1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Tiền nên giải quyết như thế nào.

      Editor: KhueLoan
      Beta: Tiểu Tuyền

      Mặc dù lần đầu tiên, cầm tiền chính là Liên Mạn Nhi, nhưng lần này Trương thị theo tới.

      Vương chưởng quỹ nghĩ Liên Mạn Nhi dù sao cũng chỉ là hài tử, tiền hẳn nên là để người lớn cầm.

      “Đem tiền đưa cho cháu là được”. Liên Mạn Nhi khách khí .

      “Tiền này là bọn tự mình kiếm tiền tiêu vặt”. Trương thị cũng cười .

      Vương chưởng quỹ đưa tiền cho Liên Mạn Nhi, Y theo lệ lần trước, bốn trăm xâu tiền đổi thành bốn lượng bạc, còn lại ba xâu tiền là hai trăm năm mươi văn tiền. Liên Mạn Nhi đem tiền nhận lấy cẩn thận cất , ngẩng đầu lên, Vương Ấu Hằng nhìn nàng cười.

      Mới lúc nãy nàng muốn tiền lộ ra quá sao? , nàng đem tâm tình của mình khống chế vô cùng tốt mà. Ừ, dù bất kể thế nào, nhiều tiền như vậy đều do tiểu nương cầm, người bên ngoài nhìn thấy cũng cho là kỳ quái. Liên Mạn Nhi bây giờ quản được nhiều như vậy, tiền này dù chưa dùng vẫn ở chỗ nàng, cho tới bây giờ cũng tính giao cho người khác.



      Lần này là bốn lượng bạc cộng thêm lần trước hai lượng là sáu lượng, có thể mua được mẫu đất tốt, nếu kém chút có thể mua được hai mẫu. Liên Mạn Nhi kiếp trước đọc qua Hồng Lâu Mộng, ở trong đó, Lưu mama phải dựa vào hai mẫu đất mà sống. Rất nhiều người cả đời cũng có mảnh đất của riêng mình, chỉ có thể dựa vào chỗ của người khác mà sống. Tích tiểu thành đại, nàng nhất định phải được trải qua cuộc sống giàu có của tiểu địa chủ.

      “Ấu Hằng ca, huynh có rảnh rỗi ?” Liên Mạn Nhi hỏi Vương Ấu Hằng.

      “Mạn Nhi có chuyện gì?”

      “Ấu Hằng ca, chúng ta muốn mời huynh ăn cơm”. Liên Mạn Nhi liền . Nàng có thể kiếm được chỗ bạc này, đều là nhờ có Vương Ấu Hằng. Sáu lượng bạc này nàng muốn động đến, nhưng hai trăm năm mươi văn tiền lần này, cộng thêm lần trước còn dư lại tới hai trăm văn tiền (chín mươi ba văn tiền khác kia, ngày đó các nàng bán tầm bóp tiêu hết tám mươi hai văn tiền trấn, còn dư lại mười văn tiền đều vụn vặt tiêu hết trong những ngày qua rồi, vì vậy chỉ còn lại hai trăm văn tiền), chính là bốn trăm năm mươi văn tiền. Nàng định dùng số tiền này, mời Vương Ấu Hằng ăn cơm.

      “Mạn Nhi tính mời ta ăn cái gì?” Vương Ấu Hằng nghĩ tới Liên Mạn Nhi mời ăn cơm, liền hỏi câu.

      “Ừ, ta tính toán mời Ấu Hằng ca ca đến hai quán rượu bình thường ăn. Ta biết Ấu Hằng ca bình thường ăn khẳng định là ngon hơn như vậy, nhưng mà đây là chút tâm ý của chúng ta. Nếu là người khác ta dám, cũng mời. Bởi vì là Ấu Hằng ca, nên ta mới mời”. Liên Mạn Nhi .

      Theo lần trước lên trấn, nhớ lại các nàng dùng ba mươi bảy văn tiền ở quán bán bánh bao ăn no chắc bụng. Bốn trăm năm mươi văn tiền mặc dù vào được đại tửu lâu, bất quá cũng có thể vào tiểu điếm cấp hai, đủ thể diện để ăn bữa.

      Dĩ nhiên, quy cách này đối với Vương Ấu Hằng hơi thấp chút. Nhưng Vương Ấu Hằng đối với các nàng ra vẻ tự cao tự đại, thân thiết giống như đại ca, cho nên Liên Mạn Nhi mới có đề nghị như vậy.

      Vương Ấu Hằng cười, hai con mắt dài lóe sáng.

      Mấy hài tử cũng có chút khẩn trương nhìn Vương Ấu Hằng, rất sợ đáp ứng.

      “Tốt lắm, ta ”. Vương Ấu Hằng .

      Liên Mạn Nhi thở phào nhõm.

      “Vương thái y là thân phận gì, các nàng là tiểu hài tử trong nhà biết nặng , ngài ngàn vạn lần đừng trách móc”. Trương thị vội vàng đứng lên .

      “Tứ thẩm, người như vậy là khách khí rồi. Người khác mời ta ăn sơn hào hải vị, cũng quý bằng Mạn Nhi mời ta ăn bát mì, cái này trân trọng là ở tình nghĩa”. Vương Ấu Hằng .

      Trương thị có chút cảm động, cũng nữa, mấy hài tử càng cao hứng phải .



      Mọi người đứng dậy ra ngoài, vừa muốn tìm quán ăn, chỉ thấy tiểu hỏa kế vội vã bước vào.

      “Thiếu gia, đại gia thôn thượng Hoài tới”. Tiểu hỏa kế hướng Vương Ấu Hằng .

      , Vương chưởng quỹ phụng bồi người thiếu niên đến. Thiếu niên kia vóc người cao gầy, mặt mũi trắng nõn, sống mũi cao thẳng, cùng tướng mạo Vương Ấu Hằng có đôi chút tương tự, chỉ đôi môi hình dạng hơi nở nang chút ít, ánh mắt nhìn người luôn có chút tiếu tựa phi tiếu.

      “Ấu Hằng” thiếu niên hướng Vương Ấu Hằng chào hỏi, xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy mẫu tử mấy người Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cùng đứng chung chỗ, “Đây là. . . . . .”

      “Đại thiếu gia!” Trương thị gấp gáp hướng thiếu niên này hành lễ.

      Người này Liên Mạn Nhi biết, là thị tam thập lý doanh tử đại thiếu gia nhà Vương cử nhân, tên là Vương Ấu Hoài, cùng Vương Ấu Hằng là đường huynh đệ, cũng là em bà con. Bởi vì mẫu thân Vương Ấu Hằng và mẫu thân Vương Ấu Hoài là hai tỷ muội ruột thịt gả cho hai đường huynh đệ Vương gia. Vương Ấu Hoài so với Vương Ấu Hằng lớn hơn hai tuổi, năm nay mười bảy tuổi, cũng thi tú tài có công danh người.

      “Ta tìm ngươi có việc thương lượng”. Vương Ấu Hoài đối với Trương thị gật đầu, tay phải lôi Vương Ấu Hằng hướng vào trong nhà.

      “Lục ca, có chuyện gì. Ta đây có khách” Vương Ấu Hằng vẫn nhúc nhích, Trong hàn thứ các huynh đệ Vương gia cùng vai vế, Vương Ấu Hoài đứng hàng thứ sáu, Vương Ấu Hằng đứng hàng thứ bảy.

      Vương Ấu Hằng kỳ quái nhìn Vương Ấu Hằng, vừa xoay đầu lại lần nữa đánh giá lại Liên Mạn Nhi phen.

      “Nha. . . . . .” Vương Ấu Hoài kéo dài thanh tiếng, cười cười, liền hạ giọng ở bên tai Vương Ấu Hằng cái gì đó.

      Vương Ấu Hằng khẽ nhíu chân mày.

      “Thỉnh lục ca vào ngồi trong phòng ta tới sau”. Vương Ấu Hằng để cho Vương chưởng quỹ dẫn Vương Ấu Hoài tiến vào trong phòng.

      Vương Ấu Hằng vừa xoay người lại, hướng Liên Mạn Nhi xin lỗi, : “Trong nhà có chút ít chuyện, chỉ sợ thể cùng các người”.

      Liên Mạn Nhi mới vừa rồi thấy sắc mặt Vương Ấu Hằng biến hóa, trong lòng đoán được có thể có đại gì đó. Huống chi Vương Ấu Hoài đến tìm , cũng nên để Vương Ấu Hoài ngồi đó mà ăn với các nàng.

      “Ấu Hằng ca, huynh cứ lo chuyện của mình . Bữa cơm này ghi nhớ trước, lần sau chúng ta lại mời”. Liên Mạn Nhi .

      “Tốt, ta còn sợ sau hôm nay thôn này còn quán rượu nữa rồi, ta nhất định nhớ”. Vương Ấu Hằng cười .
      Mọi người đều nở nụ cười.

      . . . . . . . . . . . . . .

      Từ tế sinh đường Vương gia ra ngoài, mấy mẫu tử nàng thương lượng, Liên Thủ Tín mang theo nhiều nông cụ cần phải tu sửa như vậy ít nhất cũng phải mất nhiều thời gian, các nàng cũng vội qua đó. có thời gian, các nàng ở trấn dạo lúc.

      Liên Mạn Nhi vẫn như cũ qua mỗi cửa tiệm đều nhìn sang, cơ hồ giá tiền mỗi loại đồ đều bị nàng hỏi qua.

      “Nương, ta muốn mua thêm ít đồ được ?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị, lại hỏi mấy người Liên Chi Nhi, “Tỷ, ca, tiểu thất, các người muốn cái gì?”

      “Nhị tỷ, đệ còn muốn ăn bánh bao nhân thịt”. Tiểu thất nhanh nhẹn đáp.



      “Bánh bao nhất định ăn, xem đệ còn muốn gì khác nữa ?” Liên Mạn Nhi cười .

      Tiểu thất trả lời ra. vẫn sống trong hoàn cảnh bần cùng, còn có thói quen tiêu xài, trừ được ăn no, căn bản là nghĩ đến cái gì khác.

      “Từ từ nghĩ xem, nghĩ đến cái gì với ta”. Liên Mạn Nhi . Nàng mặc dù vậy, lại biết, tiểu thất rất hiểu chuyện, tuyệt muốn đồ đắt tiền.

      Mẹ con bọn họ từ từ tới nhìn thấy cửa hàng phía trước có khá nhiều người vây quanh. Tiến lên nhìn, nguyên lai là cửa hàng bán vải, đem vải vóc bình thường vụn vặt còn thừa bán với giá thấp, mặc dù là vải lẻ, song nếu bố trí tốt, làm khăn, làm giày vân vân đều được.

      muốn mua vải làm giày cho nội con”. Trương thị qua lựa.

      “Chúng ta phải là nên làm thêm hai đôi tất sao?” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ tới, rồi cùng Liên Chi Nhi thương lượng, “Tỷ, chúng ta nên mua chút ít vải mịn, làm hai kiện tiểu y”.

      “Mạn Nhi, vải có chút đắt”. Liên Chi Nhi .

      Cả huyện Cẩm Dương cực kỳ ít trồng cây bông, làm canh cửi, càng có người nuôi tằm, tất cả các vải vóc đều là mua vào từ phía nam, vì vậy giá tiền so với những vật khác phải đắt chút.

      “Đắt cũng phải mua, bằng chúng ta mặc cái gì”. Liên Mạn Nhi rồi cùng Liên Chi Nhi chen vào trong đám người lựa hàng.

      Liên Mạn Nhi vừa chọn vừa ở trong lòng tính toán. Đầu tiên là vải trắng mịn, cái này phải mua nhiều chút, cho mỗi người trong nhà thêm bộ tiểu y, thêm hai đôi tất nữa. Trương thị cùng Liên Chi Nhi cũng biết cắt, vừa biết may vá cũng biết thêu, mua vải vóc trở về, nhà mình may là được. Tính toán trước hết mua mười hai thước.

      Ai u, những thứ này làm khăn tay, sa tanh, bằng lụa nhìn là tốt. Liên Mạn Nhi nhặt thêm hai khối sa tanh nhìn chút, lớn vừa đủ để làm cái khăn.

      “Tỷ, ta chọn mấy khúc tốt làm khăn”. Liên Mạn Nhi với Liên Chi Nhi.

      Liên Mạn Nhi liền chọn khúc khăn tay sợi màu xanh lá cây cùng khúc màu vàng nhạt, lại chọn lấy khúc sa tanh ngân hồng, Liên Chi Nhi chọn lấy khúc khăn tay màu đỏ thẫm, khúc sa tanh màu xanh ngọc. Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút lấy khúc lụa nguyệt sắc, khúc lụa màu chàm, hai khúc lụa màu xanh nhạt.

      “Hơi nhiều rồi Mạn Nhi”. Liên Chi Nhi liền cười, nàng cũng tiết kiệm thành quen, nhưng nhìn thấy những thứ sặc sỡ nhịn được thấy rất thích, “Nhưng làm khăn khẳng định nhìn rất đẹp, ở bên mép ta có thể thêu hoa.

      lát nữa ta lại mua ít chỉ màu nữa”. Liên Mạn Nhi . Trước mắt ở gian đoạn này của nàng, những thứ này phải là nhu yếu phẩm, nhưng là có biện pháp, nàng cũng là nữ nhân, có cách nào kháng cự trước những thứ hấp dẫn này. có lấy cả những thứ dưới kia là nàng rất nhẫn nại rồi, những thứ kia là hấp dẫn.

      Lúc này Trương thị cũng chọn được mấy tấm vải tốt, nàng chọn chính là hai khúc sa tanh màu thạch thanh, cùng hai khúc sa tanh màu ngân hồng.

      “Mẹ, người chọn những thứ này để làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Hai khúc thạch thanh này làm cho nội con hai đôi giày, hai khúc ngân hồng, làm cho con đôi giày, lớn chút làm cái yếm, con thích những thứ màu sắc rực rỡ”. Trương thị “Mạn Nhi, con cũng chọn nhiều vải lẻ như thế này?”

      Liên Mạn Nhi đảo mắt, đem mấy khúc Trương thị vừa mới chọn đưa cho chưởng quỹ, hỏi chưởng quỹ mất bao nhiêu tiền.

      “Ngài là tinh mắt, thạch thanh này là hai khúc lụa hoa, còn có hoa văn chìm, là chất vải tốt nhất trong điếm chúng ta, vải lẻ này có nhiều chỗ tốt, hai khúc này chỉ cần sáu mươi văn tiền, hai khúc ngân hồng chính là bốn mươi văn tiền, tổng cộng là trăm văn tiền”. Chưởng quỹ .

      “Mẹ có bao nhiêu tiền?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

      Trương thị lấy từ trong lồng ngực ra cái túi vải, mở ra bên trong có thỏi bạc nho .

      “Chỗ này chừng lượng bạc, lần trước bán cây trâm, cho con và nội con mua thuốc uống, chỉ còn lại chỗ này”. Trương thị .

      “Mẹ, cây trâm kia của người đáng bao nhiêu tiền, thuốc của con hết bao nhiêu tiền, Vương thái y chẩn bệnh cũng lấy tiền”. Liên Mạn Nhi .

      “Cây trâm bán được hai lạng bạc, con xài thuốc, nội con muốn dưỡng vinh hoàn (thuốc dưỡng nhan), bên trong là có nhân sâm, nên mắc chút”. Trương thị .

      Ban đầu nghe Trương thị bán cây trâm mua thuốc cho nàng cùng Chu thị, Liên Mạn Nhi quá để ý tới, hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy tiền kia là như thế nào mà tiêu hết, nhất thời cười lạnh.

      “Dưỡng vinh hoàn a, người nhà nông chúng ta cả đời chưa từng có nghe qua”. Liên Mạn Nhi tức giận .

      “Gia con trước kia ở trong huyện thành là chưởng quỹ kiêu ngạo, nội con cũng theo hưởng phúc quá mấy năm, cái gì còn chưa thấy qua chứ”. Trương thị .

      Trương thị căn bản là nghĩ sai trọng điểm. Liên Mạn Nhi cảm thấy có chút đau đầu. Chu thị lần đó căn bản là có bệnh, nhưng mà lại sạo. Nàng chịu xuất tiền cho Liên Mạn Nhi mua thuốc, nhưng nghe Trương thị bán cây trâm, muốn ăn thịt nhân sâm uống dưỡng vinh hoàn, đây chính là khi dễ Trương thị cùng Liên Thủ Tín lòng hiếu thuận a.

      Liên Mạn Nhi tay đem mẩu bạc từ trong tay Trương thị đoạt lấy, nắm lại chặt trong tay mình. Trương thị quá mềm yếu, ngu hiếu, số tiền này, nàng phải tịch thu.

      “Mạn Nhi, con làm gì?” Trương thị lấy làm kinh hãi.
      tart_trungAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Trà Quán
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      “Mẹ, mẹ xem con và tỷ chọn lấy những vật này, chút tiền ấy của mẹ còn chưa đủ dùng.” Liên Mạn Nhi ra.

      “Vậy, Mạn Nhi…” Trương thị trong lúc nhất thời biết nên cái gì cho phải. Liên Mạn Nhi mới hỏi mọi người nghĩ muốn cái gì, nàng tự nhiên mà cho rằng, Liên Mạn Nhi chọn đồ vật, Liên Mạn Nhi chính mình trả tiền. tại Liên Mạn Nhi như vậy, nàng làm mẫu thân đấy, suy nghĩ chút, cũng hiểu được phải có chút bạc cho hài tử.

      “Nếu , mẹ đổi hai khúc vải mua cho nội con, tiền còn lại, cho các con mua.” Trương thị .

      được, ” Liên Mạn Nhi hé ra khuôn mặt nhắn thân thiết, “Mẹ tiền này mẹ thể tiêu, lên giá cũng là tiền ở người chúng ta. Tùy tiện tìm người hỏi chút, có đạo lý nào như vậy hay , cháu bị bệnh mua thuốc, cho tiền, con dâu phải bán cây trâm của chính mình, bà còn muốn phung phí, mua cái gì dưỡng vinh hoàn ăn.”

      chút, chút.” Trương thị vội vàng bảo Liên Mạn Nhi thấp giọng chút.

      “Sợ cái gì, con lại có làm chuyện gì sai.” Liên Mạn Nhi .”Mẹ, mẹ cũng biết Nội làm như vậy là đúng phải , vậy mẹ chỉ lo hiếu thuận chính mình, mà có nghĩ đến để cho người khác biết Nội làm chuyện như vậy, nghị luận bà như thế nào.”

      Liên Mạn Nhi rất nhanh cầm tiền trong tay, Trương thị như thế nào, nàng cũng đem tiền ra.

      “Mạn Nhi, trước khi ra ngoài, mẹ đáp ứng nội con rồi.” Trương thị bất đắc dĩ .

      đáp ứng sao, khi đó Nội làm khó mẹ, vì mẹ phải đến trấn , tạm thời đáp ứng cũng coi vào đâu. Bà đạo lý, chúng ta cũng cần coi trọng chữ tín.” Liên Mạn Nhi , “Vốn chính là chuyện có đạo lý. Chuyện này, đem nơi nào , con cũng sợ.”

      “Mạn Nhi, con sai. Nhưng mà, trong tay của mẹ còn dư lại mấy văn tiền này, nội con bà biết. Tiền này, nếu mẹ tốn tại người bà, được yên tĩnh.” Trương thị cuối cùng cũng .

      Liên gia có ở riêng, nàng và Liên Thủ Tín dù cho kiếm được đồng tiền, cũng phải giao cho Chu thị. Nhưng đồ cưới của nàng, Chu thị lại thể động vào. Đây là quy củ ở nông thôn ngầm ước định mà thành, nếu ai làm trái, bị lên án.

      Chu thị đương nhiên trực tiếp đòi đồ cưới của đám con dâu bọn họ, nhưng từng con dâu sau khi vào cửa, toàn bộ những vật dụng hàng ngày, Chu thị chưa bao giờ chịu cho, cũng cho tiền để các nàng mua. Đám con dâu bọn họ có biện pháp, chỉ có thể lấy tiền mang theo từ nhà mẹ đẻ ra. Sau đó, ví dụ như con dâu trong phòng cần tiền gấp, Chu thị có tiền, hoặc là ám chỉ bọn họ phải hiếu kính, đủ loại như thế, chính là thay đổi phương pháp từ trong tay con dâu lấy tiền ra ngoài.

      Những năm gần đây, đồ trang sức của Trương thị từ nhà mẹ đẻ mang đến đều xài sạch , mặt khác mấy người trong phòng, Cổ thị bởi vì ở trấn , lại giỏi xu nịnh Chu thị, Chu thị thấy nàng là nương tử tú tài, nên ít chiếm được chỗ chút, Hà thị bên kia, Chu thị cũng có chiếm được chỗ tốt gì, còn Triệu thị bị lấy hết còn sớm hơn Trương thị.

      tại Chu thị biết trong tay nàng đem bán cây trâm còn lại mấy văn tiền, đem những đồng tiền này vơ vét xong, Chu thị chắc bỏ qua. Đương nhiên, Chu thị trực tiếp chuyện này, dù sao chuyện này cũng có đạo lý, nhưng Chu thị khẳng định có sắc mặt tốt, lại bới móc chuyện khác.

      “Tài người yên vui.” Trương thị tự giễu mà . Cây trâm này, nếu như phải là vì tiểu nữ nhi, nàng còn luyến tiếc.

      “Mẹ, mẹ quen nhường nhịn như vậy, cũng có lợi ích gì.” Liên Mạn Nhi . Ở kiếp trước nàng cũng được nghe ít chuyện giữa các nàng dâu, mẹ chồng trăm phương ngàn kế vơ vét tiền tài của con dâu như vậy cũng hiếm thấy.

      vì cái gì khác, chính là vì hai chữ thái bình, bằng Nội concả ngày trầm, nhà chúng ta cũng thể sống yên được.” Trương thị .

      “Mẹ, cho dù mẹ mua những vật này cho bà, cũng yên vui được quá hai ngày.” Liên Mạn Nhi , thỏa hiệp nhượng bộ như vậy, giống như là uống rượu độc giải khát, chỉ thể giải quyết vấn đề, ngược lại càng làm cho Chu thị mạnh bạo thêm.

      “Mạn Nhi, mẹ có chỗ khó xử, nhà chúng ta mực chính là như vậy đấy.” Trương thị .

      Trong gia đình, phàm là trở thành thói quen, mọi người vô ý thức tuân thủ theo, mà căn bản là quên lo lắng, thói quen này phải chăng hợp lý. Có rất nhiều tình huống, người trong cuộc cũng biết là như thế nào, nhưng trong mắt người ngoài cuộc, chuyện rất có thể là thể tưởng tượng, thể chịu đựng được.

      Trương thị ngay tại trong cuộc, nếu như có người đánh thức nàng, nàng luôn tiếp tục như vậy.

      Nhà, cũng phải địa phương có thể phân phải trái toàn bộ. Đối với Trương thị, cách làm quá mức mạnh mẽ, có lẽ vẫn thể hoàn toàn kéo lôi nàng. Thân phận Liên Mạn Nhi, làm cho nàng có thể sử dụng loại vũ khí khác.

      Liên Mạn Nhi cố gắng hồi tưởng tất cả ủy khuất của kiếp trước kiếp này, nước mắt bắt đầu xoạch xoạch rơi.

      “Mạn Nhi, sao con lại khóc, đừng khóc ah, có việc gì cùng mẹ hảo hảo thương lượng.” Trương thị lập tức luống cuống.

      “Nhị tỷ, đừng khóc.” Tiểu Thất trông thấy Liên Mạn Nhi khóc, vội vàng bu lại.

      Liên Mạn Nhi kéo tiểu Thất, “Tiểu Thất, chúng ta đáng thương, ô ô ô…”

      Tiểu Thất tuổi còn , cảm xúc rất nhanh bị Liên Mạn Nhi lây nhiễm, cũng bắt đầu xoạch xoạch rơi nước mắt.

      Lòng Trương thị bị khóc làm mềm nhũn. Mạn Nhi rất đúng ah, cũng bởi vì nàng quá mức mềm yếu, quá muốn nịnh nọt Chu thị rồi, nên luôn luôn ủy khuất con của mình. Nàng xứng làm mẹ a.

      “Nhị tỷ, đừng khóc, bằng bị bệnh.” Tiểu Thất thút tha thút thít .

      Tiểu Thất giỏi. Liên Mạn Nhi nhéo nhéo bàn tay bé của tiểu Thất, cũng thút tha thút thít , “Ta tiền kiếm được đều lấy ra, cho Nội và lão mua đồ, thời gian này tốt rồi… , tiểu Thất, miệng vết thương đầu của tỷ đau…”

      “Mạn Nhi, Mạn Nhi, thế nào lại đau đầu rồi hả?” Trương thị sốt ruột mà giữ chặt Liên Mạn Nhi muốn xem vết thương đầu nàng.

      Liên Mạn Nhi lách mình né tránh, cùng tiểu Thất ôm đầu khóc đoàn.

      Trương thị rốt cục dậm chân.

      “Vậy mấy khúc vải này, mua. Tiền này tất cả cũng là cho Mạn Nhi cùng tiểu Thất dùng.” Trương thị nghĩ nhiều nữa, trở về bị mắng bị mắng a.

      Liên Mạn Nhi lúc này mới chậm rãi ngừng khóc. Nước mắt của nàng, còn có vết thương đầu nàng, quả nhiên là vũ khí cuối cùng, về sau còn phải tiếp tục lợi dụng thêm nữa.

      Đem mấy khúc vải Trương thị chọn đều trả lại, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi chọn khúc vải tốt hỏi chưởng quầy bao nhiêu tiền.

      “… Tổng cộng là hai trăm mười ba văn tiền, chỉ lấy cháu hai trăm mười văn thôi.” Chưởng quầy .

      “Chúng ta mua nhiều lắm, ” Liên Chi Nhi vừa muốn đem khúc vải đỏ thẫm nàng chọn định làm khăn tay trả lại, bị Liên Mạn Nhi ngăn lại.”Nhiều cái gì, ta còn sợ đủ dùng kia.” Về sau nàng phải mua nhiều vài thước vải trắng mịn, định làm thêm mấy bộ tiểu y giữ lại tắm rửa.

      “Chưởng quầy chúng ta mua nhiều như vậy, có phải nên giảm giá chút tiền a…” Liên Mạn Nhi lau khô nước mắt, tinh thần vô cùng phấn chấn theo sát chưởng quỹ trả giá, cuối cùng đem giá cả giảm còn hai trăm văn tiền.

      Liên Mạn Nhi thống khoái mà trả tiền, vốn nàng có ý định dùng bạc kia của Trương thị, về sau nghĩ nghĩ, lại để cho Trương thị tài người yên vui, cũng tránh khỏi tâm tư nàng lại hoạt động, còn muốn lấy lòng Chu thị.

      Bạc Chu thị đếm rồi, là tiền hai phần, Liên Mạn Nhi lại thêm tám mươi văn tiền, trả hết cho chưởng quầy.

      Trương thị trông thấy Liên Mạn Nhi như vậy, có chút dở khóc dở cười, câu: “Chúng ta về sau muốn Mạn Nhi làm đương gia a.”

      “Nhị tỷ làm chủ gia đình rất tốt.” Liên Chi Nhi và Ngũ Lang còn gì, tiểu Thất cướp lời .

      Liên Mạn Nhi chuyện, trong lòng lại cho rằng đây là chủ ý rất tốt.

      Từ cửa hàng tơ lụa ra, người nhà lại đến tiệm tạp hóa bên cạnh, mua bộ kim may, lại mua nhiều chỉ màu đặc biệt, tổng cộng bỏ ra 30 văn tiền. Sau đó, lại cùng nhau đến tiệm bánh bao Trần Ký, mấy người Liên Mạn Nhi vẫn như trước người hai cái bánh bao nhân thịt, tô súp mì, Trương thị ba cái bánh bao nhân thịt, cũng là tô súp mì, lại gọi chén thịt muối, dĩa rau ngâm. Đợi các nàng ăn xong, lại mua thêm bốn cái bánh bao nhân thịt, khối thịt muối, để cho tiểu nhị trong tiệm dùng giấy dầu bọc lại, mang về cho Liên Thủ Tín ăn.

      Liên Mạn Nhi đếm 60 văn tiền cho tiểu nhị, người nhà từ Trần Ký ra, lúc này mới hướng tiệm thợ rèn tới.

      Tiệm thợ rèn ở phía tây Thanh Dương trấn, thời điểm mấy người Liên Mạn Nhi tới, Liên Thủ Tín ngồi xổm trong tiệm nhìn xem Phùng thợ rèn làm việc. Lưỡi hái cũng sửa xong, còn có hai cây dao sửa xong.

      “Cha, đói bụng chưa, ăn bánh bao a.” Liên Mạn Nhi đem bánh bao đưa cho Liên Thủ Tín.

      “Cha, ở đây còn có thịt.” Tiểu Thất đem giấy dầu bao thịt giơ lên trước mặt Liên Thủ Tín.

      Liên Thủ Tín ở trong lò rèn, nóng mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy nhi tử khuê nữ hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, phảng phất như có luồn gió thổi mát, từ trong ra ngoài đều thư sướng.

      “Đại huynh đệ, ngươi ăn cơm trước , tay nghề của ta ngươi vẫn chưa yên tâm sao, khẳng định sửa thỏa đáng cho ngươi.” Phùng thợ rèn .

      Đối diện tiệm thợ rèn, vừa vặn có quán trà, đồng tiền bình trà lớn, còn có thể thêm nước. cả nhà đến quán trà, gọi bình trà, ngồi xuống cái bàn.

      “… Có tiền như vậy, cũng chống cự nổi Diêm Vương gọi. Tiểu công tử nhà chết hai ngày, thê tử mới cưới vào cửa cũng treo cổ, vừa vặn đặt trong quan tài, đợi làm xong nguyên bộ cúng bái hành lễ, phải chôn trong phần mộ tổ tiên. Ngươi phát , tang xử lý thể diện cực kỳ, tiệc cơ động…”

      Bàn bên cạnh, hai thương nhân vân du bốn phương chuyện sôi nổi.

      phải sớm truyền ra, Tôn tiểu công tử sống quá tháng sao, lại có người chịu đem khuê nữ gả ?”

      “Như thế nào chịu, chính là cách đây mười dặm đấy, tam khuê nữ nhà Lưu Lại Phúc Lưu gia trang, năm nay hơn mười tuổi. Tôn gia cho ba trăm lượng bạc.”

      “Chuyện này như vậy cũng thôi, chỉ tội nghiệp cho tiểu khuê nữ, cho dù tìm chết, như vậy phải thủ tiết, cũng đáng thương.”

      “Lão huynh ngươi ngây thơ . Tôn gia muốn nàng, cũng phải vì cái gì, tại sao muốn nàng thủ tiết?”

      “Cái này… Lời này là có ý gì?”

      “Ngươi còn biết, việc này chính là Dương Thành Phong ở giữa giật dây, Tôn gia biết tiểu nhi tử sống được, muốn tìm cho thê tử, chính là muốn nàng tuẫn phu (chết theo chồng) đấy, muốn tiểu nhi tử ở dưới đó có bạn. Dùng nhiều mấy lượng bạc, so với sau khi chết kết thân thể diện hơn”

      “Vậy, vậy thê tử phải chính mình chết, việc này Lưu gia cũng biết?”

      “Thế nào biết, dù sao mạng người, người trong nhà nàng phải nguyện ý, về sau mới có ảnh hưởng, nghe vẫn là thê tử Lưu Lai Phúc , tự mình giúp tay… . Tôn gia người ta là bỏ ra giá tiền rất lớn đấy… . Dương Thành Phong theo muội phu trở về để gấp làm chuyện này, khi đó chưa có biết Lưu gia. Ta còn nghe , vốn có nhà khác nguyện ý đấy, về sau biết xảy ra chuyện gì, được, nên chuyện tốt này mới rơi xuống Lưu gia…”

      Hai thương nhân vân du bốn phương đến chỗ bí , thoáng giảm thấp thanh xuống, nhưng bàn Liên Mạn Nhi vẫn nghe thấy.

      Liên Thủ Tín cắn bánh bao, sắc mặt tím tái, tay Trương thị đặt ở mặt bàn cũng run lên.

      Liên Mạn Nhi rất nhanh nắm chặt đấm, nghiêng đầu .

      “Các ngươi , chính là Tôn gia ở huyện Thanh Phong?”
      tart_trungAndrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Đả Kích
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      Hai thương nhân vân du bốn phương thấy là tiểu hài tử thanh tú hỏi, cũng có để ở trong lòng.

      “Tiểu nương, ngươi quen biết người nào nhà họ Tôn ở huyện Thanh Phong sao?” người cười hỏi.

      ” Huyện Thanh phong có rất nhiều người họ Tôn sao?” Vì muốn khiến cho hai người này kể thêm ít chuyện, Liên Mạn Nhi cố ý .

      Quả nhiên, hai thương nhân vân du bốn phương kia thấy Liên Mạn Nhi chuyện ngây thơ đáng , đều cười rộ lên, đối với nàng càng thêm có phòng bị.

      “Người họ Tôn ở huyện Thanh phong rất nhiều, nhưng mà có tiền nhất, nổi danh nhất chính là nhà Tôn Liên Nhân. Tiểu nương, cháu hỏi người họ Tôn ở huyện Thanh Phong làm cái gì?”

      Làm cái gì, đương nhiên là vì xác định Tôn Liên Nhân này có phải là người Liên Thủ Nhân vốn an bài nàng gả cho xong. Xem ra, hai người này cho rằng nàng hỏi người họ Tôn là người khác.

      “Ta quen biết Tam nha của Lưu gia.” Liên Mạn Nhi , nàng biết tiểu nương đáng thương nhà Lưu gia tên gọi là gì, nhưng nàng biết nữ hài tử nhà nông thôn, chỉ cần dựa theo xếp hạng đại nha, nhị nha mà gọi, cũng sai.”Ta nghe nàng gả cho người họ Tôn ở huyện Thanh Phong hưởng phúc, có phải chính là người các ngươi hay ?”

      Hai thương nhân vân du bốn phương liếc nhau cái.

      “Là ai giới thiệu cho, tiểu nương ngươi biết ?”

      “Nghe là họ Dương đấy, là làm mai cho nhà muội phu .” Liên Mạn Nhi .

      “Vậy chỉ sợ là đúng rồi, Dương Thành Phong chỉ có muội tử, làm phu nhân thứ tư cho Tôn Liên Nhân.” thương nhân vân du bốn phương .

      Liên Mạn Nhi cắn môi, vậy sai. Nếu là người giàu có, ở đâu lấy ra con dâu nuôi từ bé? con dâu nuôi từ bé chịu cho nhiều bạc như vậy, còn ngàn dặm xa xôi tới huyện khác tìm người. Hóa ra cái gọi là con dâu nuôi từ bé bất quá chỉ là do hai vợ chồng Liên Thủ Nhân bố trí, Tôn gia muốn chính là tiểu nữ hài cho nhi tử chôn cùng, muốn nhi tử đến dưới mặt đất có bạn. Số tiền kia, là tiền mua mạng.

      “Cha bọn …” Trương thị ngơ ngác nghe xong sau nửa ngày, đột nhiên phát ra tiếng kêu đau, sau đó thân thể mềm nhũn từ ghế té xuống mặt đất, xụi lơ tại chỗ.

      “Mẹ bọn …” Liên Thủ Tín vội vàng đỡ Trương thị.

      Hai mắt Trương thị nhắm chặc, nàng đột nhiên biết chân tướng, chịu được đả kích, bất tỉnh rồi.

      Liên Mạn Nhi bước lên phía trước, ấn huyệt nhân trung Trương thị (huyệt dưới mũi), hồi thời gian, Trương thị mới thong thả tỉnh dậy. Nàng liếc thấy Liên Mạn Nhi, lập tức đem Liên Mạn Nhi ôm vào trong ngực.

      “Mạn Nhi, Mạn Nhi của ta ah…” Trương thị gào khóc.

      Hai người Liên Chi Nhi và Ngũ Lang cũng nghe là chuyện gì xảy ra, đều theo khóc lên. Tiểu Thất còn có chút hồ đồ, nhưng biết phải là chuyện tốt, cũng khóc theo luôn.

      Cả nhà xúm lại khóc, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người đường qua lại ngừng chân quan sát.

      Hai thương nhân vân du bốn phương cũng có chút biết làm sao.

      “Đây là làm sao, đây là làm sao vậy?” Cho dù có là thân thích của Lưu gia, cũng nên khóc thê thảm như vậy ah. thương nhân vân du bốn phương gọi hỏi tiểu Thất: “Tiểu huynh đệ, các ngươi là thân thích của Lưu gia à?”

      “Chúng ta biết Lưu gia gì cả, chúng ta họ Liên, là Tam Thập Lý doanh tử đấy.” Tiểu Thất .

      “Vậy là chuyện gì xảy ra?” Thương nhân vân du bốn phương kinh ngạc, “Các ngươi đây là khóc cái gì vậy?”

      “Đây phải lão tứ Liên gia sao, ” Trong những người ở bên cạnh xem náo nhiệt, có người đến từ Tam Thập Lý doanh tử, nhận ra Liên Thủ Tín, “Ai ôi!!!, khuê nữ nhà bọn họ, vài ngày trước giống như bị đập đầu, ngất vài ngày, đều sống nổi. là lúc trước, muốn đưa làm vợ cho Tôn gia ở huyện lân cận gì đó đấy…”

      Hai thương nhân vân du bốn phương nghe ra ý tứ, sợ gây chuyện rồi, nên vội vàng trả tiền lên đường.

      Liên Thủ Tín đỏ hồng mắt, giữ chặt người trong đó.

      “Đại huynh đệ, ta hỏi ngươi, ngươi đều là ?”

      “Chúng ta , cái gì hả?” .

      “Chính là nhà Tôn Liên Nhân, cho tiểu nhi tử lấy con dâu nuôi từ bé, là vì phải chết theo, việc này, ?”

      thương nhân vân du bốn phương sợ phiền toái, vội vàng phủ nhận.

      “Cũng có thể như vậy chăng? Việc này ở huyện thanh phong cũng tính là chuyện bí mật.” người đoán được Liên Mạn Nhi chính là tiểu nương ngay từ đầu muốn bán cho Tôn gia, cũng có chút nhìn được.”Các ngươi lúc ấy làm gì, bị quăng trong sạch làm sao?”

      “Việc này, hình như là đại ca nhà bọn ở bên ngoài làm chủ.” Có người biết nội tình ra.

      Ở nông thôn, nhà sát bên nhà , có thể là tiếng gà chó đều nghe thấy, cơ hồ chưa tới riêng tư gì. Phàm là nhà có chuyện gì, coi như là muốn giữ bí mật, đảo mắt cũng có thể truyền khắp thôn, người người đều biết. trấn này cách Tam Thập Lý doanh tử bất quá vài dặm, thôn bên thường có người đến trấn , quen biết nhiều, chuyện Liên gia, người ở trấn cũng có nghe thấy.

      Hai thương nhân vân du bốn phương nghe xong lời này, càng cái gì cũng chịu , vội vội vàng vàng bỏ qua Liên Thủ Tín nhanh như chớp mà thẳng bước .

      Thương nhân vân du bốn phương rồi, nhưng đám người kia cũng có giải tán, đều ở lại nghị luận nhao nhao. quán trà cũng có người nghe thấy hai thương nhân vân du bốn phương kia chuyện, thiếu được thêm mắm thêm muối mà bàn luận phen.

      Liên Thủ Tín dù sao cũng là nam nhân trưởng thành, thần trí ổn định đầu tiên, dìu Trương thị lên.

      Tiềm thức chỉ là ôm Liên Mạn Nhi chịu buông tay, có người hướng nàng đáp lời, nàng cũng để ý tới, chỉ là ngơ ngác, mà khóc mãnh liệt.

      Về sau cũng có người chỉ nghe dăm ba câu, đều tức giận bất bình lên.

      tại biết mới khóc, biết nỡ rồi hả? Lúc ấy thế nào lại nhẫn tâm thế. Hay là bị bạc làm cho hoa mắt con ngươi.”

      phải khuê nữ thân sinh a, sợ là mẹ kế.”

      “Đây là thân sinh đấy, đứa kia ở Lưu gia cũng là thân sinh. Ta biết nhà bọn họ, hài tử nhiều, ăn hết bữa nay có bữa sau, ba trăm lượng bạc, đủ cho mấy con trai cưới vợ, lại mua thêm vài mảnh đất, đời này cũng cần sầu lo rồi.”

      “Vậy Liên gia cũng như thế?”

      “Đừng trách lầm người đáng thương. Việc này ta nghe bà ta đến Tam Thập Lý doanh tử từng qua, là lão đại Liên gia ở bên ngoài làm chủ. Ngươi biết nhà bọn họ, hai vợ chồng lão Tứ này đều là người thành , bị lão thái thái nhà bọn họ quản thúc gắt gao đấy.”

      “Vậy chuyện dùng tiền mua mệnh, lão thái thái nhà bọn họ cũng biết, nên gạt hai người bọn họ?”

      “Cái này ta cũng dám .”

      “Ta xem sai biệt lắm.”

      Liên Thủ Tín nghe mọi người nghị luận, chỉ cảm thấy lỗ tai ong oông run lên, cố gắng chống đỡ vào trong lò rèn.

      “Phùng đại ca, ta phải về rồi. Sửa chữa tốt ta lấy về, sửa xong, để lại, ngày mai ta đến lấy.” Liên Thủ Tín đối với Phùng thợ rèn .

      Phùng thợ rèn ở bên trong cửa hàng, cũng biết chuyện xảy ra vừa rồi.

      “Đều sửa xong cho ngươi.” Phùng thợ rèn có chút thương cảm nhìn Liên Thủ Tín, đem vài món nông cụ đưa cho .

      “Phùng đại ca, cái này tổng cộng bao nhiêu tiền.”

      “Là giá cũ, chính ngươi cũng có thể đánh giá, trăm mười văn tiền.” Phùng thợ rèn sảng khoái mà .

      Liên Thủ Tín lấy túi tiền ra, đem tiền Chu thị cho đều đổ ra, đếm chút, chỉ có tám mươi văn tiền.

      “Phùng đại ca, ta chỉ mang theo tám mươi văn tiền, nếu , tiền này ngươi trước nhận lấy, ta để lại hai thanh lưỡi hái làm thế chấp, ngày mai đem số tiền còn lại đưa tới.”

      Ánh mắt Phùng thợ rèn nhìn Liên Thủ Tín càng đồng tình. Nông dân thà rằng chính mình đông lạnh bị đói, nhưng nông cụ đều phải dùng tiền để tu sửa. Hơn nữa lão nông khả năng phần lớn đều có thể tính ra số tiền cần dùng sửa chữa, đều mang đủ tiền đến. Đến tiệm thợ rèn sửa nông cụ, mang đủ tiền là cực , như Liên Thủ Tín càng hiếm thấy rồi.

      “Lưu cái gì lưu, ” Phùng thợ rèn đem tiền nhận lấy, “Ngươi đều lấy , tiền ngươi lúc nào rảnh đến trấn , mang tới cho ta, cần vội.”

      Liên Thủ Tín hướng Phùng thợ rèn đa tạ, đem lưỡi hái cùng cuốc sắt thu thập xong, đặt ở xe ba gác, Trương thị chân còn mềm nhũn, được. Liên Chi Nhi và Ngũ Lang phải đỡ Trương thị ngồi vào xe. Trương thị hỗn loạn, vẫn còn khóc, vẫn như trước chịu buông Liên Mạn Nhi ra.

      Liên Thủ Tín đẩy xe , còn có người xa gần theo sát, mãi cho đến ra khỏi trấn, lúc này tất cả mới giải tán. Bước chân Liên Thủ Tín cũng chậm lại, tựa hồ hai bên đùi kéo sức nặng ngàn vạng. Trương thị khóc đến khàn cuống họng, đường , tất cả mọi người ăn ý bảo trì trầm mặc.

      Trong vòng ba bốn dặm lộ trình, về đến rồi.

      “Thế nào đến lúc này mới trở về, biết trong nhà còn nhiều việc sao, muốn mệt chết bà già như ta. Lòng dạ hiểm độc, ngươi cũng biết hưởng thụ quá.” Chu thị trong sân, nhìn thấy Liên Thủ Tín trở về, Trương thị còn thoải mái mà ngồi ở xe, tức đánh chỗ phát tiết.

      có người để ý tới Chu thị.

      Liên Thủ Tín đem xe ngừng lại ổn định, Trương thị ôm Liên Mạn Nhi, mấy người hài tử vịn Trương thị, trực tiếp trở về Tây Sương phòng, nhìn cũng chưa từng nhìn Chu thị liếc mắt cái.

      Chu thị bị tức ngã ngửa.

      “Cái này là đụng phải xác chết ở đâu về, hồi lên trấn , sinh bệnh, có người lớn như thế nào có đứa như thế đó, nhìn nguyên đám…” Chu thị mắng, chửi, nhìn thấy Liên Thủ Tín buông xe ba gác, tới.

      “Đại ca ngươi sớm trở về rồi, gọi vợ của ngươi tranh thủ thời gian để làm cơm, dạo ngày nàng cũng dạo đủ rồi.” Chu thị đối với Liên Thủ Tín .

      Liên Thủ Tín mặt trầm, đứng ở trước mặt Chu thị, gì.

      Chu thị trong lòng rung lên cái. Tính tình mấy nhi tử bà đều hiểu được, Liên Thủ Tín từ đến lớn chính là khuôn mặt tươi cười, tính tình hoà thuận nhất, sắc mặt trầm như vậy đây là lần đầu tiên xuất mặt Liên Thủ Tín.

      “Lão Tứ, ngươi thế nào á…, gặp ma rồi hả?”

      Đúng lúc này, chỉ nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng cười của mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Hoa Nhi, Liên Tú Nhi.

      Liên Thủ Tín cảm thấy tim bị gai hung hăng đâm phát.

      “Ta vào chuyện với đại ca.” Liên Thủ Tín trực tiếp vọt vào phòng .

      Chu thị có thói quen muốn mở miệng mắng, lại cảm thấy tình hình đúng, vội vàng cũng theo vào trong phòng.

      Trong Tây Sương phòng, Liên Mạn Nhi dìu Trương thị nằm xuống giường gạch. Nàng nhìn thấy Liên Thủ Tín tiến vào phòng , vốn muốn lập tức qua, nàng muốn vì Liên Mạn Nhi đòi lại công đạo. Thế nhưng mà nghĩ lại, Liên Thủ Tín là nam nhân trong nhà, là trụ cột, có nghĩa vụ bảo hộ vợ của mình cùng nhi nữ chưa trưởng thành của mình.

      Liên Thủ Tín và Trương thị thất hồn lạc phách như thế, chỉ có là đau lòng nữ nhi, càng có ý thức bị lường gạt, bị người thân phản bội. Liên Thủ Tín và Trương thị, đều đến thời điểm trực tiếp đối mặt với mối quan hệ gia đình quái dị của Liên gia, còn có đến từ người thân khi nhục (lừa gạt nhục mạ) và phản bội.

      “Mẹ, mẹ uống nước a.” Liên Mạn Nhi bưng chén nước, đưa cho Trương thị. Nàng muốn Trương thị thấm giọng , miễn cho hồi muốn gì cũng ra.

      Trương thị tiếp nhận nước, uống ngụm, muốn chuyện, chỉ nghe thấy từ phòng truyền đến tiếng Liên Thủ Nhân kích động.

      “Lão Tứ, ngươi từ chỗ nào nghe lời đồn, chụp mũ lung tung cho ta!”
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Vẽ mặt
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      Liên Thủ Nhân thừa nhận làm chuyện như vậy, đây là chuyện Liên Mạn Nhi sớm dự liệu được. Nhưng mà, tại phải do có thừa nhận hay , chỉ sợ cần chờ đến ngày mai, cái “ tích quang huy” này của truyền khắp mười dặm tám thôn .

      Cũng biết Liên lão gia tử và Chu thị đối mặt với chuyện này như thế nào, nếu như bọn họ bao che cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Tín ngày thường bánh bao như vậy, có thể đem chuyện này xử lý tốt sao?

      Chuyện này, quyết thể nhượng bộ, bằng , về sau còn biết xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa. Nàng phải dẫm lên quá khứ, mới có thể yên tâm trong tương lai.

      “Mẹ ” Liên Mạn Nhi dựa sát vào bên cạnh Trương thị, “ mình cha, con sợ bĩ thiệt… . Mẹ, chuyện này, mẹ và phụ thân, đều phải làm chủ cho con.”

      “Mạn Nhi, chúng ta phòng , lần này mẹ mặc kệ là chuyện gì, nhất định đòi lại công đạo cho con.” Trương thị từ giường gạch bước xuống, đứng thẳng sống lưng lên.

      Nàng khóc đủ rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi. Từ khi nàng đến Liên gia, tuân theo khuê huấn của nữ tử phải tam tòng tứ đức, đối với trưởng bối hiếu thuận, đối với tiểu bối thương, tình nguyện ủy khuất chính mình, cũng muốn cha mẹ chồng, dì , cùng đám ca ca chị dâu bọn họ vừa lòng. Vì nhà an bình, nàng yên lặng chịu đựng, rơi xuống đất bao nhiêu nước mắt, nuốt xuống bao nhiêu ủy khuất, chỉ có chính nàng ràng nhất.

      Nhưng nàng nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, cuối cùng đổi lấy chính là cái gì? Nàng xem người ta như thân nhân cùng trưởng bối để kính hiếu thuận, người ta lại xem nàng là kẻ đần , có thể tùy tiện bóp nghiến chà xát nhào nặn, còn muốn dùng mạng của khuê nữ nàng đổi phú quý cho chính họ.

      Cho dù vì mình, cũng phải vì khuê nữ, lấy cái công đạo.

      Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Chi Nhi, Liên Chi Nhi lôi kéo Ngũ Lang, Ngũ Lang lôi kéo tiểu Thất, mấy mẫu tử đều nâng cao ngực, hướng phòng .

      Trong phòng , Liên lão gia tử, Chu thị và Liên Thủ Nhân ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, bên cạnh là đống vải vóc đặc biệt, Liên Tú Nhi, Cổ thị, Liên Hoa Nhi và Liên Đóa Nhi, đều ngồi vây quanh những vải vóc này.

      Trông thấy Trương thị tiến đến, Chu thị lập tức xì tiếng khinh miệt.

      “Lão Tứ, ngươi mới vừa chuyện gì? Có phải do vợ của ngươi xúi giục ngươi cái gì hay . Ta hôm nay làm sao khi mà đòi trấn , ra là yên lòng.” Chu thị cao giọng , “Đồ con dâu phá sản, ta nhìn thấy nàng là như bị nghẹn phân.”

      “Đều chút, người phải sợ có người nghe được hay sao.” Liên lão gia tử trầm giọng .

      “Cái này liên quan chuyện của mẹ bọn , những lời kia đều là chính tai con nghe thấy đấy.” Liên Thủ Tín ngồi ở ghế dài, hai mắt đỏ bừng mà nhìn qua Liên Thủ Nhân, “Đại ca, ngươi thừa nhận. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi cái nhà kia, phải là nhà của Tôn Liên Nhân sao? huyện Thanh phong còn có người thứ hai gọi là Tôn Liên Nhân có vợ là muội tử của Dương Thành Phong, còn có tiểu nhi tử muốn cưới vợ hay sao?”

      Liên Thủ Tín kích động đến giọng đều có chút phát run, “Đại ca, ta là cùng người đều là ruột thịt do mẹ sinh ra, ngươi tự hỏi lương tâm mà với ta, ngươi có phải cùng người thương lượng tốt rồi hay , muốn cho Mạn Nhi theo người ta chôn cùng, chỉ vì mấy trăm lượng bạc kia!”

      Vợ chồng Liên Thủ Tín, Trương thị và mấy hài tử Liên Mạn Nhi, đều nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân.

      Ánh mắt Liên Thủ Nhân cũng có chút lập loè, vô ý thức mà xê dịch về phía Liên lão gia tử và Chu thị.

      thể nào, sao ta có thể hại cháu ruột của mình, ngươi đem ta trở thành người thế nào hả?”

      Liên Mạn Nhi nhạy cảm mà phát giác được, trong lòng Liên Thủ Nhân lo sợ.

      “Đại bá của bọn , ngươi là huynh trưởng của phụ thân bọn , chúng ta kính trọng ngươi, tin ngươi. Ngươi và đại tẩu từ bên ngoài trở về, liền muốn đưa Mạn Nhi huyện Thanh Phong làm con dâu nuôi từ bé. Ta thấy biết được gốc rễ nhà người ta nên chịu, khi đó các ngươi Mạn Nhi là cháu ruột của các ngươi, các ngươi thể hại nàng. Ta cùng phụ thân bọn tin tưởng. Ngươi dễ nghe, chúng ta phải người ngu, biết ngươi dùng tiền kia mưu tính công danh. Đây là tâm bệnh của cha và mẹ trong những năm này, dù ta luyến tiếc khuê nữ, nhưng vẫn mạnh mẽ quyết tâm gật đầu.” Trương thị chỉ vào Liên Thủ Nhân và Cổ thị , “Thế nhưng mà, các ngươi nên để khuê nữ của ta chịu chết ah…”

      Trương thị đến đây, lại nhịn được khóc lên.

      Cổ thị ngồi ở mép giường, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.

      “Thê tử Lão tứ, đây là thể nào, ngươi cũng đừng nghe người ta đồn nhảm.”

      “Đại tẩu, ngươi cũng là người làm mẹ, cũng sinh ra hai khuê nữ, đại tẩu, ngươi đây là lấy đao cắt thịt ah.” Trương thị , “Ta và cha bọn có chỗ nào có lỗi với các ngươi, các ngươi lại hãm hại ta. Cho dù là cừu nhân, cũng có nhẫn tâm như vậy .”

      “Đại ca, ngươi vuốt lương tâm cho ta câu .” Liên Thủ Tín ngoan cường cầu.

      Tính tình Liên Thủ Tín thập phần ôn hoà hiền hậu, nhưng cũng giống đại đa số người thành , khi nhận thức cái gì đúng nghiêm túc vùng lên, nên ghét nhất bị người lừa gạt.

      Trán Liên Thủ Nhân toát mồ hôi, quay đầu hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị cầu cứu.

      “Cha, mẹ lão Tứ đây là điên rồi, nghe xem đáng cái gì. Cái này nếu truyền , ta còn có thể ra ngoài làm quan sao?” Liên Thủ Nhân cũng trực tiếp trả lời Liên Thủ Tín, mà đến chuyện làm quan.

      Trong lòng Liên Mạn Nhi nhịn được cười lạnh, Liên Thủ Nhân, làm thế là muốn Liên lão gia tử cùng Chu thị bao che .

      Liên lão gia tử cuốn viên thuốc lá rời trong tay, xoạch xoạch mà hút lấy. Từ lần trước đánh Liên Thủ Nhân, làm gãy tẩu thuốc, đổi dùng giấy chùi cuốn thuốc lá rời rút rồi.

      “Lão Tứ là ra ngoài gặp ma hả, lời có người tin tưởng.” Chu thị lập tức làm chỗ dựa cho con trai trưởng.

      “Nội tin hay cũng sao, quan trọng là mọi người tin hay .” Liên Mạn Nhi tỉnh táo mà , “Việc này, cha mẹ con là nghe thấy ràng, mới dám về nhà . Đại bá thừa nhận cũng sao, ngày mai mẹ và cha con tìm Dương Thành Phong, tìm lão Lưu ở Lưu gia trang, lại huyện Thanh Phong tìm nhà Tôn Liên Nhân. Việc này phải biết ràng , thể để cho oan uổng đại bá con, phải sao?”

      “Ngươi cái tiểu nha đầu, ngươi có bản lĩnh!” Chu thị nghe Liên Mạn Nhi lập tức còn từ nào khác để .

      “Thủ Tín ah, ” Liên lão gia tử dùng sức rít hơi thuốc, đưa toàn bộ khuôn mặt của ông vào sương mù dày đặc, “Đại ca ngươi thể làm chuyện như vậy, các ngươi là huynh đệ ruột. Ngươi đừng nghe người bên ngoài vài câu, rồi tổn thương cảm tình của huynh đệ các ngươi. Lão đại, ngươi cũng có chỗ đúng…”

      Liên lão gia tử chuyện, liền hung hăng mà ho khan hai tiếng.

      Cổ thị cùng Liên Thủ Nhân trao đổi ánh mắt cái. Cổ thị lập tức đứng lên, tới muốn lôi kéo Trương thị và Liên Mạn Nhi ngồi xuống cùng chỗ.

      “Thê tử lão tứ, chúng ta là người nhà, người nào biết, Liên gia chúng ta từ trước là phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung đấy. Ta biết , trong nhà may mắn là có muội chiếu cố. Muội xem mấy năm nay đều trôi qua tốt, mọi người lập tức có thể vượt qua ngày tốt lành. Mạn Nhi chúng ta cũng rất tốt, đừng bởi vì lời người khác mà tổn thương hòa khí.” mặt Cổ thị cơ hồ muốn cười ra đóa hoa, “Mạn Nhi, cháu đến xem, những thứ này đều là đại thẩm từ huyện mua cho cháu đấy. Đại thẩm định đoạt, về sau xiêm y tốt, đồ trang sức tốt của Hoa Nhi tỷ tỷ cháu đều cho cháu lựa chọn. Đợi đại bá của cháu làm quan rồi, đại thẩm dẫn theo cháu cùng , cho cháu làm khuê nữ. Về sau tìm nhà khá giả cho cháu, cũng làm phu nhân của quan lớn, cam đoan so với Hoa Nhi tỷ gả tốt hơn.”

      Cổ thị phen, thấy Liên Mạn Nhi thờ ơ, chọn lấy hai thước vải tươi sáng nhất nhét vào trong tay Liên Mạn Nhi.

      Liên Tú Nhi hừ lạnh tiếng, muốn chuyện, lại bị Liên Hoa Nhi véo vào bên hông cái, mới miễn cưỡng nhịn lại.

      “Hai thước vải này Mạn Nhi cháu cầm lấy trước, làm hai kiện xiêm y xinh đẹp. Cái này giường gạch còn có, Mạn Nhi cháu tùy tiện chọn.” Cổ thị cười .

      Liên Mạn Nhi thầm cười lạnh, Cổ thị đây là thấy chuyện phát sinh che lấp được hết, muốn mua chuộc nàng.

      “Đồ vật của đại thẩm, ta dám nhận. Ai biết có phải hôm nay cháu cầm đồ của đại thẩm xong, ngày mai phải đem mạng bồi trả lại.” Liên Mạn Nhi đưa tay, đánh rơi thước vải trong Cổ thị trong tay xuống mặt đất.

      Cổ thị sắc mặt thay đổi mấy lần.

      “Nhìn đứa này xem, trước kia tính tình tốt kia mà, sao tại có quy củ như vậy?”

      “Hóa ra là bởi vì tính tình ta tốt, cho nên các người mới chọn trúng ta. Cũng nhìn trúng phụ mẫu ta trung thực, tính tình tốt, dễ ức hiếp a.” Liên Mạn Nhi chút khách khí mà .

      “Sao lại cùng đại thẩm ngươi chuyện như vậy, ngươi còn biết phân biệt lớn hay !” Chu thị .

      “Tứ tẩu, ngươi xem ngươi đem Mạn Nhi dạy thành dạng gì rồi, còn dám đối với đại tẩu động thủ, ngươi thế nào dạy dỗ nàng?” Liên Tú Nhi . Hai thước vải Cổ thị đưa cho Liên Mạn Nhi, là nàng nhìn trúng. Cổ thị lại muốn cho Liên Mạn Nhi, nàng tức giận Cổ thị, chỉ tức giận Liên Mạn Nhi đoạt đồ của nàng.

      “Nương… Các nàng muốn đánh ta.” Liên Mạn Nhi thấy mấy người họ đều hướng về phía nàng, lập tức nhích lại gần trong ngực Trương thị.

      Trương thị lập tức đem Liên Mạn Nhi ôm chặt chút.

      “Việc này Mạn Nhi làm có gì đúng, đồ của đại tẩu, chúng ta dám nhận. Ta là tính tình tốt, đến Liên gia nhiều năm như vậy, ta chưa từng qua mặt ai. Tiền tài bên có chịu thiệt thòi, lần lượt mệt mỏi còn phải bị mắng, hài tử theo ta bị khinh bỉ, có thể nhịn ta nhịn, thể nhẫn nhịn ta cũng đều nhẫn nhịn. Tính tình ta tốt, tính tình khuê nữ ta cũng tốt, nhưng chúng ta hèn yếu, mệnh khuê nữ của ta phải ai lấy tiền cầm đồ đạc đến là có thể mua.”

      Cổ thị luân phiên bị Liên Mạn Nhi và Trương thị làm mất mặt mũi, cũng có chút tức giận.

      “Thê tử lão tứ, ta câu hơi khó nghe, khuê nữ ở nông thôn đáng tiền, sinh ra đều bị ném , trưởng thành bán lấy tiền, biết có bao nhiêu. Ngươi suy nghĩ kỹ xem, mắt nhìn thấy ngày tốt lành tới rồi, các ngươi cũng đừng mò mẫm kiếm chuyện, đến lúc đó ăn phải thiệt thòi lớn, cũng đừng phàn nàn chúng ta giúp các ngươi.” Cổ thị ngoài cười nhưng trong lòng cười mà dùng thanh chỉ có Trương thị và Liên Mạn Nhi mới nghe thấy.

      Đến lúc này, Cổ thị chỉ có nửa phần áy náy cùng hối hận, mà còn dùng ngôn ngữ đả thương người, hơn nữa đối với các nàng dụ lợi, uy hiếp.

      Liên Mạn Nhi muốn tránh khỏi Trương thị.

      Trương thị tức đến toàn thân phát run, đồng thời tinh thần khẩn trương cao độ, chịu buông Liên Mạn Nhi ra, sợ buông lỏng tay, khuê nữ còn nữa.

      “Mẹ, mẹ buông tay, nàng đó là lời gì, bỗng dưng lớn lên có gương mặt người, nhưng nàng căn bản vốn phải là người. Con cho dù liều mạng, cũng phải đánh trả lại nàng.” Liên Mạn Nhi giọng đối với Trương thị .

      Trương thị cúi đầu nhìn cái đầu và bàn tay nho của khuê nữ nhà mình.

      “Mạn Nhi, con đừng động thủ, xem mẹ trút giận cho ngươi.” Trương thị cắn răng, đem Liên Mạn Nhi kéo ra phía sau mình, đến gần Cổ thị.

      “Thê tử lão tứ, ngươi muốn làm gì?” Cổ thị thấy sắc mặt Trương thị cổ quái, trong lòng có chút run lên.

      Trương thị giơ tay lên, cái tát đánh vào mặt Cổ thị.

      Cổ thị ngây ngẩn cả người, nàng tuyệt đối ngờ, Trương thị đánh nàng.

      Trương thị cũng ngây ngẩn cả người. Nàng mới bị Cổ thị chọc tức đến phổi đều muốn nổ, nhưng dịu dàng ngoan ngoãn thành thói quen, làm cho nàng biết nên phản kháng như thế nào. Là Liên Mạn Nhi nhắc nhở. Trương thị nhìn tay mình, đây là nàng lần đầu tiên đánh người, ra nàng có chút chùn tay, tát này cũng dùng hết lực.

      Hóa ra loại nữ nhân nàng bình thường cảm thấy hiền lương là nên sử dụng thủ đoạn, đánh cái này hả giận như vậy, thống khoái như vậy.

      “Ngươi, ngươi dám đánh ta, ta là nương tử tú tài, ta là đại tẩu ngươi!” Cổ thị chỉ vào Trương thị .

      “Đúng, là ta đánh ngươi, xem ngươi còn dám hại khuê nữ ta . Ngươi là đồ mặt người dạ thú, rắn rết bằng.” Trương thị giơ tay lên, hướng vào mặt Cổ thị cho thêm cái tát.
      tart_trungAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Gia Pháp

      tát Trương thị đánh xuống, dùng hết sức lực. Cổ thị bị đánh cái lảo đảo ngã nhào đất, khóe miệng cũng bị rách, ô oa tiếng nhổ ra ngụm máu bọt, bên trong còn lẫn cây răng.

      Trương thị uy vũ, tốt. Liên Mạn Nhi trong lòng trầm trồ khen ngợi, sớm nên như vậy.

      Cổ thị cũng bất chấp thể diện, khóc oa lên.

      “Ngươi dám đánh mẹ ta, ta đánh chết ngươi.” Liên Đóa Nhi từ giường gạch nhảy xuống, hướng Trương thị và Liên Mạn Nhi nhào đầu về phía trước.

      Liên Mạn Nhi nhích đến bên cạnh hai bước, lặng lẽ duỗi ra chân, ngáng chân Liên Đóa Nhi . Liên Đóa Nhi phát , nàng lại có đôi chân , lập tức bổ nhào về phía trước, ngã sấp xuống ở bên cạnh Cổ thị.

      Cổ thị muốn đứng lên, bị Liên Đóa Nhi đè cái, lại ngã trở về. Hai người bốn chân loạn đạp mạch, bị hai thước vải mới rơi mặt đất tản ra quấn vào chân, giãy dụa cả buổi cũng có đứng lên được.

      Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn chân của mình, lại nhìn chân Cổ thị và Liên Đóa Nhi, trong lòng cảm thấy đôi tự nhiên, là có rất nhiều chỗ tốt. Nếu nàng ở vào vị trí của Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi, khí lực tuyệt yếu như vậy.

      “Đây là làm gì, đây là làm gì, vợ lão Tứ ngươi dám động thủ đánh đại tẩu ngươi, ngươi muốn tạo phản.” Chu thị nghiêm nghị mắng.

      Liên Tú Nhi thấy Cổ thị và Liên Hoa Nhi chịu thiệt, đều mang giày muốn tới giúp đỡ. Liên Thủ Nhân là nam nhân, vốn là mang giày, lao nhanh về phía trước. trước vịn Cổ thị, mà là mặt đen chuyển hướng sang Trương thị, nâng nắm đấm lên, hướng mặt Trương thị nện xuống.

      “Mẹ.” Liên Mạn Nhi vội vàng kêu tiếng.

      Liên Thủ Nhân dù sao cũng là nam tử, quyền này nếu đánh trúng, Trương thị khẳng định phải bị thương. Mắt thấy nắm đấm Liên Thủ Nhân muốn nện lên đầu Trương thị, Liên Thủ Tín từ bên cạnh xông lại, tay bắt lấy cánh tay Liên Thủ Nhân, dùng sức kéo ra sau.

      Liên Thủ Tín dưới tình thế cấp bách, dùng toàn lực, nên Liên Thủ Nhân bị kéo ngã phịch xuống phía sau, đặt mông mặt đất.

      Cùng lúc đó, Liên Tú Nhi và Liên Hoa Nhi cũng chạy vội tới.

      “Đại tẩu, ta tới giúp ngươi.” Liên Tú Nhi xoăn tay áo hướng Trương thị nhào tới.

      Liên Hoa Nhi giơ tay lên, tựa hồ là muốn kéo Liên Tú Nhi, nhưng nhãn châu xoay động, lại rụt tay về, chỉ là theo sau lưng Liên Tú Nhi, qua dìu Cổ thị và Liên Đóa Nhi.

      “Tú nhi, ngươi đứng lại!” Liên lão gia tử rống lên tiếng.

      Liên Tú Nhi bị Liên lão gia tử rống, dám làm càng mà xông về phía trước nữa, nhưng trong lòng phục.

      “Cha, ngài thế nào bất công vậy. phát các nàng động thủ đánh đại ca đại tẩu rồi hả?”

      “Ngươi hiểu cái gì, im lặng cho ta, trở lại bên người nương ngươi ngồi !” Liên lão gia tử nghiêm nghị trách mắng.

      Liên Tú Nhi là nữ nhi mà Liên lão gia tử cùng Chu thị lớn tuổi mới sinh được, từ trước đều được sủng ái, ngay cả Liên lão gia tử cũng chưa bao giờ chịu đối với đứa con này nặng lời. tại bị Liên lão gia tử quát lớn như vậy, vừa cảm thấy ủy khuất, lại vừa cảm thấy mất mặt, cũng dám làm trái lời Liên lão gia tử, chỉ dùng mắt liếc Trương thị, lui trở về, trong lòng từ nay về sau càng hận Trương thị cùng Liên Mạn Nhi.

      Liên Hoa Nhi nâng Cổ thị và Liên Đóa Nhi dậy, ba mẹ con đều mà khóc lên.

      Liên Thủ Nhân vừa rồi ngã xuống mô đất, bờ mông cơ hồ vỡ thành hai mảnh, đầu cũng choáng theo luôn, lúc này mới từ mặt đất đứng lên.

      “Lão Tứ, thê tử của ngươi đánh đại tẩu, ngươi lại dám đánh ta?” Liên Thủ Nhân càng có chịu nổi ủy khuất, lập tức vung vẩy lấy cánh tay , “Ta viết thư, đưa ngươi gặp quan, hưu người đàn bà chanh chua này đuổi về nhà.”

      Liên Thủ Nhân uy hiếp muốn đem Liên Thủ Tín lên quan, đem Trương thị hưu về nhà.

      “Gặp quan, ai sợ ai, ” Liên Mạn Nhi lập tức trả lời lại cách mỉa mai, “Muốn gặp quan, trước hết cáo ngươi lang tâm cẩu phế, tư hoà nhân mạng, lừa bán cháu ruột. Ngươi cần nghỉ kỹ, hưu chính là vợ của ngươi. Mẹ ta có trai có , cha ta còn ở chỗ này, ngươi bằng cái gì bỏ nương ta.”

      Liên Chi Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất cũng đều đối với Liên Thủ Nhân trợn mắt nhìn.

      Liên Thủ Nhân bị Liên Mạn Nhi toạt ra thẹn quá hoá giận, lại vươn tay vươn chân, muốn đánh Liên Mạn Nhi.

      “Cái nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi.” Liên Thủ Nhân .

      “Đại ca, ngươi sờ sờ lương tâm xem, nắm đấm này của ngươi có nên đánh tiếp ?” Liên Thủ Tín bắt lấy tay Liên Thủ Nhân, ngăn cản .

      “Lão Tứ ngươi muốn làm cái gì, ngươi còn muốn đánh ta.”

      Liên Thủ Tín nắm chặt đấm vang lên tiếng răng rắc răng rắc~

      Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Tín cao ngang nhau, nhưng so với Liên Thủ Tín quanh năm làm ruộng, Liên Thủ Nhân chỉ có thể dùng từ gầy yếu để hình dung.

      Liên Thủ Nhân tin Liên Thủ Tín dám đánh , bởi vậy giơ nắm đấm lên, cảm thấy nên trước giáo huấn đệ đệ này chút.

      Liên Thủ Tín hề cố sức mà tiếp được nắm đấm của Liên Thủ Nhân, lại đem Liên Thủ Nhân đẩy té ngã về phía sau.

      “Ngươi, ngươi đây là muốn phản rồi.” Liên Thủ Nhân thẹn quá hoá giận.

      “Lão đại, ngươi thành thành đứng ở đó cho ta.” Liên lão gia tử phân phó Liên Thủ Nhân.

      Liên Thủ Nhân biết Liên lão gia tử muốn làm gì, lại thấy Liên Thủ Tín dám đánh lại, chiếm được tiện nghi, cũng đứng tại chỗ.

      “Thê tử lão tứ, dựa vào bộ dáng vừa rồi của ngươi, đánh bạt tay cho ta.” Liên lão gia tử hướng Trương thị .

      Mọi người đều ngơ ngẩn.

      “Lão gia tử, ông điên rồi. Lão đại là người phải làm quan, để cho phụ nhân ở nông thôn đánh, sợ mất mặt sao?” Chu thị bất mãn .

      Liên lão gia tử trừng Chu thị.

      Trương thị mềm lòng, vừa rồi tức giận đánh Cổ thị, đối với nàng mà là khác người rồi, tại muốn nàng đánh Liên Thủ Nhân, tuy rằng trong lòng nàng cực kỳ hận Liên Thủ Nhân, nhưng tính tình dù sao cũng phải đanh đá, có chút xuống tay được.

      “Thê tử lão tứ là người phụ nữ chuẩn mực, có khí lực, đánh cũng chưa hết giận. Lão Tứ, ngươi đến đánh.” Liên lão gia tử nghĩ nghĩ, lại đối với Liên Thủ Tín .

      “Cha, người làm gì ah, lại để cho bọn đánh con, ta về sau còn có thể ra ngoài gặp người sao?” hai đuôi lông mày của Liên Thủ Nhân đều kéo xuống, hướng về phía Liên lão gia tử phàn nàn.

      “Sớm biết hôm nay, trước kia đừng làm.” Liên lão gia tử , “Ngươi muốn ra ngoài gặp người, im lặng cho ta. Bằng , ta lại để cho mấy đứa Mạn Nhi đánh ngươi, ngươi càng mất mặt.”

      “Cha, sao ngài lại thiên vị với Tứ ca.” Liên Tú Nhi oán giận .

      “Ngươi câm miệng cho ta.” Liên lão gia tử nhìn cũng nhìn Liên Tú Nhi, “Lão Tứ, ta bảo ngươi động thủ ngươi cứ động thủ.”

      Liên lão gia tử rốt cục muốn chủ trì công đạo rồi hả?

      Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, lập tức hiểu được. Liên lão gia tử là ở bên ngoài thấy được nhiều việc, hẳn là đoán được chân tướng tình.

      Thế nhưng Liên lão gia tử đối với chuyện Liên Thủ Nhân muốn dùng mạng của nàng đổi tiền, lại chữ đề cập tới, cũng hướng Liên Thủ Nhân truy vấn. tại lại bảo Trương thị và Liên Thủ Tín đánh Liên Thủ Nhân.

      Liên Thủ Tín nắm nắm đấm, cả buổi có động.

      đánh Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín phản kháng, đây là phản ứng theo bản năng. Nhưng đứng tại chỗ, Liên Thủ Tín tuyệt dám đánh . Nếu như Liên Thủ Tín là người dũng mãnh gan dạ, vừa rồi vào cửa căn bản là cùng chuyện, lại để cho Liên lão gia tử chủ trì công đạo, mà trực tiếp đấu võ rồi.

      Liên Thủ Nhân nghĩ vậy, trong lòng đắc ý, từ mặt cũng lộ ra chút ít.

      “Ta đánh.” Liên Thủ Tín trầm mặc sau nửa ngày, đột nhiên .

      “Lão Tứ, ngươi thực dám đánh ta?” Liên Thủ Nhân vẫn tin như trước.

      “Cho dù phụ thân , ta hôm nay cũng muốn đánh ngươi.” Liên Thủ Tín .



      từ trấn trở về, trong lòng hiểu chân tướng mọi việc. Nhưng còn có tia hy vọng, hi vọng Liên Thủ Nhân có thể lấy ra chứng cứ xác thực, thuyết phục chuyện phải như vậy. Nhưng Liên Thủ Nhân phản bác quá mức nhợt nhạt, quá mức chột dạ. tia hy vọng này của bị đánh tan rồi. Tiếp đó lại hi vọng, Liên Thủ Nhân có thể ái náy lương tâm, thừa nhận chuyện làm là đúng. Nhưng Liên Thủ Nhân chỉ thề thốt phủ nhận, ngay cả chút hối hận đều có.

      đối với đại ca này hoàn toàn tuyệt vọng.

      “Đại ca, việc ngươi làm ngươi nhận.” Liên Thủ Tín chuyện, quyền hướng mặt Liên Thủ Nhân đánh tới. Nam nhân tầm đó đánh nhau cùng nữ nhân đánh nhau hoàn toàn bất đồng, quyền này của Liên Thủ Tín sử dụng mười phần lực đạo. Liên Thủ Nhân bị đánh lui về phía sau mấy bước, cái mũi cơ hồ bị đánh lệch ra, máu tươi lập tức ồ ồ mà chảy ra.

      Trong phòng nhiều nữ nhân đều la hoảng lên.

      “Lão Tứ, ngươi… Hung ác.” Liên Thủ Nhân run rẩy .

      quyền này, là thay khuê nữ ta đánh.” Liên Thủ Nhân giọng chất phác.

      Liên lão gia tử ngồi ở giường gạch, tay có chút run rẩy.

      “Lão Tứ, ngươi giữ lại mặt cho đại ca ngươi, nể mặt ta và nương ngươi.”

      Liên lão gia tử bảo Liên Thủ Tín dừng tay, Liên Thủ Nhân rất thất vọng.

      Trong khoảng thời gian này, Liên Thủ Tín đánh quyền thứ hai. quyền này đánh vào lồng ngực Liên Thủ Nhân.

      quyền này, là thay mẹ bọn đánh.” Liên Thủ Tín ra.

      Liên Thủ Nhân tay ôm chặt lồng ngực của mình, tay ở mặt lau máu mũi máu miệng chảy đầy ra, nhìn về phía mặt thập phần đáng sợ. tựa ở mép giường, hướng Liên lão gia tử cùng Chu thị đau thương buồn bã gọi: “Cha, mẹ, lão Tứ muốn đánh chết con rồi…”

      “Lão gia tử, ngươi đúng là điên rồi. Lão Tứ, cha ngươi bảo ngươi đánh đại ca ngươi, ngươi liền đánh? Trong mắt ngươi còn có bà già như ta hay . Cho dù đại ca ngươi làm chuyện gì, cũng có hại ngươi, bởi vì cái tiểu nha đầu kia, ngươi cùng đại ca ngươi trở mặt? Ngươi bị vợ ngươi bỏ bùa mê thuốc lú gì phải …”

      “Ngươi là tiếng người sao?” Liên lão gia tử trừng mắt Chu thị.

      Chu thị lúc này mới phát giác quá lời.

      “Tiếp tục đánh.” Liên lão gia tử chuyển hướng Liên Thủ Tín .

      “Mẹ, tiểu nha đầu ngài , là khuê nữ của con, là cháu ruột của ngài.”

      Liên Thủ Tín nắm nắm đấm, lại muốn đánh Liên Thủ Nhân.

      “Mẹ, cứu mạng ah, mẹ…” Liên Thủ Nhân kêu rên lên.

      Chu thị nhanh chóng trong cái khó ló cái khôn, kêu lên tiếng, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau.

      “Bệnh cũ của nội lại tái phát, khó thở rồi!” Liên Hoa Nhi lập tức la lớn.

      Liên Tú Nhi và Cổ thị lập tức nhào tới giường, ôm lấy Chu thị, vẻ mặt đau xót khóc lên.

      Liên Thủ Tín nắm chặt nắm đấm.

      “Ngươi cứ đánh , tính tình mẹ ngươi, ngươi hẳn là biết .” Liên lão gia tử nhìn cũng nhìn Chu thị cái.

      Liên Thủ Tín đương nhiên biết , giả bộ bệnh là đoàn sát thủ của Chu thị. Nếu đổi lại bình thường, dù cho biết Chu thị rất khỏe, cũng bận tâm lo lắng cho Chu thị, tiếp tục đánh nữa. Nhưng lời vừa rồi Chu thị , lại làm cho lòng rét lạnh.

      Liên Thủ Tín lại đấm quyền vào bụng Liên Thủ Nhân.

      Liên Thủ Nhân đau nhức cúi người, ai ôi!!! Ai ôi!!! Kêu lên.

      quyền này, là ta tự đánh cho chính mình đấy. Đại ca, ta và ngươi là huynh đệ ah…” Liên Thủ Tín đánh xong quyền này, ngồi chồm hổm mặt đất, ô ô mà khóc lên.

      Liên Thủ Nhân vừa xấu hổ vừa đau, quay người chuyển hướng vách tường. Chu thị thấy có người phản ứng đến bà, bệnh lập tức tốt lại.

      “Lão Tứ, đừng nghỉ tay, còn có phần của ta và mẹ ngươi.” Liên lão gia tử .

      Liên Thủ Tín lau nước mắt đứng lên.

      “Cha, con đánh nữa.” Liên Thủ Tín . chưa bao giờ là người tâm ngoan thủ lạt, ngoại trừ khi còn cùng đám đồng bọn quyền cước giả giả qua lại, sau khi thành niên, lại có đánh người.

      Liên Thủ Tín cũng mềm lòng nữa à.

      Liên lão gia tử thở phào cái.

      “Huynh đệ , tỷ muội các ngươi đều ngồi xuống, cha có chuyện muốn .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :