[Trọng sinh] Tể Tướng Bí Hiểm - Mạc Nhan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      @Neavah Redneval cái đọan khiến a ý giật mình này mới quan trọng đó nàng ak, nhờ chương này mới là điểm mấu chốt đc mở ra đó
      honglak thích bài này.

    2. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      Chương 10.1

      Edit:Trinhsnow

      Khi Đường Nguyệt Hàm tỉnh lại, nhận thấy chính mình nằm trong căn phòng xa lạ.

      Nàng liếc nhìn căn phòng, sau khi ý thức thanh tỉnh, nàng lập tức từ giường bật dậy, giống như ý thức cùng cảm giác nguy hiểm cùng thức tỉnh, phòng bị nhìn bốn phía.

      Lúc này khi cửa mở ra, vị phụ nhân vào, nhìn thấy nàng ngồi giường, kinh hỉ mà : " nương, người tỉnh rồi?"

      "Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương.

      Phụ nhân cười : "Vài cái canh giờ trước, có vị công tử đem ngươi đưa đến đây, cho ta ít bạc muốn ta chiếu cố người, còn thân mình người khoẻ, ngủ chút tốt rồi."

      "Công tử?" Nàng nhíu mày, nhớ tới nam tử đeo mặt nạ kia, lập tức suy nghĩ: "Người đó bộ dáng trông như thế nào?"

      Phụ nhân lắc đầu."Vị công tử kia đeo mũ sa, che hết khuôn mặt của , sau khi để người ở đây, với ta tiếng, người liền rời ."

      Đường Nguyệt Hàm tinh tế đánh giá phụ nhân trước mắt, vị phụ nhân này trông béo tròn, da hơi ngăm đen, tướng mạo hiền hòa dễ nhìn, so với dân phụ bình thường khác cũng khác gì, giống là thủ hạ của nam nhân kia.

      Chẳng nhẽ, cứ như vậy mà thả nàng ?

      Phụ nhân thấy nàng nhìn mình chằm chằm, chậm chạp lời nào, khỏi cẩn thận mà hỏi: " nương, ngươi có khỏe ?"

      Đường Nguyệt Hàm còn suy nghĩ, tên nam tử đeo mặt nạ kia làm khó dễ nàng, còn đem nàng đưa đến nơi này, mặc kệ như thế nào, xem như tránh được kiếp.

      "Ta sao." Nàng xuống giường, hoạt động gân cốt chút, người thiếu miếng thịt, thuốc tê kia cũng được giải, tuy rằng vì sao nam tử đeo mặt nạ kia buông tha mình, nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích.

      " tại là canh giờ nào?"

      "Giờ Thân khắc."

      trễ thế này này rồi sao? Nàng lần này thực lâu, quay về được, sau khi đa tạ vị phụ nhân, cũng khéo léo từ chối lưu lại dùng bữa, nàng liền rời .

      Nàng vội vàng hướng Triệu gia ở thành bắc mà , nàng sợ bị người Triệu gia phát ra chính mình ở đó, chính là lo lắng người Triệu gia sau khi phát nàng tự tiện rời , gây khó dễ cho Nhật Kình.

      "Nguyệt Hàm nương." Lúc này phía sau truyền đến tiếng người gọi.

      Nàng dừng lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân vừa kêu tên nàng, khỏi giữ chặt bên hông, lúc này mới nhớ tới, nhuyễn kiếm của nàng ở trong tay nam nhân đeo mặt nạ, nhưng may mắn đoản kiếm trong tay áo tại vẫn còn.

      "Các hạ là..." Sắc mặt nàng trong trẻo lạnh lung nhìn nam tử xa lạ kia.

      Nam tử có lễ đối với nàng chắp tay chào."Nguyệt Hàm nương, thiếu gia của chúng ta cho mời."

      Nàng nghi hoặc nhìn: " Thiếu gia nhà ngươi là ai?"

      " Thiếu gia tên là Tiêu Ngọc Thăng, tại người ngồi trong xe ngựa, trùng hợp thấy nương, bảo tiểu nhân qua đây mời nương."

      Tiêu Ngọc Thăng? Tên này giống như từng nghe qua ở đâu rồi? Là ai nhỉ?

      Nàng vừa nghĩ, bên nhìn về phía xe ngựa, lúc này màn xe nhấc lên, bên trong lộ ra khuôn mặt tuấn lãng hoa đào, người đó đối diện với nàng cười.

      "Hàm muội." Tiêu Ngọc Thăng mỉm cười ôn nhu mà gọi.

      Đường Nguyệt Hàm trầm mặc, nàng nghĩ nghĩ, theo nam tử kia đến phía trước xe ngựa, hạ mình chào.

      "Tiêu công tử."

      Tiêu Ngọc Thăng khẩn thiết nhìn nàng, đem dung nhan xinh đẹp thân mình mảnh khảnh của nàng ngập tràn trong mắt, biết có phải do nghĩ nhiều hay , rốt cuộc cảm thấy Hàm muội giống như có chỗ nào đó bất đồng, tựa hồ càng ngày càng rực rỡ.

      Trước kia khi nhìn thấy Hàm muội, ánh mắt của nàng luôn né tránh, có chút nhát gan lại có chút ngượng ngùng, cứ như vậy dung động lòng người. Mà lúc này Hàm muội, lộ ra vẻ xinh đẹp khiến người ta cảm thấy thương hương tiếc ngọc, nhưng ánh mắt lại trong suốt, thẳng tắp nhìn , chút nào né tránh.

      Là vì mất tích đêm hôm đó, khiến cho nàng thay đổi?

      thâm tình nhìn nàng."Hàm muội, muội muốn đâu vậy?"

      " có việc, muội ra ngoài dạo chút mà thôi" nàng .

      "Tại sao để tôi tớ theo hầu? như vậy rất nguy hiểm, mất tích lần trước, may mắn có chuyện gì xảy ra, Hàm muội người mình xuất môn như vậy rất ổn" nhịn được trách mắng, ngữ khí tràn ngập ý vị quan tâm.
      tart_trung, Andrena, quỳnhpinky9 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      nam phu luyen tiec quan tam chi cung nhu ko thoi.....chi ko hieu tinh thu dau........chi phai co a te tuong mat day moi cong kich noi.....moahhhhjjaaaaaaa
      honglakTrinhsnow thích bài này.

    4. Trinhsnow

      Trinhsnow Well-Known Member

      Bài viết:
      453
      Được thích:
      1,196
      @linhdiep17 ơi nàng đúng đó ak, nam phụ vẫn chỉ là nam phụ mà thôi, có muốn nắm giữ cũng chỉ đc nvay mà thôi.
      honglaklinhdiep17 thích bài này.

    5. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      Haizz,namm chính gặp lại gặp nam phụ. Aizz
      honglakTrinhsnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :