@Neavah Redneval nàng đúng rồi, mỗi tội ta đọc đến đâu edit đến đó nên k biết bao lâu nữa 2 ng mới gặp được nhau đây
@Cindy.Cindy ủa why vậy nàng, nàng mải hố khác quá hay ntn vậy, hè hè nàng có bộ sắc nữ nào đc đc k, giới thiệu t vs
Chương 1.3 Edit:Trinhsnow"Ai, ngươi gì vậy? Lúc trước có , ngươi trợ giúp ta lên ngôi vị hoàng đế, ta và ngươi nhất định cùng nhau chia sẻ phú quý." Hoàng thượng vốn muốn dùng thái độ ban ân để ra những lời này, nhưng đối diện với ánh mắt tà khí Phong Vô Kỵ, khỏi khỏi chột dạ. Cặp mắt kia như mắt của báo đốm, cảm giác như có thể nhìn thấu hết tất cả. Phong Vô Kỵ chậm rãi : "Ngươi nếu là thực cảm động và nhớ nhung vị bằng hữu là ta đây, đừng bao giờ lôi ra mấy chuyện nữ nhi gia đến làm phiền ta." Hoàng thượng giương miệng lên lúc lâu, nhưng là nên lời phản bác, mặc dù muốn phủ định lời đó, nhưng bị ánh mắt của Phong Vô Kỵ tập trung nhìn đến, cuối cùng chỉ có thể thở dài sâu. "Được rồi, được rồi, việc này trẫm liền che chắn cho ngươi, về phái thái hậu cùng thất công chúa bên kia, trẫm , có ép buộc ngươi." Lại hồi thay đổi xưng hô tự xưng là "Trẫm", Phong Vô Kỵ cũng biểu ra thái độ mà thần tử nên có. "Tạ ơn thánh thượng." Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài, thời điểm nên làm, tất nhiên làm. Lúc này, công công trong hoàng cung vội vàng chạy đến thúc giục, thánh thượng nên trở về cung. Lần này hoàng thượng thế nhưng mình đến nơi này, bằng làm gì có chuyện hoàng thượng tới gặp thần tử? Đúng ra nên gọi tể tướng triệu tiến cung mới đúng. "Gấp cái gì, ván cờ của trẫm toàn cục còn chưa hạ đâu." Hoàng thượng thập phần vui. "Hoàng thượng, thái hậu tìm người, nếu phát thấy người đâu, nhóm nô tài bị định tội, mong hoàng thượng suy nghĩ cho chúng nô tài." Vị công công quỳ mặt đất, xong hết câu cũng là nước mắt nước mũi dàn dụa, thậm chí còn vụng trộm nhìn về phía tể tướng, trong mắt là cầu xin. Hoàng thượng kiên nhẫn : "Chờ trẫm đem hạ ván cờ này ." cũng thần kỳ, khi vừa xong câu đó, nguyên bản ván cờ nhìn như chưa phân được cao thấp, nhưng bỗng chốc binh bại như núi đổ, chỉ sau chén trà , quân trắng của hoàng thượng bị ăn toàn bộ khiến cho thua thảm hại. "Tạ ơn hoàng thượng nhân nhượng." Phong Vô Kỵ cười đến chói mắt. Khuôn mặt hoàng thượng lúc chuyển xanh lúc lại sang hồng, ngay cả ý nghĩ muốn ở lại nơi này đều còn, tức giận đứng lên, mắng nô tài quỳ mặt đất-- "Khóc khóc khóc, ngươi chỉ biết khóc, đem vận khí của trẫm đều vì ngươi khóc mà chạy mất, hại trẫm thua ván cờ này!" ràng kĩ thuật chơi cờ của bằng người ta, lại quay ra giận chó đánh mèo người nô tài, khiến cho nô tài liên quan sợ tới mức vội dập đầu cầu xin tha thứ. Hết lần này đến lần khác vừa tức...lại vừa mắng hăng say, mặt khác Phong Vô Kỵ bên kia lại giống như xem kịch vui, ngay cả câu giúp cũng . Giúp vị nô tài này đỡ vài câu với hoàng thượng chẳng khác gì cho cái nhân tình, nhưng Phong Vô Kỵ là kẻ gian trá tâm như sắt, chính là bao giờ đến tình, thậm chí còn quay ra cắn ngược lại, với bộ dáng của , giống như quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi. Hoàng thượng bất đắc dĩ làm được gì khác đành phất tay áo mệnh lệnh: "" "Cung tiễn hoàng thượng." Phong Vô Kỵ hành lễ rất có thành ý, từ đầu đến cuối, chỉ có lúc này mới giống vị thần tử, hơn nữa là vì muốn đuổi vị hoàng đế này nên mới làm như vậy. Hoàng thượng nổi giận đùng đùng rời , cái này tốt lắm, tác thành được mối hôn nhân này, bây giờ còn phải nghĩ biện pháp đối phó thái hậu, nghĩ đến đây liền phiền! vừa , vừa : "Việc này Phong Vô Kỵ, là đáng giận, chứ đừng chút mặt mũi cũng cho trẫm, ngay cả bàn cờ truy đuổi trẫm đến cả mảnh giáp cũng tha, chút cũng đem trẫm làm hoàng thượng." Miệng mở ra là mắng với mắng, nhưng trong lòng lại biết, nhất, chính là điểm này của Phong Vô Kỵ, làm việc vì chính bản thân mình, phải vì là hoàng thượng, mà vẫn là bằng hữu của . Người ở chỗ cao, mới biết rằng chỗ cao rất lạnh, càng cần người chân chính là bằng hữu, Phong Vô Kỵ chính là bằng hữu chân chính của , là hoàng thượng nhưng thích việc chạy đến phủ tể tướng chơi, bởi vì chỉ có tới nơi này, mới có thể thanh tĩnh, chớ đến nơi này có đám hậu cung đáng ghét tranh thủ tình cảm, cũng cần làm việc cả ngày khiến cho thần kinh căng thẳng, cần quan tâm đến việc đám đông ánh mắt nhìn , giám thị nhất cử nhất động của . Đến đến nơi đây, mới có thể tạm thời buông xuống thân phận hoàng thượng, chỉ làm người bình thường mà thôi. Đám nô tìa phía dưới đều biết đến tầm tình của hoàng thượng, cho nên khi hoàng thượng quở trách tướng gia, nhưng ai dám mắng cùng, bởi vị bọn họ đều biết, tể tướng chính là người mà hoàng thượng tín nhiệm nhất, so với người thân của chính mình còn tìn nhiệm hơn. "Các ngươi xem, rốt cuộc Phong tể tướng thích nữ nhân như thế nào? Thất muội của trẫm , mỹ nhân hàng năm được các nước tiến cống, đều là số số hai, trẫm muốn ban thưởng cho vài vị, đều chướng mắt, ai, hiểu nổi nữ nhân như thế nào mới có thể vào được mắt ?" Nghe hoàng thượng bực tức, nô tài nhóm chỉ dám liếc mắt xem cái, ai có thể trả lời, hoàng thượng cũng cần bọn họ trả lời, vừa bên bước lên xe ngựa, cam tâm tình nguyện quay về hoàng cung. Đợi hoàng thượng vừa , con khoái mã liền chạy tới, vội vàng vào tướng gia phủ.