Chương 10.3
Edit: Trinhsnow
Sau đó, đệ đệ nàng trong lòng cảm thấy khó chịu vì bị bọn họ khinh bỉ mà có chỗ phát tiết, liền phẫn nộ cùng bất bình chất vấn nàng.
"Tỉ, vì sao chúng ta cứ để mặc bọn họ nhục nhã chúng ta như vậy? Cho dù bọn họ có mắng chúng ta cũng sao, nhưng ngay cả cha mẹ của chúng ta cũng bị lôi ra mắng, đệ... đệ nuốt trôi được!"
Đường Nguyệt Hàm nhìn Nhật Kình, khuôn mặt tức giận đến mức đỏ hồng lên, khóe mắt chứa lệ, bởi vì cố kìm nén, bộ mặt có chút dữ dằn.
Cảm giác nhẫn nhục này giống như thanh đao treo đầu, cảm giác này rất khổ, điều này sao nàng lại hiểu chứ, nhục nhã này có khi so với cái chết còn khó chịu hơn.
"Muốn người khác kính trọng đệ, vậy trước đó hãy nhấm nháp hương vị bị nhục nhã ." Nàng đổi sắc mặt với đệ đệ.
Đường Nhật Kình giận dữ nắm chặt hai nắm đấm, mặt là biểu cảm cam lòng."Vì sao?"
" đời này, người luôn được ngàn người mến, vạn người kính ngưỡng, nhưng càng dễ bị người khác dẫm nát trong lòng bàn chân, nhưng chịu đựng được nhục nhã cũng như độc dược, càng khiến người muốn tránh mà chỉ sợ tránh kịp, người có thể chịu đựng nuốt vào nhiều lắm, cho dù có nuốt, cũng là độc dược đau đến tận xương tủy, Nhật Kình, ăn khổ chịu đựng gian khổ, mới là người trong số ngàn người tầm thường, dù là độc dược, đệ chẳng những phải nuốt, còn phải vừa cười vừa nuốt, nếu đệ tập được chịu đựng nuốt độc dược, cũng sợ có kẻ ám hại, bình an vô , ngày sau tất có đại thành, đây là đạo lý, đệ hiểu chưa?"
Mỗi câu mỗi từ, đều như tiếng chuông thức tỉnh lòng người, ánh mắt của nàng nhìn thẳng đệ đệ, giận mà uy, dường như có cỗ khí lực bức người.
Đường Nhật Kình vốn dĩ còn tức giận đùng đùng, nhưng sau khi nghe xong những lời này của tỷ tỷ, cảm thấy thực kỳ diệu, cỗ nghẹn uất ở lồng ngực làm cho người ta phát cuồng phát ra lửa giận, nhưng lại chậm rãi tắt dần.
biết bắt đầu từ đâu, nhìn vẻ mặt tỷ tỷ bình tĩnh tự nhiên, nghe nàng lời có khí phách, làm cho tâm can nỗi lòng của còn tức giận khó chịu liền dần dần bình tĩnh trở lại.
Có lẽ tại còn chưa hoàn toàn lý giải được đạo lý lớn trong lời của tỷ tỷ, nhưng đem mỗi câu từ nghe thấy giữ lại trong lòng.
trầm ngâm lát, liền có thể trấn định trả lời."Tỉ, đệ làm được, về sau nếu đệ nhẫn được, đệ đem những lời tỉ ngày hôm nay lập lại lần, tuyệt đối bị người khác nhục nhã đến mức nổi giận đánh người."
Đường Nguyệt Hàm hướng đệ đệ gật đầu.
"Sau này đệ hiểu , những lời khó nghe bọn họ đều để ngoài miệng, cũng đáng sợ, đáng sợ nhất chính là có kẻ bí mật lấy đao đâm đệ, lại còn mỉm cười quan tâm hỏi thăm đệ, khiến cho đệ ngay cả khi chết cũng biết là bị kẻ nào hại." Đường Nhật Kình nghe xong cả kinh, nghiêm túc mà gật đầu."Đệ hiểu được, tỷ tỷ, người yên tâm, đệ nhớ kỹ những lời tỷ ."
Đường Nguyệt Hàm vẻ mặt lộ ra vui mừng nhàng tươi cười, Nhật Kình là người hiếu học, trong tâm luôn luôn hướng đến việc học hỏi, đứa này hiểu được chịu khổ, ngày sau nhất định thành tài.
Kỳ thực lời này, phải nương mười sáu tuổi có thể ra được, bởi vì nàng chân chính hai mươi ba tuổi, gặp qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, lại trải qua sinh tử, nên vì vậy có thêm hiểu biết nhận thức sâu sắc hơn.
Đối với những kẻ tâm nhãn hạn hẹp, ánh mắt thiển cận, lấy dáng vẻ khinh người để tự đề cao cái uy của mình, nàng tất nhiên để vào trong mắt, phải nàng quản, mà là thời cơ chưa tới.
Nàng cùng đệ đệ chuyện chụt, nàng còn dạy ít chiêu thức khẩu quyết hóa giải võ công, lúc có tôi tớ chạy đến.
"Biểu tiểu thư, lão gia tìm."
Triệu lão gia biết tìm nàng vì có chuyện gì? Ở Triệu gia này, trừ bỏ Nhật Kình, những người khác đối với nàng mà , mực hơn người xa lạ, chẳng qua nàng ở bất kỳ trường hợp nào nữa vẫn phải làm thấp bản thân ...
Sớm hay muộn, nàng mang theo Nhật Kình rời khỏi Triệu gia.
Nàng dặn đệ đệ tiếp tục luyện tập, liền hướng chủ viện đến
Hết chương 10