[Trọng sinh] Tể Tướng Bí Hiểm - Mạc Nhan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      ta cố gắng:yoyo14::yoyo14:
      Trinhsnow thích bài này.

    2. Lnmt131

      Lnmt131 Active Member

      Bài viết:
      174
      Được thích:
      221
      Lọt hố nhà nàng:uong2: biết chừng nào hai ac mới gặp nhau nhỉ, văn án thôi là thấy hấp dẫn r:tungtung:Ủng hộ nàng, thaks:2one:
      honglak, linhdiep17Trinhsnow thích bài này.

    3. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Thanks nàng nhiều nha @Lnmt131 ủng hộ t nha:yoyo51:
      honglak thích bài này.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      @Cindy.Cindy có truyện mới cho t biết nha hì ngóng hố mới của nàng đó:yoyo68:

    5. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196

      [​IMG]
      Chương 2.1

      Edit:Trinhsnow

      Vừa đuổi được tên hoàng đế đáng ghét, Phong Vô Kỵ đứng bên cạnh ao cầm thức ăn cho cá ăn, mặt mảnh thanh minh vô ưu, nhìn ánh mắt tưởng như hữu tình nhưng lại chứa đựng vô tình, nhìn mấy con cá há miệng tranh nhau giành thức ăn của nhau.

      nhìn như vẻ nhìn chằm chằm cá, nhưng khóe mắt lại bỏ qua được dư quang thoáng nhìn hộ vệ Lưu Cương thấp giọng chuyện cùng tên thủ hạ vừa mới chạy đến, chỉ thấy Lưu Cương ngớ ra, giữa đôi lông mày nhăn lại, tiếp theo gật gật đầu, làm cho thủ hạ kia , liền xoay người hướng về phía tới.

      "Tướng gia."

      Phong Vô Kỵ trong tay cầm thức ăn nhàng tung ra nắm, thần thái nhàn nhã, lãnh đạm : "Chuyện gì?"

      Lưu Cương lại do dự, thậm chí trầm mặc lát, châm chước nên mở miệng như thế nào, điều này ngược lại càng làm cho Phong Vô Kỵ lòng càng thêm nghi ngờ, quay sang nhìn chằm chằm Lưu Cương.

      " phát sinh chuyện gì?"

      Lưu Cương vốn dĩ còn do dự, vì cảm thấy việc này mà ra ảnh hưởng đến tâm trạng tướng gia, nhưng là lại cảm thấy ý nghĩ này của mình có chút buồn cười, tướng gia chưa từng để ý đến ai? Huống chi người nọ cũng có liên quan gì đến tướng gia, thu hồi lại do dự, nghiêm mặt trả lời --

      "Bẩm tướng gia, chúng thuộc hạ mới nhận được bồ câu đưa tin về, là tin tức về Khánh Thiên phủ Yến bộ đầu."

      ai phát ra, con ngươi trong suốt của Phong Vô Kỵ sáng lên chút như hiểu ra chuyện gì, nhưng sắc mặt vẫn là bình thản, quay đầu lại, tầm mắt lại dừng lại mấy con cá tranh nhau ăn.

      "Nga? Vậy ngươi chút cho ta nghe."

      "Dạ, theo tin tức báo về, canh giờ trước Yến bộ đầu, ở Lạc Mai Trấn bị người ta ám sát bỏ mình."

      Lưu Cương xong, liền chờ tướng gia chỉ thị, người của tể tướng phủ được bố trí trong thiên hạ cách rất hoàn mĩ để thu thập tin tức nhanh nhất, bọn họ phái lượng lớn nhân thủ, rải khắp tứ phương, mặc kệ là trong triều hay địa phương bình thường, đều có cơ sở ngầm của bọn họ được bố trí cẩn thận, thu thập tình báo khắp nơi, để trở về bẩm báo kịp thời cho tướng gia.

      Yến Đồng là trong tứ đại danh bộ, trực thuộc Khánh Thiên hình phủ, tướng gia từng qua, hễ là án tử qua tay Yến Đồng, nhất cử nhất động đều phải hồi bẩm lại cho người, bởi vậy tin tức Yến Đồng bị giết chết vừa được truyền ra, thủ hạ lập tức đem tin tức truyền báo về, báo cho tướng gia biết.

      Lưu Cương phát ra, lúc đến bốn chữ "ám sát bỏ mình" kia, tướng gia tay run lên, hồi lâu đều có thanh trả lời .

      Gió vẫn mát như trước, cành liễu đung đua, nhìn tất cả đều sừng sững như núi Thái Sơn, giống như Phong Vô Kỵ trong trẻo lạnh lùng thay đổi, nhưng nội tâm nổi lên sóng to gió lớn.

      Trong ánh sáng của con ngươi nhanh chóng chuyển sang lệ, giống như hố sâu thấy đáy tối đen như mực muốn đem người hút sâu vào để cắn nuốt, mặt chậm rãi quay sang, nhìn chằm chằm Lưu Cương, gằn từng chữ hỏi: "Kẻ nào ra tay?"

      "Dạ thuộc hạ biết, khi chúng thuộc hạ vừa nhận được tin tức, liền lập tức dùng bồ câu đưa tin về đây." Lưu Cương xong, ngẩng đầu nhìn tướng gia, này vừa nhấc mắt, liền làm cho run sợ.

      Tướng gia ánh mắt lạnh như băng khiến người ta run sợ rùng mình, toàn thân tản ra tà khí bức người, nhưng lại giống như ngọn lửa ngùn ngụt bốc cháy.

      Tướng gia tức giận ?

      Lưu Cương tâm nổi lên rùng mình cái, vội vàng quỳ xuống, khi người đầu tiên vừa quỳ xuống, những hộ vệ khác cùng với nô bộc tất cả đều theo nhau quỳ xuống, người biết được vì sao tướng gia lại tức giận? Nhưng môt khi người thở ra luồng khí nóng như vậy đều làm cho tất cả mọi người chảy mồ hôi lạnh.

      Lòng bàn tay Phong Vô Kỵ nắm chặt lấy nắm thức ăn trong tay, cuối cùng toàn bộ đều trở thành bột phấn, theo khe hở của ngón chay chảy vào trong ao.

      "Lưu Cương."

      "Có thuộc hạ."

      "Chuẩn bị xe, Lạc Mai Trấn."

      Dứt lời, Phong Vô Kỵ lướt qua mọi người, áo bào lướt bay trong gió, gió thổi bay vài sợi tóc vai, lưu lại trong lòng mọi người nỗi khiếp sợ vẫn còn tan, từ đầu đến cuối đều xảy ra chuyện gì.

      Lưu Cương vội vàng đứng dậy, quát: "Còn ngẩn người cái gì, nhanh chuẩn bị xe!"

      xong, vội vàng đuổi theo tướng gia, trong lòng thầm nghĩ, theo tướng gia nhiều năm như vậy, dây vẫn là lần đầu tiên cảm giác được, tướng gia sát khí nồng đậm như vậy.
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :