1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 306: Mắt nhìn

      Thải Hồng đứng lên, lại vì quá mức khẩn trương mà đạp vào váy của mình, lảo đảo chút, suýt nữa ngã ở đương trường. Đậu Nhi nhìn xem ràng, vội vươn tay giúp đỡ nàng phen mới bị xấu mặt, đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, nàng rớt lệ.

      Lục Giam thấy lại vui, mới xa trở về nhà, lúc lễ tiết, vốn có việc vui trong lòng, có vô số phiền phức rối rắm ập đến, thể thư giải. Thải Hồng khóc lóc xem như hoàn toàn chọc giận , đặt chén trà xuống, bỗng nhiên đứng dậy vào buồng trong.

      “Ách……” Thải Hồng sợ tới mức cứng đờ người.

      Lâm Cẩn Dung thở dài, phân phó nàng : “Trước xuống .”

      Thải Hồng cũng chịu , thút tha thút thít hành lễ với nàng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ……”

      Đậu Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Lục Giam, trong lòng mười vạn phần vui mừng, phen kéo lấy cánh tay của Thải Hồng, trầm giọng : “Ngươi cũng có mắt nhìn. Có cái gì thể vào hôm khác?”

      Thải Hồng liền che miệng, chảy lệ theo Đậu Nhi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, nhàng thở ra, nghiêng tai lắng nghe, thấy trong phòng có tiếng nước chảy, hiểu được Lục Giam tắm, vì vậy cũng quản, chỉ chờ Đậu Nhi quay lại.

      Chốc lát, Đậu Nhi đến, giọng : “Thiếu phu nhân, hôm nay lúc người rời , chúng ta trong phòng xảy ra chút việc.”

      Lâm Cẩn Dung hỏi: “Chuyện gì? Ta thấy vài người thần sắc đều có chút đúng.” Trong lòng lại có đáp án.

      Đậu Nhi cầm quyển sách đóng gáy hình cánh bướm, giọng : “Sách này bị hủy rồi.”

      Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn, thấy mặt bài còn vẹn nguyên, nhưng trang sách bị nhăn nhúm rách nát, mặt còn dính bùn đất, khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”

      Đậu Nhi cẩn thận : “Lúc ấy mọi người đều bận rộn phơi nắng cho sách, Thải Hồng cũng đến hỗ trợ, nô tỳ cùng Song Toàn chuyện, chợt nghe Quế Viên kêu lên, Thải Hồng cầm quyển sách này đứng ở nơi đó mà rơi lệ……”

      Lâm Cẩn Dung cười lạnh tiếng. Quế Viên giả bộ dịu ngoan lâu như vậy, chung quy là nhịn nổi nữa rồi, nếu giữ người này lại, trong phòng của nàng chỉ sợ bị khuấy đảo long trời lở đất, cuối cùng nàng còn phải thay Quế Viên chịu trách nhiệm.

      Đậu Nhi thấy nàng cười lạnh, trong lòng yên: “Sau đó mình nô tỳ hỏi Thải Hồng, nàng do nàng làm rách, vừa rồi chỉ sợ là muốn nhận lỗi với thiếu phu nhân.” Thải Hồng tuy rằng thừa nhận, nhưng bản thân cũng nghĩ đây phải là , Thải Hồng chỉ sợ cho rằng, đây là Lâm Cẩn Dung bày mưu đặt kế ra oai phủ đầu, có lẽ dám đắc tội với Quế Viên, vì vậy nhẫn nhịn nuốt xuống.

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Trước để đó. Chờ xem thế nào rồi sau.”

      Chợt nghe Lục Giam ở bên trong : “A Dung, tại sao thấy bông tắm?” Trong giọng còn mang theo vài phần sốt ruột.

      Đậu Nhi vẻ mặt hiểu: “Nô tỳ tự tay ……” Nàng cũng phải là Lệ Chi, biết chút tỏ vẻ như vậy, ràng chính là chuẩn bị tốt mọi thứ, hiểu vì sao lại thấy?

      Lâm Cẩn Dung vẫy tay kêu nàng ra ngoài, tự vào buồng trong, nhìn quanh mọi nơi, quả nhiên thấy bông tắm đặt trong bát thủy tinh chiếc kỷ trà cạnh cửa sổ, liền lấy đến phía sau bình phong, đặt xuống kỷ trà bên cạnh thùng gỗ.

      Lục Giam từ lúc nàng vào vẫn nhìn nàng, thấy nàng thả bông tắm xuống muốn ra ngoài, vội lên tiếng : “A Dung, biết lúc này nàng có rảnh ?” Trong miệng hỏi như thế, nhưng hiển nhiên nàng phải có rảnh.

      Lâm Cẩn Dung hiểu được trong lòng thoải mái, cũng biết lần này chuyện sớm hay muộn đều thể tránh khỏi, liền gật đầu : “Có.”

      Lục Giam chỉ ghế ở bên: “Nàng ngồi , chúng ta trò chuyện được chứ?” vốn định buổi tối đêm dài nhàn tĩnh chuyện với Lâm Cẩn Dung, nhưng nếu tại muốn , nên ngay, thể đợi, cũng muốn đợi nữa.

      “Được.” Lâm Cẩn Dung đưa tay đặt ở đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, làm ra bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.

      Lục Giam thấy nàng như thế, lại nghĩ đến bộ dạng của Thải Hồng, còn có đám người Lâm Ngọc Trân, liền có chút oán giận hiểu vì sao, há mồm muốn , nửa chừng lại sửa ý, ngược lại có chút ngốc nghếch vò đầu, cầm lấy ít bông tắm đặt lên đầu, tận lực khiến thanh trở nên nhu hòa: “Trước khi thi, ta vẫn đều suy nghĩ có thể thi đỗ hay ; Đợi cho thi đỗ, ta luôn nghĩ rằng nàng tính thế nào. đường mưa gió kiêm trình, thầm nghĩ hỏi nàng câu, nàng, nghĩ kỹ chưa?”

      Lâm Cẩn Dung giọng : phải chàng an bài xong xuôi sao? Lúc trước lão thái thái với ta, chàng vừa thi đỗ liền viết thư hồi bẩm với lão thái gia.” và Lục lão ông sớm quyết định, đến lúc đó chính là các trưởng bối an bài, nàng phải theo , còn con đường thương lượng nào khác. Nếu như thế, cần gì phải hỏi lại ý tứ của nàng? Nàng biết biết, cũng có gì để giấu diếm, thể ra.

      Bị nàng vạch trần, tay Lục Giam đặt ở đầu lập tức dừng lại, ngừng lúc mới thấp giọng : “Nàng chớ trách ta, ta là sợ nàng chui rúc vào sừng trâu. Tình hình này, ở trong nhà sợ là vẫn….” Trong nhà mọi người nghĩ đến Lâm Cẩn Dung thể sinh, lại biết vì sao thể sinh.

      Lâm Cẩn Dung mặc mặc, : “Khi nào ? Ta thu thập hành lý. Ta cũng rất muốn xuất môn chút, nhìn xem bên ngoài là bộ dạng gì đây.” khi như vậy, nàng liền theo , nhìn xem non sông cảnh sắc bên ngoài, cũng uổng sống đời này.

      Thấy nàng nhiều gì thêm, Lục Giam nhãn tình sáng lên: “Vừa rồi nghe ý tứ của tổ phụ, là còn muốn ta trở về nhà cũ tế tổ, ít nhất cũng phải mười ngày, nhưng chúng ta nhiều đồ, ngày mai nên thu thập . Ta sai người đến kinh thành trước ngắm tìm tòa nhà, lớn, nhưng phải thực thanh tịnh, nàng nhất định thích.” cao hứng, bất kể nước và bọt tắm đầu chảy vào trong mắt, cũng lập tức chà lau, tùy ý để nước mắt ứa ra, rồi mới “Ai nha” tiếng.

      Lâm Cẩn Dung vội đứng lên, cầm chậu nước ấm qua, ý bảo nghiêng đầu, giúp rửa mắt. Hai người đứng gần, da thịt chạm nhau, chìm trong hơi nước, đều có cảm giác nên lời.

      Lâm Cẩn Dung liên tục thay gội, rồi buông chậu, thấp giọng : “Hẳn là được rồi.” Lời còn chưa dứt, Lục Giam cầm tay nàng, thấp giọng : “A Dung, nếu nàng nguyện ý, có làm phiền nàng giúp ta gột rửa đầu ? Coi như là tặng lễ vật sinh thần cho ta, được ?”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt im lặng lát, rồi đặt tay lên đầu , nhàng gội. Lục Giam nhàng thở ra hơi, ngồi vẫn nhúc nhích, ánh mắt cũng chớp nhìn đóa sen tấm bình phòng. Trong phòng ánh sáng lưu ly, ngập đầy hơi nước, mùi thơm như có như , hai người đều là trầm mặc gì, lại thập phần an hòa.

      Đậu Nhi ở ngoài cửa giọng : “Thiếu phu nhân, có người đến thúc giục.” Ngữ khí hoàn toàn khẩn trương ngượng ngùng, lại mang theo vài phần đành lòng.

      Loại ngữ khí, thái độ này, cần phải Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam cũng hiểu được nàng hiểu lầm cái gì. Lục Giam đột nhiên hé miệng cười cười: “Đậu Nhi ngoan, tuy thông minh có năng lực như Lệ Chi, nhưng so với Lệ Chi thành hơn nhiều.”

      Nghe ra ý tứ trong giọng của , Lâm Cẩn Dung nhanh giúp gội đầu sạch , cầm khăn sạch, ra ngoài trả lời Đậu Nhi: “Lập tức ra ngay.”

      Đậu Nhi thấy nàng xốc mành, còn dám giương mắt nhìn nàng, chỉ cúi mắt : “ là thúc giục lần thứ hai, nghe lão thái gia uống có chút say.”

      Sau bình phong truyền đến thanh Lục Giam mặc quần áo: “Cứ ta lập tức qua.”

      Đậu Nhi cúi mắt, quỳ gối thi lễ, giống như trốn chạy bỏ ra ngoài.

      Lục Giam khoác kiện áo choàng ra, mặt hàm chứa cười, giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng muốn cùng ta, hay là?”

      tà tà đứng ở nơi đó, người phủ áo bào trắng, tươi cười thanh thiển, tư thái phong lưu nên lời, Lâm Cẩn Dung lặng lẽ nhìn thoáng qua liền thu ánh mắt, đáp: “Ta muốn đến phòng bếp xem trước, chàng cứ qua đó .”

      Lục Giam cũng miễn cưỡng, lại càng vội, chậm rãi thu thập, trong chốc lát bảo nàng hỗ trợ lấy ngoại bào, trong chốc lát thỉnh nàng hỗ trợ chải đầu, trong chốc lát lại hỏi nàng hài ở nơi nào, ép buộc lâu sau, mới thu thập thỏa đáng, nhìn nàng : “Ngày sau chớ gọi Thải Hồng kia đến trước mặt ta nữa.”

      Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng, kia làm sao có thể, người ta là muốn theo lên kinh, chẳng lẽ bắt nàng trở thành kẻ ác, ngăn đón cho sao? Liền thản nhiên : “Nàng có gì sai, tổ mẫu , muốn nàng cùng lên kinh. con người sống sờ sờ ra đấy, ta gọi nàng, nàng cũng lộ diện, chàng thể bởi vì nàng lộ mặt mà tính đầu ta được.”

      Lục Giam : “Thứ khác cần nàng lo, dù sao chỉ cần nàng đừng nhiều chuyện là được rồi.” xong tự rời .

      Lâm Cẩn Dung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy thái dương chói lọi, chiếu vào phản quang, mắt thấy rất nóng nực, đơn giản lần nữa rửa mặt trang điểm. Vừa thu thập thỏa đáng, chợt nghe Quế Viên ở ngoài mành : “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm.”

      Đậu Nhi điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung cũng quay đầu lại, trầm giọng : “ gặp.”

      Đậu Nhi liền ra ngoài cùng Quế Viên thấp giọng vài câu, giây lát, hết thảy an tĩnh lại. Đậu Nhi vén mành, thấp giọng : “Thiếu phu nhân, rồi.”

      Lâm Cẩn Dung đứng lên, thấp giọng dặn dò nàng: “Trông chừng kỹ, chớ để nháo loạn, hôm nay nhiều người bận rộn, nếu nháo loạn rất khó coi.”

      Đậu Nhi nghiêm túc gật đầu: “Người cứ yên tâm, nô tỳ nhất định trông chừng kỹ.”

      Lâm Cẩn Dung liền gọi Đào ở lại giúp Đậu Nhi chiếu cố, chỉ dẫn theo Song Phúc, Song Toàn đằng trước xử lý công việc. Trước về phía phòng bếp xem qua, rồi đến nhà thuỷ tạ. Đến nhà thủy tạ bên kia, đúng là thời điểm nóng nhất, kĩ nhân đứng ở chính giữa phun lửa biểu diễn, chung quanh vài hài tử biểu diễn xiếc ảo thuật, đám người nhìn xem cao hứng phấn chấn. Lâm Cẩn Dung lặng yên tiếng động ngồi xuống bên cạnh Khang Thị, Khang Thị hàm chứa cười nhìn về phía nàng, thấy nàng đổi quần áo, lại thu liễm vài phần trêu chọc, thấp giọng : “Vừa rồi rất thú vị, đáng tiếc Nhị tẩu bỏ lỡ rồi.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười, tùy ý ứng phó vài câu. Chợt nghe cách đó xa sau bình phong ngăn cách có nam khách bên kia “Oanh” tiếng cười rộ lên, có người hô: “Hôm nay khiến Nhị lang quá chén, ngược lại có vẻ ta có tiền đồ rồi.” Từ đó, thanh ồn ào thôi, đều là mời rượu.

      Khang Thị đem cây quạt che miệng, nghiêng qua giọng : “Những người này có mắt nhìn, tối nay Nhị tẩu sợ là vất vả rồi.”
      Pe MickHale205 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 307: Tâm tư

      Đoan Ngọ yến của Lục gia lần này, vì Lục Giam nửa đường gia nhập, tộc nhân thập phần hưng phấn, vừa vừa cười, mãi cho đến khi sắc trời trễ, Lục lão ông chống đỡ được, lại đau lòng Lục Giam, liền ồn ào giải tán, ngày khác lại tụ tập.

      Mắt thấy Lục Giam được Đồng Nhi, Trường Ninh giúp đỡ trở về phòng, Lâm Ngọc Trân liền phân phó Lâm Cẩn Dung: “Ta uống hơi nhiều, gió thổi qua choáng váng, con và A Vân thay ta đưa tiễn các vị thân tộc.”

      Lâm Cẩn Dung cũng mang theo vài phần cảm giác say sưa, nhưng vẫn thanh tỉnh, theo lời đứng dậy, cùng Lục Vân đưa tiễn thân tộc cuối cùng lên xe ngựa, gương mặt tươi cười cứng đờ, rồi cáo từ Lục Vân, chậm rì rì dọc theo đường mòn hướng tới sân viện của mình.

      Lúc này mặt trời lặn về hướng tây, mây bay đầy trời, gió đêm phơ phất, mùi hương u nhiên tẩm nhập tâm phế, đúng là cảnh đẹp mùa hè. Lâm Cẩn Dung lững thững rồi nghỉ, mệt mỏi vì vất vả tích lũy ngày bớt ít, thấy phía trước cây bóng nước ra quả phá lệ kiều diễm, liền gọi lại Song Toàn cùng Song Phúc: “Chúng ta đằng trước hái chút quả bóng nước về làm sơn móng tay.”

      Song Toàn đáp lời: “Vậy nô tỳ tìm lá cây ma diệp.”

      , hái nhiều chút, chừng người người thấy ta bôi đều muốn bôi a.” Lâm Cẩn Dung liền dẫn Song Phúc, cùng nhau tới dưới cây bóng nước, kiểm tra quả nào tươi mới hái xuống, dùng khăn tay bao lại. Giây lát chủ tớ hai người liền hái được hai bao, Song Toàn còn chưa trở về, nắng cũng ảm đạm.

      Lâm Cẩn Dung ở bên tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn nắng chiều nơi chân trời, nhàng phe phẩy cây quạt chờ Song Toàn.

      “Thiếu phu nhân, người xem đủ hay chưa?” Song Toàn dùng váy đựng lá cây trở về, cười đến mặt mày loan loan, mũi, trán đều là mồ hôi.

      Lâm Cẩn Dung thấy nàng thiên chân khả ái, nhịn được sờ sờ đầu nàng, ôn nhu : “Đủ rồi, đủ cho tất cả mọi người trong sân viện. Ta cho ngươi biết, để cho ta tô xong, còn lại ta thưởng cho vài người Đậu Nhi, các nàng khẳng định muốn tìm láy cây ma diệp, ngươi phải bảo các nàng lấy lòng rồi ngươi mới cho.”

      Song Toàn mở to hai mắt: “Có thể như vậy a? Đào tỷ tỷ véo nô tỳ mới là lạ.”

      Song Phúc cầm hai bao quả bóng nước cười : “Đứa ngốc, thiếu phu nhân ngươi sợ gì?”

      Song Toàn thấy Lâm Cẩn Dung tươi cười, liền cười : “Được rồi, hiếm khi thấy nàng vội vàng như vậy. Thiếu phu nhân chớ quên thay nô tỳ làm chỗ dựa.”

      Lúc này hoàng hôn tím sẫm, nơi chân trời chỉ còn đường sáng le lói, Lâm Cẩn Dung dẫn hai người về: “Trở về thôi.”

      Chậm rì rì tới trước sân, thấy cửa viện đóng chặt, Song Toàn nhíu mày : “Di, đây là có chuyện gì? Thiếu phu nhân còn chưa trở về đóng cửa nhanh như vậy sao, chớ phải là các nàng đóng cửa rồi uống rượu bỏ bê công việc chứ?” khỏi phân trần, liền muốn lên tiến đến đập cửa.

      Lâm Cẩn Dung trong lòng vừa động, lên tiếng gọi nàng: “Tại sao lại phải như vậy, đây là sân viện nhà mình mà.”

      Song Toàn vội thu liễm dung sắc, thay đổi bộ ổn trọng, nhàng gõ cửa: “Trương ma ma mở cửa, thiếu phu nhân trở lại.”

      Cửa nhanh chóng được mở ra, Trương ma ma nhô đầu ra, mặt vài phần cười gượng, ân cần : “Thiếu phu nhân trở lại.”

      Lâm Cẩn Dung thấy nàng cười giả tạo, mắt lé liếc nàng : “Ngươi cười cái gì?”

      Trương ma ma sửng sốt, lập tức thu tươi cười: “Thiếu phu nhân thích lão nô cười, lão nô cười nữa.”

      cái gì vậy?” Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt hỏi: “ , chuyện gì?”

      Trương ma ma mặc mặc, giọng : “Nhị gia phát tác với Thải Hồng.” Lời còn chưa dứt, Lâm Cẩn Dung lướt qua nàng đến đằng trước.

      Thải Hồng quỳ gối ở hành lang thấp giọng nức nở, Đậu Nhi, Quế Viên, Đào toàn bộ đứng ở bên, tất cả đều thúc thủ, thở cũng dám thở mạnh. Quế ma ma cẩn thận đứng ở chỗ khác trong hành lang, thấy Lâm Cẩn Dung về, liền vội vã tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung chuyện: “Thiếu phu nhân, người mau nhìn xem Nhị gia thế nào. Uống rượu say mất rồi.” Cụ thể phát sinh chuyện gì, lại với Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Đưa canh giải rượu đến chưa?”

      Quế ma ma giọng : “ ai dám vào nhà.”

      Đậu Nhi hướng Lâm Cẩn Dung trừng mắt nhìn, giọng : “Nhị gia lệnh cho nhóm nô tỳ đều ở trong này nghe giáo huấn.” Gián tiếp giải thích, vì sao có người trước việc này với Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung nhìn Thải Hồng ở bên: “Lại là sao thế này?”

      Thải Hồng thấy nàng đến, giống như thấy cứu tinh, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn nàng, nghẹn ngào cúi đầu gọi tiếng: “Thiếu phu nhân……”

      Quế Viên ở bên mắt lạnh nhìn, đột nhiên : “Thiếu phu nhân, Thải Hồng làm hỏng sách Nhị gia, Nhị gia đuổi nàng trở về chỗ của Đại phu nhân, muốn nàng hầu hạ.”

      Lâm Cẩn Dung khỏi nhíu mày, lạnh như băng nhìn Quế Viên liếc mắt cái. Quế Viên lập tức cúi mắt, ngậm miệng. Đậu Nhi muốn cùng Lâm Cẩn Dung gì đó, lại , chỉ cúi mắt, nhàng giũ váy. Đào cũng là vẻ mặt chói lọi vui sướng khi người gặp họa.

      Lâm Cẩn Dung đem thần thái của mấy người xem ở trong mắt, cũng bảo các nàng tản , tự tiếp nhận canh giải rượu Quế ma ma đưa tới bước lên thềm. Chỉ thấy trong phòng thắp ngọn đèn, Lục Giam tà tà nằm ở tháp vẫn nhúc nhích, có vẻ như say rượu, dưới đất còn có quyển sách bị rách kia.

      Lâm Cẩn Dung nhớ , lúc trước Đậu Nhi cầm sách này cho nàng nhìn rồi theo lời nàng cất lại, tại sao lúc này liền lại xuất ở đây? Cẩn thận nghĩ nghĩ, ngoái đầu nhìn lại chỗ hành lang.

      Hành lang đèn lồng cao cao, chiếu sáng ràng lắm, dưới ánh đèn đứng hàng người, đều là người xưa nay thân cận nhất bên cạnh nàng, giờ phút này thân ảnh gương mặt của các nàng đều giấu dưới ánh đèn, tranh tối tranh sáng, thể thấy . Nàng còn có chút hiểu được, nơi này tất cả đều là đám người có tâm tư riêng.

      Lâm Cẩn Dung đứng tại chỗ trong chốc lát, xoay người cầm quyển sách kia đặt sang bên, tay chân đến bên người Lục Giam, lấy tay sờ sờ trán của , thấy có chút lạnh lẽo, liền lay : “Mẫn Hành, dậy uống canh giải rượu trước rồi ngủ tiếp.”

      Lục Giam đáp ứng, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đen sâu kín, giống như muốn ăn thịt người ta vậy, áo choàng lại nới rộng, lộ ra da thịt nửa ngực. Mùi rượu nồng, xen lẫn mùi thơm ngát của hương hoa cỏ, bị nhiệt độ cơ thể hun đúc trở thành mùi hương đặc biệt, cứ thế ập tới mặt của Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung mặt nhịn được có chút nóng lên, buông canh giải rượu xuống xoay người định , mới được nửa bước, tay áo bị Lục Giam giữ lại. Lại tiếp theo, đôi tay hữu lực chặn ngang ôm lấy nàng, đợi nàng lên tiếng, nàng nằm xuống tháp, Lục Giam khởi động thân mình quan sát nàng, hô hấp toàn bộ phủ mặt nàng, khiến da thịt nàng nhanh chóng nổi lên tầng ửng hồng tinh tế, trong lòng lại lảo đảo, thể suy nghĩ.

      Lâm Cẩn Dung biết nên làm thế nào mới tốt, đối với đôi mắt đen sâu kín của Lục Giam, cảm thấy hoàn toàn xa lạ, cảm xúc này vừa ập tới, giống như là sợ hãi, lại dường như phải vậy, giống như là thống khổ, cũng phải như thế, nàng nên lời, cũng ràng lắm cảm giác này thế nào, nàng chỉ thẳng tắp nhìn Lục Giam, vẫn nhúc nhích, quên hô hấp.

      Lục Giam mâu sắc càng sâu, nâng tay lên, động tác mềm từ lông mày của nàng lướt xuống môi, Lâm Cẩn Dung kinh ngạc trợn tròn mắt, đầu ngón tay cũng dám động, lại thấy cả ngón chân cũng là căng thẳng.

      Lục Giam cúi đầu, nhàng cọ lên môi nàng, Lâm Cẩn Dung hề động. Nụ hôn vừa bắt đầu, giống như cơn lũ bất ngờ bộc phát, trút xuống, rốt cuộc ngăn được, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy tay đỡ đầu vai nàng thiếu chút nữa bấm vào sâu tận xương, dùng lực hôn nàng, khiến nàng thiếu chút nữa có cách nào khác hô hấp, cách tầng la y mỏng manh, nàng có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực của nhảy nhót vô cùng kịch liệt, mà của nàng…… Nàng tuyệt vọng mở to hai mắt, gắt gao nắm lấy vạt áo của Lục Giam, nhưng chỉ trong chớp mắt, Lục Giam liền buông lỏng nàng ra.

      Lâm Cẩn Dung lập tức đem tay áo che mặt, xoay người đưa lưng về phía Lục Giam. Nàng biết tình hình vừa rồi bọn nha hoàn bên ngoài có thể nhìn thấy hay .

      “Người bên ngoài nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy.” Lục Giam giống như biết suy nghĩ trong lòng nàng, chậm rãi ngồi dậy, lấy canh giải rượu uống cạn.

      “Chàng ràng say đến mức như vậy, cần gì giả bộ?” Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

      Lục Giam cũng biện giải, chỉ thấp giọng : “Nàng hỏi chuyện nào?”

      Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên : “Còn có chuyện khác nữa sao?” Rồi chậm rãi quay sang. Mới vừa chuyển mặt, lại chạm phải ánh mắt của Lục Giam, khỏi lập tức cúi mắt, chỉ cảm thấy mặt giống như bị kéo căng, thập phần mất tự nhiên.

      “Có ba chuyện.” Lục Giam thu hồi ánh mắt, giương mắt nhìn tranh hoa điểu bình phong ở đối diện: “Chuyện thứ nhất, ta uống say chuếnh choáng, vào cửa liền nhìn thấy quyển sách này ở ngay bàn. Chuyện thứ hai, Quế Viên cho ta biết là Thải Hồng phơi sách làm hỏng. Chuyện thứ ba, ta cần Thải Hồng ở trong này hầu hạ, bảo nàng ta chậm nhất ngày mai trở về .”

      Lâm Cẩn Dung thừa cơ đứng dậy: “Ta điều tra sách này sao lại ở đây, đến tột cùng có phải Thải Hồng phá hỏng hay .”

      Lục Giam cất cao giọng : “Ta cần nàng ta ở trong này hầu hạ, ta thấy nàng ta vừa mắt. Nếu phải hôm nay là lễ tiết, ta đem nàng ta đưa trở về.” Thanh của lớn như vậy bên ngoài chắc hẳn nghe thấy ràng.

      Lâm Cẩn Dung mặc mặc, thấp giọng : “Hiểu rồi.” Thải Hồng rốt cuộc có sai hay đúng cũng vậy mà thôi, mấu chốt là nàng sai. Mặc dù phải hôm nay có sẵn cái cớ này, ngày sau cũng tìm cớ khác.

      Lục Giam lại nằm xuống: “Rốt cuộc uống nhiều, đầu hơi choáng váng, sớm nghỉ ngơi .”

      Lâm Cẩn Dung liền ra ngoài, phân phó loạt người đứng ở hành lang: “Đều tan .”

      Thải Hồng nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Thiếu phu nhân……”

      Lâm Cẩn Dung ôn tồn : “Ngươi cũng đứng lên , về phòng trước , Nhị gia uống rượu, chuyện khỏi hơi khó nghe, có cái gì ngày mai sau. Đậu Nhi, ngươi giúp đỡ nàng.” Thải Hồng thấy Lục Giam muốn đuổi nàng về, cũng còn mặt mũi, nếu suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, sợ là muốn sống muốn chết cũng chừng.

      Đậu Nhi hiểu được, liền tiến lên giúp đỡ Thải Hồng xuống, chuẩn bị đêm cẩn thận chăm sóc.

      Đào các ngươi chuẩn bị nước ấm.” Lâm Cẩn Dung đuổi những người khác, trầm mặc nhìn Quế Viên, tự bước vào phòng.

      Quế Viên đứng ở hành lang, chậm rãi thả lỏng thân mình, đem thân mình tựa vào cột trụ hành lang, nhàng cong lên khóe môi, lộ ra tươi cười cổ quái.
      Pe MickHale205 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 308: Kiên định

      Lâm Cẩn Dung cúi đầu, ngồi ở bên cạnh bàn chút rồi lại chút đảo quả bóng nước, quả bóng nước đỏ bừng bị dầm nát, nổi bật trong bát sứ trắng, ở dưới đèn như phủ thêm màu sắc khác.

      Lục Giam tà tà nằm ở tháp, thấy nàng dường như thế nào cũng đảo xong, liền giọng : “Nữ tử luôn thích tô móng, nhưng nàng thế này cũng hơi quá rồi.”

      đây là đùa giỡn nàng sao? Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Lục Giam, thấy Lục Giam thần sắc lại đứng đắn, nàng liền muốn , nàng làm để thoa cho xem, chính là vừa vặn đến nơi đó, nhìn mới mẻ đáng , cho nên đột nhiên muốn hái xuống.

      Còn chưa mở miệng, Lục Giam lại đứng đắn : “Tay nàng rất đẹp, dùng để tô móng tay rất đẹp mắt, nhưng tô còn đẹp hơn. Ta thích nhất là nhìn nàng cầm sáo, hoặc là pha trà, thanh nhã giống như hoa ngọc lan vậy. Ta thấy nha hoàn trong nhà người người câu nệ có độc cho tay hay , người người đều tô móng tay đỏ rực, chẳng lẽ nàng cũng muốn giống như các nàng ấy sao?”

      Lâm Cẩn Dung giận dỗi quyết định hàng ngày tô móng, nhưng ngoái đầu nhìn bã quả bóng nước trong bát, lại đột nhiên còn hưng trí, ngược lại đem ánh mắt đặt ở tay mình, nhìn thêm vài lần. Chính mình cũng thấy hai bàn tay này dễ nhìn, lại thấy, từ lúc Lục Giam trở về từ kinh thành, cả người biến hóa rất lớn, ràng nhất chính là tính tình so với từ trước sáng sủa hơn, lá gan cũng lớn hơn, hoặc là , vì thắng Ngô Tương nên tự tin hơn, còn lo lắng.

      Lục Giam thấy nàng dùng nước quả bóng nước, mà là ngồi ở chỗ kia ngắm nhìn tay, mỉm cười, đứng dậy vào giường ngủ trước.

      Lâm Cẩn Dung ngồi lát, thấy Lục Giam có động tĩnh gì, quay đầu nhìn, nhắm mắt, sớm ngủ say. Liền tay chân đóng cửa sổ, thả màn, thổi đèn, cẩn thận, mang theo vài phần cứng ngắc nằm xuống bên người .

      Nàng khẩn trương hồi lâu, cũng thấy Lục Giam có hành động gì khác, im lặng, giống như lúc uống rượu say mấy lần trước, có nửa điểm tiếng động, xác thực ngủ, liền mở rộng tay chân, thả lỏng gân cốt, chậm rãi vào giấc ngủ.

      Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, Lâm Cẩn Dung từ trong mộng tỉnh lại, kịp mở mắt, bên người liền truyền đến xúc cảm ấm áp, Lục Giam ở bên tai nàng giọng : “Tỉnh?”

      Lâm Cẩn Dung từ từ nhắm hai mắt : “Tỉnh.”

      “Đêm qua nàng ngủ ngon ?” Lục Giam tâm tình vô cùng tốt, tay chân giật giật, cố ý vô tình huých chạm vào thắt lưng của nàng.

      Lâm Cẩn Dung thấy lỗ chân lông toàn thân co rụt lại, được tự nhiên né sang bên cạnh: “Ngon. Chàng sao?” Nàng ngủ tốt, đêm đều nằm mơ, loạn thất bát tao.

      “Ta cũng tốt lắm, ngủ thập phần an ổn, sáng nay dậy thần thanh khí sảng, ta vốn lo lắng nàng ngủ ngon. Nếu đều ngủ ngon, ta đây cũng đến thư phòng cách vách, để người khác nhìn thấy hay.” Lục Giam xuống giường, đứng ở trước giường thản nhiên cởi áo, lấy áo sạch giá xuống, ngoái đầu nhìn lại Lâm Cẩn Dung cười: “Ta hôm nay muốn Tri châu phủ cùng Tri huyện phủ bái tạ, đại khái cơm chiều cũng trở về ăn. Nàng xem ta mặc áo khoác gì hơn?”

      Nắng sớm chiếu lên dáng người càng nổi bật vẻ kiện mỹ, chân dài rắn chắc, vân da ràng, đúng là độ tuổi mà nam tử có dáng người đẹp nhất.

      Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, : “Vẻ ngoài của chàng đẹp, mặc cái gì cũng đẹp mắt.” Lời này cũng là tình lòng, mặc dù ở thời điểm oán hận nhất, nàng cũng thể phủ nhận bộ dạng của rất tuấn tú.

      Lục Giam nghe vậy, khỏi kiều khóe môi, lại nghiêm túc nhìn nàng : “Lần đầu tiên nghe nàng như vậy. Nhưng vẫn là làm phiền nàng thay ta tìm quần áo , ra ngoài cũng là mặt mũi của nàng mà.”

      Lâm Cẩn Dung im lặng tiếng động xuống giường, dưới ánh mắt sáng quắc của , tay chân có chút cứng ngắc tìm thanh tố la bào màu nhạt đưa qua, Lục Giam cũng tiếp nhận, ngược lại mở rộng tay, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nóng cháy.

      Lâm Cẩn Dung bị nhìn xem sợ hãi, đơn giản đem áo choàng phủ lên cánh tay , cầm quần áo sạch của mình ra phía sau giường.

      Lục Giam cầm áo choàng im lặng đứng lát, chút ánh sáng từ chỗ sâu trong đáy mắt nhen nhúm, khóe miệng càng nhếch càng cao, chậm rì rì mặc quần áo, cười : “A Dung, hôm nay nàng trăm ngàn lần phải nhớ bảo các nàng thu thập hành lý a, chớ quên.”

      Từ phía sau màn truyền đến thanh , Lâm Cẩn Dung chính là quan tâm , cũng thèm để ý, thần thanh khí sảng mở cửa, gọi người đưa nước ấm tiến vào rửa mặt.

      Trong phòng có thêm người khác, Lâm Cẩn Dung lúc này mới cảm thấy làn da dường như bị kéo căng kia dần dần thả lỏng, hành động biểu tình đều tự nhiên hơn rất nhiều. Lục Giam lại là bộ dạng im lặng lạnh nhạt, ngẫu nhiên hỏi nàng hai tiếng tình huống trong nhà, Lâm gia mọi người thân thể có an khang , Lâm Thận Chi đọc sách thế nào, hoặc là cảm thán hai tiếng về Lục Luân. Như thế, thời điểm ăn điểm tâm, Lâm Cẩn Dung cuối cùng trở về tự tại.

      Trong chốc lát dùng điểm tâm xong, Lục Giam đứng dậy : “Nên thỉnh an các trưởng bối.” Lại cùng nàng thương lượng: “Chuyện Thải Hồng nàng đừng để ý, ta xử lý.”

      Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Mặc dù thích, cũng nên hoãn lại hai ngày .” vừa về nhà liền phát tác Thải Hồng cũng , nếu vội vã đuổi người về, vậy đúng là tặng cho Lâm Ngọc Trân bạt tai mà, Lâm Ngọc Trân há có thể từ bỏ ý đồ với ? bằng lưu lại mấy ngày rồi sau.

      Lục Giam thản nhiên liếc nàng cái: “Ta có chừng mực.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn như vậy hẳn quyết định, nếu mình còn khuyên nữa, chỉ sợ bị cắn ngụm, liền nhanh ngậm miệng.

      Lâm Ngọc Trân mặc dù dậy, nhưng vì hôm qua say rượu, thập phần có tinh thần, có điều tâm tình rất tốt, phân phó Lục Giam nên bắt đầu đáp lễ từ nhà nào, vô toàn diện công đạo hồi. Lục Giam vẫn mỉm cười nghe, nàng cái gì đều được, phút cuối cùng, lấy ra hộp gấm đưa qua: “Là ở cửa hàng vàng bạc của Đường gia kinh vì mẫu thân định chế trang sức phỉ thúy, cũng biết mẫu thân có thích hay ?”

      Trong hộp gấm đựng trang sức phỉ thúy thợ khéo hoàn mỹ, phẩm chất rất tốt, Lâm Ngọc Trân tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng thập phần vui mừng, Phương ma ma cùng Lục Vân đều khuyến khích nàng lập tức thử xem, nàng rụt rè chỉ nhìn qua chút rồi để sang bên, lạnh nhạt cười : “Cốt nhục nhà mình, cần gì phải như thế?”

      Lục Giam nghiêm mặt : “Chính vì là cốt nhục nhà mình, cho nên càng để ở trong lòng.” Trước mặt Lâm Ngọc Trân đưa cho Lục Vân chuỗi ngọc vàng ròng tương châu qua: “Mặt khác tặng cho muội thêm trang, ngày mai có người đưa lại đây.”

      Lục Vân thập phần vui mừng, lôi kéo Lâm Cẩn Dung hỏi nàng được cái gì, Lâm Cẩn Dung cười cười: “ đôi chạm rỗng hương cầu.” Nàng chú ý tới, Lục Giam đưa cho Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân gì đó so với nàng càng đẹp mắt, càng đáng giá hơn.

      Mắt thấy Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đều là vẻ mặt ý mừng, Lục Giam lợi dụng thời gian rảnh : “Mẫu thân, con có chuyện muốn thỉnh giáo ý tứ của mẫu thân.”

      Lâm Ngọc Trân tâm tình tốt, cười : “ .”

      Lục Giam liền cúi mắt, : “Thải Hồng vừa thấy con liền rơi lệ, lại làm hỏng quyển sách mà con thích nhất…… có chừng mực có tâm nhãn.”

      Lâm Ngọc Trân tươi cười lập tức cứng ngắc, lông mày nhướn cao, cười lạnh nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Quả nhiên là có chừng mực!”

      sớm biết như vậy, Lâm Ngọc Trân thích nhất chính là giận chó đánh mèo. Lâm Cẩn Dung bộ dạng phục tùng rũ mắt, lời.

      Lục Vân đem cây quạt che mặt, nhìn trái nhìn phải.

      Lục Giam chỉ làm như phát biểu tình của Lâm Ngọc Trân, thản nhiên : “Con lập tức nhập kinh nhậm chức, người bên cạnh dù thế nào cũng phải lanh lợi chút……”

      “Ta biết! phải là tiến sĩ lão gia chướng mắt người ta sao? Thấy nàng thô kệch đúng .” Lâm Ngọc Trân trong lòng có tư vị thoải mái, lại sinh ra vài phần phẫn nộ. Người này khi thi đỗ, quả nhiên khác biệt so với lúc trước, lưng thẳng cứng rắn, về nhà chuyện thứ nhất chính là đối nghịch với nàng, đúng là kẻ tàn nhẫn.

      “Nương…” Lục Vân vội vàng đứng dậy, định tiến lên khuyên, Lâm Ngọc Trân ngang nhiên : “Con ra ngoài! Mặc kệ chuyện trong này!”

      Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải đưa ánh mắt đồng tình nhìn Lục Giam, xoay người ra ngoài. Lâm Cẩn Dung cũng theo đứng dậy, Lâm Ngọc Trân : “Con đứng lại! Con ràng với ta, người ở chỗ ta thành thành , tại sao đến chỗ con liền tiến thối vô nghi, biến thành kẻ ngu dốt? Ta vẫn đều cho rằng con là người có hiểu biết, vậy mà con lại hồ lộng ta như thế!” Trong giọng có vài phần hổn hển.

      Lâm Cẩn Dung liền đứng lại, giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân, Lục Giam bước lên phía trước giữ chặt tay nàng, tiếp lời: “Mẫu thân an tâm chút đừng nóng nảy, A Dung là thê tử người chọn cho con, cũng là thân chất nữ của người, con cảm thấy nàng vô cùng tốt. Chúng ta đều còn trẻ, thành thân hơn hai năm nay, vì chuyện công danh của con, vẫn đều là chung đụng ít mà xa cách nhiều, hơn nữa tình trong nhà rất rườm rà, nàng vất vả nhọc tâm, cũng có gì để trách nàng. Con tình lòng muốn cùng nàng hiếu kính người mà.”

      Lâm Ngọc Trân mặt thần sắc thay đổi liên tục, ánh mắt từ gương mặt Lâm Cẩn Dung chuyển tới gương mặt Lục Giam, đột nhiên nở nụ cười tiếng, thản nhiên : “Ta là thay các con suy nghĩ, các con đều thấy ta gây trở ngại các con, ta cần gì phải làm kẻ ác, mất lòng đôi bên? Chính là ngày sau đừng có hối hận!”

      Lục Giam mặt càng thêm kiên định: “Con chưa bao giờ dám quên dưỡng dục chi ân của mẫu thân, lại càng dám quên mẫu thân đối tốt thế nào. Con cũng phải người có lương tâm.”

      Lâm Ngọc Trân trầm mặc , tự đứng dậy vào bên trong.

      Lục Giam nhàng thở ra hơi, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Được rồi, sau đó sai người thu thập .”

      Lâm Cẩn Dung thần sắc phức tạp nhìn , muốn cái gì đó nhưng thốt nên lời.

      “Tổ phụ mẫu nơi đó nàng cũng đừng lo lắng, có ta ở đây rồi.” Lục Giam toàn thân thông thái, rốt cục có thể ưỡn ngực tỏ vẻ chính mình bất mãn và hờn giận. đại nam nhân, chẳng lẽ muốn cùng ai sinh hài tử, muốn cùng ai ở chung chỗ, có tự do, có thứ mình thích mà được sao?

      Từ Vinh Cảnh cư trở về, Lục Giam tự mang theo người xuất môn, Lâm Cẩn Dung rảnh rỗi, dặn dò Phương Trúc: “Ngươi nhìn xem Thải Hồng.” Lại phân phó Song Toàn: “Đem Đậu Nhi, Đào, Quế Viên gọi tới cho ta.”

      Song Toàn thấy nàng thần sắc túc mục, trong lòng bồn chồn, nhanh như chớp chạy ra gọi người.

      Đợi đến khi vài người Đậu Nhi theo thứ tự tiến vào, Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt ra: “Đều quỳ xuống.”
      Pe MickHale205 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 309: Kết thúc

      Đậu Nhi hai lời, cúi mắt liền quỳ xuống. Đào mặc dù mang theo vài phần do dự nhưng cũng thành thành theo quỳ xuống. Quế Viên nhìn hai người, tiến lên trước bước quỳ xuống, cất cao giọng : “Thiếu phu nhân, đều là nô tỳ làm, người muốn phạt phạt nô tỳ .”

      Lâm Cẩn Dung tức giận quát: “Trong nhà này còn có quy củ ? Ta muốn làm như thế nào còn cần ngươi phải giáo huấn sao? Vả miệng!”

      Quế Viên ngẩn ra, dám tin nhìn nàng.

      Lâm Cẩn Dung : “Ngươi tự mình động thủ, hay là để ta sai người đến động thủ?”

      Rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn theo bên người chủ tử lâu, lại là nữ nhi thân sinh của nhũ mẫu, vốn thân phận phải tầm thường, giờ phút này đóng cửa lại mà , mất mặt cũng có gì tổn thất, nhưng nếu để người bên ngoài đến động thủ, vậy là mất mặt trầm trọng. Quế Viên cứng ngắc ước chừng thời gian nén nhang, cuối cùng nâng tay lên tự vả vào mặt mình cái.

      Lâm Cẩn Dung hơi hơi cúi mắt.

      Quế Viên cùng lúc liên tục đánh năm sáu cái, thấy Lâm Cẩn Dung vẫn cúi mắt bất động, cho thấy vẫn đủ, quật cường cùng khí phách giấu trong chỗ sâu nhất ùa đến, cắn răng hai mắt nhìn thẳng Lâm Cẩn Dung, tay càng dùng sức, rất nhanh đánh cho mặt đỏ bừng, máu mũi cũng chảy ra.

      Đậu Nhi thấy ổn, vội : “Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng có lỗi.” xong liền hàm chứa lệ, nâng tay lên tự tát mình mấy cái. Đào thấp giọng nức nở, khóc : “Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng biết sai lầm rồi.”

      Quế ma ma hợp thời vén mành lên tiến vào, quỳ gối trước mặt Lâm Cẩn Dung, lão lệ tung hoành: “Thiếu phu nhân…… Cầu người…… Các nàng vốn có ý tốt mà……”

      giống với Quế Viên, Đậu Nhi cùng Đào đúng là có ý tốt, Lâm Cẩn Dung vốn chỉ muốn giáo huấn các nàng, nhân tiện : “Được rồi, đều dừng lại . Các ngươi thấy ủy khuất, nhưng tối hôm qua tâm tình ta cũng giống như các ngươi vậy. Nhưng việc giống là, đêm qua là các ngươi tát vào mặt ta, hôm nay các ngươi tự làm tự chịu.”

      Đậu Nhi nằm đất, nghẹn ngào : “Thiếu phu nhân, nô tỳ biết sai rồi.” Đào chỉ khóc lóc, Quế Viên lại giống như chưa từng nghe thấy, vẫn nâng tay tiếp tục vả lên mặt. Quế ma ma vội kéo tay nàng, khóc : “Oan gia này, con muốn mạng của ta sao!”

      Quế Viên được lời, dùng sức đẩy tay Quế ma ma ra, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Cẩn Dung, như cũ muốn đánh lên mặt.

      Đây là làm cho ai xem đây? Hôm nay làm quan tòa phải kết thúc sạch . Lâm Cẩn Dung thấp giọng phân phó Đậu Nhi cùng Đào: “Các ngươi trước ra ngoài.”

      Đậu Nhi do dự đứng lên, nhìn thấy biểu tình mặt Lâm Cẩn Dung, liền dắt Đào cẩn thận lui ra ngoài, nhưng cũng xa, đứng ngay ngoài mành. Đào khóc thút thít hai tiếng, cũng theo nàng yên lặng đứng, thấp giọng : “Tỷ tỷ, chúng ta làm sai sao?”

      Đậu Nhi : “ phụ tín nhiệm của thiếu phu nhân, là làm sai rồi.” Lâm Cẩn Dung chính là đề phòng Quế Viên gây sóng gió, mới để nàng cùng Đào ở lại trông chừng. Nhưng các nàng đều phụ tín nhiệm của Lâm Cẩn Dung, mắt nhắm mắt mở, để mặc Quế Viên hành động, từ tình thế phát triển đến tình trạng này, tự chủ trương lại còn cho mình là công thần. Cũng chưa từng nghĩ tới, đầu Lâm Cẩn Dung đè nặng vài toà núi cao, chỉ cẩn thận chút, mọi hậu quả đều là Lâm Cẩn Dung gánh vác. Bản thân quả nhiên là bằng Lệ Chi biết lo lắng lâu dài, Đậu Nhi vừa xấu hổ lại cảm thấy khổ sở.

      Trong phòng, Quế Viên vẫn đánh ngớt, Lâm Cẩn Dung lạnh lùng nhìn nàng : “Nếu ngươi thích đánh cứ tiếp tục đánh . Ta trước sau mang ác danh, có thêm cái cũng sao. Chính là phải cẩn thận, đánh đến mức mặt sưng vù, răng rụng hết, khổ sở cũng là ngươi.”

      Quế Viên động tác liền trì hoãn, Quế ma ma vội kéo lấy khóc : “Nghiệp chướng, còn nhanh nhận lỗi với thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân phải người đạo lý.”

      Lâm Cẩn Dung trong lòng nghẹn cỗ tà hỏa, lạnh lùng cười: “Ma ma đừng như vậy, giảng đạo lý còn phụ thuộc vào người nghe, có người giảng đạo lý vẫn a.”

      Đến bước này, nếu nhìn ra Lâm Cẩn Dung là thái độ gì, muốn làm cái gì, Quế Viên sống nhiều năm như vậy cũng uổng công rồi. Cuối cùng tia hy vọng tan biến, nàng đơn giản yên lặng nhìn Lâm Cẩn Dung, chậm rãi : “Thiếu phu nhân đúng, có người giảng đạo lý vẫn . Nô tỳ tự hỏi cho tới nay đối với người trung thành và tận tâm, người nghĩ gì, phân phó gì, nô tỳ tận tâm hết sức làm, người nghĩ đến, muốn làm, tiện làm, nô tỳ cũng vì người làm. Như thế, vẫn thể nhận được câu khen ngợi của người, vẫn nhận lấy kết cục như vậy, khiến người thất vọng đau khổ!”

      Nàng có chuyện gì mà bản thân muốn làm, tiện làm, hy vọng thuộc hạ lặng yên tiếng động thay nàng làm chứ? Vốn là Quế Viên hôm qua vu oan hãm hại Thải Hồng, từ đầu tới cuối đều là vì thành toàn cho bản thân nàng ta thôi. Lâm Cẩn Dung tức giận cười lạnh, thậm chí còn lười cùng Quế Viên giảng đạo lý: “Ngươi đúng, ta chính là thấy ngươi tốt, ta cũng chỉ thấy ngươi an phận. Như vậy, ngươi thấy ngươi nên có kết cục thế nào mới tốt đây?”

      “An phận?” Quế Viên kích động đứng lên, để ý Quế ma ma ngăn trở, khóc : “Thiếu phu nhân muốn nô tỳ như thế nào mới tính là an phận? Vì sao thiếu phu nhân bao dung với người bên ngoài, nhưng lại thể bao dung với nô tỳ? Mười mấy năm tình nghĩa, chẳng lẽ còn có người so với nô tỳ đối với người trung tâm hơn, vì người suy nghĩ sao?”

      Quế ma ma mặt chút lại chút cúi xuống, mềm nhũn nằm rạp đất. Nàng hiểu được mười mấy năm tình nghĩa, xem như từ những lời này của Quế Viên hoàn toàn biến mất.

      Lâm Cẩn Dung tay rất nhanh lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, hồi lâu : “Trung thành như vậy ta tiêu thụ nổi. Ngươi , ta về sau muốn nhìn thấy ngươi nữa. Đồ cưới của ngươi, ta lúc trước thay ngươi chuẩn bị, ma ma ta cũng chuẩn bị tiền để dưỡng lão, sai người đưa cho các ngươi, ngày mai trước hết chuyển ra ngoài . Nếu muốn thảo ân điển chuộc thân, có thể. Nếu thấy an toàn, ta cũng có thể sai người an bài phòng ở cho các ngươi.”

      Quế Viên mặt đất ngồi lát, đột nhiên nở nụ cười: “ khi như vậy, thiếu phu nhân lúc trước cần gì phải cho nô tỳ niệm tưởng? Nô tỳ cho dù ngày bé hết sức lông bông hiểu chuyện, nhưng lớn lên cũng hiểu được tốt xấu. Mùa đông năm ấy, phải thiếu phu nhân gọi nô tỳ vào sao? Tại sao lúc này lại quên bẵng? Nô tỳ tuy là tiện nữ, nhưng cũng là có tâm. Thời điểm dùng được , dùng được bị ném , thiếu phu nhân là người trung hậu nhất, thiện tâm nhất đời này.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Quế Viên, được lời.

      “Đoản mệnh, tổn thọ, ngươi muốn mạng của ta mà.” Quế ma ma tát cái lên mặt Quế Viên, ngẩng đầu thấy Lâm Cẩn Dung sắc mặt khó coi chi cực, khỏi hãi hùng, nghiêng người qua, khóc lớn lay động tay nàng: “Thiếu phu nhân, nha đầu kia điên rồi, tất cả đều linh tinh thôi.”

      Đậu Nhi mang theo Đào tiến vào, kéo lấy Quế ma ma: “Thích hợp chút , là thiếu phu nhân thiện tâm cùng các ngươi so đo, nhưng đừng quá đáng.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “ giúp nàng thu thập, lập tức chuyển ra ngoài.”

      Quế Viên phảng phất giống như mới từ trong mộng bừng tỉnh lại, mạnh mẽ qua ôm lấy chân Lâm Cẩn Dung, khóc lớn : “Thiếu phu nhân, nô tỳ mới vừa rồi điên rồi, miệng linh tinh. Cầu người đừng so đo với nô tỳ a, nô tỳ chính là luyến tiếc rời khỏi người, muốn hầu hạ người. Cầu người giữ nô tỳ lại .”

      “Ngươi đúng, là ta làm sai.” Lâm Cẩn Dung đông cứng đẩy tay Quế Viên ra, thắt lưng tuy rằng còn rất thẳng tắp, môi lại mất huyết sắc.

      Đậu Nhi hô tiếng: “Trương ma ma, tiến vào lôi người ra!”

      Quế ma ma khóc chết khiếp, làm sao còn có khí lực quản Quế Viên. Trương ma ma cùng Phương Trúc bước nhanh tiến vào, cầm khăn tay nhét vào miệng Quế Viên, hợp lực tha người ra ngoài. Quế ma ma vội đuổi theo.

      Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Đậu Nhi thấy Lâm Cẩn Dung vẫn ngồi nhúc nhích, sắc mặt cũng tốt hơn bao nhiêu, khỏi lo lắng : “Thiếu phu nhân, người có việc gì chứ? Người đừng để tâm những lời khùng điên đó, nàng bị điên rồi, đổi trắng thay đen, nơi nơi loạn cắn mà.” Lúc ấy Lục gia vừa động tâm tư muốn để Lục Giam thêm thông phòng, Lâm Cẩn Dung mặc dù gọi Quế Viên tiến vào, nhưng chẳng phải cũng chưa cái gì sao? Nếu là nàng cùng đám người Lệ Chi, căn bản suy nghĩ về phương diện này, đều chỉ cho rằng Lâm Cẩn Dung có việc muốn công đạo các nàng. Quế Viên vốn có tâm tư, tự cam chịu hạ lưu, phút cuối cùng bất thành, lại còn đem mọi lỗi lầm đổ lên người Lâm Cẩn Dung, điên loạn cắn ngụm, tâm tư người này thể tưởng được.

      phải đại gì, huống hồ nàng cũng đúng, ta lúc ấy nên bảo nàng tiến vào.” Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Ta muốn yên lặng chút.”

      Nàng thèm để ý, kỳ biểu tình thèm để ý sao? Mấy năm nay, mẫu tử Quế ma ma theo bên người nàng, tuy rằng được tin cậy như trước, nhưng ăn mặc chi phí chưa bao giờ thấp, người trong phòng ai dám bất kính với các nàng? phải là hướng về phía Lâm Cẩn Dung sao? Phút cuối cùng vì loại chuyện này mà nháo loạn, khỏi quá lạ lùng. Đậu Nhi bất đắc dĩ, lại lo lắng, nhân tiện : “Nô tỳ lời nào. Đứng ở bên hầu hạ thôi.”

      Chợt nghe cửa viện trận vang , Giản Nhi bên ngoài : “Mở cửa, Đại tiểu thư tới chuyện với thiếu phu nhân.”

      Sớm đến, trễ đến, cố tình đến lúc này, Đậu Nhi gấp đến độ đổ thân mồ hôi, trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung, muốn hỏi chủ ý của nàng, chung quy lại tự đưa ra chủ ý: “Nô tỳ bẩm Đại tiểu thư, thiếu phu nhân thoải mái, được chứ?”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu.

      Đậu Nhi liền ra hiệu với Đào, bước nhanh ra ngoài.

      Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt nhìn hoa hồng hé nở ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mỏi mệt phiền chán đến cực điểm, muốn nhúc nhích.

      Suy ngẫm lại, kiếp này nàng biết Quế Viên làm ra loại tình này, nhưng lại mang Quế Viên theo, Quế Viên nàng nên cho nàng ta niệm tưởng, cũng đúng.

      “Tẩu tử làm sao vậy? Làm sao thoải mái?” Thanh của Lục Vân từ ngoài mành vang lên, Đậu Nhi ngăn được, thế nào cũng phải đến xem Lâm Cẩn Dung làm sao.

      Lâm Cẩn Dung còn tâm tư ứng phó nàng, miễn cưỡng quay đầu, thấp giọng : “A Vân, ta muốn yên lặng.”

      Đây là hạ lệnh trục khách, Lục Vân tươi cười cứng đờ, lập tức lại cười: “Đó là ta tới đúng lúc, ta lập tức rời . Ta chỉ là muốn cùng tẩu tử thương lượng chút, vì mặt mũi của Đại phòng, đừng lập tức đuổi Thải Hồng vẫn tốt hơn. Dù sao các ngươi cũng lập tức lên kinh, bằng để nàng ở lại đây trông chừng sân viện, tẩu thấy thế nào? Nàng cũng là người đáng thương, đưa trở về nàng cũng còn chỗ dung thân.”
      Pe MickHale205 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 310: Nhớ tình

      Quản lý rộng , ngờ trong nhà này chính là nàng mình quản , mình nàng là người chu đáo, lương thiện nhất sao? Lâm Cẩn Dung phiền chán, nghiêng mặt : “A Vân chuyện này tìm lầm người rồi.”

      Lục Vân ngẩn ra, miễn cưỡng mang theo vài phần cười : “Tẩu tử giỡn, sao lại tìm lầm người?”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Cũng phải sao? phải ta bao dung, từ đầu tới cuối chính là chủ ý của ca ca muội, ở nhà ta còn làm chủ được vài phần, nếu ở nhà, lại lên tiếng, mẫu thân cũng đồng ý, cũng còn đường nào cho ta mở miệng. Nếu muội thấy ổn, nên tìm hoặc là mẫu thân mới đúng.”

      Bảo nàng tìm Lục Giam hay Lâm Ngọc Trân sao? Lục Vân nhíu mày : “Mẫu thân cần ta quản loại tình này, ca ca bên kia ta cũng tiện khuyên, để tẩu tử khuyên mới tốt. Giữ nàng lại lúc này, lại ảnh hưởng gì, qua vài năm tìm người thích hợp rồi mới đuổi về cũng được, tẩu tử cần gì bởi vậy mà bị bêu xấu sau lưng? Mất nhiều hơn được mà.”

      Lục Vân còn ở đó lo lắng nàng sau lưng bị bêu xấu sao? ràng thấy như vậy là đánh vào mặt của Lâm Ngọc Trân mà. Lâm Cẩn Dung tức giận bừng bừng phấn chấn, cười lạnh : “Nếu bà bà cần tiểu quản loại tình này, vậy có đạo lý của nàng, tốt xấu này cũng là chuyện trong phòng của ca tẩu, muội đương nhiên tiện quản, cũng tiện khuyên. Ta sợ sau lưng bị bêu xấu, ta ra lại sợ tiểu bị người khác chê cười thôi.”

      “Tẩu……” Lục Vân nháy mắt mặt trắng bệch như tuyết, cả giận : “Ta vốn có ý tốt thay tẩu suy nghĩ, cũng đáng thương Thải Hồng vô tội mới nhiều miệng, tẩu nhận ra, cố ý muốn làm, ta còn gì được nữa!” Ánh mắt rơi mặt đất lúc trước Quế Viên vài giọt máu, thấp giọng : “Tẩu tử nên có chừng có mực, thanh danh tốt tạo dựng dễ dàng, muốn hủy diệt lại chẳng khó khăn gì.” xong bỏ mành xuống xoay người rời .

      Lâm Cẩn Dung vô cùng tức giận, nắm lên cốc nước hơi uống cạn mới xem như tạm nuốt xuống. Đám người Đậu Nhi ai cũng dám khuyên nàng, tất cả đều nín thở tĩnh khí đứng ở bên, thu thập phòng ở, nhìn lén sắc mặt nàng. Phương Trúc vén mành lên, ló đầu vào, thấy nàng sắc mặt khó coi, do dự chút, lại rụt trở về.

      Phương Trúc phải là người có mắt, nếu tới tìm, tất nhiên là có chuyện khó xử, Lâm Cẩn Dung lên tinh thần hỏi: “Chuyện gì?”

      Phương Trúc tay chân vào, cẩn thận : “Thiếu phu nhân, người đưa đến đâu thích hợp?” Vốn tính là, Quế Viên xuất giá, Quế ma ma ra ngoài dưỡng lão, cho nên cũng chưa kịp chuẩn bị phòng ở trước, kế hoạch có biến hóa, đột nhiên muốn đưa người , cũng phải có nơi trú ngụ mới được. Hai người này thân phận đặc thù, phải tôm tép bình thường, cũng thể tùy tiện đuổi , bằng Quế Viên trong lòng hàm oán, chính là tai họa.

      Lâm Cẩn Dung : “Trước đưa các nàng đến thôn trang. Bộ dáng tại của nàng cũng thích hợp tìm nhà, chờ nàng quyết tâm rồi sau.”

      Phương Trúc đáp ứng, tự an bài.

      Đậu Nhi liền khuyên Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân nếu thoải mái, ngại nằm xuống nghỉ.”

      Lâm Cẩn Dung thấy có tinh thần, tùy ý tháo trâm sai áo khoác, vào buồng nghỉ. Mê mê man man, nghe được bên ngoài trận ồn ào, hình như là Quế ma ma khóc vài tiếng, ngay sau đó lại bị người ngăn cản, bên ngoài mảnh trầm tĩnh.

      Quế ma ma khẳng định là muốn ra ngoài, Quế Viên cũng chịu, tuy nhất định phải tiễn bước, nhưng đừng nháo tai nạn chết người mới được, Lâm Cẩn Dung ngồi dậy gọi tiếng: “Người đâu.”

      “Nàng muốn cái gì?” Chính là Lục Giam vào, vén màn lên, đứng ở trước giường nhìn nàng.

      Lâm Cẩn Dung thấy mặt hỉ giận khó phân biệt, cũng biết chuyện vừa rồi có thấy , nhân tiện : “ cần cái gì, sao chàng trở lại?”

      Lục Giam ở mép giường ngồi xuống: “Người ta có việc, chỉ tùy tiện mấy câu nên trở lại.” Nhìn Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Vừa rồi nàng muốn cái gì? cho ta nghe.”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt : “Ta bảo Quế ma ma cùng Quế Viên chuyển ra ngoài, các nàng chịu, ta sợ nháo gặp chuyện may, muốn hỏi chút, phân phó các nàng vài câu.”

      Lục Giam thản nhiên : “Nàng sớm nên chuyển các nàng . Cho dù nể mặt tình cảm với Quế ma ma, nhưng cũng còn phương thức nào khác tốt hơn. Nháo thành cái dạng này, cũng vì nàng ngập ngừng dứt khoát, dưỡng hổ thành họa.”

      Lâm Cẩn Dung lên tiếng.

      Lục Giam nhìn nàng : “Nàng có khi thông minh, nhưng có khi cũng hồ đồ. Nếu nàng coi trọng phần tình cảm này, đừng có tâm tư lúc trước, nếu nàng coi trọng tình cảm này, giờ phút này cũng cần phải khổ sở như vậy.” Cũng thêm gì khác.

      Lâm Cẩn Dung cảm thấy mũi có chút lên men, ánh mắt chua chát, được gì, chỉ cúi mắt nhéo đệm giường.

      Lục Giam thở dài, : “Nàng cũng đừng khổ sở, lòng người giống như xà nuốt nổi bức tượng, là chính nàng ta si tâm vọng tưởng, nhập ma chướng còn tự biết. Vừa rồi ta ở bên ngoài gặp gỡ, sai người tống xuất , trước đưa đến thôn trang thời gian, chờ nàng ta tĩnh tâm lại sau. Đối với bên ngoài Quế Viên bị bệnh, Quế ma ma theo chăm sóc. Nàng xem có muốn đưa thứ gì sai người thu thập đưa qua, sai người căn dặn để thiếu ăn thiếu mặc, có bệnh có thể trị cũng tính là mất hết tình cảm chủ tớ.”

      Lâm Cẩn Dung lên tiếng, chậm rãi nằm lại: “Ta người khó chịu, cơm chiều chàng tự ăn . Mẫu thân bên kia ta cũng thể thỉnh an.”

      “Tốn tâm tư nữa làm cái gì?” Lục Giam lúc này mới vươn tay nắm tay nàng, ngón tay vuốt ngón tay nàng: “A Vân vừa rồi tới tìm nàng sao?”

      Lâm Cẩn Dung nhìn trướng đỉnh : “Nàng Thải Hồng vô tội đáng thương, muốn ta khuyên chàng giữ Thải Hồng lại, mang theo lên kinh, ở tại chỗ này trông chừng, qua vài năm hẵng trả lại, miễn cho phá hư thanh danh của ta. Bảo ta có chừng có mực, thanh danh tốt tạo dựng dễ dàng, nhưng muốn hủy diệt lại chẳng khó khăn gì. Ta bảo nàng tìm chàng chuyện.”

      Đây đúng là việc Lục Vân làm, Lục Giam khỏi nhíu mày, trầm mặc lát, rồi thấp giọng : “Muội ấy hiểu chuyện, nàng đừng so đo.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Có cái gì mà so đo, có năng lực so đo cái gì?”

      “Ngủ , ta thấy nàng mệt rồi. Ngủ giấc là tốt thôi.” Lục Giam cúi mắt nhìn ngón tay Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, thấy nàng mí mắt dính vào nhau, lại ngồi thêm lúc mới đứng dậy thả màn ra ngoài.

      Đào cùng Đậu Nhi đều đứng ngoài mành, thấy ra bước lên phía trước hỏi thăm: “Nhị gia, thiếu phu nhân có muốn cái gì ?”

      Lục Giam thấp giọng : “ ngủ, chăm sóc cẩn thận, ta ra ngoài trong chốc lát.”

      Đậu Nhi vội đáp ứng, cầm khung thêu vào trong phòng ngồi ở cửa trông chừng Lâm Cẩn Dung. Nàng giờ phút này đối với Lục Giam lại có thêm vài phần kính sợ. Vừa rồi Quế ma ma quỳ gối trước mặt Lục Giam cầu tình, Lục Giam mắt cũng chớp cái, chỉ hỏi Quế ma ma, hai người muốn đến thôn trang của hồi môn của Lâm Cẩn Dung để tĩnh dưỡng, hay là muốn đến thôn trang của Đào thị? Câu đầu tiên khiến Quế ma ma dám nhiều lời, thành thành nhìn Quế Viên bị bịt miệng lại dùng chăn bọc nâng ra ngoài, còn tỉ mỉ theo ở bên che lấp. Lúc trước rối loạn như vậy, bất quá chỉ mấy câu thu thập thanh nhàng khoan khoái sạch , khỏi khiến người khác kính phục.

      Lục Giam chậm rãi ra sân, hướng tới sân viện của Lục Vân.

      Lục Vân ngồi ở phía trước cửa sổ cho cá ăn, hữu khí vô lực cầm nhánh cỏ trêu chọc con cá, nghe Giản Nhi Lục Giam đến đây, vội ném nhánh cỏ đứng dậy chỉnh châu sai quần áo, nở nụ cười ngọt ngào, chạy đến cửa nghênh đón Lục Giam: “Ca ca sao trở về sớm như vậy? Vốn nghĩ rằng phải buổi sáng ngày mai mới có thể nhìn thấy huynh.”

      “Người ta có việc, cho nên trước tiên trở lại. lâu chưa chuyện với muội, lại đây thăm muội thế nào.” Lục Giam hướng ghế ngồi xuống, tiếp nhận Giản Nhi dâng trà, cười : “A Vân làm cái gì vậy?”

      Lục Vân thở dài, chỉ chỉ bể cá: “Nhàm chán, chơi với cá thôi.”

      Lục Giam : “Sao tìm tẩu tử muội chuyện? Nàng mình cũng nhàm chán.”

      Lục Vân thản nhiên : “Tẩu tử là đại ân nhân, ta sợ quấy rầy nàng. Chọc nàng phiền chán, ngược lại vui.”

      Lục Giam mặc mặc, : “Tẩu tử muội tính tình ôn hoà hiền hậu, phải chấp nhận được người khác.”

      Lục Vân nhíu mày, lại nhịn xuống, mỉm cười: “Đúng vậy. Ở trong mắt ca ca, nàng luôn là tốt nhất.”

      “Nàng ở trong mắt ta rất tốt.” Lục Giam cúi mắt chậm rãi : “Nàng là thê tử, là người làm bạn cả đời, nếu ta thấy nàng tốt, vậy cuộc sống này thể qua nổi nữa rồi. Lòng ta thương muội, cho nên hy vọng người bên ngoài cũng đối đãi với muội tốt giống như ta, đồng dạng ta cũng hy vọng người bên ngoài cũng đối đãi với nàng tốt như ta vậy.”

      Lục Vân thu liễm tươi cười, đỏ đôi mắt : “Ca ca tại sao đột nhiên cùng ta lời này? Hay là thấy ta đối với tẩu tử tốt? Ta vừa rồi tìm nàng mấy câu, vốn cũng là vì các ngươi lo lắng. muốn mẫu thân khổ sở có thang để leo xuống, muốn người khác tẩu tử bao dung, lại càng muốn người ta ca ca bất hiếu mà thôi. Nếu ca ca tẩu tử đều chê ta nhiều chuyện, ngày sau ta quản nữa là được!”

      Lục Giam trầm giọng : “Tuy muội có ý tốt, chuyện thể quản đừng nên quản, tại như thế, tương lai đến phu gia cũng là như thế, bằng ai cũng thể giúp muội. Chuyện trước mắt muội phải làm, chính là thanh thản ổn định chờ gả , đừng nên quản nhiều chuyện nữa. biết chưa?”

      Lục Vân trắng mặt, được lời.

      Lục Giam vội nóng nảy, tiếp tục hỏi: “Tất cả muội có nghe vào tai ?”

      Lục Vân đáp, ngồi chờ, lại hỏi lần: “Nghe vào ? A Vân, ta vì muốn tốt cho muội thôi. Nữ nhi xuất giá rồi thể giống như ở nhà mẹ đẻ, nên tùy hứng.”

      Lục Vân cuối cùng thấp giọng : “ nhớ kỹ. Ca ca giáo huấn phải.”

      Lục Giam lúc này mới chậm rãi đứng dậy: “Muội Thải Hồng vô tội đáng thương, mặc dù ta thấy nàng vừa mắt, nhưng cũng thấy như vậy. Nếu nàng trở lại chỗ mẫu thân ổn, nhưng nếu để nàng ở lại chỗ ta, đối với thanh danh của nàng lại càng tốt, bằng sớm trả về. Ta đưa người tới đây, muôi thay ta coi chừng chút, chờ thêm mấy ngày, đến khi muội xuất giá thay nàng tìm người gả là được rồi. Ca ca nhớ ân tình của muội.”

      Lục Vân hơn nửa ngày mới chịu đựng mũi chua xót : “…… Được……”

      Lục Giam vừa lòng đứng dậy: “Ta cuối cùng vẫn ngóng trông hai người hòa thuận, tương lai có thể săn sóc lẫn nhau. Được rồi, muội nghỉ ngơi , ta còn muốn đến chỗ tổ phụ chuyến.”

      Lục Vân thấy đến cạnh cửa, cuối cùng nhịn được gọi: “Ca ca, huynh thay đổi rồi.”

      Lục Giam dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn nàng thản nhiên : “Đúng là thay đổi. Bắt đầu từ mùa hè năm trước, luôn luôn suy ngẫm rất nhiều việc, vào kinh thành dự thi hơn nửa năm tới nay, kiến thức rất nhiều, suy nghĩ cũng rộng mở hơn. Muội thấy tốt sao?”

      Lục Vân cắn môi : “Tốt.”
      Pe MickHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :