1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Thế Hôn - Ý Thiên Trọng (476/476c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      <3Mình đọc truyện này, rất hay cũng muốn đọc lại. Hjhj đọc mãi cũng chán.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Cảnh xuân [ nhị ]

      Hai lão ni ngồi ngoài đại điện phơi nắng ngủ gà ngủ gật bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, Trí Bình vội vàng đứng dậy, ra cửa mở khe hỏi: “Ai vậy?”

      Thấy thiếu niên áo xanh nho nhã lễ độ: “Xin hỏi lão sư, nơi này là Thanh Lương tự?”

      Trí Bình bị quấy rầy mộng đẹp, vốn muốn ngươi nhìn có vẻ như là người đọc sách, chẳng lẽ biết chữ? Nhưng thấy thiếu niên như ngọc vẻ mặt trầm tĩnh cùng cử chỉ thong dong tao nhã, lời này thể ra, quy củ hành lễ vấn an: “Ngã phật từ bi, nơi này đúng là Thanh Lương tự, xin hỏi thí chủ từ đâu tới đây?”

      Thiếu niên lại hoàn lễ: “Tiểu sinh từ chỗ của Chư tiên sinh đến đây. Nghe sau điện có khối cổ bia, nét chữ rất đẹp. biết sư thái có thể cho ta vào chút được ?”

      Trí Bình nghe đến từ chỗ Chư lão tiên sinh, lại là đến xem văn tự bia đá, mà cũng là ngâm suối nước nóng, nhất thời nghiêm nghị: “Lão ni có mắt như mù, thất lễ, theo lý thí chủ đến từ chỗ của Chư lão tiên sinh, vô luận dù thế nào cũng nên để người vào quan sát cổ bia này, tiếc rằng hôm nay khéo….“

      Thiếu niên rất kinh ngạc: “Sao vậy? Ta thấy cửa miếu đóng chặt, chẳng lẽ là có việc tiện?”

      Trí Bình : “Có vị nữ thí chủ ở bên trong tụng kinh niệm Phật, muốn có người quấy nhiễu thanh tịnh. Làm phiền thí chủ chờ chút hoặc là ngày khác lại đến.” Tuy rằng cảm thán, tuy rằng tôn trọng, cũng là ý tứ cho bọn họ bước vào.

      “Người nào bá đạo như vậy?” Gã sai vặt bất bình, lấy tiền từ trong túi ra: “Phật môn luôn mở rộng cửa, ai mà thể tiến vào?! Miếu này cũng phải là nhà nàng, nàng niệm phật tụng kinh là việc của nàng, thiếu gia chúng ta chỉ đến ngắm nhìn cổ bia, hai việc khác biệt, nếu muốn tiền bố thí, chúng ta cũng phải có.”

      Thiếu niên vội ngăn gã sai vặt vô lễ: “Trường Thọ chớ có vô lễ!” Lập tức đối với Trí Bình vái chào: “Sai vặt vô lễ, sư thái đừng trách tội.”

      trách, trách.” Trí Bình : “Người xuất gia kham khổ, là dựa vào các vị thí chủ bố thí, nhưng cho dù là việc buôn bán, cũng có thứ tự đến trước và sau, hết lòng tuân thủ hứa hẹn chi nghĩa. sớm đáp ứng rồi, dám để người lạ vào. Vị nữ thí chủ hôm nay tới sớm, đại khái lại nghỉ ngơi canh giờ rồi , thí chủ nếu nguyện ý chờ, đứng ở phía sau này. Phong cảnh phía sau núi tuyệt đẹp, thí chủ có thể xuống du ngoạn, lão ni cũng có thể quét rác đãi khách.”

      Thiếu niên nghe vậy, giương mắt nhìn về phía ngọn núi sau Thanh Lương tự, thấy núi hoa lê trắng muốt, hoa đào phấn hồng, mảnh tươi mát đáng . Lại nhìn thấy con sông theo Thanh Lương tự chảy xuôi qua, uyển chuyển uốn lượn vào trong núi, khỏi thản nhiên cười: “Có sơn có thủy có hoa chắc hẳn phong cảnh cũng tệ, nếu như thế, ta du ngoạn chút có ngại gì? Trường Thọ, , chúng ta dọc theo bờ sông.”

      Trí Bình tuyên thanh Phật hiệu, nhìn theo thiếu niên xa, gắt gao đóng lại đại môn. Phía sau, mấy ma ma của Lâm gia phía sau thiên điện ngồi ở cửa hậu viện cắn hạt dưa, uống trà, nhàn thoại, thỉnh thoảng hướng bốn phía đầu tường liếc mắt cái, có vẻ buồn ngủ.

      Thiên điện, hai người Lệ Chi cùng Quế Viên chán đến chết ngồi ao bên cạnh ôn tuyền, đem chân ngâm mình trong nước, lay động bọt nước, ánh mặt trời xuyên thấu qua đầu tường chiếu rọi xuống, lại từ mặt nước gợn trong ao phản xạ trở về, khiến toàn bộ thiên điện chiếu ánh sáng lòe lòe. Hai người lại có tâm tư hưởng thụ cảnh đẹp này, ngẫu nhiên liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương lo lắng cùng sợ hãi.

      Quế Viên ánh mắt dừng bộ quần áo tơ lụa hồng nhạt thêu hoa lê vắt ghế bạch đằng bên cạnh, liều mạng liếm môi: “Lệ Chi, ta rất sợ hãi, tiểu thư có chuyện gì chứ?” Lời còn chưa dứt, chính nàng lại “Phi phi” hai tiếng: “Tiểu thư có chuyện gì đâu.” Lại khóc nức nở trách Lệ Chi: “Đều là tại ngươi, ngươi vì sao lại đáp ứng tiểu thư? Nếu… Nếu… Ta xem ngươi phải làm sao bây giờ?”

      Lệ Chi gì, chỉ rũ mắt xuống nhìn chằm chằm nước trong ao.

      Quế Viên thấy nàng đáp lời, thập phần tức giận, đẩy mạnh nàng cái: “Đều là tại ngươi! Nếu để phu nhân biết, ta là ngươi đáp ứng tiểu thư.”

      Lệ Chi bị nàng gây phiền, nhíu mày tức giận : “Ngươi nếu chịu, lúc ấy nên với tiểu thư rằng ngươi chịu, gắt gao ngăn tiểu thư lại, lấy lý lẽ tận trung mới đúng, lúc ấy , lúc này lại sợ hãi oán giận, muốn đổ tội lên người khác sao? Ta nếu là thủ phạm chính, ngươi chính là đồng phạm! Ta nếu bị đánh hai mươi roi, ngươi cũng bị mười lăm roi! Ta có bị thế nào ngươi cũng thể thoát tội!”

      Nhưng tiểu thư căn bản nghe lời của nàng a, tiểu thư ràng sớm nghĩ cách muốn theo Miêu Nha vụng trộm chạy ra ngọn núi sau Thanh Lương tự chơi đùa, nếu sao ngay cả quần áo để thay đổi đều chuẩn bị sẵn? Lệ Chi đáp ứng rồi, nàng dám đáp ứng sao? Miêu Nha càng ngày càng được sủng ái, nàng nếu đáp ứng bị điều . Quế Viên càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt đỏ lên, miệng hé ra như sắp khóc: “Đều là Miêu Nha nha đầu chết tiệt kia làm hỏng tiểu thư rồi!”

      Lệ Chi thấp giọng quát lớn : “Câm miệng, ngươi muốn ma ma bên ngoài nghe thấy mà tiến vào sao?”

      Quế Viên quả nhiên ngậm miệng, có điều nước mắt kia giọt lại giọt ngừng rơi xuống, rơi vào trong suối nước nóng kia, tạo nên từng vòng tròn .

      Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết những điều này, nàng khoái hoạt ngồi xuống tảng đá bên bờ sông Thanh Lương yên tĩnh, cùng Miêu Nha cầm cành liễu dài hướng xuống mặt sông dùng sức quật, nước đục ngầu mảnh, mấy con cá thất kinh đều muốn chạy trốn bơi xuống dưới, phía cuối nguồn Thiết Nhị Ngưu xắn ống quần lên cao, luống cuống tay chân qua lại kiểm tra lưỡi giăng ra, cho cá giảo hoạt trốn thoát.

      Miêu Nha xắn ống quần đứng ở trong nước, bên quật cành liễu, bên chỉ huy ca ca nàng: “Nhanh chút! Nơi đó có con cá muốn bỏ chạy! ngốc! biết huynh giăng lưới thế nào, như vậy con ếch cũng có thể chui qua mà, huynh biết bắt cá đó? Nơi đó lại có con kìa! Ai nha, huynh bằng phụ thân nha! dưng mất rất nhiều cá rồi!“

      Thiết Nhị Ngưu mặc dù bận bịu, còn quên quay đầu hung hăng mắng Miêu Nha: “Câm miệng, cha cùng muội hồ nháo sao? Giỏi đến đây tự làm !” Lại vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái. Tứ tiểu thư là xinh đẹp, chỉ là mặc quần áo vải thô cũng đẹp hơn Miêu Nha rất nhiều…

      Lâm Cẩn Dung khoái hoạt quật cành liễu, thỉnh thoảng nhìn hai huynh muội đấu võ mồm, hé ra mặt bởi vì hưng phấn cùng vui mừng rực rỡ như hoa đào, ánh mắt đen láy tỏa sáng, miệng cho tới bây giờ vẫn chưa khép lại.

      phải có tiếc nuối — nàng có lá gan trèo tường, cũng dám giống như Miêu Nha cởi hài, xắn cao ống quần xuống nước, tuy rằng nàng hy vọng có thể như thế, nhưng nàng biết thể được, Thiết Nhị Ngưu là ca ca của Miêu Nha, cũng là nam phó dịch nhà nàng. Nàng thể, nhưng thế này, nàng cảm thấy mỹ mãn, khoái hoạt đến cực điểm, vui vẻ như vậy, thậm chí còn chưa từng xuất ở trong mộng của nàng, nhưng giờ phút này vẫn sống sờ sờ ra trước mặt nàng, bảo nàng sao có thể vui sướng? So sánh với chút tiếc nuối đó, quả thực tính là gì.

      Có hoa lê cùng hoa đào từ thượng nguồn trôi xuống, trong nước sông đục ngầu di động chìm nổi, Lâm Cẩn Dung vui vẻ vươn tay: “Bị ngăn trở rồi phải ? Bất quá ta hiếm khi có cơ hội ra ngoài lần, các ngươi nhường nhịn ta vậy.”

      Miêu Nha thấy nàng cùng đóa hoa chuyện, đánh mắt về phía Thiết Nhị Ngưu, ý tứ là Tứ tiểu thư lại bắt đầu kỳ quái.

      Cái này gọi là phong nhã! Muội hiểu hay ! Muội là tục nhân! Dã nha đầu! Thiết Nhị Ngưu vốn được học ở chỗ Chư lão tiên sinh hai năm tiếng động hung hăng miệt thị Miêu Nha hồi, lại ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó xa dưới gốc cây hoa đào có hai người đứng đó, ngây ngốc nhìn về phía bên này. Đặc biệt là thiếu niên mặc áo choàng màu xanh kia, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung, ngay cả mắt cũng chớp.

      Thiết Nhị Ngưu bực bội. hiểu nam nhân thô dã này từ đâu đến, có hiểu quy củ hay vậy? Nhìn chằm chằm nương nhà người ta, quả thực chính là nhã nhặn biến chất! trầm mặt hô tiếng: “Người đến từ đâu? Sao lại lén lút như vậy?”

      Miêu Nha nhanh chóng nhìn thoáng qua, nhanh buông ống quần xuống, rồi lại ngẩng mặt lên, sau đó ngạc nhiên: “Ở đây sao lại có người như vậy? Là bước ra từ trong tranh sao?”

      Lâm Cẩn Dung ngực mạnh nhảy dựng, theo bản năng nhìn lại.

      Dưới gốc cây hoa đào, Lục Giam lẳng lặng đứng ở nơi đó, cau mày gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

      Miêu Nha chỗ này thanh tịnh hiếm khi có người đến, sao lại xuất ở đây? hồn bất tán mà. Cành liễu trong tay Lâm Cẩn Dung rơi vào giữa sông, hoa đào cùng hoa lê hỗn loạn xuôi theo dòng, lại bị lưới đánh cá ngăn trở, bị nước sông cọ rửa di động chìm nổi.

      Bên kia Thiết Nhị Ngưu lên bờ, mặt trầm cầm theo đao bổ củi hướng về phía hai người, hung thần ác sát : “Sao lại nhìn chằm chằm nương nhà người ta a? Hiểu quy củ hay vậy? Có muốn ta móc mắt ngươi ra ?”

      “Ngươi đừng xằng bậy!” Gã sai vặt phía sau Lục Giam vội : “Chúng ta là khách nhân của Chư tiên sinh, đến du sơn ngoạn thủy! ”Sau đó lại chỉ vào Lâm Cẩn Dung: “Còn có, chúng ta là thân thích của vị tiểu thư này!”

      Thiết Nhị Ngưu hồ nghi quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt ngồi xổm tảng đá vẫn nhúc nhích, cũng có phản bác những lời này, lập tức liền ủ rũ. Nhưng còn chịu tránh ra, chỉ đứng đó, trừng lớn đôi mắt mà Miêu Nha hình dung là mắt trâu gắt gao nhìn chằm chằm chủ tớ Lục Giam.

      “Tứ muội muội, sao muội lại ở đây? Lệ Chi các nàng đâu? Tam cữu mẫu có biết muội ở đây ?” Lục Giam chậm rãi đến, cách Lâm Cẩn Dung xa đứng lại, nhìn người Lâm Cẩn Dung mặc thân xiêm y vải thô phù hợp nhíu mày.

      Lâm Cẩn Dung gắt gao nhìn chằm chằm rêu xanh tảng đá dưới chân, được lời. Nếu bị Lục Giam nhìn thấy, vô luận nàng cái gì, đều thể che giấu, bởi vì tại tình hình cũng bại lộ hết thảy. tại việc cần làm chính là cầu Lục Giam đừng đem chuyện này ra. Nhưng cầu ai đều có thể, đời này người nàng muốn cầu nhất chính là !

      trầm mặc của nàng ràng làm cho Lục Giam thực kiên nhẫn, còn rất tức giận, đề cao thanh : “Muội đến mức thừa nhận muội là Lâm Cẩn Dung ? Sao muội lại ở đây? Lệ Chi các nàng đâu? Vì sao cùng muội? Hai người kia là loại người nào?”

      Ân, nam tử như , đương nhiên quen nhìn thấy nữ tử tuân theo quy củ như vậy, Lâm Cẩn Dung trong nháy mắt hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Lục Giam : “Đúng vậy, là ta, Nhị biểu ca có khỏe ?”
      Last edited: 11/9/14

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Phong cảnh [ nhất ]

      như vậy, là tính trả lời vấn đề của . Nhưng nàng , cũng có thể đoán được. Lục Giam nhìn huynh muội Miêu Nha liếc mắt cái, vươn tay vẫy Lâm Cẩn Dung: “Lại đây.”

      nghĩ là ai vậy a? Giả bộ quan tâm! đúng coi bản thân là biểu ca của người ta mà?! Lâm Cẩn Dung vờ chải tóc, để ý tới Lục Giam, tự vỗ vỗ tay, tiêu sái nhảy xuống từ tảng đá. Có điều tư thế quen, tảng đá lại có rêu, lúc nhảy bị trượt chân, chân rơi vào trong nước, khiến chiếc hài bị ẩm ướt. Nàng cáu giận nhấc chân lên, muốn tặng cho tảng đá cố ý cùng nàng đối nghịch kia cước, nhưng thấy hành động này rất nhàm chán, liền phẫn nộ thu hồi chân, làm bộ vô tình với Miêu Nha và Thiết Nhị Ngưu: “Nhanh lên, nên gì làm gì. Làm xong rồi chúng ta nhanh chạy về!” nhìn , nhìn là được rồi!

      Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu trao đổi ánh mắt, xác định chuyện này phải việc bọn họ có thể quản, vì thế tiếp tục làm việc. Có điều tâm tư còn tập trung vào việc bắt cá, vì thế người cầm cành liễu hữu khí vô lực quật, người luôn để cá giảo hoạt trốn thoát trong tầm tay, mất nửa ngày, đầu cá cũng có mà ăn.

      Thực mất hứng! Lâm Cẩn Dung phẫn nộ ngồi tảng đá bên bờ sông, cởi hài bị sũng nước, đem chân thu vào dưới váy, sau đó dốc ngược xuống đổ nước bên trong ra, lại giơ lên hài dùng sức vẩy, nước văng vào mặt Lục Giam. Lục Giam sắc mặt khẽ biến, vội lui lại, Trường Thọ bất mãn trừng Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, đưa qua khăn tay: “Thiếu gia lau mặt.”

      Lục Giam vừa lau mặt, lại ít nước văng vào mặt , có giọt còn ngay bên miệng, rốt cục có chút nổi giận, tức giận nâng mắt lên, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung lại thay đổi phương hướng, nhưng vẫn hướng tới vẩy loạn.

      Trường Thọ phẫn hận : “Tứ tiểu thư sao người lại vẩy loạn vậy a?” Lời còn chưa dứt, mặt của cũng ướt sũng mảnh.

      “Xin lỗi a, biết các ngươi đứng gần như vậy.” Lâm Cẩn Dung dừng lại động tác tiếc nuối nhìn hài thêu kia, sao nước văng mạnh hơn nữa? muốn lại ném vào trong nước ngâm lúc a. Nàng đem hài đặt xuống, buông váy xuống đón thái dương phơi nắng, ôm đầu gối giương mắt nhìn trời.

      Lục Giam nhíu mày nhìn nhìn hài kia, lại nhìn nhìn váy của nàng ẩm ướt non nửa, qua che khuất tầm mắt của đám người Trường Thọ, nghiêm khắc : “Muội , ta cũng biết muội gạt Tam cữu mẫu vụng trộm chuồn ra ngoài. chỉ như thế, Lệ Chi cùng Quế Viên cũng là đồng lõa.” đánh giá thần sắc của Lâm Cẩn Dung: “Người ở trong Thanh Lương tự niệm phật tụng kinh có phải là muội ? Mưu kế kim thiền thoát xác hay lắm!”

      sao lại biết Thanh Lương tự? Đúng rồi, hẳn là từ bên kia đến, lão ni để vào, mới dạo bộ tới đây. là xui xẻo. Lâm Cẩn Dung tâm tình bực bội, cũng lười ngẩng mặt lên, thản nhiên : “Làm phiền cho, đừng che nắng ta phơi hài.”

      Lục Giam quả nhiên tránh ra chút, cũng nhìn nàng, giương mắt nhìn nước sông vui vẻ xuôi dòng, lạnh nhạt : “Ta biết muội ra vẻ quen ta, tuy rằng biết vì nguyên nhân gì, ta tốt xấu vẫn là biểu ca của muội, chuyện này nếu gặp, cũng có thể quản.” ngừng lại chút, lạnh lùng : “Tuy rằng muội tuổi còn còn ham chơi, nhưng nên biết đúng mực. Muội là nữ hài tử, gạt người lớn mình vụng trộm chạy đến chỗ sơn dã này, đứng ở giữa sông chơi đùa, hoàn toàn để ý đến an nguy bản thân, quả thực chính là ngốc tử lớn mật! Muội sợ bị bọn buôn người bắt cóc hay sao? Muội hiểu được hậu quả nghiêm trọng thế nào ư? đúng là sống bằng chết!”

      Lời này ra, huynh muội Miêu Nha vẫn ở bên rình coi nghe lén có vẻ vui, Thiết Nhị Ngưu thô thanh đại khí : “Vị biểu thiếu gia cái gì vậy? Ta tuy là nông dân, nhưng cũng hiểu được hai chữ trung nghĩa, sao có thể để tiểu thư nhà ta bị kẻ buôn lậu bắt cóc được? Phải hỏi trước đao trong tay ta có đáp ứng hay !”

      Miêu Nha hiếm khi đứng cùng chiến tuyến với ca ca, đồng ý gật đầu: “Tiểu thư cũng phải có mình, có hai người chúng ta, ca ca còn mang theo đao. Mới vừa rồi nếu phải người là biểu thiếu gia, chém người đao! Rồi gọi người trói người lại ra ngoài đánh chút!”

      Trường Thọ nghe vậy, tức giận hướng Miêu Nha vung tay áo, khinh miệt : “Dã nha đầu ở nông thôn này hiểu cái gì? Chủ tử chuyện sao có chỗ cho ngươi xen miệng vào? hiểu quy củ hay sao?”

      Lời còn chưa dứt, bị hòn đá nện vào đầu gối, khiến đau kêu to: “Khá lắm dã nha đầu!”

      Miêu Nha khinh thường hướng le lưỡi: “Miệng sạch chút! Bằng ta đánh ngươi rụng răng, khiến ngươi cũng thể mở miệng chuyện a!”

      Lâm Cẩn Dung đột nhiên rất muốn cười, thực tế nàng cũng cười ra tiếng. Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu thấy thế, thả lỏng tâm tư. Xem ra Tứ tiểu thư cũng sợ biểu thiếu gia này lắm, cũng có vẻ mất vui vì gã sai vặt bị bọn họ bắt nạt.

      Trường Thọ bị Lâm Cẩn Dung cười thẹn quá hóa giận, lại dám hướng Lâm Cẩn Dung phát tác, chỉ đành ủy khuất nhìn Lục Giam: “Thiếu gia?”

      Lục Giam hướng vẫy vẫy tay, ý bảo câm miệng, quay đầu với Lâm Cẩn Dung: “Muội cũng đừng để bọn họ tác quái, ta quản được muội, có Tam cữu mẫu quản muội.”

      Lâm Cẩn Dung tâm nhảy nhót cái, giương mắt nhìn : “Huynh muốn cáo trạng ta? Huynh có phải là nam nhân hay a? có việc gì lại học người khác lắm mồm xen vào chuyện của ta.”

      Lục Giam trầm mặt: “Ta vốn muốn cho muội cơ hội hối cải sửa lỗi, nhưng muội lại cần. Ta cuối cùng thể trơ mắt nhìn muội hồ nháo như vậy, nháo loạn nếu gặp chuyện may, lại khiến Tam cữu mẫu thương tâm.”

      Người này được làm được. Có năm Lâm Thận Chi bên ngoài làm chuyện xấu, thay Lâm Thận Chi giải quyết, hai tỷ đệ bọn họ đều cầu đừng ra ngoài, dám đáp ứng, cái gì thể lại trợ Trụ vi ngược (giúp vua Trụ làm điều gian ác bạo ngược), do đó cho Lâm lão thái gia biết, Lâm Thận Chi bị bị đánh trận, đánh cho nửa tháng cũng khỏi, Đào thị thiếu chút nữa khóc thành bệnh. Nhưng bất luận chuyện đó làm là đúng hay đúng, dù sao cũng là người được làm được. Lâm Cẩn Dung cười lạnh: “Huynh vẫn còn có ý tốt. , huynh muốn như thế nào?”

      Lục Giam thanh thanh cổ họng: “Ta vừa rồi dọc theo bờ sông, nghĩ tới muốn ngắm phong cảnh bên kia, nhưng tìm thấy đường, nếu muội đáp ứng lần sau chạy loạn, giúp ta dẫn đường, ta cũng phải người thông hiểu tình lý, nên để Tam cữu mẫu lo lắng tức giận.”

      Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn qua, thấy hai phiến vách núi bao quanh sông Thanh Lương, cửa ải sông Thanh Lương được Thiết Nhị Ngưu giăng lưới, xuống dần liền trống trải, dòng nước cũng trở nên chảy xiết, sườn núi có rất nhiều sơn mộc cùng hoa dại, gió lay động sinh tư. Đúng là thanh u xinh đẹp.

      Lúc trước đúng là muốn xen vào, ra vẻ biểu ca, sau lại thuần túy muốn lợi dụng sợ hãi của nàng để dẫn du sơn ngoạn thủy? Cả đời đều cho rằng bản thân là người thông minh nhất . Được! Lần này là cơ hội tốt để giáo huấn ngươi, nhìn ngươi về sau thấy ta còn có dám tiến lên giúp vui hay đây. Lâm Cẩn Dung nhếch khóe môi nhàng nở nụ cười: “Được thôi.”

      “Miêu Nha, thu thập rồi chúng ta .” Lâm Cẩn Dung hướng huynh muội trong lòng sông tiếng, chịu đựng hài vẫn ẩm ướt vào.

      Lục Giam biết hài ẩm ướt rất thoải mái, nhưng cũng gì. nghe Tâm Tứ nha đầu kia bởi vì tình lần trước chẳng những bị đánh, còn bị chuyển đến thôn trang, còn nghĩ rằng nàng khổ sở cùng ủy khuất để đâu cho hết, ai ngờ người ta lại vui sướng như vậy, căn bản để ở trong lòng. vừa rồi nhìn thấy Lâm Cẩn Dung ngồi xổm tảng đá cười đến vô ưu vô tư, trong lòng thế nhưng sinh ra thản nhiên ghen tị cùng nồng đậm hâm mộ — có mẫu thân che chở, mới có thể có lá gan lớn như vậy.

      Năm ấy vừa bảy tuổi sau khi trở thành dưỡng tử của Lâm Ngọc Trân, cho tới bây giờ cũng chưa từng khoái hoạt như thế, mặc kệ rét đậm hay nóng bức, mỗi ngày đến đêm khuya mới ngủ, sáng sớm rời giường, liều mạng đọc sách tập viết học tài nghệ, trước mặt Lục Kiến Tân cùng Lâm Ngọc Trân làm tròn hiếu đạo, quy quy củ củ, vì muốn để mẫu thân phụ thân chuốc thêm phiền toái, thậm chí dám cho gia nô tới lui hỏi thăm phụ thân mẫu thân cùng thân đệ tình huống ra sao.

      sớm quên tư vị thoải mái cười to là như thế nào, càng quên cảm giác trước mặt mẫu thân nghịch ngợm gây , sau đó tuy rằng còn sợ bị phạt, nhưng bị đánh còn có thể khóc lóc om sòm, trái lại buông tha mẫu thân, muốn mẫu thân dỗ dành. Bởi vì biết có tư cách, chính là dưỡng tử thay thế dùng để truyền thừa hương khói, địa vị bấp bênh. giống như con ngựa chiến trường, chỉ cho phép về phía trước, thể lui về phía sau, chỉ có thể tốt hơn, thể thua kém người khác, cho dù là kém, cũng thể kém quá nhiều.

      hận nhất là, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Kiến Tân nhìn thấm thía vô số người tuổi còn trẻ đứng thứ hai bảng tiến sĩ, hiếu đạo cảm động thiên địa, mạnh vì gạo bạo vì tiền (biết cách kiếm tiền). Nhưng chỉ có thể trầm mặc, phản kháng của chính là liều mạng cố gắng khiến bản thân càng ngày trở nên mạnh mẽ, giỏi giang, làm cho người ta thể chê bai.

      rất thành công. Lâm Ngọc Trân là người soi mói cũng rất khi tìm ra khuyết điểm của , Lục Kiến Tân cho dù liều mạng muốn sinh ra nhi tử của mình, cũng thể che giấu thưởng thức cùng chờ mong đối với , Lục Vân lại tình đối đãi với như ca ca ruột, trong nhà trưởng bối các huynh đệ đều coi trọng . Nhưng phụ thân mẫu thân của dám ở trước mặt người khác thân thiết với , mẫu thân vừa nhìn thấy liền nước mắt lưng tròng, ấu đệ thân cận với , vừa thấy bỏ chạy xa.

      sống thoải mái vui vẻ, nhưng cũng cực kỳ kiêu ngạo. Tài danh của phải là hư danh, dựa vào bản thân cố gắng đạt được. Ngay cả Chư Mộng Ngạc tiên sinh cũng rất thích . Nhưng chính vị Chư Mộng Ngạc tiên sinh này nhận ra sống vui vẻ, cứng rắn khuyên tới nơi này du ngoạn giải sầu.

      Cảnh sắc yên tĩnh xinh đẹp, xác thực làm cho tâm tình của bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Nhưng gặp Lâm Tứ cho tới bây giờ đều đối với có ý hòa nhã. Ý tốt của đều bị nàng coi như lòng lang dạ thú mà thải đạp, khi như vậy, để nàng hài ẩm ướt, dạo quanh sơn đạo lúc thế nào? Có thể khiến nàng nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau dám bướng bỉnh làm như vậy nữa.

      lát sau, Miêu Nha lên bờ, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung hài ẩm ướt, chết sống muốn lấy của mình ra đưa cho Lâm Cẩn Dung : “Dùng của ta , sạch mà, sáng nay mới đổi. Lỡ bị bệnh sao?”

      Lâm Cẩn Dung nhìn đôi hài lớn hơn chân của mình rất nhiều, cười : “Ngươi sao? Sao có thể vừa hài của ta? Cứ như vậy .”

      Khi chuyện, Thiết Nhị Ngưu thu dọn xong lưới bắt cá, buộc chặt bên hông, rồi nhấc sài đao lên : “Tứ tiểu thư, là muốn đâu?”

      “Hạ nguồn.” Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, : “Chúng ta vòng đường kia, ta nhớ bên kia có cây cầu , phong cảnh vô cùng đẹp……”
      Last edited: 11/9/14
      Pe Mick, Hale205, trangtrongnuoc2 others thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: Phong cảnh [ nhị ]

      Vừa nghe Lâm Cẩn Dung muốn qua cây cầu kia, Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu khỏi liếc mắt nhìn nhau, im lặng lát, Thiết Nhị Ngưu dẫn đầu : “Được, nghe theo tiểu thư.”

      Đường u tĩnh, uốn lượn trong núi rừng, khuất sâu bên trong hoa đào hoa lê sáng lạn, gió mát phất động, đất rơi rụng nhiều cánh hoa, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót, càng khiến cảnh vật thanh u yên tĩnh.

      Nhưng có thanh thập phần phù hợp với hoàn cảnh xung quanh — Lâm Cẩn Dung mỗi khi từng bước, từ hài ẩm ướt vang lên thanh “Lẹp bẹp”, khiến mọi người đều ghé mắt, Lục Giam thản nhiên : “Hài của Tứ muội muội còn có thể ca hát a.”

      Lâm Cẩn Dung trả lời lại cách mỉa mai: “Nhị biểu ca là người tao nhã, thanh như vậy cũng có thể nhận ra luật, sau khi trở về ngại soạn khúc, tên là Hài ca .”

      Thiết Nhị Ngưu nghẹn đỏ mặt, muốn cười lại dám cười, thả chậm cước bộ; Miêu Nha nhàng cầm tay Lâm Cẩn Dung, giọng : “Tiểu thư, nếu , với biểu thiếu gia, chúng ta về trước, để ca ca dẫn được ?”

      Lâm Cẩn Dung cắn răng cười: “ cần. Ta sao.”

      Lục Giam cũng quản sắc mặt ràng khó coi của Lâm Cẩn Dung, tự tại chậm, ngẫu nhiên còn dừng lại ngắm phong cảnh xung quanh chút.

      Trường Thọ bất quá chỉ là tiểu tử choai choai, đối với phong cảnh có hứng thú, đối với mấy xâu cá của Thiết Nhị Ngưu cảm thấy thú vị — có loại cá lạ, đầu bẹp, còn giống như có vảy, dù là theo Lục Giam từ Giang Nam đến, tự nhận so với phó dịch bình thường kiến thức rộng rãi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Có tâm muốn hỏi Thiết Nhị Ngưu, lại cảm thấy mất mặt.

      Miêu Nha phát , hừ lạnh tiếng, che lại đầu cá: “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua cá a?”

      “Ta chưa thấy qua? Dài như vậy, loại cá này ta biết!” Trường Thọ quyệt miệng khoa tay múa chân: “Nhìn xem loại cá này, có thể ăn sao? Bất quá có số con cá dài bằng cả cánh tay, nướng lên ăn rất ngon. Ở nông thôn quê mùa này chắc chưa từng thấy qua.”

      Miêu Nha nghẹn lời, nàng xác thực cũng chưa từng thấy loại cá thô dài như vậy.

      Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt : “Ân, con cá này chính là để cho ta ăn, ta cũng có chút đói bụng, cũng chưa thấy qua loại cá ngươi vừa .”

      Trường Thọ ngẩn ra, miễn cưỡng : “Tứ tiểu thư, hạ nhân cũng phải là người.” Cũng biết hóa ra Lâm Tứ tiểu thư lại là người ganh tỵ bá đạo như vậy, chỉ cho phép hạ nhân nhà nàng bắt nạt , chứ cho cãi lại.

      Thiết Nhị Ngưu bám vào bên tai Miêu Nha thấp giọng hai câu, Miêu Nha lập tức trả lời: “Trường Thọ ngươi ăn qua cá lớn như vậy coi như ngươi lợi hại, nhưng ngươi ăn qua cá hoa đào này chưa? Nhìn ngươi bộ dáng ít khi nhìn thấy điều hiếm lạ, tất nhiên cũng chưa từng thấy qua!”

      “Cá hoa đào?” Lục Giam hiếu kỳ : “Ngươi đem đầu cá cho ta xem.”

      Thiết Nhị Ngưu cũng lập tức làm theo, mà nhìn sắc mặt của Lâm Cẩn Dung, thấy Lâm Cẩn Dung trầm mặt lời nào, liền lên tiếng : “Biểu thiếu gia, con cá này bẩn thỉu tanh hôi, chớ làm ô uế tay của người.”

      Trường Thọ “Ôi” tiếng, ánh mắt trừng lớn định lên tiếng, Lục Giam thản nhiên liếc cái, đành ngậm miệng cúi đầu đường.

      Trong tiếng hài lẹp bẹp, mấy người mặc hoa phất liễu, vòng qua vài đoạn đường, rốt cục lại nghe thấy tiếng nước chảy.

      Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu đối với Lục Giam cười: “Cũng sắp tới rồi. Nhị biểu ca, huynh có giữ lời ?”

      “Đương nhiên giữ lời.”

      “Vô luận như thế nào cũng đừng kể với nương ta? Kể cả với người khác? Trường Thọ cũng được lung tung?”

      Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt cái, nghiêm túc : “ . Trường Thọ dám. nếu ra nửa chữ, ta đánh gãy chân của .”

      Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Tốt lắm, chuyện hôm nay nếu bị tiết lộ nửa chữ, đời này huynh thể đỗ tiến sĩ!” Nàng quá ràng khoa cử đối với Lục Giam có ý nghĩa quan trọng thế nào. Chưa tới tiến sĩ, tốt nhất là ngay cả cử nhân cũng đừng đỗ.

      Mùa thu năm nay Lục Giam dự thi, thế nhân đều vui vẻ chúc may mắn, Tứ tiểu thư này sao lại mấy lời xui xẻo như vậy? Trường Thọ nóng nảy: “Tứ tiểu thư, người sao có thể như vậy? Thiếu gia nhà ta là có ý tốt. Nếu người các ngươi tiết lộ ra ngoài, cũng vẫn đổ lên đầu chúng ta a? Sao có đạo lý này được?”

      Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt : “Ta như thế nào ? Ngươi phục a? Chủ tử chuyện có chỗ cho ngươi xen mồm vào hay sao? Quy củ của nhà ai vậy? Người của ta lộ ra nửa chữ, chỉ có các ngươi thôi.”

      Trường Thọ bị nàng nghẹn lời thể tiếp tục, hồng hộc thở mạnh. Tứ tiểu thư này, so với ba đường muội của nàng càng khó đối phó hơn!

      Lục Giam môi hé rồi lại mím, chung quy cũng gì, chỉ bình tĩnh : “Được.” Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, hôm nay lôi kéo nha đầu chết tiệt này quanh núi, khiến nàng gào khóc thảm thiết, khiến nàng đau khổ cầu xin thả nàng trở về, phải là họ Lục! câu thôi, ra ngoài du ngoạn, thời gian dư thừa, Lâm Cẩn Dung là chuồn ra ngoài, thời gian có hạn, xem ai chịu được ai.

      Hai người trong lòng đều mang kế hoạch nham hiểm cười, dưới chân dĩ nhiên vẫn bước , nhưng đột nhiên thấy mảnh oánh nhuận như ngọc bích mang theo cảm giác tươi mát sâu kín đột nhiên ập đến.

      Nước sông trong suốt như châu ngọc bắn tung tóe từ chỗ cao rơi xuống xướng hoan ca, đến nơi này, lại từ từ, hóa thành ngọc bích chậm rãi lưu động. Trong đó có gốc cây cổ thụ che trời lá xanh mượt chiếm cứ nửa bầu trời, rêu xanh cỏ dại xanh tươi ướt át, cách đó xa vách núi chính là hoa đào náo nhiệt nở rộ, lá cây hoa phấn, trời xanh mây trắng ảnh ngược chiếu trong nước, vô cùng u nhã tươi đẹp.

      Lâm Cẩn Dung tuy rằng lúc trước nhìn thấy sợ hãi than hồi, lúc này như cũ vẫn nhịn được nho sợ hãi than thầm, lại nhìn biểu tình của Lục Giam, tuy rằng có biến hóa gì lớn, nhưng nàng thấy, ánh mắt của cho tới bây giờ cũng chớp. Điều này chứng tỏ, quả nhiên bị cảnh này thu hút.

      “Rất đẹp ?” Lâm Cẩn Dung mỉm cười, chỉ vào cầu gỗ cách đó xa: “ qua chiếc cầu kia, đằng trước còn đẹp hơn!”

      Lục Giam nhìn qua, nhưng thấy cầu gỗ kia có rào chắn, chỉ do ba bốn căn đầu gỗ dài bằng cánh tay đơn giản dựng thành, cầu gỗ ẩm ướt mọc đầy rêu xanh, chất gỗ bị mưa gió ăn mòn màu sắc thâm sì, độ rộng chỉ đủ người qua, nhìn qua rất nguy hiểm, rất dễ bị rơi xuống dưới. Nước bên dưới kia cũng biết sâu nông bao nhiêu. nhất thời do dự biết có nên qua hay , liền thử thăm dò : “Là cùng nhau qua hay là từng người ?”

      Lâm Cẩn Dung châm biếm : “Nhị biểu ca đọc sách nhiều quá thành hồ đồ rồi, gỗ này dựng thành cầu, cũng biết ở đây dầm mưa dãi nắng bao lâu, bên trong chỉ sợ sớm cũ nạt, sao có thể cùng lúc chịu được vài người qua? Tất nhiên là từng người a.”

      Thiết Nhị Ngưu miệng thoáng giật giật, muốn nhắc nhở Lục Giam nên phía bên phải cầu, thấy tròng mắt đen láy của Lâm Cẩn Dung theo dõi , bên trong còn phản xạ lục quang, tuy rằng là do lục sắc xung quanh chiết xạ, lại cảm thấy dọa người, vì thế theo bản năng bịt miệng.

      ra , sông này đối với bọn họ mà cũng là gì, cùng tiểu đồng từ trước đến nay đều nghịch ngợm đẩy nhau rơi xuống sông, thậm chí còn ngay tại nước sông đánh nhau. Tứ tiểu thư muốn chỉnh người cứ chỉnh , nước sâu lắm, bên trong cũng có tảng đá gì, cùng lắm xuống cứu lên là được. Cho vị thiếu gia tuấn tú thoạt nhìn thực chán ghét này cùng với gã sai vặt lỗ mũi luôn hướng lên trời kia hồi mệt có vẻ phù hợp với giấc mộng của .

      Miêu Nha cũng có chút sợ hãi, cẩn thận hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, chúng ta lâu, nếu trở về chỉ sợ Lệ Chi tỷ tỷ các nàng ngăn cản được. Để ca ca ta bồi biểu thiếu gia thôi, hai chúng ta về trước.”

      sao đâu.” Lâm Cẩn Dung trấn an cầm tay Miêu Nha, hướng Lục Giam cười: “Ta trước!” Sau đó nghênh ngang bước lên cầu, chút dấu vết tránh phía bên phải của cầu gỗ như lời Miêu Nha , lưu loát tới phía bên kia, nhìn Lục Giam khiêu khích : “Như thế nào? Nhị biểu ca dám qua đây sao? dám trở về , chuyện hôm nay dừng ở đây.”

      Lục Giam mặt ngoài coi như cái gì cũng để ý, kì thực chính là nhịn được kích thích. Lâm Cẩn Dung có thể lưu loát qua, sao thể? Cho dù là cảm thấy Lâm Cẩn Dung tất nhiên có ý tốt, cũng cười , phất áo choàng vững vàng bước lên cầu.

      Trường Thọ vội : “Thiếu gia, chậm chút! Để nô tài giúp đỡ người!”

      Lâm Cẩn Dung thản nhiên cảnh cáo: “Ta rồi, cầu này thể chứa được hai người.”

      Trường Thọ bị hù dọa lại lùi về.

      Lục Giam tới giữa cầu, Lâm Cẩn Dung yên lặng tính toán.

      , hai, ba bốn năm sáu, !“Ba xích!” thanh vang lên, Lục Giam thân mình nghiêng mạnh, cước đạp vào khí, nghiêng nghiêng lại để giữ thăng bằng, Lâm Cẩn Dung che miệng hét ầm lên: “Cẩn thận! Cầu sắp sập rồi!”

      “Thiếu gia!” Trường Thọ hét lên tiếng, cũng nghĩ tới cầu có thể chứa được hai người hay , phần phật xông lên, thẳng hướng tới Lục Giam.

      “Rầm ” thanh vang lên,“Xì, xì” Hai tiếng trầm đục, hai bóng người thất kinh rơi vào trong nước xanh biếc như ngọc, có khúc gỗ cũ nát rơi xuống thiếu chút nữa nện vào đầu của Lục Giam.

      Rơi xuống nước đáng sợ, nhưng ra khúc gỗ suýt kia nữa đâm vào người là đáng sợ. Miêu Nha cùng Thiết Nhị Ngưu đồng thời kinh hô tiếng, lập tức cởi lưới bên hông cùng xâu cá đưa cho Miêu Nha, ném hài, chuẩn bị nhảy xuống. Nước này tuy rằng sâu, rốt cuộc vẫn có thể khiến người biết bơi bị chết đuối. Phía dưới hai người khua loạn lung tung ràng đều là vịt cạn.

      Miêu Nha tiếp nhận lưới đánh cá cùng đầu cá, mà ngây ngốc nhìn Lâm Cẩn Dung ở phía bên kia. Thiết Nhị Ngưu theo ánh mắt của Miêu Nha nhìn qua, chỉ thấy Lâm Cẩn Dung đứng ở nơi đó, chút sứt mẻ nhìn Lục Giam giãy giụa trong nước. mặt nàng thậm chí còn mang theo thần sắc kinh dị thất thố hô lên tiếng, nhưng cả người nàng lại khiến người ta cảm thấy bình tĩnh, căn bản hề sợ hãi, thậm chí còn có điểm chờ mong cùng hưởng thụ, đặc biệt là ánh mắt rủ xuống kia, phảng phất giống như còn mang theo ý cười thản nhiên.

      Bất quá ngay lập tức trong lúc đó, Lâm Cẩn Dung lại cảm thấy như trải qua ngàn năm.

      Nhìn thấy Lục Giam chìm nổi giãy giụa trong nước, trí nhớ về nước sông lạnh lẽo như băng, mọi ủy khuất cùng phẫn nộ hướng nàng đánh úp lại. Lục Giam a Lục Giam, ngươi từng hưởng qua tư vị này chưa? Dễ chịu ? Có phải rất đáng sợ hay ? Có phải rất tuyệt vọng hay ? Có phải rất ủy khuất hay đây?
      Last edited: 11/9/14
      Pe Mick, trangtrongnuocSnow thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64: Phẫn nộ

      Thiết Nhị Ngưu thích loại cảm giác này.

      Nữ tử đứng đối diện kia dung nhan vẫn như trước, cùng là Tứ tiểu thư ngày thường luôn ôn hòa, vừa liền cười tủm tỉm, chuyên hỏi vài vấn đề đơn giản kỳ quái, làm cho mình vốn lo lắng ban đầu lắp bắp, kết quả thực nhàng mà trả lời. Nhưng Tứ tiểu thư này lại có điểm dọa người. Có lẽ là sợ đến ngây người chăng? Có lẽ là mình cảm nhận sai? loạt biểu của Tứ tiểu thư vừa rồi ràng chính là cố ý muốn Lục Giam rơi xuống sông, Thiết Nhị Ngưu rất nhanh nhận định nàng có khả năng bị dọa đến ngây người.

      Vậy là cái gì đây? Thiết Nhị Ngưu kịp nghĩ lại, chính là khống chế được nảy sinh ra tức giận thể , giống như thứ thích nhất bị người ta đập nát vậy. đông cứng bắt tay Miêu Nha, đem xâu cá và mọi thứ nhét vào trong tay nàng, bước về phía trước chuẩn bị nhảy cầu cứu người.

      Cùng lúc đó, Lâm Cẩn Dung tỉnh mộng, ngữ khí vội vã hô tiếng: “Nhanh! Nhanh! Cứu người!” Trong thần sắc của nàng rốt cục lộ ra tia bối rối cùng sợ hãi, nàng bắt đầu tìm kiếm chung quanh có nhánh cây nào đó hay .

      Lúc Thiết Nhị Ngưu nhảy vào trong nước vui mừng suy nghĩ, Tứ tiểu thư hẳn là bị sợ hãi. Cái gọi là có tà tâm vô tặc đảm (có chút nghịch ngợm nhưng phải là người xấu), chính là loại này.

      Nước sâu lắm, dòng nước cũng chảy xiết, kỹ năng bơi của Thiết Nhị Ngưu rất tốt, đối với địa thế nơi này cũng hiểu biết, cứu người cũng khó, rất nhanh từ phía sau bắt được Lục Giam, đem vật lên bờ bên cạnh Lâm Cẩn Dung — nơi này địa thế giống với chỗ bắt cá, thoải, từ mặt nước đến bờ tuy quá cao những cũng tầm hai thước. Cho nên, Lâm Cẩn Dung liều mạng kéo Lục Giam lên.

      Bởi vì cứu trợ đúng lúc, Lục Giam cũng xuất hôn mê, nhưng hiển nhiên bị dọa , sắc mặt nhợt nhạt, môi run rẩy, tóc ẩm ướt dán khuôn mặt, có vẻ thập phần chật vật. tay gắt gao bám vào bùn đất bờ, tay gắt gao nắm lấy tay Lâm Cẩn Dung, mồm to thở phì phò, quay đầu nhìn Thiết Nhị Ngưu lộn trở lại cứu Trường Thọ. Nhìn thấy Thiết Nhị Ngưu bắt được Trường Thọ, nâng hướng về bên này, mới quay lại lẳng lặng nhìn Lâm Cẩn Dung, tay nắm tay nàng cũng dần dần chặt hơn.

      Trong nháy mắt, Lâm Cẩn Dung cho rằng Lục Giam khẳng định muốn kéo nàng xuống sông. thông minh như vậy, tiền căn hậu quả suy nghĩ có thể đoán ra nàng cố ý tính kế . Nhưng vậy thế nào? có chứng cớ, phía trước nàng còn lặp lại nhắc nhở . Trường Thọ chạy lên cầu, bị rơi xuống nửa điểm cũng oan uổng, nàng có gì phải ngại!

      Lâm Cẩn Dung đón ánh mắt Lục Giam, bình tĩnh : “Nhị biểu ca, huynh đừng dùng lực như vậy, bằng ta thể kéo huynh lên được.”

      Lục Giam lông mi chậm rãi rủ xuống, cũng buồn lên tiếng mà phối hợp với động tác của Lâm Cẩn Dung, tư thế tuyệt đối hề tao nhã leo lên bờ. Lâm Cẩn Dung hỏi có việc gì hay , trực tiếp buông tay ra rồi giúp Thiết Nhị Ngưu kéo Trường Thọ lên.

      Lục Giam trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung tuy rằng cao hơn, nhưng bóng dáng vẫn còn gầy, môi mím nhanh, thần sắc ý tứ . Lâm Cẩn Dung tuy rằng quay lại, nhưng cũng có thể cảm nhận được sau lưng ánh mắt kia khiến cho người ta cực kỳ thoải mái.

      Miêu Nha theo đường khác vòng lại đây, thấy thế cảm thán : “Hoàn hảo, hoàn hảo……” bỗng im bặt, nàng có chút vô thố nhìn Lâm Cẩn Dung mặt chút thay đổi, lại nhìn Lục Giam trầm mặc, sợ hãi lặng lẽ lui vào bên cạnh Lâm Cẩn Dung. Nàng suy nghĩ, có lẽ tất cả bọn họ bị phạt chăng?

      Trường Thọ so với Lục Giam ở lâu trong nước hơn, tuổi còn , lá gan cũng , lên bờ rồi còn có chút đần độn bất tỉnh nhân , được Thiết Nhị Ngưu hô hấp trào ra bớt nước mới tỉnh lại khóc thành tiếng: “Thiếu gia, thiếu gia, ta phải ở dưới hoàng tuyền chứ? Thầy bói phải ta sống đến bảy mươi tuổi sao? Sao lại chết rồi! Đáng thương người còn chưa đỗ Trạng Nguyên mà!”

      Miêu Nha đảo mắt quên ưu sầu,“Xì” tiếng cười: “Ngươi bị sặc nước nên vừa hôn mê? linh tinh gì vậy?”

      Trường Thọ lúc này mới thanh tỉnh chút, té ngã hướng về phía Lục Giam, gắt gao ôm lấy đùi Lục Giam kinh hỉ khóc : “Thiếu gia, thiếu gia, người còn sống tốt quá, nô tài bị hù chết a…… Người sao chứ?” Vừa vừa hướng người Lục Giam khắp nơi sờ loạn.

      Lục Giam vừa giận vừa buồn cười, quát: “Dừng tay! Ta sao!”

      “Kẻ dở hơi này!” Miêu Nha nhịn được cười ha ha, Thiết Nhị Ngưu khóe môi vẫn cười rộ, nhưng Lâm Cẩn Dung cười, chỉ cúi mắt nhìn nước sông xanh biếc, vẫn nhúc nhích. Nàng tại thầm nghĩ rời khỏi đây, muốn nhìn thấy người này nữa.

      Trường Thọ khóc đủ, quay đầu chỉ vào Lâm Cẩn Dung: “Tứ tiểu thư, hay giỡn cũng có mức độ thôi, đều là người làm hại, may mà người có vận khí tốt, bằng xem người cũng chịu nổi……”

      “Là ta làm hại thế nào ?” Lâm Cẩn Dung cảm xúc lúc này dĩ nhiên kịch liệt đến cực điểm, trừng mắt, vô cùng hung ác : “Lấy mạng đền a! Là ta cứng rắn lôi kéo các ngươi theo ta du sơn ngoạn thủy chăng! Là ta cho các ngươi biết cây cầu kia chắc chắn, cứng rắn lôi kéo các ngươi qua hay sao! Là ta nhắc nhở các ngươi cầu kia thể chứa hai người, cứng rắn lôi kéo chủ tớ hai người lên cầu sao! Hay là ta đẩy các ngươi ngã xuống sông đây! Ta còn thấy chết mà cứu hay sao! Thiết Nhị Ngưu, ngươi đúng là rỗi ? Ai kêu ngươi kéo bọn họ lên? ! Còn chờ người ta cảm tạ ngươi a?” xong xoay người bước , Miêu Nha thấy thế, chạy nhanh đuổi theo.

      “Người, người, người…… Thiếu gia, Tứ tiểu thư nàng, nàng……” Trường Thọ đầu óc linh quang, biết nên trả lời Lâm Cẩn Dung như thế nào, nhưng cảm thấy bản thân ăn đau khổ, nàng đáng ra nên hung hăng mà phải xin lỗi thiếu gia, xin lỗi chính mới đúng.

      cần . Là ta cứng rắn lôi kéo Tứ biểu muội tới nơi này du ngoạn, cũng là ta tự mình muốn qua cầu, cũng là chúng tay nghe lời khuyên bảo của muội, hai người mới rơi xuống sông.” Lục Giam ngừng lời Trường Thọ, đứng dậy đối với Thiết Nhị Ngưu vái chào sâu: “Nhị Ngưu huynh đệ, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”

      Thiết Nhị Ngưu lúc trước với cây cầu kia có vấn đề, vốn bất an, giờ phút này được thi lễ cảm tạ, mặt lập tức đỏ bừng, liên tục xua tay : “Ta, cái kia, ta, vốn là việc phải làm, biểu thiếu gia cần đa lễ.” Sau đó vuốt đầu : “Rốt cuộc vẫn là mùa xuân, nước lạnh, nhanh thay quần áo thôi, nếu bị bệnh.”

      Trường Thọ lầu bầu: “ đâu a? Hành lý của chúng ta đều ở nhà của Chư tiên sinh, chẳng lẽ cứ như vậy mà trở về? Vài dặm đường, trở về bị nhiễm gió lạnh, bệnh mới là lạ! Ta ra sao cả, nhưng thiếu gia nhà ta muốn thi đỗ công danh, thể trì hoãn.”

      Nhà của Chư tiên sinh xác thực so với thôn trang khá xa, nhưng được Tứ tiểu thư phân phó, cũng dám làm chủ. Thiết Nhị Ngưu vuốt đầu biết nên làm sao bây giờ, chỉ thấy Miêu Nha lại quay trở về : “Nhị ca, tiểu thư bảo huynh tìm đường tắt trước đem biểu thiếu gia tới thôn trang, trực tiếp tìm phu nhân, lại thỉnh Thủy lão tiên sinh kê đơn bốc thuốc.”

      Thiết Nhị Ngưu thấy Lục Giam tỏ vẻ phản đối, trong lòng thở dài nhõm hơi, hỏi Miêu Nha: “Vậy còn hai người?”

      Miêu Nha được tự nhiên : “Chúng ta còn phải về Thanh Lương tự trước, ra lâu như vậy, Lệ Chi các nàng chắc sốt ruột.”

      Thiết Nhị Ngưu trước dẫn đường, Trường Thọ tề mi lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) cùng Lục Giam thấp giọng : “Thiếu gia, đợi lát nữa Cữu phu nhân hỏi đến, chúng ta ……”

      Lục Giam lạnh lùng thốt ra: “Ngươi quên, ta đáp ứng .”

      Trường Thọ buồn bực : “Chúng ta chính là tiết lộ Tứ tiểu thư chuồn ra ngoài chùa để chơi đùa bên bờ sông, nhưng cũng hứa nàng làm hại người suýt mất mạng a.”

      Lâm Cẩn Dung lúc trước là, chuyện hôm nay được ra, hơn nữa nàng hại rơi xuống sông phải như cũ nàng chuồn ra ngoài chơi đùa sao? Nàng sớm tính kế muốn cho xấu mặt ? Lục Giam tâm tình tốt: “ cần ngươi lắm miệng, đợi lát nữa ta như thế nào ngươi liền theo như thế ấy.”

      “Nga.” Trường Thọ ủy khuất ngậm miệng.

      Thiết Nhị Ngưu vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, thấy Lục Giam cáo trạng, trong lòng mới buông lỏng, ngược lại da mặt dày hỏi Lục Giam: “Biểu thiếu gia, đợi lát nữa thấy phu nhân nhà ta, nên như thế nào mới tốt?”

      Lục Giam bình tĩnh : “Cứ ta du sơn ngoạn thủy, đến nơi này cầu bị sập, cẩn thận rơi xuống sông. Ngươi vừa vặn gặp được, cứu hai người chúng ta lên.” Ánh mắt của dừng lại lưới bắt cá cùng xâu cá bên hông Thiết Nhị Ngưu, nghĩ rằng lời này để lại sơ hở.

      như vậy bình tĩnh lạnh nhạt, còn dạy mình nên ứng đối như thế nào. Thiết Nhị Ngưu trong lòng càng thêm áy náy, vuốt lỗ tai : “Biểu thiếu gia, người chớ trách tiểu thư nhà ta. Nàng tâm địa rất tốt, chỉ muốn đùa với người chút mà thôi, chính là tuổi còn , nên biết nặng . Nàng biết ta cùng Miêu Nha đều biết bơi, có trở ngại……”

      Lục Giam còn chưa , Trường Thọ liền bạo phát: “Nàng tâm địa tốt ư? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nàng tâm địa tốt vậy? Lại có người ác độc như nàng sao. có trở ngại gì a? Ngươi thấy được khúc gỗ kia thiếu chút nữa đập vào đầu thiếu gia nhà ta a? Đập hư nàng bồi thường được sao? Thiếu gia nhà ta rất quý giá a……”

      Thiết Nhị Ngưu vừa xấu hổ lại phẫn nộ, xấu hổ là xác thực tình hình có nguy hiểm, phẫn nộ là Lâm Cẩn Dung ác độc. Lâm Cẩn Dung tâm địa ràng cũng rất tốt, chưa bao giờ làm khó người khác. Vì thế cũng đối với Trường Thọ trợn mắt nhìn: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà ta tâm địa tốt? Tiểu thư nhà ta ràng kêu ngươi đừng chạy lên cầu, nhưng ngươi nghe! Chính là ngươi hại thiếu gia nhà ngươi, lúc này còn muốn đổ lỗi cho tiểu thư nhà ta. Sao lại có chuyện tiện nghi như vậy chứ?”

      “Ta làm hại?” Trường Thọ xắn tay áo, đẩy mạnh Thiết Nhị Ngưu: “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”

      Lục Giam nhíu mày : “Trường Thọ, câm miệng! Lui ra!”

      Trường Thọ ủy khuất lui ra, Thiết Nhị Ngưu tất nhiên cũng tranh cãi với . Ba người đều là bình tĩnh cúi mặt đường, người y phục ẩm ướt, hài ẩm ướt bị gió lạnh thổi qua, đều run lên. Thiết Nhị Ngưu là người chịu thiệt, cố ý hỏi Lục Giam: “Biểu thiếu gia, quần áo ướt sũng hài ẩm ướt lại có bất tiện ?” (tại lúc đầu bắt LCD hài ướt mà)

      Trường Thọ vừa muốn phát hỏa, Lục Giam lại bình tâm tĩnh khí trả lời tiếng: “Đúng. Rất lạnh, thực thoải mái.”

      được nửa, chợt nghe đằng trước có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, thiếu niên xuất ở cuối đường , cước bộ vội vàng, hết nhìn đông tới nhìn tây.

      Thiết Nhị Ngưu nhìn thấy người tới, kinh hỉ hô: “Tam thiếu gia, chúng ta ở đây.”

      Người nọ chạy nhanh tới, nhìn thấy ba người chật vật cũng ngạc nhiên, chỉ : “Tứ muội muội bảo ta tới đón các ngươi.”
      Last edited: 11/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :