Chương 13.1 Edit: Trinhsnow Sau khi rời khỏi Triệu gia, Đường Nguyệt Hàm cùng đệ đệ hồi phủ của mình. "Vị này gọi là Quý thúc, Nhật Kình, về sau chúng ta ở lại nơi này." Nàng hướng Nhật Kình giới thiệu Lâm Quý, sau đó phân phó Lâm Quý rằng vị thiếu niên này cũng ở lại đây, bởi vì có thêm người, cho nên lương của được tăng lên. Lâm Quý nghe xong gật gật đầu, là người câm điếc, đối với Nhật Kình thủ thế, Đường Nguyệt Hàm cho đệ đệ biết, Lâm Quý vừa rồi thủ thế là cùng chào hỏi. Nhật Kình thông minh, cũng làm theo thủ thế như Lâm Quý, xem như đáp lại , Lâm Quý cười gật đầu, sau đó liền làm việc. Mọi công việc lớn trong tòa nhà này, mặc kệ là quét lá rụng, hay chăm sóc cây cối hoặc quét dọn, thêm nữa còn có sửa chữa, tất cả mọi việc đều do mình Lâm Quý hoàn thành. Đường Nguyệt Hàm cho đệ đệ biết, nàng cũng nghĩ đến việc có thêm tôi tớ, sau này bất kỳ việc gì cũng muốn dựa vào chính bản thân mình, đối với Nhật Kình mà , có thể rời khỏi Triệu gia, từ nay về sau muốn làm gì làm cái đó, bao giờ phải nhìn sắc mặt người ta nữa, cũng bị người ta đánh, cao hứng còn kịp nữa là, vì vậy lo mọi chuyện đều tự mình làm, mặc kệ như thế nào đều cảm thấy là vui vẻ. Nàng còn nhìn chăm chú, dặn dò đệ đệ."Thời gian này đừng xuất môn, tránh cho việc người Triệu gia tìm thấy, muốn xuất môn, đầu tiên hãy biến bản thân mình trở lên cường đại, đem võ công luyện tập tốt, ít nhất có được năng lực tự bảo vệ mình như vậy khi xuất môn phải lo sợ." "Đệ hiểu được, tỷ tỷ, người yên tâm, đệ cho bọn họ có cơ hội làm điều đó đâu, từ hôm nay trở , đệ luyện công gấp bội." Đường Nguyệt Hàm mỉm cười gật đầu, sờ sờ đầu đệ đệ, hai người có thêm vài lời rồi thôi, sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cho đệ đệ, đến bữa tối, còn hưng phấn chuyện với nàng Đây là lần đầu tiên Đường Nguyệt Hàm phát , đệ đệ của nàng là nhiều, bất đồng so với dĩ vãng luôn trầm mặc cùng dè dặt cẩn trọng, rất nhiều chuyện từ nhiều năm đọng lại trong lòng mà , có muốn cả ngày cũng thể hết được. Nàng cười cười nghe, mặc kệ tâm tình có điều cố kỵ, nàng biết, đứa này đè nén từ lâu lắm, ở trong mắt nàng đứa trẻ này hơn nàng mười tuổi, cho nên trong mắt nàng có sủng ái cùng đau lòng vì , vì vậy mặc kệ cái gì nàng đều kiên nhẫn lắng nghe rồi mỉm cười. Bọn họ ngồi thềm đá trong sân, thẳng cho đến lúc mặt trăng lên cao, nhìn lên trời mặt trăng tròn, Đường Nguyệt Hàm nhìn thấy đệ đệ ngáp cái, lúc này mới quay đầu, phát mí mắt của nặng nề cố gắng mở mắt, hẳn rất buồn ngủ rồi. "Mệt mỏi? ngủ ." ", đệ thấy mệt mỏi." Đệ đệ lắc đầu, cố gắng trừng mắt lớn để làm cho bản thân mình thanh tỉnh, bộ dáng luyến tiếc ngủ, nhưng lại chịu nổi mà thỉnh thoảng gật gù buồn ngủ. Nàng nhìn mà cảm thấy buồn cười, tiểu tử này quật cường, ràng cực kì mệt mỏi còn chịu ngủ, nàng cũng miễn cưỡng , lấy ra cây tiêu bắt đầu thổi. Nàng thổi khúc nhạc bằng tiêu. Đệ đệ nghe thấy khúc nhạc từ tiêu nàng phát ra, mặt kinh ngạc, nhưng dám làm đút đoạn khúc nhạc của nàng, lẳng lặng ngồi bên nghe. Nàng thổi khúc nhạc du dương giúp người ta thu giãn, thực thích hợp với bóng đêm của tối nay, tiêu chậm rãi, trong lúc đó xuyên thấu vào trời đất. Sau khi khúc nhạc kết thúc, nàng quay lại nhìn đệ đệ ở bên, ngủ an ổn, bên môi còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt. Đầu của cùng bả vai đều dựa vào nàng, bàn tay còn cầm lấy góc áo của nàng, cho dù mệt mỏi, vẫn luyến tiếc trở về phòng, khiến cho nàng nhìn thấy có chút buồn cười. mặt nàng tươi cười thực ôn nhu, nàng hoàn toàn coi chính là thân đệ đệ mà thương, đứa này giơ tay nhấc chân, đều ngập tràn ý muốn muốn rời xa cùng ỷ lại vào mình, làm cho lòng nàng càng thêm mềm nhũn, mỉm cười thở dài. Kỳ thực đệ đệ thấp hơn nàng nửa cái đầu, ít hơn nàng ba tuổi, nhưng nội tâm của nàng là Yến Đồng hai mươi ba tuổi, cho nên phong cách hành cùng với phương pháp làm việc là của Yến Đồng. Chỉ thấy hai tay nàng nhấc lên, ôm lấy đệ đệ ngủ, tiến vào phòng, đến bên giường, sau khi đắp chăn xong cho , nàng liền thở ra hơi, nàng chỉ mới ôm tiểu tử kia mà thôi, vậy mà phải dùng hết sức mới được. Nàng sờ sờ bả vai của mình, cánh tay này rất tinh tế, nàng mất rất nhiều thời gian để rèn luyện. Mạnh, cỗ lãnh ý đập đến, khiến cho toàn thân của nàng lông tơ dựng thẳng lên. Nàng quay đầu nhìn vào góc, người lẳng lặng đứng ở nơi đó, bộ dạng ung dung nhìn chằm chằm nàng, im hơi lặng tiếng. Đường Nguyệt Hàm đứng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đối phương, nam tử mặt nạ xuất khiến cho lòng nàng bắt đầu nổi lên hồi sợ hãi, phải vì bản thân mình, mà là vì đệ đệ. Người này đứng ở nơi đó, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mặt nạ của đối phương, lóe lên ánh sang biến hoá kỳ lạ. Đồng công tử! Sắc mặt của nàng trầm, ánh mắt chớp cũng chớp mắt nhìn thẳng , bất động, nàng cũng động, chỉ cần có ý đồ gây rối làm thương tổn Nhật Kình, nàng cho dù hi sinh cái mạng này, cũng muốn cùng đồng quy vu tận. Phong Vô Kỵ trầm mặc nhìn trong mắt nàng là sát khí cùng sợ hãi, lần trước thấy nàng, cho dù mạng sống bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp , nhưng trong đôi mắt tìm thấy hai chữ sợ hãi này, nhưng lần này lại hiển ra. Ánh mắt của rời đến thân mình thiếu niên nằm giường ngủ say, lại nhìn nàng hướng đằng trước che chở cho đệ đệ, bộ dáng cùng toàn bộ tinh thần là đề phòng. Nàng sợ mình gây bất lợi cho thiếu niên kia. Phong Vô Kỵ tinh tế đánh giá nàng trong đôi mắt chứa đầy ác lệ, giống như con sói mẹ đầu đàn, loại ánh mắt này là muốn cùng đồng quy vu tận, làm cho bên môi giương lên ý vị thâm trường cười yếu ớt, nụ cười nhạt, bị ánh trăng chiếu lên càng thêm mị hoặc. làm khó nàng, mà tiếng động ra cửa phòng, giống như chỉ là đến chào tiếng mà thôi, tự mình đến trong viện, khoanh tay đứng ở trong viện, an tĩnh chờ đợi, chỉ lát sau, biết chủ nhân từ phòng ngủ ra, bước chân tuy , nhưng nghe ra được, bộ pháp thực thâm thúy. chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, lông mày của nàng nhăn chặt, tay thêm cây kiếm, mũi kiếm hướng xuống, đôi mắt đẹp dưới ánh trăng càng rạng rỡ đầy sức sống, trong ánh mắt là sát khí nồng đậm, thấy chết sợ. Chỉ cần nhìn nàng bày ra kiếm thức, liền biết kiếm thuật của nàng rất cao. Đây là kiện kỳ quái cỡ nào, kiếm thuật của nàng rất cao, nhưng có nội lực? Là bị mất hay sao?
tiếng tiêu ko biết có kích thích liên tưởng tới chị ko ta, thui, đánh nhau cho dễ thân quen, kaka, mình thuộc phái hành động nà, rất thích xem đánh nhau, còn đánh tới đâu ko biết, lên bờ xuống ruộng or lăn lên ... kakaka
@honglak đc đúng như nàng vui quá, nàng cuốn theo tình tiết nào vậy hì hì chia sẻ để bình luận chung . @xkhang t cũng muốn lắm lắm là oánh nhau ra trò, có đánh mới thân, có thân mới , nhưng có lẽ k có giai đoạn đánh đâu nàng ak, hình như a chị ý bật cóc, cắt bớt giai đoạn mà độc giả chúng ta mong đợi nàng ak Hì hì vừa ăn cơm xong là t ôm lap edit tiếp và nốt chương này nào
hehe, tâm trạng của ta hả? ta cảm thấy khi DNH dắt em trai bước ra khỏi triệu gia như bắt đầu 1 cuộc sống mới với ánh mặt trời bình minh của ngày mới. trong cuộc sống cũng có những bon chen, ghanh tỵ,hãm hại lẫn nhau. ta mong minh cũng có năng lực vượt qua mọi thử thách như nàng ấy