[Trọng sinh] Tể Tướng Bí Hiểm - Mạc Nhan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 3.2
      Edit: Trinhsnow​
      Nghe thấy có người nhắc đến danh hiệu tứ đại danh bộ, mọi người đồng loạt phát ra tiếng hô , cái tên tứ đại danh bộ đối với mọi người đều nghe qua, những người này chuyên phá những vụ đại án khó xử, tay cầm kim bài ngự ban, là đại Bộ đầu được hoàng thượng coi trọng, thể tưởng tượng được Yến Đồng thế nhưng chết, những thế còn bị người khác giết.

      Lúc này Đường Nguyệt Hàm chui qua đám đông tiến lên đằng trước xem, cách vài người, nàng nhìn thấy của thuộc hạ của nàng Ngụy Nhạc, trừ bỏ , ở đây còn có ít đại quan viên. Ngụy Nhạc đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người nằm chiếu , người đó đúng là nàng.

      Nàng nhìn thấy khuôn mặt Ngụy Nhạc tái nhợt, nhìn chằm chặp vào thi thể chết của nàng, đối với nàng khi nghe tin có người chết, từ khi bắt đầu nhậm chức Bộ đầu, nàng sớm đem sinh tử để ý, vì phá án, bọn họ tiếc cùng quyền quý đối nghịch, gây thù hằn là chuyện bình thường, chết oan chết uổng cũng có khả năng, bất quá giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Nhạc , nàng cũng cảm thấy xúc động.

      Ngụy Nhạc giống như là người thân là huynh đệ của nàng, cùng nhau phá án, vào sinh ra tử, tình nghĩa đổi, có rượu cùng uống, có nạn cùng chịu, tại chính mình lại trước, ánh mắt của thực bi thương, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, nắm chặt nắm đấm vẫn còn hơi hơi run.(Lảm nhảm: Phải chăng Ngụy Nhạc này là nam phụ các nàng nhỉ?)

      Nàng chưa từng thấy Ngụy Nhạc khóc, bởi vì luôn cười tươi, vốn nàng đối với cái chết của mình cũng hề bi thương, nhưng tại khi thấy nét mặt bi thương cùng hốc mắt đỏ của .

      Nàng cảm thấy trong mắt chua xót: Nàng vội vã cúi đầu, nhắm mắt lại, cho nước mắt rơi xuống, thầm hận chính mình vô dụng, cư nhiên bị ám toán, ngay cả ai giết mình cũng biết.( Lảm nhảm: Tại sao tỷ ý bị giết như thế nào mà đến khi chết cũng biết kẻ giết mình là ai vậy nhỉ)

      Cho dù thay đổi thân phận, những nàng vần là nàng, vẫn là Yến Đồng, nàng thề, nhất định phải tìm ra hung thủ.

      Vừa nghĩ đến hung thủ, nàng tỉnh táo lại, ánh mắt quét về bốn phía, quan sát xem có hay có kẻ khả nghi từ nhân sĩ đến quan binh, chừng hung thủ lẫn ở trong đám người.

      Nàng lập tức chú ý tới đám người đứng ở phía ngoài chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng ở nơi đó, chiếc xe ngựa này vừa thấy liền biết là của người quyền quý.(Lảm nhảm: Chú ý, chú ý tỷ ý để ý ca ca nhà ta)

      Đường Nguyệt Hàm nheo mắt lại, nhìn thẳng chăm chú vào chiếc xe ngựa kia, màn xe khép hờ, trong đó có thể thấy được thân hình của gã nam tử, màn xe che khuất khuôn mặt của , làm cho người ta thấy tướng mạo của , nhưng vẫn có thể thấy được thân hoa phục, nam nhân mười phần quý khí.

      ?

      Phong Vô Kỵ?

      Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với nàng, mặc dù nhìn thấy mặt , nhưng có thể nhận ra thủ hạ Lưu Cương bên người .

      nghĩ đến tể tướng đương triều lại ở chỗ này, lúc này lực chú ý của mọi người lực đều dồn vào thân thể chết Yến Đồng, có người nào chú ý đến chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia.

      vì sao đến đây?

      Chắc chắn có khả năng vì nàng mà đến, với thân phận quyền cao chức trọng của , đối với cái chết của nàng, chút nhíu mày.(Lảm nhảm: Tỷ tỷ ak người sai, ca ca đến nơi này vì tỷ đó, còn tức giận còn nhíu mày khi nghe tin tỷ bị hại chết)

      Đối với vị Phong tướng gia, nàng luôn luôn có gì hảo cảm, thậm chí, hai người còn có chút va chạm qua...

      Chỉ thấy Lưu Cương hòa nhập vào đám người, chỉ chốc lát sau từ trong đám người lặng lẽ rời khỏi, hướng xe ngựa đến.

      "Tướng gia." cung đứng ở phía trước xe ngựa, thấp giọng gọi.

      Trong xe, truyền đến trầm thấp thanh .

      "Như thế nào?"

      Lưu Cương cung kính trả lời: " sai là nàng."

      Ngắn ngủi chỉ bốn chữ, lại khiến cho nam nhân ngồi trong xe ngựa, lâm vào trầm mặc.

      Màn xe rung động, thân ảnh ung dung như như , hạt châu ở màn xe mơ hồ ra khuôn mặt người nam nhân, làm cho bên ngoài người thể nhìn vào trong, nhưng người tỏng xe lại có thể nhìn bên ngoài, nhìn thấy được toàn bộ quang cảnh bên ngoài. Hơn nữa Lưu Cương cùng những thuộc hạ khác đều dám nhìn thẳng, cho nên bọn họ thấy được biểu cảm tại của tướng gia, nếu bọn họ nhìn thấy, phát vẻ mặt lạnh như băng của chủ tử bọn họ, cùng với bàn tay nắm chặt nắm đấm.
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky11 others thích bài này.

    2. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      [​IMG]
      Last edited: 22/10/14

    3. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Tung bông, êu nàng quá *pặc pặc* :050: Vậy là a có để ý nữ 9 trước r à:09(1): Thaks nàng. Thương ghê nơi:060:
      linhdiep17Trinhsnow thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      a để ý nàng nhưng k bảo hộ dc nàng
      bây giờ nàng rồi còn ai đàng để a quan tâm k đây?
      nếu biết nàng vẫn còn chắc a k để mình mất àng lần nữa.
      nếu có chương mới nhớ tag ta nghe @Trinhsnow
      linhdiep17Trinhsnow thích bài này.

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 3.3
      Edit: Trinhsnow

      " sai là nàng" chỉ với bốn chữ, làm cho gương mặt tuấn mỹ của Phong Vô Kỵ thoáng chốc xanh mét như địa ngục la sát.

      Nàng thực chết?

      Người kia đẹp lạnh lùng thông minh, liều mình phá án, chỉ là nữ nhân nhưng can đảm thua nam nhân, cứ như vậy mà chết?

      Lúc nghe được tin tức nàng mất, còn tin, nên muốn chính mìnhđi chuyến, để xác nhận đây chỉ là nhầm lẫn mà thôi.

      Lưu Cương là thủ hạ của , vô cùng năng lực của Lưu Cương, nhìn lầm, cũng bừa.

      Vậy chứng tỏ, nữ nhân tại nằm ở nơi đó, là Yến Đồng.

      Kỳ thực, khi vừa nhìn thấy biểu cảm cực kỳ bi ai của Ngụy Nhạc, Phong Vô Kỵ liền biết mọi chuyện như thế nào, nhưng mà vẫn kiên trì muốn Lưu Cương tự mình xác nhận.

      lâu nghe trong xe có động tĩnh gì, Lưu Cương cảm thấy bất an, vụng trộm giương mắt nhìn, theo tướng gia từ rất lâu rồi, nhưng lại giống như những người khác, rất khó phán đoán được tướng gia nghĩ gì.

      Nhưng đối với Yến Đồng, chính mình luôn luôn có loại cảm giác, tướng gia đối với nhất cử nhất động của nàng có chút để bụng, hơn nữa vào ngày hôm nay sau khi nghe được tin tức nàng chết, tướng gia suốt đêm để đến nơi này, hành vi này của tướng gia khiến người ta kinh ngạc

      tại sau khi xác định nàng chết, tướng gia chậm chạp lên tiếng, cứ như vậy mà trầm mặc, điều này chưa từng có.

      Tướng gia mở miệng, cũng dám nhiều lời, thủy chung cúi đầu, chờ tướng gia phân phó.

      "Chết như thế nào?" Người trong xe rốt cục nhàn nhạt truyền đến câu, thanh lạnh lẽo vô cùng.

      "Bị người từ phía sau đâm nhát, đao chí mạng." Lưu Cương thấp giọng , nơi này người đến người , của thanh quá to quá , vừa đủ cho tướng gia có thể nghe được.

      Lại trận trầm mặc, trong xe truyền đến thanh mệnh lệnh trầm thấp." điều tra ràng cho ta kẻ nào ra tay."

      Lưu Cương chắp tay cung kính : "Thuộc hạ tuân mệnh."

      Bên trong xe ngựa thanh nhàn nhạt, giống như lúc trước, cảm giác được bất kỳ dao động gì của tâm tình, cho nên nhóm thủ hạ ngoài xe ngựa, hoàn toàn biết được khuôn mặt tuấn mỹ bên trong xe, giờ phút này có bao nhiêu tái nhợt cùng lạnh lung, Phong Vô Kỵ cắn chặt răng, ánh mắt mang theo ngoan như thanh đao phóng ra tứ phía, nhưng cũng mang nồng đậm bi ai.

      Nhưng dưới loại tình huống này, vẫn như cũ sắc bén như kiếm, đột nhiên quay đầu, tầm mắt tìm trong đám người.

      Đường Nguyệt Hàm từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào người bên trong xe ngựa, cho đến khi người trong xe quay đầu hướng nàng nhìn đến, nàng vội vã cúi thấp mặt, tránh tầm mắt.

      Nàng tuy rằng có nội lực, nhưng linh giác vẫn có, vừa rồi ánh mắt dò xét của nàng bị Phong Vô Kỵ nhận ra, lúc đó mới thu hồi tầm mắt.

      Nàng có thể cảm giác được, ánh mắt Phong Vô Kỵ từ trong đám người tìm kiếm, nàng luôn luôn biết, vị dưới người, vạn người, là tể tướng trẻ tuổi nhất, cũng là nhân vật khó chơi nhất.

      Nàng muốn khiến cho đối phương chú ý, cho nên cũng dám tùy ý nhìn về phía nữa, để chính mình xen lẫn ở trong đám người, lại biến thành người khác, nàng tin tưởng bị chú ý tới.

      Lúc này quan sai đến đuổi người , dân chúng tụ tập ở chỗ này toàn bộ đều tản , nàng cũng theo đám người rời , nghĩ rằng, về sau có cơ hội, nghĩ biện pháp liên lạc với Ngụy Nhạc cùng với các huynh đệ trong phủ. Lúc này Trương ma ma rốt cục cũng tìm được nàng, vội vội vàng vàng chạy tới.

      "Biểu tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được người! Ngươi chạy đâu vậy? Chúng ta đều lo lắng muốn chết, ngươi sao chứ?"

      Đường Nguyệt Hàm nhìn vẻ mặt lo lắng của Trương ma ma, lại nhìn về phía Liễu quản cùng tôi tớ thở hổn hển chạy đến, nhưng sắc mặt của mấy người đó đều rất khó coi, hiển nhiên là vì vừa rồi nàng đột nhiên chạy , khiến cho bọn họ tức giận cũng .

      Mặc kệ như thế nào, nàng tại rất cần, đầu tiên cần thân phận của Đường Nguyệt Hàm, còn chuyện về sau, để sau này tính toán , rồi có dự tính khác.

      " có việc gì, trở về ."

      Nàng để cho Trương ma ma dìu, đối những người khác nhìn như thấy, lúc gần , nàng quay đầu nhìn phía sau liếc mắt cái, vẫn nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa quỹ giá kia, vẫn như cũ vần dừng ở nơi đó.
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :