1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 201: Trái phải

      Ngô Hanh còn chưa tới, trước hết cười : “Nhị ca làm gì vậy? Từ xa thấy huynh vừa thở dài vừa cúi đầu, huynh chỉ là chạy tới nhìn xem nước trà cũng có thể đắc tội Lục Nhị tẩu sao? , huynh lại làm gì vậy?”

      Ngô Tương cười : “Ta lại nhiều miệng đắc tội nàng.”

      Lục Giam bất động thanh sắc bước lên cùng Lâm Cẩn Dung sóng vai đứng lại, rồi cười : “A Dung hẹp hòi như vậy, nhất định là ngươi đặc biệt khó nghe. Có phải vậy , A Dung?”

      Lâm Cẩn Dung chỉ cười .

      Ngô Tương vội phân bua: “Ai nàng hẹp hòi? Ta bất quá chỉ nha đầu của nàng hai câu, nàng liền mỏ nhọn buông tha. Vì tức ninh nhân, ta thể thở dài a?”

      Quế Viên cầm trà cụ ra, hợp thời cười làm lành : “Đều là hầu ngốc nghếch.”

      Ngô Tương liền quay đầu lại: “ nhắc tới nữa, dù sao ta bồi lễ.”

      Ngô Hanh cũng hòa giải: “Xem tính tình của Nhị ca ta, cho tới bây giờ cũng chỉ toàn nhất thời khoái hoạt, nơi nơi đắc tội với người khác. Mong rằng hiền phu thê chớ so đo với .”

      Lục Giam cười : “Tính tình của ta cũng biết.” Lập tức quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung : “ thôi.”

      bao lâu, bàn tiệc dọn lên, ba người vừa ăn uống, lại hồi nhàn thoại, sau đó đều rời .

      Ngày ảnh tây tà, gió đêm mát rượi, xe ngựa nhanh chậm đường, rất có vài phần ý tứ nhàn nhã, Lâm Cẩn Dung điều chỉnh tư thế chút, tận lực để mình ngồi càng thêm thoải mái: “Mẫn Hành, ngày mai ta muốn trở về nhà mẹ đẻ chuyến.”

      Lục Giam : “Cùng , ta lâu, hôm qua thời điểm đưa tiểu Thất đệ trở về cũng ghé qua đó, cũng nên qua hành lễ vấn an trưởng bối.” Dừng chút, lại hỏi: “A Dung, vừa rồi Ngô Tương đắc tội nàng thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung sớm có chuẩn bị, cười : “Chàng phải biết tính tình , thế nào cũng cho ta mượn đồ cổ. Ta tất nhiên là cần, lại ta cũ kỹ keo kiệt linh tinh, vừa mở miệng lại nhắc tới cha ta, ta khách khí, hung hăng hai câu.”

      Lục Giam ngón tay nhàng gõ vài cái kỷ trà, có vẻ như tin: “Tính cách này của , là làm cho người ta đau đầu. Nàng có biết ở kinh thành gây ra đại ?”

      Lâm Cẩn Dung : “ biết, loại tình này người ta chủ động , ta cũng tiện hỏi. Chàng biết ?”

      Lục Giam : “Ta là nghe vài người cùng dự thi với Ngô Tương , cũng là do cái miệng. Thái Minh phủ chúng ta có vị Vinh lão học sĩ từ trước đến nay đối với gia hương được nhiều người chiếu cố, cố ý ở Phong Nhạc lâu mời khách, bổn ý là muốn đem mấy người Ngô Tương giới thiệu cho khách nhân. Trong đó có vị nghe là chất nhi của Vũ thái sư, mỗi người đều thổi phồng, khiến Ngô Tương thuận mắt, nương theo say rượu vài câu, do đó đắc tội với người ta, vì vậy mới dẫn đến tai họa bất ngờ. Ít nhiều có Vinh lão che chở, bằng chỉ sợ ăn đau khổ nhiều hơn nữa, có thể là tiền đồ cả đời bị hủy hoại.”

      nghĩ tới hung hiểm như vậy, nhưng bộ dạng Ngô Tương có nửa điểm hối hận cùng luẩn quẩn trong lòng, như cũ thảnh thơi vui vẻ. Nàng cũng biết nên bình luận về tính tình này của Ngô Tương thế nào, Lâm Cẩn Dung khỏi thở dài: “Người ta ngã đau lần, ta thấy vẫn chưa bởi vậy mà tỉnh ngủ bao nhiêu. Có câu giang sơn dễ đổi, ta nghĩ muốn bỏ tính cách này khó khăn.”

      Lục Giam đồng ý : “Chỉ mong cuộc đời gặp thuận lợi, gặp thêm nhiều người tài mới tốt.”

      Lâm Cẩn Dung nhịn được nghiêm túc nhìn cái. Hai người tuy là bằng hữu, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai phục ai, Lục Giam vẫn đều muốn vượt qua Ngô Tương, Ngô Tương cũng nguyện ý để Lục Giam vượt qua . Bọn họ hữu nghị, ban đầu đều phục nhau, trong cạnh tranh kéo dài, khó là Lục Giam còn có thể nghĩ như thế. vậy, ngày sau hai người bất hòa, lại là vì cái gì đây? Là Lục Giam rốt cục chịu được sơ cuồng của Ngô Tương, hay là Ngô Tương chịu được Lục Giam nghiêm túc quá đáng cùng khó chơi?

      Lục Giam buông tha ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, có chút mất hứng : “Ta phải là người mà nàng nghĩ.” muốn thắng Ngô Tương phải là giả, vẫn đều rất muốn rất muốn thắng, nhưng muốn là quang minh chính đại, mà phải chờ đợi Ngô Tương gặp điều hay. Nhưng tâm tư này, cũng là thể tùy tiện thốt ra.

      Lâm Cẩn Dung tất nhiên thừa nhận nàng vừa rồi có suy nghĩ gì, liền cười : “Mẫn Hành sao lại như vậy? Ta nghĩ chàng là loại người thế nào đây?”

      Lục Giam thêm, cũng thấy hai người hợp ý nhau, quay mặt , vừa vặn nhìn thấy Quê Viên lui ở trong góc nghe hai người chuyện, liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Quế Viên cái.

      Quế Viên khó hiểu, lại sợ hãi biết vì sao, nghĩ ra vì sao mình lại đắc tội , ràng từ lúc đến Lục gia tới nay, nàng cẩn thận. Suy nghĩ hồi, mới đột nhiên hiểu ra, trừng mắt này, chỉ sợ là vì nàng lúc trước phụ họa Ngô Tương dối. Vì thế lại chột dạ rụt lui, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mũi hài bất động, giây lát cổ cùng lưng liền cứng ngắc phát đau.

      Lâm Cẩn Dung nhìn thấy cũng hiểu ra, thập phần vui vẻ nhìn tình hình này, liền ha ha cười: “Quế Viên, ngươi lại đây quạt cho ta.”

      Quế Viên thở dài nhõm hơi, vận động so với bất động vẫn tốt hơn, hữu dụng so với vô dụng vẫn tốt hơn. Vì thế mỉm cười ngọt ngào, nịnh nọt qua, cầm cây quạt nhanh chậm giúp Lâm Cẩn Dung phe phẩy. Nàng tin tưởng vững chắc, chỉ cần hầu hạ Lâm Cẩn Dung tốt, hoàn cảnh của nàng chuyển biến xấu, Lâm Cẩn Dung mới là có thể là cọc gỗ cho nàng dựa vào lúc sinh tử chìm nổi.

      Đợi đến khi trở về Lục phủ, vào nhị môn, thấy Đào dẫn vài tiểu nha hoàn tóc mới để chỏm, ngồi xổm ở góc dùng đá chơi đùa, líu ríu cười ngừng. Phương Trúc liền cười : “ Đào rốt cuộc vẫn còn bé, thiếu phu nhân ở nhà, nàng nhàn rỗi đến mừng rỡ.”

      Quế Viên liền cẩn thận thổi phồng : “Đó là thiếu phu nhân chúng ta nhân hậu, bằng nha đầu kia nào dám làm càn như thế?”

      Phương Trúc vội theo câu chuyện thổi phồng Lâm Cẩn Dung: “Đúng vậy, thiếu phu nhân đúng là có tâm Bồ Tát, cũng khó xử hà khắc hạ nhân.”

      Lục Giam liếc Lâm Cẩn Dung cái, biểu tình ý tứ hàm xúc . Lâm Cẩn Dung chỉ làm như phát , cười : “Bảo nha đầu kia lại đây.” còn chưa xong, Đào cũng phát ra nàng, vội vàng chạy tới hành lễ: “Nhị gia cùng thiếu phu nhân về rồi? Phu nhân sai người lại đây , thỉnh hai người nhanh đến Vinh Cảnh cư. Lúc này Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Đại thiếu phu nhân, Đại tiểu thư các nàng tất cả đều ở đó, là về chuyện buổi sáng.” Sau đó tiến đến bên tai Lâm Cẩn Dung giọng : “Nhị phu nhân thỉnh tội với lão thái thái.”

      Lục Giam đem động tĩnh của chủ tở này xem ở trong mắt, rồi : “Xem ra Đào đùa chơi cũng quên chức trách.”

      Đào nghe vậy, mở to mắt nhìn, ngọt ngào cười: “Nhị gia, người đúng, nô tỳ chính là ở chỗ này chờ người cùng thiếu phu nhân. Có chính phải làm, nô tỳ nào dám nhàn hạ?” Nàng bộ dạng chân dài tay dài, khung xương tinh tế, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, nhìn đáng đơn thuần đến cực điểm.

      Lục Giam nhất thời biết gì để trả lời nàng, liền gật gật đầu, nghiêm trang : “Ngươi làm tốt lắm, thiếu phu nhân thưởng cho ngươi. Ngươi muốn cái gì?”

      Hiếm khi thấy khen ngợi hạ nhân, Đào mắt sáng rực lên, đảo mắt lại : “Nô tỳ cần thưởng, chỉ cần thiếu phu nhân cao hứng là tốt rồi.”

      “Ngươi trước với Lệ Chi, chúng ta trở lại, thẳng đến Vinh Cảnh cư, bảo nàng cần chờ chúng ta ăn cơm chiều.” Lâm Cẩn Dung trong lòng khỏi mang theo vài phần vui mừng, cố gắng năm năm, đào tạo nhóm thủ hạ rốt cục dần dần có hiệu quả.

      Đào lên tiếng, bước nhanh rời . Lâm Cẩn Dung vừa vừa khẽ với Lục Giam : “Nhị thẩm nương đến thỉnh tội với tổ mẫu.”

      Lục Giam khẽ mím môi, thấp giọng : “Như vậy chính là chuyện hai ngày nay.” Tống thị tuyệt đối thể nghĩ rằng, nàng vừa thỉnh tội, dẫn tới kết quả gì. Nếu , nàng nhất định dễ dàng làm vậy, mà hết sức đổ lên đầu người khác, nhưng đời này có hối hận ăn năn cũng muộn rồi?

      Hai người đến Vinh Cảnh cư, mới phát trừ bỏ Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu vẫn ở châu huyện phụ cận chiêu đãi khách chưa từng trở về nhà, Lục Tam lão gia, Lục Kinh, Lục Luân, Lục Thiện cũng đều ngồi đó. Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân sóng vai ngồi tháp, hai người biểu tình đều giống như đoan trang hòa khí, nhận ra có gì đặc biệt.

      Nhưng ra người phía dưới đều có vẻ phấn khích. Lâm Ngọc Trân nhất quán thối mặt, Lục Vân mặt chút thay đổi, Tống thị vẻ mặt tự trách, Lã thị chịu nhục, Đồ thị yên bất an, Lục Tam lão gia đứng ngồi nhấp nhổm, Lục Kinh tròng mắt linh hoạt đổi tới đổi lui, Lục Luân chán đến chết, Lục Thiện ngẩn người, Nguyên Lang cùng Hạo Lang ghé vào bên ăn trái cây. Vừa nghe thấy tiếng bước chân của hai người, khí có thêm vài phần sôi động, nhất tề ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ.

      Lâm Ngọc Trân dâng lên lửa giận. Đại rơi vào đầu, hai người lại lâu như vậy, rất hiểu chuyện, muốn mở miệng khiển trách, chợt nghe Lục lão ông thản nhiên : “ trở lại?”

      Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước hành lễ vấn an.

      Lâm Ngọc Trân xem xét thời cơ vừa muốn mở miệng, Lục lão ông lại : “Trà tứ bên kia có thuận lợi ?”

      Lâm Cẩn Dung cười đáp: “Tốt lắm. Mẫn Hành đưa ra vài chủ ý.”

      Lục lão ông vừa lòng vuốt vuốt râu, cười : “Vậy mới tốt. Dọn cơm .”

      Dọn cơm? chuyện còn chưa có kết quả, sao lại đột nhiên muốn ăn cơm? Đây cũng phải là phong cách của lão thái gia. Người trong phòng thập phần khó hiểu, nhưng ai dám đưa ra dị nghị. Các nữ nhân nhanh chóng hành động, trong giây lát, bày ra hai bàn, như cũ phân biệt chỗ ngồi nam nữ.

      Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị đều hầu hạ phá lệ cẩn thận, Lục lão phu nhân cũng giống như ngày thường từ ái bảo hai người ngồi xuống, chỉ im lặng, lòng dạ ăn cơm. Bà lên tiếng, những người khác cũng dám lên tiếng, Đồ thị vừa mở miệng chuyện, đều bị Lục lão phu nhân liếc mắt cái, sợ tới mức ngậm chặt miệng lại.

      Giây lát cơm dùng xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị mang theo bọn nha hoàn thu dọn sạch , ngồi đối diện ở gian bên ngoài dùng cơm. Lã thị nhìn Lâm Cẩn Dung vài lần, muốn cái gì đó, chung quy cũng ra. Lâm Cẩn Dung làm như biết, cúi đầu ăn nhanh cơm của mình.

      Vừa mới thả bát, chợt nghe Lục lão ông : “Đều ăn xong rồi, tiến vào chuyện.” Thời gian tính toán vừa đúng.

      Lã thị hai mắt khống chế được nhảy nhảy, cúi mắt suy nghĩ lát, đập nồi dìm thuyền đứng lên vào trong. Lâm Cẩn Dung liền theo sát nàng, chậm rãi vào, xem bà bà nhi tức các nàng ứng đối ra sao.
      Hale205Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 202: cùng

      Ánh mắt Lục lão ông chậm rãi dọc theo mọi người quét vòng, ngay cả thần sắc nhặt nhất của mỗi người đều buông tha, cuối cùng dừng lại ở Tống thị, cũng cùng Lục Giam, Lâm Cẩn Dung vào sau giải thích cái gì, gọn gàng dứt khoát : “Chuyện này cũng nặng, , là người phía dưới dùng mánh lới làm sai việc; nghiêm trọng, chính là con có chức trách quản gia cho tốt.”

      “Công công phê bình phải, đều là lỗi của nhi tức, nhi tức phụ phó thác của người.” Tống thị biết vâng lời, trong lòng bất ổn, nàng có loại dự cảm rất xấu. Lão thái thái lúc trước từ chối vì thân thể thoải mái chịu gặp các nàng, nàng mất hơn ngày mới được vào Vinh Cảnh cư này.

      Nàng vốn tưởng rằng, lão thái thái khẳng định là mất hứng, nhưng chung quy phải nhiều chuyện, cũng nháo lớn, nàng nhiều năm qua có công lao cũng có vất vả, năm đó lão thái thái bệnh nặng, nàng ở trước tháp cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc, lau rửa đổ nước tiểu đều là tự tay làm lấy, lão thái thái nhớ ân tình của nàng. Nàng chủ động nhận sai, lão thái thái đáng nhẽ cứ theo lẽ thường, mắt nhắm mắt mở cho qua, nhiều nhất chỉ là ở sau lưng thảo luận nàng vài câu, dù sao hai lão cũng hy vọng Đại phòng và Tam phòng ầm ỹ. Chỉ cần lão thái thái buông tha việc này, lão thái gia thể nể mặt thê tử, chuyện này cứ thế trôi qua.

      Ai ngờ, mới đến nửa, lão thái gia thế nhưng từ buồng trong ra, bất động thanh sắc muốn giải quyết chuyện này. Lâm Ngọc Trân lại mới biết được nàng qua Vinh Cảnh cư, liền nhanh chạy đến, thuận theo buông tha, nháo loạn ngớt. Đồ thị sợ nàng sau lưng bán đứng mình, cũng nhanh chóng tới canh giữ ở bên. Đây cũng đành thôi, là điều nàng dự kiến, nhưng ngoài sở liệu là, lão thái gia nghe xong nàng nhận sai, từ đầu tới cuối lời, cũng ngăn cản Lâm Ngọc Trân.

      Khi đó nàng có chút hối hận. Tuy là bị Phạm Bao ra mặt đuổi người , lại bị Lâm Cẩn Dung bức bách trước mặt mọi người tới việc đó, thể đến đây chuyến, nhưng nếu nàng giả câm vờ điếc, trực tiếp đem tình kia đổ lên đầu người bị đuổi , mà phải giống như tư thái bây giờ thể phủi sạch quan hệ, như vậy nhiều nhất cũng chỉ khó coi chút mà thôi. Cứng rắn chống đỡ qua mấy ngày, đợi đến khi có tình khác xảy ra, tất nhiên chuyện này được áp chế, ai còn nhớ kỹ đây, đáng tiếc tình đến tại, còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng ứng phó.

      Lục lão ông thấy nàng nhận sai lanh lẹ, cũng có gì khúc mắc, chỉ : “Con người phải thánh hiền, ai mà chẳng có lỗi lầm? Con quản gia nhiều năm, thập phần vất vả, ta bởi vì chút chuyện này mà quên công lao của c0j. Cũng là ta suy nghĩ chu toàn, đem nhiều chuyện như vậy đặt nặng lên mình con, để Đại tẩu cùng Tam đệ muội các nàng nhàn rỗi, con lực bất tòng tâm cũng có thể hiểu được. Bắt đầu từ ngày mai, để Tam đệ muội con giúp con chiếu cố, mọi người chung tay đốt củi dấy lên lửa cao….”

      Đồ thị phản ứng lại kịp, choáng váng, quay đầu ngơ ngác nhìn Lục Tam lão gia, vẻ mặt thể tin được, ngược lại chính là che giấu nổi mừng vui như điên, nếu có Lục Tam lão gia gắt gao túm trụ nàng, nàng lập tức đứng lên cùng Lục lão ông tỏ thái độ.

      Lâm Ngọc Trân vui sướng khi người gặp họa hồi, lập tức ý thức được nơi này có chuyện của nàng, vì thế mặt càng thối, nhưng xuất phát từ xưa tới nay đối với lão thái gia luôn tôn trọng cùng cảm kích, nàng có hành động gì khác, chỉ cúi mắt được lời. Lục Vân lặng lẽ dựa vào, cầm tay nàng, tỏ vẻ trấn an.

      Tâm của Tống thị lập tức trầm đến đáy cốc, nàng đột nhiên có cảm giác vô cùng mãnh liệt, giống như Lục lão ông chờ đợi ngày này lâu. công bằng! Nàng cùng Lục Kiến Trung vất vả nhiều năm như vậy, người trong nhà, người bên ngoài, sớm về tối, hầu hạ, chiếu cố già trẻ lớn bé, dùng hết toàn bộ lực lượng, vì sao tất cả đều giành cho người khác? Lão Đại bên ngoài làm quan, giúp trong nhà được lợi phải là giả, nhưng nếu có bọn họ ở nhà thay làm tròn hiếu đạo, quản gia chu đáo, làm sao có thể thanh thản ổn định làm quan đây? Năm đó thời điểm lão Đại đọc sách, cũng là Lục Kiến Trung bên ngoài bôn ba vất vả, nếu nhắc tới, lão Đại còn nên cảm tạ Lục Kiến Trung mới đúng.

      Lâm Ngọc Trân, là trưởng tức, còn chưa từng ăn đau khổ, suốt ngày nũng nịu, chỉ biết phát giận, chỉ biết hưởng thụ, chỉ biết khóc nháo. Vì tư lợi của chính bọn họ, ra nhiều năm, trong lúc đó chưa bao giờ từng trở về nhà, về nhà rồi cũng chỉ là an hưởng tôn vinh. làm mà hưởng, chỉ biết ăn thịt người khác, vì tư lợi bản thân, dựa vào cái gì có thể được chỗ tốt như thế!

      Lục Giam, chính là bởi vì may mắn được Đại phòng nhìn trúng, lại cưới Lâm gia tiểu tha, vì vậy trở thành người thừa kế, vì cái nhà này làm được những gì? chỉ biết đọc sách, sau đó đáp lời Lục lão ông an bài, trước mặt người khác thế này sau lưng mới lộ mặt. Làm sao giống như Lục Thiệu của nàng, hơn mười tuổi theo Lục Kiến Trung lui tới bôn ba, chịu bao phong sương đau khổ? Dựa vào cái gì Lục Thiệu của nàng phải cúi đầu trước Lục Giam, phải chịu vất vả rồi để Lục Giam công hưởng thụ?

      Lại càng tới Tam phòng, từ chỉ ăn cơm trắng, văn bất thành võ xong, trừ bỏ lãng phí lương thực ra chuyện gì cũng làm nổi, việc nào cũng thành, thanh thản ổn định ngồi mát ăn bát vàng tới, còn kén cá chọn canh ngại thế này tốt, thế kia hay, nhàn rỗi cũng chỉ biết sinh , khóc lóc rơi lệ.

      Bọn họ dựa vào cái gì!

      Mà trong lúc đó, Lục Kiến Trung cùng Lục Thiệu còn tại bên ngoài vì nhà này bôn ba, bọn họ lại ở đây kết phường kết bè tính kế nàng, bắt nạt nàng, muốn đoạt thứ trong tay nàng. Tống thị hốc mắt nóng lên, bi phẫn hiểu, mạnh ngẩng đầu lên, há mồm muốn , nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Lục lão ông, bị vẻ kiên quyết thể trái nghịch này của lão thái gia trấn áp. Giống như bị nước lạnh giội từ đầu xuống, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, cúi mí mắt, ngầm nắm chặt tay thành quyền, cổ họng nhịn được phát đau, giống như nuốt phải tảng đá, sượng sùng mặt mũi, làm cho người ta khó chịu muốn chết.

      Chợt thấy Lã thị đột nhiên ngẩng đầu lên : “Tổ phụ, kỳ chuyện này là lỗi của tôn tức, mặc kệ bà bà thế nào, người cứ trừng phạt tôn tức .” Trong mắt nàng toát ra vẻ kiên quyết đập nồi dìm thuyền, nguyện ý để mình gánh vác hết mọi lỗi lầm, cầu xin bảo trụ Tống thị.

      Tuy rằng hành động này của Lã thị thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, nhưng Tống thị vẫn thập phần cảm động. Nhưng Lục lão ông ngày thường nhìn qua ít , nhưng thời điểm này kiên quyết làm theo ý mình. Tống thị quyết định nhanh, lớn tiếng quát lớn: “ quy củ! Lui ra! Trưởng bối chuyện, sao có chỗ cho tôn tức như con xen miệng vào?”

      Lã thị ủy khuất đỏ mắt, quật cường đứng ở nơi đó bất động.

      Lục lão ông thu liễm tươi cười, trầm mặc lạnh lùng nhìn Lã thị, Lã thị giống như bị kim đâm vô cùng khó chịu, chân tay luống cuống, ánh mắt bối rối muốn tìm Nguyên Lang cùng Hạo Lang. Tống thị thấy tình thế tốt, vội : “Con nghe thấy sao? Nhanh dập đầu nhận sai với tổ phụ rồi xuống !”

      Lục lão ông thản nhiên khoát tay chặn lại: “Nhị tức chớ kích động, ta biết chừng mực.”

      Tống thị đành phải ngậm miệng, nàng vô lực khống chế, đành phải đứng ở bên mặt mũi trắng bệch thở dài. Lã thị rốt cục kinh hoảng, chân mềm nhũn, liền quỳ gối xuống. Lục lão ông thanh lớn, ngữ khí cũng tức giận: “Con đối với bà bà rất hiếu đạo, nhưng con đối với ta có hiếu đạo. Con hiểu quy củ, hiểu tiến thối.”

      Lời này rất nghiêm trọng, đương triều lấy hiếu đạo trị thiên hạ, chữ “Hiếu”, khiến vô số người bị bức chết, thiên hạ có cha mẹ sai, chỉ có nữ nhân bất hiếu. Lã thị khỏi phủ phục, khóc rống thất thanh: “Tôn tức sai rồi, phải bất hiếu với tổ phụ, mà là nhất thời sốt ruột sai rồi.” Nàng mới vừa khóc, Nguyên Lang cùng Hạo Lang liền làm theo, trái phải ôm nàng: “Nương a” gào khóc lên.

      Trong khoảng thời gian ngắn, rất thê thảm. Tống thị cũng kéo hai hài tử kia lại, mặc kệ bọn họ khóc gọi. Lục lão ông bất vi sở động: “Lã thị, con cảm thấy ta đúng sao? Tuy ta là trưởng giả, nhưng cũng muốn cho mấy tiểu bối các con tâm phục khẩu phục. Ta hỏi con, gia có phải do bà bà con chưởng quản đúng ? Có phải thủ hạ của nàng làm sai chuyện đúng ? Có phải nàng chủ động đến nhận sai đúng ?”

      Lã thị nghẹn ngào : “Vâng.”

      Lục lão ông lại : “Ta lại hỏi con, ta có phải với bà bà con hay ? Ta là con người phải thánh hiền, ai cũng có thể mắc lỗi lầm, thông cảm nàng vất vả, vì thế mới an bài Tam thẩm nương con giúp đỡ cùng nhau quản gia, là vì tốt cho cái nhà này, có phải thế ?”

      Lã thị lệ tiếp tục trào ra: “Vâng.”

      Lục lão ông lạnh lùng : “ khi như vậy, con vì sao ta trừng phạt bà bà con!? Con định châm ngòi cái gì đây? Nhà này ai làm chủ? Là bà tức các con sao?” vỗ mạnh cái bàn, thanh càng thêm cao vút: “Nhà này là của ai! Là của ta! Ta thế nào là thế ấy!”

      Lần này, mọi người sợ tới mức run rẩy.

      Lã thị vào cửa nhiều năm, cũng chưa bao giờ từng thấy phát hỏa như thế, nhất thời bị dọa sợ hãi quá mức, toàn thân run rẩy, tiếng khóc tắc tại trong cổ họng, hít thở thông, càng ngừng nấc, hai hài tử sợ tới mức càng thêm khóc lớn.

      Lục lão phu nhân thản nhiên liếc Sa ma ma cái, Sa ma ma liền tới trước mặt hai nhũ mẫu, cho mỗi người bạt tai, quát lớn : “Ngay cả tiểu thiếu gia cũng trông chừng tốt, dùng các ngươi vào việc gì đây?”

      Hai người kia sợ tới mức tè ra quần, nhanh tiến lên, mỗi người kéo hài tử, kéo qua bên dỗ dành. Lã thị thấy thế, nhi tử bị đánh, khí cũng thông thuận, chỉ quỳ rạp đất, yên lặng rơi lệ.

      Xem ra hôm nay chắc chắn nhằm vào đầu Nhị phòng, phục được. Tống thị nghĩ nghĩ, liền muốn tiến đến theo quỳ xuống thay Lã thị cầu tình, Lục Luân đột nhiên đứng dậy đến trước mặt Lục lão ông quỳ xuống, thấp giọng : “Thỉnh tổ phụ bớt giận, Đại tẩu con , nàng hiểu được sai lầm rồi, còn thỉnh tổ phụ nể mặt Nguyên Lang cùng Hạo Lang, tha cho nàng lần này.”

      đầu, những người còn lại chờ vậy mới theo tiến lên khuyên giải.

      Lục lão ông lúc này mới khụ tiếng, đứng dậy : “Được rồi, đều đứng lên . tình trước kia bỏ qua, sau này cẩn thận chút cho ta. Các con đều phải nhớ kỹ câu, cây làm chẳng nên non.”

      Tống thị nhịn nhẫn, thấp giọng : “Công công, thừa dịp mọi người đều ở đây, bằng thay người quản gia cho chúng ta ? Nhi tức năng lực hữu hạn, sợ là làm tốt.”
      Hale205Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 203: Trọng trách

      Mới nghe Tống thị vừa , Đồ thị khó dằn nổi ngồi thẳng thân mình, vươn dài cổ, trông mong nhìn Lục lão ông, nhanh chóng tính toán, bản thân nên tranh thủ thế nào mới tốt. Nàng bị Lâm Ngọc Trân nhà mẹ đẻ có thế lực, trời sanh tính bá đạo đè ép nhiều năm qua, thậm chí nhi tử cũng được giữ lại; Lại bị phu thê Tống thị khôn khéo giả dối, áp chế phía dưới, thể nhúc nhích. Thậm chí từng này tuổi, mọi việc bất thành, nàng vốn phục, phải nàng muốn, phải nàng bằng người khác, mà là nàng có cơ hội. Nếu phải vì nhà mẹ đẻ nàng kém cỏi, nếu có Lục Tam lão gia nên thân, nếu có Lục Giam bị người khác đoạt , Lục lão ông cùng lão thái thái bất công thiên vị, nàng làm sao rơi vào tình trạng này? Nàng cũng biết chữ làm văn, cũng hiểu được việc quản lý gia vụ. Nhưng chính bởi vì thân phận nàng là nhất, cho nên chỉ có thể xếp phía sau Đại phòng cùng Nhị phòng. Nay khó khăn lắm mới có cơ hội, nàng đương nhiên thể buông tha. Nàng muốn để người trong nhà biết, nàng phải là kẻ ngu dốt có tiền đồ. Nàng khát vọng, ước gì Lục lão ông nhanh xử lý, nàng có thể thể khả năng.

      Ai ngờ Lục lão ông đạm đàm liếc Tống thị cái, : “Gấp cái gì?” Tống thị ủy khuất, phải do gây ra sao? Sao lại biến thành là nàng nóng nảy đây? Nhưng cũng thể làm gì, đành phải cúi đầu : “Nhi tức cũng là vì trong nhà lo lắng.”

      Lục lão ông : “Nếu tại ta muốn thay người, con có thể lập tức đem sổ sách lấy ra sao?”

      câu này, xem như đâm trúng tim đen của Tống thị. Vốn là phân công giống như lúc trước, nàng chưởng quyền là chính, chỉ phân công chút đủ dùng cho Lâm Cẩn Dung, mà phải chân chính phân quyền phân tiền! Nàng nghĩ tới đột nhiên phát sinh biến hóa này, sổ sách đương nhiên thể lập tức lấy ra, còn phải sửa sang lại mới dám đưa ra. Lời này của Lục lão gia nhìn như là thay nàng để lại đường sống, nhưng nghe vào tai nàng lại hàm tầng ý tứ khác. đều biết ràng, nên cẩn thận chút.

      Tống thị khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, thấp giọng : “Hồi công công, người phía dưới mỗi cuối tháng thông báo tình hình lại, tại là giữa tháng, còn chưa tính toán kịp.”

      Lục lão ông nhân tiện : “ khi như vậy, vậy trước cứ tính toán cho tốt rồi sau. Trước tạm thời cứ như vậy rồi định sau, tản .”

      Vì thế Tống thị dám nữa, lặng yên tiếng động dẫn Lã thị cũng vài hài tử ra ngoài. Lâm Ngọc Trân trong lòng thập phần khổ sở liều mạng chịu đựng thốt ra, làm bộ vân đạm phong khinh cáo lui, mang theo Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung rời khỏi đó. Chỉ có Đồ thị, tâm ngứa khó nhịn xoay quanh tại chỗ, biết gì, thập phần luyến tiếc rời , còn có cơ hội nào tốt hơn bây giờ đây, có thể cùng lão thái gia chí hướng của bản thân? Có ai hiểu biết thê tử hơn phu quân, Lục Tam lão gia dùng sức kéo nàng, hướng nàng nháy mắt, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ khiến người chê cười, lại bị nàng hung hăng trừng mắt lại cái.

      Lục lão ông thành tinh, sao lại biết nàng muốn làm gì, liền thản nhiên : “Thê của lão Tam, con còn có chuyện gì ?”

      Đồ thị cũng thẳng, chỉ : “Nhi tức nhìn thấy Lục Thiện tại có tiến bộ như vậy, trong lòng thập phần vui mừng cảm kích, muốn dập đầu cảm tạ công công.”

      Lục lão ông : “Cảm tạ cái gì? Ta cướp Nhị lang từ tay con giao cho Đại ca, Đại tẩu ngươi, là con chịu thiệt. Nếu ta vô lực thể dưỡng dục Lục lang thành tài, vậy phải đem Tam phòng các con đẩy vào tử địa sao? Nếu con sống nổi vậy toàn gia trở nên lộn xộn thành thù.”

      Suy nghĩ này, Đồ thị từng qua với Lục Tam lão gia trong phòng riêng, nghĩ đến cửa phòng được đóng chặt chẽ, ai cũng biết. Nhưng mà…… Mặt của nàng trắng bệch, cúi đầu ngập ngừng : “Công công đùa rồi, đó là để mắt Nhị lang……” Lục lão ông cười lạnh: “Ta nhưng ra biết, con đau lòng cho Nhị lang, hay là vẫn thầm nghĩ muốn từ đạt được thứ gì đây? Con muốn còn tâm trí dốc lòng học hành, tiền đồ hủy hoại con mới vừa lòng chăng?”

      Đồ thị mặt trắng lại đỏ, đỏ lại trắng, cúi thấp đầu câu cũng dám , chỉ dám yên lặng rơi lệ.

      Lục lão ông lại : “Ta già, nhưng ta hồ đồ. Việc ta cùng các conso đo, nhưng nếu phá hỏng đại của ta, đừng trách ta lưu tình! Lui ra !” Đối với , chuyện lớn nhất là kéo dài phồn vinh gia tộc, chọn lựa người thừa kế, trong vài tôn tử, chỉ có Lục Giam có thể đảm nhiệm tốt trọng trách này.

      Lục Tam lão gia thở dài hơi, tiến lên : “Phụ thân bớt giận, đều là con để ý giáo huấn nàng……”

      “Đều lui xuống .” Lục lão ông trừng liếc mắt cái khe khẽ thở dài, khoát tay áo. Nhi tử này thể trông cậy. Thê nhi quản giáo tốt, nhà cửa có tiền đồ. Cũng biết bản thân sao lại sinh ra như vậy đứa như vậy, Lục Kiến Tân, Lục Kiến Trung, đều là mạnh mẽ dứt khoát, chẳng lẽ mọi yếu đuối đều tập trung ở người hay sao?

      Trong khoảnh khắc, trong phòng người lui về hết, chỉ còn phu thê hai lão, Lục lão phu nhân thấy Lục lão ông vẻ mặt ưu tư, khỏi ôn nhu trấn an: “Con cháu đều có phúc của con cháu, đừng quá khó khăn.”

      Lục lão ông thở dài: “Tuy là như thế, nhưng ta chỉ muốn ngày chưa nhắm mắt, ngày phải lo liệu chu toàn để an tâm.”

      Ánh mắt của dừng gạch đá thành chuyên, đó có mấy miếng mứt hoa quả rơi xuống, là lúc trước hai huynh đệ Nguyên Lang, Hạo Lang khóc nháo cầm theo, nhóm ma ma còn chưa kịp thu dọn sạch .

      qua, xoay người nhặt lên thấp giọng : “Lòng người đều là dần dần được hình thành. Nàng xem bộ dạng của thê tử lão Nhị, chỉ nhớ điều tốt mà quên điều tốt. Trong nhà này ai được lợi nhiều nhất? Đương nhiên là bọn họ! Tống gia, năm đó bất quá là hộ trung bình ở huyện, tại trở thành hộ thượng lưu. Đồ cưới của nàng ta trải qua mấy năm nay kinh doanh, so với lúc vừa mới gả vào cửa chỉ gấp hơn vài lần. Bọn họ vất vả, chẳng lẽ sau trăm tuổi, ta lại ủy khuất bọn họ sao? Trong nhà sinh ý làm tốt, cũng là nhờ lão Đại, mấy năm nay lão Đại cũng thiếu tặng đồ về nhà, nàng Lục Giam thành tài, triêm quang cũng là bọn họ. , ta đối với bọn họ hề hà khắc?”

      Lục lão phu nhân thở dài: “ tại Nhị lang có thê tử, đúng là vẫn còn kịp.”

      Lục lão ông bất đắc dĩ đem mứt hoa quả đặt sang bên, rồi lấy khăn lau tay: “Thê tử của Nhị lang nên nhanh chút sinh ra chắt tử là tốt rồi. Ta bị thê tử của Đại Lang khiến phiền não, vừa gặp chuyện liền ôm Nguyên Lang, Hạo Lang khóc lóc ầm ỹ.”

      Lục lão hứng thú : “Ta , Nhị lang thường xuyên ở nhà, cũng khó trách!” Lục lão ông nở nụ cười: “Thê tử của Nhị lang oán giận với nàng ? Ta với Nhị lang, bảo thường xuyên về nhà cũng được.”

      Lục lão phu nhân cũng theo cười rộ lên: “Nàng nếu ra tốt rồi, ta xem cũng là cái miệng hồ lô kín mít. Nhưng ta nghĩ, nàng suốt ngày chạy đến đây, phải là cho ta biết, nàng chỉ có mình thực nhàm chán sao?”

      “Cái miệng hồ lô này nếu hé mở cắn người a.” Lục lão ông nhớ tới Lâm Cẩn Dung sáng sớm ở trước mặt bà bà nhi tức Tống thị đùa giỡn hồi, khỏi cười càng thêm vui vẻ.

      Lại Lâm Ngọc Trân, mới trở về phòng liền nặng nề ngồi tháp, nửa ngày cũng câu nào. Nàng nhìn Lâm Cẩn Dung bên thu xếp nước trà, Lục Giam im lặng lật sách, trong lòng vừa chua xót lại chua chát.

      Lục Vân cảm thán : “Hôm nay Đại tẩu là bất chấp, ngờ nàng cùng Nhị thẩm nương cảm tình tốt như vậy. Cũng dám mạo hiểm tổ phụ đứng ra hứng chịu lửa giận.” Vừa , bên quét Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái.

      Lâm Cẩn Dung hiểu được Lục Vân có ý tứ gì. Đơn giản chính là ám chỉ nàng, nhìn bà bà nhi tức người ta cảm tình tốt như vậy, nàng cũng nên đối đãi với Lâm Ngọc Trân như thế mới đúng.

      Nhưng nàng mặc kệ Lục Vân, chỉ cười đem nước trà đưa đến trước mặt mỗi người.

      Lâm Ngọc Trân tiếp nhận trà, lạnh lùng thốt: “Con cũng tin sao? Lã thị là loại người nào? Con đừng nhìn nàng bộ dạng bảo hộ bà bà như vậy, kỳ còn phải làm cho người ta xem sao, tại Nhị thẩm nương các con nhất định coi nàng như bảo bối vậy. Có thể có chân tình sao? phải thân cốt nhục, thể quan tâm như thế. Nhi tức sao có thể so sánh với khuê nữ đây?”

      Lục Vân ngẩn ra, cảm thấy mình vốn nên ra, liền gắt gao ngậm miệng.

      Lâm Cẩn Dung sao cả chỉ cười cười, Lâm Ngọc Trân lời . Nhi tức chính là nhi tức, ở trong lòng bà bà chính là người ngoài, vĩnh viễn cũng thể cùng thân sinh cốt nhục đánh đồng. Nữ nhân có thể cùng mẫu thân tranh luận, tức giận, vừa qua liền quên mất, hòa hảo như lúc ban đầu, vẫn là người nhà; Nhi tức và hiền tế có thể sao? thể, vừa lỡ miệng, cả đời tổn thương cảm tình, thậm chí cùng loại tình, có lẽ đối với người ngoài còn khoan dung hơn.

      Lục Giam nhìn nhìn nàng, lại nhìn Lâm Ngọc Trân, đột nhiên : “Mẫu thân, người lời này, con trong lòng có chút khó chịu.”

      Lâm Ngọc Trân nhướn bên lông mày: “Ân?”

      Lục Giam thấp giọng : “Con mặc dù phải thân cốt nhục của mẫu thân, nhưng A Dung là thân chất nữ. Dù cố gắng chúng ta vốn bằng A Vân đối đãi với mẫu thân săn sóc cẩn thận, nhưng chúng ta cũng phải hư tình giả ý.”

      Lâm Ngọc Trân đột nhiên biến sắc vươn người: “Ta các ngươi hư tình giả ý sao? Ta khi nào các ngươi hư tình giả ý?”

      Lục Vân vội : “Thôi, thôi, tại sao lại tốt thế này.”

      Lục Giam môi giật giật, muốn cái gì, chống lại ánh mắt cầu xin của Lục Vân, lại nhịn xuống, nghiêng mặt qua bên, thêm gì nữa. Có loại người, vĩnh viễn đều đạo lý, cho nên bằng .

      Lâm Ngọc Trân thuận theo buông tha, lại nhắc tới vài câu, thấy Lâm Cẩn Dung, Lục Giam đáp lời, dần dần cũng có tâm tư, chỉ lửa giận đầy bụng, khó chịu, thở phì phì đứng dậy vào bên trong.

      Lục Giam liền đứng dậy ra bên ngoài, Lâm Cẩn Dung cũng theo sau, mới bước, bị Lục Vân kéo lấy, cầm tay áo nàng thấp giọng cầu xin: “Tẩu tử, còn thỉnh tỷ khuyên nhủ ca ca. Mẫu thân nàng gần đây tính tình càng ngày càng cổ quái. Chuyện ngày hôm nay, nàng bị hạ xuống bậc, nàng khẳng định có ý tưởng, chỉ có nữ tử chúng ta phải chịu ủy khuất thôi.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Ta khuyên ca ca muội.”

      Lục Vân liền hướng nàng cảm tạ còn thi lễ sâu: “Tẩu tử, ngày sau đều phải nhờ cậy cầu xin tỷ nhiều hơn.”

      Lâm Cẩn Dung cười, xoay người rời . Ra cửa viện, chỉ thấy Lục Giam đứng yên ở đó, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền quay người lại hướng nàng nhàng cười: “ thôi.” Lâm Cẩn Dung đảo mắt nhìn quanh trái phải, thấy Phương Trúc, ngay sau đó, chỉ thấy Phương Trúc vội vàng chạy ra từ phía sau nàng, cười làm lành : “Vừa rồi bị Phương ma ma kéo lại hỗ trợ xâu kim, nghĩ rằng Nhị gia và thiếu phu nhân khéo rồi cũng biết.”
      Hale205, SnowKisaragiYue thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 204: Bản vẽ

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên liếc Phương Trúc cái, xoay người phía trước.

      Phương Trúc chạy nhanh đuổi kịp, mới được vài bước, chợt nghe Quế Viên thấp giọng : “Nhờ xâu kim, cũng phải lâu như vậy, nghĩ rằng thiếu phu nhân nhận ra sao?”

      Phương Trúc lập tức dừng chân, quay đầu nhìn về phía Quế Viên. Quế Viên tà mắt nhìn nàng, biểu tình ngươi đừng nghĩ rằng ngươi che giấu tốt, kỳ ta biết hết. Phương Trúc hít hơi, mỉm cười: “Trừ bỏ xâu kim, còn vài câu nhàn thoại.”

      Quế Viên cười nhạo tiếng, bước nhanh đuổi kịp Lâm Cẩn Dung.

      Phương Trúc mím môi, như cũ cười tươi theo lên.

      Phương ma ma đứng ở cửa thấp giọng quát lớn tiểu nha đầu: Còn nhanh đem nước ấm đưa tới?” Lục Vân ra ở bên người nàng lại : “ những gì vậy?”

      Phương ma ma vẫy tay đuổi tiểu nha đầu như đuổi ruồi bọ, giọng : “Hôm nay phải trà tứ, vừa mới gặp được Ngô Nhị gia, về chuyện bố trí kinh doanh trà tứ. Ngô Nhị gia dù thế nào cũng muốn mượn đồ cổ cho Nhị thiếu phu nhân trang trí, bị Nhị gia cự tuyệt, sau đó lại bảo thiếu phu nhân sai Phương Trúc an bài người mua bàn tiệc chay về, nàng nghe được cái gì. Sau đó cũng đâu, trực tiếp trở về nhà.”

      Lục Vân cúi mắt . Phương ma ma ở bên đứng yên lát, thấy nàng có bước chỉ thị tiếp theo, liền thi lễ, lặng lẽ lui xuống. Lục Vân dựa vào cột trụ hành lang, mắt nhìn sân viện hôn ám, lâu vẫn nhúc nhích.

      Lệ Chi cẩn thận cầm bát tro hương trắng như tuyết, thấy làn khói màu xanh nhạt lượn lờ dâng lên, nháy mắt tỏa ra mùi hương ngọt ngào, mới vừa lòng rời khỏi lô đồng lưu kim, đến bên hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, hôm nay bên ngoài mới đưa tới sơn trà, vừa ngọt lại mát, có muốn thưởng thức chút ?”

      Lâm Cẩn Dung đem sách dạy đánh cờ đặt xuống bên, ngồi dậy : “Ngươi đến thư phòng cách vách hỏi Nhị gia có muốn dùng hay ?”

      Lệ Chi lên tiếng, vén rèm lên ra ngoài, Quế Viên chạy nhanh tiến lên đưa đồ ăn cho Lâm Cẩn Dung dùng thử, giọng : “Thiếu phu nhân, lúc trước Phương Trúc phải thay Phương ma ma xâu kim, nàng dối.”

      “Ân.” Lâm Cẩn Dung cúi mắt, cầm xiên bạc chậm rãi ghim vào quả sơn trà, đưa vào trong miệng.

      Quế Viên thấy nàng phản cảm, liền đánh bạo : “Thiếu phu nhân, nô tỳ nhìn thấy hai người các nàng lén lút như ăn trộm vậy, đứng ở hành lang chuyện hồi, chỉ tiếc cách khá xa, lại có người nhìn chằm chằm, nghe thấy các nàng cái gì. Nhưng có thể đoán được, nhất định là kể lại việc trong viện của chúng ta. Bằng , nào có đạo lý đứng dưới hành lang xâu kim? Còn bảo người trông chừng, sợ người khác nghe thấy.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Vốn là ngươi tưởng tượng mà thôi.”

      Ngón tay Quế Viên đâm vào quả sơn trà trở nên cứng đờ, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, khẳng định : “Thiếu phu nhân, là . Nô tỳ nhìn nàng lâu, vừa rảnh rỗi liền chạy về phía bên kia, người này đáng tin tưởng. Người nên lưu ý chút.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn thẳng nàng: “Ngươi muốn ta tin tưởng lời ngươi , phải lấy ra chứng cứ. Chỉ ngồi đó đoán mò, cũng có tác dụng. Lời này áp dụng vào bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, nhớ kỹ chưa?”

      Quế Viên nghĩ nghĩ, mặt lộ ra vẻ tươi cười: “Vâng, thiếu phu nhân, nô tỳ nhớ kỹ.”

      Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Lục Giam, chủ tớ hai người liền ước hẹn mà cùng an tĩnh lại, người gim, người ăn, thẳng đến khi Lục Giam tiến vào mới dừng lại, đứng dậy hầu hạ rửa tay ăn sơn trà.

      Lục Giam đoan đoan chính chính ngồi xuống tháp: “Sơn trà này hương vị khá ngon. biết có còn nhiều ? Ngày mai chọn quả tươi đưa đến cho nhạc gia.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Sơn trà nhiều, nghĩ đến trong nhà cũng đủ, ta dùng trà xuân năm nay để thay.”

      Lục Giam cũng miễn cưỡng: “Lấy từ trong tiền tiêu vặt hàng tháng của ta .” Nghĩ nghĩ, rồi thêm câu: “Về sau chi tiêu thêm vào của viện chúng ta, đều tính vào tiền tiêu vặt hàng tháng của ta.”

      “Được.” Lâm Cẩn Dung đối với loại chuyện này tuyệt đối cự tuyệt.“Nhưng hôm nay vừa xảy ra loại chuyện này, chàng thấy chúng ta ngày mai về nhà mẹ đẻ có thỏa đáng ? Nếu , để qua hai ngày rồi sau?”

      Lục Giam chút nghĩ ngợi : “Thích hợp.”

      Lâm Cẩn Dung ăn ước chừng hai mươi miếng sơn trà, liền ngừng tay, bưng trà súc miệng, Lục Giam cũng buông xiên bạc xuống: “Nàng từng tính qua chưa, cày ruộng như vậy khả năng cần bao nhiêu con trâu?”

      “Nga?” Đề tài chuyển biến quá nhanh, Lâm Cẩn Dung phản ứng kịp.

      Thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, Lục Giam càng thêm hưng trí: “Cày ruộng, cần lượng lớn trâu cày, những người nàng mướn nhất định có nhiều người có trâu cày đúng ?”

      “Đúng.” Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Ta có chuẩn bị, phó thác Tam ca mua ít trâu cày được nuôi dưỡng trong thôn trang, cũng cùng nhà mẹ đẻ bên kia qua, nếu đủ, thuê cùng bọn họ, thay phiên nhau dùng hẳn là có vấn đề gì.”

      Lục Giam : “Trâu cày phí tổn rất cao, chi phí sinh hoạt ngày thường cũng nhiều, cho dù là thuê về, cũng còn phải chịu trách nhiệm nếu nó sinh bệnh, bằng nàng làm ra máy cày dùng càng được lợi hơn.”

      biết. Đó là cái gì?” Lâm Cẩn Dung lúc trước ở thôn trang Đào thị cũng học hỏi để biết đủ loại nông cụ ràng, tuy là sử dụng, nhưng nhìn thấy qua, cũng biết nên sử dụng thế nào, nhưng loại mà vừa , nàng chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua.

      Lục Giam liền dẫn nàng vào thư phòng, lấy ra hai bản vẽ: “Đây chính là máy cày, làm bằng gỗ, lấy nhân lực thay thế điền lực, dùng nó cày ruộng, bốn năm người cũng giống như con trâu cày, hơn nữa so với cuốc đất hiệu lực cao gấp đôi. Còn có, đây là máy gieo hạt, chuyên dụng cho cấy mạ cùng bạt ương, có thể tiết kiệm cước lực, cấy mạ thành hàng mà loạn, làm ít mà công to.”

      Lâm Cẩn Dung cầm hai bản vẽ ngồi ở dưới đèn nhìn hồi lâu, thở dài: “Thứ này rất tốt. Chàng từ đâu mà biết vậy?” Nếu là từ Giang Nam, Lâm Thế Toàn thể biết, cũng thể với nàng, hiển nhiên là từ nơi khác rồi.

      Lục Giam giống như sớm dự đoán được nàng phản ứng như thế, chút hoang mang : “Bắt đầu từ năm kia, ta liền suy nghĩ tìm cách, mảnh đất đột nhiên gia tăng xảy ra vấn đề này, có ngày chuyện với người trong trường, nhà bọn đều dùng thứ này. Ta nhờ vẽ, nhớ , chờ trở về dựa theo mẫu mà vẽ ra. Chỉ tiếc nhà cách quá xa, bản vẽ mấy ngày trước đây mới nhờ người đưa đến. Nàng cầm lấy cho thợ đóng, đừng vội là của nhà chúng ta, chính là toàn bộ trâu cày trong Bình châu cũng đủ.”

      Lâm Cẩn Dung thích buông tay cầm bản vẽ kia xem trái xem phải, nàng rất muốn đem thứ này kiếm tiền lời, chẳng phải thu được số tiền ? Tiết kiệm nhân lực vật lực gì đó, nàng cũng tin những người này muốn.

      Lục Giam ở bên trầm mặc lên tiếng nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên : “Nếu nàng muốn cho nàng, nàng có thể tùy tiện xử trí. Đồ này ta cũng phải lấy .”

      Lâm Cẩn Dung do dự lát, cuối cùng đem bản vẽ trả lại : “Chàng cầm đưa cho tổ phụ .”

      “Nàng cần?” Lục Giam khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Nếu nàng cần, ta liền phục chế, vẽ thành vài bản đưa cho thân thích bằng hữu, để mọi người đều học làm, học dùng.”

      Đây là ý tứ cần tiền. Lâm Cẩn Dung nhịn được hắt nước lạnh: “Tổ phụ ta biết, nhưng ta đoán Nhị thúc phụ nhất định chàng khí phách kiểu thư sinh.” Nàng kiếm số tiền này, là vì nàng cảm thấy ổn, cũng muốn, nhưng phải mỗi người đều suy nghĩ giống nàng. Lục lão ông kiếm số tiền này, chỉ vì thanh danh của Lục gia cùng Lục Giam, nhưng theo như hiểu biết của nàng đối với Lục Kiến Trung, tuyệt đối bỏ qua cơ hội kiếm tiền tuyệt hảo như vậy, cho dù là chỉ có thể kiếm lần, kia cũng là tiền. Lục Giam khí phách kiểu thư sinh đều là khinh thường, chỉ sợ còn muốn lo nhà cửa biết củi gạo quý.

      Lục Giam trầm mặc lát, ngữ khí kiên định : “Đây là ta làm ra, muốn xử trí thế nào là việc của ta.”

      Về phương diện này quan điểm của bọn họ là giống nhau, Lâm Cẩn Dung cũng khuyên nữa, ngược lại : “Lần này thuê vài thơ mộc làm công ở trà tứ cũng tệ lắm, chàng có thể tìm bọn họ thử xem.”

      Lục Giam liền lấy mặc đĩnh, đổ mực chuẩn bị mài mực: “Hay là trước với tổ phụ tiếng. Ta thừa dịp lúc này dùng công phu phục chế bản vẽ, nếu tiện, ngày mai là có thể đưa cho nhạc gia bản.”

      Lâm Cẩn Dung xắn tay áo, tiếp nhận mặc đĩnh trong tay : “Để ta mài mực.”

      Lục Giam cũng đem mặc đĩnh giao cho nàng, tự trải giấy, lấy bút lông đầu , bắt đầu vẽ, giống như chút để ý : “Ta hỏi thăm qua, đất bị nhiễm mặn phải cày sâu cuốc bẫm mới đúng. Nước thối lui khoảng chừng nửa tháng, phải cho người thâm canh lần, phơi nắng, lại dẫn nước, trăm ngàn lần đừng để nó cứng lại, bằng muối tích trở lại. Sang năm loại lúa nước cũng đành thôi, nhưng năm nay trồng cao lương, chỉ sợ nảy mầm có chút khó khăn.”

      Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”

      Lục Giam dừng bút, nhìn nàng : “Nhớ lấy trước khi gieo phải ngâm hạt giống, tát nhiều nước chút là được.”

      Kết hợp chuyện kiếp trước, Lâm Cẩn Dung hiểu được đối với chuyện này hiểu biết cũng đủ thấu triệt, liền nghiêm túc ghi nhớ. Chợt nghe Lệ Chi nhàng gõ cửa: “Thiếu phu nhân? Tam lão gia có việc, sai người tới tìm Nhị gia.”

      Lúc này sao Lục Tam lão gia lại muốn tìm Lục Giam? ràng là Đồ thị muốn tìm Lục Giam, chuyện gì khác, nhất định là muốn bảo Lục Giam thay nàng tốt trước mặt lão thái gia, phân công cho nàng quản lý hậu viện.

      Lâm Cẩn Dung cảm thấy Đồ thị thực có mắt sắc, thực thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng xen vào, chỉ nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam đề cao thanh : “ ta nghỉ ngơi.”

      đây là cố ý cho người bên ngoài nghe, Lâm Cẩn Dung nghĩ nghĩ, khuyên nhủ: “Hay là nghe xem là chuyện gì . Vạn nhất có việc gấp sao?”

      Lục Giam trừng nàng liếc mắt cái.

      Lâm Cẩn Dung cười cười, cũng khuyên nữa, tiếp tục mài mực, Lục Giam tiếp tục vẽ. Mới vẽ vài nét, bên ngoài truyền đến thanh cúi đầu năn nỉ: “Lệ Chi tỷ tỷ, cầu người với Nhị gia, Tam lão gia có chút thoải mái.”

      Lâm Cẩn Dung nhíu mày, đầu tiên là có việc, lúc này lại biến thành thoải mái. Thân thể thân phụ thoải mái, sai người đến gọi cũng chịu tới cửa, vậy đúng là ổn.

      Lục Giam đột nhiên đứng dậy, mở cửa ra ngoài, cũng thèm nhìn tới tiểu nha đầu đứng ở hành lang kia, thản nhiên : “Lệ Chi, ngươi lấy đèn lồng dẫn nàng ra bên ngoài với ma ma ở nhị môn, Tam lão gia thoải mái, bảo các nàng nhanh truyền lời, sai người thỉnh đại phu.”
      Hale205, SnowKisaragiYue thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 205: Văn la

      Lâm Cẩn Dung theo sau Lục Giam nhìn ra, chỉ thấy tiểu nha hoàn Nguyệt Nhi trong phòng Đồ thị cúi đầu đứng ở hành lang, khiếp đảm ngước lên, dường như sắp khóc. Bộ dạng như vậy là giống Đồ thị, nhưng cũng là chân truyền của Đồ thị.

      Lệ Chi vô cùng chán ghét người Tam phòng, mới vừa nghe Lục Giam như thế, lập tức gọi Đào đốt đèn lồng, bảo Đậu Nhi tiếp khách, hàm chứa tươi cười kéo tay Nguyệt Nhi: “Nguyệt Nhi, cùng với ta , nếu sai lầm tốt.”

      Nguyệt Nhi lâm vào thế khó xử, vốn còn muốn thêm hai câu, Lục Giam trở về phòng, đem cửa gắt gao đóng lại. Lệ Chi bất chấp khuyên nàng: “ , thời điểm lúc trước ngươi đến cũng ràng, lúc này mới , dĩ nhiên trì hoãn ít canh giờ, nhanh lên sau khi trở về nhất định bị trách phạt.” Đậu Nhi cũng đuổi kịp tiến lên, cùng Lệ Chi trái phải, thân ái nóng bỏng ôm cánh tay Nguyệt Nhi mạnh mẽ kéo người ra ngoài.

      Nghe thấy cửa viện đóng lại, bên ngoài rốt cục thanh tĩnh, Lâm Cẩn Dung thấy mài mực đủ, liền thả mặc đĩnh, hỏi Lục Giam: “Chuyện phân công chàng với tổ phụ chưa?”

      Lục Giam có chút tâm phiền ý loạn: “Lúc trước ăn cơm, thừa dịp ra hai câu.”

      Lâm Cẩn Dung hỏi thêm nửa chữ, đứng ở bên nhìn vẽ, mỗi khi vẽ xong bức, liền cầm đặt sang bên.

      lâu sau, Lục Giam đứng dậy thả bút lông đầu vào bình, có chút lo lắng : “Tổng cộng có năm bản, chúng ta, trong nhà, nhạc gia, Ngô gia, cữu gia Thanh châu, mỗi nhà bản.” bên , bên nghiêng tai lắng nghe.

      Lâm Cẩn Dung biết quan tâm chuyện vừa rồi, giờ phút này tâm tình của nhất định thập phần mâu thuẫn, hy vọng khiến Tam phòng bên kia chết tâm, lại sợ hãi xử lý lo, huyên náo thể vãn hồi, đánh mất thể diện của Tam phòng, liền nhân tiện : “Ta sai người xem thế nào?”

      Lục Giam lắc đầu: “ cần. Trước tiên ngủ .”

      Hai người ra khỏi thư phòng, Quế Viên dẫn Đào đưa lên nước ấm hầu hạ hai người rửa mặt, Lâm Cẩn Dung mới đem bột đánh răng để vào trong miệng, chợt nghe bên ngoài cửa phòng mở ra, tiếp theo Lệ Chi ở bên ngoài mành : “Thiếu phu nhân, nô tỳ trở lại.”

      Lục Giam buông khăn tay xuống, cũng gì, chỉ giương mắt nhìn bên ngoài. Lâm Cẩn Dung đành phải lau bột : “Tiến vào đáp lời.”

      Lệ Chi cùng Đậu Nhi tiến vào, trước hành lễ, sau đó đứng lại, cũng ngẩng đầu lên thấp giọng : “Nhóm nô tỳ dựa theo phân phó của Nhị gia, đưa Nguyệt Nhi đến chỗ nhị môn, nàng nửa đường lại bị đau bụng, nô tỳ đành phải chờ nàng, chờ mãi thấy người ra, tìm lúc mà thấy đâu, khiến hai người nô tỳ vô cùng sợ hãi. Nô tỳ sai thêm mấy người tìm, đoán rằng nàng quên chúng ta còn ở bên ngoài chờ nàng, hoặc là ra phát chúng ta liền trước trở về, kinh động mọi người khó coi, liền bảo Đậu Nhi ở bên ngoài chờ, nô tỳ đến chỗ Tam phu nhân xem thế nào. May mắn là người sớm trở về.”

      Lệ Chi đến chỗ này, liền thức thời dừng lại, cũng đề cập việc Lục Tam lão gia thoải mái gì đó, cũng người Tam phòng bên kia phản ứng thế nào. Đậu Nhi lại cúi đầu, được lời. Nhưng nếu cẩn thận nhìn ngắm, đều có thể thấy các nàng mặt che giấu ý cười.

      biết, đều xuống nghỉ ngơi .” Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn Lục Giam, chỉ thấy nghiêng nửa mặt, mặt chút thay đổi nhìn góc tối, cho thấy là tức giận xấu hổ đến cực điểm, liền thu hồi ánh mắt, chỉ coi như có chuyện gì, im lặng rửa mặt.

      Lục Giam im lặng đứng lát, trầm mặc tiếp tục rửa mặt, mãi cho đến khi lên giường tắt đèn, cũng thêm câu.

      Lâm Cẩn Dung tập mãi thành quen, cũng phiền , im lặng vào giấc ngủ. Trong mông mông lung lung, nghe thấy tiếng ngồi dậy, khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

      Lục Giam thấp giọng : “Ngủ được, ta đọc sách.”

      Lâm Cẩn Dung nhịn được nhíu mày, thiếu gia muốn như thế nào liền như thế ấy, nhưng cần gì phải kinh động hạ nhân bên ngoài chứ?

      Liền nhẫn nại ôn nhu : “Khuya khoắt đọc sách cái gì? Còn nhiều thời gian, dụng công cũng cần phải vậy, dù chàng chưa ngủ được, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi chút cũng tốt.”

      Lục Giam vốn muốn ngồi dậy mặc quần áo, nghe thấy nàng như thế, liền dừng động tác, chậm rãi nằm trở về.

      Lâm Cẩn Dung lắng nghe, nghe thấy khe khẽ thở dài.

      Trời chưa sáng hẳn, hai người rửa mặt chải đầu xong, vừa ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, chợt nghe Đậu Nhi ở phía ngoài mành cửa : “Nhị gia, thiếu phu nhân, Ngũ gia tới.”

      Rèm được nhấc lên, Lục Luân khoanh tay đứng ở nơi đó, vẻ mặt cười ngây ngô, mang theo chút lấy lòng cùng cẩn thận lớn tiếng : “Nhị ca, Nhị tẩu, ta da mặt dày tiến vào cùng ăn điểm tâm, các ngươi có cho phép ?”

      “Ngũ đệ mau vào .” Lâm Cẩn Dung hiểu được là vì Tống thị cùng Lã thị làm chuyện tốt mà áy náy, cố ý tới đây cải thiện quan hệ, biểu đạt áy náy, liền bảo ngồi, tự tay múc cho bát cháo, cười : “Làm khó Ngũ đệ sớm như vậy tới đây ăn điểm tâm với chúng ta, cần phải ăn hơn hai bát mới được.”

      Lục Giam cười cười, gắp cho Lục Luân miếng cá: “Ăn nhiều chút.”

      Lục Luân khoa trương cười: “Ha ha, là thơm, sao ta lại thấy đồ ăn ở phòng Nhị ca, Nhị tẩu lại thơm ngon hơn chỗ của ta đây? Ta ăn rất khỏe, thể để ta ăn hết sạch, các ngươi ăn được chút gì?”

      Lâm Cẩn Dung liền cười: “Có làm sao? Hai huynh đệ cứ ăn trước, ta tùy tiện dùng chút điểm tâm khác cũng sao. Nếu bảo phòng bếp nấu thêm phần nữa.”

      Lục Giam cũng : “Bất quá chỉ là bữa cơm mà thôi, đệ cứ thoải mái .”

      “Ta đây liền khách khí.” Lục Luân cúi đầu chỉ để ý ăn cơm, Lục Giam chỉ để ý gắp thức ăn cho , Lâm Cẩn Dung chỉ để ý xới thêm cơm cho , ba lượt như thế, Lục Luân đột nhiên ăn vô nữa, bưng bát ngẩng đầu lên nhìn hai người, vẻ mặt xấu hổ cùng khó chịu: “Nhị ca, Nhị tẩu, nương ta các nàng……”

      Còn chưa xong, Lục Giam liền đánh gãy lời của : “Mau ăn , đồ ăn nguội rồi.” Dừng chút, lại bỏ thêm câu: “Chúng ta hôm nay muốn xuất môn, Ngũ đệ có muốn theo ?”

      Lục Luân ánh mắt lập tức sáng lên: “Tốt, tốt.” Rồi buông bát cháo xuống với Lục Giam: “Nhị ca thay ta với tổ phụ, ta bị quản giáo đến điên mất rồi.”

      “Ta rủ đệ ra ngoài, tất nhiên ta thay đệ cầu tình.”

      Lục Giam mỉm cười, đứng dậy khoác áo choàng, công đạo Lâm Cẩn Dung: “Chúng ta đến chỗ tổ phụ trước. Nàng xử lý tình cho tốt, ta quay lại đón nàng ra ngoài.” xong sang cách vách lấy bản vẽ, gọi Lục Luân cùng đến Tụ Hiền các.

      Lâm Cẩn Dung tiễn hai người ra ngoài, cũng còn tâm tư dùng cơm, sai người thu dọn, bảo Lệ Chi cùng Đậu Nhi tiến vào đáp lời: “Đêm qua là chuyện gì xảy ra?”

      Lệ Chi : “Mới mấy chục bước chịu rồi, nặng giống như nghìn cân vậy. Hai người nô tỳ vẫn tiếp tục kéo , chỉ nếu lỡ việc Nhị gia buông tha chúng ta, nhất định phải kéo nàng tới nhị môn, nàng liền khóc, bụng đau, chúng ta liền cùng nàng tìm xí ốc, vào rồi thấy ra… Hồi lâu mới lén lút bước ra, theo chân tường nhanh như chớp chạy , chúng ta làm bộ như thấy, đợi cho nàng xa mới theo…… Lúc gõ cửa, khiến Tam lão gia bị kinh động, rất ràng đều là lời dối. khó cho người kia, lớn từng này tuổi, còn ép buộc người khác như vậy.”

      Lâm Cẩn Dung thở dài: “Đều là nhàn rỗi quá mức.”

      Lệ Chi giọng : “Nô tỳ ước gì nàng ép buộc quá mức bị xấu mặt mới tốt.” Nhìn Lục Giam như vậy, quả thực là tức giận khổ sở đến cực điểm. Dù có tình cảm, trải qua vài lần ép buộc, phải càng ép buộc càng trở nên xa cách lãnh đạm hay sao?

      Tuy hôm qua lão thái gia muốn phân công lần nữa, nhưng trước khi có an bài mới, Lâm Cẩn Dung theo thường lệ vẫn đễn chỗ Tống thị. Tống thị bà tức cũng hiếm có, cho dù mới bị tổn thương, cũng nhàn hạ dùng mánh lới mượn cớ bệnh ốm mà trốn tránh, đối với hạ nhân như cũ mặt mày hớn hở, uy nghiêm đều xem trọng, bộ dạng nghiêm túc. Vừa thấy Lâm Cẩn Dung, tuy rằng còn có thể cố gắng tươi cười, nhưng thể thân thiết nổi.

      Lâm Cẩn Dung cũng để ý nhóm nàng, im lặng ngồi ở bên, nhiều, sinh , chỉ tẫn chức trách.

      Quản lý tình được nửa, Tiếu ma ma tiến vào, dán tại bên tai Tống thị giọng vài câu.

      Tống thị liền bảo Mạnh ma ma chưởng quản khố phòng cầm đầu vài ma ma khác ra ngoài: “Đại lão gia sai người đưa lễ vật hạ chí về, các ngươi đem mấy thứ này kiểm kê thẩm tra ràng, rồi đem danh mục tới đây.”

      Các ma ma đáp ứng, nối đuôi nhau lui xuống.

      Giây lát, tình xong xuôi, Mạnh ma ma dẫn người nâng mấy thùng tiến vào, hai tay dâng lên hộp sơn đen: “Phu nhân, lễ vật đều có đây. Ngoài đồ ăn chuyển xuống phòng bếp, còn lại vật tinh tế đều ở trong này.”

      Tay Tống thị vừa chạm đến hộp sơn đen, lại rụt trở về, đứng dậy tiếp đón Lâm Cẩn Dung cùng Lã thị: “Đều theo ta đến chỗ lão thái thái, để lão nhân gia cùng nhau kiểm duyệt.”

      Đoàn người chậm rãi đến Vinh Cảnh cư, lão thái thái được mẫu tử Lâm Ngọc Trân bồi ở bên, ngồi ở hành lang ngắm cây hoa nhài, mắt thấy các nàng tới, khỏi cười : “Di, làm cái gì vậy? Đến tặng lễ cho lão thái bà chúng ta sao?”

      Tống thị cười hì hì tiến lên đỡ bả vai bà: “Cũng phải vậy, Đại bá sai người đưa lễ. Mẫu thân mở ra nhìn xem, cũng để chúng ta nhìn mắt?” Lã thị hai tay dâng lên hộp gỗ sơn đen.

      Lâm Ngọc Trân liếc nhìn hộp gỗ kia cái, lại nhìn thấy mấy thùng lớn, oán giận : “Năm ngoái sớm đưa đến, năm nay tại sao lúc này mới đưa đến? Lại trễ hai ngày, chỉ sợ cũng kịp tiết hạ chí.”

      Lục lão phu nhân : “Việc đường ai có thể ràng? Gửi về là tốt rồi.” Cũng tiếp nhận, quay đầu bảo Lục Vân: “Mắt ta tốt, Vân nha đầu đọc cho ta nghe, phụ thân con tặng thứ gì tốt?”

      Lục Vân mỉm cười tiếp nhận hộp gỗ, từ bên trong lấy ra danh mục lễ vật, nhưng thấy đa phần là vải vóc sa la tiêu kim phô thúy, lại có hạt châu, hương liệu, sừng tê giác, trà bánh, họa phiến giấy bút, nhân tiện : “ có gì hiếm lạ, vẫn giống như năm vừa rồi, chỉ có mấy kiện vải hiếm lạ. Phụ thân , để tổ phụ cùng tổ mẫu làm quần áo mặc mùa hè.”

      Lục lão phu nhân khỏi có thêm vài phần hứng thú: “Vàng bạc tục vật lão thái bà ta cầm cũng vô dụng. Nhưng ra kiện tứ kinh giảo la này khá đẹp, mau mở thùng để ta xem thế nào.”

      Mạnh ma ma nhanh đem thùng mở ra, cầm lên mấy kiện vải, có dệt nổi, cũng có tố la. Trong đó kiện màu đỏ thắm hoa văn thêu nổi có mấy chỗ đục lỗ, vừa phú quý vừa vui vẻ. Lục lão phu nhân liếc mắt cái liền nhìn trúng: “Thứ này được, lấy ra để ta may bộ. Cũng tiện xuất môn làm khách.”

      Lâm Ngọc Trân đắc ý : “Mẫu thân, lão Đại vẫn đều nhớ kỹ người thích nhất cái gì.”

      Lục lão phu nhân liên tục gật đầu, cười đến mị mắt.

      Tống thị mở to mắt nhìn, cười : “Đại bá là có hiếu. Mẫu thân, vải này là thứ tốt a, cũng cầu kỳ, có lẽ chỉ có Từ ma ma mới có thể lo liệu được.”
      Hale205Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :