1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 286: Tảo tuyết (quét tuyết)

      Hài tử của Lã thị rốt cuộc thể giữ được, thời điểm Lục Thiệu đưa Thủy lão tiên sinh đến, là sáng sớm ngày hôm sau, mà lúc này là quá muộn. Nhưng bởi vì Lã thị mất hài tử, sau khi Lục lão ông ôm Nguyên Lang cùng Hạo Lang , cũng nhắc lại gì, chỉ hạ lệnh bảo Lã thị ở trong phòng an tâm dưỡng bệnh, cho phép ra ngoài.

      Lục Luân và Lục Kinh buổi sáng ngày hôm sau tới vấn an Tống thị, Lục lão ông rốt cuộc vẫn chấp nhận, bọn họ muốn làm tròn hiếu đạo có thể, nhưng người thể trở về. Trong lúc nhất thời, khí trong Lục gia vào lúc này, có thể năm gian nan nhất, thống khổ nhất của Nhị phòng.

      Lã thị nằm ở giường ngừng rơi nước mắt, Lục Thiệu trong lòng phiền muộn, chuyện cũng còn nhẫn nại: “Khóc cái gì mà khóc? Là muốn khóc đến sưng mắt sao? Ai bảo nàng ép buộc? Ta quỳ xong có thể ra ngoài mà.” tại sao, cả ba hài tử đều vuột khỏi tầm tay.

      Dù nàng trốn ở trong phòng ra, Lục lão ông cùng Lâm Cẩn Dung cũng buông tha nàng, Tống thị, Lục Kiến Trung và ở đây, còn lại hai tiểu thúc hiểu chuyện có gì hữu dụng, dù sao chỉ có mình nàng, còn bằng chủ động xông ra, có lẽ còn có đường sống. Nhưng rốt cuộc kết cục là như thế này, hài tử cũng mất hết, Lã thị dám biện giải, liền cầm khăn lau lệ, nhưng càng lau càng nhiều, căn bản nhịn được: “Hài tử đáng thương của ta…” Đầu tiên là nhớ tới hài tử chưa kịp ra đời, sau đó lại nghĩ tới Nguyên Lang cùng Hạo Lang, nhịn được khóc òa.

      Lục Thiệu phiền muốn chết, trong lòng lại chịu khổ sở, thấy nàng khóc mà lòng chua xót, vẫn nhịn tiến lên vỗ về lưng nàng thấp giọng khuyên nhủ: “Hai hài tử đều theo tằng tổ mẫu của bọn nó, có ai bắt nạt đâu. Ngược lại là chúng ta, phải nhanh chóng đoạt lại lòng tin, nàng phải sớm bảo dưỡng tốt thân thể, ta quy củ làm việc lão thái gia an bài, nhẫn , rồi ngày đó tới.”

      Trấn an Lã thị xong, Lục Thiệu ra ngồi ở gian ngoài nhìn chằm chằm vào chậu than, suy ngẫm lại toàn bộ việc, nhớ tới hôm qua ánh mắt Lục Giam khinh miệt căm hận, trong lòng lửa giận thổi bùng lên từng đợt, thiết bẫy để chui vào, hại đánh mất thanh danh đánh mất tiền tài, cộng thêm mối hận mất con, quả là bất cộng đái thiên ( đội trời chung). nay quan trọng nhất phải biết ràng Lâm Cẩn Dung rốt cuộc uống thuốc gì, bị bệnh gì, đến tột cùng có thể sinh ra hài tử hay , mới có thể mưu tính bước tiếp theo. đứng dậy cẩn thận ôm bao giấy, phân phó Tố Cẩm: “Trông chừng thiếu phu nhân, ta có việc ra ngoài chuyến.”

      Năm nay tuyết rơi nhiều, rừng mai ngoài Thính Tuyết các trong thời điểm nở rộ, dạo trong đó cả đầu ngón tay đều nhiễm hương thơm của hoa mai. Lục Giam cố ý muốn xóa bỏ khoảng cách giữa Lâm Cẩn Dung và Lục Vân, thừa dịp sau giữa trưa rảnh rỗi, mời hai người tới rừng mai đạp tuyết thưởng hoa, lại thu thập ít tuyết dùng để pha trà.

      Lâm Cẩn Dung trong tay cầm cái bát nho , kiên nhẫn cẩn thận với cành hoa sạch nhất, đem tuyết đọng đóa hoa vẩy vào bát. Lục Giam đứng cách nàng xa, cũng động thủ, chỉ chắp tay sau lưng ngắm nhìn.

      Lục Vân bất mãn cười : “Ca ca, sao huynh động thủ? Muốn chiếm tiện nghi ăn sẵn a?”

      Lục Giam cười nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, : “Ta chiếm tiện nghi của muội, ta chiếm tiện nghị của tẩu tử muội, yên tâm .”

      Lục Vân liền thở dài: “Quên , chịu nổi hai người rồi.” xong tự mang theo Giản Nhi và Trầm Hương mới tới hướng về phía cánh rừng bên kia.

      Lục Giam tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đứng, lên tiếng cùng nàng tảo tuyết, người tảo tuyết, người cầm bát, tuy rằng gì, nhưng phối hợp thập phần ăn ý.

      Lệ Chi cùng Đậu Nhi thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, với Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, nhóm nô tỳ qua bên kia.”

      Lâm Cẩn Dung còn chưa mở miệng, Lục Giam cũng : “ .”

      Trong nháy mắt, quanh đây chỉ còn lại có hai người Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, Lục Giam nghiêng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy gương mặt của nàng nổi bật dưới tuyết quang, phản xạ sáng bóng, tươi tắn mịn màng, nhịn được nâng tay lên, chạm lên gương mặt nàng cái. Lâm Cẩn Dung quay đầu trừng : “Làm cái gì vậy? Để người ta nhìn thấy sao.”

      Lục Giam ngón tay chỉ gốc mai cách đó xa, cười : “A Dung, nàng còn nhớ năm ấy ?”

      Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, đem tuyết cành hoa mai rơi vào trong bát của Lục Giam : “Năm đó làm sao?”

      Lục Giam cũng , bảo nàng nhìn khung cảnh xung quanh: “Nàng nhìn chung quanh , có thể có nhớ tới cái gì ?”

      Khung cảnh xung quanh này diễn ra khá nhiều việc mà nàng có thể nhớ. Lâm Cẩn Dung lược lược nhìn lướt qua, nhàng lắc đầu.

      Lục Giam chưa từ bỏ ý định: “Chính là năm ấy, ta mới từ Giang Nam trở về. Trong nhà tổ chức ấm lô hội, nàng đứng đây, mạc danh kỳ diệu hung hăng mắng ta chút.” dừng chút, mặt lộ ra thần sắc hồi tưởng: “ đến cũng kỳ quái, mỗi câu nàng mắng ta, ta đều nhớ rất ràng.”

      Lâm Cẩn Dung ngừng tay: “Ta ra quên. Chàng tự dưng bị ta mắng như vậy, chắc hẳn hận ta đúng ?”

      Lục Giam nghỉ lúc mới : “ có, tuy rằng thích nàng như vậy, nhưng ta khi đó cảm thấy nàng thực đáng thương. Ta cũng từng giống như nàng, bị ủy khuất lại có chỗ phát tiết, mình trốn tránh khổ sở. Chẳng qua định lực của ta so với nàng mạnh mẽ hơn, khổ sở trong chốc lát cũng liền phai nhạt. Nhưng nàng cũng rất táo bạo, ai đụng đến cắn người đó ngay.”

      Lâm Cẩn Dung nghẹn lời, trước mắt lập tức ra ánh mắt thương hại lúc ấy của Lục Giam, khi đó người nàng hận nhất là , thậm chí có đứng ở trước mặt, nàng cũng nhịn được muốn bẻ cong mặt của . Khi đó nàng căn bản ngờ, ngày kia, nàng còn có thể giống như kiếp trước, cùng đứng trong rừng mai, dùng thần thái ngữ khí như vậy mà chuyện. Nàng nhất thời có chút trố mắt, thế vô thường, hay là mọi việc đều có định luận?

      Lục Giam thấy nàng , chỉ nhìn hoa mai trước mặt sợ run, liền tiến lên nhàng ôm đầu vai nàng, thấp giọng : “Nàng khi đó chỉ sợ căn bản nghĩ tới, tương lai có ngày kia ta trở thành phu quân của nàng đúng ?”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt: “Đúng là nghĩ tới.”

      Lục Giam hiếm khi ba hoa: “Có hối hận vì đắc tội với ta ?”

      hối hận. Hiểu được chàng làm gì ta.” Lâm Cẩn Dung ngược lại cười : “Vậy còn chàng, lúc ấy chàng nghĩ thế nào? Chàng ba lần bốn lượt chịu thiệt dưới tay ta, có nghĩ tới, tương lai ta trở thành thê tử của chàng, chàng rơi vào tay người như ta thế nào ? Thời điểm đính hôn, chàng có sợ ?”

      Lục Giam cúi mắt nhìn nàng, trong mắt có rất nhiều cảm xúc. Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng mắt , cười hỏi: “Có sợ ?”

      Lục Giam trầm mặc lát, rồi trả lời: “Sợ.”

      Nếu sợ, vì sao còn muốn? Lâm Cẩn Dung cười, còn chưa mở miệng tiếp, Lục Giam nắm chặt cánh tay nàng, thấp giọng : “Nhưng chúng ta chung quy vẫn tới. A Dung…”

      “Cái gì?” Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn tuyết ở dưới chân, tới sao?

      “A Dung, lòng ta chỉ có nàng.” Lục Giam thanh thập phần trầm thấp, lại hoàn toàn ràng, giống như nhịp trống đánh từng nhịp ở trong lòng Lâm Cẩn Dung, nàng đột nhiên cảm thấy tuyết trắng rất chói mắt, nàng nhấc chân lên, tại mảnh tuyết trong suốt như kính kia dẫm xuống vài dấu chân mới cảm thấy có chút thuận mắt.

      “Nàng bảo ta được giấu giếm, ta liền cho nàng nghe.” Lục Giam vẫn chờ nàng trả lời, Lâm Cẩn Dung nâng mắt lên nhìn , nửa nửa giả cười : “Đối với chàng ta vẫn thấy khỏi hờn giận.”

      Lục Giam đôi mắt thâm sâu, khóe môi khẽ nhếch cũng rũ xuống. Nhưng nhìn thấy bộ dạng của nàng liền tươi cười, lấy tuyết từ cành cây bên cạnh nàng, cầm tay nàng dưới ống tay áo: “Nàng lại năng lung tung rồi.”

      Lâm Cẩn Dung cười ha ha: “Chàng thích nghe, ta càng muốn như vậy, chàng có thể thế nào?” Rồi đoạt bát Lục Giam cầm, giơ tay lên, đem toàn bộ tuyết trong bát đổ ụp xuống đầu , còn sợ thiếu tuyết, quăng bát , vén vạt áo của lên, dùng sức ném tuyết vào trong.

      Thấy nàng cười to, ngoạn nháo như thế, phần xác định trong mắt Lục Giam nháy mắt hóa thành vui sướng, bên phủi tuyết, bên lại ra vẻ tức giận mắng nàng: “Chưa thấy qua người như thế này, tân tân khổ khổ tảo tuyết nửa ngày, lại bị nàng phá hỏng rồi.”

      Lâm Cẩn Dung liếc : “Dù sao cũng là ta tảo, chàng bất quá chỉ động vài ngón tay mà thôi, như vậy ta thích phá hỏng hay đều là chuyện của ta.”

      Lục Giam lại vươn tay ôm nàng, đụng trán vào trán nàng, vô cùng thân thiết : “A Dung, ta muốn nàng.”

      muốn là cái gì, Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu được, liền dùng sức đẩy : “ đứng đắn, A Vân thấy bây giờ.”

      Lục Giam nhìn quanh trái phải, cười : “Ai mà còn dám nhìn về phía bên này, vậy là kẻ khờ rồi.” chặt chẽ ôm đầu vai nàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nghiêm túc hỏi: “A Dung, nàng nghe thấy lời ta ?”

      Lâm Cẩn Dung : “Nghe thấy.”

      “Như vậy có nên nghiêm túc trả lời ta hay ?” Lục Giam cố chấp nhìn nàng, ý tứ cần cũng biết. muốn nàng đáp lại, ràng đáp lại. Thời điểm ban đầu chính là hàm hy vọng, tại lại cần có đáp lại cùng xác định.

      Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam, câu kia vòng vo qua lại, chung quy vẫn thể ra. Ngay cả cho có lệ, khắc này, nàng cũng nên lời, lại càng muốn thốt ra.

      Nàng cười cười, đơn giản vươn tay ôm cổ Lục Giam, ở cằm của nhàng hôn cái. Giống như chuồn chuồn lướt nước, giống như gió lướt qua đóa hoa, bất quá chỉ thoáng chốc rồi rời , Lục Giam lại cảm thấy, khoảnh khắc đó ấm áp, tâm tình của trở nên vui sướng mà trầm ổn.

      “A Dung…” còn muốn cùng Cẩn Dung thêm mấy câu, Lâm Cẩn Dung cũng xoay người nhặt bát lên, xoay người hướng tới chỗ Lục Vân: “Chàng thỉnh A Vân tới đây chơi, lại bỏ mặc muội ấy sang bên, cũng khó trách muội ấy sinh oán giận a.”

      Nàng cho tới bây giờ đối với những chuyện như thế này đều là thực thẹn thùng. Lục Giam nở nụ cười, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung, cùng nàng sóng vai mà , dựa vào ống tay áo dài rộng, nhàng cầm tay nàng. Lâm Cẩn Dung cố gắng duy trì tươi cười, giương mắt nhìn cành hoa mai phía trước, giọng : “Mẫn Hành, chàng nên tốn chút thời gian đọc sách mới phải.”
      Hale205 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 287: Hỏi

      Ngày Nguyên Đán.

      Trong hơi nước mịt mờ, Lâm Cẩn Dung từ trong thùng gỗ đứng dậy, được Lệ Chi cùng Quế Viên giúp nàng lau bọt nước, mặc vào bộ đồ mới, sau đó lau tóc ra bình phong.

      Lục Giam sớm tắm rửa sạch , tóc tai rối tung ngồi tháp đọc sách. Nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, trong lòng trận rung động.

      Vừa tắm rửa ra, Lâm Cẩn Dung da thịt phấn nộn, ánh mắt thủy nhuận, quần áo màu phấn hồng càng làm nổi bật dáng vẻ nàng, giống như cành hoa đào kiều diễm.

      Lệ Chi thấy nhìn chằm chằm dời mắt khỏi Lâm Cẩn Dung, khỏi nhếch lên khóe môi, dẫn Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, lấy áo choàng dày phủ lên cho nàng, cầm khăn tay ở bên cẩn thận giúp nàng lau tóc.

      Lúc này trời bắt đầu sáng , nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ giấy, cùng với đèn đuốc trong phòng phá lệ phối hợp khiến ánh sáng trong phòng vô cùng nhu hòa. Lục Giam buông sách xuống, tiếp nhận khăn trong tay Lệ Chi, cần nhiều lời, Lệ Chi liền im lặng lui ra, cùng Quế Viên thu dọn thùng gỗ, chỉ chừa lại hai người ngồi im lặng tháp.

      “Đây là chúng ta cùng nhau qua năm đầu tiên.” Lục Giam lau khô tóc của Lâm Cẩn Dung, bỏ khăn xuống, đưa lược qua, cũng nhiều, thành thạo kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung cầm lược, đứng dậy đứng ở phía sau thay chải đầu. bên vấn, bên khỏi cảm khái, trong nháy mắt nàng cùng lại dây dưa nhiều năm như vậy.

      Lục Giam khép hờ mắt, loan khóe môi : “A Dung, gần đây trong nhà phát sinh nhiều chuyện, mà trong lòng ta lại thập phần kiên định an ổn, lúc đọc sách luôn cảm thấy não thanh mắt sáng. Nàng biết đây là vì sao ?”

      như vậy, cũng , vòng đến vòng phải là muốn phu thê đồng tâm, có được lợi ích hay sao? Lâm Cẩn Dung nhanh búi tóc cho , thản nhiên : “ biết.”

      Lục Giam quay đầu nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung vô tội hướng nháy mắt mấy cái: “Ta cũng phải là chàng.”

      Lục Giam trầm mặc lát, bật cười: “Ta là muốn với nàng, mặc kệ có khó khăn gì, phu thê chúng ta đồng tâm hiệp lực luôn có thể vượt qua.”

      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Đào cùng Song Phúc, Song Toàn cười đùa, còn kèm theo tiếng động thanh thúy đồng tiền va vào nhau. Đào kêu to: “Như ý nguyện chưa?” Song Phúc cùng Song Toàn lớn tiếng hô đau.

      Lâm Cẩn Dung liền bỏ Lục Giam ngồi đấy đến phía trước cửa sổ, hé khe nhìn xem náo nhiệt. Chỉ thấy Đào cầm sào trúc đầu buộc chuỗi đồng tiền, đem sào trúc kia vẩy về phía vườn hoa, cũng là phong tục cầu phú cầu tài. Vài tiểu nha đầu vui chơi bất diệc nhạc hồ, thanh vừa trong vừa sáng.

      Lục Giam đến đứng bên cạnh nàng, cười : “May mà phải ở nông gia.” Thấy Lâm Cẩn Dung khó hiểu, hơi hơi có chút đắc ý cùng nàng giải thích: “Nàng biết sao, thông tục cầu phú chỉ là cách văn nhã nhưng ra đúng là hành động vung hết bụi lên mà thôi, nông gia lại thường làm hai cây. Nếu bình thường cũng đành thôi, nhiều nhất chỉ là bụi đất bay lên, nếu tuyết rơi, thời điểm tuyết tan thành nước vô cùng thê thảm. Bùn bẩn văng khắp nơi, mùi thối truyền xa.”

      Lâm Cẩn Dung liền bĩu môi: “Chàng như đúng lắm vậy. Chẳng lẽ chàng tận mắt nhìn thấy sao?”

      Lục Giam cười : “Ta đọc sách nhiều, cho dù là tận mắt thấy, cũng vẫn biết được.” Vừa vừa ôm Lâm Cẩn Dung, đôi tay thành tiến vào trong áo nàng tìm kiếm, thổi khí bên tai nàng: “Thuốc của nàng còn bao lâu nữa mới uống xong?”

      Lâm Cẩn Dung tà nghễ : “Nhịn được sao?”

      Lục Giam vẫn thò tay vào trong, nghiêm trang : “Ta là quan tâm nàng.”

      Lâm Cẩn Dung bỏ tay ra, khẳng khái : “Chàng chỉ quan tâm chính mình mà thôi.” Nàng tại phát dùng phương thức như vậy ở chung với so với uất nghẹn chịu đựng tốt hơn nhiều. Chỉ cần ngữ khí biểu tình đắn đo thích đáng, ngược lại trở nên thuận hòa. Quả nhiên Lục Giam tức giận cũng nhiều, chỉ hàm chứa cười bám riết tha kéo tay nàng.

      Chợt nghe Song Phúc cùng Song Toàn cùng kêu lên đáp: “Như ý nguyện! Như ý nguyện!” Đào thanh thúy sinh sôi : “Nhất định tài phú!” Đinh đinh thanh của đồng tiền, Đào đánh rơi sào trúc, cười : “ vào chúc tết Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân để lấy phong bao thôi!” , tiếng bước chân cũng vọt tới trước cửa.

      Lệ Chi cúi đầu mắng tiếng: “Sáng tinh mơ lỗ mãng rồi.”

      Đào cười gượng: “Qua năm mới nên cao hứng mà. Hai tiểu nha đầu này tối hôm qua ngủ ngon, vẫn thấp thỏm mãi.”

      “Canh giờ còn sớm, chờ các nàng bái tạ thưởng phong bao còn phải tế tổ gia yến, xuất môn chúc tết.” Lâm Cẩn Dung bỏ tay Lục Giam ra, búi xong tóc, lên tiếng tiếp đón: “Đều tiến vào .”

      Quế ma ma cùng Lệ Chi đầu, dẫn vài nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào, hành lễ chúc tết, câu nhiều nhất là sớm sinh quý tử, Lục Giam trong lòng thích ý, mặt hiển lộ nửa điểm, bất quá chỉ thản nhiên tươi cười, sau khi Lâm Cẩn Dung thưởng phong bao xong, lại thưởng thêm phần nữa.

      Tế tổ, gia yến, ăn bánh tổ, uống đồ tô, chúc tết. khí năm nay giống với năm vừa rồi, so với kiếp trước Lâm Cẩn Dung ở Lục gia trải qua năm mới có gì khác nhau, Lâm Cẩn Dung suốt ngày theo Lâm Ngọc Trân xuất môn chúc tết làm khách, hoặc là ở nhà tiếp đãi khách tới cửa chúc tết, ngày trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, là mười hai tháng giêng, Đào thị sai người đón nàng về nhà, Lâm Cẩn rời nhà vài năm, chưa bao giờ từng trở về thăm phụ mẫu cũng cùng Đào Phượng Đường, ôm Hoan Lang đến chúc tết.

      Lâm Cẩn Dung vô cùng vui mừng, sớm bẩm qua với Lâm Ngọc Trân, cùng Lục Giam trở về nhà mẹ đẻ. Hoan Lang khá lớn, thấy người cũng e ngại, ánh mắt giống như Lâm Cẩn Dung gặp người liền cười, bất quá thời điểm bái kiến nghe người ta giới thiệu Lục Giam hồi, liền nhớ kỹ, những ngọt ngào gọi dượng, còn luôn vây quanh người Lục Giam.

      Lục Giam thích thông minh vui vẻ, tặng đôi ngọc bích làm lễ gặp mặt, lại luôn cường điệu: “Hài tử này rất khá, đôi mắt cực kỳ giống A Dung, tính tình cũng tốt.” Trong giọng còn có vài phần hâm mộ.

      “Muội phu đây khen ngợi Hoan Lang nhà ta hay là khen ngợi A Dung đây?” Lâm Cẩn nghe thấy hiểu được, mỉm cười trêu đùa Lục Giam hai câu, khẽ chạm Lâm Cẩn Dung ở bên, giọng : “Thấy , cũng rất muốn có nhi tử.” đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, liền gọi Hoan Lang: “Lại đây, nương hỏi con.”

      Hoan Lang trong lòng ôm quả quýt ánh vàng rực rỡ, cười hì hì chạy tới, nghiêng đầu hỏi: “Nương muốn hỏi cái gì?”

      Lâm Cẩn liếc Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, cười : “Ta hỏi con, Tứ di con khi nào cho con thêm tiểu đệ đệ?”

      Đều tiểu hài tử chưa thay răng chuyện chuẩn nhất, Lục Giam mặt hàm chứa tươi cười, làm bộ như sao cả, ánh mắt cũng chớp nhìn Hoan Lang.

      Lâm Cẩn Dung cũng cười: “Hoan Lang, ta hỏi con, nương của con khi nào cho con thêm tiểu đệ đệ?” Lúc trước là muốn thay Ngô thị giữ đạo hiếu, phải đợi cho tròn thời kỳ, đáng thương Đào Phượng Đường lại bị nàng dỗ đến Giang Nam, Lâm Cẩn mình người ở đó, là đáng thương.

      Đào Phượng Đường liền cười hì hì nhìn Lâm Cẩn liếc mắt cái, Lâm Cẩn khẽ xấu hổ, nhàng véo Lâm Cẩn Dung chút. Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên : “Di, chỉ có tỷ được hỏi mà cho ta hỏi sao?”

      Lâm Cẩn giọng : “Muội cần hơn ta mà.” Ý nàng là Lâm Cẩn Dung giờ phút này so với nàng cần có con nối dõi hơn, nhưng lời này Lục Giam nghe qua, khỏi mỉm cười, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung ánh mắt càng thêm ôn nhuận.

      Náo nhiệt như vậy, Đào thị thích nhất, cầm khăn tay, cười : “Hoan Lang ngoan, chậm rãi đáp lời, trước trả lời câu hỏi của nương con, rồi trả lời câu hỏi của Tứ di con. Trả lời tốt, ngoại tổ mẫu tặng đồ cho con. Con xem, năm nay Tứ di con có thể có thêm tiểu đệ đệ hay ?”

      Lâm Thận Chi khinh bỉ nàng: “Nương, nghĩ kĩ mà , phải để hài tử tự ra, người dỗ như vậy…”

      Đào thị cười, chỉ thúc giục Hoan Lang. Hoan Lang thông minh trái nhìn Lâm Cẩn , phải ngó Lâm Cẩn Dung, sau đó chắp tay sau lưng cười : “Năm nay con có tiểu đệ đệ.”

      Lời vừa ra, người ngồi trong phòng mặc kệ tin hay , trong lòng đều cao hứng, Cung ma ma ngồi xổm xuống dỗ : “Hoan Lang xem, có mấy tiểu đệ đệ a?”

      Hoan Lang há mồm đáp: “ thôi, là của nhà con a.”

      Tươi cười mặt mọi người nhất thời bị kiềm hãm, Đào thị khẩn trương nhìn Lục Giam, cười : “Ai nha, cũng phải vậy, đều là đệ đệ của thôi. Năm nay có, sang năm cũng có, có phải vậy Hoan Lang?”

      “Chỉ là đùa thôi, chẳng lẽ còn cho là sao?” Lâm Thận Chi đánh gãy lời Đào thị, cũng có chút trách Lâm Cẩn cùng Đào thị nhiều chuyện. Hoan Lang nếu theo ý người lớn Lâm Cẩn Dung có con nối dõi, mọi người chắc gì cho là , nhưng tối thiểu trong lòng nhất định cao hứng, nhưng lời này ra, trong lòng mỗi người đều có vướng mắc, đặc biệt Lục Giam khẳng định thoải mái. qua lần, còn muốn truy hỏi, nếu Hoan Lang còn có, hôm nay tụ hội cũng có ý nghĩa gì.

      Hoan Lang thông minh, lập tức liền nhận ra nhóm người lớn mất hứng, lại biết bản thân sai cái gì, liền cúi mắt, dựa vào trong lòng của Đào Phượng Đường. Vốn là muốn nhận phần thưởng, kết quả biến thành cái dạng này, Đào Phượng Đường trách cứ nhìn về phía Lâm Cẩn , Lâm Cẩn cũng ngượng ngùng : “Hiếm khi được tề tựu, chơi bài thôi.”

      Lâm Cẩn Dung thấy phu thê hai người xấu hổ, vội vàng tìm chuyện để , Lục Giam cũng lên tiếng hỏi Đào Phượng Đường ở Giang Nam sinh ý thế nào, Lâm Tam lão gia bởi vì bị bỏ qua bên hồi lâu, thấy thế lập tức sáp vào bốc phét, lúc này mới khiến khúc nhạc đệm nho kia trôi qua. Đợi đến khi trời tối, hai người cáo từ lên xe, Lục Giam vuốt ve bàn tay Lâm Cẩn Dung cầm trong tay sau lúc lâu, giọng : “Tiểu hài tử, đảm đương nổi.”

      Lâm Cẩn Dung tâm co rụt lại, cười : “Bất quá là đùa với thôi, chẳng lẽ chàng cho rằng ta để ý sao?”

      Lục Giam nâng mắt nhìn nàng cười, thấp giọng : “Nàng để ý là tốt rồi. Bất quá chúng ta cũng nên cố gắng mới phải, ta vẫn chờ.”

      Ngọn đèn từ ngoài của sổ xe chiếu vào, gương mặt chìm trong trong bóng tối, nửa lộ ra dưới ánh sáng nhu hòa, ánh mắt hơi hơi tỏa sáng, khóe môi mang theo ý cười ôn hoà hiền hậu, Lâm Cẩn Dung khỏi nuốt ngụm nước miếng, thấp giọng đáp: “Nga.”
      Hale205 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 288: Cầu cứu

      Đêm Thượng Nguyên, hoa nở rộ, trăng sáng tròn.

      Thành Bình châu vô cùng náo nhiệt, cửa thành đóng, thức trắng đêm sung sướng. Nhà nhà giăng đèn kết hoa, khắp nơi kết bạn du ngoạn.

      Lâm Cẩn Dung đứng ở góc đường, lại dẫm đạp tuyết đọng ở góc, ngẫu nhiên nghe thấy đám người cách đó xa bộc phát ra tiếng cười, liền giương mắt nhìn qua. Chỉ thấy thân ảnh cao gầy của Lục Giam chen chúc trong đám người, lại an tâm cúi thấp đầu, tiếp tục đạp tuyết.

      “A Dung.” Lục Giam rẽ qua đám người đến, giơ cao đèn cá chép tinh xảo khéo léo, cười dài đặt vào tay Lâm Cẩn Dung, khoe trước mặt nàng: “Xem ta giành được đèn cho nàng này.”

      Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận, nghiêm túc nhìn ngắm, khen ngợi: “Quả nhiên rất đẹp.”

      Lục Giam thấy nàng vẻ mặt nghiêm túc, nhịn được cười rộ lên, thay nàng sửa sang lại búi tóc, cầm tay nàng về phía trước: “Ở đằng kia có bán bánh trôi, lão sạp bán mười mấy năm, ta ngày bé từng ăn qua, hương vị rất ngon, ta dẫn nàng nếm thử.”

      Hai người lướt qua đám người náo nhiệt, tới sạp ăn vặt náo nhiệt ở góc đường, nhưng thấy quanh đó sớm chật ních người, phu thê hai người làm bánh trôi bận tối mày tối mặt, nữ nhân bên nắn bánh trôi, thả bánh trôi, bên lớn tiếng tiếp đón, nam nhân bên thu tiền, bên múc bánh trôi, kịp trở tay.

      Lục Giam thử hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng muốn ăn ?”

      Kiếp trước trong mấy ngày chạy nạn, đồ ăn bình dân hơn thế này nhiều cũng phải chưa từng ăn qua, Lâm Cẩn Dung muốn đáp ứng, thấy Lục Giam mãn nhãn hy vọng nhìn nàng, ràng chính là hy vọng nàng đồng ý, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nhàng lắc đầu: “Đông người quá, cũng biết khi nào đến lượt.”

      Lục Giam có chút thất vọng, nhưng cũng khuyên nàng, kéo tay nàng về đằng trước: “Canh giờ còn sớm, chúng ta hướng bên kia chút. Cũng để cho mấy người Trường Thọ, Lệ Chi nhìn xem náo nhiệt.”

      phải ở nhà, Lâm Cẩn Dung đương nhiên phản đối, tùy ý : “Nàng có biết phố Trễ Thị ? Ta ngày bé cùng cữu phụ ra ngắm hội hoa đăng lần, mang ta tới chỗ đó.”

      Lục Giam có thêm vài phần hưng trí, chỉ vào ngã tư thanh tịnh ở phía trước: “Đó là phố Trễ Thị a, cách nơi này xa, xuyên qua chỗ đó là đến.”

      Vừa vào con phố , náo nhiệt ồn ào bên ngoài liền bỏ lại xa sau lưng. Con đường đá được kiến tạo nhiều năm, bị mưa gió năm tháng mài mòn bóng loáng như ngọc, ở góc đường vẫn còn tuyết đọng chưa tan chảy, dưới ánh trăng có vẻ phá lệ sáng sủa. Lâm Cẩn Dung cầm đèn cá chép, im lặng theo Lục Giam, dọc theo bờ tường xanh rêu về phía trước. Chỗ ngã tư trước mặt đèn đuốc huy hoàng, phía sau lại là chợ đèn hoa, chung quanh đều là náo nhiệt, chỉ có mình con phố này, im lặng mà trầm mặc, giống như bị thế nhân lãng quên.

      Trăng sáng rải xuống phủ đầy hai người. Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam thần thái an di, bước thong dong, gắt gao nắm tay nàng, trong nháy mắt có ảo giác như trở về năm đó. Nàng khỏi suy nghĩ, nếu năm đó, nàng trầm mặc tỏ ra quật cường, cũng phải là người trầm mặc ít lời, bọn họ có thể có kết cục như vậy hay ? Cho dù là thể hoàn toàn tránh thoát mưu kế của Nhị phòng, kết cục cuối cùng có thể tốt hơn chút hay ?

      Lục Giam nhận thấy trầm mặc của nàng, nhàng kéo nàng lại bên cạnh, cũng nhiều, chỉ phủ lại áo choàng cho nàng, xoa xoa gáy nàng, nắm tay nàng tiếp tục về phía trước.

      Lâm Cẩn Dung buông thõng tay cầm đèn cá chép xuống, cơ hồ kéo dài tới đất, Lục Giam thiếu chút nữa đá vào đó, ghé mắt nhìn nàng, thấy nàng cúi mắt, bộ dạng cơ hồ mê man, khỏi thở dài: “Nàng mệt mỏi sao?”

      Lâm Cẩn Dung lên tinh thần: “Chúng ta tìm quán ăn ngon, ta mời chàng.”

      Lục Giam mỉm cười nhìn về phía nàng: “Vì cớ gì?”

      Lâm Cẩn Dung lắc lư ngọn đèn kia, lẳng lặng : “Trả lại nhân tình cho chàng a. Chàng tặng ta đèn cá chép, ta mời chàng ăn gì đó.”

      Lục Giam liền cười: “Nhưng nàng có mang theo tiền ? Hay lại tháo khuyên tai xuống để bù tiền cơm đây?”

      Lâm Cẩn Dung cũng cười: “Đó là chuyện của ta. Chàng cứ ăn no là tốt rồi.”

      Hai người cùng qua con phố, hướng tới phía trước đèn đuốc huy hoàng, sắp tới chỗ ngã tư, Lâm Cẩn Dung quay đầu lại nhìn, mặt đường bóng loáng phản xạ ánh trăng, giống như con sông im lặng chạy xuôi, mà nàng cùng Lục Giam giống như đứng trong lòng sông vậy. Nàng nhàng kéo áo Lục Giam, ý bảo quay đầu nhìn.

      Lục Giam nhìn mà thích thú, nhưng cũng có thi hứng, ngâm ra câu thơ nào, chỉ : “Tương lai nếu chúng ta đến kinh thành, nhất định phải ngồi thuyền qua sông. Đêm trăng sông, có thể là đẹp hơn thế này rất nhiều.”

      đêm nay, hai người dạo bước từ đầu phố tới cuối phố Trễ Thị, ăn vặt dưới mười loại, mãi cho đến khi Trường Thọ tìm đến mới ngừng tay. Lệ Chi săn sóc, sớm mang theo hà bao cho Lâm Cẩn Dung, nàng cũng đến mức phải tháo khuyên tai xuống mời Lục Giam ăn gì đó, nhưng bản thân cũng mang nhiều lắm, vốn cũng sắp hết tiền.

      Trở lại Lục gia là canh ba, mọi người đa số ngủ.

      là, nếu để người ta biết chúng ta lúc này mới trở về, tất nhiên bị trách mắng.” Lục Giam cầm tay Lâm Cẩn Dung chạy chậm trở về phòng, chỉ còn lại có mình Lệ Chi dừng ở phía sau, Lệ Chi nhịn được suy nghĩ, người khác vốn thể ngờ rằng hóa ra Lục Giam cũng có bộ dạng này.

      Qua Nguyên tiêu, Lục Giam thu thập này nọ trở về thư viện; Ba huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện lại Thái Minh phủ học tập. Hôn của Lục Vân về cơ bản xong xuôi, còn đường cữu vãn, còn lại chỉ có bà mối lui tới giữa hai nhà, thương lượng chi tiết sính lễ đồ cưới, cò kè mặc cả mà thôi.

      17 tháng giêng, Lâm Cẩn Dung thỉnh Thủy lão tiên sinh bắt mạch, Thủy lão tiên sinh kê đơn khác: “Hàn độc hết, uống theo đơn này là tốt rồi.”

      Lâm Cẩn Dung đa tạ: “Bởi vì ta, làm hại lão tiên sinh vẫn nấn ná ở chỗ này, qua năm mới cũng được gặp mặt người nhà.”

      liên quan đến con, ta muốn cũng có thể .” Thủy lão tiên sinh vuốt râu cười: “Nhà của ta ít người, đều bận việc, cũng có quy củ gì, ngày lễ ngày tết cũng bất quá chỉ ghé vào cùng nhau ăn bữa cơm, trò chuyện, đa phần về chứng bệnh cùng phối dược. Thanh châu so với Bình châu lạnh hơn rất nhiều, có tổ phụ con theo giúp ta chơi cờ du ngoạn, mà mẫu thân con chăm sóc chỗ ăn ở cho ta, có tục vụ quấy rầy, ta so với ở nhà còn thanh thản tự tại hơn vài phần, lại giúp ta nghĩ ra thêm vài đơn thuốc hay. Cho nên chúng ta là theo như nhu cầu mà thôi.”

      Lâm Cẩn Dung cảm kích : “Tiên sinh là người tốt.”

      Thủy lão tiên sinh lời hai nghĩa: “Ta cũng phải là người tốt gì, bất quá trong lòng rộng lớn, nhìn việc có thể xét theo từng mặt lợi hại mà thôi. Con…… thuốc này về sau cũng đừng nên uống nữa.”

      Lâm Cẩn Dung nhàng gật gật đầu: “ uống.”

      Tháng giêng chưa hết, quan phủ Bình châu, Thanh châu phân biệt thiết lập quan doanh đảm nhận việc quản lý mao hạt xưởng (tức là quan lại thao túng quyền kinh doanh mặt hàng này), ngay khi vừa chuyển lệnh xuống, liền điều hơn phân nửa thợ khéo có năng lực trong mao hạt xưởng của Lục gia. Lục Kiến Trung khuyên can mãi, Văn tri huyện cuối cùng để lại cho vài người già nua yếu ớt, là đền đáp chiếu cố , kì thực xưởng này xem như bị phế bỏ. Mà lúc này, khế thư ký kết giữa Lục Thiệu cùng Mai gia sắp đến kỳ hạn, ngàn bảy mao hạt dát vàng dệt nổi tinh chế còn thiếu ba trăm bảy.

      Lão Phương nhanh, tới cũng nhanh, hôm trước Lục Kiến Trung còn chưa biết đến đây, ngày hôm sau xuất ở trước xưởng Lục gia, mang theo xe ngựa nhân thủ nghiệm hóa trả tiền, nửa điểm cũng chịu khoan dung.

      Lục Kiến Trung trở thành sứt đầu mẻ trán, hiểu được trúng kế của Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, lại tìm thấy chứng cớ gì, bọn họ biết trước quan phủ thiết lập quan doanh về xưởng mao hạt dát vàng dệt nổi, xưởng tư nhân trở nên hoang phế. Lo nghĩ trái phải, đành phải ủy ủy khuất khuất tìm Lục lão ông tố khổ, trực tiếp muốn bảo Lục Giam đến đàm phán với Mai gia, thương nghị xong.

      Lục lão ông câu đều trách cứ Lục Kiến Trung, chỉ lệnh cho gã sai vặt đến thư viện gọi Lục Giam trở về nhà. Lục Giam trở lại Bình châu, cũng che che giấu giấu, quang minh chính đại gặp lão Phương, thuận lợi bãi bình việc mao hạt dát vàng dệt nổi, nhân tiện bán đám mao hạt chưa ổn định giá của Lục Kiến Trung cho Mai gia, lại cùng Mai gia ký khế thư — từ nay về sau, mao hạt mà Lục gia ôm đồm thu mua ưu tiên cung ứng cho Mai gia, Mai gia ưu tiên thu mua mao hạt mà Lục gia cung cấp. Người Lục gia tại đều biết, muốn cùng Mai Bảo Thanh bàn việc buôn bán, cứ thông qua Lục Giam, cần Lục lão ông thay ở trước mặt quản lập uy, tự lập nên danh vọng của bản thân.

      Lục Giam đánh liền trận, thắng lợi sảng khoái. Người bên ngoài biết căn do, chỉ cho rằng tuổi trẻ có năng lực, Lục Giam lại ràng duyên cớ trong đó, nếu có Lâm Cẩn Dung, quả quyết thắng thoải mái như thế.

      Bất luận thế cục chuyện mao hạt thế nào, khi đó nàng bảo hỏi thăm Văn Tri huyện về danh sách thợ giỏi, vẫn đều nghĩ rằng nàng tâm muốn xây dựng mao hạt xưởng, cùng Lâm Thế Toàn cũng cảm thấy về sau có thể mở, nhưng nàng lại để bàn sau. Đợi đến khi sau này toàn bộ thợ bị Lục Thiệu ra giá cao cướp , lại nghĩ đến nàng vì thiết kế bố cục mà tung hỏa mù, tương lai có ngày chắc gì thể mở được. Cũng ngờ, trong thời gian ngắn ngủi lại xuất loại tình huống này – nhóm người này đều bị quan phủ cường hãn ép vào mao hạt xưởng của quan doanh, Lục gia tốn đống tiền kiến tạo mao hạt xưởng lại trở nên hoàn toàn thâm hụt trống rỗng.

      Tuy rằng bội phục Lâm Cẩn Dung, nhưng Lục Giam cho tới bây giờ đều là người dễ dàng chịu thua, cũng có dẻo dai, người khác dạy là chuyện của người đó, nhất định phải biết ràng đầu đuôi, để đến thời điểm bản thân gặp phải cũng đến mức kinh ngạc biết. Ở trước mặt Lâm Cẩn Dung, mặc kệ theo phương diện nào, càng thể để mất mặt.

      suy nghĩ chuyện này lặp lại mấy lần, rất nhiều chỗ như lọt vào trong sương mù, nghĩ ra, khỏi mặt dày hướng Lâm Cẩn Dung thỉnh giáo: “A Dung, khi đó làm sao nàng có thể dự đoán được thể mở mao hạt chức phường? phải nàng nghe thấy tin tức gì đó, lập tức đoán ra ư?”

      Lâm Cẩn Dung xem xét chi tiêu cày bừa cần dùng trong vụ xuân, nghe vậy cũng ngẩng đầu lên phủ nhận: “Chàng đừng cho rằng ta thần thánh, ta nào biết cái gì, có năng lực đoán được cái gì? phải từng cùng các chàng thương lượng sao, mao chức phường là để dụ dỗ , mao hạt dát vàng dệt nổi chờ lão Phương đến thu hàng gậy ông đập lưng ông, khiến bọn họ tổn thất. Cộng thêm việc này là trời muốn tung lưới bắt bọn họ, mà cũng phải là ta đoán ra. Mở mao chức phường vốn nghĩ tới.” câu hoàn toàn phủi sạch mọi liên quan.
      Hale205 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 289: Mở tráp

      Ngày mùa hè, trước mành mảnh xanh tươi.

      Gió thổi qua, khiến hoa mai bên ngoài Thính Tuyết các rơi rụng lả tả, Lâm Cẩn Dung ngồi ở trước hành lang, hết sức chuyên chú đem nước tuyết đọng cành mai thu về gần nửa năm, được đun sôi bằng than củi thượng đẳng chậm rãi rót vào trong ấm, vẽ ra đóa hoa đào. Lục Giam nín thở tĩnh khí ngồi bên, mũi ngửi thấy hương trà, nhìn hoa đào kia từ lúc đâm chồi đến khi nở rộ.

      Lâm Cẩn Dung hai tay bưng chén trà, lại cười : “Nếm thử .” Ngày vốn trôi qua như vậy, chuyện hận tình cừu, tại trước mắt để cho bản thân sống thoải mái vui vẻ chút mới là chính .

      Lục Giam mỉm cười hai tay tiếp nhận: “Đa tạ. Thực thơm.” Trà vừa vào miệng, tứ chi trăm khiếu tất cả đều thông suốt, kiều thê ở bên, ôn nhã khả nhân, ngày qua thoải mái thích ý.

      Lâm Cẩn Dung muốn pha thêm chén nữa, Lục Giam liền tiếp nhận, hướng nàng thi lễ: “Để ta, tài nghệ của ta bằng thê tử, còn thỉnh thê tử chỉ giáo.” Lâm Cẩn Dung cười, đứng dậy, nhìn điểm trà. lâu sau, mặt nước nổi chữ “Dung”. Bất quá phù dung sớm nở tối tàn, giây lát tiêu tán, Lục Giam mỉm cười nhìn Lâm Cẩn Dung: “Mặc dù trượng phu bằng, rốt cuộc là so với lần trước vẫn tiến bộ hơn.”

      Lâm Cẩn Dung gật đầu, đem chén trà ủ trong tay, nâng mắt nhìn về phía chân trời. Lục Giam theo ánh mắt nàng ngó qua, hơi nghiêng người, cùng nàng sóng vai mà ngồi, gió phất qua lông mày, mây trắng trời lững lờ trôi, bốn phía mảnh yên tĩnh an hòa. Tâm tình của yên ổn thanh lương trước nay chưa từng có, thầm nghĩ cứ như vậy cho đến khi già cả.

      Đồng Nhi, Trường Ninh tay chân tới, đứng ở hành lang giọng : “Nhị gia, Đại gia cho mời.”

      Lục Giam khẽ nhíu mày: “ khi nào trở về rồi?” Lục Thiệu từ sau tiết Nguyên Tiêu, liền đứng dậy đến nhà cũ, cả ngày chuyên tâm tu chỉnh từ đường và nhà cũ, suốt non nửa năm, chỉ trở về hai lần, nghe làm chuyện gì cũng thập phần để bụng. Nhưng sớm đến, trễ đến, cố tình đến lúc này, là mất hứng.

      Trường Ninh bất quá mới mười tuổi, chính là người Lâm Cẩn Dung mua về để hầu hạ ở Thính Tuyết các, bộ dạng thanh tú, trí tuệ quy củ, mồm miệng lanh lợi. Nghe vậy vội đáp: “Trở về mới nửa canh giờ, mới ra từ chỗ lão thái gia, liền sai người tới đây truyền lời.”

      Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “ biết lại muốn làm cái gì.”

      Lâm Cẩn Dung thấy vẻ mặt tình nguyện, khỏi cười : “Tóm lại chỉ là vài việc vặt mà thôi. Nếu muốn gặp, cần gặp, tóm lại là luôn có biện pháp tiếp, chàng .”

      Lục Giam đứng dậy chỉnh sửa y phục, quên dặn dò nàng: “Nàng ở chỗ này chờ ta.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười, lười biếng hướng khoát tay áo. Đợi đến khi thân ảnh của Lục Giam cùng Trường Ninh biến mất phía sâu trong rừng mai, nàng lại nhặt ấm lên, gọi Đào, Song Phúc, Song Toàn đến, chia trà cho các nàng uống.

      Lục Giam ra khỏi rừng mai, thấy bên ngoài có gã sai vặt Trường Sinh của Lục Thiệu đứng đó, Trường Sinh cung kính hành lễ thỉnh an: “Nô tài thỉnh an Nhị gia, Đại gia ở nhà thuỷ tạ chuẩn bị bàn tiệc rượu, mời Nhị gia nể mặt qua đó.”

      Lục Giam nâng tay, Trường Sinh phía trước dẫn đường, vòng vo vài lần, dẫn Lục Giam tới hồ sen ở phương bắc. Lá sen trong hồ xanh mướt, hơn mười đóa hoa sen hoặc là hé nở, hoặc là nở rộ, đón gió phấp phới, mình Lục Thiệu ngồi trong nhà thủy tạ phía , thấy Lục Giam chậm rãi tới, liền tươi cười đón nhận: “Nhị đệ, hồi lâu gặp, hết thảy mạnh khỏe chứ?”

      Lục Thiệu mấy ngày nay đại khái là mọi chuyện giai bất toại ý, nghiêm túc tu chỉnh từ đường cũng nhà cũ, đen gầy , người chỉ mặc kiện áo choàng trong nhà nửa mới nửa cũ, nhìn qua già khá nhiều, lại bổn phận, còn có chút đáng thương. Nhưng Lục Giam biết phải như vậy, mỉm cười thi lễ: “Ca ca vất vả, hết thảy mạnh khỏe chứ? Thẩm có mạnh khỏe ?”

      “Mạnh khỏe, mạnh khỏe” Lục Thiệu ha ha cười, làm tư thế thỉnh: “ dối gạt Nhị đệ, ca ca ta ở nhà cũ mấy ngày nay, ban ngày vội vàng tu sửa phòng ở, ban đêm trằn trọc, cứ suy nghĩ chuyện thời gian qua. Nghĩ tới nghĩ lui, là hổ thẹn a.”

      Lục Giam bất động thanh sắc thỉnh Lục Thiệu ngồi xuống ghế , chính mình ngồi xuống đối diện, cũng đối đáp, mặt vẫn bảo trì vẻ mặt.

      Lục Thiệu nhìn thấy Lục Giam bên môi cười có chút trào phúng mà thấy thầm hận, nhưng thần sắc cũng thay đổi, bảo hạ nhân hầu hạ bên lui xuống, tự tay rót chén rượu cho Lục Giam, lại tự rót rượu cho mình, giơ cao lên : “Ca ca hồ đồ, xấu hổ muốn chết, may mà Nhị đệ cùng ta so đo. Còn thỉnh Nhị đệ uống hết chén này, tha thứ cho ca ca lần này.”

      Lục Giam khách khí với , cũng uống rượu, chỉ thản nhiên : “Chúng ta tuy là huynh đệ, ngày phải phân gia. So đo bất kể, lúc này so đo nhiều, tương lai chắc gì so đo được.”

      Lục Thiệu mặc mặc, : “Nhị đệ đúng, đợi cho tương lai phân gia, Nhị đệ nếu hoạn lộ đắc ý, ca ca khỏi còn muốn dựa vào đệ a.”

      Lục Giam tuy là cho rằng mình nhất định có thể thi đỗ, nhưng cũng lỗ mãng, lộ nửa điểm kiêu ngạo, chỉ : “Nếu có ngày kia, ta tất nhiên tri ân báo ân.”

      chuyện hay quan tâm ai, câu tiếp theo hẳn là có cừu báo cừu? Lục Thiệu loan loan khóe môi, : “Nhị đệ thiên tư trí tuệ, lại khắc khổ hơn người, còn có danh sư chỉ dẫn, cần nhiều lời, lần này lên kinh dự thi, tất nhiên là tên đề bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông, tương lai Lục gia phải nhờ vào đệ rồi.”

      Lục Thiệu chỉ để ý a dua nịnh hót, hối lỗi sửa sai, Lục Giam chỉ bất động thanh sắc ngồi nghe, ngẫu nhiên đáp hai câu, nửa điểm bất vi sở động. Tính tình chính là như vậy, khi nhận thức cái gì, muốn dễ dàng thay đổi tâm ý, hề dễ dàng. Tỷ như giờ phút này, biết Nhị phòng có ý tốt, biết Lục Thiệu là sói đội lốt cừu, dù Lục Thiệu có ba hoa chích choè, lại giả bộ đáng thương ra sao, cũng vẫn tin Lục Thiệu đột nhiên biết sửa đổi. Chờ Lục Thiệu đủ, mới thản nhiên tiếp lời: “Ca ca có chuyện gì cứ , tiểu đệ mấy tháng nữa lên kinh khảo thí, còn phải ôn luyện.”

      càng đồ sộ bất động, để trong lòng, chút lo lắng, Lục Thiệu càng cáu giận, chỉ cảm thấy mình giống như thằng hề diễn trò cho xem, khỏi vừa phẫn hận, vừa khuất nhục, đành liều mạng nhịn xuống, hàm chứa cười lấy ra cái tráp ở dưới bàn đưa tới trước mặt Lục Giam.

      Lục Giam ý tứ, tiếp nhận, cũng mở ra: “Ca ca đây là muốn làm cái gì?”

      Lục Thiệu khóe môi tươi cười: “Đệ mở ra xem biết.”

      Rắp tâm bất lương. Lục Giam thấy Lục Thiệu trong nháy mắt lại làm như vậy, cự tuyệt mở tráp này ra: “Huynh đệ nhà mình, còn khách khí như vậy sao?” tay đặt lên tráp đẩy lại về phía Lục Thiệu.

      Lục Thiệu chưa từng nghĩ phản ứng như vậy, vội tiếp nhận tráp, hỏi: “Đệ xem sao?”

      Lục Giam lắc đầu: “Ca ca nếu còn việc gì khác, tiểu đệ xin cáo từ.”

      Lục Thiệu thấy vội vã rời , khỏi nở nụ cười, thoải mái dựa vào ghế, cười : “Nhị đệ hoảng hốt cái gì? Sợ cái gì vậy? Bên trong cũng phải độc xà, mở ra lao vào cắn đệ cái a.” Vừa , vừa mở tráp ra: “Bất quá là gói bã thuốc được vài lão đại phu xem xét rồi viết ra đơn mà thôi.”

      Lục Giam nghe như thế, trong lòng là tò mò vạn phần, lại tự đáy lòng cảm thấy thể nhìn, liền thản nhiên : “Ta cũng phải dám nhìn, mà là muốn nhìn.”

      Lục Thiệu cũng đem tráp đặt tới trước mặt : “Ta là đáng thương Nhị đệ mà. Đệ cùng đệ muội thành thân năm rưỡi, ân ái có thừa, lại thủy chung thấy hoài thai. Trong nhà trưởng bối vài lần nhúng tay, đệ đều ngăn cản, nay đệ nội vi thanh tịnh, phu thê tình thâm, ca ca tuy là thay đệ cao hứng, nhưng cũng thập phần lo lắng. Nên biết trong ba tội bất hiếu, tội lớn nhất……”

      Lục Giam lạnh lùng đánh gãy lời : “Gia của tiểu đệ nhọc Đại ca quan tâm, Đại gia vẫn nên quản gia như trước .” xong phất tay áo rời .

      Lục Thiệu cười vang : “Đệ sợ cái gì? Ta nghĩ, nếu đệ biết đây là thuốc gì, có lẽ đối với bệnh của Nhị đệ muội cũng ràng hơn. Đây chính là hảo tâm mà, chính là hảo tâm. Bằng các ngươi có con nối dõi, trưởng bối khỏi nạp người vào phòng của đệ, năm hai năm, lần hai lần đệ có thể ngăn cản, ba năm sao, mười lần tám lần, đệ có thể làm được sao? Cho dù đệ kiên quyết từ chối, trong nhà này sao có thể dung hạ đệ muội, nàng trở thành người biết bao dung, con vợ kế sao có thể so sánh được với trưởng tử?”

      Lục Giam liền đứng lại, tuy là đưa lưng về phía Lục Thiệu, Lục Thiệu thấy thần sắc của , lại hiểu rằng thành công uy hiếp . Liền ôn hòa : “Ta đây là có ý tốt, chỉ cầu Nhị đệ giải quyết việc này xong, cũng bỏ quên những chuyện thoải mái lúc trước, thay ca ca ngọt hai câu trước mặt tổ phụ, cho ca ca con đường sống, tương lai chúng ta vô cùng cảm kích.”

      Lục Giam quay đầu nhìn Lục Thiệu, thần sắc phức tạp, tin Lục Thiệu có hảo tâm, nhưng cái tráp này, giống như có ma lực bất phàm, hấp dẫn , làm cho thể động đậy.

      Lục Thiệu thanh càng thêm trầm thấp: “Nhị đệ, đệ cũng cần nghĩ rằng ta muốn phá hỏng chuyện gì, lúc trước những gì ta làm có đôi khi chỉ là do oán giận, khó chịu vì tổ phụ bất công mà thôi. Trước tiện đệ cứ cầm lấy nhìn xem, thỉnh đại phu đáng tin cậy xem xét rồi sau, đối với đệ cũng có gì tổn hại?”

      Lục Giam do dự, Lục Thiệu đơn giản đứng dậy: “Ta thể ở nhà lâu, hai ngày này là thời điểm quan trọng, nếu nắm chặt, chỉ sợ trời mưa, khi trời mưa rồi, đúng là đòi mạng a.” xong quả nhiên mình trước.

      Lục Giam nhìn chằm chằm tráp kia sau lúc lâu, lấy tay mở ra đơn thuốc. Vừa thấy, khỏi ngẩn ra, đây chẳng phải là đơn thuốc lúc trước Thủy lão tiên sinh kê cho Lâm Cẩn Dung uống sao? Chẳng qua bên trong có thêm mấy vị mà thôi.

      Lục Thiệu ra phía ngoài nhà thủy tạ, quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Giam đứng ở nơi đó vẫn nhúc nhích, khỏi vừa lòng cười, ai bảo trong lúc vô ý chiếm tiện nghi như vậy, cái này gọi là có tâm trồng hoa hoa nở, vô tâm trồng liễu liễu thành cây, cũng uổng cầm thuốc này điều tra, trằn trọc tìm kiếm nhiều danh y hỏi thăm. cũng tin, Lục Giam lúc này còn có tâm tư dự thi, phu thê hai người vẫn bền chắc như thép, người Lục gia còn muốn che chở cho Lâm Cẩn Dung, chỉ cần ngồi chờ bọn họ nháo loạn lên thôi.

      thực vì bản thân chuyên tâm chủ định biết thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ mà vừa lòng, nhưng vừa cao hứng, lại nhớ tới đả kích mùa đông năm ngoái, lại là trận đau nhức.
      Hale205 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 290: Vào hạ

      Ba ngày liền, con người đặc biệt dễ dàng mềm nhũn, sau giữa trưa, Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân quản gia xử lý nhàng khoan khoái, lại giúp đỡ thay Lục Vân chọn kiện vải may đồ cưới, cảm thấy buồn ngủ, liền hướng Lâm Ngọc Trân cáo từ: “Ta về phòng trước nghỉ tạm.”

      Lâm Ngọc Trân nâng mắt lên đánh giá nàng phen, : “Vẫn thấy động tĩnh gì sao?”

      Lâm Cẩn Dung cúi con ngươi, được lời.

      Lâm Ngọc Trân trầm mặc sau lúc lâu, thở dài: “Thôi, ta cũng nhiều với con, tóm lại là gió thoảng bên tai, bằng mặt bằng lòng. Ta thêm hai câu, mẫu thân con lại ta hà khắc con, để ý cốt nhục thân tình……”

      Lâm Cẩn Dung chỉ nghe, cũng trả lời.

      Lâm Ngọc Trân trong lòng phiền chán, vẫy tay bảo nàng xuống: “Con , tóm lại là số mệnh mỗi người khác nhau. Tiếp qua mấy ngày nữa, chỉ sợ là ta cũng lực bất tòng tâm, lão thái thái tự mình mở miệng.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc hành lễ rời khỏi, Lệ Chi giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, vừa rồi vì sao cũng do Nhị gia phần?”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm sao? Tóm lại đều là lỗi của ta. Cần gì lãng phí nước miếng.”

      Từ tháng ba tới nay, Lục lão phu nhân uyển chuyển đề cập qua hai lần, Lâm Ngọc Trân cũng trực tiếp đề nghị nàng an bài Quế Viên làm thông phòng, nàng đều đáp ứng, tùy tiện để Lục Giam làm sao làm. Nhưng lúc Lục Giam ở trong phòng lại cho Quế Viên tiến vào hầu hạ, thậm chí còn phá lệ cẩn thận, ngay cả đám người Đào cũng thể tới gần.

      Vốn tình chưa từng phát sinh, Đào thị cũng thể biết được việc này, nhưng nàng lại biết, khỏi vội vã xông tới cửa, để ý thể diện dắt Lâm Ngọc Trân khóc lóc, luôn miệng đều là Lâm Ngọc Trân năm đó như thế nào, tại ra sao, nào có như vậy, khiến Lâm Ngọc Trân cũng biết nên chống đỡ thế nào. Nhưng về sau, người bên ngoài , Lâm Cẩn Dung đẩy lỗi về phía Lục Giam, tình nguyện trầm mặc mà chống đỡ. Tóm lại chính là chuyện như vậy, nàng cần gì phải đổ lỗi cho ?

      Lâm Cẩn Dung cảm xúc ổn định ngủ nổi, trong lúc hoảng hốt luôn cảm thấy có bóng người chớp động trước mặt, trong chốc lát thấy là Đào thị, trong chốc lát lại thấy là Lục Giam, đến rồi lại . Nàng cảm giác chính mình là có thể ràng nhìn thấy bọn họ ra ra vào vào, nhưng cách nào nhúc nhích, càng thể lên tiếng tiếp đón bọn họ.

      Nàng trong mộng. Lâm Cẩn Dung trong lòng hiểu được, dùng sức giãy dụa, khó khăn động ngón tay, thở hào hển tỉnh lại, mới phát y phục ướt đẫm. Nàng trầm trọng thở ra hơi, chậm rãi ngồi dậy, muốn uống ngụm nước. Thấy ánh sáng trong phòng dĩ nhiên hôn ám, canh giờ còn sớm, còn có chút trách Lệ Chi vài câu, thấy nàng ngủ lâu như vậy, cũng biết gọi nàng tiếng.

      Vừa xốc màn lên, chợt nghe có người hỏi: “Nàng tỉnh rồi?” Chính là Lục Giam vốn nên ở thư viện lại ngồi bên cạnh bàn nước.

      Lâm Cẩn Dung bước xuống giường: “Khi nào trở về? Tại sao cũng bảo ta?”

      “Đột nhiên nhớ nàng nên quay lại. Thấy nàng ngủ say sưa, biết nàng mệt nhọc, đành lòng gọi dậy.” Lục Giam rót chén nước ấm đưa qua: “Uống .”

      Lâm Cẩn Dung hơi uống hết, ngồi xuống bên cạnh : “Ta vừa rồi gặp ác mộng. Nếu chàng gọi ta dậy, ngược lại giúp ta giải thoát a.”

      Lục Giam thấp giọng hỏi: “Sao lại gặp ác mộng?”

      Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cảm giác này còn bằng ngủ, thở dài: “Sao ta biết được? Nếu biết, gặp ác mộng a.” Vừa vừa gọi người tiến vào múc nước để nàng tắm rửa: “Đổ thân mồ hôi, thoải mái. Nếu đồ ăn đưa tới, Mẫn Hành ăn trước , ăn cơm xong chàng còn phải đọc sách nữa.”

      Lục Giam lên tiếng, chỉ ngồi đó bất động.

      Lâm Cẩn Dung cũng quản , ra phía sau bình phong tắm rửa, dùng nước ấm mang theo hương hoa nhài lau khô từ đầu đến chân, lại thay y phục khác, chỉ cảm thấy cả người hơn mấy cân, cảm giác nặng nề vừa rồi biến sạch. Nàng mang theo vài phần nhàng ra, thấy Lục Giam vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, cúi mắt cầm chén nàng vừa uống ở bàn lăn qua lăn lại.

      “Sao còn giống như tiểu hài tử nghịch ngợm chén nước như vậy.” Lâm Cẩn Dung phân phó Đào mang nước ra ngoài: “Dọn cơm . Nhị gia sớm đói bụng rồi.”

      “Vâng, thiếu phu nhân.” Đào sinh sôi lên tiếng, bức rèm che ở phía sau nàng hạ xuống, phát ra tiếng hạt châu va chạm thanh thúy.

      Lâm Cẩn Dung đến phía trước cửa sổ, mở rộng cửa sổ ra, gió mang theo mùi hương hòa nhài nhàn nhạt tiến vào, thổi tung sa màn, khiến phòng ốc đột nhiên trở thành hư . Nàng đứng đó, cầm lược chải tóc, búi tóc xong, hỏi Lục Giam: “Chàng làm sao vậy?”

      Lục Giam cất chén , giương mắt nhìn nàng cười: “ thế nào cả. Chính là mấy ngày nay đọc sách hơi mệt, cho nên muốn nhiều. Lúc này nàng thoải mái hơn chưa?”

      “Thoải mái hơn rồi.” Lâm Cẩn Dung ngoái đầu lại đánh giá Lục Giam, dưới hoàng hôn, gương mặt ủ rũ dường như càng thêm sâu sắc, nhân tiện : “Buổi tối chàng cũng nên ngủ sớm chút. Dục tốc bất đạt, nếu sức khỏe suy sụp, ngược lại tốt.”

      biết.” Lục Giam qua ôm nàng vào trong lòng: “A Dung?”

      “Ân?” Hai người vừa tiếp xúc da thịt, liền sinh ra nhiệt khí, trước ngực Lâm Cẩn Dung lập tức đổ ra tầng mồ hôi mỏng, liền nghiêng người đẩy : “Nóng quá . Vừa mới rửa ráy qua, đừng để ta lại đổ mồ hôi.”

      Bình thường chỉ cần nàng kêu nóng, Lục Giam buông nàng ra, giờ phút này thả tay, ngược lại càng ôm chặt thêm vài phần: “Ta muốn nàng.”

      Lâm Cẩn Dung cười: “Cũng phải lâu gặp, bất quá mới mười ngày mà thôi.”

      “Sao ta lại cảm thấy rất lâu đây?” Lục Giam trầm mặc lát, hỏi: “Nghe Tam tỷ lại có thai rồi?”

      Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đúng.” Lần này Đào Phượng Đường ở nhà lại mấy tháng, đợi cho người rồi, Lâm Cẩn liền có bầu, sau khi hoàn toàn xác định, liền sai người về nhà mẹ đẻ báo tin vui. Đào thị vừa mừng vừa vui, mừng là Lâm Cẩn lại có con, buồn là Hoan Lang rất chuẩn, Lâm Cẩn Dung phải làm sao bây giờ.

      “Ân.” Lục Giam ôm nàng lẳng lặng đứng trong chốc lát, thấp giọng : “Ta nghe người ta , ở Hồng huyện có vị lão đại phu, y thuật cực kỳ cao minh. Có muốn thử chút ?”

      Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “. Lúc trước lại hỏi chàng sao? Ta thấy bằng……” bằng xong hết mọi chuyện.

      phải.” Lục Giam đánh gãy lời của nàng, giọng : “Ta là nghe người ta , đại phu cùng bệnh nhân cũng phải chú ý duyên phận, thuốc của Thủy lão tiên sinh nàng uống ít, nhưng…… Cố gắng đổi người xem thế nào.”

      Lâm Cẩn Dung hỏi: “Nếu cũng thành sao?”

      Lục Giam tựa đầu chôn vào gáy nàng: “Ta còn nghe đến vài người, thanh danh cũng rất tốt, nhưng biết có đúng như vậy , chúng ta chậm rãi thử xem.”

      Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi: “Tùy ý chàng an bài là được rồi. Ta lo lắng, chàng bỏ nhiều tinh lực vào chuyện này, ngược lại ảnh hưởng tới việc đọc sách.”

      “Đều là chuyện cả đời, có chuyện nào mà thể thả lỏng, ta tự có tính toán.” Lục Giam thấy gương mặt nàng lộ ra vài phần đạm mạc, nhiều lời nữa, buông nàng ra: “Ăn cơm .”

      Thời tiết nóng bức, cơm chiều chỉ nhàng. Hai người rất nhanh dùng xong, cùng đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, từ trong phòng Lâm Ngọc Trân đ ra, Lâm Cẩn Dung theo thường lệ an bài Lục Giam Thính Tuyết các đọc sách: “Chàng hãy trước, sau đó ta sai người đưa trà quả sang.”

      Lục Giam nhìn nhìn nàng: “Hồi lâu chưa gặp nàng, muốn cùng nàng bộ chút, bằng lúc này nàng qua đó với ta? Bảo Đào trở về thu dọn là được.”

      Lâm Cẩn Dung thấy ngữ khí của tuy là thương lượng, biểu tình lại là thể cự tuyệt, trong lòng cảm thấy lần này trở về cảm xúc có chút khác thường, vì vậy cũng từ chối, đáp ứng: “Được.”

      Hai người trước sau chậm rãi dạo, phía sau cũng có hạ nhân theo. Lục Giam dọc theo đường cũng nhiều, cũng nhắc lại chuyện thỉnh đại phu, chỉ kể với nàng vài việc vụn vặt của Lâm Thận Chi ở trong thư viện, Lâm Cẩn Dung nghe, ngẫu nhiên cũng kể với vài việc vặt trong nhà.

      Đến Thính Tuyết các, Lục Giam lên lầu tới trước cửa sổ ngồi đọc sách, Lâm Cẩn Dung thay thắp sáng đèn, dâng trà nóng, rồi tìm quyển sách, cầm cây quạt ngồi ở bên chăm chú đọc.

      Lục Giam quay đầu nhìn nàng vài lần, thấy nàng chán đến chết, vài lần định mở miệng để nàng trở về, nhưng lời đến bên miệng lại thu trở về, cố gắng đem tâm tư đặt vào sách vở.

      Lâm Cẩn Dung thấy coi như chăm chú ôn luyện, liền đứng dậy tới bên cửa sổ, cúi người hướng dưới lầu nhìn, Đào cùng Song Toàn ngồi ở đó hóng mát, cầm đèn lồng ngắm nhìn, đa dạng chồng chất. nhìn mê mải, chợt nghe phía sau “Ba” tiếng vang, tiếp theo trận loạn hưởng, dường như có gì đó va đập vào nhau. Vội vàng quay đầu, có ngọn nến rơi xuống đất, Lục Giam trong tay cầm sách, ngơ ngác đứng ở trước bàn.

      “Nha, như thế nào lại làm rơi thế này?” Lâm Cẩn Dung sợ nến kia đốt phải sách, nhanh tiến đến dựng lên, châm lại, lần nữa đặt xuống bàn học, hỏi: “Sao lại làm rơi nến vậy?”

      Lục Giam rũ mắt xuống: “Có con bướm, xoay chuyển xung quanh khiến phiền chán.”

      Lâm Cẩn Dung ngưng mắt nhìn kỹ, quả nhiên thấy gáy sách trong tay xác bướm, nhịn được cảm thấy ghê tởm, nhíu mày : “Bẩn muốn chết. Nhanh lau sạch .”

      Lục Giam hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

      “Trước lấy giấy lau qua. Lại lấy vải bố ẩm ướt lau lần nữa.” Lâm Cẩn Dung tìm tờ giấy đưa qua, Lục Giam vươn tay tiếp nhận, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, Lâm Cẩn Dung thấy đầu ngón tay của lạnh lẽo, có chút run run, khỏi ngạc nhiên hỏi: “Chàng làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?”

      “Ta khỏe.” Lục Giam nhàng lắc đầu, cầm giấy nàng đưa tinh tế chà lau sách, lâu sau, sách trở nên sạch , mới ngẩng đầu lên: “A Dung, chu kỳ của nàng thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, cười : “Chàng hỏi cái này làm cái gì?”

      Lục Giam : “ hỏi chút, chúng ta là phu thê, có cái gì thể ?”

      là phu thê hơn năm, sao lại biết? Tự dưng hỏi cái này. Lâm Cẩn Dung tim đập như trống: “Chính là chuyện mấy ngày hôm trước.”

      “Nếu ta nhớ lầm, ngày mùng 6 là ngày đầu tiên đúng ?” Lục Giam nhìn nàng, mắt cũng chớp, ngữ khí ôn nhu: “Ta nghe người ta , con nối dõi có liên quan tới sinh hoạt phong the, hôm nay là ngày thứ mười sáu, đúng là thời điểm tốt.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :