1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 291: Sắp mưa

      nghe người ta . Lâm Cẩn Dung chú ý tới mấy câu hôm nay Lục Giam với nàng đều mở đầu bằng cụm từ nghe người ta , cũng biết là ai đây. Tuy rằng để bụng chuyện này cũng phải ngày ngày hai, nhưng ngày thường đều trấn an nàng, cũng chủ động nhắc tới, hôm nay vì sao lại liên tiếp đề cập?

      Lâm Cẩn Dung cười cười, chậm rãi : “Mẫn Hành lần này về nhà, chuyện nghe người ta cũng là nhiều.”

      Lục Giam lông mi run rẩy, nhàng loan loan khóe môi, ngừng lát rồi : “Mấy ngày nay trong nhà luôn thúc giục, nàng chịu ít ủy khuất. Ta nhàn rỗi vô , liền hỏi thăm chút, nếu là…… Có thể có tác dụng, cũng tốt.”

      Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc nhìn : “Chàng thực săn sóc.”

      “Nàng là thê tử của ta.” Lục Giam cúi mắt, chậm rãi thu thập giấy tờ văn chương bàn.

      Lâm Cẩn Dung biết nên trả lời những lời này của như thế nào, đơn giản đáp. Trong phòng nhất thời im lặng chi cực.

      “Nghỉ ngơi .” Lục Giam đứng dậy, thổi tắt đèn. Trong phòng nhất thời trở nên hắc ám, vươn tay thấy năm ngón. Lâm Cẩn Dung động cũng dám động, chờ lúc để mắt thích ứng với ánh sáng, hơi trách cứ: “Tốt xấu cũng để lại ngọn đèn chứ.”

      Lời còn chưa dứt, bị Lục Giam gắt gao ôm vào trong lòng, khiến nàng sinh đau, cơ hồ muốn ép hết khí bên trong phổi của nàng vậy. Động tác của kịch liệt, nhưng nửa điểm tiếng động đều có, Lâm Cẩn Dung thất kinh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình ở trong bóng tối điên cuồng đập loạn: “Mẫn Hành……”

      Thanh của nàng bị nuốt chửng. Nàng tựa như người bị chết đuối, thể hô hấp, chỉ có thể gắt gao túm bờ vai của , mấy lần tưởng ngất , đẩy hai lần mà được, liền hung hăng cắn môi , cỗ mùi hương tanh nồng tỏa ra tràn ngập, Lục Giam vẫn để ý. Chỉ càng ôm nàng chặt hơn, dùng sức cắn nàng, mùi máu càng ngày càng đậm.

      Lâm Cẩn Dung đơn giản bất động, tùy ý , Lục Giam lại buông nàng ra.

      Ngoài cửa sổ đèn lồng chớp lên, chiếu vào chút ánh sáng nhạt, khiến trong phòng lờ mờ, Lâm Cẩn Dung thở hổn hển, giương mắt nhìn Lục Giam, Lục Giam đối mặt với nàng đứng ở nơi đó, nửa cúi đầu, vẫn nhúc nhích.

      Theo trực giác nàng cảm thấy xảy ra chuyện gì đó, nhưng muốn hỏi , chỉ tựa vào ghế dựa bên ngồi xuống, cứ như vậy , là như thế nào liền như thế ấy, đâm luôn đao cho thống khoái, dù sao ở kiếp trước những ngày như thế này thiếu nhưng tại nàng cũng quá mệt mỏi rồi.

      Lục Giam đứng yên lâu, dường như cứ định đứng đó mãi vậy, Lâm Cẩn Dung thanh thanh cổ họng, vuốt quần áo chuẩn bị ra ngoài, cố gắng khiến thanh của mình có vẻ tự nhiên chút: “Ta phải , nếu chàng còn muốn đọc sách thắp đèn lên. Cứ đứng đó làm cái gì?”

      Lục Giam phen kéo lấy cổ tay nàng: “Ta có lời muốn với nàng.” Thanh của khàn khàn, còn mang theo chút run rẩy dễ phát : “Nàng luôn bảo ta có gì phải hỏi nàng, phải với nàng, đừng giấu ở trong lòng.”

      “Đúng.” Lâm Cẩn Dung thấy thần sắc của Lục Giam, nhưng theo cảm thụ của nàng cố gắng khống chế cảm xúc, thực phẫn nộ, nàng nhịn được liền lui hai bước, cảm thấy tay Lục Giam cầm chặt cổ tay nàng đau đớn, trong lòng gắt gao, thế nhưng giống như có chút sợ hãi.

      “Trước đó vài ngày, Lục Thiệu cho ta cái tráp. Bên trong là phần bã thuốc và đơn thuốc… cho ta biết, dựa vào thứ này, có thể tìm ra căn nguyên bệnh của nàng, miễn cho trưởng bối bức bách.” Lục Giam từng chữ: “Ta vốn muốn xem, nhưng ta muốn nàng suốt ngày bị ép buộc, cũng muốn có hài tử của hai chúng ta. Ta nhịn được, cho nên ta xem.”

      Lâm Cẩn Dung càng ngừng nuốt nước miếng, bất chấp suy nghĩ vì sao bã thuốc và đơn thuốc lại rơi vào trong tay Lục Thiệu, trong đầu nàng thầm nghĩ, giờ phút này nàng nên quay mũi giáo đâm kích, hoàn toàn phủ nhận, đổ tội mọi chuyện lên đầu Lục Thiệu, lại hỏi lại Lục Giam, đống bã thuốc, cùng đơn thuốc đó có thể chứng minh điều gì? Sao lại ngốc nghếch như vậy? Nhưng những lời này nghẹn trong cổ họng, chữ cũng thể thốt ra.

      “Lúc trước Thủy lão tiên sinh khám bệnh cho nàng, rồi kê đơn, đơn thuốc đó ta vẫn còn nhớ , mà này đơn thuốc này cùng đơn thuốc của Lục Thiệu đưa cơ hồ giống nhau, chỉ so với đơn thuốc kia có thêm mấy vị dược mà thôi.” Lục Giam hít hơi, hơn nửa ngày mới lại tiếp: “Ta nghĩ đến trong đó có kỳ quái, lại ngẫm thêm, đại khái đơn thuốc này so với Thủy lão tiên sinh kê cũng khá tốt, đối với nàng có tác dụng, dù sao nàng uống thuốc của Thủy lão tiên sinh nhiều như vậy mà cũng có tác dụng. Tuy ta tin , nhưng muốn buông tha cơ hội này. Ta cầm này đơn thuốc này và bã thuốc tìm người hỏi thăm, đa số đều nhận ra, có vài người có vẻ nổi danh đều hỏi ta, trong nhà có phải có người dùng đan dược, muốn giải độc hay ……”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc .

      Lục Giam nở nụ cười, thanh cũng vẫn đều đều: “Ta , là kỳ quái, ràng thân thể nàng tốt, cần điều dưỡng, sao Lục Thiệu lại đưa đơn thuốc này cho ta, có ý tốt a. Nàng có phải vậy hay , A Dung?”

      Lâm Cẩn Dung mất rất lớn khí lực, mới từ trong lỗ mũi khẽ thở ra tiếng “Ân” như thể nghe thấy.

      Lục Giam thở phào nhõm, thanh đề cao hơn chút, cũng trở nên bình thường hơn: “Nàng có muốn xem đơn thuốc và bã thuốc kia ? Nhìn xem lại muốn làm chuyện xấu gì?”

      tuy rằng có đem chuyện sau đó kể lại cho nàng nghe, nhưng tình phát sinh đến bây giờ, gần hai mươi ngày, dám , dám hỏi nàng như vậy, vậy tất nhiên sớm truy xét nguyên do việc, chừng ngay cả Thanh châu đều chạy tới chuyến. Ngay cả chỉ sợ cũng muốn nhẫn nhịn, có điều lúc trước những lời này với nàng, về chuyện thời điểm sinh hoạt phòng the, lúc đó hẳn là vẫn muốn nhẫn nhịn, nhưng tại, ước chừng nhịn nổi nữa rồi.

      Như vậy cũng tốt, Lâm Cẩn Dung gắt gao cắn môi, nàng điên cuồng muốn hỏi Lục Giam, nàng muốn nhìn thế nào? muốn nhìn thế nào? cái gì cũng đều biết có sao? Nàng chính là hận , chính là muốn thân cận với , chính là muốn sinh hài tử cho , thế nào?

      “A Dung, nàng run kìa.” Lục Giam cầm lấy tay nàng đặt mặt , gương mặt lạnh lẽo: “Nàng đừng tức giận, chúng ta mắc mưu mà.”

      Lâm Cẩn Dung run, Lâm Cẩn Dung ràng cũng cảm giác được run. Thanh ngữ khí của dường như thương lượng, bằng là sợ hãi che giấu, còn mang theo phẫn nộ thương tâm.

      Lâm Cẩn Dung muốn thể ra, yết hầu giống như đột nhiên bị ngăn chặn, môi cùng đầu lưỡi càng chịu khống chế trở nên run rẩy, suy nghĩ này vẫn quanh quẩn ở trong đầu của nàng, vẫn ảo tưởng ngày kia có thể thống thống khoái khoái ra với , giờ phút này câu đều được. Nàng nhịn được suy nghĩ, cho dù sinh hạ hài tử, may mắn bị chết non, như vậy đến khi nàng chết sao? Nàng có thể còn sống sót hay ? Nếu nàng có thể sống, hài tử may mắn, nếu như nàng chết, hài tử này phải làm thế nào mới tốt? Cho nên, nàng đúng. Hài tử này thể hoài thai.

      Ánh mắt của nàng vừa chua xót lại chát chúa, còn kịp phản ứng, giọt nước mắt theo hai má nàng chảy xuống, nước mắt theo khóe môi chảy vào trong khoang miệng, vừa mặn vừa đắng. Nàng muốn cái gì đó, nhưng tóm lại vẫn chỉ trầm mặc.

      Lục Giam trầm trọng thở hổn hển, cầm lấy tay nàng đặt mặt , buông tay nàng ra, xoay người đến bên cửa sổ, đứng đưa lưng về phía nàng.

      Lâm Cẩn Dung ngồi trở lại ghế, hơn nửa ngày mới thu lệ, làm cho cảm xúc bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn chút quang ảnh ngoài cửa sổ kia, đến bên cạnh bàn, sờ soạng tìm đá lửa, chuẩn bị đốt đèn.

      Lục Giam nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn nàng, chua chát : “ cần thắp, A Dung, chuyện này nàng thấy thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung đứng ở trước bàn, nàng biết đợi câu của nàng, chờ nàng cho biết, nàng dùng đan dược linh tinh gì đó, hoặc là cần , cần giải thích cũng được, chỉ cần khiến an tâm chút. cho nàng cơ hội, đợi nàng mở miệng.

      Nhưng mà, dựa vào cái gì nhân sinh của nàng vẫn đều phải nằm trong tay những người này? Kiếp trước nàng sống mà giống như chết, kiếp này nàng nghĩ tới ngày lành nhưng vẫn còn phải dựa vào , vẫn đều là cho, hoặc là cho nàng cơ hội, dựa vào cái gì?! Người khác động vật ở lý trí, nhưng càng nhiều thời điểm, con người cũng có cảm xúc bản năng giống như động vật. Lâm Cẩn Dung bị loại bệnh tâm thần khống chế, nàng thể phát tiết, nhưng cũng chịu nhẫn nhịn. Nàng chỉ cười lạnh: “ là khó lòng phòng bị, hang sói hang hổ bất quá cũng chỉ thế này.”

      Lục Giam ngẩn ra, chuyện, chỉ trầm mặc nhìn nàng.

      trận cuồng phong theo cửa sổ thổi vào, rừng mai bên ngoài sàn sạt rung động, khí có thêm vài phần ẩm ướt. Trong Thính Tuyết các chẳng những vì điều này mà trở nên mát mẻ hơn, ngược lại càng thêm ứ đọng oi bức.

      Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, nàng và Lục Giam vẫn cứ như vậy, giằng co ai nhường ai đến đêm khuya, thậm chí có thể là hừng đông. Nàng nhượng bộ, cũng nhượng bộ.

      Phía sau, Đào ở dưới lầu hô tiếng: “Thiếu phu nhân, ước chừng trời sắp mưa rồi, có về ?” Lại thầm tiếng: “Sao lại tắt đèn thế này?”

      Lâm Cẩn Dung gì, Lục Giam lại lên tiếng: “, thắp đèn lồng lên.”

      “Ai!” Thang lầu vang lên “Thùng thùng” tiếng bước chân, ngọn đèn từ dưới lầu truyền đến, càng ngày càng sáng. Lâm Cẩn Dung khẩn trương rút ra khăn tay, dùng sức lau mặt hai cái, lại để ý váy áo.

      Lục Giam nhìn nàng cái, xoay người xuống.

      Lâm Cẩn Dung nghe thấy ở thang lầu cùng Đào thấp giọng chuyện, muốn xuống để Đào nhận ra mình khác thường, liền đứng đó lúc lâu mới cất bước, mới được hai bước, chỉ thấy Lục Giam mình cầm đèn lồng, cũng gì, chờ ngay tại cầu thang.

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt qua mặt , chậm rãi bước xuống lầu dưới, nàng được vài bậc, mới nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng.

      Đào cùng Song Toàn còn ở đây, Lâm Cẩn Dung đoán ước chừng là Lục Giam đuổi , nhưng cũng muốn cùng trở về. Người mà giờ phút này nàng muốn đối mặt nhất chính là . Nàng nhấc váy, đặt chân xuống thảm như ý, vừa mới được hai bước, bị Lục Giam từ phía sau kéo lấy tay áo.

      Lại là trận gió ào đến, mang theo cát bụi ập đến gương mặt Lâm Cẩn Dung, nàng đem tay áo giơ lên lau mặt, tê thanh : “Chàng kỳ muốn như thế nào?”
      Hale205 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 292: Mưa tầm tã

      Lục Giam ném đèn lồng xuống đất, kéo lấy tay áo Lâm Cẩn Dung che mặt, cắn răng : “Chính là nàng đến tột cùng muốn như thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung liều mạng giãy dụa, muốn để nhìn mặt nàng, Lục Giam cũng sống chết kéo ra, giống như cùng với tay áo kia có thâm cừu đại hận: “Nàng chột dạ, dám nhìn ta có phải ?”

      Mặc dù sức lực cách xa quá lớn, Lâm Cẩn Dung vẫn kiên quyết chịu nhượng bộ. Tay áo kia bất quá chỉ dệt bằng lụa mỏng, sao chịu được giằng co như vậy, bất quá chỉ hai ba cái, tiếng vang xuất . Hai người đều ngẩn ra, Lục Giam cầm lấy đoạn tay áo có chút mờ mịt, Lâm Cẩn Dung trước hết phản ứng lại, xoay người bỏ chạy, Lục Giam chặn ngang ôm lấy nàng, đem nàng hướng vào trong Thính Tuyết các.

      tia chớp từ trung xẹt qua, từng hạt mưa lớn rơi xuống, trong khí tràn ngập mùi ẩm của đất. Lâm Cẩn Dung mặt ẩm ướt, biết rốt cuộc là mưa hay là lệ, nàng dường như điên cuồng dùng sức bấm tay Lục Giam, dùng sức đá , Lục Giam cũng gì, thở phì phò ôm nàng gắt gao.

      tiếng kinh lôi ập đến, mưa rào rào, trong khoảnh khắc rầm rầm rơi xuống, trong thiên địa mảnh mênh mang. Gió cuốn mưa bụi, thổi trúng hai người quần áo ướt đẫm, Lâm Cẩn Dung chung quy đánh lại Lục Giam, bị tha trở về Thính Tuyết các.

      Lục Giam cả người đều nhào vào cửa, bất chấp lau nước mưa mặt, thanh ám ách : “Chúng ta hôm nay phải cho ràng.”

      Nửa cánh tay của Lâm Cẩn Dung lộ ra bên ngoài, quần áo ẩm ướt dán tại người, chỉ cảm thấy toàn thân vừa lạnh vừa chua xót, khống chế được trở nên run rẩy, hàm hàm dưới va vào nhau lập cập, câu cũng nên lời.

      Trong Thính Tuyết các chỉ để lại ngọn đèn đêm, ánh sáng mờ nhạt lạnh lùng, nhưng cũng đủ để người nhìn thấy ràng. Lục Giam tựa vào cửa, mệt mỏi nhìn Lâm Cẩn Dung. Nàng gắt gao nhíu mày, mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi chân, hai tay luân phiên dấu ở trước ngực, lưng lại rất thẳng tắp, ngay cả hai chân cũng đứng yên thẳng tắp. Tóc sớm rối loạn, mấy đoạn tóc xõa xuống, ẩm ướt dán tại mặt cùng cổ nàng, quần áo còn nước. Vừa đáng thương, lại đáng giận.

      Lục Giam chỉ cảm thấy lòng dạ đều bị phẫn hận chua xót chiếm đóng, thầm nghĩ liều lĩnh phát tiết ra, lớn tiếng chất vấn nàng, nàng dựa vào cái gì mà đối đãi với như vậy? Dựa vào cái gì mà giẫm đạp lên mảnh chân tình của ? Nàng bảo có chuyện gì đều phải với nàng, nàng lại đối đãi với như thế? Nghĩ tới mấy ngày nay lo lắng cùng khẩn trương, càng cảm thấy chính mình giống như trò cười. liều mạng trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, nhìn đăm đăm, trừng đến khi đôi mắt lên men, mí mắt rút gân, cũng cố chấp chịu chớp lấy cái.

      Lâm Cẩn Dung trong đầu lộn xộn, nàng biết Lục Giam gắt gao trừng mắt nàng, nhưng nàng trừ bỏ có thể bảo trì kiên định tư thái đứng thẳng tắp ra, cũng biết làm gì khác, lại càng biết nên ứng đối ra sao, liền trầm mặc chờ mở miệng.

      cánh cửa sổ được đóng kín, bị gió thổi mạnh, phát ra “Ba” thanh vang lên, khiến Lâm Cẩn Dung cả kinh nhảy dựng, gió thổi vào ngọn đèn mờ nhạt kia, nàng giật mình rùng mình cái, khống chế được hắt xì.

      Lục Giam nhàng thở ra hơi, giật giật tròng mắt đau nhức: “Vì sao?”

      Lâm Cẩn Dung bị gió lạnh thổi qua, dần dần tỉnh táo lại. Lý do có rất nhiều, nhưng bảo nàng trả lời thế nào đây? với , nàng từng mất hài tử duy nhất, hơn nữa khả năng mất lần nữa? Nàng từng độc đường chết chìm trong nước sông băng lạnh lẽo? với , ở thời điểm nàng cần nhất, cho tới bây giờ vẫn thấy đến sao? Hay là với , ngày kia nàng có thể chết oan uổng đây?

      Lại với , từ lúc nàng trọng sinh tới nay, suốt nửa năm, mỗi ngày trong mộng đều giãy dụa bồi hồi trong sinh tử? Mỗi lần nhớ tới đều giống như bị dao nhọn khoét trong lòng? Vô số lần tự phủ định, vô số lần tin tưởng, thời điểm cuộc sống vừa mới bắt đầu, lại bị gia tộc phen đẩy vào vũng lầy? Chuyện bi ai nhất trong cuộc đời chính là như thế, ràng biết kết cục, ràng dùng hết toàn lực giãy dụa, lại vẫn trơ mắt nhìn bản thân đình trệ rơi vào.

      Dùng hết toàn lực, tạm thời tranh phần cuộc sống giống kiếp trước, nhưng nàng chưa bao giờ quên chuyện kiếp trước — cả đời này nàng đều lợi dụng những hiểu biết ở kiếp trước để tránh tai hoạ cùng thống khổ ở kiếp này, nếu nàng cố gắng, chính là kết cục thê lương. Thủy lão tiên sinh bảo nàng nên suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, nàng cũng nghĩ, đối với những việc khác, với những người khác hoàn hảo, nhưng đối với , nàng luôn luôn thể vượt qua được.

      Nàng vốn định cùng thản nhiên sống qua tròn năm năm, đến lúc đó sống hay chết cả hai thể đánh đồng, nhưng tình vẫn dựa theo suy nghĩ của nàng. Vẫn quyết liệt, sáo cổ đổi thành túi hương, Ninh nhi đổi thành đan dược, dù sao phải việc này, cũng là chuyện đó, qua cánh cửa kia, tóm lại là trốn thoát.

      “Vì sao lời nào?” Lục Giam từng bước ép sát, nếu nàng ngay cả lời cho có lệ cũng chịu, hôm nay thế nào cũng phải có câu trả lời thuyết phục.

      Lâm Cẩn Dung nhàng khụ tiếng, thấp giọng : “Bởi vì tìm thấy lời để . Trừ phi chàng muốn nghe lời dối.” Ngoài cửa sổ tiếng gió tiếng mưa rơi vang thành mảnh, nàng nghe thấy Lục Giam lên tiếng, liền tiếp tục : “ duy trì con nối dõi, bản thân là nhi tức nên tẫn trách nhiệm, ta làm được, chàng có thể hưu ta, ta tuyệt đối có câu oán hận.” Đến bước này, nàng ngược lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      khí bình thường yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng gió tiếng mưa rơi nháy mắt biến mất thấy đâu, ngay cả tiếng hít thở của Lục Giam cũng đến mức thể nghe thấy.

      Hồi lâu, Lục Giam mới thấp giọng : “Vì sao? Ta làm sai cái gì?”

      làm sai cái gì? Lâm Cẩn Dung cảm thấy bản thân lâm vào mê muội, hồi lâu mới : “ vì sao cả.”

      Lục Giam lại đột nhiên bạo phát, dựa vào trực giác, chuẩn xác có lầm trong bóng đêm tìm được Lâm Cẩn Dung, gắt gao chế trụ đầu vai nàng, đè nặng thanh , nghiến răng : “Là nàng với ta có việc gì đừng giấu ở trong lòng, ta làm được, vì sao nàng lại làm được? Nàng ràng cho ta dựa vào cái gì đối với ta như vậy? Dựa vào cái gì? Ta có chỗ nào có lỗi với nàng? Ta đối với nàng tốt sao? Nàng muốn cái gì? Nàng muốn làm gì chứ?”

      Lâm Cẩn Dung lời nào. Đến bước này, nàng vẫn thể lời ác độc.

      Tay Lục Giam bấu đầu vai nàng càng ngày càng gấp, thanh của giống như tờ giấy bị vò thô rám trở nên khó nghe, mang theo điên cuồng: “Nàng muốn , ta thay nàng, trong lòng nàng cho tới bây giờ vốn có ta. Nàng vốn cam lòng, muốn gả……”

      “Đúng.” Kế tiếp phải muốn đổ lỗi nàng sao? Lâm Cẩn Dung bị làm cho đường thối lui, chút chột dạ đành lòng toàn bộ thấy đâu, đơn giản rống lớn lên: “Ta chính là cam lòng, muốn gả đó. Ngươi nhìn ta gả vào mới được mấy ngày, toàn gia các ngươi, vốn thứ gì tốt trừ bỏ chỉ biết tính kế người khác, bắt nạt người khác, tham tài bá đạo, vì tư lợi, còn biết cái gì nữa chứ? Ngươi dựa vào cái gì muốn ta oán hối hận toàn gia các ngươi? Cúc cung tận tụy rồi sau đó sao? Người nhà ngươi đối ta với có tốt hay ? Ngươi cho ta nghe ? Sinh, cho dù là sinh hạ sao, như sói như hổ, hung dữ ác độc, ngươi có thể giữ được sao? Còn có ngươi, đừng cho là ta biết ngươi vẫn ngờ vực vô căn cứ ta cùng Ngô Tương, ngay cả lúc này ngươi vẫn còn nghi kỵ có đúng hay ? Đừng phủ nhận, nếu là nam nhân cũng đừng phủ nhận, nếu ngươi dám phủ nhận, ta khinh bỉ ngươi.”

      Lời của nàng giống như dao nhọn mạnh mẽ đâm vào trong ngực của Lục Giam, khiến tâm tư giấu ở chỗ sâu nhất, ít ai thấy bị khoét sâu.

      Lục Giam hít sâu hơi, tay lực đạo cũng hơn, Lâm Cẩn Dung đẩy tay ra: “Chính mình bằng người, muốn cố gắng vượt qua người đó, suốt ngày cũng chỉ biết trốn tránh ghen tị nghi kỵ. Đừng bảo ta ngươi làm cái gì, ngươi quang minh chính đại, nhưng tâm tư của ngươi cũng xấu xa.”

      Thấy Lục Giam có tiếng động, Lâm Cẩn Dung sửa sang lại quần áo, chuẩn bị ra ngoài, vẫn đứng ở trong này, nàng muốn phụng bồi, vừa mới mở cửa, mưa bụi bị gió cuốn xâm nhập, thổi trúng nàng thiếu chút nữa thở nổi. Qua thời điểm lúc ban đầu dũng khí mọc lan tràn, lúc này nàng còn dũng khí nhảy vào trong mưa nữa, lại lui trở về, tìm đá lửa ở chung quanh để đốt đèn. Bất đắc dĩ phải chỗ ở của nàng, tìm nửa ngày cũng thấy, ngược lại bị ghế dựa đụng phải, đau nhe răng trợn mắt, càng khiến nàng tức tối, cước đá vào ghế kia.

      Lục Giam mắt lạnh nhìn qua, cũng lên tiếng.

      Lâm Cẩn Dung khó thở, nắm ghế dựa ngồi xuống.

      Mưa trở nên hơn, bên ngoài truyền đến tiếng Lệ Chi: “Thiếu phu nhân? Nhị gia? Người còn ở bên trong ? Nô tỳ mang ô và áo tơi tới cho hai người.”

      “Lệ Chi, ta còn ở trong này.” Lâm Cẩn Dung giống như thấy cứu binh, vội đứng dậy sửa sang lại tóc, tính ra bên ngoài, được hai bước, lại thấy cánh tay phải trống rỗng, lạnh lẽo sâu kín có chút khác thường, liền hỏi Lục Giam: “Tay áo của ta đâu?”

      Lục Giam để ý tới nàng.

      Lâm Cẩn Dung nghẹn úc, lại : “Ta hỏi ngươi đem vứt tay áo của ta đâu rồi?”

      Ngọn đèn càng ngày càng sáng, tiếng bước chân của Lệ Chi cũng càng ngày càng gần, Lục Giam hừ lạnh : “Loại chuyện tự mình hại mình nàng đều dám làm, vừa muốn ta hưu nàng, nàng còn hỏi tay áo làm cái gì? Nàng sợ cái gì? Nàng nên như vậy ra ngoài, mới để cho người khác biết, nàng cái gì cũng đều dám làm. Ta muốn hưu nàng, cần gì phải quản nàng chật vật hay chật vật?”

      Lâm Cẩn Dung nhất thời nghẹn lời, hận thể bóp chết .

      “Thiếu phu nhân?” Lệ Chi nhàng gõ cửa, Lục Giam đứng bất động, Lâm Cẩn Dung sầm mặt mở cửa. Đứng ở cửa là Lệ Chi cùng Đậu Nhi, hai người nhìn thấy bộ dạng chật vật của nàng, sợ tới mức thét tiếng kinh hãi nho ở trong miệng, nhanh bịt miệng lại, trong lòng run sợ nhìn Lục Giam, tràn đầy ngờ vực vô căn cứ.

      Lục Giam mặt trầm, tiến lên tiếp nhận áo tơi trong tay Đậu Nhi, cũng chờ chủ tớ các nàng, lại càng cần đèn lồng, bước vào trong bóng tối bên ngoài.

      Lệ Chi đợi xa nắm tay Lâm Cẩn Dung, vội vàng hỏi: “Thiếu phu nhân, đây là làm sao vậy?”

      hai ba câu cũng thể .” Lâm Cẩn Dung vuốt tóc, mặt có hai châu sai thấy đâu: “Lấy đèn lồng tìm ở bên ngoài xem, sợ là làm rơi ở đó.”

      Lệ Chi ra hiệu cho Đậu Nhi, ý bảo Đậu Nhi cầm đèn lồng ra bên ngoài tìm, chính mình nhàng nâng cánh tay Lâm Cẩn Dung, hàm chứa lệ cẩn thận hỏi: “Thiếu phu nhân, có phải Nhị gia đánh người hay ?”

      Lâm Cẩn Dung nhàng lắc đầu: “ có. Ngươi giúp ta tìm ở trong này, đừng để rơi vào tay người bên ngoài.”
      Hale205 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 293: Tay áo

      Mưa tầm tã từ hạt to biến thành mưa tí tách, Lâm Cẩn Dung tìm lại cây trâm, nhưng vẫn thấy nửa ống tay áo đâu. Chủ tớ ba người tìm tòi hồi lâu, cũng thấy. Lệ Chi giọng : “ phải ở chỗ Nhị gia chứ?”

      Lâm Cẩn Dung xác định, Lục Giam khi đó vừa giật xuống, tiếp theo lại ôm nàng kéo nàng, đại khái cũng còn ý để ý thu dọn ống tay áo kia đâu. Nhưng rốt cuộc là tìm thấy, nàng cũng thể ngốc lăng ngồi ở trong Thính Tuyết các đến tận bình minh. Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài, mệt mỏi : “ thôi. về trước lại sau.”

      Lệ Chi cùng Đậu Nhi trái phải nâng đỡ nàng, hai người cũng nhiều, chỉ cầm đèn lồng cho tốt, để ý đến ô đầu mà thôi. Nhìn đến chỗ ẩm ướt liền đúng lúc đỡ tay Lâm Cẩn Dung phen, nhưng săn sóc như vậy ngược lại làm cho Lâm Cẩn Dung cảm thấy càng tri kỷ, càng cảm động. Nàng tại muốn chuyện, toàn thân đều lười biếng đau nhức, vừa động đều cảm thấy mệt mỏi, lại càng muốn ứng phó với truy vấn của các nàng.

      đến trước cửa viện của mình, hài thêu của Lâm Cẩn Dung sớm ướt đẫm. Trương ma ma lên tiếng trả lời mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc thể giấu giếm, cười : “Thiếu phu nhân, mưa lớn , hài đều ướt hết rồi?”

      Lâm Cẩn Dung tốt trừng mắt nhìn Trương ma ma cái, kìm lòng được nhìn về phía thư phòng của Lục Giam, bên trong đèn sáng, cho thấy ở bên trong. Như vậy vẻ mặt kinh ngạc của Trương ma ma có thể lý giải, kỳ quái, hai người ra ngoài, sao mình Lục Giam vượt bóng đêm chạy về đến đây, nàng lại chậm chạp ở phía sau?

      Thời điểm Nhị gia trở về cũng đằng đằng sát khí, Trương ma ma tâm run lên, xoay người đóng cửa.

      Quế ma ma cùng Đào nghe tiếng vén mành lên ra đón, Quế ma ma cau mày đánh giá Lâm Cẩn Dung phen, tiến lên giúp nàng cởi bỏ áo tơi, lời hai nghĩa: “Hôm nay trôi qua là nhanh.”

      “Mệt mỏi ngày, ma ma xuống nghỉ , để Lệ Chi cùng Đậu Nhi hầu hạ ta là được rồi.” Lâm Cẩn Dung nắm chặt áo tơi, áo tơi dán tại người, ẩm ướt khó chịu, dù kín gió, làm cho người ta phá lệ thoải mái, nàng cũng thể cởi ra để những người còn lại nhìn thấy quần áo nàng thiếu nửa ống tay áo.

      Quế ma ma thấy Lâm Cẩn Dung phòng bị, thất vọng thở dài, vẫn cố gắng cười : “Vậy thiếu phu nhân nghỉ ngơi, lão nô xuống trước.” Từ tháng ba tới nay, thân phận của Quế Viên thập phần xấu hổ, trừ phi là Lâm Cẩn Dung gọi đến, bình thường cũng dám tùy thời ở trong phòng, đặc biệt thời điểm Lục Giam trở về càng vì tị hiềm mà lánh xa, nàng cũng càng thêm xấu hổ. cùng Lâm Cẩn Dung thân cận nhiều năm, muốn cải thiện chút quan hệ, lại sợ người khác cảm thấy nàng là dụng tâm kín đáo.

      Đào cũng nghỉ .” Lệ Chi thấy Quế ma ma uể oải khổ sở, có chút đành lòng, lại bất lực. Mẫu tử hai người hầu hạ Lâm Cẩn Dung, lại gặp phải việc xấu hổ này, là bất tiện. Trừ phi là Quế Viên tự xin chuyển ra ngoài, hoặc là Quế ma ma cáo lão, nếu , xem như thể thoải mái.

      Đợi cho Đào cùng Quế ma ma đều lui ra, Lệ Chi liền nhanh hầu hạ Lâm Cẩn Dung cởi áo tơi và kiện quần áo trọn vẹn kia, Đậu Nhi cầm phi bào phủ thêm cho nàng, hầu hạ nàng tắm rửa.

      Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi lúc trong nước ấm thơm ngào ngạt, mới thấy người hàn khí dần dần tan , từ trong ra ngoài đều trở nên ấm áp. Nàng nửa khép mắt, ngửa đầu tựa vào vách thùng gỗ, đem chuyện xảy ra ngày hôm nay tinh tế suy ngẫm, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

      Lệ Chi thấy nàng nhắm mắt bất động, hiểu được nàng muốn ngâm mình trong chốc lát, liền bảo Đậu Nhi, tay chân ra ngoài. tới bên ngoài, thấy Đào ngồi xổm ở hành lang hầm canh gừng, liền thấp giọng : “Nhị gia trở về có thay quần áo ?”

      Đào nhàng lắc đầu: “Trở về liền vào thư phòng, ai cũng để ý tới. Quế ma ma chuyện với , cũng thèm nhìn.”

      Lệ Chi thở dài, : “Canh gừng sắp hầm xong chưa?”

      “Được rồi, lúc trước Nhị gia mới trở về, Quế mẹ hầm qua rồi.” Đào vội cầm ấm tiểu hỏa lò xuống, đổ ra hai chén canh gừng nóng, giọng : “Tỷ tỷ, lúc này đưa vào sao? Chỗ Nhị gia ta dám . Bộ dáng vừa rồi của dọa người, giống như muốn ăn thịt người ta vậy.”

      Vốn để Lâm Cẩn Dung đưa canh gừng cho Lục Giam là tốt nhất, nhưng nhìn bộ dạng kia của Lâm Cẩn Dung, căn bản có khả năng. Nhưng cũng thể để bọn họ cứ như vậy, Lệ Chi nghĩ nghĩ, đem bát đưa cho Đào: “Ngươi cầm vào cho thiếu phu nhân, bảo nàng thừa dịp nóng uống .”

      Đào lên tiếng trả lời, Lệ Chi cẩn thận bưng bát canh gừng, đến trước thư phòng của Lục Giam nhàng gõ cửa: “Nhị gia, thiếu phu nhân bảo nô tỳ đưa canh gừng đến.”

      Bên trong có thanh , chỉ nghe thấy tiếng trang giấy lật giở sột soạt.

      Lệ Chi lo lắng đề phòng nhắc lại lần nữa: “Nhị gia, thiếu phu nhân bảo nô tỳ đưa canh gừng đến, người mắc mưa, cẩn thận bị cảm lạnh.”

      Bên trong ngay cả tiếng lật sách đều có, im lặng vô cùng.

      Lệ Chi cũng dám vào, liền lẳng lặng đứng ở cửa, lại đợi lát, mới nghe thấy Lục Giam : “Tiến vào.” Trong giọng còn hàm chứa cơn tức, nhưng rốt cuộc có ý mở miệng.

      Lệ Chi thở dài nhõm hơi, nhàng đẩy cửa vào, chỉ thấy Lục Giam ngồi sau bàn học nghiêm nghị, phía trước trải giấy, bảng chữ mẫu, bút lông chấm mực, trong tay lại cầm quyển sách dường như lật được nửa. Còn có chút tập viết theo mẫu chữ hay là đọc sách.

      Lục Giam bình tĩnh nhìn về phía nàng, Lệ Chi vội cẩn thận tươi cười, đem canh gừng dâng lên: “Nhị gia thừa dịp nóng uống ?” Nàng thực sợ Lục Giam tức giận kiên nhẫn uống hết, vậy nàng thể đứng giữa cứu vãn rồi.

      Lục Giam nhìn chằm chằm bát canh gừng hơn nửa ngày, xem ra là muốn uống, nhưng cuối cùng vẫn nâng bát lên uống cạn.

      Lệ Chi vội rèn sắt khi còn nóng: “Nhị gia, thiếu phu nhân bảo nô tỳ tới hỏi người, người muốn tắm rửa ?”

      “Nàng?” Lục Giam cười lạnh tiếng, quăng sách xuống bàn, vẻ mặt châm chọc.

      Lệ Chi vội cúi mắt, thúc thủ mà đứng, tình chân ý thiết : “Thiếu phu nhân chính là ngại ngùng thôi. Mặc dù , lại bảo nhóm nô tỳ chuẩn bị nước ấm, phải chuẩn bị cho người sao?” Nghĩ nghĩ, lại giọng : “Nô tỳ quy củ, vô luận như thế nào, cũng thể tiếp tục như vậy? Chẳng lẽ , đúng là muốn cho thân gia trở thành oan gia sao? Thiếu phu nhân mặc dù có chỗ đúng, nhưng vẫn có rất nhiều điểm tốt, còn thỉnh Nhị gia xem xét mặt tốt của nàng. Nếu nữa , cũng có thể thỉnh Cữu phu nhân dạy nàng, nàng còn trẻ, khó tránh khỏi hiểu chuyện.”

      Lục Giam trầm mặc đánh giá Lệ Chi, Lệ Chi bị nhìn trong lòng bỡ ngỡ, mặt lại hiển lộ, càng tỏ ra thành khẩn.

      Lục Giam thu hồi ánh mắt, thản nhiên : “Ngươi đối với nàng trung thành và tận tâm, tiếc da mặt dày dối khoe mẽ thay nàng hòa giải.” Cũng là có chút ý tứ nể mặt.

      Bị chút lưu tình chọc thủng, Lệ Chi mặt nóng lên, quan tâm : “Đó là bởi vì thiếu phu nhân đối với nô tỳ vô cùng tốt. Tuy là chủ tớ, nhưng nô tỳ cũng dám thân mật.” Nàng nặng nề mà cắn răng ra hai từ thân mật.

      Đương nhiên tốt lắm, so với còn tốt hơn. Lục Giam trong lòng lại là trận phiền chán phẫn hận cam lòng, nhưng phải nghe ra ý tứ của Lệ Chi. Nếu phải muốn hưu thê, dù gì vẫn phải có người nhượng bộ. Huống hồ, là thực cam lòng, cũng tin, chẳng lẽ bằng Ngô Tương sao? Chẳng lẽ để Nhị phòng được như ý nguyện? Lại tiếp cũng là kỳ quái, người lúc này hận nhất phải là Lâm Cẩn Dung, ngược lại là Lục Thiệu, hận nghiến răng ngứa lợi, hận thể chọc hai lỗ thủng mới hết giận.

      Lệ Chi thấy lời nào, cũng , da mặt dày : “Nhị gia muốn tắm rửa ? Nô tỳ với thiếu phu nhân.”

      Lục Giam ngừng lát rồi kiên nhẫn : “Đem nước cùng quần áo vào đây cho ta.” ràng là nàng sai, chẳng lẽ còn muốn chấp nhận sao?

      Lệ Chi bất đắc dĩ thở dài, quỳ gối hành lễ, thu bát lui ra ngoài. Thầm nghĩ tốt xấu là ở tại chỗ này, mà phải lại chạy tới Thính Tuyết các nghỉ ngơi, kia bằng , trong vòng nửa ngày lời đồn đãi bay đầy trời.

      Đợi cho Lệ Chi ra ngoài, Lục Giam nhìn chằm chằm bảng chữ mẫu bàn lúc lâu, từ trong lòng lấy ra nửa ống tay áo, phẫn hận xé rách hai cái, lại thấy chính mình thực nhàm chán, liền đứng dậy ở trong phòng dạo qua vòng, đem ống tay áo kia đặt lên trưởng đỉnh.

      Lệ Chi an bài người đưa nước ấm, trở lại phòng ngủ, thấy Lâm Cẩn Dung tắm rửa xong, nằm tháp, hai mắt mở to, mang theo vài phần mờ mịt, nhìn lọng che mà ngẩn người. Liền tiến lên : “Thiếu phu nhân uống canh gừng chưa?”

      Lâm Cẩn Dung dường như nghe thấy, Đậu Nhi ở bên cầm cây quạt giúp Lâm Cẩn Dung thổi khô tóc, thấy thế hướng Lệ Chi ra hiệu, tỏ vẻ Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi.

      Lệ Chi liền tiếp nhận cây quạt trong tay Đậu Nhi, ngồi vào chỗ giúp Lâm Cẩn Dung quạt: “Thiếu phu nhân, người uống canh gừng chưa?”

      Lâm Cẩn Dung giật mình hoàn hồn: “Uống rồi.” bộ dạng muốn chuyện.

      Lệ Chi bám riết tha, cố ý : “Thiếu phu nhân, Nhị gia trở về chưa tắm rửa, cứ mặc quần áo ướt sũng vào trong thư phòng, vừa rồi muốn nước ấm, ra lệnh nô tỳ lại đây hỏi người quần áo để thay rửa đâu.”

      Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức nửa điểm tin. Tính tình của Lục Giam, có mở cửa ló mặt ra là tốt rồi, còn có thể chủ động hỏi nàng quần áo thay rửa sao? ràng là nha đầu kia dối, nhân tiện : “Cần gì phải hỏi ta, trong phòng này có gì mà ngươi biết? Ngươi tự tìm cho là được rồi.”

      Lệ Chi cười: “Nhưng nhóm nô tỳ nào biết Nhị gia muốn mặc cái gì? Xiêm y của đều là người thu dọn mà.”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt trầm mặc lát, : “Ngươi tùy tiện tìm bộ cho , nếu hài lòng, cầm thùng xiêm y qua đó, để lựa chọn.”

      Lệ Chi bất đắc dĩ chi cực: “Thiếu phu nhân muốn sống chung với nữa sao? Phu nhân đáp ứng. Nếuhắn có lỗi với người, có trưởng bối giáo huấn , nếu người làm sai……” Nàng dừng chút, cẩn thận nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấy mặt Lâm Cẩn Dung lộ ra thần sắc khác, lại đánh bạo : “ người nên nhượng bộ mới đúng, bằng ngày này trôi qua như thế nào? Cho dù người tức giận, cũng nên ngẫm lại. Nếu , còn phải hỏi Nhị gia chút ống tay áo kia chạy đâu.”
      Hale205 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 294: Đối thủ

      đêm mưa gió, đến tận sáng mới dừng lại. Lâm Cẩn Dung đêm trằn trọc, đêm buồn bã. Gần hừng đông, tiếng mưa rơi thưa thớt, nàng mới xem như đưa ra chủ ý, nhắm mắt lại dưỡng thần.

      “Thiếu phu nhân?” Lệ Chi đứng ở ngoài trướng giọng : “Người thức chưa? Canh giờ còn sớm.”

      Lâm Cẩn Dung xương cốt cơ bắp toàn thân đều tê dại, nhưng đầu óc lại dị thường thanh tỉnh: “Giờ nào rồi?”

      Lệ Chi nhìn thanh ảnh trước mắt, giọng : “Gần giờ thìn rồi.”

      Cách vách truyền đến tiếng cửa phòng mở, Lâm Cẩn Dung thần sắc thay đổi, tay kết vạt áo dừng lại. Lệ Chi nhìn xem ràng, thấp giọng : “Thiếu phu nhân, điểm tâm đưa tới, muốn dọn điểm tâm ăn trước ?”

      Lâm Cẩn Dung bình tĩnh : “Dọn .”

      Lệ Chi vội bước nhanh ra ngoài, ở hành lang ngăn cản Lục Giam: “Nhị gia, điểm tâm sắp dọn lên.”

      Lục Giam dừng lại cước bộ, đứng ở nơi đó nhìn vũng nước trong viện gì.

      Lệ Chi có chút khẩn trương, rất sợ chịu, tức giận rời , muốn khuyên nữa, Lục Giam lại xoay người vào phòng.

      Lâm Cẩn Dung ăn mặc sạch , im lặng ngồi ở trước bàn cơm, đối diện nàng đoan đoan chính chính bày chén cơm, đôi đũa. Lục Giam liếc nàng cái, trầm mặc ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm. Lệ Chi thấy thế, vội mở cửa sổ ra, gió trời cùng với ánh sáng từ cửa sổ ùa vào, khí tươi mát cam liệt, làm cho người ta tâm tình đều trở nên khoan khoái vài phần, đúng là thời cơ cởi bỏ khúc mắc, Lệ Chi vừa lòng lui ra ngoài, để hai người chuyện. Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cảm thụ được vẻ đẹp của ban mai, chỉ lo cúi đầu ăn cơm. Lâm Cẩn Dung nửa điểm khẩu vị đều có, bất quá ăn hai miếng buông bát. Thấy nàng nhanh như vậy ngừng, Lục Giam hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng để ý đến nàng, ăn xong ba bát dừng lại.

      Thấy buông đũa, Lâm Cẩn Dung : “Ta nghĩ qua, chàng sai. Chuyện con nối dõi cho tới nay đều gạt chàng, là ta đúng.” Nàng quyết ý hề hận , cũng muốn tra tấn bản thân thêm nữa. Từ kiếp này cho tới bây giờ, đều có lỗi. Mà kiếp trước cả hai đều có lỗi, cũng có vô số người đứng giữa tạo dựng hiểu lầm cùng ngăn cách, vốn là nên cùng chỗ, nàng mặc dù quên được đau xót này, nhưng cũng nên học cách buông tay, thể cả đời đều nhớ kỹ việc này, ngày đêm tra tấn chính mình.

      Nghe nàng như thế, Lục Giam lập tức giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy thần sắc của nàng hoàn toàn nằm trong dự kiến, hoặc là thần sắc mà hy vọng nhìn thấy. Nàng cũng nhìn , chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ mãnh liệt cùng kích động như tối qua, trong giọng thậm chí còn mang theo vài phần nhu hòa. Nhưng đột nhiên trở nên sợ hãi, đến tột cùng sợ cái gì, cũng biết, chỉ cảm thấy chịu nổi.

      “Cho nên chàng tại nghĩ như thế nào, tức giận ra sao cũng được.” Lâm Cẩn Dung dừng chút, tiếp tục : “Nhưng lời hôm qua ta với chàng đều là , ta có ba đầu sáu tay, ta chỉ là nữ tử bình thường mong muốn cuộc sống bình thường, ngay cả có nghèo chút, có tiếng tăm gì cũng sao. Mà chàng tài mạo song toàn……”

      Lục Giam muốn nghe nàng tiếp tục , nhanh đánh gãy lời nàng: “Nhưng chúng ta là phu thê, cả đời đều ở cùng chỗ.”

      Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại nhìn : “Nhưng……”

      Lục Giam gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Ta chỉ hỏi nàng, nàng có hận ta hay ? Có trách ta hay ?” Ngày bé nàng thích , lại càng nguyện gả cho , bị ép buộc gả vào đây, về đây rồi cơ hồ ngày yên ổn, vẫn đều đứng trước mũi dao, hứng chịu vô số mũi tên bắn lén, nàng sinh oán sinh hận, cũng là điều có thể lý giải.

      Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng Lục Giam, chậm rãi lắc đầu: “, ta hận chàng. Cũng trách chàng.” Những lời này nàng mất rất lớn khí lực mới ra. Nếu phải hai nhà Lâm Lục dù thế nào cũng phải kết thân, nếu phải Lục Giam trở thành dưỡng tử của Lâm Ngọc Trân, chỉ bằng nàng như vậy đối với , cũng có khả năng cưới được nàng. và nàng giống nhau, đều là kẻ đáng thương nằm trong tay người khác.

      hận là tốt rồi. Lục Giam đột nhiên chắc chắn, cảm xúc cũng trở nên bằng phẳng: “Ta cũng hận nàng. Nhưng ta trách nàng.” Lâm Cẩn Dung im lặng chờ tiếp tục . Bình tâm tĩnh khí ra lời trong lòng như vậy, kỳ so với cuồng loạn chịu nổi loạn cắn loạn đá cũng tốt hơn nhiều lắm. Nhưng mà, nếu có chuyện ngày hôm qua, nàng đại khái cũng thể có ý tưởng như tại. Lục Giam nhìn mặt bàn thấp giọng : “Thời điểm ta vừa biết, ta rất hận nàng, hận thể đem nàng sinh sôi cắn chết, mấy ngày này, dù ngày hay đêm cũng đều muốn cắn chết nàng. Nhưng nghĩ đến nếu nàng chết, kia cũng thể giải hận.” tự giễu cười: “Nàng phải biết, ta từ trước đến nay giỏi nhất là nhẫn nhịn, đương nhiên cũng có khả năng thực cắn chết nàng. Chịu đựng rồi chịu đựng, ta liền phát ta hận nàng, chính là oán trách nàng, ta vẫn còn muốn tiếp tục sống với nàng.” năng có chút khó khăn.

      Lâm Cẩn Dung gì mà chống đỡ, đôi mày nhíu chặt. Lục Giam đứng dậy, ngữ khí mạnh mẽ kiên quyết mà trước kia có: “Nàng muốn gả, nhưng nàng chung quy gả rồi. Nếu ta có thể lựa chọn, lúc trước cũng muốn miễn cưỡng nàng, nhưng ta chung quy vẫn cưới nàng về. Ước định của hai nhà Lâm Lục dễ dàng bị hủy, tất cả tự do của nàng cũng nằm trong tay ta, nàng và ta chỉ là nàng và ta, phía sau chúng ta là hai nhà Lâm Lục. phải nàng muốn như thế nào như thế ấy, cho nên, nàng nhận mệnh .”

      Lâm Cẩn Dung mạnh ngẩng đầu lên nhìn Lục Giam.

      “Nàng cần nhiều lời, tại trong lòng nàng suy nghĩ, lo lắng, ta đều biết, cũng biết nên làm gì bây giờ.” Lục Giam lẳng lặng nhìn nàng, biểu tình chắc chắn trầm ổn, gương mặt có thêm vài phần kiên nghị quả cảm, hoàn toàn thấy vẻ bối rối lúc trước, thẳng thắn thắt lưng, vươn tay đến trước mặt nàng, ngữ khí thực kiên định: “Nên đến thỉnh an các trưởng bối thôi.”

      Lâm Cẩn Dung chưa từng thấy qua Lục Giam như vậy. Nàng nhíu lại mày, nhìn từ xuống dưới.

      Lục Giam nghiêm túc lặp lại lần: “Nên đến thỉnh an các trưởng bối thôi, nếu tới trễ có người đàm tiếu.” Lâm Cẩn Dung : “Ta……”

      “Ta biết.” Lục Giam thản nhiên đánh gãy lời nàng: “Có bao nhiêu phu thê oán hận chán ghét lẫn nhau mà còn phải sống cùng cả đời, sau khi chết còn chôn chung huyệt. Nàng hận ta, ta hận nàng, vẫn có thể tiếp tục cuộc sống này. Trong nhà đồng ý cho ta hưu nàng, ta cũng hưu nàng, nàng cứ ở trong nhà này , còn phải tiếp tục sống, nếu nàng muốn khiến người khác đắc ý, tốt nhất nàng nên làm theo lời ta .”

      Ánh sáng mặt trời chiếu lên bàn tay Lục Giam vươn ra, ngón tay thon dài sạch , đốt ngón tay còn hằn vết chai do trường kỳ viết chữ để lại, thậm chí ở các đốt ngón tay của ngón giữa cùng ngón trỏ hơi hơi có chút biến hình. Lâm Cẩn Dung nhìn chằm chằm bàn tay kia, chậm chạp chịu nắm lấy. Lục Giam rũ mắt nhìn nàng, cố chấp mà im lặng.

      Lâm Cẩn Dung nhàng vươn tay ra.

      Lục Giam chậm rãi bao tay nàng trong lòng bàn tay mình, tay nàng lạnh lẽo, tay lại nóng bỏng. chưa bao giờ ràng hiểu được bản thân nghĩ cái gì, muốn làm cái gì như thế. Nàng chỉ biết tránh ở bên ngầm ghen tị nghi kỵ người khác, vậy cho nàng thấy, đến tột cùng còn có thể làm cái gì. Cho tới nay đều là nàng chiếm thượng phong, lần này nên để nàng lại chiếm thượng phong lần nữa.

      Từ buồng trong ra hành lang, bất quá chỉ mất mấy chục bước, Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy rất lâu. Nhóm nha hoàn ma ma thấy tay bọn họ nắm chặt, vẻ mặt kinh hỉ. Lục Giam đứng chậm rãi ổn trọng, Lâm Cẩn Dung cước bộ có chút phù phiếm.

      Ra cửa viện, nàng liền thử thăm dò rút tay khỏi tay , Lục Giam nhìn nhóm nha hoàn ma ma lui tới đường, buông tay nàng ra, ngửa đầu nhìn trời, trầm giọng : “Đồng dạng tình, nên để có lần thứ hai. Bằng ta với mẫu thân nàng, hoặc là Thận Chi trưởng thành, cũng hiểu được đúng sai.”

      Lâm Cẩn Dung lên tiếng, im lặng bước phía sau . Lâm Ngọc Trân vì Lục Vân bận việc đính hôn, tâm tình rất tốt, thấy hai người tiến vào, vội nâng tay gọi hai người qua xem đồ vàng bạc trước mặt nàng: “Lại đây nhìn xem mấy thứ này thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung tâm tư còn chưa thể thu hồi, Lục Giam cũng vững vàng đương đương qua, bình tâm tĩnh khí đối với Lâm Ngọc Trân ra vài ý kiến: “Chỉ là đáp lễ, cần quá mức hào hoa xa xỉ. Tương đương với lễ vật nhà bọn họ đưa tới là được rồi, cần gì tại nghĩ đè nặng lên đầu bọn họ, ngược lại khiến trong lòng bọn họ thêm bất khoái? Đồ cưới dày lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất.”

      Lâm Ngọc Trân lúc trước khỏi hờn giận, nhưng nghe thấy câu kế tiếp thu liễm, chẳng qua quen tự đại, trong lòng chấp nhận, cũng để lộ ra, chỉ thản nhiên : “Ta đều biết.”

      Lục Giam cần phải nhiều lời nữa, ngồi lát, bình tĩnh phân phó Lâm Cẩn Dung: “Hôm nay ta muốn tới cửa hàng tuần tra, buổi tối trở lại ăn cơm. Nàng sai người thu dọn Thính Tuyết các chút, buổi tối ta trở về liền hướng bên kia đọc sách.”

      Lâm Cẩn Dung đáp ứng, Lục Giam liền cùng Lâm Ngọc Trân hành lễ, tới cạnh cửa, gặp Lục Vân, Lục Vân cao hứng phấn chấn cùng chào hỏi: “Ca ca, huynh phải rồi sao? Ngồi thêm chốc lát .” Lục Giam cười : “Ta tháng 9 vào kinh, trong tay còn có rất nhiều việc phải an bài.” Rồi gật đầu rời . Lục Vân nhìn theo xa, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung : “Tẩu tử, dường như ta thấy ca ca hôm nay khác với ngày thường, tẩu có thấy thế ?”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt hỏi: “Có khỏe ?”

      Lục Giam từ Tụ Hiền các ra, ở rừng trúc gặp Lục Thiệu. Lục Thiệu rất cao hứng: “Nhị đệ, thực khéo, đây là muốn xuất môn sao?”

      Lục Giam đứng lại, mặt chút thay đổi nhìn : “Thực khéo, Đại ca là mới trở về sao?”

      Lục Thiệu đối với thần sắc nghiêm nghị như quan tài của có chút cười nổi, đành phải : “ biết lần trước ca ca đưa cho đệ đơn thuốc và bã thuốc đệ xem qua chưa?”

      Lục Giam bên môi lộ ra tia cười lạnh: “Xem qua rồi, bất quá là tờ giấy bỏ , bã thuốc cặn đống, cũng khó cho ca ca có thể sờ soạng tìm thấy trong góc nào đó. Ca ca nếu muốn khiến tổ phụ vui vẻ, nên tốn chút tâm tư quang minh chính đại, cần suốt ngày làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt gì đó, nên biết lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.”

      Lục Thiệu mặt tươi cười nhất thời đọng lại: “Đệ quá đáng, Nhị đệ.”

      Lục Giam gằn từng tiếng : “Quá đáng là huynh. Nếu lại có lần sau, đừng trách ta khách khí.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 295: Hỏi

      Từ đó, Lục Giam ở trong thư viện thời gian khá lâu, ít khi ở nhà trừ bỏ để ý ít gia vụ sinh ý mà phải ra mặt, đa số thời điểm đều ở Thính Tuyết các khổ đọc, mỗi đêm đều ôn tới canh ba. Dụng công đến mức ngay cả Lâm Ngọc Trân cũng có chút lo lắng chống đỡ được, nhưng mặc kệ ai khuyên nhủ thế nào, luôn cười cho qua, như cũ làm theo ý mình.

      Lâm Cẩn Dung trong lòng biết đây là vì sao, hiểu được khuyên nổi, nên cũng khuyên nữa, chỉ làm những việc cần thiết, sai Quế ma ma chuẩn bị canh bổ đồ ăn khuya cho , đưa quần áo tới, hỏi thăm ấm lạnh ra sao. Lục Giam cũng vẫn vào phòng của nàng, như cũ cùng nàng ăn cơm chuyện thương lượng gia , ban đêm lại là nước giếng phạm nước sông, rằng đến mức như vậy, cần nàng dối trá ứng phó, mà bản thân nàng cũng muốn làm thế.

      Trong nháy mắt, Lục Vân chính thức đính hôn, Lâm Cẩn Dung cũng theo sát sau quyết định hôn của Lệ Chi.

      Đầu tháng 8, Lục Thiệu rốt cục đem từ đường cùng nhà cũ tu chỉnh xong, vốn nên về nhà an bài chuyện khác, Lục Giam cùng Lục lão ông ở Tụ Hiền các thảo luận nửa ngày, Lục lão ông câu đầu tiên quyết định đưa Lục Thiệu đến Thái Minh phủ mở cửa hàng hương liệu, ngay cả 15 tháng 8 cũng giữ ở lại nhà, chọc cho Lã thị khóc lóc hồi, nhưng cũng thể nề hà, chỉ có thể lo toan chuẩn bị. Lục Kiến Trung lại nhịn nhẫn, giả vờ giả vịt giáo huấn Lục Thiệu, muốn Lục Thiệu ở Thái Minh phủ làm việc, làm người tốt.

      Lâm Cẩn Dung cũng hỏi đến Lục Giam đứng giữa làm cái gì, nàng chỉ bình tĩnh phân tích, cửa hàng hương liệu đại khái chính là ngày sau Lục lão ông dự tính cho Nhị phòng. Đưa Lục Thiệu xa, hẳn là Lục Giam lo lắng lên kinh dự thi, Nhị phòng thừa dịp gây sóng gió mà thôi. Nàng có biến đổi, mà cũng biến đổi.

      15 tháng 8, Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt. Ngày tiết này, như cũ giống như năm ấy, Lục phủ toàn gia đều ở Nguyệt lâu phía tây ngắm trăng uống rượu ăn bánh Trung thu. Người ngắm trăng tất nhiên nhiều bằng năm ấy, đại đa số mọi người đều vắng mặt, ví dụ Tống thị, ví dụ Lục Thiệu, Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện, còn có Ninh nhi.

      Lâm Cẩn Dung mặc dù tự biết chuyện cũ thể tái diễn, nhưng tâm tình vẫn kích động. Uống nhiều mấy chén rượu Đông Dương có chút cảm giác say sưa, thấy Lục lão ông bên kia cao hứng, vài người Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Lục Vân thổi phồng Lục lão phu nhân, Lã thị ôm Nguyên Lang cùng Hạo Lang ở bên lặng lẽ chuyện, vì vậy nàng chỉ với Lệ Chi tiếng, mình tựa vào thang lầu lặng lẽ xuống.

      Nguyệt lâu, là lầu cao nhất mà Lục gia kiến tạo nên, cao hơn mặt đất gần 8 thước, mặt có ba tầng, bốn phía dùng cửa sổ bằng tấm bình phong có thể di chuyển. Lấy tấm bình phong đặt sau cửa sổ, ngồi ở trong lầu có thể dễ dàng ngắm nhìn cảnh tượng trong vườn sót thứ nào, cũng là nơi tốt nhất để ngắm trăng. Lâm Cẩn Dung chưa bao giờ nguyện ý tới nơi này, chính là năm ấy, nàng cũng cáo ốm tránh né, chính là năm ấy, Ninh nhi chết ở đây.

      Lúc ấy cũng là cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nhưng khi mọi người trong Lục gia đều ở đây, hoàn toàn kém xa, Nguyên Lang, Hạo Lang hô to chạy ra, Ninh nhi tuổi còn , nhưng cũng muốn theo bọn họ chơi đùa, khỏi lớn tiếng kêu gọi ca ca, hai đứa kia lại ngại nó , chịu chơi với nó, thường thường luôn thừa dịp nó chú ý, liền bỏ mặc nó lại mình, chọc Ninh nhi khóc lóc hồi lâu. Trong lòng nàng đành lòng, liền dẫn Ninh nhi xuống lầu, dỗ nó dẫn nó bắt dế, thực tế, nàng làm sao có năng lực đó chứ, bất quá chỉ nỡ nhìn thấy nó thương tâm mà thôi.

      Lâm Cẩn Dung đứng ở bãi đá gần Nguyệt lâu, nhìn về phía núi giả thạch dưới ánh trăng lờ mờ phía dưới kia. Núi giả này chỉ cao tầm 2, 3 thước, ngày thường nhìn cực kỳ lịch tao nhã, khi đó lại thành lợi khí giết người.

      Lúc ấy nàng dẫn Ninh nhi đến nơi này, Lâm Ngọc Trân ở lầu kêu nàng, hỏi nàng việc, nàng liền đứng ở nơi đó cùng Lâm Ngọc Trân mấy câu. Ninh nhi chờ kiên nhẫn, kéo kéo nàng, nàng liền bảo nhũ mẫu Văn nương dẫn nó qua bên đợi. Cũng chỉ trong nháy mắt, nàng trả lời Lâm Ngọc Trân còn chưa ràng, chợt nghe Lâm Ngọc Trân ở lầu tê tâm liệt phế hô tiếng.

      Nàng hoảng sợ quay đầu, Ninh nhi thấy đâu, chỉ còn Văn nương ngơ ngác đứng ở bãi đá, run run môi : “ chạy loạn, nô tỳ giữ chặt……” Câu kế tiếp nàng nghe thấy, nàng giống như phát điên xuống dưới. Ninh nhi mặt và cổ đầy máu – nó trượt chân ngã xuống bãi đá này rồi đập đầu vào núi giả thạch đó. Bất quá khổ sở chịu đựng hai ngày, thân mình nho của nó chung quy càng ngày càng lạnh lẽo ở trong lòng nàng.

      Văn nương tự tử, nàng vĩnh viễn sống yên ổn, cùng Lục Giam hoàn toàn quyết liệt. Mặc dù qua nhiều năm, Lâm Cẩn Dung vẫn thể quên cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm ngay lúc đó, sống bằng chết, đau thấu tận xương tủy, vô số ngày đêm, nàng đều trải qua trong hối hận. Nàng vẫn đều tự trách, nếu lúc ấy nàng đem Ninh nhi giao cho Văn nương, nếu lúc ấy nàng vẫn mang Ninh nhi theo bên người, ôm vào trong ngực, hoặc là, thời điểm chuyện với Lâm Ngọc Trân vẫn nên trông chừng Ninh nhi, Ninh nhi có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay ?

      Lâm Cẩn Dung xoa xoa hai má bị gió đêm thổi trúng lạnh lẽo, bước xuống bãi đá, đến bên cạnh núi giả, nhàng vuốt lên tảng đá. Tảng đá vào tay lạnh lẽo, nàng lại giống như chạm đến thân mình nho kia, giống như ngửi thấy hương trầm thoang thoảng tản mát người , nghe thấy ở bên tai nàng mềm mại gọi nương.

      Lúc đó ngọn núi giả này dính đầy máu của Ninh nhi, sau lại bị Lục Giam dùng chùy phá hủy. Mà lúc này, ngọn núi giả thạch vẫn còn đầy đủ sứt mẻ đứng sừng sững ở trong này, tối nay cũng có người dùng chùy đập nát nó. Có lẽ, nó vẫn như vậy im lặng đứng sừng sững.

      Kiếp trước cùng kiếp này, dù có mơ hồ, giới hạn lại ràng như thế. Ninh nhi của nàng vĩnh viễn trở về, nàng cũng có khả năng trở lại như từ trước. Mặc dù hết thảy tái , tâm tình cũng giống năm đó. Lâm Cẩn Dung thu hồi tay khỏi tảng đá, nhàng xoa xoa lệ nơi khóe mắt, xoay người tránh ra. Nàng nghĩ, đại khái đây là lần cuối cùng nàng tới nơi này, chuyện cũ qua, Ninh nhi giấu ở trong lòng nàng là tốt rồi, cần lại lấy ra để lúc nào cũng nhấm nuốt tự thương hại.

      “Nàng làm sao vậy?” Lục Giam đứng ở cách đó xa lẳng lặng nhìn nàng, càng ngày càng gầy, áo choàng có chút trống rỗng.

      có gì. Chỉ thấy hơi say, muốn xuống dưới lầu chút.” Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó nhìn lại , ngàn vạn cảm khái, vĩnh viễn cũng biết có tồn tại của hài tử, lại càng biết và nàng từng như vậy. Nàng cực kỳ bi thương, cũng cực kỳ bi thương, nàng từng oán hận đối với nàng ra lời độc ác đó, nhưng tại quay đầu lại suy nghĩ, bất quá đều là người đáng thương mà thôi, tự tổn thương mình lại đả thương người khác.

      Lục Giam trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung, nàng khóc hoặc là khóc, vẫn ràng. Nhưng nếu nàng muốn với , cũng miễn cưỡng, tin tưởng ngày nàng chủ động với , thấp giọng tiếp lời: “Ta tính hai mươi mốt .”

      “Hành lý thu thập tương đối ổn thỏa rồi.” Lâm Cẩn Dung cảm xúc trở nên bình phục: “Nương ta và thương lượng qua, ngày mai chúng ta cùng Bình Tể tự cầu bình an cho chàng. Nếu chàng nguyện ý , cũng có thể đến đó thắp nén nhang.”

      “Cũng tốn nhiều thời gian, ta bận gì.” Lục Giam vươn tay ra với nàng: “Nếu nàng thoải mái, ta trước đưa nàng trở về. Trưởng bối nơi đó ta với bọn họ.”

      Lâm Cẩn Dung nhàng lắc đầu: “ cần, ta ở đây nghỉ ngơi chút.” Nàng nở nụ cười, đến bên bàn đá ngồi xuống, “Năm trước ta bị bệnh tới, năm nay lại về ngang giữa chừng, sợ là các trưởng bối đều , tiết Trung thu có phải có lỗi gì với ta hay ? Vậy tốt.”

      Lục Giam phối hợp kéo kéo khóe miệng, cùng nàng sóng vai ngồi trước bàn đá, giọng : “A Dung, nếu lần này ta thi đỗ, đón nàng , về sau chỉ có hai chúng ta sống với nhau, nàng…… có thể ?”

      Ánh trăng như nước, gió đêm lướt, hương hoa quế ngọt ngào như có như , bốn phía mảnh im lặng, chỉ có côn trùng biết tên ở trong bụi cỏ kêu rên.

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn chân trời lóe sao, hồi lâu mới : “Chàng nhất định có thể thi đỗ, đơn giản là tốt hơn hay là tốt lắm mà thôi.” Năm ấy tuy rằng thi đỗ, nhưng kết quả tốt lắm. tại nghĩ đến, nếu lúc ấy phải đúng lúc đau lòng vì nhi tử mất, ước chừng kết quả tốt hơn chăng?

      Lục Giam nghe thấy nàng trả lời câu hỏi của , thập phần thất vọng, trầm mặc lát, cười : “Mượn cát ngôn của nàng. Ta cũng cảm thấy vậy, ta có thể thi đỗ.”

      “Nhất định có thể.” Lâm Cẩn Dung xoay người từ bên chân rút ra mấy cọng cỏ, dựa vào ánh trăng bện lại.

      “Nàng bện cái gì vậy?” Lục Giam lực chú ý bị ngón tay linh hoạt của nàng hấp dẫn, khỏi tò mò qua xem.

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Bện cỏ thành hài. Năm ấy ở thôn trang Miêu Nha dạy ta.”

      “Miêu Nha tại lập gia đình rồi chăng?” Lục Giam thấy cọng cỏ trong tay nàng sắp dùng hết, vội rút mấy cọng qua.

      “Đúng, cũng khá tốt, nương ta cho phép nàng tự do.”

      Lục Giam khóe môi hàm chứa tươi cười, chậm rì rì cùng nàng nhàn thoại: “Khi đó nàng ở thôn trang, sao lại hoang dã như vậy chứ? Quả thực chính là to gan lớn mật, muốn làm gì làm. Ta chưa từng gặp qua nữ nhi gia giáo như nàng vậy, cữu mẫu sủng nàng vô pháp vô thiên, nửa điểm hiểu ôn tĩnh hiền thục.”

      Lâm Cẩn Dung khách khí trả lời: “Khi đó chàng tựa như lão già vậy, sầm mặt hoành thu (lão khí hoành thu: cụ non) giáo huấn người khác, ta cũng chưa từng thấy người cứng ngắc chán ghét như chàng, chuyên khiến người khác mất hứng, đọc sách chút tức giận, lại hẹp hòi, chịu nhận lỗi. Làm sao giống như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đây?”

      Lục Giam cười cười: “Chúng ta đây là người tám lạng kẻ nửa cân. Ai cũng chịu nhường ai.”

      Lâm Cẩn Dung mím môi cười, vùi đầu bện hài, hài rơm được nửa, Lệ Chi từ Nguyệt lâu bước xuống tiếp đón nàng: “Thiếu phu nhân, lão thái thái tìm người.”

      Lâm Cẩn Dung liền thả hài rơm bện nửa kia, đứng dậy vuốt váy, hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành có lên ?”

      Lục Giam cười cười: “Ta vừa rồi uống ít, cũng có chút say, lúc này muốn nghỉ ngơi chút. Nàng trước .”

      “Ta đây trước.” Lâm Cẩn Dung đứng dậy vài bước, chợt nghe Lục Giam ở phía sau thấp giọng : “A Dung, lời ta vừa rồi nàng được quên.”

      Lâm Cẩn Dung im lặng đứng lát, rồi tiếp tục bước , tới bãi đá quay đầu nhìn, Lục Giam còn ngồi ở chỗ kia, ánh trăng phủ đầy người.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :