1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 161: Mẫn Hành

      Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giá áo trước mặt, đôi tay nắm chặt lớp quần áo, khớp xương trở nên trắng bệch. Sau khi hô hấp vài lần, nàng mới buông ra: “Mau buông tay, nếu để mấy người Lệ Chi thấy tốt. Có cần uống canh giải rượu ?”

      “Nàng là thê tử của ta, sợ cái gì?” Lục Giam bắt lấy cánh tay nàng, xoay nàng lại đối mặt với , nhìn thẳng mắt nàng, ngữ khí có chút đông cứng: “Ta say, tự ta biết , cần canh giải rượu.”

      “Được. Vậy cần.” Lâm Cẩn Dung gật đầu: “ còn sớm nữa, tắm rửa rồi nghỉ ngơi .”

      Lục Giam im lặng nhìn nàng lát mới buông tay ra, tự vào phía sau bình phong. Lệ Chi vẫn cúi mắt đứng ở góc, thấy thế chạy nhanh tiến lên chuẩn bị nước.

      Lâm Cẩn Dung lê bước chân đến ghế dựa, đem quyển Giang Nam du ký cầm lấy vuốt lại cho phẳng, rồi cẩn thận đặt lên bàn, sau đó đến bên giường, trải đệm chăn xong xuôi thoát giầy, ngoại bào, rồi nằm xuống.

      lát sau, tiếng bước chân của Lục Giam truyền đến, đến trước giường dừng lại, im lặng ước chừng nén nhang, giường nhàng trầm xuống, đèn được thổi tắt, tiếp theo mang theo cỗ khí lạnh yên lặng nằm bên cạnh nàng.

      “Nếu ban đêm thoải mái gọi ta.” Lâm Cẩn Dung đợi lát, thấy có động tĩnh gì, đoán hẳn là ngủ, liền nhàng thở ra, cẩn thận duỗi tay chân rồi nhắm mắt lại. biết qua bao lâu, nàng bị bừng tỉnh, bàn tay từ trong ổ chăn vươn tới nhàng đặt lưng nàng. Bất quá nàng lại ràng, động tác của như vậy có ý nghĩa gì. Lâm Cẩn Dung theo bản năng co rụt lại, mở mắt ra, ngừng thở, vẫn nhúc nhích. Bàn tay kia đặt bên hông nàng ngừng lát, lại nhàng lui về.

      Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, nặng nề vào giấc ngủ.

      mảnh thanh , Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, chỉ thấy ánh nắng mỏng manh, Lục Giam ngồi ở bên giường tay chân mặc quần áo.

      Lâm Cẩn Dung xoay người ngồi dậy: “Giờ nào rồi? Sớm như vậy dậy sao?”

      “Mới vừa canh năm.” Lục Giam quay đầu nhìn nàng, bên trong ánh sáng hôn ám, nàng thấy sắc mặt của , chỉ theo trực giác cảm nhận tâm tình của tốt lắm, liền hướng cười cười: “Ta chuẩn bị nước cho chàng.” xong xuống giường hài, thắp đèn, rồi đến sau bình phong. Vừa đem nước và khăn sạch chuẩn bị xong, Lục Giam cũng quần áo chỉnh tề theo vào.

      Lâm Cẩn Dung đưa khăn cho : “Là muốn đọc sách sao? Ta bảo mấy người Lệ Chi xem phòng bếp chuẩn bị điểm tâm xong chưa, ăn xong hẵng đọc sách thoải mái hơn chút.” Sau đó xoay người ra bên ngoài chuẩn bị gọi Lệ Chi vào.

      Lục Giam lau mặt, : “Trong nhà có thói quen, nếu có phân phó đặc biệt, điểm tâm phải đợi nửa canh giờ nữa mới có, cũng vội, đến giờ các nàng đưa lại đây. Tổ phụ muốn đem Thính Tuyết các làm thư phòng cho ta, nàng có muốn qua nhìn xem chút ?”

      Tay Lâm Cẩn Dung cầm khăn tay dừng lại chút: “Thính Tuyết các?” Lục Giam : “Chính là nơi năm ấy mở ấm lô hội, bên ngoài trồng đủ loại hoa mai. Lúc này mai vàng mặc dù héo tàn, hồng mai bắt đầu chớm nở, đứng từ lầu nhìn xuống, cảnh sắc rất đẹp, phảng phất giống như áng mây đỏ.”

      Lâm Cẩn Dung lại lau mặt : “Ta đây trước mang mấy người Lệ Chi thu dọn chút rồi Nhị gia mới qua được ? Lúc này Nhị gia có thể ở trong phòng đọc sách, ăn xong điểm tâm, thời điểm cũng vừa vặn.”

      cần, bên kia có người thu dọn rồi. Trong mấy ngày này tổ phụ bảo ta cần đọc sách, ta vừa vặn rảnh, có thể dẫn nàng làm quen với chung quanh chút.” Lục Giam nhíu mày nhìn Lâm Cẩn Dung, ràng như vậy, tin nàng nửa điểm cũng hiểu.“Nếu Nhị gia chê ta ầm ỹ, ta cùng Nhị gia qua nhìn xem.” Lâm Cẩn Dung rửa mặt xong, mặt tràn đầy tươi cười, hề lưu ý : “Có cần ta chải đầu cho Nhị gia ?”

      “Ân.” Lục Giam mày vẫn nhíu, chậm rãi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm.

      Nhẫn , nhẫn tháng, trở lại chỗ Chư tiên sinh đọc sách. Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn chằm chằm nước trong chậu lát, hít hơi, xoay người ra ngoài, mở hộp trang sức lấy lược gỗ hoàng dương ra, thay Lục Giam chải tóc, rồi vấn thành búi. Động tác của nàng thực nhanh nhẹn, bất quá chỉ mất giây lát, cũng nhanh nhẹn thay Lục Giam búi tóc rồi cài trâm, lại đội tiểu quan màu bạc. Đem gương đặt trước mặt Lục Giam, cười : “Chàng xem có vừa lòng ?”

      Lục Giam nghiêm túc nhìn, mỉm cười: “Tốt lắm. So với ta tự mình làm hay để Trường Thọ làm đẹp hơn nhiều.”

      “Tay của nữ nhân luôn khéo léo hơn.” Lâm Cẩn Dung im lặng cười, cũng tự chải đầu, lấy trâm cài tóc, tự vấn thành búi cho mình, rồi chọn châu sai trân châu, thoa phấn, chỉ thoa chút son , lấy áo choàng cho hai người, cười : “ thôi.”

      Lệ Chi dẫn Quế Viên, Đào, Đậu Nhi ăn mặc sạch đứng ở hành lang, thấy hai người ra, nhất tề tiến lên hành lễ.

      Lục Giam có chút ngoài ý muốn: “Sao đứng hầu bên ngoài rồi?” Lệ Chi cười : “ sớm dậy, nhưng chưa nghe thấy Nhị gia cùng thiếu phu nhân triệu hồi, cho nên vẫn chờ ở đây.” Lục Giam vừa lòng gật đầu, quay sang cùng Lâm Cẩn Dung khen: “Rất biết quy củ.”

      Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến cười, thấy Lệ Chi tay cầm đèn lồng bọc bằng vải lụa, liền ý bảo Lệ Chi tiến lên chiếu sáng. Chợt nghe Lục Giam : “Nàng thấy lắm sao?”

      Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Thấy lắm.”

      Lục Giam liền vươn tay tiếp nhận đèn lồng trong tay Lệ Chi: “ thôi.” Hôm nay thể so với hôm qua, đường , hai người cơ hồ gặp ai, thanh tịnh vô cùng, Lục Giam mỗi khi đến sân viện, liền dừng lại chỉ cho Lâm Cẩn Dung xem, lời ít mà ý nhiều cho nàng nên cư xử ra sao.

      Đến khi tới Thính Tuyết các, sắc trời sáng , Lục Giam tắt đèn lồng trong tay, đuổi ma ma tiến lên hành lễ vấn an, đưa tay cho Lâm Cẩn Dung: “ vào rừng mai chút.” Lâm Cẩn Dung trầm mặc đặt tay vào lòng bàn tay , cùng bước vào rừng mai. Trong rừng mai tràn ngập mùi hương thản nhiên, sương mù mông lung, Thính Tuyết các trở nên mờ ảo, giống như nhân gian tiên cảnh.

      sai, ta thích nhất chính là nơi này.” Lục Giam đột nhiên trở nên hưng trí: “Mùa đông năm nay, chúng ta có thể cùng nhau đến tảo tuyết, ủ đến sang năm dùng để pha trà.”

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn gốc cây mai lớn nhất kia, cúi đầu lên tiếng: “Được.”

      Lục Giam lôi kéo nàng tiến lên vỗ vỗ gốc cây mai, ánh mắt phát sáng, tươi cười sáng lạn: “Cây này gần trăm năm. Hiếm có là nó vẫn có bộ dạng tốt như vậy, đóa hoa mặc dù lớn, nhưng lại tươi tắn nhất thơm nhất. Tương lai chúng ta quét tuyết, cứ chôn bên dưới nó, nàng thấy được ?”

      “Được.” Lâm Cẩn Dung ánh mắt phức tạp nhìn tươi cười mặt Lục Giam, trăm vị tạp trần. có thể hay biết cười vui vẻ như vậy, nàng dù thế nào cũng thể vui vẻ nổi. Càng nhìn cười, nàng lại càng khó chịu. Đặc biệt ở đây, trong tình cảnh này, càng khiến nàng buồn nôn.

      Lục Giam chống lại ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, giật mình, tươi cười phai nhạt, buông tay nàng ra hỏi: “Nàng vui?”

      Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “ có. Chỉ là có chút bất an. Hôm qua ta lại đắc tội , hôm nay muốn sớm qua thỉnh an mới đúng.”

      Lực chú ý của Lục Giam quả nhiên bị dời , nhíu mày hỏi: “Vì chuyện gì?”

      Lâm Cẩn Dung .

      Thấy nàng , liên hệ đến chuyện sáng hôm qua, Lục Giam liền hiểu được vài phần, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Nàng nhịn chút, đối với nàng có hại gì. Tính tình người như vậy, qua thời gian ngắn, dần dần quên, cần giữ uất ức trong lòng.” Rồi ngưng lúc, lại : “Nếu có gì khó xử hay biết xử lý thế nào có thể với ta. thôi.”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta nhớ kỹ, cám ơn.”

      Lục Giam trầm mặc lát, thản nhiên : “Có phải về sau nàng làm gì cho ta ta cũng phải cám ơn hay ?” Lời này ngữ khí tốt, Lâm Cẩn Dung giật khóe miệng: “Nhị gia nguyện ý , ta cũng nguyện ý nghe. Người ngoài nghe thấy, tất yếu tán dương chúng ta tương kính như tân.”

      Nghe ra nàng cố ý thả lỏng khí, Lục Giam cũng phối hợp theo cười: “Tiên sinh đặt tên cho ta, là Mẫn Hành. Về sau nàng cần gọi ta là Nhị gia, có thể gọi ta là Mẫn Hành được rồi.” Lâm Cẩn Dung biết nghe lời gọi: “Mẫn Hành.”

      Lục Giam cười cười, vốn còn muốn thêm hai câu, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ lo phía trước, cũng trở nên trầm mặc.

      Tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân cũng vừa dậy, thần thái thản nhiên, trong ngữ khí còn thân thiết, dặn dò hai người nên kính trọng nhau, Lục Giam nên đối xử tử tế với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung lại nên đốc thúc Lục Giam đọc sách, chiếu cố ăn mặc của Lục Giam.

      Hai người đều đáp ứng, trong chốc lát, Lục Vân cũng đến, cười hì hì trêu ghẹo hai người hồi, khỏi phân trần sai người bưng đồ ăn lên, cùng nhau dùng điểm tâm. Lâm Cẩn Dung xới cơm gắp thức ăn, tận chức tận trách, ngữ khí ôn hòa, tùy thời đều mang theo vài phần tươi cười, lại có Lục Vân chêm vào chọc cười, điểm tâm trôi qua im lặng thông thuận.

      Ăn điểm tâm xong, Phương ma ma tiến vào là lão thái thái dậy, vì thế bốn người cùng nhau đến vấn an Lục lão phu nhân. Nửa đường gặp được Đồ thị dẫn theo Lục Thiện vẫn như cũ gầy yếu như cọng cỏ, Lâm Ngọc Trân trầm mặc bước nhanh hơn. Lâm Cẩn Dung hàm chưa tươi cười tiến lên cùng Đồ thị và Lục Thiện chào hỏi: “Tam thẩm nương, Lục đệ sớm.”

      Lục Vân cũng cười hì hì tiến lên hành lễ: “Tam thẩm nương cùng nhau .”

      Đồ thị vẻ mặt ảm đạm nhìn bốn người bọn họ, thanh khàn khàn : “Các con trước, Lục lang thân thể yếu đuối, thể nhanh, chúng ta cứ chậm rãi đến.” xong liền giúp Lục Thiện buộc chặt cổ áo, giống như Lục Thiện lập tức bị gió thổi bay vậy. Cách làm này của Đồ thị, khiến người ta thích thú nổi. Lục Vân trong mắt lên tia hèn mọn, mặt còn mang theo nụ cười: “Lục đệ, dùng hết nhân sâm chưa?”

      Lục Thiện cúi đầu câu , chỉ hướng nhích lại gần bên cạnh Đồ thị, Đồ thị thở dài nhàng vỗ về đầu của : “Dùng là, cần được. Có điều nhân sâm tốt cũng dễ kiếm.”

      Việc cả cuộc đời này của Đồ thị thích nhất chính là giúp Lục Thiện bồi bổ thân mình, nhưng càng ngừng bồi bổ, kết quả Lục Thiện càng suy nhược càng quái gở. Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Giam, chỉ thấy Lục Giam cúi mắt, gắt gao mím môi, được lời.

      Lục Vân cũng quét Lục Giam liếc mắt cái, cười : “Chỗ ta có mấy nhánh tốt, nếu chê, ta sai người đưa qua.”

      đợi Đồ thị mở miệng, Lục Giam đột nhiên ngẩng đầu lên, có chút đông cứng : “Mấy ngày trước đây ta phải còn thấy Lục đệ và Ngũ đệ cùng nhau trèo cây sao? Tiểu hài tử nên vận động nhiều chút, suốt ngày uống thuốc bổ, sao tốt cho được?”

      Đồ thị hoàn toàn đỏ hốc mắt, ủy khuất nhìn Lục Giam, cắn môi câu cũng .
      Hale205, trangtrongnuocSnow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 162: Khóc lóc

      Lục Giam nhìn bộ dạng Đồ thị dường như trời sắp sụp đổ, nhịn được thở dài, nghiêng mặt qua bên, câu cũng . Lục Thiện ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Lục Giam.

      Mắt thấy mẫu tử bọn họ giương cung bạt kiếm, loại chuyện này đương nhiên xen vào vẫn tốt hơn. Lục Vân vò khăn tay, hơi hơi có chút xấu hổ cười : “Ta đây trước.” xong vội vàng đuổi theo Lâm Ngọc Trân.

      Lâm Cẩn Dung thể tránh khỏi, liền ôn nhu : “Tam thẩm nương xin nghe ta câu, dược có ba phần độc, bổ quá mức tốt. Điều trị cũng nên chú ý, bằng thỉnh đại phu tốt đến khám bệnh. Nghe người ta , Thái Minh phủ có đại phu họ Quách, rất tài giỏi.” Nếu từ trước, có Lục Vân so sánh, nàng chủ động đưa Đồ thị nhân sâm, nhưng tại, nàng tuyệt đối làm như vậy.

      Đồ thị ánh mắt nhất thời sáng lên: “A Dung quen biết với Quách đại phu kia sao?”

      Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta biết, chỉ nghe người ta . Tam thẩm nương có thể viết thư đến nhà Nhị tổ mẫu ở Thái Minh phủ, thỉnh bọn họ hỗ trợ xem, nếu quả nhiên y thuật cao minh, cũng nên thử chút.”

      Đồ thị liền đẩy Lục Thiện tiến lên: “Nhanh cám ơn tẩu tử của con. Thân thể của con tốt, đọc sách cũng đọc xong, về sau còn phải dựa vào tẩu tử chiếu cố con đây.”

      Lục Thiện cúi đầu lảo đảo từng bước lên phía trước rồi đứng vững, mím môi lời nào.

      Dựa vào nàng? Vậy nàng dựa vào ai? dựa vào là dựa vào sao? Vì sao luôn muốn nhờ vả người khác vậy? Chính mình rảnh tay rảnh chân lắm sao? Lâm Cẩn Dung cười : “Tam thẩm nương quá khách khí, ta biết phương pháp tốt, về tình về lý đều nên với thẩm, cần khách khí như vậy. Lục đệ khỏe lên có thể đọc sách cho tốt, cần dựa vào ai cả.”

      Đồ thị dường như nghe thấy câu sau của nàng, nhìn quanh trái phải, thấy còn những người khác, liền tràn đầy tươi cười tiến lên kéo tay Lâm Cẩn Dung: “A Dung, ta vẫn biết con là nương tốt tâm địa thiện lương, sớm ngóng trông con vào cửa, chuyện buổi sáng hôm qua con cũng đừng tự giận mình, ta kỳ rất thương con cùng Nhị lang, sớm chuẩn bị tốt, nhưng vẫn chưa có cơ hội khác đưa cho con……” Vừa vừa từ trong lòng lấy ra xuyến vàng kia, đưa cho Lâm Cẩn Dung.

      Xem ra cước hôm qua cũng chưa đá tỉnh Đồ thị, ngược lại khiến Đồ thị trước mặt Lục Giam bức nàng tỏ thái độ, có cần phải đến mức lộ liễu như vậy ? Người này, chỉ nhớ nàng cùng Đào thị luôn luôn cùng Lâm Ngọc Trân bất hòa, liền quên nàng họ Lâm hay sao. Nhưng mà, bắt đầu bất quá chỉ là bắt đầu, tiếp qua mấy ngày nữa, Đồ thị thủy chung nhớ nàng họ Lâm, những thứ khác thể nhớ gì được nữa. Lâm Cẩn Dung chỉ thản nhiên cười, nhìn Lục Giam lời, là thân mẫu của , chính giải quyết .

      Lục Giam phen kéo tay nàng, cau mày phía trước: “Ta còn muốn gấp trở về đọc sách, canh giờ còn sớm, thôi.” Là nhi tử ngươi bảo ta đừng thu nhận a. Lâm Cẩn Dung hướng Đồ thị nhanh đỏ hốc mắt cười, theo Lục Giam.

      Lục Giam gắt gao mím môi, vẫn cúi đầu bước nhanh phía trước, Lâm Cẩn Dung theo chạy chậm đoạn đường, ngọc bội đinh , khiến các ma ma liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, có vẻ nàng giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ vậy, nàng cũng chạy nữa, đơn giản : “Nếu chàng thích, vì sao thẳng ra? Chẳng lẽ chàng phải đợi người khác tới với nàng sao? Mỗi lần đều trốn, thời điểm trốn tránh được phải làm gì đây? Như vậy đối với nàng cũng có lợi.”

      Lục Giam mạnh đứng lại, có chút phiền chán : “Ta đương nhiên với nàng ta! Còn như vậy, ngày sau cũng tốt đẹp gì!” Câu cuối cùng của vừa thấp lại nhanh, nhanh đến mức Lâm Cẩn Dung cơ hồ nghe thấy ràng.

      Lâm Cẩn Dung thất thần cẩn thận nghĩ lại lúc, mới phản ứng kịp, ra oán giận nàng ta sao. Kiếp trước, nàng chưa bao giờ từng nghe thấy Lục Giam về Đồ thị câu phải, cũng chưa từng nghe Lục Giam về Lâm Ngọc Trân câu phải, vĩnh viễn đều là trầm mặc, trầm mặc. Hôm nay đúng là hiếm có. Nàng vốn trong lòng khỏi hờn giận, vui vì bị Lục Giam dắt chạy như vậy, ràng là do mẫu tử oan uổng, vì sao tự mình giải quyết, cứ bắt nàng phải chịu đựng đứng giữa? Cho nên trực tiếp ra, lại nghĩ rằng nghe thấy oán giận. Là vì Đồ thị ở trước nàng liên tiếp mất mặt, lại bị nàng mấy câu kia khiến tức giận, tức giận quá hồ đồ rồi chăng? Nàng nghĩ, lấy tính tình của Lục Giam, rất nhanh hối hận vì những lời này.

      Quả nhiên Lục Giam mới xong liền gắt gao ngậm miệng lại.

      Nếu ra, cũng cần để ý nhiều, càng thích, nàng càng muốn , tốt nhất tự mình giải quyết cho tốt, đừng đến phiền nàng. Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “Tuy rằng nghĩ chàng tức giận, ta vẫn còn muốn . Ta thực khó xử, biết nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng, muốn chiếu cố , lại muốn chiếu cố chàng. Nhưng vẫn thấy giữa khoảng cách có lớp băng mỏng ngăn cách, muốn làm sai, gây , lo lắng đề phòng, sợ bị hiểu lầm, chàng ở nhà sao, chàng ở nhà phải làm sao bây giờ?”

      Lục Giam mím môi quay đầu nhìn nàng.

      Lâm Cẩn Dung hiếu học mà tin cậy nhìn .

      Lục Giam lúc lâu mới có chút cố sức thấp giọng : “ khiến nàng khó xử. Trong hai ngày này ta với nàng ta, nếu nàng ta vẫn như vậy…… Ta ở đây, nàng có thể tìm tổ phụ, xử lý tốt.”

      Lâm Cẩn Dung nhếch lên khóe môi: “Chàng tin tưởng ta sao? Chàng sợ……”

      Lục Giam vô cùng nghiêm túc đánh gãy lời của nàng: “Ta tin tưởng nàng.”

      dựa vào cái gì tin tưởng nàng? Lâm Cẩn Dung thấy lời này của giống như là cho chính nghe vậy, khỏi buồn cười vô cùng. Lục Giam nhìn biểu tình của nàng, ngẩng đầu nhìn phía trước, mỗi bước dường như đều dùng sức. Hai người ôm tâm , trầm mặc đoạn đường, đến gần Vinh Cảnh cư của Lục lão phu nhân, Lục Giam bỗng nhiên : “Nàng về Quách đại phu kia là sao?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta lúc ở Thanh châu từng nghe vài người nhắc tới, đều khen ngợi . Tình hình cụ thể ta biết, cho nên mới bảo Tam thẩm nương viết thư hỏi Nhị tổ mẫu ở Thái Minh phủ. Ta thấy bồi bổ về mặt ăn uống cũng tốt hơn uống thuốc.” Nàng cũng dám gánh trách nhiệm a.

      Lục Giam gì thêm nữa.

      Vào Vinh Cảnh cư, Lâm Ngọc Trân sầm mặt nhìn hai người liếc mắt cái: “Ta định sai người gọi các con đây, tổ mẫu chờ các con đến ăn quýt, chờ lúc rồi.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng biện giải, tiến lên rửa tay, lấy khăn sạch lau rồi lần lượt bóc từng quả quýt cho mọi người, trước đưa cho Lục lão phu nhân, rồi đưa cho Lâm Ngọc Trân.

      Tống thị liền khen: “Nhìn xem Nhị chất tức, tính tình tốt lại hiền lành.”

      Lời này phải Lâm Ngọc Trân tính tình tốt sao? Lâm Ngọc Trân sắc mặt càng thêm trầm.

      Lâm Cẩn Dung cười khẽ đưa quả quýt cho Tống thị: “Nhị thẩm nương, người đừng khen ta quá lời, mà quyên ăn quýt a, ta đây lại trở thành người hiền lành riiuf.”

      Lục Vân cũng : “Nhị thẩm nương lại khen, Nhị tẩu ta ngượng ngùng.”

      Tống thị ăn quýt, cười : “Ai nha, ta mới khen câu, A Vân liền lo lắng tẩu tử mình thẹn thùng rồi. hổ là thân biểu tỷ muội, thương nhau.” Lục Đại thiếu phu nhân Lã thị mang theo khẩu khí hờn dỗi tiếc nuối : “Con có thân biểu tỷ muội thương phải làm sao bây giờ? Bà bà cần phải thương con nhiều hơn ít mới tốt.”

      Tống thị liền ôm nàng vào lòng: “Được, ta thương con.” Quay đầu trêu ghẹo Lâm Cẩn Dung: “Đừng chỉ chăm chăm bóc quýt cho và A Vân nha, cũng bóc cho Nhị lang quả .” Lâm Cẩn Dung mỉm cười , bóc vỏ quả cho Lục Giam. Thấy Đồ thị cùng Lục Thiện tiến vào, liền cũng cười bóc quả cho Đồ thị và Lục Thiện, cũng bỏ quên ai. Đồ thị tiếp nhận quýt, vẫn ủy ủy khuất khuất nhìn Lục Giam, Lục Thiện tiếp nhận, nghiêng mặt qua bên.

      Hài tử này cũng mười ba tuổi, bộ dạng giống như hài tử mười tuổi, tính tình lại trẻ con chỉ như hài tử bảy tám tuổi. Cứ để như vậy về sau ra sao đây? Lục lão phu nhân nhìn, vươn tay gọi Lục Thiện qua: “Lục lang đến ngồi cạnh tổ mẫu, bồi tổ mẫu trò chuyện.”

      Lục Thiện cúi đầu qua, ngồi bên người Lục lão phu nhân được lời, từ đầu tới cuối đầu cũng chưa nâng lên. Lục lão phu nhân đưa cái gì cho cũng tiếp nhận, cất vào trong ngực ăn, cũng động, Lục lão phu nhân biết làm gì, đành xoa xoa đầu của , khe khẽ thở dài.

      Tống thị thở dài, vô hạn trìu mến : “Hài tử này, sao ta lại thấy gầy hơn hồi trước vậy? Khuôn mặt nhắn gầy gò, chỉ thấy có hai cặp mặt, thực là…… Thời điểm theo Ngũ lang còn trông thấy khuôn mặt tươi cười, mấy ngày nay Ngũ lang bị tổ phụ mang đến Tụ Hiền các đọc sách, có người bồi , lại thành cái dạng này.”

      Nàng lời này sao, Đồ thị vừa nghe liền bi ai, các loại cảm xúc toàn bộ dâng trào, rút khăn tay che mặt, ô ô nức nở hóc lên: “Ta tạo nghiệt gì a…… Đứa thứ nhất…… Ô ô…… Đứa thứ hai, còn ở bên cạnh…… Ô ô…… Chỉ còn lại có nhi tử độc đinh, lại như vậy…… Ô ô…… Ta tương lai phải làm sao bây giờ, ô ô…… Tứ lang của ta a, nếu con còn sống, ta cũng phải khổ sở như vậy a…… Ô ô……” Thấy nàng đột nhiên nhắc tới thứ tử sớm chết non đứng hàng thứ tư Lục Giáng, mọi người khỏi hai mặt nhìn nhau, Lâm Ngọc Trân mặt khó coi, gân xanh trán giật giật, chán ghét đến cực hạn, Lục lão phu nhân đau đầu xoa xoa trán, hận thể nhanh đứng dậy chạy thoát, Lục Giam cầm quả quýt mới chỉ ăn nửa, mặt càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt càng ngày càng đen sẫm. Lục Thiện đầu càng ngày càng thấp, thân mình co rúm lại.

      Tống thị vội đứng lên khuyên nhủ Đồ thị, khoa trương nhàng chụp miệng mình: “Xem miệng này của ta, tự dưng gì vậy? Tam đệ muội a, muội đừng khóc, đều là lỗi của ta. Lục lang phải chỉ có thân thể yếu đuối thôi sao? Muội yên tâm, muốn tìm thuốc bổ gì chúng ta cũng đều tìm cho muội, ai nha…… Nhắc tới Tứ lang đáng thương, ta cũng đau lòng a…… Hài tử kia, vừa thông minh vừa nhu thuận……” Sau đó cũng đỏ đôi mắt, hơi hơi nghẹn ngào. Đồ thị khóc lớn hơn nữa: “Tứ lang đáng thương của ta a…… Ô ô…… Mạng của ta thực khổ a…… Ô ô……”

      Lục Vân nhanh đứng dậy khuyên nhủ, Đồ thị căn bản để ý tới nàng. Lục Vân vừa vội lại ủy khuất, quay đầu nhìn Lục Giam, lại nhìn Lục lão phu nhân, sau đó nhìn về phía Lâm Cẩn Dung. vở tuồng náo nhiệt như vậy, hoàn toàn có thể vượt qua chuyện lễ gặp mặt. tại hồi tưởng, dường như mỗi lần Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân nháo loạn luôn luôn có thân ảnh của Tống thị. Hôm nay chiêu này cũng cao minh, ràng muốn bức tử người ta mà, Lục Thiện thành đạt thôi, Đồ thị thực dại dột. Có qua có lại mới toại lòng nhau, Lâm Cẩn Dung nhàng ho khan tiếng, : “Tam thẩm nương chớ khóc, nghe đệ tử của Chư tiên sinh cùng Lục đệ tuổi cũng xấp xỉ. Sau khi Thất đệ của ta đến nơi đó tính cách cũng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.”
      Hale205Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 163: Bàng quan

      Từ trước Lâm Cẩn Dung biết, nay lấy thân phận như người đứng xem, ngược lại ràng rất nhiều. Lục Thiện chính là cây thương, nếu muốn khiến Nhị phòng cùng Đồ thị yên tĩnh, đầu tiên phải giải quyết vấn đề của Lục Thiện. Lục Thiện ngày thoát ly khỏi Đồ thị, ngày thể bình thường lớn lên, mà có lớn lên cũng trở thành phế nhân. Lục Thiện càng suy nhược, càng nên thân, Đồ thị trong lòng oán khí càng trầm trọng, càng hung hăng huyên náo.

      Lâm Cẩn Dung thanh , nhưng vào lúc này, căn bản có ai để ý tới nàng.

      Tân nhi tức mới vào cửa tính là cái gì?

      Đồ thị khóc thương tâm, lòng tràn đầy oán hận đối với công công bà bà và Đại phòng, đối với Lục Giam bất mãn cùng thất vọng, cho dù nghe thấy lời của Lâm Cẩn Dung, cũng luyến tiếc để Lục Thiện rời khỏi tầm mắt cùng ôm ấp của nàng, bị đưa đến nơi khác chịu khổ.

      Lâm Ngọc Trân vô cùng bất mãn. đúng là suy nghĩ cho Tam phòng sao? Còn biết Chư tiên sinh có nguyện ý thu nhận Lục Thiện hay , cho dù đồng ý, vậy phải khiến Lục Giam chọc phiền toái sao? Lục Giam bị liên lụy, sao còn có thể chuyên tâm đọc sách tham dự khảo thí?

      Đám người Tống thị đương nhiên càng tỏ vẻ nghe thấy, thanh khuyên giải lớn hơn nữa, chỉ hai ba cái, liền đem thanh của Lâm Cẩn Dung chìm nghỉm trong tiếng tranh cãi ầm ĩ.

      Lục Vân rũ mắt xuống trầm tư, Lục Giam cũng nhanh chóng giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, trong mắt có ánh lửa.

      Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe miệng, rũ mắt xuống bưng chung trà cho Lục lão phu nhân. Lục lão phu nhân thân thể tốt, thể chịu đựng được tranh cãi ầm ĩ, nếu phát tác, lại thấy có lỗi với lão Tam cùng Tam nhi tức, phát tác, lại thấy tình huống này kỳ cục. Hành vi này, giống như là giúp Lâm Cẩn Dung ra oai phủ đầu, lập tức thở dài, nhàng vuốt vuốt mu bàn tay của Lâm Cẩn Dung, giọng : “Hài tử, con……”

      Lâm Cẩn Dung nhàng lắc đầu: “ có việc gì.” Nàng thèm để ý, bởi vì cần, cho nên loại thủ đoạn này căn bản gây thương tổn đến nàng, nhiều nhất chỉ là tranh cãi ầm ĩ phiền chán chút mà thôi.

      Thấy nàng tuy rằng bộ dạng phục tùng rũ mắt , mặt cùng trong giọng cũng có gì mất kiên nhẫn, phẫn nộ thương tâm gì đó, yên lặng, ôn hòa, Lục lão phu nhân tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, đứng dậy : “Ta mệt mỏi, thoải mái. Nhi tức của Nhị lang đỡ ta vào buồng trong nghỉ tạm.”

      Lâm Cẩn Dung ước gì được như vậy, liền đỡ lấy cánh tay của Lục lão phu nhân, cùng nàng vào nội đường, sau khi đóng cửa lại, tiếng khóc của Đồ thị cùng thanh khuyên giải của Tống thị cũng trở nên hơn.

      Lâm Cẩn Dung hầu hạ Lục lão phu nhân nằm giường, lại tiếp nhận khăn nóng từ tay Sa ma ma đưa cho Lục lão phu nhân lau mặt. Lục lão phu nhân nhiệt tình : “A Dung ở lại giúp ta trò chuyện.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười ngồi đôn trước mặt bà, mỉm cười nhìn bà: “Tổ mẫu muốn nghe cái gì?” Lục lão phu nhân trường kỳ ốm đau nằm giường, thích thanh tĩnh, vô lực quản vụ lớn trong hậu viện, ngay cả lúc các nhi tức đến thỉnh an, cũng phải ngày ngày đều có tinh thần, tất nhiên cùng nhóm nhi tức của các tôn tử thân cận. Nhưng năm đó bà lại cực kỳ thích Ninh nhi, thường xuyên bảo Sa ma ma ôm Ninh nhi qua chơi, cho nên Lâm Cẩn Dung tuy tiếp xúc nhiều với bà lắm, nhưng cũng chán ghét bà. Lúc này theo Lục lão phu nhân tránh ở trong phòng này, quả thực cực kỳ thanh tịnh, cứ ở đây bồi lão phu nhân trò chuyện.

      Lục lão phu nhân chưa nghĩ ra, chỉ : “ với ta chuyện nhóm tiểu nương bây giờ thích cái gì ? Ta lâu lắm xuất môn, ngoạn ý mới mẻ cũng biết.”

      Lâm Cẩn Dung nhất thời có chút sợ run, kiếp trước khổ sở, cảnh ngộ quẫn bách, kiếp này mọi việc ngoài ý muốn, tất cả thời gian rảnh rỗi đều dùng để kiếm tiền hoặc thay đám người Đào thị, Lâm Thận Chi trù tính, căn bản có nhàn tâm suy nghĩ mấy việc vặt vô dụng này. Lâm Ngũ các nàng nay thích cái gì, lưu hành cái gì, nàng cũng biết. Có thể tưởng tượng, nữ hài tử nhất đơn giản chính là ăn mặc vui đùa mà thôi, liền cười : “Vẫn giống như tổ mẫu năm đó thôi, đấu thơ ngắm hoa đánh đu, du hồ thắp hương bái phật, làm đồ ăn ngon, son phấn bột nước, thể loại xiêm y lưu hành, tay nghề của ai là khéo nhất.”

      Lục lão phu nhân liền cười rộ lên: “Quả nhiên vẫn thay đổi. Như vậy con thích nhất cái gì?”

      Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhìn tay, thấp giọng : “Tôn tức khi nhàn rỗi cũng thổi sáo pha trà, viết chữ đọc sách, phần lớn thời gian xem sổ sách.” Dù sao nay nàng có thanh danh như thế ở bên ngoài, cũng cần phải che giấu, bằng sớm chút ra, ngày khác cũng có thể quang minh chính đại thỉnh Lâm Thế Toàn tiến vào trò chuyện, thương lượng chút các bước kế tiếp.

      Lục lão phu nhân cười : “Con rất thành . Lúc ta còn trẻ cũng từng giúp đỡ tổ phụ các con xem sổ sách, sau đó thân mình tốt, thể kham nổi. Cảm thấy hàng chữ như khiêu vũ, khiến ta đầu váng mắt hoa.”

      Lâm Cẩn Dung phối hợp cười cười: “Tổ mẫu vốn sinh ra để hưởng phúc.”

      Lúc này gian ngoài dĩ nhiên an tĩnh lại, đại nha hoàn Tố Tâm tiến vào : “Lão thái thái, Đại phu nhân cùng tiểu thư muốn tiến vào bồi người chuyện.”

      Lục lão phu nhân nhíu nhíu mày: “Ta mệt mỏi.” Tố Tâm vội lui ra ngoài truyền lời.

      Lâm Cẩn Dung cũng thuận theo đứng dậy: “Vậy tổ mẫu cứ nghỉ ngơi, tôn tức ra ngoài.”

      Lục lão phu nhân “Ân” tiếng, để nàng .

      Lâm Cẩn Dung ra nội đường, chỉ thấy Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân đều rời , chỉ có mình Lục Giam đứng bên ngoài, đưa lưng về phía nàng, nhìn ngoài cửa mà ngẩn người. Nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu liếc nàng cái, thấp giọng : “ thôi.”

      Hai người trầm mặc trở về phòng, Quế ma ma thấy biểu tình của hai người tốt, sợ tới mức nơm nớp lo sợ, vội nháy mắt với Lâm Cẩn Dung, rồi lại liếc nhìn Lục Giam. Lệ Chi dâng trà cũng cẩn thận, Đậu Nhi nín thở tĩnh khí.

      Có khối băng lạnh trầm mặc ngồi ở chỗ này, ai cũng cảm thấy vui vẻ cho nổi. Lâm Cẩn Dung liền hỏi Lục Giam: “Mẫn Hành muốn đến Thính Tuyết các ? Lục Giam lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn nàng: “ .”

      Lâm Cẩn Dung nhếch miệng: “Ta đây thu dọn chút, chàng ra cách vách đọc sách ?”

      Lục Giam lại : “ đọc.”

      Vậy mặc kệ , Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy lấy sách của mình ra đọc.

      Lục Giam lại ngồi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên : “A Dung, về sau đừng ở trước mặt những người khác như vậy nữa.”

      Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta chỉ cảm thấy mặc kệ là ai, mỗi ngày bị người ta là phế nhân yếu ớt, bệnh cũng thành sinh bệnh. Hài tử mười ba tuổi, cũng nên trù tính tốt chút, có ý tứ gì khác.” Lời hết rồi, nghe hay là nghe, làm hay là làm, là chuyện của riêng .

      Lục Giam nhìn nàng cái: “Ta biết. Trước cứ để điều trị thân thể tốt rồi sau. Cũng thể cứ để như vậy.”

      tuy rằng chưa từng nhiều lời, Lâm Cẩn Dung lại trực giác tâm tình của tồi, liền nhân cơ hội : “Ta cũng quá lâu chưa quản lý chuyện cửa hàng, lâu chưa từng gặp qua tộc huynh. Mẫn Hành, chàng thấy……?”

      Lục Giam sảng khoái : “Trước qua tháng này, rồi ta an bài.” Lập tức đứng dậy : “Ta ra ngoài chuyến.”

      Cũng chưa muốn đâu, Lâm Cẩn Dung cũng hỏi, chỉ đưa ra cửa, vừa mới trở về ngồi xuống, có nha hoàn Trầm Hương của Lâm Ngọc Trân tiến vào : “Phu nhân thỉnh Nhị thiếu phu nhân qua chuyến.”

      Tất nhiên là vì vừa rồi nàng nhiều lời. Lâm Cẩn Dung gọi Lệ Chi theo, cùng đến gặp Lâm Ngọc Trân.

      Mới vào cửa phòng, nàng liền cảm giác được khí thực áp lực, Lâm Ngọc Trân nghiêm mặt ngồi tháp trước cửa sổ, tay bưng chén trà, đưa lưng về phía nàng, cũng quay đầu lại. Lục Vân ngồi ở bên, ra hiệu với nàng, ám chỉ Lâm Ngọc Trân tức giận.

      Lâm Cẩn Dung hành lễ vấn an, Lâm Ngọc Trân để ý tới. Còn lại lần, Lâm Ngọc Trân vẫn để ý tới. Lục Vân vội cười : “Nương, đóng cửa lại chúng ta chính là người nhà, có gì muốn , người cứ , cứ tức giận mất tự nhiên như vậy giải quyết được vấn đề.”

      Lâm Ngọc Trân quay đầu hung hăng trừng mắt Lâm Cẩn Dung: “Ta xem thường con rồi, mới vào cửa hai ngày, sinh ra nhiều chuyện……”

      Lâm Cẩn Dung khóe môi hàm chứa thản nhiên tươi cười, nghe nàng phát hỏa xong, mới hòa hòa khí khí : “ , phải chất nữ sinh , là người khác sinh . Người là vì lời vừa rồi của chất nữ mà tức giận chăng?”

      Lục Vân nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung. tức giận ảo não, bình bình thản thản, người này phải là kẻ khờ khạo hiểu chuyện đúng là quá sâu sắc thâm trầm.

      ràng, đây phải là kẻ khờ khạo, đó là tâm tư tinh tế, thể nắm bắt.

      Lâm Ngọc Trân cả giận : “Con biết rồi sao? Ta còn nghĩ con biết đây? Nhị lang đâu? Nghe ra ngoài, đâu vậy?”

      Lâm Cẩn Dung : “Nhị gia , ta cũng tiện hỏi. Ta tất nhiên là biết. Chính vì biết, cho nên mới nhiều lời câu kia.”

      Lục Vân : “Tẩu tử, tẩu biết, cũng nên hiểu hoàn cảnh của chúng ta. Tẩu muốn bảo Tam thẩm nương đem Lục đệ đưa đến Chư tiên sinh sao? Tam thẩm nương coi Lục đệ như bộ rễ gắn liền với đất, căn bản luyến tiếc, tẩu sợ có người tẩu vừa vào cửa làm mấy chuyện xấu, dung nổi sao?”

      Lâm Ngọc Trân hung hăng thêm câu: “Nếu là Lục Thiện bị đưa đến chỗ Chư tiên sinh, liên lụy Nhị lang, con cho là người chịu thiệt nhất là ai!”

      Tóm lại phải là nàng. Lâm Cẩn Dung : “ thể có liên lụy, ngược lại mọi người được thanh tịnh hơn rất nhiều.”

      “Sao lại như vậy?” Lục Vân bắt lấy những lời này của nàng, theo đuổi bỏ.

      Lâm Cẩn Dung tựa tiếu phi tiếu : “Mỗi người đều có quần áo mới dịp lễ tết, ta vốn là cũng có, lại bị người bên ngoài đoạt , chỉ còn lại có kiện nửa mới nửa cũ, thể mặc ra ngoài. Ta đương nhiên muốn khóc muốn ồn ào, bằng người khác sao biết ta ủy khuất đáng thương đây? Nhưng nếu ta cũng có quần áo đẹp, ta tất nhiên thể ủy khuất. Tuy phải là đồ mới, nhưng tốt xấu có quần áo đẹp chống đỡ mặt mũi, phải cấp bách như vậy.” Đồ thị vì sao luôn bám riết lấy Lục Giam, vì sao hôm nay liều lĩnh bùng nổ phát tác? Bởi vì Đồ thị nhìn thấy hy vọng gì trong tương lai.

      So sánh này tuy hơi khó nghe, nhưng lại thập phần chuẩn xác. Lục Vân nghe hiểu, phủ lên đầu vai Lâm Ngọc Trân, lo lắng : “Tẩu tử, tuy tẩu hảo tâm, nhưng khỏi có chút qua loa, dễ dàng bị người khác hiểu lầm lợi dụng. Lời này nay chỉ sợ rơi vào tai tổ phụ, còn biết lão nhân gia nghĩ như thế nào đây. Lần sau nếu xảy ra loại tình này, tẩu vẫn nên cùng nương thương lượng trước rồi hẵng mở miệng, như vậy thỏa đáng hơn.”

      Lâm Cẩn Dung thập phần có thứ tự : “Ta về sau tận lực chú ý.”

      Lâm Ngọc Trân hừ lạnh tiếng, hiển nhiên căn bản tin.

      Lục Vân liền hướng Lâm Cẩn Dung ngoắc, giọng : “Tẩu tử về trước , đỡ khiến ca ca lo lắng. Nơi này có ta, tẩu đừng lo lắng, cho dù là tổ phụ có gì đó, ta cũng thay tẩu biện giải, tất để tẩu chịu ủy khuất.”

      Lâm Cẩn Dung liền cười cảm tạ, Lục Vân vội tiếp lời: “Cảm tạ cái gì? phải người ta đều chúng ta là thân biểu tỷ muội sao? Nên săn sóc thương nhau mới đúng.”

      Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Muội đúng.” Từ lúc nàng chịu tiếp nhận xuyến vàng kia của Đồ thị, hết thảy đều lặng yên xảy ra biến hóa.
      Hale205Snow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 164: Hồng Mai

      Lâm Cẩn Dung từ trong viện của Lâm Ngọc Trân ra, là giữa trưa. Lệ Chi thấy nàng chậm chạp, nhanh chậm bước , liền khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, chỉ sợ Nhị gia chờ người cùng nhau dùng cơm trưa, nhanh chút được ?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta mệt mỏi, nhanh được.”

      Lệ Chi mím môi, cũng cũng dám khuyên nữa. Hai người chậm rì rì dọc theo đường rải đá, chợt nghe có người ở phía sau hô gọi: “Tứ muội muội!”

      Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn, chỉ thấy Lục Luân mặc miên bào sắc xanh nhạt, lưng hùm vai gấu, đứng ở cách đó xa, hai hàng lông mày rậm vui vẻ nhướn lên, hướng nàng nhe răng trợn mắt cười.

      Lệ Chi liền thấp giọng oán giận: “Ngũ thiếu gia này, sao còn có thể gọi người là muội muội chứ? Lâu như vậy gặp, vóc dáng trở nên cao lớn mà tâm nhãn vẫn vậy.”

      Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt, cười : “Ngũ đệ, phải đệ ở Tụ Hiền các đọc sách sao? Tại sao có thời gian rảnh ra đây?”

      “Hay , lúc này muội trở thành tẩu tử của ta, Ngũ đệ gọi cũng quen miệng.” Lục Luân nhanh hướng về phía nàng, cười : “Nhị ca tìm tổ phụ, tổ phụ chê ta ở bên đọc sách rất ầm ỹ, thanh quá khó nghe, liền bảo ta ra ngoài. Nhị ca bảo ta với muội, trở lại ăn cơm trưa, bảo muội cần chờ. Hai ngày nay muội làm cái gì? Bắt đầu từ buổi sáng hôm qua ta được gặp muội.”

      Lệ Chi nhân tiện : “Ngũ thiếu gia, thiếu phu nhân của chúng ta vừa mới vào cửa, làm sao dám nơi nơi loạn? Cầu người đừng gọi nàng là Tứ muội muội nữa, người ta thiếu phu nhân của chúng ta có quy củ.”

      Lục Luân hiếm khi đỏ mặt: “ gọi.”

      Lâm Cẩn Dung thấy đỏ mặt, khỏi thầm nghĩ, rốt cục thông suốt.

      Chợt thấy Lục Luân khó xử sờ sờ đầu, giọng : “Ta vừa rồi nghe , các nàng tức giận với muội sao? Ai nha, đúng là đủ thứ khó xử. Ta muốn giúp muội, lại biết nên giúp muội thế nào. Như vậy , nếu muội muốn ta làm cái gì, cứ sai người đến với ta, ta ở tại sân viện Hạnh Hoa ở phía đông kia, cho dù ta ở đó, cứ với gã sai vặt cũng được. Trăm ngàn lần phải nhớ kỹ.”

      Trong nhà này, ai đau lòng nàng, lo lắng cho nàng, muốn giúp nàng, nàng cũng có bao nhiêu tin tưởng, chỉ có Lục Luân, , là nam tử hán đại trượng phu, nàng chưa bao giờ hoài nghi. Lâm Cẩn Dung trong lòng cảm thấy ấm áp, cười : “Đệ cố ý tranh cãi ầm ĩ với tổ phụ, để bị đá ra ngoài đúng ?”

      Lục Luân cười : “Bị muội đoán trúng rồi.” Sau đó tặc hề hề : “Ta cuối cùng thấy muội so sánh với lúc trước tựa như thay đổi thành người khác vậy, nếu là lúc trước, nhất định muội khóc, lúc này lại cười. Muội thổi sáo, pha trà, việc buôn bán đều lợi hại như vậy có phải gặp được kỳ nhân nào ? Muội với ta , ta nhất định cho những người khác biết. Ta muốn bái người đó làm sư phụ, học hai chiêu thức gì đó.”

      Lệ Chi xì tiếng cười: “Ngũ thiếu gia kể chuyện xưa sao?”

      Lục Luân ngây ngốc cười: “ có sao?”

      “Nào có kỳ nhân gì? Ta suốt ngày nhốt tại trong nhà, cho dù là thành công sao có thể khen ngợi đến mức vậy?” Lâm Cẩn Dung kìm lòng được xoa xoa hai má nóng lên, nghiêm mặt : “Ngũ đệ, đệ nên theo tổ phụ đọc sách, đừng nghĩ đến chuyện sung quân.”

      Lục Luân giật mình, có chút mất hứng: “Sao muội lại giống bọn họ như vậy? Sung quân làm sao? Ta thi võ, tương lai thi đỗ đứng đầu làm tướng quân! Nhất định phải vậy!” Nghĩ nghĩ, lại cắn răng tăng thêm ngữ khí: “Nhất định phải vậy! Thế nào cũng thành!”

      Nếu quả tham dự thi võ, sung quân, vậy cũng đành thôi, nhưng mà những vậy, làm chuyện đại nghịch bất đạo, còn bởi vậy mà mất mạng. Chỉ cần có thể thay đổi nguyện vọng này có thể bảo trụ tính mạng của . Nhưng người này rất cố chấp, khó mà lay động, chỉ có thể tiến từng bước mà thôi. Lúc trước nàng vốn tính toán ở năm biến chuyển mấu chốt bảo Lục gia truyền tin ngăn trở , nhưng kém dương sai nàng lại gả vào đây, bằng tại bắt đầu đả động Lục Luân. Lâm Cẩn Dung cười : “Ta phải ngăn trở đệ a, đọc sách nhiều mới tốt. Có dũng có mưu, đệ đọc sách tốt, cũng tự do hơn chút……”

      “Đừng, nhanh đừng nữa, những gì muội muốn tiếp ta đều biết. Đọc sách, ta từng này tuổi rồi, còn có thể có đại thành gì nữa đây?” Lục Luân bộ dạng sợ Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ nữa, vội vàng cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Ta chính là cố ý đến với muội mấy lời này, ta đây a!” xong nhanh như chớp chạy .

      Lệ Chi nhìn theo bóng dáng : “Ngũ thiếu gia này thực giống như người trong nhà này vậy. từng này tuổi còn hấp tấp, vô tâm vô phế như thế, giống như chuyện gì cũng liên quan đến .”

      Lâm Cẩn Dung trầm giọng : “Lệ Chi, có thể tin tưởng. Ngươi với các nàng, vô luận như thế nào, nhất định phải tôn kính Ngũ thiếu gia.”

      Lệ Chi vì sao, nhưng thấy nàng giống như giỡn, liền nghiêm túc ghi nhớ.

      Sắc trời có chút tối, Lâm Cẩn Dung nghiêm túc viết xong bức thư, sau đó dán kín phong thư, đề bút pháp đoan đoan chính chính ở phong thư viết hai chữ “Dương Mạt”.

      “Viết thư cho ai vậy?” Lục Giam lững thững tiến vào, trong tay còn cầm cành hồng mai.

      Lâm Cẩn Dung liếc nhìn cành hồng mai, đem phong thư giơ lên: “Dương Mạt. Nghe sinh hạ, chuẩn bị lễ chúc mừng nàng.”

      “Tìm bình ngọc để cắm hoa.” Lục Giam đưa hồng mai cho Đậu Nhi, quay đầu hỏi Lâm Cẩn Dung: “Dương Mạt gả đâu?”

      Lâm Cẩn Dung : “Tín Châu, cụ thể ở đâu biết, mỗi lần ta gửi thưcho nàng đều ủy thác người Ngô gia mang qua đó.”

      “Lần này có phải lại nhờ người mang tới Ngô gia ? Trong thư nội dung về chuyện gì vậy?”

      Lục Giam đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, vươn tay cầm phong thư của nàng, tay Lâm Cẩn Dung co rụt lại, trợn tròn mắt cảnh giác : “Đều là chuyện riêng của nữ nhân mà thôi.”

      Lục Giam thấy nàng như thế, khỏi mỉm cười : “Ta sao có thể đọc thư của nàng? Chỉ muốn nhìn chữ viết của nàng mà thôi.”

      Tâm tình rất tốt, Lục lão ông chuẩn bị ra tay rồi chăng? Ngày lành còn tại phía sau, vậy kế tiếp Đồ thị la hét muốn sống muốn chết, thời điểm nhìn thấy xem ngươi còn cười được hay đây. Lâm Cẩn Dung chút để ý : “Chữ viết của ta sao có thể so sánh với chàng. Tín Châu kia chàng quen thuộc sao?”

      Chữ viết thanh uyển, lưu sướng, mỏng manh, viết rất đẹp, ánh mắt của Lục Giam chặt chẽ dính phong thư kia: “Chưa từng qua Tín Châu, chúng ta khi đó ở Giang châu, sau lại Hồng châu.”

      Lâm Cẩn Dung thêm, đem lá thư này cẩn thận cất vào hộp trang điểm, lại bảo Lệ Chi tiến vào, mở hòm xiểng lấy thứ gì đó cho Dương Mạt, Lục Giam ở bên nhìn, thấy bên trong có khối bạch ngọc, nhan sắc trong suốt, nhân tiện : “Ngọc này khá đẹp.”

      Lâm Cẩn Dung đoán dùng thứ này làm lễ đưa tặng, nhân tiện : “Nàng tặng ta đôi châu sai kim tương dương chi bạch ngọc thêm trang, cho nên cố ý chọn thứ này để tặng nàng.”

      Lục Giam thấy nàng và Lệ Chi nghiêm túc đặt lễ vật vào hộp, sau đó lại dán giấy niêm phong, cho thấy thập phần quý trọng Dương Mạt liền : “Nàng còn nhớ Cố mọt sách ?”

      Lâm Cẩn Dung suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới ở bằng hữu của ở Thanh châu, nhân tiện : “Nhớ . Ở Thanh châu đúng ?”

      “Đúng vậy.” Lục Giam thấy nàng nhớ , trong mắt có vài phần ý cười, cúi người lại đây: “ năm rồi được vị đại nhân thưởng thức, đến phủ Hà Trung làm phụ tá.”

      Lâm Cẩn Dung biết vì sao đột nhiên cùng nàng nhắc tới Cố mọt sách, liền thuận miệng : “Vậy sinh kế nhà có thể được giải quyết rồi.”

      Lục Giam cười : “Đúng, ta thực thay cao hứng, trước đó vài ngày nhờ người gửi thư tới cho ta, hỏi ta có muốn đến chỗ chơi . Đáng tiếc ta được.”

      “Về sau có cơ hội, biết đâu về sau chàng đến đó làm quan cũng chừng.” Lâm Cẩn Dung đứng lên, nửa đùa nửa .

      Lục Giam trầm mặc lát, thấp giọng : “Ta muốn ở lại kinh thành. Đến lúc đó mang nàng cùng .” những lời này, ngay lập tức đứng dậy tiếp nhận bình hồng mai trong tay Đậu Nhi, hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nàng thấy nên đặt ở đâu?”

      Lâm Cẩn Dung chút nghĩ ngợi : “Đặt ở bàn học của chàng . Thời điểm chàng đọc sách cũng thấy thoải mái hơn.”

      “Để lại cho nàng . Ta ngày mai phải đến Thính Tuyết các đọc sách.” Lục Giam đứng dậy đem bình hoa đặt bàn trang điểm, đưa lưng về phía nàng : “Vừa rồi tổ phụ khen ngợi nàng.”

      Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe môi: “Ta nghĩ đến bị trách mắng. Vẫn còn sợ hãi đây.”

      “……” cũng nhìn thấy bộ dạng nàng có nửa phần sợ hãi, Lục Giam nhịn nhẫn, : “Lão nhân gia phải người đạo lý. an bài người giúp Lục đệ điều trị thân mình, lại tự dạy Lục đệ thời gian, nếu Chư tiên sinh nguyện ý thu nhận, đưa Lục đệ qua đó. Nếu Chư tiên sinh thu nhận, mặt khác tìm thư viện cho , để Lục Luân theo bồi .”

      “Vậy là tốt rồi. Đồ ăn dọn lên, rửa tay ăn cơm .” Lâm Cẩn Dung đứng dậy rửa tay, chỉ huy bọn nha hoàn sắp xếp bàn cơm, theo thường lệ tự tay giúp Lục Giam xới cơm, cẩn thận tỉ mỉ, săn sóc chu đáo.

      Vừa ngồi xuống thấy Lục Giam gắp miếng thịt gà nướng, nhìn nàng : “Là món sở trường của nữ đầu bếp nhà chúng ta.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc, đem chiếc đũa hướng tới đĩa thịt luộc giã tỏi. Còn chưa gắp lên, chợt nghe Lục Giam thấp giọng :“Ta thích ăn cái kia.”

      Lâm Cẩn Dung dừng chút, thu hồi chiếc đũa, ngược lại gắp chút rau, ăn miếng thịt gà nướng giống như uống thuốc đắng vậy. Lục Giam cúi mắt ăn, lại gắp cho nàng miếng thịt gà nướng.

      Lâm Cẩn Dung nhịn được, : “Ta thích ăn cái này.”

      Lục Giam liền lại gắp trở về, hướng nàng cười: “Ta cũng thích ăn rau này. Nghe nàng thích ăn thịt dê non đúng ? Ngày mai bảo phòng bếp làm chút.”

      Lâm Cẩn Dung thấp giọng : “ cần, có cái gì ăn cái đó.”

      Lục Giam gật gật đầu, gì thêm.

      Dùng cơm xong, Lệ Chi hầu hạ Lâm Cẩn Dung rửa tay súc miệng, thấp giọng : “Thiếu phu nhân, Nhị gia nếu với người món gà nướng là món sở trường của nữ đầu bếp, hơn nữa vừa lên bàn liền gắp cho người, gắp lần lại lần, chứng tỏ thích món này. Vì sao người gắp miếng cho ?”

      Lâm Cẩn Dung bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ta nghĩ tới. Lần sau làm như vậy.”

      “Vậy người nhất định phải nhớ a. Ngày mai nô tỳ phải hỏi thăm xem Nhị gia thích ăn cái gì, thích ăn cái gì.” Lệ Chi bất đắc dĩ thở dài. [bánh ít , bánh quy lại], Lâm Cẩn Dung thay Lục Thiện sắp xếp hướng , mới có cành hồng mai này, Lục Giam lại chủ động gắp gà nướng, dự đoán được tuyệt đối chỉ mong muốn như vậy. Thôi, cứ để từ từ. Trước mắt những gì Lâm Cẩn Dung làm tốt hơn nhiều so với nàng suy nghĩ rồi.
      Hale205Snow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 165: Phu thê

      Lục Giam bắt đầu từ ngày thứ tư sau khi thành thân mới canh năm rời giường, ăn điểm tâm, sau đó trực tiếp đến Thính Tuyết các đọc sách, cơm trưa cũng quay về ăn, toàn được người đưa đến, đợi đến thời điểm cơm chiều, mới trở lại cùng Lâm Cẩn Dung dùng cơm, rồi tới thỉnh an Lâm Ngọc Trân, nếu nghe Lục lão phu nhân tinh thần tốt, cũng Vinh Cảnh cư chuyến.

      Sau khi xuất môn, Lâm Cẩn Dung trước hết đến sân viện của Lâm Ngọc Trân, bồi Lâm Ngọc Trân chuyện, cùng Lục Vân làm nữ hồng, cơm trưa dùng cơm với Lâm Ngọc Trân và Lục Vân. Sau khi ăn xong, Lâm Ngọc Trân ngủ trưa, nàng liền tự do, trở về phòng ngủ nửa canh giờ, rồi chỉ huy mấy người Quế ma ma sửa sang lại đồ cưới. Thời điểm cơm chiều, Lục Giam trở về, ngắn gọn ân cần thăm hỏi, giúp đỡ thay quần áo, rửa tay, dùng cơm, trong lúc ăn theo quy củ chuyện, chỉ gắp món ăn ra vẻ quan tâm. Thỉnh an trở về, Lục Giam cứ theo lẽ thường ở phòng cách vách đọc sách canh giờ, nàng ngay tại trong phòng đọc sách chờ , đợi trở về, chuẩn bị nước cho rửa mặt, tùy ý vài câu nhàn thoại, sau đó tắt đèn ngủ.

      Bàn tay đêm hôm đó dừng lại bên hông Lâm Cẩn Dung lát, nhận được đáp lại của nàng, vì vậy cũng còn lặp lại nữa. Ngày trôi qua như thế, Lâm Cẩn Dung rất thoải mái, đám người Quế ma ma thấy hai người tương kính như tân, cũng thực vừa lòng. Mấy người Lục lão ông, Lâm Ngọc Trân thấy hai người hòa hòa khí khí, Lục Giam như cũ khắc khổ dụng công, cũng vô cùng hài lòng.

      Hai người gặp Đồ thị cùng Lục Thiện vài lần, lão thái gia ở ngày thứ tư liền gọi Lục Tam lão gia qua hỏi chuyện của Lục Thiện, răn dạy xong, lại tự tay viết thư đến Thái Minh phủ nhờ bào muội hỏi thăm vị Quách đại phu kia. Đồ thị trong lòng thoáng dễ chịu chút, tuy lúc trông thấy hai người vẫn thường vụng trộm liếc nhìn Lục Giam, nhưng cũng thu liễm hơn rất nhiều, còn dây dưa với Lâm Cẩn Dung, cũng còn giáp mặt kích thích Lâm Ngọc Trân nữa.

      Sau khi thành thân bảy ngày, chiếu theo lệ phải trở về nhà mẹ đẻ của nữ nhi vừa xuất giá để lại mặt.

      Mới chỉ canh năm, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam dậy rửa mặt chải đầu trang điểm, ăn qua điểm tâm, đến Tụ Hiền các cùng Lục lão ông chào từ biệt, lại đến Vinh Cảnh cư gặp Lục lão phu nhân, sau khi từ trong phòng Lâm Ngọc Trân bước ra là hừng đông.

      Vừa qua khỏi giờ Tỵ, Lâm Thận Chi cùng Lâm Diệc Chi đứng chờ trước cửa, tiếp đón Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam lên xe, hướng Lâm gia mà .

      Đào thị sớm mang theo Bình thị đứng chờ ở nhị môn, mới thấy Lâm Cẩn Dung xuống xe, đỏ hồng mắt tiếp đón, đỡ nàng bước xuống, rồi đánh giá nàng từ xuống dưới, lại vụng trộm xoa bóp tay nàng, kiểm tra xem có gầy hay .

      Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười, tùy ý để nàng xoa nắn.

      Đào thị thấy nàng cười tươi, mặt có vẻ ủ ê, tay chân cũng bị gầy , liền vừa lòng nhìn Lục Giam : “Nhị lang khá lắm.”

      Lục Giam cười cười, đánh giá thần sắc Lâm Cẩn Dung chút. Ánh nắng sáng sớm chiếu vào đầu vào khuôn mặt nàng, trâm cài bảo thạch búi tóc nhàng chớp lên, chiếu rọi đôi mắt nàng sáng lạn, khiến tươi cười càng thêm phần nũng nịu xinh đẹp. Lúc này nàng mới là nữ tử mười bảy tuổi, giống với thê tử vừa rồi nghiêm túc chải đầu cho , gắp đồ ăn mà thích, lại giúp sửa sang lại bào phục.

      Nàng biết, nghiêm túc trở thành thê tử của . Lục Giam khỏi nhớ tới Lục lão ông : “Nàng chỉ muốn im lặng, ầm ỹ nháo loạn, công bằng, tận chức tận trách, chính là thê tử tốt. Phu thê vĩnh kết đồng tâm, chung thân thay đổi. Con phải đối đãi tốt với nàng nàng mới có thể đối đãi tốt với con, tiếp qua vài năm, chờ đến khi con có công danh, để nàng an hưởng vinh hoa phú quý, lại có hài tử, nàng dù có bao nhiêu oán khí cũng tiêu tan.” Nếu cột vào với nhau cả đời, cũng muốn bị nàng oán trách.

      Đào thị vô tình nhìn thấy Lục Giam ngắm Lâm Cẩn Dung, khỏi mừng rỡ cười nở hoa, nhiệt tình tiếp đón hai người vào. Mọi người trong Lâm gia sớm ngồi vây quanh ở An Nhạc đường, thấy hai người tiến vào, liền lên tiếng hoan hô chúc mừng chào hỏi, sau đó, Lâm Cẩn Dung ở lại hậu đường cùng nữ quyến chuyện phiếm, Lục Giam được đám người Lâm lão thái gia gọi ra ngoài chuyện, bày tiệc chiêu đãi tân hiền tế.

      Sau khi náo nhiệt dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Đào thị mới có thời gian ở riêng mình. Mới vào cửa phòng, Đào thị tươi cười liền phai nhạt, cầm tay Lâm Cẩn Dung thấp giọng thở dài: “A Dung, Lục Giam sao lại có thân mẫu như vậy?”

      Lâm Cẩn Dung nghe ý tứ của Đào thị là biết chuyện này, khỏi nhíu mày : “Người là nghe ai ?” Nàng mặc dù có ý giấu diếm việc này, nhưng công đạo người bên cạnh, được truyền ra bên ngoài, nhiều ngày trôi qua đám người Quế ma ma có ai dám làm như thế. Là ai lại nhiều chuyện đây?

      Đào thị oán giận : “Hài tử này, lúc này còn muốn giấu giếm ta sao? Ta vừa rồi ở trước mặt Lục Nhị lang khó mở miệng, đành phải làm bộ như biết việc này. Vào cửa làm ầm ĩ chẳng phải con hận chết ta sao! Ta vẫn nhẫn đến giờ khắc này mới có cơ hội hỏi con, con còn chịu ?”

      Lâm Cẩn Dung đành phải đáp: “ phải chuyện quan trọng gì, ai cũng trách mắng gì con. đến , người tức giận là , người khó xử là Lục Giam. Là ai với người vậy?”

      Đào thị thấp giọng : “Là Nhị bá mẫu của con , cũng biết nàng nghe được từ đâu.” Nhớ tới La thị chê bai Đồ thị kỳ cục, kì thực cười nhạo châm chọc việc hôn nhân của Lâm Cẩn Dung, nàng liền tức giận đến phát run. “Ta có biện pháp thay con xả giận. Đồ thị kia, từ trước thấy nàng đáng thương, lúc này sao thấy nàng lại đáng giận như vậy?”

      Lâm Cẩn Dung thấy nàng lại đỏ đôi mắt, vội an ủi : “Đừng lo, lão thái gia giáo huấn nàng ta rồi, lão thái thái đối đãi cũng rất tốt, lúc ấy bảo hộ con. mới là người tức giận nhất.” Lại đặc biệt công đạo nàng: “Người trăm ngàn lần đừng với bất kỳ ai rằng nàng ta phải, cố gắng chịu đựng, bằng chỉ sợ truyền mười, mười truyền trăm, khó mà thu xếp.”

      Đào thị rút khăn tay lau hốc mắt thấp giọng : “Ta biết, vì con dù thế nào ta cũng phải chịu đựng. Lục Giam đối đãi với con thế nào?”

      Lâm Cẩn Dung trảm đinh tiệt thiết trả lời: “Tốt.”

      Đào thị vừa lòng cười rộ lên: “Vậy là được rồi. Ta chờ các con sớm ngày nở hoa, mừng vui gấp bội. Chờ đến khi con có con, con càng vững vàng địa vị.” Lại tiến đến bên tai Lâm Cẩn Dung giọng : “Trong mấy tháng vừa tân hôn này là thời điểm dễ dàng mang thai nhất, con lưu ý chút, đừng vô tâm, khi nào có mà cũng biết, ta dặn dò Quế ma ma, ẩm thực cũng phải chú ý.”

      Lâm Cẩn Dung cúi mắt thấp giọng : “Nương, con mới vào cửa bảy ngày mà.”

      Cung ma ma liền cười rộ lên: “Thiếu phu nhân da mặt còn mỏng, phu nhân dừng ở đây thôi, nhiều thẹn quá thành giận .”

      “Ta là mẫu thân của nàng, ta với nàng, ai với nàng.” Đào thị cười cười, lại xoa xoa thắt lưng Lâm Cẩn Dung: “ được a, quá gầy, ăn thêm nhiều mới tốt. Bây giờ cũng phải thời điểm giữ dáng thon thả.” Sau đó hỏi liên tiếp: “Lục Giam khi nào trở về chỗ của Chư tiên sinh? Nghĩ biện pháp khiến ở lại lâu thêm hai tháng được ?”

      Gân xanh trán Lâm Cẩn Dung chịu khống chế hơi giật giật: “Toàn gia già trẻ đều chờ khảo thí công danh, nếu làm như vậy, người ta nghĩ về con thế nào? Người có thể về chuyện khác được ?”

      Đào thị thấy nàng tức giận, hiểu được nhi tức mới vào cửa đều thẹn thùng, vội vàng ngừng lại: “Được rồi, là ta lo lắng chu toàn.” Nhịn lát, lại nghĩ tới chính mình năm đó có con nối dõi mà thống khổ khó xử, nhịn được lại hỏi: “ thường xuyên về nhà chứ? Đừng giống như lúc lễ tết cũng muốn trở về nhà. Nếu quả thực ngốc như vậy, ta phải thương lượng với con.”

      Kiếp trước, sau lễ thành thân, điều Đào thị vĩnh viễn quan tâm nhất đều là vấn đề này. Nhưng trách được Đào thị, tình đời chính là như thế, từng có lúc, nàng cũng nghĩ như vậy. Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ thở dài: “Người cần phải xen vào, con với .” đợi Đào thị thêm, gọi Lệ Chi bên mặt đỏ như sắp chảy máu, hận thể tìm cớ để tiến vào lấy tráp cùng thư gửi cho Dương Mạt qua đây: “Nương, đây là lễ vật tặng Dương Mạt, còn có thư của con, người phải gấp thay con đưa tới cho Ngô gia, đừng quên. Nếu biết lần sau bọn họ đến Giang Nam lại là khi nào nữa.”

      Đào thị vội gọi Cung ma ma tiếp nhận: “ quên, sáng sớm ngày mai ta sai người đưa qua.” Lại luống cuống tay chân an bài Lâm Cẩn Dung: “ vào phòng trong nằm nghỉ chốc lát, bên ngoài tiệc tan, ta gọi con.”

      Vẫn là ở nhà mẹ đẻ tốt hơn. Lâm Cẩn Dung trông mong nhìn Đào thị: “Nương hai người chúng ta cùng nhau ngủ được ? Lần sau về nhà biết đến khi nào nữa.”

      Đào thị vui vẻ kéo tay nàng: “Được, nương ngủ với con.”

      gì thoải mái hơn so với được ngủ bên cạnh Đào thị, Lâm Cẩn Dung giống cái con mèo , dính sát vào lòng Đào thị nặng nề ngủ.

      Vừa tỉnh lại là ngày ảnh tây tà, Đào thị còn ở bên cạnh, ở gian ngoài truyền đến tiếng chuyện thầm , Lâm Thận Chi : “Cũng đến giờ rồi, gọi Tứ tỷ dậy , nàng dù mệt cũng thể để tỷ phu chờ nàng được.”

      Đào thị bất công : “Cứ để nàng ngủ thêm chốc lát, lần sau đến biết là khi nào nữa, Nhị lang để ý đâu đúng ?”

      Lục Giam hàm ý cười: “Vâng, con để ý đâu. Tổ phụ cùng mẫu thân đều cố ý phân phó, có thể ở lại lâu chút.”

      Lâm Tam lão gia uy phong lẫm lẫm: “Kỳ cục, gả cho nhà người mà nửa điểm quy củ đều có, đây là ngoại chất nhi nhà mình, nếu là nhà đặc biệt chú ý quy củ, sớm trách mắng rồi.”

      Lâm Cẩn Dung đối diện với gương sửa sang lại tóc và quần áo, vén rèm lên đến bên cạnh Lục Giam thấp giọng : “ thôi.”

      Lục Giam nhìn nàng hai má phi hồng, nhàng gật gật đầu.

      Sau khi cùng mọi người Lâm gia chia tay lưu luyến, Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng Lục Giam cưỡi ngựa, ai ngờ lại theo nàng lên xe ngựa, cố ý giải thích : “Ta uống rượu hơi nhiều, nhạc mẫu cho ta cưỡi ngựa.”

      Lâm Cẩn Dung vội ra vẻ quan tâm: “ uống canh giải rượu chưa?”

      “Uống rồi, nhạc mẫu phân phó Cung ma ma hầm canh cho ta.” Lục Giam nhàng cầm tay nàng, đem giấu dưới tay áo: “A Dung, nàng nghe câu này chưa?”

      “Câu gì?”

      Lục Giam nhìn ánh mắt nàng chữ lại chút thấp giọng : “Phu thê, vĩnh kết đồng tâm, chung thân thay đổi.”

      Những lời này, phía sau còn có câu: “Kể cả trượng phu chết cũng tái giá.”

      Lời này, từ trước nàng nghe qua, Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam nhàng nở nụ cười: “Ta từng nghe, cũng chưa bao giờ quên.”

      “Phu thê, vĩnh kết đồng tâm, chung thân thay đổi. Kể cả trượng phu chết cũng tái giá.” Những lời này xuất từ [ Lễ Ký Giáo Sinh], đại biểu truyền thống quan điểm của Nho gia, cầu hôn nhân bảo trì tương đối ổn định, trừ bỏ cầu thê tử tái giá ra, cũng muốn cầu nam tử sau khi thành thân, chung thân thay đổi, đầu bạc răng long. Đương nhiên, đây là lúc chưa phạm đến vấn đề tuyệt tình.
      Hale205Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :