1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 537 : bách hóa Liên kí
      Edit: Midori
      Beta: Tiểu Tuyền

      Cửa hàng mặt tiền cùng nhà cửa mua lại rồi, Liên Mạn Nhi để cho Tiểu Hỉ dọn dẹp phòng, rồi lại đưa tiền cho Tiểu Phúc, để cho xem các nơi có đồ gì cần mua ngay lập tức mua. Các nàng từ Tam Thập Lý Doanh Tử mang theo hành lý tới, cũng dự định ở lại huyện thành mấy ngày.

      An bài thỏa đáng rồi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất cùng Liên thủ Tín đến phía trước mặt tiền của cửa hàng, để thương lượng nên bố trí như thế nào.

      Mặt tiền cửa hàng nhà này, ngay thời điểm từ lúc ở trong nhà Liên Mạn Nhi các nàng thương lượng xong, chủ yếu chính là dùng để mở rộng, bán ra mặt hàng điền trang nhà mình sản xuất.

      ” Trong đất nhà chúng ta trồng lương thực, sau này nhất là lúa mì vụ xuân, lúa mì vụ đông, chúng ta cũng có thể xay bột, có thể chia thành mấy loại…, bán ở đây.” Liên Mạn Nhi chỉ vào quầy trong cửa hàng , “Còn có rượu nho, hạt sen, củ ấu, ngó sen, những thứ này cũng phải đặt lên quầy, đúng rồi, nơi này còn phải để thêm mấy thùng gỗ lớn chứa cá, tôm, cua … ở trong ao nhà chúng ta cũng để ở đây bán . . . . . .”

      chỉ nhà chúng ta , sau này lúa mì vụ xuân, lúa mì vụ đông của mấy nhà trong thôn chúng ta, chúng ta cũng có thể mua lại và mang đến đây bán.” Ngũ Lang liền .

      Cửa hàng này, các nàng chỉ muốn trở thành nơi tiêu thụ sản phẩm của điền trang nhà mình, mà còn muốn có thể tạo phúc cho người dân trong thôn, thậm chí các thôn trang lân cận, những thôn trang khác trấn Thanh Dương, cũng nhờ cửa hàng nhà nàng mà được lợi.

      ” Mặt tiền cửa hiệu lớn như vậy nếu chỉ là bán đồ nhà mình sản xuất thôi, cha thấy vẫn còn thừa chỗ.” Liên Thủ Tín nhìn mọi nơi chút rồi .

      “Ngoại trừ bán đồ điền trang nhà chúng ta sản xuất ra, chúng ta còn có thể tiếp tục bán những mặt hàng khác, giống như các tiệm tạp hóa khác vậy.” Liên Mạn Nhi liền .

      Ban nãy nàng tính toán tốt rồi. Lầu chỉ kinh doanh đồ điền trang nhà mình sản xuất, lại thêm đồ dùng thông thường như thuốc lá sợi, rượu, kẹo đường, trà, trái cây, điểm tâm các loại…, cũng chínhlà mặt hàng nhập khẩu. Mà lầu hai, có thể kinh doanh vải vóc, các loại chỉ thêu, chỉ màu, son phấn, đồ trang điểm các loại, cùng với những món đồ tạp hóa thường dùng.

      Thậm chí đám thợ mộc trong thôn, thí dụ như Liên Thủ Lễ chế tạo ra bàn ghế cũng có thể mang lên quầy bán.

      “Tỷ, cửa hàng này của chúng ta, gọi là Tạp Hóa Liên Kí phải ?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.

      Tiệm tạp hóa ở niên đại này quả danh phù kỳ thực (danh tiếng xứng với thực tế) là nơi bán các loại hàng hóa vô cùng phong phú đa dạng, nhưng mà tiệm tạp hóa có lớn hơn nữa cũng có bán những thứ thực phẩm tươi sống cùng với gạo và mễ như thế này.

      Nhưng cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi xây dựng chủ yếu là vì bán những vật phẩm này.

      ” Chúng ta gọi là tiệm tạp hóa. ” trong lòng Liên Mạn Nhi vừa động, , ” Cửa hàng này của chúng ta cứ gọi là Bách Hóa Liên Kí.”

      Bách hóa chính là trăm loại mặt hàng cần cái gì là có cái đó.

      “Cái tên này tệ, vừa mới lạ lại dễ nghe.” Ngũ lang gật đầu đầu tiên .

      Người nhà rất nhanh đạt thành nhất trí, cửa hàng này liền đặt tên là Bách Hóa Liên Kí.

      có cửa hàng phải nhanh chóng chuẩn bị khai trương chút. Như vậy nhân công chính là vấn đề phải giải quyết đầu tiên. Người nhà Liên Mạn Nhi thể nào, cũng có ai tự mình kinh doanh được cả. Vẫn phải dựa theo cách thức kinh doanh của cửa hàng điểm tâm Liên Kí. Mời chưởng quầy tốt, chịu trách nhiệm kinh doanh toàn bộ cửa hàng mặt tiền, ngoại trừ mỗi tháng phát tiền công phong phú, mặt khác cuối năm còn căn cứ vào lợi nhuận của năm mà chia hoa hồng. Ngoài ra lại mời thêm nhân viên thu chi, cùng chưởng quầy đó bảo trì tương đối độc lập. ngoài ra các tiểu nhị khác trong quầy hoàn toàn do chưởng quầy tới chịu trách nhiệm.

      “Chưởng quầy có sẵn rồi .” Ngũ Lang cho Liên Mạn Nhi. ra là chủ nhà muốn trở về phía nam. Nhưng chưởng quầy lại là người địa phương. Chưởng quầy cũng làm việc ở tiệm tạp hóa vài năm rồi nên tất cả mọi chuyện cũng xử lí thành thục hơn nữa danh tiếng cũng tệ. Ngũ lang nghĩ nếu bọn muốn mở bách hóa Liên Kí, cứ mời chưởng quầy ban đầu này là được.

      Chớ xem thường chưởng quầy, chưởng quầy tốt có thể duy trì ít khách hàng. thí dụ như cư dân xung quanh đây, thấy cửa hàng tạp hóa cũ lại khai trương rồi, mặc dù ông chủ thay đổi, nhưng là chưởng quầy là gương mặt quen thuộc, nên đối với cửa hàng mới mở này cũng sinh ra cảm giác xa lạ.

      Tiếp tục thuê chưởng quầy cũ đối với làm ăn của Bách hóa Liên Kí là vô cùng có lợi, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên có lý do gì để phản đối.

      “Nhân viên thu chi cửa hàng của nhà này cũng trở về quê rồi, huynh cùng lão Dương chào hỏi, để cho giúp đỡ tìm người thích hợp.” Ngũ Lang lại cho Liên Mạn Nhi biết.

      Lão Dương, cũng là vị môi giới nổi danh trong huyện thành, cùng hai cha con Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, và với người môi giới họ Lưu cũng quen biết. Người môi giới họ Lưu là người đứng thứ nhất về mua bán điền sản và nhà cửa, mà lão Dương ưu thế ở phương diện thuê công nhân, ở lĩnh vực này ông cực kỳ có nhân mạch nhất.

      ra trưởng quầy của tiệm tạp hóa nhà này họ Tưởng, là người trung niên thông minh tháo vát. người sống ở chỗ lâu rồi, khó tránh khỏi sinh ra tình cảm. Tưởng chưởng quầy nguyện ý ở lại đây làm, chỉ cần Liên gia cho đãi ngộ quá chênh lệch so với trước kia là được. Khi biết được Liên gia muốn tiếp tục muốn thuê làm chưởng quầy của Bách Hóa Liên Kí, hơn nữa đãi ngộ cùng quyền hạn còn lớn hơn so với trước kia, Tưởng chưởng quầy đương nhiên hết sức cao hứng, hướng mấy người đông gia ** bảo đảm, nhất định làm rất tốt.

      **Ông chủ, chủ nhân

      Ngũ lang cũng đem cách bố trí của cửa hàng với Tưởng chưởng quầy, trừ hàng hóa Điền Trang Liên gia cung cấp, những loại hàng hóa khác, từ khâu nhập hàng đến bán ra, đều giao cho Tưởng chưởng quầy chịu trách nhiệm. Dù sao Tưởng chưởng quầy làm quen thuộc mấy chuyện như vậy, mặt hàng nào tiêu thụ tốt, từ đâu có thể nhập hàng giá rẻ mà chất lượng tốt đều có thể biết .

      Sắp xếp như vậy, Tưởng chưởng quầy tất nhiên là nguyện ý, còn muốn tranh thủ thời gian nhanh chóng thu thập cửa hàng, thuê tiểu nhị, nhập hàng hóa tốt để mau chóng khai trương.

      “Trước đó chúng ta phải đem cửa lớn của cửa hàng này đổi .” Liên Mạn Nhi tới phía trước cửa, .

      “Đổi lại như thế nào?” Ngũ lang liền hỏi.

      ” Đệ biết, ” Tiểu Thất liền cười , “ đường đến đây tỷ với đệ. Tỷ đến nơi này xem, nếu là có cửa hàng mặt tiền vừa ý đầu tiên là phải đem toàn bộ cửa đổi thành cửa thủy tinh.

      “Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, vậy mất số tiền lớn đó.” Tưởng chưởng quầy nghe thấy thế, liền .

      Đừng là ở huyện Cẩm dương này, ngay cả trong phủ Liêu Đông, cũng chỉ có gia đình nhà giàu mới dùng cửa thủy tinh, cửa hàng sử dụng cửa thủy tinh, hầu như có. Cho dù có dùng, cũng chỉ có cái, hai cái, có toàn bộ đều dùng cửa thủy tinh .

      Hầu như tất cả các cửa hàng, đều cùng các hộ gia đình bình thường giống nhau, chọn dùng cửa gỗ vuông. Chỉ là bên ngoài cửa, thiết kế tấm gỗ có thể tháo dỡ ra. Ban ngày thời điểm cửa hiệu mặt tiền buôn bán, tấm ván gỗ bị gỡ xuống , buổi tối khi dừng lại buôn bán, lại đem tấm ván gỗ lắp lên. Đây dường như là biện pháp bảo vệ của tất cả các cửa hàng, đồng thời, người ngang qua, chỉ cần nhìn cửa là tấm ván gỗ có bị dỡ xuống hay , cũng biết được cửa hàng này có còn buôn bán hay , mà xem cửa hàng kia vẫn còn mở hay đóng cửa.

      Cũng bởi vì như vậy, bình thường khi đến khai trương cửa hàng, thời điểm khai trương, đều khai bản, nhưng nếu buôn bán nữa, là quan bản.

      “Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, tuy là tốn hao hơi lớn, nhưng mà tiền này bỏ ra có giá trị.” Liên Mạn Nhi liền .

      Toàn bộ đổi thành cửa thủy tinh, đầu tiên có thể cải thiện ánh sáng trong cửa hàng . Thử nghĩ xem, nếu có hai cửa hàng có cùng mặt hàng cùng giá bán, nếu là người mua nguyện ý vào cửa hàng rộng rãi sáng ngời, hay là nguyện ý di vào cửa hàng xám xịt đủ ánh sáng kia?

      Cửa thủy tinh chỉ có lợi cho việc cung cấp ánh sáng, hơn nữa bởi vì nó trong suốt , nên người ngang qua ở bên ngoài cần vào cửa hàng cũng có thể nhìn thấy hàng hóa bày biện bên trong cửa hàng.

      Liên Mạn Nhi muốn đổi lại cửa thủy tinh, tự nhiên cũng ý định muốn làm tủ kính trưng bày nữa. Tủ kính trưng bày làm xong, hấp dẫn ánh mắt của khách cũ, tự nhiên cũng có thể đem khách cũ thu hút đến trong cửa hàng .

      Hơn nữa, toàn bộ huyện thành Cẩm dương, Bách Hóa Liên Kí này, đầu tiên là tên gọi mới lạ, vang dội, hơn nữa lại thay trang bị là cửa thủy tinh, như vậy cho dù là người mua đồ, hai mắt cũng bị hấp dẫn đến để xem điều mới lạ.

      Nếu đến xem rồi, nhân tiện vào cửa hàng nhất định mua những món đồ khác nhau, cũng là chuyện thuận lý thành chương.

      Căn bản là cần cái tuyên truyền khác, chỉ cần hai thứ này, miệng tai tuyên truyền, chính là cách mở rộng hữu hiệu nhất đối với bách hóa Liên Kí.

      Với tư cách là cửa hàng thứ nhất Liên gia mở ở huyện thành, Liên Mạn Nhi tiếc đầu tư vốn, đồng thời cũng mong đợi tiền lãi khổng lồ trong tương lai.

      Tưởng chưởng quầy là người có năng lực, thương lượng xong rồi, lập tức bắt tay vào làm.

      Liên Mạn Nhi lại nhớ tới hậu viện, Tiểu Hỉ đem phòng ngủ của nàng dọn dẹp tốt lắm. Tạm thời chưa có phòng thu chi, mấy ngày nàng ở huyện thành qua, cũng đảm nhiệm làm nhân viên thu chi trước , hễ là tất cả chi phí cần dùng cho nhà cửa và khai trương cửa hàng, cũng đều phải lấy từ nơi nàng.

      Buổi trưa, Tiểu Hỉ xuống bếp, người nhà đơn giản ăn bữa thức ăn, người môi giới họ Lưu kia lại tới nữa . Lần này, phải dẫn mấy người họ xem nhà có mặt tiền cửa hiệu khác.

      Trừ kinh doanh cửa hàng do Điền Trang sản xuất của nhà mình, nhà Liên Mạn Nhi còn có ý định mở cửa hàng nữa, mở tửu lâu để làm ăn, kinh doanh chủ yếu là bánh bao Liên Kí có danh tiếng.

      Liên tiếp xem ba cửa hàng, cuối cùng Liên Mạn Nhi chọn ngôi nhà trước phố tháp chín tầng.

      Ngôi nhà trước phố tháp chín tầng nàynằm ở khu buôn bán phồn hoa nhất huyện thành Cẩm Dương, chung quanh cửa hàng san sát, hai nhà khách sạn lớn nhất của huyện Cẩm Dương là ở đường trước phố tháp chín tầng nơi này. Tháp chín tầng nằm ở phía nam, chỉ cách con phố, chính là ở vào ngay giữa huyện nha của huyện thành. Mà phong cảnh nổi tiếng nhất của huyện thành Cẩm Dương chính là tháp chín tầng, nó ở ngay đằng sau phố tháp chín tầng.

      Tháp chín tầng, là ngọn Phật tháp, nghe mới được xây dựng hơn hai trăm năm, lúc trước được coi là dấu hiệu của huyện thành Cẩm dương. Mà sau khi triều đình lập quốc về sau, tháp chín tầng liền dùng để cung phụng linh các tướng sĩ vì nước hi sinh trong lúc dựng nước, ở huyện thành Cẩm Dương trải qua mấy lần huyết chiến lập được công lao hiển hách.

      Nghe , ở tầng cao nhất của tháp chín tầng, là cung phụng bài vị của vị tướng quân Trần gia. Trầm gia này, tất nhiên là Trầm gia của phủ thành kia.

      Xung quanh tháp chín tầng tất cả đều trồng hoa và cây cảnh, bên trong còn có hòn non bộ với loại đá hiếm thấy, đình đài lầu các, bên dưới tháp chín tầng có sông Cẩm Hà – con sông lớn nhất chảy qua huyện thành Cẩm dương, hai bên bờ sông có đủ loại liễu rủ, mỗi ngày xuân về hoa nở, du khách như dệt cửi.

      Ở đây mà mở cửa hàng bánh bao cũng cần lo âu về buôn bán.

      Mà muốn mua cửa hàng như vậy , người muốn tranh đoạt tất nhiên cũng thiếu.

      Tòa tửu lâu này cùng có ba tầng, mở ra được năm gian , sau lầu còn có tiểu viện. Trong lầu bàn ghế đều có đủ, có đến bảy tám phần là mới, chính là do thời điểm chủ nhân mới của quán rượu tiếp nhận tử lâu đặt mua.

      Cả tòa tửu lâu, cộng thêm bàn ghế bên trong và tiểu viện phía sau cùng tất cả dụng cụ trong phòng bếp, ra giá là hai trăm bảy mươi lượng bạc.

      “Nếu là nhà khác có giá này đâu vì chúng ta thiếu nhân tình của nhà Vương thái y. Chỉ cần các ngươi trả cái giá này, tửu lâu này chính là của các ngươi.”

      Chương 538: Giàu là gây chuyện

      Việc gia đình Liên Mạn Nhi muốn ở huyện thành Cẩm Dương mua sản nghiệp, Vương Ấu Hằng cũng biết được, ba cái tửu lâu này đều do Ngũ lang và Liên Thủ Tín mấy lần trước vào thành sàng lọc chọn ra, bởi vì nhà này cũng có nhiều người muốn mua, vì Vương Ấu Hằng từng cho người thông báo qua, cho nên hôm nay nguyên chủ mới có thể như vậy.

      Những ngày qua, nhà Liên Mạn Nhi đối với giá tiền của cửa hàng ở huyện thành, còn có lưu lượng khách cùng lượng buôn bán mỗi ngày đều tiến hành điều tra, chủ nhà muốn cái giá tiền này, các nàng có thể mua được, hơn nữa còn cho rằng đây là giá có lợi nhất .

      Nếu còn có nhân tình của Vương gia ở bên trong, chuyện này tiến hành càng thêm thuận lợi rồi.

      Hai bên rất nhanh liền ký khế ước mua bán, Liên Mạn Nhi đem giá tiền cùng tiền thuế đếm rồi trả đủ, mặt khác lại dựa theo luật lệ của người môi giới trong huyện thành, đưa cho người môi giới họ Lưu hồng bao kín to, trong số tiền đó của còn có thêm vào ít tiền thưởng.

      Ngoại trừ tửu lâu này, Liên Mạn Nhi liền làm chủ, đem cửa hiệu mặt tiền của nhà thứ hai vừa xem qua cũng mua luôn. Khu vực cửa hiệu mặt tiền của nhà kia tồi, bất kể là tiếp tục làm tửu lâu, quán cơm hay là làm cái gì khác, cũng đều cần lo đến vấn đề buôn bán. Ngôi nhà số Liên Mạn Nhi sở dĩ chọn, là bởi vì ngôi nhà ấy chỉ có hai tầng, gian cũng , phù hợp với cầu của nàng.

      Mua cửa hiệu mặt tiền của nhà thứ hai này, Liên Mạn Nhi là ý định sửa sang lại chút sau đó cho thuê mỗi tháng và chỉ lấy tiền thuê.

      Cửa hiệu mặt tiền vừa mua, nhanh chóng thuê người, sửa sang lại cửa hàng.

      Tửu lâu bên tháp chín tầng này, tất nhiên cũng tên là Liên kí, việc sửa sang lại cửa hàng trừ phải quét vôi, thay đổi cách bày biện bàn mới, những cái khác chính là đem cửa sổ cũng đổi thành cửa sổ thủy tinh. Như vậy bất kể là mùa gì, khách nhân ngồi ở trong tửu lâu ăn uống, căn bản là cần mở cửa sổ vẫn có thể thưởng thức được phong cảnh bên ngoài, nhất là có thể trông về tháp chín tầng ở phía xa cùng với cảnh đẹp xung quanh, đây chính là điểm thu hút khách nhân ràng nhất của Liên kí.

      Món chính kinh doanh của tửu lâu là bánh bao Liên kí. Bởi vì mở cửa hàng ăn sáng Liên kí ở trong Tam Thập Lý Doanh Tử. Mỹ danh của bánh bao Liên kí ở gần xa đều biết đến. Mỗi lần có tụ tập lớn ở trấn Thanh Dương cũng có người ở thôn trấn khác cố ý đến Tam Thập Lý doanh tử để mua ít bánh bao Liên kí, thậm chí có người qua trấn Thanh Dương cũng tới Tam Thập Lý Doanh tử mua ít bánh bao Liên kí.

      Chính là bởi vì điều này, nên Liên Mạn Nhi mới có lòng tin lớn như vậy, bạo tay mà mở tửu lâu ở huyện thành Cẩm dương.

      Ngoại trừ kinh doanh bánh bao là chính tửu lâu Liên kí cũng kinh doanh những thứ khác như là rượu và đồ nhắm. Liên Mạn Nhi sớm nghĩ tới, nếu muốn kinh doanh tốt tửu lâu, đầu tiên chính là làm nét đặc sắc của quán. Bánh bao Liên kí, là trong những đặc sắc của tửu lâu. Mặt khác. Tửu lâu Liên kí còn đặc biệt cho phép kinh doanh rượu nho, nước nho do trang viên nhà Liên Mạn Nhi làm ra,. Đây là nét đặc sắc thứ hai của tửu lâu. Mà đặc sắc thứ ba của tửu lâu Liên kí đó là tất cả các nguyên liệu nấu ăn ở đây đều xuất phát từ điền trang nhà Liên Mạn Nhi.

      Dùng nguyên liệu nấu ăn tự sản xuất ra, độ tươi mới cùng chất lượng đều có thể bảo đảm. Hơn nữa chọn phương thức tự sản tự tiêu thụ như vậy, giá sản phẩm của Điền Trang có thể tăng thêm rất nhanh. Đồng thời tỉ lệ lợi nhuận của tửu lâu cũng được đề cao.

      Những ngày tiếp theo, Liên Mạn Nhi vẫn ở trong nhà ngõ Thụ Tĩnh, mỗi ngày phải chi bạc ra ngoài dùng cho việc sửa sang lại ba cửa hàng, nhập hàng, thuê người, ghi chép, thẩm tra đối chiếu sổ sách, có lúc còn phải cùng Liên Thủ Tín, Ngũ lang cùng nhau tự mình đến trường xem xét.

      Bởi vì vẫn lo lắng chuyện trong nhà nên Ngũ lang và Liên Thủ Tín luôn luôn thay phiên nhau trở về chuyến.

      Bận rộn gần tháng, cửa hàng đường Cối Xay sửa sang đổi mới hoàn toàn, cũng trải qua người môi giới họ Lưu mà đem ra ngoài cho thuê. Về phần Bách Hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí tất cả cũng chuẩn bị sắp xếp xong, chỉ chờ chọn ngày lành tháng tốt khai trương.

      Chính sảnh của tòa nhà ở ngõ Thụ Tĩnh, giường gạch để cái bàn , Liên Thủ Tín ngồi ở bên đầu giường đặt gần lò sưởi, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất lần lượt ngồi ở đầu giường đặt xa lò sưởi nghiêng chút, dưới đất để vài cái ghế dựa. Ngũ lang ngồi ở bên , ghế phía dưới chia ra ngồi là Tưởng chưởng quầy của Bách Hóa Liên kí và Vương chưởng quầy của tửu lâu Liên kí.

      Tiểu Thất cầm danh sách trong tay và đọc.

      Bách hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí đều chọn khai trương cùng ngày, chỉ là cách nhau canh giờ. Tên danh sách này, chính là căn cứ vào kinh nghiệm của hai chưởng quỹ bọn họ, còn có thêm cầu của Đông gia, mới đưa ra danh sách khách nhân này. Bây giờ mọi người ở chung chỗ xác định lần cuối cùng, có cần thêm hay bớt người hay . Về phần muốn Tiểu Thất đọc danh sách, đó chủ yếu là vì Liên Thủ Tín.

      Liên Thủ Tín mặc dù học biết chữ rồi, nhưng học vấn vẫn có hạn như trước, tiểu Thất cũng có thể làm lão sư của .

      Ngày đó người muốn mời tới cũng ít, có mọi người trong huyện nha, mọi người ở Vương gia, đám người đọc sách mà Ngũ lang kết bạn, ít nhân sĩ nổi danh trong huyện thành, còn có vài ông chủ của nhà buôn lớn, chưởng quầy các loại. Tục ngữ là hòa khí sinh tài, khi khai trương, mọi người đều muốn các mặt phải chuẩn bị chu đáo.

      Xác định danh sách những người muốn mời xong rồi, Vương chưởng quỹ lại lấy ra thực đơn mở tiệc chiêu đãi ngày hôm đó ra, cho mấy người Đông gia xem, lại bàn bạc quyết định chuyện của mấy thứ khác xong, hai vị chưởng quỹ mới đứng dậy cáo từ để sắp xếp.

      Hai vị chưởng quỹ mới vừa , nha đầu Tiểu Hỉ liền vào bẩm báo.

      “Đại phu nhân lại tới nữa .”

      Cái gọi là Đại phu nhân, tự nhiên là Liên Lan nhi.

      Liên lão gia tử và Chu thị cùng đại gia đình từ Thái Thương chật vật mà quay về, Liên Lan nhi ở huyện thành nhưng lần cũng chưa từng trở về thăm qua, chỉ là nhờ người chợ trấn Thanh Dương nhắn lại lời , là nàng ta bị bệnh thể ra khỏi cửa, chờ đến khi khá hơn chút, trở về thăm. Người mang tin tức đến cho Liên gia là tay đến.

      lần này bệnh chính là mấy tháng.

      Liên Mạn Nhi bọn họ vào thành vừa mua nhà vừa mua cửa hàng , vừa vặn, cửa hàng này cùng chỗ của Liên Lan nhi đều là ở Nam Thành, Liên Lan nhi biết được tin, bệnh của nàng liền khỏi còn tự mình tới cửa.

      Người vừa đến liền ở cửa lớn là tỷ tỷ ruột của Tứ lão gia, của tú tài lão gia, tự nhiên là thể cho vào cửa.

      Liên Lan nhi cũng đến tay , lúc này tay trái con gà, tay phải con vịt, bao lớn, bao đem theo rất nhiều thứ .

      “. . . . . . Mẹ cháu theo cùng, chỉ có tiểu nha đầu, vậy làm sao có thể chăm sóc tốt được mình. Cha cháu có gì, ngũ lang cũng lớn, ta quá lo lắng. Nhưng Mạn Nhi và tiểu Thất hãy cùng đến nhà . . . . . . . Nếu mỗi ngày mang thức ăn đến cho các cháu nhé?”

      Là sợ bọn họ khỏi nhà quen cuộc sống của nội thành nơi này à.

      “. . . . . . Lão Tứ, tính tình này của đệ vẫn giống như trước. Có chuyện gì cũng , chỉ sợ gây thêm phiền toái cho người ta. Cái này có cái gì mà phiền toái , chúng ta đều là thân thích. Nếu như đệ có chuyện gì, hay cần chân chạy gì đấy , bảo cha của Kim Tỏa tới giúp đệ xử lí. Lão Tứ, đệ cũng biết là người đàng hoàng, chuyện gì mà giao cho đệ cứ yên tâm. Nhà mấy đời đều ở trong thành này, có cái gì là quen , người quen biết lại nhiều, mọi người cũng cho chút mặt mũi.”

      Lại mời Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi cùng với Tiểu Thất đến nhà nàng ăn cơm.

      Liên Lan nhi nhiệt tình như vậy, có chút làm cho người ta chống đỡ được.

      Nhưng mà, người nhà đối mặt với nhiệt tình của Liên Lan nhi, cũng chỉ là nhàn nhạt . Bọn họ có thể so đo chuyện cố gắng làm mai lần đó của Liên Lan Nhi, nhưng mà các nàng thể để ý thái độ làm người của Liên Lan nhi.

      Chuyện làm mai, Liên Lan nhi nhìn tình trạng của gia đình của Liên Mạn Nhi bây giờ, cộng thêm thái độ của nhà Liên Mạn Nhi, nàng nên nhắc lại rồi, hơn nữa còn từng thông qua con đường khác là Liên lão gia tử, bày tỏ thái độ đối với nhà Liên Mạn Nhi, rằng lúc đó là nàng nhất thời hồ đồ, sau này bao giờ … làm như vậy nữa. Hôm nay Kim Tỏa định hôn rồi, đối phương nương của La gia ở trong thôn.

      Liên Lan nhi gần như khéo léo, nhưng ít chuyện nàng làm ra thể nhân phẩm của nàng, để cho cả nhà Liên Mạn Nhi đối với nàng tràn đầy phòng bị.

      Người như vậy, bất kể nàng là ai, cũng nên tránh tiếp xúc nhiều.

      Cả Liên Lan Nhi hay lễ của nàng đều bị khách khí mời ra ngoài.

      Sau đó Liên Lan Nhi lại lần thứ hai tới cửa, trong đó lần ăn canh đóng cửa (ý là cho vào), còn lần khác tình huống giống như lần đầu tiên.

      Sau khiăn canh đóng cửa, Liên Lan nhi trở về Tam Thập Lí doanh tử chuyến , bao lớn bao đem theo ít đồ về hiếu kính Liên lão gia tử và Chu thị.

      “Cha vừa muốn với các con chuyện này.” Liên Thủ Tín nghe Liên Lan Nhi lại tới nữa, liền nhíu mày, “Cha hôm nay phải là mới từ trong nhà trở lại sao? Ngày hôm trước cha vừa về tới nhà, ông nội con cho người gọi cha cùng tam bá các con lên nhà cũ rồi, rồi chuyện này của cả các con.”

      ” Ông nội thế nào?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

      Trong huyện thành này, mặc dù tin tức bị tiết lộ so với Tam Thập Lí Doanh Tử kém hơn, nhưng là chuyện Liên Lan Nhi trở về Tam Thập Lí Doanh Tử thăm Liên lão gia tử cùng Chu thị, Liên Mạn Nhi cũng biết rồi.

      “Còn có thể gì, là đều phải người ngoài, bảo cha đừng mang thù. là cuộc sống của chúng ta khá giả rồi, muốn mở cửa hàng bách hóa này, nhưng giành lấy buôn bán của tiệm tạp hóa gia đình nàng. Còn rằng cả của các con , có trách cha, biết chắc chắn là cha phải cố ý. . . . . . . để cho ông nội các con , muốn cho cha của Kim Tỏa đến đảm nhận chức chưởng quầy, còn , nếu là đại chưởng quầy được, làm Nhị chưởng quầy cũng được, tiền hàng tháng hay tiền chia hoa hồng gì đó so sánh với đại chưởng quầy ít hơn chút cũng được, dù sao cũng là thân thích, bọn họ lại nguyện ý cho chúng ta làm như vậy.” Liên Thủ Tín liền .

      cả là biết chuyện.” Tiểu Thất chu môi, ngay cả nghe cũng cao hứng.

      “Cha, cha trả lời ông nội như thế nào ?” Ngũ lang liền hỏi.

      ” Ăn ngay chứ sao.” Liên Thủ Tín liền , “Giành lấy làm ăn cái gì , đây là chuyện có. Ở chỗ này trước đó người ta cũng mở tiệm tạp hóa lớn, khi đó nàng ta cũng là người ta giành chuyện làm ăn của mình. Nay chúng ta mở ra sao lại thành giành lấy làm ăn rồi. Cái này là thể nào.” Liên thủ tín liền .

      Liên Mạn Nhi gật đầu, lời này của Liên Thủ Tín rất hay.

      nay, Liên Thủ Tín biết nhiều chuyện hơn so với trước kia rất nhiều. Dĩ nhiên, muốn mặt đối mặt gây lộn, cãi cọ, Liên Thủ Tín vẫn làm, nhưng nếu như đem đạo lí đơn giản hay ra Liên Thủ Tín cũng am hiểu .

      “Cha, vậy cha có đồng ý cho cha của Kim Tỏa làm chưởng quầy ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

      có. Tưởng chưởng quầy người ta làm rất tốt , có đạo lý nào lại đem người đổi . Cái nhị chưởng quầy gì kia, cha chỉ là bây giờ còn cần. Vừa mới mở cửa hàng, vốn phải dùng rất lớn, chúng ta có thừa tiền nuôi người rảnh rỗi.” Liên Thủ Tín

      Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền cũng nhịn được cười khanh khách lên.

      “Cha, ông nội cũng ép buộc cha để cha đồng ý sao?” Ngũ lang liền hỏi.

      có.” Liên thủ tín lắc đầu, ” Ông nội của các con, là người hiểu chuyện. Ông từng làm chưởng quầy cũng biết mở cửa hàng mua bán phải là điều dễ dàng. Ông nội con còn , cha Kim Tỏa trông tiệm tạp hóa còn có thể chứ làm chưởng quầy của cửa hàng lớn được.

      ” Vậy bà nội sao? Cha đồng ý, bà nội ầm ĩ với cha sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      mặt Liên Thủ Tín nhất thời lên vẻ phức tạp .
      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 539: Thay đổi
      Edit: Midori

      Nhìn vẻ mặt Liên Thủ Tín kỳ quái, Liên Mạn Nhi khỏi tò mò, Chu thị cuối cùng là náo loạn hay là náo loạn đây?

      “Bà nội các con lần này có làm ầm ĩ lên.” Liên Thủ Tín thấy ánh mắt của ba đứa bé nhìn nhàng mà thở dài hơi, cũng biết, hình tượng của Chu thị ở trong lòng mấy đứa là như thế nào.

      náo loạn lên? Bà gì?” Liên Mạn liên tục hỏi

      “Cũng gì, . . . . . . Chính là bảo cha có thể giúp giúp. Cha chỉ cả các con quá kì lạ, có chuyện như vậy, có cái gì là giúp hay giúp. Bà nội các con cũng chưa cái gì, . . . . . . chỉ là hỏi cha lúc nào có thể lên Thái Thương thăm các con chút.” Liên Thủ Tín .

      “Ồ.” Liên Mạn Nhi ồ tiếng, cùng ngũ lang, tiểu Thất trao đổi ánh mắt cái, ba đứa bé trong lòng liền hiểu.

      Trong lòng tình cảmcủa Chu thị đối với Liên Lan nhi còn nồng nàn như trước đây rồi, nhưng dù sao cũng là con của bà. Chu thị tuyệt đối làm trò trước mặt con trai, trách mắng con tốt. Chu thị bảo Liên Thủ Tín giúp Liên Lan nhi, nhưng mà vừa như vậy Liên Thủ Tín đáp ứng, Chu thị liền lập tức để cho Liên Thủ Tín là thăm Liên Tú nhi.

      Bây giờ ở trong lòng Chu thị, Liên Tú Nhi mới là nặng nhất. Nhưng nếu như trước kia, Chu thị khẳng định cũng vì Liên Lan nhi mà ra sức tranh giành.

      Là bởi vì lần này Liên Lan nhi chậm chạp thăm bà và Liên lão gia tử, vì vậy trái tim Chu thị băng giá sao?

      , hẳn là phải. Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút, liền loại bỏ loại khả năng này. Chu thị vẫn cho rằng cuộc sống của Liên Lan nhi cũng dễ dàng, đối với việc Liên Lan nhi rất ít khi về Tam Thập Lí Doanh Tử, hay chuyện tặng lễ ít cho bà cùng Liên lão gia tử cũng vậy, Chu thị cho tới bây giờ cũng chưa từng so đo. Lần vay nặng lãi trước đó, biểu của Liên Lan Nhi với lần này cũng khác nhau lắm, khi qua rồi Chu thị đối với Liên Lan Nhi vẫn nhiệt tình như trước.

      Như vậy, nguyên nhân cũng chỉ còn có Liên Tú nhi. Chu thị ý thức được điều gì sao, trước kia Liên Tú nhi trôi qua còn tốt, Chu thị cũng hàm hồ cho qua. Nhưng mà tại Liên Tú nhi thảm như vậy, Chu thị sợ là đem nợ cũ, nợ mới đều cùng thanh toán hết lần. Cũng có thể bây giờ Chu thị hận là hành chết Cổ thị.

      Mà đối với Liên Lan nhi, thái độ tại của Chu thị rất giống với thái độ bà đối đãi với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa và Liên kế tổ.

      Người nhà ở trong phòng chuyện nhưng các nàng cũng quên mất Liên Lan nhi còn ở phía ngoài.

      “Lúc này, cả nhất định là biết cha mới từ Tam Thập Lí Doanh Tử trở lại, bây giờ tới là đợi tin tức đó.” Liên Mạn Nhi liền .

      “Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Liên Thủ Tín liền hỏi.

      “Chúng ta bây giờ đều ở nhà, người đến cho vào cửa là tốt. Nếu cứ như vậy , đem người mời vào chínhsảnh. Cha, tất cả chúng con đều qua. Cha qua , sau đó đem ý của ông nội và bà nội cho cả hiểu là được.” Liên Mạn Nhi liền .

      “Như vậy là tốt nhất. cả biết ý này của ông nội và bà nội có gì để dựa vào nữa, sau này cũng có thể yên tĩnh chút.” Ngũ lang liền .

      “Được, vậy cha .”

      Liên Thủ Tín ra ngoài. Mất thời gian hai tuần trà, mới quay trở lại.

      “Cha, thế nào rồi? trong lòng thoải mái sao?” Liên Mạn Nhi thấy lúc trở lại sắc mặt Liên Thủ Tín tốt, liền vội vàng hỏi.

      “Ai, . . . . . . cả của các con khóc .” Liên Thủ Tín ngồi dọc theo kháng, liền thở dài .

      Liên Thủ Tín mềm lòng, nhìn được người ta khóc lóc, có lúc quên mất đối phương cầu có hợp lí hay . Hơn nữa Liên Lan nhi khóc, cũng phải bởi vì Liên Thủ Tín cự tuyệt cầu của nàng. Nàng bị cự tuyệt mấy lần còn ít sao? Liên Lan nhi khóc, là bởi vì biết, Liên lão gia tử và Chu thị hề đứng ở bên nàng nữa.

      “Khóc, có ai khóc được. Tiểu Thất, khóc cái cho cha xem.” Liên Mạn Nhi lấy cùi chỏ đụng vào tiểu Thất chút.

      Tiểu Thất cao hứng thế kia, làm sao có thể khóc đây. Cũng rất miễn cưỡng nhếch miệng, làm mặt quỷ, cái này, lại đem Liên Thủ Tín làm cho tức cười.

      “Cha, sản nghiệp nhà chúng ta sau này lớn rồi. Người tìm đến tận cửa cầu xin giúp đỡ càng ngày càng nhiều, chúng ta nên phân biệt loại người nào đáng giúp loại người nào đáng giúp. Bất kể là ai khóc, ai đáng thương, ai có lý. . . . . . . chuyến này của cả, bởi vì nắm chắc cái gì nên mới đến? là có hai lão nhân gia ở Tam Thập Lí Doanh Tử. Hai là biết chúng ta muốn giữ thể diện, sau đó chính là cha và mẹ đều là người mềm lòng.”

      “Chúng ta bởi vì sao thể đáp ứng cả, đó cũng bởi vì tính cách của cha và mẹ quá thành thực. Người như vậy, nếu để tiến vào nhà chúng ta trụ được.”

      “Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.

      “Cha, mẹ có nhắn lời gì cho chúng con ?” Tiểu Thất thấy cái đề tài này sai biệt lắm, cũng rất cơ trí chuyển đổi đề tài.

      “Mẹ con rồi, nhớ con, để cho con trở về.” Liên Thủ Tín liền cười , “Lỗ tiên sinh cũng hỏi con, con cũng nên trở về lên trường học thôi.”

      Tiểu Thất nghe vậy liền le lưỡi.

      “Con cũng nhớ mẹ vậy, con còn nhớ Lỗ tiên sinh rồi, chờ con nhìn cửa hàng ở nơi này khai trương rồi, con liền trở về.” Tiểu Thất đường đường chính chính .

      Mọi người đều cười.

      rất hay giống như cửa hàng này của chúng ta khai trương, dường như có đệ được ấy.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Đúng rồi, mẹ con còn gửi quần áo mang tới. Mới vừa rồi cha cũng để cho Tiểu Hỉ giúp các con sắp xếp.” Liên Thủ Tín lại , “Mẹ con , trời lạnh, cho các con đều mặc nhiều hơn chút, đốt giường nóng lên, lửa than trong nhà cũng đừng để tắt.”

      biết.” Liên Mạn Nhi liền .

      Vẫn bận rộn mấy chuyện của cửa hàng, hôm nay là đông đến thu , cả gia đình Liên Mạn Nhi phải đổi áo mỏng thành quần bông.

      “Đúng rồi, cháu trai Vương Tiểu Tam của vợ Xuân Trụ, ở đầu đường khu nhà cũ của chúng ta, còn có Ngô Đại Trụ cùng Ngô Nhị Trụ ở sau phố đều theo cùng, cha để Tiểu Hỉ sắp xếp cho bọn ở phía trước rồi.” Liên Thủ Tín đột nhiên lại .

      Bách hóa Liên kí cùng tửu lâu Liên kí đều cần tiểu nhị. Mọi người trong thôn cũng biết rồi nên tìm Liên Thủ Tín cùng Trương thị, muốn tới làm công. Ba người này đều là thiếu niên mười mấy tuổi, Liên Thủ Tín nhìn thấy cảm thấy mấy đứa trẻ cũng tệ lắm, nên đáp ứng sắp xếp cho làm công ở bên trong cửa hàng.

      Liên Mạn Nhi, Ngũ lang cùng tiểu Thất cũng gì, quyền sắp xếp mấy tiểu nhị, Liên Thủ Tín vẫn phải có. Hơn nữa mấy cái này, đều trải qua Trương thị rồi,nên trước đó mấy người bọn cũng có biết đến.

      “Mấy người này huynh cũng xem qua rồi, cũng tệ, tất cả đều ở gần chúng ta. Ở bên trong cửa hàng, cũng có thể tăng thêm ánh mắt cho ta.” Ngũ lang liền , “Cháu trai của vợ Xuân Trụ rất biết ăn , Vương Tiểu Tam miệng cũng được, nên an bài ở trong cửa hàng Bách Hóa. Hai em nhà Ngô gia kia , huynh tính toán an bài đến tửu lâu . trong phòng bếp, làm chạy trong phòng.”

      “Được, ca cứ xem an bài thế nào .” Liên Mạn Nhi liền .

      “Lần này trở về, cha còn chuyến đến nhà của Vương cử nhân, Vương Cử nhân đáp ứng, ngày khai trương của ta, khẳng định đến.” Liên Thủ Tín lại , “Hai người Gia Hưng bọn họ đến lúc ấy cũng tới, còn có Vũ chưởng quầy.”

      “Bên này Võ Trọng Liêm Vũ lão bản cũng tới.” Tiểu Thất liền , đọc danh sách nên nhớ rất mấy người này.

      “Mới vừa rồi cha nghe thấy được, Vương thái y là nhất định có thể tới đúng ? Cái này đúng là cho chúng ta mặt mũi .” Liên Thủ Tín liền .

      “Chắc chắn rồi, đến lúc đó nhất định có thể tới .” Liên Mạn Nhi liền gật đầu.

      Đừng thấy thời điểm Vương thái y làm nghề y vẻ mặt ôn hoà, chuyện vô cùng tốt, cũng thích xã giao, lần này chịu tới, là do Ngũ lang tự mình qua mời mấy lần, lại có Vương Ấu Hằng ở bên cạnh giúp đỡ chuyện, mới gật đầu đáp ứng.

      “Tống gia bên kia, là chồng của Hoa nhi tới sao?” Liên Thủ Tín hỏi.

      “Đúng.”

      Cả nhà bọn họ vừa vào thành, Ngũ lang liền hướng Vương thái y gửi thiệp mời, sau đó giao hẹn sẵn thời gian, nhà bốn người lền chuẩn bị lễ rồi đến Vương gia. Đây chỉ có quan hệ với Vương Ấu Hằng mà còn bởi vì ban đầu Liên Mạn nhi bị thương là do Vương thái y cứu trị. Sau lại có thể mời được Thạch thái y, cũng may mắn là nhờ có thiếp mời của Vương thái y.

      Viện của Vương gia cũng tính là quá lớn, nh7ng nhân khẩu cũng rất nhiều. Ngày đó vội vã qua, viện lớn của Vương gia cho Liên Mạn Nhi ấn tượng, chính là mùi thuốc lá sợi như có như , lại có đám thiếu nữ già trẻ ăn mặc nghiêm trang đứng thẳng.

      Tống gia sau khi biết gia đình các nàng vào thành, lập tức sai người tới. Thế hệ Tống gia cư trú ở huyện thành Cẩm dương, lập nghiệp kinh thương. Những ngày qua việc sắp xếp cho cửa hàng Liên Kí, Tống Hải Long đều mang người tới hết sức giúp đỡ.

      Liên Hoa nhi còn sai hạ nhận gửi thiếp mời cho Liên Mạn Nhi, nhưng bị Liên Mạn Nhi lấy cớ thân thể thoải mái từ chối.

      Nhưng khai trương cửa hàng, vẫn phải mời Tống Hải Long .

      ” Chồng của Hoa nhi cha thấy tài cán cũng là người bình thường , ” Liên Thủ Tín trầm tư , “Nhưng mấy quản ở dưới tay lại có chút khả năng.”

      Lời này Liên Thủ Tín sai, Liên Mạn Nhi gật đầu.

      “Nghe , các nơi làm ăn tại của Tống gia, toàn dựa vào những thứ lão nhân kia chống đở. Tống gia lão phu nhân, đối với những người đó đặc biệt nể trọng.” Ngũ lang liền .

      Ngũ lang những ngày qua nghe được chút nhận xét về Tống gia, có xem thường nhưng cũng có hâm mộ vô cùng.

      Thái độ của Liên Mạn Nhi đối với lần này là hâm mộ.

      “Sau này, nếu chúng ta cũng có thể bồi dưỡng được nhóm lão nhân như thế, vậy quá tốt.” Liên Mạn Nhi liền . tại chỉ có mấy cửa hàng này, bọn họ coi tự mình như quản lý cũng còn có thể ứng phó, nhưng mà sau này cửa hàng nhiều, làm ăn nhiều, chỉ dựa vào người, thậm chí mấy người thông minh tháo vát, vậy có thể chống đỡ bao lâu? Các nàng muốn bắt đầu thành lập loại cơ chế, chiêu dụ và giữ lại những chưởng quầy tốt nhất, quản , phòng thu chi các loại. Có những người này trung thành dốc sức, cho dù con cháu sau này nên thân, chỉ cần động cơ chếkia, Liên Kí vẫn tiếp tục phát triển .

      Trong nháy mắt, thời gian bách hóa Liên kí và tửu lâu liên kí khai trương đến, bởi vì còn muốn mời hai bàn nữ quyến, nên Liên Mạn Nhi cũng tửu lâu ngồi, tình cảnh náo nhiệt kia tất nhiên cần phải .

      Trước ba ngày khai trương, bách hóa Liên kí cùng với tửu lâu Liên kí đều có hoạt động ưu đãi đặc biệt, ba ngày qua , hai nhà cửa hàng đóng cửa bàn bạc sổ sách, tiền lời kia khiến cho chưởng quầy cùng nhân viên thu chi đều cười híp mắt.

      Sau khi Liên Mạn Nhi xem sổ sách, cũng rất vừa ý.

      Nhìn hai cửa hàng đều vào quỹ đạo, cửa hàng cho thuê kia cũng mở ra, người nhà liền chuẩn bị về thôn. Nhưng mà, trước đó. . . . . .

      ” Bên chỗ Tống gia phải chuyến từ cần phải , còn có mẹ chồng của Hoa nhi, lần này có lẽ cha phải xem chút.” Liên Thủ Tín liền .

      Ngũ lang cùng Liên Mạn Nhi thương lượng chút, tất cả cũng gật đầu đồng ý.

      Hôm nay ăn xong điểm tâm, người nhà ngồi xe, trực tiếp hướng ngõ thạch sư tử đến .

      Chương 540: Vào Tống phủ

      Xe ngựa đến trước đại môn Tống gia, chỉ thấy có quản mang theo gã sai vặt chờ ở cửa. Gã sai vặt Tiểu phúc ngồi dọc theo bên hông xe, đợi nhảy xuống cùng người canh cửa của Tống gia chuyện, quản kia liền mang theo người chào đón, dẫn dắt xe ngựa đến bên cạnh cửa nách như trước.

      Đại môn của Tống gia sơn son như cũ, có lẽ là có liên quan đến mùa đông bắt đầu, từ bên ngoài nhìn vào lầu các cây cối ở bên trong tường viện, cảnh tượng có chút thưa thớt. Tống gia tiền tài quyền thế vẫn như cũ, dù sao Tống gia lão phu nhân cũng xuất thân từ chi bên Thẩm gia, lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quan hệ từ xuống dưới chuẩn bị đều cực chu đáo. Nhưng mà, Tống gia nhân khẩu vượng, đây cũng là chuyện thực thể bàn cãi.

      Xe ngựa vào cửa nách, dừng lại ở tường quét vôi trắng xây làm bình phong ở cổng trước, Tôn đại nương, Tiểu Hồng cùng đám nha đầu, con dâu sớm chờ ở tường xây làm bình phong ở cổng trước, thấy xe ngựa ngừng lại, Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng liền tiến lên đây, đỡ Liên Mạn Nhi xuống.

      Cả đám người Tống gia vây quanh Liên Thủ Tín, ngũ lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất liền hướng Tiền viện của noãn các, lão phu nhân Tống gia cùng Tống Hải Long biết bọn họ đến, chờ ở bên trong noãn các.

      Vào Tiền viện, Tống Hải Long liền cười từ trong buồng lò sưởi ra ngoài, chào hỏi qua chút, mọi người lúc này mới vào noãn các.

      Bên trong noãn các đặt chiếc giường quý phi, giường trải đệm gấm lông chồn dầy, còn sắp đặt lấy chỉ vàng thêu gối mềm gấm, người lão phu nhân của Tống gia khoác áo choàng lông, dựa vào gối mềm ngồi ở giường, cùng người hầu chuyện. Nhìn thấy đám người Liên Thủ Tín từ bên ngoài vào, Trầm lão phu nhân liền ngồi thẳng người, làm bộ muốn đứng lên.

      Tính ra, Liên Thủ Tín cùng Trầm lão phu nhân là cùng thế hệ. Trầm lão phu nhân tuổi lớn hơn, mấy người Liên Mạn Nhi còn lại đều là vãn bối.

      đợi Trầm lão phu nhân đứng dậy, Liên Thủ Tín liền mang theo ngũ lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất tiến lên hành lễ.

      Khuôn mặtcủa Trầm lão phu nhân mỉm cười, ở thời điểm Liên Thủ Tín vừa bái xuống. Liền từ giường đứng lên, chịu nhận lễ của Liên Thủ Tín.

      “Tứ lão gia mau mời ngồi, chúng ta là thân thích. Những thứ nghi thức xã giao này đều miễn . Lại , lão bà tử ta còn phải thỉnh tội trước, mấy lần trước nhà Tứ lão gia có việc, ta vốn là nên sang, chẳng qua là cái thân thể nàyvẫn luôn tốt.” Trầm lão phu nhân cười .

      chuyện chút, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Trầm lão phu nhân cố ý để cho Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất đến giường ngồi chung với bà.

      “. . . . . . Ngũ lang tất nhiên là cần phải rồi. Sau này tiền đồ bất khả hạn lượng **. Mạn Nhi và tiểu Thất cũng càng ngày càng xinh đẹp rồi … . . . . ” Trầm lão phu nhân cười hàn huyên.

      ** cực kì giỏi giang, thể ước lượng được thành công của người đó

      Có nha đầu đưa lên trà nóng và điểm tâm, Liên Mạn Nhi thấy bên trong nhà này ấm áp như xuân, nhưng cả người của Trầm lão phu nhân đều bao bọc cực kì kín đáo, dù có ra bên ngoài cũng thế, nên đoán được chỉ sợ là Trầm lão phu nhân có chứng bệnh sợ lạnh. Nên thử hỏi Trầm lão phu nhân bình thường uống thuốc gì, xem vị thái y nào.

      “. . . . . . Đây là bệnh cũ rồi, lúc còn trẻ trở thành bệnh căn.” Trầm lão phu nhân liền , “Đơn thuốc dùng là Thạch thái y phối cho.”

      đến Thạch thái y, Liên Mạn Nhi khỏi nghĩ đến lần đầu tiên các nàng vào thành, lần đó là tới Tống gia tìm Liên Hoa nhi đòi nợ , còn may mà ở trà lâu đụng với Thạch thái y, được Thạch thái y giúp đỡ, các nàng mới có thể thuận lợi tiến vào Tống phủ. Cũng nhận được tiếp đãi khác biệt của Trầm lão phu nhân.

      “Thạch thái y đưa phương thuốc như vậy khẳng định là tốt. Mẹ cháu khi đó bệnh tình nguy kịch, may mắn là có lão nhân gia ông cứu mạng. . . . . . . Thạch thái y là người bận rộn, nghe nửa năm này Hà Gian phủ kết bạn rồi, biết bây giờ trở lại chưa.” Liên Mạn Nhi liền .

      “Còn có trở lại, bên của ta cũng phái người hỏi thăm rồi.” nụ cười mặt Trầm lão phu nhân càng thêm ấm áp, “Chờ trở lại. Ta còn phải mời tới nhà bắt mạch thêm cho ta. Đây là bệnh cũ của ta, may mắn là có phương thuốc của , nếu bình thường nhận ít đau khổ.”

      ” Vậy, khi nào lão phu nhân có tin tức của Thạch thái y, kính xin cho người cũng cho chúng ta biết tiếng.” Liên Mạn Nhi liền cũng cười .

      “Đó là dĩ nhiên.” Trầm lão phu nhân liền vừa cười vừa với Tống Hải Long, “Mẹ lớn tuổi rồi, con giúp mẹ nhớ kỹ chút, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng quên.”

      Tống Hải Long tự nhiên cười đáp ứng, chờ Trầm lão phu nhân cúi đầu uống trà, đôi mắt hoa đào lại lướt nhìn sang hai nha đầu hầu hạ bên cạnh giường quý phi. Chờ Trầm lão phu nhân ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt Tống Hải Long sớm nghiêm chỉnh trở lại.

      Những ngày qua ở huyện thành, bởi vì Tống Hải Long mang theo người tới giúp đỡ, nên Ngũ lang cùng Tống Hải Long cũng tiếp xúc nhiều hơn chút. Theo ngũ lang , Tống Hải Long này bình thường làm việc, mặc dù có tài cán gì lớn, nhưng mà cũng là người xem trọng quy củ, ở phương diện quan hệ cũng có mấy phần giỏi giang. Chỉ trừ, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, khống chế được ánh mắt của mình.

      Mà theo tin đồn, Tống Hải Long chỉ khống chế được ánh mắt của .

      hồi, đề tài liền chuyển đến Điền Trang sản xuất của nhà Liên Mạn Nhi.

      “Đa tạ đưa rượu nho tới, ta uống vô cùng ngon. Còn có hạt sen, ngó sen, củ ấu. . . . . . , so sánh với những loại được vận chuyển từ xa đến hề kém. Hơn nữa còn tươi ngon rất nhiều. Điều vui mừng là đây là do quê hương chúng ta sản xuất. . . . . .” Trầm lão phu nhân cười .

      Hai nhà có qua có lại, rượu nho và các loại thổ sản, tự nhiên cũng thiếu được phần của Tống gia.

      đến Điền Trang sản xuất của gia đình Liên Mạn Nhi, nhất là rượu nho, Tống Hải Long liền tiếp lấy lời của Trầm lão phu nhân tiếp, là quản cùng chưởng quầy của cửa hàng bên dưới thương lượng cùng , là muốn nhập ít rượu nho để vận chuyển đến ngoài phủ bán.

      Tống gia cũng có thương đội của mình, làm ăn cũng giới hạn trong huyện thành Cẩm Dương, thậm chí là phủ Liêu Đông. Mặt khác, phương diện buôn bán biển của Tống gia, họ cũng có của biện pháp của mình.

      Tống gia muốn mua rượu nho nơi khác tiêu thụ, đây đối với nhà Liên Mạn Nhi mà chỉ có chỗ tốt. Vài ngày trước, Tống Hải Long tiết lộ qua ý tứ này. Hôm nay lần nữa nhắc tới, Liên Thủ Tín cùng Ngũ lang liền đều gật đầu đáp ứng.

      Tiếp theo, đề tài liền chuyển tới bài tập và bài vở của Ngũ lang, cách tự nhiên liền chuyển đến việc Trầm gia ở phủ thành.

      Bọn họ chuyện, nghe thấy trong viện có người cao giọng chuyện, giống như là tranh chấp.

      tiểu nha đầu ra ngoài, lúc sau quay trở lại, ở bên tai Trầm lão phu nhân thấp giọng mấy câu.

      “Mời tam thiếu phu nhân vào.” Ánh mắt Trầm lão phu nhân rũ xuống, nghĩ ngợi chút liền phân phó .

      ra là Liên Hoa nhi tới.

      Các nàng đến Tống gia là tới thăm người thân, dựa theo lẽ thường, Liên Hoa nhi hẳn phải sớm ra ngoài nghênh đón, cũng phải đích thân chuẩn bị toàn bộ việc chiêu đãi. Nhưng mà Liên Hoa nhi vẫn chưa từng lộ diện, Trầm lão phu nhân gì, Liên Mạn Nhi bên này cũng hỏi, mọi người lại đem chuyện này cho bỏ qua.

      tại, Hoa nhi tự mình tới. Nhìn tình hình này, chắc là ở bên ngoài muốn vào nhưng bị ngăn cản. Liên Hoa nhi liền la hét ầm ĩ, bây giờ kinh động người trong nhà, Trầm lão phu nhân đành phân phó người để cho Liên Hoa nhi vào.

      “Vốn nên để cho Hoa nhi ra ngoài đãi khách, chẳng qua là thân thể nàng thoải mái. Ta đây mới phải thay nàng hướng Tứ lão gia thỉnh tội nàng tới rồi. Đứa này, cũng là người trong nhà, ta chỉ câu ai còn có thể bới móc nàng đúng?” Trầm lão phu nhân liền vừa cười vừa .

      “Lão phu nhân rất đúng.” Liên Thủ Tín liền .

      “Đúng vậy a, Hoa nhi tỷ thân thể tốt, chúng ta cũng biết, sao có thể trách nàng đây.” Liên Mạn Nhi liền cười .

      Trong thời gian này tiểu nha đầu vén màn cửa lên, Liên Hoa nhi đeo ngọc bội đinh đương từ bên ngoài vào.

      Chợt nhìn thấy Liên Hoa nhi, Liên Mạn Nhi khỏi sợ hết hồn. Nếu phải là có lời vừa rồi của Trầm lão phu nhân…, nàng gần như cũng dám tin tưởng người tiến vào là Liên Hoa Nhi.

      Liên Hoa nhi mập, hơn nữa phải là mập lên chút, mà là mập lên rất nhiều.

      Khuôn mặt vốn là trái xoan bây giờ trở thành mặt to như cái khay bạc, hơn nữa thịt mặt gần như chảy xệ. Vòng eo mảnh gầy thấy, thay vào đó là vòng eo như thùng nước khác gì ngực và mông, bụng lại càng lồi ra ngoài ràng.

      Đây là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Liên Hoa nhi lại mang thai. , hẳn là phải. Nếu như là mang thai, như vậy đối với Tống gia bất kể thế nào, cũng là chuyện tốt, Trầm lão phu nhân chỉ Liên Hoa nhi thân thể thoải mái.

      Liên Hoa nhi là bị làm sao? Dù Tống gia có điều kiện cuộc sống tốt, Liên Hoa nhi cũng thể ăn thành như vậy. Phải biết rằng, Liên Hoa nhi đối với dung mạo cùng vóc người của nàng rất là xem trọng .

      Ánh mắt kinh ngạc của Liên Mạn Nhi chưa kịp thu hồi lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Liên Hoa Nhi rồi.

      Trong ánh mắt của Liên Hoa nhi tràn đầy oán hận!

      Liên Mạn Nhi khẽ mỉm cười, dời tầm mắt coi như có việc gì.

      Liên Hoa nhi vào, đầu tiên là hành lễ cho Trầm lão phu nhân, sau đó liền hành lễ cho Liên Thủ Tín, vừa cười chào hỏi cùng Ngũ lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất. Liên Mạn Nhi lại lần nữa chống lại ánh mắt của Liên Hoa nhi, lúc này Liên Hoa nhi chỉ có khuôn mặt tươi cười, mà oán hận trong ánh mắt cũng biến mất dấu vết , giống như cái nhìn vừa rồi, cũng chỉ là ảo giác.

      Chào hỏi xong, Liên Hoa nhi ở bên cạnh giường quý phi, đến bên cạnh Liên Mạn Nhi ngồi xuống.

      Tống Hải Long tại chỗ ngồi bên lén lút xê dịch, từ vị trí đối diện Liên Hoa nhi chuyển qua đứng quay lưng về phía Liên Hoa nhi.

      Bộ ngực của Liên Hoa nhi kịch liệt phập phồng chút.

      “Mạn Nhi, thân thể của muội tốt chưa? Lần trước sai người mời, muội thân thể khỏe, khiến tỳ thay muội lo lắng mất vài ngày.” Liên Hoa nhi ra vẻ rất thân thiết với Liên Mạn Nhi.

      “Đa tạ Hoa nhi tỷ quan tâm, chỉ là gặp lạnh, sợ tới đây đem bệnh lây qua tỷ.” Liên Mạn Nhi liền thản nhiên .

      “Lão phu nhân, phòng bếp chuẩn bị thức ăn, sai người đến hỏi lão phu nhân, có thêm món gì ?” Tôn đại nương lúc này liền cười tiến lên phía trước .

      Liên Hoa nhi vốn là muốn gì đó, bị Tôn đại nương chuyển hướng rồi.

      Trầm lão phu nhân liền cười hỏi Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất có kiêng kỵ cái gì , lại hỏi các nàng có thích ăn cái gì .

      Liên Mạn Nhi thấy việc này tự nhiên khó mà cái gì.

      “Như vậy , các ngươi thích cái gì, chắc là Hoa Nhi đều biết đến. Hoa nhi, ” Trầm lão phu nhân liền phân phó Liên Hoa nhi, “Con mang người đến phòng bếp xem chút, thêm mấy thứ đồ mà Tứ lão gia, cùng Mạn Nhi bọn họ thích vào .”

      “Ta cùng tam thiếu phu nhân.” Tôn đại nương liền cười tiến lên, giúp Liên Hoa nhi .

      Sau khi Liên Hoa nhi vào cửa, thời gian vẫn chưa tới nửa chung trà, liền lại bị Trầm lão phu nhân đuổi ra ngoài.

      “. . . . . . Lão thái gia cùng lão thái thái Thân gia tốt chứ? Thân gia lão gia cùng thân gia thái thái như thế nào?” Trầm lão phu nhân lại hỏi, “Vốn là ta nên thăm , nhưng bệnh cũ này thỉnh thoảng lại tái phát. Ta dặn Hoa nhi , nàng lại. . . . . .”

      Trầm lão phu nhân hỏi thế chỉ là hàn huyên, Liên Mạn Nhi tất nhiên tưởng , đề tài liền chuyển đến chuyện khác.

      Chờ thức ăn mang lên , Trầm lão phu nhân lại theo Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ngồi bàn, Tống Hải Long tiếp Liên Thủ Tín cùng ngũ lang ngồi bàn khác.., cho đến khi Liên Mạn Nhi các nàng đứng dậy cáo từ, Liên Hoa nhi cũng xuất lại.
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 541: Về nhà
      Edit: Mây Hát
      Beta: Tiểu Tuyền


      Liên Hoa Nhi xuất nữa, hai nhà cũng nhắc tới. Chờ ăn cơm xong, lúc mọi người chuẩn bị cáo biệt để ra về Trầm lão phu nhân cho người đem ra rất nhiều đồ, là để đưa cho Liên lão gia tử cùng Chu thị.

      Liên lão gia tử, Chu thị cùng nhà trở về mấy ngày nay rồi. Tống gia phái người đến hỏi thăm, cũng đưa lễ vật nào đến. Nhưng bây giờ lại muốn gửi quà cho Liên lão gia tử cùng Chu thị thông qua bọn họ, hàm nghĩa trong chuyện này cũng rất ràng.

      Tặng lễ vật cho Liên lão gia tử cùng Chu thị là vì nể mặt nhà Liên Mạn Nhi .

      Mọi người từ Tống phủ ra, liền trực tiếp ra khỏi thành, trở về Tam Thập Lý Doanh tử.

      Liên Mạn Nhi mang theo Tiểu Thất cùng Tiểu Hỉ ngồi chung xe như cũ. Bởi vì gần trưa, lại vừa mới ăn cơm xong, nên sau khi lên xe, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất liền có chút buồn ngủ. Tiểu Hỉ liền bận rộn đem gối đệm bày ra. Liên Mạn Nhi dựa người đệm, tay kéo Tiểu Thất, để cho tựa vào người mình, lại để cho Tiểu Hỉ đem đệm giường mỏng lấy ra, khoác lên đùi mình và Tiểu Thất, hai chị em liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

      “Tỷ, Hoa Nhi tỷ vì sao lại mập lên như vậy?” Tiểu Thất nhắm mắt mà vẫn còn muốn chuyện cùng Liên Mạn Nhi.

      “Ai biết đâu? Chắc là bởi vì sức ăn tốt quá, lại có làm việc gì cả.” Liên Mạn Nhi liền cố ý , “Tiểu Thất a, đệ cũng được bắt chước như vậy đấy.”

      Liên Mạn Nhi vừa vừa sờ sờ bụng Tiểu Thất. Khi ngồi vào bàn ăn tại nhà người khác, đặc biệt là loại lễ tiết thăm hỏi nhau như thế này, quan trọng chính là ở bộ dáng. Mặc dù món ăn của Tống gia có thịnh soạn đến đâu hai chị em cũng chỉ mới ăn no sáu bảy phần thôi.

      “Tất nhiên là đệ bắt chước như vậy đâu.” Tiểu Thất liền .

      Lúc trước ở nhà, khi Lỗ tiên sinh dạy qua việc dưỡng sinh có dạy rằng ăn quá no là tốt. Vì vậy cả nhà cũng đều nghe theo lời Lỗ tiên sinh. Có điều, ngoài ba bữa cơm chính ra, các loại dưa và trái cây, điểm tâm cũng thiếu. Hơn nữa, mặc dù trong nhà có người hầu hạ, nhưng rất nhiều chuyện các nàng vẫn là tự mình làm.

      “Tỷ, tại Hoa Nhi tỷ là khó coi.” Tiểu Thất câu.

      “Đệ mới bao nhiêu tuổi a. nhìn ra cái gì đẹp mắt, cái gì xấu sao?” Liên Mạn Nhi nín cười .

      như vậy chứ Liên Mạn Nhi cũng cho là đúng, thân hình của Liên Hoa Nhi mập lên nhiều quá rồi.

      Làm sao mà Liên Hoa Nhi lại biến thành bộ dáng này? Nhìn trang phục Liên Hoa Nhi mặc biết Tống gia bạc đãi phần chi phí ăn mặc của nàng ta. Nhưng khi các nàng đến Tống gia, Liên Hoa Nhi lại thể ra mặt. Nhìn bộ dáng này chắc là hành động của Liên Hoa Nhi chịu khống chế rồi.

      sai. Hành động của Liên Hoa Nhi nhất định được tự do. Bằng , khi Liên Mạn Nhi cự tuyệt lời mời của Liên Hoa Nhi, nếu theo tính tình Liên Hoa Nhi hẳn là nàng tự mình đến nhà.

      Chi phí ăn mặc đầy đủ, nhưng lại có thể diện và hành động cũng được tự do. Đây chính là cuộc sống tại của Liên Hoa Nhi.

      Liên Mạn Nhi nhắm mắt lại nghĩ, làm như thế giống như là tác phong của Trầm lão phu nhân. Ngày trước, Trầm lão phu nhân đối với nhà Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị vào thành nương tựa, cũng tiếc tiền tài

      Mà hiển nhiên Liên Hoa Nhi cũng muốn có cuộc sống như thế, nhưng nàng ta thể chống lại Trầm lão phu nhân. Liên Hoa Nhi ở Tống gia mặc dù được ăn sung mặc sướng, nhưng về mặc tinh thần sợ là hết sức đau khổ. Việc Liên Hoa Nhi gả vào Tống gia được Trầm lão phu nhân hoàn toàn ưng ý. Liên Hoa Nhi mang thai, nhưng đứa bé sinh ra lại là nữ nhi càng làm cho Trầm lão phu nhân vui. Nhưng mà Liên Hoa Nhi còn có cha làm tú tài để làm núi dựa sau lưng. tại núi đổ, mà còn đổ trong tình huống vô cùng ám muội.

      Tuy Liên Hoa Nhi còn có hai em họ, nhưng nhìn việc lần trước Liên Mạn Nhi đến đòi nợ cũng đủ biết quan hệ giữa bọn họ hòa hợp bao nhiêu.

      Hôm nay Liên Hoa Nhi đến nông nỗi này cũng là ứng với câu “trong ngoài đều khốn đốn”.

      Mà quan trọng nhất là nhìn thái độ của Tống Hải Long đối với Liên Hoa Nhi qua hôm nay cũng biết, Tống Hải Long lại vô tình lộ ra phiền chán đối với Liên Hoa Nhi.

      Chẳng lẽ bởi vì bị áp lực tâm lý lớn mà ăn uống quá độ nên Liên Hoa Nhi mới mập ra như vậy? Hay là có việc gì mà muốn người khác biết nguyên nhân. Liên Hoa Nhi vốn rất để ý vẻ bề ngoài của mình, theo lý thuyết, chỉ cần nàng ta khống chế phát sinh việc này.

      Hôm nay Liên Hoa Nhi đột nhiên xông vào hẳn là muốn mượn tay nhà Liên Mạn Nhi để thay đổi tình cảnh của bản thân .

      Địa vị của Liên Hoa Nhi ở Tống gia được tự nhiên, chỉ sợ Trầm lão phu nhân cũng tự tại. Thời điểm vừa rồi ở Tống gia Liên Mạn Nhi nhớ , khi Tôn đại nương muốn đỡ Liên Hoa Nhi ra ngoài cũng phải dò xét qua nét mặt của Liên Mạn Nhi đấy.

      Khi đó, nếu như nàng câu, liệu Trầm lão phu nhân còn có thể kiên trì đem Liên Hoa Nhi đưa ra ngoài ?

      Đáp án dĩ nhiên là rất ràng rồi.

      Nhưng nàng lại gì.

      Trầm lão phu nhân định xử trí Liên Hoa Nhi như thế nào? Trong lúc ngủ, trong đầu Liên Mạn Nhi lên nghi vấn như vậy. Đem hưu Liên Hoa Nhi sao? Làm vậy được, bởi vì…như vậy ảnh hưởng đến tất cả các thiếu nữ trong Liên gia, cho dù nhà Liên Mạn Nhi tách riêng rồi cũng bị ảnh hưởng chút. Hơn nữa, làm việc này cũng phải nhìn mặt mũi toàn Tống gia.

      thể hưu, cũng thể giữ lại làm vật trang trí cho Tống gi, như vậy phải làm sao bây giờ?

      Xe ngựa chạy đến trấn Thanh Dương, Liên Mạn Nhi mới dần tỉnh ngủ. Tiểu Thất dậy từ trước, vén lên góc màn xe nhìn ngó xung quanh. Hôm nay trấn Thanh Dương có đợt chợ phiên, người đến người vô cùng náo nhiệt.

      Khi xe ngựa chạy qua hàng thịt của Trương đồ tể, Liên Mạn Nhi thấy xe ngựa của Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang dừng lại.

      Nhị Lang đứng trước xe ngựa, trong tay cầm thịt heo, chuyện cùng Liên Thủ Tín.

      “Cha cháu, đại bá cùng Kế Tổ ca về. Ông nội sai cháu mua ít thịt về làm bữa ăn ngon.” Nhị Lang với Liên Thủ Tín.

      Liên Mạn Nhi đoán chừng Liên Thủ Nhân bọn họ lao động bắt buộc cũng gần hai tháng, hẳn giờ trở về rồi. biết làm việc mấy tháng nay có thay đổi được bọn họ chút nào .

      “Mua xong rồi sao? Mua xong cùng nhau trở về thôi.” Liên Thủ Tín liền với Nhị Lang.

      “Tứ thúc, thúc cứ về trước . Theo lời ông nội dặn mua vậy chưa có đủ đâu.” Nhị Lang liền .

      “Vậy .” Liên Thủ Tín .

      khỏi trấn hồi đến Tam Thập Lý Doanh tử. Thấy được căn nhà quen thuộc của mình, rồi cửa hàng và cổng chào,… Tiểu Thất liền reo lên.

      Liên Mạn Nhi cũng có mấy phần vui mừng.

      Đây là lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy. Đúng rồi. Nhà, Liên Mạn Nhi phát trong lúc vô tình, trong lòng nàng sớm nhận nơi này làm nhà của mình rồi. Cũng bởi vì .. mấy ngày nay rời , làm cho nàng càng thêm biết được ngôi nhà này trong lòng nàng có bao nhiêu phần quan trọng.

      Xe ngựa chạy vào viện dừng lại. Trương thị cùng Liên Chi Nhi sớm ra đón. Người nhà gặp lại nhau thân mật vô cùng. Ngũ Lang cùng Liên Thủ Tín tốt hơn, mấy ngày nay từng trở về, còn Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất vẫn ở trong thành từ hồi đó đến giờ. Trương thị mỗi tay người, đem hai đứa ôm vào lòng, ánh mắt ươn ướt.

      “Mẹ à, vào nhà chuyện , bên ngoài này lạnh quá.” Liên Mạn Nhi liền .

      Để Tiểu Phúc cùng Tiểu Hỉ mang hành lý vào bên trong, người nhà vừa cười vừa hậu viện, vào Đông thượng phòng ngồi.

      Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất vừa vào nhà tháo giày, leo lên chỗ lò sưởi đặt ở đầu giường ngồi còn Trương thị cùng Liên Chi Nhi bận rộn bưng trà nóng cùng điểm tâm.

      “Mẹ ơi, con hơi đói rồi. Nhà mình ăn cơm sớm chút được ?” Tiểu Thất liền với Trương thị.

      “Được. Được.” Trương thị đáp ứng luôn.

      “Mẹ, con nhớ mấy món ăn mẹ nấu quá.” Tiểu Thất lại .

      “Con muốn ăn gì để chút nữa mẹ xuống bếp nấu cho mà ăn.” Trương thị bị dỗ cười ngừng. “Sao lại thế này? phải mời đầu bếp nữ nấu cơm ư? Sao lại còn làm cho Tiểu Thất của mẹ đói bụng đến mức này a? ”

      “Cũng phải là con đói bụng, mà vì có người nào nấu ăn ngon như mẹ cả mà.” Tiểu Thất vừa vừa cười hì hì.

      Sau lát, Tiểu Hỉ và vợ Hàn Trung liền ôm hành lý của Liên Mạn Nhi cùng quà tặng mua từ huyện thành về mang vào.

      Liên Mạn Nhi để cho Tiểu Hỉ cất hành lý ở Tây phòng, rồi cùng Trương thị, Liên Chi Nhi mở quà nàng mang về.

      “Ai u, Sao lại mua về nhiều thế này? ” Trương thị nhìn bao quần áo có rất nhiều đồ bên trong đươc mở ra .

      “Đây đều là hàng mới trong cửa hàng bách hóa của nhà mình đấy.” Liên Mạn Nhi liền , “Mẹ à, đây là của mẹ, đây là cho tỷ của con, đây là cho thím Ngô gia, còn có Liên Diệp Nhi, còn có Gia Ngọc, đây là phần của bà ngoại, hai mợ của con, còn có cả phần của Thái Vân tỷ.”

      Liên Mạn Nhi lựa ra các mẫu mốt của tiệm bách hóa Liên kí, có lược hai lớp nổi tiếng của Thường Châu, có lược sừng trâu của phủ Hà Gian, phấn hương hoa nhài của Tô Châu, có khăn thêu tơ lụa của Hàng Châu, có lụa Cung Hoa trong kinh thành, hộp sáp thơm dùng để trang điểm, sáp thơm của phủ Thái Nguyên, còn có cây trâm được điêu khắc tinh sảo từ gỗ đàn hương, vòng tay mã não đỏ thẫm, chiếc nhẫn mã não xanh biếc…

      Những đồ tốt này Liên Mạn Nhi chuẩn bị đến mấy bộ để đem về tặng mọi người. Trong đó, so với người khác, Trương thị cùng Liên Chi Nhi còn có nhiều hơn ba bộ cây trâm làm từ vàng ròng.

      “Sáp thơm này là loại tốt đấy.” Trương thị gần như bị hoa mắt rồi, liền lựa ra hộp sáp thơm, mở ra ngửi ngửi, , lại dùng tay lau chùi chút, “Trước kia người thượng phòng chính là dùng cái này. Mùi hương cần , còn mùa đông mà dùng sáp này bôi lên, tay min màng, bị nứt nẻ gì cả.”

      “Mẹ, mẹ và tỷ dùng cái này trước. Chờ sau này chúng ta còn thu vào thứ tốt hơn.” Liên Mạn Nhi liền .

      Trừ mấy thứ lấy từ cửa hàng tạp hóa, Liên Mạn Nhi, từ huyện thành, còn mang về vài khúc vải, cũng là chính tay nàng chọn.Nàng dự định năm nay đem về thêm cho người nhà mấy loại quần áo mới.

      “Mẹ à, những thứ này dùng để làm áo ngoài . Trước hết, năm nay khoan làm áo bông . Vừa rồi, con đến của hàng bán da, chưởng quỹ vài ngày nữa muốn nhập vào loại da tốt. Đến lúc đó, con vào thành, mua thêm cho mỗi người ít áo da. ” Liên Mạn Nhi liền .

      “Được a.” Trương thị liền gật đầu.

      Đem đồ đạc xem qua lượt rồi thu dọn, Trương thị liền hỏi Liên Mạn Nhi tình hình ở huyện thành.

      Ngươi lời ta câu, mọi người liền đem tất cả chuyện ở huyện thành kể ra. Cuối cùng cũng nhắc tới chuyện hôm nay đến Tống phủ.

      “Hoa Nhi ở Tống gia khom lưng à (ý muốn là chịu khống chế)? Ai, chuyện này cũng có gì là lạ.” Trương thị chỉ câu, lại . “Tống gia còn tặng lễ vật cho ông nội và bà nội mấy đứa à?”

      “Tặng rồi đấy, còn xe kia. Chờ đến tối rồi đưa qua bên đó.” Liên Thủ Tín liền .

      “Đúng rồi, đại đương gia bọn họ trở về rồi.” Trương thị liền .

      “Chúng con biết rồi. Mới vừa rồi đường còn nhìn thấy Nhị Lang mua thức ăn đấy.” Liên Mạn Nhi liền .

      chuyện Tiểu hỉ liền từ phía ngoài vào, bẩm báo với Liên Thủ Tín.

      “Lão gia tử và lão thái thái … muốn mời lão gia và cả nhà đến cùng nhau ăn cơm.” Tiển Hỉ bẩm báo.


      Chương 542: mùa đông ấm áp

      ****

      Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Kế Tổ lao động bắt buộc trở về. Liên lão gia tử phái Nhị Lang mua thức ăn, tại lại đến gọi Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang. Hẳn là nhà bên đó muốn đón khách đến để Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa cùng Kế Tổ để làm lễ tẩy trần.

      “Nhất định là Nhị Lang về nhà, liền đem chuyện nhìn thấy chúng ta về với ông nội mấy đứa. Ông nội mới phái Tam bá tới gọi ta đây mà.” Liên Thủ Tín liền .

      “Cha, cha và ca có định ?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, “Nhà chúng ta cũng thời gian dài ăn cơm cùng nhau rồi.”

      “Đúng vậy a.” Tiểu Thất liền gật đầu theo.

      Bên kia, Trương thi tính toán làm bàn thức ăn thịnh soạn, cả nhà tập trung vây quanh, nhiệt nhiệt nháo nháo mà ăn bữa cơm. Giờ lại thấy Liên lão gia tử phái Liên Thủ Lễ tới gọi Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang nên được tự nhiên lắm.

      Tất cả mọi người nhìn Liên Thủ Tín.

      “Ừ, được rồi.” Liên Thủ Tín suy nghĩ chút, “Vậy qua đó. hay cũng phải là chuyện quan trọng gì.”

      Liên Thủ Tín , Ngũ Lang tất nhiên cũng muốn .

      “Vậy chúng ta đều ăn cơm ở nhà rồi buổi tối đến qua bên ấy.” Trương thị cũng rất cao hứng, .

      “Mẹ à, vậy mẹ nấu món lẩu đầu cá .” Liên Mạn Nhi liền . Ao cá trong nhà còn giữ lại rất nhiều cá mè bông, tính đến hôm nay rất lớn rồi. Cá mè bông nấu canh, mùi vị cực ngon. Nàng còn tính làm ít ớt băm, đến lúc đó có thể làm món cá mè bông nấu với ớt băm đấy.

      “Được rồi.” Trương thị lập tức gật đầu đáp ứng, liền với Liên Thủ Tín, “Tam bá mấy đứa đến đưa tin, hai người , cũng đừng sai nha đầu truyền lời lại cho . Ngươi ra ngoài với Tam bá tiếng . … Trước kia, khi nhà cũ bọn họ có việc, cũng là sai Diệp Nhi chạy tới chạy lui, tại lại đổi thành Tam bá rồi.”

      núi việc xây dựng gần hoàn thành, thời gian ở nhà của Liên Thủ Lễ cũng nhiều hơn so cới trước kia.

      “Dĩ nhiên rồi.” Liên Thủ Tín vừa chuyện vừa ra ngoài.

      Trương thị liền hỏi Ngũ Lang cùng Tiểu Thất muốn ăn món gì. Hai đứa con trai cũng chọn hai món, nàng vui tươi hớn hở cùng Tiểu Hỉ vào bếp chuẩn bị thức ăn.

      Sau hồi, Liên Thủ Tín từ trước viện trở lại.

      “Cha, người gì với Tam bá vậy?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Thủ Tín.

      “…cha , bên kia vất vả mới kiếm được ít tiền, mua chút thịt làm món ăn ngon. Cha và Ngũ Lang qua còn phải tốn thêm phần của chúng ta. Dù có cái gì chúng ta cũng đến bữa tiệc này đâu. lao động bắt buộc trở về, hẳn bọn họ cũng rất mệt. Cha với Tam bá, nhờ chuyển lời đến ông nội các con giùm ta là ngày mai chúng ta đến.” Liên Thủ Tín liền .

      Lý do này rất thành . Liên Mạn Nhi cười thầm.

      “Rồi Tam bá có ạ?” Ngũ Lang hỏi.

      “Tam bá các con có thể gì. nghe ta , còn chắc cũng đến thượng phòng ăn cơm nữa.” Liên Thủ Tín liền .

      “Ồ,” lúc này Liên Mạn Nhi mới nhớ tới. Liên lão gia tử mời Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang qua ăn cơm, còn để cho Liên Thủ Lễ nhắn tin. như vậy cũng là để cho Liên Thủ Lễ cùng ăn rồi. “ cũng chỉ gọi Tam bá, vậy gọi Tam bá mẫu cùng Diệp Nhi rồi.”

      “Ừ.” Liên Thủ Tín gật đầu.

      Liên Mạn Nhi cũng thêm nữa. Hộ nông dân chính là có thói quen này. Trong gia đình, nếu các con chuyển ra ngoài sống,khi lão nhân bên kia có việc, thông thường chỉ gọi các con đến bàn bạc, thứ hai là các cháu trưởng thành, đặc biệt có đôi khi cháu út cũng được ngồi bên cạnh lão nhân. Về phần con dâu cùng các cháu , thường được gọi. Nếu như ăn cơm chung nhiều người, con dâu cùng các cháu đều được giúp đỡ nấu cơm, dọn dẹp. Ở số hộ, có cơm canh thừa cho bọn họ. Còn , con dâu cùng các cháu làm xong phải về nhà mình mà ăn cơm.

      Liên Mạn Nhi phân tích nguyên nhân của tình huống này. Nàng cảm thấy, thứ nhất chuyện này là do trọng nam khinh nữ, thứ hai, cũng là do thiếu thốn vật chất.

      Ban đêm, thức ăn trong bếp được chuẩn bị xong rồi. Trước đó, Ngũ Lang sai người buộc xe, lên núi mời Lỗ tiên sinh đến. Người nhà bày bàn ăn ở Đông hậu viện, mọi người ngồi vây tròn xung quanh.

      bàn, thức ăn vô cùng thịnh soạn. Có món lẩu cá mà Liên Mạn Nhi muốn ăn, nước súp của lẩu cá trắng đục như sữa, bên trong còn có cá viên nóng hổi, và thịt viên, và các loại nguyên liệu khác đều được nấu đến nhừ, còn có món thịt kho tàu và tôm chiên mà Tiểu Thất muốn, có món gan xào mà Ngũ Lang thích, còn có hoa tỏi non xào, vân vân…

      Thức ăn chính ngoài cơm còn có bánh bao tam hòa diện làm từ hỗn hợp bột ngô, bột tiểu mạch cùng cột đậu.

      Nhà Liên Mạn Nhi cấp cho Lỗ tiên sinh, ngoài điểm tâm, cơm trưa cùng cơm tối còn có rượu nữa. Lúc Liên Thủ Tín muốn tiếp khách, có đôi khi Ngũ Lang cũng muốn uống hai ly. Hôm nay nhà bọn họ mới từ huyện thành trở về, mấy ngày rồi mọi người mới lại ngồi chung chỗ ăn cơm nên uống rượu là việc thể thiếu.

      Lần này uống rượu cũng là rượu Phần ( loại rượu nổi tiếng của tỉnh Sơn Tây) từ Sơn Tây mà Ngũ Lang từ huyện thành mua về.

      Lỗ tiên sinh cũng mấy tháng có thấy học trò của mình rồi. Bây giờ, thấy Ngũ Lang lại mang về rượu ngon, rất vui.

      Còn Liên Mạn Nhi vừa ngồi vào bàn ăn, liền tự múc chén canh cá uống, nước canh ngon vừa vào bụng, chỉ cảm thấy canh ngấm vào thân, cả người ấm áp.

      Tất cả mọi người đều vui vẻ, vừa ăn vừa chuyện. bữa cơm này ăn thẳng đến giờ lên đèn mới dần giải tán.

      Lỗ tiên sinh cùng Ngũ Lang đều trở về tiền viện ngủ. Tiểu Thất bị Trương thị giữ lại hậu viện. Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi trở về Tây Phòng nghỉ ngơi. Trước đó, Tiểu Hỉ đem giường đốt ấm lên, đem chăn đệm trải sẵn cho hai chị em, lại chuẩn bị nước ấm đến hầu hạ hai người rửa mặt xong. Lúc này mọi người lúc này mới tắt đèn ngủ.

      Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi liền ngủ còn Tiểu Hỉ trực đêm ở ngoài.

      đêm có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, khi ăn xong điểm tâm, trong ngoài nhà cũng được thu dọn, Liên Mạn Nhi mới thăm vòng xưởng dưa chua trong nhà cùng cửa hàng Liên kí. Xác định mấy ngày này dù có nàng ở nhà nhưng mọi chuyện đều ổn cả. Sau đó qua sông, đến ao cá cùng hồ sen mới được đào nhìn hồi, lúc này mới trở về trong nhà.

      Cùng nàng trở về còn có Liên Diệp Nhi.

      Liên Mạn Nhi theo Liên Diệp Nhi trở về hậu viện, đem quà từ huyện thành lấy ra cho nàng.

      “Mạn Nhi tỷ, tỷ cho ông bà nội vài thứ . Cho muội hai kiện là được rồi.” Liên Diệp Nhi thấy Liên Mạn Nhi trở về lần này mang theo nhiều đồ cho nàng, liền hơi có chút băn khoăn, .

      đáng bao nhiêu tiền đâu.” Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp Nhi ngại, liền “Cũng là đồ đạc trong cửa hàng bách hóa nhà tỷ thôi, muội cũng đừng xem tỷ là người ngoài như vậy.”

      “Diệp nhi, muội giữ , tỷ cũng chỉ có cái này thôi. Muội lấy về dùng thử chút. Những vật này tuy ít nhưng đều dùng được lắm đấy.” Liên Chi Nhi cũng .

      “Dạ.” Bị Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi khuyên, Liên Diệp Nhi đành nhận chỗ quà này.

      Mỗi lần Liên Mạn Nhi đâu, có mang quà về cũng để dành phần cho nàng. Bình thường, Liên Mạn Nhi đều cho nhà nàng ít đồ. Bởi vì chênh lệch của hai nhà, nàng có quà tốt để đáp lễ. Có lúc, trong lòng khó tránh khỏi ý ngại ngùng. Nhưng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đối xử với nàng rất tình nghĩa, giống như tỷ muội ruột của nhau vậy. Bởi vì nàng chỉ có mình nên cũng đem Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi trở thành tỷ muội thân thiết.

      Nhất là Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi chỉ giúp nàng rất nhiều từ những việc rất mà còn chú ý đến tâm tình của nàng, làm cho nàng vô cùng cảm động. Liên Mạn Nhi thường tặng quà cho nàng, nàng cũng muốn có quà để đáp lễ. Nhưng nhà nàng giàu có, quà để tặng cũng chỉ có hạn.

      Mỗi lần nàng có quà đáp lễ, nếu là đồ vật bình thường trong nhà, Liên Mạn Nhi cũng rất vui mà nhận lấy. Những thứ này cũng chính là thứ Liên Mạn Nhi cần, mặc dù ngay cả trong vườn nhà Liên Mạn Nhi cũng có những thứ tốt hơn như vậy nhiều. Nhưng nếu nàng tiêu tiền để mua quà đáp lễ, Liên Mạn Nhi được vui.

      Liên Diệp Nhi biết, đây là Liên Mạn Nhi suy nghĩ cho nàng.

      nhà Liên Mạn Nhi đối xử với nhà nàng là thực tâm, nhất là đối với nàng. Liên Diệp Nhi có quà để báo đáp, chỉ có thể cố gắng làm việc trong cửa hàng Liên kí hoặc để ý khắp nơi thay cho Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi tỷ, tỷ vào thành có thăm Hoa Nhi tỷ phải ? Nghe nàng ta sống tốt lắm hả?” Ba chị em ngồi giường gạch, Liên Diệp Nhi liền hỏi.

      Hiển nhiên, chuyện này là nàng nghe được từ Trương thị. Liên Hoa Nhi ở nhà cao của rộng tại Tống gia, rất ít tin tức của nàng có thể truyền tới tam thập lý Doanh tử.

      “Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu, liền đem chuyện Tống gia kể qua lần với Liên Diệp Nhi.

      “Ta muốn xem chút nàng ta bây giờ thành dạng gì rồi.” Liên Diệp Nhi nghe Liên Mạn Nhi kể xong liền cười xì tiếng, “Ai bảo nàng thích ức hiếp chúng ta. Làm chuyện thất đức, tại là nàng ta bị báo ứng đấy.”

      “Ta chút nào đồng ý với nàng ta cả. Nàng ấy ức hiếp ta, hại ta, ta tính sổ với nàng thôi, nàng ta lại còn xem ta là kẻ thù nữa.” Liên Chi Nhi liền . Nghe Liên Mạn Nhi kể, khi Liên Hoa Nhi nhìn thấy nàng, sắc mặt Liên Hoa Nhi liền trở nên khó chịu, “Người như vậy mới là lòng lang dạ sói a, thể đụng vào.”

      “Đúng vậy.”Liên Diệp Nhi gật đầu. “Ai nha, sợ rằng Đại bá mẫu kia còn mong chờ Hoa Nhi tỷ kéo bà ấy ra khỏi tình cảnh giờ. Mà Hoa Nhi tỷ còn chiếu cố được bản thân, làm sao bắt nàng ta giúp Đại bá mẫu đây.”

      “Mỗi ngày, bà nội chúng ta vẫn bắt Đại bá mẫu đẩy cối xay à?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

      “Dạ, mỗi ngày đều phải xay đấy. Nếu ngày nào xay đủ lương thực Đại bá mẫu và Đóa Nhi có cơm ăn.”Liên Diệp Nhi đến đây dường như còn điều gì khác muốn , nàng bĩu môi, “Đại tẩu cùng Đóa Nhi rất ít khi ở nhà, mà có cũng đến giúp đỡ. Nếu là chúng ta, có thể làm như vậy sao.”

      “Chúng ta phải dạng người như vậy.” Liên Chi Nhi .

      Liên Mạn Nhi cũng gật đầu.

      dễ nghe chút Tưởng thị và Liên Đóa Nhi làm như vậy là theo lý trí. Nếu như hai người bọn họ đến hỗ trợ, nhất định chọc giận tính tình Chu thị. Cổ thị vẫn phải tiếp tục chịu khổ, mà Tưởng thị cùng Liên Đóa Nhi cũng chịu liên lụy. Thậm chí đem lửa giận của Chu thị dẫn đến người mình.

      Trước kia, nếu phải do Trương thị ra mặt thay Triệu thị cũng bị Chu thị đặc biệt “để ý” đến vậy.

      “Đóa Nhi và Hoa Nhi tỷ đều giống nhau. Trong lòng các nàng cũng chỉ có mỗi bản thân.” Liên Mạn Nhi , “Còn Đại tẩu…Đó là người thông minh.”

      Trong giọng của Liên Mạn Nhi có chút ý vị thâm thường. Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi cũng nghĩ như vậy.
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 543: Khác nhau.
      Edit: Mây Hát

      Ai cũng thêm về đề tài Tưởng thị. Chuyện rất nhanh liền dời sang hướng khác.

      “Ao cá hồ sen nhà ta đều đào xong. Mấy ngày qua, Nhị Lang ca kiếm sống ở chỗ khác sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi.

      “…Đúng là muốn ra ngoài kiếm sống, nhưng làm sao dễ tìm việc như vậy được.” Liên Diệp Nhi , “Hai ngày nay nhìn ý tứ của , có vẻ như là muốn cùng học nghề thợ mộc với cha muội để kiếm sống đấy.”

      “Ồ?” Liên Mạn Nhi liền ồ tiếng khi nghe tin mới như vậy. “Vậy Tam bá sao?”

      “Còn có thể gì nữa. Cha muội , nếu muốn học, liền cho theo…Tay chân Nhị Lang có chút vụng về.” Liên Diệp Nhi liền .

      Theo nghề thợ mộc để kiếm sống phải ai muốn cũng làm được. Có người thầy giỏi dạy bảo là mặt, mặt khác phải có thiên phú. Lấy ví dụ nhưng Liên Thủ Lễ, có thể học xong nhanh như vậy cũng là vì bình thường hay khéo làm, hơn nữa trong lòng cũng thầm cố gắng.

      Nếu Nhị Lang cũng có thể học làm thợ mộc, vậy sau này việc nuôi sống nhà vài người cũng thành vấn đề. Đây là chuyện tốt đối với Thượng phòng.

      “Đúng rồi, ngày hôm qua, Tam bá có ăn cơm tối ở Thượng phòng ? ” Liên Mạn Nhi đột nhiên nhớ tới, liền hỏi.

      “Dạ. Cha muội phải đến gọi Tứ thúc cùng Ngũ Lang sao? Tứ thúc chịu , cha muội trở về cũng đến Thượng phòng ăn cơm. Về sau bị ông nội gọi lên…Đại bá bọn họ trở về, ông nội chúng ta nước mắt lưng tròng. Đại bá bọn họ vừa vào cửa cũng liền khóc với ông nội.”

      Liên Mạn Nhi thầm thở dài, tình cảm của Liên lão gia tử đối với Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ phải tốt tầm thường.

      “Mạn nhi tỷ, ngày hôm qua Đại bá mẫu trộm với muội, muốn muội tìm tỷ, giúp bà ấy hỏi thăm tin tức ở bên đó của Hoa Nhi tỷ. Muội có đáp ứng bà ta. Mạn Nhi tỷ, muội muốn với tỷ tiếng, vạn nhất có chuyện gì, tỷ cũng có chuẩn bị.” Liên Diệp Nhi lại .

      “Được, ta biết rồi.”

      Ba chị em tán gẫu hồi Liên Diệp Nhi trở về cửa hàng Liên kí.

      Sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi chút, Liên Thủ Tín nhân lúc rảnh rỗi nên đến Thượng phòng chuyến, thăm Liên lão gia tử cùng Chu thị, đồng thời đem quà của Tống gia tặng trao cho bọn họ.

      Cho người hầu mang đồ thei, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đến nhà cũ.

      Trời vào đông, mặt sông kết thành tầng băng mỏng. Gió Bắc thổi vào mặt, lạnh run người. Khoảng cách hai nhà xa, mọi người cũng ngồi xe mà đều bộ cả. Đến nhà cũ, Liên Thủ Tín nhìn khoảng đất trống ngoài sân mà lắc đầu.

      Ngày xưa, khi đến mùa đông, khoảng đất trống này thường có đống củi cao. Năm nay, sân này còn củi nữa, nhưng phía đông lại có thêm đống phân chuồng gồm ít phân trâu ngựa và nước tiểu.

      Liên lão gia tử uống thuốc nữa. Nghe mỗi ngày ông ấy dậy sớm hốt phân mặt đường mang về ủ làm phân để sang năm làm ruộng.

      Đẩy cửa lớn vào thấy, chỉ có chuồng heo phía đông mà cả chuồng heo và trong sân cũng chất đầy củi, vào đến phía đông trong vườn cũng còn vài bó vụn nữa. Đó là vì lão gia tử bắt tất cả mọi người trong thượng phòng ra ngoài nhặt củi đấy.

      đến chính viện, Liên Mạn Nhi khi có nhìn thoáng qua, thấy Cổ thị mặc thân áo quần làm từ vải thô. đầu buộc mảnh khăn lụa thô, cố sức đẩy cối xay.

      So với cái cối xay kia, thân hình Cổ thị vô cùng gầy.

      Trong lòng Liên Mạn Nhi hơi động chút. Cổ thị đẩy cối xay vòng, lúc ngẩn đầu chùi mồ hôi trán, liền bắt gặp ánh mắt của Liên Mạn Nhi, mặt Cổ thị lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng.

      Lúc này, Liên Kế Tổ, Nhị Lang liền từ trong Thượng phòng ra đón. Liên Mạn Nhi vừa vào trong. Cổ thị liền muốn bỏ cối xay, về phía Liên Mạn Nhi.

      “Vợ lão đại, mày muốn làm gì? Lại muốn lười biếng phải ? Bảo mày đẩy cối xay, mày làm được hồi vừa muốn ị lại muốn tiểu. Mày là con lừa chỉ có xây ra phân thôi.”

      Sắc mặt Cổ thị biến hóa, tay nắm cán cối xay hết bóp chặt lại thả lỏng, cuối cùng thể buông cán xuống, đành đẩy cối xay như cũ.

      Trong Đông phòng, Liên lão gia tử cùng Chu thị ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang đều ngồi ghế dài đặt dưới đất, Liên Mạn Nhi bọn họ vừa vào nhà, Liên lão gia tử liền bọn họ lên giường ngồi. Tưởng thị bưng trà nóng lên, mời bọn họ uống.

      Trong phòng có chút lạnh, Liên Mạn Nhi nhìn cái ghế dài dưới đất chút, lại nhìn kháng (chiếc giường) chút, tuy nàng muốn lên kháng ngồi nhưng có chút do dự. Chu thị chuyện, từ phía sau, lấy ra chiếc đệm giường Tiểu Miên mới tinh , trải ra giường gạch.

      “Ngồi đây, coi chừng áo quần bị cọ xát.” Chu thị nhưng ánh mắt lại nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi, lên giường mà ngồi. Là bà nội con làm chiếc đệm giường này, chính là để chuẩn bị cho con đấy.” Liên lão gia tử ở bên liền .

      Liên Mạn Nhi liền lên giường ngồi. Đệm giường này, Chu thị làm đẹp.

      Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Liên Thủ Tín lấy ra những thứ quà do Tống gia nhờ bọn họ đưa đến cho Liên lão gia tử cùng Chu thị.

      “Lúc trước chuyến, Lão phu nhân Tống gia còn hỏi thăm hồi, những đồ này cũng là Tống gia tặng cho cha mẹ đấy.” Liên Thủ Tín .

      Phần lễ này của Tống gia mỏng chút nào. hộp sâm Cao Ly, hộp lộc nhung tấm, hai hộp trà, hai hộp điểm tâm hảo hạng, bốn cây vải tối màu. Những thứ này đều thích hợp cho người lớn tuổi dùng.

      Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang đều nhìn chằm chằm những thứ đồ này với ánh mắt sáng quắc. Trong đó, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang là nghểnh dài cổ, dường như sợ nhìn được .

      Liên lão gia tử nhìn đồ bày ra giường gạch cũng thở dài hơi.

      Bọn họ trở về, Tống gia bên đó chẳng quan tâm, nhưng lại nhờ Liên Thủ Tín, Ngũ Lang mang những thứ đồ này tới đây, trong đó mang ý gì, ông đều hiểu tronng lòng.

      Trách Tống gia được sao? ra, dường như trong lòng nhà người ta cũng chỉ là muốn ứng phó mấy người của phòng Liên Thủ Nhân thôi. Người ta đối xử với ông, trước sau như vậy đấy.

      Liên lão gia tử vươn tay, đem đồ đạc giường chia làm hai phần. Bản thân chỉ lấy xấp vải, hộp điểm tâm, còn những thứ khác đều đẩy về phía Liên Thủ Tín.

      “… nên bắt nhà người ta tặng quà. Ai, nếu trả lễ lại, cha cũng còn gì để mà biếu nữa. Đây đều là nhờ có vinh dự của các con. Nhà chúng ta là hộ nông dân, cha cũng cần những vật sang trọng này làm gì. Lão Tứ, đều cho con cả. Giờ con sống ở ngoài cố sống cho tốt…, điểm tâm này cho Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất ăn.” Liên lão gia tử .

      Sắc mặt Liên Thủ Nhân liền xám như tro. mặt của Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang đều lộ ra vẻ thất vọng. Liên Kế Tổ cùng Nhị Lang có biến hóa gì ràng, còn Lục Lang lại hỗn hỗn độn độn, chỉ là ánh mắt thể rời bỏ hộp điểm tâm này.

      “Cha, cái này đều là của cha mẹ, làm sao chúng con có thể lấy được.” Liên Thủ Tín liền .

      “Con dùng đưa cho Lỗ tiên sinh dùng. Ngũ Lang có thể thi đậu tú tài, cần phải tạ ơn người ta nhiều lắm đấy.”Liên lão gia tử .

      “Ông nội à, những thứ này làTống gia cho ông. Người hãy nhận . Còn chúng ta quên hiếu kính Lỗ tiên sinh đâu.” Ngũ Lang liền .

      Nhún nhường hồi, thấy nhà Liên Thủ Tín kiên quyết nhận, Liên lão gia tử đành phải đem chuyện lễ vật tạm thời gác qua bên.

      “Năm ngón tay bàn tay còn có ngón cao ngón thấp. là người nhà, mà chuyện tương trợ lẫn nhau lại có. Làm người mà lại hiểu điều này a.” Liên Thủ Nhân đột nhiên mở miệng .

      Nghe Liên Thủ Nhân như vậy, Liên Mạn Nhi cũng có chút囧. Liên Thủ Nhân lại có thể được điều này sao. Mà lúc này sao lại có thể đường hoàng đem ra phen đạo lý như vậy chứ.

      giúp đỡ nhau, đây mới là nhân tình, đây mới là thân thích, bản thân Liên Thủ Nhân có, nhà người khác chưa thấy bao giờ. Nhưng cho đến giờ cũng chưa từng có ai như vậy cả a.

      ra đạo lý này như vậy là muốn ràng buộc người khác, muốn bọn họ phục vụ cho đấy mà.

      Liên Mạn Nhi cẩn thận đánh giá lại Liên Thủ Nhân cái.

      Qua hai tháng thời gian, tóc trắng đầu Liên Thủ Nhân lại như tăng thêm ít, nếp nhăn trán càng sâu hơn rồi, khuôn mặt và vóc người gầy ràng, tay có thêm mấy vết chai.

      Liên Thủ Nghĩa nhìn ra có thay đổi gì, vẻ mặt của Liên Kế Tổ lộ ra vẻ già dặn hơn ít.

      Hiển nhiên là lao động bắt buộc giống như thường ngày ở nhà lười biến rồi.

      “Nhà ta cùng Tống gia là sui gia. Hoa Nhi ta gả vào nhà , lại sinh khuê nữ cho bọn họ. Toàn bộ Tống gia đều rất coi trọng Hoa Nhi. Tống gia so với nhà chúng ta giờ tốt hơn. Người ta sớm muốn giúp đỡ. Tại chúng ta bên này đến thăm, người ta sợ làm chúng ta giận, mới có động tĩnh. Thấy , con chưa mà lão Tứ , người ta liền nhờ gửi lễ vật đến đấy thôi.”

      “Nếu là ta , khẳng định chỉ có chừng này thôi đâu.”

      Trải qua khoảng thời gia lao động này, có vẻ như Liên Thủ Nhân…càng thêm mong chờ phía Tống gia ở huyện thành. ở tình trạng gì sao, hay là cố ý như vậy. Chẳng lẽ muốn đến Tống gia chuyến tìm chút hy vọng sao?!

      “Lão Đại, con vừa trở về có hai ngày. Nếu con chỗ được tìm việc mà làm .” Liên lão gia tử tiếp lời, xong còn nhìn thoáng qua Liên Thủ Nhân.

      “Lão Tứ, các ngươi lần này, có thấy Hoa Nhi ? Hoa Nhi có nhắn gì vậy?” Liên Thủ Nhân bị Liên lão gia tử nhìn như vậy, liền im miệng chút, bất quá vẫn hỏi.

      “Thấy thấy, nhưng … chưa chuyện được câu nào cả.” Liên Thủ Tín .

      “Thấy chúng ta đến, Hoa Nhi tỷ cũng đến gặp mặt, nhưng Tống lão phu nhân liền an bài việc cho tỷ ấy.” Liên Mạn Nhi liền theo, “Hẳn là…rất coi trọng giúp đỡ Hoa Nhi tỷ.”

      Liên Mạn Nhi vậy chỉ là để cho dễ nghe. Nếu nghe nàng nửa câu đầu, người ta còn tưởng Lão phu nhân của Tống gia coi trọng Liên Hoa Nhi….Nàng muốn nhúng tay vào việc này đâu.

      “Đấy là do Hoa Nhi bận rộn, nếu khẳng định sớm…” Liên Thủ Nhân liền .

      “Lão Tứ a, hai huynh đệ Ngô gia làm việc trong cửa hàng ở huyện thành sao?” Liên lão gia tử cắt đứt lời Liên Thủ Nhân, nâng cao giọng, hỏi Liên Thủ Tín.



      Chương 544: Lừa dối



      Hai em Ngô gia đến tửu lâu Liên kí ở huyện thành làm công là Ngô Ngọc Quý và cháu của là Ngô Ngọc Xương, đều là người thuộc Ngô gia. Tính ra bọn họ là họ hàng của Chu thị, nên cùng Liên gia có chút ít quan hệ thân thích. Vì vậy, Liên lão gia tử hỏi Vương Tiểu Tam, hỏi cháu của Vợ Xuân Trụ mà lại hỏi đến việc hai người bọn họ làm công trong huyện thành trước cũng là hợp tình hợp lý.

      Có điều, Liên lão gia tử chỉ biết Liên Thủ Tín đem hai người đó đến huyện thành làm công, còn cụ thể là sắp xếp làm việc gì trong cửa hàng ông ấy cũng biết.

      “Mấy ngày vừa rồi, nghe là làm cũng tệ lắm.” Liên Thủ Tín liền với Liên lão gia tử, “Lúc còn ở nhà, hai người đó đặc biệt nhân nghĩa, cũng chịu khó. Đến chỗ nào cũng làm được việc cả.”

      “A.” Liên lão gia tử ánh mắt liền lóe lóe, “Vậy tốt… Rốt cuộc cũng là thân thích, lại ở cùng thôn. Vẫn phải để ý người ta chút. Bọn đó cũng biết chừng mực, ở bên ngoài làm việc cũng dễ dàng. Ngày trước ta còn ở bên ngoài làm chưởng quầy, cũng gặp nhiều tiểu nhị, lúc bọn họ mới vào làm việc trong cửa hàng, việc gì cũng hiểu. Nhưng cái gì cũng đều từ từ mà học được, dần dần hiểu chuyện. Khi các tiểu nhị trong cửa hàng trưởng thành, cả đời đều nhớ cửa hàng đấy.”

      “Cha, cái này con tính rồi. Vương chưởng quầy bên đó, và Vương chưởng quầy làm ở tửu lâu đều là người nhà, đều là người tốt. Nên bầu khí làm việc là quan trọng nhất. Nên khi con dẫn người vào làm công, còn phải để Vương chưởng quỹ nhìn mặt, nếu người này đúng là người nhân nghĩa mới cho vào làm việc.” Liên Thủ Tín liền .

      Nghe lời Liên Thủ Tín …, Liên lão gia tử lập tức tiếp lời mà nhìn sau Liên Thủ Tín cái.

      Liên Mạn Nhi ngồi men theo kháng, cùng Ngũ Lang lén trao đổi ánh mắt. Trong lòng hai em khỏi cười thầm. Lời Liên Thủ Tín . Hơn nữa phải hoàn toàn là người có tính tình rộng lượng để tốt cho người ta. cách khác, mặc dù an bài công việc tồi cho hai người của Ngô gia, nhưng Liên Thủ Tín lại nghĩ là mình kể công, mà chỉ là hai người huynh đệ đó là người tốt, hơn nữa Vương chưởng quỹ cũng là người tốt.

      Hẳn là Liên Thủ Tín nhìn thấu được tâm ý của Liên lão gia tử. Nhưng là người ăn ngay , trong lúc vô tình lại ngăn chặn lời định của Liên lão gia tử.

      Liên lão gia tử rất buồn bực. tại trong lòng ông ấy nhất định hiểu lầm rằng có phải Liên Thủ Tín đoán được tâm ý của ông ấy nên cố ý như vậy hay ?

      Liên lão gia tử tiện mở miệng lại chuyện đó, nhưng phải là có người khác thay.

      “Tứ thúc,” người mở miệng chính là Liên Kế Tổ. “Thúc hãy nhìn xem điều kiện sống tại của nhà chúng ta. Cháu là trưởng tôn (cháu đích tôn), cháu phải làm việc nuôi cả nhà. Cháu lao động cưỡng bức về còn biết phải làm gì để sống. Tứ thúc, nếu , thúc cũng cho cháu vào làm việc trong cửa hàng ở huyện thành … cháu trẻ tuổi, dù gì cũng đọc sách mấy năm, dạ…làm gì…làm gì để sống cháu cũng có thể làm.”

      Liên Kế Tổ muốn đến cửa hàng ở huyện thành để làm việc!

      Liên Thủ Tín khỏi cảm thấy kinh hãi nhìn Liên Kế Tổ chút, rồi lại nhìn sang Liên lão gia tử.

      Liên lão gia tử gì, sắc mặt có mấy phần bí hiểm.

      “Kế Tổ này…” Liên Thủ Tín thấy Liên lão gia tử tỏ thái độ gì, liền theo ý thức nhìn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi cái. Về chuyện này, ra cần nhìn Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi, vì người nhà sớm thương lượng xong rồi.

      “Cha, người cho con ý kiến ?” Liên Thủ Tín liền hỏi Liên lão gia tử.

      “A…, Kế Tổ lời này với cha rồi,…Lão Tứ,con nghĩ sao?” Liên lão gia tử tỏ thái độ trực tiếp, ngược lại, lại đem quả bóng này đá cho Liên Thủ Tín.

      “Nếu cha chuyện này ra sớm hơn chút tốt rồi. tại…trong cửa hàng thuê đủ người làm rồi. Kế Tổ đến đó sợ kiếm được việc gì làm ở đấy đâu.” Liên Thủ Tín liền .

      Đây chính xác là cự tuyệt rồi.

      mặt Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều lộ ra vẻ thất vọng.

      Liên Mạn Nhi khỏi nghi ngờ. Liên Kế Tổ muốn vào cửa hàng ở huyện thành để làm việc, có phải là thủ thuật che mắt kẻ khác hay ? Bây giờ họ ở Tam Thập Lý Doanh tử, nhất cử nhất động đều được tự do, muốn mình vào huyện thành càng khó khăn. Nếu được nhận vào làm công trong cửa hàng ở huyện thành, việc tìm Liên Hoa Nhi dễ dàng hơn rất nhiều.

      Nếu vậy, Liên Mạn Nhi vẫn tin, hai cha con Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ sau khi bị quản chế bởi cường đại ngoại lực lại có thể làm việc đàng hoàng, sống cuộc sống nông dân bình thường.

      “Khụ Khụ…” Lúc này, đột nhiên Liên Thủ Nghĩa ho khan hai tiếng làm thu hút ánh mắt của mọi người.

      “Cái này…Ta muốn hai câu a.” Liên Thủ Nghĩa ngồi ghế dài, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình dịch chuyển cái mông, ưỡn ngực, tựa hồ như muốn gia tăng hữu của mình lên chút, sau đó mới tiếp, còn giơ tay xoa xoa lỗ mũi, phát ra tiếng hít thở vang dội.

      Liên Mạn Nhi có chút buồn cười. Động tác này của Liên Thủ Nghĩa nhìn quen mắt, là Tứ Lang và Lục Lang trước khi chuyện cũng thường làm động tác như thế.

      Trong trí nhớ Liên Mạn Nhi, Liên Thủ Nghĩa trước kia là kẻ rất giả tạo muốn làm vui lòng người khác. Mà những loại động tác dư thừa này cho thấy trong lòng chắc là được tự tin.

      Nghĩ lại cũng thấy rằng, sau khi từ Thái Thương trở về, ở Thượng phòng bên này khi có việc gì, ngoài Liên lão gia tử và Chu thị, cũng là Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ chuyện. So với ngày trước, Liên Thủ Nghĩa ít nhiều, nhưng nhiều hơn việc nhìn sắc mặt người khác.

      Đây là do được dạy dỗ khi còn ở trong đại lao đây mà.

      “Lão Tứ a, chúng ta là huynh đệ, cha mẹ chúng ta đều ngồi kia. Bọn ta bây giờ đúng là hổ lạc đồng bằng a….(nơi hổ thường sống là rừng núi, khi hổ lạc xuống đồng bằng sống quen và gặp rất nhiều khó khăn và cực khổ, thể tung hoành ngang dọc như khi còn ở rừng núi nữa. Ý của Liên Thủ Nghĩa ví bọn họ lâm vào tình trạng giống con hổ đó)…” Khi , Liên Thủ Nghĩa ràng là đề cao cuối lên.

      “Chớ có hươu vượn!” Liên lão gia tử cực kì nhanh quay sang nhìn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi cái, rồi lập tức trách mắng Liên Thủ Nghĩa, “Mày mà là cọp à. Còn ở nơi này mà ba hoa nữa hả? Theo những loại người kia mà bợ đỡ, học những thứ đâu vào đâu. Sau này, muốn cái gì mà chính bản thân cũng hiểu, đừng có thuận miệng mà ra bên ngoài như vậy.”

      “Lão Tứ, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, là kẻ ngu dốt. Trong mồm chó nhả ra răng ngà đâu.” Sau đó, Liên lão gia tử lại hướng về phía Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi .

      Liên Thủ Nghĩa vất vả mới khua tinh thần lên được chút, liền bị Liên lão gia tử đâm cái, tinh thần lại quắt xuống gần hết.

      “Bây giờ, người hai phòng bọn ta đều gặp rủi ro rồi. Lão Tứ, bây giờ đệ lại sống khá giả hơn. Lần này, chúng ta chìa tay mượn đệ cái gì nữa. Chỉ là nhờ đệ an bài việc làm cho thôi. Chúng ta bỏ sức ra kiếm tiền, phải là vì hiếu kính cha mẹ à. Nhị tẩu định đệ đến làm việc chỗ các người. Vợ của đệ lại đuổi trở về. tại, Kế Tổ muốn đến chỗ đệ làm việc, đệ lại ngăn trở. Hai người kia còn phải là thân thích gì, đệ lại cho vào làm việc. Giờ đụng đến bọn ta,đệ liền…đệ liền chút tình cảm cũng có a.”

      “Lão Tứ a, phải là ca đệ, trước kia đệ phải là người như vậy. Mà bây giờ đệ kiến cho tâm của ca nguội lạnh rồi. Đệ nhìn cha mẹ chúng ta xem đều gì mà chỉ chờ đệ quyết định thôi.”

      “Nhị ca, huynh đừng như vậy a.” Liên Thủ Tín vội . “Huynh quên việc hai….”

      “Khụ Khụ…” Liên Mạn Nhi dùng tay che miệng, ho khan hai tiếng.

      Liên Thủ Tín lập tức đem câu chuyện dừng lại.

      “Nhị bá, muốn làm việc kiếm sống, nhưng cũng phải làm những việc sao cho thích hợp mới được.” Ngũ Lang liền , “Người cũng phải tự bản thân bỏ công bỏ sức làm ra tiền đấy thôi. Nhị bá, chí khí này của bá chúng ta rất bội phục. Nhưng chúng ta bên kia có việc thích hợp với bá. Cho dù bá có làm bên đó, nhưng lại có thích hợp để làm nuôi sống được mình. Vậy trúng với ý của Nhị bá rồi. Hơn nữa, để cho người mười dặm tám thôn (ý là mọi người khắp nơi) biết được cũng nên. Nhị bá, người muốn đem vết nhơ ở Thái Thương tẩy sạch phải hạ quyết tâm.”

      “Dục tốc bất đạt. nếu trong lòng quá nóng nảy, có thể xử lý tốt mọi việc. Ông nội, người xem có phải ?” Ngũ Lang quay đầu nhìn Liên lão gia tử, .

      Liên lão gia tử đáp tiếng ràng.

      “Ông nội, mọi người gần như tập trung đầy đủ cả, vậy con cũng muốn đem lời trong lòng ra. Thuốc đắng dã tật, lời là lời khó nghe, con lời này có thể dễ nghe, nhưng tuyệt đối là lời khuyên thành .” Ngũ Lang ngồi thẳng ghế, nghiêm nghị .

      “Ở Thái Thương bên đó, Đại bá và Nhị bá tuân theo luật pháp, vậy còn xâm hại đến dân chúng. trời oán người giận cũng quá chút nào! Chúng ta dù cách vài trăm dặm, cũng phải là tin tức truyền đến, mà người mười dặm tám thôn của chúng ta đều biết rất ràng. Người ngoài nhìn Đại bá và Nhị bá bằng ánh mắt nào? Ông nội, người thường Liên gia chúng ta có danh tiếng tốt, giờ bị phá hủy rồi!”

      “Chính là bị hủy trong tay Đại bá và Nhị bá đấy!” đến đây, Ngũ Lang căm tức nhìn Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa.

      Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa có chút co rúm lại. Bình thường, thái độ của Liên Thủ Tín vẫn ôn hòa, đột nhiên phải đối mặt với việc Ngũ Lang phát uy, nghiêm nghị chất vấn, bọn họ đều rất kinh ngạc, thậm chí khiếp đảm.

      Liên Mạn Nhi ngồi giường cũng có chút hồi hộp.

      Có Ngũ Lang giỏi như vậy, sau này, là đương gia chèo chống nhà cửa, nề nếp gia đình mới biến chuyển đây.

      Liên lão gia tử ngồi giường gạch thở dài, chuyện.

      “Đừng nghĩ rằng lao động bắt buộc chuyến là có thể đem danh tiếng nhà ta cứu vãn xong rồi chứ? Đại bá, Nhị bá, hai người muốn sau này sống được phải có mục tiêu. Mục tiêu này phải mọi người có cái ăn cái uống là xong, phải là muốn làm mà hưởng phúc là được. Hai người phải nghĩ biện pháp đem danh tiếng Liên gia bị phá hủy gây dựng lại!” Ngũ Lang vừa , liền hỏi Liên lão gia tử, “Ông nội, nội nghĩ xem lời con có đúng ?”

      “Đúng.” Liên lão gia tử liền gật đầu. Ngũ Lang đến danh tiếng Liên gia, cũng chính là cảm xúc mẫn cảm nhất trong lòng ông. Thứ ông ấy coi trọng nhất chính là cái này. Lúc Thượng phòng từ Thái Thươngtrở về, Liên lão gia tử rất đau lòng, hối hận. Danh tiếng của chính ông và Liên gia bị phá hủy rồi. “Ngũ Lang, con rất đúng a.”

      “Muốn làm cho người ta thay đổi cách nhìn về hai người phải đem danh tiếng bị hủy xây dựng lại, đem mặt mũi nhặt lên lần nữa, việc chọn sợ nặng, muốn dựa vào người khác là thể nào làm được. Ông nội ta vì sao để cho Đại bá huyện thành tìm Tống gia là vì đạo lý này…Chuyện này, Đại bá và Nhị bá phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Đời này, chưa là phải nằm gai nếm mật, nhưng hành động cũng khác nhau lắm. Cả đời hai người được đời Kế Tổ ca phải tiếp nhận, nếu vẫn được còn đời đời sau nữa.”

      “Muốn cho người ta thay đổi cách nhìn với Liên gia chúng ta, từng bước đều phải con đường thực tế này. Muốn có kim phải có công mài sắt.” Ngũ Lang câu cuối cùng.

      “Ca con rất đúng.” Liên Mạn Nhi mắt sáng như sao lập tức quay đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt của Liên lão gia tử cũng lóe lên kích động.
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 545: Rối loạn
      Edit: Mây Hát
      Beta: Tiểu Tuyền


      “Ngũ Lang rất hay!” Liên lão gia tử lập tức thẳng sống lưng, tinh thần nâng cao tới đỉnh đầu rồi, “Ngũ Lang a, hổ là tú tài của Liên gia, tầm mắt cao xa hơn ta rồi. Chuyện này cứ theo lời Ngũ Lang mà làm .”

      Liên lão gia tử rất kích động, còn đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ ngồi dưới đất sắc mặt xám như tro.

      Trước kia khi Liên gia chưa tách riêng, cả nhà những cung cấp nuôi dưỡng để cha con Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ đọc sách, mà còn phải gánh cả cuộc sống xa xỉ của bọn họ. Khi đó Liên lão gia tử thường xuyên hướng đến mọi người mà truyền bá niềm tin về tiền đồ học vấn của Liên Kế Tổ quang tông diệu tổ. Tư tưởng tốt đẹp này dìu dắt tất cả mọi người, áp đảo tất cả tâm tình bất bình, khích lệ mọi người lao động cực khổ, sống cuộc sống tiết kiệm.

      Mà bây giờ, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa bọn họ quá quen cuộc sống quần áo tới tay, cơm đưa tận miệng. giờ họ vẫn muốn dựa vào cái này cái kia để tiếp tục cuộc sống làm mà hưởng, còn Liên lão gia tử lại xót nhi tử cùng tôn tử. Cứ thế mãi, nên bọn họ ắt phải thường xuyên chìa tay xin xỏ nhà Liên Mạn Nhi, từ đó mà sinh ra rất nhiều chuyện.

      Nhà Liên Mạn Nhi có thể lần lượt từ chối, nhưng đó cũng phải là biện pháp lâu dài.

      Biện pháp tốt nhất, chính là thay đổi cho được Liên lão gia tử, tác động đến thái độ của Liên lão gia tử đối với những người ở Thượng phòng.

      Cũng chính vì lý do này, nhà nàng mới vội ký kết với Thượng phòng mục tiêu vĩ đại.

      Liên lão gia tử phải là quan tâm đến danh tiếng, mông làm quang tong diệu tổ sao! Vậy lấy cái này làm mục tiêu. Hơn nữa phải cho Liên lão gia tử cũng những người ở Thượng phòng này hiểu rằng nếu muốn thực mục tiêu này, việc muốn trộm lười biếng hay dựa vào người khác thể nào làm được. Phải nhìn thực tế là dựa vào chính mình. Cho dù khổ cực chút, mệt mỏi chút nhưng cũng phải thực cho được mục tiêu vĩ đại này a.

      Vì mục tiêu này mà phấn đấu !

      Mà lời của Ngũ Lang cũng chính là lời trong tâm khảm của Liên lão gia tử, là tinh túy nhất của mục tiêu. Để lần nữa, Liên lão gia tử nhìn cao hơn, xa hơn, từ chỗ ánh mắt thiển cận mà đau xót con cháu cuối cùng cũng thoát ra ngoài.

      Muốn thực mục tiêu vĩ đại này, Liên lão gia tử lại là người dẫn đầu thúc dục cả nhà. Giống như trước kia, chẳng qua là lần này, hướng mà Liên lão gia tử thúc dục mọi người làm theo xảy ra biến hóa.

      Ngũ Lang đảo lộn phen, đem những việc trước kia của Liên lão gia tử ra so sánh cao thấp. chứng minh, bao bọc của Liên lão gia tử chẳng qua là để cho nhà Liên Thủ Nhân được lợi trong thời gian dài mà phải làm khổ những người khác. Cuối cùng cũng chỉ là những lời suông, thậm chí đem cả Thượng phòng của Liên gia lâm vào tình cảnh giờ.

      Mà mục tiêu Ngũ Lang đặt ra lại rất thực tế, cũng là việc mà những người của Thượng phòng phải làm để chấn chỉnhnhà cửa, làm việc chuộc tội. Lời Ngũ Lang là để mọi người thay đổi, nhìn thấy đường ra duy nhất của việc này.

      Chuyện xảy ra khi còn ở Thái Thương làm cho Liên lão gia tử mất nhuệ khí và tinh thần, lại thêm việc ông ấy vẫn ưu ái chuyện học hành của Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ. Vì vậy mà sau khi về Tam Thập Lý Doanh tử cũng làm ra chuyện quyết đoán này. Mà theo Liên Mạn Nhi nghĩ, Liên lão gia tử sở dĩ đưa ra quyết định này còn có nguyên nhân khác.

      Chính là nếu như lão gia tử hạ quyết tâm làm vậy hai người Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa chưa chắc chịu nghe lời ông ấy.

      tại, tại sao Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa còn nghe lời Liên lão gia tử, chịu tách cả nhà ra ở riêng hết? Đó là bởi vì, hai người này biết, chỉ có theo sát Liên lão gia tử mới có được giúp đỡ của nhà Liên Mạn Nhi, mới có thể ràng buột nhà Liên Mạn Nhi với bọn họ.

      Hẳn là Liên lão gia tử cũng biết việc này, vì vậy mà có những thời điểm cần ông ấy tỏ thái độ ông lại giữ trầm mặc. Hơn nữa, ông ấy thường xuyên xử theo kiểu tranh thủ lợi ích cho Thượng phòng.

      giờ, trải qua mấy ngày nay. Liên lão gia tử và mọi người ở Thượng phòng đều là nhà Liên Mạn Nhi rất có ảnh hưởng trong thôn. Mà hôm nay, Ngũ Lang còn những lời như vậy, Liên lão gia tử lại là người biết thời biết thế.

      “Con những lời đó ra chỉ là những điều ngộ nhỡ xảy ra thôi. Nếu Đại bá và Nhị bá đặt ra quyết tâm, chuyện này làm xong ở thế hệ đầu, cũng là điều có thể xảy ra đấy.” Ngũ Lang lại , giọng cũng hoàn hoãn hơn chút.

      Dù sao, muốn khích lệ mọi người Thượng phòng cũng thể đánh vào góc chết được.

      Mà những lời này của Ngũ Lang, thay vì khích lệ mọi người Thượng phòng, bằng là làm dấy lên ý chí chiến đấu của Liên lão gia tử lần nữa. Những người ở Thượng phòng này thể làm cho người khác bớt lo, vẫn phải có Liên lão gia tử và Chu thị để ý tới bọn , đồng thời sử dụng đến mục tiêu lớn này để lòng bọn họ vững vàng hơn.

      “Ngũ Lang rất đúng, các người đều nghe thấy rồi đấy. Sau này, chúng ta liền làm theo điều này.” Liên lão gia tử liền với Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa , “Ngày mai cùng nhau dậy sớm, ba người các con theo ta nhặt phân. Sau đó về ăn cơm, tiếp theo lại nhặt củi. Các ngươi a, đều phải học theo Ngũ Lang ít…Làm sao để đến khi ta nhắm mắt, danh tiếng nhà cửa chúng ta đều được gây dựng lại.”

      Liên lão gia tử tràn đầy hăng hái. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ tuy có vẻ ấm ức, nhưng thấy Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều ở đây nên cũng dám phản đối.

      Thấy trời còn sớm, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đều đứng dậy, muốn cáo từ ra về.

      “Mạn Nhi.” Chu thị nãy giờ vẫn mở miệng, giờ đột nhiên lên tiếng.

      Cũng lâu rồi Chu thị gọi nàng, Liên Mạn Nhi khỏi có chút giật mình, liền quay đầu lại nhìn Chu thị.

      “Dù vợ Lão đại có gì, mấy đứa đều được phản ứng với nó.” Chu thị ngồi xếp bằng giường gạch, hai tay ngừng thay nhau nắm nắm, “Đó phải là người tốt, bụng nó đều là ý nghĩ xấu xa.”

      Cổ thị có thể làm gì được chứ, nơi này là trong nhà cũ, sợ là ai có thể giúp bà ta được. Nhưng nhà Liên Mạn Nhi lại có năng lực này. Chu thị sợ mọi người nhà Liên Mạn Nhi thấy Cổ thị đáng thương nên ra tay giúp đỡ.

      “Dạ, con biết rồi bà nội” Liên Mạn Nhi đáp ứng .

      Người nhà từ Thượng phòng ra ngoài, Liên lão gia tử và Chu thị đều xuống mang giày, theo sau là cả đại gia tử cùng .

      Ngoài Thượng phòng, chỉ thấy Cổ thị vẫn đẩy cối xay như cũ. Trong bồn lớn đặt ở dưới có hơn phân nửa bồn hạt cao lương được xay xong.

      “Ngày hôm qua còn dư lại chút dầu thoi, buổi tối làm bánh bao là món ăn chính. Vợ lão đại, hãy đem hạt này nghiền chút .” Chu thị đứng trước cửa, nhìn Cổ thị làm việc mà ra ngoài nữa.

      Những người khác, dưới dẫn đầu của Liên lão gia tử đều tiễn Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đến cửa chính.

      Ra khỏi nhà cũ, Liên Mạn Nhi quét ánh mắt lượt, kết quả là nhìn thấy cha Tử đứng ở cửa nhà nhìn quanh quất về phía này.

      Nhìn thấy Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi, cha Tử như chuột thấy mèo liền xoay người bỏ chạy vào nhà.

      Chắc hẳn là biết nhà nàng đến đây, muốn đợi bọn họ xong đến đây náo trận đấy.

      Lúc này, Liên lão gia tử cũng nhìn ra cửa, thấy cha Tử thở dài tiếng.

      là…dính dáng ràng a.” vẻ mặt Liên lão gia tử đầy lo lắng, .

      Nhìn sắc mặt đám người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ đều chỉ là hờ hững. Cha Tử là thuốc cao da chó dứt ra được. Tuy vậy, mấy người bọn họ cũng sốt ruột. Thậm chí coi như việc này liên quan đến mình, bởi vì còn có Liên lão gia tử che phía trước họ cơ mà.

      Liên Mạn Nhi khỏi thầm lắc đầu. Có con cháu như vậy đúng là bằng nuôi con gà còn biết đẻ trứng a.

      Liên lão gia tử thở dài, cũng chưa chắc là than thở cho việc Liên Thủ Tín bọn họ nghĩ tới, mà bởi vì biết chân tướng việc Tử mất tích là như thế nào. Mọi người nhà Liên Mạn Nhi lại để ý đến chuyện này đâu.

      Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi chào Liên lão gia tử để về, rồi về phía Đông. Bọn họ vừa mới xa, quay đầu lại thấy Liên lão gia tử bọn họ chưa trở vào nhà, mà con đường bên cạnh họ lại tới bốn người.

      nữ nhân, bốn đứa choai choai, đều mặc áo trắng rách rưới. Khi nữ nhân đó nhìn thấy Liên lão gia tử bọn họ liền kêu tiếng, sao đó mang theo mấy hài tử chạy tới.

      “Huynh đệ ngươi bị người ta chém đầu rồi. Cũng bởi vì ngươi a. Ngươi đền mạng cho cha bọn a…Bọn trẻ mồi côi rồi. Ngươi là đồ ác độc…Dượng bọn , cha bọn đều phải chết thay ngươi rồi…” Nữ nhân kia chạy tới nơi, kéo Hà thị lại mà gào khóc.

      Phía sau nàng ấy, ba đứa trẻ cũng chạy đến, vây quanh Hà thị cùng Liên Thủ Nghĩa, kéo tay, ôm chân rồi cũng gào khóc lớn.

      “Đây phải là vợ Hà lão lục sao?” Liên Mạn Nhi nhìn qua, liền nhận ra nữ nhân kia đúng là vợ Lão lục mà nàng từng gặp qua.

      Ngũ Lang và Liên Thủ Tín đều nhăn lông mày chút.

      Hà lão lục Thái Thương. Sau khi vợ Hà lão lục chạy đến nhà Liên Mạn Nhi muốn làm công lâu, nàng ấy cũng liền mang theo ba đứa trẻ đến Thái Thương. Nghe ở đó, gia đình bọn họ cũng có cuộc sống tốt cơ mà.

      Chẳng qua là Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa gây ra chuyện, Hà lão lục cũng dính líu sâu trong vụ này. Liên Tú Nhi tốn tiền, đem mọi người Liên gia cứu ra, nhưng lại đủ tốt bụng để đem tiền dư kéo Hà lão lục ra.

      Hà lão lục bị kêu án tử hình. Sau khi trở về, người ở Thượng phòng, ai cũng nhắc lại chuyện này.

      Mà bây giờ, Hà lão lục có lẽ bị xử tử nên vợ mới mang theo các con trở về.

      Lúc đó, Hà lão lục chạy đến Thái Thương, liền đem ít tài sản trong nhà đều bán hết, vợ cùng các con chỉ có thể ở trong túp lều. giờ, nữ nhân mang theo các con trở về, có đàn ông trong nhà nữa mà nơi ở cũng còn liền chạy đến tìm Hà thị.

      Thấy tình thế này, chắc là đem việc Hà lão lục chết đều đổ hết tội lỗi lên người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.

      số chuyện này cũng là những chuyện vun vén được ràng. Những người ở Thượng phòng vẫn còn muốn sống kiểu quần áo tới tay, cơm đưa tận miệng. Nếu bọn họ có thể đem những chuyện này giải quyết tình lý ràng, bỏ được chuyện ăn no mặc ấm, có cuộc sống thanh tịnh chút. Được như vậy là vô cùng may mắn rồi.

      “Nhức đầu quá.” Liên Mạn Nhi che trán , .

      “Để huynh cõng muội.” Ngũ Lang liền vội vàng về phía trước Liên Mạn Nhi, khẽ hạ thấp thân thể, muốn cõng nàng.

      Liên Mạn Nhi có khách khí, bò lên lưng Ngũ Lang.

      “Cha, đầu con đau quá, ca cõng con về trước đây.” Liên Mạn Nhi với Liên Thủ Tín.

      Ngũ Lang cõng Liên Mạn Nhi , Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi như vậy, cũng rất vội vàng, còn để ý đến chuyện khác, cùng Ngũ Lang đỡ Liên Mạn Nhi cho Ngũ Lang cõng.

      Về đến nhà, Trương thị và Liên Chi Nhi thấy Liên Mạn Nhi bị cõng về, giật nảy mình. Liên Thủ Tín định mời lang trung cho nàng nhưng Liên Mạn Nhi nghỉ chút là tốt rồi, vội mời lang trung đâu, mặt khác Tiểu Hỉ gọi Liên Diệp Nhi cho nàng.

      “Có chuyện gì vậy?” Trương thị và Liên Chi Nhi liền nhìn ra Liên Mạn Nhi ra còn có chuyện khác.

      “Vợ Hà lão lục trở về, chạy đến nhà cũ rồi.” Liên Mạn Nhi liền .


      Chương 546: Làm người tốt


      “Mọi người có chạm mặt họ ?” Trương thị liền hỏi.

      có.” Liên Mạn Nhi đáp, “Chúng con xa rồi vợ Hà lão lục mới từ con đường phía sau đến.”

      “A.” Liên Thủ Tín liền a tiếng, nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Hì hì.” Liên Mạn Nhi cười giảo hoạt.

      “A, Mạn Nhi, ra con có chuyện gì a.” Liên Thủ Tín giờ mới chợt hiểu ra.

      tại có chuyện gì rồi.” Liên Mạn Nhi buồn cười, nhưng ngay sau đó mới chậm rãi nghiêm mặt , “…Chuyện của vợ Hà lão lục, nếu chúng ta còn nán lại, sợ rằng trợ giúp được gì, mà còn tăng thêm phiền toái. Ông nội bà nội mặc kệ chuyện này, nhưng chuyện này, cho cùng là chuyện của nhà Nhị bá, là chuyện nhà của Nhị bá mẫu. Chúng ta nên ý kiến gì về chuyện này cả.”

      Nghe khi còn ở Thái Thương, Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục làm ăn cùng nhau cũng tốt lắm. Mới nghe lời của Vợ Hà lão lục lúc nãy, ai biết bên trong có bao nhiêu chuyện xảy ra.

      Liên Mạn Nhi đem những lời Vợ Hà lão lục mà nàng nghe được kể cho Trương thị và Liên Chi Nhi.

      “Ai u, họ còn vậy à? ra Hà lão lục chịu tội thay cho Nhị đương gia sao?” Trương thị liền lấy làm kinh hãi.

      Mọi người đều lắc đầu.

      Thượng phòng ở Thái Thương gây ra chuyện, chuyện xảy ra cụ thể như thế nào bọn họ biết. Sau khi nhà Liên lão gia tử trở về, mọi người đều tránh nhắc tới đề tài này. Nhưng căn cứ vào những gì bọn họ biết và dùng lẽ thường mà suy đoán, Liên Thủ Nghĩa và Hà lão lục hẳn là thông đồng với nhau làm nhiều chuyện trái pháp luật. Mà sau khi vấn đề xảy ra, bọn Liên Thủ Nghĩa có Liên Tú Nhi, Trịnh Tam lão gia ra toàn lực để chuẩn bị, dùng quan hệ, tốn tiền của, đem người vớt ra.

      Còn Hà lão lục có ai để chạy chọt cho đây? ở Thái Thương kia nhiều nhất chỉ có ít hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu) hay chẳng lẽ dựa vào vợ và mấy đứa con của sao?

      Kết quả là pháp luật được thực người của Hà lão lục, Hà lão lục bị xử trảm.

      bên trong chúng ta biết. Ông nội bọn cũng nguyện ý ra. Nhị bá, khi còn ở nhà dám làm chuyện gì vượt quá giới hạn là nhờ lão gia tử quản nghiêm. Sau này dính đến Hà lão lục, liền xuống thấp. Hà Lão lục, khi còn ở trong thôn, phải ta là tên du thủ du thực nổi tiếng sao? Muốn làm chuyện xấu là tên cầm đầu đấy.” Liên Thủ Tín suy nghĩ chút .

      Lời của Liên Thủ Tín cũng có mấy phần đạo lý. Từ trước đến nay, đối với người ngoài, Liên Thủ Nghĩa làm chuyện xấu gì cả. Mà danh tiếng của Hà lão lục lại sớm thúi cả đường cái rồi.

      “Cũng đúng thôi, Hà lão lục là tự tìm chuyện đến cho bản thân mà. Lúc trước đem Thượng phòng hãm hại qua lượt. Kết quả là đến khi Đại đương gia phát đạt, lại có thể ưỡn mặt dựa vào người ta. Ở bên kia, hẳn là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đấy. Kết quả đem tính mạng bản thân góp vào luôn.” Trương thị liền .

      như thế, giống như ban đầu Hà lão lục bán hết gia sản, chạy đến Thái Thương chính là tìm cái chết. Liên Mạn Nhi có chút囧.

      “Để lại vợ con nhi quả mẫu mà trong tay lại còn chút của cải. Sau này biết sống như thế nào đây.” Trương thị lại .

      “Cho nên bọn họ mới tìm Nhị bá mẫu đấy.” Liên Mạn Nhi tiếp.

      Cái gì mà chết thay a. ..Cái đó phải là mấu chốt. Mấu chốt là bọn họ bám lấy Hà thị cùng Liên Thủ Nghĩa. Cuộc sống sau này cũng có đường thoát.

      biết Thượng phòng bên đó muốn giải quyết chuyện này thế nào đây.” Liên Thủ Tín .

      Vợ Hà lão lục ba mươi mấy tuổi, hai đứa con trai đều mười mấy tuổi rồi. Còn có khuê nữ ít tuổi hơn chút, có thể là tám, chín tuổi.

      “Vợ Hà lão lục còn thân thích nào khác sao ạ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

      “Lão Hà gia là từ thôn khác dời tới, chỉ có hai tỷ đệ bọn họ, còn ai khác cùng thời nữa đâu. ” Liên Thủ Tín liền .

      “Nhà mẹ đẻ của Vợ Hà lão lục sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

      “Chuyện này, ra chúng ta cũng ràng lắm” Liên Thủ Tín và Trương thị liền .

      “Ông nội mấy đứa cũng là người khoan dung. Nếu …Aiz…” Liên Thủ Tín thở dài.

      Người nhà chuyện Liên Diệp Nhi chạy đến,

      “Diệp Nhi, muội về nhà sao, có biết bên đó xảy ra chuyện gì ?” Liên Mạn Nhi kéo Diệp Nhi lên kháng ngồi, hỏi. Vừa rồi, nàng sai Tiểu Hỉ nhắn tin cho Diệp Nhi, chính là để Liên Diệp Nhi qua nhà cũ bên đó xem chuyện đến đâu rồi.

      “Vợ Hà lão lục đến phòng muội ở đấy.” Liên Diệp Nhi câu kinh người.

      “Vậy mà để cho bọn họ vào nhà rồi sao?” Liên Mạn Nhi kinh hãi.

      “Đúng vậy a. Lúc muội trở về, vợ Hà lão lục cùng ba đứa con của nàng ta còn kéo kéo Nhị bá và Nhị bá mẫu chịu buông. Vừa khóc vừa gào thét, còn nếu nhà ta bỏ mặc nàng, bốn người nhà nàng ấy treo cổ trước cửa. Còn gì mà …là thân thích mà lại đem vứt bỏ bọn họ, trơ mắt nhìn Hà lão lục chết, bỏ mặc bọn họ có tình người. Còn gì mà mấy đứa đó là con cháu của lão Hà gia, tại chỉ còn Nhị bá mẫu là , thể quan tâm đến bọn họ được. Còn đem chuyện của Nhị bá và Hà lão lục ở Thái Thương ra , mọi người trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt. Ông nội chúng ta ngại mất mặt, đưa bọn họ vào trong viện rồi, cũng biết là gì mà bắt nhà ta dọn ra khỏi phòng để cho bốn mẹ con nàng ấy vào ở đấy.” Liên Diệp Nhi mà muốn khóc.

      Liên Mạn Nhi che trán. Trong nhiều chuyện Liên lão gia tử xử lý vô cùng khôn khéo, nhưng có lúc lại làm ra chuyện khiến cho mọi người biết gì nữa. Đem đất tốt giao cho Vũ huynh đệ, đó là ví dụ tốt nhất đấy.

      “Tại sao lại có thể cho bọn họ vào cửa chứ? Nếu là vì thấy bọn họ đáng thương, tạm thời chứa chấp mấy ngày cũng nên có ý sắp xếp phòng cho người ta chứ.” Liên Mạn Nhi liền , “Nếu vậy sao cho bọn họ và Nhị bá chen chúc cùng nhau mấy ngày , bằng , đông phòng của phòng lớn đấy, phải là nửa phòng để ư, để cho bọn họ đến đó . yên lành sao lại sắp xếp vào phòng của nhà Diệp nhi a. Đây chẳng phải là muốn giữ bọn họ ở lâu dài hả? Làm người tốt phải là làm như vậy a….”

      “Diệp Nhi, muội đồng ý với bọn họ đấy chứ?” Liên Mạn Nhi vội quay lại hỏi.

      có.” Liên Diệp Nhi lắc đầu, “Muội đem Tây Sương phòng đều khóa hết lại rồi. Tứ Lang lên núi tìm cha muội, muội liền chạy đến đây. Vừa tới trong cửa hàng muội báo cho mẹ ta tiếng, rồi liền đến đây. Mạn Nhi tỷ, muội phải làm sao đây?”

      thể rằng Liên Diệp Nhi còn là đứa trẻ rất có chủ ý.

      Liên Mạn Nhi nghĩ kế cho Liên Diệp Nhi đột nhiên trong lòng bật sáng.

      “Mạn Nhi tỷ, muội chuyện với tỷ đó nha?” Liên Diệp Nhi thấy Liên Mạn Nhi sửng sờ ở đấy liền vội vàng thúc dục.

      “Diệp Nhi, muội bằng lòng cho bọn họ lấy phòng sao?” Liên Mạn Nhi phục hồi lại tinh thần, hỏi Liên Diệp Nhi.

      “Dĩ nhiên là muốn a.” Liên Diệp Nhi thẳng, “Muội tốt a. Nếu là vài người Hà gia chuyển vào….”

      đến đây, Liên Diệp Nhi lạnh cả người.

      “…Bọn họ siết lách tách, dáng vẻ bẩn thỉu, Tứ Lang so với hai tiểu tử của lão Hà gia còn được người ta thích hơn đấy.”

      Siết lách tách là thổ ngữ ở tam thập lục Doanh tử, còn có nghĩa là lôi thôi.

      muốn, vậy cho.” Liên Mạn Nhi .

      “Nhưng là vì trước khi tách ra ở riêng, phòng này là phòng ông bà nội cho nhà muội. Ông nội lên tiếng mà muội lại bằng lòng, cái này…” Liên Diệp Nhi muốn dọn ra, nhưng lại có chút khó xử.

      “Chuyện này dễ mà. Thượng phòng trở về, những thức ăn mà họ ăn kia cũng là của nhà muội trồng đúng ?” Liên Mạn Nhi liền .

      “Dạ.” Liên Diệp Nhi gật đầu, “Mấy món ăn trong vườn, dù chút nhà muội cũng có bán. Mùa đông, Thượng phòng ăn cải trắng, khoai tây, còn có mấy ngày trước yêm dưa chua, dưa muối, đó cũng toàn là đồ nhà muội đấy. Đại tương cũng là mẹ muội làm,…Tứ Lang còn trộm củi nhà muội … ”

      “Cái chính là ở đó đấy. Muội chịu dọn ra, muội liền đem chuyện này với bọn họ. Lúc bọn họ ở đấy, từ phòng ốc đến vườn rau đều được nhà muội chăm sóc. Cha, mẹ, trước lúc Thượng phòng Thái Thương có như vậy đúng ?” Liên Mạn Nhi vừa chuyện, vừa quay qua hỏi Liên Thủ Tín và Trương thị.

      “Đúng là vậy đấy.” Trương thị liền gật đầu.

      “Bọn họ giờ về rồi, nhà muội ở đấy cũng là ở tạm. Việc cung cấp cho bọn họ thức ăn ba bữa, còn có đại tương nữa, đây chính là tiền thuê mấy gian phòng ốc đó. Nhà muội phải là ở mấy gian phòng đó, biết ?” Liên Mạn Nhi liền với Liên Diệp Nhi.

      Vẻ u sầu khuôn mặt Liên Diệp Nhi như được quét sạch , nhếch miệng cười rộ lên.

      “Đúng chính là ý này. Mạn Nhi tỷ, vừa nãy muội nghĩ đến chuyện này.” Liên Diệp Nhi .

      “Là do muội vội thôi.” Liên Mạn Nhi , rằng người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo, chính là như vậy đấy.

      “Mạn Nhi tỷ, vậy muội phải trở về như vậy.” Liên Diệp Nhi gấp gáp trèo xuống đất.

      “Chờ chút .” Liên Mạn Nhi liền gọi Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi, muội dọn ra, chắc chắn có người gì đó, ví dụ muội tâm nhãn ngu ngốc. Đến lúc đó, muội hãy để cho vợ Hà lão lục cùng mấy đứa đến Đông Sương phòng, nếu ở lại phòng đó cũng được. Đông Sương phòng và Thượng phòng đều ấm áp hơn so với Tây Sương phòng trong mùa đông. Ở Đông Sương phòng vừa có đãi ngộ giống người nhà của Nhị bá mẫu, như vậy càng tốt.”

      Liên Mạn Nhi đến cạnh Liên Diệp Nhi dặn dò mấy câu, Liên Diệp Nhi lúc này mới cao hứng mà thẳng bước trở về.

      Liên Diệp Nhi rồi, Liên Mạn Nhi mới phát mọi ánh mắt đều nhìn nàng.

      “Nhìn con làm gì, mặt con có gì à?” Liên Mạn Nhi hiểu .

      “Đến giờ tan học rồi, ta dẫn người đón Tiểu Thất đây.” Ngũ Lang cười cười, liền đứng dậy ra cửa.

      “Lão gia tử là…aizzz” Trương thị thở dài hơi.

      “…Hẳn là muốn làm như vậy đâu. Lão gia tử cũng phiền lòng vì những người lão Hà gia đấy, nhưng lại đành lòng, mà cũng sợ người ta dài ngắn… ” Liên Thủ Tín liền .

      ………………

      Mùa đông ngày ngắn, Tiểu Thất từ trường trở về , nhà ăn cơm tối sớm rồi ngồi vây quanh giường gạch, nghe Tiểu Thất kể chuyện ở trường như thế nào. cười cười thấy Liên Diệp Nhi khóc từ ngoài chạy vào, Triệu thị cũng theo sát sau lưng.

      Liên Mạn Nhi liền đoán được nhất định việc dọn phòng xảy ra chuyện may.

      Đem Triệu thị và Liên Diệp Nhi đến ngồi giường gạch, Liên Mạn Nhi vội hỏi Liên Diệp Nhi chuyện thế nào rồi.

      “Muội… Cha muội chấp nhận dọn phòng rồi.” Liên Diệp Nhi thút tha thút thít .

      ra là vậy Tứ Lang lên núi gọi Liên Thủ Lễ về nhà, Liên lão gia tử liền đem việc muốn bọn họ chuyển ra khỏi phòng với Liên Thủ Lễ. Liên Diệp Nhi chấp nhận, đem những lời Liên Mạn Nhi bày trước đều ra.

      “Cha muội liền nghe theo ông nội, còn ép buộc muội chấp nhận dọn phòng đấy.” Liên Diệp Nhi khóc lóc kể lể.

      “Cho bọn họ dọn vào phòng à ?!” Liên Mạn Nhi cau mày.
      hoadaoanhAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :