1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 166: Tổ tôn

      từng nghe, cũng chưa bao giờ quên? Lục Giam nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, ôn nhu cười: “Vậy là tốt rồi.”

      Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống, cười .

      đường , Lục Giam nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, nàng chỉ nhìn xuống thềm xe, cũng lời nào, chỉ cười , lại ngầm đem tay nàng tách ra, mười ngón giao nhau, gắt gao cầm nắm. Đến Lục phủ, sắc trời trở nên tối đen, chỗ nhị môn có ma ma trông cửa khoa trương cười chào đón: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân trở lại.”

      Lục Giam tâm tình tốt, liền gật gật đầu: “ trở lại.”

      Ma ma kia liền đánh giá toàn thân cao thấp của Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung phát khác thường, nhướn mắt lên nhìn về phía bà ta, ma ma kia vội vàng tránh ánh mắt của nàng, hơi hơi cúi đầu, cười gượng lui qua bên.

      Hai người trước đến chỗ Lục lão ông báo danh, bất quá mới được chục bước, chợt nghe thấy có người gọi khẽ tiếng: “Nhị thiếu phu nhân.”

      Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn lại, thấy sau núi giả bên đường có người vòng qua, chính là nha hoàn Giản Nhi của Lục Vân. Giản Nhi mặt tươi cười, khẽ liếc Lục Giam, lại nhìn Lâm Cẩn Dung, ràng là có lời gì đó muốn .

      Lục Giam nhân tiện : “Nàng ra đó , ta chờ nàng ở đằng trước.” Quả nhiên mình bước phía trước.

      Lâm Cẩn Dung liền mang theo Lệ Chi, tiến lên hỏi: “Chuyện gì?”

      Giản Nhi vội giọng : “Tiểu thư bảo nô tỳ chờ người. Hôm nay sau khi người và Nhị gia xuất môn, trong nhà xảy ra kiện……”

      Hóa ra Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam chân trước mới ra cửa, Lục lão ông sau lưng liền an bài Lục Thiện từ hôm nay trở đến Tụ Hiền các cùng Lục Luân đọc sách. Mệnh lệnh này vốn Lục Tam lão gia cùng Đồ thị có trở ngại gì, nhưng Lục Thiện lại cự tuyệt chấp hành.

      Lục Thiện ngay tại lúc đó hất đổ cơm canh, chạy về phòng mình đóng cửa lại, sống chết chịu ra ngoài, Đồ thị sợ tới mức canh giữ ở cạnh cửa vừa khóc vừa khuyên nhủ, đồng ý chỉ cần Lục Thiện ra, bắt đến Tụ Hiền các nữa. Lục Tam lão gia bác bỏ cầu này, nàng liền vừa khóc vừa nháo, phu thê hai người tranh cãi hồi, Lục Tam lão gia còn cách nào, đành phải kiên trì cầu Lục lão ông trì hoãn, bị Lục lão ông chỉ vào mũi chửi bới lúc.

      Ngay sau đó đại quản Phạm Bao mang theo vài gã sai vặt, ma ma khỏe mạnh đến sân viện của Tam phỏng thỉnh Đồ thị khóc lóc chết sống lại sang bên, gã sai vặt phá cửa, đem Lục Thiện quyết tử ôm chân bàn chịu dẫn đến Tụ Hiền các. khắc lúc Lục Thiện nhìn thấy Lục lão ông, ánh mắt đột nhiên trắng dã, lâm vào hôn mê. Tình cảnh này ngay cả Lục Tam lão gia cũng sợ tới mức y phục đổ mồ hôi lạnh ẩm ướt, đau khổ cầu xin. Người khác cũng chờ tiến lên cầu tình, đều khuyên Lục lão ông trì hoãn lại rồi sau.

      Chỉ có Lục lão ông bất vi sở động, tiến lên nâng mí mắt của Lục Thiện, sờ sờ mạch đập của , sau đó đưa vào trong thư phòng, rồi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, cũng chỉ giữ lại ba người , Lục Luân và Lục Thiện.

      Bọn họ nhốt tại trong phòng biết làm cái gì, tóm lại sau ba canh giờ, Lục Thiện tỉnh lại. Lão thái gia phân phó, từ hôm nay trở , Lục Thiện ăn ngủ thế nào đều ở cùng chỗ với , bất luận kẻ nào cũng thể nhúng tay, bao gồm cả Đồ thị, Lục Thiện muốn làm gì đều phải có cho phép của .

      Giản Nhi thở dài, giọng : “Nhị thiếu phu nhân, Tam phu nhân lúc này rất hận người, hô tên của người mà mắng chửi…… Người phải cẩn thận.” xong nhanh chóng rời .

      Lệ Chi khó chịu nhìn Lâm Cẩn Dung: “Làm sao bây giờ? Thiếu phu nhân?” Câu đầu tiên chọc nhiều phiền toái như vậy, cũng phải Lâm Cẩn Dung với lão thái gia, ràng là Lục Giam, tại sao đến lúc này, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu Lâm Cẩn Dung, đây là hai người có ở nhà, nếu là ở nhà, còn biết như thế nào đây.

      Từ trước Lục lão ông cũng từng quản lý chuyện Lục Thiện, nhưng sau khi Lục Thiện tròn mười lăm tuổi, biết xuất phát từ nguyên nhân nào, đột nhiên cũng xen vào nữa. Nay gióng trống khua chiêng như vậy, lại chọn thời điểm nàng và Lục Giam ở nhà mà làm, là do nàng tác động, nhưng cũng có liên quan với câu kia của nàng. Lão nhân gia quả nhiên mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn cường ngạnh. Đồ thị muốn mắng cứ mắng, dù sao cuối cùng cũng hận nàng, còn bằng hận nàng sớm chút, đỡ phải suốt ngày thèm để ý đến ai vô cớ gây rối khiến nàng phát ngấy. Lâm Cẩn Dung trấn an vỗ vỗ bả vai Lệ Chi: “Đừng lo.”

      Lệ Chi thấy nàng phảng phất giống như hoàn toàn lo lắng, khỏi ai thán tiếng: “Người chớ mặc kệ, nếu nàng ngày ngày cùng Nhị gia và người bên ngoài xấu người, vậy người phải làm sao bây giờ?”

      Lâm Cẩn Dung thở dài: “Lời ra miệng, muốn thu lại cũng được, vậy phải làm sao đây?”

      Lệ Chi cũng còn biện pháp nào khác, trầm mặc giúp đỡ Lâm Cẩn Dung đuổi theo Lục Giam. Lục Giam đứng dưới gốc cây mẫu đơn, nương theo ánh đèn mỏng manh quan sát mẫu đơn đâm chồi nảy mầm, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu : “ thôi.” Cũng hỏi là chuyện gì.

      Lệ Chi nay lá gan so với từ trước lớn hơn nhiều, nàng thấy, tình liên quan đến thân mẫu của Lục Giam, Lâm Cẩn Dung tiện mở miệng, nàng nên chủ động , liền cố lấy dũng khí: “Nhị gia, nô tỳ lắm miệng câu, người nghe xong nếu tức giận, muốn đánh muốn phạt đều tùy người.” Sợ Lâm Cẩn Dung ngăn cản, lại bổ thêm câu: “Thiếu phu nhân người đừng ngăn cản, việc qua đánh phạt đều tùy người.”

      Lâm Cẩn Dung hề có ý tứ ngăn cản. Từ trước, rất nhiều chuyện nàng , cũng cho thủ hạ , đó là bởi vì muốn khổ sở, sợ nghe xong xấu hổ khó xử, cũng sợ hiểu lầm nàng có tâm hãm hại hoặc là thuận mắt mẫu tử Đồ thị, nay nàng sớm còn chút cố kỵ, nàng vì sao phải ngăn cản? Lập tức cũng lời nào, tùy ý để Lệ Chi .

      Lục Giam lúc nghe đến đoạn Đồ thị đại náo, Lục Thiện chết ngất, biểu tình tuy còn bình tĩnh, vẫn mang theo vài phần thần sắc biết nên khóc hay cười, đợi đến khi nghe thấy Đồ thị hô tên Lâm Cẩn Dung mắng chửi, sắc mặt trở nên trầm.

      Có ai thích người ta thân mẫu của mình sai trái đây? Chẳng sợ ngay cả biết mẫu thân đúng, cũng thể chấp nhận người bên ngoài lời thẳng thừng.

      liên quan đến việc này sai trái hay , chính là bản năng bao che khuyết điểm cho người thân của con người mà thôi. Lệ Chi thấy Lục Giam sầm mặt câu, cũng có chút bỡ ngỡ, khỏi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung liếc nàng cái, đàm đạm : “Cũng chỉ là nghe , biết giả thế nào, cần để ở trong lòng.” Sau đó cũng để ý tới Lục Giam, thẳng về phía trước.

      được vài bước, Lục Giam bước nhanh đuổi kịp, cũng gì, liền nhàng nắm tay nàng. Lâm Cẩn Dung muốn tránh nhưng được, liền lười để mặc. Lục Giam cúi mắt nhìn lại, nhưng thấy miệng nàng hơi mím, lông mi nhàng rung động, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng có biểu tình gì đặc biệt, thấy vẻ tức giận thương tâm, chỉ có yên tĩnh.

      Trong Tụ Hiền các đèn đuốc sáng trưng, Lục lão ông nghiêng mặt tựa vào ghế rộng làm bằng gỗ tử đàn, lạnh lùng nhìn Lục Thiện trước mặt.

      Thân mình vừa gầy vừa của Lục Thiện bọc trong kiện quần áo làm bằng da cừu, cái đầu to trầm lặng rụt lại trong đám lông cổ áo, đôi mắt lớn dọa người rủ xuống, gắt gao theo dõi đồ ăn trước mặt , hai đôi tay gầy tái nhợt như xương gà đặt ở bàn ngẫu nhiên run run, trừ cái này ra, vẫn nhúc nhích.

      Lục lão ông đột nhiên lên tiếng, thanh leng keng hữu lực: “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi ăn, ta liền thưởng cho người bên ngoài ăn. Hôm nay có rất nhiều người liều mạng cũng chưa được ăn no bụng.”

      Lục Thiện bị tiếng bất thình lình vang lên khiến sợ tới mức mạnh co rụt tay lại, hoảng sợ nâng mắt lên nhìn Lục lão ông, lại nhanh cúi đầu xuống, bộ dạng tùy tiện thế nào cũng được, ta chính là để ý tới.

      Xú tiểu tử, lúc trước tình nguyện tiểu ra quần cũng phải giả bộ bất tỉnh, nếu phải Lục Luân biết sợ chuột, còn chịu tỉnh lại. Lục lão ông mị mắt, vuốt râu nhìn tôn tử nhất yếu ớt nhất này, quả nhiên là quật lư huynh đệ, cùng cha mẹ sinh ra, đều bướng bỉnh giống nhau. Tốt, ta đấu với . Nay trong nhà sinh ý thuận lợi, hiền tức vào cửa, Lục Giam hiếu học tiến tới, cần quan tâm, có thời gian cùng nhóc con này đấu qua đấu lại, nhìn xem ai thắng!

      “Nhất, nhị, tam!” Lục lão ông đếm xong ba tiếng, thấy Lục Thiện bất động, liền vỗ hai tay: “Ba ba!”

      Gã sai vặt lên tiếng trả lời bước vào, tới trước mặt Lục lão ông đè thấp thanh : “Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân trở lại, đứng bên ngoài chờ thỉnh an.” Thúc thủ lui ra, đối với Lục Thiện lại hành lễ: “Lục gia, nô tài đắc tội.” Sau đó ngồi chồm hỗm ở bên, nhấm nháp món ăn ngon lành.

      Lục Thiện quật cường nhìn chằm mặt bàn, tiếng động đem nước bọt trong khoang miệng nuốt xuống.

      “Tổ phụ, tôn nhi cùng tôn tức thỉnh an người.” Cửa nhàng đẩy ra, Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung cúi đầu vào hành lễ với Lục lão ông.

      “Đứng lên , A Dung trong nhà mọi người có khỏe ?” Lục lão ông giống như hoàn toàn quên mất Lục Thiện ngồi ở bên, ngữ khí ôn nhu, hòa ái dễ gần.

      “Hồi tổ phụ, trong nhà hết thảy đều rất tốt.” Lâm Cẩn Dung vừa trả lời câu này, chợt nghe trận loạn hưởng, thanh bén nhọn chói tai của Lục Thiện vang lên: “Hạ lưu cẩu nô tài! Ai cho ngươi chạm vào tay của ta? Cút!”

      Mọi người nhất tề quay đầu, chỉ thấy Lục Thiện đứng dậy, liều mạng đá gã sai vặt trước mặt , hé ra mặt trướng đỏ bừng, thanh sắc nhọn vô cùng, gã sai vặt chỉ né tránh, thấp giọng bồi tội: “Lục thiếu gia, nô tài phải cố ý.”

      “Tiểu súc sinh làm càn!!!” Lục lão ông mạnh đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Lục Thiện, tát bạt tai lên mặt . Lục Thiện bị đánh lật mặt, lảo đảo té ngã mặt đất, liền nằm mặt đất nhúc nhích.

      Lục Giam muốn tiến lên đỡ dậy, nhưng cố nhịn xuống, khỏi nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn đá thanh chuyên sàn, cũng nhúc nhích. Đành phải nhìn về phía Lục lão ông: “Tổ phụ?”

      Lục lão ông thèm quan tâm đến lý lẽ, ngồi yên quay đầu tiếp tục hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thất đệ con chắc là sắp phải trở lại chỗ của Chư tiên sinh rồi chăng?”

      “Vâng, là ngày mai rời .” Lâm Cẩn Dung cúi mắt, thanh vững vàng.

      Lục lão ông lại hỏi vài câu râu ria, rồi : “Đều trở về .”

      Lâm Cẩn Dung lúc này mới : “Tổ phụ, Lục đệ còn , dục tốc bất đạt……”

      Lục lão ông vểnh vểnh lên khóe môi, nhìn về phía Lục Thiện: “Nể mặt Nhị tẩu ngươi, lần này tạm thời tha cho ngươi, đỡ Lục thiếu gia đứng lên!”
      Hale205trangtrongnuoc thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 167: Chân

      Lục Thiện đầu váng mắt hoa được gã sai vặt nâng dậy, còn chưa kịp đứng vững, chỉ nhắm mắt lại ngừng rơi lệ nức nở, gã sai vặt còn cách nào, đành phải tùy ý để dựa vào người mình, khó xử nhìn Lục lão ông.

      Lục lão ông cũng để ý tới, chỉ kêu Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung nhanh trở về: “Canh giờ còn sớm, tổ mẫu các con còn đợi, nàng thân mình tốt, chớ để nàng chờ lâu.”

      Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liền lui ra ngoài.

      Cửa được chậm rãi đóng lại, Lục lão ông thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại ghế, mệnh lệnh gã sai vặt: “Giúp Lục thiếu gia thu thập sạch , ở phòng cách vách trải đệm giường, an trí chỗ cho Lục thiếu gia ngủ.” Lại an bài hai ma ma gác đêm, mới đứng dậy đến trước bàn học ngồi xuống, cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động cùng biểu tình ánh mắt của Lâm Cẩn Dung vừa rồi.

      Đó là nữ nhân tâm địa cứng rắn. đánh Lục Thiện, tuy cũng dùng quá nhiều sức lực, nhưng nhìn thấy cũng đủ dọa người. Nếu là nữ tử bình thường, sớm bị sợ hãi, cho dù là Lục Giam, tuy rằng biết lúc này thể nhúng tay vào, nhưng cũng là cực độ đành lòng.

      Chỉ có Lâm Cẩn Dung, lông mi đều hề nâng lên, bình tĩnh vô ba.

      Nhưng đây cũng là nữ nhân giả bộ. Nếu là các nhi tức tôn tức khác của hay là Lục Vân lúc này, vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, đều nhất định vội vàng giúp Lục Thiện cầu tình, tỏ vẻ mình tâm địa thiện lương. Ngay cả là Lâm Ngọc Trân, cũng thể làm vậy. Nàng bình tĩnh trả lời, đến cuối cùng mới mở miệng cầu tình, cũng chỉ là câu rất đúng mực, làm ra vẻ khóc lóc gạt lệ, cực kỳ bi thương, còn mang theo vài phần vô sách giống như bị ép buộc vậy.

      Bằng , chính là nàng rất bình tĩnh sáng suốt, biết tình huống của Lục Thiện, hiểu được thể thay Lục Thiện cầu tình. Lục Thiện, trắng ra là bị Đồ thị làm hỏng. Con cháu Lục gia ngày bé phần lớn thân thể đều có chút hư nhược, dễ dàng chết non. Đồ thị trước mất Lục Giam, lại mất thứ tử, chỉ còn có độc đinh này, đương nhiên vô cùng nâng niu chiều chuộng. Lục Thiện ngày bé bất quá chỉ bị bệnh thông thường, nhưng khiến Đồ thị quá sợ hãi. Từ sau lần đó, liền thường xuyên bồi bổ, cho phép xuất môn sợ bị trúng gió, được làm như thế này, được làm như thế kia, hài tử kia bắt đầu kiêng ăn, càng lớn càng yếu ớt, càng yếu ớt Đồ thị lại càng ấp ủ, mà như thế lại càng quái gở gầy yếu.

      lúc trước cũng chỉ cho là hài tử thân mình tốt, thông cảm tâm tình của Tam tử cùng Tam nhi tức, [mắt nhắm mắt mở], tận lực thuận theo, nghĩ rằng lớn lên khỏe mạnh hơn. Ngày thường thấy Lục Thiện tuy rằng gầy yếu ít lời, nhưng lúc cùng Lục Luân ở chung chỗ cũng miễn cưỡng xem như bình thường, càng để ở trong lòng, nếu có Đồ thị đại náo lần này, Lâm Cẩn Dung và Lục Giam đưa ra đề nghị kia, hôm nay lại chính mắt nhìn thấy, căn bản nghĩ tới tình trạng lại nghiêm trọng tới mức này.

      Nếu quản, Tam phòng còn người nối nghiệp, những vậy, Đại phòng cùng Tam phòng chắc chắn giống như nước với lửa. Liên lụy chỉ là Lục Giam, mà là toàn bộ gia tộc. Nhưng chính là, muốn quản, nghĩ có thể quản tốt, nhưng chân chính có thể làm được hay đây? Trong lòng nắm chắc. sống đến từng tuổi này, trải qua rất nhiều chuyện, càng cảm nhận sâu sắc có rất nhiều thứ căn bản thuận theo tưởng tượng của mình, bất lực.

      Lục lão ông nhàng gõ gõ bàn, thở dài hơi. Thôi, may mà phát sớm, còn kịp cứu, mưu tại nhân, thành tại thiên, dù sao cũng phải hết sức mới được. Lâm Cẩn Dung, mặc dù thông minh, nhưng cũng quá mức lãnh đạm, tâm còn chưa hoàn toàn đặt vào Lục gia, như vậy được, phải tiếp tục thử xem.

      Trong rừng trúc bên ngoài Tập Hiền các mảnh hôn ám, gió thổi qua rừng trúc, tiếng vang xào xạc. Lục Giam nhìn làn váy Lâm Cẩn Dung bị gió đêm thổi tung bay, bộ pháp trầm ổn, biểu tình im lặng, nỗi lòng lại phức tạp vô cùng. từ trước đến nay rất mẫn cảm, há có thể hiểu Lục Thiện gầm rú tức giận mắng gã sai vặt là làm cho ai xem? ràng chính là oán hận cùng Lâm Cẩn Dung, dù là như thế, thủy chung đó vẫn là bào đệ của , thành ra bộ dạng này, cũng vẫn nhịn được đau lòng khó chịu. Mà Lâm Cẩn Dung vừa gả vào gặp mấy chuyện như vậy, trong lòng sao có thể có chút oán hận? cúi đầu thở dài: “A Dung.”

      “Ân.” Lâm Cẩn Dung còn nhớ cặp mắt Lục lão ông tinh quang thoáng , giống như hiểu hết thảy, cảm giác áp bức rất mạnh mẽ. Nàng thấy Lục lão thái gia trước mặt nàng đánh Lục Thiện, thứ nhất là vì Lục Thiện quả nhiên đáng đánh, thứ hai là cố ý đánh cho nàng xem. để ý tới lời Lục Giam muốn , chỉ chuyên tâm hỏi nàng việc nhà, chính là muốn chờ nàng chủ động mở miệng thay Lục Thiện cầu tình.

      có thể dùng loại phương thức tương đối ôn hòa để xử lý, nhưng lại dùng phương thức kịch liệt như vậy, mục đích chính là khiến nàng muốn tránh cũng tránh được, đem nàng nhanh chóng kéo vào chuyện này.

      bàn tay vươn tới cầm tay nàng, có chút lạnh lẽo, cũng rất hữu lực. Lục Giam thấp giọng : “A Dung, kiện lúc trước, trong nhà nhiều người nhiều miệng, khó mà giữ kín. Nàng chớ lo lắng, chỉ cần bản thân đoan chính, ngày người bên ngoài biết chỗ tốt của nàng. Ngày sau, Lục Thiện được lợi, cảm tạ nàng.”

      về chuyện lúc trước, đơn giản chính là việc Đồ thị hô tên nàng chửi mắng. Đây chỉ là lời đồn đại, mắng hay mắng đều sao cả, mắng chửi, nàng cũng có khả năng chạy tới tận cửa cùng Đồ thị đối chất, chẳng lẽ hỏi Đồ thị, ngươi vì sao lại mắng ta? Nếu phải, vậy càng cần để ở trong lòng. Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Ta lo lắng, lúc trước với chàng rồi, biết giả, cần để ở trong lòng. Về phần Lục Thiện, ta cái gì cũng chưa làm. Là chàng tìm lão thái gia, lão thái gia mới ra mặt quản chuyện này. Tương lai nếu được việc, muốn cảm tạ, cũng nên cảm tạ chàng mới đúng.” Lục Giam trầm mặc lát, nắm tay nàng chặt thêm vài phần. Gió thổi mạnh hơn, nhích lại gần bên người nàng, thay nàng chắn hơn phân nửa gió lạnh.

      Lục lão phu nhân thấy hai người, cúi đầu thở dài, bảo Lâm Cẩn Dung ngồi bên cạnh bà, cũng chưa gì, chỉ ra lệnh Sa ma ma tới: “Ngày mai ta muốn ăn thịt dê non, bảo phòng bếp làm.”

      Đây là bà trấn an mình sao. Nàng bị mắng chửi chút, lại được đền bù ít thịt dê non. Lâm Cẩn Dung có chút buồn cười, nhưng cũng nhận nhân tình của Lục lão phu nhân.

      Chỉ ngồi chốc lát, Lục lão phu nhân nghỉ, hai người đến sân viện của Lâm Ngọc Trân.

      Lâm Ngọc Trân như cũ vui, vẫn tức giận đau lòng. Tùy ý hỏi vài câu về tình huống của Lâm gia xong, liền giữ Lục Giam lại chuyện.

      Lục Vân như cũ săn sóc ôn nhu, biết thức thời, kéo Lâm Cẩn Dung đến bên lặng lẽ : “Làm nhi tức nhà người luôn phải chịu chút ủy khuất. Đặc biệt ở nhà chúng ta, Tứ tỷ trăm ngàn lần cũng đừng tức giận với Nhị ca.”

      Đứng chuyện vĩnh viễn thấy thắt lưng đau, trải qua biết tư vị trong đó. Nhưng nàng còn là nữ tử lúc trước bị người khác hiểu lầm, bị người khác sau lưng nhục mạ, chỉ biết trốn vào chỗ khóc lóc, trốn vào chỗ tự ủy khuất nữa. Dĩ nhiên thiên sơn vạn thủy, nếu nghĩ thông suốt tự mình khó xử bản thân. Lâm Cẩn Dung ngọt ngào cười: “Cám ơn A Vân quan tâm, ta thông suốt, cũng tức giận với Nhị ca muội.”

      Lục Vân mỉm cười: “Ta đây an tâm.” Lập tức giọng : “Ta với tỷ, Tam thẩm nương ban đầu phải đồng ý Lục đệ theo tổ phụ đọc sách, chính là sau đó thấy Lục đệ như vậy liền nhịn được đau lòng tức giận, rồi nghe tổ phụ cho nàng đến thăm Lục đệ mới nổi cơn điên. Bên trong có người đứng giữa xúi giục hay ta cũng . Nhưng Tam thẩm nương cùng Lục đệ là quá hồ đồ, biết tốt xấu. Đây chính là chuyện tốt a.” tới đây, mang theo vài phần e ngại: “Ta muốn xấu người khác với tỷ, chỉ sợ tỷ nghĩ khác về ta. Nhưng tỷ là thân biểu tỷ của ta, lại là tẩu tử, ta với tỷ, chính là ta đúng. Những lời này, chúng ta cho nhau nghe liền quăng sang bên, tỷ đừng nhắc tới với ai khác, đặc biệt là Nhị ca, sợ hiểu lầm.”

      biết.” Từ trước Lục Vân hay dùng loại ngữ khí này, phương thức này để nhắc nhở nàng vô số lần, chỉ điểm nàng vô số lần. Nàng quả nhiên với người bên ngoài, chỉ ghi tạc trong lòng, nhưng khi chỉ có mình lại liên tục hồi tưởng, liên tục tra tấn chính mình.

      Cách vách Lâm Ngọc Trân đột nhiên đề cao thanh : “Nhị lang, con hẳn nên cảm tạ ta cưới nhi tức tốt cho con. Nếu là ta, có ý tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú, ta thể nhẫn nhịn nổi.”

      Lục Vân đau đầu : “Nương a, sao còn những điều này? Tỷ cứ ngồi đây, ta qua khuyên nhủ.” xong vội vàng qua, mấy câu, thanh của Lâm Ngọc Trân liền thấp xuống.

      Lâm Cẩn Dung im lặng ngồi, thẳng đến khi Lục Giam tiến vào : “ thôi.”

      Lâm Cẩn Dung căn bản cần nhìn có biểu tình gì, cần nghĩ vẫn bộ mặt chút thay đổi. cùng nàng chuyện, nàng tất nhiên cùng chuyện.

      Quế ma ma về phòng trước, sớm nghe kể lại tình, đúng là thời điểm cảm thấy bất ổn thấy hai người trầm mặc trước sau bước vào, liền vội vàng tiến lên đón, bên cùng Lệ Chi nháy mắt, bên ân cần hỏi thăm: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân có muốn ăn khuya ?”

      Lâm Cẩn Dung đặt ngoại bào của Lục Giam cởi ra đặt lên giá: “Ta cần, hỏi Nhị gia có muốn ăn hay ?”

      Lục Giam ngồi tháp được Đậu Nhi hầu hạ thay hài, thấp giọng : “ ăn, đưa nước ấm lên, ta cùng thiếu phu nhân đều mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi.”

      Vì thế mọi người đều nín thở tĩnh khí đưa nước lên, hầu hạ hai người rửa mặt xong, cẩn thận đóng cửa lui ra ngoài.

      Lâm Cẩn Dung gắt gao nhốt mình ủ trong chăn, khép hờ mắt, chỉ chờ Lục Giam thổi đèn rồi ngủ. Đợi lúc, thấy chậm chạp chưa tắt đèn, đành nhắc nhở: “Trong lòng thoải mái sao?” Nàng mặc kệ, vẫn khó xử sao?

      bàn tay luồn vào trong chăn, nhàng cầm tay nàng, Lục Giam nghiêng mặt đối diện với nàng, đôi mắt đen láy sâu kín: “A Dung.”

      “Ân?” Lâm Cẩn Dung im lặng tùy ý để nắm tay, nhìn xốc chăn của nàng lên nằm xuống ngay bên cạnh. Hai người đối mặt, hai mắt nhìn nhau.

      Xinh đẹp như hoa, im lặng thuận theo, ôn hòa rộng lượng, chưa từng có câu chỉ trích, hề biểu lộ ra chút ít ủy khuất, hoàn mỹ đến mức . Nhưng vẫn còn nhớ nữ hài tử mặc xiêm y vải thô, ngồi xổm ở bờ sông tươi cười thoải mái tùy ý, cố ý bày mưu để rơi xuống sông, lúc đó hai mắt nàng lóe lục quang, sinh cơ bừng bừng. Lục Giam vươn tay, nhàng nâng cằm Lâm Cẩn Dung, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, trong nháy mắt khi sắp chạm vào đôi môi của nàng, Lâm Cẩn Dung nhanh chóng nhắm hai mắt lại, như vậy thể nhìn ánh mắt của nàng thế nào được nữa.
      Hale205trangtrongnuoc thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 168: Vô lý

      Mặc dù biết nàng chưa từng nhìn , Lục Giam vẫn dám nhìn gương mặt của Lâm Cẩn Dung, cố hết sức khiến thanh của chính mình có vẻ tự nhiên bình tĩnh: “Ta, muốn nhìn nàng.”

      Yên tĩnh mảnh.

      Chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Lâm Cẩn Dung đột nhiên trở nên dồn dập Lục Giam có chút quẫn bách nhìn qua, nàng mở mắt, vẻ mặt đỏ bừng, trong thanh ràng mang theo nôn nóng bất an cùng đông cứng: “Ta muốn.”

      “Sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên nàng với ta. Nàng ! Vậy vậy.” Nàng rốt cuộc là thẹn thùng , Lục Giam nhàng nhàng thở ra! Mang theo ý cười đứng dậy thổi tắt đèn, lại nằm trở lại bên cạnh người nàng, kiên nhẫn chờ hơi thở nàng bình tĩnh trở lại, mới dựa gần giọng hỏi: “Còn tức giận sao?”

      Lâm Cẩn Dung trả lời.

      người nàng tản mát ra mùi hương ngọt ngào ấm áp, hấp dẫn vô cùng, Lục Giam nhịn được cúi đầu nhàng cắn lên vành tai nàng ngụm. Toàn thân nàng lập tức cứng ngắc, đột nhiên rất muốn biết, nếu lại dùng chút sức lực, nàng có thể kêu ra tiếng hay ? Nàng im lặng cách quá đáng, cho dù là thời điểm hiểu nhất, nàng cũng vẫn yên tĩnh tiếng động. Vì thế thử thăm dò tăng thêm khí lực, nàng trước sau như kêu lên, nhưng hung hăng đẩy đầu cái: “Chàng cầm tinh con chó sao?”

      đột nhiên rất muốn cười, vì thế lệch qua giường cười ha hả. Trong lòng ứ đọng hờn dỗi bỗng chốc tan biến, thần thanh khí sảng. rốt cục tìm được điểm mẫn cảm của nàng rồi.

      Lâm Cẩn Dung sợ run lát, chậm rãi hất tóc, xoay người sang đối mặt với vách tường, dùng sức đập tường vài cái.

      Lục Giam nở nụ cười trong chốc lát, thấy nàng đưa lưng về phía , im lặng co người thành , liền vươn tay qua ôm nàng, đem nàng xoay người lại nhàng hôn lên cổ nàng: “Đừng tức giận. Ngày mai theo ta đến Thính Tuyết các, ta tìm hai quyển sách cho nàng đọc. Tổ phụ có giấu rất nhiều quyển sách thú vị.”

      Vạn lại câu tĩnh, trăng sáng nhô lên cao.

      Lục Giam nghiêng người nằm hướng ra phía ngoài, ánh mắt nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, động cũng muốn động. Phía sau bình phong truyền ra tiếng nước róc rách nho , là Lâm Cẩn Dung tắm rửa. Nàng ở đó lâu, tính ra, ít nhất cũng mất thời gian uống chén trà , vậy mà vẫn còn chưa xong.

      “A Dung!” thình lình cảm thấy phiền chán, nhịn được gọi nàng.

      “Ân?” Tiếng nước thoáng dừng lại, thanh như cũ ôn nhu tức giận: “Chàng muốn uống nước sao? Ấm nước đặt kỷ trà ngay tại bên giường.”

      “Ta uống.” khống chế được có vài phần phẫn hận, nên lời là vì sao, chỉ cảm thấy phẫn hận cùng tức giận.

      Phía sau bình phong im lặng trong chốc lát, Lâm Cẩn Dung ra, bộ pháp nhanh chậm, ngữ khí bình thản: “Vậy chàng làm sao vậy?”

      Dưới ánh nến nhảy nhót, hai hàng lông mi cong dài của nàng còn đọng giọt nước, hơi hơi hướng lên , biểu tình im lặng bình thản.

      Đối với khuôn mặt cùng thanh như vậy, chính là cố tình gây . Lục Giam cúi đầu thở dài: “ có gì, vì sao nàng tắm rửa lâu thế?”

      Lâm Cẩn Dung lông mi dài rủ xuống, lộ ra nụ cười thản nhiên: “Chàng cho là ai đều giống chàng sao?”

      Nghe thấy câu này Lục Giam lại tự đáy lòng trào lên cao hứng, dịch vào bên trong, nhường cho nàng chỗ vừa ủ ấm, thực cảm thấy hứng thú hỏi: “Ta làm sao?”

      Nàng trả lời mà là đưa lưng về phía nằm xuống, nhàng ách xì 1 cái: “Mệt mỏi, ngủ .”

      Lục Giam im lặng lát, : “A Dung, chúng ta trò chuyện được ?”

      “Được.”

      “A Dung, nàng còn hận ta sao?”

      “…… hận. Chàng là phu quân của ta.”

      “A Dung… Nàng, có muốn ta ở nhà lâu thêm vài ngày ?”

      “Tổ phụ mẫu cùng đều thất vọng, Tam thẩm nương cũng thêm tức giận.”

      “…… Ta thường xuyên về nhà.”

      “…… Học hành quan trọng, đừng khiến tiên sinh thất vọng, chờ đến khi chàng có chức vị được giữ lại kinh thành dẫn ta đến đó.”

      “…… Được.”

      Lục Giam mở to mắt, lâu sau mới ngủ.

      Tới canh năm, Lâm Cẩn Dung đúng giờ mở mắt ra, đập vào mắt chính là ánh mắt đen láy sâu kín của Lục Giam, hướng nàng mỉm cười: “Tỉnh?”

      Nàng cũng hướng cười: “Tỉnh rồi.”

      “Buổi sáng đến Thính Tuyết các hay là buổi chiều?”

      “Buổi chiều. Buổi sáng ta muốn phụng bồi . Chàng muốn ăn cái gì, ta mang qua.”

      “Nàng cầm trà và trà cụ qua đó pha trà cho ta uống ?”

      “Được.”

      “Nàng mặc đồ màu hồng rất đẹp.”

      “Nga.”

      “Nàng có hay cài hoa mẫu đơn ?”

      có.”

      “Năm nay mùa xuân nàng có thể thử, rất hợp với trang phục sắc hồng, nhất định rất xinh đẹp. Trong nhà có trồng, chính là tối hôm qua ta nhìn thấy gốc cây kia.”

      “Được.”

      “……”

      “……”

      “Chải đầu .”

      “Được.”

      Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung trong gương, động tác nàng chải đầu cho càng ngày càng thành thạo, càng lúc càng nhanh, bất quá chỉ vài ngày, nàng biết tâm ý cùng sở thích của , lấy quần áo, hài tương xứng với cây trâm tiểu quan, hết thảy đều là thứ ưa thích. Lâm Ngọc Trân đúng, nàng là hiền tức, nên hoài nghi.

      Cửa viện thình lình bị người bên ngoài đẩy mạnh vài cái. Trong nắng sớm, thanh loảng xoảng khiến người ta nghe thấy có vài phần hết hồn.

      “Sao lại thế này?” Lâm Cẩn Dung vội vàng đem cây mộc trâm thay Lục Giam cài lên, đứng dậy mở cửa nhìn ra bên ngoài, điều này đúng là hiếm lạ, sáng tinh mơ còn có người chạy tới đập cửa, nàng chưa từng gặp phải.

      Lục Giam nhanh chóng đứng dậy, đến cạnh cửa, đem tóc dài của Lâm Cẩn Dung bị gió thổi rối tung đặt vào tay nàng: “Trước vấn tóc, mặc quần áo rồi sau. Ta nhìn xem.”

      Ma ma trông cửa chạy vội tiến lên mở cửa. Cửa mở ra, Lục Tam lão gia gắt gao ôm Đồ thị liều mạng giãy dụa, khóc lóc thở nổi, mặt cười gượng : “ nhầm, nhầm thôi, đóng cửa lại, đóng cửa lại .”

      Lục Giam khẽ đẩy Lâm Cẩn Dung cái.

      Lâm Cẩn Dung loan loan khóe môi, thập phần nghe lời xoay người trang điểm! Lại tinh tế chọn quần áo sắc thái tiên diễm mặc vào, chọn cây trâm dây kết lưu ly tinh xảo đến cực hạn đeo lên.

      Thanh xót thương của Đồ thị đứt quãng truyền vào: “Nhị lang, con cứ coi như đáng thương ta, nể mặt ta có ơn sinh hạ con, con đến chỗ lão thái gia van cầu thả Lục đệ con ra . bị bệnh, ngày đêm chưa uống giọt nước, chưa ăn chút gì, sao có thể trụ nổi đây? Ta thể có Lục Thiện a! dù sao vẫn là thân đệ của con a…..”

      Lục Tam lão gia Lục Kiến Lập thanh mềm mỏng : “Nhị lang đừng để ý nàng! Đóng cửa lại , ta mang nàng trở về, bị tổ phụ con biết cũng hay.”

      “Chàng là nam nhân vô dụng, ta khổ mà, ta……” Đồ thị đột nhiên có tiếng động.

      được, được, thẩm nương của con phát bệnh, Nhị lang, mau giúp ta gọi hai người đỡ nàng trở về.” Lục Tam lão gia thanh càng ngày càng thấp.

      Lục Giam thấp giọng câu gì đó, hết thảy đều im lặng.

      Lâm Cẩn Dung đứng dậy, đẩy ra Quế ma ma cùng Lệ Chi lo lắng: “Các ngươi theo ta ra ngoài đỡ Tam phu nhân tiến vào.”

      Đây phải dẫn sói vào nhà sao? Nếu tiến vào , cứ ở trong này khóc nháo phải làm sao bây giờ? Hoặc là tìm việc gì đó vu hãm nàng phải làm sao bây giờ? Quế ma ma cùng Lệ Chi đồng ý.

      Lâm Cẩn Dung nhướn lông mày hỏi: “Các ngươi nghe thấy hay sao? Quế Viên!”

      Quế Viên và Đào từ sau ra, vội vàng hành lễ, tuyệt đối phục tùng chạy ra bên ngoài, Đào do dự chút, cũng theo ra ngoài. Lệ Chi thở dài: “Nô tỳ trải chăn giường ra tháp.”

      Quế ma ma : “Lão nô pha nước ấm.”

      Lâm Cẩn Dung đến cửa sân, chỉ có Quế Viên cùng Đào đứng ở nơi đó! Lục Giam cùng Đồ thị, Lục Tam lão gia cũng thấy tăm hơi. Giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, hết thảy đều là ảo giác.

      Ma ma trông cửa ngốc hề hề ở bên nhìn, thấy Lâm Cẩn Dung ra chạy nhanh tiến lên lấy lòng vị tân thiếu phu nhân: “Thiếu phu nhân, Nhị gia cùng Tam lão gia đỡ Tam phu nhân trở về rồi.”

      Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn chung quanh, trầm giọng : “Chuyện sáng nay chưa từng phát sinh, có biết ?”

      Ma ma kia vội : “ biết.” Đây phải bịt tay trộm chuông sao? Tam phu nhân đến nháo, sao có thể chỉ có mấy người nhìn thấy, đường tới, cũng biết chạm mặt bao nhiêu người, ngay lúc này, chỉ sợ cũng có vài cặp mắt nhìn chằm chằm. Sao có thể có thể giấu giếm được đây?

      nghĩ ngợi, Lâm Cẩn Dung phảng phất biết nàng đăm chiêu suy nghĩ, thản nhiên : “Mặc kệ người bên ngoài truyền ra thế nào, các ngươi cũng biết, phát . Nhớ kỹ chưa? Phu gia ngươi là họ Trương đúng ?”

      Trương ma ma “A” tiếng, cười nịnh nọt: “Vâng, thiếu phu nhân trí nhớ tốt, nô tì chính là ngày ấy thời điểm tới dập đầu với người báo tên họ! Người nhớ ?”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười : “Phàm là người của ta, ta đều nhớ .”

      Trong đó ý tứ uy hiếp thực ràng, Trương ma ma cười gượng hai tiếng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ tất nhiên làm tốt bổn phận.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, trở về phòng ra lệnh Quế Viên đem trà cụ của nàng tẩy sạch.

      bao lâu, ma ma ở phòng bếp đưa điểm tâm đến, Lục Giam vẫn chưa thấy trở về.

      Nàng liền bảo người chuẩn bị nước ấm, rồi ngồi chờ Lục Giam trở về. bao lâu, tiểu nha hoàn Lưu Đầu mới được điều đến là Lục Giam ăn điểm tâm ở Tam phòng, bảo nàng cần chờ , lại bảo nàng chớ lo lắng, đừng quên buổi chiều đến Thính Tuyết các pha trà cho .

      Quế ma ma cùng Lệ Chi nghe như thế, khỏi buông lỏng tâm tư, cười đến mi mắt híp thành đường.

      Lâm Cẩn Dung mình dùng cơm, thấy sắc trời sáng , liền đến sân viện của Lâm Ngọc Trân thỉnh an. Lâm Ngọc Trân quả nhiên nhận được tin tức, thấy nàng liền : “Thôn phụ này! Càng ngày càng kiêu ngạo. , con theo ta gặp lão thái thái, ta muốn xem xem Đồ thị có tâm tư gì, luôn gây chuyện với con, là muốn đánh vào mặt ta hay là đối với việc lão thái gia làm chủ cửa hôn nhân này hài lòng? Lục Giam đâu?”

      Lâm Cẩn Dung sao có thể chỉ vì tình này mà đến gặp Lục lão phu nhân, kia phải quá ngốc nghếch sao? Liền khuyên nhủ: “Cũng phải gây chuyện với con, là tìm Lục Giam. Cửa cũng chưa tiến vào ngất rồi. Lão thái thái thân mình tốt! Tranh cãi ầm ĩ làm phiền lão nhân gia người, tổ phụ nhất định oán trách chúng ta hiểu chuyện, coi như có chuyện gì .”

      “Nào có dễ dàng choáng váng như vậy? Ta chưa từng thấy nàng ngất xỉu bao giờ. Đúng là giả bộ rồi!“Lâm Ngọc Trân nhìn Lâm Cẩn Dung trong chốc lát, đột nhiên : “Con đổi tính rồi sao?”

      Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng có ý tứ gì, đơn giản hỏi thời điểm mình chống lại nàng chưa bao giờ muốn chịu thiệt, nay lại đối với người khác nhường nhịn là sao. Liền chậm rãi : “Ta vẫn đều là như vậy. Chuyện dư thừa ta muốn làm.”
      Hale205trangtrongnuoc thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 169: Biến sắc mặt

      làm chuyện dư thừa. Đây là chuyện dư thừa sao? Điều này đề cập đến thân phận của Lục Giam, rốt cuộc là nhi tử của Đại phòng hay là nhi tử của Tam phòng đây, vấn đề này phải làm , tuyệt đối thể để lẫn lộn! Lâm Ngọc Trân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đối với Lâm Cẩn Dung trợn mắt nhìn: “Ta muốn tốt cho con, con lại cảm kích!”

      Lâm Cẩn Dung : “Biết đau lòng cho ta, nhưng có số việc khó phân định thắng thua cao thấp, cũng phải biết lợi hại ra sao, vô luận nháo loạn thế nào, kết quả cũng thay đổi, vậy vì sao phải khiến người bên ngoài cho rằng chất chúng ta để ý buông tha đây?”

      Lâm Ngọc Trân cả giận: “Nàng muốn cưỡi lên đầu ta, ta còn phải nhẫn nhịn hay sao? Con ?”

      Lâm Cẩn Dung kiên định lắc đầu. Có điên nàng mới để nhận oan uổng. Nàng vẫn đều nhớ kiện, năm ấy, Đồ thị ngầm vụng trộm giáo huấn Ninh nhi gọi Đồ thị là tổ mẫu, bị Lâm Ngọc Trân biết được, cũng là thuận theo buông tha, thế nào cũng phải lôi kéo nàng đến trước mặt Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân cáo trạng. Đồ thị đương nhiên sợ, hỏi Lâm Ngọc Trân từ nơi nào mà biết, bảo gọi nhân chứng vật chứng ra, nhân chứng đương nhiên thiếu, nhưng rốt cuộc lại diễn biến thành Lâm gia chất cùng nhau sinh ức hiếp Đồ thị, để ý buông tha. Đến cuối cùng, Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị đều chuyển mũi nhọn, đổ hết lên người nàng, chính là lỗi của nàng, xử lý chuyện cho tốt, khiến nhàn thoại truyền ra ngoài.

      Hương hoa nhài thản nhiên xông vào mũi, Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy phía dưới mành bằng thanh bố có đôi hài thêu sắc đỏ thẫm, phía là làn váy sắc xanh ngọc thêu chút hoa ngọc lan trắng, vừa thấy biết là Lục Vân đứng ở nơi đó.

      “Lúc nào cũng chỉ biết nhẫn nhịn. Ngươi ở trong gia đình bạo ngược! Ta cũng trông cậy vào ngươi, đám đều là ăn ngồi rồi, chỉ có mình ta tốn tâm tư.” Lâm Ngọc Trân đứng dậy: “Vì mặt mũi của Lâm gia, ta phải tìm lão thái gia!”

      Cái đó và thể diện của Lâm gia có gì liên quan đây? ràng chính là Lục gia Đại phòng cùng Tam phòng chi tranh. Lâm Cẩn Dung cản Lâm Ngọc Trân, nếu được, vậy thuận theo tự nhiên, để Lục Vân ngăn trở thôi, vì thế cũng tiếp tục can gián Lâm Ngọc Trân.

      Cặp hài thêu đỏ thẫm dưới làn váy kia rốt cục giật giật, Lục Vân vén rèm tiến vào, cười : “Này lại là làm sao vậy?” Thấy Lâm Cẩn Dung lời nào, liền tự động tiếp lời: “Là vì chuyện sáng sớm sao? Cũng phải chuyện gì phức tạp. Tổ phụ cùng tổ mẫu trong lòng đều có tính toán, mẫu thân cũng muốn Nhị ca thêm phiền mà.”

      Lâm Ngọc Trân vô cùng kiên trì: “ được, nếu là tình khác ta cũng cho qua, nhưng mà chuyện này, ta kiên quyết nhượng bộ. ràng được.”

      Lục Vân liền hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, ý bảo Lâm Cẩn Dung cùng nàng khuyên nhủ Lâm Ngọc Trân: “ nay Lục đệ còn ở chỗ của lão thái gia, Tam thẩm nương tâm thần khỏi bất an. Chờ thêm mấy ngày lại sau.”

      Lâm Ngọc Trân cả giận : “Qua mấy ngày ư? Qua mấy ngày nàng ta lại sinh thêm sao!” Ngược lại lại oán trách Lâm Cẩn Dung: “Đều là do ngươi! Vừa vào cửa liền gà bay chó sủa. biết mẫu thân ngươi dạy ngươi chưa, ngươi hiểu, như vậy ta giáo huấn ngươi, người ta mười câu cãi trả lại được câu, xứng đáng bị người khác cưỡi ở đầu giương oai.”

      Kiếp trước kiếp này, đều phải chịu oan uổng, có lý hay vô lý liền chỉ vào mũi nàng mắng. Nghe thấy nàng lại nhắc tới Đào thị, Lâm Cẩn Dung đột nhiên bùng lên cỗ lửa giận, đứng dậy : “Đúng, bà bà đúng, tất cả đều là lỗi của ta. , ta tìm lão thái gia, nhi tức của Lục gia ta làm được! có bổn này!” xong vung khăn tay lên, nhanh ra ngoài.

      Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, Lục Vân nhanh chạy ra, gắt gao túm tay Lâm Cẩn Dung, đau đầu : “Ai nha! Người ta mới làm ồn ào, nội bộ ầm ỹ trước, này phải khiến người ta chế giễu sao? Tẩu tử, tính tình của tẩu sao lại càng ngày càng táo bạo như thế, đều nhường nhau bước ?”

      Lâm Ngọc Trân cũng phát hỏa: “Buông nàng ra, để cho nàng , ta muốn nhìn xem nàng ta có thể làm cái gì?”

      Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Ta dù phải kim chi ngọc diệp, nhưng ta cũng được phụ mẫu sinh hạ giáo dưỡng, ở nhà ta mẫu thân cũng coi ta là bảo bối mà đau sủng, trước khi tổ phụ đưa ta xuất môn, cũng từng Lâm gia là dòng dõi thư hương, nữ nhi phải biết vinh biết sỉ, phải có cốt khí, cũng thể vô duyên vô cớ để người ta giẫm đạp. Vô luận ta sai hay sai, bà bà mất hứng, ta hai câu, cũng là bình thường, bởi vì người chỉ là bà bà, mà còn là thân . Người cớ gì nhắc tới mẫu thân của ta? Tiểu , nếu có người nào đó chút cố kỵ chỉ vào mũi muội mắng nương của muội, vậy muội cũng muốn chịu đựng hay sao?” Có có hai, người bên ngoài vũ nhục chính thân mẫu của mình, bản thân dám lên tiếng, sao có thể trách người khác coi trọng ngươi đây?

      Lục Vân cười gượng: “Bớt vài câu, nhà mới có thể chấn hưng, đừng vội khiến người bên ngoài chế giễu.”

      Lâm Cẩn Dung cả giận : “Ta giờ phút này ở trong mắt người khác chính là trò cười! Người bên ngoài khinh khi ta cũng đành thôi, thân cũng thông cảm ta, chê ta bị người đè nén, ta phải là càng khiến người khác chê cười hay sao? chỉ chê cười ta, toàn bộ Lâm gia đều bị chê cười!”

      Lâm Ngọc Trân mặt đỏ lên, cất cao thanh : “Nhi tức Lục gia là ngươi làm làm hay sao? Ngươi được khiến người Lâm gia mất mặt.”

      Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “ , người lúc trước muốn ta , ta người buông tha, ta muốn , người lại cho ta , lại trách mắng nương của ta là sao? Kia cũng là thân tẩu tử của người mà! Khiến Lâm gia mất mặt chỉ có mình ta. Ta liền theo trưởng bối học hỏi mà thôi!”

      Lâm Ngọc Trân tức giận mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn thể nuốt trôi lửa giận này. Lục Vân liều mạng khuyên giải người này người kia, khó xử, chợt nghe bên ngoài Phương ma ma : “Nhị gia, người hôm nay đến Thính Tuyết các đọc sách sao?”

      Ngay sau đó mành cửa bị nhấc lên, Lục Giam bước nhanh vào, mấy người đều nhất tề tắt tiếng. Lâm Cẩn Dung trông thấy phiền chán nên lời, nhanh chóng quay mặt nhìn ; Lâm Ngọc Trân cũng thế, trông thấy nghĩ đến Đồ thị, cười lạnh tiếng ngẩng đầu nhìn nóc phòng, chỉ có Lục Vân tiến lên, ôn ôn nhu nhu : “Ca ca……”

      Lục Giam nhàng khoát tay chặn lại: “Ta đều nghe thấy. Vô luận như thế nào, A Dung cũng nên cùng mẫu thân phát hỏa, mẫu thân là đau lòng nàng, vì muốn tốt cho nàng, cẩn thận nên lỡ miệng, kia cũng phải là cố ý.” ngừng lại chút, thấp giọng : “Còn có điều gì có thể so sánh với chí thân cốt nhục đây? hai câu, tức giận lẫn nhau, thủy chung cũng ảnh hưởng đến cốt nhục thân tình mà thôi.”

      Lục Vân vội : “Đúng vậy, đúng vậy, là đạo lý này.”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn khăn tay, được lời. Đúng vậy, nàng từng nghĩ như vậy, cho nên vô luận đúng sai đều liều mạng nhẫn nhịn, thực tế là, ủy khuất vẫn là ủy khuất, ai đau lòng nàng, mỗi người đều cảm thấy nàng có bản , bị uất ức là xứng đáng. Nàng thoải mái, vì sao phải chịu đựng chứ? Cũng phải đành lòng chết. Cho dù muốn nhẫn nhịn, cũng phải xem người kia, việc kia, nên nhẫn hay nên nhẫn, có đáng giá để nhẫn nhịn hay .

      Lục Giam thấy nàng trước đó vài ngày dịu ngoan im lặng, giờ này mặt lạnh lùng cũng thèm liếc mắt nhìn mình cái, khỏi ngầm thở dài, suy nghĩ lát, nhìn về phía Lâm Ngọc Trân: “Cho tới nay cũng chưa có cơ hội cùng mẫu thân trò chuyện, nếu mẫu thân hôm nay rảnh, con liền bồi mẫu thân vài câu trong lòng.”

      Lâm Ngọc Trân khỏi giương mắt đánh giá , điều này hiếm có, chưa từng thấy chủ động hoà giải với mình, nàng hôm nay muốn nghe xem, rốt cuộc muốn gì với mình. Lập tức hơi hơi gật đầu: “Con muốn cái gì? Nếu định thay cho người ta, vậy thôi. Ta muốn nghe, cũng nguyện ý nghe.”

      Lục Vân ngăn cản kịp, đành phải có lỗi nhìn Lục Giam.

      Lục Giam cúi đôi mắt, thấp giọng phân phó Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng về phòng trước , ta sau đó cũng có lời muốn với nàng.”

      Lâm Cẩn Dung cũng thèm nhìn , đứng dậy bước .

      Ngay cả hành lễ cáo lui cũng làm, Lâm Ngọc Trân tức giận đến chết, lại muốn ở trước mặt Lục Giam mặt Lâm Cẩn Dung có quy củ, đành phải sinh sôi nhịn xuống.

      Lục Vân vốn muốn khuyên nhủ Lâm Cẩn Dung, lại sợ Lục Giam cùng Lâm Ngọc Trân trong lúc đó phát sinh chuyện thoải mái, do đó gặp phải nhiều khúc mắc hơn, kia cũng phải là công tiện nghi người khác hay sao? Vì thế đành phải ở lại. Ai ngờ Lục Giam cũng : “Muội muội, còn thỉnh cầu muội thay ta khuyên nhủ tẩu tử muội, muội luôn thận trọng, biết cách chuyện, hai người lại là thân biểu tỷ muội, cũng thuận tiện hơn.”

      Lục Vân nhìn Lâm Ngọc Trân, khó xử : “Kia……”

      Lục Giam thêm lời, gắt gao mím môi, biểu tình thập phần cố chấp.

      “Được rồi, ta tìm tẩu tử.” Lục Vân đành phải thở dài, lui ra ngoài. Cũng tìm Lâm Cẩn Dung, mà là tìm chỗ nấp ngồi xuống, nghiêng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên trong.

      Xung quanh im lặng mảnh, chỉ có thanh Lục Giam nghe qua có chút khô cằn vang lên: “Mẫu thân, người yên tâm, ân dưỡng dục con vẫn ghi nhớ trong lòng, cũng dám quên.”

      Lâm Ngọc Trân sắc mặt có chút hòa hoãn ít, cúi mắt nhìn chén trà trong tay thản nhiên : “Quên hay quên là chuyện của con. Ta chính là cần dựa vào con, ta cũng có thể sống tốt, đâu cần phải bắt buộc dựa vào con. đời này a, có rất nhiều người vong ân phụ nghĩa mà.”

      Lục Giam trầm mặc lát, đứng dậy hành lễ cáo lui: “Lời muốn xong, mẫu thân người nghỉ ngơi, con cáo từ trước.”

      Cứ như vậy xong rồi? Lâm Ngọc Trân tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn, cả giận : “Chỉ với ta câu như vậy xong rồi sao? Ngươi ngày ngày chính làm, mắt thấy người bên ngoài bắt nạt ta và nội tức ngươi mà tác uy tác quái, vậy mà ngươi còn chạy tới chỗ họ. Ngươi đến tột cùng coi ta là gì? Đừng cho là ta biết trong lòng ngươi muốn gì! Ngươi chớ quên, ai mới là người bồi dưỡng ngươi thành tài!”

      Lục Giam mặt trắng bệch thêm vài phần: “Con chưa bao giờ quên, cũng dám quên. Chỉ nhớ ân sinh thành nhớ ân dưỡng dục, hoặc là chỉ nhớ ân dưỡng dục nhớ ân sinh thành, có khác gì súc sinh. Con cho rằng, trước mắt, con cũng làm gì sai trái, thẹn với lương tâm.”

      “Ngươi phản rồi!” Lâm Ngọc Trân giận tím mặt, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên minh mục trương đảm (trắng trợn) cùng nàng đối diện, tại cứ như vậy, ngày sau thế nào? Vì thế lời ra miệng chưa kịp suy nghĩ: “Ngươi là thấy ta chia rẽ mẫu tử các ngươi đúng ? Ta cho ngươi biết, đây là ý tứ của phụ thân ngươi cùng tổ phụ mẫu của ngươi! Nếu ngươi ở chỗ của ta, cũng có khác gì Lục Thiện bây giờ! Sao có thể thành tài gì được đây?”
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 170: Trò đùa

      Lục Vân nghe thấy, thầm kêu tốt, cũng bất chấp nghe lén, vội vàng đứng dậy lao ra, chỉ thấy Lục Giam sắc mặt trắng bệch như tuyết từ bên trong bước ra, nghe thấy nàng gọi thế nào cũng chịu quay đầu.

      Lâm Ngọc Trân còn ở phía sau : “Ngươi dùng sắc mặt đó cho ai xem đây? Ngỗ nghịch bất hiếu!”

      Lục Vân mạnh lên phía trước, liều mạng bưng kín miệng của nàng: “Nương, người bớt tranh cãi được sao? Ngày sau, nữ nhi ra cửa, trong nhà này cũng chỉ còn lại mình người phải làm sao bây giờ?” xong nước mắt liền chảy xuống, che miệng lại thấp giọng nức nở.

      Lâm Ngọc Trân ngẩn ra, thần sắc lụn bại cúi đầu xuống, hơn nửa ngày mới cứng rắn : “Ta sợ, tông pháp luật pháp đều ở đây, sao dám đối xử tệ với ta chứ? Nếu bất hiếu, ta cáo trạng ! Tông pháp tha cho , luật pháp cũng tha cho ! Các cữu phụ của con cũng tha cho .”

      Lục Vân lau lệ: “Vâng, nhưng người vất vả bồi dưỡng hồi, lại để ý đến tương lai cáo trạng, phá hỏng tiền đồ của , sau đó toàn gia hợp lại tranh đấu ngươi sống ta chết sao? Người chỉ cần bớt tranh cãi bớt mấy lời khó nghe, ca ca cũng phải cái loại người có lương tâm mà.”

      Lâm Ngọc Trân cường ngạnh : “Con sao biết được? Tri nhân tri diện bất tri tâm. tại đối đãi như vậy, tương lai sao đây?” Trong mắt nàng, Lục Giam có thể có thành quả như tại tất cả đều là công lao của nàng, vốn phải vô hạn cảm kích nàng, nghe lời của nàng, thể ngỗ nghịch dù chỉ chút ít, nếu chính là vong ân phụ nghĩa.

      là đến mấy lời dễ nghe với người, là người tự mình chui rúc vào sừng trâu. Con thấy, nhiều ngày cũng đến chỗ của Tam phòng, chính là hôm nay đưa người trở về, ở lại đó dùng chút điểm tâm mà thôi. Cho dù là thân phận chất nhi, hành vi như vậy cũng đâu có gì khác thường, người có tìm tổ phụ cùng tổ mẫu, cũng có tác dụng gì.” Lục Vân an tĩnh lại, đứng dậy : “Người ta chỉ tùy tiện ra tay khóc lóc nháo loạn ngất xỉu chút, người vội làm theo tâm ý của người ta, đây là đẩy người , mà phải là kéo người lại. Thôi, người tâm tình tốt liền nghỉ ngơi , con nhìn xem thế nào.”

      Lâm Ngọc Trân kỳ cũng hối hận vừa rồi những lời này, biết được nàng muốn cứu vãn, cũng ngăn cản nàng. Nhưng trong lòng rốt cuộc thoải mái, càng nghĩ càng giận, rốt cuộc vẫn là phải tự mình sinh ra, lại nghĩ tới hài tử của mình từ trước bị chết non, luôn thầm nghĩ cố gắng sinh nhi tử cho Lục Kiến Tân, còn có đống nữ nhân đủ loại đủ kiểu kia của , nghĩ nghĩ lại, khỏi cảm thấy bi ai, nhưng muốn trước mặt hạ nhân tỏ ra yếu thế, đành rầu rĩ nằm lên giường, vụng trộm chảy vài giọt lệ.

      Lục Vân bước nhanh đuổi theo, ở nửa đường đuổi kịp Lục Giam, gọi hai tiếng thấy Lục Giam trả lời, liền đuổi theo nắm lấy tay áo Lục Giam, lớn tiếng khóc :“ Ca ca, ca ca, huynh cần A Vân nữa sao?”

      Lục Giam quả nhiên đứng lại, cúi mi mắt lời nào.

      Lục Vân nhìn trộm qua, nhưng thấy biểu tình tuy rằng còn khó coi, sắc mặt cũng còn trắng bệch như trước, trong lòng liền thoáng thở dài nhõm hơi, rơi lệ : “Ca ca, mẫu thân trong lòng khổ sở a, phụ thân như vậy, nàng cũng biết kể với ai. Nàng vẫn đều lo lắng sợ hãi, lại bị Nhị tẩu đâm thọc hai câu, cho nên mới hồ đồ, lời ra kịp suy nghĩ. Lúc này nàng hối hận, chính là muốn tỏ ra yếu thế, huynh đừng so đo với nàng. Khi đó chúng ta ở Giang Nam, cho tới bây giờ cũng như vậy, vì sao vừa về nhà lại trở thành tình cảnh này đây?”

      Lục Giam nhìn chằm chằm phong lan cách đó xa, thấp giọng : “Ta mặc kệ các ngươi.”

      Từ đến lớn, chuyện đáp ứng chắc chắn làm, được câu cam đoan này, Lục Vân tuy buông lỏng tâm tư, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi: “Ca ca, trong lòng ta coi huynh là thân ca ca để dựa vào, ta luôn muốn tốt cho huynh, muốn huynh chịu ủy khuất. Nhưng ta có biện pháp, giúp huynh được nửa phần. Nếu huynh muốn ta thay huynh làm cái gì, huynh cứ , nếu ta có thể làm nhất định hết sức làm.”

      Lục Giam thần sắc nhu hòa thêm vài phần: “Chỉ cần muội có lòng là đủ rồi. Ngày thường……” nhàng lắc lắc đầu: “Trở về , mẫu thân có lẽ cần muội bồi chuyện.” xong khẽ kéo tay áo trong tay Lục Vân ra, rồi quay đầu nhìn lại.

      “Ca ca!” Thấy Lục Giam quay lại, Lục Vân rưng rưng cười đối với : “Huynh đừng lớn tiếng với Nhị tẩu.”

      Lục Giam hướng nàng cười cười, nhàng gật đầu, bộ pháp có vẻ nhàng hơn rất nhiều.

      Lục Vân thu liễm tươi cười mặt, mệt mỏi xoa trán, quá mệt mỏi, từ đều hết sức chu toàn mối quan hệ giữa Lục Giam và Lâm Ngọc Trân, quá mệt mỏi. Nàng quay đầu, nhìn thấy mấy thân ảnh lấp ló cách đó xa, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người kia cái, ngẩng đầu lên, dường như có việc gì, vững vàng nặng nề mà trở về sân viện của Lâm Ngọc Trân.

      Lâm Cẩn Dung trở về sân viện của mình, vừa vặn nhìn thấy Quế Viên cùng Đào vừa vừa cười, tẩy rửa trà cụ, liền thản nhiên : “Rửa sạch lau khô rồi cất .”

      Quế Viên , lại dám hỏi, Đào đành lên tiếng: “Thiếu phu nhân, cần dùng nữa sao?”

      Lâm Cẩn Dung : “ cần.” Sau đó thẳng vào phòng.

      Quế ma ma nghe tiếng bước ra, nhìn thần sắc nàng biết xảy ra chuyện, vội đánh mắt về phía Lệ Chi, Lệ Chi tâm tình trầm trọng khe khẽ thở dài, giải thích vội, trước theo vào khuyên nhủ Lâm Cẩn Dung.

      thấy Lâm Cẩn Dung tự rót cho mình chén trà nóng, ôm lấy ngồi tháp, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình giận dữ cùng phiền chán vừa rồi cũng thấy đâu nữa. Vì thế tâm tư buông nửa, nhắc ấm trà tiến lên: “Thiếu phu nhân, nô tỳ rót thêm nước cho người?”

      Lâm Cẩn Dung đem chén trà đưa qua, : “ cần khuyên ta, ai cũng thể khuyên được. Ta làm cái gì, trong lòng ta đều biết.”

      Lệ Chi nở nụ cười cười: “Nô tỳ còn chưa mở miệng, thiếu phu nhân biết rồi sao. Nô tỳ chính là thấy a, tức giận với ai cũng được, nhưng đừng giận Nhị gia. cũng đắc tội thiếu phu nhân a, buổi sáng cũng rất che chở người mà.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta muốn Tập Hiền các.” Tìm Lục lão ông chuyện cũng tốt, trông cậy vào có thể làm được gì, tối thiểu cũng phải biểu lộ tư thái cùng khó xử, thể mình gặm nhấm sầu não tức giận.

      Lệ Chi lại biết nàng muốn làm gì, nháy mắt tim như muốn vọt ra ngoài cổ họng, thất thanh : “Thiếu phu nhân, người vẫn muốn đến đó sao? Kia phải là lời trong lúc tức giận sao? Người là tân nhi tức mới vào cửa, chạy đến trước mặt lão thái gia này nọ, kia… kia phải tự mình ép buộc chính mình sao?”

      “Lệ Chi ngươi ra ngoài! Ta có lời muốn với thiếu phu nhân.” Mành cửa bị nhấc lên, Lục Giam nhanh tiến vào, hai má bởi vì phẫn nộ mà lên đỏ ửng bất thường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, chớp cũng chớp.

      Lệ Chi lo lắng nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung hướng nàng khoát tay: “Ngươi ra ngoài .” Lục Giam động thủ, dù có phẫn nộ cũng bất quá chỉ nghênh ngang rời mà thôi.

      Lệ Chi đành phải lui ra ngoài đóng cửa lại, cùng vài người Quế ma ma lo lắng đề phòng chờ ở bên ngoài, vểnh tai nghe động tĩnh.

      Lâm Cẩn Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng thèm liếc Lục Giam. Người mà nàng lúc này mong nhìn thấy nhất chính là Lục Giam, nghe thấy thanh của đều cảm thấy phiền chán.

      bàn tay vươn tới, “Ba” chút đem cửa sổ đóng lại, Lâm Cẩn Dung quay đầu lại, tiếp tục nhìn lên cửa sổ.

      Lục Giam nhẫn nhịn, hít hơi sâu, trầm giọng hỏi: “A Dung, nàng muốn Tập Hiền Các làm cái gì?”

      Lâm Cẩn Dung trả lời.

      “A Dung, nàng muốn Tập Hiền Các làm cái gì?” Lục Giam lại hỏi lần nữa, thấy nàng như cũ để ý tới, khỏi hơi nhếch môi, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      Lâm Cẩn Dung nâng chung trà lên nhàng uống ngụm, vươn tay ra mở cửa sổ.

      Thái độ nàng khinh mạn chọc giận Lục Giam, Lục Giam lớn tiếng gọi: “Lâm Cẩn Dung!”

      Lâm Cẩn Dung đề phòng, sợ tới mức tay run lên, nước trong chén trà suýt nữa văng ra ngoài, rất nhanh nàng ổn định lại, đơn giản đem chén trà đặt lên bàn, giương mắt nhìn Lục Giam: “Chàng muốn thế nào?”

      Lục Giam tức giận đến nở nụ cười: “Ta muốn thế nào? Là ta hỏi nàng muốn như thế nào? Nàng cho hôn nhân là trò đùa sao? Nàng coi ta là cái gì?” biết nàng thích , thậm chí hiểu vì sao lại chán ghét , nhưng dĩ nhiên thành thân, trở trở thành phu thê, muốn cùng nàng sống cả đời. cũng muốn có người đau lòng , cũng muốn có người tình đối tốt với , cũng có thời điểm chịu ủy khuất, có băn khoăn gì cũng muốn có người để thổ lộ. Nhưng mà nàng, lại khinh mạn hờ hững như vậy, hoàn toàn thèm để ý tới.

      Ngươi sao, lúc trước ngươi coi ta là cái gì? Lâm Cẩn Dung nhìn : “Ta muốn thế nào cả, ta chỉ là biết nên làm như thế nào mới tốt. Vô luận làm gì, ta đều thể thỏa mãn cầu của các nàng. Chàng đừng cho rằng ta làm được, đương nhiên có lúc gặp cảnh khốn cùng. Chàng cũng nghe thấy ta và chuyện với nhau, ta cũng có phụ mẫu sinh hạ giáo dưỡng, ở nhà ta mẫu thân coi ta là tâm can bảo bối mà đau sủng, phải để người khác tùy ý giẫm đạp chịu ủy khuất. Ta , phải ta hiểu, ta tức giận, phải ta sợ hãi, chính là bởi vì ta muốn. Chàng hỏi ta muốn Tập Hiền Các làm cái gì, ta liền với chàng, ta muốn thỉnh giáo lão thái gia, nên làm như thế nào mới có thể làm tốt chức trách nhi tức của Lục gia. Chàng nghĩ rằng ta muốn giữ thể diện hay sao? Cho dù là ta muốn, ta cũng còn có cha mẹ tỷ đệ mà!”

      Những lời này, ở trong lòng nàng dấu rất nhiều năm, kiếp trước vẫn muốn hỏi, vẫn muốn , nhưng thể thốt ra lời, ngờ hôm nay lại lên tiếng, Lâm Cẩn Dung nhất thời khó chịu nên lời, nàng hơi hơi ngầng đầu, nghiêng mặt , ra lệnh cho bản thân có thể phẫn nộ, có thể phiền chán, nhưng tuyệt đối được thương tâm, được khổ sở. đáng, nửa điểm đáng. Bất quả chỉ là nàng đường, thể tốn chút thời gian cùng tinh lực chặt bụi gai mà thôi.

      Lục Giam gì, mà vẫn trầm mặc nhìn nàng.

      Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng hít thở nhợt nhạt nhàng của hai người.

      lâu sau, Lục Giam mới thấp giọng : “Ta sáng nay ở lại bên kia ăn cơm, cố ý với Tam thúc phụ cùng Tam thẩm nương, nàng vốn có ý tốt, liên quan đến nàng, là ta với tổ phụ, đối với Lục đệ chỉ có lợi. Tam thúc phụ đáp ứng về sau để Tam thẩm nương đến phiền nàng nữa.”

      Thấy Lâm Cẩn Dung rũ mắt , vẫn bất vi sở động, nhịn lại nhẫn, khó chịu : “Ta cũng muốn như vậy.” Nếu có thể, cũng muốn Lục Thiện thông minh hoạt bát khiến người thích, cũng muốn Đồ thị sang sảng đơn giản kiên cường, cũng muốn Lâm Ngọc Trân giống như cữu mẫu Đào thị hòa ái dễ gần, dày rộng nhân từ. Nhưng thể, thấp giọng : “A Dung, hôn nhân phải trò đùa, nàng thể tùy hứng như vậy.”
      Hale205trangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :