1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 306: Thịnh vượng ra


      Liên lão gia tử vô cùng tức giận. Liên Chi Nhi đính hôn, Chu thị giả bộ bệnh lộ diện, vậy cũng thôi . Lần này Liên Thủ Tín cự tuyệt cầu của Chu thị, Chu thị nhận đả kích từ trước nay chưa từng có. Bà quyết tâm để cho Liên Thủ Tín mặt mũi, nếu bắt buộc bà lộ diện, đến lúc đó bà bày ra khuôn mặt tức giận như vậy, mọi người nhìn thấy cũng chưa chắc là việc tốt.

      Hai vợ chồng Ngô Ngọc Quý chú ý cấp bậc lễ nghĩa, kính trọng người già, vấn an Chu thị, Chu thị cố tình giả bộ bệnh a, hành hạ người trong nhà còn chưa đủ sao, lại còn bắt thông gia làm như vậy?

      Liên lão gia tử muốn phát tác, thấy màn cửa Đông phòng bị vén lên, Liên Tú Nhi có chút bối rối ra.

      “Tam tẩu, thế nào lại để cho tẩu làm việc này. Tẩu nhanh để xuống , mẹ muội , bà ăn bánh canh nữa.” Sắc mặt Liên Tú Nhi đỏ bừng, cố nặn ra vẻ tươi cười.

      Liên Mạn Nhi biết , Chu thị thấy tình hình này, biết mình chơi đùa quá đáng rồi, lúc này mới sai Liên Tú Nhi ra bổ cứu (nghĩ biện pháp để thay đổi tình thế).

      “Chút chuyện này tính là cái gì, dì hai là trưởng bối của chúng ta, chén bánh canh, chỉ mất ít thời gian. Dì hai cần phải băn khoăn đâu.” Vương thị cười .

      , mẹ muội muốn ăn nữa.” Liên Tú Nhi vội vàng .

      So với Chu thị biết nhìn tình hình, Liên Tú Nhi hiển nhiên còn kém rất nhiều. Nàng chỉ biết làm theo lời dặn dò của Chu thị, hoàn toàn biết tùy cơ ứng biến, với lại nàng luôn có thói quen sai khiến người khác làm việc. Nếu lúc này, nàng tiến lên đoạt lấy việc trong tay Vương thị, thêm vài câu hữu ích, cũng có thể miễn cưỡng duy trì được mặt mũi.

      phải sai ngươi chăm sóc mẹ ngươi, mẹ ngươi muốn ăn cái gì, sao ngươi làm cho nàng ăn?” Liên lão gia tử xông lên phát tác với Liên Tú Nhi, ” Tam tẩu là khách, ngươi lại để cho người ta động thủ làm việc. Còn đứng đó nhìn, còn mau nhận lấy việc trong tay Tam tẩu? Đều do mẹ ngươi dưỡng thành thói quen, bầu nước sờ, muôi cơm cầm.”

      Mặc dù tức giận muốn chết nhưng Liên lão gia tử cũng có mất lý trí.

      Chuyện này, vốn nên phát tác với Chu thị, nhưng trước mặt người của Ngô gia, phát tác với Chu thị, Liên gia còn mất mặt hơn nữa, nếu làm vậy ai cũng lúng túng. Với bối phận và tuổi tác của Liên Tú Nhi, đổ mọi chuyện lên người nàng, tức giận với nàng tác dụng phụ ít rất nhiều.

      Xảy ra chuyện, còn có khách nhân ở đây, đầu tiên là phải cố gắng vãn hồi mặt mũi, giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất. Đồng thời, cũng thể khiến cho khí vui mừng thêm phần ngột ngạt. Về chân tướng việc, phải đợi đến khi khách rồi, cẩn thận truy cứu cũng muộn.

      Liên lão gia tử vừa trách cứ Liên Tú Nhi, vừa thầm hạ quyết tâm, sau chuyện hôm nay, nhất định phải chuyện ràng với Chu thị.

      Liên Tú Nhi cũng hiểu cho nỗi khổ tâm của Liên lão gia tử, bị răn dạy trước mặt mọi người, nàng lập tức chịu nổi, ô ô, bắt đầu khóc nức nở.

      “Mẹ bảo Chi Nhi làm, …liên quan gì đến con…” Liên Tú Nhi vừa khóc, vừa biện giải cho mình.

      Liên lão gia tử vừa tức giận, lại vừa xấu hổ. Bọn người Ngô Ngọc Quý, Vương thị cũng rất xấu hổ.

      Dưới tình huống này, kế tiếp Liên lão gia tử cũng chỉ có thể mắng Chu thị mà thôi.

      Liên Mạn Nhi nhìn phải nhìn trái, việc lớn nhất của ngày hôm nay là để cho buổi đính hôn của Liên Chi Nhi được tiến hành thuận lợi. So sánh với những việc như, Liên lão gia tử răn dạy Liên Tú Nhi hay răn dạy Chu thị, những thứ này có ý nghĩa gì.

      “Ông nội, nội đừng tức giận a.” Liên Mạn Nhi vội vàng qua, kéo Liên lão gia tử, “Trưa nay, tỷ tỷ của cháu bảo hôm nay xuống bếp, làm thêm mấy món sở trường, vậy chúng cháu nấu cơm sớm chút, xong rồi đem qua cho bà nội, so với ăn bánh canh còn ngon hơn nhiều.”

      Liên Mạn Nhi vừa chuyện, vừa nháy mắt với Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Chi Nhi.

      Trương thị và Liên Chi Nhi Nhi vội vàng kéo Vương thị, còn Liên Thủ Tín và Ngô Ngọc quý kéo Liên lão gia tử ra ngoài.

      “Đúng, chút nữa để cho Chi Nhi làm mấy món sở trường, mọi người đều phải cẩn thận nếm thử. Bà nội bọn rất thích ăn đồ ăn do Chi Nhi nấu.”

      Tất cả mọi người ngầm hiểu lẫn nhau. như thế là để che đậy mọi thứ, là vì giữ mặt mũi cho tất cả mọi người.

      Chỉ có Liên Tú Nhi là vẫn khóc thút tha thút thít, nổi lời giải thích nào.

      , ông nội chỉ là tức giận, chứ người cố tình mắng đâu.” Liên Mạn Nhi chần chờ chút, sau đó vẫn đến trước mặt Liên Tú Nhi, “, người nhanh về bên đó với bà nội , lát nữa khi làm đồ ăn xong, cháu bưng qua cho mọi người a.”

      Liên Mạn Nhi đẩy Liên Tú Nhi vào trong phòng, tiện tay liền đóng cửa lại.

      Trong nháy mắt đóng cửa đó, ràng Liên Mạn Nhi nhìn thấy, Chu thị bị bệnh đáng lẽ phải nằm giường gạch, bà lại đứng bên cạnh cửa nhìn chằm chằm qua bên này.

      Liên Mạn Nhi ra khỏi chính phòng, thầm thở phào nhõm hơi. Cũng may nàng dập tắt lửa kịp thời, bằng đợi đến lúc Chu thị kìm nén được, ra khỏi phòng nghênh đón cơn giận của Liên lão gia tử, biết trận cãi nhau này tiếp diễn đến khi nào, phát triển đến trình độ nào nữa.

      Trở lại Tây sương phòng, ở gian ngoài, Trương thị, Liên Chi Nhi, Tưởng thị, Triệu thị chuẩn bị thức ăn, trong phòng, mấy người Liên Thủ Tín, Ngô Ngọc quý, Liên lão gia tử cười cười , phảng phất như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Hôm nay Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng đính hôn, ngoại trừ hai nhà Liên, Ngô, bà mối, còn mời thêm Lỗ tiên sinh, Vương Ấu Hằng, Vũ chưởng quỹ thị trấn, cùng với mấy người ở thôn Tam Thập Lý doanh tử. Vừa rồi Liên lão gia tử đến chính phòng, mà ở lại trò chuyện với những người này.

      Liên Mạn Nhi vào phòng, có lập tức giúp đỡ, nhớ tới chuyện vừa rồi, trong nháy mắt ánh mắt của nàng có chút trầm. Thủ đoạn Chu thị rất đơn giản, nhưng cũng rất trực tiếp, cũng may là các nàng đều ứng đối rất tốt, nhất là Vương thị ủng hộ Liên Chi Nhi, chiêu này làm rất đẹp.

      Thế nhưng, nếu như ban nãy các nàng ứng đối có chút sai lầm, ví dụ như các nàng nhẫn nhục chịu đựng, hoặc là có người nào đó chịu được, đột nhiên bộc phát, hoặc là Vương thị được thông minh như vậy, hoặc là Vương thị động tư tâm, chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi, muốn về sau dễ chèn ép Liên Chi Nhi, tất nhiên khi đó các nàng và Ngô gia vì vậy mà sinh ra hiềm khích, lưu lại tai họa ngầm cho cuộc sống sau này của Liên Chi Nhi.

      Liên Mạn Nhi nhìn thoáng qua hướng chính phòng. Bên kia, Chu thị có động tĩnh gì, chắc là tiếp tục ầm ĩ nữa. Có điều cũng thể yên tâm quá sớm. Các nàng cảm thấy, tối đa là Chu thị lộ diện thôi, nghĩ tới Chu thị cố tình làm mất mặt các nàng như vừa rồi.

      Chu thị giống như thùng thuốc súng, cách nào đoán trước được, nó nổ tung lúc nào.

      “Mẹ, hôm nay có nhiều người đến nhà chúng ta, con thấy phòng này chắc đủ chỗ ngồi.” Liên Mạn Nhi đến bên người Trương thị, giọng .

      phải tốt rồi…” Mọi chuyện các nàng đều tính trước rồi, phòng của các nàng , đến lúc đó khách nhân ngồi đủ, an bài lên phòng . Đương nhiên phải là Đông phòng, mà là Tây phòng.

      Trương thị nửa liền dừng lại, nàng nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi, con muốn cái gì?” Trương thị hỏi.

      “Mẹ, nếu chúng ta bày tiệc ở cửa hàng bên kia . Bên kia rộng rãi, bàn ghế đều có sẵn. Nồi cũng có sẵn, dù sao tại còn chưa bắt đầu làm đồ ăn, dời tất cả mọi thứ sang bên kia, làm ở đâu cũng thế.” Liên Mạn Nhi , sau đó lại gần tai Trương thị, “Con sợ hồi bà nội lại tiếp tục ầm ĩ nữa.”

      “Bà ta … , bà ta còn muốn làm gì nữa…” Trương thị nhớ tới chuyện vừa rồi, liền tức giận thở hổn hển hai cái, “Đúng, Mạn Nhi, con rất đúng. Bà nội con, người này, mẹ còn hi vọng gì đối với bà ta nữa rồi. Mẹ sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” (*)

      (*)” sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là sợ việc to tát, chỉ sợ việc may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000).

      Trương thị xong, liền vào nhà kêu Liên Thủ Tín ra. Hai vợ chồng thương lượng xong, đều nhất trí như vậy. Lúc trước muốn chuyển qua bên kia bởi vì nơi này là nhà của bọn họ. Làm lễ đính hôn cho Liên Chi Nhi, đương nhiên phải làm ở nhà.

      tại chuyển qua, bên kia rộng rãi, thuận tiện cho mọi người ngồi dự tiệc, mọi người trong thôn nhìn vào cũng được gì.

      “Cửa hàng mới ở ngay bên kia, bàn ghế cái gì cũng mới, nếu chút nữa ta và mọi người qua bên kia dọn dẹp.” Liên Thủ Tín .

      Bởi vì lúc trước là ngày mùa, bàn ghế cửa hàng làm theo cầu, hai ngày này mới lục tục vận chuyển đến.

      “Được, vậy chúng ta qua trước sắp xếp lại mọi thứ, lát sau, mọi người hãy qua.” Trương thị .

      “Mẹ, mẹ vào nhà với mấy người tam thẩm tiếng , những chuyện này giao cho chúng con là được.” Liên Mạn Nhi , “Mẹ xem mấy bá nương, chị dâu đều ở đây, còn chu đáo hơn nhiều so với mẹ nghĩ.”

      “Đúng, tứ thẩm, thẩm vào trong phòng , những việc ngoài này đều giao cho chúng ta, cam đoan với người, chúng ta xử lý chu đáo.” Tưởng thị cười .

      Cổ thị, Hà thị, Triệu thị cũng đều gật đầu phụ họa.

      “Được, vậy phải nhờ vả mọi người rồi.” Trương thị cao hứng, cười đáp ứng .

      Ngũ Lang và tiểu Thất sớm qua cửa hàng, đem xe chạy tới, chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, bồn chén…đều đặt lên xe, Liên Mạn Nhi, Cổ thị, Hà thị, Triệu thị, Tưởng thị, Liên Diệp nhi, Tứ Lang, Lục Lang, tất cả cùng lên xe, lúc sau là đến cửa hàng mới.

      Mọi người vội vàng chuyển đồ đạc vào bên trong cửa hàng, sắp xếp mọi thứ, ngay sau đó, liền vào phòng bếp, bắt đầu thổi lửa nấu cơm, xào rau.

      Chỉ lát sau, Trương thị và Liên Thủ Tín cũng mời mọi người tới.

      Thức ăn để bày tiệc sớm định ra, lại có Liên Mạn Nhi qua lại ứng phó, trong phòng bếp tuy bận rộn, nhưng vẫn gọn gàng ngăn nắp. Hôm nay là ngày Liên Chi Nhi đính hôn, mặc dù là để nàng làm thức ăn, nhưng mấy món bình thường đều do mọi người làm, chỉ giao cho Liên Chi Nhi làm món thịt kho tàu, cá chép, và vài món đặc sắc khác.

      Liên Chi Nhi nấu ăn quen, lần này có Triệu thị nhóm lửa giúp, lúc nàng làm đồ ăn, đương nhiên càng thuận buồm xuôi gió.

      Hai bàn tiệc làm xong rất nhanh, khách nam, khách nữ, mỗi bên bàn, khách nam so Liên Thủ Tín và Ngũ Lang tiếp, ngoại trừ cha con Ngô gia, còn có khách nhân, Liên lão gia tử mang theo Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ ngồi cùng bàn, tiểu Thất bị Liên Mạn Nhi an bài ngồi bên cạnh Ngô Gia Hưng. Khách nữ do Trương thị và Liên Chi Nhi tiếp, ngoại trừ Vương thị, Ngô Gia Ngọc và bà mối Vương, Cổ thị, Hà thị cùng Triệu thị đều ngồi cùng bàn.

      Liên Mạn Nhi và Tưởng thị là là tiểu bối, nên được ngồi bàn , các nàng phải chịu trách nhiệm mang thức ăn lên, đợi mọi người ăn xong, các nàng mới được ngồi xuống ăn.

      Thức ăn bàn tiệc rất phong phú, rất vẻ vang. Liên gia có Liên lão gia tử, nhóm con trai, nhóm con dâu cũng ngồi dự tiệc, tiểu bối và cháu dâu bận rộn phục vụ, mọi thứ đều ngay ngắn ràng, Tứ Lang và Lục Lang hay làm ầm ĩ, hôm nay cũng vô cùng có quy củ.

      “Đây mới là thịnh vượng mà gia đình nên có a!”

      Liên lão gia tử nghe xong lập tức tươi cười rạng rỡ, nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười kia liền cứng ngắc lại.

      Chương 307: Quyết định
      Edit: Leticia
      Liên lão gia tử tươi cười cứng ngắc, nhưng cũng chỉ cứng ngắc lúc, sau đó lập tức ngẩng đầu lên uống ngụm rượu, mặt mày lúc này mới giãn ra lần nữa, tiếp tục cùng mọi người bên cạnh chuyện trò vui vẻ.

      Mọi người trong miệng khen thịnh vượng, là thịnh vượng của nhà Liên Thủ Tín, cũng là Liên Thủ Tín cùng Trương thị xử lý tiệc rượu này, mới cho thấy tình hình thịnh vượng. Trong nội tâm Liên lão gia tử biết là tư vị gì, cũng phải ông ghen ghét với con của mình, mà là trong lòng của ông càng hi vọng, mọi người khen thịnh vượng là khen cả Liên gia.

      Ai cũng chú ý đến vắng mặt của Chu thị cùng Liên Tú Nhi, bữa cơm, tất cả mọi người ăn rất thoải mái. ăn tiệc xong, mọi người đều ồn ào từ giả, người trở lại trong thôn, người trở về thị trấn. Liên lão gia tử uống nhiều, sắc mặt đỏ lên, đường bước chân có chút loạng choạng, cần Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ dìu để trở lại khu nhà cũ.

      Tiễn khách nhân trở về xong, Liên Mạn Nhi, Tưởng thị, Liên Diệp Nhi mấy người liền bắt đầu thu dọn. Liên Chi Nhi biết các nàng vì chuyện của mình mà bận rộn cả buổi, còn chưa ăn cơm, nên cũng có chút băn khoăn, muốn thò tay vào hỗ trợ, lại bị Liên Mạn Nhi đẩy ra.

      “Tỷ, tỷ muốn làm việc, ngày nào cũng đều được, hôm nay được. Hôm nay a, là những ngày an nhàn của tỷ, chuyện gì cũng thể cho tỷ làm.” Liên Mạn Nhi cười với Liên Chi Nhi nhi.

      “Đúng vậy.” Tưởng thị cười phụ họa, “Chi Nhi hôm nay thành bảo bối để mọi người nuông chiều rồi.”

      “Đúng vậy a, Chi Nhi tỷ, tỷ nghỉ ngơi thôi, việc làm tiểu nhị này, chúng ta làm lúc là xong.” Liên Diệp Nhi cũng .

      Mấy người đem phòng thu dọn phen, lúc này mới lần nữa bày cơm nóng, món ăn nóng lên bàn để ăn cơm.

      Bàn tiệc này, ngoại trừ Liên Mạn Nhi, Tưởng thị cùng Liên Diệp Nhi, còn gọi cả Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi, Nữu Nữu, Tứ Lang cùng Lục Lang đến.

      Đây là sớm thương lượng tốt rồi, việc vui của Liên Chi Nhi, mọi người cùng chung vui, để cho mọi người đều cao hứng ăn .

      Liên Mạn Nhi ở bàn ăn cơm. Trương thị ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng thêm hai câu.

      “Mang đồ ăn cho nội con cùng lão chưa?” Trương thị hỏi.

      “Vừa khai tiệc liền đưa qua rồi.” Liên Mạn Nhi , hơn nữa tại trước mặt mọi người, đều chọn đồ ăn tốt đưa qua cho Chu thị cùng Liên Tú Nhi đấy.”Là con cùng đại tẩu đưa qua.”

      “Vậy là tốt rồi.” Trương thị gật đầu . Có bọn người Tưởng thị ở đây, nàng tiếp tục hỏi biểu của Chu thị lúc nhận được đồ ăn.

      Liên gia cũng là hộ nông dân bình thường, sinh hoạt thường ngày, nhất là phương diện cơm canh, đều thập phần tiết kiệm, trong nhà bàn cơm đừng là thịt, chỉ là giọt nước sôi cũng phải tiết kiệm. Tưởng thị ăn cũng coi là nhã nhặn. Nhưng mấy người khác, nhất là Tứ Lang cùng Lục Lang, ngay từ đầu cũng tạm được, về sau đều ăn như hổ đói, đem bàn đồ ăn ăn sạch .

      Tưởng thị ăn cơm xong, lại giúp đỡ dọn dẹp phen, mới mang theo Nữu Nữu rời .

      Người nhà Liên Mạn Nhi có vội vã trở lại khu nhà cũ, mà là lưu lại cửa hàng mới. có người khác ở đây. Các nàng chuyện tự nhiên hơn rất nhiều.

      “Hôm nay việc này, xử lý rất nghiêm chỉnh.” Liên Thủ Tín cũng uống rượu, sắc mặt có chút đỏ lên .

      Trương thị cũng nghĩ vậy. Hôm nay từ lễ vật đính hôn Ngô gia đưa tới, đến tiệc rượu các nàng xử lý, đều cho mọi người thể diện. Chẳng qua, Trương thị cũng quên, tại khu nhà cũ chuyện Chu thị sở tác sở vi(tự làm theo ý mình).

      “Chúng ta đem mọi thứ chuyển qua đây xử lý, mới tốt như thế, nếu còn để ở đằng kia, còn biết bà ấy muốn ra cái chiêu gì nữa. Chàng chẳng lẽ phải là con ruột của bà ấy, Chi Nhi của ta là nhặt được từ ngoài đường về hay sao? Khuê nữ ta cả đời này cũng chỉ có mỗi chuyện này, mà bà ấy cũng ác độc, cũng nhẫn tâm. Đừng là người nhà, ngay cả người của hai họ với người bên ngoài. Phàm là có coi con ta là kẻ thù, cũng chọn cái ngày này để gây khó dễ.”

      Trương thị đem tức giận đều phát tác người Liên Thủ Tín, ai bảo là nhi tử của Chu thị chứ.

      “Chàng cũng ở bên cạnh nhìn thấy, khi đó tim ta thấy thế cũng lạnh , lạnh đấy, chàng chút xem, tim của bà ấy là gì? Ta là khuê nữ nhà người khác. Gả vào nhà các ngươi, nên ta bị mắng, bị khinh bỉ, ta đều chịu. Nhưng mà Chi Nhi là tôn nữ của Liên gia, về sau ở Ngô gia chào đón Chi Nhi, bị mẹ chồng chèn ép, bà thấy vui vẻ sao?”

      “Ta khắp nơi đem bà ấy đặt lên đầu, nhưng bà ấu đối xử với chúng ta như thế nào?” Trương thị chuyện, vành mắt cũng có chút đỏ lên, “Bà ấy muốn người ta sờ lương tâm của mình, vậy tại sao bà ấy lại sờ của chính bà xem?”

      “Việc này, là nội bọn … xử lý hồ đồ. Nàng xem, lão gia tử cũng hết sức tức giận, lần này qua , tình khẳng định xảy ra nữa.” Liên Thủ Tín vẻ mặt đau khổ .

      “Cái này là tình hồ đồ sao hả? bà ấy hồ đồ, bà ấy thế nào làm mất mặt Tú nhi, mà muốn làm mất mặt Chi Nhi?” Trương thị tiếp tục đồng ý , “Chàng là nhi tử của bà ấy, cuối cùng cũng bênh vực cho bà ấy. Chàng theo bà ấy , mấy mẹ con chúng ta sau này quay về nữa, chúng ta ở chỗ này sống, tránh phải trở về, bà ấy trông thấy chúng ta lỗ mũi phải mũi, mặt phải mặt đấy. Hôm nay chuyện như vậy, bà ấy đều làm được, còn có cái gì là bà ấy làm được đấy.”

      Trương thị xong, đẩy Liên Thủ Tín cái.

      Liên Thủ Tín bất đắc dĩ, cái này gọi là giáp bản khí (bị kẹp giữa hai cơn giận). Trước kia vô luận thế nào Trương thị đều nhường nhịn, mới có sớm chút được nếm mùi vị này.

      “Hôm nay chuyện này nội bọn làm quá đáng.” Liên Thủ Tín với thái độ nghiêm chỉnh ra, “Về sau nếu có thể chúng ta cách xa bà ấy chút a, đợi chúng ta xây phòng ở phía sau xong, rồi chuyển qua đó ở a.”

      Chu thị thèm đạo lý, để ý tình cảm, Trương thị chỉ ở trước mặt phàn nàn, khi đối mặt với Chu thị cũng có bất luận cái gì bất kính, sau đó vẫn đem đồ ăn tốt nhất đưa tới cho Chu thị. Hành động như vậy cũng làm cho ai có thể chê trách nàng.

      Đem cả hai so sánh với nhau, liền để cho tim của Liên Thủ Tín hoàn toàn thiên hướng về vợ con bên này.

      Hộ nông dân đa số đều lưu luyến đất tổ tiên, dọn nhà đối với họ mà , là kiện cực kỳ trọng đại. Liên Thủ Tín có thể đưa ra quyết định như vậy, cũng phải là nhất thời xúc động, chỉ là hôm nay hành động của Chu thị, làm cho quyết tâm dọn nhà.

      “Ừ, vậy chuyển a.” Trương thị nghĩ nghĩ, rồi gật đầu .

      Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất tự nhiên đều có dị nghị.

      Muốn dọn nhà, cũng phải chờ xây được phòng ở , trước mắt, bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần quan tâm.

      “Hôm nay mẹ cũng được hưởng phúc, nhờ có Mạn Nhi, ở bên ngoài bận rộn, mẹ cùng Chi Nhi có thể an tâm ngồi ăn cơm.” Trương thị mỉm cười nhìn Liên Mạn Nhi, “Mẹ Gia Hưng còn có bà mối Vương, đều khoa trương mà khen Mạn Nhi nhà ta. Bà mối Vương còn muốn nghe bát tự của Mạn Nhi.”

      đến đây, Trương thị nhịn được cười ra tiếng. Liên Chi Nhi vừa định ra được cửa hôn nhân tốt, Liên Mạn Nhi tuổi còn có người để ý rồi, nàng làm mẹ sao có thể mất hứng.

      “Mẹ, mẹ chưa cho bà ấy hả?” Liên Mạn Nhi cả kinh, nàng còn , nàng cũng muốn sớm như vậy đính hôn, gả cho người ta làm vợ.”Mẹ, con còn , mẹ thể nhẫn tâm sớm đem con đuổi sang cho nhà người khác a.”

      “Chưa, mẹ chưa cho.” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi sốt ruột, cười , “Mẹ cũng , Mạn Nhi nhà chúng ta tuổi còn ,việc này cần nóng nảy.”

      “Thế được rồi.” Liên Mạn Nhi thầm lau mồ hôi. Nàng hôm nay cũng vì Liên Chi Nhi, mới vất vả như vậy đấy.

      “Mạn Nhi, tỷ làm cho muội thêm đôi giày mới, muội muốn dạng hoa văn gì?” Liên Chi Nhi giọng hỏi Liên Mạn Nhi.

      “Chỉ có đôi? Muội muốn hai đôi a.” Liên Mạn Nhi lập tức .

      “Tốt, hai đôi hai đôi.” Liên Chi Nhi cười .

      Người nhà cao hứng, chỉ thấy Liên Diệp Nhi vội vội vàng vàng từ bên ngoài vào.

      “Tứ thúc, tứ thẩm, bên trong nhà chúng ta đánh nhau.” Liên Diệp Nhi đối với Liên Thủ Tín cùng Trương thị .

      “Gì? Chuyện gì xảy ra?” Liên Thủ Tín lập tức ngồi thẳng .

      Liên Mạn Nhi liền đem Liên Diệp Nhi gọi vào trước tiên, rồi để cho nàng từ từ .

      “Gia cùng với bà nội đánh nhau.” Liên Diệp Nhi .

      Từ trong miệng Liên Diệp Nhi, mọi người mới biết, Liên lão gia tử về đến nhà, ngả đầu ngủ chút, tỉnh lại, lập tức cùng Chu thị bắt đầu ồn ào lên, nguyên nhân đương nhiên là do tình Chu thị làm khó dễ Liên Chi Nhi.

      “Ngay từ đầu gia mắng vài câu, nội biết là chột dạ hay là thế nào, đều có lên tiếng. Gia phải uống nhiều rượu đấy ư, càng mắng càng lợi hại, nội chịu nhịn nữa, cùng gia mắng nhau, thời điểm cháu tới còn nhao nhao lên. phải có người lôi kéo can ngăn, muốn động thủ rồi.” Liên Diệp Nhi .

      Liên Thủ Tín liếc Trương thị, xem thần sắc của , đối với Liên lão gia tử cùng Chu thị, vẫn là lo lắng đấy.

      “Cha, mẹ, hai người thể trở về. Hai người trở về, là bị mắng đấy, bà nội khẳng định tha cho hai người đâu. Như vậy , con trở lại xem sao.” Liên Mạn Nhi , “Mẹ, mẹ phải Tam bá bọn họ ở chân núi bắt đầu làm việc, còn chưa có đồ ăn sao, muốn đưa chút đồ ăn qua, vậy đưa qua a, vừa vặn…nếu có thể khuyên con liền khuyên hai câu.”

      “Vậy được.” Trương thị bèn lấy non nửa chậu đồ ăn thừa, đưa Liên Mạn Nhi bưng lấy, cùng với Liên Diệp nhi hướng khu nhà cũ trở về.

      Liên gia cãi nhau là chuyện bình thường, chỉ là hôm nay thời điểm đặc thù, Liên lão gia tử cùng Chu thị, đôi vợ chồng già lại cãi nhau đặc biệt hung ác, bởi vậy, cửa lớn Liên gia tụ tập ít người xem náo nhiệt, gồm mấy đứa bé cùng hai tiểu tức phụ có chuyện gì làm.

      “Ai ôi!!!, Mạn Nhi đây là đưa đồ ăn đến rồi?” Hai tiểu tức phụ nhìn thấy Liên Mạn Nhi bưng đồ ăn, liền cười chào hỏi, “Đều là thức ăn ngon kia.”

      “Buổi trưa ăn cơm lúc tỷ cháu đính hôn, Nhị bá, Tam bá bọn họ ở chân núi bắt đầu làm việc, còn chưa có nghỉ ngơi, đều có đến, cháu đưa món ăn đến, để cho bọn buổi tối ăn.” Liên Mạn Nhi cười , “Xuân sinh tẩu tử, Đại Lực tẩu tử, nếu các người nhàn rỗi, có muốn vào trong phòng ngồi hay ?”

      , chúng ta có việc, chỉ là ngang qua, ngang qua.” Hai tiểu tức phụ vội vàng cười rồi về.

      Liên Mạn Nhi lại hướng mấy tiểu hài tử kia trừng mắt, mấy hài tử đều giải tán ngay lập tức.

      Liên Mạn Nhi cùng với Liên Diệp Nhi hướng trong sân , từ cửa lớn chỉ nghe thấy giọng của Liên lão gia tử cùng Chu thị, càng vào trong sân, càng nghe thấy ràng.

      Tiến vào phòng , Tưởng thị đón lấy chậu trong tay Liên Mạn Nhi.

      Màn cửa Đông phòng được treo lên, từ cửa ra vào có thể trông thấy Liên lão gia tử cùng Chu thị đều ngồi ở giường gạch, mỗi người phương, mắng nhau.

      “Ngươi nha, ngươi tuổi cao rồi, xem như ngươi sống vô dụng rồi, … hôm nay ngươi làm ra chuyện này, ngươi phải là người rồi.” Liên lão gia tử chỉ vào Chu thị mắng.




      Andrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 308: Tiết Tiểu mãn*

      Tiết Tiểu mãn là trong 24 tiết khí của các lịch như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu từ 21,22/5 dương lịch đến 5,6/6



      Những lời này của Liên lão gia tử lập tức khiến cho Chu thị bùng nổ. Bà giương hai cánh tay, động thân hướng Liên lão gia tử người đánh tới. Cũng may Liên Tú Nhi, Cổ thị, Hà thị ở bên cạnh, mới miễn cưỡng đem bà ngăn cản.

      Các nàng có thể ngăn cản thân thể Chu thị, nhưng ngăn được miệng của bà.

      “Ta sống nhiều năm sống vô dụng rồi, ngươi sống uổng phí? Ta động vào vị bề nào rồi, ta động vào vị bề nào, ngươi xem. Ngươi giỏi nhanh mồm nhanh miệng, nên ngươi chỉ biết ta. Ta khiến ngươi mất thể diện, nếu phải ngươi bất tài, hai mẹ con ta cùng Tú có thể rơi vào tình trạng như vậy sao?”

      chuyện của Chi Nhi, ngươi đừng chuyển sang chuyện khác!” Liên lão gia tử trầm giọng .

      “Trách ta chuyện của Chi Nhi à, ta biết ta bệnh đúng lúc, ta có lỗi với già trẻ nhà của ngươi, lát ta dập đầu tạ lỗi với bọn nó, ngươi hài lòng chưa.” Chu thị đông tây, chữ cũng đề cập tới việc bà làm khó dễ Chi Nhi, kết quả khiến Vương thị tiếp nhận việc nấu cơm cho bà.”Ngươi mắng ta phải là người, ngươi là người rồi hả? Tú Nhi là do ta người sinh hạ đấy à, tổng cộng ta chỉ có khuê nữ thôi, cũng đến tuổi làm mai rồi, nếu đặt trong nhà người khác chừng còn có địa vị tôn quý cơ, tại nhà chúng ta, còn bằng cây cỏ.”

      Liên Tú Nhi ở bên Chu thị, cúi thấp đầu, thút tha thút thít khóc.

      “Những năm này, thời gian này ta trải qua ngày bằng ngày đấy, Tú Nhi theo chúng ta có lấy ngày tốt lành. Ngươi cũng xứng làm cha đó sao? biết thương nàng, ngươi nhìn xem hôm nay ngươi làm cái gì. lúc thông gia gặp mặt, ngươi đem Tú Nhi mắng đến đáng xu! Liên Phương, ngươi thiệt hung ác a. Ngươi muốn hai mẹ con chúng ta nữa có phải hay ? Tú Nhi ở tuổi này, thể diện rất đáng giá ngươi biết , ngươi cứ như vậy mắng nàng. Ngươi để cho nàng về sau như thế nào ngẩng đầu làm người. Muốn phải là người, ngươi mới phải là người!”

      Chu thị chỉ vào Liên lão gia tử, phen nước mũi, phen nước mắt mắng chửi.

      “Ngươi cũng biết thể diện của Tú Nhi đáng giá, lễ đính hôn của Chi Nhi, mặt của nàng đáng giá sao?” Liên lão gia tử tức giận đến tay run rẩy, “Ngươi nha, người ta ngược lại chút gì xấu về ngươi. Vậy mà ngươi còn tự mình trách cứ. Ngươi chỉ biết chính ngươi, trong lòng ngươi chứa ai cả.”

      “Nó đính hôn rồi, phải là cháu của ta hả? Muốn nó làm cho ta chén cơm cũng làm được hả? Chuyện này cùng Tú Nhi có quan hệ gì, nàng ra ngoài chuyện cũng vì muốn tốt cho mọi người. Ngươi phải là chướng mắt ta sao, ngươi trực tiếp mắng ta a. Ngươi mắng Tú Nhi, đem thanh danh của nàng hỏng mất, ngươi có thể được cái gì tốt. Ngươi chướng mắt hai mẹ con chúng ta, ngươi vừa ý ai ngươi cùng người đó .”

      Đừng Liên lão gia tử, ngay cả Liên Mạn Nhi ở bên ngoài cũng bị chọc tức mà cười. Chu thị đạo lý đạt đến cảnh giới cao thể với tới rồi.

      “Ngươi ở ngày tân hôn dựng quy cũ, ngươi còn có mặt mũi ở đây !” Liên lão gia tử bắt đầu khó thở, “Ngươi cứ như vậy là giúp Tú Nhi hay sao? Có người mẹ như ngươi, người ta nguyện ý đến nhà chúng ta cầu hôn Tú Nhi mới lạ đấy. Người ta đều bị hù dọa dám tới rồi! Ngươi còn dạy dỗ nàng tốt, về sau Tú Nhi nếu tốt, đều là hủy trong tay ngươi rồi!”

      “Trời ơi, ” Chu thị nghẹn họng chút, sau đó lập tức gào khóc.”Ngươi cái lão bất tử này, ngươi có lòng tốt, ngươi nguyền rủa Tú Nhi ah.”

      “Ta nổi ngươi rồi, ngươi toàn là ngụy biện, ta lúc đầu là mắt bị mù rồi.” Liên lão gia tử vừa , vừa theo giường gạch bước xuống. Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ dìu ông ra ngoài.

      Bởi vì buổi trưa uống hơi nhiều, hơn nữa tâm tình phiền muộn, tuy ngủ giấc, lại trải qua phen cãi lộn, máu nóng xông lên ót, Liên lão gia tử chỉ cảm thấy đầu nặng chân (đứng vững), thân thể nghiêng cái, muốn ngã sấp xuống.

      Liên Mạn Nhi bị hù kinh hô tiếng, bước lên phía trước đỡ Liên lão gia tử.

      Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ ở bên cạnh, cũng theo hai bên đỡ Liên lão gia tử, lúc này mới để cho ông ngã mặt đất.

      Mọi người đỡ Liên lão gia tử lên giường gạch, lại để cho ông nằm xuống.

      “Ta sao, ta sao.” Liên lão gia tử liên tục .

      Chu thị bị sợ hãi, tiếng kêu khóc dừng lại im bặt.

      Mọi người rối ren phen, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng nghe được chạy tới, lại tìm Lý lang trung qua bắt mạch cho Liên lão gia tử, Lý lang trung có việc gì, chỉ là bảo Liên lão gia tử tĩnh dưỡng nhiều, nên nổi giận.

      “Lão gia tử hay nóng nảy, tuổi lại cao, về sau cần phải tĩnh tâm, ngàn vạn lần nên nổi giận, cũng đừng cùng người khác cãi lộn. Nếu , chỉ còn chút hơi tàn, lúc đó hối hận có thể muộn.” Lý lang trung dặn dò.

      Liên lão gia tử ở bên ngoài, cũng cùng người khác phát sinh tranh chấp, mà ở trong nhà, người duy nhất cùng cãi lộn chỉ có Chu thị.

      Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Chu thị lưng cứng ngắc ngồi ở bên, cũng chuyện.

      Tiễn Lý lang trung ra ngoài xong, nhà Liên Mạn Nhi trở lại Tây sương phòng.

      “Tính tình của bà là như vậy, chỉ thích ầm ĩ lên, đạo lý gì cũng để ý, bà bất kể mọi thứ. Bà ấy chính là muốn áp chế đầu người khác, bằng thoải mái.” Trương thị giận dữ .

      “Cha vừa bị như vậy, ta xem nội bọn cũng bị hù dọa rồi. Sau này a, mới có thể tốt hơn chút.” Liên Thủ Tín cũng thở dài .

      Liên lão gia tử là tâm phúc của cả nhà, lại càng là núi dựa lớn của Chu thị. Từ đó về sau, Chu thị tuy ngoài miệng vẫn chịu thua như trước, nhưng thái độ ràng có biến hóa.

      Liên gia rốt cục cũng có vài ngày tương đối bình tĩnh.

      Lúc này là tiết tiểu mãn, các loại hoa màu trong đất đều nảy mầm rồi, Liên Thủ Tín mỗi ngày bận rộn với việc trong cửa hàng điểm tâm sáng xong, khiêng cuốc ra đồng. Bởi vì nước mưa năm nay nhiều, các ruộng đều đủ nước. Liên Thủ Tín cùng những người nông dân đều rất cao hứng, ở đó dọn dọn dẹp dẹp, chăm sóc tỉ mỉ hoa màu.

      Hôm nay là ngày Ngũ Lang cùng tiểu Thất được nghỉ, Liên Thủ Tín cũng từ ruộng trở về rồi, nhà sáu miệng ăn ngồi ở bên trong cửa hàng điểm tâm sáng, thương lượng chuyện làm ăn ở cửa hàng mới.

      “Cái gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi, chỉ còn thiếu ngày tốt lành.” Liên Thủ Tín , “Đợi tí nữa ta chuẩn bị mấy món ăn, lại ôm bình rượu chay, thỉnh trụ trì đại sư phụ giúp chúng ta chọn thời gian.”

      “Cứ như vậy . Ngày khai trương cửa hàng này cũng là trụ trì đại sư phụ chọn cho đấy, buôn bán tốt như vậy, chứng tỏ người ta chọn ngày có sai.” Trương thị .

      , chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa bên ngoài, còn có giọng hét lớn cái gì đó.

      “Sò gai há miệng …sò gai há miệng đây…”

      Hai lỗ tai Tiểu Thất lập tức dựng lên.

      “Tỷ, tỷ nghe thấy chưa, bên ngoài bán sò gai rồi.” Tiểu Thất vội vàng kéo tay Liên Mạn Nhi, mắt to vụt sáng nhìn Liên Mạn Nhi .

      Muốn mua đồ, tìm Trương thị cùng Liên Thủ Tín, mà người thứ nhất nghĩ đến là Liên Mạn Nhi, có thể thấy được, địa vị chưởng quản tiền bạc của Liên Mạn Nhi là vững chắc cỡ nào, cùng được lòng mọi người như thế nào.

      Kỳ cần tiểu Thất , tâm tư Liên Mạn Nhi bị thanh rao hàng bên ngoài hấp dẫn rồi.

      “Tỷ, chúng ta mau xem chút, nếu chốc nữa, người ta mất rồi.” Tiểu Thất sốt ruột .

      “Bán sò gai ơi, chờ lát!” Quả nhiên, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài rất nhanh qua cửa hàng, muốn hướng về phía trước , Liên Mạn Nhi vội vàng đứng dậy, hướng ngoài cửa sổ hô tiếng.

      “Ai” Bên ngoài có người lớn giọng đáp tiếng, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng xe ngựa quay trở về.

      “Nương, con xem ah.” Liên Mạn Nhi vừa với Trương thị, vừa vội vàng xuống đất giày, cùng tiểu Thất chạy ra ngoài.

      Người bán sò gai chính là nam nhân chừng bốn mươi năm mươi tuổi, vội vàng dừng xe lại, những xe xung quanh đều vây lại, bên trong là đống sò gai cao. .

      Khoảng cách từ Tam Thập Lý doanh tử đến bờ biển ước chừng khoảng trăm dặm, chỗ đó có làng chài, thôn dân dựa vào đánh cá mà sống. Khoảng cách như vậy, ở kiếp trước của Liên Mạn Nhi đương nhiên là coi vào đâu, nhưng tại ở niên đại này, phương tiện giao thông lạc hậu, lộ trình như thế là rất xa rồi, bởi vậy, mọi người ở Tam Thập Lý doanh tử đều rất khó mới được ăn hải sản tươi sống.

      Các nàng có thể ăn hải sản tươi sống chỉ có duy nhất loại này, đó là sò gai. Bởi vì sò gai rời nước, còn có thể sống ở bên ngoài thời gian ngắn. Dù vậy, cũng phải hàng năm đều có người tới nơi này bán sò gai.

      “Mua bao nhiêu a?” nam nhân đánh xe trông thấy người lớn trẻ ra đám, lại hỏi.

      Liên Mạn Nhi đến bên xe, cẩn thận hướng trong xe nhìn. Sò gai có cái đầu rất lớn, rất nhiều con sò đều mở rộng miệng, bên trong thịt sò vẫn còn động, hơn nữa còn có thể nghe thấy thanh ken két khi vỏ sò khép mở. Liên Mạn Nhi vươn tay, dùng ngón tay đụng vào con sò mở miệng, con sò lập tức thu lại thịt sò, đem vỏ sò khép lại.

      Những con sò này đểu rất tươi, hẳn là buổi sáng mò lên sau đó lập tức chất lên xe chạy bán. Liên Mạn Nhi thầm nuốt nước miếng. Loại sò gai này vỏ mỏng, thịt sò dày, hương vị đặc biệt ngon, kiếp trước nàng cũng rất thích ăn.

      “Đại thúc, sò gai này bán bao nhiêu tiền cân?” Tiểu Thất hỏi. “Hai văn tiền cân.” Nam nhân đánh xe vui vẻ đáp.

      “Tỷ, ta mua ?” Tiểu Thất hỏi Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi híp híp mắt, cái giá tiền này có thể mua được nhiều sò tươi như vậy, theo nàng thấy là rất rẻ đó.

      “Có thể rẻ hơn chút ?” Liên Mạn Nhi theo thói quen trả giá.

      “Cháu ý định mua bao nhiêu cân ah, mà muốn rẻ hơn.”Nam nhân đánh xe hỏi.

      Mặc dù đúng là mùa hải sản, nhưng mà đến chỗ nàng bán sò vẫn vô cùng hiến. Đôi khi, năm cũng có người tới lần.

      “Cái kia, ta mua nhiều chút.” Liên Mạn Nhi .

      “Ừ, ừ.” Tiểu Thất gật đầu liên tục, cười đến nỗi hai con mắt đều híp lại, “Tỷ, sò ăn rất ngon, ta mua nhiều chút, sợ thiếu.”

      Trương thị từ bên trong cửa hàng mang hai cái rổ ra, tiểu Thất còn cảm thấy chưa đủ, chạy vào phòng, cầm thêm cái nữa.

      Ba cái rổ đều đựng đầy tràn sò, nhấc lên cân, trừ cân nặng của rổ, tổng cộng là sáu mươi hai cân.

      “Thứ này thể để lâu, mua nhiều như vậy, để mẹ xem các con có mấy cái bụng.” Trương thị cười lắc đầu . Tuy là như thế, cũng muốn Liên Mạn Nhi mua ít .

      “124 văn tiền, chúng cháu mua nhiều, thúc lấy 120 văn a.” Liên Mạn Nhi .

      “Được.” Nam nhân đánh xe dông dài, sung sướng đáp ứng.

      Liên Mạn Nhi cầm chuỗi tiền, lại đếm hai mươi đồng tiền nữa, nam nhân kia cầm tiền, cũng ngay.

      “Làm phiền cho hỏi tiếng, trong thôn này, có gia đình nào có tiền, muốn mua sò gai hay ?” Nam nhân đánh xe hỏi.

      Chương 309: Sò gai
      Edit: Leticia
      Beta: Tiểu Tuyền


      Hộ nông dân bình thường mua sò gai, lần mua mười cân là rất nhiều, đại đa số cũng chỉ mua ba bốn cân, ăn bữa nếm thử hải sản tươi sống mà thôi. qua buổi trưa, nam nhân bán sò gai xe ngựa còn nửa chỗ sò còn chưa bán được, Tam Thập Lý doanh tử cách chỗ làng chài của lộ trình khoảng trăm dặm, nóng lòng muốn tìm nhà giàu, nhanh chút đem chỗ sò gai bán hết để còn trở về.

      “Thúc từ đây vào cửa thôn kia.” Liên Mạn Nhi chỉ về phía trước, chính là cửa thôn của khu nhà cũ Liên gia, từ nơi ấy, cũng có thể đến nhà Vương cử nhân, “Thúc lớn tiếng chút khi mời mua, người mua khẳng định ít.”

      Dù sao, Tam Thập Lý doanh tử người ta ăn sò, cũng chỉ có năm mùa, rất nhiều nhà mua, tuy nhiên mua nhiều.

      Người nam nhân nghe xong, cảm ơn, rồi theo phương hướng Liên Mạn Nhi chỉ.

      Người nhà đem ba rổ sò gai vào trong phòng.

      Liên Mạn Nhi nâng lên ngửi rổ sò, ngửi thấy cỗ mùi tươi mát, hương vị của biển đấy.

      Tiểu Thất ngồi xổm trước rổ, đôi mắt trông mong nhìn, chịu động đậy, bộ dạng như hận thể lập tức có thể ăn vào trong miệng.

      Chỉ là, mặc kệ nóng vội cỡ nào, sò vừa mua được cũng thể lập tức ăn ngay.

      “Cha hài tử,” Trương thị gọi Liên Thủ Tín đến, “Trong chum nước đủ rồi, chàng lấy hai thùng nước trở về.”

      “Được.” Liên Thủ Tín đáp ứng, rồi mang thùng nước ra ngoài, Ngũ Lang rất hiểu chuyện theo sát Liên Thủ Tín để hỗ trợ.

      “Cái này gấp được, trước hết để cho nó đem bùn nhả ra .” Trương thị hướng Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất cười , “Cái này nhiều sò đấy. Hai con tìm hai cái chậu lớn đến.”

      Sò gai từ trong biển mò ra, bùn cát bên trong phải ít, phải đem sò gai ngâm ở trong nước, khiến nó đem trong bùn cát trong vỏ nhả ra hết, mới ăn được.

      “Mẹ, lúc nào ta có thể ăn sò?” Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang mang hai thùng nước trở về, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất lại tìm hai ba cái chậu gỗ lớn. Đem sò đổ vào, rồi múc đầy nước. Tiểu Thất ở bên làm việc, bên hỏi Trương thị.

      “Ngâm nhiều nó nhả hết bùn. Ngày mai a, ngày mai ta ăn.” Trương thị .

      buổi tối, đủ để chỗ sò này nhả sạch bùn cát rồi.

      Vì được ăn ngon. Chờ đợi là đáng giá.

      Trong nhà có việc gì, tiểu Thất mang cái ghế đẩu, ngồi ở bên cạnh chậu gỗ lớn. nâng cằm lên, vừa nhìn sò gai ở bên trong, vừa cùng Liên Mạn Nhi chuyện.

      “Tỷ, ngày mai ta làm sò như thế nào để ăn?” Tiểu Thất rất chờ mong hỏi Liên Mạn Nhi.

      Sò gai hương vị ngon, làm như thế nào ăn cũng đều ngon cả. Cách làm đơn giản nhất là đem sò nhả sạch bùn đất, bỏ vào nồi đun sôi lên, sau đó lột thịt sò ra, chấm với xì dầu tỏi băm là được. Cũng có thể trực tiếp đem thịt sò lột ra, xào với rau hẹ hoặc là hầm cách thủy với đậu hủ, đều là mỹ vị đấy.

      “Ngày mai trước tiên chúng ta nấu chậu ăn, buổi trưa xào với rau hẹ. Buổi tối ăn sò hầm cách thủy đậu hủ.” Liên Mạn Nhi .

      “Tốt!” Tiểu Thất cười híp mắt .

      “Chúng ta có nhiều sò như vậy mà chỉ có sáu miệng ăn, ngày sợ ăn hết. Tuy sò ăn ngon, nhưng cũng thể thoáng cái là ăn hết.” Trương thị ở bên cạnh , nàng có chút bận tâm, “Thứ này lại thể tích trữ. Để đấy cũng còn tươi nữa rồi. Thứ này tươi thể ăn, đem người ăn hư mất.”

      Cái gọi là đem người ăn hư mất, tức là ăn sò tươi mới, người ăn sinh bệnh.

      “Mẹ, vậy ta đem thịt sò bóc ra, phơi khô, rồi từ từ ăn cũng được.” Liên Mạn Nhi .

      Mọi người ở Tam Thập Lý doanh tử, cũng chỉ biết ăn thực phẩm tươi sống theo mùa. Bọn phải ngư dân, cũng có ý thức đem sò phơi nắng, giữ lại về sau ăn.

      “Phơi nắng thành khô, từ từ ăn a…” Trương thị có chút do dự, nàng thấy người nào làm qua như vậy. là người trong nghề nên biết tình hình nghề đó, các nàng là nông dân, phải ngư dân.

      “Mẹ, mẹ xem cửa hàng hoa quả khô thị trấn, còn có bán cá khô kia.” Liên Mạn Nhi ,” Ta nghĩ như vậy, người ta ở bờ biển, có hải sản theo mùa, chắc chắn đều ăn hết, đến mùa hè, người ta có thể phơi nắng, người ta có thể phơi nắng cá khô, sò này sao lại thể phơi khô để ăn?”

      “Con như vậy, đúng là có lý.” Trương thị gật đầu, “Vậy được, ngày mai ăn hết để đấy, chúng ta phơi khô để ăn.”

      Kỳ rất nhiều chuyện, đợi có người làm trước, những người khác nhìn xem mới cảm thấy vô cùng đơn giản. thí dụ như, xuất người thứ nhất ăn cua (*làm liều đầu tiên mà được lợi), những người khác mới theo bắt đầu ăn. Tuy nhiên, con cua vốn chính là đồ ăn mà.

      Trời chạng vạng tối, nhà Liên Mạn Nhi thu thập, định trở lại khu nhà cũ làm cơm tối, vừa ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy nam nhân bán sò vừa nãy vội vàng chạy xe từ trong thôn ra.

      “Các ngươi còn muốn mua sò ?” Nam nhân đem xe ngựa đuổi tới trước mặt bọn , liền nhảy xuống xe, hỏi.

      “À?” Liên Mạn Nhi có chút kinh ngạc, đợi nhìn thấy đống sò xe ngựa, nàng hiểu ý tứ của nam nhân này.

      “Ta chỗ này còn dư lại hơn mấy chục cân sò, ta vội vàng về nhà, chỗ sò này, nếu các ngươi đều muốn, ta để rẻ lại cho các ngươi chút.” Nam nhân thẳng.

      “Chúng ta đều mua nhiều rồi, ăn hết.” Trương thị .

      “Các ngươi phải mở cửa hàng ư, còn sợ ăn hết?” Nam nhân , “Chỗ sò còn lại này, xem chừng khoảng năm mươi mấy cân, các ngươi nếu muốn, ta chỉ lấy tám mươi văn tiền là được rồi.”

      “Bao nhiêu tiền, chúng ta cũng ăn hết, mua cũng lãng phí. Bên trong cửa hàng của chúng ta bán sò.” Liên Thủ Tín .

      Liên Mạn Nhi đến gần xe ngựa, bắt con sò vào tay xem.

      qua cả buổi rồi mà sò vẫn còn sống.

      “Sò này vẫn còn tươi đó.” Nam nhân nhìn thấy động tác của Liên Mạn Nhi vội , “Đây là lúc nửa đêm mò lên, ta trực tiếp mang thẳng đến đây bán.”

      Liên Mạn Nhi thả sò xuống, tự hỏi.

      “ Đều mua , nhà đại địa chủ họ Vương trong thôn các ngươi, người ta mua hơn 100 cân kia.” Nam nhân tiếp tục khuyên, những con sò này mang về nhà còn tươi nữa rồi, như thế ăn được rồi. Bán cho nhà Liên Mạn Nhi, tốt xấu có thể thu được thêm chút tiền lợi nhuận.”Quản nhà còn với ta, qua vài ngày nữa lại để ta mang sò đến cho nhà bọn họ nữa.”

      “Chúng ta cũng thể so với người ta.” Liên Mạn Nhi , “Như vậy , chỗ sò này thúc nhất định phải bán, bán cho cháu 50 văn tiền thế nào?”

      “Ah, ” nam nhân có chút đau lòng, “Đống sò này ít nhất phải năm mươi cân kia.”

      “Chỉ 50 văn tiền thôi, nhà cháu vốn muốn mua.” Liên Mạn Nhi trả giá.

      “Được, 50 văn 50 văn a.” Nam nhân nghĩ, nhịn đau đáp ứng. 50 văn tiền cũng là tiền, còn tốt hơn đem nhiều sò ném hết.

      “Mạn Nhi, ta mua nhiều rồi mà.” Trương thị kéo Liên Mạn Nhi giọng .

      “Mẹ, ” Liên Mạn Nhi đối với Trương thị trừng mắt nhìn, “Ta phơi khô rồi ăn. Rẻ mà, ta mua a.”

      “Phải, phải, mẹ, ta mua a, rẻ nửa cơ mà.” Tiểu Thất ở bên cạnh phụ họa . thích ăn những thực phẩm tươi sống như thế này, mua bao nhiêu cũng ngại nhiều.

      “Vậy mua a.” Trương thị bất đắc dĩ .

      Đem sò gai ở xe ngựa để vào rổ nhà mình, cân lên được khoảng chừng 56 cân, Liên Mạn Nhi híp mắt, lấy từ túi tiền đếm ra 50 văn tiền đưa cho nam nhân.

      “Đại thúc, người muốn mang sò cho nhà Vương cử nhân, là lúc nào?”

      “Ngày kia a.” Nam nhân cầm lấy tiền, đáp, “ là phu nhân nhà tổ chức sinh nhật.”

      “Đại thúc, ngày đó ngươi ngang qua cửa hàng nhà ta dừng lại, có lẽ chúng ta còn mua thêm chút sò.” Liên Mạn Nhi .

      “Vậy được ah.” Nam nhân thống khoái mà đáp ứng, rồi lập tức vội vàng lên xe.

      Bởi vì lại mua thêm mấy chục cân sò, nhà Liên Mạn Nhi phải quay lại bên trong cửa hàng, múc nước sạch, lại tìm thêm mấy cái chậu gỗ cùng hai cái thùng gỗ đem sò ngâm vào đó.

      “Mẹ bọn , ta mua nhiều sò như vậy, ta nghĩ…” Liên Thủ Tín nhìn Trương thị .

      “Ta cũng nghĩ chuyện này, ta mang nửa rổ trở về, cho gia cùng bà nội bọn trẻ nếm thử.” Trương thị .

      Liên Thủ Tín cười ngây ngô hai tiếng, có số việc, cần mở miệng, Trương thị có thể nghĩ đến trước, điều này để cho đối với Trương thị vừa vừa tôn trọng.

      Người nhà mang nửa rổ sò gai trở về khu nhà cũ, tiến vào sân , nhìn thấy dưới bệ cửa sổ phòng , để cái chậu gỗ lớn, bên trong dùng nước trong ngâm hơn phân nửa chậu sò gai.

      Liên lão gia tử ngồi ở cách đó xa, trong tay sửa chữa cái cuốc.

      “Gia, mọi người cũng mua sò rồi hả?” Tiểu Thất hỏi.

      “Ừ.” Liên lão gia tử ngẩng đầu, cười , “Mua, mấy đứa mua chưa?”

      “Cha, chúng con cũng mua.” Liên Thủ Tín đáp.

      Tiểu Thất cầm rổ đưa cho Liên lão gia tử, “Gia, đây là chúng con đưa cho ngài.”

      “Nội của các con cũng mua ít, đủ ăn rồi. Gia lấy, giữ lại ăn .” Liên lão gia tử ha ha cười .

      Hai ông cháu ở đằng này nhường tới nhường lui, Chu thị bưng bầu vỏ trấu từ trong nhà ra. Tiểu Thất liền đem rổ đưa cho Chu thị.

      “Tự chúng ta mua, cần của các ngươi cho. Lấy về !” Chu thị trầm mặt, cũng nhìn tiểu Thất, mà cho gà ăn.

      Thái độ như vậy, có lẽ đối với người khác mà , là rất khó chịu, nhưng với Chu thị đây có thể là thái độ tệ rồi. Hộ nông dân, ít chịu cùng bọn nhàng là rất ít, đại đa số đối đãi với con cái đều là quát mắng, nhưng đối đãi với cháu nội, bình thường ôn hòa hơn rất nhiều.

      Chu thị đối đãi với tiểu Thất như vậy, cũng coi như là ôn hòa rồi.

      Tiểu Thất mang rổ về, trở lại Tây sương phòng.

      Liên Mạn Nhi liền bưng chậu gỗ ra, đem sò trong rổ đổ vào, lại đổ đầy nước.

      Vì vậy, nước sạch trong chậu đục ngầu chịu nổi, chỉ phải thay chậu nước sạch khác, sau đó mọi người đều ngủ.

      Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, còn có thể nghe thấy tiếng phốc phốc, tiếng sò gai nhả nước, ôm nguyện vọng ngày mai có thể được ăn món ngon, Liên Mạn Nhi ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau khi ăn cơm sáng, bàn cơm nhà Liên Mạn Nhi, có thêm chậu lớn sò gai mới ra lò, còn bốc hơi nóng. Sò gai nấu rất dễ, nước sôi chút, vỏ sò vốn khép kín, khi mở ra là thịt sò chín.

      Trương thị giã tỏi, thêm xì-dầu, làm chén nước chấm đậm dà, Liên Mạn Nhi lại cho ít sa tế, thịt sò thơm ngon, chấm ít xì dầu, ăn vào trong miệng, miệng tràn đầy hương thơm a.

      Được ăn thịt sò no bụng, nhưng nhìn thấy bốn thùng sò bày đầy mặt đất bên trong cửa hàng, Trương thị vẫn còn có chút rầu rĩ.

      “Mẹ, lấy thịt sò này phơi khô có tác dụng a.” Liên Mạn Nhi cười với Trương thị.
      Andrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 310: Súp Tiên Bảo
      Edit: Leticia
      Beta: Tiểu Tuyền


      Liên Mạn Nhi cười thầm vài câu với Trương thị, mặt Trương thị cũng lộ ra tươi cười.

      “Chuyện này đúng là đáng thử lần, ta mà, Mạn Nhi của mẹ làm việc, luôn có tính toán ở trong lòng.” Trương thị gật đầu .

      Nhưng mà muốn phơi nắng thịt sò, đầu tiên phải đem thịt sò từ trong vỏ lấy ra. Gần trăm cân sò gai, cần ít lực lượng lao động.

      Buổi trưa, thừa dịp rảnh rỗi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cùng Liên Chi Nhi trước lấy ra gần cân thịt sò. Sò nhả bùn cát ra cả đêm, ở giữa cũng đổi qua hai lần nước, bởi vậy thịt trong con sò vô cùng sạch rồi, Liên Mạn Nhi vào bên trong vườn rau xanh, cắt nửa rổ rau hẹ trở về.

      Đợi Ngũ Lang cùng tiểu Thất buổi trưa từ trường tư thục trở về, bàn cơm có thêm đĩa sò gai xào rau hẹ thơm ngào ngạt rồi.

      Cuối mùa xuân, đầu mùa hè, chính là mùa sò gai sinh sôi, sò gai xào rau hẹ là mỹ vị, mà trong đoạn thời gian này đây cũng là món ăn dưỡng sinh a.

      Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng ở lại cùng ăn cơm trưa. Tuy phòng cũng mua sò, nhưng hơn nửa chậu sò kia, móc thịt sò ra, nhà nhiều người như vậy, đến phiên Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi, cũng chỉ được ngửi thôi a. Tại nhà Liên Mạn Nhi, hai mẹ con nàng có thể tùy tiện ăn.

      “Sò gai kia, là Tú Nga tẩu thu xếp muốn mua đấy. Tú Nga tẩu còn bỏ tiền của chính mình ra.” Vừa ăn sò, Liên Diệp Nhi vừa cho Liên Mạn Nhi biết.

      “Tú Nga tẩu lấy đâu ra tiền? Đến thời điểm ăn chia như thế nào ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      “Trước kia chia như thế nào đoán chừng hôm nay cũng như thế, nhưng Tú Nga tẩu có thể ăn nhiều hơn chút, nàng còn có hài tử nữa cơ mà.” Liên Diệp Nhi .

      “Nề nếp gia đình của Liên gia thay đổi rồi.” Trương thị , “Ta cùng Tam tẩu nàng khi mang thai, cái gì cũng đều như lúc bình thường. Chúng ta cũng ngốc, biết tự mình tìm cách để ăn thêm chút gì. Bà ngoại con về sau với mẹ, hối hận vì đem mẹ gả xa như vậy, nếu như gả gần. Muốn ăn cái gì còn có thể với nàng.”

      “Mẹ, ngài đây là rút kinh nghiệm của mình, mới đem tỷ con gả gần như vậy a.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Đúng vậy.” Người trong nhà chuyện, Trương thị cũng có gì cố kỵ.

      “Nhà chồng này của Chi Nhi ta thấy rất tốt. Về sau chắc chắn ủy khuất Chi Nhi.” Triệu thị .

      “Ừ, mẹ Gia Hưng rất được.” Trương thị gật đầu , nhìn thấy Triệu thị gắp thức ăn, lại vội , “Tam tẩu, tẩu ăn nhiều đồ ăn chút. Ta mua nhiều sò mà, ăn no bụng cũng có chuyện gì. Diệp nhi, cháu cũng ăn nhiều chút, đừng khách sáo.”

      “Tứ thẩm, con ăn mà.” Liên Diệp Nhi , “Cháu cùng mẹ cháu ở chỗ thẩm mới được ăn sò, trong nhà tuy có mua, nhưng cũng đến lượt mẹ con cháu. Bà nội nhất định trưa nay ăn sò.”

      Hộ nông dân, khó được ăn bữa ngon, bình thường đều chọn thời điểm có tất cả mọi người rồi cùng ăn.

      “Nếu buổi trưa ăn. Muội cùng Tam thẩm đúng được ăn, thế còn Nhị bá, Tam bá, Nhị Lang ca, Tam Lang ca bọn cũng được ăn sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

      Từ khi Triệu thị đến cửa hàng làm việc, ở cửa hàng ở bên trong ăn cơm. Về nhà, lúc ăn cơm, Chu thị phân đồ ăn cho nàng càng ngày càng ít .

      “Trong nhà khẩu phần lương thực đủ, vả lại chúng ta cũng có thức ăn ngon gì, ngươi ở cửa hàng nên ăn nhiều thêm mấy ngụm, ở đó cái gì cũng có.” Chu thị với Triệu thị như vậy.

      Lại về sau, Liên Diệp Nhi ở cửa hàng ăn cơm nhiều hơn, Chu thị đối với Liên Diệp Nhi cũng như thế. Hận thể để hai mẹ con các nàng ăn ở cửa hàng bữa, bằng ba bữa, để về nhà ăn cơm nữa.

      Theo như lời của Liên gia từng vì Chu thị giải thích, đó phải là Chu thị ánh mắt tốt, chẳng qua là tầm nhìn của Chu thị , muốn vì trong nhà tiết kiệm thêm chút ít khẩu phần lương thực.

      Chu thị nỡ để cho con dâu cùng cháu ăn, nhưng đến mức để cho con trai cùng cháu trai ăn, nhất là bên trong còn có Liên Thủ Nghĩa cùng Nhị Lang, người ta cũng đều đến chân núi làm việc kiếm tiền cho trong nhà.

      “Chuyện này phải đơn giản ư, nội khẳng định để lại đồ ăn. Đợi chạng vạng tối lúc ăn cơm, nội bày chậu đồ ăn đấy ở bàn gia ngồi, muội và mẹ muội đến lượt được ăn.” Liên Diệp Nhi , “Đây cũng phải là lần đầu tiên.”

      Liên Mạn Nhi a xong tiếng, minh bạch.

      Ăn xong cơm trưa, Liên Thủ Tín đem từng thùng sò gai nâng ra bên ngoài cửa hàng dưới cây đại thụ, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất đều mang băng ghế, cầm lấy chậu ra, ngồi dưới tàng cây bắt đầu móc thịt sò. Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng , ở lại phụ giúp.

      Thịt sò lấy ra được Liên Mạn Nhi đặt ở nệm rơm đặt phơi nắng dưới ánh mặt trời.

      Gần chạng vạng tối, đợi Ngũ Lang cùng tiểu Thất từ trường tư thục trở về, sau lưng người nhà vỏ sò chất đống thành cái gò đất. Liên Mạn Nhi cầm cái chậu đưa cho tiểu Thất, lại đếm mấy đồng tiền cho .

      phường đậu hủ mua ba khối đậu hủ.” Liên Mạn Nhi với tiểu Thất, “Buổi tối chúng ta ăn sò hầm cách thủy với đậu hủ.”

      Tiểu Thất hoan hô tiếng, ôm chậu bỏ chạy luôn.

      “Chậm chút, cẩn thận chút dưới chân.” Trương thị ở phía sau hô, “Mua xong cầm thẳng về nhà, được ham chơi.”

      “Dạ, biết.” Tiểu Thất đáp ứng, chạy xa.

      Thịt sò đều được móc xong rồi, Liên Mạn Nhi nhặt ít cho vào chậu để buổi tối ăn, chỗ sò còn lại phơi dưới ánh nắng khô nửa, đều thu vào bên trong cửa hàng, ý định để ngày hôm sau lại phơi nắng tiếp.

      Buổi tối người nhà lại tụ tập ăn bữa sò hầm cách thủy đậu hủ, nhân tiện tán gẫu về việc nhà chút.

      “Những thứ thịt sò phơi khô kia…” Liên Thủ Tín đưa sò ra làm chủ đề.

      “Cha, những ngày này, cha có cảm thấy chúng ta xào rau làm súp, so với trước kia đều ăn ngon hơn ?” Liên Mạn Nhi mở miệng .

      “Đúng vậy a, mấy ngày hôm trước cha à. Chúng ta mở cửa hàng này, cái khác trước được, nhưng tay nghề của mẹ con cùng các con làm thức ăn ràng tốt hơn. Như đồ ăn ngày Chi Nhi đính hôn cũng kém với đầu bếp chân chính làm .” Liên Thủ Tín , tự hào vì bản lĩnh của thê nhi.

      “Cha, cha cố gắng nhớ lại mùi vị của món ăn xem, rồi cẩn thận qua chút.” Liên Mạn Nhi mắt sáng long lanh nhìn Liên Thủ Tín, hiển nhiên là muốn nghe được nhiều lời khen hơn nữa.

      “Những món ăn từ gà, vịt, thịt, cá phải , làm thế nào cũng đều ăn ngon, chính là cải dầu xào, còn có súp thường cùng súp cải thìa mà qua tay của mấy mẹ con làm ra, đều cảm thấy có mùi vị ràng a.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ rồi ra.

      Liên Mạn Nhi liền nở nụ cười.

      “Cha, cũng phải toàn bộ là nhờ bản lãnh làm đồ ăn của chúng ta. Là trong món ăn, chúng ta bỏ thêm gia vị vào trong.” Liên Mạn Nhi .

      “Bỏ thêm cái gì, cha thế nào có chú ý tới?” Liên Thủ Tín hỏi.

      “Tôm khô.” Liên Mạn Nhi đứng dậy nhìn, bên ngoài có người, lúc này mới ngồi trở lại giường gạch ra.

      Ở niên đại này có những đồ gia vị như bột ngọt mì chính, hạt niêm thịt gà, mà bọn cũng phải là nhà giàu như người ta, mỗi ngày đều có thể ăn canh loãng, để được ăn no bụng, lại để cho đồ ăn ngon hơn, Liên Mạn Nhi nổi lên suy nghĩ.

      Mua tôm khô, rồi phơi thêm chút, sau đó mài , thời điểm làm đồ ăn cho đấy là hạt niêm thịt gà, bột ngọt mì chính bỏ vào chút, có thể ngon hơn, lại đảm bảo sức khỏe.

      Đây cũng là nguyên nhân, nhà Liên Mạn Nhi ăn tôm khô đặc biệt nhanh.

      “A, có chuyện như vậy à.” Liên Thủ Tín bừng tỉnh đại ngộ.

      “Đây chính là chuyện cơ mật của nhà ta, ai cũng thể ra.” Liên Mạn Nhi nhìn khắp bốn phía, nghiêm mặt .

      Người nhà đều gật đầu.

      “Cha, mẹ, hai người ngẫm lại, bột tôm khô tăng mùi vị thức ăn hiệu quả như vậy, nếu so sánh đổi tôm khô với sò khô cái nào tốt hơn?” Liên Mạn Nhi nhìn người nhà, chậm rãi ra.

      “Vậy còn phải sao?” Liên Thủ Tín cười .

      “Đúng, ” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Cho nên, con có ý định đem thịt sò phơi nắng khô, sau đó mài thành bột, về sau xào rau, làm súp, chúng ta lấy làm gia vị. Chúng ta chính mình ăn tính là cái gì, con muốn đem thứ này dùng cho những món ăn ở trong cửa hàng.”

      Nếu như đồ ăn ở cửa hàng càng thêm ngon, như vậy hấp dẫn nhiều thực khách, mang đến thu nhập ngày càng nhiều nữa.

      Người nhà đều hưng phấn.

      “Tỷ, tỷ để cho đại thúc bán sò lần sau đến cửa hàng, có phải khi đó nghĩ kỹ hay ?” Tiểu Thất hỏi.

      “Ừ” Liên Mạn Nhi gật đầu. Nàng có ý định thử ăn ở nhà mình trước, sau đó xác định cách điều chế, thời điểm ứng dụng trong nhà hàng cần phải nhập hàng số lượng lớn rồi.

      “Cửa hàng mới của chúng ta xây dựng gần xong rồi, chỉ chờ ngày tốt là dời qua đó. Con có ý định ngày đầu tiên dời qua đó, dùng bột sò này, mong có khởi đầu tốt đẹp.” Liên Mạn Nhi hai con mắt sáng lóng lánh .

      “Ý này hay.” Liên Thủ Tín .

      “Nhưng phơi khô thịt sò dễ.” Liên Chi Nhi .

      “Ta có giường sưởi.” Liên Thủ Tín .

      “Đúng vậy, chúng ta có giường sưởi.” Liên Mạn Nhi cũng cười. Giường sưởi vạn năng a, là vật tốt, Liên Mạn Nhi rất muốn hô tiếng giường sưởi vạn tuế.

      Buổi tối hôm đó, ngay tại cửa hàng điểm tâm, người nhà đốt giường sưởi lên bắt đầu hong khô thịt sò. Đợi thịt sò hong khô rồi, Liên Mạn Nhi lại vội vàng đem thịt sò cắt , lại bỏ vào bên trong vại, rồi giã thành bột.

      Bột sò khô cùng bột tôm khô, trộn theo các tỉ lệ khác nhau, để ra làm mấy phần, chia ra bỏ vào nhân bánh bao hấp, gói bánh bao xong, làm ký hiệu lên bánh để phân biệt. Với loại súp bánh bao cũng làm giống như vậy.

      Đợi bánh bao cùng súp bánh bao chín, mỗi người đều được chia phần để nếm thử, sau đó tiến hành bỏ phiếu, cái nào lấy được số phiếu tối đa, liền lấy cách điều chế đấy để ứng dụng.

      Điều này quan hệ đến thịnh vượng sau này của cửa hàng, là đại , tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng nghiêm túc, cuối cùng khi có kết quả bỏ phiếu, trong đó có phần nhận được toàn bộ phiếu tán thành.

      Kỳ tại cửa hàng điểm tâm của nhà nàng tương đối thịnh vượng rồi, món súp bánh bao cũng bán được càng ngày càng tốt, ngay cả mỹ danh cũng truyền rất xa. Nhưng Liên Mạn Nhi cũng vì vậy mà thỏa mãn, vì có ngày bị vượt qua, chỉ có ngừng cải tiến cách nấu ăn, khiến đồ ăn ngày ngon hơn, mới có thể củng cố khách cũ và hấp dẫn càng nhiều khách hàng mới nữa, làm cho tài nguyên cuồn cuộn chảy vào túi nhà nàng.

      Liên Mạn Nhi đối với cách điều chế này nàng còn ngừng mà cải tiến, vì nghiệp làm giàu ngày càng được bảo đảm và lớn mạnh.

      “Tỷ, đồ tốt như vậy, có phải nên có cái tên hay ?” Tiểu Thất vui rạo rực .

      “Đương nhiên.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Kêu tên là súp Tiên Bảo được ?”

      Chương 311: Khai trương cửa hàng mới
      Edit: An Nguyễn

      Súp Tiên Bảo vừa ra đời được nhà Liên Mạn Nhi coi là vũ khí làm giàu bí mật. Liên Mạn Nhi sợ người khác bị làm phiền mà đem bí mật ra, người nhà cũng phải kẻ ngốc, cũng hiểu được đây phải chuyện đùa nên thề tuyệt đối cùng ai ra.

      Hôm sau, vị đại thúc bán sò kia lại tới nữa. Bởi vì vừa ra khỏi làng chài trực tiếp chạy tới Tam Thập Lý doanh tử nên đến từ buổi sáng, trước tiên giao sò nhà Vương cử nhân đặt, sau đó lập tức tới cửa hàng điểm tâm sáng của Liên gia.

      Liên Thủ Tín mời người vào cửa hàng chuyện, vì thế bọn họ mới biết, vị đại thúc này tên là Hàn Đắc Bảo.

      chuyện về việc nhà lúc mới vào chuyện chính.

      “Hàn lão ca, chúng ta muốn mua thêm nhiều sò gai của huynh” Liên Thủ Tín với Hàn Đắc Bảo “Ngoại trừ sò gai, nếu thôn của huynh có tôm khô ngon, chúng ta cũng muốn mua.”

      Ngày đó nhà Liên Mạn Nhi lúc mua hơn trăm cân sò gai, Hàn Đắc Bảo coi bọn họ là khách hàng lớn, giờ nghe Liên Thủ Tín thế, càng cao hứng hơn nữa.

      tốt quá…. Sò gai các ngươi muốn bao nhiêu, ta chở cho các ngươi bấy nhiêu. Bảo đảm tươi ngon, sò là chúng ta mò ra lúc tờ mờ sáng, phút cũng chậm trễ, lập tức chuyển lên xe đưa tới chỗ ngươi. Ta nếu chuyển xe ngày đủ, ta tìm thêm chiếc xe, hai chiếc xe cũng được… tôm khô chúng ta cũng có, cũng là tôm ngon, người của hàng đồ khô thường đến thu mua, nếu các ngươi muốn, ta cũng chuyển tới cho các ngươi, giá tiền tính ngang bằng tiền của người thu mua kia là được.” Hàn Đắc Bảo .

      Bởi vì giao thông tiện lợi, phương pháp dùng khối băng giữ tươi lại chỉ có nhà giàu mới dùng cho nên tôm cá vớt lên rất khó tìm nguồn tiêu thụ. Hàn Đắc Bảo có xe ngựa, có thể các thôn làng lân cận kiếm thêm chút tiền. Còn những người có xe ngựa chỉ có thể đem cá tôm phơi khô, bán rẻ cho những người tới thu mua hàng.

      Liên Mạn Nhi kiếp trước từng xem tin tức, là có niên đại, khu vực ven biển khốn cùng, chỉ có thể ăn cua đồng lót dạ. Liên Mạn Nhi lúc ấy còn suy nghĩ chút. Nàng cũng muốn khốn cùng để ăn cua đồng lót dạ. Nhưng nếu chỉ ăn cua đồng mà ăn thức ăn khác cũng là tương đối khổ sở. Con cua tính hàn, nhất là với phụ nữ, nếu bữa nào cũng ăn, hậu quả tốt.

      “Hàn đại thúc, chúng ta muốn số lượng lớn cho nên giá sò gai có thể rẻ hơn chút .” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

      “Giá sò gai như thế này đủ thấp rồi” Hàn Đắc Bảo vẻ mặt đau khổ “Chúng ta là người có xe, nhân lúc nhàn rỗi vận chuyển mấy xe, cực khổ kiếm chút tiền…”

      Hàn Đắc Bảo kỳ chính xác, nhưng Liên Mạn Nhi tin tưởng, giá sò gai vẫn còn có thể thấp hơn nữa.

      Quả nhiên….

      “Chính là giá rẻ, cũng rẻ được bao nhiêu.” Hàn Đắc Bảo thấy mấy người Liên Mạn Nhi lời nào, lập tức thêm.

      “Như vậy , Hàn đại thúc, ba văn tiền hai cân, chúng ta muốn mua chín trăm cân, thúc chia ra hai hay ba lần cũng được, cách ba ngày đưa tới cho chúng ta. Sò nhất định phải tươi mới. Tôm khô trước mua hai mươi cân. Sau này cách khoảng hai, ba tháng lại chuyển lần…. Nếu còn thực phẩm tươi sống quý hiếm gì, thúc cũng chuyển tới cho chúng ta, tới lúc đó việc làm ăn như thế nào, ta thương lượng tiếp.” Liên Mạn Nhi với Hàn Đắc Bảo “Sò gai năm nay quá mùa rồi, sang năm chúng ta còn có thể tiếp tục mua, đến lúc đó là mua từ chỗ của thúc, số lượng tất nhiên là nhiều.”

      “Hàn lão ca, huynh cũng thấy cửa hàng của chúng ta rồi đó, huynh đảm bảo hàng tươi ngon, sau nay chúng nhất định thường xuyên qua lại.” Liên Thủ Tín cũng .

      “Được, mặc kệ bao nhiêu tiền, xem như ta kết giao bằng hữu cùng Liên chưởng quỹ.” Hàn Đắc Bảo suy nghĩ chút, thoải mái .

      Hai ngày nay ở trong mấy thôn bán sò gai, đối với cửa hàng Liên kí cũng nghe ít nhiều. Có thể lập quan hệ với khách hàng này, sau này khoản thu nhập cố định. Cho dù mỗi cân giá tiền thấp hơn chút, chỉ cần Liên kí mua nhiều, người ta lãi ít tiêu thụ mạnh, vẫn có thể kiếm nhiều tiền.

      “Chúng ta từ thôn ra có mấy người, bọn họ ngại xa, tới bên này, nên chỉ mình ta . Ta tới đây quả là đúng rồi!” Có được mối làm ăn lớn, Hàn Đắc Bảo đắc ý .

      Giao hẹn thời gian đưa hàng xong, Hàn Đắc Bảo cao hứng mà .

      nhà của Liên Mạn Nhi bận công việc lu bù, các nàng chuẩn bị khai trương cửa hàng mới. Cửa hàng điểm tâm sáng làm ăn càng ngày càng tốt, cho dù cửa hàng cũ nhưng lượng khách hàng gia tăng cũng làm cho cửa hàng cũ ngày càng chật chội.

      Vì khai trương cửa hàng mới, Liên kí thuê thêm hai người chạy việc, con dâu giúp việc ở phòng bếp. Ngũ Lang cùng tiểu Thất cần phải ở cửa hàng hỗ trợ nữa, Liên Thủ Tín cũng cần chạy bàn nữa, chân chính bắt đầu công việc làm chưởng quỹ, cũng kiêm làm thu ngân.

      Trương thị như cũ vẫn ở phòng bếp chỉ dẫn người làm việc, nhưng nhờ có người mới thuê làm việc vặt, nàng cũng thoải mái ra ít.

      Liên Mạn Nhi vẫn như trước ở phía sau quản lý thu chi, trông coi tiền tài.

      Rốt cuộc vào ngày lành tháng tốt, trong hồi tiếng pháo nổ vang, bảng hiệu Liên Kí ở cửa hàng cũ được Liên Thủ Tín tự mình treo lên trước cửa hàng mới.

      Đám người Vương Ấu Hằng, Lỗ tiên sinh, Vũ trưởng quỹ, Lí Chính, Liên lão gia tử, lão Hoàng, Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương được mời làm khách quý. Ngoài ra, làm cho người trong thôn mở to mắt nhìn chính là Vương Ấu Hoài cũng xuất trong hàng ngũ khách quý, đứng ở bên cạnh Vương Ấu Hằng.

      Đây là chủ ý của Liên Mạn Nhi, nàng mời Vương Ấu Hằng làm thuyết khách, để Liên Thủ Tín chuẩn bị mấy thứ lễ vật, tặng thượng thọ cho bà cố nhà Vương cử nhân, ngoài ra còn viết tờ thiệp, mời Vương cử nhân tham gia tiệc khai trương cửa hàng mới nhà bọn họ.

      Vương cử nhân nhận thiệp, mời Liên Thủ Tín vào, mấy câu rằng có thời gian nên để con Vương Ấu Hoài đến tham gia tiệc khai trương cửa hàng Liên kí mới.

      Vương cử nhân nể tình như vậy, dĩ nhiên chỉ bởi vì Vương Ấu Hằng.

      Cửa hàng mới khai trương, lầu là bàn tiệc cho khách quý. Lầu dưới bán đồ ăn sáng như bình thường. Vì tăng thêm điềm tốt, hấp dẫn khách nhân, ngày thực ưu đãi, bánh bao mua ba tặng . Ngoài ra mỗi vi thực khách vào cửa hàng ăn cơm cũng được tặng ít sò xào rau.

      Nhân bánh bao, sò xào, còn có canh và cháo mà cửa hàng bán, ngay cả Súp Tiên Bảo cũng mang ra.

      Hôm nay làm ăn, Liên Mạn Nhi cầu kiếm tiền, chính là vì để càng nhiều khách nhân thưởng thức qua thức ăn ngon của súp tiên bảo. Nàng tin tưởng, những người này thưởng thức lần này xong, sau này ăn cơm canh giống như thế, cũng nhớ đến Liên kí đầu tiên.

      “Nhân bánh bao này vừa cải tiển rồi?” lầu, Vương Ấu Hằng vừa cắn cái bánh bao liền “So sánh với trước kia ngon hơn rồi, tốt.”

      Những người khác nếm bánh bao cũng đều gật đầu lia lịa.

      Lầu dưới, khách quen của Liên kí dĩ nhiên thích cửa hàng mới rộng rãi, bàn ghế mới, hơn nữa bát đũa cũng là mới. Vì khai trương cửa hàng mới, Liên Mạn Nhi đầu tư rất lớn.

      Mà khi những khách nhân đó ăn canh lại càng khen nhiều hơn nữa.

      “Đừng hỏi sao Liên kí làm ăn tốt, ngươi nhìn xem, canh này thơm ngon hơn nhiều.”

      “Quả canh hôm nay so với trước khi ngon hơn, tiểu nhị, chén canh nữa.”

      “Người nhà này làm ăn thà, như cái bánh bao này chẳng hạn, lượng nguyên liệu đầy đủ, cho tới bây giờ chỉ có nhiều hơn chứ ít .”

      “Liên chưởng quỹ người ta làm ăn sạch , đồ ăn vào miệng cũng rất yên tâm.”

      Sau khi bận rộn hơn nửa ngày, Liên Mạn Nhi ngồi giường gạch trong phòng, nhìn hộp tiền lớn gấp đôi ngày trước mà vẫn chứa hết tiền, tiền rơi xuống kháng, ánh mắt cười thành hai vầng trăng non.

      “Chao ôi, đây là bao nhiêu tiền a!” Trương thị đứng dưới đất, mừng đến ngây dại.

      “Hai ngàn hai trăm tám mươi lăm văn” Liên Mạn Nhi cần nhìn sổ sách. Bởi vì hôm nay có các loại biếu tặng, trừ tiền vốn, lợi nhuận hôm nay có khoảng ngàn năm trăm văn tiền.

      “Đây phải hai chuỗi tiền a!” Trương thị đặt mông ngồi lên giường gạch, vẻ mặt mơ màng .

      “Ta cũng nghĩ hôm nay lượng người tới lại nhiều như vậy.”

      “Cha, bởi vì cửa hàng cũ mặt tiền , có người có tiền nghĩ đến ăn nhưng ngại mặt tiền cửa hiệu đủ thể diện. Cửa hàng mới của ta bây giờ rộng rãi, thoáng mát, cũng đẹp đẽ, những người đó nguyện ý tới.” Liên Mạn Nhi .

      “Ừ, chính là vì lý do này.” Ngũ lang gật đầu. Những ngày qua đọc sách ở trường tư thục trấn , Ngũ lang tiếp xúc nhiều người, biết nhiều chuyện hơn.

      “Ta hôm nay còn có ưu đãi, người tới rất nhiều, ngày mai biết thế nào.” Liên Thủ Tín lo lắng .

      “Cha cứ yên tâm . Hôm nay ăn qua đồ ăn của cửa hàng chúng ta, sợ là sau này bọn họ quen ăn đồ ăn của cửa hàng người khác nữa. truyền mười, mười truyền trăm, khách nhân tới cửa hàng của chúng ta chỉ có thể càng ngày càng nhiều.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Đúng, chúng ta có bảo bối, Súp Tiên Bảo.” Tiểu thất nhìn thấy có người ngoài, giọng .

      Cũng đúng thôi, đừng xem thường Súp Tiên Bảo bé, hôm nay nếm thử đủ để chứng minh, nó là vật đảm bảo Liên kí sau này tiền tài cuồn cuộn tuôn vào.

      Cao hứng xong, cả nhà lại bắt đầu thương lượng việc sau này.

      “Khế ước thuê mướn cửa hàng cũ bên kia còn chưa đến hạn, hay là dùng để cất đồ đạc, phòng kháng nơi đó còn có thể dùng để hong khô thịt sò.” Trương thị .

      “Cửa hàng mới bên này trừ bán cháo, canh, bánh bao, ta có nên làm thêm đồ ăn khác ? Lão Hoàng ta nên bán thức ăn xào rang gì đó.” Liên Thủ Tín .

      “Tạm thời cứ bán những thứ này .” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút liền , “Ta bây giờ mới bắt đầu làm chủ, người mua bánh bao, ta chẳng phải còn bán mấy loại thức ăn rồi sao, những thứ này đủ cho ta bận việc rồi. Sau này nhìn tình huống rồi lại tiếp.”

      “Hơn nữa, theo ý của con, đồ ăn của cửa hàng chúng ta, chú ý chất lượng chứ phải số lượng.” Liên Mạn Nhi .

      “Lời này đúng.” Ngũ lang gật đầu, “Cửa hàng của chúng ta ở nơi này,chủ yếu là cung ứng đồ ăn sáng cho người núi, nếu muốn thêm mấy loại thức ăn xào nên để nhìn tình huống sau này.”

      “Bây giờ cũng sắp đến tết Đoan ngọ rồi, chúng ta làm ít bánh chưng, bán mấy ngày sao?” Liên Mạn Nhi vừa lật Hoàng lịch vừa .
      Andrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 312: Bánh chưng



      Tết Đoan ngọ ăn bánh chưng, đây là tập tục phân biệt vùng miền. Người lên núi làm công rời xa gia đình của mình nên được ăn bánh chưng ngày lễ. Cửa hàng ăn sáng của các nàng nếu làm bánh chưng bán nhất định có thể kiếm thêm khoản.

      “Cái này được.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị trăm miệng lời .

      Mặc dù ăn bánh chưng là tập tục chung nhưng phương Nam, phương Bắc địa lý khác nhau, bánh chưng cũng giống nhau. Phương Nam phần lớn làm bánh chưng gạo nếp. Nhưng phương Bắc bất đồng, ví dụ như Tam Thập Lý doanh tử chỗ Liên Mạn Nhi, nơi này trồng lúa, lại càng trồng lúa nếp. Mặc dù có người nhà giàu vào tết Đoan ngọ cũng mua gạo nếp gói bánh chưng nhưng đại đa số nhà nông dân, kể cả người ở thành trấn đều gói bánh chưng hạt kê vàng.

      Bánh chưng hạt kê vàng dùng hạt kê vùng này gói nên. Hạt kê vàng là dùng hạt kê mài thành, đến mùa đông có thể dùng để gói bánh trái, cũng chính là bánh nhân đậu.

      Giá hạt kê vàng vùng này so với gạo nếp trắng chuyển từ vùng khác đến rẻ hơn rất nhiều.

      Như vậy cửa hàng nhà các nàng nếu bán, nên bán bánh chưng kê vàng hay bánh chưng gạo nếp?

      núi có rất nhiều người từ phía nam tới, chỉ sợ bọn họ quen ăn bánh chưng kê vàng của chúng ta, hay là gói bánh chưng gạo nếp?” Trương thị .

      núi cũng có người phương Bắc như chúng ta, ta chuyện với họ, nghe bọn họ là nhà bọn họ cũng ăn bánh chưng kê vàng.” Trương thị tiếp.

      “Vậy gói cả bánh chưng kê vàng lẫn bánh chưng gạo nếp, ta bán cả hai xem sao.” Liên Mạn Nhi liền . Những người đó có thể có nhiều lựa chọn, có thể ăn đồ mình quen, cũng có thể mua loại khác đến nếm thử.

      Quyết định rất đơn giản, mọi người tự nhiên đều đồng ý.

      “Mẹ, vậy chúng ta ăn bánh chưng nào?” Tiểu thất hỏi.

      Trước đây ở Liên gia, mọi người ăn dĩ nhiên là bánh chưng kê vàng.

      “Mẹ, người còn nhớ , tết Đoan ngọ năm ngoái, đại bá từ trấn cầm về mấy cái bánh chưng gạo nếp. Bà nội cho con ăn chút, mùi vị kia bây giờ con vẫn còn nhớ…. Ăn ngon hơn bánh chưng kê vàng.” Tiểu thất dùng ánh mắt trông mong nhìn Trơng thị.

      Tam Thập Lý doanh tử nơi này, có cả gạo nếp trắng để gói bánh chưng từ phương Nam chuyển tới, gọi là gạo nếp.

      Hạt kê vàng là lương thực phụ, xay mịn bằng gạo nếp trải qua gia công tỉ mỉ từ phương Nam chuyển tới. Hạt kê lúc ăn cảm thấy thô ráp, cũng ngon bằng gạo nếp. Dù Liên Mạn Nhi cho là như thế nhưng đại đa số trẻ con nhà nông dân bình thường vẫn ăn hạt kê vàng đều thích gạo nếp.

      Nếu vật hiếm là vật quý trong mắt đa số người, gạo nếp vận chuyển từ phương Nam tới chính là của hiếm, là vật trân quý.

      Trương thị bị tiểu Thất nhìn đến lòng mềm nhũn.

      “Tiểu Thất thích ăn gạo nếp năm nay nhà ta cũng gói chút bánh chưng gạo nếp ăn.” Trương thị . tại trong nhà dư dả chút tiền, có thể cho bọn ăn ngon là niềm vui lớn nhất của Trương thị, vì bọn , tuyệt đối tiếc tiền.

      Tiểu Thất thấy cầu được thỏa mãn, vui mừng ngồi cười toe toét khiến Liên Mạn Nhi nhịn được kéo qua, véo vào hai má phúng phính tròn trịa của .

      Trương thị nhân tiện thương lượng với Liên Thủ Tín muốn mua bao nhiêu gạo nếp, bao nhiêu hạt kê vàng, nhà mình cần dùng bao nhiêu, cửa hàng cần dùng bao nhiêu.

      Liên Mạn Nhi đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện.

      “Cha, mẹ, khẩu phần lương thực nhà ta hai tháng này, có phải còn chưa lĩnh từ chỗ ông nội ? Lúc bắt đầu ở riêng, ông nội đồng ý cho chúng ta khẩu phần lương thực năm. Giờ chúng ta gói bánh chưng kê vàng, có phải nguyên liệu cũng lấy ở khẩu phần lương thực này ra hay ?”

      Liên Thủ Tín và Trương thị nghe thấy lời của Liên Mạn Nhi đều im lặng.

      Hai tháng này, cửa hàng ăn sáng nhà các nàng làm ăn tốt, lại bận rộn trồng trọt, còn phải chuẩn bị lễ đính hôn cho Liên Chi Nhi. Trương thị nghĩ mấy đứa trẻ đều tuổi lớn, cũng rất cẩn thận cải thiện thức ăn. Ăn nhiều gạo tẻ, bột mì, mỗi bữa cơm cũng làm hai món ăn, giảm bớt ăn lương thực phụ. Cho nên từ khi khẩu phần lương thực lần trước lĩnh được dùng hết, trong hai tháng này Liên Thủ Tín cũng chưa tới chỗ Liên lão gia tử lĩnh lương thưc.

      “Khẩu phần lương thực… Ta lĩnh, nhưng mà hạt kê vàng….” Liên Thủ Tín khó xử .

      Vốn là người nhà, Liên Thủ Tín suy nghĩ gì, mọi người đều biết.

      “Nếu , chúng ta giờ cũng thiếu miếng ăn. Lương thực đó, chúng ta lấy.” Trương thị liền .

      Lời này rất hợp với tâm tư Liên Thủ Tín. Lương thực của Liên gia cũng phải là rất nhiều, hơn nữa mỗi lần chuyển lương thực từ thượng phòng ra, sắc mặt của Chu thị đều rất khó coi.

      Trương thị tâm địa thiện lương, ít so đo tiền tài, hơn nữa nàng còn đau lòng Liên Thủ Tín.

      “Cha, mẹ, chuyện này con đồng ý.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút liền . “Đồ chúng ta có được khi ở riêng , vốn ít, khẩu phần lương thực này là cái ta nên được.”

      Lời này của Liên Mạn Nhi sai, Liên Thủ Tín cùng Trương thị liếc nhau cái. Cho dù hai người bọn họ muốn tới thượng phòng nhận khẩu phần lương thực, nhưng bọn họ cũng cần để ý tới ý kiến của mấy hài tử. Gia đình này cũng phải của riêng hai người họ.

      “Khẩu phần lương thực này dù chúng ta lấy cũng có người chúng ta tốt.” Tiểu Thất lầm bầm.

      Ngũ Lang và Liên Chi Nhi cũng mở miệng nhưng tiểu Thất như vậy hiểu chuyện tình, Trương thị và Liên Thủ Tín cũng đến mức .

      “Mẹ, dù chúng ta lấy lương thực cũng ai chúng ta tốt. Hơn nữa con sợ còn có người bịa đặt xấu chúng ta.” Liên Mạn Nhi lại tiếp.

      Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều lên tiếng bởi bọn họ biết, Liên Mạn Nhi rất đúng.

      Thượng phòng giờ nhiều người, phức tạp, tính tình mỗi người lại giống nhau. Nếu bọn họ muốn khẩu phần lương thực nữa, Chu thị cùng những người khác ở thượng phòng bọn họ suy nghĩ vì cha mẹ, em, cháu chắt mà còn có thể bọn họ có tiền, phát tài, đem khẩu phần lương thực đó để vào mắt. Thậm chí còn bọn họ tuy phát tài nhưng cũng chỉ nghĩ tới bản thân mà chăm sóc cha mẹ cùng em.

      “Điều kiện tại của chúng ta cũng phải mỗi bữa đều có thể ăn gạo tẻ cùng bột mì trắng. Lương thực ta trồng năm nay còn chưa thu hoạch, nếu cầm lương thực từ thượng phòng, chúng ta phải tự bỏ tiền mua lương thực ăn.” Ngũ Lang .

      Ưu điểm của Liên Thủ Tín cùng Trương thị là bọn họ tương đối dân chủ, tôn trọng con cái, đặc biệt còn tiếp thu ý kiến của con cái.

      “Vậy ta tới thượng phòng lấy khẩu phần lương thực của chúng ta về.” Liên Thủ Tín suy nghĩ chút rồi . “Ta gói cả bánh chưng gạo nếp vậy hạt kê lấy ít mấy cân?”

      “Đáng ra được bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” Liên Mạn Nhi . “Gạo nếp gói bánh chưng là chúng ta tự bỏ tiền ra mua. Hơn nữa hạt kê vàng lấy về còn có chỗ dùng, cũng lãng phí.”

      Liên Mạn Nhi có tính toán riêng trong lòng. Lấy hiểu biết của nàng với Liên lão gia tử và Chu thị, còn có người ở thượng phòng đến suy xét, cảm thấy nếu qua lại với bọn họ phải ràng , hai là hai. Cần như thế nào làm như thế, tránh làm người ta cảm thấy giới hạn của các nàng rất thấp, được tấc lại muốn thêm thước.

      Nếu làm thế xong mà Liên Thủ Tín còn muốn hiếu kính Liên lão gia tử cùng Chu thị, chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, Liên Mạn Nhi cũng phản đối. Mặc dù Chu thị đối xử với các nàng tốt, chuyện làm được đều khiến các nàng chê cười nhưng Chu thị sinh dưỡng Liên Thủ Tín, hơn nữa lớn tuổi, có khả năng kiếm sống. Liên Mạn Nhi cùng Chu thị tuy thể thân cận về mặt tình cảm nhưng về phần phụng dưỡng vật chất, Liên Mạn Nhi tuyệt đối đau lòng.

      Cái gọi là hiếu đạo, chính là phải tôn trọng người sinh ra mình.

      Dĩ nhiên điều này cũng ảnh hưởng tới việc nàng dựa vào thái độ của Chu thị mà quyết định tiêu chuẩn phụng dưỡng, chăm sóc.

      Liên Thủ Tín phải về nhà lấy khẩu phần lương thực, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều theo trở về.

      Đầu tiên tiểu Thất chạy lên thượng phòng thăm dò.

      “Ông nội có nhà, chỉ có bà nội và lão thôi.”

      “Vậy ta đừng vội, chờ ông nội trở về rồi hãy .” Liên Mạn Nhi .

      Liên Thủ Tín gật đầu.

      Phải đến chạng vạng, Liên lão gia tử mới vác cuốc về nhà. thể Liên lão gia tử là người cần cù nhất trong số nông dân. Kể từ khi bắt đầu trồng trọt, ông mỗi ngày đều nhàn rỗi, cơm nước xong vác cuốc xuống ruộng, chăm sóc hoa màu.

      “Cha,” Liên Thủ Tín nghênh đón, trước tiên cùng Liên lão gia tử qua mấy câu về việc nhà rồi mới vào việc chính, “Cha, khẩu phần lương thực của chúng ta…”

      “Cha cũng muốn chuyện này với con” Liên lão gia tử lập tức hiểu vấn đề “ hai tháng con tới lĩnh khẩu phần lương thực rồi, cha chuẩn bị sẵn cho con rồi, bây giờ có thể chuyển luôn.”

      “Ông nội, sắp phải gói bánh chưng rồi, chúng cháu cần hai mươi cân hạt kê vàng, trích từ khẩu phần lương thực ra.” Liên Mạn Nhi cười .

      Nhà các nàng có sáu miệng ăn, hai mươi cân hạt kê vàng chia theo đầu người, mỗi người được khoảng hơn ba cân, mỗi cái bánh dùng từ hai đến ba lạng hạt kê, mội người cũng được mười mấy cái bánh chưng, vừa vặn đủ ăn.

      “Chỉ gói hai mươi cân? Có đủ ăn hay ?” Liên lão gia tử hỏi “ năm chỉ có dịp này, bọn đều hoan hô.”

      Hoan hô là Tam Thập Lý doanh tử thổ ngữ, ý nghĩa gần giống với nhiệt liệt mong chờ.

      “Đủ ạ, cũng chỉ có vài ngày. Bánh chưng tốt cho tiêu hóa.” Liên Thủ Tín .

      “Vậy cũng được.” Liên lão gia tử vừa vừa dẫn Liên Thủ Tín vào chuyển lương thực.

      Sau khi ở riêng, Liên Thủ Tín từng muốn đem khẩu phần lương thực năm chuyển luôn nhưng lại bị Chu thị mắng trận, cho lấy. Lý do Chu thị làm như vậy, là sợ bọn họ làm việc, chốc cầm hết lương thực, biết tiết kiệm, ăn hết rất nhanh hoặc bán hết , sau này có lương thực ăn, đói bụng lại đòi hỏi thượng phòng.

      Chu thị như vậy để khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bà vì tốt cho nhà Liên Thủ Tín. Nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy, đây là biểu khống chế của Chu thị.

      Liên lão gia tử lúc ấy chuyện nhưng hiển nhiên cũng có chút đồng ý với ý kiến của Chu thị, sợ nhà bọn họ sau khi ở riêng làm việc, biết chia đều lương thực để ăn, về sau chịu đói.

      Liên Thủ Tín có cách khác, chỉ đành phải hoặc hai tháng lần qua chuyển lương thực.

      Liên lão gia tử cân hạt kê vàng cho Liên Thủ Tín Chu thị trầm mặt tới.

      “Đây là muốn bao nhiêu cân hạt kê vàng?” Nhìn thấy hạt kê tràn đầy túi, Chu thị lập tức hỏi.

      Chương 313: Chim én và hồ lô
      Edit: An Nguyễn


      “Mẹ.” Thấy Chu thị tới, Liên Thủ Tín vội kêu tiếng.

      Chu thị cũng thèm nhìn Liên Thủ Tín cái, đôi chân bó chạy nhanh tới bên cạnh. Nàng nhìn số cân, lại nhìn túi hạt kê bên cạnh, sắc mặt càng trầm.

      “Lão gia tử, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi đem hạt kê đều cho bọn , còn chúng ta sao? mình ngươi giả bộ làm người tốt, giúp cho nhà người ta, ngươi để nhà chúng ta uống gió tây bắc à?” Chu thị chỉ vào Liên lão gia tử, lớn tiếng .

      Ngày thường Liên Thủ Tín đến lĩnh lương thực, Chu thị đều dạy dỗ trận. Mà lần này, Chu thị trực tiếp mở miệng Liên lão gia tử. Đừng tưởng rằng cuối cùng Chu thị cũng cho qua Liên Thủ Tín, chẳng qua là bà đổi chiến lược, chọn phương pháp coi thường Liên Thủ Tín.

      Liên Thủ Tín càng coi trọng tình cảm, mềm lòng, càng coi trọng Chu thị khả năng đả kích của chiêu này càng lớn. thể , hiểu biết cùng khả năng gây khó dễ của Chu thị với Liên Thủ Tín gần như đạt đến tột đỉnh. Bà căm tức con trai đến quyết tâm, phải xuống tay ở nơi yếu đuối nhất trong lòng con, nếu con hoàn toàn thần phục, bà quyết từ bỏ. Dĩ nhiên, sau khi con trai hoàn toàn ngoan ngoãn, thỉnh thoảng bà cũng bố thí cho chút dịu dàng.

      Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín, ánh mắt tràn đầy đồng tình.

      “Ngươi lão bà tử này, vừa yên tĩnh được mấy ngày nhao nhao cái gì?” Liên lão gia tử nhịn được , “Đây là khẩu phần lương thực của nhà lão Tứ, lúc ở riêng rồi, hạt kê vàng gói bánh chưng này cũng thuộc khẩu phần lương thực.”

      “Ngươi cần làm gì làm , đừng có chút biểu của lão nhân đều có. Ngươi xem mấy đứa trẻ đều nhìn ngươi kìa.” Liên lão gia tử hạ giọng khuyên Chu thị, “Ngươi đừng chút tình cảm cũng giữ cho người khác.”

      Nếu là người khác nghe những lời này cũng ra. Nhưng đây là Chu thị, phải là người khác.

      “Bây giờ phát tài rồi, còn muốn chút khẩu phần lương thực này sao? Lòng lang dạ sói, còn muốn đục khoét chỗ chúng ta.” Chu thị nhìn Liên Thủ Tín, cũng nhìn mấy người Liên Mạn Nhi, cố ý đánh vào bức tường đối diện, vừa đánh vừa “ Cánh đều cứng cáp rồi. Nhìn thấy ta đều hận sao ta chết sớm chút, mọi người đều tránh ta, sợ ta ăn uống nhiều. Đều là kẻ táng tận lương tâm…”

      Liên Thủ Tín há miệng muốn chuyện, nhưng cuối cùng cũng lời nào bởi Chu thị vốn hiểu lý lẽ. Nhận lỗi với Chu thị giúp cho Chu thị tiến thêm bước chèn ép bọn họ. Mà lấy cứng đối cứng với Chu thị, Liên Thủ Tín đành lòng.

      “Ông nội, hạt kê cân xong chưa ạ? Nếu xong rồi, chúng cháu chuyển .” Liên Mạn Nhi lanh lảnh .

      thể phân phải trái với Chu thị, cũng thể cùng bà mắng chửi, vậy chỉ có cách lơ bà . Coi tiếng mắng của bà là tiếng sơn ca, nên làm gì cứ làm cái đó. Đây là kế sách mấy đứa trẻ Liên Mạn Nhi thảo luận ra.

      Ánh mắt Liên lão gia tử hướng về phía Liên Mạn Nhi, sau đó nhìn Ngũ Lang và tiểu Thất. Ba đứa trẻ bộ dáng đều rất bình tĩnh, có tức giận, cũng có sợ, giống như nghe thấy lời của Chu thị.

      Liên lão gia tử khỏi chấn động, lời của Chu thị khiến người khác tức giận thế nào, ông là người ràng nhất. Ngay cả số người trưởng thành nghe thấy đều chịu được, vậy mà ba đứa trẻ cãi nhau với Chu thị, điều này khiến ông giật mình. Liên Thủ Tín và Trương thị nuôi dạy mấy đứa trẻ này vô cùng tốt. Nhưng mặt ba đứa trẻ đến chút phẫn hận đều có, điều này làm ông vô cùng khiếp sợ.

      Vui giận mặt, ông từng gặp, nhưng mấy người Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất, người lớn nhất là Ngũ Lang năm nay mới chỉ mười ba tuổi.

      Liên lão gia tử đột nhiên ý thức được việc, cho tới nay ông đều quên cùng coi thường mấy hài tử của Liên Thủ Tín và Trương thị.

      “Cân xong rồi, đem .” Liên lão gia tử phục hồi tinh thần, thái độ càng thêm hòa ái “Có chuyển được ? Ông nội giúp các cháu xách túi.”

      cần đâu ông nội, chúng cháu chuyển được.” Ngũ Lang liền .

      Mọi người, ai cũng để ý đến Chu thị.

      Chu thị hướng phía tường nước miếng bay đầy nhưng chút hiệu quả mong muốn cũng có, bà thoáng cái tắc họng.

      “Vương bát đản, ngươi đúng là lòng lang dạ sói a…..” Chu thị cũng phải nữ nhân cam tâm bị quên lãng, bà ngây người chút, lập tức bổ nhào về phía Liên Thủ Tín.

      Liên gia thường xuyên gây lộn, nhưng phần lớn chẳng qua là mắng cho sướng miệng, xem ai có công lực mắng chửi cao, người nhà cũng động thủ. Cho dù là Chu thị cũng chưa bao giờ đánh con dâu, càng đánh cháu trai, cháu . thể đây là cách tương đối văn minh, cũng tương đối thông minh.

      Chu thị muốn động thủ, đều chọn đánh con trai. Liên Mạn Nhi từng cẩn thận phân tích, những năm này Chu thị ở Liên gia gần như có thể tay che trời, đều có liên quan rất lớn đến quyền hạn trong gia đình, tính thông minh và khả năng nắm bắt chặt chẽ của bà.

      Con trai đánh thế nào cũng được nhưng nếu đánh cháu trai, cháu , đó chính là xâm phạm quyền lực của con trai, cũng làm cho con trai xa rời bà thêm. Dĩ nhiên, xúi giục con trai đánh con dâu, cháu trai, cháu lại là chuyện khác. Nhưng mà, áp dụng phương pháp này lên Liên Thủ Tín, Chu thị chưa từng thành công.

      Có thể bởi vì Liên Thủ Tín giữ vững điểm này, khiến cho Chu thị dám vượt qua ranh giới này.

      Chu thị bổ nhào vào Liên Thủ Tín nhưng thành công. Liên Thủ Tín bởi vì lạnh nhạt của Chu thị với mà trong lòng thoải mái, Liên Mạn Nhi và Liên lão gia tử vừa dứt lời, liền chào Liên lão gia tử cùng Chu thị tiếng, vác lương thực lưng ra ngoài.

      Kết quả, cái tát của Chu thị đánh vào Liên Thủ Tín, chỉ đánh đến miệng túi lương thực.

      “Ngươi làm gì vậy!” Liên lão gia tử thấy, nhanh chân bước đến kéo Chu thị ra.

      Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất kéo túi lớn túi vừa sức mình theo nhau ra.

      Sau lưng, Liên lão gia tử hạ giọng khiển trách Chu thị.

      “Cha, nhanh lên chút .” Liên Mạn Nhi giọng thúc giục. Chu thị muốn ầm ĩ với Liên lão gia tử vậy để cho chính họ ầm ĩ tốt lắm, nhà mình nhanh chút là có thể sớm chút rời nơi thị phi này. Có cái gọi là đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết, Chu thị vốn là trách nhiệm của Liên lão gia tử.

      Liên Thủ Tín lần này cũng còn vờ ngớ ngẩn, chân bước nhanh.

      Ngày đó, Liên lão gia tử cùng Chu thị cuối cùng cũng cãi lộn, Liên Mạn Nhi nghĩ, hẳn là bởi vì bọn họ rời . Chu thị dù có ồn ào cũng đạt được mục đích nên thôi.

      ……………..

      Tiết Đoan ngọ, trời nóng hơn chút. Sắp được ăn tết, bọn luôn là người cao hứng nhất.

      Nhà Liên Mạn Nhi tụ lại chỗ, bàn bạc rồi viết ra tờ danh sách dài những thứ cần mua, sáng sớm hôm sau vội vàng ngồi xe bò đến chợ trấn Thanh Dương.

      Các nàng trước đem xe bò gửi lại cửa hàng lương thực quen biết rồi mới vào chợ. Muốn gói bánh chưng, đầu tiên phải mua lá dong. Nhà người nông dân dùng lá dong gói bánh chưng, phần lớn là dùng dùng lại. cách khác, hôm nay dùng xong, rửa, hong khô, năm sau lại dùng, cho đến khi thể dùng được nữa mới thôi.

      Nhưng năm nay là năm đầu tiên nhà Liên Mạn Nhi ở riêng, Chu thị vẫn đau lòng vì chuyện cho nhà nàng khẩu phần lương thực nên giờ tuyệt đối tốt bụng cho các nàng lá dong nữa. Cho nên bọn họ chỉ có thể mua.

      Nhà mình gói hai mươi cân bánh chưng, hơn nữa cửa hàng ăn sáng định bán hai trăm cân, theo Trương thị tính toán phải mua vài bó lá dong. Tiếp theo, mấy mẹ con mua trứng gà, vịt. vòng chợ, mua đầy mấy chiếc giỏ mang theo, mấy người mới vừa lòng ra ngoài, quay về cửa hàng lương thực.

      Cửa hàng lương thực các nàng quen biết là Vương kí, lý do là vì các nàng mở cửa hàng ăn sáng, cần có lượng lương thực rất lớn, các nàng chọn trúng Vương kí làm ăn quy củ, giao hẹn giá tiền tương đối ưu đãi làm nơi mua lương thực.

      Liên kí là khách hàng lớn, chưởng quỹ cùng bọn tiểu nhị thấy các nàng đến, vội vàng ân cần chào hỏi, lại còn rót trà, mời điểm tâm. Nghe các nàng muốn mua gạo nếp cùng hạt kê vàng, nhanh nhẹn cho các nàng xem gạo.

      “…. Hạt kê vàng chính là trồng ở vùng này, mềm dẻo và thơm hơn chỗ khác, ….. chỗ gạo nếp này là vừa chuyển tới, là chuyển từ Giang Nam tới, là gạo mới của năm nay. Ngài nhìn cái, đều là thượng hạng….”

      “Loại gạo nếp thượng hạng này lấy trăm hai mươi cân, hạt kê vàng bên kia lấy chín mươi cân.” Liên Mạn Nhi chọn lựa rồi với chưởng quỹ Vương kí.

      Chưởng quỹ vội vàng gật đầu.

      “Bây giờ ta liền sai tiểu nhị chuyển qua.”

      Ra khỏi cửa hàng lương thực, các nàng lại tới hàng giấy, mua ít giấy màu rồi cuối cùng mới hàng thịt, nêu số lượng thịt cần mua với Trương đồ tể sau đó mới lên xe bò quay về.

      Các nàng phải đợi gạo đến rồi mới có thể ngâm rửa, chuẩn bị gói bánh chưng. Nhưng mà trước đó, các nàng còn có việc khác cần hoàn thành.

      Trương thị mang theo Liên Mạn Nhivà Liên Chi Nhi ngồi giường gạch, đem mấy loại giấy màu đỏ, vàng, xanh trải ra, gấp, cầm kéo sắc cắt xén.

      Khí trời ấm áp hơn, mấy cánh cửa sổ đều mở rộng, nhìn ra bên ngoài là nơi nơi xanh biếc, từng đợt gió mang theo khí tươi mới từ bên ngoài bay vào. Liên Mạn Nhi mặc áo mỏng ngồi giường gạch, nẹn cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Bình an, vui vẻ, càng ngày càng giàu có, đối với cuộc sống như vậy, mỗi ngày, mùa đều là ngày tốt nhất, mùa tốt nhất.

      “Mạn Nhi, chồng này giao cho con, đều gấp chim én.” Trương thị đem chồng giấy cắt thành hình vuông đưa cho Liên Mạn Nhi rồi đưa chồng giấy khác cho Liên Chi Nhi, “Cái này gấp hồ lô.”

      “Con muốn gấp hồ lô.” Liên Mạn Nhi cố ý .

      “Muốn gấp cái gì gấp cái đó.” Trương thị cười .

      Sắp đến Đoan ngọ rồi, người nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử đều dùng giấy màu gấp ít chim én và hồ lô, treo dưới xà nhà. Chim én dĩ nhiên là loại chim mùa đông bay phương Nam tránh rét, tới xuân lại quay về. Hồ lô là chỉ hồ lô thuốc.

      Tiết Đoan ngọ, có địa phương có tập tục đeo lá ngải cứu hoặc uống rượu hùng hoàng, mà Tam Thập Lý doanh tử nơi này gấp hồ lô thuốc treo lên cũng mang mục đích giống nhau.

      Liên Mạn Nhi ngồi giường gạch gấp hồi liền thư giãn gân cốt, ra ngoài tây sương phòng.

      Trong viện im ắng, người của Liên gia đều ra đồng làm việc, mấy người ở nhà hẳn đều ở thượng phòng chuẩn bị đồ cho tết Đoan ngọ.

      Liên Mạn Nhi trong sân vòng, gọi hai con gà mái định chạy ra ngoài về rồi quay vào phòng. Nàng tới cửa, ngẩng đầu lên theo bản năng liền tránh khỏi sợ hãi.
      Andrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 314: Chim én và hồ lô (hai)



      Mái hiên tây sương phòng nhà Liên Mạn Nhi, chỗ đối diện với giường gạch mà Trương Thị cùng Liên Chi Nhi ngồi là tổ chim én lớn hơn hai bàn tay người trưởng thành chụm lại.

      Tổ én này nghe có từ lâu rồi, giờ trong tổ đám chim non vừa nở, chim én bố mẹ đều ra ngoài tìm thức ăn cho chim con.

      Những ngày qua, Liên Mạn Nhi đều thức dậy trong tiếng gáy của gà trống và tiếng kêu ríu rít của chim én.

      Mà bây giờ, chim én trong tổ đều kêu to, phải thanh vui mừng thường ngày, cũng phải kêu đói mà hoảng sợ bởi sợi dây nâu đen bò dọc theo mái hiên, từ từ nhích lại gần tổ én.

      “Mẹ, có rắn!” Liên Mạn Nhi lui về phía sau hai bước, hướng vào trong nhà hô to, “Mẹ, rắn muốn ăn chim én nhà chúng ta.”

      Người ở Tam Thập Lý doanh tử gọi xà là rắn. Liên tưởng vô cùng sinh động, Liên Mạn Nhi cảm thấy gọi như vậy so với gọi là xà gợi hình hơn nhiều.

      “Gì?” Trương thị ở trong phòng nghe thấy tiếng la của Liên Mạn Nhi, ngây người lúc rồi vội vàng xuống giường, cũng xỏ giày tử tế cầm cây gậy gỗ dài ra.

      Chim én là loài có ích, mà trong mắt người dân ở Tam Thập Lý doanh tử, chim én là biểu tượng của cát tường, tượng trưng cho bình yên, thịnh vượng của gia đình. Nếu dưới mái hiên của gia đình mà tổ chim én cũng có, như vậy nhất định là gia đình này kém cỏi đến cực hạn, chim én đều muốn cách bọn họ rất xa.

      Như lúc Ngũ Lang dẫn tiểu Thất chọn trứng chim, bao giờ động đến tổ chim én. Hài tử khác trong thôn cũng làm như thế.

      Có người thích chim én, thích chim én vào phòng bọn họ xây tổ đến mức mùa hè phải dùng cửa sổ bằng lụa mỏng tránh muỗi nhưng vẫn ở đường cho chim én ra vào.

      Nhưng số lượng gia đình có thể thu hút chim én vào nhà xây tổ cũng nhiều. Bỏi vì… cầu phòng ốc gia đình kia phải vô cùng rộng rãi, hơn nữa nhân khẩu cũng thể nhiều. Liên Mạn Nhi biết số gia đình: thượng phòng chỉ có hai người già cùng hai con mười mấy tuổi. nhà bốn người sạch , hơn nữa cũng an tĩnh, chưa bao giờ cãi nhau.

      Chim én khi xây tổ ở gia đình, nếu có biến cố trọng đại chuyển . Hàng năm mùa đông rồi mùa xuân lại trở về, cùng gia đình này gắn bó làm bạn.

      Trương thị cũng đem tổ chim én dưới mái hiên nhà các nàng trở thành “người nhà”. Cho nên Liên Mạn Nhi vừa rồi mới rất tự nhiên gọi “Chim én nhà chúng ta”. ra chim én là tự do chứ phải của nhà các nàng.

      Trương thị ra ngoài, nhìn theo hướng ngón tay Liên Mạn Nhi chỉ cũng nhìn thấy con rắn định gây án bò đến bên tổ én.

      Liên Mạn Nhi vừa rồi kêu rất lợi hại nhưng ra nàng có chút sợ rắn, cười hì hì núp sau lưng Trương thị.

      Trong lòng Trương thị cũng có chút sợ hãi. Tam Thập Lý doanh tử là nơi thủy thổ rất tốt, bình thường có rắn độc xuất . Nhưng rắn là loại động vật dù độc, cắn người nhưng chỉ nhìn thôi làm cho người ta phát run. Nhưng trước mặt là chim én non cần bảo vệ, phía sau là con bị dọa, Trương thị dũng cảm lên nhiều.

      Trương thị duỗi dài cánh tay, cẩn thận dùng gậy gỗ cuốn con rắn kia xuống.

      Én non trong tổ có lẽ phát nguy hiểm qua, tiếng kêu thê thảm như vừa rồi, hai con én to bay từ đằng xa tới, vỗ cánh vừa bay vào tổ mấy cái miệng nhắn vươn tới, đem sâu trong miệng én bố mẹ ăn vào trong bụng.

      Hai con én lớn cho én non ăn xong liền quay đầu nhìn về phía Trương thị cùng Liên Mạn Nhi kêu ríu rít. Bọn chúng lập tức bay tìm thức ăn có lẽ là vì muốn nhìn xem Trương thị xử lý con rắn kia như thế nào. Tiếng kêu ríu rít kia như thúc giục, bảo Trương thị nhanh chút xử lý sạch hung thủ uy hiếp con của bọn nó.

      Con rắn bị Trương thị cuốn xuống kia uốn quanh gậy gỗ, cũng có cử động gì mãnh liệt.

      Con rắn này cũng phải là rắn độc. Người ở Tam Thập Lý doanh tử thường xuyên gặp phải ba loại rắn:

      Loại thứ nhất là loại giống con này, màu nâu đen, màu sắc đẹp, thường mình trong đất, gốc cây, xà nhà hoặc mái hiên khiến cho người ta rất khó phát . Loại thứ hai là rắn cỏ hay rắn hoa cỏ. Hai loại rắn này tính tình ôn hòa, chủ yếu ăn thịt chuột. Con rắn này hôm nay nhất định là nhìn thấy én bố mẹ có nhà nên định lấy mấy con én non làm bữa ăn ngon nhưng đáng tiếc bị Trương thị và Liên Mạn Nhi cùng nhau bắt.

      Tính cách của hai loại rắn này đều rất ngoan ngoãn, chủ động công kích con người, có gió thổi cỏ lay bọn chúng cũng chạy trước. Chính là tại bị Trương thị bắt được nó cũng công kích.

      Còn có loại rắn nữa, hiếm thấy hơn hai loại rắn chút, gọi là rắn hương. Rắn hương màu vàng nhạt, lớn lên xinh đẹp. Trong mắt người nông dân, nó giống như Hoàng đại tiên, có pháp lực, có thể mê hoặc người. Người nông dân gặp phải rắn hương tuyệt đối làm hại mà đem nó mời .

      Hai ngày trước, con rắn hương leo ra từ tường thấp trong vườn ở tiền viện nhà Liên Mạn Nhi bị Liên lão gia tử nhìn thấy. Liên lão gia tử cũng rất cung kính đem nó mời . Cái gọi là mời , tôn kính nhưng ra là ném ra xa bên ngoài.

      Về phần rắn hương bị mời biết lén lút bò lại, trốn sâu hơn để bị phát hay tìm chỗ ở bí mật khác phải điều Liên Mạn Nhi có thể biết đến.

      Con rắn mà Trương thị bắt được này, tất nhiên là có đãi ngộ của rắn hương.

      “Mẹ, con rắn này phải làm sao? Con xem chim én nhà chúng ta muốn mẹ đánh chết con rắn này.” Liên Mạn Nhi với Trương thị.

      “Nó cũng chưa ăn chim én non, mẹ đem ra ngoài, ném ở bờ sông, cách xa như thế nó thể trở về.” Trương thị vừa vừa đem rắn .

      Loại rắn này cùng rắn hoa cỏ, cũng được coi là loại rắn có ích. Người nông dân dù đối với nó mê tín như đối với rắn hương nhưng đại đa số mọi người đều làm giống Trương thị, hại bọn chúng mà đem ném .

      Có đôi lúc Liên Mạn Nhi cảm thấy, người nông dân ở Tam Thập Lý doanh tử dù chưa từng đọc sách, bốc phét về đạo lý cao thâm nhưng họ có loại hành động ước định mà thành, thể hài hòa giữa con người và tự nhiên.

      Trương thị dùng gậy gỗ đem rắn ra ngoài, gặp phải Tứ Lang dẫn theo Lục Lang chạy vào từ cửa lớn.

      “Tứ thẩm, cho cháu con rắn .” Nhìn thấy con rắn uốn quanh gậy gỗ của Trương thị, ánh mắt Tứ Lang lập tức sáng lên.

      Đại đa số người nông dân hại rắn, nhưng tiểu hài tử choai choai như Tứ Lang cũng kiêng kị gì. Bọn họ cầm rắn để chơi, cuối cùng giết chết hay hành hạ hấp hối, cảm giác thú vị nữa phóng sinh, ai cũng được.

      “Vật này thể gây tại vạ.” Trương thị đưa gậy gỗ trong tay ra chỗ khác, nàng biết đưa rắn cho Tứ Lang phát sinh chuyện gì “Dẫn em cháu về phòng, nhìn xem có thể giúp mẹ cháu làm việc gì .”

      Trương thị đem rắn ra khỏi cửa lớn, ném xa chỗ Tứ Lang và Lục Lang. Tứ Lang cùng Lục Lang có chút phẫn nộ nhưng cũng dám gì.

      Giảm quyết mối nguy cơ , Trương thị trở lại, đặt gậy gỗ ở cửa, nhìn tổ én dưới mái hiên đến ngẩn người.

      “Chim én này nếu có thể cùng ta chuyển tốt.” Trương thị hạ giọng .

      ra là nàng nghĩ tới ngày đó chuyển nhà, nỡ xa tổ én này.

      “Mẹ,” Liên Mạn Nhi lôi Trương thị vào tây sương phòng, vừa vừa nhìn lên thượng phòng. Kế hoạch dọn nhà của các nàng cũng chưa muốn cho người khác biết.

      “Mẹ, chúng ta xây nhà mới, nhất định có chim én khác tới làm tổ.” Liên Mạn Nhi khuyên Trương thị, “Mấy con én này sang năm đều lớn, cũng thể cùng ở trong tổ. Đến lúc đó bọn chúng tới nhà mới của chúng ta làm tổ cũng nên.”

      “Vậy ư.” Trương thị cười.

      Hai mẹ con ngồi vào giường gạch, cùng Liên Chi Nhi gập chim én, hồ lô.

      “Mẹ, Ấu Hằng ca cho con gói thuốc thơm, là có thể đuổi sâu bọ trừ tà, chúng ta đeo người.” Liên Mạn Nhi vừa làm vừa với Trương thị, “Con ngửi mùi rất thơm.”

      “Vương tiểu thái y suy nghĩ chu đáo.” Trương thị , “Đồ cho khẳng định tốt hơn đồ bán bên ngoài. Chi Nhi, con thêu hai cái túi tiền, túi thơm , cho thuốc này vào trong, hai chị em con mỗi người cái.”

      “Mẹ, con thêu rồi, nhà sáu người, mỗi người cái.” Liên Chi Nhi liền .

      “Vậy tốt rồi.” Trương thị gật đầu.

      Ba mẹ con vừa chuyện vừa làm, chẳng mấy chốc gập xong chim én và hồ lô. Trương thị cắt tấm giấy màu hình thoi, lấy kim chỉ xuyên qua chim én và hồ lô gập tốt, treo vào tấm giấy màu kia tạo thành những chuỗi dài đong đưa.

      Liên Chi Nhi ra ngoài lấy chén hồ dán, Liên Mạn Nhi dẫm lên cái ghế, dán chim én và hồ lô lên xà nhà.

      Gió từ cửa sổ thổi vào, từng chuỗi chim én và hồ lô màu sắc tươi đẹp đung đưa, nhìn đẹp mắt.

      Trang trí Tây sương phòng xong, Liên Mạn Nhi đem chim én và hồ lô còn dư để vào rổ, ba mẹ con khóa kĩ cửa, tới cửa hàng đồ ăn sáng. Các nàng muốn trang trí cả cửa hàng nữa, tạo thêm chút khí cho ngày tết.

      Liên Thủ Tín ở cửa hàng, thấy các nàng tới liền chỉ vào mấy bao bên cạnh, là hạt kê vàng và gạo nếp do cửa hàng lương thực đưa tới.

      “Chờ lát ta đem những thứ này dán xong bắt đầu ngâm rửa gạo.” Trương thị cười .

      Ba mẹ con vào phòng, định bắt đầu làm việc nghe thấy bên ngoài có người chuyện với Liên Thủ Tín.

      “Chú.”

      Mặt Liên Chi Nhi lập tức đỏ.

      Chương 315: Đoan ngọ
      Edit: An Nguyễn

      “Gia Hưng tới à, mau vào trong nhà ngồi.” tiếng cười của Liên Thủ Tín từ bên ngoài truyền vào “Mẹ bọn , Gia Hưng tới.”

      Mặt Trương thị lập tức đầy vẻ cười, vừa đáp lời vừa ra ngoài đón.

      Liên Mạn Nhi nhìn Liên Chi Nhi cái, thấy nàng xấu hổ đứng đó, băn khoăn biết nên ra ngoài đón hay đứng ở nơi này, hoặc nên trốn ; liền nở nụ cười.

      Cười xong, Liên Mạn Nhi kéo tay Liên Chi Nhi, theo Trương thị ra ngoài đón.

      Ngô Gia Hưng mặc bộ quần áo vải đay phẳng phiu, tay ôm bao lớn bao đứng ở đó, hướng về phía Trương thị và Liên Thủ Tín cười.

      Liên Mạn Nhi nhanh nhẹn tiến lên giúp Ngô Gia Hưng cầm đồ, mọi người cười cười vào cửa hàng, bày ra mấy thứ nước trà, trái cây. Con rể tương lai đến nhà, Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều vui vẻ ra mặt, lấy đồ tốt nhất trong nhà ra chiêu đãi.

      Ngô Gia Hưng tới để đưa quà tặng tiết Đoan Ngọ.

      Nhà nông chú ý lui tới thăm viếng vào ba dịp lễ lớn (Đoan Ngọ, Trung Thu, Nguyên Đán). tại Liên gia và Ngô gia là thân thích rồi, lễ nghi này tự nhiên thể thiếu.

      Kể ra cũng có nhà, hoặc vì chủ nhà tiết kiệm, hoặc trong nhà điều kiện có hạn, luôn mong muốn sau khi đính hôn lập tức thành thân bởi vì như vậy có thể nhanh chóng đem con dâu cưới vào cửa, tăng thêm lao động trong nhà, sớm sinh con đẻ cái, còn giảm bớt quà tặng trong ba ngày lễ trước khi kết hôn.

      Ngô gia dĩ nhiên phải gia đình như vậy, quà tặng Ngô Gia Hưng đưa tới cũng rất nhiều.

      Hai cuộn vải đay, dùng sợi bông thượng đẳng dệt thành, bề mặt mịn màng, mặc vào lại thoáng mát, màu sắc và hoa văn tươi đẹp mà thô tục. Vải là do Ngô Gia Hưng và Ngô Ngọc Quý thị trấn mua về, giá tiền cũng rẻ hơn tơ lụa bình thường, nghe còn là vật liệu may mặc hợp thời nhất năm nay ở thị trấn và phủ thành. Bởi vì bán chạy, cửa hàng vải vóc ở trấn Thanh Dương cũng còn cuộn nào.

      Tiếp theo là túi mười cân gạo nếp thượng đẳng, khoảng mười cân thịt heo, ngoài ra còn có hai bình rượu Hạnh Hoa thôn.

      “Vừa thực dụng vừa đẹp. Quả suy nghĩ thấu đáo, mẹ Gia Hưng đúng là người chu đáo.” Trương thị với Liên Mạn Nhi.

      Liên Thủ Tín ở trong phòng chuyện với Ngô Gia Hưng, Trương thị dẫn theo Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Ngô Gia Hưng tới tặng lễ, tất nhiên Liên gia phải giữ lại ăn cơm.

      lúc sau, Ngũ Lang và Tiểu Thất từ tư thục trở về, cũng vào nhà chào hỏi Ngô Gia Hưng.

      “Mời Lỗ tiên sinh qua sớm chút.” Trương thị với Ngũ Lang.

      Ngũ Lang mời Lỗ tiên sinh, Trương thị vừa nấu cơm, vừa bàn bạc với Liên Chi Nhi.

      “Chi Nhi,…. Hay là, con làm cho Gia Hưng đôi giày.”

      Liên Chi Nhi bận bịu ngắt mộc nhĩ, nghe thấy lời của Trương thị mặt liền đỏ lên nhưng trả lời.

      Trương thị liền kêu tiểu Thất ra ngoài.

      ước lượng xem kích thước chân Gia Hưng ca của con như thế nào, để chị con làm giày cho .”

      Tiểu Thất nghe xong lập tức chạy vào trong phòng, sau đó trong nhà liền truyền tới tiếng tiểu Thất oang oang chuyện.

      “Gia Hưng ca, kích thước chân ca như thế nào, chị đệ làm cho ca đôi giày.”

      Ngô Gia Hưng trong nhà mặt đỏ chót. Liên Chi Nhi bận việc ngoài phòng mặt lại càng đỏ hơn. Tiểu Thất như vậy rất dễ khiến Ngô Gia Hưng hiểu lầm, đây là Liên Chi Nhi bảo tiểu Thất hỏi.

      “Tiểu quỷ phá phách.” Trương thị cũng dở khóc dở cười.

      Ngô Gia Hưng dù đỏ mặt nhưng vẫn vô cùng phối hợp, hoặc là do tiểu Thất chủ động tìm tờ giấy, đặt đất, nhìn giày của , vẽ ra mẫu giày. Mẫu giày này dĩ nhiên dùng để làm giày nhưng lại vẽ ra chính xác kích thước giày của Gia Hưng.

      Vẽ xong, Ngô Gia Hưng còn cùng tiểu Thất ra ngoài, tự mình cầm mẫu giày đưa qua.

      “…. Vẽ tốt lắm, kích thước từ đây tới đây, lớn như vậy là vừa.” Ngô Gia Hưng nhìn mẫu giày .

      Làm việc ngoài phòng có ba người, Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi.

      Ngô Gia Hưng thể trực tiếp đưa mẫu giày cho Liên Chi Nhi, liền đưa về phía Trương thị.

      Liên Mạn Nhi quay mặt cười trộm, nghĩ thầm, Ngô Gia Hưng cũng ngốc.

      Trương thị nhận mẫu giày Ngô Gia Hưng đưa, Ý bảo tay nàng ướt. Ngô Gia Hưng cũng “ thể làm gì khác ngoại trừ” đem mẫu giày “thuận tay” đưa cho Liên Chi Nhi.

      Liên Chi Nhi mặt đỏ hồng, chịu nhận, nàng kêu Liên Mạn Nhi.

      “Mạn Nhi.”

      Niên đại này nam nữ khác biệt, nhà nông dù nhiều quy củ như những gia đình giàu có nhưng ở phương diện này cũng rất xem trọng. Tuy vậy, vì Liên Mạn Nhi và tiểu Thất còn nên việc hai người làm bóng đèn cũng có người có ý kiến.

      “Chao ôi, ta cũng muốn đôi giày.” Liên Mạn Nhi cố ý .

      Liên Mạn Nhi cháy nhà hôi của, ai cũng có biện pháp làm gì nàng.

      Cuối cùng, bởi Liên Chi Nhi quở trách cùng cầu khẩn, Liên Mạn Nhi mới cười hì hì đưa tay nhận lấy mẫu giày Ngô Gia Hưng đưa.

      vội, vội, đợi đến lúc nàng đưa mẫu giày này cho Liên Chi Nhi, nàng cầu luôn cả về nguyên liệu lẫn mẫu thêu cho đôi giày kia của nàng.

      Bữa tối làm rất thịnh soạn, Lỗ tiên sinh được mời tới làm người tiếp khách. Ăn cơm xong, tiễn Ngô Gia Hưng về rồi, Liên Thủ Tín lộ ra vẻ hưng phấn phi thường.

      “….Nhìn đứa Gia Hưng này, ta quả tính đúng rồi, Chi Nhi của chúng ta sau này có chỗ dựa.”

      Dọn dẹp dọn dẹp, người nhà bận rộn làm việc. Liên Mạn Nhi chịu trách nhiệm thái thịt heo mà Ngô Gia Hưng đưa tới thành miếng. Với khí trời tại, có tủ lạnh, thịt tươi thể để lâu. Nhưng có thể đem thịt cắt thành miếng, cho vào nồi sao qua, nêm chút muối rồi cho thịt cùng mỡ chảy ra vào trong vò, như vậy có thể bảo quản được thêm thời gian.

      Trương thị cùng Liên Thủ Tín lại bận rộn lấy chậu gỗ lớn, xách nước sạch đến, chia hạt kê vàng và gạo nếp ra ngâm.

      “Nhà ta mua mười cân gạo nếp, giờ Gia Hưng đem tới mười cân….” Trương thị vừa làm việc vừa bàn bạc với Liên Thủ Tín, “Ta đặt thêm mấy cân gạo nếp ở cửa hàng lương thực, cửa hàng này của chúng ta bán hết, ta cũng sợ là về nhà ngoại được, hay là gửi mấy cân gạo nếp qua đó.”

      “Được.” Liên Thủ Tín vô cùng đồng ý. Trương gia đối với nhà bọn họ là tình, cũng giúp bọn họ ít việc, “Chuyện ngày nghe lời nàng, ta nhờ người ta gửi nhiều thêm mấy cân. Mấy năm nay, ông bà ngoại bọn cũng nhận gì từ chúng ta.”

      “Vậy gửi mười cân.” Trương thị suy nghĩ chút rồi . Mười cân gạo nếp đối với nhà nông mà là quà lễ tương đối nặng, “Vậy còn ông bà nội bọn , chúng ta cũng đưa…”

      “Mẹ.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe thấy, lên tiếng , “Đến lúc đó nhà chúng ta gói bánh chưng, đưa qua cho ông bà nội. Chúng ta ở gần, đưa đồ ăn cũng thuận tiện, ông bà ngoại ở xa chỉ có thể đưa gạo.”

      “Như vậy… được ?” Trương thị nhìn Liên Mạn Nhi, rồi lại nhìn Liên Thủ Tín chút, hỏi.

      “Mẹ, quan hệ giữa chúng ta với ông bà ngoại và ông bà nội là giống nhau.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ chút liền .

      Mối quan hệ giữa nhà bọn họ với nhà mẹ đẻ Trương thị, ngoại trừ hiếu kính lão nhân, còn có đáp lễ giữa thân thích với nhau. Trước kia Trương gia đưa nhiều đồ, các nàng ít đáp lễ, Trương gia giúp nhà nàng rất nhiều.

      Mà giữa bọn họ với Liên lão gia tử và Chu thị chỉ có hiếu kính lão nhân. Sau khi ở riêng, chỉ có bọn họ đưa qua, có bên kia đáp lễ.

      Những thứ này có thể so đo, nhưng tại nhà nàng và thượng phòng xuất chênh lệch giàu nghèo. Liên lão gia tử và Chu thị sinh hoạt cùng gia đình lớn, bọn họ thể chỉ hiếu kính Liên lão gia tử và Chu thị. Bởi vì tính tình của mỗi người trong Liên gia, trước khi làm việc các nàng cần phải suy nghĩ nhiều.

      Hiếu kính thành vấn đề, nhưng chỉ đưa ít, thể thỏa mãn ham muốn của những người khác. Hơn nữa, chuyện Chu thị làm hôm Liên Chi Nhi đính hôn, cũng thể dễ dàng quên như vậy. Các nàng cũng muốn dùng hành động biểu lập trường của mình.

      Chỉ là lời như vậy…, nên thẳng với Liên Thủ Tín.

      “Cha, mẹ, phải có câu nhập gia tùy tục sao? Chúng ta nhìn những người khác trong thôn làm như nào, chúng ta làm như vậy. Đến lúc đó cũng ai gì được chúng ta. Nếu , chúng ta đưa đồ qua, có khi còn bị mắng trận, xoi mói thiếu sót của chúng ta.” Liên Mạn Nhi liền , “Cha thương ông bà nội, vậy khi nào chúng ta làm đồ ăn ngon liền mời lão nhân đến ăn. Chúng ta ở gần, dễ chăm sóc, quà lễ thể nhiều hơn quà tặng cho ông bà ngoại được.”

      “Đúng vậy.” Trương thị gật đầu, “ ra trong lòng ta cũng rất sợ qua lại với thượng phòng, dù ta có làm gì cũng bị mắng. Đổi thành người khác cũng chẳng ai dễ chịu cho được, chẳng ở đây quanh năm suốt tháng đều như vậy.”

      “Vậy cũng được.” Liên Thủ Tín suy nghĩ lúc rồi gật đầu.

      Hôm sau, hạt kê vàng và gạo nếp ngâm lâu mềm ra, Trương thị đổ nước , đem lá dong và lá hoa Mã Lan để trong bát tô, làm mềm trong nước ấm. Các nàng chuẩn bị sẵn nhân bánh chưng năm nay.

      loại chỉ gói gạo, nhân. Loại thứ hai cho táo đỏ, làm bánh chưng ngọt. Loại thứ ba cho lòng đỏ trứng muối, hôm chợ phiên các nàng mua ít trứng vịt muối chính là để đem lòng đỏ trứng ra làm nhân bánh chưng. Loại cuối cùng là bánh chưng thịt.

      Muốn gói nhiều bánh chưng như vậy, tất nhiên các nàng làm hết, Triệu thị và Liên Diệp Nhi chủ động tới hỗ trợ, con dâu làm việc vặt ở cửa hàng ăn sáng cũng tới, ngoài ra Trương thị còn nhờ cả vợ Xuân Trụ, cộng thêm ba mẹ con các nàng, mỗi người động tác đều nhanh nhẹn, cũng có thể làm hết việc.

      Sau đó, Tưởng thị ôm Nữu Nữu tới, nàng để cho Nữu Nữu chơi bên cạnh mình, cũng ngồi xuống giúp đỡ gói bánh chưng.

      Tưởng thị nấu ăn ngon, tay chân nhanh nhẹn, bánh chưng gói ra cũng rất đẹp. Tưởng thị có thể tới giúp đỡ, Trương thị liền rất vui vẻ.

      Đợt bánh chưng đầu tiên nấu xong, Trương thị và Liên Mạn Nhi bắt đầu sắp xếp tặng lễ.
      hoadaoanhAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :