1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 221: Uyển chuyển

      Lâm Cẩn Dung thử thăm dò : “Mẫn Hành, chàng có thấy mấy người Nhị thẩm nương khí thế bức nhân hay ?” đến thời điểm nên tỏ thái độ. Nếu phải xảy ra chuyện liên quan đến Lục Tích, nàng có lẽ còn có thể chờ chút nhìn xem thế nào, nhưng bọn họ nên có chủ ý với đồ cưới của nàng, hoặc là , nên kéo đồ cưới của nàng vào phân tranh của bọn họ, nàng nên tỏ vẻ chút. Mà nếu thoái nhượng ba lần bốn lượt, chỉ làm địch nhân khinh thị cùng kiêu ngạo. Phải phản kích, phải thắng, nhưng bằng vào thực lực bản thân nàng được, nàng phải được Lục Giam hỗ trợ.

      Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung thấp hơn cái đầu so với . Lâm Cẩn Dung hơi hơi ngẩng mặt, trong con ngươi thâm nâu lóe lên hoài quang ít khi thấy, nhưng khiến cho nhìn qua lần thể quên.

      Từng lần, ở bên bờ sông Thanh Lương, thời điểm nàng kéo lên bờ, nhìn thấy là lục quang, mà lần này, mặc dù phải lục quang, nhưng cũng tương tự như vậy.

      nét mặt nàng mang theo ý tứ cẩn thận dò xét, còn có vài phần khảo giáo, lại có vài phần chịu thoái nhượng kiên trì. Dù sao, nhi tức mới vào cửa mấy tháng, có người nhà chống đỡ, cũng thể có cống hiến gì đối với nhà này, muốn ở sau lưng trưởng bối phải, hơn nữa là khả năng tạo thành phân tranh giữa hai phòng, cần có mười phần dũng khí. Hơi có chút vô ý, thành lắm miệng lưỡi, gây chuyện thị phi.

      Lục Giam đột nhiên ý thức được, câu trả lời của vô cùng quan trọng, tới chuyện tiền tài lợi ích của hai người bọn họ, đối với quan hệ ôn hòa giữa cùng Lâm Cẩn Dung đến tột cùng là lui bước hay là phát triển cũng rất trọng yếu. Bởi vậy thập phần cẩn thận lập tức trả lời nàng, mà là đến ngồi xuống tháp, rồi rót cho mình và Lâm Cẩn Dung mỗi người chén trà.

      Lâm Cẩn Dung biểu ra vẻ bình tĩnh tương xứng với độ tuổi thực tế, nàng cũng thúc giục , ép buộc , hoặc là thấy trầm mặc mà lập tức liền rụt trở về, mà thập phần tự nhiên đến ngồi xuống bên cạnh , đợi mở miệng, liền tự động lấy chén trà, thập phần ràng ra ý nguyện của nàng, hoặc có thể là ý đồ thuyết phục : “Đây là chúng ta đóng cửa lại mà chuyện, cũng chỉ có hai ta, sợ người khác nghe thấy. Mẫn Hành hãy nghe ta xong, nếu thấy ta đúng, chàng cứ chỉ ra chỗ sai.”

      Lục Giam gật gật đầu, thanh cũng rất bình tĩnh: “Nàng , ta nghe.” Nghĩ nghĩ, bồi thêm câu: “Những gì nàng muốn , ta vẫn nghe.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta vào cửa ngày thứ hai, Tam thẩm nương ngay tại Vinh Cảnh cư khóc lớn hồi, Nhị thẩm nương càng khuyên càng khóc lợi hại. Trong lòng ta thực thoải mái. Chàng cũng biết, tân hôn vừa mới gả vào cửa, luôn có chút kiêng kị.”

      Lục Giam áy náy : “Ta…”

      Lâm Cẩn Dung ngừng lời : “ vậy lúc ấy Mẫn Hành cũng thoải mái đúng ?”

      Lục Giam gật gật đầu, đâu chỉ là thoải mái, quả thực là thập phần thoải mái. Ngày thứ hai của tân hôn, thân mẫu khóc lớn, huyên náo gia đình bất an, mặc cho ai cũng thoải mái.

      Nếu thừa nhận điểm này, kế tiếp dễ mở lời hơn. Lâm Cẩn Dung tiếp tục : “Ta lúc trước tưởng nàng hơi vụng lời, nhưng tiếp xúc dần dần, mới phát Nhị thẩm nương người biết ăn , thập phần có năng lực. Nhưng mà có điều, vừa thấy Tam thẩm nương, nàng lại bắt đầu phạm hồ đồ. Hơn nữa là thập phần hồ đồ. Từ sau lúc đó, ta còn chú ý thấy nàng ở cạnh tổ mẫu, ở cạnh Tam thẩm nương, hay bà bà có gì đó giống nhau.”

      Thanh của Lâm Cẩn Dung trở nên mềm mại: “ biết Mẫn Hành có chú ý tới khác nhau này ? Người thông minh phạm hồ đồ, là tai hại. Ví dụ như, chuyện chàng sinh bệnh, ta dám tưởng tượng, nếu nàng lại hồ đồ lần nữa, kéo theo nhiều phong ba đến thế nào nữa đây. Chẳng phải chỉ là kiện quần áo thôi sao? Ngay cả ta chỉ cần ở trước mặt mọi người khóc lần thôi, A Vân đau khổ khuyên nhủ bà bà, hay chàng chạy tới khuyên bảo Tam thẩm nương, khiến Tam thẩm nương khóc lớn hồi là có thể ngừng hay sao?”

      Nàng như vậy, trực tiếp làm mọi hành vi của Tống thị, định tội Tống thị, chính là uyển chuyển Tống thị là người thông minh phạm vào hồ đồ đáng sợ. Nhưng mà, từng câu từng chữ đều hoàn toàn đâm vào trong lòng . Lục Giam cầm trà, nhưng quên uống, sớm biết nàng khôn khéo, lại biết nàng có thể uyển chuyển mà vẫn biểu đạt ràng hoàn mỹ như vậy. tiếp tục nghe, xem nàng kế tiếp còn muốn như thế nào, làm như thế nào, thập phần cẩn thận : “Chuyện này ta rất tức giận.” cảm thấy tình hình này hơi nghiêm túc, ý đồ khiến khí trở nên nhàng hơn: “Làm hại ta đến nay có quần áo mới để mặc.”

      “Cũng sắp xong rồi.” Nếu muốn hợp tác, vậy nên có thành ý, quần áo kia chỉ mất nửa ngày là có thể sửa lại xong. Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Như vậy kế tiếp ta về sọt đào của Mạnh ma ma.”

      Lúc này Đồ thị còn nằm giường, bị bệnh chịu dậy tiếp quản phòng thêu thùa, lão thái gia chẳng quan tâm, lão thái thái cũng chỉ sai người tặng thuốc qua rồi hỏi thêm gì nữa. Tuy rằng ai , nhưng cả nhà đều biết Đồ thị cố tình gây , ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, lúc này sượng sùng dám lộ diện. Lục Giam còn có vài phần được tự nhiên, biết Lâm Cẩn Dung kế tiếp gì. Nhưng Lâm Cẩn Dung cố tình ngừng lời, mà là hàm chứa cười, đảo lại hỏi ý tứ của : “Chuyện này từ đầu tới cuối, Mẫn Hành đều biết, biết chàng có ý kiến gì ?”

      Lục Giam trầm mặc lát, : “Chuyện này, đầu tiên là có người bụng dạ khó lường, kế tiếp cũng là Tam thẩm nương đúng.”

      Lâm Cẩn Dung lúc này phải cùng với tham thảo hành vi của Đồ thị có bao nhiêu đáng giận, nàng muốn với về Tống thị bà tức, liền thiện tâm am hiểu ngừng lời của : “Kỳ căn nguyên chủ yếu tại người bụng dạ khó lường kia. Mục đích của nàng chính là muốn khiến phu thê chúng ta bất hoà, khiến chàng và bà bà xa lạ ly tâm, khiến Tam thẩm nương bức bách chàng, làm cho Tam thẩm nương hận ta, cuối cùng, người khó xử nhất chính là chàng.” Kỳ người đứng ở trung tâm lốc xoáy kia phải là Lâm Ngọc Trân, phải là Đồ thị, cũng phải là nàng, mà là Lục Giam. Lâm Cẩn Dung cảm thấy, nàng phải để Lục Giam hiểu được đạo lý này, nàng đè thấp thanh , hỏi Lục Giam: “ biết việc vặt này có ảnh hưởng chàng đọc sách hay ?”

      Lục Giam thừa nhận, thần sắc lại thập phần ngưng trọng. Làm sao có thể ảnh hưởng đây? mấy ngày này thời gian tập viết theo mẫu chữ để tĩnh tâm so với trước nhiều hơn mấy lần, trong trường hợp đó, cũng thấy có hiệu quả. Cảm giác lo lắng này là từ đáy lòng tràn lên, thể trừ khử sạch .

      Lâm Cẩn Dung hợp thời tiếp: “Về phần cực lực khuyên chàng đồng ý chuyện Lục Tích, ta nhiều lời. Này đó chỉ là số suy nghĩ của cá nhân ta, ngày thường có cơ hội ra, cũng dám dễ dàng ra, hơi có chút vô ý, bị cho là gây nên thị phi, lắm mồm, hiền thục.”

      Lục Giam buông chén trà trong tay: “Ta vốn tính ngày mai lại tìm Mã trang đầu nhưng giờ ta quyết định luôn. Nàng đến thỉnh an mẫu thân, ta có việc gấp, ra ngoài chuyến, trở lại ăn cơm chiều.” Tuy rằng cự tuyệt, nhưng còn phải đề phòng có người sau lưng phá rối, khiến giao dịch với Mã trang đầu thất bại. Lầm vụ mùa, đó là chuyện cả năm, vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn.

      Lời này rất hợp với mong muốn của Lâm Cẩn Dung, từ đáy lòng trào ra vài phần vui mừng, lập tức lấy hài đường cho : “Được. Nhớ cùng Tam ca tiếng, để bọn họ cẩn thận dụng tâm chút, tiền công chàng cùng Tam ca thương lượng là được, cần hỏi lại ý tứ của ta.” tươi cười, tay của Lục Giam vuốt vài cái mặt nàng: “Nàng như vậy tốt lắm.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Lần trước chuyện chàng với ta nên thu thập Mạnh ma ma, ta nghĩ qua, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, ta tin bọn họ bỏ qua như vậy. Nhưng ta nền tảng quá bé, luôn hữu tâm vô lực, thấy giống như là người mắt mù tai điếc vậy, tình xảy ra mới biết được, rất bị động. Tuy rằng nên lấy loại tình này quấy rầy chàng đọc sách, nhưng mà…”

      Lời này lạt mềm buộc chặt, Lục Giam hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng thêm gì, đứng dậy : “ biết. Ta đây.”

      Lâm Cẩn Dung đưa tới cửa, rồi mới trở lại thu thập sạch , dặn dò Lệ Chi vài câu, lại cho Đào ra ngoài dạo vòng, sau đó đến sân viện Lâm Ngọc Trân thỉnh an.

      Lục Vân cùng Lâm Ngọc Trân nhàn thoại, thấy Lâm Cẩn Dung tiến vào, lập tức liền hướng nhìn phía sau nàng. thấy Lục Giam, nhân tiện : “Tẩu tử, ca ca ta đâu?”

      Lâm Cẩn Dung tiến lên hành lễ với Lâm Ngọc Trân, cười : “ có việc gấp cần lập tức ra ngoài chuyến, thể trở lại ăn cơm chiều. Bảo ta bồi tội với mẫu thân, chờ trở về tới thỉnh an mẫu thân sau.”

      Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “ có chuyện gì quan trọng?”

      Lâm Cẩn Dung đáp lời: “ phải về phiến đất kia sao, ta muốn tìm quản đắc lực, để giải quyết chuyện này.”

      Lục Vân cười cười, : “Ca ca tính tình nôn nóng, phiến đất đó mất nhiều ngày mới có thể rút nước, cứ ăn cơm chiều trước, ngày mai lại được sao. Đúng rồi, tẩu tử, bị ngã sao?”

      Lâm Cẩn Dung : “ phải, là Ngô Tương cùng ngoạn nháo nên làm bẩn quần áo.”

      Lâm Ngọc Trân nghe thấy tên này, sinh ra cỗ tức giận: “ là đáng giận! Nơi nơi đều có , cũng biết Nhị lang nghĩ như thế nào, luôn thích cùng kẻ hết sức lông bông này ở cùng chỗ, sợ phá hỏng thanh danh sao.”

      Lục Vân cúi mắt, cúi đầu vò khăn tay được lời. Lâm Cẩn Dung cười cười, thấp giọng : “Hôm nay Tam đệ hướng Mẫn Hành đề cử người đến quản lý thôn trang của ta. Chính là Lục Tích, biết A Vân còn nhớ người này ?”

      Đề tài được dời , Lục Vân mới xem như ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vài phần hèn mọn : “ tính cái gì vậy! Nhà mình lo, suốt ngày muốn tống tiền người khác, còn định quản thôn trang của tẩu? Nhị ca đáp ứng chứ?”

      Tốt lắm, mọi người đều nhất trí. Lâm Cẩn Dung cười cười: “ đáp ứng, vì vậy là Mẫn Hành tuyệt tình, Mẫn Hành , Tam đệ nếu nghĩ như vậy, vì sao để Lục Tích giúp Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu quản cửa hàng. Cho nên náo loạn thoải mái.”

      Lâm Ngọc Trân cả giận : “Quản được sao! Mặc kệ bọn họ lại dùng cớ gì, các con được đáp ứng!”

      Tuy rằng là khẩu khí bá đạo, nhưng mà Lâm Cẩn Dung cao hứng, lời này chứng tỏ rằng Lâm Ngọc Trân cũng đề cao cảnh giác, dễ dàng nhận lời đề nghị như thế của Nhị phòng.
      Hale205Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 222: Mưa đêm

      Bóng đêm dần dần dày đặc, đường người đường thưa thớt dần, Bình châu cũng dần dần an tĩnh lại. biết là do bởi vì ngoài thành đột nhiên có thêm mảnh đất mênh mông ngập nước hay mà trong khí cũng trống rỗng cộng thêm vài phần ẩm ướt, giống như là trời muốn mưa vậy, lạnh lùng thanh thanh.

      Cuối phố Khánh Dương, bên ngoài gian cửa hàng tính là lớn ra khoảnh sân sạch , sào trúc treo cao đèn lồng đỏ thẫm cũng phá lệ thu hút chú ý của người khác. Lâm Thế Toàn cùng Lục Giam đứng ở dưới đèn giọng chuyện với nhau. Bọn họ vừa tiễn bước Mã trang đầu cùng hai huynh đệ và chất nhi của . Bởi vì Lục Giam biểu ra mười phần thành ý, Mã trang đầu cũng cố ý mang mấy người hỗ trợ tới cho bọn họ xem, mấy người vừa mới trò chuyện với nhau vui, ngay tại rượu rau thơm hương, mảnh hòa khí quyết định xong đại trong hai năm kế tiếp, vỗ tay hoan nghênh vì thệ, tuyệt đổi ý. Lâm Thế Toàn nhàng thở ra hơi, cười hỏi Lục Giam: “Như thế nào, yên tâm chưa?”

      Lục Giam cười khẽ: “Huynh đọc kinh hay sao?”

      Lâm Thế Toàn cũng cười: “Kinh dù đọc hay cũng phải có người nghe.”

      Hai người nhìn nhau cười, rồi cáo từ rời .

      Lục Giam lên ngựa, nhàng chạm vào bụng ngựa, con ngựa bị đánh cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, bộ pháp vững vàng chầm chậm chạy đường. Trường Thọ từ theo , là người hiểu nhất, thấy tâm tình có vẻ khá tốt, liền cười : “Nhị gia, hôm nay người gặp chuyện gì vui sao? Có thể cho nô tài nghe chút, cũng để nô tài vui sướng cùng được ?”

      Lục Giam mắt nhìn phía trước, nhếch lên khóe môi: “Chẳng phải là quyết định xong việc của Mã trang đầu rồi sao? Đây chính là đại .”

      Trường Thọ chỉ nhìn cười, Lục Giam bị cười đến có chút xấu hổ, nhàng giơ roi ngựa vung về phía Trường Thọ cái, mắng: “Cười khó coi như vậy, lấm la lấm lét.”

      Trường Thọ kêu oan : “Nhị gia là, chẳng lẽ cười cũng cho sao?”

      Chân trời lên tia chớp, tiếng sấm nặng nề từ xa tới gần, trận gió lạnh thổi lên, khiến tầng bụi đất mịn cuồn cuộn phủ đầy mặt người. Lục Giam giương mắt nhìn nhìn, nhưng thấy chút tinh quang trời, mảnh đen kịt, vội : “ nhanh chút, sợ là trời sắp mưa.” Chủ tớ hai người liền vung roi ngựa, mới chạy được mười trượng, mấy giọt mưa liền đổ ập xuống.

      Trường Thọ khỏi oán giận tiếng: “Hôm nay sao lại thay đổi bất thường như vậy.” Hai người lại mang đồ che mưa, Trường Thọ nghĩ nghĩ, định cởi ngoại bào ra cho Lục Giam đội.

      Lục Giam đem roi vung cái, : “ được cởi, cởi ra rồi rất khó coi. Chạy !”

      Vì thế hai người đều buông ra dây cương, tùy ý để con ngựa chạy về phía trước, dù là con ngựa chạy nhanh, nhưng mưa rơi xuống sầm sập, đợi đến khi xông tới trước cửa Lục phủ, hai người ướt sũng. Người sai vặt mở cửa, nhìn thấy tình hình này, khỏi lắp bắp kinh hãi: “Nhị gia sao lại mắc mưa thế này?”

      Trường Thọ sẵng giọng: “Trời đổ mưa, Nhị gia mang đồ che mưa đương nhiên bị mắc mưa rồi.”

      Người sai vặt kia chính là người Phạm Bao gần đây mới tinh tế tuyển lựa ra, còn , cũng là người của lão gia, ngày thường cùng Trường Thọ cũng quen biết, nghe vậy liền mắng: “Ngươi là thằng nhóc lười biếng, xuất môn mang theo đồ che mưa làm hại Nhị gia, ngươi còn ở đó giảng giải đạo lý.”

      Trường Thọ cố ý khiến tức giận: “Nhị Xuyên Thúc biết trời mưa, thấy chúng ta xuất môn cũng nhắc nhở chút.”

      Lục Giam cũng quản hai người, lấy khăn sạch ra xoa xoa mặt, tiếp nhận ô lớn thanh bố do sai vặt đưa tới, thấp giọng dặn dò Trường Thọ: “Nhanh cất ngựa , thay đổi xiêm y, thỉnh Phạm đại tổng quản sau nửa canh giờ đến Thính Tuyết các chuyến, ta có việc muốn thỉnh giáo .”

      Trường Thọ dám chậm trễ, bước nhanh rời . Lục Giam lúc này mới tay cầm ô, tay cầm đèn lồng, bước chậm trong màn mưa hướng tới tiểu viện nhà mình, xa xa liền nhìn thấy Trương ma ma ôm hai tay bình thường sớm gắt gao đóng cửa sân hôm nay vẫn đứng đó canh, thò đầu ra nhìn chung quanh, liền cúi đầu ho khan tiếng.

      Trương ma ma nghe tiếng nhìn qua, thấy Lục Giam mình người tới, vội vàng bước nhanh chạy lên, tay tiếp đèn lồng trong tay , tay cầm ô, lấy lòng : “Nhị gia, cuối cùng người cũng về rồi. Nhị thiếu phu nhân hỏi vài lần, bảo nô tỳ ở đây chờ người.”

      Lục Giam thản nhiên “Ân” tiếng, im lặng vào cửa, Trương ma ma liền hướng bên trong hô tiếng: “Nhị gia về rồi.”

      Lâm Cẩn Dung ở trước cửa đón Lục Giam, vừa nghe về chuyện Mã trang đầu, vừa giúp cởi bỏ áo khoác ẩm ướt, : “ chuẩn bị nước ấm cho chàng, có muốn ngâm mình lúc này để tẩy trừ hàn khí ?”

      Lục Giam : “Ta hẹn Phạm Bao, lập tức đến Thính Tuyết các chuyện. Lau qua thôi.” xong tự vào phía sau bình phong.

      Lâm Cẩn Dung liền chuẩn bị quần áo sạch và hài khô, vừa mới mắc lên giá áo, chợt nghe Lục Giam : “A Dung, nàng tới giúp ta lau lưng.”

      Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, vào sau bình phong, vừa mới vào liền nghiêng mặt, mặt bị ngọn đèn chiếu hồng: “Chàng làm gì vậy?”

      Lục Giam thản nhiên cầm khăn tay đưa qua: “Tất cả đều ướt sũng rồi.”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt, chỉ chỉ bồn tắm: “Ẩm ướt ẩm ướt, nước có sẵn, bằng ngồi vào đó tắm rửa. Đỡ phải như vậy lại bị cảm lạnh.”

      Lục Giam nhìn hai mắt nàng, bước vào bồn tắm ngồi xuống: “Nếu ẩm ướt, bằng thuận tiện tắm rửa chút vậy.”

      Lâm Cẩn Dung : “ phải chàng bảo Phạm quản chờ chàng sao?”

      Lục Giam : “Còn nửa canh giờ nữa. Tới kịp.”

      Lâm Cẩn Dung nhiều lời nữa, lấy khăn tắm, rất nhanh thay giội qua lần. Trong hơi nước bốc lên, Lục Giam đột nhiên thấp giọng : “A Dung, nàng có muốn theo ta ?”

      “Ân?” Lâm Cẩn Dung cầm khăn sạch giúp lau tóc: “ đâu?”

      Lục Giam : “Chúng ta cùng Thính Tuyết các. Nàng ở phía sau đọc sách, ta ở phía trước cùng Phạm đại quản chuyện, sau đó cùng nhau trở về, được ?”

      cùng với Phạm Bao cái gì, nàng cần nghĩ cũng biết. Nhưng nghĩ ở phía trước cùng người ta thương lượng đối phó với người khác, chính mình lại tránh ở sau lưng nghe bọn họ chuyện, dù thế nào cũng có cảm giác tiểu nhân u, khuyến khích nam nhân nhà mình thay mình xuất đầu vậy. Lâm Cẩn Dung do dự chút, : “Để Phạm đại quản biết tốt lắm đâu.”

      Lục Giam lại cười : “Có cái gì tốt? vốn chính là người có thể tin tưởng, cũng cực kỳ có năng lực, nếu nàng có thể cùng tiếp xúc nhiều chút, đối với nàng chỉ có lợi.” Đó là người của lão gia tử, chỉ cần lão gia tử còn sống ngày, địa vị của thể di dời, cũng phải Lục Kiến Trung hay đám người Tống thị có khả năng sai bảo. Nếu có thể được nhận thức, Lâm Cẩn Dung quản lý hậu viện thuận tiện hơn nhiều.

      Nhưng Lâm Cẩn Dung biết, chính là trung phó có khả năng như vậy, sau khi tròn trăm ngày lễ tang của Lục lão ông, bất tỉnh choáng váng ở trước linh tiền của Lục lão ông. Tuy rằng chết, nhưng cuối cùng cũng chỉ được nhận năm mươi lượng bạc để cáo lão hồi hương. Tam triều nguyên lão tuy là truyền kỳ, nhưng đúng là vua nào triều thần nấy.

      Lục Giam lưu loát hài, thắt chặt đai lưng: “ thôi.”

      Lệ Chi vội vàng giơ ô, Quế Viên thắp đèn, đưa hai người đến Thính Tuyết các. Lục Giam nhanh chậm tới, nhìn xung quanh trái phải: “Ban đêm ngắm mưa, kỳ cũng tệ lắm.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ngắm cảnh mưa, cũng chỉ là dựa vào tâm tình mà thôi.”

      Lục Giam trầm mặc lát, cúi đầu cười: “A Dung đúng. Như vậy giờ phút này nàng nhìn cảnh mưa này, cảm giác như thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung : “ tệ.”

      Lục Giam liền lặng lẽ nắm tay nàng, gì thêm.

      Giây lát, tới Thính Tuyết các, Phạm Bao sớm đến đây, thấy Lâm Cẩn Dung cũng theo, khỏi mang theo vài phần kinh ngạc, nhưng lập tức liền mỉm cười tiến lên hành lễ vấn an. Lục Giam nhân tiện : “A Dung, nàng châm trà cho đại quản .”

      Được Phạm Bao chi lễ, dựa theo bổn phận của chủ tớ, Lâm Cẩn Dung tự tay vì châm trà, đúng là cho thể diện đặc biệt. Phạm bao giả ý chối từ phen, thấy Lục Giam phải hư tình giả ý, Lâm Cẩn Dung phải làm cho có lệ, liền cũng an nhiên hưởng thụ.

      Lâm Cẩn Dung đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, liền lặng lẽ ra phía sau, nhưng cũng đọc sách, mà là yên lặng nghe hai người chuyện.

      Lục Giam chữ cũng về Nhị phòng thế nào, chỉ Lâm Cẩn Dung vừa mới tiếp nhận việc khố phòng, trong lòng yên, biết lai lịch cùng trân quý của nhiều thứ, muốn mời Phạm Bao chỉ giáo phen, cũng tiện hiểu biết hơn.

      Phạm bao quả thực về mấy thứ quan trọng nhất, Lâm Cẩn Dung nhất nhất ghi nhớ, giây lát, Lục Giam liền nhắc tới Mạnh ma ma: “Biết ăn , nhìn cực kỳ có năng lực, nhưng có vẻ như dễ dàng bị lung lay.”

      Phạm Bao từng tuổi này, lại là người chu đáo, liền biết Lục Giam đây là thay Lâm Cẩn Dung quét dọn chướng ngại, giúp Lâm Cẩn Dung đứng vững gót chân. Huống chi, Mạnh ma ma làm chuyện tốt kia lão thái gia phải biết, sớm hay muộn đều động thủ, liền nhân tiện : “Người này quả thập phần có năng lực, nhưng chỉ sợ phục quản giáo của Nhị thiếu phu nhân. Nếu có thể, nên cho nàng ta vị trí thích hợp mới đúng. Nhưng người tiếp nhận cũng rất quan trọng, nếu bất thành, gây náo loạn.”

      cách khác, muốn Mạnh ma ma có hành động gì, phải tìm kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ. Lục Giam thấy năng thẳng thắn, liền tiếp lời: “Cũng phải chuyện ngay lập tức, nay bất quá là muốn trước vài tình, để dễ dàng ứng đối thôi.”

      Phạm Bao nhân tiện : “ biết. Đợi nô tài hỏi thăm cho tốt, nô tài sai người với Nhị thiếu phu nhân.”

      Lục Giam đạt được mục đích, cũng giữ lại, tự mình đưa ra ngoài cửa.

      Phạm Bao miễn cưỡng từ chối, rồi chậm rì rì rời Thính Tuyết các, chỉ hai ba vòng, đến Tụ Hiền các. Lục lão ông chưa ngủ, ở dưới đèn kiểm kê sinh ý trong nhà, thấy tiến vào, cũng nhiều lời, mà chỉ chỉ ấm trà ở bên.

      Phạm Bao vội thay rót chén trà đưa qua: “Nô tài mới từ Thính Tuyết các đến. Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân tìm nô tài mấy câu.”

      Lục lão ông nhất thời sinh ra vài phần hứng thú, nhướn mày nhìn : “Nga? Này đúng là hiếm lạ. Hỏi cái gì a?”

      Phạm Bao cười kể lại việc, rồi tổng kết : “Nhìn bọn họ rất tốt, Nhị thiếu phu nhân cũng rất hòa khí.”

      Lục lão ông suy nghĩ lát, : “Cứ làm theo lời bọn họ . cần làm quá ràng.”

      “Vâng.” Phạm bao cũng kỳ quái có phản ứng như vậy, nếu lão thái gia tính giao gia nghiệp cho Lục Giam, đây là quá trình tất yếu. Nhưng rất nhiều chuyện lão thái gia tiện làm, chỉ có thể dựa vào Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung tự mình làm, có vài việc, phải người khác giữ cho ngươi, phải tự mình tranh đấu, cũng nhờ quá trình này mà học được nên bảo hộ thế nào, hay giữ gìn ra sao.

      Phạm Bao lui ra ngoài chốc, nghe thấy Lục lão ông cực thấp cực thấp : “Đều trưởng thành rồi.” Trong thanh có vài phần vui mừng, nhưng cũng có vài phần khổ sở.
      Hale205Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 223: Khen ngợi

      Mưa từ to đến , cuối cùng trở thành tí tách. Lâm Cẩn Dung nằm bậu cửa lầu hai ở Thính Tuyết các, nhìn chằm chằm rừng mai tối như mực mà nghĩ ngợi.

      Lục Giam ngồi ở cách nàng xa, vẻ mặt chuyên chú múa bút thành văn. Ngẫu nhiên thời điểm mỏi tay, mới cử động cổ tay vừa ngẩng đầu nhìn thấy nàng. Trong cảnh mưa đêm này, ý nghĩ cực thông thuận, nhàng vui vẻ viết xong trang bài văn. Viết xong giơ lên xem, càng xem càng vừa lòng. Nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng lại đây xem.”

      Lâm Cẩn Dung quay đầu, trong thần sắc mang theo vài phần mờ mịt.

      Lục Giam tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đè thấp thanh , “Nàng lại đây nhìn xem ta viết bài văn này thế nào.”

      Lâm Cẩn Dung chậm rãi tới, ngẩng đầu nhìn, rồi cười : “Chàng rất cao, ta làm sao mà thấy được?” như vậy, ánh mắt rời khỏi trang giấy, sợi tóc của nàng còn dính mấy giọt nước mưa trong suốt, quần áo cũng mang theo chút ẩm ướt lạnh lùng thanh thanh.

      Lục Giam ghé mắt nhìn nàng trong chốc lát, vươn tay ôm nàng, để nàng ngồi trong lòng mình, giống như tuyên thệ thấp giọng : “A Dung, ta phải thực thông minh, nhưng ta cố hết sức.”

      Lâm Cẩn Dung buông bài văn trong tay, ngoái đầu nhìn : “, chàng thực thông minh.” Lời này ra trảm đinh tiệt thiết, chân đáng tin.

      Lục Giam có chút cao hứng, lại cảm thấy có điểm mê hoặc: “Nàng nhận thấy ta thực thông minh ở điểm nào?” ngay khi còn rơi vào hoàn cảnh vô cùng phức tạp, luôn chịu nghiêm khắc dạy bảo cùng áp chế, sao có thể thích nghe lời hay như thế này?

      Lâm Cẩn Dung cười cười: “Chàng vốn cũng rất thông minh. Tương lai nhất định chàng có thể thi đỗ.”

      Lục Giam nghiêm túc nhìn nàng, hứa hẹn : “Ta để nàng thất vọng.”

      “Ân.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, ra tâm tư tính toán hồi lâu: “Bắt đầu từ buổi tối ngày mai, ta tính theo thứ tự gọi vài quản ma ma, thủ hạ của Mạnh ma ma vào trong phòng để hỏi han, đến lúc đó người đến người , khẳng định thực ầm ỹ.”

      Lục Giam hào vô tình : “Còn ta bắt đầu từ ngày mai, vẫn là mình tới Thính Tuyết các đọc sách.”

      Lâm Cẩn Dung giọng : “Chàng lần này lâu như vậy mà chưa trở về, Chư tiên sinh chửi mắng sao? Thận Chi ngày mai trở lại đó rồi.”

      Lục Giam mang theo vài phần đắc ý : “ ra sợ nàng chê cười, tiên sinh từng , người cần quan tâm nhất chính là ta. Chỉ cần bố trí ôn luyện, mặc kệ ta bao lâu, gặp phải chuyện gì, luôn có thể hoàn thành. Người cảm thấy uổng công nhất cũng là ta, chỉ cần chỉ điểm chút. . .” tới đây, đột nhiên ngậm miệng, có chút ngượng ngùng cười cười.

      Lâm Cẩn Dung đứng lên rót chén trà: “Tiên sinh thực thích khen ngợi Mẫn Hành.”

      Lục Giam trầm mặc lát, : “Có lẽ tiên sinh cảm thấy ta là người cần khen ngợi nhất.”

      Lâm Cẩn Dung tay dừng chút, đem chén trà kia đổ vào chậu hoa sơn chi ở bên, rồi rót chén nước : “Đêm khuya, nghỉ .”Sau đó chuyển thân, yên lặng thu dọn bàn học. bài văn còn có nét mực chưa khô, nàng cẩn thận đặt tại bên, đem chặn giấy ngăn lại. Lại rửa sạch bút, treo ở giá bút, lúc muốn thu dọn nghiên mực, Lục Giam liền tiếp nhận: “Để ta.”

      Giây lát, thu thập xong, dĩ nhiên gần canh ba, mưa tạnh, chỉ ngẫu nhiên bay xuống mấy hạt nước nho , Lục Giam cho Lệ Chi bung dù, cầm tay Lâm Cẩn Dung, dọc theo con đường đá bị mưa cọ rửa sạch chậm rì rì trở về.

      Mới trở lại trong phòng, Đậu Nhi liền vội tiến lên : “Lúc trước Đại tiểu thư lại đây, hình như là có chuyện gì đó, ngồi chờ hồi, thấy các người trở về, liền rời .”

      Lâm Cẩn Dung do dự : “Lúc này khuya, muốn sai người qua hỏi tiếng, lại sợ nàng ngủ rồi, quấy nhiễu mộng đẹp của nàng thành ra hay.”

      Lục Giam bận rộn cả ngày, rất mệt mỏi, nhân tiện : “ có gì quan trọng đâu, nếu là có, sớm tìm đến Thính Tuyết các rồi, ngày mai sau cũng muộn, ngủ .”

      đêm chuyện.

      Ngày hôm sau, hai người đến thỉnh an Lâm Ngọc Trân, Lục Giam liền hỏi Lục Vân: “A Vân đêm qua tìm chúng ta là có chuyện gì?”

      Lục Vân cười : “Cũng có đại gì, chính là hôm qua nghe tẩu tử chuyện đó, muốn cùng các người bàn luận mà thôi. Nghe hai người đến Thính Tuyết các. . .”

      Lục Giam : “Tẩu tử muội muốn tìm hai quyển sách để giải khuây, ta mang nàng tìm.”Chuyện tìm Phạm Bao, muốn động thủ thu thập Mạnh ma ma, vẫn là càng ít người biết càng tốt.

      Lục Vân rũ mắt xuống, cực đạm cười cười, sau đó đều có vẻ rầu rĩ vui.

      Lại Lâm Cẩn Dung như định sẵn, ăn xong cơm chiều, liền bảo Phương Trúc tìm hai ma ma khố phòng đến phòng nàng để hỏi han. bình trà, đĩa trái cây, cái ghế con, để người ta ngồi xuống, nhàn thoại việc nhà. Hỏi các nàng tình hình trong nhà, cá nhân có gì khó khăn, có gì cần, đối với việc quản lý khố phòng cùng mấy thứ trong nhà có ý tưởng tốt cùng đề nghị gì ra.

      Ngoài việc nàng có ý thức muốn giao hảo với vài ma ma thủ hạ của Mạnh ma ma, coi Hồ ma ma là trung gian, lần mình cùng Hồ ma ma chuyện, thu được tin tức Phạm Bao gọi Hồ ma ma đến, như thế qua ba ngày, mỗi ngày nàng theo lệ tuần tra kiểm kê, thập phần ràng cảm nhận được thái độ mọi người đối với nàng trở nên khác biệt, cũng cảm nhận được đám người Mạnh ma ma đối với Hồ ma ma có bài xích.

      Ngày thứ tư, Lục Giam đến chỗ của Chư tiên sinh, nghe nửa tháng sau mới có thể trở về, đêm đó, đến phiên Mạnh ma ma.

      Người đến đầu tiên là thủ hạ đắc lực nhất của Mạnh ma ma, Thạch gia, quản Giáp khố. Bắt đầu từ lúc nàng ta vào, Lâm Cẩn Dung liền ý thức được nàng cẩn thận hơn hẳn vài người trước đó, lại thêm vài phần cảm giác về ưu việt. Lâm Cẩn Dung nhìn Lệ Chi liếc mắt cái, Lệ Chi hiểu ý, tiến lên dâng trà, sau đó bị Thạch gia “ cẩn thận” chạm vào, làm rơi chén, Thạch gia chiếu cố đứng dậy nhận tội, Lâm Cẩn Dung định tội nàng, cũng buông tha nàng, khiến cho nàng vẫn đứng đó đáp lời, suốt hồi mới báo cho nàng ta biết, muốn điều chỉnh kho vật dụng, trong hai người chỉ có thể lưu lại người, còn lại quản kho tạp vật.

      Ngay sau đó là thủ hạ đắc lực khác của Mạnh ma ma, người ta thường gọi là Nguyệt tẩu, quản kho vật dụng. biết là có phải được người truyền tin tức hay , tiến vào liền cẩn thận, biểu lộ trung tâm, Lâm Cẩn Dung làm khó dễ nàng, để nàng ngồi đáp lời, còn thưởng nàng trà ngon để uống, sau đó ám chỉ nàng, khả năng để nàng lưu lại tiếp tục quản lý. Lại hỏi nàng, kho tạp vật còn thiếu người, ai thích hợp hơn. Nguyệt tẩu phi thường cẩn thận mà tỏ vẻ mình ngốc nghếch, thể nghĩ ra ai thích hợp hơn, Lâm Cẩn Dung cũng bức nàng, dù sao, chỉ cần người đem tin tức rải ra ngoài là đủ rồi.

      Ngày thứ năm, lòng người tiếp tục động, Mạnh ma ma có chút đứng ngồi yên, so với bất cứ thời điểm nào cũng càng thêm nịnh nọt, đám người Hồ ma ma bắt đầu có chút tinh thần. Đêm đó, người đến là hai ma ma quản lý Ất khố, Lâm Cẩn Dung đồng thời gặp mặt hai người, nhàn thoại qua , khen ngợi phen, tỏ vẻ muốn động vào vị trí của hai nàng, để hai nàng tiếp tục làm. Làm tốt có thưởng, làm tốt bị phạt. Cũng bảo các nàng đề cử ai thích hợp quản kho tạp vật kia. Hai nàng cẩn thận đề cử người, cũng là ra vẻ chút, ám chỉ người đứng hàng đầu trong danh sách lựa chọn quản lý kho tạp vật là Thạch gia.

      Ngày thứ sáu, đến phiên hai ma ma Bính khố, hai người dắt tay tiến đến, lại bị Quế Viên giả sắc thái đuổi người, chỉ lưu lại người hậu đãi, hôm đó cũng gọi người bị đuổi quay lại. Vì thế Cổ ma ma bị đuổi kia nghe lo lắng khổ sở ngủ yên.

      Ngày thứ bảy, Lâm Cẩn Dung theo lệ tra hoàn khố phòng xong, bị Mạnh ma ma ngăn ở cửa khố phòng, sống chết muốn thỉnh nàng ăn bữa cơm, như cũ là bàn tiệc thượng đẳng của Ngũ Trượng lâu. Vừa vặn Lục Giam đến chỗ của Chư tiên sinh, trong phòng cần ai hầu hạ , Lâm Cẩn Dung liền sảng khoái đáp ứng, bẩm qua Lâm Ngọc Trân, chỉ để Lệ Chi trông chừng sân viện, người còn lại hết thảy đều mang ăn uống.

      Trong lúc đó đám người Mạnh ma ma thay nhau ra trận, lời dễ nghe, a dua nịnh hót, liều mạng mời rượu, chia nhau hỏi thăm Lâm Cẩn Dung có phải muốn điều chỉnh vị trí của mọi người hay . Tiếc rằng Lâm Cẩn Dung chỉ chăm chú ăn uống, tửu lượng , mà người khác chỉ biết chờ đợi, mực biết Lâm Cẩn Dung có chủ ý gì, lại càng dám hỏi thêm.

      Mạnh ma ma mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma nương theo cảm giác say, kính rượu Lâm Cẩn Dung, trước mặt Lâm Cẩn Dung ô ô nức nở nuốt vài giọt lệ, bị Lâm Cẩn Dung cũng nương theo cảm giác say ngoan tuyệt mắng vài câu, biểu kiêu ngạo cùng hung ác trước nay chưa từng có.

      Ngày thứ tám, Lâm Cẩn Dung thấy thời điểm sai biệt lắm, quyết ý thỉnh Lục lão phu nhân chuẩn bị bậc thang cho Đồ thị bước xuống, giao việc phòng thêu thùa lại. Vừa đến Vinh Cảnh cư, liền gặp Tống thị.

      Tống thị thể tư thế của trưởng bối: “A Dung, Mạnh ma ma hôm nay mang theo Thạch gia cùng Cổ ma ma tìm ta, vào cửa liền gào khóc, là đắc tội với con, cũng bị đuổi ra ngoài, là chuyện gì xảy ra?”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ cười .

      Tống thị thập phần hảo tâm nhắc nhở nàng: “Chất tức, con đừng ngại thẩm nhiều chuyện, các nàng đều là lão gia phó, đương sai rất nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm. Con đột nhiên đổi các nàng , các nàng đương nhiên phục, nhà chúng ta từng ấy năm tới nay, từ lão thái gia đến công công của con, xử làm người luôn chú ý khiến người khác phải phục.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Thẩm dạy dỗ đúng, ta cho tới bây giờ chưa muốn đổi ai a? Các nàng là nghe thấy từ đâu vậy? Sao lại định tội ta như thế? Sao ta biết? Người lời này tâm địa độc ác, nếu ta biết là ai, vậy mới phải đuổi ra ngoài.”

      Tống thị nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng xảo tiếu thản nhiên, có biểu lộ gì, nhân tiện : “Vậy là tốt rồi, con đừng chê ta nhiều chuyện a.”

      Lâm Cẩn Dung gật đầu : “ , ta còn trẻ người non dạ, còn cần thẩm chỉ điểm cho ta nhiều hơn.”

      Tống thị liền hòa hòa khí khí cùng nàng lời từ biệt.

      Lâm Cẩn Dung vào Vinh Cảnh cư, con sóc thấy nàng liền kích động nhảy dựng lên, Lục lão phu nhân cầm hạt thông để nàng cho sóc ăn, cười : “Gần đây con vẫn bề bộn nhiều việc, tại sao hôm nay lại đến vào lúc này?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Hôm nay là đến cầu tổ mẫu.”

      Lục lão phu nhân cười : “Là chuyện của Mạnh ma ma sao?”

      Lâm Cẩn Dung liền đoán là Tống thị vừa mới cho bà biết, liền mang theo vài phần xấu hổ: “Là tôn tức biết xử , khiến tổ mẫu chê cười.”

      Lục lão phu nhân tiếp: “Phải luôn khiến người khác phục mình.”

      Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Tôn tức nhớ kỹ, cũng biết Tam thẩm nương khỏi bệnh hay chưa? Ta muốn tới thăm nàng, lại luôn. . .”
      Hale205Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 224: Hoảng sợ

      Lục lão phu nhân lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm Cẩn Dung: “Vừa vặn hôm nay ta nhàn rỗi vô , cũng muốn ra ngoài lại chút để giãn gân cốt, ta cùng với con.”

      Lâm Cẩn Dung vui mừng cười mị mắt, giúp đỡ lão thái thái, chậm rì rì hướng tới sân viện của Đồ thị. Lục lão phu nhân đường trước, đường chỉ cho nàng xem, nhà thuỷ tạ kia được kiến tạo vào năm nào, trong đó hoa sơn trà quý báu lại mất công gieo trồng ra sao. Cơ hội như vậy rất ít, Lâm Cẩn Dung dùng mọi công phu, tận tâm hết sức hầu hạ lão thái thái, năng chọc cho bà vui mừng, khéo léo dẫn dắt để bà chuyện, dừng ở trong mắt người bên ngoài, tổ tôn hai người chính là hoà thuận vui tươi, mọi vẻ hài hòa.

      Đồ thị nhận được tin tức, ngồi ở phía trước cửa sổ vẻ mặt im lặng. Lục Tam lão gia sợ nàng làm gì đó, nhân tiện : “Sức khỏe nàng tốt, nếu ta với lão thái gia, thỉnh thu hồi mệnh lệnh ban ra, để thê tử của Nhị lang quản lý phòng thêu thùa, vẫn giống như từ trước, cũng có gì tốt.”

      Đồ thị nghe vậy, hô chút nhảy lên mắng: “Chàng liền ước gì ta và chàng giống nhau mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng này, chỉ muốn thấy ta nhận được điều gì tốt đúng ?” Sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm, hung hăng chải tóc, cố ý thoa chút phấn son, cứ để mặt mộc vàng võ tiếp Lục lão phu nhân.

      Đối với việc nàng cố ý giả bộ yếu ớt, Lục lão phu nhân làm như thấy, chỉ cười : “ khỏe hơn chưa? sớm muốn tới thăm con, tiếc rằng người vẫn khó chịu, liền kéo dài tới hôm nay.”

      Đồ thị khẽ : “Cũng đỡ hơn rồi.” Sau đó đôi mắt nóng lòng đặt ở người Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung cười, tiến lên hành lễ: “Biết Tam thẩm nương khỏe, ta cũng yên tâm.”

      Đồ thị hư hư lên tiếng: “Ngô.” Nàng vốn tưởng rằng Lâm Cẩn Dung cầu Lục lão phu nhân cùng, đó là vì muốn đem việc ở phòng thêu thùa giao cho nàng, muốn cùng nàng giữ quan hệ tốt, tất nhiên làm đủ cấp bậc lễ nghĩa với nàng, ra vài câu lời hay. Ai ngờ Lâm Cẩn Dung lời này, sau đókhông nhiều lời nữa, quy củ đứng ở phía sau Lục lão phu nhân, hầu hạ Lục lão phu nhân.

      Đồ thị chỉ đành lên tinh thần, cười : “Nhi tức bị cảm nắng sớm khỏe lại, chỉ là trán lần này ngã có chút nặng, thường thường bị choáng váng, hơn nữa mấy ngày kia vẫn còn vết bầm tím, quá khó coi, dám xuất môn. Làm phiền bà bà quan tâm.”

      Lục lão phu nhân tiếp lời: “Vốn ta muốn đáp ứng ý tứ của thê tử Nhị lang, nhìn xem con khỏe lại chưa, cũng tiện giao việc ở phòng thêu thùa. Nếu con chưa khỏe ta với công công của con, để thu hồi lời kia, cho con tĩnh dưỡng, được ? Dù sao thê tử Nhị lang tuổi trẻ, để nàng vất vả chút cũng có trở ngại gì.”

      Đồ thị vội : “Nhi tức tuy rằng thường thường bị choáng váng, nhưng ảnh hưởng đến công việc.” Ngã cũng ngã, khóc cũng khóc, đau cũng đau, xấu cũng lộ ra hết rồi, nếu chút lợi nhặt giành lấy, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao? Trong tay có chút quyền lợi, tốt xấu cũng bị ai dám xem thường quá mức.

      Lục lão phu nhân cười thầm: “Suy nghĩ bằng hành động, Sa ma ma, ngươi chuyến, giúp đỡ Tam phu nhân tiếp nhận công việc ở phòng thêu thùa.”

      Sa ma ma liền cười hì hì ra, hướng tới Đồ thị hành lễ: “Tam phu nhân, thỉnh.”

      Đồ thị cũng liền ỡm ờ đứng dậy, Sa ma ma lại : “Phu nhân có muốn trang điểm chút ?”

      Đồ thị lúc này mới cáo lỗi, vội vã chạy vào ngồi trước bàn trang điểm thoa chút son phấn, trở ra liền phấn mặt hàm xuân, nét mặt toả sáng. Lục lão phu nhân khẽ thở dài hơi nhìn về phía Lục Tam lão gia cẩn thận pha trà cho mình: “Lão Tam, cần bận rộn, lại đây mẫu tử chúng ta tâm vài câu.”

      Lục Tam lão gia vội qua ngồi, cẩn thận phụng bồi lão mẫu.

      Lâm Cẩn Dung cùng Đồ thị ra sân, hai người đều thu liễm tươi cười mặt, để Sa ma ma cùng nha hoàn ma ma ở giữa.

      Từ ma ma sớm nhận được tin tức, cùng Phương Trúc gọi tất cả người đến, sổ sách cùng với vải vóc, chuẩn bị mọi việc nhàng khoan khoái, chỉ đợi hai người vừa đến, có thể bàn giao công việc. Đồ thị mọi cách làm ra vẻ, : “Cần gì xem sổ sách, chẳng lẽ thê tử của Nhị lang còn có thể hại ta hay sao? Cần gì phải kiểm tra vải vóc, cũng phải là ít.”

      Lâm Cẩn Dung mặt cười, nửa điểm khách khí: “Tiền tài trong tay, xuất môn cũng cần phải kiểm tra. Tam thẩm nương vẫn nên kiểm kê ràng, bằng qua ta cũng chịu trách nhiệm gì đâu.”

      Đồ thị nghe nàng , trong lòng thoải mái, Sa ma ma cùng Từ ma ma đều khuyên nhủ: “Là đạo lý này, từ trước đến nay đều như thế. Thời điểm lúc trước Nhị thiếu phu nhân tiếp nhận phòng thêu thùa trong tay Nhị phu nhân, cũng là kiểm kê ràng, Nhị phu nhân cũng thấy thập phần hữu lý.”

      Đồ thị lúc này mới “miễn cưỡng” đứng dậy, lần lượt kiểm kê lần, lại là kiểm kê thập phần ràng, đầu tiên là xem xét xiêm y may bằng vải tứ kinh giảo la cho phu thê Lục lão ông, kế tiếp ngay cả vải lẻ tàn tuyến đều nhìn qua lần, gập lại mở ra ép buộc hơn phân nửa ngày, mọi người thể ăn cơm trưa, cứ bắt theo nàng phụng bồi bên cạnh. Lâm Cẩn Dung cũng gấp, cầm trà ngồi vào chỗ của mình, tùy ý để Đồ thị ép buộc, đợi cho nàng xong xuôi, mới thỉnh Sa ma ma làm người chứng kiến, đem mọi việc chuyển giao xong.

      Tống thị được tin tức, thản nhiên giũa móng tay : “Có núi để dựa vào có khác.”

      Tiếu ma ma : “Phu nhân, nàng gần đây gây ầm ỹ khá lớn, ỷ vào có chỗ dựa, càng ngày càng kiêu ngạo. giờ mới tiếp nhận vài ngày, muốn sửa chữa đám người Mạnh ma ma, này phải đánh vào mặt người sao?”

      Tống thị mắng: “Mạnh ma ma ngu xuẩn! Cứ chờ xem, xem tiểu Lâm thị (ý chỉ Lâm Cẩn Dung, còn đại Lâm thị chắc mọi người cũng đoán ra… Lâm Ngọc Trân á ^^) muốn làm gì, bức đến cuối cùng lại mang theo người trực tiếp nháo loạn hai lão, lần nháo đủ nháo lớn phải tốt hơn sao? Nàng chưa chi chạy đến chỗ ta, làm cho ta thể chuyến, tiểu Lâm thị nếu thu tay, chẳng phải là có ý tưởng gì khác sao.” Đương thời i buổi rối loạn, nếu nàng giả bộ biết, phải càng có vẻ rắp tâm hãm hại sao.

      Tiếu ma ma tiếp lời: “Phu nhân, hạ nhân dù sao vẫn là hạ nhân, đầu óc làm sao có thể có suy nghĩ sâu xa được như chủ tử?”

      Tống thị được câu này thổi phồng, cũng có cảm giác gì, chỉ thản nhiên : “Việc này nên chậm trễ, chuẩn bị động thủ. có bản lĩnh, có núi để dựa vào cũng đáng tin cậy.”

      Tiếu ma ma cười: “Phu nhân yên tâm, lão nô tìm Mạnh ma ma.”

      Tống thị : “Răn dạy nàng cho ta! Đừng để vàng bạc lấn át đầu óc.”

      Gần canh hai, Lâm Cẩn Dung mới có thể cùng Phương Trúc chuyện: “Ngươi từ chỗ phu nhân đến, tuổi so với bọn nha hoàn trong phòng ta đều lớn hơn chút, theo phu nhân xa nhà, kiến thức cũng rộng, mấy ngày nay ngươi làm rất khá, chỉ cần ngươi cố hết sức, tương lai ta bạc đãi ngươi.”

      Phương Trúc mấy ngày ở cùng nàng cũng coi như khoái trá, liền cười : “Nhị thiếu phu nhân yên tâm, nô tỳ hết sức làm tốt bất cứ chuyện gì.” Rồi cũng lui xuống.

      Lệ Chi nhấc mành lên, nhìn theo nàng ra cửa viện, ràng lưu loát đem mành thả xuống.

      Lại Phương Trúc ra cửa viện, theo lệ đến sân viện của Lâm Ngọc Trân chuyến, bất quá chỉ đáp lời mấy câu tầm thường, rất nhanh liền rời khỏi đó. Đến chỗ nhị môn, liền bị tiểu nha hoàn tóc để chỏm ngăn cản: “Ma ma khỏe, Từ ma ma có việc cần tìm người.”

      Phương Trúc ngạc nhiên : “Ma ma có chuyện gì cần tìm ta?”

      Tiểu nha hoàn : “Chẳng phải ma ma mấy ngày nay tập trung may xiêm y của lão thái gia cùng lão thái thái sao? Phu nhân cũng có kiện, thúc giục muốn may để kịp mặc trong lễ thành thân của Lâm gia Ngũ tiểu thư, nàng còn kịp nữa rồi, nghĩ người từ trước tới nay vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, biết hơn sở thích của nàng, việc thêu thùa cũng rất tốt, muốn mời tỷ qua giúp nàng tay, trước đem xiêm y cắt ra, vài tú nương trong phòng cũng lui xuống rồi.”

      Chuyện này Phương Trúc cũng biết, Lục lão phu nhân vì trấn an Lâm Ngọc Trân, đặc biệt thưởng cho Lâm Ngọc Trân kiện tứ kinh giảo la màu hổ phách làm xiêm y. Hôm nay nàng giúp đỡ kiểm kê giao hàng này nọ, quả thấy kiện vải kia còn để đó. Ngày xưa nàng cũng có qua lại với Từ ma ma, nếu vậy đúng là cần nàng tới hỗ trợ.

      Từ ma ma từ trước đến nay là người được lòng mọi người, Phương Trúc nghi ngờ gì, sảng khoái đáp ứng, cùng tiểu nha hoàn kia đến phòng thêu thùa. Đợi đến khi tới bên ngoài, chỉ thấy trừ bỏ gian phòng còn sáng đèn, còn lại đều tối như mực, liền cười tiến lên gõ cửa phòng kia: “Ma ma, ta đến đây.”

      Cũng thấy ai trả lời, Phương Trúc lại hô hai tiếng, có người trả lời, liền thấy có chút thích hợp, liền quay đầu hỏi tiểu nha hoàn: “Sao thấy có người lên tiếng?” Vừa nhìn qua, tâm lạnh nửa, trong viện đen kịt mảnh, làm sao còn có bóng dáng của tiểu nha hoàn kia nữa?

      Phương Trúc lui hai bước, trong lòng nhảy loạn ngớt. Tỉnh táo lại, muốn tiến lên xem, tiếc rằng phòng thêu thùa vì phòng ngừa sâu bọ hay chuột làm hỏng kiện vải, chỉ có cửa sổ là để khe hở rất , muốn đâm thủng giấy cửa sổ để xem, lại mờ mịt . Phương Trúc quyết định nhanh, vùi đầu bước , chuyên tìm chỗ u ít người. Chỉ tiếc nàng càng sợ cái gì lại gặp cái đó, bất quá chỉ mấy chục bước, gặp phải vài người. Nàng đành phải ngăn chặn bất an trong lòng, đơn giản chọn chỗ sáng mà .

      Mới trở về trong phòng nhà mình, liền mạnh mẽ đóng cửa lại. Trượng phu Lưu Ngũ của nàng thấy vẻ mặt nàng hoảng sợ, liền cầm đèn tiến lên nhìn: “Nàng làm sao vậy?”

      Phương Trúc run run môi : “Khẳng định xảy ra chuyện.”

      Lưu Ngũ cả kinh : “Sao lại thế này?” Hạ nhân kiếm ăn dễ dàng, luôn là người mẫn cảm nhất.

      Phương Trúc vội kể lại việc vừa xảy ra lần: “Ta thấy hẳn là chuyện xấu.”

      Lưu Ngũ cau mày suy nghĩ lát, : “Nàng nhanh với Nhị thiếu phu nhân! , ta đưa nàng vào.” Phu thê hai người vội vàng khóa trái cửa, lại quay lại, nhưng đến chỗ nhị môn, nhị môn sớm bị khóa, hô gọi vài tiếng cũng thấy có người để ý tới, là mơ tưởng vào.

      Phu thê hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng sợ trong mắt nhau. Nghĩ rằng nhốt bọn họ bên ngoài là được rồi sao? Con thỏ bị ép buộc nóng nảy cũng cắn người, Lưu Ngũ cắn chặt răng, : “, chúng ta tìm Phạm đại quản !”

      Hai người vội vã lại chạy , vẫn thất bại —— Phạm Bao bị lão thái gia phái làm việc, có lẽ qua đêm nay cũng thể trở về. Vô kế khả thi, Phương Trúc an ủi chính mình, cũng an ủi trượng phu: “Chuyện này hơn phân nửa vẫn là hướng tới phu nhân hoặc là Nhị thiếu phu nhân, các nàng mặc kệ ta.”

      Bóng đêm càng ngày càng đậm, dần dần lại chuyển sang nhạt dần, chân trời lộ ra tia bình minh, trời rất nhanh sáng . Hạ nhân Lục gia sớm ngủ dậy, dựa theo chức trách, lại bắt đầu bận rộn ngày.

      Bỗng trong phòng thêu thùa phát ra tiếng hoảng sợ kêu to.
      Hale205 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 225: Kỳ quái

      Lệ Chi sáng sớm vừa dậy liền phát mí mắt nhảy, bên trái nhảy bên phải nhảy, máy mắt trái là phát tài máy mắt phải là tai họa, hai bên thay phiên nhảy là tình huống gì đây? Nàng phiền chán kéo kéo mí mắt, giữ lúc, để nó nhảy tiếp.

      Quế Viên nhìn thấy, buồn cười : “Ngươi làm cái gì vậy?”

      Lệ Chi trong lòng nặng trịch, lo lắng cùng trầm trọng nên lời, mặc kệ Quế Viên, chỉ hơi hơi ngửa đầu, đứng ở dưới rèm vẫn nhúc nhích.

      Quế Viên bĩu môi, xoay người tránh ra. Cửa viện vang tiếng, Trương ma ma cười : “Phương ma ma ngươi tới.”

      Lệ Chi lập tức mở mắt, cười chào hỏi với Phương Trúc: “Hôm nay sao đến sớm như vậy?”

      Phương Trúc trán đổ tầng mồ hôi, đáp lời của nàng, trực tiếp bước lên bậc thang: “Lệ Chi, thiếu phu nhân dậy chưa?”

      Lệ Chi bất động thanh sắc đánh giá nàng, cười : “Dậy rồi, làm sao vậy?”

      Tay của Phương Trúc lập tức nắm mành, vừa muốn vào bên trong, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, lui ra phía sau từng bước, cầu khẩn Lệ Chi: “Thỉnh muội muội thay ta vào với thiếu phu nhân, ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

      Lệ Chi vội vàng vào, Lâm Cẩn Dung ngồi ở tháp, chạm phải ánh mắt nàng, liền chậm rãi gật đầu. Lệ Chi qua vén mành lên ý bảo Phương Trúc vào, còn mình canh giữ ở cửa.

      Phương Trúc bước nhanh tiến vào, quỳ gối trước mặt Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân cứu ta!”

      Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên : “Đây là làm sao vậy?”

      Phương Trúc run run môi, đem chuyện đêm qua nhanh lần: “Đêm qua nô tỳ cũng dám ngủ, trời vừa sáng chạy tới đây, nhưng đến chỗ nhị môn, phòng thêu thùa xảy ra chuyện! Mấy kiện xiêm y tứ kinh giảo la của lão thái gia cùng lão thái thái và mấy kiện vải khác bị cắn hỏng rồi!” Lời còn chưa dứt, là khóc thành tiếng.

      Lâm Cẩn Dung lâu sau gì.

      Phương Trúc tâm vẫn trầm dưới đáy.

      Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Trước đứng lên . Chuyện này đúng là phiền toái, ngươi có vẻ ràng.”

      Phương Trúc nước mắt lưng tròng : “Vâng, nô tỳ cả gan, chuyện này chỉ sợ là hướng về phía người.”

      Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt : “Ngươi là người của ta, xảy ra chuyện ta thể mặc kệ ngươi.”

      Phương Trúc hơi kiên định chút, Lâm Cẩn Dung lại : “Nhưng mà, nếu ta cái gì cũng biết, vậy xem như ta muốn giúp ngươi cũng giúp được. Ngươi cẩn thận suy nghĩ có chi tiết nào khả nghi hay ?”

      Nếu có chi tiết, vậy đó là trước khi nàng đến phòng thêu thùa đến sân viện của Lâm Ngọc Trân. Nhưng có thể ra hay ?

      ra thế nào? Mồ hôi trán Phương Trúc còn chưa khô, lại đổ ra thêm tầng mồ hôi nữa, Lâm Cẩn Dung cũng vội, chờ nàng tự mình suy nghĩ.

      Lệ Chi tiến vào: “Thiếu phu nhân, Sa ma ma đến đây.”

      Sớm như vậy Sa ma ma xuất ở trong này có chuyện tốt gì chứ? Phương Trúc vội : “Thiếu phu nhân, nô tỳ…”

      Lâm Cẩn Dung cũng đứng lên, cười tủm tỉm đón Sa ma ma vào: “Ma ma sớm như vậy? Uống chén trà ?”

      Sa ma ma lại cười : “Trà uống, có chuyện lão thái thái bảo Phương Trúc lập tức qua .”

      Lâm Cẩn Dung : “Chuyện gì?”

      Sa ma ma cũng gạt nàng: “Phòng thêu thùa xảy ra chuyện phiền toái, xiêm y của lão thái gia cùng lão thái thái, còn có nhiều kiện vải khác đều bị chuột cắn hỏng. Người cũng biết đó là chỗ nào, ngày thường vì phòng tránh sâu bọ chuột, ngay cả cửa sổ khe hở đều hơn các phòng hơn, lại càng nhắc tới hạ nhân luôn tinh tế mỗi ngày kết thúc công việc đều thu dọn đồ vào trong rương. Mọi người ở phòng thêu thùa đều bản thân có thất trách.” Rồi nhìn Phương Trúc liếc mắt cái, “Nhưng ra đêm hôm qua có người nhìn thấy Phương Trúc mình người đến phòng thêu thùa, nghe lúc trước chìa khóa ở phòng thêu thùa cũng là Phương Trúc thay người cầm? Việc này vô luận như thế nào đều phải mang nàng qua hỏi ràng.”

      Vậy nếu ràng sao? Nếu người ta cho nàng cơ hội ràng sao? Chuyện thần tiên đánh nhau, cho tới bây giờ đều là tao ương của tiểu quỷ. Phương Trúc người lạnh lẽo: “Thiếu phu nhân, chìa khóa của nô tỳ hôm qua giao cho Huệ ma ma…”

      Lâm Cẩn Dung bình tĩnh ngừng lời nàng: “Ngươi trước hết cùng Sa ma ma , lão thái thái nhân từ, oan uổng ngươi. Sau đó ta cũng qua đó.”

      Sa ma ma liền cười: “Phương Trúc, đừng làm khó ta.”

      Phương Trúc trong lòng nhảy nhót, nơm nớp lo sợ theo Sa ma ma rời .

      Lệ Chi ra ngoài, uy nghiêm nhìn bọn nha hoàn đứng bên ngoài khe khẽ thủ thỉ quát lớn : “Loạn cái gì! Hoảng cái gì! Đều làm việc !”

      Mọi người đều im lặng, tản ra bốn phía. Lâm Cẩn Dung cố ý ngồi thêm lát mới đứng dậy chuẩn bị Vinh Cảnh cư, phân phó Lệ Chi: “Cứ làm theo thương lượng lúc đầu của chúng ta.”

      Lệ Chi liền hỏi nàng: “Có muốn với Đại phu nhân tiếng ?”

      Lâm Cẩn Dung hỏi lại: “Ngươi nghĩ rằng nàng chưa biết sao?”

      Lâm Cẩn Dung tới bên ngoài Vinh Cảnh cư, chỉ nghe Đồ thị ô ô nức nở kể ra: “Ngươi làm sao có thể phá hoại như vậy? Ta phải chỉ đánh ngươi bạt tai thôi sao? Ngươi lại hại ta đến thế. Cái khác tới, nhưng đó là quần áo của lão thái gia và lão thái thái, may may lại chỉ là việc , nhưng kiện vải kia hiếm có, bảo ta lấy từ đâu để đền bù đây?!”

      Phương Trúc thê thê thảm thảm lặp lại: “Tam phu nhân nô tỳ là oan uổng. Nô tỳ làm sao có lá gan lớn như vậy?”

      Đồ thị quát lớn: “Ngươi còn dám sạo! Ai tin ngươi gặp phải chuyện ma quỷ kia? Nhiều người nhìn thấy ngươi vào lại ra, lén lút, Từ ma ma căn bản có tìm ngươi, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến phòng thêu thùa làm cái gì?”

      Lâm Ngọc Trân : “Tam đệ muội, còn chưa ràng, sao muội định tội vội vàng? Nhân chứng vật chứng đều phải đầy đủ, người ta chỉ nhìn thấy nàng ở bên ngoài, cũng ai thấy nàng vào nhà. Hôm qua tất cả mọi người thấy nàng đem chìa khóa giao cho Huệ ma ma, cũng có thể là Huệ ma ma làm mà?”

      Huệ ma ma vội hô tô tiếng: “Phu nhân, nô tỳ oan uổng! Nô tỳ vì sao phải làm loại chuyện này a? thông mà!”

      Đồ thị ủy khuất : “Đại tẩu, Huệ ma ma làm sao muốn hại ta a? Chìa khóa tuy giao, nhưng ở trong tay nàng nhiều ngày, chẳng lẽ thể làm chút trò vặt vãnh sao? Ta biết có người hận thể xem ta xấu mặt, muốn ta xấu mặt cũng đành thôi, dù sao ta ngày thường cũng thiếu chuyện bị xấu mặt, cớ gì phải phá hỏng quần áo của lão thái gia cùng lão thái thái? Tẩu cũng cần phải gấp, nếu trong sạch thể nào chả .”

      Lời này ý tứ hàm xúc quá mạnh mẽ, Lâm Ngọc Trân tức giận đến cười lạnh: “Đúng vậy, tất cả mọi người thể gặp điều tốt, muội là kẻ đáng thương nhất, muội là người đáng để người khác đố kỵ nhật. Muội quản lý phòng thêu thùa, chính là quản kim sơn ngân hải đây mà. Muội muốn mắng ai a, ta sợ muội đâu!”

      Đồ thị liền khóc: “Đại tẩu đạo lý, luôn khi dễ người khác! Tẩu như vậy, ra ta lại muốn hỏi tẩu, Phương Trúc là người của ai? Hôm qua nàng có phải từ trong phòng của tẩu rồi mới đến phòng thêu thùa đúng ?”

      Lâm Ngọc Trân cả giận : “Ý tứ này của muội, chẳng lẽ là do ta sai sử nàng?”

      Đồ thị : “Ta cũng như vậy.”

      Tống thị vô cùng hiểu biết hai người này, chỉ nhàng trêu chọc, hai người tự động lao vào cắn nhau. Lâm Cẩn Dung cảm thán hồi, lặng yên tiếng động vào, đứng ở phía sau Lâm Ngọc Trân. Lục lão phu nhân nhìn nàng cái, chuyện, tiếp tục cúi mí mắt nghe các nhi tức cãi nhau.

      Tống thị thấy Lâm Cẩn Dung vào, liền bắt đầu ba phải: “Đều bớt tranh cãi . Mặc kệ là ai, nghĩ đến cũng phải là cố ý, chính là cẩn thận quên đóng cửa, để cho chuột chạy vào mà thôi. Cũng là vận khí tốt.”

      Đồ thị từ lúc Lâm Cẩn Dung vào, lại càng đỏ mắt, căn bản chịu từ bỏ ý đồ: “Mấy thứ đó đều được đặt trong rương ta dặn dò các nàng thu dọn cho tốt, nếu có gì đó, sao có thể dễ dàng bị cắn hỏng? Có phải vậy Từ ma ma? Ngươi mỗi ngày đều là người cuối cùng rời , kiểm tra thấy mọi thứ chu toàn mới tự tay đóng cửa, đúng vậy ? !” Giờ phút này đối với nàng mà , phẫn nộ ủy khuất đều có, nhưng so sánh với việc ai hại nàng cũng phải quá trọng yếu, chuyện mấu chốt nhất là chứng minh nàng bị người ta hại, xuất sai lầm lớn như vậy phải do nàng cùng thủ hạ gây ra.

      Từ ma ma đứng ở bên, giống như tượng đất bồ tát, bất động lời nào, lúc này bị điểm danh, mới thể lên tiếng: “Nô tỳ là người cuối cùng đóng cửa.”

      Đồ thị lại : “Cửa sổ có dấu vết bị chọc thủng , có chìa khóa căn bản là vào được, có phải vậy hay ?”

      Từ ma ma rất khó xử, trả lời phải hay phải đều được, đành phải đáp: “Nô tỳ dù có gan lớn bằng trời, cũng dám làm chuyện này.”

      Đồ thị : “Đương nhiên phải ngươi, ngươi làm nhiều năm như vậy, được lão thái thái tín nhiệm, ai chẳng biết cách làm người của ngươi? Chìa khóa này tổng cộng cũng chỉ có vài người chạm qua, sớm nhất là Nhị tẩu sau đó chính là Nhị chất tức, kế tiếp chính là ta, ta có lý do gì hại chính ta ?”

      Tống thị cúi mắt , Lã thị thấp khụ tiếng, cẩn thận : “Tam thẩm nương, bà bà ta nàng cũng …”

      Đồ thị : “Ta cũng phải là bà bà ngươi.” Vậy chỉ còn lại có người, đó là Lâm Cẩn Dung.

      Trước tiên là về Lâm Ngọc Trân, lúc này lại ám chỉ Lâm Cẩn Dung, dù sao chất hai người đều là , chính là coi nàng là cái đinh trong mắt.

      Lục lão phu nhân lúc này mới hỏi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, người này là thủ hạ của con, tại mọi người đều thấy đêm qua nàng mình đến phòng thêu thùa, nàng lại tìm thấy nhân chứng, con hai câu .”

      Lâm Cẩn Dung thanh thanh cổ họng, : “Phát sinh chuyện như vậy, là làm cho người ta thể tưởng được. Nhưng nếu Phương Trúc dụng tâm hiểm ác ta thể tin được. Tranh cãi ầm ĩ cũng có tác dụng, ta càng nghĩ, muốn tìm ra chân tướng, tốt nhất vẫn phải điều tra.”

      Lời này rất hợp với lòng của Tống thị, ầm ỹ cũng ầm ỹ, nháo cũng nháo loạn, kế tiếp nên định tội Phương Trúc. Nàng thập phần ổn trọng : “Đúng, vốn chỉ là mấy kiện vải, chúng ta ai cũng thiếu quần áo, nháo loạn như vậy tổn thương hòa khí, biện pháp thỏa đáng nhất chính là điều tra.”

      Lục lão phu nhân tiếp lời: “Nhị tức, chuyện này con muốn điều tra?”

      Tống thị muốn mở miệng, Lâm Cẩn Dung lại : “Tổ mẫu, tôn tức thấy người điều tra chuyện này nên là người chút liên quan mới phải, Nhị thẩm nương thích hợp.”

      Tống thị đột nhiên biến sắc: “Nhị chất tức, con có ý tứ gì?”

      Lâm Cẩn Dung chút hoang mang vạch trần: “Bởi vì vừa rồi Tam thẩm nương , chúng ta đều từng cầm chìa khóa. Cho nên tốt nhất vẫn để tổ mẫu điều tra.”

      Tống thị cười lạnh tiếng: “Như vậy tốt nhất.” Ai điều tra cũng đều giống nhau thôi, nếu nàng dám làm, làm chu toàn. Tội danh của Phương Trúc coi như xác định rồi! câu nệ có kéo theo Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngọc Trân hay , dù sao thân phận của Phương Trúc đại biểu cho cả hai người, lấy tính cách của Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị kia, thế cục này là giải được. Lâm Cẩn Dung cũng mơ tưởng thoát được có liên quan.

      Lục lão phu nhân hít hơi: “Quần áo hỏng là việc , nhưng vì bên tai thanh tịnh, đành để lão bà tử ta liều mạng.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười: “Kỳ , tôn tức vừa vặn biết chi tiết thú vị. cho mọi người nghe chút, để xem xem là kỳ quái hay là kỳ quái?”
      Hale205Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :