1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 382: Lục Luân

      Trong nháy mắt liền bước vào tháng 11.

      Buổi sáng đầu tháng 11, Lâm Cẩn Dung tỉnh lại, phát thân mình nho của Nghị Lang dính sát vào trong lòng nàng, nàng ràng cảm giác được hôm nay so với ngày thường lạnh hơn rất nhiều. Nàng cẩn thận khoác áo đứng dậy, thay Nghị Lang dúm lại chăn, xốc lên trướng mạn, chút bạch quang trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua khe hở trướng mạn chiếu vào, đúng là tuyết rơi.

      Lâm Cẩn Dung ngửa đầu tựa vào đầu giường, tiếng động thở dài, Lục Luân nên trở về rồi. Nàng nhớ mang máng, năm ấy Lục Luân trở về nhà, đó là vào ngày tuyết rơi. Người Lục gia buổi sáng dọn dẹp tuyết trước linh đường, liền nhìn thấy Lục Luân mặc đồ tang vẫn nhúc nhích mình quỳ gối trước linh cữu của Lục lão ông.

      có người biết khi nào trở về, vào bằng cách nào, lại quỳ trước linh cữu của Lục lão ông bao lâu, sau đó Lục Luân “bạo bệnh” mà chết, trong bọn hạ nhân liền xuất truyền thuyết, kỳ thời điểm vừa về nhà cũng thích hợp, lây dính mấy thứ sạch gì đó, sau đó bị quỷ hồn mang . Bằng có cách nào khác giải thích vì sao muốn kinh động bất kỳ ai, đột nhiên xuất ở trước linh đường đây. Xuất phát từ nguyên nhân ám muội nào đó, Lục gia từ xuống dưới đều cam chịu cách này, sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách.

      Nhưng nàng vĩnh viễn cũng quên gương mặt xanh tím im lặng, lạnh như băng nằm ở trong quan tài kia. cười, nghịch ngợm gây , cũng ngại nàng phiền, hoặc là ngốc nghếch an ủi nàng nữa, loại tư vị này là khó chịu chi cực. Nghị Lang giật giật, muốn hất tung chăn ra, Lâm Cẩn Dung thở dài, sờ sờ đầu của , thay đắp lại chăn cho kín.

      Cửa nhàng vang tiếng, Đào tay chân tiến vào: “Thiếu phu nhân, người dậy chưa?” Còn chưa đợi cho Lâm Cẩn Dung trả lời, thấy Lâm Cẩn Dung ngồi dựa vào đầu giường, vì thế lộ ra mỉm cười khoái hoạt: “Ngũ gia trở lại.”

      Lâm Cẩn Dung khống chế được mà hết hồn. Nàng đột nhiên cảm thấy nàng có gì nắm chắc, thậm chí có chút sợ hãi.

      Đào ôm quần áo lại đây hầu hạ Lâm Cẩn Dung, giọng : “Hôm qua ban đêm người canh giữ là Lục gia, nửa đêm về sáng thời điểm tuyết rơi, lạnh chịu nổi, liền ngủ. Sáng nay Khóa Nhi quét tuyết trước linh đường, liền phát có người vẫn quỳ ở trước đó, hề nhúc nhích, thắt lưng thẳng tắp. Còn tưởng rằng là Lục gia cơ. Vì biết thân thể Lục gia luôn luôn yếu nhược, Khóa Nhi liền tiến lên khuyên nhủ, kết quả phát là Ngũ gia! Nếu phải sợ quấy nhiễu lão thái thái, sớm gây ồn ào rồi.”

      Lâm Cẩn Dung vừa thay đồ, vấn tóc xong, Khang Thị cùng Đậu Nhi cũng thu thập chỉnh tề, lại đây chiếu cố Nghị Lang.

      Thấy bên này có động tĩnh, Tố Tâm vội tới : “Hôm qua lão thái thái vào lúc canh ba mới ngủ, lúc này còn chưa tỉnh lại, nô tỳ tới trước, thỉnh Nhị thiếu phu nhân tới xem, chờ đến khi lão thái thái tỉnh lại sau. Nô tỳ với bà tiếng, chờ bà ổn định tinh thần rồi dẫn người vào.”

      Lâm Cẩn Dung đáp ứng, mang theo Đào cùng Phương Trúc tới linh đường. Dọc theo đường thấy nhiều người châu đầu ghé tai, đều về chuyện Lục Luân, Lục Thiện chạy vội tới, thấy Lâm Cẩn Dung, hổn hển vỗ về ngực : “Nhị tẩu, tổ mẫu dậy chưa?”

      Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Chưa.”

      Lục Thiện “Ai” tiếng. Xoay người lại chạy, Lâm Cẩn Dung cầm cánh tay của : “Đừng lỗ mãng, đệ muốn làm gì vậy? Lão thái thái thân thể tốt, hôm qua ban đêm vào lúc canh ba mới ngủ, đừng vội quấy nhiễu bà!”

      Lục Thiện gấp đến độ dậm chân: “Nhị bá phụ muốn đánh Ngũ ca! Mang theo cả cây gậy dài kia! Phụ thân ta lôi kéo được, ta phải cầu tổ mẫu tới cứu !”

      Lục Luân đen thùi mập mạp, ai đánh được chứ! Lúc trước chính là tính tình như vậy. tại lịch lãm qua trở về nhà, càng có ai có thể đánh . cũng phải là người thành , khi đó nàng mặc dù chưa từng gặp sớm thế này, nhưng biết phải chịu đau nhiều. Lâm Cẩn Dung khuyên Lục Thiện: “Đệ đừng lỗ mãng như thế, có lẽ Nhị thúc phụ chỉ dọa Ngũ ca thôi. Lúc trước Ngũ ca đệ vô thanh vô tức rời . Chắc hẳn làm sao, chúng ta hãy trước nhìn xem, nếu muốn đánh, ta liền lão thái thái muốn gặp . Giống như thế này, tội kinh hách tổ mẫu lại rơi vào đầu Ngũ ca đệ, sợ là đệ cũng bị đánh.”

      Lục Thiện trong lòng tuy rằng đồng ý cách của nàng, càng nỡ để Lục Luân chịu khổ, nhưng hiểu được chỗ Lục lão phu nhân thể tùy tiện quấy nhiễu, nhân tiện : “Nhị tẩu phải giữ chữ tín.”

      Lâm Cẩn Dung : “Đương nhiên, Ngũ ca đệ trở về, ta cũng cao hứng.”

      Lục Thiện lúc này mới nhớ tới, ngày trước quan hệ của Lâm Cẩn Dung và Lục Luân cũng là vô cùng tốt, liền hề lên tiếng, im lặng theo Lâm Cẩn Dung.

      Còn chưa tới bên ngoài linh đường, chợt nghe thấy tiếng gầm gừ của Lục Kiến Trung, tiếng khóc của Tống thị, tiếng mọi người khổ sở khuyên nhủ, lại có gì đó nện đất thùng thùng rung động. Lục Thiện thay đổi sắc mặt, bỏ lại Lâm Cẩn Dung nhanh chóng chạy về phía trước.

      Lâm Cẩn Dung cũng nhanh hơn cước bộ, đến. Xa xa liền nhìn thấy bên ngoài linh đường vây quanh đám người, trừ bỏ Nhị phòng, Tam phòng ra, còn có tộc nhân và hạ nhân của Lục gia, có người rũ bả vai tiếng động cười cợt, có vài người tận tình khuyên bảo. tuyết, Lục Kiến Trung giơ cao cây gậy to bằng cánh tay người lớn, miệng thở ra khí trắng, giống như con quay đuổi theo Lục Luân đánh, bên truy, bên mắng: “Nghịch tử! Súc sinh! Ngươi còn dám trở về, hôm nay ta đánh chết kẻ bất hiếu như ngươi ngay trước linh tiền của tổ phụ ngươi.”

      quá mức mập mạp, chạy hai cái phải dừng lại nghỉ, gậy gỗ mỗi lần đều có vẻ như rơi xuống người Lục Luân, nhưng mỗi lần đều nện xuống đất. vừa động, Lục Luân liền chạy lên phía trước, dừng lại, Lục Luân cũng dừng lại, còn quay đầu khuyên : “Phụ thân, người thấy phiền lụy sao? Cho dù người muốn đánh ta xả giận, cũng chờ ta ở trước linh tiền của tổ phụ tẫn hiếu rồi đánh tiếp được ?”

      Lục Kiến Trung mệt thở nổi, dùng gậy gỗ để chống đỡ, thịt béo cằm run run, tức giận mắng hai người Lục Thiệu, Lục Kinh ở bên xem náo nhiệt: “Hai người các ngươi còn bắt nghiệt súc kia cho ta? Trơ mắt nhìn bất hiếu sao?”

      Lục Thiệu nhìn nhìn Lục Luân, thẳng tắp quỳ xuống nền tuyết: “Phụ thân, Ngũ đệ đúng, cho dù là muốn dạy dỗ , cũng chờ tẫn hiếu với tổ phụ xong .”

      Lục Kinh tiếng, cũng theo Lục Thiệu quỳ xuống.

      Lục Kiến Trung gầm lên: “Lời ta các ngươi cũng dám nghe theo? Tổ phụ các ngươi trước khi lâm chung vẫn nhớ đến , chỉ sợ tương lai có cơm ăn, có áo mặc, có thể đến liếc mắt nhìn mặt tổ phụ lần sao? Ta đánh chết súc sinh bất hiếu này!” Cây gậy xoay tròn hướng Lục Luân nện xuống, lần này Lục Luân tránh né, cường ngạnh để đánh vào lưng.

      tiếng vang , Lục Luân nằm xuống khóc rống.

      Lục Kiến Trung còn muốn đánh tiếp, bị Lục Kiến Lập ôm lấy thắt lưng, quát: “Hài tử trở về là tốt rồi, huynh còn muốn đánh chết sao?”

      Lâm Cẩn Dung tiến lên trong suốt thi lễ: “Nhị thúc phụ, lão thái thái nghe Ngũ thúc trở lại, muốn lập tức đến Vinh Cảnh cư.”

      Lục Kiến Trung ném cây gậy , bày ra động tác muốn đá người: “Tiện súc sinh, hôm nay tạm tha cho ngươi.”

      cước này của đương nhiên thể đá vào người Lục Luân, chỉ bị bám tầng tuyết vụ, Lục Thiện qua dùng sức lôi kéo Lục Luân: “Ngũ ca, tổ mẫu muốn gặp huynh, nhanh lên.”

      Lục Luân cũng là ràng, lau lệ, đối với linh vị của Lục lão ông vái 3 vái, đứng dậy, tay dựa vào Lục Thiện, nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, đẩy ra đám người xem náo nhiệt, xoay người ra ngoài.

      Lâm Cẩn Dung theo sau: “Vừa rồi có bị làm sao ?”

      “Bất quá là gãi ngứa cho ta mà thôi, chỉ sợ còn mệt hơn ta, người đau nhức vài ngày mới hồi phục.” Lục Luân hướng Lâm Cẩn Dung cười, hé ra mặt đen bóng nổi bật dưới nền tuyết trắng cùng đồ tang, trông giống như con nhím dựng thẳng lông lên vậy.

      Lâm Cẩn Dung nhịn được “Xì” cười: “Nhìn xem đệ đen thùi thành bộ dạng gì rồi! Đệ lại mặc y phục đen xì, ban đêm có làm trộm cũng có người nhìn thấy đâu.” Vừa , vừa cẩn thận đánh giá thần sắc Lục Luân.

      Lục Luân ánh mắt lóe lóe, cười : “ còn cách nào khác, vốn đen rồi, ngày ngày dãi nắng dầm mưa, trắng trẻo càng chạy biến mất tăm.”

      Lục Thiện đau lòng kéo tay : “Ngũ ca, mấy năm nay huynh đâu vậy? Là làm cái gì? Nhìn xem tay của huynh này! Mỗi ngày huynh đều trèo cây sao?”

      Lâm Cẩn Dung hé mắt nhìn lại, tay Lục Luân đầy vết chai, lại vừa thấy, cổ tay có vết sẹo màu hồng. Còn chưa kịp nhìn ràng, Lục Luân nhanh chóng thu tay về, hạ tay áo xuống, đẩy Lục Thiện cái, nhàng chụp vào ót của : “Nhiều người ở đây, còn như vậy ngấy ngấy méo mó, do dự, sao đệ có chút tiến bộ thế!”

      Lục Thiện tức giận đến mặt đỏ bừng: “ ràng là huynh dựa vào ta! Ngũ ca dã man, sao huynh đạo lý vậy? Uổng phí ta sợ huynh bị đánh, chạy qua chạy lại.”

      Lục Luân nửa điểm thần sắc xấu hổ đều có, vươn tay nhàng túm áo Lục Thiện, nhàng nhấc lên, Lục Thiện hai chân liền rời khỏi mặt đất. Vài nha hoàn ma ma chung quanh đều ha ha cười ra tiếng, Lục Thiện khỏi khí hận, dùng sức vung loạn chân mắng: “Hắc mập mạp, buông, xứng đáng bị đánh mà! Lại bắt nạt ta!”

      “Hoàn hảo, có tiến bộ, ngay lập tức khóc lóc.” Lục Luân đưa tay buông lỏng, chờ Lục Thiện đứng vững, lại ôm dùng sức vỗ lên lưng: “Đệ tuổi còn trẻ, mà cúi đầu còng lưng, đệ có bệnh sao, khó coi chết được!”

      Lục Thiện nén giận đứng thẳng, thẳng thắn thắt lưng, mắng: “Ta chấp nhặt với kẻ dã man lý lẽ như huynh.”

      Lục Luân cợt nhả: “A, vậy đệ nhận thức được hết sao? cho ta nghe chút?”

      Lục Thiện trừng mắt nhìn cái, cố làm ra vẻ sửa tay áo: “Ta sợ huynh sao! Năm sau ta thi thử.”

      Lục Luân đột nhiên trầm mặc, xoa xoa đầu của , giọng khàn khàn: “Đọc sách cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của tổ phụ.”

      Lục Thiện cũng theo trầm mặc, hai huynh đệ im lặng theo phía sau Lâm Cẩn Dung, cúi đầu về phía trước.

      được mấy chục bước, Lục Luân thấp giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tổ phụ phải chịu nhiều khổ sở chứ?”

      “Hoàn hảo.” Lâm Cẩn Dung muốn tìm chút lời an ủi Lục Luân, thấy Lục Luân nhướn thẳng lông mày, vỗ cái vào người Lục Thiện trong lúc lơ đãng còng thắt lưng, mắng: “Lại còng lưng rồi! Đệ cẩn thận, ta nhìn thấy lần đánh lần nha!”
      Hale205 thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 383: Lí do thoái thác

      Lục Thiện bị Lục Luân đánh cho oa oa kêu, nhưng vẫn bám ở bên cạnh luyến tiếc nỡ rời , lặp lại truy vấn: “Rốt cuộc huynh đâu vậy, phải tòng quân rồi sao? Tại sao trở lại, còn biết chuyện ở trong nhà?”

      Lục Luân buồn thanh hờn dỗi : “Lúc ấy ta Khắc châu, bởi vì cơ duyên xảo hợp, vừa mới gặp Hùng tướng quân của chúng ta, liền trở thành thân binh của , lần này là theo đến Thái Minh phủ, vừa vặn nghe đến chuyện này, ta liền với , cho ta trở về để chịu tang.”

      Lâm Cẩn Dung liếc Lục Luân cái. Ngay cả lí do thoái thác đều giống như đúc với kiếp trước, nhưng thực tế, làm sao có chuyện khéo như vậy? Cũng chỉ có thể lừa được Lục Thiện mà thôi.

      Lục Thiện hề nghi ngờ: “Vậy tốt a, huynh có thể ở lại nhà bao lâu?”

      Lục Luân giương mắt nhìn tuyết đọng ngọn cây, thấp giọng : “Cũng phải nhìn tổ phụ lạc táng . Ta rất có lỗi với lão nhân gia người.”

      Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ: “Cũng đừng quá để tâm, tình phát sinh đột ngột, Đại bá phụ, Nhị ca, Đại ca, Lục đệ của đệ lúc ấy đều ở bên ngoài, cũng khỏi phải gấp gáp trở về. Tổ phụ chỉ cần biết rằng đệ vẫn sống tốt, làm xằng làm bậy, người cũng an tâm rồi.”

      Lục Luân cúi mắt “Ngô” tiếng.

      Lâm Cẩn Dung lại : “Tổ phụ cố ý để lại gian cửa hàng ở Thái Minh phủ cho đệ, sợ đệ tương lai có cơm ăn áo mặc.”

      Lục Luân lại “Ngô” tiếng, nghiêng mặt , gì cả. Lâm Cẩn Dung nhìn qua, chỉ thấy lại đỏ đôi mắt, bất quá là cố nén mà thôi, liền khe khẽ thở dài, cần phải nhiều lời nữa.

      Lục Thiện trấn an, vỗ vỗ đầu vai Lục Luân, ôn hòa : “Ngũ ca, huynh còn chưa biết đúng , chúng ta có thêm hai chất nhi và chất nữ nhi.”

      Lục Luân nhãn tình sáng lên, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung: “Có phải vậy hay ?”

      Lâm Cẩn Dung cười: “Đúng, Nghị Lang ở ngay tại Vinh Cảnh cư, để ta bế ra cho đệ xem.”

      Lục Thiện liền cười: “Nghị Lang rất thích đùa, lá gan lớn.” xong lại vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, thấy Lâm Cẩn Dung dường như để ý, liền cũng buông lỏng bả vai.

      Lục Luân : “Ta nghe chuyện Nhị ca, Nhị tẩu, chúc mừng tẩu và Nhị ca. Chỉ tiếc……” Chỉ tiếc mới qua năm an lành phải trở về.

      Lâm Cẩn Dung tất nhiên là hiểu được ý đáng tiếc là gì, liền cười đáp: “Cũng sao, tại giống như lúc trước nữa, thời điểm gian nan nhất qua, ngày tốt hơn.” phân chia tài sản, nàng thông suốt, lại có Nghị Lang tất nhiên là so với từ trước tốt hơn rất nhiều. tại nàng phải thực 3 chuyện mấu chốt, thứ nhất là giải quyết việc sinh tử của Lục Luân, thứ hai là xây dựng nhà tình nghĩa, thứ ba là hết sức mang theo người nhà thoát khỏi tai ương. Lục Luân gật gật đầu: “Đúng, ngày trôi qua tốt đẹp hơn.”

      Khi chuyện, đến Vinh Cảnh cư, Lục Luân có chút kích động, khẩn cấp muốn bỏ lại Lâm Cẩn Dung và Lục Thiện xông vào bên trong, Lâm Cẩn Dung vội ngăn lại: “Lão thái thái thân mình suy sụp, chịu nổi mọi kích thích dù là vui mừng hay đau buồn, bà còn chưa biết đệ trở lại, chờ ta vào trước nhìn xem, ta gọi đệ, đệ lại tiến vào.”

      Lục Luân ngẩn ra, ngoan ngoãn đứng ở dưới hành lang.

      Lâm Cẩn Dung vào trong phòng, Tố Tâm hầu hạ Lục lão phu nhân uống thuốc, thấy nàng tiến vào, vội cười : “Lão thái thái, Nhị thiếu phu nhân đến.”

      Lời còn chưa dứt, Lục lão phu nhân liền nhìn về phía sau Lâm Cẩn Dung: “Ngũ lang đâu?”

      Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Sợ quấy nhiễu người nên ở bên ngoài. Tổ mẫu, người trăm ngàn lần phải đáp ứng tôn tức, thấy Ngũ lang cứ từ từ chuyện, cần cấp, bằng Ngũ lang khổ sở.”

      Lục lão phu nhân thở hổn hển: “Ta biết, mau gọi vào!”

      Lâm Cẩn Dung lại xoay người ra ngoài gọi Lục Luân: “Thời điểm chuyện để ý chút, đừng nhắc tới chuyện thương tâm.”

      Lục Luân bất chấp đáp ứng nàng, đỏ mắt vài bước, quỳ rạp xuống trước mặt Lục lão phu nhân, dập đầu, khóc : “Tôn nhi bất hiếu, khiến tổ mẫu phải quan tâm rồi.”

      Lục lão phu nhân kích động, đến lúc này lại nhịn được nhớ tới Lục lão ông, thương tâm cầm quải trượng đánh Lục Luân hai cái, khóc mắng: “Ngươi là kẻ bất hiếu! Chỉ lo tự do khoái hoạt của bản thân, lại quên mất hai lão già cả này thường xuyên lo lắng hãi hùng vì ngươi! Đáng thương cho tổ phụ ngươi, ngay cả việc ngươi sống hay chết cũng biết!”

      Lục Luân bò lên, ôm lấy hai chân Lục lão phu nhân, ngửa mặt nhìn bà, rơi lệ đầy mặt: “Tôn nhi bất hiếu, tổ mẫu bớt giận.”

      Lâm Cẩn Dung tiến lên khuyên lúc, tổ tôn hai người khó khăn dừng lại lệ, Sa ma ma nâng ghế tới cho Lục Luân ngồi, Lục Luân ngồi, mà an vị ở ghế ngay trước tháp của Lục lão phu nhân, xoa bóp hai đầu gối của Lục lão phu nhân, : “Ta ngồi đây với tổ mẫu.”

      Lục lão phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười, dùng sức xỉa vào cái trán đen bóng của , mắng: “Đứng lên! Hơn hai mươi tuổi rồi mà còn như vậy, giống bộ dáng gì nữa!” Mắng mắng, trong giọng lại tràn đầy vui mừng.

      Lục Luân cười cười, da mặt dày : “Cũng có bao nhiêu cơ hội để da mặt dày ở trước mặt tổ mẫu, để tôn nhi tẫn hiếu.”

      Lục lão phu nhân mẫn cảm nghe ra ý tứ của , lập tức nhíu mày : “Như thế nào? Con còn muốn ?”

      Lục Luân mím môi, thấp giọng nhắc lại lý do qua với Lục Thiện, Lâm Cẩn Dung: “Chờ hậu của tổ phụ xong xuôi, cuối cùng con vẫn phải trở về đó, thể trì hoãn.”

      Lục lão phu nhân im lặng sau lúc lâu, nghiêng đầu nhàng lau chút khóe mắt.

      Lục Luân vốn là sợ bà sống chết giữ lại, thấy bà cái gì cũng , chỉ im lặng lau lệ, trong lòng lại càng khó chịu, nhưng làm ra vẻ nhìn thấy, nhìn quanh trái phải: “Con sóc mập kia đâu rồi? Sao thấy? phải mọi người làm mất nó rồi chứ?”

      Lục lão phu nhân vỗ mạnh đầu của , mắng: “Xú tiểu tử! Ngươi chỉ nhớ kỹ sóc của mình thôi! cho ngươi biết, ngươi bỏ , tổ phụ ngươi tức giận, liền ném nó rồi.”

      Lục Luân ánh mắt buồn bã, nghẹn ngào : “Tổ mẫu, tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu, ngày sau luôn thường xuyên về thăm người.”

      Lục lão phu nhân hàm chứa lệ, vỗ về lưng , thở dài: “Con lớn rồi, tự tìm tiền đồ của mình .”

      Sa ma ma cầm canh nóng lên, khuyên nhủ: “Lão thái thái, Ngũ gia về nhà, lại có tiền đồ, là chuyện tốt, lão thái thái nhanh thu lệ thôi. Sau đó Ngũ gia đến trước linh tiền của lão thái gia trò chuyện, cũng để lão thái gia yên tâm.”

      Lục lão phu nhân cố gắng lên tinh thần, buộc Lục Luân ngồi lên ghế, hỏi han vài câu.

      Lục Luân tìm chút chuyện râu ria, thoải mái khoái hoạt kể cho bà nghe, úc khí của Lục lão phu nhân giảm ít. Khi chuyện, Lục gia lão phu nhân chạy lại đây, đám người Lục Kiến Trung an bài thích đáng chuyện bên ngoài, cũng vào Vinh Cảnh cư, mọi người vây quanh Lục Luân ở giữa, ngươi lời, ta lời, hỏi lấy hỏi để, Lục Luân bình tĩnh nhất nhất trả lời cẩn thận.

      Lục Kiến Trung nghe thấy được tướng quân thưởng thức, coi như tiền đồ vô lượng, trong lòng cũng cao hứng, trước mặt chúng thân thích, vuốt râu giả vờ giả vịt : “Nếu lúc trước con nghe lời tổ phụ con, cố gắng khảo thí võ cử, tiền đồ cũng rất tốt.”

      Lục Luân liếc mắt xem thường, nhưng cũng thẳng tình hình thực tế trước mặt mọi người.

      Lục Kiến Trung nhận ra khinh thường cùng bất kính của , trong lòng thầm căm tức, nhưng cũng muốn mắng mỏ trước mặt mọi người.

      Tống thị cái gì cũng , cũng chỉ ôn nhu nhìn Lục Luân, vẻ mặt vừa lòng cùng chờ mong. Ai chỉ có lão Đại gia mới có tiền đồ? Con trai của nàng cũng là người đắc lực, tùy tiện chạy ra chạy vào có thể được tướng quân thưởng thức, tuy rằng gian nguy, nhưng ngày sau nếu có thể lập hạ chiến công, cũng rất phong quang.

      Lâm Cẩn Dung ở bên thầm thở dài. Giờ phút này cả nhà nhìn Lục Luân đều coi như là đóa hoa tươi, khi tình hình thực tế bại lộ, coi là mãnh thú hồng thủy, mỗi người tránh né kịp, chỉ sở bị liên lụy.

      Tất cả mọi người có chuyện, cùng chỗ tụ tập hơn nửa canh giờ liền đứng dậy cáo từ, làm việc phân công. Lục Kiến Trung phụng phịu phân phó Lục Luân: “Con theo ta!”

      Lục lão phu nhân : “ trở về là tốt rồi, cho con đánh !”

      Lục Kiến Trung cười làm lành : “Mẫu thân, con muốn bảo dập đầu tẫn hiếu với phụ thân, để phụ thân ở dưới suối vàng có biết, phải lo lắng cho nữa.”

      Lục lão phu nhân liền dương dương tự đắc: “Ngũ lang con .”

      Lục Luân ủ rũ cúi đầu theo Lục Kiến Trung rời , tới cửa, quay đầu hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, Lâm Cẩn Dung hiểu ý, nhàng gật gật đầu.

      Sau giữa trưa, Lục lão phu nhân theo thường lệ muốn ngủ trưa, Lâm Cẩn Dung hầu hạ bà cởi áo, chợt nghe sương phòng bên trái truyền đến tiếng khóc của Nghị Lang.

      Lục lão phu nhân tâm tình tốt : “Mau xem chút là làm sao? Hài tử này hai ngày nay có chút ngoan, nên chăm sóc cho tốt.”

      Lâm Cẩn Dung : “ mọc răng, có chút nóng lên thoải mái thôi.” xong vội vàng trở về sương phòng. Trong sương phòng rất náo nhiệt, Nghị Lang chỉ để ý nhếch miệng khóc lớn, xấu tính đem món đồ chơi Đậu Nhi đưa qua ném xuống đất.

      Phan thị rất sợ Lâm Cẩn Dung trách nàng chăm sóc hài tử tốt, vội vàng giải thích: “Hôm nay tuyết rơi, bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, nô tỳ dám mang Nghị Lang xuất môn, chỉ lấy chút món đồ chơi dỗ . Vậy mà lại chọc giận.”

      mọc răng, đại để cũng có chút thoải mái.” Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận Nghị Lang, Nghị Lang chỉ để ý khóc lớn, dù thế nào cũng dỗ được. Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ, đành phải gọi người bao chăn quanh , tính dẫn ra ngoài dạo vòng. Quả nhiên chăn mới bao quanh người , liền ngừng tiếng khóc, chỉ thấp giọng nức nở.

      Lâm Cẩn Dung bế xuất môn, thấp giọng oán giận : “Tiểu tổ tông, ngày bé tính tình khó chơi thế này, tương lai phải làm sao bây giờ?”

      Nghị Lang giống như nghe hiểu, ở trong lòng nàng nằm úp sấp rầm rì hai tiếng, khiến đám người Lâm Cẩn Dung nở nụ cười.

      Đoàn người ở trong vườn dạo qua vòng, Lâm Cẩn Dung thấy Nghị Lang mệt mỏi, liền thấp giọng phân phó Phan thị: “Được rồi, chúng ta trở về.” Mới xoay người, thấy Lâm Ngọc Trân được Phương Linh và Phương ma ma nâng đỡ lại đây, mắng: “Trời lạnh như thế, con ôm ra ngoài làm cái gì!”

      Lâm Cẩn Dung : “ khóc lóc quá, thể dạo chút.”

      Lâm Ngọc Trân : “ hiểu được cái gì? Ta con cũng quá sủng nịch rồi! Ngày bé như thế, lớn lên phải làm sao bây giờ?”

      Lâm Cẩn Dung mặc kệ nàng, rũ mắt .

      “Ta ôm cái, tiểu chất nhi.” Chính là Lục Luân bỗng dưng vươn ra đôi tay, vững vàng tiếp nhận Nghị Lang, tâm tình tốt nhìn Lâm Ngọc Trân cười: “Đại bá mẫu, vừa rồi ta đến thỉnh an người, nhưng gặp người.”

      Lâm Ngọc Trân thấy , liền thu liễm thần sắc, cao thấp đánh giá phen, cười : “Trở về là tốt rồi.” Nghiêm túc phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nhanh ôm trở về, đừng để gió thổi lạnh.” Chỉ hai ba câu rồi rời .

      Lục Luân nhìn theo bóng dáng Lâm Ngọc Trân, quay đầu hướng Lâm Cẩn Dung cười: “Vẫn là bộ dáng đó.”
      Hale205 thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 384: Sơ hở

      Ai biết Lâm Ngọc Trân này lại tức giận chỗ nào đây? Tính tình của Lâm Ngọc Trân, từ trước đến nay hễ tức giận với người khác, nhất định phải phát tiết, bảo nàng nhẫn nhịn, giống như muốn giết nàng vậy. Lâm Cẩn Dung cười cái, quăng chuyện này sang bên, cùng Lục Luân vừa dạo bộ vừa đàm luận.

      Lục Luân nghe nàng qua tình hình, cảm thán hồi, đem Nghị Lang trả lại Phan thị, : “ buồn ngủ rồi, ta muốn chơi đùa với cũng được. Đây là lễ gặp mặt, chờ lớn lên cho chơi sau.” Vừa vừa từ trong lòng lấy khối ngọc bội làm bằng dương chi bạch ngọc hình cỏ linh chi, dễ dàng ném gọn vào trong lòng Đậu Nhi.

      Đậu Nhi cuống quít bắt được, đưa cho Lâm Cẩn Dung xem, Lâm Cẩn Dung nghiêng mắt nhìn, thấy khối ngọc bội này chất ngọc chỉ ôn nhuận, chạm trổ cũng rất đẹp, hiểu được giá trị xa xỉ, nhưng bộ dạng này của Lục Luân, đúng là nửa điểm thèm để ý, trong lòng khỏi hơi hơi tức giận, hàm chứa cười chậm rì rì nhìn chằm chằm Lục Luân : “Ngũ thúc, lại tiếp, ta ở kinh thành vừa mới quen vị họ Chu phu nhân, nhi tử nhà nàng ở Khắc châu làm phụ tá cho Hùng tướng quân của đệ, tên là Chu , tự Mục Thanh, vậy hẳn là đệ cũng biết.”

      Nàng mặc dù biết vị tướng quân ở Khắc châu này có mang họ Hùng hay , nhưng nghĩ đến Lục Luân muốn gạt chỉ người, tất nhiên chuẩn bị chu đáo, tìm hiểu ràng, cho nên qua Khắc châu, tướng quân này nhất định họ Hùng, tình huống đại khái ở Khắc châu nhất định là biết. Nhưng nếu nàng nhắc tới nhân vật này, chắc gì biết.

      Lục Luân muốn bản thân biết người này, nhưng thể nào nổi, mượn thân phận thân binh của tướng quân, sao có thể biết phụ tá của tướng quân đây; Nếu quen, lại bị Lâm Cẩn Dung hỏi thăm, trả lời qua lại có chỗ đồng nhất sao. Vòng vo đảo mắt, ha ha cười: “Đương nhiên có biết. Bất quá tính tình quái gở, thích ở chung chỗ với chúng ta.” nghĩ rằng, đây đúng là câu trả lời vạn vô nhất thất, triều đại trọng văn khinh võ, câu nệ người đọc sách thanh cao, mà đa số đều khinh thường quân nhân.

      Lâm Cẩn Dung cười, thấp giọng : “Mẫu thân cũng có chút thanh cao.”

      Thấy mình trúng, Lục Luân vui vẻ: “Đúng là là người đọc sách a, đương nhiên khinh thường mấy người thô lậu như chúng ta.” Thêm mắm thêm muối vài chuyện, thấy Lâm Cẩn Dung coi như hứng thú nghe, liền ngầm nhàng thở ra.

      Lâm Cẩn Dung chờ phét xong, rồi tiếp lời: “Nghe rất hay, thực phấn khích.”

      “Ách……” Lục Luân cước bộ chút, nhíu mày cẩn thận đánh giá thần sắc Lâm Cẩn Dung: “Rất hay? Thực phấn khích?” Cái gì gọi là nghe rất hay, thực phấn khích đây, giống nhau là đánh giá kỹ nhân ca diễn vậy.

      Lâm Cẩn Dung hướng cười: “ phải vậy sao. Hai năm gặp, tài ăn của Ngũ ca tiến bộ rất nhiều. Khiến người ta nghe thấy mà như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.” Rồi lại dừng chút: “Ngũ ca khuya khoắt trèo tường vào, lại ở linh đường quỳ hồi lâu, chắc là cực kỳ mệt mỏi, ăn gì đó rồi nghỉ ngơi chút.” xong nhìn Lục Luân, mang theo đám người Phan thị rời .

      Tại sao đột nhiên thay đổi? sai cái gì sao? Lâm Cẩn Dung từ lúc gả vào cửa đều chỉ gọi là Ngũ thúc hoặc là Ngũ đệ, ngẫu nhiên gọi tiếng Ngũ ca, hoặc chính là nàng có chuyện muốn khuyên nhủ hoặc là mất hứng. Lục Luân đứng trong tuyết lăng lăng nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung, càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp. Đợi đến khi nghĩ đến chuyện, đột nhiên rùng mình, toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên, là chỗ nào lộ ra sơ hở chứ? Vô số giọt mồ hôi từ lỗ chân lông người Lục Luân túa ra. lúc rối rắm, chợt nghe phía sau có người hòa nhã : “Đây phải Ngũ thúc sao?” Người đến là Khang Thị.

      Lục Luân vội thu liễm tâm thần, cung kính hành lễ với Khang Thị: “Gặp qua Tam tẩu.”

      cần đa lễ.” Khang Thị liễm mi nghiêm túc đánh giá Lục Luân phen, thấy tuy rằng coi như đen thùi lỗ mãng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, vẻ mặt tôn kính cùng kính cẩn so với Lục Thiệu cùng Lục Kinh càng thêm phần hàm hậu, trong lòng thản nhiên có vài phần hảo cảm, cười : “Vừa rồi phân phó hạ nhân thu dọn sân viện của Ngũ thúc, lại bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, vốn biết Ngũ thúc thích ăn cái gì, tại trong nhà tình huống cũng đặc thù cho nên liền tự chủ trương sai người làm, nếu có chỗ nào chu toàn, thỉnh Ngũ thúc thứ lỗi.”

      Lục Luân vội thở dài đa tạ nàng: “Đa tạ Tam tẩu, làm phiền tẩu. Có cái gì ăn cái đó, nóng sốt là được.” nay cả nhà ăn chay, có thể làm được món gì mà thích ăn chứ? hiểu được mà.

      Khang Thị lời cáo từ, Lục Luân gọi nàng lại: “Tam tẩu, còn mời tẩu với Tam ca tiếng, buổi tối ta qua thăm chất nhi của ta.”

      “Được.” Khang Thị gật gật đầu, thấy Lục Luân rời , quay đầu cùng Diệp ma ma bên người theo của hồi môn gả vào đây : “Đều vị Ngũ gia này bất hảo hiểu chuyện, ta lại thấy rất chu đáo có lễ, cũng giống như hạng người gian xảo.”

      Diệp ma ma cười : “Đúng là rất biết lễ tiết.” Lại bổ sung câu: “Lúc trước nghe bọn nha hoàn thổi phồng, ngày bé và Nhị thiếu phu nhân là huynh muội tương xứng. Lại luôn chơi đùa với Lục gia, thường xuyên đâu đều mang Lục gia theo. Ngày bé, ngay cả lão thái gia Lục gia cũng nghe, chỉ nghe lời mình .”

      Quan hệ giữa Lâm Cẩn Dung, Lục Thiện cùng Lục Thiệu, Lục Kinh cũng tốt, lại cùng Lục Luân ở chung hòa hợp, cảm tình rất tốt. Đều là tôn tử, Lục lão ông cũng phân chia tài sản, duy độc chỉ nhớ kỹ mình Lục Luân. Điều này chứng tỏ cái gì? Nếu vậy Lục Luân hẳn là người trung hậu công chính, Khang Thị thầm ghi tạc trong lòng, phân phó Diệp ma ma: “Phân phó xuống, nhất định phải hầu hạ Ngũ gia cho tốt.”

      Lại Lâm Cẩn Dung trở lại Vinh Cảnh cư, Phương Trúc đứng ở hành lang cùng Phương Linh thấp giọng chuyện, thấy nàng tiến vào liền ngừng nghị luận, từ xa đối với nàng hành lễ. Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, bế Nghị Lang vào nhà an trí. Mới đem Nghị Lang an bài thỏa đáng, Phương Trúc liền vén mành tiến vào, giọng : “Thiếu phu nhân, Đại lão gia sắp về đến đây.”

      Tư thế này là muốn kể chút chuyện, Lâm Cẩn Dung ý bảo Song Toàn: “Đặt ghế con cạnh chậu than cho Lưu tẩu tử ngươi (gọi Lưu tẩu tử vì phu gia của Phương Trúc họ Lưu), lại pha chén trà ngon đem lên.”

      Song Toàn cười hì hì đáp ứng, lưu loát mang thêm đĩa bánh hạt dẻ.

      “Tạ thiếu phu nhân.” Phương Trúc ở chỗ Lâm Cẩn Dung từ trước đến nay đều nhận được lễ ngộ, hơi nghiêng mình ngồi xuống, cười : “Đại phu nhân sáng sớm nhận được tin, Đại lão gia mang theo vài vị di nương, hơn mười ngày trước lên thuyền, đánh giá cao thấp gần nhất là ba, bốn ngày nữa về tới nơi. Lúc này để lại vị di nương cùng quản thu thập hành lý, phải 6, 7 ngày mới đến nơi.” Đè thấp thanh : “Phu nhân mới thu được tin, liền ném bát trà, hai ngày nay thiếu phu nhân nên dụng tâm chút. Ý tứ của Phương ma ma, là muốn thỉnh thiếu phu nhân khuyên nhủ phu nhân, đừng để người ta chê cười.”

      Cho nên Lâm Ngọc Trân lúc trước mới có thể soi mói nàng, tìm nàng phát giận. Lâm Cẩn Dung tất nhiên là biết Lục Kiến Tân cơ thiếp rất nhiều, năm đó Lục Kiến Tân trước mang theo hai tiểu thiếp trở về, người so với người lại càng thanh xuân mỹ mạo, còn kém hơn nàng mấy tuổi, đây đều là hai tiểu thiếp được sủng ái nhất, nhưng đợi đến khi vị Hà di nương phụ trách thu thập này nọ, áp giải gia sản đến đây, mọi người mới biết rốt cuộc ai mới là người chiếm trọn trái tim của Lục Đại lão gia.

      Lâm Ngọc Trân cùng Lục Đại lão gia tách ra nhiều năm, quan hệ xa lạ rất nhiều, vốn có oán hận chất chứa còn chưa tiêu tan, nay lại thêm ba cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, tất nhiên là vừa hận vừa đau. Tuy lúc tận hiếu, Lục Kiến Tân cũng thể làm cái gì, nhưng cũng sinh ra rất nhiều việc, biến thành gà chó yên.

      Lâm Cẩn Dung thu hồi suy nghĩ, chống cằm : “Ta biết. Nhị gia bên kia có thư gì ?”

      Phương Trúc lắc đầu: “ có. Nhưng nô tỳ đoán, đường Nhị gia cũng chậm trễ tại trạm dịch bao nhiêu, có thư hay có thư đều giống nhau, chỉ sợ cũng chính là chuyện mấy ngày nữa thôi.”

      Lâm Cẩn Dung quên tính toán, tin tức Lục lão ông mất là vào ngày 30 tháng 9 được gửi ra ngoài, dựa theo tốc độ lúc trước của Lục Giam, ngoài việc ở kinh thành bàn giao vụ ra, có lẽ chỉ trong vòng 40 ngày, nay cũng là 34 ngày rồi, nghĩ đến hơn phân nửa mấy ngày nữa người trở về. Liền phân phó Phương Trúc: “Ngươi an bài chút, thu thập sân viện thích đáng, tuy rằng chưa có người ở, nhưng thể bỏ lửa, nước ấm cũng phải tùy thời chuẩn bị, lại lấy hai bộ đồ tang sẵn ra.”

      “Vâng, thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ an bài.” Phương Trúc đáp ứng, rời làm việc.

      Lâm Cẩn Dung đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Phương Linh đứng ở đó, đoán Lâm Ngọc Trân đại để còn càu nhàu khóc lóc kể lể với lão thái thái, liền ngồi trở lại cạnh chậu than, cầm bao gối đầu làm cho Lục Giam tinh tế thêu thùa.

      Lại qua thời gian uống chén trà, chỉ nghe bên ngoài tiếng bước chân vang lên, Song Phúc ở ngoài mành : “Thiếu phu nhân, Đại phu nhân đến đây.”

      Lâm Cẩn Dung vội buông việc thêu thùa, đứng dậy nghênh đón Lâm Ngọc Trân.

      Lâm Ngọc Trân ánh mắt ửng đỏ, mặt vẫn mang theo thần sắc giận dữ, được lời vào. Phương ma ma gắt gao theo phía sau, liều mạng hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt.

      Lâm Ngọc Trân ngồi xuống bên cạnh chậu than, ánh mắt đảo qua, Phương ma ma liền thở dài, phân phó nhóm tiểu nha hoàn: “Đều ra ngoài.” Bản thân đóng cửa lại đứng đó canh.

      Lâm Cẩn Dung tự tay dâng trà cho Lâm Ngọc Trân: “ đây là làm sao vậy?”

      Lâm Ngọc Trân : “Ta uống, mới uống đầy bụng nước từ chỗ của lão thái thái.” Cũng là nàng hướng lão thái thái oán giận Lục Kiến Tân biết , vội về chịu tang cũng muốn mang theo cơ thiếp, sợ người ta chê cười sao, vì vậy muốn an bài chỗ ăn ở, Lục lão phu nhân muốn nghe, chỉ bảo nàng uống nước.

      Lâm Cẩn Dung thấy nàng uống, liền đặt chén trà xuống, im lặng đứng ở bên, chờ nàng mở miệng.

      Lâm Ngọc Trân chậm chạp , lâu sau hít tiếng, : “Ta đây là đời trước tạo nghiệt mà.” xong lã chã rơi lệ, lại chịu cho Lâm Cẩn Dung thấy, nghiêng mặt, rút khăn tay ra lặng lẽ lau mắt.

      Lâm Cẩn Dung vò cái khăn nóng, im lặng đưa qua. Lâm Ngọc Trân tiếp nhận, lau hai cái, khống chế được, đem mặt vùi vào trong khăn, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.

      Lâm Cẩn Dung do dự lát, nhàng vuốt vuốt lưng Lâm Ngọc Trân. Muốn an ủi, nàng nên lời, loại chuyện này, dù gì cũng thể an ủi.

      Phương ma ma nghe được thanh , khẩn trương ló đầu vào, rồi lại lui ra ngoài.

      Tính tình của Lâm Ngọc Trân rất kiên cường, rất nhanh liền nhịn xuống, có chút ngượng ngùng, chịu đối mặt với Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung làm bộ như có việc gì, lần nữa vò khăn nóng đưa qua, : “Ta đoán Mẫn Hành cũng mau tới rồi, vừa mới an bài người quét tước phòng ốc.”

      Lâm Ngọc Trân hấp cái mũi, thản nhiên : “Công công con cũng sắp trở lại rồi.”
      Hale205 thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 385: nghe

      Lâm Cẩn Dung thu nhận khăn tay từ Lâm Ngọc Trân, : “Ta sai người an bài phòng viện.”

      Nàng tùy ý như vậy, thái độ truy vấn, làm cho Lâm Ngọc Trân khó chịu tâm tình tốt hơn rất nhiều, thấp giọng : “Ta chính là đến với con, con sai người thu dọn chút. Thu thập ba phòng ở, và cả chính viện nữa.”

      Lâm Cẩn Dung biết là dành cho ba tiểu thiếp, liền đáp ứng.

      Lâm Ngọc Trân lại yên lặng ngồi trong chốc lát, đứng dậy : “Nghị Lang mọc răng sao?”

      “Vâng, nhiều ngay nay có chút làm ầm ĩ.” Lâm Cẩn Dung dẫn nàng ngắm, Nghị Lang ngủ say, hai tay phấn nộn nắm chặt, chu ra cái miệng nhắn có hàm lợi phấn hồng, mồ hôi tinh tế ẩm ướt dán tại trán, nhìn muốn đáng bao nhiêu có bấy nhiêu.

      Lâm Cẩn Dung nhìn thấy Nghị Lang liền cảm thấy có gì phiền não, hàm chứa cười cầm khăn giúp Nghị Lang lau mồ hôi, Lâm Ngọc Trân giành lấy, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Nghị Lang lát, : “Cẩn thận dụng tâm chút, mới là đáng tin cậy nhất. Đại để là con chê ta nhiều chuyện, nhưng vẫn đừng nên quá nuông chiều , thứ nhất thời tiết này ôm ra ngoài rất dễ bị cảm lạnh, thứ hai con xem từ đến lớn, phải là vì Lục Giam bị ta ngày ngày trông chừng mới có ngày hôm nay sao?”

      Mặc kệ hai người cái nhìn giống nhau hay , giờ phút này Lâm Ngọc Trân lời này là hảo tâm, Lâm Cẩn Dung vâng dạ nghe với làm là hai việc khác nhau, biểu tình nhu hòa, khẩu khí cũng ôn hòa đáp ứng: “Vâng.”

      Lâm Ngọc Trân sờ sờ mặt Nghị Lang, thở dài, : “A Vân cũng hoài thai rồi, chỉ tiếc cách ta quá xa, người có phúc nhất vẫn là mẫu thân con.”

      Lâm Cẩn Dung trở về hồi lâu, chưa từng nghe nàng nhắc tới Lục Vân, giờ khắc này mới nghe , nhân tiện hỏi: “Nàng có khỏe ?”

      Lâm Ngọc Trân thần sắc có chút phức tạp, cũng là chút do dự đáp: “Đương nhiên là khỏe.”

      Lâm Cẩn Dung thấy nàng muốn nhiều lời, cũng hỏi thêm, đưa nàng rồi gọi Phương Trúc cùng thu thập Thu hoa viện.

      Thu hoa viện thực xa xôi, ở gần hồ sen phía bắc của Lục phủ, cùng tường ngoài chỉ cách hàng cây, ngày thường có người ở, cũng biết bao nhiêu năm, gốc cây sơn trà rậm rạp sum suê, che hơn phân nửa cái sân, bên tường cỏ dại khô héo cao chừng thước, tường viện bị nước đọng loang lổ bác bác, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy hoang vắng.

      Lâm Cẩn Dung mang theo người vào, chính viện hoàn hảo, miễn cưỡng thu thập chút cũng có trở ngại gì, nhưng sương phòng bên trái bên phải đều vô cùng rách nát, bất quá là làm khó người ta mà thôi.

      Lâm Cẩn Dung có thể tưởng tượng được, vài tiểu thiếp nũng nịu kia vừa tiến vào, nhất định làm vẻ oán giận ở trước mặt Lục Kiến Tân. Tuy nàng cùng Lâm Ngọc Trân là thể, nhưng đứng mũi chịu sào, người ta chỉ trích nàng biết cách làm người, mà Lục Kiến Tân đối với nàng cũng đánh giá.

      Chuyện này dễ làm, Phương Trúc khỏi thở dài: “Thiếu phu nhân, phòng ở này quá sơ sài, thay cửa sổ giấy, trướng mạn các thứ rồi mới miễn cưỡng có chút bộ dạng của chỗ nghỉ ngơi.”

      Lâm Cẩn Dung dạo qua vòng từ trong ra ngoài, : “Lập tức sai người đến thu thập.”

      Phương Trúc khóc nhọc mở miệng: “Phòng này tiện cho người ta nghỉ lại.” Nếu để vài di nương phát tường còn chưa được sửa lại, trời lại lạnh như vậy, sợ là bị người ta đàm tiếu đến chết mất. Cần phải thu dọn ít, tới vết nước ẩm ướt tường kia, có những chỗ thậm chí lở ra, để lộ gạch thanh chuyên bên trong, rất khó coi, đúng là rơi vào thế khó xử.

      Lâm Cẩn Dung cười : “Ngươi xem sương phòng hai bên trái phải thế này, bên nào tốt hơn?”

      Phương Trúc nhìn nhìn, : “Sương phòng bên phải gần hồ sen, mùa hè nóng nực, mùa đông lại lạnh lẽo, vẫn là bên trái tốt hơn.”

      Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Quét lại tường, thay đổi cửa sổ giấy cho sương phòng bên trái, quét tước sạch sương phòng bên phải, thay cửa sổ giấy và trướng mạn. Nhóm di nương đến thỉnh các nàng tự chọn, ngươi thấy thế nào?”

      Nếu ngại tường lở khó coi, bên kia quét lại, nếu ngại tường viện ẩm ướt tiện nghỉ ngơi, chọn sương phòng bên phải. Dù sao phòng ở chính là như vậy, người chu đáo cũng chỉ có thể làm được đến mức này, muốn trách trách Lâm Ngọc Trân an bài phòng ở tốt. Phương Trúc khỏi cong lên khóe môi: “Thiếu phu nhân minh.”

      Lâm Cẩn Dung cầm danh mục các đồ dùng gia cụ trang trí, phân phó Phương Trúc: “Chuẩn bị cho tốt rồi sau với ta. Nếu đường có người đến đưa ra ý kiến, trước cần sửa, sai người với ta .”

      Trừ bỏ Lâm Ngọc Trân, có người nào ở đường đề cập đến cả. Phương Trúc hiểu được chuyện này khó làm, nhưng có Lâm Cẩn Dung đứng chắn phía trước, vì vậy cũng còn quá lo lắng nữa.

      Lâm Cẩn Dung mang theo Đào ra ngoài, khi qua bên cạnh hồ sen, Đào ngạc nhiên chỉ về phía nhà thuỷ tạ : “Thiếu phu nhân, người xem, trời lạnh thế này, là ai ngồi ở bên trong đây?”

      Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, thấy người nọ ngồi đưa lưng về phía nàng, mặc đồ tang, cao lớn vạm vỡ, là nam nhân. Thân hình này, trừ bỏ Lục Luân, cũng còn người nào khác. Lâm Cẩn Dung muốn lên tiếng tiếp đón, thấy Lục Luân đột nhiên đứng dậy hai bước, lộ ra người khác, cách khá xa, cũng thấy bộ dạng của người đó, nhưng có thể nhìn thấy mặc áo choàng màu xanh nhạt.

      Phàm là người Lục gia, trong khoảng thời gian này đều phải mặc đồ tang, cho nên Lâm Cẩn Dung có thể kết luận, đây phải là người Lục gia, lại càng phải là thân thích bằng hữu đến hỗ trợ, trời lạnh lẽo, ai lại có việc gì chạy đến chỗ tứ phía gió lùa, lạnh buốt, bóng người cũng thấy để ngồi chuyện với Lục Luân đây? Muốn cũng nên ngồi trong hoa viên mà chứ.

      Lâm Cẩn Dung tâm tấc lại tấc rơi xuống, miệng khô lưỡi khô, cái lạnh từ lòng bàn chân lan đến cả người. Cố gắng bình ổn tinh thần, nhanh chóng xoay người, thấp giọng gọi Đào: “ thôi.”

      Đào cũng nhận ra Lục Luân đến đây, khỏi ngạc nhiên : “Kì quái, Ngũ gia đây là làm sao vậy? Trời lạnh như thế……”

      Lâm Cẩn Dung lạnh lùng đánh gãy lời của nàng: “Chủ tử làm gì cần ngươi lo sao?”

      Đào thấy nàng thần sắc nghiêm khắc, có chút ủy khuất cúi mắt : “Nô tỳ nhiều chuyện.”

      Lâm Cẩn Dung : “Nhớ cho kĩ, có những lời ngươi có thể với ta, cũng thể với người khác nửa chữ, bằng chọc phiền toái, ta cũng khó bảo toàn cho ngươi.”

      Đào nhớ tới lúc trước mình thiếu chút nữa bị Lục Vân đoạt , vội nghiêm mặt : “Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ lắm miệng nữa.”

      Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn nhà thuỷ tạ bên kia, thấy Lục Luân dựa vào hành lang nhìn ra phía này, người lúc trước cùng chuyện thấy đâu.

      Tuyết quang lạnh lẽo phản xạ ở cửa sổ giấy, càng khiến khung cảnh trong Vinh Cảnh cư thoải mái ấm áp. Lục Luân tiến đến ngồi cạnh Lâm Cẩn Dung bên chậu than chuyên tâm thiêu thùa may vá, vui cười : “Nhị tẩu làm bao đầu gối cho Nhị ca sao? Rất dày, nhưng biết có chịu dùng hay ?”

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu thản nhiên nhìn cái, : “Cặp này cho đệ trước. Còn mấy mũi là xong rồi.”

      “Tam tẩu cũng may đôi cho ta và Tam ca dùng, nhưng hơi , tiện cho lắm.” Lục Luân lắp bắp ở bên ngồi xuống, nhìn quanh trái phải hỏi: “Nghị Lang lại ngủ sao?”

      Lâm Cẩn Dung hung hăng liếc cái, cúi đầu tiếp tục thêu: “Ân. Tiểu hài tử như , cả ngày trừ bỏ ăn chơi và ngủ ra, có tinh lực chạy đến nhà thuỷ tạ hóng mát.”

      Lục Luân thần sắc khẽ biến, nhanh chóng giương mắt nhìn nhìn chung quanh, thấy Đậu Nhi bộ dạng phục tùng rũ mắt canh giữ ở bên giường của Nghị Lang, Xuân Nha đứng ở ngoài mành, tạp vụ còn lại cũng thấy tăm hơi. Liền nhàng thở phào nhõm: “Chỉ là bằng hữu, đằng trước nhiều người nhiều miệng, ta liền dẫn đến đó nhàn thoại.”

      Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đến vô ảnh vô tung, bằng hữu của Ngũ thúc có bản .”

      Lục Luân sắc mặt có chút khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mặt mày bất động, thản nhiên nhìn : “Ta sai sao? Ta kỳ căn bản biết họ Chu nào cả.”

      Hai hàng lông mày rậm rì của Lục Luân rối rắm nhíu chút, lại rũ xuống thành hình chữ bát. “tê tê” hít khí lạnh: “Tứ muội muội…… tại sao muội phúc hậu giống như trước nữa vậy?”

      Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt ra: “Ngũ thúc ôn hoà hiền hậu thuần lương thay đổi, sao ta thể biến đổi đây? Đệ có thể dối, lại cho ta thử đệ sao?”

      Lục Luân trầm mặc, cương trực ngồi ở chỗ kia nhìn chằm chằm chậu than, khẩn trương đưa tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Kỳ ta…”

      Lâm Cẩn Dung tức giận tiếp tục may vá, đè thấp thanh : “Đệ cũng đừng lấy lời dối để hù ta, bí mật của đệ ta cũng muốn biết nhiều hơn. Từ trước đệ nghe lời của ta, tại đưa chân vào chỉ sợ lại càng nghe. Nhưng đệ nên cố mà che giấu, chớ để người ta nắm được dấu vết mà toi mạng. Đệ là hùng, khẳng định có chém rơi đầu cũng là gì, nhưng mà…” Nàng có chút khó thở, hổn hển lúc, thêm gì nữa.

      Nếu đến mức này, phải lời dối bình thường hay lấy cớ là có thể che lấp được. Lục Luân hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chậu than, được lời.

      Sau lúc lâu, gió thổi qua đình viện, khiến nhánh cây bên ngoài xoát xoát rung động, Lục Luân giật giật, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Muội biết bao nhiêu? Làm sao mà biết được?” nghĩ ra, rốt cuộc làm ổn chỗ nào, mặc dù là bị nàng vạch trần lời dối, bị nàng thấy chuyện với người ngoài, nhưng có ngàn vạn khả năng, sao nàng có thể chắc chắn toi mạng đây?

      Nàng trải qua cho nên biết, mà đám người Lục Kiến Trung sao biết được làm việc này? Nhất định là Lục Luân nghĩ có chỗ làm ổn, dễ tin người khác. Lâm Cẩn Dung buông việc thêu thùa, nhíu mày nhìn : “Chỉ cần là dối luôn bị người nhìn thấu, dẫn người về nhà, cũng bị nhìn thấy. Cái gì thân binh của tướng quân, có thể tùy tiện lấy ra ngọc bội quý giá làm lễ gặp mặt sao? Còn có vẻ thèm để ý? Chính bản thân đệ cẩn thận thôi, còn hỏi ta làm sao mà biết được?”

      “Thứ đó là sạch .” Lục Luân có chút xấu hổ cùng khó xử, gãi đầu gãi tai, thấp giọng năn nỉ: “Ta đủ cẩn thận rồi, muội cho ta nghe, trừ bỏ thứ này ra, còn có chỗ nào ta làm chưa tốt ? Kỳ ta là……”

      Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời : “Ta muốn biết đệ làm gì, cũng khuyên nổi đệ, nhưng ta muốn đệ gặp chuyện may. Đệ nên sớm , để người ta biết hay.”

      Lục Luân vẻ mặt rối rắm, đột nhiên cười, đứng dậy : “ có gì, đều là chí thân cốt nhục, muội họ Lâm hại ta, còn có ai hại ta đây? Ta cuối cùng phải đợi tổ phụ nhập táng mới .”

      Con vịt chết mạnh miệng, Lâm Cẩn Dung đứng lên: “Đệ…”

      “Muội yên tâm, ta cẩn thận. Huống hồ ta thực có làm gì.” Lục Luân vươn tay cầm bao đầu gối từ tay nàng: “Cảm tạ.”

      “Còn chưa làm xong mà.” Lâm Cẩn Dung muốn đoạt lại, Lục Luân dứt chỉ, ném kim vào trong hộp thêu, cười : “Như vậy là tốt rồi. Ta đây.” Xoay người hướng ra phía ngoài, nhanh chóng rời .

      căn bản đem lời của nàng để ở trong lòng.

      Lâm Cẩn Dung suy sụp ngồi tháp, chẳng lẽ nàng có thể với , phụ thân huynh trưởng bởi vậy mà ép đệ uống thuốc độc sao? có bằng chứng, ai tin tưởng đây?
      Hale205 thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 386: Đoàn tụ

      Tuyết mới tan , trời chưa kịp trong, chung quanh mảnh lạnh lẽo ẩm ướt.

      Tang của Lục gia náo nhiệt phi phàm, nghìn hòa thượng thực phật , tất nhiên vô cùng to lớn, thanh thế chấn nhân. Nam nữ già trẻ trong Lục gia quỳ sát ở trước linh tiền, ai ai thê thê, đủ bộ dáng hiếu tử hiền tôn.

      Đợi đến khi có thể đứng dậy, Lâm Ngọc Trân thấy hai chân còn là của chính mình, lại càng muốn tới ngực mảnh lạnh lẽo. Nhưng nhìn thấy Tống thị phía trước ràng so với nàng còn mệt mỏi hơn, đứng lên phải dựa vào người nha hoàn, nàng lại có chút đắc ý cùng thư sướng, giả bộ già dặn , giả bộ hiếu thuận , giả chết ngươi, mệt chết ngươi.

      Tống thị phát ánh mắt của nàng, quay đầu lại cười , vẻ mặt ôn hoà : “Đại tẩu, Đại ca hôm nay đến đây. Nhìn tẩu tiều tụy.”

      Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt nhất thời tan thành mây khói, hận thể cắn Tống thị ngụm. Cả nhà đều biết Lục Kiến Tân mang theo mĩ thiếp trở về, so sánh với nàng xa cách nhiều năm, sớm hoa tàn ít bướm ngược lại có chút thê thảm. lúc nghiến răng nghiến lợi, Lâm Cẩn Dung tiến lên đỡ nàng, thấp giọng : “ , vừa nhận được tin tức, Nhị lang trở lại.”

      Lâm Ngọc Trân lúc này mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh ngẩng cằm, giương giọng : “Tới nhanh vậy sao? Hài tử này hiếu thuận…… Tất nhiên là ngày đêm đường! Người đâu?”

      Nghe Lục Giam trở lại, nhất thời khiến cho phạm vi xôn xao, Đồ thị, Lục Kiến Lập, Lục Luân tất cả đều nhìn Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung cũng còn chưa gặp Lục Giam, nhân tiện : “Lập tức tiến vào.” Lời còn chưa dứt, Lục Luân muốn lôi Lục Thiện ra ngoài.

      Tống thị vẻ mặt kinh dị: “Di, còn tưởng rằng là Đại bá tới trước, nghĩ tới đúng là Nhị lang tới trước. Hài tử này, qua lại như vậy, cũng là đủ hiếu thuận.”

      Lâm Ngọc Trân vừa tức vừa đau. Này phải mịt mờ Lục Kiến Tân bất hiếu sao? Lâm Cẩn Dung kéo nhanh cánh tay nàng, trấn định : “ chớ lo lắng, thời tiết tốt, công công lớn tuổi, thể so với Nhị lang thân cường thể tráng, đường chắc hẳn chậm chạp hơn.”

      Lục Kiến Lập cũng : “Đúng, Đại ca lần trước gởi thư, Giang Nam ẩm ướt lạnh lẽo, mỗi khi vào thu đông, liền có chút chịu nổi.”

      “Sức khỏe gần đây thể so với từ trước.” Lâm Ngọc Trân lúc này mới thu lại khẩu khí, giây lát lại hận Lục Kiến Tân muốn đổ máu, tất là bị tiểu tinh dụ dỗ quên cả phương hướng thiên nam địa bắc. Hai tiểu tinh này, đều là người Lục Kiến Tân thu nạp sau khi nàng mang theo huynh muội Lục Giam, Lục Vân trở về đây. Lần này trở về nhà, những người từ trước nàng để lại nghe đến ai, hơn phân nửa là thừa dịp cơ hội này đuổi rồi. Chỉ thấy người mới cười, thấy người cũ khóc, nàng nhất thời có chút ngây người, lại có chút muốn cười lạnh.

      Thần sắc phức tạp kia dừng ở trong mắt Tống thị, tất nhiên là sảng khoái phen.

      Kỹ xảo châm ngòi chọc giận nhằm ly gián thế này, Tống thị làm ít, dùng người Lâm Ngọc Trân lần nào cũng có tác dụng. Lần này lại là trò cũ, Lâm Ngọc Trân vốn đối với Lục Kiến Tân còn có hận ý, lại bị chế ngạo như vậy, có thể tưởng tượng được, Lâm Ngọc Trân dùng thái độ gì đối đãi với Lục Kiến Tân vừa về nhà. Nhưng mà lấy cứng đối cứng, nháo loạn cuối cùng lại khiến mình chịu thiệt phải là Lâm Ngọc Trân sao? Lâm Cẩn Dung nhàng xoa tay Lâm Ngọc Trân, cúi đầu gọi tiếng: “ .”

      Lâm Ngọc Trân quay đầu nhìn nàng, môi trắng bệch.

      Lâm Cẩn Dung dán tại bên tai Lâm Ngọc Trân thấp giọng : “Đừng mắc mưu. Nàng liền ước gì người khổ sở mà.”

      Lâm Ngọc Trân trừng mắt nhìn, hít sâu hơi, mặt chút thay đổi lại quay đầu .

      Chỉ nghe tiếng khóc kêu: “Tổ phụ!” Hai huynh đệ Lục Luân, Lục Kinh cùng Lục Giam sóng vai mà đến, Lục Giam gục ở trước linh tiền Lục lão ông, khóc khàn cả giọng.

      Lâm Cẩn Dung ở bên nhìn Lục Giam, đúng là so với trước khi nàng gầy hơn rất nhiều, hiểu được là thực thương tâm, nhưng cũng thể khuyên nhủ, chỉ có thể nhìn quỳ ở đó khóc rống. vừa khóc, đám người Lục Kiến Trung lại cùng lau nước mắt, lại gập lại cúi, ép buộc đến nửa ngày, Lâm Ngọc Trân tiện khuyên Lục Giam đứng lên, Đồ thị và Lục Kiến Lập cũng tiện mở miệng, còn lại đám người Tống thị và Lục Kiến Trung chịu mở miệng. Dường như Lục Giam muốn quỳ mãi ở đó vậy.

      Lâm Cẩn Dung muốn quan tâm khuyên Lục Giam đứng lên, Lục Luân dĩ nhiên tức giận, lớn tiếng : “Nhị ca, huynh từ xa trở về, nên trước gột rửa, ăn chút gì, nghỉ ngơi rồi lại đến! Tổ phụ biết huynh như vậy, cũng cao hứng nổi!” khỏi phân trần, cường ngạnh kéo Lục Giam đứng lên, phụ giúp ra bên ngoài.

      Lâm Cẩn Dung nhàng thở ra, cùng Lâm Ngọc Trân tiếng, bước nhanh theo an bài cơm canh cho Lục Giam. Mới ra linh đường, còn có quản ma ma bên người Khang Thị lên : “Nhị thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân bảo nô tỳ với người, cơm canh của Nhị gia được chuẩn bị tốt, lập tức có thể ăn.”

      Lâm Cẩn Dung vốn sớm an bài tốt, ngẫm lại vẫn là nhận ý tốt của Khang Thị: “Thay ta đa tạ Tam thiếu phu nhân các ngươi.”

      Quản ma ma mặt mày hớn hở: “Nhị thiếu phu nhân khách khí.”

      Chỉ cái chớp mắt, đám người Lục Giam liền thấy bóng dáng. nhanh như vậy, cũng biết đợi nàng chút, Lâm Cẩn Dung vội vàng bước nhanh, đến chỗ rẽ, chợt nghe Lục Luân : “Nhị tẩu gấp cái gì, Nhị ca ở chỗ này chờ tẩu mà.”

      Lục Giam quả nhiên đứng ở nơi đó chờ nàng, tuy là vẻ mặt mỏi mệt phong trần, ánh mắt cũng có chút sưng đỏ, nhưng khi nhìn về phía nàng lại tràn đầy ôn nhu. Lâm Cẩn Dung ngực nhảy dựng, cười cũng được, giả bộ đau thương càng giả tạo, đơn giản trừng mắt Lục Luân: “ lớn !”

      Thúc tẩu hai người từ ngày ấy chuyện với nhau cũng tiếp xúc mấy, Lục Luân còn có ý thức tránh Lâm Cẩn Dung, bộ rất sợ nàng lại khuyên bảo . Giờ phút này thấy nàng nghiêm mặt như vậy, Lục Luân cũng chỉ cho rằng nàng còn giận , liền cả cười cười vỗ vỗ đầu vai Lục Giam: “Nhị ca, ta sau đó tới tìm huynh.”

      Lâm Cẩn Dung tức giận: “Lục Luân, đệ đứng lại đó cho ta!”

      Lục Luân bất đắc dĩ : “Nhị tẩu, tẩu vẫn nên an trí trước cho Nhị ca , này vội.” Trong miệng như vậy, lại mãn nhãn cầu xin, cầu nàng đừng cho Lục Giam biết.

      Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống. Nàng biết Lục Giam đối với loại tình này có cái nhìn thế nào, lúc trước Lục Luân xảy ra chuyện, nàng chỉ cùng chạm mặt vài lần, mỗi lần đều là mặt chút thay đổi đứng ở nơi đó, đối với người và việc chung quanh mắt điếc tai ngơ, làm như thấy, biết có bao nhiêu ưu thương, cũng thấy có bao nhiêu vui mừng. Nàng biết đánh giá của , nhưng Lục Luân ràng chịu nghe lời nàng, nàng hướng Lục Giam xin giúp đỡ, nên làm cái gì bây giờ?

      Lục Luân thấy nàng chịu cùng mình đối diện, trong lòng sầu lo, nhưng cũng có biện pháp gì khác. Lục Giam nhìn xem hiểu được, : “Các ngươi làm cái gì vậy? Sao Ngũ lang lại đắc tội với Nhị tẩu?”

      Lục Luân thở dài: “ có gì, Nhị tẩu chính là trách ta lúc trước lặng lẽ trốn , vẫn chịu tha thứ cho ta. Ta trước.”

      Lục Giam vỗ vỗ vai , tiếng: “Hảo huynh đệ.”

      Lục Luân thấy Lâm Cẩn Dung phản bác cách của , miễn cưỡng buông lỏng nửa tâm tư, chậm rãi rời .

      Đợi xa, Lục Giam mới ôn nhu : “A Dung, nàng và Nghị Lang có khỏe ?” Từ lúc nhận được tin Lục lão ông chết đến bây giờ ước chừng hơn tháng, dù có nhiều bi ai cũng phai nhạt rất nhiều, khóc lóc hồi, lúc này bình tĩnh trở lại, đa phần là quan tâm thê nhi thế nào.

      Lâm Cẩn Dung đến Nghị Lang, mặt tự nhiên toát ra nồng đậm ôn nhu ngọt ngào thỏa mãn: “Tốt lắm, Nghị Lang mọc răng rồi, có thể ngồi ổn, nếu đỡ nách cũng có thể đứng dậy, nhưng còn chưa học , thể lơ là trong giây lát.”

      Lục Giam nhìn biểu tình của Lâm Cẩn Dung trong lòng liền cảm thấy thực thoải mái, mỏi mệt cùng bi ai đầy người bớt nửa, lại hận thể lập tức nhìn thấy Nghị Lang mới tốt: “Các nàng mới vừa , ta nhớ .” Đương nhiên lời này kéo dài chút, chính là nhớ Lâm Cẩn Dung mới đúng. nghĩ đến Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của , nhưng Lâm Cẩn Dung lại chỉ nhíu mày: “Tại sao chàng lại gầy thế này? Dù thương tâm, cũng nên lơ là sức khỏe của bản thân chứ!”

      Lục Giam cái gì cũng , chỉ ôn nhu nhìn nàng.

      Lâm Cẩn Dung bị nhìn xem có cách nào khác, đành phải : “Ăn cơm trước , nước ấm cũng chuẩn bị cho chàng rồi. Chuẩn bị cho tốt lại thăm tổ mẫu cùng Nghị Lang.”

      Lục Giam : “, ta muốn gặp bọn họ trước.”

      Lâm Cẩn Dung cũng ngăn lại, chỉ đành sai Đào đem cơm nóng tới Vinh Cảnh cư.

      Hai người đường bước vào, nhất nhất kể lại tình hình của nhau, Lục Giam càng nghe càng tức giận, khi nghe thấy đoạn chia tài sản kia là giận thể át, khỏi trách mắng: “Hoang đường! Buồn cười!”

      Lâm Cẩn Dung thở dài: “ tại Phạm quản còn bị giam giữ. Cách hai ngày ta liền sai người tới gặp , miệng vết thương lành rồi, chính là tinh thần tốt, lo lắng.”

      Lục Giam tức giận sau lúc lâu, chung quy cũng chỉ là thở dài tiếng: “Tổ phụ dụng tâm lương khổ.” Nghe Lục Kiến Tân mang theo ba mĩ thiếp về nhà, cũng cho là đúng khẽ nhíu mày.

      Đợi khi đến Vinh Cảnh cư, thấy Lục lão phu nhân, lại là phen sầu não. Lục lão phu nhân sốt ruột, nhất định phải bảo người ta đem đồ ăn đưa đến chỗ bà, để bà ngắm Lục Giam ăn cơm, đám người Lâm Ngọc Trân và Đồ thị theo sau đuổi tới, hỏi ngắn hỏi dài, trì hoãn hồi lâu, Sa ma ma lặp lại nhắc nhở, mới xem như thả Lục Giam tắm rửa nghỉ ngơi.

      Phu thê hai người tới gặp Nghị Lang, xa chợt nghe thấy tiếng cười của Nghị Lang vang lên trong phòng. Trong lòng Lục Giam khỏi mềm mại như nước suối mùa xuân, giữ chặt Lâm Cẩn Dung, rón ra rón rén đứng ở ngoài mành nhìn lén. Nhưng thấy Nghị Lang vững vàng đương đương ngồi tháp, nắm cái trống bỏi leng keng vang vang, đắc ý nhìn Đậu Nhi cùng Phan thị cười, cái miệng nhắn hé ra, để lộ non nửa hàm răng sữa như gạo trắng bên trong, rất đáng .

      Lục Giam khỏi mỉm cười, khen ngợi quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở ngoài mành “A” tiếng, lại lên tiếng gọi “Nghị Lang”. Nghị Lang nghe thấy tiếng, lập tức ngừng quay trống bỏi, thăm dò nghiêng tai nơi nơi tìm Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung thấy tìm vất vả, nhịn được vén mành lên: “Ta ở đây!”

      Nghị Lang thấy nàng đột nhiên xuất , đầu tiên là cả kinh, lập tức cười ha hả. Lâm Cẩn Dung tiến lên ôm lấy , hôn cái, đem đưa tới trước mặt Lục Giam: “Là phụ thân, Nghị Lang còn nhớ ?”

      Nghị Lang ngửa đầu, tò mò nhìn Lục Giam, bỗng nhiên trốn vào trong lòng Lâm Cẩn Dung lộ ra nụ cười.

      Lục Giam nhìn mẫu tử trong lòng tràn đầy cảm động, đúng lúc khống chế được cảm xúc, quay đầu đối với đám người Đậu Nhi thỉnh an bảo đứng dậy, mấy câu vất vả, lại dặn dò Phan thị: “Thôi Tam và hài tử của ngươi lần này cũng theo chúng ta, bọn họ cùng với người khác sau mấy ngày nữa đến, ngươi chuẩn bị chút.”

      Phan thị vẻ mặt kinh hỉ, nhịn được dập đầu trước Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, cùng đám người Đậu Nhi lui xuống. Lục Giam thấy trong phòng rốt cục có người, vươn tay ôm mẫu tử Lâm Cẩn Dung vào trong lòng, thấp giọng : “Vất vả cho các nàng, nhà chúng ta lại đoàn tụ rồi.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :