Chương 12.2 Edit:Trinhsnow "À? Chuyện gì xảy ra?" Ánh mắt đen chợt bừng sáng như sao, cuối cùng cũng đợi đến lúc thu được chút tin tức hữu dụng. "Hai vị thiếu gia phủ Triệu gia muốn dùng kim sang dược xoa mông, bị Đường Nguyệt Hàm thầm bỏ thêm chút bột tiêu." Dứt lời, trận trầm mặc, mãi đợi được câu tiếp theo, đành phải hỏi lại. "Sau đó đâu còn gì nữa ?" "Dạ có." Phong Vô Kỵ mày kiếm vặn xoắn lại vào nhau, đôi lông mày nhíu lại, lại biết làm cho bao nhiêu người đổ mồ hôi lạnh, an tĩnh ngồi đó, chỉ nghe thấy thanh ngón trỏ của gõ vào mặt bàn, cũng chính là đập vào lồng ngực run run của mọi người. Sau trận trầm mặc, rốt cục cũng lạnh lùng mở miệng."... Tiếp tục thầm giám thị." "Dạ." Thủ hạ vội vàng rời , mà ra trông giống lảo đảo mà chạy hơn. lúc sau, vị thuộc hạ thứ tư trở về báo cáo. "Hồi bẩm tướng gia, vị Đường Nguyệt Hàm kia rời khỏi Triệu gia." "À? Nàng quả nhiên bắt đầu hành động ?" Mắt đen lại lần nữa sáng, mày kiếm giãn ra, lần này nên có được tin tức rồi. "Theo thuộc hạ điều tra, nàng rời khỏi Triệu gia là vì Triệu lão gia muốn đem nàng gả làm thiếp cho Tiêu thiếu gia, nàng ở trước mặt mọi người trực tiếp từ chối, chọc giận người Triệu gia." "Nàng làm thê cũng làm thiếp, nếu phải lập gia đình tốt nhất là lưỡng tình tương duyệt, làm cho người Triệu gia tức giận muốn thực thi gia pháp với nàng, nhưng bất quá..." "Bất quá cái gì? Đừng có dông dài, !" Thủ hạ sợ hãi vội vàng đáp lại."Khi quản Triệu gia phụng mệnh dẫn theo hai gã hộ viện bắt nàng, hai gã hộ viện kia lại bị nàng đánh cho nằm úp sấp, nàng còn thừa thời cơ làm mẫu vài chiêu thức cho đệ đệ nàng xem, muốn nhớ kỹ để học cho tốt, cuối cùng ngay cả tên quản cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập." "Ừm, sau đó sao?" "Sau đó, nàng cầm ngân phiếu đưa cho Triệu lão gia, là hoàn trả chi phí ăn ở hai năm của nàng cùng đệ đệ khi ở Triệu gia, có thừa cũng cần phải trả lại, trừ chuyện này ra, còn muốn Triệu lão gia đồng ý, rằng từ nay về sau cùng với Triệu gia, đường ai người đấy ai thiếu nợ ai, tiếp theo liền mang theo đệ đệ của nàng rời khỏi Triệu gia." Phong Vô Kỵ giật mình."Đây là nguyên nhân nàng rời khỏi Triệu gia?" "Dạ " "Còn có tiếp theo như thế nào?" "Bẩm tướng gia... Tiếp theo có gì." Thuộc hạ hạ thấp mặt đủ thấp thể thấp hơn được nữa, chỉ kém thể nằm sát mặt đất, tra xét nửa ngày cũng chỉ tra được vài tin tức như thế này, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy thực chột dạ. Phong Vô Kỵ lại lần nữa trầm mặc, cũng có giận tím mặt, nghe đến đó đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, liên tục nghe trong vài ngày, có nghe được loại tin tức khả nghi gì, tất cả chỉ là mấy thủ đoạn của tiểu nhân lôi ra đùa giỡn mà thôi, nhưng tất cả bọn họ đều chiếm được tiện nghi gì từ Đường Nguyệt Hàm. Khi còn trầm ngâm, thuộc hạ quỳ gối phía dưới cũng nơm nớp lo sợ cùng chờ đợi. Ngón trỏ của Phong Vô Kỵ tiếp tục gõ lên mặt bàn, mà là tay chống cằm, cứ như vậy trầm mặc, nhúc nhích chỉ chìm đắm vào suy nghĩ sâu xa. lời nào, khiến cho mọi người ngay cả thở cũng dám thở mạnh, lâu sau, rốt cục cũng ra mệnh lệnh. "Tiếp tục điều tra, xem nàng chuyển đâu ?" "Dạ." Thuộc hạ rốt cục thầm thở ra. Phong Vô Kỵ vẫy vẫy tay."Các ngươi đều lui hết ra ." "Dạ, tướng gia." Bốn phía thủ vệ cùng thị nữ, ào ào lui xa hai mươi bước, trong đình, chỉ còn lại mình Phong Vô Kỵ cùng với bốn gã hộ vệ bên người, bọn họ thân hình vững như thụ, đứng lặng bất động. Gió khẽ thổi, thổi trúng đóa hoa đào bay bay trong gió giống như bông tuyết rơi, mặt hồ phản chiếu khung cảnh, mặt sóng tĩnh lặng, phong cảnh như họa. Phong Vô Kỵ khoanh tay mặt hướng mặt hồ, Đường Nguyệt Hàm này làm cho khó được lâm vào trầm tư, bởi vì nàng khiến cho của tò mò, muốn biết, nàng vì sao muốn điều tra vụ án tử của Yến Đồng? Hơn nữa, Đường Nguyệt Hàm này, làm cho có loại cảm giác , ra được cảm giác khác thường, loại cảm giác này cứ quấy nhiễu . "Lưu Cương." Phong Vô Kỵ đột nhiên mở miệng. Nghe được chủ tử gọi, Lưu Cương lập tức tiến lên."Có thuộc hạ." Chủ tử gọi , lại lâu có câu tiếp theo, làm cho khỏi nghi hoặc mà ngẩng đầu, chăm chú nhìn chủ tử. Quỷ dị trầm mặc duy trì lát, thanh lần nữa mới được vang ra. "Ngươi có hay cảm giác, Đường Nguyệt Hàm này cách thức làm việc, có chút giống người nào đó?" Lưu Cương nghe xong trầm mặc, bất quá dù sao cũng theo chủ tử nhiều năm, rất nhanh lĩnh hội được ý tứ trong lời kia của chủ tử"Người nào đó", chỉ là ai. Lưu Cương nghĩ lại, trả lời: "Cách thức cùng phương thức giáo huấn người quả thực cùng người nào đó có vài phần tác phong giống nhau." Trong lòng bọn họ biết ràng, người nào đó mà bọn họ nhắc đến chính là Yến Đồng, tứ đại danh bộ chi thứ nhất của kinh thành, tướng gia lúc này đến Lạc Mai Trấn, là vì chuyện Yến bộ đầu bị ám sát. Lưu Cương lặng lẽ giương mắt liếc mắt ngắm tướng gia cái, khỏi ngẩn ra. Tướng gia nở nụ cười cho rằng chính mình thấy tướng gia nở nụ cười, nhưng lại cẩn thận nhìn lên, lại có, nhưng ra bầu khí xung quanh có thay đổi. Thời gian này, tướng gia luôn luôn thực trầm, sau khi biết tin Yến bộ đầu mất làm cho người vui, quanh thân mình luôn tràn ngập bầu khí tối tăm, nhưng mà nay bầu khí đó dần . khó nghĩ, ngoại trừ Yến Đồng ra, vậy mà còn có nữ tử nào khiến cho tướng gia chú ý. Lưu Cương thu hồi ánh mắt, cúi đầu hạ mi, nghĩ rằng như vậy cũng tốt, ít nhất, có thể dời lực chú ý của tướng gia, vì chuyện Yến bộ đầu mất mà sinh ra buồn bực vui. Lúc này, gã thuộc hạ vội vàng chạy đến chấp tay quỳ xuống ngữ khí vội vàng cẩn thận ."Tướng gia, trong cung phái người đến đây." Phong Vô Kỵ chính là hơi nghiêng mặt, miễn cưỡng hỏi: "Chuyện gì?" "Hoàng thượng muốn hỏi tướng gia khi nào hồi cung?" " lại với người vừa tới, tướng gia ta bề bộn nhiều việc, có đại đừng đến tìm ta." lời cự tuyệt, có lệ mà trả lời. Trước mặt Hoàng thượng dám như vậy chỉ có vị Phong tướng gia sâu sắc khó dò này mà thôi "Nhưng... Nhưng mà tướng gia, nếu hoàng thượng tức giận —— " Phong Vô Kỵ kiên nhẫn đánh gãy lời ."Bảo ta lại với Hoàng thượng, ta là làm tể tướng, chứ phải vú em của , nếu ngại tể tướng đủ, vậy thêm tể tướng nữa, , đừng đến làm phiền ta!" Thuộc hạ dở khóc dở cười, đám người Lưu Cương nghe xong cũng là cố gắng nhịn cười, bọn họ sớm thành thói quen với phương thức của tướng gia khi đối đáp lại hoàng thượng rồi, hoàng thượng tám phần là quá nhớ tướng gia Thuộc hạ có biện pháp, đành phải khom người cúi chào, vội vàng phục mệnh . Lại thêm vị tể tướng? Loại truyền này mà đến tai hoàng thượng, Đại khái làm vừa vừa hận. Hết chương 12
HT pk TT thật độc đáo...........TT LÀ .........có sự nghi ngờ nhẹ rồi ........................TT CA du đoán chỉnh ko cần chỉnh luon.......
Các nàng ơi a ý bắt đầu nghi ngờ rồi nha, cbi hay rồi nhé, he he. Các nàng ủng hộ nhiệt tình để t có động lực nha các nàng lắm cơ @Neavah Redneval hì hì t post thiếu câu đó là vừa vừa hận theo t hiểu, tức là a hoàng đế thích tính cách đó của tướng gia nhà chúng ta, nhưng vừa tức vì a ý k coi hoàng đế ra gì, hè hè t hiểu là nvay. T bdau con đường edit tiếp các nàng ak, bdau chương 13 nào