1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 250: Tâm tư

      Lục Giam trầm mặc lát, : “Ta chú ý.”

      Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Ta lúc trước vẫn lo lắng nàng vì việc Kim gia oán trách ta, sau đó nàng cùng ta chịu nhận lỗi, lại ghé vào trong lòng ta khóc lớn ta mới có thể lòng. Nhưng chàng vừa mới , chuyện này định rồi, nếu nàng lại hỏi ta, ta nên thế nào bây giờ? Nàng có thể lại tự giận mình hay đây?”

      Lục Giam đứng dậy thổi tắt đèn: “Hẳn là . Muội ấy thực quan tâm nàng.”

      Lời này ra hề cho có lệ, còn mang theo vài phần tuyệt đối, thực ràng, lúc trước Lục Vân là tìm chuyện rất nhiều. Lâm Cẩn Dung thèm nhắc lại, yên lặng tính toán tình trải qua lần, đại khái đưa ra chủ kiến.

      Người có thể ở trước mặt Lục Giam việc ngày hôm nay, cũng có thể khiến tin tưởng chỉ có thể là Lục Vân, mà Lục Vân tất nhiên thập phần có kỹ xảo, hơn phân nửa là ra vẻ quan tâm nàng. Thí dụ như , ta nhìn thấy Ngô Nhị ca đưa cho tẩu tử cái gì đó, có phải tẩu tử có chuyện gì cầu Ngô Nhị ca hay a, có cần hỗ trợ linh tinh gì đó, tóm lại có khả năng là, tẩu tử cùng Ngô Tương có tư tình. Lời này thể lung tung, nếu Lục Vân dám như vậy, Lục Giam đương nhiên trở mặt, Lục Vân cũng ngốc nghếch.

      Nhưng chỉ mơ hồ như thế, dễ dàng khiến người ta miên man bất định. nam nhân nào lại hào phóng đến mức độ đó, tùy ý để thê tử của mình cùng nam tử có quan hệ huyết thống có bí mật nào đó để cho mình biết. Từ lúc Lục Giam cùng nàng những lời kia, có gì tiện hay cần hỗ trợ cứ bảo , có thể lý giải, cho rằng, nàng gạt thu nhận gì đó từ Ngô Tương rồi lại tiêu hủy, chính là về chuyện sinh ý, muốn để biết, cho nên giấu hướng Ngô Tương xin giúp đỡ, từ tối nay về sau nhắc lại việc này, cũng hỏi nàng đốt cái gì, lại càng hỏi thăm bất cứ ai để chứng thực.

      Coi như rất bao dung rộng lượng rồi, chừa ra lối thoát, cũng tin tưởng nàng trừ việc đó ra cũng tình gì khác, nhưng nhắc nhở của cũng chính là uyển chuyển cho nàng biết, phải cần, hoàn toàn vô cùng để ý, mới là trượng phu của nàng, mới là nam nhân nàng nên dựa vào, cho nên mới có đánh giá dò xét vừa rồi.

      phải biết, cái gì cũng đều biết, cho nên ràng ngửi thấy mùi khói đốt, ràng biết nàng dối, nhưng giáp mặt vạch trần nàng, để nàng mở cửa sổ cho bay mùi, nhìn thấy tro giấy cũng gì, chỉ nhàng gẩy lớp tro giấy kia tan biến.

      kỳ tin tưởng nàng trong lòng chỉ có , hoặc là . có ai quên được nàng oanh oanh liệt liệt kháng hôn thế nào, đưa ra lời sống bằng chết, người Lâm gia quên, người Lục gia cũng , nàng thể, càng thể. Cho nên mới cố ý ở trước mặt đám người Lệ Chi biểu ra thân thiết cùng đánh giá lén lút về nàng, sau khi bị nàng truy vấn cùng trầm mặc, dưới đèn cầu hoan lặp lại cường điệu, mới có giờ phút này nàng đặt gối đầu ở dưới thân.

      Nàng còn , nếu là người thông minh, nàng nên cảm kích rộng lượng săn sóc, hề cự tuyệt nàng. Gả cho người rồi, nên có việc gạt trượng phu, nên có suy nghĩ phu thê là . Cầu người đáng sợ, nhưng nếu nam nhân khác biết chuyện này, làm trượng phu lại biết, vậy sỉ nhục cùng thất bại của trượng phu rồi. Nếu là thê tử của người ta, liền thanh thản ổn định sinh hài tử .

      Lâm Cẩn Dung nghĩ thấu, nhịn được châm chọc nhàng cười, tâm tư của Lục Giam là cửu chuyển mười tám loan ( thực tế, người nào chẳng muốn đoán lòng người, nhưng việc suy đoán lòng người dễ dàng, hơn nữa còn chưa chắc đoán trúng), nàng lúc này mới xem như hiểu được. Từ trước nàng hiểu, cho nên bọn họ càng chạy càng xa, tại nàng hiểu, cũng còn nguyện vọng đến gần nữa.

      Nàng tại thầm nghĩ kiện, năm ấy, Lục Vân có phải cũng nhìn thấy nàng khóc lóc kể lể với Ngô Tương hay ? Có phải cũng cùng Lục Giam gì đó? có Lâm Thế Toàn cùng Lưu Nhi ở bên để né tránh tị hiềm, nam quả nữ ở chung, lời trong miệng Lục Vân cùng suy nghĩ trong lòng Lục Giam là thế nào? Tối hôm đó, Lục Giam sau khi trở về là tình hình ra sao? Càng nghĩ, nàng cũng còn ấn tượng đặc biệt nữa.

      Nàng chỉ nhớ mùa đông này, Lục Giam đầu tiên là mạc danh kỳ diệu cùng Ngô Tương bất hòa, sau đó Lục Vân khuyên nàng hòa giải, Lục Giam trở mặt kiên nhẫn, ngay sau đó lại truy tìm sáo cổ của nàng, thấy đâu, lại cùng nàng trở mặt. Sau đó quan hệ của bọn họ càng lúc càng mờ nhạt, Lục Giam trở lại từ chỗ của Chư tiên sinh, thích nhất là bồi Ninh nhi chơi đùa. Phần lớn thời gian, ở Thính Tuyết các đọc sách, cùng Lục lão ông ra ngoài xã giao, ngẫu nhiên lưu lại qua đêm, cũng là mặn nhạt, phu thê cùng nhau chơi với Ninh nhi, trong nội dung chuyện cũng chỉ liên quan tới Ninh nhi.

      Kể cả quan hệ mặn nhạt như thế cũng bị đứt gãy vào mùa thu năm thứ hai, lúc nàng mười tám tuổi, cũng chính là mười lăm tháng tám sang năm, Ninh nhi ngoài ý muốn chết non ở trước mắt nàng, đến tận lúc đó, quan hệ của bọn họ xem như hoàn toàn vỡ tan.

      hề đến phòng của nàng, nàng cũng coi như bản thân thủ tiết, bọn họ như những người xa lạ, gặp nhau mà như quen biết.

      Kiếp này nàng cố ý tìm Ngô Tương, có phòng bị trước, lại có Lâm Thế Toàn cùng Lưu Nhi ở bên, mặc dù chính nàng đốt thư, có suy nghĩ gì đó nhưng muốn chụp mũ cho nàng cũng dễ dàng. Về phần ngày nào đó bóng ma trong lòng có mọc rễ nẩy mầm, càng ngày càng cao hay , kia còn là vấn đề nàng lo lắng hay có thể giải quyết được, nàng chỉ có thể trước vượt qua chướng ngại này .

      Lục Vân. . . so với trong tưởng tượng của nàng quá mức đáng sợ. Nàng nghĩ, kiếp trước nàng đắc tội với Lục Vân thế nào nàng biết, nhưng kiếp này đúng là có căn cứ, bắt đầu từ ấm lô hội, từ lúc chén trà nóng hắt vào người của Lâm Lục, Lục Vân thể ưa thích nàng cho nổi. thích cũng là điều bình thường, ngày thường va chạm, có chút khúc mắc cũng khó hiểu, nhưng đến trình độ này, thể làm cho người ta đề phòng.

      Lục Giam nhàng nghiêng mặt nhìn Lâm Cẩn Dung nằm bên cạnh, trong màn mảnh hắc ám, nhìn thấy gương mặt của nàng, chỉ biết nàng nằm ở đó, nghe thấy tiếng hít thở nhàng đều đều của nàng, bằng phẳng mà có quy luật, hẳn là ngủ. vươn tay, nhàng cầm tay nàng, sau đó bình yên vào giấc ngủ.

      lâu sau, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nghiêng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh của Lục Giam ở bên cạnh, chậm rãi rút gối dưới người ra, tay chân bước xuống giường, tới gần trước bàn trang điểm quen thuộc mở ra cái hộp, sờ soạng lát, lại tới trước bàn rót chén nước.

      Tiếng nước vang lên, Lục Giam mơ hồ hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

      Trong bóng tối truyền đến thanh Lâm Cẩn Dung uống nước: “Ta khát nước, chàng muốn uống ?”

      “Muốn uống.” giường truyền đến thanh sột soạt: “Sao thắp đèn?”

      “Sợ phiền chàng.” Lâm Cẩn Dung buông chén nước, sờ soạng thắp sáng đèn, Lục Giam thấy nàng chỉ khoác kiện áo mỏng liền nhíu mày: “Sao mặc nhiều chút? Muốn uống nước gọi nha hoàn trực đêm là được rồi.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười, từ phích nước nóng rót chén nước ấm đưa cho , nửa nửa giả : “Thời điểm có chàng ở đây, ta thích các nàng tiến vào hầu hạ.”

      Lục Giam đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nâng mắt nhìn nàng ôn nhu cười, uống xong đặt chén ở bên, xốc lên chăn chuẩn bị kéo nàng vào: “Mau lên đây, cẩn thận lạnh.”

      Lâm Cẩn Dung lại thay đắp lại chăn: “Ta rửa sạch chút, nằm hồi lâu chắc đủ rồi, để gối đầu dưới thân khó chịu, ngủ ngon.”

      Lục Giam cũng đồng ý với nàng: “Thuận tiện khăn ướt cho ta.” Lúc này đây Lâm Cẩn Dung cũng trì hoãn lâu, rất nhanh liền ra, Lục Giam hàm chứa cười nhìn nàng, hướng nàng vươn tay: “Mau vào để ta ôm.”

      Lâm Cẩn Dung biết nghe lời lên giường.

      … .

      Đêm càng sâu, gió càng lạnh, gió lạnh nức nở vụt qua ngọn cây, ngọn cây phát ra tiếng động làm người ta phiền chán, tranh cãi ầm ĩ chưa ngừng lại, có hai con mèo ngay đầu phòng kêu la chói tai. Ngay cả nháy mắt ngừng lại, vẫn khiến Lục Vân phiền chán đến cực điểm: “ có lúc nào an ổn! Đây là mèo của khố phòng nuôi đúng ? có mắt sao, chạy đến nơi đây nháo loạn cái gì?” Vừa vừa cầm gối đầu ném lên phía , gối đầu bọc lụa cẩm hoa văn như ý xanh biếc vang lên vài cái, cuối cùng trang nghiêm rơi xuống chân của Giản Nhi.

      Giản Nhi nửa cúi mắt, xoay người nhặt gối đầu lên, vỗ vài cái, cẩn thận đặt sang bên, lại lấy gối đầu sạch khác đặt bên cạnh Lục Vân, cũng khuyên bảo, chỉ im lặng đứng canh trong phòng. Lục Vân trừng mắt nhìn nàng cái, đem gối đầu ném vào chỗ sâu trong giường.

      Mành tre nặng nề được người nhàng vén lên, Châu Nhi, đại nha hoàn khác của Lục Vân cầm bát cháo tổ yến tiến vào, ánh mắt dạo qua vòng mặt hai người, mang theo tươi cười vừa đúng, ôn nhu : “Tiểu thư hôm nay ăn cơm chiều, giờ phút này khuya, hẳn là đói bụng rồi chăng?”

      Lục Vân gì, cúi mắt bất động, Châu Nhi lá gan lớn tiến lên hai tay dâng cháo, Lục Vân trầm mặc chút, rốt cuộc vẫn tiếp nhận. Vừa mới uống ngụm liền phun ra, ném bát xuống, mắng: “Thứ này cũng dám cho ta ăn sao? Ai bảo các ngươi cho nhiều đường như vậy?”

      Cháo tổ yến văng khắp nơi, bắn tung tóe lên chân váy và hài của Châu Nhi. Giản Nhi có chút kinh ngạc, lại phá lệ đồng tình với Châu Nhi, Châu Nhi giống với nàng, cũng phải từ theo Lục Vân, vốn là nha hoàn nhị đẳng ở chỗ Lục lão phu nhân, sau khi Lục Vân trở về từ Giang Nam Lục lão phu nhân tặng cho nàng, tính tình rất nhu hòa. Lục Vân mặc dù cũng phát tác với Châu Nhi, nhưng thể giống như đối với nàng chỗ nào kiêng kị, hôm nay Lục Vân ném bát Châu Nhi bưng lên đúng là lần đầu tiên. Chẳng lẽ cháo này ổn?

      Châu Nhi có nửa điểm nan kham ủy khuất. Trong suốt thi lễ, thanh lạnh nóng: “Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ hầm lại bát khác cho tiểu thư.”

      Lục Vân phiền chán hất mặt.

      Châu Nhi ngồi xổm xuống lưu loát thu dọn các mảnh cùng cháo văng ra sàn, Giản Nhi tìm khăn đến giúp đỡ nàng lau sạch, trong giây lát xong xuôi, hai người rửa tay, Châu Nhi cảm kích : “Đa tạ tỷ tỷ.”

      Giản Nhi : “ có gì, nhưng cháo kia ngọt như vậy sao?”

      Châu Nhi giọng : “ phải ta cho đường, ta cũng biết, cũng dám nếm thử.”

      Giản Nhi khe khẽ thở dài: “Thôi làm cho nhanh. Trời lạnh đêm dài, ngươi mặc nhiều áo vào, bảo Lan Nhi cùng ngươi .”

      Châu Nhi lại cười : “Nha đầu kia tuổi còn , sớm ngủ, tự ta , quen rồi có gì phải sợ? Chính là bát này bị vỡ, nếu là có người hỏi, tỷ tỷ còn phải giúp ta tìm lý do thoái thác mới đúng.” Vừa , vừa kéo áo choàng, cầm đèn lồng rời , ra viện môn, rẽ trái rẽ phải, Châu Nhi giơ lên đèn lồng chiếu sáng chung quanh, rồi thổi tắt, cẩn thận hướng tới sân viện của Lã thị.
      Hale205 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 251: Châu sai

      Ngày kế chính là sinh thần của Lục Giam. Sáng sớm Lục lão ông và Lục lão phu nhân liền sai người đưa tới mỳ trường thọ, bộ đồ mới, gấm vóc, văn phòng tứ bảo, vàng bạc các thứ. Trong phòng mọi người cũng tặng lễ cho Lục Giam, Lâm Cẩn Dung lại bồi ăn mỳ trường thọ, Lục Giam đứng dậy tiến đến dập đầu trí tạ trước Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân, Lâm Cẩn Dung ra lệnh Lệ Chi kiểm kê nhập sách lễ vật, thu vào tư khố.

      Lệ Chi hàm chứa cười cho Lâm Cẩn Dung nghe: “Mười kiện vải tam kinh giảo la thêu hoa điểu dệt nổi, bốn kiện vải gấm hoa văn song khoa vân nhạn, bốn kiện văn cẩm hoa văn nghi nam bách hoa, hai kiện gấm vóc thêu chỉ vàng, hai mươi hai nén vàng, bốn mươi hai nén bạc…”

      Lâm Cẩn Dung xem như nhìn ra, Lục gia nhị lão tặng đồ chủ yếu là trả thù lao, chính là sợ Lục Giam có tiền chi tiêu, liền bảo Lệ Chi: “Thu dọn cho kỹ. Nếu khi nào Nhị gia cần đưa cho .”

      Lệ Chi mắt thấy canh giờ còn sớm, chưa thấy Lâm Ngọc Trân bên kia có động tĩnh, liền giọng hỏi: “ biết Đại phu nhân có sai người tới thưởng gì ?” Còn có Đồ thị, lại biết tặng thứ gì đó tạo nên mâu thuẫn gì ?

      biết, trước đợi chút xem thế nào.” Căn cứ theo trí nhớ của Lâm Cẩn Dung, Lâm Ngọc Trân tặng cho Lục Giam cái gì, ngược lại lúc Lục Giam được nhận làm con thừa tự của nàng, nàng tìm chút cớ cho Lục Giam này nọ. Mà ngày này, bình thường đều là Lục Vân tặng đồ tới, lại lấy cớ là dựa theo Lâm Ngọc Trân phân phó.

      Mà Đồ thị tới buổi tối đêm dài nhàn tĩnh, Huệ ma ma theo lệnh đưa mỳ trường thọ và bộ đồ mới do nàng tự may đến, Huệ ma ma nhìn Lục Giam ăn mỳ trường thọ xong mới rời .

      bao lâu, Lục Giam đem theo trận gió lạnh tiến vào, : “Hôm nay u, quá lạnh, chỉ sợ là có tuyết rơi, xuất môn phải mặc nhiều đồ chút.” mặt , mặt đưa cái hộp cho Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, cũng mở ra xem, chỉ cười : “Ai tặng lễ vật cho chàng vậy?”

      Lục Giam cười : “Nàng mở ra xem .”

      Lâm Cẩn Dung liền mở ra, chỉ thấy bên trong là châu sai thợ khéo tinh mỹ, thân làm bằng vàng ròng, đầu châu sai có mười hai hạt châu đều đặn to bằng ngón út, ánh sáng màu sắc hình dạng đều là thượng phẩm, mượt mà trong suốt, liền cười : “Ai đưa cho chàng châu sai vậy? Ít nhất cũng đáng mấy vạn tiền?”

      Lục Giam mỉm cười cài lên búi tóc của nàng: “Là ta lúc trước bảo cửa hàng bán châu ngọc làm cho nàng, vừa khéo hôm nay đưa đến.”

      Lệ Chi cũng thay Lâm Cẩn Dung vui mừng, vội lấy gương cho Lâm Cẩn Dung soi: “Châu sai này rất thích hợp để thiếu phu nhân đeo, Nhị gia có mắt nhìn.”

      chuyện, Đậu Nhi ngay tại ngoài rèm thông báo: “Đại tiểu thư tới.”

      Ngay sau đó Lục Vân mang theo Giản Nhi, Châu Nhi ôm mấy hộp gỗ tiến vào, ánh mắt vừa chuyển qua Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, nụ cười mặt như bị kiềm hãm, Lâm Cẩn Dung chỉ làm như biết, kéo tay nàng : “A Vân lại đây giúp ta nhìn xem, ca ca muội vừa tặng cho ta châu sai, muội ngắm xem đẹp ?”

      Theo hành động của Lâm Cẩn Dung, châu sai đầu nàng cũng theo chớp động, hạt châu đầu tản mát ra sáng bóng lung linh, Lục Vân hơi hoảng hốt trừng mắt nhìn, miễn cưỡng cười : “Rất đẹp.” đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, liền vội vàng ra lệnh bọn nha hoàn cầm hộp lên, lại hành lễ chúc Lục Giam: “Đây là tâm ý của mẫu thân và ta, chúc ca ca mỗi năm đều vui vẻ như hôm nay.”

      Lục Giam đỡ lấy, thỉnh nàng ngồi xuống bên cạnh: “Huynh muội nhà, làm gì phải khách khí như vậy?”

      Lục Vân ngồi, giũ kiện ngoại bào vải gấm ra: “Ca ca thử xem, xem tay nghề của ta có bị thụt lùi hay .” Vừa cười vừa với Lâm Cẩn Dung: “Đây là ta tự tay làm, hàng năm vào lễ sinh thần của ca ca ta luôn may kiện xiêm y cho .”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Hai người huynh muội tình thâm, khiến ta ghen tị muốn chết a.”

      Lục Giam thử qua, phá lệ vừa người, nghĩ rằng nàng vì hôn mà phiền lòng, lại còn tốn công phu vì mình may xiêm y, liền có chút áy náy: “Vất vả muội rồi, ngày sau cần như thế, tẩu tử muội cũng may xiêm y cho ta mà.”

      Lục Vân trong mắt lên tia lo lắng, lập tức cười : “Ca ca là có tẩu tử rồi muốn muội muội nữa sao, tẩu tử làm là nàng làm, ta làm lại là ta làm, sao có thể giống nhau?”

      Lục Giam có chút quẫn bách: “Ý ta là. . . .”

      Lâm Cẩn Dung cướp lời: “ là đau lòng muội mà, có ý gì đâu.”

      Lục Giam vội vàng cười, tỏ vẻ đồng ý, Lục Vân cúi mắt, cười , kế tiếp còn có chút mệt mỏi, chỉ ngồi lát liền cáo từ rời .

      Ngày đông chí, tuyết rơi nhiều, gió lạnh, nước đóng thành băng.

      Phong tục của Bình châu, ngày đông chí có vật vạn vạn lần thể thiếu, đó là vằn thắn. chỉ hiến tế tổ tiên, cả nhà già trẻ lớn bé cũng muốn ăn. Lâm Ngọc Trân vì lấy lòng Lục gia nhị lão, sớm cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, đem bột mỳ tới Vinh Cảnh cư để nữ quyến cả nhà tự làm. Như thế, hiến tế cũng thể hiển thành tâm, lại có thể tiêu khiển, còn có thể giúp Lục Vân giải sầu.

      Lâm Cẩn Dung tất nhiên có ý kiến, Lục lão phu nhân cũng tỏ vẻ vui mừng, vì thế trong Vinh Cảnh cư đông người, tiếng huyên náo cười đùa. Lục lão phu nhân vì tỏ vẻ an ủi, cố ý an bài Lục Vân ngồi ở bên cạnh bà, tự tay dạy Lục Vân bao vằn thắn: ” Lúc trước ta làm vằn thắn là người giỏi nhất trong số các tỷ muội cùng tuổi, nay ta dạy cho con, khiến hai tẩu tử của con ghen tị muốn chết kìa.”

      Lâm Cẩn Dung mặc áo khoác ngắn màu nhũ đỏ bạc ở viền áo đính lông sóc, đeo châu sai Lục Giam tặng, ngồi ngay ngắn ở phía dưới Lã thị, thấy bộ dạng Lục Vân mi hàm khinh sầu, liền cố ý : “Con học lỏm a.”

      Lục lão phu nhân trong miệng kêu lên: “ được xem, được xem, nhìn bị phạt tiền.” Rồi lại che lại kín, khiến những người khác đều muốn học lỏm.

      Người già sao có thể thích náo nhiệt, Lâm Cẩn Dung biết tâm tư của Lục lão phu nhân, cũng muốn an ủi Lục Vân, nhân tiện : “Phạt tiền cũng phải nhìn, biết tổ mẫu ra giá thế nào, bao nhiêu tiền mới cho liếc mắt cái?”

      Lục lão phu nhân bị nàng chọc cho bật cười: “Ta nén vàng cho liếc mắt cái, con có dám ?”

      Lâm Cẩn Dung theo gậy tre trèo lên : “Vậy thỉnh Sa ma ma hỗ trợ tính toán nha, ta mới nhìn lần, trở về đem vàng qua cho tổ mẫu vui.”

      Sa ma ma lại cười : “Nhị thiếu phu nhân xấu lắm nha. Người vẫn nhìn chằm chằm chưa từng chớp mắt, tính ra tính vào cũng chỉ bị cho là liếc mắt cái. Lão thái thái người chịu thiệt rồi.”

      Lục lão phu nhân : “Giỏi tính toán nhất chính là nàng, nàng bảo ngươi làm, ngươi tính luôn sao?”

      Lâm Cẩn Dung liền quay mặt , rồi lại ngó qua: “Sa ma ma nhìn chưa, đây là lần thứ hai a.”

      Lục lão phu nhân khỏi thoải mái cười to, chỉ vào Lâm Cẩn Dung ra lời.

      Việc hôn nhân của Lục Vân có tin tức, Tống thị thể trở về nhà, Lâm Ngọc Trân tâm tình cũng tốt, liền cười : “A Dung nghịch ngợm như khỉ vậy, ngày thường cũng thấy nàng như vậy.”

      Đồ thị nhìn Lục lão phu nhân bộ dạng vui mừng cùng tinh thần hiếm khi có, liền cũng hợp với tình hình kéo kéo khóe môi.

      Lục Vân nhìn Lâm Cẩn Dung, bên môi lộ ra tươi cười thản nhiên: “Vẫn là Nhị tẩu biết cách làm tổ mẫu vui mừng.”

      Lâm Cẩn Dung cũng cười : “Nhị ca muội ngày trước còn ta ngốc, biết nhìn sắc mặt của người khác, hiểu đo lường tâm ý người khác. Hôm nay nghe A Vân như vậy, ta cuối cùng cũng buông thả được nửa tâm tư.” châu sai nàng tản mát ra châu quang khiến mày Lục Vân nhàng nhíu lại, tay nắn quá sức khiến vằn thắn bị vỡ.

      Lã thị nhìn thấy ràng, lười biếng nắn cái vằn thắn, cười : “May mà A Dung có năng lực, toàn gia chúng ta đều theo hưởng phúc.”

      Lâm Cẩn Dung lập tức : “Tẩu tử vậy là giết ta rồi, vất vả lao động là các trưởng bối, hưởng phúc là chúng ta, ta bất quá chỉ có khả năng làm việc , làm sao dám tự xưng là có năng lực?”

      Lã thị còn muốn , Lục lão phu nhân tiếp lời: “ phải con bị nôn ọe mệt mỏi sao? thoải mái nằm , lúc ăn cơm gọi con tới.”

      Lâm Ngọc Trân cười tiếng, lại : “Đại chất tức, còn nhanh đa tạ tổ mẫu săn sóc?”

      Lã thị sắc mặt khẽ biến, rồi đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Hôm nay ta có tinh thần, vừa vặn cùng các trưởng bối ngồi lát để làm tròn hiếu đạo.”Khóe mắt dò xét liếc thấy vỏ bọc vằn thắn trong tay Lục Vân lại bị nứt ra, khỏi thầm bật cười, lại thể thầm bội phục Tống thị, mặc dù cách xa như vậy, vẫn suy tính tinh tế đúng chỗ đến thế.

      Lục lão phu nhân thấy nàng thành , liền hỏi Lâm Ngọc Trân: “Buổi tối định ăn cái gì?”

      Lâm Ngọc Trân : “Năm đó chúng con ở phía nam, đầu bếp từng biểu diễn mới lạ, đem thịt thỏ hoang, thịt dê thành lát cắt, dùng rượu, tương, hoa tiêu tẩm chút, lại đem lò đặt lên bàn, đặt nồi lên đổ nước xương vào đun sôi, sau đó cho thịt thỏ thị dê vào nước sôi, lại căn cứ theo khẩu vị của mọi người mà nêm gia vị chấm, ngon tuyệt. Nhi tức nghĩ, nay trời lạnh, nấu đồ ăn nóng mấy rồi cũng nguội, ngại thử biện pháp này, vừa náo nhiệt, lại ấm áp.” Đây là nàng lần nữa chấp chưởng phòng bếp trong dịp quan trọng, đương nhiên phải đa dạng chút để áp chế Lã thị.

      Lục lão phu nhân quả nhiên vui mừng: “Ý kiến hay nha, cứ như vậy .”

      Lâm Ngọc Trân mặt liền lộ ra vài phần đắc ý, lời lại càng thêm nhu thuận, chỉ dỗ Lục lão thái thái vui vẻ, Lã thị cùng Đồ thị cũng khỏi thầm bĩu môi, vùi đầu bao nhân vằn thắn.

      Tế tổ xong, toàn gia ở Vinh Cảnh cư vây quanh lò sưởi nhàn thoại, ba huynh đệ Lục Luân ở Thái Minh phủ chưa từng trở về nhà, Tống thị lại ở nông thôn, khí rốt cuộc vẫn náo nhiệt bằng năm vừa rồi, lộ ra vài phần lạnh lùng, nhưng Lục lão ông cũng thèm để ý, chỉ lo cùng Lục lão phu nhân chút thú bên ngoài, lại lấy lễ vật người ngoài tặng dịp lễ đông chí ra kiểm, phân cho mọi người.

      Nguyên Lang cùng Hạo Lang lại vì chiếc xe ngựa tinh tế thủ công đồ chơi mà khóc lóc, Lã thị đương nhiên bảo Nguyên Lang làm ca ca phải nhường cho Hạo Lang. Hạo Lang giành được tất nhiên vui mừng vô hạn, Nguyên Lang cảm thấy ủy khuất, há mồm liền khóc: “ ràng chính là tổ phụ đưa cho con, dựa vào cái gì bảo con tặng cho đệ ấy? Con muốn tổ mẫu, con muốn tổ mẫu, tổ mẫu (tổ mẫu của 2 đứa này là Tống thị a) làm chủ cho con a.”

      Lời vừa ra, khí vui sướng trong Vinh Cảnh cư nhất thời còn sót lại chút gì. Lục Kiến Trung vụng trộm nhìn Lục lão ông cái, thấy Lục lão ông ngồi ngay ngắn bất động, sắc mặt cũng hề thay đổi, liền thầm thở dài, quát lớn Lục Thiệu: “Con dạy hài tử thế nào vậy? Lớn như vậy còn hiểu được phải nhường nhịn ấu đệ, lại càng biết nên giữ lễ trước mặt các trưởng bối.”

      Lục Thiệu trong mắt ra hai giọt lệ, cũng gì, chỉ đứng dậy kéo Nguyên Lang sang bên, thấp giọng răn dạy, Nguyên Lang cũng vẫn thuận theo, chỉ : “Đó ràng là của con, chỉ bảo con nhường nhịn , vì sao bảo kính trọng con? Tổ mẫu đau lòng con nhất, cưng đệ đệ.”
      Hale205 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 252: Nếu

      Lúc trước Lã thị muốn dưỡng thai, mục đích chưa đạt được, hôm nay có Nguyên Lang khóc gọi muốn Tống thị, mặc dù trẻ con có ý gì, nhưng cũng khiến người ta hiểu được tâm tư của Nhị phòng. Mọi người nhất thời ôm tâm , đều nhìn về phía Lục lão ông, Lục lão ông chậm rãi uống xong chén trà mới : “ biết Nhị nhi tức dưỡng bệnh thế nào?”

      Dưỡng bệnh thế nào, còn phải chỉ cần câu của lão nhân gia người sao. Lục Kiến Trung biết tính toán gì, liền cẩn thận : “ đỡ hơn nhiều.”

      “Vậy là tốt rồi.” Lục lão ông ngẩng đầu nhìn xem tuyết rơi tán loạn ngoài cửa sổ, thở dài: “Hôm nay trời tối thực sớm. Tuyết rơi cũng lớn.”

      Lục Kiến Trung trong mắt lên tia thất vọng, cổ họng chua chát : ” Vâng.”

      Lục lão ông quét liếc mắt cái, phân phó Lục Thiệu: “Mẫu thân con mình ở nhà cũ trải qua tiết này, dễ dàng. Con nên chuẩn bị bàn tiệc rượu cho nàng, có rảnh mang theo Nguyên Lang cùng Hạo Lang tới bồi nàng, làm tròn hiếu đạo.” Lại chuyển câu chuyện: “Dạy dỗ hài tử cho tốt, lớn nên nhường bé, bé cũng phải kính trọng đứa lớn. Đây mới là lẽ phải.”

      Giải quyết dứt khoát, Lục Thiệu thanh trả lời đều có vẻ hữu khí vô lực: “Vâng, tôn nhi thay mẫu thân đa tạ tổ phụ quan tâm.”

      Lục lão ông thản nhiên vẫy tay: “Đứng lên, dọn bàn tiệc thôi.”

      Lâm Ngọc Trân vội vỗ tay cái, nhóm ma ma nối đuôi nhau mà vào, đem các món ngon trân quý đưa lên, Lục lão ông thấy thịt thỏ hoang cùng thịt dê trong nồi, thấy rất là náo nhiệt, vô cùng vui mừng, tán thưởng Lâm Ngọc Trân vài câu. Lâm Ngọc Trân cảm thấy mỹ mãn, thấy đây mới là thể diện mà trưởng tức như nàng nên có.

      Nhị phòng bị mất mặt, thập phần uể oải, ngay cả đùa cũng hữu khí vô lực, Lục lão phu nhân có tâm muốn điều tiết khí, liền hỏi Lã thị: “Hôm nay có cho hai hài tử ngủ đủ ? Thức muộn đêm thành vấn đề gì chứ?”

      Lã thị vội : “Biết là thủ đông (giống như đêm 30 của tết nhà mình vậy ^^), sớm để hai huynh đệ ngủ đủ.”

      “Thủ đông gia trường mệnh, đón giao thừa nương trường mệnh”, đó là đêm tiểu hài tử chơi đùa ngủ, thẳng đến khi bình minh, gọi là thủ đông.

      Lục lão phu nhân thở dài: “Ta ngày bé, mỗi khi tới thủ đông, trong nhà huynh đệ bọn tỷ muội đều rất vui mừng, có thể đêm chơi đùa đến tận hừng đông còn chưa muốn ngủ. Khi đó nhiều người, thực náo nhiệt a.”

      Đồ thị liền tiếp lời : “Chúng ta cũng càng ngày càng náo nhiệt.” Vừa , vừa nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Sang năm Đại chất tức hoài thai Tam Lang, A Dung thêm Tứ lang, khi đó a, bảo đảm có thể náo tới tận nóc nhà, chỉ sợ lão thái thái còn ngại a.”

      Lời này khiến Lục lão phu nhân cười đến mị mắt, vươn tay gọi Lâm Cẩn Dung qua: “Mẫu thân con sai người đến với ta, nàng muốn bảo con về ở nhà hai ngày, Bình Tể tự dâng hương, con xem khi nào tiện, đem tình trong nhà an trí chút rồi . cứ an tâm vui vẻ hai ngày, cần lo lắng việc trong nhà.”

      Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy đa tạ Lục lão phu nhân. Tuy rằng đều biết là vì con nối dõi, nhưng tiểu nhi tức giống như nàng vai mang gánh nặng mà mấy trưởng bối tại thời điểm cuối năm bận bịu nhất được trở về nhà mẹ đẻ hai ngày, đó là hiếm có, Lục lão phu nhân vô cùng cao hứng trước mặt cả nhà ra như thế là săn sóc nàng, cũng có ý tứ để nàng nghỉ ngơi cho tốt.

      Đồ thị ngẩn ra, vội giương mắt nhìn Lâm Ngọc Trân, thấy Lâm Ngọc Trân vẻ mặt lạnh nhạt, cho thấy sớm biết cũng đồng ý, liền lại nhìn Lục Giam, chỉ thấy Lục Giam ngờ tươi cười, hứng thú bừng bừng thấp giọng cùng Lục lão ông gì đó, dường như hoàn toàn thèm để ý, liền cúi đầu, gắp miếng thịt thỏ vào bát.

      Lã thị ngờ như thế, nhàng vuốt vuột bụng của mình, cái thai này phải để ra nhi tử mới được.

      Sau khi ăn xong, toàn gia vây quanh lò sưởi nhàn thoại đến gần lúc canh ba mới tản . Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam từ phòng của Lâm Ngọc Trân ra, gió thổi mạnh, từng bông tuyết bị gió cuốn nện xuống thành đống, khiến ô đầu loạt soạt rung động, Lâm Cẩn Dung kéo nhanh áo choàng, phân phó Đậu Nhi cầm đèn: “Đừng nhìn chúng ta, cẩn thận bị ngã, ngươi chỉ để ý phía trước, chúng ta theo.”

      Lục Giam thấy Lệ Chi cố gắng đem ô che đỉnh đầu hai người, bông tuyết rơi xuống vào áo nàng, chui vào trong cổ áo, tay áo, tóc, mặt nàng đầy tuyết, giây lát liền biến thành người tuyết đáng thương hề hề, liền nhẫn cười tiếp nhận ô, hòa nhã : “Để ta, ngươi cùng Đậu Nhi cầm đèn dò đường .”

      Lệ Chi dám thuận theo, chớp ánh mắt phủ đầy bông tuyết nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung hướng nàng gật đầu ý bảo, mới bước theo Đậu Nhi, lại lo lắng, dặn dò : “ đường khó , Nhị gia cùng thiếu phu nhân cẩn thận.”

      Lục Giam cũng nhiều lời, chỉ nắm tay Lâm Cẩn Dung, cùng nàng sóng vai đạp tuyết mà , thấp giọng : “Khi nào nàng định trở về?”

      Lâm Cẩn Dung hỏi lại: “Chàng cảm thấy khi nào thích hợp?”

      Lục Giam nắm tay nàng chặt: “Tuyết rơi nhiều ngày, tiên sinh bị cảm lạnh, mặc dù trở về cũng chỉ lệnh cho chúng ta đọc sách, ta tính tuyết ngừng rồi trở về đó.”

      Lâm Cẩn Dung mặc mặc, : “Vậy ta chờ chàng trở lại chỗ tiên sinh rồi mới .” với nàng như vậy, đơn giản chính là ý tứ này.

      Lục Giam liền cười: “Trước khi ta đưa nàng qua đó.” Nghĩ nghĩ, lại : “Ta nghe Quế ma ma , nàng thích uống thuốc, sợ đắng, ta sai Trường Thọ mua mứt cho nàng, nàng nhớ phải mang .”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, : “Nếu ta thể sinh đẻ, Mẫn Hành chàng…” Lời còn chưa dứt, Lục Giam cước bộ bị kiềm hãm, rất nhanh lại cất bước phía trước, mang theo chút mất hứng : “ hươu vượn, tuổi nàng còn trẻ, thân thể khoẻ mạnh, sao lại thể sinh đẻ? Nàng nghĩ linh tinh gì vậy, nếu để người bên ngoài nghe thấy bậy.”

      Lâm Cẩn Dung cười: “Ta chưa từng nghe ai bậy, Mẫn Hành nghe ai gì đó rồi sao?” có con nối dõi là tội nặng nhất, cho dù có ai dám trước mặt nàng, nhưng sau lưng thiếu người thảo luận. Chỉ là Lục gia nhị lão và đám người Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, biết ngay tại sau lưng nhắc tới bao nhiêu thứ.

      Lục Giam cước bộ chậm lại, ngữ khí kiên định : “Chưa từng, ai dám cái gì chứ? Nàng đại để là quá mức vất vả, dù sao chuyện của chúng ta cũng phức tạp, từ lúc nàng vào cửa cũng được thanh nhàn.”

      Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến, nửa đùa nửa : “Ta vừa rồi hỏi chàng chàng còn chưa trả lời mà, nếu ta thể sinh đẻ, vậy chàng làm thế nào?”

      Lục Giam trầm mặc lát, kéo nàng lại gần bên cạnh , thấp giọng : “Đừng nghĩ loạn, tự mình dọa mình. Lần sau được những lời này nữa.”

      Lâm Cẩn Dung cũng nhiều lời nữa, chuyên tâm đường. Chưa được bao xa, chợt thấy đằng trước có ánh đèn lồng, Lục Vân dẫn Giản Nhi cũng Châu Nhi cầm đèn lồng, ô làm bằng giấy dầu đứng dưới gốc bàng, mỉm cười nhìn hai người : “Ca ca cùng tẩu tử cuối cùng tới, ta chờ được lúc rồi.”

      Lục Giam ngạc nhiên hỏi: “A Vân có việc gì sao?”

      Lục Vân kéo áo choàng, mặt lộ ra vài phần đơn: “Lúc trước tổ mẫu đến thủ đông, ta liền nhớ tới chuyện thủ đông ngày bé của mấy huynh muội chúng ta. Đêm dài, ta cũng ngủ được, nhớ tới ca ca thích ăn gà nướng, tẩu tử thích ăn thịt dê nương, liền sai người chuẩn bị bàn đồ ăn, ủ nóng rượu ngon, ăn chỉ là thứ yếu, mấy người chúng ta cùng trò chuyện .”

      Lục Giam liền nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, ánh mắt hỏi ý tứ của nàng. Lâm Cẩn Dung nhìn dáng vẻ của là muốn , liền cười cười: “Cung kính bằng tuân mệnh, A Vân chuẩn bị tốt, chúng ta đương nhiên muốn .”

      Lục Vân liền vui mừng, phía trước dẫn đường: “Tam cữu mẫu vì sao đột nhiên muốn đón tẩu tử về nhà a? Có phải có chuyện gì ? Nếu cần giúp gì, tẩu đừng khách khí, cứ với ta, chúng ta là tẩu và tiểu , lại là biểu tỷ muội thân ái, nên khách khí. Cho dù ta giúp được gì, cũng có thể thay tẩu đưa ra chút chủ ý, có thể giải sầu.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn nàng tỏ vẻ săn sóc hào phóng, bộ dáng biết còn cố hỏi, trong lòng nghĩ đến có phải nàng cũng chuyện với Lục Giam như vậy hay , liền trực tiếp : “Việc này A Vân giúp được. phải trong nhà có việc, là mẫn thân ta thỉnh Thủy lão tiên sinh từ Thanh châu tới bắt mạch cho ta, lại muốn dẫn ta đến Bình Tể tự dâng hương cầu tự, cho nên tổ phụ mẫu cùng bà bà đều để ta . Nếu tình này, ta mời A Vân chơi cùng.”

      Lục Giam nắm tay nàng căng thẳng. Lâm Cẩn Dung bất động thanh sắc nhìn qua, chỉ thấy Lục Giam cúi mi mắt, mang theo vài phần trách cứ hướng nàng liếc nhìn, dường như oán nàng nên vậy với Lục Vân, nàng chỉ cười .

      Lục Vân vẻ mặt bất an cùng quẫn bách: “Xin lỗi, tẩu tử, ta phải là cố ý…”

      Lệ Chi nhanh chóng liếc nhìn Lục Vân cái, thầm mắng tiếng khẩu thị tâm phi, ngày ấy còn chỉ vào Lâm Cẩn Dung mắng mỏ, hôm nay trước mặt Lục Giam bắt đầu giả bộ vô tội cùng bất an, làm thế cho ai xem a?

      Chợt nghe Lục Giam thanh thanh cổ họng, nghiêm mặt : “Cũng phải đại gì, là Tam cữu mẫu lo lắng tẩu tử muội lo liệu gia vụ quá mức vất vả, muốn nàng nghỉ ngơi chút.”

      Chuyện cả nhà đều biết, cần gì phải che giấu.

      Ánh mắt Lục Vân chuyển từ Lục Giam tới Lâm Cẩn Dung, loan loan khóe môi: “Tam cữu mẫu luôn là người biết đau lòng người khác nhất.”

      Lâm Cẩn Dung khách khí : “Đó là . Theo ý ta, mẫu thân là người đau lòng ta nhất. Bất kể đúng sai, bất kể lợi hại, cũng chỉ là vì thương ta mà thôi.”

      Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, có chút đăm chiêu.

      bao lâu, tới sân viện của Lục Vân, Lục Vân hưng trí bừng bừng tiếp đón hai người ăn uống, càng ngừng cùng Lục Giam ôn lại chuyện ngày bé, Lâm Cẩn Dung thể xen vào nửa câu, nhưng cũng thèm để ý, chỉ ngồi bên nghe hai người chuyện. Lục Giam cũng có tâm tình, bất quá hợp với tình hình ăn hai miếng thịt gà nướng, uống hai chén rượu, rồi bản thân mệt mỏi. Lục Vân thập phần thất vọng, lôi kéo Lâm Cẩn Dung dây dưa: “Tẩu tử, tẩu khuyên nhủ ca ca ta, khó khăn lắm ta mới tốn tâm chuẩn bị bàn tiệc này, lại mất hứng như vậy.”

      Lâm Cẩn Dung ngồi ngay ngắn bất động, lại cười : “Nhà của ta là ca ca muội làm chủ, định đoạt, ta sao có thể khuyên ?”

      Lục Vân lại ủy khuất hướng Lục Giam, Lục Giam cũng có tâm tình ngồi xuống, liền có lỗi : “A Vân, ngày mai ta cùng tổ phụ xuất môn, muội và tẩu tử muội đều phải dậy sớm xử lý công việc, ngày khác ta làm chủ, mời lại muội được ?”

      Lục Vân cúi mắt, thấp giọng : “Ca ca . Ta phải hiểu chuyện.”

      Vừa , vừa ào ào rơi lệ.

      Lục Giam nhìn nàng lát, thấp giọng : “Ta biết muội vì sao mời ta lại đây, vì sao rơi lệ, nhưng ta bất lực.”
      Hale205 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 253: Bôi thuốc

      Lục Vân ngẩn ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lục Giam, như thể tin được như vậy với nàng. Bọn nha hoàn sớm thức thời lui xuống, Lâm Cẩn Dung cũng theo lui ra ngoài đứng ở ngoài cửa, ở đó khiến người ngại ngùng.

      Chỉ nghe bên trong Lục Giam : “Vốn ta sớm muốn với muội, có điều nhìn thấy muội tâm tình tốt, nên chậm chạp chưa thốt ra. Nhưng chung quy việc này ta vẫn muốn nhắc nhở muội, ta là huynh trưởng của muội, hai người chúng ta từ thân thiết, có việc ta với muội, người bên ngoài vị tất với muội.”

      Lục Vân áp lực nức nở tiếng dài.

      “Tẩu tử muội qua với ta, bảo ta thay muội khẩn cầu tổ phụ, nhưng mà thành. Tính tình tổ phụ thế nào muội cũng biết, khi đưa ra chủ ý dễ dàng sửa đổi. Nếu xấu , ta vô luận như thế nào cũng giúp muội, nhưng thực tế muội lại thể cứ trì hoãn.” Lục Giam tĩnh lặng lát, rồi chậm rãi : “Việc hôn nhân với Kim gia muội nên chấp nhận thôi, tổ phụ cùng mẫu thân hại muội. Tuổi muội mặc dù tính là lớn, nhưng muốn tìm thanh niên tài tuấn xuất thân tiến sĩ, gia đạo giàu có có tiền đồ, niên mạo tương đương… dễ. Muội cũng biết, hàng năm sĩ tử dự thi nhiều như nước sông Chử giang, có thể đỗ là số rất ít, những người đó đa số đều còn trẻ, có nhiều người là trung niên, đều thành thân, còn lại vị tất có thể có duyên phận kia. Nếu là mấy năm trước thời điểm muội còn chậm rãi tìm kiếm sĩ tử có tiền đồ , nhưng nay, muốn tìm người đỗ tiến sĩ cũng phải đợi đến năm sau, khi đó muội mười chín, nhất định có thể gặp được người thích hợp. Nam tử quan trọng nhất là nhân phẩm năng lực tài cán, so sánh chút, Kim Thừa Cấp…”

      Lục Giam hiếm khi hơi nhiều như vậy, mỗi câu đều là thập phần khẩn thiết, nhưng Lục Vân thể chịu được chân tướng. Lâm Cẩn Dung nhàng vặn eo chút bởi vì đứng quá lâu mà tê mỏi, im lặng chờ đợi Lục Vân phát tác.

      “Đủ!” Lục Vân quả nhiên giọng the thé : “Các ngươi người người đến đạo lý đều là bộ dạng này, ta lại các người. Ta khổ sở, đơn giản chính vì ta phải là nam tử mà thôi, cho nên mạng của ta, chung thân của ta, tiền đồ của ta toàn bộ đều bị giày xéo trong tay các người, còn phải các người cái gì chính là cái đó sao? Có thể có người đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho ta hay ?” Kế tiếp là khóc lóc cơ hồ do áp lực kéo dài.

      Thanh nàng khá lớn, bọn nha hoàn đều nghe thấy, xung quanh mảnh yên lặng, cơ hồ có thể nghe được tiếng tuyết rơi. Châu Nhi cùng Giản Nhi cúi đầu, vẫn nhúc nhích, phảng phất giống như tượng đất vậy, nhưng ra Lệ Chi lớn mật cùng Lâm Cẩn Dung trao đổi ánh mắt. Lục Vân như vậy chắc hẳn Lục Giam chưa bao giờ từng nhìn thấy ?

      Chỉ nghe bên trong trận yên lặng, hồi lâu, mới thấy Lục Giam giọng : “ ai có thể lựa chọn xuất thân của chính mình, muội thể, ta cũng thể. Số mệnh, ta sinh ra thành cái dạng này, nhưng ta vẫn tin, ta muốn tranh đấu, hết sức tranh đấu; về phần muội nếu muốn tranh đấu, dám tranh đấu, tin tưởng ai có thể ngăn được muội. Chúng ta có khả năng thay muội suy nghĩ, chính là điều tại chúng ta cố làm rồi.” Lại là trận im lặng, Lục Giam giọng : “Đêm khuya, ta đây, muội tự cẩn thận suy nghĩ .”

      Lục Vân bỗng nhiên cất cao thanh : “Ca ca, nếu ta tuyệt thực, lấy cái chết ra đấu tranh, tổ phụ phản ứng thế nào?”

      Lệ Chi cùng Đậu Nhi mặt lộ ra tia phẫn hận, Giản Nhi cùng Châu Nhi đều giương mắt vụng trộm đánh giá Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung đứng lặng ở nơi đó, bình tĩnh vô ba. Đây là chuyện lúc trước người khác vĩnh viễn quên nổi, khắc cốt ghi tâm, nàng cũng trông cậy vào bởi vì nàng gả vào đây, người ta quên, vậy phải là người si mộng sao?

      Trong phòng lại yên lặng, hồi lâu, mới nghe thấy Lục Giam chữ rồi lại chữ : “Muội thương tâm quá độ, biết mình gì, nhưng những lời như thế này, đừng để cho ta nghe thấy lần thứ hai! Cũng đừng nên để cho các trưởng bối nghe thấy!”

      trận tiếng bước chân vang lên, Lục Giam bước ra cửa, mặt trầm, ngữ khí đông cứng phân phó Châu Nhi cùng Giản Nhi: “Các ngươi hầu hạ tiểu thư tốt, được rời khỏi giây, nếu nàng thiếu sợi lông tơ, các ngươi biết là kết cục gì chứ!”

      Châu Nhi cùng Giản Nhi nơm nớp lo sợ vâng dạ, vội vàng vào trong phòng.

      “Ca ca, ca ca, ta sai lầm rồi! Ta sai lầm rồi! Huynh đại nhân chấp tiểu nhân, trăm ngàn lần tha thứ cho ta lần này ! Ta là hồ đồ, huynh đừng so đo với ta. Ta chỉ có mình ca ca là huynh, chỉ có thể dựa vào huynh, huynh là thân nhân của ta a, huynh mặc kệ ta mà.” Lục Vân đẩy Châu Nhi cùng Giản Nhi ra, chạy thẳng ra bên ngoài, nắm chặt tay áo của Lục Giam, lệ rơi đầy mặt, bi thương vạn phần. Nàng dù có ngạo khí giả bộ đến đâu, đến cũng chỉ là nương mười sáu mười bảy tuổi, sợi chỉ kia khi bị chặt đứt, chính là luống cuống tay chân, hoàn toàn mất hình tượng.

      Lục Giam mặt lộ ra tia đành lòng, nhưng vẫn cắn răng, thản nhiên : “Ta chưa bao giờ từng quên lời hứa của mình, đương nhiên mặc kệ muội, nhưng muội cũng đừng quá tùy hứng!” biểu lộ thái độ nghiêm túc chút, chẳng lẽ cứ để nàng hồ nháo sao?

      Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước đỡ Lục Vân: “A Vân đừng khóc, tổ phụ cùng mẫu thân cũng là vì tốt cho muội, ca ca muội cũng khó xử. Ta lúc trước với muội, chúng ta là nữ tử, luôn phải nghe theo an bài của phụ mẫu trưởng bối, đó là hiếu đạo, bọn họ sao có thể hại chúng ta?”

      Lục Vân tuyệt vọng nhìn Lâm Cẩn Dung, thù mới hận cũ cùng nhau trào lên trong lòng, chỉ vì Lục Giam ở đây, mới liều mạng cắn răng nhịn xuống, nắm chặt cổ tay Lâm Cẩn Dung, móng tay sâu đâm vào da thịt của Lâm Cẩn Dung, giống như muốn phát tiết tất cả hận ý ra ngoài vậy, mặt cũng vẫn là vẻ điềm đạm đáng : “Tẩu tử, ta cầu tẩu, giúp ta , đây là đại cả đời của ta a… Tẩu giúp ta van cầu ca ca a, tổ phụ hiểu nhất, nghe lời . giúp ta ai còn chịu giúp ta?”

      , Lâm Cẩn Dung nhìn thấy Lục Vân giờ phút này bộ dạng thống khổ cũng có chút xúc động, nàng nhớ tới mùa đông năm mình cự tuyệt việc nghị thân kia. Nhưng đau đớn nơi cổ tay lại nhắc nhở nàng, đây là nhân sinh của Lục Vân, chính là theo lời của Lục Giam, hài lòng, có thể đấu tranh, có thể cầu, Lục Vân thậm chí dám đến trước mặt Lục lão ông khóc lóc cầu xin, ở trong này cùng Lục Giam phát hỏa, rồi lại cào tay nàng, còn khóc cầu với tiểu nhi tức thể xen vào chuyện này như vậy, khẩu thị tâm phi làm ra vẻ như thế để làm gì? Bởi vậy Lâm Cẩn Dung chỉ : “A Vân, xin lỗi, ta giúp được muội…”

      Lục Vân càng dùng sức tay, ngoan tuyệt đâm vào da thịt nàng, Lâm Cẩn Dung tính toán sai biệt lắm, mới tỏ vẻ thống khổ: “A Vân, muội mau buông tay, ta đau.”

      Lục Vân vội buông tay, nhìn về phía Lục Giam, mặt giả bộ mê mang, muốn mở miệng chuyện, Lệ Chi tiến lên, cầm tay Lâm Cẩn Dung xem dưới đèn. Da thịt tuyết trắng bị rách rớm máu, vết thương rất ràng, qua khẳng định trở nên xanh tím, Lệ Chi gì, nước mắt ào ào rơi xuống. Lâm Cẩn Dung cúi mắt, nhàng dùng tay áo che lấp, thản nhiên : “Khóc cái gì? Nhanh thu lệ.”

      Lục Giam mày gắt gao nhíu lại, đợi mở miệng, Lục Vân liền thất kinh : “Ca ca, tẩu tử, ta phải cố ý. Giản Nhi nhanh lấy thuốc tới…”

      Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “ cần, A Vân nghỉ ngơi , ta trước.” Cũng nhìn Lục Giam, đến cạnh cửa mới quay đầu nhìn Lục Vân thấp giọng : “A Vân, ta phải cố ý giúp muội, nhưng ta có cách nào, muội cũng đừng oán ta. Lần sau đừng dùng sức như vậy nữa.” Lập tức cũng thêm đội tuyết ra ngoài.

      Lệ Chi cùng Đậu Nhi phẫn hận nhìn Lục Vân liếc mắt cái, cầm ô và đèn lồng đuổi theo. Lục Giam vội phân phó Giản Nhi: “Nếu Đại tiểu thư nghe khuyên bảo, các ngươi phải tìm phu nhân lại đây.” xong nhìn tới Lục Vân lệ rơi đầu mặt, xông thẳng vào trong gió tuyết.

      Bước nhanh tới cửa viện, chỉ thấy đằng trước có ánh đèn lồng, Lâm Cẩn Dung dẫn Lệ Chi cùng Đậu Nhi im lặng đứng ở gốc bàng chờ , trong lòng liền nhàng thở ra, tới tiếp nhận ô trong tay Lệ Chi, nhàng kéo tay Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung cũng cự tuyệt, tùy ý để nắm, im lặng theo . đêm tuyết rơi, con đường tuyết ngập mắt cá chân, bước xuống từng bước, liền phát ra thanh lốp xốp, ngược lại có vẻ càng thêm lạnh lùng yên tĩnh.

      “Tay rất đau đúng ?” Lục Giam nhàng : “A Vân khó chịu nên đúng mực, nàng đừng so đo.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Ta là trưởng tẩu, nàng dù đánh ta hai cái, mắng ta hai tiếng ta cũng phải chịu đựng. Dù sao lúc trước nàng cũng từng phát hỏa với ta, ta có chuẩn bị. Ngay cả với chàng nàng cũng tức giận, tự giận mình cho là cái gì? Ta chỉ thấy dễ dàng.”

      “Lần sau nàng cách xa nàng ta chút. Chờ nàng ta bình tĩnh trở lại rồi sau.” Lục Giam trầm mặc kéo áo choàng và cổ áo của nàng lại, lại đem ô che về phía đầu nàng.

      Lệ Chi định mở miệng hướng Lục Giam vạch trần bộ mặt của Lục Vân, càng nghĩ, lại phát , bất quá chỉ là trong lời có chút khách khí mà thôi, nếu ra, ngược lại có vẻ nàng quy củ, khiến mặt Lâm Cẩn Dung bị bôi đen, đáng , vì thế tức giận bất bình nhịn xuống.

      Trở lại trong phòng, đợi ai mở miệng, Lệ Chi trước hết đem lê hoa cao lấy ra, giúp Lâm Cẩn Dung bôi thuốc. Lục Giam tiếp nhận: “Để ta.”

      Đông chí mọi người đều có tiền thưởng, có rượu và đồ ăn, có bộ đồ mới để mặc, Quế ma ma lúc trước còn hoan hoan hỉ hỉ, tính chờ hai người trở về dẫn nha hoàn ma ma trong phòng tới dập đầu tạ ơn. Nhất thời thấy vết thương cổ tay của Lâm Cẩn Dung, khỏi cả kinh hỏi: “Đây là như thế nào? Thiếu phu nhân có đau ? Người từng tuổi này, nhưng mà còn chưa bị rách da đến mức này bao giờ.”

      Lục Giam mặt lên tia quẫn bách, chỉ cúi mắt nhìn hộp đựng lê hoa cao.

      Lâm Cẩn Dung lại cười : “ có gì, đêm khuya, ma ma nghỉ .”

      Quế ma ma cẩn thận đánh giá Lục Giam, cẩn thận : “Nhị gia, thiếu phu nhân tính tình có đôi khi hơi quật cường, cũng có ý xấu, nếu nàng có chỗ nào đúng, thỉnh người thông cảm nhiều hơn, nếu với phu nhân, phu nhân nhất định dạy dỗ nàng.” Nàng là nhũ mẫu, trong phòng người có thể với Lục Giam như thế cũng chỉ có mình nàng.

      Lục Giam cúi mắt thấp giọng : “Ta biết, ma ma.”

      Lệ Chi lúc này thấy Quế ma ma đáng , liền cười đẩy nàng xuống: “ có trở ngại gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn mà thôi. Nhanh ngủ , nơi này có ta rồi.”

      Lệ Chi lại khôn khéo, chỉ huy bọn nha hoàn đưa nước ấm vào, trải đệm giường xong, liền cẩn thận đóng cửa lại, để hai người Lâm Cẩn Dung và Lục Giam tự bôi thuốc chuyện.

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn Lục Giam chuyên chú bôi thuốc cho mình, thấp giọng : “Đây là lần thứ hai A Vân ở trước mặt ta về việc tuyệt thực, lấy cái chết đấu tranh.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 254: Tuyết quang

      Lục Giam động tác vừa chậm, giương mắt chống lại ánh mắt Lâm Cẩn Dung, biết Lâm Cẩn Dung có ý gì. Đây là chuyện vắt ngang giữa hai người, muốn quên cũng quên được. Đêm tân hôn, từng cùng Lâm Cẩn Dung qua, chuyện lần trước quên rồi, có điều cảm giác thoải mái vẫn còn đó.

      Bởi vì duyên cớ gặp gỡ, lòng tự trọng của càng mạnh, cũng rất hiếu thắng. Lâm Cẩn Dung thà chết cũng chịu gả cho , đối với khi đó mà , xem như là việc mất mặt nhất cũng là việc thống khổ nhất trong cuộc đời. Nhưng thể lựa chọn, thống khổ qua chỉ có thể tiếp nhận, giống như thể lựa chọn được làm nhi tử của ai, vì thế thể lựa chọn hôn nhân của chính mình.

      Làm con thừa tự của Đại phòng, cố gắng thỏa mãn cầu của bọn họ, liều mạng đọc sách tiến tới, chứng minh bản thân phải là người vô dụng, để đến ngày Đại phòng có nhi tử thân sinh, cước đá bay ; lại nhận được coi trọng cùng bồi dưỡng đặc biệt của Lục lão ông, phải càng thêm khắc khổ cố gắng, phụ kỳ vọng của Lục lão ông, thể khiến người trong gia tộc chê cười và Lục lão ông, cưới Lâm gia nữ nhi, nếu muốn khiến phu thê bất hoà, thống khổ cả đời, phải hết sức tranh thủ cầm sắt cùng minh. thể hoàn mỹ như ý nguyện, ít nhất cũng nên cố gắng tranh thủ.

      tin số mệnh, chịu thua, muốn tranh đấu, cho nên càng cố gắng, học cách nhường nhịn, bằng Ngô Tương thông minh, tài hoa hơn người, chói lóa mắt người khác; giống Lâm Thận Chi, có thể tâm vô giữ vụ (tâm an nhàn, phải lo lắng chuyện gì), lòng dốc sức cầu học, thể so với Lục Luân, có phụ mẫu huynh trưởng để dựa vào, mọi quan tâm, có thể tùy hứng vui đùa, khoái hoạt tự tại, phải cố kỵ rất nhiều, gánh vác rất nhiều thứ.

      Nhưng chỉ là người trẻ tuổi non nớt, có bao nhiêu lịch duyệt cùng kinh nghiệm đàm luận, cho dù là Lục lão ông nhiều, có Chư tiên sinh giáo huấn, cần phải chậm rãi tự mình thể nghiệm. Trừ bỏ bền lòng cùng nghị lực, khắc khổ ra, đúng là còn chỗ nào để được khen ngợi nữa, chỉ có thể so với người khác càng cố gắng hơn nữa. mệt muốn chết mà.

      Đêm đông yên tĩnh, ngoài cửa sổ tuyết rơi lớn, gió lạnh lăng liệt, trong phòng ấm hương yên tĩnh, thoải mái hợp lòng người, khiến người ta đặc biệt muốn gì đó với người bên cạnh. Lục Giam cũng là như vậy, lẳng lặng nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người nàng như nhuộm sắc vàng ấm áp, làm cho lớp lông tơ nhợt nhạt mặt nàng kia có vẻ phá lệ đáng cùng mềm mại. gương mặt trẻ trung của nàng cũng hàm chứa mỏi mệt, có lẽ cũng mệt chết .

      Người sống vui vẻ đâu phải chỉ có mình ? Lục Giam có rất nhiều lời muốn với Lâm Cẩn Dung, có rất nhiều việc muốn hỏi Lâm Cẩn Dung. muốn hỏi nàng nhất, lúc trước vì sao chịu gả cho , trong mắt nàng, là người thể chịu nổi đến thế sao? Nhưng lời vừa đến bên miệng, lại biến thành câu khác: “Hôm nay ta qua với muội ấy, được nhắc lại lần thứ hai, bất quá, có lẽ muội ấy muốn uy hiếp chúng ta, muốn tuyệt thực chăng?”

      “Chuyện này cuối cùng vẫn nên viết thư báo với công công tiếng được ?” Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe môi, đẩy cây trâm trong tay ra, dùng ngón trỏ quệt dược tay, nàng nhớ rất ràng, Lục Vân chưa bao giờ tuyệt thực, Lục Vân chỉ quấn quýt lấy Lâm Ngọc Trân khóc nháo, nhưng Lâm Ngọc Trân cuối cùng cũng nhân nhượng Lục Vân.

      “Được.” Lục Giam có chút hối hận vừa rồi vì sao hỏi ra miệng vấn đề kia, lại cảm thấy hối hận, hỏi làm cái gì đây? đến tình trạng này, bọn họ là phu thê, dù có vô tình vẫn là buộc chặt cả đời, sinh nhi dục nữ, sau đó đồng huyệt (chôn cùng huyệt), cùng chung hậu thế hiến tế và cung phụng, chuyện quá khứ này để làm gì? Là tự quên chuyện cũ. Huống chi, nàng đại khái cũng lời với , mà lời , có đôi khi cũng phải dễ nghe. khe khẽ thở dài.

      Ánh nến nhàng lay động, trong chậu than cháy nhấp nháy, Lục Giam cúi mắt thu dọn bình dược, : “ còn sớm, ngủ .”

      Lâm Cẩn Dung ngồi bất động.

      Lục Giam : “Việc cả ngày nàng mệt sao? Người bên ngoài có thể trộm lười biếng, nhưng nàng cũng thể, ngày mai còn phải dậy sớm mà.”

      Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn : “Quan hệ giữa ta và A Vân kỳ vẫn tốt lắm, bắt đầu từ việc đấu trà đó thể cải thiện được, có điều chúng ta vừa là biểu tỷ muội, lại là tẩu tử tiểu , cho nên phải nỗ lực duy trì. Ta cũng phải muốn như thế nào, chỉ cho chàng biết mà thôi.” xong đứng lên, tự đến trước gương đồng bàn trang điểm tháo châu sai.

      Lục Giam im lặng lát, : “Nàng nghĩ nhiều rồi, mặc dù là có, cũng là nhất thời hồ đồ. Chờ mấy ngày nữa muội ấy nghĩ thông suốt, tất nhiên oán trách nàng. Chỉ sợ là oán trách tổ phụ cùng mẫu thân, làm sao liên quan đến ta và nàng.”

      Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến. Nàng trông cậy vào Lục Giam nghe lời nàng , tin lời của nàng, Lục Vân cùng lớn lên, là huynh muội, nàng chỉ là người xa lạ giữa đường nhảy vào, huống chi Lục Vân ở trước mặt Lục Giam luôn luôn tỏ ra tốt bụng, chuyện tối hôm nay, kỳ là Lục Vân quá mức tuyệt vọng, quá mức phẫn nộ, mới có thể thiếu kiên nhẫn, mới có thể để lộ ra dấu vết.

      Nếu lúc ấy khi Lục Vân vừa dùng sức mà nàng bắt đầu kêu la tức giận, nhiều nhất cũng chỉ là vì Lục Vân cảm xúc kích động mà tạo thành việc ngoài ý muốn, bị thương nặng, vết sẹo khỏi nhanh, người ta cũng quên nhanh, nếu Lục Vân như vậy thuận thế làm ầm ĩ khóc lớn hồi, còn nàng là trưởng tẩu khoan dung, vì chút việc ngoài ý muốn còn cùng tiểu nháo loại ngớt, tối thiểu cũng bị mắng là biết săn sóc, tính tình keo kiệt.

      Ngược lại để lại vết thương, hơn nữa nàng có thái độ như vậy, càng khiến người ta dễ quên được chuyện này. Cho dù lần này có thể tính là ngoài ý muốn, nhưng tiếp theo thời điểm lại phát sinh tình đồng dạng còn ai đương nhiên cho rằng là ngoài ý muốn nữa. Lục Vân phải do nàng ép buộc, phải do nàng thiết bẫy mới có thể hành động như vậy, cho nên tiếp theo, chỉ cần nàng cho Lục Vân cơ hội thích hợp, rất nhanh có chuyện xảy ra.

      Những lời ngày hôm nay của nàng, chỉ xem như nhắc nhở với Lục Giam. cho biết, quan hệ của các nàng cũng tốt đẹp như biểu bề ngoài, dù là thân mật nhưng giữa các nàng trong lúc đó có kẽ hở, chỉ thế này là đủ rồi.

      Trong lư hương bằng sứ men xanh hương tro dần dần trở nên lạnh, than trong chậu than cũng lụi tắt, nhiệt độ khí trong phòng dần dần thấp xuống, ngoài cửa sổ tuyết chậm rãi ngừng rơi, tuyết quang xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào, bao phủ trong phòng là mảnh yên lặng lạnh lẽo.

      Có người nhàng gõ cửa, thấp giọng gọi: “Nhị gia?”

      Lục Giam từ trong mộng bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, nàng giống như con mèo , gắt gao bọc chăn cuộn mình vào góc giường, chăn cơ hồ che phủ cả lỗ tai và cằm nàng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, mặt mày im lặng, cũng bị quấy nhiễu, hãy còn ngủ say sưa.

      Lục Giam thay nàng đè lại chăn, tay chân xuống giường, đến cạnh cửa nhàng mở ra, đè thấp thanh hỏi: “Chuyện gì?”

      “Lão thái gia thỉnh người qua nghị , hình như là cửa hàng trong nhà đêm qua xảy ra chuyện gì đó.” Lệ Chi tóc có chút loạn, gắt gao khoác áo ấm, cho thấy cũng là mới từ trong mộng bừng tỉnh dậy.

      “Có biết là xảy ra chuyện gì ? Giờ nào rồi?” Lục Giam nhanh kéo chặt áo, bởi vì giấc ngủ đủ mà sinh ra ủ rũ nháy mắt còn sót lại chút gì.

      “Đầu giờ mão. Ma ma truyền lời chưa ràng, chỉ thỉnh người nhanh qua.” Lệ Chi liếc mắt nhìn phía sau , giọng hỏi: “Nô tỳ đánh thức thiếu phu nhân dậy cùng?”

      “Nàng dậy cũng bất quá chỉ đến đó ngồi. . .” Lục Giam cau mày nghĩ nghĩ, lại : “Ngươi hỏi thăm chút phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân dậy chưa, nếu các nàng dậy, ngươi mới quay lại gọi nàng cũng muộn.”

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên dậy, phân phó Lệ Chi, “Nhanh chuẩn bị nước nóng cho Nhị gia” vừa , vừa khoác áo choàng ra, lại cầm lược: “Cho dù là xảy ra chuyện, cũng gấp gáp đến mức thế, dung nhan cần phải tề chỉnh.”

      Lục Giam im lặng đến ngồi xuống trước mặt nàng, để nàng búi tóc. Tuyết quang lạnh lùng chiếu lên sườn mặt lộ ra cảm giác lạnh lẽo cứng rắn ngày thường hay gặp, Lâm Cẩn Dung bên thay chải đầu, bên nhớ lại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Nàng biết là đêm qua có hỏa hoạn, làm cháy cửa hàng, cửa hàng gặp chuyện may kỳ phải là cửa hàng lớn nhất của Lục gia, chỉ là gian hàng trung bình mà thôi, cửa hàng này là Lục Thiệu quản lý, quản lý khá tốt, là buôn bán đồ của nữ nhân, đều là chút châu ngọc, đồ trang sức, ấn kim lĩnh mạt, vàng khắc hoa linh tinh từ Giang Nam chuyển về, nhưng bởi vì mới mẻ, cho nên sinh ý khá tốt.

      Quản là người phía nam, dẫn vài tiểu nhị ở cửa hàng uống rượu, say rượu, làm rơi nến, xảy ra hỏa hoạn, gây ra tai nạn chết người, nhưng làm cháy mấy gian cửa hàng cách vách. Sau đó quản kia nhanh chân bỏ chạy, nhanh như chớp còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Lục lão ông nương theo cớ này, trừng phạt Lục Thiệu dùng người chu toàn, đẩy Lục Giam ra để ý hậu , nhưng Lục Giam lúc ấy xử lý chuyện này cũng dễ dàng, vốn cố gắng áp chế, chuẩn bị việc bồi thường các cửa hàng cách vách cho tốt, sau đó lại có người ngáng chân, trong đó chủ gian tạp hoá quả phụ, quả phụ này hiểu vì sao lại treo cổ tự tử, bỏ lại tiểu nhi tử, bị người khác khuyến khích, mỗi ngày ở trước đại môn của Lục gia ngừng gây , vừa đòi bồi thường, vừa đòi mạng người, dù thế nào cũng buông tha.

      Nhị phòng khi đó có ý xem náo nhiệt, Lục Giam trở nên sứt đầu mẻ trán, cuối cùng vẫn là Lục Thiệu ra mặt mới thu phục nổi, vì thế Lục Giam lúc này mới nghi ngờ.

      Có chuyện của Phương Trúc, Lâm Cẩn Dung khỏi suy nghĩ, chuyện này vừa mới bắt đầu là ngoài ý muốn, nhưng đến tiếp đó có phải liên quan đến Nhị phòng hay ? Thà rằng tin là có, thể tin là , cẩn thận luôn tốt hơn.

      Lục Giam rất nhanh thu thập thỏa đáng, chuẩn bị xuất môn: “Còn sớm, nàng ngủ tiếp , bảo bọn nha hoàn trông chừng, nếu có chuyện gì, gọi nàng cũng muộn.”

      Lâm Cẩn Dung kéo lấy góc áo của , thấp giọng : “Mặc kệ là chuyện gì đều cần gấp, cẩn thận chút.” Những chuyện khác nàng dám , cũng thể nhiều lời.

      Lục Giam ôn hòa cười: “ có việc gì đâu, nàng an tâm.” Ánh mắt của dưới tuyết quang có vẻ phá lệ sáng trong, hắc bạch phân minh.

      Lâm Cẩn Dung trở lại trong phòng, cũng còn tâm tư ngủ tiếp, đơn giản nghiêng người nằm nghỉ tháp, cẩn thận nghĩ lại số chi tiết nàng còn nhớ, nàng tất nhiên thể để Nhị phòng được như ý nguyện, làm việc thiếu đạo đức còn tỏ vẻ ta đây.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :