1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: Liên Mạn Nhi ở riêng
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      “Lão Tứ, con và vợ của con đều là hài tử hiếu thuận, mấy năm nay các con chịu cực khổ, ta và mẹ con đều nhìn thấy được. Trong các con dâu của chúng ta, thê tử của lão Tứ là người có gia giáo tốt nhất, gặp chuyện biết lấy đại cục làm trọng, trong lòng ta đều biết cả.”

      “Đại ca con chịu đựng nhiều năm như vậy, mắt thấy có thể được chọn làm quan, thời điểm này người trong nhà chúng ta, thể loạn. Các con nên biết, nếu có tin đồn gì mà truyền ra, tương lai của đại ca con bị hủy hoại.”

      “Đại ca con làm quan, phải chuyện riêng của , đây là vinh quang của cả Liên gia chúng ta. Ta biết , hai vợ chồng các conkhông tham phú quý, trông đợi gì vào việc này. Thế nhưng các con dù sao cũng là cùng cây sinh ra, có câu gọi là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Các con coi như là vì Liên gia a.”

      Ngữ khí của Liên lão gia tử hòa hoãn, đạo lý ràng. Mọi người cũng đều minh bạch, Liên lão gia tử là muốn vợ chồng Liên Thủ Tín, nể tình huynh đệ, tha thứ cho Liên Thủ Nhân, hơn nữa vì đại cục của Liên gia mà suy nghĩ, đem chuyện này vĩnh viễn đè nén xuống.

      “Phụ thân, chuyện này ở trấn đều truyền ra.” Liên Thủ Tín .

      “Bọn truyền mặc kệ bọn , chỉ cần người trong nhà ta loạn, con và đại ca con cùng trấn chuyến, thấy người bàn về chuyện này, vợ chồng các con phản bác, người ở ngoài tin tưởng. Ta đến lúc đó cũng ra ngoài lại lại lại lại, chuyện này, nhất định có thể áp xuống.”

      Liên lão gia tử xem ra cũng lên kế hoạch tốt rồi

      Liên Thủ Tín và Trương thị đều lời nào.

      Liên Mạn Nhi biết , bọn họ đều mềm lòng rồi, đáp ứng cầu của Liên lão gia tử, chẳng qua chỉ còn chần chừ trong chốc lát.

      Dùng quan sát của nàng, hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị này ngốc, sở dĩ luôn bị ức hiếp, bị lừa, hoàn toàn là do quá trọng cảm tình. Bọn họ bị thân tình trong suy nghĩ của bọn họ che lại con mắt. Đúng, là thân tình trong suy nghĩ, bởi vì trong thực, cái thân tình kia ở trong mắt đối phương. Là vô cùng rẻ mạt, thậm chí là tồn tại.

      Trừ đó ra, bọn họ còn có bệnh chung của người thiện lương, đó là lòng mềm yếu.

      Hôm nay cho dù Liên lão gia tử lên tiếng, Liên Thủ Tín và Trương thị đều bộc phát. Nhưng mà Liên lão gia tử lên tiếng, lại làm cho Liên Thủ Nhân đứng yên tại chỗ cho bị đánh, liền tranh thủ chủ động.

      Liên lão gia tử đối với việc chuyện này xử lí, đúng là đầu khổ nhục kế. Hơn nữa chính là nhắm ngay đặc điểm mềm lòng và trọng tình nghĩa của vợ chồng Liên Thủ Tín. Ông làm như là phân xử công bằng. Nhưng lại làm cho trong lòng Liên Thủ Tín và Trương thị sinh ra cảm giác tội ác, sau đó mới thuyết phục hai người bọn họ buông tha cho việc truy cứu chuyện này.

      Muốn nhờ con trai trưởng làm rạng rỡ tổ tông, đây quả thực trở thành chấp niệm của Liên lão gia tử. Liên Thủ Nhân làm quan quan trọng như vậy sao? Ông vì cái gì suy nghĩ chút. Liên Thủ Nhân đối với thân nhân của mình đều có thể xuống tay, trong lòng chỉ có chính mình, căn bản xem trọng mạng người. Người như vậy ra ngoài làm quan, kết quả như thế nào?

      “Các con là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, mặc kệ có làm sai như thế nào, đều nên chừa lại cho đối phương con đường sống. Ai cũng có thời điểm mắc phải sai lầm đúng , lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, các con người tốt, ta đều cũng đau lòng như nhau.”

      Liên lão gia tử xong lời cuối cùng, vành mắt đỏ lên.

      “Cha, ngài rất đúng. Con nghe theo ngài.” Liên Thủ Tín cũng đỏ mắt theo.

      Trương thị thấy Liên Thủ Tín như vậy. Cũng gật đầu.

      “Tốt, tốt, các con là hài tử tốt của Liên gia.” Liên lão gia tử rung giọng .

      Chuyện như vậy là có thể xong rồi sao?

      “Như vậy …” Liên Mạn Nhi muốn chuyện.

      Trương thị vội vàng kéo Liên Mạn Nhi, thấp giọng : “Mạn Nhi, đừng nữa. Con thấy gia con đều khóc sao.”

      Xem ra Trương thị và Liên Thủ Tín hạ quyết tâm, truy cứu chuyện này nữa. Mặc dù truy cứu, chuyện cũng thể cứ như vậy bỏ qua a.

      “Gia. Ngài đều là bảo cha mẹ con nhượng bộ. Gia ngài thế nào suy nghĩ, nhà đại bá có thể bỏ qua cho chúng con hay ?” Liên Mạn Nhi vẫn là mở miệng.

      “Mạn Nhi, ông muốn chuyện này.” Liên lão gia tử chỉ vào Liên Thủ Nhân, “Các ngươi, đều quỳ xuống cho ta.”

      Liên Thủ Nhân bất đắc dĩ. Chỉ đành phải chậm rì rì mà quỳ xuống. Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi nhìn hai bên chút, cũng quỳ xuống theo.

      “Có số việc. Trong lòng các ngươi đều biết. Các ngươi làm đại ca đại tẩu, nên tự kiểm điểm mình lại cho tốt, hôm nay là lão Tứ thay ta chấp hành gia pháp, trong lòng các ngươi thể khó chịu. Về sau nếu đối với Tứ Phòng, các ngươi làm sai thêm lần nữa, cần người khác, lão già ta đây tự tay gõ chết ngươi. Ta vẫn là câu đó, các ngươi là huynh đệ, thể thành kẻ thù, từ nay về sau, các ngươi ai cũng đều thể nhắc lại chuyện này, còn phải giống như trước kia, nhường nhịn lẫn nhau, có nghe hay ?” Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Nhân khiển trách.

      “Cha, con nhớ kỹ.” Liên Thủ Nhân vội .

      “Vậy còn các ngươi?” Liên lão gia tử hỏi mẹ con Cổ thị.

      “Cha / gia, chúng con cũng nhớ kỹ.” Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi cùng .

      “Tốt. Như vậy mới là con cháu tốt của Liên gia ta. Vì hưng thịnh trong nhà này, huynh đệ các ngươi, phải giúp đỡ lẫn nhau cho tốt…” Liên lão gia tử bảo Liên Thủ Nhân đứng lên, tay giữ chặt Liên Thủ Nhân, tay kia kéo Liên Thủ Tín qua, đem tay của hai huynh đệ cầm cùng chỗ, rất kích động mà giáo dục phen huynh hữu đệ cung.

      nhiều lời như vậy, Liên lão gia tử cũng mệt mỏi, để cho mọi người giải tán.

      “Tất cả giải tán , lão đại, ngươi lưu lại, ta có lời muốn riêng với ngươi.”

      Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân gì đó, mọi người cũng biết, chỉ nhìn thấy lúc Liên Thủ Nhân từ đông phòng ra, ủ rũ, mặt còn mang theo vệt nước mắt, hiển nhiên khóc rồi.

      Xem ra Liên lão gia tử lúc ở trước mặt của mọi người, vẫn lưu lại mặt mũi cho con trai trưởng sắp làm quan này, sau lưng, là hung hăng mà giáo huấn .

      Liên Mạn Nhi ngồi ở giường gạch, rầu rĩ vui.

      “Mạn Nhi, phải có lòng khoan dung độ lượng, gia con xử lí như vậy rồi, cũng thể phá hư tiền đồ của đại bá con. Đây chính là tâm bệnh của gia con.” Trương thị khuyên Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi, tốt xấu cũng phải nể mặt gia của con.” Liên Thủ Tín cũng .

      Liên Mạn Nhi hít sâu hơi.

      “Cha, mẹ, nếu muốn người biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu tiền đồ của đại bá cứ như vậy mà bị phá hủy, cũng là chính bản thân bị trừng phạt đúng tội. liên quan đến người khác.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Thủ Tín và Trương thị suy nghĩ chút, đều gật đầu.

      “Chuyện này, cha và mẹ làm chủ truy cứu nữa, trong lòng của con muốn, cũng chỉ có thể nhịn xuống.” Liên Mạn Nhi lại .

      “Mạn Nhi là hài tử có tâm địa tốt nhất.” Trương thị cười .

      “Con lo lắng chuyện khác. Mọi người có nghĩ tới hay , hôm nay chúng ta xem như cùng phòng lớn xé toang mặt. Thời gian này, thế nào còn có thể sống chung? Cha, mẹ, chúng ta tại với gia, chúng ta muốn tách ra, Gia nhất định có thể đáp ứng.” Đây chính là cơ hội rất tốt, vào lúc này đề cập đến chuyện này, Liên lão gia tử cho dù muốn, cũng thể ngăn trở.

      Liên Thủ Tín và Trương thị đều lắp bắp kinh hãi. Liên Mạn Nhi từng qua ở riêng, nhưng đây lại là lần đầu tiên đề nghị trực tiếp với họ.

      “Mạn Nhi, có tất yếu ở riêng sao? Chúng ta đánh cũng đánh rồi, gia của con cũng giáo huấn bọn họ rồi, còn bắt bọn họ phát thề. Người nhà ai có va va chạm chạm, là bọn họ làm sai trước, bọn họ còn tìm chúng ta gây chuyện sao?” Liên Thủ Tín .

      “Nếu là cha và mẹ, chắc chắn , đúng hay ?” Liên Mạn Nhi , “Cha, mẹ, con hỏi hai người, về chuyện của con, nếu như hai người ở vào vị trí của đại bá và đại thẩm, hai người làm như vậy à?”

      “Đương nhiên thể.” Hai người nghĩ cũng cần nghĩ mà đáp.

      “Con cũng tin tưởng hai người làm chuyện như vậy. Thế nhưng đại bá và đại thẩm lại làm.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín cùng Trương thị , “Bọn họ và hai người, giống nhau. Hai người cũng thể dùng ý nghĩ của mình, mà cho rằng bọn họ cũng nghĩ như vậy.”

      Liên Thủ Tín và Trương thị đều trầm mặc.

      “Chúng ta có thể bỏ qua chuyện này, tha thứ cho bọn họ. Thế nhưng mà, Đại bá phụ và đại thẩm đều là người coi trọng sỉ diện, chuyện ngày hôm nay, bọn họ nhất định cho rằng rất mất mặt, ghi hận trong lòng.”

      ràng chính là bọn họ đúng.” Tiểu Thất xen vào .

      sai. Nhưng nếu như bọn họ có loại tự giác này , như vậy chuyện này ngay từ đầu phát sinh.” Liên Mạn Nhi , “Đại bá và đại thẩm là dạng người gì? Mới vừa rồi đại thẩm cố ý cầm thước vải muốn chia cho lão để cho con. Đây là muốn nịnh nọt con, ngăn chặn miệng của con, nhưng vẫn quên đùa giỡn tâm cơ như cũ. Cái này về sau muốn cùng sống chung, chúng ta đều là người thành thực, phòng nổi mấy chuyện xấu của các nàng.”

      “Gia con từng qua, chỉ cần ông còn sống, ở riêng.” Liên Thủ Tín .

      “Đại thẩm của con là người tinh khôn. tại mẹ cũng nghĩ thông suốt, như quá khứ nữa. Mẹ đề phòng nàng ta.” Trương thị .

      Nếu như vẻn vẹn là nhằm vào phòng lớn, như vậy Liên Thủ Tín và Trương thị khẳng định đồng ý. Nhưng ở riêng, lực cản chủ yếu là đến từ Liên lão gia tử. Bất kể là Liên Thủ Tín tốt, hay là Trương thị tốt, bọn họ đều muốn làm trái ý Liên lão gia tử, hoặc là làm cho Liên lão gia tử thương tâm khổ sở.

      Liên Mạn Nhi thở dài.

      “Gia con là người tốt a, có ông làm chủ, chuyện trong nhà, cũng như trước.” Trương thị khuyên Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi cười khổ, xem ra lần này vẫn thể xoay chuyển được Liên Thủ Tín và Trương thị. Vậy nàng còn có thể làm thế nào, chỉ có thể hành tùy theo hoàn cảnh thôi.

      Màn đêm buông xuống, mấy người trong phòng Liên gia lần lượt tắt đèn.

      Trong phòng , nhà Liên Thủ Nhân đều có ngủ, hạ giọng chuyện.

      “… Cho tới bây giờ ăn qua thiệt thòi như vậy. Thê tử Lão Tứ quá độc ác, làm mất của ta cái răng a.” Cổ thị thấp giọng .

      “Cái mũi của ta còn xém chút bị lão Tứ đánh gãy.” Liên Thủ Nhân .

      “Ngươi còn nam nhân sao, đánh ngươi lại để cho đánh, còn nhìn ta bị đánh.”

      “Đàn bà kiến thức nông cạn.” Liên Thủ Nhân hừ tiếng, “Ai biết kiện kia bị bọn họ biết, nếu như hôm nay chúng ta cam chịu, về sau ta làm sao còn có thể ra làm quan? Các ngươi nghe thấy phụ thân lưu lại ta, với ta những lời kia… . Lúc ấy biết thế, có lẽ nên nghĩ biện pháp khác, việc này mà thực làm, cũng có phiền toái.”

      “Lúc ấy nếu có biện pháp khác, ta chẳng lẽ duyên cớ nguyện ý làm như vậy? Ta là vì ai, còn phải là vì cha con các người à!”

      Liên Hoa Nhi ở trong bóng tối nhíu nhíu mày, nàng biết , nếu như nàng lời nào, cứ tiếp tục như vậy, Liên Thủ Nhân và Cổ thị nhất định nhắc tới chuyện hôn nhân của nàng.

      “Cha, mẹ, hai người đừng cãi. Chuyện này, cũng thể trách ai, chỉ có thể trách Liên Mạn Nhi.”
      tart_trung, hoadaoanhAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Nồi Chén Gáo Bồn
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      Hai người Liên Thủ Nhân và Cổ thị đều yên tĩnh nghe Liên Hoa Nhi chuyện.

      “Tứ thúc và tứ thẩm cũng mạng người mạng người, chuyện này qua lâu như vậy, Mạn Nhi căn bản là có việc gì, sống so với trước còn lanh lợi hơn. Bọn họ có thể biết việc này làm ầm ĩ lên gây nguy hiểm cho tiền đồ của cha sao? Bọn họ nếu như gia hiểu chuyện như vậy, chú ý đại cục, coi chúng ta là người thân, căn bản nhắc lại việc này. Nhưng bọn họ ngược lại còn đối với cha và mẹ động thủ. Cái này căn bản là có đem chúng ta đặt vào trong mắt…” Giọng tinh tế của Liên Hoa Nhi vang lên.

      “Hoa Nhi rất đúng, ngươi còn đem người ta làm huynh đệ, còn nghĩ đến về sau làm quan nuôi bọn họ. Người ta lại xem ngươi là cừu nhân!” Cổ thị .

      Liên Thủ Nhân gì.

      “Ta theo ngươi, có được cái danh nương tử tú tài, nhưng lại ngày tốt đẹp trôi qua. Vừa vào cửa, ta là đại nương phải mang hài tử cho ngươi, hầu hạ hết người già đến trẻ . Kết quả là, còn phải bị nương tử của huynh đệ ngươi đánh. Ngươi có còn là nam nhân đấy, về sau còn phải làm quan, mặt ngươi có hào quang sáng rọi…” Cổ thị giọng .

      “Ngươi im lặng chút được ?” Liên Thủ Nhân cảm thấy phiền rồi.

      “Ngươi, ngươi còn tức giận với ta.” Cổ thị thấy Liên Thủ Nhân giận, thái độ hùng hổ dọa người, lại tiếng khóc lên, “Ai bảo mệnh ta khổ có nhi tử, nếu ta có nhi tử, ta cũng bị vũ nhục như vậy.”

      “Kế Tổ phải con của ngươi sao?” Liên Thủ Nhân .

      Cổ thị gì.

      “Mẹ, mẹ có nhi tử, nhưng còn có nữ nhi. Mẹ yên tâm, con báo thù cho mẹ.” Liên Hoa Nhi .

      “Hoa Nhi, con có biện pháp?” Cổ thị ánh mắt lập tức sáng.

      “Yên ổn chút , nếu còn làm ra chuyện gì, lão gia tử dễ bị lừa gạt.” Liên Thủ Nhân .

      “Làm chuyện gì, nếu như liên quan đến chúng ta, gia làm sao có thể trách chúng ta?” Liên Hoa Nhi cười .

      “Hoa Nhi, con có ý kiến hay hả?” Cổ thị hướng bên cạnh Liên Hoa Nhi đụng đụng. Hạ giọng .

      “Chúng ta cần phải động thủ, có người có thể vì chúng ta phát tiết, bảo đảm làm cho bọn họ ngậm bồ hòn.” Liên Hoa Nhi dùng ngón tay chỉ về hương Tây Sương phòng.

      “Con là…”

      Liên Hoa Nhi gật đầu, mượn đao giết người cho tới bây giờ luôn là kế hay hàng đầu.

      Cổ thị và Liên Hoa Nhi đầu kề đầu, giọng mà thầm.

      … … …

      Sáng sớm hôm sau bàn cơm, Trương thị nhìn thấy Cổ thị, có chút xấu hổ, Cổ thị lại giống như bình thường. Thậm chí còn so với bình thường cười nhiều hơn chút. Liên Hoa Nhi cũng rất ôn hòa. Tuy rằng vẫn chỉ cùng Liên Tú Nhi thân cận, thời điểm ánh mắt quét đến mặt những người khác, mặt cũng dẫn ra vẻ tươi cười. Chỉ có Liên Đóa Nhi. Mím miệng, thấy Liên Mạn Nhi, lập tức trừng trở về.

      Liên Mạn Nhi cúi đầu bới cơm.

      “Món bao tử đậu hủ này là làm theo quán ăn chay ở trấn . Thơm mà ngán, lại bổ dạ dày, Mạn Nhi ăn nhiều chút.” Cổ thị kẹp đũa sợi bao tử chay cho vào trong chén Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, thấy mặt c Cổ thị ười trở thành đóa hoa, lại kẹp đũa cho Trương thị, “Tứ đệ muội, ngươi cũng ăn .”

      Liên Mạn Nhi có chút lắp bắp kinh hãi. Cổ thị chỉ nịnh nọt Chu thị và Liên Tú Nhi, đối với các nàng đều nhàn nhạt, hôm nay đây là… hướng các nàng lấy lòng.

      Cổ thị biết chính mình làm sai. Trong lòng đối với các nàng áy náy hả? Nếu như nàng chỉ có mười tuổi, nàng nghĩ như vậy a. Chỉ nhìn Cổ thị tươi cười tung tóe khắp phòng, biết , Cổ thị diễn cho mọi người xem.

      “Đại thẩm, hôm nay bánh ống ăn ngon, là sáng nay nương ta cố ý dậy sớm, nhào nhặn bột nửa ngày mới hấp ra đấy. Đại thẩm khi đó còn ngủ chưa có thức dậy. Đại thẩm nếm thử a. Tuy thể so với bánh bao chay các ngươi ăn ở trấn .” Liên Mạn Nhi .

      Cổ thị diễn trò, muốn biểu nàng rộng lượng so đo với hiềm khích lúc trước, nàng Liên Mạn Nhi chẳng lẽ biết làm. Điểm tâm hôm nay là Trương thị và Triệu thị làm, mà theo lý hôm nay đến phiên Cổ thị nấu cơm. So về ân huệ tình cảm đắt tiền bên ngoài của Cổ thị, Trương thị hiển nhiên hiền hậu nhiều hơn. rộng lượng hơn.

      “Hôm nay lại đến phiên ngươi nấu cơm rồi, cơm trưa đừng có quên.” Chu thị đối với Cổ thị .

      Cổ thị chỉ phải cười đáp ứng.

      “Đại thẩm. Đây là dưa muối Nội mới làm năm nay.” Liên Mạn Nhi kẹp đũa lớn dưa muối cho vào trong chén Cổ thị.

      Dưa muối này chỉ dùng để ăn với cơm, dùng lời tiểu Thất mà là rất mặn rất mặn.

      Liên Mạn Nhi cười tủm tỉm mà nhìn xem Cổ thị, “Đây là tay nghề cao của Nội làm ra, ở trấn và trong huyện đều có đâu, đại thẩm ăn nhiều chút nha.”

      Cổ thị nụ cười mặt có chút cứng lại.

      “Hoa Nhi tỷ, Đóa Nhi, các ngươi cũng ăn. Ta xem các ngươi đều động chiếc đũa…” Liên Mạn Nhi lại muốn kẹp dưa muối cho Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi.

      Hai người đều vội vàng nâng chén của mình lên, né tránh Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi, người nhà cần khách sáo như vậy, ta muốn ăn chính mình tự gắp.” Liên Hoa Nhi .

      Vừa rồi thời điểm Cổ thị gắp đĩa rau kia ngươi thế nào là khách sáo.

      “Ah, hóa ra đây là khách sáo a, nhà chúng ta bình thường cũng có như vậy. Ta thấy đại thẩm làm như vậy, tưởng rằng là lễ tiết tốt, nên học theo.” Liên Mạn Nhi cố ý thở dài hơi, sau đó lại bỏ thêm câu, “Ta thầm nghĩ nếu là lễ tiết tốt, sao Nội dạy cho chúng ta.”

      Liên Mạn Nhi câu nâng Chu thị, gián tiếp đánh trả Cổ thị và Liên Hoa Nhi. Chu thị trong lòng khó tránh khỏi cao hứng, cảm thấy Liên Mạn Nhi hôm nay hiếm khi thấy thuận mắt, Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi thể phản bác Liên Mạn Nhi, chỉ có thể gì ngậm bồ hòn mà im, khổ trong lòng.

      Liên Mạn Nhi gắp bao tử chay rồi uống bát cháo, nhìn Cổ thị giả vờ vui vẻ mà ăn dưa muối, trong lòng thầm thoải mái.

      Nếm qua điểm tâm, thu dọn chén đũa, bỏ vào trong chậu gỗ lớn, Trương thị theo quán tính mà múc nước vào trong chậu gỗ, quay đầu nhìn thấy Liên Mạn Nhi nhìn nàng.

      “Đại tẩu, ngươi rửa chén ah, ta múc nước cho ngươi rồi.” Trương thị kêu Cố thị từ tây phòng ra.

      Cổ thị chỉ phải uốn éo qua, khóe miệng kéo ra ít tươi cười.

      “Vậy rửa, Tứ đệ muội, làm phiền ngươi rồi.”

      “Thê tử lão tứ, chuyện này có tốn bao nhiêu công sức, ngươi tiện tay rửa luôn , cần gì phải gọi đại tẩu tới.” Hà thị từ trong nhà ra, câu. Ngày hôm qua phòng lớn cùng Tứ Phòng đánh nhau, nàng và Liên Thủ Nghĩa sợ liên lụy, nên trốn ở bên ngoài, nhưng khi nhìn đủ náo nhiệt. Hai người bọn họ trở về suy nghĩ đêm, đều cảm thấy Liên lão gia tử xử trí như vậy, vẫn là thiên vị phòng lớn.

      “Xem ra vẫn phải nịnh bợ đại ca.” Đây là kết quả hai người suy nghĩ ra.

      Cổ thị muốn làm những việc thô thiển này, nàng ở bên cạnh giúp, có thể lấy được cảm tình của Cố thị. Có ý nghĩ như vậy, nên Hà thị mới ra lời như vậy.

      Trương thị sửng sốt chút.

      “Nhị thẩm muốn giúp đại thẩm rửa chén, mẹ, chúng ta đừng ở lại làm vướng bận, đôi giày kia, Nội vẫn chờ mang kìa.” Liên Mạn Nhi lập tức .

      Trương thị hiểu ý, ngay lập tức đem bầu nước trong tay nhét vào tay Hà thị. theo Liên Mạn Nhi ra khỏi phòng .

      Hà thị nhận bầu nước, Cổ thị muốn làm việc, chẳng lẽ nàng nguyện ý. Tuy rằng là muốn nịnh bợ Cổ thị, nhưng muốn nàng thay Cổ thị làm việc, nàng bằng lòng.

      “Ta cũng có chuyện, đại tẩu ngươi còn bận việc ah.” Hà thị ha ha nở nụ cười hai tiếng, ném bầu nước, quay người ra.

      “Mẹ. Nhịn chút a. Nội nhìn kìa.” Liên Hoa Nhi nhàng đụng đụng cánh tay Cổ thị.

      Đúng vậy a, nàng còn có việc nhờ cậy Chu thị. Cổ thị cách nào, đành phải nắm chặt cái mũi. Ngồi vào bên cạnh chậu gỗ, bắt đầu rửa chén.

      Lập tức phải thu hoạch vụ thu, Liên lão gia tử ăn xong điểm tâm. Lại dẫn theo mấy nhi tử ra đồng xem hoa mầu. Liên Thủ Nhân bởi vì bị đánh, mặt còn sưng, nên chịu ra ngoài, ăn cơm xong trở về tây phòng nằm giường gạch.

      Cổ thị rửa chén xong, trở về phòng thay quần áo. có biện pháp, nàng quen làm những chuyện lặt vặt này, lại làm quần áo bị bẩn, nàng có thói quen sạch , quần áo dính chút nước cũng thể.

      “Phụ thân bọn .” Cổ thị bên thay quần áo, bên cùng Liên Thủ Nhân thương lượng, “Ta muốn trấn trồng răng giả, ngươi cũng tới, giúp ta với nương.”

      “Ngươi đừng làm ra chuyện gì, ngày hôm qua phụ thân , thẳng đến khi chọn quan. Ta đều phải ở lại nhà.”

      “Cái răng của ta bị gãy, ta làm thế nào ra ngoài gặp người?” Cổ thị trong lòng tức giận.

      “Trấn phải cũng có trồng răng giả sao.” Liên Thủ Nhân .

      “Ở đó sao có thể so với huyện thành?” Cổ thị tuy rằng ở trấn , lại cảm thấy trong trấn chỉ so với ở nông thôn tốt hơn chút, nhưng kém xa trong huyện thành.

      Liên Thủ Nhân từ giường ngồi dậy, nghĩ đến chuyện quan trọng khác.

      “Ngươi đừng giằng co. Ta mấy ngày nay thể ra cửa. Ngươi trấn , gọi bọn Kế Tổ về đây.”

      “Kế Tổ chịu nghe lời của ta sao?” Cổ thị .”Bọn họ có bằng lòng trở về hay a!”

      muốn cũng còn biện pháp nào.” Liên Thủ Nhân , “Làm cho bọn họ trở về, nhà ở trấn , cũng phải xử lý. Ta bao giờ trấn trến nữa.”

      “Vì sao?”

      “Phụ thân lần này hạ quyết tâm.” Liên Thủ Nhân sờ lên mặt của mình, ngày hôm qua Liên lão gia tử cùng rất nhiều, ý tứ trong lời , cho là làm ra chuyện như vậy, vì ở bên ngoài thiếu quản thúc, kết giao bằng hữu bất lương. Bởi vậy muốn trước khi tuyển quan, phải bị quản thúc ở trong nhà.

      Cổ thị biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nên ngồi xuống mép giường.

      “Được rồi, về sau ngươi tuyển quan, nhà ở trấn cũng bỏ .” Cổ thị con mắt lòng vòng, có tính toán của mình, “Vậy hôm nay liền trấn , gọi bọn người Kế Tố về.”

      Trong Tây Sương, Trương thị và Liên Chi Nhi thiêu thùa may vá, Liên Mạn Nhi cũng tay may vá, theo sát học hỏi.

      Tiểu Thất từ bên ngoài chạy vào.

      “Làm gì chạy hồng hộc vậy?” Liên Mạn Nhi .

      “Tỷ, đại thẩm buổi sáng, xài hết hai bầu nước rồi.”

      Liên Mạn Nhi và tiểu Thất hì hì nở nụ cười.

      Trương thị giận liếc nhìn Liên Mạn Nhi cái, cũng gì.

      “Đại thẩm muốn trấn , bảo Nhị Lang ca ca tìm xe.” Tiểu Thất lại .

      “Hôm nay là ngày hợp chợ, nếu chợ, tại cũng quá muộn. Lúc này chợ cũng tan.” Trương thị .

      “Nhị tỷ, ” tiểu Thất ngồi vào bên cạnh Liên Mạn Nhi, “Hoa Nhi tỷ đem lão kéo ra sau nhà, ở bên cạnh khung đậu giác , lén lút biết cái gì. Đệ muốn tới nghe chút, lại bị lão đuổi trở về .”

      “Con cái tiểu thần báo bên tai.” Trương thị cười mắng câu.

      Tiểu Thất hắc hắc mà nở nụ cười.

      “Liên Hoa Nhi phải mưu tính chuyện xấu gì a.” Liên Mạn Nhi .

      “Ai biết, dù sao lão và nàng quan hệ tốt, nàng cái gì lão nghe cái đó.” Liên Chi Nhi .

      “Có lần nàng làm chuyện xấu, rồi lão đánh đệ.” Tiểu Thất vểnh miệng .

      chuyện, chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô.

      “Liên Hoa Nhi có ở nhà ?”
      tart_trungAndrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: Phiền Toái
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      Sau kiện lần trước, Liên Hoa Nhi còn cùng đám nữ hài tử trong thôn lui tới nữa, thời điểm này ai lại tới tìm nàng, nghe giọng rất quen. Liên Mạn Nhi đứng lên, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài.

      Tử hướng phòng , quay mặt nhìn thấy Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi có ở nhà ? Ta tìm nàng, Mạn Nhi ngươi cũng tới ah.” Tử vừa vội vàng hướng phòng , vừa hướng Liên Mạn Nhi .

      Liên Mạn Nhi ah xong tiếng ngồi trở lại giường gạch.

      Tử tới làm gì?” Liên Chi Nhi hỏi.

      “Ai biết, muội thấy nàng có chút kỳ quái, giống như rất tức giận. Hơn nữa rất sốt ruột, dạng như vậy giống tìm người chơi, giống như là…” Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, “Giống như là muốn tìm người đánh nhau vậy.”

      Bên ngoài, Tử cũng có tiến vào phòng , mà đứng bên cạnh cửa phòng.

      “Liên Hoa Nhi, Liên Hoa Nhi, ngươi ra cho ta.” Tử ở ngoài cửa phòng hô.

      đúng là đến tìm Liên Hoa Nhi đánh nhau hay sao?” Liên Mạn Nhi nhíu mày.

      “Đệ xem chút.” Tiểu Thất thích náo nhiệt, liền men theo mép giường trượt chân xuống, muốn ra ngoài.

      “Tiểu Thất, chờ tỷ chút.” Liên Mạn Nhi cũng vội vàng buông may vá xuống, cũng xuống giường, giày.

      “Con mới may mấy châm, còn phải học may vá thêm, ngồi yên lại.” Trương thị Liên Mạn Nhi. Nàng đối với việc Tử muốn tìm Liên Hoa Nhi mấy quan tâm. Ở trong mắt nàng, Liên Hoa Nhi, Tử cũng là tiểu hài tử như Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi. Tiểu hài tử tầm đó cãi nhau, căn bản tính là chuyện gì, là chuyện cần quan tâm, cũng nên nhúng tay.

      Liên Mạn Nhi cười cười, kéo tiểu Thất liền từ Tây Sương phòng ra.

      “Liên Hoa Nhi, ta biết ngươi ở trong nhà. Ngươi nếu ra, đừng trách ta khách khí. Dám đùa bỡn ta, ngươi cũng hỏi thăm chút Tử ta là người nào, chuyện tốt ngươi làm kia, ta cho toàn bộ thôn biết.” Tử chỉ vào trong tây phòng mắng.

      Cổ thị trấn rồi. Liên Thủ Nhân đúng lúc này cũng có ở trong phòng, chỉ có Liên Đóa Nhi. Nàng ở trong phòng nghe thấy Tử chửi bậy, cũng lên tiếng. Lập tức hướng ra sau nhà chạy tìm Liên Hoa Nhi.

      “Hoa Nhi tỷ khẳng định vẫn cùng lão ở sau vườn chuyện.” Tiểu Thất đối với Liên Mạn Nhi .

      “Đây phải Tử sao, ngươi thế nào lại đến nhà ta rồi. Ngươi tìm Liên Hoa Nhi có chuyện gì?” Chu thị từ trong nhà ra, “Ngươi cái tiểu nha đầu. Có chuyện ngươi hảo hảo , còn dám ở trước cửa nhà ta mắng người?”

      “Vú lớn, ” Tử gọi Chu thị, “Liên Hoa Nhi nhà của ngài dám làm mà dám nhận, nàng ra, ta đem việc này cùng ngài ra cho . Còn có Mạn Nhi, ngươi tới. Chuyện này cũng liên quan đến ngươi.”

      Tử kêu Liên Mạn Nhi đến.

      Liên Mạn Nhi nhúc nhích, cũng có trả lời.

      “Ai nha, Tử, ngươi thế nào đến rồi!” Liên Hoa Nhi vội vã mà từ phía sau chạy tới, đầu tiên là khẩn trương nhìn lướt qua mặt hai người Chu thị cùng Liên Mạn Nhi, sau đó mới nhìn Tử cười, “ Tử, ta vào nhà chuyện a.”

      “Ngươi phải trốn tránh ta sao?” Tử .

      “Ta vừa rồi ở sau vườn, Đóa Nhi cho ta biết ngươi đến, ta tranh thủ thời gian chạy tới. Ngươi xem tính tình này của ngươi. Hai ta thân nhau, ngươi cái gì đều được, nhưng người khác có thể dễ dàng hiểu lầm. , hai ta vào nhà chuyện.” Liên Hoa Nhi tiến lên kéo tay Tử.

      Tử bỏ qua Liên Hoa Nhi.

      “Ta đến vì chuyện gì. Ngươi nên biết a. Ta ngay ở chỗ này .”

      Sắc mặt Liên Hoa Nhi tái nhợt.

      Tử, ngươi chừa cho ta chút đường sống, ta có việc tốt thương lượng.” Liên Hoa Nhi ghé vào bên tai Tử giọng .

      “Nội, có việc gì, Tử tới chơi với ta thôi.” Liên Hoa Nhi lại đối với Chu thị .

      Chu thị hừ tiếng, quay người trở về phòng.

      Liên Hoa Nhi lôi kéo Tử, tây phòng, còn đem cửa phòng đóng kín lại.

      Ồ, Liên Mạn Nhi cảm thấy kỳ quái, bình thường nghe Liên Hoa Nhi chuyện, thèm để ý tới nữ hài trong thôn như Tử, sao hôm nay lại đối với Tử khách khí như vậy, giống như là…

      “Hoa Nhi tỷ phải là bị Tử nắm được nhược điểm gì a.”

      phải là chuyện đập vỡ khối ngọc kia, Tử nhìn thấy chứ. Nhưng nhà chúng ta cùng nhà bọn họ chuyện qua rồi, nếu mà ra ngoài, đảm bảo bắt các nàng đền tiền.” Tiểu Thất .

      Phần lớn người nông thôn nhát gan sợ phiền phức, lại còn có tình cảm quê nhà hương thân, đa số là nhiều chuyện bằng bớt chuyện.

      Như vậy Liên Hoa Nhi còn có nhược điểm khác bị Tử nắm được sao?

      “Chúng ta nghe chút xem là chuyện gì xảy ra?” Liên Mạn Nhi nghĩ đến mới vừa rồi Tử cố ý nhắc tới nàng, nên lôi kéo tiểu Thất, khom lưng lại như mèo tới dưới cửa tây phòng.

      đợi các nàng nghe thấy trong phòng cái gì, Liên Đóa Nhi cong mồm ra.

      “Hai ngươi làm cái gì?” Liên Đóa Nhi chỉ vào Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất .

      “Ngươi ta làm gì, ” tiểu Thất lập tức nâng người lên, “Ta cùng tỷ ta ở đây chơi chút được?”

      Liên Đóa Nhi bị Liên Hoa Nhi bắt ra trông chừng, trong lòng bụng khí.

      “Ta nhìn thấy rồi, hai ngươi muốn nghe trộm?”

      “Liên Đóa Nhi, tại ban ngày ban mặt, chúng ta ở trong nhà mình, còn dùng từ trộm. Sợ là trong lòng các ngươi có quỷ a.” Liên Mạn Nhi .

      “Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi ngươi tiến đến, ta có lời cho ngươi biết.” Lúc này trong phòng truyền đến tiếng Tử chuyện.

      “Mạn Nhi ngươi nên làm gì làm gì , việc này có chuyện của ngươi.” Liên Hoa Nhi lớn tiếng , tiếp theo là đè thấp giọng , “ Tử, phải có chuyện gì từ từ thương lượng sao.”

      Tử vì cái gì cứ nhắc tới nàng, chẳng lẽ có chuyện gì liên quan đến nàng mà chính mình cũng biết? Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, liền hướng phòng vào .

      “Ngươi được vào.” Liên Đóa Nhi ngăn ở cửa ra vào.

      “Đóa Nhi, ngươi từ chỗ nào học quy củ, ngăn cửa cho người vào?” Liên Mạn Nhi thét hỏi Liên Đóa Nhi.

      “Tỷ ta cho ngươi vào.” Liên Đóa Nhi .

      Tiểu Thất theo bên cạnh tới, thò tay giật giật tóc Liên Đóa Nhi. Liên Đóa Nhi lập tức giận, quay trở lại đánh tiểu Thất. Tiểu Thất bỏ chạy.

      Liên Mạn Nhi có trở ngại mà vào trong, đẩy cửa tây phòng, mở được.

      Tử, Hoa Nhi tỷ.” Liên Mạn Nhi gõ cửa.

      Bên trong lại là sột sột soạt soạt hồi, sau đó cửa liền mở ra. Tử đứng trong cửa hướng Liên Mạn Nhi cười, Liên Hoa Nhi sắc mặt tái nhợt mà đứng ở sau lưng Tử, hiển nhiên là thể ngăn cản Tử mở cửa.

      “Mạn Nhi, ta cho ngươi xem món đồ.” Tử vươn tay.

      “Ồ, đây phải vòng tay bằng vàng của ngươi sao? Sau lại bị gãy.” Liên Mạn Nhi kỳ quái .

      “Ta hôm nay cầm vòng vàng này cửa hàng vàng bạc ở trấn , muốn đem nó làm thành khuyên tai. Sư phó cửa hàng bạc nhìn, rồi cái này phải bằng vàng, mà chỉ mạ lớp vàng ở , bên trong là đồng đấy.” Tử hơi ra.”Ta tin, lại cắt ra cho ta xem, bên trong đúng là đồng.”

      Liên Mạn Nhi nhìn Tử thở phì phì. Lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Liên Hoa Nhi.

      “Cái này có quan hệ gì tới ta, hay là có quan hệ cùng Hoa Nhi tỷ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      Tử nhếch miệng, “Mạn Nhi. Ra, để ta cho ngươi biết.”

      Tử.” Giọng Liên Hoa Nhi mười phần sắc nhọn, kéo Tử đến bên cạnh, thấp giọng , “Ngươi làm ầm ĩ chuyện này ra, ngươi cũng có chỗ tốt… . , ý của ngươi ta hiểu, ta biết lợi hại của ngươi rồi.”

      Tử cười lạnh hai tiếng.

      “Mạn Nhi. Ngươi , có việc gì rồi.” Tử đối với Liên Mạn Nhi phất phất tay.

      thôi, Mạn Nhi, ta có chuyện của ngươi.” Liên Hoa Nhi tới, đẩy Liên Mạn Nhi ra bên ngoài.

      Liên Mạn Nhi trong lòng quan tâm, nghĩ nghĩ, vẫn từ trong phòng ra. Nàng mới hai bước, chỉ nghe thấy rầm tiếng, cửa bị khóa lại ở bên trong. Liên Mạn Nhi yên lặng tiếng động mà lui trở về, ghé vào khe cửa bên cạnh. Nghiêng tai lắng nghe.

      Liên Hoa Nhi giống như cùng Tử tới góc phòng, lại đem giọng đè xuống nhất, Liên Mạn Nhi nghe được các nàng cái gì, chỉ nghe thấy Liên Hoa Nhi áp chế nổi nộ khí mà câu đừng quá đáng. Sau đó, trong phòng truyền tới tiếng mở rương hòm.

      “Hoa Nhi, ngươi lần này lại lừa gạt ta, ta để yên cho ngươi.” Giọng của Tử cùng Liên Hoa Nhi hướng phía cửa tới.

      Liên Mạn Nhi vội vàng từ phòng ra.

      Trong sân, tiểu Thất cười hì hì, cùng Liên Đóa Nhi chơi trò ngươi đuổi ta chạy, Liên Đóa Nhi mệt thở hồng hộc, tiểu Thất tinh nghịch mà hướng Liên Đóa Nhi nhăn mặt.

      “Tiểu Thất.” Liên Mạn Nhi hô.

      Tiểu Thất đáp tiếng , lập tức chạy đến trước mặt Liên Mạn Nhi.

      Liên Hoa Nhi cùng Tử từ trong phòng ra, gặp Liên Tú Nhi từ sau vườn hái được rổ quả cà trở về.

      Tử ngươi đến làm gì?” Liên Tú Nhi giận tái mặt.

      “Ta đến gặp Liên Hoa Nhi.” Tử cười đường rời .

      “Hoa Nhi, ngươi thế nào lại cùng Tử làm lành rồi?” Liên Tú Nhi có chút vui hỏi Liên Hoa Nhi.

      thể nào.” Liên Hoa Nhi thu liễm tia giận dữ mặt, lại đối với Liên Tú Nhi cười, “Lão , đến phòng ta nghỉ a.”

      … …

      Liên lão gia tử mang theo các con từ ngoài đồng trở về, có người hái hoa mầu rồi. Liên lão gia tử lên tiếng, ngày mai bắt đầu thu hoa mầu.

      Ngày mùa thu hoạch mỗi năm lần bắt đầu.

      Sáng sớm hôm nay, trời còn chưa sáng, mấy con dâu Liên gia, rời giường bắt đầu nấu cơm. Bởi vì thu hoạch vụ thu, điểm tâm là bánh ống hấp, gạo kê cơm khô, còn có bốn khối đậu hủ hầm cách thủy.

      Nếm qua điểm tâm, sắc trời vừa mới sáng, Liên lão gia tử dẫn theo người nhà khiêng nông cụ xuống. Liên Thủ Nhân lấy cớ bị thương, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi cũng , Liên Nghiền nhi quấn chân, Liên lão thái thái, Liên Tú Nhi ở nhà giữ nhà nấu cơm, cũng . Những người khác, mặc kệ nam nữ, lớn , tất cả đều phải ra đồng làm việc.

      Liên gia tại có ba mươi mẫu đất, hôm nay thu hoạch ruộng cao lương ở phía bắc.

      Liên lão gia tử, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín, Đại Lang và Nhị Lang dẫn đầu xếp thành hàng, trong tay mỗi người cầm thanh lưỡi liềm, chiếm đầu bờ ruộng, nhìn Liên lão gia tử vung lưỡi liềm xuống, cũng đều khom lưng, bắt đầu cắt cao lương. Cắt cao lương là từ chỗ cách mặt đất ước chừng nửa thước, chém xéo phía .

      Cắt bỏ cán cao lương, tính cả bông cao lương ở phía , đều từng đống mà chất chồng chỗ.

      Cắt bông cao lương từ cán cao lương, chính là việc của nữ nhân. Trong tay bọn họ cũng cầm lưỡi liềm, ngồi vào bên cạnh đống cao lương cắt xuống, đem bông cao lương cắt bỏ, xếp tốt. Tam Lang, Tứ Lang và Ngũ Lang, bởi vì khí lực đủ, cũng theo Trương thị, Hà thị và Triệu thị làm những chuyện lặt vặt. Chờ chất đầy, lại chọn những cao lương chất lượng vừa phải, uốn cong dây thừng, cán cao lương cùng bông cao lương chia ra buộc chặt lại.

      Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp nhi, Lục Lang và tiểu Thất tuổi còn , hai người, thậm chí ba người cùng chỗ buộc bó bông cao lương và cán cao lương, thuận tiện hồi chất lên xe chở về nhà.

      Mặt trời càng lên cao, mồ hôi của Liên Mạn Nhi rất nhanh ướt đẫm phía sau lưng.

      Suy nghĩ chút, theo mùa xuân gieo hạt, đến mùa thu thu hoạch, trong đó đều thấm đẫm mồ hôi của nông dân.

      “Giữa trưa gặt lúa, mồ hôi túa rơi xuống đất.” Liên Mạn Nhi nhớ tới bài thơ bình dị gần gũi, mà ai cũng thích.

      “Ai ngờ món ăn trong mâm, hạt hạt đều vất vả.” Ngũ Lang cùng tiểu Thất đọc tiếp.

      “Ồ, các người cũng biết à?” Liên Mạn Nhi ngạc nhiên . Liên gia ngoại trừ phòng lớn, những hài tử khác đềukhông có học.

      “Đây là gia dạy đấy, hài tử Liên gia, đều đọc thuộc lòng bài thơ này.” Ngũ Lang lau mồ hôi, “Mạn Nhi, chẳng lẽ ngay cả cái này muội cũng quên a.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Ngọt Cán

      Hóa ra là như vậy, Liên Mạn Nhi nhìn mấy người ở xa xa cắt cao lương. Sau nửa ngày, bọn họ có trước sau. Liên lão gia tử hơn năm mươi tuổi, so với đám con trai lúc tráng niên, còn vượt lên đầu khoảng cách.

      “Cha, nghỉ lát a.” Liên Thủ Tín theo sát sau lưng Liên lão gia tử, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn mồ hôi ướt đẫm sau lưng của Liên lão gia tử, liền đề nghị. Liên lão gia tử dùng từ nông dân mà , là người hận việc. chính là hận thể mạch đem việc làm xong, làm biết nghỉ ngơi.

      Liên lão gia tử nghe thấy lời của con, tay cầm bó cao lương cắt, nâng người lên, cũng nhìn trời, xem chừng làm canh giờ rồi, quay đầu lại nhìn mấy nhi tử cùng Tôn tử đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, gật đầu.

      “Nghỉ a.”

      Liên lão gia tử thả lưỡi hái trong tay xuống, ngồi ở bên bờ ruộng nghỉ ngơi.

      Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đến bên cạnh xe, chỗ đó có bình nước lớn, bên trong đầy nước, là buổi sáng từ trong nhà mang đến. Ngũ Lang ôm bình sứ lớn, Liên Mạn Nhi cầm mấy cái chén đưa cho Liên lão gia tử.

      Ngũ Lang ôm bình, rót nước vào chén Liên Mạn Nhi cầm. Liên Mạn Nhi đưa đến cho bọn người Liên lão gia tử.

      “Gia, uống nước.”

      Liên lão gia tử tiếp nhận chén, ngưỡng cổ uống hơi sạch loáng.

      Ngũ Lang lại muốn rót cho Liên lão gia tử chén nữa.

      “Gia uống nữa. Gia hút thuốc.” Liên lão gia tử , liền từ trong dây lưng lấy ra giấy bồi cùng thuốc lá chuẩn bị trước, cuốn điếu thuốc lá rời bắt đầu hút…

      Lúc này, mọi người cũng đều tới cầm chén uống nước. Liên Mạn Nhi trông thấy Trương thị dựa vào đống cao lương ngồi, liền rót chén nước đưa tới cho Trương thị, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trương thị.

      “Mệt mỏi . Mạn Nhi?” Trương thị nhận chén, uống ngụm, hỏi Liên Mạn Nhi.

      sao, ” Liên Mạn Nhi , “Ca cùng tỷ đều giúp con.”

      chuyện, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng tới, đều ở bên cạnh Trương thị ngồi xuống. Tiểu Thất còn làm nũng mà tựa vào trong ngực Trương thị.

      Liên Thủ Nghĩa và Liên Thủ Lễ đều ngồi bên cạnh Liên lão gia tử, cũng cuốn thuốc lá rời hút. Liên Thủ Tín hút thuốc lá, uống chén nước. đến bên cạnh, cầm mấy cán cao lương cố ý chừa lại, đem bông cao lương ở phía cắt bỏ, lại đem cán cao lương cắt thành vài đoạn. đến chỗ Trương thị cùng bọn nghỉ ngơi.

      “Ngọt cán. Phụ thân chọn ngọt cán cho con.” Tiểu Thất nhìn Liên Thủ Tín ôm cán cao lương tới, lập tức ngồi thẳng người, cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.

      “Ngọt cán?”

      Liên Thủ Tín tới. Để bó ngọt cán xuống.

      “Đều là ngọt đấy, coi chừng đừng để cắt đứt miệng.” xong cũng ngồi xuống bên cạnh tựa vào đống cao lương.

      Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cầm lấy khúc, Liên Mạn Nhi cũng theo chọn lấy khúc cầm lên.

      Cán cao lương cũng có nước tiết ra, giống như mía ngọt, đương nhiên là ít nước hơn rất nhiều. Đại đa số cán cao lương có ngọt, chỉ có rất ít cán là ngọt. Liên Thủ Tín biết chọn loại cán ngọt nhất. chỉ nhặt những cây màu xanh, cắt bỏ. ở phía nếm thử miếng, xác định là ngọt, cố ý lưu lại, sau đó cắt thành đoạn ngắn, cho mấy người hài tử ăn.

      Người nông thôn, vật chất cực kỳ bần cùng, rất ít ăn kẹo đường, cán cao lương ngọt, đối với tiểu hài tử mà là đồ rất ngon.

      Đem vỏ bên ngoài lột bỏ, bên trong chính là nước ngọt, cắn ngụm ở trong miệng, đem nước ngọt nuốt xuống, lại đem xác nhổ ra, ăn giống như mía.

      Liên Mạn Nhi cẩn thận từng li từng tí nhai, có ngọt như mía, nhưng nước rất nhiều, nuốt vào mát lạnh. tệ, Liên Mạn Nhi thầm khen ở trong lòng. Liên Chi Nhi là nữ hài tử, lại là lão đại, ăn rụt rè hơn ít, Ngũ Lang cũng cảm giác mình là người lớn rồi, nhưng vẫn che dấu được ưa thích trong lòng, tiểu Thất tất nhiên càng che dấu được, vẻ mặt hạnh phúc mà nhai nhai.

      Liên Thủ Tín cùng Trương thị ở bên cạnh nhìn mấy người hài tử, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.

      Có gió thổi qua, thổi bay mồ hôi ướt đẫm quần áo Liên Mạn Nhi, nàng lập tức cảm thấy tất cả lỗ chân lông đều mở ra, thập phần sảng khoái. Lao động vất vả cùng vật chất bần cùng, đều cản trở giờ khắc bọn họ cảm giác được hạnh phúc chân này.

      Hạnh phúc ra có thể rất đơn giản, Liên Mạn Nhi ở trong lòng nghĩ, cái này là sinh hoạt lí thú ở nông thôn a.

      Đương nhiên, nếu như có thể giàu có chút, lại giàu có chút, càng thêm mỹ mãn rồi. Nên phải vì thế mà cố gắng ah Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi thầm vì chính mình cố gắng lên.

      Uống uống xong, hút thuốc cũng hút xong Liên lão gia tử lại từ mặt đất đứng lên.

      “Lão Nhị, ngươi đẩy xe a.”

      Đây là muốn bắt đầu chở về nhà.

      Liên Thủ Nghĩa đáp ứng , đẩy xe ba gác ra. Trước dùng cán cao lương làm cái đệm, ở phía chất chồng mấy bó bông cao lương. Tràn đầy xe, mà bắt đầu hướng trong nhà tới. Những người còn lại ở ngoài đồng tiếp tục công việc, đợi Liên Thủ Nghĩa trở về, đổi lượt Đại Lang cùng Nhị Lang chở, sau đó theo thứ tự là Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín.

      Thời điểm Liên Thủ Nghĩa đẩy xe về nhà, Tứ Lang và Lục Lang cũng theo trở về giúp đẩy xe. Hai người Đại Lang, Nhị Lang tổ, cần những người khác. Đến phiên Liên Thủ Lễ, là Liên Diệp nhi giúp phụ thân, đến Liên Thủ Tín, mấy người hài tử Liên Chi Nhi thay phiên hỗ trợ.

      Đợi mặt trời lên thiên đỉnh, chính là buổi trưa, lúc nóng nhất trong ngày, nông dân ở ngoài đồng đều chuẩn bị kết thúc công việc.

      Liên lão gia tử cần cắt nữa, đem cao lương chất lên xe cuối cùng chở về, sáng hôm nay làm nhiêu đó đủ.

      Người nhà hướng trong nhà , vào trong thôn, xa xa nhìn thấy cửa lớn Liên gia ngừng lại vài chiếc xe la, còn có mấy kiệu phu khuân đồ từ xe xuống đưa vào trong nhà. Trong đó có cổ xe con la hình dáng cột buồm, người trong thôn đều gọi là xe con. Trong thôn này, chỉ có nhà Vương Cử Nhân có cỗ xe con như vậy, Vương Ấu Hằng cũng là ngồi xe con như thế này.

      “Kế Tổ trở lại rồi!” Liên Thủ Tín cười .

      Liên lão gia tử gật đầu, bước nhanh hơn.

      Tiến vào cửa lớn, Liên Mạn Nhi nhìn thấy người thanh niên mặc y phục lụa trắng, da mặt trắng nõn chỉ huy kiệu phu, đúng là con trai trưởng Liên Thủ Nhân - Liên Kế Tổ.

      Liên Kế Tổ trông thấy Liên lão gia tử vào cửa, vội vàng chào đón.

      “Gia.” Liên Kế Tổ muốn quỳ xuống.

      Liên lão gia tử đỡ Liên Kế Tổ đứng vững, Cổ thị mang theo nữ nhân còn trẻ cũng ra đón. Người này là nương tử Liên Kế Tổ gọi là Tưởng thị, trong tay Tưởng thị còn ôm khoảng hai tuổi, là con của bọn họ, nhủ danh gọi là Nữu Nữu.

      “Trở về tốt, vào trong phòng chuyện .” Liên lão gia tử .

      Mọi người ào ào tiến vào phòng, Liên lão gia tử ở giường gạch ngồi xuống, Liên Kế Tổ và Tưởng thị lúc này mới quỳ xuống, đứng đứng đắn đắn mà dập đầu cho Liên lão gia tử, Nữu Nữu cũng bị Tưởng thị ôm dập đầu cho Liên lão gia tử.

      Liên lão gia tử mặt mũi tràn đầy vui vẻ che dấu được, lại để cho Liên Kế Tổ đứng lên, ngồi vào bên cạnh ông, bảo Liên Thủ Nhân cũng ngồi bên, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín cũng đều ngồi xuống, đám người Liên gia bắt đầu chuyện.

      Cổ thị ở bên ngoài tiễn kiệu phu xong. là đem toàn bộ tài sản ở trấn đều chuyển trở về, hóa ra là trả phòng. Tưởng thị và Liên Hoa Nhi ở tây phòng sắp xếp đồ đạt, Cổ thị lại cùng Chu thị, Liên Tú Nhi xem xét lễ vật mang từ trấn về.

      Trong lúc nhất thời trong phòng ngoài phòng, náo nhiệt thành mảnh.

      Liên Mạn Nhi tây phòng nhìn thoáng qua, chỉ thấy hòm lớn hòm chất thành đoàn, cơ hồ bày hơn phân nửa phòng.

      Người trong Liên gia tại xem như tề tựu đầy đủ, tự nhiên Liên lão gia tử cao hứng cần phải .

      “Mạn Nhi, tiểu Thất, hai đứa miếu đầu, mua về cho gia nửa cân rượu.” Liên lão gia tử bảo Chu thị lấy tiền cho Liên Mạn Nhi mua rượu.

      Lại tiếp, Liên lão gia tử bình thường có hai thích, chính là hút thuốc, cái khác là rượu. Thuốc lá ở nhà tự trồng, rồi đem phơi nắng. Rượu, trong nhà có, đành phải ra ngoài mua. Liên lão gia tử rượu, nhưng ngại trong nhà có tiền, mỗi lần phần lớn đều sai mấy đứa Liên Mạn Nhi, cầm bầu rượu , tiệm tạp hóa ở miếu đầu, chỉ mua lít. lít rượu, dùng với chút đồ ăn, có thể uống hai ba lần.

      Chu thị cũng cao hứng, liền lấy tiền từ trong túi ra.

      “Gia, cháu có mang rượu về cho ngài.” Liên Kế Tổ vội vàng ngăn Chu thị lại, “Là hoa lê trắng chính tông.”

      Liên Kế Tổ đứng dậy, từ trong đống lễ vật ôm ra vò rượu đưa cho Liên lão gia tử xem.

      Liên lão gia tử bình thường uống chỉ là rượu cao lương trắng, vừa nghe có hoa lê trắng, con mắt lập tức sáng lên.

      “Tốt, tốt, vậy uống rượu cháu trai ta mang về, hoa lê trắng.”

      “Còn có bánh bông lan, kẹo đường, mấy thước vải cho gia, Nội, lão dùng để may xiêm y.” Liên Kế Tổ chỉ vào hai bao bánh bông lan ở tủ, bao kẹo đường, còn có hai thước vải xanh hồng.”Nguyệt Nương mua cho nội từ cửa hàng phấn.”

      Chu thị cũng vui vẻ lên.

      “Hàng phấn cái gì, như vậy rất mắc, ta già rồi, còn có thể sử dụng sao? Cho lão ngươi a.”

      “Nội có già.” Liên Kế Tổ , “Phấn cho lão cũng có.”

      “Kế Tổ đứa này biết thương người.” Chu thị cười vuốt ve lưng Liên Kế Tổ.

      Người trong phòng đều nở nụ cười.

      Người quá nhiều, trong phòng chứa nổi, Liên Mạn Nhi giật giật Trương thị, mấy mẹ con từ phòng ra, trở lại Tây Sương phòng. Liên Chi Nhi bưng chậu nước tiến đến, mọi người rửa tay, rửa mặt.

      Liên Mạn Nhi nhìn người của phòng lớn Liên gia, cách ăn mặc, hành động điệu bộ, nhịn được mà hướng Trương thị hỏi nghi vấn trong lòng.

      “Mẹ, đại bá cùng họ ở trấn , rất có tiền sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      Vấn đề này có chút làm khó Trương thị.

      “… Đại bá của con là tú tài, lúc mới bắt đầu mỗi ngày có hai cân gạo lương thực, còn miễn làm việc. Về sau có thi đậu cử nhân, hàng năm làm tú tài đánh giá cấp bậc trong cuộc thi ở huyện, phải khảo thi hai mươi tên, mới cho lương thực. Đại bá của con chỉ nhận được vài năm, về sau còn nhận nữa.”

      “Vậy đại bá phải còn dạy học ở quán sao, hàng năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

      “Lúc đầu cũng khá tốt, tìm được đều là quán tốt, hàng năm cũng có hai mươi lượng bạc, bốn mùa trong năm còn có quà tặng. Về sau, đại bá của con có nâng cao được cấp bậc, nên có quán tốt mời làm, năm nay vừa chọn được quán, hàng năm chỉ có mười lượng bạc, nhưng mà lại bao ăn ở.”

      “Vậy bọn họ năm tiêu dùng bao nhiêu?”
      tart_trung, hoadaoanhAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Liên Mạn Nhi tính sổ

      Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị có biết chi phí trong năm của nhà Liên Thủ Nhân ở tại trấn hay .

      Đề tài này càng khó hơn.

      “Đại bá của con có lương thực dự trữ, năm chỉ có mười mấy lượng bạc tiền dạy học, đây là thời điểm tốt, quán dù sao cũng phải có thể tìm được, theo mẹ nhớ được còn có quán bốn năm năm có làm việc. Những thôn khác ở bên trong có quán, chịu , ngại cho tiền ít, ở nông thôn bất tiện. lại ngại người ta cho chỗ ở quá chật hẹp, cơm canh cũng ăn quen, lại mang theo người trong nhà, thuê cái sân ngay tại trấn , năm tiền thuê phải mất sáu lượng bạc. Đại Đường ca của theo đại bá của con đọc sách, cũng kiếm ra tiền.”

      “Nếu là như vậy, thời gian đó nhà đại bá phải quá túng thiếu hay sao?”

      Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi. Dựa vào thu nhập như vậy mà tính toán, phòng lớn Liên gia ở tại trấn , e là chỉ cầu mong ấm no, còn phải dựa vào Liên gia tiết kiệm đến trình độ như vậy để sống qua ngày, tính toán bên mới chân chính là “Tú tài nghèo nàn”, làm sao có thể mặc tơ lụa, mang vàng bạc, có chi phí ăn mặc như vậy?

      “Ba mươi mẫu đất nhà chúng ta chính là nguồn lương thực hàng năm, ngoại trừ lưu lại trong nhà ăn, còn có nộp thuế, những thứ khác đều theo bốn mùa đưa đến trấn cho đại bá của con.” Trương thị đối với Liên Mạn Nhi .

      cách khác, Liên Thủ Nhân kỳ là thu đủ chi, có thể duy trì cuộc sống như vậy, hoàn toàn là nhờ vào người trong Liên gia bớt miếng ăn mà cung cấp nuôi dưỡng bọn họ.

      Liên Mạn Nhi lại hỏi Trương thị mấy vấn đề, trong lòng bắt đầu tính toán tất cả nợ.

      Dựa theo ba mươi mẫu đất tại của Liên gia mà tính, bởi vì Liên lão gia tử chịu khó cần mẫn, lại có kỹ năng trồng hoa màu tốt, nên thu hoạch so với bình quân tốt hơn nhiều. Chỉ dựa vào mỗi mẫu sản xuất hàng năm được ba trăm cân cao lương mà tính, ba mươi mẫu đất chính là chín ngàn cân. Cả nhà mười chín miệng ăn, trai tráng trưởng thành tính luôn cả Đại Lang cùng Nhị Lang của Liên gia, là bảy người, thời gian qua Liên gia tiết kiệm. Mỗi ngày đồ ăn hơn phân nửa rất là tiết kiệm, Chu thị lại trông coi chặt chẽ. Cơ hồ chính là chế độ phân phối, liền theo như bình quân mỗi người mỗi ngày sáu lượng lương thực để tính toán, năm phải ăn bốn ngàn trăm sáu mươi mốt cân lương thực, hơn nữa vườn rau cũng cho thêm rau dưa, chính là thức ăn cả năm của Liên gia.

      tại Đại Minh triều thu thuế cũng nặng, ruộng đồng Liên gia có thể xem là trung-thượng đẳng. Tính toán chút, đơn giản mà , ước chừng là dựa theo mỗi mẫu sản xuất ra hai trăm năm mươi cân, hàng năm thời điểm thu thuế. Như vậy tính được ba mươi mẫu đất, phải nộp thuế lương thực ước chừng là ba trăm bảy mươi lăm cân.

      Như vậy, còn có hơn phân nửa lương thực dư ra.

      Cho dù là nửa lương thực đưa đến trấn , phần là cho nhà Liên Thủ Nhân ăn. Còn lại bán lấy tiền mặt đổi thành bạc.

      nhà đại bá. Cho dù tính luôn Nữu Nữu đến hai tuổi , là bảy miệng ăn, cũng theo như mỗi người mỗi ngày sáu lượng khẩu phần lương thực mà tính toán. năm phải ăn hơn ngàn năm trăm cân lương thực, vậy còn thừa lại ba ngàn cân lương thực, liền tính theo giá của cao lương, mỗi cân năm văn tiền, cũng có thể kiếm được mười lăm lượng bạc.” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị, “Vậy mười lăm lượng bạc này. Đại bá đều có trả về, tiền đại bá dạy ở quán. Có giao cho nội ?”

      “Mấy năm nay, có thấy bọn họ đưa tiền về nhà.” Trương thị , bằng trong nhà làm sao có thể trải qua khoảng thời gian khó khăn như vậy.”A, bọn họ cũng có trở về đưa tiền mấy lần, tựa như lần này phải gả Hoa Nhi, phải lấy tiền trở về, lần đó kế tổ ca con cưới vợ cũng là như thế này.” Kết quả mang về bao nhiêu, lại mang gấp mấy lần. Nếu có tiền phải làm sao bây giờ, bán đất. Kết quả chính là Liên gia tại chỉ còn lại có ba mươi mẫu đất.

      “Hàng năm thu nhập của ta đều cho , chút cũng trả lại?”

      “Đại bá của con ngày tết trở về còn mua quà cho nội cùng lão của con, tựa như hôm nay vậy.” Trương thị .

      “Đây còn phải là lông cừu ở mình cừu à!” Liên Mạn Nhi thào lẩm bẩm.

      “Có ý tứ gì?”

      trắng ra chính là tiền lễ vật, cũng là tiền cả nhà chúng ta kiếm ra. Gia bình thường lượng rượu trắng đều nỡ dùng, hôm nay vò tửu bạch Lê Hoa , cao hứng thành như vậy, kỳ bên trong vẫn là tiền của chúng ta.” Liên Mạn Nhi .

      Trương thị sửng sốt chút. Đạo lý này rất đơn giản, nàng cũng phải là có nghĩ qua, chỉ là có đều mơ hồ ràng, cũng chưa từng cố gắng suy nghĩ.

      “Đại bá của con là tú tài, thời gian qua tốt lên cũng là lẽ thường.” Trương thị , như đại đa số người nông thôn, Trương thị đối với người đọc sách là mang kính ý, dù sao cũng cảm thấy người đọc sách nên so với bọn họ làm ruộng hưởng phúc hơn, thời gian qua phải tốt hơn.”Nhưng mà, ai…”

      Trương thị có chút muốn lại thôi.

      “Mẹ, mẹ có cái gì cứ ra, tại đây lại có người ngoài.”

      “Được rồi…. Theo như mẹ biết, cả nhà đại bá của con cũng khó mà sinh sống. phòng ở, thuê cái nhà mấy gian là đủ ở rồi, nhưng bọn họ lại ngại ở nơi vắng vẻ, bất tiện, liền thuê cái sân . Có lần mẹ ngang qua nhìn thấy, là hai tiến hay là ba tiến*? Phòng ở ít nhất có hai ba mươi gian. Đại thẩm của con là muốn phân thành Tiền viện bên trong, đều là quy củ của nhà giàu trong thành, mẹ cũng hiểu. Còn có ăn, cũng thể theo như con tính toán, đại bá của con bọn họ ăn lương thực phụ (hoa màu), lương thực ta đưa đến, đều bán đổi thành gạo trắng.”

      (*Chỗ chia giới hạn trong nhà,giống như đơn vị mét vuông)

      “Nương, những thứ này mẹ cũng biết?”

      “Bọn họ là muốn gạt người, nhưng trấn cũng gần đây, tin đồn cũng có. Đại cữu con có lần ngang qua, tận mắt nhìn thấy, với mẹ, mẹ mới tin.”

      “Gia cùng nội cũng biết?”

      Trương thị lần này gì.

      “Gia phải ở bên ngoài làm chưởng quầy nhiều năm sao, sổ sách có thể tinh thông ư, xem ra nhất định là biết đến.”

      “Đại bá của con là tú tài, đại thẩm con, còn đại tẩu của con nữa, đều là người quý giá, nên ăn dùng tốt hơn.” Trương thị .

      “Vậy chúng ta đây chính là trời sinh tiện mệnh sao?” Liên Mạn Nhi giận.

      Trương thị như vậy, vì cái suy nghĩ thâm căn cố đế vốn cho là người đọc sách quý giá, nhưng có phần là bất đắc dĩ an ủi mình. Nàng thấy Liên Mạn Nhi lông mi dựng thẳng lên, khuôn mặt nhắn tức giận đến đỏ bừng, lập tức hối hận.

      Nàng dù sao cũng là làm mẹ, chính mình mệnh khổ cũng thôi , muốn con của mình như thế, bà còn có “Hiền lương” đến trình độ kia. thể , đối với mấy hài tử Liên Mạn Nhi mà , coi như là tương đối may mắn .

      , đương nhiên phải.” Trương thị vội vàng đổi giọng, thở dài hơi.

      “Mẹ, ý nghĩ kia đúng.” Liên Mạn Nhi , nàng cảm thấy Trương thị khẳng định là bị tẩy não rồi, “ phân biệt, vậy nên xử lý việc công bằng, thể bắt chúng ta khổ mà cười ha ha, để nhà của họ sống phóng túng.”

      “Con cũng cầu họ đem tiền kiếm được lấy ra, chính là chúng ta nghĩ lấy họ cũng nguyện ý đưa. Nếu chúng ta tự mình sống, cũng chiếu vàosự tiết kiệm như vậy, hàng năm thế nào cũng có thể tích góp được ít tiền, còn có thể đưa ca cùng tiểu Thất học.”

      “Những năm này thu hoạch thực có dư chút tiền. Nếu phải đều bổ sung cho đại bá bọn họ,ca cùng tiểu Thất học lâu rồi.” Liên Mạn Nhi lại .

      Trương thị cầm tấm vải. Tại trong chậu nước, vô ý thức mà xoa xoa, càng chà xát càng dùng sức. Nàng cũng phải là có nghĩ qua, nhưng đều đè nén. Càng có người cùng nàng qua đạo lý như vậy.

      “Ca muốn đọc sách, vậy mà con nhìn thấy mình cầm nhánh cây mặt đất học viết chữ .” Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Ngũ Lang, lại .

      “Ta coi như xong, nếu có thể , ít nhất để cho tiểu Thất có thể học.” Từ khi Liên Mạn Nhi bắt đầu đến đọc sách, Ngũ Lang đều cúi đầu. tại mới ngẩng đầu lên.

      Mấy mẹ con chuyện. Liên Thủ Tín từ bên ngoài tiến đến.

      cái gì vậy?” Liên Thủ Tín trông thấy Liên Mạn Nhi kích động đến đỏ mặt, mặt Trương thị, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều có chút thần sắc khổ sở , vội hỏi.

      Trương thị rốt cục thả vải bố trong tay xuống, nhìn Liên Thủ Tín thở dài.

      Liên Mạn Nhi mặc kệ những thứ này. Làm cho Liên Thủ Tín ngồi giường gạch. Liền đem tính toán những món nợ vừa rồi qua cho Liên Thủ Tín lần.

      Liên Thủ Tín cũng trầm mặc, giống y Trương thị, khoản sổ sách này trong lòng cũng hiểu . Đây là lần đầu tiên có người tính toán ràng như vậy cho nghe.

      “Ta là cái gì cũng cần, cha bọn , ta… Là bọn tính toán chút a.” Trương thị .

      “Cha ở trong lòng cũng hiểu . Ai, phải là vì đại ca có thể trở nên nổi bật, tranh giành mặt mũi cho Liên gia à.” Liên Thủ Tín .

      “Trở nên nổi bật, phải là đọc sách cho tốt sao? Mỗi ngày đều vào tửu quán. Chọn ăn chọn mặc, có thể trở nên nổi bật rồi hả? Mười năm học tập gian khổ sao. Cũng thấy ai gian khổ học tập cho cái bụng mập ra.” Liên Mạn Nhi .

      Mấy người Liên Chi Nhi đều che miệng cười. Liên Thủ Nhân lớn lên tính béo, nhưng lại sớm có bụng nạm (bụng bia ấy).

      Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều xụ mặt, diễn xuất của nhà Liên Thủ Nhân họ cũng biết, trong lòng bọn họ cùng tâm tư Liên Mạn Nhi giống nhau, cũng ủng hộ.

      “Nếu dám ở riêng, gia của con chém ta ra.” Liên Thủ Tín .

      Ánh mắt Liên Mạn Nhi sáng rực lên. Liên Thủ Tín như vậy, cho thấy trong lòng của ông cũng có khuynh hướng ở riêng, chỉ là ngại Liên lão gia tử.

      “Con nghe người ta , cây lớn phân cành. Chúng ta cùng nhà đại bá chênh lệch càng lúc càng lớn, sớm nên ở riêng rồi.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Thủ Tín ngồi ở đó suy nghĩ lát.

      “Việc ở riêng này, cha cũng muốn, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Liên Thủ Tín .

      Liên Mạn Nhi vội vàng ngồi thẳng người, Trương thị cùng mấy hài tử khác cũng đều yên tĩnh nghe Liên Thủ Tín chuyện.

      “Đại ca nếu được làm quan, nhậm chức, phụ thân cùng nương còn có Tú nhi cũng phải theo, ta xem ý tứ của nhị ca, cũng là muốn theo. Đại ca đến lúc đó phải nuôi nhiều người như vậy, đến lúc đó nhà này chẳng phân được cũng phải phân ra.”

      Liên Mạn Nhi mở trừng hai mắt, Liên Thủ Tín ngốc a, tuy nhiên trong lời , biết đến lúc đó Liên Thủ Nhân trở mặt nhận thân, nhưng hiển nhiên là đối với tình huống còn có những người khác cũng bị thế.

      “Ta nghĩ, đến lúc đó ta liền phân ra. Bằng khi đó bọn họ dùng sức lực của chúng ta kiếm tiền.”

      Liên Mạn Nhi liếc mắt, hướng Liên Chi Nhi bên cạnh dựa người vào.

      “Mạn Nhi, thế nào rồi hả?” Liên Chi Nhi còn tưởng rằng Liên Mạn Nhi bị bệnh, cúi đầu xem xét, Liên Mạn Nhi mặt đỏ bừng, có động đậy.

      Thế nào, đương nhiên là tức giận.

      Xét đến cùng, Liên Thủ Tín vẫn là bánh bao, điển hình cho cách nghĩ của bánh bao.

      “Con xem tại người ta cũng chưa chắc vừa ý.” Liên Mạn Nhi . Cho dù bọn họ vất vả lao động, ăn mặc tiết kiệm, nhưng nhìn cử chỉ của phòng lớn, căn bản là cảm kích, ngược lại cao cao tại thượng*, căn bản là xem thường bọn họ là nông dân.

      (*ăn ngồi trước, chỉ tay năm ngón)

      Liên Mạn Nhi rất trực tiếp, Trương thị cùng Liên Thủ Tín có cách nào phản bác, bởi vì bọn họ cũng nhìn ra, chỉ là làm người phúc hậu, muốn nghĩ sâu, cũng chịu ra.

      “Con xem, bằng sớm chút mà phân ra.” Phải đợi Liên Hoa Nhi gả vào Tống gia, sau đó còn phải quan hệ với Tống gia, cho Liên Thủ Nhân nhận chức giám sinh, lại đợi đến làm quan, ai biết còn phải chờ bao lâu. Sớm phân sớm sạch , nàng cũng có thể toàn tâm toàn ý tiến hành kế hoạch tiểu địa chủ của nàng.

      “Đến lúc đó lại phân, nhà đại bá phát đạt, nhìn người. tại phân cũng khác gì, người ta cũng thiếu mấy mẫu đất của ta có khả năng đào bới ra tiền. đúng bởi vì đất của chúng ta, ghét bỏ chúng ta làm mất mặt.”

      Liên Mạn Nhi xong, nhìn về phía Trương thị.

      “Mẹ, mẹ ngang qua nhà đại bá, cũng vào nhà , người ta đều cho ngài vào cửa đó.”

      Trương thị mặt liền đỏ lên.

      “Con đứa bé này, miệng thế nào như vậy, về sau khẳng định đắc tội với người khác.”

      “Tại đây lại có người ngoài!” Liên Mạn Nhi cười.

      Trương thị lần lượt ngồi xuống bên cạnh Liên Mạn Nhi.

      biết chuyện như thế nào, nghe Mạn Nhi như vậy, giống như trong lòng thống khoái ít.” Trương thị . Nàng phải ngốc, vẫn còn nhìn ra được, cho tới nay đều là vì hiền lương thục đức, suy nghĩ cho đại cục, mà đè nén cảm thụ chân .

      “Vợ lão Tứ, nấu cơm .” Chu thị ở cửa phòng hô.
      tart_trung, Phương LăngAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :