1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 146: Lựa chọn
      EDIT: HOÀN TÚ

      Ngày đầu hạ, tiếng ếch kêu ran. Qua thêm năm ngày, giun đất chui ra. Qua thêm năm ngày nữa, các loài dưa bắt đầu nhú lên.

      Lâm Cẩn Dung thay đổi trang phục hè ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ nhìn kỹ sổ sách trước mặt, yên lặng tính toán chính mình còn có thể bỏ ra bao nhiêu tiền để mở cửa hàng. Cửa hàng này hề nghi ngờ chiếm được đồng ý và ủng hộ của Đào Thuấn Khâm, nhưng đồng thời, Đào thị quả nhiên đầu tư tiền, cũng cho nàng sử dụng đồ cưới. Nàng chỉ có thể dựa vào số tiền riêng của nữ tử thoạt nhìn thực ít nhưng trong quá trình vận dụng vào thực tế cũng biết nên sử dụng hai ngàn tám trăm linh năm quan tiền này thế nào.

      Nàng biết ràng, việc mở cửa hàng gặp phải quẫn cảnh, đầu tiên hương liệu quý trọng, cho nên số tiền này vốn đủ; Tiếp theo cửa hàng mới thể so sánh với cửa hàng lâu năm, vốn có khách quen, doanh thu rất chậm mới có thể thu về; Cuối cùng còn phải tích trữ hàng hóa, lại là chi tiêu . Tiền thuê mặt tiền cửa hàng, rồi thuế má, thuê nhân thủ, mua thêm quầy cùng các trang bị cần thiết, tiền thưởng chuẩn bị cho những người liên quan, mỗi việc phải suy xét kỹ lưỡng thể né tránh, đợi đến lúc việc mua bán hương liệu tư nhân được công khai, nàng phải dựa vào tính toán tỉ mỉ của bản thân mới có thể chống đỡ vượt qua khó khăn.

      Nàng nhớ , quan phủ bỏ lệnh cấm buôn bán hương liệu tư nhân nhanh nhất cũng là vào tháng bảy, trước hết trong số hương liệu bỏ lệnh cấm có mộc hương cùng đinh hương, nhưng tháng bảy cũng là lúc thời tiết nóng nực nhất, rất nhiều thương hành đều cố ý tránh khoảng thời gian này, cách khác, nhanh nhất cũng phải đến sau tháng tám, nàng mới có khả năng hoàn thành sinh ý thứ nhất, kiếm được tiền tài đầu tiên.

      Chỉ nghĩ thôi thấy khó rồi. Nàng tại có hai lựa chọn, thứ nhất là hướng Đào Thuấn Khâm chịu nợ tiền hàng, có lẽ mất nhiều đợt, sau đó đợi cho lệnh cấm được bãi bỏ, nàng kiếm được nhiều tiền, có thể hoàn trả lại cho Đào Thuấn Khâm và chứng minh cho Đào thị, cùng với Lâm Thế Toàn thấy. Ưu điểm là kiếm tiền nhiều, kiếm tiền nhanh, có thể chiếm hết tiên cơ, đây chính là chỗ tốt của trọng sinh.

      Thứ hai là có tiếng tăm gì làm sinh ý , thực kiên định dựa vào tài lực tại mà buôn bán ít , khi thực lực dần lớn mạnh, chậm rãi làm to hơn. Ngay cả như vậy đến cuối cùng cũng vẫn khiến người chú ý, nhưng biểu càng hợp lý, khuyết điểm chính là ở thời điểm người khác kiếm được rất nhiều tiền, lại trơ mắt nhìn bọn họ cướp mất cơ hội, giành lấy khách nhân, mà nàng dùng hết khả năng tiêu tốn thời gian cùng tinh lực để phấn đấu cũng thể đoạt về. Cũng chính là tuy rằng biết trước tiên cơ, nhưng chiếm được tiện nghi.

      Nên lựa chọn thế nào đây? Đáp án giống như là ở đây, nhưng cảm giác bức thiết cùng suy nghĩ của vận may lại tra tấn Lâm Cẩn Dung, làm nàng nhất thời thể quyết tâm. Nàng đơn giản bỏ sổ sách đấy, ra ngoài vườn dạo.

      Nàng trước hết là đến sân viện của Lưu Nhi, nơi đó chỉ có tiểu nương khoái hoạt thích tươi cười cái gì cũng đều hiểu, nhìn thấy nàng đều đem mọi đồ ăn ngon ra để chia sẻ còn có con chó con, khi lúc la lúc lắc, khoái hoạt im lặng. là nơi thích hợp nhất để tĩnh tâm.

      Nhưng khi nàng đến nơi, mới được người tới báo, Lưu Nhi cùng con chó con đều được Lâm lão thái thái nhàn rỗi nhàm chán triệu hồi đến An Nhạc đường.

      Đây chính là lần phá lệ đầu tiên, Lâm Cẩn Dung khỏi vài phần suy nghĩ: “Phu nhân biết chưa?”

      Ma ma trông cửa cười : “Chính là phu nhân tự mình tới đón.”

      Lâm Cẩn Dung liền dọc theo con đường đá phơi nắng trắng bệch đến An Nhạc đường. Mới đến phụ cận, chỉ thấy Đô đô béo múp chạy nhảy khắp nơi, vài tiểu nha đầu vỗ tay cười, thỉnh thoảng lại chạy ra vuốt ve nó, mà tiểu nha đầu tên Liễu Khê do Lâm Thế Toàn mua cho Lưu Nhi có chút buồn bực ngồi xổm ở góc, vô tình nghịch mấy hòn đá trước mặt.

      Lệ Chi liền hỏi tiểu nha đầu kia: “Liễu Khê, tiểu thư đâu?”

      Tiểu nha đầu thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi, mắt sáng rực lên: “Tiểu thư ở bên trong, phu nhân thích chó……”

      Hóa ra Lâm Ngọc Trân đến đây, Lệ Chi điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hỏi nàng có muốn vào .

      Lâm Cẩn Dung hề dừng lại tiếp tục vào: “Liễu Khê trông nó, đừng để nó chọc phiền toái, có việc tiến vào tìm Lệ Chi.” Nếu trốn xong, nàng trốn tránh Lâm Ngọc Trân, cùng với hết thảy người ở Lục gia.

      Nữ quyến Lâm gia nghe Lâm Ngọc Trân oán giận: “Ngô Tương cũng khảo thí, có lý do gì thể , cho dù là thi đỗ, làm quen chút cũng tốt. Có mấy người vừa thi đỗ ngay đâu? Nhưng lão thái gia , nếu Chư tiên sinh như vậy, nên nghe theo lời của Chư tiên sinh. Con phục…… Cũng bị người khác cười đến chết.”

      Lâm lão thái thái trầm ngâm : “Trầm ổn chút cũng đúng, người như vậy còn nhiều mà. Lục Giam nghĩ thế nào?”

      Lâm Ngọc Trân : “ nghe theo lời của tổ phụ cùng Chư tiên sinh. Hài tử này, ngày thường luôn phải cưỡng ép, lúc này lại nhu thuận. Người biết trầm ổn, người biết biết lung tung gì đây.” đến đây, bất luận kẻ nào đều có thể nhận ra mục đích của nàng. Lục lão ông quyết định, nàng là nhi tức căn bản thể can thiệp. Nhưng nàng cảm thấy mất mặt, có Ngô Tương ở đó, nàng càng thể nhẫn nhịn, cho nên khẩn cấp trước tiên thông báo ra ngoài, Lục Giam tham dự cuộc thi phải bởi vì sợ Ngô Tương, mà bởi vì trầm ổn kiên định.

      La thị liếc mắt cái nhìn Lưu Nhi ngồi ở bên cạnh Đào thị, có ý tốt : “Nếu phu nhân thấy hẳn nên khảo thí, cứ để Tam cữu mẫu khuyên , ta thấy Lục Giam rất nghe lời Tam cữu mẫu, nhất định có thể tham dự.”

      Lâm Ngọc Trân mặt lập tức trầm xuống, Lâm Cẩn Dung nghe thấy, bước chậm lại, nhất nhất hành lễ vấn an. Mọi người đều nhất nhất đáp lại, bị nàng gián đoạn giữa chừng, lời mới đề cập cũng tiện nhắc lại. Đặc biệt Lâm Cẩn Dung còn ngồi xuống bên cạnh Lâm lão thái thái, chủ động hỏi: “ , sao thấy A Vân?”

      Lâm Ngọc Trân đáp: “Thời tiết nóng quá, nàng có chút chịu nổi, ta để nàng ở nhà nghỉ ngơi.”

      Chợt nghe xa xa Lâm Lục ngồi ở bên cửa sổ lạnh lạnh : “Vân muội muội thân thể đúng là…… Mới chỉ là đầu hạ mà ngại thời tiết nóng bức, vậy thời gian nữa phải làm sao bây giờ? Năm rồi cũng thấy nàng như vậy, có muốn thỉnh đại phu cho nàng ?”

      Lâm Ngọc Trân sắc mặt còn có chút khó coi, tức giận : “Nàng vẫn khỏe. Cần gì gặp đại phu?”

      Lâm Lục thản nhiên cười: “Đúng, nàng kỳ là tâm tư quá nặng. nên khuyên nhủ nàng, bảo nàng đừng suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều thương tâm cũng thương thân.” Lập tức trước khi Lâm Ngọc Trân bão nổi đứng dậy cáo lui: “Ai nha, đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong……”

      Kết quả trực tiếp chính là Lâm Ngọc Trân sắc mặt lâu cũng chưa hết giận, La thị cũng cảm thấy có lỗi hay có ý tứ giảng hòa, Chu thị đứng giữa kéo gần khoảng cách, nhưng ai hưởng ứng.

      Mọi người buồn bực ngồi lát, La thị đột nhiên hỏi: “Tam đệ muội, muội mở cửa hàng hương liệu kia thế nào? Mấy ngày trước đây ta qua gần đó, cố ý nhìn xem, thấy thu thập sạch , rất nhàng khoan khoái.” Trong mắt nàng lóe tinh quang, khóe mắt liếc Lâm Cẩn Dung: “Nghe là Tứ chất nữ nhi giúp đỡ quản lý? Cũng có năng lực, như thế nào, sinh ý được ? Kỳ cũng cần quá vội, chẳng phải vừa mới mở cửa hàng sao, năm rưỡi chưa thu được lợi cũng là điều bình thường, cần phải vững vàng mới đúng.”

      “Nhị bá mẫu đúng, vốn chỉ là nơi để an ổn cùng lâu dài, mẫu thân vội, ta cũng vội.” Với câu có ý tốt của La thị, khiến Lâm Cẩn Dung nháy mắt hạ quyết tâm. Nàng có căn cơ. Nếu Lục Giam có thể nhẫn, có thể chờ, nàng vì sao thể nhẫn, thể chờ đây? Cần phải nắm nhanh thời cơ làm tốt hết thảy mới có thể nên chuyện, nhưng cũng phải nhẫn nại, thấy khuyết điểm của mình, vội vàng xao động. Nàng lại nhắc nhở bản thân, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Đợi đến khi về sau, căn cơ chắc chắn, có thể thể bản thân, nàng vội! Cũng thể gấp! Mục đích kia, phải nàng nâng bước hướng đến nó chạy như điên có thể đạt tới, nàng phải vững vàng từng bước !

      Lâm Cẩn Dung rộng mở trong sáng, cười hì hì đứng dậy đỡ tay Lưu Nhi: “Tiểu nha đầu buồn ngủ rồi, ta trước đưa nàng trở về.” Sau đó thân ái nóng bỏng cùng Lâm Ngọc Trân cáo biệt.

      Đào thị thấy, lại là trận vui mừng. Thấy nàng càng ngày càng trưởng thành. Ngay cả Lâm Ngọc Trân thấy nàng bộ dạng hoan hoan hỉ hỉ, trong lòng cũng thư thái hơn nhiều, ngược lại thấy mẫu tử La thị dù thế nào cũng vừa mắt.

      Lâm Cẩn Dung hề mê man, hề cả đêm trằn trọc. Vì thế ngày hôm sau đưa thie cho Lâm Thế Toàn, dù có chút vội vàng xao động, lối chữ Khải viết ngoáy lại biến thành quy tắc ôn nhuận trăm hoa, Lâm Cẩn Dung lấy loại ngữ khí bình thản, với nàng viết thư gửi Đào Thuấn Khâm, muốn mua mộc hương cùng đinh hương.

      Lâm Thế Toàn trừ bỏ tỉ mỉ để ý việc kinh doanh ra, cũng còn lúc nào nhàn rỗi, chung quanh thăm viếng các lữ điếm của Bình châu, qua lại với khách thương bắt chuyện kết bạn, cùng quan sai trong nha môn uống rượu giỡn, xưng huynh gọi đệ. Thỉnh thoảng cũng chạy đến các cửa hàng ở Thanh châu, nếu giá thích hợp, phiền toái Đào gia, tự mình nhập hàng.

      Ngày bình thản an ổn trôi qua, tháng năm, Lâm Diệc Chi thành thân, tân nương Bình thị quen với cuộc sống Lâm gia, biểu im lặng mà trầm mặc. Tháng bảy, trong lúc thân thích bằng hữu của Lâm phủ đồn đãi rằng cửa hàng này của Đào thị phải bù tiền, sắp đóng cửa, triều đình thông báo bỏ lệnh cấm buôn bán hương liệu tư nhân, vì thế, chỉ là Thanh châu sôi trào, ngay cả Bình Châu cũng sôi trào.

      Phàm là người có điều kiện mọi người đều muốn nắm lấy cơ hội này, trước khi đại bộ phận khách thương ở phần đất bên ngoài tới, tận lực mua nhập hàng hóa, sau đó qua tay kiếm giá hời, vài dược liệu phổ biến ngay tại chợ cũng ồ ạt bán hết. Lúc này, Đào thị rốt cục hỏi Lâm Cẩn Dung vẫn im lặng, vội nóng nảy: “Có muốn tìm cữu phụ con hỗ trợ ?”

      Lâm Cẩn Dung chỉ hướng nàng cười : “Con có tiền, có thể bán được hàng tồn trữ là tốt rồi.”

      Đào thị : “Ta có thể cho con tiền.”

      Lâm Cẩn Dung rầu rĩ : “Vẫn là cần khiến cữu phụ thêm phiền toái, cữu phụ cũng có việc phải lo.” Khoảng thời gian này, cũng là đại nạn của Ngô thị. Ngô thị chết phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nàng căn bản thể làm được gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ, trơ mắt nhìn, tuy rằng thể hỗ trợ, cũng nên tận lực giúp người Đào gia đỡ phiền toái.

      Đào thị còn muốn khuyên nữa, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên nhìn nàng : “Nương, người có muốn thăm tỷ tỷ cùng Hoan Lang ? Còn có cữu mẫu, phải gần đây sức khỏe tốt sao? Nay Ngũ ca thành thân, Ngũ tẩu cũng im lặng, Thất đệ ở chỗ Chư tiên sinh đọc sách, người cũng còn nhiều việc phải quan tâm.”

      Hoan Lang là nhũ danh của hài tử Lâm Cẩn sinh ra, Đào thị còn chưa gặp qua, vì vậy có chút tâm động: “Ta hỏi tổ mẫu của con.”
      Hale205tart_trung thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 147: Lời khuyên
      EDIT: HOÀN TÚ

      Nghe Đào thị muốn về nhà mẹ đẻ, Lâm lão thái thái có chút mất hứng, thản nhiên : “Nay thời tiết nóng bức, đường vất vả, chờ nhập thu rồi sau.” Sau đó lại thở dài: “Năm kia con mới năm nay lại đòi tiếp, Đại tẩu cùng Nhị tẩu cũng rất nhiều năm về nhà.” Ngụ ý đó là, ba nhi tức, hai người kia cũng chưa về nhà mẹ đẻ, Đào thị nhất sao có thể có đãi ngộ đặc thù đây.

      Đào thị trong lòng thầm hận, sao có thể so sánh như vậy? Hai người kia trở về nhà mẹ đẻ, là vì nhà mẹ đẻ cách khá xa, cũng thể bởi vì hai tẩu tử trở về nhà mẹ đẻ, mà nàng lại được trong khi khoảng cách tương đối gần. Nếu như vậy, Lâm Ngọc Trân lại càng nên thường xuyên chạy về nhà ngoại như thế. Vì thế ôm bụng tức giận về phòng, gọi Lâm Cẩn Dung đến bồi nàng chuyện giải sầu.

      “Chúng ta được, bảo Cung ma ma thay vậy, mang món cữu mẫu thích ăn nhất , vậy cữu mẫu cùng tỷ tỷ cũng cao hứng.” Lâm Cẩn Dung khỏi khe khẽ thở dài, rốt cuộc cuối cùng vẫn kịp gặp mặt.

      Tin tức Ngô thị qua đời truyền đến vào giữa trưa giữa tháng bảy, Đào thị lúc ấy khóc lóc thành tiếng, sau đó cố gắng nuốt nước mắt, đến An Nhạc đường, vô luận như thế nào nàng cũng phải chuyến này.

      Lâm Cẩn Dung trước phái người thông tri Lâm Thận Chi về nhà, sau đó phân phó người thu thập hành lý, Lệ Chi có chút chần chờ: “Tiểu thư, biết lão thái thái có đồng ý ?”

      “Hẳn là có thể.” Lâm Cẩn Dung lúc này mới có chút xác định. Năm đó Ngô thị qua đời, Đào thị xác thực được cho phép đến Thanh châu, nàng tất nhiên cũng theo, người là Lâm Tam lão gia cùng Lâm Thận Chi. Nhưng năm đó là năm đó, tại là tại, với tình hình bây giờ của Đào thị, thể tùy ý đến nhà mẹ đẻ thăm viếng có thể lý giải, nhưng Ngô thị là trưởng tẩu kiêm bà bà của trưởng nữ Đào thị, đến phúng viếng, là hợp tình hợp lý. Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái cũng có lý do gì để cự tuyệt.

      Lệ Chi thở dài: “Tiểu thư, nô tỳ là người.”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc ngồi xuống, lát sau, nàng đứng dậy hướng về phía An Nhạc đường: “Các ngươi thu thập này nọ, ta nhìn xem.”

      Đào thị đối diện với Lâm lão thái thái lau nước mắt: “Tuy rằng sớm biết tẩu tử khỏe mạnh, nhưng cũng là lúc tốt lúc xấu, nghĩ tới đột nhiên ra . Tẩu tử đối đãi với con rất tốt, đối đãi với A cũng có gì để soi mói……”

      Lâm lão thái thái cùng đám người Chu thị nhịn được đồng tình thở dài: “Đào Đại phu nhân là người tốt, tuổi còn trẻ như vậy, con cũng đừng quá thương tâm……”

      khuyên thôi, vừa , Đào thị nhịn được liền khóc thành tiếng, Lâm Cẩn Dung chạy nhanh tiến lên đỡ nàng, thấp giọng khuyên giải an ủi.

      Lâm lão thái thái tuổi cao, dù đồng tình, cũng thích có người ở trước mặt khóc lóc sướt mướt, đặc biệt lại là vì tang , bà cảm thấy xui xẻo, liền hơi hơi nhíu mày: “Muốn nhanh thu thập các thứ .” Lại phân phó Chu thị: “Chuẩn bị phần tang nghi, được chậm trễ.”

      Đào thị cảm kích đa tạ: “Nhi tức trở về thu dọn các thứ.”

      Lâm Cẩn Dung vội thấp giọng : “Tổ mẫu, để con với mẫu thân được ?” Thấy đôi mắt lão mờ nhạt của Lâm lão thái thái tìm tòi nghiên cứu, nàng cúi mắt giọng : “Cữu phụ, cữu mẫu vẫn đối đãi vô cùng tốt, mẫu thân thương tâm như vậy, Thất đệ còn muốn theo , con sợ có người chiếu cố bọn họ.”

      Lâm lão thái trầm mặc lát, hướng nàng khoát tay áo, xem như đồng ý.

      Vào lúc ban đêm, còn có người Ngô gia sai tới hỏi thăm, Lâm gia chuẩn bị khi nào Thanh châu, có muốn cùng . Tiếp theo Lục gia cũng phái người đến, là chuẩn bị sai người phúng viếng, hỏi bọn họ khi nào xuất phát, để cùng nhau.

      Đào thị bi thương nhưng đồng thời cũng cảm thấy an ủi, đối với Lâm Cẩn Dung rơi lệ nhớ lại vài kỷ niệm cũ với Ngô thị trước khi nàng xuất giá, đến chỗ thổn thức khỏi đau lòng: “Đời này ta cũng chưa từng thấy tẩu tử đối tốt với tiểu như vậy, A Dung, người tốt mệnh thọ, người tốt mệnh thọ a!”

      Lâm Cẩn Dung hồng đôi mắt, gì vỗ về lưng Đào thị.

      đêm ngủ yên, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Đào thị hai mắt thâm quầng dậy, dẫn nữ nhân đến từ biệt Lâm gia nhị lão, sau đó bước lên xe ngựa đến Thanh châu. tới trước cửa thành, sắc trời , cửa thành còn chưa mở, sương sớm đọng tảng đá ven đường, Lâm Tam lão gia bên sai người hỏi khi nào mở cửa thành, bên đến hỏi Đào thị: “Là hẹn với Ngô gia, Lục gia ở đây sao? Tại sao còn chưa thấy người đến? Hôm nay nóng nực như vậy, dù sao vẫn nên xuất môn sớm mới tốt.”

      Đào thị tâm tình tốt, thản nhiên : “Dù sao cửa thành cũng còn chưa mở, đợi chút cũng sao.”

      , chỉ thấy có cỗ xe ngựa tới, dừng lại trước xe ngựa của Lâm gia, người lưu loát nhảy xuống, đến hành lễ: “Ngoại chất hành lễ cữu phụ, cữu mẫu. Thỉnh nén bi thương.” Chính là Lục Giam.

      Lâm Tam lão gia hơi có chút ngạc nhiên: “Nha nha, sao lại là ngươi ? Tổ phụ ngươi cho ngươi sao? phải đọc sách sao?”

      Đào thị thấy , tâm tình tốt hơn vài phần, nhân tiện : “Sao lại thể là ? Theo ta thấy, thực thích hợp.” Lục gia nể mặt nhạc mẫu tương lai, có gì đúng? Học bài rất trọng yếu, nhưng nhân tình cũng trọng yếu kém.

      Lâm Tam lão gia cũng chỉ thuận miệng, nghe Đào thị như vậy, cũng giảng giải gì thêm. bao lâu, xe ngựa của Ngô gia cũng đến, người nhà họ thực ít, cả trai lẫn , Dương thị thấy Đào thị, hai người liền rơm rớm nước mắt, bắt đầu nhớ tới nhiều chuyện của Ngô thị, càng lòng càng chua xót.

      “Cửa thành khi nào mới mở a? Ta xuống tìm Lục Nhị ca.” Lâm Thận Chi chờ kiên nhẫn, chuồn qua người Lâm Cẩn Dung, lưu loát xuống xe.

      Lâm Cẩn Dung vén màn xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy Ngô Tương, Lục Giam đứng ở cách đó xa thấp giọng chuyện với nhau, nghe thấy tiếng Lâm Thận Chi gọi, đều quay đầu đáp ứng. Lâm Cẩn Dung muốn buông mành, thấy đôi mắt đen láy sâu kín của Lục Giam hướng về phía nàng, ánh mắt hai người chạm phải nhau, Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, hướng gật đầu cái, rồi buông màn xe.

      bao lâu, ngoài xe vang lên thanh cửa mở nặng nề, Ngô Đại lão gia trầm giọng : “Nhanh đừng khóc, đường quan trọng hơn.” Vì thế Đào thị cùng Dương thị lúc này mới thu lệ, rồi trở về xe.

      phúng viếng, dọc theo đường mọi người tâm tình cũng tốt, có ai cố ý trì hoãn hành trình, cho nên đường rất nhanh. Tới trạm dịch, thời điểm dừng chân so với lần trước Lâm Cẩn Dung đến Thanh châu thuận lợi hơn rất nhiều. Người của Ngô gia chuẩn bị đầy đủ, đoàn người lại nhiều, đến điểm liền phân biệt thông báo cho hai nhà Lâm Lục, cần chuẩn bị cơm canh, cứ ăn với bọn họ.

      Thời tiết quá nóng, lại đường, nhóm nữ quyến đều có khẩu vị, dùng bữa qua loa xong liền ngồi vây quanh nhàn thoại. Ngô Lăng lặng lẽ kéo kéo Lâm Cẩn Dung, giọng : “Trong phòng này vừa buồn lại nóng, còn có mùi lạ, thời điểm ta vừa mới tiến đến nhìn thấy góc sân có hoa nhài rất đẹp, chúng ta đến đó chút, hái mấy đóa đặt ở trong phòng, ban đêm ngủ cũng ngon hơn.”

      Lâm Cẩn Dung liền giọng cùng Xuân Nha câu, theo Ngô Lăng ra bên ngoài. Bên ngoài tuy rằng mát mẻ, nhưng chung quy so với trong phòng bực bội cũng nhàng khoan khoái hơn nhiều, dưới chân tường phía tây của góc vườn, quả nhiên có bụi hoa nhài ước chừng cao nửa người, mùi thơm phác mũi, đóa hoa tuyết trắng dưới ánh sáng ban trưa lóe oánh nhuận nhàn nhạt, khiến phiền chán trong lòng người tiêu tan bớt nửa.

      Ngô Lăng ra lệnh ma ma lấy nước trong ở giếng bên cạnh, cùng Lâm Cẩn Dung chọn đóa hoa tươi nhất đẹp nhất nhàng hái xuống, đặt ở trong nước, chuẩn bị sau đó gửi cho mọi người.

      Chợt nghe người đứng cách đó xa : “Các muội làm cái gì vậy?” Chính là Ngô Tương mình tới: “Hoa nhài này mới nở, hái nhiều thêm mấy đóa, chia cho chúng ta ít, trong phòng có mùi lạ, hơi khó ngửi.”

      Ngô Lăng đứng dậy: “Đều có, Nhị ca từ đâu tới đây?”

      Ngô Tương : “Ta vừa mới thỉnh an với nương ta, ra ngoài ngửi thấy hương hoa nhài liền tìm đến, vừa vặn thấy các muội ở đây.” Sau đó cố ý cùng Lâm Cẩn Dung chào hỏi: “Tứ muội muội, lâu chưa thấy muội, sau khi trở về có người nhà ta Giang Nam, muội có muốn gửi thư cho Dương Mạt ?”

      Lâm Cẩn Dung : “Ta cũng muốn gửi cho nàng mấy thứ, chờ sau khi trở về sai người đưa qua.”

      Ngô Tương có chút cảm khái: “ tại rất khó gặp muội. Chúng ta ngày bé có nhiều bằng hữu, tại rất nhiều người cũng hay gặp.”

      Lâm Cẩn Dung nhất thời gì, sau khi nàng đính ước, Đào thị xác thực mấy khi mang nàng xuất môn làm khách nữa. Cho dù là xuất môn làm khách, tuổi tác lớn, cũng thể tự tại giống như trước, cho nên Ngô Tương với nàng đúng là lâu chưa gặp nhau.

      Ngô Lăng liền thấp giọng : “Nghị thân rồi, tuổi lớn, tất nhiên khó gặp. Giống như Dương Mạt, ngày bé thường xuyên tới nhà của ta, đính ước rồi trở về nhà, rất khó qua lại. Nếu muốn gặp nàng cũng biết là đến khi nào nữa.”

      đến sinh ly tử biệt, khí trong khoảng thời gian ngắn còn có chút ngưng trọng, Lâm Cẩn Dung ho tiếng, cười : “Ngô Nhị ca, huynh có định đến kinh thành dự thi ?”

      Nghe nàng nhắc tới điều này, Ngô Tương nhất thời hào hùng vạn trượng, ánh mắt tỏa sáng: “Có.” Đột nhiên lại nghĩ tới Lục Giam, liền đè thấp thanh : “Lục Giam ?”

      Lâm Cẩn Dung trầm mặc lát, gật gật đầu: “Nghe là như thế.”

      Ngô Tương hỏi: “ vì sao ? Ta cùng có hẹn ước, ở trường thi phân tranh cao thấp, , còn so sánh thế nào nữa?”

      Ngô Lăng nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, vội hướng Ngô Tương nháy mắt: “Nhị ca……”

      “Nghe là Chư tiên sinh đề nghị lại đọc sách vài năm, chính cũng hiểu được trầm ổn chút tốt hơn.” Lâm Cẩn Dung nhàng cười, ngẩng đầu nhìn Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, ta có câu này biết có nên hay ?”

      Ngô Tương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười bày ra tư thế mời.

      Lâm Cẩn Dung ràng : “Ngô Nhị ca, tính tình huynh sơ cuồng, người biết cảm thấy huynh có cá tính, rất thu hút; Nhưng nếu là người biết, chỉ sợ đắc tội với người khác. Trong kinh thể so với địa phận bé của chúng ta, người hiển quý rất nhiều, huynh phải chú ý chút.”

      Ngô Tương nghĩ đến nàng về việc Lục Giam thi hay thi, vì vậy chỉ vô tình nở nụ cười.

      Ngô Lăng còn hiểu tốt xấu, hát đệm : “Nhị ca, lời này trong nhà cũng ít người nhắc nhở huynh, tại A Dung cũng như vậy, huynh còn chú ý!”

      “Tiểu nương chớ học nhóm phu nhân lải nhải.” Ngô Tương lười biếng hướng hai người chắp tay: “Ta trước.” Tùy tay cầm bát đựng hoa nhài trong tay ma ma bên cạnh : “Cảm tạ a, ta thay các muội chia cho những người khác.”

      Ngô Lăng liền có lỗi : “A Dung, muội cũng hiểu tính tình của , lúc trước về chuyện khảo thí, muội đừng để ý.”

      Lâm Cẩn Dung nhàng lắc đầu, nàng cũng chỉ có thể làm đến mức này mà thôi.
      Hale205 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 148: Phúc khí
      EDIT: HOÀN TÚ

      Côn trùng kêu vang, gió đêm thanh lương.

      Ngô Tương nhàng đẩy cửa ra, nhìn Lục Giam ngồi dưới đèn đọc sách : “Lại đọc sách sao? Ta ngươi đừng lúc nào cũng như vậy được ? Ta dù lập tức dự thi cũng giống như ngươi.”

      Lục Giam ngẩng đầu lẳng lặng nhìn lát, nhàng phun ra câu: “Ta thông minh như ngươi. Nếu cố gắng, ta sao có thể thắng ngươi?”

      Ngô Tương bị kiềm hãm, lập tức nở nụ cười: “Chúng ta phải cùng tham dự kỳ thi, so sánh thế nào được chứ? Đọc sách nhiều hơn ta ba năm, cho dù cuối cùng ngươi thắng ta, ngươi cảm thấy công bằng sao?”

      Lục Giam thản nhiên : “Thiên phú có cao thấp, vốn có công bằng. Nhân sinh còn rất dài, ta vội. Ngươi cho dù trúng Trạng Nguyên, cũng đừng nghĩ rằng thắng ta, còn có ngày sau.”

      Ngô Tương ngừng lát, ha ha cười: “Đúng, ngày còn dài.” Sau đó đem mấy đóa hoa nhài trắng thuần đặt trước mặt : “Cho ngươi để tỉnh táo tỉnh thần! Cẩn thận hỏng mắt, ngày sau có nhìn tên bảng cũng thấy !”

      Lục Giam mỉm cười, tiếp nhận mấy đóa hoa nhài kia, đặt dưới ngọn đèn quan sát lát, đứng dậy lấy chén trà đựng nước để cắm vào rồi : “Ta nhớ trong trạm dịch này có bụi hoa nhài, ai giúp ngươi hái vậy?”

      Ngô Tương nằm xuống giường, lười biếng : “Đường muội nhà ta, còn có Tứ muội muội.” Im lặng trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười tiếng: “Lục Nhị lang, ngươi có phúc. Vận khí cũng tốt.”

      Lục Giam chậm rãi quay đầu nhìn : “Sao lại vậy?”

      Ngô Tương ánh mắt nhìn chằm chằm trướng đỉnh màu xám của căn phòng: “Ta , ngươi có thể cùng Tứ muội muội đính hôn có phúc, vận khí cũng tốt. Ta vẫn đều nghĩ rằng ngươi đính ước với Lâm Ngũ chính là Lâm Lục. Kết quả thực nằm ngoài dự kiến của ta. Thổi sáo pha trà ít ai bằng, còn biết quản lý buôn bán, biết Tứ muội muội được nuôi dưỡng thế nào. Nàng nếu là nam tử, tính tình cường hãn chút, chừng hai người chúng ta đều phải thoái nhượng ba phần.”

      Lục Giam hơi hơi nhếch môi: “Ta là có phúc khí.”

      Ngô Tương đứng dậy vỗ vỗ bờ vai của , xoay người ra ngoài: “Nếu muốn vượt qua ta, ngươi càng phải cố gắng mới được!”

      đúng là ngữ khí cuồng vọng điển hình của Ngô Tương.

      Lục Giam trầm mặc nhìn đóa hoa nhài cắm trong chén nước kia, lâu sau, kiên định vươn tay, cầm sách lên tiếp tục đọc.

      Tang Ngô thị thực cực kỳ náo nhiệt, trong đình viện hòa thượng tụng kinh siêu độ, nhiều đến mức khiến người hoa cả mắt. Đào Phượng Đường mặc áo tang hồng mắt nhìn đám người Ngô Đại lão gia báo: “Phật quy định bốn mươi chín ngày. Quan tài là gỗ lim, mộ địa cũng rất tốt……” ngắn lại câu, chính là hướng Ngô gia, Đào gia cảm tạ giúp an táng Ngô thị.

      Lâm Cẩn gầy sọp , với đám người Dương thị: “Con số cụ thể cuối cùng mới biết được, bà bà sớm phân phó, vật phẩm để tang thể quá nhiều, tính toán qua mộ địa, quan tài, phật , táng phẩm ước chừng phải tốn khoảng 7 triệu quan tiền.”

      Đám người Dương thị nghe xong, đều tỏ vẻ tang này rất có thể diện. Ngô Nhị phu nhân lại lau lệ cảm thán: “ phu nhân sớm biết nàng khỏe, cho nên mới đầu năm vội vàng gả Phượng Tường . Rốt cuộc chưa thấy ai so với nàng thay người khác suy nghĩ, thay người khác lo toan như vậy.”

      Lời này được nhóm nữ quyến Ngô gia nhất trí đồng ý, đều bắt đầu khen ngợi Ngô thị, sau đó lại là trận thổn thức rơi lệ.

      Lâm Cẩn nhàng nhàng thở ra, này xem như quá quan. Hậu táng thành phong trào, hôn nhân luận tài, vì thế dù cho táng gia bại sản, Đào gia trong vòng hai năm qua, cưới phụ sinh con, rồi gả nhi nữ, lại làm tang , tiêu phí là kinh người. Cũng may của cải nhiều, sớm có tích trữ, bằng chỉ sợ cũng thể duy trì.

      Rốt cuộc là thân mẫu nữ, thân huynh muội, Đào thị cũng có cảm giác khác so với đám người Dương thị, nghe vậy trước hít ngụm khí lạnh, cũng tỏ vẻ gì, đành phải vỗ về cánh tay Lâm Cẩn rơi lệ : “Như thế nào gầy thành bộ dạng này?”

      Lâm Cẩn cực độ mệt mỏi tươi cười, cũng gì. Bà bà còn, nàng là trưởng tức, nam nhân toàn gia từ già đến trẻ, cũng chỉ có mình nàng quản lý hậu viện, chiếu cố bọn họ, còn phải phụ trách nhóm nữ quyến nghênh đón đưa hướng, thời điểm làm tròn hiếu đạo trước linh cữu còn phải quỳ lạy thôi, có thể gầy sao?

      Lâm Cẩn Dung cũng mấy lời vô nghĩa, trực tiếp tiếp nhận Hoan Lang mùi sữa quen thuộc trong tay nhũ mẫu ôm vào lòng hung hăng hôn hai cái, sau đó hỏi Lâm Cẩn : “Ta là đến hỗ trợ, có gì cần làm, tỷ tỷ cứ phân phó.” Đây mới là mục đích nàng tới Thanh châu.

      Đào thị chưa từng trải qua tang , vì vậy nhận thấy gánh nặng của Lâm Cẩn , biết, hoặc là là chưa từng thể nghiệm qua tư vị có bao nhiêu gian nan. Lâm Cẩn Dung lại tinh tường nhớ , năm ấy Lục lão ông còn, Lục gia thỉnh ngàn hòa thượng làm phật , làm suốt trăm ngày, chỉ là làm phật tiêu tốn mười triệu quan tiền, lại càng bàn đến các chi tiêu khác. Cũng chính là kể từ đó, Lục gia bắt đầu suy bại.

      Lúc đó Lục lão phu nhân bị bệnh dậy nổi, Lục gia chúng nữ quyến vừa phải chăm sóc bệnh nhân, vừa phải hô hào nghênh đón thân thích bằng hữu muôn hình muôn vẻ tới cửa phúng viếng, còn phải ở trước linh cữu tẫn hiếu đạo, quỳ lạy dập đầu, tư vị kia quả thực nên lời. Bị ép buộc suốt trăm ngày, rốt cục sau khi đưa ma, cho dù là khỏe mạnh như Tống thị, cũng bị ép buộc gầy sọp , lại càng tới Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị, đầu ngã quỵ ở giường thể dậy nổi, nghỉ ngơi gần nửa tháng mới đỡ. Sau đó thời gian, nàng đường còn có cảm giác choáng váng, tư vị này, chỉ cần nếm qua lần muốn thử lại lần thứ hai.

      Ý nguyện của Lâm Cẩn Dung rất tốt đẹp, nhưng Lâm Cẩn dám tùy tiện để nàng quản , lập tức liền giao nhiệm vụ cho nàng: “Thay ta trông chừng Hoan Lang. Ta rất quan tâm nó.” Tựa hồ là nhận định Lâm Cẩn Dung cự tuyệt, Lâm Cẩn hơi tiếp: “Hoan Lang mấy ngày nay có chút ngoan, cũng biết có phải do ta bận quá, có thời giản ở bên nó hay . Nhũ mẫu chiếu cố dụng tâm, nhưng vẫn phải có người chăm sóc mới được……”

      Cánh tay Lâm Cẩn Dung nhất thời như nặng ngàn cân, chăm sóc, dỗ dành hài tử, nàng kỳ đều biết, nhưng mà…… Nàng khó khăn cười cười, đem Hoan Lang đặt vào lòng Đào thị: “Ta làm được, việc này quá khó khăn, để ta làm việc đơn giản khác, tỷ như bảo ta quản lý phòng bếp, hoặc chiêu đãi khách từ phương xa đến. Nếu , để ta giúp tỷ làm chút việc vặt vãnh.”

      nương trẻ tuổi thích chơi với tiểu hài tử, nhưng sợ chiếu cố tiểu hài tử cũng là lẽ thường, Lâm Cẩn cùng Đào thị cũng để ở trong lòng, Đào thị đảm nhiệm : “Được, Hoan Lang theo ngoại tổ mẫu, phải ngoan ngoãn a.”

      Trong chốc lát bị truyền truyền lại qua tay người lạ hai lần, Hoan Lang mếu miệng nhìn người trong phòng xa lạ, lớn tiếng khóc lên, Lâm Cẩn tiếp nhận , ôm vào trong ngực giọng an ủi, dần dần Hoan Lang ngừng khóc, ghé vào trong lòng Lâm Cẩn mắt rơm rớm im lặng mút tay, tò mò đánh giá những người khác.

      Lâm Cẩn Dung im lặng nhìn mẫu tử Lâm Cẩn lát, xoay người ra cửa phòng, dọc theo đường mòn vô ý thức về phía trước, Lệ Chi thấy thế, cũng chạy nhanh theo ra ngoài.

      Trong viện nha hoàn ma ma đến càng ít, Lệ Chi kéo lấy tay áo Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, sao lại đến đây?”

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên, mới phát mình bất tri bất giác đến phòng ở trước đây của Ngô thị. Thấy Lệ Chi có chút sợ sệt, khỏi bật cười : “Ngươi sợ cái gì? Cũng còn ai tốt hơn Cữu phu nhân a.” xong đến trước cửa, chuẩn bị hành lễ, thấy cửa phòng khép hờ, bên trong hình như có tiếng vang.

      Bình thường khi chủ nhân còn, phòng ở đều được khóa, tạm gác lại để về sau thu dọn sạch , xuất trạng huống như vậy, rất có thể có hạ nhân tay chân sạch đục nước béo cò. Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi nhìn nhau liếc mắt cái, lui về phía sau bước, lá gan lớn hô tiếng: “Ai ở bên trong?”

      “Là A Dung sao? Vào .” Trong phòng truyền ra là thanh của Đào Thuấn Khâm.

      Lâm Cẩn Dung nhàng thở ra, đẩy cửa vào: “Cữu phụ.”

      Lúc này sắc trời gần đến hoàng hôn, ánh chiều tà theo cửa sổ chiếu vào khiến trong phòng nửa mông lung, nửa u ám. Đào Thuấn Khâm ngồi trước bàn trang điểm, ngây người nhìn gương đồng Ngô thị sinh tiền thường dùng, thấp giọng : “ đám người, chỉ hỏi tang tiêu dùng bao nhiêu tiền, ta muốn nghe.”

      Lâm Cẩn Dung trả lời, mà đến nhuyễn tháp phía trước cửa sổ ngồi xuống, lẳng lặng nghe tỉ mỉ. Trong cảm nhận của nàng, mọi người ở Ngô gia vị tất thương tâm, nhưng thế nhân chính là như thế, nếu người chết, càng nên quan tâm đến hậu . Đào Thuấn Khâm đâu phải hiểu được đạo lý này, bất quá đau lòng vì thê tử mất mà thôi. chỉ cần có người nghe tâm , cần người đến khuyên giải.

      “Con biết , A Dung, cữu mẫu của con trước đó vài ngày bộ dáng thế nào, chịu khổ bao nhiêu. Vậy mà nàng vẫn còn nhớ, lo lắng tương lai cho Phượng Cử, lại lo lắng về sau…… Ta có lúc nhìn nàng khó chịu, nhịn được suy nghĩ nàng sớm được giải thoát có lẽ tốt hơn. Nhưng vừa nghĩ đến chỉ còn lại mình ta, ta lại càng khó chịu. Tang tiêu tiền nhiều bao nhiêu cũng được gì? Ta muốn nàng có thể sống mà chi tiêu số tiền này.”

      “A Dung a, cữu mẫu của con là người tốt, đặc biệt luôn tích phúc……”

      Sắc trời dần dần tối sầm, trong phòng trưởng bối tiểu bối vẫn giữ nguyên bộ dáng lúc trước, trưởng bối ngữ khí bình thản chuyện, tiểu bối im lặng nghe, hề nhúc nhích. biết tại sao, Lệ Chi đột nhiên thấy có chút sợ hãi, lại dám đánh gãy lời, đành phải thấp giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, có muốn thắp đèn ? Còn có khi nào ra ngoài, sợ phu nhân tìm.”

      Đào Thuấn Khâm lúc này mới phảng phất giống như từ trong mộng bừng tỉnh lại, cầm đá đánh lửa đặt bàn, đốt nến lên, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung hòa ái : “ , cữu phụ có việc gì.”

      Lâm Cẩn Dung cũng đứng dậy, thấp giọng : “Cữu phụ, cữu mẫu cũng luyến tiếc người. Nàng nhất định hy vọng chúng ta đều sống tốt.”

      Đào Thuấn Khâm cười sầu thảm, cất cao thanh : “ quên hỏi con sinh ý cửa hàng như thế nào? Nếu sớm biết rằng triều đình bỏ lệnh cấm hương liệu, thời điểm con mua mộc hương cùng đinh hương nên nhập hàng nhiều hơn chút.”

      Lâm Cẩn Dung tâm run lên chút, cúi mắt : “Sinh ý cửa hàng có thể duy trì, vận khí của con cũng đủ tốt rồi.”

      “Thấy đủ là được rồi. Về sau khá hơn.” Đào Thuấn Khâm trầm mặc lát, giọng : “A Dung, may mà có con, cữu phụ buôn bán lời ít tiền, bằng chỉ với mấy đại trong nhà như vậy, còn có việc hôn nhân của Phượng Cử, cũng đủ khiến Đại biểu ca của con chết mệt.”

      Lâm Cẩn Dung trong lòng ấm áp, nhìn Đào Thuấn Khâm ôn nhu : “Cữu phụ, kia bất quá là đúng dịp, con có thể làm so với những gì người làm quá ít ỏi. Con chỉ hy vọng mọi người đều có ngày lành. Tỷ tỷ người bận việc, để con giúp đỡ làm chút việc vặt, cũng là dịp để con thể mảnh tâm ý.”

      Đào Thuấn Khâm ôn hòa : “Được.”
      Hale205 thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 149: Cúc lâu
      EDIT: HOÀN TÚ

      Lâm Cẩn Dung trở lại trong phòng, Đào thị phái người tìm nàng, khỏi trách cứ: “Còn giúp tỷ tỷ hỗ trợ, nháy mắt thấy tăm hơi, ăn cơm cũng thấy con, phải là gây trở ngại thêm sao? Con chạy đâu vậy?”

      Thấy chúng nữ quyến Ngô gia đều ở đây, Lâm Cẩn Dung liền thấp giọng : “Gặp cữu phụ, trong lòng khó chịu, bồi ở trong phòng cữu mẫu ngồi trong chốc lát.” Ngô thị chết, ngày sau Đào gia cùng Ngô gia quan hệ thể tránh khỏi dần dần mới lạ, nên để bọn họ biết đến, như vậy tình cảm có lẽ lâu dài hơn ít.

      Quả nhiên đám người Dương thị đều động lòng, đều Đào Thuấn Khâm là người si tình. Còn cùng Đào thị và Lâm Cẩn Dung : “Có điều chúng ta tiện , các ngươi là thân huynh muội, thân cữu chất, nên khuyên nhủ nhiều hơn, người chết thể sống lại, cần phải mở lòng.”

      Thừa dịp các nàng cùng Đào thị chuyện, Lâm Cẩn Dung gọi nha hoàn dẫn đường, đằng trước tìm Lâm Cẩn : “Ta vừa rồi cùng cữu phụ qua, cũng vui vẻ ý để ta giúp tỷ. Chúng ta là thân tỷ muội, đừng thấy ta phiền toái. Nghĩ đến chúng ta cũng thể lưu lại đây lâu, tỷ có thể nghỉ ngơi chút liền nghỉ ngơi , qua còn có nhiều việc phải làm.”

      Có Đào Thuấn Khâm lên tiếng, mà Lâm Cẩn Dung hai năm nay cũng xác thực giống từ trước. Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, : “Như vậy, muội thay ta trông nom khách từ phương xa ăn nghỉ thế nào. Trừ bỏ mấy nhà Lâm, Ngô, Lục, còn có mấy nhà là người quen làm sinh ý, tuy rằng dòng dõi cao, nhưng người ta từ nơi xa đến, dễ dàng, thể chậm trễ.”

      trắng ra là, chính là thương nhân, phải dòng dõi thư hương, quan lại thế gia để mắt đến thương nhân hay sao. Nhưng Lâm Cẩn Dung đúng là thích làm chuyện này, có thể quen biết thêm vài người, đặc biệt là thương nhân, nàng rất thích ý, cơ hội như vậy là ngẫu nhiên thể sở cầu. Nàng chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Nhất định ta dùng hết khả năng, chiếu cố bọn họ cẩn thận.” Nàng muốn quen biết nhất là nhóm nữ quyến của vị thương nhân họ Mai mang theo Lâm Thế Toàn vận chuyển lương thực đến phương bắc, sau đó lại đổi muối trở về kia.

      Lâm Cẩn mỉm cười, nhàng xoa xoa khuôn mặt của nàng: “Muội muội, tỷ tỷ tin tưởng muội.”

      Vì thế Lâm Cẩn Dung được Lâm Cẩn dẫn giới thiệu cho mấy nữ quyến, có lương thương, có bố thương, có mở cửa hiệu vàng bạc, có làm hương liệu, chỉ tiếc vốn có gia quyến của đại thương nhân họ Mai kia. Nàng nhịn được hỏi Lâm Cẩn , Lâm Cẩn nở nụ cười: “Mai gia là ở kinh thành, nữ quyến sao có thể đến đây? Nhưng Mai đại lão gia có đến, có điều ở nhà của ta, bản thân có tòa nhà ở Thanh châu.”

      Lâm Cẩn Dung kiềm chế thất vọng, ngày hôm sau dậy sớm, dưới trợ giúp của Tống ma ma, tận tâm hết sức, đâu vào đấy đem việc ăn uống dừng chân của khách phương xa an bài thỏa thỏa đáng, đối đãi với gia quyến mấy nhà thương hộ kia cũng cực kỳ có chừng mực. Đám người Đào thị mắt thấy vậy, trong lòng thập phần an ủi.

      Ở Thanh châu mười hai ngày, Lâm Thế Toàn phái người gửi thư đến, là đinh hương, mộc hương tìm được người mua, giá so với ở chợ thấp hơn nửa. Nàng ở đây, liền chính mình làm chủ, đối phương đáp ứng lần sau nhập hàng từ chỗ bọn họ.

      Lâm Cẩn Dung xem xong thư, nhịn được nhàng cười. Bước đầu tiên, nàng vững vàng qua, bước thứ hai, bước thứ ba, nàng cũng tin tưởng mọi chuyện ổn thỏa. Kế tiếp, nên làm những chuyện khác.

      Trời nhập thu, cũng thấy nhiệt độ khí có xu thế giảm xuống. Thái dương như cũ trắng bóng treo giữa trời cao, cây cối hoa cỏ phơi nắng trong viện ủ rũ ba ba, chim non hữu khí vô lực ở cây rên rỉ, Lục lão ông nhàn rỗi ngồi dưới hành lang tỉ mỉ tu bổ cúc lâu vàng óng ánh trước mặt, Lục gia đại quản Phạm Bao gầy gò đứng ở bên, nín thở tĩnh khí cúi mắt, vẫn nhúc nhích.

      lâu sau, Lục lão ông mới thả cây kéo trong tay xuống, vừa lòng đoan trang cầm cúc lâu lên, nâng tay đùa lá rủ xuống bên : “ như vậy, lần này Lâm Thế Toàn bán ra chính là mộc hương cùng đinh hương?”

      Nghe hỏi, Phạm Bao giống như chết đứng nháy mắt trở nên linh hoạt, đứng thẳng thân mình, cất cao giọng : “Vâng, nô tài hỏi thăm ràng, người mua là thương hành đến từ Giang Nam, họ Điền. Cụ thể giá thế nào hỏi được, nhưng nhìn có vẻ thực vừa lòng.”

      Lục lão ông mỉm cười: “Cứ tiếp tục quan sát.”

      Phạm Bao lên tiếng: “Vâng.” muốn cáo từ, lại nghe Lục lão ông trầm giọng : “Chuyện này, chỉ có ngươi biết ta biết, đừng để cho người khác biết được, chưa?”

      Phạm Bao chỉnh lại thần sắc, lại trịnh trọng vâng lời, cẩn thận lui ra.

      Lục lão ông đứng dậy rửa tay trong chậu nước mà gã sai vặt bưng lên, tiếp nhận chén trà dọc theo hành lang dài chậm rãi hai vòng, hỏi gã sai vặt: “Nhị thiếu gia khi nào trở về?”

      Gã sai vặt khoanh tay đáp: “Ước chừng cuối tháng.”

      Lục lão ông hướng gã sai vặt khoát tay: “ mời Nhị lão gia đến.”

      bao lâu, Lục Kiến Trung tới Tập Hiền các, bất chấp chà lau mồ hôi mặt, trước hết cấp Lục lão ông hành lễ vấn an: “Phụ thân có gì phân phó?”

      Lục lão ông giương mắt nhìn đình viện xanh biếc, thản nhiên : “Nghe Thái Minh phủ muốn đổi tân nhậm chức, ta suy nghĩ, đất bị nhiễm mặn trong tay chúng ta, có hay nên khiến giá nó tăng lên? Cứ như vậy để đó, thể trồng hoa mầu, là lãng phí!”

      Lục Kiến Trung nhãn tình sáng lên: “Nhưng chuyện này phải của riêng nhà chúng ta.”

      Lục lão ông gật gật đầu: “Cho nên mới muốn gọi con đến, con hỏi Lâm gia cùng Ngô gia, còn có mấy nhà mua khác, bọn họ là tính thế nào? Người tiền nhiệm, muốn đốt tiền vào đây, nhưng bọn họ có nghĩ đến đống lửa này nên dùng vào việc gì ?” Nếu muốn thiêu, ưu việt nhất, nên góp tiền đả động tân nhậm chức mới phải.

      Lục Kiến Trung ngầm hiểu: “Con biết. Vậy Bình Châu bên kia sao? Nhiều nhân tài dễ làm chuyện này. Có hay để Lục Thiệu……”

      Lục lão ông chút để ý xen lời : “Lục Giam phải vừa lúc ở bên kia sao? Đào gia ở đó nhiều người quen, có quan hệ thân thích này, ra mặt là thỏa đáng nhất.”

      Lục Kiến Trung trầm mặc, có chút lo lắng : “Nhưng Nhị lang tuổi , ngày thường chỉ chuyên tâm đọc sách, chưa từng làm qua tục này, Đào gia lại có tang lễ, sợ là có tinh lực cùng tâm tình giúp đỡ thúc đẩy việc này. Lục Thiệu hàng năm lui tới Thanh châu, bên kia giao tiếp với người khác cũng thành thục, vẫn nên để chuyến.”

      “Tục cái gì?” Lục lão ông trầm giọng : “ là đích tôn trưởng tử! Chẳng lẽ thể học sao? Đọc sách trọng yếu, cũng nên hiểu được đạo lí đối nhân xử thế! Chẳng lẽ còn có thể dựa vào ngươi, dựa vào Lục Thiệu cả đời sao? Để thử! Các ngươi đừng nghĩ rằng như vậy đối với tốt! Này bất quá là việc , nếu ngay cả việc này cũng làm tốt, ta còn có thể trông cậy vào cái gì nữa đây?”

      Lục Kiến Trung mặt trắng bệch, giây lát lại khôi phục bình thường, mỉm cười : “Vâng, phụ thân giáo huấn phải. Con viết thư cho quản bên kia ở Thanh châu, bảo giúp đỡ Nhị lang làm tốt chuyện này.”

      Lục lão ông liếc mắt nhìn , thản nhiên : “ cần, con cứ chuyên tâm làm tốt việc của Bình Châu , ta an bài.”

      Lục Kiến Trung cúi mắt, thuận theo: “Vâng.”

      Lục lão ông theo hàng lông mi nhìn xuống phía dưới, thứ tử làm tổ phụ này khuôn mặt béo trắng, hai hàng lông mày dày đậm giống như mình, hoàn toàn giống trưởng tử cùng tam tử lớn lên thanh tú giống Lục lão phu nhân. Lúc này mặt của thứ tử chỉ có biểu tình thuận theo, mắt cụp dưới hàng lông mày dày đậm, cũng có nửa phần vui sướng. Hơi suy tư, liền chỉ vào chỗ trong Tập Hiền các cách đó xa : “Lão Nhị, con xem Kim Linh cúc lâu này thế nào?”

      Lục Kiến Trung giương mắt nhìn lại, thấy hòn đá bên cạnh hồ nước trong Tập Hiền các cách đó xa, bồn Kim Linh cúc cao hơn trượng được xếp thành lầu các, cùng tỏa sáng như vàng, cánh hoa lớn xen kẽ, um tùm chen chúc cùng nhau, rất náo nhiệt. Màu vàng sáng lạn kia đâm vào mắt có chút phát đau: “Phụ thân tay nghề lại tinh tiến. Cúc lâu này, phải con thổi phồng, tuyệt đối là hàng đầu trong Bình châu.”

      “Ha ha ……” Lục lão ông vuốt râu, cười đến mị mắt: “Lão Nhị, từ con dẻo miệng hơn Đại ca của con, cũng có thể là thông minh, tuy rằng đọc sách tốt, nhưng phụ thân vẫn đều rất đau lòng con a. Hài tử Lục Thiệu cũng giống như con, cũng là biết ăn , khôn khéo có năng lực.” tới đây, Lục lão ông nhấc chân bước xuống, hướng cúc lâu tới.

      Lục Kiến Trung vội bước nhanh đuổi kịp, đỡ cánh tay : “Phụ thân, lúc này ánh nắng rất độc.”

      “Ta còn chưa yếu đến vậy!” Lục lão ông phất tay , chỉ vào Kim Linh cúc lâu kia: “Cúc lâu này, nếu chỉ thiếu cành hay đóa hoa cũng có bộ dáng này. Thiếu thứ cũng được a.”

      Lục Kiến Trung chóp mũi đổ mồ hôi, ủy khuất : “Đa tạ phụ thân dạy bảo, con vẫn đều nhớ , để người thất vọng.”

      Lục lão ông quay đầu quét liếc mắt cái, : “Nhớ là tốt rồi, nay Lục Kinh tuổi cũng , còn có Lục Luân, con nên thúc giục bọn họ, bảo bọn họ đọc sách cho tốt, nhà này phải có người có thể chống đỡ môn hộ mới được. Cũng may cho chúng ta, nếu có Đại ca con bên ngoài làm quan, chúng ta cũng hơn được Lâm gia bao nhiêu!”

      Lục Kiến Trung có chút khó xử : “Tính để Lục Kinh tham gia kỳ thi phủ, nhưng tiên sinh , tư chất phải tốt lắm. Lục Luân , quá mức bướng bỉnh, đánh bao nhiêu roi cũng thấy có chút thu liễm, suốt ngày muốn vũ đao lộng thương, con hổ thẹn……”

      Lục lão ông cười lạnh: “Là con nỡ quản giáo! Lục Kinh tư chất tốt sao? Tâm tư vốn đặt vào việc này! Lục Luân bất hảo sai, nhưng còn phải do các con phóng túng sao!”

      Lục Kiến Trung lau phen mồ hôi lạnh, hé ra gương mặt béo trắng ở dưới ánh mặt trời phơi nắng vừa hồng vừa nóng, cũng dám biện giải.

      Lục lão ông thở dài, : “Thôi, bắt đầu từ ngày mai bảo Lục Luân mỗi ngày lại đây đọc sách hai canh giờ. Truyền lời của ta, ai dám cho cùng Lục Kinh xuất môn, đánh gãy chân đuổi ra ngoài! với tiên sinh, nếu dám đọc sách cho tốt, cứ việc đánh cho ta, đánh chết ta phụ trách!”

      Lục Kiến Trung khỏi mừng rỡ: “Đa tạ phụ thân.”

      Lục lão ông khoát tay: “Trong lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, ta đều đau lòng giống nhau. Con xuống .”

      Lục Kiến Trung ra khỏi Tập Hiền các, đứng ở trong rừng trúc im lặng lát, theo trong tay áo lấy ra khăn lụa, lau mồ hôi mặt, cúi đầu về phía trước.
      Hale205 thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 150: Hôn kỳ
      EDIT: HOÀN TÚ

      Thời điểm Lâm Cẩn Dung biết được Lục lão ông khởi xướng mọi người góp tiền mua đất bị nhiễm mặn ở Bình châu, Thanh châu, dự bị đả động tân nhậm chức của Thái Minh phủ biến chúng trở thành ruộng tốt, nàng ngồi chuyện với nữ quyến thương nhân họ Mạnh cùng Đào thị.

      “Hài tử Lục Giam này nghiêm túc, cữu phụ con đồng ý góp tiền, nhưng mà trong nhà lại có người có thể ra mặt làm chuyện này, chỉ có thể vì phái quản dẫn đường. Mà là người đọc sách da mặt mỏng, vui làm loại tình này đâu, ai ngờ theo quản kia, lần lượt đăng môn bái phỏng người ta, bất quá chỉ vài ngày, làm việc rất thỏa đáng.”

      Nghe Đào thị lải nhải, Lâm Cẩn Dung có chút hoảng hốt, thời điểm vu điền như nàng mong muốn sắp tới, nhưng nàng cao hứng nổi. Có điều nhìn thấy Đào thị ánh mắt sáng long lanh, rất nhanh nàng liền quyết định nên vui vẻ, dù sao Đào thị cùng Lâm Thận Chi, Đào gia đều có lợi, mà điền sản cũng đều là của nàng. Đợi đến ngày nào đó, nàng tự xử lý nó, nàng muốn, ai cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào.

      Mùa đông năm nay, tân nhậm chức của Thái Minh phủ vừa được đề bạt đại thứ nhất chính là thu thập dân công, xây dựng mương dẫn nước, chuẩn bị dẫn nước sông Chử giang về nơi đất mặn, tạo nên vạn khoảnh màu mỡ ruộng tốt. Hiệu lệnh vừa ra, chiếm được ủng hộ nhiệt liệt của phú hộ thế gia ở Bình châu, Thanh châu.

      Đông xuân đến, lại là năm nữa trôi qua.

      Đại niên sơ nhị, quan hệ thân cận bắt đầu đăng môn chúc tết. Trong ngày này, nhóm nữ quyến Lâm gia đều mặc quần áo mới, đeo trang sức đẹp nhất, vây quanh bên người Lâm lão thái thái, vui vẻ thoải mái mà tiếp đãi khách nhân tới cửa bái phỏng.

      Giờ Tỵ, Lâm Cẩn Dung ăn vận trang phục chỉnh tề đúng giờ xuất ở trước cửa An Nhạc đường. Tùy tay muốn tiến lên ân cần vấn an, lại có tiểu nha hoàn nhanh nhẹn thay nàng vén mành, được Lệ Chi giúp nàng cởi bỏ áo choàng màu hải đường đính lông chim, chậm rãi tiến vào.

      Cách qua bình phong sơn thủy, nàng nghe thấy bên trong có thanh cực thấp chuyện, điều này chứng tỏ đại bộ phận người còn chưa tới. Tại đây toàn gia sung sướng, mọi người đều buông lỏng, dù sao quy củ năm, chính là mấy ngày nay có thể vui vẻ, cho dù là lão thái thái cũng muốn ngủ nhiều hơn chút, huống chi những người khác? Dù sao trì hoãn đến vài bước lão thái thái cũng so đo.

      Nhưng sau khi chuyển qua bình phong, nàng lại giật mình.

      Trong phòng xác thực có mấy người, nhưng bên trong có Lục Giam, còn có Lục lão ông, cùng với Lâm Ngọc Trân và Lục Vân. Về phần chủ vị, có Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái ngồi, cho dù là Lâm Tam lão gia nàng nghĩ chắc hẳn vẫn nằm ngủ dậy nổi, cũng thu thập nhàng khoan khoái chỉnh tề cùng Đào thị ngồi đó.

      Lâm Cẩn Dung tâm nhất thời nhảy nhót. Sau khi đính ước, Lục Giam ngày lễ ngày tết đều tới đăng môn tặng lễ vấn an, đến chúc tết cũng kỳ quái, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân ngồi ở chỗ này cũng kỳ quái, kỳ quái là Lục lão ông lại xuất ở đây. Hoặc là , xuất cũng kỳ quái, bởi vì nàng có thể đoán được bọn họ đồng thời xuất ở trong này, là vì cái gì — nàng tròn mười sáu tuổi, năm nay, là năm nàng cùng Lục Giam thành thân.

      Nàng vốn có tài đức gì, ở kiếp trước, nàng chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ Lục lão ông ba lần tự mình tới cửa. Lâm Cẩn Dung nhớ tới đất của mình rất nhanh biến thành ruộng tốt, giá trị con người cũng tăng lên, sinh ý của cửa hàng hương liệu ràng thịnh vượng lên — trừ bỏ điều này, nàng thể nghĩ ra còn có lý do gì, có thể khiến Lục lão ông hạ mình tới cửa. Nàng thản nhiên cong lên khóe môi, cúi mắt tiến lên hành lễ vấn an.

      Lục lão ông cực kỳ nghiêm túc đánh giá nữ hài tử trước mặt. Áo cẩm sắc sơn trà dùng chỉ bạc thêu hoa văn đám mây, váy dài sắc phỉ thúy, dây lụa màu tím nhạt và dây kết bạch ngọc đeo bên hông, tóc đen dài, búi tóc có đeo đôi châu sai đỏ au màu san hô, môi dùng chút son, trong từng hành động cử chỉ có mùi hương mai vàng, nghe thấy tiếng vang đinh của ngọc bội.

      Xinh đẹp, đoan trang, hào phóng, trầm ổn. Lục lão ông nhìn xem vừa lòng vô cùng, đưa qua hà bao nặng trịch, thêu hoa văn chuẩn bị sẵn: “A Dung cầm .”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười cảm tạ, lại cùng Lâm Ngọc Trân vấn an, cũng nhận được hà bao như thế. Đến đây, nàng hoàn toàn xác định người ở Lục gia có mục đích gì, huynh muội Lục Giam cùng sớm đứng dậy chờ ở bên, cùng nàng chào hỏi.

      Quả nhiên, Lục Giam vẫn cúi mắt, trong cử chỉ nhận ra vẻ cứng ngắc, nhưng cũng có chút mất tự nhiên, Lục Vân cũng là nghịch ngợm hướng nàng chớp mắt vài cái, tân niên đại cát xong, còn lôi kéo tay nàng, giọng mà thân thiết ở bên tai nàng thấp giọng câu: “Chúc mừng.”

      Lâm Cẩn Dung trả lời Lục Vân, từ đầu tới cuối, mặt nàng tươi cười đều yếu bớt nửa phần, nhưng cũng chưa từng nhiều thêm. Quét mắt nhìn đám người Lâm lão thái gia cái, lại cùng Đào thị trao đổi ánh mắt, sau khi được khẳng định, trấn định tự nhiên tìm cớ né ra ngoài.

      Mới ra khỏi cửa của An Nhạc đường, Lục Vân liền từ phía sau theo lên, khẽ cười : “Tứ tỷ tỷ, tỷ trượng nghĩa, tự mình chạy , cũng biết nhân tiện dẫn ta theo. Hại ta bị các trưởng bối đuổi ra, còn bị trách cứ đối với tỷ nhen.” Vừa , vừa bỡn cợt cười: “Có muốn biết tổ phụ ta là tới làm cái gì ?”

      Lâm Cẩn Dung cự tuyệt nàng theo, cũng mời nàng theo, cứ thế dọc theo con đường rải đá về phía trước, tươi cười thay đổi: “ muốn biết.”

      câu muốn biết, có thể lý giải rất nhiều loại ý tứ, tỷ như thẹn thùng, cũng có thể kiên nhẫn. Lục Vân thậm chí cái gì cũng chưa nhận ra, chỉ nhìn thấy tươi cười từ đầu tới cuối hề biến đổi, những năm gần đây nàng thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của Lâm Cẩn Dung, vì thế thức thời hề đề cập đến, nhìn quanh bốn phía: “Tứ tỷ tỷ đây là muốn đâu?” Lâm Cẩn Dung mặt tươi cười rốt cục sáng lạn thêm vài phần, thậm chí bắt chước động tác vừa rồi của Lục Vân, nghịch ngợm chớp mắt vài cái: “ tìm Ngũ tỷ của muội. Buổi tối hôm qua nàng cùng ta nướng thịt dê ăn, mình nàng uống hết nửa bình rượu Đông Dương, choáng váng thể đường, phải dựa vào nha hoàn đỡ. Lúc này xác định vẫn nằm giường tỉnh, chúng ta đến đánh thức nàng!” Lâm Ngũ đến bây giờ cũng vẫn chưa thuận mắt Lục Vân, chỉ cần thấy, bất luận nặng , đều hết sức khiến Lục Vân được tự nhiên, muốn theo nàng a, được thôi a, đầu năm mới sợ xui là tốt rồi.

      Lục Vân quả nhiên trở nên ưu thương, mang theo chút khó xử giọng : “Tứ tỷ, Ngũ tỷ đối với ta có chút hiểu lầm. Ta sợ nàng mất hứng, đầu năm mới……”

      Lâm Cẩn Dung nhiệt tình lôi kéo nàng: “Chính là bởi vì có hiểu lầm, cho nên cần phải cởi bỏ a, thôi, thôi.”

      Lục Vân rụt tay, cười gượng tiếng: “Thôi, ta đến chỗ Lục tỷ vẫn tốt hơn.”

      Lâm Cẩn Dung tiếc nuối : “ sao? Ta còn muốn thay các muội đứng giữa hòa giải, đều là tỷ muội nhà mình, nào có chuyện gì thể hòa giải được, mỗi người lui bước tốt rồi.”

      Lục Vân sâu kín : “Ta cho tới bây giờ cũng muốn cùng các nàng nháo. Lục tỷ cùng Thất tỷ cũng đỡ hơn, thời gian trôi qua tiêu tan tức giận, chỉ có Ngũ tỷ, thủy chung chịu nguôi giận.” Mang theo vài phần ưu thương, ánh mắt ướt sũng nhìn Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ, ta dối gạt tỷ, vì việc hôn nhân này……” Rồi lại ngậm miệng, hối hận ngừng thở dài: “Thôi, ta chuyện này để làm gì? Tỷ đừng để ở trong lòng, ta trước.” Rồi dẫn nha hoàn vội vã hướng tới con đường khác.

      Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, vùi đầu tiếp tục về phía trước.

      Lệ Chi nhịn được, thấp giọng : “Tiểu thư, người biểu tiểu thư này, là muốn làm cái gì nha?”

      Lâm Cẩn Dung hỏi ngược lại: “Ngươi xem?”

      Lệ Chi : “Nô tỳ cảm thấy nàng quá lợi hại. Lục tiểu thư, Thất tiểu thư đều từng hận nàng như vậy, nhưng người xem, chúng ta chuyến Thanh châu trở về, các nàng liền hòa hảo như lúc ban đầu, là làm cho người ta thể tưởng được.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “Đó là chuyện của các nàng.” Mùa thu năm vừa rồi, nàng từ Thanh châu trở về bao lâu, liền được Lâm Ngọc Trân giật dây, tác hợp Lâm Lục cùng thiếu gia Mạnh gia ở Đại châu đính ước, cũng chính là bắt đầu từ khi đó, Lục Vân cùng cặp song sinh cũng trở nên hòa hảo. thể , thủ đoạn của Lục Vân quả nhiên phi phàm.

      Chủ tớ hai người đến phòng của Lâm Ngũ, Lâm Ngũ tỉnh, tựa vào tháp ngẩn người, thấy nàng vào, miễn cưỡng : “Từ An Nhạc đường trở về sao? Nhìn thấy Lục Vân ? Ta vốn muốn đến An Nhạc đường, nghe bên trong có nhiều người, vì vậy .”

      Lâm Cẩn Dung “Ân” tiếng, ngồi xuống ghế, cầm lấy hà bao thêu tinh tế đặt bàn.

      Vừa mới thêu nửa, Lâm Ngũ liền đoạt lại: “Kia đúng là kẻ có tiền, hôm nay vừa tặng cho Đại chất nhi của ta dây xích bằng vàng nặng hai lượng. Đại tẩu ta luôn luôn ở đó cùng nương ta lời hay, làm hại nương ta mắng mỏ ta. có người nào so với nàng ta càng hiểm hơn.”

      Lâm Cẩn Dung lẳng lặng nghe, được lời.

      Lâm Ngũ bất mãn : “Ta nhiều như vậy, sao tỷ đáp lại câu?”

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng: “Muội muốn ta cái gì? Cùng muội mắng người khác sao?”

      Lâm Ngũ được tự nhiên xoay người sang chỗ khác: “Đúng, ta đính ước với phu gia cách xa nơi này, ta thích xấu nàng làm sao? Nàng xứng đáng.”

      Lâm Cẩn Dung cũng biện giải, im lặng chờ. được bao lâu, cửa truyền đến thanh của Hạ Diệp: “Tiểu thư chúng ta có ở trong này ?”

      Lâm Cẩn Dung lập tức đứng dậy, vội vàng cùng Lâm Ngũ câu: “Ta đây.” Sau lúc thoát khỏi Lâm Ngũ nhiệt tình lưu nàng lại, vội vàng hướng tới phòng của Đào thị, thời điểm vào cửa tuy rằng cực lực khống chế, vẫn nhịn được có chút run rẩy: “Nương, như thế nào?”

      Đào thị thử cười : “Mùa thu sang năm, mười chín tháng chín. Tổ phụ con cùng Lục lão ông cùng xem lịch, đó là ngày lành, phải chờ chút.”

      Lâm Cẩn Dung đột nhiên cảm thấy toàn thân cũng vẫn chưa mất khí lực, tựa vào bàn ngồi xuống hồi lâu mới nhàng thở hắt ra. Rốt cục phải năm nay, nàng bỏ qua điểm mấu chốt đó, cuộc đời này, nàng gặp lại Ninh nhi nữa (kiếp trước Lâm Cẩn Dung cưới lúc tròn 16 tuổi là năm nay, vào cửa năm sinh ra Ninh nhi rồi Ninh nhi chết. Kiếp này 2 người thành thân muộn hơn 1 năm)

      Đào thị lo lắng nhìn nàng: “A Dung?”

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng nàng cười: “Nếu là sang năm, tại sao nay bàn đến?”

      “Vốn là tưởng mùa thu năm nay, ta cự tuyệt, còn vài thứ chưa chuẩn bị tốt. Bọn họ vốn chịu, sau đó Lục Giam cùng Lục lão ông ra ngoài chuyến trở về, Lục lão ông liền đáp ứng. Hài tử này thực biết cách săn sóc. Đào thị liền mạch, thấy Lâm Cẩn Dung vẫn cười, biểu tình cũng có gì thay đổi, khỏi liền khe khẽ thở dài, rốt cuộc có nghe vào đầu hay đây?
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :