1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 181: Lục Tích

      Thế nhân mai táng đều thực chú ý phong thuỷ, Lục gia cũng ngoại lệ, phần mộ tổ tiên của Lục gia dựa núi nhìn sông, phong cảnh đẹp. Sau khi viếng mồ mả, theo thường lệ du ngoạn, nữ quyến đều tìm hoa dại, giúp nhau cài trâm lên búi tóc, lại hái hoa tề, dự bị đặt ở bếp, hoặc là treo lên, để phòng chống kiến.

      Lệ Chi cùng Đậu Nhi đều có chút ham chơi, được Lâm Cẩn Dung cho phép, liền cười hì hì theo bọn nha đầu hái hoa dại. Lâm Cẩn Dung là tân tức, thể thoải mái thích ý như lúc ở nhà, chỉ có thể ở lại cùng Lâm Ngọc Trân, đứng ở bên im lặng xem náo nhiệt, để ý hành vị cử chỉ, để người khác chê cười soi mói.

      Lục Vân cùng vài tỷ muội trong tộc hái được hoa dại trở về, thừa dịp ai chú ý kéo nàng qua bên, tự tay đem mấy đóa bông cải thân thiết giúp nàng cài lên đầu: “Đến đây, tẩu tử cài thử đóa hoa này , quanh năm suốt tháng ánh mắt đều tỏa sáng a.” Thấy Lục Giam chậm rãi hướng về phía hai người tới, liền cùng Lục Giam chào hỏi: “Ca ca, huynh xem tẩu tử có đẹp ?”

      Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung cười mà đáp.

      Lục Vân buông tha, cười càng thêm xinh đẹp đáng : “Ca ca, huynh , rốt cuộc là thế nào?”

      Lục Giam chỉ mím môi cười , Lục Vân định trêu chọc , chợt thấy huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân dẫn người lại đây, cười : “Nhị ca, huynh còn nhớ ?”

      Người này tầm mười tám, mười chín tuổi, dáng người trung bình, mặc kiện nhu sam trúc diệp thanh, đội khăn kết màu xanh, hài vải, mặt dài mũi cao, màu da ngăm đen, mặt tràn đầy khiêm cung tươi cười, đối với Lục Giam vái chào sâu: “Nhị ca, chắc huynh nhớ tiểu đệ ta.”

      Lâm Cẩn Dung thấy người này, nhất thời có tư vị nên lời. Đây đúng là Lục Tích lúc trước ở thần miếu cho nàng biết Lục Giam bỏ lại nàng, mang theo đám người Đồ thị con đường khác.

      Lục Giam nhận ra Lục Tích, vội vàng hoàn lễ : “Xin lỗi, ta thường xuyên ở nhà, cùng các huynh đệ trong tộc ít khi gặp mặt giao hảo, đắc tội rồi.”

      Lục Tích cũng tức giận, cười : “Tiểu đệ là Lục Tích. Nhị ca vừa trở về năm ấy hồi hương tế tổ từng gặp qua.”

      Lục Giam vội : “Trí nhớ tốt, mong rằng hiền đệ đừng cùng ta so đo.”

      Lục Kinh vỗ đầu vai Lục Tích cười : “Đệ chớ trách Nhị ca nhớ đệ, hàng năm ở bên ngoài đọc sách, trong lòng trong mắt đều chỉ có sách mà thôi.”

      Lục Tích sang sảng cười : “Vậy sao? Chính là Nhị ca về sau nhất định phải nhớ kỹ tiểu đệ, nếu đường gặp nhau, tiểu đệ hoan hoan hỉ hỉ chạy tới cùng huynh chào hỏi, huynh lại hỏi tiểu đệ là ai, tiểu đệ phải làm sao mới tốt đây?”

      Lời này ra thoải mái, lại mang theo vài phần khôi hài, khiến mọi người nhất tề cười rộ lên, đối với hảo cảm tăng thêm vài phần. Lục Tích lại nhìn về phía Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân, cung kính hành lễ, mang theo vài phần ân cần: “ biết là tỷ tỷ hay là muội muội?”

      Lục Luân nghe vậy, khách khí vỗ cái: “Còn tỷ tỷ cái gì? Ai chẳng biết nhà của ta cũng chỉ có muội muội. Nha, đây là Nhị tẩu, đây là A Vân.”

      Lâm Cẩn Dung cùng Lục Vân bước lên phía trước chào hỏi, ánh mắt Lục Tích lướt nhanh qua người Lâm Cẩn Dung, thu liễm thần sắc nghiêm túc : “ sớm nghe Nhị tẩu tài mạo song toàn, hôm nay vinh hạnh gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

      Lục Luân khách khí : “Đó là tất nhiên.”

      Lục Giam mang theo chút đắc ý nhàng cười, quay đầu thấp giọng phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nàng cùng A Vân tìm mẫu thân trước .”

      Lâm Cẩn Dung được hơn mười bước, nhịn được quay đầu nhìn Lục Tích, Lục Tích cùng đám người Lục Luân trở nên thân thiết, cười vui vẻ, biểu tình thoải mái lại tự tại, liền hỏi Lục Vân: “Tại sao vị tộc đệ này lại cùng Lục Kinh quen thân như vậy, mà ca ca muội lại biết ?”

      Lục Vân theo ánh mắt nàng nhìn qua, thản nhiên : “Người này gia cảnh bần hàn, cũng ở tại Xích Thủy, mà là ở trong thành Bình châu, được tổ phụ giúp đỡ mới có thể đến trường, nghe biết cách nhìn sắc mặt, miệng lưỡi khéo léo, được Đại ca ưa thích nhất. Ca ca lại hay chơi cùng mấy người họ, chuyên tâm đọc sách, biết là đúng thôi. Tẩu xem, cũng phải nhận ra ta, cố tình làm bộ biết, cố ý khôi hài gây cười mà thôi.” Trong ngôn ngữ tràn ngập khinh thường đối với Lục Tích.

      Ngày hôm nay mọi người vẫn vui chơi đến chạng vạng mới trở về nhà, ăn qua cơm chiều, Tống thị mới thỉnh ý Lục lão phu nhân: “Hôm nay khách nhiều, thức ăn mang theo còn bao nhiêu, cũng biết công công tính lưu lại bao lâu? Nhi tức phái người mua.”

      Lục lão phu nhân : “Nơi này bất tiện, vừa lạnh vừa ẩm mốc, khiến bệnh cũ lại tái phát. Ta cùng lão thái gia qua, ngày mai nghỉ ngơi hồi phục ngày, sau khi dùng cơm trưa xong trở về nhà. Các con sai người thu thập hành lý .”

      Tất cả mọi người thập phần vui mừng, đúng là ai thích ở lại đây lâu. Lục lão phu nhân lại nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, chậm rãi : “A Dung, hành lý của các con chưa cần thu dọn vội. Nhị lang nay vừa thành thân, nên như trước ngay cả người trong tộc cũng nhớ . Lão thái gia phân phó, để ở lại đây đến mùng 10 mới trở về. Đỡ về sau tộc nhân tới cửa, ai là ai đều phân biệt , vậy khiến người ta chê cười. A Dung, con nhất định phải chiếu cố ăn ở cho tốt.”

      lời kích khởi nghìn tầng suy nghĩ. Tống thị cùng Lã thị nhanh chóng nhìn nhau liếc mắt cái, thần sắc phức tạp cúi đầu xuống, Lâm Ngọc Trân lúc trước cao hứng, giây lát biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt còn có chút khó coi, trầm mặc được lời. Đồ thị vốn cũng cao hứng lắm, qua biết nghĩ tới cái gì, liền vui vẻ ra mặt. Lục Vân nhìn lão thái thái, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, hơi hơi nhíu mày. Lâm Cẩn Dung chỉ cúi mắt, thấp giọng : “Vâng, thỉnh tổ mẫu yên tâm.”

      Lục lão phu nhân đưa tay nhàng giơ lên: “Đều tan . Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

      Mọi người theo thứ tự lui ra ngoài, Tống thị cười hì hì : “A Dung, cách nơi này xa có hồ nước, nay đúng là thời tiết đẹp nhất để vui chơi, hiếm khi có cơ hội, con có thể bảo Nhị lang dẫn con chèo thuyền, rất tuyệt a.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Đa tạ Nhị thẩm nương nhắc nhở.” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Lâm Ngọc Trân sầm mặt : “A Dung con theo ta.”

      Tống thị tươi cười càng thêm sáng lạn: “Đại tẩu là từ ái, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi cũng phải gọi Nhị chất tức đến cẩn thận dặn dò. Tẩu yên tâm, A Dung hiền lành có năng lực, nhất định chiếu cố Nhị lang tốt.”

      “Muội đúng, ta chính là lo lắng hai người ăn ngon, ngủ yên.” Lâm Ngọc Trân ném những lời này, xoay người bước , vừa mới vào cửa, liền lạnh lùng : “Phương ma ma, đóng cửa lại!”

      Phương ma ma căng thẳng nhìn Lục Vân liếc mắt cái, Lục Vân cúi mắt lời, Phương ma ma bất đắc dĩ, đành phải tự mình đóng cửa viện, cũng dám vào, liền đứng canh ở bên ngoài.

      Lâm Ngọc Trân ngồi xuống tháp, cũng tiếp nhận trà Phương Linh đưa qua, lạnh lùng nhìn Lâm Cẩn Dung hỏi: “A Dung, con có gì muốn với ta ?”

      “Mẫu thân có gì muốn dặn dò, nhi tức xin nghe.” Lâm Cẩn Dung tất nhiên hiểu Lâm Ngọc Trân vì sao hài lòng. Lâm Ngọc Trân hận thể tùy thời đem nàng cùng Lục Giam gắt gao nắm trong tay, phàm là việc trước đó chưa được thông qua, chưa từng cho phép, hoặc là chuyện gì đó ngờ xảy ra, Lâm Ngọc Trân đầu tiên cho rằng nàng cùng Lục Giam trăm phương ngàn kế mưu tính ra việc này. Kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy.

      Ví dụ như chuyện này, Lục gia hai lão muốn để Lục Giam thoải mái chút, bị khó xử bởi Lâm Ngọc Trân và Đồ thị, trở về thanh thản ổn định đến chỗ Chư tiên sinh đọc sách, Lục lão phu nhân tìm cớ cũng thập phần thỏa đáng — Lục Giam nhớ mặt nhiều vị tộc nhân, đối với nam tử muốn truyền thừa gia nghiệp mà , như vậy thập phần ổn. Nhưng Lâm Ngọc Trân cố tình soi mói cho rằng bên trong có rất nhiều tâm tư cẩn mật cùng mưu quỷ kế, ràng, chính là hoài nghi nàng cùng Lục Giam muốn mình ở lại đây du ngoạn. Bệnh đa nghi nghiêm trọng cùng sở hữu thể khống chế này, Lâm Cẩn Dung đúng là có lời gì hay để , chỉ có thể chăm chú lắng nghe Lâm Ngọc Trân cần dạy bảo điều gì.

      “Chuyện ngày hôm nay, là chủ ý của ai?” Lâm Ngọc Trân trừng Lâm Cẩn Dung sau lúc lâu, thấy nàng yên lặng đứng đó, hề chột dạ, hay có biểu tình hối hận, khỏi có chút tức giận.

      Lâm Cẩn Dung thở dài: “ , liệu người thấy là chủ ý của ai? Ta cùng Nhị gia, ai có thể đối với tổ phụ mẫu mở miệng như vậy? Chúng ta cũng phải người ham chơi biết nặng .”

      Lục Vân ở bên quan sát Lâm Cẩn Dung hồi lâu, hợp thời chen vào : “Tẩu tử, tẩu hiểu lầm mẫu thân rồi. Mẫu thân phải tức giận tẩu cùng ca ca ở lại đây, mà là cảm thấy khổ sở. Dù sao chúng ta mới là thân nhân, nếu tẩu muốn cùng ca ca ở lại vui chơi, nên với mẫu thân trước tiếng, mẫu thân quả quyết từ chối, nhưng hôm nay lại là tổ mẫu ra, mẫu thân cái gì cũng biết, tẩu cũng thấy đấy, Nhị thẩm nương lại như vậy, tức giận mới là lạ.”

      Lâm Ngọc Trân hiểu Lục Vân đưa cho nàng bậc thang để leo xuống, mặt trầm lời nào.

      Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Vân: “A Vân, Nhị ca muội hôm nay nhớ mặt nhiều tộc nhân, muội cũng nhìn ra mà. Chính vì chúng ta là thân nhân, cho nên ta cảm thấy giữa chúng ta càng nên tín nhiệm lẫn nhau. Muội cảm thấy, ta cố ý khiến mất hứng, cố ý cùng đối nghịch sao? Đối với ta được lợi gì đây?”

      Lục Vân vội : “Ta phải có ý này. Ta chỉ là cảm thấy, có số việc chúng ta hẳn nên thương lượng nhiều hơn chút, ba người quyết định cũng tốt hơn so với người.”

      Lâm Cẩn Dung nghe đến đó, đột nhiên có chút hiểu được, liền tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Vân, thản nhiên : “A Vân muội đúng, nhưng chuyện này ta và ca ca muội đúng là làm thể chủ. Trưởng bối an bài ra sao, ta liền làm như thế mà thôi.” Có bản lĩnh chống đối với lão thái thái .

      Mắt thấy quanh co đạt được mục địch, Lục Vân mím môi, đơn giản thẳng: “Tẩu tử, ta hôm nay nghe người ta , sau khi tẩu trở về cùng Nhị thẩm nương quản gia đúng ?”

      Đây mới là trọng điểm. Lâm Cẩn Dung thừa nhận cũng phủ nhận: “Lần trước đến tặng hoa mai cho tổ phụ, tổ phụ chỉ Nhị thẩm nương quá mệt mỏi, mà ta thể nhàn hạ. Nhưng thứ khác cũng nghe thấy người nhắc tới. Ta cũng dám bốc đồng lung tung.”

      Lục Vân lộ ra tươi cười: “ với chúng ta tiếng sao lại là bốc đồng đây? Cái gì nên , cái gì nên , chúng ta hiểu được mà. Tổ phụ làm, tất có ý tứ. Như vậy tẩu tử có tính toán gì ?”

      Lâm Cẩn Dung châm chước : “Ta chưa từng quản gia, tất nhiên là muốn nghe ý tứ của Nhị thẩm nương thế nào, cho dù lập công, cũng làm sai việc gì.”

      Lâm Ngọc Trân : “Nàng để con lập công sao? Nàng khiến con làm sai việc mà thôi!”
      Hale205Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 182: Mưa xuân

      Lâm Ngọc Trân lời còn chưa dứt, Lục Vân liền ngay sau đó đuổi kịp, tràn ngập lo lắng hiền lành : “Tứ tỷ, ta muốn ai phải. Nhưng quả thế, vậy tỷ mấy ngày nay cũng thấy được, là có người ước gì chúng ta tốt. Tổ phụ coi trọng tỷ, đây là cơ hội tốt hiếm có. Tỷ vừa mới gả vào cửa, lại chưa từng quản gia, bên trong có rất nhiều việc, rất nhiều người tỷ cũng biết, nếu có người có ý tốt, về sau tỷ càng thêm khó khăn.” gọi tẩu tử, mà là xưng Tứ tỷ, có vẻ thân mật khăng khít.

      Lâm Cẩn Dung khỏi mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”

      Năm đó nàng cũng từng giúp đỡ Tống thị quản gia, làm được tốt lắm, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân cũng luôn đứng sau lưng chỉ huy nàng làm việc, đương nhiên, các nàng bảo nàng làm gì cũng đều xuất phát từ lợi ích của các nàng, mà lợi ích của bản thân nàng chỉ là thứ yếu. Đây là tư vị khó có thể nên lời, tuy rằng có nghi ngờ, có tức giận, nhưng nàng có mười phần tin tưởng để làm tốt việc nào, dần dần hình thành loại quán tính nhát gan cùng nhẫn nhịn.

      Nhưng mà, đến tại, mặc dù đối với nhiều việc nàng có chủ kiến, cũng có tin tưởng, Lâm Cẩn Dung cũng vẫn thể cự tuyệt lời đề nghị của Lục Vân. Nàng cần minh hữu, ngay cả khi minh hữu này có thể thừa dịp nàng chú ý đột nhiên cắn nàng ngụm, ngay cả khi minh hữu này phải có thành ý, mà là có mục đích khác, ngay cả khi minh hữu này cũng coi nàng là minh hữu, mà coi như công cụ. Nàng cũng cần, trong việc này, cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

      Lâm Ngọc Trân thấy nàng rốt cục lộ ra chút khiếp đảm, trong lòng thư thái hơn chút, thản nhiên : “Con sợ cái gì, còn có chúng ta ở đây. Mặc dù con coi ta là , ta vẫn coi con là chất nữ mà.”

      Lâm Cẩn Dung cúi đôi mắt, lời. Lục Vân vội cười : “Tẩu tử yên tâm, tình liên quan đến mọi người, chúng ta sao có thể nhìn người bên ngoài bắt nạt tẩu. Đối với việc nhà, chúng ta cũng thành thục hơn tẩu, tẩu cứ để ý làm theo, ta cùng nương tất nhiên thay tẩu an bài, tất nhiên để người ta coi thường tẩu được.”

      Lâm Cẩn Dung liền trong suốt thi lễ: “Đa tạ cùng A Vân.”

      Lục Vân cười dài : “Khách khí cái gì? Tẩu là thân biểu tỷ, lại là tẩu tử của ta, tẩu tốt, ta mới có thể tốt a.”

      Lâm Ngọc Trân liếc Lâm Cẩn Dung: “Ta nhiều, mấy ngày tới con ở lại đây với Nhị lang, nhưng chớ có dụ du sơn ngoạn thủy gì đó, đọc sách, cùng tộc nhân giao tế, mới là việc mấu chốt.”

      Lâm Cẩn Dung đáp ứng rồi cáo lui.

      Đợi cho Lâm Cẩn Dung bước ra cửa, Lục Vân tiến lên xoa bóp chân cho Lâm Ngọc Trân: “Nương hôm nay mệt mỏi ?”

      Lâm Ngọc Trân xoa xoa đầu nàng: “Vẫn là khuê nữ đau lòng mẫu thân hơn. Tẩu tử con chỉ khiến ta thêm ngột ngạt. Mới chỉ vài ngày, việc gì cũng gạt ta, bụng đầy chủ ý, bàn tính lo toan, bớt lo.” Còn có câu nàng thể với Lục Vân, chưa được bao lâu, câu dẫn Lục Giam hướng về nàng ta rồi.

      Lục Vân nghiêng đầu cười : “Tẩu tử có nhiều chỗ chu toàn, nhưng mẫu thân cũng nên mở lòng hơn mới đúng. Việc này bất luận có phải do nàng ở sau lưng khuyến khích hay , nhưng căn bản rốt cuộc cũng là tổ phụ mẫu đau lòng ca ca, coi trọng ca ca. Nhị thẩm nương là đỏ mắt ghen tị, châm ngòi, nếu trong lòng người mất hứng cũng phải chịu đựng, nếu lại là đầu đề câu chuyện cho người ta đàm tiếu, người hài lòng với an bài của tổ phụ mẫu. Nhiều lời thêm vài lần, chỉ sợ tổ phụ cũng mất hứng.” Khiến lão thái gia vui, vậy cũng tốt.

      Lâm Ngọc Trân thở dài: “Ta biết, cho nên ta lúc ấy gì, mà là trở về đóng cửa lại rồi sau. Nàng mới vào cửa ta thể áp chế, ngày sau làm sao bây giờ? Ta cuối cùng cũng thể nhìn sắc mặt nàng mà sống được. Cho nên, vô luận như thế nào cũng phải áp chế nàng. Con xem nàng như vậy, trong miệng đáp ứng sảng khoái, việc quản gia tất nhiên cũng là tùy tâm sở dục ( theo ý của ai hết, tự ra chủ ý), đem ta để vào mắt.”

      Lục Vân suy tư lâu rồi nghiêm túc : “Nương, nàng tại đúng là nước lên thuyền lên, đường làm quan rộng mở, tổ phụ coi trọng nàng, tổ mẫu thích nàng, ca ca cũng nàng tốt. Nhưng đừng lo, người cũng có lúc trượt chân mà, nếu nàng tin lời của chúng ta, cứ khư khư cố chấp, có lúc nàng hay ho. Người và con cùng chờ xem, đến lúc đó lại ra tay kéo nàng phen, dần dần nàng ta biết lợi hại, ngày còn rất dài mà.”

      Lâm Ngọc Trân thở dài: “Vì sao con phải là nam tử? Nếu con là nam tử, ta phải khổ sở như thế này nữa.”

      Ánh sáng trong mắt Lục Vân trở nên ảm đạm, gục đầu xuống trầm mặc, chỉ ngồi đó đấm chân cho Lâm Ngọc Trân.

      Phương ma ma vội cười : “Hảo phu nhân, tiểu thư mặc dù phải là nam tử, nhưng có thể so với rất nhiều nam tử hiếu thuận săn sóc hơn. Tài mạo như vậy, tương lai sao có thể đính ước với người tầm thường được?”

      Lâm Ngọc Trân lúc này mới phản ứng lại, cười : “Lại tiếp, hôm nay thẩm của con với ta, trong nhà nàng có người có chức vị ở kinh, là Lễ bộ viên ngoại lang, trong nhà có hài tử bộ dạng tuấn tú lịch , đọc sách cũng rất tốt, cùng ca ca con năm sau thi, bây giờ còn chưa có ai làm mai, ta nhờ nàng viết thư hỏi thăm rồi……”

      Lục Vân mặt đỏ lên, đánh gãy lời của nàng: “Nương a, người ta ở kinh thành, quý nữ nào mà gặp? Sao phải chạy xa như vậy?”

      Lâm Ngọc Trân khỏi hờn giận : “ cái gì vậy, phụ thân con cũng là Tri châu, chúng ta hai nhà môn đăng hộ đối, con tài mạo xuất chúng, làm sao thua kém ai được?”

      Lục Vân đứng dậy : “Con muốn xa người.”

      Lâm Ngọc Trân trầm mặc lát, thương tiếc : “A Vân, quên , đáng.” Trong vài năm này nhìn thấy ít nhà, luôn cao tới thấp thông, lòng của nàng cũng xảy ra biến hóa. Ngay từ lúc đầu nên vì Lục Vân làm mai với nhà cao giá như Ngô gia, đến bây giờ, đúng là có chút chột dạ cùng lo lắng. Lục Vân còn . Lâm Ngũ đảo mắt xuất giá, cặp song sinh cũng đính ước, cũng sắp xuất giá, chỉ còn lại có Lục Vân, càng chần chừ càng thêm gian nan.

      Lục Vân đột nhiên biến sắc, đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài, phía sau cửa bị nàng đẩy mạnh phát ra tiếng rên rỉ thê thảm, chính là Giản Nhi bị đập trúng đầu đuổi theo.

      Lâm Ngọc Trân gọi được nàng, đành phải thở dài, rầu rĩ thu dọn ngủ.

      Ánh sáng chói mắt xé rách phía chân trời, tiếng sấm nặng nề từ xa cuồn cuộn đến gần, trận gió lạnh thổi qua, trong khí có thêm mùi hương nồng đậm của bùn đất.

      Lâm Cẩn Dung vội vàng buông sách trong tay, đứng dậy đóng cửa sổ lại, thấp giọng : “Đêm nay sợ là mưa.”

      Lục Giam lật qua tờ, chút để ý “Ân” tiếng.

      Lâm Cẩn Dung qua, thay rót thêm trà, thắp thêm đèn, lần nữa cầm lại sách của mình, im lặng tiếp tục đọc.

      Lục Giam ngẩng đầu lên nhìn, ngọn đèn chiếu mặt đầu Lâm Cẩn Dung tầng quang ảnh thản nhiên, khiến hai má nàng phá lệ nhu nhuận, cằm còn mang theo chút bướng bỉnh trẻ con, lông mi vừa dài vừa cong, môi hơi hơi chu, hồng nhuận mà đáng . đặc biệt thích Lâm Cẩn Dung an ninh ôn nhu, toàn thân tản ra vẻ yên tĩnh nhàn nhiên hợp với tuổi này.

      Nàng phát nhìn, được tự nhiên hơi hơi nghiêng mặt, cười : “Chàng muốn gì?”

      Lục Giam liền hướng nàng chỉ giá sách phía sau: “Quyển sách khung hình bướm.”

      Lâm Cẩn Dung liền đứng lên, cẩn thận rút ra quyển [ xuân thu tập giải ] đưa qua: “Là quyển này sao?”

      Lục Giam khẽ vuốt trang sách, nhịn được mỉm cười. vẫn chưa tên, giá có vài quyển sách đóng khung hình bướm, nàng lại chuẩn xác tìm ra thứ muốn. nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung cũng chạy đến bên cửa sổ, cùng lúc đó, tiếng mưa rơi tí tách vang lên, trong phòng mảnh yên tĩnh, giống nhau thiên địa trong lúc đó chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Lục Giam trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, nghĩ nghĩ, buông sách đến phía sau Lâm Cẩn Dung, thay nàng đem cửa sổ mở rộng hơn ít, thấp giọng hỏi: “A Dung, nàng có muốn chèo thuyền trong mưa ?”

      Lâm Cẩn Dung : “Mẫu thân ta được bảo chàng dẫn du sơn ngoạn thủy. Đọc sách, cùng tộc nhân kết giao, mới là việc mấu chốt.”

      Lục Giam chỉ làm như nghe thấy: “Nàng từng thử qua chưa? Sáng sớm, mặt hồ mưa bụi còn chưa tản ra, sương khói như mây, chơi thuyền hồ lúc đó tâm tình rất tuyệt. Lúc ta ở Giang Nam, mỗi lần đều thực vui vẻ. Chờ bọn họ vừa , ta an bài thuyền. Còn có thể thử câu cá.”

      Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe môi: “ chừng mưa này chỉ lúc mà thôi?”

      Lục Giam nhàng ôm nàng: “Ngừng cũng sợ, lúc chạng vạng, dưới ánh tịch dương chơi thuyền cũng rất thú vị. Dọc theo hồ vẫn về phía trước, nửa ngày, có động rất sâu, ném tảng đá xuống cũng nghe thấy tiếng vang.Thời điểm có gió to, có thể nghe thấy bên trong như có dã thú gầm rống, đặc biệt dọa người. Ta dẫn nàng xem, nàng có thích ?”

      Đèn lòng đỏ thẫm nghịch ngợm theo gió xoay tròn, ngọn đèn được mưa bụi làm nền bịt kín tầng đỏ hồng trong suốt, Lục Giam thanh vừa ôn nhu lại trong trẻo, người tản ra mùi hương trầm mặc thản nhiên, Lâm Cẩn Dung có chút giật mình : “Ta tất nhiên là thích , nhưng làm sao mà chàng biết?”

      Lục Giam cười khẽ đứng lên: “Ta ngày bé, cũng giống như Lục Luân, Đại ca, ta, Lục Kinh, Lục Luân bốn người vụng trộm chạy ra ngoài chơi. với người trong nhà, trở về quỳ ngày ở từ đường, lại bị tổ phụ đánh. Nương ta khóc ……” tới đây, chợt dừng lại, có chút thẫn thờ : “Tam thẩm nương khóc hôn mê, gã sai vặt bị đánh cũng chết khiếp, từ đó về sau, ta cũng dám chạy loạn nữa.”

      Nếu còn có thể nơi nơi chạy loạn, chắc hẳn là thời điểm còn , chưa bị nhận làm con thừa tự. Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, thấp giọng : “Chàng dám chạy loạn sao? Lúc đó ta xuất môn cùng mọi người ràng nhìn thấy chàng ở bên ngoài chạy loạn mà. Trường Thọ theo chàng chỉ sợ cũng thiếu bị trách mắng đúng ?”

      Lục Giam đem mặt chôn ở hõm vai nàng thấp giọng cười rộ lên: “Ta phải chạy loạn, ta đâu trong nhà mọi người đều biết. Trường Thọ , là tổ phụ cho ta , mẫu thân dù chừa lại đường sống, cũng khó xử quá mức. A Dung……” xoay nàng lại đối mặt với , ánh mắt phát sáng: “Ta ở nhà, đừng cãi nhau với người khác. tình trong nhà có thể hỏi tổ mẫu, bà là người công bằng nhất.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu.
      shaly, Hale205, Snow 1 thành viên khác thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 183: Hạnh Hoa

      Sáng sớm hồ Xích Thủy, khói sương lảng bảng, ánh triêu dương chiếu lên đó, chung quanh như phát sáng. Bên bờ dương liễu còn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, khẽ phất phơ cành lá xanh nhạt.

      con thuyền chậm rì rì rời khỏi bến, hướng tới giữa hồ. Ngư công là hán tử cường tráng trung niên, bên chèo thuyền, bên hỏi Lục Giam: “Lục Nhị thiếu gia, hôm nay muốn theo đường thủy xuống hạ du ?”

      Lục Giam cười : “Đúng, ra hồ liền theo đường thủy, chúng ta muốn xem động lớn kia.” Lại quay đầu cùng Lâm Cẩn Dung : “A Dung, lấy đấu lạp ra , hồ có người, ai gì đâu.”

      Ngư bà ngồi ở bên lấy cây tể thái, cười : “Nay đúng là ngày mùa, lại là sáng tinh mơ, hồ có ai, thiếu phu nhân có thể thoải mái ít. Nếu thấy có người đến, lại vào bên trong đội lên cũng muộn.”

      Lâm Cẩn Dung liền cởi đấu lạp xuống đưa cho Lệ Chi ở phía sau. Lệ Chi vội đưa thực hộp các thứ cho Trường Thọ, vừa mới đứng lên để bắt lấy, thân mình liền lung lay, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Trường Thọ tay mắt lanh lẹ đỡ nàng, than thở : “ nãi nãi, chưa từng ngồi thuyền hay sao?”

      Lệ Chi mặt đỏ lên, xấu hổ quẫn bách vạn phần. Chợt nghe Lâm Cẩn Dung : “Ta cũng là lần đầu tiên ngồi thuyền. Như thế nào, Trường Thọ, ngươi theo Nhị gia đại giang nam bắc, đúng là ngồi ít thuyền ?”

      Trường Thọ mi phi sắc vũ : “Cũng phải vậy? Chúng ta năm đó theo dòng Chử giang hướng tới phía nam, ngồi suốt ba ngày hai đêm thuyền.” tới đây, nhịn được thở dài: “ thể so với thuyền này được. Nhị gia say tàu, thực chịu tội nga. Sau lại ngồi thuyền nhiều hơn, mới dần dần quen.”

      Lục Giam quét liếc mắt cái, thản nhiên : “Ngồi thuyền bị say dậy nổi? Cũng đáng cho ngươi khoe khoang như vậy sao?”

      Trường Thọ lúc này mới hiểu được, đối với Lệ Chi vái chào: “Tỷ tỷ đắc tội.” Lệ Chi thoải mái thi lễ, sờ soạng thu dọn ghế ngồi, để Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam thoải mái hơn. Trường Thọ cũng chạy nhanh theo sau, thấp giọng : “ theo thiếu phu nhân chính là hưởng phúc a, chỉ mới câu, thiếu phu nhân cũng che chở tỷ nha. Nhị gia cũng chỉ biết quản thúc ta thôi. Từ trước đối với Miêu Nha là như thế, đối với tỷ cũng là như vậy.”

      Lệ Chi liếc trắng mắt, thấp giọng : “Vấn đề là ở ngươi. Nhị gia rất công bằng mà.”

      Trường Thọ cười cười, giọng : “Ta là ngóng trông bọn họ vẫn tốt như vậy, chúng ta đây cũng có ngày lành. Ngày ngày triêm quang du sơn ngoạn thủy, được ăn ngon, còn bị trách mắng, tốt nha.”

      Lệ Chi lên tiếng. Nàng tất nhiên cũng ngóng trông bọn họ tốt đẹp, nhưng nàng cảm thấy Lâm Cẩn Dung có điểm thích hợp, cụ thể nàng cũng nên lời, có lẽ là vừa gả còn chưa quen, hy vọng dần dần có thể tốt hơn.

      Đầu thuyền, Lục Giam nhờ tay áo che giấu, lặng lẽ cầm tay Lâm Cẩn Dung, chỉ cho nàng xem: “Nàng nhìn kìa, hồ Xích Thủy kỳ lớn, chủ yếu chính là nước rất trong, nàng xem, dưới bèo cùng cá đều có thể thấy rất đúng ?”

      Lâm Cẩn Dung cười, nhìn gốc cây hạnh hoa cách đó xa: “Cây kia có nở hoa ?”

      Cây hạnh hoa kia phấn bạch sáng lạn, trong ánh sáng chiếu xuống mặt hồ giống như tiên nữ đứng bên hồ vậy, Lục Giam cười : “Chúng ta bảo bọn họ chèo lại gần, cho nàng hái hai đóa hoa được ?”

      Lâm Cẩn Dung vội : “ cần, phải chàng muốn đến động kia mất lộ trình nửa ngày sao? Vừa vừa về vừa lúc trời tối, nên trì hoãn.”

      Lục Giam cười : “Nàng đừng lo.” Quả nhiên ra lệnh ngư công hướng bên kia, ngư công cười dài theo lời chèo thuyền.

      Lâm Cẩn Dung thấy khuyên được, đơn giản theo lời , thanh thản ổn định ngắm cảnh. Nhưng thuyền đến được dưới tàng cây hạnh hoa kia, chỗ đó nước cạn, thuyền qua được. “Chỉ có thể đến đây thôi.” Người đánh cá ngừng thuyền, định cởi giày rời thuyền, Lục Giam : “Để ta.” Vì thế cởi hài cùng ngoại bào, rồi vén cao ống quần.

      Lâm Cẩn Dung vội : “Đừng.”

      Trường Thọ cũng : “Nhị gia, muốn làm gì cứ để nô tài làm.”

      Lục Giam bước xuống nước: “Cứ ở yên đó. Chẳng lẽ chút việc thế này ta cũng làm được sao?”

      Ngư công, ngư bà đều cười rộ lên: “Thiếu phu nhân có phúc khí.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn bóng dáng của Lục Giam.

      Nước tuy sâu, nhưng cũng nông, rất nhanh khiến ống quần của ẩm ướt, nhưng quay đầu hướng nàng cười.

      Lệ Chi có chút lo lắng: “Thiếu phu nhân, nước này rất lạnh, nếu Nhị gia bị bệnh sao?”

      Lâm Cẩn Dung lớn tiếng : “Nhị gia, ta cài hoa nữa đâu, để nó sinh trưởng ở cây càng đẹp mắt hơn. Chàng mau trở lại .”

      Lục Giam chính là để ý tới, tới dưới tàng cây cũng hái hoa trước tiên, mà là cúi hạ thắt lưng, ở trong nước sờ soạng lúc, đưa ra cái sọt cá, sau đó quay đầu hướng Lâm Cẩn Dung cười, chọn lựa mãi, mới chọn được cành hoa. Đến thuyền, cũng lên thuyền trước tiên, mà là đưa cành hạnh hoa cho Lâm Cẩn Dung, lại hai tay giơ sọt cá cho nàng xem: “Nàng xem này.”

      Trong sọt cá có tôm màu xám nhảy loạn, cá trích màu ngân bạch giãy, bắn nước tung tóe mang theo chút mùi tanh, Lệ Chi cùng Trường Thọ chậc chậc lấy làm kỳ, Lâm Cẩn Dung cứng cổ họng : “Chàng mau lên đây , cảm lạnh mất.”

      Lục Giam lúc này mới bắt tay Trường Thọ lên thuyền, mặt tẩm tầng bạc hồng thản nhiên, mắt đen láy tỏa sáng: “A Dung, thích ? Đặc sản trong hồ là cá trích cùng tôm , lúc này đúng là thời điểm cá trích ngon nhất, nàng nếm thử xem là cá hoa đào nhà nàng ngon hơn, hay là cá trích nhà ta ngon hơn.”

      Lâm Cẩn Dung khô cằn cười: “ thú vị.” Cúi mắt lấy khăn tay lau nước cho , lại ra lệnh Lệ Chi đem quần áo chuẩn bị lấy ra, giọng : “Nhanh vào bên trong thay đổi , cẩn thận kẻo bị cảm lạnh. Ta bảo nhóm lửa để chàng nướng. Trường Thọ hầu hạ Nhị gia thay quần áo.”

      Lục Giam xoay người vào mui thuyền: “Nàng tới giúp ta.”

      Ngư bà sớm săn sóc đem hai bên mành thả xuống, ánh sáng nơi mui thuyền ảm đạm, Lâm Cẩn Dung cúi đầu giúp Lục Giam đem quần áo sửa sang chỉnh tề, thấp giọng : “Chàng lại làm gì vậy? Nhỡ sinh bệnh sao? Tổ phụ mẫu lo lắng tức giận.”

      Lục Giam giữ chặt tay nàng, thấp giọng : “Nàng lo lắng sao?”

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn , trong ánh sáng hôn ám, đôi mắt rạng rỡ sinh huy, nàng dời mắt, giọng đáp: “Lo lắng.”

      Lục Giam nhìn nàng trong chốc lát, buông tay nàng vén rèm lên ra ngoài: “Nàng đừng sợ, ta bệnh, tuy ta là thư sinh, nhưng phải gió thổi qua cái lăn ra ốm.”

      Ngư bà thu thập sọt cá, thấy hai người ra, mới cười : “Thiếu phu nhân cũng hỏi Nhị gia vì sao dưới gốc cây hạnh có sọt cá sao?”

      Lâm Cẩn Dung tiếp nhận hạnh hoa trong tay Lệ Chi, tự cài lên tóc, khẽ cười : “Có gì khó đoán đâu? hôm qua tới tìm các ngươi thuê thuyền, nhất định sớm cùng các ngươi thương lượng, sọt cá cũng là các ngươi đặt đó. Bằng sao lại bất chấp muốn hái hoa chứ?” Lục Giam nghe vậy, quay đầu nhìn nàng cái, cười .

      Ngư bà liền cười : “Thiếu phu nhân tinh tế, rốt cuộc vẫn giống với những người như chúng ta. Ta nha, chỉ ngây ngốc hỏi, thể suy nghĩ tường tận như vậy.”

      Ngư công cả tiếng cười: “Nữ nhân khờ này, cho nên nàng mới làm thiếu phu nhân được mà.” Ngư bà liếc trắng mắt: “Buổi tối được uống rượu.”

      Ngư công ngốc ngốc cười, cũng lời nào, nắm ván chèo thuyền trầm ổn lay động, lớn tiếng : “Nhị gia, thiếu phu nhân ngồi cho vững, thôi.”

      Lục Giam ngồi ở đầu thuyền, nhìn thẳng phía trước, Lâm Cẩn Dung im lặng ngồi bên cạnh, vẫn nhìn liễu xanh hoa hạnh mây trắng chậm rãi xẹt qua phía sau bọn họ.

      Mặt nước càng ngày càng hẹp, ánh nắng càng ngày càng chói chang, Lục Giam có chút chịu nổi, nghiêng mặt nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ngồi đó vẫn nhúc nhích, dường như căn bản biết thái dương nắng giẫy. Nàng so với còn cố chấp hơn, ràng nàng hiểu phong tình, người nên tức giận là , nhưng dường như nàng so với còn tức giận hơn. Lục Giam bất đắc dĩ thở dài: “ vào trong ngồi thôi.” “Được.” Lâm Cẩn Dung muốn đứng dậy, Lục Giam liền vươn tay đưa tới trước mặt nàng, nàng đặt tay vào đó, theo Lục Giam tròng trành vào phía trong, tiếp nhận nước từ Lệ Chi, thấp giọng : “Ta chưa từng ngồi thuyền.” Năm đó, cũng thỉnh ông từ hỗ trợ tìm con thuyền, tiếc rằng nàng đến lúc chết cũng thấy bóng dáng con thuyền kia.

      Lục Giam nhìn về phía nàng, biểu tình của nàng ảm đạm, ánh mắt hoảng hốt, khỏi liền cười rộ lên: “Nàng say tàu sao? Đưa tay cho ta.”

      Lâm Cẩn Dung vươn tay, Lục Giam đặt lên mạch môn tay trái nàng: “Có chút hơi đau, nhưng ấn vào tỉnh táo hơn.”

      Lệ Chi nhìn thấy, vội cầm lên khăn tay được thấm nước, oán giận : “Thiếu phu nhân hôn mê cũng được, còn ngồi ở bên ngoài phơi nắng.” Lục Giam nửa đùa nửa :“ oán trách thiếu phu nhân của các ngươi, phải oán trách ta sao lại rời thuyền hái hoa đắc tội nàng.”

      Tới gần giữa trưa, ngọn núi thấp bé xuất bên cạnh hà đạo, dưới chân núi mấy khóm bông cải vàng óng ánh sáng rỡ vô cùng, mấy gian nhà tranh khói bếp lượn lờ, ngư công chèo thuyền lại gần bờ, cười : “Đến rồi.”

      Ngư bà vội thu dọn cái bàn : “Cơm cũng chín rồi, ăn cơm .”

      Cơm trưa rất đơn giản, chính là món cá trích rán, đĩa tôm rang, đĩa đậu phụ lướt ván. Ngư bà tay nghề mặc dù so ra kém Thiết Hòe ma ma, nhưng nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, nàng cũng thu thập sạch , tất cả mọi người ăn uống rất vừa lòng. Ăn xong, ngư bà trông thuyền, ngư công dẫn đường, Lâm Cẩn Dung đội đấu lạp, theo Lục Giam lên thuyền, theo bờ ruộng hướng lên núi.

      Núi này thể so với Thanh Lương sơn, nhìn thấp bé, kì thực gập ghềnh khó . Lục Giam cũng bất chấp bị người chê cười, chỉ chặt chẽ cầm tay Lâm Cẩn Dung, cẩn thận từng bước. Lâm Cẩn Dung cũng chịu thua kém, vừa ổn định vừa nhanh nhẹn, cũng kêu khổ kêu mệt.

      Ngư công vô tâm khen: “Thiếu phu nhân cước lực tốt. Thực giống như là được nuông chiều từ bé.”

      Lệ Chi chột dạ nhìn Lục Giam liếc mắt cái, Lục Giam cúi mắt cười, thầm nhéo tay Lâm Cẩn Dung, thấp giọng : “Chỉ cần nàng được đến động kia, về sau ta mang nàng đến nhiều chỗ hơn nữa.”

      Lâm Cẩn Dung lên tiếng, chỉ về đằng trước: “Có phải nơi này hay ?”

      cỗ gió lạnh nghênh diện thổi đến, động lớn xuất ở trước mặt mọi người. Trong động cây cỏ um tùm, u nhiên lạnh lùng. Lâm Cẩn Dung vừa dò xét vươn đầu nhìn, bị Lục Giam kéo lại: “Chú ý, ở dưới rất sâu.”

      Ngư công bê tảng đá ném xuống, cười : “Thiếu phu nhân nghe thử xem.”

      Tảng đá kia rơi xuống, quả nhiên nửa ngày nghe thấy tiếng vang.

      Lục Giam cười : “Sâu ? Đáng tiếc lúc này có gió mạnh, nàng nghe thấy tiếng thú gầm rống.”
      Hale205Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 184: Khác biệt

      thực ra, Lâm Cẩn Dung cảm thấy động này có gì hiếm lạ. thể vào nhìn ngắm, chỉ có thể ở bên ngoài ngó nghiêng, nhưng tảng đá ném vào đó, còn nghe thấy tiếng vang, đơn giản chỉ để thỏa mãn chút nguyện vọng du ngoạn của con người mà thôi.

      Ngư công đại khái cũng thấy thiếu gia thiếu phu nhân nhà giàu ăn no nhàn rỗi có việc gì làm, mới có thể xa như vậy tới sơn động cái gì cũng có, nên gì, ném tảng đá xong liền ôm cánh tay đứng bên tươi cười. Lệ Chi tiến lên hỏi vài vấn đề nhàm chán, Trường Thọ ở bên cầm mấy hòn đá qua cho Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân có muốn ném thử ?”

      Lâm Cẩn Dung cười cười, ném hòn rồi lại hòn. Lục Giam khẽ mím môi, giương mắt nhìn bầu trời, có chút vô tình : “Trời nắng quá, trở về thôi.”

      Mặt trời chiều ngả về tây, thuyền chậm rãi bơi mặt hồ sáng rỡ, Lục Giam lấy cây sáo trúc ra thổi, Lâm Cẩn Dung ngồi ở đầu thuyền, trầm mặc nhìn ngư bà nấu cơm.

      Nhà cũ có nhiều việc phải làm, có trưởng bối cần hầu hạ, hơn nữa Lục Giam cũng có ý thức giảm bớt thời gian đọc sách, thường xuyên ra ngoài giao tiếp với tộc nhân, nhiều lúc dùng bữa ở nhà. Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi dưỡng sức quá mức nhàn rỗi, liền dẫn Lệ Chi cùng Đậu Nhi dọc theo tường viện vừa cao vừa lạnh lẽo như băng đến thăm từng sân viện .

      Lục lão ông là thiện thương, trong nhà lương thực chưa bao giờ thiếu, nhưng đều là lương thực mới, hàng năm lúc nhập lương thực mới, chính là lúc bán nốt lương thực cũ, hề lãng phí, đồng thời cũng thực no đủ. Giếng nước có năm sáu cái, tất cả đều cũ kỹ, tảng đá nơi miệng giếng đều bị năm tháng mài mòn bóng loáng, tay cầm lạnh lẽo.

      Dư ma ma trông coi nhà cũ tuy hơn sáu mươi n tuổi, tinh thần còn rất quắc thước, thấy Lâm Cẩn Dung đối với nhà cũ có hứng thú, khỏi theo ở bên giới thiệu: “Thiếu phu nhân, các chủ tử trong nhà thích nhà cũ lắm, ngại nhà cũ vừa cũ kỹ vừa lạnh lẽo, nhưng là năm đó a, trưởng bối của lão thái gia, chính là dựa vào vách tường cao dày này mà tránh thoát tai biến binh lính a.”

      “Sao lại vậy?” Lâm Cẩn Dung giật mình, ra lệnh Lệ Chi đem ghế con đến cho Dư ma ma ngồi, dâng trà lên, chủ tớ cùng nhau ngồi ở trong viện phơi nắng nghe Dư ma ma kể lại điển cố.

      Dư ma ma ngày thường hiếm khi được tiếp xúc với các chủ tử, được bồi chuyện thiếu phu nhân là điều vinh hạnh, tất nhiên rất cao hứng, cầm chén trà trong tay, đem điều mình biết nhất nhất ra: “Lão nô lúc đó vẫn là tiểu nương, từng nghe trong nhà các lão nhân qua, năm đó Đại Vinh cùng chúng ta cũng thân cận như vậy, khi đó, có chút thuận ý, Đại Vinh thường phái binh mã tràn qua đây, đốt giết đánh cướp, hung hãn. Mùa xuân năm, bọn chúng đến từ Thanh châu, giết Bình châu, lại chạy đến nơi này, trong nhà vị lão thái gia kia, chính là dựa vào vách tường cao dày này mà tránh thoát binh tai a.”

      Lâm Cẩn Dung nhíu mày hỏi: “Chắc hẳn bọn chúng lui quân nhanh? Người cũng nhiều?” Nàng thấy, ngay cả tường thành Thanh châu, Bình châu đều phòng thủ được, nhà cũ nho của Lục gia sao có thể giữ được đây? Hơn phân nửa là nhóm binh lính lẻ mà thôi.

      Dư ma ma xấu hổ cười cười: “Đại khái chắc là vậy, lão nô sinh sau nên được tận mắt nhìn thấy, dù sao chỉ biết có kiện như vậy. Lục thị tộc nhân đều trốn ở bên trong tường viện này. Nếu thiếu phu nhân tin có thể tùy tiện tìm người lớn tuổi hỏi thăm.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Cũng cần phải vậy.” Quay đầu gọi Lệ Chi đưa cho Dư ma ma bánh điểm tâm và mấy chục đồng tiền.

      Dư ma ma vui mừng: “Thiếu phu nhân còn muốn biết gì cứ hỏi lão nô. Trong nhà cũ này, lão nô là quen thuộc nhất.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Hôm nay đến đây thôi, khi nào có việc muốn hỏi thỉnh ma ma tới chuyện.”

      Đợi cho Dư ma ma rời , Lâm Cẩn Dung đứng trước tường viện nhìn kỹ hồi, lại lấy cớ xem xét đại môn dầy nặng, nhịn được suy nghĩ, nếu có thể ngăn cản được sao? Năm đó loạn binh vừa xông đến, trong lúc hoảng loạn, cũng từng có người bằng trở lại nhà cũ, nhưng lại bị người khác cười nhạo, tường thành Bình châu cũng ngăn nổi, sân viện nho có thể nào làm được? Sau đó, loạn binh kia rất nhanh trốn vào núi rừng, cũng có ai để tâm trong lòng. Đợi đến khi loạn phỉ kia đột nhiên tiến vào thành Bình châu, cái gì cũng đều muộn mất rồi, cho nên, cũng còn ai có suy nghĩ xem nó hữu dụng hay .

      Nhưng thực tế, dùng được hay dùng được, nàng biết, bởi vì ở thời điểm cuối cùng, nàng căn bản xuất ở đây. Mà Lục thị tộc nhân ở Xích Thủy, nghĩ tới kinh nghiệm trước đó của các tiền bối, đến lúc đó tất nhiên vào trốn trong nhà cũ. Lâm Cẩn Dung quơ quơ đầu, đem chuyện này ép xuống.

      Buổi tối Lục Giam trở về nhà, thấy Lâm Cẩn Dung và đám người Lệ Chi thu dọn, vội hỏi: “Hôm nay phải mới mùng 8 sao? Sao vội thu dọn?”

      Lâm Cẩn Dung : “Hôm qua vốn định thương lượng với chàng, sau lại quên mất. Tổ phụ tuy là để chúng ta mùng 10 mới về, nhưng nên ở lại đến tận lúc đó. Về trước hai ngày là tốt nhất.” Như vậy vẫn là nghe lời tất cả các trưởng bối, mọi người đều đẹp mặt.

      Lục Giam lặng im lát, : “Việc này, nàng cứ an bài .”

      Lâm Cẩn Dung nhận ra có vài phần vui, đoán chưa muốn trở về, cũng quản , tự mình thu dọn các thứ. Bắt đầu từ ngày mai, nàng lấy bộ dáng giống như lúc trước đứng ở trước mặt mọi người Lục gia, Tống thị, Lã thị, Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, ai cũng thể ngăn cản cước bộ của nàng.

      Giữa trưa ngày hôm sau, xe ngựa của Lâm Cẩn Dung mới dừng trước đại môn Lục gia, nhận được đãi ngộ khác biệt. Gã sai vặt nhanh mở cửa, cung kính tiến đến hành lễ vấn an, cố nhiên, lúc trước mỗi lần đều là như thế, nhưng thời điểm lòng người phát sinh biến hóa, khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

      Loại biến hóa này chỉ là Lục Giam cưỡi ngựa bên ngoài phát ra, ngay cả Lâm Cẩn Dung ngồi trong xe ngựa cũng cảm nhận được. Nàng nghe thấy Lục Giam thản nhiên phân phó Trường Thọ lấy tiền thưởng gã sai vặt mua rượu, gã sai vặt rất nhiều lời dễ nghe.

      Lại đến nhị môn, xe ngựa mới dừng lại, các ma ma đứng ở đó đều chạy lên, vấn an, vén mành đỡ Lâm Cẩn Dung xuống xe, biểu tình cùng ngữ khí ngày thấy như cách ba thu : “ là Nhị thiếu phu nhân, nhanh bẩm báo, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân trở lại.”

      Đến lúc này, Lâm Cẩn Dung cũng gì, chỉ cười dài được ma ma đỡ tay, phân phó Lệ Chi: “Ma ma vất vả, lấy chút tiền để ma ma uống rượu.”

      Ma ma kia cười hì hì tiếp nhận, còn mấy lời may mắn, dĩ nhiên là thao thao bất tuyệt. Thẳng đến khi Lục Giam nhíu mày, mới ngậm miệng, tươi cười sai người thu dọn xe ngựa.

      Phu thê hai người trước về rửa mặt chải đầu, rồi đến Tụ Hiền các thỉnh an Lục lão ông. Lục lão ông vô cùng cao hứng, hòa ái dễ gần : “Sao ở lại thêm mấy ngày? Ta phải cho các con ở đến mùng 10 mới trở về sao?”

      Lục Giam cười, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “A Dung , vì thể diện của tổ phụ, chúng ta nên về sớm hơn chút mới đúng.”

      Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Tổ phụ, cũng thấy tân nhi tức nào có phúc khí như ta. Phúc khí này phải quý trọng có chừng mực.”

      Lời này lấy lòng Lục lão ông, lão nhân cười khiến hai hàng lông mày nhướn hẳn lên: “Nha đầu ngoan, tích phúc là tốt rồi. Phúc khí phải loạn sinh.”

      Lâm Cẩn Dung trong lòng bàn tay đổ ra tầng mồ hôi, thần sắc càng thêm kính cẩn nghiêm túc.

      Lục lão ông quét nàng cái, lại hỏi Lục Giam: “Gặp lại tộc nhân, con có thể nhận ra được ?”

      Lục Giam khoanh tay đáp: “ nhiều ngày tôn tử lần lượt thăm hỏi, từ mười tuổi trở đều có thể nhận ra.”

      “Tốt!” Lục lão ông khen ngợi vỗ vỗ đầu vai , lời thấm thía: “Sách cần đọc, nhưng sách dù sao vẫn là vật chết. Đêm nay cả nhà đều ở Vinh Cảnh cư ăn cơm chiều, ta an bài A Dung theo Nhị thẩm nương cùng nhau quản gia. A Dung, con có sợ ?”

      Lâm Cẩn Dung cười: “ sợ.” Sợ có gì hữu dụng? Dĩ nhiên đến bước này, vậy chỉ cho phép thành công được thất bại. Nếu , nếu nàng muốn làm gì chẳng phải chịu hạn chế hay sao?

      Lục lão ông tâm tình vô cùng tốt ý bảo bọn họ cùng đến cách vách gặp Lục Thiện. Lục Luân như cũ sầu mi khổ kiểm, hai lông này nhăn thành chữ bát, bộ dạng sống bằng chết, nhưng Lục Thiện lại im lặng ngồi ở chỗ viết chữ, sắc mặt có chút hồng nhuận, cũng có mấy lượng thịt, nhìn còn khó coi như lúc trước.

      Lục lão ông ho khan tiếng, Lục Luân cũng đành thôi, Lục Thiện lập tức đứng dậy thúc thủ mà đứng, quy củ thỉnh an Lục lão ông, rồi hướng tới Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, môi giật giật, giọng gọi tiếng: “Nhị ca, Nhị tẩu.”

      Lục Giam thực nghiêm túc lên tiếng: “Ăn nhiều chút, rèn luyện cho tốt, đọc sách cho giỏi.”

      Lục Thiện cúi mắt lên tiếng.

      Lục lão ông uy nghiêm “Ân?” tiếng, Lục Thiện lập tức tình nguyện : “Vâng.” Nhưng là từ đầu tới cuối cũng nguyện ý ngẩng đầu nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái.

      Lục Giam mặt lộ ra vài phần hứng thú rã rời, cũng còn tâm tư ở lại. Lục lão ông nhận thấy, vẫy tay để cùng Lâm Cẩn Dung trở về.

      Lục lão phu nhân sớm biết an bài này, vì vậy cũng hỏi thăm Lâm Cẩn Dung phen, rồi săn sóc bảo bọn họ sớm nghỉ ngơi.

      Phu thê hai người mới từ Vinh Cảnh cư ra, liền gặp Đồ thị đến thỉnh an Lục lão phu nhân, Đồ thị hôm nay cùng với hình tượng bệnh tật hôm trước hoàn toàn tương phản, mặc kiện vải bồi sắc đỏ thẫm cùng màu với đế hài, đầu cài trâm diêu kim, còn dùng chút son phấn, thân thiết cầm tay Lâm Cẩn Dung, chậm thanh tế khí : “Chúc mừng con. Đều biết ta gì rồi. Về sau nếu có gì khó xử cứ với ta. Phàm là việc ta có thể làm được hết sức giúp đỡ.”

      “Đa tạ Tam thẩm nương quan tâm.” Lâm Cẩn Dung mới cười cười, Đồ thị lại buông lỏng tay nàng, lao thẳng tới trọng điểm: “Nhị lang, con cứ thanh thản ổn định đọc sách, trong nhà có ta, ta thay con chiếu cố A Dung.”

      Lục Giam mặc mặc, thấp giọng : “Tam thẩm nương vẫn nên thanh thản ổn định bảo dưỡng thân thể . Những tình khác, có thể quan tâm cũng đừng quan tâm. Lục đệ còn , tại nhìn qua có chút khởi sắc, nếu người rảnh, ngại làm món thích đưa qua, tổ phụ cũng vất vả.”

      Lâm Cẩn Dung theo cười : “Đúng vậy, Tam thẩm nương cũng đừng suy nghĩ lao lực. Nghỉ ngơi cho tốt .”

      Đồ thị nhìn nhìn Lục Giam, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, nhàng gật đầu: “Chỉ cần các con đều tốt ta cũng an tâm.”
      Hale205, SnowKisaragiYue thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 185: Khai mạc

      Ban đêm, mấy chục ngọn nến đem Vinh Cảnh cư chiếu sáng huy hoàng, bình phong vẽ cảnh sơn thủy đem đại đường chia thành hai nửa, bên trong là Lục lão phu nhân cầm đầu nữ quyến cùng hài tử, bên ngoài là Lục lão ông chủ trì các nam nhân.

      là cả nhà đoàn tụ, trong trường hợp đó, bữa cơm lại vô cùng im lặng. Mọi người đều mang tâm , chỉ có hai nhi tử của Lục Thiệu, Nguyên Lang cùng Hạo Lang còn , được nhũ mẫu chăm sóc cùng ngồi ở bên, trong chốc lát muốn ăn thứ này, trong chốc lát muốn ăn cái kia, có chút như ý mếu miệng.

      Lã thị trong lòng phiền chán vô cùng, dỗ vài câu thấy hiệu quả, khỏi mắng Nguyên Lang: “Lớn như vậy còn nửa điểm hiểu quy củ, bảo ta trông cậy vào con được sao? Làm quấy nữa đừng ăn, trở về phòng !”

      Nguyên Lang bất quá mới chỉ sáu bảy tuổi, ngày thường nhận hết sủng ái, lúc này thấy vậy, tất nhiên thuận theo, miệng vừa mếu xệch, hai giọt nước mắt trong veo rơi xuống.

      Tống thị sầm mặt cảnh cáo Lã thị: “Tiểu hài tử chỉ là vui đùa. yên lành, con mắng làm chi? với con bao nhiêu lần, ăn cơm đừng trêu chọc hài tử. Con đây là muốn mọi người đều ăn vô đúng ?”

      Lã thị ủy khuất rũ mắt xuống: “Bà bà giáo huấn phải. Đều là lỗi của nhi tức.”

      Lục Vân đánh mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mắt xem mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm chủ định xới cơm gắp thức ăn, nàng tất nhiên biết hai người này làm gì. người trong lòng khó chịu, thiếu kiên nhẫn, muốn mượn cớ để phát huy, người cáo già, mắt thấy có chuyện xấu hổ, liền trước khi người bên cạnh mở miệng mà cướp lời ra, tiếp theo, nên để Lục lão phu nhân ra mặt hoà giải.

      Quả nhiên, Lục lão phu nhân hàm chứa tươi cười, từ ái hướng Nguyên Lang vươn tay: “Đến đây, tằng tử ngoan, đến chỗ của tằng tỉ mẫu (bà cố). Ai u, tiểu quai quai của ta, đừng khóc a, muốn ăn cái gì? Cứ với ta, ta gắp cho con.”

      Nguyên Lang nín khóc mỉm cười, ngồi yên trong lòng của Lục lão phu nhân, chỉ vào thức ăn bàn : “Muốn ăn thịt đông, còn muốn ăn món bánh này.” Đều có nha hoàn Tố Tâm ở bên thay gắp thức ăn, ôn nhu an ủi chiếu cố.

      Thấy Nguyên Lang nháo, Lã thị cũng thêm gì, Lục lão phu nhân nhân tiện : “Thê tử của Đại Lang cùng Nhị lang đều ngồi xuống ăn , để bọn nha hoàn hầu hạ là được rồi. Hôm nay có người ngoài, đều là người trong nhà, cần giữ quy củ như vậy, hiếm khi tụ tập ở chỗ, thứ chúng ta cần chính là hòa khí náo nhiệt. Ngồi xuống, ngồi xuống.”

      Lã thị cùng Lâm Cẩn Dung hành lễ cảm tạ, vừa ngồi xuống, Lục lão phu nhân lại lệnh cho Lâm Ngọc Trân, Tống thị gắp thức ăn cho nhi tức, vì thế khí lại lần nữa trở nên hài hòa.

      Trong chốc lát, cơm dùng xong. Nhóm nha hoàn ma ma thu dọn bát đũa bàn, bỏ bình phong, bưng lên trà quả, toàn gia nhàn rỗi ngồi uống trà. Trà qua tuần, Lục lão ông ho tiếng, cả nhà đều an tĩnh lại, yên lặng nghe chuyện.

      Lục lão ông chậm rãi đảo qua từng người : “Hôm nay bảo mọi người tụ tập lại, là có hai việc, thứ nhất, là Nhị lang cùng A Dung thành thân tròn tháng, Nhị lang sắp đến chỗ Chư tiên sinh đọc sách, bữa tiệc này xem như thay tiễn biệt; Thứ hai là, mấy năm nay, Nhị tức vẫn đều thực vất vả, vô cùng vất vả.”

      Lục lão ông tăng thêm ngữ khí, nhìn Tống thị cùng Lục Kiến Trung thâm tình : “Mấy năm nay mẫu thân các con thân thể vẫn tốt, trưởng tức Giang Nam chiếu cố lão đại, đều là Nhị tức chiếu cố già trẻ lớn bé trong nhà, lo liệu gia vụ, quản thúc nô bộc, sớm về tối, chịu mệt nhọc, làm rất tốt. Nếu ví việc nhà chúng ta như trận chiến, Nhị tức chính là công thần.”

      Tống thị vẻ mặt cảm động cùng ngượng ngùng: “Công công khen ngợi nhi tức thế này quá lời, đều là người nhà, đây là bổn phận của nhi tức, sao dám kể công?”

      Thực làm ra vẻ. Lâm Ngọc Trân vẻ mặt khinh thường bĩu môi, cúi đầu thưởng thức nhẫn bảo thạch màu đỏ tay. Đồ thị nhìn nàng, lại nhìn Tống thị, rồi nhìn Lâm Cẩn Dung, vẻ mặt hứng thú.

      Lục lão ông hướng Tống thị khoát tay: “ cần khiêm tốn, là công lao của con chính là của con, ta vô duyên vô cớ quở trách ai, cũng vô duyên vô cớ khen ngợi ai. Ta sớm đành lòng để con vất vả như thế, tiếc rằng còn cách nào. Ít nhiều có thê tử của Đại Lang hỗ trợ, ta mới thấy yên tâm hơn chút ít.”

      Lã thị nghe vậy, nhãn tình sáng lên, ngẩng đầu lên hi vọng nhìn Lục lão ông, Lục lão ông nhìn nàng ôn hòa cười: “Thê tử Đại Lang cũng là người hiền lành có năng lực, khá.” đợi Lã thị đứng dậy khiêm tốn, lại chuyển đề tài, cất cao giọng : “Nhưng mà, lần này ta cũng thấy được, toàn gia đều nhàn rỗi, chỉ có hai người bận rộn, quá kỳ cục.” Ánh mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “Thê tử của Nhị lang!”

      Lâm Cẩn Dung vẫn chờ nhắc đến, nghe vậy lập tức đứng dậy, cung kính : “Vâng, tổ phụ.”

      Lục lão ông ánh mắt dưới hàng lông mi chợt lóe: “Trong hai ngày này con chuẩn bị chút, bắt đầu từ mùng 10, con theo Nhị thẩm nương, Đại tẩu học quản gia xử lý công việc. Phải cố gắng, được nhàn hạ, nhanh chóng bắt kịp công việc, chưa?”

      Lâm Cẩn Dung tất nhiên đáp ứng, biểu thị quyết tâm, nàng làm tốt. Tuy rằng Lục lão ông thích lời lẽ khéo léo, nhưng ở trước mặt , có chuyện gì so với hành động thực tế lại có sức thuyết phục hơn.

      Lục lão ông lại nhìn về phía Tống thị cùng Lã thị: “Các con được tay với nàng, việc gì nên để nàng làm phải để nàng làm, cũng được giấu tài, đều phải hướng dẫn, nên nhắc nhở phải nhắc nhở.” Rồi cười ha ha: “Lão Nhị hiểu được, ta có tính tình gì, người phía dưới làm việc, chỉ là nhờ vào mình , cũng phải trông chừng quản , vì sao vậy? Bởi vì quản tận hết chức trách, có thể mặc kệ mọi việc. Tựa như Đại Lang làm hỏng việc, chính là lão Nhị dạy tốt, lão Nhị làm hỏng việc, chính là ta dạy tốt.”

      Ý tứ này rất ràng. Lục Thiệu “Bá” chút liền đứng lên, vẻ mặt khiêm cung, Lục Kiến Trung khuôn mặt mập mạp tràn đầy tươi cười: “Vâng, vâng, phụ thân có lý.”

      Tống thị mí mắt khống chế được run rẩy chút, mặt chậm rãi nở rộ ra tươi cười ôn hòa rộng lượng đến cực hạn: “Công công yên tâm, nhi tức nhất định đối đãi A Dung giống như đối đãi với thê tử của Đại Lang. tay, cũng mặc kệ.”

      Lã thị cũng đứng dậy, cúi mắt khô cằn : “Tổ phụ yên tâm, tôn tức chắc chắn đối đãi với A Dung như thân tỷ muội.”

      Lâm Cẩn Dung liền tiến lên, đối với Tống thị cùng Lã thị nghiêm túc thi lễ: “Khiến thẩm và tẩu tử thêm phiền toái.”

      Tống thị cười đỡ nàng dậy, thân ái nóng bỏng : “A Dung khách khí rồi, con là giúp ta giảm bớt gánh nặng mà. Tại sao lại thêm phiền toái? Ta ước gì con nhanh bắt kịp công việc, ta có thể giống như bà bà con nhàn rỗi hưởng phúc.”

      Lâm Cẩn Dung cười nhìn Lã thị liếc mắt cái, ôn nhu : “Nhị thẩm nương nay phải hưởng phúc từ Đại tẩu sao? Ta cũng có bản lĩnh như của Đại tẩu.”

      Lã thị nở nụ cười tiếng, nửa nửa giả, nửa chua nửa ngọt : “Ta nào có bản lĩnh như đệ muội?” Có thể được lão thái gia che chở như vậy, phải bản là cái gì?

      Lâm Ngọc Trân tinh thần chấn hưng : “A Dung, Nhị thẩm nương quản gia rất giỏi, con cần phải học tập nghiêm túc bản của Nhị thẩm nương mới được.”

      Lục lão ông khoát tay áo: “Tốt lắm, nên đều xong rồi, tan . Nhị tức cẩn thận suy nghĩ, trước để A Dung bắt tay vào làm việc nào.”

      Tống thị đáp ứng, thân ái lôi kéo tay Lâm Cẩn Dung, ngớt: “Khi nào con nhàn rỗi, chúng ta mới thương lượng sau.”

      “Vâng.” Lâm Cẩn Dung cũng giống như nàng cười đến loan mặt mày. Giương mắt chạm phải ánh mắt Lục Giam, thấy trong mắt cũng có ý cười, thấy nàng nhìn liền rủ mắt xuống.

      Lâm Cẩn Dung khó hiểu. định tìm tòi nghiên cứu, Lục Luân cười hì hì giả vờ giả vịt hướng nàng vái chào sâu: “Nhị tẩu, lúc này tẩu muốn lười cũng được nữa rồi.” Đứng dậy lại được mọi người cổ vũ hướng nàng bắt tay làm quyền.

      Ra khỏi Vinh Cảnh cư, Lục Giam nhanh chậm ở đằng trước, Lâm Cẩn Dung cũng nhanh chậm theo phía sau, lời nào, nàng cũng gì. được nửa đường, Lục Giam mới quay đầu hỏi nàng: “Nhị thẩm nương tất nhiên hỏi nàng, muốn bắt đầu từ đâu học quản gia, nàng muốn làm gì?”

      Lâm Cẩn Dung :“Ta còn chưa nghĩ ra. Tổ phụ thái độ tuy là bỏ qua, nhưng có khả năng mọi chuyện đều giao cho người khác. Có chưởng quản, đại lo, nhưng việc cũng đủ mệt người.”

      Lục Giam kéo kéo khóe môi: “Ta thấy bộ dạng nàng giống như định liệu trước.”

      “Làm sao có thể?” Lâm Cẩn Dung tất nhiên thừa nhận: “Ta còn lo lắng. May mắn, còn có hai ngày, ta có thể chậm rãi suy nghĩ.”

      Lục Giam chờ, thấy nàng có ý chuyện, liền xoay người phía trước. Trở về phòng, mới : “Ta ngày mai chú tâm đọc sách. Nàng thu dọn hành lý của ta chút, lại chuẩn bị cho Chư tiên sinh cùng sư mẫu phần lễ. cần quý trọng, nhưng nhất định phải tinh xảo.”

      Lâm Cẩn Dung thay cởi bỏ ngoại sam, thuận miệng : “Đưa hai tập giấy Tuyên Thành, lại thêm lọ mực, hai cân cá bạc khô, mười cân rau dại thôn quê, hai bầu rượu lệ chi. Chàng thấy thế nào?”

      sai.” Lục Giam kinh ngạc quay đầu nhìn nàng: “Đều là thứ tiên sinh thích.” Chư tiên sinh, phong nhã thư họa, cũng thích mỹ thực. Lâm Cẩn Dung đưa mấy thứ này, phải thực quý trọng, nhưng có tâm, chắc chắn Chư tiên sinh thích.

      Lâm Cẩn Dung cười: “Vậy là tốt rồi. Chư tiên sinh đáng được tôn kính, cũng nhất định phải tôn kính người cho tốt.”

      Mùng mười, mới chỉ canh bốn, Lục Giam cũng mở mắt. nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung bên cạnh im lặng ngủ say, thử thăm dò vươn tay vào trong chăn nàng, đặt ở lưng nàng.

      Lâm Cẩn Dung sợ hãi cả kinh, rất nhanh thanh tỉnh, thấp giọng : “Làm sao vậy?”

      Lục Giam lời nào, chỉ ôm nàng sát vào người, đem đầu nàng gắt gao đặt trước ngực . Lâm Cẩn Dung thuận theo nhắm mắt lại, nhàng ôm bờ vai của . Lục Giam hơi thở tức trở nên dồn dập, động tác càng thêm cuồng dã.

      Lâm Cẩn Dung nhịn được thấp giọng khuyên nhủ: “ chút, chàng còn phải dậy sớm rời mà.”

      Lục Giam , đôi tay gắt gao thiếu chút nữa đem thắt lưng của nàng đứt gãy. Lâm Cẩn Dung cắn môi, tùy ý để tóc dài phân tán khuôn mặt.

      Thời điểm ánh mặt trời đầu tiên chiếu đầu tường, Lâm Cẩn Dung rốt cục cũng tiễn bước Lục Giam rời .
      Hale205Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :