1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17: Mấu Chốt Buôn Bán
      Editor: Rabbit dễ thương
      Beta: Tiểu Tuyền

      Bộ dáng của thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lộ ra khuôn mặt dài trắng nõn, đôi mắt dài mang theo ý cười nhìn Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi ngơ ngác chút, mới nhớ tới là ai.

      “Ta tốt hơn nhiều, Hằng… Vương tiểu thái y.” Liên Mạn Nhi . Người này là con thứ ba của Vương thái y ở trấn , gọi là Vương Ấu Hằng. Bởi vì Vương thái y cùng Vương Cử Nhân trong Tam Thập Lý doanh tử là huynh đệ nhà, chung sống lại vô cùng tốt, nên từ lúc Vương Ấu Hằng còn thường đến thôn, cùng Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang bọn họ đều là quen thuộc.

      Vương Ấu Hằng lộ ra chút biểu tình bi thương.

      “Mạn Nhi, tại sao gọi ta là Hằng ca ca rồi hả?”

      Liên Mạn Nhi có chút đổ mồ hôi, tuy rằng nàng mơ mơ hồ hồ mà có ít trí nhớ của Liên Mạn Nhi, nhưng lại chưa từng có tình cảm của Liên Mạn Nhi. Vương Ấu Hằng tuy là thiếu niên tuấn, nhưng đối với nàng mà , vẫn tương đối lạ lẫm.

      Liên Chi Nhi, Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất lúc này cũng hướng Vương Ấu Hăng chào hỏi: “Vương tiểu thái y!”

      “Mấy người các ngươi xảy ra chuyện gì, thông đồng với nhau xem ta như người ngoài rồi sao.” Vương Ấu Hằng ra vẻ vui .

      “Ấu Hằng ca.” lúc này mấy hài tử mới đổi giọng gọi .

      “Mạn Nhi, ta tới xem miệng vết thương của ngươi.” Vương Ấu Hằng xong, liền từ xe ngựa nhảy xuống.

      “Mạn Nhi muội biết , ngày đó nhờ có Ấu Hằng ca phát muội ngã vào bên cạnh giếng, đem muội đưa về nhà đấy.” Liên Chi Nhi đối với Liên Mạn Nhi .

      phải Liên Đóa Nhi cho trong nhà hay sao?” Liên Mạn Nhi giật mình . Nàng nhớ trước khi hôn mê, Liên Đóa Nhi là cùng nàng ở chung chỗ.

      phải, chính ta chạy về nhà, cái gì cũng .” Liên Ngũ Lang .

      “Miệng vết thương của ngươi, vẫn là ta băng lại cho ngươi.” lúc này Vương Ấu Hằng mới .

      “Mạn Nhi, cho Ấu Hằng ca xem chút .” Liên Chi Nhi nhi .

      Là Vương Ấu Hằng đưa Liên Mạn Nhi bị thương nặng hôn mê về nhà, Vương thái y xem vết thương cho Liên Mạn Nhi. Tại trong mắt người của Liên gia, Liên Mạn Nhi bị thương nặng như vậy, hôn mê hai ba ngày, về sau còn có thể tỉnh lại, tất cả đều là nhờ công lao của Vương Ấu Hằng cùng Vương thái y. Bởi vậy mấy hài tử đối với phụ tử Vương thái y đặc biệt tôn trọng, đây cũng là lí do tại sao hôm nay bọn họ gọi Vương Ấu Hằng là Vương tiểu thái y.

      Liên Mạn Nhi chỉ có mười tuổi, còn có lưu đầu (*), ở nông thôn vẫn cần băn khoăn chuyện nam nữ tuổi tác, huống hồ đối phương lại là lang trung, càng cần kiêng kị. Bởi vậy, Liên Mạn Nhi tháo mũ rơm xuống.

      Vương Ấu Hằng nhảy xuống xe, Liên Mạn Nhi mới phát , so Ngũ Lang còn cao hơn chút, Liên Mạn Nhi chỉ cao đến đầu vai của . Vương Ấu Hằng nhàng mà tháo vải quấn đầu Liên Mạn Nhi ra, cẩn thận xem xét phen, rồi cẩn thận quấn lại.

      “Khép lại coi như tệ. Nhớ đừng để dính nước, cũng đừng làm quá mệt, nghỉ ngơi ở trong nhà nhiều chút.” Vương Ấu Hằng nhìn rổ rau dại trong tay Liên Mạn Nhi .

      “Ta biết , nương cho ta làm việc. Ta cảm thấy nhàn rỗi nên theo chút.” Liên Mạn Nhi .

      “Đừng quên uống thuốc, hai ngày nữa lên trấn , ta với phụ thân ta xem cho ngươi.” Vương Ấu Hằng lại .

      “Tốt.” Liên Mạn Nhi gật đầu .

      “Tam thiếu gia, sắc trời còn sớm.” Người phu xe ở bên cạnh thúc giục.

      gấp, ngươi tự lên trước , ta hồi đuổi theo.” Vương Ấu Hằng .

      Phu xe kia tất nhiên là dám trước, chỉ đem xe đánh tới nơi có bóng mát ven đường rồi ngừng.

      “Ấu Hằng ca, chúng ta trì hoãn ngươi lên đường.” Liên Chi Nhi .

      “Cái này chỉ mấy dặm đường, hồi là đến. Lại có gì việc gì gấp, ” Vương Ấu Hằng .

      Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, nhớ tới kiện.

      “Ấu Hằng ca, cái này tặng cho ngươi.” Liên Mạn Nhi đem nửa rổ đắng kỹ nữ đưa cho Vương Ấu Hằng. Đêm hôm đó, nàng nghe thấy Vương thái y xem bệnh cho nàng, mà chịu lấy tiền phí, chính là thuốc, cũng mua cho nhà nàng. Như vậy nàng đưa vài thứ cho Vương Ấu Hằng, cũng là hợp tình hợp lý.

      “Là cái gì? Đắng kỹ nữ!” Vương Ấu Hằng cười tiếp rổ.

      “Mạn Nhi, ” Liên Chi Nhi lôi kéo ống tay áo Liên Mạn Nhi. Kỹ nữ là thổ sản ở nông thôn, bình thường chỉ có đám nữ hài tử nhai chơi, cũng thích hợp đưa cho Vương Ấu Hằng.

      Liên Mạn Nhi lại nghĩ như vậy, nàng có tính toán của nàng.

      “Ấu Hằng ca cũng biết đắng kỹ nữ a, ” Liên Mạn Nhi cười, “Ta nghe những cụ già trong thôn , thứ này đối với cuống họng đặc biệt tốt, có thể giảm nhiệt, đem làm dược liệu dùng rất tốt. Ấu Hằng ca, ngươi cầm về nhà , ngâm nước uống, hay tặng cho người ta, hoặc làm phối thuốc, còn có thể chữa bệnh cho người ta.”

      “Đây đúng là thứ tốt.” Vương Ấu Hằng . theo Vương thái y học tập y thuật, gần đây có xem qua chút y án, bên trong cũng có chút phương pháp trị bệnh dân gian hữu hiệu, trong đó có nhắc tới dùng đắng kỹ nữ trị ho gà cho trẻ con, hoặc trị cổ họng sưng đau nhức. Đắng kỹ nữ tính hàn, có lợi cho cổ họng, lợi tràng, là thuốc thực liệu (thức ăn chữa bệnh) tốt.

      Liên Mạn Nhi nghe xong mừng rỡ trong lòng, Vương Ấu Hằng cũng biết công dụng của đắng kỹ nữ này, việc kế tiếp nàng cần phải làm liền thuận tiện nhiều hơn.

      “Hóa ra có nhiều tác dụng như vậy. Ấu Hằng ca, chúng ta đây hái thêm chút ít , đem lên trấn bán được ?”

      “Muốn trấn bán, vậy bằng bán cho hiệu thuốc bắc nhà ta là được rồi.” Vương Ấu Hằng , tại là mùa thu, là thời điểm bệnh thời tiết thường phát sinh. Vương thái y chạy về trấn , chính là cân nhắc phương thuốc. Nếu dùng đắng kỹ nữ làm thuốc, vừa thuận tiện hữu hiệu, giá thành cũng cao.

      ? Ấu Hằng ca, ngươi muốn bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.

      “Các ngươi có bao nhiêu, ta liền mua bấy bao nhiêu.” Vương Ấu Hằng cười đáp, “Mạn Nhi, đắng kỹ nữ này, ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”

      “Ấu Hằng ca bao nhiêu, là bao nhiêu.” Liên Mạn Nhi rất sung sướng mà .

      “Vậy được rồi, việc này ta có thể làm chủ, mỗi cân cho các ngươi năm văn tiền, như thế nào?”

      “Năm văn tiền?” Liên Ngũ Lang kinh sợ kêu ra tiếng.

      “Hơi ít?”

      , phải, là nhiều quá.” Liên Ngũ Lang , “Ấu Hằng ca, ngươi là người tốt, đừng bởi vì chiếu cố chúng ta, mà làm nhà mình chịu thiệt.”

      “Đúng vậy a, Ấu Hằng ca, ngươi muốn đắng kỹ nữ, chúng ta lên núi hái cho ngươi a, cần tiền đâu.” Liên Chi Nhi .

      Liên Mạn Nhi cơ hồ muốn bĩu môi lên.

      Vương Ấu Hằng liền nở nụ cười, nhớ tới phụ thân , người của tứ phòng trong Liên gia đều hiểu biết lẽ phải.

      “Các ngươi đừng hiểu lầm, ta muốn mua thứ này, mấy hiệu thuốc bắc nhà ta, đều phải dùng đấy.” Vương Ấu Hằng . Tại trấn Cẩm Dương, mấy dược liệu chưa điều chế đều là nhà bỏ vốn mua.

      Liên Mạn Nhi nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi Liên Ngũ Lang có thể hái bao nhiêu đắng kỹ nữ.

      “Rất nhiều, có thể tới mấy trăm cân.” Liên Ngũ Lang .

      “Ta đều mua.” Vương Ấu Hằng , đắng kỹ nữ có giống ở nông thôn, mỗi nhà bất quá có năm ba cây, muốn mua được số lượng lớn rất khó, đây cũng là lý do bọn họ có sớm đem đắng kỹ nữ ra làm thuốc . tại có nhiều, đương nhiên phải mua.

      “Vậy hồi, chúng ta liền mang thứ đó đưa cho ngươi a, Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi vội vàng rèn sắt khi còn nóng .

      “Vẫn là ta phái xe tới lấy là được rồi.” Vương Ấu Hằng . biết Liên gia có xe ngựa.

      cần.” Liên Mạn Nhi vội vàng khoát tay, nếu Vương Ấu Hằng chạy xe tới, tin tức truyền , núi chính là nơi đắng kỹ nữ mọc quanh năm, để cho người khác biết, nàng làm sao mà kiếm tiền nữa. Từ nơi này Cẩm Dương trấn, bất quá hai ba dặm đường, đường xá cũng ko xa mấy, vẫn là để đám người bọn họ chính mình đưa là tốt rồi.

      “Cũng tốt. Ta đây trở về chờ các ngươi.” Vương Ấu Hằng .

      “Được.” Liên Mạn Nhi gật đầu .

      Bên kia xa phu lại thúc giục, Vương Ấu Hằng liền lên xe ngựa, hướng trấn tới.

      Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất qua bên.

      “Chúng ta lập tức về nhà, ăn cơm, sau đó lên núi hái đắng kỹ nữ, đưa đến trấn .” Liên Mạn Nhi .

      “Hái đắng kỹ nữ tính chuyện gì, nhưng làm sao đưa đến trấn ?.” Liên Chi Nhi hỏi.

      “Trong nhà có xe ba gác, chỉ có ba dặm đường, tự chính mình có thể đưa .” Liên Ngũ Lang .

      “… Chuyện này chúng ta phải giữ bí mật.” Liên Mạn Nhi , nàng phải kiếm tiền riêng, đây mới là chuyện mấu chốt.

      (*) Lưu Đầu: là tập tục cổ của Trung Quốc, khi bé còn bị cạo tóc, đến tuổi phát triển giữ lại tóc ở đỉnh trước, sau đó mới giữ lại toàn bộ tóc để dài. Tập tục này gọi là “Lưu đầu” hay còn gọi là “Lưu mãn đầu”
      tart_trung, hoàiAndrena thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Hiệu thuốc bắc của Vương gia
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      “Ngay cả phụ thân cùng nương cũng phải gạt?” Tiểu Thất hỏi.

      Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, rồi vẫn gật đầu. Hai ngày này nàng thầm quan sát, trong tay Trương thị cùng Liên Thủ Tín văn tiền đều có, có lẽ là chưa bao giờ có quan niệm tiền riêng. Nếu để bọn họ biết chuyện này, đem tiền giao cho Chu thị, vậy phiền toái.

      Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất thương lượng thỏa đáng, lúc này mới về nhà. Chu thị nhìn thấy rau dại bọn họ đào vừa nhiều lại tốt, cũng gì. Ba huynh đệ Liên Thủ Nhân vẫn còn ở trấn chưa có trở về, cơm trưa Liên gia rất đơn giản, chính là bát cháo gạo kê, bánh ống cùng dưa muối. Bởi vì trong lòng có việc, nên mấy hài tử ăn cơm trưa cực kỳ nhanh, rồi trở về sương phòng.

      Giữa trưa trời thu là nóng, thời điểm còn chưa tới ngày thu hoạch, nên người của Liên gia có thói quen ngủ trưa. Chờ tất cả mọi người ngủ, lúc này mấy hài tử mới ngồi dậy. Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi đẩy xe ba gác, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất chuẩn bị rổ cùng bao tải.

      “Mấy đứa muốn làm cái gì vậy?” Trương thị ngủ, nên nhìn thấy liền hỏi.

      “Nương, chúng con ra ngoài chơi.” Liên Mạn Nhi .

      “Giữa trưa, bên ngoài trời rất nóng, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi .” Trương thị .

      “Chúng con ra chỗ râm mát, ca lại tìm trứng chim cho con ăn.” Liên Mạn Nhi .

      Lúc các nàng trở lại, đem chuyện trứng chim nướng cho Liên Mạn Nhi ăn cùng Trương thị.

      “Nương, chúng con đem xe ba gác đẩy nha. Mạn Nhi cùng tiểu Thất mệt rồi, liền lại để cho bọn họ ngồi xe ba gác.” Liên Ngũ Lang .

      “Được rồi, chớ quá xa, trở về sớm chút, coi chừng, đừng làm hư xe.” Trương thị dặn dò.

      Mấy hài tử xưa nay đều làm cho người ta yên tâm, sắc mặt của Liên Mạn Nhi cũng trở nên hồng hào, hiển nhiên là chuyến ra ngoài, tinh thần tốt lên rất nhiều, Trương thị trong lòng mền nhũn, nên đành lòng ngăn cản.

      Bọn họ đem xe đẩy ra khỏi thôn, lần này có hướng bên trong ruộng , mà là dọc theo đường , vừa xa chút, nhìn thấy ngọn núi thấp bé, rậm rập xanh tươi, có thể trông thấy ít mộ bia như như . Liên Mạn Nhi đoán được đó chính là Nam Sơn. Từ chân núi lại vòng qua phía nam, chung quanh dần trở nên hoang vu, đất bằng biến thành đồi núi nhấp nhô liên tiếp, ruộng đồng ít , bụi cỏ, bụi cây nhiều hơn.

      Từ đường bên trong bụi cây tiếp tục hướng theo phía nam , phía trước địa thế cao lên, cỏ cây càng rậm rạp.

      “Là thời điểm ta đến nhặt nhánh cây phát đấy.” Liên Ngũ Lang vừa , vừa .

      Liên Mạn Nhi nhìn chung quanh, phần lớn là dốc núi thấp bé, mang theo chút khe rãnh sâu, đều là bụi cây cỏ dại dài cao. Liên Ngũ Lang hiển nhiên đối với nơi này hết sức quen thuộc, lôi kéo xe ba gác đến chỗ đất trũng bằng phẳng.

      “Chính là chỗ này.” Liên Ngũ Lang dừng chân lại .

      Từng đám lùm tùm, đều là cây non đắng kỹ nữ, phía kết đầy đắng kỹ nữ, nhiều trái đỏ lên, còn có rất nhiều trái màu sắc xanh đậm.

      “Chúng ta chỉ chọn trái đỏ, hái trái chín, những trái xanh, chờ thêm ít ngày chuyển sang đỏ, có thể hái thêm lần nữa.” Liên Mạn Nhi .

      Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền đem xe để ở bên, cầm lấy rổ, bắt đầu hái đắng kỹ nữ. Hái đầy rổ, để vào trong bao bố chấc xe.

      có gió, nên ánh nắng rất độc, chút thời gian là cái trán của Liên Mạn Nhi đổ đầy mồ hôi. Mồ hôi lại theo ánh nắng chảy dài đến cổ, cảm giác rất thoải mái. Nhưng Liên Mạn Nhi chút cũng phàn nàn, trong lòng nàng rất vui vẻ.

      Liên Chi Nhi, Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất càng cần phải , đều làm rất hăng say. Mấy hài tử đều làm việc quen, hái hơn nửa canh giờ, đắng kỹ nữ ở chung quanh đều hái xong.

      Liên Mạn Nhi nhìn nhìn, các nàng hái được sáu bao đắng kỹ nữ. bao phải bốn người các nàng mới nâng lên nổi, mà đều phải cố hết sức. Để sáu bao cùng chỗ, đoán chừng ít nhất cũng được bốn năm trăm cân.

      Liên Ngũ Lang đem bao tải sửa sang lại tốt, lại lấy cỏ đắp lên phía mặt. và Liên Chi Nhi ở phía trước kéo xe, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ở phía sau giúp đỡ đẩy, từ núi ra, lần này quẹo vào trong thôn, trực tiếp hướng lên trấn .

      Thời gian này, người đường cũng nhiều, bọn liên tiếp bên ven đường, vì bên đường có bóng cây đại thụ che mát, lúc này lại có chút ít gió, nên cũng tính là quá vất vả. Chỉ là, bọn dù sao vẫn là tiểu hài tử, đẩy đồ vật nặng bốn năm trăm cân, nên vô cùng chậm. Liên Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi đều thấm đầy mồ hôi, vì cho đệ đệ cùng muội muội mệt mỏi, bọn họ đều sử dụng toàn bộ sức mình.

      khoản bốn dặm quan đạo, bọn họ ước chừng đến hai khắc chung thời gian, Thanh Dương trấn ngay tại trước mắt.

      Liên Mạn Nhi nhớ tới vấn đề.

      “Phố dược liệu chưa bào chế của Vương gia như thế nào ?”

      “Ngay tại đường cái phía trước, lúc chúng ta chợ qua, Mạn Nhi muội quên?” Liên Chi Nhi cười .

      Liên Mạn Nhi .

      Thanh Dương trấn rất phồn hoa, đường cái càng là đường phồn hoa nhất trấn. Mặt đường rất rộng, đều lót đá xanh, hai bên đều là các cửa hàng, hai ba tầng tửu lâu còn có bốn năm ngôi nhà. Mặc dù phải phiên chợ, nhưng đường phố người đến người , rất là náo nhiệt.

      “Đến rồi.” Tiểu Thất kêu lên.

      Tại đường phía bắc, là cửa hàng năm gian lớn, tấm bảng sơn son có ba chữ to Tế Sinh đường, cực kỳ có phong cách cổ xưa. Tế Sinh đường này là sản nghiệp của tổ tiên Vương gia truyền thừa, ở huyện Cẩm Dương có rất nhiều chi nhánh, tiếng tăm rất là vang dội.

      Liên Ngũ Lang đem xe dừng ở cửa hiệu thuốc, và Liên Chi Nhi trông xe. Liên Mạn Nhi liền mang theo tiểu Thất hướng hiệu thuốc bắc vào.

      Liên Mạn Nhi vừa cất bước tiến vào hiệu thuốc, lập tức liền có tiểu nhị chạy ra đón chào. thấy người đến chính là khác đáng để ý, tiểu nương phải mặc váy cùng tiểu nam hài, nhưng nụ cười mặt cũng có thay đổi.

      “Tiểu nương là mua thuốc?” Tiểu nhị nhìn ở phía sau hai người, cũng thấy người lớn cùng, liền hỏi Liên Mạn Nhi.

      “Ta là tới tìm người, phiền Tiểu ca giúp ta thông truyền tiếng.” Liên Mạn Nhi giòn giã mà , “Chúng ta là Tam Thập Lý doanh tử, với tam thiếu gia của các ngươi rồi, đến đưa đồ.”

      Vương Đại , Vương chưởng quỹ của Tế Sinh đường đứng phía sau quầy, nhìn thấy thái độ hào phóng của Liên Mạn Nhi, chuyện ràng rành mạch, liền từ phía sau quầy ra.

      “Là Tam nương Liên gia a.” Vương chưởng quỹ , “Tam thiếu gia chúng ta với ta. Đồ đạc ở đâu?”

      “Đây là Vương chưởng quỹ của chúng ta.” Tiểu nhị .

      “Vương chưởng quỹ khỏe, ” Liên Mạn Nhi liền vén áo thi lễ, chỉ ra ngoài cửa, “Chính là ở ngoài cửa.”

      “Như vậy, mời Tam nương đến đằng sau ngồi, ta cho người mang thứ đó chuyển vào đây.”

      Vương chưởng quỹ ở bên đuổi tiểu nhị thông báo với Vương Ấu Hằng, bên mang người ra, đem mấy bao đắng kỹ nữ chuyển vào.

      Liên Mạn Nhi theo Vương chưởng quỹ tiến vào hậu viện, trông chừng bọn tiểu nhị đem đắng kỹ nữ đổ ra cân, liền thấy Vương Ấu Hằng vội vàng tới.

      “Mạn Nhi, nghĩ tới các ngươi đến nhanh như vậy.”
      tart_trung, hoàiAndrena thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 19: Kiếm Được Tiền
      Editor: Rabbitdethuong
      Beta: Tiểu Tuyền

      “Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi cười chào hỏi, trong lòng , thời gian là bạc, quan tâm sao được, nàng còn sợ để lâu, Vương Ấu Hằng thay đổi chủ ý.

      Vương Ấu Hằng tới, sờ lên đầu của tiểu Thất .

      “Ở đây giao cho Vương chưởng quỹ , Mạn Nhi, các ngươi cùng ta vào trong phòng ngồi chút, uống ly trà a.”

      Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất theo Vương Ấu Hằng vào trong phòng, liền có tiểu nhị bưng nước trà cùng điểm tâm đưa lên.

      Liên Mạn Nhi thoải mái ngồi xuống, Liên Chi Nhi nhi cùng Ngũ Lang có chút câu nệ, đều ngồi thẳng tắp, ngay cả tiểu Thất cũng ngồi đoan đoan chánh chánh, mặc dù đối với bài biện trong phòng hiếu kỳ, còn đối với điểm tâm bàn nhìn thấy mà thèm, còn ngừng hết nhìn đông tới nhìn tây.

      đường trời nóng a, đây là nước ô mai, ướp lạnh, uống vào còn có thể giải khát.” Vương Ấu Hằng nhường đường.

      Quả nhiên là nước ô mai, trà màu nâu nhạt phía còn có vụn hoa quế, chưa uống, có thể cảm giác được mùi vị chua chua ngọt ngọt rồi.

      Mấy hài tử đều có động thủ.

      “Ở trước mặt ta, các ngươi cũng đừng câu nệ tiểu tiết, vẫn như khi còn bé mới tốt.” Vương Ấu Hằng cười , “Mạn Nhi bị thương còn có khỏe hoàn toàn, đây là mật kết trà, cũng tệ lắm.”

      Vương Ấu Hằng đem trà trước mặt Liên Mạn Nhi, bưng lên đưa cho Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi chỉ phải nhận lấy, nước trà màu xanh vàng nhàn nhạt, đặc biệt có hương thơm của vỏ quýt bay lên. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi uống trà, cũng đều bưng trà lên uống.

      Vương Ấu Hằng lại đứng dậy, cầm khối điểm tâm cho tiểu Thất.

      Tiểu Thất dám nhận, mà là quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi khẽ gật đầu cái.

      “Cảm ơn Ấu Hằng ca.” Tiểu Thất lúc này mới tiếp điểm tâm, từ từ ăn.

      Vương Ấu Hằng trở lại vị trí ngồi xuống, hỏi: “Nhiều đồ như vậy, là các ngươi tự mình đẩy xe đưa tới?”

      “Ấu Hằng ca, chúng ta là muốn tự mình kiếm ít tiền tiêu vặt.” Liên Mạn Nhi gật đầu . Chuyện này, nàng hi vọng được giữ bí mật, lại thể trực tiếp cầu Vương Ấu Hằng. Vương Ấu Hằng là người có thân phận, cũng giống thứ miệng rộng khác, chắc có lẽ tùy tiện đem chuyện các nàng bán đắng kỹ nữ ra, chính là sợ lơ đãng, tiết lộ cho người Liên gia biết. Liên Mạn Nhi như vậy, Vương Ấu Hằng mới có thể hiểu ý của nàng.

      Quả nhiên, Vương Ấu Hằng nghe hiểu được ý tứ trong lời của Liên Mạn Nhi, gật đầu cười.

      “Ta hiểu được.” Vương Ấu Hằng , “Chuyện này, ta lại với người phía dưới, để cho người khác biết đến. Làm khó cho các ngươi rồi.” Chuyện của Liên gia, cũng biết, bởi vì ở tại trấn , có số việc, so với bọn người Liên Mạn Nhi các nàng còn muốn tinh tường hơn. Liên Mạn Nhi muốn kiếm ít tiền riêng, cũng vui vẻ tán thành.

      Mấy người trò chuyện việc nhà, Vương chưởng quỹ liền từ bên ngoài tiến vào.

      “… Sáu bao, tổng cộng là bốn trăm năm mươi tám cân sáu lượng.” Vương chưởng quỹ , “Dựa theo mỗi cân năm văn tiền, tổng cộng là 2293 văn tiền.”

      Vương Ấu Hằng gật đầu cái, nhìn về phía Liên Mạn Nhi, tựa hồ hỏi nàng có lời gì muốn . Tuy rằng Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang lớn tuổi hơn tí, nhưng mà nhìn ra, người làm chủ chính là Liên Mạn Nhi.

      Số lượng cùng với Liên Mạn Nhi đoán chừng sai biệt lắm, nàng còn là rất hài lòng.

      “Xâu tiền kia có thể đổi thành bạc hay ?” Liên Mạn Nhi hỏi. Hơn hai ngàn, nhiều tiền đến vậy, cũng , mấu chốt là dễ dàng cho người phát mà cất giấu.

      “Có thể.” Vương Ấu Hằng thoải mái đáp ứng, lại để cho Vương chưởng quỹ lấy tiền.

      Vương chưởng quỹ ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền quay lại, cầm hai lượng bạc, cùng ba xâu tiền, dùng cái khay đưa lên.

      Liên Mạn Nhi đem tiền thu vào, lại cùng Vương Ấu Hằng thương lượng: “Ấu Hằng ca, đắng kỹ nữ này nếu như bán tốt, qua vài ngày, chúng ta lại mang thêm đến được ?”

      “Khoảng bao nhiêu ngày?” Vương Ấu Hằng hỏi.

      Liên Mạn Nhi liền nhìn Liên Ngũ Lang, những đắng kỹ nữ kia còn phải chờ bao nhiêu ngày mới chín, nàng muốn hỏi Liên Ngũ Lang.

      “Ít nhất mười ngày, tối đa là nửa tháng.” Liên Ngũ Lang vội .

      “Vậy tốt, vậy mười ngày sau a, có bao nhiêu hãy đưa tới bấy nhiêu.” Vương Ấu Hằng .

      “Ấu Hằng ca, ” Liên Chi Nhi có chút chần chừ mở miệng, “Nếu bán chạy, Ấu Hằng ca đừng vì chiếu cố chúng ta, mà chịu lỗ vốn để mua.”

      Liên Mạn Nhi cũng gật đầu, nàng muốn kiếm tiền, nhưng muốn kiếm tiền như vậy.

      “Ta phải rồi sao, buôn bán là buôn bán. Ta cũng thiệt cho các ngươi biết, vừa rồi ta cùng phụ thân thương lượng qua, đắng kỹ nữ này chúng ta còn phải đưa đến phủ thành bán kia, có bao nhiêu các ngươi cứ việc đưa tới. Đúng rồi, thể bán cho người khác a!” Vương Ấu Hằng cười .

      “Đó là đương nhiên.” Mấy hài tử trăm miệng lời .

      Thuận lợi mà bán đắng kỹ nữ lấy được tiền, còn hẹn lần sau đưa hàng, Liên Mạn Nhi cùng với Vương Ấu Hằng cáo từ, Vương Ấu Hằng tự mình đưa bọn họ ra cửa.

      “Mạn Nhi, còn cảm thấy đau đầu ?” Vương Ấu Hằng hỏi.

      Liên Mạn Nhi lắc đầu, sau khi nàng tỉnh lại, đầu còn đau nhiều nữa.

      “Vậy là tốt rồi, chuyện lúc đó, ngươi còn nhớ sao?” Vương Ấu Hằng lại hỏi.

      “Hoàn toàn nhớ .” Liên Mạn Nhi lại lắc đầu, nàng nghĩ đến nát óc, cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ , lúc ấy Liên Đóa Nhi ở đó, tựa hồ còn có người khác, nhưng là vô luận như thế nào cũng nhớ nổi là ai, có lẽ là ảo giác.”Chính là chuyện trước kia, cũng có chút nghĩ ra.”

      Vương Ấu Hằng khe khẽ thở dài, “Mạn Nhi chính ngươi phải cẩn thận chút, Chi Nhi, Ngũ Lang các ngươi phải chiếu cố Mạn Nhi cho tốt.”

      Liên Chi Nhi cùng Liên Ngũ Lang tự nhiên đều gật đầu.

      “Ấu Hằng ca, ta cũng chăm sóc Nhị tỷ.” Tiểu Thất cướp lời .

      “Ấu Hằng ca ngươi vào , chúng ta phải trở về thôn rồi.” Liên Mạn Nhi .

      Vương Ấu Hằng đứng tại cửa ra vào, nhìn đám người Liên Mạn Nhi xa, mới quay người trở về trong hiệu thuốc.

      biết làm như vậy, đến tột cùng có đúng hay …”

      … …

      Từ Tế Sinh đường ra, mấy hài tử đường, đối mặt nhìn nhau, mỗi người đều cười lên hoa. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mà còn do bọn họ tự mình kiếm được. Lúc nãy ở trong tiệm, có mặt người ngoài, bọn họ dám biểu ra, tại ra, liền nhịn được rồi.

      “Tỷ, ta có tiền rồi.” Tiểu Thất càng ngây ngô cười hắc hắc ngừng.

      Liên Mạn Nhi gật đầu. Hai lạng bạc nàng giấu , chỉ đem theo ba xâu tiền còn lại, tổng cộng hai trăm chín mươi ba văn cho vào trong tay áo.

      Nàng hỏi thăm qua, chung quanh nơi này ruộng đồng đều là ruộng cạn, ruộng tốt nhất là năm sáu lượng bạc mẫu, thiếu khoản ba bốn lượng bạc là có thể mua lấy mẫu rồi. Bạc tại của nàng có thể mua nửa mẫu rồi .

      Cũng đừng xem nửa mẫu đất, nửa mẫu đất cũng là đất, Liên Mạn Nhi nàng chính là muốn tích lũy nửa mẫu đất rồi nửa mẫu đất nữa, trở thành đại địa chủ có được ruộng tốt ngàn khoảnh (tức là 100.000 mẫu). Khụ… khụ…, mục tiêu tựa hồ có chút xa xôi, vậy làm tiểu địa chủ trăm mẫu đất là tốt rồi, cái này nàng nhất định có thể làm được, hơn nữa là trong tương lai xa xôi.

      Đương nhiên, Liên Mạn Nhi dùng hai lạng bạc này mua. Số tiền này, nàng muốn tích lũy để tài chính dần dần nhiều hơn. Đắng kỹ nữ này, chỉ cần đem sức ra lao động, liền kiếm được bạc rồi. Nhưng nếu là làm buôn bán khác, chỉ sợ cần phải có vốn đầu vào. Cũng tỷ như , lúc vào trong núi, nàng còn phát chuyện giống như vậy, có lẽ có thể kiếm tiền, nhưng trước tiên phải có kinh phí đầu tư.

      Hai lạng bạc này thể động, còn lại ba xâu tiền, dựa vào suy nghĩ ban đầu của Liên Mạn Nhi , cũng là phải tích lũy, cái cũng tốn mới tốt. Nhưng ngẫm nghĩ lại, cảm thấy được. Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều bỏ sức lao động ra, phải kịp thời hồi báo, để cho bọn họ thực nếm thử ngon ngọt của lao động làm giàu, về sau làm việc càng có động lực hơn.

      Được rồi, buông ra ý nghĩ thực tế như vậy, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cần cù, chất phác hơn nữa rất bảo vệ nàng, lại làm cho nàng đối với bọn họ cảm thấy thân thiết, đây là tiền bọn họ cùng nhau kiếm được, nàng muốn, bọn họ hạnh phúc mà hưởng dụng thu hoạch do chính họ lao động.

      Trời còn sớm, mấy hài tử chầm chậm mà đường cái.

      “Điểm tâm nhà Ấu Hằng ca ăn ngon , nước trà cũng rất tốt.” Tiểu Thất ôm tay . vừa rồi rất có tự giác làm khách, nước trà cùng điểm tâm đều chỉ ăn chút.

      “Về sau chúng ta có thêm nhiều tiền, muốn điểm tâm cùng nước trà ngon hơn cũng có.” Liên Mạn Nhi .

      Tiểu Thất ngửa đầu nhìn Liên Mạn Nhi, gật đầu lia lịa.

      “Đệ nghe Nhị tỷ, Nhị tỷ nếu chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn, mua nhiều nhiều đồ ăn ngon hơn.” Tiểu Thất vươn cánh tay ra, vẽ lên cái vòng to.

      “Chúng ta bây giờ có tiền rồi, là tự chúng ta kiếm đấy. Tất cả mọi người muốn mua gì?” Liên Mạn Nhi nhàng quơ quơ tay áo .

      Ba hài tử đều có chút khó xử. Bọn họ có nhiều thứ muốn mua, nhưng đều là tiết kiệm quen, muốn mua đồ, cũng có chút luyến tiếc dám ra.

      “Về sau, chúng ta còn có thể kiếm tiền nhiều hơn nữa. Ân, số nguyên ta muốn cất lại, còn có đến 300 văn tiền, là chúng ta xài đủ rồi.” Liên Mạn Nhi .

      Nghe Liên Mạn Nhi cất hai lạng bạc, chỉ xài ít tiền còn lại, ba hài tử liền buông lỏng.

      “Nhị tỷ, ta muốn…” Tiểu Thất giật giật vạt áo Liên Mạn Nhi, chỉ vào cửa hàng cách đó xa. Cửa hàng kia chỉ có hai gian mặt tiền, mái hiên treo tấm màn màu đỏ. Bên tấm màn thêu vòng hoa tơ lụa, chính giữa là cái bàn tròn, mâm tròn phía dưới là bông lúa dài đại biểu sợ mì, giữa tấm màn có hai chữ dính đầy dầu—— “Trần Ký” .

      “Bột bánh bao thịt nhà vừa vặn ăn rất ngon, năm đó đệ năm tuổi, gia (ông nội) chợ mang theo đệ, nếm qua lần.” Tiểu Thất chuyện, mấp máy miệng, trong ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng mơ ước.

      , ta ăn bánh bao thịt.” Liên Mạn Nhi gật đầu . Buổi trưa bọn họ cũng có ăn nhiều cơm, lại làm việc cả buổi tốn hao thể lực, nàng cũng cảm giác có chút đói bụng.

      “Bánh bao thịt Trần Ký rất nổi danh, nhưng mà quá đắt, phải hai văn tiền cái.” Ngũ Lang có chút chần chờ .

      “Chúng ta có tiền a, chờ ít ngày nữa, còn có thể kiếm thêm nữa.” Liên Mạn Nhi .

      Mấy hài tử thương lượng chốc, cuối cùng quyết định “Xa xỉ” lần.

      Bọn họ đẩy xe ba gác, hướng Trần Ký tới. Còn chưa đến Trần Ký, chỉ thấy bên đường cái, là tửu lâu hai tầng. Tiểu nhị nhấc màn cửa lên, vẻ mặt tươi cười mà đưa tiễn hai người từ trong tửu lâu ra.

      “Nhị vị gia thong thả, lần sau nhị vị gia lại đến a.”

      Hai người kia hiển nhiên đều uống nhiều rượu, mặt đỏ bừng, hướng về phía tiểu nhị phất phất tay, kêu hai cỗ kiệu đến.

      đến miếu hậu phố.” Hai người lên kiệu, phân phó tiếng, cổ kiệu liền hướng cuối phố chạy như bay.

      “Người đó… phải là đại bá cùng Nhị bá sao?!”
      tart_trung, hoàiAndrena thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Vào Tiệm Ăn
      Editor: Rabbit dễ thương
      Beta: Tiểu Tuyền

      Liên Mạn Nhi cũng nhìn , hai người kia xác thực là Liên Thủ Nhân cùng Liên thủ Nghĩa. Bọn phải đến trấn trả tiền hay sao, như thế nào đến tửu lâu uống say khướt vậy. Tại sao thấy Liên Thủ Tín cùng bọn họ, miếu hậu phố kia ở đâu?

      Liên Mạn Nhi có bụng nghi vấn, mà ba hài tử khác cũng có suy nghĩ giống nàng.

      “Phụ thân đâu? Sao phụ thân cùng đại bá và Nhị bá chung vậy?” Tiểu Thất giọng hỏi.

      “Ta suy nghĩ, có lẽ chúng ta nên tìm người hỏi thăm chút.” Liên Mạn Nhi .

      Tiểu nhị đưa Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa ra khỏi tửu lâu xong vẫn còn đứng ở bên ngoài, Liên Mạn Nhi cùng với Ngũ Lang lên phía trước.

      “Đại ca, hai vị kia ở tửu lâu của ngươi uống rượu hay sao?” Liên Ngũ Lang chỉ vào cổ kiệu xa hỏi.

      “Đúng vậy a, như thế nào, các ngươi nhận ra bọn họ?” Tiểu nhị vốn là người thích nhiều, thấy người tới hỏi chính là thiếu niên cùng tiểu nương, đều lớn lên trắng tinh, ăn mặc cũng gọn gàng, nên liền trả lời.

      “Từ phía sau nhìn rất quen mắt, hai người kia rất giống người sáng nay tới tìm phụ thân ta.” Liên Mạn Nhi lên đường.

      “Hai vị khách nhân này là tự mình đến đấy, cũng có những người khác.” Tiểu nhị đáp, “Chắc phải là người các ngươi muốn tìm rồi.”

      “Nhưng mà ta nhìn được chính là bọn họ, có lẽ bọn mới cùng phụ thân ta tách ra, uống rượu xong, lại tìm phụ thân ta chuyện.” Liên Mạn Nhi .

      “Đúng vậy a, đại ca ngươi cũng biết bọn họ chỗ nào ?” Ngũ Lang liền hỏi.

      “Là phố Miếu Tiền.” Biểu tình mặt Tiểu nhị trở nên có chút kỳ quái.

      “Phố Miếu Tiền?”

      “Tiểu hài tử các ngươi đừng nghe ngóng nữa, ta với các ngươi, lời hai vị khách nhân này vừa , ta có nghe thấy được, bọn Phố Miếu Tiền tìm người, nhưng cũng phải tìm phụ thân của các ngươi.”

      Tiểu nhị chuyện xong , liền vào bên trong. Đúng lúc tiểu nhị khác ra, nghe thấy được câu chuyện.

      “Hai vị khách nhân kia phải là tìm tỷ muội Phan Thiến sao? Xem bọn ăn mặc cũng bình thường, biết ở đâu có số tiền kia, tỷ muội Phan gia, là cái động tiêu tiền.”

      Liên Ngũ Lang suy nghĩ chốc sắc mặt liền đỏ lên, vội vàng kéo Liên Mạn Nhi về, đẩy xe .

      “Nghe được cái gì , phụ thân ở đâu?” Liên Chi Nhi hỏi.

      Liên Ngũ Lang trong lòng buồn bực đẩy xe, lời nào.

      Liên Mạn Nhi nhìn bộ dạng Liên Ngũ Lang, đoán ra nghi ngờ Liên Thủ Tín cũng nơi bướm hoa.

      “Phụ thân có cùng đại bá, Nhị bá ở chung chỗ. Phụ thân nhất định là có việc khác. Đại bá cùng Nhị bá uống rượu đều mang theo phụ thân, chỗ khác tiêu tiền, càng mang theo phụ thân rồi.” Liên Mạn Nhi cố ý .

      Liên Ngũ Lang nghe Liên Mạn Nhi những lời này xong, mặt lại lần nữa sáng sủa lên.

      Liên Mạn Nhi đem sắc mặt biến hóa của Ngũ Lang nhìn vào trong mắt, thầm nghĩ, quả nhiên là lo lắng bị loạn, liền thêm gì nữa.

      Chỉ mới vài bước đường, là đến cửa vào Trần Ký.

      “Mua mấy cái bánh bao xong, chúng ta ở bên ngoài ăn.” Liên Chi Nhi .

      Liên Mạn Nhi đồng ý, đây cũng chỉ là tiệm bánh bao nhà bình thường thôi, trong tay bọn họ có tiền, xài rồi phải ăn ở bên trong chứ.

      “Chúng ta còn có vào tiệm ăn lần nào.” Liên Chi Nhi .

      ” Lần trước Gia mua hai cái bánh bao, cũng là ở bên ngoài ăn.” Tiểu Thất , nếu như là phiên chợ, khách nhân so với bây giờ nhiều hơn mấy lần, trước cửa hàng Trần Ký đặt thêm mấy cái bàn để chiêu đãi khách nhân.

      Tiểu nhị ở bên trong Trần Ký trông thấy mấy hài tử đứng tại cửa ra vào, đều ăn mặc xiêm y vải thô, nhưng lại sạch , tất cả đều nghiêm chỉnh, nên liền hỏi câu.

      “Mấy vị muốn ăn bánh bao mời vào bên trong, bánh bao Trần Ký ta mười dặm tám thôn đều rất nổi tiếng đấy …. Xe này đặt ở bên cạnh, có người ở bên trong trông chừng cho các ngươi, mất được đâu.”

      .” Liên Mạn Nhi gật đầu.

      Liên Ngũ Lang liền đem xe ba gác đặt ở bên cạnh, mấy hài tử cùng tiến vào trong tiệm, ở tại cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống, vừa vặn có thể trông thấy xe ba gác của bọn họ ngoài cửa sổ, càng thêm an tâm.

      Ở bên trong cửa hàng rải rác vài khách nhân ngồi, Liên Mạn Nhi thấy chỉ có bánh bao, còn có màn thầu nhào bột mì, liền hỏi tiểu nhị, trong tiệm bọn họ có cái gì ăn.

      “Có bánh mì trắng tử vừa mới ra lò, bánh bao chay, mì sợi…” Tiểu nhị giới thiệu món ăn.

      “Nhân bánh bao có cái gì?”

      “Nhân bánh có thịt cùng cải trắng, còn có loại bánh toàn thịt. Bánh cải trắng, là văn tiền cái, viên thịt, là hai văn tiền cái.”

      “Cho sáu cái bánh bao thịt, hai bánh bao cải trắng thịt, chén tương thịt, dĩa dưa muối.” Liên Mạn Nhi xong, lại hỏi, “Tiểu nhị, có súp ?”

      “Tương thịt là mười lăm văn chén, súp có, nước mì được hay , cái này miễn phí.” Tiểu nhị .

      Liên Mạn Nhi gật đầu , “Được, chúng ta trước gọi nhiêu đây thôi, đủ gọi thêm.”

      Tiểu nhị vội vàng đáp ứng tiếng rồi lui xuống, chỉ trong chốc lát, liền bưng lên hai khay bánh bao, cùng bốn bát nước mì.

      “Mấy vị khách nhân thong thả dùng, cần gì xin cứ gọi.” Tiểu nhị nhìn Liên Mạn Nhi tuổi tuy còn , nhưng cũng là khách hàng tệ, thái độ liền tốt hơn chút ít.

      Liên Chi Nhi đem bánh bao thịt đặt trước mặt Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất, còn nàng lấy cái bánh bao nhân cải trắng.

      “Tỷ, tỷ ăn bánh bao thịt .” Liên Mạn Nhi vội vàng ngăn cản, là mình gọi bánh bao nhân cải trắng trước, phải nàng tiếc tiền, mà chỉ muốn thưởng thức hết các hương vị của Trần Ký.

      Liên Mạn Nhi mở bánh bao ra, da bánh bao có chút dày, mặt cũng phải rất trắng, tất nhiên là do bột mì mài đủ mịn, nhân cải trắng bên trong băm vô cùng vụn, lại có dính chặt cùng với thịt. Nhân bánh thất bại, mỡ nhiều thịt ít, bất quá rất thơm. Liên Mạn Nhi tách ra miếng cho vào miệng, tinh tế nhấm nuốt, hương vị coi như tạm được, hơn hẳn mùi vị bánh ống của Liên gia, nhưng mà vẫn cần phải cải tiến hơn.

      Liên Chi Nhi cũng tách ra cái bánh bao nhân thịt, lần lượt đưa nửa cho Liên Mạn Nhi, lại lấy nửa bánh nhân cải trắng trong tay Liên Mạn Nhi.

      Liên Mạn Nhi lại nhìn cục thịt trong bánh bao, bên trong ngoại trừ hành thái, chính là thịt, nhưng vẫn là mỡ nhiều thịt ít như cũ, từng khối thịt mỡ rất là ràng, cắn ngụm trong miệng, béo ngậy. Hơi có chút ngán, bất quá nhìn tướng ăn của khách nhân trong tiệm, biết đây cũng là mỹ vị rồi. Liên Mạn Nhi lại nếm thịt tương cùng dưa muối, trong lòng đối với mỹ vị nơi này có chút ít hiểu biết, rồi che mặt bưng súp lên uống.

      thể tưởng được chúng ta cũng ăn cơm ở quán.” Liên Chi Nhi đối với Liên Mạn Nhi giọng cười .

      Liên Mạn Nhi cũng cười cười, gì. Đây bất quá là gian quà vặt, cái tửu lâu góc đối diện, ngày nào đó nàng mang bọn họ cùng ăn.

      “Mạn Nhi, đem hai cái bánh bao thịt này về cho phụ thân cùng nương .” Liên Chi Nhi cầm lấy bánh bao thịt, lại ăn, giọng cùng Liên Mạn Nhi thương lượng.

      Liên Mạn Nhi có chút khó xử , nàng cũng phải tiếc tiền, chịu mua cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín, mà sợ khó có thể giải thích lai lịch của tiền này.

      Liên Chi Nhi thấy Liên Mạn Nhi đáp ứng, nhìn bánh bao trong tay, tựa hồ có chút thương tâm, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng đều dừng lại, ngẩng đầu, đôi mắt trông mong mà nhìn Liên Mạn Nhi, ý tứ hình như là Liên Mạn Nhi đáp ứng, bọn ăn.

      Liên Mạn Nhi xoa trán.

      “Phụ thân cùng nương hỏi tiền này ở đâu có, chúng ta như thế nào? Nếu phụ thân cùng nương muốn đem tiền này giao cho nội, làm sao bây giờ? Chuyện này nếu ra, tiếp theo tiền của chúng ta có thể thuận lợi mà kiếm nữa sao?”

      Mấy người Liên Chi Nhi chịu ăn mình, tính tình Liên Mạn Nhi cũng phải muốn ăn mình, nhưng lo lắng của nàng cũng phải là có duyên cớ.

      “Bằng , liền ta lấy được trứng chim, đến trấn lại có người mua. Được mấy văn tiền.” Liên Ngũ Lang .

      là Ấu Hằng ca cho.” Tiểu Thất .

      “Vẫn là lấy được trứng chim a.” Liên Mạn Nhi vuốt vuốt mi tâm.”Nhưng chuyện này phải trước, mọi người phải cam đoan, cho nương đem chuyện này tiết lộ ra ngoài.” Liên Mạn Nhi chỉ đành phải .

      Ba hài tử ngay ngắn gật đầu.

      “Vậy tốt.” Liên Mạn Nhi thầm nghĩ, mấy hài tử tốt này đều hiếu thuận, nhưng như thế này, chuyện nàng kiếm tiền, cũng bị Trương thị biết được. Được rồi, coi như các nàng giấu diếm được Chu thị cùng những người khác trong Liên gia, nhưng giấu diếm qua Trương thị. Dứt khoát liền để cho bà biết , mấy người các nàng đồng lòng, nhất định có thể thuyết phục Trương thị thay các nàng giấu diếm, về sau làm việc cũng thuận tiện.

      Mấy hài tử ăn bánh bao xong, đem tương thịt, dưa muối cùng nước mì cũng ăn sạch , Liên Mạn Nhi hỏi bọn họ ăn no chưa.

      “Ăn no rồi.” Tất cả mọi người đáp.

      Bánh bao Trần Ký, mỗi cái chừng hơn hai lượng, mỗi người ăn hai cái bánh bao, còn uống chén lớn nước mì, còn có tương thịt cùng dưa muối, tự nhiên đều ăn no.

      “Cho thêm bốn cái bánh bao nhân thịt, chúng ta mang về.” Liên Mạn Nhi gọi tiểu nhị đến .

      Tiểu nhị vội vàng lại lấy bốn cái bánh bao, dùng giấy dầu gói lại cực kỳ chặt chẽ rồi đưa tới. Liên Mạn Nhi để cho Liên Chi Nhi nhận lấy, nàng cầm xâu tiền cùng tiểu nhị trả tiền, mười cái bánh bao thịt, mỗi cái hai văn, chính là hai mươi văn tiền, hai cái bánh bao nhân cải trắng, hai văn tiền, hơn nữa tương thịt mười lăm văn, tổng cộng là 37 văn tiền.

      Liên Mạn Nhi đếm ba mươi bảy văn tiền đưa cho tiểu nhị, rồi mới từ tiệm bánh bao ra.

      Trời vẫn còn sớm, bọn họ chậm rãi đường cái. Liên Mạn Nhi ngang qua cửa hàng, sạp hàng, đều muốn dừng lại, hỏi câu giá cả của đồ đạc. qua sạp hàng bán kẹo đường, lại mua kẹo đường tốn hết mấy văn tiền. Thời gian dần trôi qua Liên Mạn Nhi cũng hiểu được giá hàng ở trấn , cùng thời đại của nàng có chút khác biệt, tại đây, tiền rất là có giá. văn tiền, có thể mua mười cây kẹo mạch nha, hoặc là năm viên kẹo hạt thông, hạch đào cùng hạt vừng. (TT: ở tại của chúng ta, tiền bị lạm phát mất giá thê thảm >_<)

      Liên Mạn Nhi dùng năm văn tiền, mua hai chục cây kẹo mạch nha, lại mua mười lăm cây kẹo hạt thông hạt vừng, đều cho tiểu Thất.

      Tiểu Thất đem bao kẹo đường cẩn thận cất vào, “Ta ăn kẹo đường là tốt rồi, kẹo hạt thông để lại cho Nhị tỷ vào lúc uống thuốc ăn.”

      Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi có cái gì muốn mua .

      Liên Ngũ Lang đẩy xe ba gác, lắc đầu. lớn rồi, ăn kẹo, những vật khác… , cũng muốn mua.

      Liên Chi Nhi đứng trước cửa hàng bán Son Phấn bột nước cùng nước hoa, có chút do dự.

      “Tỷ, muốn mua gì, ta liền mua.” Liên Mạn Nhi , nàng cho rằng Liên Chi Nhi muốn mua nước hoa.

      “Mạn Nhi, nếu được ta muốn mua cục xà bông thơm a.” Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi thương lượng, “Cái giống như lão cùng Hoa Nhi tỷ tỷ dùng ấy, … cần loại đắt tiền, rẻ chút là được.”

      Liên gia có ở riêng, tất cả chi phí, đều là Chu thị phân phát. Hai ngày này, Liên Mạn Nhi cũng chú ý tới, buổi sáng bọn họ rửa mặt, đều dùng nước vo gạo, đôi khi tay Trương thị bị dơ, liền dùng tro ở trong lò chà xát, lại dùng nước trong rửa lại. Nhưng phòng Liên Tú Nhi còn có Liên Hoa Nhi lại dùng cục xà phòng thơm lớn cỡ bàn tay của tiểu hài tử, ngay cả Hà thị cũng có cục, chỉ có các nàng cùng Triệu thị, là có.

      , chúng ta cũng mua cục.” Liên Mạn Nhi cùng với Liên Chi Nhi tiến vào bên trong cửa hàng.

      “Hai vị nương mua cái gì?” Tiểu nhị bước lên phía trước đến tiếp đón, “Xà bông thơm là lấy từ phía nam về, giặt rửa vừa sạch , lại thơm, chỉ hai mươi văn tiền.”

      Hai người Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi chọn cả buổi, cuối cùng chọn lấy khối xà bông thơm hương hoa lài, còn mua khối xà phòng giặt quần áo, xà bông thơm mất hai mươi lăm văn, xà phòng mười lăm văn, tiểu nhị còn đưa hộp xà bông cây trúc.

      “Hai vị nương, nơi này có phấn son Tô Hàng tốt nhất , hộp chỉ cần bốn mươi văn tiền.” Tiểu nhị chào hàng son phấn cho hai người.

      Liên Chi Nhi cảm thấy tiêu tiền nhiều lắm, vội vàng lôi kéo Liên Mạn Nhi ra. Liên Mạn Nhi cũng gì, tuổi các nàng cũng còn , nên dùng son phấn quá sớm.

      Liên Ngũ Lang cùng tiểu Thất thấy mua xà bông thơm cùng xà phòng, cũng cao hứng.

      “Xà phòng này rất tốt, giặt rửa sạch , còn có mùi thơm.” Liên Chi Nhi .

      Tính cái, trước trước sau dùng tám mươi hai văn tiền, xâu chín mươi ba văn tiền, chỉ còn lại có mười văn. Liên Mạn Nhi nghĩ ngợi lại muốn mua chút gì đó, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất liền đau lòng, cái gì cũng chịu mua. Liên Mạn Nhi ngẫm lại vậy thôi, lần sau ra mua cũng được.

      đường trở về, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang đẩy xe, để cho tiểu Thất cùng Liên Mạn Nhi ngồi ở xe ba gác, bốn cái bánh bao, cùng xà bông thơm, đều đặt ở trong cái giỏ xách, Liên Chi Nhi nhổ ít cỏ non ven đường chất ở phía , rồi để cho Liên Mạn Nhi ôm.

      Mấy hài tử cười cười , thời điểm gần đây càng vui vẻ hơn rồi.

      Liên Mạn Nhi ngồi xe, cũng cười theo, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ.

      Nàng nghĩ kỹ, muốn nàng đem tiền mình vất vả cực khổ kiếm được đưa vào trong tay Chu thị, khẳng định là có cửa đâu. Nhưng các nàng mua nhiều đồ đạc như vậy, trở về lại thể giấu diếm Trương thị. Bất luận như thế nào, nhất định phải tìm cách thuyết phục Trương thị cùng Liên Thủ Tín, để cho bọn đứng về phía các nàng.

      Mặt khác, chính mình vất vả cần cù lao động kiếm tiền, lại thể thoải mái xài, là khó chịu. Nếu như ở riêng, cũng cần như vậy. Đúng vậy a, Liên gia cũng nên đến lúc ở riêng rồi, người ở mấy phòng trong Liên gia giàu nghèo đồng đều, tại dù là nhân khẩu của Liên gia, cũng nên phân ra mới tốt chút.

      Liên Mạn Nhi nghĩ tới ở riêng, nhưng còn nghĩ tới làm sao mới có thể phân ra. Nàng bây giờ vô luận như thế nào cũng nghĩ tới, lâu về sau, Liên gia ở riêng, hơn nữa là loại phương thức thảm thiết vô cùng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Thuyết Phục
      Editor: Đông Tuyền Mạn Liên
      Beta: Tiểu Tuyền

      Mấy hài tử sau khi ăn no liền đẩy xe về, mà lại là xe trống, bởi vì vậy nên liền rất nhanh về đến Tam Thập Lý doanh tử. Cũng gần chạng vạng tối, những ống khói của những nhà dân bắt đầu có khói bếp bay lên.

      Ngủ Lang cùng Liên Chi Nhi đem xe ba gác vào cửa chính, liền gặp Liên Tứ Lang cùng Liên Lục Lang ở phía trước.

      “Các ngươi làm gì đó, còn đẩy xe ba gác?” Liên Tứ Lang ngăn xe ba gác ở phía trước, trừng mắt hỏi Ngũ Lang.

      “Chúng ta vào trong thành.” Liên Ngũ Lang đáp, “Về đến nhà rồi, tỷ, tỷ mang Mạn Nhi cùng Tiểu Thất về phòng trước .”

      Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất xuống xe, cùng cầm rổ đựng về hướng Tây Sương phòng. Liên Tứ Lang lại tránh hướng xe ba gác, tới ngăn cản Liên Mạn Nhi. nghiêng đầu nhìn thứ Liên Mạn Nhi mang theo, thấy bên trong toàn là cỏ, muốn thò tay vào trong giỏ xách sờ.

      Liên Mạn Nhi liền quay thân né tránh tay của Tứ Lang.

      “Tứ Lang, ngươi làm gì?” Liên Chi Nhi tiến lên ngăn cách Tứ Lang cùng Liên Mạn Nhi.

      Liên Tứ Lang và Liên Chi Nhi cùng tuổi, nhưng so ra vẫn hơn Liên Chi Nhi hai tháng, mà vóc người cao lớn hơn Liên Chi Nhu ít.

      “Các ngươi hôm nay phải lấy trứng chim sao?” Liên Tứ Lang liền hỏi cũng mặc kệ gọi Liên Chi Nhi là tỷ.

      Tại thời điểm các nàng nướng trứng chim, và đào rau dại cũng có hài tử từ đằng xa ngang qua, biết làm sao lại truyền đến tai Liên Tứ Lang, khiến biết được.

      “Đào ở đâu đấy, còn nữa…hay , các ngươi cũng đừng ăn mình.” Liên Tứ Lang xong muốn đẩy Liên Chi Nhi, nhảy đến đoạt cái rổ trong tay Liên Mạn Nhi.

      “Ngươi cũng bắt cá đào trứng chim, thế nào lại cho ta ăn cùng ?” Tiểu Thất ngửa đầu .

      Lúc này Ngũ Lang cất xe ba gác, cũng tới.

      “Tứ ca, dù có trứng chim, cũng còn nữa.” Liên Ngũ Lang đứng phía trước Liên Chi Nhi, đối diện với Liên Tứ Lang , “Bà nội phát thiếu hai quả, tìm xem là ai trộm kia.”

      Mặt của Liên Tứ Lang đổi sắc.

      “Tiểu tử ngươi dám hươu vượn, ta đánh ngươi.” Liên Tứ Lang giơ nắm đấm lên bộ dáng uy hiếp.

      “Ngươi trêu trọc ta, ta cũng trêu chọc lại ngươi.” Liên Ngũ Lang mắt nháy chớp liền .

      Liên Tứ Lang liền cảm thấy mất mặt, Ngũ Lang, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất lòng đoàn kết, căn bản sợ bộ dáng của , đành hậm hực dắt Liên Lục Lang .

      Đừng nhìn Liên Ngũ Lang bộ dạng thành , nhã nhặn, nhiều lúc cũng rất có bộ dáng nam tử hán, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ trong nội tâm.

      Mấy hài tử lại nối đuôi nhau tiến vào Tây Sương phòng, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất ở phía sau đóng cửa lại.

      về rồi, làm mà lại mất cả buổi thế?” Trương thị vá áo cho Tiểu Thất, thấy mấy hài tử trở về, ngừng công việc lại. “Mạn Nhi có mệt mỏi , nhanh lên giường nghỉ ngơi,….Làm gì mà lại phải đóng cửa?”

      “Nương, chúng con lên thị trấn.” Liên Mạn Nhi .

      phải chỉ ở trong ruộng thôi sao? Thế nào lại chạy xa như vậy?”

      “Nương, cái này cho người.” Liên Mạn Nhi thò tay vào trong giỏ xách, lấy ra bốn cái bánh bao thịt, đưa cho Trương thị.

      “Đây là…”

      “Bánh bao thịt của Trần ký, nhân bánh là thịt viên đấy.” Tiểu Thất úp sấp mặt vào người Trương thị nhếch miệng cười .

      Bánh bao của Trần ký, là làm thịt viên cùng bột mì trắng. cái đến hai văn tiền đó, mấy hài tử trong tay đều đồng tiền, làm sao mua được bánh bao, lại còn đến bốn cái?

      “Các con thành thực cho ta biết, bánh bao này làm sao mà có được…” Trương thị tựa như có chút khẩn trương, nàng thà rằng con mình chịu khổ chút, cũng quyết thể bọn con đường ta đạo.

      “Là chúng con mua đấy.” Liên Chi Nhi , “Dùng tiền tự chúng con kiếm được mua đấy.”

      “Các ngươi, các ngươi làm gì có tiền. Hãy cho nương biết, mặc kệ chuyện gì xảy ra, nương xử lý.” Trương thị cầm bánh bao trong tay có chút run run.

      Liên Mạn Nhi đem chuyện bán Trái Tầm Bóp kiếm tiền như thế nào qua cho Trương thị biết.

      ” Trái Tầm Bóp cũng có thể bán lấy tiền?” Trương thị có chút dám tin tưởng.

      “Nương nếu người tin, hôm nào lên thị trấn, người hỏi Ấu Hằng ca, bằng hỏi Vương chưởng quỹ của Tế Sinh đường cũng được.” Liên Mạn Nhi .

      Trương thị nghe Liên Mạn Nhi như vậy, thể tin.

      “Mạn Nhi, các con kiếm bao nhiêu tiền?” Trương thị vội hỏi.

      “Nương, chuyện này người cũng đừng quản.” Liên Mạn Nhi , nàng có thể đem mọi chuyện cho Trương thị biết, nhưng có ý định cho Trương thị biết nàng kiếm được bao nhiêu tiền. Tiền kia là của nàng, nàng giao cho Chu thị, cũng giao cho Trương thị. “Nương, chuyện này cần phải giữ bí mật, bọn con chỉ cho người biết, người cũng thể ra. Đây là Ấu Hằng ca , sợ người khác biết, cũng thu mua Trái Tầm Bóp.”

      “Đúng vậy, nương người nhất định phải giữ bí mật, gia và nội thể biết, bằng , lần sau chúng ta thể kiếm tiền.” Liên Chi Nhi cũng năn nỉ Trương thị, nàng rất trung thực, nên lời càng đáng tin.

      “… nên thu tiền của Vương tiểu thái y.” Trương thị , “Cái bánh bao này mua cũng mua rồi, các con ăn .”

      Mấy hài tử leo lên núi hái Trái Tầm Bóp, vừa nặng vừa xa mới có thể đem lên thị trấn, vất vả mới buôn bán kiếm được ít tiền, mua được mấy cái bánh bao ngon, nàng làm nương cũng thể được gì.

      “Nương, chúng con đều ăn rồi, đây là đưa cho người.” Liên Chi Nhi .

      Nghe cái này bánh bao là cho nàng, Trương thị có chút do dự.

      “Cái bánh bao này nương thể ăn, gia và nội còn có được đâu đấy….”

      Liên Mạn Nhi thở dài, quả nhiên là lo lắng đến lão nhân gia.

      “Nương, chúng con ở thị trấn trông thấy Đại bá cùng Nhị bá.” Liên Mạn Nhi chuyển chủ đề .

      “Đúng, Đại bá cùng Nhị bá từ trong tửu lâu lớn nhất thị trấn ra, uống rượu mặt đỏ rần, lại Miếu..Phố gì gì đó.” Tiểu Thất , “Ca cái kia phải mất nhiều tiền đấy.”

      “Phố Miếu Tiền?” Trương thị lắp bắp kinh hãi.

      “Đúng, là Phố Miếu Tiền.” Tiểu Thất gật đầu.

      Trương thị sắc mặt lập tức thay đổi. “Vậy các con có thấy cha con , đúng rồi, lúc các con trông thấy Đại bá cùng Nhị bá của các conđi cái gì phố kia là lúc nào?”

      “Ước chừng khoảng canh giờ trước,” Liên Mạn Nhi , “Cha có ở cùng chỗ với bọn họ, biết đâu rồi.”

      Trương thị thở dài hơi.

      “Cha con sớm về, cuốc đất cùng gia rồi.”

      “Nương, đem cái bánh bao này cho gia cùng nội chuyện bán trái Tầm Bóp thể dấu diếm, làm hỏng việc của Ấu Hằng ca.” Liên Mạn Nhi chậm rãi , “Nương, đây là tiền chúng con vất vả kiếm được…”

      Trương thị trong lòng phân vân. Nếu nàng cùng Liên Thủ Tín buôn bán có lời, tự nhiên cũng muốn giao cho Chu thị. Nhưng mà mấy hài tử, tuổi còn như vậy, các nàng vốn có nghĩ vụ kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu như đem cái bánh bao này đưa đến phòng , tránh được hỏi chuyện kiếm tiền kia, khẳng định là Chu thị bắt giao tiền ra, văn cũng cho bọn giữ lại.

      Ở phòng , còn có Hà thị thỉnh thoảng cũng ăn mình, cả việc Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa hay cửa hàng ăn thịt ăn cá, nàng phải biết đến, nhưng nàng cũng so đo. Nhưng mà, chỉ có quả trứng gà cũng muốn cho bọn , hơn nữa còn muốn đem tiền bọn vất vả kiếm được mà vơ vét .

      “Việc này ta cho nội các con biết, ai ta cũng .” Trương thị , “Nương cũng lấy tiền của các con, tiền của các con tự kiếm được, cũng tự mình giữ lại, đừng để người khác trông thấy, muốn ăn cái gì cứ mua. Nhưng mấy cái bánh bao này, các con vẫn là …ăn .” Nàng làm con dâu, thể ăn ngon trước mẹ chồng. Cho dù nhiều người khác làm như vậy, nàng cũng thể làm thế.

      Liên Mạn Nhi chú ý đến Liên Chi Nhi cùng Trương thị chuyện nữa, nàng cũng đoán ra được nguyên nhân Trương thị ăn.

      “Nương, khi nào ở riêng rồi, con kiếm tiền mua đồ ăn, lúc đó có thể thoải mái đưa cho gia cùng nội ăn hết.” Liên Mạn Nhi .

      tại phải tốt sao , sao có thể ra ở riêng được?” Trương thị .

      Liên Mạn Nhi nghẹn lời, cuộc sống như vậy, mà sao có thể là thực tốt đây.

      “Nương, người ăn bánh bao ah.” Tiểu Thất lại để bánh bao vào trong tay Trương thị.

      “Nương, người cứ ăn , lần sau kiếm được tiền, chúng ta lại mua cho gia và nội” Liên Mạn Nhi .

      Trương thị nghe thấy Liên Mạn Nhi như vậy, cũng muốn phụ mảnh tâm ý của mấy hài tử, chính mình cũng cầm cái bánh bao, lại đưa hai cái đưa cho Liên Mạn Nhi, để các nàng chia ra cùng ăn.

      “Còn cái , để dành cho cha các con.” Trương thị .

      Liên Mạn Nhi đương nhiên chịu cầm lấy.

      “Nương, chúng con đều ăn no căng bụng rồi.” Mấy hài tử cười .

      Nhún nhường lúc, cuối cùng bốn đứa bé đều cắn miếng cái bánh bao, lúc đó Trương thị mới bằng lòng ăn. Cứ như vậy liền ăn hết hai cái, Trương thị cũng chịu ăn hết, lại dùng giấy dầu gói kỹ lại, muốn để dành cho Liên Thủ Tín ăn.

      Mặc kệ như thế nào, Trương thị đáp ứng giữ bí mật, còn ăn hết bánh bao, vậy cũng là tiến bộ nho rồi, Liên Mạn Nhi nắm chặt tay nghĩ.

      “Nương, chúng con còn mua xà bông thơm cùng xà phòng nữa.” Liên Chi Nhi đem đồ trong rổ đưa cho Trương thị.

      Trương thị nhìn xà bông thơm xinh đẹp nằm trong hộp, trắng như tuyết còn tản ra hương thơm hoa nhài, còn có màu vàng nhạt đúng là xà phòng, trong nội tâm ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn ), hài tử nhà nghèo sớm biết lo việc nhà, mấy hài tử còn có thể kiếm tiền.

      , Hoa nhị tỷ, Nhị bá nương bọn họ đều có cái này, chúng ta tự kiếm mua cũng sao?” Liên Mạn Nhi sợ Trương thị lại cái gì, vội hỏi.

      Trương thị thở dài, chính nàng ngày thường chỉ dùng tro để rửa, bọn cũng chỉ dùng nước vô gạo, nàng thực xứng làm mẹ chúng, bọn có thể tự kiếm tiền mua được đồ đạc, hơn nữa trong phòng cũng có vài đồ vật, nàng còn có thể gì đây.

      “Hay là đừng để cho nội các con trông thấy.” Tuy là như vậy, Trương thị vẫn dặn dò.

      “Về sau con dùng ở trong phòng.” Liên Chi Nhi cười hì hì rồi đem đồ đạc thu lại.

      “Nương, tỷ còn mua kẹo đường.” Tiểu Thất lấy ra bọc giấy bọc kẹo đường vội đưa cho Trương thị xem, lại chọn miếng liền nhét vào trong miệng Trương thị, “Nương ăn .”

      “Nương ăn kẹo, các con cứ giữ lại từ từ ăn.” Trương thị như vậy, nhưng vẫn bị Tiểu Thất cứng rắn đút khối kẹo đường vào miệng.

      Kẹo đường rất ngọt, nàng nếm qua thực là rất ngọt.

      “Kẹo đường này thực ngọt.” Trương thị nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng tay áo lau lau con mắt.

      Gần lúc ăn cơm tối, Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín mới từ trong ruộng trở về, lại có gã sai vặt trong trấn đến đưa tin, là Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa còn có việc chưa xong, hôm nay ngủ lại ở thị trấn về.

      Cổ thị khẽ nhíu nhíu mày, Liên lão gia cùng Chu Thị ngược lại gì.

      Liên Mạn Nhi vụng trộm nhếch miệng lên, bị Trương thị thấy được, Trương thị gọi mấy hài tử qua bên.

      “Chuyện các con ở thị trấn thấy Đại bá cùng Nhị bá, ngàn vạn lần được ra.” Trương thị , “Cái phố gì kia đó, phải là nơi tốt, về sau các con được đến.”

      Mấy hài tử đều đáp ứng, Trương thị mới yên lòng.

      Cơm tối của Liên gia vẫn gạo kê như trước, ở mặt gạo kê, còn có khoai tây hấp cách thủy, Cổ thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều chỉ ăn hết hai phần, liền rời bàn.

      Ăn cơm xong, Liên Mạn Nhi nhà sáu người cũng trở lại Tây Sương phòng.

      “Cha bọn , ta có chuyện muốn .” Trương thị muốn cùng Liên Thủ Tín chuyện, liền nghe thấy tiếng mắng của Chu thị từ trong sân truyền đến.

      “Tên quỷ nào chán sống mà dám ăn vụng trứng gà của lão nương….’’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :