1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 97: Ngẫu ngộ
      EDIT: HOÀN TÚ

      Lâm Cẩn Dung hỏi Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca, chúng ta hôm nay đến các cửa hàng sao?”

      Đào Phượng Đường cười : “Chính là dạo phó, người bên trong cửa hàng phức tạp, thích hợp để các muội đến đó.”

      Lâm Cẩn Dung khó hiểu: “Vì sao?”

      Đào Phượng Tường hướng nàng làm biểu tình hung ác, hù dọa : “Người Đại Vinh dã man lắm, bên trong còn có ác nhân sung quân lưu xứng, mặt đầy vết sẹo, thấy tiểu thư như muội ánh mắt cũng chớp, đuổi theo tận hai con phố, còn có thể lật tung đấu lạp của muội lên, muội sợ sao?”

      Lâm Cẩn Dung cũng tin: “Nếu tệ như vậy, biểu tỷ sao lại biết?”

      “……” Đào Phượng Tường nhất thời nghẹn lời, lập tức đúng lý hợp tình : “Ta lúc đó là mặc quần áo nam tử đứng cạnh phụ thân, còn có Đại ca cùng , bên cạnh vây quanh hơn mười gã sai vặt quản , tất nhiên sợ.”

      Lâm Cẩn Dung cực kỳ hâm mộ : “ tốt. Ta lúc trước nhất định muốn đến các cửa hàng để có thêm kiến thức, tại xem ra đời này sợ là cũng có cơ hội. biết về sau ta còn cơ hội tới Thanh châu nữa hay ?” Vừa vừa liếc nhìn Đào Phượng Đường, vẻ mặt đáng thương.

      Đào Phượng Đường mềm lòng, thấp giọng : “Muội đừng nghe Tam biểu tỷ bừa, nàng cố ý hù dọa muội thôi. Nữ tử trong các cửa hàng tuy rằng nhiều lắm, nhưng cũng phải có, có điều lần này thể đến đó, ta muốn trông nom các muội, còn phải quản Ngô Tương, quá sức rồi. Ngày khác .”

      Ngày khác là ngày nào, ai biết Đào thị ở lại chỗ này mấy ngày đây? Nàng còn phải thay Lâm Diệc Chi tìm hôn , tại bắt lấy cơ hội mới là điều thực tế nhất. Lâm Cẩn Dung kéo áo Đào Phượng Tường thấp giọng năn nỉ: “Tam biểu tỷ……”

      Đào Phượng Tường vốn cũng muốn đến cửa hàng, lại sợ bị trách cứ, chỉ đẩy nàng ra : “ nên hỏi ta, lời của ta cũng có trọng lượng. Dù sao ta lung tung là được.”

      Lâm Cẩn Dung vẻ mặt càng tỏ ra đáng thương: “Đại biểu ca, năm trước lúc huynh đến nhà ta, huynh đáp ứng thỏa mãn cầu của ta, huynh còn nhớ ?” Khi đó Đào Phượng Đường vụng trộm mang lễ vật đến cho Lâm Cẩn , nhờ nàng với Lâm Cẩn , nàng liền nhân cơ hội ra cầu đó, tại đúng là thời điểm nên dùng đến.

      Đào Phượng Tường lập tức tò mò : “Chuyện gì, chuyện gì? mau cho ta nghe.”

      Đào Phượng Đường mặt đỏ lên, vỗ muội muội cái, : “Trước xuất môn , đến lúc đó lại sau.” xong dẫn đầu phía trước.

      Đào Phượng Tường liền cười: “Ca ca đây là đáp ứng rồi. Muội với ta , rốt cuộc là chuyện gì? mới có lợi nga.”

      Lâm Cẩn Dung nhàng lắc đầu: “ có gì.” tình này chỉ có thể để nàng cùng Lâm Cẩn , Đào Phượng Đường biết được, nên để người thứ ba biết.

      “Thiết! Keo kiệt!” Đào Phượng Tường cũng tức giận, nhàng véo má nàng: “Muội thêu khăn tay đẹp, thêu hai cái tặng ta ta so đo với muội.”

      “Đừng là hai cái, cả năm cái cũng được, chờ ta trở về làm xong sai người mang đến cho tỷ.” Lâm Cẩn Dung nắm chặt tay biểu tỷ, cười hì hì bước ra cửa.

      Nam hài tử sớm kiên nhẫn, thấy hai người rốt cục ra, Đào Phượng Cử thở dài giả bộ lão làng : “Nữ hài tử là phiền toái, xuất môn cũng mất thời gian như vậy.” Chỉ chớp mắt thấy được Cung ma ma cùng Tống ma ma bên người của Ngô thị nhanh chậm theo phía sau, liền thu thanh, ngược lại giọng : “Còn đưa tới hai phiền toái nữa.”

      Đào Phượng Đường mắng: “Lại bừa rồi, đệ ở nhà , thiếu mình đệ cũng sao.”

      Huynh trưởng rất có uy tín, Đào Phượng Cử cũng dám cãi lại, rụt cổ, dám lên tiếng.

      Lâm Thận Chi mở to hai mắt nhìn Đào Phượng Cử, cực kỳ lo lắng mà ủy khuất giọng : “Nhị biểu ca cũng chê chúng ta phiền sao?”

      Đào Phượng Cử mặt nhất thời đỏ hồng, thề thốt phủ nhận: “Nào có? Bằng ta cũng lôi Tiểu Mã ra cho đệ cưỡi, đáp ứng mang đệ câu cá. Ta , các ma ma thích nhất là xen vào quấy rầy chúng ta, ảnh hưởng ta mang đệ chơi.”

      Lâm Thận Chi liền vui vẻ: “Nhị biểu ca, huynh tốt, ta thích huynh nhất.”

      Đào Phượng Cử mặt càng thêm đỏ hồng.

      thôi! Nếu muộn.” Người vô tâm, người nghe cố ý, Ngô Tương nghe thấy Lâm Thận Chi câu sợ bị chê phiền nhiễu kia, liên tưởng đến Lâm Cẩn Dung đêm qua sai người trả lại sách cho , quyển sách kia ràng nàng chưa đọc cũng muốn mượn thêm sách gì khác, trong lòng đột nhiên có chút tư vị thể , trước làm gương hướng ra ngoài.

      Lâm Thế Toàn nghĩ ngợi, cũng vung roi ngựa, rất nhanh đuổi kịp , hai người chuyện với nhau vài câu, Ngô Tương mới thả chậm tốc độ.

      Thanh châu gần Đại Vinh, có quản lý của quan viên nên rất nhiều cửa hàng được mở ở đây. Cửa hàng của triều đình thiết lập tại trong thành, quan phủ triều đại dùng các thứ của nước mình sản xuất để đổi lạc đà, ngựa, trâu, dê, ngọc, thảm, cam thảo các loại của Đại Vinh, lại lấy hương liệu, sơn quét lớp ngoài đồ vật, gừng quế đổi lấy mật sáp, mao hạt, thung dong, xạ tề, nhung hươu, sài hồ, hoa hồng, lông chim của Đại Vinh.

      Các vật tư này đều là quan phủ tay cầm giữ để dân thực giao dịch, nhưng chỉ do quan doanh cung cấp làm sao đủ cho thế nhân chi tiêu? Lợi tức đứng đầu, còn có vô số người bí quá hoá liều, tự lập các cửa hàng vụng trộm giao dịch, chẳng những giao dịch các đồ dân cần, cũng giao dịch vật tư của quan doanh, kiếm lời ít. Đây là các cửa hàng tư nhân. Chỉ tiếc dân làm sinh ý thể ra mặt, chỉ có thể hình, có người quen giới thiệu, đừng mơ tưởng làm sinh ý gì.

      “Kỳ cũng chính là các cửa hàng giấu giếm kinh doanh, muội nhìn những người này, ở mặt ngoài coi như nghiêm trang, tuân kỉ thủ pháp, kỳ nha, che giấu làm ít việc để kiếm lời!” Đào Phượng Tường gắt gao kéo cánh tay Lâm Cẩn Dung, chỉ cửa hàng hai bên mà mình quen thuộc nhất, cảm thấy hứng thú cho nàng xem: “Ngọc nhà này rất được, nhà này có Lưu Ly, nhà này trộm bán san hô cùng hổ phách, a đúng rồi, nhà này hương liệu cũng khá tốt!”

      Lâm Cẩn Dung cố hết sức yên lặng ghi nhớ tin tức từ trong miệng của Đào gia huynh muội, châu báu, đồi mồi, sừng tê giác, thép ròng, bích da, ngọc, hổ phách, mã não, mộc hương, thạch chi, lưu hoàng, trầm hương này nọ đều là quan doanh, mấy thứ này đối nàng mà có chút xa lạ, có chút quen thuộc, hơi nhiều như vậy, muốn nhớ kỹ tất cả, phải cố hết sức.

      Lâm Thế Toàn xem ở trong mắt, thừa dịp Đào Phượng Tường cúi đầu xem chuỗi vòng tay mật sáp, dò xét dựa vào gần, giọng : “Tứ muội muội, nhớ được cũng sao, ta nhớ được ít, sau khi trở về cầu bọn họ viết lại cho ta, cũng có thể ghi nhớ.” xong quả nhiên lại quấn quít lấy Đào Phượng Đường hỏi đông hỏi tây, tò mò bảo thương gia lấy cái này đến xem, lấy cái kia đến xem, da mặt dày tới cực điểm, nửa điểm sợ người ta ngại phiền.

      Quả nhiên là nhiều người thêm phần sức lực, Lâm Thế Toàn xác thực so với mình càng tiện hỏi thăm hơn, người ta cũng khó dễ . Lâm Cẩn Dung thở dài nhõm hơi, bắt đầu nhớ lại năm đó việc quan phủ bãi bỏ lệnh cấm kinh doanh vài thứ, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ bao gồm mộc hương, thạch chi, lưu hoàng, trầm hương, đinh hương, hồ tiêu. Nghe còn có lương thực, cũng biết thế nào?

      trầm tư, Đào Phượng Tường kéo nàng cái, bảo nàng xem cây trâm đựng trong hộp lưu ly mà chủ quán bày ra: “Muội xem này, giá thấp hơn nơi khác rất nhiều, muội có muốn mua về làm lễ vật ?”

      Xuất môn chuyến, tất nhiên phải chuẩn bị chút lễ, Lâm Cẩn Dung cúi đầu chọn lựa trâm cài, Đào Phượng Tường lại nhìn trúng bộ chén trản hoa văn lưu ly, ồn ào kêu chủ quán lấy ra xem.

      Ngô Tương dạo vòng, tới đứng bên cạnh Lâm Cẩn Dung, rồi : “Tứ muội muội, muội giúp ta chọn mấy cây trâm, ta đem về tặng nương cùng thẩm, còn có Đại tẩu cùng mấy đường muội.”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng rộng rãi chọn thứ mình thích, lấy ra mấy cái: “Ngô Nhị ca nhìn xem thế nào?”

      Ngô Tương cũng thèm nhìn tới liền sai người cầm lấy: “Ta tin ánh mắt của muội. thể khó coi được.”

      Lâm Cẩn Dung cười mà , tiếp tục chọn lựa cây trâm.

      Thấy nàng cũng trả lời, thanh đạm mạc, Ngô Tương khỏi do dự lại rối rắm. Trong mấy nữ hài tử mà mình quen biết, trừ bỏ Dương Mạt, với Lâm Cẩn Dung là chơi thân nhất, đặc biệt thổi sáo giống như tri , có điều tài nghệ pha trà còn phải bàn luận lĩnh giáo nàng nhiều hơn. muốn với Lâm Cẩn Dung rằng chỉ nhằm vào Lâm Tam lão gia, cũng phải nhằm vào những người khác, nhưng lời đến bên miệng dù thế nào cũng thể thốt ra.

      Do dự hồi lâu, thuận tay từ trong hộp gỗ lấy ra cây trâm sắc lam đưa cho Lâm Cẩn Dung xem, cười : “Bảo thạch màu lam này thích hợp nhất để (Đào thị) đeo.” Lại chọn cây trâm phỉ thúy: “Trâm này cũng rất hợp với quần áo của muội.”

      Lâm Cẩn Dung hôm nay mặc áo cẩm nhu xanh ngọc, váy dài xanh biếc, sắc thái đồng nhất, nhưng nàng tuổi còn , căn bản thể dùng được trâm này, cũng nể mặt Ngô Tương, ràng lắc đầu: “Trâm này thích hợp ta, nhìn hơi già, có thể tặng cho tổ mẫu.”

      Cung ma ma ở bên nhìn, mỉm cười, tiếp tục cùng Tống ma ma tán gẫu.

      Quả nhiên là đắc tội người khác, Ngô Tương khỏi xấu hổ, biết nên tiếp thế nào.

      Lại nghe có người bên cạnh hơi hơi châm chọc cười : “Di, Ngô Nhị thiếu gia khi nào đổi nghề sang bán châu sai vậy?”

      Lâm Cẩn Dung nghe thấy thanh này, toàn thân đều căng thẳng, quay đầu lại, quả nhiên thấy Lục Giam dẫn theo Trường Thọ, cười đứng ở ngoài cửa hàng, ánh mắt hơi châm chọc, tới tới lui lui người nàng cùng Ngô Tương có vẻ băn khoăn. Người này phải ở Thái Minh phủ, lại bị Lâm Ngọc Trân phái người tới đón về sao? Tại sao lại chạy đến đây? Quả chính là hồn bất tán. Lâm Cẩn Dung đạm mạc quay đầu, cũng thèm liếc cái. Nhưng Cung ma ma cùng Lệ Chi đều kinh ngạc hô tiếng: “Biểu thiếu gia, sao người còn ở đây?”

      Ngô Tương cũng giật mình hé miệng, chỉ vào Lục Giam thất thanh : “Ngươi, ngươi sao còn ở đây?”

      “Ngươi tới được, sao ta lại thể?” Lục Giam hướng Cung ma ma cùng Lệ Chi cười gật đầu cái, vung áo choàng, hướng Lâm Cẩn Dung qua, nhàng lướt qua mấy trâm cài trong hộp gỗ hoa văn lưu ly, rồi hèn mọn thu hồi tay: “Ta còn tưởng cái gì, đáng để các ngươi ở trong này hồi lâu. Đằng trước có cửa hàng có nhiều đồ đẹp hơn so với ở đây.”

      Lâm Cẩn Dung thấy tức giận, nàng thể hiểu nổi, đời này sao lại có người da mặt dầy như vậy, ràng hiểu được người ta chán ghét , còn cố tình lấn tới. Lập tức nghiêm mặt, cầm lấy cây trâm xanh biếc kia cùng mấy chiếc khác cất cao giọng : “Chủ quán, giúp ta bọc lại, ta đều lấy.”

      Nàng mặc dù tỏ thái độ gì, Lục Giam theo bản năng cảm nhận được lãnh đạm cùng bài xích của nàng, cũng cùng nàng chuyện, quay đầu cười với Ngô Tương: “Ta ở bên ngoài thấy Nhiễm Mặc, vừa bước vào, quả nhiên nhìn thấy ngươi ở trong này bán châu sai.” Rồi vung tay lên, ống tay áo phất cái, bất động thanh sắc đẩy hộp lưu ly đựng trâm cài trước mặt Lâm Cẩn Dung rơi xuống.
      Pe Mick, Hale205Snow thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 98: Chiến thư
      EDIT: HOÀN TÚ

      “Ai nha!” Lâm Cẩn Dung căn bản đề phòng Lục Giam biết xấu hổ như vậy, quá sợ hãi đồng thời luống cuống tay chân đưa ra đỡ, Cung ma ma cũng vội tới hỗ trợ, nhưng căn bản kịp, mắt thấy cả hộp trâm rơi xuống đất vỡ thành bột mịn, chỉ thấy Lục Giam thân mình nhanh chóng nghiêng , tay đồng thời vươn ra, lập tức đỡ lấy hộp gỗ.

      Hết thảy chỉ phát sinh trong nháy mắt, Lâm Cẩn Dung còn chưa kịp phản ứng, thấy Lục Giam đem hộp đựng trâm kia vững vàng đặt quầy, còn nghiêm túc kiểm tra trâm cài, lấy ra hai cái bị hỏng đặt sang bên, để chủ quán xem qua, rồi lập tức nhìn nàng, bày ra bộ dạng huynh trưởng lời thấm thía :“Sao lại cẩn thận như vậy? Tay chân vụng về quá.”

      Động tác vừa rồi của rất nhanh, chỉ có Lâm Cẩn Dung thấy, đám người Ngô Tương đứng gần như vậy cũng phát , đều chỉ cho là Lâm Cẩn Dung cẩn thận, chạm vào làm hộp rơi xuống, nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt đồng ý cùng may mắn.

      Ngô Tương : “Hữu kinh vô hiểm. Tứ muội muội, muội nên cảm tạ Nhị biểu ca của muội .”

      “……” Lâm Cẩn Dung răng nanh nghiến qua nghiến lại, nàng và rất thân thiết sao? biết nàng tay chân vụng về sao? Nàng dựa vào cái gì phải cảm tạ a?

      “Làm ta sợ muốn chết!” Đào Phượng Tường vỗ ngực tới, lòng còn sợ hãi : “Thiếu chút nữa phải bồi tiền rồi!” Lại tò mò nhìn Lục Giam : “Huynh là ai? Tay chân rất nhanh nhẹn, đa tạ huynh!” Trâm lưu lý cố nhiên thể so sánh với phỉ thúy ngọc thạch thủy tinh, nhưng cả hộp lớn như vậy giá trị ít tiền, mấu chốt là, cho dù chủ quán nhân cơ hội xảo trá cũng ảnh hưởng đến tâm tình du ngoạn.

      Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung, tâm tình rất tốt mỉm cười : “ cần cảm tạ, ta là biểu ca của A Dung, giúp nàng là điều đương nhiên.”

      A Dung? Lâm Cẩn Dung mặt càng thêm khó coi, dường như muốn phát điên, ai cho gọi nàng như vậy? Giúp nàng là điều đương nhiên? đời này sao lại có người vô sỉ như thế? Bị người vu oan hãm hại còn muốn người ta lời cảm tạ, thể khiếu nại, còn có chuyện gì nghẹn khuất hơn điều này nữa ?

      Thấy Lâm Cẩn Dung chậm chạp đáp lời, cũng nhúc nhích, Đào Phượng Tường có chút kinh ngạc, liền cười : “A Dung bị dọa choáng váng, còn chưa hoàn hồn đâu.” Nghịch ngợm đưa tay ở trước mặt Lâm Cẩn Dung quơ quơ: “A Dung, hồi hồn a!” Lại nghiêng mặt nhìn Lục Giam: “Huynh chính người đứng thứ hai kia a? Huynh và biểu ca của ta đều rất lợi hại. Mấy ngày nay nhà ta thỉnh tiên sinh vẫn nhắc đến các huynh.”

      Lục Giam mặt tươi cười nhất thời phai nhạt vài phần, trong mắt lại sâu thêm vài phần, nhàng gật gật đầu: “Hổ thẹn.”

      Lâm Cẩn Dung trong lòng cuối cùng nhịn nổi, cắn răng : “Nhị biểu ca tài danh xứng đáng! Hổ thẹn cái gì? Lời khen ngợi là đúng thôi!” Nàng nặng nề mà cắn chữ “Nhị” kia, dường như sợ Lục Giam nghe . Nàng vốn có thể xem như thấy , nhưng nếu vội vàng muốn chọc nàng, cũng thể trách nàng!

      Lục Giam quả nhiên nghe hiểu, thản nhiên liếc nàng cái, hơi hơi nhếch môi, cũng gì.

      “Chuyện gì vậy?” Đám người Đào Phượng Đường nghe tiếng cũng nhanh chóng vây quanh lại, thấy Lục Giam, Đào Phượng Đường cùng Lâm Thế Toàn đều ngạc nhiên, chào vấn an, hàn huyên qua , Đào Phượng Đường hỏi: “Lục huynh đệ tới nơi này muốn mua cái gì? Có cần tại hạ giúp gì ?”

      Lâm Cẩn Dung vừa nghe lời này, thầm nghĩ tốt, theo tính tình của Đào Phượng Đường, chỉ sợ kế tiếp mời Lục Giam đến nghỉ ngơi dùng cơm, Lục Giam lại là người da mặt dày, hơn phân nửa đồng ý. Liền trước khi Lục Giam mở miệng cười : “Đại biểu ca, chính là tâm tình tốt mà du ngoạn, làm sao cần mua cái gì? Chúng ta tiếp tục dạo phố thôi, ta có việc muốn nhờ huynh hỗ trợ. thôi, thôi, đừng quấy nhiễu giải sầu.”

      Lục Giam rũ mắt xuống , Trường Thọ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Cẩn Dung cái, có người càng lớn càng đáng giận mà.

      Quá mức vô lễ, Đào Phượng Đường mặc dù biết Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung có mâu thuẫn gì, nhưng cũng thấy như vậy là ổn, đặc biệt bộ dạng nén giận của Lục Giam hiếm có, liền xấu hổ mà nghiêm khắc nhìn Lâm Cẩn Dung cái, hướng Lục Giam chắp tay, cười : “Lục huynh đệ hiếm khi tới đây, ta là chủ, nơi này đều quen thuộc, nếu Lục huynh đệ chê, ngại cùng chúng ta kết bạn, để ta tận tình đãi khách.”

      “Điều này……” Lục Giam khó xử nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt , làm bộ như phát .

      Lâm Thế Toàn cũng nắm tay Lâm Thận Chi tiến lên, cùng Lục Giam hành lễ vấn an, lại lặng lẽ cùng Lâm Thận Chi hai câu, Lâm Thận Chi liền gật gật đầu, tiến lên cầm tay Lục Giam, cười : “Nhị biểu ca, huynh cùng với nhóm chúng ta .”

      Mọi người đều cho rằng, đắc tội với Lục Giam là đúng, nhằm vào Lục Giam cũng là đúng, kết giao với Lục Giam mới là chính xác.

      Lâm Cẩn Dung im lặng, chỉ cười lạnh. con chuột chết, ngươi lúc trước cảm thấy nó thực thối, thối thể ngửi được, nhưng ngửi rồi thành quen, cũng cảm thấy thối nữa. Coi như tồn tại là được, cần gì vì mà ảnh hưởng đến hình tượng của mình? Mất nhiều hơn được.

      Cầm trâm lưu ly gói vào, mọi người lần lượt rời khỏi cửa hàng, Ngô Tương lôi kéo Lục Giam dừng ở phía sau, giọng : “Ngươi sao lại chạy đến đây? Người nhà có biết ?”

      Lục Giam thản nhiên : “ biết. Cho nên ngươi trở về cũng đừng lung tung.”

      Ngô Tương mặc mặc: “Ngươi từ Thái Minh phủ trực tiếp tới đây sao? trở về Bình Châu sao?”

      Lục Giam đáp, tương đương với gật đầu.

      Ngô Tương liền cười đẩy cái: “Ngươi nha, mọn như vậy? Bại bởi ta cũng phải bại bởi người bên ngoài, cũng đáng cho ngươi tức giận lâu như vậy chăng?”

      “Ta phải vì điều này, ta cảm thấy mình năm trước vẫn bị nhốt trong nhà, nhãn giới hạn hẹp, muốn thừa dịp cơ hội này chung quanh du ngoạn chút.” Lục Giam giương mắt nghiêm túc nhìn : “Ta cố hết sức thắng ngươi, ngươi chờ coi.”

      Ngô Tương đoán đại khái là vì việc nhà mà phiền lòng, cố ý tránh giải sầu, nghĩ đến Lục gia đãi khách nhân vật chính lại vắng mặt, sau khi trở về cũng bị trách cứ, trong lòng có vài phần đồng tình. Lại nghe Lục Giam hướng mình hạ chiến thư, liền kiêu ngạo mà : “Ta cũng cố hết sức thắng ngươi, ngươi chờ coi!” Rồi nhìn bóng dáng Lâm Cẩn Dung ở đằng trước, giọng : “Thuận tiện báo cho ngươi việc, ta thổi sáo thắng Lâm Tứ! Thắng khiến nàng tâm phục khẩu phục!”

      Lục Giam hơi hơi có chút kinh ngạc, lập tức : “Nha đầu kia trừng mắt cũng báo thù, lòng dạ hẹp hòi, vậy mà tâm phục khẩu phục sao!”

      “Tính tình cũng có chút mạnh mẽ.” Ngô Tương nghĩ đến mình trong lúc vô ý đắc tội Lâm Cẩn Dung, khỏi khe khẽ thở dài: “Ngươi đến tột cùng vì sao lại đắc tội nàng? Nàng mỗi lần thấy ngươi chưa từng tỏ vẻ hòa nhã. Có phải lúc ở thôn trang ngươi đắc tội nàng ?”

      có.” Lục Giam muốn với Ngô Tương điều này, mà bắt được trọng điểm: “Ngươi từ trước phải nàng ôn hoà hiền hậu mềm mại nhất đó sao? Tại sao cũng nàng tính tình mạnh mẽ?”

      Ngô Tương cũng muốn với Lục Giam chuyện mình khinh thường Lâm Tam lão gia, cố ý đắc tội Lâm Tam lão gia do đó cũng đắc tội người Lâm gia. Ngay cả căn bản sợ người lạ cho rằng mình có lỗi, chỉ cảm thấy người như Lâm Tam lão gia nên nhận lấy đãi ngộ như vậy, nhưng cũng biết, làm như thế kỳ ổn. Chuyện vốn nên làm, sao có thể để Lục Giam biết? Liền ha ha cười: “Ai biết được? Con người trưởng thành có biến hóa, dù sao ta tại phát nàng có cá tính là được.”

      Lục Giam tất nhiên có thể nhận ra cho có lệ, liền cúi mi mắt mỉm cười, hề hỏi nhiều, mà đuổi kịp cước bộ của đám người Đào Phượng Đường, tò mò hỏi đông hỏi tây.

      Bên này Đào Phượng Tường kỳ quái lôi kéo tay Lâm Cẩn Dung kề tai : “Muội thực chán ghét vị biểu ca này sao? đắc tội với muội sao? Ta thấy cũng đến nỗi nào a.”

      Lâm Cẩn Dung thề thốt phủ nhận: “ đâu có đắc tội ta? Ta có muốn trêu chọc cũng nổi, chỉ muốn tránh xa chút.” Sau đó giọng đem chuyện Đào thị giữ Lục Giam ở thôn trang dưỡng bệnh, dốc lòng chăm sóc, Lâm Ngọc Trân lại phái người trách tội Đào thị, còn Lâm Ngọc Trân mạnh mẽ bá đạo, tổng kết : “Tỷ , người như thế chúng ta dám trêu chọc sao? Tất nhiên là có thể trốn càng xa càng tốt.”

      Đào Phượng Tường lại lộ ra tia đồng tình, vụng trộm nhìn Lục Giam liếc mắt cái, giọng : “Vị biểu ca này đáng thương a! Cha mẹ cần cũng đành thôi, còn có dưỡng mẫu như vậy, vốn có mười phần ấn tượng tốt may ra chỉ còn lại phần, kia của muội xấu xa tội ác tày trời. A Dung, phải lỗi của a, muội nên đối đãi với như vậy, ta thấy thập phần muốn giao hảo với các muội.”

      phải lỗi của , chẳng lẽ là lỗi của ta sao?” Lâm Cẩn Dung nhịn được liếc mắt xem thường, thản nhiên : “ sắp đính ước, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ nên cách xa chút.”

      “A?” Đào Phượng Tường bát quái kêu tiếng: “Nữ tử nhà ai a? Xem bộ dạng tuấn tú như vậy, nếu tìm người khó coi, sợ là đầu cũng dám ngẩng lên ?” đợi Lâm Cẩn Dung trả lời, vừa cười : “Hai nhà các muội chắc chắn có đám hỏi, tất nhiên là đường muội của muội, ta đúng ? Lâm Ngũ? Lâm Lục? Hay là Lâm Thất?”

      tình liên quan đến khuê dự của nữ nhi Lâm gia, ngày chưa định ra thể lung tung, Lâm Cẩn Dung nhân tiện : “Tạm thời còn chưa quyết định.”

      “Chậc, đáng tiếc, mấy đường muội kia của muội người so với người còn ghê tởm hơn, càng khó coi hơn, Lâm Ngũ dài như mặt ngựa, Lâm Lục cùng Lâm Thất lại mập mạp.” Đào Phượng Tường lại quay đầu nhìn lén Lục Giam, vừa vặn gặp phải ánh mắt Lục Giam nhìn qua, hai bên chạm mắt, Lục Giam mỉm cười hướng nàng gật đầu cái, Đào Phượng Tường đột nhiên cảm thấy thân mình hẫng, tim thiếu chút nữa ngừng đập, lập tức đỏ mặt, nhanh chóng xoay người, nửa ngày dám há mồm chuyện.

      Lâm Cẩn Dung biết động tác của nàng, cười : “Cũng đến mức như vậy, các nàng bộ dạng rất đoan chính.” Hoàn toàn xứng với Lục Giam, luận về nhân phẩm, vừa vặn là đôi.

      Lại nghe Đào Phượng Đường cười : “Nhà này hương liệu rất được, có thể mua về tặng người, vào nhìn thử lát ?”

      Lâm Cẩn Dung tâm tư nhanh chóng thu hồi khỏi nhàn , chuyển nhập chính đề, lên tinh thần chặt chẽ theo Đào Phượng Đường, đánh giá mọi thứ trong cửa hàng.
      Pe Mick, Hale205Snow thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 99: Lễ vật
      EDIT: HOÀN TÚ

      Cửa hàng hương liệu ở đây cũng giống như ở Bình châu, dùng các hộp gỗ tinh xảo hoặc là hộp thơm đặt giá, sắp hàng chỉnh tề, vừa xem liền hiểu ngay, mà là tùy ý đặt lên giá thô ráp, đem các loại hương liệu ở trạng thái nguyên thủy cùng vài món điêu khắc nhắn bày lên mặt , có vài phần tùy tiện.

      Chủ quán cũng là dị tộc, thân hình cao lớn cường tráng, mặt mày tục tằng, ánh mắt cũng nhạt nhẽo hơn hẳn, mặt có râu cá trê, mặc chiên bào, chân giày da lông, bên hông đeo loan đao dài chừng thước. Thấy mọi người vào, vội đứng dậy thi lễ, rất quen thuộc cùng Đào Phượng Đường chào hỏi vấn an, thỉnh mọi người tùy ý ngắm nghía, tiếng Hán, còn rất lưu loát.

      Lâm Cẩn Dung lúc đường cũng nhìn thấy ít người Đại Vinh, cũng chưa từng tiếp xúc gần như thế, khỏi ngưng thần nhìn kỹ, lại nhìn cửa hàng này, cảm thấy có thêm vài phần thần bí. Nàng ngày thường tuy rằng cũng dùng hương liệu, dùng là hương liệu chế biến, đối với chủng loại phẩm chất của từng hương liệu cụ thể vốn hiểu biết lắm, lại nhân mục đích muốn kiếm tiền, chỉ chú ý tới mộc hương, trầm hương, đinh hương. Vì thế hỏi giá, lại hỏi phẩm chất, hỏi rất nhiều, vị chủ quán nở nụ cười hỏi nàng:“Vị tiểu nương tử là muốn mua gì? Người cứ cẩn thận cầu, tại hạ nhất định có thể khiến người vừa lòng.”

      Lâm Cẩn Dung nên lời, nàng thầm nghĩ muốn mua chút để lưu trữ, nộp thuế, theo phương thức tư nhân. Bởi vậy nàng chỉ đối với chủ quán cười cười: “Ta muốn mua vài thứ để làm quà tặng.”

      Chủ quán nhiệt tình : “Xem cách ăn mặc của tiểu nương tử, cũng là phú quý, thứ tầm thường sao có thể xứng? Tất nhiên nên mua mấy thứ thượng phẩm. Đến đây, nhìn xem bên này, trầm hương, đàn hương, kê hương, long não hương, xạ tề…… phải tại hạ tự kiêu, nhưng ở đây cửa hàng của ta là hàng tốt nhất mà giá cũng rẻ nhất.”

      Hương liệu thượng phẩm giá khá cao, Lâm Cẩn Dung biết hà bao nhà mình có bao nhiêu, lo lắng đủ, có chút chột dạ, miễn cưỡng duy trì thần sắc bình tĩnh, cầm vật trang sức để đặt hương liệu tạo hình chim nhạn lên cười : “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao?”

      Chủ quán ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “ được, nể mặt Đào Đại thiếu gia, người có thể tùy tiện mua ít, nếu mua số lượng nhất định phải tìm người quan phủ làm trung gian.”

      Thông qua quan nha, vậy tiền thuế tất nhiên rất nhiều, giá còn có thể thấp được sao? Khẳng định có lời. Lâm Cẩn Dung liền gọi tiếng: “Đại biểu ca.”

      Đào Phượng Đường cùng đám người Lâm Thế Toàn, Ngô Tương, Lục Giam giới thiệu vài loại hương liệu khác nhau, mê mẩn, cũng nghe thấy Lâm Cẩn Dung gọi . Nhưng ra Lục Giam nghe thấy, nhắc nhở mới phản ứng lại, vội tới cười hỏi: “Chuyện gì?”

      Lâm Cẩn Dung đem kéo đến bên, giọng : “Ta muốn mua chút hương liệu…… Chủ quán lại muốn tìm người quan phủ làm trung gian.” Đào gia nếu thường xuyên môi giới hàng lậu kiếm lời, tất nhiên đối với điều này rất quen thuộc, mà cửa hàng này lại là Đào Phượng Đường dẫn các nàng vào, tất nhiên có quen biết với Đào gia, thông qua tới hỏi, liệu có thể thành hay ?

      Xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn), Đào Phượng Đường có chút khó xử, cực kỳ giọng : “Muội muốn thứ gì trở về với ta, chờ thêm nhiều ngày sau, ta lại mua giúp muội.”

      Lâm Cẩn Dung nghe thấy ý tứ này của , chuyện sinh ý dường như được thực ở đây, lập tức còn có chút kỳ quái, thấp giọng : “Vì sao a? Có thể mua hôm nay thuận tiện hơn mà.”

      Đào Phượng Đường thấy nàng bộ dáng thị phi thể mua, nghĩ đến vẻ cố chấp lúc nàng tìm mình đổi vàng bạc, đành phải giọng giải thích: “Chuyện trung gian này phức tạp, nơi này tiện, ra ngoài tỉ mỉ.”

      Lâm Cẩn Dung cũng nhận ra nên hề truy vấn tiếp. lần nữa cầm dây chuyền nam hương lên cẩn thận ngắm nghía, có ý muốn mua, lại thấy nam hương này quý giá, nên giữ tiền lại để làm chính . thấy Lục Giam đến bên chỉ vào tượng phật ước chừng cao thước ở đỉnh chóp : “Chủ quán, lấy cái kia cho ta xem.”

      Chủ quán vui mừng đến cực điểm: “Thiếu gia biết hàng, đây chính là trầm hương, là do danh gia điêu khắc, là trấn điếm chi bảo ở cửa hàng chúng ta.”

      Lục Giam lại chỉ khối tượng như ý cao ước chừng thước : “Khối như ý kia cũng lấy cho ta.”

      Chủ quán vừa cười: “Thiếu gia quả nhiên tinh mắt, đây cũng là trấn điếm chi bảo.”

      Đào Phượng Tường liền cười khẩy : “Nhìn trúng gì đều là trấn điếm chi bảo. Đây là thân thích nhà ta, cũng đừng gạt người như vậy.”

      Chủ quán ấm ức : “ là, tiểu nương tử thấy tiểu nhân đặt bọn nó tít cao sao? Vì chính là ngày kia may mắn được quý nhân nhìn trúng. Tiểu nhân phẩm hạnh thế nào Đào Đại thiếu gia còn biết sao? Bằng cũng dẫn chư vị vào điếm này?”

      Lục Giam mỉm cười, cúi mắt nghiêm túc đánh giá vật trong tay. Tượng phật kia được điêu khắc quả nhiên tinh xảo, tay nghề giống như của thợ thủ công bình thường, khối như ý kiểu dáng phong cách cổ xưa thanh lịch, đường cong lưu sướng, nhan sắc đen trong, mùi thơm phác mũi, ngay cả Lâm Cẩn Dung nhìn cũng thấy thích, càng tới người khác.

      Ngô Tương cùng Đào Phượng Đường đều tiến tới xem, cười : “Hai vật này rất được.”

      Lục Giam liền hạ quyết tâm: “Chủ quán, thứ này giá trị bao nhiêu?”

      Chủ quán vươn ngón tay, cười : “Tục ngữ , trầm hương lượng vàng, trầm hương này lại giống như vậy, bên trong tỷ lệ tốt, đối với chạm trổ cầu cực cao. chút, trầm hương tỷ lệ tốt điêu khắc đẹp cũng là hiếm có. lấy giá cao, nhưng là lời lỗ. Người định chọn thứ nào.”

      Lục Giam liền hỏi Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca giúp ta nhìn xem, món nào có vẻ tốt hơn?”

      Vật quý trọng như vậy, Đào Phượng Đường cũng tùy tiện mở miệng, liền hỏi : “Hiền đệ là mua tặng người hay là tự mình dùng?”

      Lục Giam cười : “Ta còn chưa đến tuổi dùng thứ quý trọng thế này, là mua tặng cho trưởng bối, là nữ lão nhân.”

      Đào Phượng Đường nghiêm túc suy nghĩ lát, : “Tượng phật ý nghĩa rất hay, nhưng người ta thường tượng phật đều phải đặc biệt chùa miếu thỉnh về, bằng có vẻ thành tâm. Ta thấy khối như ý này rất được, vạn như ý, chạm trổ cũng tinh tế lưu sướng, tạo hình phong cách cổ xưa thanh lịch.”

      Lục Giam nhân tiện : “Vậy lấy kiện như ý này.”

      Chủ quán mỉm cười, vươn hai ngón tay: “Hai mươi lượng hoàng kim, thiếu văn tiền cũng được. Người xem phần chuôi của khối như ý này, tạo hình mượt mà, cũng phải ai có thể điêu khắc tiêu sái như thế, người là thân thích của Đào Đại thiếu gia, giá này chỉ bán cho người, người bên ngoài có đâu.”

      Lục Giam mắt cũng chớp, trầm giọng : “Giá cũng coi như hợp lý.”

      Chủ quán nghe vậy vui vẻ, cười với Đào Phượng Đường : “Thân thích của người cũng hào phóng ngay thẳng giống như người vậy.” Lời còn chưa dứt, thấy Lục Giam ngừng nghỉ chỉ vài món : “Đem mấy thứ này tính tiền cho ta.”

      Lâm Cẩn Dung thấy ngón tay cũng chỉ hướng về phía tạo hình chim nhạn trong tay mình, khỏi thầm cười lạnh tiếng. Khối như ý kia, nàng đoán đại khái mua tặng cho Lục lão phu nhân, dù sao tính ra, người này tham gia yến tiệc do Lâm Ngọc Trân chuẩn bị để chúc mừng , sau khi trở về khẳng định bị Lâm Ngọc Trân nổi trận lôi đình, muốn trấn trụ Lâm Ngọc Trân, chỉ có thể dựa vào hai người Lục lão phu nhân cùng Lục lão ông, có thể nào nịnh bợ chứ? Mà thứ vụn vặt này sao, đơn giản chính là cố ý cùng nàng tranh đoạt, muốn cho nàng nín thở khó chịu thôi, giống như hộp trâm lưu ly vừa rồi vậy, đơn giản cũng chính là cố ý muốn nàng tức giận. Được rồi, mắt thấy tâm phiền, cho thắng! Vì thế Lâm Cẩn Dung tùy tay đem vật trang sức đặt lên quầy, thẳng ra bên ngoài chờ mọi người.

      Lệ Chi cùng Cung ma ma nhìn nhau liếc mắt cái, nhanh đuổi kịp. Cung ma ma thấp giọng : “Tiểu thư chọn lấy hai vật sao? Phu nhân đưa cho lão nô chút tiền, người và Thất thiếu gia nếu thích gì, đều có thể mua.”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên : “ thích gì cả.”

      Lệ Chi giọng : “Dây chuyền tạo hình chim nhạn nam hương kia khá đẹp, nô tỳ đơm cho người cái nút để đeo, nhất định rất lịch tao nhã. Người nếu muốn, nên với biểu thiếu gia, tất nhiên tranh với người ……”

      Lâm Cẩn Dung sinh sôi nuốt xuống hơi, giả bộ vân đạm phong khinh: “Ta thích!”

      Lệ Chi cùng Cung ma ma cũng dám thêm gì.

      Qua ước chừng nén nhang, đám người hi hi ha ha ra, Đào Phượng Tường trong tay giơ lên dây chuyền hình chim nhạn thẳng hướng Lâm Cẩn Dung, đưa cho nàng: “Của muội.”

      “Ân?” Lâm Cẩn Dung kinh ngạc thôi, Đào Phượng Tường chỉ vào bên hông mình : “Nhìn xem, biểu ca của muội rất tốt, đều tặng cho chúng ta vật , Tiểu Thất đệ là chim ưng, của ta là chim yến, đẹp ?” Lại giọng : “Muội có đoán được , khối như ý kia chính là lễ vật sinh thần cho nương ta. là chu đáo. Muội đừng giận , ta thấy mua dây chuyền chim nhạn này để bồi tội, chủ quán chịu làm thêm nút cài, lại phải bỏ thêm chút tiền.”

      Lâm Cẩn Dung nhất thời ngũ vị tạp trần, cũng biết phải thế nào. Thử nghĩ, tùy ý đem lại niềm vui cho mọi người, quan tâm chu đáo, nàng nếu công nhiên tỏ vẻ phản cảm ghét cay ghét đắng , ở trong mắt mọi người quả cũng tốt. Lập tức khóe môi cười , tùy tay cầm dây chuyền chim nhạn kia đưa cho Lệ Chi, cũng quản Lệ Chi tiếp nhận được hay , thẳng phía trước tìm Đào Phượng Đường chuyện.

      Ngô Tương vẫn nhìn, khỏi “Xì” tiếng cười, vui sướng khi người gặp họa đập vào đầu vai Lục Giam: “Ngươi cũng thảm. Xem ra lấy lòng thất bại rồi. Nếu , ta thay ngươi làm thuyết khách? Có lẽ nàng nể mặt ta vài phần.”

      cần ngươi nhiều chuyện.” Lục Giam mày khỏi nhíu lại, xem như nhận ra, Lâm Cẩn Dung căn bản phải vì hiểu lầm mà cừu thị như vậy. Nếu phải vì giữ cho mọi người vui vẻ toàn cục hòa thuận, nàng chắc hẳn nhận. Từ đầu tới cuối, vẫn nghĩ thông chính mình rốt cuộc đắc tội Lâm Cẩn Dung chỗ nào, làm cho nàng luôn nhằm vào , luôn thấy thoải mái, thậm chí còn thiết kế bẫy để mình rơi xuống sông, thiếu chút nữa mất mạng, giữa mình và nàng có thâm cừu đại hận gì sao?

      theo bản năng muốn biết ràng đây là có chuyện gì, liền bước nhanh tới gần Đào Phượng Đường cùng Lâm Cẩn Dung, muốn tìm cơ hội để hỏi Lâm Cẩn Dung ràng.
      Pe Mick, tart_trungSnow thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 100: Muốn
      EDIT: HOÀN TÚ

      Đào Phượng Đường hỏi Lâm Cẩn Dung: “Muội muốn mua loại hương liệu nào? Muốn bao nhiêu? Mua để làm gì?”

      Hai người lúc trước tiếp xúc qua lần đổi vàng bạc, sau lại có Đào Thuấn Khâm giúp đỡ Lâm Cẩn Dung mua đất bị nhiễm mặn, sau đó, Đào Thuấn Khâm trở lại Thanh châu quả nhiên cũng mua thêm nhiều mảnh đất bị nhiễm mặn, có Bình châu làm ví dụ, đất nhiễm mặn ở Thanh châu cũng tăng giá, có điều khoa trương như Bình châu mà thôi. Trải qua hai chuyện này, Đào Phượng Đường coi như đối với vị tiểu biểu muội có thêm vài phần hiểu biết, biết , nếu là vì trù bị cho gả cưới, lúc trước Đào thị nhờ Đào Thuấn Khâm môi giới ít, đủ dùng, lần này Lâm Cẩn Dung muốn mua hương liệu, tất có nguyên nhân khác, cũng biết nàng định làm gì, khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

      Lâm Cẩn Dung cũng định giấu diếm người Đào gia, còn tính thông qua Đào Phượng Đường đả động Đào Thuấn Khâm, liền giọng cười : “Ta nghe người ta mấy thứ như trầm hương, mộc hương, đinh hương ở phía đất bên ngoài thực thiếu, nhiều người có tiền cũng khó mà mua được, nên muốn mua để tồn trữ, cố gắng chờ đến ngày tăng giá.” Những hương liệu còn lại ví dụ như lưu hoàng, thạch chi, hồ tiêu, tạm thời chưa đáng tin, nàng cũng nhắc lại, đỡ dính phải phiền toái cần thiết.

      Đào Phượng Đường khỏi nhíu mày: “Muội lại nghe ai vậy? Có đáng tin ?”

      Lâm Cẩn Dung chút hoang mang : “Là nghe biểu ca Chu Mại của đường tỷ ta a. từ Tùng châu đến, biết nhiều chuyện mà chúng ta , còn tới đại khác, Đại biểu ca có muốn nghe ?” Nàng cẩn thận cân nhắc hồi lâu, xem như nghĩ thông suốt, triều đình sở dĩ bỏ lệnh cấm mấy thứ này mua bán, chỉ có thể chứng minh vấn đề, các nơi dược liệu khuyết thiếu, chỉ dựa vào quan thị thể thỏa mãn. Khoảng cách giữa nhu cầu và cung ứng nàng biết đến giới hạn, lúc này đúng là khuyết thiếu về dược liệu bắt đầu xuất , các cửa hàng ở Bình châu Thanh châu còn chưa thấy , nhưng ở số địa phương như Tùng châu, tất nhiên so với ở đây biểu khan hiếm, như vậy cũng sai, sợ ai suy xét.

      Đào Phượng Đường thấy nàng ra tên người, còn rất nghiêm túc, quả nhiên coi trọng hơn: “ còn cái gì?”

      Lâm Cẩn Dung liền đem chuyện phương bắc đại hạn cho nghe, sau đó cực có tính dẫn dắt câu: “Đại biểu ca, ta có ý tưởng, biết có đúng hay ?”

      Đào Phượng Đường nhận ra chút ý tứ, mỉm cười cổ vũ : “Muội , ta nghe.”

      Lâm Cẩn Dung cười : “Phương bắc đại hạn, lương thực có thể tăng giá hay a? Ta nghe tộc huynh , năm ấy nhà bọn họ gặp phải thủy tai, giá lương thực ở vài phủ huyện quanh đó tăng đến mức dọa người, có phải vậy ? Tam ca?”

      Lâm Thế Toàn ở bên cạnh mực yên lặng nghe Lâm Cẩn Dung cùng Đào Phượng Đường chuyện với nhau, nghe ra chút ý tứ, thấy nàng hướng mình chứng thực, tất nhiên cực nhanh trả lời: “Đúng vậy. Vài đại địa chủ ở các phụ huyện quanh đó đều kiếm lợi ít.”

      “Điều đó thực bình thường. Nhưng phương bắc cách chúng ta rất xa, giá lương thực chỗ chúng ta nếu muốn tăng, vậy còn phải xem bên kia rốt cuộc lâm vào tình trạng nào .” Đào Phượng Đường lâm vào trầm tư. sâu sắc trời sinh của thương nhân, lập tức nghĩ đến nên hỏi thăm trong số các khách thương hay lui tới, chứng hai tin tức mà Lâm Cẩn Dung mang đến này có phải là hay .

      Nếu là , nên tìm cơ hội mua đống dược liệu, cũng tương tự tích trữ lương thực. Mua dược liệu ra khó, khó là tìm được nhà đáng tin cậy. Nhà này vừa phải đảm lượng có kiến thức có thể diện, có thể đem hàng lậu bình an đưa qua các châu phủ khác mới được. Ai là người thích hợp đây? Trong giây lát, suy nghĩ tuyển chọn vài người. Mà vấn đề lương thực cần phải lo lắng, quan phủ chính là cấm cùng nước láng giềng Đại Tông có giao dịch lương thực, dân gian lại cấm, phiêu lưu phải gánh vác cũng lớn, tóm lại thâm hụt tiền.

      Hai việc nên hỏi thăm cho kỹ, lại trở về cùng Đào Thuấn Khâm thương lượng so đo phen mới đúng. Đào Phượng Đường có chút khẩn trương, lại có chút kích động, nhưng lúc nhìn về phía Lâm Cẩn Dung ánh mắt cũng vẫn như trước. Chính là thận trọng, chuyện còn chưa được chứng thực ràng, tùy ý tỏ thái độ.

      Nhưng Lâm Cẩn Dung nhận ra Đào Phượng Đường bị mình đả động, chỉ cần có dụng tâm hỏi thăm, biết nàng đều là . tại là cuối thu, chuyện phương bắc đại hạn hẳn là dần dần rơi vào tai người bên này, tối thiểu lương thực được tích trữ, nhưng hương liệu sao, nàng dám chắc chắn. Nàng chỉ có thể hy vọng dù ít dù nhiều có thể tồn trữ chút ít, đợi cho hai năm sau quan phủ hoàn toàn thông báo lưu thông mua bán là lúc kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng mặc kệ như thế nào, trong việc này mục đích của nàng đạt tới nửa, Lâm Cẩn Dung cũng trở nên vui vẻ, tiếp tục cổ động Đào Phượng Đường: “Đại biểu ca, ở các cửa hàng này khách thương qua lại nhiều nhất, nếu , huynh nhân tiện hỏi thăm chút?”

      Đào Phượng Đường có ý tưởng này, liền cười : “Sau đó chúng ta hướng bên kia dạo.”

      Lại Lục Giam ở phía sau đem mấy lời bọn họ đối thoại nghe ngóng cẩn thận, trong lòng bừng tỉnh, tim nhảy nhót, đột nhiên cũng muốn hỏi Lâm Cẩn Dung vì sao thống hận như vậy, vì sao ghét cay ghét đắng như thế, mà là bức thiết muốn biết, bọn họ kế tiếp còn có thể gì.

      Lục lão ông giỏi về kinh doanh, chuyện buôn bán tư nhân cũng từng làm, ít nhiều được nghe thấy, từ hay xuất môn, lại bị ảnh hưởng bởi các đệ tử quan trọng trong tộc, cho tới bây giờ tình khẩn yếu chỉ là đọc sách học tập, đối với việc này chân tướng cũng quá ràng, nhưng điều này cũng gây trở ngại với tò mò của .

      Hơn nữa, này còn có chuyện rất trọng yếu cần giải quyết, nhu cầu cấp bách.

      Chỉ nghe Lâm Cẩn Dung lại hỏi: “Đại biểu ca, lúc trước ta hỏi huynh chuyện mua hương liệu, huynh bảo ra ngoài tỉ mỉ với ta, huynh còn chưa đâu.”

      Đào Phượng Đường hề coi nàng chỉ là tiểu hài tử, liền chỉ về tòa phòng xá ở phía xa chính giữa các cửa hàng : “Nhìn thấy , nơi đó là quan phủ thiết lập các công sở, chuyên quản lý các cửa hàng, bên trong có rất nhiều người, muội biết bọn họ là ai, nhưng bọn họ quả tùy thời tùy chỗ đều ở dạo ở đây. Những thứ kia, tất cả đều là do quan phủ quản chế, chúng ta cùng người Đại Vinh giao dịch, phải do người quan nha đứng giữa định giá định phẩm chất, quay vòng giao dịch, cũng thể để song phương tự tiếp xúc, sau đó còn phải đánh thuế. Cho nên ý tưởng vừa rồi của muội, là bất thành.”

      tới đây, Đào Phượng Đường đột nhiên đè thấp thanh , cực kỳ giọng : “Từ nơi này ra ngoài ước chừng trăm dặm, còn có cửa hàng, mang theo hàng hóa qua bên kia, trực tiếp cùng người Đại Vinh giao dịch, giá cả chỉ bằng phần năm ở đây. Có điều phải cẩn thận, được để người quan phủ bắt được. Muội muốn mua hương liệu với giá rẻ, chờ ta chuyến sau mua giúp muội.”

      Lâm Cẩn Dung bỗng nhiên tỉnh ngộ. Khó trách lúc trước Ngô thị lại với Đào thị, Đào Phượng Đường mình mang theo người đến các cửa hàng, buôn bán lời ít tiền, hóa ra phải đến các cửa hàng ở đây. Nàng vì kiến thức của mình hạn hẹp mà thấy mặt hơi nóng, lại vẫn cảm thấy khó hiểu: “Nhưng Tam biểu tỷ , có những cửa hàng tư nhân cũng vụng trộm bán này nọ.”

      Đào Phượng Đường trong chốc cũng thể giải thích ràng cho nàng biết, đành phải : “Nàng chỉ nghe được nửa mà thôi, nào có chuyện đơn giản như vậy? Cho dù là , cũng thể ở ngay lúc đó, phải hẹn người ra ngoài tinh tế đàm luận.”

      Tuy rằng mới chỉ là phần , nhưng Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy, Thanh châu giúp nàng mở ra cánh cửa, bên trong đó là thế giới hoàn toàn mới, hoàn toàn khác biệt so với thế giới mà nàng hiểu biết trước đây.

      Trời đất, hóa ra có thể rộng lớn như vậy.

      Từ lúc Đào Phượng Đường đột nhiên đè thấp thanh , Lục Giam liền tự giác lui ra phía sau hai bước, muốn để người khác cho rằng mình nghe lén. Kết quả cước đá vào vật gì đó mềm mềm, còn thấy Ngô Tương cúi đầu tiếng quái kêu: “Tê.”

      Lục Giam im lặng quay đầu đánh giá Ngô Tương, theo vị trí tại của Ngô Tương, có thể phỏng đoán vừa rồi cũng nghe Lâm Cẩn Dung cùng Đào Phượng Đường chuyện, hơn nữa cũng có ý tứ tránh , cho nên mới bị mình đá vào.

      Ngô Tương có tật giật mình, chống lại ánh mắt đen láy sâu kín kia của Lục Giam còn có chút thoải mái, lập tức liền thấp giọng : “Nhìn ta vậy là sao?”

      Lục Giam chuyện, mà lui qua bên, tùy ý nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó như bị hấp dẫn, thể thu về — Đào Phượng Tường cùng Đào Phượng Cử mang theo Lâm Thận Chi mua kẹo hồ lô ăn, Đào Phượng Tường vươn tay bôi nước đường dính lên mặt Lâm Thận Chi, Đào Phượng Cử thay tiểu biểu đệ bất bình, cũng bôi lên mặt Đào Phượng Tường, Đào Phượng Tường quát tiếng chói tai: “Thằng nhóc con, đệ dám! Bôi bẩn mặt ta, đệ về nhà chờ ăn roi .”

      “Mỗi lần đều là chiêu này, tỷ chán sao?” Đào Phượng Cử tức giận bất bình, Lâm Thận Chi vui vẻ giơ kẹo hồ lô cười: “Nhị biểu ca, đừng trách Nhị biểu tỷ, nàng là thương ta thôi. Ta hôm nay cao hứng, cho tới bây giờ cũng chưa từng cao hứng như vậy.”

      Đào Phượng Tường liền thở dài: “Hài tử thành này, ta luyến tiếc bắt nạt đệ.” Lại lấy ra khăn tay thay Lâm Thận Chi lau mặt, rồi đè lên bả vai Đào Phượng Cử, nhìn như ghét bỏ, kì thực thân mật thay xoa xoa khóe miệng.

      “Ta cũng phải muốn làm vậy, chỉ là tò mò. Ngươi phải muốn biết bọn họ cái gì sao?” Ngô Tương da mặt dày nhàng huých Lục Giam, thấy chớp mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, theo nhìn lên, mới thấy Đào Phượng Tường giúp Đào Phượng Cử lau miệng, cảnh này có gì đẹp mắt, liền hỏi Lục Giam: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

      “Muốn biết, nhưng ta nghe lén.” Lục Giam thu hồi ánh mắt.

      Ngô Tương khỏi trận ảo não: “Đại biểu ca ta cái gì cũng giấu giếm ta a.”

      Lục Giam đáp.

      Hai người im lặng được lúc, đằng trước Lâm Cẩn Dung cùng Đào Phượng Đường cũng xong. Lâm Cẩn Dung trở lại hướng Lâm Thận Chi ngoắc gọi: “Lại đây, tiểu Thất đệ, để ta dắt đệ .”

      Lâm Thận Chi sôi nổi chạy tới, gắt gao nắm tay Lâm Cẩn Dung, đưa lên kẹo hồ lô: “Tứ tỷ, tỷ nếm thử , rất ngọt.”

      Lâm Cẩn Dung cúi đầu nhàng cắn ngụm, cười : “Quả nhiên rất ngọt.”

      Lục Giam nhịn được liếm liếm khóe môi. Bỗng nhiên, nhớ tới năm trước lúc về nhà, khi nhìn thấy bào đệ của mình, đầy cõi lòng chờ mong đệ thích lễ vật mà mình tỷ mỉ chuẩn bị, hy vọng có thể nhận được nụ cười, kết quả lại nhận phải phòng bị lãnh đạm sợ hãi cùng bóng dáng thấp thoáng chạy trốn, lại nghĩ tới mẫu thân mỗi lần nhìn thấy mình luôn phải kiềm hãm, phụ thân nhìn thấy mình thở vắn than dài, lặp lại hồi tưởng, tâm tình đột nhiên tốt, loại xúc động, muốn có ai đó hề phòng bị, hết sức thân thiết, hết sức ỷ lại đối với tươi cười sáng lạn. Loại khát vọng cùng xúc động này thậm chí vượt qua hy vọng tại của , rất muốn, rất muốn.
      Pe MickSnow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Mình up bù những chương còn thiếu, các bạn vô đọc tiếp nhé...Xin lỗi vì k hay này...Mong các bạn vẫn ủng hộ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :