1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 281: Kích động

      Vì sao thay bọn họ cầu tình, khẳng định là vì muốn cầu, lời này của Lục lão ông kỳ có ý tứ hướng dẫn ở bên trong. Nếu muốn đem tình từ đầu đến cuối cho Lục lão ông nghe, giờ phút này đúng là cơ hội thích hợp nhất. hay là ? thể . Lục Giam hạ quyết tâm: “Bọn họ phạm vào sai lầm, phải làm như thế nào, trong lòng tổ phụ quyết định, đến mức oan uổng bọn họ.”

      Lục lão ông trong mắt lên tia hứng thú, sắc mặt lại hề thay đổi: “Theo ý của con, bọn họ phạm vào sai lầm gì?”

      Lục Giam ràng rành mạch : “Chỉ vì cái lợi trước mắt, quên mất mọi thứ, gieo gió gặt bão.” Những lời này có thể khái quát mọi việc làm của Lục Thiệu, hết thảy đều chỉ vì hai chữ lợi ích, vàng đỏ nhọ lòng son, người như thế đáng để đồng tình sao? đáng. Cho nên tuyệt đối thay Lục Thiệu cầu tình. Nếu Lục lão ông phải là hoàn toàn biết, càng nên cho thấy quan điểm cùng thái độ của

      “Tuy bọn họ tự làm tự chịu, nhưng rốt cuộc cũng là người nhà chúng ta.” Lục lão ông thử : “Nếu ta bảo con chuyện với Đào gia, thỉnh giơ cao đánh khẽ, tạm thời buông tha, con làm thế nào?”

      Lục Giam lại càng muốn. Nếu lúc trước, có lẽ còn cảm thấy lúc này nên lấy đại cục làm trọng, khiến Lục Thiệu cùng Lục Kiến Trung biết lợi hại là được rồi. Nhưng trải qua kiện túi hương kia, tin bọn họ dễ dàng biết lợi hại, bởi vì thoái nhượng mà hối cải cảm kích. Đặc biệt tại người bồi thường là Nhị phòng, càng thêm an tâm. đến , cùng Lâm Cẩn Dung cũng ném vô số tiền vào đó, cho tới bây giờ, Đào Thuấn Khâm cùng Lâm Thế Toàn kiếm được tiền, cũng chỉ vì chuyện mao hạt này. ra tay rồi, quả quyết có đạo lý dừng tay giữa đường. Lục Giam thần thái kiên quyết : “Thỉnh tổ phụ thứ tội.”

      đêm này, từ đầu tới cuối Lục Giam làm gì khác, luôn cự tuyệt, tỏ vẻ ràng đối với Nhị phòng bất mãn. Lục lão ông giống như dự kiến, lại có chút ngoài ý liệu, có chút cao hứng, lại có chút chua xót: “Được rồi, việc này tạm thời gác lại đề cập tới, con còn muốn gì với ta nữa ?”

      Lục Giam vái chào sâu: “Tổ phụ giáo dưỡng chi ân, tôn nhi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Người yên tâm, tôn nhi có chừng mực, quên bản thân họ Lục.”

      Lục lão ông nghe vậy, sau lúc lâu gì, ánh mắt dần dần trở nên nhu hòa. Xa xa truyền đến tiếng báo canh, nhàng thở ra hơi: “Canh ba rồi, đêm khuya, con nghỉ .”

      “Tôn nhi hầu hạ tổ phụ nghỉ ngơi.” Lục Giam tình lòng bước lên phía trước muốn hầu hạ Lục lão ông rửa mặt nghỉ ngơi. Tuy để ý, nhưng thủy chung là cùng người ngoài liên thủ thu thập người trong nhà, bản thân làm gia chủ, khẳng định cảm thấy tôn nghiêm bị mạo phạm, nội đấu dao động căn bản là điều tối kỵ. chuẩn bị mọi cách ứng đối, nhưng Lục lão ông chỉ nhẫn nại, bức bách , cũng trách mắng .

      Lục lão ông xua tay: “Con trở về . Nhị lang, con đừng làm cho ta thất vọng, chớ quên con từng đáp ứng lời ta. Các con đều là con cháu của Lục gia……” chưa xong câu kế tiếp, chỉ nhàng hít tiếng.

      “Tôn nhi dám quên.” Lục Giam im lặng hành lễ lui ra.

      Cửa được nhàng đóng lại, Lục lão ông vươn tay xếp lại thế cục bàn cờ tướng. tình cụ thể thế nào hoàn toàn ràng, nhưng dựa vào dấu vết để lại, trong lòng cũng hiểu được. Đào Thuấn Khâm ra tay giáo huấn Lục Thiệu, tuy là Lục Thiệu gieo gió gặt bão, nhưng cũng tát cái nặng , hơn nữa em trong nhà cãi cọ nhau, trong lòng đương nhiên chịu khổ sở, nhưng thể áp chế Lục Giam — già rồi, phụ tử Lục Kiến Trung tâm tư bất chính, Lục Giam quá non nớt, cần có dũng khí cùng tôi luyện. Lục lão ông vừa mâu thuẫn vừa thống khổ, lại mang theo tâm ý chờ đợi.

      “Lão Phạm, đến chơi cờ với ta.” Lục lão ông xếp ván cờ lại lần nữa.

      Phạm Bao lặng yên tiếng động vào, ngồi xuống đối diện với , cũng nhiều, chỉ chuyên tâm chơi cờ.

      “Trong lòng ta chịu khổ sở.” Lục lão ông đột nhiên .

      Phạm Bao ngẩng đầu lên nhìn : “Tối thiểu Nhị gia tiến bộ hơn so với lúc trước. Thủ đoạn chỉ là thủ đoạn, bản chất thay đổi.”

      Lục lão ông cười cười, thở dài: “Đúng vậy, nhưng hài tử này tính tình cần phải tôi luyện nhiều. Ta chỉ là cảm thấy bản thân già cả, lực bất tòng tâm.”

      Lục Giam bước nhanh xuyên qua rừng trúc bị đông lạnh trắng xóa mảnh, hài dẫm nát miếng băng mỏng, ngẫu nhiên nghe thấy thanh băng vỡ mỏng manh ở dưới chân, rơi vào trong tai , lại thua gì nhạc khúc du dương. ngẩng đầu ưỡn ngực, nỗi lòng ngàn vạn, khỏi cảm khái. Tuổi của Lâm Cẩn Dung so với mình ít hơn khá nhiều, lại là nữ tử, lớn lên trong khuê phòng, sao nàng có thể hiểu biết nhiều như vậy?

      Nếu nàng được Đào Thuấn Khâm dạy dỗ, nàng và Đào Thuấn Khâm tiếp xúc cũng nhiều, nàng đại khái cũng giống như mình, vẫn càng ngừng cố gắng học tập, buông tha bất cứ cơ hội nào. Có điều nàng là nữ tử, trả giá nhất định so với bản thân càng nhiều hơn, hành tẩu càng gian khổ, cũng khó trách Ngô Tương là người cuồng ngạo lại như thế, nếu nàng là nam tử, bản thân mình cộng thêm cũng bằng. Lục Giam hít hơi sâu, cảm thấy con đường mình còn rất dài, những chuyện phải làm còn rất nhiều. Trong nháy mắt, trong lòng tràn ngập ý chí chiến đấu cùng cảm giác bức thiết, hận thể có ba đầu sáu tay mới tốt.

      “Nhị gia.” Lệ Chi từ chỗ rẽ ra, trong suốt thi lễ: “Thiếu phu nhân lệnh cho nô tỳ cung kính đón Nhị gia.”

      Lục Giam cũng biết các nàng đêm nay muốn làm cái gì, theo bản năng biết có chuyện, cũng hỏi nhiều, im lặng theo Lệ Chi. Tới Noãn các kia, nhìn thấy Châu Nhi thân chật vật, khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung tiến ra đón: “Để nàng kể lại cho chàng nghe chuyện gì xảy ra.”

      Châu Nhi từ lúc Lục Giam vào, khống chế được mà phát run, hàm hàm dưới ngừng va vào nhau lập cập, Lâm Cẩn Dung biết nàng sợ Lục Giam, nhân tiện : “Ngươi cứ , chuyện ta đáp ứng ngươi nuốt lời.”

      Châu Nhi khó khăn nhịn xuống, thấp giọng kể lại tình trải qua. Đến chỗ nàng cho Lã thị biết có túi hương do Lâm Cẩn Dung thêu, Lục Giam cảm thấy trong lồng ngực trận kích động, cáu giận vạn phần, đỏ mắt mạnh đứng lên, nhấc chân đá vào ngực nàng ta, Châu Nhi ăn đá chịu uất ức, cũng dám kêu đau, chỉ ôm đầu co rúm người lại.

      “Mẫn Hành.” Lâm Cẩn Dung nhàng gọi Lục Giam tiếng, nhìn thấy Lục Giam như vậy, trong lòng nàng nếu vui là giả, tức giận hai kiếp mặc dù thể hết là hết được, nhưng rốt cuộc cũng có thể khiến cho biết, Nhị phòng độc ác ra sao.

      Lục Giam quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, trong mắt tràn đầy xấu hổ cùng cảm xúc phức tạp. Mặc dù sớm đoán được khúc chiết trong đó, nhưng chính tai nghe thấy người tham dự mưu mở miệng ra càng khiến người ta cảm thấy rung động cùng oán giận. Người bên ngoài ngáng chân cũng đành thôi, nhưng điều đáng xấu hổ nhất là bản thân suýt nữa tin tưởng, tư vị đó khiến người ta lời nào có thể diễn tả được.

      Lâm Cẩn Dung lại hỏi Châu Nhi: “Đại tiểu thư vì sao đột nhiên muốn Đào?”

      Châu Nhi bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng kể lại: “Đại tiểu thư cũng là vì bất khoái.” Muốn Đào đương nhiên là vì tiện để trả thù thu thập Đào.

      Bất khoái, tức giận với Đào, muốn trừng phạt Đào cũng kỳ quái, nhưng Lục Vân ràng có thể trực tiếp cho Lâm Cẩn Dung biết, quang minh chính đại trừng phạt Đào, nhưng nàng ta lại làm như vậy, ngược lại áp dụng biện pháp mờ mịt này, có thể thấy là có tâm tư.

      thị phi đúng sai, nhưng nếu phải nhờ nàng hỏi Châu Nhi chuyện này, Lục Giam trăm phần trăm tin tưởng Lục Vân, Lục Vân tâm tính như thế nào, Lục Giam tất nhiên tự bình phán. Lâm Cẩn Dung cũng bình luận ai đúng ai sai, chỉ hỏi Lục Giam: “Nhị gia còn có cái gì muốn hỏi ?”

      Lục Giam cũng hề truy vấn, chỉ hứng thú rã rời : “Nàng định xử trí nàng ta thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta vừa rồi đáp ứng nàng ta, cho nàng ta con đường sống.”

      Lục Giam mặc mặc, : “Tùy ý nàng.”

      Châu Nhi rơm rớm lệ, cảm động đến rơi nước mắt bái lạy hai người: “Nô tỳ tạ Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân tha mạng.”

      Vốn là vẽ đường cho hươu chạy! cái gì hạ nhân thân bất do kỷ, cũng là kẻ tâm địa xấu xa ác độc, nếu nàng ta thích giúp đỡ người khác hại người, Lã thị sao có thể biết đến túi hương thêu hoa kia? Lục Giam nhìn nàng ta mà cảm thấy chán ghét, cau mày nghiêng mặt , lạnh lùng thốt ra: “Lần sau còn cần dùng đến ngươi, Nhị thiếu phu nhân muốn tích đức. Nhưng nếu ngươi thành , đó là gieo gió gặt bão, dù Nhị thiếu phu nhân tha cho ngươi, ta tha cho ngươi.”

      Lâm Cẩn Dung ý bảo Phương Trúc cùng Hồ ma ma dẫn Châu Nhi trước, sau đó cùng Lục Giam trở về phòng. Lục Giam dọc theo đường cũng chuyện, chỉ gắt gao nắm tay Lâm Cẩn Dung.

      Vào phòng, hương ấm ập vào mặt, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp lỗ chân lông nào thoải mái, vừa uống ngụm trà, Lục Giam liền lên tiếng: “Nàng chế trụ được Châu Nhi, những tình khác nên làm cho xong, đỡ phải đả thảo kinh xà, ngược lại tốt. Sáng sớm ngày mai, hai người chúng ta phân công nhau hành động, nàng đến nhà của tộc muội, ta tìm những người khác, ngày mai phải kết thúc chuyện này.”

      “Ta cũng tính như vậy.” Lâm Cẩn Dung gật đầu đồng ý, hai người lại thương lượng chuyện mao hạt lần, mới rửa mặt ngủ. đêm này, Lâm Cẩn Dung ngủ rất sâu, Lục Giam lại vẫn trằn trọc đến gần canh năm mới gà gật được chút.

      Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam liền tìm cớ xuất môn.

      Lã thị đêm ngủ ngon, trong lòng chỉ nhớ tới Lục Thiệu quỳ gối ở từ đường, đợi đến giữa trưa đột nhiên nghe thấy tin tức, còn kịp rồi, trong lòng biết ổn, gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng. Trời giá rét đông lạnh, Lục Thiệu còn quỳ gối ở từ đường đến được, Lục Kiến Trung từ sáng sớm xử lý chuyện mao hạt, Tống thị ở nhà cũ thể trông cậy, tuy thủ hạ phải có ai hữu dụng, nhưng chỉ còn lại mình phụ nhân như nàng, chưởng nan minh ( bàn tay đơn chiếc vỗ thành tiếng). Nàng lấy lại bình tĩnh, phân phó Tố Tâm: “Mời Tam gia tới.”

      Nhưng bên này, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam cũng gặp phiền toái. Điều tra căn nguyên của túi hương khó, vị tộc muội kia đường mua đồ bị mất trộm, nhưng bị người nào trộm, sao có thể đưa tới chỗ Phúc Đức lâu căn bản là tra ra. tình đến nơi đó liền chặt đứt manh mối.

      Lâm Cẩn Dung cam lòng, mỗi lần, Nhị phòng luôn giống như cá chạch vậy, vừa mới nắm được cái đuôi, trơn trượt vuột tay. Dù tra ra ràng, cũng có nghĩa là nàng phải nén giận, chịu đựng như vậy. Nàng quyết tâm phải chuyện với Lục lão ông.
      Hale205 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 282: Tuyết rơi

      Ngoài cửa gió lạnh thấu xương, nước đóng thành băng, trong Tụ Hiền các lại ấm áp thơm hương. Than bạc thượng đẳng cháy đỏ hồng trong chậu bằng đồng thau bóng loáng, khiến ba thước chung quanh được sưởi ấm dào dạt, lô bằng đồng lẳng lặng tỏa ra tô hợp hương, thảm gấm Tứ Xuyên lót chân thêu hình tùng hạc vừa ấm lại mềm mại, làm cho người ta kìm lòng được có thêm vài phần lơi lỏng.

      Lục lão ông ngồi ở tháp, yên lặng nghe Lâm Cẩn Dung đứng ở phía dưới chuyện.

      Lâm Cẩn Dung vẫn mặc đồ xuất môn, áo choàng đính lông chồn trắng màu xanh nhạt, váy sắc thiển giang, búi tóc vấn cao, cài chiếc trâm lưu thúy, môi tô chút son, đôi mắt sáng trong: “Tổ phụ, tôn tức vừa rồi chuyến đến nhà tộc muội, nghe tới chuyện kỳ quái, cảm thấy có chút thú vị, muốn kể cho tổ phụ nghe, lại thỉnh tổ phụ chỉ giáo hai câu.” Lời lẽ của nàng ràng, nhanh chậm, giống như kể lại chuyện thú vị, muốn giúp trưởng bối giải sầu vậy.

      Lục lão ông lại hiểu được nàng phải loại người nhàn rỗi có việc gì làm, lắm mồm lắm miệng, liền chỉ ghế đôn mặt sáu cạnh khắc hoa văn như ý: “Ngồi xuống chuyện.”

      “Đa tạ tổ phụ.” Lâm Cẩn Dung quỳ gối hành lễ, đoan đoan chính chính ngồi xuống, : “ tình là như thế này, vị tộc muội này của con, gần đây gặp được việc lạ, thể hướng con xin giúp đỡ. Nàng đến chơi nhà người thân thích, nữ nhi nhà kia tặng cho nàng cái túi hương. Gia cảnh nàng bần hàn, hằng ngày có vật phẩm trang sức nào tinh xảo, lại thập phần thích túi hương này, liền hằng ngày đeo ở bên người, ai ngờ trước đó vài ngày lúc nàng xuất môn cẩn thận đánh mất. đánh mất đành thôi, kỳ quái là, túi hương này qua mấy ngày sau lại xuất ở Phúc Đức lâu, hơn nữa bị người ta cố ý là của nam tử, mà nam tử này, lại là bằng hữu của người có thê tử làm ra túi hương đó, lúc ấy trượng phu của nữ tử kia lại ở đây, khỏi hoài nghi trong sạch của thê tử mình, thiếu chút nữa phá hỏng mối nhân duyên, phá hỏng thanh danh của nữ tử có khác nào muốn mạng của nữ tử đó đây.”

      Nàng kể lại đầu đuôi chuyện túi hương xong, cuối cùng hỏi Lục lão ông: “Tổ phụ, tại nữ tử thêu túi hương kia bị oan uổng, phẫn hận muốn chết, theo lai lịch của túi hương tra ra vị tộc muội này, nhất định bắt tộc muội kia ràng rốt cuộc là cho ai, vì sao lại hại nàng. Mà vị tộc muội là oan uổng, bị ai lấy trộm cũng biết, sao có thể ràng đây? Nhà nàng vốn nghèo, phụ huynh cũng hữu dụng, thể hướng ta xin giúp đỡ, ta mặc dù cảm thông với nữ tử bị oan uổng kia, cũng cảm thông tộc muội bị vạ lây kia, nhưng có biện pháp hữu hiệu nào để giúp các nàng. Tổ phụ kiến thức rộng rãi, túc trí đa mưu, có thể nghĩ ra biện pháp nào tốt chỉ giáo cho tôn tức hay ?”

      Lục lão ông nghe nàng đầu đuôi chuyện, mặc dù biết nàng kế tiếp muốn làm cái gì, muốn biểu đạt cái gì, nhưng cũng biết đây là đại , khỏi nhíu lông mày: “Con ràng chút?”

      Lâm Cẩn Dung khí cũng suyễn tiếp tục : “Lại tiếp, vị nữ tử tìm vị tộc muội của con gây phiền toái, cũng là người đáng thương vô tội. Trượng phu của nàng chính là đích tôn nhi tử độc nhất, tuy là trí tuệ tiến tới, có điều Đại phòng đơn bạc, luôn khó tránh khỏi bị người tính kế. Nàng mặc dù ỷ vào bản thân có chút sắc sảo, tìm hiểu nguồn gốc, chỉ ra sơ hở do người ta dựng gian kế, được trượng phu ủng hộ, tìm được nhân chứng, nhưng lại thiếu mất mấu chốt trung gian, thể khiến kẻ xấu lộ diện trước mặt mọi người, càng thể chứng minh trong sạch của bản thân. Nếu nhẫn nhịn, khó tránh khỏi cổ vũ khí diễm của kẻ xấu, chưa chừng ngày sau còn có thể bị phản phệ, những mất trong sạch mà còn cả tính mạng; Dù đành lòng, lại thể gây khó dễ. Còn thỉnh tổ phụ chỉ giáo tôn tức, nữ tử bị oan uổng này nên làm cái gì bây giờ? Đặc biệt là kẻ xấu này, dĩ nhiên lại là huynh trưởng và tẩu tử của trượng phu nàng!”

      “Lộp bộp” tiếng vang , Lục lão ông làm rơi khối dương chi bạch ngọc cầm trong tay. May mà thảm gấm Tứ Xuyên dầy dặn, bị vỡ. Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy nhặt lên, hai tay đưa cho Lục lão ông, thấy Lục lão ông nheo mắt, gắt gao trừng nàng.

      Lâm Cẩn Dung bị ánh mắt khiến cho hoảng sợ, lập tức lại bình tĩnh trở lại. Nàng trong ngoài, Lục lão ông khẳng định đều hiểu được, gắt gao trừng mắt nàng, là tin nàng, cho rằng nàng xúi giục vu hãm, hay là tức giận quá mà đen mặt đây? Nhưng câu nệ là căn do thế nào, nàng đều thể chột dạ. Chưa từng có người nào bị hãm hại mà phải chột dạ cả, Lâm Cẩn Dung hai tay giơ lên khối ngọc kia, khóe môi hàm chứa ý cười, nhàng gọi: “Tổ phụ?”

      Lục lão ông chậm rãi trừng mắt nhìn, hồi phục lại tinh thần giống như vừa có địa chấn, rũ mắt xuống, tiếp nhận khối ngọc Lâm Cẩn Dung đưa, thanh khàn khàn : “Theo lời con , nữ tử này là nha đầu tham dự vào mấy chuyện xấu xa sao?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Cũng phải vậy? có cách nào a, nàng mặc dù phải người nhiều chuyện, nhưng vì tự bảo vệ mình, dù thế nào chẳng phải cũng nên tìm đường cho mình sao? Chính là có đạo lý ngày ngày đề phòng trộm cướp, nàng với ta, nàng sợ ngày kia bị bức đến điên mất. Nàng cũng là nữ tử cá tính cương liệt, chịu nổi dơ bẩn này, nàng nếu nàng phải chết, cũng phải kéo mấy người đó theo, quyết thể dễ dàng tha cho kẻ xấu.”

      “Nàng choáng váng rồi!” Lục lão ông hô tiếng, leng keng hữu lực : “Nàng hẳn nên cùng trượng phu của nàng dắt tay vượt qua cửa ải khó khăn, càng nên tin tưởng trưởng bối trong nhà nhất định vì nàng chủ trì công đạo! Việc vu oan giá họa người khác, thiên lý cũng tha! Sao có thể đến chuyện sống chết gì chứ? Con nên khuyên nhủ nàng, như vậy là được! Nàng còn có phụ mẫu, có gia tộc, phương pháp giải quyết việc có ngàn vạn cách, có thể nào xúc động như vậy, dễ dàng lấy tính mạng của mình ra đùa?”

      Lâm Cẩn Dung thở dài: “ như vậy, nhưng ba người thành miệng hổ, nhiều người xói chảy vàng, lời dối mười lần cũng trở thành , ai biết hay ngày kia, những người này cũng tin nàng đây? Điều quan trọng nhất của nữ tử chính là thanh danh trong sạch, nàng là nữ tử ngoại lai, chỉ có thể phụ thuộc vào gia tộc cùng trượng phu mà sinh tồn, nếu gia tộc cho rằng chỉ bằng mình nàng, đáng nháo loạn gây ra động tĩnh lớn, trượng phu cũng tin tưởng nàng, nàng phải chỉ có con đường chết thôi sao?” tới đây, Lâm Cẩn Dung nhớ tới bản thân ở kiếp trước, thanh liền trở nên khàn khàn, tự nhiên toát ra thập phần bi phẫn.

      Lục lão ông nặng nề thở hổn hển, trầm giọng : “Ta biết gia chủ kia suy nghĩ như thế nào, nhưng nếu là ta, ta là tuyệt đối ngồi yên màng đến. Có lẽ có bất công, có lẽ hy vọng toàn gia và mọi hòa thuận, nhưng trơ mắt nhìn người trong sạch bị kẻ khác hãm hại đến chết. Nàng còn chưa thử qua, sao lại tin tưởng? đời này, lẽ phải luôn chiếm thượng phong.”

      Lâm Cẩn Dung ngầm cười nhạo tiếng, tuy là năm đó nàng có rất nhiều chỗ làm đến nơi đến chốn, nhưng ngày tháng khổ sở của nàng ai cũng có thể nhìn ra được. Trong cả cái nhà này, chỉ có mình Lục Luân tình nhất thiết quan tâm đến nàng mà thôi, những người khác cho dù giẫm đạp nàng, cũng có ai giúp đỡ nàng, bất quá đều chỉ là lạnh lùng xa cách. Cho nên tin hay là tin, phải là vấn đề, mấu chốt là, nàng có thể tự bảo vệ mình hay , đây mới là chuyện quan trọng nhất.

      Trong lòng nghĩ như thế, trong miệng lại thay đổi ngữ khí nhàng hơn: “Tổ phụ đúng, thiên lý sáng tỏ, nếu biết có người làm điều ác mà ngăn lại, ngược lại phóng túng kẻ đó hại người, như vậy, ngay cả kẻ đó tự mình động thủ làm điều ác, nhưng ác báo cũng tính nửa đầu . Ta với nàng, bảo nàng tin tưởng phu gia của nàng, nhất định cho nàng lời công đạo.”

      Lục lão ông mệt mỏi gật đầu, Lâm Cẩn Dung tao nhã quỳ gối hành lễ cáo lui, mới quay người, chợt nghe thấy phía sau Lục lão ông ho khan trận tê tâm liệt phế, đến mức hít thở nổi. Lâm Cẩn Dung cước bộ nhất thời dừng lại, nàng do dự xoay người lại nhìn Lục lão ông lụ khụ cuộn mình lại. Sau khi hiểu chân tướng việc, mọi oán hận, phẫn nộ, trả thù vẫn đều xoay quanh trong đáy lòng nàng, thậm chí nhiều khi có cảm giác giận chó đánh mèo, có đôi khi tức giận ngoan tuyệt, hận thể khiến người ở Lục gia phụ bạc nàng sống an ổn. Nhưng nhìn thấy Lục lão ông bị lời của nàng kích thích đến mức khổ sở như vậy, lòng của nàng cũng thoải mái.

      Nàng nhanh chóng lộn trở lại, giúp đỡ Lục lão ông, dùng sức vuốt lưng cho , lại đưa qua chén trà nóng, hết sức trấn an. Đợi đến khi Lục lão ông ho khan nữa, cũng hít thở được, nàng mới thấp giọng : “Tổ phụ, người có bị bệnh nặng ? Thỉnh đại phu đến khám ?”

      Lục lão ông gắt gao cầm chén trà nàng đưa tới, đối diện với đôi mắt của nàng, muốn cái gì, chung quy vẫn ra, mà là trầm trọng thở dài, ngửa mặt tựa vào lưng ghế dựa, thấp giọng : “Ta cần gọi đại phu, nếu Nhị lang trở về, con bảo tới gặp ta.”

      Lâm Cẩn Dung liền thi lễ, lặng yên tiếng động lui ra ngoài. Chỗ Lục lão ông, nhừng gì nên nàng xong rồi, chuyện có thể làm cũng đều làm, cần nhiều lời nữa.

      Ở gian ngoài biết khi nào tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, bầu trời lộ ra tia nắng, vừa vặn chiếu vào mặt Lâm Cẩn Dung, khiến nàng mị mắt, nhìn lại lên bầu trời, chỉ thấy tầng mây dầy có lỗ hổng, ánh mặt trời từ nơi đó kiêng nể gì chiếu xuống dưới, chiếu rọi chung quanh mảnh trắng xóa lạnh lẽo.

      “Đúng là thời điểm, trận tuyết rơi này sau mấy ngày mấy đêm mới có thể ngừng.” Lục Giam đứng ở hành lang, quay đầu nhìn nàng. Bông tuyết ngừng theo mái hiên bay vào, dừng đầu , vai , phủ tầng mỏng manh trong suốt, cũng phủi , tùy ý để chúng nó chồng chất lên đó, làm nổi bật gương mặt trắng trẻo, ánh mắt đen như mực của : “A Dung, chuyện nàng ai tin, hoàn cảnh bị ép buộc tới chết, vĩnh viễn có.”

      “Chàng đều nghe thấy?” Tuyết rơi xuống, vừa vặn dừng lông mi của Lâm Cẩn Dung, đợi nàng vươn tay phủi , lại hóa thành giọt nước trong suốt. Nàng nhàng nháy mắt, giọt nước dọc theo hai gò má nàng chảy xuống, lành lạnh giống như nước mắt.

      Lục Giam vươn ngón tay, nhàng thay nàng lau , thấp giọng : “Nhanh đến Vinh Cảnh cư, Ngũ đệ mang thứ hay về cho nàng, bảo nàng tới xem.”

      Lâm Cẩn Dung ra ngoài khá xa, chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương đạm mạc của Lục Giam. Nàng nhàng đội mũ lên, nhếch khóe môi kéo chặt áo. Là vĩnh viễn có, mà cũng phải là vĩnh viễn xảy ra.
      Hale205Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 283: Đoạt nhi tử

      Trong Vinh Cảnh cư cũng có vẻ náo nhiệt chúc mừng trong lời Lục Giam đến. Chỉ có hai người Lục Luân và Lục Thiện cùng Lục lão phu nhân chuyện, Lục Thiện so với lúc cao thêm nửa cái đầu, cũng khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung vào, tuy rằng biểu ra bộ dạng vui mừng giống như Lục Luân, nhưng cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, đứng dậy vấn an.

      Đại để là bị kiện mao hạt ảnh hưởng, Lục lão phu nhân có tinh thần, chỉ miễn cưỡng cười vui mà thôi. Ngay cả Lục Luân cố ý gào to hô gọi, nhưng trong mắt lại cất giấu lo lắng.

      “Nhị tẩu, tẩu xem, đây đều là ngoạn ý mới mẻ ta mang về từ Thái Minh phủ, nhìn xem có thứ nào tẩu thích , cứ việc chọn .” Lục Luân chỉ đống đồ ăn, búp bê, văn chương, món đồ chơi, vật phẩm trang sức ở bàn: “Cũng biết các tẩu thích cái gì, liền loạn thất bát tao mua đống. Hôm kia vẫn bận việc, chưa lấy ra, hôm nay mới đem đến.”

      Lâm Cẩn Dung liền tiến lên tùy ý chọn mấy thứ, Lục lão phu nhân ở bên : “A Dung vừa rồi đâu vậy?”

      Lâm Cẩn Dung muốn trả lời, chợt nghe thấy nhóm tiểu nha hoàn vấn an: “Đại tiểu thư khỏe.” Ngay sau đó Lục Vân mang theo trận gió lạnh vào, môi mím chặt, dùng sức trừng nàng cái, mới nghiêng người thỉnh an Lục lão phu nhân, sau đó giả bộ ngây thơ, tiến đến bên cạnh Lâm Cẩn Dung giọng hỏi: “Nhị tẩu, tẩu giấu Châu Nhi ở đâu vậy?”

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng, thấp giọng : “Nàng trêu chọc ta.”

      Lục Vân biến sắc, khỏi hờn giận: “Nàng to gan! Vì sao tẩu tử với ta, ta hung hăng giáo huấn nha đầu kia!” Người của nàng phạm lỗi, cũng nên để chính nàng xử lý, Lâm Cẩn Dung vô thanh vô tức giấu người , là làm gì đây? Muốn nhịn cũng nhịn nổi.

      Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “ tình phức tạp, kịp tỉ mỉ với muội. Chuyện này Nhị ca muội cũng biết, là chủ ý của . Chờ đến đây, bảo tỉ mỉ với muội .” xong cũng quan tâm đến nàng, chỉ cười tủm tỉm hỏi Lục Luân ở Thái Minh phủ sống thế nào.

      Lục Vân tức giận mặt trắng bệch, cũng thể ở trước mặt mọi người phá hủy hình tượng đoan thục ôn nhã, đành phải liều mạng chịu đựng.

      Lại nghe bên ngoài trận tiếng bước chân vang lên, Lã thị mang theo Nguyên Lang, Hạo Lang tiến vào, năng gì nhiều, mẫu tử ba người liền quỳ gối trước mặt Lục lão phu nhân, Lã thị chưa lệ rơi: “Tổ mẫu, van cầu lão nhân gia người, tha cho Đại Lang lần này . Hôm nay trời giá rét, quỳ suốt từ hôm qua, chống đỡ được nữa rồi!”

      “Tằng tổ mẫu, cầu lão nhân gia người đáng thương phụ thân của con a, biết sai rồi.” Nguyên Lang hiểu chút việc, theo mẫu thân dùng sức dập đầu cầu tình, Hạo Lang cái gì cũng đều hiểu chỉ mở miệng khóc lóc gọi phụ thân.

      Lục lão phu nhân thống khổ đỡ cái trán, rên rỉ : “Đều đứng lên , có chuyện gì từ từ . Đại Lang như thế nào rồi?”

      Lã thị tay đỡ bụng, tay dựa vào nha hoàn, rơi lệ : “Tổ mẫu, Đại Lang vì chuyện mao hạt, trong lòng là xấu hổ vạn phần, tâm lực lao lực quá độ, hơn nữa chưa ăn uống, lại ở từ đường quỳ ngày đêm, lúc này bị ngất ! Cầu người thấy từ luôn hiếu thuận, cầu người nể mặt Nguyên Lang, Hạo Lang, còn có hài tử trong bụng của tôn tức, với tổ phụ mời đại phu tới khám cho !”

      Lục Kinh lặng yên tiếng động từ bên ngoài tiến vào ra hiệu với Lục Luân, : “Tổ mẫu Đại ca là vô tâm quá, biết sai tốt rồi, về sau tất nhiên tái phạm, sắp qua năm mới, còn thỉnh tổ mẫu với tổ phụ tiếng, tha cho lần này.”

      Lục Thiện cũng theo mở miệng, Lục Vân thấy thế, cũng đứng dậy cầu tình, mọi người trong phòng đều cầu tình, Lâm Cẩn Dung là người đứng yên đó giống như hạc trong bầy gà. Từ hôm nay trở , nàng cùng Nhị phòng xé rách da mặt, trước mặt người ngoài cũng đành thôi, nhưng trước mặt những người này, Lâm Cẩn Dung kiên quyết chịu ghê tởm chính bản thân mình, chỉ nhân tiện : “Đại tẩu có thai đâu, cho dù vì chính mình suy nghĩ, cũng nên vì hài tử trong bụng kia mà suy nghĩ, trời lạnh, bị cảm lạnh tốt, cẩn thận động thai khí.”

      Sa ma ma tiến lên đỡ Lã thị, khuyên nhủ: “Đại thiếu phu nhân, có chuyện từ từ , tổn thương thân thể sao? Lão thái thái luôn là người hiểu các tôn tử nhất, đứng lên ngồi rồi chậm rãi cũng được mà.”

      Lã thị quật khởi, kiên quyết chịu đứng dậy, cắn răng khóc : “Mắt thấy sắp qua năm mới, Đại Lang nếu có chuyện gì, mẫu tử chúng con cũng cần. Lão thái thái khai ân a!”

      Thấy nàng nghe khuyên bảo, Lục lão phu nhân trong mắt lên tia giận, : “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phạm sai lầm, tổ phụ các con mới phạt , lại chưa từng oan uổng ! Cho dù sinh bệnh, cũng nên từ từ mà , cũng phải thỉnh đại phu cho , con tranh cãi ầm ĩ khóc lóc nỉ non như thế, là muốn uy hiếp ta sao? Sắp sang năm mới rồi, đừng mang xui xẻo tới!”

      “Đại thiếu phu nhân có bầu, khó tránh khỏi suy nghĩ chu toàn, đem Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đưa sang sương phòng cách vách để sưởi ấm ăn trái cây.” Mành cửa nhấc lên, Lục Giam giúp đỡ Lục lão ông đến, Lục lão ông ánh mắt chậm rãi đảo qua mặt từng người, giận tự uy.

      Dù sớm có chuẩn bị tâm lý, Lã thị tâm vẫn nhảy nhót, suýt nữa vọt ra từ cổ họng, nàng hoảng sợ nhìn Lục lão ông, lại nhìn Lục Giam, nhìn Lục Kinh, rồi lại nhìn Lâm Cẩn Dung, khi tới Lâm Cẩn Dung chút biểu tình đều thấy đâu, chỉ có đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo như băng. Nàng theo bản năng liền vươn tay ôm Hạo Lang cách nàng gần nhất: “……” Sau đó lại sửa lại ôm lấy bụng: “Bụng ta đau a.”

      Hạo Lang cùng Nguyên Lang nhất thời sợ tới mức ôm nàng khóc lớn. Trong Vinh Cảnh cư người ngã ngựa đổ, khuyên nhủ, nâng đỡ, trận rối ren.

      Lâm Cẩn Dung hít hơi, đứng dậy đến phía trước cửa sổ ngắm tuyết ở bên ngoài. Chỉ thấy ánh nắng bầu trời kia sớm bị tầng mây dầy che kín, tuyết rơi càng nặng, giống như sợi bông lũ lượt bay xuống, nàng mới chỉ vào Vinh Cảnh cư bất quá non nửa canh giờ, đầu tường nóc nhà ngọn cây mảnh tuyết trắng.

      Lục Luân đứng ở bên, lặng lẽ nhìn về phía nàng, lại nhìn nhìn Lục Giam, thần sắc ngưng trọng.

      Lục lão ông vì Lã thị bụng đau mà bị ảnh hưởng, chỉ hừ lạnh : “Lời của ta ai nghe sao?”

      Nhũ mẫu nhanh tiến lên khuyên Hạo Lang cùng Nguyên Lang, Hạo Lang còn , lập tức bị bế , Nguyên Lang lớn, gắt gao ôm cánh tay Lã thị buông, đôi mắt ủy khuất lại khẩn trương nhìn xung quanh.

      Lục Kinh thờ ơ lạnh nhạt, Lục Luân ỷ vào thân cao thể tráng khí lực lớn, tiến đến nhàng bế Nguyên Lang lên, thấp giọng an ủi : “Nguyên Lang ngoan, đừng ầm ỹ mẫu thân con, đừng hiểu chuyện. phải con muốn phụ thân sao? Ta mang con cùng Hạo Lang đến từ đường gặp , thỉnh đại phu cho .” Vừa , vừa trộm đánh giá biểu tình của Lục lão ông. Thấy Lục lão ông tỏ vẻ phản đối, liền bế hai hài tử ra ngoài.

      Lục Kinh mày nhăn lại, vạn phần vui, lại thể tiến lên ngăn cản, đành phải nhịn xuống, cùng nhau khuyên nhủ Lã thị được đỡ nằm nghỉ tháp: “Tẩu tử đừng kích động, cẩn thận động thai khí………..”

      Lã thị đem khăn tay che mặt, chỉ ôm bụng nức nở. Trong lòng lại vừa sợ vừa hoảng, chỉ sợ kế hoãn binh này thể kéo dài đến khi Lục Kiến Trung trở về, lại biết đám người Lục lão ông rốt cuộc biết được bao nhiêu chân tướng, thu thập nàng ra sao, trong khoảng thời gian ngắn sợ muốn chết. Trong lúc giật mình đột nhiên nhớ tới lần đó Lục lão ông phải có người phụ trách, lập tức liền quyết định, mặc kệ thế nào, nàng đổ mọi chuyện lên người Lục Thiệu là được rồi. Dù sao là là trượng phu của mình, dù tức giận cũng thể làm gì, chỉ chịu chút đau khổ da thịt, nhiều nhất chính là đuổi ra ngoài mà thôi, ngược lại là nàng, cẩn thận chính là thân bại danh liệt, còn đường lui.

      Con nối dõi, chính là bùa hộ mệnh, phải vạn năng, nhưng thập phần hữu dụng. Lục lão ông thần sắc phức tạp nhìn Lã thị, biết nàng giả vờ giả vịt, cũng thể trực tiếp chọc thủng trò xiếc của nàng. Nhưng vừa rồi Lâm Cẩn Dung chuyện đó trung gian thiếu mấu chốt, lại thể mở miệng hỏi , chỉ có thể ngầm xử lý, nhưng mà, nếu nàng nghĩ rằng mình có bầu, là có thể hồ lộng , đó là bừa làm bậy rồi. Lục lão ông bình tĩnh : “Người đâu, thỉnh đại phu cho Đại thiếu phu nhân.”

      Lã thị nằm xuống, các nam nhân cũng tiện ở lại bên trong, đều nối đuôi nhau lui ra ngoài, Lã thị thoáng thở dài nhõm hơi, dần dần trầm tĩnh lại. Lại nghe Lục lão ông ở bên ngoài công đạo Lục lão phu nhân: “Đại chất tức như bây giờ, cũng thích hợp giáo dưỡng nhi tử, ta thấy Nguyên Lang cùng Hạo Lang mấy ngày nay có chút hiểu quy củ, lại còn , cứ thế mãi đối với bọn họ có lợi. bằng từ hôm nay trở , để bọn nó chuyển tới đây ở với nàng, để nàng quản giáo, có được ?”

      Lục lão phu nhân cho tới bây giờ đối với bất cứ đề nghị nào của Lục lão ông đều có ý kiến, lập tức đáp: “Chàng an bài là tốt rồi.”

      Lục lão ông : “Người đâu, lập tức thu dọn đồ của Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia, từ hôm nay trở , hai vị thiếu gia tới Vinh Cảnh cư ở với lão thái thái.”

      tốt! Đây là muốn đoạt quyền giáo dưỡng của nàng! Đoạt nhi tử của nàng, so với muốn mạng của nàng còn đả thương người hơn! Lã thị cả kinh mạnh mẽ ngồi dậy, giả bộ bị bệnh nữa, xoay người khoác ngoại bào: “Lão thái gia, lão thái thái!”

      Nhóm nha hoàn ma ma chạy nhanh tiến lên đỡ nàng, liên thanh khuyên nhủ: “Đại thiếu phu nhân để ý, đừng vội.”

      Lã thị làm sao còn cố kỵ, lệ rơi đầy mặt tránh ra, trong miệng chỉ để ý cầu khẩn: “Lão thái gia, lão thái thái, con yên lành, con có thể chiếu cố hai hài tử tốt.”

      Lục lão ông bên môi lộ ra nụ cười lạnh giống như dao sắc: “Nuôi lớn dễ dàng, giáo dưỡng tốt mới khó, ta chỉ vì muốn tốt cho bọn họ. Việc này cần nhiều lời, con cứ điều dưỡng thân mình là được rồi! Người đâu, tới đỡ Đại thiếu phu nhân xuống nằm nghỉ, phân phó của ta, được đến quấy rầy nàng!”

      Lã thị bị bắt buộc lui xuống, vừa mới đến cạnh cửa, liền cảm thấy bụng ỉ đau, cuộn lên từng đợt, nàng mặc dù chưa bao giờ nếm qua loại tư vị này, theo bản năng cảm thấy tốt, khỏi nổi gai da, ôm chặt lấy bụng mình, thấp giọng khóc lóc.
      Hale205Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 284: Bã thuốc

      Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh trời đất trắng xoá mảnh. Lâm Cẩn Dung đứng ở trước cửa hiên của Vinh Cảnh cư, dùng sức xoa xoa tay vào nhau, lại nhàng chà chà chân, phun ra chuỗi khí trắng.

      Lục Giam cùng Lục Vân đứng ở cách đó xa thấp giọng chuyện: “…… Châu Nhi vốn là người của bọn họ, chỉ sợ lúc trước muội bị bọn họ mê muội ít.”

      Lục Vân thần sắc phức tạp nhìn về phía bóng dáng Lâm Cẩn Dung, thấp giọng : “Đúng, là ta bị mê muội, còn tưởng rằng, Đào chính là……”

      Lục Giam cười cười: “Tóm lại, chúng ta về sau có chuyện gì nên thương lượng với nhau, sống cho tốt, có việc ra, đừng giấu trong lòng mà nghẹn tức giận. Như vậy tốt.”

      Lục Vân cúi đầu lên tiếng: “Ta nhận lỗi với tẩu tử, mặc kệ lúc trước ta làm cái gì, đều là vô tâm.”

      Lục Giam xong, thấy nàng nhu thuận như vậy, cũng trách cứ: “Vậy muội , hai người trò chuyện, cởi bỏ hiểu lầm, hai người vẫn là thân biểu tỷ muội mà.”

      Lục Vân tiến lên cùng Lâm Cẩn Dung chuyện: “Tẩu tử, mặc kệ lúc trước ta có bao nhiêu phải, thỉnh tẩu nể mặt mẫu thân cùng ca ca mà tha thứ ta. Ta sai lầm rồi.”

      Tuyết quang quá mạnh mẽ, chiếu vào mắt khiến Lâm Cẩn Dung kìm lòng được mà mị mắt. Lục Vân mấy ngày nay gầy rất nhiều, dung nhan cũng càng thanh lệ, thần sắc có vẻ vô tội lại gầy yếu, xấu hổ mà sầu lo, Lâm Cẩn Dung thực hy vọng Lục Vân là tâm, nhưng nàng biết, phía dưới vẻ thanh lệ vô tội này của Lục Vân có cất giấu suy nghĩ gì hay ? Nhưng cũng quan trọng, tại nàng có lực lượng cùng Lục Vân đối kháng, chút kỹ xảo này của Lục Vân thể tạo thành thương tổn lớn đối với nàng được nữa. Lần đầu tiên, Lâm Cẩn Dung có loại cảm giác quan sát người khác.

      Lục Vân thấy Lâm Cẩn Dung chậm chạp lời nào, liền hướng nàng đứng đắn thi lễ: “Tẩu tử chịu tha thứ cho ta sao?”

      Lâm Cẩn Dung nở nụ cười, vươn tay nâng nàng dậy: “Làm sao có thể?”

      Chợt nghe bên trong trận động tĩnh, Lục Thiệu cùng lão đại phu râu tóc bạc trắng ra, hai người đồng loạt ngậm miệng, quay người lại nhìn. Lục Thiệu còn mặc xiêm y hôm qua, hốc mắt thâm quầng, cằm đầy râu, thần sắc lãnh băng lướt qua bên người các nàng, dẫn lão đại phu kia ra ngoài. Lục Kinh đứng từ xa chạy nhanh đuổi theo.

      Đồ thị từ bên trong ra giọng : “Nàng cũng là, vốn có bầu, lại mang theo hài tử quỳ mặt đất, vừa ôm, vừa kéo, lại khóc lóc, nháo loạn, thai khí có thể động sao?”

      Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân đều tiếp lời Đồ thị, Lục Giam chỉ thản nhiên liếc nàng cái hỏi: “Có khỏe ?”

      Đồ thị thấp giọng lầu bầu : “ biết. là uống thuốc trước rồi nhìn xem thế nào.”

      Tố Cẩm từ bên trong ra, giọng : “Nhị thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân cầu người việc.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam liếc mắt cái, muốn vào, Lục Vân nhanh : “Tẩu tử, để ta cùng vào với tẩu.”

      Đồ thị nhíu mày : “A Vân, con là nương khuê tú, vào làm cái gì? Cách mành hỏi thăm chút cũng được rồi, qua hai ngày rồi hẵng tới.”

      Nàng vốn có ý tốt, nhưng Lục Vân lòng muốn biểu ở trước mặt Lục Giam, nhân tiện : “Ta cũng quan tâm Đại tẩu, ta vào thăm nàng.” Vừa , liền kéo Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Ta cùng tẩu.”

      Tháp mà bình thường Lục lão phu nhân hay nằm nghỉ nhường cho Lã thị, chỉ đặt bình phong khắc hoa sen tám cánh ở giữa, bên cạnh bình phong đặt hai chậu than lớn cháy đỏ hồng, Lục lão phu nhân có Sa ma ma bồi ở bên, phật châu trong tay nhanh chóng xoay chuyển. Lã thị mặt trắng bệch như tờ giấy, nằm ở giường vẫn nhúc nhích.

      “Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân vào.” Tố Cẩm cẩn thận hô bên tai Lã thị tiếng, Lã thị tròng mắt dưới lông mi giật giật, chậm rãi mở mắt, thanh khàn khàn: “Nhị đệ muội, ta cầu muội, thỉnh Thủy lão tiên sinh tới xem bệnh cho ta được ?”

      Lâm Cẩn Dung trong lúc nhất thời suy nghĩ tới vô số loại khả năng. Đại phu vừa tới là đại phu Lục gia quen dùng, y thuật cũng kém cỏi, nếu đưa ra câu trả lời thuyết phục, chỉ uống thuốc nhìn xem, chừng hài tử này khó mà giữ được, nếu là Thủy lão tiên sinh xem bệnh nhất định có thể bảo đảm điều gì. Nếu nàng đáp ứng cầu của Lã thị, chừng rơi vào vòng luẩn quẩn, nhưng nếu nàng đáp ứng, đây lại là mạng người. Có nên quản hay ? Trong nháy mắt tâm niệm luân chuyển ngàn lần, cuối cùng chỉ nhàng thở dài tiếng: “Đại tẩu, đại phu tâm như phụ mẫu, Thủy lão tiên sinh cần ta đặc biệt thỉnh, chỉ cần có người mở miệng, đều đến.”

      Lã thị nhàng thở ra hơi, thúc giục Tố Cẩm: “Ngươi bảo Đại gia chạy nhanh chuẩn bị xe tiếp đón Thủy lão tiên sinh tới đây.” Lời còn chưa dứt, trong mắt liền mờ lệ: “Nhị đệ muội, vẫn là làm phiền Nhị thúc theo chuyến, vạn nhất tới làm sao bây giờ?”

      Lâm Cẩn Dung khỏi hờn giận, nàng vừa diệt tâm ma, Lã thị trước tiên dùng tâm tư tiểu nhân mà suy xét nàng, liền thản nhiên : “Đây là đại , nếu Đại tẩu mở miệng, có đạo lý từ chối. Nhưng Thủy lão tiên sinh cũng bất quá chỉ đáp ứng đến chẩn bệnh thôi, cũng phải là người của nhà ta. Nếu đến, ai cũng như nhau.” Tới hay , đó là chuyện của Thủy lão tiên sinh, thành còn định tính toán đầu nàng sao.

      Lã thị liền yếu thế: “Ta .”

      Lục lão phu nhân ân hừ tiếng, : “ chuyện này để làm gì? Thỉnh đại phu quan trọng hơn.” Lại phân phó Lục Vân: “Con tìm Ngũ ca cùng Lục đệ con, đem Nguyên Lang cùng Hạo Lang dẫn đến chỗ khác chơi, cẩn thận cảm lạnh.”

      Lục Vân đành phải đứng dậy, ra bên ngoài.

      Lục lão ông lại phân phó Lâm Cẩn Dung: “ nay chỉ có mình bà bà con để ý gia vụ, nhanh giúp nàng, đừng đứng hết ở trong này nữa.”

      Lâm Cẩn Dung lo tìm thấy cớ để rời , nghe vậy lập tức cáo lui.

      Tuyết quang xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào trong phòng, trong phòng mảnh lãnh bạch, chậu than càng đốt càng vượng, khiến mọi người đổ mồ hôi, Lục lão phu nhân khép hờ mắt, lặng yên chuyển động phật châu trong tay: Đồ thị im lặng ngồi ở phía sau bà, cúi mắt nhìn chậu than; Lã thị giống như chết, nằm tháp chút động tĩnh đều có; nhóm nha hoàn ma ma tất cả đều bó tay bó chân đứng đó, cũng dám thở mạnh; Mùi hương đặc trưng của thuốc Đông y từ bên ngoài tiến vào, tràn ngập mọi ngõ ngách trong phòng, tình cảnh như vậy kéo dài đến tận giữa trưa.

      Lục Giam kéo nhanh áo choàng người, tuyết bị gió thổi bạt, chui vào cổ áo , lạnh lẽo khiến run rẩy. Lục Thiệu xanh mặt, nhếch môi, dùng sức quật ngựa kéo bởi vì tuyết lớn mà thể chạy nhanh. Con ngựa nặng nề thở hổn hển, xa phu ngồi ở đằng trước dùng sức lôi kéo dây cương, ý đồ để xe ngựa nhanh hơn chút, cũng dám lên tiếng ngăn trở Lục Thiệu.

      Lục Giam nhìn mà nhíu mày, lên tiếng : “Đại ca, dựa theo tốc độ này, chỉ sợ là hơn nửa canh giờ nữa mới có thể đến Lâm gia. bằng để xe ngựa sau, hai chúng ta trước thỉnh người.”

      Lục Thiệu cũng để ý đến , xoay người lên ngựa, dùng sức vung roi, chạy lên trước. Lục Giam cầm dây cương đứng ở tại chỗ, nổi trận lôi đình, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng trèo lên ngựa.

      Quế ma ma đem thuốc sắc đổ vào thùng , có thuốc bám chặt thành ấm, dù thế nào cũng đổ ra, nàng liền cầm chiếc đũa gẩy. Lệ Chi cười : “Định đổi thuốc sao?”

      Quế ma ma cười : “Cũng phải vậy, Thủy lão tiên sinh công đạo ràng, liều thuốc này của thiếu phu nhân chỉ có thể dùng trong hai ngày. Cứ sắc mãi nhạt vị.” Tay chân lưu loát tẩy rửa ấm thuốc sạch , phân phó Song Phúc: “Song Phúc, đổ bã thuốc này ra vườn hoa .” Thuốc dùng để bón cây còn gì tốt hơn, tại chôn xuống, đợi đến khi mùa xuân đất đai trở nên tươi tốt.

      Song Phúc lên tiếng, bỏ chuyện trong tay xuống, xoa xoa tay vào váy, bước nhanh chạy tới cầm thùng đó vào trong viện.

      Quế ma ma cùng Lệ Chi, vào trong mở thùng lấy thuốc, thuốc của Lâm Cẩn Dung đều do Thủy lão tiên sinh sao chế, được bao bọc kỹ lưỡng, luôn cất ở trong rương, khi nào cần dùng lấy ra.

      Quế ma ma bên cẩn thận đổ thuốc vào ấm, bên mỉm cười với Lệ Chi: “Thiếu phu nhân lúc trước luôn chịu nghe ta, thuốc đưa đến trước mặt nàng, nàng đều đổ . tại chịu uống rồi.”

      Lệ Chi cười : “Cũng phải sao, chỉ mong uống xong chỗ thuốc này có tiểu thiếu gia.” Vừa , hai tay hợp thành chữ thập nhìn trời cầu phúc chút.

      Quế ma ma đốt lò lên, liên miên cằn nhằn: “Nghe thuốc này của Thủy lão tiên sinh cũng đơn giản, bên trong lại bỏ thêm phương thuốc đặc chế của . Cũng may thiếu phu nhân nhiều tiền, mới có thể thỉnh lão danh y như vậy đến, chuyên vì mình nàng khám bệnh phối dược.”

      Lệ Chi thấy nàng hơi nhiều, nhưng cũng ngăn trở nàng, chỉ tươi cười ngồi nghe.

      Song Phúc quyệt miệng chạy tới: “Ma ma, vườn hoa hơi , mấy ngày nay tới giờ bã thuốc toàn đổ vào đó, sớm chật đầy rồi. Nếu đổ thêm, chúng ta chôn sống hoa a.”

      Quế ma ma liền cười nhàng chỉ vào cái trán của nàng: “Còn có thể gấp đến độ chết người sao? Sân bên ngoài nhiều như vậy, tùy ý có thể đổ thuốc vào bất cứ đâu mà?”

      Song Phúc quay đầu nhìn nhìn tuyết giống như sợi bông rơi rụng lả tả, rụt cổ, hấp hấp cái mũi : “Bên ngoài đều bị tuyết phủ kín, làm sao dám hạ cuốc, cẩn thận đào vào cây hoa phải làm sao bây giờ?”

      Quế ma ma mắng: “Tiểu nhàn hạ, vậy đổ tạm ra tàng cây , chờ tuyết tan thành nước, đất cũng khô , rồi sau.”

      Song Phúc vội bưng thùng rác ra ngoài: “Ta ra đổ dưới tàng cây. Song Toàn đến hỗ trợ a!” Hai tiểu nha đầu người cầm cuốc, người nâng thùng rác đón tuyết chạy ra ngoài, sau khi đổ bã thuốc , lại nghịch tuyết lúc.

      “Trời sắp tối đen rồi, việc của các ngươi làm xong chưa? Bên ngoài còn ầm ỹ, các ngươi còn dám ở đây vui đùa, là ngại số mạng dài lâu sao?” Đào chống nạnh ra, răn dạy chút, hai tiểu nha đầu nhanh chóng thu dọn trở về.

      Sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, lúc tuyết kia hơi ngừng chút, người đạp tuyết chậm rãi tới dưới tàng cây kia, dùng chân gạt lớp tuyết cùng đất ra.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 285: Huynh đệ

      Tuy có căn cứ chính xác mười phần, nhưng chuyện lớn như vậy, Lâm Cẩn Dung tất nhiên với Lâm Ngọc Trân, cũng để nàng biết, ngày sau trong lòng có phòng bị. Có điều lúc giữ kẽ chút.

      Lâm Ngọc Trân giận tím mặt, lập tức muốn tìm Lục lão ông phân xử, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân mỗi người bên, vất vả mới có thể khuyên nhủ nàng, Lục lão ông đoạt hai hài tử của Lã thị, Lã thị lại thành bộ dạng này, Lâm Ngọc Trân lại nháo, đúng là có tâm nhãn.

      Lâm Ngọc Trân ngơ ngác ngồi lát, đột nhiên : “Tâm địa ngoan độc như vậy, ta ……” Trong mắt hề có dấu hiệu báo trước bỗng nhiên rơi xuống giọt lệ.

      Lục Vân bị hù nhảy dựng, vội hỏi: “Nương, người bị sao vậy?”

      Lâm Ngọc Trân khoát tay áo, đứng dậy vào trong: “Các con đều ra ngoài …… Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút, cơm chiều ăn.” Vào buồng trong, quả nhiên trở ra, Phương ma ma theo vào, cùng nàng thấp giọng gì đó, thỉnh thoảng truyền ra hai tiếng nức nở.

      Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân hai mặt nhìn nhau, im lặng ngồi lát, thấy sắc trời còn sớm, Lâm Cẩn Dung : “Nhị ca muội chắc là sắp trở về, ta trước nhìn xem. A Vân trông chừng mẫu thân, nếu có chuyện gì, sai người tới tìm ta.”

      Lục Vân lên tiếng đáp ứng.

      Lâm Cẩn Dung cũng tới Vinh Cảnh cư, mà quay trở về phòng, cởi bỏ áo choàng, thư thư phục phục ngồi tháp, mở rộng hai tay hai chân, tiếp nhận trà nóng Quế Viên đưa tới bình yên hưởng thụ. Bất quá mới uống được ngụm, chợt nghe ở hành lang có người tới dùng sức dậm chân, ngay sau đó Lục Giam tiến vào, thấy nàng trong tay cầm trà nóng, cũng nhiều, lấy tay tiếp nhận hơi uống hết, thở hổn hển hai cái mới thở dài : “Lạnh chết người.”

      Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Có mời được Thủy lão tiên sinh tới ?”

      Lục Giam ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay băng lạnh như người chết chặt chẽ ôm lấy nàng, lộ ra thần thái thập phần thích ý thoải mái, thấp giọng : “ có. theo ngoại tổ phụ ra khỏi thành đạp tuyết rồi.”

      Hóa ra Thủy lão tiên sinh ở tại Lâm gia, vô tâm sáp liễu (vô tâm sáp liễu, liễu thành : cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu xanh um), nhưng lại cùng Lâm lão thái gia tâm đầu ý hợp chi giao. Hai lão nhân gia sáng sớm dậy, thấy tuyết rơi nhiều, đơn giản mang theo Lâm Thận Chi cũng vài gia phó, trước ra ngoài thành ngắm tuyết, tới ngày mai mới về nhà. Lục Thiệu tới Lâm gia, sai lão bộc dẫn đường, đội gió tuyết ra khỏi thành, tìm Thủy lão tiên sinh.

      Lục Giam thấy ánh mắt Lục Thiệu nhìn mình giống như nhìn kẻ thù, biết lúc trước giữa hai bên có cừu oán gì cũng ngầm coi phu thê hai người là kẻ địch, nay Lã thị xảy ra chuyện này, tức hận càng thêm sâu sắc, vì vậy cũng theo khiến chướng mắt, tự dẫn Trường Thọ trở về nhà.

      Lâm Cẩn Dung ghét bỏ đem tay Lục Giam quăng ra sau, cười lạnh: “Coi chúng ta là kẻ thù, muốn dùng người của Lâm gia là lẽ phải.”

      Nàng trong miệng cười lạnh châm chọc, kỳ lại mềm lòng, biết . Lục Giam nhìn hai mắt Lâm Cẩn Dung, đột nhiên đưa tay vào trong áo nàng: “Nàng tức giận như vậy làm cái gì? đáng giá.”

      Lâm Cẩn Dung bị lạnh lẽo nhất thời giật mình, muốn đẩy ra, thấy gương mặt của Lục Giam cách nàng chỉ tầm nửa tấc, đôi mắt sâu kín nhìn nàng, hô hấp thổi vào cổ nàng, đợi nàng lên tiếng, đặt nàng xuống tháp.

      Hô hấp dây dưa, môi của áp lên môi nàng, ôn nhu nghiền áp, triền miên hồi lâu, ở bên tai nàng giọng nỉ non: “A Dung…… A Dung……” A Dung, lòng ta chỉ có nàng. Những lời này ở trong lòng Lục Giam đảo qua vòng lại, lại hóa thành tiếng: “A Dung, Nguyên tiêu ta dẫn nàng xem hội hoa đăng.”

      “Ân.” Lâm Cẩn Dung nửa khép mắt, vẫn nhúc nhích. Lục Giam lại cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau hồi lâu, mới hổn hển buông nàng ra, cùng nàng ngửa mặt sóng vai nằm tháp, nhìn lọng che đỉnh đầu nhàng cười: “A Dung, ngày khác ta thỉnh Ngô Tương ăn cơm, nàng cùng với ta .”

      Lâm Cẩn Dung kinh ngạc quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt , Lục Giam trong mắt tràn đầy ý cười: “Nàng đúng, luôn đối đãi với ta vô cùng tốt.” Ghen tị ghen tị, nhưng vẫn có nhiều thời điểm phải đối mặt với nhau. cũng có ưu thế của . Vô luận như thế nào, Lâm Cẩn Dung luôn là thê tử của .

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, gật gật đầu.

      Lệ Chi bên ngoài mành dò xét ngó đầu vào, rồi nhanh chóng rụt trở về, nhàng ho khan tiếng. Nghe thấy bên trong có thanh sột soạt, mới cách mành : “Nhị gia, thiếu phu nhân, Ngũ gia đến đây.”

      Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam nhìn nhau liếc mắt cái, lên tiếng : “Mau mời vào.”

      Lục Luân xoay người vào, mũi đông lạnh đỏ rực, thoải mái mà than thở tiếng: “Vẫn là trong nhà tốt hơn.” Chỉ qua nửa năm, lại cao hơn rất nhiều, Lục Giam cũng tính là cao ráo trong số nam tử, lại ước chừng so với Lục Giam cao hơn gần nửa cái đầu, tay chân dài, đúng là thân thể cường tráng.

      Lâm Cẩn Dung đem trà nóng qua cho , nhịn được châm biếm : “Hóa ra cũng có thể nhìn thấy mũi đỏ hồng của Ngũ đệ a, ta lại nghĩ rằng thể nhìn ra cơ. Chẳng lẽ nửa năm nay luôn đọc sách trong thư viện, mặt mũi trở nên trắng trẻo hơn sao?”

      Lục Giam mím môi cười, Lục Luân uống trà nóng, thiếu chút nữa nhổ ra, khó khăn lắm mới nuốt xuống, liếc mắt xem thường: “Đương gia thiếu phu nhân, châm biếm người được sao?”

      đến mấy chữ đương gia thiếu phu nhân này, khí trong phòng đột nhiên bị kiềm hãm, biểu tình của ba người đều có chút được tự nhiên. Nếu với những người khác, Lâm Cẩn Dung căn bản giữ thần sắc hòa nhã, nhưng đây lại là Lục Luân. Lục Luân càng thanh tỉnh, càng đối tốt với nàng, nàng sao có thể khiến cảm thấy gian nan.

      Lục Luân rũ mắt nhìn chén trà trong tay, thấp giọng : “Ngày mai ta muốn về nhà cũ thăm nương ta.”

      Lâm Cẩn Dung nhấc ấm trà rót đầy chén cho , thấp giọng : “Đây là hiếu đạo.”

      Lục Luân lại : “Ta muốn thỉnh cầu tổ phụ cho phép nàng trở về mừng năm mới.”

      Lục Giam tiếp nhận ấm trà trong tay Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung liếc trắng mắt, Lục Giam lại rụt tay về, : “Đây là hiếu đạo.”

      “Xì……” Lục Luân cười ra tiếng, giương mắt nhìn phu thê hai người : “ cần như vậy? Các ngươi còn coi ta là huynh đệ tốt ?”

      Bị cười như vậy, khí cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lục Giam cũng mỉm cười: “Chuyện này tổ phụ đồng ý là được. Đệ còn phải với lão nhân gia.”

      Lục Luân nghe thấy như thế, xem như đạt thành ăn ý nào đó, trong lòng cũng vui mừng, kỉ kỉ oa oa với bọn họ về Lâm gia Đại lão gia Lâm Như Dịch ở Thái Minh phủ: “Chưa thấy qua người cũ kỹ hung hãn như vậy, ta gặp dưới mười lần, cùng ăn qua ít nhất ba mươi bữa cơm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy cười. Mỗi lần thấy ta, chính là đánh vào đầu ta, mắng ta bất hảo, ăn thịt cũng chỉ bổ vào tứ chi, nếu chính là kéo áo của Lục đệ, hỏi có lạnh hay , thế nào cũng phải mặc thêm đồ vào, lại mắng Tam ca ta, ánh mắt nơi nơi loạn chuyển là vì sao?”

      năng sinh động, lập tức khái quát tất cả tình huống của ba huynh đệ, Lục Giam khỏi giương môi cười khẽ, : “Đại biểu bá phụ là người tốt.”

      Lục Luân hét lên: “ đối với huynh tất nhiên là vẻ mặt ôn hoà, là người tốt, đối với chúng ta lại thấy chướng mắt, tất nhiên thể tốt nổi.”

      Lâm Cẩn Dung nghe buồn cười, nhân tiện hỏi: “Như vậy xin hỏi Ngũ đệ, đệ nửa năm nay, học được những gì rồi?”

      Lục Luân vẻ mặt đau khổ : “Tiên sinh hung dữ muốn chết. Cứ động chút là cầm thước đánh ta.” Lại đè thấp thanh , giọng : “Bất quá ta nhân duyên trùng hợp, học được bộ đao pháp, là uy vũ sinh phong a, lại có được bảo đao, đao xuống có thể chém đứt gốc cây làm tám mảnh……” vừa , vừa đứng dậy khoa tay múa chân, hận thể lập tức cầm đao múa trong phòng vòng cho Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam xem, đám người Lệ Chi ở bên bố trí cơm chiều nhìn thấy chỉ cười .

      “Thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân có chút tốt.” Đậu Nhi từ bên ngoài nhàng hô tiếng, mọi người đều thu liễm tươi cười, nữ nhân đẻ non, cùng thúc bá các huynh đệ có gì quan hệ, nhưng bản thân nên đến hỏi tiếng, Lâm Cẩn Dung ra lệnh bọn nha hoàn lấy áo choàng, chuẩn bị tới Vinh Cảnh cư: “Mẫn Hành cùng Ngũ đệ ăn cơm chiều trước , ta nhìn xem.” Lại hỏi Đậu Nhi: “Thủy lão tiên sinh còn chưa mời đến sao?”

      Đậu Nhi nhìn Lục Luân liếc mắt cái, thấp giọng : “Chưa từng, nhìn thời tiết, chỉ sợ Đại gia tối nay cũng chưa trở về được.”

      Lục Giam đứng dậy : “Ngũ đệ ngồi trong chốc lát, bên ngoài tuyết lớn trời tối, ta đưa Nhị tẩu đệ qua đó, rồi trở về với đệ sau.”

      Lục Luân vội : “Thôi, ta muốn đến thăm, cơm chiều ta cũng ăn, nhân tiện ta đưa Nhị tẩu qua đó, Nhị ca hôm nay ở bên ngoài bôn ba hồi lâu, buổi tối còn phải đọc sách, là vất vả, huynh cứ ở trong phòng .”

      Lâm Cẩn Dung thấy Lục Luân tha thiết nhìn nàng, trong lòng biết có điều muốn với mình, liền hướng Lục Giam nháy mắt, : “Vậy làm phiền Ngũ đệ.”

      Vạn lại câu tĩnh, chỉ có thanh hài dẫm lên tuyết, Lục Luân mở to hai mắt nhìn mảnh tuyết trắng ở phía trước, thấp giọng gọi: “Tứ muội muội……”

      Lâm Cẩn Dung lâu chưa từng nghe xưng hô với mình như thế, trong lòng nhảy dựng, hỏi: “Cái gì?” bên ý bảo Lệ Chi cùng Đậu Nhi lui lại mấy bước.

      Lục Luân cúi mắt thấp giọng : “Muội với ta, nửa năm qua trong nhà xảy ra những chuyện gì sao?” Tuyết quang chiếu lên gương mặt , có vẻ hắc ám vài phần, cũng lộ ra cứng rắn của nam tử hán, còn là hài tử bất hảo tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng biết năm đó nữa rồi.

      thể gạt nổi , sớm biết, thời điểm làm việc cũng có chừng mực hơn. Lâm Cẩn Dung sắp xếp lại từ ngữ, giọng : “Đại khái là nước lửa thể dung hòa.”

      Lục Luân lúc trước còn nghĩ chưa đến mức này, ngờ nàng vừa mở miệng lại như thế, khỏi dừng lại cước bộ, thể tin được nhìn Lâm Cẩn Dung, chua chát hỏi: “Sao lại rơi vào tình cảnh này? Ta nghĩ đến, Nhị ca thỉnh đại phu, muội vẫn chiếu cố Đại tẩu, còn có đường cứu vãn……”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Mỗi người đều đeo mặt nạ, dù ta muốn nhìn thấy bọn họ cũng phải làm tròn trách nhiệm. Đường cứu vãn sao, phải chúng ta cho, mà bọn họ cần.” Nàng quay đầu nhìn Lục Luân cười: “Huynh có thể hỏi tổ phụ, ta cũng muốn thêm nữa. Nhưng huynh phải biết rằng, bất cứ chuyện gì cũng ảnh hưởng đến việc chúng ta coi huynh là huynh đệ tốt.”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :