu, ban đầu Hà thị làm sao tranh cho Liên Nha Nhi chuyện chân bó các nàng đều nhớ được.

      tại và khi đó giống nhau. tại hai người kia, e là chỉ nghĩ tới làm sao để có nhiều sính lễ, còn Nha Nhi gả cho dạng người gì, hai người bọn họ đoán chừng đều để ý.” Triệu thị thở dài.

      muốn dẫn Nha Nhi chứ chưa mang hay mang theo Lục Lang?” Trương thị hỏi.

      “Chưa .” Liên Mạn Nhi liền , “Đoán chừng quên Lục Lang rồi.”

      “Chắc chắn muốn Lục Lang.” Liên Diệp nhi liền , ” Nha Nhi có thể cho bọn họ thổi lửa nấu cơm, hầu hạ bọn họ, Nha Nhi ăn ít, nữ trang cũng ít. Nha Nhi mà xuất giá bọn họ còn có thể được tiền. Lục Lang có ích gì chứ? Lục Lang giỏi giang linh hoạt, nhưng Lục Lang ăn nhiều. Tựa như tại, bọn họ đối với Lục Lang gì cũng quản, đến trồng trọt, thu hoạch vụ thu thời điểm liền bảo Lục Lang làm việc, chuyện chiếm sạch tiện nghi này chẳng phải hơn sao? Vả lại sau này Lục Lang cưới vợ còn phải tốn tiền.”

      Liên Diệp nhi phen, xem như đem tính toán nhặt, tiểu tâm tư của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ràng, mọi người đều nhịn được cười ra tiếng.

      “Bất kể theo người nào cũng phải là lòng thương nàng. Ai, nếu so sánh ở cùng lão thái thái tốt chút. Dù sao lão thái thái cũng có ý định bán nàng lấy tiền.” Trương thị liền , “ theo lão thái thái, những thứ ăn mặc này so sánh với theo hai người lão Nhị tốt hơn.”

      Cái này đúng là . Nhưng luân lý, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị gì, Liên Nha Nhi cũng chỉ có thể theo bọn họ.

      “Lão thái thái xa được Nha Nhi, nên mở lời để con bé lưu lại.” Trương thị .

      phải là cùng cha Nha Nhi so đo sao? Lão thái thái làm sao mà chịu cuối đầu.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Đúng, tính tình của bà là vậy.” Trương thị và Triệu thị cũng đều gật đầu.

      Tính tình Chu thị là có thể vì mình mà khăng khăng giữ mình, đem chuyện thực tại hoàn toàn để ý tới. Hơn nữa bà hẳn cũng nguyện ý để cho người ta biết, bà thể rời bỏ Liên Nha Nhi. Mặc dù, chuyện này mọi người sớm biết trong lòng, cũng phải là bí mật gì.

      “Chờ xem, bà cuối cùng vẫn phải giữ Liên Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi đột nhiên lại .

      “Mạn Nhi tỷ, tỷ là lão thái thái còn phải thương lượng với cha Nha Nhi giữ Nha Nhi lại sao?” Liên Diệp Nhi hỏi.

      “Đúng.” Liên Mạn Nhi chắc chắc gật đầu.

      Chu thị thể rời bỏ Liên Nha Nhi, bà muốn sống thoải mái, phải có Liên Nha Nhi ở trước mặt hầu hạ. Lưu lại Liên Nha Nhi vì người khác, làm như vậy chỉ vì chính bà.Lúc đầu, Chu thị đúng là thấy mất hết mặt mũi, nhưng sau khi cân nhắc, Chu thị cuối cùng khuất phục. Bởi vì Liên Nha Nhi đối với bà quá quan trọng.

      Mọi người trong nhà vừa chuyện, tiểu Thất và tiểu Long, tiểu Hổ cùng học về.

      “Cha, mới vừa rồi lúc con về nhìn thấy Lục Lang, với con, sau bữa trưa trở về bên kia, là dỡ phòng ốc, trở về giúp đỡ làm việc.” Tiểu Thất vào nhà, sau khi chào hỏi cả nhà, liền với Liên Thủ Tín.

      “Cha biết rồi, cứ để cho .” Liên Thủ Tín liền .

      “Vâng con với rồi, để cho .” Tiểu Thất trả lời.

      ít chuyện trong nhà giống như vậy , tiểu Thất có thể tự làm, sau đó cùng người trong nhà tiếng là được.

      “Bên kia muốn dỡ phòng ốc ra, ta nghĩ buổi chiều giúp chút.” Liên Thủ Lễ liền , “Phòng ốc còn tốt, dỡ ra liền dỡ ra, haizz.”

      Liên Thủ Lễ muốn giúp, nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên ngăn trở. Hơn nữa, dỡ phòng ốc, đắp phòng ốc đều là chuyện lớn, đừng huynh đệ ruột, ngay cả hương lý hương thân tất cả cũng làm giúp.

      Ăn cơm buổi trưa rồi, quản tới bẩm báo, là nhà cũ bên kia mời mọi người đến, lập tức muốn dỡ phòng ốc, chỉ chờ câu của Liên Thủ Tín.

      Tháo dỡ phòng ốc là đại , cũng cần coi trọng. Liên Thủ Tín phải , chờ nhìn mọi người khởi công xong trở lại.

      Liên Thủ Lễ làm giúp, Liên Diệp Nhi có việc gì cũng theo qua xem náo nhiệt.

      Liên Mạn Nhi tham gia, chỉ ở trong nhà cùng Trương thị thêu thùa may vá, xem hai bản sổ sách. Liên Thủ Tín có chuyện liền ngồi bên cạnh, cũng học xem sổ sách, gặp phải chỗ , liền hỏi Liên Mạn Nhi.

      “Phòng ốc dỡ, chuồng heo cùng vườn tường tất cả cũng dỡ, sân bên kia để trống rồi, vừa lúc để trồng rau, cũng rất tốt. . . . . .” Trương thị câu có câu chuyện với Liên Thủ Tín.

      Chỉ chốc lát, tiểu nha đầu chạy tới bẩm báo, là nhà cũ dỡ phòng ốc ra phát con rắn dài.

      “. . . . . . Dài vài thước, thô to gần bằng cánh tay. . . . . .”

      có làm bị thương chứ, có thả ?” Liên Thủ Tín vội hỏi.

      Liên Thủ Tín hỏi có làm bị thương , phải hỏi là có người nào bị xà tổn thương , mà là hỏi xà có bị thương tổn . Ở Tam Thập Lý Doanh Tử, dễ dàng thấy được rắn độc, nhất là bên trong gia đình.

      có, đốt hương, thả vào vườn rau hậu viện, nhìn nó trườn .” Tiểu nha đầu liền .

      Liên Thủ Tín lúc này mới yên tâm.

      Đầu năm xây dựng phòng, rất nhiều người cũng có thể bới ra rắn . Loại rắn này là loại được cho rằng trấn giữ chỗ ở, tụ tài , thần vật cát tường, tuyệt đối thể thương tổn, cũng có thể cưỡng ép giữ lại. Mà rắn ở trong gia đình càng nhiều năm tuổi, lại càng cát tường.

      Chẳng qua là phòng ốc hủy , rắn , vậy cát tường cũng mất.

      “Đáng tiếc .” Chờ tiểu nha đầu , Trương thị liền .

      “Là đáng tiếc.” Liên Thủ Tín cũng .

      Vợ chồng Liên Thủ Tín đáng tiếc bên kia phá mất chỗ ở của tụ bảo xà đại tiên, thấy Liên Diệp Nhi chạy tới.

      “Mạn Nhi tỷ, đúng như lời tỷ vừa .”
      honglak thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 912: Tình Cảm


      “Thế nào?” Liên Mạn Nhi bảo Liên Diệp Nhi ngồi xuống .

      “Lão thái thái muốn giữ Nha Nhi.” Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi ở bên cạnh Liên Mạn Nhi, nhận nước trà mà tiểu nha đầu đưa lên uống hớp, rồi mới lên tiếng.

      “Ngày hôm nay còn chưa qua, ta vốn còn nghĩ, chắc ngày mai, hoặc là khuya hôm nay bà mới có thể lên tiếng giữ người lại.” Liên Mạn Nhi nghe, nhịn được cười .

      “Lão thái thái lại muốn giữ Nha Nhi sao?” Trương thị cũng ngẩng đầu lên, hỏi Liên Diệp Nhi, “Vậy nhà lão Nhị đáp ứng ?”

      đáp ứng, giờ này kỉ lạc kia.” Liên Diệp Nhi liền .

      Kỉ lạc, là thổ ngữ ở Tam Thập Lý Doanh Tử , ý là chỉ hai người ý kiến bất đồng thông qua chuyện với nhau muốn đạt thành loại kết quả. Dùng kỉ lạc, mà phải thương lượng hoặc là hiệp thương, là bởi vì kỉ lạc chỉ thái độ đôi bên đều tốt, phải là hữu hảo chuyện với nhau, dĩ nhiên còn chưa tới trình độ cãi nhau .

      Liên Diệp Nhi vừa chuyện, vừa uống ngụm trà nhuận cổ họng, sau đó kể lại tỉ mỉ chuyện tình Chu thị như thế nào muốn giữ Nha Nhi cho Trương thị, . . .

      Bên trong viện nhà cũ, Liên Thủ Nghĩa cùng các hương thân đến giúp dỡ phòng ốc ra. Liên Thủ Lễ, Lục Lang, Liên Kế Tổ mấy người ở hỗ trợ, chẳng qua là Liên Thủ Lễ và Lục Lang đều lên nóc phòng, Liên Kế Tổ chỉ ở dưới đất giúp đỡ làm chút ít việc.

      Liên Thủ Nghĩa cũng lên nóc phòng, động tĩnh dỡ phòng ốc vốn , Liên Thủ Nghĩa còn cố ý cười lớn tiếng, mặt lại đem nguyên vật liệu dùng sức ném xuống đất, động tĩnh càng lớn.

      Chu thị an vị ở trong phòng, đầu tiên bà ngồi xếp bằng ở giường gạch, mặt hướng cửa sổ nhìn mọi người dỡ phòng ốc. Chờ phát Liên Thủ Nghĩa cố ý làm ra động tĩnh lớn, Chu thị xuống kháng, tới cửa trước, dựa vào khung cửa. Nhìn mọi người làm việc.

      Chu thị chuyện, chẳng qua là ánh mắt chứa đầy tàn khốc, cứ nhìn như vậy.

      Nông dân phần lớn chất phác, tâm địa lương thiện, thấy Chu thị ra ngoài hơn nữa sắc mặt tốt, bởi vì nguyên nhân bà có tuổi, có người cùng bà chào hỏi. Có chút ít nông dân lớn tuổi cùng mọi người lên tiếng.

      “. . . . . . Lớn tuổi, ngại động tĩnh lớn sao, ta chút .”

      Mọi người vì vậy đều để động tác. Tới hỗ trợ dỡ phòng ốc đều là nam nhân tráng niên. Đối mặt nữ nhân ở tuổi này như Chu thị rồi, bọn họ đều tự nguyện thối lui bước.

      Mọi người làm như vậy, ở trình độ nhất định cũng bởi vì phát Liên Thủ Nghĩa khác thường. Chu thị và Liên Thủ Nghĩa là hai mẹ con hợp, ở Tam Thập Lý Doanh Tử này phải là cái tin tức mới gì. Mọi người là hảo ý tới làm giúp, ai cũng muốn lúc này phải nhìn Chu thị cùng Liên Thủ Nghĩa ầm ĩ.

      Liên Thủ Nghĩa nhìn người làm giúp như vậy. Trong lòng muốn, nhưng lại thể thu liễm chút, dám làm những chuyện nghĩ, ở trước mặt Chu thị như thế nào vô lại và lớn lối. Cho dù là mọi người cũng biết Chu thị tốt, đều cảm thấy có lý, ủy khuất, nhưng là hiếu lý xâm nhập lòng người như thế, hơn nữa trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng và Chu thị lớn tuổi, lòng đồng tình của mọi người tất cả đều nghiêng về bên Chu thị.

      Lại , Liên Thủ Nghĩa mặc dù khốn kiếp, nhưng ngốc, biết trong nhà giống bên ngoài. dám đụng chạm làm nhiều người tức giận.

      Chu thị đứng ở đó, bà thấy cần phải lên tiếng quát tháo, động tĩnh dỡ phòng ốc liền , hơn nữa mọi người đối với bà rất tôn trọng. Cơn giận trong lòng nàng liền bình ổn chút. Vừa lúc đó, Hà thị mang theo Liên Nha Nhi trở lại.

      Liên Thủ Nghĩa và Hà thị có gia sản gì. Nhưng bàn ghế, bát nồi môi chậu, xiêm y đệm chăn vẫn còn ít. Những đồ này, trước lúc dỡ phòng ốc cũng thu dọn đến chỗ.

      tại bên này Liên Thủ Nghĩa mang người dỡ phòng ốc, Hà thị liền mang theo Liên Nha Nhi đem những đồ này đưa đến La gia thôn.

      Ở La gia thôn, phòng ốc bọn họ còn chưa có bóng dáng, những đồ này đương nhiên là đưa đến nhà La Tiểu Yến để tạm. Vì vậy, La Tiểu Yến, cùng cha mẹ nàng cũng tới giúp khuân đồ, chỉ chừa mỗi La Tiểu Tước người trông nhà.

      Bởi vì chuyện dỡ phòng ốc tiến hành quá mau, mặc dù sai người đưa tin cho Nhị Lang, nhưng Nhị Lang ở huyện thành, vẫn còn chưa trở về.

      Liên Nha Nhi là chân , chưa qua đường xa, cũng trải qua việc nặng nhọc, theo phía sau Hà thị chân to, cũng có chút cố hết sức. Chu thị nhìn thấy Liên Nha Nhi, Liên Nha Nhi cũng nhìn thấy Chu thị.

      Liên Nha Nhi nước mắt lưng tròng, nhưng lại dám lời nào, chẳng qua là giọng gọi “Bà nội” , bộ dáng nhìn qua vô cùng đáng thương. Ngược lại bộ dạng của Liên Nha Nhi, bộ dạng của Hà thị có thể là hết sức phấn khởi.

      Rời nhà cũ, Hà thị tuyệt đối thương tâm, cũng vì bị đuổi mà tức giận hoặc là cam lòng. Có thể rời nhà cũ, rời xa Chu thị, đến La gia thôn cùng Nhị Lang và La Tiểu Yến ở gần, Hà thị đúng là ước gì . Dù sao đến đó, bà ta cũng thiếu ăn thiếu uống. Từ đó, Chu thị cũng mắng đến bà ta, quản được bà ta. Bà ta có thể trôi qua càng thêm tự tại, còn có thể sai sử Nhị Lang cùng La Tiểu Yến, dùng chính lời của bà ta mà , chính là”Hưởng thụ phúc con dâu” , Hà thị quả thực đem hôm nay làm ngày lễ.

      Hơn nữa, Liên Nha Nhi ở bên người giúp bà ta làm việc, bà ta cũng rất vui lòng.

      Chu thị thấy Liên Nha Nhi gọi bà, liền nghiêm mặt có đáp, cúi hạ mí mắt, xoay người vào trong nhà.

      Ở Chu thị nhìn thấy, Liên Nha Nhi là rất dịu ngoan nghe lời của bà, nhưng là loại tính cách này, có lúc biểu ra mềm yếu. Dù sao phải từ ruột bà chui ra, kiên cường của bà, ngược lại lây dính tật xấu của Hà thị và lão Hà gia có tiền đồ.

      khi từ người con cháu nhà mình phát cái gì tốt hay phẩm chất xem thuận mắt, Chu thị liền cho là phẩm chất kia tuyệt đối tới từ bà, là bị con cháu nhà người ta liên luỵ.

      Chu thị rất vui, bởi vì Liên Nha Nhi muốn cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị . Nhưng mà bà có tự trách mình lúc ấy lên tiếng giữ lại Nha Nhi, bà chẳng qua cho là Liên Nha Nhi có tiền đồ, có bị chọc tức. Liên Nha Nhi ở lúc ấy, nên cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị trở mặt, minh xác tỏ vẻ muốn ở lại cùng bà sống với nhau!

      Chu thị thậm chí còn có chút tư vị phức tạp. Cảm thấy bà nuôi Liên Nha Nhi hai năm, nhưng Liên Nha Nhi cho cùng thấy Liên Thủ Nghĩa và Hà thị liền . Dù sao, đó là cha mẹ ruột thịt của Nha Nhi .

      ” Nuôi thế nào cũng nuôi thân thiết!” Chu thị ngồi trở lại giường gạch, cũng nhìn phía ngoài dỡ phòng ốc, cúi đầu xuống tự nhủ.

      Tưởng thị mang theo Đại Nữu Nữu tới chuyện cùng Chu thị, Chu thị cúi đầu căn bản là nghe thấy. Chu thị lâm vào quấn quýt vô cùng, mặt, bà thể rời bỏ Liên Nha Nhi, còn mặt bên kia bà lại cố gắng thuyết phục mình, nên giữ lại Liên Nha Nhi, Liên Nha Nhi đáng giá.

      “. . . . . . Hai năm qua, hai người họ thân thiết nhiều, nhưng Liên Nha Nhi với bà mà bà lên tiếng, nhìn cũng nhìn Liên Nha Nhi.” Liên Diệp Nhi cho Liên Mạn Nhi nghe.

      “Sau đó sao bà lại giữ Nha Nhi rồi?” Liên Mạn Nhi cũng có chút giải thích được.

      Tưởng thị tìm Chu thị chuyện, Chu thị để ý tới. Tưởng thị là người thông minh, đại khái đoán được Chu thị tại tâm yên, liền mang theo Đại Nữu Nữu xoay người ra ngoài, ra ngoài phòng ngồi, bắt đầu thu nhặt rau xanh chuẩn bị thức ăn buổi tối.

      Tưởng thị giỏi giang, động tác nhanh nhẹn, nàng lại đau lòng Đại Nữu Nữu, nên để cho Đại Nữu Nữu động thủ, chỉ dặn dò nàng ngồi ở bên cạnh, rồi xoay người ra ngoài.

      “Dỡ phòng ốc đất đất bụi bụi, bẩn thỉu, ngộ nhỡ đụng phải làm hỏng đồ.” Tưởng thị dặn dò Đại Nữu Nữu.

      Đại Nữu Nữu đáp ứng tốt, nhưng ngồi hồi, thừa dịp Tưởng thị chú ý đến liền vào trong viện.

      Tiểu nương chưa nhìn thấy phá dỡ phòng ốc, thích xem náo nhiệt, hơn nữa, nàng còn nhìn thấy Liên Nha Nhi ở bên ngoài xa. Hai năm qua, Đại Nữu Nữu cùng Liên Nha Nhi chung sống hòa hợp.

      Hà thị và Liên Thủ Nghĩa chuyện, Liên Nha Nhi đứng ở cách đó xa, Đại Nữu Nữu liền tới trước mặt Liên Nha Nhi. Hai cháu vừa nhìn dỡ phòng ốc, vừa tán gẫu.

      “Muội chưa đến nhìn thấy hai nàng hồi rồi Nha Nhi cùng Đại Nữu Nữu lên phòng. . . . . .” Liên Diệp Nhi .

      Liên Nha Nhi vào phòng chính trong nhà, khi đó Chu thị vẫn cúi đầu, biết suy nghĩ gì.

      Liên Nha Nhi dừng lại ở đó, dám tới gần Chu thị quá, chỉ là gọi tiếng”Bà nội”.

      Chu thị nghe thấy được, ngẩng đầu nhìn thấy là Nha Nhi, cũng có chút giật mình. Đại Nữu Nữu có theo vào , trong nhà chỉ hai người các nàng. Chu thị cũng giống như mới vừa ở bên ngoài mà để ý Liên Nha Nhi.

      “Ngươi tới làm gì?Thế nào còn chưa với mẹ ngươi?” Chu thị nghiêm mặt hỏi.

      Tựa hồ là chuyện Chu thị rốt cục mở miệng với nàng cho Liên Nha Nhi dũng khí. Liên Nha Nhi liền hai bước về phía trước, ùm tiếng quỳ xuống trước mặt Chu thị.

      “Bà nội, bà để cho con ở với bà . . . . . .” Liên Nha Nhi quỳ xuống, khóc thút tha thút thít nên lời với Chu thị.

      Chu thị nghe hồi, mới nghe , Liên Nha Nhi muốn sống cùng bà, muốn cùng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

      Sau đó, Chu thị cũng khóc.

      Chu thị vừa khóc, vốn Liên Nha Nhi chỉ khóc thút thít liền khóc càng lợi hại. Tổ tôn hai tiếng khóc, kinh động đến Tưởng thị. Tưởng thị vào nhà, tới hỏi tại sao, Chu thị liền lên tiếng, bà muốn giữ lại Liên Nha Nhi.

      Sau đó, chính là gọi Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vào , tiến hành thương lượng.

      Thương lượng đương nhiên vô cùng khó khăn , song phương đều buồn bực, hơn nữa bản thân cũng phải là người tỉnh táo và có thiện ý thương lượng. Trong đó, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Tưởng thị, Liên Thủ Lễ, thậm chí La Tiểu Yến cùng mấy hương thân cũng bị động tham dự vào trong.

      “Khi muội tới, bên cha Nha Nhi có chút nhả ra rồi, chính là muốn lão thái thái đưa tiền.” Cuối cùng, Liên Diệp Nhi cho Liên Mạn Nhi, “Nhìn ý tứ lão thái thái, là đáp ứng đưa tiền, vấn đề chính là bao nhiêu tiền.”

      Liên Mạn Nhi cũng chú ý vấn đề Liên Thủ Nghĩa hướng Chu thị muốn bao nhiêu tiền.Theo ý kiến cá nhân nàng ưa chuyện này, nhưng chuyện như vậy ở niên đại này, mọi người đều rất khoan dung, bất kể như thế nào, thịt cũng chín ở trong nồi (chuyện xấu thể truyền ra ngoài). Liên Mạn Nhi cách nào hiểu được, lại thể thay đổi ý nghĩ thâm căn cố đế của mọi người, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

      Liên Mạn Nhi chú ý chính là. . . . . .

      “Nha Nhi có chủ kiến nhất, giờ có thể tìm lão thái thái muốn lưu lại, đúng là hiếm thấy.” Liên Mạn Nhi .

      Nếu Liên Nha Nhi đưa ra lựa chọn của riêng mình, Liên Mạn Nhi nguyện ý giúp nàng tay.
      honglak thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 913: Đều Ngóng Trông Ngày Tốt Lành Đến


      thế giới này, có rất nhiều người cần trợ giúp, giống như trước đó cũng có rất nhiều người nguyện ý đưa tay giúp người. Muốn đạt được trợ giúp của người khác, đầu tiên phải xác định mình muốn thay đổi, để cho người khác xác định được ngươi cần giúp đỡ của . đơn giản, ngươi phải vươn tay trước, tự cứu mình, như vậy người khác mới có thể trợ giúp ngươi tốt hơn.

      Nếu cả nguyện vọng mong được trợ giúp cũng biểu ra, mặc dù có người nóng lòng muốn giúp, cũng khó xử.

      Liên Mạn Nhi vẫn cảm thấy, mấy bé đồng lứa với nàng trong Liên gia, có hai mặt cực đoan tách biệt vô cùng lợi hại. Trong đó cái cực đoan là hai tỷ muội Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, các nàng quá mức ích kỷ, chỉ biết mình, mình muốn như thế nào dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy, căn bản thèm để ý làm tổn hại đến người khác.

      Mà đổi thành cái cực đoan khác, là Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi, cũng bao gồm Liên Nha Nhi mấy nữ hài tử còn lại.

      Mấy nữ hài tử này, ở giữa gia đình được coi trọng. Mẹ của các nàng hoặc là mềm yếu, ngu hiếu, hoặc là ngu xuẩn, ích kỷ, hoàn cảnh ảnh hưởng cộng thêm tính chất đặc biệt, mấy nữ hài tử này hoàn toàn như có tồn tại. Các nàng có mục tiêu, chỉ biết lao động, biết tranh thủ, người khác cần biết tốt xấu, các nàng đều yên lặng tiếp nhận.

      Nữ tử như thế dễ chăm sóc, tăng thêm phiền toái cho người nhà, căn bản cũng cần người nhà quan tâm gì cả.

      Mà ở cái niên đại này, như thế phải là chỉ ở Liên gia mới có. Đại đa số đều được chú ý, nữ tử ở dưới quan niệm nam tôn nữ ti lớn lên hoặc nhiều hoặc ít đều có những thứ đặc điểm này người.

      Liên gia bởi vì có chút nguyên nhân đặc thù, ở phương diện này đặc biệt càng nổi trội. Dĩ nhiên, giờ tình huống như vậy xảy ra cải biến cực lớn.

      Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi giống như bé gặp cảnh khốn cùng trong quá khứ, chỉ có Liên Nha Nhi là biến hóa lớn. Liên Nha Nhi như vậy, Liên Mạn Nhi muốn giúp nàng, có thể giúp được cũng rất ít. Bởi vì chính Liên Nha Nhi cũng biết mình muốn cái gì. Liên Mạn Nhi có thể giúp Liên Diệp Nhi. Là bởi vì Liên Diệp Nhi biết rất ràng nàng muốn cái gì, hơn nữa nguyện ý vì mục tiêu mà cố gắng, thậm chí đánh cược cả tính mạng.

      Liên Nha Nhi cũng đáng thương, nhưng có đáng giá bằng Liên Diệp Nhi. Tình cảm Liên Mạn Nhi đối với các nàng dĩ nhiên giống nhau.

      tại Liên Nha Nhi lựa chọn muốn theo Chu thị, bất kể đây có phải lựa chọn tốt hay , có thể đưa ra lựa chọn, đối với Liên Nha Nhi mà là tiến bộ cực lớn.

      “Cha, ta phái quản qua xem chút . Đừng làm cho bọn họ đem chuyện náo loạn quá lớn.” Liên Mạn Nhi liền hướng Liên Thủ Tín .

      .” Liên Thủ Tín gật đầu. Liền kêu quản vào, Liên Mạn Nhi dặn dò hai câu, phái quản nhà cũ.

      Quản rồi. Rất nhanh trở lại, bẩm báo chuyện xong, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đồng ý để lại Liên Nha Nhi cho Chu thị, nhưng từ giờ hàng năm Chu thị phải cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hai xâu tiền.

      ra là Nhị lão gia muốn nhiều hơn, là tiểu nhân đến. ý tứ của lão gia, thái thái, đại gia cùng nương, để cho bọn họ giữ chút ít thể diện, mọi người cũng giúp đỡ hoà giải, Nhị lão gia mới bằng lòng hai xâu tiền xong mọi . . . . . . . Lão thái thái ôm Nha Nhi nương khóc lớn, nhẫn tâm đem Nha Nhi nương cho Nhị lão gia bọn họ mang chịu tội, thà rằng mình ăn mặc tiết kiệm. Cũng phải đem Nha Nhi nương lưu lại.”

      Liên Mạn Nhi khóe miệng khỏi co quắp run rẩy, nghĩ thầm chuyện này coi như là tin lạ. Cũng may nhà cũ Liên gia quái liên tục , mọi người sớm còn kinh dị khi thấy chuyện lạ rồi.

      Cho quản lui xuống xog, Trương thị thở dài.

      “Xem ra, bất kể thế nào, tim của bà cũng vẫn mềm yếu. Lão thái thái đối với Nha Nhi hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút tình cảm.” Trương thị .

      “Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.

      Liên Mạn Nhi lại muốn nhiều về cái đề tài này.

      “Đại Nữu Nữu cái gì với Nha Nhi, muội chút cũng nghe thấy?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi .

      “Muội có để ý quá. Hai nàng giọng cũng , đúng nghe thấy gì.” Liên Diệp Nhi chỉ lắc đầu .

      “Nhất định là gì rồi, nếu , Liên Nha Nhi vốn nhút nhát, căn bản dám tìm lão thái thái chuyện, chỉ mấy câu cùng Đại Nữu Nữu liền phòng chính tìm lão thái thái chuyện. Hai người bọn họ nhất định là gì đó.” Liên Mạn Nhi , hơn nữa khả năng rất lớn là Đại Nữu Nữu cái gì, mới trực tiếp đưa đến kết quả như thế.

      Đại Nữu Nữu mặc dù tuổi hơn so với Liên Nha Nhi, nhưng thông minh hơn Liên Nha Nhi rất nhiều. Bởi vì có Tưởng thị che chở, nàng cũng nhát gan giống mấy nữ hài tử Liên gia.

      Nhưng dù vậy, đúng thực là Đại Nữu Nữu ở đó chuyện, rốt cuộc nàng cùng Liên Nha Nhi cái gì đây? Cái nghi vấn này, phải qua mấy ngày, Liên Mạn Nhi mới biết được đáp án.

      Đại Nữu Nữu biết Liên Nha Nhi bị mang , có phần luyến tiếc. Đại Nữu Nữu liền cho Liên Nha Nhi, nàng nỡ xa Liên Nha Nhi, người nhà này cũng nỡ để Liên Nha Nhi . Liên Nha Nhi liền hỏi Chu thị cũng nỡ xa nàng ư, Đại Nữu Nữu chút nghĩ ngợi đáp đúng vậy, Chu thị nỡ xa nàng. Đại Nữu Nữu nhìn ra Liên Nha Nhi cũng nỡ , tiểu nương liền đề nghị để Liên Nha Nhi chuyện với Chu thị chút, van xin Chu thị giữ nàng lại.

      Tiểu nương tuổi tuy , lại biết trong cái nhà này là Chu thị định đoạt.

      Chính là trong lúc tiểu hài tử mấy câu, cho Liên Nha Nhi dũng khí. Thế thường thường như vậy, chút chuyện bé đáng kể cuối cùng lại dẫn phát ra bước chuyển ngoặt lớn, làm cho người ta chuẩn bị kịp.

      Bất kể như thế nào, Liên Nha Nhi ở lại, Chu thị, Liên Nha Nhi, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, ai cũng đều vui vẻ.

      . . .

      Ba gian Đông sương phòng dỡ vô cùng mau, thời điểm gần tối liền tháo dỡ xong, Chu thị mang theo Tưởng thị, Liên Nha Nhi cùng Đại Nữu Nữu chuẩn bị thức ăn, giữ người giúp đỡ lại ăn bữa cơm.

      Sau khi ăn xong, người giúp đỡ tự động giải tán, Nhị Lang từ huyện thành trở về gấp ở lại đây.

      Phòng ốc dỡ, chỗ ở buổi tối của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lại thành vấn đề. Chu thị đương nhiên muốn để cho đôi này đến phòng chính ở, nhưng chỉ vì hai người này ngay lập tức phải rời , hơn nữa Liên Nha Nhi cũng lưu lại. Chu thị cũng đồng ý phân phát chút thiện tâm, cho phép đôi này ở tạm đêm bên Tây Sương phòng.

      Nhưng Liên Thủ Nghĩa lại lĩnh tình. với Chu thị, cũng có mặt mũi, Chu thị thích như vậy, cũng muốn mang mặt dày ở lại.

      “Rời khỏi mẹ, ta sống tốt hơn. Mẹ đừng thấy mẹ như bây giờ là tốt, cuộc sống chịu tội còn ở phía sau kìa. Nhi tử và khuê nữ, cũng bị người ta hành hạ đến mức phải đoạn tuyệt. Từ nay về sau mẹ chỉ hướng về bọn họ( chỉ Liên Thủ Nhân ) nhà kia đều là người tốt? Người ta thẳng tính giống như chúng ta, có gì đó, mẹ đấu lại người ta đâu. Là mẹ muốn cùng ta đoạn tuyệt, đến lúc đó mẹ đừng cầu xin ta!”

      Liên Thủ Nghĩa ở Tây Sương phòng, muốn về nhà Nhị Lang ở.

      “Lập tức phải xây phòng ốc, ở như vậy tới tới lui lui rất xa, cũng thuật tiện.” Đây là lời mở đầu của Liên Thủ Nghĩa.

      Hà thị cũng ước gì lập tức liền đến ở nhà Nhị Lang đây, đích thực làm mẹ chồng dễ dàng sai phái con dâu hầu hạ.

      Hai năm qua Nhị Lang và La Tiểu Ưng cho thuê xe ngựa, hai người làm quen nên tiền công cũng dần tăng. Hơn nữa nhà Liên Mạn Nhi thỉnh thoảng cũng trợ giúp, tại cuộc sống của La gia rất tốt .

      Mặc dù như thế, La gia cũng chưa sửa chữa phòng ốc. Bây giờ phòng ở của La gia, so với Đông sương phòng ở nhà cũ kém rất nhiều, hơn nữa cũng rộng rãi hơn.

      Liên Thủ Nghĩa và Hà thị biết như thế, nhưng vẫn muốn dời qua ở tạm. Hai người này đều là người hết ăn lại nằm, thích hưởng phúc muốn chịu khổ, làm như vậy đơn giản chỉ vì ở trong lòng có tính toán nhặt.

      ” Hai năm qua lão La gia lấy ít ích lợi của lão Liên gia, Nhị Lang làm trâu làm ngựa cho bọn họ, so sánh với nhi tử của họ còn có cống hiến lớn hơn. Phúc này vốn là của chúng ta , La Tiểu Yến cũng nên hầu hạ chúng ta. Giờ ta qua đó ở, để cho lão La gia bọn họ biết quy củ. . . . . . . Sau này a, La gia bọn họ, đều phải ở dưới tay ta ăn cơm.” Liên Thủ Nghĩa lén lút cùng Hà thị.

      “Đúng, ta qua ở . Đừng La Tiểu Yến, chính là vợ chồng thông gia, cũng nên phục vụ chúng ta, thay khuê nữ bọn họ trả nợ.” Hà thị đối với lần này là vô cùng đồng ý.

      Nhị Lang và La Tiểu Yến biết Liên Thủ Nghĩa và Hà thị bí mật tính toán, nhưng hai người muốn qua ở, bọn họ cũng cái gì, liền gật đầu đáp ứng.

      Ban đầu Nhị Lang theo La Tiểu Yến đến La gia thôn sống, trước đó có , bọn họ đùn đẩy trách nhiệm làm con trai cùng con dâu trưởng.

      Lục Lang theo Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, mình cõng chăn chiếu của , tiến vào trong học đường của nhà Liên Mạn Nhi.

      Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dọn đến La gia thôn, ngày thứ hai liền đem vật liệu gỗ, gạch đá từ phòng ốc nhà cũ dỡ ra, chuồng heo cùng vườn rau xanh dùng xe kéo đến La gia thôn, nối tiếp nhà bên cạnh La Tiểu Yến, đào đất dựng nền móng bắt đầu đắp phòng.

      Trong lúc nhất thời, nhà cũ liền yên tĩnh lại, La gia thôn nhà La Tiểu Yến náo nhiệt.

      Liên Thủ Nghĩa muốn đắp phòng, nhà La Tiểu Yến đều công việc lu bù lên, La Tiểu Ưng xin nghỉ giúp hai ngày công, sau lại trở về làm việc, còn Nhị Lang nghỉ dài hạn ở chỗ cho thuê xe ngựa. Ngày thứ hai Liên Thủ Nghĩa và Hà thị dọn La gia thôn, Nhị Lang cùng La Tiểu Yến liền tới nhà Liên Mạn Nhi.

      Nhị Lang khuôn mặt u sầu, La Tiểu Yến ôm Nhị Nữu Nữu, mặt tựa hồ cũng có chút lo sợ bất an.

      “. . . . . . muốn xây năm phòng, còn muốn học nhà Tứ thúc, muốn dùng cửa sổ thủy tinh gì chứ. Cháu hỏi cha tiền có đủ hay , cha cha có tiền, bảo cháu bỏ tiền, là phòng ốc kia sau này là của cháu.” Nhị Lang ngồi ở đó chuyện cùng Liên Thủ Tín, hai bả vai có chút cúi xuống.

      Đông sương phòng của Liên Thủ Nghĩa ở nhà cũ là ba gian, hơn nữa chuồng heo cùng tường gạch đá dung để xây lại vườn rau xanh và khu nhà ba gian phòng vật liệu cũng tạm đủ rồi, nếu muốn nữa rất có hạn . Nhưng nếu muốn xây năm phòng, còn muốn xa hoa phô trương, vậy đòi hỏi cần rất nhiều tiền.

      Hai năm qua, Nhị Lang đương nhiên cũng tích cóp chút ít tiền, nhưng đều ở trong tay La Tiểu Yến. Số tiền kia tính toán để La gia sửa chữa phòng ốc, cho La Tiểu Ưng cưới vợ mà dùng.

      “Cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cháu liền , hay là trước đắp ba gian, dù sao cũng ở đủ. Chờ sau này tiền dư dả rồi liền xây nhiều hơn. Cháu thế, cha và mẹ cháu đem cháu mắng đủ tồi tệ.” Nhị Lang vừa chuyện, dứt khoát đầu cũng cúi xuống.

      Liên Thủ Nghĩa và Hà thị mắng mắng vô cùng ác, trong đó dĩ nhiên cũng tiện thể mắng La Tiểu Yến cùng với La gia, La gia và La Tiểu Yến che giấu tiền Nhị Lang kiếm được. La gia có nhi tử của mình, lại để cho con rể nuôi có đạo lý. La Tiểu Yến vì chiếu cố gia đình mình mà bóc lột nam nhân, càng có đạo lý.

      Mấy người của La gia bị mắng máu chó xối đầu.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 914: Chỉ Điểm


      Nhị Lang ăn kém cỏi, hơn nữa, cũng giống như đại đa số người đồng lứa trong Liên gia, mặc dù nghe quen bậc cha chú tổ tôn cãi vã và mắng chửi, nhưng bản thân mắng chửi người. chỉ tự mình , ngay cả học lời mắng của người khác cũng cảm thấy thẹn, căn bản là học được.

      La Tiểu Yến ở bên cạnh vành mắt liền đỏ.

      “. . . . . . Mắng bọn cháu thất đức, còn có nhi tử mà để cho con rể nuôi, là muốn chỉ nhà cháu tuyệt hậu con nối dõi, nguyền rủa huynh đệ của cháu chết! . . . . . . Ban đầu thời điểm thành thân , cháu có gạt người, cũng lừa gạt dụ dỗ người. Nhà cháu liền như vậy, có biện pháp gì, cháu là con đầu, cháu làm sao có thể mình sống tốt, rồi nhìn cha mẹ cùng huynh đệ, muội tử của cháu đều chết đói! . . . . . . Chờ thêm hai năm, cháu đây làm trâu làm ngựa cũng được . . . . . . Cháu cùng Nhị Lang chung sống hai năm qua, mọi người đều thấy, cháu đây đối với Nhị Lang như thế nào, cháu đây đối với Nhị Nữu Nữu như thế nào, cháu làm … chuyện thẹn với lương tâm của mình!”

      “Những lời mắng kia, đời này cháu cũng nghe thấy qua, cháu cũng học được.” Cuối cùng, La Tiểu Yến lau nước mắt .

      La gia cùng lão trạch Liên gia bất đồng, mặc dù cuộc sống trôi qua khổ, nhưng người nhà của hô cực ít cãi vã, chuyện đều bình tâm tĩnh khí. Bao gồm cả La Tiểu Yến cũng có mắng chửi người. Cho dù là cãi nhau với chồng, cũng ít lời thô tục. Hôm nay, bọn họ gặp gỡ được chân truyền của Chu thị là Liên Thủ Nghĩa khó tránh khỏi thiệt thòi khi đấu khẩu.

      Hơn nữa chuyện Nhị Lang cùng La Tiểu Yến, mặc dù ban đầu , nhưng dù sao cũng thoát ra khỏi lẽ thường. Điểm này trong lòng La gia cũng ràng, nên khi chống lại Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, khí thế mặt liền thấp tầng, vì vậy chỉ có chịu thiệt.

      Làm dâu Liên gia dễ dàng, Trương thị đối với lần này tràn đầy cảm xúc, thấp giọng an ủi La Tiểu Yến. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh sai nha đầu Đa Phúc bế Nhị Nữu Nữu ra ngoài chơi.

      “Hôm nay khí trời tốt, cứ ở trong viện, cần xa. Đem chọn mấy cái bánh táo mới chưng ngon ngon, ngươi đút cho nàng ăn vài miếng.” Liên Mạn Nhi dặn dò Đa Phúc.

      Lần này Nhị Lang cùng La Tiểu Yến hiển nhiên có việc mà đến, kế tiếp còn có rất nhiều lời muốn . Hơn nữa hai người này hồi khóc, hồi buồn , vẫn nên để Nhị Nữu Nữu ở đây mới thỏa đáng.

      “. . . . . . Vậy cuối cùng là như thế nào, là xây ba gian, hay là xây năm gian nhà?” Liên Thủ Tín hỏi Nhị Lang.

      “Khuyên can mãi , là trước xây ba gian. Ngoài ra cho sân rộng chút, trước để làm vườn, sau này đem xây thêm.” Nhị Lang liền .

      “Bọn cháu có tiền. Bố chồng, mẹ chồng cháu còn trước tiên vay tiền đem phòng ốc xây xong, ý tứ là tới vay tiền Tứ thúc Tứ thẩm. Bọn cháu liền ngăn cản. Hai năm qua Tứ thúc Tứ thẩm giúp bọn cháu ít. Bên kia bố chồng, mẹ chồng cháu cũng phải trợ giúp. Tứ thúc Tứ thẩm có tiền cũng đáng dùng vào chuyện này.” La Tiểu Yến liền tiếp.

      La Tiểu Yến ở phương diện nhân tình qua lại, đạo lý xử ,là nữ nhân đáng để thân cận.

      “. . . . . . Viện kia ngay sát chúng cháu. Dựa cùng tường viện, muốn ở tường viện mở cửa, giống như nhà Tứ thúc Tứ thẩm các viện nối liền nhau. Chúng ta trước được gần nhau, cứ như vậy, lui tới cũng dễ dàng.” Nhị Lang lại tiếp tục với Liên Thủ Tín, “. . . . . . là lớn tuổi, muốn hưởng phúc của vợ chồng nhi tử. Để cho mẹ bọn trẻ chuẩn bị cơm nước. . . . . .”

      “Giờ chen chúc ở nơi thành ra tốt cho bọn họ. Bọn họ. . . . . . Sai khiến hai đứa chúng cháu, có gì, bọn họ còn, còn sai khiến bố mẹ vợ cháu. . . . . . Ai. . . . . .” Nhị Lang cau mày than thở. Mặc dù miệng kém cỏi hiểu ràng cho lắm, nhưng Liên Thủ Tín và Trương thị cũng có thể đoán được, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ở La gia làm nhiều chuyện ầm ĩ, khiến người ta khó chịu cỡ nào.

      ra hai năm qua , Hà thị ít lần La gia. Có điều ở tại nơi đó. Chẳng qua mỗi lần liền chọn ăn chọn uống, thấy cái gì tốt, liền mở miệng đòi hỏi, có lúc thậm chí cũng mở miệng đòi hỏi cứ trực tiếp cầm trở về nhà.

      La Tiểu Yến cũng có vì vậy mà ồn ào, dĩ nhiên trải qua hai lần, La gia cũng đề phòng Hà thị, nhưng mỗi lần Hà thị đánh bậy đánh bạ đến đều lấy được thứ gì đó.

      “Chờ bọn họ xây xong là tốt rồi. Đồ gì cũng có sẵn, tại khí trời tốt, phòng này xây nhanh thôi.” Liên Thủ Tín liền , dừng chút, vừa nghiêm mặt vừa , “Cha mẹ cháu là cái dạng người gì cháu cũng biết rồi. Cháu làm nhi tử , lại còn là lão đại, thể gì được.”

      “Cháu biết, cháu phải làm .” Nhị Lang cũng có do dự gật đầu, nhưng sắc mặt khổ sở như sắp chảy nước mắt.

      “Cháu cũng biết, đây là bổn phận bọn cháu phải làm. Hầu hạ hai người cái gì nữa cháu hai lời. Mắng cháu cái gì nữa cháu cũng đáp trả. Mọi người đều thấy, cháu khẳng định để người khác lôi ra điểm phải nào. hiếu thuận nhất nhì, nhưng cũng tuyệt đối kém cha mẹ ruột. . . . . . . Có điều bố chồng, mẹ chồng cháu muốn giữ tiền.” La Tiểu Yến đến sau cũng có chút ấp a ấp úng .

      “Bọn họ muốn giữ tiền gì?” Trương thị hỏi.

      ” Tiền Nhị Lang kiếm được, bọn họ phải giao nộp cho bọn họ.” La Tiểu Yến cúi đầu.

      Liên Thủ Tín và Trương thị nhìn thoáng qua lẫn nhau đều lặng yên lúc gì. Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, nghe lời của La Tiểu Yến…, lập tức càng thêm hiểu, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tại sao lại dọn La gia thôn thống khoái như vậy.

      Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đôi này tính toán tiếp quản toàn bộ chuyện nhà của Nhị Lang cùng La Tiểu Yến. Đôi này, đúng là nóng lòng, mới tới lâu liền vạch ra.

      Cũng lạ khi Nhị Lang và La Tiểu Yến nóng lòng.

      La Tiểu Yến thấy Liên Thủ Tín và Trương thị chuyện, trong lòng cũng có chút chột dạ.

      “. . . . . . Thành thân thời điểm, đều . Cháu. . . . . Cũng chỉ cần thêm năm, thêm năm, chờ huynh đệ cháu cưới vợ, bọn cháu liền ở riêng . . . . . . . cháu phải là giữ chặt tiền Nhị Lang kiếm được tha, cháu phải có long tính toán gì. Cháu chỉ vì cái nhà này, mẹ chồng cháu tiêu tiền như nước , tiền để trong tay bà, khẳng định còn gì. Cha chồng cháu, cha chồng cháu đánh bạc, nếu tiền đưa cho ông, vậy thành tát nước trôi .”

      “Lúc vừa mới tới chỗ bọn cháu, còn phải xây phòng ốc, ông còn cùng người khác hỏi thăm, muốn tìm người đánh bạc. . . . . . . Nhà cháu chưa từng có người đánh bạc, phải là nên sống đứng đắn sao? Chính là sau này , bố chồng, mẹ chồng cháu vẫn muốn như vậy, nên tiền trong nhà cháu dám giao cho bọn họ. Cháu phải là hiếu thuận, cháu chỉ muốn sống đứng đắn.”

      “Liên gia Chúng ta, mấy thế hệ có ai đánh bạc . Chúng ta cũng tán thành cái kia.” Liên Thủ Tín liền , “Cha Nhị Lang ,ai. . . . . .”

      đưa tiền cho bọn họ là được rồi, ” Trương thị tỏ lập trường ủng hộ La Tiểu Yến, “Cháu cứ giữ lấy, cố gắng sống. Cho bọn họ tiền mất hết.”

      Có Trương thị ủng hộ, tựa hồ La Tiểu Yến thở phào nhõm rất nhiều.

      “. . . . . . Chính là dám để cho bọn họ quản tiền thôi, còn bọn họ muốn tiêu xài cái gì, nên chi tiêu cháu đây khẳng định chi, dù có thế chấp, vay tiền cháu đây cũng bạc đãi lão nhân.” La Tiểu Yến biểu lộ.

      “Con tán thành ý của Nhị tẩu.” Liên Mạn Nhi cười , “Người nhà, phải tính toán trong đầu đầy đủ, người hợp tiêu chuẩn làm đương gia cuộc sống cả nhà mới có thể trải qua tốt được. Nhị ca và Nhị tẩu tử muốn hiếu kính lão nhân, cũng phải chuyện gì đều nghe theo bọn họ được. Đúng nghe, đúng vẫn nghe, đây phải là nhìn người nhà rơi xuống vực sao? Khẳng định được.”

      “Muội tán thành Nhị tẩu tử làm đương gia.” Liên Mạn Nhi khích lệ nhìn La Tiểu Yến, cười .

      Sống lưng của La Tiểu Yến tự chủ thẳng hơn. Bất kể là ai, cũng có cảm giác vinh dự, đều hi vọng bản thân mình được người khác thừa nhận.

      “Cha mẹ cháu tại thành cái dạng này, chúng ta cũng ưa. Nhưng chúng ta , bọn họ đổi được hai ngày sau đó lại như cũ. . . . . . Cha mẹ cháu trước kia cũng phải là người như vậy.” Liên Thủ Tín đối với Nhị Lang .

      “Tứ thẩm, Mạn Nhi, cháu thẳng. Bố chồng, mẹ chồng cháu chuyện làm việc, cũng có đứng đắn ngay thẳng gì.” La Tiểu Yến thấy Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đều hướng về phía nàng, lá gan liền lớn, lời này cũng dám ra khỏi miệng.

      Trương thị than thở, còn Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hé miệng cười trộm. có đứng đắn ngay thẳng, lời này khái quát là tốt. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị chính là hai người đứng đắn ngay thẳng.

      “Trước đó là do có lão gia tử trông coi, mỗi ngày nhìn.” Trương thị đáp lại lời phía trước của Liên Thủ Tín, “Chỗ thiếu sót của hai người bọn họ, nếu là có người trông coi tốt phải có năng lực cực kì cao như lão gia tử.”

      “Vậy sau này để Nhị ca cùng Nhị tẩu giám sát nhiều chút , khẳng định thể làm chuyện sai trái giống trước kia nữa.” Liên Mạn Nhi lập tức.

      Ánh mắt La Tiểu Yến sáng ngời.

      “. . . . . . Bọn ta là vãn bối. . . . . .” La Tiểu Yến còn có chút băn khoăn.

      “Nhưng tẩu là đương gia a.” Liên Mạn Nhi liền , “Hơn nữa, cho dù tẩu có thể trông coi tiền Nhị Lang ca kiếm, lọt vào trong tay bọn họ, tẩu lo chuyện khác, chỉ việc bọn họ tùy ý đánh bạc, xài tiền bậy bạ, người nhà mà có chuyện gì, vợ chồng tẩu cũng thoát khỏi liên quan.”

      Lời của Liên Mạn Nhi thoáng cái đến tâm khảm La Tiểu Yến. Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lười biếng, làm việc để lo cho cuộc sống, cái này có lẽ nàng còn có thể chịu được, nhưng chịu được Liên Thủ Nghĩa đánh bạc. Chỉ cần là người sống đứng đắn liền chướng mắt loại hành động đánh bạc phá sản này, về mặt khác, nếu như Liên Thủ Nghĩa đánh bạc thua thiếu tiền, cha nợ con trả, nàng và Nhị Lang gặp tai ương.

      “. . . . . . Tẩu khuyên nhủ , quan sát chút, cũng phải là bảo hai người đánh chửi lão nhân. La gia thôn chính là bản địa của tẩu, còn trông chừng được hai người bọn họ?” Liên Mạn Nhi chỉ điểm La Tiểu Yến hai câu, cuối cùng còn , “Tý nữa muội chút với cha, để cho cha phân phó người thôn trang chúng ta, để thêm ánh mắt giúp tẩu, hai người nhất thời nhìn chặt, bọn họ thấy được lập tức cho tẩu biết.”

      “Tóm lại, tẩu phải có chủ kiến, dùng tâm tư nhiều chút.” Liên Mạn Nhi cho La Tiểu Yến nghe.

      “Như vậy, ta bảo trang đầu , dặn dò .” Liên Thủ Tín liền .

      “Nhị tẩu, tẩu cứ yên tâm thả lỏng.Mọi người chắc chắn phân định phải trái cho tẩu. Cho dù có người hồ đồ gì đó, mình tẩu dễ dàng biện bạch phải còn có chúng ta sao?” Liên Mạn Nhi cho La Tiểu Yến ăn viên định tâm hoàn.

      sai, cháu có thể quản chặt hai người bọn họ, chính là chuyện tốt nhất.” Trương thị liền .

      “Ta tin tưởng Nhị tẩu, nhất định là có bản lãnh này.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Vậy, ta, ta liền thử chút.” La Tiểu Yến xong gương mặt cũng có chút ít nét cười.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 915: Biết Thời Biết Thế


      Giờ này, La Tiểu Yến đầy bụng lo lắng. Hai năm qua, nàng coi như hiểu Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, hơn nữa, lần này tư thái biểu của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị ràng. La Tiểu Yến rất sợ, nàng sợ cuộc sống nhà bọn họ từ giờ nếu bị Liên Thủ Nghĩa và Hà thị quấy rầy có ngày yên tĩnh, cuộc sống hoàn hảo cùng thói quen của bọn họ cuối cùng sụp đổ.

      Cho nên, nàng nóng lòng cầu được ủng hộ từ nhà Liên Mạn Nhi.

      tại nhà Liên Mạn Nhi đều tỏ lập trường ủng hộ nàng, La Tiểu Yến liền yên lòng. Cả nhà Liên Mạn Nhi đều ủng hộ nàng làm đương gia, nắm giữ tiền tài, cũng cho nàng đảm nhiệm việc ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. La Tiểu Yến có cảm giác giống như có được Thượng phương bảo kiếm. Hơn nữa, Liên Mạn Nhi còn khen nàng có bản lĩnh, tin tưởng nàng nhất định có thể ước thúc được hai người ra dáng bố chồng, mẹ chồng ấy, điều này làm cho La Tiểu Yến càng cao hứng hơn.

      Kể từ khi cùng Nhị Lang thành thân, nhà Liên Mạn Nhi đối đãi với người nhà nàng vô cùng tốt. Cuộc sống nhà của nàng cũng bởi vì có nhà Liên Mạn Nhi trợ giúp mà có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia. Trong lòng La Tiểu Yến luôn cảm kích nhà Liên Mạn Nhi. Hơn nữa, nàng còn nhìn ra, nhà Liên Mạn Nhi giúp đỡ nhà nàng tốt lên, chỉ là nhìn vào Nhị Lang, còn là do coi trọng nàng. Bởi vì coi trọng cách làm người làm việc của nàng, mới có thể đối với nhà nàng tốt như vậy, thường xuyên đưa tay giúp đỡ.

      Vốn bởi vì là họ hàng liền mặt dày mở miệng cầu người ta, La Tiểu Yến rất sợ bị xem . Nhưng nhà Liên Mạn Nhi cũng có vì … kiện này liền xem nàng, hơn nữa còn thấy được ưu điểm của nàng nhiều hơn.

      Vì vậy La Tiểu Yến đối với nhà Liên Mạn Nhi chỉ có cảm kích, như thể được thích, được coi trọng, trong lòng La Tiểu Yến nghĩ nhất định làm tốt hơn để cho người có ơn với mình thất vọng.

      tại, được nhà Liên Mạn Nhi khích lệ, nàng nhất định có thể ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, vì bản than mình nên nàng rất nguyện ý làm như vậy.

      “Cha cháu tính tình thế nào ta hiểu , chuyện phòng ốc kia cháu phải chịu nhiều trách nhiệm chút, đừng nên cái gì cũng nghe theo cha.” Về chuyện đắp phòng ốc, Liên Thủ Tín dặn dò Nhị Lang.

      “Tứ thúc, cái này cháu biết. Nếu , cháu cũng vì vậy mà xin nghỉ dài hạn. Chuyện xây dựng phòng ốc này, cháu khẳng định gánh vác hết.” Nhị Lang liền .

      Mấy người đem chuyện này bàn bạc thỏa đáng rồi, ai cũng cảm thấy thỏa mãn, kế tiếp liền chuyện trò chút việc nhà lặt vặt, Trương thị thấy sắp tới giờ cơm nên giữ Nhị Lang và La Tiểu Yến lại ăn cơm.

      Nhị Lang cùng La tiểu Yến đều lắc đầu.

      ” Chuyện phòng ốc thể làm trễ nải, nhiều ngày, liền bỏ lỡ ngày công.” Nhị Lang .

      Nhị Lang thành thực, chịu làm việc. Chuyện xây dựng phòng ốc này nhiều ngày công phu, muộn mất ngày công tiệm xe ngựa, thiếu mất ngày tiền công. Giờ tiền công tiệm xe ngựa cho phải , Nhị Lang nỡ mất số tiền này. Có số tiền này, nhà lớn mới có thể có quần áo đẹp, thức ăn ngon. Cuộc sống người nhà mới có thể tốt hơn trước.

      “. . . . . . Còn phải nấu cơm, chuyện vặt khi bố chồng, mẹ chồng cháu chuyển dời qua đấy, muốn thu dọn xong cũng nhiều.” La Tiểu Yến . Nàng đây là phương diện, về mặt khác, nàng còn có chút lo lắng. Nàng và Nhị Lang ra ngoài, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị tìm cha mẹ nàng cùng muội tử gây phiền toái.

      Hơn nữa, La Tiểu Yến cũng có chút nóng lòng trở về. “Xây dựng quy củ” cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

      Thấy hai người bọn họ như vậy, Trương thị cũng mạnh mẽ lưu lại. Liên Mạn Nhi sớm sai tiểu nha đầu xếp hộp điểm tâm , lại đem đồ vật khác cho Nhị Nữu Nữu mang về cùng khuê nữ La Tiểu Yến chơi.

      “Coi chừng bố chồng tẩu, thể để cho ông ấy đánh bạc nữa. Tiền trong tay bọn họ tẩu có thể quản lý càng tốt.” Liên Mạn Nhi thêm với La Tiểu Yến.

      La Tiểu Yến gật đầu, bọn ta nhớ kỹ. Nếu như lại có thể trông coi tiền thu nhập của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Như vậy cuộc sống cả nhà bọn họ cũng càng thêm khá giả. La Tiểu Yến dĩ nhiên vui lòng.

      Nhị Lang cùng La Tiểu Yến thiên ân vạn tạ mà thẳng bước .

      Buổi trưa, Ngũ Lang thăm bằng hữu từ bên ngoài trở về, tiểu Thất cùng tiểu Long, tiểu Hổ cũng tan học, người nhà ăn xong cơm buổi trưa liền ngồi vây quanh ở chung chỗ uống trà chuyện.

      Liên Mạn Nhi kể chuyện Nhị Lang cùng La Tiểu Yến tới cho Ngũ Lang và tiểu Thất nghe.

      Ngũ Lang gật đầu, cũng cảm thấy hợp ý.

      “Hai hài tử này, đều coi như là những đứa trẻ tốt.” Trương thị liền .

      “Cũng biết, chuyện này có thể thuận lợi hay ?” Liên Thủ Tín rất đồng ý với lời của Trương thị…, nhưng vẫn có chút bận tâm, “Vợ chồng Nhị Lang có thể quản hai người kia sao?”

      Nhị Lang sau này còn phải huyện thành làm công, muốn ước thúc và trông chừng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị , chủ yếu là La Tiểu Yến. Liên Mạn Nhi có lòng tin đối với La Tiểu Yến.

      “Nếu chỉ có Nhị ca nhà chúng ta người, sợ là được. Nhưng chủ yếu là xem Nhị tẩu. Con xem cách nàng làm.” Liên Mạn Nhi liền .

      Hai năm qua, nhà nàng cùng La Tiểu Yến thường xuyên qua lại, Liên Mạn Nhi cẩn thận quan sát qua cách làm việc của La Tiểu Yến.

      “Tính tình đặc biệt kiên cường, đừng xem ngoài miệng lớn nhưng chuyện nàng cho là đúng, hết sức mà làm, dù bị chê trách sỉ nhục đều thể lay động.” Liên Mạn Nhi .

      “Đúng vậy , đến chuyện nàng chiêu phu về nhà, chuyện giúp đỡ nhà mẹ đẻ, trong thôn ngoài thôn nghị luận, bọn họ há chịu khuất tất, nên làm gì vẫn làm nấy.” Liên Thủ Tín gật đầu.

      “Đừng xem nàng khéo léo bằng đại tẩu tử nhưng trong lòng đều , ứng phó cha mẹ Nha Nhi hoàn toàn đủ. . . . . . . Còn nữa, con thấy nàng đặc biệt được, chịu gánh trọng trách vai. Nàng rất coi trọng gia đình, khẳng định vui vẻ gì khi bị cha mẹ Nha Nhi làm hỏng.” Liên Mạn Nhi tiếp lời.

      “Nàng cũng là người chính trực, trong lòng xác định ưa bộ dạng của bố chồng, mẹ chồng nàng.” Trương thị cũng .

      Tóm lại, La Tiểu Yến có động lực, cũng có bản lãnh ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Hơn nữa Liên Mạn Nhi tạo điều kiện cho nàng, có đạo lý nào được.

      Mặc dù nhà nàng ở tại Tam Thập Lý Doanh Tử, cùng các hương thân có quan hệ vô cùng tốt. Nhưng muốn nhất hô bá ứng ( lời hiệu triệu ngàn người theo ), nhà nàng cái gì là cái đó, dĩ nhiên là La gia thôn, bởi vì nơi đó đại đa số người ta đều theo nhà nàng. Ở nơi đó, các nàng còn có trang đầu cùng rất nhiều người phụ, làm việc nhanh chóng dễ dàng hơn Tam Thập Lý Doanh Tử rất nhiều.

      Liên Thủ Nghĩa và Hà thị La gia thôn, ngoài mặt nhìn là bị La Tiểu Yến ước thúc , thực tế là bị nhà nàng nhốt lại.

      Đây chính là Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi cần, sở dĩ đợi đến lúc này mới biết thời biết thế làm thành chuyện này, là bởi vì trước kia điều kiện vẫn chưa đầy đủ.

      Trước kia, cuộc sống Nhị Lang cùng La Tiểu Yến còn chưa tốt, hai người cũng có dư thừa tinh lực và động lực ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Hơn nữa, nếu nắm chắc bọn họ cũng thể tự dưng để cho Liên Thủ Nghĩa dọn nhà.

      tại, hết thảy cũng là nước chảy thành sông, rơi lại dấu vết.

      Liên Thủ Nghĩa cùng Nhị Lang ở La gia thôn xây dựng phòng ốc, Liên Thủ Tín hồi, cũng tìm thêm số người làm công. Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ cũng giúp hai công. Lục Lang tức bị Liên Thủ Tín an bài qua hỗ trợ, mỗi ngày điểm tâm cùng cơm tối ăn tại nhà như cũ, chỉ bữa cơm buổi trưa là ở nhà Nhị Lang bên kia ăn.

      Xong xuôi chuyện Liên Thủ Nghĩa này, kế tiếp là đến chuyện ngày cưới của Thương Bảo Dung.

      Trương thị và Liên Mạn Nhi sớm chuẩn bị xong lễ vật ngày cưới cho Thương Bảo Dung, Triệu thị, Ngô Vương thị, còn có Lục gia tất cả cũng chuẩn bị lễ, mấy nhà đều đến tề tựu tại nhà Liên Mạn Nhi, thương lượng hồi rồi cùng Thương gia tặng lễ.

      Cũng phải là người ngoài, nên Trương thị khơi lại lời Chu thị cố ý dặn dò Liên Thủ Tín.

      “Cái này còn phải cố ý dặn dò, chẳng ai mà biết lễ này thế nào?” Ngô Vương thị cười .

      “Đúng vậy.” Trương thị gật đầu, “Lão thái thái mặt khác còn dặn dò, gửi thư cho nhà mẹ ta, để cho nhà mẹ đẻ ta cũng có người tới.”

      “Cái này. . . . . . Hẳn là đúng lắm.” Ngô Vương thị hỏi Trương thị, “Vậy ngươi tính toán làm sao, đưa tin cho bên kia hay ?”

      Trương gia và Thương gia vốn có qua lại, hơn nữa còn là thân thích cách vài tầng cực xa. Chẳng qua thời điểm Trương Thải Vân thành thân, Thương gia hướng lễ tới Lục gia. Đó là muốn thiết lập quan hệ với Lục gia. Lần này Thương Bảo Dung thành thân, Lục gia đưa quà cưới là đúng lễ. Trương gia cũng nhất định phải tặng lễ.

      Nhà người nông dân dạy đáp lễ lại, có chuyện đáp lễ này hay cũng có quy chế . tại Trương gia và Thương gia có qua lại.

      Mà Chu thị lại cố ý cùng Liên Thủ Tín để cho Trương gia đáp lễ Thương gia. Người bình thường căn bản có mặt mũi cầu như vậy. Chu thị làm như vậy, đơn giản là bị Thương gia giựt giây, tranh giành mặt mũi cho Thương gia.

      “Đúng là có lễ như vậy.” Trương thị liền , “Ta cũng chưa gửi tin cho nhà mẹ đẻ. Chúng ta làm sao có thể làm chuyện ấy, thể liên luỵ cha mẹ ta dính vào chuyện vội vàng nịnh bợ này. Cha mẹ ta cũng nhiều tuổi rồi, so với bọn còn lớn hơn chút ít kia.”

      “Ta chưa gửi tin để cho bọn họ tới, ta chuẩn bị phần lễ khác coi như là bọn họ đưa. Chờ thời điểm thuận tiện tiếng coi như xong.” Trương thị lại lấy ra cái thước vải mang cho mọi người nhìn, đó là nàng chuẩn bị thay Trương Thanh Sơn cùng Lý thị, gửi quà cưới cho Thương Bảo Dung.

      “Như vậy cũng được. Bên trong đều có rồi, cái này quá rộng rãi .” Ngô Vương thị liền , “Dượng ba kia cha Gia Hưng biết. chung toàn chuyện quỷ quái, quanh co, huênh hoang, bên trong lại hẹp hòi . Chuyện lần đó phải là biểu lộ sau à, vì hối hận có đưa lễ bên mẹ ngươi. Xem chừng là hối hận, còn muốn qua lại với nhà mẹ đẻ ngươi.”

      “Sau đó, thấy lão gia tử bên này có đáp lại, liền vội vàng nịnh bợ Dượng cả. Nhưng bên dượng cả lại có thái độ gì, lúc này nếu Dượng cả bên kia đưa lễ cho trước, có mặt mũi rồi sau này cũng có thể lại .”

      “Đúng là chuyện chỗ này, làm tốt lắm. Các ngươi bên này rộng rãi chút, tất cả mọi người nhìn cũng hiểu.”

      Trương thị nghe xong, cảm thấy lời của Ngô Vương thị có chút đạo lý.

      “Ta nghĩ xa như vậy, sau này lại lại cùng bọn họ, nhưng nhất định thể thiếu vài món đồ này. Ngày đó cha bọn trẻ đáp ứng lão thái thái.” Trương thị liền , “Còn nữa, nha đầu Bảo Dung kia, ta xem nàng còn rất tốt.”

      “Cái này đúng, tại cuộc sống của các ngươi, mỗi bước cao, chừa ra chút tình cảm. . . . . .” Ngô Vương thị đồng ý gật đầu.

      “Bọn cũng như vậy, cái này cần để ý.” Trương thị liền .

      Bởi vì có Ngô Vương thị, Triệu thị, còn có đại tức phụ Lục gia làm bạn, Trương thị liền tự mình chuyến tới Thương gia, có điều ngồi hồi quay về.

      Tối hôm đó, Thương Bảo Dung tới rồi.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :