Chương 3.2
Edit: Trinhsnow
Nghe thấy có người nhắc đến danh hiệu tứ đại danh bộ, mọi người đồng loạt phát ra tiếng hô , cái tên tứ đại danh bộ đối với mọi người đều nghe qua, những người này chuyên phá những vụ đại án khó xử, tay cầm kim bài ngự ban, là đại Bộ đầu được hoàng thượng coi trọng, thể tưởng tượng được Yến Đồng thế nhưng chết, những thế còn bị người khác giết.
Lúc này Đường Nguyệt Hàm chui qua đám đông tiến lên đằng trước xem, cách vài người, nàng nhìn thấy của thuộc hạ của nàng Ngụy Nhạc, trừ bỏ , ở đây còn có ít đại quan viên. Ngụy Nhạc đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người nằm chiếu , người đó đúng là nàng.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt Ngụy Nhạc tái nhợt, nhìn chằm chặp vào thi thể chết của nàng, đối với nàng khi nghe tin có người chết, từ khi bắt đầu nhậm chức Bộ đầu, nàng sớm đem sinh tử để ý, vì phá án, bọn họ tiếc cùng quyền quý đối nghịch, gây thù hằn là chuyện bình thường, chết oan chết uổng cũng có khả năng, bất quá giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Nhạc , nàng cũng cảm thấy xúc động.
Ngụy Nhạc giống như là người thân là huynh đệ của nàng, cùng nhau phá án, vào sinh ra tử, tình nghĩa đổi, có rượu cùng uống, có nạn cùng chịu, tại chính mình lại trước, ánh mắt của thực bi thương, nước mắt theo hốc mắt rơi xuống, nắm chặt nắm đấm vẫn còn hơi hơi run.(Lảm nhảm: Phải chăng Ngụy Nhạc này là nam phụ các nàng nhỉ?)
Nàng chưa từng thấy Ngụy Nhạc khóc, bởi vì luôn cười tươi, vốn nàng đối với cái chết của mình cũng hề bi thương, nhưng tại khi thấy nét mặt bi thương cùng hốc mắt đỏ của .
Nàng cảm thấy trong mắt chua xót: Nàng vội vã cúi đầu, nhắm mắt lại, cho nước mắt rơi xuống, thầm hận chính mình vô dụng, cư nhiên bị ám toán, ngay cả ai giết mình cũng biết.( Lảm nhảm: Tại sao tỷ ý bị giết như thế nào mà đến khi chết cũng biết kẻ giết mình là ai vậy nhỉ)
Cho dù thay đổi thân phận, những nàng vần là nàng, vẫn là Yến Đồng, nàng thề, nhất định phải tìm ra hung thủ.
Vừa nghĩ đến hung thủ, nàng tỉnh táo lại, ánh mắt quét về bốn phía, quan sát xem có hay có kẻ khả nghi từ nhân sĩ đến quan binh, chừng hung thủ lẫn ở trong đám người.
Nàng lập tức chú ý tới đám người đứng ở phía ngoài chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng ở nơi đó, chiếc xe ngựa này vừa thấy liền biết là của người quyền quý.(Lảm nhảm: Chú ý, chú ý tỷ ý để ý ca ca nhà ta)
Đường Nguyệt Hàm nheo mắt lại, nhìn thẳng chăm chú vào chiếc xe ngựa kia, màn xe khép hờ, trong đó có thể thấy được thân hình của gã nam tử, màn xe che khuất khuôn mặt của , làm cho người ta thấy tướng mạo của , nhưng vẫn có thể thấy được thân hoa phục, nam nhân mười phần quý khí.
Là ?
Phong Vô Kỵ?
Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với nàng, mặc dù nhìn thấy mặt , nhưng có thể nhận ra thủ hạ Lưu Cương bên người .
nghĩ đến tể tướng đương triều lại ở chỗ này, lúc này lực chú ý của mọi người lực đều dồn vào thân thể chết Yến Đồng, có người nào chú ý đến chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia.
vì sao đến đây?
Chắc chắn có khả năng vì nàng mà đến, với thân phận quyền cao chức trọng của , đối với cái chết của nàng, chút nhíu mày.(Lảm nhảm: Tỷ tỷ ak người sai, ca ca đến nơi này vì tỷ đó, còn tức giận còn nhíu mày khi nghe tin tỷ bị hại chết)
Đối với vị Phong tướng gia, nàng luôn luôn có gì hảo cảm, thậm chí, hai người còn có chút va chạm qua...
Chỉ thấy Lưu Cương hòa nhập vào đám người, chỉ chốc lát sau từ trong đám người lặng lẽ rời khỏi, hướng xe ngựa đến.
"Tướng gia." cung đứng ở phía trước xe ngựa, thấp giọng gọi.
Trong xe, truyền đến trầm thấp thanh .
"Như thế nào?"
Lưu Cương cung kính trả lời: " sai là nàng."
Ngắn ngủi chỉ bốn chữ, lại khiến cho nam nhân ngồi trong xe ngựa, lâm vào trầm mặc.
Màn xe rung động, thân ảnh ung dung như như , hạt châu ở màn xe mơ hồ ra khuôn mặt người nam nhân, làm cho bên ngoài người thể nhìn vào trong, nhưng người tỏng xe lại có thể nhìn bên ngoài, nhìn thấy được toàn bộ quang cảnh bên ngoài. Hơn nữa Lưu Cương cùng những thuộc hạ khác đều dám nhìn thẳng, cho nên bọn họ thấy được biểu cảm tại của tướng gia, nếu bọn họ nhìn thấy, phát vẻ mặt lạnh như băng của chủ tử bọn họ, cùng với bàn tay nắm chặt nắm đấm.