1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 417: Phu thê

      Lâm Ngọc Trân nghe Lục Kiến Tân đến chuyện này, cũng là thực kinh ngạc: “Chưa từng nghe , sao vậy?”

      Quả nhiên biết! Lục Kiến Tân trong lòng lập tức cao hứng nổi: “Chuyện lớn như vậy, thế nhưng biết thông báo trưởng bối tiếng! Tuy đồ cưới là của nàng, nhưng dựa theo cách của lão Nhị, dù thế nào cũng nên cùng trưởng bối thương lượng chút mới phải. Nàng dĩ nhiên là vô thanh vô tức, cũng tự chủ trương quá mức rồi.” Vì thế đem chuyện của Lục Kiến Trung với kể lại cho Lâm Ngọc Trân nghe.

      Lâm Ngọc Trân cũng thấy nếu Lâm Cẩn Dung bỏ ra nhiều tiền như thế để tham gia, hơn nữa chưa từng đề cập qua với mình câu, là hơi quá đáng. Nhưng cũng vui Lục Kiến Tân chất nữ nhi của mình tốt, nhân tiện đáp: “Chàng tin lão Nhị sao? Miệng mười câu đến tám câu là dối.”

      Lục Kiến Tân vừa thấy biểu tình của nàng liền hiểu được ý tứ của nàng, tính tình Lâm Ngọc Trân là như vậy, chính nàng có thể người Lâm gia tốt, nhưng người khác cao hứng. Vì thế ôn nhu : “Ta cũng phải tin lão Nhị, chính là thấy láo về việc này, dù sao hay giả, chỉ cần hỏi phu thê Nhị lang câu chẳng phải biết sao? Ta chỉ là nghe , Nhị lang tức từ trước đến nay đều rất có chủ ý, cũng hay thương lượng với trưởng bối, muốn mở cửa hàng liền mở, muốn mua liền mua, có phải như vậy hay ?”

      Lâm Ngọc Trân sắc mặt hơi tế: “Lúc nàng ở nhà mẹ đẻ rất có năng lực. Nếu có nàng, Tam ca, Tam tẩu ta tại cũng được nhàn nhã tự tại như bây giờ. Lão thái gia lúc trước chính là coi trọng nàng, nhưng tính tình của nàng vẫn là thực nhàn tĩnh, cũng gây chuyện sinh .”

      Lục Kiến Tân thầm nghĩ, nếu Lâm Cẩn Dung lợi hại, người như thế đều giải quyết mọi việc sau lưng, ngươi biết được bao nhiêu? Nhưng cũng ra miệng, chỉ tiếp lời: “Nhi tức lúc còn có khả năng, trong nhà cũng thoải mái hơn rất nhiều, giống như Đại chất tức, vừa làm hỏng việc lại khiến người khác bực bội. Nhưng nếu nàng là nhi tức nhà ta, phải vì phu gia đầu tiên, thay nàng quyết định, nhưng thông báo tiếng khó mà đúng ? Bằng nàng bên ngoài làm chuyện gì, chúng ta cái gì cũng biết, cuối cùng lại bắt chúng ta thừa nhận. Có nên để ý chút hay ?”

      Lâm Ngọc Trân đáp: “Ngày mai ta hỏi nàng.”

      Lục Kiến Tân mục đích đạt tới, chống cằm : “Đây dù sao cũng là cơ hội tốt, nàng có thể nghỉ ngơi chút, tùy tiện chơi đùa. Hôm nay lão Nhị nôn ra ít tiền tài, làm ra vẻ cũng làm ra vẻ, tử tiền biến tiền mặt, tương lai tròn kỳ Hiếu, cũng có thể mưu cầu vị trí tốt hơn.”

      Lâm Ngọc Trân mắt lé nhìn : “Ta?”

      Lục Kiến Tân : “Đương nhiên là nàng a! Chẳng lẽ ta đưa cho người khác sao? Đây là đôi ta tương lai vẫn ở chung chỗ mà. Chờ giữ tròn đạo hiếu, ta mưu chức khác, chúng ta đón mẫu thân nhậm chức.”

      Lâm Ngọc Trân ánh mắt ướt ướt, quay đầu : “Ta nghĩ đến chàng sớm quên lời thề đó.”

      Dưới ngọn đèn, trong con ngươi trong suốt của nàng còn vẻ thiên chân mị nhân nữa, khóe mắt cũng có nếp nhăn nho , bởi vì hàng năm vui vẻ, khóe môi hơi hơi rủ xuống, da thịt gương mặt cũng còn căng mịn. Bọn họ đều già , Lục Kiến Tân thở dài, sờ sờ tóc mai Lâm Ngọc Trân, lại sờ sờ đầu tóc bạc hỗn loạn của mình: “Nàng a, làm phu thê từ lúc còn trẻ đến già. Chúng ta kết tóc từ thuở thiếu niên, là phu thê vài thập niên, ngày lành ngày khổ đều trải qua, các nàng sao có thể so sánh với nàng? Bất quá có thêm người hầu hạ ta và nàng mà thôi, cần nghĩ nhiều, ngủ .” Ổn ổn, lại : “Nàng yên tâm, ngày sau lão Nhị bọn họ dám bất kính với nàng nửa phần nữa!”

      Lâm Ngọc Trân cúi thấp đôi mắt, khẽ nghiêng người. Bọn họ tại bất quá là bạn già mà thôi, nàng sớm mất vẻ thanh xuân, ánh mắt còn bị hấp dẫn dây dưa người nàng nữa, lại có chỗ để dựa vào, thể khiến có điều cố kỵ. có thể cho nàng, phải là thứ nàng muốn nhất. Đương nhiên, thứ muốn nhất, nàng cũng cho được.

      Đêm lạnh như nước, trăng sáng như gương.

      Lâm Cẩn Dung và Lục Giam đuổi nha hoàn ma ma tùy thị , sóng vai ở trong viện. Ánh trăng đem bóng dáng hai người chiếu dài con đường rải đá, ngươi đè nặng ta, ta đè nặng ngươi, Lục Giam cúi mắt nhìn hai bóng dáng chồng chất lên nhau kia, nhàng cười, cầm tay Lâm Cẩn Dung, cũng gì, Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên hiểu được ý tứ của , lật tay nắm lại, tận lực dựa vào gần hơn.

      Dưới ánh trăng Lâm Cẩn Dung mặt mày ôn nhuận khả nhân, Lục Giam cảm nhận được bên người truyền đến ấm áp cùng hương thơm, nhịn được muốn ôm chặt thắt lưng của nàng. nghĩ như vậy, cũng cứ làm như vậy, nghiêm trang : “Ta thấy nàng gần đây bị gầy .”

      Lâm Cẩn Dung ở bên hông nhéo cái, thấp giọng : “Người gầy là chàng mới đúng, cũng biết ăn nhiều chút.”

      Lục Giam chỉ sợ bị người nhìn thấy tốt, dùng sức kéo nàng cái liền rất nhanh buông ra, mang theo vài phần ghen tuông: “Ta mình người rất đơn a. Nàng tốt rồi, mỗi ngày có thể ôm Nghị Lang ngủ.” Tuy thể cùng phòng, nhưng người nhà bị tách ra, thể ở bên cạnh nhau, trước đó cùng ở dưới mái hiên, tùy thời có thể nghe thấy thanh của nhau là cảm giác hoàn toàn khác biệt.

      Lâm Cẩn Dung xảo tiếu thản nhiên: “Nếu chàng ghen tị, sợ Nghị Lang ban đêm khóc tìm nương, ta có thể cho Nghị Lang đến ngủ với chàng. Hừng đông đưa lại cho ta là được.”

      Lục Giam thể tưởng tượng nổi cảnh tượng Nghị Lang ban đêm khóc gọi nương mà dỗ tốt, lại nửa đêm đến nháo loạn Vinh Cảnh cư phen. Vì thế xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Ta ra sợ phiền toái, chỉ sợ ủy khuất hài tử mà.”

      Nếu vận mệnh vẫn diễn biến như kiếp trước, xác định xảy ra lần nữa. biết dỗ dành, Nghị Lang lại ủy khuất, cũng phải chấp nhận thôi. Lâm Cẩn Dung sâu kín thở dài, thấp giọng : “Nhân sinh đời, làm sao phải chịu ủy khuất chứ? Có thể chịu ủy khuất, học được chịu ủy khuất, cũng là việc may mắn. Giống như Ngô Nhị ca vậy, thuận buồm xuôi gió quen, cũng phải chuyện tốt đẹp gì.”

      Lục Giam gật gật đầu: “Mặc dù như thế nhưng còn quá .”

      Lâm Cẩn Dung cười, thay đổi đề tài: “Phạm Bao khi nào rời ?” Phạm Bao hôm nay có thể là lập công lớn, nhưng cũng kết đại cừu, nếu nhanh bỏ của chạy lấy người, ở lại chỉ sợ cũng có kết cục hay ho.

      Lục Giam : “Suốt đêm. là trở về chuyển nhà. Phụ thân sai người tặng năm mươi lượng bạc, ta bảo Trường Thọ đưa đến bến tàu rồi trở về.”

      Năm mươi lượng bạc. Lâm Cẩn Dung trong lòng run lên, đúng là vẫn đưa đúng năm mươi lượng bạc, bị bắt xa tha hương. Điểm duy nhất giống là Nhị phòng hay ho, người muốn đập đầu vào cột là Lục Kiến Trung. Cũng tốt, cuối cùng cũng có thay đổi. Vì vậy cả cười: “Đáng tiếc, ta còn nghĩ thay rửa sạch oan khuất, thỉnh lưu lại thay nhóm ta hoặc là Tam thúc phụ để ý cửa hàng.”

      Lục Giam trong lòng khẽ nhúc nhích, cười : “Cửa hàng của Tam thúc phụ cho dù phát đạt, dựa vào điền trang cũng có thể sống qua ngày. Bọn họ ít người, cũng cần chi tiêu lớn, đủ dùng rồi. Về phần chúng ta, còn có người là Hàn Căn, lúc trước tổ phụ giữ lại làm quản bên ngoài cho ta, biết nàng còn nhớ người này ?”

      Lâm Cẩn Dung đáp: “Đương nhiên nhớ , nhưng sau khi trở về cũng chủ động đến bái kiến ta, ta chỉ cho rằng có ý tưởng khác.”

      Lục Giam cười cười: “Lần trước tổ phụ bệnh nặng, ta trở về thăm bệnh, còn từng cùng uống rượu, bái kiến nàng cũng là do thận trọng, vừa vặn đề cử với phụ thân. Hôm nay ta nghe Nhị thúc phụ ba lần bốn lượt nhắc tới chuyện tham gia đội tàu của Mai Bảo Thanh với phụ thân, ta đoán phụ thân ước chừng động tâm.”

      Lâm Cẩn Dung : “ hỏi chàng sao?” Lục Kiến Tân khẳng định là động tâm, năm đó người Lục gia chính là đổ hết tiền tài vào đây. Cái gọi là tham tiền lu mờ lý trí, khuyên cũng khuyên được.

      Lục Giam rầu rĩ : “ có hỏi, nếu hỏi ta, ta cũng cần phải đuổi người , cứ trực tiếp là được.” Thủy chung là cách tầng quan hệ, tình khác cũng đành thôi, nhưng đề cập đến tiền tài còn có chút khác biệt.

      Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Kỳ cần chàng , ta lúc ấy thấy ánh mắt nhìn ta chính là có chút trách cứ. Đại để là trách ta thấy lợi nhưng với người trong nhà, mình lén nuốt trọn. Tuy Tam ca nghe lời ta khuyên vẫn muốn tham gia, nhưng tự ta thấy tốt, sao dám tùy tiện với chàng?”

      Lục Giam ngày thường cũng hỏi đến tiền tài của nàng đâu, nhưng nàng có, vì thế liền tiếp lời của nàng: “Nàng làm đúng, nếu là buôn bán lời may, nếu , chỉ sợ còn trách nàng nhiều hơn. Chúng ta rốt cuộc vẫn giống họ.”

      Khi chuyện đến sân viện Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân còn chưa ngủ, Lực Lang và Nghị Lang vui đùa cao hứng, vô cùng náo nhiệt. Lục Kinh cùng Khang Thị ở nơi đó, thấy hai người tiến vào, Khang Thị vẫn còn đỡ, Lục Kinh mặt có chút khó coi. Lục Giam chỉ cho là biết, cùng Lâm Cẩn Dung khen ngợi Lực Lang phen. Mấy người cùng hài tử ngồi lại chỗ Lục lão phu nhân đến khi lão thái thái kêu mệt mỏi, mới tự bế hài tử trở về.

      đêm chuyện.

      Ngày hôm sau Lâm Cẩn Dung theo thường lệ dậy sớm đến vấn an Lâm Ngọc Trân, chỉ thấy ba người Hà di nương tới, chiếu cố trong ngoài, A Nhu bưng chậu rửa mặt, Hà di nương nâng khăn mặt, giúp Lâm Ngọc Trân rửa mặt.

      Lục Kiến Tân ăn mặc chỉnh tề ngồi bên, uống trà Tiểu Tinh dâng lên, nhìn thê thiếp nhà, vẻ mặt đắc ý.

      Lâm Ngọc Trân sầm mặt, thần sắc kiên nhẫn. Hà di nương cũng là cẩn thận ôn nhu, rửa mặt mũi xong lại giúp Lâm Ngọc Trân chải đầu, thỉnh thoảng mềm mại hỏi câu: “Phu nhân, nơi này được ? Phu nhân, nơi này có thoải mái ?”

      Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Ngọc Trân vẻ mặt được tự nhiên, hiểu được nàng khó chịu, lại muốn Hà di nương chạm vào nàng, liền tiến lên cười : “Phu nhân khỏe hơn chưa?”

      Lâm Ngọc Trân nghiêng đầu, Hà di nương vừa văn kéo tóc nàng, Lâm Ngọc Trân nửa đau , nửa khoa trương hít hơi, chán ghét : “Ngươi chải đầu tay biết nặng sao? A Dung tới vấn cho ta.”

      Hà di nương cũng tức giận, hàm chứa cười hành lễ: “Phu nhân thứ tội, tì thiếp lỡ tay.”

      Lâm Ngọc Trân thấy tính tình này của nàng cũng có biện pháp, kiên nhẫn : “Dọn cơm thôi.”

      Hà di nương cười tủm tỉm đem lược giao cho Lâm Cẩn Dung, tự an bài.

      Lâm Ngọc Trân hơi hơi mị mắt, thoải mái mà hưởng thụ Lâm Cẩn Dung hầu hạ, trực lai trực vãng (hỏi thẳng trọng điểm): “Nghe con cũng tham gia vào đội tàu kia của Mai Bảo Thanh?”

      Lâm Cẩn Dung đáp: “Chưa từng.”

      Lâm Ngọc Trân tiếp lời: “Vậy vì sao Nhị thúc phụ con lại như vậy?”

      biết lấy tin tức từ chỗ nào.” Lâm Cẩn Dung theo khóe mắt liếc Lục Kiến Tân cái, nhưng thấy Lục Kiến Tân ngồi đó vân đạm phong khinh cùng Lục Giam chuyện: “Con nên sai người tìm kiếm tế điền mà chúng ta hứa với dòng họ. Lại tìm quản đắc lực, sửa chữa tông học đường .” Giống như là nửa điểm nghe các nàng chuyện.

      Lục Giam nhân tiện đẩy Hàn Căn ra, Lục Kiến Tân đối với quản trong nhà cũng quen thuộc, vì thế để ở trong lòng: “Con thấy tốt là được rồi.” Sắc mặt cũng là có chút khó coi, đưa mắt ra hiệu với Lâm Ngọc Trân, sau đó nghiêng mặt .

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 418: Mây bay

      Lâm Ngọc Trân hơi có chút chướng mắt hành động này của Lục Kiến Tân, muốn hỏi cái gì, muốn biết cái gì cứ trực tiếp mở miệng được sao? Thế nào cũng phải bắt nàng hỏi. Nhưng ngẫm lại, làm công công mà nhìn chằm chằm hỏi han đồ cưới của nhi tức, xác thực cũng tiện. Mắt thấy Hà di nương mang theo người dọn điểm tâm lên, ôn nhu chân thành mà chuẩn bị hầu hạ Lục Kiến Tân dùng cơm, liền sầm mặt xua tay ý bảo nàng và Tiểu Tinh, A Nhu đều lui ra.

      Hà di nương vụng trộm liếc Lục Kiến Tân cái, thấy Lục Kiến Tân mặt chút thay đổi, liền trong suốt thi lễ: “Vâng.” Xoay người mang theo Tiểu Tinh cùng A Nhu ra ngoài, nhưng cũng xa, đứng chờ ngay tại hành lang. Phương ma ma đứng canh cửa, ngoài cười nhưng trong cười : “Nhóm chủ tử có việc muốn thương lượng, vài vị di nương thỉnh tự tiện.”

      Hà di nương biết vâng lời: “Ta sợ sau đó phu nhân còn gọi vào, chúng ta đến bên kia chờ.” Quả thực lại dẫn Tiểu Tinh và A Nhu thối lui đến hành lang dài bên kia.

      Phương ma ma thấy nàng thức thời, liền tĩnh tâm nghe bên trong cái gì.

      Lâm Cẩn Dung đứng dậy xới cơm chia thức ăn, Lâm Ngọc Trân : “ vội. A Dung, chúng ta mặc kệ Nhị thúc phụ con lấy tin tức từ đâu, nhưng con có đó là có. Chính là Nhị thúc phụ đề nghị chúng ta cũng theo tham gia, ta bỏ tiền đó cũng phí, muốn hỏi chút ý tứ của con, con thấy cọc sinh ý như thế nào? Mai Bảo Thanh người này, nghe Nhị lang cùng cũng rất quen thuộc, hiểu , các con cảm thấy có đáng tin ?”

      Lâm Cẩn Dung biết trả lời vấn đề này của Lâm Ngọc Trân thế nào, bản thân nàng chịu tham gia có thể chứng tỏ rất nhiều vấn đề, ràng là xem trọng cọc sinh ý này, nhưng thẳng, bởi vì nàng thấy bộ dạng Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân, dĩ nhiên là khẳng định nàng tham gia, liền châm chước rồi : “Mai Bảo Thanh người này, lấy hiểu biết của ta và Nhị lang, là đại thương nhân nổi tiếng có danh tiếng, ở kinh thành cũng coi như có thể xếp vào hạng phú hào. Cọc sinh ý này, xác thực cũng từng thông qua tộc huynh của ta hỏi ý tứ của ta, nhưng ta thấy phiêu lưu quá lớn cho nên cự tuyệt.”

      Lục Kiến Tân giảo hoạt : “Vậy theo như con biết, trừ con và nhà Nhị thúc phụ ra, còn có ai tham gia ? Thí dụ như, nhà mẹ đẻ con, cữu phụ của con vậy?” Nàng nàng chưa từng tham gia, nhưng vị tất dùng danh nghĩa của người khác, loại chuyện này thấy được hơn mất.

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt : “Bởi vì ta dám gia nhập, cho nên biết được nhiều lắm. Tổ phụ ta từng nghiêm lệnh cho người trong nhà buôn bán, cho nên trong nhà cũng có ai biết được việc này, chỗ cữu phụ cũng thấy có động tĩnh gì.” Dừng chút, đoán việc Lâm Thế Toàn tham gia vị tất giấu giếm được, chỉ sợ đến lúc đó bọn họ biết được lại làm khó, liền tiếp: “Chỉ có tộc huynh tham gia thôi.”

      Lâm Ngọc Trân liền hỏi nàng: “Tộc huynh của con, là Lâm Thế Toàn đúng ?”

      Cái này gọi là việc gì cũng có tính toán, Lâm Cẩn Dung mắt thấy bọn họ từng bước hướng tới phương hướng đó, nhưng thể can thiệp nửa điểm, chỉ có thể gật đầu: “Là . Nhưng ta vẫn đều phản đối , chính là chịu nghe. Phiêu lưu quá lớn.”

      Vừa đến Lâm Thế Toàn, mọi người đều biết vì sao lại thế. Đồ cưới cửa hàng Lâm Cẩn Dung đều do để ý quản lý, đa phần thái độ của đại biểu cho thái độ của Lâm Cẩn Dung, cho nên cũng khó trách Nhị phòng nhận định Lâm Cẩn Dung có tham gia. Mà Lâm Cẩn Dung cách nào cùng bọn họ giải thích ràng đây là hành vi cá nhân của Lâm Thế Toàn, cùng nàng có gì liên quan, thêm gì nữa lại như cố biện bạch, giấu đầu hở đuôi vậy. Chính là câu kia, biết ngươi, tin ngươi, cần ngươi nhiều lời, hiểu ngươi, tin ngươi, càng nhiều càng có ý nghĩa.

      Lục Kiến Tân quả nhiên thèm nhắc lại sâu nhìn Lâm Cẩn Dung cái, lại thản nhiên liếc Lục Giam cái, trầm mặc lên tiếng cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn cơm.

      Lâm Ngọc Trân thấy khí đúng, nhưng cũng tiện nhiều lời, chỉ : “Đồ ăn đều nguội rồi, ăn cơm .”

      Thừa dịp Lâm Cẩn Dung mang cơm lại đây, Lục Giam an ủi nhìn về phía nàng, sợ nàng ủy khuất, sợ nàng khổ sở, còn thể , càng nhiều, Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân càng sinh nghi, ngăn cách càng lớn. Nếu là phụ mẫu thân sinh, có thể ra thoải mái hơn.

      Lâm Cẩn Dung hướng mỉm cười, tỏ vẻ bản thân cũng để ở trong lòng.

      Toàn gia trầm mặc dùng xong điểm tâm, Lâm Cẩn Dung gọi Phương ma ma tiến vào, thu dọn đồ ăn xuống, rồi ngồi vào sương phòng cách vách dùng điểm tâm của chính nàng.

      Lục Kiến Tân thấy nàng rời , mới cau mày hỏi Lục Giam: “Con đối với cọc sinh ý này có cái nhìn thế nào.”

      Lục Giam ràng biết nhận định ra sao về phu thê mình, cũng nghe lời mình, nhưng vẫn tẫn trách : “Đối với chuyện sinh ý con ràng lắm. Nhưng A Dung qua, nàng coi trọng, bảo hóa tuy rằng thu lợi dày, nhưng nếu tự mình kiến lập đội tàu, cũng là phiêu lưu quá lớn, nàng tình nguyện kiếm ít chút, chỉ cầu an ổn. Tam ca nàng nghe lời nàng khuyên, dùng là tiền của mình, nàng cũng còn cách nào khác, khuyên nhiều, chỉ sợ người ta mình chắn tài lộ của .”

      Phía sau những lời này, cũng là cố ý cho Lục Kiến Tân nghe. Lục Kiến Tân nghe hiểu, cũng gì thêm: “Nên thỉnh an tổ mẫu thôi.”

      Sáng sớm, hơi khí thành sương, lại là ngày nắng rét lạnh. Ngày hôm qua Lục lão phu nhân trải qua nhiều chuyện, thứ nhất là thân thể tốt, thứ hai là trong lòng vui, thức dậy trễ hơn so với bình thường, ràng tỉnh rồi cũng chịu dậy, cố tình để con cháu liên can đứng bên ngoài chịu đựng khí lạnh.

      Lâm Cẩn Dung xem như lại kiến thức da mặt dày của Lục Kiến Trung. Hôm qua chuyện mất mặt nam kham giống như chưa bao giờ từng phát sinh, túi tiền của giống như chưa từng bị người trấn lột, hàm hậu ôn hòa đứng ở nơi đó, thần thái tự nhiên cùng Lục Kiến Tân, Lục Kiến Lập chào hỏi, ca ca đệ đệ kêu gọi thân thiết. Phía sau , Lục Thiệu, Lục Kinh mặt đen như đáy nồi, cũng chịu đối diện với người khác. Ngay cả người giả bộ giỏi nhất chính là Tống thị, cũng chỉ yên lặng đứng ở góc, được lời.

      chờ đợi lão thái thái nguôi giận triệu kiến, Lục Kiến Trung bận rộn được. dê là chăn thả, mà hai con dê cũng là chăn thả, chỉ cùng Lục Kiến Tân đề cử tài lộ của Mai Bảo Thanh, còn cực lực động viên Lục Kiến Lập: “Làm ra vẻ cũng là làm ra vẻ, bằng thử lần, chúng ta toàn gia hợp lực tham gia, tương lai cũng tiện chuyện.” lần này nguyên khí tổn thương, chỉ dựa vào mình kiếm đủ tiền, nếu có thể đả động Đại phòng, Tam phòng, chiếm được phần lớn, tất nhiên được lợi nhiều hơn. Đại phòng ở đâu lâu dài, Tam phòng biết kinh doanh, tương lai người quyết định chủ yếu .

      Lục Kiến Lập thận trọng nghe, cũng trả lời, chỉ “Ừ a” cho có lệ.

      Đồ thị nghe ba hoa chích choè, có chút tâm động, chính là người nghèo đột nhiên trở nên giàu có, tay cầm đống tiền tài luôn luôn nỡ, sợ ngủ giấc tỉnh lại liền bay mất, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, nghĩ muốn xem ý tứ của đích tôn thế nào mà làm việc. Vì thế liếc mắt nhìn Lục Giam, Lục Giam cúi mắt, lại muốn lôi kéo Lâm Cẩn Dung hỏi chút tin tức, lại sợ Lục Kiến Tân, vì thế gấp gáp chịu nổi.

      Lục Kiến Tân đột nhiên mở miệng: “Lão Nhị, đệ cũng đừng khuyên lão Tam. Rốt cuộc việc này như thế nào, sau đó hỏi thăm ràng sau. tại bao nhiêu đều chính là trung lâu các (lâu đài xây cát) thôi.”

      Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn, nàng rất ràng Lục Kiến Tân có thể trước mặt mọi người ra như vậy, xác thực hoàn toàn động tâm. Dù sao Mai Bảo Thanh có năng lực hàng đầu, chuyện này người tham dự cũng thiếu, hỏi thăm còn đỡ, sau khi nghe ngóng xong tương đương chính là tặng cho những người này thuốc an thần, có khả năng bất thành. Có sẵn cơ hội kiếm tiền, vốn bốn lời, thử hỏi thế gian này, có mấy người có thể chống đỡ được dụ hoặc như thế? Nếu vì nàng biết trước tiên cơ, chỉ sợ nàng cũng nhịn nổi.

      thể , cũng có người tin, ích lợi trước mắt, thành thân liền thành thù. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, phía chân trời bị ánh sáng nhuộm thành màu hồng, vài đám mây chậm rì rì trôi lững lờ xa xa, ngừng biến ảo hình dạng cùng sắc thái. Nhìn , bất luận mây kia biến ảo thế nào, mây vẫn là mây, cũng bởi vì nó có hình dạng giống con thỏ hay giống đám bông, nó trở thành thứ đó, gió thổi qua, chỉ trong chốc lát tản mát.

      Lục Giam từ từ đem ánh mắt dừng ở mặt Lâm Cẩn Dung, thấy ràng thần sắc của Lâm Cẩn Dung, biết tại sao, trong lòng có chút lạnh lẽo sâu kín. Lại nhìn bộ dạng do dự kia của Lục Kiến Lập, Đồ thị nóng vội khó nhịn, Lục Thiện tò mò, nghĩ, vô luận như thế nào cũng thể để Lục Kiến Lập tham dự vào chuyện này, Tam phòng vẫn là thích hợp sống an nhàn hơn.

      Lục Kiến Tân điển hình cho phái hành động, mới qua muốn tìm người hỏi thăm, lập tức gọi Chu Kiến Phúc, quản đắc lực tâm phúc nhất của làm việc này. Kết quả hỏi thăm cần phải hỏi, Ngô gia cũng có tham gia. Ngô gia còn có điều kiện thuận lợi, Ngô Tương nhậm chức ở Đình huyện bên kia, Mai Bảo Thanh còn có ý bảo sắp tới đem việc thành lập thị bạc tư mưu cầu chức vụ quan trọng hơn. Có thể thấy, nếu là thị bạc tư quan trọng hơn địa phương có người của chính mình, rời bến phiến hóa đạt được lợi ích lớn đến mức nào!

      Thời điểm tin tức rơi vào tai Lâm Cẩn Dung, nàng chỉ biết, vô lực hồi thiên, kết cục Lục gia bại lụn định rồi! Quả nhiên còn lại mấy ngày, Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân cũng hỏi về việc nàng tham gia nữa, Lục Kiến Tân đối đãi với nàng và Lục Giam hòa ái dễ gần, ngẫu nhiên tỏ vẻ thân thiết, Lâm Ngọc Trân luôn bộ đáng muốn lại thôi, nhưng chung quy, cũng chưa từng với nàng cái gì.

      Ngăn cản rốt cuộc thành, nhưng Lâm Cẩn Dung vốn cũng trông cậy vào bọn họ ở tiền tài đem lại lợi ích gì cho mình, đừng xấu xa giống như kiếp trước là được rồi.

      Lục Giam cũng là có chút sứt đầu mẻ trán, Lục Kiến Lập cũng vẫn tốt, nghe lời khuyên, thấy bản thân cùng Lục Thiện giỏi về kinh doanh, cứ thế giữ của cũng sai. Nhưng Đồ thị bị tiền làm lu mờ lý trí, mắt thấy Đại phòng, Nhị phòng kiếm được đống tiền lớn, làm sao có thể bỏ xuống nổi! Dựa theo ý tưởng của nàng, tham gia là chỉ cần giao tiền cho Mai Bảo Thanh là được, Mai Bảo Thanh thay nàng kiếm tiền, chỉ cần chờ phân phát tiền lời, làm sao phải tốn tâm tư? Lục Giam ngăn cản nàng, nàng mặc dù chưa lời nào khó nghe, nhưng cũng chịu gặp Lục Giam, lòng dạ chỉ muốn tham gia.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 419: Điềm báo

      Ngày này, hiếm khi Lục lão phu nhân tâm tình tốt cố ý cho Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Trân bên kia cũng mạnh khỏe, bên ngoài có đại , Lâm Cẩn Dung liền bế Nghị Lang trở về tiểu viện tử nhà mình. Đầu tiên là sai người nâng tháp ra ngoài, dùng bình phong vây quanh ba mặt, đem Nghị Lang đặt ở tháp chơi đùa với . Nàng và Lục Giam ngồi bên tháp phơi nắng, nhàn rỗi lẩm bẩm chuyện.

      Lục Giam bế Nghị Lang thiếu chút lăn xuống đất vào trong lòng, về Đồ thị: “Khuyên được. Nàng có ý gì hay ?”

      Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Có thể có chủ ý gì đây? Lời chàng nàng đều nghe vào, lời của ta lại càng có tác dụng. Ta chỉ nghĩ, nếu là Tam thúc phụ kiên quyết chịu, nàng có lẽ nghe chút cũng chừng.” Lục Giam khuyên còn đỡ, nếu để nàng khuyên, chừng Đồ thị mắng chửi người a. Dựa vào cái gì mà Đại phòng, Nhị phòng đều phát tài, nhưng lại ngăn cản Tam phòng chứ? phải tới tìm mắng mỏ sao? Ít nhất cũng tặng cho nàng tội danh rắp tâm bất lương, quan hệ vừa dịu nàng muốn cứ như vậy bị chôn vùi. Huống chi nhà mẹ đẻ kia của Đồ thị, mới nghe phân chia tài sản, chịu khó qua lại, có người bên tai thổi gió, nàng khuyên được.

      Lục Kiến Lập và Đồ thị xem như là đôi phu thê đặc thù nhất trong Lục gia. Lục Kiến Lập khôn khéo cường hãn di truyền từ Lục lão ông. Đại đa số thời điểm là trầm mặc ôn hòa, mặc kệ nhàn , có thể chịu liền nhẫn, ăn khép nép, chỉ cầu bình tĩnh; Nhưng nếu bị bức nóng nảy, bộc lộ ra mặt cưỡng chế. Cũng mặc kệ như thế nào, tính tình của so sánh với Lục Kiến Tân, Lục Kiến Trung thủy chung vẫn rất yếu đuối, đối với Đồ thị nhân nhượng quen. Hai người ở chung, biết ai đúng ai sai, đáng sợ nhất chính là thói quen. Thời điểm đó, đa phần vì muốn bên tai thanh tịnh đều là lựa chọn nhường nhịn.

      Lục Giam thở dài: “Có lẽ có thể như nàng khuyên Tam ca vậy.” Nếu Tam phòng cũng quyết tâm muốn tham gia, ngăn trở được, cũng có lập trường ngăn trở, Lục Thiện cũng chưa có ý kiến, có thể có ý kiến gì đây? Cho nên chỉ có thể là hết sức khuyên bảo, để bọn họ như Lâm Thế Toàn đầu cơ ít chút.

      “Cũng chỉ có thể như thế.” Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn sắc trời, thái dương trắng bóng lóa mắt, nhưng phơi nắng ở người ấm áp, nhưng cảm giác ấm áp này, cũng là chuyện đáng sợ, nàng thấp giọng : “Lập tức qua năm mới, cũng thấy có tuyết rơi…… Ta an bài Trang mã đầu chuẩn bị.” Nếu nàng nhớ lầm, kế tiếp năm này, đại hạn rồi lại ngập lụt, thu hoạch rất kém. Cần phải đề phòng, có điều bây giờ chưa thể ra.

      Lục Giam cũng mị mắt nhìn lên trời: “Cảnh tỉnh cũng tốt, nhà nhà đều có chung lo lắng.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta qua với nhà mẹ đẻ, chàng cũng khuyên nhủ phụ thân cùng Tam thúc phụ.” Thái dương phơi nắng khiến nàng buồn ngủ, nàng quản được tình liền kệ nó thôi, ngày cứ trôi qua như lẽ thường. Nghị Lang quấn quít lấy nàng chơi lát, cũng mệt nhọc, thân mình nho rúc vào trong lòng nàng, giống như con heo con cọ cọ trước ngực nàng, vươn tay bắt lấy lỗ tai nàng, cùng ngủ say.

      Sau giữa trưa, có gió, ánh mặt trời chiếu toàn thân ấm áp dào dạt, Lục Giam nhìn hai mẫu tử ngủ say sưa tháp, đột nhiên cảm thấy trách nhiệm rất nặng nề. cẩn thận bảo Đào lấy vải vóc đến phủ lên bình phong, cho ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt hai người, chính cầm quyển sách ưa thích, ngồi ở bên tinh tế đọc.

      Chung quy, Lục Kiến Tân vẫn thông qua Lục Kiến Trung cùng Mai Bảo Thanh, chính lộ diện, hết thảy đều giao cho Chu Kiến Phúc làm. Lục Kiến Lập được Lục Giam khuyên nhủ, đầu tiên là lập trường kiên quyết chịu tham dự, nhưng trải qua mấy ngày mấy đêm Đồ thị khóc nháo muốn sống muốn chết, thể cầm phần tiền lấy được từ chỗ Lục Kiến Trung giao cho Lục Kiến Tân, nhờ Lục Kiến Tân hỗ trợ.

      Lục Giam biết được, thở dài qua , cũng chỉ có thể khẩn cầu Mai Bảo Thanh thuận buồm xuôi gió, thuận lợi kiến lập đội tầu, sinh ý làm tốt.

      Thiên Tử mất sau bảy tháng chôn. Chư hầu mất sau năm tháng. Đại phu, sĩ tử, thứ nhân sau ba tháng. Phẩm quan chôn tổ phụ mẫu, phụ mẫu đều thực theo chức phẩm. Trong lúc hỗn loạn, đến thời điểm Lục lão ông nhập táng, bên ngoài là dựa theo quan phẩm của Lục Kiến Tân làm tang , nhưng thực tế cũng quá giới hạn. Theo khí lúc đó của xã hội, vô luận là trong kinh hay là địa phương, đa phần hiếu tử hiền tôn tiếc lấy thân thử nghiệm, vi lễ du chế, chính là vì tranh thủ chữ “Hiếu”.

      Lục gia mặc dù dám minh mục trương đảm vi lễ du chế, nhưng cũng là tốn nhiều công phu, ngày đưa tang náo nhiệt phi phàm, người đứng xem đầy đường. Lục gia hiếu tử hiền tôn mặc áo để tang, khóc ầm ĩ.

      Mộ của Lục lão ông, lại phải chôn ở phần mộ tổ tiên của Lục gia, mà là huyệt có hình “Hồi loan vũ phượng”. Dưới chân ngọn Phượng Sí, chính là năm đó Lục lão ông khi còn sống, tiêu phí tuy rằng kinh người, nhưng cũng chưa từng để mọi người Lục gia lại vì thế mà tiêu tiền. Nhưng nếu tới núi Phượng Sí, dưới Bình Tể tự, khỏi lại bố thí hơn mười vạn tiền cho Bình Tể tự thực siêu độ. Lại đặc biệt an bài phòng cho người thủ mộ (canh giữ mộ).

      Đợi cho ngàn hòa thượng làm xong trăm ngày cúng bái hành lễ, Lục gia dĩ nhiên là người ngã ngựa đổ, trừ bỏ vài hài tử hiểu chuyện ra, ai thoải mái nổi. Tất cả đều nằm ở giường nghỉ ngơi tẩm bổ, Tống thị đường cũng dám dùng sức, thanh chuyện cũng dám quá lớn, là muốn dưỡng tinh thần. Lục Kiến Tân đau mỏi, Lục Kiến Trung phát tác bệnh phong thấp, ngay cả Lục Kiến Lập cũng có vẻ có chút tinh thần.

      Lâm Ngọc Trân, Tống thị, Đồ thị khó khăn nghỉ ngơi khôi phục xong, cũng lập xuân. Các quản tới tính toán sổ sách, bị dọa trận kinh hách, tang của Lục lão ông, trừ bỏ phần Lục Kiến Trung tham ô ra, hơn nữa vật phẩm chôn cùng, trước sau chi tiêu gần hai mươi vạn mân tiền. Trừ bỏ số tiền lớn nhất để làm phật ra, chỗ này chút chỗ kia ít, tích tiểu thành đại, thành bộ dạng như vậy.

      Mặc kệ đặt ở đâu, đây đều là số lượng hề . Mấy người hai mặt nhìn nhau, lúc trước chỉ cho rằng trong tay lão thái thái của cải còn nhiều, tiền chung cũng còn đầy, khi sử dụng nghĩ nhiều lắm, nên dùng cứ dùng. Huống chi Nhị phòng lúc trước có chủ ý muốn đem tang làm càng thể diện, tốn càng nhiều tiền càng tốt, tại xuất loại tình hình này, cũng là điều mọi người chưa nghĩ tới. Vì thế đều thầm nhủ, biết lão thái thái nơi đó rốt cuộc còn thừa bao nhiêu của cải, phân về trong tay được bao nhiêu phần.

      Tống thị từ sau lần chiến bại cũng rất trầm mặc, chỉ điểm nàng dễ dàng chịu mở miệng, nhưng chuyện này chính là do Nhị phòng mở đầu, nàng vừa mở miệng bị bắt thóp, vì thế lại càng trầm mặc. Đồ thị từ xưa đến nay đều có chủ ý gì hay, hai người đều đem ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Trân.

      Lâm Ngọc Trân kiên trì đứng lên: “Ta bẩm báo lão thái thái.”

      Trong Vinh Cảnh cư lúc này đúng là mảnh hòa thuận.

      Việc Lục lão phu nhân nay thích nhất chính là sai người bế Lực Lang, Nghị Lang đến chơi trong phòng bà, xem hai hài tử tranh đoạt này nọ, tranh thủ tình cảm, bà đều thực vui vẻ. Lực Lang lớn hơn chút, khí lực cũng mạnh, cướp đoạt là lợi hại nhất, Nghị Lang lại thắng ở lá gan lớn, kiên quyết ăn mệt, lại mang thù. Ngươi chung quanh đều thấy được, tuy hai hài tử thường xuyên huyên náo khóc lớn, nhưng cũng nháo ra đại gì, ngược lại rất thích đùa giỡn với nhau.

      Lã thị nghỉ dưỡng có tinh thần, liền bắt đầu ghen tị, dựa vào cái gì lão thái thái chỉ hai tôn tử này, chẳng lẽ Phúc nương nàng sinh ra phải là thân cốt nhục của Lục gia sao? Tại sao cho tới bây giờ thấy được bế qua đó? Vì thế cam lòng lạc hậu, cũng lệnh nhũ mẫu đánh thức Phúc nương dậy, ôm đến Vinh Cảnh cư. Vừa tới thấy được tiểu nha hoàn Song Phúc của Lâm Cẩn Dung cười hì hì cầm đống đồ chơi từ sương phòng bên trái tới, lập tức nảy ra ý hay.

      Làm bộ như chưa từng nhìn thấy Song Phúc, xông lên phía trước, khiến đống đồ chơi trong lòng Song Phúc rơi đầy đất, Song Phúc thấy là nàng, hiểu được nàng tức giận nên làm vậy, dám chọc nàng, cũng thể cố kỵ, vội vàng quỳ xuống nhận lỗi.

      Vốn tưởng rằng ít nhất bị tát, ai ngờ Lã thị cũng đánh nàng, mắng nàng, chỉ nâng cằm hỏi nàng: “Ngươi là người trong phòng của ai? Tên gọi là gì? Vội vã như vậy làm cái gì?”

      Song Phúc vội đáp: “Nô tỳ gọi là Song Phúc, là người của Nhị thiếu phu nhân, đây là đưa món đồ chơi qua cho Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia chơi a.”

      “Song Phúc? Ha ha a……” Lã thị quái dị cười tiếng, cũng nhiều lời, cao giọng lệnh cho nhũ mẫu: “Bế Phúc nương lại đây, chúng ta thỉnh an tằng tổ mẫu .” xong ngửa đầu, mang theo Phúc nương vào nội đường.

      Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị bên xem Nghị Lang cùng Lực Lang chơi đùa, tình hình bên ngoài nghe được rành mạch, liếc mắt nhìn nhau cái, đều thấy được nghi vấn trong mắt nhau. hề nghi ngờ, Lã thị muốn phát tác. Tên của Song Phúc, vừa vặn trùng với tên của Phúc nương, chỉ sợ Lã thị kế tiếp muốn lên men, bắt Song Phúc đổi tên lại.

      Tiếp theo Lã thị tiến vào, cười hì hì : “Thỉnh an lão thái thái, Phúc nương hôm nay cũng có tinh thần, mang tới đây dập đầu trước lão thái thái.” xong quả nhiên bế Phúc nương tới làm lễ.

      Lâm Cẩn Dung về nhà lâu như vậy, trừ bỏ lần đầu tiên vừa trở về có nhìn qua cái, đây là lần thứ hai nhìn thấy Phúc nương. Phúc nương sinh vào 21 tháng 8, vốn là khó sinh, thân thể yếu đuối, Lã thị lại ngại nàng làm hại mình thiếu chút nữa mất mạng, còn ngại là nữ nhi, cũng thập phần để bụng, ngày thường đều quẳng cho nhũ mẫu chăm sóc.

      Làm mẫu thân cũng để bụng, hạ nhân sao có thể quan tâm chu đáo đây? Bất quá để nàng bị đói là được. Hài tử này được năm tháng, nhưng hề giống như hài tử tầm tuổi đó, tóc vừa vàng vừa lưa thưa, ánh mắt cũng có thần thái, có vẻ có chút dại khờ, Sa ma ma trêu chọc nàng cũng bất quá chỉ nhợt nhạt cười, căn bản thể so sánh với Nghị Lang lúc trước.

      Tuy thân thể của Phúc nương từ trước đến nay tốt, nhưng hài tử được nuôi dưỡng thế nào, vừa thấy liền biết. Lục lão phu nhân trong mắt lên tia hờn giận, Lâm Cẩn Dung cùng Khang Thị đều thầm thở dài tiếng. Lã thị lại phát ra, chỉ bế Phúc nương đứng ở đó, muốn hướng về phía Nghị Lang cùng Lực Lang: “Hai ca ca đừng mải vui đùa, cũng mang theo nữ nhi của ta chơi a.”

      Song Phúc im ắng cầm đống đồ chơi tiến vào, ý đồ để Lã thị chú ý, Lã thị vốn chờ nàng, lập tức liền cười : “Nhị đệ muội, tỳ nữ này tên rất hay, cũng giống như Phúc nương nhà ta, dính chữ Phúc, gọi là Song Phúc đây mà. Lại tiếp, tên của Phúc nương chúng ta là lão thái thái ban cho.”

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 420: Hậu

      Lâm Cẩn Dung sớm đề phòng chiêu này của Lã thị, ở trong mắt Lã thị, có lẽ để tỳ nữ đổi tên, có thể tước đoạt mặt mũi của đích tôn, nhưng trong mắt Lâm Cẩn Dung, căn bản đủ. Lập tức đợi Lã thị tiếp, lập tức đứng dậy cười : “Là ta sơ sót, khi đó vừa về nhà liền thấy lão thái gia bệnh nặng, cho nên lo lắng mấy việc này. May mắn tẩu tử nhắc nhở, nếu trùng tên của Phúc nương đổi .” Nghĩ nghĩ, chỉ định Song Phúc : “Từ hôm nay trở , ngươi được gọi là Song Hỉ.”

      Song Phúc quỳ xuống đất dập đầu: “Tạ Nhị thiếu phu nhân ban thưởng tên.”

      Lục lão phu nhân cúi mắt nhìn lướt qua, nửa điểm đem chuyện này để ở trong lòng, huống chi tên này cũng sửa thành vui mừng.

      Lã thị ngoài cười nhưng trong cười: “Nhị đệ muội đúng là người sảng khoái.”

      Lâm Cẩn Dung : “Tuy cũng phải cố ý, nhưng sai nên sửa, tẩu tử cần khách khí, nếu ta có lỗi, còn thỉnh tẩu đúng lúc chỉ điểm mới phải.”

      Lã thị hừ tiếng, quay đầu nhìn thấy Phúc nương ngốc si ngồi ở bên nhìn Lực Lang, Nghị Lang vui đùa sinh long hoạt hổ, hai thằng nhãi con công mập mạp, vô cùng tức giận, cũng miễn cưỡng nhẫn nhịn ngồi xuống, cười : “Lão thái thái dạo này thân thể thế nào?”

      Lục lão phu nhân thản nhiên : “Cũng khá.”

      Chợt nghe tiểu nha hoàn bên ngoài : “Lão thái thái, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đến đây.” Ngay sau đó mành cửa nhấc lên, mấy người Lâm Ngọc Trân, Tống thị theo thứ tự tiến vào.

      “Di, ba con lại tới cùng lúc sao.” Lục lão phu nhân thấy ba người sắc mặt cũng tốt, ngực khỏi run lên, khẩn trương : “Làm sao vậy?” Cũng trách lão nhân gia bà lo lắng, mấy ngày nay thấy chuyện gì hay, so với bất cứ thời điểm nào đều càng thêm mẫn cảm.

      Lâm Ngọc Trân nhìn Tống thị cúi mắt, lại nhìn Đồ thị vẻ mặt gấp gáp, khó xử : “Là có việc muốn bẩm báo lão thái thái, nhưng lão thái thái cũng cần gấp. Chỉ là gia .”

      Lâm Cẩn Dung tính bỏ của chạy lấy người: “Chúng ta bế hài tử ra ngoài.”

      Lâm Ngọc Trân ngẫm lại, : “ cần, mọi người đều nghe chút cũng tốt.”

      Vài nhi tức trẻ tuổi mặt đều lộ ra kinh ngạc, Lục lão phu nhân càng nóng nảy: “ mau!”

      Lâm Ngọc Trân hít vào hơi, chậm rãi kể lại tình, giọng : “Sổ sách đều ở trong này……” Vung tay lên, quản ma ma cầm tráp sổ sách đem tới

      Xuất hồ ý liêu, lão thái thái cũng lộ ra vẻ mặt kích động hoặc là khổ sở, bất quá là nhàng vung tay lên, ý bảo Sa ma ma cần tiếp nhận tráp, thản nhiên : “ cần, tiền vốn chính là phụ thân con kiếm về, vất vả cả đời, vì mọi người lo lắng hết lòng, lập nên phần gia nghiệp to lớn như thế. tại trước, để lại gia nghiệp cũng thiếu. cần dùng hai mươi vạn mân tiền, nhiều hơn thế nào? Các con hẳn nên cảm kích , bao nhiêu người vì linh cữu và mai táng mà táng gia bại sản, bán nhi dục nữ, các con cần phải làm vậy, còn có thể sống qua ngày phú gia. Lại có gì đáng kinh ngạc khổ sở ? Nếu thấy chỗ nào lãng phí, ngày sau thời điểm ta mất, liền chú ý chút là được, đỡ phải qua lại đau lòng hối hận.”

      câu cuối cùng khiến mấy người Lâm Ngọc Trân đều khổ sở, nhất tề quỳ xuống mặt đất rưng rưng : “Mẫu thân quá lời, nhi tức dám. Việc này vốn chính là hiếu đạo. Có điều thể đem chuyện này cho mẫu thân biết được.”

      Lục lão phu nhân : “Cho các con cũng dám. Của cải a, đến , phụ thân các con là lão bà tử ta chi phối. Lão bà tử ta cũng có chút vốn riêng, vốn định sau khi chết , nhưng hôm nay thấy các con đem sổ sách đến, mới biết thể như kế hoạch, các con lại là người muốn ăn mệt, thể vì hậu thế tính toán chút.” Mắt thấy vài nhi tức mặt đều lộ ra thần sắc xấu hổ, cũng coi là gì, khoát tay: “ gọi mấy người lão Đại tới, nhân tiện, đem hậu của ta an bài hết .”

      Mọi người nhất tề : “Lão thái thái trường thọ, tại sao lại điềm xấu như thế?”

      Lục lão phu nhân thản nhiên : “Sinh lão bệnh tử vốn là thường tình, phải chết chết, đến tầm tuổi này của ta mà còn nhận thức được, vậy là sống uổng phí. Nhanh !”

      ai dám ngỗ nghịch ý bà, lập tức còn có người phân biệt thỉnh mấy huynh đệ Lục Kiến Tân.

      Lục lão phu nhân ngoái đầu nhìn lại mấy hài tử : “Trừ bỏ tiền làm tang cho ta ra, khi ta còn trẻ cũng tích cóp được chút, cho Lực Lang ít, cũng muốn cho Nghị Lang chút, vài huynh muội Phúc nương cũng có ……”

      Lã thị con mắt ba ba nghe ngóng, nghĩ tới ba hài tử của mình, như thế nào cũng muốn chiếm chút tiện nghi, chợt nghe Phúc nương gào to tiếng khóc kêu, liền đánh gãy thanh của lão thái thái, quay đầu lại nhìn, thấy Phúc nương được chăn ấm bao quanh ngồi đó ngã vào bên gào khóc, Nghị Lang cùng Lực Lang hai người đều tò mò nhìn Phúc nương, theo bản năng liền cho rằng là hai thằng nhãi con bắt nạt nữ nhi của nàng, hạ nhân còn quản. Lập tức qua, bế Phúc nương lên, liều mạng đánh lên mông hai cái, mắng: “Khờ khạo có tiền đồ!”

      Phúc nương tiếng khóc bị nghẹn ở trong cổ họng thoát ra, khuôn mặt nhắn nhất thời đỏ hồng, run rẩy hai cái, bên miệng sùi bọt mép. Lã thị nhất thời nhìn xem choáng váng, Lâm Ngọc Trân cách nàng gần nhất, cầm con hổ bị Phúc nương đoạt , đặt lại xuống tháp, nhàng xoa ngực nàng, an ủi, hơn nửa ngày, Phúc nương mới khóc thành tiếng, xanh tím mặt cũng trở nên phai nhạt.

      Lâm Ngọc Trân bén nhọn : “Đại chất tức thực uy phong.”

      “Ta nghĩ tới thân thể của nàng yếu nhược như vậy.” Lã thị sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía Lục lão phu nhân, lại nhìn Tống thị, Lục lão phu nhân cúi mắt chuyển động lần tràng hạt trong tay, thản nhiên : “ muốn nuôi, đừng nuôi.” Lại nhìn về phía Tống thị: “Con bế nó nuôi . Vì hai hài tử kia, ta nên lời. Nhưng về sau muốn nhìn thấy người này nữa, dữ dội ác độc.”

      “Lão thái thái!” Lã thị sắc mặt đại biến, thấy bản thân là oan uổng, con nhà ai khóc phiền mà bị đánh hai cái? muốn quỳ xuống cầu tình, Sa ma ma nắm cánh tay của nàng, giọng : “Đại thiếu phu nhân, vì hai vị thiếu gia suy nghĩ, người vẫn nên trở về .”

      Lã thị nhìn về phía Tống thị, nhưng thấy Tống thị cúi mắt , chỉ đành thút thít rời .

      Lục lão phu nhân xoa xoa cái trán: “ là già rồi, thể chịu nổi chút thoải mái.”

      ai dám đáp lời của bà, trong chốc lát, mấy huynh đệ Lục Kiến Tân và bọn người Lục Thiệu vội vã chạy đến, chỉ có Lục Giam ở đó. Lục lão phu nhân nhíu mày hỏi: “Nhị lang đâu rồi?”

      Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Lão thái thái, mắt thấy qua năm, lập xuân, suốt ba bốn tháng chỉ rơi ít tuyết, năm nay sợ là có hạn hán. Nhị lang mang theo người đề phòng cảnh tỉnh thu xếp, sợ đến buổi tối mới có thể trở về.”

      Lục lão phu nhân tiếp lời: “ ở đây, có con là được rồi.” Vì thế đem mọi việc nhất nhất an bài: “Quan tài áo liệm của ta sớm chuẩn bị, tương lai cũng cần mua, chôn bên cạnh phụ thân các con, có thể bớt chút tiền. Phật phô trương cũng cần giống như phụ thân các con, ảnh hưởng gì đến thể diện của các con là được rồi, cho nên trong số của cải này, để lại mười vạn mân cho ta cũng là đủ rồi. Còn lại, các tự mình nhìn xem, ta kiên nhẫn quản. Cứ vậy .”

      Lão thái thái đây là tổn thương thấu tâm, Lục Kiến Tân cười khổ: “Mẫu thân, con bất hiếu.”

      Lục lão phu nhân ngừng lời : “ cần nhiều lời, ta chỉ phán cho các con, mặc kệ tương lai như thế nào, còn nhớ trong thân thể chảy chung huyết mạch, đừng đuổi tận giết tuyệt. Cần biết, trước mặt người bên ngoài, vẫn là bản thân đáng tin hơn.” Sau đó nhìn về phía Lâm Ngọc Trân: “Thê tử của lão Đại vừa rồi làm rất tốt.” Lại nhìn về phía Lâm Cẩn Dung cũng Khang Thị: “Hai người các con, ta nhiều, vẫn là rất phúc hậu ngoan ngoãn.”

      Lục Kiến Lập thấy nàng giống như để lại di ngôn, khỏi chảy lệ : “Mẫu thân, con bất hiếu, để cho người khổ sở,… người cần nghẹn khí, có cái gì vui ra, nếu chúng con có thể làm nhất định làm.”

      Lục lão phu nhân hướng hiền lành cười: “Lão Tam, con là hài tử hàm hậu, nương khuyên con câu, giữ khuôn phép giữ lại mấy mẫu đất mà sống vui, cần vọng tưởng, đời này con cũng chỉ có số mệnh đó thôi.” xong hướng mọi người xua tay, ngữ khí quyết tuyệt: “Đều lui xuống , bắt đầu từ ngày mai, có việc gì đứng đến quấy rầy ta, ta muốn hướng phật. Nhị lang tức sau khi rời khỏi đây, cũng mang theo Nghị Lang trở về , ta sợ ầm ỹ.”

      Lời vừa ra, mọi người khỏi sợ hãi. Lục lão phu nhân tức giận an bài hậu đều bình thường, nhưng tại lời này cũng là có vài phần chán chường, muốn mọi người đến quấy rầy bà. Lúc trước vẫn còn ban ân huệ, tại sao đột nhiên như thế? Ai cũng biết nguyên nhân, liền đem ánh mắt nhìn về phía Sa ma ma, Sa ma ma chỉ lo cúi đầu khổ sở, cũng thể cho bọn họ bất cứ ám chỉ gì.

      Lục Kiến Tân còn muốn khuyên nữa, Lục lão phu nhân dĩ nhiên hàn sương đầy mặt, đứng dậy vào bên trong. Ba huynh đệ Lục Kiến Tân ngay tại chính đường quỳ chảy hồi lệ, lại bảo Sa ma ma chăm sóc lão thái thái, được lơ là.

      Có lẽ những người khác đều cho rằng Lục lão phu nhân tức giận tiểu bối, ra vẻ cho bọn họ xem, nhưng Lâm Cẩn Dung cũng là nhớ , năm đó Lục Luân bị độc sát xong, Lục lão phu nhân cũng đóng chặt đại môn Vinh Cảnh cư, lòng hướng phật, bước ra Vinh Cảnh cư nửa bước. Nhưng lần này Lục Luân cũng chưa chết, Lục lão phu nhân lúc trước cũng lộ ra quyết định này, tại sao Lâm Ngọc Trân vừa mang sổ sách đến, Lã thị đánh Phúc nương cái, lão thái thái liền quanh co, đột nhiên đưa ra quyết định này?

      Nàng nhìn về phía chân trời xanh lam, nhàng nắm chặt thành quyền. Lục Luân, đệ nhất định phải sống tốt, đừng phụ kỳ vọng của ta.

      Ở sâu trong núi lớn, có hai người ngồi ở bên đống lửa, chậm rãi nướng con thỏ. Hán tử đen mặt rỗ sẹo thóa mạ tiếng: “Mẹ nó chứ, qua mùa đông này, thỏ béo cũng biến thành thỏ gầy, nặng đến hai lạng, nhét đầy bụng.”

      bên nam tử mặt trắng áo xanh thở dài: “Gia, qua hồi lâu, chúng ta nên làm như thế nào? Cũng thể cứ cả đời ở đây.”

      Hán tử đen mặt rỗ trầm mặc hồi lâu, thấp giọng : “Chọn ngày tốt, đem tro cốt của ta đưa về. Truyền tin để người trong thiên hạ đều cho rằng ta chết.” Người Lục gia như thế, Quách Hải nơi đó cũng là như thế.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 421: Cành đào

      Mùa đông này khô hạn, cây hoa đào kia cũng vì nguyên nhân này mà héo hon vài phần, ngược lại càng khiến vài nhánh lộc xanh có vẻ tươi mát kiều diễm. Lâm Cẩn Dung đứng ở dưới hành lang, đưa tay ném nắm hạt đậu được sao về phía Lục Giam ngắm hoa: “Chàng để ý chút , còn có nhàn tâm ngắm hoa. Nghe vị đại học sĩ, để tang mẫu thân, viết thơ ngắm hoa mà bị định tội a.”

      Lục Giam mỉm cười quay đầu: “Ta từ trước đến nay hay làm thơ.” Yên lặng đánh giá Lâm Cẩn Dung vẻ mặt tươi cười: “Bất quá ra có thể làm bài từ.”

      Hoa nở đầy cành, thân quần áo trắng tinh, tươi cười so với hoa còn đẹp hơn vài phần. Lâm Cẩn Dung tim đập nhanh, khẽ cười : “Thiếp thân thay lang quân mài mực trải giấy?”

      Lục Giam cười: “Được.”

      Hai người định vào bên trong, thấy Đào cầm theo thực hộp tiến vào, sắc mặt tái nhợt : “Nhị gia, thiếu phu nhân, Trường An trở lại.”

      Hai người có lúc nào là vướng bận về Lục Luân, giờ phút này đột nhiên nghe được tin tức của , đều có chút phấn chấn, lại nhìn biểu tình của Đào, cảm thấy sợ hãi. Lâm Cẩn Dung hơi nhếch môi, nghe được Đào ở bên tai : “…… Mang về cái cái bình…… Nhị lão gia cho vào cửa, còn là con cháu của Lục gia, Nhị phu nhân chết ngất rồi.”

      Rốt cuộc vẫn thể trốn tránh được sao? Lâm Cẩn Dung thẳng tắp nhìn cành đào nở rộ kia, hoa là cực mĩ, nhưng được bao lâu nữa. Lục Giam thực vội với nàng câu gì đó, nàng nghe thấy , nhưng nhìn thấy Lục Giam bước nhanh ra ngoài, nàng vẫn theo bản năng suy nghĩ: ra ngoài an trí Lục Luân đây.

      Lâm Cẩn Dung ngồi dưới hành lang, yên lặng nhìn cây đào sáng lạn, từ giữa trưa vẫn nhìn đến chạng vạng. Hôm đó khi chút tàn hồng cuối cùng rơi rớt, Nghị Lang ngủ nửa ngày liền tỉnh lại, y y nha nha hô lên tiếng “Nương”, nàng bừng tỉnh lại, mỉm cười đứng dậy vào nhà bế Nghị Lang, thấp giọng : “Nghị Lang ngủ đủ chưa?”

      Nàng nghĩ đến nàng rơi lệ, nhưng kỳ thời điểm nhận được tin tức, giọt lệ cũng rơi xuống, chỉ là có chút mờ mịt mà thôi.

      Trời tối đen, bên ngoài nổi lên gió lạnh, Lục Giam mang theo se lạnh của gió xuân bước vào trong phòng, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung mình ngồi ở dưới đèn vẽ cành hoa đào. Nụ hoa phấn nộn run rẩy nở rộ đầu cành, ngòi bút chấm thuốc nước màu hồng điểm xuống, chóp mũi của phảng phất như ngửi thấy mùi hoa, là hương hoa đào, nhè mang theo hương vị đau khổ chát chúa.

      “A Dung.” Lục Giam nhìn bóng dáng gầy của Lâm Cẩn Dung, nhịn được vươn tay đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.

      là huynh đệ của ta, thân thiết giống như Thận Chi vậy. từng là trong vài người đối đãi với ta tốt nhất đời này.” Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu mềm mại tựa vào trước ngực Lục Giam, tay còn lực thả lỏng, bút lông chấm thuốc màu rơi xuống giấy Tuyên Thành trắng sáng như ngọc, trầm trọng nở rộ ra đóa hoa sáng lạn đến cực hạn, lại bay xuống đầu cành.

      Lục Giam thở dài tiếng, muốn an ủi nàng, nhưng cuối cùng vẫn biết gì, chỉ có thể chuyên tâm đem nàng ôm vào trong ngực, ở bên vành tai nàng tinh tế hôn . Lâm Cẩn Dung mở to hai mắt: “Đây là số mệnh.” Nàng quay đầu lại, ôm thắt lưng của Lục Giam, ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt như nước: “Nhị lang, ta luyến tiếc chàng và Nghị Lang.”

      Lục Giam trong lòng khẽ nhúc nhích, ở vành mắt của nàng hạ xuống nụ hôn, thấp giọng : “Chúng ta cũng tách ra. Ta vẫn ở cùng các nàng a.”

      Lâm Cẩn Dung chỉ ngẩng gương mặt trắng trong thuần khiết như bạch ngọc, im lặng nhìn . Trong con ngươi tràn đầy vẻ ôn nhu chưa bao giờ gặp qua, nàng kéo tay , đặt vào lòng nàng: “Chàng biết ?” Nàng từng hận , hoàn toàn ghét cay ghét đắng , nàng chính là luyến tiếc chết lần nữa, bằng nàng tình nguyện có chết cũng chịu tái giá với lần này.

      Lục Giam biết, chỉ biết nhiệt độ cơ thể cùng hương thơm mềm mại của nàng xuyên thấu qua vải mềm rơi vào trong lòng bàn tay , lại từ lòng bàn tay , xuyên thấu qua huyết mạch, truyền đến tận trong lòng , giống như chảy trong huyết mạch của , phân biệt ta và nàng. Lòng bàn tay cảm nhận được tim đập khi có khi , thực mong manh, chưa từng nhìn thấy bộ dạng Lâm Cẩn Dung yếu ớt như vậy, nghĩ phải trả lời: “Biết.”

      vốn biết. Lâm Cẩn Dung có chút chua chát, vươn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt , cười : “Ta muốn biết ra như thế.” Cho nên đừng với nàng. nhấm nuốt nhiều tư vị tử vong, làm cho người ta vô cùng thương tâm.

      Lục Giam trầm mặc lát, : “Ta tìm mộ tốt cho .”

      “Trường An đâu?”

      rồi.”

      “Nên .” Lâm Cẩn Dung bắt tay vòng quanh cổ của Lục Giam, thấp giọng : “Nhị lang, chàng bế ta lên giường , ta mệt mỏi.”

      Ánh mắt của nàng ba quang liễm diễm, dĩ nhiên là vẻ kiều mỵ hấp dẫn chưa bao giờ từng có, thanh vừa kiều vừa mềm mại, Lục Giam bị câu dẫn trong lòng kinh hoàng thôi, hiểu được nàng là thương tâm muốn tìm kiếm an ủi, nhưng mà cũng thể, chỉ hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, hít hai lần mới hơi bình tĩnh trở lại, bế nàng lên giường, ở trán nàng nhàng hôn cái, ôn nhu : “Nàng ngủ , ta ở bên nhìn.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn hai mắt , đột nhiên cười: “Thấy ? Ta vừa vẽ cành hoa đào, đời này chưa bao giờ vẽ ra đóa hoa đẹp đến thế. Chỉ sợ là chàng theo kịp đâu.”

      Lục Giam thà thừa nhận: “Chưa bao giờ thấy qua nàng vẽ tranh, hôm nay vừa thấy thực kinh ngạc.” Nữ tử biết hội họa nhiều, nhưng đa số đều có tượng khí, cứng nhắc có thừa, linh khí tinh tế lại hiếm, Lâm Cẩn Dung ngẫu nhiên vẽ ra như thế, lại có thể làm cho kinh diễm.

      Lâm Cẩn Dung cười : “Còn phải là giống như pha trà sao. Tương lai chàng già , chàng phải nhớ kỹ, lúc còn trẻ ta từng vẽ cành đào đẹp như thế, ít người có thể sánh bằng a.” đợi Lục Giam phản ứng lại, liền ách xì 1 cái, nghiêng mặt vào bên trong: “Chàng nghỉ ngơi , thuận tiện giúp ta thổi tắt đèn.”

      Là sợ tương lai mình giống như Lục Kiến Tân chăng? Lục Giam đứng dậy, im lặng nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung lát, nhàng thổi tắt đèn. Lâm Cẩn Dung nằm ở giường, nghe thấy ở gian bên ngoài giọng phân phó Đào: “Cẩn thận chút, nếu thiếu phu nhân có chút thoải mái gọi ta.”

      Lâm Cẩn Dung nghe thấy tiếng bước chân của hướng sang phòng cách vách, mới chảy ra hai giọt lệ. Ông trời chết tiệt!

      Mùa xuân năm nay, giọt mưa nào, mỗi khi nhìn thấy mây đen tụ đỉnh, gió lạnh nổi lên, mọi người đều kiễng chân ngóng nhìn, nhưng bầu trời chỉ dương lát bị trận gió thổi tan, rồi lại lộ ra sắc xám trắng.

      Lâm Cẩn Dung theo Lục Giam ngồi ở trong xe bò dọc theo con đường giữa hai đồng ruộng, nhìn thấy ruộng đất từ trước xanh tươi như ngọc nay thành mảnh cỏ khô vàng óng. Có lão nông tuyệt vọng ngồi ở bên cạnh bờ ruộng khóc rống, xảy ra tai nạn cướp nước gây chết người, thời tiết hôm nay, là khiến cho người dựa vào ông trời kiếm miếng cơm mà tuyệt vọng.

      Lâm Cẩn Dung nhiều nhất là vu điền, vu điền trồng lúa, chờ đợi là chủ yếu, trong tháng năm có thiên hà thủy, rồi đợi tới ngày dẫn nước, nước sông mênh mông cuộn sóng trút xuống, đem tới giàu có hy vọng cho thành Bình châu.

      Mã trang đầu ngồi xổm đánh giếng nước bên cạnh, tự tay múc lên gáo nước trong lành cho bò uống, cười : “Ông chủ tiêu tiền cảnh tỉnh, nhóm tá điền dùng nước rất hà tiện, nhưng mương máng có nên để ý chút hay ? Đến lúc đó thiên hà thủy ùa đến, còn phải ngăn chặn mương máng để nước thoát mà.”

      Nếu thời điểm thiên hà thủy nên đến vẫn tới, phải làm sao đây? Lâm Cẩn Dung hỏi Mã trang đầu: “Ta nghe người ta chỉ sợ vẫn hạn hán, nếu có mưa, còn có thiên hà thủy sao?”

      Mã trang đầu giật mình, : “Vậy ông chủ cảnh tỉnh có tác dụng, cùng lắm chúng ta giống như năm ấy, sửa thành trồng cao lương. Loại đó vừa ngại hạn hán lại chống được lũ lụt. Hoặc đậu cũng ổn. Vì phòng vạn nhất, năm nay mạ lớn chậm hơn, có thể thu hoạch chút là được rồi.”

      Lâm Cẩn Dung nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, : “Nhất định phải xem trọng mương máng, nếu thời tiết vẫn tốt, chừng mọi người cũng chỉ có thể dựa vào thứ này, phàm là có thể trồng cái ăn, để mọi người đói bụng chính là chuyện tốt. Những chuyện vặt khác ta hiểu, cho nên muốn nhờ Mã trang đầu phen.”

      Mã trang đầu vội đứng dậy hành lễ: “Đây là bổn phận của hạ nhân.”

      năm này, vẫn giống như trong trí nhớ của Lâm Cẩn Dung, có mưa, thái dương giống như bám dính bầu trời, nước sông Chử Giang cũng từng được mở để dẫn nước, nhưng nửa đường liền làm cho người ta tiệt , nhóm nông dân như nổi điên cầm xẻng cuốc đoạt nước, chỉ hy vọng có thể dẫn nhiều nước hơn về nhà mình, cứu vớt chút lúa mạ đáng thương, cứu vớt năm sinh kế của cả nhà. Nhưng lão thiên gia nhìn thấy nhân gian khổ, vất vả trời mới mưa, cũng chỉ là thưa thớt đem đất tẩm ẩm ướt cho xong việc.

      Mã trang đầu bình tĩnh chỉ huy nhóm tá điền trồng loại cao lương, đậu tử, sợ hạn hán, phàm là người có chút kinh nghiệm cũng làm theo như thế. Hai nhà Lục, Lâm cần phải , đều là dùng chiêu số như vậy.

      Mùa thu năm nay, mưa to trắng lóa mở đầu, vô số hoa mầu, đứng sừng sững nhiều năm tường thành Bình Châu đều bị ngâm trong mưa to kéo dài. Con đường bị phá hoại đến dọa người, hồng thủy mất mương máng dẫn đường, liền giống như con ngựa hoang có cương kiềm hãm mà tàn sát bừa bãi, dân Bình châu khóc ra nước mắt. Cũng phải mọi thôn trang đều gặp tai ương, ruộng tốt nào may mắn đảm bảo thu hoạch dù hạn hán hay lụt lội, nhưng tóm lại mọi người đều chịu khổ, mười thành hoa mầu chỉ thu được hai thành. Lâm Cẩn Dung ra lệnh đầu tiên, năm địa tô này được toàn miễn.

      Tin tức truyền ra, Lục gia, Lâm gia, Ngô gia đều giảm miễn theo mức độ khác nhau, nhưng Lục Kiến Tân thập phần vui. Chuyện lớn như vậy, nàng là tiểu nhi tức lại với trưởng bối tiếng liền tự chủ trương? Cho dù là muốn miễn địa tô, chuyện này cũng nên để ra mặt làm mới đúng. Nhi tức này nhìn quy củ, kỳ lại là người tuân theo quy củ nhất, tiếc rằng lời này thể thốt ra, chỉ có thể tích tụ ở trong lòng, đợi tìm cơ hội giáo huấn Lâm Cẩn Dung phen.

      Lục Giam mẫn cảm, khỏi khuyên Lâm Cẩn Dung: “Lần sau đừng làm loại chuyện náo động này, trước cùng trưởng bối thương lượng chút cũng chịu thiệt.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Nếu chịu sao? Của ta, tự ta muốn miễn, cùng có quan hệ gì đâu?” Sang năm chuyện nàng phải làm càng nhiều, mọi chuyện đều xin chỉ thị, mọi chuyện đều nghe theo, nàng cũng cần phải làm gì nữa rồi.

      Lục Giam cũng gì.

      Lâm Cẩn Dung liền kéo lấy tay áo làm nũng: “Nhị lang che chở ta chứ?”

      Lục Giam trầm mặc lát, nhìn Nghị Lang chạy chân đất, xoa xoa tóc thê tử, thấp giọng : “.”

      Trong lúc bấp bênh, tròn 49 ngày của Lục lão ông. Trước bài điếu cúng tổ tiên, khóc rống tỏ niềm thương nhớ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :