1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 206: Gió lùa

      Lục lão phu nhân gật đầu đồng ý với Tống thị: “ là chỉ lão Từ mới có thể làm được.” Liền phân phó Tố Tâm: “Ngươi gọi lão Từ lại đây nhìn xem, phải làm như thế nào mới tốt?” Nghĩ nghĩ, rồi cười tươi : “ bằng cũng mời lão thái gia đến, hỏi thích màu sắc kiểu dáng gì, rồi may thể.”

      Tố Tâm đáp ứng, chạy tìm người.

      Mới trải qua chuyện thoải mái ngày hôm qua, Lục lão phu nhân cố ý muốn dỗ mọi người vui vẻ, liền ra lệnh Mạnh ma ma mở hết hòm xiểng ra, đem từng thứ lấy ra xem, nhất nhất phân công vải vóc cho mọi người, đến phiên Lâm Cẩn Dung, cố ý chọn kiện tố la hoa văn cỏ huyên nghi màu hồng cánh sen, hàm chứa cười : “A Dung nên mặc kiện này.”

      Cỏ huyên nghi là ý chỉ sinh hạ nhi tử, ý tứ của Lục lão phu nhân cần cũng biết. Tống thị cười : “Đúng vậy, đúng vậy, A Dung nên mặc kiện này, cũng tiện sớm khai chi tán diệp, sinh đệ đệ cho Nguyên Lang cùng Hạo Lang, mấy huynh đệ bọn họ cũng có bạn.”

      Lâm Cẩn Dung hàm chứa tươi cười, cúi đầu cầm mấy túi trà trong rương. Lục Vân tiến lên cầm lấy trà túi nhìn hồi, cười : “Nhị tẩu có mắt nhìn, đây là trà Vân Long thượng cống, hai mươi bánh cân, mười bánh túi, vô cùng tinh xảo. Ta cũng nhiều năm được thưởng thức.”

      Lục lão phu nhân liền cười: “Thôi, ta biết ý tứ của con rồi, hai người mỗi người chia nhau túi , thời điểm pha trà chớ quên lão thái bà ta.”

      Lã thị thấy chuyện hôm qua có chút mất mặt, vẫn đứng ở bên trầm mặc . Bị Tống thị nháy mắt mấy lần, mới cố lấy dũng khí, giọng cười : “Tổ mẫu chỉ lo A Dung cùng A Vân mà quên con rồi, con thuận theo, con cũng muốn a.”

      “Ta xem xem, cho con thứ gì mới tốt đây?” Lục lão phu nhân nhìn nàng, ở trong rương chọn cây quạt tinh mỹ vẽ hoa vẽ điểu đưa qua: “Con thích trà, vậy lấy thứ này . Thứ này tinh xảo, thích hợp nhất cho người trẻ tuổi dùng.”

      Trong toàn bộ hòm xiểng cũng chỉ hai cây quạt, Lã thị vô cùng thích, Lâm Ngọc Trân mất hứng quyệt miệng. Thứ tinh xảo ai mà ? Nam nhân nhà mình sai người đem lễ vật về, nàng vốn phải là người được chọn lựa nhiều nhất, lúc này nàng còn chưa có gì, mà Lã thị chỉ là người ngoài lại được chọn thứ tốt nhất.

      Lục lão phu nhân thở dài, nhàng xoa hai má nàng: “Con nha, còn giống như tiểu nương vậy.” Liền đưa cây quạt cho nàng, Lâm Ngọc Trân lúc này mới nở nụ cười.

      Người mấy chục tuổi giả bộ thiên chân khả ái cái gì? Tống thị vừa hèn mọn, vừa chua xót nhủ thầm, ở hòm xiểng lấy ra kiện vải tam kinh màu trà, kiện vải tam kinh vàng nhạt tố sắc, cầu khẩn : “Bà bà, kiện này cho lão Nhị cùng Đại Lang may đồ , bọn họ suốt ngày làm việc bên ngoài, cũng rất vất vả.”

      Lục lão phu nhân : “Đều may hết . Cũng may cho mấy đứa đọc sách.” Lại bảo Lâm Cẩn Dung: “Con cũng chọn kiện cho Nhị lang .”

      lúc cao hứng, mấy người Lục lão ông, Lục Giam đến đây, mỗi người đều là khuôn mặt tươi cười, Lục lão ông : “Ta là nam tử hán, nàng lại bảo ta đến cùng mấy nữ nhân các nàng chọn lựa xiêm y, rơi vào tai người bên ngoài chẳng phải là khiến người ta chê cười?” vậy, trong mắt lại tràn đầy ý cười, còn có cái gì có thể cao hứng hơn so với việc nhi tử bên ngoài bình an tặng quà về nhà trong ngày lễ?

      Lục lão phu nhân mím môi cười : “Hiếm khi trưởng tử thể mảnh hiếu tâm, chàng hưởng thụ sao được?” Quay đầu nhìn về phía Từ ma ma: “Lão Từ, ngươi tới xem xem, nên may thế nào mới tốt?”

      Từ ma ma bước lên phía trước, tinh tế xem qua, trần thuật : “Lão thái thái, tứ kinh giảo la màu son đỏ này, thích hợp nhất may thành kiện có tay áo sam tử, bên trong có thể mặc áo màu đạm. Mặt khác tấm vải màu trúc xanh dệt nổi này, may thành kiện vải lĩnh thân dài tay áo, bên trong mặc áo sắc thu, lại dùng kim tuyến thêu nên để tăng màu sắc.”

      Lục lão phu nhân gật đầu: “Cứ theo lời ngươi .” Từ ma ma lúc này mới nhìn về phía Lục lão ông, Lục lão ông cũng có chủ trương: “Ta muốn chính là bộ nhàng khoan khoái tự tại, ngươi làm cho ta đạo bào, lại làm kiện sa bào có vạt áo tà lĩnh, màu sắc tùy.”

      , Đồ thị được tiểu nha hoàn nâng đỡ chậm rãi tới, tiến vào thi lễ, xem này nọ, cũng hỏi, thản nhiên ngồi ở bên, phe phẩy cây quạt chỉ để ý uống trà. Tống thị trừng mắt nhìn, mỉm cười tiến lên cùng nàng chào hỏi: “Tam đệ muội, sao muội lại khoan thai đến chậm? Cũng sợ thứ tốt bị chúng ta phân chia hết sao?”

      Đồ thị lắc lắc cây quạt, thản nhiên : “Ta vốn biết Đại bá tặng quà về nhà. Đây là vội tới lão thái thái thỉnh an, vừa vặn gặp được mà thôi.”

      Tống thị có lỗi : “Đều phải do ta, ta vội mang mấy thứ tới, quên sai người gọi muội.” Sau đó quay đầu trách Lã thị: “Con cũng nhắc nhở ta. May mắn Tam thẩm nương con để ý, bằng có người ta là cố ý.”

      Lã thị liền tiến lên hành lễ nhận lỗi với Đồ thị: “Đều là lỗi của ta, sáng sớm vội vã đầu óc tỉnh táo, Tam thẩm nương chớ trách.”

      Đồ thị tà mắt liếc Lâm Cẩn Dung cái, cười : “Ta lại trách các con, các con náo nhiệt gì?” Lâm Cẩn Dung để ý đến nàng, đâu có phải là nhi tức của nàng, bất quá là số mệnh nàng tốt mà thôi, cần gì phải tức giận.

      Lâm Cẩn Dung ngồi ở bên giả câm vờ điếc, chỉ lo lấy giấy bút giúp Từ ma ma ghi nhớ cầu cùng vải dệt của mọi người, lại bảo Đào cùng Quế Viên hỗ trợ, đem mấy kiện vải thu dọn cẩn thận.

      Lục Giam thấy nàng bất vi sở động, liền dời mắt, cúi đầu cầm ống đựng bút bằng ngọc trong tay.

      Lục lão phu nhân thấy Đồ thị chua chát, nghĩ nàng cũng đáng thương, liền trấn an : “Đều giữ lại cho con, mau tới đây xem để chọn vải may cho lão Tam cùng Lục lang . Là tự mình làm, hay là để phòng thêu thùa làm,\ sớm quyết định, cũng kịp để họ có bộ đồ mới mà diện.”

      Đồ thị lúc này mới tiến lên chọn lựa, lựa hồi lâu, lại nhìn trúng cây quạt trong tay Lâm Ngọc: “Cây quạt này đặc biệt.”

      Lâm Ngọc Trân mở ra cho nàng xem, nhướn mày khoe khoang : “Đúng là đặc biệt, đáng tiếc còn nữa.” Ngươi cũng xứng dùng sao!

      Đồ thị trong mắt lên tia giận, lập tức lại ngọt ngào nở nụ cười: “Đại tẩu cho tới bây giờ luôn so với chúng ta nhàn tình lịch tao nhã, vật như vậy, thích hợp để Đại tẩu dùng.” Ngươi cũng chỉ xứng dùng mấy thứ linh tinh này, thứ khác ngươi dùng có ích lợi gì!

      Lâm Ngọc Trân nhướn lông mày, giây lát lại cười tươi: “Đúng vậy, số mệnh ta tốt, công công bà bà đều đau lòng ta.” Cho tức chết ngươi!

      Đồ thị cầm cây quạt của mình dùng sức quạt hai cái, nhìn về phía Lục Giam, chỉ thấy Lục Giam cúi đầu, thưởng thức thứ gì đó trong ta, cũng thèm nhìn tới nàng cái, khóe mắt xoang mũi trở nên chua xót. Lại nghĩ đến chuyện đêm qua, càng thêm thương tâm, đây là càng ngày càng nhẫn tâm mà, quả nhiên vừa cưới nhi tức quên nương mất rồi.

      Tống thị nhìn xem ràng, hướng nàng nháy mắt, giả ý đứng dậy ốc xí, Đồ thị ngồi lát, cũng phe phẩy cây quạt ra ngoài, chỉ hai ba bước đuổi kịp Tống thị, cười : “Nhị tẩu, chuyện gì?”

      Tống thị thở dài, mang theo vài phần khổ sở : “Tam đệ muội, ngày sau còn phải nhờ vào muội nhiều hơn. Từ trước ta có chỗ nào phải, muội chớ cùng ta so đo.”

      Đồ thị kỳ quái : “Nhị tẩu cần gì phải như thế?” Trong lòng cũng có vài phần đắc ý, từ trước Tống thị đối đãi với nàng tuy rằng thân thiết, nhưng chưa từng những lời thế này? Ánh mắt vòng vo chuyển, thử : “Nhị tẩu, tẩu đừng như vậy, chúng ta chính là hỗ trợ cho tẩu, đại còn phải do tẩu quyết định. Cũng biết lão thái gia phân công thế nào, ta cũng biết ta có làm tốt hay , còn muốn dựa vào tẩu chỉ điểm, đừng để ta xấu mặt.”

      Tống thị kinh ngạc : “Muội còn biết sao?”

      Đồ thị vừa nghe, mang theo vài phần khẩn trương hỏi: “Biết cái gì?”

      Tống thị liền dán bên tai nàng giọng : “Lần này sửa đổi phân công khá nhiều, ta vẫn quản lý việc mua sắm, thê tử của Đại Lang vẫn quản phòng bếp, nghe muội chưởng quản khố phòng. Chờ ta đem sổ sách tính toán xong, giao cho muội. Muội trước đừng ra ngoài, ta đây đều là nghe Lục Luân a.”

      Đồ thị trong lòng nhất thời nhảy dựng, toàn thân lơ mơ, thiếu chút bay lên, ngay cả đau xót đêm qua bị Lục Giam cự tuyệt quên tiệt, khó khăn miễn cưỡng kiềm chế, ra vẻ vân đạm phong khinh : “ chừng Ngũ lang nghe lầm rồi. Lão thái gia mở miệng, thể cho là được.”

      “Ta dỗ muội làm cái gì? Ngũ lang nhà ta cho tới bây giờ dối bao giờ. Muội rất nhanh biết.” Tống thị vạn phần chắc chắn, còn muốn cùng nàng thêm hai câu, chợt nghe tiểu nha hoàn khụ tiếng, hai người quay đầu, thấy Lục Vân sính sính đình đình về phía này, liền ngậm miệng, tự tách ra, lượn vòng, sau đó trở về chỗ ngồi.

      Lục lão ông hàm chứa tươi cười đem hai bản vẽ kia của Lục Giam đưa ra cho mọi người thấy: “Chỉ cần làm xong máy cày, máy gieo này, năm nay chúng ta có thể bớt lượng lớn nhân lực vật lực, chỉ cần mưa thuận gió hoà, mùa thu hoạch rất tốt đẹp.”

      Tống thị thập phần cảm thấy hứng thú, cầm bản vẽ nhìn ngắm, lại tinh tế hỏi hồi, đưa ra chủ ý : “Công công, nếu hữu dụng như vậy, vậy kiếm tiền lời nha! Chúng ta có thể mở cửa hàng, chuyên môn bán thứ này! Trước đó vài ngày nhi tức sai người chọn mua nông cụ, cửa hàng của Trần gia ở phía bắc của thành sinh ý rất được.”

      Đúng là phu xướng phụ tùy, mặc dù Lục Kiến Trung ở nhà, Tống thị cũng dễ dàng buông tha. Lâm Cẩn Dung nhịn được nhìn về phía Lục Giam, đúng lúc Lục Giam cũng nâng mắt lên nhìn nàng, hai người nhìn nhau lát, rồi dời mắt .

      Lục lão ông vuốt râu : “Thứ này thể so với dụng cụ khác, khi hữu dụng, đó là tạo phúc phương. tính là buôn bán lời, coi như là làm việc thiện tích đức. Ngày sau con cháu Lục gia xuất môn, cũng có thể được người khác thêm vài phần tôn trọng.”

      Lục lão phu nhân liền cười: “Việc này có thể là hữu ích hơn so với việc ta ở trước phật niệm kinh vô số lần.” Tống thị cho là đúng, cũng tiện , chỉ cúi mắt xuống. Cái gì làm việc thiện tích đức, bất quá là vì Lục Giam tạo thanh danh thôi, người bên ngoài muốn hiền danh, lấy tiền để mua, đây chẳng phải là cơ hội tốt hay sao?

      Lục lão ông lại : “Tiếp qua mấy ngày đưa bùn vào ruộng, đến lúc đó Nhị lang dẫn vài đệ đệ, theo Nhị thúc phụ các con, có Đại ca cùng hỗ trợ, tất cả nên học bản , đừng suốt ngày ở nhà vui chơi nhàn rỗi. Bằng tương lai ta còn đó, các con cũng biết nên làm thế nào.”

      Lã thị mí mắt lại nhảy cái, yên bất an nhìn về phía Tống thị. chỉ là trong nhà, ngay cả bên ngoài, cũng muốn động thủ sao? Tống thị đáp trả ánh mắt, nhìn dọa người, thực tế căn bản cần lo lắng như vậy, Lục Giam vẫn còn phải chuyên tâm đọc sách a.
      Hale205 thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 207: đào

      Trời sắp tối, thái dương tựa như lòng đỏ trứng để lâu, thấm tơ máu, lại bị người đánh vỡ tan tác, lòng đỏ trứng trở nên nặng trịch chìm xuống, khí trầm lặng bắt tại chân trời.

      Tống thị đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn chân trời, tay trái cầm quạt, tay phải vô ý thức vuốt mặt quạt. Bên cạnh nàng có tập sổ sách cao ngất, đều kiểm tra xong, sắp sửa giao ra. Vừa nghĩ đến từ nay về sau nàng còn quyền lực xem sổ sách này, số sổ sách này nếu nghe theo chỉ huy của nàng, nàng liền nhịn được cảm thấy khó chịu cùng hư . Lã thị nín thở tĩnh khí đứng ở bên, mắt thấy Tống thị vừa vuốt vừa xoa quạt lụa tinh mỹ kia, vẫn chịu dừng tay, nhịn được, nhắc nhở : “Bà bà?”

      “Sợ ta phá a?” Tống thị lúc này mới bừng tỉnh lại, nở nụ cười, giơ lên cây quạt nhìn ngắm dưới ánh mặt trời, tiếp tục dùng nó phe phẩy quạt: “ như vậy, Tam Lang, Ngũ lang mấy ngày nay ngày ngày đều theo Lục Giam đúng ?”

      Lã thị gật đầu: “Còn có Thất lang Lâm gia, Ngô Tương Ngô gia. Chỉ có vài người bọn họ, suốt ngày ở chung chỗ. Có đôi khi cơm cũng ăn ở bên ngoài.” Từ lúc Lục Giam cầm bản vẽ kia, mỗi ngày luôn tốn nửa ngày chạy tìm thợ để làm máy cày và máy gieo. Vì thế Lục Luân cùng Lục Kinh tìm cớ, mỗi ngày theo Lục Giam, Lục lão ông cũng biết tại sao, thái độ khác thường hề bắt hai người đọc sách, mà dung túng để bọn họ chạy theo Lục Giam ra bên ngoài.

      Tống thị : “Lục lang vẫn chịu cùng bọn họ sao?”

      đến chuyện này, Lã thị đặc biệt cảm thấy kỳ quái: “ chịu. Lại tiếp cũng thực quái, lẽ ra mới là bào đệ của Nhị thúc, tại sao còn thân cận bằng Tam thúc, Ngũ thúc? là kẻ ngốc.”

      Tống thị đàm đạm cười: “Dù là ai, suốt ngày bị phụ mẫu ân cần dạy bảo mình vô dụng, bằng ai đó, dù thế nào cũng thể thân cận nổi. Huống hồ, trong mắt , Nhị ca chính là người vong ân phụ nghĩa, vứt bỏ bọn họ, có lỗi với bọn họ, sao có thể thân thiết được đây?Tam thẩm nương con cũng biết nuôi dưỡng, dưỡng nên hai kẻ vờ câm vờ điếc vậy.”

      Lã thị phối hợp nở nụ cười, thầm nhủ, nếu nam nhân có thể đọc sách chăm chỉ bằng nửa Lục Giam, cũng bị động như vậy. Nhưng lời này nàng cũng dám ra.

      Tống thị cười xong, lại : “Ta bảo con làm việc ổn thỏa hết chưa?”

      Lã thị có thêm vài phần tinh thần: “Đều làm tốt rồi. tại trong nhà đại đa số đều cho rằng Tam thẩm nương muốn chưởng quản khố phòng.”

      Hôm nay buổi sáng, Mạnh ma ma còn đưa qua sọt đào tươi non. Nàng tiên phong đầu, vài thuộc hạ thiếu kiên nhẫn liền theo lấy lòng, người kia đều nhất nhất tiếp đãi.

      Tống thị bật cười tiếng, dùng cây quạt che miệng: “Mạnh ma ma này lắm trò.”

      Lời còn chưa dứt, chợt nghe ngoài rèm có người cười : “Phu nhân, người đừng đau lòng sọt đào kia, lão nô này mang hai sọt đào tới đây. Đều là hái từ trong vườn nhà mình, có quả to bằng ngón cái, ngọt như mật vậy.”

      Mành được nhấc lên, Mạnh ma ma gương mặt béo tròn mắt híp tịt mỗi tay cầm sọt trúc, cười dài đến. Tố Cẩm bước lên phía trước tiếp nhận, đưa qua cho Tống thị, đào trong sọt trúc quả nhiên vừa to vừa đỏ, oánh nhuận no đủ, quả vẫn còn lá cây xanh biếc mới mẻ non tơ, cho thấy mới hái xuống chưa được bao lâu.

      Tống thị vừa lòng : “Đem rửa sạch , ta liền mượn hoa hiến phật, thỉnh Mạnh ma ma ăn đào.”

      Mạnh ma ma khiêm tốn : “Ai nha nha, lời này của phu nhân là giết chết lão nô a. Người mới là phật, có người, lão nô nào có ngày hôm nay.” Vừa , hai tay vừa tạo thành chữ thập, hướng về Tống thị vái chào.

      “Ngươi này chỉ biết giỏi mồm mép, giả vờ giả vịt!” Tống thị đưa tay cầm quạt lụa gõ đầu nàng cái, giả bộ hờn giận oán trách tiếng, ý bảo nha hoàn đem ghế con tới cho nàng ngồi.

      Mạnh ma ma ngồi, từ tốn : “Phu nhân ở trước mặt, lão nô nào dám ngồi?”

      “Phi! ngồi liền đánh!” Tống thị hiếm khi lộ ra vài phần tùy ý mạnh mẽ ngày thường ít thấy. Lã thị cũng kinh ngạc, chứng tỏ từng nhìn thấy mặt này của nàng.

      Mạnh ma ma liền cẩn thận ngồi xuống, tiếp nhận trà nha hoàn dâng lên, lại cười : “Vị kia ăn đào lão nô tặng, liên thanh khen ngợi rất ngọt, còn ngày khác muốn đến dạo chơi trong vườn đào của lão nô, lại thưởng cho lão nô cây trâm bằng bạc.”

      Tống thị trong mắt lộ ra vài phần hèn mọn: “Nàng ta rất tin, có phải vậy hay ?”

      Mạnh ma ma vuốt cây trâm bạc tóc kia, ha ha cười ngừng: “ muốn hướng lão nô tìm hiểu theo lệ thường.”

      Tống thị nhịn được trào phúng nở nụ cười: “Chỉ sợ chờ nổi rồi. Bản thân có mấy cân mấy lượng cũng biết.”

      Mạnh ma ma uống xong trà trong tay, đứng dậy cáo từ: “Phu nhân, thừa dịp trời tối, ta phải đưa hai sọt đào .”

      Tống thị lại : “Ta muốn thứ đó, ngươi chuẩn bị chưa?”

      Mạnh ma ma nhìn quanh trái phải, đè thấp thanh , đưa tay làm hình cái loa, vô cùng cẩn thận : “ bắt được rồi, tổng cộng mười con, tiểu tử nhà ta nuôi, đến lúc đó đưa vào.”

      Tống thị cười : “ . Cẩn thận chút, đừng lộ ra dấu vết gì.”

      Mạnh ma ma cười: “ .”

      Thấy Mạnh ma ma rời , Tống thị đưa tay đặt lên đống sổ sách cao dày kia, : “Ngày mai, nên đem sổ sách này giao ra.”

      Lã thị có chút sầu lo : “Bà bà, vạn nhất tổ phụ dựa theo suy đoán của chúng ta phải làm sao bây giờ?”

      Tống thị chắc chắc : “Tuyệt đối sai. Vô luận như thế nào, ta cũng quản gia nhiều năm như vậy, các nàng người là thê tử của huynh đệ, người là tôn tức mới vào cửa, dù thế nào cũng có khả năng qua mặt được ta và con. còn phải cố kỵ công công của con cùng Đại Lang, làm việc phải có quá trình.”

      “Nga.” Lã thị thở dài, : “Cũng biết công công và Đại Lang khi nào trở về?”

      Tống thị : “Hẳn là nhanh thôi, thư gửi được mấy ngày rồi.”

      Mới , chợt nghe Tiếu ma ma thông báo: “Phu nhân, lão gia cùng Đại thiếu gia trở lại. Trước tiên đến Tụ Hiền các thỉnh an lão thái gia, bảo chuẩn bị nước ấm để tắm rửa.”

      Hầu hạ nam nhân mới là đại , vì thế hai người liền buông việc trong tay, lu bù bắt tay vào công việc.

      Lại Mạnh ma ma mang theo tiểu nha hoàn, cầm hai sọt đào, trước hướng đến viện của Lâm Ngọc Trân, tới cũng trực tiếp vào, mà là nâng tay kêu nha hoàn thô sử ra, hỏi: “Ta có việc muốn tìm phu nhân, trong phòng phu nhân có người khác ?”

      Nha hoàn thô sử kia cười : “ có, Nhị thiếu phu nhân và Nhị gia vừa thỉnh an rời . Chỉ có Đại tiểu thư ở đây.”

      Mạnh ma ma liền tiếp nhận sọt đào trong tay tiểu nha hoàn, nghiêng người đưa qua: “ thay ta thông báo chút, đào hái từ vườn nhà ta, đưa sọt tới để phu nhân nếm thử.”

      Phương ma ma đứng ở trong viện gọi Hoa Nhi, nghe thấy thanh của nàng liền dừng động tác, tiến lên ngăn cản, cười : “A, hôm nay ngọn gió nào thổi Mạnh quản bận rộn đến đây vậy?”

      Mạnh ma ma chỉ làm như hiểu ý tứ trào phúng trong lời của nàng, da mặt dày cười : “Chúng ta làm hạ nhân, dù hữu tâm vô lực, chẳng phải thường có cơ hội thân cận phu nhân đó sao? Thừa dịp có cớ này, chạy nhanh tới đưa quà tới cho phu nhân. Lão tỷ tỷ, làm phiền người thay ta thông truyền tiếng.”

      Phương ma ma bĩu môi: “Ngươi chờ đây, ta với phu nhân.”

      Mạnh ma ma thành thành đứng ở trong sân, nhìn quanh trái phải, cảm thấy sân viện của Lâm Ngọc Trân có thể là lớn hơn, tinh xảo hơn rất nhiều so với sân viện của Tống thị, cũng khó trách Tống thị lại bất bình.

      Phương ma ma vén rèm lên nửa, nhô đầu ra: “Mạnh gia, phu nhân bảo ngươi tiến vào.”

      Mạnh ma ma vội giở khuôn mặt tươi cười, cầm theo sọt trúc vào, đem sọt trúc giao cho Phương mẹ, trước mặt Lâm Ngọc Trân dập đầu cái vang: “Hồi lâu chưa tới thỉnh an phu nhân, phu nhân mạnh khỏe.”

      Lâm Ngọc Trân nhíu mày, đảo mắt cười : “Mạnh ma ma làm cái gì vậy? Vừa tiến đến hành lễ, sau lưng đắc tội ta sao? Hay là chột dạ?”

      Đại phu nhân này, vừa sắc bén như mũi dao vậy. Mạnh ma ma nhủ thầm, lưu loát đứng lên, cười : “Phu nhân, người là chủ tử, lão nô là nô tỳ, người vừa nhàng nhấc chân, là có thể đá bay nô tỳ , nô tỳ sao dám đắc tội người? Vì lâu tới, sợ phu nhân nhớ nô tỳ, vì vậy mới dập đầu cái mạnh, để người nhớ cho kỹ.” Xoay người nhìn thấy Lục Vân, định quỳ xuống: “Lão nô cũng dập đầu trước tiểu thư.”

      “Lão bà kia, định khiến nàng tổn thọ sao.” Lâm Ngọc Trân ngăn cản nàng, chỉ về phía sọt đào: “Là từ trong sân nhà ngươi?”

      Mạnh ma ma : “Vâng. Sáng sớm hái được mấy sọt, trước đưa lão thái gia cùng lão thái thái. Đây là đợt mới hái buổi chiều, định đưa đến phòng các phu nhân và các thiếu phu nhân nếm thử.”

      Lâm Ngọc Trân lười biếng : “Ngươi có tâm.” Phương ma ma liền cầm hộp qua: “Đây là kẹo, là phu nhân thưởng cho ngươi.”

      Mạnh ma ma cảm tạ, cũng cười làm lành : “Phu nhân, lão nô từ trước nếu có chỗ hữu dụng đắc lực, đều là vô tình, còn thỉnh phu nhân đại nhân đại lượng bỏ qua.”

      Lâm Ngọc Trân xếch mí mắt: “Ngươi tìm lầm người rồi. Ta mặc kệ mọi việc, ngươi nên tìm quản .”

      Mạnh ma ma giọng : “Phu nhân, người chính là quản . Trừ bỏ lão thái gia cùng lão thái thái, người là đứng đầu.”

      Lời này dù giả, Lâm Ngọc Trân đều thích nghe, nhưng nàng luôn luôn tự giữ thân phận, chưa bao giờ dễ dàng thân cận với hạ nhân, liền miễn cưỡng phất phất tay: “Ngươi làm việc của ngươi . Ta muốn nghỉ ngơi.”

      Mạnh ma ma cung kính thi lễ, lui ra ngoài.

      Lục Vân : “Nàng lúc này nhìn có vẻ rất quy củ.” Lại hỏi Phương ma ma: “Nàng từng đắc tội với chúng ta sao? Đây là muốn làm cái gì?”

      Phương ma ma : “Nàng là người tinh quái, chúng ta lại giống người nghèo khó kia, nàng dù có cơ hội cũng thể đắc tội với chúng ta, chính là nàng luôn theo Nhị phu nhân, khả năng lần này nghe được việc gì đó, có chút hoảng sợ.”

      Lục Vân liền nhíu mày: “ như thế, chính là việc đồn đãi hai ngày nay?” Sau đó bước nhanh ra ngoài, gọi Giản Nhi: “Ngươi nhìn xem, Mạnh ma ma có phải đến chỗ Nhị thiếu phu nhân hay ?”

      Giản Nhi tuân lệnh, vội bước nhanh ra ngoài, xa xa theo sau Mạnh ma ma, quả nhiên thấy Mạnh ma ma về phía sân viện của Lâm Cẩn Dung.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 208: Suy nghĩ sâu xa

      Lâm Cẩn Dung gần đây mỗi ngày có thêm việc để làm, nàng sai dỡ bỏ dây leo đầu tường phía đông, sau khi hỏi qua Lục lão ông, trồng hoa cúc lên đó. Nàng mặc dù thể giống như Lục lão ông khéo tay có thể kết thành lầu hoa, nhưng cũng biết vài cách trang trí. nay chưa thấy gì, chỉ chờ thu đến hoa trong bồn hé nụ xem thế nào. Vì thế trừ bỏ việc thường trực hàng ngày, nàng còn phải tuần tra vườn hoa, chăm sóc mấy bồn hoa cúc này.

      Lục Giam đối với vườn hoa này của nàng thực cảm thấy hứng thú, nhưng thời điểm có tâm cũng nguyện ý đến vườn hoa giúp đỡ nàng. Hai chủ tử đều thích nơi này, vì thế vườn hoa này là nơi gần thư phòng và phòng ngủ nhất trong viện.

      Giờ phút này Lâm Cẩn Dung theo thói quen dạo trong vườn hoa sau khi dùng xong cơm chiều để tiêu thực. Mỗi ngày, nàng thích nhất chính là lúc này — thời tiết ôn hoà, ánh sáng mạnh yếu, nhìn vườn hoa càng ngày càng khỏe mạnh trưởng thành, phiến lá lớn dần xanh mướt, tâm tình của nàng rất tốt, ngay cả gió đêm khẽ thổi mặt người đều cảm thấy thoải mái ít khi được hưởng thụ.

      Thời điểm Mạnh ma ma tới cạnh cửa sân, vừa vặn nhìn thấy nàng xoay người hái phiến lá khô vàng xuống. Mạnh ma ma liền khoa trương gọi tiếng: “Ai nha, thiếu phu nhân, sao người lại tự mình động thủ làm loại chuyện này đây? Để lão nô làm là được rồi.” Lời còn chưa dứt, thân mình mập mạp tròn xoe ngay lập tức chuyển qua trước mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa tươi cười, tiếp nhận lá cây trong tay Lâm Cẩn Dung, sau đó cố gắng mở to đôi mắt bé tí bị thịt béo mặt che khuất, băn khoăn nhìn chung quanh, hy vọng có thể tìm thấy trong vườn hoa cây cỏ dại hay là tảng đá dư thừa. Tiếc rằng vườn hoa này quá , lại ngày ngày được người trông chừng chăm sóc, là khó có cơ hội để nàng ta biểu .

      Lục Giam ở trong thư phòng đọc sách, cũng bị tiếng gọi này kinh động, khỏi nhíu mày nhìn ra cửa sổ, thấy là Mạnh ma ma, liền ngồi lại vào ghế.

      Lâm Cẩn Dung bị Mạnh ma ma hù giật mình, lập tức phản ứng lại, nhịn được nở nụ cười: “Mạnh ma ma làm cái gì vậy?”

      “Thiếu phu nhân là lịch tao nhã nhất thiên hạ.” Mạnh ma ma từ trước tới nay đều là người linh hoạt khéo léo, thấy vườn hoa quá mức sạch liền buông tha hành động lấy lòng, mỉm cười tiếp nhận sọt trúc trong tay tiểu nha hoàn, hai tay dâng lên cho Lâm Cẩn Dung xem: “Thiếu phu nhân, đây là đào trồng trong vườn lão nô, buổi chiều nhi tức và chất nữ của lão nô tự tay hái xuống. Mỗi quả đều được tinh tế tuyển lựa, người xem, lá cây vẫn còn tươi mới, rất ngọt, giống như mật vậy. Lão nô muốn hiếu kính cho Nhị gia và thiếu phu nhân thưởng thức.”

      “Có bao nhiêu đâu, chỉ có hơn mười cây đào. Năm nay mùa màng tốt, kết hoa kết trái vừa nhiều vừa to, cảm động, nhớ nhung nhóm chủ tử nhân từ, liền đưa đến mỗi nơi sọt, lão nô đến chỗ Đại phu nhân, thiếu phu nhân cần chia ra nữa đâu.” Mạnh ma ma từ chối hai lần mới ngồi xuống bàn đá, tiếp nhận trà Đậu Nhi dâng lên, khoa trương hồi: “Đều thiếu phu nhân có tài nghệ pha trà rất ngon, ngay cả các tỷ tỷ trong phòng thiếu phu nhân có bản lĩnh như vậy. Tùy tiện pha trà tuyệt thế này, lão nô chưa bao giờ được nếm thử qua thứ ngon thế này.”

      Đào liền nhàng kéo kéo Đậu Nhi, vui đùa : “Đậu Nhi tỷ tỷ, chừng nào tỷ học được tài nghệ của thiếu phu nhân vậy? Cũng dạy ta .” Đậu Nhi véo nàng cái, cười : “Ma ma tán thưởng khiến ta ngượng ngùng rồi.”

      Mạnh ma ma vội : “ là như vậy.” Đôi mắt ngước ra nhìn chung quanh, lại khen: “Sân viện của thiếu phu nhân là tinh xảo sạch , cũng biết thiếu phu nhân được sinh dưỡng thế nào đây? Người ta phải chau chuốt gì gì đó, chính là giống như thiếu phu nhân chăng? Nhìn xem, chỉ là sân viện, cũng thu dọn sạch như thế. Còn biết bên trong tinh xảo đến mức nào đây? Lúc trước thời điểm đưa đồ cưới quá náo nhiệt, trang trí sáng bừng khiến mắt ta như bị mù vậy.”

      Lúc này cho dù là Lệ Chi đều nhịn được nở nụ cười: “Kỳ ngọt phải là đào ma ma đưa tới, mà là miệng của ma ma rồi.”

      Quế ma ma cẩn trọng bưng canh hầm tới nghe thấy cũng ra xem náo nhiệt, vui đùa : “Mạnh tỷ tỷ là ăn vụng canh ngọt ta hầm chăng?”

      Đột nhiên, Mạnh ma ma vỗ mạnh cái vào hai má mình, vang thanh thúy: “Muỗi! Vì sao sớm như vậy có muỗi rồi?”

      Quế Viên bỡn cợt : “Đó là muỗi ngửi thấy mùi thịt của ma ma, nên muốn ăn đó thôi.”

      Mạnh ma ma liền cười: “Đúng vậy, thịt ta vừa béo vừa trắng, mùa hè buổi tối thường nhiều muỗi, có thể sánh bằng hương mật a……”

      Trong thư phòng truyền đến tiếng vang lớn , giống như là thanh chặn giấy đặt lên bàn. Mạnh ma ma vội vàng ngậm miệng, giọng cười khẽ: “Lão nô nhiều, phiền nhiễu Nhị gia.”

      Lâm Cẩn Dung vẫn mỉm cười nhìn nàng biểu diễn, lúc này mới : “Bên ngoài nhiều muỗi, thỉnh ma ma vào ngồi trong phòng. Ta sai người mang chút điểm tâm lên.”

      Mạnh ma ma theo nàng vào phòng, khẽ ngồi lên ghế con, sau khi khen ngợi trang trí trong phòng hồi, liền đứng dậy cáo từ rời .

      Các nha hoàn mạc danh kỳ diệu, Đậu Nhi : “Còn tưởng rằng nàng muốn làm cái gì, tại sao cứ như vậy rồi?”

      Lâm Cẩn Dung chỉ sọt trúc: “ rửa , đưa mâm cho Nhị gia, lấy mâm cho ta ăn, chỗ còn lại để các ngươi chia nhau ăn. Để qua đêm tốt.”

      Các nha đầu được ăn ngon, đào quý trọng, ít khi được mùa, vì vậy số đào này là được hoan nghênh, khỏi mừng khôn xiết, bao gồm cả Quế ma ma cũng cười rộ lên: “Thiếu phu nhân hào phóng.”

      Vì thế mấy người phân công làm việc, chỉ có Lệ Chi lưu tại trong phòng, thấp giọng cùng Lâm Cẩn Dung thảo luận: “Thiếu phu nhân, nàng ta muốn làm cái gì?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta còn chưa kịp cùng ngươi chuyện buổi sáng. Nàng tự đưa đến là có chú ý, trước hết đưa cho lão thái gia cùng lão thái thái, kế tiếp dĩ nhiên là Tam phu nhân. Tam phu nhân lưu nàng ngồi lâu, ngay sau đó vài thuộc hạ của nàng ta liền tìm cớ đến phòng của Tam phu nhân.”

      Lệ Chi suy nghĩ hồi vẫn : “Thiếu phu nhân, vậy nàng đây là?”

      Lâm Cẩn Dung : “Nghĩ đến bên kia sắp có hành động, tóm lại phải là chuyện tốt. Ngươi bảo Đào cầm mâm đào ra ngoài dạo vòng, nhìn xem hôm nay có ai được ăn đào rồi? Trước mắt thời buổi rối loạn, các ngươi đều phải cẩn thận chút.” Nàng đối với Mạnh ma ma có ấn tượng sâu đậm, đây là người khăng khăng mực theo Nhị phòng chạy việc. Dù là há mồm lời cáo từ, ba hoa chích choè, nàng cũng dễ dàng bị mắc mưu.

      Lệ Chi thận trọng đáp ứng, gọi Đào tiến vào, dựa theo phân phó an bài xong, lại đem đào rửa sạch bưng lên, ý bảo Lâm Cẩn Dung đưa qua cho Lục Giam: “Khi Nhị gia đọc sách thích chúng ta quấy rầy, vẫn là thiếu phu nhân đưa qua tốt hơn.”

      Lâm Cẩn Dung liền rửa tay, bưng mâm đựng trái cây sang phòng cách vách. Đẩy ra cửa phòng, Lục Giam cũng ngẩng đầu lên : “Người rồi sao?” Thế nhưng lại biết là nàng.

      rồi.” Lâm Cẩn Dung đem mâm trái cây đặt lên bàn trà bên cạnh, lấy khăn sạch nhúng nước trong bồn để lau tay: “Nếu đều tranh cãi ầm ĩ, cứ ăn trước nhìn xem thế nào.”

      Lục Giam tiếp nhận khăn, : “Nàng ta tới làm cái gì? Quang quác giống như quạ đen vậy!”

      Lâm Cẩn Dung lại cười : “Ầm ỹ chàng chăng? Ta đoán ngày sau chỉ sợ người tới nơi này càng nhiều, nếu , về sau chàng nên tới Thính Tuyết các đọc sách?”

      Lục Giam từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn nàng cái, đem khăn tay đưa cho nàng, cầm quả đào đưa vào miệng, lại hỏi: “Nàng ta tới làm cái gì?”

      Lâm Cẩn Dung đành phải đem chuyện vừa rồi với Lệ Chi kể lại cho : “ biết nàng rốt cuộc muốn làm cái gì, ta vừa bảo Đào ra ngoài hỏi thăm tin tức.”

      Lục Giam nhíu mày, đem mâm đựng trái cây đẩy về trước mặt nàng: “Đừng chỉ mải chuyện. Hương vị rất ngon.”

      Hai người ngồi lúc, đợi đến khi ăn sạch mâm đào, Đào cũng trở lại, Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy : “Ta nghe chút nàng như thế nào.”

      Lục Giam : “Bảo nàng lại đây .”

      Lâm Cẩn Dung nghĩ đến đối với việc vặt này cảm thấy hứng thú, nhân tiện : “ ảnh hưởng chàng đọc sách sao? nhiều ngày qua chàng vội vàng đốc thúc chế tạo máy cày, sợ là bỏ lỡ việc ôn tập?”

      Lục Giam : “Trong lòng ta đều biết cân nhắc.”

      Đào tiến vào, : “Hôm nay chạng vạng tổng cộng cầm bốn sọt đào vào các phòng viện, Nhị phu nhân có hai sọt, Đại phu nhân sọt, chúng ta sọt. Ở trong phòng Nhị phu nhân ngồi lại ước chừng thời gian uống chén trà , biết cái gì, cũng thấy cầm thứ gì ra; Dập đầu mạnh trước Đại phu nhân, được thưởng hộp kẹo.”

      Nhìn như tất cả mọi người đều được quà, phi thường chu đáo, nhưng đối với người Tam phòng, Đồ thị được đưa tới đầu tiên, hơn nữa sau đó, thủ hạ của Mạnh ma ma cơ hồ đều chạy đến chỗ Đồ thị chuyến. Hơn nữa nhiều ngày nay trong hạ nhân có đồn đãi mơ hồ, Lâm Cẩn Dung đại khái có thể suy đoán — nếu lúc trước Đồ thị mới chỉ hy vọng có thể được quản lý khố phòng, trải qua hành động cùng ám chỉ của Mạnh ma ma, Đồ thị nhất định vô cùng tin tưởng chức vị này thuộc về nàng, nếu đột nhiên xuất biến cố, đó chính là mưu quỷ kế thể tha thứ.

      Như vậy hôm nay Mạnh ma ma lại dạo vòng này, bên ngoài nhìn như để cân bằng, ai cũng muốn đắc tội; ngầm coi như là lấy lòng nàng cùng Lâm Ngọc Trân, vì tương lai nhân thay đổi mà chuẩn bị; Nhưng thực tế là vì mục đích khiến hy vọng của Đồ thị bị tan biến, có thể mạnh mẽ kích thích Đồ thị, làm cho Đồ thị thẹn quá hóa giận oán hận mình, đồng thời cũng che giấu hành động của Mạnh ma ma. phải là đưa đào thôi sao? Người người đều được tặng a, Tam phu nhân muốn hiểu lầm, hay trách cứ ai đây? Về phần mấy thủ hạ kia, kết quả như thế nào cũng được Tống thị cùng Mạnh ma ma để ở trong lòng. Điều các nàng muốn, là nàng cùng Đồ thị vĩnh viễn cũng hóa giải được khúc mắc cùng cừu hận.

      Lâm Cẩn Dung khỏi khe khẽ thở dài, bởi vì phản ứng của nàng giống với kiếp trước, có rất nhiều chuyện hoàn toàn khác biệt, mà ở kiếp trước rất nhiều việc nàng thể nghiệm chứng, nhưng giờ phút này nàng rành mạch nhìn thấu chuyện này. Nàng biết Nhị phòng ở kiếp trước của nàng sắm vai loại nhân vật nào, làm đến trình độ nào, nhưng trước mắt các nàng có tâm chuẩn bị kỹ càng, ngồi xem náo nhiệt.

      Nàng quay đầu nhìn Lục Giam, chuyện này đầu đuôi ra sao đều biết, giờ phút này nghĩ như thế nào? Có thấy ràng hay ?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 209: Phân tán

      Lâm Cẩn Dung đợi trong chốc lát, thấy mở miệng, đành phải : “Chàng đối với chuyện này có ý kiến gì ? Nàng ta lượt từ xuống dưới, có khả năng chỉ là vì đưa đào, để cả nhà cao thấp đều đào của nàng ăn ngon ?”

      Lục Giam cũng nhiều lời, chỉ vẫy tay bảo Đào lui xuống.

      Lục Giam đáp phi sở vấn (hỏi đằng nẻo): “ nhiều ngày ta ra ngoài. Nàng vô cũng đừng đến chỗ khác làm gì.” Dựa bàn viết phong thư giao cho Lâm Cẩn Dung: “Sai người đưa cho Ngô Tương, phó thác thay ta trông chừng máy cày và máy gieo.”

      Lâm Cẩn Dung liền ra cửa, gọi Đậu Nhi tới: “Ngươi cầm phong thư này ra ngoài, bảo Trường Thọ đưa cho Ngô gia Nhị gia.”

      Lục Vân thướt thướt tha tha vào, quét mắt nhìn thư trong tay Đậu Nhi cái, lại cười : “Tẩu tử, ca ca có ở đây ?”

      Lâm Cẩn Dung chỉ về phía thư phòng: “ ở bên trong.”

      Lục Vân liền đè thấp thanh : “Tẩu có việc gì , chúng ta ra bên ngoài dạo chút?”

      Lâm Cẩn Dung quay vào vài câu, chỉ thấy Lục Giam mở cửa ra, cười : “A Vân đến đây a, tiến vào ngồi .” Lại cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng: “A Dung phiền nàng pha trà cho chúng ta được ?”

      Lục Vân thể nghe theo, đành phải vào thư phòng. Lâm Cẩn Dung liền sai người đem trà cụ tới, lấy trà Vân Long được phân, cười : “Nước tốt, làm sao bây giờ?”

      Lục Vân vội phân phó Giản Nhi: “Đem ống nước năm ngoái ta lấy từ tuyết đọng cành mai tới đây.” Lập tức quay đầu cười nhìn Lục Giam: “Ca tẩu là cầm sắt cùng minh.”

      Lục Giam rũ mắt xuống mỉm cười.

      bao lâu, nước tuyết được đưa đến, Lâm Cẩn Dung mới động thủ, Lục Vân liền thân ái nóng bỏng lại gần: “Ta đến giúp tẩu tử.” Lại ôn hòa cười: “Ca ca có phúc khí, có hai người chúng ta cùng pha trà cho huynh uống.”

      Lục Giam cười : “Qua hai ngày nữa bớt bận, ta tính mang tẩu tử muội ra ngoài xem náo nhiệt, A Vân có rảnh ?”

      Lục Vân mắt sáng rực lên: “Có đông người ?”

      Lục Giam gật đầu: “Ta đoán lúc đó chắc hẳn muôn người đều đổ xô ra đường.”

      Lục Vân chút do dự : “Muốn , nhất định phải .”

      Lâm Cẩn Dung ở bên im lặng pha trà, yên lặng nghe hai huynh muội chuyện phiếm, ngẫu nhiên thêm vào câu râu ria. Như thế, canh giờ rất nhanh trôi qua. Lục Vân đứng dậy cáo từ: “Đêm khuya, ta cần phải trở về.” Vừa , vừa nháy mắt về phía Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy đưa nàng, Lục Giam cũng theo đứng lên, cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai ra: “Ta đưa muội muội ra ngoài.”

      Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải : “Thôi, ta cũng phải người ngoài, lại phải quá xa, cần tiễn, hai người đều trở về .” Từ đầu tới cuối, nàng cũng có cơ hội chuyện riêng với Lâm Cẩn Dung.

      Lâm Cẩn Dung đem từng động tác của Lục Giam xem ở trong mắt, lạnh nhạt cười, xoay người vào, tự thu dọn, chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Lục Giam đưa tay thử độ ấm trong bồn nước, từ từ nhắm hai mắt : “Hai ngày nay nàng đừng chuyện riêng với A Vân.”

      Lâm Cẩn Dung lặng im lát, : “Được.” Lục Vân muốn tìm nàng, chắc hẳn thảo luận về chuyện phân công của Đồ thị. cầu cùng suy nghĩ của mẫu tử các nàng tuyệt đối giống nàng, kết quả bất quá là khiến hai bên vui mà thôi.

      Lục Giam thêm gì, lấy khăn sạch lau khô bọt nước mặt, rồi ra ngoài. Lâm Cẩn Dung rửa mặt xong, ngồi vào trước bàn trang điểm tháo châu sai, chợt nghe Lục Giam ở giường thấp giọng : “Đợi đến khi tổ phụ lên tiếng, Tam thẩm nương tất nhiên oán trách nàng, thỉnh nàng… nể mặt ta, chớ cùng nàng chấp nhặt.”

      Lâm Cẩn Dung kinh ngạc ngừng tay, quay đầu nhìn về phía Lục Giam. Đây là lần đầu tiên ràng với nàng như vậy, thỉnh nàng nể mặt , đừng chấp nhặt với Đồ thị.

      Lục Giam tựa vào đầu giường, cúi đầu chuyên tâm nhìn sách trong tay, coi như người chuyện vừa rồi phải là vậy.

      Lâm Cẩn Dung rất nhanh đáp lời: “Ta phải người tham vọng, nếu có thể, ta hy vọng mỗi ngày đều trôi qua yên lặng, hòa hòa thuận thuận. Nhưng ta biết như thế nào, cũng có khả năng khuyên nhủ được.” Nàng có thể mặc kệ Đồ thị, nhưng Lâm Ngọc Trân phải người như vậy, có thể tùy ý để Đồ thị cưỡi ở đầu ép buộc.

      “Rầm” Lục Giam đóng mạnh sách, giương mắt nhìn nàng: “Chuyện đó tùy ý nàng.”

      Lâm Cẩn Dung rũ búi tóc xuống, chuyên tâm chủ định chải đầu, thanh cơ hồ thấp đến nỗi thể nghe thấy: “Trong lòng chàng biết là tốt rồi.”

      Lục Giam lời nào, vẫn nhìn nàng, ước chừng nửa nén nhang, buông sách, bước xuống giường, tiếp nhận lược trong tay Lâm Cẩn Dung. Cây lược gỗ cầm trong tay ấm áp, đầu nàng lại lạnh lẽo. Lục Giam cúi đầu, cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung vẻ mặt nhu thuận, đưa tay nhàng xoa hai má nàng, đem nàng ôm vào trong lòng.

      Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, ngọn đèn xuyên thấu qua rèm mi, ở trước mắt nàng lưu lại quầng sáng hồng mơ hồ. Lại cái chớp mắt, thân thể của nàng bỗng, trước mắt mảnh tối đen.

      Trong bóng tối, nàng nghe thấy Lục Giam thấp giọng : “Tổ phụ, tổ mẫu đều với ta, về sau ta thường xuyên về nhà.”

      cái gì?” Lâm Cẩn Dung có chút cố sức hỏi.

      Lục Giam đưa tay đặt lên lưng nàng, đẩy nàng về phía : “ có gì.”

      Lâm Cẩn Dung cắn chặt môi, có hai ngón tay đặt lên cánh môi nàng, vừa nhàng chạm phải, Lâm Cẩn Dung phiền chán mở miệng, ngụm cắn hai ngón tay kia.

      Lục Giam hít ngụm khí lạnh, nhưng thu hồi tay, chỉ dùng tay kia dùng sức đè đầu vai nàng, để nàng gần sát vào người hơn nữa. Lâm Cẩn Dung chậm rãi buông lỏng miệng. Lục Giam lại cắn đầu vai nàng ngụm, đầu tiên là cắn, sau đó là dùng lực mút, khiến nàng đau thở tiếng, đẩy hai ba cái cũng được, đơn giản ôm đầu vai hung hăng cắn lại.

      ***

      Trong Tụ Hiền các lúc này vẫn là đèn đuốc sáng trưng, trước mặt Lục lão ông là chồng sổ sách cao ngất, nhưng ánh mắt cũng thèm nhìn lấy cái, chỉ thản nhiên nhìn Lục Kiến Trung đối diện.

      nhìn xem rất chuyên chú, thời gian trôi qua lâu. Lục Kiến Trung ngồi ở ghế phía dưới, thân đổ tầng mồ hôi, kiên trì : “Con giáo huấn Tống thị, tuy là vô tình, nhưng nàng phụ kỳ vọng của phụ thân. Thế nhưng phát sinh chuyện như vậy, ít nhiều tạo thành trở ngại gì, bằng con cũng bị phụ nhân sơ ý này làm liên lụy. Trước mặt người khác ngẩng đầu nổi, càng có thể diện gặp huynh trưởng.”

      Lục lão ông bưng lên chén trà trước mặt: “Con nghĩ như vậy, liền cho rằng tất cả đều là lỗi của thê tử con sao? Con ra ngoài chuyến, trở về trong nhà liền thay đổi, con chút ý tưởng đều có?”

      Lời này tiện trả lời. Nếu hoàn toàn phủ định, ngược lại có vẻ giả tạo, nhưng nếu lại có vấn đề. Lục Kiến Trung có chút bất an, lấy ra khăn tay lau mồ hôi mặt, giọng : “Phụ thân, Đại ca ở nhà, ngày khác người còn phải với Nhị lang. Nếu còn có tình này, nên viết thư, hoặc là để Trường Thọ chuyến tự mình đưa thư mới đúng, đỡ phải hỏng việc. Nhiều chuyện, thường thường chính là do người truyền tin mà thôi. Đối với tiện nô tài này, phải lo lắng như vậy nữa.”

      Người khác có thể là Tống thị tâm bất an, cố ý báo tin tức Lục Giam bị bệnh, lại muốn châm ngòi oán hận giữa Đại phòng và Tam phòng, khiến phu thê xa cách; Vì sao có ai ngược lại, cũng có thể cho rằng đây là hai phu thê muốn làm thủ thuật che mắt, nếu thực bị bệnh, sao sai tâm phúc truyền tin về, đây cũng là vấn đề. Bằng , sao nhanh như vậy đuổi người rồi?

      Lục lão ông nở nụ cười: “Con đúng. Ta với Nhị lang.”

      Lục Kiến Trung nghĩ tới Lục lão ông có lẽ phát giận, có lẽ để chuyện này trôi qua, che chở Lục Giam, nhưng nghĩ tới lại lạnh nhạt như thế.

      nhàng thở hơi, khen Lục Giam: “Nhị lang kỳ rất trí tuệ, chế tạo ra máy cày và máy gieo, kỳ mấy năm trước ta cùng Lục Thiệu ra ngoài vận chuyển lương thực, cũng từng nhìn thấy có người dùng, có điều để ở trong lòng. Nếu khi đó ta có tâm tốt rồi, nhà chúng ta sớm có thể dùng tới.”

      “Đúng vậy, câu kia gọi là gì? phải của ngươi, phải là của ngươi, cho dù là thấy, gần trong gang tấc cũng bỏ qua.”

      Lục lão ông tiếp: “Nhị lang tuy ít lời, nhưng rất cẩn thận.” Rồi chỉ vào chỗ trái tim, thập phần trịnh trọng : “Nơi này, đều đặt ở nơi này.”

      Lục Kiến Trung mặc mặc, ngược lại lại : “Sổ sách đều ở trong này, phụ thân có muốn tìm người đến kiểm tra chút hay ?”

      cần, Nhị tức đương gia quản nhiều năm, chẳng lẽ ngay cả điểm ấy cũng tính toán ràng hay sao? Kia cũng khiến người ta thất vọng rồi.” Lục lão ông nhàng đẩy sổ sách, sổ sách “rầm” tiếng từ bàn gỗ tử đàn xô lệch, trầm trọng rơi xuống đất.

      Lục Kiến Trung trong lòng nhất thời treo ở trung, nửa vời, khổ sở thôi. muốn kiểm tra, tỏ vẻ tin tưởng, hẳn là cảm thấy cao hứng, lão gia tử đối với Nhị phòng vẫn thương, nguyện ý để lối thoát, nhưng lời này, động tác này, lại làm như định liệu trước, chỉ kiên nhẫn cùng bọn họ so đo mà thôi. cười gượng tiếng, đứng dậy, cố sức ngồi xổm xuống, thu dọn chồng sổ sách.

      Lục lão ông nhìn lát, rốt cục : “Thời tiết ẩm ướt này lại bị đau đầu gối sao?”

      Lục Kiến Trung ngẩng đầu, nhìn Lục lão ông ngốc ngốc cười: “ có gì, chỉ là mấy ngày nay lại nhiều nơi, thuốc dán lại dùng hết rồi.” liền ngồi xuống, đem ống quần xắn lên, lộ ra đầu gối cho Lục lão ông xem: “Mới dùng thuốc dán, lúc này dược lực phát tác nên nóng trong, qua hai ngày nữa tốt rồi.”

      Lục lão ông khe khẽ thở dài: “Đừng dọn nữa, trở về nghỉ ngơi , nhiều ngày tới cũng đừng ra ngoài, ở nhà bảo dưỡng thân thể.”

      Lục Kiến Trung chịu, kiên trì thu dọn cho xong, chỉnh tề để qua bên, mới cười : “Cho dù tại phụ thân xem, thời điểm cần tính toán muốn xem.”

      Thấy Lục lão ông lời nào, liền thức thời đứng dậy cáo từ: “Phụ thân sớm nghỉ ngơi, con về trước.”

      Lục lão ông giữ ở lại, đợi tới cửa, mới : “Ngày mai cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, đem hàng nên giao giao ra. Còn có, qua tháng này, ta tính đem Tam Lang, Ngũ lang, Lục lang đưa đến Thái Minh phủ đọc sách. Mấy ngày nay, để huynh đệ bọn họ thường xuyên ở chung chỗ mới có thể vun đắp tình cảm, tương lai Nhị lang có tiền đồ, quên mấy đường huynh đệ. Con nhớ dặn bọn họ.”

      “Vâng, để phụ thân làm chủ.” Lục Kiến Trung cúi mắt cẩn thận lui ra ngoài.

      Lục lão ông tùy tay cầm lấy quyển sổ sách, tùy ý lật hai ba tờ, rồi ném sang bên.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 210: Kim khẩu

      Đồ thị cảm thấy, ngày này đại khái là ngày hãnh diện nhất kể từ sau khi sinh hạ Lục Giam. Mới chỉ sáng sớm, cũng có người đến báo tin với nàng cho biết hôm nay giờ ngọ cả nhà dùng cơm trưa, sau đó Nhị phòng đem sổ sách giao ra, lão gia tử phân công lần nữa.

      Nàng vốn ăn mặc rất đẹp, nhưng lát sau lại thấy quần áo sắc nhạt người kia đủ phụ trợ sắc dung khí chất của nàng. Vì thế nàng sai người lấy bộ vải sam mới may màu đỏ hạnh kia ra, ủ cho thơm, đến khi mặc vào, nàng lại thấy gây chú ý quá mức, dễ dàng khiến người ta nhận ra nàng khiếp đảm. Liền cởi bỏ, ở hòm xiểng tìm hồi lâu, rốt cục chọn kiện vải sắc lam nửa mới nửa cũ ra. Mở hộp trang sức, nàng đau xót phát bản thân thế nhưng trang sức nào có thể phụ trợ với trường hợp quý trọng ngày hôm nay.

      Vì thế nàng rầu rĩ vui ngồi xuống trước bàn trang điểm, nặng nề mà thở dài.

      Lục Tam lão gia mặc đạo bào màu xanh nhạt, chuyển mình tháp đọc sách, nghe thấy nàng thở dài, khỏi cẩn thận hỏi nàng: “Nàng lại làm sao vậy?” đối với thê tử thập phần trầm trọng áy náy, áy náy này là vì phụ thân lợi hại cùng hai huynh trưởng vĩ đại phụ trợ, cho biết bản thân thực vô dụng, đầu tiên là tự ti, sau đó từ lúc Lục Giam bị cướp , dần dần biến thành áy náy. Càng lớn tuổi, nhiều việc được như ý, nhiều việc bất lực, cảm giác áy náy này liền hóa thành nhân nhượng đối với thê nhi.

      Đồ thị quay đầu bất mãn nhìn : “Ta hôm nay thể keo kiệt, vậy mà có trang sức nào phù hợp.”

      Lục Tam lão gia cảm thấy những lời này giống như chất vấn , khảo vấn làm trượng phu vô năng, đủ chu cấp cho thê tử, vì vậy mắt kém dò xét khẽ nheo lại nhìn qua, lúc Đồ thị giơ lên cho xem đồ trong hộp, liền cố gắng khiến thanh của mình có vẻ vui chút: “Ta thấy cũng rất được mà, kim quang lòe lòe, đầy tràn trong hộp, bộ dạng nàng vốn đẹp, tùy ý chọn hai thứ là đủ rồi. Là nhìn người, chứ phải nhìn trang sức.”

      Đồ thị cảm thấy mình còn cách nào khác cùng giải thích, dù có là mĩ nhân, mặc áo rách vào cũng chỉ là kẻ ăn mày. Vì thế nàng nặng nề quăng hộp lên bàn trang điểm.

      Theo tiếng vang này, trái tim của Lục Tam lão gia cũng theo kịch liệt chấn động. miệng khô lưỡi khô, suy nghĩ hồi, lộ ra thần sắc vui mừng của tiểu hài tử: “Nàng có thể đeo bảo xuyến năm mới mẫu thân đưa cho nàng! Lại xứng với khối ngọc bội năm đó ta tặng cho nàng.”

      đề cập tới còn may, vừa nhắc đến làm cho Đồ thị thêm phẫn nộ: “Mọi người đều có! Ngọc bội, nhiều năm như vậy, chàng đâu có đưa thứ gì khác cho ta? Chàng xem xem Đại tẩu cùng Nhị tẩu, các nàng ăn mặc, có bao nhiêu là đồ tặng trong nhà? Ngay cả thê tử của Nhị lang ta cũng thua kém!”

      Lục Tam lão gia chống đỡ, vốn định , kỳ mấy năm nay cũng tồn trữ chút vốn riêng để mua trang sức cho nàng, nhưng mỗi lần nhà mẹ đẻ của nàng có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền, nàng trước hết luôn đem mấy thứ này lấy ra viện trợ Đồ gia. Bởi vì mấy thứ này là của nàng, cũng nhiều nên ai để ý, nàng lấy đồ nhà chồng trợ cấp nhà mẹ đẻ. Nhưng biết lúc này tốt nhất đừng mở miệng, bằng Đồ thị càng phẫn nộ. Cho nên chỉ ngồi đó trầm mặc.

      Đồ thị tức giận im lặng ngồi hồi lâu, thấp giọng : “Thôi, có thể trông cậy gì vào chàng đây? Con cũng giữ được.”

      Lục Tam lão gia nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt thập phần tốt, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy bóng dáng nàng toàn thân đều tản ra như ý cùng thống khổ, khe khẽ thở dài, vuốt râu dùng sức kéo xuống, kéo đứt mấy sợi râu, chút đau nhức này làm cho cảm thấy trong lòng hơi thư thái hơn.

      Nhớ tới Lục Giam nhắc nhở, thanh buồn bã vang lên: “Ta cảm thấy, nàng vẫn đừng nên ôm hy vọng quá lớn. Có lẽ là vị trí quan trọng gì đâu. Nàng chưa từng quản , bọn họ còn chưa khẳng định, nàng cần gì phải lo lắng?”

      Đồ thị thập phần mất hứng: “Chàng thay ta với công công còn chưa tính, nhưng ngay cả chàng cũng khinh thường ta! Chàng chỉ ước gì ta giống như chàng có tiền đồ bị người khác khinh thường chăng?”

      Lục Tam lão gia bất đắc dĩ thở dài, cầm sách lên, lật trang, lại trầm mê vào thế giới của sách vở.

      Đồ thị hữu khí vô lực ngồi trước bàn trang điểm hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nghe theo đề nghị của Lục Tam lão gia, đeo bảo xuyến Lục lão phu nhân tặng cho nàng kia, lại dùng ngọc bội Lục Tam lão gia đưa lúc tân hôn. Mặc kệ thế nào, bảo xuyến này là thượng đẳng, ngọc bội tỉ lệ cũng rất tốt. Nàng đối diện với gương thoa phấn điểm son, cố gắng giúp khí sắc của mình nhìn qua tốt hơn chút. ai có thể lý giải thương tâm cùng khổ sở của nàng.

      Ngày hôm nay, Lâm Cẩn Dung từ khi tỉnh dậy, luôn cùng với Lục Giam ở chung chỗ. Tống thị phái người truyền tin tới báo giữa trưa nay cả nhà đều dùng cơm, đến lúc đó lão thái gia phân công lại, nàng có chút việc vặt, nếu Lâm Cẩn Dung muốn qua, cần .

      Lâm Cẩn Dung liền thuận theo ý tứ của Tống thị ràng lưu loát trả lời, nàng đến. Sau đó cùng Lục Giam thỉnh an Lâm Ngọc Trân, lại cùng nhau ngồi trong phòng Lâm Ngọc Trân non nửa canh giờ, rồi cùng đến Vinh Cảnh cư bồi Lục lão phu nhân chuyện.

      Lục lão phu nhân cho con sóc Lục Luân tặng ăn, nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến, rất là vui mừng, kéo tay Lâm Ngọc Trân ôn ôn nhu nhu lời hay, lại bảo Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam, Lục Vân nhất định phải hiếu kính Lâm Ngọc Trân.

      Lâm Ngọc Trân trong lòng hiểu được, đây là vì lão thái gia sắp công đạo mà trấn an nàng. Tâm tình xuống thấp đến cực điểm, nhưng cũng đành nhịn xuống, giọng đáp ứng, để Lục lão phu nhân yên tâm. Đừng nghĩ rằng nàng , nàng kỳ rất hiểu, trong nhà này, người nàng có thể trông cậy vào cũng chỉ có Lục gia nhị lão. Nữ nhân có nhi tử thể đứng thẳng thắt lưng.

      Lục Giam thấy bên cạnh có mâm đào, liền cầm lấy quả tiến đến gần lồng sắt, hướng tới trước mặt con sóc, con sóc kia cảnh giác trợn tròn mắt như hạt đậu đen, cũng dám tiếp nhận. Lục Giam bám riết tha, Lục lão phu nhân nhịn được cười : “Nó làm sao biết ăn thứ này.” Lời còn chưa dứt, thấy con sóc kia nhanh đoạt lấy quả đào trong tay Lục Giam, xoay người đưa lưng về phía mọi người mà gặm ăn.

      Lục lão phu nhân vừa thấy lạ lùng vừa thấy vui sướng, liên tục thở dài: “Ai nha, là biết ăn sao!” Vì thế mọi người đều cầm quả đào cho con sóc, khung cảnh náo nhiệt này diễn ra mãi cho đến khi Đồ thị cùng Lục Tam lão gia tiến vào mới thôi.

      Đồ thị khí sắc hôm nay so với bình thường tốt hơn rất nhiều, ánh mắt sáng lạn, Lục Tam lão gia vẫn là bộ dạng hỗn loạn, tỉnh ngủ. Bọn họ vừa tiến vào, xuất phát từ nguyên nhân cùng lo lắng riêng mà mọi người đều ngừng giỡn, nghiêm trang ngồi trở về chỗ.

      Đồ thị sâu sắc nhận ra khí biến hóa. Nàng quy kết là vì mẫu tử Lâm Ngọc Trân ghen tị. Ngày xưa nàng luôn ngồi xuống vào góc trong, nhưng hôm nay nàng giống như ngày xưa nữa, nàng lên tinh thần, vui mừng khôn xiết cùng Lục lão phu nhân giỡn, đem vẻ vui mừng từ rất nhiều năm trước kia lại thể ra.

      Đồ thị hé ra khuôn mặt tươi cười tất nhiên so với Đồ thị hé ra mặt khóc càng khiến người thích hơn, Lục lão phu nhân tất nhiên khiến nàng mất hứng, vô cùng phối hợp khen nàng vài câu. Lại mắng Lục Tam lão gia: “ từng này tuổi rồi, còn quý bản thân, về sau đường đều phải sai người ta dắt sao?”

      Lục Tam lão gia cười nhạt, sầu lo nhìn Lục Giam. Lục Giam trong mắt lên tia lo lắng, tay ý thức nhàng gõ vài cái ghế dựa, hơi nhếch môi, nhìn Đồ thị cao hứng phấn chấn, hay biết gì.

      Bên ngoài vang lên trận tiếng bước chân, ngay sau đó Nguyên Lang bay nhanh tiến vào, thanh thúy hô gọi: “Tằng tổ mẫu! Tằng tổ mẫu!” Coi như đây là mở màn, Nhị phòng thịnh vượng nhanh chóng dũng mãnh vào, nháy mắt đứng chật nửa phòng Vinh Cảnh cư.

      Tống thị đầu tiên mắt nhìn về phía Đồ thị, khi thấy bộ dạng Đồ thị tinh thần toả sáng, nóng lòng muốn thử, nàng tâm tình tốt nở nụ cười. Tuy rằng nàng ta hôm nay mặc chỉ là kiện vải sam màu xanh nửa mới nửa cũ, đầu cũng chỉ đeo trâm cài và hai đóa châu hoa, nhưng bộ dạng mất mát thương tâm nửa điểm đều có, thập phần bình tĩnh tự nhiên.

      Lục Kiến Trung dùng sức vỗ bả vai Lục Giam, hào sảng cười, tiếng cười có thể kinh động chim trời: “Nhị lang, có tiền đồ! Con làm ra máy cày và máy gieo kia, ít nhất giúp chúng ta tiết kiệm phần tư nhân lực vật lực!” Lại chỉ vào Lục Kinh cùng Lục Luân: “Ta bình thường với các con, các con còn phục, nên học tập Nhị ca các con, có năng lực đọc sách, khảo thí công danh, có năng lực làm việc khác, còn có nhân tâm.”

      Lục Giam mặt lên tầng đỏ ửng thản nhiên, khiêm cung thi lễ: “Nhị thúc phụ khen quá lời rồi, chất nhi dám nhận. về làm ăn, ta dù thế nào cũng thể so sánh với Đại ca, ta còn nên học hỏi Đại ca mới phải.”

      Lục Thiệu vẫn ôm tiểu nhi tử đùa vui nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hòa khí cười, vươn bàn tay vỗ vỗ đầu vai , sang sảng : “Nhị đệ cần khiêm tốn. Ca ca có tiền đồ, ngày sau còn nhiều việc cần nhờ đệ.” Lục Thiệu so với Lục Giam lớn hơn năm sáu tuổi, dáng người trung bình, bộ dạng càng giống Tống thị, mặt tròn mắt to, trong vẻ thà mang theo điểm khôn khéo, trong vẻ khôn khéo lại mang theo chút ôn hòa. Thực dễ dàng làm cho người ta buông lỏng phòng bị.

      “Đều là con cháu Lục gia, chỉ cần các con đoàn kết, làm sao lo mọi người có ngày lành?” Lục lão ông và Lục Thiện vẻ mặt được tự nhiên bước vào, phía sau hai ma ma còn nâng cái rương nặng.

      Trừ bỏ Nguyên Lang và Hạo Lang chỉ lo vui vẻ ngoạn nháo, Lục Thiện được tự nhiên ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại cái rương kia, bên trong có gì cần cũng biết, tất nhiên là sổ sách.

      Vì thế dù phòng bếp bỏ ra nhiều công phu tỉ mỉ chuẩn bị, bữa cơm đoàn tụ vẫn trở nên vô vị. Kỳ mọi người đều hy vọng cần ăn bữa cơm này, luôn ra, nhưng phong cách của Lục lão ông từ trước đến nay đều như thế, chuyện gì lớn lao, cũng phải chờ ăn xong rồi mới sau. Dùng cách của , cho dù tức giận, trong bụng phải có đồ ăn, mới có sức lực để tức giận.

      Khó khăn thu dọn bàn ăn, phân biệt thứ tự lớn ngồi xuống xong, Lục lão ông cuối cùng mở kim khẩu: “Nhân tình lui tới, để trưởng tức cùng Nhị tức quản lý, Nhị tức làm đương gia nhiều năm, việc mua sắm vẫn nên để nàng quản, Đại tôn tức quản phòng bếp lâu, xảy ra sai lầm gì, cần thay đổi. Tam tức mới bắt tay vào việc, trước hết nên bắt đầu từ phòng thêu thùa, để Nhị tôn tức quản khố phòng……”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :