1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 367: Đêm lạnh

      Gió đêm cuồn cuộn thổi vào cành trúc, giọt mưa nho sàn sạt rơi xuống. giọt lạnh lẽo rơi vào đỉnh đầu Lục Kiến Trung, hàn khí nhanh chóng thẩm thấu qua sợi tóc, xuyên thấu vào da đầu, kích thích hắt xì cái vang dội.

      đứng lại, chậm rãi lấy ra khăn lụa sạch lau mặt.

      Gã sai vặt thắp đèn lồng cúi mặt, hạ thắt lưng đứng ở bên lẳng lặng chờ đợi, lại trận gió lạnh thổi tới, gã sai vặt cũng rùng mình.

      “Rất lạnh đúng ?” Lục Kiến Trung liếc mắt nhìn , khóe mắt đảo qua bốn phía, đèn lồng tản mát ra ánh sáng màu vàng chỉ chiếu tới phạm vi hữu hạn, sâu trong rừng trúc mảnh hắc ám, chỉ có thể nghe thấy tiếng giọt mưa rơi xuống tí tách.

      Gã sai vặt thụ sủng nhược kinh: “Hồi Nhị lão gia, nô tài lạnh.”

      Lục Kiến Trung thu hồi ánh mắt, nhàng cười: “Vừa rồi có con chuột to chạy tới đây, ngươi có thấy ?”

      Gã sai vặt mạc danh kỳ diệu: “Nô tài thấy.” Lại lấy lòng cầm đèn lồng chiếu sáng chung quanh: “Có cần nô tài đến khố phòng ôm con mèo lại đây ?”

      Lục Kiến Trung cất khăn lụa vào trong áo, : “ cần, dù lớn cũng chỉ là chuột thôi, cũng thể thành tinh, hay thành tiên, nếu biết hối cải, luôn có ngày bị mèo lột da rút gân, ăn thịt sạch .”

      “Đúng vậy, lão gia rất đúng.” Gã sai vặt biết con chuột sao có thể biết hối cải, lại hối cải thế nào, nhưng nếu Nhị lão gia như vậy, tất nhiên là có đạo lý của , trả lời “Đúng” là được rồi.

      Lục Kiến Trung liền tiếp tục về phía trước.

      Đợi đến khi xa, từ chỗ sâu trong rừng trúc có người bước ra, nhìn ngọn đèn lồng màu vàng dần dần rời xa mà liếc mắt cái, quyết đoán quay đầu, bước nhanh hướng tới Tụ Hiền các.

      Lục Kiến Lập ngồi ở ghế, trong tay cầm quyển kinh Phật, đọc được hai đoạn, lại ngẩng đầu nhìn Lục lão ông ở bên. Lục lão ông hơi thở bình thuận, vẻ mặt bình tĩnh, có gì khác so với ngủ say bình thường. Nhưng cũng hiểu được, nếu Lục lão ông đột nhiên bị mắc đờm đó đúng là rất dễ mất mạng.

      Ngoài cửa truyền đến hai tiếng vang , cứ như tiếng gió thổi. ràng đều qua lão thái gia giấc ngủ tốt, có ai còn cẩn thận như vậy, động tay đông chân? Lục Kiến Lập nhíu mày đứng dậy ra bên ngoài, chuẩn bị tìm tòi đến tột cùng, thấy Phạm Bao đứng ở cửa, cúi đầu gọi tiếng: “Tam lão gia.”

      Dưới ngọn đèn, tóc của Phạm Bao dính đầy bọt nước, trong thần sắc mang theo trầm trọng nên lời.

      Phạm Bao cùng với gia phó khác hoàn toàn giống nhau, lâu trước kia trở thành phụ tá đắc lực và tâm phúc của Lục lão ông, hoàn toàn tự do ra vào Tụ Hiền các, cho dù là lão Đại Lục Kiến Tân, thấy cũng dám vô lễ, cho nên Lục Kiến Lập chỉ sợ run lát, liền nghiêng người để vào, thấp giọng : “Đại quản đây là làm sao vậy?”

      Phạm Bao lúc này mới lộ ra chút tươi cười: “Vừa rồi ở trong rừng trúc bị dính đầy giọt mưa đọng lại. Lão thái gia ngủ rồi sao?”

      Phạm Bao lúc này chạy tới đây, nhất định phải chỉ là đến thăm bệnh, Lục Kiến Lập do dự lát, điều tra : “Đúng, có cần gọi người tỉnh dậy ?”

      Phạm Bao sửa sang lại miên bào người thấp giọng : “ cần, nô tài tuy có việc muốn bẩm báo lão thái gia, nhưng cũng cần gấp như vậy, giờ tý phải uống thuốc sao, nô tài chờ là được rồi.”

      Lục Kiến Lập gật gật đầu, khách khí : “Vậy ngươi cứ ngồi chờ, ta vào trước.”

      Phạm Bao cũng khách khí: “Nô tài sang cách vách.” xong rời .

      Từ Vinh Cảnh cư ra, lại là đoạn đường dài, Lâm Ngọc Trân bàn tay nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, gương mặt gắt gao thanh phát run: “Con cũng đều thấy rồi đấy? tại nhà này quả thực là thiên hạ của bọn họ!”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc , chỉ cảm thấy mí và mí dưới khống chế được muốn dính vào nhau, toàn thân xương cốt đều kêu gào, chúng nó mệt chết , chúng nó muốn nghỉ ngơi.

      Lâm Ngọc Trân hoàn toàn chú ý tới mỏi mệt của nàng, chỉ lo phát tiết bất mãn: “Tháng trước tổ phụ con lại bỏ bạc để Thái Minh phủ xây dựng cửa hàng, chỉ cần khoản chi gần vạn lượng bạc, hiểu là cái cửa hàng gì, bán vật quý giá gì, mà cần nhiều tiền đến vậy, lấy từ tiền chung ra, lại chưa ngày sau phải làm sao, cũng đề cập gì. Trong hơn tháng này, bọn họ ngày ngày canh giữ bên lão thái gia, từ bé đến lớn, người người đều học nằm úp sấp giống như cẩu vây quanh ở trước mặt vẫy đuôi mừng chủ, nhưng cũng ngầm biết cướp đoạt bao nhiêu thứ tốt, nếu con vội trở về, cũng thể để như thế.”

      Lúc này còn nhắc tới việc nàng vội trở về, Lâm Ngọc Trân có còn cho rằng, nếu lần trước trở về là nàng và Nghị Lang, mà phải Lục Giam, có phải bị Lục lão ông quở trách hay ? tại thái độ này của Lâm Ngọc Trân, nếu chuẩn bị tốt bước tiếp theo, trong cuộc sống đại phiền toái.

      Nghĩ thầm, Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Hồi , gần đâu chất nữ thấy an nguy khỏe mạnh của Nghị Lang đều hơn hẳn vàng bạc châu báu, tình thế cửa hàng nào khác, có ở đây, đích tôn mới có căn bản, loạn: Thứ hai, đều là con cháu của lão thái gia, lão thái gia tất nhiên là muốn cho ai cho, phải người khác có thể làm chủ. Chất nữ chính là gấp trở về, cũng có khả năng ngăn lại được. cứ an tâm đừng nóng vội, bằng rối loạn đúng mực, khổ sở chịu tội vẫn là bản thân mình.”

      Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, lập tức giận dữ, càng nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung: “Con là thân chất nữ của ta, Lục Nhị lang kia đối đãi với ta giống như sói vô ơn cũng đành thôi, ngay cả con cũng muốn đối với ta như vậy sao? Con ăn thế nào với ngoại tổ phụ mẫu của con đây?”

      Sao nàng lại phải cảm thấy hối lỗi chứ? Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nhìn Lâm Ngọc Trân : “ , chất nữ bất quá ăn ngay , lời khó nghe, mặc dù là người thích nghe, chất nữ cũng muốn . Nếu người đau lòng chất nữ, coi ta là thân chất nữ, coi Nghị Lang là tôn tử ruột thịt, thỉnh người giúp ta coi chừng Nghị Lang, đây mới là mấu chốt. Mặc kệ như thế nào, người Nghị Lang cũng có dòng máu của người Lâm gia.”

      Lâm Ngọc Trân cắn chặt răng: “Con……”

      Lâm Cẩn Dung từ trong tay nàng giãy ra, đối với nàng vén áo thi lễ: “Ta đường cả ngày, vài ngày ngồi xe ngựa, là cực kỳ mệt mỏi, còn thỉnh thể tuất ta, để ta nghỉ ngơi chút, ngày mai mới có thể hầu hạ lão nhân gia người.”

      Lâm Ngọc Trân thở hổn hển, hung hăng vung tay áo rời .

      Xuân Nha lo lắng nâng Lâm Cẩn Dung dậy, thấp giọng : “Thiếu phu nhân, làm vậy đâu tốt?” Còn trông cậy vào Lâm Ngọc Trân có thể cùng Lâm Cẩn Dung đoàn kết, nay sao, còn chưa làm gì cãi nhau rồi.

      Lâm Cẩn Dung cười: “ có việc gì. là mặt lạnh tâm nóng, ta có việc cầu nàng, nàng mặc kệ.” Lâm Ngọc Trân luôn hoà nhã, dù sao trước hết như vậy, chuyện nên để Lâm Ngọc Trân làm, nàng vẫn tìm Lâm Ngọc Trân, cũng cố kỵ mặt mũi gì đâu.

      Lâm Cẩn Dung mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền cầm đôi xuyến vàng ra, bẩm báo : “Thiếu phu nhân, lúc trước nô tỳ ôm Tứ thiếu gia trở về, Tam phu nhân theo sát sau tới, để lại đôi xuyến vàng, làm lễ ở Bình Tể tự, ngồi trong đây ngắm Tứ thiếu gia ước chừng thời gian hai chén trà , vừa rời người về.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn lên giường cái, : “Thu dọn cho Tứ thiếu gia. Ngày sau Tam phu nhân nếu muốn tới thăm Tứ thiếu gia, cần ngăn cản nàng, nhưng này nọ vẫn là thể ăn bậy. Đương nhiên, ý tứ này của ta là ngươi cũng cần cùng nàng nhiều, hiểu chưa.” Mặc kệ là Lâm Ngọc Trân hay là Đồ thị, Lục Kiến Lập, càng nhiều người đau lòng Nghị Lang còn gì tốt hơn. Sở dĩ biểu đạt ý tứ cho Đồ thị biết, là vì tính tình của Đồ thị thể trêu chọc, chỉ có thể ngầm đồng ý.

      Đậu Nhi nghe xong câu kia này nọ vẫn thể ăn bậy, lập tức hoàn toàn lên tinh thần: “Thiếu phu nhân yên tâm. Đồ ăn của Tứ thiếu gia, tất cả đều do nô tỳ tự mình động thủ.”

      Lâm Cẩn Dung gọi Xuân Nha: “Xuân Nha tỷ tỷ, ngươi cũng thấy đấy, chỗ này của ta thể thiếu ngươi.” Phải mượn Đào thị Xuân Nha ít ngày mới được.

      Xuân Nha cười: “Kia tính là gì? Người cứ phân phó nô tỳ là được.”

      Gió đêm càng thổi mau, trong Tụ Hiền các an tĩnh ấm áp, Lục Kiến Lập ngồi đó, có chút buồn ngủ lại có chút rét run, đơn giản đứng dậy, cẩn thận quan sát chút tình hình của Lục lão ông, lại thay dém chăn, đến bên cạnh bàn nhìn nghiên mực sợ run.

      Chợt thấy sau lưng có gió lạnh đánh úp lại, lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Lục Kinh trong tay cầm theo áo choàng da cáo đến, muốn phủ lên người . Thấy bị kinh hãi, khỏi bật cười: “Là chất nhi tốt, thầm nghĩ chân tay, làm ầm ỹ tổ phụ, nghĩ tới lại khiến Tam thúc phụ sợ.” Trong miệng xong, động tác ngừng, vững vàng phủ áo khoác kia lên người

      Áo khoác nặng phủ rơi lên người, ngực vừa rồi còn thấy có chút phát lạnh lập tức trở nên ấm áp, Lục Kiến Lập kìm lòng được lộ ra vài phần mỉm cười: “Vất vả cho con rồi, lớn như vậy còn bắt con chuyến này.”

      Lục Kinh mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, cười : “Tam thúc phụ quá mức khách khí, chất nhi chỉ làm đúng bổn phận.”

      Lục Kiến Lập cười cười, lại đến ngồi xuống ghế của mình lúc trước: “ còn sớm, con trở về .”

      Lục Kinh khẽ mím môi, muốn cái gì, chung quy lại thốt ra, chỉ : “Vậy Tam thúc phụ ở lại, chất nhi cáo lui.”

      Đợi đến khi Lục Kinh lui ra ngoài, Lục Kiến Lập đau đầu xoa trán, ràng cái gì cũng chưa làm, lại cảm thấy mệt chết , toàn thân cao thấp, từ trong ra ngoài, đều giống như dây bị kéo căng, dường như có thanh thúc giục , mơ hồ cảm thấy chính mình có chuyện nên xử lý, lại biết là chuyện gì, giật mình suy nghĩ hồi lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Tính canh giờ sai biệt lắm, liền gọi Đồng Nhi ngủ gà ngủ gật bên: “ xem Phạm Đại quản làm cái gì, thỉnh lại đây.”

      Đồng Nhi chảy nước miếng từ trong mộng bừng tỉnh, nhưng lại chưa từng nghe hiểu phân phó của , đành phải kiên trì : “Gì? Tam lão gia?”

      Dù là Lục Kiến Lập tính tình tốt, cũng nhịn được đá cước: “, mời Phạm Đại quản đến đây. Lại nhìn xem, là ai phụ trách sắc thuốc, sắc xong chưa?”

      Đồng Nhi xoa mắt chạy chậm ra ngoài, Lục Kiến Lập lười biếng vặn thắt lưng, chuẩn bị tiến lên gọi Lục lão ông dậy uống thuốc. Lại nghe trong yết hầu Lục lão ông đột nhiên phát ra trận cổ quái thanh ôi ôi, Lục Kiến Lập chấn động, bước vọt xa ra ngoài, la lớn: “Nhanh thỉnh đại phu!”

      Đồng Nhi mới đến trước cửa, lại đứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, hoàn toàn tỉnh táo lại, vang dội lên tiếng “Vâng”, rồi nhanh chóng chạy .
      Hale205 thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 368: Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung

      “Phụ thân! Phụ thân!” Lục Kiến Lập khẩn trương nhìn Lục lão ông nằm tháp vẫn nhúc nhích, sắc mặt u, lâm vào hôn mê, nước mắt lã chã rơi xuống. Lục Kiến Trung nhắc nhở , nghe thấy Lục lão ông thở dốc phải nhanh đánh thức, vẫn đều cẩn thận, căn bản chưa từng nghe thấy dị trạng gì, tại sao lại đột nhiên tốt thế này?

      Phạm Bao nhanh vọt tiến vào, : “Nhanh, nhanh, Tam lão gia, trong tráp bên tay trái của người có đựng thuốc, nhanh lấy ra cho lão thái gia dùng.”

      Lục Kiến Lập nước mắt nước mũi tèm nhem, thấy được tráp lại khẩn trương chậm chạp mở ra, Phạm Bao thấy thế sốt ruột, đơn giản đoạt lấy, chỉ huy Lục Kiến Lập: “Mau nâng lão thái gia dậy.” xong dĩ nhiên từ trong đó lấy ra bao thuốc bột, cầm ống trúc, hướng tới thổi vào lỗ mũi Lục lão ông. Lại kêu: “Nước gừng đâu? Dầu vừng! Nhanh lên!”

      Lục Kiến Lập rất nhanh phản ứng lại, giận dữ hét: “Nhanh đưa vào a! Mấy thứ này phải sớm chuẩn bị sao?”

      Sớm có hạ nhân bưng nước gừng dầu vừng tiến vào, Phạm Bao cũng bất chấp gì khác, cầm lấy chiếc đũa mở miệng Lục lão ông, dặn dò Lục Kiến Lập: “Đổ!”

      Lục Kiến Lập chưa từng trải qua loại tình này, run chân run tay cầm bát hướng miệng Lục lão ông đổ dầu vừng, nhưng quá mức khẩn trương, chén dầu vừng đổ ra hơn phân nửa đều rớt ra ngoài. Phạm Bao thấy thế sốt ruột, chộp lấy bát tự mình động thủ, khó khăn lắm mới đổ xong chỗ dầu vừng còn lại, hai người đầu đầy mồ hôi. Cấp cứu làm xong, Lục lão ông có nửa điểm chuyển biến tốt, như cũ bất tỉnh nhân , tứ chi lạnh lẽo cứng ngắc.

      “Làm sao bây giờ?” Lục Kiến Lập vẻ mặt cầu xin, quả thực biết như thế nào cho phải.

      Sớm biết như thế, lúc trước gần nên gọi lão thái gia tỉnh dậy tốt hơn, tại còn cách nào khác . Phạm Bao mặt trầm, vừa hối hận lại hoảng sợ, hai chân hai tay phủ trong áo choàng chịu khống chế run run, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh : “Trừ bỏ lần kia, đều dùng cách này để cứu người. Lão thái gia cát nhân thiên tướng, nhất định có việc gì.”

      lần kia? Đó là chỉ Lục Kiến Trung miệng đối miệng với Lục lão ông hút đờm ra, mà cát nhân thiên tướng, cách khác, cũng chính là mặc cho số phận.

      Lục Kiến Lập nước mắt chảy đầy mặt? Đem tay áo xấu hổ che mặt, thấp giọng : “Là ta bất hiếu.” lúc ấy cũng chỉ biết hoảng hốt rối loạn, nghĩ tới biện pháp hút đờm này, rốt cuộc vẫn có gì hữu dụng, bằng Lục Kiến Tân biết đọc sách làm quan, cũng như Lục Kiến Trung biết việc buôn bán, chăm sóc mọi người, khiến lão phụ vui vẻ, cứu được mạng của lão phụ.

      Phạm Bao trầm mặc lát, đột nhiên hạ quyết tâm, trầm mặt lệnh cho nô tài kia: “ ra ngoài nhìn xem đại phu sao còn chưa tới?”

      Nô tài kia giật mình, liều mạng chạy ra ngoài.

      Phạm Bao phen kéo lấy tay áo Lục Kiến Lập, trầm giọng : “Tam lão gia, lúc này cũng phải là thời điểm khóc. Người xem?” đưa tay đỡ dưới thân Lục lão ông nằm tháp, thấp giọng : “Tam lão gia, việc khẩn cấp, tối nay ta vốn đáp ứng chi mệnh của lão thái gia cố ý tới đây, tại lão thái gia bệnh, bằng trước làm cho xong chuyện lão nhân gia sớm phân phó, người thấy thế nào?” Trong miệng hỏi ý tứ của Lục Kiến Lập, tay cũng đặt lên hoa vặn ven tháp đè xuống.

      “Xoạch” tiếng vang , tháp nhìn vẫn như ngày thường đột nhiên hé ra cửa , Lục Kiến Lập cả kinh thả tay áo, khẩn trương qua xem. Phạm Bao từ giữa lấy ra phong thư được niêm phong, hai tay đưa qua, nghiêm túc : “Tam lão gia, người cầm , đây là lão thái gia trước đó vài ngày an bài tốt, ngày sau nếu có phân tranh, cứ dựa vào đây.”

      Kia đó là di chúc, là phân phối tài sản trong nhà, Lục Kiến Lập cả kinh dám tiếp nhận, run run thanh : “ được, cái này nên giao cho mẫu thân mới phải.” Lấy phương thức như vậy đưa vào trong tay , lấy ra có ai tin đây? Nếu mọi người đều vừa lòng còn may, nếu hài lòng, chẳng phải là người người đều hoài nghi động chân động tay sao?

      Lúc này còn yếu đuối như thế. Phạm Bao tức giận vô cùng: “ tình khẩn cấp, người cầm trước ! Thứ này vào ngày Trùng Cửu, lão thái gia thỉnh tộc lão trong dòng họ lại đây ăn cơm, cũng từng giao phần cho bọn họ, đây chỉ dùng làm căn cứ thôi.”

      Lục Kiến Lập vẫn trái lo phải nghĩ, ngoài cửa truyền đến trận tiếng bước chân, cũng là thể trì hoãn thêm, Phạm Bao nhanh chóng đóng lại cánh cửa kia, cầm lấy cánh tay Lục Kiến Lập, dùng sức lay chút: “Tam lão gia!” chậm mà xảy ra nhanh, người tới dĩ nhiên bước nhanh vào cửa, Lục Kiến Lập thể làm gì khác, chỉ đành lung tung đem lá thư này nhét vào trong lòng.

      Đại phu đối với bệnh tình của Lục lão ông cực kỳ quen thuộc, tiến vào sờ soạng lúc, khe khẽ thở dài: “Đờm tắc họng, ảnh hưởng lên đường mũi, dầu vừng và nước gừng đổ vào, lại châm cứu, nên làm đều làm, nay chỉ có thể xem có nuốt xuống được hay thôi.”

      Lục Kiến Lập cùng Phạm Bao hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được khủng hoảng.

      “Như thế nào rồi?” Mành cửa bị người bên ngoài mạnh mẽ nhấc lên, Lục Kiến Trung áo đơn vào, chạy vội tiến vào, phía sau còn có Tống thị đuổi theo, trong tay cầm theo hài: “Lão gia, hài của chàng.”

      Phu thê hai người nhất thời thấy bộ dạng của Lục lão ông đều ngẩn ra, nhất tề qua, người người rơi lệ, Lục Kiến Trung ngay cả kêu ba tiếng cũng thấy Lục lão ông trả lời, lập tức bắt lấy đại phu gầm : “Sao lại thế này? Sao ngươi lại chỉ đứng bất động a?”

      Đại phu thở dài: “Bệnh mắc đờm này vốn là bệnh khó trị, chỉ biết dùng thuốc, chính là tẫn nhân , biết thiên mệnh.”

      Lục Kiến Trung buông ra, bất chấp môi Lục lão ông còn dính dầu vừng cùng thuốc bột, miệng đối miệng giúp Lục lão ông hút đờm.

      Bất quá chỉ trong giây lát, trong viện thanh ồn ào, cũng là các phòng các viện tất cả đều bị bừng tỉnh, vội vã chạy lại đây. Lục lão phu nhân được người giúp đỡ tiến vào, liếc mắt cái liền thấy được cảnh này.

      Lục Kiến Trung y phục sơ sài, chỉ mặc kiện áo dài đơn bạc, chân đất, chân hài, để ý bẩn thỉu đỡ đầu Lục lão ông, liều mạng hút đờm, mặt đều đỏ bừng, cũng biết là mồ hôi hay là lệ chảy đầy mặt. bên Tống thị tuy rằng đến mức y quan chỉnh, nhưng cũng ăn mặc cực kì đơn bạc.

      Mà Lục Kiến Lập, giống như con thỏ bị kinh động, đần độn đứng ở nơi đó, nhìn thấy bà tiến vào, mới hoảng hốt có chút sôi động, chạy tới dập đầu cái vang dội, khóc : “Mẫu thân, con bất hiếu.”

      Lục lão phu nhân chợt hiểu được đại ổn, bên kia Lục Kiến Trung rốt cục buông tha, thất hồn lạc phách quỳ rạp xuống đất, khóc : “Con bất hiếu.”

      Lục lão phu nhân “Ai” tiếng, bả vai cùng thắt lưng đều suy sụp, bước nhanh hướng tới bên cạnh tháp của Lục lão ông được hai bước, ngồi xuống cầm bàn tay lạnh lẽo của Lục lão ông, chỉ gọi tiếng: “Lão nhân?” Liền nước mắt rơi xuống như mưa, được lời nào nữa.

      Bà vừa mở đầu, phòng cao thấp cũng theo nức nở, khuyên nhủ, hỏi han, người khóc thương tâm nhất là Lâm Ngọc Trân, giống như hài tử òa vào trong lòng Phương ma ma. Lâm Cẩn Dung phủ áo choàng dày, bên lau mắt, bên nhất nhất đánh giá tình hình trong phòng, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Phạm Bao như bóng ma đứng trong góc, Phạm Bao vẻ mặt thực trầm, lại mang theo vài phần điều tra cùng cầu xin.

      Lục Kinh liếc mắt cái đảo qua, Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, đem khăn tay xoa khóe mắt, tiến lên đỡ Lục lão phu nhân: “Tổ mẫu, vẫn là trước hết nghe đại phu thế nào .”

      Đôi mắt vẩn đục của Lục lão phu nhân nhất thời sáng lên ngọn lửa , nhìn trông mong đại phu, cúi đầu ai khẩn: “Trương tiên sinh, nếu ngươi có thể cứu lão nhân nhà ta, mặc kệ dù thế nào cũng mời ngươi thử lần, bao nhiêu tiền cũng quan trọng bằng .”

      Đại phu kia chỉ lắc đầu thở dài xin lỗi.

      Ánh sáng trong mắt Lục lão phu nhân từng chút trở nên ảm đạm, nước mắt vẫn rơi, mãi cho đến khi Lục Kinh bưng thuốc bước vào, mới nhàng thở ra, tiếp nhận thấp giọng : “Lão nhân, ta đút thuốc cho chàng.”

      Lâm Cẩn Dung nhanh tiến lên, cùng Lục Kinh đứng hai bên, cố gắng nâng Lục lão ông dậy dựa vào gối mềm, lấy chiếc đũa mở miệng của Lục lão ông ra, từng thìa thuốc Lục lão phu nhân đút vào đều rớt ra từ khóe miệng Lục lão ông.

      Thấy vậy, mọi người đều hiểu được thể cứu vãn. Lâm Ngọc Trân hai mắt đăm đăm, muốn khóc lại dám khóc, chỉ liều mạng nắm chặt thành quyền, khống chế được thấp giọng thút thít.

      Lục lão phu nhân cắn chặt khớp hàm, run run bắt tay vào làm, lấy khăn tỉ mỉ thay Lục lão ông lau thuốc chảy ra, lại cầm lấy thìa đút thuốc tiếp. Bà gì, cũng có biểu tình gì đặc biệt, chính là luôn luôn kiên trì. Khóe mắt Lục lão ông chảy ra giọt lệ vẩn đục, Lục lão phu nhân hít hơi, nắm chặt tay , dán tại bên tai thấp giọng :“ Chàng ngoan ngoãn uống nốt bát thuốc này là tốt rồi. Chàng nghe được .”

      Lâm Cẩn Dung cách gần nhất, nghe thấy rành mạch, tay vẫn vững vàng đương đương cầm chiếc đũa đột nhiên run lên chút, sau đó càng thể vãn hồi.

      Lục lão phu nhân trách cứ nhìn nàng cái, Tống thị dựa vào qua : “Để ta.” Vì thế tay cầm chiếc đũa run rẩy phát sinh nữa.

      Lâm Cẩn Dung đứng ở bên, cúi mắt nhìn hai mái đầu bạc trắng ghé vào nhau kia, đột nhiên cảm thấy nghẹt mũi mờ mắt. Cái gọi là tương cứu trong lúc hoạn nạn, cố gắng chính là như vậy, đến ngày nào đó chết già, luyến tiếc nàng, nàng luyến tiếc , hiểu biết nàng nhất mà nàng cũng hiểu biết nhất. Cố nhiên lúc này thương tâm vì sinh ly tử biệt, nhưng qua vài thập niên bọn họ cũng trải qua mọi hạnh phúc đầm ấp.

      Có ai đó từ phía sau kéo tay áo nàng cái, Lâm Cẩn Dung quay đầu, chỉ thấy Đồ thị ánh mắt hồng hồng nhìn nàng, liều mạng hướng nàng nháy mắt, vẫn liếc tới Phạm Bao đứng ở góc.

      Lâm Cẩn Dung cũng biết lúc trước trong phòng này xảy ra tình gì, nàng chỉ biết là tại vẫn còn chưa đến thời điểm Phạm Bao bị buộc đuổi ra ngoài, đây là muốn làm cái gì? Cho dù là muốn làm gì đó, tại mọi người đều đợi Lục lão ông trong cơn hấp hối, nàng lại chạy đâu được? Lục lão ông còn chưa trút hơi thở cuối cùng, nàng liền qua lặng lẽ chuyện với đại quản trong nhà, rơi vào mắt người bên ngoài, thế nào đây? Nhưng Phạm Bao sốt ruột như thế, tất nhiên là có nguyên nhân, Lâm Cẩn Dung nhìn Đào đứng xa xa liếc mắt cái, Đào lúc này biểu ra bản chất lanh lợi, lập tức bưng chậu nước men theo góc tường qua.

      Lâm Cẩn Dung quản chuyện bên kia nữa, từ trong lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang còn ngủ say, im lặng chờ đợi tình hình của Lục lão ông.

      Bát thuốc kia của Lục lão phu nhân cứ đút đến khi nguội lạnh, cũng vẫn chưa được nửa bát. Canh ba giờ dần, Lục lão ông trong lúc hôn mê trút hơi thở cuối cùng.
      Hale205 thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 369: Hãn khí

      Mắt thấy Lục lão thái gia tắt thở, Lục lão phu nhân tay bắt lấy áo, hai mắt trợn ngược lên, thân mình thẳng tắp ngã xuống, nhất thời lại là mảnh người ngã ngựa đổ.

      May mắn còn có đại phu ở bên, lập tức châm cứu, cũng là miệng thể , chỉ có thể rơi lệ. Lục Kiến Trung quyết định nhanh, chỉ huy Phạm Bao: “Lập tức ra ngoài an bài nhân thủ chế tạo gấp gáp tang phục, dựng linh đường, trướng mạn nào cần thay đổi phải đổi, trời sáng liền xuất môn báo tang, Đại lão gia cùng Nhị gia nơi đó, phải cố gắng đến trạm dịch, kịch liệt báo tang.”

      Mặc dù là biết được Lục Kiến Trung muốn mình rời khỏi đây, nhưng làm đại quản , cũng là chức trách, có biện pháp có thể từ chối. Phạm Bao sầu muộn nhìn Lục Kiến Lập bên khóc muốn sống muốn chết, luôn mồm mình bất hiếu, vừa lo lắng nhìn gương mặt Lâm Cẩn Dung chút thay đổi, cúi đầu rời .

      Lục Kiến Trung thấy , thanh thanh cổ họng, trước nghẹn ngào hai tiếng, rồi : “ tại Đại ca ở nhà, mẫu thân bị bệnh, chỉ có mình ta làm trụ cột.”

      Trong phòng tiếng khóc nhất thời thấp xuống, Lục Kiến Trung chỉ vào Lục Kinh: “Ca ca và các đệ đệ của con cũng ở đây, việc vặt bên ngoài chỉ có dựa vào con thôi.”

      Lục Kinh vội đáp ứng: “Vâng.”

      Lục Kiến Trung lại chỉ vào Tống thị: “Đại tẩu thân thể tốt, nàng cũng được nhàn hạ, phải giúp đỡ Đại tẩu chưởng quản nội viện.” Quay đầu lại nhìn Khang Thị: “Còn có con, Tam Lang tức, việc con phải làm chính là quản tốt việc trong tay, quản hảo thủ bên dưới, chiếu cố lão thái thái, chiếu cố ẩm thực của toàn gia, chiếu cố Đại tẩu con, chiếu cố tiểu hài tử, xảy ra vấn đề gì truy cứu trách nhiệm từ con.”

      Khang Thị nhanh đứng dậy đáp ứng.

      Lục Kiến Trung mới lại nhìn về phía Lâm Ngọc Trân: “Đại tẩu, cố nhiên thương tâm, nhưng vẫn nên cố gắng hoàn thành hậu cho phụ thân, làm phiền tẩu……”

      Lâm Ngọc Trân đem khăn tay lau lệ, thanh nghẹn ngào : “ cần đệ phân phó ta, ta tự hiểu được nên làm thế nào.”

      Lục Kiến Trung bị mất mặt, nhưng cũng chưa cái gì, chỉ phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nhị lang tức, con vừa mới về nhà, ngay cả ngủ ngon giấc cũng chưa được hưởng, theo lý nên cho con nghỉ ngơi chút mới đủ nhân tình. Nhưng trong lúc này, cũng đành phải vất vả con. Còn làm phiền con chiếu cố lão thái thái, chuyện này vô cùng trọng yếu, là đại hiếu đạo, những người khác làm ta cũng yên tâm, chỉ có con mới có thể làm tốt.”

      Buổi chuyện này xem như quang minh chính đại đá Lâm Cẩn Dung ra khỏi phạm vi gia , các việc tang hậu đều liên quan đến nàng. Lâm Ngọc Trân giận dữ, dựa vào cái gì Khang Thị có thể quản nhiều việc mấu chốt, mà Lâm Cẩn Dung núp ở phía sau hầu hạ Lục lão phu nhân đây? Đáng tiếc Lục Kiến Trung chiếm ưu thế, chiếm hai chữ hiếu đạo, dù thế nào cũng vô pháp phản bác, cũng thể Lâm Cẩn Dung nên hầu hạ lão thái thái mà nên cầm quyền quản được?

      Lâm Cẩn Dung sớm đoán trước, loại chuyện này, năm đó nàng có thể làm, tại cũng có thể làm, chỉ như thế, có thể làm còn có rất nhiều. Lập tức sảng khoái nhanh đáp ứng: “Nhị thúc phụ sao lại vậy, chiếu cố trưởng bối, vốn chính là bổn phận của chất tức. Tại sao làm phiền hay làm phiền đây? Có phải Nhị thúc phụ coi ta là người Lục gia, cho nên mới khách khí như vậy chăng?”

      Còn có thể móc đây. Lục Kiến Trung theo thói quen định bày ra khuôn mặt tươi cười trung hậu, khóe môi hơi nhếch lên, lại nghĩ tới lúc này thể cười, nhanh chóng thu về, : “Ta có ý vậy.”

      Lâm Cẩn Dung quyền đánh vào bông, đơn giản quay đầu tránh ra.

      Lục Kiến Trung tiến lên an ủi Lục Kiến Lập khóc lớn ngừng, lại vẫn tự trách thê lương bi ai: “Tam đệ, chớ khóc, trách đệ.” xong nước mắt chảy đầy mặt, nghẹn ngào : “Chuyện chuẩn bị đồ tang, còn phải nhờ đệ cùng Tam đệ muội.”

      Lục Kiến Lập khóc càng dữ. Đồ thị mềm mại sâu kín câu: “Nhị bá khách khí cái gì? Đây là bổn phận, là chuyện của mọi người, cũng phải là chuyện của mình huynh, cái gì làm phiền hay làm phiền?” Nàng bất mãn lâu, thấy Lục Kiến Trung nghiễm nhiên biểu lộ bộ dạng trưởng tử, thuận mắt, thấy Lâm Cẩn Dung đâm Lục Kiến Trung câu, cũng nhịn được muốn học theo.

      Lục Kiến Trung lại bị móc, nhưng cũng bất kể thế nào, xoay người chỉ huy người dùng nhuyễn kiệu nâng Lục lão phu nhân về Vinh Cảnh cư. Đợi đến khi an trí Lục lão phu nhân nằm xuống nghỉ, Lâm Cẩn Dung đơn giản sai người thu thập Nghị lang ở sương phòng phía bên trái trong Vinh Cảnh cư, thuận tiện cũng làm chỗ để nàng nghỉ tạm. Bệnh của Lục lão phu nhân, trong Vinh Cảnh cư chính là Sa ma ma định đoạt, có tình phân lúc trước, Sa ma ma tất nhiên là khuynh lực duy trì nàng, đem sương phòng bên trái bố trí thư thư phục phục.

      Lúc hừng đông, mưa , lạnh đến thấu xương.

      Lục lão phu nhân chảy lệ ngủ say, Sa ma ma liền thúc giục Lâm Cẩn Dung: “Nhị thiếu phu nhân nghỉ chút , nơi này có lão nô trông chừng rồi, có người đến liền tới gọi người.”

      Lâm Cẩn Dung cũng cùng bà khách khí, lại càng lo lắng bà đùa giỡn gì, liền trở về sương phòng ngã vào giường, gọi Đào tới hỏi: “ thế nào?”

      Đào đáp: “Đại quản , lão thái gia có an bài hậu , thỉnh thiếu phu nhân gặp lần, có chuyện quan trọng cần với thiếu phu nhân.”

      Lâm Cẩn Dung trầm ngâm lát, : “Lúc này bên ngoài làm cái gì?”

      Đào cũng hỏi thăm rành mạch chuyện bên ngoài, lập tức tiếp lời: “Lúc này ở tiểu liễm.”

      Lâm Cẩn Dung lại cố gắng đứng lên, nhanh chóng tìm Lâm Ngọc Trân.

      Tụ Hiền các, tiểu liễm vừa lập xong, cả phòng là tiếng khóc rống. Lâm Ngọc Trân cầm khăn tay bụm mặt, khóc lóc đứt hơi, chợt bị người phía sau kéo vạt áo, khỏi giận dữ: “Làm gì vậy?”

      Tống thị lập tức ngẩng đầu lên ánh mắt sáng ngời nhìn qua. Lâm Cẩn Dung thần sắc lạnh nhạt dán tại bên tai Lâm Ngọc Trân thấp giọng : “Có chuyện quan trọng.”

      Lâm Ngọc Trân lập tức dừng khóc, hồ nghi nhìn nàng.

      Lâm Cẩn Dung : “Phạm Đại quản có việc muốn với người, tình liên quan đến hậu của lão thái gia, cầu người an bài gặp lát, nếu để muộn chỉ sợ kịp.” cây làm chẳng nên non, chưởng nan minh ( bàn tay vỗ ra tiếng), thoái nhượng chút tổn hại gì. Nàng cố ý nguy cấp chút, muốn kích phát cỗ hàn khí người Lâm Ngọc Trân, điêu ngoa thế nào? phân phải trái sao? Cũng chỉ có như vậy, mới có thể địch nổi với Nhị phòng.

      Lâm Ngọc Trân quả nhiên đả khởi tinh thần, hung tợn hướng tới Tống thị trừng mắt trở về. Tống thị bị bộ dạng hung thần ác sát của nàng dọa sợ tới mức ngẩn ra, lập tức lại cúi đôi mắt.

      Lâm Ngọc Trân đứng dậy, giải thích nửa câu, được Lâm Cẩn Dung nâng đỡ ra bên ngoài. Tống thị ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn chằm chằm bóng dáng chất nàng, quay đầu lại chạm phải ánh mắt Đồ thị, liền lập tức thay đổi vẻ mặt thích hợp, đem khăn tay lau ở khóe mắt, ai thán : “Tam đệ muội, muội khuyên nhủ Tam thúc ! Muội xem vừa mới khóc ngất rồi, đến , cũng thể để như thế.”

      Đồ thị trong lòng vẫn suy nghĩ, nghe Tống thị như thế liền thu hồi ánh mắt hướng tới bên kia nhìn qua, quả nhiên thấy Lục Kiến Lập ở đó khóc cơ hồ ngất , chỉ đành buông tâm tư, qua an ủi Lục Kiến Lập.

      Tống thị quay đầu liền phân phó người: “Nhanh theo dõi.” Vừa , vừa ra hiệu với Lục Kiến Trung.

      Lại Phạm Bao hối hả nửa ngày, vẫn thấy Lâm Cẩn Dung sai người đến gọi , trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, khó khăn lắm mới đợi đến khi thủ hạ thân tín lại đây kể lại ràng việc phân công của nhóm chủ tử cho nghe. Phạm Bao mới nghe xong, cổ họng xoang mũi đều trở nên đau nhức. Vốn loại tình này, là đại tổng quản dù thế nào cũng nên ở bên dự thính, sau đó lại thông qua truyền lệnh xuống cho các quản bên dưới mới đúng. Nhưng Lục Kiến Trung chỉ phân phó nhanh ra ngoài an bài việc vặt, sau đó cũng sai người tới gọi về. tại các quản phía dưới đều biết việc phân công, còn biết, điều này chứng tỏ cái gì đây?

      Phạm Bao ngửi thấy hương vị bất thường — còn là đại tổng quản nữa, mặc dù có vẻ vẫn đứng hàng đầu, ở trong mắt Nhị phòng Lục gia còn là cái gì nữa rồi. vô cùng lo lắng chờ đợi Lâm Cẩn Dung, nhịn được miên man suy nghĩ, chẳng lẽ là tiểu nha hoàn Đào kia ràng sao? Nếu quả thực như thế, vậy đó là số mạng rồi. lúc thẫn thờ bất an, chỉ thấy Phương Trúc lại đây : “Đại tổng quản, Đại phu nhân có việc muốn hỏi ngươi, mời ngươi tới phòng khách nghị .”

      Phạm Bao lập tức đả khởi tinh thần, Lâm Cẩn Dung tại phải là đương gia phu nhân, muốn gặp , quản bên ngoài, tất nhiên là ngôn bất chính danh bất thuận, đương nhiên phải mượn lực Lâm Ngọc Trân gọi mới đúng. Vì thế công đạo hai câu với thủ hạ thân tín, vội vàng hướng tới phòng khách. Mới được vài chục bước, bị hai quản bên người của Lục Kiến Trung ngăn lại: “Phạm Đại quản , Nhị lão gia mời ngươi qua chuyến.”

      Phạm Bao theo bản năng cảm thấy ổn, cười làm lành : “Đại phu nhân có việc tìm ta, ta đến chỗ Đại phu nhân trước rồi đến sau.”

      Hai người kia mặt chút thay đổi : “ chúng ta phải đưa người tới ngay, Đại quản có nguyện ý hay , thỉnh tự mình suy nghĩ.”

      Phạm Bao trầm mặc lát, : “Ta nên đến chỗ Đại phu nhân trước. Nghĩ đến Nhị lão gia cũng trách ta vô lễ.” Tuy là Lục Kiến Tân chưa từng trở về nhà, dựa theo thứ tự, Lục Kiến Trung vẫn ở dưới Lâm Ngọc Trân, phân biệt già trẻ lớn bé thể loạn, lượng định Lục Kiến Trung cho dù có kỹ xảo gì, cũng dám tại đây trước mặt nhiều người phát tác , trừ phi là cần thanh danh nữa. Mà sao, nhất định thể về phe của Nhị phòng, sớm muộn gì cũng đều phải xé rách mặt, cần ủy khuất chính mình như vậy.

      Hai người kia liếc nhau, trái phải tiến đến: “Đại quản ! Ngươi cần……”

      “Phạm Đại quản ? Sao ngươi còn ở nơi này? Đại phu nhân bảo lão thân đến xem, đến tột cùng ngươi bận việc gì mà nửa ngày cũng thấy đến?” Phương ma ma bước nhanh tới, vẻ mặt phẫn nộ: “Chẳng lẽ ngươi đem Đại phu nhân để vào mắt sao?”

      Phạm Bao trong lòng nhất thời buông lỏng, “A” tiếng, : “Ta muốn đây, nhưng có người là Nhị lão gia cũng tìm ta.”

      Hai người kia cũng cười : “Ma ma, làm phiền ngươi với Đại phu nhân tiếng, Nhị lão gia có việc gấp muốn hỏi đại quản , tình liên quan đến hậu của lão thái gia, thỉnh Đại phu nhân nhường cho……”

      Phương ma ma chống thắt lưng cười lạnh, nửa điểm buông tha: “Phi! Hai hầu tử nhãi con! Nhị lão gia quan tâm hậu của lão thái gia, Đại phu nhân quan tâm sao? Nhị lão gia hỏi về hậu của lão thái gia, Đại phu nhân có quyền hỏi sao? đến mọi việc đều có thứ tự trước và sau, dù thế nào cũng phải dựa theo tôn ti già trẻ lớn bé, làm sao có chỗ cho hai nô tài bé các ngươi xen miệng vào? Làm gì vậy? Khiến người chê cười rồi! Cho dù là Nhị lão gia ở trong này, cũng ra lời vô lễ như thế!” Lần này nàng chuẩn bị mà đến, lão thái gia chết, Lục lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, Lâm Ngọc Trân phải làm chuyện gì cũng chọc đến Lục Kiến Tân cùng Lục Giam, nếu mạnh tay chút, sợ là xương cốt cũng bị đánh gãy hóa thành bột a.
      Hale205 thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 370: Cường hãn

      Hai người kia nhìn bộ dạng điêu ngoa của Phương ma ma, khỏi đều nhíu mày, người lớn tuổi hơn tiến lên : “Ma ma thể như vậy, đều là vì hậu của lão thái gia cần gì khó nghe thế? Tuy chúng ta là hạ nhân trong miệng năng lung tung, nhưng truyền ra ngoài cũng làm ô uế thanh danh của nhóm chủ tử.”

      Phương ma ma phải ngồi , cáo mượn oai hùm [chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng] chuyện tình từ trước cũng làm ít, huống chi việc hôm nay động chạm đến lợi ích của đích tôn, nếu nàng làm tốt, sợ là Lâm Ngọc Trân là người đầu tiên trị tội nàng. Lập tức cũng bất chấp thể diện, cười lạnh liên tục, ưỡn ngực xông lên trước: “Thế nào? Các ngươi phân phải trái còn muốn ra bên ngoài làm ô uế thanh danh của nhóm chủ tử sao? Đại phu nhân là trưởng tẩu đích tôn, ngay cả hạ nhân cũng dạy dỗ được, ngay cả hạ nhân cũng dám vung tay múa chân, đây là đạo lý gì a? Đại lão gia ít ngày nữa chạy về nhà, đến lúc đó thỉnh bình phân xét xử. Nếu thể chờ Đại lão gia, thỉnh nhóm dòng họ phân xử cũng được, nếu quả nhiên là ta sai lầm, ta quỳ xuống dập đầu nhận sai với các ngươi!”

      Thấy bộ dạng nàng phải làm bất cứ giá nào, biết xấu hổ muốn sống nữa, lại lôi Lục Kiến Tân cùng dòng họ ra, nghĩ đến người khác bởi vì lấy đại cục làm trọng hoặc là vì nguyên nhân khác đến mức làm ra tình trạng này, Lâm Ngọc Trân lại là hoàn toàn khác biệt, thường xuyên làm theo cảm tính, bên này vừa xong, bên kia có lẽ liền nháo loạn luôn. Còn có khả năng, bọn họ mới chạm vào Phương ma ma, Phương ma ma ngồi bệt xuống đất khóc nháo, lúc này trong phủ có người trong tộc của Lục gia, thể để nhàn thoại truyền ra ngoài. Hai người kia tự biết địch lại, chỉ đành thối lui, chạy nhanh tìm Lục Kiến Trung báo tin.

      Phương ma ma đắc ý quay đầu nhìn Phạm Bao: “Đại quản , thỉnh !”

      Phạm Bao bình thường thấy Lâm Ngọc Trân điêu ngoa phân phải trái vừa mắt, lúc này nhìn lại cảm thấy cực kỳ thuận mắt, nhưng cũng tỏ vẻ gì, thường thường thản nhiên theo Phương ma ma đến phòng khách, đợi cho tới chỗ người, mới với Phương ma ma tiếng: “Làm phiền rồi.”

      Phương ma ma nhìn , : “Là ý của Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân.”

      Phạm Bao gật gật đầu, thử hỏi: “Nhị thiếu phu nhân cũng ở đó?”

      Phương ma ma ý vị thâm trường nhìn cái : “Bằng sao?” ràng sai người qua mặt Lâm Ngọc Trân với Lâm Cẩn Dung, lúc này lại hỏi như vậy, phải muốn bị ăn mắng sao.

      Phạm Bao nửa điểm hổ thẹn đều có, lập tức liền vòng vo: “Ma ma là người hiểu biết, lão thái gia đối với Đại phu nhân thế nào, Đại phu nhân trong lòng hiếu kính lão thái gia, cần tỉ mỉ hai người chúng ta cũng . Lúc trước thấy Đại phu nhân bi thương quá độ, cho nên chỉ có thể tìm Nhị thiếu phu nhân.”

      Phương ma ma trầm mặc lát, : “Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân cũng phải là tình phân bình thường, chính là người nhà.” Xem như chấp nhận câu mờ mịt của .

      Phạm Bao cũng hiểu được cái nhìn của Phương ma ma đối với Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung kỳ cùng sai biệt lắm, Lâm Ngọc Trân quá đáng tin, vào thời khắc mấu chốt còn phải trông cậy vào Lâm Cẩn Dung. Vì thế liền nghiêm túc : “Ma ma, đều là vì tận trung.”

      Phương ma ma gật gật đầu: “ nhanh chút .” Đối phó hạ nhân nàng còn làm được, nếu là Lục Kiến Trung hoặc Tống thị, Lục Kinh đến đây, nàng tuyệt đối ngăn cản nổi.

      Trong phòng khách, Lâm Ngọc Trân tà tà tựa vào ghế, vẻ mặt thâm trầm: “Thực coi bản thân là trụ cột, cũng dám an bài ta, ở trước mặt ta khoa tay múa chân. Nghĩ tới Khang Thị kia, cửa nhà nghèo, sao có thể so sánh được với con? Thế nhưng để cho nàng ta ở trước mặt mọi người rạng rỡ mặt mày, đây là bắt nạt Lâm gia chúng ta mà.” Nghĩ nghĩ, lại nhịn được : “Con mà về sớm hơn vài ngày tốt, chỉ cần con mở miệng, cho con tiếp tục quản gia, lúc này làm sao có thể an bài chụp mũ người khác?”

      Lâm Cẩn Dung ngồi ghế bên cạnh, mỏi mệt muốn chuyện. Mà đến , Lục Kiến Trung an bài là có lợi cho nàng, có Lục lão phu nhân làm tấm mộc, nàng cần trực tiếp đối mặt với mâu thuẫn, có thể căn cứ vào tình huống thuận lợi bứt ra hoặc là tự mình lựa chọn có tham dự hay , thậm chí còn có thể nghỉ ngơi nhiều chút, chiếu cố tốt Nghị Lang. Nàng vẫn nhớ , kiếp trước sau khi tang của Lục lão ông xong xuôi, Tống thị gầy rộc hẳn , Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị nghỉ ngơi gần nửa tháng, nàng đường cũng cảm thấy lắc lư đầu váng mắt hoa. Nhưng những lời này thể với Lâm Ngọc Trân, nên nàng cùng Lâm Ngọc Trân đủ ràng, nhiều lời cũng vô ích.

      May mắn Lâm Ngọc Trân lúc này cũng vô tâm truy cứu Lâm Cẩn Dung trả lời hoặc là trả lời, cả đầu đều nghĩ đến Phạm Bao vì sao phải làm như vậy, có phải Nhị phòng sau lưng bọn họ làm chuyện gì đó khuất tất, cũng biết ngầm trộm bao nhiêu tiền tài rồi. Vì thế cũng ngừng lải nhải, chất hai người ôm tâm , đều nhìn chằm chằm vào phía cửa.

      Thời điểm Phạm Bao vào, liền nhìn thấy tình hình như thế, chất hai người mặc quần áo trắng, rút hết trâm cài đều sầm mặt, lạnh lùng nhìn . Lâm Ngọc Trân thần sắc nhất quán mạnh mẽ, trong đó còn mang theo vài phần uy hiếp, giống như cảnh cáo đừng đùa giỡn; Lâm Cẩn Dung ánh mắt lạnh lùng thanh thanh, mang theo vẻ sắc bén nhìn thấu người khác.

      Xưa đâu bằng nay, Phạm Bao thở dài, tiến lên hành lễ vấn an, làm đủ lễ nghi: “Nô tài thỉnh an Đại phu nhân cùng Nhị thiếu phu nhân.”

      Nằm ngoài dự kiến của , Lâm Ngọc Trân thu hồi bộ dạng vừa rồi, ngược lại vẻ mặt ôn hoà : “Lão phạm, ngươi vất vả rồi, ngươi là người bên cạnh lão thái gia, cần giữ lễ tiết như thế. Ngồi .” Nàng có tính tốt này, thích hoặc là thích, đều cực kỳ ràng.

      Lâm Cẩn Dung cũng lên tiếng, chỉ tự tay bưng chén trà gừng nóng bốc khói tới cho , trong khay trà còn có thêm mấy khối điểm tâm. Trong bộ dạng phục tùng rũ mắt, còn có vẻ dịu dàng giống như lần đầu tiên Lục Giam dẫn nàng tới gặp .

      Đáng thương cho Phạm Bao, từ nửa đêm hôm qua tất bật, mãi cho đến tại cũng chưa ăn uống gì, sớm đầu lạnh run chân run tay, cơ bắp co rút. Lúc này trong tay cầm chén trà gừng nóng, nhìn mấy khối điểm tâm kia, ngón trỏ động đậy chút, rốt cục cảm thấy có chút lo lắng từ đầu ngón tay tẩm nhập vào trong cơ thể.

      Lâm Ngọc Trân rục rịch, hận thể lập tức bảo ngay ra, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung tặng trà nóng và điểm tâm, cũng liền giả ý xoa xoa lệ, : “Lão phạm ngươi vất vả rồi, mau ăn chút này lót dạ, chúng ta lại chậm rãi tỉ mỉ. Ai có thể dự đoán được lão thái gia lại ra như thế đây? Ngươi cũng thấy đấy, Đại lão gia và Nhị gia cũng ở nhà, lão thái gia vừa mới buông tay, ngươi và ta đều rơi xuống tình trạng này! phải chịu đựng tức giận a.”

      Nàng gấp, Phạm Bao cũng gấp, vội vàng : “Trước tiên là về chuyện quan trọng rồi hẵng ăn.” Vì thế đem việc Lục lão ông an bài đều ra: “Từ tháng 5, lão thái gia an bài hậu , tổng cộng viết hai phần, phần giao cho tộc lão vào ngày Trùng Cửu, phần vốn là tính trước mặt mọi người lấy ra. Tiếc rằng hôm qua phát sinh đột ngột, lại chưa kịp lấy ra, nô tài liền giao cho Tam lão gia. Tam lão gia yếu đuối, lúc ấy cũng dám cầm, phu nhân cần phải tìm thời cơ thích hợp, trước mặt mọi người lấy ra mới được.”

      Lâm Ngọc Trân : “Nếu tộc lão trong dòng họ có, vậy…… Huống hồ nay cũng thể ở riêng.” Mà phần kia nếu lấy ra có tác dụng gì hay ? Huống chi Lục lão phu nhân còn sống, lại thể phân gia mà.

      “Ý tứ của Lão thái gia, là muốn phân chia tài sản trước, về sau đều tự thu chi, để tránh cho lão thái thái khó xử. Chỗ tộc lão trong dòng họ ……” Phạm Bao . Tộc lão trong dòng họ là có phần là giả, nhưng phải biết rằng, trong tộc từ xưa tới nay đều là phụ tử Lục Kiến Trung để ý, nhân tình quen biết rộng, nếu bàn về uy nghiêm, ai dám đối chọi với Lục Kiến Tân, Lục Giam, nhưng nếu bàn về nhân tình, luận về tay chân, luận về lòng người, nào có ai so sánh được với phụ tử Lục Kiến Trung đây? Huống chi lúc trước Lục lão ông giao cho người ta chỉ là phong thư được niêm phong, tình hình nội bộ chỉ qua đại khái, cũng từng trục điều tế thuật (miêu tả kỹ càng), cơ hội ra tay có rất nhiều, cho nên phần giấu trong tháp kia mới là mấu chốt.

      Lâm Ngọc Trân cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức thần sắc dữ tợn : “Ai dám!” Quay đầu liền phân phó Lâm Cẩn Dung cùng Phương ma ma: “Kêu gọi nhân thủ, thông tri cho các phòng các viện, đem chuyện này làm cho thỏa đáng.”

      Lâm Cẩn Dung nhíu nhíu mày: “Vẫn nên tìm được Tam thúc phụ trước rồi sau, tại thông tri cho mọi người, vạn nhất……” Vạn nhất bại lộ gì đó, cũng phải là khiến người ta chế giễu sao? Kiếp trước nàng cũng nghe Lục lão ông để lại di chúc gì, có lẽ là bị người ta bí mật thủ tiêu rồi, nhưng tóm lại là vô thanh vô tức thôi, chứng tỏ chuyện này căn bản vốn nháo lớn.

      Lâm Ngọc Trân trừng mắt : “Còn phải chờ cái gì nữa?” Nếu để Nhị phòng biết chuyện này, còn lập tức dỗ Lục Kiến Lập giao ra sao? Lục Kiến Lập là ai đây? Chính là kẻ ngốc nhu nhược a. câu nệ như thế nào, nàng phải tận mắt nhìn thấy lá thư này mới được.

      Lâm Ngọc Trân vừa đứng dậy, chợt nghe bên ngoài trận tiếng bước chân vang lên, tiếp theo Phương Trúc ở bên ngoài la lớn: “Đây là muốn làm cái gì? Phu nhân! Phu nhân!”

      Ngay sau đó bên ngoài phần phật xông vào đám người, đầu là Lục Kiến Trung, mặt trầm chỉ vào Phạm Bao phẫn nộ quát: “Bắt lấy cẩu nô tài vong ân bội nghĩa này cho ta!”

      Phạm Bao chấn động, vừa định mở miệng bị người đánh gục, nhét khăn vào miệng, muốn giãy dụa, bị người dùng sức đá vào ngực cước, đau thiếu chút nữa thở nổi, nằm mặt đất co thành đoàn.

      Lâm Ngọc Trân sợ tới mức hét lên tiếng, cầm tay Lâm Cẩn Dung, xanh mét mặt chỉ vào Lục Kiến Trung : “Hay cho lão Nhị ngươi! Ngươi cũng dám!”

      Lục Kiến Trung mắt thấy Phạm Bao bị thu phục, sầm mặt tiến lên thi lễ với Lâm Ngọc Trân, : “Đại tẩu, xin lỗi, khiến tẩu bị sợ hãi. Cẩu nô tài này phạm vào lỗi thể tha thứ, thể chấp nhận cứ để tiếp tục làm càn.”

      Lâm Ngọc Trân tức giận đến cả người phát run: “ phạm vào tội gì mà thể tha thứ? Sao ta lại biết? là người lúc lão thái gia còn sống tín nhiệm nhất, lão thái gia thi cốt chưa lạnh, lão Nhị ngươi như vậy, cũng sợ bị người ta nhạo báng sao!”

      Lục Kiến Trung thần sắc trấn định lại thi lễ: “Đại tẩu thứ tội, vừa rồi ta hỏi Đồng Nhi và đại phu, đêm qua phụ thân phát bệnh cứu trị trễ, là do làm chuyện tốt. Còn có chuyện khác, lúc này ta cũng tiện tỉ mỉ, sau đó báo lại với tẩu sau.”
      Hale205 thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 371: Đường sống

      Lục Kiến Trung chắp tay, rồi dẫn người nghênh ngang rời , Lâm Ngọc Trân há có thể từ bỏ ý đồ, thuận tay bưng lên chén trà ném về phía , lên tiếng tức giận mắng: “ có giáo dưỡng! Ngươi dám thừa dịp Đại ca ngươi, chất nhi ở nhà, muốn làm gì làm, bất kính trưởng tẩu, bốn phía hại người sao! Chỉ cần lão thái thái còn sống, nhà này còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!”

      Lục Kiến Trung làm sao nghĩ đến nàng mới mở miệng liền động thủ, bất ngờ kịp phòng bị, bị nàng ném thẳng vào người, trước ngực ướt đẫm nở rộ như đóa hoa cúc, từng giọt nước rơi xuống, rất chật vật. Từ trước bị Đại phòng đè nén đủ loại bất mãn cùng oán hận giống như thủy triều từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng tuôn trào, khỏi nắm chặt tay thành quyền, cắn chặt khớp hàm, sắc mặt dữ tợn, về phía Lâm Ngọc Trân.

      Lục lão ông chết, người còn chút kiêng kỵ đâu phải có mỗi mình Nhị phòng? Lâm Ngọc Trân cũng là như thế, nàng nhiều năm qua vẫn cao cao tại thượng, cũng đem Nhị phòng vào mắt, lúc này nàng cũng như cũ hoàn toàn sợ Lục Kiến Trung, cười lạnh tiếng, tiến lên trước bước, ngửa đầu nhìn chằm chằm Lục Kiến Trung, lớn tiếng : “Tốt, lão Nhị, ngươi muốn đánh nhau với ta có phải ? Huynh trưởng như phụ, trưởng tẩu như mẫu, ngươi dám phạm thượng sao! Muốn thừa dịp ca ca ngươi và chất nhi có ở nhà, bắt nạt mấy phụ nhân như chúng ta sao! Nếu ta sợ ngươi, ta mang họ Lâm nữa!”

      Lục Kiến Trung ánh mắt trầm đáng sợ chi cực, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.

      , Nhị thúc phụ, có chuyện gì từ từ , rốt cuộc là người nhà, có hiểu lầm thể giải.” Lâm Cẩn Dung tiến lên đỡ Lâm Ngọc Trân, nhìn về phía Phương Trúc đứng bên ngoài, Phương Trúc giật mình cái, xoay người bỏ chạy.

      Lâm Cẩn Dung thấy nàng lĩnh hội được ý tứ của mình, liền thu hồi ánh mắt, trấn định nhìn Lục Kiến Trung: “Nhị thúc phụ, Phạm đại quản bình thường là người được tổ phụ tín nhiệm, làm việc làm người như thế nào mọi người đều xem ở trong mắt, người chỉ dựa vào câu đầu tiên định tội , cần bà bà ta có lòng nghi ngờ, ngay cả người bên dưới chỉ sợ cũng miên man suy nghĩ, nếu truyền ra ngoài chính là đánh mất thể diện toàn gia. Nhị thúc phụ thỉnh nên cân nhắc.”

      Mặc kệ như thế nào, nàng chính là người thuộc dòng đích tôn, nàng và Lâm Ngọc Trân ngồi chung con thuyền. Lục Kiến Trung tuy là tiên hạ thủ vi cường, bắt Phạm Bao nhưng cần thiết dám cùng Đại phòng hoàn toàn xé rách mặt, chừa lại đường sống. Dù sao ở kiếp trước, đến khi nàng chết, Đại phòng và Nhị phòng cũng chưa hoàn toàn trở mặt. Nếu Lục Kiến Trung muốn chừa lại chút đường sống, theo lời của nàng mà bước xuống bậc thang, nếu muốn, chỉ còn con đường đánh bừa thôi.

      Ánh mắt Lục Kiến Trung dừng ở mặt Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung bộ dáng nhìn như thực thành khẩn, ánh mắt cũng rất kiên nghị.

      Lục Kiến Trung tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, chậm rãi thả lỏng cơ mặt và đầu vai căng cứng, mặt tuy rằng chưa từng lộ ra vẻ trung hậu như ngày thường, nhưng cũng còn biểu tình cơ hồ muốn ăn sống nuốt tươi Lâm Ngọc Trân nữa. Nhưng khi đưa mắt nhìn về phía Phạm Bao, ràng thấy Phạm Bao sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, cúi mắt chưa từng nhìn , có thể thấy cừu oán này kết, thể cứu vãn.

      Bất luận như thế nào, thể giữ lại Phạm Bao! Về phần ngày sau chờ Lục Kiến Tân trở về nhà rồi sau. Lục Kiến Trung trừng mắt nhìn, thản nhiên : “Nhị lang tức, con đúng, cần vì cẩu nô tài hạ lưu mà tổn thương hòa khí của hai phòng chúng ta. Nhưng nếu ta dám làm như vậy, đó là có lý do chính đáng, ngày sau có lời công đạo với mọi người. Đây là chuyện ngoại viện, phải việc nữ nhân có thể nhúng tay, mong rằng chất tức giúp đỡ khuyên nhủ Đại phu nhân, đừng vội vì tức giận nhất thời mà bị mê muội phá hỏng đại .”

      Nàng là nữ nhân nên nàng thể quản chuyện bên ngoài sao?

      Lâm Ngọc Trân tức giận mà cười: “Chê cười rồi! Ta thể quản?! Ta là trưởng tức Lâm gia cưới hỏi đàng hoàng về, ta là mệnh phụ phu nhân, tình trong nhà này sao ta lại thể quản? Khi lão thái gia sống đời chú ý nhất chính là khiến người khác phải phục, cho dù là quan phủ cũng phải thẩm vấn trước, chứng cớ đầy đủ hết mới có thể định tội. Phạm Bao quả thực có sai cũng thể xử trí như vậy, lão Nhị cứ sốt ruột như vậy làm ta thể hoài nghi ngươi là có ý đồ ám muội khác.”

      “Ta có ý đồ gì chứ?! Mặc dù ta kính trọng tẩu là đại tẩu, mọi cách nhường nhịn, nhưng tẩu cũng thể ăn lung tung!” Lục Kiến Trung tới đây, lại cảm thấy chuyện với người càn quấy như Lâm Ngọc Trân thông, đơn giản muốn lãng phí võ mồm, đối với hạ nhân quát lên tiếng lớn: “Còn chờ cái gì? Giải người xuống cho ta!”

      Mặc kệ như thế nào, hôm nay nàng nhất định phải tranh đấu. Lâm Ngọc Trân mặt đỏ lên, quát lớn: “Ai dám? Các ngươi còn đứng đó làm cái gì? Là muốn trơ mắt nhìn người dẫm lên mặt ta sao? Hôm nay là Phạm Bao, ngày mai chính là các ngươi!” Lục Kiến Trung có đám người của riêng mình phải là giả, nhưng nàng cũng có, có những người là của hồi môn của Lâm gia gả tới đây, có những người là từ Giang Nam mang về, còn có những người quy phục Lâm Cẩn Dung, từ trước có lão thái gia áp chế , thể cố kỵ, tại nàng sợ gì nữa? thể để cho kẻ đó thắng, tất nhiên là có bao nhiêu thực lực bỏ ra bấy nhiêu.

      Lâm Ngọc Trân hô tiếng, lập tức có người đáp ứng, nha hoàn ma ma chen vào đoàn, hai bên giằng co, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu. Nếu lão thái gia biết, khẳng định tức giận đến sống lại, còn nếu lão thái thái lúc này nhìn thấy, khẳng định là tức đến chết.

      Lâm Ngọc Trân cười lạnh: “Lão Nhị, ngươi muốn giành giành , ta phụng bồi a. A Dung, mời Tam thúc phụ, Tam thẩm nương đến đây, lại nhìn xem bên ngoài có bao nhiêu tộc nhân, toàn bộ mời tới, để bọn họ nhìn xem Nhị lão gia bề ngoài luôn luôn ôn hoà hiền hậu là kẻ bức tử lão bộc thế nào, bắt nạt nữ nhân như ta ra sao.”

      Lục Kiến Trung cười: “Đại tẩu, là tẩu muốn hồ nháo, cũng phải là ta. Đại ở trước mặt, ta tuyệt đối nhượng bộ. Chính là Đại tẩu muốn động thủ trước, còn thỉnh cân nhắc, còn thanh danh làm quan của Đại ca và chất nhi đây. Còn có thanh danh của mệnh phụ phu nhân của tẩu, sợ người ta tẩu thất đức xứng sao? Đại tẩu che chở ác nô như vậy là vì đạo lý gì?

      “Ngươi lại lung tung câu thử xem?” Lâm Ngọc Trân nổi trận lôi đình, chuẩn bị đánh Lục Kiến Trung.

      Lâm Cẩn Dung ôm cổ Lâm Ngọc Trân nổi giận, “thành khẩn” đối với Lục Kiến Trung : “Nhị thúc phụ, bất luận như thế nào hãy nghe lời của ta. Ngoại tổ phụ bọn họ sáng sớm biết tin này, vậy lúc này ở bên ngoài. Nếu cứ thế nháo loạn, ai cũng khó coi, tới lời khó nghe, đến khi thiên lý sáng tỏ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, giả thành , mà thể là giả, bằng đều nhường nhau bước được ?” Nếu Lục Kiến Trung sợ người Lâm gia xông tới nhìn trò hề này, nếu sợ ngày sau cùng đích tôn hoàn toàn trở mặt, cứ việc.

      Lục Kiến Trung mị ánh mắt trừng nàng, Lâm Cẩn Dung chút nào lùi bước, tiếp tục : “Nghe tối hôm qua tổ phụ giao ra phong thư cho Tam thúc phụ, là công đạo chuyện hậu , khẳng định cũng an bài Phạm quản làm việc, Nhị thúc phụ ngại đợi chút, để chất tức gọi mấy người Tam thúc phụ tới, mọi người thương lượng trực tiếp ràng, giải hiểu lầm này được ? Lưỡng bại câu thương, đối với ai cũng có lợi.” Nếu Lục Kiến Trung quả nhiên là vì lá thư này của Lục lão ông mà động thủ với Phạm Bao, như vậy giờ phút này nàng liền đem chuyện này ra, cho Lục Kiến Trung biết muốn bịt miệng Phạm Bao cũng còn kịp. Vậy bằng đừng lãng phí tinh thần, buông tha mạng của Phạm Bao, chừa chút đường sống.

      hay là giả đây? Lão nhân quả nhiên vẫn là chơi chiêu thức ấy sao? Lục Kiến Trung tâm “lộp bộp”, hồ nghi nhìn Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung biết bán tín bán nghi, liền bỏ thêm câu: “ miệng có bằng chứng, nếu Nhị thúc phụ tin cứ động thủ . Việc hôm nay, người Phạm đại quản có sai lầm, muốn trị tội của , nhưng Đại phu nhân lại cho rằng Phạm đại quản là đúng, muốn chủ trì chính nghĩa, bảo hộ thanh danh của Lục gia. Hai người đều trọng mặt mũi, lại hề nhường nhịn, vấn đề cần giải quyết, vậy chỉ có chiến đấu tới cùng.”

      “Khẩu khí lớn, hay cho tiểu bối cuồng vọng!” Lục Kiến Trung đầu óc nhanh chóng vận chuyển , nháy mắt tính toán vô số khả năng cùng phương án, còn chưa chọn ra phương án có lợi nhất cho mình, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến trận tiếng bước chân, tới cực nhanh. Người còn chưa vào cửa, có nữ nhân cất cao thanh hỏi: “ phu nhân là ở nơi này sao? Nhị thiếu phu nhân cũng là ở trong này sao?” Nghe thanh , chính là nữ nhân Lâm gia đến đây.

      Việc này thể tiếp tục, Lục Kiến Trung rốt cuộc có điều cố kỵ, quyết định nhanh, nghiêm mặt : “Nhị chất tức có lý. khi như vậy, trước tiên thẩm tra người, chờ Đại lão gia trở về rồi định tội cũng muộn.” tại thể nhượng bộ, nhường nhịn nữ nhân chút, có trăm loại biện pháp, cần gì gấp gáp nhất thời? Tạm thời để Lâm thị bà tức đắc ý chút !

      Lâm Cẩn Dung thở dài nhõm hơi, nàng vừa rồi đúng là sợ hãi hai bên nháo tới cùng. Tất nhiên thương tổn đến nàng, nhưng trong hỗn loạn mạng của Phạm Bao nhất định thể bảo đảm. Nàng ràng nhìn thấy Phạm Bao nằm cuộn mặt đất khẽ thả lỏng thân mình, cũng là nhàng thở ra hơi. muốn gọi người nâng Phạm Bao dậy, Lục Kiến Trung liền chắp tay sau lưng qua, nằm trong dự kiến, nhấc chân lên hung hăng đá cước vào mặt Phạm Bao.

      tình xảy ra đột nhiên, Lâm Cẩn Dung che miệng lại phát ra tiếng kinh hô, thấy Phạm Bao theo bản năng lui thành đoàn, che khuất gương mặt, cước kia của Lục Kiến Trung vừa vặn đá vào đỉnh đầu . Lục Kiến Trung cam lòng, thu hồi rồi còn muốn đá nữa, các nữ nhân Lâm gia đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tình hình trước mặt.

      La thị nhìn xung quanh trái phải, lớn tiếng hỏi: “Làm cái gì vậy? Xướng tuồng sao?”

      Lục Kiến Trung thu hồi chân, thản nhiên hướng các nàng chắp tay, : “Bất quá là giáo huấn tội nô mà thôi, khiến thân gia chê cười.” xong lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc Trân cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, xoay người chuẩn bị ra ngoài, đón đầu Đồ thị, Lục Kiến Lập và Tống thị vội vàng tới.

      Đám người Lục Kiến Lập người mặc đồ tang khẩn cấp may xong, ma ma phía sau Tống thị trong lòng còn ôm vài món. Tống thị nhìn nhìn tình hình trong phòng khách, thập phần lo lắng : “Đưa đồ tang tới cho mọi người.” Rồi nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Kiến Trung, tiến lên hành lễ xin lỗi Lâm Ngọc Trân: “Đại tẩu, công công chợt buông tay ra , tức giận đến mê muội, nếu có chỗ thất lễ, còn thỉnh Đại tẩu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với .”

      Lâm Ngọc Trân lúc này có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, lá gan đúng là lúc lớn nhất, lập tức cười lạnh : “Tam thúc, Tam đệ muội, các ngươi cũng tới rồi, vừa vặn đến bình phân xét xử.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :