1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 27: Thử xem [ nhất ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Lâm Cẩn Dung tại hận nhất chính là người khác thay nàng làm chủ, lại là cùng huynh muội Lục gia dây dưa, dị thường mất hứng thản nhiên liếc Lâm Ngũ cái, muốn mở miệng từ chối, thấy Lục Vân tươi cười ngọt ngấy ôm lấy cánh tay của nàng, vui mừng mở to hai mắt chờ mong nhìn nàng : “ sao, vậy tốt quá! Nhưng mà ta có sáo tốt phải làm sao bây giờ?”

      Lâm Ngũ dò xét thần sắc của Lâm Cẩn Dung thử : “Ở chỗ ta có cái, là Tứ tỷ hôm nay tặng cho ta, có thể cho muội mượn dùng.” Nếu là Lục Vân muốn, vì để Lục gia huynh muội thậm chí để vui mừng, nàng đưa Lục Vân cũng đâu làm sao? Nhưng có điều trước mặt Lâm Cẩn Dung, nàng rốt cuộc cũng cảm thấy tiện.

      Lục Vân tay kéo Lâm Ngũ, tay kéo Lâm Cẩn Dung: “Rốt cuộc là cốt nhục nhà mình, nhóm biểu tỷ là quá tốt, ta ở phía nam chưa từng có người nào đối đãi tình lòng với mình như vậy. Tứ tỷ tỷ, khi nào ta có thể đến học?”

      Nàng chưa gì, hai người này thay nàng quyết định rồi, đều là khi dễ nàng dám cự tuyệt người khác sao? Lâm Cẩn Dung buông tay ra gắt gao mím môi, ngoài cười nhưng trong cười chậm rãi : “Ta tại thân có tội, bị phạt, mỗi ngày phải tự tu chỉnh, sao chép nữ giới, làm nữ hồng, chỉ sợ chậm trễ Vân biểu muội, để sau này rồi tính.” xong hướng mọi người gật đầu cái: “Mợ ta ngày mai phải về Thanh châu, ta muốn lời từ biệt, mưa thu gió lạnh, trì hoãn các vị ca ca muội muội.” Đúng là hề liếc mắt nhìn bất kỳ ai cái, chỉ tiêu sái rời .

      Đợi nàng khá xa, Lục Vân nắm khăn tay giọng : “Ta thấy Tứ biểu tỷ bộ dáng có vẻ vui, có phải chê ta phiền hay a?”

      Lâm Cẩn Dung ý tứ mất hứng cùng cự tuyệt ai cũng đều có thể nhận ra, nhưng đối với người Lâm gia cũng có ai chân chính để ở trong lòng. Lâm Đại thiếu gia cười : “Biểu muội đa tâm, Tứ muội tính tình thường trầm mặc e lệ ít lời như vậy.”

      Lâm Ngũ thần sắc thay đổi trong nháy mắt, cũng thở dài tiếng, cười : “Đúng vậy. Tứ tỷ bị phạt, trong lòng khó chịu, hơn nữa mợ và biểu ca của nàng ngày mai phải , nàng vất vả mới cầu được lão thái thái đến để hành lễ đưa tiễn, tất nhiên có chút vội vàng xao động. Tin tưởng ta , Vân muội muội như vậy ai cũng thích, có ai chê muội phiền hà đâu.”

      Lục Vân cũng mỉm cười, mở to mắt nhìn, ngọt ngào thấp giọng hỏi Lâm Ngũ: “Tỷ Ngô Nhị ca cũng biết thổi sáo đúng ? nay trong số những người biết thổi sáo cũng có nhiều người thổi hay cho lắm, bọn họ có phải học cùng tiên sinh vậy?”

      Lâm Ngũ cười rộ lên: “Làm sao có thể! Nam nữ bảy tuổi khác biệt…… Bất quá tài nghệ thổi sáo này, là do Ngô gia truyền đến. Tứ tỷ là học từ phu nhân của Ngô gia, Ngô Nhị ca là học ở nhà. Muốn ai tài nghệ cao siêu hơn, ta từ trước đến nay chưa từng nghe Ngô Nhị ca thổi sáo, nên cũng dám chắc. Nhưng nghĩ đến là nam tử, lại lớn tuổi hơn, sợ là càng giỏi hơn.”

      Lại nghe Lục Giam : “Tứ biểu muội thổi rất hay, có điều lúc ta ở phía nam từng nghe qua tài nghệ của lão nhân mắt mùi so với nàng càng cao siêu hơn, nhưng nàng tuổi còn , trải qua thời gian, sợ là càng tài giỏi. Nếu Ngô Nhị ca thổi hay hơn, vậy biết tài nghệ cao siêu đến mức nào?” Nếu quả thực như thế, tài danh kia của Ngô Tương cũng phải là hư danh.

      Thanh tiếng sáo, làm bạn với mưa thu rả rích, khiến lòng chua xót khó nhịn, giống như trở lại thời điểm trở thành con thừa tự của Đại bá, Đại bá mẫu, bị vội vàng mang tới nơi xa rời khỏi Bình Châu. Ngày ấy mưa rất to, Lâm Ngọc Trân lại sống chết chịu đổi sang ngày khác, mẫu thân Đồ thị bế qua, ô che đủ, người, mặt Đồ thị ướt đầy nước, cũng biết đó là lệ hay là nước mưa. thần kinh hốt hoảng bị Lâm Ngọc Trân gắt gao túm ở trong tay, khóc cũng dám khóc, đối với tương lai tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng.

      May mắn có Lục Vân mềm mại tựa vào bên người , lấy lòng hướng miệng nhét miếng bánh hoa quế, sau đó cầm tay : “Ca ca, đồ ăn ngon của ta đều chia cho huynh, quần áo cũng chia cho huynh, món đồ chơi cũng chia cho huynh, nhất định đối đãi với huynh tốt……”

      biết có phải do Lâm Ngọc Trân dạy Lục Vân như vậy hay , nhưng xác thực cảm thấy miếng bánh đó thực ngọt, Lục Vân thực đáng . Sau đó, Lục Vân xác thực vẫn đều săn sóc . Người nào kính phần, kính lại người đó hai phần. quay đầu nhìn Lục Vân, vừa vặn nhìn thấy Lục Vân nghiêng đầu, kiều kiều nhìn cười: “Ca ca muốn biết ai tài nghệ cao siêu hơn, điều này phải đơn giản sao? Ngày khác thỉnh Ngô Nhị ca thổi khúc tới nghe là được rồi.”

      Lục Giam liền gật gật đầu, thanh ôn nhu : “Được, thời tiết đẹp hơn, ta thỉnh về nhà chơi.”

      Lâm Ngũ nghe thấy khen ngợi Lâm Cẩn Dung thổi sáo hay, có chút thoải mái, nghe vậy vội : “Cũng đừng quên ta.”

      Lục Vân cười, thân thiết ôm cánh tay của nàng: “Có quên ai cũng quên Ngũ biểu tỷ.” Hai người đối diện khoái hoạt nhìn nhau, giống như có chung loại ăn ý nào đó.

      Lâm Cẩn Dung vào sân viện của Đào thị, cùng mọi người chào thân thiết lúc, sau đó liền lòng dạ nghĩ xem bản thân nên dùng tài ăn thế nào mới có thể hợp tình hợp lẽ? ngồi nghĩ ngợi, chỉ thấy Đào thị sai nha hoàn ma ma lui xuống, thấp giọng : “Tẩu tử, ngày mai ta sai người đưa tẩu đến tận xe ngựa, làm phiền các ngươi đem vàng bạc này đổi thành tiền, thấy có thứ tốt mua giúp ta!”

      “Nương muốn mua cái gì?” Lâm Cẩn Dung vội ngồi thẳng thân mình, hai mắt sáng lên, ai nha, vàng bạc nha!

      thấy Ngô thị mỉm cười nhìn về phía nàng, Lâm Cẩn cùng Đào thị cũng nhìn nàng cười, Lâm Cẩn Dung biết các nàng vì sao tươi cười như vậy, vội sờ sờ mặt: “Mọi người cười gì vậy? mặt con có gì sao?”

      Ngô thị cười kéo nàng qua, trêu tức : “Cẩn Dung của chúng ta cũng đến lúc đặt mua đồ cưới rồi.”

      Lâm Cẩn Dung ngực căng thẳng, tay tự giác gắt gao nhéo vạt áo, sau lúc lâu mới tái nhợt nghiêm mặt : “Con còn mà.”

      “Xem xem, khiến hài tử thành này sợ tới mức nào rồi kìa.” Đào thị cười: “Nữ tử sớm hay muộn đều phải lập gia đình, Tam tỷ của con ra cửa rồi đến con, nay thừa dịp vàng bạc ở Thanh châu so với Bình Châu có giá trị hơn, nương cũng nên thay con chuẩn bị chút, đồ cưới dày tương lai mới tìm được mối tốt.” Ý tứ này là sợ người khác chướng mắt với suy thoái của Lâm gia khó mà có nhà tốt tới mai mối.

      Lâm Cẩn Dung nhất thời im lặng gì.

      Thói đời từ trước đến nay thế đạo đàm hôn luận gả hề chỉ xét về môn phiệt, mà còn là của cải. Nghị hôn trước nghị tài, nghị thân chi thủy, thiếp của nữ tử phải viết ông cố, tổ, phụ thân ba thế hệ xuất thân cùng với của cải điền sản gả .

      Vì thế, cũng có người xuất thân quan viên cao quý lại cùng thương nhân phú hộ kết thân; Cũng có Lại Bộ Thị Lang cưới phú môn quả phụ; Còn có đương thời đại nho nam nữ kết hôn, vì mục đích làm giàu, đưa ra mục đích sính lễ đồ cưới nhiều để đạt thành hôn phối. Cũng có nữ nhân nhà giàu để ý quy định triều đình, tiếc tổn thất địa vị, cam nguyện cùng thương nhân giàu có thông hôn. Mà nữ nhi nhà bần cùng khó gả , nam tử nhà nghèo khó cưới vợ, vì vậy mất cơ hội thành gia lập thất, có thể là phụ nhân oán thán, trượng phu bất bình.

      Lâm gia nữ nhi ở Bình Châu có thể là đứng hàng đầu, ra lo gả được, nhưng muốn gả cho nhà chồng tốt, ở nhà chồng có địa vị cao, cũng phải tốn ít công phu, cái gì cũng thể so sánh với tiền tài.

      Tiền a, đều là vì tiền, Lâm Cẩn Dung thầm thở dài, bày ra bộ tò mò: “Vàng bạc ở Thanh Châu vì sao so với Bình Châu lại có giá trị hơn?”

      Ngô thị bật cười: “Sao lại đột nhiên đối với điều này lại cảm thấy hứng thú? Bất quá đây cũng là chính , để ta cho tỷ muội các con nghe.” Ánh mắt là nhìn Lâm Cẩn , trọng điểm cũng là Lâm Cẩn : “Các con cũng biết, Thanh Châu bên kia có các cửa hàng, giao dịch rất nhiều, nếu dùng tiền đồng, vậy trả tiền cho khối lượng lớn hàng hóa rất mất thời gian, vừa nặng lại bị lỗ, tất nhiên vàng bạc là tốt nhất, vừa nhàng lại thuận tiện. Vật quý vì hiếm, càng nhiều người cần, vàng bạc tất nhiên giá trị tăng lên. Hiểu chưa?”

      Lâm Cẩn Dung đương nhiên hiểu, tình trạng này diễn ra ở Bình Châu sang năm, Thanh Châu do xu hướng mua bạc để nộp thuế, mọi người đều cần bạc, do đó giá trị tăng lên. Lại tiếp tục hỏi Ngô thị: “Chỉ sợ có cao hơn cũng được bao nhiêu, chỉ kiếm được chút tiền vất vả mà thôi?”

      “Các con quản gia biết củi gạo quý.” Ngô thị kiên nhẫn giải thích: “ nay mỗi thỏi vàng đổi được 5000 văn tiền, bạc đổi được 800 văn tiền, mà Thanh Châu bên kia so với Bình Châu, mỗi thỏi bạc đổi được nhiều hơn 50 văn tiền, vàng nhiều hơn 350 văn tiền, nhìn qua xác thực nhiều hơn bao nhiêu. Nhưng tích tiểu thành đại, nay gạo trắng thượng đẳng cũng bất quá chỉ tốn 30 văn tiền đấu, mảnh ruộng tốt nhất tốn 300 văn tiền mẫu, hai thỏi vàng đổi ra tiền được mẫu ruộng tốt nhất, con xem lời hay lời?”

      “Nhiều như vậy a!” Lâm Cẩn Dung vẻ mặt kinh hỉ: “Ngày ấy lúc con đến Thính Đào cư của lão thái gia nghe giáo huấn, ngẫu nhiên nghe thấy người khác chuyện, là có nơi ra quy định mua bạc để nộp thuế, sang năm vì chuyện thuế mà mà giá bạc tăng cao, còn có người từ kinh thành đến mua bạc, chỉ sợ cũng vì đạo lý này chăng?”

      Ngô thị cùng Đào thị liếc nhau, đều biểu lộ tia vui mừng trong mắt, lại nghe Lâm Cẩn bình tĩnh : “Là đạo lý này.” Vì thế hai người càng vui vẻ.

      Lâm Cẩn Dung ngừng cố gắng : “Như vậy, Bình Châu chúng ta có phải cũng ngày như vậy? chừng kiếm được càng nhiều.” Nghe ta , nên tích trữ, sang năm mọi người kiếm được rất nhiều tiền!

      Lúc này Đào thị cười rộ lên: “Ai nha, A Dung nhà ta cũng vì đường muối củi gạo quan tâm nha. Nhưng mà, Thái Minh phủ của chúng ta gần sông Chử giang, vận chuyển bằng đường thủy, cho nên đến nay luôn thu thuế bằng tiền, ngay cả năm ấy mấy phủ phụ cận quanh đó sửa lại, chúng ta này cũng chưa sửa. Năm nay thu thuế cũng là như thế, nếu , chỉ với thể diện của tổ phụ con, dù thế nào cũng phải biết trước chút tin tức.”

      Lâm Cẩn Dung thầm , ý tưởng con người hình thành chỉ trong sớm tối, Thái Minh phủ cách nơi này rất xa, Thái Minh phủ Tri phủ muốn làm gì, Bình châu Tri châu sao có thể biết được ngay? Còn phải Thái Minh phủ bên kia ra lệnh tiếng, nơi này liền theo sửa lại hay sao. Lúc đó lão nhân đại khái biết trước chút, nhưng khi đó mọi người cũng đều biết, như ong vỡ tổ chém giết giành lấy vàng bạc, có thể kiếm được bao nhiêu? Giống như Đào thị trong tay có vàng bạc này, tại muốn bán đổi ra tiền, lúc đó hối hận cũng muộn. Nếu để nàng , chính là nên thừa dịp tại mua thêm ngân lượng để dự trữ mới đúng. Vàng bạc tại trong tay Đào thị còn lưu lại, còn gì về chuyện mua bạc mới? Chỉ đành : “Con còn , đệ đệ cũng còn , vội như vậy, cứ giữ lại, chừng sang năm giá bạc lên rất cao, khi đó càng có lời a.”

      “ADung trưởng thành, có thể giúp đỡ muội đưa ra chủ ý.” Ngô thị tuy tươi cười, Đào thị lại sợ Ngô thị đa tâm, liền trầm mặt: “Tiểu hài tử hiểu được cái gì? Thôi lui xuống , mưa , liền cùng tỷ tỷ của con đến thăm phụ thân xem thế nào!” Ngữ khí cùng biểu tình đều để lộ vẻ thể thương thảo.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 28: Thử xem [ nhị ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Cảm giác của Lâm Cẩn Dung lúc này chính là trơ mắt nhìn đống bạc lớn vuột qua người “Hưu” tiếng bay mất, khỏi đau lòng khó nhịn. muốn mở miệng thêm, lại bị Lâm Cẩn kéo tay, trầm giọng : “Tứ muội, việc này chúng ta nên quản, thôi, thăm phụ thân chút.” Trước đó vài ngày Lâm Cẩn Dung bị cấm chừng, thể tới thăm Lâm Tam gia trốn tránh xấu hổ dám xuất môn, hôm nay được ra ngoài, dù thế nào cũng nên tới nhìn qua cái, bằng bị là bất hiếu.

      Lâm Cẩn Dung đối với Lâm Tam gia cũng có tâm tình muốn quan tâm, nhưng nàng nhớ tới việc khác, liền thuận theo Lâm Cẩn ra cửa, hỏi trước nàng: “Mấy ngày nay ta chưa từng ra ngoài, biết sau khi mợ rời , vậy việc mẫu thân chống đối tổ mẫu nên xử trí thế nào?”

      Lâm Cẩn thở dài: “Ta biết, hỏi mẫu thân, nàng nửa điểm cũng lo lắng, chỉ nàng có biện pháp, bảo chúng ta đừng quan tâm.”

      Tỷ muội hai người cũng biết Đào thị nghĩ gì, Lâm Cẩn Dung tò mò thôi: “Biện pháp gì vậy?”

      Lâm Cẩn : “ biết, nàng . Bất quá ta thấy mấy người Cung ma ma có định liệu trước, mợ cũng lo lắng.”

      Chẳng lẽ là Ngô thị giúp Đào thị đưa ra chủ ý ? Ngô thị dám , hẳn là có vấn đề gì lớn. Lâm Cẩn Dung cũng đem chuyện này để ở trong lòng, thấp giọng hỏi Lâm Cẩn : “Tối nay là tổ mẫu vì mợ chuẩn bị tiệc tiễn biệt, Đại biểu ca đến chơi, phụ thân tất nhiên ngượng ngùng ra mặt, vậy là ai đứng ra chiêu đãi Đại biểu ca?”

      Lâm Cẩn có chút xấu hổ quẫn bách : “Nghe là tổ phụ, mấy người Đại bá phụ, Thất đệ cũng bồi ở bên cạnh.” Xấu hổ là tổ phụ giúp nàng ra mặt, quẫn bách là phụ thân lại vì nguyên nhân như vậy mà dám xuất môn.

      Lâm Cẩn Dung nhân tiện : “Vậy lúc này Đại biểu ca ở đâu? Lần này đến chỉ sợ tỷ tỷ cũng chưa cùng được câu đúng ?”

      Lâm Cẩn nhanh nhìn ngó chung quanh, lấy khăn tay che miệng Lâm Cẩn Dung, thấp giọng : “Lại bừa! thấy mới là đúng. Ta sao biết ở nơi nào?” như thế, đầu mày khóe mắt cũng thể che giấu vui mừng cùng xấu hổ.

      Lâm Cẩn Dung ràng Lâm Cẩn chẳng những biết Đào Phượng Đường ở đâu, còn cùng Đào Phượng Đường gặp mặt chuyện khá nhiều, chỉ tiện kể ra mà thôi, liền thở dài : “Là lần trước Đại biểu ca giúp ta, ta muốn tự mình cùng cảm tạ, vừa tặng đồ lại giúp ta việc, ta thổi khúc sáo, khó khăn lắm mới được ra ngoài chuyến thấy người đâu, quả tiếc nuối.”

      Lâm Cẩn cúi mắt , chỉ thúc giục nàng: “ nhanh chút, đợi lát nữa chỉ sợ phụ thân ngủ.” xong dưới chân cước bộ cũng nhanh hơn.

      Lâm Cẩn Dung thấy thế, trong đầu linh quang chợt lóe, bộ pháp cũng nhanh hơn. Lâm Tam lão gia đầu bị thương, ngượng ngùng ra ngoài tiếp đãi hiền tế, nhưng Đào Phượng Đường thể tới thăm nhạc phụ tương lai kiêm dượng, lúc này, Đào Phượng Đường tất nhiên ở trong phòng Lâm Tam lão gia để chào từ biệt! Đào thị bảo Lâm Cẩn cùng mình tới thăm Lâm Tam lão gia, chẳng phải cũng muốn tạo cơ hội cho hai người gặp mặt sao?

      Lâm Cẩn thấy muội muội gì, chỉ mím môi cười, hai tỷ muội chỉ vùi đầu mau. Sân viện của Lâm Tam lão gia cách Đào thị xa lắm, lát sau cũng đến nơi, Lâm Cẩn Dung xa xa nhìn thấy ngay trước cửa có vài nha hoàn ma ma đứng đó, trong lòng nhảy nhót, lấy thói quen của Lâm Tam lão gia mà , lúc này trong phòng tất nhiên có khách!

      Quả nhiên, hai tỷ muội vừa mới bước vào sân viện, chợt nghe thấy Đào Phượng Đường ở bên trong : “Dượng cứ an tâm tĩnh dưỡng, chất nhi cáo lui, ngày mai đến quấy rầy dượng!”

      Lâm Tam lão gia rầm rì : “Ta bị phong hàn khá nghiêm trọng, có lỗi với hiền chất, ngươi thay ta bồi tội với mẫu thân ngươi, hướng phụ thân ngươi vấn an.”

      Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn đều gì, phong hàn, tại Lâm gia từ xuống dưới đều biết Lâm lão thái gia đánh đầu rơi máu chảy, còn mình bị phong hàn làm gì chứ. Bất quá loại chuyện che mắt che mũi này Lâm Tam lão gia nếu làm, cũng còn giống với Lâm Tam lão gia nữa.

      Lâm Cẩn Dung nghĩ Lâm Cẩn ngượng ngùng mở miệng, liền đơn giản phân phó Lệ Chi: “Chờ Đại biểu ca ra, ngươi với , ta có lời muốn nhờ báo lại với Cữu lão gia, làm phiền chờ chút.”

      Lệ Chi hé miệng cười đáp ứng. Hai tỷ muội liền nghiêm mặt gọi người thông báo, tiếp theo Lâm Tam lão gia gọi vào, Đào Phượng Đường ra, cùng hai người mỉm cười gật đầu cái, sau đó đứng chờ ở bên. Lâm Cẩn muốn nhìn , lại ngượng ngùng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cước bộ cứng ngắc theo Lâm Cẩn Dung vào buồng trong.

      Lâm Cẩn Dung ở bên nhìn thấy mà buồn cười, nghịch ngợm hướng Đào Phượng Đường chớp mắt vài cái, chỉ thấy Đào Phượng Đường cũng là bộ dáng nghiêm trang, cúi mắt xuống nhìn mũi hài của mình, lại thấy Lâm Cẩn Dung đưa ánh mắt qua, còn vụng trộm ra hiệu, làm bộ muốn đánh nàng.

      Giả bộ ! Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt, thậm chí cũng cảm thấy Lâm Tam lão gia cũng đáng ghét như bình thường nữa, đến thăm Lâm Tam lão gia thấy khỏe mạnh cũng an tâm. Nhưng khi nghe thấy Lâm Tam lão gia kêu rên, trong phòng được trang trí thập phần tinh xảo chỉnh tề có hương thuốc, Lâm Tam lão gia đưa lưng về phía hai tỷ muội nằm ở giường, trướng màn rủ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu quấn dải khăn trắng, Hoàng di nương đứng ở bên, bàn bên cạnh có bát thuốc đen đặc.

      Lâm Cẩn Dung khinh thường thầm “Phi” tiếng, là lão gia hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, chẳng lẽ còn muốn tiểu thiếp dỗ uống thuốc? Khó trách nương nhà mình khiến vui, là ghê tởm. mặt lại mang vẻ đoan trang nghiêm túc, theo Lâm Cẩn thi lễ vấn an.

      Lâm Tam lão gia cũng nhiều với nữ nhi, chỉ lấy điều răn dạy Lâm Cẩn Dung vài câu, muốn nàng ăn năn, tôn lão ấu, hiền lương kính cẩn nghe theo, lại công đạo Lâm Cẩn dạy dỗ muội muội cùng đệ đệ, rồi bảo các nàng lui xuống.

      Lâm Cẩn Dung vốn phải chịu ủy khuất, trước mặt người ngoài răn dạy là để cho người ngoài xem, lúc này có ai, vậy chân chính đúng là để ở trong lòng. Lâm Cẩn rất tức giận, nhưng cũng gì, chỉ đành cố gắng bình tĩnh để lộ vẻ hờn dỗi. Lâm Cẩn Dung cũng để ý, trong lòng bình thản, coi là phụ thân, tất nhiên thèm quan tâm, cứ như gió thổi qua tai.

      Hai người bước ra cửa phòng, dưới ánh đèn thấy Đào Phượng Đường còn thành thành thất đứng ở hành lang, cũng nhìn qua bên này. Lâm Cẩn Dung liền kéo tay tỷ tỷ, hướng về phía Đào Phượng Đường, trước im lặng đứng lúc, chờ Lâm Cẩn cùng Đào Phượng Đường ngươi nhìn ta, ta liếc ngươi đủ rồi, giả bộ đủ rồi, mới vào chính đề, cực kỳ nghiêm túc : “Đại biểu ca, ta có chuyện muốn nhờ vả.”

      Đào Phượng Đường cười : “ .”

      “Ta vừa mới nghe mẫu thân muốn nhờ mợ đổi vàng bạc, thay ta mua vài thứ……” Lâm Cẩn Dung liền chậm rãi nhắc tới lý do.

      Nơi này phải là sân viện của mình, nếu để Hoàng di nương nghe thấy cũng tốt. Lâm Cẩn vội ngăn cản Lâm Cẩn Dung: “Vừa rồi mẫu thân phải qua chúng ta nên quản tới sao? Muội rốt cuộc muốn làm cái gì? ra ngoài rồi sau!”

      Tỷ tỷ cái gì cũng tốt, chính là quá nhát gan, bất quá cũng có gì lạ, kiếp trước so với mình nàng còn hiểu việc còn bản lĩnh hơn, bản thân nếu phải trải qua kiếp này, sao dám làm càn như vậy? Lâm Cẩn Dung chính là cố ý chọn chỗ này để , ai bảo Đào thị nghe khuyên nhủ? Vì vậy nàng đành phải có chủ ý khác.

      “Bên ngoài mưa. Ta là chính mà!” Lâm Cẩn Dung làm như hiểu ám chỉ của Lâm Cẩn , tiếp tục thấp giọng năn nỉ : “Ta tuổi còn , Thất đệ cũng còn quá bé, về sau thời điểm cần đổi thành tiền có rất nhiều mà, đồ cưới của mẫu thân có hạn, có thể đổi được nhiều văn tiền hơn chút cũng rất có lợi, cớ sao lại làm? Ta khuyên trưởng bối được, cũng phải muốn Đại biểu ca làm trái ý trưởng bối, ta chỉ muốn thỉnh Đại biểu ca giúp đổi mấy chục lượng vàng trong tay ta thành bạc, sau đó tích trữ, đợi đến mùa xuân sang năm thuế má có thể thay đổi, nếu có thể thành công, giúp ta kiếm chút…… Nếu thành, Đại biểu ca cứ coi như ta nghịch ngợm gây , tha thứ cho ta lần vậy.”

      Nếu Đào Phượng Đường giống như Ngô thị có năng lực mình kiếm tiền, nên từ trong này nhìn thấy thương cơ, dám mạo hiểm chút, thử lần. Nàng trông cậy bọn họ hoàn toàn tin tưởng nàng, chỉ cần chút, cho dù bọn họ chịu nghe lời của nàng, tốt xấu cũng thay nàng làm lần này, có mở đầu, về sau nàng mới có thể thi triển. Quả nhiên thể ngụm nuốt miếng to, đến tại, Lâm Cẩn Dung lại bắt đầu hận bản thân là nữ nhi, nếu nàng là nam tử, làm sao chuyện xảy ra đều phải cầu người khác?

      Lâm Cẩn vừa thẹn lại quẫn, muội muội sao lại van cầu người của Đào gia giúp đỡ chuyện này, rất mất mặt, liền tức giận : “Muội rất hiểu chuyện! Muội có tiền có thể với mẫu thân, cũng có thể với ta, vì sao phải làm như thế?” Kia là nhà của cậu, lại là nhà chồng tương lai của nàng, nhưng nàng họ Lâm, là Lâm gia nữ nhi, Lâm gia có thể diện, nàng mới có thể diện.

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn Lâm Cẩn , thản nhiên : “Bởi vì ta biết cậu cùng mợ, biểu ca cho tới nay đều muốn điều tốt nhất cho chúng ta, ta coi bọn họ là người ngoài. Mặt mũi tất nhiên ta để ý. Tỷ tỷ hiểu ta mà tức giận, ta trách tỷ tỷ, nhưng chuyện này ta phải làm. Biểu ca giúp ta, ta tìm người bên ngoài!”

      Đào Phượng Đường cũng là ánh mắt chợt lóe, trực tiếp bắt được trọng điểm: “Muội muội ở bên ngoài Thính Đào cư nghe thấy người ta như thế?”

      Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng , chân đáng tin gật đầu, hạ giọng : “Ta biết là ai, nhưng đó là . Bằng ta sao biết được điều này?” Lập tức lại tự giễu cười: “Là ta muốn thay mẫu thân phân ưu, ý nghĩ kỳ lạ, có điều gì nhóm đại nhân nhất định cũng biết sớm hơn ta. Nhưng mà, Đại biểu ca, giá bạc kia chắc chắn chỉ có tăng mà có giảm, nếu vội chi tiêu, thoáng chờ chút cũng tổn hại đến ai. Nếu chờ thời điểm bạc thấp mà mua nhiều chút, đợi đến lúc giá bạc tăng lên phải kiếm được rất nhiều tiền sao?”

      Đào Phượng Đường sờ sờ đầu, điều này là đúng. Nhưng như vậy chỉ tốt ở bề ngoài, cũng ai dám chắc chắn tin này là , lấy thực lực của Đào gia ở Thanh Châu, Lâm gia ở Bình Châu, có khả năng biết chút tin tức. Nhưng muốn tích trữ khối bạc lớn vậy phải xài hết bao nhiêu tiền? Có hàng trữ cần phải bán , quyết định này chính phụ thân cũng phải suy nghĩ mãi mới dám làm, bản thân thể làm chủ. Thôi, coi như dỗ tiểu biểu muội vui vẻ, chính mình thay nàng làm, số bạc kia thay đổi là được. Hạ quyết tâm, nhân tiện : “Là tiền của muội, muội muốn thế nào làm như thế ấy. Ta đáp ứng muội.”

      Lâm Cẩn Dung vừa nghe lời này, liền hiểu được đại thành, chỉ là việc , người ta cũng chỉ muốn dỗ tiểu hài tử vui mà thôi.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 29: Thử xem [ tam ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Hao hết võ mồm cũng có người nghe mình nửa câu, mà bản thân lại càng thể . Nếu Lâm Cẩn Dung thất vọng buồn bực đó là giả, nhưng cũng chỉ có thể thầm lên tinh thần cho bản thân — vạn khởi đầu nan, chỉ cần có lần đầu tiên, về sau tiến hành mọi việc khá hơn. Lập tức lấy lại tinh thần : “Ta đây sau khi trở về sai người đưa cho Đại biểu ca. Vàng bạc đều đưa cho huynh, huynh nhất định phải giúp ta tích trữ!”

      “Được, ta cam đoan!” Đào Phượng Đường bật cười thôi, giống như dỗ tiểu hài nhi, nùng tình mật ý nhìn Lâm Cẩn liếc mắt cái, sau đó mới miễn cưỡng rời .

      Thấy xa, Lâm Cẩn mới nghiêm khắc trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung cái, thanh lạnh lùng : “Muội theo ta!” Sau đó phân phó bọn nha hoàn cầm ô, đèn dẫn đường trước.

      Lâm Cẩn Dung hiểu được tỷ tỷ muốn giáo huấn, nhưng nàng cũng sợ, cười hì hì theo Lâm Cẩn , bên đem ô hơn phân nửa che đầu Lâm Cẩn , tay kéo ống tay áo của nàng giọng : “Tỷ tỷ tốt, tỷ cần phải , ta đều biết rồi. Ta vừa rồi đa khiến Lâm gia, khiến nương mất mặt.”

      Sau đó trong giọng mang theo thanh khóc nức nở: “Như tỷ thấy người lo lắng cho nương, trừ bỏ cữu gia (nhà của cậu), chúng ta còn có thể dựa vào ai? Trông cậy vào ai? Mợ ràng khỏe, sáng sớm hôm đó rời khỏi nhà, còn Tam biểu tỷ thân thể tốt, vì vậy thể đến chơi, hiển nhiên là bệnh khá nặng, vì sao kéo dài tới giờ phút này mới rời ? phải là vì mẫu thân sao, muốn chờ tổ phụ cùng tổ mẫu bớt giận, để nàng đỡ bị trừng phạt nặng đó sao? Ta nếu tìm được cách lo lắng chu toàn, vậy phải làm sao bây giờ?! Vĩnh viễn đều dựa vào người khác? Trông cậy vào người khác giúp chúng ta, cứu chúng ta? Kể cả người đáng tin cậy cũng có thời điểm thể dựa dẫm!”

      Lâm Cẩn bị trúng yếu điểm, lập tức dừng lại cước bộ, ngoái đầu nhìn muội muội đau lòng kịch liệt, ngữ khí chua xót nhưng cũng rất nghiêm khắc: “Nhưng muội cũng thể làm như thế! Nếu để người khác biết được, muội……” Nàng vốn định , muội là nữ nhi gia giáo, làm việc đàng hoàng, lòng dạ muốn phó thác biểu ca hỗ trợ kiếm tiền riêng, ra thể thống gì. Nhưng vừa suy nghĩ, lại nhớ tới lời vừa rồi của mợ, lúc đó chẳng phải cố ý cho chính mình nghe sao? Đủ tư cách làm đương gia chủ mẫu, cũng phải là người chỉ biết ngâm gió ngợi trăng! Bởi vậy lời kế tiếp cũng thể thốt ra.

      Lâm Cẩn Dung hiểu được mình khiến nàng xúc động, liền dán vào bên tai nàng : “Này tính là gì? Ta cũng từng chính tai nghe thấy Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu đều thỉnh người bên ngoài hỗ trợ kiếm tiền. Chuyện mẫu thân vừa làm chẳng phải cũng có gì khác biệt so với việc ta làm hay sao? Mợ cũng chưa nàng sai, còn dạy chúng ta, có điều lời của ta được các nàng tin tưởng mà thôi. Ta học bản , tỷ cũng nên bắt chước .”

      Lâm Cẩn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp, nhưng nhất thời lại thể phản bác đạo lý của Lâm Cẩn Dung, môi run run, sau lúc lâu mới ra câu: “Kia giống nhau! Muội vẫn là tiểu nương chưa đính ước! Dù sao về sau muội cũng được làm như thế nữa! Lần này coi như muội có lá gan lớn!”

      Lâm Cẩn Dung đành phải thể công lao: “Ta mà nhát gan, lúc này nương chúng ta càng thêm oan khuất.” Thấy Lâm Cẩn thần sắc trở nên mềm mại hơn, nàng trơ mặt ra bắt tay hướng tới trước mặt nàng: “Được rồi tỷ tỷ, nếu thỉnh biểu ca, ít nhiều đều là nhân tình, bằng tạo cơ hội để làm tốt. Tỷ cho ta mượn vàng bạc của tỷ , ta viết sổ, buôn bán lời lãi thế nào tất cả đều là của tỷ.”

      “Muội……” Lâm Cẩn ngờ nàng còn mặt dày như vậy, hơn nữa hề biết hối cải, nhất thời chỉ vào nàng nên lời.

      Lâm Cẩn Dung thấp giọng hỏi: “Tỷ luyến tiếc sao?”

      Lâm Cẩn lắc đầu: “Ta sao lại luyến tiếc?”

      “Hay là sợ ta dự đoán sai?”

      Lâm Cẩn lại lắc đầu: “ phải.” Lâm Cẩn Dung nghịch ngợm, Đào Phượng Đường cũng phải là tiểu hài tử, giúp đỡ tiểu biểu muội cũng đâu thể khiến tiền riêng của nàng bị lỗ vốn? Cũng bởi vì như thế, nàng mới càng muốn gây nhiều phiền toái cho Đào Phượng Đường.

      “Đó là sợ biểu ca tỷ vô dụng? Sợ người ngoài biết được đúng ? Tỷ yên tâm, ta với bất luận ai. Nhưng chừng bởi vậy Đại biểu ca còn có thể tìm được cơ hội kiếm tiền lớn.”

      Lâm Cẩn nhíu mày trách mắng: “ hươu vượn! Sao tiền có thể dễ kiếm thế được? Vậy chẳng phải người trong thiên hạ đều phát tài hay sao? Ta thể để muội làm xằng làm bậy! Ta cho mượn!”

      Lâm Cẩn Dung đỏ đôi mắt: “Tỷ tỷ, tỷ thử nghĩ xem, nếu tỷ giúp ta cùng nương, đệ đệ cũng có thêm vị thế trong nhà. Ta phải nghịch ngợm, ta là học bản , che chở nương, che chở Thất đệ. Tỷ chịu cho mượn, chịu giúp muội muội việc này, ta cũng còn cách nào khác, đành phải mở miệng đến hỏi mấy người Ngũ muội, Ngũ ca vậy!”

      Đùa giỡn là chuyện xấu, nhưng Lâm Cẩn thấy nàng quyết tâm, cũng bất đắc dĩ, chỉ phải oán hận sẵng giọng : “Muội muốn mượn bao nhiêu?”

      Lâm Cẩn Dung nín khóc mỉm cười: “Có bao nhiêu mượn bấy nhiêu.” Thấy Lâm Cẩn ánh mắt trừng qua, vội sửa lời: “Nếu , tỷ để lại nửa vậy?” Chợt thấy Lâm Cẩn thần sắc dần dần lên trầm trọng sầu lo, trầm giọng : “Muội thành cho ta biết, vì sao muội lại khẳng định như vậy? nghĩ có thể sai sao?”

      Lâm Cẩn Dung trong lòng chột dạ, nhưng lại dám cùng Lâm Cẩn đối diện, chỉ đành ngập ngừng : “Ta……”

      Lại nghe Lâm Cẩn tiếp tục : “Ngày ấy muội ở Thính Đào cư rốt cuộc nghe thấy được những gì? Muội đừng hòng giấu giếm ta, muội mấy cân mấy lượng ta ràng, loại chuyện này muội chỉ là tiểu nương tử sao dám làm? Ai bảo muội làm như vậy? Nếu muội , ta kể lại với mẫu thân, đem Lệ Chi, Quế Viên kéo qua thẩm tra!”

      Nàng ở Thính Đào cư cái gì cũng hề nghe thấy, đơn giản chính là nghe người ta ra câu về thuế phú, sau đó nghĩ về chuyện kiếp trước mà thôi. Bảo nàng giải thích với Lâm Cẩn thế nào đây? Lâm Cẩn Dung tâm lập tức lạnh lẽo cứng rắn, ngữ khí cũng còn vẻ hờn dỗi ăn vạ, mà là lãnh đạm trầm trọng : “Tin hay tin tùy tỷ, có người dạy ta. tình liên quan đến ích lợi tiền đồ của nương chúng ta, cũng có người nào có thể gây ảnh hưởng đến ta! Ta chính là ở Thính Đào cư nghe thấy việc đó, lại nghe mợ sau này, liền cảm thấy giá trị bạc nhất định tăng lên mà thôi. Giống như ta với Đại biểu ca, ta còn , Thất đệ càng hơn, ngày sau việc cần dùng tiền còn rất nhiều, giá củi gạo du muối tăng lên, giá bạc cũng tăng lên, chỉ cần tích trữ, thử lần, cũng tổn hại gì! Có thể kiếm nhiều hơn văn tiền cũng tốt, ta muốn đến thời điểm tiểu Thất đệ đón dâu lại có sính lễ đầy đủ, cũng muốn mẫu thân lúc đó cúi hạ thắt lưng cầu người khác! Các ngươi nghe lời ta, ta còn cách nào khác, đành phải tự mình ra chủ ý, tương lai hy vọng có thể hỗ trợ mẫu thân chút. Tỷ tỷ có thể với mẫu thân, cũng có thể đem Lệ Chi cùng Quế Viên kéo thẩm tra! Lại cấm chừng ta thêm tháng gì đó, ta trách tỷ, lại càng oán trách mẫu thân. Dù sao hai người đều muốn tốt cho ta, ta hiểu được điều này.”

      Lâm Cẩn Dung từ lúc chào đời tới nay, chưa từng dùng qua lời lẽ khó nghe như vậy. Lâm Cẩn nhất thời sắc mặt đại biến, chỉ vào Lâm Cẩn Dung cắn răng : “Ý của muội là ta hiểu muội muốn tốt cho chúng ta? Ta đau lòng cho mọi người? Ta thay mọi người lo lắng? Ta……” Đôi mắt dĩ nhiên trở nên đỏ ửng.

      Lâm Cẩn Dung thập phần đành lòng, nếu là lúc trước, nàng sớm nhận thua nhận sai, chỉ cầu Lâm Cẩn đừng thương tâm khổ sở. Nhưng lúc này đây, nàng biết chính xác mọi phát sinh như thế, vạn vạn thể bởi vì mềm lòng mà nhầm đường lạc lối. Cho nên nàng chỉ cầm khăn tay đưa cho Lâm Cẩn , nhìn thẳng Lâm Cẩn , ngữ khí ôn hòa, thái độ thành khẩn năn nỉ: “Tỷ tỷ, cho ta cơ hội, giúp ta lần, để ta thử .”

      Lâm Cẩn yên lặng tiếp nhận khăn tay, lau lau khóe mắt, trầm mặc lâu, sau đó rốt cuộc cũng chưa cho Lâm Cẩn Dung câu trả lời thuyết phục, chỉ thản nhiên phân phó Lệ Chi cùng Quế Viên đứng bên ngó qua nhìn: “Đem Tứ tiểu thư trở về.”

      có người tin tưởng nàng, Lâm Cẩn Dung thất vọng vạn phần, thu hồi khăn lụa, cuối cùng chỉ : “Tỷ tỷ thong thả, ta còn muốn Yên Hỉ cư nhìn xem lão thái thái ngủ chưa, muốn hành lễ đa tạ bà cho phép ta ra ngoài tiễn biệt mợ, cùng biểu ca, giúp ta giữ chút thể diện này!”

      Lâm Cẩn lại bị đâm nhát dao, nhất thời gì, hồi lâu mới quay sang nha hoàn Sơn Trà là người được nàng tín nhiệm nhất, phân phó : “Ngươi hỏi thăm xem, ngày ấy bên trong Thính Đào cư có những khách nhân nào đến đó?”

      Sơn trà nhìn sắc trời, nhắc nhở nàng : “Tiểu thư, lúc này còn có thể hỏi thăm cái gì? Ta thấy Tứ tiểu thư rất nghiêm túc, mỗi câu đều thành hề lúng túng, nàng từ trước đến nay ổn trọng im lặng, loại tình này vẫn là lần đầu tiên, hiếm có nàng cầu người lần, cho dù là vì tình cảm tỷ muội, người cũng nên……”

      Nghĩ đến mợ và biểu ca phải , Đào thị chống đối lão thái thái nợ cũ bị tính sổ, Lâm Cẩn Dung lại hiểu chuyện gây thêm phiền não, Lâm Cẩn tâm phiền ý loạn, thấp giọng : “Chính là bởi vì nàng rất khác thường, cho nên ta mới càng phải xem lại chủ ý.” Vùi đầu mạch, rồi đứng lại thở dài : “Thôi, thôi, nàng hiếm khi mở miệng như vậy, tiền tài bất quá chỉ là vật ngoài thân, nếu nàng muốn, ta đưa cho nàng, nếu thành công, là phúc khí của chúng ta, nếu thành công, cũng coi như khiến nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này!”

      Chủ tớ hai người trầm mặc trở về, Lâm Cẩn thấp giọng : “Sơn Trà, ta thấy Tứ tiểu thư mấy ngày nay có chút giống trước. Ngươi thấy thế nào?”

      Sơn Trà làm sao chỉ ra được điều gì, sau lúc lâu mới : “Nô tỳ nghe lão nhân , có những người bị kinh hách quá độ, tính tình biến đổi, qua khoảng thời gian tốt hơn.”

      Lâm Cẩn thở dài, nhíu mày trầm tư thôi, : “Thôi, ngươi đưa đồ qua đó, nhớ chớ để để người bên ngoài biết được.”

      Lâm Cẩn Dung cũng đầy bụng ưu tư, ứng phó Lâm lão thái thái xong, nàng còn có vị khách nhân cần phải tiếp đãi, cũng biết vị khách nhân kia có thể rơi vào tròng hay ?

      Yên Hỉ cư đèn đuốc tắt, chỉ có ngọn đèn treo ở cạnh cửa theo gió lắc lư qua lại, Lâm Cẩn Dung liền đoán lão thái thái ngủ, liền bảo Lệ Chi tìm Thanh Lê, trước mặt Thanh Lê, ở cửa Yên Hỉ cư vén áo thi lễ, tỏ vẻ mình đến tạ ơn lão thái thái, hoàn chỉnh cấp bậc lễ nghĩa.

      Thanh Lê đứng ở bên, nhìn Lâm Cẩn Dung có nề nếp hành lễ, khỏi thở dài: “Đêm dài mưa lạnh, Tứ tiểu thư mau trở về thôi, người có hiếu, nô tỳ ngày mai sáng sớm chuyển lời cho lão thái thái.”

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn Thanh Lê, nàng đối với Thanh Lê ấn tượng sâu, nhưng nhớ Lâm gia vốn có ai ghét bỏ Thanh Lê, đó là khẳng định về nhân phẩm của nàng, cho nên nàng mới có thể cố ý bảo Lệ Chi tìm Thanh Lê ra để chứng kiến thành ý của mình. Quả nhiên, Thanh Lê trong mắt có đồng tình, sâu sắc, nhưng phải loại giả mù sa mưa. Là người có tâm, có tâm có thể dùng, Lâm Cẩn Dung cảm kích : “Đa tạ Thanh Lê tỷ tỷ.”

      Thanh Lê vội dám nhận, tiễn bước Lâm Cẩn Dung, trở lại vào phòng, định ngồi xuống tháp ở gian ngoài để trực đêm, chợt nghe bên trong lão thái thái ho khan tiếng: “Là ai vậy?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 30: Lời dẫn [ nhất ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Thanh Lê vội cầm ấm nước vào, đối với Lâm lão thái thái nằm giường cười : “Là Tứ tiểu thư, sau khi cùng Đào gia Cữu phu nhân từ biệt, nàng tới đa tạ ân điển của lão thái thái. Vì lão thái thái nghỉ ngơi, nàng mới đứng ở cửa thi lễ rồi trở về viện.”

      Lão thái thái lên tiếng.

      Thanh Lê thấy thần sắc của bà, liền thử thăm dò : “Lão thái thái, người muốn uống nước ?”

      uống.” Lão thái thái lúc này mới thong thả mà lãnh đạm : “Hóa ra trong mắt nàng còn có tổ mẫu như ta.”

      Thanh Lê nhất thời gì. ra lão thái thái vẫn luôn chờ Lâm Cẩn Dung đến tạ ơn, nếu Tứ tiểu thư tới, chỉ sợ ngày sau cho dù nàng quỳ trước lão thái thái dập đầu nhận sai, lão thái thái cũng nhận. Con người a, chính là thích tranh thủ tình cảm như vậy.

      Lâm Cẩn Dung mới trở về tiểu viện của mình, liền có hai người trước sau tới. Người thứ nhất, là Sơn Trà, nha hoàn bên người của Lâm Cẩn . Sơn Trà đưa tới cho Lâm Cẩn Dung cái tráp đựng đầy vàng bạc quả tử, nàng bảo mấy người Quế ma ma lui xuống rồi chuyển nguyên văn lời của Lâm Cẩn : “Tam tiểu thư , nàng đồng ý người làm như vậy. Nhưng tiền tài chỉ là vật ngoài thân, người cũng là thân muội muội duy nhất của nàng, người muốn, nàng cho, thành công là phúc khí, bất thành người cũng nên nhớ kỹ lần giáo huấn này.”

      Làm sao có thể thành được chứ? Quả nhiên Đại tỷ Lâm Cẩn luôn ổn trọng cũng nghĩ rằng việc thành công dễ dàng như vậy. Lâm Cẩn Dung cười, thu nhận tráp vàng bạc kia, sau đó tự tay thưởng cho Sơn Trà, Sơn Trà tựa tiếu phi tiếu : “Nô tỳ chạy chuyến tới đây là bổn phận, tiểu thư nếu muốn thưởng, đến lúc người buôn bán có tiền lời thưởng sau cũng được, nô tỳ ngại chờ.” Dừng chút, lại có ý tốt nhắc nhở: “Ý tứ của Tam tiểu thư, đối với người râu ria đừng để cho bọn họ biết, đỡ phải nhiều chuyện.”

      Nha đầu kia nhất quán thỏa đáng vì người khác suy nghĩ, chuyện cũng xuôi tai, là bảo vật, khó trách sau này trở thành nương tử của quản gia Đào gia. Lâm Cẩn Dung cười, phân phó Lệ Chi đưa Sơn Trà ra ngoài, sau đó thắp đèn mài mực trải giấy, viết vàng có bao nhiêu, bạc có bao nhiêu, để giao cho Đào Phượng Đường.

      Quế ma ma cùng Quế Viên biết việc nàng làm, chỉ kỳ quái nàng vì sao nửa đêm mài mực viết chữ, trong đầu khỏi mờ mịt: “Tiểu thư là muốn làm cái gì vậy?” Quế Viên trong lòng lại cảm thấy tò mò giống như có con mèo lấy móng vuốt gại gại, Tam tiểu thư phải cùng Tứ tiểu thư vừa ầm ỹ trận sao? Như thế nào lại tặng tráp đem tới? Sơn Trà còn ra vẻ thần thần bí bí, là cái gì a? Là cái gì vậy?

      Lâm Cẩn Dung nhàng nhợt nhạt cười: “Ta muốn nhờ Đại biểu ca giúp ta mua các đồ chơi mới lạ ở cửa hàng, ta cần phải viết ra.” Hai mẫu tử này đều biết chữ, cũng dễ lừa.

      Quế Viên cũng thỏa lòng hiếu kỳ, nàng tự cho là thông minh suy nghĩ, vậy tráp đó, đại khái là Tam tiểu thư muốn tặng cho biểu thiếu gia rồi, có điều ngượng ngùng mở miệng, vì vậy nhờ Tứ tiểu thư đưa hộ?

      Nhàn thoại vài câu, Lâm Cẩn Dung vừa viết xong, Lệ Chi liền tiến vào, thần sắc có chút kỳ quái : “Tiểu thư, thời điểm người tới thỉnh an Tam lão gia làm rớt hồng bao, Hoàng di nương tự mình mang đến cho người.” Cũng biết trong cảnh tối lửa tắt đèn này, Hoàng di nương lén lút tới làm cái gì.

      Ngày xưa Hoàng di nương rất trọng thể diện, nhưng Lâm Cẩn Dung cho tới bây giờ cũng dễ dàng gặp nàng, cũng nhờ vả điều gì. Quế ma ma liền dựa theo thói quen, : “Tiểu thư cứ an tâm nghỉ ngơi, để lão nô ra ngoài hầu hạ di nương.”

      Lâm Cẩn Dung buông bút trong tay, thản nhiên : “Di nương có hảo tâm, sao có thể chậm trễ nàng? Thỉnh di nương tiến vào uống trà.”

      Quế ma ma còn có chút chần chờ, Lâm Cẩn Dung cũng bước ra ngoài, mỉm cười nhìn Hoàng di nương đứng ở hành lang, đưa lưng về phía mình nhìn chằm chằm đèn lồng treo đỉnh: “Di nương, hồng bao có gì quý giá? Đêm dài mưa lạnh, tùy tiện cử người nào đó hoặc là ngày khác gặp đưa lại cho ta cũng được mà. Nhanh, tiến vào uống chén trà nóng cho ấm người.” Ánh mắt ngưng chút, lại chuyển về phía thực hộp sơn đen hai tầng trong tay nha hoàn Tảo Nhi bên người của Hoàng di nương.

      Hoàng di nương vẻ mặt khiêm tốn cười cười, ánh mắt của nàng theo tầm mắt của Lâm Cẩn Dung cũng dừng thực hộp sơn đen kia, ngữ khí vô cùng thân thiết: “Tam gia muốn ăn thịt viên hoa quế, nô tỳ nghĩ đêm dài mưa lạnh, vừa vặn để mỗi người được ăn chén cho nóng rồi ngủ mới thoải mái, vì vậy làm nhiều chút, dâng lên phu nhân, Tam tiểu thư, Ngũ thiếu gia. Thất thiếu gia tuổi còn , ăn vào khó tiêu hóa, nên ta đưa, Tứ tiểu thư ở xa, lo lắng người bên ngoài đưa tới kịp, vì vậy mới tự mình đến.”

      “Di nương có tâm, cảm tạ.” Lâm Cẩn Dung thi lễ, mời vào phòng, thỉnh Hoàng di nương ngồi xuống tháp cạnh cửa sổ, rồi sai Lệ Chi dâng trà nóng.

      Quế Viên muốn tiếp nhận thực hộp trong Tảo Nhi, nhưng Tảo Nhi lại co rụt lại, ánh mắt liếc về phía Hoàng di nương, miệng thúy trêu đùa: “Nô tỳ hiếm có cơ hội hầu hạ Tứ tiểu thư, tỷ tỷ cũng đừng giành với muội.”

      Quế Viên giận dữ, chủ tớ đều là hạng người vô sỉ, vứt bỏ mặt mũi, chủ tử cướp nam nhân của người khác, nha hoàn lại chạy tới giành giật tiểu thư, đạo lý gì đây chứ! muốn móc Tảo Nhi hai câu, chợt nghe Lâm Cẩn Dung : “Quế Viên, di nương hiếm khi tới nơi này, ta nhớ chúng ta còn có bánh củ sen, ngươi hâm nóng bưng tới thỉnh di nương nếm thử.” vậy, hồng bao kia cùng thịt viên hoa quế này cũng chỉ là lời dẫn, nàng rất muốn biết, trong thực hộp hai tầng tầng dưới cùng là cái gì? Vì vậy liền tạo cơ hội cho Hoàng di nương thể ý tứ?

      Quế Viên khó chịu, cũng dám nghe theo, đành phải chỉnh đốn trang phục hành lễ lui ra, Lâm Cẩn Dung lại bảo Quế ma ma: “Ma ma, làm phiền người giúp ta kiểm tra nước ấm, trước đó gió lạnh mắc mưa, ta bị thấm hàn khí, ta muốn tắm qua chút.”

      “Vâng.” Quế ma ma ảm đạm nhìn Lệ Chi bên liếc mắt cái, tay chân lui ra ngoài.

      Giờ phút này Tảo Nhi nhấc lên tầng thứ nhất của thực hộp, hai tay lấy ra bát sứ thanh tế đưa tới trước mặt Lâm Cẩn Dung. Hương vị ngọt ngào đặc trưng của thịt viên hoa quế liên tiếp chui vào trong khoang mũi của Lâm Cẩn Dung, nàng mỉm cười, chút do dự cầm thìa yểu điệu đút miếng thịt viên vào miệng, tinh tế thưởng thức, thở dài: “Tay nghề của di nương giỏi, trong nhà cũng chỉ có ngươi mới có thể làm ra tư vị thịt viên hoa quế ngon đến thế này.”

      Hoàng di nương lại cười : “Nếu tiểu thư thích ăn, tùy tiện phái người tới tiếng là được rồi, kể cả là nửa đêm, nô tỳ cũng làm cho người ăn.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười, ăn ngay : “Ta sao lại có phúc khí này? Chẳng phải là muốn giết ta sao? Phụ thân là người thứ nhất buông tha ta, Ngũ ca chỉ sợ cũng oán trách ta ép buộc di nương.”

      Hoàng di nương bị lời nặng của nàng đâm cái, cũng để ở trong lòng, thản nhiên cười : “Tiểu thư giỡn, nếu có người, Ngũ thiếu gia sao có thể được lão thái gia buông tha dễ dàng như thế? Nô tỳ thô lậu, nhưng cũng hiểu biết. Nửa tháng nữa nếu người tiện xuất môn, nô tỳ cũng tiện đến thăm. Nhưng việc tiểu thư nhờ cũng chưa từng lơi lỏng, người muốn hai đôi hài, ta làm được đôi, mấy ngày tới nhất định mang đến, nếu Tam gia bị bệnh, hôm nay có thể cầm đến đây rồi.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, thẳng: “ biết di nương nhặt được hồng bao gì? Có thể cho ta nhìn chút được ?” Nàng có làm rơi hồng bao hay , nàng rất ràng, mà Hoàng di nương có nhặt được hồng bao hay , Hoàng di nương cũng rất ràng.

      Hoàng di nương sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tình bất định, ánh mắt lại có chút mơ hồ, lập tức, ánh mắt nàng dừng lại tờ giấy mà Lâm Cẩn Dung còn chưa kịp thu hồi kia, nhãn tình sáng lên, đập nồi dìm thuyền : “Tứ tiểu thư, nô tỳ nửa đêm tiến đến, chính là có việc muốn nhờ.”

      Lâm Cẩn Dung chậm rãi dùng thìa múc thêm miếng thịt viên hoa quế, con cá mắc câu, nhưng, nếu nàng chỉ có chút vô ý, có khả năng tất cả vất vả cùng tính kế đều trôi xuống sông xuống biển. Ổn thỏa, mọi việc cần phải ổn thỏa! Nàng đưa miếng thịt viên vào miệng nhai nuốt, rồi cười : “Di nương coi trọng, ta nay thân vẫn mang tội, sợ là thể giúp di nương.”

      Hoàng di nương khẽ cau mày : “Tứ tiểu thư, ta phải người hiểu chuyện, chuyện này cũng khó, chỉ cần người nhàng nâng tay liền trôi qua, đối với ta có lợi, đối với phu nhân, với người, thậm chí cho Tam phòng chúng ta cũng có điểm ưu việt.”

      “Nga?” Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn Hoàng di nương: “Nguyện nghe cho ràng.” Chính là bởi vì Hoàng di nương rất hiểu thời thế, bằng nàng cũng có chủ ý tính kế người Hoàng di nương.

      Hoàng di nương ý bảo Tảo Nhi ra ngoài, Lâm Cẩn Dung cũng bảo Lệ Chi lui xuống.

      Tầng dưới của thực hộp được mở ra, bên trong tất cả đều là vàng bạc quả tử có chút lớn đồng nhất, số lượng nhiều lắm, so với vốn riêng của Lâm Cẩn Dung cũng nhiều hơn kém hơn. Ngón tay của Hoàng di nương khẽ vuốt bên góc thực hộp sơn đen, có chút do dự.

      Lâm Cẩn Dung lại ăn miếng thịt viên hoa quế, thản nhiên cười: “Di nương tự dưng cầm số vàng bạc này đến, là muốn làm gì?”

      Hoàng di nương giương mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Nhưng thấy Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn, ý cười thản nhiên, còn mang theo chút khinh thường, dường như xem thấu lòng mình, lại cố ý giả bộ hồ đồ, liền cắn chặt răng : “Nghe giá vàng bạc ở Thanh châu so với ở Bình châu cao hơn.”

      Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, thìa bị nàng buông xuống chén , phát ra tiếng vang “Đinh ” thanh thúy, thanh của nàng bỗng nhiên lạnh lẽo như hàn băng: “Di nương lỗ tai cũng thính. Nhưng cho dù như thế, đây cũng phải chuyện của ngươi.”

      Hoàng di nương bên môi nở rộ tươi cười thản nhiên, nhưng đặc biệt mạnh bạo: “Tứ tiểu thư, cũng phải là lá gan nô tỳ lớn, nếu tiểu thư có ý tốt, nô tỳ thể dễ dàng nghe thấy.”

      Lâm Cẩn Dung trong mắt tràn đầy hàn ý, vẫn nhúc nhích nhìn chằm chằm Hoàng di nương.

      Đúng, mặc dù phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng biết có số việc thể giấu diếm được Hoàng di nương, ví dụ như, đem vàng bạc đến Thanh châu để đổi với giá chênh lệch, Đào thị phải là người thứ nhất làm chuyện này, cũng phải là người cuối cùng. Đạo lý phát tài dễ dàng như vậy, người giống như Hoàng di nương đặc biệt cần vàng bạc cho sau này sao lại hiểu biết? Mà đêm qua, nàng để ý đến phản đối của Lâm Cẩn , cố ý lôi kéo Đào Phượng Đường đứng chuyện trong viện của Lâm Tam lão gia, vốn là có mục đích khác.

      Nàng câu cá, câu Hoàng di nương khó nắm bắt như con cá chạch này. Hoàng di nương cũng giống nàng, đều là người có khát vọng với tiền tài, nhất là Hoàng di nương thân phận thấp kém, ra vào thể tự do, cho dù biết biện pháp, hiểu được việc Đào thị làm, cũng biết phải bước tiếp theo như thế nào, vô kế khả thi, cực kỳ hâm mộ mà thể làm theo. Vì vậy, nàng cố ý đem chuyện mình muốn làm ra để Hoàng di nương nghe thấy, thừa dịp khắc Hoàng di nương thắp ấm lô gần bên cửa kia, chờ đợi chính là Hoàng di nương có lá gan lớn. Mà giờ phút này, Hoàng di nương quả nhiên theo sát cước bộ của nàng dũng cảm tới đây!

      Nhưng mà, Lâm Cẩn Dung hề cảm nhận được vui sướng cùng kích động vì sắp thành công, đầu óc nàng càng bình tĩnh thanh tỉnh, nàng nghe thấy thanh của mình thẳng tắp dường như có chút phập phồng khẩn trương: “Lời của di nương quá thâm ảo, ta nghe hiểu.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 31: Lời dẫn [ nhị ]
      EDIT: HOÀN TÚ
      NGUỒN: http://hoantusontrang.wordpress.com/


      [​IMG]
      Hoàng di nương đột nhiên có chút phiền chán khi phải giả bộ như thế này, nàng nhếch lên khóe môi: “Tứ tiểu thư, vốn nô tỳ chưa từng biết người lại có trí tuệ như vậy, biết người lại có tâm tư linh lung như thế.”

      “Di nương có chuyện thỉnh thẳng, muộn rồi.” Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt nhìn Hoàng di nương, chút để ý cười, nhàm chán đùa nghịch thịt viên hoa quế trong bát. Nàng cũng biết bản thân hóa ra cũng có thể làm chuyện như vậy, có thể thấy được có gì là thể, chỉ dám làm mà thôi.

      , giờ phút này vẫn chưa muộn……” Hoàng di nương ngữ khí có chút thay đổi: “Tiểu thư tuổi tuy , nhưng biết được tai vách mạch rừng, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, lại lôi kéo Tam tiểu thư, biểu thiếu gia đứng ở trước phòng lão gia lặng lẽ . Đây phải cố ý để nô tỳ nghe thấy hay sao?” Tay nàng chỉ vào vàng bạc quả tử hình dạng lớn khác nhau : “Người nhìn xem, đây đều là Ngũ ca người bao năm qua cố gắng tích trữ, dễ dàng nha……” Nàng thở dài tiếng, bao hàm bất đắc dĩ: “ so với tiểu thư lớn hơn tuổi, sang năm cũng là thời điểm nghị hôn. Nếu số vàng bạc này có thể ở Thanh châu đổi với giá tốt hơn, kiến thêm tiền tài, cũng là tạo hóa của .”

      Dưới ánh đèn, ánh mắt Lâm Cẩn Dung như có màu hổ phách lộ ra tia giảo hoạt: “Loại chuyện này, đều có lão gia cùng phu nhân quan tâm, di nương cứ yên tâm, đối với Lâm gia, mặt mũi chính là thứ quan trọng nhất, vì vậy Ngũ tẩu tương lai của ta gia thế nhân phẩm kiên quyết thể kém cỏi.”

      “Lão gia cùng phu nhân tất nhiên quan tâm, lão thái gia lão thái thái cũng có quy củ, mọi công bằng bạc đãi ai. Có điều nay hôn nhân luận tiền tài, nô tỳ cũng muốn thay lão gia, phu nhân phân ưu.” Hoàng di nương ngữ khí trở nên mềm mại, đáng thương hề hề : “Tứ tiểu thư, di nương là tới cầu người, xin người hảo tâm, di nương nhất định quên, Ngũ thiếu gia cũng quên.”

      Lâm Cẩn Dung cười khẽ tiếng: “Ta vô cùng muốn giúp di nương, nhưng ta dám. Huống hồ, phải ta lắm miệng, có điều số vàng bạc này có đổi với giá chênh lệch cũng được bao nhiêu.” Nàng đương nhiên hiểu được Hoàng di nương tính toán điểm này. Người duy nhất Hoàng di nương có thể dựa vào chính là Lâm Tam gia, nàng cầm số vàng bạc lại thủy chung nỡ, muốn tìm lý do quang minh chính đại đưa ra, ai cũng thể đoạt lấy; Đương thời đồ cưới của nhà và sính lễ nhà trai có có quan hệ trực tiếp, ở triều đại này theo pháp luật khi phụ thân mẫu thân khoẻ mạnh phân gia chỉ sau khi chết các phòng mới có thể ra ở riêng, mà đồ cưới của thê tử thuộc về phu gia sau khi ra ở riêng chứ bị tính vào gia sản chung, có thể toàn quyền quyết định tài sản trọng yếu. Cho nên Hoàng di nương vì Lâm Diệc Chi chuẩn bị sính lễ tiền tài càng nhiều, tương lai Lâm Diệc Chi có thể quang minh chính đại, tự do chi phối, kinh doanh kiếm tiền, cũng phải lo lắng viễn cảnh Lâm Tam lão gia chết sớm, Đào thị bất công.

      Lâm Cẩn Dung cũng để ý đến việc phát sinh tình huống này, Lâm Diệc Chi tiền tài có bao nhiêu, ngày sau giàu có cùng nàng có liên quan gì a? Để Hoàng di nương đem số vàng bạc này đổi, thêm sính lễ cho Lâm Diệc Chi cưới thê, đối với nàng chỉ có chỗ ưu việt mà có tổn hại gì. Thứ nhất Tam phòng có thêm thể diện, thứ nhì Lâm Tam lão gia đến lúc đó bảo Lâm Diệc Chi cho dù là thứ xuất cũng là trưởng tử, sính lễ quá ít mất mặt, mà tìm Đào thị gây loạn, khó xử Đào thị. Vậy sao mượn gà đẻ trứng? Tuy rằng với tính tình của Hoàng di nương nhất định số vàng bạc trong thực hộp chỉ là bộ phận rất của nàng, nhưng rốt cuộc, chẳng phải vẫn là vàng bạc hay sao?

      Hoàng di nương nghe thấy Lâm Cẩn Dung trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt, nhưng ra xuất hồ ý liêu (có vẻ ngoài ý muốn). Nàng hồ nghi nhìn Lâm Cẩn Dung, cười khổ : “Vàng bạc tuy ít, nhưng người nghèo chê thiếu. Tứ tiểu thư, người cố ý để nô tỳ nghe thấy, chẳng lẽ vì để nô tỳ chạy công tới đây chuyến, rồi lại thất vọng trở về?”

      giả hư chi, hư giả chi (Hư hư ). Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn lòng bàn tay: “Di nương hiểu rồi. Ta ra qua câu, nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại ( người vinh hoa tất cả vinh hoa, người tổn hại tất cả đều tổn hại), thể diện của Tam phòng cũng là mọi người. Ta xác thực cố ý cho để di nương có cơ hội, thứ nhất hy vọng di nương có lợi nhớ phần ân tình này, tiếp tục bình thường giữ hòa khí đừng sinh nữa, thứ nhì cũng là có tư tâm, dù sao đồ cưới của nương ta có hạn, ta cũng chưa nghị thân, Thất đệ lại còn bé. Tuy nàng tính tình cương liệt, nhưng rất biết giữ mặt mũi chung cho mọi người. Cho nên trong nhà tiền tài càng nhiều càng tốt, Ngũ ca ngày sau vinh quang cũng tốt, ta đỡ phải lo lắng. Ngươi lúc đó nghe xong lời ta , nên cầu phu nhân hoặc là Cữu phu nhân, tại sao lại đến cầu tiểu nương như ta, như vậy phải làm khó ta hay sao?” đến đây, nàng chuyển lời: “Di nương cầm lại ! Vốn nhiều lắm, thuận tay làm chỉ vì nhân tình, ta lại sợ tương lai mất lòng cả đôi bên, đứng ở giữa khó xử.”

      Nghe Lâm Cẩn Dung chút lưu tình ra quan hệ lợi hại trong đó, thứ nhất sợ mình xúi giục khuyến khích Lâm Tam gia gây chuyện, thứ nhì sợ mẫu tử nhà mình trông mong vào của hồi môn của Đào thị, Hoàng di nương khỏi vừa xấu hổ vừa ảo não, nhưng cũng thả lỏng chút nghi ngờ cuối cùng.

      có ai dễ dàng phát tài, cũng có ai dễ dàng trao tiền tài ra ngoài. Đào thị vốn muốn đổi vàng bạc từ lúc trước, sau khi được Lâm Cẩn Dung ám chỉ, nàng lại càng thêm háo hức, trái lo phải nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy nên dễ dàng buông tha cơ hội này, ít nhiều cũng nên thử xem, nhưng nàng có tâm cơ, chỉ lấy ra phần để dò đường. Cho dù sớm tới cửa, cũng muốn mở ra tầng dưới của thực hộp kia, nhưng nhìn thấy giấy bàn Lâm Cẩn Dung, lại được Lâm Cẩn Dung thẳng, sau đó còn cự tuyệt, ngược lại nàng càng hạ quyết tâm, thể thử lần này.

      Nàng có thể cầu Đào thị sao? Đào thị biết được nàng có nhiều vàng bạc như vậy, lập tức có thể hiểu được tiền là đến từ đâu, còn phát hỏa hay sao, chẳng phải trực tiếp tìm nàng tính sổ? Về phần Ngô thị thế nào, Ngô thị liếc nhìn nàng cái nàng cảm thấy rét lạnh, còn dám mở miệng ư? chỉ như vậy, mấu chốt là nếu tình thành còn tự chọc phiền toái, đáng.

      Cho nên đề nghị này của Lâm Cẩn Dung căn bản thể nghe theo, nhưng nàng tin Lâm Cẩn Dung vô duyên vô cớ chạy tới mấy lời kia cho mình nghe, chỉ để trêu đùa mình. Nếu , lúc trước Lâm Diệc Chi phạm tội, Lâm Cẩn Dung cứ việc mặc kệ, việc sao có thể trôi qua nhàng thế này? Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt, muốn mình ghi nhớ vài phần ân tình của nàng? Hoặc là, muốn nhân tiện kiếm chút lời? Đứa này tuy , lại rất nhiều trò, nhưng bởi vì Lâm Cẩn Dung còn , cho nên nàng đối với Lâm Cẩn Dung càng cảm thấy có nắm chắc.

      Nghĩ vậy, Hoàng di nương liền đè nén khẩu khí, giả bộ uể oải, từ từ thở dài: “Tứ tiểu thư, lời của người cũng thâm ảo, nô tỳ nghe hiểu. Nhưng nô tỳ lần này đến đây, quả muốn thay Ngũ thiếu gia phân ưu, thay lão gia cùng phu nhân bỏ ra chút sức lực. Nếu tiểu thư nhất định chịu giúp ta việc này, nô tỳ cũng vô pháp. Đêm khuya, tiểu thư ngủ .” xong liền cầm thực hộp ra ngoài.

      Người tới gần rèm cửa, nhưng vẫn thấy Lâm Cẩn Dung có động tĩnh gì, lo được lo mất, thình lình nghe thấy Lâm Cẩn Dung gọi: “Di nương chậm !”

      Hoàng di nương dừng bước, đắc ý quay đầu, ngươi muốn cùng ta đấu tâm tư, ngươi vẫn còn non lắm! Vừa rồi cùng ngươi mềm giọng nhờ vả, ngươi lại tỏ vẻ kiên quyết. Lúc này biết thiếu kiên nhẫn rồi sao?

      Chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đem bát sứ thanh tế kia đưa tới trước mặt nàng, còn nghiêm túc : “Làm phiền di nương mang về. Ta đưa ngươi ra ngoài.” xong định vén mành lên.

      Đắc ý mặt Hoàng di nương chỉ trong chớp mắt đổi lại vẻ ủy khuất, vội kéo tay áo Lâm Cẩn Dung: “Nô tỳ nếu có thể cầu người bên ngoài, tất nhiên đến làm phiền tiểu thư. Người cũng , Tam phòng nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại câu tổn hại, thể diện là thể, gia pháp sâm nghiêm, nô tỳ dám an phận thủ thường, cũng dám mơ đến của hồi môn của phu nhân, chỉ muốn bỏ ra phần sức lực……”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt, đứng yên, thản nhiên : “ ra giúp khó, ta chỉ sợ nếu có sơ xuất, di nương buông tha ta, phụ thân buông tha ta, Ngũ ca oán trách ta, nương lại giận ta, thể diện của Tam phòng cũng mất hết. Ta cũng còn mặt mũi, ta còn chưa nghị thân nữa đây.”

      Hoàng di nương vội ngọt ngấy tươi cười: “ , . Tiểu thư lo lắng như vậy, có tâm. Dù thế nào…… Ta cũng oán trách người, những người khác cũng biết được.”

      Lâm Cẩn Dung cười thầm, lại nhíu mày: “Ta vốn định viết giấy cam kết cho di nương, nhưng lòng người khó dò, ta sợ ngày kia, có người ta tính kế với di nương, lấy tiền của huynh trưởng. mảnh hảo tâm, ngược lại thành lòng lang dạ thú.”

      Hoàng di nương trong lòng thầm mắng tiếng tiểu hồ ly, lại cười : “Làm sao có thể? Phẩm hạnh của tiểu thư ta còn sao? Bằng , cũng tùy tiện đem mấy thứ này tới đây. Đương nhiên rồi, khiến tiểu thư vất vả công, mỗi lượng bạc phải có thể kiếm 50 văn tiền sao? Tiểu thư cứ trừ 10 văn tiền làm lợi tức.” Đây là ám chỉ Lâm Cẩn Dung đừng hòng che mắt nàng, nàng biết được giá cả cụ thể.

      “Ta sao có thể tham tiền của di nương cùng Ngũ ca? Tâm ta vẫn còn chưa ngoan tuyệt đến vậy.” Lâm Cẩn Dung vẫn là do dự, cau mày suy nghĩ hồi lâu, thử : “Nếu , di nương viết chứng từ cho ta?”

      Hoàng di nương nghẹn khuất muốn chết, nàng đưa tiền tài cho người ta, người ta chẳng những viết chứng từ cho nàng, còn bắt nàng phải viết? Đạo lý gì đây?

      Lâm Cẩn Dung dường như hề cảm thấy nghẹn khuất của nàng, chỉ lo chạy tới mài mực trải giấy: “Di nương chắc hẳn đếm qua số lượng vàng bạc, nhưng tiền tài qua tay, chúng ta nên giáp mặt tính toán cho ràng, sau đó di nương lại viết chứng từ cho ta, rằng, đem số vàng bạc này ủy thác để ta toàn quyền xử trí, theo như giá cả ở Bình châu, nếu cao thấp thế nào, cũng thể oán ta.”

      Nàng có ngốc mới viết chứng từ này, muốn viết cũng phải để Lâm Cẩn Dung viết cho nàng mới đúng. Hoàng di nương nhíu mày : “ viết. Dù sao nô tỳ tín nhiệm tiểu thư là được.”

      Lâm Cẩn Dung cũng để ý cầm tay nàng: “Di nương, tương lai khi chúng ta giao trả số tiền, ngươi viết, ta dám lấy.” Lại nhìn nàng chăm chú, chậm rãi : “Di nương lá gan lớn như vậy, chỉ bằng mấy câu đó tìm tới chỗ ta, tất nhiên sớm suy nghĩ đường tiến đường lui còn gì phải sợ? Sợ ta ăn hết số vàng bạc này của ngươi sao? Mí mắt của ta cũng bé như vậy.”

      Ánh mắt Hoàng di nương dần ảm đạm, sai, nàng lo lắng vạn phần chu toàn mới dám bước này. Từ nhiều năm trước tới nay, nàng có thể được như bây giờ, phải chỉ trông vào vận khí. Nàng nhàng gật đầu: “Được, ta viết. Nghĩ đến thân phận tiểu thư, lại có trí tuệ như vậy, để ý đến mấy lượng vàng bạc vụn vặt này.”

      Uy hiếp nàng nha…… đáng. Tương lai Hoàng di nương có lợi từ giá chênh lệch kia ở Bình châu, nhưng cái khác sao, tất nhiên đều là của nàng, nàng thể làm việc công. Núi vàng núi bạc, đều là tích tiểu thành đại. Lâm Cẩn Dung khẽ nhếch khóe môi, tùy tay cầm lên thỏi vàng, cảm giác lạnh lẽo trầm trọng, kiên định cực kỳ này, nàng rất thích.
      Pe MickHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :