1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 785: Mời Cơm

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      “Tỷ thiệt là biết phải sao đây.” Liên Mạn Nhi thở dài . Qua nhà cũ phụ giúp, bị giữ lại ăn cơm, Triệu Thị và Liên Diệp Nhi phải nhìn sắc mặt của Chu thị, bị Chu thị chê bai, dè bỉu. Nhưng khí giữa hai cha con Liên Thủ Lễ và Liên lão gia tử lại vô cùng hài hòa.

      “Muội hiểu.” Liên Diệp Nhi , nàng đành phải tự an ủi bản thân thôi, dù sao mọi chuyện cũng thể tệ hơn được nữa. Liên Thủ Lễ đồng ý gói bánh chung, điều này làm cho Liên Diệp Nhi cảm thấy yên tâm lắm rồi.

      Chờ Triệu thị và Diệp Nhi ra về, Liên Mạn Nhi kể chuyện này với Trương thị. Trương thị cũng chỉ thở dài, lắc đầu.

      “Những chuyện này, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.” Trương thị .

      “Mẹ đúng.” Liên Mạn Nhi .

      Chỉ cần Liên Thủ Lễ đối với nhà cũ còn có nhu cầu nào đó quan hệ giữa nhà Liên Diệp Nhi và nhà cũ luôn như vậy, thay đổi. Cả nhà Liên Mạn Nhi ngoài chuyện tận lực giúp đỡ cho nhà Liên Diệp Nhi ra, cũng dám can thiệp quá sâu vào chuyện nhà của Liên Diệp Nhi. Nếu phát sinh những chuyện thể tưởng tượng được.

      Đây chính là vì người mà cư xử đúng chừng mực.

      Liên Thủ Lễ cùng với quản lên trấn, rất nhanh chuyển được lượng gỗ đầu tiên trở về, đưa về nhà Liên Mạn Nhi cho Liên Thủ Tín xem trước, sau đó mới kéo về nhà Liên Thủ Lễ.

      Liên Thủ Lễ bảo đảm với Liên Thủ Tín, nhiều nhất ba ngày sau ông làm xong việc nhận của người ta, sau đó bắt tay vào đóng bàn ghế cho Học đường.

      Đối với việc làm mộc, cả nhà Liên Mạn Nhi rất có lòng tin với Liên Thủ Lễ.

      Buổi trưa, cả nhà bàn công việc bên ngoài có người báo Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ đến xin gặp Liên Thủ Tín.

      “Bọn họ cùng đến à?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Dạ, là cùng đến.” Hạ nhân trả lời.

      “Bảo họ chờ chút, ta ra ngay.” Liên Thủ Tín phất tay cho hạ nhân lui ra.

      “Tam bá cùng Kế Tổ đến, chắc là có chuyện gì rồi.” Trương thị , chuyện này nhất định có liên quan đến nhà cũ.

      “Chắc là chuyện lớn rồi đây.” Ngũ Lang .

      “Khó có thể an tĩnh được mấy ngày, lại bắt đầu náo loạn rồi!” Trương thị thở dài.

      “Ta đây.” Liên Thủ Tín cau mày trầm tư lúc sau đó đứng lên.

      Liên Thủ Tín đến tiền viện. Liên Mạn Nhi sai tiểu nha đầu thám thính tin tức. lâu sau Liên Thủ Tín trở vào.

      “… Lão gia tử bảo ta buổi tối qua nhà cũ ăn cơm, là mới gói bánh, lại còn mua chút thịt.” Liên Thủ Tín kể với Trương thị và mấy đứa : “Còn nàng cùng mấy đứa có rãnh cũng qua luôn.”

      ra Liên lão gia tử phái hai người Liên Thủ Lễ và Liên Kế Tổ đến là muốn mời bọn họ ăn cơm.

      “Đây là chuyện trước kia chưa bao giờ xảy ra nha.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Bảo Kế Tổ ca đủ, còn bắt Tam bá mời cùng. Trịnh trọng như vậy…” Ngũ Lang nửa cũng tiếp nữa.

      Nhưng mọi người đều hiểu , bọn họ đều nghĩ giống như Ngũ Lang. Mời cơm nhất định chỉ là ngụy trang, Liên lão gia tử có chuyện muốn với Liên Thủ Tín, chắc chắn phải là chuyện , mà là chuyện lớn.

      “Còn mua thịt, biết là chuyện lớn gì?! Chúng ta nếu ăn cơm biết bà nội đau lòng thế nào đây.” Liên Mạn Nhi thấp giọng cười .

      “Cha bọn , chàng đáp ứng chưa?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

      , có.” Liên Thủ Tín : “Ta bảo Tam bá và Kế Tổ về rồi. Ta với bọn họ lát nữa qua, bảo Kế Tổ đừng để lão gia tử chuẩn bị cơm, ta qua đó có chuyện gì cứ , xong ta về.”

      Nhà cũ mời cơm, còn mua cả thịt, vậy nhất định Chu thị xuống bếp trông coi. Liên Thủ Tín muốn để Chu thị vì làm cơm cho ông mà vất vả. Cho dù trước mặt Chu thị gì nhưng sau lưng mắng ông, đáng chút nào. Hơn nữa, mua thịt phải dùng tiền, Chu thị nhất định rất đau lòng.

      Sau khi ra ở riêng, nhà Liên Mạn Nhi luôn tặng tiền, tặng đồ, nhà cũ lúc nào cũng nhận mà hề cho lại, thành thói quen rồi. Bởi vì muốn mời nhà Liên Thủ Tín mà phải dùng tiền, trong lòng Chu thị chắc chắn thoải mái.

      Liên Thủ Tín dám ăn bữa cơm này, cũng muốn để cho Trương thị cùng bọn ăn.

      Liên lão gia tử có chuyện muốn với Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín chắc chắn phải , loại chuyện như thế này thể tránh được. Hơn nữa, Liên Thủ Tín nỡ nhẫn tâm đối với Liên lão gia tử và Chu thị.

      tóm lại, Liên lão gia tử lên tiếng, phải cho ông ấy thể diện.

      , nghe thử xem ông nội cái gì, như vậy cũng tốt.” Liên Mạn Nhi nghĩ rồi gật đầu.

      Liên lão gia tử mời các nàng ăn cơm, chứng tỏ Liên lão gia tử hạ quyết tâm. Nếu tìm lý do , cũng chỉ có thể tránh được đoạn thời gian, giải quyết được vấn đề. Nếu Liên lão gia tử nôn nóng, lại sinh bệnh hoặc gây ra những chuyện khác, vậy càng hay.

      “Mấy ngày nay qua nhà cũ, chúng ta cũng thăm ông bà nội .” Liên Mạn Nhi .

      Liên lão gia tử muốn chuyện với Liên Thủ Tín, tất nhiên chuẩn bị kỹ càng. Liên Mạn Nhi lo lắng Liên Thủ Tín mình qua đối phó được, nên muốn cùng .

      Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng muốn .

      “Ta đâu, ở nhà vẫn còn chút việc.” Trương thị : “Tránh cho lão thái thái nhìn thấy ta vừa mắt, lại tức giận.”

      Cả nhà thương lượng xong thay đồ qua nhà cũ.

      Sau mấy trận tuyết đầu đông, đường vào thôn bị tuyết đọng vẫn chưa tan, nhưng nhờ có người bộ thường xuyên qua lại, đường còn tuyết đọng. Thỉnh thoảng vẫn có những phiến băng mỏng, bởi vì trời rét, sau khi tuyết tan liền biến thành nước rồi bị đông lại thành băng.

      Cả nhà cũng ngồi xe, dẫn người vào thôn. Bởi vì trời u, còn có gió Bắc, nên người bộ thưa thớt, nhưng người nào nhìn thấy bọn họ cũng dừng lại chào hỏi, có người ở trong nhà nghe tiếng cũng vội chạy ra cẩn thận hỏi thăm Liên Thủ Tín về chuyện Học đường, để cho mấy đứa trẻ ở Tam Thập Lý Doanh Tử và thôn lân cận có thể đến trường.

      Dù chưa chính thức xây phòng nhưng nhà Liên Mạn Nhi mua gỗ, đặt Liên Thủ Lễ đóng bàn ghế, người có lòng thăm dò tự nhiên biết chuyện trường học.

      Mà chuyện này nhà Liên Mạn Nhi cũng định giữ bí mật.

      “Quả có chuyện này.” Ngũ Lang với mọi người: “Chỉ cần tuổi tác phù hợp, lòng muốn học đều được. Học phí có thể thương lượng, có nhiều trả nhiều, có ít trả ít, đưa ít đồ thay thế cũng được, chỉ cần có lòng muốn học… người trong thôn chúng ta đương nhiên thành vấn đề, người thôn khác chúng ta cũng nhận… những thứ khác quan trọng, chỉ cần nhân phẩm tốt, lòng muốn học…”

      Nghe được tin tức làm sao bằng do chính Ngũ Lang ra, rất nhanh người trong thôn đều biết tin, càng nhiều người vội chạy đến hỏi thăm, Ngũ Lang liền kể hết kế hoạch về trường học với mọi người.

      Tiền học gần như miễn phí, giúp đỡ thi cử, sắp xếp đến Liên gia làm công, những điều kiện ưu đãi này làm cho mọi người kích động lên, có người muốn đăng ký cho con mình ngay vì sợ muộn rồi hết chỗ.

      Cho nên, đợi mọi người đến nhà cũ, qua hơn nửa canh giờ.

      Cả nhà còn chưa kịp đẩy cửa ra, cánh cửa tự mở, Liên lão gia tử sớm kéo dưới cả nhà ra cửa đứng chờ được lúc rồi.

      “Cha, trời lạnh như vậy sao người lại ra đây?” Liên Thủ Tín hơi kinh ngạc, vội vàng đến dìu Liên lão gia tử.

      “Ngày nào cũng ngồi ở nhà, cha cũng chỉ mới ra ngoài thôi, mới ra thôi.” Liên lão gia tử .

      “Ông nội, Tứ thúc mau vào nhà thôi.” Liên Kế Tổ giục.

      Mọi người vào nhà, Chu thị ngồi xếp bằng ngay ngắn giường gạch, nhìn Liên Thủ Tín vào, chỉ hừ tiếng, lời nào, mặt cũng có tí gì là vui mừng.

      Liên Thủ Tín về nhà cũ, Liên lão tử ra đón nhưng Chu thị vẫn ngồi yên đầu giường, kể cả bước xuống đất cũng muốn.

      Mấy người Liên Mạn Nhi biết tính Chu thị, biết bà ấy ra vẻ ta đây nên cũng để tâm, vào nhà, cùng Liên Thủ Tín chào hỏi Chu thị.

      “Ờ, đến rồi sao? Lên giường ngồi .” Khó được khi Chu thị đột nhiên có phản ứng, mặc dù mặt vẫn thấy nụ cười.

      “Đúng rồi, mau lên giường ngồi, biết các con đến, lúc nãy nương con bảo vợ Kế Tổ đốt thêm củi đấy.” Liên lão gia tử cười .

      Liên lão gia tử muốn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất cởi giày lên giường ngồi. Những người còn lại rất ân cần, Liên Kế Tổ thậm chí còn muốn giúp Liên Thủ Tín cởi giày.

      “Đừng, đừng.” Liên Thủ Tín vội ngăn Liên Kế Tổ: “Ta ngồi ghế, thẳng chân ra thoải mái hơn”

      Sau cùng Liên lão gia tử bảo Liên Kế Tổ và Tứ Lang mang hai cái ghế để dọc theo giường cho Liên Thủ Tín và Ngũ Lang ngồi. Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi giường.

      Mọi người ngồi xuống, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất mỗi người câu hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống gần đây của hai người lão gia tử và Chu thị.

      Chu thị chuyện, đều là lão gia tử vừa cười vừa trả lời, mọi chuyện đều tốt, bọn họ cần lo lắng.

      “… Nương con tự tay gói bánh, năm nay bánh gói rất ngon, dưa chua nương con làm cũng ngon, lại mua thêm ít thịt, muốn cho nhà các con nếm thử… biết là các con bây giờ thiếu thứ gì, nhưng đồ ăn trong nhà có mùi vị của trong nhà, là tình cảm của cha và nương con.” Liên lão gia tử phen, rất là uyển chuyển, thân thiết, cả thâm tình nữa.

      Tuy Liên Thủ Tín đối phó với mấy người nhà cũ thành thục lắm rồi, có tiến bộ rất nhiều nhưng Liên Thủ Tín vẫn ứng phó nổi thân thiết giờ của Liên lão gia tử.

      “Ông nội, chúng con biết bà làm đồ ăn rất ngon, nhưng bà lớn tuổi rồi, chuyện trong ngoài nhà đều trông cậy vào mình bà, chúng con sao dám để bà bận tâm. Đều là người nhà, chúng ta ở cách nhau cũng xa, chúng con đến nếu vừa kịp lúc ăn ít, cần phải tốn công đặc biệt chuẩn bị.” Liên Mạn Nhi cười .

      Liên lão gia tử trước mặt rất hay, nếu bọn họ ăn cơm biết sau lưng bị Chu thị mắng thành cái gì nữa.

      “Cha giữa chúng ta cần đặc biệt chuẩn bị gì đâu, có tấm lòng là đủ rồi.” Liên Thủ Tín .

      chuyện hồi, Liên lão gia tử hỏi đến chuyện trường học.


      Chương 786: Tình Và Lý

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      Liên lão gia tử hỏi đến chuyện trường học, nhà Liên Mạn Nhi cũng giấu giếm, đều ràng.

      “Mở trường học là chuyện cháu muốn làm từ lâu, chỉ là đến bây giờ mới có điều kiện mà thôi.” Sau cùng, Ngũ Lang rất thành thực với lão gia tử: “Muốn mở trường học là tâm nguyện của cả nhà chúng cháu, đặc biệt là cháu và Tiểu Thất… lúc muốn học mà được. Sau này lúc ra ở riêng, mới đầu cũng học nổi, may mà có Mạn Nhi, cả nhà chúng cháu vất vả làm việc, tích góp được chút tiền, chuyện đầu tiên là cho cháu và Tiểu Thất đến trường, em chúng cháu mới có thể học.”

      Nghe Ngũ Lang chuyện lúc trước thể học, trong phòng nhất thời vô cùng an tĩnh, mặt Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đều lúc trắng lúc đỏ cúi thấp đầu.

      “Bây giờ chúng cháu chỉ có thể học, còn có thể giúp đỡ người khác, cháu muốn người khác cũng như em chúng cháu, ai muốn học mà điều kiện cho phép vẫn có thể đến trường.” Ngũ Lang dường như chẳng nhìn thấy sắc mặt của mọi người, vẫn tiếp tục .

      “Dạ, đúng là vậy đó ông nội.” Tiểu Thất liên tục gật đầu, lại thân thiết với lão gia tử: “Ông nội, cháu ông nghe chuyện này nè, cháu định lấy tiền tiêu vặt của cháu làm tiền quỹ của trường, cho mấy đứa bé giống cháu lúc trước đều được đến trường.”

      “… Tốt, tốt, cháu ngoan.” Liên lão gia tử thể giả vờ câm điếc mãi, nhưng lời lại như lấy lệ, được tự nhiên.

      “Lúc trước… là ông có lỗi với các cháu.” Dừng chút Liên lão gia tử lại thở dài : “Lúc đó trong nhà, thực là …”

      Thực là làm sao, Liên lão gia tử tiếp được. Tuy Liên Thủ Tín là người thành thực nhưng ông gì, có nghĩa là ông để ý. Hơn nữa, Ngũ Lang, Mạn Nhi, Tiểu Thất ba đứa đều ở đây, đều là những đứa bé vô cùng thông minh, hiểu chân tướng việc.

      “Bây giờ, ông hối hận rồi.” Liên lão gia tử cuối cùng cũng buông tha cho ý định muốn giải thích, cúi thấp đầu chậm rãi : “Ban đầu là ông có mắt nhìn, ông hồ đồ, chút nữa làm chậm trễ mấy đứa, may mà hai đứa này phúc lớn mạng lớn, cái này… vàng sợ lửa, có tiền đồ sớm muộn gì cũng thành công.”

      “… Mỗi ngày có việc gì, ta thường nghĩ về chuyện này, ta hối hận đến xanh cả ruột, có lúc nửa đêm ngủ được, ai ~” Liên lão gia tử mà mắt đỏ lên, ông ngẩng đầu nhìn Ngũ Lang và Tiểu Thất.

      “Ngũ Lang, Tiểu Thất, các cháu có hận ông ?” Liên lão gia tử giọng hỏi.

      Tầng giấy mỏng này cuối cùng cũng bị chọc thủng, Liên Mạn Nhi thầm giơ ngón cái lên cho Liên lão gia tử. Liên lão gia tử nhận sai, sợ là vì bất đắc dĩ nhưng cách ông nhận sai này quả rất cao tay.

      Tựa như mấy người Liên Mạn Nhi hiểu Liên lão gia tử, đồng thời Liên lão gia tử cũng rất hiểu con người của Liên Thủ Tín. Hai nhà đến bước này, Liên Thủ Tín vẫn quan tâm ông như trước, gặp mặt lại hòa hoãn, lễ số chu đáo, thể diện đầy đủ, Liên lão gia tử nắm chắc Ngũ Lang và Tiểu Thất hận ông.

      Chỉ cần mở miệng hận ông vậy vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.

      “Ông nội, sao người lại hỏi như vậy?” Ngũ Lang trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: ”Chúng cháu sao lại hận ông, nuôi dưỡng con cái từ trước đến nay đều là trách nhiệm của cha mẹ. Chỉ là ông nội làm chủ gia đình đối với chúng cháu ảnh hưởng rất lớn.”

      “Hả?” Liên lão gia tử nghe Ngũ Lang như vậy, tim khỏi nhảy lên cái.

      “Ông là tấm gương của chúng cháu, phải có câu: giáo dục con người bằng hành động gương mẫu hữu ích hơn bằng lời sao. Có đạo lý này, ông tuy rằng , nhưng nhất cử nhất động của ông dạy chúng cháu rồi.” Ngũ Lang tiếp tục .

      “Là cái gì?” Liên lão gia tử có chút mơ hồ rồi.

      “Dựa vào trời vào đất, vào cha mẹ, bằng dựa vào mình. Con người phải tự lập, cho dù cha mẹ nuôi dưỡng con cái lo hết được mọi chuyện, cũng phải dựa vào bản thân mình.” Ngũ Lang : “Chúng cháu trước giờ chẳng hề oán hận ông bà, cũng chưa từng oán bất cứ người nào ở đây. Bởi vì ông sớm dạy chúng cháu đạo lý: ông, bà, và cả những người ngồi ở đây, trừ cha chúng cháu ra, ai cũng có trách nhiệm nuôi dưỡng, chăm sóc chúng cháu.”

      “Chuyện này…” Liên lão gia tử môi run run, ông muốn phản bác Ngũ Lang nhưng lại tìm được lời nào hợp lý.

      Nếu muốn phản bác Ngũ Lang, trước tiên phải làm chuyện đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa nuôi dưỡng, chăm sóc, có trách nhiệm đối với Ngũ Lang và Tiểu Thất.

      Nhưng thực tế, lúc chưa ở riêng, hai đứa bị bọn họ xem thường, sau khi ra riêng bọn họ càng hề có bất cứ trách nhiệm hay chăm sóc gì đối với hai đứa .

      Có lẽ, ông có thể với tư cách làm ông nội, ông từng nuôi dưỡng Ngũ Lang, nhưng Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa có nuôi Ngũ Lang sao? Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ở trấn ăn sung mặc sướng, còn mua nhà riêng, nhưng mà Ngũ Lang và Tiểu Thất đến học cũng chẳng hề được.

      Sắc mặt Liên lão gia tử chán chường.

      Liên Mạn Nhi ở bên cạnh, mắt nhìn xuống mỉm cười, lòng khen Ngũ Lang hay, lại muốn vì mà dựng lên hai ngón tay cái.

      Ngũ Lang phen này, ý nghĩa vô cùng sâu xa.

      Lúc từ nhà đến nhà cũ, Mạn Nhi và Ngũ Lang cùng thảo luận, Liên lão gia tử phí tâm sức mời Liên Thủ Tín bọn họ ăn cơm là vì cái gì? Suy nghĩ nhà bọn họ gần đây làm gì, lại nghĩ nhà cũ gần đây phát sinh chuyện gì, trong lòng hai huynh muội đều hiểu .

      Bất kể trong lòng Liên lão gia tử tính toán chuyện gì, mấy lời này của Ngũ Lang làm cho đám người này bị vây trong vị trí bất lợi, tiến có thể công, lui có thể thủ.

      Thế tấn công bằng thân tình đáng sợ, bởi vì bên cạnh nó vẫn còn có chữ lý. Hơn nữa, cho dù ngoài lý còn có tình, cũng phải do nhà Liên Mạn Nhi chủ động, bất kể lão gia tử cảm động như thế nào, những chuyện qua cũng thể vì vậy mà xóa được. Từ những chuyện đó nhìn ra nhà cũ đối với nhà Liên Mạn Nhi có chút thân tình nào.

      thể như vậy được…” Liên lão gia tử trầm mặc hồi, sau cùng chỉ nhướng mày, hàm hồ câu như vậy.

      “Chuyện đó” Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh nhìn trái nhìn phải, sau đó toe toét cười, cẩn thận với Liên Thủ Tín: “lão Tứ à, nghe đệ tìm cho Nhị Lang công việc ở tiệm xe ngựa, mỗi tháng tiền công ít, Tết nhất còn được phát cho vải bố và thịt nữa à?”

      Tinh thần Liên lão gia tử hơi chấn động, Liên Thủ Nghĩa chen ngang rất tốt. Lời của Ngũ Lang, Liên lão gia tử hiểu rồi. Đây là với ông, quan hệ của Tứ phòng đối với ông, với nhà cũ thân. Lúc trước những người ở nhà cũ đối với Tứ phòng thế nào, bây giờ người nhà cũ có tư cách cầu Tứ phòng chăm lo cho bọn họ. Tứ phòng phải cha mẹ của người nhà cũ, có lý do gì để quan tâm bọn họ.

      Nhưng, Tứ phòng lại quan tâm Nhị Lang, như vậy có lý nào lại chăm sóc luôn cho bọn Tứ Lang.

      “Đúng đó lão Tứ, chuyện này là à?” Sắc mặt Liên lão gia tử hơi khôi phục, mỉm cười hỏi Liên Thủ Tín.

      “Dạ.” Liên Thủ Tín : “Nhà Nhị Lang ít ruộng, mấy người nhà vợ Nhị Lang đều có thể làm việc, nhà họ lại có nhiều chuyện cần dùng tiền, bất đắc dĩ làm công kiếm mấy đồng phụ thêm trong nhà.”

      “Chuyện này rất tốt, cần biết như thế nào, nét bút viết được hai chữ Liên, ta với nương con đều già rồi, sau này a, các con phải đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện này con làm rất đúng đó, lão Tứ.” Liên lão gia tử mỉm cười cao giọng .

      “Cha, người đừng khen con, chuyện này phải mình con làm, là do nương mấy đứa thấy Nhị Lang và vợ nó làm người đứng đắn đàng hoàng nên đứng ra tìm giúp, Ngũ Lang lại nhờ bạn bè giúp đỡ mới thành.” Liên Thủ Tín .

      “Ngũ Lang là đứa ngoan, đại nhân (nhân trong nhân ái, nhân từ) đại nghĩa, đại nhân (nhân trong con người) đại lượng. Tốt lắm, ta phục đứa này, là người làm đại , có tiền đồ, có độ lượng.” Liên lão gia tử khen Ngũ Lang có chút khoa trương.

      “Ta còn nghe , Tứ thúc nó chẳng những tìm việc có thể kiếm tiền cho Nhị Lang mà còn tìm luôn việc cho La gia La Tiểu Ưng kia, hai người cùng kiếm tiền chỗ.” Hà thị .

      Liên Mạn Nhi nhìn lướt qua Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, trong lòng nghĩ: nghe hai người này trọng điểm đều như nhau, nào kiếm tiền, mỗi tháng bao nhiêu tiền, nào là vải bố, nào là thịt.

      “Lão Tứ à, bây giờ đệ sống tốt rồi, còn có đứa con ngoan như Ngũ Lang. Đệ, đệ tìm cho La gia La Tiểu Ưng kia chỗ kiếm tiền, nhà chúng ta mấy người, vậy… cũng thể tệ hơn La Tiểu Ưng. Chúng ta thân, xa lạ a.” Liên Thủ Nghĩa liếc nhìn Liên lão gia tử tựa như muốn tìm chút khích lệ, lấy hết can đảm với Liên Thủ Tín.

      biết chuyện đừng .” Liên lão gia tử lập tức trừng mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa, với Liên Thủ Tín: “Lão Tứ, con là người như thế nào ta cần phải nữa, con đối với Nhị Lang, và cả La gia đều tệ.”

      “Trong mấy em các con, tính cả Kế Tổ, kiếp này nếu người có phúc, trọng tình nghĩa chỉ có mình con. Sau này, cho dù ta có nhắm mắt cũng yên tâm, con nhất định đối đãi tốt với nương con, giúp đỡ người trong nhà, cần ta , con có thể chăm sóc được.” Liên lão gia từ nhìn chằm chằm Liên Thủ Tín từng chữ từng câu .

      Liên Mạn Nhi đỡ trán, Liên lão gia tử đây là chụp cái mũ lớn cho Liên Thủ Tín, công khai khi dễ Liên Thủ Tín làm người trung thực, phúc dày.

      cần phải khi dễ người như vậy chứ.

      “Ông nội, người chắc chắn sống lâu trăm tuổi, đừng chuyện nhắm mắt hay nhắm mắt gì. Cha cháu làm người, ông nội cứ yên tâm , cha đối với chúng cháu rất tốt.” Liên Mạn Nhi cố ý .

      Liên Mạn Nhi xuyên tạc như vậy, trừ phi là Liên lão gia tử chụp mũ thêm lần nữa, nếu những gì ông đều trôi theo dòng nước.

      “Cha, cha cũng biết con mà, con người con có bản lãnh gì. Ngũ Lang bây giờ cũng từ từ lớn rồi, trong nhà con, sau này Ngũ Lang làm chủ, cho dù bây giờ Ngũ Lang cũng làm chủ nửa, con chỉ giúp nó thôi.” Liên Thủ Tín thành khẩn .

      Đây là , nhưng ra ý nghĩa lại giống nhau.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 787: Lập Trường Ràng

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      Liên Thủ Tín vừa xong, Liên Mạn Nhi vội quan sát Liên lão gia tử và Chu thị, hai người nhất thời chuyện, nhưng có thể hiểu được, giờ phút này hai người chắc chắn mắng Liên Thủ Tín có chí khí, đến chủ gia đình cũng làm xong.

      Chưa gì để cho Ngũ Lang làm chủ gia đình rồi!

      Đây cũng có chí khí, Liên lão gia tử lớn tuổi như vậy, người ta vẫn còn ngồi vững vàng ghế, nắm trong tay quyền quyết định trong nhà, mà Liên Thủ Tín mới tuổi trung niên giao cho con trai làm chủ gia đình.

      Chu thị nghiêm mặt lại, hai tay đan vào nhau, cuối cùng lại tiếng nào. nay, trước mặt mấy người nhà Liên Thủ Tín, Chu thị rất ít khi chuyện, phần lớn thời gian bà đều nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn.

      Liên lão gia tử há miệng nhưng cuối cùng cũng gì cả. Mấy lời lúc nãy, ông sớm chuẩn bị, hôm nay có cơ hội tốt mới ra. Chỉ là, trước mắt còn có vấn đề cấp bách hơn cần phải giải quyết, mấy lời này để sau mới vậy.

      Liên lão gia tử suy tính lại, chợt ngộ ra mình quá nóng lòng rồi, dứt khoát lờ lời của Liên Thủ Tín, quay trở lại đề tài ông muốn .

      “Lão Tứ, con mở cái trường này là làm việc thiện rất lớn, tích đức lớn, ta rất tán thành. Việc này nếu con làm thành công, có thể lập lại danh tiếng của Liên gia chúng ta rồi, con cháu của Liên gia về sau cũng được nhờ.” Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Tín chậm rãi .

      “Cha già rồi, còn giúp gì được cho con, nhà chúng ta chỉ còn mấy người, con xem, có thể giúp được việc gì cứ tự nhiên sai xử chúng nó, cũng là vì chúng nó tích đức, vì Liên gia chúng ta tích đức.”

      “Vẫn là câu đó, nét bút viết được hai chữ Liên, chỉ mình nhà các con tốt chưa phải là tốt , cả Liên gia chúng ta đều tốt, đó mới là tốt . Dùng người ngoài cũng vậy, những chuyện quan trọng thế này, cha cũng dối con, cho mấy đứa chúng nó giúp chủ yếu cũng là vì chúng nó.”

      “Ta đời này xem như xong rồi, chuyện tích đức này của con, cho bọn chúng theo giúp tay, hưởng chút vinh quang. Sau này ta mất rồi, bọn chúng còn có thể ra ngoài gặp người, cũng xem như là chuộc lại lỗi lầm trước kia của chúng. Dù sao có thể giúp được con tốt quá… là chuyện đáng để cân nhắc.”

      câu thông tục, ai cũng giúp đỡ, người nhà mình sao có thể giúp tay đây?”

      “Lão Tứ, Ngũ Lang, các con thấy thế nào?” Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang trong mắt tràn ngập chờ mong.

      Quả nhiên là vì chuyện của trường học.

      “Ông nội, để cháu việc ở trường học với ông nhé.” Ngũ Lang đối với cầu của Liên lão gia tử có phản ứng gì, lại trình bày kế hoạch mở trường học của mình với lão gia tử. “… Lúc học sinh vào học, chúng con điều tra nhân phẩm của bọn họ, nhân phẩm của cả nhà họ, nhân phẩm tốt thể vào trường học của chúng con. Tiên sinh của Học đường càng phải chú trọng hơn, những học vấn cao, còn phải là người đáng được tôn kính, ngưỡng mộ, như vậy mới có thể dạy dỗ tốt toàn diện cho học sinh.”

      “Cháu viết thư cho Lỗ tiên sinh rồi, nhờ tiên sinh đề cử người. Ngoài ra, cháu còn định nhờ tiên sinh ở Thư viện Thịnh Kinh đề cử người giúp.”

      “Trong trường học ngoài tiên sinh và học sinh, cháu có ý định mời người khác. Mấy chuyện lặt vặt như dọn dẹp trường học, đun nước… đến lúc đó đều do học sinh thay phiên nhau làm. Học phí của Trường học rất ít nên nuôi người lười, người xuất thân từ Học đường thể là người chăm chỉ, đến cả ngũ cốc cũng biết phân biệt.”

      “Bàn ghế là do Tam bá đóng, còn lại là chuyện xây phòng vào mùa xuân năm sau, mấy người nhà cũ ai bằng lòng giúp cứ . Đến lúc đó, người ở mười dặm tám thôn đến giúp cũng ít.”

      Ngũ Lang hết kế hoạch cho Liên lão gia tử, tất nhiên nhà cũ nếu muốn tích đức chỉ có thể giúp việc xây phòng, công việc này vừa có tiền lại vừa nặng nhọc.

      “Như vậy…” Liên lão gia tử liền do dự, ánh mắt nhìn Ngũ Lang lâu hơn chút. Ngũ Lang chuyện giọt nước cũng lọt, vừa mở miệng làm ông được lời nào.

      “Dạy trẻ con học vỡ lòng, chắc cũng cần học vấn cao đâu… Đại bá cháu là Tú tài, khụ…khụ… làm Tú tài nhiều năm như vậy, cũng học được bụng chữ nghĩa rồi. Ai ~… ta biết, chuyện này ta nhắc nữa, nhưng còn Kế Tổ sao? Kế Tổ phạm tội, nó chỉ bị liên lụy thôi.”

      “Lão Tứ, con cũng nhìn Kế Tổ lớn lên, ngoài chuyện nó biết làm ruộng ra những mặt khác cũng là đứa ngoan, gây với người khác, cũng gây họa. Nó học nhiều năm như vậy, cũng là học trò , ở huyện của chúng ta muốn làm học trò còn chưa đến mấy người. Lão Tứ, con có thể cho Kế Tổ vào trường dạy vỡ lòng cho bọn trẻ được ?” Liên lão gia tử cẩn thận, mong đợi nhìn Liên Thủ Tín.

      “Cha” Liên Thủ Tín khó xử nhìn Liên lão gia tử: “Con hiểu tấm lòng của cha, nhưng… chúng con cũng phải… mở trường học là chuyện lớn, đến lúc đó bao nhiêu ánh mắt nhìn vào, chúng ta phải ngừng thận trọng, thể để người khác tìm được sai lầm… Kế Tổ là đứa ngoan, nhưng… nhưng… dư luận đáng sợ!”

      “Đúng vậy, ông nội, lúc trước người chẳng từng với chúng cháu, chúng ta đối đãi với người khác phải rộng lượng, đối với bản thân phải nghiêm khắc đó sao.” Ngũ Lang .

      Liên Kế Tổ ngồi bên cạnh vốn ngẩng cao đầu, nay nghe Liên Thủ Tín và Ngũ Lang liền gục đầu xuống, mặt mày ỉu xìu.

      “À…” Liên lão gia tử nhất thời biết sao.

      “Cha à, người đừng quan tâm đến đại ca và Kế Tổ nữa, quan tâm đến nhà chúng con .” Liên Thủ Nghĩa vội xen vào : “Chúng con cầu gì cao, dạy học gì đó, có nghĩ cũng muốn nghĩ. Lão Tứ cũng tìm việc cho La Tiểu Ưng kia rồi, còn việc của con, Tứ Lang và Lục Lang đâu?”

      “Lão Tứ à, tìm chỗ kiếm tiền cho ta và hai đứa cháu của đệ .” Liên Thủ Nghĩa lấy lòng với Liên Thủ Tín.

      Lục Lang mơ mơ màng màng. Tứ Lang đụng đụng Liên Thủ Nghĩa, mắt mong đợi nhìn Liên Thủ Tín.

      “Chuyện này…” Liên Thủ Tín có chút phát sầu.

      “Cha, người câu .” Liên Thủ Nghĩa chớp mắt nhìn Liên lão gia tử.

      “Ông nội…” Tứ Lang lại nhìn Liên lão gia tử cầu xin.

      Về tình về lý, tranh thủ cho Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ rồi, thể tranh thủ cho mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa. Hơn nữa, cầu của Liên Thủ Nghĩa là chuyện thương lượng từ trước, tuy Liên lão gia tử hơi hoang mang, mất mát nhưng cũng lên tiếng.

      “Lão Tứ à, con cũng có khả năng rồi, lúc trước công việc núi là do còn tìm giúp, con giúp bọn chúng tìm việc , miễn cho chúng cả ngày chỉ biết rong chơi… có thể kiếm được mấy đồng, trong nhà cũng thoải mái hơn chút. Sau này, trong nhà còn nhiều việc phải dùng đến tiền, cũng thể lúc nào cũng đưa tay xin tiền con.”

      Liên Thủ Tín hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra.

      “Cha, Nhị ca nên ở nhà chăm sóc hai người, ra đồng làm việc. Trong nhà thể giữ lại người biết làm việc ở bên cạnh.” Liên Thủ Tín dứt khoát cự tuyệt cầu của Liên Thủ Nghĩa.

      Lý do Liên Thủ Tín , hoàn toàn chỉ là mượn cớ. Lý do chính rất ràng, hai người Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa ông muốn bị ai liên lụy, đây là nguyên tắc của Liên Thủ Tín.

      Niên đại này tìm người làm công rất để ý đến chuyện ổn định, công việc thu nhập ổn định càng phải có người bảo lãnh, ví dụ như công việc của Nhị Lang và La Tiểu Ưng chính là do Liên Thủ Tín bảo lãnh. Sau này, hai người bọn họ có gây họa, hư hao đồ đạc gì, tự bọn họ gánh nổi, Liên Thủ Tín phải gánh thay.

      Ngoài ra, người ta thuê người đều lựa chọn người có phẩm hạnh tốt, người như Liên Thủ Nghĩa vốn ai muốn thuê đến làm công.

      Dĩ nhiên, nếu lấy cổng chào của Liên gia ra làm lá chắn, Liên Thủ Tín lại bảo đảm cho họ, chắc cũng có nơi chịu thuê. Nhưng, chuyện này Liên Thủ Tín làm, ông tin được Liên Thủ Nghĩa, ông muốn tạo thêm phiền toái cho người ta, thậm chí còn tạo thành thương tổn.

      “Tứ thúc, cha cháu được, vậy còn cháu. Cháu so với Nhị ca cũng kém, Tứ thúc…” Tứ Lang vội vàng .

      Liên Thủ Tín khỏi gương mắt nhìn Tứ Lang, Tứ Lang nay cao hơn chút, còn dáng vẻ của trẻ con nữa, ra dáng chàng trai rồi.

      Y phục người Tứ Lang cũ, từng miếng lớn vá chằng chịt, xấu xí, như những miếng cao dán lên quần áo, có những chỗ rách rồi vẫn chưa vá lại. Sắc mặt Tứ Lang cũng được khỏe mạnh.

      Liên Thủ Tín lại mềm lòng. Ở cái nhà này, Tứ Lang ăn no, mặc ấm. Tứ Lang lại sắp đến tuổi thành thân rồi, nếu cứ như vậy lấy được vợ là việc vô cùng khó.

      Tuy hiểu nhân phẩm của Tứ Lang bằng Nhị Lang nhưng lời cự tuyệt khó ra.
      “Lão Tứ à, Nhị ca con bàn nữa, ta hiểu. Còn Tứ Lang, con giúp nó . Tứ Lang còn , còn chưa định tính cách, nhiễm mấy thói xấu, nếu có chỗ có thể rèn luyện nó, lại có thể kiếm thêm mấy đồng, vậy tốt quá, để nó khỏi phải ngày càng tệ .” Liên lão gia tử với Liên Thủ Tín.

      Liên Thủ Tín trả lời vội mà nhìn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi. Ngũ Lang cùng Mạn Nhi trao đổi ánh mắt, sau đó lại hướng Liên Thủ Tín gật gật đầu.

      “Cha, chuyện này nhà con thương lượng rồi, cho Lục Lang đến trường học đọc sách.”

      Liên Thủ Tín xong, sắc mặt Liên lão gia tử lộ vẻ kinh ngạc.

      “Lão Tứ, con định như vậy sao?” Liên lão gia tử hỏi.

      “Cha, con dối bao giờ đâu.” Liên Thủ Tín : “Lục Lang học giống như mấy đứa trẻ khác, phải xem phận số nó nữa.”

      “Được.” Liên lão gia tử gật đầu.

      “Tứ Lang lớn rồi, bằng cũng cho nó học.” Liên Thủ Tín : “Tứ Lang muốn tìm việc làm, chúng con trước, việc này so với làm việc núi giống nhau. Sĩ Nông Công Thương, nó là Công đó.”


      Chương 788: Thiên Vị

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      Liên Thủ Tín muốn lão gia tử suy nghĩ cho kỹ. Nếu lần này cho Tứ Lang làm, chắc chắn được công việc ổn định, từ nay Tứ Lang chính thức trở thành người làm công ở xã hội này.

      Ở niên đại này, địa vị của người làm công thấp hơn người làm ruộng chút, đặc biệt là những người làm công cho các cửa hàng.

      Nhưng, khi người ta muốn làm công, thông thường là do điều kiện trong nhà quá khó khăn, vì để tồn tại, cũng thể quá kén chọn. Dù sao, làm công cho người ta cũng là dùng sức lao động của mình để đổi lấy bát cơm, chỉ là Liên lão gia tử đối với chuyện này vô cùng kén chọn. Cho nên, Liên Thủ Tín mới đặc biệt hỏi ràng.

      nay… cũng…” Liên lão gia tử trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng , nhưng ông chỉ phân nửa, tựa như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại quay sang hỏi Tứ Lang: “Tứ Lang à, cháu có đồng ý ?”

      “Cháu đồng ý, đương nhiên là đồng ý.” Tứ Lang gật đầu liên tục .

      “Vậy…ai ~… còn gì để nữa. Lão Tứ à, chuyện này làm phiền con vậy…” Liên lão gia tử với Liên Thủ Tín.

      “Ra ngoài làm công giống như ở nhà.” Ngũ Lang đột nhiên .

      Câu của Ngũ Lang hơi đột ngột, cắt ngang lời Liên lão gia tử. Liên Mạn Nhi khỏi nhìn Ngũ Lang cái, hai huynh muội trao đổi ánh mắt, Liên Mạn Nhi hiểu , Ngũ Lang thích những lời tiếp theo của Liên lão gia tử. Bởi vì biết, tiếp theo Liên lão gia tử những lời đường đường chính chính, những lời tốt đẹp.

      Mà những lời tốt đẹp như vậy, bọn họ nghe mà thấy phiền trong lòng.

      “Ra ngoài làm việc phải như thế nào, chắc cha cũng hiểu, con tìm việc cho Nhị Lang và La Tiểu Ưng là do chúng nó đến nhờ con, nhất định phải làm. Bên này nếu mở miệng, có ý định này, cứ thử xem.” Liên Thủ Tín .

      “Cha, hôm đó con nghe Tưởng chưởng quỹ ở huyện thành có cửa hàng giấy cuộn Đặng Ký muốn tuyển người, chúng ta nhờ Tưởng chưởng quỹ giúp chắc được.” Ngũ Lang .

      Công việc ở cửa hàng Đặng ký này là việc mà nhà Liên Mạn Nhi định tìm cho La Tiểu Ưng, bây giờ để lại cho Tứ lang Làm cũng thích hợp.

      Sao lại cho La Tiểu Ưng làm công việc này, chỉ là vì những ưu điểm mà Liên Thủ Tín lúc đầu mà còn vì đến đó làm người học việc, dễ gây họa.

      phần do tính chất công việc của cửa hàng, mặt khác vì đây là cửa hàng lâu đời, chưởng quỹ tài giỏi, quản lý người làm công nghiêm khắc, chặt chẽ, giọt nước lọt. Tứ Lang đến đó chỉ có thể thành thực làm việc.

      Liên Thủ Tín gật đầu, lại phen về chỗ tốt của cửa hàng giấy cuộn, công việc nhàng, nắng mưa đến, học xong cũng coi như là có được cái nghề, có thể kiếm sống.

      Nghe thấy công việc nhàng, nắng mưa đến, Tứ Lang hết sức vui mừng.

      “Vậy mỗi tháng tiền lương bao nhiêu?” Liên Thủ Nghĩa vội hỏi.

      Liên Thủ Tín định trả lời, Liên Mạn Nhi đột nhiên nhìn Liên lão gia tử ho khan hai tiếng.

      “Tứ Lang là học nghề, còn muốn kiếm tiền, cửa hàng như vậy, phải xem khả năng của cháu nó, nếu nó có khả năng, nó có thể kiếm nhiều tiền, nó lười nhác, kiếm cớ làm việc, vậy kiếm được tiền rồi, còn bị người ta đuổi , rất mất mặt.” Liên lão gia tử nhận được ánh mắt của Liên Mạn Nhi, biết là đến lúc ông nên chuyện, nghiêm mặt .

      “Ra ngoài làm việc phải nhặt tiền về, cháu làm việc phải tận tâm, còn phải…” Liên lão gia tử lại : “Tứ Lang cháu muốn lát nữa ông từ từ cho cháu biết.”

      , sao cháu lại chứ.” Tứ Lang .

      Công việc nhàng mà còn có thể kiếm chút tiền, nhất là có thể huyện thành, còn hơn mỗi ngày mốc meo ở cái thôn này.

      “Lương bao nhiêu, đến đó người ta với cháu, chính là như ông cháu , phải xem khả năng của cháu. Cửa hàng cho cháu ăn bữa trưa.” Liên Thủ Tín .

      Cửa hàng còn cho bữa trưa, Tứ Lang càng vui mừng, nhìn bộ dạng như hận ngay lập tức thể huyện thành làm công.

      “Cha, nghe công việc này tệ, lại đúng dịp người ta cần thuê người, chúng ta cũng dễ ăn , giúp người hay giúp hai người cũng là giúp, lúc nãy ông nội có nhắc đến Kế Tổ ca, hay là để Kế Tổ ca làm cùng luôn?” Liên Mạn Nhi với Liên Thủ Tín xong, lại cười cười nhìn Liên lão gia tử : “Ông nội, ông thấy được ?”

      “Hả…” Liên lão gia tử ngẩn người.

      “Chuyện này cứ giao cho chúng cháu, người chỉ cần câu là được.” Ngũ Lang lập tức hiểu ý, chân thành với Liên lão gia tử.

      chung cũng được, con gửi thư cho bọn họ.” Liên Thủ Tín .

      “Chuyện này vội” Liên lão gia tử liếc mắt nhìn Liên Kế Tổ, : “Để ta suy nghĩ , làm phiền các con quá.”

      Vừa nãy đưa ra bao nhiêu cầu phiền, bây giờ lại làm phiền, sắc mặt Liên Mạn Nhi đổi, thầm cười lạnh chuyện.

      “Ông nội là khách khí a, nửa ngày rồi cũng nghe thấy ông gì mấy chuyện làm phiền.” Ngũ Lang nhìn về phía Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang, thờ ơ .

      Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang nhất thời kịp phản ứng, chỉ gật đầu phụ họa.

      “Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cười .

      Liên lão gia tử mặt lúc trắng lúc đỏ, ho khan hai tiếng, giả vờ hiểu ý của Ngũ Lang.

      “Ngũ Lang, ta chưa qua huyện thành bao giờ, cửa hàng Đặng Ký đó ở đâu vậy?” Trong phòng an tĩnh lát, Tứ Lang lại hỏi. tưởng rằng lúc nãy Ngũ Lang chuyện với , vì vậy mới dám chuyện với Ngũ Lang: “Thôn chúng ta cách huyện thành rất xa, trong cửa hàng có chỗ ở ?”

      Ngũ Lang để ý , quay sang giả vờ chuyện với Tiểu Thất.

      “Tứ Lang à, ông biết, hình như là con hẻm đằng sau chợ rau.” Liên lão gia tử .

      “Đúng là ở đó.” Liên Thủ Tín : “Trong cửa hàng có chỗ ở, ra ngoài làm công giống như ở nhà.”

      Nhị Lang làm công ở xưởng ép dầu nửa năm đều sáng tối về, mỗi ngày về về cũng khoảng ba mươi dặm đường. Nếu Tứ Lang làm ở huyện thành, vậy mỗi ngày phải sáu mươi dặm, Tứ Lang đương nhiên muốn vất vả như vậy, nghĩ cách ở lại huyện thành.

      Liên Mạn Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện.

      “Sau chợ rau, vậy phải cách nhà cả rất gần sao?” Liên Mạn Nhi .

      “Đúng, rất gần.” Liên Thủ Nghĩa cướp lời : “Chỉ cách hai con đường.”

      “Vậy, con ở nhà cả là được rồi.” Sắc mặt Tứ Lang vui mừng .

      Nhà Liên Lan Nhi gần cửa hàng hơn so với Tam Thập Lý Doanh Tử, Tứ Lang vô cùng vui mừng muốn ở nhà Liên Lan Nhi.

      Liên lão gia tử còn chưa gì, vẻ mặt Chu thị cúi xuống châm chọc.

      Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất đứng dậy, chào Liên lão gia tử ra về. Liên lão gia tử giữ bọn họ lại dùng cơm.

      “Cơm nước đều chuẩn bị sẵn rồi, nhóm lửa lên làm qua lượt là xong thôi, cha con chúng ta rất lâu cùng ăn cơm, ta cũng là người gần đất xa trời rồi.” đến cuối câu, giọng Liên lão gia tử có chút buồn bã.

      “Cha chúng ta còn nhiều thời gian mà, bây giờ con còn có việc phải làm, hôm khác… hôm khác chúng ta lại cùng nhau ăn bữa.” Liên Thủ Tín từ chối .

      Bọn họ đặc biệt đến sớm chính vì sợ kịp giờ ăn cơm.

      Liên lão gia tử nhiệt tình mời mọc. Liên Thủ Tín lại từ chối rất cương quyết, dẫn mấy đứa ra ngoài.

      Liên lão gia tử thấy giữ được, vội xuống giường dắt mọi người ra tiễn, cả nhà đương nhiên bao gồm Chu thị. Chu thị lão nhân gia người ta là mẫu thân rất cao giá của Liên Thủ Tín, tuyệt đối có mấy chuyện tiếp đón này.

      đến cổng, Liên Thủ Tín dừng lại, giục Liên lão gia tử vào nhà.

      “Cha, có mấy lời con cũng muốn nhiều, ai là đồ ngốc cả, người ta nhưng trong lòng đều hiểu .” Ánh mắt Liên Thủ Tín dừng lát mặt của Liên lão gia tử, sau đó quay nhìn về nơi xa xăm. “Con về nhà chờ tin, cơ hội con cho rồi, quyết định như thế nào phải xem cha nữa.”

      xong Liên Thủ Tín quay người dắt mấy đứa về.

      Về đến nhà, cha con bọn họ cởi áo khoát ngồi giường. Trương thị bận rộn gọi người mang trà và điểm tâm lên.

      “Mệt lắm à.” Trương thị nhìn sắc mặt bọn họ lúc vào nhà cũng đoán được chuyện bên nhà cũ vui vẻ gì, bà cũng vội hỏi, chỉ đưa cho bọn trẻ nước sơn tra, cho Liên Thủ Tín trà củ cải.

      “Nhuận khí .” Trương thị đưa trà tận tay cho Liên Thủ Tín, giải thích.

      Liên Thủ Tín nhận lấy, cúi đầu nhìn hồi lâu, sau đó uống cạn hơi.

      Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi dính vào nhau uống nước sơn tra, đây là thứ nước mà mùa đông bọn họ thích uống nhất. Ngũ Lang ở bên cạnh chỉ uống nửa bát, sai tiểu nha đầu đổi cho trà Long Tĩnh. Tiểu Thất uống hết bát của , lại lấy nửa bát của Ngũ Lang uống cạn luôn.

      “Cha, cha đừng mất hứng, chúng ta phải đoán trước rồi sao?” Liên Mạn Nhi chậm rãi uống nước lại thấy Liên Thủ Tín vẫn chau mày, liền khuyên câu.

      “Lão gia tử phải là người hiểu biết, ông những lời đó, chút cũng hề nghĩ cho ta.” Liên Thủ Tín thở dài tiếng.

      Trước đây, Liên Thủ Tín đối với lời của Liên lão gia tử cũng hoàn toàn tán đồng hay vừa ý. Nhưng dù Liên Thủ Tín có ngầm bất mãn cũng hề biểu ở trước mặt vợ con, mà nay ai nhắc đến, ông lại tự mình ra câu như vậy, có thể hôm nay ông bị tổn thương, bị chọc giận.

      “Đây cũng phải là chuyện hôm nay mới biết.” Trương thị cũng thở dài theo.

      biết trước Liên Thủ Tín đau lòng, tức giận, chỉ có thể là bởi vì Liên Thủ Tín còn để ý. Cha con với nhau làm sao có thể để ý chứ, có hy vọng mới có thất vọng, có , có tình cảm mới có đau khổ.

      “Lão gia tử lại có cầu gì à?” Trương thị hỏi.

      Bọn Liên Mạn Nhi còn chưa mở miệng, Tiểu Thất cướp lời .

      là …” Trương thị cũng còn lời nào để .

      “Hai cầu trước cơ bản là chuyện thể được. Ta giận là bởi vì lão gia tử nên những lời đó.” Liên Thủ Tín : “Ông muốn đẩy ta vào hố lửa, đẩy chúng ta vào hố lửa, muốn để người ta quằn xéo sau lưng chúng ta!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 789: Thế Khó Xử

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      Liên Thủ Tín vì tức giận mà có chút kích động, chuyện như thế là để phát tiết.

      Liên Mạn Nhi Liên lão gia tử thiên vị, trong lòng chỉ có đám người Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, chuyện này thể nghi ngờ. Nhưng khách quan mà , Liên lão gia tử cũng có ý định muốn hại các nàng.

      Liên lão gia tử có ý muốn hại các nàng, nhưng nếu mọi chuyện đều nghĩ cho mấy người Liên Thủ Nhân, có thể đem lại nguy hiểm cho các nàng, làm đá đặt chân cho bọn họ.

      Chỉ là, tuy tính tình Liên Thủ Tín mềm yếu, trọng tình cảm, còn có chút ngu hiếu, nhưng có số chuyện ông rất có nguyên tắc, có điểm mấu chốt. Mà ra ở riêng lâu như vậy, Liên Thủ Tín cũng có chủ ý của riêng ông, dễ dàng lại bị lão gia tử xỏ mũi dắt nữa.

      Vả lại, Ngũ Lang, Tiểu Thất và Mạn Nhi ngày càng trưởng thành, lời cũng đều có trọng lượng hơn.

      Tuy rằng sống trong thời đại này, họ thể vì hoàn cảnh xung quanh mà thỏa hiệp, nhưng đại đa số chuyện đều nằm trong vòng khống chế của bọn họ. Hôm nay Liên lão gia tử đưa ra rất nhiều cầu nhưng chiếm thế thượng phong vẫn phải là Liên lão gia tử.

      Chỉ cần vượt qua điểm mấu chốt và trái nguyên tắc, các nàng đều đồng ý, đây chính là chuyện được thương lượng từ trước.

      Hai người Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, cả đời này đều sinh sống trong nhà cũ, cái loại bảo đảm cho bọn họ ra ngoài làm công là chuyện mà nhà Liên Mạn Nhi bao giờ làm, từ Liên Thủ Tín trở xuống đều quản bọn họ, mà cũng quản nổi.

      chỉ vì hai người bọn họ phạm trọng tội, danh tiếng thối nát, mà còn vì quan hệ đến vấn đề bối phận, danh chính ngôn thuận, đối với hai người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa mà , Liên Thủ Tín là em, Ngũ Lang, Tiểu Thất là cháu, như vậy cái loại đánh được, mắng xong, nặng đúng, phải làm sao có thể quản được chuyện của hai người bọn họ.

      Mà đối với mấy người Liên Kế Tổ, Nhị Lang này, Liên Thủ Tín cả đời này là thúc thúc của bọn , có thể dạy dỗ, quản lý bọn , cho nên cả nhà thương lượng, đồng ý tìm việc làm cho họ.

      Về phần sau này, từ thế hệ Ngũ Lang trở xuống có quan hệ huyết mạch với nhà cũ ngày càng xa, vậy có quản hay , nhà cũ bên kia náo loạn đến mức nào, cũng ảnh hưởng lớn đến Ngũ Lang và Tiểu Thất.

      Mà bây giờ, Liên lão gia tử và Chu thị vẫn còn, huyết thống của Liên Thủ Tín và đám cháu Liên Kế Tổ, Nhị Lang còn rất gần, mặc dù chia nhà ở riêng, nhưng nhà cũ có chuyện gì, người ta vẫn liên hệ đến Liên Thủ Tín.

      Nếu mấy người nhà Liên Thủ Tín vô danh, chỉ là người nông dân bình thường cũng thôi, các nàng bây giờ có thanh thế nên ở phương diện nào đó mọi người kỳ vọng cao đối với bọn họ, tiêu chuẩn phê bình cũng hà khắc hơn.

      suy nghĩ đến nhân tố bên ngoài, nhưng từ phương diện tình cảm của bản thân, Liên Thủ Tín và Trương thị là hai người mềm lòng trọng tình nghĩa, điển hình cho người nhà nông thuần phác, lương thiện, nhớ thù, mà dễ dàng nhớ ân.

      Có cha mẹ như vậy, đám con cái thể nào xấu được. Tuy trải qua cực khổ, bọn họ có đầy đủ lý do để trở nên tàn nhẫn, khắc nghiệt nhưng bọn họ lại làm như vậy. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất hề thay đổi, bọn họ trở thành những kẻ có lòng dạ độc ác.

      Bọn họ chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn thôi.

      Bọn họ quên ân oán với nhà cũ, nhưng lặng lẽ quan sát bấy lâu, bọn họ đều thống nhất để ân oán khuếch tán, lan tràn trong phạm vi năng lực của bọn họ, bọn họ nguyện ý cho đám người Nhị Lang cơ hội.

      Nhưng có thể nắm bắt được cơ hội đó hay phải nhờ vào bản thân bọn .

      Suy nghĩ đến nhân phẩm của đám người nhà cũ, Liên Mạn Nhi thừa nhận dù cuộc sống của Liên lão gia tử thể an nhàn cũng thể oán trách bất cứ ai.

      “Cha bọn , chàng Tứ Lang có thể làm ở cửa hàng giấy cuộn lâu ?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

      “Đứa Tứ Lang này, ta cũng đoán được.” Liên Thủ Tín thú : “Nhưng cũng phải cho nó cơ hội.”

      “Cứ chờ mà xem.” Ngũ Lang : “Cha nghe bọn họ luôn miệng sao, làm như chúng ta có thể tìm cho bọn họ công việc vừa có thể ăn nhậu chơi bời, lại kiếm được nhiều tiền.”

      Liên Mạn Nhi gật đầu, hàm ý sau lời Liên Thủ Nghĩa có thể nghe ra, bọn họ đối với việc làm công có chuẩn bị tâm lý phải chịu khổ, mà chỉ nghĩ có thể làm công việc nhàng, kiếm nhiều tiền.

      Nhưng làm gì có công việc như vậy.

      Ai người ta vung tiền mời bọn về làm đại gia, làm ông chủ lớn chứ? có ai đâu à!

      “Cứ chờ xem vậy.” Liên Thủ Tín .

      “Cha, chúng ta viết thư gửi cho bên huyện thành, giao việc này cho bọn họ, để bên đó có chuẩn bị.” Ngũ Lang .

      “Ừ, nên làm như vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu: “Nhất định phải với bọn họ phải quản chặt khi Tứ Lang sang bên đó làm công, càng nghiêm khắc càng tốt!”

      Chưởng quỹ cửa hàng Đặng Ký là em họ của Tưởng chưởng quầy, đối với chuyện nhà của Liên gia cũng hiểu hai, phải là cái gì cũng biết, xảy ra chuyện “hiểu lầm” gì. Mà Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng có thể thông qua Tưởng chưởng quầy, dặn dò đưa người vào.

      Đây cũng là nguyên nhân lúc trước an bài cho La Tiểu Ưng vào làm, chỉ là bây giờ đổi cho Tứ Lang.

      “Chúng ta cho Lục Lang đến trường học, ông nội rất kinh ngạc.” Liên Mạn Nhi lại .

      “Chúng ta hết lòng giúp đỡ rồi.” Liên Thủ Tín : “Ta tức giận là vì cái gì? Ta là người thế nào chứ? Lão gia tử còn biết sao? cần ông ta cũng… ông… ông làm ta rất đau lòng.”

      Phụ thân đối với con và cháu trai chẳng ra làm sao, Liên lão gia tử xem Liên Thủ Tín và Ngũ Lang là loại người gì chứ, cho là bọn họ vì vậy mà vui vẻ được sao?

      “Chúng ta thẹn với trời đất, chúng ta cũng có lỗi với bất kỳ ai trong bọn họ, cũng cần bọn họ chúng ta tốt.” Trương thị : “Cứ nghĩ như vậy, trong lòng ta thấy thoải mái hẳn ra.”

      Mấy đứa đương nhiên có thể cảm thấy được Liên Thủ Tín lúc ở nhà cũ bị thái độ thiên vị của Liên lão gia tử làm tức giận, tổn thương.

      biết ông nội có chịu cho Kế Tổ ca cửa hàng giấy cuộn làm công ?” Liên Mạn Nhi đột nhiên cười .

      “Mười phần là chịu.” Ngũ Lang cũng cười.

      Công việc ở cửa hàng giấy cuộn tuy nhàng, nhưng đối với số người mà , việc dù cũng là việc, Liên Kế Tổ từng làm qua việc gì sao? Hơn nữa, cửa hàng làm thợ học nghề, bị người sai phái, địa vị xã hội thấp tầng, Liên Kế Tổ nhất định muốn , dù là Liên lão gia tử cũng nỡ để cháu đích tôn “chịu khổ”

      “Nếu ông nội đồng ý, mà cũng muốn , vậy còn có thuốc chữa.” Liên Mạn Nhi .

      “Chúng ta nghĩ nhiều cũng vô dụng, bên kia rốt cuộc quyết định như thế nào, chúng ta rất nhanh biết.” Ngũ Lang .

      sai, còn có chuyện, Liên Mạn Nhi rất muốn biết đáp án chuyện Liên lão gia tử và Chu thị có đồng ý cho Tứ Lang ở nhà Liên Lan Nhi hay ?

      Bất kể có đồng ý hay , chỉ sợ nhà cũ bây giờ rất náo loạn, Liên Mạn Nhi híp mắt cười giống như đại Hoa được ăn cá no, thoả mãn nằm phơi nắng. Thiên vị à, vậy phải gánh chịu hậu quả của thiên vị , hừ hừ….

      Để cho Liên Kế Tổ học việc ở cửa hàng, có phải Liên lão gia tử đau lòng muốn chết ?

      Để Tứ Lang ăn ở nhà Liên Lan Nhi, có phải Chu thị tức đến đỉnh đầu bốc khói ?

      Thiên vị ràng như vậy, mấy người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang đó nghĩ như thế nào?

      ******************

      Nhà cũ

      Sau khi tiễn mấy cha con Liên Thủ Tín về, Liên lão gia tử quay về phòng, lập tức lên giường, dựa vào gối nằm xuống, thậm chí giày cũng cởi.

      Liên lão gia tử nằm đó nhắm mắt lại, mặt xám như tro.

      Người trong phòng chỉ cho là Liên lão gia tử có chút mệt mỏi, cũng nghĩ sâu xa, bọn họ quan tâm sức khỏe của Liên lão gia tử vì nay còn có chuyện quan trọng hơn cần lão gia tử quyết định.

      Vui mừng nhất chính là Tứ Lang, chí ít niềm vui ấy cũng làm giảm ít tối tăm khuôn mặt .

      “Ông nội, cháu và Kế Tổ ca làm ở cửa hàng tốt hơn nhiều, chúng cháu sau này cũng có bạn.” Tứ Lang mở miệng chuyện.

      Liên Kế Tổ ngồi băng ghế, xê dịch mông yên, liếc nhìn Tứ Lang cái, sau đó lại mong chờ nhìn Liên lão gia tử.

      Liên lão gia tử bị thúc giục liền mở mắt ra, dù Tứ Lang nhắc chuyện này, ông cũng phải đưa ra quyết định, bởi vì Liên Thủ Tín bên kia chờ tin ông.

      Lão gia tử mở mắt trừng trừng nhưng chuyện, nửa ngồi dậy nhìn Tứ Lang. Tứ Lang lập tức lên tiếng, nhìn lão gia tử cười cười.

      Miệng Liên lão gia tử hơi kéo ra, hiểu sao, ông cảm thấy nụ cười của Tứ Lang có chút ý xấu.

      “Ông nội, cháu… cháu tay chân vụng về, làm hỏng chuyện, kiếm được bao nhiêu tiền. Cháu… cháu… bằng cháu cứ ở nhà, còn có thể làm chút việc nhà… làm chân chạy… ông nội, cháu…” Liên Kế Tổ thấy Liên lão gia tử ngồi dậy, vội vàng cầu xin lão gia tử, trong ánh mắt ràng nỡ xa lão gia tử, nhưng ra.

      “Chúng ta cho Kế Tổ .” Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh : “Kế Tổ học nhiều, linh hoạt hơn Tứ Lang. Công việc ở cửa hàng, Kế Tổ nhất định làm tốt, có hai người bọn họ sau này nhà chúng ta cần lo rồi cha, cha sau này cũng có thể yên tâm.”

      Cái gọi là thói quen thành tự nhiên, bởi vì từ trước tới nay, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cần làm việc, chuyện này dường như trở thành quy định trong nhà, cho dù là từ Thái Thương trở về, cả nhà biến hóa nghiêng trời lệch đất nhưng loại thói quen này vẫn còn lưu lại.

      Trong nhà có việc gì Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ lúc nào cũng xếp cuối cùng, có lúc thậm chí còn bị bỏ quên. Ngay cả Liên Thủ Nghĩa, hôm nay nếu Liên Mạn Nhi nhắc đến, ông ta nhất thời nghĩ tới việc để cho Liên Kế Tổ làm công ở cửa hàng.

      Chỉ khi nào nhắc tới rồi, Liên Thủ Nghĩa mới cảm thấy đó là ý kiến hay, cho Liên Kế Tổ cửa hàng giấy cũng có thể kiếm thêm tiền cho nhà.

      Liên lão gia tử hơi quay mặt nhìn Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩ lại đưa mặt cười về phía ông. Liên lão gia tử nhịn được khẽ chau mày, hiểu sao, ông cảm thấy Liên Thủ Nghĩa cũng có ý tốt.


      Chương 790: Cãi Nhau

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      Mọi người muốn Liên Kế Tổ đến cửa hàng giấy cuộn làm công, đám người Liên Thủ Nghĩa đều tán thành, Liên Kế Tổ lại muốn , Liên Thủ Nhân ngồi giường chuyện, bộ dạng như muốn phát biểu ý kiến.

      Tưởng thị từ bên ngoài vào, liếc mắt nhìn Liên Kế Tổ cái, rồi chậm rãi ra ngoài.

      Liên Kế Tổ do dự đứng lên, sau đó lại ngồi xuống, hơn nửa lại cúi đầu, theo Tưởng thị. Tưởng thị đến cửa, thấy Liên Kế Tổ theo, chân mày hơi chau lại, cũng đứng đó tiếp nữa.

      Chu thị ngồi xếp bằng giường, hai tay nắm chặt, cũng gì. Đối với những loại chuyện như thế này, Chu thị từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia hay có ý kiến.

      hồi lâu, Liên lão gia tử tiếng nào, chỉ có Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang vẫn hi hi ha ha cười , dường như chuyện Liên Kế Tổ làm ở cửa hàng được quyết định rồi vậy.

      “Có hai huynh đệ bọn ở ngoài làm việc, nhà chúng ta cái gì cũng cần lo.” Liên Thủ Nghĩa toét miệng cười.

      “Ông nội…” Liên Kế Tổ nhịn được, chỉ có thể ngẩng đầu lên trông mong nhìn Liên lão gia tử.

      Sắc mặt Liên lão gia tử thay đổi, chỉ là trong lòng vô cùng rối ren. Tư tâm mà , ông nỡ để Liên Kế Tổ đến cửa hàng làm công, nhưng chuyện dạy học là chuyện thể xảy ra. Bị người sai xử, có thể diện, hơn nữa tuy là học nghề cũng làm việc gì nặng nhưng lại có rất nhiều hạn chế, làm cho người ta mệt mỏi.

      Tuy trong lòng nỡ, nhưng lại thể ra. Bởi vì, bất luận trong lòng ông đối với đứa cháu đích tôn này khác biệt như thế nào, ngoài mặt ông vẫn hy vọng mọi người tin tưởng, ông đối với bất cứ đứa cháu nào cũng thương như nhau.

      Nhất là nhà cũ bây giờ, do việc làm mai cho Liên Thủ Nhân lúc trước, quan hệ của những người trong nhà rất căng thẳng. Lúc này, ông thể để mọi người ông cưng chìu, thiên vị Liên Kế Tổ.

      Tại sao Tứ Lang phải làm công, Liên Kế Tổ lại thể ?

      Bởi vì Liên Kế Tổ học hành bao nhiêu năm, quen thói sung sướng an nhàn, quen bị người sai xử, chịu nổi cực khổ. Nhưng Tứ Lang khác, chịu khổ quen rồi, quen bị người sai xử, ăn ít khổ.

      Nhưng nguyên nhân này bất luận thế nào cũng thể ra.

      Muốn giữ Liên Kế Tổ lại, nhất định phải tìm ra lý do hợp lý, thực tế rất khó tìm, nhất là dưới thúc ép của đám người Liên Thủ Nghĩa.

      “Lão Đại, chuyện này con thấy sao?” Liên lão gia tử nóng lòng nhưng thể năng gì, chỉ có thể mở miệng hỏi Liên Thủ Nhân.

      “Con?” Liên Thủ Nhân ngẩng đầu lên, nhìn lão gia tử, lại nhìn Liên Kế Tổ: “Cha, người là chủ gia đình, chuyện này người quyết định là được rồi.”

      nay ở nhà cũ, người nghe lời Liên lão gia tử nhất chính là Liên Thủ Nhân.

      Chỉ là lời của Liên Thủ Nhân tuy dễ nghe, nhưng giúp gì được cho Liên Kế Tổ, cũng giúp được lão gia tử. Nhưng điều này có gì lạ cả, Liên Thủ Nhân tuy là người trưởng thành, sống đến hơn bốn mươi mấy tuổi rồi, có lúc nào ông ta phải chống đỡ gia đình, giúp đỡ cho Liên lão gia tử đâu chứ?

      “Ông nội, cháu lớn như vậy rồi, con của cháu cũng lớn rồi.” Liên Kế Tổ nghe Liên Thủ Nhân như vậy, sợ tiếp theo Liên lão gia tử gật đầu đồng ý, vội vàng : “Hay là cầu xin Tứ thúc cho cháu vào Học đường tùy tiện làm chút việc gì đó cũng được.”

      “Người ta phải rồi sao, Học đường cần người làm, người ta sớm sắp xếp đâu vào đấy rồi.” Tứ Lang nhìn qua Liên Kế Tổ .

      “Ông nội…” Lời của Liên Kế Tổ bị Tứ Lang chặn lại, chỉ có thể nhìn Liên lão gia tử cầu cứu.

      Liên lão gia tử chau chặt chân mày lại như thắt nút. Tình hình trước mắt, nếu muốn cho Liên Kế Tổ chỉ có thể dùng biện pháp mạnh, dùng quyền làm chủ gia đình của ông, như vậy thể làm cho mọi người tâm phục, mà còn làm cho bọn họ ông thiên vị.

      Liên lão gia tử muốn làm vậy, nhưng cũng đau lòng Liên Kế Tổ, hạ nổi quyết tâm để Liên Kế Tổ làm.

      “Chuyện này từ từ sau.” Hồi lâu, Liên lão gia tử cuối cùng mở miệng: “Kế Tổ cứ từ từ, còn Tứ Lang muốn , cứ trước… phải ta thiên vị Kế Tổ, ta cũng chỉ vì gia đình chúng ta mà thôi. Kế Tổ học nhiều như vậy, ta lại tìm Tứ thúc nó, có thể tìm cho Kế Tổ công việc càng… càng phù hợp hơn. Tiền cũng nhiều hơn, đến lúc đó nhà chúng ta cũng tốt hơn.”

      “Tứ Lang…. có học, nhưng nó còn , nếu học nghề chắc chắn học nhanh hơn Kế Tổ.”

      Liên lão gia tử nghiêm mặt xong, Liên Kế Tổ nhàng thở ra hơi.

      Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang chuyện, đợi hồi lâu tỉnh táo lại, Tứ Lang liền cười lạnh hai tiếng.

      Lão gia tử nghiêm mặt, xem như nghe thấy. Chỉ là, giây phút đó trong lòng ông giống như làm đổ lọ ngũ vị, cảm giác gì cũng có. Ông muốn làm như vậy, nhưng ông hết cách rồi.

      Ví như lúc cả nhà Liên Thủ Tín ở đây, Ngũ Lang phen như vậy trước mặt ông, nếu là lúc trước, ông ra cầu dự tính. Nhưng hôm nay, ông thèm để ý lời Ngũ Lang mà vẫn ra cầu của mình.

      Giống như bây giờ, ông cũng làm vậy, công khai thiên vị, để bọn họ nghe được những lời thiên vị ràng như vậy. Nhưng hôm nay, ông lại làm điều đó.

      “Ông nội” Tứ Lang cười lạnh hai tiếng, thấy Liên lão gia tử có phản ứng, liền : “Cháu làm ở cửa hàng, mỗi ngày về về hơn sáu mươi dặm đường, nhất định cháu nổi, cháu muốn ở nhà cả, ông thấy thế nào?”

      Giọng điệu Tứ Lang cứng ngắc, nghe giống như thỉnh cầu Liên lão gia tử, thậm chí còn phải là thương lượng.

      Liên lão gia tử vừa mới công khai thiên vị Liên Kế Tổ, trong lòng có chút áy náy với Tứ Lang, đối với cầu của Tứ Lang cũng tiện cự tuyệt trực tiếp.

      nổi đừng , cửa hàng gì đó cũng ai bị đói chết.” Chu thị đột nhiên , bà căn bản thèm nhìn đến Tứ Lang, chỉ nhìn lão gia tử. “Nhà cả nó cũng phải mở tiệm xe ngựa, cũng phải đại tài chủ gì, nhà cửa chật chội, lại thêm tên tiểu tử ở nữa còn ra cái gì? Có thể kiếm tiền kiếm, kiếm được thôi, làm phiền nhà người ta làm gì, người ta cũng phải họ Liên.”

      Trong lòng Liên lão gia tử tán thành lời của Chu thị, con gả chính là con nhà người ta. Chuyện nhà của mình nên tự giải quyết với nhau, tiện làm phiền người ta.

      phải Tứ Lang muốn tốt cho cả nhà sao?” Liên Thủ Nghĩa tức giận : “Đại tỷ phải là khuê nữ của Liên gia, phải là ruột của Tứ Lang sao? Nhà nàng ở mà cái gì, lúc trước, cả nhà đại ca mỗi lần đến đó ở là ở cả hai tháng liền, ai cái gì chật chội, tài chủ, tiệm xe ngựa gì… sao đến Tứ Lang lại được? Tứ Lang làm công việc đứng đắn còn gì!”

      “Tứ Lang của ta phải là người Liên gia sao? Thế nào nhà này, đạp người rồi lại nâng người, chính là đạp chúng ta. Ta biết, cái nhà này coi thường chúng ta.” Hà thị cũng ầm ĩ chen vào.

      “Cái gì mà họ Liên, nhờ nhà cả giúp chút, nhà cả liền trở thành người khác. Vậy sao cả đến nhà chúng ta ai ? Nhà cả xảy ra chuyện lao tù, phải nhờ Tứ thúc của cháu giúp đỡ mới yên chuyện đó sao? Vậy Tứ thúc của cháu cho ông bông vải này kia, sao cho chúng cháu mà cho cả?” Tứ Lang mặt đỏ lên, nghiêm nghị .

      “Mỗi năm bánh trái, đậu phụ đông đều cho nhà tỷ ấy.” Liên Thủ Nghĩa lại .

      “Chúng ta còn được ăn những thứ đó.” Hà thị chen miệng .

      “Chỉ biết ăn thôi, ăn bao giờ đủ, làm chẳng bao nhiêu.” Chu thị bị cả nhà Liên Thủ Nghĩa công kích, vạch trần chuyện tư tâm của bà, nhất thời thẹn quá hóa giận, chỉ vào Hà thị mắng trước.

      Trong nhất thời, mấy chuyện thối nát đều bị lật ra, ngươi lý của ngươi, ta lý của ta, cả phòng cãi nhau loạn thành đoàn.

      Liên lão gia tử vốn phiền não, bây giờ còn nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau, càng cảm thấy đầu to như cái đấu, khí huyết cuồn cuộn. Bởi vì bản thân ông lúc này cũng tìm ra được cách giải quyết hợp lý, lúc bắt đầu ông có chút cam chịu quản bọn họ, đợi Liên Thủ Nghĩa, Hà thị đều đứng dậy, cùng Chu thị càng cãi càng hăng, lúc này ông mới lên tiếng ngăn cản.

      Chỉ là, lúc này ai chịu nghe ông.

      Liên lão gia tử hét lớn mấy tiếng, cuống quít ho khan, đều ai để ý, nhìn thấy mọi người cãi nhau sắp lật nóc nhà, nếu còn lập tức ngăn cản, sợ rằng náo loạn đến mức thể thu xếp được. Liên lão gia tử hết cách, chỉ có thể cầm ly trà giường, dùng hết sức ném xuống đất.

      Tiếng vỡ của tách trà rốt cuộc gọi thần trí của bọn người cãi nhau quay về. Mọi người đều quay đầu nhìn Liên lão gia tử, nhất thời tựa như xuất ra thân mồ hôi lạnh.

      Bởi vì khí huyết dâng trào, lại thêm nguyên nhân dùng sức ném ly trà, Liên lão gia tử đầu váng mắt hoa trận, tay chân vô lực, đầu chúc xuống, té lăn xuống đất.

      Chu thị kinh hoàng kêu lên tiếng, cùng Liên Thủ Nghĩa vội chạy đến đỡ Liên lão gia tử, nhưng kịp, trơ mắt nhìn nửa người của Liên lão gia tử rơi ra ngoài giường.

      Nếu như lần này Liên lão gia tử mà té , chỉ sợ mạng của ông giữ được.

      Chu thị vừa đỡ Liên lão gia tử vừa gào thét lên. Liên Thủ Nghĩa cũng kinh hoảng kêu lên.

      là đúng lúc, khi đó màn cửa vén lên, Liên Kế Tổ và Tưởng thị trước sau bước vào. Lúc nãy trong nhà cãi nhau loạn đoàn, Tưởng thị nhân lúc rối ren kéo Liên Kế Tổ ra ngoài, chuyện nửa ngày, bây giờ mới quay vào. Sắc mặt Liên Kế Tổ tốt, mắt của Tưởng thị hơi đỏ, như vừa khóc xong.

      “Kế Tổ!” Chu thị và Liên Thủ Nghĩa cùng hét lên.

      Liên Kế Tổ phát tình hình đúng, khó khăn lắm mới có thể ngay lúc đầu lão gia tử sắp đụng đất mà kéo ông lại. Sau đó, Liên Thủ Nghĩa và Chu thị lại phụ giúp, người giường nắm vạt áo lão gia tử, người còn lại cùng Liên Kế Tổ ôm bả vai lão gia tử, túm lão gia tử lên giường.

      Đợi để được lão gia tử nằm ngang giường, nhìn sắc mặt của lão gia tử, người trong phòng đều sợ ngây người.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 791: Thỏa Hiệp

      Edit: phiyenvu

      Beta: Nora

      Sắc mặt Liên lão gia tử đỏ bừng, trán đầy gân xanh, mắt nhắm hờ, miệng méo qua bên, nước miếng ngừng chảy ra.

      Chu thị ngẩn người giây lát, rồi liền vội vàng đến gần dùng tay vỗ lên mặt Liên lão gia tử, lay lay người ông, bên kêu lão đầu tử, lão đầu tử ơi.

      Bọn người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa vẫn theo sát bên cạnh, gọi lão gia tử.

      “Cha lại bị bệnh giống lần trước rồi à?” Liên Thủ Nghĩa .

      Cái gọi là bệnh lần trước là chỉ lần trúng gió kia. Bệnh chứng của Liên lão gia tử nay gồm miệng méo, người gần như có tri giác, thần trí , giống hệt như bị trúng gió lần trước.

      “Vậy, mau gọi lang trung .” Liên Thủ Nhân vội .

      Bên này Chu thị muốn lay tỉnh Liên lão gia tử, bên kia Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa muốn mời lang trung.

      nay ở nhà cũ, Liên lão gia tử chính là bùa hộ mệnh của bọn họ. Nếu Liên lão gia tử có mệnh hệ gì, cuộc sống sau này rất khó khăn. cái khác, chỉ nếu lão gia tử mất rồi, dựa vào bọn , có tư cách cầu Liên Thủ Tín làm bất cứ việc gì. Đương nhiên, lão gia tử mất còn có Chu thị, nhưng Chu thị thua xa Liên lão gia tử.

      Những chuyện mà Liên lão gia tử để tâm, Chu thị lại hề quan tâm đến. Hơn nữa, quan hệ của Chu thị với đám người Liên Thủ Tín rất cứng nhắc, ảnh hưởng của Chu thị với Liên Thủ Tín thể so với Liên lão gia tử. Chu thị cũng có năng lực xử lý quan hệ với đám người Liên Thủ Tín như Liên lão gia tử.

      Lão gia tử còn hay mất vô cùng quan trọng với nhà cũ.

      Ngày thường trong lòng bọn oán trách, cãi lời, gây rối Liên lão gia tử cũng thôi, nhưng chuyện mà mọi người nhà cũ đồng lòng nhất trí nhất, đó chính là mong Liên lão gia tử có thể trường thọ trăm tuổi.

      Hơn nữa, mời lang trung, tiền xem bệnh, tiền mua thuốc đều do đám người Liên Thủ Tín trả nên bọn chẳng hề băn khoăn.

      Dường như cần phải thương lượng gì, Tứ Lang mời lang trung. Nhưng chân Tứ Lang chưa bước ra khỏi cửa, lão gia tử tỉnh lại.

      “Đừng… đừng .” Liên lão gia tử mở mắt, mơ hồ .

      “Ngươi là lão già khốn kiếp, dọa chết ta rồi.” Chu thị thấy Liên lão gia tử tỉnh lại, trái tim treo ngược cổ họng cuối cùng cũng trở lại lồng ngực.

      “Cha, người gì?” Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa đều đến trước mặt Liên lão gia tử.

      Liên lão gia tử giơ cánh tay lên, quơ quơ.

      “Đừng gọi lang trung.” Liên lão gia tử lại câu, giọng ông câu này ràng cao hơn ít, giọng điệu cũng rất gấp gáp.

      Mọi người trong phòng đều hiểu ra, Tứ Lang cũng dừng lại.

      “Đỡ ta ngồi dậy, ta sao, đừng gọi lang trung.” Liên lão gia tử cử động người, lại .

      Mọi người vội vàng đỡ Liên lão gia tử, để ông dựa gối. phen này làm cho mặt Liên lão gia tử còn quá đỏ nữa, gân xanh cũng còn nhìn , miệng cũng chảy nước miếng, chỉ là tay chân có hơi cứng ngắc, phối hợp với thân mình.

      Nhưng Liên lão gia tử cứ ngồi như vậy, cử động, chuyện, bọn họ cũng ai để ý.

      “Sao chịu mời lang trung, ông như vậy rất dọa người đó.” Chu thị khó có được lúc ăn ngọt ngào: “Lúc nãy, ta còn tưởng hôm nay ông xong rồi.”

      Mặc dù Liên lão gia tử tỉnh, nhưng chuyện lúc nãy là rất dọa người, đám người Chu thị, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đều cho rằng nên mời lang trung mới tốt.

      Chỉ là thái độ của Liên lão gia tử rất cương quyết, cho mời lang trung.

      “Ta sao, lúc nãy chỉ là cẩn thận, dùng sức hơi nhiều nên mới bị ngã.” Liên lão gia tử : “Có chút chuyện như vậy mà mời lang trung phải để người ta cười chê sao.”

      Liên lão gia tử muốn , ông muốn mời lang trung, bởi vì lang trung đến hỏi ông nguyên nhân phát bệnh, ông biết ăn ra sao. là vì Liên Thủ Tín và Ngũ Lang chịu cho Liên Thủ Nhân cùng Kế Tổ làm tiên sinh ở Học đường, ông bị chọc tức, nên mới phát bệnh?

      Lời này ông thể , vì ông biết, nếu ra đạt được bất cứ ủng hộ và đồng tình nào. Hơn nữa, từ nay trở , các hương thân ở mười dặm tám thôn xem ông như người hồ đồ biết lý lẽ.

      Đám người Liên Thủ Tín dù hay làm đều chê vào đâu được, có đầy đủ lý do để cho Liên Thủ Nhân và Kế Tổ làm tiên sinh, bọn họ chiếm lý. Hơn nữa, Liên Thủ Tín còn , đợi Học đường khai giảng, cho Lục Lang học.

      Ngoài ra, còn tìm cho Tứ Lang việc làm có thể học nghề đến nơi đến chốn.

      chỉ Tứ Lang mà còn cả Liên Kế Tổ.

      Ông tìm được chút sai lầm nào của nhà Liên Thủ Tín, vậy phải lý do gì phát bệnh đây?

      Bởi vì ông đau lòng Liên Kế Tổ, muốn học nghề, Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang vui, làm mặt nặng với ông sao? Tứ Lang làm ở huyện thành, về tiện, muốn ở nhà cả nó, Chu thị đồng ý, mọi người cãi nhau, làm ông tức giận sinh bệnh?

      Đây chính là lý do nhưng chỉ dễ dễ nghe, để người ta biết, càng thêm làm trò cười mà thôi.

      Trước mặt nhà Liên Thủ Tín, trước mặt con cháu, ông còn mặt mũi gì rồi. Liên lão gia tử vẫn muốn cố gắng giữ chút mặt mũi cuối cùng với người ngoài, vì ông, mà cũng vì nhà cũ.

      Hơn nữa, chỉ có mình ông biết, bệnh lần này, hoàn toàn là vì mấy nguyên nhân đó. Chỉ là, lý do cuối cùng này, càng thể ra.

      Lời của lão gia tử ở nhà cũ cho đến bây giờ vẫn còn giá trị, đặc biệt là lúc ông cương quyết như vậy.

      mời lang trung, vậy… kêu lão Tứ đến được ?” Liên Thủ Nghĩa đảo mắt tới lui đề nghị.

      “Đúng, nên gọi lão Tứ cha.” Liên Thủ Nhân phụ họa.

      Kế Tổ và Tứ Lang cũng đều gọi Liên Thủ Tín.

      “Gọi cái gì, ai cũng gọi, ta sao.” Ánh mắt của Liên lão gia tử lướt qua đám con cháu: “Các ngươi bao giờ mới có thể làm ta bớt lo đây. Gọi lão Tứ, gọi lão Tứ, ta chỉ có mình lão Tứ là con, còn các ngươi đều để trang trí à?”

      “Gọi lão Tứ làm gì, người ta có thể lo được việc gì đều lo cả rồi, cơm đưa đến miệng rồi mà còn biết há miệng ra ăn sao? biết ăn cũng thôi , lại còn đánh nhau, có mất mặt hả? Gọi lão Tứ đến để xem các ngươi mất mặt ra sao, vô dụng ra sao à? Các ngươi sợ nhưng ta sợ!”

      Người trong phòng trừ Chu thị, cả đám đều cúi đầu.

      thể gọi lang trung, lại thể gọi Liên Thủ Tín đến, tuy là trong lòng có hơi lo nhưng thấy Liên lão gia tử chuyện lưu loát, còn có sức mắng người, mấy người trong phòng cũng cảm thấy Liên lão gia tử chắc sao rồi.

      màn té ngửa vừa rồi chắc là cẩn thận .

      Lần này đúng là có kinh hoảng nhưng lại có nguy hiểm gì, chỉ là ngáp phải ruồi giúp ngăn cản được bọn họ cãi nhau, cả đám đối với Liên lão gia tử rất cẩn thận.

      Liên lão gia tử dĩ nhiên cảm thấy khí có chút thay đổi, đương nhiên ông bỏ qua cơ hội này.

      “Chuyện này…”

      Buổi tối, Liên Kế Tổ cùng Tứ Lang qua nhà Liên Mạn Nhi truyền lời của Liên lão gia tử.

      Liên Kế Tổ tạm thời làm ở cửa hàng, chỉ để Tứ Lang , nhờ Liên Thủ Tín sắp xếp giúp.

      sắp xếp đâu vào đấy cho cháu rồi, ngày mai có thể làm.” Liên Thủ Tín rất dứt khoát : “Ta mấy lời dặn dò dư thừa với cháu, tất cả đều nghe ông cháu, nhất định sai.”

      Về phần chuyện khác như vì sao Liên Kế Tổ tạm thời làm, Tứ Lang ở lại huyện thành hay mỗi ngày về, Liên Thủ Tín hỏi đến.

      nay bên nhà cũ còn có Liên lão gia tử, mọi việc đều có ông chủ trì, thể can thiệp nhiều quá. Dù sao, Liên Thủ Tín vẫn là con, có lúc cũng phải phục tùng quản lý của Liên lão gia tử.

      Trương thị và Liên Mạn Nhi ở hậu viện biết được tin, phái người đem khúc vải ra, là cho Tứ Lang. “… may bộ quần áo, ra ngoài cũng có thể diện.” Dù sao, ra ngoài làm việc thể so với ở nhà, khúc vải này có thể may bộ quần áo, may thêm vớ vẫn còn dư dả.

      Tứ Lang vui mừng nhận khúc vải.

      Liên Thủ Tín tiễn Tứ Lang và Kế Tổ về rồi, ông vào hậu viện, nghe thấy tiếng Trương thị và Liên Mạn Nhi cười .

      “Con , mười phần chắc chắn là Kế Tổ ca mà.” Liên Mạn Nhi cười .

      sai, chúng ta đều đoán trúng rồi.” Liên Thủ Tín hơi thở dài , sau đó lại lẩm bẩm: “Lão gia tử già rồi…”

      Đối với quyết định của Liên lão gia tử, nhà Mạn Nhi chỉ biết lắc đầu thở dài.

      Ăn xong cơm, Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới. Liên Diệp Nhi kể cho Mạn Nhi chuyện nhà cũ cãi nhau.

      “… Cãi đến nỗi ngoài đầu thôn còn nghe thấy, mẹ Nha Nhi lúc nãy còn sang nhà muội ngồi nửa ngày, thầm ông bà nội thiên vị…” Liên Diệp Nhi kể với Liên Mạn Nhi.

      Tin tức của Liên Diệp Nhi là do từ miệng Hà thị và cả lúc nãy nghe được ở cửa hàng tạp hóa gần ngôi miếu.

      “… Lúc đến cửa hàng làm việc, Tứ Lang phải thương lượng với người nơi đó, xem có thể ở lại được . Nếu được, đến nhà cả hỏi xem có thể ở .” Liên Diệp Nhi .

      “Có phải Tam bá đến nhà cũ rồi ?” Liên Mạn Nhi đột nhiên hỏi.

      “Dạ” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Lúc nãy muội cũng qua đó ngồi chút, có chuyện gì nên muội về.”

      “Ừ” Liên Mạn Nhi trả lời tiếng, lại hỏi Diệp Nhi: “lúc nãy đến đâu rồi, Tứ Lang qua nhà cả ở, bà nội vui sao?”

      “Dạ, vì chuyện này mà cãi nhau, hình như ông nội bị chọc giận. Sau đó còn thương lượng, nếu ở cũng thể ở miễn phí, mỗi tháng phải đưa tiền. Ngày mai Tứ Lang làm, Nhị bá cũng theo đem bánh trái và đậu phụ đông cho cả.”

      “Năm nay cho cả bánh trái và đậu phụ đông nhiều hơn phần.”

      “Bà nội còn chuyện này phải được cả vui vẻ đồng ý mới thành, người ta nếu vui lòng, Tứ Lang đừng có mà như ăn mày liều mạng ở nhà người ta.”

      Chương 792: Có Lễ Tiết

      Edit: Gà Rù

      Beta: Nora

      cần Liên Diệp Nhi tỉ mỉ, lấy hiểu biết của Liên Mạn Nhi với nhà cũ, chỉ cần nghĩ sơ qua liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Liên lão gia tử thiên vị Liên Kế Tổ, vì muốn cân bằng thỏa hiệp chuyện Tứ Lang muốn đến ở nhờ nhà Liên Lan Nhi. Mà loại thỏa hiệp này chỉ có thể đạt thành sau khi Liên lão gia tử bị tức giận đến ngất xỉu.

      Chắc chắn trong lòng Chu thị được vui. Sau này Tứ Lang muốn ở lại trong thành, nhất định phải nhờ Liên Lan Nhi giúp đỡ chăm sóc đôi phần, cho nên, niên lễ* mà nhà cũ đưa tới cho Liên Lan Nhi phải nhiều hơn, hơn nữa so với ngày trước còn phải có thêm ít tiền, ngày mai cho Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang mang tới.

      *niên lễ: lễ vật biếu tặng vào ngày tết.

      Ngoài ra, chuyện này mới chỉ bàn bạc lý thuyết thôi. Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang chuyến này, đưa ra thỉnh cầu muốn ở nhờ, nếu Liên Lan Nhi đồng ý, đương nhiên mọi chuyện đều êm đẹp, nhưng nếu Liên Lan Nhi đồng ý, Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang cũng chẳng thể cưỡng cầu.

      “Trong ngoài khác biệt là như vầy sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày.

      Đối đãi với Liên Lan Nhi, nhà cũ có lễ tiết cỡ nào. Biết cầu người hỗ trợ phải bày tỏ thái độ như thế nào, phải biết báo đáp cho người, cũng biết được làm khó đối phương, phải đứng ở góc độ của đối phương mà suy nghĩ cho họ. Thế nhưng, đối với các nàng lại hề giống như vậy.

      Bởi vì Liên Lan Nhi gả ra khỏi cửa là người của nhà người ta, mà các nàng họ Liên nên là người nhà với nhà cũ sao? Vậy tại sao lại đối xử với các nàng khác biệt trời vực với Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ như vậy?

      Đây căn bản phải là vấn đề trong ngoài khác biệt, mà là vấn đề thiên vị. Chính là đối đãi với bên thương, thân thiết vô cùng, còn bên quan tâm, thờ ơ, lạnh nhạt.

      “Lòng thiên vị này lệch hết chỗ rồi.” Liên Mạn Nhi .

      Với lại, vấn đề này chỉ còn là thiên vị nữa.

      ràng đều là con cái ruột thịt, nhưng lại bất công phân ra đủ loại khác biệt, xa gần thân sơ, vì sao vậy? Đương nhiên là vì lòng ham muốn quyền lực và ý muốn khống chế, thứ quyền lực có thể nắm người khác trong tay. Từ xưa đến nay, những kẻ đam mê quyền mưu đều rất giỏi đạo lý này.

      Có câu, phải người nhà vào cùng cửa. Về bản chất, Liên lão gia tử và Chu thị là cùng loại người. Chu thị chữ bẻ đôi biết, Liên lão gia tử cũng chẳng nghiêm chỉnh đọc sách gì, nếu cùng với họ chuyện quyền mưu, bọn họ có lẽ biết là thứ gì. Nhưng loại ham muốn này là bản tính trời sinh của họ.

      Có thể dọn ra ngoài ở riêng đúng là quá hạnh phúc.

      Liên Mạn Nhi lĩnh hội phen thế nào là nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi*, nhất thời cảm thấy bầu trời mới xanh làm sao, khí mới trong lành làm sao, cuộc sống giờ là tốt đẹp.

      *Nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi (忆苦思甜: Ức khổ tư điềm): thành ngữ, ý chỉ hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc tại. (còn tiếp cuối chương)

      Triệu thị và Liên Diệp Nhi còn chưa , phía ngoài có người tới báo, là Liên Thủ Lễ tới, muốn tìm Liên Thủ Tín chuyện.

      Có tin tức vừa rồi của Liên Diệp Nhi, đối với chuyện Liên Thủ Lễ đến tìm Liên Thủ Tín lúc này những gì, trong lòng Liên Mạn Nhi rất ràng. Nàng lấy cớ đứng dậy, kêu Tiểu Thất đến dặn dò đôi câu, rồi bảo Tiểu Thất tìm Liên Thủ Tín.

      Cũng phải để cho Liên Thủ Tín biết ngọn nguồn, như vậy có gì xảy ra cũng dễ dàng ứng đối.

      Sắp xếp xong xuôi, Liên Mạn Nhi mới quay trở lại phòng. Liên Diệp Nhi vẫn ngồi ở đó, nhưng có chút ngượng ngập bất an.

      “Mạn Nhi tỷ, cha muội, ông ấy…” Liên Diệp Nhi biết nên gì cho phải, đối với cả nhà Liên Mạn Nhi, nàng thực rất áy náy. Nàng và Triệu thị ngày ngày đều khuyên nhủ Liên Thủ Lễ. Song, bất kể hai mẹ con nàng có cố gắng thế nào cũng thể thay đổi được gì. “Con người cha muội, ôi… muội cũng chẳng thể đỡ cho ông ấy gì cả. Ông ấy cứ u u mê mê như vậy. Ngày nào ông bà nội còn chưa buông tay, cha muội… haiz ~…”

      Cả nhà Liên Mạn Nhi đối xử với nhà nàng vô cùng hậu đãi và khoan dung. Ở trước mặt Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cách nào biện hộ cho Liên Thủ Lễ, mà nàng cũng thể biện hộ cho Liên Thủ Lễ được, bởi vì chính nàng cũng biết, có số việc Liên Thủ Lễ làm quả rất phải với nhà Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi tỷ, chỉ là… cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta… chúng ta cũng đừng xa lánh nhau.” Trầm mặc hồi lâu, Liên Diệp Nhi lại .

      Liên Diệp Nhi tuy , nhưng biết rất đại nghĩa. Đây cũng là trong những nguyên nhân chính Liên Mạn Nhi tán thưởng nàng, thân thiết với nàng, nguyện ý trợ giúp cả nhà nàng như vậy.

      Chứ chỉ riêng nguyên nhân vận mệnh đáng thương, Liên Mạn Nhi chỉ dành cho nàng đồng tình, chứ dành chút tình cảm nào.

      Liên Diệp Nhi lại ngồi với Liên Mạn Nhi mấy câu, sau đó cùng Triệu thị cáo từ, khi hai người tới tiền viện còn mạnh mẽ kéo Liên Thủ Lễ rời .

      Liên Thủ Tín từ tiền viện trở lại, sắc mặt có chút ủ dột.

      “Tam bá lại gì với chàng thế?” Trương thị hỏi câu. “Con người Tam bá ấy à, ta cũng coi như biết chút, đối với những người như vậy, nếu chàng nguyện ý nghe, cứ dứt khoát bảo bá ấy đừng nữa, bá ấy có chàng cũng đừng nghe.”

      “Ta biết.” Liên Thủ Tín gật đầu: “Cũng gì nhiều cả, chỉ huynh ấy đến nhà cũ, thấy sắc mặt lão gia tử được tốt, còn chiều nay lão gia tử lại phát bệnh, nhưng chịu để người ta mời lang trung, là phiền đến chúng ta, trong lòng lão gia tử thấy áy náy.”

      “Nếu phải hai mẹ con Diệp Nhi tới, có việc rồi kiên quyết kéo huynh ấy , đoán chừng còn rất nhiều chuyện phải với ta.”

      số việc, Liên lão gia tử và Chu thị tiện trực tiếp với Liên Thủ Tín, mà thông qua Liên Thủ Lễ, thỉnh thoảng lại để cho Liên Thủ Tín biết hai lão nhân đáng thương ra sao, trong lòng nhớ thương, suy nghĩ cho cả nhà Liên Thủ Tín như thế nào, cách này càng hiệu quả hơn nhiều khi Liên lão gia tử và Chu thị trực tiếp biểu lộ với Liên Thủ Tín.

      Chỉ là, chuyện như vậy, lần hai lần còn có thể. Nhiều lần hơn, khó tránh khỏi làm cho lòng người sinh chán ghét. trải qua nhiều chuyện như vậy, Liên Thủ Tín cũng phải là đứa con nít vài ba tuổi, ông cũng nhận biết được chân thực giả dối ra sao chứ.

      Muốn xem người đối xử với ngươi như thế nào, quan trọng phải là người này thủ thỉ với ngươi những lời bùi tai ra sao, mà người này thực tế làm được những gì cho ngươi.

      Nhà cũ thông qua Liên Thủ Lễ biểu đạt tình cảm thân thiết, tốt đẹp, nhưng mấy thứ tình cảm như vậy, lại hiển trong hành động của họ. Cái này bảo sao họ thấy bất mãn cơ chứ?

      “Cha, cha có thấy cách chuyện của Tam bá nghiêng về phía bên kia ?” Đột nhiên Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Tam bá con chưa gì cả, chỉ là qua lời Tam bá con có thể hiểu được lão gia tử và lão thái thái… dễ dàng.” Liên Thủ Tín từ trước đến giờ vẫn có thói quen thích người khác tốt. Mà cho dù có tốt, cũng phải uyển chuyển, nhu hòa vài phần.

      “Tam bá con đến nhà chúng ta càng ngày càng có chuyện gì khác ngoài mấy chuyện nào nhà cũ, nào lão gia tử, lão thái thái. Lão gia tử, lão thái thái coi trọng nhà cũ, ngược lại đối xử với chúng ta như thế nào, người khác biết, chẳng lẽ bá ấy còn biết sao? Có phải chuyến này bá ấy rất cam lòng đến đây hay ?” Liên Mạn Nhi liền .

      Bị buộc tới chuyển lời, so với tự nguyện đến chuyển lời, giữa hai điều này có khác biệt rất lớn.

      Là bị ép buộc, hay là tự nguyện, cần Liên Thủ Lễ tự mình ra, Liên Thủ Tín cũng có thể đánh giá được.

      “… Cha thấy huynh ấy xem việc này thành nghề kiếm sống rồi, cũng chẳng kém cạnh gì công việc làm mộc kia. Cái con người này, đúng là…” Trong tâm trạng buồn bực, Liên Thủ Tín ra lời lòng.

      Cả nhà Liên Mạn Nhi đồng tình với cảnh ngộ của Liên Thủ Lễ, cũng biết tâm bệnh của ông ta, vì vậy đối với ông ta chỉ chiếu cố nhiều mặt, mà còn khoan dung cho mấy lời và việc làm của ông ta.

      Nhưng chuyện gì chuyện, cũng phải có chừng mực nhất định. Liên Mạn Nhi nghĩ, có lẽ đến lúc đề tỉnh Liên Thủ Lễ.

      *Nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi (Ức khổ tư điềm- thành ngũ): nguyên nghĩa là nhớ lại ở xã hội cũ bị áp bức, bóc lột thống khổ, mong muốn cuộc sống hạnh phúc mà mình có ở xã hội mới mãi thay đổi; do đó đề cao tư tưởng giác ngộ; xuất phát trong “Bài giảng trong hội nghị công tác chính trị toàn quân” của Đặng Tiểu Bình: “Ức khổ tư điềm đương nhiên phải làm, nhưng chỉ muốn ức khổ tư điềm thôi chưa đủ, còn phải nghiên cứu hoàn cảnh lịch sử mới như thế nào để có thể nâng cao giác ngộ chính trị của các chiến sĩ”.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 793: Bản tính khó dời

      Edit: Gà Rù

      Beta: Nora

      Đến tối, mọi người trong nhà đều quay về phòng mình nghỉ ngơi. Liên Mạn Nhi ngồi bên cạnh đèn xem sổ sách lát, sau đó mới rửa mặt rồi vào buồng trong ngủ. Vốn nàng và Liên Chi Nhi ở cùng phòng này, giờ chỉ còn mình nàng, lúc đầu có chút quen, đến tận mấy ngày này mới khá hơn chút.

      Về phần hai nha đầu Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh, họ đều nghỉ ngơi ở gian ngoài Tây phòng. Hai nha đầu khác là Như Ý và Cát Tường ngủ ở khóa viện (nhà ngang).

      Liên Mạn Nhi bên này tắt đèn, nhưng Đông phòng bên kia đèn vẫn còn sáng.

      Liên Thủ Tín và Trương thị đều nằm trong chăn, giá cắm nến đặt ở trước giường, nến vẫn còn cháy. Liên Thủ Tín lên giường trước, nhưng ngủ được, ở giường trở mình liên tục. Trương thị lên giường sau, thấy bộ dạng này của Liên Thủ Tín nên cũng ngủ, hai vợ chồng nương theo ánh đèn lờ mờ khe khẽ chuyện.

      “Tam bá bọn lão gia tử bị bệnh, chuyện này, biết có hay ?” Liên Thủ Tín với Trương thị.

      Nghe Liên Thủ Tín như vậy, Trương thị hiểu ngay Liên Thủ Tín lo lắng cho Liên lão gia tử.

      Tình cảm của con người vốn phức tạp như vậy, nhất là trong quan hệ huyết thống, cho dù có muốn cắt bỏ, nhưng trong lòng vẫn cứ để ý. Nhất là người có tính cách và nhân phẩm như Liên Thủ Tín, tựa như ông rất ít khi hận ai đó, mà có oán cũng để trong lòng lâu.

      Sở dĩ ông là người nhiều phước, là bởi vì theo thời gian trôi , ông luôn gia tăng lương thiện và ân tình đến vô hạn cho người khác, cũng đồng thời thu lại, thậm chí gạt bỏ điều ác mà người khác từng làm với ông và thê nhi đến vô hạn.

      “Chuyện này, Tam bá bọn chắc dối.” Trương thị liền .

      Trương thị cũng là người phúc hậu, bởi vì Liên Thủ Lễ có sai lầm ở phương diện khác mà hoàn toàn phủ nhận con người ông ta.

      “Nhưng mà, lão gia tử phát bệnh thế nào, chắc chắn Tam bá cũng tận mắt nhìn thấy.” Trương thị suy nghĩ chút, lại .

      “Lão gia tử và lão thái thái hình như cũng phải làm bộ.” Liên Thủ Tín liền .

      Tuy như vậy, nhưng trong lòng Liên Thủ Tín cũng có chút xác định. Con người rồi cũng có lúc thay đổi, Liên lão gia tử tại so với người cha trong trí nhớ của Liên Thủ Tín khác biệt rất lớn. Trong ấn tượng của Liên Thủ Tín, Liên lão gia tử là người rất biết lẽ phải và cũng rất coi trọng mặt mũi. Nhưng mà hôm nay, mấy câu kia của Ngũ Lang rất khách khí. Theo tính tình lúc trước của Liên lão gia tử, sau khi Ngũ Lang ra những câu như vậy, ông tiếp tục vì Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ mà đưa ra cầu gì nữa. Thế nhưng, tại, Liên lão gia tử vẫn ra. Liên lão gia tử quăng hết đạo lý và mặt mũi rồi.

      Liên Thủ Tín cho rằng, đây là vì Liên lão gia tử già. Với lại, kể cả bản thân ông, Liên lão gia tử vì bất luận người nào mà làm như vậy, ngoại trừ liên quan đến Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.

      Vì Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, Liên lão gia tử có thể bất chấp tất cả.

      Như vậy, xem ra việc giả vờ cũng hẳn là thể xảy ra. Có thể ông giả vờ hoàn toàn, nhưng ở trước mặt Liên Thủ Lễ khuếch đại chút, cho Liên Thủ lễ thấy, khiến Liên Thủ Lễ mềm lòng, nhượng bộ. Khả năng này cũng có.

      Thế nhưng, vạn nhất Liên lão gia tử bị bệnh, hơn nữa còn sao?

      Liên Thủ Tín đột nhiên vùng dậy khỏi chăn.

      Bởi vì trong phòng ấm áp, giường ấm, chăn đệm dày, lúc ngủ Liên Thủ Tín chỉ mặc bộ trung y mỏng manh. Trương thị vội vàng ngồi dậy theo, lấy chiếc áo bên cạnh choàng lên người Liên Thủ Tín.

      “Làm gì mà bật dậy gấp thế, trong phòng có ấm áp thế nào vẫn là mùa đông, bị cảm lạnh sao.” Trương thị vừa choàng áo khoác cho Liên Thủ Tín, phủ kín hai vai, vừa quở trách.

      “Còn ta, nàng chẳng phải cũng thế sao, mau nằm xuống. Thân thể ta cường tráng, nàng yếu đuối, mau nằm xuống , cẩn thận lại bị cảm lạnh.” Liên Thủ Tín trong lòng ấm áp, bên kéo vạt áo khoác, bên với Trương thị.

      “Thôi, ban ngày ta ngủ hồi, giờ ngủ được. Để ta ngồi với chàng lát.” Trương thị cũng khoác chiếc áo lên, ngồi bên cạnh Liên Thủ Tín.

      Đêm nay trời trong, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể lờ mờ nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm treo bầu trời. Ánh trăng trong veo lan tỏa ánh sáng khiến cho màn đêm đen đặc bị nhiễm vầng sáng xanh trắng.

      “… Trong lòng ông nội bọn chỉ có người của phòng Đại đương gia. Vì hai cha con bọn họ, lão gia tử có thể làm bất cứ thứ gì. Người có thể khiến lão gia tử phải lao tâm, trong lòng lại bất kính với lão gia tử nhất, cũng là hai cha con bọn họ. nay, nhờ có lão gia tử thời gian qua bó buộc, bọn họ mới chịu ngoan ngoãn chút.” Liên Thủ Tín nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàng .

      “Ta hiếu kính với lão gia tử, đối với lão gia tử cung kính, hiếu thuận thế nào, bất luận ta có làm gì, cũng đổi được tâm lão gia tử… phải ta muốn lão nhân gia thiên vị ta, ta hề suy nghĩ như vậy. Nhưng cũng đừng đối với ta lạnh nhạt bất công như vậy chứ. Ta là con ông, nhưng ông đối với mấy người bên ngoài cũng chưa từng lạnh nhạt như đối với ta.”

      “Lạnh nhạt lạnh nhạt, nhưng ông ấy đừng giày xéo tim ta như vậy chứ. Lần này qua đó, làm chuyện gì cũng hô hoán sai sử ta. Sao gọi mấy người kia làm?”

      “Nhưng ông ấy có thế nào, vẫn là cha ta.” Giọng Liên Thủ Tín tràn ngập thống khổ.

      Thế giới này vốn là như vậy, càng là người thiện lương lại càng có nhiều lo lắng, vướng bận, đồng thời cũng càng nhiều rối rắm và thống khổ.

      Tỷ như Liên Thủ Tín giờ phút này.

      “Lão gia tử già rồi, mấy lần ta thăm ông ấy, mỗi lần mỗi bộ dáng khác nhau. Mấy người ở bên nhà cũ cũng chú ý tới. Lão gia tử như vậy, ta sợ ông ấy trụ được bao lâu nữa.”

      “Thân thể lão gia tử lúc trước vốn rất tốt, nếu có chuyện ở Thái Thương, chắc lão gia tử có thể sống tới trăm tuổi ấy chứ.”

      “Kỳ giờ cha cũng bớt phải lo chuyện kiếm sống.” Trương thị liền : “Chỉ cần trong lòng bớt nghĩ ngợi khỏe lên thôi.”

      “Ai mà chẳng biết vậy.” Liên Thủ Tín thở dài : “Chỉ là, ông vào ngõ cụt rồi, có khuyên bảo thế nào, lão gia tử cũng chịu buông bỏ.”

      Tình huống như thế, trắng ra là già rồi nên hồ đồ. Chẳng qua Liên Thủ Tín và Trương thị, ai muốn như vậy cả.

      hôm nay phát bệnh, mời lang trung, cũng đến gọi ta ngay. Ta thấy, lúc này chỉ sợ là bị bệnh .” Liên Thủ Tín trầm mặc hồi, lại .

      “Sao lại vậy, bị bệnh lại mời lang trung, nhà cũ ai chẳng biết, tiền xem bệnh là lấy từ chỗ chúng ta, bọn họ chắc hẳn rất nguyện ý mời lang trung, cũng nguyện ý gọi chàng qua đó.” Trương thị .

      “Đúng vậy, nhất định là do lão gia tử ngăn lại.” Liên Thủ Tín liền .

      “Vì sao?” Trương thị hỏi.

      “Còn có thể vì sao, thể diện chứ sao.” Liên Thủ Tín liền : “Chắc là sau khi bọn ta rời , nhà cũ lại loạn lên, lão gia tử luống cuống, tức giận công tâm.”

      cần biết giả ra sao, ngày mai, ngày mai ta muốn đến nhà cũ xem sao…” Im lặng lát, Liên Thủ Tín mới .

      “Chàng muốn , ta ngăn cản… Nhưng mà nên thương lượng với bọn chút…” Trương thị ngẫm nghĩ giây lát, rồi .

      “Nhất định phải thương lượng rồi.” Liên Thủ Tín liền : “Ta cũng phải chú ý, thể phạm vào lỗi của lão gia tử. Ta phải chịu khổ, thể để con chúng ta cũng phải khổ như vậy.”

      “Chắc chắn rồi.” Trương thị cười cười: “Chàng được học theo lão gia tử, còn ta, kiếp này, rồi kiếp sau, cũng thể giống như lão thái thái.”

      Hai người lại ngồi chuyện lát, mắt thấy sắp đến giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), lúc này mới thổi tắt ngọn nến gần cháy cạn, lần nữa chui vào chăn ngủ lại.

      Sớm tinh mơ hôm sau, Liên Mạn Nhi bị tiếng động ở bên ngoài làm cho bừng tỉnh.

      “Tiểu Khánh, bên ngoài có chuyện gì thế?” Liên Mạn Nhi mở mắt, hỏi câu.

      “Bẩm nương, là người bên nhà cũ tới.” Tiểu Khánh ở phía ngoài đáp.

      “Có phải là Nhị đương gia và Tứ Lang ?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

      “Bẩm nương, dạ phải.” Tiểu Khánh liền .

      Liên Mạn Nhi hỏi thêm nữa, hôm nay Tứ Lang bắt đầu làm, còn phải cùng Liên Thủ Nghĩa vác quà tết đưa vào trong thành cho Liên Lan Nhi. Hàng năm, nhà cũ đưa quà tết cho nhà Liên Lan Nhi cũng xuất phát từ lúc sáng sớm như vậy. Đưa quà tết đương nhiên cần tới với nhà nàng, nhưng có chuyện Tứ Lang làm công, trước khi xuất phát qua chỗ các nàng tiếng cũng là lẽ thường.

      Trong Đông phòng, Liên Thủ Tín thức dậy mặc quần áo ra tiền viện.

      Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đều đứng ở khóa viện, hai người đứng ở đó, mỗi người đều đặt bao tải to trước gót chân. Liên Thủ Tín từ cửa tròn vào, Tứ Lang liền vội vàng kêu tiếng Tứ thúc, Liên Thủ Nghĩa cũng nhếch miệng cười ha hả gọi tiếng lão Tứ.

      “Bây giờ rồi sao, cũng tốt, đến thị trấn vừa kịp thời gian.” Liên Thủ Tín liền : “Cửa hàng làm giấy bên kia đều sắp xếp xong xuôi, Tưởng chưởng quầy cũng biết Tứ Lang, ta với rồi, ra trước cửa hàng giấy chờ Tứ Lang.”

      Liên Thủ Tín xong, ánh mắt lại đảo qua người Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang. Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đều mặc bộ quần áo tốt nhất của bọn họ. Quần áo của Liên Thủ Nghĩa làm gì, còn của Tứ Lang, tuy là bộ tốt nhất nhưng cũng chằng chịt miếng vá, xem chừng rất lâu rồi cũng chưa được giặt qua, đừng chi đến chuyện giặt hồ (dùng bột tương, nước cơm… thấm vào sa, vải bố, quần áo… rồi giặt, có tác dụng như thuốc tẩy).

      Đôi giày dưới chân Tứ Lang cũng cũ rách, phía còn dính rất nhiều vết bùn đất.

      Ở niên đại này, ra ngoài làm công cho nhà người ta, việc đầu tiên phải chú ý gọn gàng. Mặc quần áo cũ rách chút cũng sao, bởi vì những người nông dân đa phần đều nghèo khó, nhưng ít nhất cũng phải sạch .

      Hà thị biết thêu thùa, mấy việc may vá sửa chữa quần áo làm được thôi, chẳng lẽ quần áo cũng biết giặt. Hà thị giặt được, Tứ Lang cũng còn , chẳng lẽ thể tự giặt sao?

      phải Tứ thẩm cho cháu miếng vải để may quần áo và giày sao?” Liên Thủ Tín hài lòng với Tứ Lang.

      “Chuyện này, chuyện này phải là do có người may sao.” Chân Tứ Lang mặt đất bất an chà sát: “Nương cháu… may quần áo đẹp lắm, làm hỏng miếng vải mất. Tứ thúc, vải này cháu mang theo bên người, khi nào vào thành tìm người may cho.”

      Dưới chân Tứ Lang, ngoài bao tải kia ra, còn có bọc vải màu xám, nhìn hình dáng, chắc hẳn bên trong bọc là vài bộ quần áo tùy thân để thay ra thay vào của Tứ Lang.

      “Ừm.” Liên Thủ Tín liền gật đầu, thêm gì nữa.

      Ở niên đại này, trong nhà các hộ nông dân, quần áo giày tất từ trong ra ngoài của cả nhà đều do các nữ nhân trong nhà phụ trách làm. Giống như tình huống của Tứ Lang, hôm qua Trương thị cho mảnh vải, lấy về, mấy phụ nhân trong nhà cùng bắt tay vào may vá, chắc chắn có thể làm xong bộ đồ cho Tứ Lang.

      Bên chỗ nhà cũ, Hà thị biết may vá, nhưng Chu thị và Tưởng thị đều rất thành thạo mà.


      Chương 794: Tình Thân

      Edit: Gà Rù

      Beta: Nora

      Bên nhà cũ, từ trước tới giờ Chu thị vẫn luôn kiêu ngạo vì có tay nghề may vá khéo léo. Bà từng khoe khoang, chỉ cần nửa ngày là có thể cắt may được cho Liên Tú Nhi bộ quần áo tinh xảo.

      Mà quần áo của nam nhân càng đơn giản hơn của nữ nhân nhiều. Từ khâu cắt đến may thành bộ quần áo, có Chu thị và Tưởng thị là đủ rồi, nếu có thêm Hà thị và Liên Nha Nhi giúp làm mấy việc như kết cúc áo linh tinh, trong ngày may cho Tứ Lang bộ hoàn toàn thành vấn đề.

      Về phần giày, nếu có sẵn đế giày, mặt giày lại cần thêu hoa rất nhanh có thể làm xong.

      Nếu ở những gia đình bình thường khác, hài tử trong nhà phải ra ngoài làm công, cho dù phải chịu đựng thắp đèn đến cạn dầu làm cả đêm cũng phải cố làm cho xong bộ quần áo mới. Nam hài tử giày rất nhanh hư, ở độ tuổi này, chân của Tứ Lang còn phát triển, đế giày dự phòng hẳn là có sẵn. Nếu trong nhà đủ nhân lực có thể nhờ những nàng dâu nhà hàng xóm hỗ trợ.

      Liên Thủ Tín tin rằng, chuyện như vậy nếu như xảy ra ở nhà mình, vô luận như thế nào, Trương thị cũng làm xong.

      Nhưng nhà cũ lại như vậy.

      “… Đến đó hãy cố gắng làm cho tốt, đừng xem công việc ở cửa hàng giấy, khi thực học thành rồi, đời này cháu cần phải lo gì nữa.” Bởi vì trong lòng hơi đồng cảm với Tứ Lang, nên giọng Liên Thủ Tín cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

      “Tứ thúc, cháu nhất định làm tốt.” Tứ Lang liền .

      “Thằng nhóc này, mày gặp được Tứ thúc đúng là có phúc mà. nghe thấy Tứ thúc mày gì sao? Sau này phải thân thiết với Tứ thúc, Tứ thúc nhất định bạc đãi mày đâu.” Liên Thủ Nghĩa ngoác miệng .

      Lời Liên Thủ Nghĩa dễ nghe, Liên Thủ Tín lười so đo với ông ta, dứt khoát giả bộ như nghe thấy.

      “Lão Tứ, hôm nay ta đưa con trai làm việc, nhân tiện đưa đậu phụ đông và bột mì qua cho nhà đại tỷ. Cha nương bảo ta tới đây hỏi đệ có muốn đưa gì cho đại tỷ , hai chúng ta mang dùm luôn cho.” Liên Thủ Nghĩa thấy Liên Thủ Tín đáp lại ông ta, ông ta cũng để ý mặt mũi mà tiếp.

      Liên Thủ Tín hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, hôm nay Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đến chỗ ông chào hỏi chỉ vì Tứ Lang bắt đầu làm công, mà Liên lão gia tử và Chu thị còn muốn ông phải tặng quà tết cho Liên Lan Nhi!

      “Thời gian còn sớm, hai người nhanh lên đường , ta có gì cần chuyển cả.” Liên Thủ Tín phất tay áo, .

      Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đứng đó do dự hồi lâu mới vác túi quần áo và bao tải lên.

      “Lời này là muốn ta chuyển đồ giúp đệ đó.” Liên Thủ Nghĩa lại cố với Liên Thủ Tín.

      “Tứ thúc, chuyện này liên quan tới nhà cháu. Là ông bà nội…” Tứ Lang liền .

      Đợi đến lúc cả nhà cùng nhau ăn điểm tâm, Liên Thủ Tín liền nhắc tới chuyện này.

      “Hai năm trước chúng ta tặng gì qua đó rồi, có thấy họ gì đâu, giờ sao đột nhiên lại nhắc tới?” Trương thị ngạc nhiên .

      “Theo ta đoán, bên kia nhất định nghĩ rằng sau này Tứ Lang đến chỗ người ta ở nhờ, sao có thể phiền toái người ta? Việc Tứ Lang vào nội thành phải do chúng ta an bài sao?”… Cho nên, nhân tình này, trách nhiệm này, nhà Liên Thủ Tín cũng phải cùng gánh chịu phần. Biểu đầu tiên đó là tặng lễ cho Liên Lan Nhi.

      Dĩ nhiên, làm như vậy cũng là muốn nhân cơ hội này khôi phục việc lui tới giữa nhà Liên Thủ Tín và nhà Liên Lan nhi.

      Liên lão gia tử vì muốn cân bằng, đành phải thỏa hiệp cho Tứ Lang đến ở nhờ nhà Liên Lan Nhi. Chuyện này nghĩ cũng biết chọc giận Chu thị. Nhưng, nếu như nhà Liên Thủ Tín tặng lễ cho nhà Liên Lan Nhi, khôi phục lui tới giữa hai nhà, như vậy càng thêm xoa dịu tức giận của Chu thị.

      ra, bản chất của thuật cân bằng trong gia đình này cũng hề sai. Nhưng, nếu xuất phát điểm của nó thực được chú trọng, sau đó chỉ làm cho việc càng ngày càng lệch .

      giờ Liên Mạn Nhi có thể phỏng đoán hoàn toàn chính xác tâm tư của mấy người nhà cũ.

      Ăn xong điểm tâm, Liên Thủ Tín bảo tất cả mọi người đừng vội tản , chờ lát.

      “… Cha muốn thăm lão gia tử chút, nghe hôm qua lão gia tử phát bệnh, chỉ e là , lão gia tử cũng già rồi, chẳng biết còn sống được bao năm nữa.” Liên Thủ Tín thương lượng với mấy đứa .

      Mấy người Liên Mạn Nhi trong lúc nhất thời ai gì.

      “Trong lòng cha đều hiểu , bên kia có đưa ra cầu vô lý nào, cha cũng đáp ứng đâu. Cha chỉ muốn đến đó thăm, tận hết khả năng để lão gia tử được thoải mái hơn… Tránh cho sau này phải hối hận.” Liên Thủ Tín lại .

      Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, đây gọi là huyết mạch thân tình, xương có gãy cũng còn dính với gân. Tất nhiên, điều này cũng còn tùy vào từng người mà có khác biệt. Nếu Liên Thủ Tín có phẩm cách như vậy, nhà cũ có được cuộc sống thoải mái như hôm nay, mà có khi, nhà nàng cũng chẳng còn qua lại với nhà cũ nữa chừng.

      Huyết mạch thân tình là thứ ấm áp nhất đời. Huyết mạch tương liên, cùng nhau chung sống, trong đó chỉ có thống khổ, hành hạ, mà còn có ấm áp, chỉ là nhiều hay ít thôi. Trong mối quan hệ giữa nhà Liên Mạn Nhi với nhà cũ, thể nghi ngờ, Liên Thủ Tín là người nhận được nhiều ấm áp nhất… Còn trước cả khi Trương thị được gả vào Liên gia, trước cả khi đám hài tử Liên Mạn Nhi có mặt cõi đời này, ở thời điểm mà mẹ con các nàng thể nhìn thấy được.

      Tình cảm của Liên Thủ Tín với nhà cũ thể nào giống với thứ tình cảm mà Trương thị và mấy hài tử dành cho bên đó, chắc chắn thể giống hoàn toàn.

      Thế nhưng, thể vì lí do đó mà Liên Thủ Tín may mắn, hạnh phúc. Thậm chí ông còn là người thống khổ hơn vợ con, bởi vì, thứ huyết mạch thâm tình ấy Trương thị và mấy đứa có thể màng đến, nhưng ông lại thể quan tâm.

      Đôi khi, huyết mạch thâm tình lại là thứ đả thương người. Bởi vì, người thân gần gũi như vậy, lúc họ làm tổn thương ngươi càng làm ngươi đau hơn gấp bội. Nhưng con người ai cũng có lúc phải già . Khi người đó già , ngươi nhìn dáng vẻ già nua của họ thấy đành lòng. Cho đến lúc người đó rời khỏi nhân thế này, ngươi chỉ nhớ tới những tình cảm ấm áp mà người đó dành cho ngươi, cho dù chỉ có chút, trong lòng ngươi cũng thấy lớn lao.

      Liên Mạn Nhi dám người nào cũng như vậy, nhưng nàng dám chắc, Liên Thủ Tín nhất định là loại người như thế.

      Ân oán dây dưa, hận lẫn lộn, mỗi người có những lựa chọn cho riêng mình, nhưng Liên Thủ Tín cho tới bây giờ chưa từng lựa chọn khác . phải do điều kiện khách quan quyết định, mà do tính cách của Liên Thủ Tín quyết định.

      “Cha, nếu cha muốn cứ ạ.” Ba người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất liếc nhìn nhau, rồi với Liên Thủ Tín.

      Dù thực tế sáng tỏ rất nhiều chuyện, dù Liên Thủ Tín có oán trách, bất mãn, nhưng Liên lão gia tử và Chu thị trong mắt Liên Thủ Tín tuyệt đối thể nào giống như cách nhìn của mấy người Liên Mạn Nhi.

      Điều đó cũng dễ hiểu thôi, chẳng hạn như hình tượng của Liên Thủ Tín trong mắt các con, chắc chắn giống với người khác, bởi vì còn có nhân tố tình cảm chi phối.

      Trong gia đình vui vẻ hòa hợp, thể có người được vui vẻ. Bởi vì, chỉ cần có người vui vẻ lây sang cho những người khác, khiến cho tất cả đều vui vẻ.

      Vì thỏa mãn mong muốn của Liên Thủ Tín, để sau này ông cảm thấy hối hận, mấy đứa nhất trí ủng hộ Liên Thủ Tín làm chuyện ông muốn làm. Dù sao, Liên Thủ Tín bây giờ còn là Liên Thủ Tín của ngày trước. Liên Thủ Tín của tại nhìn thấu rất nhiều chuyện, trong cách cư xử của ông với nhà cũ, với chuyện của Liên lão gia tử và Chu thị, giữ vững được lập trường và quan điểm.

      Hết sức hiếu kính lão nhân, nhưng hề dung túng bừa bãi, những chuyện vô lý nhất quyết đáp ứng.

      “Chúng ta mời cả Lý lang trung ạ.” Liên Mạn Nhi tiếp. Nghe những lời Liên Diệp Nhi hôm trước, Liên Mạn Nhi cũng cho rằng hôm qua Liên lão gia tử thực bị bệnh.

      “Hai ngày nay Lý lang trung đến nhà khuê nữ chơi, nghe sớm nhất cũng phải chiều nay mới về.” Trương thị liền : “Khuê nữ của Lý lang trung vừa có thêm bé trai, ta sai người mang quà cáp qua đó… Lý lang trung giúp nhà chúng ta ít chuyện.”

      “Chuyện này…” Liên Thủ Tín liền .

      “Vậy đành chờ Lý lang trung về ạ.” Ngũ Lang : “Ông nội con vẫn do Lý lang trung xem bệnh, người nào quen thuộc hơn Lý lang trung, vì vậy để Lý lang trung xem là tốt nhất.”

      Hôm qua Liên lão gia tử trì hoãn cho người sang đây, sáng hôm nay cũng thấy Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang gì, hơn nữa, Liên lão gia tử còn có thể nghĩ đến việc ám chỉ để Liên Thủ Tín tặng quà cho Liên Lan Nhi, cách khác là ông sao, chậm thêm ít thời gian này cũng ảnh hưởng.

      “Vậy cũng được.” Liên Thủ Tín cảm thấy mấy đứa đều có lý, bèn gật đầu.

      Cả nhà lại cùng nhau bàn bạc lúc, sau đó Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đứng dậy La gia thôn, hôm nay phải đến thôn trang ở thôn La gia để thu tiền, dựa theo kế hoạch ngày mai Liên Thủ Tín dẫn người đến nông trại phía tây.

      Tiểu Thất theo hai người đến La gia thôn. Ngũ Lang chuẩn bị bài tập cho nó, nên nó phải ngoan ngoãn ở nhà làm.

      Chờ sau khi Liên Thủ Tín và Ngũ Lang , Liên Mạn Nhi gọi mấy người đến, sai họ ra ngoài thăm dò tin tức. Liên Mạn Nhi còn cố ý giả bộ làm hộp điểm tâm để Tiểu Khánh mang tới nhà Nhị Nha.

      Rất nhanh, mấy người được phái trở lại, Tiểu Khánh lại còn thu hoạch được rất nhiều.

      “… Lúc nô tỳ tới nhà Nhị Nha, thấy lão thái thái ở đó…” Tiểu Khánh với Liên Mạn Nhi.

      Hôm nay Chu thị đến nhà Nhị Nha thăm viếng, đúng lúc đụng phải Tiểu Khánh.

      “… Lão thái thái chuyện với bà nội của Nhị Nha, tối qua lão gia tử nằm trong chăn khóc…” Tiểu Khánh tiếp.

      “Hả?” Liên Mạn Nhi kinh ngạc: “Sao lại khóc, có nguyên do ?”

      thấy .” Tiểu Khánh đáp.

      Tâm tình Chu thị tốt nên mới đến nhà tìm bà nội Nhị Nha tán gẫu giải sầu. Nhắc đến chuyện buổi tối Liên lão gia tử khóc, giọng điệu và sắc mặt của Chu thị lộ ra vẻ khinh thường và thiếu kiên nhẫn. Chu thị rất chướng mắt Liên lão gia tử, đại lão gia ngần ấy tuổi đầu rồi còn “Rấm rứt rơi nước mắt”.

      “Vậy bà nội có ngoài khóc ra, lão gia tử còn ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “… Hình như là giờ chẳng còn cách nào nữa… phải là người như thế… ông có sống cũng vô dụng…” Tiểu Khánh liền .

      Liên Mạn Nhi ừm tiếng, bảo Tiểu Khánh ra ngoài, cũng dặn Tiểu khánh những lời này được phép với bất kỳ ai. Sau khi Tiểu Khánh ra ngoài, Liên Mạn Nhi ngồi mình lại lâm vào trầm tư.

      Liên Thủ Tín và Ngũ Lang dùng cơm trưa ở La gia thôn, đến chiều mới về. Lúc đó, Liên Mạn Nhi chuẩn bị xong đống lễ vật.

      “Con sai người qua nhà Lý lang trung. Lý lang trung vừa mới về. Cha, bên này khi nào chúng ta muốn qua nhà cũ là có thể sai người mời Lý lang trung cùng rồi. Những thứ này do mẹ và con chuẩn bị cho ông bà nội nè.”

      Liên Thủ Tín thấy vợ con thông tình đạt lý như vậy, lại còn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, trong lòng khỏi cảm thấy cảm kích, hạnh phúc.

      lâu sau đó, mọi người trong nhà đều cảm thấy may mắn vì hôm nay Liên Mạn Nhi quyết định đến đó.
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :