1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 7

      Mấy tỷ muội rất lâu rồi gặp nhau, giờ gặp được liền vô cùng thân thiết. Mọi người chào hỏi lẫn nhau ngớt. Liên Thủ Tín và Trương thị vội bảo mọi người cùng về nhà.

      “Có lời gì để về đến nhà rồi hãy .” Liên Thủ Tín .

      “Đúng thế.” Trương thị cũng cười gật đầu: “Lát nữa mặt trời lên rồi đấy, đừng đứng đây nữa.”

      Tất nhiên ai phản đối, cả đám quây quần cùng về phía nhà cũ. Trừ Bàn Bàn còn quá tự được, phải để Trương thị bế ra, 3 bé trai: Đại Bảo, Tiểu Kỳ Lân Nhi và Tiểu Kỷ Viễn đều tự mình .

      Ba tiểu gia hỏa xấp xỉ tuổi nhau nên rất dễ làm thân. Trẻ vốn thích chơi với bạn cùng tuổi, lúc mới gặp mặt hành lễ với nhau còn có vẻ rụt rè, giờ trút bỏ hết, còn thân thiết vui vẻ hơn cả người lớn. Ba tiểu gia hỏa nắm tay nhau, cười ríu rít.

      Toàn là người nhà, qua cổng chính nhà cũ, mọi người liền thẳng đến hậu viện, vào trong phòng Trương thị ngồi. Nam nhân ngồi ghế đặt ở dưới đất, nữ nhân với bọn cởi giày lên giường gạch ngồi.

      giường gạch trải lớp nỉ màu xanh đậm mới tinh, thấy mấy cháu ngoại ngồi lên giường gạch, Trương thị lại vội vàng gọi người trải thêm tấm nệm gấm lên giường.

      “Để tránh lúc chú ý lại khiến mấy cháu của bà bị đụng đầu…” Trương thị lần lượt xoa đầu mấy cháu ngoại, cười đến nhìn thấy mắt đâu.

      Khi mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, liền có tiểu nha đầu nhanh nhẹn bưng trà bánh vào.

      “Bánh xốp bột ngô này, cả bánh táo này nữa, là do chính tay mẹ làm đấy.” Liên Chi Nhi cười chọn miếng bánh táo đưa cho Liên Mạn Nhi, .

      vào mùa thu hoạch vụ thu, bắp ngô tươi được xay thành bột để làm bánh xốp. Còn lấy táo tươi làm bánh táo, hương vị vô cùng thơm ngon. Hai món này đều là món mà Liên Mạn Nhi thích ăn, Trương thị tất nhiên nhớ , biết Liên Mạn Nhi sắp về, liền đích thân xuống bếp sửa soạn làm cho con .

      Trừ mấy món điểm tâm do Trương thị làm, còn lại là mấy món điểm tâm tinh tế do mấy sư phụ trong nhà chuẩn bị. Trương thị vẫn nhớ con thích ăn cái gì, cũng nhớ được mấy ngoại tôn thích ăn cái gì, bà ngồi đó lựa thức ăn cho mấy cháu ngoại, cười nhìn các cháu ăn.

      Thời gian qua , hề lưu lại quá nhiều dấu vết người Liên Thủ Tín và Trương thị. Hai người vẫn mái đầu đen nhánh, lộ nét già nua. Chỉ khi quan sát kỹ mới thấy khóe mắt hai người có thêm mấy nếp nhăn. Đúng như lời Lý thị thường : bọn mỗi năm lớn, lớp người già như bà sao có thể già chứ.

      Thấy các con ăn được chút điểm tâm, Liên Mạn Nhi cho mấy bé ăn nữa.

      “Lát nữa đến trưa, ông bà ngoại các con còn chuẩn bị rất nhiều món ngon hơn nữa nhé.” Liên Mạn Nhi cười với mấy bé. Điểm tâm rất ngon, để ăn vặt được, nhưng được làm ảnh hưởng đến bữa chính, dù sao, mấy đứa bé vẫn còn tuổi ăn tuổi lớn.

      Ba bé nghe lời, ăn điểm tâm nữa. Bé trai giống với bé , tuổi tuy nhưng rất nghịch ngợm. Chúng kiên nhẫn ở quanh quẩn bên cạnh người lớn mà chạy sang bên, túm tụm lại cười đùa với nhau. Chỉ có cục bột Bàn Bàn, vẫn bò qua bò lại đầu gối bà ngoại, mẹ và dì cả.

      Trầm Lục ngồi chiếc ghế bên cạnh Liên Thủ Tín, vừa chậm rãi uống trà, vừa hỏi thăm Liên Thủ Tín về vụ thu hoạch mùa thu năm nay của thôn. Đề tài này, Liên Thủ Tín rất am hiểu, và cũng rất nhiệt tình.

      “… Nước mưa năm nay tốt, hoa màu đều được mùa…” Liên Thủ Tín hồ hởi .

      Trầm Lục kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào hỏi mấy câu, Liên Thủ Tín lại càng cao hứng chuyện hơn.

      “Con người của em rể, đúng là tệ.” Liên Chi Nhi khẽ câu. Ưu điểm làm người của Trầm Lục, cách đối nhân xử thế, cùng với thái độ đối xử với người thân, càng quen biết lâu, lại càng ràng.

      Trương thị đương nhiên là gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Trầm Lục tràn đầy thân thiết thương , kém gì ánh mắt nhìn con ruột thịt.

      “Chàng ấy à…” Liên Mạn Nhi cười cười, lúc này nàng vốn muốn khoe khoang, định mấy câu khiêm tốn, nhưng dường như lại muốn như vậy, nên chỉ cười cười, với Liên Chi Nhi: “Dù sao bọn muội ở xa như vậy, cha mẹ cùng Tiểu Kỷ Viễn ở bên này, may mà có tỷ với tỷ phu chăm sóc.”

      “Tỷ phu con cũng rất tốt, mấy năm này, đối với chúng ta như con trai ruột vậy.” Trương thị gật đầu .

      “Ôi chao, mẹ gì vậy.” Liên Chi Nhi cũng cười: “Cha mẹ có thiếu thốn gì đâu, bọn con cũng giúp được nhiều, chỉ là ở gần, có thể thường xuyên sang thăm chút.”

      Liên Chi Nhi như vậy, đương nhiên cũng là những lời khiêm tốn. Mấy năm nay Liên Thủ Tín và Trương thị ở thôn này, Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi chăm sóc rất chu đáo. Liên Chi Nhi cần phải , còn Ngô Gia Hưng bất kể bận rộn đến đâu, ngày nào cũng đến. Nếu nhà có chuyện, bất kể lớn , đều theo giúp đỡ, lo liệu hết sức chu đáo.

      Cho dù là giống như lời Liên Chi Nhi, Liên Thủ Tín và Trương thị thiếu thốn gì. Nhưng cả hai con trai đều vắng nhà, bọn họ có thể hầu hạ dưới gối, điều này đối với hai ông bà mà , chính là niềm an ủi lớn nhất, có bao nhiêu tiền bạc cũng đổi được.

      Về điểm này, Ngũ Lang và Tiểu Thất, rồi cả Liên Mạn Nhi, đều rất cảm kích Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng.

      “Bà ơi, bà cho cháu với Đại Bảo ca dẫn Tiểu Kỳ Lân xem ngỗng trắng nhé?” Ba mẹ con chuyện, Tiểu Kỷ Viễn chạy tới, ngồi ở bên cạnh Trương thị, ngẩng mặt lên với Trương thị.

      Đại Bảo cũng dắt Tiểu Kỳ Lân Nhi tới, cả hai đều ngóng vẻ mặt mong đợi nhìn người lớn. Nhất là Tiểu Kỳ Lân Nhi.

      Tiểu Kỳ Lân Nhi ít khi tới nông thôn, khi ở phủ thành nghe Liên Mạn Nhi ở nông thôn có rất nhiều thứ hay ho, vừa rồi chuyện cùng với mấy tiểu ca ca, lại càng hứng thú với mấy thứ đồ này.

      “Việc này…” Trương thị do dự trả lời, nhìn sang phía Liên Mạn Nhi.

      .” Liên Mạn Nhi gật đầu cười.

      Ba đứa bé lập tức reo hò.

      “… Phải có người cùng bọn nữa.” Trương thị vội , như vậy bà vẫn chưa yên tâm, quay đầu nhìn Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín vừa xong chuyện thu hoạch vụ thu với Trầm Lục, thấy Trương thị nhìn, lập tức hiểu ý.

      Có bao nhiêu người trông chừng bọn trẻ, Trương thị vẫn yên tâm, phải để ông ngoại bọn trẻ đích thân xuất mã mới được. Vì các cháu mà làm trâu làm ngựa, người làm ông ngoại là ông rất cam tâm tình nguyện.

      “Để ta dẫn bọn trẻ ” Liên Thủ Tín đứng lên : “… Còn có mấy bạn chó con mới đầy tháng này, cả mấy bạn nghé con nữa nhé…”

      Ba đứa bé nghe vậy lại càng hào hứng hơn, nhanh chóng xỏ giày xuống đất. Cục bột Bàn Bàn dựa vào ngực Liên Mạn Nhi, ngẩn người, nhưng ngay sau đó tỉnh hồn lại. Các ca ca ra ngoài chơi, mang theo bé. Tiểu gia hỏa lập tức dùng cả tay lẫn chân, định bò xuống đất theo ba ca ca.

      Liên Mạn Nhi vội kéo cục bột lại.

      Nhìn ba ca ca đều đứng ở dưới đất, vẻ mặt tươi cười chuẩn bị ra ngoài. Cục bột được liền há miệng, òa lên khóc.

      Cục bột là em bé ngoan, bình thường rất ít khóc nhè. Nhưng khi khóc, lượng vô cùng đáng sợ.

      Liên Mạn Nhi còn chưa cảm thấy gì, Liên Thủ Tín và Trương thị đau lòng xuýt xoa.

      “Đúng lúc ta cũng muốn dạo loanh quanh, thăm thú chút.” Cục bột vừa khóc hai tiếng, thấy Trầm Lục cũng đứng lên, tới trước giường gạch, đưa tay ra.

      Hóa ra, cục bột vừa khóc, người đau lòng chỉ có Liên Thủ Tín và Trương thị. Người làm cha là Trầm Lục cũng ngồi yên.

      Cục bột ngừng khóc, chớp chớp đôi mắt to ngập nước, lập tức bổ nhào lên người Trầm Lục. Trầm Lục tiếp được con trai , lại lấy khăn ra, lau mặt cho con trai, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

      Lần khóc nháo này của cục bột , kết quả là tất cả nam nhân đều ra ngoài. Trầm Lục bế cục bột, Liên Thủ Tín bế Tiểu Kỳ Lân Nhi, Tiểu Thất bế Tiểu Kỷ Viễn, Ngô Gia Hưng bế Đại Bảo, cùng đám tùy tùng vây quanh ra phía ngoài.

      “… Ở nhà, cũng dỗ bọn sao?” Chờ đám nam nhân ra ngoài hết, Trương thị liền hạ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.

      Liên Chi Nhi cũng nhìn Liên Mạn Nhi, giống như Trương thị, mong đợi đáp án của nàng.

      “Sao lại dỗ ạ, đó cũng là con của chàng mà!” Liên Mạn Nhi cười .

      khiến người ta…” Bất ngờ, Trương thị xúc động .

      “Đời này của ta, gia tài bạc vạn gì, ta đều quan tâm.” Mấy mẹ con chuyện hồi, Trương thị lại với hai con : “Điều ta quan tâm nhất đó là hai đứa các con có thể gặp được nhà chồng tốt. Được như vậy, ta cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi.”

      “Vợ Ngũ Lang cũng rất tốt…” Cảm khái chuyện hôn của hai con xong, Trương thị lại .

      Trương thị và Tần Nhược Quyên mẹ chồng nàng dâu chung sống với nhau rất hòa thuận.

      Lúc trước, Ngũ Lang được cử nhậm chức bên ngoài, khi đó, Tiểu Kỷ Viễn còn chưa đầy tuổi. Đối với vấn đề có mang theo người nhà nhậm chức , rồi mang theo người nào cùng, cả nhà mất quá nhiều thời gian có thể thống nhất ý kiến.

      Ngũ Lang là con trai lớn, khi đó Tiểu Thất còn , vẫn chưa lấy vợ. quan trường, trong tình huống như thế này, thông thường để Tần Nhược Quyên ở lại phụng dưỡng cha mẹ chồng.

      Vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị lại lo cho Ngũ Lang, muốn bên cạnh có người chăm sóc. Nhưng hai ông bà lại có ý nghĩ sắp xếp thông phòng cho con trai, bọn họ muốn để Tần Nhược Quyên cùng Ngũ Lang, như vậy bọn họ mới có thể yên tâm.

      Đây chỉ là thương Ngũ Lang, mà cũng là thương Tần Nhược Quyên.

      Thế nhưng đồng thời, hai ông bà lại nỡ rời xa cháu ngoan bảo bối. Nhưng hai ông bà đều ra. Tần Nhược Quyên cũng muốn cùng Ngũ Lang.

      Đến lúc hai ông bà chủ động mở miệng bảo Tần Nhược Quyên cùng với Ngũ Lang đến chỗ nhậm chức, Tần Nhược Quyên cũng chủ động mở miệng, muốn để Tiểu Kỷ Viễn lại cho hai ông bà.

      Bởi vì chuyện này, Liên Thủ Tín và Trương thị rất cảm động. Cũng là những người làm cha làm mẹ, bọn họ đương nhiên biết Tần Nhược Quyên nỡ xa Tiểu Kỷ Viễn đến cỡ nào. Tần Nhược Quyên có thể chủ động làm như vậy, bọn họ đều cảm thấy Tần Nhược Quyên hiền lành, biết đạo lý. Mà Tần Nhược Quyên cũng rất cảm kích cha mẹ chồng, bởi vì hai người giữ nàng lại, để nàng và Ngũ Lang phải vợ chồng xa cách, cũng nghĩ tới nhét nữ nhân cho Ngũ Lang.

      Có thể suy nghĩ cho đối phương, có thể mỗi người lùi bước, cảm kích lẫn nhau mà hề có oán giận, đây là trong những nguyên nhân chủ yếu khiến khí gia đình của Liên gia luôn ấm áp hòa hợp như vậy.
      Ngoại truyện 8

      Bây giờ, mặc dù vợ chồng Ngũ Lang có bên cạnh, Tiểu Thất cũng thường vắng nhà, nhưng có Tiểu Kỷ Viễn ở đây, cuộc sống của Liên Thủ Tín và Trương thị lúc nào cũng phong phú. Hai ông bà dưỡng dục Tiểu Kỷ Viễn vô cùng tốt, mà thân thể cũng vì thế cứng cáp hơn. Phía bên kia, Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên trong mấy năm nay, lại có thêm .

      “… Nghe là tướng mạo nhìn rất giống con lúc …” Trương thị cười với Liên Mạn Nhi.

      Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều cười. Người ta có câu, cháu trai giống cậu, cháu giống . Chuyện như vậy cũng rất hợp với khoa học di truyền.

      “Khi ca và chị dâu con viết thư cho con cũng như vậy, con cũng muốn qua xem chút, tiếc là xa quá.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Đợi thêm mấy người nữa, chờ bọn họ trở về, chúng ta được nhìn thấy thôi.” Liên Chi Nhi cũng cười : “Trong thư Ngũ Lang còn , khi nào nhậm chức bên ngoài nữa, nếu là nơi tốt muốn cha mẹ cùng . Còn đến lúc đó cũng cho chúng ta cùng, để rể muội giúp đỡ . Đại Bảo đến tuổi học vỡ lòng rồi.”

      ”Trong thư ca với muội chuyện này rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ, mẹ với cha con định thế nào? Tỷ, tỷ với rể bàn bạc chưa, đến lúc đó có định ?”

      “Ta và cha con ấy à” Trương thị thở dài hơi: “Chúng ta suy nghĩ, đến lúc đó rồi sau.”

      ràng, Liên Thủ Tín và Trương thị rất nguyện ý theo sống cùng con trai, nhưng đồng thời lại nỡ rời xa quê hương.

      “Chúng ta cũng chưa bàn bạc xong, ” Liên Chi Nhi cũng . “Ông bà nội Đại Bảo bằng lòng cho bọn ta, theo Ngũ Lang, bọn ta được mở mang đầu óc hơn. Cũng nên suy nghĩ cho tương lai của Đại Bảo nữa.”

      “Cứ từ từ bàn bạc, đến lúc đó quyết định cũng muộn.” Liên Mạn Nhi liền : “Ngũ ca sớm như vậy là muốn mọi người chuẩn bị tâm lý, có đủ thời gian để bàn bạc, đưa ra quyết định. Trong lòng chọn như thế nào là thế đó. Bất kể như thế nào cũng đều tốt.”

      “Vậy cũng được.” Trương thị và Liên Chi Nhi đều gật đầu.

      Ba mẹ con lại chuyện hồi. Liên Mạn Nhi đứng dậy thay quần áo, rồi mới quay lại phòng Trương thị.

      “Chú thím Ngô gia, Thải Vân tỷ của con, với cả nhà Tam bá… đều tới. Giờ con có muốn gặp ?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi. Mấy người họ hàng đến từ sớm, bởi vì nhiều người, hơn nữa Trầm gia và thân phận Huyện chủ của Liên Mạn Nhi, quy củ có rất nhiều. Vì vậy, những người này đều ở bên ngoài chờ mời vào.

      “Mẹ, tỷ, hai người thu xếp mời mọi người vào ạ.” Liên Mạn Nhi vội .

      Trương thị và Liên Chi Nhi làm theo, nhanh chóng sai người ra ngoài, lát sau liền nghe trong viện vang lên tiếng bước chân. Tiểu nha đầu vén rèm lên, mời mọi người vào.

      Vào trước là Liên Thủ Lễ và Triệu thị. sau hai người là đôi vợ chồng trẻ, chính là Liên Diệp Nhi và Liên Đàn. Trong ngực Liên Diệp Nhi còn ôm đứa bé mập mạp.

      Cả nhà năm người vào, trước hành lễ với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vừa sai người đỡ Liên Thủ Lễ và Triệu thị dậy, vừa đáp lễ.

      Hai bên tóc mai Liên Thủ Lễ và Triệu thị điểm bạc, lưng Liên Thủ Lễ cũng còn thẳng như trước nữa, nhưng sắc mặt của hai ông bà đều rất tốt.

      Mời hai vợ chồng ngồi xuống xong, Liên Mạn Nhi lại cười nhận lễ của Liên Diệp Nhi và Liên Đàn, Liên Diệp Nhi còn đặt bé con xuống nệm gấm, giúp con dập đầu với Liên Mạn Nhi cái.

      bé con mập mạp còn chưa đầy hai tuổi nhoài người đệm, là dập đầu, lại giống như là bò, mọi người nhìn mà cười ngừng.

      “Nhìn Tiểu Lưu Trụ Nhi lại mập lên rồi…” Liên Mạn Nhi cười bảo Liên Diệp Nhi và Liên Đàn đứng dậy, lại bế bé mập lên, vuốt vuốt cái tay mập mạp của bé. Bé mập này cũng sợ người lạ, đôi mắt to chớp chớp, tò mò nhìn Liên Mạn Nhi.

      “Đúng vậy, sắp mập thành trái cầu rồi. Cha mẹ muội ngày nào cũng sợ cháu mình ăn đủ no.” Liên Diệp Nhi cười .

      “Giờ có cháu trai bảo bối như vậy, cha mẹ cháu sao có thể để ý chứ. Đừng cái ăn cái uống, cho dù là muốn trăng trời, cha mẹ cháu cũng có thể bắc thang lên trời mà hái ý chứ.” Trương thị bên cạnh cũng cười .

      Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều mặt mày hớn hở, hoàn toàn phản bác, mọi người trong phòng cũng cười theo. Mọi người ngồi xuống, bắt đầu chuyện nhà. Liên Mạn Nhi vừa chuyện, vừa nhịn được cẩn thận đánh giá cả gia đình họ.

      Cả nhà năm người đều mặc quần áo lụa mới tinh. Liên Thủ Lễ và Triệu thị, có lẽ là do cuộc sống gian khổ năm xưa, hoặc là thể chất trời sinh, những năm qua mặc dù điều kiện trong nhà ngày càng tốt hơn, hai vợ chồng vẫn gầy gò như vậy, phát tướng chút nào. Liên Diệp Nhi và Liên Đàn ngược lại, người từ sau khi sinh con xong, liền như châu tròn ngọc sáng(ý trắng trẻo, đẫy đà), người mặc dù cao, nhưng lưng hùm vai gấu, vô cùng cường tráng.

      Liên Đàn là người quen của Liên Mạn Nhi. Tiểu hòa thượng Tiểu Đàn Tử trong miếu năm đó, sau này hoàn tục, tới nhà Liên Diệp Nhi xin ở rể. đến đoạn nhân duyên này, đều ngoài dự đoán của mọi người, trong đó còn có chút quanh co, năm đó từng chấn động thời. Tuy có người có ý xấu, nhưng lại thành chuyện tốt của cả gia đình Liên Thủ Lễ hiền lành.

      Bởi vì Liên Đàn cha mẹ, cũng có họ nhà tục(tăng ni gọi nhà của cha mẹ), liền theo họ Liên. Tiểu Lưu Trụ Nhi là con trai của Lưu Đàn và Liên Diệp Nhi. Đứa này khi sinh ra mập mạp, khỏe khoắn hơn hẳn những đứa trẻ bình thường khác, trừ đôi mắt cực kỳ giống Liên Diệp Nhi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh kia lại giống Liên Đàn như đúc.

      Tiểu Lưu Trụ Nhi, đương nhiên họ Liên, là viên ngọc bảo bối của cả nhà Liên Thủ Lễ, đúng là muốn trăng muốn sao đều được. Hai ông bà ăn dám ăn, mặc dám mặc, nhưng lại tiếc tiền mua sắm cho cháu trai lớn. chỉ như vậy, từ lúc có đứa bé này, Liên Thủ Lễ lại càng làm việc chăm chỉ hơn, mặc dù có Liên Đàn học việc cùng ông, đáng lẽ ông có thể thảnh thơi hơn, nhưng ông lại chịu. Có người hỏi, ông chỉ cười, là muốn để dành tiền cưới vợ cho cháu trai.

      Tiểu Lưu Trụ Nhi giống như viên tiên dược trời ban, chữa lành bệnh cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Những năm này, Liên Thủ Lễ trở thành nhân vật rất có danh vọng trong Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng giống như Liên lão gia tử năm xưa, lời và cách ứng nhân xử thế đều rất có trọng lượng.

      Mà Liên Diệp Nhi và Tiểu Đàn Tử có thể coi là thanh mai trúc mã. Liên Diệp Nhi đanh đá nhưng hiểu đạo lý, Tiểu Đàn Tử thà. Cả nhà đều là người hiền lành, mọi người ở quê đều khen ngợi, là chưa bao giờ nghe cả nhà bọn họ to tiếng với nhau, huống chi là gây lộn cãi nhau.

      Được lúc, tiểu nha đầu lại vén rèm lên, mời Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị vào. Trong ngực Ngô Vương thị còn ôm chừng tuổi, đây là con của Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, bởi vì chào đời vào giữa mùa hoa đào nở, nên có nhũ danh là Tiểu Tử. Tiếp theo, cả nhà Trương Thải Vân cũng tới, Tiểu Thuyên Trụ cũng được dẫn tới, dập đầu với Liên Mạn Nhi. Trương Thải Vân vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chỉ là phần bụng hơi nhô lên, ra là lại mang thai.

      Ngay sau đó, hai vợ chồng Nhị Lang, La Tiểu Yến mang theo đứa bé, Liên Kế Tổ và Tưởng thị dắt Đại Nữu Nữu cũng vào chào hỏi. Lại có vợ chồng Lục Lang, vợ chồng La Tiểu Ưng, vợ chồng Liên Nha Nhi cũng lần lượt đến chào.

      Buổi trưa, cả nhà bày tiệc ở trước hậu viện, nhìn các cháu đông đúc, cái bàn đủ chỗ, Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười đến miệng khép lại được.

      “Nếu lão gia tử vẫn còn, nhìn thấy cảnh này chắc rất vui.” Nhìn con cháu quấn quanh gối, cả đại gia đình hòa thuận náo nhiệt, Liên Thủ Tín khẽ cảm khái với Trương thị câu.

      Trương thị gật đầu, cũng gì. Hai vợ chồng đều nhắc đến Chu thị. Chu thị đương nhiên vẫn còn sống, nhưng thành người “Ngớ ngẩn”.

      Liên Mạn Nhi ngồi ở cách đó xa, chơi đùa với con trai , nàng nghe được lời cảm thán của Liên Thủ Tín, khỏi cười cười. Theo thời gian qua , rất nhiều chuyện, rất nhiều buồn vui phai nhạt theo. Liên lão gia tử lúc sinh thời có thể là rất cần cù tận tụy, vất vả, xoay xở đủ cách vì gia đình. Ông rất thiên vị, mà thay đổi của cả nhà cũng khác hoàn toàn dự tính ban đầu của ông. Nhưng dù có thế nào, ông vẫn là người hết sức tiết kiệm, biết nỗ lực vì gia đình.

      Giờ Liên Thủ Tín nhớ tới Liên lão gia tử, chẳng những hề oán giận, mà còn hết sức tưởng nhớ.

      Mà Chu thị, mặc dù bà còn sống, nhưng lại được nhắc tới nhiều bằng Liên lão gia tử. người cả đời ích kỷ, trong lòng của bà chưa từng có người khác, đương nhiên cũng là người nhanh bị quên lãng nhất.

      Buổi trưa mọi người tản ra, đến giờ Liên Mạn Nhi và Trầm Lục nghỉ trưa, Tiểu Thất lại cùng Trầm Lục ra phía ngoài. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân là mấy tỷ muội tốt nhất của Liên Mạn Nhi nên đến chuyện phiếm với nàng.

      “… Mọi người già trẻ đều vui vẻ, chỉ có nàng là cười rất giả tạo.” Trương Thải Vân .

      “Chắc nàng cũng có ý xấu gì” Liên Chi Nhi liền : “Đổi lại là người khác chắc chắn cũng vui nổi.”

      “Cũng đúng.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Chẳng qua so với người khác nàng bằng, nhưng nếu so với chính bản thân nàng, như bây giờ là tốt lắm rồi… Đây đều nhờ có Tứ thúc, Tứ thẩm với Liên Mạn Nhi tỷ giúp đỡ nàng.”

      “Vợ Kế Tổ ấy à, chắc là sốt ruột lắm… nhưng cũng chẳng có cách nào…” Trương thị liền .

      “Cha mẹ cháu , nàng là vì có con trai, có con trai tốt rồi.” Liên Diệp Nhi lại .

      “Cũng do cả nhà tập trung lại, nàng thấy mình so với ai cũng kém hơn, nên trong lòng thoải mái. Lúc bình thường nàng vẫn rất vui vẻ.” Trương thị lại câu.

      Cả nhà về Tưởng thị.

      Mấy năm qua Nhị Lang và La Tiểu Yến lại sinh được trai . Lục Lang do Liên Thủ Tín làm chủ, cưới con của quản trong Liên gia, sinh được . Liên Nha Nhi thành thân khá muộn, bởi vì Chu thị “ xa được” nàng. Mọi người mai mối cho Liên Nha Nhi, Chu thị dù trở nên “ngớ ngẩn”, gì cũng hiểu, vẫn chịu. Độ tuổi của Liên Nha Nhi, ở thời đại này bị coi là lỡ rồi, là Liên Thủ Tín và Trương thị nhìn được, bỏ ra rất nhiều công sức, mới tách Liên Nha Nhi khỏi Chu thị được, tìm cho nàng gia đình bình thường đơn giản, giờ cuộc sống cũng khá tốt.

      Hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vẫn lười biếng lươn lẹo, nhưng có La Tiểu Yến trông coi ra ngoài gây họa được.

      Em trai La Tiểu Yến là La Tiểu Ưng cũng sớm cưới con của hộ trong Liên gia trang, Trương thị bỏ ra ít tiền bạc cho kia, giờ kia quản lý việc nhà, cuộc sống của La gia cũng rất có khuôn phép.

      “Cuộc sống của các con đều rất tốt.” Trương thị cười : “Mạn Nhi, mẹ sai người gửi thư tới Thiêu Oa Truân rồi, ngày mai cả nhà ông bà ngoại con sang đây.”

      “Bên chỗ Gia Ngọc tỷ cũng gửi thư rồi, ngày mai cũng tới.” Liên Chi Nhi cũng với Liên Mạn Nhi.

      “Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu. “Cả nhà đều tề tựu đông đủ, chắc chắn rất náo nhiệt.”

      “À đúng rồi.” Trương thị cười: “Cha con có mời gánh hát , còn cả tạp kỹ nữa, còn muốn mời đoàn múa ương ca, Mạn Nhi, con có ngại ầm ĩ , nếu ngại để bọn họ đến nhé?”

      “Vậy mời đến ạ, như vậy càng náo nhiệt. Tiểu Kỳ Lân Nhi với Bàn Bàn còn chưa được xem múa ương ca ở quê mình bao giờ.” Liên Mạn Nhi cười .

      “Lúc đó cha con cũng như vậy, để mẹ sai người nhanh chóng sắp xếp!” Trương thị cười .

      “Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

      “Chắc náo nhiệt lắm đây!” Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân đều cười.

      Lúc này nghe trong viện có tiếng bước chân. Sau đó tiểu nha đầu vào bẩm báo, là Trầm Lục tới. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân nháy mắt với nhau, cười đứng dậy, đều tìm cớ rời .

      Trương thị hiểu ý, cũng lưu lại lâu, chỉ dặn mấy người buổi tối tới dùng cơm. Thấy Trầm Lục từ ngoài cửa vào, Trương thị mấy câu đơn giản, rồi cũng rời . Con rể bận rộn quanh năm suốt tháng. Chẳng mấy khi cùng về với con , cả nhà gặp nhau đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng muốn dành nhiều gian riêng cho con với con rể.

      Buổi chiều, quản của Niệm Viên tới, nhưng Trầm Lục vẫn cùng Liên Mạn Nhi ở lại nhà cũ của Liên gia. Hai vợ chồng cùng hai con trai nghỉ tại gian phòng trước đây của Liên Mạn Nhi. Hai vợ chồng ở trong phòng, bà vú cùng hai đứa bé ở phòng ngoài.

      Đây là cầu của Liên Mạn Nhi, mỗi lần trở lại nhà cũ, các nàng đều ở như vậy. Trầm Lục hiểu được tâm tư của Liên Mạn Nhi. Gian phòng này, tất cả đồ đạc đều được bày biện như cũ, ngày thường đều để . Ngũ Lang và Tiểu Thất đều có viện khác, phòng này, là Liên Thủ Tín và Trương thị để lại cho các con ở khi về nhà thăm.

      Ở đây, như được nhớ lại khoảng thời gian thiếu nữ lúc trước. Mà có Trầm Lục ở bên cạnh, cùng nàng hồi tưởng lại quãng thời gian đó, chia sẻ mấy chuyện thú vị ngày còn bé, cũng giống như Trầm Lục cùng nàng ở trong Trầm phủ, chia sẻ cùng những khoảng thời gian cùng những câu chuyện thú vị, cảm giác rất kỳ diệu.

      “Hôm nay hai con chơi rất hào hứng!” Liên Mạn Nhi dựa vào Trầm Lục, khẽ cười : “Cha mẹ hôm nay cũng rất vui vẻ.”

      Trầm Lục gì, chỉ cúi đầu nhàng hôn lên đỉnh đầu Liên Mạn Nhi. Hai người đều cảm nhận được niềm vui thầm lặng của đối phương.

      “Cha mẹ nhìn còn rất khoẻ mạnh, nhưng dù sao cũng vẫn có tuổi rồi.” Ngừng hồi, Liên Mạn Nhi lại . Chỉ nhìn mỗi Liên Thủ Tín và Trương thị, cảm nhận được ràng, nhưng vừa rồi nhìn đến Liên Thủ Lễ và Triệu thị, rồi Liên Thủ Nhân và Hà thị, lại nghĩ đến Liên Thủ Tín và Trương thị cũng kém bọn họ mấy tuổi, Liên Mạn Nhi mới càng ý thức được, cha mẹ mình có tuổi rồi.

      “Vậy… Sau này chúng ta về thăm cha mẹ thường xuyên hơn.” Trầm Lục có vẻ suy nghĩ chút, khẽ .

      Liên Mạn Nhi ừm, gì nữa.

      “Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Trầm Lục ngẫm nghĩ, lại : “Nhìn cha mẹ rất có tướng trường thọ. Hai ông bà tại, phải mỗi năm lại năm trước khỏe mạnh, vui vẻ hơn năm sau sao? Nếu cho hai ông bà cải lão hoàn đồng, có khi hai ông bà còn đồng ý ấy chứ.”

      Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục vậy, khỏi cười khẽ. Nàng biết, Trầm Lục an ủi nàng. ra, Trầm Lục rất đúng.

      Năm tháng đáng quý, thời gian như nước chảy. Thời gian, vì bất cứ ai mà dừng lại. Mà năm tháng, bạc đãi những người ngừng cố gắng trong cuộc sống.

      Những năm tháng cố gắng, đơm được trái ngọt, tỷ như con cháu quấn quanh đầu gối(ý con cháu đầy đàn), tỷ như cuộc sống đầy đủ sung túc. Đối với thế hệ trước, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Mà đối với bọn họ, Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn Trầm Lục cái, phía trước bọn họ còn quãng đường rất dài. . . . . .

      “Xuân có trăm hoa hạ có trăng, thu có gió mát đông có tuyết.”

      “Nếu lòng thảnh thơi khúc mắc, thời tiết nhân gian thảy tốt thôi*.” Trầm Lục sờ sờ mũi, tiếp, nhưng ngay sau đó thấy Liên Mạn Nhi mỉm cười, đôi mắt mong đợi nhìn , suy nghĩ chút, lại : “Nếu được ngày ngày bên vợ con, cuộc đời còn gì tốt đẹp hơn.”

      *Trích bài thơ “Hái sen” của thiền sư Vô Môn Huệ Khai (dịch thơ)

      Đây ràng là lấy lòng kiều thê rồi, Liên Mạn Nhi nhịn được phì cười tiếng. Trầm Lục đội trời đạp đất ở bên ngoài, ở trước mặt vợ con lại có thể cúi mình như thế.

      “Lục gia, vẻ hiên ngang của chàng đâu rồi?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Trầm Lục.

      Trầm Lục mỉm cười.

      Xuân có trăm hoa hạ có trăng, Thu có gió mát đông có tuyết.

      Năm tháng tốt đẹp thuộc về những người biết quý trọng, biết thưởng thức và biết cố gắng hết mình!
      .·’★¸.·’★*·~-.¸-(★ TOÀN VĂN HOÀN ★)-,.-~*¸.·’★¸.·’★
      hoadaoanh thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 8


      Bây giờ, mặc dù vợ chồng Ngũ Lang có bên cạnh, Tiểu Thất cũng thường vắng nhà, nhưng có Tiểu Kỷ Viễn ở đây, cuộc sống của Liên Thủ Tín và Trương thị lúc nào cũng phong phú. Hai ông bà dưỡng dục Tiểu Kỷ Viễn vô cùng tốt, mà thân thể cũng vì thế cứng cáp hơn. Phía bên kia, Ngũ Lang và Tần Nhược Quyên trong mấy năm nay, lại có thêm .


      “… Nghe là tướng mạo nhìn rất giống con lúc …” Trương thị cười với Liên Mạn Nhi.


      Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đều cười. Người ta có câu, cháu trai giống cậu, cháu giống . Chuyện như vậy cũng rất hợp với khoa học di truyền.


      “Khi ca và chị dâu con viết thư cho con cũng như vậy, con cũng muốn qua xem chút, tiếc là xa quá.” Liên Mạn Nhi cười .


      “Đợi thêm mấy người nữa, chờ bọn họ trở về, chúng ta được nhìn thấy thôi.” Liên Chi Nhi cũng cười : “Trong thư Ngũ Lang còn , khi nào nhậm chức bên ngoài nữa, nếu là nơi tốt muốn cha mẹ cùng . Còn đến lúc đó cũng cho chúng ta cùng, để rể muội giúp đỡ . Đại Bảo đến tuổi học vỡ lòng rồi.”


      ”Trong thư ca với muội chuyện này rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu: “Mẹ, mẹ với cha con định thế nào? Tỷ, tỷ với rể bàn bạc chưa, đến lúc đó có định ?”


      “Ta và cha con ấy à” Trương thị thở dài hơi: “Chúng ta suy nghĩ, đến lúc đó rồi sau.”


      ràng, Liên Thủ Tín và Trương thị rất nguyện ý theo sống cùng con trai, nhưng đồng thời lại nỡ rời xa quê hương.


      “Chúng ta cũng chưa bàn bạc xong, ” Liên Chi Nhi cũng . “Ông bà nội Đại Bảo bằng lòng cho bọn ta, theo Ngũ Lang, bọn ta được mở mang đầu óc hơn. Cũng nên suy nghĩ cho tương lai của Đại Bảo nữa.”


      “Cứ từ từ bàn bạc, đến lúc đó quyết định cũng muộn.” Liên Mạn Nhi liền : “Ngũ ca sớm như vậy là muốn mọi người chuẩn bị tâm lý, có đủ thời gian để bàn bạc, đưa ra quyết định. Trong lòng chọn như thế nào là thế đó. Bất kể như thế nào cũng đều tốt.”


      “Vậy cũng được.” Trương thị và Liên Chi Nhi đều gật đầu.


      Ba mẹ con lại chuyện hồi. Liên Mạn Nhi đứng dậy thay quần áo, rồi mới quay lại phòng Trương thị.


      “Chú thím Ngô gia, Thải Vân tỷ của con, với cả nhà Tam bá… đều tới. Giờ con có muốn gặp ?” Trương thị hỏi Liên Mạn Nhi. Mấy người họ hàng đến từ sớm, bởi vì nhiều người, hơn nữa Trầm gia và thân phận Huyện chủ của Liên Mạn Nhi, quy củ có rất nhiều. Vì vậy, những người này đều ở bên ngoài chờ mời vào.


      “Mẹ, tỷ, hai người thu xếp mời mọi người vào ạ.” Liên Mạn Nhi vội .


      Trương thị và Liên Chi Nhi làm theo, nhanh chóng sai người ra ngoài, lát sau liền nghe trong viện vang lên tiếng bước chân. Tiểu nha đầu vén rèm lên, mời mọi người vào.


      Vào trước là Liên Thủ Lễ và Triệu thị. sau hai người là đôi vợ chồng trẻ, chính là Liên Diệp Nhi và Liên Đàn. Trong ngực Liên Diệp Nhi còn ôm đứa bé mập mạp.


      Cả nhà năm người vào, trước hành lễ với Liên Mạn Nhi. Liên Mạn Nhi vội đứng dậy, vừa sai người đỡ Liên Thủ Lễ và Triệu thị dậy, vừa đáp lễ.


      Hai bên tóc mai Liên Thủ Lễ và Triệu thị điểm bạc, lưng Liên Thủ Lễ cũng còn thẳng như trước nữa, nhưng sắc mặt của hai ông bà đều rất tốt.


      Mời hai vợ chồng ngồi xuống xong, Liên Mạn Nhi lại cười nhận lễ của Liên Diệp Nhi và Liên Đàn, Liên Diệp Nhi còn đặt bé con xuống nệm gấm, giúp con dập đầu với Liên Mạn Nhi cái.


      bé con mập mạp còn chưa đầy hai tuổi nhoài người đệm, là dập đầu, lại giống như là bò, mọi người nhìn mà cười ngừng.


      “Nhìn Tiểu Lưu Trụ Nhi lại mập lên rồi…” Liên Mạn Nhi cười bảo Liên Diệp Nhi và Liên Đàn đứng dậy, lại bế bé mập lên, vuốt vuốt cái tay mập mạp của bé. Bé mập này cũng sợ người lạ, đôi mắt to chớp chớp, tò mò nhìn Liên Mạn Nhi.


      “Đúng vậy, sắp mập thành trái cầu rồi. Cha mẹ muội ngày nào cũng sợ cháu mình ăn đủ no.” Liên Diệp Nhi cười .


      “Giờ có cháu trai bảo bối như vậy, cha mẹ cháu sao có thể để ý chứ. Đừng cái ăn cái uống, cho dù là muốn trăng trời, cha mẹ cháu cũng có thể bắc thang lên trời mà hái ý chứ.” Trương thị bên cạnh cũng cười .


      Liên Thủ Lễ và Triệu thị đều mặt mày hớn hở, hoàn toàn phản bác, mọi người trong phòng cũng cười theo. Mọi người ngồi xuống, bắt đầu chuyện nhà. Liên Mạn Nhi vừa chuyện, vừa nhịn được cẩn thận đánh giá cả gia đình họ.


      Cả nhà năm người đều mặc quần áo lụa mới tinh. Liên Thủ Lễ và Triệu thị, có lẽ là do cuộc sống gian khổ năm xưa, hoặc là thể chất trời sinh, những năm qua mặc dù điều kiện trong nhà ngày càng tốt hơn, hai vợ chồng vẫn gầy gò như vậy, phát tướng chút nào. Liên Diệp Nhi và Liên Đàn ngược lại, người từ sau khi sinh con xong, liền như châu tròn ngọc sáng(ý trắng trẻo, đẫy đà), người mặc dù cao, nhưng lưng hùm vai gấu, vô cùng cường tráng.


      Liên Đàn là người quen của Liên Mạn Nhi. Tiểu hòa thượng Tiểu Đàn Tử trong miếu năm đó, sau này hoàn tục, tới nhà Liên Diệp Nhi xin ở rể. đến đoạn nhân duyên này, đều ngoài dự đoán của mọi người, trong đó còn có chút quanh co, năm đó từng chấn động thời. Tuy có người có ý xấu, nhưng lại thành chuyện tốt của cả gia đình Liên Thủ Lễ hiền lành.


      Bởi vì Liên Đàn cha mẹ, cũng có họ nhà tục(tăng ni gọi nhà của cha mẹ), liền theo họ Liên. Tiểu Lưu Trụ Nhi là con trai của Lưu Đàn và Liên Diệp Nhi. Đứa này khi sinh ra mập mạp, khỏe khoắn hơn hẳn những đứa trẻ bình thường khác, trừ đôi mắt cực kỳ giống Liên Diệp Nhi, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh kia lại giống Liên Đàn như đúc.


      Tiểu Lưu Trụ Nhi, đương nhiên họ Liên, là viên ngọc bảo bối của cả nhà Liên Thủ Lễ, đúng là muốn trăng muốn sao đều được. Hai ông bà ăn dám ăn, mặc dám mặc, nhưng lại tiếc tiền mua sắm cho cháu trai lớn. chỉ như vậy, từ lúc có đứa bé này, Liên Thủ Lễ lại càng làm việc chăm chỉ hơn, mặc dù có Liên Đàn học việc cùng ông, đáng lẽ ông có thể thảnh thơi hơn, nhưng ông lại chịu. Có người hỏi, ông chỉ cười, là muốn để dành tiền cưới vợ cho cháu trai.


      Tiểu Lưu Trụ Nhi giống như viên tiên dược trời ban, chữa lành bệnh cho Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Những năm này, Liên Thủ Lễ trở thành nhân vật rất có danh vọng trong Tam Thập Lý Doanh Tử, cũng giống như Liên lão gia tử năm xưa, lời và cách ứng nhân xử thế đều rất có trọng lượng.


      Mà Liên Diệp Nhi và Tiểu Đàn Tử có thể coi là thanh mai trúc mã. Liên Diệp Nhi đanh đá nhưng hiểu đạo lý, Tiểu Đàn Tử thà. Cả nhà đều là người hiền lành, mọi người ở quê đều khen ngợi, là chưa bao giờ nghe cả nhà bọn họ to tiếng với nhau, huống chi là gây lộn cãi nhau.


      Được lúc, tiểu nha đầu lại vén rèm lên, mời Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị vào. Trong ngực Ngô Vương thị còn ôm chừng tuổi, đây là con của Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, bởi vì chào đời vào giữa mùa hoa đào nở, nên có nhũ danh là Tiểu Tử. Tiếp theo, cả nhà Trương Thải Vân cũng tới, Tiểu Thuyên Trụ cũng được dẫn tới, dập đầu với Liên Mạn Nhi. Trương Thải Vân vẫn xinh đẹp như ngày nào. Chỉ là phần bụng hơi nhô lên, ra là lại mang thai.


      Ngay sau đó, hai vợ chồng Nhị Lang, La Tiểu Yến mang theo đứa bé, Liên Kế Tổ và Tưởng thị dắt Đại Nữu Nữu cũng vào chào hỏi. Lại có vợ chồng Lục Lang, vợ chồng La Tiểu Ưng, vợ chồng Liên Nha Nhi cũng lần lượt đến chào.


      Buổi trưa, cả nhà bày tiệc ở trước hậu viện, nhìn các cháu đông đúc, cái bàn đủ chỗ, Liên Thủ Tín và Trương thị đều cười đến miệng khép lại được.


      “Nếu lão gia tử vẫn còn, nhìn thấy cảnh này chắc rất vui.” Nhìn con cháu quấn quanh gối, cả đại gia đình hòa thuận náo nhiệt, Liên Thủ Tín khẽ cảm khái với Trương thị câu.


      Trương thị gật đầu, cũng gì. Hai vợ chồng đều nhắc đến Chu thị. Chu thị đương nhiên vẫn còn sống, nhưng thành người “Ngớ ngẩn”.


      Liên Mạn Nhi ngồi ở cách đó xa, chơi đùa với con trai , nàng nghe được lời cảm thán của Liên Thủ Tín, khỏi cười cười. Theo thời gian qua , rất nhiều chuyện, rất nhiều buồn vui phai nhạt theo. Liên lão gia tử lúc sinh thời có thể là rất cần cù tận tụy, vất vả, xoay xở đủ cách vì gia đình. Ông rất thiên vị, mà thay đổi của cả nhà cũng khác hoàn toàn dự tính ban đầu của ông. Nhưng dù có thế nào, ông vẫn là người hết sức tiết kiệm, biết nỗ lực vì gia đình.


      Giờ Liên Thủ Tín nhớ tới Liên lão gia tử, chẳng những hề oán giận, mà còn hết sức tưởng nhớ.


      Mà Chu thị, mặc dù bà còn sống, nhưng lại được nhắc tới nhiều bằng Liên lão gia tử. người cả đời ích kỷ, trong lòng của bà chưa từng có người khác, đương nhiên cũng là người nhanh bị quên lãng nhất.


      Buổi trưa mọi người tản ra, đến giờ Liên Mạn Nhi và Trầm Lục nghỉ trưa, Tiểu Thất lại cùng Trầm Lục ra phía ngoài. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân là mấy tỷ muội tốt nhất của Liên Mạn Nhi nên đến chuyện phiếm với nàng.


      “… Mọi người già trẻ đều vui vẻ, chỉ có nàng là cười rất giả tạo.” Trương Thải Vân .


      “Chắc nàng cũng có ý xấu gì” Liên Chi Nhi liền : “Đổi lại là người khác chắc chắn cũng vui nổi.”


      “Cũng đúng.” Liên Diệp Nhi gật đầu: “Chẳng qua so với người khác nàng bằng, nhưng nếu so với chính bản thân nàng, như bây giờ là tốt lắm rồi… Đây đều nhờ có Tứ thúc, Tứ thẩm với Liên Mạn Nhi tỷ giúp đỡ nàng.”


      “Vợ Kế Tổ ấy à, chắc là sốt ruột lắm… nhưng cũng chẳng có cách nào…” Trương thị liền .


      “Cha mẹ cháu , nàng là vì có con trai, có con trai tốt rồi.” Liên Diệp Nhi lại .


      “Cũng do cả nhà tập trung lại, nàng thấy mình so với ai cũng kém hơn, nên trong lòng thoải mái. Lúc bình thường nàng vẫn rất vui vẻ.” Trương thị lại câu.


      Cả nhà về Tưởng thị.


      Mấy năm qua Nhị Lang và La Tiểu Yến lại sinh được trai . Lục Lang do Liên Thủ Tín làm chủ, cưới con của quản trong Liên gia, sinh được . Liên Nha Nhi thành thân khá muộn, bởi vì Chu thị “ xa được” nàng. Mọi người mai mối cho Liên Nha Nhi, Chu thị dù trở nên “ngớ ngẩn”, gì cũng hiểu, vẫn chịu. Độ tuổi của Liên Nha Nhi, ở thời đại này bị coi là lỡ rồi, là Liên Thủ Tín và Trương thị nhìn được, bỏ ra rất nhiều công sức, mới tách Liên Nha Nhi khỏi Chu thị được, tìm cho nàng gia đình bình thường đơn giản, giờ cuộc sống cũng khá tốt.


      Hai vợ chồng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị vẫn lười biếng lươn lẹo, nhưng có La Tiểu Yến trông coi ra ngoài gây họa được.


      Em trai La Tiểu Yến là La Tiểu Ưng cũng sớm cưới con của hộ trong Liên gia trang, Trương thị bỏ ra ít tiền bạc cho kia, giờ kia quản lý việc nhà, cuộc sống của La gia cũng rất có khuôn phép.


      “Cuộc sống của các con đều rất tốt.” Trương thị cười : “Mạn Nhi, mẹ sai người gửi thư tới Thiêu Oa Truân rồi, ngày mai cả nhà ông bà ngoại con sang đây.”


      “Bên chỗ Gia Ngọc tỷ cũng gửi thư rồi, ngày mai cũng tới.” Liên Chi Nhi cũng với Liên Mạn Nhi.


      “Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu. “Cả nhà đều tề tựu đông đủ, chắc chắn rất náo nhiệt.”


      “À đúng rồi.” Trương thị cười: “Cha con có mời gánh hát , còn cả tạp kỹ nữa, còn muốn mời đoàn múa ương ca, Mạn Nhi, con có ngại ầm ĩ , nếu ngại để bọn họ đến nhé?”


      “Vậy mời đến ạ, như vậy càng náo nhiệt. Tiểu Kỳ Lân Nhi với Bàn Bàn còn chưa được xem múa ương ca ở quê mình bao giờ.” Liên Mạn Nhi cười .


      “Lúc đó cha con cũng như vậy, để mẹ sai người nhanh chóng sắp xếp!” Trương thị cười .


      “Vâng ạ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.


      “Chắc náo nhiệt lắm đây!” Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân đều cười.


      Lúc này nghe trong viện có tiếng bước chân. Sau đó tiểu nha đầu vào bẩm báo, là Trầm Lục tới. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Trương Thải Vân nháy mắt với nhau, cười đứng dậy, đều tìm cớ rời .


      Trương thị hiểu ý, cũng lưu lại lâu, chỉ dặn mấy người buổi tối tới dùng cơm. Thấy Trầm Lục từ ngoài cửa vào, Trương thị mấy câu đơn giản, rồi cũng rời . Con rể bận rộn quanh năm suốt tháng. Chẳng mấy khi cùng về với con , cả nhà gặp nhau đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng muốn dành nhiều gian riêng cho con với con rể.


      Buổi chiều, quản của Niệm Viên tới, nhưng Trầm Lục vẫn cùng Liên Mạn Nhi ở lại nhà cũ của Liên gia. Hai vợ chồng cùng hai con trai nghỉ tại gian phòng trước đây của Liên Mạn Nhi. Hai vợ chồng ở trong phòng, bà vú cùng hai đứa bé ở phòng ngoài.


      Đây là cầu của Liên Mạn Nhi, mỗi lần trở lại nhà cũ, các nàng đều ở như vậy. Trầm Lục hiểu được tâm tư của Liên Mạn Nhi. Gian phòng này, tất cả đồ đạc đều được bày biện như cũ, ngày thường đều để . Ngũ Lang và Tiểu Thất đều có viện khác, phòng này, là Liên Thủ Tín và Trương thị để lại cho các con ở khi về nhà thăm.


      Ở đây, như được nhớ lại khoảng thời gian thiếu nữ lúc trước. Mà có Trầm Lục ở bên cạnh, cùng nàng hồi tưởng lại quãng thời gian đó, chia sẻ mấy chuyện thú vị ngày còn bé, cũng giống như Trầm Lục cùng nàng ở trong Trầm phủ, chia sẻ cùng những khoảng thời gian cùng những câu chuyện thú vị, cảm giác rất kỳ diệu.


      “Hôm nay hai con chơi rất hào hứng!” Liên Mạn Nhi dựa vào Trầm Lục, khẽ cười : “Cha mẹ hôm nay cũng rất vui vẻ.”


      Trầm Lục gì, chỉ cúi đầu nhàng hôn lên đỉnh đầu Liên Mạn Nhi. Hai người đều cảm nhận được niềm vui thầm lặng của đối phương.


      “Cha mẹ nhìn còn rất khoẻ mạnh, nhưng dù sao cũng vẫn có tuổi rồi.” Ngừng hồi, Liên Mạn Nhi lại . Chỉ nhìn mỗi Liên Thủ Tín và Trương thị, cảm nhận được ràng, nhưng vừa rồi nhìn đến Liên Thủ Lễ và Triệu thị, rồi Liên Thủ Nhân và Hà thị, lại nghĩ đến Liên Thủ Tín và Trương thị cũng kém bọn họ mấy tuổi, Liên Mạn Nhi mới càng ý thức được, cha mẹ mình có tuổi rồi.


      “Vậy… Sau này chúng ta về thăm cha mẹ thường xuyên hơn.” Trầm Lục có vẻ suy nghĩ chút, khẽ .


      Liên Mạn Nhi ừm, gì nữa.


      “Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Trầm Lục ngẫm nghĩ, lại : “Nhìn cha mẹ rất có tướng trường thọ. Hai ông bà tại, phải mỗi năm lại năm trước khỏe mạnh, vui vẻ hơn năm sau sao? Nếu cho hai ông bà cải lão hoàn đồng, có khi hai ông bà còn đồng ý ấy chứ.”


      Liên Mạn Nhi nghe Trầm Lục vậy, khỏi cười khẽ. Nàng biết, Trầm Lục an ủi nàng. ra, Trầm Lục rất đúng.


      Năm tháng đáng quý, thời gian như nước chảy. Thời gian, vì bất cứ ai mà dừng lại. Mà năm tháng, bạc đãi những người ngừng cố gắng trong cuộc sống.


      Những năm tháng cố gắng, đơm được trái ngọt, tỷ như con cháu quấn quanh đầu gối(ý con cháu đầy đàn), tỷ như cuộc sống đầy đủ sung túc. Đối với thế hệ trước, đây chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Mà đối với bọn họ, Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhìn Trầm Lục cái, phía trước bọn họ còn quãng đường rất dài. . . . . .


      “Xuân có trăm hoa hạ có trăng, thu có gió mát đông có tuyết.”


      “Nếu lòng thảnh thơi khúc mắc, thời tiết nhân gian thảy tốt thôi*.” Trầm Lục sờ sờ mũi, tiếp, nhưng ngay sau đó thấy Liên Mạn Nhi mỉm cười, đôi mắt mong đợi nhìn , suy nghĩ chút, lại : “Nếu được ngày ngày bên vợ con, cuộc đời còn gì tốt đẹp hơn.”


      *Trích bài thơ “Hái sen” của thiền sư Vô Môn Huệ Khai (dịch thơ)


      Đây ràng là lấy lòng kiều thê rồi, Liên Mạn Nhi nhịn được phì cười tiếng. Trầm Lục đội trời đạp đất ở bên ngoài, ở trước mặt vợ con lại có thể cúi mình như thế.


      “Lục gia, vẻ hiên ngang của chàng đâu rồi?” Liên Mạn Nhi cười hỏi Trầm Lục.


      Trầm Lục mỉm cười.


      Xuân có trăm hoa hạ có trăng, Thu có gió mát đông có tuyết.


      Năm tháng tốt đẹp thuộc về những người biết quý trọng, biết thưởng thức và biết cố gắng hết mình!


      HOÀN

    3. skydark

      skydark Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      10
      cam on ban nhieu nha

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :