1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 326

      Nam tử kia ngữ khí tốt, Diêu Trác cũng để ý đến , chỉ thuận miệng đáp câu: “ phải.”

      Nam tử kia reo lên: “Cái gì phải?! Mơ tưởng giấu giếm ta chăng!”

      Lâm Cẩn Dung xuyên thấu qua lớp rèm mỏng manh nhìn ra ngoài, chỉ thấy nam tử kia ánh mắt thẳng tắp cách qua rèm cửa trừng mắt nhìn mình, nửa điểm lễ phép đều có, cho rằng mình đoạt sinh ý của , lập tức muốn tiến lên lý luận cãi nhau tìm phiền toái. Nghĩ hẳn đều là Lục Giam tự chủ trương chọc phiền toái, trong lòng khỏi phiền chán, cỗ lửa giận vô danh tràn ngập lục phủ ngũ tạng, hai huyệt bên thái dương đột nhiên nhảy dựng, trán, đỉnh đầu đau nhức. Chỉ muốn chọc phiền toái, liền thèm nhìn người nọ, phân phó Diêu Trác: “Trông chừng mấy thứ này, đợi hai ngày nữa ta an bài xong rồi, lại tới tìm ngươi, đem hàng hóa đưa qua.”

      Diêu Trác ôm quyền hành lễ: “Vâng.”

      Lâm Cẩn Dung lại hỏi: “Làm việc có tiện ?”

      Diêu Trác vội đáp: “Thuận lợi.”

      Nam tử kia thấy hai người để ý tới , khỏi giận tím mặt, phân tốt xấu xông lên trước rèm xe khoa tay múa chân, lớn tiếng hét lên: “Đạo lý gì vậy! ràng là ta cùng đàm luận trước, dựa vào cái gì ngươi vừa đến đoạt ? Cũng phải ta nâng giá nổi, ngươi chỉ là nữ nhân, ở nhà giúp chồng dạy con, chạy đến đây làm cái gì? Quả thực tuân thủ nữ tắc!”

      Lâm Cẩn Dung đúng là bực mình, thấy vô lễ, khỏi giận tím mặt, muốn mở miệng, Tống Bằng ném ô, mạnh mẽ đẩy nam tử kia ra, trong miệng quát mắng: “Chó điên ở đâu ra vậy! Cũng dám cắn người lung tung! Chú ý miệng sạch chút!”

      Nam tử kia ngờ kịp phòng bị, bị đẩy cái, lập tức lảo đảo té ngã vào vũng bùn, đứng lên, hô to tiếng hướng Tống Bằng: “Dám đẩy Chu gia gia của ngươi a, muốn sống nữa sao!”

      Mắt thấy việc trở thành đại , Diêu Trác nhanh tiến lên ôm lấy nam tử họ Chu kia, lớn tiếng : “Chu huynh, hiểu lầm hiểu lầm thôi, đây là chủ nhân của ta mà!”

      Nam tử kia nghe vậy, ánh mắt trừng lớn hơn nữa, thái độ càng thêm ác liệt, bên giãy dụa bên lớn tiếng : “Các ngươi có biết ta là ai ? Dám đánh ta! Hôm nay thế nào cũng phải cho ta lời giải thích! Bằng chúng ta để yên đâu!” Quay đầu hướng tới Thanh Phong lâu hô tiếng: “Ngày thường mời các ngươi ăn uống gì đó đều vô dụng sao!”

      Lâm Cẩn Dung nghĩ, dựa vào xa giá tùy tùng của mình, mấy hán tử đó chỉ sợ cũng đoán được nhà mình chỉ là tiểu quan, nhưng đây là kinh thành, tàng long ngọa hổ, phía sau tiểu nhân vật, có lẽ cũng có núi lớn để dựa vào, cho nên trả lời thế nào, cần phải có kỹ xảo, liền cười lạnh : “Là nhà ai, còn tới phiên ngươi hỏi tới, ngươi chỉ cần biết, ta có họ, ngồi đổi tên, hôm nay nếu xảy ra chuyện gì, tất nhiên có người tìm các ngươi gây phiền toái. tin, cứ đến thử xem.”

      Vài hán tử đứng đối diện lát, thấp giọng thương lượng. Nam tử họ Chu lại dường như có tính toán, lập tức cười lạnh : “Ta cần gì quản ngươi là loại người nào, ta chỉ biết hôm nay hạ nhân nhà ngươi đánh ta! Bằng để ngươi xem thử xem! Đây là trong kinh, cũng phải là ai sợ ai.”

      Chợt nghe phía sau có người lạnh lùng thốt ra: “Ngươi muốn như thế nào? Là muốn nằm ngay đơ giả chết? Hay là muốn chặt tay chân? Ta thành toàn cho ngươi!”

      “Thiếu phu nhân, là Nhị gia đến đây!” Đậu Nhi vô cùng vui mừng, Sa ma ma hai tay tạo thành chữ thập, cúi đầu niệm Bồ Tát, Hạ Diệp mặt tái nhợt rốt cục thấy vài phần hồng nhuận.

      Lâm Cẩn Dung xuyên thấu qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng, thấy Lục Giam nổi giận đùng đùng trừng mắt hướng về phía nàng, phía sau có Lục Lương cùng vài người vạm vỡ khuôn mặt xa lạ, tính ra bên nàng nhiều người, vô luận thế nào cũng ăn mệt, liền đem Diêu Trác gọi tới bên cạnh xe: “Sao lại trêu chọc vào người họ Chu này?”

      Diêu Trác cười khổ : “Hồi bẩm thiếu phu nhân, từ lúc tiểu nhân ở Thanh Phong lâu tới nay, liền luôn luôn có người đến hỏi mua hàng hóa, tiểu nhân chưa được người cho phép, tất nhiên là dám ra tay. là ngày hôm trước tìm đến, thế nào cũng phải quấn quít đòi mua, ngày đêm vô cớ gây rối, ra giá cũng cao, nhưng lúc trước nhìn còn quy củ, sao biết đột nhiên trở nên gian trá như thế?”

      Lâm Cẩn Dung liền chứng ý nghĩ của mình.

      Quả nhiên là ma cũ bắt nạt ma mới muốn chiếm tiện nghi thành lại xấu xa định lừa bịp tống tiền.

      Chợt nghe có người quát: “Làm cái gì vậy?! Chặn đứng hết cả đường, tụ chúng bác sát, là muốn ăn cơm tù sao?” Tiếp theo công tử trẻ tuổi mặc áo tơi, chân hài da kim sức cưỡi ngựa lại đây, đầu vọt vào giữa đám hán tử, những người đó sợ tới mức nhảy lên mở đường, người kia mới dừng ngựa, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý.

      Đây mới là nhà phú quý uy phong trong kinh. Mọi người quay đầu nhìn, thấy phía sau hơn mười người vây quanh hai cỗ xe bò trang sức xa hoa. Quả nhiên muốn qua đường, chỉ cần nhường đường liền có trở ngại, nhưng bọn họ chịu, ngại đám người kia chặn đường, cho rằng mấy người này muốn đùa giỡn uy phong. Công tử tuổi trẻ này chỉ sợ cũng chính là bởi vậy mà chạy tới đây xua đuổi người.

      Trong đám hán tử kia có người : “Người nhà của tiểu quan này dung túng nô bộc hành hung đánh người.” Tiểu quan bát phẩm, tại đây trong kinh quá nhiều, quả thực được coi là cái gì.

      Công tử trẻ tuổi hai lời, cao cao ngồi lưng ngựa vung roi quất về phía mấy người đó, mắng: “Ta còn biết các ngươi hành vi lưu manh vô lại hay sao? Bất quá là ỷ vào Ứng Thuận Tử thôi. ràng dưới ban ngày, thế nhưng dám lừa bịp tống tiền mệnh quan triều đình! Muốn chết a!”

      Lục Giam phen cầm roi của công tử trẻ tuổi, : “Thất công tử, đừng vội làm bẩn roi của người.”

      Thất công tử nhìn cười cười, : “Mẫn Hành, đệ gặp phiền toái sao? Đám lưu manh này dám bắt nạt người của Thái Minh phủ ta, nếu ta gặp cũng đành thôi, hôm nay gặp, tất nhiên phải trừng trị phen.”

      Chỉ thấy tỳ nữ áo xanh chạy tới : “Thất công tử, phu nhân thỉnh người chớ sinh , đừng làm xằng làm bậy, cùng bọn họ giảng đạo lý là được, đừng tùy tiện động thủ.”

      Thất công tử thu roi, mắng: “Đám cẩu này, nếu phục cứ tới quý phủ của Vinh học sĩ tìm Vinh Thất ta, còn mau cút !” Vài hán tử kia thấy thể chọc vào, liền giúp đỡ nam tử họ Chu nhanh như chớp rời . Lục Giam cùng Thất công tử mấy câu, rồi cáo từ, hướng tới xe ngựa tới.

      Cửa xe mở ra, đám người Hạ Diệp cùng Đậu Nhi, Sa ma ma trắng mặt, nhất tề hô: “Nhị gia!”

      Lâm Cẩn Dung nâng mắt lên thẳng tắp nhìn Lục Giam.

      Lục Giam đứng ở trước xe ngựa, mắt cũng chớp nhìn chằm chằm nàng lát, lại đóng cửa xe, trầm giọng : “Trở về!”

      Dọc theo đường khí thực áp lực, Đậu Nhi cùng Hạ Diệp đều là bộ muốn sống muốn chết, ai cũng dám mở miệng chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe nghiền bùn đất ẩm ướt. Lâm Cẩn Dung ngồi thẳng thân mình, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ngã tư đường và phòng ốc đều bao phủ trong mảnh mông lung ẩm ướt, dưới ánh hoàng hôn có vẻ phá lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng tịch.

      Xe tới nhị môn, Lục Giam đem cửa xe mở ra, bình tĩnh vươn tay ra với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung do dự chút, rốt cuộc vẫn muốn mất mặt trước hạ nhân, liền vịn vào tay bước xuống xe.

      Lục Giam gương mặt bình tĩnh đánh giá nàng hồi, thản nhiên phân phó Đậu Nhi cùng Sa ma ma: “Các ngươi trước đỡ thiếu phu nhân vào.” Cũng thèm nhìn Hạ Diệp cùng Tống Bằng cái.

      Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Diêu Trác đứng cách đó xa, thấy Diêu Trác hướng nàng gật đầu, mới xoay người được Đậu Nhi cùng Sa ma ma đỡ vào, cũng liếc mắt nhìn Hạ Diệp cái.

      Lục Giam thấy nàng cước bộ vững vàng, hoàn toàn giống như bị kinh hách, liền quay đầu đối với Diêu Trác : “Qua bên này chuyện.”

      Lâm Cẩn Dung vào hậu viện, thay đổi xiêm y, chậm rãi rửa mặt rửa tay, thấy Đào bưng bát cháo tổ yến vào, liền ăn hết, nên làm sao liền làm như thế, cũng hỏi đến bên ngoài Lục Giam cùng Diêu Trác làm cái gì. Lúc trước Diêu Trác nghe Lục Giam, lúc này lại càng nghe theo Lục Giam, Lục Giam còn phải cùng nàng thương lượng.

      Vài nha hoàn thấy thế, đều cẩn thận hầu hạ. Đợi đến khi trời sắp tối sầm, Song Toàn tiến vào giọng : “Thiếu phu nhân, Nhị gia đêm nay đến dùng cơm chiều, giữ Diêu quản lại dùng cơm.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “ biết. Dọn cơm .” mình người dùng cơm, lại ở trong phòng lượn hai vòng, ngồi xuống xem Đậu Nhi làm quần áo. Đậu Nhi thấy trong phòng có người ngoài, giọng : “Thiếu phu nhân, hôm nay dọa người, trong kinh thành này được như Bình châu, nơi nơi toàn là người xấu.” Ở Bình châu, bọn họ mặc dù dám có thể nghênh ngang đường, nhưng cũng ai dám động thủ đầu thái tuế.

      Lâm Cẩn Dung gì. Nếu như Lục Giam nhiều chuyện, hàng hóa được đưa vào trong cửa hàng, lúc này cửa hàng sắp được khai trương, làm sao còn có tâm tư suy nghĩ việc này?

      Đậu Nhi liền đem những lời phía sau nuốt xuống.

      Gần canh hai, Lục Giam mới bước vào cửa.
      Pe MickHale205 thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 327: tin

      Ngoài cửa sổ mưa thu vẫn rơi ngớt, lá cây bồ đào bị quật “Xoát xoát” rung động khiến trong phòng càng thêm lạnh lẽo, Lâm Cẩn Dung nắm chặt phi bào tố cẩm người, rũ mắt cầm ngân trâm chọn lựa bấc đèn.

      Lục Giam ngồi ở đối diện, trầm mặc nhìn nàng. Dưới ánh nến, nàng da thịt ôn nhuận, mặt mày bình thản, nhưng hơi hơi mím môi tiết lộ cảm xúc chân của nàng. Mặc dù thể là thực phẫn nộ, cũng là thập phần mất hứng. Nếu mở miệng, vậy nàng cũng chủ động mở miệng, tình chung quy cần phải giải quyết, Lục Giam thở dài, hỏi: “Là oán trách ta lừa gạt nàng sao?”

      Lâm Cẩn Dung ngừng tay, giương mắt nhìn thẳng : “Đúng.”

      Nàng trực tiếp như thế, Lục Giam nhất thời biết nên tiếp thế nào, trầm mặc lát, rồi : “ nay việc quan trọng nhất chính là dưỡng thai, ta cuối cùng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi. Cùng nàng thương lượng, nàng lại nghe.”

      Lâm Cẩn Dung cười , tiếp lời : “Cho nên đành phải ra hạ sách này. Ta tình nguyện lúc trước chàng đừng đồng ý với ta làm gì. Làm được, cũng đừng đáp ứng.”

      thất tín, Lục Giam cũng biết phải biện giải thế nào, sau lúc lâu lại : “Mở cửa hàng đơn giản giống như nàng nghĩ, cửa hàng ở phố Phan Lâu, có nhà nào mà sau lưng có người chống đỡ? Huống chi, trong kinh thể so với Bình châu, làm gì cũng có luật lệ kèm, phải muốn mở có thể mở, cũng phải muốn kinh doanh tốt là có thể làm tốt.”

      Lâm Cẩn Dung vẫn nhìn , nhìn khiến được tự nhiên, mới yên lặng : “Mẫn Hành đúng, xác thực dễ dàng. Ta lúc trước cũng từng hỏi thăm, biết trong kinh mở cửa hàng khó khăn, nhưng đầy cửa hàng phố Phan Lâu, nửa là thương hành từ phần đất bên ngoài đến, vẫn có thể mọc rễ ở trong kinh thành, trở nên giàu có. Mấy phố phụ cận, cũng có vô số dân chúng, mở vô số tiểu điếm, sinh ý thịnh vượng, áo cơm lo. Trong kinh quyền quý lớn vô số, nhưng thực ra phải từng nhà đều có thể kinh doanh. Lại luận đến luật lệ kèm, ta cũng phải chưa từng bảo Tống Bằng hỏi thăm, nhờ người chỉ dẫn. Mặc dù ta chưa từng tự tay mở cửa hàng, nhưng chuyện đối ngoại từ trước đến nay luôn học hỏi, hiểu biết, vốn đến mức luống cuống chu toàn.”

      Lục Giam bị từng lời của nàng chọc thủng, mặt vẫn lộ ra thần sắc xấu hổ, cũng hết sức bình tâm tĩnh khí : “Nàng đúng, nhưng hẳn như lời nàng . Nàng phải biết rằng, bên này thể so với Bình châu, trong cung tùy thời có người tới cửa hàng để khảo sát, cho là được. Còn có rất nhiều việc vặt khác, thể quan tâm.”

      Lâm Cẩn Dung thở dài, : “Ta đều biết, cũng có chuẩn bị, này cũng ảnh hưởng đến ta. đời này làm sao có chuyện tùy tiện suy ngẫm, vừa động thủ có thể thư thư phục phục hưởng phúc kiếm tiền dễ dàng? Mọi người đều khó khăn, ta cũng vậy, nhưng bận việc khiến lòng ta an tâm. Ta biết chàng muốn tốt cho ta, nhưng chàng thực nên như vậy. Trong lòng ta thoải mái.” thoải mái, người phòng, những ai được nàng nể trọng, bị hai ba câu liền đổ rạp qua đó.

      như vậy phải làm sao bây giờ? Nhìn xem nàng hai tháng nay gầy đến mức nào rồi? Lục Giam trầm mặc hồi lâu, : “Vậy ý của nàng là, cửa hàng này nàng thể mở sao?”

      Lâm Cẩn Dung nhìn lời, nhưng biểu tình cùng ánh mắt đều biểu lộ thái độ của nàng.

      Lục Giam cũng nữa, biểu tình cùng ánh mắt cũng biểu lộ thái độ của .

      Hai người trầm mặc giằng co, ai cũng thể thuyết phục ai, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dần dần , lại nổi gió, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào, thổi trúng ánh nến ở bên trong đột nhiên nhảy nhót, hai người hẹn mà cùng vươn tay che ánh nến.

      Lục Giam thừa cơ nắm tay Lâm Cẩn Dung, thành khẩn : “A Dung, coi như nhường ta, nàng đáp ứng ta được ? Để ta thanh thản ổn định làm việc, phải lo lắng cho nàng.”

      Lâm Cẩn Dung cũng thành khẩn : “Nhị lang, bước đầu tiên rồi, chàng đáp ứng để ta thử xem được ? Ta tuyệt đối thất bại. Ta biết nặng , ta đối với hài tử trong bụng cũng đau lòng kém gì chàng.”

      Lục Giam nhìn nàng, nàng cũng nhìn Lục Giam.

      Sau lúc lâu, Lục Giam buông tay nàng ra, mệt mỏi : “ thực ra, ta , vì sao nàng phải chấp nhất vì tiền tài đến vậy? Số tiền này cần kiếm, chúng ta thoải mái sống qua ngày phải tốt hơn sao?”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, nhàng cười: “Ta phủ nhận, ta chấp nhất với tiền tài. Nhưng ta có lý do của mình.” Từ trước trong tay nàng có tiền liền vui vẻ, nhìn thấy rất nhiều tiền rơi vào khố phòng an tâm, cảm giác an tâm này tuyệt vời, lúc cầm mấy chiếc chìa khóa kia cảm thấy thực kiên định. Nhưng giờ phút này, tâm tình của nàng cùng suy nghĩ từ trước cũng có chút khác biệt. Nàng hy vọng mình có thể tiếp tục sống, hoặc là vô cùng khát vọng mình có thể sống sót, hơn nữa sống tốt.

      Nhưng nhân sinh luôn phải phòng ngừa chu đáo mới phải, người thường biết sinh tử, vậy mà cũng luôn lo lắng dẫn đến chiều hướng xấu, huống chi nàng biết việc sắp xảy ra, tính toán theo chiều hướng tệ nhất, phải chuẩn bị cho tốt. Vì vậy, ngoài an bài nhân lực hữu dụng ra, tâm tư nàng còn có niệm tưởng, nếu nàng mở cửa hàng này, tích đức làm việc thiện, có thể ông trời thương xót, phù hộ nàng cùng hài tử sắp sinh cùng nhau bình an vượt qua kiếp nạn kia hay ? Nếu như nàng bất hạnh chết , cũng hy vọng có thể kết thiện duyên cho hài tử này, bảo hộ bình an khang thuận trưởng thành.

      “Lý do của nàng là cái gì?” Lục Giam nhướn lông mày, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta biết cho tới bây giờ nàng vẫn mang theo chìa khóa, từ lúc tân hôn là như thế. A Dung, nàng chưa bao giờ thiếu tiền, đồ cưới của nàng tùy tiện đặt ở chỗ nào cũng tính là thiếu. Huống chi nàng còn có ta có thể dựa vào.”

      “Đây là cửa nhà nghèo, từ chịu khổ quen làm thần giữ của, có được hay ?” Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu nhìn Lục Giam, tươi cười xinh đẹp: “Ngũ tẩu ta, vừa mới gả vào nhà mẹ đẻ, cũng luôn mang theo chìa khóa bên người, bị nhóm tẩu tử cười nhạo liền thông suốt. Chê cười này, ngay cả Thận Chi đều biết, đêm trước khi ta xuất giá, còn chỉ điểm ta, sợ ta bị chàng và người thân chàng cười nhạo. Nhưng ta chính là thích kiếm tiền a, trước khi thành thân chàng biết, thanh danh truyền xa rồi mà, lần đó chàng còn vội vã thay đổi sắc phục chạy tới nhà của ta……”

      Lâm Cẩn Dung vốn muốn điều tiết khí, nhưng Lục Giam nhìn nụ cười của nàng, trong lòng thình lình có chút tư vị phải: “Nàng cũng biết ta phải có ý tứ này, ai mà có ham thích riêng? Ta tích viết chữ tu bổ sách, nàng thích thổi sáo pha trà kiếm tiền, thành thân nhiều năm, khi nào ta ngăn cản nàng chưa? Ta phải kẻ cổ hủ. Nhưng đây là thời kỳ đặc thù, nàng trì hoãn chút có sao? Kiếm tiền ít chút thế nào?”

      Đây mới là cố chấp của Lục Giam, Lâm Cẩn Dung nhìn dáng vẻ của có chút phát điên, cũng muốn cùng ầm ỹ, nhân tiện : “Chàng cũng biết ta phải có ý tứ này. Những gì chàng làm ta đều ghi tạc trong lòng, đa tạ chàng vẫn luôn dung túng ta.”

      Dừng chút, vừa cười : “ phải kiếm ít tiền , mà là kiếm được rất nhiều tiền. Tú châu bên kia Tam ca bắt đầu bén rễ, tại lại có Ngô Tương hỗ trợ, nếu có thể mở rộng cục diện bên này, đúng là cơ hội tốt, ngày tiến đấu kim, ngày tiến thiên kim dù thế nào đều trốn thoát đâu. Mẫn Hành nếu sợ, sợ cửa hàng của ta bị người khác nuốt trọn hoặc là bị khinh bỉ, cũng giúp ta tìm núi lớn để dựa vào a. Ta thấy hôm nay vị công tử gọi là Vinh Thất kia, hình như là nhi tử của Vinh Đại học sĩ? Có phải là vị quan của Thái Minh chúng ta a? Ta nhớ chàng , lão nhân gia là người thương tiếc người cùng gia hương, có phải vậy hay ?”

      hỏi nàng lý do, cho nàng, nàng có có thể dựa vào, nàng liền lôi chuyện tẩu tử nàng bị người cười nhạo là cửa nhà nghèo, cùng nhàn : nghiêm túc cùng nàng thương lượng, để nàng an tâm điều dưỡng, chậm rãi kiếm tiền sau, nàng liền cợt nhả cùng thương lượng tìm Vinh gia làm chỗ dựa để buôn bán. Lục Giam bị tức tay chân phát run, tim đập thình thịch, nhịn lại nhẫn, ách cổ họng : “ đến , nàng bất quá là tin ta mà thôi.”

      Lâm Cẩn Dung mặt tươi cười đột nhiên đọng lại.

      Lục Giam tiếp tục : “Nàng tin ta có thể cho nàng cuộc sống tốt, nàng muốn kiếm nhiều tiền để lo liệu sau này, cho nên nàng mới như thế, có phải vậy hay ?” tới đây, thần sắc của trở nên thực nghiêm túc, bằng có cách nào khác để giải thích hành vi của Lâm Cẩn Dung. Nếu như nàng là người tính toán chi li, tham tài như mạng, cũng còn gì để , nhưng nàng thường xuyên làm việc thiện, mặc dù phải tiêu tiền như nước, mà là ra tay có độ, nhưng đủ để chứng minh nàng phải kẻ tiền thành bệnh.

      Có phải vậy hay ? Tin hay ? tình đối đãi với nàng tốt và việc có thể bảo hộ nàng hay , kỳ là hai việc hoàn toàn khác nhau.

      Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm mặt bàn sau lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam nghiêm túc đáp: “Chàng cần làm ầm ỹ với ta, ta muốn sống hạnh phúc với chàng, muốn cùng chàng tức giận, hy vọng mỗi ngày đều khoái hoạt vui vẻ. Nhưng cửa hàng này ta thể mở. Chàng còn nhớ lúc trước Ngô Tương hỏi ta có chí hướng gì ? Lúc ấy ta thể biết xấu hổ mà ra, bởi vì chắc có thể thực được hay , cũng chưa hoàn toàn hiểu . tại chỉ có hai chúng ta, ta cũng sợ chàng chê cười, ta muốn xây dựng nhà tình nghĩa, dựa vào lực lượng của bản thân giúp những nữ tử bần hàn như Hà thị, Cẩm , để các nàng chịu lẻ loi hiu quạnh, bị người nhà ghét bỏ, thế nhân vắng vẻ, lánh xa đau khổ. Thân là nữ nhi, sinh ra ở nhà nghèo hèn, phải lỗi của các nàng.”

      Lục Giam kinh hãi, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung thần sắc còn có chút khác thường, bởi vì tức giận mà môi mím chặt cũng chậm rãi trầm tĩnh lại.

      Lâm Cẩn Dung thấy thần sắc thả lỏng, liền nhàng cầm tay đặt bàn, thấp giọng : “Mẫn Hành, chàng là nam nhân, thường xuyên hành tẩu bên ngoài, kiến thức so với ta rộng lớn hơn, chàng vốn phải biết hơn ta, bởi vì gia bần vô lực khiến bao nhiêu nam nhân nữ tử chịu khổ, nam nhân cũng đành thôi, nữ tử vô cùng đáng thương! Ta biết sức lực của ta rất , cũng biết cần rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng cuối cùng đây vẫn là chí hướng của ta, giống như các chàng muốn kiến công lập nghiệp, nổi tiếng trong thiên hạ vậy. Hy vọng chàng có thể thông cảm ta.”

      Lục Giam đột nhiên kéo tay nàng ở bên môi nhàng hôn cái, thấp giọng : “A Dung, nàng làm ta hổ thẹn.”

      Lâm Cẩn Dung nhàng thở ra, lại nghe Lục Giam : “Nhưng mà, xây dựng nhà tình nghĩa đó là đại , mất rất nhiều thời gian, cũng cần gấp gáp, nàng nghe lời ta , chậm rãi trì hoãn thời gian .”
      Pe MickHale205 thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 328: Chấp nhận

      thông.

      Lần thứ hai hai người trao đổi vẫn thất bại.

      Nhưng là cũng hẹn trước mà cùng áp dụng tạm thời cho qua việc này, vẫn sinh hoạt như bình thường, cũng vẫn nhìn sắc mặt nhau mà giữ ý. Đám người Sa ma ma vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng thở dài nhõm hơi, chỉ hy vọng cuộc chuyện này nhanh chóng trôi qua.

      Ý vị sâu xa là hai người đối với phu thê Hạ Diệp có thái độ bỏ lơ. Đầu tiên tới Lục Giam, tuy là ép buộc phải lừa gạt sau lưng, nhưng Hạ Diệp lúc trước từng đáp ứng đem chuyện này ra, qua lại thất tín, suýt nữa dẫn đến phiền toái, mặc dù đến mức cùng hai hạ nhân so đo, [lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị] quát lớn hoặc là làm ra vẻ muốn đuổi người , nhưng rốt cuộc trong lòng mất hứng, cho nên đó là hờ hững, chẳng quan tâm.

      Thái độ của Lâm Cẩn Dung càng ràng. Đầu tiên là mặc kệ đợi cho Hạ Diệp chịu nổi, chung quanh nhờ người cầu tình, mới ở trước mặt đám người Sa ma ma gặp mặt phu thê hai người, cũng chưa cái gì, mà là trực lai trực khứ ( thẳng hề vòng vo): “Thừa dịp còn chưa hoàn toàn trở lạnh, chờ ta đem lễ vật năm mới thu thập chút rồi mang về Bình châu thôi.”

      Hạ Diệp cùng Tống Bằng ngàn dặm xa xôi, đầy cõi lòng hy vọng cùng vui mừng theo nàng từ Bình châu đến kinh thành, tất nhiên là muốn cứ như vậy bị đuổi , có điều bản thân cũng hiểu được mất lòng đôi bên, liền chỉ khóc lóc cầu tình.

      Lâm Cẩn Dung có tâm muốn cho người chung quanh nghe, nhân tiện tiếp lời: “Đừng khóc, ta thay đổi chủ ý. Tuy ta biết các ngươi khó xử, nhưng các ngươi quên nhiệm vụ chính yếu, đánh mất bổn phận, mặc kệ có bao nhiêu lý do, bổn phận làm tròn là sai, ta thể yên tâm.”

      Bổn phận của bọn họ là cái gì? Bọn họ là người mà nhà mẹ đẻ đưa tới cho Lâm Cẩn Dung, bổn phận chính là nghe theo Lâm Cẩn Dung, thời khắc mấu chốt chỉ nghe mình Lâm Cẩn Dung! Lúc Lâm Cẩn Dung thể chu toàn mọi việc, trở thành đôi mắt cùng lỗ tai của nàng, giúp nàng trông chừng, quản lý, cam đoan cho lợi ích lớn nhất của nàng, nhưng bọn họ chẳng những trước đáp ứng Lục Giam dối sau lưng Lâm Cẩn Dung, tiếp theo lại sợ mình bị liên lụy, vi phạm lời thề. có sai lầm gì quá lớn, về tình có thể tha, nhưng thể khiến người nể trọng nữa rồi. Ai biết được, hôm nay bọn họ làm như thế ngày sau gặp phải đại gì khác, bọn họ làm thế nào đây? Tín nhiệm được xây dựng dễ dàng, nhưng muốn phá hủy hoàn toàn lại rất nhàng.

      Hạ Diệp nghe vậy, khóc rống thất thanh: “Thiếu phu nhân, cầu người cho nô tỳ cơ hội nữa.”

      Lâm Cẩn Dung thở dài, lại : “Thưởng phạt phân minh, đây là phạt, sau đó ta thưởng. Ngày ấy họ Chu vô lại đối ta vô lễ, Tống Bằng dũng cảm bảo hộ chủ tử rất tốt, trước thưởng mười quan tiền, sau khi trở về ta cũng gì với người trong nhà, coi như là thay ta cùng Nhị gia đưa lễ vật trở về, chính là rồi quay trở lại đây nữa.” Rốt cuộc vẫn giữ lại cho bọn họ vài phần thể diện.

      “Đa tạ thiếu phu nhân lưu tình.” Hạ Diệp hiểu được thể trông cậy vào nữa liền chảy lệ vái cái sâu, Tống Bằng chưa cái gì, chỉ hỏi Lâm Cẩn Dung: “Vậy trước khi , thiếu phu nhân còn có gì muốn phân phó cho nô tài ?”

      Lâm Cẩn Dung lúc này lại lộ nụ cười: “Cách thời điểm mang lễ về còn chút thời gian, nhiều ngày ngươi nhàn rỗi rồi, giờ qua chỗ Diêu quản hỗ trợ, dẫn tìm người môi giới, lần nữa tìm cửa hàng thích hợp, chú ý tìm tòa có hậu viện có thể trữ hàng và phòng ở.”

      Tống Bằng đáp ứng, Sa ma ma lại kinh nghi bất định, chẳng lẽ Lục Giam đồng ý rồi sao? Nhưng tới phiên mình hỏi, cũng dám mở miệng nhắc đến với Lâm Cẩn Dung. Nghĩ nghĩ, liền cho rằng, phu thê hai người hẳn nhất trí, bằng chuyện tư mật như vậy, Lâm Cẩn Dung tuyệt đối có khả năng công khai ràng an bài trước mặt mình như thế.

      Lâm Cẩn Dung đuổi phu thê Tống Bằng , lúc này mới gọi bốn người Đậu Nhi, Đào, Song Toàn, Song Phúc đứng ở trước mặt, hòa hòa khí khí : “Các ngươi từ theo bên người ta, trừ bỏ Song Toàn, Song Phúc tuổi , chưa được bao lâu, Đậu Nhi theo 7, 8 năm, Đào cũng có 5, 6 năm, tính nết của các ngươi thế nào ta biết, tính nết của ta các ngươi càng ràng hơn.”

      tới đây, Sa ma ma đột nhiên mạnh vỗ đầu, : “Thiếu phu nhân thứ tội, lão nô căn dặn phòng bếp, nữ đầu bếp chỉ sợ quên việc, thời gian này cũng chưa sai người đưa tới đây, phải nhanh xem xét, đừng để quá lửa lãng phí thứ tốt.”

      ràng là thấy nàng giáo huấn nha hoàn thị uy, thấy ở lại đây cũng hay, cho nên mới tìm cớ né tránh. Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu được, mặt nửa điểm biểu , hòa hòa khí khí : “Làm phiền ma ma.”

      Mắt thấy Sa ma ma bước nhanh ra cửa phòng, Lâm Cẩn Dung mới lại tiếp tục nhìn về phía bốn nha hoàn: “Ta phải muốn các ngươi bất kính với Nhị gia, phải muốn các ngươi lừa gạt Nhị gia, nhưng các ngươi phải hiểu được, rất nhiều tình, là chuyện của ta và Nhị gia, các ngươi thể dễ dàng xen vào, các ngươi chỉ để ý kiên định làm tốt bổn phận của các ngươi, đó là chức trách. Hết bổn phận, ngay cả có gì ổn, cũng còn có ta. Nếu , Hạ Diệp còn có nơi để về, các ngươi có thể đâu?”

      Lời này ra rất thẳng thắn, đó là muốn các nàng làm tròn bổn phận, phân chủ yếu và thứ yếu, nếu còn hiểu, lần sau tái phạm tật xấu giống như Hạ Diệp, vậy chẳng trách được ai. Mấy người Đậu Nhi sắc mặt rất khó coi, đặc biệt là Đào, Lâm Cẩn Dung nhất nhất xem ở trong mắt: “Ta hết rồi, có việc gì tan . Chỉ mong các ngươi đừng khiến ta thất vọng, cũng đừng làm cho ta khó xử.”

      Đậu Nhi dẫn theo vài nha hoàn quỳ gối hành lễ lui ra, Lâm Cẩn Dung đứng dậy đến bên cửa sổ, dựa vào đó nhìn ra ngoài. Ngoài cửa sổ ánh nắng tỏa chiếu, bầu trời xanh trong, lá cây bồ đào vẫn sum suê, có vài phiến lá óng ánh sáng lạn nhàng run lên trong gió , chim chóc đậu cành cao, ra sức xướng ca. Thế giới này, tốt đẹp như thế. Nàng đột nhiên rất nhớ Lệ Chi cùng Lâm Thế Toàn.

      Tống Bằng còn gì phải cố kỵ, nghênh ngang ở trước mặt Lục Lương ra cửa tìm Diêu Trác. Hai người có chút khác biệt, lại đều nhìn chằm chằm vào cùng vị trí, đó là đại quản của nhà này, bởi vậy tuy rằng hằng ngày ở chung hòa thuận, nhưng ngấm ngầm có tranh đấu, Lục Lương sớm đoán được có kết quả tốt, nhìn ung dung như vậy, ngược lại ngạc nhiên: “Tống huynh đệ, ngươi đây là muốn đâu?”

      Tống Bằng nghĩ, Lâm Cẩn Dung có thể trước mặt Sa ma ma phân phó làm việc, vì thế cũng sợ Lục Giam biết, liền thản nhiên : “Thiếu phu nhân phân phó ta tìm Diêu quản , có việc phải làm.”

      Lục Lương trong lòng nhảy dựng, nhanh bảo lão bà của tìm Sa ma ma, sau khi được chứng thực, lại nhân trong nhà có những người khác, tiện tìm Lục Giam, vì thế trông mong đứng chờ ở cửa, đợi đến khi Lục Giam trở về nhà, liền chạy nhanh tiếp đón, giọng đem nguyên do việc ra. Vừa , vừa nhìn lén biểu tình của Lục Giam, Lục Giam lại chỉ im lặng nghe xong, bình tĩnh tiếng: “ biết.” Sau đó thêm gì nữa.

      Lục Lương nhịn được nghĩ, như vậy, Nhị gia đổi ý muốn nhân nhượng thiếu phu nhân, trách được thiếu phu nhân công khai làm việc, vì thế liền nhiều lời câu: “Nhị gia, người tuổi còn trẻ, nô tài cả gan nhiều miệng, năm đó thê tử của hạ nhân khi có nhi tử Đại Nha, thường xuyên có việc gì liền dắt tay áo khóc, nô tài ngay từ ban đầu phiền muốn chết, sau lại cố ý theo sát nàng, lúc này mới tốt hơn nhiều.”

      Lục Giam thản nhiên quét liếc mắt cái, kéo kéo khóe môi, vào nhị môn, thấy xung quanh có người, lập tức sầm mặt xuống, đến đông viện ngồi đó sinh hờn dỗi.

      Lâm Cẩn Dung nay thủ pháp cũng giống , khi đó chỉ là bức bách nhóm tôi tớ của nàng nghe theo lừa gạt nàng, đánh chủ ý là gạo nấu thành cơm; tại nàng lại quang minh chính đại làm cho cả nhà lầm tưởng đồng ý việc này, nếu biểu ra mất hứng hoặc là chấp nhận, đó là khiến mọi người biết nàng tổn hại ý nguyện của , đem để vào mắt, cũng hoàn toàn mất hết mặt mũi. Đúng là ngươi có kế Trương Lương, ta có kế qua cầu rút ván, các hiển thần thông.

      Lục Giam phiền chán chịu nổi, cảm thấy là phiền toái.

      “Thiếu phu nhân, Nhị gia trở lại.” Vừa mới bị chỉnh, Đậu Nhi vẫn đứng bên ngoài, mấy người Đào vô cùng nhu thuận: “Chính là biết vì sao, nghe Lục Lương mấy câu, liền đến đông viện.”

      biết.” Lâm Cẩn Dung sửa sang lại châu sai, phân phó : “Đem bánh hạt dẻ mới làm ra, lại bưng bình trà nóng, theo ta đến đông viện.”

      Lục Giam tức giận, nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh líu ríu của Song Toàn, nhanh liếc mắt nhìn cửa sổ cái, đứng dậy đến bên cạnh bàn giả vờ giả vịt mài mực viết chữ.

      Lâm Cẩn Dung đẩy cửa ra, thấy quần áo cũng đổi, đưa lưng đứng về phía mình, nghe thấy tiếng vang cũng quay đầu, liền lệnh Song Toàn buông mấy thứ ra ngoài, đến bàn học giữ mặc đĩnh trong tay Lục Giam: “Mẫn Hành muốn viết chữ sao? Ta mài mực cho chàng.”

      Lục Giam liếc nàng cái, nhưng thấy nàng hôm nay dung sắc đặc biệt kiều diễm. Nàng lúc này bất quá mới chỉ mang bầu 3 tháng, chưa lộ bụng, ngực đầy đặn hơn chút, mặt thoa chút phấn son, cũng phá lệ oánh nhuận kiều diễm, lại thêm mặt trong mắt kia mang theo vài phần đắc ý tươi cười, thấy thế nào cũng đều chói mắt, định lời nào, để ý tới nàng, cuối cùng thản nhiên hỏi: “Nàng mang thai, việc tốn sức thế này sao có thể để nàng làm?”

      Lâm Cẩn Dung tay ngừng, cười : “Ta cũng phải kẻ yếu ớt, mài mực có thể ảnh hưởng gì đây? Mẫn Hành đổi quần áo sao? Có đói bụng ? Bên kia có bánh hạt dẻ mới làm cùng trà nóng, ăn trước .”

      Nàng càng là có việc gì, Lục Giam lại càng tức tối: “A Dung nàng thế nào cũng phải chống đối với ta sao?”

      Lâm Cẩn Dung mở to hai mắt nhìn : “Hàng hóa đưa tới, người cũng đến, cũng thể bỏ phí, huống chi đều là đầy tớ làm, ta bất quá chỉ mở miệng ra lệnh mà thôi. Hôm nay mới an bài Tống Bằng xuất môn, ta có nhàn tâm theo các nàng làm bánh hạt dẻ, là ta tự tay làm, chàng muốn nếm thử sao?”

      Lục Giam : “ có khẩu vị.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, : “Mẫn Hành, ngay lúc đó tâm tình của ta cũng giống như chàng vậy.” Kỳ tình đến bước này, hai người đều hiểu được, cửa hàng nhất định phải khai trương, bất quá là ai lui bước mà thôi.

      Tia nắng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu vào bình hoa cúc án, càng khiến đóa hoa cúc kia sáng lạn như vàng. Lục Giam trầm mặc hồi lâu, thấp giọng : “Nàng rất cố chấp, cũng chỉ có ta mới có thể nhẫn nhịn nàng thôi.”

      Nếu như dung nổi, hôm nay cũng phải quang cảnh thế này. Lâm Cẩn Dung trầm mặc gắp miếng bánh hạt dẻ đưa đến bên miệng , Lục Giam hung hăng trừng mắt nhìn nàng cái, há mồm cắn.
      Pe Mick thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 329: Sinh ý

      Qua mấy ngày, đám người Diêu Trác ở phụ cận phố Phan Lâu tìm được cửa hàng mặt tiền lớn, giá gấp đôi so với chỗ trước đó, Lâm Cẩn Dung tính toán đau xót thôi, nhưng cũng bởi vậy mà trách cứ Lục Giam.

      Mới được khai trương, sinh ý của cửa hàng vẫn chỉ bình thản, Diêu Trác liền cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, có nên giảm giá thấp chút hay . Lâm Cẩn Dung quả quyết cự tuyệt: “Nơi này thể so với Bình châu, người trong kinh thành thiếu tiền, cái thiếu là danh tiếng. Nếu chúng ta hạ giá thấp, người ta chừng còn tưởng rằng hàng hóa của chúng ta tốt bằng các cửa hàng xung quanh, nếu nữa , đắc tội với những người khác.”

      Diêu Trác nhíu mày : “Vốn là cửa hàng mới mở, thời điểm ban đầu ít khách, dần dần, sau khi có danh tiếng tốt hơn nhiều. Chính là trong kinh vật hiếm lạ rất nhiều, cửa hàng càng nhiều hơn, nơi nơi đều có, muốn mở đường máu, thế nào cũng phải nghĩ ra chủ ý tốt.”

      Nếu là ở Bình châu, Lâm Cẩn Dung mang theo mấy hàng hóa nhà mình tham dự hội ngắm hoa hay tiệc trà xã giao, yến hội của các nữ quyến, tất nhiên tự động tạo thành phong trào. Nhưng đây là ở kinh thành, người có thể cùng nàng lui tới đa số đều là ít gia quyến quan , những người này phần lớn cũng có gia cảnh dư giả gì, căn bản dùng mua nổi mấy thứ này. Nàng chỉ mời những người này đến làm khách, hoặc là ở yến hội nhà người ta đưa ra, cũng bất quá chỉ là đưa đồ cho người mù ngắm mà thôi, có lẽ còn khiến cho người bên ngoài phản cảm.

      Lâm Cẩn Dung nâng cằm suy nghĩ hồi lâu, phân phó Diêu Trác: “Ngươi lấy vài món tinh xảo đắc dụng gì đó đưa lại đây, thí dụ như quạt hoa văn màu cối của Uy quốc, quạt Triều Tiên, v.v… Đợi khi nào Nhị gia rảnh rỗi, bảo dẫn ta đến Tướng Quốc tự bên kia du ngoạn phen, ngày thường ngươi cũng sai người chuẩn bị sạp bày vài món tinh xảo gì đó thử lần xem.”

      Dân có câu: Nhất cửu tới nhị cửu, cây quạt rời tay. Quạt, quả nhiên là vật phẩm trang sức thể thiếu của nhóm phu nhân, cầm quạt trong tay, phong lưu tẫn hiển. thân ham thích, thưởng thức, thân gia, đều có từ cây quạt nho tay mà hiển ra. Lâm Cẩn Dung mặc dù phải đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, nhưng có phong tư ôn nhuận tú nhã độc đáo riêng, cầm cây quạt trong tay tất khiến cho ít người chú ý. Tướng Quốc tự mỗi tháng mở ra năm lần, chấp thuận dân chúng ở đó buôn bán, cái gì hiếm lạ đều có, nhiều lần có ít nữ quyến phú quý du ngoạn, Lâm Cẩn Dung chỉ cần khiến cho vài người mấu chốt chú mục, đạt được mục đích.

      Diêu Trác hiểu ý, vội đáp ứng, nhanh trở về chọn lựa này nọ, đến lúc chạng vạng, quả nhiên tặng mấy cây quạt tinh mỹ đến cực điểm tới đây. Hai thanh quạt, cái được sơn mạ, dùng giấy trơn mềm màu xanh, vẽ sơn thủy đạm mạc, phi điểu bay lượn giữa tầng mây, ý cảnh sâu xa, thế bút tinh diệu; cái trục xuyến bằng bạc mạ vàng ba mươi bốn cánh quạt thân làm bằng gỗ dát bạc, dùng sợi tơ nối đầu, vàng bạc kim tuyến, lụa mỏng làm đẹp ở giữa, vẽ cảnh hoa mai nở rộ trong đêm, lại có đôi đom đóm bay lượn. Rồi có hai thanh quạt Triều Tiên, cái vẽ song loan chức hoa, cái vẽ tuyết sơn tùng hạc.

      Lâm Cẩn Dung xem mà cực kỳ thích, liền gọi mấy người Đậu Nhi đến, chủ tớ cùng thương lượng trang phục và trang sức kèm với mấy cây quạt này.

      Lục Giam về nhà, từ xa thấy bên trong cười đùa thành đoàn, tâm tình khỏi cũng trở nên trầm tĩnh. Ba bước thành hai vào cửa, cười : “ chuyện vui gì vậy, cao hứng thành cái dạng này.”

      Đám người Đậu Nhi thấy vào cửa, hẹn mà cùng lui xuống.

      Lâm Cẩn Dung cười cầm mấy cây quạt qua: “Nhìn xem này, có giống mấy cây quạt vẽ hoa vẽ điểu lúc trước công công sai người mang về ?” Lúc ấy nhân tiết Hạ chí, Lục Kiến Tân tặng về hai cây quạt, Lục lão phu nhân phân biệt đưa cho Lâm Ngọc Trân cùng Lã thị, còn khiến Đồ thị đỏ mắt vì được. Khi đó nàng vẫn là nhi tức, tuy rằng cũng thích, lại chưa bao giờ nghĩ tới mình có, tại nàng làm về sinh ý này, thể tưởng được.

      Lục Giam chỉ nhìn liếc mắt cái, nhân tiện : “Mấy cái này còn tinh xảo hơn nhiều.” Lời còn chưa dứt, bị hai cây quạt hấp dẫn, cầm lấy chậc chậc lấy làm kỳ, thích buông tay: “Họa pháp như vậy, so với của chúng ta bên này hoàn toàn khác biệt. Bất quá cũng quá xa hoa rồi.”

      Lâm Cẩn Dung hơi hơi đắc ý: “Đều là đồ trong cửa hàng của ta. Diêu Trác bọn họ chung quanh xem qua, chưa thấy nhà nào có.” Tay chỉ vào trục cây quạt: “Chàng có biết chuôi của cây quạt này giá trị bao nhiêu tiền ?”

      Lục Giam thoáng tính ra chút, : “Xa hoa như vậy, sợ là mấy vạn tiền chăng?”

      Lâm Cẩn Dung giọng : “Hôm qua bán được cái, 8 vạn tiền. Người mua còn bảo là chiếm được tiện nghi, là cống phẩm chỉ có trong cung, rất hiếm lạ. Nhưng chúng ta mua buôn, bất quá là hai ba vạn tiền thôi.”

      Lục Giam giật mình, : “Quả nhiên lời nhiều.”

      Lâm Cẩn Dung liền hỏi : “Khi nào chàng rảnh rỗi, dẫn ta Tướng Quốc tự chút được ?”

      Lục Giam nhìn nàng , Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Ta là giải sầu, cũng phải bán quạt, khiến chàng mất mặt đâu.” Nàng nhiều nhất chỉ là cầm quạt dạo qua vòng chỗ có nhiều nữ nhân thôi, nếu có người tò mò, chạy tới hỏi, nàng lại cho người ta biết mua ở đâu a.

      Lục Giam trực tiếp trả lời lời của nàng, chỉ bảo: “Đói bụng rồi.”

      Nơi đây thể so với ở Bình châu mỗi người đều biết Lục gia buôn bán, chung quanh hành tẩu nếu quản gia vụ người bên ngoài cũng chê cười ; Nhưng nơi này đa phần là đồng của , trong đó người đọc sách cổ hủ ít, trọng mặt mũi, sợ xấu hổ cũng là điều bình thường, chỉ có thể dùng phương pháp khác. Lâm Cẩn Dung cũng buông cây quạt xuống, gọi người dọn cơm.

      Qua hai ngày, trời trong nắng ấm, Lâm Cẩn Dung sáng sớm tỉnh dậy, kinh ngạc phát Lục Giam còn ở trong nhà, thay xiêm y xuất môn, chỉ vào đống đồ ăn trước mặt : “Ta hôm nay có việc muốn Tướng Quốc tự chuyến, nếu nàng ăn hết chỗ này, ta dẫn nàng xuất môn.”

      Lâm Cẩn Dung làm sao nuốt trôi nhiều món như vậy, khỏi nhíu mày chối từ, cuối cùng bịt mũi so với ngày thường ăn nhiều hơn chút, cảm thấy mỹ mãn thu thập xong xuôi, gọi người thông tri Diêu Trác, cầm cây quạt chói mắt kia cùng Lục Giam ra cửa, hướng tới Tướng Quốc tự.

      Tướng Quốc tự chính là đại chùa chiền nổi tiếng nhất ở kinh thành, cũng biết là quy củ từ thời nào, hàng tháng luôn có năm ngày, mở cửa để dân chúng ở trong đó giao dịch buôn bán. Trước cảnh cửa bên ngoài cùng bán đều là phi cầm miêu khuyển, chim quý hiếm kỳ thú, các thứ trang phục, đa phần là cho nam nhân trẻ tuổi, Trường Thọ, Lục Lương đến nơi đó liền bất động cước bộ.

      Ở sau hai cánh cửa khác là chỗ mua bán mấy món đồ chơi cùng tạp vật, vây quanh phần nhiều là nữ tử, vài người Đào nhìn thấy liền dừng chân, ngay cả Đậu Nhi cũng nhìn xem mặt mày rạng rỡ.

      Lại hướng vào phía trong đình viện, bên trong khác với gian ngoài, nơi nơi dựng lều vải màu sắc rực rỡ, cũng có chỗ lộ thiên, bán lại là chút chiếu, bình hoa, an bí, cung tiễn, trái cây đúng mùa, đồ sấy mứt quả các thứ. Tới gần Phật điện, lại là mũ quan, mứt hoa quả, văn chương chi chúc.

      Lâm Cẩn Dung nhất nhất xem qua, mặc dù thấy mới mẻ, nhưng phải thực cảm thấy hứng thú, Lục Giam biết trong lòng nàng nghĩ cái gì, liền thấp giọng nhắc nhở: “Hai bên hành lang dài đều bán là đồ các sư thêu làm, lĩnh mạt, đóa hoa, châu thúy, nữ nhân có tiền nhàn rỗi nhiều nhất, nàng có thể dạo vòng. Nếu thành, còn có Phật điện phía sau, kẻ có tiền cũng nhiều.”

      Lâm Cẩn Dung dạo vòng, tuy có người tò mò ngắm nhìn, có điều có ai chủ động đến gần, nhưng ra vài người Đậu Nhi vô cùng cao hứng mua vài khăn thêu, lĩnh mạt, châu hoa. Đợi đến khi hết hành lang dài, Lục Giam lại dẫn nàng hướng tới phía sau Phật điện.

      Phía sau Phật điện lại là bộ sách, đồ cổ, tranh vẽ, Lâm Cẩn Dung ở đây thấy bãi sạp của nhà mình. Vốn định tiến lên xem, nhưng thấy đằng trước vây quanh vài người ăn mặc hoa lệ, cùng tiểu nhị chuyện náo nhiệt, đến đó nữa, tính thanh thản ổn định theo Lục Giam xem cảm thấy hứng thú cái gì.

      Lục Giam cũng nhìn đến những thứ ngày xưa luôn cảm thấy hứng thú nhất, chọn chỗ khuất người dừng lại, chỉ vào sạp phía trước phân phó Lục Lương: “Ngươi đến sạp thứ ba bên trái, mua hết tất cả đồ đó cho ta.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn chăm chú nhìn lại, nơi đó có lão đầu tóc hoa râm ngồi, mặt có vẻ khôn khéo cùng nhiệt tình của người làm ăn, ngược lại mang theo vài phần thể nề hà, qua loa cho xong, khỏi thập phần kỳ quái. Lục Lương cũng rất lạ lùng: “Nhị gia đây là vì sao?”

      Lục Giam : “Ngươi cứ làm , cần gì hỏi nhiều? Nhớ phải cò kè mặc cả, chớ làm cho người ta sinh nghi.”

      Lục Lương đáp ứng rời . Lục Giam liền dẫn Lâm Cẩn Dung đến hành lang bên trong đại điện tìm mấy bộ danh gia đề chữ, để chờ tin tức của Lục Lương. Lâm Cẩn Dung thế này mới hỏi : “Đó là ai vậy? Mẫn Hành vì sao phải mua hết đồ của ?”

      Lục Giam liền chỉ vài chủ quán và các loại sạp chung quanh cho nàng xem: “Thấy ? Sạp ở nơi này tất cả đều là quan viên bị bãi chức ở các nơi buôn bán đặc thổ đặc sản cùng hương dược, trao đổi để chuyển về nhà. Vị này là vị bá phụ khi ta ở Giang Nam có quen biết, đắc tội với người ta, cho nên rơi xuống kết cục này. Ta tặng nhận, lại nỡ để con cháu chịu khổ, thế nào cũng phải tới nơi này buôn bán, ta cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.”

      Lâm Cẩn Dung thở dài, : “Tiền thực trọng yếu a.”

      “Lời này rất đúng, tiền đương nhiên trọng yếu.” Phía sau đột nhiên tới người, hồng bào ngân mang, ngọc diện mỉm cười, nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Giam, hô gọi: “Mẫn Hành huynh.” Lại mỉm cười cùng Lâm Cẩn Dung thi lễ: “Tại hạ Vinh Thất, gặp qua tẩu tử.”

      Đúng là Vinh Thất ngày ấy giúp đỡ giải vây, Lâm Cẩn Dung vội nghiêm mặt hoàn lễ, thối lui đến bên. Vinh Thất đứng ở nơi đó cùng Lục Giam thấp giọng hàn huyên vài câu rồi rời .

      Lục Giam quay đầu cười : “Nàng thành công rồi, nương tử nhà coi trọng quạt trong tay nàng, bảo tới đây hỏi ta, cây quạt trong tay nàng là mua từ đâu, ta trực tiếp cho biết là từ cửa hàng của nàng, nếu thích cứ tự đến đó chọn lựa.”

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng phương hướng của Vinh Thất nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh nữ tử dáng người cao gầy đội đấu lạp giống nàng đứng đó, hai người cũng nhìn về phía bọn họ, ánh mắt vừa chạm nhau, liền hướng bọn họ hơi hơi gật đầu.
      Hale205 thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 330: Hy vọng

      Thời gian như thoi đưa, đảo mắt vào tháng 11, Lâm Cẩn Dung mang thai 5 tháng lộ chút bụng, nhưng cũng mập mạp, từ phía sau nhìn lại, chỉ có thể nhận ra nàng béo lên chút, cũng nhận ra là phụ nhân có thai. Từ ngày ấy Tướng Quốc tự, xảo ngộ phu thê Vinh Thất được lâu, cuộc sống của nàng dần trở nên an ổn.

      Phu thê Vinh Thất cũng đến cửa hàng chọn này nọ, thậm chí thấy gặp mặt. Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, bọn họ có nhiều điều cố kỵ, sợ bản thân mượn cơ hội này trèo cao, khi như vậy, nàng càng cần phải chủ động giao tiếp. Đơn giản đem chuyện này quăng qua sau đầu, chọn thời tiết tốt lại cùng Lục Giam xuất môn, mỗi lần đều là tỉ mỉ trang điểm, hoặc là dùng quạt Triều Tiên rồi trâm gài tóc, hoặc là dùng tơ lụa của Uy quốc, khoa trương, nhưng thực tinh xảo, làm cho người ta liếc mắt cái có thể nhận ra, gặp rồi lại càng khó quên. Thường xuyên có nữ quyến tiến lên hỏi thăm nàng mua ở đâu, nàng tất nhiên là cười tủm tỉm cho người ta biết.

      Nàng biết đến tột cùng có phải nàng có duyên với nơi này hay , tóm lại sinh ý của cửa hàng dần dần trở nên thịnh vượng, đến Đông chí được người trong kinh thành công nhận, thậm chí so với giao thừa còn được coi trọng hơn, mỗi nhà khi đó đều phải đưa quà tặng trong ngày lễ, cho nên trước sau Đông chí trong cửa hàng luôn buôn bán lời, cũng dần dần có chút danh tiếng.

      Khi chuyển hàng hóa xong, thư của Lệ Chi cùng Lâm Thế Toàn cũng gửi về đây. Lệ Chi làm cho Lâm Cẩn Dung và Lục Giam hai đôi hài, lại may cho tiểu hài tử chưa sinh ra mấy bộ đồ lót, với nàng hết thảy đều tốt, khuyên nàng bảo trọng thân thể; Lâm Thế Toàn năm nay trở về Bình châu qua năm mới, chuyên tâm ở lại Đình huyện bàn việc buôn bán, còn từ lúc Ngô Tương đến Giang Nam, khí hậu hợp, bệnh nặng hồi, đến bây giờ cũng chưa khỏe hẳn.

      Lâm Cẩn Dung đoán Ngô Tương bị bệnh trận này, ước chừng cũng có liên quan đến tâm tình thất ý của , sau khi thương lượng với Lục Giam, khi hồi đặc biệt sai người mang chút thuốc bổ tới cho Ngô Tương. Tuy rằng biết Ngô Tương thiếu, nhưng vẫn là bằng hữu của nhau, tóm lại còn có nhân tình, nên biểu lộ chút trấn an.

      Vừa mới tiến vào tháng chạp, phu thê Xuân Nha cùng với hai quản của Lục gia từ Bình châu mang đến thư của ba nhà Lâm, Lục, Đào và rất nhiều đặc thổ đặc sản và đồ dùng của tiểu hài tử. Bởi vì biết thai này là nam hay nữ, cho nên vô luận là Đào thị, Lâm Cẩn , hay là Lục gia, đều chuẩn bị đồ cho cả nam oa và nữ oa, rực rỡ muôn màu đặt trong mấy thùng lớn.

      Thư của Lâm gia là Lâm Thận Chi viết, dùng lời lẽ của tiểu đại nhân thập phần nghiêm túc thuật lại ý của Đào thị, dặn dò Lâm Cẩn Dung nhất định phải nghỉ ngơi, thể tùy hứng, có việc gì phải cùng Lục Giam thương lượng, có ủy khuất cũng cần chịu đựng, phải viết thư về nhà . Ngoài ra lại cố ý viết phong thư cho Lục Giam.

      Lâm Cẩn Dung đoán Đào thị đại khái là từ chỗ Hạ Diệp nghe ra chút gì đó, hoặc là đoán được gì đó, cho nên mới cố ý phái phu thê Xuân Nha đến chiếu cố nàng, đối với phong thư Lâm Thận Chi viết cho Lục Giam đặc biệt cảm thấy hứng thú.

      Lục Giam xem xong cũng giấu giếm nàng chỉ : “Thê đệ trưởng thành rồi, cũng biết dùng tâm nhãn cùng thủ đoạn đối phó với tỷ phu.”

      Lâm Cẩn Dung lại tò mò: “Chẳng lẽ đối với chàng bất kính sao?”

      Lục Giam cười : “Làm sao là bất kính? Là rất kính trọng a, sợ nàng chịu ủy khuất, nâng ta lên cao. Nàng cầm đọc biết.” Trong phong thư của Lâm Thận Chi đều là cảm tạ chăm sóc Lâm Cẩn Dung cẩn thận chu đáo, có thể dễ dàng tha thứ khuyết điểm của Lâm Cẩn Dung, dù sao đều dùng lời dễ nghe bao che cho Lâm Cẩn Dung, ý tứ biểu đạt ràng, còn dỗ để vui vẻ, cam tâm tình nguyện.

      Lâm Cẩn Dung vui mừng từ đáy lòng, sợ nhất chính là Lâm Thận Chi trưởng thành trở thành thư sinh thức thời lại cổ hủ, nay xem ra, ở độ tuổi của có thể dùng phương thức này cùng Lục Giam trao đổi câu thông, chứng tỏ trưởng thành rất khá. Vì thế vô cùng cao hứng đề bút viết thư cho Đào thị cùng Lâm Thận Chi, Lâm Cẩn cho bọn họ biết hết thảy đều tốt lại cảm tạ Đào thị đem Xuân Nha đưa đến đây giúp nàng chiếu cố.

      Lục Giam lại có chút lo lắng, bệnh cũ ho khan của Lục lão ông lại tái phát, mời rất nhiều đại phu, uống nhiều thuốc, nhưng cũng thấy chuyển biến tốt. Bởi vậy thời điểm Lâm Cẩn Dung chuyện với Xuân Nha, liền gặp riêng hai quản của Lục gia, bảo họ kể lại tình huống trong nhà: “Lần trước ta nhận được thư, cho tổ phụ biết Nhị thiếu phu nhân có thai, thập phần vui mừng, thân thể khoẻ mạnh đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?”

      Hai quản kia đều là Lục lão ông và Lâm Ngọc Trân chọn lựa, tất nhiên có nhiều kiêng kị, nhất ngũ nhất thập đem tình huống trong nhà kể lại cho nghe.

      Lục Vân tháng 10 xuất giá, Lục Thiệu mượn rượu giả điên, trước mặt già trẻ trong tộc khóc rống hồi, Lục lão ông khó thở công tâm, miễn cưỡng chống đỡ đưa Lục Vân gả , bản thân quá tức giận mà mắc bệnh, ở giường nghỉ ngơi hơn nửa tháng, mới có thể đứng dậy, tiếp theo trời trở nên rét lạnh, ngại lạnh dám xuất môn, ẩm thực giảm hơn phân nửa, tinh thần còn được như năm ngoái.

      Hai quản thấy Lục Giam lo lắng, khỏi an ủi : “Đại phu , bệnh này của lão thái gia cần phải tĩnh dưỡng, đợi đến thời điểm xuân về hoa nở, cũng đỡ hơn nhiều.”

      Lục Giam suy nghĩ hồi lâu, nhất thời cũng còn biện pháp khác, đành phải lệnh cho bọn họ đến các triệu chứng bệnh của Lục lão ông, nhất nhất nhỡ kỹ, chuẩn bị ngày kế tìm thái y kê đơn, có thể giúp bệnh của Lục lão ông chuyển biến tốt hơn.

      Khi trở lại nội thất, khỏi với Lâm Cẩn Dung: “Ta biết Nhị thúc phụ cùng Đại ca nghĩ như thế nào, là muốn bị đuổi sao? Nếu là ta, trong lúc này yên ổn làm người, bổn phận cố gắng có ngày tổ phụ còn có thể tha thứ, lại cho cơ hội lần nữa, làm ầm ĩ như vậy, là bất hiếu khôn ngoan. Ta lo lắng bệnh tình của tổ phụ, muốn thỉnh thái y kê đơn mang về cho bọn họ sắc thử xem.”

      Năm đó Lục Thiệu phụ tử mặc dù chưa từng minh mục trương đảm (trắng trợn) ngỗ nghịch với Lục lão ông, Lục lão ông vẫn như cũ vào cuối mùa thu sang năm mất, cũng biết đơn thuốc của thái y nơi đây có thể có tác dụng hay .

      Lâm Cẩn Dung cũng dám đem lời này cho Lục Giam nghe, lật xem các vật đủ loại kiểu dáng trong rương : “Chàng cũng phải lần đầu tiên biết bọn họ là loại người nào, nếu bọn họ biết cái gì là hiếu đạo, cái gì là trí tuệ, sao có thể rơi xuống nước này. khóc lóc trận này, đúng là đề phòng bị đuổi ra ngoài thôi? Nếu ta đoán sai, hơn phân nửa là kể lể công lao cùng ủy khuất của , chính là khóc cho tộc nhân xem. Nếu tổ phụ thực mở miệng đuổi , vậy người trở thành kẻ bất nghĩa. Tổ phụ tức giận chính là vì điều này.”

      tới đây, nàng đột nhiên ngậm miệng, con hổ bông sắc đỏ thẫm lẳng lặng đặt ở góc trong rương, ánh mắt của con hổ thiên chân nhìn nàng, quen thuộc chói mắt.

      “Là như thế này. Ta bị hai câu cũng là tính là cái gì, khổ sở nhất vẫn là tổ phụ.” Lục Giam thấy nàng đột nhiên dừng câu chuyện, liền theo ánh mắt nàng nhìn qua, thấy con hổ bông kia, ánh mắt nhất thời trở nên mềm mại, khóe môi nở nụ cười ôn nhu như nước, thấp giọng hỏi: “ là đẹp mắt. Ai làm vậy?”

      Lâm Cẩn Dung thanh có chút khang khác: “Là làm.” Nàng lấy đôi hài kia ra, lại ở xung quanh tìm vài thứ quen mắt, cảm xúc dần xuống thấp. Năm đó Lâm Ngọc Trân cũng tự tay làm con hổ bông và vài thứ cho Ninh nhi như vậy, tại sao qua nhiều năm, Lâm Ngọc Trân vẫn làm giống y như đúc với kiếp trước?

      Lục Giam chỉ để ý cầm lên xem, khen ngợi: “ thể tưởng được, tay nghề của mẫu thân lại giỏi như vậy.” Lâm Ngọc Trân làm mấy thứ này, mỗi món đều là tốn công phu, tinh xảo vô cùng, còn thập phần mềm mại. Dù đối với Lâm Ngọc Trân có cái nhìn thoải mái, giờ khắc này trong lòng cũng thập phần cao hứng, cũng nhớ kỹ chỗ tốt của nàng.

      Lâm Cẩn Dung ngồi lát, đột nhiên đứng dậy, đem mọi thứ trong thùng mở ra, lần lượt lật xem bên trong có gì. Lại phải nghiêm túc ngắm nhìn, mỗi kiện đều là tùy tiện liếc mắt cái rồi để sang bên.

      Lục Giam thấy nàng như thế, cuống quít giúp nàng: “Nàng muốn tìm cái gì? Cứ với ta, để ta thay nàng tìm.”

      May mắn, chỉ có 3, 4 kiện là giống nhau, những thứ khác đều thay đổi hình dáng. Làm gì đó cho hài tử, đơn giản chính là mấy thứ kia, cũng kỳ quái. Lâm Cẩn Dung thầm nhủ với bản thân, quay đầu nhìn Lục Giam cười: “ có gì, ta chỉ muốn nhìn xem, cái gì đắc dụng, cái gì thể dùng, cũng tiện bảo các nàng đừng làm thêm. lãng phí.”

      Lục Giam xoa xoa mu bàn tay nàng, ôn nhu cười: “Sợ cái gì, lần này dùng xong, còn có lần sau, rồi lần sau nữa, lãng phí.” Vừa , vừa cầm lấy áo choàng ra: “Đây là Tam thẩm nương làm.”

      Chính là áo choàng hình con thỏ màu lam xen lẫn phấn hồng, Lâm Cẩn Dung tiếp nhận cầm trong tay xem qua, nghiêm túc : “Tam thẩm nương cũng thập phần dụng công, đường may rất tinh tế. Màu sắc này cũng phối hợp rất khá, ta thực thích.”

      Lục Giam ánh mắt tỏa sáng, khen ngợi: “Đúng vậy.” Vì câu tán thưởng này của Lâm Cẩn Dung, bắt đầu liều mạng khen Đào thị, Lâm Cẩn cùng Lâm Ngọc Trân thêu thùa giỏi thế nào, Lâm Cẩn Dung mỉm cười, ngừng lời : “Ta biết, đều là vì chúng ta, đều hy vọng chúng ta tốt đẹp.” Rốt cuộc vẫn là thân mẫu của , luôn hy vọng nàng có thể cùng Đồ thị hòa thuận.

      Lục Giam liền hề nhiều lời, ôm lấy nàng ngồi xuống tháp, cúi đầu gọi tiếng: “A Dung.”

      Lâm Cẩn Dung “Ân” tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”

      Trong chậu than phi hồng, chiếu lên gương mặt Lục Giam có thêm vài phần hồng nhuận, ánh mắt lại càng đen láy, nắm chặt tay Lâm Cẩn Dung, giọng : “Ta mấy ngày nay tới giờ, quá thực khoái hoạt, hy vọng cuộc sống vẫn như vậy.”

      Lâm Cẩn Dung cầm tay , đem tay đặt lên bụng của mình: “Sờ , động.”

      Lục Giam cẩn thận, nín thở tĩnh khí, lại nhịn được thất vọng: “ thấy nữa. là cố ý đúng ?”

      Lâm Cẩn Dung nhịn được cười rộ lên: “Đúng vậy, chính là hài tử bướng bỉnh, chuyên cùng chàng đối nghịch a.”

      “Để ta giáo huấn .” Lục Giam vòng ôm thắt lưng nàng, chậm rãi cúi người xuống, đem lỗ tai nhàng dán tại bụng nàng, vẫn nhúc nhích. Hài tử giống như biết, thực nể tình lại giật giật. Tuy rằng chỉ nhàng động đậy, Lục Giam lại nắm bắt được, nhịn được thở ra tiếng: “A Dung, động, nhất định là nghe được lời của ta.”

      Lâm Cẩn Dung ánh mắt đột nhiên có chút ướt át, tay nhàng phủ lên mặt Lục Giam, thấp giọng : “Nhị lang, mấy ngày nay ta cũng thực vui mừng.” Nàng cũng hy vọng ngày này vẫn cứ bình an trôi , cho nên nàng muốn dùng toàn lực để cố gắng.
      Pe MickHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :