1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 387: Xinh đẹp

      Mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua quần áo tiến vào da thịt, Lâm Cẩn Dung nhịn được tay vòng quanh thắt lưng Lục Giam, dán mặt lên trước ngực . Lục Giam chỉ cảm thấy ấm áp từ chỗ nàng và Nghị Lang dán lên người như thủy triều xâm nhập tới toàn thân, thấu đến tận đáy lòng, nhịn được càng dùng thêm lực, chặt chẽ ôm mẫu tử Lâm Cẩn Dung vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu Lâm Cẩn Dung cái, lại hôn lên trán Nghị Lang cái.

      nhà ba người dựa sát vào nhau lát, Lục Giam bế Nghị Lang, ôm lấy Lâm Cẩn Dung hướng tới tháp: “Chúng ta ra bên kia ngồi xuống, trò chuyện.”

      Trong lúc để tang, phải giữ quy củ. Lục Giam cũng dám ôm Lâm Cẩn Dung lâu, liền đem Nghị Lang đặt ở tháp, tùy ý cầm đồ chơi đùa với , phu thê hai người ngồi ở bên tháp thấp giọng trao đổi nhiều chuyện, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ôn nhu cùng thân thiết.

      Mắt thấy sắc trời còn sớm, Lục Giam đứng dậy : “Tối nay ta muốn gác đêm cho tổ phụ, ta phải tắm rửa.”

      Lâm Cẩn Dung vốn định khuyên nghỉ ngơi ngày lại , nhưng hiểu được tình cảm của và Lục lão ông giống bình thường, nghĩ rằng khuyên nhủ được, càng biết Nhị phòng nhìn chằm chằm, nếu , chừng ngày mai truyền ra đàm tiếu khó nghe gì đó. Lập tức cũng khuyên , chỉ cầm bao đầu gối mình làm cho đưa qua: “Nhớ đeo vào, nếu phải lạy bái cũng tốt, thức đêm dùng để ngồi cũng tốt, có che chở, cũng đến mức phải chịu tội.”

      Lục Giam tiếp nhận cái bao đầu gối, do dự lát, : “Tạm thời ta muốn dùng.” cảm thấy quỳ lạy Lục lão ông là tẫn hiếu, dùng bao đầu gối này cảm thấy thành tâm.

      Khó trách Lục Luân cần thiết dùng. Cũng đúng, người khác nhau suy nghĩ cũng khác nhau, Lâm Cẩn Dung cười , thu hồi bao đầu gối: “Thời tiết lạnh, trong nhà mọi người đều dùng…… Cho nên ta mới làm cho chàng, chừng nào chàng muốn dùng, cứ sai người tới lấy.”

      Lục Giam vốn cảm thấy bản thân kiên trì cần bao đầu gối là đúng, cũng hẳn nên vậy, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung có chút miễn cưỡng ngược lại cảm thấy dường như phụ ý tốt của nàng, hơi băn khoăn: “Ta phải là tốt, nàng làm thực vất vả, nghĩ đến thực chu đáo, chính là cảm thấy……”

      Lâm Cẩn Dung thay để ý quần áo, đánh gãy lời : “Ta đều hiểu được, chuyện nào chàng muốn làm cứ làm, nhưng đủ tháo vát chống đỡ, nếu tổ phụ dưới suối vàng có biết, biết chàng tổn hại sức khỏe của mình, nhất định đau lòng.”

      Lục Giam nắm tay Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “A Dung, cám ơn.” chỉ là vì nàng mọi chuyện thay lo lắng, còn bởi vì nàng trước đó mang theo Nghị Lang trở về nhà, để Lục lão ông hoàn thành tâm nguyện, gặp được Nghị Lang lần.

      “Cảm tạ cái gì? Người nhà, đừng những lời như vậy.” Lâm Cẩn Dung đưa ra ngoài: “Vội , nằm nghỉ trong chốc lát cũng tốt.”

      Đợi đến khi Lục Giam rời , Phương Trúc tiến vào nhìn thấy bao đầu gối trong tay Lâm Cẩn Dung, khỏi thở dài: “Nhị gia chính là tính tình như vậy. Chỉ cần là chuyện quyết định, nửa cũng khó thuyết phục, mặc dù là bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng cũng ngấm ngầm thuận theo. Lúc trước Đại phu nhân cho học cách tu bổ tàng thư tranh vẽ, ngoài miệng đáp ứng, thực tế sau lưng vẫn học hỏi. Nhưng sau khi thành thân với người, cũng khác nhiều, có thể nghe lời của người a.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười, điều Lục Giam từ trước đến nay am hiểu nhất đó là lấy trầm mặc thay phản kháng.

      Phương Trúc thấy nàng tâm tình tốt, lá gan lớn hơn : “Đại phu nhân vừa rồi đến Thu hoa viện. Nhìn bố trí trong phòng, thực mất hứng, hỏi là ai an bài như thế. Nàng ràng chỉ bảo người chuẩn bị ba phòng ở, tại sao thu thập cả 6 gian? Nô tỳ đáp lời, trời lạnh vách tường ngăn được ẩm ướt, nếu thu thập, chỉ sợ có người nhàn thoại, bằng để nhóm di nương chọn lựa. Nàng suy nghĩ lát cũng nhắc gì nữa, chỉ người an bài gia cụ trần thiết hơi quá xa hoa, tại trong lúc chịu tang, bất quá chỉ là vài cơ thiếp nho , nuông chiều như thế là muốn khiến người ta chế giễu sao, liền lệnh nô tỳ thu hồi trướng mạn, bình hoa trang trí tạp vật. Chỉ chừa lại sa màn. Giờ phút này trong phòng kia trống , là có chút khó coi.”

      Lâm Cẩn Dung suy nghĩ lát, : “Ngươi lập tức sai người khôi phục nguyên trạng.” Sau đó bế Nghị Lang: “Chúng ta thăm tổ mẫu.” Từ lúc nàng phát Nghị Lang quá thân cận với Lâm Ngọc Trân, liền có ý thức để Nghị Lang cùng Lâm Ngọc Trân tiếp xúc, giờ phút này, có tiểu hài tử theo làm dịu khí là tốt nhất.

      Tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, Phương ma ma chào đón giọng : “ nằm trong phòng, người thoải mái. Bảo thỉnh đại phu đến xem.”

      Lâm Cẩn Dung nhíu mày hỏi: “Chỗ nào thoải mái?” Lúc trước Lâm Ngọc Trân cáo ốm, cũng là vì cho Nhị phòng cơ hội, ai bảo Nhị phòng lúc nào cũng tỏ vẻ tháo vát, nhưng phải bị bệnh, trong lúc Lục Kiến Tân lập tức về nhà nàng lại làm như thế, hơn phân nửa vẫn là muốn mượn chuyện này để Lục Kiến Tân xem thôi.

      tại người Lâm Ngọc Trân có thể dựa vào, có thể tín nhiệm bất quá chỉ có mình Lâm Cẩn Dung, Phương ma ma chỉ vào bên trong, giọng : “Nơi này thoải mái, thiếu phu nhân còn nên khuyên nhủ, Thu hoa viên là…… Nếu Đại lão gia trở về thấy tình hình này, lại bị người ta xúi giục hai câu, kia là đòi mạng a.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta biết, làm phiền ma ma vào thay ta thông truyền tiếng, Nghị Lang lại đây thỉnh an tổ mẫu.”

      Phương ma ma thấy nàng khẳng khái đáp ứng, cao hứng, lập tức liền vào thông truyền, giây lát, Lâm Ngọc Trân ở buồng trong hữu khí vô lực : “Để nàng tiến vào.”

      Lâm Cẩn Dung vẫy tay bảo đám người Phan thị lui xuống, tự bế Nghị Lang vào, cười : “Nghị Lang đến thăm tổ mẫu. Tổ mẫu, người đỡ hơn chút nào chưa?”

      Lâm Ngọc Trân có vẻ ốm yếu tựa vào gối, đúng là vô hạn phiền chán, nhưng dù nàng có thể phát hỏa với Lâm Cẩn Dung, cũng có thể phát hỏa với Nghị Lang, đành phải miễn cưỡng cười: “Nghị Lang ngoan, lại đây tổ mẫu ôm cái.”

      Lâm Cẩn Dung quả thực đặt Nghị Lang vào lòng Lâm Ngọc Trân, Nghị Lang cầm ngón tay Lâm Ngọc Trân, ở trong lòng nàng nghiêng qua nghiêng lại, vào tay nàng giọt nước miếng.

      Lâm Ngọc Trân cũng là ngại bẩn, tự cầm khăn tay lau, lại thay Nghị Lang xoa xoa miệng, thản nhiên hỏi Lâm Cẩn Dung: “Chuyện gì? Nếu là muốn khuyên ta, cần mở miệng.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta đương nhiên phải tới khuyên , muốn làm như thế nào, trong lòng tất nhiên đều biết, chuyện trưởng bối cũng đến phiên tiểu bối như ta quản.”

      Lâm Ngọc Trân hồ nghi nhìn nàng cái, cường ngạnh : “Ta đương nhiên có tính toán.”

      Lâm Cẩn Dung tiếp tục : “Nhị lang tối nay gác đêm cho tổ phụ, ta đưa cho bao đầu gối, chịu dùng.”

      Lâm Ngọc Trân hừ tiếng, muốn Lục Giam ngốc, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “ hiếu kính với lão thái gia.”

      “Ai có thể đây? Mà lão thái gia đối với cũng là rất tốt. là tri ân báo đáp thôi.” Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Ngọc Trân sắc mặt thay đổi, vội : “Ta suy nghĩ, tương lai Nghị Lang chúng ta hẳn là cũng học phụ thân thuần thiện hiếu đạo, phải hiếu thuận với tổ phụ mẫu của mới tốt.”

      Lâm Ngọc Trân sắc mặt thả lòng, vuốt ve đỉnh đầu Nghị Lang trầm giọng : “Vậy phải xem con dạy dỗ thế nào. Xưa nay con cũng có tài danh, nhưng đức hạnh mới là điều mấu chốt.” Quan hệ giữa Lục Giam cùng nàng căng thẳng tới mức nào, chính nàng trong lòng cũng có tính toán, trông cậy vào Lâm Cẩn Dung cùng Nghị Lang, có năng lực trông cậy vào ai đây? Lời này của Lâm Cẩn Dung đúng là rất hợp ý.

      Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt : “ rất đúng, ta là muốn hỏi ý tứ của người, có muốn bế Nghị Lang nghênh đón tổ phụ ?”

      Lâm Ngọc Trân trầm mặt : “Con thích làm thế nào cứ làm, chung quy là tiểu hài tử, ngủ say rồi, sợ mát cái gì chứ, cũng có người được hay là được.”

      Lâm Cẩn Dung : “Mặc dù như thế, rốt cuộc vẫn nên có lễ tiết, sợ người ta nhảm, chỉ sợ công công ta hiểu quy củ, trách tội phụ mẫu ta giáo dưỡng ta cho tốt, ngược lại liên lụy tới Nghị Lang.” Thấy Lâm Ngọc Trân sầm mặt được lời, liền tiếp nhận Nghị Lang đứng dậy cáo từ: “Ta trước đem đưa trở về, hỏi chút đại phu sao còn chưa đến.”

      Lâm Ngọc Trân hỏi: “Con , ý tứ lúc trước?”

      Nếu nàng chủ động nhắc tới Tống thị, chứng tỏ nàng buông lỏng bớt, Lâm Cẩn Dung nhanh đáp lời: “Nàng đương nhiên là có hảo tâm, chỉ muốn khiến trong lòng ngột ngạt, nếu người và công công tức giận xa lạ, đó là việc nàng thích nhất.”

      Lâm Ngọc Trân cười lạnh tiếng: “Nữ nhân ác độc tâm địa rắn rết, chỉ mong trong nhà bát nháo, ta nguyện nàng tương lai được chết tử tế.”

      Lâm Cẩn Dung nghe người ta ai được chết tử tế linh tinh, luôn có chút khó chịu, liền cúi con ngươi : “Ta còn nhớ lúc trước từng qua với A Vân, cái gì cơ thiếp cũng chỉ như gà cẩu thôi, vì loại tình này tức giận tổn thương bản thân, là mất nhiều hơn được. Người xuất thân dòng dõi thư hương, là phu nhân chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, là quan mệnh phụ, cùng công công có nhiều năm phu thê, có nhi có nữ có tôn tử, ở nhà hầu hạ công công bà bà, lại thay công công giữ đạo hiếu, ai có thể so sánh với người? Người bị bệnh, nhưng phải cẩn thận người loạn láo rằng người thể dung nổi người ta.”

      Lời này Lâm Ngọc Trân thích nghe, cũng thể thừa nhận nàng là vì việc này mà giả bệnh, làm như có việc gì ngồi xuống, xoa xoa thái dương, : “Con cũng quá xem thường ta, như vậy tính là cái gì? Cũng xứng rơi vào mắt ta sao? Xách hài cho ta cũng đáng!” Ngược lại lệnh Phương ma ma: “Tiến vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, bảo bọn họ chuẩn bị cơm canh nóng chờ Đại lão gia trở về.”

      Lâm Cẩn Dung biết nàng xen vào chuyện ở Thu hoa viện nữa, nhưng cũng đâu khác, ngồi đây cùng nàng chút nhàn thoại.

      Lúc chạng vạng, Phương Linh bước nhanh tiến vào: “Phu nhân, Đại lão gia về rồi! Nhị gia tới đại môn trước.”

      Lâm Cẩn Dung vội giao Nghị Lang cho Phan thị ôm, nâng đỡ Lâm Ngọc Trân ra bên ngoài. Đến nhị môn, thấy đám người Lục Kiến Trung dĩ nhiên tất cả đều chờ ở nơi đó. Tống thị thấy bà tức hai người tới đây, ý vị thâm trường nhìn các nàng cái.

      Hai cỗ xe ngựa đứng ở nhị môn, Lục Giam tiến ra mở cửa xe thứ nhất, thấp giọng : “Con thỉnh an phụ thân, phụ thân đường mệt nhọc, vất vả rồi.”

      Lục Kiến Tân mặc đồ tang, bụng phệ, để ba chòm râu từ trong xe chui ra, dựa vào tay của Lục Giam bước xuống, ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn ràng tất cả mọi người, giương tay đối với Lục Kiến Trung cùng Lục Kiến Lập, đột nhiên gọi tiếng: “Nhị đệ, Tam đệ……” đợi hai người đáp ứng, liền òa khóc, cũng quản những người khác, trực tiếp vào bên trong, vừa chạy vừa lớn tiếng khóc thét: “Phụ thân! Con bất hiếu a!”

      đám người vội đuổi theo khuyên nhủ. Lâm Cẩn Dung ở phía sau, ngoái đầu nhìn lại, thấy cỗ xe thứ hai có hai nữ tử thanh xuân mỹ mạo dáng người mạn diệu mặc quần áo trắng thuần khiết bó tay bó chân bước xuống, bộ dạng phục tùng rũ mắt đứng ở bên cạnh xe, khiếp đảm hướng bên này nhìn xung quanh. Thấy Lâm Cẩn Dung nhìn về phía các nàng, liền lấy lòng hướng Lâm Cẩn Dung cười cười, câu vạn phúc, động tác giống như liễu rủ trong gió vô cùng xinh đẹp.
      Hale205 thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 388: Té xỉu

      Lâm Cẩn Dung hướng hai người hơi hơi gật đầu, phân phó Phương Trúc: “ an bài cho các nàng, được chậm trễ, cơm canh nóng đưa lên, nhưng đừng để các nàng loạn.”

      Phương Trúc đáp ứng, vẻ mặt tươi cười tiến ra đón, hỏi hai nữ nhân mang theo bao nhiêu người, hành lý ở nơi nào, lại lưu loát chỉ huy thô sử ma ma giúp các nàng chuyển này nọ, rồi dẫn các nàng tới Thu hoa viện.

      Lâm Cẩn Dung phái Phan thị mang Nghị Lang , bước nhanh đuổi kịp đội ngũ, trong tiếng kêu khóc của Lục Kiến Tân tới linh đường. Lục Kiến Tân tới nơi, tất nhiên là phù quan khóc rống, đấm ngực dậm chân, làm đủ tư thái, biểu đạt hết niềm thương nhớ. Đám người Lục Kiến Trung lại cùng khóc lóc hồi.

      Bọn hạ nhân cùng thân thích bằng hữu hỗ trợ chung quanh nhìn, đều thấy là hiếu thuận, hai kiếp làm người, Lâm Cẩn Dung còn cảm thụ giống như trước nữa, Lục Kiến Tân giống như con diều, lúc trước tự do tự tại bên ngoài bay lượn, lần này có đại tang, thể gấp gáp bị túm trở về, thực là chuyện khiến cho uể oải.

      Cố nhiên ở mặt ngoài vẫn làm rất tốt, tứ thời bát tiết đều đúng hạn đưa quà tặng trong ngày lễ gửi về nhà, chưa bao giờ trì hoãn, hàng tháng gửi thư lần hỏi thăm sức khỏe bệnh tình của lão phụ lão mẫu, ngừng đưa đến dược liệu quý báu; Ngay cả đối với Lục Giam cùng Lục Vân, cũng là thường xuyên hỏi han việc học hành, quan tâm chung thân đại , Lục Giam thi đỗ rồi, cũng từng viết thư báo cho Lục Giam biết trong kinh có người quen nào của , phải tới kết giao bái phỏng, người nào thể chọc, Nghị Lang sinh ra cũng từng sai người mang lễ đến, tỏ vẻ vui mừng cùng chú ý; Mang về trong nhà tài vật, cũng có tặng riêng Lâm Ngọc Trân phần.

      Nhưng mà quan tâm, thiếu phần đối với người nhà vướng bận cùng tưởng niệm, giống Lục Giam, tuy rằng ghét hận cái nhà này, hy vọng có thể sớm ngày độc lập ra ngoài, lại chưa bao giờ chân chính vứt bỏ hoặc quên . Đây là trực giác của Lâm Cẩn Dung, hơn nữa nghĩ tới chuyện cũ phát sinh, nàng càng thể sinh ra hảo cảm đối với Lục Kiến Tân. Bởi vậy Lâm Cẩn Dung chỉ quý gối phía xa trong đám người, im lặng mà trầm mặc.

      Lâm Ngọc Trân cũng cầm khăn tay bụm mặt ở bên khóc lớn ngừng, trừ bỏ cơ hội này có thể cho nàng kiêng nể gì khóc lớn mà bị người khác chú ý tìm tòi, nàng cũng thể tìm được cơ hội nào khác cho nàng tận tình biểu đạt thương tâm như thế.

      Lục Kiến Trung bên khóc, bên nhìn lén Lục Kiến Tân, Lục Kiến Lập cũng khóc lóc khuyên nhủ Lục Kiến Tân, Tống thị có chút lo âu, thường thường nhìn xem Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung, lại nhìn xem biểu tình của Lục Giam. Đồ thị cũng là có chút bất động, đem khăn tay lau mắt, ngẫu nhiên nức nở tiếng, mấy huynh đệ Lục Thiệu, trừ bỏ Lục Giam cùng Lục Luân là thương tâm, những người khác đều quỳ rạp đất, hình như là khóc, kỳ cũng lắm.

      Ước chừng hơn nửa canh giờ, Lục Kiến Tân còn khóc, mọi người đều có chút chống đỡ nổi. Đặc biệt là Lục Kiến Trung, có tật ở chân, thể nhịn được nữa, liền tiến lên khuyên Lục Kiến Tân, Lục Kiến Lập cũng theo khuyên nhủ, Lục Kiến Tân lại nghe, khóc : “Ta thực có lỗi với phụ thân, ta bất hiếu, để ta ở trước linh tiền của người tẫn hiếu. Nhị đệ Tam đệ có việc cứ làm , cần quản ta.” Lại là tiếng hô hào, khóc càng thêm thương tâm. là huynh trưởng, làm ra vẻ ta đây như thế, những người khác nào dám hành động thiếu suy nghĩ? Cũng phải liều mình theo thôi.

      Lục Kiến Trung đau đớn đầu đổ mồ hôi, Tống thị sớm chú ý tới tâm tư của Lâm Ngọc Trân, nàng cũng chống đỡ được, liền quay đầu thấp giọng : “Nhị lang tức, công công con đường vất vả, thương tâm như vậy, sợ là sức khỏe cho phép, con với Nhị lang, bảo khuyên nhủ, có lẽ công công con nghe lời cũng chừng.” Hôm nay đích tôn phụ tử trước sau trở về nhà, làm cho mọi người quỳ nhiều hơn hai lần so với ngày thường, mà khoảng thời gian cũng ngắn, bọn họ là lần đầu tiên quỳ xuống, nhưng những người khác quỳ đến tổn thương sức khỏe rồi. sai biệt lắm tốt rồi, cũng có thể giúp cho người khác thoải mái chút.

      Lâm Cẩn Dung : “Nhị thẩm nương, công công của ta rất thương tâm, thể về kịp gặp lão thái gia lần cuối cùng, nay là hợp tình hợp lý, bảo Nhị lang khuyên , cũng để ý tới.” Nếu lúc trước Lục Giam quỳ toàn gia đều nhìn chê cười, ác ý muốn cho Lục Giam quỳ lâu, cố ý ép buộc , tại nàng cũng vui vẻ phụng bồi thôi. Nàng còn trẻ, nàng có thể chịu được a.

      Tống thị vừa tức vừa hận, lại thể nề hà, chỉ có thể đau lòng nhìn Lục Kiến Trung, hướng Lục Thiệu nháy mắt. Lục Thiệu liền đứng lên, tiến lên khuyên Lục Kiến Tân: “Đại bá phụ, người đường mệt nhọc, tuổi lại lớn, có nên dùng cơm canh trước ……”

      Lục Kiến Tân trừng mắt: “Ta vừa trở về ăn cơm uống trà nghỉ ngơi sao…… Các ngươi muốn tự , cần lo cho ta! Phụ thân của ta a……”

      Lục Thiệu hé ra mặt heo tức giận, còn thể phản bác, chỉ có thể lúng ta lúng túng lui ra.

      Lục Kiến Trung đau nghiến răng nghiến lợi, nảy sinh ác độc nháy mắt với đám người Tống thị, được rồi, muốn thế có phải hay ? Tốt lắm, phụng bồi , bọn họ tốt xấu cũng đeo bao gối đầu, Lục Kiến Tân xa về, thân mình lại mập mạp, xem ai phải chịu đựng ai.

      Nhưng bọn họ đều tính toán nhầm rồi, Lục Kiến Tân vừa khóc lóc kêu gào sau lúc, thốt dài tiếng: “Phụ thân! Con bất hiếu……” Mắt vừa trợn, té xỉu ở tại trước linh tiền của Lục lão ông. Lâm Cẩn Dung thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhanh chóng cầm khăn tay bưng kín mặt, hóa thành tiếng kêu sợ hãi.

      Mọi người lắc lắc giãy dụa tiến lên, ấn huyệt nhân trung, thỉnh đại phu, nâng đỡ người. Bận rộn lúc, mới xem như đem Lục Kiến Tân an trí thỏa đáng, trời lạnh, người người đều đổ thân mồ hôi, lúc làm việc còn cảm thấy, vừa có gió lạnh thổi qua, người người đều méo miệng mặt trắng bệch, răng va vào nhau lại phải theo lời các thân thích bằng hữu khen ngợi Lục Kiến Tân là rất hiếu thuận!

      Canh gừng nước ấm đưa qua, cao giường gối mềm, ngủ say ngày, đến khi trời tối, Lục Kiến Tân mới chậm rì rì tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là chảy lệ lo âu : “Các đệ cho mẫu thân đấy chứ? Trăm ngàn lần thể để lão nhân gia người biết, bằng chẳng phải là ta bất hiếu sao?”

      Lục Kiến Trung hận nghiến răng nghiến lợi, còn phải giả ý an ủi : “ có, có, Đại ca yên tâm, dám kích động lão thái thái.”

      “Vậy là tốt rồi.” Lục Kiến Tân thở hai cái, đứng dậy từ giường: “Ta thỉnh an với mẫu thân, lại đến canh giữ cho phụ thân.”

      Lâm Cẩn Dung đặt cơm canh cho đến trước giường, thấy còn muốn ép buộc, vội : “Công công, trước dùng cơm chiều .”

      Lục Kiến Tân lắc đầu thở dài: “Ta ăn vô.” Lại là rơi lệ đầy mặt.

      Lâm Ngọc Trân khỏi ở bên khổ sở khuyên nhủ, những người khác vì tỏ vẻ đoàn kết hữu ái, cũng đứng bên khuyên, Lục Giam : “Phụ thân cần lo lắng chỗ tổ phụ, tối nay con gác đêm hay người gác cũng có gì khác nhau, người nghỉ ngơi chút .”

      Lục Kiến Tân giãy dụa muốn bước xuống giường: “ được, ta nhất định phải , đây là hiếu đạo người con nên làm. Lúc trước ta vì bất đắc dĩ thể ở trước mặt phụ thân tẫn hiếu, bây giờ còn thể gác đêm cho lão nhân gia người sao?”

      Lục Giam mang theo năm phần bất đắc dĩ, năm phần uể oải, gắt gao đè lại, Lục Luân cần suy nghĩ nhiều, cần người gọi liền tiến đến đè lại Lục Kiến Tân: “Đại bá phụ, người thể như vậy, tổ phụ dưới suối vàng có biết, đau lòng người, trách tội người.”

      ?” Lục Kiến Tân hòa ái nhìn Lục Luân: “Là Ngũ lang đúng ? Lúc trước ta nghe con bỏ trốn, khiến ta lo lắng chết mất, nhìn thấy con còn sống tốt, ta cũng yên tâm. Đáng thương tổ phụ của con a, được gặp con lần cuối……”

      Lục Kiến Trung chán ghét Lục Kiến Tân, xen lời : “Đại ca, mẫu thân sai người lại đây hỏi, chừng nào huynh đến? sai người sang tiếp đón huynh rồi. Huynh có hay ?” Muốn diễn trò chậm rãi diễn sau đó , toàn gia mọi người bị ép buộc đến thảm rồi.

      Lục Kiến Tân lúc này mới thu hồi lực chú ý người Lục Luân, cũng ăn cái gì, bảo Lục Giam tới linh đường, bản thân được Lục Luân, Lục Thiệu giúp đỡ đến Vinh Cảnh cư.

      Mẫu tử ôm nhau khóc ròng tất nhiên là cần tỉ mỉ, Lục Kiến Lập kể chuyện vừa khóc hôn mê ở linh đường cho Lục lão phu nhân nghe xong, Lục lão phu nhân đau lòng , cũng nỡ để , buộc ở trước mặt của bà dùng cơm, lại công đạo Lâm Ngọc Trân nhất định phải chiếu cố cho tốt. Lục Kiến Tân còn muốn gác đêm cho Lục lão ông, Lục lão phu nhân liền nghiêm mệnh: “Nghỉ ngơi chút lại , nếu con trẻ tuổi cường tráng như Nhị lang ta cũng quản con, nhưng con như vậy, biết quý sức khỏe của mình, là muốn mạng của ta sao?” Sau đó khóc lớn.

      Lúc này, Lục Kiến Tân mới xem như mới đáp ứng nữa, ngoan ngoãn theo Lâm Ngọc Trân nghỉ. Lục Kiến Trung toàn gia sắc mặt đều hơi có chút khó coi, đích tôn có chỗ nào tốt, lại thể chọn ra nửa điểm sai lầm.

      Lâm Cẩn Dung an trí thỏa đáng Lục lão phu nhân, lại đến Thu hoa viện.

      Thu hoa viện im ắng, cũng bởi vì có thêm người mà trở nên huyên náo, duy nhất giống là, chung quanh đều có đèn đuốc sáng bừng, có vài phần nhiệt khí. Phương Trúc còn chỉ huy người chuyển đồ, thấy Lâm Cẩn Dung lại đây, bước lên phía trước : “Thiếu phu nhân tới rồi?” Rồi dán sát vào bên Lâm Cẩn Dung giọng : “Người lúc này nhìn cũng coi như quy củ, cầu gì, cũng điều gở gì. Hai người đều chọn gian sương phòng bên phải, nhưng ra chờ sương phòng bên trái quét lại tường xong chuyển sang.” Nhịn nhẫn, giọng cười: “Còn tưởng rằng tranh nhau chọn gian tốt nhất kia, kết quả hai người lại muốn, là để lại cho di nương phía sau.”

      Lâm Cẩn Dung : “ là như vậy, ngươi hiểu được chứ?”

      Phương Trúc : “Hiểu được.” Tất nhiên là di nương đến sau mới là các nàng đầu, các nàng dám trêu chọc.

      tiểu nha hoàn bó tay bó chân đứng ở hành lang, hướng bên này nhìn xung quanh lát, nhanh chóng chạy vào trong phòng. Giây lát, hai mĩ thiếp kia của Lục Kiến Tân bước nhanh ra, nhất tề đối với Lâm Cẩn Dung vạn phúc, Lâm Cẩn Dung cười : “Hai vị di nương cần đa lễ. Ăn cơm chưa? Nếu bọn hạ nhân chu đáo, cứ việc với ta.”

      Nàng gọi hai người là di nương, là cất nhắc. Hai người kia mặc dù được Lục Kiến Tân thích, lại cũng có danh phận đúng đắn, nhưng ràng là hai mĩ thiếp kia thực hưởng thụ. Hai người liếc nhau, ánh mắt đều sáng trong suốt, người lớn tuổi hơn chút, Lâm Cẩn Dung nhớ mang máng gọi là A Nhu, nhiệt tình bước lên đáp lời Lâm Cẩn Dung: “Ăn cơm xong rồi, mọi người đều tốt lắm. Nếu Nhị thiếu phu nhân chê mời vào trong phòng ngồi?”

      Lâm Cẩn Dung cũng chối từ, cười theo hai người vào, đánh giá chung quanh, thấy cái hòm xiểng tà tà mở ra, lộ ra gấm vóc tơ lụa bên trong, xem ra Lục Kiến Tân sống ở bên ngoài rất sung túc.

      Người trẻ tuổi hơn gọi là Tiểu Tinh, cười dài bưng hai hộp trà ra: “Mấy thứ này còn chưa thu dọn xong, dám chậm trễ Nhị thiếu phu nhân, đây là trà mà tỷ muội chúng ta mang về từ Giang Nam, tặng để Nhị thiếu phu nhân vui đùa.”
      Hale205 thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 389: Nhất trí

      Lâm Cẩn Dung ý bảo Đào thay nàng thu nhận, cười : “ tại là thời kỳ đặc thù, gia cương nhiều chuyện, lúc trước vừa nhận được tin, cho nên có chút vội vàng.”

      Lời còn chưa dứt, A Nhu dĩ nhiên sáng tỏ nàng giải thích về phòng ở, liền lại cười : “Nhị thiếu phu nhân cất nhắc chúng ta đây mà, như vậy là rất tốt rồi. , nơi này vừa thanh tịnh, lại rộng rãi, ở tốt lắm. Chỉ là chúng ta muốn đến dập đầu phu nhân, nhưng lại biết quy củ trong nhà, dám loạn.”

      Lâm Ngọc Trân sợ là khó mà gặp mặt hai người, huống chi đây là thời điểm gì chứ? Lục Kiến Tân dù gặp phải tình huống thế này vẫn mang theo các nàng về nhà, chứng tỏ các nàng xác thực được sủng ái, nhưng cũng thể chủ động ra ngoài, khiến người chú ý? Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt : “ nay giống ngày thường, bằng hữu thân thích đến hỗ trợ rất nhiều, có đôi khi cũng có người đường rồi va chạm với nữ quyến. Nhị vị di nương đường xa mà đến, tốt nhất nên ở trong phòng thiêu thùa may vá, dọn dẹp phòng ở. Phu nhân lúc nào nhàn rỗi, sai người tới gọi.”

      A Nhu có chút ảm đạm, nhưng cũng gì, cười thi lễ với Lâm Cẩn Dung: “Đa tạ Nhị thiếu phu nhân chỉ điểm.” Tiểu Tinh thấy thế, cũng nhanh theo hành lễ: “Khiến Nhị thiếu phu nhân thêm phiền toái.”

      Lâm Cẩn Dung chỉ Phương Trúc: “Nàng là Phương ma ma bên người ta, nếu các ngươi có việc, thiếu thốn cái gì, đều có thể sai người tìm nàng, nàng với ta.”

      A Nhu cùng Tiểu Tinh cũng cố kỵ mặt mũi, lập tức nhất tề thi lễ với Phương Trúc: “Ngày sau khiến ma ma thêm phiền toái rồi.”

      Phương Trúc nào dám nhận lễ của các nàng, nghiêng mình khẽ tránh, liên thanh : “ dám, dám, đơn giản là làm tốt phân phó của chủ tử thôi.”

      Song Phúc ở cửa dò xét, Lâm Cẩn Dung đứng dậy : “Nhị vị di nương đường xa mà đến, vậy cũng cực kỳ mệt mỏi, ta quấy rầy, cáo từ.”

      “Nhị thiếu phu nhân dừng bước.” A Nhu ra hiệu với Tiểu Tinh, Tiểu Tinh chạy vào bên trong cầm ra cái bao, hai tay đưa cho Lâm Cẩn Dung, cầu xin : “Nhị thiếu phu nhân, đây là tỷ muội chúng ta hiếu kính phu nhân hai đôi giày, thỉnh người dâng lên giúp.”

      Phương Trúc liền nháy mắt với Lâm Cẩn Dung, ý bảo nàng đừng thu nhận, lại càng cần xen vào chuyện này. Lâm Cẩn Dung cười cười, lệnh Đào tiếp lấy, thẳng: “Ta có thể thay các ngươi dâng lên, nhưng hai ngày nay phu nhân bận việc, tinh thần cũng phải rất tốt, chờ nàng nhàn rỗi tính sau.”

      Hai người sớm hỏi thăm qua, Lâm Cẩn Dung là thân chất nữ của Lâm Ngọc Trân, nàng đồng ý là thiên đại nhân tình, đương nhiên dám gì, cảm tạ lần nữa, cung kính đưa Lâm Cẩn Dung ra ngoài.

      “Nô tỳ thỉnh an Nhị thiếu phu nhân.” Phương Linh đón nhận tiến đến cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ, thản nhiên đánh giá hai tiểu thiếp kia cái, rồi xoay mặt, nâng đỡ cánh tay Lâm Cẩn Dung, dìu nàng ra ngoài, thấp giọng : “Đại lão gia muốn gặp người.”

      Lục Kiến Tân lúc trước giả bộ bất tỉnh mê man mà tranh thủ được thời gian nghỉ ngơi, lúc này muốn bắt đầu rửa sạch gia , đúng là mạnh mẽ vang dội. Lâm Cẩn Dung hít vào hơi, bước nhanh hướng tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, vừa vừa hỏi Phương Linh: “Phu nhân bên kia như thế nào?”

      Phương Linh thông minh, lập tức biết nàng hỏi cái gì, lại cười : “Thiếu phu nhân yên tâm, thời điểm nô tỳ vừa đến, phu nhân cầm rượu thuốc xoa đầu gối cho lão gia.” Lâm Ngọc Trân xoa bóp đầu gối cho Lục Kiến Tân, tuy rằng xoa xoa liền khóc, nhưng cũng thốt ra câu gì nên .

      Xem ra lúc trước lời nàng khuyên vẫn có tác dụng. tại tình hình này xem như khởi đầu tốt đẹp, Lâm Cẩn Dung nhàng thở ra. Kiếp trước, ngày hôm sau Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến Tân ầm ỹ trận, hai người xa cách lâu cũng chuyện, chỉ coi như hai bên tồn tại. Nàng và Lục Giam cũng là gặp mặt tỏ ra quen biết, Lục Giam cùng Lục Kiến Tân, Lâm Ngọc Trân có nửa câu nhiều, khi đó, trong dòng đích tôn chính là tràn ngập oán hận lẫn nhau. Cho dù nàng vì điều gì khác, chỉ vì tương lai của Nghị Lang mà lo lắng, nàng cũng thể để tình huống tứ phân ngũ liệt này lại phát sinh.

      Đợi khi đến viện của Lâm Ngọc Trân, quả nhiên thấy ngọn đèn bên trong hòa thuận vui vẻ, im lặng ấm áp. Lục Kiến Tân bên hông đeo dây kết, vấn tóc dài đơn giản, uy nghiêm ngồi ở ghế khảm trai tinh mỹ, trong tay cầm chén trà sứ men xanh khắc hoa sen sáu cánh hoa lệ thanh lịch, tư thế tao nhã chậm rãi phẩm trà, Lâm Ngọc Trân im lặng ngồi ở bên cạnh , mặt tuy rằng lộ ra tươi cười, nhưng cũng thấy thái độ oán hận cam lòng trước đây.

      Lâm Cẩn Dung tiến lên thỉnh an, Lục Kiến Tân tinh tế đánh giá nàng phen, hòa ái : “Đứng lên .”

      Lâm Cẩn Dung đứng dậy, thúc thủ: “Sức khỏe của công công đỡ hơn nhiều chưa? Có cái gì muốn ăn để nhi tức làm.”

      cần.” Lục Kiến Tân hòa ái chỉ ghế bên dưới: “Ngồi .”

      Nếu là lần đầu tiên Lâm Cẩn Dung gặp , vẻ ngoài của hiền hòa, nhưng nàng biết phải, hiểu được bất quá là thuận miệng mà thôi, nếu ngồi xuống nàng quy củ. Vì thế cười : “Tạ thể tuất của công công, nhi tức dám. Trước mặt trưởng bổi, làm sao có đạo lý tiểu bối ngồi xuống?”

      Lục Kiến Tân nghe vậy, quả nhiên cao hứng, quay đầu với Lâm Ngọc Trân: “Phu nhân, thê tử của Nhị lang hổ xuất thân dòng dõi thư hương, quy củ cùng giáo dưỡng những người khác cũng thể so sánh được.”

      Lâm Ngọc Trân liếc Lâm Cẩn Dung cái, ngươi ở trước mặt ta cũng phải là như vậy, cho ngươi đứng lên ngươi tự đứng lên, bảo ngươi ngồi, chính ngươi tự tìm chỗ ngồi. Lúc này tại sao nhu thuận biết quy củ như thế? Nhưng nhớ tới lời lúc trước Lâm Cẩn Dung với mình, nếu vì nàng mà làm cho Lục Kiến Tân ghét bỏ Nghị Lang, vậy là mất nhiều hơn được. Liền cũng theo cười: “A Dung vốn có tài danh, lúc trước lão thái gia chính là thấy nàng có tài có mạo, hành tung đoan trang.”

      Lục Kiến Tân gật gật đầu, : “Ta vừa rồi nghe bà bà con chút tình, có chỗ , muốn tìm con hỏi chút.” Lời còn chưa dứt, trong phòng nha hoàn ma ma liền nhất tề lui xuống sạch .

      Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt : “Công công thỉnh giảng.”

      Lục Kiến Tân chậm rì rì : “Ta hỏi con, chuyện Phạm Bao là như thế nào? Chuyện phân chia tài sản phát sinh ra sao?”

      Mọi người cùng chung lợi ích, Lâm Cẩn Dung đối với Lục Kiến Tân có gì giấu giếm, cộng thêm chuyện ngày ấy nàng trà tứ, gặp mặt sáu người Phạm Bao dẫn tiến đều nhất nhất ra, duy độc giấu giếm việc Mai Bảo Thanh muốn tìm cổ đông mua thuyền. Nàng ăn ràng, chủ yếu và thứ yếu ràng, trật tự đâu vào đấy, hai ba câu kể lại việc rành mạch, Lục Kiến Tân mặt dù chưa có biểu tình gì đặc biệt, những vẫn đều im lặng nghe nàng chuyện, chưa bao giờ đánh gãy lời.

      Lấy hiểu biết của Lâm Cẩn Dung đối với , đây là vừa lòng. Hai kiếp làm người, lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ đồng ý mặt Lục Kiến Tân, nhưng cũng bởi vậy mà miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, xong chỗ quan trọng liền ngậm miệng, im lặng đứng ở nơi đó chờ Lục Kiến Tân phân phó.

      Lục Kiến Tân nghe say sưa, Lâm Cẩn Dung im bặt, thúc thủ mà đứng, vẻ mặt điềm đạm, đoan trang nhàn nhã đứng ở nơi đó nghe phân phó, cũng có nửa phần khoe khoang đắc ý.

      Trước mắt xem ra, nhi tức này cũng tệ lắm, nhưng biết các phương diện khác như thế nào. Lục Kiến Tân bất động thanh sắc : “Nhị lang tức, theo như ý con, Phạm Bao nên xử lý như thế nào mới tốt?”

      Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, Lục Kiến Tân cũng phải là Lục Giam, có thể nghe lời của nàng, Lục Kiến Tân thích nhất là tiền hô hậu ủng, vạn chúng thổi phồng, hai, làm sao đem ý kiến của tiểu nhi tức như nàng lọt vào trong tai, để ở trong lòng? Bất quá lại là thử mà thôi. Liền trấn định tự nhiên : “Nhi tức kiến thức nông cạn, dám ở trước mặt công công lung tung. Chẳng qua, lúc trước Phạm quản đối với lão thái gia thực trung tâm, đối với Nhị lang cũng rất tốt, việc lần này coi như lập công lớn.”

      Lục Kiến Tân gật gật đầu, cũng tỏ thái độ muốn xử lý Phạm Bao như thế nào, chỉ phất phất tay: “ xuống , buổi sáng ngày mai mang Nghị Lang lại đây cho ta xem. Hôm nay nhiều người nhiều việc, ta chưa có thời gian thận cận với .”

      “Vâng, nhi tức cáo lui.” Lâm Cẩn Dung hành lễ lui ra, ngầm đưa ánh mắt an tâm đừng sốt ruột cho Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân khẽ mím môi, nhìn như có chút kiên nhẫn, kỳ cũng là buông lỏng.

      Lâm Cẩn Dung tới gian ngoài, nhàng thở ra, gọi Phương ma ma lại đây, sau khi nghe báo cáo tình hình Thu hoa viện bên kia, lại đem gánh nặng giao cho nàng: “Chờ phu nhân tâm tình tốt đưa cho nàng. Ma ma chú ý, ta phái người trông chừng, ngươi cũng sai người để tâm, chớ để cho họ loạn, cũng chớ để người rắp tâm bất lương vào lung tung. Mặc kệ như thế nào, nhất định thể để phu nhân cùng lão gia tức giận.”

      Phương ma ma nghiêm mặt : “Lão nô nhớ kỹ.”

      Khi trở về Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân sớm nghỉ ngơi, Nghị Lang cũng được Phan thị ru ngủ, Đào theo Lâm Cẩn Dung vòng vo vòng lớn, dĩ nhiên có chút mệt mỏi, đoán Lâm Cẩn Dung chỉ sợ càng mệt hơn, liền hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân có nghỉ ngơi luôn ?”

      vội.” Lâm Cẩn Dung nghĩ tới Lục Giam gác đêm, trước để Đậu Nhi đến phòng bếp của Lục lão phu nhân đun nước nóng rửa mặt, chính nàng mang theo chút điểm tâm tinh xảo và hoa quả tìm Sa ma ma, có lỗi : “ là ta hầu hạ lão thái thái, kỳ lại luôn là ma ma, ta bình thường ra ngoài làm việc tẫn hiếu, còn nhờ ma ma giúp đỡ xem Nghị Lang.”

      Sa ma ma cười : “Nhị thiếu phu nhân cũng phải là người xa lạ. Lão thái thái đối với người rất vừa lòng, người vừa chu đáo lại im lặng, nhiều lời. Nghị Lang sao, ngoa, lão nô tận mắt nhìn hài tử này sinh ra, cũng rất thương.” Cuộc sống của bà cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Giam ở kinh thành trong hai năm, phu thê hai người luôn luôn đối đãi với bà thập phần tôn kính săn sóc chiếu cố, trong lúc mấu chốt này, nên hướng về ai, trong lòng bà hiểu .

      Lâm Cẩn Dung muốn chính là câu này, cười dài trịnh trọng cảm tạ: “Có những lời này của ma ma, trong lòng ta là kiên định.” Nguyên nhân vì có Sa ma ma, nàng đặt Nghị Lang ở đây mới càng yên tâm.

      Đậu Nhi tiến vào : “Thiếu phu nhân, nước nóng được chuẩn bị tốt.”

      Lâm Cẩn Dung cáo từ Sa ma ma, lệnh Đào cầm thực hộp, Song Phúc thắp đèn lồng, chủ tớ ba người ra khỏi Vinh Cảnh cư, Phương Trúc liền vội vã tới, dán bên tai nàng thấp giọng : “Thiếu phu nhân, Đại lão gia vừa rồi lặng lẽ đến chỗ giam giữ Phạm quản .”

      Lâm Cẩn Dung cũng ngạc nhiên, Lục Kiến Tân vốn là tính tình như vậy, tối nay gặp Phạm Bao, ngày mai gặp mấy vị tộc lão trong dòng họ.
      Hale205 thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 390: Thủ lễ

      Linh đường nơi nơi thông gió, chậu than cũng khó mà cháy mạnh, đúng là lạnh lẽo đến cực hạn. trận gió thổi qua, khiến Lục Giam rùng mình cái, đẩy Lục Luân bồi ngồi ở bên, mí mí dưới dường như đánh nhau: “Ngũ đệ, nhanh ngủ.”

      Lục Luân lúc trước gác hai đêm, tuy rằng ban ngày có thể nghỉ ngơi, nhưng rốt cuộc vẫn là điên đảo ngày đêm, cả người mệt mỏi chịu nổi. Bị Lục Giam đẩy cái, gió lạnh vừa thổi tỉnh táo lại, dùng sức xoa xoa mắt, lười biếng vặn thắt lưng: “ có gì, ta ngồi lát.” Lại ôm bụng : “Đói bụng, ta tìm chút đồ ăn, Nhị ca muốn ăn cái gì?”

      Lục Giam : “Khuya rồi, bọn hạ nhân cũng mệt mỏi ngày, có cái gì tiện cứ lấy .”

      “Được.” Lục Luân ngoắc gọi gã sai vặt lại đây, định phân phó gã sai vặt phòng bếp, thấy chủ tớ ba người Lâm Cẩn Dung thắp đèn lồng, cầm theo thực hộp đến đây, khỏi nhướn lông mày, vui rạo rực nghênh đón: “Nhị tẩu, tẩu làm đồ ăn gì ngon vậy?” Vừa , tay vươn ra thực hộp trong tay Đào.

      Lâm Cẩn Dung khách khí vỗ cái, : “Ta cũng chuẩn bị cho đệ.”

      Lục Luân chặt chẽ ôm thực hộp buông tay, cợt nhả, ánh mắt ai khẩn : “Nhị tẩu, chỗ Nhị ca ăn thừa cho ta ……”

      Sớm biết rằng lúc này lo lắng, làm sao còn cố vào đường chết đây? Đúng là nửa điểm có hối cải. Lâm Cẩn Dung nhìn thấy bộ dạng khẩn khoản kia của Lục Luân, càng thêm tức giận, sầm mặt mở miệng. Lục Giam dĩ nhiên tới : “Cái gì ăn thừa chứ, câu nệ bao nhiêu, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau ăn là được.”

      Lục Luân đắc ý dào dạt hướng Lâm Cẩn Dung chớp mắt: “Vẫn là Nhị ca ta tốt hơn.” Rồi tự mở, kinh hô: “Là canh hầm, nhìn thấy ngon rồi, đói chết ta!”

      Lục Giam cười, đưa ánh mắt trấn an cho Lâm Cẩn Dung, ý bảo Đào: “Bày bát đũa ra.”

      Đào an bài bát đũa, mới rót chén qua cho Lục Giam, Lục Luân tự cầm thìa, nhanh chóng ăn hết như gió cuốn mây tan, Lục Giam cũng bất quá mới ăn hai miếng mà thôi. Mọi người nhìn trợn mắt há hốc mồm, Lục Giam liên tục : “Đệ ăn chậm chút, có ai cướp của đệ mà.”

      Lâm Cẩn Dung ngồi ở bên lạnh lạnh : “ sợ có người cướp của đó.”

      Lục Luân có chút ngượng ngùng, vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, : “Ở trong quân…… thành thói quen.”

      Lâm Cẩn Dung làm ra vẻ thiên chân khó hiểu: “Thân binh của tướng quân đại nhân, cũng cần cướp đoạt lương thực sao?”

      Lục Luân ngực nhảy dựng, khẩn trương cười gượng : “Tướng quân và chúng ta cùng ăn cùng ở, chưa bao giờ tỏ vẻ đặc thù.”

      Lục Giam lắm, cười : “Vị Hùng tướng quân này đúng là hiếm có.”

      Lục Luân cảnh cáo nhìn Lâm Cẩn Dung cái, Lâm Cẩn Dung khinh thường trừng lại , đối mặt với Lục Giam, đều tươi cười: “Đúng là hiếm có.”

      Lục Giam sớm nhận ra có sóng ngầm khởi động giữa hai người, nhưng cũng ra, dường như có việc gì ăn hết đồ ăn trong bát, phân phó Lục Luân: “Đệ về trước nghỉ ngơi, ta có việc muốn với Nhị tẩu đệ.”

      Lục Luân vò đầu bứt tai, biết hai người có thể tới chuyện của mình hay , thấy vẻ mặt Lục Giam cho cự tuyệt, bất đắc dĩ đành phải đứng dậy cáo từ. Nhưng cũng trực tiếp trở về sân viện của mình, ngược lại hướng tới chỗ lạnh lẽo phía bắc.

      Đào thu thập sạch mang theo Song Phúc lui ra ngoài: “Thiếu phu nhân, nô tỳ chờ ở bên ngoài.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, đem miên bào dày dặn đưa cho Lục Giam: “Mặc vào. Trời lạnh như thế cũng biết mặc nhiều chút.”

      Lục Giam thuận theo khoác miên bào, đeo lại dây kết: “Nàng và Ngũ đệ có chuyện gì vậy? Sao lại đắc tội với nàng?”

      nay phải thời điểm chuyện này, Lâm Cẩn Dung cười: “ có gì. Cố ý trêu thôi. Vừa rồi công công bảo ta qua hỏi tình trong nhà…···”

      ràng là đáp cho có lệ, Lục Giam nhíu mày, cũng hỏi nhiều, chỉ thay nàng vuốt lại tóc, ôn nhu : “Mệt mỏi ngày sớm trở về nghỉ ngơi . Sáng mai ta đến thăm nàng và Nghị Lang.”

      “Đừng để bị cảm lạnh.” Lâm Cẩn Dung ra linh đường, phân phó Đào: “Ngươi nhìn xem, Ngũ gia có trở về sân hay , với ngày mai sau giữa trưa tới gặp ta.”

      Đào lĩnh mệnh rời , Lâm Cẩn Dung trở về Vinh Cảnh cư. Rửa mặt xong, Đào tiến vào phục mệnh: “Thiếu phu nhân, Ngũ gia trở về, nô tỳ hỏi thăm chút, ai biết đâu.”

      “Bảo người trông chừng, xem khi nào trở về, sáng mai với ta.” Đúng là kẻ biết sợ chết, Lâm Cẩn Dung tức giận đau lòng, đêm trằn trọc, nửa đêm mới ngủ được, trời chưa sáng dậy rồi. Đào tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, thấp giọng : “Thiếu phu nhân, Ngũ gia là nửa canh giờ trước mới trở về. với người khác, luôn luôn ở linh đường cùng Nhị gia.”

      Lâm Cẩn Dung tâm tình càng tốt, chịu đựng ủ ấm Nghị Lang, mạo hiểm giá lạnh gặp Lục Kiến Tân. Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân giống nhau, đối với nhi tức là thần hôn định tỉnh, phải đúng hạn tới, tuyệt đối thể kéo dài nửa bước, nếu có việc gấp hoặc là sinh bệnh, ma ma thể diện bên người phải qua thỉnh tội mới được. Nghị Lang lần đầu tiên thỉnh an , Lâm Cẩn Dung cũng dám có gì chậm trễ.

      Đến bên ngoài, ngọn đèn chung quanh dĩ nhiên sáng lên, hạ nhân lặng yên tiếng động lui tới đưa nước thêm than, Phương ma ma lại đây, thấy mẫu tử Lâm Cẩn Dung đứng ở hành lang, vội hỏi: “Phu nhân là sớm dậy rồi, lão gia còn rửa mặt, thiếu phu nhân chờ trong chốc lát.” Lại thay Nghị Lang đem áo choàng kéo chặt, khe khẽ thở dài.

      Lâm Cẩn Dung lại đợi nén nhang, mặt đều lạnh có chút chết lặng, mới nghe thanh Lục Kiến Tân vang lên: “Thỉnh Nhị thiếu phu nhân và Tứ tiểu thiếu gia tiến vào.”

      Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang bộ dạng phục tùng rũ mắt vào, thay Nghị Lang hướng Lục Kiến Tân dập đầu: “Nghị Lang gặp qua tổ phụ.”

      Nghị Lang sớm bị ép buộc tỉnh dậy, hài tử này cũng là nhu thuận, chỉ mở to đôi mắt đen lúng liếng tò mò nhìn xung quanh, cũng khóc nháo. Lục Kiến Tân thấy ngọc tuyết đáng , tinh thần vui vẻ, tuy thể so với tôn tử ruột thịt đặc biệt thích đau lòng, nhưng cũng phản cảm, tư thế từ ái, vươn tay tiếp nhận: “Tổ phụ ôm cái.”

      Lâm Cẩn Dung đưa Nghị Lang qua, : “Vừa mới tỉnh ngủ, có lẽ ngoan lắm.”

      Lục Kiến Tân ôm Nghị Lang vào trong ngực ngắm trái ngắm phải, : “Rất khá. Nghe tằng tổ phụ ban thưởng danh, gọi là Sâm có phải vậy ?”

      Lâm Ngọc Trân tiếp lời: “Lão thái gia , Sâm, ngô gia chi bảo.”

      Lục Kiến Tân sờ sờ khuôn mặt của Nghị Lang, nâng cằm, Lâm Cẩn Dung nhanh tiếp nhận lại Nghị Lang, chỉ nghe Lục Kiến Tân thản nhiên : “Khá lắm, giáo dưỡng cho tốt. còn , ngày sau cần tới sớm như thế.”

      Lâm Cẩn Dung vội quỳ gối hành lễ: “Tạ thể tuất của công công.”

      Lục Kiến Tân cười : “Là tôn tử của ta mà, quy củ tuy phải giữ nhưng cũng muốn đau lòng săn sóc.”

      Lâm Cẩn Dung lại lên tiếng: “Thỉnh công công yên tâm, nhi tức nhất định giáo dưỡng tốt.”

      Lục Kiến Tân đứng dậy : “Dọn điểm tâm .”

      Lâm Cẩn Dung đem Nghị Lang giao cho Phan thị, bước nhanh tiến lên, bố trí cơm canh, cẩn thận hầu hạ. Lục Kiến Tân theo quy củ gì, im lặng dùng xong điểm tâm rồi bảo: “Nhị lang tức, con an bài chút, sai người đến nhà cũ, thỉnh bốn vị tộc lão lại đây, , ta có việc muốn thỉnh giáo.”

      Lâm Ngọc Trân hơi hơi có chút đắc ý, Nhị phòng muốn thỉnh tộc lão làm việc, trừ phi là tình huống đặc thù, bằng phải cẩn thận thỉnh a, làm sao có khẩu khí giống như Lục Kiến Tân chứ? Có việc muốn thỉnh giáo, còn muốn bọn họ chủ động tới cửa, đây là khác nhau giữa đích tôn và Nhị phòng! Tuy có đại tạng, nhưng đúng là thể so sánh!

      Lâm Cẩn Dung : “Vâng. Nhi tức lập tức an bài.”

      Lục Kiến Tân gật gật đầu: “ , cùng thỉnh an lão thái thái.”

      Ra cửa viện, liền thấy Lục Giam, Lục Kiến Tân ôn hòa gọi đến bên cạnh, thấp giọng hỏi, đội người chậm rãi sắp xếp đội, hướng tới Vinh Cảnh cư. đường gặp nhiều hạ nhân, có người tiến lên hành lễ vấn an, Lục Kiến Tân nhất nhất hòa khí trả lời, còn quan tâm hỏi tình huống của đối phương, thân thể như thế nào, có nửa điểm kiêu ngạo xa cách, lại hòa ái, dễ gần.

      Lục Kiến Trung mắt buồn ngủ mông lung, khép hờ mắt dùng thuốc xoa bóp, chợt thấy Tống thị xốc mành tiến vào : “Nhanh, nhanh, Đại ca nhà già trẻ hướng tới Vinh Cảnh cư thỉnh an lão thái thái. Lão thái thái chưa dậy, toàn gia đều chờ ở hành lang. Lão Tam bên kia cũng vội vàng rồi.”

      Lục Kiến Trung bị hù lập tức ngồi xuống, khỏi vô cùng nổi giận, thấp giọng mắng : “Tính tình của lão Đại đáng giận! Trời sinh luôn thích giả bộ! Chính muốn giả bộ cũng đành thôi, tức nhất là muốn lôi kéo người bên ngoài cùng nhau khổ sở!” Ai chẳng biết lão thái thái bệnh nặng ốm yếu, buổi sáng đều phải ngủ nhiều lát, bọn họ thỉnh an đều là tới kịp đến, kịp đến, dù sao là thăm qua thôi, nhiều năm qua cũng có ai tiếng phải. Nay Lục Kiến Tân đầu như thế, có thể thấy, ngày sau có ngày lành mà.

      Tống thị luống cuống tay chân hài cho , lại sửa sang đồ tang: “Cứ thế .”

      Lục Kiến Trung mặc xong, đám người Lục Thiệu cũng chạy đến, Nguyên Lang, Hạo Lang đều mắt buồn ngủ mông lung theo phía sau, Khang Thị ôm Lực Lang trong lòng bởi vì ngủ đủ nên oa oa khóc lớn, mọi người đều là bộ dạng sầu mi khổ kiểm. Lục Kiến Trung thở dài, thấy Lã thị, liền hỏi Lục Thiệu: “Thê tử của con đâu?”

      Lục Thiệu do dự chút: “Sức khỏe nàng tốt……”

      tốt?! phải sớm sang tháng rồi sao? Nàng đây là muốn bị ăn mắng sao! Nhanh bảo nàng đến!” Lục Kiến Trung bụng cơn tức có chỗ phát tác, trước liền giận chó đánh mèo với Lục Thiệu.

      Tống thị vội khuyên nhủ: “Đừng tức giận, đừng tức giận. Chạy nhanh .”

      đám người vội vàng đuổi tới Vinh Cảnh cư, lão thái thái còn chưa dậy, Lục Kiến Tân cùng Lục Kiến Lập chuyện. Lục Kiến Trung vội vàng qua, bồi cười : “Đại ca, huynh tới sớm vậy. Ta nghĩ sức khỏe của mẫu thân vốn tốt, dám tới quấy rầy……”

      Lục Kiến Tân sầm mặt thấp giọng : “Lão Nhị! phải ta đệ, lễ tiết thể bỏ! Sức khỏe của mẫu thân tốt, làm con càng phải cẩn thận để bụng mới là hiếu đạo! Hiếu đạo cũng phải là bắt tại bên miệng tùy tiện ra.” Ánh mắt vừa liếc, phát Lã thị vội vàng từ sau tới, khỏi hơi hơi cười lạnh: “Chúng ta làm trưởng bối nên làm gương tốt, bằng chính mình cũng chưa làm tốt, sao có thể trách tiểu bối hiểu quy củ? Lại khiến cho người ta chê cười!”

      Lục Kiến Trung thầm nghĩ xui xẻo, giận mà dám gì, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lã thị cái.
      Hale205 thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 391:

      đến Lục Kiến Trung ở đó nín thở, Lã thị ủy khuất thôi, Lục Kiến Tân lại phát thiếu người: “Ngũ lang đâu? Nghe hài tử này thủ linh vài ngày, chắc là quá mệt mỏi chăng?”

      Lục Kiến Trung rít gào: “Nhanh sai người tìm tên nghiệt súc kia cho ta!”

      Lục Kiến Tân bất mãn : “Đệ lớn tiếng như vậy làm cái gì? Ầm ỹ mẫu thân làm sao bây giờ? Ta bất quá là quan tâm , hỏi chút mà thôi, tại sao lớn tuổi rồi mà tính tình còn xong như thế? Ta nhớ lúc trước tính tình của đệ phải như thế a, có phải mấy hôm nay mệt mỏi quá mà nóng trong người ?”

      Tống thị đúng lúc : “Vâng, Đại bá, sức khỏe của ổn, phải chuyện ngày ngày hai. dối gạt bá, tại cũng là cố chịu đựng. Bệnh phát tác lợi hại.”

      Lục Kiến Tân lý giải gật đầu, hòa khí vỗ vỗ bả vai Lục Kiến Trung: “Mấy ngày nay vất vả cho đệ, chống đỡ nổi đừng cứng rắn chống đỡ, ai trách gì đệ. Ta trở về, đệ cứ nghỉ ngơi chút.”

      Lục Kiến Trung nhịn tức giận, giả bộ thành : “Đây là hiếu đạo.”

      Lục Kiến Tân gật gật đầu, .

      Giây lát, Lục Luân tới, đại để được chỉ điểm trước, liền thẳng đến trước mặt Lục Kiến Tân xin lỗi, Lục Kiến Tân cũng khó xử , chỉ thuận miệng hai câu.

      Lục Luân cẩn thận đến bên cạnh Lục Giam, muốn cùng Lục Giam lặng lẽ chuyện, bị Lâm Cẩn Dung hung hăng trừng mắt cái, cho thấy là việc làm đêm qua của bị Lâm Cẩn Dung biết. Lục Luân có chút chột dạ, nhưng cũng bất chấp, cúi mắt giả bộ.

      Lục lão phu nhân vừa mới mở mắt, chợt nghe thấy Sa ma ma ở bên tai bà giọng : “Lão thái thái, Đại lão gia bọn họ tất cả đều đứng bên ngoài chờ thỉnh an người.”

      Lục lão phu nhân còn có chút hồ đồ, nhân tiện : “Để bọn họ tiến vào.”

      Sa ma ma ý bảo Tố Tâm mời người, còn bà kiên nhẫn cùng lão thái thái giải thích: “Trời chưa sáng tới rồi, luôn luôn chờ ở bên ngoài, Đại lão gia là hiếu thuận…”

      Lục lão phu nhân nghe xong cũng hiểu , tính tình nhi tử thế nào bà biết, bà có chút suy nghĩ, nhưng cũng muốn quản nhiều chuyện này. Lão thái gia còn, nhà này nếu có người mạnh mẽ hữu lực, biến thành năm bè bảy mảng.

      Nếu lão Đại có tâm tư này, vậy cứ tùy thôi.

      lát sau, nam nữ già trẻ tiến vào đống, Nguyên Lang, Hạo Lang bị lạnh mặt trắng bệch, vào nhà liền giống như trước định ào tới trước mặt lão thái thái làm nũng, Hạo Lang còn ồn ào: “Lạnh chết ta rồi, sao tằng tổ mẫu mãi mới tỉnh lại nha.” Lại hỏi Sa ma ma: “Có cái gì ăn ngon ? Ta đói quá.”

      Lão thái thái từ ái, và Nguyên Lang trong khoảng thời gian dài đều ở cùng với lão thái thái, bình thường quen tùy tiện, giờ phút này cũng hành động như ngày thường. Trưởng bối từ ái, tiểu bối kiều kiều lạc lạc, vốn phải đại gì, nhưng hành vi này rơi vào trong mắt Lục Kiến Tân, đúng là cơ hội. Lục Kiến Tân nghiêm mặt cả giận : “ quy củ! Tiểu bối thỉnh an trưởng bối là như vậy sao? Tiến thối vô tự, già trẻ chẳng phân biệt, còn thể thống gì nữa? chuyện với tằng tổ mẫu, ngay cả xưng hô đều có, có chút lễ nghi! Làm huynh trưởng phải làm gương cho ấu đệ, sợ làm hỏng hai đệ đệ sao?”

      Lời này vừa ra, người Nhị phòng sắc mặt tất cả đều thay đổi, nhưng Lục Kiến Tân mắng đúng a, khắp nơi đều cần để ý, huống hồ trong phòng này, trừ bỏ lão thái thái ra, Lục Kiến Tân làm huynh trưởng, Đại bá, tổ bá phụ, thân phận vững vàng đương đương, giáo huấn người khác là đúng lý hợp tình nhất.

      Nguyên Lang lớn nhất nhìn quanh trái phải, thấy trưởng bối nhà mình sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng hề gì, lão thái thái cũng tỏ thái độ, liền lui ra phía sau bước, quy củ đứng ở bên cạnh phụ thân, cúi mắt quỳ xuống : “Tôn nhi biết sai, tôn nhi thỉnh an tằng tổ mẫu.”

      Hạo Lang cũng là giống vậy, nhìn Lục Kiến Tân, lại nhìn Lâm Ngọc Trân, rồi nhìn lại tổ phụ mẫu của , đầu chui vào trong lòng Lục lão phu nhân, khóc : “Tằng tổ mẫu, ta sợ!”

      Hành vi này của Hạo Lang rất hợp với ý Lục Kiến Trung, trong mắt có vài phần khí sôi động, được lời, xem Lục lão phu nhân ứng phó tình huống này thế nào. Lục lão phu nhân cũng đành lòng, muốn mở miệng thay tằng tôn giải thoát, chợt nghe Lục Kiến Tân : “Đại chất nhi, lúc này dạy dỗ, tương lai lớn rồi càng khó chỉnh sửa.”

      Lục Thiệu bị điểm danh, hận phun hỏa, kiên trì, sầm mặt tiến lên lôi Hạo Lang từ trong lòng Lục lão phu nhân ra, vẫy tay muốn bảo Hạo Lang ngậm miệng, Hạo Lang “Oa” tiếng khóc lớn lên, Lục lão phu nhân đau lòng run rẩy, còn có chút oán trách: “Con làm gì vậy? vẫn còn là tiểu hài tử mà!”

      Lục Kiến Tân thở dài: “Đại chất nhi, vẫn còn là hài tử, mặc dù có sai, chậm rãi giáo dưỡng là được, tại sao lại như vậy? Ta vốn là muốn tốt cho , nay ngược lại là ta phải rồi.” Sau đó kéo Hạo Lang tại bên người, năng : “Phụ thân con là vì muốn tốt cho con, Lục gia chúng ta tốt xấu cũng là gia truyền thư hương, con còn , đảo mắt phải học vỡ lòng, ngày sau đừng nên giữ bộ dạng này, nhớ kỹ chưa?”

      Lục Thiệu tức giận đến lệch mũi, hơi nghẹn ở trong ngực thở nổi, hận thể hộc máu mà chết. Lã thị tất nhiên cần phải , vừa tức vừa đau, trong ánh mắt chứa đầy lệ, móng tay đều đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ hận Lục Thiệu vô dụng, đánh nhi tử của mình còn bị chế ngạo.

      Lục Kiến Tân biểu diễn xong, quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân : “Đều là nhi tử phải, vốn là muốn hiếu thuận với mẫu thân, sáng tinh mơ lại khiến mẫu thân vui. Còn thỉnh mẫu thân thứ tội.” vừa quỳ, đám người Lâm Ngọc Trân, Lục Giam cũng làm theo, trong phòng phần phật quỳ xuống đất.

      Lục lão phu nhân tuy có chút đồng ý, nhưng cũng thể nề hà, khẽ thở dài cái, : “Đều đứng lên .”

      Lục Kiến Tân đứng lên, ân cần hầu hạ lão thái thái dùng cơm, ôn ngôn lời , đống, đơn giản là muốn Lục lão phu nhân buông lỏng tâm tư, nên nghỉ ngơi chút, nhiều năm ở nhà, vẫn là săn sóc chu đáo như thế, bất mãn trong lòng Lục lão phu nhân cũng biến mất thấy đâu, tâm tình dần dần tốt lên.

      Lục Kiến Trung ồm ồm : “Bên ngoài phải làm cúng bái hành lễ.” cách khác, đều nên ra bên ngoài quỳ lạy khóc tang.

      Lục Kiến Tân liền lưu luyến đứng dậy: “Mẫu thân, sau đó con lại đây bồi người.”

      tiếng mẫu thân, vài người nghe thấy toàn thân nổi da gà.

      Thừa dịp mọi người loạn thành đoàn, Lục Luân tiến đến bên người Lâm Cẩn Dung, thấp giọng : “Nhị tẩu, tẩu tìm ta?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta chỉ hỏi đệ câu, lời ta đệ nghe vào tai sao? Cho dù là toi mạng cũng vẫn muốn nhảy vào trong đó?”

      Lục Luân trầm mặc sau lúc lâu, nhàng lắc đầu: “Nhân các hữu chí (con người khác nhau có chí hướng khác nhau), Nhị tẩu có thể thay ta giữ bí mật, ta thực cảm kích, đừng khuyên ta nữa. Thiện ác thị phi, ta rất ràng.” xong xoay người tránh ra, như cũ vô tâm vô phế cùng Lục Thiện chuyện, để lại Lâm Cẩn Dung ở nơi đó ngẩn người.

      Buổi sáng hôm nay, mọi người ở Nhị phòng chưa kịp dùng điểm tâm, đói bụng khóc bái hồi lâu, ép buộc đến giữa trưa, tất cả đều hấp hối.

      Lục Kiến Tân tất nhiên là lấy gì làm phức tạp, thịnh tình mời Lục Kiến Trung: “Hậu của phụ thân còn có rất nhiều chỗ an bài thỏa đáng, hôm nay thời tiết rất đẹp, cũng có chuyện gì khác, bằng thừa dịp tại thương lượng chút, được ?”

      Lục Kiến Trung làm sao có tinh thần cùng dây dưa? Lập tức liền ôm đầu gối thẳng kêu “Ai u”. Lục Kiến Tân thở dài: “Xem ra đệ là được rồi, cũng tốt, đệ nghỉ , ta bồi mẫu thân trò chuyện.”

      Lục Kiến Trung thầm nghĩ, trừ bỏ vật bồi táng ra, những chuyện khác có thể kiếm tiền sớm bị định ra rồi, giờ phút này Lục Kiến Tân cho dù là lưỡi xán hoa sen, cũng khả năng sinh ra chuyện gì, liền yên tâm lớn mật rời .

      Lục Kiến Tân liền gọi Lục Kiến Lập tìm Lục lão phu nhân chuyện, phái Lục Giam: “Con gác đêm, nghỉ , lúc tộc lão đến đây còn muốn con ra tiếp cùng.”

      Lục Giam đáp ứng, nhưng cũng trở về tiểu viện của và Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi, mà vào sương phòng bên trái. Lâm Cẩn Dung dỗ Nghị Lang ngủ, tự hỏi chuyện của Lục Luân, thấy tiến vào, giọng : “Sao nghỉ ngơi? Nhịn đêm rồi, thân thể cũng phải làm bằng sắt, sao có thể chịu đựng được?”

      Lục Giam ngồi xuống bên cạnh nàng, tựa đầu qua ngắm Nghị Lang, thấp giọng : “Nhớ mẫu tử các nàng.”

      Lâm Cẩn Dung cười, thấy sắc mặt xanh trắng, dưới mắt có quầng thâm, hơi có chút đau lòng, liền khuyên nhủ: “Chàng nằm lên giường nghỉ ngơi , ta và Nghị Lang ở bên với chàng, có việc ta gọi chàng.”

      Lục Giam theo lời rửa sạch mặt mũi, nằm lên giường, toàn thân mệt giống như tan rã, lại có gì khốn ý, chỉ nhu hòa nhìn mẫu tử Lâm Cẩn Dung, câu được câu cùng Lâm Cẩn Dung chuyện: “Nàng có biết phụ thân muốn tìm tộc lão tới là vì sao ?”

      Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “ biết, đại để là có liên quan đến chuyện phân chia gia sản.”

      Loại chuyện này, có Lục Kiến Tân quan tâm, bọn họ có thể thả lỏng hơn chút. Lục Giam ý bảo Lâm Cẩn Dung: “A Dung, đến ngồi bên cạnh ta.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười, đứng dậy ngồi vào bên giường, Lục Giam tựa đầu đặt lên đùi nàng, nhắm mắt : “Nàng và Ngũ lang có chuyện gì xảy ra vậy? Đừng vội giấu giếm ta, ta muốn nghe lời .”

      Lâm Cẩn Dung đưa tay luồn vào trong tóc , thấp giọng : “Đêm qua rời có quay lại với chàng ?”

      có a.” Lục Giam lời vừa ra khỏi miệng, lập tức mở to mắt, nhướn mày lên: “Sao lại thế này?”

      Lâm Cẩn Dung giọng : “Đêm qua sau khi rời khỏi linh đường thấy tăm hơi, trời sáng mới trở về, người ta sai hỏi thăm, luôn luôn ở tại linh đường cùng chàng.”

      Lục Giam cho là đúng: “ tính tình bốc đồng, đại để là tìm bằng hữu chơi.”

      Lâm Cẩn Dung lo lắng chịu nổi: “ phải như vậy. Nhị lang, ta hỏi chàng, nếu Ngũ lang làm chuyện đại nghịch bất đạo, chàng làm thế nào? Là muốn đưa tới quan phủ, hay là muốn xử lý ra sao?”

      Chuyện này nghiêm trọng, Lục Giam nghiêng thân mình, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, nghiêm túc : “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng mau.”

      Lâm Cẩn Dung có biện pháp khác, nếu tiếp tục giấu giếm tình, hy vọng ở thời khắc mấu chốt có thể đoạt lại được Lục Luân là quá mức mạo hiểm. bằng được ủng hộ của Lục Giam, tìm biện pháp ổn thỏa tốt nhất. Vì thế đem việc Lục Luân làm ra: “Tùy tay ném cho Nghị Lang lễ gặp mặt giá trị xa xỉ, ta hỏi Tam đệ muội, đưa cho Lực Lang gì đó cũng tương đương như thế. Ta thử qua, căn bản phải là thân binh của Hùng tướng quân ở Khắc châu, miệng toàn là lời dối.”

      Cơn buồn ngủ của Lục Giam hoàn toàn biến mất: “Ta tìm .” Lại an ủi Lâm Cẩn Dung: “Có lẽ nàng nghĩ quá nhiều, tuy rằng bốc đồng, cũng phải là người vô pháp vô thiên.”

      Lâm Cẩn Dung cười khổ: “Chỉ mong như vậy.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :