1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 625: hoán Hoa tiên

      Edit: Chang Thu

      Beta: Tiểu Tuyền

      ” Người Trầm gia lại tới?” Liên Mạn Nhi thuận miệng hỏi câu. Nàng hỏi như vậy, ra cũng kỳ vọng Liên Diệp Nhi trả lời. núi có miếu thờ Trầm hoàng hậu, Trầm gia tự nhiên mỗi quý đều có người tới cung phụng. Mặt khác, tòa lâm viên này là hoàng đế ban cho Trầm gia , là chỗ tránh nóng vô cùng tốt. tại mặc dù còn chưa tới giữa hè, nhưng khí hậu hợp lòng người, quang cảnh núi vô cùng xinh đẹp, an tĩnh, được xưng tụng là nơi ở của thần tiên.

      Thời điểm việc núi xây cất xong, mọi người liền biết, người Trầm gia nhất định thỉnh thoảng đến ở .

      Cũng biết, lần này tới là người nào?

      “. . . Đều ngồi xe ngựa, muội đếm xe ngựa có vài chục cỗ xe. Phía sau còn có người cưỡi ngựa.” Liên Diệp Nhi cho Liên Mạn Nhi, “Đúng rồi, còn có tên lính, có người còn có chút nhìn quen mắt.”

      giống như chính là người họ Thiên lần trước tới giúp đỡ thu ngô.” Liên Diệp nhi nghiêng đầu nghĩ, .

      ” Chính là cái người vóc dáng cao, tuổi cũng lớn, lớn lên rất có tinh thần?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

      “Đúng.” Liên Diệp nhi gật đầu.

      “Vậy hẳn là Trương thiên hộ.” Liên Mạn Nhi liền . Trương thiên hộ tới vài lần, đúng lúc Liên Diệp Nhi cũng nhìn thấy. Tiểu nương Liên Diệp Nhi này, ánh mắt tốt, nhận thức tương đối chính xác.

      Có lính hộ vệ, hơn nữa Trương thiên hộ cũng tới. Nếu đúng như lời , lần này Trầm gia đến khẳng định mười phần là trong số những người tới lần này có Trầm Lục. Trầm Lục từ kinh thành trở lại rồi sao? Như vậy Tiểu Mập hẳn là cũng tới. Thời điểm này cũng có lễ hội gì, tựa hồ cũng nghe đấy có chuyện lớn gì, ngờ Trầm Lục thậm chí có thời gian tới bên này.

      Trầm Lục tới, Tiểu mập kia biết có theo tới hay ?

      Trong khi Liên Mạn Nhi suy nghĩ ,Tiểu khánh hái được hơn phân nửa rổ hạnh vàng, từ cái băng ngồi xuống, đưa rổ cho Liên Mạn Nhi nhìn.

      “Đủ rồi, trước hái như thế này thôi.” Liên Mạn Nhi liền .

      Hạnh này mặc dù ăn ngon, nhưng lần cũng thể ăn quá nhiều. Hái nhiều quá ăn hết, cho dù là bỏ vào trong hầm ướp lạnh, vậy cũng bằng mới hái xuống. Huống chi cây hạnh này ở ngay cửa nhà, hái xuống là ăn ngay, rất dễ dàng .

      ” Diệp Nhi vào nhà ngồi chút ?” Liên Mạn Nhi mời Liên Diệp Nhi trong nhà ngồi.

      được, Mạn Nhi tỷ, muội còn phải trở về cho gà ăn. Hai ngày này Mẹ muội làm quần áo mới cho muội và cha muội.” Liên Diệp Nhi cười hì hì .

      “Vậy cũng tốt.” Liên Mạn Nhi cũng còn miễn cưỡng Liên Diệp Nhi. Hai nhà tại ở gần, thường xuyên qua lại, cũng phải chỉ lúc nhất thời này.

      Liên Diệp nhi phải về nhà , Liên Mạn Nhi liền nhặt chút ít hạnh chín bỏ vào trong giỏ xách của Liên Diệp Nhi.

      “Lấy về cho Tam bá cùng Tam bá mẫu nếm thử, nếu thích, muội tới lấy thêm nhé.” Liên Mạn Nhi với Liên Diệp Nhi.

      “Vâng.” Liên Diệp Nhi thống khoái đáp ứng. Bởi vì chung đụng tốt, nên giữa tỷ muội họ với nhau cần phải khách khí.

      Đưa Liên Diệp Nhi rồi, lúc này Liên Mạn Nhi mới mang theo Tiểu Khánh về nhà.

      Đem hạnh rửa giữ chút cho Liên Thủ Tín cùng Tiểu Thất, Liên Mạn Nhi bưng ít vào Đông phòng, chào hỏi Trương thị và Liên Chi Nhi cùng nhau ăn.

      “Mẹ, tỷ, mọi người cho mắt nghỉ ngơi chút, nhìn xem hạnh được hái vào này.”

      Lúc này Trương Thị và Liên Chi Nhi mới thả kim chỉ trong tay xuống, ba mẹ con ngồi ở giường gạch bắt đầu ăn hạnh.

      Liên Mạn Nhi chọn hái chính là những quả hạnh chín mọng, hạnh chín mọng cầm vào có chút như nhũn ra, hai tay nhàng tách, hai mảnh thịt hạnh liền từ giữa tách ra, hạt hạnh kia cũng dính theo thịt hạnh. Mấy cây hạnh nhà Liên Mạn Nhi trồng là Trương Thanh Sơn chọn giống tốt nhất ở địa phương, hạnh lớn, thịt quả thơm nồng ngọt liệm.

      Ăn quả xong, hạt hạnh kia cũng có thể tùy tiện ném bỏ, mà đặt bệ cửa sổ phía ngoài phơi khô, rồi đập ra, bên trong là hạnh nhân có thể làm thuốc . Mà đem bỏ vỏ hạnh nhân, trừ luôn cái đắng, còn có thể làm thành ít loại thức ăn nổi danh ở phủ Liêu Đông.

      Nhà nông dân có trẻ , đem hạt hạnh phơi khô xong nhất định là để ăn. Bọn họ thường xuyên nhặt túi hạt hạnh cùng các bạn chơi trò chơi, các loại trò chơi này, tương tự với bắn bi, phần thưởng chính là hạt hạnh. Có những hài tử, ra ngoài mang theo túi hạt hạnh, lúc trở về có hai túi.

      Dĩ nhiên cũng có khi ra cửa là túi tràn đầy, lúc trở lại hết sạch, vậy khẳng định là thua.

      Nhà Liên Mạn Nhi tại ai cầm hạt hạnh chơi bắn bi rồi, vì vậy hạt hạnh gom lại, lấy ra hạnh nhân để làm rau trộn.

      Vừa ăn hạnh, Liên Mạn Nhi vừa chuyện người Trầm gia với Trương thị và Liên Chi Nhi .

      hồi dù người tới là ai. Chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt biểu lễ đưa qua.” Liên Mạn Nhi .

      “Nên để ý cái này.” Trương Thị gật đầu.

      Liên Mạn Nhi bên này sai người ra ngoài, khi nào người tới bẩm báo.

      “. . . Tới là vị La đại nương, là người hầu hạ bên cạnh Ngũ tiểu thư Trầm gia, muốn gặp Nhị nương.”

      Giống như Tống gia, bên trong hạ nhân có thể được xưng là đại nương , ít nhất phải là quản cấp .

      Liên Mạn Nhi hơi có chút giật mình, người Trầm gia đông đảo, đừng các nàng, ngay cả trong nhà Trầm gia, chỉ sợ cũng có ít người thể biết hết toàn bộ người trong nhà. Mà các nàng chỉ cùng Trầm Lục cùng Trầm Cửu quen biết, hơn nữa từng có lần lui tới cùng Tam gia của Trầm gia, còn những người khác có giao tiếp qua

      Liên Mạn Nhi chẳng bao giờ phủ thành, tự nhiên cũng chưa từng gặp gỡ cùng các nữ quyến ở Trầm gia. Quản bà Tử hầu hạ bên cạnh Ngũ tiểu thư Trầm gia tới gặp nàng, thể làm cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

      “Nhanh mời tiến vào nhà.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút, liền phân phó .

      thời gian ngắn Tiểu Hỉ liền đem La đại nương vào.

      ” La thị, thỉnh an Nhị nương.” La đại nương vào cửa liền cười ngồi xổm người xuống, hành lễ với Liên Mạn Nhi.

      La đại nương này ước chừng ba mươi mấy tuổi, mặt tròn, nhìn người có vẻ phúc hậu, mặc bộ hoa bối tử màu xanh nhạt vải miên, phía dưới là quần dài cùng màu.

      Nhìn bộ dáng, hoà hợp êm thấm nhìn qua là người nhanh nhẹn, có năng lực. Liên Mạn Nhi nhìn thấy đầu nàng ta mang theo trâm cài, lúc giơ tay lên cổ tay lộ ra hai vòng tay vàng ròng, càng khẳng định vị La đại nương này ở Trầm gia hẳn rất có thể diện .

      “Đại nương cực khổ, mau mời ngồi xuống chuyện.” Liên Mạn Nhi bận rộn để cho Tiểu Hỉ giúp La đại nương , lại an vị chỗ ngồi cho La đại nương. La đại nương liên tục từ chối, sau đó mới bằng lòng ngồi xuống.

      Liên Mạn Nhi liền phân phó Tiểu Hỉ bưng nước trà và điểm tâm tới để cho La đại nương ăn.

      “Đại nương từ đâu tới đây vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi La đại nương.

      “Hồi nương…, ta là theo nương nhà chúng ta từ phủ thành mới tới.” La đại nương đứng lên, từ trong tay áo lấy ra tờ thư , “ nương chúng ta đến nơi này, liền sai ta tới, xem nương có ở nhà , muốn mời nương đến Niệm Viên tụ hợp.”

      Niệm Viên, là lâm viên mà hoàng đế ban cho Trầm gia. Bên trong hàm nghĩa cũng hiểu, tự nhiên là ý tứ nhớ Trầm hoàng hậu trước lúc mất .

      Tiểu Hỉ tới, từ trong tay La đại nương nhận lấy thư, tới đưa cho Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi nhận lấy thư còn có mở ra, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa nhài. Mùi hoa nhài tất nhiên là từ kia lá thư kia tỏa ra . Chờ đem thư mở ra, mùi thơm kia càng dày đặc

      Lá thư này so với giấy viết thư bình thường hơn chút, cũng phải là màu trắng như bình thường, mà là màu xanh nhạt, phía còn ấn những đóa hoa lài nho màu trắng. Dĩ nhiên, cẩn thận nhìn chút nữa, là có thể nhìn ra, những thứ hoa lài kia cũng phải là in lại, biết dùng cái biện pháp gì, đem hoa lài trắng thành từng mảnh thấm vào vào trong giấy mà thành. Đáng quý chính là, làm cho người ta cảm giác được chút nào thô ráp,toàn bộ lá thư giống như là mảnh lá màu xanh biếc ở bên trong, rơi ra từng đóa hoa lài .

      tinh sảo.” trong lòng Liên Mạn Nhi thầm thở dài tiếng.

      Loại thư này, từ xưa , có tên là Tiết đào tiên, cũng gọi là Hồng tiên, hoán Hoa tiên. Nhưng mà đời cũng rất ít thấy, lúc đầu tại thành phố thấy mà mua được. Chỉ có những người cực kỳ giàu hoặc những người thích phong nhã, mới có thể tự chế chút ra ngoài. Cũng còn tên là Tiết đào tiên nữa, mà là căn cứ vào vật liệu để chế giấy, mà đặt thành tên gọi.

      thí dụ như dùng hoa đào chế luyện, nhất định là màu hồng phấn Tiểu tiên, vậy tên là hoa đào tiên, còn nếu dùng hoa sen, Mẫu Đơn, cây thược dược để chế luyện , giống như tờ thư Ngũ tiểu thư Trầm gia gửi cho Liên Mạn Nhi này, hiển nhiên là dùng hoa lài cùng lá cây chế Thành , có lẽ gọi là hoa lài tiên.

      Dĩ nhiên, đây chỉ là phân loại cách gọi bình thường, những thứ kia nếu có thời gian, có tâm tư chế luyện Tiểu tiên phong nhã này, cũng vì mình mà chế luyện loại Hồng tiên vừa đặc biệt vừa phong nhã.

      Ngũ nương Trầm gia này đúng là con người tao nhã, Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền xem nội dung bên trong.

      Nội dung lá thư rất đơn giản, là muốn mời Liên Mạn mà Niệm Viên làm khách, ký tên là chữ Cẩn, nghĩ đến Ngũ nương Trầm gia tên có lẽ kêu là Trầm cẩn.

      nương nhà chúng ta là tới cùng Lục gia và Cửu gia.” La đại nương ở bên cạnh , ” nương nhà chúng ta mời nương, cỗ kiệu chờ ở bên ngoài ….Cửu gia cũng phân phó, muốn mời Kế Hiền thiếu gia ở trong nhà cùng .”

      Ngũ tiểu thư Trầm gia trước tiên là đưa thư mời, Trầm Tiểu Mập còn muốn mời cả Tiểu Thất, cái này tự nhiên thể .

      “Còn muốn xin đại nương chờ chút, đệ đệ của ta ở trường tư thục trấn, ta phái người đón trở lại.” Liên Mạn Nhi đối với La đại nương .

      “Nên vậy, nên vậy .” La đại nương cười đáp.

      “Đại nương xin nghỉ chút, ta chốc lát trở lại .”

      Để cho Trương thị cùng Liên Chi Nhi phụng bồi La đại nương chuyện, Liên Mạn Nhi liền đứng dậy đến Đông phòng , sau đó Liên Chi Nhi cũng theo tới đây, giúp Liên Mạn Nhi rửa mặt, thay đồ. Liên Mạn Nhi vừa bận rộn an bài.

      “Tiểu Khánh, ngươi hái rổ hạnh, rổ đào, lại đem sữa chua chúng ta làm buổi sáng cầm lên ba chén, Tiểu Hỉ, nhanh chóng chuẩn bị hà bao, chuẩn bị nhiều chút.” Hai nha đầu đều đáp ứng xuống làm việc.

      Chờ Liên Mạn Nhi bên này ăn mặc chỉnh tề, tiểu Thất cũng được quản Hàn Trung đón trở lại. Tỷ đệ tới chào hỏi cùng Trương thị, rồi mới từ trong viện ra ngoài.

      Liên Mạn Nhi ngồi cỗ kiệu La đại nương mang đến , Tiểu Khánh cùng Tiểu Hỉ hai người ngồi cùng kiệu để hầu hạ, còn lại Tiểu Thất là Hàn Trung mang theo hai Hỏa Kế hầu hạ, cỡi xe La lớn trong nhà. Đoàn người liền về phía núi.






      Chương 626: Niệm Viên

      Niệm viên ở phía nam Cung nương nương, có cửa tương thông với miếu nương nương. Nhưng muốn Niệm viên, lại cũng nhất định phải qua miếu nương nương. Từ miếu nương nương về phía tây, dọc theo tường ngoài của miếu nương nương, là đường núi mới được xây dựng. Đường núi này nằm ngang nên hết sức rộng rãi, hai ba cỗ xe ngựa có thể sóng vai qua. Hai bên đường núi là hai hàng tùng bách cao ngất, giống như hai hàng vệ binh bảo vệ đường núi.

      Phủ Liêu Đông bốn mùa phân chia rất ràng, nhưng chỉ có Tùng Bách là có thể bốn mùa đều xanh tốt.

      Cỗ kiệu của Liên Mạn Nhi cách Tây Môn của Niệm viên ước chừng đoạn đường, Tây môn tự động mở ra. người bị rất nhiều gã sai vặt, nha đầu vây quanh, từ trong cửa ra.

      “Là Tiểu Cửu ca, Tiểu Cửu ca tới đón chúng ta.” Liên Mạn Nhi ngồi ở trong cỗ kiệu, tự nhiên là nhìn thấy. Nhưng Tiểu Thất ngồi ở lưng la nhìn thấy, lập tức cười .

      Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu nghe thấy tiểu Thất chuyện, cũng khẽ mỉm cười. đoạn thời gian nhìn thấy Trầm Tiểu Mập, muốn gặp mặt , Tiểu Mập còn đích thân từ cửa chạy ra đón các nàng, có thể thấy là thực coi trọng tình nghĩa với các nàng, Liên Mạn Nhi cũng có chút vui mừng.

      Vốn là nàng nghĩ trong lòng , có lẽ bởi vì tuổi lớn lên, tự nhiên có ngăn cách, tình hình như thế lại có xảy ra. Ngược lại, các nàng cùng Trầm Cửu, theo thời gian thay đổi, thời điểm gặp nhau so sánh với trước kia càng nhiều hơn, tình nghĩa tựa hồ cũng càng thêm nhiều.

      Đến trước Tây Môn của Niệm viên, Tiểu Thất được Hàn Trung đở xuống khỏi lưng la, cùng Trầm Cửu chuyện, rất là thân mật.

      ” Cỗ kiệu của Liên nương đừng có dừng lại, trực tiếp mang vào .” Trầm Cửu phân phó tiếng.

      Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu tiện chuyện, chỉ lén lút đem màn kiệu vén lên chút nhìn thoáng qua bên ngoài. Kết quả là nhìn thấy Trầm Khiêm.

      Hôm nay Trầm Khiêm mặc trường bào màu xanh chức Kim đoàn Hoa tiến Tụ, bên hông có đeo ngọc bội. Khuôn mặt so sánh với lần trước thấy tựa hồ vừa gầy chút, vóc người cũng càng cao, đứng ở bên cạnh tiểu Thất, cao hơn cái đầu so với tiểu Thất. Hơn nữa, người mặc dù gầy, nhưng nhìn qua thần thái sáng láng, hơn nữa hành động càng lúc càng chững chạc.

      Xem ra lần kinh thành này, Trầm Khiêm nhất định trải qua phen lịch lãm. Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua, rồi hạ màn kiệu xuống. Tiểu Mập ngày xưa hoàn toàn thấy bóng dáng. Ai, Liên Mạn Nhi chống cằm, ngầm thở dài, mặc dù là tại cũng vui mừng cho Trầm Khiêm, nhưng mà trong lòng, lại có chút hoài niệm Tiểu Mập mập mạp kia .

      ra nếu cẩn thận thử nghĩ, chỉ Tiểu Mập mà nàng, Tiểu Thất, còn có Ngũ Lang, bọn họ đều lớn lên.

      Mấy kiệu phu mang cỗ kiệu của Liên Mạn Nhi trực tiếp vào Tây Môn, đằng trước có La đại nương mang theo nha đầu hướng dẫn, hai nha đầu Tiểu Khánh và Tiểu Hỉ theo hai bên cỗ kiệu, còn lại Trầm Khiêm phụng bồi tiểu Thất theo phía sau cỗ kiệu.

      Hai người vừa , còn vừa chuyện, về tình huống trong nhà như thế nào, sách gì đọc tới chỗ nào rồi, văn chương gần đây viết cái gì, cuối cùng lại hỏi đến Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh tới chỗ nào rồi, đoán chừng lúc nào trở lại.

      Trầm khiêm và tiểu Thất giao tình tốt, thậm chí so với cùng Ngũ Lang còn tốt hơn. Vì vậy hai người chuyện cũng phải là loại hàn huyên khách sáo, mà là hâm nóng tình cảm, nhàn thoại việc nhà.

      Liên Mạn Nhi được mời tới Niệm viên, bởi vì đây là lần đầu tiên gặp mặt nữ quyến Trầm gia, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an. Nhưng nghe tiểu Thất cùng Trầm Khiêm ở phía sau nàng chuyện việc nhà, dòng suy nghĩ của nàng lập tức bình tĩnh lại, chút khẩn trương và bất an tự nhiên cũng biến mất.

      Mọi người hồi, Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng lúc qua mỗi nơi, Trầm Khiêm ở phía sau nhất định nhắc tới khi chuyện cùng Tiểu Thất. Liên Mạn Nhi và Trầm Khiêm từng tới du ngoạn trong vườn, đối với khung cảnh trong vườn cho dù hết sức quen thuộc, nhưng cũng xa lạ gì, chuyện này Trầm Khiêm biết.

      Tiểu Thất ở bên ngoài, cái gì cũng đều thấy được, tự nhiên cần Trầm Khiêm cho biết. Trầm Khiêm như vậy, tựa hồ là cố ý cho Liên Mạn Nhi ở bên trong kiệu biết. Song, làm như vậy khỏi khiến trong lòng Liên Mạn Nhi mềm xuống, cảm thấy Trầm Tiểu Mập này tệ, cũng có suy nghĩ, Trầm Khiêm có phải cố ý như vậy cho nàng nghe hay ?

      Niệm viên chiếm diện tích khổng lồ, cỗ kiệu của Liên Mạn Nhi hồi lâu, mới ngừng lại ở trước phòng khách. Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh vén màn kiệu lên, đưa Liên Mạn Nhi từ trong kiệu xuống.

      Chờ Liên Mạn Nhi đứng vững rồi, Trầm khiêm và tiểu Thất cũng vừa đến đây. Như vậy, Liên Mạn Nhi mới xem như chân chính thấy Trầm Khiêm.

      Liên Mạn Nhi vội hướng Trầm Khiêm quỳ gối vén áo thi lễ, Trầm Khiêm nhường lối sang bên cạnh, chắp tay hoàn lễ.

      “Muội tử, cần đa lễ.” Trầm Khiêm cười híp mắt .

      Ban đầu chuyện muốn Trầm Khiêm nhận nàng làm sư phụ bị bỏ dở giữa chừng, hôm nay gặp nhau, Trầm Khiêm cố ý gọi nàng là muội tử như vậy, Liên Mạn Nhi cũng khỏi kêu tiếng “Tiểu Cửu ca” .

      “Ai.” Trầm Khiêm lập tức đáp lời ,ngay sau đó khóe mắt nhảy lên, cười nhìn Liên Mạn Nhi. Đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi gọi là Tiểu Cửu ca, mặc dù phía trước có thêm chữ Tiểu, như vậy thừa nhận lớn tuổi hơn so với nàng, phải là làm ca ca sao?

      Trầm Khiêm tất nhiên vô cùng vui mừng rồi, mà Liên Mạn Nhi nhìn khóe miệng Trầm Khiêm nhếch lên, mắt híp lại hình lưỡi liêm như hồ ly, tự nhiên cũng đoán được tên Tiểu tử lâu gặp này nghĩ gì.

      Ai bảo sinh nhật của quả so với nàng lớn hơn chút, lại cùng Ngũ Lang là bạn đồng môn cơ chứ. Có điều, tiếng Tiểu Cửu ca là có thể làm cho cao hứng, đắc ý thành hình dáng này, người Trầm Tiểu Mập có nhiều thứ làm cho nàng cảm giác thân thiết, quen thuộc.

      “Mạn Nhi, Tiểu Thất, Lục ca và Ngũ tỷ của ta ở bên trong, chờ chúng ta kia. Chúng ta vào thôi.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi chỉ có kêu làm ca ca, còn ngoan ngoãn đứng ở đó, trong lòng đắc ý cần phải , nhanh chóng cùng Mạn Nhi cùng Tiểu Thất hướng trong khách sãnh .

      “Lục ca ở tại Thường Thanh Viên này, Ngũ tỷ ở phía sau Hà Hiên, ta ở tại bên cạnh Tiểu Sơn Cư.” Vừa vào trong, Trầm Khiêm vừa với tỷ đệ Liên Mạn Nhi.

      “Tiểu Cửu ca, huynh từ kinh thành trở lại nơi này rồi, huynh học sao?” Bởi vì mới vừa rồi ở bên trong kiệu, nghe thấy Trầm Khiêm là mới từ kinh thành trở lại có mấy ngày, cho nên Liên Mạn Nhi hỏi như vậy.

      “Lục Ca xin phép thư viện rồi.” Trầm Khiêm hướng Liên Mạn Nhi nháy mắt mấy cái, cười , “Ta là phụng bồi Ngũ tỷ tới. Sở tiên sinh theo cùng ta rồi, ta ở nơi này, là phải tĩnh tâm học .”

      Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng nghịch ngợm của Trầm Khiêm, trong miệng lại cứ muốn tĩnh tâm học, trong lòng khỏi cười thầm.

      “Mạn Nhi, lúc nữa muội đến Tiểu Sơn cư của ta , đó là nơi u tĩnh nhất trong vườn, là chỗ học tốt nhất đấy.” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nở nụ cười nhàng, theo bản năng liền hướng bên cạnh Liên Mạn Nhi hai bước, nhưng ngay sau đó liền nghĩ tới thể đem Tiểu Thất bỏ lại, nên quay đầu hướng Tiểu Thất cười , “Tiểu Thất cũng tới, hai chúng ta cùng nhau đọc sách.”

      đường vừa chuyện, vừa vào khách sãnh.

      Mấy lần nhìn thấy Trầm Lục và Trầm Khiêm khác biệt, lúc này bên trong phòng khách rất nhiều nha hoàn bà Tử đứng bên cạnh. Liên Mạn Nhi quét mắt cái, chỉ thấy những nha hoàn bà Tử này đều ăn mặc ngăn nắp, chỉnh tề đứng thành hàng, liền hít thở thông. Chỉ vừa nhìn quy củ so sánh với Tống gia phô trương lớn hơn biết gấp bao nhiêu lần.

      Trong khách sãnh bày biện cái bàn án phía , bên cạnh bàn là hai người ngồi. Liên Mạn Nhi vừa vào cửa, liếc thấy gặp được người ngồi kia, chính là Trầm Lục.

      Hôm nay Trầm Lục mặc trường bào màu trắng ngà rộng thùng thình có hoa văn kim tuyến chìm, đầu mang mũ quan, chỉ dùng cây Bạch Ngọc trâm gài tóc đem đầu tóc cố định, bên hông đeo miếng ngọc bội. ngồi ở ghế uống trà có chút ít lười biếng, thấy Liên Mạn Nhi các nàng vào, lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn chạm phải tầm mắt Liên Mạn Nhi.

      Đôi mắt phượng của Trầm Lục khẽ híp híp, từ từ đặt ly trà xuống.

      “Lục gia.” Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất bước lên phía trước, hướng Trầm Lục hành lễ.

      Trầm khiêm với Ngũ Lang là cùng đồng môn, nhưng Trầm Lục lại phải. Hơn nữa cũng lớn hơn vài tuổi, sớm vào con đường làm quan, mặc dù cố ý thu liễm, nhưng uy nghiêm vẫn mười phần. Cho nên ba huynh muội Liên Mạn Nhi mặc dù cùng Trầm Khiêm xưng huynh gọi đệ, nhưng vẫn luôn gọi Trầm Lục là Lục gia.

      cần đa lễ như vậy.” Trầm Lục khẽ gật đầu, giơ tay lên để cho Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất đứng dậy.

      “Mạn Nhi, Tiểu Thất, đây là Ngũ tỷ của ta.” Trầm Khiêm lúc này mới giới thiệu với hai tỷ đệ .

      cái bàn án, Trầm Lục ngồi đầu tiên, ngồi phía bên tay trái của chính là mặc chiếc áo mỏng màu hồng cánh sen. này nhìn qua qua mười lăm mười sáu tuổi, vai thon, eo , bộ dáng cùng Trầm Lục lại có bảy tám phần tương tự, nhất là đôi mắt phượng, giống như đúc với Trầm Lục.

      Liên Mạn Nhi cũng biết, người con trước mắt này, chính là người đưa thiệp Tiểu tiên muốn mời nàng tới, Ngũ tiểu thư Trầm gia :Trầm Cẩn.

      bé hơi có chút khí, khác với suy đoán màLiên Mạn Nhi căn cứ vào thiệp hoa nhài tiên, nên hơi có chút giật mình.

      “Ra mắt Ngũ tiểu thư.” Liên Mạn Nhi ngồi chồm hổm thân, hướng Trầm Cẩn phúc Lễ.

      Liên Mạn Nhi mạnh mẽ ngồi chồm hổm thân, Trầm Cẩn liền từ chỗ ngồi đứng lên, khẽ nghiêng người, hoàn lễ với Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất.

      Mọi người hành lễ với nhau xong, Trầm Cẩn liền tới, lôi kéo tay Liên Mạn Nhi, đem nàng dẫn tới bàn bên cạnh, cùng nhau lần lượt ngồi xuống. Trầm Khiêm cũng rời khỏi vị trí bên tay phải của , mà gọi là người đem liễu hai thêu đôn , và Tiểu Thất người cái, ngồi sát bên cạnh Liên Mạn Nhi.

      Tiểu Thất ngồi sát bên Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm lại ngồi sát Tiểu Thất.

      thể , mấy hài tử này ngồi cùng nhau rất là thân mật.

      Lần gặp gỡ này, thể thiếu lại là hàn huyên phen.

      “. . . . . . Ta muốn ở lại chỗ này sống thời gian, nhưng có bằng hữu nào. Nghe Lục ca và Cửu đệ thường xuyên về muội, ta mạnh mẽ dàn xếp , sai La đại nương xuống núi đến nhà muội, xem muội có ở nhà , nếu là có, nhất định phải mời tới, để chúng ta gặp lần. . . . . . . Sau này ta ở nơi này, cũng có thể có nhiều bằng hữu lui tới.” Trầm Cẩn với Liên Mạn Nhi.

      ra là Trầm Cẩn và Trầm Khiêm muốn ở lại Niệm viên này.

      “Đó là cầu còn được.” Liên Mạn Nhi cười .

      Khuôn mặt Trầm Cẩn trắng như ngọc, đôi mắt phượng lưu chuyển, để cho Liên Mạn Nhi khỏi thầm khen tuyệt sắc. Lại thêm thái độ của nàng khiêm tốn, hòa nhã, chút ngạo mạn, Liên Mạn Nhi rất có hảo cảm đối với nàng. Chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng biết tính tình Trầm Cẩn như thế nào, Liên Mạn Nhi lại chịu nhiều, chỉ chú ý hành động của Trầm Cẩn .

      Trầm Cẩn cũng là lần đầu tiên gặp Liên Mạn Nhi, đôi mắt thể đánh giá người Liên Mạn Nhi.

      Hai tiểu nương đều dụng tâm đánh giá đối phương, Trầm Lục ngồi phía bàn, khẽ mỉm cười. Chỉ có Trầm Khiêm lộ ra vẻ như cá gặp nước.

      “. . . . . . Tiểu Thất, đệ dứt khoát tới theo ta đọc sách .”
      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 627: nhất kiến như cố

      Edit: Chang Thu

      Beta: Tiểu Tuyền

      Nghe Trầm Khiêm muốn tiểu Thất tới theo cùng nhau đọc sách, Liên Mạn Nhi khỏi quay mặt sang, nhìn Trầm Khiêm.

      “Tiểu Thất mỗi ngày ở tư thục đọc sách, về nhà còn phải làm bài tập Lỗ tiên sinh giao cho. Ta nghĩ, tư thục trấn này dù khá hơn nữa cũng có hạn có phải hay ?” Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi nhìn sang, chút hoang mang mà , “Lỗ tiên sinh mặc dù cho bài tập, nhưng giờ ông ấy có ở đây. Tiểu Thất làm bài tập, cũng phải có tiên sinh giỏi giúp nhìn xem mới tốt.”

      “Sở tiên sinh dạy ta, là đại nho nổi danh ở phủ Liêu Đông chúng ta ,cũng có chút giao tình với Lỗ tiên sinh. Trước kia Ngũ Ca mang văn chương và chữ của Tiểu Thất cho Sở tiên sinh nhìn, Sở tiên sinh còn khen mấy câu, cũng rất thích Tiểu Thất .”

      “Lần này Sở tiên sinh theo, chính là muốn dạy ta đọc sách. Nếu Tiểu Thất cũng tới, Sở tiên sinh tất nhiên cao hứng, đối với bài vở và bài tập của Tiểu Thất cũng có lợi lớn.” Trầm Khiêm chậm rãi mà , câu sau cùng, cũng là hướng Trầm Lục , “Lục ca, ta có bạn đọc sách, càng có thể yên tâm hơn.”

      “Tùy đệ.” Trầm Lục nhìn Trầm Khiêm cái, trong ánh mắt có cái gì chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó liền đáp.

      “Như thế nào?” Trầm Khiêm thấy Trầm Lục đồng ý, liền quayđầu lại, nhìn Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất dò hỏi.

      Liên Mạn Nhi và tiểu Thất liền trao đổi ánh mắt. , đối với đề nghị của Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi cũng có chút động tâm . Tiểu Thất thông minh, nhưng dù là học sinh thông minh đến mấy, cũng cần phải có thầy giỏi chỉ điểm. Đúng theo như lời như Trầm Khiêm , tư thục ở trấn dù khá hơn nữa, điều kiện giáo dục cũng có hạn . Vị Sở tiên sinh giảng bài cho Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi nghe Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang đều qua, nghe lão nho vô cùng uyên bác, chính trực .

      tại Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang cũng ở đây, nếu như có thể để cho Tiểu Thất theo Sở tiên sinh đọc chút ít sách, đối với Tiểu Thất chắc rất có ích. Hơn nữa nhìn bộ dạng này của Tiểu Thất, trong lòngcũng đồng ý.

      “Như thế nào, ta so với Tiểu Thất lớn hơn, còn đọc sách nhiều hơn mấy năm, ta cũng có có thể làm đc nửa tiên sinh cho .” Trầm Khiêm thấy tỷ đệ Liên Mạn Nhi có lập tức đồng ý nên vội hỏi tới.

      “Nếu có thể làm cho Tiểu Thất được theo Sở tiên sinh đọc chút ít sách, tự nhiên là chuyện đáng mừng, chúng ta nào có muốn. Chỉ là chuyện này, còn phải về nhà, hỏi ý kiến cha mẹ ta.” Liên Mạn Nhi cười .

      Tiểu Thất cũng gật đầu theo.

      Trầm Khiêm biết, Liên Mạn Nhi vậy coi như là đồng ý, chẳng qua là tốt tự làm chủ như vậy, mới phải về hỏi ý kiến Liên Thủ Tín và Trương thị.

      “Tốt lắm, chờ về hỏi quarồi, để cho Tiểu Thất tới đây.” Trầm Khiêm cười .

      Tỷ đệ Liên Mạn Nhi và tiểu Thất tình cảm vô cùng tốt, Tiểu Thất muốn lên núi cùng đọc sách, như vậy Liên Mạn Nhi khẳng định yên lòng, nhất định cũng muốn thỉnh thoảng lên núi. Liên Mạn Nhi từng theo Lỗ tiên sinh đọc sách, hơn nữa nghe văn thải, tài trí cũng thấp hơn Ngũ Lang, đến lúc đó. . . . . . Hắc hắc, Trầm Khiêm trong bụng đắc ý cười hai tiếng, hai con mắt hồ ly đều lóe ra ánh sáng vui sướng .

      “Lục ca, ta mang Mạn Nhi tới chỗ của ta ngồi lúc.” Trầm Cẩn lúc này liền đứng lên, với Trầm lục.

      biết là quy củ của Trầm gia là như vậy hay là ở trước mặt huynh đệ tỷ muội Trầm Lục luôn có uy tín mà Trầm Cẩn ở trước mặt Trầm Lục mặc dù câu nệ, nhưng luôn lễ giáo quy củ, so với Trầm Khiêm có đôi khi câu tiểu tiết, nàng ấy còn muốn cung kính mấy phần.

      .” Trầm lục gật đầu, lại , “Tiểu Thấtở lại, ta kiểm tra bài tập của .”

      câu sau kia, tự nhiên là cho Liên Mạn Nhi nghe.

      “Làm phiền Lục gia. . . . . . . Tiểu Thất tuổi còn , nếu có chỗ nào hiểu kính xin Lục gia thông cảm.” Liên Mạn Nhi cũng đứng lên .

      Trầm Lục khẽ nhíu mày, nhìn Liên Mạn Nhi cái, nhưng gì.

      “Ngoan ngoãn ở tại nơi này, nên chạy loạn.” Liên Mạn Nhi dặn dò Tiểu Thất.

      Đối với Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi chỉ khẽ gật đầu. Trầm Khiêm nhìn Liên Mạn Nhi, cũng gật đầu lại nhưng ý tứ trong ánh mắt đều .”Yên tâm , có ta ở đây.”

      Liên Mạn Nhi cười cười, theo Trầm Cẩn từ khách sãnh ra ngoài.

      “Cẩn nương cẩn thận dưới chân” bậc thang các nàng có nước vẩy , rất khó , còn có chút trơn. Lúc xuống khỏi bậc thang, bên cạnh có nha đầu chạy tới cất tiếng thanh thúy kiêu ngạo siểm nịnh .

      Phía ngoài Khách sãnh là đều các nha đầu hầu hạ, thấy Trầm Cẩn và Liên Mạn Nhi ra ngoài, tất cả đều quỳ gối hành lễ nhưng có lên tiếng, Liên Mạn Nhi liền đoán đây là quy củ của Trầm gia. Chỉ riêng cái nha đầu này tuân thủ quy củ, Liên Mạn Nhi khỏi cẩn thận đánh giá nha đầu này cái.

      Nhưng cũng đúng lúc, nha đầu kia đưa tay vịn Trầm Cẩn, mặt mang theo ý cười ngẩng đầu nhìn Liên Mạn Nhi.

      Nha đầu này đại khái mười sáu mười bảy tuổi, vóc người cao gầy, khuôn mặt dài, da trắng, dung nhan thanh nhã tinh xảo, đôi mắt vô cùng linh động nhìn quanh. Vóc người và tướng mạo người này, có thể coi là người đứng đầu đám nha đầu tuổi hầu hạ trong khách sãnh .

      Liên Mạn Nhi vừa ở trong khách sãnh ngồi lúc quan sát được bọn nha đầu lui tới hầu hạ, cũng nhìn ra chút đầu mối. Những nha đầu này đại khái có thể chia làm hai loại, loại chính là nha đầu chỗ này như vậy, là Đại nha đầu mặc người bộ hoa bối tử, có thể sai sử tiểu nha đầu làm việc, là nha đầu rất có thể diện . … loạikhác, chính là tiểu nha đầu, cũng chỉ mặc cùng loại quần áo.

      Dĩ nhiên, còn có mấy tức phụ và bà tử có địa vị quan trọng, có thể diệncũng mặc hoa bối tử, chính là các loại vợ quản , vị La đại nương kia cũng là loại này. Nhưng cho dù là vợ quản sựcó thể diện,nhưng nếu có chủ nhân truyền gọi, cũng thể vào phòng hầu hạ .

      Trong viện này của Trầm Lục, lập quy củ nhiều, dĩ nhiên đây chỉ là Liên Mạn Nhi cưỡi ngựa xem hoa, ếch ngồi đáy giếng.

      Liên Mạn Nhi và nha đầu này tầm mắtchống lại nhau, hơi cảm thấy trong ánh mắt nha đầu này có chút dụng ý, vì vậy nàng khẽ lưu tâm.

      “Thải Tú, tại sao này dạo này thấy ngươi tới hầu hạ?” Trầm Cẩn xuống đài cấp, hỏi Đại nha đầu kia .

      ra nha đầu này tên là Thải Tú, nhìn bộ dạng Trầm Cẩn và nàng chuyện, đoán rằng bên trong viện, cái nha đầu này là người hầu hạ Trầm Lục , trong lòng Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

      “. . . . . . tại nô tỳ lo liệu tốt,để cho tiểu nha đầu hiểu chuyện, đem quần áo của Lục gia làm lộn xộn, nô tỳ phải ở phía sau thu thập xiêm y cho Lục gia.” Thải Tú cười đáp.

      Nguyên lai là Đại nha đầu lo liệu quần áo cho Trầm Lục, trách được có thể diện như thế.

      “Nếu ngươi bận rộn mau làm .” Trầm Cẩn gật đầu, cũng cùng Thải Tú nhiều, chỉ đưa Liên Mạn Nhi ra ngoài.

      “Nô tỳ có việc gì bận rộn, để nô tỳ đưa Cẩn nương ra ngoài.” Thải Tú vừa chuyện, vừa đưa các nàng đến cửa sân .

      Khoảng cách này tính là quá xa, nhưng Liên Mạn Nhi chỉ cảm thấy ánh mắt Thải Tú thỉnh thoảng len lén đảo quanh người của nàng, cho đến ra khỏi sân xa, Liên Mạn Nhi vẫn còn cảm thấy như có tầm mắt kề cận sau lưng của mình.

      Từ khi sinh ra ai cũng đều có lòng hiếu kỳ, hơn nữa hoàn cảnh sống hoàn toàn khác biệt với nhau, những nha đầu bà Tử này của Trầm phủ chú ý nhiều với nàng, cái này Liên Mạn Nhi có thể hiểu. Nhưng mà, Thải Tú so với những nha đầu khác mà , thể rất to gan.

      Điều này có phải là chứng minh, Thải Tú ở bên cạnh Trầm Lục rất được cưng chìu ? Ngay cả thái độ của Trầm Cẩn đối xử Thải Tú, cũng giống với nha đầu khác.

      theo Trầm Cẩn vào Hà Hiên, Liên Mạn Nhi đem suy nghĩ kia để tại phía sau.

      Hà Hiên, ý nghĩa cũng như tên gọi, là xây dựng mái hiên giữa hồ sen. So với rộng rãi Thường Thanh Viên của Trầm Lục, Hà Hiên lại lộ ra vẻ cực kỳ khéo léo rất khác biệt. Trầm Cẩn dẫn Liên Mạn Nhi vào phòng chính, hai người ngồi xuống giường gần cửa sổ .

      Cửa sổ mở rộng ra , phía ngoài chính là hồ sen,bây giờ là khí trời đầu mùa hè, nên bên trong đầy lá sen, và hoa sen , với nụ hoa chớm nở.

      Có Tiểu nha đầu bưng trà, trái cây và điểm tâm đưa lên, sau đó lại có Đại nha đầu mặc bộ hoa bối tử màu xanh lá mạ bưng cái khay vào, bên trong khay là hai chén Lưu Ly , trong chén ràng là sữa chua đào.

      “Ta cũng thích ăn cái này.” Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi cười .

      Sữa chua đào này, chính là quà Liên Mạn Nhi đưa vừa rồi. tại được trang trí lại rồi bưng lên, Liên Mạn Nhi nghĩ, Trầm Cẩn hẳn là rất thích ăn.

      đào cũng sắp qua mùa rồi, may là trong nhà có mấy cây, cây còn chút. Sữa chua này cũng là đồ ăn nhà làm ra, ăn rất sạch sẻ, có thể yên tâm. Chẳng qua cái này là món lạ, cho nên hôm nay có đưa nhiều. Nếu như Ngũ tiểu thư chê, ngày mai ta lại mang tới ít.” Liên Mạn Nhi liền .

      Bên trong vườn cũng có cây đào, mặc dù là cây giống, nhưng dù sao cũng trồng năm đầu tiên, cho nên chưa từng kết quả. Huống chi, tại đào cũng sắp hết mùa rồi, nên chỉ có nhà Liên Mạn Nhi là còn cố ý giữ ít cây,nên có nhiều.

      “Vậy ta phải cảm ơn trước rồi.” Trầm Cẩn liền .

      Trầm Cẩn hào sảng, cậu nệnhư thế, Liên Mạn Nhi khỏi có thêm hảo cảm đối với nàng, nàng ấy ít giống lúc ở Thường Thanh Viên. Dù sao cũng là bé trẻ tuổi nên chỉ thời gian ngắn, hai người liền chuyện náo nhiệt.

      “. . . . . . Năm tuổi liền học vỡ lòng rồi, đây phải là giống với Tiểu Cửu ca sao?” chủ đề của hai người biết làm tại sao lại đến việc học.

      “Đúng vậy. Trầm gia chỉ có nam tử phải học từ , mà nữ tử cũng giống như vậy. Chẳng qua là cầu có nghiêm như nam tử.” Trầm Cẩn cho Liên Mạn Nhi biết, ” Vì phải để thi Cử nhân, Trạng nguyên. Nên xem ra bắt đầu từ năm nay cũng cần đọcnữa.”

      Từ năm tuổi vỡ lòng đến mười lăm tuổi, cũng đọc sách mười năm, so với nữ tử của thời đại này, như thế là nổi bậc rồi.

      Xem ra Trầm gia đối với việc giáo dục nữ tử, nắm vô cùng chặt . Nhìn bốn bức vách bên trong Hà Hiên toàn là tranh chữ, có vài bức ràng là Trầm Cẩn đích thân viết. Mặc dù so được với mọi người, nhưng cũng có thể lấy ra gặp người. Hóa ra Trầm Cẩnchính là tài nữ, Liên Mạn Nhi nghĩ.

      Trầm Cẩn lại hỏi Liên Mạn Nhi đọc những sách gì.

      “Khi còn bé chỉ sơ lược nhận biết mấy chữ, hai năm qua Lỗ tiên sinh tới nhà, mới theo ca ca cùng bọn đệ đệ đọc chút ít sách.” Liên Mạn Nhi liền .

      Trầm Cẩn rất có học thức, mà Liên Mạn Nhi chỉ có học học phái Tạp Gia, kiến thức lại, nên hai bé hàn huyên hồi, liền có chút vừa gặp thân.

      “Mạn Nhi, ngươi nghĩ rất giống ta ,nhưng lại có chút giống.” Trầm Cẩn phất tay đem nha đầu hầu hạ trong nhà đều đuổi ra ngoài, nhìn Liên Mạn Nhi cười .

      “Lời này là ý thế nào?” Liên Mạn Nhi cười hỏi. Mặc dù Trầm Cẩn vừa gặp thường nghe Trầm Lục cùng Trầm Cửu nhắc tới, nhưng Liên Mạn Nhi cho rằng đó chỉ là lời khách sáo . tại Trầm Cẩn như vậy, nên Liên Mạn Nhi phải hỏi .

      Chương 628: Lễ Trọng

      Edit: Quỳnh Mai

      Beta: Tiểu Tuyền

      Nhìn thấy tình cảnh Trầm Cẩn cùng Trầm Lục, Trầm Cửu ở chung mới vừa rồi, Trầm Cẩn nghe Trầm Lục cùng Trầm Cửu về nàng, cái này Liên Mạn Nhi tin tưởng . Nhưng là Trầm Lục, hoặc Trầm Cửu thường ở trước mặt Trầm Cẩn đến nàng, cái này Liên Mạn Nhi quá tin tưởng.

      “. . . . . . Muội cứu Lục ca, nên ta muốn đa tạ muội.” Trầm Cẩn cười cười, cầm tay Liên Mạn Nhi .

      Đến lúc này Liên Mạn Nhi mới hiểu . trách được mới vừa gặp mặt, thái độ của Trầm Cẩn đối với mình lại thân thiết như thế, hơn nữa còn cố ý lấy lòng, ra là biết chuyện ban đầu nàng cứu Trầm Lục.

      Liên Mạn Nhi vốn cho là, chuyện này, Trầm Lục hẳn cho bất luận kẻ nào trong Trầm gia.Trầm Cửu ràng là biết chuyện này. nghĩ tới, Trầm lục lại chuyện này cho bé mới gần mười lăm tuổi tuổi như Trầm Cẩn biết.

      Đánh giá Trầm Cẩn chút, Liên Mạn Nhi xác định tình cảm huynh muội giữa Trầm Lục cùng Trầm Cẩn, chỉ sợ phải người khác có thể so sánh được.

      Bình thường trong gia đình lớn, huynh đệ tỷ muội nhiều, cũng phải ai cũng có thể chung sống tốt, mặc dù là cùng mẹ sinh ra, nhưng chưa chắc gần gũi. Ở trong gia tộc lớn như Trầm gia, càng là như vậy.

      “Ngũ tiểu thư lời này, ta dám nhận.” Liên Mạn Nhi liền .

      Liên Mạn Nhi câu kia, kiêu ngạo siểm nịnh, hơn nữa có thừa nhận, cũng có phủ nhận cái gì. Sở dĩ như vậy, là vì nàng còn nhớ tình huống ban đầu nguy hiểm như thế nào, rồi sau đó Trầm Lục muốn nhắc đến như thế nào.

      Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi, trong ánh mắt ý vị thưởng thức càng mạnh.

      trách được Lục ca luôn khen muội.” Trầm Cẩn cười , cũng theo đó đem đề tài dừng lại, lại hỏi thăm về sinh nhật Liên Mạn Nhi.

      “. . . . . . Muội tuổi con rắn, cùng tuổi Tiểu Cửu có phải hay ? Ta so với muội lớn hơn hai tuổi, đừng gọi Ngũ tiểu thư. Ta và muội vừa gặp thân, nếu muội chê, cũng gọi ta tiếng Ngũ tỷ.” Trầm Cẩn vừa cười với Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi tự nhiên chịu, nhún nhường phen,Trầm Cẩn kiên trì. Liên Mạn Nhi đối với Trầm Cẩn cũng có hảo cảm, Trầm Cẩn lại đem lời ra, nên cuối cùng Liên Mạn Nhi cũng đáp ứng.

      Có thể kết bằng hữu, tự nhiên là đáng giá để vui mừng cùng quý trọng .

      Hai người ngồi lúc, Trầm Cẩn bảo Liễu nhi nha đầu thiếp thân hầu hạ vào, vô trong phòng lấy hộp sơn son vẽ cành Mẫu Đơn khảm ngọc trai mang ra.

      “Lần đầu tiên gặp mặt, muội gọi ta tiếng tỷ tỷ. Ta có gì quý cho muội, những cái này là do ta dùng qua, để muội mang chơi, hay tặng cho người ta cũng được.” Trầm Cẩn đem thứ thích đưa cho Liên Mạn Nhi, rồi .

      Trầm Cẩn như vậy, Liên Mạn Nhi liền đem hộp nhận lấy. Chờ cầm được trong tay, ngờ lại thấy nặng hơn ngoài dự đoán.

      “Xem chút, có thích hay ?” Trầm Cẩn liền .

      Cái hộp khảm ngọc trai này thủ công hết sức tinh xảo, xinh đẹp, đồ vật bên trong tự nhiên cũng thua kém. Liên Mạn Nhi nghe vậy, lúc này mới đem hộp mở ra.

      ” Ngũ tỷ, cái này quá quý trọng rồi.” Liên Mạn Nhi vội , cũng đem hộp cẩn thận đưa lại cho Trầm Cẩn.

      Trong hộp trang trí đẹp đẽ, là bộ đồ trang sức vàng ròng gắn châu khảm ngọc. mặt khảm Trân Châu, mỗi viên đều to như ngón tay lớn đồng đều, đầy đặn, tròn xoe. Còn có mấy khối Phỉ Thúy vây quanh, tất cả đều là màu xanh biếc ánh vàng, trong đó còn có viên là ngọc lục bảo.

      Nếu là vài món đồ trang sức đeo tay bình thường, Liên Mạn Nhi nhận, nhưng mà bộ trang sức này, là quá quý trọng rồi, chính là đích nữ được Trầm gia sủng ái, cũng khó có được mấy bộ đồ trang sức như vậy .

      “Đồ dù quý trọng thế nào, vẫn quý trọng bằng con người.” Trầm Cẩn cười đem hộp đậy lại, lần nữa đưa cho Liên Mạn Nhi.”Nhưng mà muội xem, bộ đồ trang sức này và cái hộp khảm ngọc trai kia là cùng bộ. Cái này. . . . . . là di vật mẹ ta để lại . . . . . . . Nay tặng cho muội, là mảnh tâm ý của ta. Mạn Nhi muội tử, muội nhất định phải nhận lấy.”

      Mẹ Trầm Cẩn, đó phải cũng là mẹ Trầm Lục sao. ra là mẹ của bọn họ mất? Đem di vật của mẹ họ đưa cho nàng, còn đồ so ra kém quý trọng hơn người, điều này tự nhiên là tạ ơn nàng cứu Trầm Lục, mặt khác cũng là có ý tán thành đem nàng đặt ở trong lòng.

      Liên Mạn Nhi do dự chút, vẫn đem hộp đưa lại cho Trầm cẩn.

      “. . . . . . Nếu là di vật của mẹ tỷ, Ngũ tỷ nên giữ lấy, làm vật tưởng niệm. Phần tâm ý này của Ngũ tỷ ta nhận. Ngũ tỷ muốn đưa đồ cho ta, bằng. . . . . .” Liên Mạn Nhi giương mắt nhìn thấy đầu Trầm Cẩn cây trâm ngọc bích, trong lòng vừa động, liền cười , “Ta xem cây trâm kia rất đẹp, ta rất thích. bằng Ngũ tỷ đem trâm ngọc cho ta .”

      cây trâm ngọc, nhìn bất quá là vật hàng ngày thường dùng, tự nhiên độ quý trọng đáng bao nhiêu, so với giá trị bộ trang sức này kém xa. Nhưng, làm đồ tặng lễ ra mắt, rất thích hợp.

      Trầm Cẩn nhìn Liên Mạn Nhi lúc, trong mắt thích càng sâu, liền thở dài cái đem trâm ngọc đầu lấy xuống, cũng có đưa Liên Mạn Nhi, mà bỏ vào trong hộp khảm ngọc trai, sau đó mới cầm hộp lên, Đưa cho Liên Mạn Nhi.

      “. . . . . . Đồ của mẹ, tỷ còn rất nhiều, như vậy đủ rồi. phần này, là đưa cho muội. Nếu muội nhận, tỷ cũng lấy lại.” Trầm Cẩn thu nụ cười mặt, khẩn thiết .

      Đây là vì đáp tạ nàng cứu Trầm Lục, cố ý đem di vật của mẹ tặng nàng.

      “Từ chối phải, đành ngượng ngùng vậy”

      Đến lúc này, Liên Mạn Nhi cũng cự tuyệt nữa, chỉ đành phải đứng lên, giơ tay cung kính đem hộp nhận lấy.

      “Vậy mới tốt.” Trầm Cẩn liền cười .

      Liên Mạn Nhi gọi Tiểu Hỉ vào, bảo nàng cầm lấy hộp, sau đó mới hành lễ cảm tạ.

      Tiểu Hỉ miệng đáp ứng, cẩn thận đem hộp ôm ở trước ngực.

      ” Trong nhà Mạn Nhi còn có tỷ tỷ đúng ? Ta còn có mấy cây vải, muội cầm về cho nàng, là chút tâm ý của ta.” Trầm Cẩn nhìn thoáng qua Tiểu Hỉ, .

      hồi lâu, Trầm Cẩn chỉ cầm mảnh vải sa tanh màu xanh ra, còn cầm cái nghiên mực, là cho tiểu Thất.

      Liên Mạn Nhi liền thay mặt Liên Chi Nhi cùng tiểu Thất tạ ơn Trầm Cẩn, đồ cũng để Tiểu Hỉ cầm. Bởi vì mới vừa rồi Trầm Cẩn nhìn Tiểu Hỉ, chính xác là nhìn Tiểu Hỉ ôm ở trước ngực hộp khảm ngọc trai cái, nên Liên Mạn Nhi liền dùng vải sa tanh bọc lại hộp, để Tiểu Hỉ ôm.

      Trầm Cẩn ở bên cạnh nhìn thấy gì, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tán thành.

      Mắt thấy thời gian còn sớm, Liên Mạn Nhi liền hướng Trầm Cẩn cáo từ. Trầm Cẩn muốn giữ nàng lại ăn cơm, nhưng Liên Mạn Nhi liền thời gian còn dài. Đây là suy nghĩ đến việc Trầm Cẩn các nàng vừa mới đến, sợ là còn phải dọn dẹp chút. Trầm Cẩn suy nghĩ lát, rồi cũng gật đầu, nàng phải ở chỗ này ở thời gian nữa, chỉ bữa cơm đúng là còn nhiều thời gian.

      Trầm Cẩn đưa tiễn Liên Mạn Nhi ra ngoài, lại đến Thường Thanh Viên cáo từ cùng Trầm Lục.

      Trầm Cửu và Tiểu Thất ở Thường Thanh Viên.

      “Sao ở lại ăn cơm?” Sau lúc, Trầm Lục đổi bộ trường bào sa tanh, vẫn là màu trắng bạc như cũ, bên hông có đeo ngọc, so sánh với lúc vừa rồi càng lộ ra vẻ thanh nhàn.

      “Đúng vậy, Mạn Nhi, ngươi cùng Tiểu Thất ở lại ăn cơm .” Trầm Khiêm cũng mở miệng

      được.” Liên Mạn Nhi liền cười , “ chơi lâu nên phải trở về. Chờ về nhà cùng cha mẹ tiếng, sau này chúng ta lại đến chơi. . . . . . . Lục gia cũng ở lại nơi này mấy ngày sao?”

      Biết Trầm Cẩn cùng Trầm Khiêm muốn ở lại trang Viên mấy ngày, duy chỉ có biết Trầm Lục có ở lại hay .

      “Ta ở hai ngày, trở về.” Trầm Lục đứng lên, từ sau bàn ra,”Hai người họ muốn ở thêm mấy ngày .

      ” Lục ca là khó có được làm kiếp Phù Sinh nửa ngày nhàn rỗi.” Trầm Cẩn thấy thế liền .

      đúng, mấy lần Trầm Lục tới Tam thập Lý Doanh Tử cũng là vội vội đến. Nghĩ đến có thể ở Niệm Viên rãnh rỗi hai ngày, coi như là khó có được

      Là nam nhân vai gánh vác trách nhiệm!

      Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất từ Thường Thanh viên ra ngoài, Trầm Lục đưa đến cửa, Trầm Cẩn đưa đến cửa Thường Thanh Viên, còn Trầm Khiêm đem hai người đưa ra tận cửa tây Niệm Viên.

      “Vừa rồi ta mang Tiểu Thất ra mắt Sở tiên sinh.” Trầm Khiêm cho Mạn Nhi, “Sở tiên sinh để tiểu Thất sớm chút tới đây đọc sách. . . . . . . Chiều nay liền tới học . Mạn nhi ngươi cũng tới nhé, tỷ của ta thích ngươi. Ngươi nên đến thăm tỷ ấy nhiều chút.

      “Ngũ tỷ tặng ngươi nhiều đồ ?” Nhìn thấy Tiểu Hỉ ôm đồ, Trầm Khiêm liền hỏi.

      Liên Mạn Nhi nhớ tới mới vừa rồi Trầm Cẩn mẫu thân mất, trong bụng có chút nghi ngờ. Nếu như nàng đoán sai, như vậy Trầm Lục cùng Trầm Cẩn hẳn là mẹ sinh ra. Mà Trầm Khiêm, mặc dù lớn lên giống Trầm cẩn cùng Trầm Lục, nhưng hai người đứng chỗ, cũng có thể nhìn ra là huynh đệ.

      Như vậy cách khác, có thể Trầm Khiêm với Trầm Lục cũng là cùng mẹ sinh ra. Nếu là như vậy, Trầm Khiêm cũng thế. mới có tuổi này, chắc là lúc còn còn mẹ.

      trách được mặc dù Trầm Khiêm có gì giấu giếm nàng, nhưng rất ít khi chuyện nhà, hơn nữa chưa từng nhắc tới phụ thân cùng mẫu thân.

      trách được Trầm Khiêm phải theo Thạch thái y, chính là theo Trầm Lục. ra Trầm Khiêm rất sớm còn mẹ. Trong lòng Liên Mạn Nhi có chút đau xót, nên ánh mắt nhìn về phía Trầm Khiêm khỏi nhu hòa rất nhiều.

      Cũng bởi vì thế, lúc Trầm Khiêm đưa các nàng tới cửa, dặn dò muốn nàng cùng tiểu Thất tới sớm chút, Liên Mạn Nhi liền hướng Trầm Khiêm gật đầu.

      Hai tỷ đệ về đến nhà, đến buổi trưa, Liên Thủ Tín cũng từ thôn trang La gia thôn trở về.

      Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đem chuyện ở Niệm Viên qua cùng người nhà. Liên Mạn Nhi lại để cho Tiểu Hỉ đem lễ vật Trầm Cẩn tặng mang lên, cho mọi người xem. Vải vóc cùng nghiên mực thôi, đến khi Trương thị nhìn bộ trang sức, mặc dù nàng biết ngọc lục bảo, nhưng cũng nhìn ra được nó giá trị rẻ.

      Liên Mạn Nhi cũng nghĩ ra chuyện cứu Trầm Lục, vì vậy cố ý lựa lời làm giảm giá trị xuống thấp, người nhà cũng có hoài nghi.

      Sau đó, liền đến chuyện Tiểu Thất lên núi đọc sách.

      “Có gây phiền toái cho người ta ?” Liên Thủ Tín trước tiên vội hỏi, “Nếu như phiền toái, để cho Tiểu Thất . theo Sở tiên sinh, cũng có thể học nhiều kiến thức thêm chút. Tiểu Thất còn có thể theo Trầm Cửu gia làm bạn.”

      Người nhà rất nhanh đạt thành nhất trí, đồng ý để cho Tiểu Thất Niệm Viên học bài.

      “Cũng thể ở lại đó, mỗi ngày buổi sáng, xế chiều học mấy canh giờ sau đó về nhà, có gì khác biệt với lúc tư thục.” Tiểu Thất cũng nguyện ý cùng Trầm Cửu cùng nhau đọc sách.

      “Dù sao cũng là miếu Nương Nương, Mạn Nhi có chuyện gì bận, cũng theo Tiểu Thất .” Trương thị .
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 629: nhà giàu lắm thị phi

      Edit: Quỳnh Mai

      Beta: Tiểu Tuyền

      Ăn xong cơm trưa, Liên Mạn Nhi cũng Niệm Viên. Tiểu Thất Tiểu Sơn Cư cùng Trầm Khiêm đọc sách, nghe Sở tiên sinh cho Tiểu Thất theo Trầm Khiêm làm bài tập, buổi sáng hai canh giờ, buổi chiều hai canh giờ. Dựa theo an bài, Tiểu Thất tạm thời thể Tư Thục đọc sách.

      Liên Thủ Tín mang theo tiểu Thất tự mình trấn Tư Thục xin phép, Liên Mạn Nhi ở nhà, cùng Trương thị thu thập đồ cho tiểu Thất Tiểu Sơn Cư đọc sách.

      “Tiểu Phúc cùng Tiểu Quý, Đại ca mang , ta xem Tiểu Đào tuổi còn , nhưng rất cơ trí, những ngày qua theo Tiểu Thất, cũng rất hợp, nếu , để cho Tiểu Đào theo Tểu Thất, tạm thời làm thư đồng.” Vừa thu thập, Liên Mạn Nhi vừa cùng Trương thị thương lượng.

      “Được, tỷ đệ các con thương lượng tốt là được.” Trương thị gật đầu .

      “Mẹ, còn phải chuẩn bị phần lễ vật tặng cho Sở tiên sinh.” Liên Mạn Nhi lại .

      Cùng Sở tiên sinh đọc sách, tự nhiên thu tiền dạy học, phần lễ vật là tâm ý của người nhà , cũng là tôn trọng đối với Sở tiên sinh. Phần Lễ vật này tự nhiên thể xem , Liên Mạn Nhi cùng Trương thị thương lượng, cuối cùng chuẩn bị cái nghiên mực thượng hạng, khối mực, hộp bút lông Hồ Châu, cây quạt, hai cây vải, cái khác còn túi thơm bên trong bỏ mấy phong bạc, dùng hai cái hộp lễ cẩn thận bọc lại, chuẩn bị ngày mai đưa cho Sở tiên sinh.

      Đem đồ đạc thu thập xong, Liên Mạn Nhi sai Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh mang cái bàn ra ngoài, đặt bàn cờ lên, rồi cầm quyển sách dạy đánh cờ ra, người tự bày biện tự chơi.

      Cờ vây này là theo Lỗ tiên sinh học . Lỗ tiên sinh bình thường thích đánh cờ, cờ vây, cờ tướng đều am hiểu. Ở Tam Thập Lý Doanh Tử này, muốn tìm người cùng Lỗ tiên sinh chơi cờ tướng khó, lão Hoàng cũng núi cũng có thể chơithắng hai ván. Nhưng muốn tìm người chơi cờ vây, khó khăn.

      Lỗ tiên sinh liền mở lớp ngoại khóa, dạy ba đồ đệchơi cờ vây.

      Liên Mạn Nhi thích cờ vây, nhưng cógì giết thời gian, chơi cờ vây vừa giúp ích cho trí não, lạicó thể người chơi, vì vậy cũng chăm chỉ học. Bình thường cùng Lỗ tiên sinh đánh mấy ván cờ, hoặc là cùng Ngũ Lang, Tiểu Thất đánh cuộc ăn tiền, cũng rất thú vị.

      Gần đây bởi vì phải giúp tỷ tỷ thêu đồ cưới, thời gian có chơi cờ, tại lấy ra, là bởi vì ở trong phòng của Trầm Cẩn nhìn thấy bàn cờ, còn để mấy con cờ, có thể thấyTrầm Cẩn thường xuyên chơi.

      Sau này Niệm Viên gặp Trầm Cẩn nhiều hơn, Liên Mạn Nhi tranh thủ thời gian học kỳ nghệ, cũng phải có lòng hiếu thắng, mà do biết thực lực Trầm Cẩn chơi cờ như thế nào, đến lúc đó nếu như hai người chênh lệch quá xa, thú vị nữa.

      nương, chúng ta ngày maiđi Niệm Viên phải ?” Tiểu Hỉ vừa bưng chén nước ô mai vào, đưa cho Liên Mạn Nhi, vừa cẩn thận hỏi.

      “Đúng vậy ” Liên Mạn Nhi thả cuốn sách dạy đánh cờ trong tay xuống, nhận lấy nước ô mai uống hớp, sau đó ngẩng đầu, nhìn Tiểu Hỉ còn có Tiểu khánh ở bên thiêu thùa may vá cái, “Hai người các ngươi có phải rất muốn hay ?”

      Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh liền cười.

      nương muốn dẫn chúng ta , chúng ta liền vui vẻ.” Tiểu Hỉ liền .

      ” Mang các ngươi , cũng phải là cho các ngươi chơi .” Liên Mạn Nhi cố ý nghiêm mặt , “Là muốn cho các ngươi học quy củ của người ta.”

      nương, chúng ta nhất định học tốt.” Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh vội đáp.

      nương, ta với người chuyện này.” Tiểu Hỉ liền cho Liên Mạn Nhi biết, “. . . . . . Ta cùng Tiểu Khánh đứng ở bên ngoài, tiểu nha đầu tới, cho ta cùng Tiểu khánh điểm tâm ăn.”

      “Hả?”

      “. . . . . . Nàng bắt chuyện cùng chúng ta, là muốn nghe ngóng chuyện nương kia, hỏi nương năm nay bao nhiêu tuổi, định hôn hay chưa?”

      “Các ngươi như thế nào?”

      nương dặn dò chúng ta, ra cửa muốn dùng nhiều ánh mắt cùng lỗ tai, ít chuyện. Chúng ta đều nhớ. Chúng ta cũng chỉ chọn những việc mọi người đều biết trảlời nàng mấy câu, nàng hỏi chuyện của nương, chúng ta tuyệt .” Tiểu Hỉ liền .

      “Nàng dám dắt mũi ta, ta còn hỏi lại nàng kia.” Tiểu Khánh liền , “Nàng trả lời ấp úng, sau đó giống như biết hỏi ra chuyện gì, liềnbỏ .”

      Trong hai nha đầu, Tiểu Hỉ lớn tuổi hơn, tính cách cũng chững chạc ôn hòa, Tiểu Khánh tuổi còn chút, tính tình hay nóng nảy bộp chộp, hơn nữa chuyệnrất lợi hại .

      “Nha đầu đó tên gì, hầu hạ ai, các ngươi có hỏi hay ?” Liên Mạn Nhi vội .

      “Gọilà Tiểu Đào, hỏi nàng làm gì, hầu hạ ai, nàng hàm hàm hồ hồ, muốn .” Tiểu Khánh liền .

      “Sau này Niệm Viên cũng tốt, chỗ khác cũng tốt, gặp chuyện như vậy, các ngươi cứ thế mà làm.” Liên Mạn Nhi bưng ly trà suy nghĩ chút, liền .

      Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh cùng lên tiếng xác nhận.

      “Ngày mai chúng ta còn Niệm Viên, hai người các ngươi mang theo chút dồ. nha đầuTiểu Đào. . . . . .” Liên Mạn Nhi trầm ngâm chút, nha đầu nhà giàu lòng hiếu kỳ nặng, thích Bát Quái, nếu như đơn thuần như vậy, có gì kỳ quái .”Các ngươi cũng nghĩ biện pháp hỏi thăm chút, nàng làm gì, hầu hạ ở đâu trong viện.”

      . . . . . .

      Sáng sớm ngày thứ hai, ăn sáng xong, Liên Mạn Nhicùng Liên Thủ Tín thương lượng, từ ao cá mò ra sọt cá tôm, lại từ vườn rau xanh chọn ítcây ngô tươi mới cùng hái được hai sọt những thứ rau xanh khác. Liên Mạn Nhi liền mang Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh hái ít trái hạnh cùng đào, sau đó lại từ hầm lấy ra ít sữa chua.

      Chuẩn bị đầy đủ rồi, Liên Mạn Nhi mới mang theo Tiểu Thất Niệm Viên. Liên Thủ Tín cũng mang quản Hàn Trung cùng theo .

      Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ngồi xe, dọc theo đường đềudặn dò Tiểu Thất.

      “. . . . . . cùng Tiểu mập cái gì cũng được, nhưngđệ ở Tiểu Sơn Cư đọc sách, còn có người khác. . . . . . . Nhà giàu người ta người hầu có thể có ít chuyệnrắc rối, chúng ta phải cẩn thận chút, đừng làm cho họ ta phải . . . . . . . cũng cần cẩn thận quá, phải nhớ chúng talà khách.”

      Liên Mạn Nhi dặn dò Tiểu Thất, ở Niệm Viên phải cẩn thận, nhưng cũng cần khắp nơi nhìn sắc mặt người khác. Đơn giản , chính là kiêu ngạo siểm nịnh, chủ động gây chuyện, cũng sợ người khác chọc tới đầu các nàng.

      Liên Mạn Nhi lại đem mấy hà bao giao cho Tiểu Thất.

      “Đây là bốn cái Hồng bao, là cho bốn thiếp thân gã sai vặt của Tiểu mập. Màu lam, hơi ít chút, đệ xem rồi cho những người hầu khác hầu hạ ở Tiểu Sơn Cư. Còn có màu xanh biếc, thưởng cho nha đầu nhất đẳng, tự đệ xem rồi cho ai cho.”

      Ở trong ví của Tiểu Thất cũng có tiền, nhưng Mạn Nhi vẫn chuẩn bị cho ít bạc vụn để khen thưởng cho hạ nhân Trầm gia.

      “Tỷ tỷ, đệ biết.” Tiểu Thất trịnh trọng gật đầu.

      Tiểu Thất tuy còn nhưng rất thông minh nhanh nhạy chỉ có biểu ở việc học, đừng xem thường , trong việc đối nhân xử thếcũng rất cơ biến linh hoạt, thậm chí càng hơnNgũ Lang bậc. Để Tiểu Thất TiểuSơn Cư đọc sách, Liên Mạn Nhi rất yên tâm .

      “Còn có việc trọng yếu nhất —— phảihọc cho tốt!” Liên Mạn Nhi lại tiếp.

      biết.” Tiểu Thất vội liên tục gật đầu.

      Đến Niệm Viên, vẫn vào từ cửa Tây. Vừa vào cửa, Liên Thủ Tín được Chung quản tiếp đón, tới phòng khách chuyện, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất trực tiếp đến Thường Thanh Viên, gặp Trầm Khiêm cùng Trầm Lục.

      “Lục gia ở thư phòng, Tiểu thiếu gia cũngở đó.”

      Vào thư phòng, chỉ thấy Trầm Khiêm.

      Trầm Khiêm thấy Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất tới vui vẻ ra mặt, bước nhanh đến vươn tayra tiếp. . . . . .

      Liên Mạn Nhi mỉm cười , cúi người xuống vén áo thi lễ.

      Trầm Khiêm lúc này mới bận rộn chắp tay hoàn lễ.

      “. . . . . . Làm sao giờ mới đến, mới vừa rồi ta còn với ca ca, là phái người đón các ngươi. . . . . . . Sau này đến sớm chút, chúng ta cùng nhau ăn sáng.”

      “Cách giờ học còn nửa canh giờ, chúng ta cũng có tới muộn.” Liên Mạn Nhi cười giọng , bởi vì nhìn thấy Trầm Lục, liền lên tiếng hỏi, “Tiểu Cửu, Lục ca của ngươi đâu?”

      xui xẻo, từ Tiểu ca biến thành tiểu, cũng may có bị gọi Tiểu mập. Trầm Khiêm thở ra hơi, chỉ chỉ sau tấm bình phong.

      Liên Mạn Nhi nghe được sau tấm bình phong tiếng vén rèm vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân truyền đến, Trầm Lục từ sau tấm bình phong chậm rãi ra. Phía sau còn theo nha đầu, nha đầu kia ngồi xổm người xuống, tựa hồ là đưa tay sửa sang lại chút góc áo Trầm Lục, sau đó mới đứng lên, theo phía sau Trầm Lục.

      “Lui xuống .” Trầm Lục phất phất tay .

      Nha đầu kia liền cúi thấp đầu, bước lui về từ trong ra, đến cửa, mới hơi ngẩng đầu lên , nghiêng người hướng bên cạnh đứng. Liên Mạn Nhi nhàng nhìn sang, nhận ra người nọ chính là Đại nha đầu Thải Tú.

      Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua Trầm Lục. Trầm Lục hôm nay mặc chính là bộ màu xanh đen bên thêu con mãng xà bằng chỉ vàng tay áo rộng, bên hông mang ngọc Cẩm màu xanh biếc.

      “Tới đây, ngồi .” Trầm Lục vừa chuyện, dẫn đầu án thư phía sau ngồi xuống.

      Trầm Khiêm, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền tất cả cũng ngồi ở bên cạnh.

      Liên Mạn Nhi liền nhìn thoáng qua Trầm Lục, sau đó ánh mắt lại rơi vào phía sau án thư, xem phía bình phong. Là tấm bình phong bằng lụa thêu năm màu, ánh mắt của Liên Mạn Nhi lướt qua cái rèm phía sau tấm bình phong, sau rèm dường như là gian phòng nghỉ. Trầm Lục mới vừa cùng Thải Tú từ bên trong phòng ra, Trầm Lục tựa hồ là mới vừa thay quần áo. Mà Thải Tú, tuy cúi thấp đầu, nhưng là có thể thấy hai má đỏ hồng.

      Liên Mạn Nhi khẽ lệch đầu, liếc mắt nhìn Trầm Lục cái. thể nào, phải là như nàng nghĩ chứ?

      ” Chuyện học, nghĩ kỹ chưa?” Trầm Lục hỏi.

      nghĩ kỹ rồi, hôm nay ta tự mình đưa tiểu Thất tới đây học. Cha mẹ ta muốn ta thay mặt đa tạ Lục Gia, đa tạ Lục Gia, còn có cảm ơn Lục Gia, quan tâm tiểu Thất, quan tâm nhà chúng ta.” Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục hỏi, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

      Liên Mạn Nhi đáp lời, khỏi lại nhìn Trầm Lục cái. Có phải , chút nghĩ ngợi, Liên Mạn Nhi vội bác bỏ ý nghĩ vừa rồi. Trầm Lục có như thế nào nữa, cũng để đệ đệ ở thư phòng chờ, còn lại cùng nha đầu ở trong phòng làm chuyện như vậy.

      Nha đầu Thải Tú kia phải là người chăm lo xiêm y cho Trầm Lục ư, như vậy cầm xiêm y ra ngoài, hầu hạ Trầm Lục thay đồ, coi như là bổn phận của nàng. Nhưng mà nàng ta hẳn phải quen với chuyện như vậy. Tại sao lại đỏ mặt? , nếu Thải Tú đỏ mặt, Liên Mạn Nhi nghĩ nàng cùng Trầm Lục như vậy.

      mặt ta có cái gì sao?” Trầm Lục đột nhiên hỏi, vừa giơ tay lên sờ sờ mặt chính mình.

      “A?”




      Chương 630: Tiểu Sơn Cư

      Trầm Lục buồn bực nhìn Mạn Nhi. Nha đầu này vừa bước vào, liền trái phải nhìnhắn len lén đánh giá, mang bộ dáng như có điều suy nghĩ. cũng cho là mặt có thứ gì, chỉ là hành độngcủa Mạn Nhi có chútkỳ quái. Phải biết rằng, từ trước tới nay Mạn Nhi ở trước mặt , chưa bao giờ như vậy.

      có” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục nhìn nàng nhíu mày đầy khó hiểu, mới phát giác nhìn trộm bị phát .”Lục gia hôm nay khí sắc tốt. Có lẽ gần đây thuận buồm xuôi gió”

      Mạn Nhi vộivuốtmông ngựa Trầm Lục. Nhưng nàng cũng nóisai, hôm nay Trầm Lục những khí sắc tốt, hơn nữa tâm tình cũng vô cùng tốt.

      Trầm Lục nghe Liên Mạn Nhi vậy, ánh mắt khỏi mang theoý cười.

      “Làm gì có chuyện đó, là do khó được nhàn rỗi.”

      Hai đại nha đầu bưng trà bánh vào, sau đóliền thầmlui ra. Liên Mạn Nhi chú ý tới, Thải Vânvẫn ở ngoài cửa hầu hạ như cũ, vào rót trà đưa trái cây, là hai nha hoàn nhất đẳng.

      Xem ra nha hoàn hầu hạTrầm Lục rất có quy củ.

      “Lục ca, huynh dứt khoát ở thêm vài ngày . Nơi này an tĩnh, khí hậu tốt. Ngũ tỷ còn , nơi này nướcngon ngọt, trong nhà thể so sánh được.”lúc này Trầm Khiêm liền xen mồm .

      Đầu mùa hè, là lúc khí hậu Tam Thập Lý Doanh Tử mát mẻ nhất. Liên Mạn Nhi cũng rất thích lúc này vì khí trời ấm áp. Mà trừ mùa này, Liên Mạn Nhi còn thích mùa thu.

      Cuối xuân, đầu mùa hè cùng với mùa thu, là mùa đẹp nhất Tam Thập Lý Doanh Tử.

      “. . . Thích nước nơi này, liền sai người, thường xuyên mang về dùng là được.” Trầm Lục lập tức trả lời mà uống xong ngụm trà mới chậm rãi .

      Trầm Khiêm cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nghiêng người, đưa lưng về phía Mạn Nhi hướng Trầm Lục nháy mắt.

      Trầm Lục uống xong ngụm trà, đối với hành động của Trầm Khiêm làm như thấy.

      Trầm Khiêm thấy vậy liền giơ tay lên, sờ sờ lỗ mũi, ho khan hai tiếng, sau đó cúi đầu xuống.

      “Lỗ tiên sinh ở đây, ngươi tại theo người nào đọc sách?” Trầm Lục đặt ly trà xuống, nhìn Trầm Khiêm mà hướng Mạn Nhi hỏi.

      theo Lỗ tiên sinh, nhận biết chữ cũng gần xong, sách cũng đọc được mấy quyển” Liên Mạn Nhi cho Trầm Lục, ” Ta giống ca ca cùng đệ đệ, kiến thức với ta mà , như thế đủ rồi.”

      “Tốt.” Trầm Lục gật đầu tán thành, rất đồng ý với Liên Mạn Nhi.”Đọc chút ít sách, đối với ngươi rất có ích. Nhưng cũng cần học quá mức, học thành tài nữ cũng chẳng được gì.”

      Khó có được Trầm Lục như vậy, Liên Mạn Nhi nhịn cười được liền cười ra tiếng.

      Trầm Khiêm nhìn Trầm Lục quăng qua cái ánh mắt ai oán.

      Khóe miệng của Trầm Lục khẽ cong.

      “Mạn Nhi, nếu ngươi có bận việc gì, bằng mỗi ngày cùng tiểu Thất theo Sở tiên sinh cùng học.” Trầm Lục lại .

      Liên Mạn Nhi cũng có chút kỳ quái, lời của Trầm Lục trước sau tự mâu thuẫn, biết là có ý gì.

      “Đa tạ Lục gia, nếu được, ta cũng muốn hướng Sở tiên sinh học hỏi.”

      “Ừ.” Trầm Lục gật đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ đặt tường, ” còn sớm nữa, nên học rồi.”

      Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cùng Trầm Khiêm liền đứng lên.

      “Lục gia, ta muốn đưa tiểu Thất học.” Liên Mạn Nhi . Đưa tiểu Thất học tự nhiên là muốn đưa đến tận nơi, xem chút Tiểu Sơn Cư, quan trọng hơn là nàng muốn cảm tạ Sở tiên sinh.

      .” Trầm Lục liền gật đầu.

      Liên Mạn Nhi đứng đó, nhìn thấy bàn có chồng giấy tờ có dấu đỏ, xem ra là công văn. là khó được lúc thanh nhàn, ra cũng chỉ đổi nơi làm việc mà thôi. Đưa đệ đệ muội muội tới Niệm Viên, tuy lập tức trở về, nhưng vẫn phải xử lý công việc như cũ. Kì quái là Trầm Lục lại đồng ý khi Trầm Khiêm muốn ở lại thêm vài ngày.

      Từ Thường Thanh Viên ra ngoài, về hướng tây Nam, vòng qua ngọn núi giả, lại qua cái cầu nữa chính là Tiểu Sơn Cư. Phong cảnh thanh u yên tĩnh. thể so với Hà Hiên cùng Thường Thanh Viên hoa mỹ, tinh sảo, nơi này kiến trúc cùng bài trí lấy phong cách cổ xưa tự nhiên, làm nơi học tập rất tốt.

      Đến Tiểu Sơn Cư, Trầm Khiêm liền dẫn Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất gặp Sở tiên sinh. Liên Mạn Nhi từng nghe Ngũ Lang về Sở tiên sinh, chẳng qua đây là lần đầu tiên gặp mặt. Sở tiên sinh là lão giảcó chút mập mạp thấp lùn, tuổi tầm hơn năm mươi.

      Liên Mạn Nhi mang tiểu Thất hành đại lễvới Sở tiên sinh, phen nhờ vả, lời cảm kích, lại mang lênlễgặp mặt. Sở tiên sinh từ chối hai câu, liền nhận lấy.

      “Giờ học còn chưa tới, Cửu gia lánh mặt lát, Kế Hiền ở lại, ta muốn khảo sát công khóa của trò.” Gặp mặt lúc, Sở tiên sinh liền trực tiếp vào đề.

      Như vậy là tỏ ý muốn dạy tiểu Thất, Liên Mạn Nhi tự nhiên vui lòng, liền cáo từ cùng Trầm Khiêm lui ra .

      “Mạn Nhi, ngươi yên tâm, Sở tiên sinh nhất định dạy tiểu Thất tốt.” Trầm Khiêm trịnh trọng với Liên Mạn Nhi.

      Mạn Nhi nhìn Trầm Khiêm cái, , nàng có chút lo lắng, Trầm Khiêm gọi Tiểu Thất tới cùng nhau đọc sách phần là tìm bạn chơi. tại có Trầm Lục, nhưng chờ Trầm Lục rồi, Trầm Khiêm liền có ai quản giáo, đến lúc đó chắc chắn cùng Tiểu Thất chơi đến điên.

      ?”

      Tiểu Thất là có hài tử hiểu chuyện, biết tình đọc sách. Nhưng dù sao cũng còn . Tiểu Thất cùng Trầm Khiêm thân thiết, nếu là Trầm Khiêm thông đồng với để chơi, chừng có thể ảnh hưởng tới tiểu Thất.

      “Đương nhiên là . Mạn nhi ngươi tin ta sao?” Trầm Khiêm tựa hồ có chút bị thương.

      phải thế.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút, cũng nghiêm túc , “Ta lo lắng, hai người các ngươi ở cùng chỗ, liền đọc sách, chỉ lo chơi.”

      , Mạn Nhi.” Hai người vừa chuyện, liền tới ngọn núi dựa vào bên cạnh đình, phía ngoài là thác nước chảy thẳng xuống. Thác nước này lớn, ước chừng chỉ rộng hai mét, bên dưới thác nước là cái hồ , mà phía đông của cái hồ là dòng suối . Mới vừa rồi đường tới Tiểu Sơn Cư có qua cầu đá, cầu đó bắt ở phía suối này.

      Trầm Khiêm dẫn Mạn Nhi vào đình, chỉ thấy Trầm Khiêm hướng về phía khác vẫy vẫy tay, lập tức liền có hai nha đầu tới.

      nha đầu trong tay ôm đệm, nha đầu còn lại bưng khay, trong khayđựng hai ly trà, cùng hai đĩa điểm tâm tinh xảo.Hai nha đầu vào liền hướng Trầm khiêm cùng Mạn Nhi vén áo thi lễ, sau đó bày đệm, sắp trà bánh, làm xong, liền hành Lễ với Trầm khiêm và Mạn Nhi rồi mới lui ra ngoài.

      “Đây là Thược Dược cùng Trầm Hương, ” Trầm Khiêmđợi Mạn Nhi ngồi xuống, mớingồi xuống bên cạnh, “làhai nha đầu hầu hạ ta, còn hai người nữa, là Hương Nhu cùng Thuỷ Cúc, sau này ngươi tới đây có chuyện gì, liền trực tiếp phân phó các nàng là được.”

      Mạn Nhi trước kia chỉ biết mấy gã sai vặt của Trầm Khiêm mang tên các loại dược liệu, tại mới biết tên nha đầu hầu hạ cũng là như thế. nguyên nhân là bởi vì Thạch thái y sao? Bởi vì mẹ mất sớm, cho nên đối với bên ngoại đặc biệt thân cận?

      “Mạn Nhi, tiểu Thất ở chỗ này, ngươi cứ việc yên tâm.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ, chuyện thương tâm của Trầm Khiêm, nàng tiện hỏi kỹ, nghe Trầm Khiêm , “Ta trước kia… thích đọc sách, nhưng mà ta sửa. học, phải vì người khác,mà vì chính bản thân mình. Mặc dù, ta được phong làm Bá tước, nhưng ta chứng minh cho ngươi thấy, ta ở khoa cửcũng có thể làm nên nghiệp”

      “Ta biết, tiểu Thất muốn thi công danh. giống ta, cho nên, Mạn Nhi, ngươi cần lo lắng ta mang theo chơi. Ta làm thế, ta thay ngươi trông chừng . Để cho theo Sở tiên sinh đọc sách, chính là sợ Lỗ tiên sinh rồi việc học của bị bỏ dở giữa chừng.”

      như vậy, ngươi cố ý tới Niệm Viên, là vì chuyện này?” Liên Mạn Nhi thấy Trầm Khiêm Trịnh Trọng như thế, khỏi trong lòng khẽ động, suy nghĩ chút, liền cười hỏi.

      “Mạn Nhi, ta muốn dấu ngươi. Nếu là chính ta nghĩ đến, chỉ sợ cũng được. Là Ngũ tỷgần đây tâm tình tốt, muốn ra ngoài giải sầu, ta liền khuyên tỷ cùng đến đây. Ta, ta tại có số việc, vẫn thể tự quyết định được, nhưng mà qua hai năm nữa là tốt rồi, đến lúc đó ta thi đậu công danh, cho dù vẫn thể phân phủ, ra ngoài ở, cũng có thể tự mình làm chủ.”

      “Làm sao tâm tình Ngũ tỷ tốt? Ta nhìn ra?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

      “Cái này ….., ta khó mà . Mạn Nhi, phải ta muốn dấu diếm ngươi, sau này ngươi cùng Ngũ tỷ ở chung chỗ, nàng rất thích ngươi, có lẽ, chính nàng cho ngươi biết.” Trầm Khiêm quay người cái, .

      “Sở tiên sinh ra, có phải nên học rồi hay ?” Liên Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn cái, liền đứng lên .

      Sở tiên sinh mang theo tiểu Thất từ trong nhà ra.

      Trầm Khiêm cũng đứng lên, trong lòng có chút ấm ức, lời muốn vẫn chưa hết, bị Liên Mạn Nhi chuyển hướng. Có điều còn ở chỗ này thêm vài ngày, tiểu Thất ngày ngày đều đến học, còn sợ Liên Mạn Nhi cùng theo à. có cơ hội đem lời hếtcùng Liên Mạn Nhi, mà Liên Mạn Nhi cũng ngày, nghe hết, đem lời ghi ở trong lòng.

      Liên Mạn Nhi từ trong đình ra, tiểu Thất cùng Sở tiên sinh hình như cái gì đó, rồi tách ra, tiểu Thất liền hướng Liên Mạn Nhi bên này tới.

      “Như thế nào, tiên sinh hỏi những gì, đệ có trả lời tốt ?” Tỷ đệ chạm mặt, Liên Mạn Nhi vội hỏi.

      Tiểu Thất biết Mạn Nhi quan tâm ,liền nhất nhất trả lời.

      “Tiên sinh bảo đệ viết chữ. . . . . còn rất nghiêm khắc.” Cuối cùng, tiểu Thất .

      “Nghiêm nghị tốt.” Liên Mạn Nhi , bởi vì đãđến giờ học, nàng dám trì hoãn nhiều, chỉ dặn dò tiểu Thất mấy câu, sau đó cùng Trầm Khiêm cáo từ.

      “Ngũ tỷ kêu người đến đón ngươi.” Trầm Khiêm nhìn thoáng qua cửa, rồi cười .
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 631: Tai Họa Bất Ngờ

      Edit: Quỳnh Mai

      Beta: Tiểu Tuyền

      Liên Mạn Nhi nhìntheo phương hướng của Trầm Khiêm, quả nhiên thấy hai đại nha đầu Quất Ảnh cùng Sơn Trà hầu hạTrầm Cẩn từ xa đến.

      Hai nha đầu tới gần hướng Trầm khiêm cùng Mạn Nhi thi lễ, sau đó liền cười : “Mạn Nhi nương, chủ nhân mời ngài qua chuyện.”

      Liên Mạn Nhi thấp giọng dặn dò Tiểu Thất câu, rồi theo hai nha đầu từ Tiểu Sơn Cư, đivề phía Hà Hiên: “Đệ theo Tiểu Cửu ca đọc sách cho tốt, chờ buổi trưa tỷ tới đón đệ.”

      Tiểu Thất là ngày đầu tới Tiểu Sơn Cư học, hơn nữa phải học tư thục như bình thường . Cho nên Liên Mạn Nhi những tự mình đưa , còn ở bên cạnh phụng bồi chờ buổi trưa đón cùng nhau trở về. Dĩ nhiên, chờ tiểu Thất quen thuộc hoàn cảnh rồithì cần phải như vậy.

      Đến Hà Hiên, Trầm Cẩn ra đón nàng, hai người liền đến tiểu đình cạnh ao hoa sen ngồi như cũ.

      “. . . . . . Làm phiền muội tặng nhiều đồ tươi ngon đến, thời điểm này trong phủ, tuy cũng có, nhưng còn tươi mới.” Chờ bọn nha đầu mang trà bánh lên, Trầm Cẩn phất tay cho họ lui ra, mới cười cùng Liên Mạn Nhi.

      “Ở nông thôn những thứ này là do nhà tự làm ra. Cũng có gì mới mẻ” Liên Mạn Nhi cười , “Cha mẹ muội , sau này mỗi ngày đều phải đưa qua. Ngũ tỷ, tỷ muốn ăn cái gì, cứ căn dặn cho bọn nha đầu tiếng với quản đến tặng đồ của nhà muội là được.”

      “Phủ thành có náo nhiệt của phủ thành, ở nông thôn cũng có phong vịcủa nông thôn. . . . . . . Hai ngày nữa, cậu ta của muội còn muốn dẫn bọn muội lên núi hái nấm tươi và quả dại. Ở nơi này của muội có, đến lúc đó ta mang cho Ngũ tỷ nếm thử, đổi khẩu vị mới.”

      Bởi vì Trầm Khiêm Trầm Cẩn tới đây giải sầu. Mặc dù Mạn Nhi nhìn ra cái gì, nhưng theo bản năng, muốn chia sẻ,làm cho Trầm Cẩn cao hứng trở lại.

      trẻ tuổi có cái gì phiền não. Tối thiểu Liên Mạn Nhi cảm thấy ở cái tuổi này của nàng có phiền não gì. Nhưng Trầm Cẩn so với nàng lớn hơn, lại là con vợ cả Trầm gia. Có lẽ Trầm Cẩn có chuyện phiền lòng, hơn nữa còn là việc lớn khó giải quyết.

      Dĩ nhiên, Trầm Cẩn , Liên Mạn Nhi cũng tính hỏi.

      Trầm Cẩn thấy Mạn Nhi ràng so với hôm qua càng thêm thân mật, hơn nữa đến rất nhiều chuyện mới lạ ở nông thôn. Càng càng thú vị, bất giác lại càng thêm thân cận.

      Trầm Cẩn hỏi chuyện Mạn Nhi đưa tiểu Thất học chuyện, Mạn Nhi cũng nhất nhất trả lời.

      “. . . . . . Sở tiên sinh rất để ý tiểu Thất, Tiểu Cửu ca còn đáp ứng giúp tiểu Thất đọc sách. . . . . .” Liên Mạn Nhi cười .

      “Cho nên, muội cứ việc yên tâm. Muội xem Sở tiên sinh , bình thường từ ái, nhưng là lúc dạy học, lại rất nghiêm khắc. Cửu đệ tuổi còn , nếu là quyết tâm làm chuyện gì, cũng chưa từng có bỏ dở nửa chừng .” Trầm Cẩn vội .

      “Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, hôm nay tự mình nhìn thấy, lại cùng Sở tiên sinh, Trầm Khiêm chuyện với nhau phen. Nàng quả rất yên tâm.

      Hai tiểu nương ngồi cùng chỗ, đề tài có giới hạn, hồi thời gian đến chơi.

      “Các muội bình thường chơi những gì?” Trầm Cẩn hỏi Liên Mạn Nhi. Hiển nhiên, nương lớn lên trong gia tộc lớn này, đối với cuộc sống của chúng tiểu nương cùng lứa lớn lên ở nông thôn tràn đầy tò mò.

      Cũng biết ngươi hỏi những thứ này, Liên Mạn Nhi trong lòng cười thầm, kêu Tiểu Hỉ mang đồ vào.

      “Đem Dương Tử Nhi cho ta.” Liên Mạn Nhi đối Tiểu Hỉ vui vẻ .

      Tiểu Hỉ cười cởi xuống bên hông cái túi vải thêu hoa. Từ bên trong lôi ra năm viên Dương tử Nhi màu hồng ra ngoài.

      “Cái này, ta thấy tiểu nha đầu ở ngoài cửa chơi đùa.” Trầm Cẩn liền .

      “Vậy tốt.” Liên Mạn Nhi cười .

      Hai tiểu nương an vị ở giường, Liên Mạn Nhi dạy Trầm Cẩn vài cách chơi Dương tử Nhi, Trầm cẩn vừa học liền biết. Trò chơi hầu hết có thể buông lỏng tinh thần, cũng có thể kéo gần khoảng cách giữa người với người.

      Chơi hồi, Trầm Cẩn liền cười rộ lên.

      “. . . . . . Khi còn bé nhìn tiểu nha đầu ở ngoài cửa chơi, tỷ cũng muốn chơi, nhưng Bà của tỷkhông cho chơi. Sau đó, Ta liền vụng trộm cùng tiểu nha đầu học.”

      trách được vừa học liền biết, ra là cũng từng lén chơi.

      Chúng tiểu nương chơi trò chơi, trừ chơi Dương tử Nhi, chính là lật dây màu. Trầm Cẩn làm cho người ta tìm dây màu, cùng Liên Mạn Nhi chơi hồi, cũng học xong mấy trò gian trá. Liền cảm thấy vô cùng thú vị.

      Hai người chơi hồi, liền từ Tiểu Hiên ra, dạo ở chung quanh bên trong Hà Hiên, thấy Thược Dược cùng Trầm Hương mang hộp đựng thức ăn tới. Là Trầm khiêm cùng tiểu Thất trong lúc nghỉ ngơi, cho phòng bếp làm trà bánh, tiện thể mang cho Trầm Cẩn cùng Liên Mạn Nhi phần.

      “Còn sợ ta đây có điểm tâm đãi khách sao?” Trầm Cẩn cười .

      Hai nha đầu đưa tới kẹo xốp dòn, còn có tiểu điểm tâm bánh lột da có nhân. Trầm Cẩn cùng Liên Mạn Nhi lại tới tiểu đình ngồi dùng trà bánh, Liên Mạn Nhi đưa cho Tiểu Hỉ ánh mắt, chờ Thược Dược cùng Trầm Hương lui ra ngoài, Tiểu hỉ liền cười cho các nàng mỗi người cái hà bao.

      Ăn xong trà bánh, Trầm Cẩn hỏi Mạn Nhi biết chơi đánh cờ hay ?

      theo Lỗ tiên sinh học qua ít, cũng biết chút da lông.” Liên Mạn Nhi liền .

      Trầm Cẩn liền phân phó người mang lên bàn cờ, hai người ngồi đối diện, đánh cờ .

      Sơn Trà bày bàn cờ xong, sau đó liền đứng ở bên cạnh có lui ra, cười khẽ dường như muốn gì đó.

      “. . . . . . Có việc?” Trầm Cẩn thấy thế liền hỏi.

      “Hồi nương, phải . . . . . Là tiểu nha đầu trong viện chúng ta, muốn mời hai vị muội muội theo Mạn Nhi nương giúp việc.” Sơn Trà bận rộn vén áo thi lễ, cười .

      “Có chuyện gì, các nàng có thể giúp, cứ việc .” Liên Mạn Nhi liền , “Nhưng mà ta trước, các nàng ở nhà ta nổi danh tay chân vụng về, các ngươi cẩn thận với các nàng chút. Đến lúc đó, các nàng chạymất, ta cũng có cách.”

      Trầm Cẩn cười ra tiếng, Sơn Trà cũng cười theo.

      “Có phải các ngươi lại lười biếng hay ? Người ta là khách, các ngươi cũng nhờ hỗ trợ, ta liền xấu hổ thay các ngươi.” Trầm Cẩn cười hồi mới .

      “Cũng phải là giúp chúng ta làm việc.. . . . . Cái kia có chút thức ăn nhìn mới mẻ, chút rau xanh biết tên, muốn mời hai vị muội muội chỉ điểm chút.” Sơn Trà liền .

      ra trong Niệm Viên, có nơi trồng thức ăn. Nha đầu hầu hạ Trầm Cẩn, cũng là từ trong phủ lớn lên , thức ăn bàn ăn, các nàng nhận biết được, nhưng mà ở trong đất , các nàng lại biết. Chuyệt hái rau xanh cùng công việc trồng trọt nặng nhọc này bọn nha đầu được nuông chiều từ bé, là muốn đến gần.

      Vì vậy mới tìm Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh, là hài tử cùng lứa tụ tập chơi đùa.

      “Chẳng qua là nhận biết rau xanh, cái này các nàng làm được.” Liên Mạn Nhi liền .

      “Bị ta làm hư rồi, cũng biết nghĩ tới viện cớ để chơi.” Trầm Cẩn liền .

      Liên Mạn Nhi liền cười cười. Trầm Cẩn các nàng đến Niệm Viên, tương đương với tới nghỉ phép. Tiểu nha đầu cùng theo đến địa phương mới lạ. Lại như trong phủ nhiều ánh mắt ngó chừng, khẳng định là muốn thoải mái. Đều tầm hơn mười tuổi, chính là thời điểm ham chơi.

      Hai người như vậy tức là đều đồng ý . Sơn Trà bận rộn vén áo thi lễ rồi ra ngoài. Tiểu Hỉ cùng Tiểu Khánh liền vào, Liên Mạn Nhi dặn dò các nàng hai câu, mới để cho các nàng chơi.

      Thời gian đánh cờ trôi qua rất nhanh, mắt thấy gần tới buổi trưa, Liên Mạn Nhi liền hướng Trầm Cẩn cáo từ, muốn cùng tiểu Thất về nhà.

      “. . . . . . Ngày hôm qua giữ hai người lại ăn cơm, muội phải về cùng cha mẹ. Hôm nay còn muốn . . . . . . . phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Cửu đệ nhất định là cùng đệ đệ muội cùng nhau ăn rồi, Lục ca biết là tự mình ăn vẫn là cùng bọn họ ăn, chỉ còn có mình ta thôi, muội nhất định phải lưu lại cùng ta ăn cơm.”

      Liên Mạn Nhi nhún nhường phen, cuối cùng cũng đồng ý.

      “Giờ này, hẳn là học xong rồi, muội muốn Tiểu Sơn Cư xem chút.” Liên Mạn Nhi đối Trầm Cẩn .

      Trầm Cẩn biết Liên Mạn Nhi quan tâm tiểu Thất, liền gật đầu đáp ứng.

      “Ta hôm nay có chút việc, cùng muội được. Để cho nha đầu đưa muội qua .” Trầm Cẩn liền .

      Ngày hôm qua bánh xốp đào, Trầm Cẩn ăn lạnh, hôm nay kẹo xốp lại ăn nóng. Trầm Cẩn còn ngồi ở giường, đệm bên trong còn chứa bình nước nóng, Liên Mạn Nhi nhìn thấy Quất Ảnh đổi lần nước nóng, tự nhiên sớm hiểu là chuyện gì xảy ra.

      Liên Mạn Nhi ra khỏi Hà Hiên, tiểu nha đầu Băng nhi dẫn đường, liền hướng Tiểu Sơn Cư tới. Mới vừa đươc xa, nhìn thấy cách đó nha đầu đứng sau thác nước, ngoắc gọi Băng nhi qua hỗ trợ.

      Băng nhi tựa hồ biết nha đầu kia, nghĩ muốn qua.

      “Ngươi , ta biết đường nào.” Liên Mạn Nhi liền . Phía trước rẽ chỗ ngoặt, chính là cây cầu kiều. Tiểu Sơn Cư bên trong vườn cùng những địa phương khác có chút khác biệt, chỉ có con đường này là ra ngoài, cho nên nàng nhầm. Liên Mạn Nhi trước kia có tới chơi, nên biết đường.

      Tiểu nha đầu Băng nhi thấy Liên Mạn Nhi như vậy, nên vui vẻ chạy .

      Liên Mạn Nhi thầm lắc đầu, cũng để ở trong lòng, tiếp tục về phía trước.

      “Mạn Nhi nương, xong rồi.” Còn chưa đến khúc rẽ, nghe thấy phía sau có người hô to.

      Liên Mạn Nhi quay người lại, chỉ thấy nha đầu vội vã chạy tới, vừa vừa cầm khăn xoa mồ hôi.

      “Có chuyện gì?”Liên Mạn Nhi nhận ra là Thải Tú, mang vẻ mặt lo lắng, liền hỏi.

      “Mạn Nhi nương, xong. Là Kế Hiền thiếu gia. . . . . .” Thải Tú tới trước, vừa lau mồ hôi, vừa thở hổn hển .

      Vừa nghe Thải Vân đến tiểu Thất, trong lòng Liên Mạn Nhi liền lo lắng.

      “Đệ đệ của ta, đệ đệ của ta làm sao?” Hỏi như thế , Liên Mạn Nhi vội xoay người, muốn hướng Tiểu Sơn Cư chạy .

      “Mạn Nhi nương, phải bên đó, là bên này.” Thải Vân vội kéo lại ống tay áo Liên Mạn Nhi, “Kế Hiền thiếu gia tan học, cùng Cửu gia chơi đùa, cẩn thận từ núi đá té xuống. . . . . . . ở bên đó, để thái y trị liệu.”

      thể như thế được. . . . . .” Liên Mạn Nhi mặc dù vậy, vẫn muốn đến bên trong Tiểu Sơn Cư xem, nhưng lại nghĩ tới tiểu Thất cùng Trầm Khiêm ở chung cũng rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng nhất thời rối loạn.


      Chương 632: Gặp nguy

      Edit: Kim Huyên

      Beta: Tiểu Tuyền

      “ Nhanh dẫn ta . ” Liên Mạn Nhi trong lòng hoảng loạn giục Thải Tú.

      Thải Tú đáp lời tiếng rồi trước dẫn đường. Con đường này Liên Mạn Nhi chưa từng qua, chỉ đoán hướng này là hướng ra phía sau của Thanh Viên.

      Thải Tú bước nhưng rất nhanh, vừa vừa lau mồ hôi, nhìn bộ dạng cũng rất gấp gáp, Liên Mạn Nhi so với nàng ta còn gấp hơn, nàng sợ Thải Tú chậm nên vượt lên phía trước, kéo cánh tay Thải Tú nhanh hơn.

      Thải Tú lớn hơn Liên Mạn Nhi, cao hơn, vóc người cũng khỏe hơn chút, nhưng Liên Mạn Nhi dù sao cũng lớn lên ở nông thôn, dù tại cuộc sống tốt hơn trước kia, nhưng nàng tính tình vẫn rất hiếu động, cho nên Liên Mạn Nhi lôi Thải Tú , bản thân nàng sao cả nhưng Thải Tú lại càng thở hồng hộc.

      “ Rốt cuộc là làm sao, làm sao lại từ núi đá té xuống? Người ở bên cạnh đâu? Té có sao , bị thương nặng ? ……” Liên Mạn Nhi vừa vừa hỏi ngừng.

      Nếu tiểu Thất có bị làm sao nàng đau lòng chết mất, cái tên Trầm tiểu Mập chết tiệt, còn là giúp nàng trông chừng tiểu Thất.

      nương hỏi ta, ta cũng biết nữa. Ta ở bên cạnh Lục gia nghe người đến báo tin mới biết. Lục gia bảo ta tìm nương … hình như … ” Thải Tú mồ hôi chảy ròng ròng nhưng có oán trách, nàng ta liếc Liên Mạn Nhi cái, thấy Liên Mạn Nhi vẻ mặt hoảng loạn, con ngươi khẽ đảo vòng. “ Kế Hiền thiếu gia hình như, té đâu … ”

      Nghe Thải Tú như vậy, lòng Liên Mạn Nhi càng hoảng sợ, hận thể lập tức gặp tiểu Thất, thế là càng nhanh hơn, làm cho Thải Tú gần như chân chạm đất. Thải Tú mấy lần vướng vào váy của mình suýt nữa ngã, đều được Liên Mạn Nhi kéo lên. Lúc này Liên Mạn Nhi cũng bất chấp Thải Tú có thoải mái hay nữa.

      Thải Tú khổ thể tả, thầm cau mày, cảm thấy Liên Mạn Nhi đúng là nha đầu nông thôn, nhìn vóc dáng có vẻ cũng yếu đuối, yểu điệu mà lại có sức lực mạnh như vậy. Trong lúc cấp bách thế này mà Thải Tú vẫn còn tâm trạng cuối đầu nhìn xuống dưới váy của Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi rất nhanh nhưng bởi vì hoàn bội đè lên váy, nên chân váy cũng bay lên, tuy nhiên nhìn kỹ chút thỉnh thoảng vẫn thấy được hai chân.

      Dù trong lòng muốn nhưng Thải Tú thể thừa nhận chân Liên Mạn Nhi to. Nhưng đó là so với bàn chân tự nhiên, Liên Mạn Nhi đích thực là có bó chân. Nhìn bàn chân tự nhiên của Liên Mạn Nhi trong lòngThải Tú khỏi dâng lên cảm giác bản thân hơn người.

      Ở Trầm phủ, những người hầu trong phòng như các nàng, mặc dù danh nghĩa là nô tỳ, nhưng vẫn sang quý, so với thiên kim nhà bình thường cũng chẳng khác là mấy. Ví như mấy người hầu của nhà bình thường, phần lớn đều là chân to, nhưng các nàng lại bó đôi chân , mà còn là do lão phu nhân chuyên bó chân phụ trách bó, chân của các nàng còn hơn, xinh đẹp hơn so với rất nhiều thiên kim tiểu thư ở bên ngoài.

      nhanh như vậy, sức lực này có thể kéo chết con bò, phải chứng minh Liên Mạn Nhi là nha đầu có mệnh khổ trời sinh sao. Liên Mạn Nhi ngoài chuyện tuổi chút, vóc dáng xinh đẹp chút còn có gì có thể so với nàng chứ? Còn muốn vào phủ tranh giành tình cảm với nàng, cũng hỏi thăm xem nàng là ai? Hôm nay phải cho nha đầu nhà quê này biết lợi hại.

      Mãi suy nghĩ, Thải Tú có chút thất thần liền thiếu chút nữa bị Liên Mạn Nhi lôi ngã, lại bị nhánh cây nằm ngang bên cạnh móc vào cổ, đau rát vô cùng.

      “ Ai da. ” Thải Tú nhịn được kêu lên.

      “ Thải Tú nương, đệ đệ của ta bọn họ ở đâu, sao còn chưa tới? ” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “ Đến rồi, đến rồi, ở ngay phía trước. ” Thải Tú nhịn đau, chỉ về phía trước.

      Phía trước là ngọn núi giả lớn, nhìn lên núi đá lởm chởm, trái tim của Liên Mạn Nhi gần như muốn vọt lên cổ họng, Trầm Khiêm và tiểu Thất hai người cùng nhau, nghịch lại càng nghịch, vậy phải là đôi nghịch ngợm đó sao? Nàng sở dĩ muốn dừng ở đây xem chút, chính là chỗ này … mà từ ngọn núi như vậy té xuống … , Liên Mạn Nhi dám nghĩ thêm nữa.

      Vòng qua khối núi nhô ra, trước mặt liền xuất căn nhà.

      Căn nhà này thoạt nhìn có cảm giác xây dựa vào núi, nhưng khi vào mới phát nửa căn nhà là xây trong núi, ra là dựa vào động mà xây nhà.

      “ Là ở đây, ” Thải Tú dắt Liên Mạn Nhi đến trước cửa, đẩy cửa ra, “ Kế Hiền thiếu gia ở bên trong. ”

      Nghe tiểu Thất ở trong Liên Mạn Nhi để ý đến Thải Tú, vội nhấc chân vào trong.

      “ Tiểu Thất. … ” Liên Mạn Nhi vừa cất bước vừa hướng vào bên trong gọi.

      có tiếng đáp, Liên Mạn Nhi đột nhiên dừng bước, nàng chân ở ngoài chân ở bên trong cửa, quay người lại nhìn Thải Tú.

      Tiểu Thất té bị thương, đem đến nơi này điều trị lại kinh động đến Trầm Lục, tại sao bên ngoài người nào, mà căn phòng này sao lại yên tĩnh quá mức vậy. Vì quan tâm tiểu Thất Liên Mạn Nhi bỏ qua rất nhiều vấn đề, mà lúc này cảnh giác trời sinh cho nàng biết chuyện này có vấn đề.

      chờ Liên Mạn Nhi hỏi, Thải Tú liền đổi sắc mặt, hai tay đẩy mạnh vào bên hông của Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi có chuẩn bị nên loạng choạng ngã vào trong nhà. Thải Tú nhanh chân bước lên phía trước đóng cửa, Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vươn tay chộp đến người của Thải Tú.

      “ Ngươi muốn gì? ” Liên Mạn Nhi giận dữ hỏi.

      Thải Tú lên tiếng, phịch tiếng đóng cửa lại. Lúc đó Liên Mạn Nhi chụp được vạt áo của Thải Tú, nàng nhất định buông tay,hai người vật lộn lại còn thêm sức ép của cánh cửa sắp đóng lại.

      Liên Mạn Nhi nhìn cánh cửa đóng trước mặt, trong tay còn nắm mảnh vạt áo của Thải Tú.

      Thải Tú ở ngoài dường như khẽ nguyền rủa tiếng, ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân rất , Liên Mạn Nhi vội vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ phía trước, căn phòng này lắp cửa sổ kính rất dày, qua cửa kính Liên Mạn Nhi chỉ thấy bóng lưng của Thải Tú vội vội vàng vàng chạy .

      Bị trúng kế rồi!

      Trong lòng Liên Mạn Nhi bỗng hiểu , ngay sau đó lòng nàng chợt hẳn , Thải Tú tiểu Thất bị thương là để lừa nàng, tiểu Thất có xảy ra chuyện gì.

      Tiểu Thất có chuyện, Liên Mạn Nhi thở phào nhõm, nhưng ngay lúc đó trái tim nàng lại nhảy lên cái. Tiểu Thất có chuyện, e rằng nàng có chuyện!

      “ Có ai , cứu với, có người nào , ra . ” Liên Mạn Nhi đập cửa sổ kêu hai tiếng, bên ngoài có động tĩnh mà bên trong cũng yên lặng.

      Liên Mạn Nhi biết nhất thời gọi được ai, liền quay người lại quan sát tình hình trong nhà.

      Gian nhà này quá lớn, kích thước cỡ căn phòng, bày trí cũng đơn giản, cái bàn lớn, phía sau là ghế thái sư, hai bên đều có hai cái ghế. Nhìn vào trong là tấm bình phong, cách bố trí này có chút giống thư phòng của Trầm Lục.

      Liên Mạn Nhi đứng trước cửa sổ, tâm tư xoay chuyển. Thải Tú lừa nàng đến đây, ràng là có ý tốt, vậy dụng ý là gì, nàng ta muốn làm gì nàng?

      Căn phòng ở nơi hẻo lánh, cửa sổ đóng chặt, nàng là tiểu nương. Liên Mạn Nhi khỏi nhớ đến kiếp trước đọc qua tiểu thuyết cổ đại, trong đó kể rất nhiều thủ đoạn xấu xa nham hiểm của những gia đình giàu có.

      Trong những thủ đoạn đó, xấu xa nhất, cũng thường hay được dùng nhất chính là nương như nàng đây, cũng phù hợp với vị trí và hoàn cảnh tại, là chiêu “ hủy hoại danh tiết ”

      Sau tấm bình phong đó, có phải còn có tấm rèm, sau tấm rèm là gian phòng khác, trong phòng có phải giấu người đàn ông khiếm nhã. Lát nữa, dù nàng và người đàn ông đó có xảy ra chuyện gì hay , cũng có kẻ chạy đến, chỉ cần nhìn thấy hai người họ ở chung phòng, trong sạch của nàng coi như xong rồi, sau đó nàng chỉ có hai con đường phải chọn.

      là chết, hai là gả cho . Có thể gả cho còn đỡ, nếu có vợ rồi, nàng chỉ có thể làm vợ

      “ Thải Tú chết tiệt, tiện nhân! ” Liên Mạn Nhi nhịn được mắng tiếng.

      Mắng xong, nàng hít sâu hơi, làm cho mình bình tĩnh lại. Tìm Thải Tú tính sổ là chuyện sau này, bây giờ quan trọng là phải tìm cách đối phó với tình hình trước mắt.

      Nếu như trong phòng người đàn ông xuất …, Liên Mạn Nhi lại lần nữa nhìn quanh phòng, đột nhiên trong lòng chợt động. Có cái gì đó đúng!

      Trong phòng bày trí tuy là đơn giản nhưng cái bàn kia, còn có mấy cái ghế nữa đều làm từ gỗ hoàng hoa lê mà cái bàn lớn đó phải do những thanh gỗ ghép thành, mà do khúc gỗ lớn điêu khắc ra.

      căn nhà xây trong động núi đá như thế này, tất nhiên phải là nơi ở tầm thường. tại ở Niệm viên này, người có tư cách sử dụng quá ba người.

      Trầm Lục, Trầm Khiêm, Trầm Cẩn.

      Vì là chuyện phá hoại danh tiết nên bỏ qua Trầm Cẩn, Thải Tú là nô tỳ, dám tính kế Trầm Lục hay Trầm Khiêm đến phá hoại danh tiết của nàng? Đây là chuyện thể xảy ra. Nhưng mà căn phòng như vậy, Thải Tú dám đem người đàn ông khác đến sao? Cứ cho là Thải Tú dám, người đàn ông đó dám ?

      Đương nhiên, đứng ở góc độ khách quan mà vẫn còn có khả năng nữa, Trầm lục hoặc Trầm Khiêm chính là chủ mưu. Nhưng từ góc độ thực tế, khả năng này có thể loại bỏ. Nếu Trầm Lục và Trầm Khiêm là loại người như vậy, Liên Mạn Nhi cùng Trầm gia có giao tình tốt như thế. Liên Mạn Nhi tin vào nhân phẩm của Trầm Lục và Trầm Khiêm ở phương diện này.

      Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền bước đến cái bàn, lúc nàng dừng lại ở trước bàn, nhìn thứ để bàn, nàng khỏi rùng mình cái.

      bàn rất sạch , bên tay phải bày giá bút, ống đựng bút, đồ rửa bút, ngoài bút mực ra, còn có hai chồng thư, vài cái ống trúc nho .

      Thư được phong ấn xi, hình của phong ấn rất kỳ quái, phải là văn tự, cũng phải là hình vẽ có thể nhận ra được. Phong ấn được mở, từ trong phòng thư còn lộ ra nửa đoạn giấy viết thư, đó chữ viết chi chít, mà bên cạch là cái ống đồng tinh xảo, người khác có thể nhận ra đây là thứ gì nhưng Liên Mạn Nhi có thể nhận ra, ống trúc như vậy, ràng là dùng để bỏ thư cột vào chân của bồ câu đưa tin.

      Trong đầu Liên Mạn Nhi lập tức ra hình ảnh lần đầu tiên gặp Trầm Lục.

      Đây là thư phòng bí mật của Trầm Lục, Thải Tú phải muốn làm hỏng danh tiết của nàng mà là muốn nàng chết!
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 633: thể tưởng được

      Edit: Kim Huyên

      Beta: Tiểu Tuyền

      Lần đầu gặp Trầm Lục, nàng cứu nhưng đồng thời cũng cảm thấy được sát khí. Lúc đó nàng nghĩ Trầm Lục muốn giết nàng diệt khẩu, nhưng sau đó đổi ý, có lẽ vì nàng cứu nên mềm lòng.

      Vậy lần này sao? Với tình hình này, dù là ai, cũng hoài nghi nàng xem những bức thư mật kia. may chính là nàng lại biết chữ, hơn nữa nàng chỉ biết vài chữ mà thôi.

      Dù vì chuyện lần đó mà Trầm Lục biết nàng là người kín miệng, nhưng người giữ được bí mật sao có thể bằng người chết chứ.

      Lần này nàng dựa vào cái gì mà muốn Trầm Lục tha cho nàng? rằng nàng hề xem những bức thư kia?

      nha đầu nhà mưu hại nàng? Cho là Trầm Lục hoàn toàn tin lời nàng sao? Nàng xuất ở trong này còn đường sống.

      Trầm Lục tin nàng nhưng người gửi thư mật cho liệu có tin nàng ? Thải Tú hại nàng nhưng nàng ta hề bước vào phòng hơn nữa nàng ta cũng biết chữ.

      Tin tức này là lúc nàng ở Hà hiên vô tình nghe được, người hầu trong phòng Trầm Lục đều biết chữ.

      Mà xảy ra chuyện như vậy Trầm Lục có bằng lòng truy tìm thực hư, đúng sai ?

      Giữa nàng và Thải Tú còn tồn tại vấn đề gần xa. Thải Tú vẫn chăm sóc việc ăn mặc của Trầm Lục, là người hầu hạ bên cạnh Trầm Lục, còn nàng và Trầm Lục quen nhau bao lâu, ở cùng nhau bao lâu. Thải Tú là thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, cùng với Trầm Lục chỉ sợ … Thải Tú đối với Trầm Lục mà , chính là hồng nhan, là mỹ nhân, mà nàng … nàng từng cứu , nhưng sau đó Trầm Lục cũng giúp nàng, có lẽ, đối với , báo đáp nàng đủ rồi.

      Đối với nàng chắc chắn phải hồng nhan mỹ nhân, nhớ lần đầu gặp nàng, dù là trong tình huống như vậy mà còn tỏ ra ghét bỏ bàn chân bó của nàng. Vậy nàng là gì củaTrầm Lục, huynh đệ? Người hầu trung thành?

      Nhưng nàng lại phải người hầu trung thành, vào sinh ra tử bên cạnh , so nàng với Thải Tú xinh đẹp, sớm chiều hầu hạ bên cạnh Trầm Lục, chọn ai?

      Cái này căn bản phải vấn đề, Liên Mạn Nhi đập bàn, bởi vì đáp án rất hiển nhiên.

      “ Trầm Lục cái đồ trọng sắc khinh bạn khốn kiếp. ”

      Liên Mạn Nhi vịnh tay lên bàn, lại hít sâu hai lần để bản thân bình tĩnh lại.

      Phải làm sao đây, Liên Mạn Nhi nghĩ, nàng thể ngồi chờ chết, hay là nàng nhân lúc chưa ai phát , thần biết quỷ hay rời khỏi nơi này, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì?

      Đúng rồi, chỉ cần ai phát , Thải Tú cũng ngốc đến mức đem chuyện này ra.

      Chỉ là cửa lớn và cửa sổ đều được, vậy chỉ có … Mắt của Liên Mạn Nhi nhìn đến tấm bình phong, căn phòng như vậy có lẽ là có lối bí mật?

      Nếu là có, vậy rất có thể nó nằm sau tấm bình phong. Bởi vì căn phòng này xem kiểu gì cũng thấy chỉ có cánh cửa đó là thông ra ngoài thôi.

      Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi vội vòng qua bàn, ra sau tấm bình phong. Sau tấm bình phong quả nhiên là cái rèm. Liên Mạn Nhi vừa mừng vừa sợ.

      Mừng vì, căn phòng khác, vậy khả năng có lối bí mật rất cao. Sợ là, đằng sau tấm rèm có thể có thứ mà nàng muốn thấy.

      Suy nghĩ lại Liên Mạn Nhi vẫn vén rèm vào trong. Cảnh tượng bên trong làm cho Liên Mạn Nhi kinh ngạc.

      So với căn phòng bên ngoài, bên trong còn giống thư phòng hơn. Diện tích của căn phòng này lớn hơn phòng bên ngoài chút, dưới sàn lót thảm màu xanh, mặt tường bày mấy giá sách rất ngăn nắp, bên toàn là sách.

      ra, bên trong Niệm viên còn có nơi lưu trữ sách như vậy, lần trước nàng đến Niệm viên nhưng chưa từng đến đây.

      Nếu là bình thường Liên Mạn Nhi nhất định xem qua chút sách ở nơi này. Nhưng bây giờ, nàng có tâm trạng này. Nàng muốn tìm lối ra kia.

      Nhìn bốn phía, Liên Mạn Nhi thấy lối ra nào, trừ giá sách ra, có vài giá sách vào trong vách tường, chỉ có … tường phía đông có đặt cái giường, là cái giường làm bằng gỗ hoàng hoa lê, giường buông rèm, đây ràng là phòng nghỉ của chủ nhân, may mà ở đây có người, Liên Mạn Nhi vỗ vỗ ngục thở ra hơi.

      Có lẽ lối ở bên cạnh giường, với tình huống này phải đều là như vậy sao. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền bước nhanh đến cái giường … Liên Mạn Nhi cố sức lật vải tấm thảm lên, lại gõ vào tường mấy cái, nhưng vẫn phát đó có lối ra.

      Lẽ nào trong phòng này ngoài cành cửa ngoài kia còn lối ra nào khác? hồi bận rộn cho dù là Liên Mạn Nhi nàng cũng thấy mệt mỏi. Nàng vừa lau mồ hôi, vừa đến bên giường ngồi xuống.

      “ Thải Tú tiện nhân, Trầm Lục tên khốn kiếp trọng sắc khinh bạn, căn phòng này ngờ chỉ có cái cửa ra đó, cái này … Á … ”

      Liên Mạn Nhi vừa ngồi xuống, lập tức lại nhảy lên. Nàng hình như … ngồi lên cái gì đó.

      chính xác, đó phải là đồ vật mà là vật sống.

      Vật còn sống. Liên Mạn Nhi tự xưng cũng là người lớn gan, thế nhưng vì nàng cứ nghĩ rằng nơi đây có người, hoặc là sống nào khác, chuyện phát sinh bất ngờ này làm cho nàng sợ hết hồn.

      “ Là … là ai? ” Liên Mạn Nhi lùi hai bước, hỏi.

      “ Lời này nên để ta hỏi mới phải. ”

      Giọng trong trẻo vang lên, người từ giường ngồi dậy, nghiêng người vén rèm lên, ngồi ở đó nhìn Liên Mạn Nhi.

      Là Trầm Lục!

      thể nào, trong lòng Liên Mạn Nhi kêu lên. Nàng ở nơi này ồn ào cả nửa ngày, nhưng chút tiếng động cũng có, Trầm Lục sao lại ở đây? Liên Mạn Nhi có chút hồ đồ.

      “ Là Mạn Nhi? ”

      Trầm Lục dường như vừa nhận ra Liên Mạn Nhi, sờ sờ hàng lông mày đẹp mắt, nhìn Liên Mạn Nhi hỏi, “ Sao ngươi lại đến đây? Sao có thể vào đây được? ”

      Trầm Lục từ cao nhìn xuống, ràng là giọng điệu thẩm vấn.

      Liên Mạn Nhi vốn có chút hồ đồ, bị Trầm Lục dùng giọng và ánh mắt như vậy đối đãi, nàng liền nổi giận, đồng thời đầu óc cũng thanh tĩnh trở lại.

      “ Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? ” Liên Mạn Nhi nhướng mày, “ Ta biết chỗ này là chỗ nào đâu? Còn phải nha đầu của ngươi tiểu Thất bị thương lừa ta đến đây, đẩy ta vô phòng khóa cửa, rồi chạy mất thấy bóng dáng. ” “ Ta ở đây kêu la cả nửa ngày đến quỷ cũng lên tiếng. Ngươi có thể giải thích cho ta đây là chuyện gì ? ”

      Liên Mạn Nhi nổi giận đùng đùng xong, hung hăng nhìn chằm chằm Trầm Lục.

      Nàng tuy chiếm ưu thế nhưng tình hình trước mắt, lại vô cùng tốt, nằm ngoài dự đoán của nàng.

      Nàng muốn bị Trầm Lục giết diệt khẩu, cũng muốn vì như vậy mà tùy tiện bị nhét cho Trầm Lục ( ý là gả cho ).

      Lúc này đây, khí thế rất quan trọng!

      thể thua Trầm Lục được, nhất định phải làm cho hiểu rằng tất cả mọi chuyện là do sai, đều là lỗi của , mà nàng cũng phải là loại người dễ bị ăn hiếp, đừng có mà tùy tiện đem sai lầm đổ lên người nàng.

      “ Qủy, ngươi ta là quỷ? Mạn Nhi, ngươi có biết bây giờ ngươi chuyện với ai ? ”

      Trầm Lục lần đầu tiên nhìn thấy Liên Mạn Nhi hung hăng, cũng là lần đầu tiên bị người khác dùng giọng điệu như vậy chuyện với mình, bất giác ngẩn người, sau khi hoàn hồn, ánh mắt nheo lại cách nguy hiểm.

      “ Thải Tú mưu hại ta, mà ngươi chính là chủ nhân của nàng. ” Liên Mạn Nhi cũng híp mắt, lạnh lùng .

      “ Cái gì? ”

      Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, bỗng nhiên nhếch mép cười. Liên Mạn Nhi giật mình, Trẩm Lục lúc này cười là có ý gì? Tuy cười rất đẹp nhưng tuyệt đối phải là nụ cười mang ý tốt, phải bị nàng làm tức giận rồi chứ, nên bị Thải Tú chọc giận mới đúng. Đúng, nhất định là như vậy, Liên Mạn Nhi nghĩ.

      “ Ngươi xông vào đây, phá giấc ngủ của ta, còn có thái độ như vậy? ” Trầm Lục hỏi.

      “ Ta ở bên ngoài lên tiếng rồi mà. ” Liên Mạn Nhi .

      “ Mắng Thải Tú là tiện nhân cũng thôi . Còn … ta trọng sắc khinh bạn? ” Ánh mắt Trầm Lục sáng như đuốc nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi.

      “ Ngươi nghe hết rồi? ” Liên Mạn Nhi kinh hãi.

      “ Hai lần, ” Trầm Lục đưa hai ngón tay, “ ngươi mắng ta hai lần. ”

      “ Câu trước thôi, câu sau, ngươi có thể giải thích cho ta ? ”

      “ À … ” Liên Mạn Nhi nhất thời thấy tức cười, nàng đâu có nghĩ Trầm Lục ở trong này. Câu Trầm Lục trọng sắc khinh bạn, ở trước mặt Trầm Lục nàng chẳng thể nào giải thích được.

      Khí thế của Liên Mạn Nhi dần yếu , đột nhiên trong đầu chợt nảy ra ý.

      “ Hai lần ngươi đều nghe thấy? Sao ngươi lên tiếng, thấy ta sốt ruột như vậy ngươi vui lắm sao?

      “ Ngươi, ngươi thiếu chút nữa là dọa chết ta rồi ngươi biết ? ” Liên Mạn Nhi chất vấn, cúi đầu xuống vừa hay lại nhìn thấy đôi giày gấm chân của Trầm Lục.

      “ A … ” Liên Mạn Nhi chỉ vào Trầm Lục, bộ dạng như thể “ A, ta bắt được ngươi rồi nhé”.

      “ Ngươi còn ta phá giấc ngủ của ngươi, ai ngủ mà còn mang giày hả?”

      Trầm Lục nhìn thấy nàng vào liền cố ý leo lên giường dọa nàng? Vậy Trầm Lục vào khi nào, là ngay từ đầu sao?

      thể nào, nếu biết Trầm Lục ở đây, Thải Tú dụ nàng đến, vậy phải là muốn nàng chết. Thải Tú này rốt cuộc là … Liên Mạn Nhi lắc lắc đầu, muốn nghĩ đến Thải Tú nữa. Bất kể Thải Tú muốn làm gì, vì sao phải làm như vậy, chuyện cần làm bây giờ là thắng được Trầm Lục mới quan trọng.

      Trầm Lục dường như bị ngẹn vì câu hỏi của Liên Mạn Nhi, mặt ửng lên tầng mỏng màu đỏ, nhưng ngay sau đó, khóe miệng lại nhếch lên, đồng thời nhấc tay phải thích thú nhìn Liên Mạn Nhi.

      “ Cánh tay này nhấc lên có chút khó khăn, có khi nào bị ngồi lên bị thương rồi ? ”

      “ A!” Liên Mạn Nhi kinh ngạc kêu lên, thể tin nhìn Trầm Lục. Lúc nãy nàng đặt mông ngồi xuống, cảm giác khi tiếp xúc đó, nàng ngồi lên cánh tay của ? Nhưng nàng khi nàng phát đúng, nàng lập tức đứng lên rồi mà, nàng có nặng bao nhiêu đâu, chỉ trong tích tắc sao có thể làm bị thương .

      Trầm Lục ràng là cố ý, Trầm Lục như vậy là ngoài dự đoán!

      “ Được, được, coi như ngươi giỏi.” Liên Mạn Nhi tức đến giọng run run, “Ta, hôm nay ta coi như biết ngươi rồi … ”

      Trầm Lục nhướng mày, cười .

      Liên Mạn Nhi định , nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo giọng của vài người.


      Chương 634: Nặc

      “ Có người tới? ” Liên Mạn Nhi liền giọng .

      thanh bên ngoài là hướng về thư phòng. Như vậy, đây là phần kết trong mưu của Thải Tú, để mọi người phát nàng ở trong thư phòng.

      Liên Mạn Nhi vô cùng sốt ruột, nàng thể bị người ta phát ở trong này. Trầm Lục lại rất bình tĩnh, mặt còn mang ý cười nhìn Liên Mạn Nhi, dường như rất hưởng thụ xem bộ dạng gấp gáp của Liên Mạn Nhi.

      Trầm Lục như vậy, làm Liên Mạn Nhi nổi giận, nàng nghĩ đến, Trầm Lục còn có bộ mặt này. Nhưng nghĩ lại, cũng có gì kỳ quái. Nàng chưa bao giờ hoang tưởng Trầm Lục là người dễ chuyện, là người quân tử.

      Bây giờ làm sao đây, nếu Trầm Lục có ở đây, Liên Mạn Nhi định ngang nhiên ra ngoài. Nhưng Trầm Lục ở đây, làm cho tình hình thêm phức tạp rồi.

      “ Ngươi mau.” Nghe bên ngoài tiếng bước chân, giọng ngày càng gần, Liên Mạn Nhi giọng với Trầm Lục.

      Trầm Lục nhướng mày, chậm rãi đứng lên, ra ngoài.

      phải bên đó.” Liên Mạn Nhi bất chấp nắm lấy ống tay áo, chính là cánh tay Trầm Lục bị nàng “ Ngồi lên, nhấc được tay ”

      Nhìn thấy cánh tay này, Liên Mạn Nhi lại tức lên, nàng muốn đánh ác vào cánh tay đó, làm cho nó nhấc được mới thôi, nhưng cuối cùng nàng vẫn còn có chút lý trí, biết tại thể làm như vậy.

      Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi giữ chặt, quay đầu lại nghi ngờ nhìn Liên Mạn Nhi.

      phải ngươi kêu ta sao? ” Trầm Lục hỏi nàng.

      “ Ta kêu ngươi , nhưng phải bên đó.” Liên Mạn Nhi vội . Vì Trầm Lục giọng bình thường, Liên Mạn Nhi lo lắng người bên ngoài nghe được, ra dấu bảo Trầm Lục .

      bên đó bên nào?” Trầm Lục bị Liên Mạn Nhi kéo, vừa đem ngón tay để miệng xuống, vừa nhìn biểu của Liên Mạn Nhi, lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú, chỉ là lần này cố ý làm Liên Mạn Nhi lo lắng, nên giảm thanh xuống.

      “ Lối bí mật, ngươi lối đó .” Liên Mạn Nhi vội giải thích.

      “ Lối bí mật, ở đây làm gì có lối bí mật nào? ” Trầm Lục hỏi Liên Mạn Nhi.

      “ Cái gì, căn phòng này có? ” Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục cái, bởi vì nhìn ra được giả mặt , trong lòng khó tránh càng thêm hoảng. “ Sao có thể chứ. Phòng này của ngươi thể nào có lối bí mật. Ngoài cánh cửa kia, chắc chắn phải có lối ra khác.”

      Liên Mạn Nhi vô cùng nghiêm túc, dùng hết sức nhìn Trầm Lục, tựa như muốn dùng sức mạnh tinh thần của mình, làm cho Trầm Lục xác nhận căn phòng này có lối bí mật thông ra ngoài.

      Trầm Lục thầm nhìn thoáng qua khuôn mặt lo lắng của Liên Mạn Nhi, sau đó nhìn xuống, dừng lại chỗ ống tay áo bị Liên Mạn Nhi nắm, lại nhìn lên khuôn mặt của Liên Mạn Nhi.

      Bị Liên Mạn Nhi nắm lấy, Trầm Lục hề có ý định gỡ tay Liên Mạn Nhi ra, cũng nhắc nhở nàng, nàng nắm như vậy là tốt.

      “ Cho dù có lối bí mật, nhưng ở đây có cửa tử tế sao , vì sao ta lại phải cửa bí mật? ” Trầm Lục vẫn hoảng vội hỏi Liên Mạn Nhi.

      “ Có lối bí mật, tốt quá.” Liên Mạn Nhi thở phào nhõm, sau đó nghiêm túc trả lời Trầm Lục. “ Đương nhiên là vì để cho người bên ngoài biết ngươi ở đây.”

      “ Cái này lại càng lạ hơn.” Trầm Lục lý với Liên Mạn Nhi, “ Đây là phòng của ta, ta ở trong này có gì là đúng? Tại sao ta lại sợ người khác nhìn thấy ta ở đây?”

      Đó dĩ nhiên là vì ta cũng ở trong này. thể để người khác nhìn thấy ta ở cùng ngươi được. Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.

      Lúc này, Liên Mạn Nhi nghe thấy bên ngoài có tiếng người mở cửa.

      mau, ngươi mau.” Liên Mạn Nhi từ lôi kéo cánh tay Trầm Lục đổi thành đẩy .

      “ Tại sao phải là ngươi ? ” Trầm Lục vẫn bước cách nhàn nhã.

      “ Ta ? ” lòng Liên Mạn Nhi nhất thời động, đúng rồi, nàng ngốc mà. có lối bí mật nàng cứ theo lối đó ai hay biết ra ngoài. Xong chuyện, để Trầm Lục tìm Thải Tú tra hỏi là được rồi. Mà như vậy cũng tốt hơn vì cần làm mọi chuyện ồn ào thêm.

      “ Được, ta , lối bí mật ở đâu? ” Liên Mạn Nhi lập tức buông Trẩm Lục ra, vui mừng lộ mặt.

      Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, chợt cảm thấy dáng vẻ vội vàng, lo lắng biết làm sao mới tốt của nàng thuận mắt hơn, mà cái bộ dạng mừng rỡ ra mặt này lại làm cho có chút vui.

      Nghĩ như vậy, mặt Trầm Lục lại có biểu gì.

      “ Lối bí mật, có người gác.” Trầm Lục thong thả .

      Liên Mạn Nhi bị nghẹn. Có người gác, vậy tức là , dù nàng có lối bí mật cũng có người biết. Lại , nếu nàng dùng lối muốn cho người khác biết đó, chẳng phải là càng thêm khó giải thích sao. Còn bằng nàng ra ngoài để người ta phát cho rồi.

      Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Liên Mạn Nhi nghĩ nên lãng phí thời gian nữa.

      “ Vậy ngươi . Nhanh lên. ” Nhìn dáng vẻ Trầm Lục thờ ơ buồn nhúc nhích, Liên Mạn Nhi thân ở dưới mái hiên nhà người sao có thể cúi đầu. Cho dù là , vào thời điểm quan trọng cũng cần phải co được dãn được. Liên Mạn Nhi tự khuyên nhủ bản thân như vậy, liền nặn ra nụ cười, nhìn Trầm Lục.

      “ Xin nhờ ngươi, ngươi mau , coi như là giúp ta mà.” Liên Man Nhi điều chỉnh giọng của mình nghe dịu dàng, còn cái bộ dáng hùng hùng hổ hổ như lúc nãy, thậm chí còn mang theo mấy phần năn nỉ, cầu xin.

      Đâu còn cách nào, ai bảo cái thời đại này đối với phụ nữ hà khắc hơn so với đàn ông chứ. Hai ngươi bọn họ nếu bị phát ở cùng nhau, đối với Trầm Lục dĩ nhiên là sao cả, thế nhưng với nàng, nó có thể là khác biệt vô cùng lớn. Chờ nàng vượt qua cái ải khó khăn này, nàng nhất định tìm Trầm Lục tính toán chuyện lần này.

      Trầm Lục cúi đầu thấy Liên Mạn Nhi ngước khuôn mặt nhắn nhìn đáng , nhưng trong lòng Trầm Lục biết, Liên Mạn Nhi tại năn nỉ là bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu này chắc chắn phải thành tâm thành ý, trong lòng còn biết nghĩ cái gì.

      Nhưng, cho dù như vậy, nhìn Liên Mạn Nhi dịu giọng năn nỉ, trong lòng Trầm Lục vẫn mềm nhũn.

      “ Được.” Qủy thần xui khiến, Trầm Lục gật đầu.

      Chờ gật đầu xong, bản thân Trầm Lục cũng thấy bất ngờ. Đây là chỗ của , sao phải trốn tránh những người bên ngoài kia. Liên Mạn Nhi ở cùng nhau sao, chẳng lẽ cần phải giải thích cái gì với ai. Dù cho là … , vậy đem Liên Mạn Nhi về phủ là được. cần gì phải làm khó bản thân? Tại sao? Hơn nữa, nếu như vậy Trầm Khiêm cũng …

      Ánh mắt Trầm Lục chợt trở nên tịch mịch.

      Liên Mạn Nhi nhìn thấy Trầm Lục gật đầu, ‘ được’ , nàng cảm thấy như được nghe tiếng của Phật.

      “ Vậy … Ta ra, ngươi cũng nhanh lên chút, đừng để cho người khác phát . A, đúng rồi, … Ngươi nhớ, nhanh quay lại cứu ta. Nhớ, tuyệt đối đừng quên nha … ”

      Liên Mạn Nhi trước khi xoay người ra ngoài, còn quên dặn dò Trầm Lục, sau khi ra ngoài nhanh chóng quay lại giúp nàng giải vây.

      Trầm Lục gì, đưa tay bắt lấy cánh tay Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi có chút kinh ngạc nhưng cũng gì nhìn Trầm Lục dùng cánh tay mà nhấc lên được kia.

      Trầm Lục nắm tay Liên Mạn Nhi, lật bàn tay nàng lên. Liên Mạn Nhi lấy làm lạ, lúc này mà Trầm Lục còn nhàn rỗi muốn xem chỉ tay cho nàng. Song, Trầm Lục lại cúi đầu, dùng ngón trỏ viết nhanh lên lòng bàn tay của Liên Mạn Nhi.

      “ Nhớ, đây là tên của ta.” Trầm Lục gương đôi mắt phượng nhìn sâu vào mắt của Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi ngẩn người ra, Trầm Lục vẫn nắm tay nàng chưa buông ra. Nghe người bên ngoài vào trong phòng, Liên Mạn Nhi vội giật tay ra khỏi tay Trầm Lục, nhanh ra ngoài cửa, vén rèm lên, bước ra ngoài.

      Ra khỏi tấm rèm, Liên Mạn Nhi nhịn được quay đầu lại nhìn, Trầm Lục vẫn đừng đó, nhúc nhích.

      Lúc này, Liên Mạn Nhi biết có giục Trầm Lục nữa cũng vô dụng, tiếp theo, chỉ có thể … đến đâu hay đến đó thôi. Liên Mạn Nhi vừa thầm cắn răng, nghĩ nếu chút nữa Trầm Lục từ bên trong ra ngoài, vậy nàng hận cả đời, tuyệt đối tha thứ cho , vừa nhanh chân vòng qua tấm bình phong, ra ngoài.

      Bên ngoài có hai gã sai vặt, hai tiểu nha đầu, hai tiểu nha đầu tay bưng trà và điểm tâm. Bốn người nhìn Liên Mạn Nhi từ bên trong ra, đều vô cùng kinh hãi.

      “ Sao lại có người ở đây? ”

      “ Ngươi là ai, sao ngươi vào trong đó được? ”

      “ Chẳng trách vừa rồi Thải Tú tỷ , thấy có người ở bên này, bộ dạng lén la lén lút …”

      Hai gã sai vặt hình như biết ít võ công, ở trước mặt của Liên Mạn Nhi thủ thế, bộ dạng như gặp địch thủ. Hai tiểu nha đầu thấy có chuyện liền muốn lui ra ngoài.

      Liên Mạn Nhi còn nhanh hơn các nàng, nàng giơ tay lên, liền đụng đổ cái khay mà nha đầu kia cầm xuống đất.

      “ Đứng ngây ra đó làm gì, còn tìm quản của các ngươi, tìm Lục gia, Cửu gia và Ngũ nương đến đây.” Liên Mạn Nhi trợn mắt , “ Đây là đạo đãi khách của Trầm gia các ngươi, lừa khách đến căn phòng quỷ quái này khóa cửa lại? ”

      Liên Mạn Nhi lý lẽ hùng hồn, hề có bộ dáng chột dạ, hai tiểu nha đầu kia tựa như hiểu tình hình, lặng lẽ lui qua bên, hai tên sai vặt dường như cũng bị khí thế của Liên Mạn Nhi hù dọa.

      Liên Mạn Nhi đường hoàng ra ngoài.

      Hai gã sai vặt ra ngoài ngăn cản Liên Mạn Nhi.

      nương, ngươi được .”

      “ Các ngươi tại sao lại cản ta? ” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “ … Quy định của Lục gia trong phủ chúng ta, đây là nơi xử lý quân vụ của Lục gia, có người xông vào … giết tha.”

      Mắt của Liên Mạn Nhi híp lại, chuyện này so với suy nghĩ của nàng còn tồi tệ hơn. Thải Tú muốn đẩy nàng vào chỗ chết nhưng tại sao? Nàng quen thân với nàng ta, nàng đối với những người trong phủ cũng có thù oán thâm sâu gì. Có lẽ, lúc đó nên để cho Trầm Lục ra ngoài, nhưng nàng nấp trong phòng của Trầm Lục tính là cái gì?

      Tình hình lúc này, chỉ có thể chờ, Trầm Lục đến cứu nàng thôi. Trầm Lục, đến cứu nàng . Liên Mạn Nhi nắm chặt tay trái của nàng. Vừa nãy khi chia tay, Trầm Lục viết chữ tay nàng. chữ Nặc. Trầm Lục còn đó là tên của .

      Nặc, đây là lần đầu tiên Liên Mạn Nhi biết tên của Trầm Lục. đến cứu nàng sao.
      Andrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :