1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 231: Thất thế

      “Thiếu phu nhân, bên ngoài truyền lời đồn là người khố phòng đạo lý, làm vỡ bình hoa, còn đánh người. Cho nên người mới phải bồi thường cho Nhị phu nhân, Nhị phu nhân vì muốn giữ thể diện của người, vì giữ hòa khí, cho nên mới đánh Hoàng ma ma và Chu ma ma. nay mọi người đều Nhị phu nhân rộng lượng, nên hành động như vậy. người rốt cục tuổi còn trẻ, hơi bá đạo nóng nảy.” Đào tức giận đến hai má phình to, vẻ mặt khó chịu: “Nô tỳ phải có chuyện như vậy, các nàng , nếu , vì sao người phải lấy đồ cưới của bản thân ra đền bù?”

      “Quả thực chính là trắng đen lẫn lộn.” Đậu Nhi là người thành , cũng nhịn được : “Thiếu phu nhân lúc ấy nên điều tra ra manh mối, rốt cuộc ai làm vỡ bình hòa, nếu muốn điều tra cũng phải được.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Cần gì phải như vậy? Nếu điều tra cái bình hoa vỡ, vậy trì hoãn bao nhiêu thời gian, còn liên lụy đến bao nhiêu người nữa? Kết quả sao? Các ngươi so sánh tình hình tại trong khố phòng cùng mấy ngày trước đây thế nào?”

      nhiều ngày nay trong khố phòng vững vàng, so với trước đó vài ngày ở mặt ngoài im lặng, kì thực sóng ngầm mãnh liệt là hoàn toàn khác biệt, ổn thỏa. Đây chỉ là chỗ , từ ánh mắt cùng hành động của nhóm quản ma ma đều có thể nhận ra. Đậu Nhi nghĩ nghĩ, : “Tuy là như thế, nhưng nô tỳ luôn cảm thấy bất bình thay thiếu phu nhân.”

      Lâm Cẩn Dung thở dài: “Vải lót bên trong áo hay chăn đều có, ai mà muốn. Nhưng nếu thể lưỡng toàn, lót bên trong áo hay chăn có thể còn quan trọng hơn so với vẻ ngoài.”

      Lệ Chi ở bên thay Lâm Cẩn Dung thêu áo lót, nghe vậy nâng mắt cười: “Vẻ ngoài là nhìn cho đẹp, lót bên trong áo hay chăn mới là lợi ích thực tế. Nhưng tấm áo lót này của thiếu phu nhân, dù là vẻ ngoài hay phần lót đều phải tốt mới được.”

      Lâm Cẩn Dung vừa rửa tay, vẩy vài hạt vào mặt nàng: “Mồm miệng càng ngày càng lưu loát.”

      Quế Viên tiến vào giọng : “Thiếu phu nhân, Phương Trúc lại tới nữa, muốn tặng mấy đóa hoa vải nàng tự làm. là hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, có việc gì làm, để hiếu kính thiếu phu nhân.” Vừa , bên mở ra hộp trong tay, trong hộp có mấy đóa hoa giả, giống như đúc, sống động như , thập phần tinh tế.



      Lâm Cẩn Dung xem xét liếc mắt cái: “Thu lấy.”

      Phương Trúc ở bên ngoài vươn dài cổ nhìn vào bên trong, lòng bất ổn. Từ ngày ấy Lâm Cẩn Dung phải đợi Lục Giam trở về quyết định việc của nàng, dĩ nhiên qua năm ngày. Nàng trong lòng sầu lo, ngày thứ ba tặng tráp đựng điểm tâm mình tự làm đến, gặp được Lâm Cẩn Dung, để điểm tâm lại rời . Qua cũng thấy tin tức, nàng trái lo phải nghĩ, liền làm thêm mấy đóa hoa giả, hỏi thăm ràng Lâm Cẩn Dung có ở trong phòng mới nhờ người đưa vào.

      Quế Viên vào thấy ra, trong mắt nàng nhịn được lại mang theo lệ quang. Quế ma ma ở bên nhìn thấy, trước khác nay khác, tâm đành lòng, liền nâng tay kêu nàng qua, rót chén trà cho nàng: “Gió lớn, tới đây ngồi chờ . Thiếu phu nhân cũng dễ mềm lòng, tức giận lâu đâu.”

      nay trong phủ tất cả mọi người biết nàng khiến chủ tử mất vui, đối đãi nàng giống như từ trước. Ngay cả Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân, cũng phái người tìm đến nàng, hoặc là hỏi thăm tiếng. Nàng nơi này thất thế, nam nhân Lưu Ngũ của nàng ở bên ngoài viện hành tẩu cũng khó tránh khỏi bị người chèn ép, về nhà liền than thở, còn có hai hài tử cần nuôi dưỡng. Phương Trúc lúc này trong lòng đúng là thời điểm thê lương nhất, được lời an ủi này, đôi mắt đều đỏ ứng. Có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, thể ra, chỉ đành cúi đầu, thấp giọng : “Thiếu phu nhân là người tốt.” đánh nàng, mắng nàng, còn có thể thế nào nữa đây?

      Quế ma ma thở dài, cũng nhiều, chỉ giúp Phương Trúc rót thêm trà vào chén. Giây lát, Quế Viên ra, kiêu căng : “Thiếu phu nhân nhận quà rồi, là làm khá đẹp, nhưng muốn ngủ trưa, rảnh gặp ngươi, đây là tiền thưởng cho ngươi. về trước chờ .”

      Phương Trúc miệng khô lưỡi khô nhìn quan tiền trước mặt, cũng tiếp nhận, cố gắng cười : “Ta làm phiền muội muội, để muội muội giữ số tiền này mà mua châu hoa .”

      Quế Viên khách khí thu lấy: “Trở về . Ta cũng phải làm việc.” tại Phương Trúc ở trong mắt nàng đúng là nửa điểm uy hiếp đều có. Cho dù Lâm Cẩn Dung lòng dạ từ bi, Phương Trúc có năng lực lần nữa trở về đảm nhiệm, cũng thể có phong quang như trước. Đơn giản chỉ là chủ tử tha thứ, cho miếng cơm ăn mà thôi.

      Phương Trúc tối nghĩa hỏi: “ biết Nhị gia sắp trở lại chưa?”

      Quế Viên kiên nhẫn: “Chuyện của chủ tử, hạ nhân như chúng ta sao biết được. Nhị gia khi muốn nào về về, chẳng lẽ còn phải qua với chúng ta sao?”

      Quế ma ma liền trừng nàng cái, trấn an Phương Trúc: “ về trước chờ , lúc ấy phải nửa tháng sao, cũng sắp về rồi.”

      Phương Trúc liền cúi đầu, trầm trọng ra khỏi sân viện của Lâm Cẩn Dung. đường người đến người , có mấy thô sử ma ma di chuyển ít gia cụ thô kệch cũ kỹ, thấy nàng lại đây, liền có người chào hỏi: “Lưu Ngũ gia (ý là vợ của Lưu Ngũ), lại đây giúp chúng ta tay.”



      Loại việc này, cũng phải là đại nha hoàn có thể diện như Phương Trúc xuất thân ra làm. Nếu là từ trước, những người này căn bản dám nhờ nàng như vậy, kể cả giỡn cũng dám. Nhưng lúc này thể so với ngày xưa, mặt của nàng lập tức liền đỏ, coi như nghe thấy, lướt qua mấy người này.

      Mới được hai bước, chợt nghe người ta : “Gì vậy, mỗi ngày đều cần ăn cơm, lúc này còn cao ngạo, qua thêm mấy ngày có khi còn bị bán , có cái gì hiếm lạ, cao giá gì chứ?”

      Phương Trúc chỉ cảm thấy mặt nóng như bị lửa thiêu, quay đầu lại nhìn, nhận ra người lời này có chút thân quen với Mạnh ma ma. Người của toàn gia Mạnh ma ma mấy ngày trước đây đều bị bán ra ngoài, nhưng rốt cuộc ở trong phủ nhiều năm, thân thích bằng hữu luôn có vài người, biết thể trêu vào Lâm Cẩn Dung cùng nha hoàn ma ma đắc lực của Lâm Cẩn Dung, nhưng tìm kẻ thất thế như nàng phiền toái chút có thể.

      Nàng còn chưa mở miệng, người nọ mang vẻ mặt gây hấn : “Nhìn cái gì vậy? phục sao? Ngươi thế nào ai mà chẳng biết? Bất quá chính là chủ tử cần cẩu nô tỳ mà thôi, hiếm lạ cái gì? Ngươi đừng nhìn ngươi lúc này còn ‘nhân khuông cẩu dạng’ (chỉ người có hành vi bên ngoài thoạt nhìn rất ngăn nắp, đứng đắn, kỳ thực nội tâm đê tiện hoặc tính tình yếu đuối) học nhóm chủ tử mặc lăng la tơ lụa, qua thêm mấy ngày, chỉ sợ còn bằng ta!”

      Những lời này đâm thẳng vào tim, Phương Trúc trong lòng khó chịu chi cực. Lại nhìn mọi người, đều là vò khăn tay xem náo nhiệt. Nàng từ trước mặc dù phải kẻ đắc lực tuyệt đối trước mặt chủ tử, nhưng cũng có vài phần thể diện, bản thân cùng trượng phụ đều có năng lực, vì vậy còn có vài phần ngạo khí.

      Lúc này trong lòng nàng úc khí tập kết, nhưng cũng kiên nhẫn để ý tới những người này, cùng các nàng khắc khẩu chỉ đánh mất thân phận cùng thể diện. Liền hàm chứa lệ xoay người rời , tìm con đường yên lặng, lau hai hàng lệ, chậm rãi bước giải sầu. Nhưng tình cảnh này dừng trong mắt người bên ngoài chính là vẻ thương tâm thất ý.

      Vườn của Lục gia rất lớn, nhóm chủ tử đa số ở tại phía nam, phía tây, và phía đông, còn phía bắc có người nào, trừ bỏ tiểu viện tử có người ở ra, chỉ có hồ sen. hồ sen có nhà thuỷ tạ, chính là nơi hóng mát trong mấy ngày mùa hè, mỗi khi tới giữa hè, chủ tử ở các phòng các viện luôn mang theo bình phong tới đây hóng mát ngắm sen. Nhưng ngày thường có dấu chân bất kỳ ai, lại là sau giữa trưa, mọi người đều nghỉ trưa, tất nhiên có ai đến đây, nàng liền nghĩ tới đây ngồi tránh chút, giờ này ra khỏi cửa phủ, mọi người biết nàng có việc gì để làm, dẫn tới lời đồn đãi khó nghe.

      Hồ sen ở mùa đông năm trước mới đổi nước bùn, nước khá trong, lá sen dày đặc, gió thổi qua, nghe tiếng vang rào rạt, nhìn thập phần xanh tươi đáng . Trong nước nuôi nhiều loại cá, con nào con nấy tròn vo, sắc màu rực rỡ, đúng là thứ mà Lục lão ông thích bỏ tiền ra nhờ người mua ở bên ngoài về.

      Phương Trúc dọc theo hồ được nửa vòng, tâm tình cũng dần dần tốt hơn, còn có vài phần rộng mở sảng khoái. Lâm Cẩn Dung vẫn để nàng qua cửa sân viện, cũng từ chối quà của nàng, vừa mới thưởng cho nàng quan tiền. Vậy chứng tỏ cái gì, Lâm Cẩn Dung chính là làm khó nàng chút, để Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân xem, hẳn là vẫn nguyện ý để nàng trở về. Nàng cũng trông cậy vào việc có thể được đối đãi như lúc trước, cho dù bị điều xa, còn trà tứ bôn tẩu qua lại, nàng cũng nguyện ý, cũng đỡ khó xử hơn so với việc đứng giữa hai bên.

      Vừa suy nghĩ như vậy, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều, vì thế bước lên nhà thuỷ tạ, tìm góc khuất, ngồi xuống nghỉ tạm. Ngồi lúc, còn có chút buồn ngủ, mở to mắt nhìn chung quanh, thấy bốn phía im ắng, đừng tới bóng người, ngay cả tiếng chim hót cũng có, liền yên tâm lớn mật nửa nằm nửa ngồi tựa vào cây cột mà ngủ.

      Giữa hồ sen có cây cầu nối đến nhà thủy tạ, có người đến, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rồi lại quay trở về. Phương Trúc nửa điểm biết, liên tục lo lắng vài ngày, ăn ngon ngủ yên, chợt thả lỏng, chỉ thấy vô cùng mỏi mệt, vì thế lăn ra ngủ say sưa.

      Lục lão ông mỗi ngày sau giữa trưa cũng có thói quen nghỉ trưa, ngày này, trước tiên dạo vòng ở vườn hoa bên ngoài Tụ Hiền các, nhổ mấy gốc cỏ dại, lại hành lang trêu chọc mấy con chim tước mà mình nuôi, rồi sau đó đến thư phòng. Vừa lười biếng vặn thắt lưng, chỉ thấy Lục Luân cùng Lục Thiện ghé vào cửa sổ thư phòng trông mong nhìn , nghĩ rằng hai hài tử này lập tức bị đưa Thái Minh phủ, trong lòng mềm nhũn, liền mở lời: “Ta nghỉ trưa, hai người các con nếu ngủ, cứ ra ngoài dạo chút.”

      Lục Luân làm sao còn ngồi đó, lập tức hoan hô tiếng, xoay người ném quyển sách lên trời, nhảy chân chạy tới tiếp được, dùng sức xoa hai má Lục Thiện, cười : “Chúng ta dạo trong vườn chút!”

      Lục Thiện hưng phấn hai mắt tỏa sáng, nhưng vẫn khiếp đảm nhìn Lục lão ông. Lục lão ông thở dài, qua sờ sờ đầu Lục Thiện, định xoa đầu Lục Luân, mới phát Lục Luân sớm cao lớn bằng mình, khỏi bật cười. Lục Luân lại nghịch ngợm, cúi thân xuống để xoa.

      Lục lão ông tuy rằng thường mắng Lục Luân bất hảo, kỳ trong lòng thích tôn tử hào sảng tinh thuần này, khỏi nở nụ cười, phân phó Tiểu Cứu: “ theo hầu hạ, được có sai lầm gì.”

      Mới chờ xoay người vào phòng, Lục Luân liền ác thanh ác khí mắng gã sai vặt đuổi , cùng Lục Thiện lén lút đến sân viện của , lấy ra dây câu, móc câu, đá lửa, ít muối tiêu linh tinh cho vào bọc , lại lén lút tránh né hạ nhân, tìm đường mòn hẻo lánh hướng tới vườn ở phương bắc, nửa đường lại dừng lại, ở vườn hoa đào tìm giun cho vào chai.
      Hale205Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 232: Thiên ý

      Hai người lặng lẽ đến bên cạnh hồ sen, Lục Luân đánh giá chung quanh phen, thấp giọng : “Thấy chưa? Ta lúc này có người mà, Lục đệ tin chưa? Mấy con cá này, vừa béo lại ăn rất ngon. Càng cấm được ăn, càng muốn ăn, cũng càng thấy ngon hơn.”

      Lục Thiện có chút khẩn trương: “Ta thấy chúng ta nên tìm chỗ để trốn mới đúng. Nếu để tổ phụ biết được chúng ta muốn ăn cá của , cũng phải là chuyện đùa giỡn nữa rồi.”

      Lục Luân : “Đương nhiên, theo ta, ta biết chỗ để nấp.” Loại tình này cũng phải là lần đầu tiên làm, tất nhiên khá quen thuộc.

      Lục Thiện theo , chui đầu vào trong cây tùng thấp bên cạnh hồ sen, nương theo cành lá, vừa vặn che kín thân hình hai người, lại là chỗ khuất nắng, trong nước cũng phản chiếu bóng của hai người.

      Lục Luân từ trong chai lấy ra con giun, đưa cho Lục Thiện: “Kéo đứt nó thành hai đoạn.” Con giun kia vặn vẹo hồi ngón tay , chốc dài, chốc ngắn, trơn tuồn tuột.”Ục “Lục Thiện che miệng lại, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa nôn ra điểm tâm ăn.

      Lục Luân tức giận trừng mắt nhìn cái, thấp giọng mắng: “Nam tử hán đại trượng phu, lại sợ con giun , có tiền đồ.” Miệng tuy mắng, nhưng cũng ép uộc , bản thân kéo con giun thành hai đoạn, mắc lên móc câu, cũng dùng cần câu, chỉ dùng cỏ lau cột vào dây câu rồi tung vào trong hồ, hứng thú trí bừng bừng chờ cá mắc câu.

      Lục Thiện tới gần, im lặng canh giữ bên người , nhìn chằm chằm vào mặt hồ sáng lấp lánh, phản chiếu ánh xanh của lá cây mà ngẩn người.

      Lục Luân quay đầu nhìn cái, : “Lục đệ, vì sao đệ luôn được tự nhiên với Nhị ca vậy? Trong lòng rất thương đệ, thường xuyên tìm ta hỏi chuyện về đệ.”

      Lục Thiện cúi mắt .

      Lục Luân : “Nhìn xem bộ dạng được tự nhiên này của đệ, còn bằng đàn bà a. Rốt cuộc thế nào, nơi này cũng có người ngoài, đệ hãy ta nghe chút, là có đạo lý hay a.”

      Lục Thiện do dự hồi lâu mới : “ có lương tâm.”

      Lục Luân giật mình: “ có lương tâm?” ra miệng, lại thấy biểu của mình quá mức kinh ngạc, dễ dàng kinh động tiểu Lục đệ này, liền thay đổi khẩu khí, “Đệ cho Ngũ ca nghe chút, nếu quả thực có lương tâm, ta thay đệ xả giận.”

      Lục Thiện giọng : “Huynh đừng nên chọc , Đại bá mẫu hung dữ như vậy, tổ phụ tổ mẫu cũng đều che chở , đối với huynh có lợi.”

      Lục Luân hào khí ngàn vạn : “ sợ, ta có sợ ai bao giờ?”

      Lục Thiện liền nhất nhất cho nghe: “ từ lúc bị đoạt , phụ thân và nương ta nhớ đau lòng như vậy, mỗi ngày đều thương nhớ, rời chưa bao giờ viết thư về nhà. Trở về nhà cũng đối với phụ thân và nương ta thản nhiên, chỉ cố lấy lòng Đại bá mẫu, Đại bá mẫu bắt nạt nương ta, chưa bao giờ hỗ trợ, chỉ đứng ở bên nhìn. phải có lương tâm là cái gì?”

      “Ách. . .” Lục Luân trong khoảng thời gian ngắn thấy khó mà với , lại tiện bảo Đồ thị phải, đành phải : “ tuy là thân huynh của đệ, nhưng là nhi tử của Đại bá phụ cùng Đại bá mẫu. khi đó còn hơn nhiều so với đệ giờ, viết thư về nhà, là có chỗ khó xử. Trở về nhà, vì tị hiềm, Đại bá mẫu tính tình tốt, càng khuyên càng phản tác dụng. Cái kia, ta lấy ví dụ, nếu ta tặng con sóc kia cho đệ, đệ vất vả khổ sở nuôi nấng nó, nó cũng thân thiết với đệ, chỉ thân với ta, đệ có cảm thấy tức giận hay ? Huống chi, cũng đối với Tam thẩm nương cùng Tam thúc phụ bất kính, đệ tới chỗ tổ phụ đọc sách, cũng là do quan tâm, đưa ra chủ ý với tổ phụ, so với chúng ta có rất nhiều chỗ khó xử.”

      “Vậy có thể trơ mắt nhìn chúng ta chịu tội nhịn tức giận sao?” Lục Thiện cười lạnh: “Nếu muốn đối đãi tốt, vì sao đưa ta tới chỗ Chư tiên sinh? Mẫu thân ta chảy bao nhiêu lệ là vì ? đem ta để ở trong lòng, ta cũng đem để ở trong lòng.”

      Lục Luân tuy rằng vẻ ngoài thô lỗ nhưng cũng khá tinh tế, hiểu được hài tử này ngày bé đại khái là ghen tị với Lục Giam thường xuyên được phụ mẫu khen ngợi, vì vậy có chút thầm oán, đến khi lớn, chính là tức giận Lục Giam đem Lâm Thận Chi mang theo người, mà dẫn theo. Nhưng cũng chỉ , cố ý thử : “Đệ xuất môn luôn chịu giao tiếp với người khác, Chư tiên sinh cần thiết thu nhân đệ a. Huống hồ, phải đệ thân thể yếu đuối, cần người chiếu cố sao? Lúc trước Lâm Thất đệ tuy rằng còn phải đến chỗ Chư tiên sinh, nhưng quả thực có thể tự chăm sóc chính mình a.”

      Lời này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ, Lục Thiện cả giận : “Thí! Lâm lão Thất được và Chư tiên sinh biện hộ thôi, lúc nào cũng giống như mang theo oa nhi bên người vậy, vì muốn lấy lòng người Lâm gia, trăm phương nghìn kế lấy lòng người ta. Dựa vào cái gì. . .” tới đây, thấy lỡ miệng, nên thêm gì nữa.

      Lục Luân thử dò xét được tâm của , cũng vui mừng, chỉ khe khẽ thở dài, lo lắng : “Lục đệ, lòng dạ của đệ rất hẹp hòi. Lâm Thất đệ có thể đến đó, cũng phải là công lao của Nhị ca, Nhị ca cũng rảnh để mỗi ngày chăm sóc . Là ngày thường chăm chỉ cần cù, Chư tiên sinh để ý , mới giữ lại. Thôn trang của Tam cữu mẫu cũng ở đó, người ta đều có gia phó chăm sóc, Nhị ca bất quá chỉ có tác dụng giám sát làm gương mà thôi. Nếu đệ có bản lĩnh có thể khiến Chư tiên sinh để ý, chẳng lẽ Nhị ca còn có thể mặc kệ đệ hay sao? Nếu đệ trong lòng của Nhị ca đệ quan trọng bằng Lâm Thất đệ, ta tuyệt đối tin.”

      Lục Thiện còn muốn gì đó, Lục Luân lại ngăn , lời thấm thía: “Chúng ta là nam nhân, thể học nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, tính tình này của đệ nên sửa đổi, bằng tương lai đệ phải chịu khổ.” Lục Luân chỉ vào chỗ bùn bẩn, “ phải đệ có cơm ăn, mà là nếu đến đó chịu khổ.”

      Lục Thiện trầm mặc lát, : “Còn có ta cũng thích Nhị tẩu, nàng thấy chúng ta thuận mắt, đem chúng ta để trong lòng, luôn khiến nương ta mất mặt, còn xúi giục nương ta và Nhị ca tức giận với nhau.”

      “Ai với đệ nàng xúi giục Nhị ca cùng Tam thẩm nương tức giận với nhau? Đệ tận mắt thấy hay là chính tai nghe thấy?” Lục Luân lại lắc đầu: “Ta ra cảm thấy nàng rất tốt, lại hòa khí, có năng lực, đệ cũng nên ngẫm lại, vì sao người bên ngoài luôn khó mà hòa nhã với Tam thẩm nương, luôn cùng nàng tức giận a? Hôm nay nếu đến mức này, ta với đệ, nếu ta là Nhị tẩu, câu cũng với Tam thẩm nương.”

      Lục Thiện cả giận : “Huynh có ý tứ gì?”

      thấy Lục Luân hai mắt nhìn chằm chằm nhà thuỷ tạ bên kia, nhàng “Suỵt” tiếng, đè thấp thanh : “Đừng nữa.”

      Lục Thiện bị vẻ mặt cùng ngữ khí của cuốn hút, cũng ngậm miệng, theo ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy ma ma rón ra rón rén dọc theo hành lang của nhà thủy tạ, đường , hết nhìn đông tới nhìn tây, tới chỗ sâu trong nhà thủy tạ thân ảnh biến mất.

      Lục Thiện thở dài hơi: “ phải là ma ma thôi sao? Nàng ta quản lý vườn hoa trong này, xuất ở đây có gì hiếm lạ? Có lẽ là mệt mỏi muốn lười biếng chút thôi.”

      Lục Luân : “Đệ thấy nàng ta bộ dạng khả nghi sao? Giống như ăn trộm vậy.”

      Lục Thiện : “Trộm gì chứ, bên trong nhà thuỷ tạ hoàn toàn trống rỗng, có thể có thứ gì cho nàng ta trộm?”

      Lục Luân lại liếm môi tặc hề hề nhìn , gì, cũng động đậy. Lục Thiện Lục Luân muốn làm gì, nhân tiện hỏi: “Ngũ ca định thế nào?”

      Lục Luân : “Lúc này người khác ít tới đây, nàng còn lén lút như vậy, tất có điều ám muội, chúng ta qua xem xét chút được ?” Thấy Lục Thiện còn lưỡng lự, liền đẩy : “Đừng do dự, cứ như vậy, , chúng ta xem.”

      Lục Luân để ý đến mấy con cá mập mạp béo tốt nữa, tùy tay thả cần câu vào bờ, hai người cúi hạ thắt lưng, nương theo cành lá của cây tùng che lấp, dọc theo hồ sen về phía nhà thủy tạ. Mới hơn mười bước, chợt nghe thấy tiếng “Tõm”, cứ như có gì đó khá nặng rơi vào trong nước, Lục Luân khẩn trương đứng lên, thăm dò nhìn lại, nhưng thấy lắm, nghĩ đến chắc hẳn ở nhà thuỷ tạ có chuyện xảy ra, ở góc này của nhìn được gì cả.

      Mà trong lúc đó, ma ma lúc trước lén lút vào nhà thuỷ tạ dùng tay nhấc chân váy nhanh chóng chạy , vừa thấy liền hiểu được, quát to tiếng, lưu loát nhảy ra, nhanh hướng tới hành lang dài bên kia, bên chạy bên kêu: “Bắt trộm a!”

      Ma ma kia thấy tình hình tốt, xoay người chạy trở lại, Lục Luân chưa bao giờ gặp phải loại tình này, quả thực hưng phấn muốn chết, chỉ hận trong tay có đao hay kiếm, kêu to vọt lên, la lớn: “Kẻ trộm đứng lại! Ta tha chết cho ngươi!”

      Ma ma kia căn bản dám quay đầu lại, vọt tới chỗ sâu trong nhà thủy tạ, kéo cao chân váy lên, chút do dự nhảy vào hồ nước, Lục Luân là người nào, trèo cây, dưới nước biết, làm sao có thể để nàng ta đào tẩu, chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo, vừa mới rơi xuống nước, bị cái gì đó che lấp, thấy mọi vật, chờ đem vật kia đẩy ra, ma ma kia sớm thấy tăm hơi, cũng biết là trốn sau phiến lá sen nào.

      lúc này mới cầm vật kia lên xem, chính là chiếc váy cũ của nữ nhân, nghĩ chắc là ma ma kia trong lúc vội vàng trốn thoát cởi ra vứt vào mặt để chạy trốn. tức giận ném mảnh vải , liên tục phi vài tiếng, thầm nghĩ xui xẻo. Chợt nhớ ra biết lúc trước là vật gì rơi xuống nước, nhìn quanh trái phải, vậy mà có thể thấy cách đó xa có khối vải màu lam di động chìm nổi. bơi qua sờ soạng lúc, bắt lấy tấm vải dệt này, vừa kéo cái, lại kéo được cả người lên.

      Lại Lục Thiện, bất quá trong nháy mắt, Lục Luân vòng qua người chạy , còn chưa kịp phản ứng, Lục Luân hô to đuổi theo ma ma kia. Hai người người chạy người đuổi, đảo mắt liền chạy vào phía sâu trong nhà thủy tạ, cũng xảy ra chuyện gì.

      chưa từng trải qua loại chuyện này, lại thể nhược thần hư, nhất thời biết nên làm thế nào mới tốt, đành phải ngơ ngác đứng chờ người nghe thấy thanh mà chạy tới. Ai ngờ cũng thấy có ai đến, đồng thời nghe thấy hai đợt tiếng nước bắn lên, có ngốc cũng hiểu được Lục Luân gặp nguy hiểm, liền hoảng hốt, thất tha thất thểu chạy tới nhà thủy tạ, lên tiếng hô to: “Người đâu! Người đâu! Cứu mạng!” bên kêu, bên khóc òa lên.
      Hale205Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 233: Thả lỏng

      Lục Thiện bên khóc, bên chạy về phía nhà thủy tạ. Chạy đến cuối, mới nghe thấy Lục Luân mắng: “Cái gì a, ta còn chưa chết. Lại đây hỗ trợ .” Lục Thiện cực kỳ vui mừng, thút tha thút thít bổ nhào vào rào chắn bên cạnh nhìn xuống.

      Nước trong hồ sen sâu, bất quá chỉ cao đến nách Lục Luân mà thôi. Trong tay Lục Luân có nâng người, người nọ nhắm tịt mắt, vẫn nhúc nhích, cũng biết là chết hay sống.

      Lục Thiện nhìn mà nhận ra ngày, người này ràng là Phương Trúc bên người của Lâm Cẩn Dung, khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là nàng? Nàng chết rồi sao?”

      Lục Luân nhíu hai hàng lông mày rậm như sâu róm, có chút kiên nhẫn : “ chết, còn thở, nhanh hỗ trợ kéo người lên, sao vẫn chưa thấy có người tới, chết ở đâu rồi?”

      Khi chuyện, chỉ thấy vài ma ma kinh kinh hoảng hoảng tìm đến, thấy thế vội ba chân bốn cẳng kéo Phương Trúc lên.

      Lục Luân thấy mấy ma ma kia vội vàng cứu trị Phương Trúc, liền hề quản, ngược lại hung thần ác sát : “Có trộm núp chung quanh đây, lập tức bao vây lại, tất yếu bắt lấy nàng ta, nàng ta mặc váy, thân mặc kiện áo tử màu nâu. Ai bắt được, ta thưởng lớn!” Rồi sai người bẩm báo Lâm Cẩn Dung, bản thân kiểm tra, tìm chút gậy tre linh tinh gì đó, lần lượt lùng sục xung quanh.

      Lâm Cẩn Dung vừa thấy Phương Trúc, trong lòng sợ tới mức loạn nhảy, này thể tưởng được. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa Phương Trúc chết. Kiếp trước, Phương Trúc là chết, vì vậy kiếp này, nàng cũng nghĩ đến Phương Trúc chết. Nếu Phương Trúc chết ngay tại đây, hơn nữa bị chết minh bạch, đám người Lục Luân nhìn thấy, có phải bên ngoài truyền ra lời đồn, rằng Phương Trúc bị nàng bức bách nên nhảy cầu tự tử hay ? Khi đó nàng có nhảy vào sông hoàng hà cũng rửa hết oan uổng.

      Nàng lại liên tưởng đến những gì Tống thị làm lúc trước, phải là muốn tạo nên hình tượng tàn nhẫn ác độc, thiếu tình cảm hay sao? Nhất định là Tống thị, nhất định là Tống thị! Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy lạnh cả người. Nàng cùng Tống thị chi tranh, cũng chính là đích tôn cùng Nhị phòng chi tranh, nàng nghĩ đến, xúi giục bất hòa, giấu giếm báo Lục Giam bị bệnh, đề nghị người để quản lý thôn trang của nàng, thả chuột, đánh bán vài tôi tớ, làm vỡ bình hoa, cho dù có chút thủ đoạn, lại nghĩ rằng, Tống thị chỉ vì muốn khiến thanh danh nàng trở nên bại hoại, mà dễ dàng lấy mạng người nào đó.

      Phương Trúc lúc này còn chưa tỉnh lại, ma ma kia vẫn chưa tìm thấy, hết thảy chân tướng đều thể nào biết được. Trong lòng nàng cho dù có ý tưởng gì, cũng nên lời, dám , cũng thể , càng tìm thấy người có thể thổ lộ. Lâm Cẩn Dung xoa xoa cánh tay, mang theo vài phần khổ sở, nhàng nằm xuống tháp.

      Lệ Chi bồi nàng ngồi hồi, mắt thấy sắc trời trở nên tối dần, liền thắp sáng đèn, cầm nến đến bên người nàng, giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, ăn chút gì ? Phương Trúc phúc thiên mệnh đại, có chuyển biến tốt thôi.”

      Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của Lệ Chi vẻ mặt an bình tốt đẹp, Lâm Cẩn Dung nhịn được nhàng gọi tiếng: “Lệ Chi. . .” Năm đó nàng là phế vật có năng lực, cho nên người ta coi nàng ra gì, thủ đoạn cũng chỉ rất bình thường; mà nay nàng xem như thanh tỉnh, hiểu chút chuyện, người ta chịu dùng thủ đoạn tầm thường để đối phó nàng. Đây là con sói a.

      Lệ Chi phải người hồ đồ, thấy vẻ mặt của Lâm Cẩn Dung liền biết nàng có chút sợ hãi, liền thả nến, đến ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm đầu vai nàng, giọng : “Thiếu phu nhân bị dọa đúng ? Nô tỳ cũng bị dọa.”

      Mành được vén lên, Quế Viên đứng dưới mành, nhìn cảnh này, vốn muốn gì đó, lại ngậm miệng thốt ra lời, rồi nhàng thả mành xuống. bao lâu, mành lại bị vén lên, chính là Lục Giam đến.

      Lâm Cẩn Dung còn nằm úp sấp bất động, Lệ Chi cũng thấy được, liền nhàng đứng lên, yên lặng thi lễ với Lục Giam, tay chân lui ra ngoài. Lục Giam đến ngồi xuống phía sau Lâm Cẩn Dung, do dự chút, rồi đặt tay lên đầu vai nàng.

      người có hương rượu thản nhiên, hoàn toàn khác biệt so với mùi hương người mấy nha hoàn, Lâm Cẩn Dung lập tức quay đầu lại, thấy là , liền nhàng cười, “Về lúc nào vậy? Nghĩ đến chàng phải mấy ngày nữa mới trở về.”

      Lục Giam ôn hòa : “Vốn ngày xảy ra chuyện của Mạnh ma ma, ta tính trở về, sau lại nghe Phạm quản phái người tới có trở ngại gì, ta nghĩ ta tới tới lui lui, cũng tốt, vì vậy chưa trở về. Nhưng đúng lúc, vừa mới hôm nay vị cùng trường muốn hồi hương, ta cùng vài đồng học thân nhất đưa đến, ở Ngũ Trượng lâu thay đãi tiệc tiễn biệt.” Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn nhúc nhích nhìn , liền thêm câu: “Mới vào cửa, chợt nghe xảy ra chuyện này.”

      Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt có vài phần ướt át: “Bọn họ là như thế nào?” Nàng nghĩ đến nàng nên như vậy, nhưng chuyện tới trước mắt, lại liên quan đến mạng người, nàng có cách nào khiến bản thân có thể rộng rãi cùng lạnh nhạt.

      Lục Giam hiếm khi nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc, thương nhàng thay nàng lau lệ nơi khóe mắt, thấp giọng : “ thế nào cả, chân tướng , ai dám lung tung? Tổ phụ ra lệnh, ai dám lung tung chữ, liền đánh chết, lúc này Ngũ đệ cùng Lục đệ thuật lại chuyện Phương Trúc do chính ma ma kia làm.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc sau lúc lâu, : “Nhất định thể tìm thấy ma ma kia. Cho dù là tìm được, cũng nhất định tự tử vì sợ tội.”

      Lục Giam ôm nàng vào lòng, đem cằm đặt lên trán nàng, : “ thể tưởng được, làm khó dễ nàng rồi. Ta định thương lượng đem chuyện này xử lý ràng, thể lại phát sinh chuyện bại hoại gia phong thế này nữa.”

      Mặc dù câu an ủi này có tính tác dụng thực tế gì, nhưng Lâm Cẩn Dung vẫn cảm thấy cơ bắp, xương cốt toàn thân căng cứng dần dần trở nên thả lòng. Nàng lẳng lặng nằm trong lòng Lục Giam, suy nghĩ trôi xa. Nàng thình lình suy tưởng, nếu là năm ấy, thời điểm đánh mất Ninh nhi, có thể câu như vậy với nàng, ôm nàng cái, bọn họ có thể có kết cục khác hay ? Liệu nàng có chết ? Nhưng thể rồi.

      làm như vậy, nàng cũng chết.

      Lục Giam bế Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, thấy thân thể của nàng trở nên mềm mại hơn, liền đem nàng nâng dậy, thay nàng vuốt tóc mai, có chút bất mãn : “ xảy ra chuyện như vậy, A Vân cũng đến thăm nàng.”

      Lâm Cẩn Dung : “Mấy ngày nay tâm tình nàng coi như tốt lắm. Khi đó nghe việc này, bà bà giận dữ, nàng còn phải khuyên nhủ bà bà.”Dù cần trông cậy vào ai nàng cũng trông cậy vào Lục Vân.

      Lục Giam mặc mặc, : “Nàng dùng cơm chiều chưa? Như vậy được. Ta bảo Lệ Chi dọn cơm. Hoặc là bảo Quế ma ma nấu gì đó cho nàng được ?”

      Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “ muốn ăn. Chàng ăn chưa?”

      Lục Giam mỉm cười: “Chẳng phải ta vừa với nàng rồi đó sao? Ta cùng vài đồng học đến Ngũ Trượng lâu, thay bằng hữu đãi tiệc tiễn biệt. Bất quá ta chưa ăn no, mới chỉ uống rượu chuyện. Nàng theo giúp ta ăn chút? Bưng bát rồi muốn ăn.” hề phân trần kêu người dọn cơm, đặc biệt phân phó hầm chén canh nóng cho Lâm Cẩn Dung.

      Đám người Lệ Chi thấy trở về, đều cảm thấy có người tâm phúc, mặt tươi cười cũng thịnh, ngay cả đường đều nhàng hơn nhiều. Lâm Cẩn Dung uống canh, lại lên tinh thần ăn thêm chén cơm, mới buông đôi đũa.

      Lục Giam tán thưởng nhìn nàng, tùy ý động đũa chút rồi buông xuống, cười : “Ta chỉ nghĩ rằng nàng vì ta cố ăn nửa bát cơm, ai ngờ nàng còn chịu thua kém.”

      Lâm Cẩn Dung miễn cưỡng cười: “ ăn cơm, bị đói chính là bản thân ta, vậy phải tiện nghi người khác sao? Ta phải sống tốt mới được, tốt nhất là khỏe mạnh chút bệnh tật.”

      “Đúng rồi.” Lục Giam nhàng vỗ vỗ tay nàng đặt bàn, đứng dậy : “Nàng ngủ , ta tìm tổ phụ.”

      Lâm Cẩn Dung liền thu xếp để thay quần áo: “Thay quần áo , có cần rửa mặt ?”

      Lục Giam cũng chối từ, để nàng giúp thay áo khoác, rửa mặt, rồi phân phó đám người Lệ Chi: “Phải chăm sóc thiếu phu nhân, nếu có người đến tìm, thiếu phu nhân hôm nay nhìn thấy Phương Trúc, bị kinh hách, thoải mái, ngủ rồi. mực gặp.” xong hướng Lâm Cẩn Dung mỉm cười, rồi rời .

      Lệ Chi cùng Quế Viên hàm chứa tươi cười, tiến lên hầu hạ Lâm Cẩn Dung rửa mặt chải đầu, Quế Viên khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, Nhị gia trở lại, chúng ta sợ. Bắt được ma ma kia, nhất định phải đưa đến quan phủ xử lý nghiêm khắc!”

      Lâm Cẩn Dung : “Vẫn là dặn dò Đào, Đậu Nhi các nàng, đừng ăn lung tung, mặc kệ người bên ngoài hỏi cái gì, đều biết. Vốn họa là từ miệng mà ra.” Bất bình là bất bình, nhưng chuyện nên tuyệt đối thể lung tung.

      Lệ Chi ổn trọng, nghe vậy trả lời: “Buổi chiều nô tỳ vừa thấy tình cảnh của Phương Trúc, cũng phân phó rồi.”

      Lâm Cẩn Dung tháo trâm sai, rồi dựa vào ngồi ở đầu giường ngây ngốc trong chốt lát, canh an thần lúc nãy giờ có tác dụng, liền hỗn loạn cởi quần áo, nằm xuống nặng nề ngủ.

      Trong Tụ Hiền các, khí thập phần nặng nề.

      Lục lão ông ngồi phía cao, lạnh lẽo nhìn bốn người Lục Kiến Trung, Tống thị, Lục Thiệu, Lã thị đứng thành hàng, hồi lâu được lời nào.

      Lục Kiến Trung cùng Tống thị mắt xem mũi, mũi nhìn tim, có biểu tình gì đặc biệt, thản nhiên tự tại. Lục Thiệu có chút khẩn trương, nhưng vẫn là vẻ mặt thuần phác cùng hàm hậu, Lã thị môi trắng bệch, nhàng run run, có chút chống đỡ được.

      Lục Thiệu nhàng ho khan tiếng, : “Tổ phụ, vườn lớn như vậy, trời lại tối, Ngũ đệ trẻ tuổi, sợ là tìm thấy ma ma kia, bằng để tôn nhi theo tìm kiếm, cũng dễ dàng hơn.”

      Lục lão ông cười lạnh tiếng: “Ta sợ ngươi tìm cũng thấy!”

      Lục Thiệu sắc mặt lúc này mới đột nhiên thay đổi, giương mắt nhìn Lục lão ông, run run môi : “Tôn nhi ý tứ của tổ phụ.”

      Lục lão ông lạnh lùng cười, nhìn Lục Kiến Trung cùng Tống thị bình tĩnh tự nhiên, : “Ngươi , có thể hỏi phụ mẫu ngươi.”

      Lục Kiến Trung mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”

      “Vô liêm sỉ! Ngươi còn giả bộ!” Lục lão ông đưa tay ném chặn giấy, Lục Kiến Trung dám trốn, Tống thị đẩy mạnh cái, tránh được chặn giấy kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục lão thái gia : “Công công, chuyện gì cũng từ từ mà , chớ tức giận tổn hại thân thể, nhi tức đều là người ngu dốt, thỉnh người dạy bảo, có chỗ nào sai, chúng ta cũng tiện sửa đổi.”

      Lục lão ông tức giận cười lạnh: “Ngươi cho là ta nắm được cái đuôi của ngươi chăng? Đừng ép ta!”
      Hale205, trangtrongnuocSnow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 234: Phát uy

      Tống thị sắc mặt thay đổi, đoan đoan chính chính quỳ xuống: “Thỉnh công công dạy bảo.” Chuyện ngày hôm nay chứng cớ đều có, nàng nghĩ rằng Lục lão ông chỉ có thể suy đoán, mà có chứng cớ! ! có chứng cớ thể khiến người khác tâm phục khẩu phục. Đây phải là điều để ý nhất sao? Vô lý sao có thể khiến cho người ta phục đây?

      Lục Kiến Trung vội theo quỳ xuống, dập đầu cái, khóc rống trào nước mắt: “Phụ thân, con đây là làm sai cái gì? Lão nhân gia người , con thực .”

      Thấy hai người đều quỳ xuống, Lục Thiệu cùng Lã thị sao có thể đứng yên? khỏi cũng quỳ xuống, nằm úp mặt dưới đất dám ngẩng đầu, Lã thị từng bị cảnh cáo, chịu nổi trấn áp như vậy, cũng nhàng khóc nức nở theo.

      Lục lão ông quan sát bốn người, khinh khẽ cười cười: “Tốt, các ngươi mới là người nhà!”

      Lời này ra trầm trọng, cũng đâm vào tim của Lục Kiến Trung, lê đến trước mặt Lục lão ông, ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ : “Phụ thân, người lời này khiến tâm tính thiện lương của con đau lòng, hận thể tìm cái chết để chứng tỏ trong sạch.”

      Lục lão ông cúi lông mi, thản nhiên : “Nếu ngươi cứ như vậy, ta chỉ sợ cũng hận thể để ngươi chết cho trong sạch!”

      Lục Kiến Trung nghe vậy, áp lực khóc rống lên, khóc được vài tiếng, thể thở nổi, đúng là muốn chết ngất vậy. Tống thị vội đến bên cạnh , đỡ lấy , dùng sức xoa ngực, cũng theo khóc lóc: “Chàng đừng làm ta sợ, nếu chàng có gì hay xảy ra, bảo ta làm sao bây giờ? Ta cũng chết theo chàng thôi.”

      Lục lão ông tức giận đến cực điểm. Đây là tỏ vẻ cứng rắn, lấy cái chết để bức bách. Cho rằng thể buông tha Nhị phòng sao? Đúng vậy, Đại phòng miệng cọp gan thỏ, Lục Giam chưa thành tài, Tam phòng cái gì cũng đều có, chỉ có Nhị phòng thịnh vượng có vẻ như là nhân vật thể thiếu trong cái nhà này. Nhưng cường ngạnh cả đời, sao có thể để người khác dễ dàng bức bách? hít hơi, thập phần bình tĩnh : “ , chết cũng tốt, đỡ phải mang tiếng thất đức, đánh mất thể diện hai nhà Lục, Tống.”

      “…” Trong phòng nhất thời yên lặng.

      Tống thị hoảng sợ nới rộng miệng, kinh ngạc nhìn Lục lão ông, dường như nghe thấy lời vừa . Lục lão ông quan sát nàng, nhàng phun ra câu: “Rất nhiều chuyện, cần chứng cớ, cũng cần lý do, ta muốn chỉnh lý, ai dám ngăn cản ta?!” chỉ vào Lục Kiến Trung: “Ngươi dám ngăn cản ta hay ? Có dám ngỗ nghịch hay ?”

      Lục Kiến Trung cũng dám nằm ngay đơ giả chết, há mồm dám gì, chỉ càng ngừng dập đầu. Bất hiếu ngỗ nghịch, đó là bị đuổi ra ngoài, từ nay về sau, trong nhà này còn liên quan gì với nữa, sống liên quan, chết cũng liên lụy, vất vả cả đời, cứ như vậy sao?! thể được ! ! chỉ ngóng trông Lục lão ông hù dọa bọn họ mà thôi.

      Lục lão ông lại chỉ vào Lục Thiệu: “Ngươi dám hay ?”

      Lục Thiệu ngẩn ra, liều mạng dập đầu: “Thỉnh tổ phụ thu hồi mệnh lệnh ban ra! Thỉnh tổ phụ thu hồi mệnh lệnh ban ra! Mẫu thân con nàng làm lụng vất vả cả đời, vất vả nuôi lớn ba huynh đệ chúng con, tận tâm hết sức phụng dưỡng tổ phụ tổ mẫu, có công lao cũng là khổ lao. Nếu người muốn như thế, vậy đó là muốn mạng của nàng a! Van cầu người đáng thương mấy tôn nhi ! Tam Lang, Ngũ lang bọn họ còn phải khảo thí công danh, sao có thể đuổi mẫu thân ? Nàng chính là nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ thôi!”

      Lã thị cũng vội khóc rống cầu xin tha thứ: “Cầu tổ phụ nể mặt Nguyên Lang cùng Hạo Lang mà tha cho bà bà lần này.”

      Tống thị cái gì cũng dám , chỉ quỳ rạp đất, dùng sức dập đầu, yên lặng rơi lệ.

      Lục lão ông vuốt râu nhìn bọn họ giống như chế giễu, nghe bọn họ khóc khàn cả giọng, mới : “Xem , các ngươi cũng dám. Các ngươi đều phải nhớ kỹ, nhà này là của ta! Cho các ngươi, đó là ta vui, cho, cũng là ta nguyện ý! Từng ấy năm tới nay, ta hết sức xử lý việc công bằng, nhưng mà tình hình giờ, nước trong chén này vô luận thế nào cũng thể cân bằng! Ta giữ thăng bằng bên này, bên kia thấy ta nghiêng. Ta giữ thăng bằng bên kia, bên này lại thấy ta nghiêng. Là ta cố gắng sao? phải, là lòng người đủ, được voi đòi tiên!”

      Mọi người càng khóc to hơn, tất cả đều quỳ rạp mặt đất khóc rống trào lệ, chỉ cầu thu hồi mệnh lệnh ban ra, tiếng khóc phập phồng, rất náo nhiệt.

      Lục lão ông ngửa mặt lên trời thở dài, : “Ta nghĩ đến bước này. Nhưng các ngươi làm cho ta quá thất vọng rồi. Lão Nhị thấy cái nhà này là do ngươi tạo lập nên sao?”

      Lục Kiến Trung nghẹn ngào : “ phải… Con dám nghĩ như vậy.”

      Lục lão ông : “Như vậy là tốt nhất. Ngươi nhớ kỹ, ngươi là ta sinh dưỡng, bản lĩnh của ngươi đều là ta bắt tay dạy dỗ, ngươi dùng là tiền vốn của ta, ăn cơm của ta, ta cần ngươi, chọn quản giúp ta làm việc có khác gì nhau! Nhưng ngược lại, nếu ngươi có ta, có Đại ca ngươi duy trì, ngươi chẳng là cái gì cả! Mấy năm nay, các ngươi phụ tử làm lụng vất vả, nhưng được lợi ít, các ngươi thực cho rằng ta mắt mờ rồi hay sao? Các ngươi đến xem thử xem! Có muốn ta chỉ điểm cho các ngươi nghe chút hay ?”

      Lục Kiến Trung gấp đến độ muốn giơ chân, vội : “Con hồ đồ, con hồ đồ rồi!”

      Lục lão ông lại nhìn Tống thị: “Nhà của ta phải muốn tạo phúc, ta muốn để nữ nhân có đường để . Đồ cưới của ngươi, nhà mẹ đẻ ngươi được lợi, ngươi cho là tự ngươi làm ra sao? Là nam nhân và nhi tử của ngươi làm ra sao? phải, là ta thưởng cho các ngươi! Trời làm bậy vẫn có thể sống, nhưng tự làm bậy lại thể sống, ngươi phải nhớ những lời này!”

      Tống thị vừa thẹn vừa sợ, vừa hận vừa giận, sắc mặt trắng bệch, dám biện bạch thêm, chỉ lo che miệng thấp giọng nức nở, đến mức suýt nữa hôn mê.

      Lục lão ông chỉ vào Lã thị: “Thượng bất chính hạ tắc loạn (Bậc ăn ở chính trực, ngay thẳng thể dạy bảo được ai), nữ tử tốt lành, lại bị ngươi dạy dỗ thành cái dạng này.”

      Lã thị hồn phi phách tán, quỳ rạp mặt đất rơi lệ phát run.

      Lục lão ông xoa xoa cái trán, thấp giọng : “Thôi. Các ngươi đừng tưởng rằng kia chỉ là hạ nhân, tính mạng đáng giá. Lần này là các ngươi vận khí tốt, Lục Luân đem phúc khí đến cho các ngươi, gây ra tai nạn chết người, bằng các ngươi cũng biết kết cục ra sao ?” đứng dậy, “Ta già , thể so với năm đó, rốt cuộc chịu được mấy thứ này.”

      Lục Kiến Trung đẩy Tống thị, lại đá đá Lục Thiệu, mấy người nhất tề : “Chúng con cũng dám nữa, cầu lão nhân gia người tha cho chúng con!”

      Lục lão ông khép hờ mắt, hồi lâu lời nào, lâu sau, mới bình tĩnh : “ , tìm ra người, giết chết, ném ra chỗ hoang vu cho dã cẩu ăn, lại lấy chút tiền bạc nha môn chuẩn bị cho tốt. Dám làm việc ác phải làm chút trách nhiệm.”

      Lục Thiệu trước hết đứng lên: “Để con làm.”

      Lục lão ông lại nhìn Tống thị: “Đem bán Tiếu ma ma xa cho ta!”

      “A?” Tống thị vừa đứng lên, lại mềm nhũn người ngã xuống. Vừa muốn cầu tình, chống lại biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Lục lão ông, lại đem lời nuốt xuống, cúi đầu, giọng đáp tiếng: “Vâng.”

      “Lui ra!” Lục lão ông nhìn Lục Kiến Trung: “Ngươi ở lại.”

      Tống thị cùng Lã thị lau nước mắt, nâng đỡ nhau ra ngoài.

      Lục Giam cùng Phạm Bao đứng ở bên ngoài Tụ Hiền các, vẫn nhúc nhích nhìn theo các nàng rời . Bọn họ cũng nghe thấy Lục lão ông cùng Lục Kiến Trung ở trong phòng cái gì, chính là sau đó nhìn thấy Lục Kiến Trung chân tay mềm nhũn bước ra, tới cửa, lại đụng vào cánh cửa ngã cái, quỳ rạp mặt đất dường như dậy nổi. Lục lão ông gọi người dìu , Phạm Bao cùng Lục Giam cũng đứng đó bất động. Lục Kiến Trung chậm rãi đứng lên, dựa theo tay vịn hành lang thở hổn hển hai lần, mới dùng tay áo lau mồ hôi, rồi men theo chân tường chậm rãi rời .

      Phạm Bao lúc này mới : “Nhị gia người có thể vào rồi.”

      Lục Giam hướng chắp tay, nhanh chậm tới trước cửa, thấy Lục lão ông đứng đưa lưng về phía , liền nhàng đóng cửa lại, thấp giọng gọi: “Tổ phụ?”

      Lục lão ông vẫn đưa lưng về phía , giơ tay áo làm động tác hư hư thực thực lau lệ, sau lúc lâu mới quay đầu, hướng hiền lành cười: “Ngồi .”

      Lục Giam cũng ngồi vội, trước nhặt chặn giấy bị ném rơi mặt đất, rồi rót chén trà ấm, hai tay đưa qua: “Tổ phụ uống trà.”

      Lục lão ông tiếp nhận trà của , nhàng nhấp ngụm, thấp giọng : “Đều nghe thấy rồi đúng ?”

      Lục Giam nhàng gật gật đầu.

      Lục lão ông : “A Dung như thế nào?”

      Lục Giam khẽ : “Bị dọa, thực thương tâm. Nàng ngu ngốc…” phải biết, phải giận, chỉ là vì đại cục nguyện ý ủy khuất bản thân, trước hết nghe lão nhân an bài.

      Lục lão ông tất nhiên cũng nhận ra ý tứ trong lời của Lục Giam, chỉ nửa khép mắt tựa vào ghế dựa vẫn nhúc nhích. Ngay thời điểm Lục Giam nghĩ đến ngủ, đột nhiên năng rất có khí phách: “Nhị lang, con phải nhớ, nếu tuyệt đối có thực lực, hết thảy mưu quỷ kế đều đáng giá!”

      Lục Giam nhanh đứng thẳng: “Vâng, tôn nhi để người thất vọng.”

      Lục lão ông có chút bi thương : “Ta cũng biết còn có thể sống thêm bao lâu, tổ mẫu con sức khỏe tốt, áp chế nổi. Ta mà chết, cái nhà này tan rã mất. Ta chỉ hy vọng, con có thể thừa dịp trước lúc đó mà nhanh chóng tự lập.”

      Lục Giam nhịn được trong lòng chua xót, đến trước mặt , tình ý : “Tổ phụ nhất định có thể sống thọ trăm tuổi. Người nhất định phải sống lâu, chờ tôn nhi tên đề bảng vàng, làm rạng rỡ tổ tông. Người…” Lục Giam thanh có chút nghẹn ngào, “ đời này, còn ai đau lòng con giống như người. Tôn nhi còn chưa kịp hiếu kính người mà.”

      Lục lão ông cũng có chút động lòng, thấp giọng : “Nhị lang, lại cố gắng thêm . Tương lai của Lục gia cần đến con. Ngày kia ta tống xuất Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ . Bằng ngày về lâu về dài, ta sợ chút nhân tình cuối cùng đều còn gì cả.”

      Lục Giam khỏi an ủi : “Chỉ cần Nhị thẩm nương lầm đường lạc lối biết quay đầu, nghĩ đến về sau loại chuyện này phát sinh nữa.”

      “Ta tính để nàng đến ở thôn trang mấy ngày.” Lục lão ông khe khẽ thở dài, muốn lại thôi, cuối cùng hỏi: “Con và A Dung gần đây như thế nào?”

      mặc dù , nhưng Lục Giam cũng hiểu được ý tứ của , khỏi mặt hơi hơi nóng lên, cúi mắt : “Rất tốt.”

      Lục lão ông ý vị thâm trường : “Ta nhìn hành động mấy ngày nay của nàng, rất khá. Con phải đối tốt với nàng, hết sức đối tốt với nàng. Tương lai của con mới có thể vô lo vô nghĩ.” Lại thấp giọng : “Ta tính, đưa cửa hàng cho con làm ăn thử, có muốn hay ?”

      Lục Giam nghĩ tới loại tình này, theo bản năng định cự tuyệt, Lục lão ông thở dài: “Từ chối cái gì? Tổ phụ cho con tiếp nhận . Chỉ có Phạm Bao và ta biết, quản của cửa hàng cũng là người nhà. Tuổi con lớn, chỉ dựa vào chút tiền chung phân phát là đủ dùng, rất nhiều việc cần đến tiền mà. Cũng thể dùng đồ cưới của thê tử mà chi tiêu chứ? Bản thân học kinh doanh chút, chớ để giấy bút phủ kín hai mắt.”

      Lục Giam hề cự tuyệt nữa, hướng tới Lục lão ông cúi đầu sâu.

      Lục lão ông hiền lành cười: “ , ngày sau chớ quên các huynh đệ của con. Thời điểm có thể đoàn kết trăm ngàn lần đừng quá ghi nhớ cừu oán.”
      Hale205, trangtrongnuocSnow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 235: ngốc

      Vì để tiện tìm người, nha hoàn ma ma các phòng các viện đều tập trung ở chỗ, được ra ngoài. Lục Luân mang theo gia đinh, giơ cây đuốc tìm tòi chung quanh. Từ sau giữa trưa đến bây giờ, từ phương bắc hồ sen lục soát đến phía nam, dĩ nhiên qua vài canh giờ, đúng là nửa điểm ủ rũ đều có, vẫn hưng phấn bừng bừng.

      Xa xa nhìn thấy Lục Thiệu lại đây, cũng có suy nghĩ gì khác, bước nhanh tiếp đón rồi : “Ca ca là tới hỗ trợ sao?”

      Lục Thiệu thần sắc phức tạp nhìn .

      Lục Luân mạc danh kỳ diệu sờ sờ mặt, cười ngây ngô : “Ca ca nhìn cái gì a? Có phải mặt ta dính bùn đất ?”

      Lục Thiệu khe khẽ thở dài: “ cần tìm, tìm được người rồi.”

      Lục Luân ngạc nhiên : “Di, huynh tìm được ở đâu vậy? Ta tìm nửa ngày thấy mà huynh lại tìm ra a?”

      “Ngay tại bên trong hồ sen.” Lục Thiệu muốn cùng nhiều lời, chỉ mệt mỏi phân phó mọi người: “Thu dọn rồi tản .”

      “Làm sao có thể? Ta cũng tìm trong hồ sen vài lần. Nàng ta trốn thế nào vậy?” Lục Luân quấn quít lấy : “Ta xem xét xem, ta phải hỏi đến cùng nàng ta tránh thoát thế nào, còn có nàng vì sao phải hại người a.”

      Lục Thiệu : “ cần, nàng chết rồi.” trọng điểm cường điệu: “Là chết chìm trong hoa sen, ngay gần nhà thủy tạ, có chỗ kín, vừa vặn có thể giấu người, nhìn kỹ thấy. Đại khái là tránh né các ngươi, ở đáy nước nín thở quá lâu mà chết rồi.” Vì chứng minh lời mình , hai gia đinh theo cũng gật đầu, “ thể tưởng được, ai lại nghĩ có người trốn ở đó chứ?”

      Chỗ đó cũng qua lại xem xét vài lần, căn bản là nhìn thấy người nào mà. Lục Luân hồ nghi nhìn chằm chằm Lục Thiệu, Lục Thiệu đối diện với ánh mắt trong trẻo của lại có chút chột dạ, cố gắng trấn định cười cười, khen ngợi : “Ngũ đệ trưởng thành a, có thể giúp việc trong nhà rồi.”

      “Bất quá là chút việc vặt mà thôi.” Lục Luân miễn cưỡng cười: “Ta vẫn muốn nhìn xem thế nào.”

      Lục Thiệu xoay người bước : “Đệ sợ ban đêm gặp ác mộng sao?”

      Lục Luân là lần đầu tiên nhìn thấy người chết. Dù lá gan của lớn, cũng chỉ cố gắng chống đỡ mới thay đổi sắc mặt. Từ sài phòng có thi thể ra, liền cho hạ nhân lui xuống, thấp giọng hỏi Lục Thiệu: “Ca ca, đây là có chuyện gì?”

      Lục Thiệu quay đầu nhìn , vân đạm phong khinh: “Cái gì?”

      Lục Luân nhíu mày, có chút tức giận : “Ta phải kẻ ngốc.”

      Lục Thiệu cũng nhíu mày, nghiêm khắc nhìn : “Đệ muốn cái gì?!”

      “Tuy rằng ta cái gì cũng , nhưng ta phải kẻ ngốc.” Lục Luân yên lặng nhìn Lục Thiệu trong chốc lát, rồi xoay người rời .

      Lục Thiệu im lặng đứng lát, sau đó chuyển thân tới sân viện của Tống thị. Trong viện của Tống thị chung quanh đèn đuốc chiếu sáng, cũng là tĩnh lặng như bình thường. Bên ngoài sân bóng người, tới trước cửa, mới thấ Lã thị gắt gao vò khăn tay, giống như chim sợ cành cong nhìn , giọng : “Tiếu ma ma nàng…”

      Lục Thiệu sờ sờ đầu vai nàng, vẻ mặt méo mó, Lã thị liền im lặng tránh đường.

      Lục Thiệu đẩy cửa vào, chỉ thấy Tống thị cùng Lục Kiến Trung mặt đối mặt ngồi đó, thần sắc đều thập phần khó coi. Thấy tiến vào, Lục Kiến Trung chỉa chỉa ghế trước mặt, khàn khàn cổ họng : “Đều thu thập tốt chưa?”

      “Tốt rồi.” Lục Thiệu ngồi xuống, muốn gì đó nhưng lại thốt nên lời. Hồi lâu, Lục Kiến Trung mới : “Mẫu thân con muốn đến nhà cũ ở mấy ngày, từ nay trở mấy đứa Tam đệ Thái Minh phủ, con chờ bọn họ rồi dẫn người thu dọn nhà cũ chút.”

      Tống thị nước mắt trào ra mãnh liệt, còn chưa kịp phát ra thanh bi thương, Lục Kiến Trung liền phiền chán : “Khóc cái gì mà khóc? Ngu xuẩn! Ngay cả việc này cũng làm được, có bản thu cái đuôi cho tốt, giả bộ làm Thần Toán Tử làm gì?” Trong giọng của mang theo phiền chán cùng phẫn hận nên lời, ánh mắt hung ác nham hiểm, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ đáng thương bất lực lúc trước bị Lục lão ông chỉ vào mũi mắng chửi.

      Vốn là kế hoạch thiên y vô phùng, ai có thể nghĩ rằng nàng xui xẻo như thế? Trùng hợp để Lục Luân nghịch ngợm gây , người lớn mà có đầu óc phá vỡ? Nhưng cũng chính nhờ chuyện này, làm cho nàng hoàn toàn hiểu thấu thái độ của Lục lão ông, quả nhiên là bảo bối, chạm vào cũng thể được. Vô luận có bao nhiêu cam lòng, là như vậy, Tống thị cũng dám mở miệng biện bạch, chỉ : “Đại Lang, thời điểm con bán Tiếu ma ma , chọn nhà tốt cho nàng, cũng uổng nàng theo ta nhiều năm.”

      Lục Kiến Trung nâng mắt nhìn Lục Thiệu, nhếch miệng, trong mắt lên tia tàn nhẫn, Lục Thiệu hiểu ý, rũ mắt xuống “Ân” tiếng thấp hầu như thể nghe thấy. (lão này định giết người diệt khẩu >.<)

      Lục Kiến Trung nhìn ánh nến, thầm cắn chặt răng: “Bắt đầu từ hôm nay, mang theo cái đuôi làm người .”



      Dưới trợ giúp của canh an thần, Lâm Cẩn Dung quả nhiên ngủ ngon đêm. Vừa tỉnh lại, chỉ cảm thấy người có thêm nhiều sức lực, nàng nửa khép mắt, nhàng lười biếng vặn thắt lưng, tay vừa mới vươn ra, bị người bắt được, Lục Giam ở bên tai nàng giọng cười : “ thức chưa? là ngủ ngon mà.”

      Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhìn cười: “Giờ nào rồi?”

      Lục Giam thấy thần sắc của nàng tốt hơn nhiều, vẻ mệt mỏi cũng phai nhạt, tâm tình cũng trở nên khoan khoái, vì thế trả lời, chỉ trêu chọc: “Thái dương đều chiếu vào trong phòng rồi.”

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, mành trúc trước cửa được cuộn lên nửa, bệ cửa sổ bị ánh ban mai chiếu rọi rực rỡ, ngoài cửa sổ hai ba đóa hoa hồng nở rộ theo gió lay động, sắc hoa hồng nhạt bị ánh mặt trời phủ tầng vàng rực. Chỉ cách qua lớp cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được bên ngoài gió phơ phất, ánh mặt trời sáng lạn thoải mái thích ý. Nàng chậm rãi ngồi dậy: “Ta chưa bao giờ thức dậy trễ như vậy. Lệ Chi cũng gọi ta.”

      Lục Giam thả sách: “Dùng canh an thần là như vậy. Ta qua với mẫu thân, chuyện của khố phòng cũng có Hồ ma ma để ý, nàng cần quan tâm.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười: “ biết Phương Trúc tỉnh chưa? tìm được người kia chưa?”

      Lục Giam thu liễm tươi cười: “Phương Trúc tỉnh lại lúc nửa đêm, nhưng nàng cái gì cũng biết, chỉ tranh chấp với vài người, trong lòng phiền muộn, đến nhà thuỷ tạ giải sầu, mệt mỏi liền ngủ quên. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được có động tĩnh, mới mở mắt ra, bị người dùng khăn tay bịt miệng, sau đó biết gì nữa. Chắc hẳn là dùng mê dược. Về phần người kia… Là ma ma quản vườn hoa ở đó, dĩ nhiên chết, sáng hôm nay đưa ra ngoài. Tiếu ma ma cũng sinh bệnh, nghĩ đến cũng là phải bán .”

      Lâm Cẩn Dung rời giường, để Lệ Chi hầu hạ nàng rửa mặt: “Mạng người đáng giá.” Cũng biết đám người Tống thị chờ cơ hội này bao lâu, bất quá vậy, mặc dù Phương Trúc đến nhà thuỷ tạ, các nàng cũng tạo ra cơ hội khác.

      “Người tính bằng trời tính.” Lục Giam chờ nàng rửa mặt chải đầu xong, mới tiếp: “Ngày mai mấy người Lục đệ khởi hành Thái Minh phủ, ngay sau đó Nhị thẩm nương đến ở nhà cũ thời gian, đại khái nàng mệt mỏi nhiều hơn.” Nếu Tống thị rời khỏi đây, tuyệt đại bộ phận gia vụ do Lâm Cẩn Dung gánh vác, đây là khẳng định.

      Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu tìm trang sức trong hộp, tìm hồi lâu, mới lấy ra châu sai hình hoa mai nạm vàng mà Dương Mạt tặng, muốn đưa cho Lệ Chi, Lục Giam liền qua tiếp nhận, giúp nàng nhàng cắm lên búi tóc: “Ta có thứ này muốn đưa cho nàng xem.”

      Lệ Chi biết ý, lập tức mỉm cười lui ra ngoài: “Nô tỳ chuẩn bị cơm canh cho Nhị thiếu phu nhân.”

      Lục Giam lúc này mới lấy ra tập giấy tờ từ hà bao tùy thân, hàm chứa tươi cười đưa cho Lâm Cẩn Dung: “Nhìn xem, đây là tổ phụ đưa, ở Thái Minh phủ.”

      Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn qua, là cửa hàng bán hạt châu, nghĩ đến Lục lão ông ở Thái Minh phủ phồn hoa an trí gian hàng như vậy, cũng phải là cửa hàng kiếm ra tiền, lợi nhuận tất nhiên khá nhiều. Lâm Cẩn Dung bên cảm khái năm đó bản thân chưa từng thấy thứ này, bên như cũ cẩn thận gấp lại trả lại cho Lục Giam: “Đây là tâm ý của tổ phụ.” Cũng là để bồi thường.

      Lục Giam nhàng đẩy qua: “Nàng giữ cho ta .”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Đây là tổ phụ đưa cho chàng, nghĩ đến sớm lo lắng chu toàn, sinh ý cũng muốn để chàng làm lụng vất vả, chỉ còn chờ thu tiền lãi là tốt rồi, chàng cứ cầm trong tay, làm việc cũng tiện hơn.”

      Lục Giam nâng mặt của nàng lên, chống lại ánh mắt nàng, thấp giọng : “A Dung, nàng là thê tử của ta, nàng thay ta cất giữ, thời điểm ta muốn dùng đến lại hỏi nàng có gì khác nhau.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn như vậy, mình cầm lấy ước chừng là buông tay, liền gật đầu: “Vậy ta tạm thời giữ cho chàng.” Trong lòng lại có chủ ý, nếu cần nàng làm lụng vất vả cũng đành thôi, nếu muốn nàng làm lụng vất vả nàng thể thu chút phí, thể công được.

      Lục Giam quả nhiên buông tay, hàm chứa tươi cười cất xấp giấy tờ kia vào hộp trang sức của nàng.

      Phu thê hai người dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam thương lượng: “Ta nhìn xem Phương Trúc. Mấy ngày trước ta qua với nàng, giữ hay giữ nàng lại phải chờ chàng trở về, hỏi ý chàng rồi mới quyết định sau. vậy hôm nay nàng hỏi ta, Mẫn Hành là thấy thế nào?” Đây là con cờ Lâm Ngọc Trân đặt ở nơi này, muốn giữ lại hay , nàng sao cả, chỉ cần xem ý tứ của thế nào.

      Lục Giam giương mắt nhìn nàng: “Ta lúc trước nghe nàng ta tỉnh, liền tới thăm, dĩ nhiên đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta rồi. Ta nghĩ, để nàng ta lưu lại, hỗ trợ nàng tay cũng tốt. Chắc hẳn, cùng sai lầm nàng ta tái phạm lần thứ hai.” Nghĩ nghĩ, lại thêm câu: “Nếu ngày sau nàng ta theo ý nàng, nàng cứ tùy thời mà đuổi người , cần hỏi lại ý tứ của ta.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, nhàng cười: “Mẫn Hành cứ quyết định như vậy.” Nàng tính toán hồi lâu, cuối cùng ở trong khốn cảnh người trước hết vươn tay viện trợ Phương Trúc, khiến Phương Trúc cảm kích nhất chính là Lục Giam, mà cũng phải là nàng.
      Phương Trúc còn có tinh thần gì, được trượng phu Lưu Ngũ giúp đỡ bước ra hành lễ với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ý bảo Lệ Chi cùng Quế Viên tiến lên ngăn lại, để nàng nằm đáp lời, trước an ủi nàng hồi, lại thưởng quan tiền, bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày trở về làm việc.

      Phương Trúc hàm chứa lệ cảm tạ, lại nhân cơ hội biểu lộ lòng trung thành: “Thiếu phu nhân, lời bằng hành động, nô tỳ dám nhiều, người chỉ nhìn sau này là được. Người và Nhị gia đều là người phúc hậu, nô tỳ nếu là… là lang tâm cẩu phế.”

      Lâm Cẩn Dung lại cười : “Được, ta chờ xem về sau thế nào.”

      Chợt nghe bên ngoài trượng phu Lưu Ngũ của Phương Trúc cười làm lành : “Ngũ gia sao lại tới nơi này?”

      Lục Luân : “Ta có hai câu muốn hỏi Phương Trúc. Di, Nhị tẩu ở nơi này rồi sao?”

      Lâm Cẩn Dung liền ngữ khí vui vẻ cùng chào hỏi: “Ngũ đệ đến có việc gì?”

      Phương Trúc khỏi đứng dậy hành lễ đáp tạ ân cứu mạng của Lục Luân, Lục Luân cách qua lớp mành : “Ngươi bị bệnh, cần đa lễ, ta cũng tiến vào, chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi ngày thường có thù hằn gì với ma ma kia ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :