1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 191: Nhân tình

      Phố Khánh Dương nằm chính giữa thành Bình châu, là nơi phồn hoa nhất, cũng nhiều ngóc ngách nhất. Cửa hàng hương liệu của Lâm Cẩn Dung mở con đường này, địa điểm phải tốt lắm, thậm chí có chút xa xôi, mặt tiền cửa hiệu cũng tính là lớn, nhưng thập phần nhàng khoan khoái.

      Chiêu bài sơn đen chữ vàng, nước sơn bóng loáng, hàng hóa được sắp xếp chỉnh tế, vừa xem liền hiểu ngay, chung quanh có chút bụi, bàn bên cửa sổ có đặt bồn cảnh hoa tươi, ngay cả quản tiểu nhị và tiểu nhị tiếp đón việc mua bán đều ăn mặc sạch nghiêm túc, tươi cười cũng rất phù hợp.

      Lâm Cẩn Dung đầu đội đấu lạp, đứng trong cửa hàng im lặng quan sát hồi, vừa lòng theo Lâm Thế Toàn vào hậu viện uống trà. Đây là lần thứ ba nàng đến cửa hàng, hai lần trước là cùng Đào thị, chỉ là chuồn chuồn lướt nước ngó nghiêng qua mà thôi, cũng chưa từng tiến vào hậu viện. Hôm nay nếu đến đây, khỏi ngắm nghía cẩn thận hơn.

      Hậu viện lớn, lại là nơi Lâm Thế Toàn hằng ngày cư ngụ, nhưng cũng là nơi cung cấp toàn bộ đồ vận chuyển của cửa hàng, vì vậy thập phần chật chội. Dù vậy, vẫn bảo trì phong cách giống như gian ngoài, sáng sủa sạch , hoa đỏ lá xanh, khoan khoái hợp lòng người.

      Lâm Thế Toàn ở bên nhìn, thấy trong mắt Lâm Cẩn Dung lộ ra vẻ vừa lòng, khỏi cũng có vài phần vui mừng thoải mái, liền dẫn nàng đến nhã thất hằng ngày chiêu đãi khách nhân nghỉ ngơi uống trà đàm luận sinh ý: “Người môi giới đến, cứ vào đây uống chén trà, ăn chút trái cây .”

      Lâm Cẩn Dung liền cười: “Huynh mời ta, hiếm khi được huynh mời khách.”

      Lâm Thế Toàn khỏi cười : “ vậy ta dường như rất keo kiệt, ràng là có cơ hội mà.”

      Vào nhã thất, Lâm Cẩn Dung khỏi hỏi : “Ngày hôm trước lão thái gia gặp Tam ca chuyện gì với huynh?”

      Lâm Thế Toàn cười khổ : “Hỏi rất nhiều vấn đề, trừ bỏ cửa hàng hương liệu ra, lại hỏi trà tứ và phiến đất bị nhiễm mặn, còn hỏi ta tương lai có tính toán gì . Muội đề cập với chuyện trà tứ rồi sao?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Đương nhiên đề cập qua, bằng sao có thể ngồi ở đây với huynh?”

      Lâm Thế Toàn nghiêm túc : “Lão thái gia làm người cũng khá tốt, ít nhất là tâm hy vọng các muội tốt, muội đừng chọc tức giận.”

      Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Ta biết.” Người tại nàng nên đắc tội nhất chính là Lục lão ông.

      Lâm Thế Toàn trầm mặc lát, giọng : “Tứ muội muội, đề nghị ngày đó của muội, ta có nghĩ tới, cảm thấy lời muội đúng.” Lập nghiệp sớm hay muộn cũng đều là giống nhau, nếu Lâm Cẩn Dung hào phóng, cần gì phải câu nệ việc đó?

      Lâm Cẩn Dung thấy cuối cùng mở miệng, khỏi nhàng thở ra: “Vậy Tam ca tính lập nghiệp ở Cát châu sao?”

      Lâm Thế Toàn : “ Cát châu, bên kia có gì hay để lưu luyến. Ta nghĩ, bằng chuyển đến Thăng châu tốt hơn.” sinh trưởng ở gần Cát châu, nhà mẹ đẻ cũng ở chỗ này, nhưng còn có mấy nhà thân thích ở bên đó, nếu nhiều người biết bí mật khó giữ, nên trở về. Thăng châu cũng là nơi Đào Phượng Tường mở tiệm trí sản, nếu lập nghiệp ở đây, còn có người chiếu cố.

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt suy nghĩ lát, thấp giọng : “Như vậy cũng được. Lần trước Ngô Tương phải hỏi huynh hồi về sau đưa đến đâu sao? Tam ca thay ta trả lời , bảo đưa qua đây, lại nhờ Tam ca chuyển cho ta là được rồi.” Nàng có cơ hội, nếu có cơ hội, nàng nhất định lôi kéo Ngô Tương để hỏi ràng, rốt cuộc định làm chuyện tốt gì đây. Cũng chỉ có người như , làm chuyện xấu còn biết che giấu.

      Lâm Thế Toàn thấy nàng như thế, khỏi nhíu mày, nghĩ rằng chẳng lẽ nàng ở Lục gia gian nan đến thế sao, ngay cả có người đưa phong thư tới cửa cũng phải lo lắng? Vốn muốn hỏi nàng vài câu, nhưng lời đến bên miệng lại nhịn xuống.

      Lâm Cẩn Dung dường như biết suy nghĩ của , chủ động giải thích : “Ngô Tương cùng Dương Mạt vẫn được thích, bọn họ trong lúc đó có nhiều khúc mắc. Nếu Lục Giam ở nhà, phải sợ. tại ở nhà, ta tất nhiên thể gây chuyện.”

      Như thế cũng đúng. Lâm Thế Toàn đem việc này để ở trong lòng, toàn tâm toàn ý cùng Lâm Cẩn Dung bàn về chuyện sinh ý cùng ít việc thú vị của Lưu Nhi.

      Nhàn thoại hồi, uống xong hai tuần trà, người môi giới tới, trước dẫn hai người xem cửa hàng Chu gia, lại dẫn hai người đến xem tòa nhà của Lương gia. Lâm Cẩn Dung mới vừa thấy tòa nhà của Lương gia, liền hiểu được Lâm Thế Toàn vì sao lo lắng việc dùng gian dân trạch bình thường sửa sang lại thành trà tứ.

      Tòa nhà của Lương gia ở bên đường, nơi ngã tư rộng lớn u tĩnh, hoàn toàn cần lo lắng xe ngựa thể vào hay đỗ lại. vào, đường mòn rải đá khúc khúc chiết chiết, cây bàng hoa mộc sum suê, tường đá thanh chuyên, trắng trẻo sạch , mộc mạc im lặng. ràng là cây cối bình thường, phòng ốc kiến trúc cũng tạo hình hoa văn màu sắc tỉ mỉ gì, lại lộ ra phong cách cổ xưa thanh u mỹ lệ giống người thường.

      Lâm Cẩn Dung tán thưởng : “Chỗ này tốt.” Trong lòng còn có chút khẳng định, nơi này rất thích hợp, văn nhân sĩ tử phải luôn ham thích thanh nhã sao? Cho dù là Lâm Tam lão gia như vậy, lúc tiếp đón bằng hữu ra ngoài vui vẻ, cũng thích tìm đến nơi thanh tĩnh lịch tao nhã. Nơi này thích hợp còn có chỗ nào nữa? Kinh doanh thích đáng, giá trà còn có thể rất cao.

      Người môi giới tuy rằng thể thấy dung mạo nàng, lại từ trong thanh nàng nghe ra chút ý tứ, vội cười : “Thiếu phu nhân là người văn nhã. Phía sau còn nhiều chỗ đẹp, để tại hạ dẫn người xem xét, bảo đảm người thích.”

      Phía sau kỳ bất quá chỉ là hoa viện im lặng, có vài cây ngọc lan đồng nhất, lúc này ngọc lan trắng sắp héo tàn, ngọc lan tím lại hừng hực khí thế nở rộc, ngọc lan vàng mới chỉ chúm chím. Dưới tàng cây có ao phản chiếu trời xanh mây trắng. Cũng giống như phong cách bên ngoài, tinh xảo quá khéo léo, quá quý báu, nhưng là cảnh đẹp ý vui.

      Lâm Cẩn Dung liền đánh mắt về phía Lâm Thế Toàn, tỏ vẻ mình thích nơi này. Lâm Thế Toàn mặt cũng lộ ra thần sắc gì, ngược lại bắt đầu soi mói tòa nhà này: “Ta còn nghĩ đến có cái gì hay, bất quá chỉ là chút hoa cỏ bình thường mà thôi, vườn như vậy, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy. Vậy mà giá cao như thế sao?”

      “Đây chính là tòa nhà mới, chính vì hoa cỏ tầm thường, cho nên chào giá mới thấp. Ở tòa nhà này mới an tâm a, vừa đẹp, lại sợ hư hao bị bắt đền.” Mặc cả chọn lựa chính là muốn mua, người môi giới kinh nghiệm phong phú, chẳng những tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn.

      Lâm Cẩn Dung dẫn Lệ Chi cùng Đào ngồi bên bàn đá dưới tàng cây ngọc lan, nghe hai người người chào giá, người vẫn mặc cả, đấu trí so dũng khí, múa mép khua môi, thảo luận nhân tình, trong chốc lát bảo giá quá thấp thể giảm nữa rồi, trong chốc lát còn tế thủy trường lưu (dòng suối nhưng chảy dài, ý chỉ dùng được về lâu về dài), nghe thấy mà hai mắt mỉm cười, thần thanh khí sảng.

      Đợi cho đàm luận ổn thỏa xong, người môi giới nhanh chuẩn bị khế thư, Lâm Thế Toàn lại đây cười : “Tứ muội ngươi hiếm khi được xuất môn, bằng thừa dịp cơ hội này, để ta với muội tình hình trà tứ ở Giang Nam bên kia, chúng ta thương lượng chút nên bố trí nơi này thế nào.”

      Lâm Cẩn Dung có ý tưởng này, liền cùng lộn trở lại, bắt đầu từ ngoài cửa, mỗi lần cách mấy thước liền dừng lại thương lượng hồi, đợi đến khi thương lượng thỏa đáng, lại cùng làm việc với người môi giới, sắc trời còn sớm.

      Lâm Cẩn Dung vốn có tâm thuận đường trở về nhà mẹ đẻ chuyến, thấy sắc trời trễ cũng dám ở bên ngoài lâu, vội vã cùng Lâm Thế Toàn công đạo vài câu, xoay người bước . Vừa mới lên xe ngựa, Lâm Thế Toàn lại đuổi theo, có chút ngượng ngùng : “Tứ muội muội, chuyện này muội cùng Nhị lang qua chưa?” Tuy rằng là đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, Lục lão ông cũng biết, nhưng vẫn nên cùng Lục Giam tiếng mới phải.

      Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, cười cười: “Ta với . Cám ơn Tam ca nhắc nhở.” Xe ngựa được nửa đường, nhớ tới Lâm Ngọc Trân mấy ngày trước từng nhắc tới thèm món chay, lại thẳng đến Ngũ Trượng lâu mua món chay cùng cháo, trước giờ cơm chiều trở về Lục gia, thay đổi quần áo liền đến thẳng Vinh Cảnh cư.

      Thời điểm này, Lục gia nữ quyến có gì bất ngờ xảy ra đều ghé qua Vinh Cảnh cư. Mỗi lần như vậy, đều là lúc Nhị phòng hãnh diện nhất, Nguyên Lang cùng Hạo Lang ở trước mặt Lục lão phu nhân làm nũng khoe mẽ, Tống thị cùng Lã thị hạnh phúc kiêu ngạo tươi cười, Lâm Ngọc Trân khóe môi hàm chứa vài phần châm chọc ý cười, Lục Vân ngồi ở bên thỉnh thoảng cùng Sa ma ma hai câu, Đồ thị còn lại mình mang theo vài phần đơn, ngồi ở góc gì.

      Lâm Cẩn Dung xuất cuối cùng khiến Đại phòng cùng Tam phòng đơn chua xót có vài phần an ủi. Tiếp nhận đồ ăn chay Lâm Cẩn Dung mua về, Lâm Ngọc Trân trong lòng mang theo vài phần vui mừng, cố ý cho là đúng : “A Dung con ra ngoài làm chính , sao còn có thời gian rảnh rỗi mua mấy thứ này?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Hiếm khi xuất môn, tại thời tiết càng ngày càng bức bối, ăn chút đồ chay cho thoải mái.”

      Tống thị lại cười : “Sớm biết rằng A Dung xuất môn, ta cũng nên cùng con. Nghe cửa hàng của mẫu thân con gần đây có nhập số kiện vải, vừa vặn ta cũng muốn đến xem để chọn vải may quần áo mùa hè.”

      Lâm Cẩn Dung biết nàng muốn làm gì, liền cười : “Hôm nay ta đâu khác, chỉ đến cửa hàng hương liệu của mình chuyến. Nhị thẩm nương nếu quan tâm đến vân cẩm vải vóc, ngày mai ta sai người qua , bảo bọn họ mang mấy kiện vải đặc sắc khác biệt qua cho mọi người chọn.”

      Chợt nghe Lã thị cười : “Vừa vặn trong nhà phải đều nên may trang phục hè sao? bằng mang vải vóc để may quần áo mùa hè cho mọi người và hạ nhân tới đây?” đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, cho rằng là đúng cùng Tống thị : “Bà bà, ta thay A Dung xin phép người, thân thích nhà mình mở cửa hàng, tội gì để người khác được lợi?”

      Tống thị cười : “Xem con kìa, chẳng lẽ sợ ta đáp ứng sao? Mua của ai mà chả như nhau? Thân thích nhà mình cũng yên tâm hơn. Đúng vậy , bà bà?”

      Lục lão phu nhân còn chưa mở miệng, Lâm Cẩn Dung liền cười : “Đa tạ ý tốt của Đại tẩu, nhưng các người cũng biết, cửa hàng kia của mẫu thân ta quá , bán vải vóc đều là do biểu ca ta tinh khiêu tế tuyển từ Giang Nam, cũng nhiều, bất quá chỉ có mấy kiện, nếu các trưởng bối muốn may quần áo mới có thể, nhưng nếu là trang phục cho toàn gia từ cao xuống thấp, vậy chắc được.”

      Tống thị cùng Lã thị cũng có cửa hàng, phàm là vật gì Lục gia cần, có thể lấy từ cửa hàng đó các nàng đều bỏ qua, chỉ cần giá hợp lý, chất lượng tốt, Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cũng hỏi đến. Các nàng đây là thương lượng muốn nàng nhận nhân tình, nhưng Lâm Cẩn Dung giống các nàng, dù nàng có nhiều lợi ích, nàng cũng để gia của Lục gia dính lứu vào cửa hàng của Đào thị và nàng. Mọi chuyện phải phân biệt ràng.

      Lã thị còn muốn khuyên nữa, Lâm Ngọc Trân cũng thấy kiếm hay cũng vậy, nàng thích Đào thị, lại là tẩu tử nhà mẹ đẻ. Lục lão phu nhân thản nhiên : “Nếu là cửa hàng , vậy quên .” Giải quyết dứt khoát, mọi người đều trở nên trầm mặc.
      Hale205KisaragiYue thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 192: Phân công

      Lâm Cẩn Dung trở về phòng, liền ra lệnh Lệ Chi chuẩn bị giấy bút để viết thư cho Lục Giam. Lệ Chi mắt thấy thư viết xong, liền đưa ra chủ ý: “Thiếu phu nhân, người tự tay làm cho Nhị gia hai bộ quần áo mùa hè sao? Ngày mai có người đưa các kiện vải đến để chọn lựa.” Vào cửa lâu như vậy, cũng chưa từng thấy Lâm Cẩn Dung động đến việc thêu thùa, giúp Lục Giam may quần áo, thêu túi, hài linh tinh gì đó, là hơi lười biếng.

      “Chọn nhiều chút, rồi may cho Thất thiếu gia luôn.” Lâm Cẩn Dung cũng cự tuyệt: “Ngươi nhìn xem Phương Trúc còn ở đây , bảo nàng tiến vào.”

      “Trời còn sớm, nàng sao về được?” Thấy nàng chịu làm, Lệ Chi trong lòng vui mừng, vội bước nhanh tìm Phương Trúc. Trong chốc lát, Phương Trúc tiến vào, Lâm Cẩn Dung dán xong phong thư.

      Lâm Cẩn Dung đem thư giao cho Phương Trúc: “Ngày mai sai người đưa cho Nhị gia, chờ mang theo hồi trở về. Ta muốn may cho phu nhân áo ngoài mùa hè, ngươi nhớ đến hỏi phu nhân, rồi giúp ta chọn lựa vải dệt ngày thường phu nhân thích mặc nhất.”

      Phương Trúc hai tay tiếp nhận thư, muốn cáo lui, Lâm Cẩn Dung cũng bảo nàng , kể lại đề nghị của Tống thị cùng Lã thị, rồi chuyện mình cự tuyệt thế nào, hỏi: “Chuyện này ngươi có ý kiến gì ?”

      Phương Trúc thực giật mình Lâm Cẩn Dung lại hỏi về chuyện này, suy nghĩ lát, cười khổ : “Thiếu phu nhân ham chút tư lợi này, muốn đứng thẳng ổn, để người ta có gì soi mói. Nhưng lần này xem như người đắc tội với Nhị phu nhân và Đại thiếu phu nhân rồi.” Trước đây hai người bà tức Tống thị hành động nhất trí, lại có lão thái gia ngầm đồng ý, tất nhiên cần lo lắng có người đàm tiếu, yên tâm thoải mái cùng nhau phát tài. tại đột nhiên có Lâm Cẩn Dung làm theo lời các nàng, còn phải là người của mình, các nàng sao có thể an tâm? Nhưng lời này Phương Trúc cũng dám cùng Lâm Cẩn Dung .

      Ai ngờ Lâm Cẩn Dung lại theo lời của nàng gật đầu : “Cho nên chúng ta phải cẩn thận. Ngươi thường xuyên hành tẩu bên ngoài viện, dụng tâm chút, cẩn thận chút, nghe được cái gì, nhớ nhanh chạy về với ta. Cũng thể bởi vì ta mà liên lụy phu nhân cùng Đại tiểu thư.”

      “Vâng.” Phương Trúc lại lắp bắp kinh hãi, hóa ra phải Nhị thiếu phu nhân hiểu gì, vội biểu thị lòng trung thành, rồi cáo lui ra ngoài.

      Lệ Chi bưng trà cho Lâm Cẩn Dung: “Vì sao thiếu phu nhân với nàng việc này? Nàng đáng tin a.” Ít nhất trước mắt là thể tin.

      Lâm Cẩn Dung cười: “Ta phải cho nàng nghe, cũng phải tín nhiệm nàng, là tín nhiệm Đại phu nhân cùng Đại tiểu thư.” Thời điểm này, nàng cùng Lâm Ngọc Trân, Lục Vân chính là phe cánh, tín nhiệm Phương Trúc, chính là tín nhiệm các nàng. Thêm mấy con mắt, thêm mấy lỗ tai, phải vẫn tốt hơn sao?

      Lệ Chi cau mày suy nghĩ hồi, rồi mỉm cười, tay chân lưu loát giúp Lâm Cẩn Dung thêm trà. Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhìn nàng: “Nghĩ thông suốt rồi sao?”

      Lệ Chi dùng sức gật đầu: “ nghĩ thông suốt.”

      “Chúng ta cũng phải cẩn thận.” Lâm Cẩn Dung thấp giọng phân phó: “Bắt đầu từ ngày mai, ta tính để Đào cùng Quế Viên theo ta hành tẩu bên ngoài, ngươi cùng Đậu Nhi ở lại trong nhà, nên làm như thế nào, ngươi hiểu được ?” Đào biểu cũng tệ lắm, chính là tuổi hơi , nên bồi dưỡng dần dần. Về phần Quế Viên, áp chế hồi lâu, là thời điểm nên để nàng phát huy tài cán.

      Trông nhà, trù tính chung an bài các việc vặt, ứng đối khách nhân tới cửa, từ trước đều là việc của Quế ma ma, đột nhiên đổi lại để mình làm, chỉ sợ Quế ma ma cùng Quế Viên đều suy nghĩ. Lệ Chi có chút do dự: “Vậy Quế ma ma?”

      Lâm Cẩn Dung đứng dậy : “ sợ, ta tự mình với nàng. Đậu Nhi nơi đó ngươi để tâm chút, về sau nàng là người hỗ trợ ngươi.” Người thành phân ra rất nhiều loại, vị tất thành đắc dụng, thân phận và tính nết như Quế ma ma sớm còn thích hợp trông chừng hậu viện giúp nàng. Đậu Nhi cũng là hài tử thành , tuy thành , mỗi lần ai ban thưởng bao nhiêu, mỗi ngày ai ra vào viện này, ngồi lại bao lâu, gì đó, đều nhất nhất cho Lâm Cẩn Dung biết, tuyệt đối cố ý giấu diếm hoặc mang theo tâm tình ghét nhận xét ai đó, làm ảnh hưởng phán đoán của nàng.

      Vài người trong phòng Lâm Cẩn Dung, vì Quế ma ma có thân phận khác biệt, mình chiếm gian sương phòng bên ngoài, bốn nha hoàn hai người chung gian phòng. Quế Viên vốn là cùng Lệ Chi ở chung, cũng nhiều năm, nhưng sau khi nàng trở về từ chỗ Đào thị, cảm giác trở nên khác hẳn. Lệ Chi giống như là ngọn núi đầu nàng, tùy thời tùy chỗ đều nhắc nhở nàng có nguy cơ thất sủng. Bởi vậy nàng cũng thích ở lại trong phòng, cũng thích tìm Đào thay thế vị trí của nàng, hoặc là Đậu Nhi vốn có thân phận thấp hơn nàng nhiều, nếu nhàn rỗi đều vào phòng của Quế ma ma, vùi đầu thiêu thùa may vá.

      Quế mẹ gần đây cũng có chút mất mát, cảm giác mất mát này khó có thể nên lời, tuy rằng vẫn nơi nơi bận rộn, nhưng khi trở lại trong phòng vẫn khỏi thương tâm tịch mịch, vì thế cũng thích lặng lẽ cùng Quế Viên kể khổ, cảm thán hồi, mẫu tử hai người so với từ trước thân thiết hơn rất nhiều.

      Thời điểm Lâm Cẩn Dung đến, hai người nương theo ánh đèn thiêu thùa may vá, thấy nàng mình vào, mang theo Lệ Chi, khỏi kích động vừa sợ vừa mừng. Quế Viên nhanh chóng thu thập bàn sạch , Quế ma ma nhanh chóng bưng trà đến: “Thiếu phu nhân hôm nay sao lại rảnh đến đây?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Đều ngồi xuống . Ta có lời muốn với các ngươi.”

      Quế ma ma ngồi xuống, Quế Viên dám ngồi, Lâm Cẩn Dung cũng miễn cưỡng nàng, : “Tình huống nơi này giống với ở nhà, ta cẩn thận suy nghĩ, phân công trong viện chúng ta nên sửa lại chút. Tuy là nô tùy chủ, nhưng các ngươi người là nhũ mẫu của ta, người theo ta cùng nhau lớn lên, tình cảm giống, ta nghĩ nên với các ngươi trước.” xong liền ngừng lại, mỉm cười nhìn mẫu tử hai người.

      Quế Viên lập tức mở to hai mắt, mang theo vài phần hi vọng, Quế ma ma dường như lại muốn khóc, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần, cúi đầu : “Thiếu phu nhân, người an bài như thế nào, nô tỳ liền nghe theo.” Nàng sớm có dự cảm từ rất lâu, có nhiều việc nàng thể trước mặt Lâm Cẩn Dung. Vốn còn muốn đến Lục gia có thể cố gắng phen, lần nữa được nể trọng trở lại, nay xem ra vẫn là được.

      Lâm Cẩn Dung lại cười : “Bắt đầu từ ngày mai, Lệ Chi theo ta ra ngoài, ở lại trong nhà ứng đối, có chuyện gì, ma ma có thể cùng nàng thương lượng, nếu thể xử lý, chờ ta trở về rồi sau.”

      Đây là cách khách khí, kỳ chính là bảo nàng về sau phải nghe lời Lệ Chi, viện này do Lệ Chi đứng ra quản lý rồi. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, Quế ma ma vẫn thấy khổ sở đến cực điểm, nước mắt thiếu chút nữa trào ra. Lâm Cẩn Dung nhìn xem ràng, mỉm cười nắm tay nàng ôn hòa : “Ma ma tuổi cao, cũng thể để ngươi ngày đêm vất vả. Về sau chuyên tâm lo lắng việc ăn uống của ta, chiếu cố ta ? Cũng là ngươi nấu ăn ngon nhất, ta yên tâm.”

      Quế ma ma xoa xoa khóe mắt, nức nở : “Được.” Còn có thể như thế nào? Lâm Cẩn Dung tự mình tới tìm nàng, mình cùng nàng lời này, nếu nghe theo, đó là biết điều.

      Lâm Cẩn Dung lúc này mới nhìn về phía Quế Viên đứng bên nôn nóng bất an: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi cùng Đào bồi ta ra ngoài.”

      “A?” Quế Viên dù thế nào cũng nghĩ tới có chuyện tốt như vậy, cách khác, nàng thay thế Lệ Chi, tùy thị ở bên người Lâm Cẩn Dung, lại các phòng viện, lại có mặt mũi thể diện. Đây đúng là chuyện nằm mơ cũng thể nghĩ tới.

      Lâm Cẩn Dung lại cười : “Như thế nào? Ngươi muốn sao?”

      Quế Viên sao lại muốn, lập tức liền quỳ xuống dập đầu hai cái vang dội trước Lâm Cẩn Dung, kích động : “Thiếu phu nhân, chỉ cần người câu, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa nô tỳ cũng nề hà.”

      Lâm Cẩn Dung tự tay nâng nàng dậy: “ cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ngươi quy củ làm việc, trung thành và tận tâm, thỏa thoả đáng đáng, ta tuyệt đối bạc đãi ngươi. Ta thấy quần áo ngươi có chút thiếu thốn, ngày mai liền chọn kiện vải, may hai bộ thích hợp để mặc .”

      Thấy Quế Viên lần nữa được trọng dụng, thần sắc bi thương mặt Quế ma ma nhất thời hòa tan ít, trong lòng bất bình cùng bất an cũng phai nhạt vài phần, càng thêm vài phần kiên định. Lập tức cầm tay Quế Viên, biểu tình nghiêm túc : “Thiếu phu nhân người yên tâm, lão nô nhất định cùng Lệ Chi thương lượng, coi trọng việc quản gia.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Ta đương nhiên yên tâm, ma ma cũng phải loại người xảo trá tai quái, trước mặt thế này sau lưng thế khác. Bắt đầu từ ngày mai, tiền tiêu vặt hàng tháng của ma ma trừ bỏ trong nhà đưa ra, ta thêm cho ma ma quan tiền, trong tay ngươi cũng dư dả hơn chút.”

      Quế ma ma muốn từ chối, Lâm Cẩn Dung ngăn nàng lại: “Ta đưa cho ngươi, ngươi cứ thanh thản ổn định cầm lấy, thanh thản ổn định dùng.”

      Từ đó, các nha hoàn ma ma trong phòng Lâm Cẩn Dung trừ bỏ tiền tiêu vặt hàng tháng chiếu theo lệ thường trong Lục gia, lại được Lâm Cẩn Dung bổ sung thêm phần. Quế ma ma quan tiền, Phương Trúc, Quế Viên, Lệ Chi mỗi người 600 văn tiền, Đào cùng Đậu Nhi mỗi người 400 văn tiền, ngay cả Trương ma ma trông cửa cũng có thêm 200 văn tiền. Đây là số tiền cố định, Lâm Cẩn Dung lại đồng ý mỗi quý cho mọi người may thêm hai bộ quần áo, ngày lễ ngày tết có ban thưởng khác, nhất thời giai đại vui mừng, mỗi người đều vui vẻ cẩn trọng đem việc nàng phân phó làm tốt.

      Từ đó, Đào có thêm nhiệm vụ, mỗi ngày luôn cầm theo hai hà bao, cái đựng đầy tiền, cái đựng vài món ăn vặt. Mỗi ngày lúc Lâm Cẩn Dung ở phòng thêu thùa, hoặc là cùng Tống thị, Lã thị thương nghị xử lý vụ, mặt nàng mang theo tươi cười, tìm bọn nha hoàn trong viện khác chuyện ăn quà vặt, dần dần, nhóm tiểu nha đầu tuổi xấp xỉ nàng đều trở nên quen thuộc thân thiết với nàng.

      Quế Viên tận chức tận trách theo bên người Lâm Cẩn Dung, bưng trà dâng nước, lại sợ chịu khổ sợ vất vả, biểu thập phần thoả đáng. Dần dần, Lâm Cẩn Dung cũng phân công nàng độc lập làm ít việc , hoặc là phối hợp với Lệ Chi xử lý vài tình tương đối khẩn yếu.

      Mà Phương Trúc, vẫn chiếu theo lệ cũ theo bên người Lâm Cẩn Dung, chạy vào chạy ra, cũng được nể trọng. Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đối với tình hình này thập phần vừa lòng. Lâm Cẩn Dung cũng thập phần vừa lòng, cuộc sống của nàng có quy luật, sáng sớm đến chỗ Lâm Ngọc Trân vấn an, sau đó đến viện của Tống thị dự thính gia vụ; Giữa trưa bồi Lâm Ngọc Trân ăn cơm, ngủ trưa dậy đến phòng thêu thùa ngồi lát, cùng Từ ma ma nhàn thoại vài câu, thưởng cho người ở phòng thêu thùa chút đồ ăn ngon; Sau đó đến chỗ Lục lão phu nhân, cùng Lục lão phu nhân trò chuyện, hoặc đọc chút kinh thư, phụng bồi Lục lão phu nhân dùng cơm chiều; Buổi tối trở lại phòng, đọc sổ sách cùng thư tín, viết chữ, lại hồi cho Lâm Thế Toàn, bàn về chuyện sinh ý, ngày trôi qua phong phú lại tự tại.

      Đảo mắt hơn tháng, Lục Giam trừ bỏ ngày ấy viết cho nàng phong thư cũng chưa từng trở về nhà, khiến Lâm Ngọc Trân đứng ngồi yên.
      SnowKisaragiYue thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 193: Quần áo

      vào tháng tư, là thời điểm đầu hè, thời tiết ngày so với ngày trở nên nóng nực hơn. Lâm Cẩn Dung đem mấy cành hoa hồng mới nở cắm vào bình, đặt giá gỗ hoàng lê đánh giá trái phải, cẩn thận dùng cây kéo cắt bỏ cành lá dư thừa.

      Lâm Ngọc Trân ở bên uống trà, nhìn nàng bộ dạng nhanh chậm, nhàn tâm vui vẻ, trong lòng có chút tức giận: “Cũng sắp đầu hè rồi, quần áo mùa hè sắp may xong chưa?” Nam nhân nhà mình lâu như vậy, chỉ gửi về phong thư, cũng phải quá xa xôi mà trở về nhà, sao nàng nửa điểm cũng nóng nảy đây? có tiền đồ.

      Lâm Cẩn Dung cười : “Mẫu thân phải mặc đó sao? Người mặc thấy thế nào?”

      Quần áo Lâm Ngọc Trân mặc người đúng là Lâm Cẩn Dung tự tay cắt may, đến , là vừa vặn dễ chịu, ngữ khí của nàng khỏi tốt hơn chút: “Ta hỏi là của Nhị lang. phải con may cho sao? Sắp đầu hè rồi, con mau chóng may xong rồi sai người đưa tới, hỏi hè này có trở về nhà hay .”

      Lâm Cẩn Dung quay lại : “Còn chút ít. Ta trước hết làm cho người mà.”

      “Nhanh may xong rồi đưa cho , công việc ở phòng thêu thùa cũng bận rộn gì.” Lâm Ngọc Trân trong lòng lại thư thái hơn chút, nghiêm túc giáo huấn. Trong lòng nàng thực mâu thuẫn, vừa sợ Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam quá thân cận, hợp nhau quên mất mình, lại sợ Lâm Cẩn Dung bị Lục Giam ghét bỏ, sinh hạ được tôn tử. Tôn tử, nàng bức thiết cần tôn tử. Vì thế nàng nhìn chằm chằm bụng Lâm Cẩn Dung: “Nguyệt của con có ổn định ?”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ổn định.”

      Lâm Ngọc Trân liền chỉ ghế bên cạnh: “Lại đây, ta và con chuyện.”

      Lâm Cẩn Dung buông cây kéo, qua ngồi xuống: “Mẫu thân cứ phân phó.”

      Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Lần trước, Quế ma ma phải sắc thuốc cho con bảo dưỡng cơ thể sao? Tại sao tháng này lại ngừng? Con nên tiếp tục uống mới đúng.”

      Lâm Cẩn Dung cúi đôi mắt: “ , kỳ ta rất khỏe.”

      Lâm Ngọc Trân thể rằng nàng mong chờ, đành phải : “Chờ Nhị lang trở về, ta bảo thường xuyên về nhà. Cũng phải quá xa xôi, lại nhiều chút thế nào? Con cũng nên bỏ chút công sức, sớm ngày khai chi tán diệp.”

      Lâm Cẩn Dung hơi hơi đỏ mặt: “ phải mới có hai tháng sao, vội.”

      Lâm Ngọc Trân khó thở, dùng sức xỉa trán nàng cái: “Đừng trách ta nhắc nhở con, Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu vì sao lại kiêu ngạo như vậy? Chính là bởi vì các nàng có nhi tử a.”

      “Ân.” Lâm Cẩn Dung đáp ứng, thuận tay cầm cây quạt quạt cho nàng: “Nghe nhiều ngày Nhị thúc phụ cùng Đại ca đều ở bên ngoài chiêu mộ tá điền, mặt trời lặn mới về nhà. Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu nhiều ngày qua tâm tình cũng tốt.”

      Lâm Ngọc Trân mị mắt : “Các nàng lại gây khó dễ?”

      Có Phương Trúc, kỳ mấy việc vặt này Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đều biết, Lâm Cẩn Dung trong lòng ràng, cũng phá lớp vỏ bọc của Lâm Ngọc Trân, chỉ cười : “ có, ta chỉ là nghe vải dệt may trang phục hè, đều là mua từ cửa hàng của Vương gia, cũng lấy từ cửa hàng của Nhị thẩm nương, trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.” Từ ngày nàng cự tuyệt lời đề nghị đó, Tống thị cùng Lã thị im lặng lâu, giống như muốn phủi sạch quan hệ, thời điểm mua vải về cũng là mua từ người bên ngoài.

      “Con đây là cản đường tài lộ của các nàng.” Lâm Ngọc Trân cười lạnh: “Từ trước tới nay vẫn là hai người nàng gian lận, con đừng thấy quần áo cho hạ nhân cách năm chỉ may lần, nhiều người như vậy quanh năm suốt tháng chính là số tiền . Nếu có con, lần này các nàng vẫn muốn kiếm tiền. Đây mới chỉ là mở đầu, sau này con quản càng nhiều, càng có năng lực, các nàng càng hận con. Tính tình của nàng ta biết, con đừng thấy nàng tươi cười hiền lành như vậy, chờ đến thời điểm con phòng bị, nàng đột nhiên ngáng chân con.” Vừa , ánh mắt vừa liếc về phía Lâm Cẩn Dung, quan sát thần sắc của nàng.

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ta mặc dù thất bại, phải còn có người tọa trấn sao?”

      Hai người mấy ngày này có xung đột gì, Lâm Ngọc Trân cũng thực vừa lòng thái độ của Lâm Cẩn Dung đối với Phương Trúc, nghe xong lời này của nàng, mặc dù cho là đúng, nhưng cũng có gì bực bội. Có điều lúc này muốn tìm sơ hở của Nhị phòng, có nhàn tâm quản việc của Lâm Cẩn Dung: “Ta nơi này cần con hầu hạ, trở về may xong quần áo cho Nhị lang .”

      Chờ Lâm Cẩn Dung bước ra cửa, Lâm Ngọc Trân liền phân phó Phương Trúc gọi Lục Vân đến. Lục Vân gần đây có chút lười biếng, càng ngày càng thích xuất môn, nàng cũng biết nguyên nhân, dù là ai, từng tuổi này còn chưa nghị thân, dù ít dù nhiều cũng nguyện ý lộ diện. Nàng khỏi muốn tìm việc để Lục Vân làm, đỡ khiến Lục Vân nhàn rỗi suy nghĩ miên man.

      Lâm Cẩn Dung trở về phòng, Lệ Chi tinh tế thêu vạt áo choàng cho Lục Giam, thấy nàng trở về, vội buông việc trong tay, hầu hạ nàng rửa tay, đưa kim thêu qua: “Thiếu phu nhân, thể lười a, vừa rồi Đào nghe , mười ngày trước Tam phu nhân vụng trộm sai người tặng hai bộ quần áo mùa hè và hài đưa qua cho Nhị gia. Đều là nàng tự tay làm.”

      Lâm Cẩn Dung cười, cúi đầu may áo cho Lục Giam: “Nhị gia trách ta. Ta nào nhàn rỗi như Tam phu nhân? Nàng chừng sớm bắt tay từ lâu rồi.”

      Lệ Chi tức giận bất bình : “Tam phu nhân cũng là, nếu nàng muốn đưa đồ cho Nhị gia, cũng nên lại đây hỏi tiếng, hỏi chúng ta có muốn cùng mang hay chứ. Dù quần áo người chưa làm xong, nhưng đôi hài phải cũng đưa cùng được sao? Nàng như vậy, coi như cố ý biểu lộ dường như người màng đến Nhị gia vậy.” Trong lòng nàng còn có vài phần bất bình, Lục Giam lâu như vậy, cũng về nhà chuyến, đây là cố ý mặc kệ Lâm Cẩn Dung sao?

      Lâm Cẩn Dung cười : “Ngươi mặc kệ nàng . Chúng ta cần so, cũng thể so với nàng. Có thời gian rảnh rỗi để tức giận, bằng sớm may xong quần áo này.”

      Lệ Chi vốn muốn trấn an nàng hai câu, nhưng thấy nàng quả nhiên yên lặng, cũng để ở trong lòng, tâm tình tự nhiên trở nên bình thản, chuyên tâm thêu quần áo.

      Vừa bắt tay vào làm đến tận trời tối, hoàn thành mũi kim cuối cùng, Lệ Chi thoải mái cầm quần áo lên cho Lâm Cẩn Dung xem: “Thiếu phu nhân, người thấy thế nào? Cũng biết Nhị gia mặc vào người có vừa ?” Lời còn chưa dứt, thấy Lục Giam đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn vào trong, cả kinh nhanh buông quần áo xuống, lắp bắp : “Nhị gia?” Người này là quá thiêng, nàng dù thế nào cũng nghĩ tới, vừa mới đến Lục Giam, Lục Giam liền lặng yên tiếng động trở lại. khỏi oán trách Trương ma ma trông cửa, thế nhưng thấy ai ở bên ngoài, nghĩ thầm phải nhắc nhở Trương ma ma hồi mới được.

      Lâm Cẩn Dung chỉ chớp mắt cái, buông đồ thêu trong tay xuống, đứng dậy bước qua.

      Lục Giam đứng ngược sáng cạnh cửa, đôi mắt đen láy sâu kín, lẳng lặng nhìn nàng, mặt cũng có thần sắc gì đặc biệt, thấy nàng nhìn qua, cũng gì.

      Lâm Cẩn Dung tràn ra tươi cười sáng lạn, tiến ra đón: “Trở về lúc nào vậy? Sao sai người tới báo tiếng?”

      “Nhất thời nảy ra chủ ý, mới vào cửa lâu.” Lục Giam hợp với tình hình giống như vểnh vểnh lên khóe môi, chậm rãi vào, ánh mắt dừng lại đồ thêu và ngoại bào màu xanh ở bàn hoàn tất, đúng là quần áo Lệ Chi vừa cầm lên kia; cái khác là áo lụa trong màu trắng, kim còn ghim đó, vẫn chưa làm xong, chính là đồ Lâm Cẩn Dung thêu.

      Lệ Chi vội vàng đánh mắt về phía Lâm Cẩn Dung, bước nhanh ra ngoài an bài cơm chiều cùng nước ấm, nhân tiện hung hăng quở trách chút người bên ngoài. Trương ma ma ủy khuất muốn chết: “Ta vừa muốn mở miệng, liền trừng mắt nhìn ta cái, cho ta phát ra tiếng ta biết làm sao? Nhìn có vẻ vui, ta sao dám nghe theo?”

      Lâm Cẩn Dung thấy ánh mắt Lục Giam dừng ở bàn, nhìn lại la bào lục sắc người , nhớ lúc mình thay thu dọn quần áo, chưa từng có bộ nào như vậy, lập tức liền hiểu được kiện này hơn phân nửa là do Đồ thị làm, liền bất động thanh sắc cầm áo choàng kia lên cười : “Làm quần áo cho chàng, muốn làm cẩn thận nhưng việc lại quá bận. Ta cắt và khâu, Lệ Chi thêu, chàng thử xem có vừa hay ?”

      Lục Giam chuyện, nhưng cũng phối hợp đứng ở nơi đó hề động đậy. Lâm Cẩn Dung cởi áo choàng mặc vào cho , tiếp nhận la bào Đồ thị làm kia, giả bộ : “Di, áo choàng này sao ta chưa từng thấy qua.”

      Lục Giam quét nàng liếc mắt cái, thản nhiên : “Là Tam thẩm nương làm. Cũng đưa đến được nửa tháng rồi.”

      “Nếu biết nàng đưa quần áo, ta nên nhờ nàng nhân tiện đem đôi hài mới cho chàng trước mới phải.” Lâm Cẩn Dung lơ đãng ra lời này, đem áo choàng kia móc lên giá áo, trở lại giúp sửa sang lại áo choàng người: “Chàng thử cử động cánh tay xem?”

      Lục Giam quả nhiên làm theo, cũng tỏ vẻ vừa vặn hay .

      Lâm Cẩn Dung cảm thấy chính là trở về tìm nàng tức giận, nhẫn nại ôn tồn hỏi: “Vừa vặn ?”

      “Bình thường.” Lục Giam chậm rì rì đem áo choàng cởi ra, chỉ vào tay áo : “Tay áo hơi , tiện viết chữ.”

      “Ân, ta sửa lại.” Ăn trứng gà còn cố nhằn xương, nàng là thợ may quần áo chắc? Lâm Cẩn Dung khoa tay múa chân chỉ vào kiện áo choàng kia của Đồ thị, cố ý hỏi : “Cái này có muốn sửa lại ?”

      Lục Giam tà mắt nhìn nàng lúc, thản nhiên : “ cần.” Sau đó ngồi xuống trước bàn, nhìn áo trong làm được nửa kia lời nào.

      Lâm Cẩn Dung phun ra ngụm trọc khí, rót chén trà đưa qua: “Tay chân ta chậm chạp, chỗ này còn chưa làm xong, nếu chàng thử trước xem? Chỗ nào ổn, ta cũng tiện sửa lại hơn. Lần đầu tiên làm quần áo cho chàng, có chút khó khăn.” Muốn soi mói cứ soi mói đủ .

      Lục Giam thu hồi ánh mắt, nhấp ngụm trà, đứng dậy giang hai tay cánh tay hỏi: “Mấy ngày nay nàng bề bộn nhiều việc sao?”

      “Ân.” Lâm Cẩn Dung sao biết áo trong của nên may thế nào, bên ở người khoa tay múa chân, bên cũng học bộ dáng của thản nhiên : “Nhị gia cũng bề bộn nhiều việc đúng ? Ta cũng dám quấy rầy chàng đọc sách. Lúc trước còn muốn sai người đón chàng trở về nghỉ hè.”

      Lục Giam muốn chuyện, đột nhiên cảm thấy chỗ cánh tay trận đau đớn, khỏi rụt lại chút.

      Lâm Cẩn Dung thất kinh : “Ai nha, xin lỗi, đâm nhầm làm bị thương chàng sao? Đâm vào đâu rồi? Có đau ? Để ta xem xem?”

      Lục Giam hơi nhếch môi, đem tay áo hất lên cho nàng xem, Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn lát, thở phào nhõm: “Hoàn hảo, chảy máu.”

      Lục Giam gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “A Dung nàng là cố ý đúng ?”
      Hale205, SnowKisaragiYue thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 194: Khúc mắc

      Lâm Cẩn Dung kinh ngạc : “ yên lành ta đâm chàng làm gì? Chàng cũng trêu chọc ta.”

      Lục Giam mày hơi hơi nhíu lại, nhìn nàng chớp mắt: “Nàng đừng cho rằng ta biết.”

      Lâm Cẩn Dung mắt cũng chớp nhìn : “Thực phải cố ý, nếu chàng tin hết giận, cũng đâm lại ta vậy.” Vừa vừa đưa kim đến, cũng vươn cánh tay của mình ra.

      Lục Giam cúi hạ đôi mắt: “Nàng cho là ai cũng giống như nàng sao? Nàng đâm ta cái, ta cũng phải đâm lại cái, cũng mệt nàng nghĩ được ra như vậy.”

      Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh lên khóe môi, thèm nhắc lại, rút kim thêu ra, đem áo choàng mới làm xong trải ra, tìm thước đo cùng phấn màu, xoát xoát vẽ hai ba cái, định cầm lấy kéo cắt . Lệ Chi tiến vào, khỏi bị dọa mặt trắng bệch, ba bước cũng thành hai bước nhanh lên ngăn Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân làm gì vậy? yên lành, làm lâu như vậy, vì sao phải cắt bỏ?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Nhị gia thích.” thích đừng mặc, nàng cũng ép buộc.

      Lệ Chi ngừng tay nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam trầm mặc lát, : “Ta phải thích, chính là thấy hơi , nếu phiền toái thôi. Ta mặc ra ngoài tiếp khách cũng được mà.” còn chưa xong: “Răng rắc” thanh vang lên, Lâm Cẩn Dung cây kéo dĩ nhiên cắt xuống, hai ba cái cắt sạch .

      Trong phòng trận im lặng, Lâm Cẩn Dung thản nhiên tự tại sửa sang quần áo: “Như vậy hẳn là thích hợp rồi.” Lục Giam sắc mặt lại khó coi vài phần. Lệ Chi trừng mắt nhìn, ngắt lời : “Nước ấm đưa tới, Nhị gia có muốn rửa mặt trước ?”

      Lục Giam hơn nửa ngày mới : “Được.”

      Lâm Cẩn Dung tự ra phía sau bình phòng chuẩn bị các đồ cho rửa mặt, Lệ Chi rón ra rón rén theo vào, giọng : “Thiếu phu nhân, Nhị gia muốn tắm rửa, cưỡi ngựa trở về, toàn thân đầy mồ hôi cùng bụi đất.”

      Lâm Cẩn Dung liền ngừng tay, ra ngoài hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành, chàng trở về đến thỉnh an các trưởng bối chưa?”

      Lục Giam cúi mắt biết nghĩ cái gì, nghe thấy nàng hỏi, mới nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt có chút mê mang. Làm như nàng vì sao đột nhiên lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy.

      Đọc sách đọc thấy ngu chưa, hay là đường ăn bụi quá nhiều rồi? Ăn no có việc gì làm, ngồi phát ngốc gì vậy, bằng đừng trở lại hơn. Lâm Cẩn Dung bên oán thầm bên : “Nếu chưa, bằng trước rửa mặt, thỉnh an về rồi hẵng tắm rửa, đỡ phải chải lại tóc tai, trì hoãn lâu tốt.”

      Lục Giam đứng dậy ra sau bình phong: “Ta qua chỗ tổ phụ, chỗ tổ mẫu cùng mẫu thân trước tiên tắm rửa sạch , nàng chuẩn bị quần áo cho ta. Cơm chiều cũng trở về ăn.”

      Lệ Chi lặng yên tiếng động lui ra ngoài, đóng cửa lại, công đạo Đào cùng Quế Viên vài câu, tự tìm Trường Thọ hỏi xem là ai trêu chọc Lục Giam, tại sao trở về lại khó chiều như vậy.

      Lâm Cẩn Dung đem quần áo Lục Giam thu dọn thỏa đáng, đến sau bình phong móc lên giá áo, hỏi: “Cần ta hỗ trợ ?”

      Lục Giam đưa lưng về phía nàng “Ân” tiếng.

      Lâm Cẩn Dung hé răng, nhưng phần lưng có chút cứng ngắc.

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lên tiếng thay xoa bóp vai, thêm nước, tùy ý đem cây cây trâm búi tóc lại, chuẩn bị ra ngoài, lại nghe Lục Giam : “A Dung, giúp ta kỳ lưng.”

      Lâm Cẩn Dung đành phải quay lại cầm khăn, dùng sức chà xát lưng cho , mới chà xát hai cái lưng Lục Giam trở nên đỏ hồng, cũng hé răng, khép hờ mắt tùy ý để nàng chà xát. Lâm Cẩn Dung lại dùng sức chà xát thêm vài cái, thấy có phản ứng, cảm thấy thú vị, tay chậm lại, động tác dần dần trở nên hơn.

      Chợt nghe Lục Giam : “Chỗ đất bị nhiễm mặn của nàng tìm được tá điền chưa? Ta nghe người ta , rất nhiều người chạy đến các châu huyện phụ cận thuê người, có lúc xa cũng thuê được. Ta bảo với tiên sinh, lần này ở nhà thêm mấy ngày, ta nhìn xem thế nào.”

      Lâm Cẩn Dung : “ cần lo lắng, chàng cứ chuyên tâm học hành . tình ta xử lý tốt, người cũng chiêu mộ được, hạt giống cũng chọn xong, chỉ đợi đưa bùn vào ruộng là có thể khởi công. Qua mùa hè chàng vẫn nên trở lại đó , học hành mới là đại .”

      Lục Giam nữa, Lâm Cẩn Dung cũng gì, trong phòng chỉ có tiếng nước. Lâm Cẩn Dung ước chừng thời gian, liền bỏ khăn xuống: “Chỗ còn lại chàng tự kỳ .” Vừa mới xoay người, bị Lục Giam kéo cánh tay, Lâm Cẩn Dung quay đầu, chỉ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm bình phong: “A Dung, thời gian qua nàng thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung cười: “Tốt lắm, chàng sao?”

      “Ta tốt lắm.” Lục Giam tạm dừng lát, : “A Dung, nàng có muốn ta về nhà ?”

      Lâm Cẩn Dung khỏi cười càng thêm sáng lạn: “Muốn a, chính là dám quấy nhiễu chàng, cần phải thức thời, đọc sách là quan trọng nhất.”

      Lục Giam cầm tay nàng nắm chặt, rồi lại buông ra: “Nàng .”

      bao lâu, Lục Giam mặc quần áo xong ra, Lâm Cẩn Dung liền mở rộng cửa, để người tiến vào thu dọn. Trong chốt lát, thu dọn xong, Lệ Chi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hướng nàng nháy mắt: “Thiếu phu nhân, cơm chiều có trở về ăn ?”

      “Nhị gia là trở về ăn.” Lâm Cẩn Dung trong lòng biết có điều khác thường, liền theo nàng ra ngoài. Tới gian ngoài, Lệ Chi giọng : “Vừa hỏi Trường Thọ, là lần trước nhận được thư người viết rất cao hứng, xem xong về sau biết tại sao còn có chút mất hứng, sau đó lại bị cảm phong hàn, bị bệnh mấy ngày, cũng sai người truyền lời. Tháng này, Tam phu nhân ba lần bốn lượt tặng qua đó mấy thứ, nhưng người chẳng gửi lấy lần, cũng sai người đến hỏi thăm.”

      Trường Thọ , nương tử nhà khác luôn luôn đem đồ qua, hỏi han ân cần, thiếu phu nhân dường như quên mất Nhị gia vậy, ngay cả bị bệnh cố ý sai người truyền tin mà còn nhận được hồi . đến chuyện này, Trường Thọ còn có chút tức giận bất bình, may mắn chỉ là chút bệnh vặt, nếu là bệnh nặng, vậy chẳng phải là hại chết người sao?

      cử ai thông báo? Trong nhà có ai biết, sao ta có thể biết được?” Bỏ qua việc này, Lâm Cẩn Dung còn lá thư của nàng sao lại đắc tội Lục Giam. Nàng nhiều, đem chuyện mở trà tứ ràng với , cũng nhắc đến chuyện gì khác, cuối cùng còn nhớ dặn dò ăn no mặc ấm, cần lo lắng tình trong nhà, lấy việc đọc sách làm chủ.

      Nếu nghĩ ra, cần suy nghĩ nữa, mỗi ngày đoán mò tâm ý của mà sống sao mà chịu nổi.

      Lệ Chi trong mắt lên tia ảo não: “Nghe ý tứ của Trường Thọ là nhờ người đến báo với người, trưởng bối trong nhà vị tất được biết. Tất là có người giở trò quỷ. Thiếu phu nhân nên ràng với Nhị gia.”

      “Ta biết. Ngươi lui xuống trước .” Lâm Cẩn Dung thấy Lục Giam mặc xong ra, liền bảo Lệ Chi lui ra. Tạm thời buông tha việc này, trước cùng Lục Giam đến thỉnh an Lục lão phu nhân cùng Lâm Ngọc Trân.

      Đợi đến khi trở về, trong phòng dọn xong rượu và thức ăn, Lâm Cẩn Dung liền rót cho Lục Giam chén rượu, lại gắp cho miếng gà nướng, nâng chén : “Ta mấy ngày nay tới giờ vẫn rảnh rỗi, gia vụ vừa bắt đầu, vừa phải quản lý đồ cưới, khó tránh khỏi có chỗ sai sót chu toàn, nếu có gì cẩn thận đắc tội phu quân, trước ta nhận lỗi với chàng.”

      Lục Giam nhìn nàng cái, bưng chén rượu lên uống hơi cạn sạch, sau đó buồn lên tiếng nhìn Lâm Cẩn Dung uống xong, rót cho nàng ly, nhìn nàng : “Ta nếu có chỗ hiểu lầm nương tử, ta nhận lỗi với nàng.” Lại uống hơi cạn sạch.

      Lâm Cẩn Dung cười cười, cũng bưng chén rượu lên uống hơi cạn sạch.

      Lục Giam gắp cho nàng miếng cá. Lâm Cẩn Dung ăn luôn, gắp thêm cho miếng gà nướng, phát miếng gà nàng gắp vừa rồi vẫn chưa ăn, nhân tiện : “Sao lại ăn? Ta thấy chàng có gầy , nên ăn nhiều chút.”

      Lục Giam liếc nhìn nàng, ăn xong hai miếng thịt gà, uống rượu, chỉ cầm bát đưa qua: “Giúp ta múc bát canh.”

      Lâm Cẩn Dung biết nghe lời, đưa bát canh qua, cầm bầu rượu lên rót cho mình chén: “Nghe lâu trước đó chàng bị bệnh?”

      Lục Giam cũng ngẩng đầu lên: “ khỏe rồi.”

      Lâm Cẩn Dung : “Nếu phải nghe Trường Thọ , ta còn biết chàng bị bệnh. Sao chàng sai người thông báo tiếng? Ta tới thăm chàng là tốt rồi.”

      Lục Giam dừng lại chiếc đũa, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung tránh né, vẻ mặt thản nhiên cùng đối diện: “Nếu biết chàng bị bệnh, dù thế nào ta cũng tới chăm sóc chàng.”

      Lục Giam trầm mặc lát, : “Bất quá là chút bệnh vặt mà thôi.”

      Nếu sai người về thông báo, chính trong lòng có tính toán, nên tìm ai, hỏi ai, cần làm gì, vậy đều là chuyện của . Lâm Cẩn Dung bức bách , chuyên tâm chủ định ăn cơm. Lục Giam cũng gì, vẫn càng ngừng gắp thức ăn giúp nàng.

      Dùng cơm xong, Lục Giam đứng dậy : “Ta ra ngoài chuyến, nàng ngủ trước , cần chờ ta.”

      Lâm Cẩn Dung tiễn xuất môn, quay đầu kêu Lệ Chi vào chuyện.

      Lệ Chi oán hận : “Thiếu phu nhân, trách được hề có động tĩnh, hóa ra có người thầm giở trò. Người hẳn nên chuyện này với phu nhân, moi ra tiểu nhân hiểm ngáng chân sau lưng kia!”

      Lâm Cẩn Dung xoa xoa trán, : “Đúng là nên với ngươi chuyện này. Chuyện này ồn ào ra ngoài có gì hay, cứ để Nhị gia tự lo liệu .” Nàng hề nghi ngờ Lục Giam có sai người thông báo hay , cũng hoài nghi Trường Thọ có gì bằng mặt bằng lòng hay . Nhìn như là Đồ thị đứng giữa giở trò, kì thực Nhị phòng chạy thoát. Có điều Đồ thị cũng có chút liên quan, cho nên thể nháo loạn khiến Lâm Ngọc Trân biết, Nhị phòng theo sau được an toàn. Huống chi nếu nháo loạn, cũng chỉ là việc , người ta chắc chắn đem chuyện này truyền ra lời đồn đãi, đầu đuôi phải chịu oan uổng, có gì hay?

      Lệ Chi trong chốc lát giật mình, khỏi cúi đầu thở dài: “Thiếu phu nhân, cuộc sống của người khó khăn. Nếu có Trường Thọ , người lại chẳng hỏi han, chỉ sợ Nhị gia cũng nhắc tới. Trong lòng có khúc mắc này, sao có thể vui vẻ?”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Ngươi phải tin tưởng, về sau nhất định có ngày lành.”

      Lệ Chi cũng theo nàng cười rộ lên: “Đó là nhất định.” Vì thế đem kiện quần áo Lục Giam bị cắt phần tay áo ôm lấy, cười : “Nếu muốn làm, làm nốt cho xong . Nghĩ đến lần sau Nhị gia thể tùy tiện soi mói.”

      Lâm Cẩn Dung : “Cứ chậm rãi mà làm, nếu cắt bỏ, cũng cần phải gấp gáp. Ngươi sai người hỏi thăm, nhìn xem Nhị gia làm gì, tìm ai.”

      Lệ Chi nghiêm mặt : “ biết.” Xem ra nên để Đào cẩn trọng làm việc này mới được.
      SnowKisaragiYue thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 195: Hiểu lầm

      Giờ hợi, Đào tìm đến Lâm Cẩn Dung đáp lời: “Nhị gia sau khi rời khỏi đây trước tìm Trường Thọ, tiếp theo đến chỗ Tam phòng, ở trong phòng Tam phu nhân ngây người ước chừng hơn nửa canh giờ, sau đó tìm Phạm đại quản . Lúc này cùng Phạm đại quản uống rượu, còn có vài quản ngoại viện kèm theo.”

      Lâm Cẩn Dung thoáng hơi trầm ngâm, : “Cầm tiền đến, bảo phòng bếp chuẩn bị bàn đồ nhắm, rồi cầm thêm hai bình rượu ngon tới.”

      Đào giọng : “Thiếu phu nhân, vậy phải khiến người ở phòng bếp biết sao?” Phạm Bao thỉnh Lục Giam ăn cơm uống rượu, tất nhiên có biện pháp khác, cần thiết phải thông qua phòng bếp. tại Lâm Cẩn Dung lại sai phòng bếp nấu cơm, tương đương là cho Nhị phòng biết Lục Giam cùng các quản ngoại viện ăn uống vui vẻ, vậy phải lấy kim đâm vào mắt Nhị phòng sao? Cho dù là tại thoái nhượng, Nhị phòng cũng ngừng lại, nếu vậy, chẳng phải là càng thêm hận sao?

      Lâm Cẩn Dung khỏi cười vỗ đầu nàng: “Hảo hài tử, cũng nghĩ được đến chuyện này. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, ngươi có thể nghe ngóng được chuyện này, người khác lại biết sao? Nếu Nhị gia cùng các quản ăn cơm, chúng ta bên này đương nhiên cũng nên tỏ vẻ, thể giả vờ như biết, chúng ta biết, cũng muốn che giấu, quang minh chính đại, nếu che che giấu giấu ngược lại giống như ăn trộm vậy.” Lục Giam có hành động, nàng đương nhiên nên cao điệu phối hợp. Trong lòng nghĩ như thế nào là chuyện, nên làm như thế nào lại là chuyện khác.

      Đào có chút ngượng ngùng: “Thiếu phu nhân, là nô tỳ xuẩn ngốc, để nô tỳ làm.” Vì thế cùng Đậu Nhi đến chỗ Lệ Chi lấy tiền, rồi hướng về phía phòng bếp.

      Lâm Cẩn Dung cũng chờ Lục Giam, tự thu thập thỏa đáng, nằm lên giường, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe thấy bức rèm có tiếng vang, có người nhàng đến, đứng bất động trước sa trướng. Tưởng Đào quay lại hồi báo, liền nhắm mắt lại : “Là Đào sao? Rượu và thức ăn đưa qua chưa?”

      Người nọ lát sau mới trả lời: “Đưa qua rồi.” Chính là thanh của Lục Giam.

      Ngay sau đó hương rượu thản nhiên xen lẫn với nhiệt khí cơ thể nghênh diện ập đến, Lâm Cẩn Dung lập tức tỉnh táo lại, mới mở mắt ra liền chạm phải gương mặt của Lục Giam. Lục Giam chống hai cánh tay, áp người phía nhìn nàng, hai mắt lấp lánh, hai má ửng đỏ, khóe môi khẽ nhếch, đỏ thắm như hoa đào.

      Lâm Cẩn Dung vội nghiêng đầu sang bên cạnh: “Sao chàng trở lại đây? Ta còn nghĩ đến nửa đêm gần sáng mới về.”

      Lục Giam thu hồi cánh tay, cởi hài rồi nằm xuống bên cạnh nàng: “Có chừng có mực. Bọn họ giống như ta, sáng mai còn phải làm việc, nếu uống say tốt.”

      Lâm Cẩn Dung nghiêng đầu thử : “Có mấy người cùng chàng uống rượu? Là thừa dịp Nhị thúc phụ ở nhà sao?”

      “Cũng nhiều, chỉ có 3, 4 người.” Lục Giam nhíu mày : “Trong nhà này vẫn là tổ phụ định đoạt, chỉ cần tổ phụ còn sống, có ai động đến Phạm Bao. Về phần tương lai……” tới đây, lại ngừng lời.

      Bình thường dưới tình huống này, Lâm Cẩn Dung cũng trông mong thao thao bất tuyệt chuyện ngớt, liền chuẩn bị đứng dậy: “Ta chuẩn bị nước cho chàng.”

      Lục Giam nhàng đè lại đầu vai của nàng: “ cần, để tự ta.” Vì thế đứng dậy ra bên ngoài, sai người dâng nước ấm tiến vào, rồi ra phía sau bình phong rửa mặt.

      Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn trướng đỉnh, nghe thấy tiếng nước sau bình phong, trong lòng trận phiền muộn.

      Lục Giam ra, thấy Lâm Cẩn Dung khép mắt lại, liền thổi tắt đèn, nhàng ở bên người nàng nằm xuống. lâu sau, thử thăm dò đưa tay luồn vào trong chăn tìm tay nàng, Lâm Cẩn Dung lần này muốn phối hợp với , liền gạt tay ra.

      Lục Giam cũng lên tiếng, ngừng lát, lại tìm tay nàng, cầm rồi buông ra, gắt gao kéo vào trong chăn của . Lâm Cẩn Dung tức giận : “ tại chàng cao hứng đúng ? Khiến chàng mất hứng rồi.”

      Lục Giam đơn giản xốc chăn của nàng lên chui vào. Lâm Cẩn Dung thấy thần sắc của , chỉ đem chăn kéo lại, : “Đừng cho là ta dâng rượu cho chàng, lại uống rượu chàng rót coi như là xong xuôi.”

      Lục Giam dừng lại động tác, trầm mặc hồi lâu mới : “Nàng chỉ viết cho ta phong thư.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Chàng cũng đâu có trả lời thư của ta. đến , cho dù là viết chỉ sợ cũng bị thất lạc mà thôi.”

      câu đâm vào lòng khiến Lục Giam lập tức an tĩnh lại. Lâm Cẩn Dung đợi lát, thấy có động tĩnh gì, liền quản , nhắm mắt lại ngủ. Sắp rơi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy lại rầu rĩ : “Nàng phải muốn cắt bỏ quần áo sao?”

      Lâm Cẩn Dung mặc kệ , thư thư phục phục ngủ say.

      Chính thân mẫu làm chuyện ngu xuẩn, khó xử rối rắm cũng là chuyện của , dù sao nàng cũng gánh vác nổi.

      Lục Giam đợi lát, thấy nàng trả lời, thò đầu ra nhìn, người ngủ, đành phải nhàng nằm trở về, trợn tròn mắt trằn trọc đến nửa đêm mới nặng nề vào giấc ngủ.

      Sắc trời , ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, Lâm Cẩn Dung đúng giờ tỉnh lại, vừa khẽ cựa mình, Lục Giam cũng theo sau mở mắt. Hai người ánh mắt chạm vào nhau, Lục Giam theo bản năng đối với nàng tươi cười, thấp giọng hỏi: “Tỉnh?”

      “Tỉnh.” Lâm Cẩn Dung cũng hoàn trả tươi cười, khóe mắt liếc thấy thân hình khẽ cử động, hình như có dấu hiệu dựa gần vào phía nàng, liền lớn tiếng : “Lệ Chi, nước ấm đưa tới chưa?”

      Lệ Chi lập tức ngay tại gian ngoài : “Thiếu phu nhân, đưa tới, người dậy rồi sao?”

      “Bưng vào .” Lâm Cẩn Dung ngồi dậy, nhàng mặc quần áo xuống giường: “Nhị gia muốn ngủ tiếp trong chốc lát, hay là dậy luôn? Đúng rồi, quên việc này với chàng, mẫu thân đem Phương Trúc cho ta, nàng đặc biệt chịu khó có năng lực, mỗi ngày đều dậy rất sớm.”

      Lục Giam cũng ngồi dậy, chút để ý thuận theo lời của nàng hỏi: “Hôm qua sao ta thấy nàng ấy?”

      Lâm Cẩn Dung thắp đèn lên, quay đầu cười: “Ta sai nàng đến trông chừng trà tứ của ta. Trà tứ kia của ta mấy ngày nay đúng là thời điểm bận rộn nhất, Tam ca việc quá nhiều, ta liền sai nàng qua đó giúp, mặt khác cũng ban thưởng thêm tiền cho nàng. Mẫu thân rất đúng a, quả nhiên là có năng lực, lại cẩn thận, việc gì cũng nhanh gọn chu toàn.”

      Lâm Ngọc Trân ban người, ở nội viện canh giữ nàng, mà trở thành sai vặt của nàng, đúng là trọng dụng a. Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung mặt mày vui vẻ, cho rằng nàng thấy Phương Trúc tốt, vẫn là khẩu thị tâm phi: “Phương Trúc rất có năng lực. Khi nào ta có thể đến xem trà tứ kia của nàng?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta có ý này. Trước khi khai trương, khỏi phải nhờ chàng ra mặt, mời chàng cùng bằng hữu qua chơi, thử xem thế nào, nếu mọi người đều tốt còn gì để , nếu tốt, cũng nghe xem ý kiến của mọi người ra sao.” xong mới lại hỏi: “ biết có được ?”

      Lục Giam chút do dự gật đầu: “Được. Đến lúc đó nàng cứ với ta, ta viết bái thiếp mời người. Buổi chiều trước hết ta thay nàng tới ngắm thử.”

      “Đúng, chàng ở Giang Nam lâu như vậy, nghĩ đến cũng tới ít trà tứ. Nhớ xem cẩn thận chút, đừng để tiền của ta trôi xuống sông xuống biển a.” Có sẵn sức lao động Lâm Cẩn Dung tất nhiên cự tuyệt, vì thế hoan hoan hỉ hỉ dâng khăn tay cho , giúp chải đầu, giống như hoàn toàn quên chuyện đêm qua vậy.

      Lục Giam im lặng đánh giá nhìn nàng lúc, thấp giọng : “ biết.”

      Đợi cho Lục Giam đến Thính Tuyết các đọc sách, Lệ Chi mới giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân, Nhị gia chuyện tối hôm qua với người sao?” Tỷ như tình trải qua như thế nào, có điều tra ra , về sau nên giải quyết ra sao.

      Lâm Cẩn Dung cười: “Thân mẫu của làm chuyện tốt, có mặt mũi ra hay sao?” Cho dù là , nàng cũng có thể đoán được đại khái — xác nhận Trường Thọ có sai người truyền tin, lời nhắn có đưa tới, nhưng bị Nhị phòng che giấu, sau đó có ý cho Đồ thị biết, thậm chí cũng cần phải đoán thêm, Đồ thị liền tự động tiến lên làm chuyện tốt. Lục Giam sao có thể thừa nhận với nàng Đồ thị thông minh như thế? Mà cử chỉ sau đó của Lục Giam chứng minh hết thảy.

      Lâm Cẩn Dung nửa đường đến sân viện của Tống thị gặp Đồ thị cùng Huệ ma ma. Đồ thị sắc mặt nhợt nhạt, hai ánh mắt vừa đỏ hồng vừa thâm quầng, tinh thần uể oải phấn chấn, thấy nàng tới, liền đứng lại bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.

      Quế Viên nhìn quanh trái phải, bốn phía người, liền có chút khiếp đảm, khỏi giọng : “Thiếu phu nhân, Tam phu nhân đây là làm sao vậy?” Lâm Cẩn Dung lên tiếng, chỉ nhìn Đào liếc mắt cái. Đào hiểu ý, gật gật đầu, tự hướng bên.

      Lâm Cẩn Dung lúc này mới cười nghênh đón chào Đồ thị: “Tam thẩm nương, người dậy sớm như vậy sao?”

      Đồ thị cũng chuyện, chỉ nhìn nàng chằm chằm, Lâm Cẩn Dung tới gần mới thấy , Đồ thị chỉ mí sưng đỏ, trong ánh mắt cũng đầy tơ máu, môi khô nẻ, bộ dạng đáng thương.

      “Tam thẩm nương, người bị làm sao vậy? Thân thể có gì thoải mái sao?” Lâm Cẩn Dung liền lui bước, cười nhìn Huệ ma ma : “Ma ma, Tam thẩm nương nếu thoải mái, nên đứng ở nơi gió thế này, trở về thỉnh đại phu . Bệnh phải uống thuốc, để nặng tốt.”

      Huệ ma ma có chút khẩn trương gắt gao túm tay áo Đồ thị, cười làm lành : “Vâng, Nhị thiếu phu nhân, Tam phu nhân có chút thoải mái, đêm qua ngủ ngon.”

      “Ta còn có việc, ta trước.” Lâm Cẩn Dung liền gật gật đầu, lướt qua Đồ thị rời .

      “Nhị thiếu phu nhân!” Ở thời điểm nàng vừa lướt qua bên cạnh, Đồ thị liền hạ giọng gọi tiếng.

      Lâm Cẩn Dung được vài bước mới dừng lại, cùng Đồ thị bảo trì khoảng cách nhất định, cười dài : “Thẩm có cái gì phân phó?”

      Đồ thị nước mắt trào ra : “Có phải giữa chúng ta có gì hiểu lầm ?”

      Lâm Cẩn Dung có chút ngẩn ngơ bật cười, bộ dạng nghi hoặc : “ có a, Tam thẩm nương cớ gì lại vậy?”

      Đồ thị bụm mặt khóc thương tâm: “Con với Nhị lang gì đó đúng ? Nhị lang vừa trở về liền hướng ta phát hỏa, bảo ta về sau bao giờ được tặng đồ cho nữa, cần xen vào chuyện của . Trong lòng ta khó chịu, muốn đối tốt với cũng là sai lầm, lần sau ta muốn tặng đồ chẳng lẽ là ép buộc sao?” Lâm Cẩn Dung lạnh mặt : “Tam thẩm nương, người cho rằng ta có thể gì với Nhị gia? Ta cũng thực oan uổng đây, Nhị gia vừa trở về cũng hướng ta phát hỏa. Ta còn muốn tìm người hỏi thăm, ta rốt cuộc làm sai cái gì, có phải Tam thẩm nương với Nhị gia cái gì về ta hay nha?”

      Đồ thị còn chưa mở miệng, Huệ ma ma vội : “Thiếu phu nhân hiểu lầm rồi, Tam phu nhân sao có thể gì về người với Nhị gia được?”

      Lâm Cẩn Dung lạnh lùng cười: “Đúng vậy, thẩm tất yếu cùng Nhị gia gì về ta, nhưng nhất định trước tiên về ……Ta có thể gì với Nhị gia về người. Xét đến cùng, là giả phải , là thể làm giả, nháo đến nháo bất quá là khiến người ta chế giễu mà thôi, ta sao cả, khó xử là Nhị gia.” Cũng quản Đồ thị như thế nào, tự dẫn Quế Viên bước nhanh rời .
      Hale205, SnowKisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :